Có người nói, người yêu có cảm giác tâm linh tương thông, Phương Hạo Vân từ trước đến giờ luôn tin tưởng những người này, bởi vì, hắn và người hắn yêu cũng đã từng có cảm giác như vậy.
Khi bóng đêm dần ảm đạm, không biết vì sao, khi đứng bên cạnh cửa sổ của tập đoàn Đằng Phi, trong lòng Phương Hạo Vân luôn có một cảm giác lạ. Luôn cảm thấy rằng tối nay sẽ xảy ra chuyện, nhưng khi hắn cẩn thận nghĩ lại, thì không thấy rõ ràng điều gì.
Giật mình, hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn, để bảo đảm là điện thoại luôn được mở, có lẽ sẽ nhanh chóng có điện thoại.
Nhìn cảnh trời tối, cảm giác nguy hiểm trong lòng Phương Hạo Vân càng lúc càng mãnh liệt, tim cũng đập nhanh hơn.
Cùng lúc đó, Hàn Tuyết Nhi nhận được điện thoại của Tần Tú Văn : "Tuyết Nhi, con đang ở đâu? Nhanh về nhà đi, ba con xảy ra chuyện rồi..."
Mấy ngày nay Hàn Tuyết Nhi luôn buồn bực, hôm nay vừa mới tốt được một chút, hẹn Nhiếp Phi và Trương Hoa Hoa đi dạo phố, đột nhiên nhận được một tin dữ.
Sắc mặt của cô lập tức tái nhợt, cơ thể run nhẹ lên : "Mẹ, ba bị gì thế, con lập tức về ngay..."
Tần Tú Văn nói dồn dập : "Con về nhà trước, về chuyện của ba con, đợi khi về đến nhà, mẹ sẽ dặn dò lại con..."
"Dạ, con biết, con về ngay..." Hàn Tuyết Nhi đã khóc thành tiếng, làm cho Trương Hoa Hoa và Nhiếp Phi bên cạnh bối rối, không biết nên làm cái gì.
"Tuyết Nhi, cậu liên hệ với anh Hạo Vân đi, để anh ấy đi cùng cậu" Tuy rằng chỉ mới gặp mặt một lần, nhưng Trương Hoa Hoa cảm thấy Phương Hạo Vân là người đàn ông có thể tin được. Bây giờ điều Tuyết Nhi cần nhất chính là sự an ủi và chăm sóc, có hắn bên cạnh thì cũng tốt.
Câu nhắc nhở của Trương Hoa Hoa đã làm cho Hàn Tuyết Nhi tỉnh táo, vội vàng gọi điện cho Phương Hạo Vân, đem việc Hàn Sơn xảy ra chuyện báo cho hắn biết, hy vọng hắn có thể đến đây với cô.
Phương Hạo Vân nhận được điện thoại xong, không nói hai lời, vội vàng lái xe lại đây, đón Hàn Tuyết Nhi ở giữa đường, cô lập tức nhào vào lòng hắn khóc, thân thể run lên không ngừng.
Dừng một chút, hắn vươn tay ra ôm lấy Hàn Tuyết Nhi vào lòng, an ủi : "Không cần lo lắng, có lẽ ba em sẽ không sao đâu... bây giờ chúng ta đến bệnh viện hay là về nhà em?"
"Về nhà em..." Hàn Tuyết Nhi vội vàng buông hắn ra, để tránh ảnh hưởng đến việc hắn lái xe.
Phương Hạo Vân vội vàng khởi động xe, đổi hướng, chạy thẳng đến nhà họ Hàn.
Tần Tú Văn ngồi chờ đợi con gái trong phòng khách, thấy Phương Hạo Vân cũng đến cùng, trong lòng lập tức yên tâm một chút.
Có điều, nước mắt vẫn chảy ra như cũ, hiển nhiên, trước khi Hàn Tuyết Nhi về, bà đã khóc rất nhiều.
"Mẹ!"
Hàn Tuyết Nhi vội chui đầu vào cái ôm của Tần Tú Văn, lo lắng hỏi : 'Xảy ra chuyện gì, ba rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nói cho con biết đi...'
Tần Tú Văn thấy con gái khóc rất thương tâm, sóng mũi cay lên, và lập tức nức nở theo.
Phương Hạo Vân thấy thế, liền đoán rằng Hàn Sơn khẳng định đã gặp chuyện rất lớn, nói không tốt có lẽ đã ngủm luôn rồi, nếu không thì Tần Tú Văn cũng không có khả năng như vậy được.
Đúng lúc này, điện thoại của hắn vang lên, nhìn lại, là Trần Thiên Huy gọi đến, Phương Hạo Vân vội vàng nghe, trong điện thoại truyền ra giọng nói đầy lo lắng của Trần Thiên Huy : "Hạo Vân, bây giờ con đang ở đâu? Hàn Sơn xảy ra rồi, có lẽ là không được... Con tốt nhất nên tìm Tuyết Nhi đi, đừng để nó xảy ra chuyện gì..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng rung mạnh, Hàn Sơn quả nhiên đã có vấn đề.
Nhìn mẹ con Tần Tú Văn bên cạnh, Phương Hạo Vân vội vàng đi ra ngoài, nhỏ giọng nói : "Chú Trần, rốt cục là chuyện gì... bây giờ con đang ở Hàn gia, dì Tú Văn và Tuyết Nhi đang ở bên cạnh con, chú nói tình huống cụ thể cho con biết đi..."
Trần Thiên Huy vội nói : "Là tai nạn giao thông... có điều chú kiểm tra thấy rằng, hẳn là có người đã động tay vào xe của ổng... Hạo Vân, chú thấy có người muốn xuống tay với Hàn gia, con nên chú ý an toàn của Tuyết Nhi..."
Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Chú yên tâm, con đã sớm phái người âm thầm bảo vệ cho Tuyết Nhi rồi, nhưng con không ngờ có người lại lợi dụng tai nạn giao thông để đối phó với chú Hàn... Đúng rồi, chú Hàn có được không? Tìm bác sĩ tốt nhất cứu ch1u ấy, chưa đến thời điểm cuối cùng, chúng ta không dễ dàng từ bỏ được..."
"Bên bệnh viện xin nhờ chú..." Cúp điện thoại xong, Phương Hạo Vân liền đi vào phòng khách.
Hai mẹ con vẫn còn ôm nhau khóc trong phòng, cũng không biết nói sao với hai người luôn.
Hắn cảm thấy rằng, Hàn Tuyết Nhi hẳn là nên đến bệnh viện để nhìn Hàn Sơn, nói không chừng đây là lần gặp mặt cuối cùng.
Khóc một hồi, Tần Tú Văn mang Hàn Tuyết Nhi vào trong phòng của Hàn Sơn, khoảng năm phút sau, hai mẹ con đi ra, Hàn Tuyết Nhi liền nhào vào lòng của Phương Hạo Vân : "Anh Hạo Vân... anh giúp em, giúp ba em với... Tuyết Nhi không thể không có ba"
Phương Hạo Vân đang muốn nói cái gì đó, thì lại nghe Tần Tú Văn nói : "Hạo Vân, Tuyết Nhi và tập đoàn Hàn thị xin nhờ con, bây giờ dì phải đến bệnh viện!"
"Khoan đã!"
Phương Hạo Vân gọi Tần Tú Văn lại : "Cùng đi đi... mặc kệ thế nào, con cũng cảm thấy rằng Tuyết Nhi nên gặp mặt ba mình lần cuối"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Tần Tú Văn liền thay đổi, Hàn Tuyết Nhi dường như cũng hiểu được gì đó : "Mẹ, vết thương của ba rốt cục có nặng không, có phải mẹ đang giấu con điều gì không?"
"Dì Tú Văn, con biết tâm tư của dì, nhưng mà dì không nghĩ rằng, nếu dì không để cho em nó gặp mặt ba mình lần cuối, có lẽ nó sẽ hận dì cả đời. Loại chuyện này không thể lừa gạt được" Phương Hạo Vân khuyên, lập tức nói thêm : "Có con ở đây, dì đừng lo lắng về an toàn của Tuyết Nhi, chúng ta đi trước đi..."
Tần Tú Văn nghe thấy thế, thở dài yếu ớt một tiếng, không nói gì nữa. Phương Hạo Vân lái chiếc Lamborghini chở hai mẹ con Tần Tú Văn đến bệnh viện
Trong hành lang của bệnh viện đã đầy người của Trần Thiên Huy.
Mặt của Trần Thiên Huy bây giờ rất là khủng bố, hai mắt đầy tơ máu, gân xanh nổi đầy lên, ông ta đang gào lên với cái điện thoại : "Tra cho tao, tìm hung thủ là ai..."
Hàn Tuyết Nhi vội vàng hỏi : "Chú Trần, ba con rốt cục thế nào rồi? Ba đang ở đâu?"
Trần Thiên Huy suy nghĩ một chút rồi nói : "Vết thương của ba con quá nặng, bây giờ đang hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ đang toàn lực cứu chữa, tình huống thế nào thì bây giờ khó mà nói. Có điều ba con là người cát nhân thiên tướng mà, hẳn là sẽ không gặp chuyện gì đâu"
"Tú Văn... em lại đây..." Trần Thiên Huy nhìn Tần Tú Văn, ý bảo bà qua một góc.
"Anh Hàn lần này sợ rằng là lành ít dữ nhiều, chuyện tập đoàn Hàn thị em tính thế nào?" Trần Thiên Huy trầm giọng hỏi : "Em tính cho Tuyết Nhi tiếp nhận xử lý, hay là..." Nói đến đây, Trần Thiên Huy liền nhìn Phương Hạo Vân.
"Em tính để Tuyết Nhi tiếp nhận tập đoàn, có điều tuổi nó còn nhỏ quá, sợ là kẻ dưới khó phục. Em lo người khác sẽ nhân cơ hội nổi loạn..." Tần Tú Văn nói : "Chuyện này, xin nhờ anh và Hạo Vân... em không thể làm gì hơn..."
"Yên tâm đi, chuyện này anh không mặc kệ đâu..." Trần Thiên Huy nghiêm túc nói. Hàn Sơn đang nằm trong phòng cấp cứu, sống chết thế nào còn chưa biết, Phương Hạo Vân vẫn ngồi bên cạnh Hàn Tuyết Nhi, an ủi cô, cổ vũ cho cô.
Hàn Tuyết Nhi vô cùng lo lắng, tuy rằng không ai nói gì, nhưng từ tình huống trước mắt, tựa hồ lần này là lành ít dữ nhiều.
"Haizzz...."
Thở dài một tiếng, Hàn Tuyết Nhi đau khổ nói : "Rốt cục là tại sao, tại sao lại đối với em như vậy..."
Nhớ đến lần bắt cóc, rồi những sự cố khác, trong lòng cô khó chịu đến cực điểm. Có đôi khi, giàu quá sang quá cũng chưa chắc là chuyện tốt. Ngược lại, một gia đình bình thường vậy mà sống được vui vẻ hơn.
Hàn Tuyết Nhi thấy Hàn Tuyết Nhi đau khổ, bây giờ cũng không có biện pháp nào an ủi, âm thầm thở dài, tiếp tục cùng Hàn Tuyết Nhi ra ngoài ban công ngắm sao.
"Mình nên làm gì đây?" Hàn Tuyết Nhi thở dài yếu ớt, nước mắt cũng không nhịn được nữa, rơi xuống theo khóe mắt. Dòng nước mắt trên mặt được ánh trăng chiếu vào, làm cho người ta cảm thấy chua xót, làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Anh Hạo Vân, anh sẽ giúp em chứ? Anh vẫn sẽ ở bên cạnh em chứ?" Hàn Tuyết Nhi đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân đột nhiên bị hỏi, vội vàng nói : "Anh sẽ, anh vẫn sẽ cùng em, ở bên cạnh em..."
"Cảm ơn anh, anh Hạo Vân!" Hàn Tuyết Nhi xoay người lại, nhào vào ngực Phương Hạo Vân, ôm chặt lấy hắn, dụi đầu vào ngực hắn, nước mắt đã ướt đẫm vạt áo của hắn.
Phương Hạo Vân hơi động tâm, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Nằm trong ngực của hắn, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy tất cả những nổi khổ của mình đều biến mất, giờ phút này, cô rất an toàn, rất hạnh phúc.
Ôm thật lâu, hai người mới tách ra.
"Tuyết Nhi, đi xem ba con đi, ổng vừa tỉnh..." Lúc này Trần Thiên Huy đi đến, nói một câu.
Hàn Tuyết Nhi vội vàng lau khô nước mắt, chạy nhanh về hướng phòng bệnh.
Phương Hạo Vân nhìn Trần Thiên Huy, nói : "Tình huống của chú Hàn thế nào?"
"Hồi quang phản chiếu*... Bác sĩ đã cố gắng hết sức" Trần Thiên Huy cắn răng : "Chú nhật định sẽ bắt tên gây ra chuyện này trả giá. Mặc kệ tên đó là ai, chú cũng không bỏ qua"
"Chú Trần, ngày mai con phải đến nước Z rồi, chuyện của Hàn gia giao cho chú, người của công ty bảo an chú cứ dùng, chỉ cần bắt được hung thủ thôi" Phương Hạo Vân nói.
"Hạo Vân, ba gọi anh..." Hàn Tuyết Nhi chạy ra : "Ba em muốn gặp anh..."
Phương Hạo Vân không dám chậm trễ, vội vàng theo sau Hàn Tuyết Nhi. Trong phòng bệnh lúc này đã có vài vị bác sĩ trực sẵn, toàn thân của Hàn Sơn đầy băng gạc, trên người có đâm ba lổ truyền dịch, mũi để ống thở, vừa nhìn là đã biết tình huống không được tốt rồi.
"Các người ra ngoài đi..." Hàn Tuyết Nhi thấy ba muốn nói gì đó, vội vàng nói với các bác sĩ.
Phương Hạo Vân vội vàng vây lại, nắm lấy cổ tay của Hàn Sơn, hơi thở rất yếu, cơ hồ như có thể dừng lại bất cứ lúc nào.
Hắn vội vàng thúc giục chân khí trong người, chậm rãi đưa vào trong cơ thể của Hàn Sơn, giúp bảo vệ trái tim của ông.
Tình huống của Hàn Sơn lúc này vô cùng không tốt, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể nào xoay chuyển càn khôn được nữa rồi, Phương Hạo Vân bảo vệ tim mạch ông ta là không để ông chết ngay tại chổ.
Được sự giúp đỡ của chân khí, mạch đập của Hàn Sơn đã trở nên vững vàng một chút, trong đôi mắt cũng không còn vô lực như lúc đầu.
"Hạo Vân... Tuyết Nhi... giao cho con..." Bây giờ Hàn Sơn nói chuyện cũng đã cố sức rồi, giọng rất yếu, hơn nữa còn phải nói từng chữ, có điều, Phương Hạo Vân vẫn nghe rõ ý của ông.
"Chú Hàn, chú cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Nhi. Bây giờ con hứa trước mặt chú, Tuyết Nhi sau này nhất định sẽ trở thành vợ của con, con sẽ giúp cô ấy để ý đến tập đoàn Hàn thị" Phương Hạo Vân vội tỏ thái độ.
Tâm tư của hắn rất đơn giản, nếu đã không thể cứu được mạng của Hàn Sơn, thì làm cho ông ta đi không còn đau khổ, hoặc nói chính xác hơn là đi bớt đau.
Quả nhiên, nghe Phương Hạo Vân nói vậy, sắc mặt của Hàn Sơn liền tươi cười.
"Tuyết Nhi... nghe... nghe ... lời ... anh Hạo Vân... của con..." Sau đó, Hàn Sơn lại dặn dò một câu.
Hàn Tuyết Nhi vội vàng gật đầu : "Ba... ba yên tâm, ba nói cái gì con cũng đồng ý. Nhưng ba phải đồng ý với con, không được đi... ba phải ở lại nhìn bọn con kết hôn sinh con..." Câu nói này, trong trường hợp bình thường, Hàn Tuyết Nhi có đánh chết cũng không dám nói ra vì nó quá xấu hổ, nhưng hôm nay, vì để an ủi ba, cô cũng bất chấp nhiều như vậy.
Nghe con gái nói vậy, Hàn Sơn lại nở nụ cười vui mừng.
"Tuyết Nhi... con ra ngoài... ba... muốn.... nói chuyện một mình... với ... Hạo Vân..." Dừng lại một chút, Hàn Sơn thì thào nói.
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, không dám cãi lời, vội vàng lui ra cửa, kiên nhẫn chờ đợi.
Thấy con gái rời đi, Hàn Sơn nhìn Phương Hạo Vân : "Hạo Vân... vô dụng thôi... chú... sắp chết rồi... không cần lãng phí.... chân khí của con..."
"Chú biết?" Phương Hạo Vân kinh hãi : "Làm sao chú biết?"
Hàn Sơn cười thản nhiên, nói : "Hạo Vân... nói cho chú biết... lần chú bị bắt... là con cứu... con là... con là người đó?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Diệt Thuần Khiết
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hơi sửng sốt, lập tức thấp giọng nói : "Chú Hàn, chú đã biết rồi, con cũng không gạt chú. Đúng vậy, chính là tên sát thủ lúc trước đã cứu chú... Nhưng chú yên tâm, bây giờ con không còn làm sát thủ nữa. Hơn nữa con sẽ thật sự đối xử tốt với Tuyết Nhi, điều này xin chú cứ yên tâm..."
Hàn Sơn há miệng ra, thở dốc, nói : "Chú... chú rất ... yên tâm..." Nói xong câu đó, khóe miệng của Hàn Sơn để lại một nụ cười, rồi chậm rãi nhắm mắt.
"Chú Hàn..." Phương Hạo Vân vẫn cầm lấy tay của Hàn Sơn nãy giờ, đột nhiên hắn cảm thấy Hàn Sơn không còn mạch đập, vội vàng kêu lớn.
"Bác sĩ, bác sĩ..." Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, tông cửa ra, lập tức khóc lớn kêu bác sĩ đến.
Bác sĩ chạy lại, nhìn nhìn rồi thở dài, mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức..."
"Không... ba tôi không sao cả... các người nhanh cứu đi, ba tôi không có việc gì cả..." Hàn Tuyết Nhi dường như đã điên lên, kéo tay bác sĩ không ngừng cầu xin.
Bác sĩ nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt khó xử.
Phương Hạo Vân vội vàng ôm lấy Hàn Tuyết Nhi lại, nói : "Tuyết Nhi... đừng như vậy, không cần phải vậy... chú Hàn đã đi rồi, chú ấy đi rất bình an, rất nhẹ nhàng..."
Phương Hạo Vân nói đúng, bởi vì trước khi đi, Hàn Sơn đã rất yên tâm. Bởi vì ông ta biết được thân phận thật của Phương Hạo Vân, cũng biết Phương Hạo Vân có năng lực chăm sóc cho con gái của mình, tập đoàn của mình.
Tương đối mà nói, Tần Tú Văn kiên cường hơn Hàn Tuyết Nhi nhiều, bà dường như đã chuẩn bị tâm lý rồi.
"Tuyết Nhi, chúng ta về nhà..." Tần Tú Văn tuy rằng rất đau khổ, nhưng mà bà rất rõ, việc cấp bách trước mắt là phải giữ được sản nghiệp của chồng. Nếu không thì chồng dưới suối tuyền sẽ không nhắm mắt được.
Lúc giữa trưa, Phương Hạo Vân mang Hàn Tuyết Nhi đi ra ngoài tản bộ. Buổi chiều, hắn phải đi, trước khi đi, hắn cần phải làm ổn định tâm tình của Hàn Tuyết Nhi,
Hai người nắm tay nhau bước đi, Hàn Tuyết Nhi giống như một con chim nhỏ, nép vào mình của Phương Hạo Vân. Trong ánh mắt không còn sự long lanh như trước, cả người cứ mơ hồ, và im lặng như thế. Cái chết của Hàn Sơn, đối với cô mà nói, là một sự đả kích rất lớn. Nhớ đến sự bất hiếu của mình trước đây, Hàn Tuyết Nhi cảm thấy rằng mình không phải là đứa con gái tốt.
Cô rất hối hận.
Hối hận vì trước kia không nên cãi nhau với ba, hối hận vì lúc ba còn sống không lo tròn chữ hiếu được.
Hai người đi đến khu hồ nhân tạo, nhìn dòng nước phun lên, Hàn Tuyết Nhi lẩm bẩm : "Anh Hạo Vân, anh nói em có phải là một cô gái hư hỏng hay không?"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, nhẹ nhàng nâng mặt của Hàn Tuyết Nhi lên, chỉ mới một ngày, mà trông cô đã ốm đi rất nhiều.
Đau lòng nhìn Hàn Tuyết Nhi, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tuyết Nhi... không cần nói bản thân như vậy. Em là một cô gái tốt... nếu em cảm thấy rằng bản thân thật sự có lỗi với ba của em, vậy em cố gắng xử lý sản nghiệp do ba em để lại cho tốt. Anh tin tưởng em, em nhất định có thể làm được..."
"Dạ..."
Được người đàn ông mình yêu ủng hộ, Hàn Tuyết Nhi âm thầm thề rằng, mình nhất định phải kiên cường lên. Nhất là trong thời khắc mấu chốt này, càng phải chịu đựng, phải kiên cường, không để cho ba thất vọng.
"Tuyết Nhi... có vài chuyện anh vẫn chưa nói với em, chiều nay anh phải đi rồi... anh đến nước Z một chuyến, bên kia có chuyện cần anh xử lý. Em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng xử lý chuyện bên đó..." Phương Hạo Vân nhẹ giọng nói.
"Anh phải đi?"
Hàn Tuyết Nhi nghe thấy thế, sắc mặt liền thay đổi.
Phương Hạo Vân bây giờ chính là một trụ cột tinh thần cho Hàn Tuyết Nhi, nếu hắn đi, Hàn Tuyết Nhi thật không biết mình có thể chịu đựng được hay không.
"Anh Hạo Vân, anh có thể không đi được không? Ở với Tuyết Nhi... Tuyết Nhi cần anh..." Hàn Tuyết Nhi ôm lấy cánh tay của Phương Hạo Vân, nức nở nói.
Phương Hạo Vân lẳng lặng để cho Hàn Tuyết Nhi khóc, trong lòng buồn não và áy náy vô cùng. Chuyện này, hắn không thể không đi làm.
Bên Lã Thiên Hành đã chuẩn bị xong hết rồi, chuyện Long Thần cần phải xử lý, hơn nữa người của hắn cũng đã đến đó rồi.
Bây giờ, mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông là hắn thôi.
"Xin lỗi, chuyện này rất quan trọng, hơn nữa đã định trước rồi, anh không thể không đi" Phương Hạo Vân xin lỗi.
Hàn Tuyết Nhi dừng khóc lại, thấy vạt áo của Phương Hạo Vân đã ướt đẫm, cúi đầu nói : "Xin lỗi... em sẽ giúp anh giặt đồ..."
Phương Hạo Vân đưa tay lau nước mắt trên mặt của Hàn Tuyết Nhi, cười nói : "Tuyết Nhi, muốn khóc thì cứ khóc lớn lên đi... Chuyện lần này, nếu không quan trọng, hay sẽ không bỏ lại em một mình như vậy. Em yên tâm, cho dù anh không có ở đây, còn có chủ Trần và người của anh. Bọn họ sẽ giúp em... anh sẽ mau chóng trở về"
Hàn Tuyết Nhi gật đầu, lập tức hỏi thêm : "Anh Hạo Vân, anh thật sự quyết định để em làm vợ anh sao?"
"Ừ, là thật!" Phương Hạo Vân cười nói : "Anh đã hứa với chú Hàn, đương nhiên sẽ làm được. Huống hồ, em thật sự cũng là một bảo bối đáng yêu của anh mà...."
Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, trên mặt Hàn Tuyết Nhi liền lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Hai người đi dạo một hồi, nói chuyện một hồi, đợi khi tâm tình của Hàn Tuyết Nhi ổn định lại, Phương Hạo Vân liền mang cô trở về nhà. Tần Tú Văn cũng đã bình tĩnh lại dưới sự an ủi của Lã Nguyệt Hồng rồi. Phương Hạo Vân giao Hàn Tuyết Nhi cho Tần Tú Văn xong, vội vàng chào tạm biệt, bởi vì không còn nhiều thời gian nữa.
Ra phòng khách, Phương Hạo Vân phát hiện ra Trần Thiên Huy đang chờ, và dường như có chuyện muốn nói với hắn, nên hắn liền đi qua.
"Chú Trần, có điều tra được không?" Phương Hạo Vân hỏi.
Trần Thiên Huy gật đầu, nói : "Bên chú đã xử lý dấu vết để lại, chú hoài nghi, có thể là do Tần gia làm..."
"Tần gia?"
Phương Hạo Vân nhíu mày : "Tần Tử Kiếm? Hắn không phải đã đi rồi sao? Chẳng lẽ hắn vẫn còn ôm hận trong lòng, cho nên mới làm ra chuyện này?"
"Chú sẽ điều tra thêm chứng cứ...." Trần Thiên Huy cắn răng nói : "Chú sẽ không bỏ qua cho nó"
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Như vậy đi, chú Trần, chú liên hệ với dì Bạch, nhờ dì hỗ trợ chú xử lý chuyện này..."
Trên đường cái, ngoại trừ một mình Hà Thanh là người quen ra, thì xung quanh đều là người xa lạ.
Thành phố D, thành phố biên giới của nước Z, là một thành phố chưa được phát triển. Ở chổ này, căn bản là không nhìn ra cái gọi là xa hoa, cũng không thấy được cái gọi là phồn vinh. Toàn bộ thành phố có vẻ trầm lặng, làm cho người cả có cảm giác không được tốt.
"Phương thiếu gia, lần đầu ra nước ngoài sao?" Hà Thanh đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Cô cảm thấy thế nào?"
Lúc còn ở Thiên Đạo, Phương Hạo Vân và Nguyệt Như đã đi đến phân nửa thủ đô của các nước trên thế giới rồi. Chỉ là một thành phố nhỏ như vậy thì hắn lần đầu tiên đến.
"Tôi mang cậu đến một chổ, có lẽ cậu sẽ thích..." Hà Thanh cười mờ ám với Phương Hạo Vân, sau đó nhấn ga, và phía sau chiếc xe là một đống khói đen.
Không lâu sau, Hà Thanh lái xe đưa Phương Hạo Vân đến một con đường tương đối đông đúc một chút. Cuối cùng, đem xe dừng lại tại một cánh cửa.
"Phương thiếu gia, chổ này được gọi là thiên đường của đàn ông đấy... thích hợp cho đàn ông các cậu đến đây chơi đùa, chúng ta vào xem..." Hà Thanh vừa đi vừa giới thiệu.
Phương Hạo Vân không có nhiều cảm giác với người nước Z, cho nên đối với đàn bà ở đây càng không có hứng thú.
Hắn vốn định từ chối, nhưng nhìn lại Hà Thanh, người con gái này tuyệt đối không phải loại không có việc đi gây chuyện. Nếu đã mang mình đến đây, thì hẳn là có ý đồ.
Quả nhiên, sau khi bước vào cửa, Hà Thanh liền nói : "Theo tin tức đáng tin cậy, thì chổ này là do tình nhân của Long Thần mở. Tôi nghĩ nếu chúng ta muốn tìm được Long Thần, thì chổ này là một lựa chọn không tồi. Như vậy, cậu cũng có thể lấy việc công làm chuyện riêng, từ từ mà tìm hiểu, lại còn được mua vui với các cô gái ở đây, thật là không tồi!"
"Tôi tình nguyện để cô vào đó làm!" Phương Hạo Vân cười khinh thường, nói.
"Cậu..." Hà Thanh tức giận : "Sao cậu có thể lấy loại đàn bà đó ra mà so sánh với tôi, cậu thật quá đáng..."
Phương Hạo Vân không để ý đến Hà Thanh, bước vào trong. Bên trong rất hỗn loạn, cách bài trí không xa hoa lắm, thậm chí là tồi tàn, nhưng kỳ quái một chổ là nơi này chật kín người. Nhất là ở giữa sân, đã có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đứng đông nghẹt. Bọn họ đang lắc lư thân thể của mình theo tiếng nhạc dồn dập, thỉnh thoảng còn la hét ầm lên.
"Cái này gọi là nhảy sao?" Hà Thanh đi đến hỏi.
"Đương nhiên!"
Phương Hạo Vân đột nhiên ôm lấy eo của Hà Thanh, cười nói : "Chúng ta làm bạn nhảy... nhớ kỹ, đừng có nghĩ bậy với tôi, chúng ta chỉ chấp hành nhiệm vụ"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Hà Thanh thiếu chút nữa đã buồn bực đến chết. Câu nói của Phương Hạo Vân, phải là do cô nói mới đúng.
Có điều, nói đi thì phải nói lại, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, cũng không có thời gian đi lo mấy chuyện này. Nghĩ biện pháp tìm ra Long Thần mới tốt.
Hai người ôm nhau, nhanh chóng hòa vào sàn nhảy. Theo tiếng nhạc dồn dập, Phương Hạo Vân cũng nhân cơ hội ăn chút đậu hũ nóng. Hai tay thỉnh thoảng vuốt ve những chổ nhạy cảm của Hà Thanh, làm cho mặt của Hà Thanh đỏ ửng. Nếu không phải vì nhiệm vụ, cô đã tát cho vài cái rồi.
Đợi khi âm nhạc chấm dứt, Phương Hạo Vân thiếu chút nữa đã sờ cho Hà Thanh lên mây luôn.
Ngồi xuống ghế sofa, Hà Thanh đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển hỏi :"Phương thiếu gia, cậu có thể nói cho tôi biết, nãy giờ chúng ta làm vậy là có liên quan đến nhiệm vụ sao? Có thể nói kế hoạch của cậu được không?"
Phương Hạo Vân lập tức cười nói :"Haha, cô muốn nghe thật à? Nếu cô muốn nghe, vậy tôi nói cho cô nghe, chuyện nãy giờ chúng ta làm không hề liên quan đến nhiệm vụ. Tôi chỉ lấy việc công làm chuyện riêng thôi, từ từ mà tìm hiểu... Đừng nóng giận, lời này là do chính cô nói ra mà..."
Hà Thanh nghe thấy thế, liền biết mình đã bị đùa giỡn.
Đang tức giận thì thấy Phương Hạo Vân gọi phục vụ một chai bia. Và ngay sau đó, hắn cầm chai bia đập lên đầu người phục vụ.
"Beng!"
Một tiếng, cái đầu trọc của tên phục vụ liền bị méo vào, máu tươi chảy ra, lảo đảo lui về đụng ngay người khách bên cạnh.
Hà Thanh lập tức hét lên, lui về sau vài bước theo bản năng. Giây phút đó, cô phải hiện ra trong con mắt của Phương Hạo Vân có tử khí, giống như là ác ma vậy.
Đối mặt với vận rủi này, tên phục vụ dường như có vẻ không nhắm mắt được, nhưng mà bây giờ hắn cũng không thể khiếu nại được gì cả. Khi xác của hắn ngã xuống đất, thì trong sàn nhảy liền trở nên hỗn loạn hơn, và mọi người bắt đầu chạy trốn ra ngoài, đáng tiếc là chổ này không có lối ra an toàn, chỉ có một cánh cửa duy nhất, mà cửa chỉ rộng đủ cho hai người mà thôi.
Bởi vì chuyện này, sàn nhảy vốn đông người lập tức trở nên hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng la nhanh chóng tràn ngập xung quanh.
Bởi vì một chai bia của Phương Hạo Vân mà làm cho một nơi vốn náo nhiệt trở thành địa ngục trần gian chỉ trong nháy mắt.
Ngay trong lúc mọi người hỗn loạn thì Phương Hạo Vân vẫn ngồi uống rượu như đúng rồi, tỏ vẻ rằng chuyện trước mắt căn bản là không liên quan đến hắn, ngồi đó, nhìn cảnh hỗn độn nơi này.
Hà Thanh mở miệng ra, nhỏ giọng hỏi : "Vì sao phải làm vậy?"
"Không phải cô nói bà chủ chổ này là tình nhân của Long Thần sao? Tôi không làm lớn chuyện, cô cho rằng người ta sẽ ra gặp chúng ta à?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Toàn bộ sảnh, trừ Phương Hạo Vân và Hà Thanh có thể ngồi bình tĩnh ra, thì còn có một nhóm người vẫn không cử động, không một chút bối rối gì cả. Bọn họ cũng ngồi trên ghế, cũng đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.
Trong trường hợp như vậy mà có thể ngồi cười nói như thế nhất định là người không đơn giản. Phương Hạo Vân cẩn thận đánh gía vài lần, trừ cô gái tóc quăn ở giữa ra, thì còn lại đều là quỷ.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng, nói với Hà Thanh :"Không biết những người kia có phải là người chúng ta cần tìm không... tôi có dự cảm, Long Thần có thể đang hợp tác với lũ quỷ này"
Hà Thanh nghe thấy thế, vội vàng nhìn theo ánh mắt của Phương Hạo Vân, phát hiện ra mấy tên kia đang nhìn qua hướng này, dường như cũng chẳng phải người tốt.
Có điều, theo tin tình báo thì dường như không có cái nào nói về việc Long Thần hợp tác với lũ giặc này cả.
"Đoàng!"
Đột nhiên, trong đại sảnh vang lên một tiếng súng.
"Không được nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích, cử động liền bắn chết" Cô gái kia đã đứng dậy, rút một cây súng ra, và bắn chỉ thiên lên trần nhà.
Sự hỗn loạn nơi này lập tức tĩnh xuống, và mọi người đều nhìn về hướng cô gái.
"Từng bước đi ra ngoài, còn loạn như vậy nữa, các người đều phải chết..." Cô gái lại bắn thêm một phát, và hét lớn.
Mọi người nghe thấy thế, liền xếp hàng đi ra ngoài cửa.
Đối với chuyện này, Phương Hạo Vân cũng không có ý kiến. Dù sao thì hắn cũng không muốn làm ra cảnh đổ máu nhiều, hắn chỉ muốn ép người đứng sau xuất hiện thôi.
Theo tình hình bây giờ cho thấy, cô gái này hẳn là tình nhân của Long Thần. Có điều Phương Hạo Vân cảm thấy rằng cô ta không phải là người nước Z, mà chính là người Nhật Bản.
"Mẹ kiếp!"
Đợi khi mọi người đi ra, một tên lùn đã gầm lên, hắn chỉ vào tên phục vụ đã chết, chất vấn Phương Hạo Vân : "Vì sao mày lại giết người?"
"Kêu chủ của mày ra đây... tao không nói chuyện với đầy tớ..." Phương Hạo Vân thản nhiên đáp lại.
"Mẹ kiếp, mày muốn chết" Tên này đã bị Phương Hạo Vân chọc giận, rút đao bên hông ra, lao đến hướng Phương Hạo Vân.
"Người muốn chết là mày!"
Phương Hạo Vân khẽ cười khinh thường, tâm niệm thoáng động, Thiên Phạt xuất hiện nơi tay, nhẹ nhàng vung lên, và đầu của đối phương liền lìa khỏi cổ.
Nhìn thấy cảnh máu đổ, Hà Thanh khẽ nhíu mày, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một cảm giác sợ hãi. Hôm nay, cô mới thật sự thấy được bộ mặt ác ma của Phương Hạo Vân.
"Cậu là ai? Cậu cố ý đến quậy à?" Sau khi tên lùn bị giết, cô gái kia mang theo ba người đi đến, hứng thú hỏi.
"Tiểu thư thân ái, có thể nói cho tôi biết tên của cô được không... trong một chổ như vậy mà có thể thấy được một cô gái gợi cảm như cô, đúng là không đễ dàng" Phương Hạo Vân cố ý hỏi : "Nghe nói cô là tình nhân của Long Thần, xin hỏi cô có biết chổ của Long Thần không? Nói cho tôi biết, tôi có thể tha chết cho cô, hơn nữa nếu có lòng từ bi sẽ cho cô một cơ hội làm nô lệ..."
"Hì!"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, cô gái liền bật cười, hứng thú nhìn Phương Hạo Vân và Hà Thanh, nói : "Cậu nói như vậy, không sợ cô bạn gái bên cạnh cậu tức giận sao? Hay là cô ta cũng là nô lệ của cậu?"
Hà Thanh trừng mắt nhìn cô gái một cái, không nói gì.
Phương Hạo Vân cười nói :"Cô ta không có tư cách này..."
"Nói như vậy, tôi hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng ..." Nói đến đây, sắc mặt cô gái liền phát lạnh : "Cậu bé, cậu biết đây là địa bàn của Long Thần, mà cậu còn dám giương oai ở đây... cậu rốt cục có lai lịch gì. Ở cái phố này, tôi còn chưa thấy người nào như cậu"
Phương Hạo Vân cười khinh miệt : "Nói thật cho cô biết, tôi n đây là để đập quán... kêu Long Thần ra đây, nếu không cô chết đi..."
Nếu ở trong nước, Phương Hạo Vân có lẽ sẽ áp chế sát khí trong lòng, nhưng bây giờ ở bên ngoài thì không cần thiết.
Lần trước giết Đà Ông, hắn đã hấp thu không ít cảm xúc tiêu cực, lần này nếu có thể đại khai sát giới, thì đối với việc tu luyện tinh thần của hắn sẽ có trợ giúp rất lớn.
Sự cuồng vọng của hắn đã chọc tức đám người bên cạnh cô gái, nhưng mà cô gái chưa ra lệnh, bọn chúng không dám lộn xộn. Hơn nữa, phía trước Phương Hạo Vân giơ tay một cái đã giết chết đồng bọn của chúng, làm cho chúng biết Phương Hạo Vân không dễ đối phó.
"Cuồng vọng!"
Cô gái cười lạnh : "Ở phố D này cho đến bây giờ còn chưa có ai dám mạo phạm Bách Hợp này cả"
Nói xong, cô gái vung tay lên, đám người sau lưng liền vây lấy Phương Hạo Vân, cùng lúc đó, vách tường, những góc tối chung quanh cũng đã xuất hiện hơn mười mấy người cầm súng, nhắm vào đầu của Phương Hạo Vân.
"Cô là bách hợp?" Phương Hạo Vân nói ra những lời này xong, tự cười một cái.
"Thì ra cô thích đàn bà... vậy vì sao lại làm tình nhân cho Long Thần... hay cô là ba rưỡi?" Phương Hạo Vân mắng : "Con mẹ nó, thật là ghê tởm, từ giờ trở đi, tôi tước quyền nô lệ của cô... nếu không nói chổ của Long Thần, vậy thì chết đi..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Bách Hợp liền trở nên âm trầm, nghiến răng nói : "Nổ súng, bắn chết chúng..."
"Đùng đùng..."
Theo lệnh của Bách Hợp, nơi này lập tức vang lên tiếng súng.
Bách Hợp quay đầu đi, theo cô ta thấy, thằng nhóc cuồng vọng kia chết chắc rồi. Xem ra hắn cũng có chút công phu, nhưng cho dù biết công phu thì sao, có đấu lại súng à?
Nhưng mà, cô rất nhanh trợn tròn mắt.
Sau khi tiếng súng dày đặc kết thúc, Phương Hạo Vân và Hà Thanh đã biến mất, chổ đó không còn bóng dáng của hai người, cũng không thấy xác của cả hai. nói cách khác, hai người ấy đã biến mất trước mắt bao nhiêu người rồi, mấy chục người của Bách Hợp đứng ở đó, trơ mắt ra nhìn nhau, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
"Người đâu?" Bách Hợp chỉ vào đám thủ hạ, mắng : "Mau đi tìm đi, bọn mày còn đứng đây làm gì?" Bách Hợp không tin rằng trên đời này có người tự bốc hơi.
"Không cần chửi, tao đây..."
Đúng lúc này, Phương Hạo Vân ôm lấy eo của Hà Thanh từ trần nhà rơi xuống, khinh thường nói : "Cô gái, chỉ dựa vào chút chuyện này mà muốn giết tôi.. đúng là buồn cười"
Sắc mặt của Bách Hợp liền trở nên tái nhợt, đây rốt cục là người hay là quỷ? Sao hắn có thể chạy trốn dưới nhìn họng súng vậy, và còn có vẻ tiêu sái thế, thật sự làm cho người ta không tưởng nổi.
Bách Hợp kinh ngạc, đồng thời Hà Thanh cũng kinh ngạc. Cô thấy may mắn vì mình còn sống. Đồng thời cũng sợ hãi vì năng lực của Phương Hạo Vân. Ngay khi tiếng súng vang lên, cô thậm chí đã nhắm mắt lại chờ chết, cô nghĩ rằng mình chết chắc rồi. Dưới nhiều họng súng như vậy, căn bản là không có đường chạy.
Nhưng mà, cô nhanh chóng phát hiện ra, mạng của mình còn chưa tuyệt.
Bởi vì, khi cô mở mắt ra, cô phát hiện mình đang được Phương Hạo Vân ôm, và đang ở phía trên trần nhà, súng của đối phương căn bản là không bắn trúng.
"Bắn chết hắn... bọn mày là heo à..." Bách Hợp vội quát lớn một tiếng.
Lập tức, tiếng súng lại vang lên khắp nơi, và hỗn loạn nữa, thậm chí là còn có cảnh người nhà bắn người nhà.
Sau khi tiếng súng chấm dứt, Bách Hợp và đám người lại vội vàng qua xem, nhưng không thấy cái xác nào của hai người cả, Phương Hạo Vân dường như lại biến mất một lần nữa.
"Tôi ở đây!"
Khi mọi người đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, Phương Hạo Vân đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Có mấy người phản ứng nhanh vội vàng cầm súng lên bắn, nhưng mà khi chuẩn bị siết cò súng, thì phát hien65ra bản thân không thể cử đ6ọng được, giống như là bị đứng hình vậy.
Phương Hạo Vân giống như một trận gió xoáy vậy, quét một vòng qua sảnh.
Khi hắn xuất hiện lại trước mặt Bách Hợp, thì đám thủ hạ của Bách Hợp đã đứng như cọc gỗ rồi, không cử động được nữa. Bởi vì bọn họ đã bị Phương Hạo Vân điểm huyệt hết rồi.
Trừ phi là người có lực bằng hoặc hơn Phương Hạo Vân cứu giúp, còn không thì đành cam chịu đi.
Vì năm phút sau, những người này sẽ chết vì mạch máu chạy ngược kinh mạch làm cho nổ tan xác mà chết.
Phương Hạo Vân không phải là kẻ cuồng sát, nhưng mà đối với những người đã có tội lỗi đầy mình, từ trước đến giờ hắn chưa từng nương tay.
Sắc mặt của Bách Hợp đã trở nên tái nhợt rồi, cô giơ tay chỉ vào Phương Hạo Vân, lắp bắp : "Các người là ai... rốt cục là người hay là quỷ?"
Trong lòng Hà Thanh cũng đồng thời có chung một suy nghĩ đó.
Cô lại chứng kiến một chuyện thần kỳ nữa, khi tiếng súng vang lên, Phương Hạo Vân đang mang cô thoát khỏi làn đạn, tốc độ này căn bản là không thể nói bằng lời được.
Nếu không tận mắt thấy và tự thể nghiệm, thì cho dù có đánh chết cô cũng không tin, con người có thể đạt đến tốc độ này.
"Nổ súng đi, đám đầu heo này..." Bách Hợp hét ầm lên, ra lệnh cho đám thủ hạ của mình.
Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Đừng gào nữa, tiết kiệm chút sức lực đi... bọn họ đã bị tôi điểm huyệt hết rồi"
Hà Thanh tránh dưới bàn nghe thấy thế, lúc này mới chui ra, cô cẩn thận đi đến trước mặt một người, đẩy đẩy một chút, người này không hề có phản ứng.
"Rầm!"
Để chứng thực thêm một bước nữa, Hà Thanh nhảy lên đá một phát về hướng đũng quần của người này. Người này ngã xuống đất, sắc mặt trở nên tái nhợt, đáng tiếc cũng không phát ra âm thanh nào, cũng không thể nhúc nhích.
"Bách Hợp tiểu thư, tôi hỏi cô lại một lần nữa, cô biết Long Thần ở đâu không?" Phương Hạo Vân cũng không để ý đến Hà Thanh, chỉ nhìn Bách Hợp, mỉm cười hỏi.
Bách Hợp lui về sau theo bản năng, cô cảm thấy rằng người thanh niên đẹp trai này giống như ác ma vậy, làm cho người ta run sợ.
"Nếu cô không phối hợp, kết quả của cô cũng sẽ giống như họ" Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, đã bốn phút trôi qua rồi. Một phút sau, đám người này sẽ nổ tan xác mà chết. Hắn tin rằng, cảnh tượng máu thịt tung tóe ấy, sẽ làm cho Bách Hợp mở miệng. Trừ phi thần kinh của cô được làm bằng thép.
"Này, lại đây một chút, đừng có đứng gần mấy người đó quá..." Phương Hạo Vân tốt bụng nhắc nhở một câu.
Hà Thanh liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, nhưng không thèm nghe lời khuyên của hắn.
Hà Thanh rất hứng thú với điểm huyệt của Phương Hạo Vân, cô muốn nghiên cứu một chút.
Bách Hợp cắn môi, hầm hừ nói : "Xin lỗi, tôi không biết... tôi không biết Long Thần ở đâu, tôi cũng không biết Long Thần là ai cả"
"Cứng đầu quá"
Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, nói :"Nhìn kết quả của đám người đó đi..."
Ngay khi hắn vừa dứt lời, đã thấy mấy tiếng kêu đau đớn vang lên, mấy tên bị điểm huyệt đã bị nổ tan xác, máu và thịt lập tức văng khắp nơi.
Hà Thanh đứng gần nhất, cho nên đứng hứng hết đống máu và thịt đó, lập tức hét hoảng lên, và nhìn lại không khác gì một con quỷ cho lắm.
Tuy rằng trên người Bách Hợp không dính nhiều thịt và máu như Hà Thanh, nhưng cô tận mắt chứng kiến cảnh những người này nổ tan xác mà chết, cô kêu lên một tiếng, liền chui vào lòng của Phương Hạo Vân.
"Cút ngay!"
Phương Hạo Vân không ngờ rằng khi hoảng loạn quá rồi Bách Hợp lại làm thế này, nhào vào trong lòng kẻ địch. Hắn tức giận đẩy Bách Hợp ra, sau đó lớn tiếng nói : "Một lần cuối, Long Thần ở đâu?"
"Không biết, tôi thật sự không biết... đã mười ngày rồi hắn chưa liên hệ với tôi, tôi cũng đang tìm hắn, nhưng mà vẫn không tìm thấy...." Thấy được thủ đoạn ma quỷ của Phương Hạo Vân, Bách Hợp đã không nhịn được khai sạch sẽ.
"Phế vật"
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, mắng : "Lãng phí thời gian của tôi... cô cần phải trả giá" Nói xong, Phương Hạo Vân điểm lên vài huyệt trên người của Phương Hạo Vân, làm cho cô im miệng lại, sau đó ném cô vào đám xác chết, nói : "Sáu giờ sau huyệt đạo sẽ tự giải, nếu ý chí và năng lực chịu đựng của cô đủ mạnh, tôi nghĩ cô có thể giữ được mạng..."
Ý của Phương Hạo Vân rất đơn giản, nếu tố chất tâm lý của cô không mạnh, thì sẽ bị hù chết. Và không liên quan đến hắn.
Lúc đi ra ngoài, Phương Hạo Vân mới phát hiện ra Hà Thanh đã biến mất.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đang muốn đi tìm thì thấy Hà Thanh hùng hổ đi ra, miệng lẩm bẩm : "Cái chổ quỷ gì thế này, ngay cả một thứ giống quần áo mà cũng không có, tức chết đi được"
Phương Hạo Vân nhìn kỹ lại, thì ra Hà Thanh đi thay đồ, kết quả là không tìm được một món nào thích hợp cả. Rời vào đường cùng, cô đành phải lấy cái màn cửa quấn quanh người, làm một cái váy dài.
"Haha!" Phương Hạo Vân mỉm cười : "Không tồi, cái thứ này có thể giúp làm tăng vẻ đẹp của cô..."
"Cậu còn nói nữa? Cậu biết rõ là xảy ra chuyện mà vì sao không nói cho tôi biết?" Hà Thanh giận đến nổi muốn nhảy đến nhào đến cắn tên ác ma này một cái cho đỡ tức. Cảnh vừa rồi rất ghê rợn, phỏng chừng là cả ngày hôm nay cô đừng mong được ăn cái gì vào bụng.
"Tôi đã nhắc nhở cô rồi, nhưng mà cô không cần... đừng trách tôi" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Phương Hạo Vân đi rồi, không khí bên Hoa Hải đã trở nên căng thẳng hơn. Căn cứ theo điều tra của đám người Trần Thiên Huy, xe của Hàn Sơn gặp vấn đề, người gây ra hẳn là Tần Tử Kiếm hoặc là Tần Tử Hoa.
Nhưng mà cụ thể là ai làm thì bây giờ vẫn chưa tìm ra. Cũng may dì Bạch đã tiếp nhận chuyện này, cô quyết định dùng lực lượng của bộ tộc thủ hộ để điều tra chuyện này.
Theo sự phân tích của dì Bạch, chuyện này hơn phân nửa là do Tần Tử Hoa. Hắn muốn vu oan cho Tần Tử Kiếm, để cho Phương Hạo Vân giết chết Tần Tử Kiếm. Chỉ có như vậy, hắn mới hoàn toàn yên tâm được. Và đối với điều này, đám người Trần Thiên Huy đều tỏ vẻ đồng ý.
Có điều, trước mắt bây giờ vẫn chưa có chứng cứ chính xác. Bằng chứng bây giờ đang hướng về Tần Tử Kiếm. Tuy rằng đã có gần đủ, nhưng cần phải đợi có thêm chứng cứ chính xác.
Trừ bỏ việc tìm kiếm hung thủ ra, Hàn gia còn gặp phải một vấn đề lớn. Đó chính là vấn đề về tập đoàn Hàn thị. Gần hai năm nay, tập đoàn Hàn thị phát triển quá nhanh, làm cho nó tồn tại không ít lổ hổng. Bây giờ, sau khi Hàn Sơn chết, các vấn đề này lập tức lộ ra.
Tuy rằng Hàn Tuyết Nhi là người thừa kế pháp định, nhưng mà tuổi còn trẻ quá, hơn nữa lại là con gái, cho nên không thể làm phục chúng. Ngay khi tin tức Hàn Sơn chết được truyền ra ngoài, thì ngày hôm sau, mấy cổ đông lớn trong tập đoàn đã liên kết lại tạo áp lực với Tần Tú Văn, hy vọng là vì tập đoàn Hàn thị mà tuyển chọn ra một giám đốc để quản lý. Về phần Hàn Tuyết Nhi, vẫn làm chủ tịch của tập đoàn, nhưng mà chuyện tình cụ thể thì không cần quan tâm.
Rất rõ ràng, bọn họ hy vọng Hàn Tuyết Nhi làm một con rối.
Càng làm cho người ta lo lắng hơn là, một số người có thâm niên trong công ty cũng hướng ứng với ý của ca1cc cổ đông này, và liên tiếp gây áp lực.
Người mà bọn họ đề cử lên làm giám đốc, chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Đới Cường.
Đối với Đới Cường, Tần Tú Văn cũng có hiểu biết tương đối, bởi vì trong cùng ngay gặp tai nạn, Hàn Sơn đã dặn dò bà, kêu bà và con gái cẩn thận Đới Cường, đừng để người này nhân cơ hội làm bậy. Nhưng mà, không ngờ rằng tốc độ phát triển của Đới Cường lại nhanh như vậy.
"Mẹ, không cần lo lắng... không phải còn có chú Trần, dì Bạch và anh Hạo Vân giúp chúng ta sao? Mẹ không cần lo, cũng không cần sợ..." Mấy ngày nay Hàn Tuyết Nhi dường như đã thay đổi thành một người khác, trở nên kiên cường hơn rất nhiều. Có đôi khi, cô còn an ủi cả mẹ của mình.
Nhìn thấy con gái ngoan và hiểu chuyện như vậy, Tần Tú Văn liền cười vui mừng : "Tuyết Nhi... thấy con hiểu chuyện như vậy, mẹ rất vui. Nếu ba con còn sống, chắc ổng cũng rất là mừng"
Một câu nói lại làm cho Hàn Tuyết Nhi khóc lên.
Cô nhẹ nhàng nức nở : "Mẹ, Tuyết Nhi xin lỗi mẹ, xin lỗi ba... lúc trước Tuyết Nhi không hiểu chuyện, làm cho ba mẹ đau lòng... mẹ yên tâm đi, sau này con nhất định sẽ hiếu kính với mẹ. Đồng thời con sẽ làm cho sản nghiệp của ba phát dương quan đại, con không làm cho ba thất vọng đâu..."
"Ừ!"
Tần Tú Văn vui mừng gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên mặt con gái, kiên cường nói : "Chúng ta cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn lần này..."
Phương Hạo Vân và Hà Thanh đợi liên tiếp vài ngày, nhưng cũng không tìm được tin tức liên quan đến Long Thần.
Đồng thời, người của bọn họ cũng không tra được tin tức có giá trị gì, ngay cả SeeDs của Lã Thiên Hành cũng không có tin tức.
Cái này làm cho người ta có cảm giác rằng, Long Thần dường như đã biến mất khỏi thế giới vậy.
"Phương thiếu gia, cậu sốt ruột à?" Mấy ngày nay, Hà Thanh phát hiện ra Phương Hạo Vân luôn có vẻ sốt ruột, nhưng muốn giải quyết xong chuyện rồi về vậy.
"ừ!"
Phương Hạo Vân thành thật nói : "Bên Hoa Hải xảy ra vài vấn đề, tôi muốn sáng nay trở về xử lý... Nếu bây giờ có thể tìm được Long Thần, tôi sẽ một đao chém chết hắn, không lãng phí thêm giây nào nữa"
"Bên Hoa Hải xảy ra chuyện gì? Nói tôi nghe một chút đi, có lẽ tôi sẽ giúp được cậu" Hà Thanh nói ra một câu làm cho người ta hài lòng.
Phương Hạo Vân do dự một chút, rồi nói tình huống Hàn Sơn gặp chuyện cho Hà Thanh nghe, sau khi xong việc, hắn nói :"Nếu muốn hỗ trợ, thì giúp tôi điều tra về kẻ đứng sau..."
"Không thành vấn đề!" Vì để làm cho Phương Hạo Vân yên tâm xử lý chuyện ở đây, Hà Thanh nhanh chóng đáp ứng, liền gọi vài cú điện thoại, ra lệnh cho các ban ngành có liên quan bắt tay vào điều tra.
Dừng lại một chút, Hà Thanh đột nhiên hỏi : "Tối hôm qua tôi đã nhận được tin, thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia Long Hi Phượng đã đến đây, có lẽ bà ta có thể tìm được Long Chiến và Long Thần. Có lẽ chúng ta có thể xuống tay từ Long Hi Phượng"
Nói đến đây, Hà Thanh cười nói : "Phương thiếu gia, Long Hi Phượng là đàn bà, đối phó đàn bà, là chuyên nghề của cậu ..."
Phương Hạo Vân hơi nhíu mày, nói : "Ý của cô là muốn tôi đi tiếp xúc Long Hi Phượng à... cô hẳn là cũng biết, Long Hi Phượng đang hận tôi thấu xương..."
"Tôi đương nhiên biết!"
Hà Thanh khẽ cười nói : "Yên tâm đi, Long Hi Phượng sẽ không làm gì với cậu đâu, bởi vì bà ta rất rõ thực lực của cậu, rất rõ chúng tôi sau lưng cậu. Trước khi bà ta hoàn toàn nắm giữ Nam Cung thế gia, bà ta sẽ không xuống tay với cậu đâu"
Hà Thanh nhún vai, cười thản nhiên, nói : "Nghe nói Long Hi Phượng vẫn còn giữ được cái tem, chẳng lẽ cậu thật sự không có hứng thú?"
"Long Hi Phượng thì tôi không có hứng thú, nhu7ngg mà tôi muốn biết, thật ra cô còn tem hay không?" Phương Hạo Vân cười tà ác : "Có thể nói cho tôi biết không?"
"Có gì mà không thể?" Hà Thanh hừ nói : "Nói cho cậu biết, bổn tiểu thư bây giờ vẫn còn là băng thanh ngọc khiết.. có điều cậu đừng ôm ảo tưởng gì, thân thể băng thanh ngọc khiết của bổn tiểu thư chỉ dành cho người tôi yêu. Cậu đừng luyến tiếc làm gì"
Phương Hạo Vân hừ một tiếng, nói : "Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô đâu"
"Haha!" Hà Thanh bỗng nhiên cười, mà cười rất quyến rũ. Có điều Phương Hạo Vân lại không có một cảm giác đặc biệt gì, liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, Hà Thanh cười lạnh nói : "Phương thiếu gia, tôi rất thích trạng thái bây giờ của cậu... hy vọng cậu vĩnh viễn không có hứng thú với tôi"
Phương Hạo Vân lười phản ứng với Hà Thanh, quay đầu qua một bên, không thèm nói gì hết.
"Xem ra cậu thật sự không có hứng thú với tôi..." Hà Thanh chậm rãi nói : "Cứ như vậy, tôi sẽ an toàn hơn..."
Phương Hạo Vân quay lại nhìn Phương Hạo Vân, cười thần bí : "Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng trêu chọc tôi. Nếu không cô sẽ hối hận... đừng tưởng rằng cô là người của Lã Thiên Hành thì tôi không dám động vào cô"
Hà Thanh gật đầu, lại hỏi thêm một câu : "Cậu vẫn chưa trả lời tôi, con đường của Long Hi Phượng, cậu rốt cục có đi không?"
"Đi chứ, sao lại không đi?" Phương Hạo Vân hỏi ngược lại : "Cô không phải vừa nói Long Hi Phượng vẫn còn tem sao. Tôi rất muốn biết, nhiều năm như vậy, bà ta làm sao mà tránh khỏi cô đơn được... Đúng rồi, thượng tá Hà Thanh, cô còn tem đúng không? Vậy hỏi cô một câu hỏi riêng, cô giải quyết vấn đề sinh lý thế nào? Dùng ngón tay hay là sex toy?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, Hà Thanh không hề tức giận, chỉ lạnh lùng nói : "Là chuyện của tôi, không cần cậu quan tâm... Nếu thật sự muốn, về sau tôi sẽ nói cho cậu biết"
'Haha... nhìn cái mặt của cô là tôi biết rồi, nhất định là dùng ngón tay giải quyết..." Phương Hạo Vân cười nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hà Thanh liền có chút xấu hổ, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại, lạnh giọng nói : "Tôi biết Long Hi Phượng đang ở chổ nào, nêu cậu đã quyết định đi, bây giờ tôi sẽ mang cậu đến..."
"Vậy đi, còn chờ gì nữa..." Phương Hạo Vân nói : "Vì sao các người không để SeeDs thi triển mỹ nam kế, tội tình gì làm tôi vất vả?"
Phương Hạo Vân vốn chỉ nói đùa một câu, nhưng mặt của Hà Thanh tự nhiên bị giật giật, không biết vì sao, cô đột nhiên nghĩ đến Hoàng Kỳ Anh.
"Phương thiếu gia, thật ra... nếu cậu muốn, cậu hoàn toàn có thể gia nhập tổ chức chúng tôi... Với điều kiện của cậu, sau khi gia nhập tổ chức, hẳn là có thể hưởng đãi ngộ cao cấp" Hà Thanh nhân cơ hội khuyên bảo.
"Đãi ngộ cao cấp?"
Phương Hạo Vân đột nhiên nghĩ đến Long Nhị, cười lạnh nói : "Cái đãi ngộ cao cấp mà cô nói, không phải là giống Long Nhị chứ?"
Hà Thanh nghe thấy thế, liền thấy chán nản.
Phương Hạo Vân nhân cơ hội châm chọc : "Cô nguyện ý làm con rối, nguyện ý làm nô lệ, nhưng tôi lại không muốn... Cũng may cô là cô nhi, nếu không thì tôi nghĩ kết quả của cô không dừng lại như Long Nhị đâu"
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân tiếp tục nói :" Lời này là ý của cô, hay là ý của Lã Thiên Hành, hay là các người vẫn còn ảo tưởng rằng tôi sẽ gia nhập tổ chức của các người, làm SeeDs cho các người?"
Hà Thanh thản nhiên nói : "Là ý của tôi, ở chung với cậu lâu như vậy, tôi cảm thấy rằng con người của cậu không tồi, cho nên mới đề nghị với cậu..."
"Hừ!"
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Cảm ơn đề nghị của cô, có điều tôi thấy không cần.... gia nhập các người, có Long Nhị làm vết xe đổ cho tôi, tôi nghĩ tôi không bước theo con đường của Long Nhị đâu. Đi thôi, mang tôi đến chổ Long Hi Phượng, thuận tiện nói cho Lã Thiên Hành biết, từ bỏ ý định khống chế tôi đi, muốn khống chế tôi là một chuyện không dễ dàng. Nếu tôi là Lã Thiên Hành, tôi sẽ nghĩ nên hợp tác thế nào, chứ không phải là khống chế. Tham lam quá, cũng không phải là chuyện tốt"
"Những lời nên nói tôi đã nói, về phần cậu chọn thế nào, đó là chuyện của cậu..." Hà Thanh khẽ cười : "Có lẽ cậu thật sự không giống người thường, có thể chạy khỏi vận xui..."
"Vậy cô có an nhàn không?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.
"Không an nhàn, mà cũng không băn khoăn..." Hà Thanh thản nhiên nói : "Tôi không có người thân, cũng không có bạn bè... ở lại tổ chức là lựa chọn tốt nhất của tôi..."
"Tổ chức cho tôi ăn, cho tôi uống, lại nuôi dưỡng tôi... bây giờ tôi không lo cơm áo gạo tình, và được quyền lợi mà người bình thường không bao giờ có được, tôi cảm thấy rất tốt" Nói đến đây, Hà Thanh quay lại nhìn Phương Hạo Vân : "Phương thiếu gia, nếu cậu là tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy rất tốt..."
Hà Thanh nghe thấy thế, trong đôi mắt hiện lên một vẻ ảm đạm, có điều cô không nói cái gì nữa.
Dừng lại một chút, Hà Thanh lên tiếng : "Đi thôi, tôi mang cậu đi.."
Dọc đường đi, Hà Thanh chỉ lo lái xe, không nói gì cả. Phương Hạo Vân phát hiện ra cảm xúc của cô dường như không được vui, có vẻ mang đầy tâm sự.
"Phương thiếu gia, cậu có yêu chưa? Cậu có biết cảm giác yêu là gì không?" Hà Thanh chạy chậm lại, đột nhiên hỏi.
Phương Hạo Vân sửng sốt, lập tức cười nói : "Xem như cô hỏi đúng người rồi, tôi đương nhiên biết cảm giác của yêu rồi, hơn nữa tôi còn yêu đến mấy người... Đương nhiên, có lẽ trong mắt các người đây là lạm tình, nhưng tôi biết, tôi thật sự yêu các cô ấy..."
"Tôi tin cậu!"
Thật bất ngờ, Hà Thanh không hề cãi lại, mà chỉ yếu ớt nói : "Cậu có thử cảm giác yêu một người nhưng người đó không hề có phản ứng với cậu chưa?"
Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày : "Cô... không phải là cô yêu tôi chứ?"
"Hừ!" Hà Thanh quay đầu lại, khinh thường nói : "Đừng giả vờ, tôi thừa nhận, cậu là mẫu đàn ông mà các cô gái rất thích, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, tôi không có hứng thú với cậu, loại giống như cậu tôi không hề có chút hứng thú nào. Tôi đã có người đàn ông của mình, nhưng mà hắn không thương tôi..."
"Cũng là SeeDs?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Cậu muốn lợi dụng à?" Hà Thanh thản nhiên cười nói :"Tuy rằng bây giờ tôi rất muốn nói hết với cậu, nhưng tôi không ngốc đến nổi bị cậu lợi dụng. Phương thiếu gia, thấy chúng ta hợp tác lâu như vậy, hãy nghe tôi nói chuyện một lần, coi như tôi cầu xin cậu..."
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, gật đầu nói : "Bổn thiếu gia vốn là người thương hoa tiếc ngọc, cô đã đưa ra yêu cầu này, tôi đương nhiên cũng không từ chối. Được, tôi nghe cô nói hết, có cái gì phiền lòng, chuyện đau khổ gì, cô cứ nói với tôi đi, tôi cam đoan làm một thính giả tốt...>"
"Cảm ơn!"
Hà Thanh nhẹ nhàng nói : "Nói cho tôi biết đi, bây giờ tôi nên làm cái gì?"
"Làm cái gì là làm cái gì?" Hà Thanh hỏi : "Hình như cô chưa nói gì với tôi hết mà, cô bảo tôi nói như thế nào bây giờ, ít nhất là cô cũng phải đem nỗi buồn trong lòng cô nói ra chứ?"
"Tôi yêu một người không yêu tôi... hoặc là, hắn không dám yêu tôi" Hà Thanh thản nhiên nói.
"Ừ!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Chúc mừng cô, cô đã yêu một kẻ nhu nhược. Tôi cảm thấy rằng người như vậy, căn bản là không đáng để cô yêu, từ bỏ đi thì tốt hơn..."
"không phải... không như cậu nghĩ đâu, hắn từng là chiến hữu xuất sắc nhất của tôi" Vì bị ép, nên Hà Thanh phải giải thích rõ ràng cho Phương Hạo Vân.
"Cái này... thượng tá Hà Thanh, tôi không có lòng dạ nào lợi dụng cô đâu, nhưng mà bây giờ cô đã nói cho tôi biết, hắn cũng là SeeDs" Phương Hạo Vân cười nói : "Nếu tôi đoán không sai, bây giờ hắn hẳn là đang chấp hành một nhiệm vụ bí mật, cho nên hai người không thể gặp mặt, và không thể yêu nhau, có đúng không?"
Hà Thanh bị nói trúng tâm sự, vẻ mặt có chút không vui, có điều cô rất rõ ràng, nói đến điểm thì dừng, không nói thêm nữa.
"Cứ cho là vậy đi... vậy cậu nói tôi nên làm thế nào bây giờ?" Hà Thanh dường như rất chờ mong Phương Hạo Vân giải thích nghi hoặc cho mình.
"Nếu cô cảm thấy rằng người kia đáng để cho cô yêu, thì cô cứ tiếp tục yêu hắn... các người đi chấp hành nhiệm vụ, cũng không thể chấp hành cả đời đúng không?" Phương Hạo Vân cười nói : "Chờ đợi..."
"Nhưng mà hắn cũng đã..." Ý thức được mình sắp nói bậy, Hà Thanh vội vàng ngậm miệng lại.
Phương Hạo Vân cũng đoán được tâm tư của cô, nói tiếp : "Ý của cô là hắn đã thích một người con gái khác? Chơi qua đường, hay là vì nhiệm vụ?"
"Tôi không biết!"
Hà Thanh cảnh giác nhìn Phương Hạo Vân, lắc đầu nói : "Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ, hắn căn bản là không yêu tôi... Phương thiếu gia, đàn ông rốt cục là thích loại con gái thế nào..."
"Ôn nhu, khiêu gợi..." Nói xong, bàn tay của Phương Hạo Vân chậm rãi đặt lên đùi của Hà Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Hà Thanh nhướng mày, đưa tay hất tay của Phương Hạo Vân ra, thản nhiên nói : "Cậu không phải muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của tôi chứ? Không phải là không có hứng thú với tôi sao?"
Phương Hạo Vân cười khinh thường : "Nói chuyện yêu đương thì không có hứng thú, nhưng mà làm việc thì tôi thật ra lại không ngại đâu..."
Trên mặt Hà Thanh rốt cục đã lộ ra vài phần tức giận : "Vô sỉ!"
"Cô mới là người vô sỉ.." Đôi mắt của Phương Hạo Vân vụt sáng lên : "Cô ốn rất ghét tôi, nhưng vì tìm người nghe, cô không tiếc cầu tôi... Bởi vậy có thể thấy được, cô cũng có khát khao, tôi sờ cô, là muốn giúp cô, tôi vô sỉ chổ nào..."
Hà Thanh quay đầu lại nhìn Phương Hạo Vân, trong mắt có vài phần tức giận : "Tôi không phải là loại con gái tùy tiện, trừ phi cậu bỏ hết tất cả những người khác, thì có lẽ tôi sẽ đến với cậu"
"Haha!"
Phương Hạo Vân nói :" Thượng tá Hà Thanh, cô đúng là có khiếu hài hước... cô cảm thấy rằng tôi sẽ vì cô mà bỏ hết những người phụ nữ tôi yêu sao? Đừng có suy nghĩ kỳ lạ nữa, tôi khuyên cô nên tập trung lái xe đi"
Lúc này, trên mặt Hà Thanh đã không che giấu được sự tức giận, phẫn nộ quát : "Tôi vốn muốn tâm sự với cậu, nhưng cậu lại đối xử với tôi như thế, xem ra đàn ông trên đời này vốn không phải là thứ tốt"
"Vẫn là câu nói kia, cô đang thiếu tình yêu của đàn ông... Nếu cô có nhu cầu, và còn giữ được cái tem, thì nhớ đến tìm tôi, tôi không thể cho cô tình yêu về mặt tinh thần, nhưng tôi có thể đưa cô lên mây, hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử..." Phương Hạo Vân cười vô sỉ.
Hà Thanh không thèm nói chuyện nữa, tập trung lái xe.
Bộ dáng của cô tập trung, nhưng không có nghĩa là lòng cô cũng tập trung. Lời nói của Phương Hạo Vân rất có lực khiêu khích, hơn nữa cũng nói ra tâm sự của cô.
Quả thật, có đôi khi, cô cũng cần đàn ông đến an ủi. Nhất là những đêm cô đơn lạnh giá. Thế nhưng Hà Thanh cũng là một người phụ nữ truyền thống, thân thể của cô chỉ cho chồng của cô, cả đời và duy nhất.
Xe chạy về hướng nam của phố D, khoảng chừng một giờ sau, phía trước xuất hiện một căn biệt thự không nhỏ. Biệt thự này theo Phương Hạo Vân thấy, nó mang theo một phong cách kiến trúc đầy chất nông thôn, nhưng cái nhìn đầu tiên làm cho người ta có cảm giác không tồi.
Nửa đường, Hà Thanh dừng xe, chỉ vào biệt thự, nói : "Đó chính là chổ của Long Hi Phượng, tôi chỉ có thể đưa cậu đến đây, cậu tự nghĩ biện pháp đi vào đi... Tôi nhắc cậu một câu, bảo vệ của căn biệt thự này rất hung dữ, cậu phải cẩn thậ"
Nói xong, Hà Thanh liền giục Phương Hạo Vân xuống xe.
Phương Hạo Vân hỏi : "Cô xác định là Long Hi Phượng ở đây?"
"Xác định 100%, tôi dùng mạng của tôi để bảo đảm"
"Tôi, tôi tin ..." Nói xong, Phương Hạo Vân đột nhiên ôm lấy Hà Thanh, dùng tốc độ cực nhanh hôn lên miệng của cô, căn bản là không cho Hà Thanh cơ hội phản ứng.
"Cậu..." Đợi khi Hà Thanh có phản ứng, thì hắn đã làm xong chuyện xấu rồi, và buông Hà Thanh ra nhảy xuống xe.
"Thượng tá Hà Thanh, nếu cô cảm thấy rằng nụ hôn này kích thích, thì lần sau nhớ tìm tôi..." Phương Hạo Vân cười hắc hắc, động một cái, liền biến mất không thấy đâu.
Hà Thanh vươn đầu ra ngoài cửa, nhìn bốn phía, không thấy Phương Hạo Vân dâu, trong lòng âm thầm kinh hãi, không biết hắn có còn là người không?
Mấy ngày nay, Hà Thanh đã chứng kiến nhiều chuyện kỳ lạ của Phương Hạo Vân, công phu của hắn đã vượt qua sự nhận thức của Hà Thanh. Đồng thời, cô cũng thấy rằng mình càng lúc càng nhìn không thấu hắn. Nói hắn là người xấu, có đôi khi lại trọng tình trọng nghĩa đến lợi hại, nhưng nói hắn là người tốt thì hắn lại giết người không chớp mắt, cực kỳ giống ác ma.
Có điều, nói đi thì hải nói lại, đến giờ cô vẫn chưa thấy Phương Hạo Vân giết một người tốt nào.
"Thật là một người kỳ quái..." Sờ sờ đôi môi bị đàn ông mạnh mẽ hôn qua, Hà Thanh cười khổ một tiếng, quay đầu xe rời đi, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Phương Hạo Vân đứng đằng xa quan sát tình huống phòng vệ của biệt thự, phát hiện ra nơi này được canh gác rất nghiêm ngặt, có điều đối với hắn mà nói, dường như không tính là gì cả.
Tìm đúng cơ hội, Phương Hạo Vân dễ dàng đi vào trang viên, trà trộn vào đại sảnh chổ cửa lớn, tìm bóng dáng của Long Hi Phượng.
Đại sảnh của biệt thự vô cùng xa hoa, cực kỳ khác biệt so với bên ngoài. Sàn nhà được lót bằng đá cẩm thạch, đồ dùng trong nhà thì làm bằng gỗ lim, còn vàng và bạc thì tùy ý cũng có thể thấy. Đối diện dãy ghế là cái màn hình LCD 60 inch, mặc dù nó không nhỏ, nhưng mà không hề ảnh hưởng đến mỹ quan.
Bởi vì mang tâm lý đến gặp chủ, cho nên Phương Hạo Vân ngồi xuốn ghế sofa kiên nhẫn chờ đợi, sớm hay muộn gì cũng có người đến.
Đột nhiên, cái màn hình LCD mở lên, và bên trong đang truyền ra tin tức địa phương, hình như là một vụ đâm chém nhau trên đường.
Chỉ lát sau, vô số cảnh sát đã vọt đến bắt đám người này, Phương Hạo Vân phát hiện ra, cái đám người kia, trên người đều mang một dấu hiệu.
Ngay trong lúc hắn đang tập trung, thì nghe thấy một tiếng nổ lớn, và cảnh tượng trong màn hình đã nổ tung tóe lên.
Rất nhanh, hiện trường lâm vào cảnh hỗn loạn, bên cảnh sát và người dân đều bị thương.
Phương Hạo Vân hoàn toàn bó tay, phố D này cũng là thật, trường hợp như vậy mà cũng phát tin được, nếu như ở trong nước thì chuyện này đã bị ém nhẹm rồi.
"Ai?"
Ngay trong lúc Phương Hạo Vân đang suy tư, thì một người đột nhiên đẩy cửa đi vào, cầm lấy súng chỉ vào đầu của Phương Hạo Vân.
"Không tồi..."
Tốc độ rút súng và tư thế của người này cho thấy đây hiển nhiên là một võ giả, và còn là một cao thủ, công lực ít nhất cũng tương đương với Bạch Quý.
Nếu đổi lại là trước kia, người như vậy mà chỉ súng vào đầu, Phương Hạo Vân sẽ cảm thấy lâm vào nguy cơ rồi, nhưng bây giờ thì khác, hắn đã có thể thoải mái tránh viên đạn.
"Sao mày lại ở đây... mày là người của Long Thần?" Người cầm súng là một người Trung Quốc, ước chừng khoảng ba mươi, trên mặt có một vết sẹo, trông vô cùng khủng bố, trong con mắt thỉnh thoảng cũng lóe lên tia tàn nhẫn.
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Tôi đến tìm Long Hi Phượng, tôi là bạn của bà ta..."
"Làm càn!"
Người này quát lớn một tiếng : "Tên húy của phu nhân mà mày cũng có thể tùy tiện kêu sao?"
Phương Hạo Vân nhanh chóng suy nghĩ, nếu hắn muốn, thì hắn hoàn toàn có thể khống chế đối phương, thậm chí là giết chết đối phương.
Chỉ là, hắn cảm thấy rằng xung quanh còn có nguy cơ, nếu hắn ra tay, thì sẽ tạo cơ hội có người khác đối phó mình.
Nếu hắn là bọ ngựa, thì sau lưng chắc chắn là còn chim sẻ. Nam Cung thế gia quả thật cũng có năng lực.
Phương Hạo Vân hít sâu một hơi, ánh mắt lặng lẽ nhìn trái nhìn phải, nhưng không phát hiện ra bóng người. Hiển nhiên, đây là một cao thù, và còn là cao thủ am hiểu thuật ẩn nấp.
"Tiểu Đao.... chuyện gì?"
Ngay trong lúc hai người giằng co, một giọng nữ dễ nghe vang lên. Ngay sau đó, một dáng vẻ kiều mỵ mê người xuất hiện trong tầm mắt của Phương Hạo Vân.
Người này rất đẹp, giống như thiên tiên vậy, cho dù là người đã từng kiểm duyệt qua không ít mỹ nữ như Phương Hạo Vân cũng không thể không thừa nhận đây là mỹ nữ.
Dáng người của đối phương càng đẹp hơn, ngực cao eo thon mông căng tròn, uyển chuyển lả lướt, giống như là một kiệt tác hoàn mỹ của thượng đế vậy, bầu ngực cao ngất, vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài mê người, những cái này góp phần tôn vinh lên vẻ xinh đẹp và gợi cảm của bản thân.
Mái tóc đen của người này thả dài đằng sau lung, có vẻ bồng bềnh rất nhiều, mắt phượng dài và nhỏ, kinh ngạc nhìn Phương Hạo Vân, khóe miệng mỉm cười, thản nhiên nói : "Tiểu Đao, không được vô lễ, thu súng vào..."
Khi người này nói chuyện, vẻ mặt cũng đã biến đổi, giọng nói tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một sự uy nghiêm làm người ta không thể kháng cự.
Người đàn ông kia nghe vậy, vội vàng thu súng vào, cung kính đứng một bên, chỉ là ánh mắt vẫn tập trung vào Phương Hạo Vân, dường như chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào vậy.
"Phương thiếu gia, cậu đến rồi... cậu biết không? Tôi vẫn luôn đợi cậu, tôi biết sớm hay muộn gì cậu cũng sẽ tìm đến tôi... Cậu quả nhiên không làm cho tôi thất vọng" Người này chính là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, Long Hi Phượng!
Phương Hạo Vân thản nhiên cười : "Vốn tôi tưởng rằng không mời tự đến, sẽ làm cho bà ghét, bây giờ xem ra lo lắng của tôi có thừa rồi..."
"Hihi!" Trong ánh mắt của Long Hi Phượng lộ ra vẻ kì quái : "Là Hà Thanh dẫn cậu đến à... xem ra các người lần này quyết tâm nhổ cỏ tận gốc rồi"
Phương Hạo Vân cười một tiếng, không nói gì, mà chỉ cẩn thận đánh giá Long Hi Phượng vài lần. Vẫn như lần trước, người đàn bà này tự toát ra một vẻ cao ngạo.
"Phu nhân, bà không biết chúng ta nói chuyện xa như vậy rất mệt sao?" Phương Hạo Vân cười nói.
"Xin lỗi, tôi thấy Phương thiếu gia nên vui quá, nhất thời quên hết lễ tiết... Cậu chờ một chút, tôi lập tức xuống ngay..." Nói xong, Long Hi Phượng chậm rãi đi xuống lầu.
Lúc này, Phương Hạo Vân phát hiện ra, sau lưng Long Hi Phượng không biết đã có thêm một người đàn ông áo đen từ lúc nào rồi. Rất rõ ràng, cái cảm giác nguy cơ ấy phát ra từ người này.
Long Hi Phượng chân thành đi đến hướng của Phương Hạo Vân, sau đó mỉm cười : "Phương thiếu gia, cậu uống cái gì? Ở chổ tôi có loại rượu vang rất ngon... Đương nhiên, nếu cậu muốn uống trà, tôi cũng có loại trà cực phẩm..."
"Tùy tiện đi" Phương Hạo Vân cũng nhìn chằm chằm Long Hi Phượng : "Có thể ngồi cùng một tuyệt sắc giai nhân như phu nhân, uống cái gì cũng không sao cả..."
Hì!"
Long Hi Phượng bật cười, cười đến run lên : " Nghe nói Phương thiếu gia là một mẫu đàn ông mà các cô thích, lời này không sai chút nào, mỗi lần gặp mặt, miệng của cậu đều ngọt như vậy. Làm người ta thấy thoải mái..."
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius