Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 54 : Bệnh tình Trầm Phù Đồ
Mừng 4vn trở lại
Trầm Côn đã hiểu, hội nghị quân sự này Trầm phu nhân nhường quyền đại diện của Trầm gia, căn bản chỉ là một cạm bẫy tinh xảo!
Đầu tiên, trong hội nghị Tô gia muốn Trầm Côn điều động cao thủ, Trầm Côn không biết gì nên đồng ý…. Sau đó Trầm phu nhân đột nhiên trở mặt, không chịu ủng hộ! Cuối cùng là dựa trên tội danh không thể điều động người của Trầm Côn, để danh chính ngôn thuận bôi nhọ danh dự của Trầm Côn, đồng thời Trầm gia cũng nhân cơ hội này hủy bỏ quyền thừa kế của Trầm Côn!
Một cạm bẫy liên hoàn toàn mĩ!
Trầm phu nhân, Tô Nhất Minh, các ngươi điên hết rồi sao?
Hiện nay yêu thú làm loạn, tính mạng của mấy chục vạn dân chúng còn đang bị nguy hiểm! Nếu mà Trầm Côn không điều động được cao thủ, không chỉ Trầm Côn là người bị hại, mà cả mấy chục vạn dân chúng Tân Nguyệt thành cũng chịu nạn luôn!
Chỉ vì hãm hại Trầm Côn mà tính mạng của mấy chục vạn dân chúng cũng không them để ý sao?
- Trầm phu nhân, ngươi nhất định không chịu hợp tác? Ngươi nên hiểu rằng, chỉ vì muốn hãm hại ta mà sẽ liên lụy tới mấy chục vạn dân chúng đó!
Trầm Côn còn một chút cố gắng cuối cùng.
- Ôi, ta không phải là không muốn giúp ngươi, cũng không phải đem tính mạng mấy chục vạn dân chúng ra để nói đùa… Ta nói thật là ta không có biện pháp gì!
Trầm phu nhân giả bộ thở dài:
- Trầm Côn, ngươi có biết Trọng nhi bị ngươi đánh bị thương, bây giờ vẫn còn đang dưỡng thương đó! Sáu trưởng lão cũng đang bị bệnh, phải bế quan…
Tôn trưởng lão ho khan vài tiếng, ra vẻ tuổi già sức yếu, bộ dáng bị bệnh nguy kịch phối hợp với Trầm phu nhân.
- Mẹ nó chứ!!!
Trầm Côn tức giận mắng một tiếng, xoay người muốn rời đi. Hắn thực sự đã phát hỏa.
- Ngươi đi sao?
Trầm phu nhân vẫn còn giễu cợt:
- Trầm đại thiếu gia, ngươi nhớ kỹ nhé, ngày mai khi mặt trời mọc ngươi phải có bảy cao thủ, thiếu một người ngươi cũng sẽ gặp phiền phức lớn đó!
- Yên tâm, một người cũng không thiếu!
Trầm Côn giơ ngón giữa:
- Trầm phu nhân, ta với ngươi đánh cuộc một chút chứ? Ngày mai khi mọc trời mọc, nếu ta không điều động được bảy cao thủ, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi Trầm gia! Nhưng nếu ta làm được…hắc hắc, phiền Trầm phu nhân châm trà xin lỗi bần tăng! Ngươi dám làm vụ giao dịch này không?
- Có gì mà không dám?
- Tốt lắm, một lời đã định!
Trầm Côn nổi giận rời đi.
Nhưng mà không được bao lâu hắn liền hối hận…
[Ai, bần tăng xúc động quá rồi, dám nói nhảm, một hoàng nguyên, sáu Bạch nguyên, bần tăng lấy đâu ra bây giờ?]
[ Tìm không ra cũng phải tìm! Bằng bất cứ giá nào, cũng không thể làm trò cười cho Trầm phu nhân dược, nhất định phải cho mụ bà nương này một chút giáo huấn!]
Nhưng mà tìm ở đâu ra bay giờ?
Một Hoàng sáu Bạch, muốn tìm được nhiều cao thủ như vậy trong một ngày quả thật quá khó, nhưng mà Tô An chi cũng đã nói, trong lệnh thứ hai thì ba Bạch Nguyên có thể thay thế bằng một Hoàng nguyên… Đúng rồi, đổi vậy, bần tăng chỉ cần hai Hoàng nguyên, ba Bạch Nguyên!
Cứ như vậy…
Hắc hắc, Trầm Phù Đồ là Hoàng Nguyên vũ tông, cùng bế quan với hắn còn có Thiết hòa thượng, Hắc Bá, Thanh Sơn đầu lĩnh đều là Bạch Nguyên vũ tông! Hơn nữa kèm theo Trầm Côn vừa mới thăng cấp là vừa đủ đội hình hai Hoàng ba Bạch!
[Đúng, phải đi tìm cha!]
[Ơ kìa, nhưng mà bần tăng hình như có nghe nói, phụ thân một mực bế quan chữa thương,không có khả năng xuất chiến…]
[Mặc kệ, dù sao cũng phải thử một lần rồi tính!]
Trầm Côn đã quyết định, hắn đi tới tự miếu của thiết hòa thượng, rồi ở đó hắn gặp tứ bào thai tiểu tức phụ, chỉ có các nàng mới biết chỗ thiết hòa thượng bế quan.
( @@ tứ bào thai tiểu tức phụ: bốn chị em song sinh này cùng là vợ của thiết hòa thượng! Mà trong truyện này bốn bà rất chi là trẻ)
- Cái gì ?
- Ngươi muốn tìm chồng ta?
- Ngươi muốn tìm cha ngươi?
- Chuyện này có chút khó xử đó!
Nghe xong ý của Trầm Côn, bốn cô gái xinh đẹp mỗi người một câu, dùng phương pháp đặc biệt của các nàng để nói chuyện.
- Cha ngươi đang bế quan chữa thương.
- Hắn đã phân phó,
- Không có việc lớn,
- Bất kể ai cũng không được quấy rầy hắn!
- Ơ kìa!
- Như bốn vị tiểu thẩm nói,(tiểu thẩm: thím nhỏ @@ )
- Ta có việc lớn mà
- Không tìm được cha ta sẽ có phiền toái lớn đó!
Do bốn cô gái này đổi trật tự nói chuyện, đã làm cho đầu lưỡi Trầm Côn tê rần, bất giác nói chuyện theo tiết tấu của các nàng.
- Hì hì!
- Ngươi thú vị thật!
- Không cần học cách nói chuyện của chúng ta đâu!
- Đáng ghét!
- Bốn vị tiểu thẩm thẩm, ta sai rồi, các ngươi đừng nói gì được không, hãy nghe ta nói đã?
Trầm Côn cảm thấy thua triệt để, đem truyện trước đó nói rõ ra, cuối cùng nói:
- Ngày mai khi mặt trời mọc, ta phải tìm được hai cao thủ Hoàng Nguyên, ba Bạch Nguyên, nếu không danh dự của ta chỉ là nhỏ, an nguy của Trầm gia và Tân Nguyệt thành mới là lớn!
- Nói như vậy…
Bốn cô gái nhìn nhau, rồi cùng gật đầu:
- Được rồi!
- Chúng ta phá lệ một lần!
- Sẽ cho ngươi biết chỗ gia chủ bế quan!
- Ai ui, đa tạ bốn vị tiểu thẩm thẩm!
Trầm Côn cúi đầu cười hì hì.
- Đợi đã!
Sắc mặt bốn cô gái song sing bỗng nhiên thay đổi:
- Trầm Côn, nhắc tới thương thế của cha ngươi,
- Ngươi lại thản nhiên như vậy!
- Không phải là ngươi đã quên cha ngươi làm sao mà bị thương chứ?
[Thương thế của cha?]
Trầm Côn sửng sốt.
Trong trí nhớ của Trầm Côn Cửu Châu, có hai chỗ trống, một là Vũ Hồn, hai là cuộc chiến U Vân Châu khi xưa. Trầm Phù Đồ chắc chắn là bị thương ở cuộc chiến U Vân Châu.
[Thương thế của cha còn có gì đặc biệt sao?]
- Xem ra ngươi đã quên!
- Chúng ta không thể nói nhiều được.
- Đi đi,
- Hãy tự nhìn đi!
Bốn cô gái song sinh nhìn sắc mặt Trầm Côn một lát, thấy hắn thật sự không nhớ ra, thở dài rồi yên lặng rời đi.
Vẻ mặt kỳ quái!
Mang theo nghi hoặc đầy đầu, Trầm Côn rời khỏi chỗ bốn cô gái, xuyên qua sơn trang tới một mảnh rừng rậm, đi tới một cái tiểu hạp cốc. ( tiểu hạp cốc: khe núi, hai bên núi cao)
Tuy là năm mới nhưng mà trong hạp cốc cảnh tượng lại xơ xác tiêu điều, có hai đội Thanh Sơn Tử Sĩ mặc trọng giáp canh gác ở cửa vào, trong tay cầm khiên và trường đao. Ngoài ra còn có hơn hai mươi tử sĩ đang đi tuần tra, dấu chân đầy khắp nới. Ngay cả trên trời cũng có hai đàn kền kền, bay đi bay lại, thông đạo trên trời cũng bị giám thị
Linh linh linh!
Trầm Côn đi vào cách cửa cốc một trăm bước, trong lúc lơ đãng đá phải một viên đã nhỏ, ngay lập tức trên mặt đất xuất hiện một cái chốt đầy tơ hồng lục lạc, tiếng chuông thanh thúy truyền khắp cả cốc.
- Người kia dừng bước, đây là cấm địa Trầm gia!
Hai Thanh Sơn tử sĩ từ trên trời hạ xuống trước mặt Trầm Côn. Bọn họ mặc giáp nặng mấy trăm cân, khiên và binh khí cũng mấy chục cân, vậy mà hành động thoăn thoắt như chim yến, lúc rơi xuống đất không phát ra một tiếng động nào cả…
Thật mạnh! Hai tử sĩ này ít nhất cũng phải là Nhất Phẩm vũ linh, khoảng cách tới vũ tông chỉ có một chút!
[Thanh Sơn tử sĩ khoảng ba trăm người, nếu ai cũng có thực lực như vậy, vậy thì lực lượng của cha…]
Trầm Côn thầm tặc lưỡi.
Không trách được, tài nào Trầm Phù Đồ bế quan lâu như vậy mà không ai trong Trầm gia dám xem nhẹ sự tồn tại của hắn!
- Hai vị lão huynh, ta là Trầm Côn, có chuyện quan trọng cần cầu kiến cha!
Trầm Côn ôm quyền cười hì hì.
- Gia chủ bế quan, không tiếp bất cứ ai!
Thanh Sơn tử sĩ sắc mặt lạnh nhạt.
- Đừng nói nhất định như vậy, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài…
Trầm Côn nói đơn giản một lượt:
- Hai vị lão huynh, giúp ta dùm chút, ta muốn giáo huấn Trầm phu nhân, chỉ có thể cầu cha xuất quan hỗ trợ!
- Ngươi còn muốn mời gia chủ xuất quan?
Thanh Sơn tử sĩ tức giận mắng:
- Trầm Côn, ngươi còn có mặt mũi mà nói vậy sao? Ngươi không nhớ gia chủ làm sao bị thương sao? Ngươi làm hại gia chủ sống không bằng chết, còn muốn hại người một lần nữa sao?
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 55 : Một trận chiến, hai truyền thuyết
Mừng 4vn trở lại
[Bần tăng đã làm cho cha sống không bằng chết…]
[ Thương thế của Trầm Phù Đồ và bần tăng có quan hệ gì sao?]
- Hai vị lão huynh, nói cũng không thể nói bừa!
Trầm Côn trong lòng nặng trĩu, chỉ vào huyệt thái dương của mình nói:
- Gần đây ta rất đau đầu, quên mất nhiều việc. Hai người nói ta làm cha bị thương, có chứng cớ gì không?
- Việc này còn cần chứng cớ sao?
Thanh Sơn tử sĩ vẻ mặt càng thêm âm u, gần như là chỉ vào mặt Trầm Côn mà mắng:
- Trầm Côn, cả Tân Nguyệt thành đều biết chuyện này! Mày ngày trước vũ kịch cũng đã diễn qua, ngươi còn muốn chối bỏ sao? Ngươi có dám ở đây nói rõ, cuộc chiến U Vân Châu trước kia đã xảy ra chuyện gì không?
Những gì Thanh Sơn tử sĩ nói ra ngày càng nhiều: vũ kịch, cuộc chiến U Vân Châu… trong đầu Trầm Côn bùng nổ một tiếng, đoạn trí nhớ không muốn nhớ lại dường như đã quay lại.
Lúc diễn ra vũ kịch, diễn viên đóng vai Trầm Côn đã nói, cuộc chiến U Vân Châu khi trước, Trầm Côn và cha chia hai đường đánh lén nơi đóng quân của địch nhân, nhưng mà khi đó Trầm Côn Cửu Chây nhát gan sợ chiến, bỏ lại cha một mình mà chạy trốn…
Kết quả là Trầm Phù Đồ không có ai tiếp ứng, suýt nữa vong mạng!
Chẳng lẽ đó không phải là câu bịa đặt đầu vở kịch, mà là sự thật chính xác?
Trầm Côn cuối cùng cũng nhớ ra hai việc…
Việc thứ nhất: cuối năm trước, tại U Vân Châu, trong núi lớn.
- Tránh ra, các ngươi tránh ra hết cho ta!
Trong doanh trại bí mật của quân đội, đang nghỉ ngơi ở trong núi sâu, Trầm Côn Cửu Chây đột nhiên ở trong đám người nhảy dựng lên.
Hắn bộ dạng yếu ớt, trên trán đầy mồ hôi, đẩy đám binh lính chặn đường:
- Để ta đi, ta không ở cùng một chỗ với các ngươi, ta không thể đi đánh lén nơi địch nhân dự trữ lương thảo!
- Thiếu tướng quân, cha ngươi có thể vẫn chờ viện binh của ngươi đó!
- Đúng vậy, thiếu tướng quân, nếu người đi thì cha người phải làm sao? Người muốn cha của người bị vây trong tử địa sao?
- Ngay cả cha ruột mà người cũng thấy chết mà không cứu, ngươi có phải là người không!
- Ta mặc kệ, mặc kệ tất cả!
Các tướng sĩ liên tục ngăn cản, nhưng Trầm Côn Cửu Châu giống như nối điên, làm bị thương mấy người lính, nghiêng ngả lảo đảo chạy mất.
- Hèn nhát, bất lực! Trầm Phù Đồ một đời anh hùng, sao lại sinh ra một kẻ hèn nhát như vậy chứ?
Các tướng sĩ chửi ầm lên, một phó tướng nói:
- Các huynh đệ, ngay cả con ruột cũng không quan tâm sinh tử của Trầm Phù Đồ, vì sao chúng ta lại phải mạo hiểm? Rút quân, sống chết của Trầm Phù Đồ, mẹ nó chứ liên quan gì đến chúng ta?
Binh lính ủ rũ rút lui…
Việc thứ hai: sau đó nửa canh giờ, trong một khe núi sâu rộng rãi.
Chiến trường tu la, tiếng kêu rung trời, một chi tàn binh bị quân địch bao vây lại, chém giết nửa ngày, bọn họ bỏ lại mấy ngàn thi thể, máu tươi nhuộm đỏ cỏ xanh, tay chân đứt rời phủ kín mặt đất.
- Viện quân của Côn nhi vẫn chưa tới sao?
Trầm Phù Đồ mặc áo giáp màu đen che kín toàn thân, chống một thanh trường đao ngang người, quỳ một chân xuống đất. Bờ môi hắn đã khô nứt, hai hàm răng cắn chặt, máu tươi và mồ hôi hòa cùng một chỗ, cả người lung lay gần như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
ở bên cạnh hắn, chỉ còn lại có bốn năm trăm binh lính, trong khi đó quân địch… ít nhất còn ba vạn!
- Tướng quân!
Phó tướng ngã xuống dưới chân Trầm Phù Đồ, trước khi chết cười khổ:
- Đại thiếu gia…. Sợ là không dám tới rồi!
- Không thể nào! Côn nhi không thể là kẻ bất lực, hắn là con ruột của ta, chả nhẽ nhìn thấy cha ruột chết mà không tới cứu sao?
Trầm Phù Đồ lớn tiếng hét lên, không chờ phó tướng trả lời hắn, cúi đầu nhìn xuống, nửa cái đầu của phó tướng đã bay đi đâu mất.
[Côn nhi, ngươi thật sự sợ chiến mà lui binh sao?]
Trong lòng Trầm Phù Đồ dao động…
Nhưng hắn vẫn còn một chút hi vọng, dù sao thì Trầm Côn cũng là con ruột của hắn, không thể thấy cha mình chết mà không cứu!
Lại qua nửa canh giờ nữa, toàn quân của Trầm Phù Đồ gần như đã bị diệt, một mình hắn nửa đứng nửa quỳ giữa mấy vạn quân địch…
- Trầm Côn, Trầm Côn, Trầm Côn!
Trầm Phù Đồ ngửa mặt lên trời kêu to tên Trầm Côn, sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
[ Con của ta, con ruột của ta, ngươi quả nhiên thấy cha mình chết mà không cứu, ngươi trơ mắt nhìn cha ruột chịu chết!]
- Thôi, dù sao cũng chỉ chết mà thôi!
Trầm Phù Đồ quay ngược trường đao, để ngang trên cổ, muốn tự sát hi sinh cho đất nước.
- Áo giáp trên người ngươi, chính là Thất Cấp Phù Đồ của Dương Gia sao?
Đột nhiên trong lúc đó, một âm thanh cổ xưa mờ mịt bao trùm cả chiến trường, giống như ở tất cả mọi hướng truyền đến, cùng nhau chui vào trong tai Trầm Phù Đồ!
- Ta là con rể của Dương gia!
Trầm Phù Đồ hét lớn:
- Ngươi là ai?
Nếu là con rể Dương gia, ta không thể giết ngươi! Các tướng sĩ, nhường đường, nhường cho người Dương gia rời đi!
Thanh âm xuất ra, đội hình quân đội trước mặt xuất hiện một con đường lớn, mấy ngàn người như chỉnh tề như một.
- Vì sao lại thả ta? Bởi vì ta là con rể của Dương gia sao?
Trầm Phù Đồ ngỡ ngàng không hiểu gì.
- Mười năm trước, ta đã thề trước tấm bia ngàn năm của Dương gia, cả đời không được đặt chân đến Tống Nguyệt, không được giết con cháu của Dương gia!
Thanh âm kia cô đơn tiêu điều, dường như là nhớ lại bạn cũ ngày xưa. Hắn thấy Trầm Phù Đồ còn đang ngẩn người, cất tiếng cười to nói:
- Còn không đi sao? Vũ Quân sắp đến đây rồi, nơi này là chiến trường của ta và Vũ Quân, dưới Hồng Nguyên vũ tông, chưa xứng đáng xem cuộc chiến của ta!
Hồng Nguyên vũ tông, không xứng đáng xem!??
Tứ đại cường giả của Đại Triệu, cùng lắm cũng chỉ là Hồng Nguyên vũ tông, bọn họ cũng không xứng đáng xem sao?
Đất nước to lớn, một đời vương triều, thế nhưng không ai xứng đáng xem một trận chiến của ngươi?
- Ngươi là…
Trầm Phù Đồ nghĩ tới thân phận người này!
- Sau khi trở về, nói cho hoàng đế ngươi, người thả ngươi, là nhiếp chính vương của Vân Mông Đế Quốc, Ca Thư Ứng Long!
Thanh âm của tiếng cười vang dội cả chiến trường:
- Nếu nhìn thấy người của Dương gia, ngươi hãy nói cho bọn họ biết, truyền thuyết hai mươi năm vô địch, Ca Thư Ứng Long ta mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi! Ta đây chờ Dương gia tiếp tục bồi dưỡng ra được một nam nhi, cùng bọn họ đánh chiến không ngừng, đâm thủng trái tim Ca Thư Ứng Long! Thân là nam nhi, cùng Dương gia huyết chiến sa trường, ngay cả thua chết, đao kiếm không hối hận, suốt kiếp không phụ!
Trái tim Trầm Phù Đồ chút nữa ngừng đập!
Quả nhiên là một trong những truyền thuyết bốn người đứng đầu, thiên hạ anh hùng không đối thủ, truyền thuyết vô địch, Ca Thư Ứng Long!
- Giết ngươi, không cần Dương gia không hối hận?
Đột nhiên lúc đó, trong trời đất vang lên một âm thanh khác, không giống Ca Thư Ứng Long hào phóng, tiếng của hắn lãnh khốc, tàn nhẫn, tràn ngập sát ý, đầm đìa máu huyết!
- Vũ Quân, rốt cục ngươi đã tới!
Ca Thư Ứng Long cười ha hả.
- Lão Ca Thư, trận chiến hôm này, ta đã chờ lâu lắm rồi!
Vũ Quân cười lạnh.
Thiên nột!
Bốn truyền thuyết của Cửu Châu: Ca Thư Vân Mông, Thích Già Phật Môn, Ngục Thủ Nam Lâm, Vũ Quân Trung Châu, hôm nay ở đây có đến hai người!
Một trận chiến đánh lén nho nhỏ, vậy mà dẫn tới hai người truyền thuyết???
Trầm Phù Đồ hoảng sợ quên cả thở, sau mấy giây rung động, hắn đem khinh công mạnh nhất ra chạy trối chết.
Hai người này nói rất đúng, cho dù chỉ là một chút linh khí bọn họ phóng ra, cũng đủ để đánh nát núi sống, đem Trầm Phù Đồ ép thành thịt vụn!
Đây là ?
Trầm Phù Đồ chợt thấy một chi tiêu kỵ tuần tra, bọn chúng đang đè lên một thiếu niên, đúng là… Trầm Côn!
Không biết Trầm Côn Cửu Châu chạy trốn thế nào, mà bị thành tù binh của quân địch, đã bị áp giải tới đây!
- Ca Thư Ứng Long, thiếu niên đầu bóng lưỡng kia là con của ta, cũng là đời sau của Dương gia! Tha cho hắn một mạng!
Trầm Phù Đồ thật sự không còn sức để cứu người, lớn tiếng hét lên, mấy chục vết thương trên người vì thế mà rỉ máu ra!
Tiếp đó chuyện tình không cần nói nhiều. Sau khi Ca Thư Ứng Long và Vũ Quân đại chiến, không ai biết bọn họ ai thắng ai bại, năm ngày sau hai người đều cùng lui binh. Mười ngày sau,Trầm Côn Cửu Châu được Ca Thư Ứng Long thả ra, mang theo cả danh nhơ tù binh…
Mẹ nó chứ!
Sau khi suy nghĩ lại cẩn thận, trong lòng Trầm Côn như có tảng đá đè nặng!
Trí nhớ của Trầm Côn Cửu Châu lưu lại phát tán ra, hắn dùng bộ mặt nghiêm túc hiếm khi thấy nói:
- Hai vị lão huynh, ta đã suy nghĩ rồi, có thể để cho ta gặp cha một lần không?
- Ngươi còn muốn thấy gia chủ sao?
Thanh Sơn tử sĩ gầm lên.
- Ta phải gặp người!
Hướng về chỗ sâu trong khe núi, Trầm Côn bỗng nhiên quỳ xuống:
- Trận chiến U Vân Châu, con trai bất hiếu, hại phụ thân trọng thương suýt chết, ít nhất… ta cũng muốn xin cha trị tội!
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 56 : Liều mạng chữa bệnh
Mừng 4vn trở lại
- Ngươi muốn lĩnh tội? Ha ha, xin lĩnh tội có tác dụng gì? Trầm Côn, ngươi biết gia chủ hiện tại ra sao không?
Thanh Sơn tử sĩ bỗng nhiên bật khóc, nhưng cũng không có ý định nhường đường cho Trầm Côn. Trầm Côn cắn chặt răng, lớn tiếng nói:
- Phụ thân, Trầm Côn bất hiếu, xin người trị tội!
Thanh âm chứa linh khí vũ tông, truyền khắp cả cốc!
- Câm miệng, không được kích động gia chủ!
Thanh Sơn tử sĩ biến sắc, bịt kín miệng Trầm Côn.
- Ta nói cũng không được hay sao?
Trầm Côn giãy.
- Ngươi biết cái gì? Vũ hồn của gia chủ chấn động, kiêng kị nhất là tiếng tranh cãi ầm ĩ…
Ồ !!
Thanh Sơn tử sĩ chưa kịp giải thích, thì trong cốc truyền ra tiếng rên không giống của nhân loại, khàn khan, chói tai, giống như hai tờ giấy ráp ma sát với nhau.
Phác…
Sau khi tiếng kêu vang lên, trong nơi sâu nhất của sơn cốc truyền đến tiếng động kỳ lạ, giống như va chạm xác thịt, giống như tiếng động khi ăn tết lấy bánh mật đánh vào nhau.
- Gia chủ?
- Nhanh, toàn bộ tử sĩ nhất phẩm vũ linh tâpj hợp, hội tụ linh khí giúp gia chủ kéo dài tính mạng!
- Trầm Côn, nếu gia chủ hôm nay có việc gì, chúng ta nhất định giết ngươi!
Thanh Sơn tử sĩ trừng mắt hung hăng nhìn Trầm Côn, xoay người chạy vào sơn cốc.
Nhất thời, ba trăm tử sĩ giống nhau như máy chạy đến, một trăm người dàn trận vây quanh sơn cốc, một trăm người canh giữ ở cửa động, còn lại tất cả ngồi xếp bằng trước cửa động, linh khí trên người tỏa ra bay vào trong động.
Trầm Côn ngây người.
Thương thế của Trầm Phù Đồ rốt cuộc là như thế nào, lại cần hơn một trăm người kéo dài tính mạng?
- Lão huynh, giờ không phải lúc tính toán, ta sẽ hỗ trợ, hãy nói cho ta biết phải làm như thế nào?
Trầm Côn nhanh chóng chạy tới cửa sơn động.
- Đứng lại!
Thanh Sơn tử sĩ lập tức xông tới:
- Trầm Côn, nếu ngươi còn tiếp tục quấy rầy gia chủ chữa thương thì đừng trách chúng ta không nể mặt!
- Các vị lão huynh, ta chỉ muốn giúp…
Trầm Côn muốn nói vài câu, nhưng mà đột nhiên hắn nhìn qua mấy người, thấy được tình hình trong động, kinh hãi không nói lên lời…
Đây là Trầm Phù Đồ??
Hắn, hắn còn là con người sao?
Trầm Côn đã hiểu được sự phẫn nộ của Thanh Sơn tử sĩ, cho dù là thân nhân của ai đi chăng nữa, nếu bị hại thành như vậy đều hận hung thủ đến tận xương!
Trong sơn động, Hắc Bá, thiết hòa thượng, Thanh Sơn đầu linh đứng thành hình tam giác, trong tay bọn họ mỗi người cầm hai đầu dây xích. Ổ khóa này chắc chắn hình thành từ linh khí băng hệ, lạnh lẽo đến tận xương, làm cho không khí trong động biến thành sương lạnh, mà đầu cuối của dây xích…
Một hình ảnh miễn cưỡng mới nhìn ra hình người, khửu tay, đầu gối, cổ, vòng eo, mỗi chỗ quan trọng trên cơ thể đều bị xiềng xích đâm thủng! Sáu đầu xích, ứng với sáu luồng hàn khí Huyền băng vạn năm, điên cuồng rót vào cơ thể hắn. Trong khi đó thiết hòa thượng vẫn điên cuồng hét lớn:
- Thanh Sơn tử sĩ, gia tăng số lượng hàn băng! Mụ nội nó, dùng mạng đánh cược đi, ai dám lưu thủ lão tửu lột da hắn!
- Rõ!
Một trăm Thanh Sơn tử sĩ rống to, bọn họ năm lấy một trăm sợi xích dưới đất dùng sức nắm, mũi nhọn ở đầu xích hung hăng đâm vào mỗi đốt xương của Trầm Phù Đồ!
- Thiết đại sư, hàn khí lạnh đến đây!
Một trăm Thanh Sơn tử sĩ điều động linh khí, một trăm dòng nước lạnh, theo một trăm sợi xích rót vào người Trầm Phù Đồ.
Hơn một trăm đạo hàn khí, hơn một trăm mũi nhọn, thân thể Trầm Phù Đồ nhanh chóng bị đông lại, đâm đến gần như nát vụn.
Phốc
Hoàn toàn chấn động, Trầm Côn bỗng nghe được tiếng động trầm đục cổ quái, liền tập trung nhìn vào…
Chỉ thấy sau khi hơn một trăm luồng hàn khí rót vào, thân thể Trầm Phù Đồ cứng ngắc lại, ngã xuống, nhưng mà trên người hắn cũng xuất hiện hơn chục nốt mủ to, nhìn rất chi dễ sợ, gồ lên dưới lỗ chân lông, thậm chí còn có ngọn lửa chạy từ đó ra, âm thanh đúng là từ những nốt mủ đó vọng lại.
Băng băng…
Các nốt mủ vỡ tan, liền hòa tan hà khí, chấn bay xiềng xích, hơn chục Thanh Sơn tử sĩ không khống chế được bị xiềng xích đánh trúng, liền hôn mê ngay lập tức.
Hắc bá cũng bị chấn bay khỏi huyệt động.
- Hắc bá, cha ta rốt cuộc bị tổn thương gì vậy?
Trầm Côn nâng hắc bá dậy.
- Đừng hỏi vội, mau tới hỗ trợ!
Hắc bá cầm lên một sợi xích, ném cho Trầm Côn:
- Làm giống như Thanh Sơn tử sĩ, đem xiềng xích cắm vào thân thể cha ngươi, bất kì đốt xương nào cũng được!
Trầm Côn liền đem sợi xích cắm vào đầu gối Trầm Phù Đồ, Hắc bá tiếp tục nói:
- Bây giờ đưa linh khí vào, linh khí thuộc tính gì cũng được, xiềng xích này làm bằng hàn băng, có thể chuyển hóa linh khí thành thương tổn băng hệ!
- Được!
Trầm Côn đưa linh khí vào, qua sự biến đổi của sợi xích, linh khí Hoàng Nguyên hạ đoạn của hắn không hề giữ lại biến thành hàn băng lạnh thấu xương, không khoan nhượng đem đầu gối của Trầm Phù Đồ đông cứng lại.
Vừa rồi hơn chục Thanh Sơn tử sĩ liên thủ, cũng không đạt được hiệu quả như vậy!
- Không hổ là thiên tài cực mạnh của Trầm gia!
Hắc bá không chuyển mắt nhìn Trầm Phù Đồ, cũng không để ý thấy cấp bậc của Trầm Côn đã là Hoàng Nguyên. Hắn lại ném cho Trầm Côn một sợi xích nữa:
- Còn thừa lực lượng sao? Có thì toàn lực phát động, đông cứng tay phải của cha ngươi! Ngoài ra Thanh Sơn tử sĩ cũng tới hỗ trợ đi!
Mấy chục sợi xích lại bắn ra…
Dưới sự cố gắng của mọi người, những nốt mủ nóng bỏng trên người Trầm Phù Đồ cũng bình ổn lại, cùng với lực lượng của hàn khí ngang nhau.
- Hô!
Hắc bá lau ồ hôi lạnh:
- Cửa ải này cuối cũng cũng qua! Mọi người tiếp tục kiên trì, dến khi mặt trời lạnh gia chủ có thể sống qua hôm nay!
Nói xong hắn yên lặng hồi phục linh khí…
- Hắc bá, bây giờ có thể nói không? Cha ta rốt cuộc bị thương ra sao?
Trầm Côn cũng nhẹ nhàng thở ra, tuy hắn không rõ mình đã làm gì, nhưng cũng nhìn ra là tạm thời Trầm Phù Đồ không gặp nguy hiểm gì nữa.
- Năm ngoái tại cuộc chiến U Vân Châu, ngươi bỏ cha chạy trối chết, làm gia chủ bị mấy vạn đại quân vây khốn! Tuy rằng gia chủ chạy được nhưng mà thân thể bị trọng thương, nhất là vũ hồn của hắn, không biết bị cái gì kích thích mà đã hơn một năm nay không thể khống chế được!
- Ngươi có thấy ngọn lửa xuất hiện trong thân thể không?
Hắc bá nói:
- Vũ hồn của cha ngươi, là hỏa hệ ‘Xích Địa Tiêu Thổ’! Trong thân thể hắn tỏa ra ngọn lửa, chính là do không khống chế được Xích Địa Tiêu Thổ, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng hắn tỏa ra!
Trầm Côn nghe thấy mà da đầu tê dại.
Khó trách phải dùng hơn một trăm hàn băng khóa để khống chế ngọn lửa, nguyên lai là nội tạng của Trầm Phù Đồ đã cháy!
Vũ hồn thật bá đạo, thật không ngờ lại tra tấn chủ nhân….
Từ từ
Vũ hồn???
Trầm Côn không phải là am hiểu nhất trị liệu vũ hồn sao?
- Hắc bá, chúng ta nhất định phải kiên trì ở đây đến tối sao? Không thể rời đi một lúc à?
Trầm Côn muốn tìm cơ hội rời đi, để sử dụng Linh Tự Chân Ngôn.
- Không được, thương thế của gia chủ, không thể chịu được một lát bỏ trị liệu!
Hắc Bá cười khổ nói:
- Thực ra cũng phải trách ta! Lúc đầu thương thế của gia chủ cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng khi ta nhìn thấy vũ hồn của Thiết hòa thượng khôi phục, liền muốn lợi dụng kinh nghiệm của hắn đến ổn định vũ hồn của gia chủ, nhưng mà ta không biết dùng sai biện pháp gì, làm cho Xích Địa Tiêu Thổ càng thêm điên cuồng…
[Chỉ với kinh nghiệm của Thiết hòa thượng, ngươi đã muốn chữa cho Trầm Phù Đồ?]
[ Phật tổ ơi, thầy thuốc như ngươi, nên nói là dũng cảm hay là nghé con không biết sợ, lang băm hại người đây?]
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 57 : Tầng thứ hai Hồn Kinh (1)
Mừng 4vn trở lại
Đây là vũ hồn của Trầm Phù Đồ sao?
Vừa mở hai mắt của Minh Vương, Trầm Côn kinh hãi lùi về sau một bước dài!
Trong thế giới linh hồn, trên người Trầm Phù Đồ có một con kỳ lân toàn thân màu đỏ đang nằm sấp, hắn híp tròng mắt liếc, tư thế cuồng ngạo, so với Pháp Tướng của Minh Vương có thể cao gấp đôi. Chỉ cần hơi giương mắt, vẩy và móng vung lên, hơi nghiêng đầu ngọn lửa bèn bùng lên, làm cả sơn cốc đều bốc cháy, bùng lên linh hồn chi hỏa!
Trầm Côn đứng trong ngọn lửa.
- Bất Động Minh Vương?
Thấy Pháp Tướng của Trầm Côn, hỏa Kỳ Lân nhíu mí mắt, nhưng cũng không có ý tứ nói chuyện.
- Ai ui, lão huynh nhận ra pháp tướng của ta? Như vậy cũng dễ nói chuyện!
Trầm Côn cười hì hì đi tới:
- Lão huynh, nghe nói tình hình của ngươi không tốt, có thể nói với ta một chút không? Tiểu đệ không có bổn sự khác, chỉ có pháp tướng Minh Vương này, là đệ nhất trị liệu vũ hồn! Hơn nữa chi phí trị liệu rất chi thấp!
- Chữa trị?
Hỏa Kỳ Lân cười lạnh lùng:
- Ta không bị bệnh, sao phải chữa trị?
- Ai nha, lão huynh, ngươi cũng đừng có giấu bệnh sợ thầy!
Trầm Côn vỗ vỗ móng vuốt Hỏa Kỳ Lân ra vẻ đồng tình:
- Ta cũng muốn xem thân thấy bệnh, nếu ngươi không có bệnh, vì sao lại…
- Bỏ cái tay của ngươi ra!
Hỏa Kỳ Lân đột nhiên đứng dậy, dùng móng vuốt đẩy Trầm Côn ra, trong miệng nó phun ra ngọn lửa gần như thiêu hủy hai tay Trầm Côn.
Theo như lực lượng trên thân Hỏa Kỳ Lân, nó giống như thực sự không có bệnh!
Tiếp tục nhìn kỹ các móng vuốt trên người nó…
Không sai, toàn thân trên dưới Hỏa Kỳ Lân hoàn toàn không có một vết thương, rõ ràng là thân thể khỏe mạnh, tinh thần tốt hơn vũ hồn gấp trăm lần!
- Ngươi thật sự không có bệnh?
Trầm Côn nhíu mày:
- Vậy ngươi có thể nói cho ta một chút không? Không bị bệnh sao ngươi lại tra tấn chủ nhân…
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Biến, lập tức cút ngay cho ta!
Hỏa Kỳ Lân có vẻ rất nóng nảy, hắn mạnh mẽ đẩy Trầm Côn, sau đó nhảy dựng lên, một ngọn lửa thật lớn bay về phía Trầm Côn:
- Ta không bệnh, không cần ngươi quan tâm! Còn dài dòng lão tử sẽ ăn đầu của ngươi, lột da ngươi, dùng xương của ngươi để xỉa răng!
- Lão huynh, ngươi bình tĩnh một chút được không?
Trầm Côn vội vàng trốn ngoài sơn động.
[Thật kỳ quái, Hỏa Kỳ Lân rõ ràng không bệnh, vì sao hắn muốn hành hạ chủ nhân?]
[Quá đáng nhất là bần tằng cũng từng gặp mấy vũ hồn, nhưng chưa từng gặp qua trường hợp này, từ đầu đến cuối không chừa một cơ hội để nói chuyện…]
[ Không nói chuyện, làm sao bần tăng giúp ngươi được?]
- Trầm Côn, Hỏa Kỳ Lân này không giống như bị bệnh!
Vương Kiêu hiện ra sau lưng Trầm Côn, thần sắc lãnh ngạo. ( lãnh ngạo: lãnh khốc, kiêu ngạo. Ở đây chữ ngạo đã được chữ lãnh làm chủ…anh em hiểu thế nào cũng được)
- Ta cũng nhìn ra, ngươi có thể xem hắn…
Trầm Côn chỉ Hỏa Kỳ Lân, nói một cách bất đắc dĩ:
- Mãnh liệt bá đạo, một chút đạo lý cũng không thèm để ý. Ai, bần tăng cho dù là phật tổ cũng không có biện pháp gì!
- Giao cho ta là được rồi!
Vương Kiêu đột nhiên đi về hướng Hỏa Kỳ Lân.
- Ngươi sao?
Trầm Côn chớp chớp mắt.
- Đối phó với địch nhân bá đạo, so với hắn càng phải bá đạo hơn!
Vương Kiêu cười lạnh lùng, khóe miệng cong lên vô cùng tàn nhẫn.
Hắn đi vào trong sợn động, ngoắc tay với Kỳ Lân, ngay khi Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ cúi đầu, muốn dùng lửa phun hắn…
- Muốn chết!
Vương Kiêu một tay nắm lấy một móng vuốt của Hỏa Kỳ Lân, một tay nắm vẩy trước ngực, thân hình xoay tròn, ném Hỏa Kỳ Lân lên.
Oanh!
Vương Kiêu quay càng lúc càng nhanh, đột nhiên vật ngã xuống, đem Hỏa Kỳ Lân ném trên mặt đất!
- Nghiệt súc, ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi nói cái đó, nghe rõ chưa?
Chân phải Vương Kiêu dẫm lên đầu Hỏa Kỳ Lân, gầm lên.
Hỏa Kỳ Lân gầm lên một tiếng muốn tránh thoát, nhưng mà Vương Kiêu đã vung nắm tay lên, đập mạnh một quyền vào lỗ tai của nó, bảy dòng máu tươi từ thất khiếu Hỏa Kỳ Lân phun ra…
- Ta đang hỏi ngươi đó, nghe rõ chưa?
Vương Kiêu lại hét lớn, hắn thấy Hỏa Kỳ Lân giương cổ không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng lần thứ ba vung nắm tay lên…
Oanh!
Liên tiếp bảy tám chục quyền, quyền nào cũng đánh vào lỗ tai, trên mặt Hỏa Kỳ Lân đầy máu tưới, cái đầu ngẩng cao bị đánh đến biến dạng!
- Nghe rõ chưa hả?
Vương Kiêu tức giận mắng:
- Ngươi không nói, không thừa nhận thất bại của chính mình, ngươi thì thượng cổ thần thú cái gì, vũ hồn anh hùng cái gì? Ngươi chính là kẻ hèn nhat! Loại hèn nhát như ngươi đánh chết thì thôi, đánh không chết sống cũng là sỉ nhục, là sỉ nhục lớn nhất của bộ tộc Kỳ Lân các ngươi!
- Ta không phải là sỉ nhục! Không phải! Ta chỉ là…
Dưới sự bức bách liên tục của Vương Kiêu, Hỏa Kỳ Lân cuối cùng cũng mở miệng!
- Chỉ là cái gì?
Vương Kiêu nở nụ cười.
- Dạ vâng, chỉ là ta không cam lòng!
Một khi đã mở miệng, liền không dừng lại được. Hỏa Kỳ Lân ngửa mặt lên trời than khóc, nước mắt như ngọn lửa chảy ra, nó quỳ vô lực trên mặt đất nói:
- Ta không cam lòng, ta không phục… Ngươi nói đúng, ta là kẻ hèn nhát! Ta vô dụng, ta là một phế vật vô dụng!
- Làm sao mà ngươi là phế vật? Nói mau!
Vương Kiêu cấp cho Trầm Côn một ánh mắt cười cười.
Như vậy cũng được?
Trầm Côn hai mắt sáng rực, vểnh tai nghe lén…
- Ta khi còn sống là Hỏa Kỳ Lân tam vị, thượng cổ yêu thú cấp yêu tôn…
Hỏa kỳ Lân vừa mở miệng, Trầm Côn kinh ngạc lè lưỡi. Yêu tôn, đây là tương đương với cảnh giới thứ tư, Hỗn Độn Võ Tôn, lực lực tuyệt cường!
Nếu hắn còn sống, ở thời đại này thì là bá chủ của đại lục, chí tôn của vạn yêu!
Trầm Côn dường như đã hiểu được tâm tình của Hỏa Kỳ Lân…
- Khi ta còn sống, cường đại biết bao, mạnh mẽ biết bao? Cho dù là ở thời Đông hải vạn yêu thành, cũng là cường giả hạng nhất nhì!
Hỏa Kỳ Lân nói nỗi khổ trong lòng:
- Nhưng mà sau khi ta chết, lại thành một vũ hồn của nhân loại nhỏ mọn… Làm một vũ hồn, ta cũng biết là ta không có kiên nhẫn, Kỳ Lân ta đây là một trong những tộc thú mạnh nhất, thế nhưng lại trở thành một vũ hồn của một tiểu Hoàng Nguyên vũ tông! Hoàng Nguyên vũ tông thì thấm vào đâu, so với một cái vẩy của ta năm đó còn kém hơn!
Từ khi trở thành vũ hồn của Trầm Phù Đồ, ta xuất chiến lần thứ một trăm hai mươi bảy, gặp đối thủ cực mạnh, nhưng mà cũng chỉ là Lục Nguyên vũ tông! Thế nhưng ta bị đánh bại ba mươi tám lần! Ba mươi tám lần đó! Bị một đám vốn không bằng mình đánh bại ba mươi tám lần, ngươi có biết mùi vị của nó không?
Hỏa Kỳ Lân lệ rơi đầy mặt:
- Nếu chỉ như vậy thì ta cũng biết, là do Trầm Phù Đồ thực lực không đủ, dù sao cũng là anh hùng khí thế, bại cũng đáng…
Hắn đột nhiên cúi đầu:
- Nhưng mà năm trước, Trầm Phù Đồ mang ta đi tham gia cuộc chiến U Vân Châu… Ngươi có biết trên chiến trường ta thấy gì không? Ta thấy tứ đại truyền thuyết đứng đầu hiện này, Ca Thư Ứng Long! Vũ hồn của Ca Thư Ứng Long, không ngờ lại là Cửu Thiên Cuồng Long…năm đó đã từng bị ta đánh bại!!!
- Cửu Thiên Cuồng Long thì là gì? Chỉ là bại tướng dưới tay ta năm đó mà thôi, hiện tại hắn theo một chủ nhân cường đại, lại dẫm lên đầu của ta!
- Trầm Côn, ngươi tận mắt thấy Ca Thư Ứng Long thả Trầm Phù Đồ, ngươi cũng thấy trong thế giới linh hồn, Cửu Thiên Cuồng Long cười nhạo ta như thế nào chứ? Hắn mắng ta: ‘gió mưa xoay vần, Hỏa Kỳ Lân ngươi cũng có ngày hôm nay a! Hào khí năm nào của ngươi đâu? Hỏa Kỳ Lân, trăm năm sau, ngàn năm sau, ngươi vĩnh viễn không bằng ta, chỉ là một vũ hồn cấp vũ tông nhỏ nhoi thôi!’
Hỏa Kỳ Lân phẫn nộ điên cuồng hét lên:
- Nếu chỉ như vậy, con mẹ nó ta cũng chịu được! Nhưng ta không thể … dễ dàng bỏ qua, là Cửu Thiên Cuồng Long lại thắng cấp! Ta là một vũ hồn cấp vũ tông, hắn lại là chiến hồn cấp võ tôn… Ngoại trừ mười chiến hồn võ tôn đứng đầu ra, ta chưa gặp qua vũ hồn nào cường đại như hắn!
- Vì cái gì?
- Cùng là thượng cổ dị thú giống nhau, vì cái gì hắn có thể thăng cấp, ta lại không thể? Sinh ra là anh hùng, sau khi chết ta cũng muốn làm vũ hồn mạnh nhất, nhất định làm vũ hồn cường đại nhất!
Hỏa Kỳ Lân chua sót thở dài:
- Ta muốn thăng cấp, muốn thăng cấp phát điên, nhưng mà Trầm Phù Đồ quá yếu, với tư chất của hắn, đến khi chết ta cũng không thể trở thành vũ hồn giống Cửu Thiên Cuồng Long…
- Cho nên ngươi phát điên, mỗi ngày đều ép bách chủ nhân?
Vương Kiêu hỏi.
Hỏa Kỳ Lân gật đầu:
- Đúng vậy, ta mỗi ngày đều dùng linh hồn chi hỏa dày vò Trầm Phù Đồ, ta không phải muốn hại hắn, ta chỉ muốn hắn thăng cấp nhanh một chút, sau đó giúp đỡ ta, để ta cũng thăng cấp! Ta không muốn bị bất cứ vũ hồn nào dẫm dưới chân, ta không muốn bị Cửu Thiên Cuồng Long cười nhạo!
- Vậy thì ngươi có thể bỏ cha ta mà đi tìm một chủ nhân mạnh hơn mà!
Trầm Côn nói một câu, rất phù hợp với tình hình thực tế.
- Đồ khốn, bỏ chủ mà đi, ngươi cho Hỏa Kỳ Lân ta là cái gì?
Hỏa Kỳ Lân tức giận mắng.
Trầm Côn thè lưỡi, hắn đã hiểu được hoàn toàn ‘bệnh tình’ của Hỏa Kỳ Lân.
Một câu, tính háo thắng của Hỏa Kỳ Lân quá mạnh, không thể chấp nhận được sự nhỏ yếu của mình, chỉ cần thăng cấp là có thể làm hắn thỏa mãn.
Thế nhưng thăng cấp….
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Tây
Vũ Toái Hư Không
Tác Giả: Du Tạc Bao Tử
Dịch giả: Tiểu Tây
Nguồn: 4vn.eu
Chương 58 : Tầng thứ hai Hồn Kinh (2)
Mừng 4vn trở lại
[Bần tăng có bản lĩnh để làm Hỏa Kỳ Lân thăng cấp không?]
[Linh Tự Chân Ngôn có hai tác dụng, thứ nhất là ổn định vũ hồn, hai là giúp người khác có được vũ hồn. Làm thế nào để vũ hồn có thể thăng cấp đây?]
[Nói như vậy bần tăng không có cách nào trị bệnh cho Hỏa Kỳ Lân sao?]
Không đúng!
Trầm Côn bỗng nhiên phát hiện một chuyện vô cùng quỷ dị, tuyệt đối là chuyện tuyệt vời!
Tính toán thời gian, Trầm Côn và Hỏa Kỳ Lân nói chuyện đã dùng hơn mười giây, Vương Kiêu kích động Hỏa Kỳ Lân cũng hơn ba mươi giây. Cuối cùng Hỏa Kỳ Lân nói ra tâm tình của hắn, ít nhất cũng hơn hai mươi giây…
Hạn chế một phút đồng hồ của pháp tướng, đã quá lâu rồi!
Nhưng mà pháp tướng của Trầm Côn vẫn chưa biến mất?
Chẳng lẽ…
Hồn kinh của Trầm Côn cũng đã thăng cấp!
Lần trước sau khi tụ linh thăng cấp Hoàng Nguyên vũ tông, Trầm Côn vẫn chưa từng sử dụng lực lượng của Hồn Kinh, thế nên không biết Hồn Kinh đã có biến hóa.
- Trầm Côn, đã qua một phút, tại sao ta vẫn có thể thấy ngươi?
Vương Kiêu cũng đã phát hiện ra sự khác thường.
- Để ta suy nghĩ một chút…
Trầm Côn vuốt cái đầu bóng lưỡng nghĩ ngợi. Không còn gì nghi ngờ nữa, thời gian hạn chế của Hồn Kinh đã kéo dài, lực lượng đã gia tăng rồi…
Mấu chốt là, sau khi trở nên mạnh mẽ, Hồn Kinh có tác dụng gì? Có năng lực gì mới không?
Trầm Côn nghĩ đến đau cả đầu, khi còn ở Thiếu Lâm tự, hắn nghĩ lão tăng quét rác bị bệnh thần kinh, không lưu tâm đến nội dung của Hồn Kinh. Cho tới bây giờ, hắn mới học xong tầng thứ nhất Linh Tự Chân Ngôn, nhưng mà tầng thứ hai, tầng thứ ba…Phật tổ ạ, bần tăng tại sao không nghĩ tới?
Mẹ nó chứ!
Bần tăng nhất định nhớ!
Trầm Côn tự vả miệng mình một cái, ngồi xổm xuống, liều mạng nghĩ…
Đúng rồi, có chút ấn tượng, Hồn Kinh chín tầng, tầng thứ nhất là Linh, tầng thứ hai tên là Tiêu.
Tiêu tự chân ngôn, chính là Kim Cương luân ấn, cùng với ba lời chú của Minh Vương…
Hơn nữa sư phụ đã từng giải thích qua, tiêu tự chân ngôn, có thể gia tăng tuổi thọ và tinh lực, có quan hệ tới sinh mệnh lực…
Sinh mệnh lực???
Trong lòng Trầm Côn chợt nảy lên, nếu nói tiêu tự chân ngôn dùng để cường hóa sinh mệnh lực, nếu dùng trên vũ hồn…vũ hồn là linh hồn, tăng sinh mệnh lực của vũ hồn, không phải là làm mạnh lên sinh mệnh lực của vũ hồn sao, cũng là tăng mạnh lực lượng của vũ hồn?
Tiêu tự chân ngôn, dùng để thăng cấp vũ hồn?
- Hắc hắc, phát tài, phát tài rồi…
Trầm Côn thể hiện ra nụ cười vỉa hè đê tiện của mình:
- Ta hiểu rồi, minh bạch rồi! Tiêu tự chân ngôn, chính là dùng để giúp vũ hồn thăng cấp!
- Hỏa huynh, cúi xuống, để ta thử một chút!
Trầm Côn không thể đợi thêm nữa.
- Ngươi muốn thử cái gì?
Hỏa Kỳ Lân tò mò không hiểu gì.
- Đợi lát nữa nói sau, ta còn có thể hại ngươi sao?
Miệng Trầm Côn đọc theo lời chú của Minh Vương, cùng lúc đó hai tay khép lại, mười ngón tay đối lập nhau, hai ngón trỏ đặt dưới ngón giữa, đúng là hình ảnh của kim cương luân ấn.
- Nam vô ngã phật, hang tam thế yết ma hội…
Bất động Minh Vương pháp tướng chỉ có hai cánh tay, cầm hai pháp khí của đạo sĩ, theo lời chú mà Trầm Côn nhớ, pháp tướng của hắn thay đổi, tràn ngập vẻ hùng vĩ, sau đầu sinh ra hai đầu Minh Vương, sau lưng mọc ra sáu cánh tay, cầm trong tay pháp khí của đạo sĩ…
Niệm kinh xong, Trầm Côn biến thành ba đầu tám tay, thân hình Minh Vương so với Hỏa Kỳ Lân to lớn hơn rất nhiều!
- Hỏa Kỳ Lân, nhận lực lượng của ta!
Trầm Côn đem Hồn Kinh phát huy đến cực hạn, tám cánh tay giơ lên cao, tám phápkhi cũng chỉ ấn đường của Hỏa Kỳ Lân. Ngay tức khắc, tám Đạo Phật chỉ từ pháp khí bay ra, xoay trên đầu Trầm Côn một vòng, sau đó chui vào cơ thể của Hỏa Kỳ Lân.
Nhất thời, thân hình Hỏa Kỳ Lân biến lớn thêm, cái sừng trên đầu cũng dài hơn một thước, vảy và ngọn lửa của nó vốn màu hồng, nhưng khi thân hình biến hóa cũng dần biến thành màu đỏ nhạt, rồi màu đỏ, rồi màu trắng xanh!
- Hống!
Hỏa Kỳ Lân lại rít gào, không phải là bi phẫn khi mới gặp, cũng không phải là vui sướng, mà là tiếng gầm của lực lượng, tiếng gầm phát tiết!
Trầm Côn cuối cùng đã làm gì với cơ thể ta? Vì sao cơ thể ta gần như nổ tung, gần như không thể khống chế sức mạnh bùng nổ?
Còn có ngọn lửa của Kỳ Lân ta!
Màu trắng xanh, màu sắng sáng chói, ngọn lửa màu xanh này giống với tam vị chân hỏa của ta năm đó!
Cảm giác lực lượng vô cùng mạnh mẽ, cả tam vị chân hỏa, hai thứ cùng một chỗ, không phải là cảnh giới võ tôn ta luôn khao khát sao?
- Tam vị, Hỏa Kỳ Lân!
Hỏa Kỳ Lân không nhịn được ngửa đầu hô to điên cuồng, ngọn lửa xanh trắng trên người nó tràn ra, nháy mắt thiêu đốt cả sơn cốc, sau đó bắn lên trên trời, bao trùm cả mặt đất, ngọn lửa vô biên, bao gồm lực lượng vô hạn!
- Ta, ta thật sự đã thăng cấp?
Sau khi thử nghiệm, ngơ ngác nhìn ngọn lửa mình tạo ra, Hỏa Kỳ Lân không nói ra lời.
- Nói cha ta biết, ta bây giờ là cấp bậc gì??
Nó đột nhiên rống lên với Vương Kiêu.
…
Vũ hồn: Xích Địa Bách Lý!
Năng lực thứ nhất: tăng mạnh công kích hệ hỏa, tăng nhiều ít quyết định bởi cấp bậc của võ giả!
Năng lực thứ hai: tăng thêm phòng ngự hỏa hệ, Thiên Giới thần hỏa, Địa Phủ âm hỏa, Nhân Gian phàm hỏa đều không thể gây thương tổn cho võ giả!
Năng lực ba: tự nhiên có được Hỏa Khống khu vực, trong phạm vi mười bước, có thể tạo ra lửa, ngăn cản võ giả khác!
Biến hóa: có thể tấn cấp lên cấp truyền thuyết Xích Địa Thiên Lý, cũng có thể thoái hóa thành vũ tôn cấp Xích Địa Tiêu Thổ!
…
Vương Kiêu lạnh lùng nói ra cấp bậc hiện tại của Hỏa Kỳ Lân.
- Ta… ta đã là vũ hồn cấp Võ Tôn sao?
Thân thể Hỏa Kỳ Lân cứng ngắc lại, nhìn Vương Kiêu như muốn chứng thực lại.
- Với khả năng quan sát của Vương Kiêu ta còn có thể giả sao?
Vương Kiêu hừ lạnh.
- Ta thật sự đã là cấp võ tôn?
Hỏa Kỳ Lân vặn vẹo đầu, nhìn Trầm Côn với vẻ mong mỏi.
- Lão huynh, ngươi không tin thực lực của ta, không tin ánh mắt của Vương Kiêu, chả lẽ ngươi cũng không tin lửa của mình?
Hai tay Trầm Côn mở ra, sau lưng bùng lên ngọn lửa màu xanh đầy trời:
- Nhìn đi, ngọn lửa này còn có thể giả được sao? Chúc mừng lão huynh!
- Ta thăng cấp, ta thật sự thăng cấp, ha ha ha!
Hỏa Kỳ Lân điên cuồng vừa cười vừa khóc!
Tiêu tự chân ngôn của Trầm Côn quả nhiên có tác dụng!
Trầm Côn cũng nở nụ cười…
Hỏa Kỳ Lân có thể thăng cấp, vậy Vương Kiêu….?
- Vương lão huynh!
Không thèm để ý tới Hỏa Kỳ Lân đang hưng phấn, Trầm Côn lôi Vương Kiêu đến một bên:
- Ngươi thấy không? Ta có khả năng giúp cho vũ hồn thăng cấp! Nhanh, nhanh ngồi xuống, nhân lúc pháp tướng còn, ta cũng giúp ngươi thăng cấp!
- Không cần cố sức làm gì!
Vương Kiêu cười cười.
- Vì sao?
- Bởi vì vũ hồn thăng cấp, có hai tình huống…
Vương Kiêu nói rất tỉ mỉ:
- Tình huống thứ nhất, cũng giống như Hỏa Kỳ Lân, nó khi còn sống là yêu thú cảnh giới thứ tư, nhưng mà sau khi chết lại trở thành vũ hồn cảnh giới thứ ba…loại này không giữ lại toàn bộ lực lượng khi còn sống, gọi là ‘ Bất hoàn thể Vũ Hồn’. Đối với vũ hồn bất hoàn thể, Hồn Kinh của ngươi chỉ có thể giúp hắn tiến hóa thành hoàn thể, cũng chính là phát huy ra toàn bộ lực lượng khi còn sống!
Trầm Côn gật đầu:
- Vậy còn tình huống thứ hai thì sao?
- Tình huống thứ hai, gọi là Hoàn thể Vũ Hồn, chính là bảo lưu toàn bộ lực lượng khi còn sống, không phải là vũ hồn vô ích!
Vương Kiêu chỉ vào ngực mình:
- Ta chính là hoàn thể vũ hồn! Đối với Hoàn thể vũ hồn, nếu ngươi tăng thêm linh hồn lực, không chỉ không giúp thăng cấp, thậm chí còn có thể làm linh hồn vỡ nát, hại chết bọn họ!
- Tóm lại một câu, năng lực mới của ngươi chỉ có thể dùng trên Bất hoàn thể vũ hồn, đối với Hoàn thể vũ hồn không có tác dụng gì!