Tôn Văn đem thần đan và mộc lỗi vùi chôn vào trong nấm mồ đây là phương pháp duy nhất bọn họ có thể làm, chỉ hi vọng mùa xuân năm sau cành cây Bạc Hà có thể sinh ra một mầm mới.
Ba người yên lặng đứng ở trên đông đỉnh mãi đến khi bóng chiều ngả về tây.
- Cứ như vậy mà từ biệt, mùa xuân năm sau chúng ta lại gặp mặt ở nơi này, ba người chúng ta khi đó hỗn chiến, ai thắng thì sẽ được làm chủ tiến hành dung hợp thần hồn.
Tôn Văn hướng về phía Lãnh Tuyết và Đường Tiêu nói.
- Ý ngươi thế nào?
Lãnh Tuyết hỏi Đường Tiêu một tiếng.
- Nếu ta không ứng chiến thì sẽ bôi nhọ cái tên Đường Tiêu này.
Đường Tiêu lạnh lùng trả lời Lãnh Tuyết.
- Quả không hổ là Đường Tiêu.
Tôn Văn nặng nề vỗ vai Đường Tiêu, sau đó thả người lên, hóa thành một quang ảnh màu đỏ biến mất ở phía chân trời.
- Aizzz, ngươi chỉ mới tiến vào trong Thiên Nguyên mà thôi cho ngươi thời gian nửa năm ngươi nghĩ rằng ngươi có thể chiến thắng sao, thần hồn dung hợp cần một năm thời gian ở trong một năm ngày thần hồn của ta chưa hoàn toàn dung hợp sẽ bị thần hồn của hắn áp chế, tất cả đều là do hắn làm chủ, chúng ta giống như con rối của hắn vậy.
Lãnh Tuyết nhàn nhạt nói với Đường Tiêu bí mật của thần hồn thuật.
- Ngươi xem thường ta sao?
Đường Tiêu nhíu mày.
- Ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi.
Lãnh Tuyết thấy Đường Tiêu biểu lộ như thế thì không nói thêm gì, nhảy người lên sau đó gào thét biến thành một đạo quang ảnh, biến mất ở chân trời.
Đường Tiêu lùi lại vài bước lẳng lặng đứng im thật lâu trên nấm mồ Bạc Hà, mãi cho đến khi chân trời hóa thành màu đen mới ngưng khí hóa điêu bay lên trên trời.
Thai kinh thành.
Chung Lam tuyệt đối không ngờ nàng lại dùng một phương thức như vậy để tiến vào Đường phủ phải biết rằng nàng vừa mới thoát khỏi ma trảo của vị Đường công tử kia không lâu.
Nàng bị người của Từ Vân Tông dụ dỗ rơi vào trong bẫy của Đông Doanh võ sĩ sau đó bị cưỡng ép đến nơi này.
Đêm nay nàng sẽ bị bọn chúng luân phiên cưỡng gian trong lòng nàng liền hối hận ngàn vạn lần không nên trở lại Từ Vân Tông, những thân nhân này vì tương lai của mình đã bán đứng nàng.
Cái gọi là thân nhân ngay cả vị Đường công tử trước kia cũng không bằng.
- Danh bất hư truyền quả nhiên là đại mỹ nữ, đẹp đẹp đẹp.
Vĩnh Dã Tu Thân không kìm lòng được mà xoa tay.
- Nhị vị có ai muốn kiểm tra trước không?
Tùng Tỉnh Thạch cười lấy lòng nói.
- Ta đi.
Nguyên hiền phủi tay bước về phía Chung Lam.
- Khoan đã.
Vĩnh Dã Tu Thân kéo bọn họ lại.
- Loại chuyện này không để tướng quân tự mình động thủ để ta đi.
Vĩnh Dã Tu Thân tuy khách khí nhưng không hề tỏ thái độ nhường nhịn.
Nếu như chỉ là mỹ nữ bình thường hắn sẽ không tranh giành nhưng Chung Lam thì khác.
- Nhị vị không bằng cả hai gieo xúc xắc ai lớn hơn thì tiên lên.
Tùng Tỉnh Thạch vội vàng đưa ra chủ ý.
- Cũng được.
Vĩnh Dã Tu Thân gật nhẹ đầu.
Kết quả ném xúc xắc Thổ Phì Nguyên Hiền thắng được hắn liền lộ vẻ dâm đãng đi về phía Chung Lam.
Trước khi động thủ, Thổ Phì Nguyên Hiền trước hết hít hà bốn phía sau khi cảm nhận được mfui thơm thì mới xoẹt một tiếng đem quần áo của Chung Lam xé ra.
Quần áo sau khi bị xé rách ở bên trong Chung Lam hiện ra một bộ đồ nội y, Chung Lam liền hoa dung thất sắc nàng hét lớn;
- Doanh cẩu móng vuốt dơ bẩn đừng đụng tới ta.
- Dám mắng ta?
Thổ Phì Nguyên Hiền chát một tiếng tát lên trên mặt Chung Lam, không hề thương hoa tiếc ngọc.
Đúng lúc Thổ Phì Nguyên Hiền định lao vào trong thân thể của Chung Lam cách còn vài phân thì cả người Chung Lam giống như bị một màn sáng vô hình bao phủ, khiến cho Thổ Phì Nguyên Hiền kinh ngạc, cũng vô cùng tức giận, vì vậy hắn liền mắng bốn phía:
- Ai làm trò quỷ?
- Hừ, nữ nhân của Đường Tiêu ngươi có thể tùy tiện đụng tới sao?
Một thanh âm từ gần bàn rượu truyền tới mọi người nương theo nhìn sang thì thấy ở đó không biết từ khi nào đã xuất hiện nhiều hơn một người trẻ tuổi.
- Dám phá hỏng chuyện tốt của lão tử?
Thổ Phì Nguyên Hiền bắn về phía Đường Tiêu.
Đáng tiếc tám đạo linh phù của hắn khi còn cách Đường Tiêu có hai thước lại không tiên được nữa Đường Tiêu duỗi tay ra, xé rách hắn làm hai nửa.
Tùng Tỉnh Thạch và Vĩnh Dã Tu Thâ thất thần, lúc trước Đường Tiêu xé hai gã cuồng võ sĩ bọn họ vẫn còn chưa ý thức được sự cường đại của hắn, bây giờ thì thật sự choáng váng.
Tại sao... người này là võ giả Thiên Nguyên sao, là thánh đấu sĩ đông doanh trong truyền thuyết sao?
- Xin hỏi...
Vĩnh Dã Tu thân đang định hỏi Đường Tiêu vài câu nhưng không ngờ Đường Tiêu không thèm đếm xỉa tới hắn, đánh ra một quyền, thân thể của Vĩnh Dã Tu Thân dần yếu ớt nát thành một đám tương.
Tùng Tỉnh Thạch sợ choáng váng hai tay mềm nhũn, ngay cả chạy trốn cũng quên, Đường Tiêu khinh thường không nói nhiều, trực tiếp bóp nát yết hầu của hắn.
Bốn phía sau khi trở nên yên tĩnh, Đường Tiêu đi tới bên người Chung Lam, trên mặt hiện ra vẻ đùa cợt.
- Ngươi...
Chung Lam nhìn Đường Tiêu có một cảm giác tức giận.
- Ngươi ngốc như heo, bị người ta bán đi mà không biết.
- Nếu không phải bổn công tử đi ngang qua thì ngươi không có vận khí tốt như vậy.
Đường Tiêu ném một bộ y phục cho Chung Lam sau đó ngưng hình hóa điêu muốn rời khỏi.
- Đứng lại.
Chung Lam sau khi phá giải được dây thừng hô lớn.
- Có chuyện gì?
Đường Tiêu thu hồi cánh chim kỳ quái mà nhìn Chung Lam.
- Ngươi dám mắng ta là heo!
Chung Lam tức giận tới đỏ bừng khuôn mặt.
- Mắng ngươi là heo thì thế nào?
Đường Tiêu tới gần Chung Lam haibước.
- Ngươi mắng ta là heo, ngươi chính là...
Chung Lam còn muốn mắng thì Đường Tiêu đã tiến tới ôm nàng vào trong lòng.
Tử Cấm Thành.
Áo Bỉ Đảo này là do Đường công tử đoạt lại ngôi hoàng vị này vẫn nên do Đường công tử ngồi.
Chu Vũ khiêm nhượng nói với Đường Tiêu.
- Ngôi vị hoàng đế này lúc trước ta đã hứa hẹn cho ngươi dĩ nhiên nói được phải làm được, đừng lề mề nữa.
Đường Tiêu không kiên nhẫn mà phất tay.
- Aizz, vậy thì trẫm cung kính không bằng tuân mệnh.
Chu Vũ đành bất đắc dĩ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Thai Kinh thành phía cửa bắc.
Một vị lão giả tiên phong đạo cốt đứng ở trên đó nhìn về phía Thai Kinh thành không ngừng vuốt ve chòm râu của mình.
- Sư tổi có chuyện gì vậy?
- À, hôm nay chúng ta có khách quý tới chơi.
Tử Nguyệt chân nhân đưa mắt nhìn về phía Thai Kinh thành trên khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ.
- Là hoàng đế tới/
Định Dung Hầu mở miệng cười hỏi.
- Cũng không phải.
Tử Nguyệt Chân Nhân lắc đầu.
- Vậy hẳn là vị Đường công tử, hắn chính là bắc đẩ tinh nhưng mà theo miệng sư tổ tại sao địa sát tinh thế lại chỉ Tôn Văn ở Cửu Châu đại lục.
- Cái này là thiên cơ sao, ngay cả kẻ ngu cũng đoán được.
- Thật sao?
Tử Nguyệt chân nhân mỉm cười.
- Đó là đương nhiên.
Trên mặt của Định Dung hầu lộ ra vẻ đắc ý.
- Về tương lai của Đại Minh vương triều Đường công tử muốn tìm bản chân nhân để diễn đoán số mệnh sao?
Tử Nguyệt Chân Nhân đưa mắt nhìn Đường Tiêu và Chu Vũ hai người mà hỏi.
- Ngươi muốn đoán số mệnh sao?
Đường Tiêu nghi hoặc nhìn Chu Vũ mà hỏi .
Chu Vũ biết điều đi tới gần Định Dung hầu sau đó hai người cùng đi ra xa không quấy rầy Đường Tiêu và Tử Nguyệt chân nhân nói chuyện với nhau.
- Sang mùa xuân năm sau, sao bắc đẩu địa sát tương trùng, hôm nay sao bắt đẩu tuy rừng rực nhưng so với địa sát tinh thì ám nhược hơn rất nhiều, tình thế không ổn với Đường công tử.
Tử Nguyệt chân nhân suy diễn một phen rồi nói với Đường Tiêu.
- Có thể nói rõ ràng một chút không, cái gì là sao bắc đẩu tinh sát, ta nghe không hiểu.
Đường Tiêu lắc đầu hỏi.
- Được rồi.
Tử Nguyệt chân nhân gãi đầu vuốt chòm râu sau đó lại nói:
- Mùa xuân năm sau ngươi có ước đấu với Tôn Văn đúng không?
- Cái này ông cũng biết?
Đường Tiêu kỳ quái mà nhìn Tử Nguyệt chân nhân, hắn cùng với Lãnh Tuyết Tôn Văn đàm luận mọi chuyện với nhau không hề có người thứ tư biết.
- Hừ hừ.
Tử Nguyệt chân nhân sờ chòm râu của mình khuôn mặt hiện ra vẻ đắc ý.
- Vậy ông có thể đoán ra cuối cùng ai thắng ai bại không?
Đường Tiêu nheo con mắt lại.
- Với thực lực của ngươi muốn thắng Tôn Văn kia căn bản là không thể trừ phi...
Tử Nguyệt chân nhân lắc đầu làm ra bộ dáng muốn nói lại thôi.
- Trừ phi cái gì.
Đường Tiêu nhanh chóng hỏi.
- Ngươi nguyện giúp bản chân nhân làm một chuyện bản chân bản chân nhân sẽ giúp ngươi thắng tên Tôn Văn kia.
Tử Nguyệt chân nhân muốn trao đổi điều kiện với Đường Tiêu.
- Nói đi.
- Mấy năm trước Độc Cô Thiên Nhai ước định với bản chân nhân nói mới thu một gã đệ tử muốn cùng với đệ tử của bản chân nhân đấu với nhau nếu như hắn thắng ta sẽ giao Tử Nguyệt kiếm cho hắn hắn thua thì sẽ phải giao đả cẩu bổng pháp cùng giáng long thập bát chưởng, cho nên nếu ngươi nguyện ý chiến trận này, thì bản chân nhân sẽ giúp.
- Gia nhập Thiên cơ tông, điều này e là không được ta đã là người của Tinh Thần Tông.
- Sư phụ của ngươi là Truy Biến?
Tử Nguyệt chân nhân hỏi Đường Tiêu một câu.
- Ngươi cái gì cũng biết.
Đường Tiêu hoài nghi vị Tử Nguyệt chân nhân này có thể đọc suy nghĩ của mình.
- Ha ha bản chân nhân trước kia ở Tinh Thần tông làm khách trưởng lão, cùng với lão tổ dạo chơi, lúc đó Truy Biến ở cạnh trái phải hầu hạ, ngươi là môn hạ của hắn có thể coi là đệ tử của ta.
Tử Nguyệt chân nhân vuốt râu cười:
- Như vậy đi...
Đường Tiêu nghe vậy thì cảm thấy làm đệ tử của hắn ta cũng được nếu như có thể thắng Tôn Văn thì là một giao dịch không tệ.
- Ý của ngươi thế nào?
Tử Nguyệt chân nhân hỏi Đường Tiêu một lần nữa.
- Ông nói trước ta làm sao thắng Tôn Văn được?
Đường Tiêu không buông tha.
- Ngày xưa lúc ngươi xông vào trong tử cấm thành, Thiên Cơ tông chính thủy tổ là ta đã đem toàn bộ tu vi quán chú trên người của ngươi khi đó tu vi của ngươi quá thấp không cách nào khống chế lực lượng cường đại hiện tại ngươi dùng thân Thiên Nguyên đi vào sư môn của ta ta có thể trong thời gian ngắn khiến ngươi phát huy một nửa lực lượng của tông chính thủy thổ, chiến thắng Tôn Văn là điều bình thường.
Tử Nguyệt chân nhân đem mọi chuyện nói với Đường Tiêu.
- Một nửa lực lượng chỉ sợ không thắng nổi. Tôn Văn kia cũng có Áo Bỉ lão ma trợ giúp mà Chính Tông thủy tổ mấy chục năm đều không phân thắng bại.
Đường Tiêu lắc đầu.
- Áo Bỉ lão ma chưa khôi phục được toàn bộ hồ lô dừa nên không đáng lo ngại, cũng không ảnh hưởng tới cuộc đấu của ngươi với Tôn Văn.
Tử Nguyệt chân nhân lắc đầu.
- Ông làm sao biết hắn năm sau không kiếm được chín cái hồ lô dừa?
Đường Tiêu hỏi.
- Cùng đi với vi sư, ta mang ngươi đi gặp một cố nhân.
Tử Nguyệt chân nhân kéo tay của Đường Tiêu, thả người mà đi.
Thất tinh động ở dưới thất tinh nhai, ở bên trong một gian thạch thất, ở thạch thất này hàn khí bốn phía, giữa bàn ngọc có một cái huyền băng, Đường Tiêu sau khi cẩn thận cảm ứng liền kinh hô.
Lại là Thạch Miêu vương.
Tình hình hiện tại Thạch Miêu vương bị thương rất nặng Tử nguyệt chân nhân không có biện pháp cứu sống nó chỉ có thể dùng huyền băng đóng băng nó lại.
- Miêu tử.
Đường Tiêu nhìn Thạch Miêu vương, trong mắt hơi ướt át.
- Nếu như tới chậm thêm một bước nó đã bị Tôn Văn mang đi Áo Bỉ lão ma cũng sẽ tụ hợp chín hồ lô dừa mà phục sinh.
- Tôn Văn hắn đi qua ngọc sơn?
Đường Tiêu ngẩn cả người.
- Không có biện pháp cứu nó sao?
- Con miêu tử này cũng giống như thạch hầu đại náo thiên giới cũng không có sinh mệnh chính thức, chỉ cần nhờ phù văn mà luân chuyển sinh mệnh, trừ phi tìm được hai khối phù văn tàn phiến bổ sung năng lượng cho nó nó mới tỉnh lại lần nữa.
Tử Nguyệt chân nhân hướng về phía Đường Tiêu mà nói.
- Phù văn luân chuyển là cái gì vậy/
Đường Tiêu vội hỏi Tử Nguyệt chân nhân.
Tử Nguyệt chân nhân duỗi tay ra, đem một khối kim loại tàn phiến hư ảnh xuất hiện trước mặt Đường Tiêu:
- Chính là thứ này, phù văn sinh nhật luân phiên ẩn chứa năng lượng đặc biệt.
- Là thứ này sao?
Đường Tiêu kích động.
- Ngươi biết thứ này?
Tủ nguyệt chân nhân nhìn Đường Tiêu mà hỏi.
Đường Tiêu liền lấy hai khối tàn phiến ra giống như tấm kia mà cho Tử Nguyệt xem.
- Cái này sư phụ có suy diễn ra được không?
Đường Tiêu nói xong liền đưa hai khối cho Tử Nguyệt chân nhân, hai khối tàn phiến giống như khiố của Tử Nguyệt chân nhân như đúc.
- Vi sư làm sao đoán được.
Tử Nguyệt chân nhân cười cười lại nhìn hai khối tàn phiến kia rồi nhìn Thạch Miêu vương ở trong hàn băng:
- Chính là thứ này một Phù Văn Sinh Thần Luân âm phiến, dương phiến cùng căn phiến, âm dương căn bản khó điều hòa nhưng có căn phiến thì không giống.
- Hai mảnh này của ngươi theo thứ tự là dương phiến và căn phiến nếu như Thạch Miêu vương là âm phiến thì là vận khí của nó, từ sau này có thể hấp thu năng lượng của trăng và sao, có được tính mặng vô hạn.
- Vậy ông mau nhìn xem trên người nó có cái gì phiến.
Đường Tiêu thúc giục Tử Nguyệt chân nhân.
Tử Nguyệt chân nhân vuốt râu cười cười sau đó niệm vài câu hàn băng bao quanh Thạch Miêu vương liền khai mở, lộ ra thân hình của nó.
Tử Nguyệt chân nhân niệm một hồi không bao lâu sau lấy từ trong người của nó ra một tàn phiến trên mặt lộ vẻ mừng rỡ:
- Con mèo này thật may mắn, nó vốn có một khối tàn phiến chính là âm phiến, có thể dễ dàng dung hợp với ngươi.
- Vậy thì ông mau để cho nó tổ hợp lại thân thể của nó đi.
Đường Tiêu thúc giục Tử Nguyệt chân nhân một câu.
Lại nói tiếp Đường Tiêu xác thực có duyên với Bạc Hà và Thạch Miêu vương, hắn ở trong tẩm cung của hoàng đế tại Thai Kinh Thành lấy được một hột đào kéo dài tính mạng của Bạc Hà, mà lúc trước lại vô tình thu thập hai khối tàn phiến, có tác dụng với Thạch Miêu vương .
Thạch Miêu vương từ từ tỉnh lại sau khi nhìn thấy Thạch Miêu vương nó liền mew lên một tiếng, móng vuốt chụp lên đỉnh đầu của Đường Tiêu, lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.
- Phù Văn Sinh Thần Luân này là do ngươi mang tới sao?
Thạch Miêu vương cảm nhận được năng lượng cường đại liền cất tiếng hỏi .
- Ngươi nghĩ sao?
Đường Tiêu thấy con miêu tử này sống lại thì vô cùng hưng phấn, tuy nhiên nó đột nhiên hóa thành mỹ nữ trước mặt khiến cho Đường Tiêu cảm thấy xấu hổ.
- Lão Miêu biết rõ, nếu có người cứu lão Miêu thì nhất định là ngươi ha ha ngươi quả nhiên không khiến cho lão Miêu phải thất vọng.
Thạch Miêu vương nũng nịu nói với Đường Tiêu, thè lưỡi liễm một cái.
- Phù Sinh Văn Thần Luân này là tuy ta tìm nhưng sơ cứu ngươi là Tử Nguyệt chân nhân.
Đường Tiêu hướng về phía Tử Nguyệt chân nhân mà nói, đương nhiên lúc này Tử Nguyệt chân nhân đang ở bên ngoài.
Thạch Miêu vương hóa thành miêu hình, vọt một tiếng tới trước mặt Tử Nguyệt chân nhân mà thi lễ một cái.
- Lão Miêu đa tạ ơn chân nhân cứu mạng.
- Ngươi không cần phải cám ơn ta lần này ra tay cứu ngươi là hắn.
Tử Nguyệt chân nhân khách khí.
Đường Tiêu cùng với Tử Nguyệt chân nhân đi tới một nơi, vừa tới Đường Tiêu đã nhìn thấy nha đầu Manh Ngọc trước kia ở Thần Mã quán.
Tuy nhiên nhanh chóng sau đó một nữ tử trung niên cùng với thị vệ nha hoàn chạy tới, hô lớn:
- Tiêu nhi là con sao con còn sống sao?
Đường Tiêu nhìn thấy đám người này thì tim đập rộn lên quả nhiên trước mắt hắn là Khánh Đô phu nhân.
Hai người ôm nhau một hồi sau một lúc Đường Tiêu mới tới bên cạnh Tử Nguyệt chân nhân mà vái một cái:
- Chân nhân chiếu cố người nhà của Đường Tiêu ân đức này Đường Tiêu vô cùng cảm kích.
- Ha ha còn gọi ta là chân nhân sao.
- Sư tổ đồ nhi xin cúi đầu.
Đường Tiêu một lần nữa dập đầu.
- Đáng tiếc, phụ thân Đường Uyên của ngươi bị chết dưới tay người Đông Doanh, vi sư không thể ngăn cản...
- Ngươi trước hết cùng với người nhà của ngươi vui vầy đi vi sư bố trí Truyền Tống trận.
Tử Nguyệt chân nhân nói với Đường Tiêu một tiếng rồi bay đi.
Sau khi đem người nhà về lại Trấn quốc hầu, Đường Tiêu về lại thất tinh núi, dưới sự chỉ đạo của Tử Nguyệt chân nhân, hắn bắt đầu luyện Thiên cơ tông pháp, để cho hắn trong thời gian ngắn phát huy thực lực của tông chính thủy tổ.
Lần này tu luyện một phương diện là vì cuộc đấu cá cược của Tử Nguyệt chân nhân với Độc Cốt hiên nhai một phương diện là vì cuộc ước đấu với Tôn Văn trên đông đỉnh.
Một tháng sau.
Ở trên mặt biển mênh mông.
Hai người một già một trẻ quần áo rách nát từ trên mặt biển xuất hiện, mặc cho bão gió tàn sát thế nào bọn họ vẫn vững như thạch.
- Những điều vi sư có thể dạy đều đã dạy rồi, hôm nay vi sư dùng phân nửa tu vi giúp ngươi tiến vào Thiên Nguyên, bình minh ngày mai vi sư muốn dẫn ngươi đi gặp một cố nhân, cùng với hắn hoàn thành cuộc cá cược.
Lão nhân cùng người trẻ tuổi nói chuyện với nhau.
Lão giả này chính là đối thủ của Tử Nguyệt chân nhân Độc Cô thiên nhai, còn người trẻ tuổi vẫn là người nhớ mãi Dực Thai công chúa không quên, Từ Tiều.
- Ông tại sao lại tốt với ta như vậy?
Từ Tiểu hỏi Độc Cô Thiên Nhai.
- Bởi vì mấy năm trước ta đã cá cược với Tử Nguyệt chân nhân nên muốn đào tạo ngươi.
Độc Cô Thiên Nhai vỗ vai Từ Tiều.
Ở trên đỉnh núi Thất Tinh.
- Tử Nguyệt chân nhân thời gian chúng ta ước đầu với nhau đã tới, vị đồ đệ ngươi mới thu đang ở đâu?
Độc Cô Thiên Nhai đứng ngạo nghễ ở trên đỉnh núi thất tinh mà hô to.
- Hắn lập tức tới ngay.
Tử Nguyệt chân nhân cười híp mắt hướng về phía Thai Kinh Thành mà nói.
Từ Tiều từ trong ánh mắt của Tử Nguyệt chân nhân nhìn về phía Thai Kinh Thành, đúng lúc này một tiếng gào vang lên, một công tử áo trắng xuất hiện.
- Là hắn?
Từ Tiều nhìn Đường Tiêu mắt phun ra lửa hắn tuyệt không ngờ hắn hôm nay quyết đấu với Đường Tiêu.
- Là Từ công tử?
Dực Thai công chúa và Chu Vũ nhìn thấy Từ Tiều cũng ngây ngẩn cả người.
- Từ gia công tử, ngươi căn bản không phải là đối thủ của Đường công tử, đừng tự rước nhục nữa.
Dực Thai công chúa không ngờ rằng hôm nay người đấu với Đường Tiêu là Từ Tiều.
Từ Tiều không để ý tới mà nhìn về phía Đường Tiêu.
- Đường Tiêu tiểu nhi hôm nay ta phải chính tay giết ngươi nếu không ta không phải họ Từ.
Đường Tiêu hầm kinh hãi Từ Tiều này hiển nhiên cũng đã tiến vào Thiên Nguyên hơn nữa tu vi còn cao hơn dự tính của hắn nhiều.
- Phi Long Tại Thiên.
- Kiếm Long Tại Điền.
- Tiềm Long Vật Dụng.
- Ầm Ầm Ầm.
Từ Tiều đem tất cả những uất ức khuất nhục dồn vào trong chưởng của mình.
- Đi chết đi Thần Long Bái Vĩ.
Một luồng điện quang bắn ra, đuôi rồng đột nhiên quét về phái Đường Tiêu.
Trong nháy mắt thiên địa muốn biến sắc, địa chấn vang lên, Đường Tiêu hoàn toàn bị bao phủ dưới sự uy áp của cự long, căn bản không thể naofnhucs nhích được, tân hoàng đế Chu Vũ và Dực Thai công chúa kinh hô, cự long đuôi rồng dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đánh về phía Đường Tiêu.
Đuôi rồng sau khi đảo qua Đường Tiêu biến mất ngay tại chỗ giống như đã bị quét thanh từng mảnh vỡ vậy.
- Đường Tiêu.
Đường Tiêu công chúa kinh hãi hét to.
Từ Tiều sau khi cảm ứng được Đường Tiêu không còn tồn tại nữa, bao nhiêu uất ức mấy năm nay đều triệt để phóng thích ra.
- Đường Tiêu tiểu nhi dám đấu cùng với Từ Tiều ta, ngươi là đối thủ của ta sao? Ha ha.
Từ Tiều cuồng tiếu lên.
- Thật không?
Một thanh âm lạnh như băng đột nhiên xutấ hiện ở bên cạnh của Từ Tiều, Từ Tiều quay người nhìn lại thì không ngờ có một cái tát giáng lên mặt của hắn, khiến hắn nổi đom đóm mắt.
Cường giả ngoài Thiên Nguyên có hộ thể cương khí vô cùng cường hãn nếu như không phải tu vi cao hơn đối phương rất nhiều thì căn bản không thể vượt qua hộ thể cương khí mà tát vào mặt đối phương.
- Ngươi nói rất đúng Đường Tiêu ta đúng là không phải đối thủ của Từ Tiều, bởi vì ta đã không cùng giai tầng với ngươi, giết một loại con sâu cái kiến như ngươi cũng làm ô uế bàn tay của ta.
Đường Tiêu nói xong lại tát một cái nữa lên trên mặt của Từ Tiều Từ Tiều dưới sự uy áp của Đường Tiêu đều không có sức hoàn thủ, thậm chí trốn tránh cũng không được, cứ thế bị Đường Tiêu tát, cuối cùng Đường Tiêu không chút khách khí vung cước đạp lên trên ngực của hắn.
- Đường Tiêu, ngươi...
Từ Tiều hai tay bụm má vô cùng sợ hãi nhìn Đường Tiêu.
- Giết ngươi là ô uế tay của ta, tuy nhiên ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta cũng không lưu ngươi.
Đường Tiêu nói xong vung ra một chưởng, uy lực so với giáng long thập bát chưởng của Từ Tiều còn cao hơn mấy phần.
- Đồ nhi thủ hạ lưu nhân.
Tử Nguyệt Chân nhân nhanh chóng cất tiếng gọi khiến cho một chưởng này của Đường Tiêu dừng lại, không đánh lên mặt của Từ Tiều.
- Ta cùng với Độc cô đạo hữu là bằng hữu chỉ là bằng hữu đánh bạc mà thôi đừng làm tổn thương tính mạng hắn.
Tử Nguyệt chân nhân hướng về phía Đường Tiêu mà giải thích.
- Sư tổ đã mở miệng đồ nhi dĩ nhiên không làm tổn thương tính mạng hắn nữa.
Đường Tiêu hướng về phía Tử Nguyệt chân nhân thi lễ một cái sau đó lui ra một bên.
Mặc dù không làm tổn thương tính mạng của Từ Tiều nhưng Đường Tiêu vừa rồi đã đánh càn khôn đại thủ ấn lên đầu của hắn, gieo lên ấn ký khôi lỗi.
Từ Tiều ở trên mặt đất bò lên hô to, chạy loạn đảo mắt không biết tung tích đâu.
- Aizzz, ta thua ở trong Thiên cơ tông, đây là thiên ý sao?
Độc Cô Thiên Nhai cười khổ một tiếng.
- Độc Cô đạo hữu quá lời, thế gian núi cao còn có úi cao hơn, vĩnh viễn không có chừng mực.
Tử Nguyệt chân nhân mỉm cười, đem hai quyển công pháp ném cho Đường Tiêu, cũng hướng về phía Đường Tiêu mà truyền âm.
- Long tộc khá cường hãn thế giới loài người muốn khắc chế được bọn họ thì khá khó tuy nhiên có giáng long thập bát chưởng này ngươi tập trung tu luyện năm sau sẽ có tác dụng với Tôn Văn.
- Đa tạ sư tổ.
Đường Tiêu truyền âm trở lại sau đó thu hai quyển công pháp của Độc Cô Thiên Nhai lại.
Mùa xuân năm sau.
Trên đông đỉnh Ngọc Sơn.
Sáng sớm ánh bình minh đầy trời mặt trời đỏ mọc lên từ chân trời.
- Mau nhìn đi, cành khô của Bạc Hà đã phát chồi.
Dực Thai công chúa gọi to.
- Thật không?
Đường Tiêu vội vàng đi tới, hắn vừa rồi kiểm tra nhưng không thấy sinh cơ nào tại sao bây giờ lại có chồi rồi.
- Để cho lão Miêu ta nhìn xem.
Thạch Miêu vương nghe vậy cũng vọt tới.
- Bạc Hà cô nương còn sống sao? Đây không phải có ý nghĩa là nàng ta đã sống lại rồi sao?
Dực Thai công chúa vội vàng hỏi Đường Tiêu một tiếng.
- Nàng đã từng nói qua chỉ cần gốc Bạc Hà này có thể sống lại nàng có thể quay lại bên cạnh chúng ta.
Thạch Miêu vương vô cùng kích động duỗi cái đầu khẽ chạm vào mầm xanh Bạc Hà mới mọc.
- Nàng khi nào có thể tỉnh lại?
Dực Thai công chúa hỏi Thạch Miêu vương.
Với sự ương ngạnh của nàng có lẽ không quá lâu.
Đường Tiêu lộ vẻ tin tưởng mười phần.
- Đúng thế ta biết rõ nàng ương ngạnh cố chấp bất kể gian khổ thế nào cũng sẽ trở về.
Đường Tiêu nắm chặt nắm đấm.
Mười ngày sau.
Hôm nay là thời gian ước đấu của Đường Tiêu cùng với Lãnh Tuyết và Tôn Văn.
Vì ngăn ngừa động tĩnh quá lớn cho nên hai người đã chọn một không gian độc lập trong bí cảnh.
Lãnh Tuyết cùng với nửa năm trước không có thay đổi gì nhiều nhưng Tôn Văn rõ ràng đã già hơn nhiều, sắc mắt trắng bệch, giống như người bệnh nặng sắp chết vậy.
- Nửa năm nay Tôn Văn cũng không tiến hành bất kỳ tu luyện gì hắn lợi dụng phân thần thuật đem thần hồn của mình phân thành ngàn vạn lần xâm nhập vào trong hắc ám hư không hóa thành từng phù trieej phiêu đãng tìm kiếm tin tức về tàn hồn của Bạc Hà, hắn tin tưởng rằng nàng nhất định vẫn còn...
Lãnh Tuyết hướng về phía Đường Tiêu mà truyền âm.
- Ở thế giới chúng ta một ngày là nghìn năm ở trong hắc ám hư không, nửa năm nay tức vài chục vạn năm ở trong đó. Quả nhiên trời không phụ lòng người Tôn Văn đã tìm thấy một thần hồn bất diệt của Bạc Hà, mười ngày trước hắn đã tốn không ít năng lượng xé rách hư không.
- Mười ngày trước.
Đường Tiêu ngây cả người hắn rốt cuộc cũng hiểu ra Bạc Hà tại sao nảy mầm rồi.
- Nếu như hắn không làm vậy tiêu hao hơn phân nửa thực lực thì chúng ta không cách gì chiến thắng hắn, ta cũng không muốn đấu với hắn nữa, cho hắn làm chủ dùng thần hồn của mình dung hợp vào, còn ngươi lựa chọn thế nào là do ngươi quyết định.
Lãnh Tuyết lại bổ sung nói với Đường Tiêu.
- Chúng ta bắt đầu đi, hai người các ngươi ai lên trước hay cùng lên.
Thanh âm của Tôn Văn từ phía xa truyền tới, hiện tại hắn tuy suy yếu nhưng vẫn không che giấu sự cuồng vọng kiêu ngạo.
Lãnh Tuyết và Đường Tiêu không lên tiếng đều liếc nhìn nhau lại nhìn Tôn Văn hai người đều không có ý muốn động thủ.
- Các ngươi vừa rồi nói chuyện gì vậy?
Ánh mắt của Tôn Văn lạnh xuống.
- Ta quyết định dùng thần hồn của ngươi làm chủ, hôm nay ước đấu ta bỏ cuộc.
Tôn Văn không lên tiếng mà nhìn về phía Đường Tiêu.
- Ta cũng bỏ cuộc.
Đường Tiêu nói với Tôn Văn sau đó đưa ra quyết định.
- Đường Tiêu đây là ngươi sao, không chiến mà hàng ngươi làm nhục cái tên này.
TôN Văn dận dữ, đôi mắt đỏ lên phát ra uy áp cường đại khiến cho người ta thở cũng không nổi.
Đường Tiêu đốI mặt với Tôn Văn vẫn không nói gì hắn biết rõ ở trong hắc ám hư không mấy chục vạn năm có tư vị gì hắn cũng từng thề loại chuyện này vô luận thế nào cũng sẽ không nếm thử một lần nào nữ, nếu lần sau bất hạnh gặp phải hắn sẽ tùy ý để cho thần hồn của mình bị hắc ám hư không phá hủy, thôn phệ.
- Ngươi biết chyện của Bạc Hà?
Tôn Văn nhìn qua Lãnh Tuyết lại nhìn Đường Tiêu, ánh mắt trở nên hòa hoãn.
- Ta chỉ cảm thấy thần hồn của ta không cường đại bằng ngươi dùng ngươi làm chủ dung hợp, đối với ba người chúng ta sẽ có lợi.
Đường Tiêu thu liễm ánh mắt, hắn biết rõ mình kiêu ngạo, nếu để cho Tôn Văn cảm thấy mình nhường hắn hắn sẽ không tiếp nhận.
- Ngươi cảm thấy hiện tại thực lực của ta không cách nào chiến thắng được ngươi sao ngươi muốn vũ nhục ta?
Tôn Văn trở nên lạnh lẽo hỏi.
Đường Tiêu nhìn lại con mắt ki của Tôn Văn trong đó lóe lên từng luồng nóng bỏng.
- Đường Tiêu chiến thắng chính ngươi ngươi không đem hết toàn lực, không chỉ vũ nhục ta mà còn vũ nhục cái tên này, nếu như ngươi không chiến ta sẽ không dung hợp với ngươi một chưởng đập chết ngươi. Sau đó hủy diệt toàn bộ bí cảnh này.
- Chiến!
Đường Tiêu nhắm hai mắt xong lại đột nhiên mở ra, vì hắn biết rõ nếu như hắn là Tôn Văn hắn sẽ lựa chọn thế nào.
- Tốt lắm, chiến.
Trên mặt của Tôn Văn hiện ra vẻ vui mừng, phảng phất như một vị tướng quân sắp chết được chiến một trận vậy.
- Càn Khôn Đại Thủ Ấn.
Đường Tiêu sử dụng tất cả công lực tu vi của tông chính thủy tổ, hình thành một cái đầu rồng đánh tới.
- Ầm.
Một tiếng động lớn vang lên, toàn bộ không gian như muốn lắc lư, hai người bay ngược về phía sau hơn mười trượng.
Một chưởng này ngang sức ngang tài.
- Nửa năm ngươi có thể dốc toàn lực xem ra không để ta thất vọng.
Tôn Văn hài lòng nhìn Đường Tiêu mà nói, nửa năm trước hắn đưa ra ước định là vì mong muốn Đường Tiêu nhanh chóng cường đại hơn.
Tuy nửa năm muốn hắn cường đại như mình là không thể nhưng hắn biết rõ, hắn đã dùng cái tên Đường Tiêu này thì sẽ có kỳ tích có ý nghĩa là không gì không làm được.
Đường Tiêu ngưng trọng ánh mắt nhìn Tôn Văn trước mặt trong lòng của hắn không hề có ý niệm khinh thường gì cả, hắn vừa rồi toàn lực đánh ra Càn Khôn đại thủ ấn mà Tôn Văn tựa hồ cũng dốc toàn lực.
Huống chi trên người của Tôn Văn có một lượng lớn pháp bảo cổ bảo nghịch thiên.
Con người khi còn sống đối thủ lớn nhất cũng là chính mình, khó khăn thắng nhất cũng là chính mình.
Một cái tinh thể màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Tôn Văn biến thành một trường mâu đâm về phía Đường Tiêu.
Đường Tiêu liếc mắt nhận ra đây chính là long tinh, lúc trước Lãnh Tuyết đã dùng long tinh làm ám khí đánh chết ngũ độc thiên sư, mà lúc này Tôn Văn không biên long tinh thành sương mù mà biến thành vũ khí tu vi này hiển nhiên vượt qua Lãnh Tuyết nhiều.
Đường Tiêu không dám lãnh đạm, nhanh chóng đem cua giáp bọc lên trên người Giải Kiềm Kích đón lấy trường mâu kia của Long Tinh, trường mâu cùng với Giải Kiềm Kích nặng nề chạm nhau phát ra thanh âm vô cùng khó nghe, sau khi hao hết kình lực cả hai vũ khí bay về tay Tôn Văn và Đường Tiêu.
- Giải Kiềm Kích này của ngươi lại trải qua một lần tế luyện nữa sao?
Tôn Văn hỏi Đường Tiêu một câu.
- Đương nhiên hiện tại nó gọi là Định Hải thần kích.
Đường Tiêu thu Giải Kiềm Kích về bên người không đổi sắc mà nói với Tôn Văn.
- Ngươi biết cái gì gọi là binh bất yếm trá không?
Tôn Văn hỏi Đường Tiêu một câu.
- Có ý gì?
Đường Tiêu nhíu mày.
- Lúc trước sư phụ Truy Biến từng cho ta một nửa bản Huyền Vũ kiếm quyết hôm nay ta đã tìm được một nửa bản còn lại, hơn nữa còn đoạt được Giới Nhẫn kiếm chính thức ở ma võ đại lục, uy lực này không phải kiếm trận lúc trước có thể so sánh.
- Sao?
Đường Tiêu nhìn quanh người tựa hồ ý thức điều gì.
- Vừa rồi trường mâu long tinh tấn công ngươi là giả, bố trí huyền vũ kiếm trận mới là thật, nếu ngươi không thể đột phá trận pháp mà thoát thân thì ngươi chắc chắn phải chết.
Thần sắc của Tôn Văn hơi thất vọng mà nhìn Đường Tiêu.
- Ngươi cảm thấy ta không thể thoát thân khỏi kiếm trận sao?
Đường Tiêu nheo mắt lạnh lùng mà nhìn Tôn Văn.
- Được ta cũng đang muốn nhìn xem ngươi làm cách nào để thoát khỏi đây.
Tôn Văn thu vẻ thất vọng lại, đột nhiên thúc giục toàn bộ Huyền Vũ kiếm trận dùng từng đạo kiếm cương cường hãn bắn về phía Đường Tiêu.
Đường Tiêu nhìn những kiếm cương kia đang gần tới gần mình tuy nhiên thần sắc cũng không lộ ra vẻ bối rối.
- Ngươi có chiêu số gì từ kiếm trận này thì đem ra sử dụng hết đi, bằng không ta sẽ dùng Huyền Vũ kiếm xoắn giết.
Nhìn thấy Đường Tiêu vẫn không có hành động Tôn Văn không còn kiên nhẫn nữa.
- Binh bất yếm trá, ngươi bố trí kiếm trận kỳ thật ta cũng có bố trận.
Đường Tiêu mỉm cười mặt mũi trở nên mờ mịt.
Tôn Văn trầm lạnh vội vàng xoay người lại, một chiêu kháng long hữu hối đột nhiên đánh lên trên người của Tôn Văn, lúc này Tôn Văn không thể điều động sức mạnh ở trong người của mình.
Giáng long thập bát chưởng một chưởng đánh ra không cho Tôn Văn cói cơ hội hít thở, uy lực mà Đường Tiêu thi triển Từ Tiều dĩ nhiên cũng không thể so sánh.
- Thế gian công pháp có thể khắc chế long tộc không nhiều lắm, nhưng Giáng Long thập bát chưởng là một trong số đó.
Đường Tiêu vừa nói vừa đánh tay không dừng lại.
- Ngươi cho rằng ta chỉ nuốt chửng thần hồn của viễn cổ cự long sao?
Tôn Văn hừ lạnh một tiếng, thân thể hóa thành từng đoàn quỷ vụ màu đen, long thể cũng biên thành vô vàn xúc tu hiện ra vẻ dữ tợn ở trên không trung.
- Mà giáng long thập bát chưởng lúc này cũng không thể ngăn cản Tôn văn nữa.
- Ma ngục chi địa có một kẻ thống trị chính thức được xưng là ma ngục quỷ hoàng, ta nuốt chửng thần hồn của nó xong có thể tùy thời biến ảo thành hình dạng của nó, có thực lực của nó, hơn nữa ma ngục quỷ hoàng viễn cổ cự long chì là hai trong mười hình thái biến hóa của ta mà thôi, ngươi đừng mong dùng một hai công pháp khắc chế ta.
Tôn Văn phá lên cười trong giọng nói tràn ngập sự kiêu ngạo.
- Ngươi nuốt chửng nhiều thần hồn như vậy khó trách chịu sự cắn trả nghiêm trọng.
Lãnh Tuyết khiếp sợ mà nhìn Tôn Văn.
Với thực lực của Tôn Văn bây giờ Đường Tiêu nếu như không có kế sách ứng đối phù hợp thì không thể nào là đối thủ của hắn.
- Hiện tại ta cho ngươi trải nghiệm thoáng qua tư vị của ma ngục chi địa.
Tôn Văn quát to lên một tiếng, sau đó một hắc sắc quỷ trảo cực lớn phá rách hư không lăng lệ hướng về phía Đường Tiêu mà tấn công.
- Đào thần chi tâm này quá mức trân quý rồi, so với bất kỳ vật gì trên thế gian đều trân quý hơn, nếu như có thể luyện hóa được nó ta không cần bế quan cũng có thể khôi phục được sinh mệnh.
- Thế nhưng mà ta lấy cái gì để trao đổi với ngươi.
- Dùng lòng của ngươi.
- Ngươi là ai tại sao lại cứu ta lại còn đưa cho ta đại lễ như vậy.
- Một người cùng ngươi ngắm mặt trời.
- Người không phải cỏ cây há có thể vô tình, kỳ thật con người cũng không biết cỏ cây cũng không phải là vật vô tình, phần nhân tình này ai có thể hiểu
Hạnh phúc của hắn là gì, hạnh phúc của nàng là gì, tất cả là số mệnh sao?
Ngươi ngàn vạn lần không nên ở địa ngục bừng cháy cứu ta ra, ngươi không nên dùng đào thần chi tâm tặng cho ta.
Ngươi lại càng không nên nói ngươi là người ngắm mặt trời mọc cùng ta.
Muốn dùng lòng ta trao đổi sao?
Tâm ta vĩnh viễn thuộc về ngươi ngàn năm vạn năm cũng thế.
Quỷ trảo cực lớn sau khi xuất ra uy áp triệt để đè lên trên thân thể của Đường Tiêu, lúc này hắn không thể trốn được.
Đúng lúc này Luyện Yêu Thối Ma Hồ đột nhiên điên cuồng quay tròn, một hột đào nhỏ từ bên trong bay ra đột nhiên rơi trên người của Đường Tiêu, tạo thành một đường vân trên người của hắn như hột đào vậy.
Mà ma ngục quỷ trảo lúc tới gần đào thần chiến giáp thì phát ra thanh âm xoẹt xoẹt, giống như là thiêu thân lao vào lửa vậy, bị bỏng bắn ra từng đạo như khói bụi phiêu tán.
Gỗ đào là khắc tinh của quỷ vật, mà đào thần trấn áp tất cả quỷ vật .
Sắc mặt của Tôn Văn trở nên âm tình bất định, hắn không ngờ rằng Đường Tiêu rõ ràng có thể luyện hóa được đào thần chiến giáp.
- Cho dù ngươi có được đào thần chiến giáp thì vẫn không phải là đối thủ của ta, chờ ta biến ảo qua hình thái khác phá đào thần chiên giáp cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tôn Văn hóa thành nguyên hình, vẫn lộ ra vẻ kiêu ngạo và cuồng vọng vô cùng.
- Ngay cả nữ nhân của mình cũng bỏ rơi ngươi có tư cách gì nói điều này?
Một thanh âm quen thuộc đột nhiên phát ra từ trong người của Đường Tiêu.
Vi Liên.
Ba nam nhân đều thất thần.
- Ha ha ta cuối cùng cũng ở trong linh thú phù đánh ra được 81 đạo trận pháp tế luyện được một viễn cổ cự long chính thức.
Vi Liên cưỡi viễn cổ cự long cười đắc ý.
- Chúc mừng ngươi.
Ba nam nhân đều cất tiếng cười.
- Hừ đúng là nhìn không vừa mặt.
Vi Liên khinh thường nhìn Tôn Văn sau đó cẩn thận đánh giá Đường Tiêu và Lãnh Tuyết.
Nhìn ra vì đánh được tám mươi mốt đạo trận pháp cho nên tâm tình của nàng lúc này không tệ.
- Tôn Văn lúc trước cũng là vì bất đắc dĩ...
Lãnh Tuyết vội vàng giải thích cho Tôn Văn rồi nói:
- Các ngươi muốn ta tha thứ cho hành vi lúc trước của hắn sao?
Vi Liên nhìn Đường Tiêu và Lãnh Tuyết mà hỏi.
- Khục cái này...
Đường Tiêu và Lãnh tuyết cười xấu hổ, Tôn Văn thì ở bên cạnh một câu cũng không nói.
- Để cho ta tha thứ cho hắn cũng được tuy nhiên ba người các ngươi phải làm một việc cho ta.
Vi Liên hướng về phía ba nam nhân mà nói.
- Chuyện gì chỉ cần chúng ta làm được nhất định xông pha khói lửa không chối từ.
Tôn Văn cuối cùng cũng mở miệng hùng hồn đại nghĩa mà nói.
- Hừ.
Vi Liên liếc Tôn Văn sau đó khuôn mặt hơi đỏ lên:
- Ta không cần các ngươi xông pha khói lửa vì tế luyện linh thú phù này ta đã bị làm cho buồn bực mất không ngờ vừa mới ra đã gặp ba người đẹp trai, hắc hắc... ha ha, các ngươi nói xem các ngươi định bồi tội thế nào?
Ba nam nhân đều nhìn qua nhau bọn họ đều là người thông minh dĩ nhiên là hiểu hàm ý.
Không có biện pháp, ai bảo Tôn Văn làm ra chuyện này hắn từng là chủ hồn, Đường Tiêu và Lãnh Tuyết đành phải ủy khuất một phen.
- Ngay ở chỗ này?
- Ừ, trên lưng rồng cũng không tệ.
Sáu cái tay toàn bộ mát xa lên trên người của nàng, sau đó tất cả thay phiên nhau....
- Được rồi, các ngươi còn muốn chiến đấu nữa không?
Lãnh Tuyết hỏi Tôn Văn và Đường Tiêu.
- Aizzz, không đấu nữa sinh lực và năng lượng cuối cùng của ta đều dồn lên trên người của nàng rồi.
Tôn Văn lắc đầu xem ra hắn đã vô cùng suy yếu.
- Vậy... chúng ta ai là chủ hồ n chuẩn bị tiến hành tam hồn dung hợp.
Lãnh Tuyết lại hỏi tiếp.
- Đương nhiên là hắn, chỉ có hắn là có thần hồn thuần túy nhất.
Tôn Văn tựa hồ đã quyết định từ trước lúc quyết đấu mà biểu hiện của Đường Tiêu hiện tại cũng không làm hắn thất vọng.
- Vậy thì bắt đầu dung hợp thôi.
Lãnh Tuyết cũng không cho ý kiến.
Cửu Châu đại lục.
- Trung Hoa đế quốc thành lập.
- Cửu Châu nhân đân từ nay đứng lên rồi.
Đường Tiêu đứng ở trên lầu cao của tử cấm thành, nhìn về phia dân chúng mà tuyên bố.
Áo Bỉ Đảo đã trở thành một bộ phận đã không tách khỏi của Cửu Châu đếp quốc.
Trên đông đỉnh Ngọc Sơn.
Buổi tối.
Một nam một nữ dựa trên dốc đá, bên cạnh có một con mèo oán hận nhìn sang.
- Nếu như ngươi nguyện ý ta sẽ vĩnh viễn ở đây cùng ngươi ngắm mặt trời.
- Tốt lắm.
- Có phân thân là tốt rồi.
Đường Tiêu ôm Bạc Hà âm thầm cảm thán.
Xem ra phân thần thuật phải gấp rút luyện tập nếu không phân thân cung không đủ cầu.
Đặc biệt là Vi Liên, khẩu vị quá lớn cưỡng chiếm mười phân thân của hắn vẫn chưa đủ.
Áo Bỉ Đảo.
Tử Cấm Thành.
Dực Thai cung.
- Ta cam đoan ta tuyệt đối là xử nam, nếu không sẽ bị ngũ lôi đánh chết.
Đường Tiêu nghiêm túc mà nói với Dực Thai công chúa.
- Ù Ù... năm đạo sấm rền từ trên không trung đánh xuống xuyên qua nóc phòng của Dực Thai cung bắn tới trên người của Đường Tiêu.
May mà có đào thần chiến giáp.
- Ta tin tưởng ngươi rồi ngươi đừng thề độc nữa.
- Ta xác thực là xử nam, con mẹ nó, ngũ lôi này không có mắt.
Một vạn năm sau.
Trong một không gian khác.
Đô thị hiện đại.
Tuyết rơi đầy trời.
Trong một cô nhi viện.
Một hài đồng ba tuổi đang chơi đùa ở trong tuyết.
Một tuyết điêu từ trên trời bay xuống hóa thành một nam tử mang theo mặt nạ quỷ hiện ra trước mặt hài đồng.
Hài đồng hoảng hốt mà khóc.
Nam tử lấy kẹo ra hài đồng mới mỉm cười.
- Ngươi trước khi sinh ra đã sát nhập làm một tia thần hồn của ta.
- Ngươi từ hôm nay cũng đổi tên thành Đường Tiêu rồi.
- Ta sẽ tiến hành huấn luyện ma quỷ mười năm với ngươi, bởi vì sau này ngươi sẽ gánh vác sứ mệnh cứu vớt địa cầu giữ gìn hòa bình.
- Ngươi từ nay sẽ vì Đường Tiêu mà kiêu ngạo.
- Không được hận ta vì không có ta thì sẽ không có ngươi.
- Vì sao ta chọn ngươi đừng trách ta cái này là do Tử Nguyệt chân nhân hắn nói chỉ có ngươi mới có thể chính thức kế thừa tất cả của ta, giống như chuyển thế linh đồng.
Mười năm sau.
Trên một ma quỷ huấn luyện.
- Đường Tiêu muốn trở thành đỉnh cấp chức nghiệp sát thủ, ngươi cần phải có linh hồn cứng cỏi gấp mười lần trăm lần.
- Đường Tiêu ngươi là người mà ta nhìn thấy linh hồn cứng rắn nhất, về sau cho dù ngươi chết rồi linh hồn cũng không tiêu tán.
- Ta Đường Tiêu nhất định sẽ không để cho ông thất vọng. Ta nhất định sẽ trở thành một đỉnh cấp sát thủ.
Thanh âm của thiếu niên ngây thơ mười ba tuổi vang lên, trang trọng trả lời ma quỷ huấn luyện viên đeo mặt nạ trước mặt.