Huyết Hải nữ vương ‘Tiết Vân’, nghe xong vấn đề này, không khỏi nhướn mày một cái. Trên mặt lại có một tia tiếu ý, cười nhìn Tần Vũ: “Tần Vũ. Ngươi nếu thực muốn biết đáp án, ngươi trợ giúp ta đoạt Vạn Dân Ấn, ta nói cho ngươi.”
Tần Vũ nghe xong. Quả thực muốn mắng lớn thẳng vào mặt Huyết Hải nữ vương này.
Bất quá, thì một chuyện đơn giản như thế, mà Huyết Hải nữ vương lại còn giấu giấu giếm giếm.
Tần Vũ mỉm cười: “Huyết Hải nữ vương, vậy coi như ta chưa có hỏi qua nhé.”
“Lan Thúc, chúng ta về thôi.” Lập tức Tần Vũ quay đầu nói với Khương Lập bên cạnh, Khương Lan cũng thong thả gật đầu. Hai người liền trực tiếp hóa thành lưỡng đạo lưu quang, bay về phía Mê Vụ thành phía xa xa kia.
Huyết Hải nữ vương nhìn thân ảnh hai người Tần Vũ, Khương Lan, biến mất tại nọ,vậy tại Mê Vụ trung loáng thoáng đích 'Mê Vụ Thành'. Cười nhẹ hai tiếng:
"Thú vị, Thú vị."
Rồi Huyết Hải nữ vương tùy tiện mà nhất động thân hình, biến mất giữa các Mê vụ.
Vô số đạo lôi điện, kích thước bằng cỡ cánh tay, xuyên qua thiên địa, ở chính giữa. Tiện thấy được một tòa thành trình trôi nổi - Lôi Phạt thành
Lôi Phạt thành so với ức vạn năm về trước, vẫn giống nhau như đúc. Chỉ có lúc này, Thần Vương của Lôi Phạt Thành cũng là bốn người mà chết đi ba người. Chỉ còn lại duy nhất Tây Bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc.
Trong Lôi Phạt Thành. Lôi Phạt Thiên Tôn ở trong một tiểu viện yên tĩnh. Chu Hoắc thấp thỏm đi tới ở ngoài viện môn, trong lòng lộ vẻ phiền não ưu sầu mà nhìn viện môn đang đóng kín. Chu Hoắc cứ bồi hồi hồi lâu. Cuối cùng đành quay bước đi. Khi hắn vừa mới quay đi, một tiếng “Chi nha”, cửa viện môn liền tự động mở ra.
“Hoắc Nhi, đến đây đi.” Thanh âm của Lôi Phạt Thiên Tôn, như trước vẫn ‘khanh thương, hữu lược’ mà vang lên.
“Vâng, phụ thân đại nhân.” Chu Hoắc cung kính đáp mà tuân mệnh. Rồi sau đó liền đi vào giữa tiểu viện. Thời khắc này Lôi Phạt Thiên Tôn chính đang chắp tay đứng ở giữa sân. Quay người về Chu Hoắc, thân ảnh như trước, vẫn thực cao ngất!
Chu Hoắc khi thấy Lôi Phạt Thiên Tôn, trong lòng đã có bao phiền não ưu sầu và ủy khuất, thì buồn rầu lại càng tăng thêm nữa. Thời khắc này, buồn bã mà khom người nói: “Phụ thân đại nhân, Chu Nhiên đã chết. Vậy mời phụ thân đại nhân chủ trì lấy công đạo a.”
Chu Hoắc thực sự đã vô lực.
Đối mặt với Tần Vũ, Chu Hoắc thật một chút nhỏ biện pháp đều không có. Bát đại Thánh Hoàng lợi hại, cho dù phải đối mặt với Tu La Thần Vương, cũng có thể làm dọa được hắn một phen, còn đối mặt với Tần Vũ, sợ rằng muốn để Tần Vũ lo một chút, cũng còn khó.
Mà lần này, thực lực của Khương Lan còn đột nhiên tăng lên nữa. Thành một vị có thể so sánh được với Tu La Thần Vương, thực là siêu cấp cao thủ.
Hôm nay tại Mê Vụ thành, đã có Tần Vũ, Khương Lan hai đại siêu cấp cao thủ, chính là Bát đại Thánh Hoàng vừa thống nhất hợp lực. Cũng không làm gì được đối phương. Không cách gì để không thừa nhận, Mê Vụ thành từ hôm nay, có thể nói là thế lực đệ nhất, tuyệt đối và đầu tiên, của thần giới!
Muốn báo thủ, duy chỉ có dựa vào chính phụ thân mình
- Lôi Phạt Thiên Tôn!
“Hoắc Nhi. Chớ buồn mà vội vàng.”
Lôi Phạt Thiên Tôn lạnh nhạt nói. Trong thanh âm phảng phất như một tia tức giận đều không có. Rồi lập tức Lôi Phạt Thiên Tôn xoay người lại, giống như chim ưng đưa hai mắt nhìn xuống Chu Hoắc: “Lần này Thiên Tôn Sơn hạ xuống. Vi phụ ta cũng đã chịu ràng buộc quá nhiều, lúc này cũng phải nhẫn nhịn thật nhiều thôi.”
“Phụ thân” Nghe được Lôi Phạt Thiên Tôn nói như vậy. Trong lòng Chu Hoắc không khỏi thêm một trận thống khổ nữa.
Ánh mắt Lôi Phạt Thiên Tôn hơi lành lạnh, lạnh nhạt mà nói: "Hoắc Nhi, không cần phải quá thống khổ. Chết thì cũng đã chết rồi, người còn sống thì vẫn còn sống đó, ngươi hiện tại còn có nhi tử, ngoài đứa lớn Chu Hiển vẫn còn có không ít anh em, con cháu."
Chu Hoắc liền thu liễm tâm trạng. Cung kính đứng ở một bên lắng nghe.
"Lúc này Thiên Tôn Sơn hạ xuống. Vô luận là ta,hay là bất kỳ Thiên Tôn nào khác, đều không được tùy tiện mà làm động đến sự công bình. Bây giờ tạm dung tha cho Tần Vũ thêm mười năm ……" Đôi mắt ưng của Lôi Phạt kia, hàn quang chợt lóe, "Đợi cho tân đích Thiên Tôn vừa đản sanh. Sau đó 'Nguyên Tội Kiếm' ta, sẽ là thẩm phán để hạnh tội hắn ngay thời khắc đó."
Lôi Phạt Thiên Tôn, tuy là Thiên Tôn, nhưng tận đáy lòng như trước, vẫn có một ít tâm trạng.
Đứa con thứ ba Chu Yểm, cũng chính là Chu Vô Luyến, đó là nhi tử mà Lôi Phạt Thiên Tôn cực kỳ yêu thích. Chu Vô Luyến đã chết, cũng làm cho Lôi Phạt Thiên Tôn hận thấu xương đối với Tần Vũ.
Chỉ là vì Đại sư huynh Phiêu Vũ Thiên Tôn đã nói tận tại bên tai - "Sư đệ. Dựa theo quy tắc, trong lúc Thiên Tôn Sơn hạ xuống, để có tân Thiên Tôn đản sanh, ngươi chỉ được có một lần cơ hội xuất thủ, mà cơ hội này, ngươi đã hứa hẹn cho Khương Phạm. Giờ Thiên Tôn Sơn dĩ nhiên đã hạ xuống. Nếu như bây giờ, ngươi ra tay đối phó Tần Vũ …… đó là hành vi phản lại quy tắc vậy. Ta chỉ có thể thay mặt Sư Tôn, chấp hành ngày Thiên quy. Trực tiếp xóa bỏa ngươi!"
“Xóa bỏ!"
“Trực tiếp xóa bỏ”
Mỗi lần Lôi Phạt Thiên Tôn ngẫm lại những lời này, trong lòng không khỏi phát run. Phiêu Vũ Thiên Tôn nói chuyện đến tận bây giờ, chưa bao giờ nói giỡn, Lôi Phạt Thiên Tôn hiểu cực kỳ rõ ràng. Một khi bản thân thực sự xuất thủ với Tần Vũ. Phỏng chừng còn chưa giết được Tần Vũ, thì Phiêu Vũ Thiên Tôn đã giết chết mình rồi.
Phiêu Vũ Thiên Tôn có năng lực để sát hại bản thân mình, đối với điều này, Lôi Phạt Thiên Tôn không một chút nghi ngờ.
“Chỉ có thể đợi, đợi cho tân Thiên Tôn đản sinh.” Con mắt Lôi Phạt Thiên Tôn không khỏi nheo lại, khỏa hồng chi ở vị trí mi tâm càng thêm tươi đẹp, diêm dúa hơn. “Ngày tân Thiên Tôn đản sanh, cũng là ngày mà Tần Vũ phải chết!”
Kỳ thật Lôi Phạt Thiên Tôn còn có một cơ hội để đối phó với Tần Vũ, chính là vì Khương Phạm đã nhờ hắn xuất thủ một lần để trợ giúp. Nếu trong lúc Khương Phạm nhờ hắn xuất thủ mà Tần Vũ xuất hiện, lao vào đoạt bảo. Hắn sẽ có lý do quang minh chính đại để giết Tần Vũ.
Chỉ là…
Tần Vũ nếu không định đi đoạt bảo. Mà chỉ bình an ở trong Mê Vụ thành. Thì hắn, Lôi Phạt Thiên Tôn, không có lý do để giết Tần Vũ.
Trong Tử Huyền Phủ, trên Mê Vụ thành.
Một tòa hồ diện tích hơn trăm dặm vuông, tòa tử đình nằm trên mặt hồ, một hành lang từ đình tử, chạy cắt qua cả mặt hồ
Tần Vũ, Khương Lập, hai người đang chậm rãi dạo trên hành lang, nhìn hồ nước mênh mông. Khoảng cách từ sau trận tranh đoạt Hậu Thổ Ấn đó,đã quá đi được một đến hai năm. Trong thời gian một đến hai năm này, Tần Vũ thật ra là rất an nhàn, vui thích.
"Vũ ca, mấy tháng gần đây nhất, ta sao không thấy Tiểu Hắc?" Khương Lập lược lộ vẻ nghi hoặc mà nói:
Giữa Tử Huyền Phủ. Tần Vũ thường xuyên ở cùng một chỗ với Tiểu Hắc, Hầu Phí. Khương Lập cũng thường xuyên ở một chỗ với Bạch Linh, Tử Hà. Nên tự nhiên, Khương Lập cũng thường xuyên nhìn thấy Hầu Phí, Hắc Vũ.
Nhưng gần gần đây. Khương Lập không thấy Hắc Vũ xuất hiện.
“Hả, ngươi nhắc Tiểu Hắc a.” Tần Vũ không khỏi nhớ lại chuyện mấy tháng trước.
Lúc đó. Tần Vũ chính cùng Hắc Vũ, Hầu Phí tán gẫu. Đàm luận về Thần Vương khắp nơi của Thần giới. Hắc Vũ đang nói chuyện phiếm, đột nhiên dừng lại. Đợi đến khi Tần Vũ, Hầu Phí nghi hoặc nhìn về phía Hắc Vũ. Hắc Vũ mới ngẫm một lát. Rồi lập tức nói với Tần Vũ, Hầu Phí: “Đại ca. Hầu tử, vừa rồi nói chuyện, ta hình có cảm giác đã lĩnh ngộ được gì gì đó, ta chuẩn bị để lập tức bế quan.”
Nói rồi Hắc Vũ cũng không lãng phí thêm thời gian, liền trực tiếp nhất động thân hình, biến mất trước mặt hai người Tần Vũ, Hầu Phí.
“Lập Nhi. Ta nghĩ, Tiểu Hắc hắn muốn lĩnh ngộ cái gì đó. Cho nên mới bế quan. Nói không chừng, lần này Tiểu Hắc có thể đạt tới cảnh giới Thần Vương rồi.” Tần Vũ cười nói.
Khương Lập cũng gật đầu.
“Di. Tiểu Sương tới.” Khương Lập đột nhiên đã thấy từ xa xa trong tử dình. Tần Sương đang ở đó mà gọi vọng lại: “Phụ thân, Mẫu thân---“ Tần Sương đang rất vui sướng..
Khương Lập đã thấy nhi tử của mình, không cười mà nheo mắt lại. Tần Sương, lúc này đang cao hứng, nên chạy tới.
Tần Vũ cũng cười mà bước tới, nhưng vừa mới bước hai bước, sắc mặt Tần Vũ liền biến đổi.
“Lập Nhi.” Tần Vũ đột nhiên hô lên. Khương Lập không khỏi kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tần Vũ. Trong mắt thấy rõ sự nghi hoặc mà không giải thích được. Tần Vũ liền nhướn mày, cười một nụ cười cổ quái: “Lập Nhi, xem ra ta cũng phải bế quan tới mười ngày, nửa tháng.”
“Bế quan, Vũ ca, người muốn bế quan?” Nhìn Khương Lập tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Tầng thứ hai của tân Vũ trụ sắp hoàn thiện rồi.” Tần Vũ cười nói.
Khương Lập nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ vui sướng trên khuân mặt: “A, vậy thật tốt quá, Vũ ca, tầng thứ hai của vũ trụ đã hoàn thành, thực lực người đề cao không ít nhỉ?” Khương Lập đối với điều này không được rõ ràng.
“Chờ ta quay lại, ta sẽ nói cho nàng, ta giờ phải đến trước tân Vũ trụ.” Tần Vũ đáp.
"Vâng." Khương Lập thời khắc này, đã tới trước Tần Sương mà bế lên. Gật đầuđáp lại Tần Vũ.
“Phụ thân. Người phải đi?” Tần Sương kia, con mắt lấp láy như chim câu nghi hoặc nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ cười, xoa đầu Tần Sương: “Chỉ mười ngày, nửa tháng sau. Phụ thân sẽ trở lại.” Lập tức Tần Vũ ngắm Khương Lập một chút. Rồi trực tiếp mà biến mất trên mặt hồ.
******
Tại một không gian giữa tân Vũ trụ tầng thứ hai.
Tần Vũ không một tiếng động mà xuất hiện. Mắt nhìn khôn cùng Vũ trụ Tinh thần xung quanh, Tần Vũ liền khoanh chân tại đây mà ngồi giữa thái không, độc có một người ngồi giữa khôn cùng thái không, trong đầu đang hiện lên mô hình các sự diễn biến không ngừng của tân Vũ trụ.
Thời khắc này, tầng thứ hai của tân Vũ trụ, đã gần như hoàn thành.
Tại tầng thứ hai của tân Vũ trụ, gần như tất cả các không gian đều đã hoàn thiện. Chỉ còn một số ít không gian còn đang băng hội, chấn động hay ngưng tự. Dần dần cũng đi vào ổn định, cuối cùng hình thành được một không gian Vũ trụ thật ổn định.
"Ông ~"
Khối khối các bản không gian ngưng kết lẫn vào nhau. Cuối cùng tất cả các không gian vũ trụ của tầng thứ hai liên kết thành một chỉnh thể thống nhất. Tầng thứ hai của tân Vũ trụ, rốt cục đại thành.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:18 AM.
Các Nhân Gian giới là một tầng của Vũ trụ, Các Tiên Ma Yêu giới cũng là một tầng, có năng lượng, cấp bậc khác của Vũ trụ. Lúc này một đại Vũ Trụ, có tầng thứ nhất cùng tầng thứ hai đều đã được hoàn thiện. Vô số các không gian đang truyền Không gian chi lực, Thời gian chi lực qua lại lẫn nhau.
Vũ Trụ bổn nguyên chi lực cũng ở tại trong các tầng tầng, lớp lớp không gian.
"Xuy xuy ……"
Vô tận Hồng Mông chi khí, tiếp tục từ ‘Hồng Mông không gian’ dung nhập vào tân Vũ trụ, tầng cao nhất phía trên của tân Vũ trụ, ‘tân Thần giới’ cũng bắt đầu từ từ diễn biến mà hình thành. Đây là tầng tối hậu của tân Vũ trụ, tân Thần giới một khi hoàn thành, thì tân Vũ trụ cũng đại thành.
“Hả?”
Đang khoanh chân ngồi lơ lửng giữa thái không, con mắt Tần Vũ chợt mở ra, cặp mày từ từ nhíu lại. Tâm ý nhất động, Bản thân Tần Vũ liền biến mất ở giữa vùng thái không này, mà về tới giữa Tử Huyền phủ trên Mê Vụ thành giữa Thần giới.
Trên mặt hồ trong Tử Huyền phủ, Tần Vũ chân đạp lên mặt hồ.
“Định!”
Tần Vũ nhẹ nhàng nói, lập tức một diện tích vài dặm , trung tâm là Tần Vũ. Thời gian đang trôi đi, phảng phất như bị một cỗ cường đại chi lực ngấm ngầm chặn lại. Nước hồ đang phập phồng mà cứng lại.
Thanh âm đang xao động cũng biến mất.
Thế giới không có một tiếng động, thế giới thật tĩnh lặng. Trong khu vực này, ngoại trừ Tần Vũ. Hết thảy đều tĩnh chỉ cả.
“Tầng thứ hai của Vũ trụ đã thành công, nên giữa Thần giới này, rốt cục ta cũng có thể thi triển ra ‘Thời Gian Tĩnh Chỉ’.” Đáy lòng Tần Vũ cũng hiện lên một tia hưng phấn, trong tân Vũ trụ, Tần Vũ chính là chúa tể tuyệt đối.
Nhưng trong Thần giới, Tần Vũ chưa tính là vô địch được.
"Thời gian Tĩnh chỉ …… ta thi triển 'Thời gian Tĩnh Chỉ', so với Tu La Thần Vương, Lan Thúc bọn họ thi triển 'Thời gian Tĩnh Chỉ' có sự khác nhau a." Tần Vũ trên mặt một vẻ đắc ý hiện ra.
Thời gian Tĩnh chỉ mà Tần Vũ đã thi triển, đã sử dụng thời gian chi lực của tân Vũ trụ.
"Đối với Thần Vương đã lĩnh ngộ 'Không Gian Pháp Tắc' thì dùng 'không Gian áp Bách' để đối phó, thực là vô dụng. Đồng dạng mà nói, đối với Thần Vương lĩnh ngộ được 'Thời gian Tĩnh Chỉ', thì sử dụng 'Thời gian Tĩnh Chỉ' cũng không có hiệu quả gì."
Tần Vũ phi thường mà rõ ràng.
Vô luận là Khương Lan, Tu La Thần Vương, hay Huyết hải nữ vương. 'Thời gian Tĩnh Chỉ' chỉ có thể có tác dụng đối với Bát đại Thánh Hoàng hay các Thần Vương khác , còn Khương Lan, khước không thể dựa 'Thời gian Tĩnh Chỉ' để chế trụ Tu La Thần Vương được.
Bởi vì ba người bọn họ , bản thân đều lĩnh ngộ được 'Thời gian Tĩnh Chỉ'. Áp dụng một chiêu này. Tự nhiên không có hiệu quả với bọn họ.
"Dù bọn họ không e ngại với 'Thời gian Tĩnh Chỉ' trong 'Thời gian Pháp Tắc' của Thần giới, nhưng sẽ phải sợ 'Thời gian Tĩnh Chỉ' của ta." Trong lòng Tần Vũ càng thêm tự tin hơn.
Bản thân một khi thi triển ra 'Thời gian Tĩnh Chỉ'.
Thì ngay cả Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương cũng không thể có khả năng mà cử động, Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương, cũng không thể dựa vào sự lĩnh ngộ về 'Thời gian Pháp Tắc' để phá giải này một chiêu này. bọn họ chỉ có thể dùng cường lực mà phá.
Dựa vào lực lược cường mạnh để phá, nọ,vậy là muốn hao phí không ít thời gian rồi.
Khoảng thời gian này, đủ để Tần Vũ giết chết bọn họ!
"Huyết Hải nữ vương có thể biến về bản thể, nhưng dưới “Thời gian Tĩnh chỉ' dưới, ngươi căn bản không có cơ hội biến thành bản thể." Tần Vũ lạnh nhạt cười, hôm nay có thể thi triển ra được 'Thời gian Tĩnh Chỉ', một chiêu này, thực lực của Tần Vũ đích thực lực, tuyệt đối cao siêu hơn Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương rồi.
Phóng nhãn khắp Thần giới.
Có thể làm cho Tần Vũ e ngại. Sợ rằng cũng chỉ có Thiên Tôn mà thôi.
"Vũ ca!"
Thanh âm Khương Lập,đột nhiên từ xa xa vang lên, Tần Vũ không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên trên bờ hồ. Khương Lập đang cùng Tần Sương, Tần Tư và một ít người tụ tập cùng một chỗ.
Tần Vũ hiểu được, những người đó đều là để cho chính mình phải xả thân mà bảo vệ. Muốn bảo vệ được thân nhân, bằng hữu, thì phải có đủ thực lực. Thực lực càng mạnh, càng có thêm những phút giây bình tĩnh để hạnh phúc trong cuộc sống.
******
Thời gian trôi đi, đảo mắt là đã qua bảy, tám năm. Bất quá, thì Hắc Vũ như trước, vẫn đang trong bế quan, chưa có xuất quan. qua như vậy Thời gian dài, người trong Tử Huyền Phủ không khỏi đều chú ý đến Thiên Tôn Sơn.
Trong Tử Huyền phủ có không ít người, đều thường xuyên đến bên bờ hồ để nhìn ngó, thông qua bong bóng nước, mà quan sát tình huống diễn ra tại Thiên Tôn Sơn.
Theo Thời gian. 'Vạn Dân Ấn' cũng sắp xuất thế rồi.
Giữa Thiên Tôn Sơn.
Thiên Tôn Sơn lúc này, số lượng Thần Vương ít hơn nhiều so với lúc Thiên Tôn Sơn vùa hạ xuống, Tu La Thần Vương và Khương Lan, hai lần ra tay độc ác, liền đã giết chết hơn mười vị Thần Vương. Hôm nay, số lượng Thần Vương ở nơi này, cũng chỉ có khoảng hai mươi mấy vị mà thôi.
"Khương Phạm huynh, chúng ta không cần thương lượng về việc tranh đoạt Vạn Dân Ấn hả?" Thân Đồ Diêm đi tới bên Khương Phạm, nghi hoặc mà dùng thần thức truyền âm hỏi.
Quan hệ giữa Thân Đồ Diêm và Khương Phạm phi thường tốt đẹp, đã một lần Khương Phạm thỉnh Thân Đồ Diêm, Chu Hoắc hỗ trợ để tranh đoạt Hậu Thổ Ấn rồi. Nhưng vì có kế hoạch riêng. Cho nên vào lúc này, Khương Phạm ngay từ đầu đến bây giờ, đều không có thảo luận với Thân Đồ Diêm một chút nào.
Khương Phạm đang nhắm mắt khoanh chân, ngồi ở mép núi, liền mở to mắt.
"Thân Đồ huynh, lần này ngươi không cần xuất lực. Hãy lẳng lặng một bên mà nhìn." Khương Phạm mỉm cười nói, Trông nụ cười rất điềm tĩnh bình thản, nhưng trong ngữ khí bình thản, lại ẩn hàm sự tự tin tuyệt đối !
Trong mắt Khương Phạm,Vạn Dân Ấn, như là vật trong túi của hắn vậy.
"Khương huynh, sao tự tin như vậy?" Thân Đồ Diêm không khỏi cười mà nhìn Khương Phạm.
Khương Phạm cười một cách thần bí, rồi cũng không có giải thích nhiều: "Thân Đồ huynh, cứ lẳng lặng chờ đợi Vạn Dân Ấn xuất thế đã." nói rồi Khương Phạm hướng ánh mắt về cái hốc trung tâm của Linh bảo Mẫu đỉnh mà nhìn lại.
"Vạn Dân Ấn, nhất định phải là của ta." Thanh âm rất kiên định, đã thốt lên từ đáy lòng Khương Phạm.
Vì Vạn Dân Ấn này, Khương Phạm hắn, đã gạt bỏ những gì?
Chỉ vì có thể chắc chắn, trăm phần trăm có được Vạn Dân ấn, hắn đã bỏ qua con gái, bỏ qua tình huynh đệ người vốn có thể thành vì hắn mà trợ giúp là 'Tần Vũ', cũng đã bị hắn đẩy thành đối lập.
Hết thảy, đều là vì muốn có được sự hỗ trợ của Lôi phạt Thiên Tôn.
Gạt bỏ nhiều như vậy, đáy lòng Khương Phạm mặc dù cũng có một tia không cam lòng, nhưng nếu để cho Khương Phạm hắn thành mục tiêu của sự tuyển lựa Thiên Tôn, hắn cũng phải lựa chọn. Bởi vì để Lôi Phạt Thiên Tôn ra tay …… đó là thì tuyệt đối không thể bị sai sót được
Ánh mắt Khương Phạm quét qua các Thánh Hoàng, Thần Vương một lần, khóe miệng không khỏi có một tia cười lạnh.
Các Thần Vương này, phần lớn đều có lòng tham đối với Vạn Dân Ấn. Cùng nghĩ là năm đó, chính 'Tiêu Diêu Thần Vương', cũng chỉ vì có đại vận, mà đã trở thành Thiên Tôn. Nên bay giờ để được thành tân Thiên Tôn, các Thần Vương đều không ngại mạo hiểm cả.
"Các ngươi, đều không thắng được đâu." Khương Phạm trong lòng nhẹ giọng nói.
……
Huyết Hải nữ vương đang cao ngạo mà đứng ở giữa hạp cốc, mặc kệ các những cái nhìn của các Thần Vương, Huyết hải nữ vương đều coi như không để ý.
"Tại hạ Đoan Mộc Vân, chẳng biết ngươi là ……" Nam cực Thánh Hoàng Đoan Mộc Vân cười nhẹ, đang đi tới. Đoan Mộc Vân đối với 'Vạn Dân Ấn' cũng có trứ dã tâm, với hắn , hôm nay Khương Lan, Tu La Thần Vương đều không có mặt, hắn liền có thể hi vọng rất lớn rồi .
"Hừ."
Huyết Hải nữ vương, liếc mắt nhìn Đoan Mộc Vân, căn bản không nói ra một lời.
Đoan Mộc Vân không khỏi nheo mắt, chào luôn hai tiếng, rồi phi thường mà rút lui đi. Bất quá, đáy lòng Đoan Mộc Vân đã nhớ kỹ về Huyết Hải nữ vương này, có thể tỏ thái độ như vậy đối hắn, tối thiểu cũng phải đủ thực lực.
"Vạn Dân Ấn ……
Huyết Hải nữ vương nhìn về phía Linh bảo Mẫu đỉnh, trong mắt có một tia quang mang trông đợi, "Tiêu Diêu, đã một lần ngươi trở thành Thiên Tôn, lúc này đây, sẽ đến phiên của ta ."
******
Khoảng cách từ lần Hậu Thổ ấn xuất thế đến giờ, đã chừng mười năm. Vào lúc này, 'Vạn Dân Ấn' trong 'Linh bảo Mẫu đỉnh', mọi thời khắc đều có thể xuất hiện, các Thần Vương môn đều không dám phân tâm.
Nếu nói ai thoải mái nhất, e lại chính là …Khương Phạm .
Bên trong Thiên Tôn Sơn đã có nhiều Thần Vương chờ đợi như vậy, thì ở bên ngoài Thiên Tôn sơn, cũng đồng dạng mà có một vị Thần Vương lẳng lặng mà chờ đợi.
"Nếu ta thôi phán đoán không sai, trong ba ấn, thì Vạn Dân Ấn này, ẩn chứa nội dung về 'Thời gian Đảo Thối' là nhiều nhất." Tu La Thần Vương 'La Phàm' đứng ở một chiếc thuyền lá nhỏ trên, nhìn lên cửa vào của Phù Điêu thông đạo.
Tu luyện đã nhiều năm như vậy, nguyện vọng lớn nhất của 'La Phàm' hắn, e chính là trở thành đâng Thiên Tôn chí cao.
……
Thời gian ngày ngày qua đi, Trong Thiên Tôn Sơn, hơn hai mươi vị Thần Vương, ben ngoài Thiên Tôn sơn, một vị Thần Vương, đều lẳng lặng chờ đợi. Đại khái đã được trên dưới nửa thời gian -
"Oanh!"
Đột ngột vô thanh mà xuất hiện, , tiếng sấm nổ vang lên, nọ,tiếng sấm vang vọng cả Thần giới.
"Sao lại thế này?" Tu La Thần Vương 'La Phàm' nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại, thần thức đồng thời hướng bốn phương tám hướng mà dật tán ra.Trong Thiên Tôn Sơn không ít Thần Vương cũng đều nghe được tiếng sấm oanh long đang vang lên.
Đoan Mộc Vân, Khương Hình cùng hơn mười vị Thần Vương, đều là trực tiếp ra Phù Điêu thông đạo, ngay cả Khương Phạm cũng đi ra Phù Điêu thông đạo.
"Hả, La Phàm huynh." Vừa đi ra Phù Điêu thông đạo, thì Khương Phạm đã thấy Tu La Thần Vương 'La Phàm', mỉm cười trừ đánh tiếng chào hỏi. Sự tồn tại của La Phàm ở bên ngoài, Khương Phạm một chút cũng không thèm để ý.
La Phàm từ từ gật đầu với Khương Phạm: "Khương Phạm huynh. Đã thấy tiếng sấm này, hơn nữa hướng bầu trời của Mê Vụ thành có vô tận Thất Sắc Phù vân, Mê Vụ thành này chẳng lẻ đã có thêm một vị Thần Vương?"
Thần thức Khương Phạm,cũng trong nháy mắt phát hiện bầu trời Mê Vụ thành có Thất Sắc Phù Vân, cùng với lôi điện tràn ngập.
"Tại bầu trời Mê Vụ thành. Lại đản sanh Thần Vương, tự nhiên chính là của Mê Vụ thành rồi" Khương Phạm rất bình thản đích nói, mặc dù ngữ khí bình thản, nhưng trong lòng Khương Phạm, không thể không có chút xúc động mạnh mẽ.
Thực lực của Mê Vụ thành này, thật quá mạnh mẽ.
Tiếng sấm cũng dần dần biến mất trong thiên địa, các Thần Vương cũng đều chuẩn bị quay lại Phù Điêu thông đạo, vào trở lại Thiên Tôn sơn giữa. Thì tại thời khắc này bỗng -
"Oanh long long ……"
Cả Thần giới thế lại một lần nữa vang lên khôn cùng đích tiếng sấm.
"Này, Này ……" không ít Thần Vương đều chinh trúng.
Thông thường, Thần giới phải quá một thời gian phi thường cửu đích, mới có thể đản sanh trong chốc lát Thần Vương, còn bây giờ …… hình như lại có một vị Thần Vương đản sanh nữa. Thời gian hai vị Thần Vương đản sanh, gần như cùng lúc với nhau.
Lúc này, ngay cả gần mười vị đứng trơ ở Thiên Tôn sơn vẫn không có vị Thần Vương dám ra ngoài nữa .
"Hai vị Thần Vương. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có những hai vị Thần Vương đản sanh , từ khi Thần giới đản sanh cho tới bây giờ. Hình như là lần đầu tiên rồi." Thân Đồ Diêm cũng sợ hãi than nói.
"Đản sanh đích hai vị Thần Vương, vị thứ nhất thuộc về Mê Vụ thành, vị thứ hai …… lại là Lôi Phạt thành" Trên mặt Đoan Mộc Vân lộ ra vẻ kinh ngạc, các Thần Vương sau một chút liền phát hiện, bầu trời phía trên lôi phạt thành, cũng xuất hiện vô tận đích Thất sắc Phù vân.
"Chu Hoắc huynh, chúc mừng. chúc mừng." Đoan Mộc Vân lập tức xoay người, đối với Chu Hoắc chắp tay cười mà nói.
Trên mặt Chu Hoắc trên mặt cũng từ từ, lộ ra vẻ ngạc nhiên, toàn thân có sự kinh hỉ. Lập tức thong thả chắp một tay nói với các Thần Vương xung quanh: "Chư vị, ta phải đi trước một chuyến ."
Chu Hoắc nói xong cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp dùng một lần Thuấn Di mà biến mất trước tầm mắt các vị Thần Vương.
******
Giữa Lôi Phạt thành, tiểu viện u tĩnh của Lôi phạt Thiên Tôn, thời khắc này, Chu Hiển đang ở đây.
"Ha ha, Hiển nhi, hảo, hảo a." Lôi phạt Thiên Tôn vốn lãnh khốc, thì lúc này trông sắc mặt cũng mãn nguyện mà vui mừng, òn cao hứng mà cười to trứ.
Chu Hiển ở một bên, chỉ dám cười nhẹ mà đứng.
Chu Hiển đã một lần hạ quyết tâm. Phải bế quan, không đạt tới Thần Vương cảnh giới, không xuất quan. không nghĩ tới phải tu luyện nhiều năm như vậy thế nhưng thực cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Vương .
Bất quá, ngay sau khi xuất quan, Chu Hiển cũng biết tứ đại Thần Vương trong Lôi Phạt thành của mình đã chết mất ba. Chu Hiển càng không rõ gia gia mình, vì cái gì không giết Tần Vũ để báo thù: "Gia gia, nọ,vậy Tần Vũ ……"
"Được rồi." Lôi Phạt Thiên Tôn chỉ vào Chu Hiển, "Trong lúc Thiên Tôn Sơn hạ xuống, thì gia gia ngươi cũng không thể tùy ý ra tay đích." Lôi Phạt Thiên Tôn đối với Chu Hiển rất yêu quý phi thường.
Trong các con cháu của Chu gia, Lôi Phạt Thiên Tôn chính thức yêu quý nhất hai người, Chu Vô Luyến và Chu Hiển.
Bởi vì Chu Hiển là cháu đích tôn của hắn. Khi Chu Hiển sinh ra, hắn đã hao phí tâm huyết khá lớn, để luyện chế ra một món kiện ấn phù tặng cho Chu Hiển. Ấn phù này, đã có thể trợ giúp Chu Hiển ngăn cản lại công kích của nhất lưu Hồng Mông linh bảo.
Chỉ tính từ chuyện này, đã thấy Lôi Phạt Thiên Tôn đối với Chu Hiển hoan hỉ như thế nào.
"Phụ thân đại nhân." Chu Hoắc từ ngoài viện môn đi tới, ngay khi vừa tiến đến, liền cung kính hô lên, bất quá, thì trên mặt Chu Hoắc, cũng rất là vui sướng.
Lôi Phạt Thiên Tôn mỉm cười mà gật đầu nói: "Trong lúc này, chuyện Vạn Dân ấn xuất thế là trọng yếu nhất, thế nhưng ngươi cũng đã trở về. Bất quá thì, không về cũng không sao, Vạn Dân Ấn này sẽ quy về cho Khương Phạm."
Chu Hoắc cũng gật đầu.
Một khi Lôi Phạt Thiên Tôn đã muốn tự mình ra tay, liệu ai có thể ngăn trở được Lôi Phạt Thiên Tôn? Vạn Dân Ấn này, tự nhiên muốn quy về Khương Phạm rồi.
"Gia Gia, trong khi nội tôn đạt tới Thần Vương cảnh giới đích, hình như còn có một người thành Thần Vương, ở Mê Vụ thành, gia gia người biết người đó là ai không?" Chu Hiển dò hỏi, với bản thân mình cơ hồ như đồng thời trở thành Thần Vương, nên Chu Hiển co sự hiếu kỳ rất mạnh liệt.
Sắc mặt Lôi Phạt Thiên Tôn từ từ,thong thả trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói: "Chính là huynh đệ của Tần Vũ - Hắc Vũ!"
"Hắc Vũ?"
Chu Hiển trong lòng một chút liền dậy nên sự tưởng lại quá khứ, hắn đối với những chuyện liên quan đến Tần Vũ cũng rõ ràng phi thường,hắn biết, Hắc Vũ và Tần Vũ giống nhau, cũng từ Nhân Gian Giới từng bước một mà tu luyện lên.
"Ngay cả này tên huynh đệ của Tần Vũ, ‘một con Điểu Tạp Chủng' mà tốc độ tu luyện cũng nhanh như vậy." Trong lòng Chu Hiển, không khỏi tăng thêm một chút ghen ghét nữa.
Lôi Phạt Thiên Tôn đột nhiên nhướn mày một cái, tựa hồ cảm ứng được cái gì.
"Di, Vạn Dân Ấn sắp xuất thế ." Lôi Phạt Thiên Tôn kinh dị kêu lên một tiếng.
"Xuất thế ?"
Chu Hoắc, Chu Hiển hai người đều là cả kinh, lập tức hai người đều là chắp một tay cáo chào Lôi Phạt Thiên Tôn, cáo lui một tiếng. Rồi sau đó, hai người liền trực tiếp ra khỏi đình viện, mà Thuấn Di tới Thiên Tôn Sơn.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:19 AM.
Trong Tử Huyền phủ, một cái hồ rộng lớn đến trăm dặm, mặt hồ dao động phập phồng. Nhẹ nhàng đẩy những đợt sóng lên bờ.
Trên bờ hồ.
Tần thị nhất tộc quá trăm người, tùy ý sắp xếp quanh các bàn mà ngồi. Một đám người vốn vẫn đang cười đùa, trò chuyện với nhau. Đột nhiên -
"Linh bảo Mẫu đỉnh sáng kìa!"
Thanh âm kinh hỉ của Tần Tư vang lên. Nhất thời quá trăm người cùng trong nháy mắt mà quay đầu hướng bong bóng nước trên không trung nhìn lại, mỗi một người đều là nhìn không chớp mắt, nín thở hết.
"Cuối cùng đã đến hồi vui vẻ xanh đỏ đủ màu rồi." Tần Vũ mỉm cười uống ngụm trà mà quan sát.
Vào lúc này, Thần Vương của Mê Vụ thành đều không có tới đó. bởi vì đã một lần Khương Lan đã thề quá, không hề tranh đoạt Vạn Dân Ấn nữa, Khương Lan không có đến. Tử vong Thần Vương Tả Thu Lâm cùng Dịch Phong cũng không có đến, giờ phút này Tần Vũ, Khương Lập, Hắc Vũ, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong, các Thần Vương của Mê Vụ thành đều tại uống trà thông qua bóng nước mà xem trò vui.
Không khí tại Mê Vụ thành thực thoải mái. Còn giờ phút này, tại Thiên Tôn Sơn, không khí xem ra đang khẩn trương tới cực điểm.
"Hưu!"
Lưỡng đạo nhân ảnh vô thanh xuất hiện tại bên ngoài Phù Điêu thông đạo của Thiên Tôn Sơn, chính là Tây bắc Thánh Hoàng Chu Hoắc và người mới trở thành Thần Vương, Chu Hiển. Hai người vừa xuất hiện, liền chú ý đến Tu La Thần Vương 'La Phàm' đứng cách đó không xa liền.
Chu Hoắc, Chu Hiển nhìn nhau. trong mắt đều có một tia cười mạt.
Bọn họ đều rõ ràng, Tu La Thần Vương La Phàm lúc này khẳng định là sẽ phải thất bại. Một khi Lôi Phạt Thiên Tôn muốn ra tay …… ai có thể ngăn trở? Vạn Dân Ấn quyết định sẽ quy về Khương Phạm rồi.
"Hả ……"
Tu La Thần Vương cũng chú ý tới này phụ tử hai người, không khỏi cười lên một tiếng.
Chu Hoắc, Chu Hiển hai người liền trực tiếp tiến vào Phù Điêu thông đạo. Sau khi tiến vào Phù Điêu thông đạo, hai người đều cực nhanh mà chạy bộ liền. Trong Phù Điêu thông đạo này, cũng rất kỳ dị . Căn bản không thể Thuấn Di, hoặc phi hành được.
"Hiển nhi, sau khi tiến vào trong Thiên Tôn Sơn. Ngươi và ta cùng Khương Phạm huynh ở bên cạnh nhau, không cần thiết tranh đoạt Vạn Dân Ấn, cứ để cho những người đó ...tranh đoạt trước mà vui sướng trong chốc lát." Chu Hoắc nhắc nhở .
"Hài nhi minh bạch." Chu Hiển trên mặt cũng có lộ ra một vẻ cười. "Khi Gia gia mà ra tay, kẻ Thần Vương vừa tranh giành được Vạn Dân Ấn, vẻ mặt hắn sau đó sẽ thành cái dạng gì đây? Thực rất chờ mong để xem."
Chu Hoắc cũng cười lên.
Phụ tử hai người này ngoài miệng nói. tốc độ cũng không chậm lại một chút nào, một chốc đã chui vào giữa Thiên Tôn sơn, ngay khi bọn họ tiến vào Thiên Tôn Sơn, cũng là vừa vặn có Thánh Hoàng thi triển 'Không gian Đông kết'.
"Ông ~"
Chu Hoắc, Chu Hiển phụ tử hai người mặc dù mới tại chân núi Thiên Tôn Sơn. Vừa mới nhìn được Thiên Tôn sơn dù vẫn như trước, nhưng giữa hạp cốc trung ương đã phân ra một cổ ánh sáng, hiển nhiên là giờ phút này, Linh bảo Mẫu đỉnh đã sáng lên.
Giữa Hạp cốc.
Đang có Huyết Hải nữ vương, Ma Điền, và mấy vị Thần Vương Ẩn thế, mấy vị Thần Vương của phi thăng giả một phương. Còn có Bát đại Thánh Hoàng cầm đầu đích Bát đại thần tộc khoảng hơn mười vị Thần Vương nữa.
"Vạn Dân Ấn!" Con mắt của Đoan Mộc Vân sáng ngời, liền phóng lên cao trước tiên, còn Mộc Khâm, Thang Lam ngay sau đó cũng bắt kịp. Ba người này, không chút do dự địa trực tiếp bay lên hướng Linh bảo Mẫu đỉnh.
Ngoài ra, còn có Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng này một phương.
Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng đã thấy Linh bảo Mẫu đỉnh phía trên quang mang lượng khởi. Cũng đồng dạng, không chút do dự mà vọt lên.
"Tranh đi, tranh đi."
Khương Phạm như trước vẫn bình tĩnh địa đứng trên mặt đất của hạp cốc, chỉ có ngẩng đầu nhìn chư vị Thánh Hoàng phóng lên cao mà tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Thậm chí Khương Phạm còn cho thêm một chút lực lực lượng để thi triển 'Không Gian Đống Kết'. Đẩy ‘Không gian Đống kết’ lên tới mức rất cao.
"Hưu!"
Từ trong Linh bảo Mẫu đỉnh,đột nhiên có một đạo kim sắc quang mang phóng lên rất cao.Khi đạo kim sắc quang mang vừa mới ra khỏi Linh bảo Mẫu đỉnh, liền tự nhiên tán phát ra một cổ khí thế vô tận áp thiên hạ địa. Chỉ cần cảm thụ khí thế đó, so với..Thương Thiên Ấn, Hậu Thổ Ấn kia, rõ ràng muốn cao hơn một bậc rồi.
"Xem ra Bát đại Thánh Hoàng cũng là không đoàn kết thật, ...mới trước đã tranh đấu. Tranh đấu lưỡng bại câu thương, ta mới xuất thủ." Huyết Hải nữ vương tại một bên bình tĩnh nhìn cảnh này. Nàng một điểm cũng không vội vã.
Phóng nhãn cả Thiên Tôn Sơn này. Tất cả các Thần Vương, vốn không có người có thể làm nàng sợ hãi.
Chỉ cần Bát đại Thánh Hoàng không đoàn kết, tranh đoạt lẫn nhau đến khi lưỡng bại câu thương thì nàng, Huyết Hải nữ vương sẽ đoạt lấy Vạn Dân Ấn, càng thêm dễ dàng.
Kim sắc quang mang cực nhanh bắn ra.
Đoan Mộc Vân thân hình nhoáng lên. Là người thứ nhất gần sát với kim sắc quang mang, nên Đoan Mộc Vân đã nhìn thấy được Vạn Dân Ấn ở trước mắt, ánh mắt không khỏi nóng cháy lên. Quang Nguyên Linh Châu' trên đỉnh đầu, lập tức cổ động ra bổn nguyên chi lực.
Trong bàn tay tự nhiên bao trùm một tầng bổn nguyên chi lực, Đoan Mộc Vân nắm tay lại thành trảo, trực tiếp hướng kim sắc quang mang mà chộp tới.
"Bồng!"
Đoan Mộc Vân chỉ cảm thấy trong lòng một trận kịch liệt chấn động, rồi sau khi lắng trở lại, Đoan Mộc Vân chỉ kịp bình tâm hướng nhìn thoáng qua trong bàn tay, có một cái ấn bằng kim sắc, trên đó có viết những dòng chữ rất đặc phù phi thường, căn bản không thể nhận thức được, nhưng khi đã thấy được ba chữ này. Trong đầu tự nhiên hiện ra 'Vạn Dân Ấn' ba chữ.
"Đoan Mộc huynh. Cẩn thận." Mộc Khâm dùng thần thức truyền âm hô lên.
Đoan Mộc Vân lập tức kinh hãi lên, chỉ thấy một đạo kim sắc như một đại thủ, trực tiếp hướng vào chính trảo thủ của mình mà chộp tới. Đoan Mộc Vân lập tức nhận ra. Đao kim sắc đại thủ này đúng là kim chi bổn nguyên chi lực của Hoàng Phủ gia tộc hình thành nên.
"Hoàng Phủ huynh, Vạn Dân Ấn này là của ta rồi. Ngươi ở lại đi." Đoan Mộc Vân cười mà truyền âm. Rồi cả người nhằm hướng chân núi Thiên Tôn Sơn phóng đi.
"Hừ. Đoan Mộc huynh, Vạn Dân Ấn là của ai. Bây giờ nói còn quá sớm." Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng hai người cơ hồ lập tức đuổi theo ngay sau.
Còn Mộc Khâm, Thang Lam hai người cũng từ phía sau mà truy hướng Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng. chỉ thấy năm đạo lưu quang cực nhanh địa hướng về chân núi Thiên Tôn sơn bay đi, còn phía sau năm đạo lưu quang này -
Thì Thần Vương của phi thăng giả một phương. Thần Vương ẩn thế, còn có cả Khương Hình, Đoan Mộc Ngọc và không ít Thần Vương đang quan sát, cũng cực nhanh đuổi theo.
"Muốn đuổi theo ta. Chỉ dựa vào tốc độ? Bát đại Thánh Hoàng chúng ta, tương soa vô kỷ a." Thần thức Đoan Mộc Vân đang chú ý một chút về Hoàng Phủ Ngự phía sau, trên mặt hiện rõ một nụ cười tự tin.
Bát đại Thánh Hoàng, tốc độ tương soa vô kỉ với nhau, nên Hoàng Phủ Ngự căn bản đuổi không kịp hắn.
Trong khi Đoan Mộc Vân có thể cực nhanh hướng đến chân núi Thiên Tôn Sơn rồi sau đó bay tới lối vào Phù Điêu thông đạo, hắn đột nhiên phát hiện phía trước lạiddang bay tới hai người, Đoan Mộc Vân trong nháy mắt đã phân biệt ra: "Chu Hoắc, bất hảo, Khương Phạm khéo giảo hoạt, lại phái người ở đây để ngăn cản ta!"
Đáy lòng Đoan Mộc Vân ,nhất thời khẩn trương.
Khương Phạm, Chu Hoắc, Thân Đồ Diêm ba người thuộc một phe, Đoan Mộc Vân, Hoàng Phủ Ngự nọ, đều là biết được, vừa rồi, khi Vạn Dân Ấn xuất thế, thì Khương Phạm không có đến tranh đoạt. Đoan Mộc Vân vẫn một mực nghi hoặc. Thời khắc này, thấy Chu Hoắc từ phía dưới bay lên, trong lòng nhất thời đã hiểu được ra.
"Chu Hoắc, bằng ngươi mà cũng cản ta?" Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền âm, mà gầm lên một tiếng.
Chu Hoắc bị một tiếng truyền âm gầm lên này, mà trong lòng có trận mê hoặc.
"Cản hắn?"
Chu Hoắc cùng Chu Hiển căn bản là từ phía dưới bay trở lên chỉ là muốn trực tiếp xem người khác tranh đoạt Vạn Dân Ấn cho rõ ràng, không nghĩ tới lại bị Đoan Mộc Vân hiểu nhầm, bất quá, thì Chu Hoắc phản ứng cũng rất nhanh.
"Hiển nhi, chúng ta tách ra." Chu Hoắc lập tức truyền âm tới Chu Hiển.
"Vâng, phụ thân." Chu Hiển cũng biết ý tứ của chính mình phụ thân mình.
chỉ thấy Chu Hoắc, Chu Hiển hai người hoa lên một đường, trực tiếp hướng bên cạnh mà bẻ quặt ra, vì vậy Đoan Mộc Vân tiếp tục bay tiếp xuống phía dưới, căn bản không bị ngăn trở.
"Gì?" Đáy lòng Đoan Mộc Vân, có một trận nghi hoặc. Bất quá, dù có nghi hoặc thế nào, Đoan Mộc Vân vãn như trước, hướng phía dưới mà cực nhanh phi hành.
Chu Hoắc, Chu Hiển dừng lại một chút nhìn về phía sau, Khương Phạm, Thân Đồ Diêm mấy người, một điểm vội vã cũng không đang phi hành tới gần. Chu Hoắc lập tức nhập bọn cùng với Khương Phạm.
"Quái thật, chẳng lẽ này Hoàng Phủ Ngự khó khăn đến mức nhượng cho Đoan Mộc Vân chạy thoát được ra ngoài?" Khương Phạm cười lạnh mà nói.
"Sợ là, vừa rồi Hoàng Phủ Ngự đã nghĩ rằng,chúng ta sẽ ngăn trở. cho nên đã không chính thức mà xuất thủ rồi." Chu Hoắc nghĩ rồi nói, Khương Phạm cũng gật đầu đồng ý theo như lờiChu Hoắc vừa nói .
Đích xác là như vậy.
Hoàng Phủ Ngự dùng thần thức thăm dò, đã phát hiện Chu Hoắc từ phía dưới bay tới. Vẫn tưởng rằng Chu Hoắc sẽ ngăn trở, không nghĩ tới là Chu Hoắc đã không ngăn trở mà lại còn dẹp qua một bên: "Đoan Mộc Vân, ngươi đừng tưởng rằng, có thể đơn giản mà đi như vậy."
Lập tức Hoàng Phủ Ngự tâm ý nhất động.
"Hưu!" "Hưu!" "Hưu!" "Hưu!"……
Một hơi hơn trăm đạo kim sắc quang mang hướng Đoan Mộc Vân bay tới, mỗi một đạo kim sắc quang mang đều là Kim chi bổn nguyên chi lực. Lực công kích đều là phi thường kinh nhân, Đoan Mộc Vân này, vô luận sẽ làm sao? Không thể để mặc cho Kim chi bổn nguyên chi lực này công kích được .
"Hô!"
Bên ngoài thân thể Đoan Mộc Vân, bạch sắc quang mang đại thịnh. Quang minh bổn nguyên chi lực ở bên ngoài thân hình , tạo thành một tầng phòng hộ . Đồng thời bản thân Đoan Mộc Vân này, cũng cực nhanh dạt sang bên để né tránh, tránh thoát từng đạo kim sắc quang mang công kích. cho dù có trúng một, hai đạo công kích, thì dựa vào phòng ngự hắn, cũng đáng mà trụ được.
cho nên -
Hơn trăm đạo kim sắc quang mang, vừa bị Đoan Mộc Vân né tránh, đột nhiên hóa thành hơn trăm đạo kim sắc ti đái. Hơn trăm đạo kim sắc trường điều ti đái này, kết thành một cái kim võng cự đại.
Cả một cái kim võng cự đại vừa vặn giăng luôn phía trước, nơi Đoan Mộc Vân đang lao tới.
"Không ổn. Tên Hoàng Phủ Ngự giảo quyệt thật." Đoan Mộc Vân đã thấy kim võng này. Tự hiểu được, bản thân mình không có khả năng, chỉ dựa vào phi hành mà chạy thoát, kim võng không thể dựa vào công kích mà phá được.Còn nếu muốn né tránh từ bên cạnh ra. Thì với tốc độ phi hành như thế này, né kịp thế nào được với bổn nguyên chi lực cấu thành nên kim võng.
Đoan Mộc Vân đành đình chỉ phi hành
"Hoàng Phủ huynh, ngươi thực lòng muốn bức ta xuất thủ đối với ngươi?" Đoan Mộc Vân dùng thần thức truyền âm quát, lập tức trong tay trực tiếp xuất hiện đến mười đạo bạch sắc quang tiên, mỗi một đạo quang tiên đều khoảng chừng tới trăm thước dài, to cỡ cánh tay.
Mười đạo bạch sắc quang tiên này, nhằm ngay hướng Hoàng Phủ Ngự mà bay tới.
Hoàng Phủ Ngự đối mặt với một chiêu này, sắc mặt biến đổi. bên ngoài thân thể lập tức hiện ra một màn hào quang, do kim sắc bổn nguyên chi lực cấu thành. Cả người lại cực nhanh né tránh. Nhưng quang tiên tới trăm thước chiều dài. Mười đạo tiên tử vừa hiện tới. Làm thể nào để tránh né?
Khi đã loạn lên, nghĩ thế nào mà thông suốt được. Hoàng Phủ Ngự chỉ biết vận hết kim sắc ra ngoài thân thể. Để mặc cho quang tiên công kích.
"Bùng!" "Bùng!" "Bùng!"
Tiếng va chạm liên tiếp giữa quang minh bổn nguyên lực và kim chi bổn nguyên lực địa vang lên. May mắn là kim chi bổn nguyên lực tương đối thiên về phòng ngự. Nên khi phải đối mặt với hơn mười ngọn tiên liên tục. Huyết dịch trong cơ thể, chỉ có chỉ có chấn động mà thôi.
Đoan Mộc Vân liền thu hồi quang tiên.
"Hoàng Phủ huynh, cũng tưởng là cùng ta tranh đoạt hả?" Đoan Mộc Vân nét mặt tràn đầy vẻ tự tin.
"Hô!" "Hô!" "Hô!"…… lúc này phía sau các Thần Vương đều đã bay tới. Mộc Khâm, Thang Lam hai đại Thần Vương đều phi tới bên cạnh Đoan Mộc Vân, Phổ Thai Hồng cũng phi tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngự, còn các Thánh Hoàng, Thần Vương đều phi sang một bên mà lẳng lặng quan sát.
Người vẫn vẫn lạnh lùng nghiêm mặt là Huyết Hải nữ vương cũng lẳng lặng đứng tại rìa bên ngoài.
Các Thánh Hoàng ở đây, căn bản chẳng hiểu ra được, vị Huyết Hải nữ vương này, cũng đã lãnh hội được 'Thời gian Tĩnh Chỉ' rồi, dù sao Huyết Hải nữ vương cho tới bây giờ, cũng chưa có thi triển qua một chiêu này, trước mắt họ.
"Mộc Khâm huynh và Thang Lam muội, nếu muốn chế trụ hai người các ngươi, thực dễ dàng phi thường, để cho ta, tự nhiên mà có thể nhẹ nhàng rời đi." Đoan Mộc Vân nhìn Hoàng Phủ Ngự nói.
Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng hai người khẽ cau mày.
Bọn họ chỉ có hai người, Đoan Mộc Vân đã có tới ba người.
"Khương Phạm huynh ……" Hoàng Phủ Ngự nhìn về phía Khương Phạm, còn đang mở miệng. Khương Phạm đã cười ngắt lời liền: "Các ngươi tranh đoạt thì cứ tranh đoạt, ta ở một bên mà nhìn. Các ngươi đừng có lôi ta vào."
Hoàng Phủ Ngự nhất thời, không còn gì để nói nữa .
Câu trả lời này quá mức rồi . Rất sáng tỏ không muốn nhúng tay.
Các Thần Vương ẩn thế, phi thăng giả, đã có kinh nghiệm qua hai lần liên tục bị Tu La Thần Vương, và Khương Lan giết hại rồi, nên đều không nhẹ dạ mà xuất thủ nữa. Bọn họ cũng đều biết, nếu không đến ...cơ hội tốt nhất, tuyệt đối không ra tay. Bảo vệ sinh mệnh là chuyện đầu tiên!
Hoàng Phủ Ngự nhìn Đoan Mộc Vân. Rồi lại nhìn mà tính toán bên cạnh Đoan Mộc Vân là Thang Lam và Mộc Khâm.
Thang Lam nắm trong tay sự điều khiển thủy chúc tính bổn nguyên chi lực, Mộc Khâm điều khiển mộc chúc tính bổn nguyên chi lực, cả hai người này, đều thiên về phòng thủ, thiên về vu khốn người nhất. Hai người này, tuyệt đối có thể dễ dàng chế trụ được Hoàng Phủ Ngự, Phổ Thai Hồng.
"Đoan Mộc huynh, ngươi đi đi, ta nhìn xem ngươi đi. Ta thực không tin …… ngươi có thể bình yên mà về tới Kính Quang thành. Nhớ kỹ là, bên ngoài vẫn còn có một vị Tu La Thần Vương ni." Hoàng Phủ Ngự hừ một tiếng nói.
"Không cần Hoàng Phủ huynh lo lắng, ta tự có biện pháp."
Đoan Mộc Vân cười lạnh một tiếng. lập tức quay người ,hướng về các Thần Vương chung quanh, nhìn thoáng qua, rồi rốt cục cười mà hướng chân núi Thiên Tôn Sơn bay xuống, Đoan Mộc Vân rất đắc ý. Có thể dễ dàng như thế mà mang theo được Vạn Dân Ấn mà đi được.
"Không có loạn đả, thực làm cho người ta thất vọng."
Huyết Hải nữ vương tự nói, tự nghe một câu, mà tại một góc, Huyết Hải nữ vương lúc này đã rốt cục xuất thủ. Trực tiếp vung lên một cái, một đạo huyết hồng sắc thủy lãng, hướng Đoan Mộc Vân dũng mãnh lao đến.
Đạo thủy lãng này tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt công phu đã tới trước mắt Đoan Mộc Vân.
"Hừ." Đoan Mộc Vân vừa muốn vận dụng Vũ Trụ bổn nguyên lực, cho nên hắn đột nhiên phát hiện -
Ngoại trừ nọ,đạo thủy lãng huyết hồng sắccó thể di động, thì không khí xung quanh đều dừng lại. ngay cả bản thân hắn cũng không thể động. Vũ Trụ bổn nguyên lực cũng như toàn bộ eo lưng đã bị trói buộc mà không thể di động được nữa .
"Thời gian tĩnh chỉ!"
Sắc mặt Đoan Mộc Vân một chút trở nên trắng bệch. Trắng đến mức không có một tia huyết sắc nào.
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:20 AM.
"Sao lại có kẻ sử dụng được Thời gian tĩnh chỉ? Không có khả năng a. Khương Lan và Tu La Thần Vuơng đều không có mặt a." Trong lòng Đoan Mộc Vân, lo lắng tới cực điểm, khủng hoảng cũng tới cực điểm.
Thời gian tĩnh chỉ!
Chỉ để vây khốn một người. Chỉ một trong các Thánh Hoàng, nếu là Bát đại Thánh Hoàng liên thủ, hoàn toàn có thể dựa vào bổn nguyên lực chi lực mạnh mẽ để phá hủy 'Thời gian Tĩnh Chỉ' một cách nhanh chóng. Còn với một người, muốn phá được 'Thời gian Tĩnh Chỉ', cũng phải hao phí thời gian trong chốc lát.
"Ông ~"
Linh châu trên đỉnh đầu Đoan Mộc Vân đang ẩn ẩn lớp lớp lớp lớp bạch sắc quang mang chỉ chực mà bành trướng ra bên ngoài. Nhưng vì quang mang phảng phất đã bị một lượng lượng lớn chế trụ, nên không thể bành trướng ra được. Dưới thời gian tĩnh chỉ,quang minh bổn nguyên chi lực hoàn toàn bị đình chỉ sự lưu động.
"Sao lại thế này? Đoan Mộc Vân sao lại bất động ?"
Ở phía trên đích Khương Phạm, Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự cùng một lượng lớn các Thần Vuơng đang nghi hoặc , trong khi bọn họ còn đang nghi hoặc thì, một đạo huyết huyết sắc nhân ảnh cơ hồ trong nháy mắt công phu, đã áp sát trước người Đoan Mộc Vân.
Đoan Mộc Vân vừa nhìn thấy Huyết Hải nữ vương, chợt nhận ra người trước mắt. chính là kẻ Thần Vuơng đã lạnh lùng, không trả lời hắn lúc trước.
"Không, Đừng -" Trong lòng Đoan Mộc Vân, đang rống lên giận dữ, nhưng nhìn hắn bên ngoài, không có một cử động nào. Ngay cả nói chuyện cũng không thể.
Huyết Hải nữ vương tay nắm một thanh huyết xoa, trực tiếp nhắm hướng đỉnh đầu của Đoan Mộc Vân một chút, rồi hung ác mà đập xuống. Quang minh bổn nguyên chi lực vì bị Thời gian tĩnh chỉ, căn bản không thể lưu động được. Cho nên, bên ngoài thân thể Đoan Mộc Vân,căn bản không có có cái gì để phòng ngự nữa.
"Phốc!"
Huyết xoa kính trực sát nhập vào đầu Đoan Mộc Vân, máu tươi xuất ra -
Khương Phạm, Chu Hoắc, Hoàng Phủ Ngự và một nhóm lớn Thần Vuơng ở phía xa, đều trợn tròn con mắt, bọn họ đều ngây cả người. Từ lúc thân hình Đoan Mộc Vân, bị tĩnh chỉ, đến lúc Huyết Hải nữ vương xuất thủ chỉ là trong nháy mắt công phu, bọn họ căn bản không có phản ứng kịp.
"Gì? Linh châu có phòng ngự cho linh hồn"
Huyết Hải nữ vương kinh dị kêu một tiếng, trong khi huyết xoa khi sát nhập vào giữa đầu Đoan Mộc Vân, Huyết Hải nữ vương đã dùng một lực lượng đánh sâu vào trong linh hồn Đoan Mộc Vân, thế nhưng bị một tầng bổn nguyên chi lực, đang bao trùm cả linh hồn nhanh chóng ngăn cản .
"Phốc xích -"
Huyết xoa chẻ nhục thể ra để mạnh mẽ đập vào linh hồn, trong một siết na liên tục đập hơn trăm cái.
Dưới thời gian tĩnh chỉ, bổn nguyên chi lực đã bị đình chỉ lưu động. Tự nhiên, bổn nguyên chi lực phòng ngự cho linh hồn cũng không được 'Quang Nguyên Linh Châu' cấp bổn nguyên chi lực mà duy trì nữa, trong nháy mắt công phu. Huyết xoa liền xé toạc cả linh hồn Đoan Mộc Vân, đánh tan cả chân linh.
"Sao. Sao lại như thế , ta, ta ……"
Trước khi chân linh bị đánh cho tan nát một khắc, đá lòng Đoan Mộc Vân, như trước vẫn cảm thấy một điều khó tin. Chính mình là một trong các Thần Vuơng của Bát đại Thánh Hoàng, thế nhưng giờ đã phải chết. Từ khi Thần giới đản sanh khởi. Chưa bao giờ mất quá một vị Thánh Hoàng nào. Hôm nay, chính bản thân mình,lại mất đi rồi!
"Ha ha. ha ha ha ha ……" Huyết Hải nữ vương rút huyết xoa ra. trong tay đã chộp lấy Vạn Dân ấn, không khỏi thống khoái mà cười to lên.
Đoan Mộc Vân giờ đã chết. Huyết Hải nữ vương tự nhiên giải trừ 'Thời gian Tĩnh Chỉ', lúc này thi thể Đoan Mộc Vânmới từ không trung vô lực mà rơi xuống, chỉ là nọ,vậy bạch sắc quang mang phát ra từ 'Quang Nguyên Linh Châu' , đột nhiên đại thịnh.
"Ông ông ~"
Quang Nguyên Linh Châu, đã mất đi chủ nhân,vẫn phát ra quang mang. Quang mang lại đại thịnh tới mức chưa từng có . cho nên nó rất chấn động, nhìn phảng phất như đang gào thét, gào thét vì chủ nhân của nó đã chết đi.
Nam cực Thánh Hoàng 'Đoan Mộc Vân' đã chết!
Trầm mặc. tĩnh lặng!
Tất cả các Thần Vuơng đều một lần trầm mặc, e là chính là Tu La Thần Vuơng nếu bị giết, cũng không có khả năng làm cho mọi người khiếp sợ như thế, bởi vì loại cao thủ cấp bậc cỡ như Tu La Thần Vuơng này, mỗi một lần Thiên Tôn Sơn phủ xuống thì đều có người phải chết cả.
Nhưng từ ngày Thần giới đản sanh đến giờ. Sự tồn tại của Bát đại Thánh Hoàng, vẫn thực là tồn tại.
Một khi bản thân chính thức nhận trách nhiệm trở thành Thánh Hoàng. Bọn họ đều biết bản thân mình đã trở thành chưởng quản một loại bổn nguyên chi lực cho cả Vũ trụ, quản lý cả sự vận chuyển một cách ổn định của Vũ Trụ. Nên bọn họ đã cho rằng, họ vĩnh viễn không thể chết được.
Mặc dù theo lý thuyết,Tu La Thần Vuơng, Khương Lan loại cao thủ này,có thể thi triển thần thông 'Thời gian Tĩnh Chỉ' , để có thể giết chết một, hai người trong số họ.
Cho dù như vậy,cũng chỉ là lý thuyết.
Còn sự thật là, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có Thánh Hoàng nào bị chết!
Lần Thiên Tôn Sơn ha xuống này, từ lúc hạ xuống cho tới bây giờ. Đã chết đi nhiều Thần Vuơng,nhưng các Thánh Hoàng vẫn sống tốt. Các Thánh Hoàng đều cho rằng, bản thân mình như trước không có việc gì, vậy mà vừa rồi, Nam cực Thánh Hoàng 'Đoan Mộc Vân' đã chết.
"Đoan Mộc, Đoan Mộc Vân. đã chết?" Chu Hoắc lắp bắp nói.
Bọn người Khương Phạm, Thân Đồ Diêm bên cạnh, cũng đều một cảm thấy loạn lên trong đầu, sư rung động này đối bọn họ quá lớn, Bát đại Thánh Hoàng đang tồn tại, Bát đại Thánh Hoàng, vẫn thế nhưng vừa chết mất một người.
"Phụ thân -"
Đột nhiên. một thanh âm thê lươngvang lên. Thanh âm thê lương thực làm cho lòng người phải chấn động. Nhất mực ở một bên, cho tới bây giờ vẫn không tranh đoạt bảo bối - Đoan Mộc Ngọc, từ từ thống khổ toàn thân,thong thả phát run lên. Con mắt phủ hồng lên, gắt gao nhìn thẳng vào tử vong nữ vương kia.
"Đại ca!"
Đoan Mộc Như Phong cũng lớn tiếng hô, đã một lần, khi Tu La Thần Vuơng giết chóc đích, một vị Thần Vuơng 'Đoan Mộc Lưu' của Kính Quang Thành đã chết. Không nghĩ tới, không lâu sau, 'Đoan Mộc Vân' cũng chết theo.
Hôm nay, Thần Vuơng của Kính Quang Thành chỉ còn nữ lưu kế tiếp là 'Đoan Mộc Như Phong' cùng với trở người mới trở thành Thần Vuơng không lâu là Đoan Mộc Ngọc.
"Ha ha. Bát đại trấn tộc Linh bảo, hôm nay ta có cái thứ nhất ." Huyết Hải nữ vương cười to lên. Thân thủ đắc ý hướng về Quang Nguyên linh châu mà chộp lấy. Lúc này, trong đáy lòng Huyết Hải nữ vương đáy lòng cũng đã đủ sự tự tin rồi.
Nhưng trong khi Huyết Hải nữ vương vừa trảo tới.
Bổn nguyên chi lực trong Bạch sắc 'Quang Nguyên Linh Châu' bắt đầu khởi động. Một cổ lực lượng không thể kháng cự, trực tiếp đẩy Huyết Hải nữ vương sang một bên. Làm Huyết Hải nữ vương, không thể gần sát được Quang Nguyên linh châu.
"Hả, vật vô chủ còn phản kháng?" Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' không khỏi kinh dị kêu lên một tiếng.
"Hưu!"
Lập tức Quang Nguyên Linh Châu hóa thành một đạo Lưu quang, trực tiếp hướng Đoan Mộc Như Phong bay đi, tựa hồ như có linh tính vậy. Quang Nguyên Linh Châu trực tiếp phi tới trước mặt Đoan Mộc Như Phong, Đoan Mộc Như Phong chỉ một ngón tay, một giọt máu tươi liền xuất ra.
Quang nguyên Linh Châu, sau khi hấp thụ được một giọt máu tươi này, quang mang ẩn ẩn. rồi lại trực tiếp bay tới đỉnh đầu Đoan Mộc Như Phong, lập tức tán xuất ra đạo đạo hào quang, giống như những dải khăn mà phi tản ra, bành phát mênh mông bổn nguyên lực chi lực. Không kém chút gì so với Đoan Mộc Vân lúc trước cả.
Tân nhiệm Nam cực Thánh Hoàng 'Đoan Mộc Như Phong'.
Trong Tử Huyền phủ trung, một câu kinh dị thốt lên.
"Đơn giản như vậy, mà cũng luyện hóa hoàn toàn được?" Tần Vũ cũng thấy kinh ngạc.
Muốn luyện hóa một món đồ Hồng Mông Linh bảo. Bình thường thì phải hao phí một thời gian rất dài, còn Quang Nguyên Linh Châu này, trong nháy mắt công phu đã bị Đoan Mộc Như Phong luyện hóa xong, dù sao có hoàn toàn luyện hóa, thì bổn nguyên chi lực tuyệt đối không thể vận dụng nhiều như thế được.
"Chuyện này rất bình thường." Khương Lan ở một bên, cười mà nói.
"Lan thúc. Chuyện này khó tin a." Tần Vũ nhìn về phía Khương Lan, còn Khương Lập, Hắc Vũ, Tả Thu Lâm, Dịch Phong bọn người cũng đều nhìn Khương Lan cả.
Khương Lan cười lạnh rồi nói: "Nói thật là, Đoan Mộc Vân bị chết. Cũng làm cho ta phải rung động, lúc trước Thần giới đản sanh. Đã có Bát đại trấn tộc Linh bảo, vừa vặn hòa với huyết mạch của Bát đại thần tộc mà dung hợp, Bát đại trấn tộc Linh bảo này, phi thường kỳ lạ …… một viên linh châu thông thường đều chỉ cần phối hợp với huyết mạch, cộng với năng lực bản thân là có thể luyện hóa được."
"Còn tám khỏa trấn tộc Linh bảo này, không cần như thế. Mà chỉ cần dựa vào huyết mạch ." Khương Lan đối với bí mật này, cũng hoàn toàn hiểu biết được.
"Chỉ dựa vào huyết mạch?" Tần Vũ nghĩ đi, nghĩ lại. Không khỏi gật đầu.
Trách không được, khi Đoan Mộc Vân chết đi. Quang Nguyên linh châu thành vô chủ, liền trực tiếp hướng Đoan Mộc Như Phong nọ,vậy bay đi ni.
"Không đúng." Tần Vũ nghĩ tới Lâm Mông, đã đưa cho chính nhi tử Tần Tư của mình, một khỏa Hỏa nguyên Linh châu, khỏa Hỏa nguyên Linh châu này, cùng với địa trấn tộc Linh bảo 'Hỏa nguyên Linh Châu' của Thân Đồ nhất tộc , thực giống nhau như đúc.
"Lan thúc, Hỏa nguyên Linh châu của Tiểu Tư và Hỏa nguyên Linh châu của Thân Đồ nhất tộc, giống nhau như đúc, vì sao Hỏa nguyên Linh châu này, Tiểu Tư lại có thể luyện hóa đây?" Tần Vũ không khỏi phải hỏi lại.
Khương Lan nao nao. Lập tức liền lắc đầu mà đáp: " Chuyện này ta cũng không rõ, nhưng là ta phi thường xác định là, Linh bảo trấn tộc của Bát đại thần tộc, bắt buộc phải là huyết mạch đặc thù của Bát đại thần tộc. Dù có tài năng luyện hóa, người bên ngoài, căn bản cũng không thể luyện hóa. Tiểu Tư địa mặc dù cũng có Hỏa Nguyên Linh Châu, phỏng chừng thoạt nhìn là giống nhau, nhưng so với Linh bảo trấn tộc của Thân Đồ nhất tộc,lại có sự khác nhau đó."
Tần Vũ trong lòng nhát động.
Tần Vũ nghĩ tới Nhị ca Lâm Mông. Lâm Mông này, đã đem Hỏa Nguyên Linh Châu đưa cho Tần Tư. Rồi sau đó chỉ phất tay lên người Tần Tư, đã làm cho Tần Tư hoàn toàn luyện hóa được Hỏa nguyên linh châu rồi.
"Sự tình này, có vẻ liên quan tới vị Nhị ca thần bí kia, nhất thiết là có khả năng liên quan" Trong lòng Tần Vũ thầm nghĩ .
"Một khi một Thánh Hoàng chết đi. Quang nguyên Linh châu kia, sẽ tự tìm lấy chủ, Đoan Mộc Như Phong và Đoan Mộc Ngọc đều là Thần Vuơng. chỉ là Đoan Mộc Như Phong đã lĩnh ngộ 'Thời gian gia Tốc', Đoan Mộc Ngọc không có khả năng so với, hơn nữa Đoan Mộc Như Phong là gia tộc Đoan Mộc đời thứ nhất, cùng là đồng bối của Đoan Mộc Vân. Huyết mạch so với Đoan Mộc Ngọc, cũng tinh thuần hơn." Khương Lan cười nói, "Tân đích Nam cực Thánh Hoàng là Đoan Mộc Như Phong. đó là sự tương ứng hợp lý."
******
Thiên Tôn Sơn.
Các Thánh Hoàng môn sắc mặt giận dữ trầm. Cả đám hướng Huyết Hải nữ vương bay tới, nên Huyết Hải nữ vương cũng thấy hoảng mà tê cả lưỡi. Nhưng vẫn đứng tại chỗ như trước. chỉ là cầm chắc cây huyết xoa kia, huyết hồng sắc trường bào, và mái tóc dài cũng màu huyết hồng sắc, cùng theo gió mà bay phiêu lãng.
"Ha ha, các ngươi muốn giết ta? ha ha. ta Huyết Hải nữ vương lại còn phải e ngại các ngươi sao?" Huyết Hải nữ vương đứng ở giữa không trung, thanh âm uẩn hàm chứa khí phách tuyệt đối .
Các Thánh Hoàng môn. kể cả vị. tân nhiệm Nam cực Thánh Hoàng Đoan Mộc Như Phong đều có sắc mặt âm trầm lại.
Giết chết một vị Thánh Hoàng, các Thánh Hoàng tự nhiên ‘thỏ tử hồ bi’.
"Ngay cả Thánh Hoàng, ngươi cũng dám giết? Huyết Hải nữ vương. Hôm nay, ngươi hãy chôn cùng ngày với Đoan Mộc Vân huynh đi." Chu Hoắc lạnh lùng nói, hắn và bảy vị Thánh Hoàng đều vây quanh rồi.
Còn Huyết Hải nữ vương 'Tiết Vân' hình như không có một chút lo lắng nào, vẫn như trước vậy.
"Các ngươi muốn giết ta, nên muốn chôn cùng Đoan Mộc Vân? Được, có ý tứ, có ý tứ." Ý khí của Huyết Hải nữ vương phấn chấn lên, trên mặt đã lộ ra vẻ tự tin, "Huyết Hải nữ vương nếu coi như chết. Thì Bát đại Thánh Hoàng các ngươi, tối thiểu cũng phải chết theo hai, ba người. Chu Hoắc, Khương Phạm, Hoàng Phủ Ngự. các ngươi nói ta giết có được không?"
Huyết Hải nữ vương mỉm cười mà hỏi.
Làm cho đáy lòng các Thánh Hoàng môn đều phát lạnh. Vừa rồi Huyết Hải nữ vương, đã dễ dàng giết chết Đoan Mộc Vân như vậy. Bọn họ đều phán đoán là…… Đoan Mộc Vân sở dĩ không thể di động, e là vì nguyên nhân 'Thời gian Tĩnh Chỉ' rồi.
Thời gian tĩnh chỉ!
Thần giới có thêm một vị Thần Vuơng có thần thông là 'Thời gian Tĩnh Chỉ', các Thánh Hoàng liền một mực nghi hoặc. Huyết Hải nữ vương này, vì sao sau khi đoạt được 'Vạn Dân Ấn', lại không chạy trốn. Chẳng lẽ Huyết Hải nữ vương này thực lòng muốn lấy mạng bọn họ?
Đáy lòng các Thánh Hoàng, có chút khiếp đảm.
"Không tha được, để cho Lôi phạt Thiên tôn ra tay thôi." Từ đáy lòng Khương Phạm, đã trực tiếp được quyết định.
"Lôi phạt Thiên tôn tiền bối, Lôi phạt Thiên tôn tiền bối." Khương Phạm trực tiếp truyền âm gọi, Khương Phạm rất rõ ràng. Thần thức của Lôi Phạt Thiên Tôn vẫn bao trùm cả Thiên Tôn Sơn.
"Khương Phạm, chuyện gì?" Thanh âm của Lôi phạt Thiên Tôn trực tiếp tại vang lên trong đầu Khương Phạm.
Khương Phạm cung kính mà hồi đáp: "Lôi Phạt Thiên Tôn tiền bối. Tình hình lúc này, chắc người cũng biết . Lôi Phạt Thiên Tôn tiền bối. Người cũng nhanh ra tay đi. Khống chế không chỉ các Thần Vuơng bên trong Thiên Tôn Sơn, còn có Tu La Thần Vuơng bên ngoài Thiên Tôn Sơn nữa, phải giết hay không bọn họ, tiền bối tự quyết định lấy, chỉ cần làm cho bọn họ không có trở ngại để ta tựu thành."
"Được!" Lôi Phạt Thiên Tôn đáp lại.
"Ha ha …… Bát đại Thánh Hoàng. Trông các ngươi sợ hãi thành dạng ngốc ra kìa, một đám tiểu quỷ. Chẳng lẽ các ngươi tưởng rằng bổn nữ vương thực lòng muốn liều chết cùng các ngươi sao lũ người nực cười kia! Chư vị, gặp lại!"
Huyết Hải nữ vương đắc ý mà cười to.
Lập tức -
"Oanh!"
Chỉ thấy khôn cùng đích huyết hồng sắc hải thủy một chút thôi liền tràn ngập cả Thiên tôn Sơn.Huyết hồng sắc hải thủy thật sự rất nhiều. một chốc đã che lấp cả Thiên Tôn Sơn. Còn dật ra Phù Điêu thông đạo, thậm chí còn nghĩ là Phù Điêu thông đạo đang ở ngoài Tu La hải. Gần như bao trùm hơn một nửa.
Khôn cùng Huyết Hải trôi nổi trên bầu trời Tu La hải.
"Cả một đại địa huyết huyết sắc hải dương. Hải dương này, như thế nào mà xuất hiện được?" Khương Hình cùng một nhóm Thần Vuơng đều trợn mắt há hốc mồm. bọn họ không biết vì sao đại địa hải dương lớn như thế, một chốc đã xuất hiện tại Thiên Tôn Sơn được.
"Hưu!"
Khôn cùng Huyết Hải liền co rút lại, trực tiếp biến thành huyết hồng sắc trường bào của Huyết Hải nữ vương.
Huyết Hải nữ vương nheo nheo mắt nhìn Tu La Thần Vuơng 'La Phàm', bên ngoài Phù Điêu thông đạo của Thiên tôn sơn: "La Phàm, ngươi có phải là đang chờ ta? đáng tiếc, ta đã thi triển ra phương thức, ngoài ý muốn của ngươi hả. Kỳ thật chính ngươi thi triển 'Thời gian Tĩnh chỉ', đối với ta cũng không có hiệu quả."
Lĩnh ngộ 'Thời gian Tĩnh Chỉ', hoàn toàn có thể dễ dàng phá giải Thời gian Tĩnh chỉ.
Trong lúc Tu La Thần Vuơng 'La Phàm' nhìn lại Huyết Hải nữ vương này, nhất thời trầm mặc, đã thấy được ‘Bản thể’ của Huyết Hải nữ vương, hắn đã hiểu được. Muốn giết Huyết Hải nữ vương này rất khó.
"Ha ha. cáo từ ." Huyết Hải nữ vương đắc ý cười.
"Tiểu cô nương." Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai Huyết Hải nữ vương, nhẹ nhàng phách ra một chút. Nụ cười của Huyết Hải nữ vương, trong nháy mắt đình trệ. Nàng khó có thể tin mà quay đầu nhìn lại. chỉ thấy một lão giả tóc bạc vận Tử sắc trường bào lạnh nhạt đứng thẳng. Ánh mắt liếc mà quét qua nàng, liền phảng phất như đã xuyên qua linh hồn của nàng.
"Ngươi không cần đi, cứ đứng ngốc tại đây."
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:20 AM.
Lão giả tóc bạc vận Tử sắc trường bào này,có ánh mắt sắc nhọn, làm cho trong lòng Huyết Hải nữ vương phải phát run, Huyết Hải nữ vương đặc biệt chú ý tới này lão giả tóc bạc này, tại vị trí mi tâm có một khỏa hồng chí rất diêm dúa.
Vì chưa bao giờ gặp qua Lôi Phạt Thiên Tôn, nên Huyết Hải nữ vương cũng không biết người đến là Lôi Phạt Thiên Tôn. Nhưng khí tức cổ quái của Lôi Phạt Thiên Tôn, cũng đã làm cho Huyết Hải nữ vương, ngay cả một ý niệm phản kháng ở trong đầu, đều không dám có.
Chỉ thấy bàn tay Lôi Phạt Thiên Tôn, phất lên một cái. Huyết Hải nữ vương bèn lấy ra kiện 'Vạn Dân Ấn' vừa mới đoạt được, trực tiếp đưa ra trước người Lôi Phạt Thiên Tôn, cặp mắt lợi hại của Lôi Phạt Thiên Tôn nhìn qua một chút. Cười lạnh mà nói: "Vạn Dân Ấn …… Tiểu cô nương. các ngươi tranh đoạt trước, tranh đoạt sau, thế nhưng Vạn Dân Ấn này, đã sớm định trước chủ nhân rồi."
"Định trước chủ nhân?" Đáy lòng Huyết Hải nữ vương không khỏi nghi hoặc liền, chỉ là nàng cũng không dám hỏi dồn.
Lập tức, Lôi Phạt Thiên Tôn liền điềm nhiên hướng Phù Điêu thông đạo của Thiên Tôn Sơn mà bay tới, còn Vạn Dân Ấn, vốn đang lơ lửng trước người Lôi Phạt Thiên Tôn, liền cùng Lôi Phạt Thiên Tôn bay tới Phù Điêu thông đạo.
Trong lúc Lôi Phạt Thiên Tôn phách vào bả vai nàng. Huyết Hải nữ vương đã kinh ngạc phát hiện, bản thân mình đã không thể động đậy được một chút nào. Bất quá thì trong đáy lòng Huyết Hải nữ vương, còn có một tia hy vọng: "Trói buộc? Hắn trói buộc được ta hóa thành bản thể không?" Đối với bản thể của chính mình là 'Huyết Hải' Huyết Hải nữ vương có sự tin tưởng phi thường.
Khi Huyết Hải nữ vương cố gắng để khôi phục lại bản thể, đã cảm giác sự trói buộc xung quanh chính thân thể mình cực kỳkinh khủng. Lực trói buộc đến mức ngay cả ý định biến trở lại thành bản thể đều cũng không thể được.
"Sao có thể như vậy?" Trong lòng Huyết Hải nữ vương kinh hãi .
"Hắn. Hắn là ai vậy?" Huyết Hải nữ vương không khỏi khiếp sợ nhìn về phía Lôi Phạt Thiên Tôn, đang điềm nhiên hướng Phù Điêu thông đạo mà bay đi.
Bản thể của Huyết Hải nữ vương chính là ức vạn hải lý rộng lớn Huyết Hải, muốn trói buộc Huyết Hải. Thì phải có một lực lượng trói buộc mạnh đến mức cực kỳ phi thường hãi nhân, vậy mà lão giả tóc bạc này trông khuân mặt không chút cử động đã tiện mà trói buộc được.
Thực lực chênh lệch một cách to lớn như thế. Huyết Hải nữ vương chỉ nghĩ tới một khả năng có thể.
"Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là Thiên Tôn?" Huyết Hải nữ vương tưởng không ra được, vì ngoại trừ Thiên Tôn ra, còn ai có được loại...thực lực này chứ.
Trong truyền thuyết. Cho dù Thần Vương có cường mạnh đến đâu, ở trước mặt Thiên Tôn, cũng chỉ xem như tiểu nhân vật, một con kiến hôi mà thôi., Giờ xem ra lời đồn đại cũng không phải là không có cơ sở.
Đương lúc Lôi Phạt Thiên Tôn mang theo Vạn Dân Ấn phi tới gần sát vị trí Phù Điêu thông đạo. Đã không khỏi quay đầu hướng về bên cạnh nhìn lại Tu La Thần Vương 'La Phàm', một kẻ đang đứng ở giữa không trung cố động mà không thể động được.
"Ngươi. Ngươi là ai?" Trong lòng Tu La Thần Vương 'La Phàm' có một sự chấn kinh vô tận. Một khắc trước khi tử bào lão giả tóc bạc xuất hiện. Tu La Thần Vương đã cảm thấy bản thân mình bị một cỗ trói buộc lực vô cùng cường đại hoàn toàn trói buộc lại, thời khắc này Tu La Thần Vương căn bản không thể di động một chút. Chỉ có thể chớp chớp mắt. Động động miệng một chút mà thôi.
Đường đường là Tu La Thần Vương. Mà ngay cả đối phương ra tay như thế nào cũng không có thể cảm ứng được, tiện rồi không có chút phản kháng mà bị trói buộc lại. Mức độ cường hãn của thực lực đối thủ. Có thể tưởng tượng ra được.
"Đang tưởng là Thiên Tôn? La Phàm. Thiên Tôn không phải có dung mạo như thế này sao." Lôi Phạt Thiên Tôn lạnh nhạt cười, liền tiến vào lối vào Phù điêu thông đạo.
Trong Thánh Hoàng có không ít kẻ là có gặp qua Thiên Tôn. Như Tu La Thần Vương 'La Phàm' cũng đã gặp qua Tiêu Diêu Thiên Tôn, nhưng còn Lôi Phạt Thiên Tôn, Phiêu Vũ Thiên Tôn. Tới giờ cũng chưa ra mắt qua.
"Chẳng lẽ hắn là Lôi Phạt Thiên Tôn hoặc là Phiêu Vũ Thiên Tôn?" Trong lòng La Phàm liền kinh hãi.
La Phàm đột nhiên nhớ tới, sáu ngàn vạn ức năm trước, có một lần, cũng đồng dạng mà tranh đoạt Linh bảo. Rốt cục ngay trước mắt hắn, Phiêu Vũ Thiên Tôn đã âm thầm ra tay. Ngược lại còn trợ giúp cho một kẻ thực lực không tính là cường mạnh là Tiêu Diêu Thần Vương, làm cho Tiêu Diêu Thần Vương trở thành Thiên Tôn.
"Chẳng lẽ lại giống với lần trước, Thiên Tôn rốt cục lại muốn nhúng tay vào ?" Trong lòng La Phàm có một sự bất đắc dĩ.
Khi Thiên Tôn đã xuất hiện, tân Thiên Tôn sẽ là tai, không phải là chuyện mà La Phàm bọn họ có khả năng quyết định được nữa rồi.
Trong Tử Huyền phủ trung, bên trong hồ nước trước. Không ít Tần thị đệ tử đều mở to hai mắt, nhìn Tử sắc trường bào lão giả tóc bạc đang điềm nhiên đi vào trong Phù Điêu thông đạo, Tu La Thần Vương, Huyết Hải nữ vương ở trước mặt lão giả, không thể động đậy.
"Chà, lão đầu này là ai a, sao lợi hại như vậy?" Yết hầu Tần Tư rung rung, không khỏi sợ hãi mà than.
"Tam đệ. Ngân phát lão giả này. Thực lực hình như kinh khủng làm cho người ta sợ hãi a." Tần Phong cũng kinh ngạc mà tán thán. Địa vị của Tu La Thần Vương tại thần giới thì ai cũng biết. Vậy mà hôm nay Tu La Thần Vương trước mặt Ngân phát lão giả, nhìn như con chim trĩ mà thôi
Tần Vũ nhìn những hình ảnh trên bong bóng nước kia. Ánh mắt không khỏi sáng lên. Trên mặt cũng ẩn hiện một nụ cười.
"Lôi Phạt Thiên Tôn này. Rốt cục đã ra tay ." Tần Vũ thấp giọng thì thào nói.
Tần Vũ đã gặp qua Tiêu Diêu Thiên Tôn. Còn thân phận của Phiêu Vũ Thiên Tôn,Tần Vũ cũng đại khái có thể xác định được, duy chỉ có Lôi Phạt Thiên Tôn này, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua. Nên một siêu cấp cao thủ mà cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua, xuất hiện. Tần Vũ tự nhiên nhận định là Lôi Phạt Thiên Tôn, ngoại trừ Lôi Phạt Thiên Tôn. Tần Vũ không thể tưởng được còn có ai có nổi thực lực nhu thế này nữa.
"Lôi Phạt Thiên Tôn!"
Khương Lan kinh hô một tiếng, "Lôi Phạt Thiên Tôn này, sao lại ra tay như thế?"
"Khương Lan huynh, ngươi nói là Lôi Phạt Thiên Tôn. Ngươi nhận ra hắn?" Dịch Phong ở bên cạnh, cũng có sự kinh ngạc, giờ phút này khi Lôi Phạt Thiên Tôn xuất hiện, đã làm tất cả mọi người trong Tử Huyền phủ đang quan sát, trong lòng khẩn trương lên. Kể cả các Thần Vương.
Khương Lan hơi hơi gật đầu: "Đúng, năm đó ta và Khương Phạm đã từng ra mắt qua một lần Lôi Phạt Thiên Tôn, không có nghĩ rằng Vạn Dân Ấn rốt cục đã dẫn đến sự xuất hiện của Thiên Tôn .Xem ra chủ nhân của Vạn Dân Ấn này. Cuối cùng lại do Thiên Tôn quyết định ."
"Hả , Không nhất định như vậy." Thanh âm của Tần Vũ vang lên.
Khương Lan, Dịch Phong, Tả Thu Lâm, Hắc Vũ, Khương Lập cùng với một nhóm lớn những nguời xung quanh đều kinh hãi mà nhìn về phía Tần Vũ. Bọn họ có chút kinh ngạc Tần Vũ vì cái gì mà nói những lời như vậy.
Xuyên thấu qua màn bong bóng, Tần Vũ nhìn bộ dáng điềm nhiên rất tự tin của Lôi Phạt Thiên Tôn, tân Vũ Trụ không gian chi lực đã sớm đạt tới bên trong Thiên Tôn sơn mà xem phản ứng của chúng Thần Vương, đặc biệt là đã thấy Khương Phạm kia, trong mắt có sự tuyệt đối địa kinh hỉ, không thể lừa gạt được Tần Vũ.
Sự xuất hiện của Lôi Phạt Thiên Tôn, rồi vẻ kích động như thế của Khương Phạm. Kết hợp với chuyện hồi trước trong Bắc Cực Thánh Hoàng điện. Khi chiêu thân, Khương Phạm đã vô duyên vô cớ mà lựa chọn Chu Hiển. Tần Vũ tự nhiên có thể phán đoán ra, nội dung trong những gì mà Chu gia đưa làm sính lễ.
"Trách không được. Nhất lưu Hồng Mông Linh bảo của ta lại có thể làm Khương Phạm không thèm để ý tới mà đi lựa chọn Chu Hiển, sợ rằng chỉ có liên quan tới một bộ phận của Thiên Tôn Linh bảo, ẩn chứa kỳ ngộ để trở thành Thiên Tôn
"Nếu một kẻ, đang từ cực điểm của sử kinh hỉ, bỗng rơi xuống vực sâu nhất của sự tuyệt vọng. Sẽ là cái tình cảnh gì?" Trong lòng Tần Vũ thầm nghĩ, lập tức liền cười lạnh rồi tiếp tục lẳng lặng mà nhìn những hình ảnh trong Thiên Tôn sơn đang hiện ra trên màn bong bóng nước.
Quy tắc của Phù Điêu thông đạo, Thiên Tôn cũng không thể làm trái.
Lôi Phạt Thiên Tôn trong Phù Điêu thông đạo đang từng bước, từng bước một mà đi tới, mắt nhìn những phù điêu ở hai bên vách của Phù Điêu thông đạo. Trong mắt có sự tôn kính. Đối mặt với những phù điêu giản đơn nhưng ẩn chứa 'Đại Đạo' này. Lôi Phạt Thiên Tôn cũng không dám có chút khinh tường.
Qua Phù Điêu thông đạo.
Lưng Lôi Phạt Thiên Tôn thẳng tắp, tựa như thẳng tắp thêm, khí thế cũng càng hung hiểm hơn nữa, còn kim sắc Vạn Dân Ấn vẫn như trước mà phiêu phù trước người Lôi Phạt Thiên Tôn. Với ánh mắc sắc bén, Lôi Phạt Thiên Tôn hướng xung quanh mà nhìn lướt qua.
Phía trước có không ít Thần Vương lăng không mà đứng, Chỉ là những Thần Vương thời khắc này này muốn cử động cũng không thể cử động được.
"Lôi Phạt Thiên Tôn tiền bối!" Hoàng Phủ Ngự kinh hô một tiếng.
Không ít Thánh Hoàng ở đây đều chấn kinh , bọn họ đều đã ra mắt Lôi Phạt Thiên Tôn, bây giờ đã thấy Lôi Phạt Thiên Tôn xuất hiện. Đáy lòng chấn động đến mức có thể ước đoạn được.
Lôi Phạt Thiên Tôn khóe miệng có một tia lạnh như băng mà cười, nhưng trong lòng có một chút thất vọng: "Không nghĩ rằng Tần Vũ như thế mà còn chưa tới tranh đoạt Vạn Dân Ấn. Nếu như hắn có ở đây. Ta liền có thể nhân cơ hội mà giết chết hắn . Xem ra, cũng chỉ biết đợi cho tân Thiên Tôn đản sanh. Mới có thể tới giết hắn ."
"Phụ thân đại nhân."
Chu Hoắc từ xa xa bay tới.
Trong Thiên Tôn sơn giữa hai mươi vị Thần Vương, duy chỉ có Chu Hoắc, Chu Hiển, Khương Phạm ba người là không có bị trói buộc, còn những người khác đều là bị trói buộc chế trụ muốn động mà không thể động được.
Chu Hiển, Khương Phạm hai người tự nhiên cũng bay theo tới.
Đương lúc khoảng cách với Lôi Phạt Thiên Tôn còn mấy chục thước, Chu Hoắc, Chu Hiển, Khương Phạm ba người liền dừng lại. Cung kính mà hành lễ. Khi Khương Phạm ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Phạt Thiên Tôn. Thấy Vạn Dân Ấn ở ngay truớc mặt hắn, ánh mắt không khỏi nóng cháy lên.
Đuơng nhiên khi nỗ lực càng lớn. Thì thời khắc cuối cùng khi có bảo vật trong đáy lòng ngược lại lại càng khẩn trương.
"Vạn Dân Ấn. Vạn Dân Ấn! nó, rốt cuộc đã là của ta." Đáy lòng Khương Phạm nhất thời chua xót, kích động, thống khổ, hưng phấn. tất cả các loại tâm tình đều dũng xuất ra trong lòng.
Vì Vạn Dân Ấn, hắn đã bỏ qua Tần Vũ, kẻ đệ nhất trong danh sách chiêu thân. Bỏ qua cả nữ nhi của chính mình, huynh đệ của chính mình. Nỗ lực như thế thực là quá lớn qua lớn. Làm những điều bất chính là vì lúc này.
Lúc này một món đồ, một trong ba bộ phận của Thiên Tôn Linh bảo thứ trân quý nhất - 'Vạn Dân Ấn'!
"Không nghĩ tới Lôi Phạt Thiên Tôn tiền bối tự mình ra tay. Lôi Phạt Thiên Tôn tiền bối ra tay. Vạn Dân Ấn quy về ta, tự nhiên là do tiền bối quyết định." Hoàng Phủ Ngự mặc dù không thể động đậy. Nhưng như trước vẫn mỉm cười mà nói.
Lôi Phạt Thiên Tôn nhìn Hoàng Phủ Ngự. Rồi lại nhìn Phổ Thai Hồng, Mộc Khâm cùng một nhóm Thánh Hoàng còn lại. Cười lạnh mà gật gật đầu.
Bằng này Thánh Hoàng, cũng chẳng ai dám dở trò! Lôi Phạt Thiên Tôn trong lòng cũng có đủ sự tự tin.
"Hô!"
Chỉ cảm thấy không gian có một tiếng rung động . Mấy vị Thánh Hoàng chỉ cảm thấy giác được sự trói buộc một chút đã biến đi mất . Khi mấy vị Thánh Hoàng đều đã có thể di động bất quá thì Hoàng Phủ Ngự, Đoan Mộc Như Phong, Phổ Thai Hồng một đám người đều phi thường mà lùi lại, bọn họ cũng không có tới gần sát Lôi Phạt Thiên Tôn, mà ở xa xa một bên cung kính hành lễ, rồi sau đó liền không hề lên tiếng quấy rầy nữa .
"Khương Phạm. Vạn Dân Ấn này ứng quy về ngươi." Lôi Phạt Thiên Tôn cười lạnh nói.
Đáy lòng của các Thánh Hoàng đang ở bên cạnh không khỏi mọc lên một tia ghen ghét, chỉ là ghen ghét để mà ghen ghét thôi. Cho nên ngoài mặt bọn họ đều cười cười mà hành lễ: "Chúc mừng Khương Phạm huynh."
"Chúc mừng Khương Phạm huynh. Vui vẻ mà có đượcVạn Dân Ấn này." Chu Hoắc cũng ở một bên cười nói.
Thời khắc này Khương Phạm trên mặt đang cười như hoa. Lúc này quay về phía Chu Hoắc cùng với các vị Thánh Hoàng cách đó không xa địa mà thoáng hành lễ: "Cám ơn chư vị, cám ơn chư vị." Khương Phạm trong lòng đang rất hưng phấn, nên không đủ lời để nói với mọi người xung quanh.
"Vạn Dân Ấn này, ngươi thu lấy đi." Lôi Phạt Thiên Tôn phất một tay.
Chỉ thấy là kim sắc Vạn Dân Ấn lập tức hướng Khương Phạm cách đó không xa mà bay tới . Chu Hoắc, Chu Hiển đang đứng bên cạnh, trên mặt đều có nụ cười.,Còn Khương Phạm kích động mà hai tay đều không tự kìm hãm được hơi hơi run lên .
"Cám ơn Lôi Phạt Thiên Tôn tiền bối." Khương Phạm chỉ còn kịp nói một tiếng. Lúc này thân thủ liền hướng Vạn Dân Ấn đang từ không trung bay tới mà chộp lấy.
Khi Vạn Dân Ấn rơi vào trong tay, Khương Phạm liền cảm thấy đáy lòng có một chút định lại. Vạn Dân Ấn này, chất liệu tạo thành lạnh như băng. Nhưng bất quá thì khi cầm ở trong tay, sẽ dễ dàng làm cho lòng người dễ bình tĩnh lại.
"Rốt cục. Rốt cục đã có."
Khương Phạm thời khắc này, con mắt không khỏi đều đã có chút ươn ướt.
Đã bỏ qua, đã nỗ lực. Một khắc trước khi nắm được Vạn Dân Ấn, Khương Phạm chỉ cảm thấy hết thảy những hành động đã làm, đều là đáng giá . Từ năm hắn công khai chiêu thân cho tới bây giờ. ..đây là một khắc mà hắn cảm thấy vui suớng, hưng phấn cao nhất.
Đương lúc này thì bỗng -
"Định!"
Chỉ nghe được một thanh âm, bình thản nhất thời Khương Phạm, Chu Hoắc, Chu Hiển cùng với Lôi Phạt Thiên Tôn khu vực nơi có bốn người này, thanh âm hoàn toàn biến mất. Thời gian lưu tốc trong nháy mắt đình chỉ.
Thời gian tĩnh chỉ!
Một thân ảnh hắc bào là Tần Vũ, đã vô thanh mà xuất hiện tại nơi này.
"Tần Vũ!" Một đám Thánh Hoàng Hoàng Phủ Ngự, Đoan Mộc Như Phong, Mộc Khâm, Thân Đồ Diêm ở xa xa đều khiếp sợ, bất quá, bọn họ đều không dám ra tay, cũng không nghĩ đến chuyện ra tay. Thời khắc này có Lôi Phạt Thiên Tôn ở đây. Ai trong bọn họ dám ra tay?
"Là Tần Vũ động thủ ." Đoan Mộc Ngọc vẫn đứng ở xa xa như trước giờ không thể nhúc nhích. Trong lòng cũng đang thấy chấn kinh.
Không chỉ các vị Thần Vương trong Thiên Tôn sơn,ngay cả các Thần Vương, Tần thị đệ tử đang quan sát trong Tử Huyền Phủ cũng đều kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn. Tần Vũ vốn vẫn đang cùng bọn họ quan sát. Thế mà đột ngột đã tới Thiên Tôn sơn.
"Tần Vũ. ngươi ……" Khương Phạm cảm thấy chính mình không thể động đậy.
"Khương Phạm. Vạn Dân Ấn này, quy ta ."
Thanh âm của Tần Vũ vang lên trong đầu Khương Phạm, còn bản thân Tần Vũ lại là rõ ràng không chút do dự địa trực tiếp nhằm tay Khương Phạm , mà chộp lấy Vạn Dân ấn.
Đáy lòng có vạn lần đều không muốn, nhưng mà chính bản thân Khương Phạm, căn bản cũng không thể nhúc nhích. Dưới Thời gian tĩnh chỉ dưới. Thì ngay cả nói chuyện cũng không thể.
Vì Vạn Dân Ấn này. Khương Phạm đã bỏ qua bao nhiêu.Vạn Dân Ấn này, có thể nói như là vận mệnh của Khương Phạm rồi.
"Không -" Khương Phạm không cam lòng mà trong lòng phải rống giận lên.
Khi thấy Vạn Dân Ấn đã ở trong tay Tần Vũ, đương nhiên Vạn Dân Ấn đã biến mất trong tay Khương Phạm, thì Khương Phạm chỉ cảm thấy trong lòng mình phảng phất như bị xé rách ra, thống khổ tới mức cực điểm.
Tính toán bao kế cho tới bây giờ, rốt cục vẫn là một số không
Last edited by thaolakinh89; 24-08-2008 at 06:21 AM.