Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 56: Thiên Hạ Minh.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Biển Tử Vong là Thiên đường của Địa Ngục Ám Ma thú. Nhưng cũng có không ít người thành lập thế lực ở đây, mục đích là săn bắt các Ám Ma thú trung giai ở các đảo trên Hải Vực.
Những người này, ngoài thế lực lớn như các Đại Tu La của Địa Ngục Ma tộc, còn có một số chủng tộc khác nữa, như Ám Tinh Linh, Hắc Ám Nghị Hội. Cũng có mấy Đại thương nhân của Nhân tộc.
Biển Tử Vong đầy rẫy chết choc và khí tức tử vong. Nhưng mà đối với những thế lực này, đây cũng chính là Thiên đường của thương nhân. Biển Tử Vong có Ám Ma thú sinh sống, dưới đất lại có rất nhiều mỏ sắt, dược liệu. Đây đều là những thứ mà bọn họ theo đuổi.
Dĩ nhiên, trừ Ma tộc, các chủng tộc khác muốn tiến vào chiếm giữ những hải đảo này, đều phải được Ma tộc cho phép.
Trong số mấy thế lực lớn ở Hải Vực này, Thiên Hạ Minh là lớn nhất.
Thiên Hạ Mình thành lập cách đây đã hơn hai nghìn năm. Không một ai biết chủ nhân phía sau là ai. Nhưng các thế lực lớn trên Đại lục Hằng Nguyên đều biết, thực lực của Thiên Hạ Minh cực kỳ khủng bố.
Thậm chí còn có truyền thuyết, chủ nhân đứng sau hậu thuẫn cho Thiên Hạ Minh chính là một cường giả Thần Vực.
Bởi vì, các cao thủ gia nhập Thiên Hạ Minh có rất nhiều Thánh Vực trung giai, thậm chí có cả cao giai.
Thiên Hạ Minh cũng không phải là thương hội nhưng lại đại diện cho thương hội. Bọn họ có phường thị, chuyên buôn bán các loại lợi ích. Ngoài ra, bọn họ cũng có dong bình đoàn. Chỉ cần ngươi cho một cái giá, nếu có đủ tiền, thậm chí có thể thuê một cường giả Thánh Vực làm hộ vệ.
Tất nhiên, để thuê một cường giả Thánh Vực làm hộ vệ, tin rằng có rất ít đại thế lực có thể bỏ ra lượng lớn tiền tài này.
Có thể nói, chỉ cần yêu cầu của ngươi không phải quá mức không thực tế, như vậy, Thiên Hạ Minh nhất định sẽ đáp ứng phục vụ ngươi.
Hiện tại, chỗ Hoàng Long đang đứng chính là sàn đấu giá của Thiên Hạ Minh ở Hải vực Tử Vong.
Đây cũng là một trong số những sàn đấu giá lớn nhất của Thiên Hạ Minh trên khắp Đại lục Hằng Nguyên.
Hoàng Long nhìn thanh kiếm trên bàn đấu giá kia, chính là thanh ma pháp kiếm mà mình đã luyện chế rồi đem ủy thác cho Kiều Trì Gia tộc đấu giá. Có điều, Hoàng Long không nghĩ đến, thanh ma pháp kiếm bị trộm lại công khai xuất hiện ở sàn đấu giá này của Thiên Hạ Minh.
Sau khi đi tới hải đảo. Hoàn Long dùng thần thức cảm ứng vị trí của ma pháp kiếm, sau đó đến được chỗ này.
“Thiếu chủ, không nghĩ tới ma pháp kiếm lại ở trong tay của Thiên Hạ Minh.” Đứng phía sau Hoàng Long, ánh mắt Bác Cách cũng lộ rõ vẻ phức tạp. Không nghĩ tới lại có liên quan đến Thiên Hạ Minh.
Thực lực của Thiên Hạ Minh, có thể so với năm đại đế quốc trên Đại lục Hằng Nguyên.
“Hẳn không phải là Thiên Hạ Minh gây nên.” Hoàng Long mở miệng nói.
Buổi đấu giá thượng phẩm, có khi là đấu giá đồ của mình, cũng có khi là do khách hàng ủy thác.
Hơn nữa, Hoàng Long cho răng, với thế lực của Thiên Hạ Minh, không thể nào làm ra cái chuyện trộm cắp này. Lại càng không có khả năng đã lấy trộm rồi còn mang ra đấu giá. Thiên Hạ Mình há lại thiếu vài trăm kim tệ?
“Nói để tất cả mọi ngươi rõ ràng. Ngày trước, Kiều Trì gia tộc của Vương quốc Lục Thông tổ chức đấu giá ma pháp kiếm, thanh ma pháp kiếm này chính là thanh kiếm đầu tiên mà Kiều Trì gia tộc muốn đấu giá, chính là thanh ma pháp kiếm bị trộm mất.” Lúc này, đấu giá sư trên sàn đấu giá chỉ vào ma pháp kiếm giới thiệu.
Nhất thời khiến cho toàn bộ các thế lực lớn cùng các chủng tộc ở sàn đấu giá ồ lên nghị luận.
“Đấu giá trường chúng ta cùng khổ chủ thương nghị, thống nhất, giá khởi điểm của thanh ma pháp kiếm này là mười lăm vạn kim tệ!” Đấu giá sư rất hài lòng với cảnh tượng khẩn trương của mọi người, thừa cơ nói.
Quả nhiên! Ánh mắt Hoàng Long lóe lên.
Thanh ma pháp kiếm này là do người khác trộm, sau đó mới ủy thác cho Thiên Hạ Minh bán đấu giá.
Dưới ánh mắt soi mói của Hoàng Long, hội trường đấu giá bắt đầu cạnh tranh kịch liệt. Mức độ kịch liệt không kém gì lúc Kiều Trì gia tộc đem đấu giá thanh ma pháp kiếm thứ hai.
Cuối cùng, thanh ma pháp kiếm này được Hắc Ám Nghị Hội dùng cái giá hai trăm vạn kim tệ giành được.
Hắc Ám Nghị Hội ở Địa Ngục Ma Tộc địa vị rất cao, giống với địa vị của Quang Minh Giáo Đình đối với Nhân tộc ở Đại Lục Hằng Nguyên. Đây chỉ là nói về địa vị. Nếu luận về thực lực, Quang Minh Giáo Đình mạnh hơn Hắc Ám Hội Nghị không ít.
Kế tiếp, Thiên Hạ Minh đấu giá một vật, là một quả trứng rất lớn. Là trứng của Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình.
Ngay cả Hoàng Long cũng có chút kinh ngạc.
Trên trung giai là cao cấp, trên nữa là siêu cấp. Đẳng cấp Thần thú Thâm Hải Ma Kình lúc này mặc dù chưa thể so với Siêu cấp Thần thú Thiên Thanh Mãng Ngưu tư chất cực cao, nhưng dù sao cũng là Thần thú, còn là Thần thú Trung giai. Ở Đại lục Hằng Nguyên cực kỳ hiếm thấy.
Thiên phú của Thần Thú cũng rất cao. Dưới tình huống bình thường cũng có thể đạt đến Thánh Vực.
Mặc dù quả trứng lớn này cần một thời gian dài đầu tư tâm huyết cùng kim tệ để đào tạo, nhưng tương lai sẽ là Cường giả Thánh Vực. Trứng của Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình vừa xuất hiện đã khiến cho hội trường lần nữa cao giọng ồ lên đầy kinh ngạc.
Có điều, đấu giá Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình, giá khởi điểm cao đến kinh người. Lên đến một trăm vạn kim tệ.
Giá tiền này, ở sàn đấu giá, có không ít thế lực lớn cũng phải chùn bước.
Dĩ nhiên, đối với một vài thế lực cực lớn, mấy trăm vạn kim tệ cũng chỉ là một con số mà thôi. Có thể tưởng tượng, phiên đấu giá này sẽ kịch liệt đến mức nào.
Bất quá, cái trứng Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình này còn không đáng để Hoàng Long chú ý đến. Mua trứng này về, còn không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể đào tạo thành Ma thú Thánh Vực. Lãng phí tinh lực. Chẳng thà đi tìm bắt con hơn.
Từ sau khi kết thúc đấu giá Ma pháp kiếm, mặc dù Hoàng Long không có rời khỏi đấu giá trường, nhưng đã sớm sử dụng Thiên Nhãn thông cùng Thiên Nhĩ thông chú ý quan sát hậu viện. Mang ma pháp kiếm đi đấu giá, cái tên ăn trộm kia nhất định sẽ quay lại để lấy kim tệ.
Không bao lâu sau, Hoàng Long chú ý một đôi nam nữ trẻ tuổi tiến vào hậu viện, cầm lấy phách mại kim từ tay người phụ trách đấu giá.
Nam vô cùng anh tuấn, nữ xinh đẹp đến mức yêu mị.
"Đại Tu La." Hoàng Long ngẩn ra, nụ cười trên mặt biến mất.
"Chúng ta đi thôi." Hoàng Long đứng lên, nói với Bác Cách.
Bác Cách nhìn thấy thần sắc của Hoàng Long, đoán rằng đã có kết quả, vội vàng cung kính đi theo sau Hoàng Long.
…
Khải Địch cùng Tô Lệ Tư ra khỏi đấu giá trường của Thiên Nghĩa Minh, sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có ai theo sau mới xuất ra hai cánh, bay ra khỏi hải đảo. Đến một hoang đảo không người khác mới hạ xuống.
Thoáng cái đã có trong tay hai trăm vạn kim tệ, làm cho Khải Định không nhịn được, trong lòng vô cùng hưng phấn: “Ta đã nói rồi, thanh ma pháp kiếm bị trộm, làm sao có người biết được là chúng ta làm. Cho dù biết, một cái Kiều Trì tiểu gia tộc ở Vương quốc Lục Thông cũng có thể làm được gì?”
Tô Lệ Tư nói: “Mặc dù đã mang đấu giá ma pháp kiếm, nhưng chúng ta cũng nên lo liệu cho thỏa đáng. Nghe nói chủ nhân của nó cũng là cường giả Thánh Vực.
“Thánh Vực?” Khải Địch quệt mũi, trên mặt lộ vẻ giễu cợt: “Một Thần Tượng sư của Ải Nhân tộc thì có tài cán gì? Ta nói Lệ Tư ngươi cần gì phải khẩn trương như thế. Cho dù chủ cũ của nó là Thánh Vực, chẳng lẽ còn dám tới tìm hai Đại Tu La chúng ta kiếm phiền toái sao? Ta lại hi vọng hắn tới. Chúng ta tới Đại lục Hằng Nguyên chẳng phải cũng để tìm tung tích của hắn hay sao? Nếu hắn đến, chúng ta có thể bắt lấy hắn. Hắc, hắc!”
Trên đôi mắt mỹ lệ của Tô Lệ Tư hiện lên một tia bất mãn cùng chán gét. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không hợp tác cùng hắn.
Lúc này, phía sau hai người vang lên một âm thanh non nớt: “Ngươi thật nghĩ là có thể bắt được ta?”
Hai người cả kinh, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một đứa bé và một lão đầu đi đến.
Thấy một đứa trẻ nhân loại và một lão đầu, hai người đều ngẩn ra.
Sau khi xác định bốn phía không còn người nào nữa, Khải Địch hồi tưởng lại lời đứa trẻ vừa nói, chỉ Hoàng Long hỏi lại: “Đứa trẻ nhân loại, ngươi vừa mới nói cái gì? Không phải ngươi nói ngươi chính là Thần Tượng Sư kia chứ?”
“Thanh ma pháp kiếm kia là ngươi chế tạo?” Nói xong, Khải Địch cười ha hả.
“Nghe nói, Thần Tượng Sư kia là cường giả Thánh Vực, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?” Khải Địch lại cất tiếng cười lớn hơn.
Đây là điều buồn cười nhất mà hắn từng nghe qua. Một đứa bé có thể chế tạo ra một thanh kiếm có thể so sánh với thần khí ma pháp kiếm? Còn là một cường giả Thánh Vực?
Ma Thần ở trên cao, đây chẳng phải là càng hoang đường hơn sao?
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 57: Già Thiên Đại Thủ ấn.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Trên hoang đảo, vang dội tiếng cười nhạo của Khải Địch.
Tô Lệ Tư cũng nở nụ cười giễu cợt, nhìn Hoàng Long: “Trẻ con nhân loại ngày càng không hiểu chuyện. Nói dối cũng không đỏ mặt. Chẳng lẽ cha mẹ chúng dạy dỗ con cái mình như vậy sao?”
Hoàng Long nhìn hai người đang cười nhạo mình, sắc mặt lạnh lùng, hai tay giơ lên trước mặt hai Đại Tu La, bắt một cái pháp quyết kỳ quái. Hoàng Long chậm rãi nói: “Định!” Sau đó, thanh âm lại vang lên: “Già Thiên Đại Thủ ấn!”
Hoàng Long giơ tay lên, trên bầu trời trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một Thủ ấn khổng lồ.
Thủ ấn xuất hiện phía trên hoang đảo, bầu trời đen lại.
Linh khí tạo thành đám mây Thủ ấn. Lôi điện lưu chuyển, hưng phấn rung động. Ngoài lôi điện còn kèm thêm những ngọn lửa màu đỏ tía. Dưới tình huống này, Khải Địch cùng Tô Lệ Tư trở nên ngây ngốc, trợn mắt nhìn Thủ ấn đánh xuống đầu Khải Địch.
Già Thiên Đại Thủ ấn!
Một trong số các thần thông của Đạo pháp.
Nhìn Già Thiên Đại Thủ ấn đánh xuống, dưới áp lực khủng bố của Lôi Điện Hỏa Vân, Khải Địch hét lên kinh hoàng, cố gắng lắc mình thoát ra. Thế nhưng, thân thể hắn hiện giờ không thể động đậy được.
Đây là chuyện gì? Lúc suy nghĩ này hiện lên trong đầu hắn, Già Thiên Đại Thủ ấn cũng đã đánh đến mục tiêu.
Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động cả hoang đảo.
Đất đá bay khắp nơi, khói bụi mù mịt.
Sau khi khói bụi biến mất, Tô Lệ Tư vốn đã nhanh như thỏ, lách mình tránh né sang một bên, lúc này nhìn lại mới thấy giật mình kinh hãi. Chỗ mình đứng lúc nãy, bây giờ đã xuất hiện một cái hố rất lớn có hình Thủ ấn mà đối phương đánh ra.
Xung quanh hố sâu, đất mang một màu đen kịt. Có chỗ vẫn còn bám lại chút ít lôi quang.
Dưới đáy hố sâu, một tiếng rên rỉ yếu ớt truyền lên.
Tô Lệ Tư như tỉnh mộng, nàng ta nhận ra tiếng rên rỉ đó chính do Khải Địch phát ra.
Mặc dù không nhìn thấy bộ dạng Khải Địch, nhưng nghĩ tới kết quả của việc chịu một kích khủng bố do cái thủ ấn khổng lồ kia đánh xuống, sắc mặt Tô Lê Tư trở nên trắng bệch.
Sau một trận hoảng sợ, Tô Lệ Tư kinh hãi nhìn về phía đứa trẻ nhân loại.
Tất cả những việc này, chẳng lẽ đều do đứa trẻ nhân loại này tạo ra?
Tất nhiên là do đứa trẻ này tạo thành.
Chẳng lẽ đứa trẻ trước mặt quả thật là…? Nét mặt của Tô Lệ Tư không có cách nào che dấu nội tâm đang nổi lên sóng lớn.
Nên nhớ Khải Địch và nàng đều là Đại Tu La. Mặc dù chỉ mới tiến hóa thành Đại Tu La không lâu, nhưng cũng là hàng thật giá thật, có thể so sánh với cường giả Thánh Vực Sơ giai của Nhân tộc.
Đánh xong một kích, Hoàng Long không chần chờ, tay vung lên, Khải Địch dưới hố sâu được nhấc lên, ném đến trước mặt.
Khải Địch hiện ra, thân thể cháy đen, nằm co ro dưới đất. Sắc mặt Hoàng Long vô cùng lạnh nhạt, tâm thần nhất niệm, Quần Tiên Các phát ra một tia sáng, trong nháy mắt đã đem Khải Địch thu vào bên trong, trấn áp ở Đại Diễn Thần Lôi trận.
Hiện tại, Quần Tiên Các có thêm U Minh Thần thụ. Đã tiến hóa tới rất gần cấp bậc tiên khí. Dó đó, Hoàng Long cũng không sợ cái gã Đại Tu La đang trọng thương này có thể thoát khỏi Đại Diễn Thần Lôi trận.
Làm xong mọi việc, Hoàng Long nhìn về phía nữ Đại Tu La. Hiện giờ, nụ cười nhạo trên môi Tô Lệ Tư đã nhường chỗ cho sự sợ hãi.
Không biết là nàng sợ đến đơ người hay là đang choáng váng, vẫn đứng ở chỗ cũ, không có bất kỳ hành động nào.
Tất cả mọi việc đều nằm trong tính toán của Hoàng Long. Nhân lúc đối phương còn khinh địch, Hoàng Long liền dùng Định Thân thuật chế trụ địch nhân, sau đó dùng Già Thiên Đại Thủ ấn đánh xuống, mới có thể dễ dàng đả thương đối phương.
Nếu không, cho dù Hoàng Long có hóa ra Long thân, muốn thu thập đối phương cũng phải tốn một chút công phu.
Thấy Hoàng Long chậm rãi bước đến, Tô Lệ Tư cảm thấy như đang đối mặt với Địa Ngục Ma Vương, từng bước từng bước lùi về phía sau, miệng kêu lên: “Ngươi đừng tới đấy, đừng tới đây.” (Giống như sắp bị hấp diêm thế nhỉ?)
Bác Cách đứng sau lưng Hoàng Long, thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy thật là quái dị.
Một nữ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành, vừa lùi về phía sau, vừa hướng một đứa trẻ nói ra những lời như vậy, không khỏi làm người ta nghĩ xa xôi (ý tay Bác Cách này cũng giống ý mình, khà khà)
“Ngươi không trốn?” Hoàng Long lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng hỏi.
Nghe được lời này của Hoàng Long, Tô Lệ Tư mới giật mình trấn tĩnh, sau đó liền quay người muốn thoát đi. Bỗng nhiên, ở bốn phía lóe lên kim quang, sau đó có ba thân ảnh khổng lồ hiện ra.
Nhìn xung quanh xuất hiện ba thân hình khổng lồ của Địa Long, Kim Tình Tử Viên, Thanh Thiên Mãng Ngưu, cảm nhận được khí tức cường đại của ba thú, trong lòng Tô Lệ Tư một lần nữa tràn ngập sự sợ hãi.
"Ba Đại Thánh Vực Ma Thú!"
Trời ạ! Rốt cục đây là chuyện gì? Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, Tô Lệ Tư quay đầu nhìn về phía Hoàng Long, chẳng lẽ ba đầu Thánh Vực Ma thú này là …?
Hành động kế tiếp của Hoàng Long, đã chứng minh cho sự phỏng đoán của nàng.
“Lưu người sống.” Sau khi Hoàng Long ra lệnh, ba Đại Thánh Vực Ma thú đồng loạt xuất thủ.
Kim Tình Tử Viên Ân Đệ đập bàn tay khổng lồ xuống, không gian gào thét. Tô Lệ Tư kinh hãi, vội lùi ra sau thì bị Địa Long dùng đuôi quét trúng.
Vừa mới tiến hóa thành Đại Tu La Sơ giai, Tô Lệ Tư đối mặt với ba Đại Thánh Vực Ma thú, dưới tâm lý hoảng sợ, chỉ có thể phát huy một nửa thực lực. Mới qua hai chiêu đã thất thủ.
Hoàng Long chậm rãi đi tới trước mặt đối phương, kim quang ở mi tâm lóe lên, giống như trước, đem nàng ta trấn áp trong Quần Tiên Các.
Lúc đầu, Hoàng Long vốn chỉ muốn “dạy dỗ” đối phương một chút. Có điều, sau khi nghe được những lời giễu cợt của đối phương, liền thay đổi chủ ý. Hiện tại thực lực mình còn yếu, không lâu nữa có thể sẽ gây chiến với Đế quốc Long Ngữ, mà phía sau bọn chúng có Long Tộc ở Long đảo chống lưng. Nay ta đem hai Đại Tu La này thu phục, tăng lên thực lực của bản thân.
"Chúng ta đi thôi." Hoàng Long nhảy lên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, ra lệnh.
Thu hoạch trong hành trình dưới Địa Ngục quả thực không tệ, cũng đã đến lúc phải trở về rồi.
Trở về chắc là vừa đúng vào ngày nghỉ cuối năm. Nói vậy, chẳng phải cái tên Đỗ Phỉ của Đỗ gia kia đang muốn nhanh đến ngày hẹn ước lôi đài để giết mình hay sao?
Trong mắt Hoàng Long lóe lên một tia sát khí.
…
Biển Tử Vong ở Địa Ngục. Ở một nơi nào đó, có một chiếc kim thuyền khổng lồ đang vượt sóng tiến lên.
“Đáng giận. Đã vài ngày rồi mà vẫn không tìm được tên nhóc Nhân loại!” Đứng ở mũi thuyền của Kim Cương Cự Lung, Công chúa Ma tộc An Lôi vẻ mặt rất tức giận.
Sau khi rút lui, nàng bộc lộ thân phận Công chúa Ma tộc, từ các Đại thống lĩnh ở xung quanh Biển Tử Vong, mượn được một nhóm cao thủ Ma tộc, muốn đoạn lại sủng vật yêu thích. Nhưng không nghĩ tới, mấy ngày qua, đối phương hoàn toàn biến mất. Hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào.
“Công chúa Điện hạ, Ma vương bệ hạ có việc, cho gọi người trở về.” Lúc này, Đại Tu La đứng sau lưng An Lôi nhận được ma pháp truyền tin, hướng An Lôi trình báo.
“Phụ hoàng cói nói là chuyện gì không?” Công chúa An Lôi nhướng mày hỏi.
“Ma Vương bệ hạ không nói là chuyện gì. Chỉ truyền gọi Công chúa Điện hạ trở về.” Đại Tu La kia trả lời.
“Việc này…” Vẻ mặt Công chúa An Lôi hiện rõ nét không cam tâm. Trở về? Nếu cứ như vậy buông tha cho hắn? Vừa nghĩ tới đầu Thiên Thanh Mãng Ngưu vừa mới tiến hóa thành Thánh Vực bị đối phương đoạt mất, nàng lại tức giận vô cùng.
“Công chúa Điện Hạ, Ma Vương bệ hạ đã có lệnh, chúng ta chỉ có thể trở về. Nhưng chúng ta có thể cho người bảo vệ các cửa động ra khỏi Địa Ngục, chú ý động tĩnh của đám người đó.” Một Đại Tu La khác thấy vẻ mặt không cam lòng của Công chúa liền mở miệng khuyên nhủ.
Thật ra thì, bọn họ cũng muốn tìm thấy đối phương, sau đó đem giết chết cho hả giận.
Lúc ấy bị vây khốn, bọn họ bị hai thú kia đánh một kích toàn lực, hiện tại thương thế vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
“Được rồi!” Công chúa An Lôi biết cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
“Nhóc con. Xem như vận khí của ngươi tốt.” Công chúa An Lôi tức giận nghĩ đến việc phụ hoàng không sớm không muộn, lại gọi về đúng lúc này.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 58: Khảo nghiệm cuối năm.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Hoàng Long không ngờ tới hành trình trở về lại thuận lợi như thế. Gần như không gặp phải bất cử cản trở nào. Dễ dàng ra khỏi Địa Ngục, trở về đại lục trên mặt đất.
Chẳng qua là ở cửa động ra khỏi Địa Ngục, Ma tộc đóng quân nghiêm ngặt. Nhưng những thứ này không làm khó được đám người Hoàng Long. Bác Cách cùng ba thú được thu vào trong Quần Tiên Các, còn Hoàng Long dùng Ẩn Thân thuật cùng Liễm Tức thuật, thuận lợi đi qua cửa động. (đến con Đại Bằng còn bị lừa nói gì mấy đứa Ma nhân)
Công chúa Ma tộc An Lôi không phái truy binh?
Trong lòng Hoàng Long thầm nghĩ. Bất quá, nghĩ đến kết quả này, Hoàng Long tương đối hài lòng. Sau khi trở về, thu phục hai Đại Tu La ở bên trong Quần Tiên Các. Như vậy, trừ mình ra, Bác Cách, ba thú, hai Đại Tu La, vậy là bên mình đã có sáu Cường giả Thánh Vực.
Với lực lượng này, cho dù là đặt ở bất kỳ chỗ nào trên Đại lục Hằng Nguyên cũng đủ trấn áp một phương.
Tất nhiên, những thứ này đều là ngoại lực. Quan trọng nhất là tu vi của mình phải tăng lên.
Hoàng Long cảm ứng một chút U Minh Thần thụ bên trong Quần Tiên Các. Hiện tại, mỗi khắc trôi qua, Thần thụ không ngừng phát ra hấp lực kinh khủng, thu nạp thiên địa linh khí. Có thể nói, bất kể là Quần Tiên Các hay bản thân Hoàng Long, mỗi thời mỗi khắc đều được U Linh Thần thụ thu nạp thiên địa linh khí tẩy rửa.
Những thứ linh khí này làm cho toàn thân Hoàng Long rất dễ chịu. Thông qua gân mạch hội tụ ở đan điền, không ngừng hóa thành Tiên Thiên chân nguyên.
Điều này có ý nghĩa là, hiện tại, mỗi thời mỗi khắc, Hoàng Long đều ở trạng thái tu luyện.
Bên trong Quần Tiên Các, mây mù lượn lờ. Hiện tượng này là do linh khí vô cùng nồng nặc tạo thành.
Sau này, Hoàng Long dự tính đem gần sau ngàn Dạ Xoa ở Địa Ngục, hiện đang bị trấn áp trong Ngũ Ngục Thần Đỉnh thu phục. Sau đó thả vào trong Quần Tiên Các, đóng ở Tiên cung của Quần Tiên Các.
Như vậy, những Dạ Xoa này có thể dựa vào linh khi của U Minh Thần thụ để tiến hóa. Nếu như toàn bộ đều tiến hóa tới Tu La, cho dù là Tu La Sơ giai, tương đương với chiến sĩ Thất cấp của Nhân loại, như vậy cũng là một lực lượng không tồi.
Sáu ngàn chiến sĩ Thất cấp. Cho dù là năm Đại đế quốc cũng không nước nào có một quân đoàn mạnh mẽ như vậy.
Thẳng một đường nhanh chóng trở về, cuối cùng Hoàng Long cũng có mặt ở thành Thần Phong trước kỳ khảo nghiệm cuối năm của Học viện Thần Phong đúng một ngày.
Có điều, về đến thành Thần Phong, Hoàng Long cũng không trực tiếp trở về Học viện Thần Phong mà là trở về trang viên.
Đã qua mấy tháng, trang viên hiện giờ náo nhiệt hơn nhiều. Thú nhân Nạp Đặc được sự chấp thuận của Hoàng Long, đưa toàn bộ huynh đệ Thú nhân của hắn đến đây. Có điều, bởi vì không đủ phòng ốc, bọn họ phải chen chúc một thời gian.
Mấy tháng này, Thú nhân Nạp Đặc cũng không dám lười biếng. Hắn đem ba trăm huynh đệ Thú nhân mới tới này, ngày ngày huấn luyện. Đồng thời truyền vào đầu những Thú nhân này tư tưởng chủ nhân là chí cao vô thượng.
Mỗi ngày, Thú nhân Nạp Đặc đều nhớ đến câu nói của chủ nhân trước khi đi: “Ngươi nên nhớ, nếu sau này bọn họ phạm sai lầm, ta tuyệt đối không lưu tình.”
Cho nên, khi Hoàng Long trở lại, nhìn thấy những Thú nhân này, cũng tương đối hài lòng.
Về phần chín Thú nhân được mua về cùng lúc với Thú nhân Nạp Đặc, sau mấy tháng không ngừng khổ luyện Huyền Vũ bí quyết, cùng với các loại đan dược mà Hoàng Long để lại, thực lực tăng lên nhanh chóng. Đã đạt đến Lục cấp đỉnh phong. Tin tưởng không bao lâu nữa có thể đột phá tới Thất cấp.
Một đêm bình yên!
Sáng sớm ngày thứ hai, cũng chính là ngày khảo nghiệm cuối năm của Học viện Thần Phong, bên trong Học viện Thần Phong xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
Một đứa bé cưỡi một đầu sủng vật, so với ma thú cấp hai Thanh Ngưu thì lớn hơn một chút, đi trên đường. Đi theo phía sau là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.
“Nhìn kìa. Kia chẳng phải là tân sinh Siêu cấp Thiên tài Hoàng Long của học viện chúng ta hay sao?”
“Cái gì mà Siêu cấp Thiên tài, là Siêu cấp Quái tài, Siêu cấp Phế tài.”
“Nghe nói, hắn ta tới giờ cũng chưa từng lên lớp một tiết nào. Mấy tháng trước còn rời khỏi học viện, ra ngoài chơi đùa, làm cho đạo sư kia tức đến hộc máu.”
“Hôm nay là kỳ khảo nghiệm cuối năm của Học viện, không nghĩ tới là hắn ta còn dám trở lại? Chẳng lẽ hắn còn dám tham gia khảo hạch sao?
“Ai biết. Ta đoán chừng là trở lại làm trò cười thôi. Hai tháng trước thì ở Đồ Thư Quán lật sách. Mấy tháng sau thì ra ngoài dạo chơi. Trở lại khảo nghiệm? Hắc hắc. Ta cho rằng đến lúc đó, một cái Ma pháp chú cấp một hắn cũng không niệm ra được.”
“Nghe nói lúc khảo nghiệm thiên phú của tân sinh, hắn cùng với Siêu cấp Thiên tài Lôi Vân đều xếp hạng nhất. Mà Lôi Vân hiện nay là nhị cấp Ma pháp sư tam tu hệ: Hỏa, Mộc và Thủy. Cả ba hệ đều là nhị cấp. Ta nghĩ, lần khảo thí này, Lôi Vân chắc chắn chiếm hạng nhất.”
“Ta cũng nghe nói, Viện trưởng Đường Vô Địch vì chuyện này mà rất cao hứng. Kể ra cũng là may mắn, lúc ấy Viện trưởng nhận Lôi Vân làm đệ tử, nếu là nhận cái tên phế tài lười biếng Hoàng Long kia, chỉ sợ bây giờ mặt mũi của Viện trưởng đã bị hắn làm cho mất hết. Ngươi xem, cái tên Hoàng Long này, trở lại còn cưỡi theo một đầu sủng vật Thanh Ngưu.”
“Có điều, nói thật là tỳ nữ phía sau hắn thật là yêu mị. So với Đệ nhất mỹ nữ Đỗ Mộng của Học viện chúng ta còn đẹp hơn. Thật không biết tiểu tử này tìm ở đâu ra.”
Dọc theo đường đi, các lão sư và các sinh viên của Học viện Thần Phong đi ngang qua Hoàng Long đều sôi nổi nghị luận, giễu cợt. Mọi loại cảm xúc đều có: hả hê, ghen ghét, thất vọng, than tiếc…, dù sao đây cũng không phải là trường hợp cá biệt.
Hoàng Long ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, tai nghe những lời nghị luận của các lão sư và các sinh viên, nhìn thấy những khuôn mặt hiện lên nét giễu cợt. Siêu cấp Thiên tài cũng tốt, Siêu cấp Phế tài cũng tốt. Hắn là hắn, là Hoàng Long.
Về phần những bình luận giễu cợt này, chờ đến lúc khảo hạch, những người này tự khắc sẽ câm miệng.
Lôi Vân? Niên cấp thủ tịch sinh? (Sinh viên đứng đầu toàn khóa)
Đường Vô Địch kia may mắn không thu mình làm đệ tử? Nghe nói lần khảo nghiệm cuối năm của tân sinh này, hắn cũng sẽ xuất hiện. Hoàng Long thầm nghĩ, ánh mắt lóe lên.
Tô Lệ Tư đi theo sau Hoàng Long, đối với những bình luận bên cạnh, sắc mặt vẫn giữ một vẻ lãnh đạm.
Sáng nay, nàng mới biết chủ nhân Hoàng Long muốn mình cùng hắn ra ngoài. Không ngờ tới, chủ nhân là tân sinh của Học viện Thần Phong.
Từ miệng các lão sư và sinh viên, có vẻ như trong học viện, chủ nhân là một “nhân vật truyền kỳ”.
Siêu cấp phế tài? Trời ạ, Có ba Đại Thánh Vực ma sủng mà gọi là Siêu cấp Phế tài?
Trong nội tâm nàng không có cách nào bình tĩnh được. Nhìn hình dáng người đang cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu phía trước, ánh mắt Tô Lệ Tư lộ rõ vẻ vừa kính sợ vừa nồng cháy.
Nàng đang nhớ tới cái tên Khải Địch kia, cái tên cuồng ngạo này không biết người biết ta. Trên đường đi, bị ba Đại Thánh Vực Ma thú hành hạ đến mức không còn hình người nữa.
Hiện tại, ở trước mặt vị chủ nhân Hoàng Long này, chỉ dám thở nhẹ, ngoan ngõa như một chú mèo con.
Vừa nghĩ tới việc nàng và Khải Địch gặp gỡ chủ nhân, toàn thân liền phát run. May mắn là nàng không có hành động giống cái tên ngu xuẩn kia.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Siêu cấp Thiên tài của chúng ta đã trở lại.” Lúc này, phía trước truyền đến một tiếng nói cợt nhả.
Tô Lệ Tư không nhịn được nhìn tới, chỉ thấy có mấy người trẻ tuổi đứng chắn trước mặt chủ nhân.
Nhìn tên Đỗ Phỉ đứng ở phía trước, vẻ mặt giễu cợt. Ánh mắt Hoàng Long lóe lên sát khí.
“Tiểu tử, ta còn tưởng ngươi sợ rồi, trốn khỏi Học viện làm ta mấy tháng rồi không thấy bóng ngươi. Trở về là tốt rồi, hắc hắc.” Vẻ mặt Đỗ Phỉ vô cùng cao ngạo nhìn Hoàng Long đang cưỡi trên một con ngưu sủng, nét mặt lộ lõ vẻ tàn nhẫn, cười lạnh nói: “Đến lúc đó, ở trên lôi đài, ta muồn từ từ chơi đùa ngươi đến chết.”
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 59: Niên cấp thủ tịch sinh.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Ngồi trên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, Hoàng Long từ trên cao nhìn xuống cái tên Đỗ Phỉ trước mặt, chậm rãi nói: “Nga! Ta cũng đang chờ đây.”
Thấy Hoàng Long nhìn mình bằng ánh mắt coi thường, nét mặt Đỗ Phỉ trở nên khó coi. Ngó thấy Tô Lệ Tư ở phía sau Hoàng Long, hắn không khỏi ngẩn ra. Hắn luôn cho rằng tỷ tỷ Đỗ Mộng của hắn dung mạo vô song, không nghĩ tới bây giờ lại nhìn thấy một nữ nhân còn đẹp hơn tỷ tỷ hắn. Hơn nữa, trên người nàng ta còn tỏa ra một nét cao quý, lạnh lung, toát ra một sức hút vô cùng yêu mị, khiến cho người khác nhìn vào, trong đầu không thể không sinh ra tư tưởng vọng động. (không nói thì ai cũng biết là tư tưởng gì, hehe)
“Hắc hắc. Tiểu tử, đây là tỳ nữ ngươi mua? Bây giờ tặng cho ta, lại khấu đầu ta mấy cái, có lẽ đến lúc đó bổn thiếu gia cao hứng, có lẽ sẽ tha cho ngươi một mạng.” Ánh mắt Đỗ Phỉ chuyển động, vẻ mặt đầy dâm ý, nhìn chằm chằm vào Tô Lệ Tư.
Bỗng nhiên, một đạo nhân ảnh lóe lên. Tiếp theo, một tiếng kêu rất to vang lên. Thân hình Đỗ Phỉ lảo đảo, lùi ra sau vài chục bước, ngã nhào xuống đất.
“Quản tốt miêng ngươi!” Nụ cười Tô Lệ Tư đầy giá lạnh, vẻ mặt đầy sát khí, cả người phát ra sát ý kinh người, làm cho mấy người trẻ tuổi bên phía Đỗ Phỉ kinh hãi lùi lại mấy bước.
Nếu như không phải Hoàng Long có lệnh, nàng đã đánh chết tên tiểu tử này rồi.
“Tiện nhân! Ngươi muốn chết?” Đỗ Phỉ té trên mặt đất, che bên má trái bị đánh sưng vù lên, tức giận quát mắng. Bóng người chợt lóe lên, lại là một cái tát, lần này còn thảm hơn, Đỗ Phỉ bay lên không, lộn mấy vòng rồi mới rơi xuống dưới đất.
Sau má trái là má phải.
Mấy người trẻ tuổi kia nhìn thấy gương mặt Đỗ Phỉ không còn hình người, tất cả đều hoảng hốt tránh sang một bên.
Thời điểm Đỗ Phỉ vừa đứng lên, đầu óc tỉnh táo lại, biết được, tỳ nữ này có võ lực không kém. Ít nhất là bằng vào bản lĩnh của một Ma pháp sư Tứ cấp Đỉnh phong như hắn, tuyệt đối không phải là đối thủ.
Nhất thời, hắn không dám vọng động. Hướng đôi mắt đầy oán độc nhìn Hoàng Long: “Tiểu tử, hành vi hôm nay, nhất định ngươi phải trả một cái giá thật đắt.”
“Chúng ta đi!” Đỗ Phỉ nói xong, hung hăng nhìn Tô Lệ Tư một cái. Hiện tại, hắn không có hộ vệ ở bên cạnh, chỉ có thể nhịn. Sau này, tìm cơ hội chơi đùa nàng ta đến chết mới thôi.
Nhóm người Đỗ Phỉ rời đi, đám người ở Học viện vây xem náo nhiệt bắt đầu nhìn Hoàng Long mà tranh luận sôi nổi.
Tô Lệ Tư quay đầu lại, đi tới trước Hoàng Long, đầu cúi thấp, trong lòng thấp thỏm bất an: “Thật xin lỗi chủ nhân. Vừa rồi Lệ Tư nhất thời thức giận mới động thủ.” Nói đến đây, Đại Tu La Tô Lệ Tư không khỏi khẩn trương. Không biết hành động vừa rồi của mình có làm chủ nhân mất hứng hay không?
Hoàng Long nhàn nhạt nhìn Tô Lệ Tư, cũng không mở miệng. Đang lúc toàn thân Tô Lệ Tư toát ra mồ hôi lạnh, Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu quay đầu bỏ đi.
"Đi thôi." Thanh âm Hoàng Long truyền đến.
Nhìn theo bóng dáng Hoàng Long, Tô Lệ Tư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo.
Dọc theo đường đi, nhìn không ra trong lòng chủ nhân Hoàng Long đang nghĩ gì. Trong lòng Tô Lệ Tư vẫn mang một gánh nặng.
Hoàng Lòng đi tới Học viện cũng không đến khu khảo nghiệm niên cấp, mà trực tiếp tiến vào Đồ Thư Quán.
Hoàng Long muốn tới Đồ Thư Quán một chút, xem có chút tài liệu nào liên quan đến Dị không gian Ma Vương Thần Điện mà ở Địa Ngục mình đã tiến vào hay không.
Cái Ma Vương Thần Điện thần bí kia, Hoàng Long cảm thấy không hề đơn giản.
U Minh Thần thụ vì sao có thể sinh ra? Còn thứ ở bên trong những quan tài đá mà mình chưa kịp xem là gì? Là thi thể của Địa Ngục Ma tộc, Ma Vương?
Ở giữa tế đàn, có cánh cửa đá cũng rất kỳ quái. Không biết là mở đến địa phương nào?
Thiên Vương Thần Điện. Ai đã tạo ra dị không gian này?
Tất cả, đều cần một đáp án.
Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu đi tới Đồ Thư Quán làm cho mấy lão sư phụ trách Đồ Thư Quán thực sự kinh ngạc.
Đối với Siêu cấp Quái tài Hoàng Long, bọn họ rất là quen thuộc.
Trong hai tháng Hoàng Long lật sách, bọn họ là người rõ ràng nhất.
“Chẳng lẽ Siêu cấp quái tài này lại tới lật sách?” Một lão sư thầm nói.
“Chuyện này thật đúng là mỉa mai. Ban đầu là Siêu cấp Thiên tài, giờ biến thành bộ dạng như vậy. Nghe nói tiểu tử này đi ra ngoài chơi mấy tháng. Giờ quay về, lại tới Đồ Thư Quán lật sách.” Một lão sư khác vẻ mặt nuối tiếc, lắc đầu than thở.
“Hôm nay là khảo nghiệm cuối năm của tân sinh. Xem ra Siêu cấp Thiên tài của chúng ta không dám đến tham gia, sợ mất thể diện, cho nên mới trốn vào Đồ Thư Quán.” Một lão sư vẻ mặt đầy giễu cợt nói.
Hoàng Long hơi nhíu mày, cuối cùng quyết định không nói gì, trực tiếp tiến đến một tủ sách có liên quan đến lịch sử Địa Ngục, cẩn thận tìm kiếm tài liệu về Ma Vương Thần Điện.
Tất nhiên, cứ một quyển được cầm lên thì một quyển được đặt xuống. Sau đó lại cầm lấy một quyển khác.
Một lão sư vốn định biện hộ cho Hoàng Long, vừa thấy bộ dạng này, chỉ đành lắc đầu thở dài, nói không nên lời.
Một lúc sau, Hoàng Long đã xem trọn cả tủ sách. Có chút thất vọng. Không tìm được một chút thông tin gì về Ma Vương Thần Điện, dù chỉ là một vài câu văn.
Ra khỏi Đồ Thư Quán, Hoàng Long không có để ý đến ánh mắt quái dị của mấy người ở sau lưng, hướng Đại Tu La Tô Lệ Tư nói: “Đi thôi. Đi khảo nghiệm một chút.”
Lúc Hoàng Long đi tới khu vực khảo nghiệm, chỉ thấy một cảnh tượng tấp nập, nhìn đâu cũng thấy người.
Kỳ khảo nghiệm cuối năm của Học viện Thần Phong, mỗi niên cấp đều chọn ra một niên cấp thủ tích sinh (người đứng đầu khóa học). Thủ tịch sinh này sẽ nhận được phần thưởng vô cùng phong phú và một chút đặc quyền.
Phần thưởng thì Hoàng Long không cần. Nhưng cái đặc quyền kia thì nhất định phải đoạt được.
Hiện tại, ở khu khảo nghiệm, tiếng cười nói ồn ào, thỉnh thoảng vang lên tiếng hoan hô, rất náo nhiệt. Vì Hoàng Long ở Đồ Thư Quán một thời gian, nên hiện tại, khảo nghiệm đã gần kết thúc.
Vận dụng Thiên Nhãn thông và Thiên Nhĩ thông, Hoàng Long nhanh chóng tìm được khu khảo nghiệm của tân sinh.
“Xem ra thủ tịch sinh của tân sinh chúng ta nhất định là Lôi Vân rồi!”
“Đó là đương nhiên. Ngươi xem, người ta là một Siêu cấp Thiên tài, tu luyện tam hệ đều đạt đến Nhị cấp. Hơn nữa Mộc hệ còn là Nhị cấp Đỉnh phong. Nghe nói chỉ cần một năm nữa là có thể đột phá tới Tam cấp. Chuyện này quá là kinh khủng đi! Ta chỉ cần mất năm năm mà có thể tu luyện đến Ma pháp sư Tam cấp là đã phải cảm tạ trời đất rồi.”
Hoàng Long đứng ở đó, nghe các tân sinh xung quanh bàn tán, cũng không nói gì. Lúc này, các tân sinh đều chú ý lên trên khán đài, thế nên Siêu cấp Quái tài Hoàng Long đến, cũng không có người chú ý tới.
Hoàng Long định là sau khi khảo nghiệm của tân sinh kết thúc mới đi ra.
Không phụ sự mong đợi của mọi người, Siêu cấp Thiên tài Lôi Vân, đồng thời tu luyện tam hệ, điểm tổng hợp chiếm vị trí dẫn đầu.
Mặc dù còn chưa tới lúc trao tặng phần thưởng, nhưng mà Siêu cấp Thiên tài Lôi Vân sớm đã bị mọi người vây quanh, đông tới mức nước chảy không lọt. Mọi người đều đua nhau nịnh hót lấy lòng. Thanh âm nịnh nọt liên tục vang lên.
Lúc này, Siêu cấp Thiên tài Lôi Vân cũng cảm thấy vô cùng phiền phức.
“Ta hình như còn chưa có tham gia khảo nghiệm mà.” Lúc này, một âm thanh nhàn nhạt vang lên, truyền vào tai hơn một ngàn tân sinh và các đạo sư có mặt ở khu khảo nghiệm.
Thanh âm đột ngột vang lên, có chút quen thuộc. Mọi người sửng sốt, đều quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm.
Đến lúc thấy rõ người vừa nói, ai cũng cười ồ lên, tiếng cười nhạo không ngừng vang lên.
“Là hắn? Cái tên Siêu cấp Quái tài!”
“Không nghĩ tới hắn còn dám trở về tham gia khảo nghiệm.”
“Khảo nghiệm thiên phú của tân sinh, hắn và Lôi Vân đều đứng hạng nhất. Bây giờ nhìn lại, quả thực là vũ nhục Lôi Vân.”
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du Tác giả: Thần Kiếm
Chương 60: Toàn trường khiếp sợ.
Dịch: Thủy Vân.
Nguồn: banlong.us
Vẻ mặt cười nhạo của đám đông đều được Hoàng Long thu vào trong mắt. Sắc mặt lạnh nhạt tiến vào khảo hạch trận.
“Hoàng Long. Là ngươi?” Một thanh âm vô cùng tức giận truyền đến. Hoàng Long quay đầu nhìn lại, thấy một người trung niên đang trợn mắt nhìn mình. Nhìn dáng dấp, tựa như hận không thể đem mình bóp chết cho hả dạ.
Hoàng Long thấy thế, có chút nghi ngờ. Hình như mình cũng không có lỗi gì với hắn, sao hắn lại nhìn mình với ánh mắt đó. Nếu như ánh mắt có thể giết người, mình sớm đã bị giết mấy trăm lần rồi.
“Đạo sư Lôi Khắc. Ha ha. Siêu cấp Thiên tài ở lớp ngươi trở về tham gia kỳ thi khảo nghiệm, đây cũng là chuyện tốt nha, cần gì phải tức giận!” Lúc này, một Đạo sư phụ trách tân sinh khác, trên mặt nở nụ cười, không nhịn được, cất lời giễu cợt.
Vốn là vị trí thủ tịch sinh chắc chắn là của Lôi Vân, hiện giờ có người phá đám, vị Đạo sư này có phần khó chịu, nên muốn khích bác Lôi Khắc một chút.
Lúc này, Hoàng Long mới biết người trung niên trước mặt, đối với mình vô cùng tức giận là ai. Cũng khó trách Hoàng Long không biết, Lôi Khắc chính là vị đạo sư phụ trách lớp học mà mình đã đăng ký. Bởi vì, Hoàng Long từ đầu đến giờ cũng chưa từng một lần lên lớp, hoàn toàn chưa gặp qua Đạo sư Lôi Khắc.
“Ngươi còn dám trở về, lại còn dám đếm tham gia khảo nghiệm? Ngươi, đi xuống cho ta!” Lôi Khắc bị vị đạo sư kia kích động, lửa giận càng tăng lên, đem phát tiết hết vào cái tên tân sinh Hoàng Long vô cùng đáng giận này.
Trong mấy tháng Hoàng Long ra ngoài, hầu như, cứ cách vài ngày, Tổng chủ nhiệm Mã Giang lại hung hăng giáo huấn hắn một trận. Mỗi lần đều làm cho hắn mất hết thể diện trước mặt học trò. Đối với cái tên đầu sỏ này, hắn hận đến mức không thể hận thêm được nữa.
Lúc này, cái tên đầu sỏ Hoàng Long còn dám trở về tham gia kỳ thi khảo nghiệm cuối năm. Đây không phải là tát vào mặt hắn sao?
Hoàng Long lạnh lùng quay đầu lại, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đỏ như gấc của Lôi Khắc.
Một khảo hạch cuối năm mà thôi, tham gia hay không tham gia cũng không sao cả.
Cho dù bây giờ rời khỏi Học viện Thần Phong, đối với Hoàng Long mà nói, cũng không phải là không được.
Dù sao hắn tới Học viện Thần Phong cũng là để được tự do.
Có điều, hiện giờ Lôi Khắc ngăn cản mình khảo nghiệm, sợ mình làm hắn mất mặt thì ngược lại, Hoàng Long lại càng muồn tiến hành khảo nghiệm.
“Ngươi hình như không đủ tư cách bắt ta đi xuống.” Hoàng Long chậm rãi bước lên đài, lãnh đạm nói. Từng lời, từng lời truyền tới đám đông một cách rõ rang.
Trong lúc ánh mắt mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc. Hoàng Long nhìn thẳng vào Lôi Khắc, khẽ rít lên: “Học viện còn không khai trừ ta. Ngươi lại không cho phép ta tiến hành khảo nghiệm. Đây là ý của ngươi hay của Đường Vô Địch?”
Ánh mắt Hoàng Long lóe lên, nhìn thẳng vào Lôi Khắc. Dưới ánh mắt của Hoàng Long, Lôi Khắc không tự chủ được lùi lại một bước.
Toàn thể tân sinh, còn có các đạo sư không khỏi ồ lên.
Cái tên Hoàng Long này quá cuồng vọng. Dám chỉ trích đạo sư của hắn, thậm chí còn dám gọi thẳng tên của Đường Viện trưởng.
“Ngươi, ngươi…! Lớn mật, quá cuồng vọng.” Lôi Khắc tức giận, hai mắt trợn tròn, quát lên. Nhưng hắn hiểu, Hoàng Long nói đúng. Hắn không có tư cách cấm một học viên tham gia khảo nghiệm.
Cuối cùng, Lôi Khắc giận quá hóa thẹn, cười to lên: “Ha ha. Tốt. Tốt lắm. Ta thật muốn nhìn xem, cái tên tiểu tử vô tri, lười biếng, cuồng vọng như ngươi khảo nghiệm thế nào.”
Vị đạo sư lúc trước nói khích Lôi Khắc có vẻ hả hê, cười nói: “Đạo sư Lôi Khắc, cần gì phải tức giận vì một tên đệ tử như vậy. Có đáng không? Tức giận quá cũng không tốt cho sức khỏe.”
“Có điều, ta xem tiểu tử này ngay cả việc làm cho nguyên tố ma pháp tập hợp lại cũng chưa chắc đã làm được, ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý cho tốt nha!” Vị đạo sư kia cười lên, lọt vào trong tai Lôi Khắc, rất là khó nghe.
Đứng trong đám người tân sinh, Lôi Vân nhìn về phía Hoàng Long, vẻ mặt đầy cao ngạo: “Đây chính là Hoàng Long. Ta cũng rất muốn xem, lần khảo nghiệm tân sinh này, hắn có thể cùng ta liệt vào hạng nhất nữa không.”
Đám tân sinh bên cạnh liền rối rít vuốt mông ngựa: “Lôi Vân, cái tên Hoàng Long kia sao có thể so sánh với ngươi. Ta thấy hắn ta có gọi được nguyên tố ma pháp về hay không cũng còn là vấn đề khó.”
“Đúng vậy nha. Ta nghĩ là lúc khảo nghiệm thiên phú của tân sinh, lúc đó không may ma pháp Thủy Tinh Cầu có vấn đề. Cái tên Hoàng Long này, làm sao có thể có thiên phú tốt như vậy.”
“Lực tương tác nguyên tố toàn hệ siêu hạng, mấy trăm năm cũng chưa từng xuất hiện một người. Hiện tại có một tên nhưng lại là một kể cuồng vọng, vô tri. Ta thấy căn bản là không có khả năng.”
Lôi Vân gật đầu. Thật ra hắn cũng hoài nghi sự thật này.
Bởi vì… sự thật này quả thật rất khó tin.
Lúc ấy hắn đang khảo nghiệm ở một khu khác, không tận mắt nhìn thấy kết quả khảo nghiệm của Hoàng Long. Cho nên vẫn còn ôm nghi ngời với chuyện này.
Không để ý đến vẻ mặt giễu cợt của mọi người, Hoàng Long tiếp tục tiến lên đài.
Toàn thân Hoàng Long, mơ hồ toát ra một loại khí thế Long du cửu thiên. Khí thế thần thánh dõi mắt nhìn khắp thiên hạ.
Trong khoảng thời gian ngắn, như bị khí thế trên người Hoàng Long ảnh hưởng, khu vực khảo nghiệm của tân sinh nhất thời yên tĩnh. Tất cả đều tập trung vào Hoàng Long.
Trong khung cảnh an tĩnh, Hoàng Long mở rộng hai tay, thanh âm cất lên: “Hỏa! Hiện ra cho ta!”
Mọi người kinh ngạc, tiếng ồn ào lại vang lên. Tiếng cười lại cất lên, thậm chí có mấy nữ sinh còn ôm bụng, cười đến khọm cả người.
Hỏa! Hiện ra cho ta? Trời ạ, lại có người đọc lên loại ma pháp chú ngữ này. Quả thực là trò đùa trong thiên hạ.
Ở đây, từ lão sư tới sinh viên, tất cả đều chưa từng nghe nói qua có cái loại ma pháp chú ngữ hỏa hệ này.
Thêm vào mấy cái hành động khoa trương của Hoàng Long, càng thêm tính khôi hài.
Vị đạo sư đứng cạnh Lôi Khắc kia có chút hả hê, mà có người còn không để ý đến thể diện, cất tiếng cười to.
Siêu cấp Thiên tài Lôi Vân cùng với toàn bộ tân sinh bên cạnh, tất cả đều thi nhau cười nhạo Hoàng Long.
Có điều, nhìn thấy cảnh tượng bên trên đài, bọn họ lập tức cười không ra tiếng.
Toàn bộ khu khảo thí, tiếng cười nhạo như nước thủy triều, nhanh đến nhanh đi. Hiện tại đã không còn một chút nào.
Hỏa cầu!
Một hỏa cầu lớn xuất hiện trên khán đài, tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Tiếp theo, hỏa cầu thứ hai xuất hiện.
Rồi hỏa cầu thứ ba, thứ tư, đến cái thứ năm mới dừng lại.
Nhìn năm cái hỏa cầu lơ lửng trên không, quay quanh thân thể gầy gò của Hoàng Long, khu vực khảo thí một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Dường như có thứ gì đó chặn ở cổ họng của tất cả mọi người. Hơn một ngàn người, hơn một ngàn cái miệng đều mở lớn, không nói lên lời.
Năm tiểu hỏa cầu, xếp thành vòng trong vây quanh Hoàng Long. Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Hoàng Long, tất cả mọi người đều cảm giác như đang ở trong mộng.
Đạo sư đứng cạnh Lôi Khắc vốn có chút hả hê, nụ cười đã cứng đờ, sắc mặt rất khó coi.
Vẻ mặt cao ngạo của Lôi Vân hoàn toàn biến mất. Hắn và mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn vào Hoàng Long, không tin vào mắt mình, không thể tin được.
Trên mặt Lôi Khắc hiện nên nét khó tin.
Điều này, chẳng lẽ là thật?
Dần dần, toàn trường vang lên tiếng thở dốc.
Ma pháp sư Hỏa hệ Nhị cấp. Cho dù là Ma pháp sư Hỏa hệ Nhị cấp Đỉnh phong, tối đa cũng chỉ có thể triệu hồi ba hỏa cầu. Như vậy, năm hỏa cầu là cấp mấy?
Ma pháp sư Hỏa hệ Tam cấp. Quả thật đây là chuyện mà Ma pháp sư Hỏa hệ Tam cấp mới có thể làm được.
Hơn nữa, dù là Ma pháp sư Hỏa hệ Tam cấp, triệu hồi ra năm hỏa cầu, cũng không thể duy trì sự tồn tại của chúng lâu như vậy mà một chút tiêu tán cũng không có.
Hoàng Long không thèm để ý đến vẻ mặt mọi người, hai cánh tay lại vung lên. Vẫn một động tác kinh điển, thanh âm vang lên: “Thủy! Hiện ra cho ta!”
Ánh mắt mọi người càng thêm khiếp sợ. Một cái Phương Viên Thủy thuẫn to chừng nửa thước, hiện lên một cách rõ ràng trước mặt mọi người.
Cấp ba Thủy hệ Ma pháp. Thủy thuẫn.
Tiếp sau đó, Phong hệ, Thổ hệ, Kim hệ, thậm chí cả Quang Minh hệ, Hắc Ám hệ, tất cả đều là ma pháp cấp ba, Hoàng Long đều dùng một câu: “Hiện ra cho ta!”, cứ như vậy được triệu hồi.
Hiện ra cho ta! Đây là ma pháp chú ngữ do bản thân Hoàng Long tạo ra. Lúc này, một khoảnh khắc lịch sử thần thánh ra đời!
Toàn bộ các đạo sư cùng tân sinh, được chứng kiến thời khắc thay đổi ma pháp chú ngữ.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina