Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #56  
Old 05-06-2008, 01:59 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 56:Tỵ Há»a DÆ°á»›i Hầm Mật


DÆ°Æ¡ng Tiêu vá»›i Thiên Chính chá» ngÆ°á»i của sáu đại môn phái Ä‘i khá»i, Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh nói:
- Toàn thể giáo chúng của Minh giáo với Bạch Mi giáo xin cảm tạ Trương đại hiệp đã hộ giá cứu mạng.
Hai ngÆ°á»i vừa nói xong đã thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u quỳ xuống lạy Vô Kỵ.
Thấy má»i ngÆ°á»i lạy nhÆ° vậy Vô Kỵ cuống cả chân tay, không biết xá»­ trí ra sao. Huống hồ trong những ngÆ°á»i đó còn có ông ngoại và cậu mình nên Vô Kỵ cÅ©ng vá»™i quỳ xuống đáp lá»…. NgỠđâu khi chàng vừa quì xuống vết thÆ°Æ¡ng ở trÆ°á»›c ngá»±c lại rách lá»›n ra.
Chàng hộc luôn mấy búng máu tươi và chết giấc tức thì.
Tiểu Siêu vội chạy lại đỡ chàng.
Hai giáo chúng của Minh giáo chÆ°a bị thÆ°Æ¡ng đã vá»™i khiêng má»™t cái giÆ°á»ng vải tá»›i và đặt chàng năm lên.
Dương Tiêu thấy vậy cau mày lại và nói:
- Mau đỡ Trương đại hiệp vào trong phòng ta để tịnh dưỡng. Phải để cho đại hiệp tịnh dưỡng mấy ngày, trong những ngày đó không ai được vào kinh động đại hiệp cả.
Hai tên giáo chúng vâng lá»i, khiêng Vô Kỵ vào phòng DÆ°Æ¡ng Tiêu ngay.
Tiểu Siêu liá»n theo sau. Khi Bất Hối Ä‘i qua mặt, nàng đã lạnh lùng nói:
- Tiểu Siêu, mi làm bộ khéo thật, ta đã nghi ngỠlâu rôi nhưng có ngỠđâu một con nhỠxấu xí như ma lem lại là một mỹ nhân xinh đẹp thế này.
Tiểu Siêu vẫn cúi đầu đi. Nàng đi tới đâu, tiếng xích vang lên tới đó.
Trong mấy ngày đó, Giáo chúng của Minh giáo bận cứu chữa cho những ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng, nên Quang Minh Ãỉnh nhá»™n nhịp vô cùng.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u quan tâm đến vết thÆ°Æ¡ng của Vô Kỵ.
Vô Kỵ đã luyện thành Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công, tuy nhát kiếm của Chu Chỉ Nhược đâm vào rất sâu, khiến chàng bị thÆ°Æ¡ng rất nặng. NhÆ°ng chàng chỉ cần tịnh dưỡng trong bảy tám ngày, vết thÆ°Æ¡ng đó đã lành lặn liá»n.
Thiên Chính, DÆ°Æ¡ng Tiêu, Nhất Tiếu và Nói Không Ãược, các ngÆ°á»i Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng và cÅ©ng phải nằm trên giÆ°á»ng vải, nhÆ°ng ngày nào cÅ©ng bắt ngÆ°á»i khiêng há» vào thăm nom Vô Kỵ. Há» thấy Vô Kỵ lành mạnh chóng nhÆ° vậy, ai nấy Ä‘á»u tá» vẻ hân hoan vô cùng .
Sáng hôm thứ sáu, Vô Kỵ đã ngồi dậy được.
Tối hôm đó DÆ°Æ¡ng Tiêu vá»›i Nhất Tiếu lại vào trong phòng Vô Kỵ để há»i thăm.
Vừa thấy mặt hai ngÆ°á»i, Vô Kỵ đã lên tiếng há»i:
- Sau khi bị đánh trúng Nhất âm chỉ tá»›i giá», mấy ngày hôm nay hai vị có thấy gì khác không?. Thì ra DÆ°Æ¡ng Tiêu và Nhất Tiếu thấy vết thÆ°Æ¡ng của mình càng trầm trá»ng thêm, nhÆ°ng sợ Vô Kỵ bận tâm đến, nên cả hai Ä‘á»u giấu chàng và đồng thanh đáp:
- ThÆ°a đại hiệp, anh em chúng tôi đã đỡ nhiá»u.
Vô Kỵ thấy mặt hai ngÆ°á»i phủ đầy hắc khí, lá»i nói rất yếu, nên chàng vá»™i nói tiếp:
- Tôi đã khá»i được sáu bảy phần rồi, bây giá» tôi có thể chữa cho hai vị được.
DÆ°Æ¡ng Tiêu vá»™i đỡ lá»i:
- Không, không! Trương đại hiệp cứ để mặc anh em chúng tôi, chỠkhi nào quý thể lành mạnh hẳn, đại hiệp hãy cứu chữa cho anh em chúng tôi cũng chưa muộn. Lúc này đại hiệp dùng sức quá sớm, nhỡ vết thương đau lại thì anh em chúng tôi yên lòng sao được.
Nhất Tiếu xen lá»i nói:
- Chữa sớm và chữa muộn cũng vậy, chậm vài ngày cũng không sao, cần nhất Trương đại hiệp phải tịnh dưỡng cho quý thể được an khang đã.
Vô Kỵ đáp:
- Năm xÆ°a, nghÄ©a phụ của tôi đồng vai vế vá»›i hai vị, nhÆ° vậy hai vị là bá» trên của tôi. Nếu hai vị còn gá»i cháu là đại hiệp nhÆ° thế nữa, cháu nhất định không chịu nhận lá»i đâu.
DÆ°Æ¡ng Tiêu mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
- Sau này chúng tôi Ä‘á»u là thuá»™c hạ của ngài, trÆ°á»›c mặt ngài chúng tôi cÅ©ng không dám ngồi nhÆ° thế này. Vậy đâu dám nói bá» trên vá»›i bá» dÆ°á»›i.
Vô Kỵ ngạc nhiên há»i:
- Dương bá bá nói gì thế?
Nhất Tiếu đáp:
- Thưa Trương đại hiệp, trách nhiệm của Giáo chủ của Minh giáo nặng nỠlắm, ngoài đại hiệp ra không ai có thể đảm đương nổi chức vị ấy.
Vô Kỵ vội xua tay, lắc đầu và nói:
- Quý vị chớ nên làm như vậy .
Ãang lúc ấy, bá»—ng nghe thấy đằng phía Ãông có những tiếng còi vá»ng tá»›i.
Trên Quang Minh Ãỉnh há»… có việc gì khẩn cấp là thổi còi báo Ä‘á»™ng nhÆ° vậy.
Dương Tiêu với Nhất Tiếu ngạc nhiên nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ sáu đại môn phái không phục thua lại quay trở lại chăng? Hai ngÆ°á»i Ä‘á»u là cao thủ hạng nhất, tuy nghe thấy có tiếng báo Ä‘á»™ng nhÆ° vậy, cả hai Ä‘á»u thản nhiên, mặt không biến sắc chút nào.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Hôm qua đại hiệp uống nhâm sâm có thấy dễ chịu hơn không?
Tiểu Siêu, mi vào trong phòng thuốc, lấy thêm nhân sâm để ta sắc cho đại hiệp uống.
Lúc ấy phía Tây và phía Ãông cÅ©ng có tiếng còi báo Ä‘á»™ng nổi lên.
Vô Kỵ vá»™i há»i:
- Có phải ngoại địch đến tấn công không?
Nhất Tiếu đáp:
- Bổn giáo vá»›i Bạch Mi giáo còn có nhiá»u hảo thủ canh phòng, TrÆ°Æ¡ng đại hiệp khá»i ngại, chắc có mấy tên giặc đến quấy nhiá»…u đây.
Một lát sau tiếng còi lại nổi lên ở giữa lưng chừng núi, Kẻ địch đến nhanh như vậy, hiển nhiên không phải là giặc cỠrồi.
DÆ°Æ¡ng Tiêu vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Ãể tôi ra xem sao, Nhất Tiếu huynh cứ ở đây tiếp đại hiệp, chẳng lẽ Minh giáo đê hèn đến ná»—i ai ai cÅ©ng có thể đến hà hiếp hay sao?

Tuy y bị thÆ°Æ¡ng đến cá»­ Ä‘á»™ng cÅ©ng thấy khó, mà lá»i nói vẫn đầy hào khí.
Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
- Phái Thiếu Lâm và phái Võ Ãang là danh môn chính phái không khi nào lại không nghÄ© đến tín nghÄ©a, mà quay trở lại báo thù nhÆ° vậy có lẽ những kẻ tá»›i đây Ä‘a số là những quân gian ác tàn nhẫn. Hiện giá» những tay cao thủ trên Quang Minh Ãỉnh Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng nặng cả. Bảy tám ngày qua chÆ°a ai lành mạnh hết. NhÆ° vậy bất cứ kẻ địch mạnh hay yếu, chúng ta Ä‘á»u không có cách nào chống đỡ lại được. Nếu miá»…n cưỡng ra chiến đấu, sẽ bị địch giết hết mà thôi. Chàng vừa nghÄ© tá»›i đó, đã thấy bên ngoài có tiếng chân nhá»™n nhịp.
Má»™t ngÆ°á»i liá»n chạy vào, mặt dính đầy máu, trên ngá»±c còn có má»™t thanh Ä‘ao cắm vào. NgÆ°á»i ná» vừa chạy vào vừa lá»›n tiếng nói:
- Kẻ địch ở mặt tấn công tới, tất cả anh em chống đỡ không lại.
Nhất Tiếu vá»™i há»i:
- Kẻ địch nào thế? NgÆ°á»i ná» chỉ ra cá»­a phòng, Ä‘ang định nói, những y đã ngã gục xuống chết liá»n.
Má»i ngÆ°á»i lại thấy bên ngoài tiếng còi báo Ä‘á»™ng kêu vang khắp nÆ¡i. Chắc tình thế cấp bách lăm. Ãá»™t nhiên có hai ngÆ°á»i chạy vào trong phòng.
DÆ°Æ¡ng Tiêu nhận ra ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c là Chưởng kỳ phó sứ của Hồng Thủy Kỳ tay phải của y đã bị chém gãy, sắc mặt nhợt nhạt nhÆ° xác chết.
NgÆ°á»i Ä‘i sau cÅ©ng mình mẩy đẫm những máu, ngÆ°á»i Chưởng kỳ phó sứ ấy, tuy bị thÆ°Æ¡ng nặng, nhÆ°ng vẫn cố trấn tÄ©nh, khẽ cúi chào và bẩm rằng:
- ThÆ°a TrÆ°Æ¡ng đại hiệp, DÆ°Æ¡ng tả sứ, DÆ° Pháp VÆ°Æ¡ng, kẻ địch tấn công lên núi là các nhân vật của Cá»± Kình bang, Hải Sa phái và Thần Quyá»n môn .
DÆ°Æ¡ng Tiêu trợn ngược đôi lông mày lên, dùng giá»ng mÅ©i kêu "hừ" má»™t tiếng rồi nói tiếp:
- Những yêu ma tiểu xú ấy cũng dám bắt nạt tới tận cửa như vậy à?
Chưởng kỳ phó sứ nói tiếp:
- Lãnh tụ của chúng là những Phiên tăng Tây Vá»±c, tên nào tên nấy võ nghệ cao cÆ°á»ng lắm, Tên Phiên tăng lãnh đầu, tay cầm á»· Thiên bảo kiếm .
Bá»n Vô Kỵ ba ngÆ°á»i, nghe thấy bốn chữ á»· Thiên bảo kiếm, đồng thanh kêu "ủa" má»™t tiếng. DÆ°Æ¡ng Tiêu lại há»i:
- Có phải Ỷ Thiên bảo kiếm thật không? Ngươi đã trông thấy rõ chưa?
NgÆ°á»i phó sứ đáp:
- ThÆ°a ba vị, có chú em há» VÆ°Æ¡ng đứng cạnh tiểu nhân cầm bó Ä‘uốc, tiểu nhân đã thấy rõ phiên tăng ấy đã chém gãy con đáo quá»· đầu vá»›i cánh tay phải của tiểu nhân. Tiểu nhân còn trông thấy trên lÆ°á»i kiếm của y có khắc hai chữ á»· Thiên rõ ràng, nhÆ° vậy chắc là kiếm thá»±c chứ không phải là kiếm giả đâu.
Y nói tá»›i đây, Lãnh Thiêm, Thiết Qua đạo nhân, TrÆ°Æ¡ng Xung, Bành Doanh Ngá»c, Nói Không Ãược và Chu Ãiên, NgÅ© Tảng Nhân Ä‘á»u lần lượt được ngÆ°á»i khiêng vào, Chu Ãiên hÆ¡i thở hồng há»™c la lá»›n:
- Bá»n Cái Bang đã liên kết vá»›i Tam Môn bang, Mao SÆ¡n bang, thừa cÆ¡ đến đây tấn công chúng ta. Ta, Chu Ãiên còn má»™t hÆ¡i thở cÅ©ng phải thí mạng vá»›i chúng...

Y chưa nói dứt, Thiên Chính và Dã Vương, hai cha con tay chống gậy đi vào trong phòng. Thiên Chính vừa vào tới nơi đã vội nói:
- Cháu Vô Kỵ, hãy nằm yên. Khốn nạn thật, NgÅ© Phụng Ãao vá»›i Ãoạn Há»—n ThÆ°Æ¡ng, hai tiểu môn phái ấy cÅ©ng đòi lên vây đánh chúng ta, thá»±c chúng không biết lượng sức chút nào. DÆ°Æ¡ng Tiêu nghe nói nghÄ© thầm:
- Lần này những môn phái to nhá» tá»›i vây đánh Quang Minh Ãỉnh không phải số ít. Bá»±c mình là chúng ta Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng cả. Trong các ngÆ°á»i của Minh giáo, DÆ°Æ¡ng Tiêu là ngÆ°á»i địa vị lá»›n nhất, Thiên Chính là Giáo chủ của Bạch Minh giáo. Bành Doanh Ngá»c là ngÆ°á»i mÆ°u trí nhất, cả ba ngÆ°á»i ấy bình sinh gặp không biết bao nhiêu trận phong ba bão táp, nhÆ°ng phen nào há» cÅ©ng nghÄ© ra được cách đối phó mà chuyển nguy thành bình yên ngay. NhÆ°ng cục thế bây giỠđã Ä‘i tá»›i chá»— không sao giải quyết rôi. Vì ai cÅ©ng Ä‘á»u bị thÆ°Æ¡ng nặng mà kẻ địch vây đánh lại đông đảo nhÆ° vậy. Bây giá» chỉ còn cách là thúc thủ chá» chết thôi.
Lúc ấy, ngÆ°á»i nào cÅ©ng mặc nhiên coi Vô Kỵ nhÆ° giáo chủ chính thức vậy. Không hẹn mà nên, ai nấy Ä‘á»u nhìn vào mặt Vô Kỵ, mong chàng nghÄ© ra được kế gì để giải mối nguy này. Vô Kỵ suy nghÄ© má»™t hồi, chàng tá»± biết võ công của mình tuy cao siêu hÆ¡n DÆ°Æ¡ng Tiêu, Nhất Tiếu các ngÆ°á»i thất, những nói đến kiến thức và mÆ°u kế thì những cao thủ kia giá»i hÆ¡n mình nhiá»u. HỠđã không có cách gì thì mình nghÄ© ra được cách nào hoàn hảo để cứu các ngÆ°á»i thoát nguy nữa?
Chàng Ä‘ang suy tính, bá»—ng sá»±c nghÄ© ra má»™t kế, liá»n buá»™t miệng nói:
- Chi bằng chúng ta hãy tạm vào trong Ä‘Æ°á»ng hầm bí mật ẩn núp, chÆ°a chắc kẻ địch đã phát giác được Ä‘Æ°á»ng hầm đó. Mà dù chúng có phát giác được Ä‘i chăng nữa, chÆ°a chắc chúng đã vào được.Chàng nhận thấy chỉ có phÆ°Æ¡ng pháp ấy là hoàn hảo hÆ¡n hết, nên chàng nói xong, vẻ mặt phấn khởi vô cùng. Không ngá» những ngÆ°á»i kia nghe chàng nói nhÆ° vậy, chỉ ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn nhau, hình nhÆ° há» cho phÆ°Æ¡ng pháp đó không thể nào thi hành được vậy. Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Ãại trượng phu chá»› nên câu nệ những chuyện nhá» nhặt, chúng ta hãy tạm gác vào trong đó trốn tránh, chá» vết thÆ°Æ¡ng lành mạnh xong, rồi hãy ra quyết chiến má»™t phen sống chết vá»›i kẻ địch. NhÆ° vậy vẫn chÆ°a phải là mất hết oai phong mà.

Dương Tiêu đáp:
- Kế của Trương đại hiệp tuyệt diệu.
Nói xong, y quay đầu lại bảo Tiểu Siêu rằng:
- Mi hãy đỡ đại hiệp vào trong Ä‘Æ°á»ng hầm trÆ°á»›c.
Vô Kỵ lại nói:
- Tất cả cùng vào một thể.
Dương Tiêu lại tiếp:
- Ãại hiệp vào trÆ°á»›c, chúng tôi sẽ vào sau.
Vô Kỵ thấy DÆ°Æ¡ng Tiêu nói nhÆ° vậy, biết há» không chịu vào Ä‘Æ°á»ng hầm.
Sở dĩ y nói như thế, chỉ muốn một mình mình vào núp trong đó thôi, nên chàng lại lớn tiếng nói tiếp:
- Các vị tiá»n bối, Vô Kỵ tôi tuy không phải là ngÆ°á»i trong quý giáo, nhÆ°ng đã cùng quý giáo chịu qua má»™t trận hoạn nạn, nhÆ° vậy có thể nói chúng ta là sinh tá»­ chi giao, chẳng lẽ riêng mình tôi tham sống sợ chết, bá» quý vị ở đây mà má»™t mình Ä‘ i trốn tránh hay sao?

Dương Tiêu lại nói:
- TrÆ°Æ¡ng đại hiệp chÆ°a hiểu rõ Ä‘iá»u này, theo luật lệ của Minh giáo chúng tôi, thì con Ä‘Æ°á»ng hầm trên Quang Minh Ãỉnh này, chỉ có má»™t mình giáo chủ được ra vào, nếu ai trái lệnh phải mang tá»™i chết. Ãại hiệp vá»›i Tiểu Siêu không phải là ngÆ°á»i trong bổn giáo nên không bị hạn chế và phải giữ đúng quy luật ấy. Lúc ấy tiếng hò reo chém giết đã ở bốn mặt tám phÆ°Æ¡ng văng vẳng vá»ng tá»›i, nhÆ°ng vì Ä‘Æ°á»ng lên Quang Minh Ãỉnh rất khó Ä‘i, địa thế lại hiểm trở, nÆ¡i nào cÅ©ng có rào sắt để chống giữ, tuy Minh giáo địch không nổi thế công mãnh liệt ấy, những những kẻ tấn công muốn lên được ngay Quang Minh Ãỉnh cÅ©ng không phải là chuyện dá»…. Vì vậy chúng cứ tiến má»™t bÆ°á»›c và Ä‘i đến đâu, kêu la hò reo tá»›i đó. Thấy kẻ địch sắp tấn công tá»›i nÆ¡i, Vô Kỵ liá»n nghÄ© thầm:
- Nếu không vào ngay trong Ä‘Æ°á»ng hầm ẩn tránh, chỉ má»™t tiếng đồng hồ nữa là cùng, ngÆ°á»i của Minh giáo sẽ bị hy sinh hết.
NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n nói:
- Chẳng lẽ luật cấm vào Ä‘Æ°á»ng hầm ấy không sao thay đổi được Æ°?
DÆ°Æ¡ng Tiêu mặt rầu rÄ©, lắc đầu mấy cái, Bành Doanh Ngá»c bá»—ng lên tiếng:
- Quý vị hãy nghe tôi nói má»™t lá»i: TrÆ°Æ¡ng đại hiệp là ngÆ°á»i võ công cái thế, nghÄ©a bạc vân thiên có Æ¡n rất lá»›n vá»›i bổn giáo nên tôi Ä‘á» nghị chúng ta bầu TrÆ°Æ¡ng đại hiệp làm giáo chủ Ä‘á»i thứ ba mÆ°Æ¡i tÆ° của bổn giáo. Nếu giáo chủ ra lệnh bảo tất cả má»i ngÆ°á»i vào trong Ä‘Æ°á»ng hầm trốn tránh, khi đó thì không còn vấn Ä‘á» vi phạm luật lệ của bổn giáo nữa.
DÆ°Æ¡ng Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu Ä‘á»u có ý định này, nên khi nghe Bành hòa thượng Ä‘á» nghị, ai nấy Ä‘á»u vá»— tay tán thành.
Vô Kỵ vội xua tay đáp:
- Tiểu tá»­ tuổi trẻ, há»c thức ít, không có tài gì hết thì đảm nhiệm trá»ng trách ấy sao đặng? HÆ¡n nữa năm xÆ°a Thái sÆ° phụ tôi là TrÆ°Æ¡ng chân nhân luôn luôn dạy bảo đừng có gia nhập Minh giáo, tôi đã nhận lá»i rồi, nên nay tôi đành phải phụ lòng tốt của quý vị, mong quý vị hiểu cho!
Thiên Chính vá»™i đỡ lá»i:
- Ông ngoại bảo cháu gia nhập Minh giáo, dù ông ngoại không bằng Thái sÆ° phụ của cháu Ä‘i nữa, nhÆ°ng cÅ©ng có thể nói ngÆ°á»i tám lạng kẻ ná»­a cân. Vở cháu nên coi lá»i nói của Thái sÆ° phụ cháu vá»›i ta nhÆ° chÆ°a ai nói gì vá»›i cháu cả. NhÆ° thế quyá»n gia nhập Minh giáo hay không là tuỳ cháu quyết định lấy!
Hân Dã VÆ°Æ¡ng xen lá»i nói:
- Bây giá» lại thêm má»™t ngÆ°á»i cậu đây, nhÆ° vậy cân lạng của bên này vẫn nặng hÆ¡n bên Thái sÆ° phụ của cháu. Cổ nhân thÆ°á»ng nói: "Thấy cậu nhÆ° thấy mẹ". Mẹ cháu đã mất, bây giá» cháu nên coi lá»i nói của cậu nhÆ° là lá»i nói của mẹ cháu.
Vô Kỵ nghe thấy ông ngoại và cậu nói nhÆ° thế, không biết trả lá»i ra sao, chàng suy nghÄ© giây lát rồi lại nói tiếp:
- Năm xÆ°a, DÆ°Æ¡ng giáo chủ có để lại má»™t tá» di thÆ°, tôi đã kiếm ra được ở trong Ä‘Æ°á»ng hầm, định chá» quý vị lành mạnh má»›i Ä‘Æ°a quý vị xem. Theo di mệnh của DÆ°Æ¡ng giáo chủ thì nghÄ©a phụ tôi là Kim Mao SÆ° VÆ°Æ¡ng Tạ Tốn tạm quyá»n giáo chủ trÆ°á»›c.

Nói xong, chàng móc túi lấy lá thư ra đưa cho Dương Tiêu. Bành hoà thượng coi rồi nói tiếp:
- ThÆ°a TrÆ°Æ¡ng đại hiệp! Gặp lúc đại biến, là má»™t trượng phu không nên câu nệ tiểu tiết quá. Tạ SÆ° VÆ°Æ¡ng không có mặt ở đây, má»i đại hiệp theo lá»i trối trăng của DÆ°Æ¡ng giáo chủ mà tạm quyá»n ngôi giáo chủ trÆ°á»›c.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đồng thanh:
- Lá»i nói của hoà thượng rất phải.
Vô Kỵ thấy má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tán thành liá»n nghÄ© thầm:
- Lúc này, việc cứu ngÆ°á»i quan trá»ng nhất. Những việc khác xếp sang bên, hoặc chá» tá»›i khi thoát khá»i tai nạn này rồi hẳn bàn tán lại sau.
NghÄ© Ä‘oạn chàng liá»n lá»›n tiếng nói:
- Quý vị đã có lòng nhÆ° vậy, nếu tiểu tá»­ không nhận, ngÆ°á»i có tá»™i lá»›n của Minh giáo. Tiểu tá»­ xin tạm nhiếp chánh vai giáo chủ của Minh giáo để tránh khá»i tai ách ngày hôm nay trÆ°á»›c. Thoát nạn rồi mong quý vị bầu má»™t ngÆ°á»i tài đức khác!
Thấy chàng nhận lá»i, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hoan hô. Tuy há» thấy kẻ địch đã đánh tá»›i nÆ¡i, tai hoạ ở ngay trÆ°á»›c mắt, ai nấy Ä‘á»u vui vẻ và sung sÆ°á»›ng vô cùng.
Từ khi DÆ°Æ¡ng Phá Thiên bị chết má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t, Minh giáo không có ai trông nom thống lÄ©nh, vì vậy các bá»™ hạ tàn sát lẫn nhau, chia năm xẻ bảy, không ai chịu phục tòng ai hết. CÅ©ng có má»™t số nhá» tác oai tác quái nữa, vì vậy tôn giáo lá»›n nhất giang hồ này ngày càng suy đồi. Ngày hôm nay, má»i ngÆ°á»i nhận thấy đã có giáo chủ má»›i, giáo phái của mình sẽ được phục hÆ°ng nên hầu hết má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u phấn khởi.
Tất cả giáo chúng của Minh giáo Ä‘á»u quỳ xuống vái lạy Vô Kỵ, Thiên Chính vá»›i Dã VÆ°Æ¡ng tuy là ngÆ°á»i chí thân của chàng cÅ©ng phải quỳ xuống vái lạy nhÆ° má»i ngÆ°á»i hết.
Vô Kỵ vội nói:
- Má»i quý vị hãy đứng dậy. DÆ°Æ¡ng tả sứ hãy truyá»n lệnh há»™ tôi, bảo tất cả ngÆ°á»i của Minh giáo Ä‘á»u rút lui vào trong Ä‘Æ°á»ng hầm hết. Chỉ sai Liệt Há»a Kỳ phóng hoả để cản trở địch thôi. Ãốt hết cả nhà cá»­a trwn Quang Minh Ãỉnh này.
Dương Tiêu vội đáp:
- Xin tuân lệnh giáo chủ.
Nói xong, y liá»n ra bảo Hồng Thủy , Liệt Há»a hai kỳ Ä‘oạn hậu. Còn các ngÆ°á»i khác Ä‘á»u rút lui vào trong hầm bí mật hết. Minh giáo là chủ, Bạch Mi giáo là khách, nên chàng ra lệnh cho Bạch Mi giáo rút lui trÆ°á»›c. Tiếp theo đó đến Nhuệ Kim, Cá»± Má»™c, Hậu thổ ba kỳ rồi má»›i đến các thành viên trên Quang Minh Ãỉnh và NgÅ© tảng nhân lần lượt chui vào trong hầm. Sau cùng Vô Kỵ vá»›i DÆ°Æ¡ng Tiêu má»›i chui nốt vào, rồi đến các ngÆ°á»i của Hồng Thủy Kỳ cÅ©ng theo vào nốt.
Lúc ấy hai phía Ãông, Tây ngá»n lá»­a bốc lên chá»c trá»i.
Trận lá»­a càng cháy càng mạnh. Các bá»™ hạ của Liệt Há»a Kỳ tay cầm ống phun thụt những dầu đã vào các nÆ¡i chÆ°a cháy. Lá»­a gặp dầu đá là bén ngay nên ngá»n lá»­a càng cháy càng lá»›n rá»™ng dần ra.
NgÆ°á»i đến tấn công của các môn phái tuy nhiá»u thật, nhÆ°ng chúng sợ lá»­a nên không dám tá»›i gần. Tuy vậy, chúng vẫn vây chặt bốn bên, không để cho ngÆ°á»i của Minh giáo chạy thoát. Các bá»™ hạ của Liệt Há»a Kỳ ung dung lui vào trong hầm bí mật rồi má»›i đóng kín cá»­a hầm lại. Không bao lâu các nhà cá»­a ở trên mặt hầm sập đổ hết, vì vậy cá»­a hầm đã bị lấp kín, nên ngÆ°á»i của các môn phái không biết các ngÆ°á»i của Minh giáo đã rút lui bằng Ä‘Æ°á»ng nào cả.

Trận cháy đó, cháy trá»n hai ngày hai đêm mà vẫn chÆ°a tắt.
Quang Minh Ãỉnh là Tổng Ãàn của Minh giáo. Giáo chúng của Minh giáo đã cây dá»±ng lên cách đây đã hÆ¡n má»™t trăm năm . Trên đó có tất cả mấy trăm căn nhà và sảnh Ä‘Æ°á»ng, vừa đồ sá»™vừa lịch sá»± mà nay đã tiêu thổ hết.
Những kẻ địch chá» cho lá»­a gần tắt má»i vào trong đống lá»­a tìm kiếm, nhÆ°ng chúng tìm mãi cÅ©ng không thấy má»™t xác chết nào của ngÆ°á»i trong Minh giáo cả, chỉ có thấy má»™t số ngÆ°á»i đã bị chết trận bị cháy Ä‘en thui thôi.
Bá»n chúng lại tưởng giáo chúng của Minh giáo thà chết chá»› không chịu đầu hàng đành bị thiêu mà chết hết cả, chúng cÅ©ng tưởng bá»n DÆ°Æ¡ng Tiêu và Nhất Tiếu cÅ©ng Ä‘á»u chung số phận mà bị chết cháy hết cả rồi.
Tiểu Siêu tay cầm bản đồ, dẫn má»i ngÆ°á»i vào trong các thạch thất, má»—i nhóm ngÆ°á»i ở má»™t phòng. Lúc đó má»i ngÆ°á»i đã ở dÆ°á»›i đất rất sâu nên không thấy nóng.

Ãem đủ lÆ°Æ¡ng thá»±c và nÆ°á»›c uống, các giáo chúng của Minh giáo, dù có ẩn núp trong hầm đôi ba thang cÅ©ng không há» lo sợ bị chết đói hoặc chết khát. Tuy ở dÆ°á»›i hầm, giáo chúng của Minh giáo và Bạch Min giáo Ä‘á»u biết giữ trật tá»± nên không có má»™t tiếng Ä‘á»™ng nào phát ra hết.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u biết Ä‘Æ°á»ng hầm này là ná»i Thánh Ãịa, xÆ°a nay không há» cho má»™t ngÆ°á»i nào vào hết. Nay nhá» Æ¡n đức của Tân Giáo chủ má»›i được vào ẩn núp trong đó. Vì thế ai nấy Ä‘á»u ngồi yên, không dám chạy Ä‘i chạy lại. Các nhân vật thủ lãnh nhÆ° bá»n DÆ°Æ¡ng Tiêu Ä‘á»u tụ tập ở bên cạnh di hài của DÆ°Æ¡ng Phá Thiên và nghe Vô Kỵ kể lại câu chuyện đã qua, Vô Kỵ kể xong, liá»n Ä‘Æ°a tấm da dê có ghi võ công tâm pháp cho DÆ°Æ¡ng Tiêu, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Tiêu không dám nhận, vái chào và nói:
- Di thÆ° của DÆ°Æ¡ng tiá»n giáo chủ viết rõ: "Càn Khôn Ãại Nã Di Tâm Pháp hãy tạm giao cho Tạ Tốn giữ, sau này bầu được giáo chủ má»›i, má»›i được giáo cho giáo chủ ấy". Vậy bài Tâm Pháp này phải do tân giáo chủ giữ má»›i đúng.
Sau đó má»i ngÆ°á»i cÅ©ng xem di thÆ° của DÆ°Æ¡ng Phá Thiên, ai nấy Ä‘á»u thở dài và nói:
- Không ngá» DÆ°Æ¡ng giáo chủ thần dÅ©ng Ä‘a trí nhÆ° thế mà chỉ vì tình vợ chồng để cho đến ná»—i tẩu hoả nhập ma mà chết. Nếu chúng ta sá»›m Ä‘á»c được thÆ° thì ngày nay Ä‘ âu đến ná»—i bị thất bại nhÆ° thế này.

Má»i ngÆ°á»i nghÄ© tá»›i mấy ngÆ°á»i bạn bị chết má»™t cách thảm thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy và mình phải chui xuống dÆ°á»›i hầm mà ẩn núp má»™t cách nhục nhã nhÆ° thế này, ai nấy Ä‘á»u nghiến răng mím môi và lá»›n tiếng mắng chá»­i Thành Khôn hoài.
Dương Tiêu lại nói:
- Tuy Thành Khôn là sÆ° đệ của DÆ°Æ¡ng giáo chủ và sÆ° phụ của Kim Mao SÆ° VÆ°Æ¡ng thá»±c, nhÆ°ng chúng ta chÆ°a được gặp mặt y bao giá», đủ thấy y là ngÆ°á»i Ä‘a mÆ°u lắm kế nhÆ° thế nào, chÆ°a có ai ngá» trong mấy chục năm nay, y đã định tâm lật đổ Minh giáo.
Chu Ãiên xen lá»i nói:
- DÆ°Æ¡ng tả sứ, Vi Bức VÆ°Æ¡ng hai vị Ä‘á»u bị Thành Khôn lừa dối mà không hay biết gì hết. NhÆ° vậy cÅ©ng có thể bảo hai vị bất tài.Ãáng lẽ y còn định nhiếc móc cả Hân Thiên Chính, nhÆ°ng vì nể mặt vị giáo chủ má»›i nên y vừa định nói nữa lại thôi.
DÆ°Æ¡ng Tiêu mặt Ä‘á» bừng vá»™i đỡ lá»i:
- CÅ©ng may lÆ°á»›i trá»i lồng lá»™ng nên ác tặc Thành Không má»›i bị Dã VÆ°Æ¡ng huynh đánh chết.

Tân Nhiên, Chưởng Kỳ Sứ của Liệt Há»a Kỳ hậm há»±c nói:
- Nhưng ác tặc Thành Khôn chết như vậy là số của y vẫn còn hên, đáng lẽ với tội ác của y phải đem ra mà tùng xẻo mới xứng đáng.
Má»i ngÆ°á»i bàn tán má»™t hồi rồi má»›i ngồi yên luyện ná»™i công để cứu thÆ°Æ¡ng.
Má»i ngÆ°á»i ở trong Ä‘Æ°á»ng hầm được bảy tám ngày, vết thÆ°Æ¡ng của Vô Kỵ đã khá»i được chín phần, trên ngá»±c của chàng đã kết thành má»™t vết sẹo dài chừng hÆ¡n tấc.

Chàng đã lành mạnh liá»n cứu chữa cho má»i ngÆ°á»i.
Tuy trong hầm thiếu thuốc men, nhÆ°ng môn châm cứu và thần công của chàng cÅ©ng có thể cứu khá»i được má»i ngÆ°á»i.
Thoạt tiên má»i ngÆ°á»i chỉ biết vị giáo chủ thiếu niên này rất giá»i vá» võ thuật thôi, chứ có ngỠđâu chàng lại còn biết rõ vá» y lý nữa.
Lại qua vài ngày nữa, Vô Kỵ đã hoàn toàn lành mạnh, chàng liá»n vận Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công để xua Ä‘uổi hàn Ä‘á»™c của Nhất âm chỉ ở trong ngÆ°á»i của DÆ°Æ¡ng Tiêu, Nhất Tiếu, Bất Hối và NgÅ© tảng nhân ra.
Trong ba ngày liá»n, ná»™i thÆ°Æ¡ng của các ngÆ°á»i đó Ä‘á»u đã khá»i hết.
Ai nấy Ä‘á»u hăng hái muốn ra khá»i Ä‘Æ°á»ng hầm để phản công lại kẻ địch.
Vô Kỵ khuyên bảo:
- Tuy nội thương của các vị đã lành mạnh rồi, nhưng nội công chưa khôi phục, vậy xin quý vị hãy nhẫn nại vài ngày nữa, chỠcho nội lực thật dồi dào rồi hãy trở ra đối địch với kẻ thù cũng chưa muộn.
Ai nấy Ä‘á»u nghe theo lá»i của Vô Kỵ, luyện tập ná»™i công và võ công luôn mấy ngày liá»n.
Còn những bộ hạ thì lo mài dao mài kiếm cho thật sắc bén.
Từ khi sáu Ãại môn phái vây đánh Quang Minh Ãỉnh cho tá»›i giá», các giáo phái của Minh giáo Ä‘á»u bị đánh má»™t cách hết sức nhục nhã, nên ai nấy Ä‘á»u hết sức phẫn uất.
Ãêm đó, DÆ°Æ¡ng Tiêu ngồi cạnh Vô Kỵ, Ä‘em hết quy củ của Minh giáo, thế lá»±c của các nÆ¡i chi đàn, tài ba và tính nết của các nhân vật quan trá»ng trong Minh giáo ra nhất nhất bẩm rõ hết cho Vô Kỵ hay.
Ãúng lúc ấy, hai ngÆ°á»i nghe thấy tiếng xiá»ng xích kêu loong koong.
Thì ra Tiểu Siêu đã bÆ°ng hai chén nÆ°á»›c vào cho hai ngÆ°á»i uống.

Vô Kỵ sá»±c nghÄ© ra má»™t việc, liá»n nói:
- DÆ°Æ¡ng tả sứ, gần đây cô gái này không có má»™t lá»—i lầm gì hết, vậy tôi muốn Tả sứ mở khoá xiá»ng xích cho nàng ngay.
Dương Tiêu đáp:
- Giáo chủ có lệnh, chúng tôi đâu dám không tuân theo.
Nói xong, y liá»n gá»i Bất Hối và bảo rằng:
- Bất Hối! Giáo chủ đã xin phép cho Tiểu Siêu. Con mau mở khoá cho nó đi.
Bất Hối đáp:
- Con để chìa khoá ở hộc tủ trong phòng của con, lúc xuống đây vì quá hấp tấp nên con không có đem theo.
Vô Kỵ lại nói:
- Ãiá»u đó không sao, vì chìa khoá bằng sắt, chắc không bị lá»­a thiêu rụi đâu.
DÆ°Æ¡ng Tiêu chá» con gái mình vá»›i Tiểu Siêu Ä‘i ra khá»i phòng má»›i khẽ nói tiếp vá»›i Vô Kỵ:
- Thưa giáo chủ! Con nhỠTiểu Siêu tuy nhỠtuổi thật, nhưng tính nết nó kỳ dị lắm. Vậy xin giáo chủ hãy đỠphòng nó cho cẩn thận.
Vô Kỵ vá»™i há»i:
- Lai lịch của cô bé ấy ra sao?. Ná»­a năm trÆ°á»›c, tôi vá»›i Bất Hối xuống núi du ngoạn thấy nó Ä‘ang ngồi vuốt ve hai cái xác mà khóc giữa bãi sa mạc. Cha con tôi tiến lên há»i, nó bảo hai cái xác chết đó là cha mẹ nó. Gia đình nó bị quan phủ ở Trung Nguyên khép tá»™i và đày ải tá»›i Tây Vá»±c. Mấy hôm trÆ°á»›c đây, cha mẹ nó và nó chịu không nổi quân Mông Cổ hà hiếp má»›i đào tẩu tá»›i đây. Cha mẹ nó bị thÆ°Æ¡ng nặng nên đã cùng chết hết. Tôi thấy nó còn nhá» nhÆ° thế mà tá»™i nghiệp. Tuy nó rất xấu xí, nhÆ°ng lá»i ăn lẽ nói của nó cÅ©ng không đến ná»—i ngu xuẩn lắm. Thế rồi tôi chôn há»™ cha mẹ nó, rồi giữ nó ở lại để hầu hạ Bất Hối.
Vô Kỵ gật đầu mấy cái và nghĩ thầm:
- Thế ra cha mẹ Tiểu Siêu đã chết hết, số kiếp của nàng cũng tội nghiệp thật, không khác gì ta cả.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Chúng tôi Ä‘em Tiểu Siêu vá» trên Quang Minh Ãỉnh. Má»™t hôm tôi dạy võ Bất Hối, nó đứng cạnh xem. NgỠđâu lúc tôi giải thích các phÆ°Æ¡ng vị của sáu mÆ°Æ¡i bốn quẻ, Bất Hối chÆ°a hiểu thấu mà mắt của Tiểu Siêu đã ngó vào chá»— phÆ°Æ¡ng vị đó liá»n.
Vô Kỵ xen lá»i nói:
- Có lẽ nàng thông minh hÆ¡n em Bất Hối nên nàng má»›i hiểu thấu trÆ°á»›c cÅ©ng nên. Thoạt tiên tôi cÅ©ng nghÄ© nhÆ° vậy, trong lòng có vẻ mừng thầm, nhÆ°ng tôi nghÄ© lại liá»n nghi ngá» ngay. Tôi liá»n cố ý nói mấy câu khẩu quyết thật khó mà xÆ°a nay chÆ°a há» dạy qua Bất Hối bao giá», và tôi còn nói sai phÆ°Æ¡ng vị nữa, tôi liá»n thấy nó cau mày lại, hình nhÆ° nó đã phát giác ra được sá»± lầm lá»—i của tôi. Từ đó trở Ä‘i tôi liá»n để ý biết con bé này thế nào cÅ©ng đã được cao nhân truyá»n thụ võ công của nó rất cao siêu. Nó có võ công tá»™t bá»±c nhÆ° thế mà chịu lên trên Quang Minh Ãỉnh này làm con sen, con đòi nhÆ° vậy, chắc là nó phải có mục đích gì ám muá»™i cÅ©ng nên. Hoặc giả cha mẹ của nàng tinh thông dịch lý, nàng đã được há»c há»i của gia truyá»n cÅ©ng chÆ°a biết chừng? Xong giáo chủ nên rõ, dịch kinh của nhà văn khác hẳn dịch kinh trong võ công. Nếu tài há»c nó do cha mẹ nó truyá»n thụ cho thì cha mẹ nó phải là tay cao thủ bậc nhất trong võ lâm.
Lúc ấy tôi lẳng lặng không nói gì hết. Vài ngày sau tôi má»›i há»i lai lịch và thân thế của cha mẹ nó. Nó chối cãi luôn mồm và không chịu để lá»™ qua má»™t chút lai lịch gì hết. Lúc ấy tôi cÅ©ng không nổi giận, chỉ dặn bảo Bất Hối hãy ngấm ngầm để ý đến nó thôi. Lại má»™t hôm tôi kể má»™t câu chuyện rất buồn cÆ°á»i, Bất Hối ha hả cất tiếng cÆ°á»i, nó đứng cạnh đó cÅ©ng không sao nhịn được, liá»n há mồm cÆ°á»i theo. Lúc ấy nó đứng ở phía sau tôi và Bất Hối, nó tưởng cha con tôi không nhìn thấy nụ cÆ°á»i của nó, ngỠđâu Bất Hối Ä‘ang cầm má»™t thanh kiếm mà thành kiếm đó bóng nhoáng nhÆ° gÆ°Æ¡ng vậy nên đã trông thấy rõ nụ cÆ°á»i của nó không phải là má»™t con bé xấu xí nhÆ° tôi đã từng lầm tưởng, mặt nó còn xinh đẹp hÆ¡n Bất Hối là khác, tá»›i khi tôi quay đầu lại nhìn thì lại thấy nó bá»—ng dÆ°ng méo mó và xấu xí y nhÆ° lúc trÆ°á»›c vậy. Vô Kỵ mỉm cÆ°á»i và nói:
- Suốt ngày giả bộ xấu xí như thế, quả thật không phải là một chuyện dễ.
Nói Ä‘oạn chàng liá»n nghÄ©:

DÆ°Æ¡ng Tiêu là má»™t ngÆ°á»i Ä‘a mÆ°u lắm kế nhÆ° thế, Tiểu Siêu ít tuổi nhÆ° vậy thì làm sao mà qua mặt được y? Tất nhiên là nàng không thể giấu diếm mãi được.
Dương Tiêu lại nói tiếp:
- NhÆ°ng tôi vẫn không nói ra vá»™i, chỠđến tối hôm đó đêm khuya canh vắng, tôi lẳng lặng vào trong phòng của Bất Hối để xem Ä‘á»™ng tịnh ra sao. Tôi thấy nó vừa ở trong phòng của Bất Hối Ä‘i ra, Ä‘i thẳng vá» những căn phòng ở phía Ãông để tìm kiếm má»™t cái gì đó mà tôi không được rõ. Cứ thấy nó Ä‘i vào từng phòng má»™t và đến từng chá»— hẻo lánh để tìm kiếm, sau tôi không nhịn được liá»n tiến lên há»i nó tìm cái gì và tra há»i nó xem ai đã sai nó lên Quang Minh Ãỉnh này để dò xét nhÆ° vậy? Không ngá» nó rất bình tÄ©nh trả lá»i tôi rằng:
- Không ai phái tôi cả chỉ vì lòng hiếu kỳ nên tôi cứ muốn đi đây đi đó như thế mà thôi .
Tha hồ tôi dá»a nạt hay dụ dá»— thế nào nó cÅ©ng không chịu tiết lá»™ ná»­a câu, tôi lại giam nó vào má»™t nÆ¡i để cho nó nhịn đối bảy ngày bảy đêm. Sắp chết đối đến nÆ¡i mà nó cÅ©ng không chịu nói gì cả. Sau cùng tôi má»›i phải làm ra má»™t bá»™ xiá»ng xích để xích nó lại để nó Ä‘i tá»›i đâu cÅ©ng có tiếng kêu tá»›i đó. NhÆ° vậy nó không còn có thể ngấm ngầm giết hại Bất Hối được!
ThÆ°a giáo chủ! Tôi dám chắc con nhá» này là do kẻ địch phái đến dò xét. Tôi căn cứ vào nó tinh thông các môn vị của Bát Quái, tôi e rằng nếu không phải là ngÆ°á»i phía Võ Ãang thì nó cÅ©ng là ngÆ°á»i của phái Nga Mi. NhÆ°ng vá»›i má»™t con bé nho nhá» nhÆ° thế cÅ©ng chả làm nên được cái trò trống gì. Thấy nó hầu hạ giáo chủ tận tâm nhÆ° vậy và giáo chủ đã cÆ° xá»­ vá»›i nó má»™t cách từ bi nhÆ° thế, đó cÅ©ng là do số nó may mắn lắm!
Vô Kỵ đứng dậy vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Chúng ta bị giam trong hầm này bấy nhiêu ngày, bây giỠcũng nên đi ra ngoài cho nó dãn chân dãn tay!
DÆ°Æ¡ng Tiêu nghe nói cả mừng vá»™i há»i:
- Ra ngay bây giỠhay sao, thưa giáo chủ?
- Những ngÆ°á»i nào chÆ°a lành mạnh hẳn, không nên ra tay đấu vá»›i kẻ địch vá»™i! Hồng Má»™c và Cá»± Má»™c, hai vị Chưởng kỳ sứ chÆ°a khá»i hẳn không nên tham chiến vá»™i! Còn các ngÆ°á»i có thể theo tôi đối địch được.
DÆ°Æ¡ng Tiêu vá»™i ra truyá»n lệnh, trong hầm ai nấy nghe tin Ä‘á»u mừng rỡ làm ồn cả dÆ°á»›i Ä‘Æ°á»ng hầm.
Vô Kỵ vận thần công đẩy cánh cá»­a lá»›n ra, má»™t mình ra ngoài trÆ°á»›c, chàng chá» má»i ngÆ°á»i ra hết lại đóng cánh cá»­a đá lại nhÆ° trÆ°á»›c.
Nhan Bồn Trưởng kỳ sứ của Hậu Thổ Kỳ là đại lá»±c sÄ© số má»™t của Minh giáo. Y thấy Vô Kỵ đẩy cánh cá»­a nhẹ nhàng nhÆ° vậy, cÅ©ng đẩy thá»­ xem, nhÆ°ng đã ra hết dức đẩy mà cánh cá»­a vẫn đứng yên, y liá»n thè lưỡi lắc đầu không dám đẩy nữa nên càng phục vị giáo chủ trẻ tuổi này thêm.
Má»i ngÆ°á»i ra khá»i Ä‘Æ°á»ng hầm sợ kẻ địch hay biết, ai ai cÅ©ng yên lặng đến tiếng ho cÅ©ng không nghe thấy nốt.
Vô Kỵ đứng trên má»™t tảng đá lá»›n, bên dÆ°á»›i là ngÆ°á»i của Bạch Mi giáo, Minh giáo.
NgÆ°á»i của Bạch Mi giáo đứng ở phía Tây, ngÆ°á»i của Minh giáo đứng ở phía Ãông.
HỠđứng xếp thành hàng rất trật tá»±, dÆ°á»›i ánh sáng trăng trông rất hùng dÅ©ng. Tuy trận đấu vừa rồi há» bị thÆ°Æ¡ng và chết rất nhiá»u, những ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy tinh thần Ä‘á»u phấn chấn. Thanh Dá»±c Bức VÆ°Æ¡ng Vi Nhất Tiếu vá»›i NgÅ© tảng nhân đứng sau lÆ°ng Vô Kỵ để bảo vệ giáo chủ.
Ai nấy Ä‘á»u nghiêm nghị đợi chá» Vô Kỵ ra lệnh.
Vô Kỵ từ từ nói:
- Kẻ địch đến tấn công trong địa của bổn giáo, tuy chúng ra muốn ngừng tay mà không được. NhÆ°ng tôi không muốn tàn sát nhiá»u nếu bất đắc dÄ© lắm, các vị má»›i nên ra tay giết địch thôi. Hân giáo chủ của Bạch Mi giáo, Ä‘em giáo chúng tấn công từ phía Tây, NgÅ© Hành Kỳ do Chưởng kỳ của Cá»± Má»™c Kỳ thống lãnh, tấn công từ phía Ãông, DÆ°Æ¡ng tả sứ thống lãnh ngÆ°á»i của bốn cá»­a Thiên, Ãịa, Phong, Lôi tấn công từ phía Bắc. NgÅ© tảng nhân tấn công từ phía Nam, Bức VÆ°á»›ng vá»›i bổn nhân ở giữa Ä‘iá»u Ä‘á»™ng và tiếp ứng.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u vái chào tuân lệnh nhÆ°ng không có má»™t tiếng Ä‘á»™ng và tiếng nói nào hết.
Vô Kỵ giơ tay lên phẩy một cái và khẽ nói:
- Chúng ta Ä‘i thôi. Má»i ngÆ°á»i chia thành bốn Ä‘á»™i, từ bốn phía bao vây Quang Minh Ãỉnh.
Vô Kỵ nói với Nhất Tiếu rằng:
- Tôi vá»›i Bức VÆ°Æ¡ng Ä‘i phía Ä‘Æ°á»ng hầm lên đánh má»™t trận bất ngá», cho chúng hết Ä‘Æ°á»ng chống đỡ.
Nhất Tiếu cả mừng đáp:
- Kế này hay lắm. Hai ngÆ°á»i quay lại lối cá»­a hầm ở phòng nàng Bất Hối.
Hai ngÆ°á»i ra khá»i hầm thấy trên mặt đất đầy những gạch và ngói vụn, mùi hôi khét xông lên mÅ©i.
Trong kẻ địch cÅ©ng có rất nhiá»u tay hảo thủ, lúc ấy ngÆ°á»i của Minh giáo cách chúng còn xa nhÆ°ng chúng đã phát giác rồi kêu la om sòm, cảnh cáo lẫn nhau.
Vô Kỵ vá»›i Nhất Tiếu nhìn nhau cÆ°á»i và nghÄ© thầm:
- Bá»n này kêu la om sòm nhÆ° vậy, không cần phải ra tay đấu cÅ©ng biết mình thắng rồi. Hai ngÆ°á»i ẩn sau má»™t bức tÆ°á»ng đổ.
Dưới ánh sáng trăng, Vô Kỵ và Nhất Tiếu chỉ thấy những bóng đen chạy đi chạy lại.
Thoáng lát hai ngÆ°á»i đã thấy Nói Không Ãược vá»›i Chu Ãiên sát cánh nhau ở phía Nam tấn công tá»›i, xông vào trong đám Ä‘ ông của địch chém giết nhÆ° chẻ tre.

Còn Hân Thiên Chính, DÆ°á»›ng Tiêu, NgÅ© Hành Kỳ má»—i ngÆ°á»i cÅ©ng đã tá»›i cả, xông vào chém giết địch nhÆ° hổ vào đàn dê vậy. Những kẻ chiếm cứ Quang Minh Ãỉnh là Cái Bang, Mao SÆ¡n bang, Hải Sa phái Tất cả mÆ°á»i mấy bang phái to nhá». Thoạt tiên chúng thấy Quang Minh Ãỉnh đã cháy thành bình địa, ngÆ°á»i của Minh giáo không má»™t tên nào thoát chết, chúng đã tưởng toàn thắng rồi nên đã có ná»­a số ngÆ°á»i của Cái Bang và Cá»± Kình bang xuống núi. Trên Quang Minh Ãỉnh còn Thần Quyá»n bang, Tam Giang bang, Mao SÆ¡n bang và NgÅ© Phụng Ä‘ao, bốn bang há»™i môn phái thôi. Nay chúng bá»—ng thấy ngÆ°á»i của Minh giáo ở bốn mặt vây đánh tá»›i, tuy trong bá»n chúng cÅ©ng có nhiá»u tay hảo thủ nhÆ°ng địch sao nổi DÆ°Æ¡ng Tiêu và Thiên Chính. Ãấu không đầy má»™t tiếng đồng hồ, bá»n chúng đã bị chết quá ná»­a.
Vô Kỵ vội xuất hiện, lớn tiếng nói:
- Hiện giá» cao thủ của Minh giáo đã tụ há»p đầy đủ trên Quang Minh Ãỉnh, xin các bang há»™i, môn phái hãy nghe tôi khuyên bảo, có đấu nữa cÅ©ng vô ích, tốt hÆ¡n nên bá» khí giá»›i mà đầu hàng Ä‘i. Chúng ra sẽ tha cho các ngÆ°á»i khá»i chết và tiá»…n các ngÆ°á»i xuống núi. Bá»—ng có má»™t phiên tăng vừa lùn, vừa nhá» nhảy ra nói giá»ng Trung Nguyên rất sõi, quát lá»›n:
- Tiểu tặc là ai? Dương Tiêu quát mắng:
Phiên tăng kia không được vô lễ, đây là Trương giáo chủ, tân giáo chủ của bổn giáo.
Phiên tăng nỠlại quát lớn:
- TrÆ°Æ¡ng giáo chủ, Lý giáo chủ, ta Ä‘á»u không biết, hãy đỡ ta má»™t kiếm này đã. Nói xong, y nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p múa kiếm xông tá»›i đâm Vô Kỵ.
Dưới ánh trăng ai cũng thấy rõ thanh kiếm đó chính là ỷ Thiên kiếm của phái Nga Mi.
Vô Kỵ né mình tránh thế công đó và quát há»i:
- Kiếm này là thần vật của phái Nga Mi, tại sao lại lá»t vào tay đại sÆ° được.
Phiên tăng không nói gì cả, cứ xông lên tấn công luôn ba kiếm. Thế kiếm nào cũng lợi hại vô cùng.
Vô Kỵ biết thanh bảo kiêm đó rất bén.
Chàng tránh né mấy cái rồi Ä‘á»™t nhiên giÆ¡ tay trái bắt luôn vào cổ tay phải của phiên tăng. Phiên tăng thấy cánh tay tê dần liá»n vứt ngat thanh Ỷ Thiên kiếm xuống đất kêu "keeng" má»™t tiếng.
NgỠđâu võ công của tên phiên tăng cÅ©ng lợi hại lắm. Tuy tay phải của y đã bị Vô Kỵ nắm chặt, mà y còn múa tay trái nhằm ngá»±c Vô Kỵ đấm tá»›i liá»n. Nhá» có thần công há»™ thể, quyá»n của phiên tăng đánh trúng ngá»±c chàng, bắn trở lại ngay.
Phiên tăng đó loạng choạng mấy bứoc ngã lăn ra đất liá»n. Y lăn lá»™n mấy vòng lại nhảy ngay lên được và đã nhặt được thanh bảo kiếm ngay.
Bành Doanh Ngá»c múa kiếm lên cản trở. NhÆ°ng kiếm của y vừa đụng vào bảo kiếm của phiên tăng, thanh kiếm của y đã gãy làm đôi liá»n.
Tuy vậy phiên tăng không dám chiến đ ấu nữa chạy thẳng xuống núi đào tẩu.

Vô Kỵ lo ngại cho Chỉ Nhược, không hiểu tại sao thanh á»· Thiên kiếm ở trong tay nàng lại bị tên phiên tăng ấy cÆ°á»›p mất? Chàng quyết Ä‘uổi theo bắt cho được tên phiên tăng, để há»i rõ căn nguyên. Chàng vừa tung mình nhảy xuống núi, bá»—ng nghe eo núi bên trái có tiếng kêu la nhÆ° tiếng của Bất Hối.
Tiếp theo, chàng lại thấy má»™t thÆ°á»ng kiếm bị bay tung lên.
Hiển nhiên Bất Hối đã bị kẻ địch đánh rÆ¡i khí giá»›i. Chàng vá»™i nhảy qua eo núi, đến má»™t bụi cây nhá». Vì bụi cây quá rậm, Vô Kỵ không sao thấy rõ bên trong. Không sợ nguy hiểm, chàng nhảy luôn vào bụi.
Bá»—ng má»™t luồng gió mạnh thổi tạt vào mặt Vô Kỵ và má»™t lưỡi Ä‘ao nhằm mặt chàng chém tá»›i. Chàng vá»™i né sang bên chá»™p luôn cánh tay ngÆ°á»i đó và hất văng ngÆ°á»i đó xa mấy trượng. Trong bụi cây có tiếng mắng chá»­i.
Tiến vào, Vô Kỵ thấy má»™t ngÆ°á»i to lá»›n hai tay múa hai cái búa nhằm Bất Hối chém lia lịa. Bất Hối tay không nên nàng chỉ nhảy tránh.
Vô Kỵ nhảy đến trÆ°á»›c mặt ngÆ°á»i đó lá»›n tiếng quát bảo:
- Ngừng tay lại. Tiếng quát của Vô Kỵ oai nghiêm làm ngÆ°á»i ná» phải ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát rồi thuận tay giÆ¡ búa lên chém vào ngÆ°á»i Vô Kỵ.
Chàng giÆ¡ tay trái giở Càn Không Ãại Nã Di, hất búa của địch thủ sang bên, chỉ nghe thấy "coong" má»™t tiếng thật lá»›n, hai búa của địch thủ chém vào núi đá vụn bay tứ tung và mép hai lưỡi búa bị uốn cong.
Hai cánh tay của ngÆ°á»i ná» tê tái không còn đủ sức cầm búa nữa.
Bất Hối giÆ¡ quyá»n đấm luôn vào thái dÆ°Æ¡ng kẻ địch.
Tên đó lòi mắt ra và chết luôn, không kịp la một tiếng.
Vô Kỵ vá»™i há»i:
- Bất Hối, cô có bị thương không?
Bất Hối đáp:
- Không! Cám ơn anh đã đến cứu tôi. Thôi chúng ta quay trở lại đi.
Vì cứu Bất Hối, Vô Kỵ biết tên phiên tăng đã chạy khá xa rồi, có đuổi cũng không sao đuổi kịp.
Chàng cùng Bất Hối quay trở lên đỉnh núi.
Những ngÆ°á»i của Mao SÆ¡n bang đã đại bại, Ä‘ang định đào tẩu, bá»—ng nghe thấy tiếng kêu gá»i nhÆ° tiếng ma khóc, Ä‘á»™t nhiên tinh thần phấn chấn, quay trở lại đấu chí chết má»›i thôi, nhÆ°ng dù ngÆ°á»i của Mao SÆ¡n bang hăng hái đến đâu cÅ©ng chỉ nhÆ° ngá»n lá»­a nến sắp tàn, đánh được má»™t lúc đã bị giết chết hết.
Vô Kỵ lớn tiếng nói:
- Ãấu làm gì nữa? Các ngÆ°á»i hãy mau đầu hàng Ä‘i! Kẻ địch mắt đã Ä‘á» ngầu mà vẫn chÆ°a chịu ngừng tay, nhá» có ánh sáng trăng nên Vô Kỵ đã trông thấy rõ mặt chúng, tên nào tên nấy Ä‘á»u có vẻ hoảng sợ, hình nhÆ° chúng tưởng tượng đằng sau có má»™t tên ác quỉ Ä‘ang thúc giục cho chúng phải đấu cho đến chết má»›i thôi. Chàng Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng liá»n nhảy lại gần chúng giÆ¡ tay ra Ä‘iểm lung tung, chỉ thoáng cái chàng đã Ä‘iểm hết yếu huyệt của tất cả kẻ địch nên tên nào tên nấy cÅ©ng Ä‘á»u vứt hết khí giá»›i mà ngã lăn ra tức thì. Chỉ có ba tên cao thủ tránh kịp, không bị chàng Ä‘iểm trúng, nhÆ°ng cÅ©ng không bao lâu chúng đã bị DÆ°Æ¡ng Tiêu, Nhất Tiếu và Dã VÆ°Æ¡ng giết chết. Trận đấu đó Minh giáo toàn thắng, bên địch chỉ có má»™t số ít ngÆ°á»i là chạy thoát thân thôi. HÆ¡n ba trăm kẻ địch không bị giết chết cÅ©ng Ä‘á»u bị bắt giữ. Trên Quang Minh Ãỉnh Ä‘en Ä‘uốc sáng choang, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cảm tạ Minh tôn đã bảo vệ cho. Trong mÆ°á»i mấy ngày đó, bang chúng của Mao SÆ¡n bang đã xây dá»±ng mấy chục căn nhà lá ở trên núi để ở tạm, nên Minh giáo má»›i có nhà ở ngay. Giáo chúng của NgÅ© Hành Kỳ cÅ©ng chặt cây Ä‘an trúc xây dá»±ng thêm nhà của. Nữ giáo chúng của Ãịa Tá»± Môn thì phụ trách việc nấu nÆ°á»›ng các món ăn. Sau khi đắc thắng, tuy cả Ä‘ êm không ngủ, má»i ngÆ°á»i cÅ©ng không ai thấy má»i mệt gì cả.

Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính đồng đứng dậy lớn tiếng nói:
- Các giáo chúng của Bạch Mi giáo hãy nghe ta nói: Bổn giáo vá»›i Minh giáo tuy là hai nhÆ°ng sá»± thất chỉ có má»™t mà thôi. HÆ¡n mai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây, ta vá»›i mấy ngÆ°á»i bạn trong Minh giáo mâu thuẫn nhau, ta má»›i tá»± lập môn phái. Hiện giá» Minh giáo đã do TrÆ°Æ¡ng đại hiệp đứng ra làm giáo chủ ai ai cÅ©ng Ä‘á»u bá» hết oán hận cÅ©, hợp tâm hợp sức để phò TrÆ°Æ¡ng giáo chủ. Từ nay trở Ä‘i cái tên Bạch Mi giáo không còn nữa. Tất cả má»i ngÆ°á»i ở đây Ä‘á»u là giáo chúng của Minh giáo hết. Ai ai cÅ©ng phải tuân hiệu lệnh của TrÆ°Æ¡ng giáo chủ. Nếu ngÆ°á»i nào không chịu phục tùng thì phải bÆ°á»›c xuống núi tức thì.
Giáo chúng của Bạch Mi giáo nghe Hân Thiên Chính nói xong Ä‘á»u hoan hô ầm Ä©, tiếng kêu la của há» lá»›n nhÆ° sấm Ä‘á»™ng.
Hoan hô xong, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u cùng nói:
- Chúng tôi Ä‘á»u vào Minh giáo, thá»±c là hân hạnh biết bao. Hân giáo chủ vá»›i TrÆ°Æ¡ng giáo chủ Ä‘á»u là ngÆ°á»i nhà chí thân. NhÆ° vậy, chúng tôi nghe hiệu lệnh của vị giáo chủ nào cÅ©ng thế thôi.
Thiên Chính lại lớn tiếng nói tiếp:
- Từ nay trở Ä‘i chỉ có TrÆ°Æ¡ng giáo chủ chá»› không có Hân giáo chủ nữa, má»i ngÆ°á»i chá»› phạm trượng nhÆ° thế.
Vô Kỵ chắp tay chào và nói:
- Bạch Mi giáo vá»›i Minh giáo đã hợp nhất, thật là má»™t việc rất đáng mừng. NhÆ°ng tại hạ vì tình thế bắt buá»™c nên tạm quyá»n giáo chủ đấy thôi. Lúc này chúng ta đã diệt xong kẻ địch nên bầu lại má»™t vị giáo chủ chính thức má»›i phải. Trong Minh giáo vá»›i Bạch Mi giáo có rất nhiá»u anh hùng hào kiệt, tiểu tá»­ trẻ tuổi sức há»c hãy còn non kém, đâu dám đảm nhiệm chức vụ nặng nỠđó.
Chu Ãiên là ngÆ°á»i nhanh mồn nhanh miệng, thấy Vô Kỵ nói nhÆ° vậy vá»™i đỡ lá»i ngay:
- TrÆ°Æ¡ng giáo chủ làm Æ¡n nghÄ© há»™ chúng tôi, vì ngôi giáo chủ mà chúng tôi đã phải chia năm xẻ bảy mãi má»›i kiếm ra được má»™t ngÆ°á»i nhÆ° giáo chủ mà ai ai cÅ©ng phải phục tòng. Nếu bây giá» giáo chủ từ chối mà bầu má»™t giáo chủ khác hừ hừ bất cứ là ai thì Chu Ãiên này sẽ là ngÆ°á»i đầu tiên không thèm chịu phục. Nếu bầu Chu Ãiên tôi ra làm giáo chủ thì tất nhiên cÅ©ng sẽ có ngÆ°á»i khác không phục rồi.

Bành Doanh Ngá»c cÅ©ng đứng dậy nói:
- Nếu TrÆ°Æ¡ng giáo chủ không chịu đảm nhận trá»ng trách này thì Minh giáo chúng tôi sẽ lại tàn sát lẫn nhau nhÆ° trÆ°á»›c liá»n. Chẳng lẽ lúc ấy lại má»i giáo chủ đến cứu chúng tôi hay sao? Vô Kỵ thấy má»i ngÆ°á»i nói nhÆ° vậy liá»n nghÄ© thầm:
- Những ngÆ°á»i này nói cÅ©ng có lý. Trong lúc này ta không thể nào khoanh tay đứng yên cho được.
Nghĩ đoạn chàng lớn tiếng đáp:
- Quý vị đã có lòng nhÆ° vậy, tiểu tá»­ không dám từ chối nữa. Tiểu tá»­ xin nhận lãnh trá»ng trách này. NhÆ°ng có ba việc này xon quý vị hãy nhận lá»i tôi trÆ°á»›c, còn bằng không thì nhất định không chịu nhận lá»i đâu.
Má»i ngÆ°á»i vá»™i đáp:
- Giáo chủ ra lệnh dù ba mươi việc chúng tôi cũng xin tuân theo. Không hiểu ba việc đó là ba việc gì, xin giáo chủ cho chúng tôi hay.
Vô Kỵ liá»n nói:
- XÆ°a nay bổn giáo vẫn bị ngÆ°á»i ta gá»i là tà ma ngoại đạo, tuy bảo những ngÆ°á»i đó vì hẹp lượng hay không hiểu chân tÆ°á»›ng của bổn giáo nên má»›i gá»i bổn giáo nhÆ° thế. NhÆ°ng ngÆ°á»i của bổn giáo rất nhiá»u, bên trong thế nào chả có kẻ bất lÆ°Æ¡ng, có những hành vi khả ố hay tàn sát những ngÆ°á»i vô tá»™i. Ãó là thứ nhất. Từ nay trở Ä‘i bất cứ ngÆ°á»i nào cÅ©ng phải tuân theo luật lệ của bổn giáo, hành hiệp trượng nghÄ©a, làm việc thiện chứ không được tàn ác, tác quái, và cÅ©ng từ nay trở Ä‘i tôi xin nhá» Lãnh Thiêm tiên sinh đảm nhận há»™ Hình ÃÆ°á»ng Chấp Pháp HÆ°Æ¡ng Chủ. Bất cứ ai vi phạm luật lệ của bổn giáo và gây thù gây oán vá»›i anh em khác Ä‘á»u phải chịu phạt trá»ng hình. Dù là các tôn trưởng của tôi nhÆ° ông ngoại hay cả cậu tôi cÅ©ng vậy.
Má»i ngÆ°á»i nghe xong Ä‘á»u vái chào và đồng thanh nói:
- Ãiá»u đó nên lắm, nên lắm!
Bành Doanh Ngá»c cÅ©ng xen lá»i nói:
- Năm xÆ°a lúc DÆ°Æ¡ng giáo chủ còn sống, luật lệ của bổn giáo rất nghiêm. Từ khi DÆ°Æ¡ng giáo chủ mất, ngÆ°á»i của bổn giáo má»›i không còn tuân theo luật lệ, khiến bổn giáo suýt bị diệt vong. Bây giá» mong TrÆ°Æ¡ng giáo chủ vá»›i Lãnh huynh nên chỉnh đốn lại. Ãây là má»™t việc rất quan trá»ng của bổn giáo.
Lãnh Thiêm tiến lên một bước và nói:
- Xin tuân lệnh giáo chủ!
Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Việc thứ hai nói ra thì khó khăn hÆ¡n việc trÆ°á»›c nhiá»u. Bổn giáo vá»›i sáu đại môn phái ở Trung Nguyên kết thù kết oán đã lâu, môn hạ đệ tá»­ của hai bên chém giết hoặc đả thÆ°Æ¡ng lẫn nhau đã khá nhiá»u. Bây giá» chúng ta xoá bá» chuyện cÅ© Ä‘i. Không gây thù gây oán vá»›i sáu đại môn phái ấy nữa.
Má»i ngÆ°á»i nghe thấy Ä‘iá»u ấy, trong lòng có vẻ không phục nên vẫn không thấy có ai lên tiếng trả lá»i cả.
Chu Ãiên lại lên tiếng:
- Nếu sáu đại môn phái tự ý đến gây hấn với chúng ta thì sao?
Vô Kỵ đáp:
- Lúc ấy chúng ta sẽ tuỳ cơ ứng biến. Nếu đối phương cứ nhất định dồn ép, tất nhiên chúng ta không thể nào chịu thúc thủ mà chỠchết được.
Thiết Quan Ãạo nhân cÅ©ng xen lá»i nói:
- Thôi được! Ãằng nào tính mạng của chúng tôi Ä‘á»u do giáo chủ cứu sống. Giáo chủ muốn thế nào chúng tôi cÅ©ng xin tuân theo.
Bành Doanh Ngá»c bá»—ng lá»›n tiếng nói:
- ThÆ°a các anh em! Sáu đại môn phái giết ngÆ°á»i của chúng ta khá nhiá»u mà ta đã giết ngÆ°á»i của há» cÅ©ng không ít. Nếu hai bên cứ dây dÆ°a mối oán thù nhÆ° thế thì càng chết nhiá»u mà thôi. Giáo chủ đã ra lệnh bảo chúng ta đừng có tầm thù nữa. Ãó là ngÆ°á»i muốn ban phúc cho chúng ta chứ có phải là muốn cho chúng ta chết đâu.

Má»i ngÆ°á»i thấy Doanh Ngá»c nói rất phải, nên ai nấy Ä‘á»u nhận lá»i hết.
Vô Kỵ chắp tay chào và nói:
- Quý vị khoan hồng đại lượng nhÆ° vậy thật là phÆ°á»›c cho vá»— lâm và cÅ©ng rất may mắn cho chúng sinh. Còn việc thứ ba là theo di lệnh của DÆ°Æ¡ng tiá»n giáo chủ nói: Bất cứ ai kiếm lại được Thánh Há»a Lệnh rồi Ä‘i Cái Bang thỉnh di vật của giáo chủ thứ ba mÆ°Æ¡i mốt. NgÆ°á»i đó sẽ được làm giáo chủ Ä‘á»i thứ ba mÆ°Æ¡i tÆ° này. Và trong di thÆ° còn nói: "Sau khi DÆ°Æ¡ng giáo chủ tạ thế, địa vị giáo chủ do Kim Mao SÆ° VÆ°Æ¡ng tạm quyá»n". Vậy chúng ta phải Ä‘i ra hải ngoại đón Tạ SÆ° VÆ°Æ¡ng vỠđể ông ta tạm quyá»n giáo chủ, rồi chúng ta nghÄ© cách tìm kiếm lại Thánh Hoả Lệnh và di vật của giáo chủ Ä‘á»i trÆ°á»›c. Lúc ấy tiểu tá»­ sẽ thoái ngôi nhượng quyá»n, không còn ai dị nghị nữa.
Má»i ngÆ°á»i nghe thấy Vô Kỵ nói nhÆ° vậy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra nhìn nhau và nghÄ© thầm:
- Chúng ta không có thủ lãnh đã mấy chục năm , mãi má»›i kiếm ra được má»™t ngÆ°á»i trí dÅ©ng song toàn. Nếu sau này má»™t kẻ nào bất tài mà kiếm ra được Thánh Há»a Lệnh chẳng lẽ để cho tên bất tài đó ra làm giáo chủ hay sao?
Tới lúc này Dương Tiêu mới lên tiếng:
- Di chúc của DÆ°Æ¡ng tiá»n giáo chủ đã viết vào hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c đây. Lúc ấy thế cuá»™c khác hẳn bây giá» nhiá»u. Việc Ä‘i đón Kim Mao SÆ° VÆ°Æ¡ng và việc tìm kiếm Thánh Há»a Lệnh chúng ta vẫn tiếp tục thi hành. NhÆ°ng để cho ngÆ°á»i khác làm giáo chủ, tôi e má»i ngÆ°á»i không phục tòng.
Vô Kỵ cÆ°Æ¡ng quyết phải tuân theo di lệnh của DÆ°Æ¡ng tiá»n giáo chủ mà hành sá»±.
Má»i ngÆ°á»i thấy chàng cÆ°Æ¡ng quyết nhÆ° vậy đành phải nghe theo, nhÆ°ng ai nấy Ä‘á»u nghÄ©:
- Có lẽ Kim Moa SÆ° VÆ°Æ¡ng đã chết lâu rồi và Thành Há»a Lệnh đã mất gần trăm năm , làm sao mà tìm ra được vật ấy? Bây giá» ta hãy cứ y theo lá»i giáo chủ. Sau này nếu có việc gì biến đổi thì sẽ định liệu sau vậy.
Thế rồi Vô Kỵ sai ngÆ°á»i đốt cháy Thánh Há»a lên, giết bò, giết dê uống máu ăn thá» vá»›i nhau, và bắt má»i ngÆ°á»i không được trái vá»›i ba lá»i ấy.
Thá» xong trá»i vừa sáng tá», bá»—ng nghe trong rừng có tiếng kêu la kinh khủng.
Thiết Quan đạo nhân thét há»i:
- Ai kêu la dữ dá»™i nhÆ° thế? Trong rừng có hai ngÆ°á»i chạy ra. Ãó là bá»™ hạ của Hồng Thủy Kỳ. Chúng chạy đến trÆ°á»›c mặt Chưởng kỳ sứ của Hồng Thủy Kỳ là ÃÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng bảo:
- ThÆ°a ngài, số tù binh của Mao SÆ¡n bang và NgÅ© Phụng Ãao đã tá»± tá»­ hết.

ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng ngạc nhiên há»i:
- Có việc ấy thật ư?

Há»i xong, ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng ra lệnh cho ba mÆ°Æ¡i mấy thủ hạ Ä‘i bốn mặt tám phÆ°Æ¡ng ồng thá»i lại ra lệnh cho những ngÆ°á»i khác bố trí trận thế. ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng Ä‘em theo mấy ngÆ°á»i vào rừng quan sát. Hồng Thủy Kỳ khổ chiến mấy trận nên ngÆ°á»i của Kỳ đó chỉ còn mấy chục ngÆ°á»i thôi, nhÆ°ng ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng chỉ huy rất khéo, trông vẫn oai nghi và chỉnh tá».
Má»™t lát sau, ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng từ trong rừng vắng Ä‘i ra, tiến đến trÆ°á»›c mặt Vô Kỵ thÆ°a rằng:
- Bẩm giáo chủ, thuá»™c hạ ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng xin lãnh tá»™i.
Vô Kỵ há»i:
- Việc gì, ÃÆ°á»ng ký sứ?. Thuá»™c hạ phái ngÆ°á»i trông nom bá»n tù binh, không ngá» bá»n chúng Ä‘á»™t nhiên cÆ°á»›p khí giá»›i của ngÆ°á»i canh gác, rồi tá»± tá»­ hết. NgÆ°á»i canh gác không sao cản trở kịp nên đã thất chức. Thật kỳ lạ. Vô Kỵ cùng má»i ngÆ°á»i Ä‘i vào trong rừng, chỉ thấy bá»n tù binh của Mao SÆ¡n bang và NgÅ© Phụng Ãao nằm chết ngổn ngang. Tám giáo chúng của Hồng Thủy Kỳ thừa lệnh canh gác có sáu ngÆ°á»i bị thÆ°Æ¡ng. Tất cả tám ngÆ°á»i đó Ä‘á»u quỳ dÆ°á»›i đất để chịu tá»™i.

Vô Kỵ há»i:
- Những ngÆ°á»i này tá»± tá»­ hay bị các ngÆ°Æ¡i giết?
NgÆ°á»i lãnh đầu canh gác thÆ°a:
- ThÆ°a giáo chủ, bá»n tù binh này bá»—ng lẳng lặng nhảy tá»›i tấn công thuá»™c hạ rồi cÆ°á»›p Ä‘ao kiếm tá»± tá»­, từ đầu tá»›i cuối chúng không nói ná»­a lá»i.
Vô Kỵ nghe nói gật đầu và nói tiếp:
- Việc xảy ra đột ngột như vậy, lỗi không phải của các ngươi. Thôi các ngươi đứng dậy.
Vô Kỵ cúi nhìn bá»n tù binh thấy vết thÆ°Æ¡ng của chúng quả thật do tá»± tá»­ mà chết.
Chàng thấy trong đống xác có má»™t cánh tay hãy còn khuấy Ä‘á»™ng, biết ngÆ°á»i đó chÆ°a chết hẳn, vá»™i cúi xuống giÆ¡ chưởng Ä‘iểm luôn ở Linh Ãài yếu huyệt của ngÆ°á»i đó, và dồn Cá»­u DÆ°Æ¡ng chân khí sang để cứu chữa.
NgÆ°á»i ná» trợn mắt lên ngÆ¡ ngác nhìn chàng.
Chàng vá»™i há»i:
- Tại sao lại tự sát?
NgÆ°á»i ná», thở hổn hển đáp:
- Có ai tham sống sợ chết ra tay giết ta đừng có nÆ°Æ¡ng tay Vô Kỵ ngẩn ngÆ°á»i ra, nghÄ© ngợi. Chàng sá»±c nhá»› lúc kịch chiến hồi nãy giữa lÆ°ng núi bá»—ng có ngÆ°á»i quát bảo, đối phÆ°Æ¡ng liá»u đối chí mạng. Chàng Ä‘oán chắc trong đó thế nào cÅ©ng có sá»± bí mật gì đây nên chàng lại há»i tiếp:
- Ai đã hạ thủ quyết không nương tay?

NgÆ°á»i nỠđáp:
- Cả nhà tôi Già trẻ lá»›n bé vợ, con cái Ä‘á»u nằm ở trong tay ngÆ°á»i ta.
- Ở trong tay ai? Chúng tôi sẽ cứu gia đình bạn ra khá»i chốn nguy hiểm.
NgÆ°á»i ná» lắc đầu, gượng cÆ°á»i, rồi gục đầu xuống tắt thở.

DÆ°Æ¡ng Tiêu và má»i ngÆ°á»i nghe ngÆ°á»i đó nói nhÆ° vậy liá»n ngÆ¡ ngác nhìn nhau thắc mắc.
Vô Kỵ cùng Thiên Chính, DÆ°Æ¡ng Tiêu, Nhất Tiếu quay vá» lá»u tranh.
Bành Doanh Ngá»c nói:
- Gia quyến của những ngÆ°á»i này đã lá»t vào tay kẻ khác nên má»›i bị ká»m chế. Không cảm tá»­ thì vợ con cÅ©ng không thể nào sống được. Không hiểu trên giang hồ này, ngÆ°á»i nào lại có quyá»n lá»±c chỉ huy được hào kiệt của các bang phái thế này?

Chu Ãiên cÅ©ng lên tiếng nói:
- Tên phiên tăng cầm á»· Thiên bảo kiếm hồi nãy chắc có thông đồng vá»›i phái Nga Mi. Theo ý tôi thì sáu đại môn phái thế nào cÅ©ng đứng sau lÆ°ng bá»n này để Ä‘iá»u khiển. Diệt Tuyệt lão tặc ni âm Ä‘á»™c lắm. Mụ ta địch không nổi giáo chủ má»›i xúi bá»n này đến gây hấn.
Lãnh Thiêm vội đáp:
- Không phải!
Chu Ãiên lại há»i:
- Tại sao bạn lại bảo là không phải?
Lãnh Thiêm vẫn không trả lá»i.
Nói Không Ãược cÅ©ng xen lá»i nói:
- Tôi thiết nghÄ© bắt giữ gia đình của những ngÆ°á»i ở các bang phái chỉ là chuyện nhá». Sá»± thật, những bang phái ở Trung Nguyên đã có dá»± mÆ°u sẵn. Sáu đại môn phái vây đánh bổn giáo, yên trí thế nào cÅ©ng toàn thắng. Bá»n Diệt Tuyệt lão ni tá»± phụ lắm. Chúng quyết không nghÄ© đến chữ thất bại đâu. Vì vậy chúng không mai phục sẵn bá»n này.
Má»i ngÆ°á»i gật đầu khen phải.
Chu Ãiên lại nói tiếp:
- Vậy những ngÆ°á»i gây thù vá»›i ta là ai?
Má»i ngÆ°á»i bàn tán ná»­a ngày vẫn không tìm được lý do.
Vô Kỵ nói:
- Việc này chúng ta tạm gác lại. Bây giỠhãy tiếp tục làm những việc đại sự. Ai đi hải ngoại nghênh đón Kim Mao Sư Vương Tạ Pháp Vương. Bổn nhân phải đi mới được. Chẳng hay có vị nào bằng lòng đi với bổn nhân?
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đứng dậy nói:
- Chúng tôi nguyện theo giáo chủ cùng đi hải ngoại.
Vô Kỵ lại đáp:
- Ãi hải ngoại không cần nhiá»u ngÆ°á»i. Huống hồ, Quang Minh Ãỉnh còn cần nhiá»u ngÆ°á»i xá»­ lý. Vở y, DÆ°Æ¡ng tả sứ thống lãnh Thiên, Ãịa, Phong, Lôi, Má»™c, Thủy , Há»a, Thổ, năm kỳ chia nhau Ä‘i các nÆ¡i chiêu tập những giáo chúng tán lạc, truyá»n dụ ba việc của bổn nhân đã hẹn Æ°á»›c vá»›i má»i ngÆ°á»i. Còn ông ngoại vá»›i cậu Ä‘em quân Ä‘i do thám xem kẻ địch nào ngấm ngầm gây thù vá»›i chúng ta, nhất là tìm coi Tía Sam Long VÆ°Æ¡ng và Quang Minh Hữu Sứ hiện ở đâu. Vi Bức VÆ°Æ¡ng Ä‘i gặp ngÆ°á»i trưởng môn của sáu đại môn phái nói rõ vá»›i há», bổn giáo chỉ muốn làm bạn vá»›i các môn phái chứ không muốn gây thù, gây hấn nhÆ° trÆ°á»›c nữa. Việc này rất khó giải quyết, nhÆ°ng vá»›i tài của Bức VÆ°Æ¡ng, tôi tin thế nào cÅ©ng thành công. Việc Ä‘i hải ngoại nghênh đón Tạ Pháp VÆ°Æ¡ng, do bổn nhân vá»›i NgÅ© vị tảng nhân cùng Ä‘i.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tuân lệnh Vô Kỵ.
Bất Hối nói với cha rằng:
- Thưa cha, con muốn đi hải ngoại để được xem cảnh núi non, bể cả.
DÆ°Æ¡ng Tiêu mỉm cÆ°á»i đáp:
- Việc này con hãy há»i giáo chủ chứ cha không có quyá»n.
Bất Hối phùng mồm, bĩu môi không nói gì nữa.
Vô Kỵ thấy vậy mỉm cÆ°á»i, hồi tưởng lại mấy năm trÆ°á»›c Ä‘Æ°a Bất Hối lên Tây Vá»±c. Lúc Ä‘i Ä‘Æ°á»ng Vô Kỵ có kể chuyện Băng Hoa đảo cho nàng nghe. Lúc ấy, nàng đã muốn được Ä‘i xem rồi.
NghÄ© vậy chàng liá»n nói:
- Cô Bất Hối! Ãi Ä‘Æ°á»ng biển nguy hiểm lắm. Nếu cô không sợ hãi và DÆ°Æ¡ng tả sứ muốn được cho yên tâm cho cô Ä‘i thì Tả sứ vá»›i cô cùng Ä‘i hải ngoại cÅ©ng được.

Bất Hối thấy Vô Kỵ nói như vậy vội đáp:
- Tôi chả sợ gì hết. Cha, chúng ta hãy theo anh Vô Kỵ à theo giáo chủ đi đi.
DÆ°Æ¡ng Tiêu Ä‘Æ°a mắt nhìn Vô Kỵ để chá» giáo chủ ra lệnh chứ không trả lá»i Bất Hối.
Vô Kỵ liá»n nói:
- Nếu vậy, phiá»n Lãnh tiên sinh ở lại trấn thủ Quang Minh Ãỉnh và cai quản Thiên, Ãịa, Phong, Lôi bốn môn.
Lãnh Thiêm vâng lá»i, Chu Ãiên vá»— tay dậm chân la lá»›n:
- Hay lắm! Hay lắm! Hôm đó má»i ngÆ°á»i ăn uống no say, rồi ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy vá» chá»— ở của mình mà nghỉ ngÆ¡i.
Vô Kỵ muốn Bất Hối cởi xiá»ng xích cho Tiểu Siêu, nhÆ°ng chìa khoá bị mất trong đống gạch vụn, không sao tìm thấy được.
Tiểu Siêu lại thấy Vô Kỵ đã hết sức tìm chìa khoá cho mình mà không thấy, liá»n lạnh lùng nói:
- Không sao! Tôi cứ mang theo cái xiá»ng xích này Ä‘i Ä‘Æ°á»ng kêu "loong coong" càng thêm vui tai.
Vô Kỵ liá»n an ủi nàng ta rằng:
- Tiểu Siêu! Cô cứ yên tâm ở trên Quang Minh Ãỉnh này chá» tôi đón Tạ Pháp VÆ°Æ¡ng vá» rồi sẽ mượn con Ä‘ao Ãồ Long mà chém đứt sợi xiá»ng xích ấy cho cô.
Tiểu Siêu lắc đầu không nhận lá»i.
Sáng sá»›m ngày hôm sau, Vô Kỵ lại dẫn má»i ngÆ°á»i đến chia tay Lãnh Thiêm để xuống núi. Lãnh Thiêm liá»n nói:
- ThÆ°a giáo chủ! Giáo chủ là ngÆ°á»i liên can đến sá»± an nguy tồn vong của bổn giáo. Vậy xin giáo chủ nên bảo trá»ng thân thể.
Vô Kỵ đáp:
- Lãnh Thiêm tiên sinh tá»a trấn Tổng Ãàn, công việc mệt nhá»c lắm đấy. Lãnh Thiêm vá»›i các thủ lãnh của Thiên, Ãịa, Phong, Lôi bốn môn tiá»…n Ä‘Æ°a má»i ngÆ°á»i xuống Quang Minh Ãỉnh rồi má»›i chia tay.Ãi được hÆ¡n trăm dặm, Vô Kỵ ra lệnh căng lá»u trên bãi sa mạc nghỉ ngÆ¡i.
Ngủ đến ná»­a đêm, chàng bá»—ng nghe thấy từ phía Tây có tiếng kim khí va chạm vá»ng tá»›i. Sau khi luyện thành Cá»­u DÆ°Æ¡ng Thần Công, tai mắt của chàng thính hÆ¡n tai mắt của ngÆ°á»i thÆ°á»ng gấp bá»™i.
Chàng lắng tai nghe giây phút rồi lẳng lặng đi ngay vỠphía đó.
Ãi được vài dặm, chàng đã trông thấy má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i tá»›i.
Chàng nhận ra là Tiểu Siêu, liá»n tiến lên há»i:
- Tiểu Siêu!
Tiểu Siêu vừa trông thấy Vô Kỵ đã oà lên khóc. Nàng gục ngay vào lòng chàng mà nức nở.
Vô Kỵ an ủi nàng rằng:
- Ãừng khóc nữa.
Tiểu Siêu càng lá»›n tiếng khóc thêm, giây phút sau má»›i trả lá»i Vô Kỵ rằng:
- Công tử đi đâu tôi cũng đi đó .
Vô Kỵ nghĩ thầm:
-Cô bé này mồ côi cha mẹ, lại bị cha con DÆ°Æ¡ng tả sứ nghi ngá», thật tá»™i nghiệp vô cùng. Nàng thấy ta tá»­ tế vá»›i nàng nhÆ° vậy nên nàng má»›i quyến luyến. NghÄ© Ä‘oạn chàng liá»n an ủi tiếp:
- Thôi! Cô đừng khóc nữa. Tôi nhận đưa cô đi hải ngoại.
Tiểu Siêu cả mừng, ngá»­ng đầu nhìn Vô Kỵ, chàng thấy bá»™ mặt của nàng quả thật đẹp tuyệt vá»i.
Bá»—ng có tiếng vó ngá»±a từ phía Ãông Bắc nhá»™n nhịp vá»ng tá»›i, hình nhÆ° có má»™t Ä‘á»™i ngá»±a rất đông Ä‘ang chạy từ phía Tây sang Ãông. Càng tiếng vó ngá»±a càng xa dần. Chàng cÅ©ng Ä‘oán ra được là Ä‘á»™i ngÆ°á»i đó ít ra cÅ©ng đến hàng trăm.
Một lát sau, Nhất Tiếu và Dương Tiêu đã lần lượt chạy tới nói:
- ThÆ°a giáo chủ, đêm khuya có đại Ä‘á»™i ngÆ°á»i ngá»±a phi chạy nhÆ° thế, chÆ°a biết chừng là kẻ địch của chúng ta cÅ©ng nên! Vô Kỵ liá»n bảo Tiểu Siêu hợp bá»n vá»›i Bành Doanh Ngá»c. Còn mình cùng DÆ°Æ¡ng Tiêu và Nhất Tiếu tiến thẳng vá» phía có tiếng vó ngá»±a.
Khi mấy ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i gần, quả nhiên thấy trên bãi sa mạc còn để lại nhiá»u dấu vó ngá»±a, Nhất Tiếu cúi mình xuống xem, bá»—ng y nhặt lên má»™t nắm cát và nói:
- Có vết máu. Ba ngÆ°á»i theo những vết chân ngá»±a in trên cát mà Ä‘i luôn mấy dặm.
Dương Tiêu bỗng thấy trên mặt cát phía bên trái có nửa thanh đao gãy, vội chạy lại nhặt lên xem, thấy lưỡi dao có khắc ba chữ "Phùng Nhân Hào".
Y liá»n nói:
- Nhân Hào là ngÆ°á»i của phái Không Ãá»™ng, thÆ°a giáo chủ. Có lẽ phái Không à ộng để sẵn ngá»±a xe ở đây để chuẩn bị trở vá» Trung Nguyên cÅ©ng nên.

Ba ngÆ°á»i đã Ä‘iá»u tra ra những ngÆ°á»i đó của phái Không Ãá»™ng rồi má»›i yên tâm trở vá» chá»— cÅ©.

Má»i ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i ngày thứ năm bá»—ng thấy trên cánh đồng cỠở phía trÆ°á»›c, có đám đông ngÆ°á»i.
Vô Kỵ đã nhận ra những ngÆ°á»i đó Ä‘á»u ăn mặc áo ni cô, trong bá»n lại có bảy tám ngÆ°á»i là đàn ông. Khi má»i ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i cách bá»n ni cô chừng mÆ°á»i mấy trượng, đã nghe ni cô la lá»›n:
- Kìa, ác tặc Ma giáo kìa! Má»i ngÆ°á»i vừa định rút khí giá»›i ra bao vây bá»n Vô Kỵ.
Vô Kỵ biết rõ đối phÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i của phái Nga Mi rồi. NhÆ°ng không hiểu tại sao hỠđã Ä‘i rồi mà còn ở lại. Và những ngÆ°á»i của phái Nga Mi này rất lạ mặt, chàng chÆ°a há» thấy bao giá». Chàng liá»n lá»›n tiếng há»i:
- Các vị có phải là môn hạ của phái Nga Mi không? Má»™t ni cô ngÆ°á»i bé nhá», đã vượt má»i ngÆ°á»i chạy tá»›i trÆ°á»›c mặt Vô Kỵ quát há»i lại rằng:
- Ãc tặc của Ma giáo kia há»i nhiá»u làm chi? Có giá»i thì mau ra đây lãnh chết Ä‘i.

Vô Kỵ đáp:
- Chẳng hay sư thái quý danh là gì? Tại sao lại nổi giận như thế?
Ni cô kia lại quát há»i tiếp:
- Tà ác gian tặc. Mi là cái thứ gì lại dám há»i danh hiệu của ta? Chẳng hay mi là ai thế?
Nhất Tiếu thấy ni cô vô lá»… vá»›i giáo chủ của mình nhÆ° vậy liá»n dở khinh công ra, thân hình nhanh nhÆ° Ä‘iện chá»›p, xuyên vào trong đám quân, Ä‘iểm huyệt luôn hai tên nam đệ tá»­ rồi túm cổ chúng chạy luôn ra đằng xa má»›i vứt chúng xuống đất rồi quay vá» chá»— cÅ©, lại ra tay nhÆ° trÆ°á»›c, Ä‘iểm luôn yếu huyệt hai tên nam đệ tá»­ nữa.
Bá»n ngÆ°á»i phái Nga Mi thấy Nhất Tiếu có khinh công lợi hại nhÆ° vậy, chỉ thoáng cái, hai tên nam đệ tá»­ của hỠđã bị Nhất Tiếu xách cổ Ä‘i nhÆ° đằng vân, giá vÅ© và Ä‘em ra ngoài xa mấy chục trượng rồi bị vứt xuống đất, nằm im má»™t chá»— không sao cá»­ Ä‘á»™ng được nữa nên ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u ngÆ¡ ngác nhìn nhau.
Há» lại nghe Nhất Tiếu cÆ°á»i nhạt và nói:
- Vị này là má»™t kỳ nam tá»­, võ công giá»i nhất thế gian và can đảm nhất thiên hạ, và cÅ©ng là giáo chủ cả Minh giáo chúng ta. TrÆ°Æ¡ng giáo chủ đã thống lãnh tả hữu Quang Minh Sứ, Tứ Ãại Há»™ Giáo Pháp VÆ°Æ¡ng, NgÅ© tảng nhân, NgÅ© Hành Kỳ, Thiên, Ãịa, Phong, Lôi tứ môn. Giáo chủ chúng tôi đã Ä‘uổi được phái Nga Mi xuống núi, đã cÆ°á»›p được thanh á»· Thiên kiếm trong tay của Diệt Tuyệt sÆ° thái, má»™t nhân vật nhÆ° thế mà không xứng há»i pháp danh của sÆ° thái hay sao?
Các đệ tá»­ của phái Nga Mi nghe thấy Nhất Tiếu nói nhÆ° vậy rất kinh hãi vì vừa rồi chúng đã trông thấy khinh công và thủ Ä‘oạn của Nhất Tiếu huyá»n ảo nhÆ° thế, chúng không thể nào dám không tin lá»i nói của Nhất Tiếu nữa.
Ni cô trạc tuổi trung niên kia định thần giây lát rồi má»›i lên tiếng há»i tiếp:
- Các hạ là ai thế?
Nhất Tiếu vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Tại hạ hỠVi, biệt hiệu là Thanh Dực Bức Vương!
Những ngÆ°á»i trong phái Nga Mi đã có mấy ngÆ°á»i vừa nghe Nhất Tiếu xÆ°ng danh xong liá»n thất thanh la lên.
Tiếp theo đó, bốn ngÆ°á»i vá»™i chạy đến chá»— bốn đồng môn bị Nhất Tiếu túm Ä‘i vứt hồi nãy xem sao.

Nhất Tiếu thấy vậy, vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Ta thừa lệnh Trương giáo chủ, Minh giáo chúng ta không gây hấn sáu đại môn phái nữa, nên Bức Vương đây không có hút máu chúng đâu.
Thì ra từ khi Nhất Tiếu được Vô Kỵ dùng Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công cứu chữa cho, không những đã xua Ä‘uổi hết những hàn Ä‘á»™c của Nhất âm chỉ mà còn chữa khá»i già ná»­a hÆ¡i âm Ä‘á»™c ở trong ngÆ°á»i y nữa, cho nên từ đó đến giá», y khá»i cần phải hút máu ngÆ°á»i để kháng cá»± lại vá»›i hÆ¡i hàn Ä‘á»™c nhÆ° trÆ°á»›c kia nữa.
Bốn ngÆ°á»i nỠđỡ bốn tên bị Ä‘iểm huyệt trở vá» chá»— đồng bá»n rồi má»i ngÆ°á»i Ä‘ang nghÄ© cách giải huyệt cho bốn tên đó.
NgỠđâu chúng chỉ nghe thấy có tiếng "Xoẹt! Xoẹt!" đã thấy bốn viên đất nhá» bay tá»›i bắn trúng vào yếu huyệt của bốn ngÆ°á»i kia, tức thì bốn ngÆ°á»i đó đã đứng dậy.
DÆ°Æ¡ng Tiêu đã dùng Ãàn Chỉ Thần Công, ném đá Ä‘iểm huyệt, giải huyệt cho bốn tên đệ tá»­ của phái Nga Mi.
NgÆ°á»i ni cô trung niên thấy số ngÆ°á»i của đối phÆ°Æ¡ng tuy ít nhÆ°ng võ công Ä‘á»u kỳ lạ, huống hồ còn có giáo chủ của há» nữa, nếu ra tay đấu, bên mình thế nào cÅ©ng thua to, nên ni cô liá»n nói:
- Bần ni pháp danh là TÄ©nh Không. Dám há»i vị thí chủ vừa ném đá giải huyệt kia là ai thế? DÆ°Æ¡ng Tiêu chÆ°a kịp trả lá»i, Chu Ãiên đã ha hả cÆ°á»i và đáp:
- Y là Quang Minh sứ giả của bổn giáo, cÅ©ng có thể nói là ngÆ°á»i nhà của quý phái đấy.
Tĩnh Không lui lại một bước trợn ngược đôi lông mày quát lớn:
- Thế ra mi là ác tặc Dương Tiêu đã giết chết Kỷ sư muội ta đấy?
Vô Kỵ vội lên tiếng nói:
- Câu chuyện của Ká»· cô nÆ°Æ¡ng đầu Ä‘uôi nhÆ° thế nào, TÄ©nh Không sÆ° thái cứ há»i tôn sÆ° sẽ rõ, khá»i cần ở đây sinh sá»± lôi thôi làm chi.
TÄ©nh Không lại há»i:
- Sư phụ của ta đâu?
Vô Kỵ đáp:
- Tôn sÆ° ở trên Quang Minh Ãỉnh xuống núi tá»›i giỠđã được hÆ¡n ná»­a tháng trá»i. Có lẽ lúc này tôn sÆ° đã tá»›i Ngá»c Môn Quang rồi cÅ©ng nên. Chẳng lẽ các vị không có gặp tôn sÆ° ở góc Ä‘Æ°á»ng hay sao?
Má»™t thiếu nữ tuổi trạc ba mÆ°Æ¡i ở phía sau TÄ©nh Không xen lá»i nói:
- SÆ° tá»· chá»› có nên nghe lá»i nói của chúng. Chúng ta đã chia làm ba Ä‘Æ°á»ng tiếp ứng, há»… có tin gì là dùng hoả pháo liên lạc, tại sao chúng ta lại không gặp tôn sÆ°?

TÄ©nh Không mặt đầy vẻ hoài nghi, vá»™i há»i lại:
- Gia sÆ° vá»›i các sÆ° tá»· muá»™i chả bị Minh giáo bắt cóc rồi là gì. Ãại trượng phu phải nên quang minh chính trá»±c, các ngÆ°á»i hà tất phải giấu diếm chúng ta làm chi?

Chu Ãiên xen lá»i nói:
- Nói thật cho các ngÆ°á»i biết, phái Nga Mi không tá»± lượng sức mình, lên tấn công Quang Minh Ãỉnh, từ Diệt Tuyệt sÆ° thái trở xuống, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u bị bắt giữ hết, hiện Ä‘ang bị giam cầm ở thuá»· lao để cho mấy thầy trò bà ta chịu tá»™i và hối cải, ít nhất cÅ©ng phải giam giữ trong tám năm hay mÆ°á»i năm . Tá»›i lúc đó có thả hay không còn tính lại. Bành Doanh Ngá»c vá»™i lá»›n tiếng nói át lá»i của Chu Ãiên và bảo vá»›i các môn hạ của phái Nga Mi rằng:

Quý vị chá»› có nghe Chu huynh nói đùa, Diệt Tuyệt sÆ° thái thần công cái thế nhÆ° vậy và các môn hạ ngÆ°á»i nào võ nghệ cÅ©ng cao cÆ°á»ng, có khi nào lại bị Minh giáo bắt giữ được. Lúc này quý phái vá»›i Minh giáo chúng tôi, hai bên đã ngừng chiến, các vị hãy vá» núi Nga Mi sẽ gặp tôn sÆ° và các đồng môn kia ngay.
Tĩnh Không bán tín bán nghi, vẫn còn do dự, không biết phải quyết định ra sao.
Nhất Tiếu lại lên tiếng nói tiếp:
- Xin quý vị nên tin lá»i giáo chủ chúng tôi, chẳng lẽ TrÆ°Æ¡ng giáo chủ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là má»™t giáo chủ, lại nói dối các vị hay sao?
Ni cô tuổi trung niên lại há»i tiếp:
- Xưa nay Ma giáo vẫn có tiếng xảo trá và lắm kế, chúng ta tin sao được?
ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng chưởng kỳ sứ của Hồng Thủy Kỳ giÆ¡ tay trái lên phất má»™t cái, ra hiệu cho NgÅ© Hành Kỳ.
Chỉ trong thoáng cái, các đệ tá»­ của phái Nga Mi đã thấy giáo chúng của Cá»± Má»™c Kỳ ở phía Ãông, Liệt Há»a Kỳ ở phía Nam, Nhuệ Kim Kỳ ở phía Tây, Hồng Thủy Kỳ ở phía Bắc và Hậu Thổ Kỳ ở giữa, ngÆ°á»i nào ngưòi nấy Ä‘ á»u rút khí giá»›i ra xông lại bao vây chặt sÆ° huynh đệ ná».
Bạch Mi Ưng Vương Hân Thiên Chính lớn tiếng nói:
- Lão phu là Bạch Mi Ưng VÆ°Æ¡ng chỉ cần má»™t mình lão ra tay cÅ©ng đủ bắt bá»n tiểu bối các ngÆ°Æ¡i rồi. NhÆ°ng ngày hôm nay Minh giáo chúng ta nÆ°Æ¡ng tay tha thứ cho các ngÆ°Æ¡i là những ngÆ°á»i ít tuổi, ăn nói phải cẩn thận.
Mấy lá»i nói của Thiên Chính, khiến các đệ tá»­ của phái Nga Mi Ä‘á»u ù tai nhức óc, tâm thần hoang mang chịu không nổi.
Chúng thấy Hân Thiên Vương râu và lông mày trắng xoá, thần oai lẫm liệt thì kinh hoảng vô cùng.
Vô Kỵ chắp tay chào và nói tiếp:
- Xin chào quý vị và mong quý vị đệ lá»i TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ của Minh giáo há»i tăm tôn sÆ° nhé. Nói xong, chàng liá»n quay ngÆ°á»i Ä‘i vá» phía Ãông luôn.
ÃÆ°á»ng DÆ°Æ¡ng chá» Nhất Tiếu, Thiên Chính, má»i ngÆ°á»i Ä‘i khá»i má»›i phẩy tay ra hiệu triệu hồi NgÅ© Hành Kỳ.

Các đệ tử của phái Nga Mi thấy vậy kinh hãi thầm.
Bành Doanh Ngá»c thÆ°a vá»›i Vô Kỵ rằng:
- ThÆ°a giáo chủ, tôi chắc việc nầy bên trong thế nào cÅ©ng có bí mật gì đây. Diệt Tuyệt sÆ° thái vá»›i môn hạ Ä‘i vá» phía Ãông sao không gặp bá»n đệ tá»­ này. Vả lại, các môn phái, Ä‘i đến đâu cÅ©ng Ä‘á»u có để lại dâu hiệu riêng để liên lạc, không có lý do nào bá»n há» lại mất tích nhÆ° thế được. Má»i ngÆ°á»i vừa Ä‘i vừa bàn vấn đỠđó, không ai hiểu vì sao ngÆ°á»i của phái Nga Mi lại Ä‘á»™t nhiên mất tích trong bãi sa mạc. HÆ¡n nữa, lại thấy thanh bảo kiếm Ỷ Thiên lá»t vào tay tên phiên tăng nên má»i ngÆ°á»i nhận thấy đó là má»™t triệu chứng chẳng lành. Vì mãi nhá»› đến sá»± an nguy của Chỉ Nhược, Vô Kỵ vừa Ä‘i vừa nghÄ© nên không chuyện trò vá»›i má»i ngÆ°á»i.
Ngày hôm đó, má»i ngÆ°á»i Ä‘i cho tá»›i chiá»u tối mà vẫn chÆ°a dừng chân nghỉ ngÆ¡i.
Nói Không Ãược bá»—ng lên tiếng nói:
- NÆ¡i đây có vẻ lạ lùng lắm. Nói xong, y liá»n chạy đến giữa bụi cây để xem xét. Y lấy chiếc xẻng sắt trong tay má»™t giáo chúng để đào đất. Má»™t lát y đã đào thấy má»™t cái xác ngÆ°á»i. Xác đó đã thối nát, không sao nhận rõ mặt được. NhÆ°ng căn cứ quần áo của cái xác đó, y đã nhận ra ngÆ°á»i đó là đệ tá»­ của Côn Luân. Y liá»n bảo mấy tên giáo chúng lấy xẻng đào thêm. Không bao lâu đã đào thấy má»™t cái hố thật rá»™ng. Trong hố có mÆ°á»i lăm, mÆ°á»i sáu xác Ä‘á»u là môn hạ của phái Côn Luân. Nếu phải của há» chôn lấp, không khi nào lại chôn má»™t cách cảu thả nhÆ° thế đủ thấy bá»n há» bị địch giết chết, rồi đào hố chôn nhÆ° vậy.
Má»i ngÆ°á»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, không hiểu kẻ địch của phái Côn Luân là ai?
Trong khi má»i ngÆ°á»i Ä‘ang hồ nghi, Doanh Ngá»c bá»—ng lên tiếng nói:
- Nếu việc này chúng ta không tìm cho ra manh mối thế nào các môn phái khác cÅ©ng nghi cho Minh giáo chúng ta đã giết đệ tá»­ của há».
Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u công nhận lá»i nói của Doanh Ngá»c là phải.
Nói Không Ãược nói:
- Tất cả má»i ngÆ°á»i hãy nghe tôi nói đây. Nếu dùng Ä‘ao dùng thÆ°Æ¡ng giao chiến vá»›i kẻ địch chúng ta quyết không khi nào chịu thua. Riêng có ám khí của kẻ địch thì rất khó Ä‘á» phòng. Vở y từ giá» phải Ä‘á» phòng kẻ địch đầu Ä‘á»™c và ám hại. Các giáo chúng Ä‘á»u vâng lá»i. Má»i ngÆ°á»i lại Ä‘i thêm má»™t quãng nữa, thì mặt trá»i đã lặn, liá»n kiếm chá»— để nghỉ ngÆ¡i. Bá»—ng thấy phía Ãông Bắc có ba bốn con chim Æ°ng Ä‘ang bay, Ä‘á»™t nhiên đâm bổ xuống dÆ°á»›i đất, kêu la không ngá»›t, hiển nhiên bên dÆ°á»›i đã có vật gì ném trúng con chim ấy, nên nó má»›i bị rá»›t và kêu là nhÆ° thế. Trang Tranh chưởng kỳ sứ của Nhuệ Kim Kỳ, bị Diệt Tuyệt sÆ° thái dùng Ỷ Thiên kiếm giết chết. Vô Kỵ đã truyá»n lệnh Ngô Kình Thảo phó ký sứ lên đảm nhiệm chức chính kỳ sứ.
Lúc ấy Kình Thảo thấy mấy con chim Æ°ng kỳ lạ nhÆ° vậy, liá»n nói vá»›i Vô Kỵ rằng:
- Ãể tôi tá»›i đó xem sao. Nói Ä‘oạn, y liá»n Ä‘em theo hai giáo chúng chạy vá» phía đó xem xét. Má»™t lát sau, má»™t tên giáo chúng quay trở lại thÆ°a vá»›i Vô Kỵ rằng:
- ThÆ°a giáo chủ, Hân lục hiệp của phái Võ Ãang bị ngã ở thung lÅ©ng.
Vô Kỵ nghe nói giật mình kinh hãi, vá»™i há»i:
- Có đúng là Hân lục hiệp không? Ông ta bị thÆ°Æ¡ng Æ°? ThÆ°a giáo chủ, hình nhÆ° Hân lục hiệp bị thÆ°Æ¡ng rất nặng. Ngô kỳ sứ thấy là Lục hiệp nên má»›i sai thuá»™c hạ cấp báo giáo chủ hay. Hiện giá», Ngô kỳ sứ đã xuống dÆ°á»›i thung lÅ©ng để liệu bá» cứu chữa.
Vô Kỵ nóng lòng nhÆ° đốt không đợi chá» tên giáo chúng nói hết lá»i, đã vá»™i chạy thẳng xuống thung lÅ©ng.
DÆ°Æ¡ng Tiêu, Thiên Chính má»i ngÆ°á»i cÅ©ng chạy theo sau.

Khi Vô Kỵ chạy tá»›i thung lÅ©ng đã thấy Kình Thảo, tay trái ẵm Lợi Hanh, tay phải vịn những cành cây leo lên sÆ°á»n núi.
Vô Kỵ lo âu vô cùng, vội chạy xuống nắm cánh tay của Kình Thảo kéo lên và một tay rỠvào mũi Lợi Hanh để xem sư thúc còn sống hay chết?
Chàng thấy Lợi Hanh hãy còn thở thoi thóp, trong lòng mới được yên tâm.
Chàng đỡ tay, ẵm Lợi Hanh, nhảy nhót mấy cái đã lên tá»›i đỉnh núi liá»n.
Chàng đặt Lục hiệp nằm xuống đất, định thần nhìn kỹ, vừa kinh hãi vừa tức giận và trong lòng còn thấy lo âu nữa. Vì chàng thấy đầu gối, khuá»·u tay, cổ tay, cổ chân, ngón tay và chân của Lợi Hanh Ä‘á»u bị kẻ thù bẻ gãy hết, nên ngÆ°á»i của Lục hiệp má»m nhÅ©n và hÆ¡i thở rất yếu hầu nhÆ° sắp chết đến nÆ¡i rồi.
Kẻ địch hạ thủ má»™t cách Ä‘á»™c ác vô cùng, ai trông thấy cÅ©ng phải rùng mình kinh hãi. Tuy Lợi Hanh chÆ°a kịp tỉnh táo hẳn, nhÆ°ng chàng vừa trông thấy Vô Kỵ đã tá» vẻ mừng, đồng thá»i thả ra hai hòn đá. Thì ra sau khi chàng bị thÆ°Æ¡ng, còn bị đẩy xuống thung lÅ©ng, nhá» có ná»™i công tinh thâm, nên chÆ°a chết ngay.
Mấy con chim Æ°ng muốn đáp xuống ăn thịt chàng, nhá» có những viên đá nhỠở chung quanh, chàng đã dùng chúng mà thổi bắn bá»n chim Æ°ng. Chàng cầm cá»± vá»›i lÅ© chim đó suốt mấy ngày liá»n.
DÆ°Æ¡ng Tiêu thấy bốn con chim Æ°ng còn Ä‘ang bay lượn trên không, hình nhÆ° chúng còn đợi chá» các ngÆ°á»i vứt xác của Lợi Hanh Ä‘i rồi chúng sẽ bay xuống xé thịt ra để ăn. Y tức giận vô cùng, liá»n nhặt bốn viên đá nhá» lên, nhắm bốn con chim Æ°ng đó bắn luôn.
Bốn con chim ấy Ä‘á»u bị vỡ sá» rá»›t xuống dÆ°á»›i đất liá»n.
Lợi Hanh thấy vậy gật đầu tỠvẻ cám ơn Dương Tiêu đã trả thù hộ mình.
TrÆ°á»›c hết Vô Kỵ cho Lục hiệp uống viên thuốc Chỉ thống há»™ tâm để cho chàng khá»i Ä‘au Ä‘á»›n đã. Rồi Vô Kỵ má»›i tiếp xÆ°Æ¡ng nối cốt cho chàng, nhÆ°ng khi xem đến khá»›p xÆ°Æ¡ng, thì thấy hai mÆ°Æ¡i chá»— bị gãy hết, không thể nào nối lại được.
Lợi Hanh thấy Vô Kỵ có vẻ rầu rÄ©, liá»n nói:
- Lục thúc cÅ©ng bị kim cÆ°Æ¡ng chỉ lá»±c của phái Thiếu Lâm đả thÆ°Æ¡ng nhÆ° DÆ° tam ca vậy Vô Kỵ sá»±c nghÄ© đến năm xÆ°a lá»i nói của cha mình, Tam sÆ° bá DÆ° Ãại Nham cÅ©ng bị Kim cÆ°Æ¡ng chỉ của phái Thiếu Lâm bẻ gãy, nên phải nằm liệt giÆ°á»ng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm , lúc ấy cha mẹ chàng chÆ°a biết rõ Ãại Nham bị môn phái náo đả thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy. Không ngá» câu chuyện đã qua bấy nhiêu năm rồi, bây giá» lại thêm má»™t ngÆ°á»i sÆ° thúc nữa bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° vậy, nhÆ°ng lần này chàng đã biết Kim cÆ°Æ¡ng chỉ của phái Thiếu Lâm đả thÆ°Æ¡ng.
Vô Kỵ định thần giây lát rồi an ủi Lợi Hanh rằng:
- Lục thúc khá»i phải lo âu, việc này cứ giao cho cháu, thế nào cháu cÅ©ng phải tìm cho ra kẻ thù, chẳng hay Lục thúc có biết kẻ thù đó là ai trong phải Thiếu Lâm không?
Lợi Hanh lắc đầu chết giấc.
Chàng cầm cá»± vá»›i con chim Æ°ng trong mấy ngày liến, đã má»i mệt hết sức.
Nay gặp Vô Kỵ, chàng mới yên trí nhưng chàng không thể nào chịu đựng được nữa, mới chết giấc ngay như vậy.
Vô Kỵ nghÄ© đến thân thể của mình và sở dÄ© cha mẹ mình tá»± tá»­ chết là thấy có lá»—i vá»›i Tam sÆ° bá. Chàng không ngá» mấy hôm nay, Lục sÆ° thúc lại ngá»™ nạn nhÆ° vậy, nếu chàng không bắt ép phái Thiếu Lâm trao tên hung thủ đó ra, thì chàng không những có tá»™i vá»›i DÆ° sÆ° bá và Hân sÆ° thúc hai vị mà còn có lá»—i vá»›i cha mẹ đã khuất núi nữa. Thấy Lợi Hanh tuy chết giấc, Vô Kỵ biết ngÆ°á»i sÆ° thúc này không đến ná»—i nguy hiểm đến tính mạng, nhÆ°ng sẽ bị tàn tật suốt Ä‘á»i, cùng chung má»™t số phận nhÆ° DÆ° Ãại Nham vậy.
Chàng khoanh tay vỠphía sau, thủng thẳng đi ra đằng sau, vừa đi vừa suy tính.
Ãi đến má»™t cái đồi con, chàng ngồi xuống, suy nghÄ©.
Có nên Ä‘i chùa Thiếu Lâm tìm kiếm hung thủ để trả thù cho cha mẹ và chú sáu không? Nếu phái Thiếu Lâm thẳng thắn nhận lá»—i trao hung thủ ra, thì câu chuyện không đến ná»—i lôi thôi cho lắm, bằng không Minh giáo vá»›i Võ Ãang phải liên hiệp cÅ©ng đối phó phái Thiêu Lâm chăng? Ta vá»›i các anh em đã uống máu ăn thá», quyết không tầm thù vá»›i sáu đại môn phái nữa. Nay việc xảy ra nhÆ° vậy lại là việc riêng của mình mà ta xoá bá» lá»i thỠđó Ä‘i thì các anh em trong Minh giáo không phục. Vả lại, vụ tai hoạ này đã khÆ¡i mào thì sau này oan oan kết mãi Ä‘á»i Ä‘á»i máu chảy và sẽ có nhiá»u anh hùng hảo hán bị mạng vong Lúc ấy trá»i đã tối hẳn, giáo chúng của Minh giáo, kẻ thắp đèn Ä‘uốc ngÆ°á»i nhóm bếp thổi nấu.
Vô Kỵ vẫn ngồi trên đồi nhá», thấy mặt trăng đã má»c cao rồi mà vẫn chÆ°a nghÄ© ra được má»™t kế hoàn hảo.
Ãến ná»­a đêm, chàng má»›i quyết định:
- Chúng ta hãy tá»›i chùa Thiếu Lâm, yêu cầu yết kiến chưởng môn là Không Văn thần tăng, nói rõ tiá»n nhân hậu quả để xem ông ta xá»­ trí ra sao. Nếu giải quyết không xong, thế nào cÅ©ng phải dùng tá»›i võ lá»±c. Vở y lúc đó ta xá»­ trí ra sao?
Nghĩ đoạn, chàng thở dài một tiếng rồi đứng dậy.
Chàng đến cạnh Lợi Hanh, thấy Bất Hối đang cho Lợi Hanh ăn.
Lúc ấy Lợi Hanh chưa tỉnh hẳn.
Chàng vừa mở mắt ra nhìn, thấy Bất Hối bá»—ng lá»›n tiếng kêu gá»i:
- Hiểu Phù, lúc nào anh cũng nhớ đến em có biết không?
Bất Hối mặt đỠbừng, có vẻ xấu hổ nhưng tay phải nàng vẫn cầm thìa cháo và khẽ nói:
- Lục đại hiệp hãy ráng ăn thêm mấy thìa cháo nữa. Em hãy nhận lá»i cùng anh là từ nay đừng rá»i khá»i anh nhé? Vâng, vâng, Lục hiệp hãy cố ăn hết bát cháo này đã Lợi Hanh có vẻ mừng rỡ, há mồm ra uống luôn thìa cháo đó.
Ngày hôm sau, Vô Kỵ ra lệnh bảo má»i ngÆ°á»i đừng phân tán vá»™i, hãy cùng nhau lên chùa Thiếu Lâm, há»i ai đã ám hại Lục hiệp, rồi sẽ tiếp tục cuá»™c hành trình sau.
Nhất Tiếu, Chu Ãiên má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u là những tay hiệp nghÄ©a, thấy Lợi Hanh bị thÆ°Æ¡ng nặng nhÆ° vậy, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u phẫn uất. Nay nghe giáo chủ bảo Ä‘i Thiếu Lâm vấn tá»™i, ai nấy Ä‘á»u tán thành.
Suốt dá»c Ä‘Æ°Æ¡ng không có chuyện gì xảy ra. Ngày hôm đó má»i ngÆ°á»i đã Ä‘i tá»›i Ngá» Môn Quan, mua thêm ít lừa ngá»±a để cưỡi.
Còn Lợi Hanh lúc mê sảng, lúc tỉnh, há»… Vô Kỵ há»i tá»›i chàng tại sao bị thÆ°Æ¡ng nhÆ° thế, thì chàng lại ngá»› ngẩn nhÆ° khó nói lắm và chỉ cho Vô Kỵ hay rằng:
- Năm ngÆ°á»i sÆ° phái Thiếu Lâm chứ không phải ngÆ°á»i của phái khác. Má»i ngÆ°á»i sợ ngÆ°á»i của các môn phái khác để ý tá»›i, nên mua những quần áo của nhà buôn và phu khiêng để cải trang.
Sáng sá»›m ngày hôm đó, má»i ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i trên Ä‘Æ°á»ng cái Cam LÆ°Æ¡ng, mặt trá»i chiếu rá»i xuống, nóng nhÆ° thiêu. Ãi được hai tiếng đồng hồ, trông thấy phía đằng trÆ°á»›c co dãy liá»…u, chừng hai mÆ°Æ¡i cây.
Ai nấy Ä‘á»u mừng rỡ, thúc ngá»±a Ä‘i tá»›i dÆ°á»›i gốc liá»…u để nghỉ ngÆ¡i.
Khi má»i ngÆ°á»i tá»›i gần, thấy dÆ°á»›i những gốc liá»…u đó đã có tám chín ngÆ°á»i ngồi trÆ°á»›c ở đây rồi. Trong đó có tám ngÆ°á»i ăn mặc lối Ä‘i săn, lÆ°ng Ä‘eo Ä‘Æ¡n Ä‘ao và cung tên. Há» còn Ä‘em theo năm sáu con chim Æ°ng săn, con nào con nấy lông Ä‘en nhánh, móng vuốt sắc bén, trông rất dữ tợn. Còn ngÆ°á»i kia là má»™t công tá»­ trẻ tuổi, mặc áo nhiá»u màu, tay cầm quạt, Ä‘ang phe phẩy, trông rất ung dung, quí phái.

Vô Kỵ vội xuống ngựa, đột nhiên mắt của chàng chạm tầm mắt của công tử kia.

Chàng thấy đôi mắt của chàng công tá»­ kia rất có thần, ánh mắt thấp thoáng nhÆ° Ä‘iện chá»›p. NhÆ°ng chỉ thoáng cái đôi mắt của chàng ta đã hiá»n lành và thái Ä‘á»™ cÅ©ng nho nhã hết sức. Chàng thấy công tá»­ đó đẹp kỳ lạ, chiếc tay trắng cầm cái cán quạt bằng ngà, khiến ngÆ°á»i ta khó phân biệt được tay chàng trắng hÆ¡n hay là cán quạt.

Thấy Vô Kỵ đã xuống ngá»±a, bá»n ngÆ°á»i theo sau cÅ©ng xuống ngá»±a hết, nhÆ°ng ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy vừa xuống tá»›i mặt đất, Ä‘á»u trố mắt nhìn vào thanh kiếm Ä‘eo ở lÆ°ng của chàng công tá»­ ná». Vì thanh kiếm đó là á»· Thiên kiếm.
Sở dÄ© ngÆ°á»i của Minh giáo rất quen thuá»™c vá»›i thanh kiếm này là vì Diệt Tuyệt sÆ° thái đã sá»­ dụngthanh kiếm này giết nhiá»u ngÆ°á»i trong Minh giáo. Sau đó Chỉ Nhược dùng thanh kiếm này đâm Vô Kỵ bị thÆ°Æ¡ng nặng. Giáo chúng của Minh giáo Ä‘ang ngạc nhiên, Chu Ãiên nhịn không nổi, Ä‘ang định lên tiếng há»i thì lúc ấy ở phí Ãông trên Ä‘Æ°á»ng cái đã có vó ngá»±a nhá»™n nhịp vá»ng tá»›i.
Tiếp theo đó có một đám đông đang phong ngựa phi tới.
Má»i ngÆ°á»i quay mặt nhìn vá» phía đó, thấy đám đông là Ä‘á»™i quân binh của triá»u đình Nguyên. Bá»n ngÆ°á»i có Ä‘á»™ chừng năm sáu mÆ°Æ¡i đàn ông và hÆ¡n má»™t trăm phụ nữ. Những ngÆ°á»i phụ nữ Ä‘ang bị lính Nguyên dùng dây trói tay và lôi kéo Ä‘i. Ãa số phụ nữ phần thì chân nhá», phần thì yếu á»›t, làm sao mà Ä‘uổi kịp được ngá»±a của lính Nguyên, cho nên có ngÆ°á»i té ngã ra đất, nhÆ°ng lính Nguyên cứ thế mà lôi Ä‘i, chứ không chá» cho ngÆ°á»i đó đứng lên. Tất cả những ngÆ°á»i phụ nữ đó Ä‘á»u là ngÆ°á»i Hán, không cần nói rõ, ai cÅ©ng biết những phụ nữ đó là lÆ°Æ¡ng dân bị lính Nguyên bắt cóc. Số phụ nữ bị lôi kéo, quần áo rách tả tÆ¡i, thân hình loã lồ nên ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy khóc lóc thê thảm. Còn bá»n lính Nguyên có tên tay cầm bình rượu, vừa uống vừa cÆ°á»i cợt vá»›i đám phụ nữ. CÅ©ng có tên cầm roi da quất há» nữa.
Những ngÆ°á»i Mông Cổ rất giá»i cưỡi ngá»±a và tài ba quất roi cÅ©ng đặt biệt giá»i hÆ¡n ngÆ°á»i, nên chúng chỉ quất má»™t roi, đã xé được má»™t mảnh áo trên ngÆ°á»i má»™t thiếu nữ rồi. Những tên khác thấy tên ná» biểu diá»…n nhÆ° vậy, không thÆ°Æ¡ng hại thiếu nữ kia thì chá»›, chúng còn hoan hô giá»…u cợt, lấy làm thích thú là khác.
NgÆ°á»i Mông Cổ xâm nhập Trung Quốc đã gần trăm năm , xÆ°a nay vẫn coi ngÆ°á»i Hán nhÆ° thú vật vậy. NhÆ°ng chÆ°a bao giá» thấy chúng hà hiếp và đánh đập ngÆ°á»i giữa ban ngày ban mặt thế này.
Giáo chúng của Minh giáo thấy chúng ngông cuồng nhÆ° vậy, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy tức giận vô cùng, nhÆ°ng há» còn phải chá» Vô Kỵ ra lệnh má»›i dám xông lên.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #57  
Old 05-06-2008, 07:37 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 57:Nữ Cải Trang Nam


- Lục Phá, ngươi đi bảo chúng thả những đàn bà kia ra, ban ngày ban mặt mà chúng quấy nhiễu như vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa.

Giá»ng nói của chàng đó vừa thanh thoát vừa trong trẻo, không khác gì giá»ng của má»™t thiếu nữ vậy. Má»™t tên đại hán đã vá»™i vâng lá»i:
- Vâng.

Y liá»n mở con ngá»±a buá»™c dÆ°á»›i gốc cây liá»…u rồi tung mình nhảy lên trên lÆ°ng ngá»±a và lá»›n tiếng quát bảo bá»n lính Nguyên kia:
- Này, sao lúc ban ngày ban mặt mà các ngÆ°Æ¡i lại quấy nhiá»…u nhÆ° vậy, bá»™ các ngÆ°Æ¡i coi không có quan trên hay sao? Các ngÆ°Æ¡i có mau thả bá»n phụ nữ này ra không?

Má»™t tên ăn mặc lối quan quân trong đám lính Nguyên, phi ngá»±a tiến tá»›i, tay y vẫn còn ôm má»™t thiếu nữ, có vẻ say sÆ°a, mồm cÆ°á»i ha hả và đáp:
- Tên tử tù này không muốn sống nữa chắc? Mi táo gan thực, dám can thiệp đến việc của quan lớn này sao?

Ãại hán lạnh lùng nói tiếp:
- Ãạo tặc nổi lên khắp thiên hạ Ä‘á»u do tụi chúng bây không thÆ°Æ¡ng xót dân chúng mà gây nên cả. NgÆ°Æ¡i khôn hồn mau nghe lệnh ta, thả ngay những phụ nữ này Ä‘i.

Tên quan quân ấy thấy đại hán ná» nói cứng rắn nhÆ° vậy, y liá»n Ä‘Æ°a mắt ngắm nhìn những ngÆ°á»i ngồi hóng mát dÆ°á»›i bóng cây, trong long hÆ¡i ngạc nhiên và nghÄ© thầm:
- Dân chúng thÆ°á»ng, há»… thấy quan binh làđã trốn tránh rồi, sao bá»n ngÆ°á»i này lại dám táo gan can thiệp của quan quân nhÆ° thế.

NghÄ© tá»›i đó y vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn tá»›i chàng thiếu niên công tá»­ kia, thấy hai hạt minh châu to bằng hai trái long nhãn khâu trên khăn cá»™t trên đầu. Y liá»n nổi lòng tham, cả cÆ°á»i má»™t hồi rồi nói tiếp:
- TÆ°á»›ng công ** Ä‘á»±c kia, hãy theo quan lá»›n Ä‘i, thể nào nhà ngÆ°Æ¡i cÅ©ng được hưởng phúc muôn Ä‘á»i.

Nói xong y thúc ngá»±a tá»›i trÆ°á»›c mặt chàng công tá»­ ná».
Chàng công tá»­ Ä‘ang tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, bá»—ng thấy tên quan quân vô lá»… nhÆ° vậy, liá»n xếch ngược đôi lông mày thanh tú lên và lá»›n tiếng nói:
- Ãừng để má»™t tên nào sống sót.

Chàng ta vừa nói dứt lá»i, đã có má»™t mÅ©i tên bắn xuyên qua ngá»±c tên quan quân ná» liá»n.
Lúc ấy Vô Kỵ vá»›i giáo chúng Minh Giáo má»›i hay ngÆ°á»i bắn tên đó là ngÆ°á»i mặc đồ Ä‘i săn, đứng cạnh công tá»­ ná».
Cứ xem cách bắn tên nhanh và mạnh nhÆ° vậy, y phải là má»™t tay cao thủ hạng nhất trong võ lâm chứ không phải là má»™t tay tầm thÆ°á»ng.
Tên quan quân nỠkhông kêu được nửa tiếng đã té xuống chân ngựa, tay y vẫn còn ôm thiếu nữ. Tiếp theo đó tám tên mặc đồ săn kia giương cung lên bắn. Phát tên nào cũng trúng một tên lính Nguyên.
Bá»n lính Nguyên kia thấy vậy, giật mình kinh hãi, vá»™i ra lệnh giÆ°Æ¡ng cung bắn trả lại.

Tám ngÆ°á»i mặc đồ săn Ä‘á»u phi thân lên ngá»±a, vừa phóng tá»›i vừa giÆ°Æ¡ng cung bắn. Chỉ trong giây lát, chúng đã bắn chết hÆ¡n ba mÆ°Æ¡i tên lính Nguyên rồi, còn những tên lính khác, thấy tình thế nguy cấp nhÆ° vậy, vá»™i rủ nhau, bá» lại bá»n phụ nữ đó mà quay ngá»±a chạy luôn.
Tám ngÆ°á»i mặc đồ săn cÅ©ng phóng ngá»±a Ä‘uổi theo. Ngá»±a của há» Ä‘á»u là thần mã, nên không bao lâu hỠđã Ä‘uổi kịp bá»n lính Nguyên và giÆ°Æ¡ng cung lên bắn lạot nào là có tám tên lính Nguyên chết ngay loạt đó.
Vì vậy há» Ä‘uổi không tá»›i má»™t dặm đã giết sạch bá»n lính Mông Cổ.

Chàng thiếu niên công tá»­ cÅ©ng tung mình lên ngá»±a Ä‘i ngay, chứ không há» quay đầu lại nhìn bá»n Vô Kỵ.
HÆ¡n nữa má»i ngÆ°á»i thấy bá»n chúng chỉ trong nháy mắt đã giết chết hÆ¡n năm mÆ°Æ¡i tên lính Mông Cổ và vẻ mặt ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy không có gì nghiêm trá»ng và gay cấn hết.
Thấy bá»n há» Ä‘i vá»™i nhÆ° vậy, Chu Ãiên liá»n vá»™i gá»i vá»›i theo:
- Này, này! Hãy khoan đã tôi có vài lá»i muốn há»i.

Chàng công tá»­ ná» không thèm trả lá»i, cứ thúc ngá»±a chạy thẳng, tám ngÆ°á»i kia cÅ©ng phi ngá»±a theo sau. Chỉ thoáng cái bá»n hỠđã mất dạng liá»n.

Vô Kỵ, Nhất Tiếu, các ngÆ°á»i muốn Ä‘uổi theo, vẫn có thể Ä‘uổi kịp, nhÆ°ng vì má»i ngÆ°á»i thấy tám ngÆ°á»i mặc đồ săn bắn giết chết bá»n lính Mông Cổ má»™t cách hăng hái nhÆ° vậy, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u kính ngưỡng, nên không tiện Ä‘á»™t nhiên xâm phạm bá»n há».

Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang bàn tán xôn xao, không ai Ä‘oán nổi lai lịch của chín ngÆ°á»i ấy.
Dương Tiêu lên tiếng nói trước:
- Chàng công tá»­ ná» rõ ràng là nữ cải nam trang. Còn tám tay cao thủ ăn mặc đồ săn kia đối vá»›i nàng rất cung kính, tiên pháp của tám ngÆ°á»i đó thần diệu nhÆ° vậy, há» không giống má»™t nhân vật nào ở Trung Nguyên cả.

Lúc ấy Bất Hối vá»›i các ngÆ°á»i đàn bà thủ hạ của Hậu thổ Kỳ đã chạy tá»›i cạnh bá»n thiếu nữ bị bắt để an ủi, và há»i nguyên nhân ra sao.
Má»i ngÆ°á»i má»›i hay những thiếu nữ đó Ä‘á»u là dân cÆ° của các làng lân cận đấy.
Thế rồi má»i ngÆ°á»i liá»n lấy hết vàng bạc tiá»n ở trong ngÆ°á»i lính Nguyên Ä‘em chia cho những thiếu nữ đó và bảo há» Ä‘i Ä‘Æ°á»ng tắt mà vá» nhà.

Từ hôm đó trở Ä‘i, suốt mấy ngày liá»n, các hào kiệt Ä‘á»u đàm luận đến chín ngÆ°á»i giết bá»n lính Nguyên ấy. Thấy há» anh hùng nhÆ° vậy, ai nấy cÅ©ng tiếc là không được kết bạn vá»›i há».

Chu Ãiên liá»n nói vá»›i DÆ°Æ¡ng Tiêu rằng:
- DÆ°Æ¡ng huynh, kể ra lệnh ái cÅ©ng có thể gá»i là má»™t mỹ nữ tuyệt sắc rồi, nhÆ°ng Ä‘em so sánh vá»›i ngÆ°á»i nữ cải nữ nam trang kia thì nàng nỠđẹp hÆ¡n lệnh ái nhiá»u.

Dương Tiêu đáp:
- Chu huynh nói rất đúng, nếu bá»n ngÆ°á»i đó chịu tham gia bổn giáo, vá»›i tài ba của tám ngÆ°á»i mặc đồ săn nhÆ° vậy vai vế của há» có thể được đặt trên cả NgÅ© Tảng nhân cÅ©ng nên.

Chu Ãiên nổi giận đáp:
- Nói bậy, tài cỡi ngá»±a và bắn cung của hỠđã giá»i hÆ¡n ai mà DÆ°Æ¡ng huynh lại khen nhÆ° thế? Huynh thá»­ bảo chúng thá»­ so tài vá»›i Chu Ãiên, xem ai thắng ai bại nào?

Dương Tiêu lẩm bẩm nói tiếp:
- Kể ra tài của há» so sánh vá»›i Chu Huynh thì tất nhiên há» còn kém đôi chút, nhÆ°ng võ công của há», có lẽ còn hÆ¡n Lãnh Thiêm huynh má»™t mức.

Nên rõ, trong năm ngÆ°á»i của NgÅ© Tảng nhân thì võ công của Lãnh Thiêm cao siêu hÆ¡n hết, Ä‘iá»u này ai cÅ©ng phải công nhận rồi. XÆ°a nay DÆ°Æ¡ng Tiêu vá»›i Chu Ãiên vẫn thÆ°á»ng hay gây gổ nhau, tuy không ra mặt tranh giành nhau, nhÆ°ng há»… có cÆ¡ há»™i nào là DÆ°Æ¡ng Tiêu đã đấu khẩu vá»›i Chu Ãiên liá»n.

Lúc này Chu Ãiên thấy DÆ°Æ¡ng Tiêu bảo võ công của tám ngÆ°á»i còn cao siêu hÆ¡n Lãnh Thiêm nhÆ° vậy có khác gì bảo tám ngÆ°á»i đó có thể thắng được cả ngÅ© tảng nhân. Cho nên Chu Ãiên càng tức giận thêm Ä‘ang định cãi lại, Bành Doanh Ngá»c liá»n xen lá»i nói:

Chu huynh lại bị mắc hởm của dÆ°Æ¡ng Tả Sứ rồi, DÆ°Æ¡ng huynh nói nhÆ° thế là có ý muốn chá»c tức huynh đấy.

Chu huynh ha hả cả cÆ°á»i, nói tiếp:
- Thật à? Như vậy đệ tử không tức thì y làm gì được đệ nào?

NhÆ°ng chỉ trong giây phút sau, Chu Ãiên lại chỉ trích tài cỡi ngá»±a của DÆ°Æ¡ng Tiêu không được tinh xảo.
Má»i ngÆ°á»i thấy vậy Ä‘á»u tủm tỉm cÆ°á»i, vì ai nấy Ä‘á»u biết Chu Ä‘iên xÆ°a nay vẫn Ä‘iên Ä‘iên rồ rồ, nhÆ°ng y lại hay gây gổ vá»›i DÆ°Æ¡ng Tiêu, mà lần nào đấu khẩu cÅ©ng bại cả.

Lúc ấy Lợi Hanh được Vô Kỵ chữa cho không ngừng má»™t ngày nào, nên thần trí của chàng đã tỉnh lại rất nhiá»u.
Thì ra từ hôm ở Quang Minh Ãỉnh chạy xuống, nhÆ° ngÆ°á»i mất hết hồn vía, cứ thế mà chạy thẳng vào sa mạc, lạc lối cÅ©ng không hay. Chàng càng chạy càng xa, chạy trong bãi cát chừng bảy tám ngày, chàng má»›i tỉnh ngá»™ là mình đã lạc lối, muốn quay trở lại cÅ©ng không được, vì vậy chàng má»›i mất liên lạc vá»›i anh em trong phái Võ Ãang là thế.
Hôm ấy ngẫu nhiên gặp má»™t bá»n sÆ° Thiếu Lâm, bá»n hòa Thượng đó không nói ná»­a lá»i tiến lên khiêu chiến liá»n.
Lợi Hanh đánh bại được bốn ngÆ°á»i, nhÆ°ng qua bất địch chúng, rốt cuá»™c chàng bị thÆ°Æ¡ng nặng. Chàng thấy bá»n tăng nhân đó Ä‘á»u xá»­ dụng võ công của phái Thiếu lâm, nhÆ°ng chúng rất lạ mặt, chàng chÆ°a há» thấy mặt chúng trên Quang Minh Ãỉnh bao giá». Chàng Ä‘oán bá»n tăng nhân này là bá»n viện binh của phái Thiếu lâm vừa tá»›i. NhÆ°ng chàng không hiểu tại sao bá»n hòa thÆ°Æ¡ng đó lại hạ Ä‘á»™c thủ định giết mình nhÆ° vậy.

Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng, Bất Hối hầu hạ chàng rất chu đáo. Nàng biết mẹ mình xÆ°a kia đã phụ Lợi Hanh và lại thấy chàng bị thÆ°Æ¡ng nặng và tình cảnh bi đát nhÆ° vậy, lại càng Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng thêm.

Chiá»u tối ngày hôm đó, các vị hào kiệt đã Ä‘i qua VÄ©nh Ãằng rồi còn định thúc ngá»±a để tá»›i Giang Thành Tá»­ nghỉ ngÆ¡i.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i bá»—ng nghe thấy có tiếng vó ngá»±a ở đằng xa vá»ng tá»›i.
Giây phút sau đã thấy có hai ngÆ°á»i sát cánh nhau chạy tá»›i.
Há» chạy được mấy chục trượng liá»n nhảy xuống đất, dắt ngá»±a đứng sang bên Ä‘Æ°á»ng chỠđợi, thái Ä‘á»™ của há» rất cung kính.

Các vị hào kiệt định thần nhìn kỹ, thấy hai ngÆ°á»i đó ăn mặc lối Ä‘i săn và nhận ra há» chính là ngÆ°á»i trong bá»n đã giết quân Mông Cổ bữa ná».
Ai nấy mừng rỡ vô cùng, Ä‘á»u xuống ngá»±a và tiến lên chào hai ngÆ°á»i kia.
Hai ngÆ°á»i ná» Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c mặt Vô Kỵ, rồi má»™t trong hai ngÆ°á»i đó lá»›n tiếng nói:
- Bá» trên chúng tôi ngưỡng má»™ TrÆ°Æ¡ng giáo chủ của Minh Giáo là ngÆ°á»i nhân hậu và trá»ng nghÄ©a và quý vị hào hiệp lại rất anh hùng, nên má»›i sai tiểu nhân tá»›i đây má»i hai vị đến sÆ¡n trang nghỉ ngÆ¡i, để tá» lòng kính ngưỡng.

Vô Kỵ đáp lễ:
- Chúng tôi không dám! Xin cho biết cao tính, quý danh của quý bỠtrên.

NgÆ°á»i nỠđáp lại:
- BỠtrên chúng tôi hỠTriệu, còn khuê danh thì chúng tôikhông dám thưa cùng.
Má»i ngÆ°á»i thấy y nhận ngay thiếu niên công tá»­ kia là nữ lang, thì má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u mừng rỡ.
Vô Kỵ lại há»i tiếp:
- Từ khi chúng tôi được thấy kỹ thuật thần tiển của quý vị dến giá», ngày nào chúng tôi cÅ©ng khen ngợi. Nay lại được quý vị cho kết giao thì may mắn cho chúng tôi biết bao. NhÆ°ng chỉ sợ chúng tôi nhiá»u ngÆ°á»i, đến quấy nhiá»…u nhÆ° vậy rất bất tiện.
Quý vị Ä‘á»u là anh hùng cái thế, bá» trên chúng tôi muốn má»i quý vị đến xÆ¡i chén rượu nhạt để tá» tình hữu nghị.
Phần vì muốn làm quen với mấy nhân vật anh hùng này, phần nữa là muốn dò biết chuyện à thiên kiếm tại sao lại sang tay đám này, Vô Kỵ lại nói tiếp:
- Nếu được như vậy còn gì bằng nữa, thế nào chúng tôi cũng đến quý trang thăm viếng.

Hai ngÆ°á»i ná» cả mừng, liá»n lên ngá»±a Ä‘i trÆ°á»›c. Ä‘i được hÆ¡n má»™t dặm Ä‘Æ°á»ng, má»i ngÆ°á»i lại thấy có hai ngÆ°á»i nữa đến nghênh đón.
Hai ngÆ°á»i đó cÅ©ng ở đàng xa, xuống ngá»±a đợi chá».
Vô Kỵ và quần hào tá»›i gần má»›i hay hai ngÆ°á»i này cÅ©ng là nhân vật trong bát hùng kia.

Má»i ngÆ°á»i lại Ä‘i được hÆ¡n má»™t dặm Ä‘Æ°á»ng nữa, bốn ngÆ°á»i cuối cùng của bát hùng cÅ©ng xuất hiện nghênh đón.
Quần hào của Minh Giáo thấy hỠlễ phép như vậy, ai nấy cũng mừng.
Má»i ngÆ°á»i lại Ä‘i theo má»™t con Ä‘Æ°á»ng lót đá xanh, tiến thẳng tá»›i má»™t trang viện lá»›n .
Chung quanh trang viện có con sông nhỠbao quanh.
Trên bá» sông có trồng nghiá»u dÆ°Æ¡ng liá»…u.
Ở đất Cam lÆ°Æ¡ng mà thấy má»™t trang viện có cảnh sắc nhÆ° Giang Nam, quần hào Ä‘á»u mừng rỡ vô cùng.

Cửa sơn trang mở rộng, cầu treo vừa thả xuống, tiểu thư vẫn mặc nam trang đứng trước cửa nghênh đón.
Tiểu thư vừa thấy quần hào tới, đã vội tiến lên, cúi mình vái chào và lớn tiếng nói:
- Quý vị hào hiệp của Minh Giáo, ngày hôm nay giáng lâm Lục liá»…u sÆ¡n trang, khiến trang chúng tôi vô cùng vẻ vang. Xin má»i TrÆ°Æ¡ng giáo chủ, DÆ°Æ¡ng sứ giả, Hân lão tiá»n bối, Vi Bức VÆ°Æ¡ng.

Không cần phải giá»›i thiệu mà nàng ta đã quen biết hết cả tên tuổi của các vị anh hùng của Minh Giáo, không những thế, địa vị của ai cao ai thấp, nàng cÅ©ng biết rõ hết. Nàng không há» lầm lẫn thứ tá»±, ngÆ°á»i trên thì má»i trÆ°á»›c, ngÆ°á»i dÆ°á»›i thì má»i sau, nên ai nấy cÅ©ng ngạc nhiên vô cùng.
Chu Ãiên không sao chịu được, liá»n lên tiếng há»i:
- Ãại tiểu thÆ° lại biết rõ kiến danh chúng tôi nhÆ° vậy chẳng lẽ tiểu thÆ° tiên tri chăng?

Triệu tiểu thÆ° mỉm cÆ°á»i đáp:
- Quần hiệp của Minh Giáodanh tiếng lừng lẫy khắp giang hồ ai mà chả biết. Nhất là trận giao tranh trên Quang Minh Ãỉnh gần đây. TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ dùng thần công tuyệt thế, khiến sáu đại môn khiếp sợ. Tiếng tăm ấy đã truyá»n khắp võ lâm. Các vị định vào Trung nguyên, suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng có rất nhiá»u bạn võ lâm ngưỡng má»™ muốn được tiếp đón, có riêng gì tiểu nữ muốn tiếp rÆ°á»›c quý vị đâu.

Há»i tá»›i tên há» và sÆ° phụ cùng môn phái của thần tiển bát hùng ná», má»™t ngÆ°á»i thân hình cao lá»›n đứng dậy nói lá»›n:
- Tại hạ là Triệu nhất thÆ°Æ¡ng, còn những chú em đây là Tiá»n nhị Bái, Tôn tam Hủy, Lý tứ Thôi.

Tiếp theo đó ngÆ°á»i ná» chỉ bốn ngÆ°á»i khác và nói thêm:
- Mấy chú đây là Chu ngũ Thủ, Ngô lục Phá, Trịnh thất Diệt, Vương bát Suy.

Quần hùng của Minh Giáo vừa nghe ngÆ°á»i đó giá»›i thiệu tên của tám ngÆ°á»i kia xong, thì buồn cÆ°á»i và nghÄ© thầm:
- Tên há» của tám ngÆ°á»i này Ä‘á»u lấy theo Bát gia Tính Triệu, Tiá»n, Tôn, Lý, Chu, Trịnh, VÆ°Æ¡ng, nhÆ° vậy đã là hiếm có rồi. Còn những tên của há» lại dùng toàn những chữ không hên chút nào. Thật là không thể tưởng tượng được?

Quần hùng cÅ©ng biết những tên hỠđó không phải là tên há» thật, nhÆ°ng ngÆ°á»i trong giang hồ, tránh kẻ thù, lấy tên há» nhÆ° vậy là má»™t sá»± rất thÆ°á»ng, nên không ai há»i rõ làm gì.

Tiệu tiểu thÆ° thân má»i các ngÆ°á»i vào đại sảnh.
Quần hào vừa vào tới trong sảnh, ở giữa treo một bức tranh vẽ tám con ngựa.
Hình dáng tám con ngá»±a đó Ä‘á»u khác nhau. Vách bên trái có treo má»™t bức đại tá»±, chữ trên bức đại tá»± viết rất đẹp, nhÆ°ng Vô Kỵ là ngÆ°á»i có há»c, nên nhận ngay ra nét chữ đó là do má»™t thiếu nữ viết. Và chàng cÅ©ng Ä‘oán ra bức đại tá»± đó là do Triệu tiểu thÆ° đã lấy được Ỷ thiên Kiếm, nên má»›i viết ra những câu rất tá»± hào nhÆ° thế.
Chàng vừa ngắm bức đại tự vừa tự nghĩ:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i văn võ toàn tài, đáng hken đáng phục thật, thế ra cô ta là con cháu của má»™t thế gia tại kinh đô cÅ© là Kinh châu .

Triệu tiểu thÆ° thấy Vô Kỵ ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© ngợi, liá»n mỉm cÆ°á»i và nói:
- TrÆ°Æ¡ng giáo chủ, tôn đại nhân có tiếng là Ngân câu thiết hoạch, ai cÅ©ng biết TrÆ°Æ¡ng lão anh hùng là má»™t ngÆ°á»i viết chữ rất đẹp. TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ có gia truyá»n vá» thÆ° nghệ nhÆ° vậy, lát nữa tiểu nữ còn yêu cầu Giáo chủ ban cho vài chữ.
Vô Kỵ nghe Triệu tiểu thÆ° nói nhÆ° vậy, mặt Ä‘á» bừng. Vì chàng đã mồ côi cha mẹ từ năm lên mÆ°á»i, chÆ°a được cha mẹ dạy tập viết bao giá». Sau đó chàng chỉ được há»c y lý và võ há»c thôi, còn vá» văn há»c thì chàng kém lắm, nên chàng vá»™i đáp:
- Cô nÆ°Æ¡ng muốn tôi viết chữ, có khác gì giết tôi, vì tiên phụ mất quá sá»›m, nên tôi chÆ°a hỠđược thừa kế tài há»c của tiên phụ nói ra tôi rất xấu hổ.

Trong lúc má»i ngÆ°á»i Ä‘ang nói chuyện, tráng Ä‘inh bÆ°ng chè lên má»i. NÆ°á»›c chè xanh biếc, thÆ¡m.
Quần hào thấy vậy kinh ngạc và nghĩ thầm:
- NÆ¡i đây cách Giang Nam hàng mấy nghìn dặm, sao Triệu tiểu thÆ° lại cố chế Long TÄ©nh cho chúng ta uống nhÆ° thế? Tiểu thÆ° này lạ lùng thật, việc gì của cô ta cÅ©ng kỳ lạ hÆ¡n ngÆ°á»i?

Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang nghÄ©, Triệu Minh tên của tiểu thÆ° đã cầm chén lên uống má»™t ngụm trÆ°á»›c, để chứng tá» chè đó không Ä‘á»™c. Chá» quần hào uống nÆ°á»›c xong, Triệu tiểu thÆ° lại nói tiếp:
- Các vị ở Ä‘Æ°á»ng xa tá»›i, tệ trang thiếu thốn đủ má»i thứ, không tiếp đãi quý vị được chu đáo, mong quý vị tha thứ cho. Chắc bây giá» quý vị đã đói rồi, xin má»i quý vị Ä‘i sang phòng bên kiađể dùng cÆ¡m và rượu.

Nói xong, nàng đứng dậy dẫn quần hào Ä‘i qua má»™t hành lang má»™t cái sân rá»™ng, rồi tá»›i má»™t cái vÆ°á»n hoa thật lá»›n, trong có cả núi đá ao suối và đủ các thứ cây cá» trông rất tao nhã.
Vô Kỵ chÆ°a nhận thấy những cái hay cái lạ của vÆ°á»n hoa này, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Tiêu đã nhận ra rồi, gật đầu lia lịa và khen thầm:
- Chủ của vÆ°á»n hoa này không phải là tay phàm phu tục từ mà phải là má»™t ngÆ°á»i có đại chí .

Má»i ngÆ°á»i đã thấy trong Thủy cát đã bày sẳn hai mâm rượu.
Triệu Minh liá»n má»i Vô Kỵ ngồi, còn Triệu nhất ThÆ°Æ¡ng, Tiá»n nhị Bại và sáu ngÆ°á»i kia thì ở khách sảnh bên cạnh, tiếp giáo chúng của Minh Giáo ăn uống ở bên đó.

Lợi Hanh không thể đi lại được, nên Bất Hối mớm cơm cho chàng ở phòng bên.

Triệu Minh rót một ly rượu lớn, một hơi uống cạn rồi nói:
- Rượu này là nữ trinh thần tá»­u ở Diệu HÆ°Æ¡ng, đã để được mÆ°á»i tám năm má»i quý vị thá»­ uống xem rượu này có ngon không?

DÆ°Æ¡ng Tiêu, Nhất Tiếu, Thiên Chính, tuy đã tin tưởng Triệu tiểu thÆ° là ngÆ°á»i hiệp nghÄ©a rồi, nhÆ°ng ai nấy vẫn phải cẩn thận Ä‘á» phòng xem kỹ ấm rượu và ly, thấy không có gì lạ và Triệu tiểu thÆ° đã uống cạn ly rượu, nên há» má»›i hết nghi và bắt đầu ăn uống. Theo quý giáo của Minh Giáo là ai nấy Ä‘á»u phải ăn chay cá»­ rượu, nhÆ°ng đến Thạch Giáo chủ thì bãi bá» quy luật ấy rồi, vì lúc ấy Minh Giáo dá»n vào dãy núi Côn Luân, quanh năm giá lạnh, nên không ăn dầu mỡ thịt dê bò thì chịu sao nổi tiết trá»i giá lạnh nhÆ° thế.

Hồ bao chung quanh thủy cát, cón trồng bảy tám cây hoa nhÆ° thủy tiên vậy. Hoa nào cÅ©ng trắng tinh, mùi hÆ°Æ¡ng thÆ¡m ngào ngạt. Trong khi ăn uống, quần hào nghe có gió mát Ä‘Æ°a mùi thÆ¡m tá»›i, lại càng thấy khoan khoái thêm. triệu tiểu thÆ° ăn nói rất lÆ°u loát, khi nói đến chuyện võ công của các môn phái ở Trung Nguyên, có nhiá»u chuyện cả Thiên Chính lẫn Dã VÆ°Æ¡ng chÆ°a há» hay biết qua. Ãối vá»›i võ công của Thiếu Lâm, Nga Mi và Côn Luân, nàng chỉ khen qua loa thôi, nhÆ°ng nàng rất tán dÆ°Æ¡ng TrÆ°Æ¡ng Tam Phong và Võ Ãang thất hiệp.

Quần hào nghe nàng nói, thấy nàng biết rá»™ng nhÆ° vậy, ai nấy cÅ©ng phục thầm. NhÆ°ng khi há»i tá»›i võ công của nàng thì nàng chỉ cÆ°á»i chứ không trả lá»i, nói lảng sang chuyện khác ngay.

Uống qua mấy tuần rượu, Triệu Minh chén nào cÅ©ng uống cạn đủ thấy tá»­u lượng nàng rất mạnh, há»… món ăn nào Ä‘Æ°a ra, nàng cÅ©ng gắp ăn trÆ°á»›c. Sau khi uống vài chén rượu, hai má nàng á»­ng Ä‘á» lên trông lại càng đẹp thêm. Nàng không những đẹp mà còn có thêm anh khí, thái Ä‘á»™ lại cao quý. Vì vậy ai trông thấy nàng cÅ©ng Ä‘á»u tá» ra kính mến.

Vô Kỵ lên tiếng nói:
- ThÆ°a Triệu cô nÆ°Æ¡ng, tệ giáo từ trên chí dÆ°á»›i, được cô nÆ°Æ¡ng hậu đãi nhÆ° vậy, thật cảm tạ vô cùng. Tại hạ có má»™t lá»i muốn há»i cô nÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng không tiện lên tiếng.

Triệu Minh liá»n há»i:
- TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ không nên khách sáo nhÆ° vậy, chúng ta cùng là ngÆ°á»i trong giang hồ, tục ngữ có câu: "Tứ hải chi ná»™i giai huynh đệ". Nếu quý vị vui lòng cho phép tiểu muá»™i được cùng kết bạn, thì tiểu muá»™i rất lấy làm hân hạnh. Chẳng hay TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ có việc gì há»i, nếu tiểu muá»™i hay biết thì tiểu muá»™i xin thành thật trả lá»i ngay.

Vô Kỵ nói tiếp:
- Nếu được nhÆ° vậy, tại hạ xin há»i cô nÆ°Æ¡ng vá» chuyện Thanh à thiên kiếm, chẳng hay cô nÆ°Æ¡ng được thanh bảo kiếm đó ở đâu thế?

Triệu Minh mỉm cÆ°á»i, cởi thanh kiếm ở trên lÆ°ng ra để trên mặt bàn và nói:
- Từ khi gặp quý vị tá»›i giá», tiểu muá»™i rất lấy làm thắc mắc, chẳng hay quý vị có thể cho tiểu muá»™i biết trÆ°á»›c nguyên nhân tại sao không?
Vô Kỵ đáp:
- Không dám dấu kiếm cô nÆ°Æ¡ng, kiếm này nguyên là vật sở hữu của Diệt Tuyệt SÆ° thái phái Nga Mi. Anh em của tệ giáo có rất nhiá»u đã chết dÆ°á»›i lưỡi kiếm này. Chính tại hạ đây cÅ©ng bị nó đâm thủng ngá»±c, suýt mất mạng, nên vừa thấy nó, ai cÅ©ng chăm chú nhìn vào là thế.

Triệu Minh lại há»i tiếp:
- TrÆ°Æ¡ng giáo chủ thần công vô địch, nghe nói Giáo chủ đã dùng Càn Khôn Ãại Nã Di thủ pháp, cÆ°á»›p được thanh kiếm này đâm thủng ngá»±c nhÆ° vậy. Tiểu muá»™i còn nghe ngÆ°á»i ta nói ngÆ°á»i dùng kiếm này đâm Giáo chủ là má»™t đệ tá»­ trẻ tuổi của phái Nga Mi, võ nghệ cÅ©ng tầm thÆ°á»ng thôi. Tiểu muá»™i hay tin đó rất lấy làm thắc mắc...

Nói xong, nàng nhìn thẳng vào mặt Vô Kỵ, hai mắt không chá»›p, mồm hình nhÆ° cÆ°á»i mà thá»±c ra không phải cÆ°á»i.

Vô Kỵ mặt đỠbừng và nghĩ thầm:
- Tại sao nàng biết rõ như vậy?

NghÄ© Ä‘oạn, chàng liá»n đáp:
- Ãối phÆ°Æ¡ng tấn công má»™t cách Ä‘á»™t ngá»™t, tại hạ không để ý tá»›i, nên má»›i bị nhÆ° vậy.

Triệu Minh mỉm cÆ°á»i há»i tiếp:
- Chị Chu Chỉ Nhược xinh đẹp lắm không?

Vô Kỵ càng xấu hổ thêm, ngượng ngùng đáp:
- Cô nương cứ nói bông hoài.

Nói xong, chàng nâng chén rượu uống má»™t ngụm để che dấu sá»± xấu hổ. NgỠđâu tay trái của chàng hÆ¡i run, nên có mấy giá»t rượu bắn xuống vạt áo.

Triệu Minh thấy vậy mỉm cÆ°á»i nói tiếp:
- Tiểu muá»™i quá chén, nên ăn nói hÆ¡i thất lá»… đôi chút, xin phép Giáo chủ cùng quý vị cho tiểu muá»™i vào trong thay áo nhé? Má»™t lát sau tiểu muá»™i sẽ ra ngay, má»i quý vị cứ tá»± tiện dùng, đừng nên khách sáo làm chi.

Nói xong, nàng đứng dậy vái chào má»i ngÆ°á»i, rồi Ä‘i ra thủy cát, xuyên vào những cây liá»…u mà Ä‘i.

Thanh Ỷ Thiên kiếm vẫn còn để trên bàn, chứ nàng không Ä‘em theo. các gia đình cứ tiếp tục mang thức ăn lên đại khách nhÆ° thÆ°á»ng...

Quần hào Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau và không ai dám tiếp tục ăn những thức vừa mang lên nữa. Chá» má»™t lát lâu vẫn chÆ°a thấy Triệu Minh trở ra Chu Ãiên nhịn không được, liá»n lên tiếng nói:
- Nàng để bảo kiếm ở đây mà nàng yên tâm không sợ chúng ta lấy mất.

Nói xong, y liá»n cầm thanh kiếm đó lên, Ä‘á»™t nhiên kêu "ủa" má»™t tiếng và nói tiếp:

Sao nhẹ thế này?

Y vừa nắm cán kiếm vừa rút thá»­ ra xem, lưỡi kiếm vừa được rút ra khá»i bao, quần hào đứng dậy ngÆ¡ ngác nhìn hau. Thì ra thanh kiếm đó làm bằng gá»— và có má»™t mùi thÆ¡m xông lên mÅ©i. Má»i ngÆ°á»i nhìn ká»· má»›i hay thanh kiếm đó chế bằng gá»— đàn hÆ°Æ¡ng.

Chu Ãiên cuống cả tay chân, vá»™i vã cắm tra thanh kiếm vào trong bao, mồm lẩm bẩm nói:
- Dương...Dương... Tả sứ...thế...là cái trò gì vậy?

Tuy y suốt ngày đấu khẩu vá»›i DÆ°Æ¡ng Tiêu, nhÆ°ng sá»± thật y vẫn chịu phục DÆ°Æ¡ng Tiêu là ngÆ°á»i biết rá»™ng. Lúc này bá»—ng gặp vấn Ä‘á» nan giải, nên y má»›i buá»™t miệng há»i DÆ°Æ¡ng Tiêu nhÆ° vậy.
Dương Tiêu vẻ mặt nghiêm trang, khẽ đáp:
- ThÆ°a Giáo chủ, tôi thấy Triệu tiểu thÆ° này hình nhÆ° có vẻ định giở thủ Ä‘oạn gì bất lợi vá»›i chúng ta. Lúc này chúng ta Ä‘ang ở chốn nguy hiểm, chúng ta mau rá»i khá»i nÆ¡i đây thì hÆ¡n.

Chu Ãiên vá»™i xen lá»i:
- Việc gì phải sợ nàng ta định giở thủ Ä‘oạn gì bất lợi gì cho chúng ta, chúng ta có nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° thế này, sợ gì mà không đánh cho nàng mê tÆ¡i?

Dương Tiêu lại nói tiếp:
- Từ khi bÆ°á»›c chân vào trong Lục liá»…u trang này tá»›i giá», tôi thấy bất cứ cái gì ở trong này Ä‘á»u bí mật và kỳ lạ lắm. Có nhiá»u cái trông nhÆ° thá»±c mà Ä‘á»u là giả, trôn gnhÆ° tà mà không phải là tà ma khó mà biết rõ được. Ãồng hthá»i chúng ta chÆ°a biết Lục liá»…u trang này thuá»™c chốn nào. Chúng ta hà tất ở lại nÆ¡i đây làm chi, để việc gì cÅ©ng bị ngÆ°á»i ta ká»m chế.

Vô Kỵ gật đầu đáp:
- Lá»i nói của DÆ°Æ¡ng ta sứ rất phải, chúng ta đã dùng cÆ¡m rượu no say rồi, chi bằng cáo lui là hÆ¡n.

Nói xong, chàng bèn đứng dậy, Thiết Quan đạo nhân liá»n lên tiếng:
- Chẳng lẽ Giáo Chủ không muốn tìm à Thiên kiếm thật hay sao?

Bành Văn Ngá»c cÅ©ng xen lá»i nói:
- Theo ý của thuộc hạ thì Triệu tiểu thư này có ý bày nghi trận, tất cô ta phải có mưu mô gì, mới định tâm làm ra như thế, dù chúng ta không đi tìm nàng thì nàng cũng đi tìm chúng ta.

Vô Kỵ đáp:
- Ãúng thế, chúng ta nên bình tÄ©nh chá» há» ra tay trÆ°á»›c, rồi liệu mà ra tay sau.

Má»i ngÆ°á»i cùng Ä‘i ra khá»i Thủy các , rồi sai gia Ä‘inh báo cho Triệu Minh hay, là ngÆ°á»i của Minh Giáo rất cám Æ¡n Triệu cô nÆ°Æ¡ng đã tiếp đãi nhÆ° vậy, nhÆ°ng vì có việc bận, nên ngÆ°á»i của Minh Giáo phải cáo biệt ngay.

Triệu Minh ở trong nhà, vội vàng bước ra, nàng đã thay một cái áo lụa màu vàng nhạt, trông lại càng xinh đẹp hơn.

Vừa ra tới nơi nàng đã lên tiếng:
- Vừa mới gặp gỡ sao lại đi ngay như vậy! Chẳng lẽ Giáo Chủ ghét tiểu nữ thù tiếp kém lịch sự hay sao?

Vô Kỵ đáp:
- Ãa tạ cô nÆ°Æ¡ng đã tiếp đãi hậu hÄ©, hiá»m vì chúng tôi còn Ä‘ang bận nhiá»u việc, nên không thể nào ở lại đây lâu được! Sau này xin tái ngá»™, thế nào tôi cÅ©ng xin lãnh giáo tiểu thÆ¡ rất nhiá»u!

Triệu Minh tủm tỉm cÆ°á»i không nói gì hết, tiá»…n má»i ngÆ°á»i ra khá»i trang. Thần Tiến Bát Hiá»n đã đứng chá»±c sẳn ngoài cá»­a, thái Ä‘á»™ rất cung kính, đợi tiá»…n khách.

Quần hào chắp tay chào bái biệt rồi lẳng lặng tung mình nhảy lên ngựa đi luôn.
Không bao lâu má»i ngÆ°á»i đã Ä‘i tá»›i má»™t cánh đồng bằng, không má»™t bóng ngÆ°á»i, Chu Ãiên liá»n lá»›n tiếng nói:
- Triệu Ãại tiểu thÆ¡ này chÆ°a chắc đã có lòng định ám hại gì chúng ta. Cứ lấy chuyện nàng dùng thanh kiếm gá»— đùa giỡn giáo chủ, mà nói thì con gái chÆ°a trưởng thành nào chả hay đùa giỡn nhÆ° thế. Chúng ta không nên vì thế mà giận nàng làm chi, DÆ°Æ¡ng Tiêu! Lần này bạn đã nhận xét sai rồi!
Dương Tiêu ngẫm nghĩ giây lát rồi mới đáp:
- Cho tới phút này tôi vẫn chưa hiểu nàng ta có ý gì với chúng ta?

Chu Ãiên xen lá»i nói tiếp:
- Sau trận đại chiến ở trên Quang Minh Ãỉnh, DÆ°Æ¡ng ta hiệp, má»™t ngÆ°á»i có tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta đã biến thành "kinh cung chi..." ối chà!

Vừa nói tá»›i đó, ngÆ°á»i y đã loạng choạng và té xuống dÆ°á»›i ngá»±a liá»n!

Nói Không Ãược Ä‘i gần nhất vá»™i nhảy xuống ngá»±a đỡ y dậy và há»i:
- Chu huynh! Làm sao thế?

Chu Ãiên vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Không! Không sao cả! Có lẽ vì tôi uống quá chén nên mới thấy hơi hcoáng váng đó thôi!

Y vừa nói đến hai chữ "choáng váng" thì quần hào Ä‘á»u nhìn nhau thất sắc, vì từ khi rá»i khá»i Lục liá»…u trang đến giá», ai nấy Ä‘á»u cảm thấy đầu óc mình hÆ¡i choáng váng! Thoạt tiên há» Ä‘á»u tưởng vì mình uống quá chén nhÆ° thế nên không ai để ý. Bây giá», thấy Chu Ãiên võ công cao cÆ°á»ng, tá»­u lượng lại rất lá»›n mà uống có mấy chén rượu, sao lại có thể choáng váng đến ngã ngá»±a nhÆ° vậy? Chắc là bên trong thế nào cÅ©ng có cái gì đây!

Vô Kỵ ngẩng đầu lên nghÄ© ngợi và tìm tòi những môn thuốc Ä‘á»™c ở trong Ãá»™c Kinh của Nạn Cô, để xem có thứ thuốc Ä‘á»™c nào không sắc, không màu, không mùi không? NhÆ°ng chàng nhá»› lại từ đầu đến cuối không có má»™t vị thuốc Ä‘á»™c nào tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° thế cả. Vả lại rượu và thức ăn của chàng vá»›i quần hào không khác gì nhau, tại sao chàng không thấy bị choáng váng?
Ãá»™t nhiên chàng sá»±c nghÄ© ra má»™t việc, giật mình kinh hãi, lá»›n tiếng nói:
- Những vị nào uống rượu ở trong Thủy Các , phải xuống ngựa hết, ngồi xếp bằng tròn, nhưng chớ có vận khí lấy sức, cứ để mặc cho nó tự nhiên!

Rồi chàng lại ra lệnh tiếp:
- Các anh em của NgÅ© Hành Kỳ và Bạch Mi Kỳ bố trận các mặt, bảo vệ các thủ lãnh, há»… có ngÆ°á»i nào tá»›i gần, cứ việc chém giết không tha!

Từ khi Bạch Mi Giáo trở vá» vá»›i Minh Giáo, được đổi thành Bạch Mi Kỳ. Giáo chúng của NgÅ© hành Kỳ vá»›i Bạch Mi Kỳ thấy Giáo Chủ ra kệnh nghiêm mặt nhÆ° vậy Ä‘á»u răm rắp vâng lá»i. Ai nấy Ä‘á»u vá»™i rút khí giá»›i ra, bố trận bảo vệ các thủ lãnh.

Vô kỵ lại la lớn:
- Ai nấy cứ ở yên tại chỗ, khi nào tôi vỠtới nơi mới được giải tán?

Quần hào không hiểu Vô Kỵ bỗng dưng lại ra lệnh như thế làm chi?

Ãồng thá»i há» chỉ thấy đầu hÆ¡i choáng váng chứ không có gì khác lạ cả, mà tại sao Giáo chủ lại làm ra vẻ quan trá»ng nhÆ° thế làm gì? Há» Ä‘ang hoài nghi thắc mắc nhÆ° thế thì Vô Kỵ lại dặn bảo thêm má»™t câu nữa:
- Quý vị dù thấy trong ngÆ°á»i khó chịu đến đâu cÅ©ng đừng có vận khí lấy sức, bằng không chất Ä‘á»™c sẽ lan tràn khắp mình mẩy, không còn cách nào cứu chữa được nữa!

Quần hào nghe nói Ä‘á»u giật mình kinh hãi và nghÄ© thầm rằng:
- "Ta bị trúng độc lúc nào nhỉ?

Vô Kỵ sợ Ä‘i ngá»±a quá chậm nên đã giở khinh công tuyệt kỹ của mình ra quay trở lại Lục liá»…u trang. Chàng vô cùng nóng lòng sốt ruá»™t, biết DÆ°Æ¡ng Tiêu và Thiên Chính, các ngÆ°á»i đã bị trúng Ä‘á»™c rất mạnh. Nếu không cứu chữa ngay, chỉ má»™t giá», ná»­a khắc là chết liá»n chứ không phải nhÆ° Nhất Âm Chỉ Ä‘iểm trúng mà có thể kéo dài từ ngày này qua ngày khác được! Từ chá»— má»i ngÆ°á»i nghỉ ngÆ¡i tá»›i Lục liá»…u trang cách xa chừng hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i dặm. Chỉ giây lát Vô Kỵ đã Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c gia trang rồi.

Thân hình của chàng tá»±a nhÆ° má»™t mÅ©i tên bắn thẳng vào trong trang. Hai tên tráng Ä‘inh đứng canh gác trÆ°á»›c cá»­a chỉ thấy mắt hoa má»™t cái vì má»™t cái bóng Ä‘en lÆ°á»›t qua thôi, chứ không há» trông thấy rõ thân hình của chàng. Vô Kỵ vào thẳng trong vÆ°á»n chạy tá»›i Thủy Các , thấy má»™t thiếu nữ tay phải cầm chén, tay trái cầm sách, vừa uống nÆ°á»›c vừa xem sách.
Nàng đó chính là Triệu Minh.
Nghe thấy tiếng Ä‘á»™ng nàng quay đầu trở lại, trông thấy Vô Kỵ, nàng liá»n mỉm cÆ°á»i.
Vô Kỵ liá»n há»i:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng! Tôi muốn xin cô nÆ°Æ¡ng vài cây hoa cá»!

Chàng không đợi chá» Triệu Minh trả lá»i đã tung mình nhảy vào Thủy Các . Trong khi ngÆ°á»i chàng lÆ°á»›t qua những cây hoa cá» giống nhÆ° Thủy Tiên trồng ở trong nÆ°á»›c, chàng đã nhanh tay nhổ luôn sáu bảy cây hoa ở đó liá»n!

Chàng đang hạ chân xuống Thủy Cát đã nghe thấy mấy tiếng kêu "xoẹt!". Thì ra, phía trước mặt đã có mấy mũi ám khí nho nhỠnhằm ngay mặt chàng bắn tới.
Chàng vá»™i giÆ¡ tay phải lên phất tay áo mấy cái, mấy mÅ©i ám khí đó Ä‘á»u chui vào trong tay áo của chàng. Chàng lại phất tay áo bên trái má»™t cái, tấn công vào mặt Triệu Minh luôn! Vá»™i né mình sang bên tránh, Triệu Minh nghe thấy tiếng gió kêu "vù vù" và thấy ấm chén, Ä‘Ä©a trái cây ở trên mặt bàn Ä‘á»u bị gió ở tay áo của Vô Kỵ hất rÆ¡i xuống dÆ°á»›i ao hết!

Vô Kỵ vừa hạ chân xuống đất, liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn mấy cây hoa cỠở trong tay, thấy gốc cây nào cÅ©ng có má»™t cái rá»… tròn và to nhÆ° há»™t gà, nhÆ°ng màu Ä‘á» nhÆ° màu máu vậy! Chàng mừng rỡ vô cùng, vì thấy mình đã lấy được thuốc giải Ä‘á»™c, chàng vá»™i bá» mấy cây hoa cỠđó vào trong túi và nói:
- Ãa tạ cô nÆ°Æ¡ng đã cho thuốc giải, xin cáo từ nÆ¡i đây, Triệu Minh vừa cÆ°á»i vừa đáp:

Giáo chủ tới thì dễ mà đi thì khó lắm đấy!

Nói xong nàng vứt quyển sàch xuống, hai tay thuận thế, rút hai Ä‘oản kiếm má»ng nhÆ° giấy ở trong cuốn sách ra và xông lên ngăn cản chàng liá»n!

Vô Kỵ lo ngại vết thÆ°Æ¡ng của Thiên Chính và các ngÆ°á»i nên chàng không muốn ở lại đấu vá»›i Triệu Minh, vá»™i dùng tay áo bên phải phất luôn má»™t cái, mÆ°á»i mấy mÅ©i kim ở bên trong liá»n nhằm mặt Triệu Minh bắn tá»›i.
Triệu Minh vá»™i né mình tránh, thân hình nàng lÆ°á»›t ra ngoài Thủy Cát, rồi lại dùng chân phải dẫm vào bục đá để quay trở vào Thủy Cát, vừa lui ra vừa nhảy vào nhÆ° vậy nàng đã tránh khá»i những mÅ©i kim châm kia. Những ám khí đó Ä‘á»u rÆ¡i cả xuống ao.
Vô Kỵ thấy vậy vội lên tiếng khen ngợi:
- Thân pháp của cô nương đẹp tuyệt!

Chàng thấy nàng múa kiếm tấn công tá»›i liá»n nghÄ© thầm:
- Con nhá» này tâm địa ác Ä‘á»™c nhÆ° vậy, nếu ta không luyện qua Cá»­u DÆ°Æ¡ng và Ä‘á»c qua cuốn Ãá»™c Kinh của VÆ°Æ¡ng nạn Cô, thì các vị anh hào của Minh Giáo, ngày hôm nay Ä‘á»u bị tiêu hủy trong tay nàng ta má»™t cách bất minh, bất bạch .

Chàng vừa nghĩ, vừa giơ hai tay ra cướp võ khí của đối phương.
Triệu Minh võ công cũng lợi hại lắm, vội xoay tay múa song kiếm nhằm tay của Vô Kỵ chém luôn.
Thấy mình ra tay cướp không được khí giới của đối thủ, Vô Kỵ cũng kinh ngạc thầm, nhưng thần công của chàng biến ảo kỳ diệu khôn tả, tuy chàng cướp không được song kiếm của Triệu Minh, nhưng ngón tay của chàng đã phất trúng hai yếu huyệt ở hai cổ tay nàng.
Triệu Minh không sao cầm vững song kiếm, thuận thế vứt luôn đôi khí giới vào mặt Vô Kỵ. Vô Kỵ vội né đầu tránh hai thanh đoản kiếm bắn luôn vào cột trụ ở giữa Thủy Cát, sức ném hai thanh kiếm đó vẫn còn sung động không ngớt.
Vô Kỵ kinh hãi thầm, chàng không phải kinh hãi vì võ công của đối thủ bởi võ công của Triệu Minh còn kém hÆ¡n DÆ°Æ¡ng Tiêu,Nhất Tiếu và Thiên Chính các ngÆ°á»i rất xa. NhÆ°ng chàng kinh hãi bởi trí khôn của nàng. Thấy phải vứt khí giá»›i mà nàng còn thuận thế ném vào mặt mình được, đủ thấy nàng thông minh và khôn ngoan biết bao! Nếu chàng tránh né chậm má»™t chút đã bị song kiếm đó giết chết liá»n!

Thấy song kiếm của mình đã mất, Triệu Minh vội cầm lấy thanh Ỷ Thiên kiếm bằng gỗ, nhằm yếu huyệt ở ngang lưng của Vô Kỵ điểm tới.
Vô Kỵ dùng hai ngón tay trái Ä‘iểm luôn vào yếu huyệt ở trên vai nàng, chá» nàng né mình để tránh, chàng vá»™i giở thủ pháp Càn Khôn Ãại Nã Di, giÆ¡ tay phải ra chá»™p luôn thanh kiếm gá»— trong tay của Triệu Minh.
Thấy kiếm của mình đã bị cÆ°á»›p mất, Triệu Minh liá»n ngừng chân lại tủm tỉm cÆ°á»i và há»i:
- TrÆ°Æ¡ng công tá»­ dùng môn võ công gì thế? Có phải môn võ công đó là Càn Khôn Nã Di Thần công không? Theo sá»± nhận xét của tôi, võ công đó rất tầm thÆ°á»ng chứ không có gì là kỳ lạ cả.

Vô Kỵ giở bàn tay trái ra, giữa bàn tay trái có một bông hoa kết bằng hạt châu đang rung động. Bông hoa trân châu này vốn dĩ cắm ở trên mái tóc của Triệu Minh.
Thấy thế nàng bỗng kinh hãi và nghĩ thầm:
- Y lấy bông hoa hạt châu của ta mà ta không hay biết gì cả, nếu y định tâm giết chết ta, có phải dễ như trở bàn tay không? Và có lẽ lúc này hồn ta đã du âm phủ rồi cũng nên!

Nàng nghÄ© nhÆ° vậy nhÆ°ng vẻ mặt làm ra nhÆ° thản nhiên, chỉ cÆ°á»i nhạt má»™t tiếng và nói tiếp:
- Nếu công tử thích bông hoa hạt châu này thì tôi xin biếu công tử ngay, hà tất công tử phải ra tay cướp giật như vậy?

Vô Kỵ thấy nàng nói nhÆ° vậy có vẻ ngượng, liá»n giÆ¡ tay trái lên, ném bông hoa hạt châu đó trả lại cho Triệu Minh và nói:
- Trả cô đấy!

Nói xong chàng liá»n quay ngÆ°á»i Ä‘i ra khá»i Thủy Các.
Triệu Minh giÆ¡ tay ra đỡ lấy bông hoa hạt châu đó và gá»i:
- Hãy khoan đã!
Vô Kỵ vá»™i quay ngÆ°á»i lại.
Triệu Minh vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
- Sao công tử lại lấy trộm hai hạt châu to nhất trên bông hoa hạt châu của tôi như vậy?

Vô Kỵ đáp:
- Cô chớ có nói bậy! Tôi không có thì giỠở đây nói bông đùa với cô nữa!

Triệu Minh giơ cao bông hoa hạt châu lên, vẻ mặt nghiêm nghị nói tiếp:
- Công tử xem! Bông hoa này chả thiếu hai hạt châu là gì?

Vô Kỵ Ä‘Æ°a mắt nhìn, quả thấy trên bông hoa đó đã bị mất hai hạt châu thật. Chàng biết nàng đã cố ý ngắt Ä‘i rồi dụ mình đến gần để giở quá»· kế gì ra đùa giỡn hay ám hại mình, nên chàng chỉ dùng giá»ng mÅ©i "hừ" má»™t tiếng rồi quay mình định Ä‘i luôn.
Triệu Minh vá»™i nắm mép bàn lá»›n tiếng quát há»i:
- TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ! Có giá»i thì hãy đến trÆ°á»›c mặt tôi ba bÆ°á»›c!

NgỠđâu Vô Kỵ vẫn chịu Ä‘á»±ng được, tha hồ cho nàng ta thích sát, vẫn không thèm theo lá»i nàng tiến lên.
Chàng trả lá»i rằng:
- Dù cô có bảo tôi là kẻ nhát gan sợ chết đi nữa thì tôi cũng mặc!

Nói xong chàng lại bước đi hai bước.

Triệu Minh thấy kế thách thức của mình vô công hiệu, mặt nàng liá»n biến sắc, vá»›i giá»ng rầu rÄ© nàng nói tiếp:
- Thôi, thôi! Ngày hôm nay tôi đã hoàn toàn thất bại rồi! Vậy tôi còn mặt mÅ©i nào nhìn mặt ngÆ°á»i khác nữa!

Nói xong nàng rút thanh kiếm đang cắm ở trên cột ra, mồm thì lớn tiếng nói:
- Trương Vô Kỵ! Cám ơn công tử đã cho tôi được mãn nguyện!

Vô Kỵ quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Minh đã giÆ¡ kiếm tá»± đâm vào ngá»±c, chàng cÆ°á»i nhạt và nói:
- Không khi nào tôi lại mắc...

Chàng chưa kịp nói nốt câu đó, đã thấy đoạn kiếm đâm sâu vào ngực nàng và nàng ta rú lên một tiếng và ngã gục ngay xuống mặt bàn. Chàng thấy vậy kinh ngạc vô cùng, khôn ngỠnàng lại nóng nảy như thế! Vừa mới thua có một trận mà nàng đã tự vận như vậy, nên chàng nghĩ thầm:
- Nếu thanh kiếm này không đâm trúng giữa tim thì may ra còn có thể cứu chữa được!

NghÄ© Ä‘oạn, chàng vá»™i vã chạy lại xem nàng bị thÆ°Æ¡ng ra sao. Chàng đã Ä‘i tá»›i còn cách chá»— bàn đá ba thÆ°á»›c, Ä‘ang định giÆ¡ tay ra nắm lấy tay nàng, chàng Ä‘á»™t nhiên thấy dÆ°á»›i chân má»m nhÅ©n và cả ngÆ°á»i chàng bị rÆ¡i ngay xuống bên dÆ°á»›i.
Chàng vội kêu thầm:
- Nguy tai!

Chàng phất hai cánh tay áo má»™t cái, thân hình má»›i hÆ¡i ngừng lại và đồng thá»i dùng chưởng đánh luôn vào mép bàn má»™t cái. Chàng chỉ cần đánh trúng chưởng là có thể mượn sức đó nhảy lên và khá»i bị rá»›t xuống hố.

NgỠđâu Triệu Minh tá»± sát giả và nàng cÅ©ng Ä‘oán trÆ°á»›c thế nào Vô Kỵ cÅ©ng đánh chưởng vào bàn để mượn sức, nên nàng không để cho tay của chàng va chạm vào mép bàn, lúc ấy thân hình của Vô Kỵ đã rá»›t xuống dÆ°á»›i hố má»™t ná»­a, nhÆ°ng chàng đã nhanh tay nắm lấy được bốn ngón tay của Triệu Minh. NhÆ°ng tay của nàng ta má»m nhÅ©n và trÆ¡n tuá»™t, chàng vừa nắm trúng đã bị tuá»™t ra ngay! Tuy vậy, chàng vẫn còn Ä‘Æ°a tay ra chá»™p lấy cánh tay của Triệu Minh được. Vì ngÆ°á»i chàng nặng mà thân hình của Triệu Minh thì nhẹ, nên cả hai ngÆ°á»i Ä‘á»u cùng rá»›t xuống dÆ°á»›i hồ má»™t lúc. Chàng thấy bốn chung quanh tối nhÆ° má»±c, đồng thá»i chàng nghe thấy trên đầu có tiếng kêu "bá»™p". Thì ra tấm nắp phía trên đã đậy kín miệng hố lại rồi!

Hố đó sâu hÆ¡n mÆ°á»i trượng, khi rá»›t xuống mặt đất, Vô Kỵ liá»n đứng ngay dậy và giở khinh công Bích Hổ Du TÆ°á»ng ra leo lên trên miệng hố.
Chàng vá»™i giÆ¡ tay ra lật vá»™i nắp hố, nhÆ°n gkhi tay chàng đụng vào thì thấy tấm ván đó là má»™t tấm sắt và có máy móc giữ chặt. Tuy chàng đã dùng Càn Khôn Ãại Nã Di ra rồi, nhÆ°ng vì ngÆ°á»i chàng lÆ¡ lá»­ng ở trên, không có Ä‘iểm tá»±a cho chàng mượn sức nên chàng không sao mở cái nắp hầm đó ra được, chàng đành phải nhảy xuống bên dÆ°á»›i.
Triệu Minh thấy vậy liá»n khúc khích cÆ°á»i và nói:
- Bên trên có tám thanh sắt to bằng cánh tay giữ chặt, công tử ở bên dưới làm sao mà mở ra cho được?

Vô Kỵ thấy nàng giảo hoạt nhÆ° vậy thì tức giận vô cùng, chàng không thèm trả lá»i nàng mà cứ việc Ä‘i khắp chung quanh, Ä‘Æ°a tay rá» mó khắp nÆ¡i để tìm lối thoát thân, nhÆ°ng xung quanh cái hố này Ä‘á»u xây bằng gang thếp cứng rắn vô cùng!
Triệu Minh lại nói:
- TrÆ°Æ¡ng Công tá»­! Bích Hổ Du TÆ°á»ng công của công tá»­ lợi hại thật. Cái hố này toàn bằng gang không có má»™t khe hở nào hết, trÆ¡n tuá»™t nhÆ° vậy mà công tá»­ vẫn leo lên trên tá»›i đỉnh được thì... Hì... hì... Hà... Hà...!!

Vô Kỵ nổi giận há»i:
- Cô cÅ©ng bị rá»›t xuống hầm vá»›i tôi, cô còn cÆ°á»i gì nữa!

Chàng đột nhiên nghĩ tới:
- Con nhãi này giảo hoạt lắm! Cái hố này chắc thế nào cũng có lối ra! Ta chớ nên để cho nó tẩu thoát một mình .

Nghĩ đoạn chàng tiến lên hai bước nắm chặt lấy hai tay của Triệu Minh.
Triệu Minh thấy chàng làm nhÆ° thế, kinh hãi vá»™i há»i:
- Công tử nắm tay tôi làm gì thế?

Vô Kỵ đáp:
- Cô đừng có hòng má»™t mình ra khá»i nÆ¡i đây! Muốn sống thì cô mau mở ngay nắp hầm lên cho tôi.

Triệu Minh vừa cÆ°á»i, vừa đáp:
- Công tử hoảng sợ làm chi? Dù sao chúng ta cũng không bị chết đói ở đây đâu. ChỠlát nữa nếu chúng tìm không thấy tôi chúng sẽ thả chúng ta ra ngay. Tôi chỉ lo thủ hạ của tôi tưởng lầm tôi đã đi vắng, như vậy mới thật tai hại.

- Trong Ä‘Æ°á»ng hầm này, không có cá»­a nào khác hay sao?

Trông mặt công tá»­ thông minh nhÆ° vậy, không ngá» lại thốt lên những câu há»i ngu ngốc đến thế. Hầm này xây ra để bắt kẻ địch chứ có phải xây để ở chÆ¡i đâu? Nếu dÆ°á»›i này có cá»­a ngõ khác thoát thân được, có khác gì đánh bẫy kẻ địch rồi lại để cho chúng thoát thân không?

Vô Kỵ nghe Triệu Minh nói rất phải, lại há»i tiếp:
- Chúng ta rơi xuống hầm này, cửa hầm sập mạnh như thế mà các bộ hạ của cô nương không hay biết gì ư?

- Bá»™ hạ của tôi đã được phái Ä‘i công tác hết. Ngày mai chúng má»›i trở vá». Công tá»­ khá»i lo, cứ yên chí ở đây nghỉ má»™t lát, vừa rồi đã ăn uống chắc chÆ°a đói đâu.

Vô Kỵ cả giận nghĩ thầm:
- Ta ở đây má»™t ngày ná»­a buổi cÅ©ng không sao. NhÆ°ng lấy ai ra cứu ông ngoại và các ngÆ°á»i .
Tài sản của Cánh gà nướng

  #58  
Old 05-06-2008, 07:46 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 58:Khởi Binh Vấn Tội


Nghĩ đoạn, chàng nắm chặt tay lại và đã dùng đến hai thành sức lực, mồm thì quát lớn:
- Cô nương không thả tôi ra, tôi phải giết cô nương trước.

Triệu Minh vừa cÆ°á»i vừa đáp:
- Nếu công tá»­ giết tôi, công tá»­ sẽ bị ở dÆ°á»›i này suốt Ä‘á»i. Này, nam nữ thụ thụ bất thân. Công tá»­ cứ nắm chặt tay tôi làm chi?

Vô Kỵ thấy nàng trách mắng, xấu hổ vô cùng, vội buông tay nàng và lùi lại hai bước ngồi phịch xuống đất. Nhưng hầm đó hình vuông có mấy thước thôi.
Vô Kỵ vừa lo âu vừa tức giận, mÅ©i lại ngá»­i thấy mùi thÆ¡m da thịt ở ngÆ°á»i Triệu Minh tá»a ra xen lẫn mùi thÆ¡m ở trong túi, khiến tâm thần của chàng hầu nhÆ° bị phiêu bạt.
Chàng vá»™i đứng dậy, giận dữ há»i:
- Tôi và Minh Giáo chúng tôi với cô không quen biết bao giỠvà cũng không có thù oán gì cả. Tại sao cô nương lại định tâm giết hại tôi như vậy?

- Có nhiá»u việc công tá»­ không hay biết gì tá»›i, bây giá» công tá»­ đã há»i đến, để tôi kể rõ cho công tá»­ nghe. Chẳng hay có biết tôi là ai không?

Tuy Vô Kỵ rất muốn biết lai lịch và dụng ý của thiếu nữ đó, nhÆ°ng chá» nàng thủng thẳng kể xong thì bá»n Thiên Chính các ngÆ°á»i đã bị Ä‘á»™c phá chết hết. Huống hồ không biết lá»i nói của nàng thật hay giả. Nếu câu chuyện nàng sắp kể là chuyện bịa đặt, có phải hao tốn thì giá» của mình má»™t cách vô ích không?
Chàng biết, lúc này không còn cách gì hơn là bắt buộc nàng ta phải mở nắp hầm cho mình ra nên chàng vội đáp:
- Tôi không biết cô là ai hết và lúc này tôi cũng không có thì giỠnghe cô nương kể chuyện. Chẳng hay cô nương có chịu mở nắp hầm cho tôi ra không?

Bây giá» tôi có gá»i cÅ©ng không có ai thÆ°a cả. HÆ¡n nữa đứng dÆ°á»›i này gá»i to đến đâu bên trên cÅ©ng không nghe.

Vô Kỵ càng tức giận thêm, liá»n nhảy xổ lại.
Triệu Minh thấy vậy thất kinh la lớn vội giơ tay lên chống đỡ. Nhưng nàng đã bị chàng điểm trúng yếu huyệt ở hông, không sao cử động được nữa.
Vô Kỵ dùng tay trái bóp chặt lấy yết hầu của nàng và khẽ nói:
- Tôi chỉ bóp mạnh má»™t cái, cô nÆ°Æ¡ng sẽ chết liá»n.

Lúc đó hai ngÆ°á»i cách nhau rất gần.
Chàng ngửi thấy hơi thở của nàng thơm như hoa lan. Chàng kinh hoảng, vội ngẩng đầu lên để xa lánh.

Triệu Minh đột nhiên khóc hu hu và nói:
- Công tử hà hiếp tôi! Công tử hà hiếp tôi!

Thấy nàng khóc và nói như vậy, Vô Kỵ ngạc nhiên vô cùng, vội buông tay ra, không bóp cổ nàng nữa và nói:
- Tôi có muốn hà hiếp cô nÆ°Æ¡ng đâu, tôi chỉ muốn cô nÆ°Æ¡ng tha cho tôi khá»i nÆ¡i đây thôi.

Triệu Minh vẫn còn nức nở:
- Tôi rất muốn tha công tá»­ ra khá»i nÆ¡i đây lắm. NhÆ°ng... thôi được, để tôi lên tiếng gá»i ngÆ°á»i vậy...

Nàng liá»n ngẩng mặt lên và cất tiếng kêu gá»i:
- Này bên trên có ai không? Mau mở nắp hầm ra, ta đã rơi xuống hầm này đây...

Tha hồ cho nàng kêu gào lớn tiếng đến đâu, bên ngoài cũng không có động tịnh gì hết.
Nàng vừa cÆ°á»i vừa nói vá»›i Vô Kỵ rằng:
- Ãấy, công tá»­ xem, tôi nói có sai đâu.

Vô Kỵ càng tức giận thêm, vá»™i trả lá»i:
- Không biết xấu hổ, vừa khóc vừa cÆ°á»i. Trông mặt cô nÆ°Æ¡ng đẹp nhỉ?

- Công tá»­ má»›i không biết xấu hổ. Má»™t thanh niên nhÆ° vậy còn lợi hại hÆ¡n mÆ°á»i ngÆ°á»i đàn ông nữa.

Cám Æ¡n TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ đã khen ngợi nhÆ° vậy, tiểu nữ đây rất lấy làm hổ thẹn, không dám nhận lá»i ban khen đó.

Vô Kỵ nghiến răng mím môi, nghĩ thầm:
- Sự thể khẩn cấp như thế này, nếu ta không giở thủ đoạn độc ác thì các tay cao thủ của Minh Giáo sẽ chết hết .

Nghĩ đoạn, chàng giơ tay ra, xé váy của Triệu Minh rách một mảnh lớn.
Triệu Minh tưởng định hãm hiếp mình, kinh hoảng vô cùng, liá»n nói:
- Là...công tử định làm gì thế?
- Nếu cô bằng lòng tha tôi ra thì gật đầu đi.
- Công tử muốn làm gì?

Vô Kỵ không trả lá»i, nhổ ít nÆ°á»›c bá»t, làm Æ°á»›t miếng vải rách đó, rồi đáp:
- Bất đắc dĩ tôi đành phải thất lễ với cô vậy.

Nói xong, chàng dùng miếng vải ướt đó bịt mồm mũi Triệu Minh, khiến nàng ta không sao thở được.Giây lát sau nàng đã nghẹt thở và khó chịu vô cùng, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh, không chịu gật đầu và gắng chịu đựng cho đến cùng.
Một lát sau, nàng đã thấy mắt nổ đom đóm và chết giấc tức thì.

Vô Kỵ nắm cổ tay Triệu Minh, thấy mạch máu của nàng rất yếu ớt, vội bỠmiếng vải ướt ra.

Một lát sau, Triệu Minh từ từ tỉnh lại, mở mắt nhìn hậm hực liếc Vô Kỵ một cái.

Vô Kỵ liá»n há»i:
- Thế nào? Có dá»… chịu không? Bây giá» cô nÆ°Æ¡ng có bằng lòng thả tôi ra khá»i đây không?

Triệu Minh hậm hực đáp:
- Dù tôi có bị chết giấc má»™t trăm lần, tôi cÅ©ng buông tha công tá»­. Có giá»i thì công tá»­ cứ giết chết tôi Ä‘i.

Vô Kỵ thấy nàng bướng bỉnh như vậy, nghiến răng, nói tiếp:
- Vì cứu các thuá»™c hạ của tôi khá»i chết, tôi đành phải lá»— mãng má»™t phen, dù có vô lá»… chăng nữa, cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng không thể nào trách tôi được.

Nói xong, chàng nắm chặt chân trái cởi giày vớ của nàng ra.

Triệu Minh vừa kinh hoàng vừa kinh hoảng và há»i:
- Tiểu tử hôi thối này! Ngươi định làm gì ta thế?

Vô Kỵ không trả lá»i, tiếp tục tháo giày vá»› bên chân phải của nàng, rồi dùng hai ngón tay trá» Ä‘iểm vào yếu huyệt ở dÆ°á»›i bàn chân nàng. Chàng còn vận Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công truyá»n sang chân của đối phÆ°Æ¡ng.
Triệu Minh cảm thấy yếu huyệt ở hai bàn chân có một luồng hơi ấm chạy đi chạy lại. Nơi yếu huyệt đó là chỗ dễ nhột nhất, lấy ngón tay gãi vào chỗ đó cũng đủ làm đối phương tê tái khó chịu rồi. Huống hồ lúc này Vô Kỵ lại dùng Cửu Dương thần công xát động vào hai nơi yếu huyệt ấy, lại còn nhột hơn dùng tóc hay lông quét đi quét lại.
Quả nhiên, Triệu Minh không sao chịu nổi, cÆ°á»i khúc khích ngay. Nàng muốn rụt chân lại, nhÆ°ng khốn ná»—i yếu huyệt đã bị Ä‘iểm, không sao cá»­ Ä‘á»™ng được. Càng nhá»™t bao nhiêu nàng càng cảm thấy khó chịu bấy nhiêu, tá»±a nhÆ° có mấy trăm nghìn con chí rúc vào ngÅ© tạng, lục phủ. Sá»± khó chịu này còn Ä‘au khổ hÆ¡n Ä‘ao chém hay đòn vá»t, nên nàng cÆ°á»i được vài tiếng đã khóc liá»n.
Vô Kỵ không thèm để ý, cứ tiếp tục dồn thần công sang hai bên chân của đối phương.
Triệu Minh thấy như trái tim của mình hầu như đang phá lồng ngực để nhảy ra ngoài.
Nàng thấy khắp mình mẩy nhá»™t đến ná»—i nhÆ° những lông ở tron gngÆ°á»i sắp rụng hết vậy. Nàng liá»n cất tiếng mắng chá»­i:
- Tiểu tử hôi thối... Quân giặc.... thế nào cũng có một ngàyta sẽ dùng muôn nghìn thanh đao... băm vằm ngươi ra làm muôn mảnh. Thôi htôi tha...cho ta đi... Trương...công tử... Trương Giáo chủ... hu...hu...

- Cô nÆ°Æ¡ng đã bằng lòng tha tôi khá»i nÆ¡i đây chÆ°a?
- Tôi... tha... mau.... ngừng tay lại...

Thấy Triệu Minh đã bằng lòng tha mình rồi, Vô Kỵ mới yên tâm và nói:
- Xin lỗi cô nương...

Nói xong, chàng xoa chân Triệu Minh mấy cái, rồi giải huyệt cho nàng.

Triệu Minh htở dài một tiếng rồi lại mắng tiếp:
- Quân giặc, có mau mang giày vớ vào cho ta không?

Vô Kỵ tay cầm chiếc vá»›, tay nắm chân nàng. Vừa rồi chàng mải hành tá»™i nàng, nên không để ý tá»›i, bây giá» chàng đã yên chí sắp được thoát thân, nên tay vừa đụng tá»›i chân nhá» má»m mại của nàng, chàng đã cảm thấy ngây ngất.
Triệu Minh vội rụt chân lại, xấu hổ đỠmặt bừng lên.
Cũng may ở trong bóng tối, Vô Kỵ không trông thấy rõ. Nàng lẳng lặng đi mang giày vớ vào. Nhưng không hiểu tại sao, nàng bỗng có ý nghĩ lạ. Hình như chỉ muốn Vô Kỵ mó chân mình lần nữa.
Thấy nàng mang giày vá»› vào xong, Vô Kỵ liá»n quát bảo:
- Mau lên, mau lên, hãy tha cho tôi gấp.

Triệu Minh không nói năng gì, giÆ¡ tay lên rá» cái khuyên tròn thắt ở trên vách gang, rồi nàng lại dùng cán kiếm gõ vào giữa cái vòng đó bảy tám tiếng. Quả nhiên trên đỉnh đầu hai ngÆ°á»i có tiếng kêu "lách cách", liá»n đó ánh sáng rá»i xuống. Thì ra cái nắp hầm đã mở rồi.
Vô Kỵ không ngá» Triệu Minh bảo mở là mở liá»n, nên ngạc nhiên vô cùng, nói tiếp:
- Chúng ta đi thôi.

Triệu Minh cúi đầu xuống đứng sang một bên, không nói năng gì hết. Nghĩ đến chuyện vừa rồi. Vô Kỵ nhận thấy mình hơi quá đáng, vội vái chào nàng và nói:
- Triệu cô nướng! Vừa rồi vì bất đắc dĩ mà tại hạ phải thất lễ với cô nương.

Triệu Minh làm ra vẻ giận há»n, quay mặt vào vách, hai vai xúc Ä‘á»™ng nhÆ° Ä‘ang khóc vậy.
Vô Kỵ thấy tá»™i nghiệp Ä‘á»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, liá»n an ủi:
- Triệu cô nÆ°Æ¡ng! Tôi Ä‘i đây. TrÆ°Æ¡ng mõ đã thất lá»… vá»›i cô nÆ°Æ¡ng rất nhiá»u, xin cô nÆ°Æ¡ng tha lá»—i cho.

Triệu Minh không chịu quay đầu lại.

Không dám trì hoãn, Vô Kỵ giở khinh công Bích Hồ Du TÆ°á»ng leo trên miệng hầm. Khi chàng leo tá»›i chá»— cách miệng hầm còn hÆ¡n má»™t trượng, liá»n nhún chân má»™t cái, tung mình nhảy ra bên ngoài. Chàng dùng hai tay che mặt và đầu, vì sợ trên miệng hầm có ngÆ°á»i phục kích. Lúc lên tá»›i bên trên, hai chân còn chÆ°a hạ xuống đất, chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn bốn phía chung quanh thấy không có má»™t bóng ngÆ°á»i nào ở trong Thủy Các hết. Chàng không muốn gây sá»±, vá»™i vượt qua bá» tÆ°á»ng, nhảy ra bên ngoài, cắm đầu chạy thẳng vá» quần hào của Minh Giáo nghỉ ngÆ¡i.
Vừa đi chàng vừa lo âu, không biết tánh mạng của quần hào ra sao, nên chàng giở khinh công tột bực chạy thẳng vỠchỗ cũ. Chỉ thoáng lát chàng đã chạy vỠtới nơi. Nhưng chàng kinh hãi vô cùng, vì thấy quân Mông Cổ cưỡi ngựa chạy vòng quanh, quần hào của Minh Giáo bị vây ở giữa. Các lính Nguyên vây ở vòng ngoài, đang giương cung bắn tên vào giáo chúng.

Chàng thấy vậy nghĩ thầm:
- Những nhân vật thủ lãnh của bổn giáo Ä‘á»u bị trúng Ä‘á»™c, nên không có ngÆ°á»i dẫn đầu thì giáo chúng làm sao mà chống cá»± được vá»›i đại Ä‘á»™i quân Nguyên đó?

Chàng vừa nghÄ©, vừa nhanh chân chạy tá»›i, khi chàng chạy tá»›i gần, đã nghe thấy trong đám đông có má»™t thiếu nữ vá»›i giá»ng thanh thoát la lá»›n:
- Nghệ Kinh Kỳ, tấn công phía Ãông Bắc, Hồng Thủy Kỳ tấn công bá»c phía Tây Nam.

Chàng đã nhận ra nàng đó chính là Tiểu Siêu. Nàng ta ra lệnh xong, trong Minh Giáo đã có má»™t Ä‘á»™i giáo chúng cầm cá» tấn công vá» phía Ãông Bắc để phá vòng vây. Má»—i Ä‘á»™i giáo chúng cá» Ä‘en để chống đỡ. Ãá»™t nhiên Hậu Thổ Kỳ cá» vàng, Kỳ Má»™c Kỳ cá» xanh, hai Ä‘á»™i giáo chúng đó ở giữa sát cánh xông ra chém giết hai Ä‘á»™i quân đó tá»±a nhÆ° má»™t con rồng vàng và rồng xanh, dÅ©ng mãnh vô cùng, đánh quân Nguyên loạn xạ, nên chúng vá»™i rút lui ngay.
Vô Kỵ nhảy mấy cái đã tới trước mặt giáo chúng.
Má»i ngÆ°á»i thấy Giáo chủ đã quay trở vá», tinh thần càng phấn khởi thêm, ai nấy hò reo ầm Ä©. Vô Kỵ thấy Thiên Chính và DÆ°Æ¡ng Tiêu các ngÆ°á»i Ä‘ang ngồi vòng tròn dÆ°á»›i đất, còn Tiểu Siêu tay cầm má»™t cá» nhá», đứng trên má»™t ngá»n đồi chỉ huy giáo chúng chống địch. Trận Kỳ môn Bát quát của Tiểu Siêu làm quân Nguyên tấn công mãi không sao vào được.

Tiểu Siêu thấy Vô kỵ vá» tá»›i, liá»n lá»›n tiếng nói:
- Má»i TrÆ°Æ¡ng công tá»­ lên đây chỉ huy cho.

Vô Kỵ đáp:
- Cô nương cứ tiếp tục đi, để tôi ra bắt giữ tên tướng lãnh binh, uy hiếp kẻ địch phải rút lui.

Chàng đang nói, bỗng nghe mấy toiếng kêu "soẹt soẹt". Thì ra có mấy mũi tên của địch, nhắm chàng bắn tới.
Chàng vá»™i giá»±t lấy má»™t cái xà mâu của má»™t tên giáo chúng , múa quanh má»™t vòng, những mÅ©i tên bắn tá»›i Ä‘á»u bị rá»›t xuống đất hết, rồi chàng lao chiếc xà mâu đó, nhanh nhÆ° má»™t mủi tên, phi thẳng tá»›i trÆ°á»›c mặt quân địch.
Má»™t tên Bách phu trÆ°á»ng của quân Nguyên bị chiếc xà mâu đó ném xuyên qua ngá»±c. Chiếc xà mâu vẫn chÆ°a hết đà còn bay thẳng ra ngoài xa mấy trượng má»›i cắm xuống đất.

Quân Nguyên thấy vậy, thất kinh kêu lên, rút lui ra xa mấy chục trượng.

Bá»—ng có tiếng tù và vang Ä‘á»™ng và mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i cưỡi ngá»±a đằng xa chạy tá»›i.
Vô Kỵ nhanh mắt, trông thấy rõ những ngÆ°á»i đó chính là Thần tiá»…n bát hùng, bá»™ hạ của Triệu Minh. Chàng cau mày, nghÄ© thầm:
- Tiá»…n pháp của tám ngÆ°á»i này lợi hại lắm. Nếu ta để cho chúng có cÆ¡ há»™i bắn tên thì anh em chúng ta thế nào cÅ©ng bị thÆ°Æ¡ng. Ta cần phải hạ thủ trÆ°á»›c má»›i được .

Chàng Ä‘ang nghÄ©, đã thấy ngÆ°á»i dẫn đầu của Thần tiá»…n bát hùng là Triệu Nhất ThÆ°Æ¡ng múa má»™t cây Ä‘oàn trượng đầu đồng màu vàng, mồm thì la lá»›n:
- Chủ nhân có lệnh lập tức thâu binh.

Tên Thiên Phu trưởng, chỉ Ä‘á»™i lính Nguyên đó, liá»n lá»›n tiếng nói mấy câu tiếng Mông Cổ. Lính Nguyên liá»n quay đầu rút lui ngay. Tiá»n Nhị Bái, ngÆ°á»i thứ hai của Bát hùng, tay bÆ°ng má»™t khay, vá»™i xuống ngá»±a đến trÆ°á»›c mặt Vô kỵ, cúi chào và nói:
- Chủ nhân chúng tôi xin Giáo chủ giữ lấy vật này để làm kỷ niệm.

Vô Kỵ thấy cái khay đó phủ bằng cầm đoạn màu vàng, trên có để một cái hộp vàng. Hộp đó khắc hoa rất đẹp. Chàng không sợ đối phương giở quỷ kế ám hại mình, cứ giơ tay ra cầm lấy cái hộp đó luôn.

Tiá»n Nhị Bái cúi đầu vái chào, lui ba bÆ°á»›c, rồi má»›i quay mình lên ngá»±a Ä‘i luôn.
Vô Kỵ Ä‘Æ°a luôn há»™p vàng đó cho Tiểu Siêu. Vì chàng Ä‘ang mải mê xem bịnh tình của quần hào, nên không có thì giá» xem trong há»™p đó Ä‘á»±ng vật gì. Chàng vá»™i sai ngÆ°á»i lấy má»™t chậu nÆ°á»›c, móc túi lấy mấy cây hoa cá» hình thủy tiên ra. Chàng bóp nát những củ tròn Ä‘á» nhÆ° máu hòa vào chậu nÆ°á»›c trong kia, rồi cho má»i ngÆ°á»i uống. Những ngÆ°á»i dá»± tiệc ở trên Thủy Cát, chỉ có má»™t mình Vô Kỵ nhá» có Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công há»™ thế, nên các chất Ä‘á»™c không hành nổi chàng. Còn những ngÆ°á»i khác, ai nấy Ä‘á»u trúng Ä‘á»™c hết.
Bất hối trông nom Lợi Hanh ở bên ngoài Tiểu Siêu cũng ăn uống với giáo chúng ở khách sảnh nên không việc gì.

Ná»­a tiếng đồng hồ sau, quần hào đã khá»i. Riêng chân tay hãy còn yếu á»›t, sức lá»±c chÆ°a khôi phục. Quần hào liá»n há»i Vô Kỵ vá» thuốc Ä‘á»™c và phép giải.
Vô Kỵ thở dài đáp:
- Chúng ta đã Ä‘á» phòng cẩn thận ngỠđâu thứ thuốc Ä‘á»™c của thiếu nữ, chúng ta lại không hay biết gì hết. Thứ hoa giống Thủy Tiên này là Túy Tiên Linh Phù, không có Ä‘á»™c tính. Còn thanh Ỷ Kiếm giả kia làm bằng má»™t thứ gá»— thÆ¡m dÆ°á»›i đáy bể, gá»i là Ká»· Lăng hÆ°Æ¡ng má»™c. Gá»— ấy cÅ©ng không có Ä‘á»™c tính, nhÆ°ng mùi thÆ¡m của hai thứ đó, hòa hợp lại liá»n thành má»™t thứ thuốc Ä‘á»™c lợi hại khôn tả.

Chu Ãiên vá»— đùi la lá»›n:
- Tất cả má»i việc Ä‘á»u do Chu lá»— ngứa tay rút thanh Ỷ Thiên kiếm giả đó ra.

Vô Kỵ nói tiếp:
- Nàng ta đã định tâm giết hại chúng ta, dù Chu huynh không rút thanh kiếm đó ra, nàng ấy cÅ©ng sai ngÆ°á»i đến rút kiếm để đầu Ä‘á»™c. NhÆ° vậy chúng ta làm sao biết mà Ä‘á» phòng.

Chúng ta đi đến nhà con nhỠđốt cháy Lục liễu trang cho bỠtức đi.

Y vừa nói dứt, đã thấy phía đằng xa, khói bốc lên cao. Tiếp theo đó ngá»n lá»­a bốc lên rá»±c trá»i. Thì ra ngá»n lá»­a đó là của Lục liá»…u trang Ä‘ang bốc cháy.
Quần hào thấy vậy Ä‘á»u ngẩn ngÆ°á»i ra ngạc nhiên vô cùng.

Quần hào Ä‘ang nghi ngá», bá»—ng sá»±c nghÄ©:
- Cô bé há» Triệu đó khôn ngoan thật, việc gì cÅ©ng biết trÆ°á»›c ý của địch thủ. Nàng biết chúng ta giải Ä‘á»™c xong, thế nào cÅ©ng tức giận và sẽ Ä‘i đốt sÆ¡n trang, nên nàng đã phóng lá»­a đốt cháy Lục liá»…u trang trÆ°á»›c. Tuy nàng còn trẻ và lại phái yếu, nhÆ°ng nàng quả thật là má»™t kình địch của bá»n mình.

NghÄ© Ä‘oạn, Chu Ãiên vá»— đùi lá»›n tiếng há»i:
- Nàng đốt cháy Liễu gia trang, tưởng chúng ta sẽ không trả thù nữa, nhưng, chúng ta cứ đến đó đánh cho nàng một trận.

DÆ°Æ¡ng Tiêu trả lá»i:
- Nàng đốt cháy sơn trang đủ thấy nàng đã phòng bị trước. Chúng ta có đuổi theo cũng mất công thôi! Thế nào cũng đã chạy xa rồi.

Má»i ngÆ°á»i lên Ä‘Æ°á»ng, quần hào há»i Vô Kỵ tại sao lại biết má»i ngÆ°á»i trúng Ä‘á»™c nhÆ° vậy?
Vô Kỵ liá»n giảng giả cho há» nghe:
- Tôi sá»±c nhá»› trong Ãá»™c Kinh có ghi rằng: "Kỳ lăng hÆ°Æ¡ng má»™c gặp phải má»™t thứ hoa gì có mùi thÆ¡m nhÆ° hoa phù dung, có thể làm cho ngÆ°á»i ta say sÆ°a mấy ngày, nhÆ° say rượu vậy. Ãá»™c khí đó chạy vào thân thể ngÆ°á»i ta, có thể làm cho tâm phế bị tổn hại. Cho nên tôi má»›i bảo qúy vị đừng có vận hÆ¡i lấy sức. Vì vận hÆ¡i lấy sức nhÆ° thế mùi thÆ¡m của hoa đó sẽ lan vào các kinh mạch, càng khó chữa thêm.

Nhất Tiếu vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Không ngỠlần này không ngỠTiểu Siêu, một cô nhỠlại lập được kỳ công. Nếu trong lúc nguy nan nó không đứng ra chỉ huy, có lẽ chúng ta bị thương và chết không kể xiết.

Thoạt tiên, Dương Tiêu ngỠTiểu Siêu là kẻ địch. Nhưng trải qua trận đấu ngày hôm ấy, y mới nhận ra cô bé là công thần của Minh Giáo.

Tối hôm đó, má»i ngÆ°á»i vào khách Ä‘iếm nghỉ trá».
Tiểu Siêu lấy nước rửa mặt đem vào phòng Vô Kỵ.
- Thấy vậy, Vô Kỵ vội nói:
- Tiểu Siêu, cô đã lập kỳ công thì từ nay cô khá»i phải làm việc này nữa.

Tiểu Siêu tủm tỉm cÆ°á»i đáp:
- Ãược phục dịch Giáo chủ, tôi lấy làm sung sÆ°á»›ng lắm rồi. Tôi không coi công việc này là công việc của tôi đòi đâu.

ChỠcho Vô Kỵ rửa mặt xong, nàng lấy hộp vàng của Triệu Minh tặng đưa ra, nói tiếp:
- Không biết trong hộp có thuốc độc, tên độc hay ám khi độc gì không?

Vô Kỵ đáp:
- Phải đấy, nên cẩn thận thì hơn.

Nói xong chàng bảo Tiểu Siêu để há»™p đó trên mặt bàn, rồi cùng Tiểu Siêu đứng ra xa. Chàng móc túi lấy má»™t đồng tiá»n, nhắm kẽ há»™p ném luôn. Nắp há»™p đó bật ra. Thấy bên trong không có gì lạ. Chàng tiến gần lại xem, thấy trong há»™p có má»™t cái hoa kết bằng hạt châu Ä‘ang rung Ä‘á»™ng, má»›i hay chính cái hoa này mình đã lấy từ trên tóc của Triệu Minh. Chàng ngẩn ngÆ°á»i ra, không hiểu Triệu Minh tặng mình cái hoa này là có dụng ý gì?
Tiểu Siêu thấy vậy vừa cÆ°á»i vừa nói:
- TrÆ°Æ¡ng công tá»­, Triệu cô nÆ°Æ¡ng quý TrÆ°Æ¡ng công tá»­ lắm nên cô ta má»›i phái ngÆ°á»i Ä‘em hoa hạt châu đến biếu nhÆ° vậy.

- Tôi là đàn ông, dùng nữ trang làm chi? Tiểu Siêu, cô lấy mà đeo.

Tiểu Siêu vá»™i xua tay, cÆ°á»i đáp:
- Không được, ngÆ°á»i ta có lòng thành biếu công tá»­ nhÆ° vậy tôi đâu dám nhận.
Vô Kỵ cầm chiếc hoa hạt châu đó nhắm đầu tóc Tiểu Siêu ném luôn. Chiếc hoa cắm vào tóc nàng tựa như có bàn tay rất khéo léo cài lên vậy.
Tiểu Siêu định gỡ chiếc hoa đó xuống, Vô Kỵ xua tay và nói tiếp:
- Chẳng lẽ tôi biếu cô má»™t vật má»n mà cô lại từ chối hay sao?

Tiểu Siêu hai má đỠbừng, đáp:
- Nếu vậy xin cám ơn công tử, nhưng chỉ sợ tiểu thơ thấy được sẽ nổi giận.
- Hôm nay cô đã lập công lớn như vậy, cha con Tả sử không dám ngỠvực cô nữa đâu.

Tiểu Siêu mừng rỡ vô cùng, liá»n nói tiếp:
- Tôi thấy công tử đi rất lâu, trong lòng tôi lo âu vô cùng. Sau tôi thấy quân Mông Cổ đến tấn công, không biết làm thế nào chống đỡ, nên đành can đảm đứng lên chỉ huy. Bây giỠnghĩ lại tôi hãy còn sợ. Trương công tử làm ơn nói hộ Ngũ Hành kỳ và Bạch Mi kỳ hay. Mong các vị ấy đừng có trách Tiểu Siêu đã bạo gan như vậy.
- Cô cứ yên trí, hỠcảm ơn cô còn chưa đủ chứ nào dám trách cứ?

Suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng không có chuyện gì xảy ra.
Má»i ngÆ°á»i Ä‘em chuyện Triệu Minh ra bàn tán. Không ai biết lai lịch của nàng hết.

Ãi tá»›i tỉnh Hà Nam, thiên hạ Ä‘ang ở vào tình cảnh đại loạn, các vị anh hùng bốn phÆ°Æ¡ng nổi lên, vì vậy sá»± kiểm soát của quân Mông Cổ lại càng nghiêm nhặt hÆ¡n nhiá»u. Quần hào thấy bá»n mình đông ngÆ°á»i nhÆ° vậy tất nhiên thế nào cÅ©ng khó mà qua được những trạm kiểm soát. Nên quyết định chia ra từng bá»n, Vô Kỵ má»›i sai ngÆ°á»i Ä‘em danh thiếp của mình lên chùa Thiếu Lâm.

Vô Kỵ biết lần này đến chùa Thiếu lâm vấn tá»™i, tuy không muốn gây thù, nhÆ°ng nếu hòa thượng của phái Thiếu Lâm nhất định đòi giải quyết bằng võ lá»±c thì Minh Giáo phải ứng chiến. Chàng bèn truyá»n lệnh cho giáo chúng của NgÅ© hành kỳ và Bạch Mi kỳ giả làm du khách lên núi xem phong cảnhđể bao vây ngầm chùa Thiếu Lâm.

Vô Kỵ dặn má»i ngÆ°á»i há»… khi nào nghe chàng hú lên ba tiếng thì xông vào tấn công chùa Thiếu lâm. Giáo chúng nhận lệnh của chàng, chia làm mấy ngả tiến vào chùa Thiếu Lâm.

Lát sau, má»™t lão hòa thượng theo Ngô Kinh Thảo, ngÆ°á»i của Vô Kỵ, cùng xuống núi.
Lão Chi khách tăng vừa Ä‘i tá»›i trÆ°á»›c Vô Kỵ, liá»n lên tiếng nói luôn:
- PhÆ°Æ¡ng trượng và các trưởng lão của bổn chùa Ä‘ang bế quan tịnh tá»a nên không tiếp. Xin quý vị thứ lá»—i cho.

Quần hào nghe lão hòa thượng nói nhÆ° vậy Ä‘á»u biến sắc mặt.
Chu Ãiên lên tiếng trÆ°á»›c:
- Vị này là Giáo Chủ của Minh Giáo, thân hành đến Thiếu Lâm bái sơn. sao các lão hòa thượng trên đó lại khôn gtiếp kiến. Như vậy thật quá đáng.

Chi khách tăng ná» cúi đầu xuống, vẻ mặt rầu rÄ©, trả lá»i:
- Không tiếp kiến.

Chu Ãiên càng tức giận thêm, giÆ¡ tay lên định chá»™p ngá»±c Chi khách tăng kia.
Nói Không Ãược vá»™i giÆ¡ tay cản và khuyên rằng:
- Chu huynh không nên lỗ mãng như vậy.

Bành Doanh Doanh cũng lên tiếng;
- Nếu phÆ°Æ¡ng trượng của quý chùa Ä‘ang tá»a quan, thì lão hòa thượng cho chúng tôi gặp hai vị Không Trí và Không Tín vậy. Chi khách tăng chắp hai tay vái chào Doanh ngá»c, vá»›i giá»ng lạnh lùng đáp:
- Không tiếp kiến.

Doanh Ngá»c lại nói tiếp:
- Thế còn Thủ tá»a của Ãạt Ma VÆ°Æ¡ng và La Hán ÃÆ°á»ng đâu?

Chi khách tăng vẫn trả lá»i nhÆ° trÆ°á»›c:
- Không tiếp kiến.

Thiên Chính cũng quát lớn:
- Thế nào? Có tiếp kiến hay không?

Lão anh hùng vừa giơ tay ra chém cây thông cạnh đó gãy làm đôi.

Chi khách tăng thấy Thiên Chính lớn tuỗi như vậy mà vẫn còn sức mạnh như thế, có vẻ hoảng sợ đáp:
- Quý vị ở xa đến đây, đáng lẽ bổn phái của chÆ° tăng phải theo đúng lá»… nghênh đón, nhÆ°ng vì các tÆ°á»›ng lão Ä‘á»u tá»a quan hết. Vậy xin đợi lần sau.

Nói xong, y chắp tay vái chào định đi.
Nhất Tiêu đã lướt mình một cái tới trước mặt Chi Khách tăng và nói:
- Chẳng hay Ãại sÆ° xÆ°ng hô thế nào?
Chi Khách tăng đáp:
- Không dám, tiểu tăng pháp danh là Tuệ Hiá»n.

Quần hào nghe thấy lão Hòa thượng đó xưng danh xong, ai nấy cũng tức giận và nghĩ thầm:
- Hòa thượng này thuá»™c vai vế chữ Tuệ là đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba của phái Thiếu Lâm hiện thá»i. Ãáng lẽ phái Thiếu Lâm ít nhất phải phái đệ tá»­ Ä‘á»i thứ hai, vai vế chữ Viên xuống núi để tiếp khách má»›i phải. Nay chúng lại phái đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba xuống nhÆ° vậy, đủ thấy chúng khinh thÆ°á»ng Minh Giáo. NhÆ° thế này thì nhịn sao được?

Nhất Tiếu khẽ vá»— vào vai vị hòa thượng đó rồi vừa cÆ°á»i vừa há»i tiếp:
- Hay lắm hay lắm, đại sÆ° chỉ giá»i nói có câu "không tiếp kiến" không biết vua Diêm VÆ°Æ¡ng sai ngÆ°á»i đến Phật giá, chẳng hay đại sÆ° có tiếp kiến hay không?

Tuệ Hiá»n bị Nhất Tiếu vá»— má»™t cái, đã thấy má»™t luồng hÆ¡i lạnh ở trên đầu vai chuyển xuống dÆ°á»›i tim, mình mẩy run lẩy bẩy, hai hàm răng đánh cồm cá»™p. NhÆ°ng y vẫn cố nhịn, cắm đầu chạy thẳng lên núi. Tuy bÆ°á»›c Ä‘i của y loạng choạng suýt ngã nhÆ°ng y không dám dừng chân.

Vô Kỵ liá»n nói:
- Vi Bức Vương đánh y hai chưởng như vậy, sư phụ và sư thúc bá của y thế nào cũng không để yên. Chi bằng chúng ta cứ lên thẳng trên núi xem có phải hỠkhông muốn tiếp kiến ta thực không?

Má»i ngÆ°á»i Ä‘oán chắc trận ác chiến này không sao tránh khá»i. Vì xÆ°a nay phái Thiếu Lâm đứng đầu các môn phái khác, và tá»± hào là Thái SÆ¡n Bắc Ãẩu trong võ lâm. HÆ¡n nghìn năm nay, phái ấy vẫn tá»± cho mình là má»™t môn phái trÆ°á»ng thắng bất bại. Nên quần hào yên trí ngày hôm nay thế nào cÅ©ng có trận đại chiến và xem Minh Giáo vá»›i phái Thiếu Lâm ai mạnh ai yếu. Vì vậy, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy tinh thần phấn chấn, lẹ bÆ°á»›c lên núi.

Không bao lâu má»i ngÆ°á»i đã Ä‘i tá»›i cái đỉnh bằng đá đặt trÆ°á»›c cá»­a chùa.
Vô Kỵ nghÄ© tá»›i năm xÆ°a theo Thái sÆ° phụ lên núi Tung sÆ¡n này, được ba thần tăng của phái Thiếu Lâm tiếp ở Thạch Ãỉnh này. Ngày hôm nay chàng lại lên núi Thiếu Lâm lần nữa, trÆ°á»›c sau cách nhau có mấy năm thôi. Năm xÆ°a, chàng là má»™t thằng nhá» Ä‘au yếu gầy gò. Ngày hôm nay chàng là Giáo chủ của Minh Giáo, oai nghi và cao quý.

Quần hào ở trong Thạch Ãỉnh nghỉ ngÆ¡i đợi chá», Ä‘oán chắc trong chùa thế nào cÅ©ng có má»™t số lá»›n cao thủ ra nghênh chiến. Ai nấy Ä‘á»u quyết định tiên lá»… hậu binh và trách há»i các hòa thượng tại sao lại hạ Ä‘á»™c thủ giết Lợi Hanh? Nếu các hòa thượng của phái Thiếu Lâm bÆ°á»›ng bỉnh không chịu nhận lá»—i, lúc ấy ra tay Ä‘á»™ng võ cÅ©ng chÆ°a muá»™n. NgỠđâu quần hào đợi chá» hằng ná»­a ngày, không thấy trong chùa có má»™t bóng ngÆ°á»i nào ra cả!
Thấy vậy Vô Kỵ liá»n ra lệnh:
- Chúng ta tiến vào chùa.

DÆ°Æ¡ng Tiêu, Nhất Tiếu Ä‘i bên trái, Thiên Chính, Dã VÆ°Æ¡ng Ä‘i bên phải, Thiết Quan Ãạo nhân, Bành Doanh Ngá»c, Chu Ãiên, Nói Không Ãược, Tứ Tảng nhân Ä‘i sau. Tất cả những ngÆ°á»i đó tiá»n hô, hậu ứng phò Vô Kỵ vào chùa. Má»i ngÆ°á»i Ä‘i đến Ãại Hồng bảo Ä‘iện cÅ©ng không thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nào cả.
Vô Kỵ liá»n lá»›n tiếng há»i:
- Minh Giáo TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ cùng tá»a hạ DÆ°Æ¡ng Tiêu, Thiên Chính các ngÆ°Æ¡i lên đây bái sÆ¡n, cầu kiến PhÆ°Æ¡ng trượng sÆ°.
Tuy lá»i nói của chàng không ngon lắm, nhÆ°ng chàng dùng ná»™i công, Ä‘Æ°a tiếng nói đó Ä‘i, những ngÆ°á»i cách đó hai ba dặm cÅ©ng Ä‘á»u nghe rõ hết.

Dương Tiêu, Nhất Tiếu đưa mắt nhìn nhau, trong lòng nghĩ thầm:
- Ná»™i lá»±c của Giáo chủ tinh thâm nhÆ° vậy, thá»±c là hiếm có. DÆ°Æ¡ng tiá»n giáo chủ còn sống, chÆ°a chắc bằng TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ bây giá». Xem nhÆ° vậy trận đấu hôm nay Minh Giáo thế nào cÅ©ng thắng trận .

Vô Kỵ nói xong mấy câu đó, đợi chá» má»™t lát nữa vẫn không thấy má»™t nhà sÆ° nào ra hết. Chu Ãiên không sao chịu được, liá»n lá»›n tiếng quát há»i:
- Thiếu Lâm là một môn phái lớn như thế chẳng lẽ cứ rụt đầu rụt cổ chui rúc vào một xó ẩn nấp mãi hay sao?

Tiếng nói của y lớn hơn Vô Kỵ, nhưng không thể nào đi xa được.

Quần hào lại đợi chỠmột hồi lâu, nhưng vẫn không thấy có ai ra.
Thiên Chính liá»n lên tiếng:
- Khá»i cần biết chúng xếp đặt quá»· kế gì, chúng ta cứ xông vào bên trong.

Quần hào Ä‘á»u tán thành. Thiên Chính má»™t mình lá»›n bÆ°á»›c Ä‘i trÆ°á»›c, tiến thẳng vào trong hậu viện. NhÆ°ng lão anh hùng chỉ thấy bên trong vắng ngắt nhÆ° tá», không có má»™t bóng ngÆ°á»i nào cả. Quần hào thấy vậy càng kinh ngạc thêm, nghÄ© thầm:
- Chẳng lẽ phái Thiếu Lâm định bày trận chùa không chăng?

Vì vậy quần hào Ä‘i má»™t bÆ°á»›c là Ä‘á» phòng má»™t bÆ°á»›c, khi Ä‘i tá»›i Ca Lâm Ä‘iện vẫn không thấy má»™t ngÆ°á»i nào hết.
Nhất Tiếu liá»n nói vá»›i Nói Không Ãược rằng:
- Nói Không Ãược, tôi vá»›i bạn lên trên cao lược trân.

Nói Không Ãược gật đầu, rồi cả hai nhún mình nhảy lên mái nhà liá»n.
Nói Không Ãược thấy khinh công của Nhất Tiếu lợi hại hÆ¡n mình nhiá»u, trong lòng khen thầm và lá»›n tiếng nói:
- Vi Bức Vương, khinh công của bạn quả thật tinh xảo, hòa thượng túi vải tôi không thể nào so tài với bạn được.

Chu Ãiên ở bên dÆ°á»›i la lá»›n:
- Này các hòa thượng chùa Thiếu Lâm, sao ẩn núp làm chi? Có mau ra đây tiếp chúng tôi không?

Vô Kỵ vá»›i quần hào khám xét hết Ä‘iện này tá»›i Ä‘iện ná», vẫn không thấy tung tích của má»™t hòa thượng nào cả và cÅ©ng không thấy Ä‘iểm gì khác lạ hết. Khi Ä‘i tá»›i La Hán ÃÆ°á»ng, nÆ¡i đây là chá»— luyện võ của các cao thủ của phái võ lâm. Thấy giá khí giá»›i Ä‘á»u bá» trống, không còn lại má»™t thanh Ä‘ao mÅ©i kiếm nào hết. Quần hào khôn gnói năng gì Ä‘i thẳng váo Ãạt Ma ÃÆ°á»ng. Trong Ãạt Ma ÃÆ°á»ng chỉ còn lại chín cái thảm đã rách vỉ đã mấy trăm năm rồi! Ngoài những bồ Ä‘oàn không còn má»™t vật gì nữa.
DÆ°Æ¡ng Tiêu liá»n lên tiếng há»i:
- Nghe nói những hòa thượng trong Ãạt Ma ÃÆ°á»ng này Ä‘á»u là ký túc tiá»n bối của phái Thiếu Lâm, tu luyện ở đây bằng mÆ°á»i năm không há» bÆ°á»›c ra ngoài. Vậy tại sao những lão hòa thượng trong Ä‘Æ°á»ng này chÆ°a đấu vá»›i Minh Giáo chúng ta ná»­a trận, mà đã bá» chạy?

Bành Doanh Ngá»c đỡ lá»i:
- Tôi cũng cảm thấy hình như chùa này đã xảy ra một việc gì rồi rất xui xẻo thì phải!

Vô Kỵ nghÄ© tá»›i năm xÆ°a mình tá»›i đây theo Viên Chân há»c Cá»­u DÆ°Æ¡ng thần công của phái Thiếu Lâm liá»n nói vá»›i má»i ngÆ°á»i rằng:
- Chúng ta hãy đi sang phía bên kia thử xem!

Nói xong, chàng dẫn quần hào Ä‘i tá»›i chá»— Viên Chân tịnh tu năm xÆ°a, thấy trên tÆ°á»ng vẫn còn hai cái lá»— hổng, vết hai bàn tay của Viên Chân để lại, riêng ngÆ°á»i thì mất, chỉ còn lại bốn vách trÆ¡ vÆ¡!

Chu Diên lại vừa cÆ°á»i vừa lên tiếng:
- SÆ° chùa này chạy đâu hết? Có lẽ sau trận đại chiến ở trên Quang Minh Ãỉnh, tiếng tăm của Giáo chủ lừng lẫy khắp nÆ¡i, nên phái Thiếu Lâm má»›i phải treo bằng "Miá»…n Chiến"?

Dương Tiêu nói:
- Chúng ta đi tới Tàng Minh Các xem sao?

Tàng Kinh Các ở phía sau núi. Khi quần hào tá»›i nÆ¡i, chỉ thấy còn lại những giá gá»— không thôi, còn mấy nghìn, mấy vạn cuốn Phật kinh đã mất hết, không sót lại lấy má»™t cuốn! Thấy vậy, quần hào lại càng thắc mắc thêm, không ai hiểu nguyên nhân? Nếu bảo sÆ° của phái Thiếu Lâm tị há»a chạy trốn thì chẳng lẽ há» cam tâm bá» lại cÆ¡ nghiệp đã gây dá»±ng hÆ¡n nghì năm nay sao? HÆ¡n nữa, dù mấy thủ lÄ©nh có chạy trốn thì cÅ©ng phải để lại mấy ngÆ°á»i quét tÆ°á»›c và trông nom bếp nÆ°á»›c ở lại má»›i phải chứ? hay há» sợ để lại những ngÆ°á»i đó sẽ bị Minh Giáo tra há»i mà bí mật của há» sẽ bị lá»™ chăng?

Má»i ngÆ°á»i quay trở lại Ãại Hồng Bảo Ãiện, Nhất Tiếu và Nói Không Ãược đã lên trên nóc hcùa để tìm kiếm Ä‘á»u không thấy gì hết.

Lão hòa thượng ra tay tiếp kiến hồi nãy cÅ©ng mất dạng nốt! DÆ°Æ¡ng Tiêu quay ra ngoài gá»i Chưởng kỳ sứ của Hận Thổ Kỳ là Nhân Bồn vào. Rồi y bảo Chưởng Kỳ Sứ đó Ä‘em giáo chúng, bá»™ hạ Ä‘i má»i nÆ¡i khám xét xem có hầm bí mật không.

Nhân Bổn vâng lệnh đi được hai tiếng đồng hồ lại quay trở lại thưa rằng:
- ThÆ°a Giáo chủ cùng DÆ°Æ¡ng Tả sứ, tiểu nhân đã phái các anh em Ä‘i tìm khắp má»i nÆ¡i mà không thấy có hầm hố gì hết! Những mật thất để toạ quan tÄ©nh tu cÅ©ng không có má»™t ngÆ°á»i nào cả!

Lúc này quần hào má»›i h iểu rõ chùa Thiếu Lâm này quả thật không còn lại má»™t ngÆ°á»i sÆ° nào cả. DÆ°Æ¡ng Tiêu, Thiên Chính, Doanh Ngá»c các ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u là những nhân vật Ä‘a mÆ°u túc trí.
Nay gặp tình hình này, ai nấy Ä‘á»u hoang mang, khôn ghiểu các nhà sÆ° Thiếu Lâm định quá»· kế gì?

Má»i ngÆ°á»i Ä‘ang ngÆ¡ ngác nghi ngá» nhìn nhau, bá»—ng nghe thấy bên phía Tây có tiếng kêu lách cách ở chá»— cách xa má»i ngÆ°á»i đứng chừng mấy chục trượng, má»™t cây thông đổ xuống.
Má»i ngÆ°á»i kinh ngạc chạy tá»›i thấy cây đó má»c giữa sân, xung quanh không có má»™t bóng ngÆ°á»i, không hiểu vì sao lại đổ? TÆ°á»ng cạnh đó cÅ©ng bị sụp.

Má»i ngÆ°á»i tá»›i xem chá»— cây bị chặt gãy, thấy già ná»­a cây đã bị khô héo. Rõ ràng cây đã bị ngÆ°á»i dùng Trá»ng thủ pháp chấn gãy từ lâu chá»› không phải má»›i chặt gãy. Má»i ngÆ°á»i còn thấy chung quanh đó có những vết Ä‘ao, nhát kiếm và những dấu vết bàn tay. Hiển nhiên nÆ¡i đây đã có má»™t trận đấu rất kịch liệt và đối thủ Ä‘á»u là những tay cao thủ hạng nhất hết, nên má»›i để lại đây những vết in sâu nhÆ° vậy!

Nhất Tiếu nằm phục xuống ngá»­i hÆ¡i đất, lại phát hiện thêm nhiá»u nÆ¡i có nhiá»u máu tanh nhÆ°ng vì hôm trÆ°á»›c trá»i mÆ°a to đã rá»­a sạch hết những vết máu nên không ai trông thấy dấu vết nên phải ngá»­i nhÆ° Nhất Tiếu má»›i hay được.

Doanh Ngá»c há»i DÆ°Æ¡ng Tiêu rằng:
- Dương Tả sứ nói sao?

Dương Tiêu đáp:
- Ba bốn ngày trÆ°á»›c đây trong chùa thế nào cÅ©ng có má»™t trận đấu rất kịch liệt, chẳng lẽ ngÆ°á»i của phái Thiếu Lâm bị tiêu diệt hết sao mà trong chùa không còn thấy má»™t bóng ngÆ°á»i nào?

Doanh Ngá»c lại nói tiếp:
- à kiến của tôi cũng giống như ý kiến của Dương Tả sứ, dựa vào tình thế này mà ước đoán thì kẻ thù của phái Thiếu Lâm phải là một Bang phái rất lợi hại! Chẳng lẽ là Cái Bang?

Chu Diên cÅ©ng xen lá»i nói:
- Thế lá»±c của Cái bang tuy lá»›n, cao thủ của há» tuy nhiá»u nhÆ°ng há» vẫn không thể nào đánh và giết sạch được phái Thiếu Lâm, trừ phi Minh Giáo chúng ta má»›i có bản lÄ©nh ấy! NhÆ°ng Minh Giáo chúng t akhông bao giá» có thủ Ä‘oạn Ä‘á»™c ác nhÆ° vậy!

Thiết Quan Ãạo nhân cÅ©ng lên tiếng:
- Chu Ãiên! Bạn n ói ít thế có được không? Bổn giáo có bao giá» làm những trò ác Ä‘á»™c ấy mà bạn lại lấy bổn giáo mà ví nhÆ° vậy. Không ngá» những lá»i nói của....

Chu Ä‘iên nghe thoáng thì tá»±a nhÆ° là thừa, nhÆ°ng đã khiến DÆ°Æ¡ng Tiêu nhá»› lại má»™t chuyện, y liá»n kêu "ủa" má»™t tiếng rồi thÆ°a vá»›i Vô Kỵ rằng:
- ThÆ°a Giáo chủ! Chúng ta hãy quay trở lại Ãạt Ma VÆ°Æ¡ng xem xét lại má»™t lần nữa.

Thấy Dương Tiêu nói như vậy, tất nhiên bên trong phải có nguyên do gì?
Vô Kỵ gật đầu nhận lá»i. Chàng dẫn quần hào Ä‘i tá»›i Ãạt Ma Viện.
Má»i ngÆ°á»i vẫn thấy dÆ°á»›i đất có sáu cái khảm rách trên bàn thá» có pho tượng bằng đá của Ãạt Ma Tổ SÆ°, tượng này mặt hÆ°á»›ng vào trong, lÆ°ng chìa ra ngoài.
Sở dÄ© pho tượng này để trái ngược nhÆ° vậy là để ká»· niệm năm xÆ°a Ãạt Ma Tổ SÆ° diện bích chín năm nhá» có sá»± tu luyện cần cù đó mà Ãạt Ma Tổ SÆ° đã nghÄ© ra được nhiá»u pho võ truyá»n thụ cho các Ä‘á»i sao. Ãiá»u này ai cÅ©ng biết hết nên không ai lấy làm lạ cả.

Chu Ãiên lại lên tiếng há»i:
- Vừa rồi chúng ta vào đây xem tình hình trong này cũng chỉ có thế này mà thôi, có gì là khác lạ đâu?

DÆ°Æ¡ng Tiêu liá»n nói vá»›i Dã VÆ°Æ¡ng rằng:
- Hân thế huynh giúp cho tôi má»™t tay xoay pho tượng Ãạt Ma này quay trở lại xem sao?

Thiên Chính vội khuyên bảo:
- Chúng ta không nên làm gì thế! Vì Ãạt Ma Tổ sÆ° là vị Tổ SÆ° sáng lập phái Thiếu Lâm, không những páhi này coi tổ sÆ° nhÆ° Thần thánh mà tất cả nhân vật trong võ lâm ở khắp trong thiên hạ cÅ©ng không dám xúc phạm tá»›i.

Dương Tiêu đáp:
- Ưng Vương cứ yên chí! Việc gì cũng đã có tiểu đệ chịu hết trách nhiệm!

Nói xong, y tung mình nhảy lên trên bàn thỠnắm lấy vai tượng đá, định quay mặt pho tượng đó ra, nhưng tượng này quá nặng nên y không sao lay chuyển nổi.

Thấy vậy, Thiên Chính liá»n bảo dã VÆ°Æ¡ng rằng:
- Dã Vương! Con lên giúp Dương Tả sứ một tay đi!

Dã VÆ°Æ¡ng vâng lá»i, nhày ngay lên trên bàn thá» rồi hai ngÆ°á»i cùng giở hết sức lá»±c ra má»›i xoay pho tượng đá ấy quay trở lại.

Quần hào Ä‘á»u biến sắc vì thấy bá»™ mặt của pho tượng đá đã bị ngÆ°á»i dùng Ä‘ao đẽo phẳng lì không còn trông thấy mặt mÅ©i gì nữa.
Trên mặt có khắc bốn hàng chữ lớn:
- Quét sạch Thiếu Lâm trước, Tiêu diệt võ lâm sau, Duy có Minh Giáo ta, Xưng hùng bá võ lâm .

Má»i ngÆ°á»i nhìn kỹ má»›i hay bốn hàng chữ đó viết bằng đầu ngón tay chứ không phải dùng Ä‘ao hay đục mà khắc đẽo.
Thiên Chính, Thiết Quan đạo nhân các ngÆ°Æ¡i không hên mà nên Ä‘á»u đồng thanh kêu lên:
- Ãây là Ä‘á»™c kế Di há»a Giang đông, chúng định đổ tá»™i cho chúng ta đấy!

Dương Tiêu với dã Vương cùng nhảy xuống đất.
Chu Ãiên có vẻ tá»± đắc nói vá»›i Thiết Quan đạo nhân rằng:
- Thiết Quan đạo sÆ° xem đấy! Nếu vừa rồi tôi không nói thì DÆ°Æ¡ng Tả sứ làm sao biết được kẻ địch định di há»a chúng ta nhÆ° vậy?

Thiết quan buồn rầu lên tiếng há»i DÆ°Æ¡ng Tiêu rằng:
- Dương Tả sứ! Sao tả Sứ lại nghĩ ra được đằng sau pho tượng có những hàng chữ này?

Dương Tiêu đáp:
- Lần đầu tiên vào trong ma Viện này, tôi đã thấy pho tượng này có dấu vết di dịch rồi. Nhưng tôi cũng không ngỠkẻ địch lại có âm mưu như vậy.

Doanh Ngá»c cÅ©ng xen lá»i há»i:
- Tiểu tăng còn má»™t việc này rõ, muốn Tả Sứ chỉ giáo cho! NgÆ°á»i viết bốn hàng chữ này nếu định tâm di há»a bổn giáo khiến bổn giáo mang tá»™i lá»›n là tiêu diệt các phái võ lâm để các môn phái nổi lên vây đánh chúng ta. NhÆ°ng tại sao ngÆ°á»i đó lại xoay pho tượng quay mặt vào trong tÆ°á»ng nhÆ° vậy? Nếu DÆ°Æ¡ng Tả sứ không tinh tế thì chúng ta làm sao mà biết được có những hàng chữ nhÆ° vậy?

Dương Tiêu nghiêm nét mặt lại đáp:
- Tôi chắc pho tượng này là do má»™t ngÆ°á»i khác quay Ä‘i ngấm ngầm còn co má»™t vị võ công rất cao cÆ°á»ng khác đã tÆ°Æ¡ng trợ. Bổn giáo đã chịu má»™t Æ¡n rất lá»›n của ngÆ°á»i đó mà mãi cho đến bây giá» chúng ta má»›i biết.

Quần hào đồng thanh há»i:
- NgÆ°á»i đó là ai? Tại sao Tả Sứ lại biết nhÆ° vậy?

Dương Tiêu thở dài đáp:
- Nguyên ủy này khúc chiếc lắm, tôi vẫn chưa nghĩ ra được tại sao mà nên...

Y chưa nói dứt, Vô Kỵ đã đột nhiên kêu "ủa" một tiếng, rồi lớn tiếng nói:
- Theo ý nghÄ©a của bốn câu nói đó có lẽ phái Võ Ãang cÅ©ng sắp mang há»a đến nÆ¡i!

Nhất Tiếu vừa cÆ°á»i đỡ lá»i:
- Việc này tất nhiên chúng ta không còn từ chối gì mà phải Ä‘i ngay cứu viện, chúng ta tìm cho ra bá»n khốn nạn nào đã cố ý muốn hại ngầm bổn giáo nhÆ° vậy?

Thiên Chính cÅ©ng xen lá»i nói:
- Việc này cÅ©ng không thể trì hoãn được! Chúng ta phải Ä‘i ngay! Có lẽ bá»n gian tặc ấy đã Ä‘i trÆ°á»›c chúng ta mấy ngày rồi!

Vô Kỵ nghÄ© đến phái Võ Ãang từ Thái sÆ° phụ trở xuống, ai ai đối vá»›i mình Ä‘á»u có Æ¡n nặng cả. Chàng không biết mấy ngÆ°á»i sÆ° thúc, sÆ° bá vá» tá»›i núi Võ Ãang chÆ°a? Vì suốt dá»c Ä‘Æ°á»ng chàng không há» nghe thấy tin của mấy ngÆ°á»i đó. Nếu dá»c Ä‘Æ°á»ng có xảy ra việc gì mà mấy ngÆ°á»i đó chÆ°a thể vá» tá»›i núi Võ Ãang được thì trên núi chỉ còn má»™t mình Thái sÆ° phụ vá»›i các đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba thôi. Còn Tam sÆ° bá DÆ° Ãại Nham Ä‘ang tàn phế nằm liệt giÆ°á»ng liệt chiếu. Nhỡ cÆ°á»ng địch Ä‘á»™t nhiên đến tấn công, số ngÆ°á»i ít á»i nhÆ° thế thì làm sao mà địch cho nổi?
Nghĩ tới đó chàng càng nóng lòng sốt ruột thêm.

Chàng vội lớn tiếng nói:
- Các vị tiá»n bối, huynh trưởng! Phái Võ Ãang là nÆ¡i xuất thân của Tiên phụ, nay Ä‘ang đại nạn, nếu có sá»± gì thất thố sau này bổn tá»a khó mà làm ngÆ°á»i được! Cổ nhân đã dạy: "Cứu binh nhÆ° cứu há»a" tá»›i sá»›m giá» nào hay giỠấy. Bây giá» hãy má»i Vi Bức VÆ°Æ¡ng Ä‘i cùng bổn tá»a tá»›i đó cứu viện trÆ°á»›c, còn qúy vị chia làm mấy nhóm, lần lượt tá»›i sau. Tất cả má»i việc xon lá»i dÆ°Æ¡ng Tả sứ và ông ngoại tôi chỉ huy cho!

Nói xong, chàng chắp tay chào má»i ngÆ°á»i rồi lẻn mình Ä‘i ra cá»­a.

Nhất Tiếu cũng giở khinh công ra đi theo sau ngay!

Quần hào vâng lá»i, đã thấy hai ngÆ°á»i Ä‘i ra tá»›i ngoài thạch đỉnh rồi, khinh công của hai ngÆ°á»i nhanh không thể tưởng tượng được! Có lẽ lúc bấy giá» khó mà có ngÆ°á»i thú ba nhanh được nhÆ° thế!
Tài sản của Cánh gà nướng

  #59  
Old 05-06-2008, 07:48 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 59:Võ Ãang Cứu Viện


Hai ngÆ°á»i xuống tá»›i dÆ°á»›i chân núi trá»i đã tối dần, không dám trì hoãn chút nào, vẫn tiếp tục Ä‘i luôn.
Trong đêm đầu, hai ngÆ°á»i đã Ä‘i được mấy trăm dặm.
Thoạt tiên Nhất Tiếu vẫn đi với Vô Kỵ nhưng càng đi lâu bao nhiêu, y càng cảm thấy kém hơi đuối sức bấy nhiêu!

Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
-Từ đây Ä‘i tá»›i núi Võ Ãang, Ä‘i nhanh nhÆ° vậy cÅ©ng mất trá»n má»™t ngÆ°á»i má»™t đêm má»›i tá»›i nÆ¡i, vá»›i xÆ°Æ¡ng thịt của má»™t ngÆ°á»i không thể nào chạy liên tiếp nhÆ° thế mà không nghỉ ngÆ¡i.
Huống hồ cÆ°á»ng địch ở trÆ°á»›c mặt ta phải giữ lại sinh lá»±c để đại chiến chứ!

NghÄ© Ä‘oạn chàng vừa cÆ°á»i vừa nói vá»›i Nhất Tiếu rằng:
-Ãi tá»›i thị trấn đằng kia, chúng ta hãy mua hai con ngá»±a để cỡi, nhÆ° vậy chúng ta má»›i có thá»i giá» nghỉ ngÆ¡i và dưỡng sức.

Nhất Tiếu cÅ©ng muốn nhÆ° vậy nhÆ°ng không tiện nói ra thôi, nay y thấy Vô Kỵ nói nhÆ° vậy liá»n đáp:
-ThÆ°a Giáo chủ! Ãi bằng ngá»±a nhÆ° vậy sợ mất nhiá»u thì giá» lắm!

Hai ngÆ°á»i Ä‘i được má»™t hồi lâu, thấy phía đằng trÆ°á»›c có năm sáu ngÆ°á»i cỡi ngá»±a Ä‘i tá»›i, Nhất Tiêu tung mình nhảy nhanh lên tay chá»™p được hai ngÆ°á»i Ä‘ang cỡi ngá»±a và khẽ Ä‘á» xÆ°á»›ng dÆ°á»›i đất. Rồi y quay đầu lại nói vá»›i Vô Kỵ rằng:
-Má»i Giáo chủ hãy lên ngá»±a Ä‘i thôi!

Vô Kỵ có vẻ chần chừ, chàng nhận thấy giÆ°a Ä‘Æ°á»ng cÆ°á»›p ngá»±a nhÆ° vậy thì khác gì bá»n cÆ°á»ng đạo.

Nhất Tiêu lại nói tiếp:
-Việc lá»›n khá»i cần để ý tá»›i tiểu tiết.

Nói xong, y lại hét thêm một tiếng, xách luôn hai tên cỡi ngựa nữa đặt xuống đất.
Mấy ngÆ°á»i này cÅ©ng biết đôi chút võ nghệ, nên khi bị đặt xuống đất bèn rút khí giá»›i ra, lá»›n tiếng mắng chá»­i, xông lại tấn công Nhất Tiếu.
NhÆ°ng, Nhất Tiêu hai tay dắt bốn con ngá»±a, chỉ dùng chân đá ngược trở lại, khí giá»›i của bá»n ngÆ°á»i kia cÅ©ng bị đá tung Ä‘i rồi!

Má»i ngÆ°á»i trong bá»n đó liá»n quát lá»›n:
-Hảo hán nào đã cướp ngựa lại còn hành hung như thế? Có mau xưng danh cho ta hay không?

Vô Kỵ thấy vậy nghĩ thầm:
-Nếu còn dây dÆ°a thì thế nào cÅ©ng mang tá»™i vá»›i rất nhiá»u ngÆ°á»i .

Ngá»±a Ä‘oạn chàng tung mình nhảy lên trên lÆ°ng ngá»±a tay dắt theo má»™t con. Thế là hai ngÆ°á»i bốn ngá»±a phóng Ä‘i luôn.
Những ngÆ°á»i ná» chỉ lá»›n tiếng chá»­i theo không dám Ä‘uổi theo hai ngÆ°á»i.

Vô Kỵ nói với Nhất Tiếu rằng:
-Tuy vì sá»± bất đắc dÄ© mà chúng ta phải cÆ°á»›p ngá»±a của há» nhÆ° vậy, nhÆ°ng biết đâu ngÆ°á»i ta chả có việc cần vá»™i Ä‘i nhÆ° mình. Làm nhÆ° vậy, trong lòng tôi không yên chút nào!

Nhất Tiếu vừa cÆ°á»i vừa đáp:
-Giáo chủ hà tất phải quan tâm đến những việc nhá» má»n ấy làm chi? Năm xÆ°a ngÆ°á»i của bổn giáo hành sá»± má»›i thật là bừa bãi không còn kiêng nể gì VÆ°Æ¡ng pháp hết.

Nói xong, y ha hả cả cÆ°á»i.
Vô Kỵ chỉ mong sớm ngày đón Tạ Tốn vỠđể mình trút gánh nặng.
Ãang lúc ấy, chàng bá»—ng thấy có má»™t bóng ngÆ°á»i thấp thoáng liá»n thấy hai ngÆ°á»i đứng ra ngăn cản lối Ä‘i.

Nhất Tiếu vá»›i Vô Kỵ gá»i gò cÆ°Æ¡ng ngá»±a lại liá»n thấy hai tên ăn mày đứng ngăn cản ở trÆ°á»›c ngá»±a, má»—i tên tay cầm chiếc gậy, lÆ°ng vác túi vải, hai ngÆ°á»i nhận ngay ra hai tên ăn mày đó là ngÆ°á»i của Cái Bang.

Nhất Tiếu quát lớn:
-Tránh ra!

Ãồng thá»i y múa roi ngá»±a nhắm địch thủ quất luôn. Tên ăn mày ấy vá»™i giÆ¡ trượng lên chống đỡ roi ngá»±a, còn tên thứ hai bá»—ng huýt sáo má»™t tiếng, tay trái giÆ¡ lên ném má»™t cái. Ngá»±a của Nhất Tiếu liá»n kinh hoảng chồm hai chân lên. Ãang lúc ấy, trong hai bụi cây có thêm bốn tên ăn mày nữa nhảy ra. Xem thân pháp của há» nhanh nhẹn nhÆ° vậy đủ thấy chúng là những tay cao thủ hữu hạng của Cái Bang.
Nhất Tiếu nói với Vô Kỵ rằng:
-Giáo chủ cứ tiếp tục lên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i! Ãể thuá»™c hạ đối phó mấy tên chuá»™t nhắt này cho!

Vô Kỵ Ä‘oán chắc bá»n ngÆ°á»i của Cái Bang này định cản trở viện binh của phái Võ Ãang. Tâm địa của chúng thật ác Ä‘á»™c vô cùng. Chàng lại cảm thấy tình thế của phái Võ Ãang càngnguy hiểm thêm. Chàng biết võ công và khinh công của DÆ°Æ¡ng Tiêu và Nhất Tiếu cao tá»™t bậc, đấu vá»›i bá»n Cái Bang này, tuy không nắm chắc phần thắng, nhÆ°ng không đến ná»—i thua chúng được. Chàng yên chí thúc ngá»±a phi thẳng vá» phía trÆ°á»›c. Hai tên Cái Bang phi ngá»±c tá»›i ngăn chận lối Ä‘i. Chàng cúi ngÆ°á»i xuống, nhanh tay cÆ°á»›p luôn hai chiếc gậy gân của địch và thuận tay ném luôn má»™t cái. Chàng liá»n nghe thấy hai tiếng kêu la thảm khốc, thì ra hai tên đệ tá»­ của Cái Bang đó đã bị chàng ném gậy đập gãy đùi ngã lăn ra đất rồi. Chàng không cố ý giết hại ngÆ°á»i. NhÆ°ng thấy bốn tên đệ tá»­ của Cái Bang quây quần Nhất Tiếu Ä‘á»u có võ công cao siêu, chỉ sợ mình Ä‘i khá»i, Nhất Tiếu địch không nổi bốn ngÆ°á»i đó, nên chàng má»›i thuận tay đánh què hai đứa đó.

Tung SÆ¡n và núi Võ Ãang tuy ở hai tỉnh khác nhau, nhÆ°ng cách nhau không xa lắm. Ãi tá»›i Ná»™i HÆ°Æ¡ng, Vô Kỵ thấy đói bụng liá»n vào chợ mua ít bánh để ăn cho đỡ đói. Chàng bá»—ng thấy con ngá»±a kêu rú, vá»™i quay đầu lại nhìn, đã thấy bụng con ngá»±a bị má»™t con dao cắm phập vào. Ãồng thá»i chàng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i chạy tá»›i đầu phố rồi biến mất. Chàng biết đó là kẻ địch, và y ra tay giết ngầm con ngá»±a của chàng. Chàng vá»™i nhảy khá»i mình ngá»±a, giở hết tốc lá»±c khinh công ra Ä‘uổi theo ngÆ°á»i ná». Chỉ thoáng cái chàng đã chá»™p được tên đó.

Chàng má»›i hay ngÆ°á»i đó là má»™t đệ tá»­ của Cái Bang. TrÆ°á»›c ngá»±c y còn dính đầy máu ngá»±a. Chàng tức giận vô cùng, giÆ¡ tay ra Ä‘iểm vào yếu huyệt của tên Cái Bang. Tên đó cảm thấy khắp cÆ¡ thể Ä‘au buốt. Ãt nhất y cÅ©ng phải chịu Ä‘au nhÆ° vậy suốt ba ngày ba đêm má»›i khá»i.

Lúc ấy, chàng thấy con ngá»±a đã chết mà trong túi đã hết sạch tiá»n. Chàng liá»n khám túi tên ăn mày kia, không ngá» thấy trong túi tên ná» có hÆ¡n trăm lạng bạc.
Chàng liá»n nói:
-NgÆ°Æ¡i giết chết ngá»±a của ta, ta phải lấy số tiá»n của ngÆ°Æ¡i để thÆ°á»ng con ngá»±a của ta.

Nói xong, chàng vừa quay ngÆ°á»i lại đã thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘i lại dắt má»™t con ngá»±a to lá»›n Ä‘i tá»›i. Chàng phi thân nhảy lên trên lÆ°ng ngá»±a, vứt số bạc cho ngÆ°á»i ná» và phóng ngá»±a Ä‘i luôn, khá»i cần biết ngÆ°á»i đó có bằng lòng hay không. Chàng phóng tá»›i bá» sông Hán Thủy. May mắn thay, có má»™t con đò lá»›n Ä‘ang đậu ở đây, chàng liá»n nhảy xuống đất dắt ngá»±a lên đó và bảo ngÆ°á»i lái đò chở mình sang bá» sông bên kia. Ãò Ä‘i ra tá»›i giữa sông, chàng thấy nÆ°á»›c sông chảy rất mạnh liá»n hồi tưởng đến chuyện năm xÆ°a.
Ngày ấy, Thái sÆ° phụ dắt mình lên chùa Thiếu Lâm nhỠở trên đó cứu chữa. CÅ©ng ở trên sông Hán Thủy này gặp gỡ ThÆ°á»ng Ngá»™ Xuân và cứu được má»™t ngÆ°á»i con gái há» Châu. Chàng Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i ra suy nghÄ© bổng thấy chiếc đò lung lay, nÆ°á»›c chảy cuồn cuá»™n vào trong khoang. Chàng sinh đẻ ở Băng há»a đảo, nên rất thạo vá» bÆ¡i lá»™i nên không sợ đắm đò, chỉ sợ chậm trá»… công việc. Chàng quay đầu lại nhìn, thấy ngÆ°á»i lái đò nhìn mình cÆ°á»i nhạt, Ä‘ang định nhảy xuống sông.

Nhanh nhÆ° cắt, ngÆ°á»i lái đò tung mình lên, chàng đã tá»›i nÆ¡i phÆ°Æ¡ng cánh tay ra chá»™p luôn cánh tay của y và giÆ¡ má»™t ngón tay ra Ä‘iểm vào yếu huyệt dÆ°á»›i hông của kẻ gian.

Tên lái đò bị đau nhức kêu la om sòm.
Chàng liá»n quát bảo:
-Mau chèo đò cho ta sang bên kia sông, bằng không ta sẽ giết chết mi ngay.

Tên lái đò đành phải tuân lệnh, chèo đò đưa chàng qua sông.
Trong khi ngÆ°á»i lái đò chèo, thì chàng đã lá»™t quần áo của y ra để bịt những lá»— hổng cho nÆ°á»›c khá»i tràn vào. Nhá» vậy chàng má»›i được bình yên sang bên kia sông.
Sang tá»›i nÆ¡i, chàng liá»n túm ngá»±c tên lái đò và há»i:
-Ai sai mi giở độc kế? Khai mau.
-Tiểu nhân là Cái Bang...

Vô Kỵ không chá» y nói dứt câu đã phi mình lên trên ngá»±a tiến vá» phía nam tức thì. Lúc ấy trá»i đã tối, không có trăng sao mà ngá»±a đã má»i mệt, hai chân quỵ xuống đất không sao tiếp tục chạy được nữa.
Chàng vỗ lưng ngựa và nói:
-Thôi mi cứ nằm ở đây nghỉ ngơi, lúc nào khoẻ mạnh sẽ đi.

Nói xong, chàng giở khinh công chạy vỠphía Nam.

Chàng Ä‘i tá»›i canh tÆ°, bá»—ng nghe thấy phía trÆ°á»›c có tiếng vó ngá»±a nhá»™n nhịp vá»ng tá»›i... Chàng Ä‘oán chắc phía đằng trÆ°á»›c thế nào cÅ©ng có má»™t bá»n ngÆ°á»i khá đông. Chàng rảo cẳng lÆ°á»›t qua những ngÆ°á»i đó, phần vì đêm tối, phần vì khinh công của chàng quá nhanh nên không má»™t ngÆ°á»i nào hay biết.

Chàng thấy bá»n ngÆ°á»i đó Ä‘ang Ä‘i vá» phía núi Võ Ãang. Bá»n đó có tất cả hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i, chỉ lẳng lặng mà Ä‘i chá»› không nói năng gì vá»›i nhau cả. Vì vậy chàng không biết lai lịch của bá»n chúng.

Chàng chỉ mang máng trông thấy tên nào tên nấy Ä‘á»u có mang theo khí giá»›i. Chàng Ä‘oán chắc bá»n ngÆ°á»i này thế nào cÅ©ng là kẻ địch của phái Võ Ãang.
Tuy vậy chàng rất khoan tâm nghĩ thầm rằng:
-Dù sao ta cÅ©ng Ä‘uổi kịp chúng. NhÆ° vậy phái Võ Ãang vẫn chÆ°a ngá»™ nạn được!

Chàng Ä‘i được ná»­a tiếng đồng hồ nữa lại thấy có thêm má»™t bá»n ngÆ°á»i cÅ©ng Ä‘ang tiến thẳng đến núi Võ Ãang. TrÆ°á»›c sau chàng gặp tất cả có đến năm bá»n ngÆ°á»i nhÆ° vậy!

Chá» tá»›i khi chàng trông thấy bá»n ngÆ°á»i thứ năm trong lòng chàng má»›i lo âu và nghÄ© tiếp:
-Không biết có tất cả bao nhiêu bá»n ngÆ°á»i định lên trên núi Võ Ãang nhÆ° vậy? Không hiểu đã có bá»n ngÆ°á»i nào đấu vá»›i Võ Ãang chÆ°a?

Vô Kỵ càng Ä‘i càng nhanh hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Khi chàng lên tá»›i lÆ°ng chừng núi võ Ãang bá»—ng nghe thấy phía đằng trÆ°á»›c có mấy ngÆ°á»i kêu la hò hét và xua Ä‘uá»—i nhau. Chàng vá»™i Ä‘i vòng lên trên đó xem sao.

Chàng thấy phía đằng trÆ°á»›c có bốn cái bóng Ä‘en Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘i trÆ°á»›c mặc áo trắng. Má»™t trong bốn ngÆ°á»i ở phía sau Ä‘uổi theo, bá»—ng lên tiếng quát bảo:
-Tên hòa thượng kia! NgÆ°Æ¡i lên trên núi Võ Ãang này làm chi?

NgÆ°á»i thứ hai đỡ lá»i:
-Dù ngÆ°Æ¡i có lên đây báo tin cho phái Võ Ãang cÅ©ng vô ích mà!

Tiếp theo đó chàng lại nghe mấy tiếng kêu "xoẹt xoẹt". Chàng biết nhữngngÆ°á»i Ä‘uổi theo đã dùng ám khí bắn vào ngÆ°á»i Ä‘ang chạy ở phía trÆ°á»›c. Nghe tiếng Ä‘á»™ng của ám khi đó chàng biết ngay ngÆ°á»i ám khí đó sức lá»±c cÅ©ng khá mạnh, chàng liá»n nghÄ© thầm:
-Thì ra ngÆ°á»i chạy ở đằng trÆ°á»›c là bạn đến báo tin cho Võ Ãang. Còn ba ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘uổi ở phía sau má»›i là kẻ địch! Mấy kẻ địch này ngăn cản không cho ngÆ°á»i kia lên trên núi báo tin .

NghÄ© Ä‘oạn, chàng vượt qua đâu bá»n ngÆ°á»i đó ẩn núp trong má»™t bụi cây. Giây phút sau mấy ngÆ°á»i đó đã chạy tá»›i cạnh, chàng đã nhận ra ngÆ°á»i Ä‘i đầu quả là má»™t nhà sÆ°, tay cầm má»™t thanh giá»›i Ä‘ao Ä‘en nhánh, vừa múa vừa gạt những ám khí ở phía sau ném tá»›i. Hình nhÆ° bên chân trái Hòa thượng đó Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng nên bÆ°á»›c Ä‘i của ông ta tập tá»…nh. Tiếp theo đó ba ngÆ°á»i ở phía sau đã Ä‘uổi tá»›i. Chàng đã nhận ra ba ngÆ°á»i Ä‘uổi theo đó là những nhân vật của Cái Bang. NhÆ°ng chúng lại mặc áo bào trắng của Minh Giáo thấy vậy chàng tức giận thêm và nghÄ© thầm:
-Cha ta vẫn thÆ°á»ng nói: "Năm xÆ°a Cái Bang chuyên môn hành hiệp trượngnghÄ©a, lão Bang chủ Cá»­u Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công đã cho là Cái Bang lừng tiếng giang hồ khiến Cái Bang đã trở nên má»™t Bang Há»™i lá»›n nhất ở Trung Nguyên. NgỠđâu ngày nay các đệ tá»­ của Cái Bang hèn mạt đến thế, làm cho Cái Bang đã mất hết tên tuổi! Thật là đáng tiếc...

Chàng suy nghÄ© thấy ngÆ°á»i sÆ° chạy tru7óc bÆ°á»›c Ä‘i chậm dần.
Một đệ tử của Cái Bang bỗng quát lớn:
-Phái Thiếu Lâm của các ngÆ°á»i đã hoàn toàn bị tiêu diệt hết chỉ có má»™t mình ngÆ°á»i được sống sót thôi, má»™t mình ngÆ°Æ¡i thì làm nổi cái trò trống gì? Có mau mau thúc thủ mà đầu hàng Ä‘i không? Nếu ngÆ°Æ¡i biết Ä‘iá»u thì Minh Giáo chúng ta tha chết cho ngÆ°Æ¡i.

Vô Kỵ nghe tên Cái Bang đó mạo nhận là ngÆ°á»i Minh Giáo của mình lại càng nổi giận thêm:
-Hình nhÆ° Tăng nhân đã tá»± biết không sao chạy thoát cho được nên y quay ngÆ°á»i đứng trở lại cầm dao để đợi chá» kẻ địch, và quát há»i:
-Những quân Minh Giáo tà mà, tá»™i ác tày trá»i kia! Xem các ngÆ°Æ¡i hoành hành tá»›i bao giá». Ngày hôm nay Phật gia quyết thí mạng vá»›i các ngÆ°Æ¡i rồi.

Ba tên Cái bang liá»n múa gậy xông lên bao vây nhà sÆ° kia vào giữa. Chúng nhằm những nÆ¡i yếu hiểm của địch thủ mà tấn công lia lịa.

Vô Kỵ thấy nhà sư đó võ công rất lợi hại, một đấu với ba mà vẫn không kém vế chút nào!

Bốn ngÆ°á»i đấu được má»™t lúc, nhà sÆ° đó đã quát lá»›n:
-Trúng!

Y đã dùng chân đá gãy cánh tay phải của má»™t tên đệ tá»­ của Cái Bang liá»n.

Nhân lúc hai tên kia đang kinh ngạc hoảng sợ, y lại chém trúng vai một tên, còn một tên nữa thấy vậy hoảng sợ vô cùng, cắm đầu ù té chạy luôn.
Vô Kỵ thấy vị hòa thượng đó có đao pháp cao siêu như vậy cũng phải buột miệng khen "hay" một tiếng.
Nhà sÆ° của phái Thiếu Lâm đó thấy có ngÆ°á»i khen ngợi liá»n quay ngÆ°á»i lại nhìn. NhÆ°ng y không thấy có ai cả, vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi, nhÆ°ng y đã rảo cẳng chạy thẳng lên trên núi tức thì!

Chá» tăng nhân đó Ä‘i khá»i, Vô Kỵ liá»n nghÄ© thầm:
-Mối hiá»m thù ủa Minh Giáo vá»›i Thiếu Lâm và Võ Ãang các phái chÆ°a hòa giải xong. Huống hồ lại có ngÆ°á»i mạo danh mà tác ác, tác quái, nếu ta Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t xuất đầu lá»™ diện nhÆ° thế này càng làm cho cục diện rắc rối thêm. Lúc này rất khẩn bách ta không thể để mất thá»i giá» quý báu được! ta hãy ngấm ngầm theo sau bốn hòa thượng này, rồi tùy cÆ¡ ứng biến mà cứu viện Thái sÆ° phụ của ta sau .

Chàng đang nghĩ đã thấy tăng nhân của phái Thiếu Lâm đã sắp lên tới đỉnh núi rồi.
Chàng lại nghe thấy trên đỉnh núi có má»™t ngÆ°á»i lá»›n tiếng quát há»i:
-Bạn ở đâu giáng núi Võ Ãang chúng tôi thế?

Tiếng quát đó vừa dứt đã thấy có bốn ngÆ°á»i ở sau lÆ°ng tảng đá lẻn ra.
Hai ngÆ°á»i ăn mặc đạo sÄ©, hai ngÆ°Æ¡i ăn mặc quần áo thÆ°á»ng Ä‘á»u là đệ tá»­ Ä‘á»i thứ ba, thứ tÆ° của phái Võ Ãang cả.
Nhà sư chấp tay vái chào và đáp:
-Thiếu Lâm Tăng nhân Không TÆ°á»›ng có việc cần muốn xin yết kiến Võ Ãang TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân!

Vô Kỵ nghe thấy ngÆ°á»i đó tá»± báo danh là Không TÆ°á»›ng liá»n giật mình nghÄ© thầm:
-Thế ra Tăng nhân này thuộc phái chữ Không. Sư huynh đệ với Không Văn, Phương trượng của chùa Thiếu Lâm, thảo nào võ công của y lại chẳng lợi hại đến thế! Tuy hơi kém Không Tín Thần tăng một chút nhưng y cũng là một tay cao thủ hiếm có rồi!

Nghĩ tới đó chàng lại nghĩ tiếp:
-Nếu y không phải là hảo thủ hạng nhất của phái Thiếu Lâm thì y làm sao mà thoát được tai nạn nguy hiểm nhÆ° thế cho được? Sau khi thoát nạn y còn không quản ngại mệt nhá»c mà lên trên núi Võ Ãang báo tin nhÆ° vậy quả thật là má»™t tay hiệp sÄ© trượng nghÄ©a rất hiếm có!

Má»™t đạo sÄ© của phái Võ Ãang lại lên tiếng nói:
-Ãại sÆ° ở xa đến mệt nhá»c nhÆ° vậy, xin má»i đại sÆ° quá bá»™ vào trong quán xÆ¡i chén nÆ°á»›c cho khoẻ đã.

Nói xong, bốn ngÆ°á»i đó dẫn Ä‘Æ°á»ng Ä‘i trÆ°á»›c.
Không TÆ°á»›ng liá»n Ä‘Æ°a thanh giá»›i Ä‘ao của mình cho má»™t đạo sÄ© khác cầm há»™ để chứng tá» mình không Ä‘em khí giá»›i vào trong quán.

Vô Kỵ ở trên núi Võ Ãang đã được vài năm nên Ä‘Æ°á»ng lối trên núi đó chàng Ä‘á»u đã quen thuá»™c hết! Chàng thấy Ãạo nhân đó dẫn Không TÆ°á»›ng vào trong Ä‘iện Tam Thanh, chàng liá»n núp ở trong cá»­a sổ và nghe thấy Không TÆ°á»›ng nói trÆ°á»›c:
-Ãạo trưởng, mau rá»i trÆ°Æ¡ng Chân nhân ra ngay, vì việc này khẩn cấp lắm! Không thể trì hoãn được!

Ãạo nhân nỠđáp:
-Ãại sÆ° thật không may chút nào! Tệ sÆ° Tổ toạ quan từ hồi năm ngoái, tá»›i nay cÅ©ng đã hÆ¡n má»™t năm rồi! Các đệ tá»­ của bổn phái đã lâu lắm không được yết kiến dung nhan của tệ SÆ° tổ rồi!

Không Tướng chau mày nói tiếp:
-Nói vậy xin má»i Tứ Ãại hiệp há»™ bần tăng!

Ãại sÆ° bá cùng gia sÆ° và các vị sÆ° thúc, liên minh vá»›i quý phái viá»…n chinh Minh Giáo từ đó tá»›i giá» vẫn chÆ°a há» tá»›i nÆ¡i!

Vô Kỵ nghe thấy đạo sÄ© nói nhÆ° vậy giật mình kinh hãi thầm. Vì chàng biết nhóm Tống Viá»…n Kiá»u đã vá» từ lâu, giữa Ä‘Æ°á»ng chàng không há» có gặp các ngÆ°á»i ấy. NhÆ° vậy thì thế nào các ngÆ°á»i ấy cÅ©ng đã ngá»™ nạn rồi! Chàng lại nghe thấy Không TÆ°á»›ng thở dài và nói tiếp:
-Nếu vậy phái Võ Ãang cÅ©ng nhÆ° phái Thiếu Lâm của chúng tôi ngày hôm nay không sao thoát được tai nạn này!

Ãạo nhân ná» không hiểu hòa thượng ấy nói nhÆ° vậy là có ý nghÄ©a gì, chỉ trả lá»i rằng:
-Hiện giá» tất cả công việc của tệ giáo Ä‘á»u do tệ sÆ° huynh Ãồng Huyá»n Tá»­ chủ trì để tiểu đạo vào thông báo vá»i tệ sÆ° huynh cho!
-Ãồng Huyá»n Ãạo Trưởng là đệ tá»­ của vị nào thế?
-Là môn hạ của Dư Tam sư thúc của chúng tôi!
-Vâng! Xin tuân lá»i đại sÆ° dạy bảo!

Ãạo sÄ© đó nói xong, liá»n quay mình vào bên trong.

Không Tướng ở trong khách sảnh, đi đi lại lại có vẻ nóng lòng sốt ruột vô cùng! Thỉnh thoảng y còn lắng tai nghe xem kẻ địch đã tấn công lên trên núi chưa?
Một lát sau, đạo nhân nỠđã rảo bước đi ra, cúi mình vái chào Không Tướng và nói:
-DÆ° Tam sÆ° thúc chúng tôi thỉnh má»i Ãại sÆ° vào bên trong và xin đại sÆ° thứ lá»—i cho, vì sÆ° thúc chúng tôi không tiện Ä‘i lại nên không thể ra tận đây nghinh đón được!

Lúc này cá»­ chỉ và lá»i ăn lẽ nói của Ãạo nhân đó càng cung kính hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, chắc DÆ° Ãại Nham thấy nói tăng nhân của phái Thiếu Lâm thuá»™c vai vế chữ Không tá»›i nên má»›i dặn bảo y phải lá»… phép nhÆ° thế!
Không TÆ°á»›ng gật đầu theo đạo sÄ© đó vào trong đạo phòng ngủ của Ãại Nham, Vô Kỵ theo tá»›i phòng của ngÆ°á»i sÆ° bá đó, nhÆ°ng chàng chỉ đứng núp ở ngoài cá»­a sổ thôi chứ không vào.
Chàng nghĩ thầm:
-Tam sÆ° bá chân tay tàn phế, tai mắt tất phải linh mẫn hÆ¡n, nếu ta đứng ở ngoài cá»­a sổ nghe lá»m nhÆ° thế này, chắc sÆ° bá thế nào cÅ©ng hay biết .

NghÄ© Ä‘oạn, chàng phải lùi ra nÆ¡i cách xa phòng ngủ của Ãại Nham mấy trượng má»›i ngừng chân lại lắng tai nghe.

Má»™t lát sau, đạo sÄ© nỠở trong phòng Ãại Nham hấp tấp Ä‘i ra và lên tiếng khẽ gá»i:
-Thanh Phong! Minh Nguyệt! Lại đây!

Hai tên đạo đồng nghe thấy y gá»i liá»n tá»›i trÆ°á»›c mặt y và cÅ©ng chào rằng:
-Sư thúc!

Ãạo nhân ná» liá»n căn dặn hai tiểu đồng rằng:
-Hai ngÆ°á»i sá»­a soạn võng để khiêng Tam sÆ° thúc ra.

Hai tên đạo đồng vâng lá»i Ä‘i ngay.
Vô Kỵ ở trên núi Võ Ãang mấy năm nên chàng biết có hai đạo đồng Thanh Phong và Minh Nguyệt thôi.
Ãồng thá»i chàng biết há»… má»—i lần Ãại Nham rá»i khá»i phòng thì phải ngồi võng và do hai tên đại đồng khiêng Ä‘i.
Chàng thấy hai tiểu đồng bÆ°á»›c chân vào trong phòng má»›i Ä‘á»™t nhiên lên tiếng kêu gá»i:
-Thanh Phong, Minh Nguyệt! Có nhận ra tôi không?

Hai tiểu đồng giật mình đánh thót một cái, cùng đưa mắt ngắm nhìn Vô Kỵ, thấy mặt chàng hơi quen quen, nhưng không nhận ra chàng là ai cả.
Chàng vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
-Tôi là Vô Kỵ, tiểu sư thúc đây! Hai em quên rồi hay sao?

Hai đạo đồng sực nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng mừng rỡ vô cùng!

Cả hai đồng thanh gá»i:
-á»’! Tiểu sÆ° thúc đã vỠđấy à? bệnh của sÆ° thúc đã khá»i chÆ°a?

Ba ngÆ°á»i tuổi ngang nhau, năm xÆ°a cả ba thÆ°á»ng đùa giỡn vá»›i nhau.
Vô Kỵ liá»n Ä‘á» nghị:
-Thanh Phong! Ãể tôi thế anh vào khiêng sÆ° bá, để xem sÆ° bá có nhận ra tôi không?

Thanh Phong trù trừ đáp:
-Sư điệt thiết thưởng... việc này không nên.

Vô Kỵ lại nói tiếp:
-Tam sÆ° bá thấy tôi khá»i bệnh trở vá» thì thế nào cÅ©ng mừng rỡ. Không quở trách anh đâu.

Hai đạo đồng đã biết TrÆ°Æ¡ng Tam Phong tổ sÆ° vá»›i Võ Ãang Lục hiệp Ä‘á»u cÆ°ng tiểu sÆ° thúc này lắm. Nay tiểu sÆ° thúc lành mạnh trở vá», tất nhiên là má»™t việc rất mừng rỡ, bây giá» tiểu sÆ° thúc đó có đùa giỡn đôi chút cÅ©ng không tổn hại gì nên Minh Nguyệt liá»n trả lá»i:
-Tiểu sư thúc muốn làm thế nào thì cứ việc mà làm đi! Chúng tôi đâu dám trái y tiểu sư thúc!

Thế rồi Thanh Phong vừa cÆ°á»i vừa cởi áo đạo bào và giày vá»› ra Ä‘Æ°a cho Vô Kỵ mặc.
Minh Nguyệt thắt một cái búi tóc đạo sĩ cho chàng.

Minh Nguyệt nói:
-Tiểu sÆ° thúc mạo tên Thanh Phong không được! Vì mặt sÆ° thúc không giống Thanh Phong. Chi bằng bảo Thanh Phong té quà chân nên tiểu sÆ° thúc là đạo đồng má»›i tá»›i tu hành thay. vậy gá»i tiểu sÆ° thúc là gì?

Vô Kỵ nghÄ© ngợi giây lát rồi vừa cÆ°á»i, vừa đáp:
-Thanh Phong thổi qua, lá cây liá»n rụng, chi bằng gá»i tôi là Tảo Diệp vậy!

Thanh Phong vỗ tay khen ngợi:
-Tên này hay lắm...

Ba ngÆ°á»i Ä‘ang trò chuyện vui vẻ.
Ãạo nhân nỠở ngoài phòng đã lên tiếng quát mắng:
-Hai thằng nhá» kia núp trong phòng hì hì hà hà cÆ°á»i đùa cái chi mà mãi không thấy ra thế?

Vô Kỵ cùng Minh Nguyệt liá»n khiêng cái võng Ä‘i ra khá»i phòng tiến thẳng tá»›i phòng ngủ của Ãại Nham.

Vô Kỵ cùng Minh Nguyệt khiêng Ãại Nham đặt lên trên võng.
Mặt của Ãại Nham rất nghiêm trá»ng nên không để ý đến đạo đồng khiêng võng là ai cả, chỉ ra lệnh:
-Khiêng ta vào Tiểu viện ở hậu sÆ¡n để yết kiến Ãại sÆ° gia!

Minh Nguyệt vâng lá»i.
Thế rồi Minh Nguyệt và Vô Kỵ khiêng Nham đi.
Minh Nguyệt Ä‘i trÆ°á»›c, Vô Kỵ Ä‘i ở phái sau nên Ãại Nham chỉ trông thấy sai lÆ°ng của Minh Nguyệt chứ không trông thấy Vô Kỵ.
Không TÆ°á»›ng định Ä‘i cạnh võng cùng tiến vá» phía hậu sÆ¡n nhÆ°ng vì Ãại Nham không cho phép nên đạo sÄ© ná» không dám Ä‘i theo.

Tiểu viện của Trương Tam Phong bế quan tĩnh tu ở giữa rừng trúc tại phía sau núi. Nơi đây rất vắng vẻ, ngoài tiếng chim kêu hót ra, không còn có một tiếng động nào khác nữa hết.

Minh Nguyệt vá»›i Vô kỵ khiêng Ãại Nham đến trÆ°á»›c tiểu viện rồi đặt võng xuống, Ãại Nham Ä‘ang định lên tiếng cầu yết kiến thì TrÆ°Æ¡ng Tam Phong đã nói vá»ng ra rồi:
-Chẳng hay vị thần tăng nào của phái Thiếu lâm đã giáng lâm tệ xá? lão đạo không kịp ra nghinh đón. Mong thần tăng hãy xá tội cho!
TrÆ°Æ¡ng Chân nhân vừa dứt lá»i, cánh cá»­a trúc đã mở toang.
Má»i ngÆ°á»i thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong từ từ bÆ°á»›c ra. Không TÆ°á»›ng trong lòng hÆ¡i kinh hãi nghÄ© thầm:
-Sao y lại biết tăng nhân của phái Thiếu Lâm đến thăm viếng như vậy?

Nghĩ đoạn, y lại cho rằng:
-Có lẽ đạo sÄ© tri khách kia đã sai ngÆ°á»i đến bâm trÆ°á»›c. lão đạo sÄ© trÆ°Æ¡ng Tam Phong giả bá»™ để nạt ta cÅ©ng nên!

Ãại Nham biết võ công của sÆ° phụ mình gần đây càng bát đạt tinh thông hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u, chỉ nghe bÆ°á»›c chân Ä‘i của Không Tưởng là sÆ° phụ mình cÅ©ng đủ biết ngÆ°á»i ấy thuá»™c phái nào và võ công cao siêu tá»›i mức nào rồi. SÆ° phụ mình Ä‘oán chắc ngÆ°á»i khách đó thế nào cÅ©ng là má»™t trong ba Ãại Thần tăng: Không Văn, Không Trí và Không Tín của phái Thiếu Lâm. NhÆ°ng sÆ° phụ mình đã Ä‘oán lầm, có lẽ vì Không TÆ°á»›ng ít ra ngoài cá»­a chùa nên ngÆ°á»i ngoài không biết torng phái Thiếu lâm lại còn có thêm má»™t vị võ há»c cao cÆ°á»ng này nữa?

Không Tướng chấp tay vái chào và nói:
-Tiểu tăng Thiếu Lâm Không TÆ°á»›ng tá»›i đây tham kiến Võ Ãang tiá»n bối TrÆ°Æ¡ng Chân nhân:

Trương Tam Phong cũng đáp lễ:
-Không dám! Ãại sÆ° khá»i cần phải dùng đại lá»… nhÆ° thế. Xin má»i vào trong nhà nói chuyện!

5 ngÆ°á»i cùng Ä‘i vào trong tiểu viện. trong nhà nhá» chỉ có má»™t cái bàn, trên bàn để má»™t ấm chè và má»™t cái chén, dÆ°á»›i đất có má»™t cái thảm bằng rÆ¡m, trên vách treo má»™t thanh kiếm gá»—.

Không Tướng nói tiếp:
-ThÆ°a TrÆ°Æ¡ng Chân nhâ! Thiếu Lâm chúng tôi đã bị má»™t tai ách ngàn thuở có má»™t, vì bị Ma Giáo Ä‘á»™t nhiên đến đánh lén bổn phái từ PhÆ°Æ¡ng trượng Không Văn sÆ° huynh trở xuống, hoặc tá»± tá»­ để tuẫn chùa hoặc tá»­ vì chiến đấu, hoặc bị bắt sống. Chỉ có má»™t mình tiểu tăng là thoát chết và đào tẩu ra khá»i vòng vây mà thôi! Ãại Ä‘á»™i nhân chúng của ma giáo Ä‘ang tiến thẳng vá» núi Võ Ãang này. Ngày nay sá»± tồn vong vinh nhục của Võ Lâm Ä‘á»u trông mong vào má»™t mình TrÆ°Æ¡ng Chân nhân .

Nói xong y lớn tiếng khóc lóc.

TrÆ°Æ¡ng Tam Phong hay tin đó cÅ©ng phải giật mình kinh hãi đứng ngây ngÆ°á»i ra không nói được ná»­a lá»i.
Má»™t lát sau, TrÆ°Æ¡ng Chân nhân định thần xong, má»›i lên tiếng há»i:
-Ma giáo ngông cuồng đến thế Æ°? Chùa Thiếu Lâm có nhiá»u cao thủ nhÆ° vậy, không hiểu tại sao lại thua Ma Giáo nhÆ° thế được?

Không Tướng đáp:
-Không Trí, Không Tín hai vị sÆ° huynh dẫn các môn hạ đệ từ liên minh vá»›i năm đại phái của Trung Nguyên, viá»…n chinh miá»n tây đánh Quang Minh Ãỉnh, không hiểu tại sao thất thủ, Ä‘á»u bị bắt giam hết...

Vô Kỵ kinh hãi thầm nghĩ:
-Kẻ địch đó là ai thế? Sao mà lợi hại như vậy?

Chàng lại nghe thấy Không Tướng nói tiếp:
-Bữa nỠở dÆ°á»›i chân núi có ngÆ°á»i báo tin lên trên chùa rằng, những ngÆ°á»i viá»…n chinh đã đại thắng trở vá» chùa! Không Văn sÆ° huynh chúng tôi khi hay tin đó cả mừng, liá»n dẫn tất cả đệ tá»­ trở vá» rồi cùng vào trong chùa. Hai vị sÆ° huynh đó còn áp giải theo mấy trăm tên tù binh nữa má»i ngÆ°á»i vào tá»›i sân. sÆ° huynh PhÆ°Æ¡ng trượng liá»n há»i hai vị sÆ° huynh kia đắc thắng ra sao?

Không Trí sư huynh chỉ vâng dạ chứ không nói năng gì hết. Sau Không Tín sư huynh bỗng lớn tiếng nói:
-SÆ° huynh nên cẩn thận! Chúng tôi đã bị kẻ địch bắt giữ! Những tù binh kia Ä‘á»u là kẻ địch...

PhÆ°Æ¡ng trượng sÆ° huynh chúng tôi Ä‘ang kinh ngạc thì những tù binh kia đã rút khí giá»›i ra xông lại tấn công luôn. Vì sá»± thể xảy ra quá Ä‘á»™t ngá»™t nên không ai kịp trở tay chống đỡ, hÆ¡n nữa vì xuống nghênh đón má»i ngÆ°á»i đắc thắng trở vá» nên không có ai mang theo khí giá»›i. Cá»­a trÆ°á»›c cá»­a sau Ä‘á»u bị kẻ địch chia nhau bịt kín, tên nào cÅ©ng có khí giá»›i mà bên chúng tôi thì tay không, nên đấu không bao lâu, chúng tôi Ä‘á»u đại bại! Không Tín sÆ° huynh tá»­ nạn tại chá»—...

Y nói tới đó, khóc sướt mướt không sao nói tiếp được!
Tam Phong thấy vậy cÅ©ng tá» vẻ rầu rÄ© và há»i tiếp:
-Ma giáo ác độc vô cùng! chúng giở ác kế như thế thì còn ai có thể đỠphòng được nữa!

Không TÆ°á»›ng vá»™i cởi bá»c áo vải vàng ở trên lÆ°ng xuống từ từ mở bá»c áo đó ra, bên trong lại có má»™t lá»›p vải dầu. Mở hết lá»›p vải dầu đó, trong có má»™t thủ cấp, hai mắt vẫn còn trợn trừng vẻ mặt tức giận. Thủ cấp đó chính là đầu của Không Tín Ãại sÆ°, má»™t trong Tam Ãại thần tăng phái Thiếu Lâm!

Tam Phong, Ãại Nham, Vô Kỵ Ä‘á»u quen biết vá»›i Không Tín nên ai nấy vừa trông thấy Ä‘á»u thất thanh cùng kêu "ủa" má»™t tiếng.

Không Tướng vừa khóc vừa nói tiếp:
-Tôi thí mạng mới cướp được pháp thể của Không Tín sư huynh. Trương Chân nhân thử nghĩ hộ chúng tôi xem, mối thù lớn như thế này mà không trả làm sao đặng?

Nói xong, y cung kính đặt thủ cấp của Không Tín lên trên mặt bàn rồi phục xuống đất vái lạy.

Tam Phong cũng ứa nước mắt ra chấp tay vái hành lễ.

Vô Kỵ nghÄ© đến trận đấu giữa chàng vá»›i Không Tín ở trên Quang Minh Ãỉnh, chàng thấy Không Tín Thần tăng khẳng khái lá»—i lạc hào khí hÆ¡n ngÆ°á»i, quả thật là má»™t tôn sÆ° của phái Thiếu Lâm không ngá» lại bị kẻ gian giết hại nhÆ° vậy!

Chàng càng nghÄ© càng Ä‘au lòng vô cùng, liá»n ngẩng đầu nhìn Ä‘i chá»— khác, không dám nhìn thủ cấp của Không Tín nữa.

Tam Phong thấy Không Tướng phục mãi ở dưới đất không chịu đứng dậy, khóc lóc thảm thiết nên Trương Chân nhân giơ tay ra đỡ hòa thượng đó và an ủi rằng:
-Không Tướng sư huynh! Thiếu Lâm và Võ đang vốn là một nhà, thù này thế nào cũng phải trả!...

Chân Nhân vừa nói tá»›i đó, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nghe thấy tiếng "bùng" má»™t tiếng, thì ra Không TÆ°á»›ng hòa Thượng đã dùng chưởng đánh mạnh vào bụng của Chân Nhân!

Biến cố xảy ra đột ngột , Trương Tam Phong võ công rất cao siêu tuy đã luyện tới mức tòng tâm xứ dụng, nhưng có ngỠđâu Thiếu Lâm cao tăng đang mang mối huyết cừu rất lớn ở xa đến báo tin mà lại bỗng dưng đánh lén minh như vậy. Thoạt tiên Chân nhân còn hiểu lầm Không Tướng vì quá đau khổ, tâm trí mê mẩn nên mới tưởng lầm mình là kẻ địch, nhưng Chân nhân nghĩ lại biết sự ước đoán của mình là sai lầm vì Không Tướng đã giở hết toàn lực ra tấn công và vẻ mặt của y còn có vẻ gian xảo nữa!

Vô Kỵ, Ãại Nham, Thanh Phong ba ngÆ°á»i thấy sá»± biến cố Ä‘á»™t ngá»™t nhÆ° vậy ai nấy Ä‘á»u kinh hãi, đứng ngẩn ngÆ°á»i ra.
Ãại Nham vì tàn tật không thể nào tiến lên giúp đỡ sÆ° phụ mình má»™t tay được.
Vô Kỵ tuổi trẻ thiếu kinh nghiệm nên nhất thá»i chàng không lãnh há»™i nổi âm mÆ°u của Không TÆ°á»›ng, hai bàn tay vẫn dí vào bụng của Thái sÆ° mình, định dồn sức mạnh sang để giết chết Chân Nhân . Trong lúc chàng vá»›i Ãại Nham thất kinh kêu la thì TrÆ°Æ¡ng Chân nhân đã dùng tả chưởng khẽ đánh vào đầu Không TÆ°á»›ng má»™t cái "bá»™p". Chưởng đó của Chân nhân tuy trông thì má»m nhÆ°ng thật ra thì còn lại cứng hÆ¡n sắt, đầu óc của kẻ địch vỡ tan, ác tăng đã má»m nhÅ©n nhÆ° bún, ngã ngay ra đất, không hạ được má»™t tiếng, ngã ngất ra chết.

Nên rõ, Trương Tam Phong tu luyện hơn trăm năm công lực đã thông thần, Không Tướng tuy là cao thủ hạngn hất trong võ lâm thật, nhưng y làm sao mà chịu cho nổi chưởng đó của Chân nhân?

Ãại Nham vá»™i há»i:
-Sư phụ...

Tam hiệp vừa nói tới đó đã thấy Tam Phong nhắm mắt ngồi xuống, giây phút sau, trên đỉnh đầu của Chân nhân có khói trắng bốc lên.
Ãại Nham và Vô Kỵ biết Tam Phong dùng ná»™i công để chữa thÆ°Æ¡ng.
Tiếp theo đó Trương Chân nhân hộc luôn mấy bún máu tươi.

Vô Kỵ đứng cạnh thấy vậy kinh hãi vô cùng, biết Thái sÆ° phụ mình bị thÆ°Æ¡ng rất nặng. nếu ông ta thổ ra huyết Ä‘en thì hãy tin ná»™i công của ông ta thâm hậu, chỉ năm ba ngày là bình phục liá»n, nhÆ°ng bây giá» Chân nhân lại thổ ra huyết tÆ°Æ¡i và thổ ra liên tiếp nhÆ° vậy đủ thấy tạng phủ bên trong bị thÆ°Æ¡ng rất nặng.
Trong lúc đó Vô Kỵ đã nghĩ:
-Có nên tá» rõ thân phận của mình ra cho má»i ngÆ°á»i hay để rồi cứu Thái sÆ° phụ không?

Vì lúc ấy, chàng nghe thấy ngoài cửa có tiếng chân của đạo sĩ đó rất cấp bách, đủ thấy tâm thần của y hỗn loạn vô cùng!

NhÆ°ng đạo sÄ© đó cÅ©ng không dám Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên bÆ°á»›c vào và cÅ©ng không dám lên tiếng há»i.
Ãại Nham vá»™i cất tiếng há»i vá»ng ra:
-Có phải là Tang Huyá»n đấy không à? Việc gì thế!
Tạng Huyá»n đáp:
-ThÆ°a Tam sÆ° thúc! má»™t số kẻ địch khá đông đã tá»›i ngoài quan, tên nào tên Ä‘á»u ăn mặc theo. Ma giáo chúng đòi yết kiến Võ sÆ° gia! Ãồng thá»i, chúng còn nói phải đạp bằng phái Võ Ãang của chúng ta...

Ãại Nham quát lá»›n:
-Câm mồm!

Tam Hiệp sợ Trương Tam Phong nghe được tin đó thì thế nào cũng lo ngại mà khích động đến vết thương.

Tam Phong từ từ mở mắt ra nói:
-Kim Cương Ban Nhược chưởng của phái Thiếu Lâm quả thật lợi hại vô cùng! Vết thương này của ta phải tịnh dưỡng ba tháng mới mong lành mạnh được!

Vô Kỵ thầm nghĩ:
-Không ngá» vết thÆ°Æ¡ng của Thái sÆ° phụ còn trầm trá»ng hÆ¡n là ta tưởng tượng!

Tam Phong lại nói tiếp:
-Minh Giáo Ä‘em đại Ä‘á»™i binh mã lên núi, đủ thấy chúng đã có chuẩn bị trÆ°á»›c má»›i tá»›i! Há!... Không biết Viá»…n Kiá»u, Liên Châu các ngÆ°á»i có được bình yên không? Ãại Nham! Con nghÄ© xem nên đối phó nhÆ° thế nào cho phải?

Ãại Nham im lặng không nói năng gì cả, vì y biết trên núi Võ Ãang này hiện giá» chỉ có má»™t mình sÆ° phụ vá»›i mình là có võ công cao siêu thôi! Còn những đệ tá»­ khác Ä‘á»u thuá»™c Ä‘á»i thứ ba thứ tÆ° võ công rất tầm thÆ°á»ng, nếu để chúng đối phó vá»›i kẻ địch thì không khác gì xúi giục chúng dấn thân vào chá»— chết. Câu chuyện ngày hôm nay mình đành phải xả thân thí mạng mà đối phó vá»›i kẻ địch để sÆ° phụ của mình lánh ra ngoài xa mà dưỡng thÆ°Æ¡ng.

Như vậy, sau này mới mong trả được mối thù lớn này.
Tam hiệp suy tính xong, liá»n lá»›n tiếng ra lệnh:
-Tạng Huyá»n! Con mau ra trả lá»i cho bá»n ngÆ°á»i đó hay rằng ta sẽ ra ngay để gặp chúng! má»i chúng hãy vào trong Tam Thanh Ãiện ngồi chá» trong chốc lát.

Tạng Huyá»n vâng lá»i Ä‘i ngay.

Tam Phong vá»›i Ãại Nham ở vá»›i nhau lâu năm tâm ý của hai thầy trò rất tÆ°Æ¡ng thông nên Chân nhân nghe thấy Ãại Nham nói nhÆ° vậy đã biết há»c trò mình định nhÆ° thế nào rồi, nên Chân nhân liá»n lên tiếng dặn bảo ngÆ°á»i đồ đệ đó rằng:
-Ãại Nham! Sinh tá»­, vinh nhục không nên coi trá»ng cho lắm. Ãừng có vì thế mà làm tiêu diệt võ công tuyệt há»c của phái Võ Ãang chúng ta. Ta toạ quan mÆ°á»i tám tháng trá»i đã nghÄ© ra má»™t pho Thái Cá»±c Kiếm! Bây giỠđể ta truyá»n thụ hai món võ công đó cho con!

Ãại Nham ngẩn ngÆ°á»i ra nghÄ© thầm:
-Ta tàn phế đã lâu, há»c làm sao được quyá»n pháp, kiếm pháp gì nữa, huống hồ bây giá» kẻ địch đã vào đến cá»­a thì làm gì còn có đủ thá»i giá» mà há»c há»i hai môn võ công ấy nữa?

Nghĩ đoạn, Tam Hiệp chỉ nói được mấy tiếng:
-Thưa sư phụ...

Tam Phong thấy vậy tủm tỉm cÆ°á»i và nói:
-Bí quyết của pho quyá»t thuật này tối kỵ dùng sức, phải hình thành hợp nhất, nhÆ° vậy má»›i đạt mức tối cao của quyá»n thuật.

Chân Nhân giải thích thêm lần nữa cho Ãại Nham nghe.
Ãại Nham đứng cạnh chỉ lắng ghe chứ không dám nói ná»­a lá»i vì Ãại Nham biết thá»i gian rất cấp bách, không còn thá»i giá» há»i han nên có nhiá»u chá»— Tam hiệp chÆ°a hiểu thấu vẫn cố gắ`ng ghi nhá»› những khẩu khuyết, vì y sợ nếu sau này sÆ° phụ có mệnh hệ nào thì y có thể Ä‘á»c lại những khẩu khuyết đó cho những ngÆ°á»i thông minh tài ba hÆ¡n mình để há» tá»± lãnh há»™i lấy.
Vô Kỵ hiểu biết hÆ¡n Ãại Nham nhiá»u vì y chính Càn Khôn Ãại Nã Di cÅ©ng giống Thái cá»±c Quyá»n Ä‘á»u là mượn sức đánh sức, tuy pháp môn khác nhau nhÆ°ng cùng chung má»™t ý chí nên má»—i khi Tam Phong nói tá»›i má»™t vài thế võ chàng còn nghÄ© ra trÆ°á»›c được.

Tam Phong thấy Ãại Nham có vẻ ngÆ¡ ngác vá»™i há»i:
-Con hiểu được mấy thành?

Ãại Nham đáp:
-Ãệ tá»­ ngu dốt chỉ hiểu được ba bốn thành mà thôi! NhÆ°ng khẩu khuyết và các thế võ con Ä‘á»u nhá»› hết!

Tam Phong nói tiếp:
-Con nhá»› được nhÆ° thế và hiểu được nhÆ° vậy cÅ©ng là đã gắng công lắm rồi! Nếu Viá»…n Kiá»u có ở đây thì rhế nào y cÅ©ng hiểu được năm thành. Hà!... NgÅ© sÆ° đệ của con thông minh nhất, nhÆ°ng tiếc thay y lại chết sá»›m. Ta chỉ dạy y thì y có thể truyá»n thụ được hết tuyệt há»c của ta.

Vô Kỵ nghe thấy Thái sư phụ nhắc đến cha mình thì đau lòng ứa lệ.

Chân Nhân định giải thích tiếp, đã nghe tiếng nói già dặn từ Tam Thanh Ãiện vá»ng tá»›i:
-Trương Tam Phong lão đạo rụt đầu rụt cổ, không chịu ra mặt. Ta sẽ giết chết đồ tôn đồ tử của y trước.

Lại giá»ng ngÆ°á»i khác rất thô lá»— xen lá»i nói:
-Phải đấy! Chúng ta hãy dùng lá»­a thiêu rụi Ãạo quan này Ä‘i rồi hãy nói chuyện sau.

Lại có má»™t ngÆ°á»i thứ ba vá»›i giá»ng nhÆ° thế cÅ©ng lên tiếng:
-Ãốt chết lão đạo sÄ© nhÆ° vậy thì thật là hên cho y quá! Chúng ta phải bắt sống, trói chân y lại Ä‘em Ä‘i các môn phái để du hành thị chúng.

Tiểu viện ở phía sau núi cách đại viện ở phía trước núi chừng hơn dặm.
Những lá»i nói của mấy ngÆ°á»i đó vá»ng vào phía sau núi rất rõ ràng.
Ãại Nham nghe kẻ địch nhục mạ tôn sÆ° thì tức giận, hai mắt Ä‘á» ngầu nhÆ° đổ lá»­a.
Tam Phong thấy vậy, liá»n há»i:
-Ãại Nham ta dặn con những gì. Chẳng lẽ con quên rồi hay sao? Việc nhá» má»n nhÆ° thế mà con không nhịn được thì con gánh trá»ng trách việc lá»›n sao nổi?

Ãại Nham đáp:
-Vâng, con xin tuân lá»i tôn sÆ° dạy.

Tam Phong lại tiếp:
-Con đã tàn phế rồi, kẻ địch không Ä‘á» phòng con đâu. Con chá»› nóng nảy làm chi. nên môn tuyệt ká»· mà ta đã khổ tâm sáng tạo, không truyá»n được lại cho hậu thế, thì con sẽ là ngÆ°á»i có tá»™i lá»›n.

Ãại Nham nghe sÆ° phụ nói nhÆ° vậy, toát mồ hôi. y biết sÆ° phụ dạy y phải nhẫn nhục chịu Ä‘á»±ng, để truyá»n được môn tuyệt kỹ cho Ä‘á»i sau.

Tam Phong lấy đôi tượng La Hán bằng sắt Ä‘Æ°a cho Ãại Nham và tiếp:
-Không TÆ°á»›ng vừa nói phái Thiếu Lâm đã bị tuyệt diệt không biết tin đó có thật hay không? Y là cao thủ của phái Thiếu Lâm mà còn đầu hàng kẻ địch, tá»›i đây ám hại ta. NhÆ° vậy phái Thiếu Lâm tất cả ngá»™ đại nạn rồi , đôi thiết La Hán này là của Quách TÆ°á»ng, Quách Thiếu hiệp tặng ta hồi trăm năm trÆ°á»›c đây. Sau này con trao trả cho ngÆ°á»i truyá»n thụ của phái Thiếu Lâm và cÅ©ng mong phái đó nhỠđôi thiết La Hán này mà còn được má»™t há»c nghệ của phái Thiếu Lâm chính tông.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #60  
Old 05-06-2008, 07:50 PM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nÆ°á»›ng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi thứ 60:Dá»c ÃÆ°á»ng Gặp Gỡ


Nói xong, Chân Nhân phất tay áo một cái rồi đi ra ngoài.
Ãại Nham vá»™i bảo Vô Kỵ vá»›i Minh Nguyệt rằng:
-Khiêng ta theo sư tôn.

Minh Nguyệt và Vô Kỵ vá»™i khiêng Ãại Nham theo Tam Phong.

Bốn ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i Tam Thanh Ãiện đã thấy trong Ä‘iện có ba bốn trăm ngÆ°á»i hoặc ngồi hoặc đứng.
Tam Phong Ä‘i vào giữa bá»n ngÆ°á»i đó, chắp tay vái chào, rồi đứng yên, không nói năng gì hết. Ãại Nham liá»n lá»›n tiếng nói:
-Vị này là sÆ° tôn TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân của chúng tôi. Các vị lên núi Võ Ãang đông đảo nhÆ° vậy, chẳng hay có việc gì thế?

Ãại danh của Tam Phong oai trấn võ lâm, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u trố mắt lên nhìn thấy cụ già mặc áo vải xám râu tóc bạc phÆ¡ thân hình cao lá»›n, không có vẻ gì khác lạ cả.
Vô Kỵ Ä‘Æ°a mắt nhìn những ngÆ°á»i đó, thấy ná»­a số những gÆ°á»i đó mặc quần áo của Minh Giáo. Chỉ mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i Ä‘i đầu là mặc áo riêng của há» thôi. Có lẽ những ngÆ°á»i đó vì có địa vị khá cao, nên không muốn giả dạng ngÆ°á»i của phái khác.

Mấy trăm ngÆ°á»i đó, có cao có lùn, có tăng và cả tục.
Bá»—ng ngoài cá»­a có ngÆ°á»i truyá»n bảo rằng:
-Giáo chủ tới.

Má»i ngÆ°á»i trong Ä‘iện nghe tiếng truyá»n báo Ä‘á»u yên lặng.
MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i lãng đầu vá»™i chạy ra ngoài Ä‘iện nghinh đón.
Các ngÆ°á»i khác cÅ©ng rảo bÆ°á»›c theo ra.
Chỉ trong thoàng cái mấy trăm ngÆ°á»i đã ra hết ngoài Ä‘iện.

Má»™t lát sau, Vô Kỵ lại nghe bÆ°á»›c chân của mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i Ä‘i tá»›i Ä‘iện thì ngừng. Chàng nhìn ra bên ngoài thấy tám ngÆ°á»i khiêng má»™t kiệu bá»c Ä‘oạn vàng Ä‘i tá»›i. Ngoài ra còn có bảy tám ngÆ°á»i tiá»n hô hậu ủng, khi những phu kiện đặt kiệu xuống. Vô kỵ nhận rõ tám ngÆ°á»i phu đó không phải là ai xa lạ, chính là Thần Tiển Bát hùng của Lục liá»…u trang. Chàng kinh ngạc vô cùng, nhÆ°ng đã nghÄ© ngay ra má»™t kế, vá»™i xoa tay xuống đất rồi bôi lên mặt.
Minh Nguyệt thấy chàng làm bá»™ mặt xấu xí thì bật cÆ°á»i, kinh hoảng. Y tưởng chàng thấy đại địch đã tá»›i, má»›i phải làm nhÆ° thế.

Y cũng bắt chước Vô Kỵ bôi đất cát lên mặt.
Hai đạo đồng Ä‘ang xinh đẹp bá»—ng hòa ra hai thằng lá» lem và không ai có thể nhận ra bá»™ mặt thật của hai ngÆ°á»i nữa.

Má»i ngÆ°á»i thấy tấm màn ở trÆ°á»›c kiệu vén lên. Bên trong, má»™t thiếu niên công tá»­ mình mặc áo bào trắng có thêu bó Ä‘uốc Ä‘ang cháy của Minh Giáo, bÆ°á»›c ra. Chàng ta chính là Triệu Minh, nữ cải nam trang.
Triệu Minh Ä‘i thẳng vào trong Ä‘iện, Thần Tiển Bát Hùng đứng ở bên ngoài chỠđợi. Chỉ có mÆ°á»i mấy nhân vật thủ lãnh Ä‘i theo nàng vào trong Ä‘iện thôi.

Má»™t ngÆ°á»i co lá»›n vạm vỡ bÆ°á»›c tá»›i cung kính vái chào nàng và nói:
-ThÆ°a Giáo chủ, lão đạo sÄ© này là TrÆ°Æ¡ng Tam Phong của phái Võ Ãang. NgÆ°á»i tàn phế kia là DÆ° Ãại Nham, đệ tá»­ thứ ba của y.
Triệu Minh gật đầu, cụp cái quạt giấy đang phe phẩy lại, rồi tiến lên mấy bước, cung kính vái chào rồi nói:
-Hậu sinh là TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ, ngÆ°á»i chấp chưởng Minh Giáo. Ngày hôm nay hậu sinh rất may mắn được chiêm ngưỡng má»™t vị Thái SÆ¡n Bắc Ãẩu trong võ lâm.

Vô Kỵ vừa kinh hãi vừa tức giận, liá»n chá»­i thầm:
-Con nhãi này dám mạo nhận giáo chủ của Minh Giáo, táo bạo thật. Tội này ta còn tha thứ cho được chứ tội mạo nhận ta lên đây lừa dối Thái sư phụ thì ta không thể tha thứ cho nó được?

Tam Phong thấy thiếu niên ná» tá»± nhận là TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ cÅ©ng ngạc nhiên vô cùng, liá»n nghÄ© thầm:
-Sao Giáo chủ của Minh Giáo lại là một thiếu nữ xinh đẹp như thế? Và tên hỠcủa nàng sao lại y như tên hỠcủa cháu Vô Kỵ ta?

Chân Nhân nghÄ© Ä‘oạn, liá»n chắp tay đáp lá»… và trả lá»i:
-Không biết đại gia của Giáo chủ giáng lâm, nên không kịp ra nghênh đón, mong Giáo chủ thứ lỗi cho lão.

Triệu Minh vội đáp:
-Tôi không dám.

Tạng Huyá»n, đạo sÄ© tri khách, dẫn các đạo đồng bÆ°ng nÆ°á»›c ra má»i khách uống.
Một mình Triệu Minh ngồi ở ghế giữa. các thủ hạ buông xuôi tay đứng ở phía sau nàng, nơi thật xa.
TrÆ°Æ¡ng Tam Phong là ngÆ°á»i tu luyện hàng trăm năm nên rất khiêm tốn và không bao giá» bị những việc bên ngoài làm rối trí cả, nhÆ°ng tình thầy trò vẫn không sao dứt được, Chân Nhân rất lo ngại đến sá»± an nguy, và sống còn của bá»n Viá»…n Kiá»u.

Vì vậy Chân Nhân má»›i lên tiếng há»i:
-Mấy tiểu đồ không tá»± lượng sức của mình, đã Ä‘i theo các giáo phái khác lên quý giáo để lãnh những thế võ cao siêu, nhÆ°ng tá»›i giá» vẫn chÆ°a thấy chúng trở vá». Không hiểu hiện giá» chúng ở đâu, mong TrÆ°Æ¡ng giáo chủ cho bần đạo được hay rõ tin tức của chúng.

Triệu Minh cÆ°á»i khúc khích đáp:
-Tống Ãại hiệp, DÆ° Nhị hiệp, TrÆ°Æ¡ng Tứ hiệp và Mạc Thất hiệp bốn vị Ä‘ang ở trong bổn giáo. Bốn vị ấy chỉ bị thÆ°Æ¡ng xoàng thôi, chá»› không nguy hiểm tá»›i tánh mạng.

-Bị thương xoàng ư? Có phải chúng đã ngộ phải một chất độc không?
-TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân có vẻ tá»± phụ võ há»c của phái Võ Ãang lắm. Nếu Chân Nhân bảo mấy vị đó trúng Ä‘á»™c thì mấy vị ấy coi nhÆ° bị trúng Ä‘á»™c rồi.

TrÆ°Æ¡ng Tam Phong biết rõ võ công của mấy ngÆ°á»i đệ tá»­ là bảo thủ hạng nhất Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i thì dù há» có quả bắt địch chúng Ä‘i nữa, trong bá»n há» thế nào cÅ©ng có ngÆ°á»i thòat thân báo tin. Nay bốn ngÆ°á»i Ä‘á»u bị bắt giữ, tất nhiên há» phải trúng Ä‘á»™c vì không phòng được.

Triệu Minh thấy Chân Nhân đã Ä‘oán trúng, nàng không giấu giếm nữa, liá»n nói trắng ra cho Chân Nhân hay.

Tam Phong lại há»i:
-Thế còn tiểu đồ hỠHân của bần đạo đâu?

Triệu Minh thở dài đáp:
-Hân lục hiệp bị trúng mai phục của phái Thiếu Lâm, nên cũng bị như Dư Nham hiệp vậy. Chân tay của Lục hiệp bị môn đồ của Thiếu Lâm dùng đại lực kim cương chỉ đánh gãy. Tuy không thể chết được, nhưng từ giỠtrở đi không sao cử động được nữa..

Tam Phong thấy sắc mặt của Triệu Minh rất đúng đắn biết ngay lá»i nói đó không ngoa.
Chân Nhân đau lòng khạc ngay một đống máu tươi.

Những ngÆ°á»i đứng phía sau Triệu Minh nhìn nhau tá» vẻ mừng rỡ. Chúng biết Không TÆ°á»›ng đã đánh lén được, nên vị cao nhân của phái Võ Ãang này đã bị trá»ng thÆ°Æ¡ng. Bây giá» chúng thấy cÆ°á»ng địch đã bị thÆ°Æ¡ng nặng, không còn sợ hãi gì nữa.

Triệu Minh lại lên tiếng:
-Tôi còn má»™t lá»i xin thÆ°a, không biết TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân có chịu nghe không?

Má»i Giáo chủ cứ việc nói.
-Khắp thiên hạ này Ä‘á»u là đất của nhà vua, ngÆ°á»i sống trong lãnh thổ này Ä‘á»u là vÆ°Æ¡ng thần của nhà vua nốt. hoàng đế Mông Cổ chúng tôi oai trấn bốn bể, nếu TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân chịu giúp sức cho hoàng Thất, nhà vua sẽ ban phong và thưởng châu báu rất hậu. NhÆ° vậy phái Võ Ä‘ang cÅ©ng được rạng rỡ thêm, mà Tống đại hiệp các ngÆ°á»i sẽ được bình yên vô sá»± trở vá» núi Võ Ãang này ngay.

Tam Phong ngẩng đầu nhìn lên sà nhà và đáp:
-Tuy xÆ°a nay Minh Giáo vẫn có nhiá»u hành Ä‘á»™ng bất nghÄ©a nhÆ°ng vẫn là của nhà Nguyên. Không hiểu quý giáo quy hằng ngÆ°á»i Mông Cổ từ hồi nào thế? Lão đạo sÄ© này ẩn núp trên núi hoang nên không hay biết gì cả.

-Cổ nhân đã dạy, kẻ thức thá»i má»›i là tuấn kiệt, phái Thiếu Lâm từ Không Văn, Không Trí cùng các thần tăng trở xuống, ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy Ä‘á»u tập trung giúp sức cho triá»u đình. Bổn giáo thấy đại thể xu hÆ°á»›ng nhÆ° vậy, cÅ©ng phải theo đòi hiá»n sÄ© hào kiệt của thiên hạ đấy thôi.

Tam Phong hai mắt sáng như điện, nhìn thẳng vào mặt Triệu Minh nói tiếp:
-NgÆ°á»i Nguyên tàn bạo, giết hại không biết bao nhiêu dân chúng, hiện giá» quần hùng trong thiên hạ Ä‘ang nổi dậy định xua Ä‘uổi quân Thát Ãát ra khá»i bá» cõi, để cÆ°á»›p lại giang sÆ¡n gấm vóc của ta. Chúng Ä‘á»u là con cháu hoàng đế, ai mà chả có lòng muốn Ä‘uổi quân Hồ ra khá»i bá» cõi. Ãó má»›i là xu hÆ°á»›ng của đại thể. Bần đạo tuy là ngÆ°á»i Ä‘i tu thật, nhÆ°ng cÅ©ng hiểu thế nào là đại nghÄ©a.
Không Văn, Không Trí là những thần tăng Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i, có khi nào há» chịu khuất phục dÆ°á»›i bạo lá»±c nhÆ° vậy. So lá»i nói của cô nÆ°Æ¡ng lại Ä‘iên rồ nhÆ° thế?

Má»™t ngÆ°á»i thân hình vạm vỡ Ä‘ang ở phía sau lÆ°ng Triệu Minh Ä‘á»™t nhiên bÆ°á»›c ra lá»›n tiếng quát há»i:
-Bá»› lão đạo sÄ© kia, ăn nói không biết cân nhắc chút nào. Phái Võ Ãang sắp bị tiêu diệt trong nháy mắt mà ngÆ°Æ¡i không biết sợ sao? Chẳng lẽ hÆ¡n trăm đạo sÄ© và đệ tá»­ ở trên núi này cÅ©ng không sợ chết hay sao?

Lá»i nói của ngÆ°á»i đó rất lá»›n, thân hình vạm vỡ dáng Ä‘iệu lại oai vệ.
Tam Phong cũng lớn tiếng đáp:
-NgÆ°á»i nào cÅ©ng ở trên Ä‘á»i rốt cuá»™c cÅ©ng phải chết, chết mà được lÆ°u danh thiên cổ chẳng hÆ¡n là di sú vạn niên hay sao?

Nói xong, Chân Nhân Ä‘Æ°a mắt liếc Ãại Nham và nghÄ© thầm:
-Ta chỉ mong cho phái cá»±c quyá»n có thể lÆ°u truyá»n hậu thế. NhÆ°ng há vì thế mà chịu khuất phục bá»n Thát Ãát hay sao?

Triệu Minh giÆ¡ bàn tay trắng nhÆ° ngá»c lên khẽ phất má»™t cái, ngÆ°á»i ná» cúi đầu vái chào, lui ngay vá» phía nàng. Nàng lại vừa cÆ°á»i vừa nói tiếp:
-Nếu TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cố chấp nhÆ° vậy chúng ta tạm ngừng và không nói đến vấn đỠđó nữa. Xin má»i quý vị hãy theo tôi.

Nói xong, nàng đứng dậy, bốn ngÆ°á»i ở phía sau nàng chạy đến quây quần lấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong, bốn ngÆ°á»i đó má»™t là đại hán vạm vỡ cao lá»›n, má»™t ngÆ°á»i ăn mặc rách rÆ°á»›i là cao thủ của Cái bang, má»™t ngÆ°á»i tuy gầy, nhÆ°ng rất cao là má»™t hòa thượng, còn ngÆ°á»i thứ tÆ° là má»™t thiếu phụ trung niên.

Vô Kỵ vừa thoàng trông đã nhận ra bốn ngÆ°á»i đó có võ công rất cao siêu, nên chàng kinh hãi vô cùng và nghÄ© thầm:
-Sao con bé này có lắm thủ hạ cao cÆ°á»ng nhÆ° thế?

Chàng thấy, TrÆ°Æ¡ng Tam Phong không chịu theo Triệu Minh thì bốn ngÆ°á»i kia thế nào cÅ©ng ra tay bắt Ä‘i, chàng liá»n nghÄ© tiếp:
-Cao thủ của kẻ địch nhiá»u quá nhÆ° vậy, đồng thá»i bá»n chúng lại gian trá vô sỉ, chứ không nhÆ° sáu đại môn phái lên vây đánh Quang Minh Ãỉnh đâu. Dù ta có đánh bại mấy ngÆ°á»i trong bá»n chúng cÅ©ng không chịu thua hẳn và thế nào chúng cÅ©ng xông cả lên vây đánh má»™t lúc. Nói tóm lại, ta khó mà bảo vệ được cả Thái sÆ° phụ và Tam sÆ° bá má»™t lúc nhÆ°ng việc đã xảy ra nhÆ° vậy, ta chỉ còn má»™t cách là giở hết tài bara thi vá»›i chúng má»™t phen, chứ không còn cách gì hoàn toàn hÆ¡n nữa .

NghÄ© Ä‘oạn, chàng Ä‘ang định xông ra ngăn cản bốn ngÆ°á»i kia.

Bá»—ng nghe thấy ngoài cá»­a có tiếng cÆ°á»i rất dài, và rất rùng rợn. Rồi chàng thấy má»™t bóng ngÆ°á»i xám xanh lẻn vào, nhanh nhÆ° bóng ma. Chỉ thoáng cái, ngÆ°á»i đó đã lÆ°á»›t tá»›i phía sau ngÆ°á»i vạm vỡ kia và giở chưởng đánh luôn. NgÆ°á»i đó võ công cÅ©ng lợi hại lắm, biết có kẻ địch đánh lén, liá»n trái tay định đỡ luôn chưởng của kẻ địch. NgỠđâu bóng xanh đã xoay tay nhằm vai thiếu nữ nỠđánh luôn. Thiếu phụ đó vá»™i nhảy sang bên tránh né và giở chân lên đá vào bụng địch thủ. NgÆ°á»i kia lại tấn công nhà sÆ°. Chỉ trong thoàng cái, ngÆ°á»i ấy đã liên tiếp đánh luôn bốn chưởng và tấn công luôn bốn đại cao thủ.

Tuy chưởng của ngÆ°á»i đó không đánh trúng má»™t ai cả, nhÆ°ng cÅ©ng đủ thấy thủ pháp của hắn cao siêu không thể tưởng tượng được. Bốn ngÆ°á»i ná» biết ngÆ°á»i áo xanh kia là kình địch, liá»n nhảy lui mấy bÆ°á»›c, đứng lấy thế để tiếp chiến.

NgÆ°á»i áo xanh đứng cạnh Tam Phong, không thèm đếm xỉa đến địch thủ, mà y chỉ cúi mình khẽ chào TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân và nói:
-Hậu bối Vi Nhất Tiếu là toạ hạ của Trương Giáo chỉ Minh Giáo đến đây tham kiến Trương Chân Nhân.

Thì ra ngÆ°á»i đó chính là Vi Nhất Tiếu, y thoát được vòng vây của kẻ địch, liá»n rảo bÆ°á»›c chạy tá»›i núi Võ Ãang này.

Tam Phong nghe thấy ngÆ°á»i đó tá»± xÆ°ng là bá»™ hạ của TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ Minh Giáo lại tưởng y là ngÆ°á»i cùng đàng vá»›i Triệu Minh.

Sở dÄ© ngÆ°á»i ấy ra tay đánh lui bá»n cÆ°á»ng địch nhÆ° vậy chắc thế nào cÅ©ng có âm mÆ°u gì khác đây, nên Chân Nhân lạnh lùng đáp:
-Vi Tiên sinh khá»i phải Ä‘a lá»… nhÆ° vậy. Lão đạo vẫn má»™ danh khinh công tuyệt đỉnh của Thanh Vá»±c Bức VÆ°Æ¡ng đã lâu. Ngày hôm nay bần đạo má»›i được mục kích, quả thật danh hu bất truyá»n.

Nhất Tiếu mừng rỡ vô cùng, vì y ít khi vào đến Trung Nguyên xÆ°a nay tiếng tăm không được lừng lẫy nhÆ° ngÆ°á»i khác. Y không ngá» TrÆ°Æ¡ng Tam Phong lại biết khinh công của mình lợi hại nhÆ° vậy, nên y sung sÆ°á»›ng vô cùng, liá»n cúi đầu chào và nói tiếp:
-TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân là Thái SÆ¡n Bắc Ãẩu của Võ lâm, hậu bối được khen má»™t lá»i nhÆ° vậy, quả thật vinh hạnh vô cùng.

Nói xong, y quay lại chỉ vào mặt Triệu Minh và quát há»i:
-Triệu cô nương, sao cô nương lén lút mạo nhận Minh Giáo chúng tôi, để làm mất tiếng tăm của bổn giáo đi. Chẳng hiểu cô nương làm như thế có dụng ý gì? Là đại trượng phu hà tất phải nham hiểm độc ác như thế làm chi?

Nhất Tiếu vừa nói xong, Triệu Minh đã khúc khích cÆ°á»i và đáp:
-Ta có phải là đàn ông đâu mà ngươi bảo ta nam nhi đại trượng phu? Còn ta nham hiểm ác độc thì đã sao nào? Ngươi có làm gì ta được không?

Vì nói sai câu đó Nhất Tiếu bị Triệu Minh bắt bẻ, không biết trả lá»i ra sao cho phải. Y ngẩn ngÆ°á»i ra giây lát rồi má»›i nói tiếp:
-Chẳng hay các vị là ngÆ°á»i thế nào? Sao tấn công hết Thiếu Lâm rồi lại quấy nhiá»…u Võ Ãang nhÆ° thế? Nếu quý vị có oán thù gì vá»›i Thiếu Lâm và Võ Ãang, quý vị cứ việc thẳng tay đối phó vá»›i hai môn phái đó. Minh Giáo chúng tôi không bao giá» can thiệp tá»›i.

Nhưng bây giỠquý vị đã mạo danh Minh Giáo chúng tôi và còn giả dạng giáo chúng của bổn giáo. Như vậy, Nhất Tiếu này không thể nào không lý đến được.

Triệu Minh nói vá»›i ngÆ°á»i to lá»›n vạm vỡ kia rằng:
-NgÆ°Æ¡i đã nghe thấy y nói khòac chÆ°a. NgÆ°Æ¡i thá»­ đấu vá»›i y vài hiệp xem y có thá»±c tài thá»±c há»c không?

NgÆ°á»i đó vâng lá»i, liá»n tiến tá»›i giữa đại diện lên tiếng nói vá»›i Nhất Tiếu rằng:
-Vi Bức Vương, tại hạ muốn lãnh giáo môn Hàn Băng Miên chưởng của bạn.

Nhất Tiếu kinh ngạc và nghĩ thầm:
-Tại sao ngÆ°á»i này biết môn Hàn Băng Miên chưởng của ta? Y đã biết ta có môn tuyệt kỹ đó mà còn dám khiêu chiến, đủ thấy y là má»™t tay kình địch, ta không nên xem thÆ°á»ng .

NghÄ© Ä‘oạn, y vá»— song chưởng má»™t cái rồi há»i lại:
-Các hạ làm ơn cho biết quý danh.

NgÆ°á»i nỠđáp:
-Chúng tôi đã mạo nhận Minh Giáo tá»›i đây, chẳng lẽ còn mang tên thật ra nói cho má»i ngÆ°á»i biết hay sao? Bức VÆ°Æ¡ng há»i tôi nhÆ° vậy kể cÅ©ng hÆ¡i ngu.

MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i đứng sau Triệu Minh nghe ngÆ°á»i ná» nói nhÆ° vậy liá»n cÆ°á»i rá»™ lên.

Nhất Tiếu lạnh lùng nói tiếp:
-Phải, tôi há»i nhÆ° vậy đúng là ngu xuẩn. Các hạ cam làm chó săn cho Mông Cổ, làm nô bá»™c cho ngÆ°á»i ngoài, nên các hạ má»›i dấu danh tánh nhÆ° vậy. Vì cho ngÆ°á»i ta biết tên há» sẽ làm nhục cả tổ tiên đấy.

NgÆ°á»i ná» tức giận múa chưởng xông lại, nhằm ngá»±c Nhất Tiếu đánh luôn.
Bức Vương tránh sang bên và vòng ra phía sau kẻ địch, giơ ngón tay lên, điểm luôn vào yếu huyệt của đối thủ. Y không giở Hàn Băng Miên chưởng ra trước để coi tài ba của địch ra sao đã.
NgÆ°á»i đó vá»™i nhảy vá» phía trÆ°á»›c tránh né rồi quay trở lại phản công.
Bức VÆ°Æ¡ng nhìn bàn tay của đối thủ, thấy hai gan bàn tay Ä‘á» nhÆ° lá»­a liá»n nghÄ© thầm:
-Chẳng lẽ võ công của y là Châu sa thất sát chưởng mà ta nghe nói thất truyá»n từ lâu rồi chăng? NgÆ°á»i này là ai thế? Sao y lại biết sá»­ dụng quyá»n pháp kỳ lạ này?

Thấy chưởng lực của đối phương càng đánh càng lợi hại.
Nhất Tiếu biết ná»™i công của mình tuy được Vô Kỵ chữa cho khá»i rồi, nhÆ°ng vì vết thÆ°Æ¡ng má»›i khá»i, liá»n gặp cÆ°á»ng địch ngay, nên y không dám khinh thÆ°á»ng địch thủ.

Ãồng thá»i y cÅ©ng giở Hàn Băng Miên chưởng ra đối phó. Chưởng thế của hai ngÆ°á»i chậm dần và dần dần Ä‘i tá»›i mức đấu ná»™i lá»±c vá»›i nhau.
Ãá»™t nhiên có tiếng kêu "hừ", ở cá»­a giữa có má»™t vật Ä‘en thui ném vào, nhằm ngÆ°á»i tên vạm vỡ kia phi tá»›i.

Vật đó to hÆ¡n túi Ä‘á»±ng gạo, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u ngạc nhiên, sao lại có thứ ám khí to lá»›n và kỳ dị đến thế? NgÆ°á»i to lá»›n vạm vỡ, vận sức dùng chưởng đánh vật đó bắn ra ngoài xa hÆ¡n trượng. NhÆ°ng y thấy vật đó má»m nhÅ©n, không hiểu là vật gì hết, chỉ nghe có tiếng kêu "ối chà" rất thảm khốc thôi.

Lúc ấy má»i ngÆ°á»i má»›i hay trong túi có ngÆ°á»i bị nhốt, nay ngÆ°á»i đó bị đánh trúng Chu Sa Thất sát chưởng lợi hại nhÆ° vậy, thế nào cÅ©ng bị đứt gân và gãy xÆ°Æ¡ng mất.
NgÆ°á»i ná» ngạc nhiên vô cùng va bá»—ng thấy thân hình rung Ä‘á»™ng má»™t cái. Thì ra lúc y Ä‘ang ngạc nhiên, Nhất Tiếu đã lẳng lặng lén tá»›i phía sau lÆ°ng đánh má»™t thế Hàn Băng Miên Chưởng vào chá»— khá»›p xÆ°Æ¡ng rồi.

Y vừa kinh hãi vừa tức giận, quay ngÆ°á»i trở lại, vận hết sức lá»±c vào bàn tay, nhắm Nhất Tiếu đánh luôn má»™t chưởng.
NgỠđâu Nhất Tiếu chỉ ha hả cÆ°á»i chá»› không thèm tránh né. NgÆ°á»i ná» vừa đánh tá»›i lÆ°ng chừng đã thấy cánh tay má»m nhÅ©n, khôn có sức.
Dù chưởng của y đã đánh trúng đầu óc của Nhất Tiếu rồi, nhưng vì tay đã mất sức, nên tựa như y gãi ngứa cho Nhất Tiếu thôi.

Thì ra Hàn Băng Miên Chưởng của Nhất Tiếu đã xâm nhập vào trong thân thể của đối thủ, nên đối phÆ°Æ¡ng bị mất hết sức liá»n.

Má»i ngÆ°á»i đứng quanh đó thấy vậy Ä‘á»u kinh hãi vô cùng, vì nếu ngÆ°á»i vạm vỡ kia còn Ä‘Å© sức chống lại được Hàn Băng Miên chưởng nhất thá»i chÆ°a bị mất hết hÆ¡i sức, thì cái đánh của y đã đập vỡ tan sá» Nhất Tiếu rồi.
NhÆ°ng Nhất Tiếu suốt Ä‘á»i hành sá»±, đểu luôn luôn kỳ lạ nhÆ° vậy, y dám làm tất cả những gì mà khác không ai dám làm nhÆ° thế cả.

Lúc ấy cao thủ của Cái Bang đã xé cái túi vải và kéo má»™t ngÆ°á»i ra.
NgÆ°á»i đó đạ bị Chu Sa Thất Sát chưởng đánh chết rồi.
NgÆ°á»i ấy quần áo cÅ©ng rách rÆ°á»›i, chính là đệ tá»­ của Cái Bang.
Tên cao thủ Cái Bang nỠnổi giận quát lớn:
-Ai lại lén lút...

Y chÆ°a nói dứt đã có má»™t cái túi trắng úp chụp ngay vào đầu liá»n. Y định nhảy vá» phía sau tránh né, nhÆ°ng y đã thấy má»™t hòa thượng to béo cÆ°á»i ha hả và nhảy ra đứng trÆ°á»›c mặt y. NgÆ°á»i đó chính là hòa thượng túi vải Nói Không Ãược. Cái túi Càn Khôn của y đã bị Vô Kỵ phá rách ở trên Quang Minh Ãỉnh bây giá» y phải làm tạm cái túi này để sá»­ dụng. NhÆ°ng túi này bằng sao được cái túi trÆ°á»›c, vì túi trÆ°á»›c của y Ä‘ao kiếm chém không thủng. Khinh công của Nói Không Ãược tuy kém Nhất Tiếu má»™t chút, nhÆ°ng cÅ©ng luyện tá»›i mức rất cao siêu rồi. Chỉ vì giữa Ä‘Æ°á»ng bị cản trở đôi chút, nên y má»›i đến muá»™n nhÆ° vậy.

Nói Không Ãược cúi mình vái chào Tam Phong và nói:
- Thuá»™c hạ của TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ của Minh Giáo Du Hành Tản Nhân hòa thượng Túi vải Nói Không Ãược tham kiến Võ Ãang chưởng giáo tổ sÆ° TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân.

Tam Phong đáp lá»… và trả lá»i:
-Ãại sÆ° ở xa tá»›i chắc mệt nhá»c lắm?

Nói Không Ãược nói tiếp:
-Quang Minh sứ giả, Bạch Mi Ưng VÆ°Æ¡ng của Bạch Mi kỳ, bốn vị Tảng nhân, năm vị Kỳ sứ và các Ä‘oàn binh mã của tệ giáo Ä‘á»u tá»›i núi Võ Ãang cả, má»i TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cứ khoanh tay đứng cạnh đó xem Minh Giáo chúng tôi so tài vá»›i những quân vô sỉ tác oai tác quái và mạo danh tệ giáo.

Sá»± thật binh mã của Minh Giáo chÆ°a tá»›i kịp, y nói nhÆ° vậy là cốt để dá»a nạt đối phÆ°Æ¡ng đấy thôi. NhÆ°ng Triệu Minh đã cau mày lo âu và nghÄ© thầm:
-Sao bá»n há» tá»›i nhanh nhÆ° thế? Ai đã tiết lá»™ tin bí mật này ra cho há» hay nhÆ° vậy?

NghÄ© Ä‘oạn, nàng vá»™i há»i:
-TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ của các ngÆ°á»i đâu? Hãy gá»i ông ấy đến đây cho tôi gặp.

Nói xong, nàng Ä‘Æ°a mắt nhìn Nhất Tiếu, vẻ mặt nghi ngá». Hiển nhiên là nàng muốn há»i Giáo chủ hiện giỠở đâu?

Vô Kỵ vẫn đứng núp ở đằng sau Minh Nguyệt biết Nhất Tiếu và Nói Không Ãược vẫn chÆ°a nhận ra mình, nên trong lòng mừng rỡ vô cùng.

Thấy Nhất Tiếu không trả lá»i, Triệu Minh nói tiếp:
-Một con dơi độc, một hòa thượng hôi thối thì làm trò trống gì được?
Nàng vừa dứt lá»i, thì ở góc sảnh phía Ãông đã có má»™t ngÆ°á»i cÆ°á»i má»™t tiếng thật dài và há»i:
-Nói Không Ãược, DÆ°Æ¡ng Tả Sứ đã tá»›i chÆ°a?

Tiếng nói của ngÆ°á»i đó vừa già dặn vừa hùng tráng, má»i ngÆ°á»i quay lại nhìn thì ngÆ°á»i đó chính là Ưng VÆ°Æ¡ng Hân Thiên Chính.

Nói Không Ãược chÆ°a kịp trả lá»i, ở góc sảnh bên phía Tây đã có tiếng cÆ°á»i của DÆ°Æ¡ng Tiêu vá»ng lên.
Vừa vào tá»›i khách sảnh DÆ°Æ¡ng Tiêu đã cÆ°á»i và nói:
-Ưng Vương tuy lớn tuổi như vậy mà còn tráng kiện lắm, lão huynh đã tới trước đệ một bước.

Thiên Chính vừa cÆ°á»i vừa đáp:
-DÆ°Æ¡ng Tả Sứ khiêm tốn quá, chúng ta cùng tá»›i má»™t lúc chá»› có lẽ vì Tả Sứ nể mặt TrÆ°Æ¡ng Giáo chủ mà nhÆ°á»ng nhịn lão đấy thôi.

-Sự thật là thế, hậu bối đã giở toàn lực ra mà vẫn chậm hơn một bước.

Thì ra hai ngÆ°á»i ở dá»c Ä‘Æ°á»ng đã so tài khinh công vá»›i nhau. Ná»™i công của Thiên Chính thâm hậu hÆ¡n, còn khinh công của DÆ°Æ¡ng Tiêu lại nhanh hÆ¡n, nên hai ngÆ°á»i má»›i tá»›i má»™t lúc nhÆ° vậy.

Tam Phong nghe danh của Thiên Chính đã lâu, huống hồ Ưng Vương là bố vợ của Thúy Sơn, nên Chân Nhân tiến lên ba bước, chắp tay vái chào và nói:
-Trương Tam Phong cung kính nghênh đón đại giá của Hân huynh và Dương huynh.

Chân Nhân thắc mắc:
-Hân Thiên Chính là giáo chủ của Bạch Mi Giáo. Tại sao y lại bảo Dương Tiêu nể mặt Trương giáo chủ .

Hân, DÆ°Æ¡ng hai ngÆ°á»i vá»™i chắp tay vái chào đáp lá»… TrÆ°Æ¡ng Tam Phong.

Chúng tôi ngưỡng mộ đại danh của Trương Chân Nhân đã lâu, nhưng chưa có duyên bái kiến. Hôm nay được yết kiến Chân Nhân, thật hân hạnh cho chúng tôi vô cùng.

Tam Phong đáp:
-Hai vị là tôn sÆ° nhất thá»i và giáng lâm má»™t lúc, thật vô cùng vinh hạnh cho Võ Ãang chúng tôi.

Triệu Minh thấy vậy càng tức giận vô cùng. NhÆ°ng nàng thấy các tay cao thủ của Minh Giáo càng lúc càng tá»›i đông. Tuy nàng chÆ°a thấy Vô Kỵ nhÆ°ng nàng không dám ngá» lá»i nói của Nói Không Ãược là láo nữa. Nàng vừa đứng yên vừa suy nghÄ© thầm:
-Ta bố trí trận thế và mÆ°u kế chu đáo nhÆ° thế, ngỠđâu bá»n chúng lại tá»›i kịp. Có lẽ kế hoạch của ta hôm nay khó mà thành công được. MÆ°u mô mãi má»›i đánh được TrÆ°Æ¡ng Tam Phong bị thÆ°Æ¡ng nặng, cÆ¡ há»™i hiếm có này quyết không có lần thứ hai đâu. Nếu ngày hôm nay ta không nhân dịp này mà quét sạch phái Võ Ãang thì Tam Phong lành mạnh lại càng khó khăn hÆ¡n nữa .

Nàng cÆ°á»i nhạt và nói:
-Trên giang hồ vẫn còn đồn đãi Võ Ãang là môn phái chính đại. NgỠđâu tai nghe không bằng mắt thấy. Thì ra phái Võ Ãang đã ngấm ngầm liên kết vá»›i Ma Giáo và phải nhá» Ma Giáo chống chế cho. NhÆ° vậy đủ thấy võ công của phái Võ Ãang rất tầm thÆ°á»ng.

Nói Không Ãược liá»n đỡ lá»i:
-Triệu cô nÆ°Æ¡ng thật là đàn bà trẻ con có khác. Khi TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân nổi tiếng oai trấn võ lâm, có lẽ lúc ấy tổ phụ của cô còn chÆ°a ra Ä‘á»i, huống hồ cô là má»™t đứa con nít thì làm sao biết được?

MÆ°á»i mấy ngÆ°á»i đứng sau Triệu Minh giận dứ tiến lên, lÆ°á»m lÆ°á»m nhìn Nói Không Ãược.
Y không tá» vẻ gì sợ hãi cả, vừa cÆ°á»i, vừa nói:
-Các ngÆ°Æ¡i bảo ta không được nói những lá»i đó phải không. NhÆ°ng các ngÆ°á»i có biết rằng tên ta là Nói Không Ãược không? XÆ°a nay lá»i nói của ta nói không được mà ta vẫn nói được. NhÆ° vậy, các ngÆ°á»i làm gì nào?

Tăng nhân gầy gò, thủ hạ Triệu Minh nổi giận nói với nàng rằng :
-Chủ nhân cho phép thuá»™c hạ cho tên lắm mồm lắm mép kia má»™t bài há»c?

Nói Không Ãược liá»n la lá»›n:
-Hay Lắm! hay lắm! SÆ° hổ mang, chúng ta so tài vá»›i nhau má»™t phen và má»i Võ Ãang tôn sÆ° TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân chỉ dạy cho. NhÆ° vậy còn hÆ¡n là khổ luyện mÆ°á»i năm

Nói xong, y móc túi lấy túi lấy túi vải ra. Má»i ngÆ°á»i thấy y rút hết túi này đến túi khác và tá»± há»i y có bao nhiêu túi nữa?

Triệu Minh khẽ lắc đầu đáp:
-Ngày hôm nay chúng ta đến lãnh giáo tuyệt há»c của phái Võ Ãang. Quý hồ ngÆ°á»i nào của phái Võ Ãang ta cÅ©ng sẳn sàng lãnh giáo. NhÆ°ng không biết phái Võ Ãang có thá»±c tài, thá»±c há»c, hay chỉ hÆ° danh thôi. Muốn biết rõ sá»± đó, cứ xem trận đấu ngày hôm nay là hiểu ngay. Còn Minh Giáo vá»›i chúng ta thì nhÆ° tên Tiểu quá»· TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ, gian trá xảo quyệt, ta chỉ muốn lóc da lá»™t xÆ°Æ¡ng y ra ta má»›i hả giận, nhÆ°ng thiếu gì thì giỠđể xá»­ trí vá»›i y.

Tam Phong nghe thấy Triệu Minh nói tiểu quá»· TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ, trong lòng ngạc nhiên vô cùng và tá»± há»i:
-Chả lẽ Vô Kỵ là Giáo chủ của Minh Giáo hay sao mà nàng ta lại bảo y là tiểu quỷ?

Nói Không Ãược cÆ°á»i ha hả và đỡ lá»i:
-Trương Giáo chủ của bổn giáo là một thiếu niên anh hùng. Có lẽ Triệu cô nương còn nhỠhơn Giáo chủ chúng tôi mấy tuổi, chi bằng cô nương lấy Giáo chủ chúng tôi thì lão hòa thượng này cho là rất xứng đấy...

Y chÆ°a nói dứt lá»i, mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i đứng phía sau Triệu Minh đã lá»›n tiếng quát mắng:
-Không được nói bậy.

Triệu Minh xấu hổ vô cùng, hai má Ä‘á» bừng. Mặt nàng lúc này đẹp hÆ¡n trÆ°á»›c nhiá»u. Sá»± thá»±c nàng chỉ có ba phần tức giận và đến bảy phần bẽn lẽn. NhÆ°ng chỉ trong thoàng cái mặt nàng đã biến thánh lạnh lùng và quay lại nói vá»›i TrÆ°Æ¡ng Tam Phong rằng:
-TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân, nếu Chân Nhân không chịu ra tay đấu thì xin Chân Nhân chỉ nói má»™t câu là phái Võ Ãang chỉ là môn phái hữu danh vô tài, xÆ°a nay chỉ mang hÆ° danh thôi. NhÆ° vậy chúng tôi chỉ vá»— tay má»™t cái bá» Ä‘i luôn, tha hết bá»n chuá»™t nhắt, nhÆ° Viá»…n Kiá»u, Liên Châu cho TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân.

Lúc ấy Thiết Quan Ãạo nhân, Hân Dã VÆ°Æ¡ng, Chu Ãiện và Bành Doanh Ngá»c cÅ©ng vừa vặn đến nÆ¡i. Thế là bên Minh Giáo lại tăng thêm bốn tay hảo thủ.
Triệu Minh suy tính biết hai bên có quyết chiến, bên mình cũng chưa chắc thắng. Ngoài ra, nàng còn lo ngại Trương Vô kỵ ra tay ám hại.
Triệu Minh Ä‘Æ°a mắt nhìn các ngÆ°á»i của Minh Giáo má»™t lượt và nghÄ© thầm:
-Sở dÄ© Tam Phong là má»™t mối hoạ của Triá»u đình là do tiếng tăm lừng lẫy của y trót trăm năm nay. Y còn được võ lâm công nhận là Thái SÆ¡n Bắc Ãẩu nÅ©a. Tuy vậy y đã già nua nhÆ° thế, chả sống được bao lâu nữa. Tuy vậy y chả cần phải giết chết y làm chi. Phen này chỉ cần làm cho phái Võ Ãang nhục nhã thì trong chuyến Ä‘i này kể nhÆ° đã thánh công rá»±c rỡ rồi .

Nghĩ đoạn, nàng lại nói tiếp:
-Chúng tôi đến viếng thăm Võ Ãang là muốn lãnh giáo võ công của TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân thật hay giả. Nếu chúng tôi muốn đấu vá»›i Minh Giáo, chúng tôi tá»± biết Ä‘Æ°á»ng lên Quang Minh Ãỉnh chứ cần gì đấu ở đây? Bây giá» muốn biết thá»±c hÆ° ra sao cÅ©ng không khó, tôi có ba ngÆ°á»i hầu theo tôi đã lâu, má»™t tên há»c được mấy miếng quyá»n má»m xèo, má»™t tên há»c được má»™t chút ná»™i công, má»™t tên há»c được vài kiếm pháp giết heo chá»c tiết chó.

Nói tá»›i đó nàng quay lại phía sau gá»i:
-Thằng Ãại, thằng Hai, thằng Ba mau ra đây. Quý hồ TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân đánh té được ba ngÆ°á»i nhà vô dụng của tôi thì chúng tôi phục võ công của phái Võ Ãang đến sát đất. Và chúng tôi cÅ©ng công nhận oai danh của Võ Ãang quả thật danh bất hÆ° truyá»n. Bằng không giang hồ sẽ có công luận, lúc ấy khá»i cần phải nói nhiá»u nữa.

Nói xong, nàng vá»— tay má»™t cái, ba tên ngÆ°á»i nhà ở phía sau từ từ bÆ°á»›c ra..
-Thằng Ãại là má»™t ông già gầy gò, hai tay ôm má»™t thanh trÆ°á»ng kiếm, thanh kiếm đó đúng là Ỷ thiên kiếm. NgÆ°á»i đó vừa lùn vừa bé nhá», mặt đầy nếp nhăn, cau mặt cau mày, hình nhÆ° vừa bị đánh má»™t trận thật Ä‘au. Thằng Hai cÅ©ng gầy gò nhÆ° thế, nhÆ°ng cao hÆ¡n, đầu trá»c lóc, hai bên thái dÆ°Æ¡ng lõm vào ná»­a tấc. Còn thằng Ba khoẻ mạnh vạm vỡ, trông rất oai vệ. Tam Phong, Thiên Chính, DÆ°Æ¡ng Tiêu các ngÆ°á»i ngắm nhìn chúng môt hồi liá»n kinh hãi thầm.
Chu Ãiện vá»™i lên tiếng há»i:
-Triệu cô nÆ°Æ¡ng, ba ngÆ°á»i này Ä‘á»u nà những tay cao thủ thượng thặng trong võ lâm. Ngay nhÆ° Chu Ãiên tôi còn địch không nổi bất cứ ngÆ°á»i nào trong bá»n đó. Không hiểu vì sao chúng không biết xấu hổ, giả dạng ngÆ°á»i nhà, định ra đây đùa giỡn vối TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân.

Triệu Minh liá»n há»i lại:
-Chúng nó là những tay cao thủ thượng trong võ lâm ấy à? Sao tôi không hay biết chút nào, vậy tên chúng là gì thế?

Nghe nàng há»i nhÆ° vậy, Chu Ãiên không biết trả lá»i ra sao cho phải, nhÆ°ng y vẫn cÆ°á»i và đáp:
Vị này là nhất kiếm chấn thiên hạ. Ai thần quân. Vị này là ÃÆ¡n khí bá bát phÆ°Æ¡ng, sói đầu Thiên VÆ°Æ¡ng, còn vị này thì thiên hạ ai ai cÅ©ng biết tên tuá»—i là... là... Thần Quyá»n vô địch Mạnh Tôn Già.

Thấy Chu Ãiên khôi hài quá, Triệu Minh không sao nhịn được phì cÆ°á»i nói tiếp:
-Ba ngÆ°á»i này là ngÆ°á»i nhà thổi cÆ¡m, nấu nÆ°á»›c, quét dá»n cho tôi, chứ có phải là Thần Quân thiên vÆ°Æ¡ng, vì đâu. TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân hãy đấu quyá»n vá»›i thằng Ba của tôi trÆ°á»›c.

NgÆ°á»i mà nàng gá»i là thằng Ba tiến lên má»™t bÆ°á»›c, chắp tay vái chào và nói:
-Má»i TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân ra tay trÆ°á»›c.

Khi y bÆ°á»›c chân rtiến lên, má»i ngÆ°á»i nghe thấy dÆ°á»›i đất có má»™t tiếng kêu "lách cách" ai nấy Ä‘á»u cúi đầu nhìn xuống dÆ°á»›i đất, má»›i hay y đã dẫm vỡ luôn ba viên gạch.
Dương Tiêu, Nhất Tiếu đưa mắt nhìn nhau và cùng nghĩ thầm:
-Tên này lợi hại thật .

Còn hai ngÆ°á»i tên Ãại và Hai Ä‘á»u từ từ lui vá» phía sau đầu vẫn cúi gầm, không ngó nhìn gì cả. Từ khi ba ngÆ°á»i này bÆ°á»›c vào trong đại Ä‘iện và đứng ở phía sau lÆ°ng Triệu Minh đến giá», lúc nào cÅ©ng cúi gầm đầu xuống, nên không ai để ý tá»›i chúng cả. Nay thấy chúng tiến lên má»›i hay chúng Ä‘á»u là tay cao thủ thuá»™c hạng tôn sÆ° của má»™t môn phái. NhÆ°ng khi hai tên kia rút kui lại e dè sợ sệt, không khác gì hai tên đầy tá»› vậy.
Thấy chúng nhÆ° thế, Thiên Chính liá»n nghÄ© thầm:
-TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng nặng, dù Chân Nhân không bị thÆ°Æ¡ng Ä‘i chăng nữa, vá»›i tuổi già nhÆ° vậy thì đấu quyá»n vá»›i những ngÆ°á»i này sao được? Xem bÆ°á»›c Ä‘i của ngÆ°á»i này, đủ thấy y thuá»™c vá» vá» phái cÆ°Æ¡ng. Chi bằng ta ra đỡ cho TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân má»™t trận vậy.

NghÄ© Ä‘oạn, lão Giáo chủ liá»n lá»›n tiếng nói:
-Danh của TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân cao quý biết bao, có khi nào Chân Nhân lại ra tay đấu vá»›i những kẻ tôi tá»› nhÆ° thế. Nếu TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân hạ cố vá»›i những kẻ tôi tá»›, thiên hạ sẽ chê cÆ°á»i ngay. Còn tên nô tỳ này có tài ba gì mà cÅ©ng đòi đấu vá»›i TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân, ngay y đấu vá»›i lão phu đây, chÆ°a chắc y đã chịu nổi má»™t quyá»n hay má»™t cái đá.

Không phải Thiên Chính không biết ba tên này là ba tên lợi hại. Sở dĩ lão anh hùng nói như vậy là muốn gánh vác việc so tài này.

Triệu Minh lại há»i:
-Thằng Ba, trÆ°á»›c kia tên là chi? NgÆ°Æ¡i còn nhá»› không? NgÆ°Æ¡i hãy nói ra cho há» nghe, để xem có xứng đáng đấu vá»›i cao nhân phái Võ Ãang không?

Tên Ba đáp:
-Từ khi tiểu nhân được hầu hạ chủ nhân đến giỠđã không xử dụng tên tuổi cũ rồi, bây giỠnhỠchủ nhân có lệnh như vậy tiểu nhân không dám không nói. Tiểu nhân hỠVũ Văn, tên Sách.

Má»i ngÆ°á»i nghe cái tên VÅ© Văn sách Ä‘á»u giật mình kinh hãi.
Thiên Chính lá»›n tiếng quát há»i:
-VÅ© Văn sách, có phải hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c kia ngÆ°Æ¡i đã giết chết Tiết Thị NgÅ© hùng ở trong thành TrÆ°á»ng An không? Ãêm hôm đó ngÆ°á»i mặc áo Ä‘á», lấy khăn bịt mặt, tá»± xÆ°ng là bát Tý thần ma VÅ© Văn Sách ở trong bữa itệc chúc thá». NgÆ°á»i đã giết mÆ°á»i ba tay cao thủ trong má»™t lúc phải không?

Vũ Văn sách đáp:
-Cụ già này nhớ dai thật, chính tôi đã quên hẳn chuyện đó rồi.

Má»i ngÆ°á»i nghe y đã tá»± nhận việc chém giết đó, ai nấy cÅ©ng Ä‘á»u cả giận. Vì Tiết Thị ngÅ© hùng ở TrÆ°á»ng An võ công đã cao siêu Ä‘á»™t nhiên bị má»™t ngÆ°á»i áo Ä‘á» bịt mặt đến giết chết, và quái khách đó tá»± nhận là VÅ© Văn Sách. Ãêm hôm đó ngoài Tiết Thị ngÅ© hùng ra có mấy tay cao thủ của phái Hoa sÆ¡n và Nga Mi nữa. NhÆ°ng không sao Ä‘iá»u tra lai lịch của VÅ© Văn sách, nên có ngÆ°á»i đã nghi cho là ngÆ°á»i của Bạch Mi Giáo. Tuy Thiên Chính không quen biết Tiết Thị ngÅ© hùng, nhÆ°ng đã bị hàm oan vá» việc này, trong lòng bá»±c mình vô cùng, không ngá» câu chuyện đã hai mÆ°Æ¡i năm rồi mà bây giá» lại thấy hung thủ xuất hiện ở nÆ¡i đây.

Sau vụ giết chết mÆ°á»i ba ngÆ°á»i ở TrÆ°á»ng An đến giá», VÅ© Văn Sách chÆ°a há» xuất hiện lần thứ hai. NhÆ°ng chỉ riêng má»™t việc đó cÅ©ng làm cho ngÆ°á»i trong giang hồ khiếp đảm rồi. Riêng cái tên của y không những đủ so tài vá»›i ngÆ°á»i của phái Võ Ãang.
Trương Tam Phong biết y hiện thân tất phải đứng ra chủ trì công đạo của võ lâm. Nay y đã nói tên tuổi ra như vậy, bắt buộc Tam Phong không thể nào khoanh tay đứng yên được.
Thiên Chính lại lớn tiếng nói tiếp:
-Ãược lắm, nếu ngÆ°Æ¡i là Bát Tý thần ma thì há» Hân này phải đấu vá»›i mi má»™t phen má»›i được.

Nói xong lão anh hùng tiến lên một bước, sửa soạn tấn công.
Văn Sách thấy vậy, lớn tiếng nói:
-Hân Thiên Chính ngÆ°Æ¡i là tà ma ngoại đạo, VÅ© Văn Sách đây là ngoại đạo tà ma, chúng ta cùng má»™t dòng má»™t tông vá»›i nahu, không khi nào ngÆ°á»i nhà đánh ngÆ°á»i nhà nhÆ° vậy. Nếu ngÆ°á»i muốn đấu vá»›i ta, sẽ lá»±a má»™t ngày khác để đấu. Ngày hôm nay chủ nhân ta đã ra lệnh chỉ bảo ta thá»­ xem võ công của phái Võ Ãang ra sao?

Nói tá»›i đó, y quay đầu lại há»i TrÆ°Æ¡ng Tam Phong rằng:
-Thế nào? Trương Chân Nhân có muốnđấu hay không? Nếu không ông cứ việc lên tiếng chúng tôi không bao giỠbắt ép đâu.

Tam Phong mỉm cÆ°á»i nghÄ© thầm:
-Tuy ta bị thÆ°Æ¡ng nặng, nhÆ°ng ta dùng Thái cá»±c quyá»n má»›i sáng tác ra chÆ°a chắc đã bị thua y, nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u khó xá»­ nhất là đánh bại thằng ba này xong, thế nào thằng Hai cÅ©ng đòi thi Ä‘ua ná»™i lá»±c, thi thố ná»™i lá»±c không thể nào dùng mÆ°u kế được, ta Ä‘ang bị htÆ°Æ¡ng, vận sao ná»™i lá»±c, nhÆ° vậy làm sao mà vượt qua được quan ải ấy? NhÆ°ng dù sao ta cÅ©ng phải hạ tên VÅ© Văn Sách này trÆ°á»›c đã .

Nghĩ đoạn, Chân Nhân từ từ đi tới giữa điện, nói với Thiên Chính rằng:
-Bần đạo rất cám Æ¡n lòng tốt của Hân huynh, gần đây bần đạo má»›i phát minh được má»™t pho quyá»n thuật khác. VÅ© văn thí chủ đây cứ đòi thá»­ thách võ công của phái Võ Ä‘ang. Dù huynh có đánh bại được VÅ© văn thí chủ, chắc thí chủ cÅ©ng không cam tâm chút nào. Bần đạo muốn dùng vài thế Thái Cá»±c quyá»n để đấu vá»›i VÅ© Văn thí chủ má»™t phen, Hân huynh hãy đứng đó xem pho võ công má»›i của bần đạo có đến ná»—i bị chê cÆ°á»i không.

Thiên Chính nghe nói vừa mừng vừa lo, tron glòng nghĩ thầm:
-Theo lá»i Tam Phong vừa nói, lão đạo sÄ© có thể tin cậy pho Thái Cá»±c Quyá»n ấy lắm, Chân Nhân là tôn sÆ° của má»™t môn phái, không khi nào dối ngÆ°á»i và dối mình để làm mất oai danh cả má»™t Ä‘á»i của mình Ä‘i, nhÆ°ng Chân Nhân bị thÆ°Æ¡ng nặng, há»™c máu tÆ°Æ¡i ra, Ä‘iá»u này ai ai cÅ©ng thấy hết, chỉ e võ công của Chân Nhân tuy tinh xảo thật, nhÆ°ng ná»™i lá»±c yếu á»›t thì chống cá»± sao noổi vá»›i cÆ°á»ng địch?

Tuy Ưng VÆ°Æ¡ng suy nghÄ© nhÆ° vậy, nhÆ°ng không dám nói nhiá»u bèn chắp tay chào và đáp:
-Hậu bối xin tuân lệnh và cÅ©ng mong được chứng kiến võ nghệ thần tuyệt của lão tiá»n bối.

VÅ© Văn Sách thấy TrÆ°Æ¡ng Tam Phong nhận lá»i ra đấu vá»›i mình, trong lòng có vẻ sợ hãi, nhÆ°ng y nghÄ© lại:
-Hôm nay dù ta có đấu ngang tay hay thua lão đạo sĩ đi chăng nữa, ta cũng được nổi danh ở torng võ lâm chứ không sai?

NghÄ© Ä‘oạn, y liá»n đứng lấy thế hai mắt nhìn thẳng vào mặt TrÆ°Æ¡ng Chân Nhân, ngấm ngầm truyá»n ná»™i công tức thì. Má»i ngÆ°á»i nghe thấy gÆ°Æ¡ng cốt của y kêu "cá»™p cá»™p", Ä‘á»u kinh ngạc, Ä‘Æ°a mắt nhìn nhau.
Không ai ngỠy lại luyện ngoại công tới mức cao siêu như thế? Vì torng võ lâm chí có ba vị thần tăng của phái Thiếu Lâm mới luyện được tới mức ấy thôi.
Tam Phong thấy thủ định xử dụng Kim Cương Phục ma thần công đấu với mình, mà công lực của địch lại cao siêu như vậy, cũng phải kinh hãi và thầm nghĩ:
-NgÆ°á»i này không phải là kẻ tầm thÆ°á»ng. Không biết Thái cá»±c quyá»n của ta có thể cầm cá»± nổi không?

Tuy vậy, Chân Nhân vẫn từ từ giơ tay lên để đợi địch thủ xông lại tấn công.
Lúc ấy, bá»—ng có má»™t lục tiểu đồng đầu bù tóc rối ở phía sau Ãại Nham chạy ra nói:
-ThÆ°a Thái sÆ° phụ, nếu vị thí chủ này muốn lkiến thức quyá»n thuật của phái Võ Ãang ta, xin thái sÆ° phụ cho phép đệ tá»­ biểu diá»…n vài thế võ cho y coi. Hà tất sÆ° phụ phải ra tay?

Tiểu đồng dÆ¡ bẩn ấy chính là TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ cải trang nhÆ°ng khi chàng lên tiếng, Thiên Chính và DÆ°Æ¡ng Tiêu đã nhận ra liá»n.
Giáo chúng của Minh Giáo thấy Giáo chủ đã có mặt ở đây, ai nấy Ä‘á»u thầm mừng rỡ.
Tam Phong và Ãại nham có ngỠđâu tiểu đồng dÆ¡ bẩn ấy lại là TrÆ°Æ¡ng Vô Kỵ chỉ tưởng chàng là Thanh Phong, nên vá»™i bảo:
-VÅ© Văn thí chủ giá»i vá» môn thần công Kim cÆ°Æ¡ng Phục ma, ắt là má»™t cao thủ của phái Thiếu Lâm Ä‘i ngoài Tây vá»±c. Con còn nhá» nhÆ° vậy mà cÅ©ng đòi ra đấu vá»›i thí chủ ấy. Ta chắc con đấu không đầy má»™t hiệp đã tan xÆ°Æ¡ng nát thịt ngay.

Vô Kỵ dùng tay trái nắm lấy vạt áo, và tay phải nắm lấy tay của Tam Phong, khẽ phẩy mấy cái rồi đáp:
-Thái sÆ° phụ dạy cho con quyá»n pháp Thái cá»±c, con chÆ°a há» sá»­ dụng tá»›i bao giá», không biết võ công của con có hiệu quả gì không. Nay nhân dịp có VÅ© Văn thí chủ ở đây, ông ta lại là ngoại gia cao thủ, xin phe`p sÆ° phụ cho đệ tá»­ thá»­ đấu vá»›i ông ta vài hiệp, để xem nhÆ° có chế nổi cang không?

Trong lúc chàng nói chuyện, ngấm ngầm vận Cá»­u dÆ°Æ¡ng thần công dồn sang ngÆ°á»i của Tam Phong má»™t luồng sức rất nhu hòa nhÆ° vậy, Tam Phong kinh ngạc vô cùng, vá»™i định thần nhìn kỹ mặt của Vô Kỵ, Chân Nhân thấy hai mắt của chàng nhÆ° ngÆ°á»i thÆ°á»ng mà ná»™i lá»±c lại luyện tá»›i mức tuyệt đỉnh nhÆ° thế, liá»n nghÄ© thầm:
-Trong Ä‘á»i ta, chỉ có Bổn SÆ° Giác Viá»…n đại sÆ° và đại hiệp Quách Tỉnh hai ngÆ°á»i má»›i có ná»™i công thâm hậu nhÆ° thế này thôi. Còn bây giá» ngoài ta ra, trong thiên hạ này chÆ°a chắc có ngÆ°á»i thứ hai có ná»™i công cao siêu nhÆ° thế?

Chỉ trong thoàng cái, Chân Nhân đã nghÄ© ngợi rất nhiá»u chuyện. Ãồng thá»i Chân Nhân còn thấy ná»™i lá»±c của Vô Kỵ vẫn tiếp tục dồn sang bên ngÆ°á»i mình nhÆ° thÆ°á»ng. Chân Nhân Ä‘oán chắc tiểu đồng muốn dùng ná»™i công ná»™i thÆ°Æ¡ng cho mình, chứ không có ác ý gì hết, nên Chân Nhân mỉm cÆ°á»i đáp:
-Ta già nua sức yếu nhÆ° thế này thì truyá»n thụ làm sao được những môn võ công cao siêu nhÆ° con? Bây giá» nhất định đòi lãnh giáo võ công ngoại gia tuyệt đỉnh của VÅ© văn thí chủ cÅ©ng được, nhÆ°ng con phải cẩn thận lắm má»›i được, nghe chÆ°a?

Chân Nhân vẫn chÆ°a biết tiểu đồng ấy là Vô Kỵ mà tưởng lầm má»™t cao thủ thiếu niên của môn phái nào tá»›i tiếp viện. Vì vậy lá»i nói của Chân Nhân má»›i hÆ¡i khiêm tốn nhÆ° thế.

Vô Kỵ đáp:
-Thái sÆ° phụ có Æ¡n nghÄ©a vá»›i con rất lá»›n. Bây giá» con có tan xÆ°Æ¡ng nát thịt cÅ©ng chÆ°a Ä‘á»n đáp được đại Æ¡n của Thái sÆ° phụ vá»›i các vị sÆ° thúc và sÆ° bá. Tuy võ công của võ Ä‘ang ta không dám tá»± nhận là cao siêu nhất thiên hạ, nhÆ°ng con dám chắc không thể thua thủ hạ của phái Tây vá»±c Thiếu Lâm đâu. Thái sÆ° phụ cứ yên chí.

Mấy lá»i nói của chàng rất thành khẩn và má»—i khi nói tá»›i câu "thái sÆ° phụ" rất tá»± nhiên chứ không ngượng miệng chút nào nên Tam Phong ngạc nhiên vô cùng và nghÄ© thầm:
-Chẳng lẽ tiểu đồng này là đệ tử của bổn môn thật chăng? Y ngấm ngầm tu luyện thành tài cũng như năm xưa sư phụ của mình Giác Viễn đại sư vậy cũng nên .
Tài sản của Cánh gà nướng

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçåòà, áåçïëàòíî, âîïðîñ, û thien do long ky, ïåðâûé, ïîäàðîê, ìîñýíåðãîñáûò, ïîðíîðàññêàçû, inuyasha, ïðåññà, nhược hy yêu ai, y thien do long kim dung, y thien do long ky 4vn, y thien do long ky pdf, y thien long biet ky 4vn, æåñòîêîå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™