Bên trong căn phòng đón tiếp khách quý của Hoa cung, một nam một nữ đứng đối diện nhau. Một là thiên hạ đệ nhị mỹ nữ. Một là thiên hạ đệ nhất võ lâm nam tử. Hai người đứng cạnh nhau, phát ánh hào quang rực rỡ khiến cho căn phòng cực kỳ sang trọng lại càng sáng chói. Mà không, dù là hai người đứng tại cái miếu rách thì nó cũng rực sáng thành tòa lâu đài.
“Tử Băng cô nương vẫn khách sáo như ngày nào. Chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi.” Nam tử ung dung bước đến ngồi xuống ghế. Tay thuận tiện rót cốc trà nóng. Ồ!!! Trà Long Tĩnh. Thật tuyệt!
“Huyết chủ nói đùa. Tử Băng là cô nhi, lấy đâu ra ‘người nhà’. Càng không dám ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ với Huyết chủ.” Nữ tử cũng thuận thế ngồi ghế đối diện, bàn tay ngọc tao nhã nâng cốc trà bốc khói đưa lên miệng.
“Hóa ra ta nhầm. Thế mà ta tưởng Hoa cung chủ là ‘người nhà’ của Tử Băng cô nương chứ?” Ánh mắt nam tử nhàn nhạt quét qua gương mặt nữ tử, khóe miệng giật ra tia tiếu ý.
“Đề… đề cập gì cơ?” Hồng phấn cô nương nhẹ cúi đầu, cố che giấu ánh mắt thất vọng, hai má ửng hồng, ấp úng hỏi lại.
“Tìm phu quân cho tiểu muội. Cứ yên tâm, ta tin sư phụ sẽ chọn cho tiểu muội một trượng phu thật tốt.” Ngước nhìn bầu trời. “Không còn sớm nữa. Ta đi đây.”
Ngữ tất, Độc Cô Yên xoay bước nhanh chóng biến mất sau cánh cổng. Hồng phấn cô nương đứng tại chỗ, dậm mạnh chân trên mặt sân, giận dỗi ngắt mấy phiến lá ở gốc cây bên cạnh, nhỏ giọng:
“Ca thật không hiểu lòng muội sao? Muội chỉ muốn ca làm phu quân thôi!”
Nơi dãy hành lang uốn lượn, một nam tử vóc người không cao lắm, ước chừng ngũ tuần, khoác trường bào lam y nho nhã, ánh mắt sủng nịnh nhìn Hồng phấn cô nương. Soạt. Trung niên nam tử chân cất bước.
“Họa nhi! Nữ nhi khuê các không nên có hành động ‘gắt lá bẻ hoa’ không tao nhã như thế.”
Mái đầu nhỏ quay ngoắt lại, gương mặt đáng thương hề hề, cánh môi chúm chím chu lên nhõng nhẽo: “Phụ thân, Họa nhi cũng không muốn thế này, nhưng Yên ca vừa bảo sẽ nói chuyện với phụ thân về việc tìm phu quân cho nữ nhi.”
“Ha…ha… Ra là việc đó…”
“Phụ thânnnnn…” Hồng phấn cô nương ai oán kêu dài.
Trung niên nam tử vội vàng ngưng cười, gương mặt có tuổi đỏ lên vì nghẹn cười, cố bày ra dáng vẻ nghiêm trang, nói: “Phụ thân biết rồi, không cười nữa là được chứ gì? Nhưng mà Yên nhi có vẻ không thích con, con cần gì cứ cố bám lấy. Điều kiện của con, nếu muốn, biết bao nam tử xếp hàng để chờ cầu thân.”
“Nhưng không ai như Yên ca hết. Không biết đâu, Họa nhi chỉ thích Yên ca.” Thân hình bé nhỏ quay lưng lại với nam tử giận dỗi.
“Được rồi, được rồi.” Trung niên lam y cười cầu hòa. “Phụ thân sẽ lựa lời gợi ý Yên nhi thử xem.”
“Nhưng nếu Yên ca không chịu thì sao? Ca ấy luôn chờ một nữ tử nào đó.” Nữ tử xoay đầu chăm chăm nhìn phụ thân, chờ đợi câu trả lời.
“Nó dám không chịu con sao? Dù gì ta cũng là sư phụ và là ân nhân cứu mạng nó. Ta nói một nó dám bảo hai sao? Họa nhi yên tâm, phụ thân nhất định khiến nó cầu hôn con.” Nam tử lam bào bất mãn nói, ngữ khí có chút khó chịu.
Từng hắc y lần lượt gục trên sàn. Lăng Hà Thiên có chút hoảng hốt nín thở lùi lại, cách xa Mỹ thiếu niên. Có vẻ chậm rồi! Tứ chi của y di chuyển rất khó khăn, cuối cùng đành gắng sức nhích lại long sàng. Nếu đã không thể cử động thì tổng thể ngồi trên giường vẫn tốt hơn là đứng. Yên vị, Lăng Hà Thiên mở miệng định nói. Chẳng có thanh âm nào phát ra. Chết tiệt! Sơ sẩy quá! Lăng Hà Thiên mắng thầm. Trong lòng lại có chút kinh ngạc. Không phải tự phụ nhưng võ công y cũng thuộc ‘thập nhị nhân’ trong võ lâm, vậy mà tại sao không phát hiện được mê hương?
Dường như đọc được ý nghĩ Hoàng thượng, Mỹ thiếu niên không nhanh không chậm thuyết: “Ta biết võ công Hoàng thượng không tệ nên ngay từ đầu đã sử dụng mê hương không mùi, hòa quyện trong không khí. Loại này đích thân Hoa cung chủ chế tạo nên hiệu quả không cần nghi ngờ. Hoàng thượng yên tâm, chỉ cần 2 canh giờ là hồi phục như cũ.”
Lăng Hà Thiên nghe vậy lặng im ngồi đó, đại não mạnh mẽ hoạt động. Không tệ!Ban đầu, không trực tiếp tiến đến mà mở màn bằng trò giả ma giả quỷ bay qua bay lại, rồi mỗi câu trả lời dường như đều đợi một khoảng thời gian. Nhìn bề ngoài tưởng chừng không có việc gì, thật ra tất cả chỉ nhằm kéo dài canh giờ để mê hương phát huy tối đa tác dụng. Bởi vì nơi này đều là người nội công thâm hậu nên mê hương không thể sử dụng một lúc quá nhiều sẽ dễ bị phát hiện, chỉ đành sử dụng chút chút rồi dời lực chú ý sang cuộc đối thoại chờ phát tác. Quả thật tâm tư kín đáo. Lăng Hà Thiên đột nhiên cúi đầu cười khẽ. Tiểu tử kia có chút thú vị.
Mỹ thiếu niên quét mắt lạnh lùng nhìn hắc y mới xuất hiện khiến da đầu hắc y run lên, tự hỏi không biết y làm gì khiến thiếu gia tức giận nhìn y như thế.
“Lui ra.” Mỹ thiếu niên quát khẽ.
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Nhẹ thở phào, tên hắc y vội vàng chuồn lẹ.
Nhưng khí trời ảm đạm này rất thích hợp với không khí tại Điện Thiên Tiêu.
Vị Hoàng đế ngồi thả người hơi nghiêng về sau, ngả lưng trên long ỷ, cặp mắt khép hờ dưỡng thần. Phía bên dưới, một vị quan quỳ gối hành lễ. Bầu không khí nặng nề, đè nén chụp lên vai vị thần tử.
Hàng mi dài cong vút khẽ động đậy, đôi mắt vẫn khép hờ, vị Hoàng thượng lạnh giọng: “Khanh không định bẩm tấu rằng văn võ bá quan của Lăng triều Trẫm chỉ làm được việc lớn, còn việc nho nhỏ như điều tra tin tức Hoa cung thì không thèm làm?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần không có ý ấy. Chúng thần đang tích cực điều tra.” Đầu vị quan kia càng cúi thấp, cơ hồ chạm sàn.
“Ra thế. ‘Tích cực điều tra’?” Thánh thượng chợt mở mắt, quét nhìn thần tử đang quỳ gối bên dưới, ngữ khí nguy hiểm nói: “Thế mà đến nay vẫn không chút tin tức. Vậy ý của Lý ái khanh là đám quan lại Lăng triều toàn đồ bỏ đi?”
“Vi thần vô năng. Thỉnh Hoàng thượng trách phạt.” Lý Nhân run lên, dập đầu liên tục xuống sàn, trán bắt đầu rỉ máu tươi.
Hoàng thượng chẳng buồn liếc mắt, thanh âm thản nhiên: “Khanh biết rõ ‘Quân vô hí ngôn’. Trẫm đã cho khanh cơ hội nhưng có vẻ ái khanh không cần.”
Lý Nhân tuyệt vọng, chẳng nói được lời nào. Hoàng thượng hạ chỉ y điều tra Hoa cung trong 3 ngày, việc này y đã tận lực. Nhưng là Hoa cung thật quá bí ẩn, không có chút tin tức…
Thánh thượng đánh một ánh mắt sang Đặng công công đứng gần đó. Đặng Hiền hiểu ý, thanh âm the thé đặc trưng vang lên:
Hai con tuấn mã phi như bay. Cưỡi trên con tuấn mã chạy hàng đầu là Xích y nữ tử. Tóc ngắn tự do bay trong gió, hai cánh tay áo phần phật tựa cánh bướm đỏ rực giữa trời quang tuyệt đẹp. Trên tuấn mã phía sau là tiểu hài tử bích y cực kỳ đáng yêu, cưỡi cùng là hắc y mỹ nam thần thái lãnh đạm, vô tình.
Hai con tuấn mã tung vó phóng cực nhanh, đến nỗi bước chân chúng đi qua một quãng đường thì đám khói bụi mịt mù mới từ từ bốc lên ở đằng sau.
Cuối tháng 3. Phố xá Côn Mộc thành nhộn nhịp, khắp nơi người tụm năm tụm bảy xì xào bàn tán. Thật lạ! Côn Mộc thành trước nay cũng chẳng phải nơi kinh thương, buôn bán tấp nập. Tại đây, đa số là dân giang hồ võ lâm và vài sơn trang thế gia tọa lạc. Nói đến Côn Mộc thành, không thể không nhắc đến địa thế hiểm trở phía bên ngoài thành. Phía Bắc là rừng thưa. Tây Nam là đồi núi. Phía Nam là sa mạc cát. Đông giáp trấn Châu Giao. Địa hình đặc trưng cùng với việc mảnh đất này là quê cha đất tổ của vị kiếm khách giương danh thiên hạ gần trăm năm trước - Hồng Ưng, khiến Côn Mộc thành được xem như thánh địa của võ lâm. Bởi vậy, tổng đàn Minh chủ võ lâm cũng được xây dựng ở trong này.
Xích y nữ tử nhìn ngó 4 phía một hồi, chợt cười khẽ. “Thích náo nhiệt? Ta sẽ cho náo nhiệt.”
Hắc y mỹ nam chớp mắt vô ảnh. Xích y nữ tử ghé mắt nhìn tiểu nam hài, tay chỉ gian hàng phía đối diện: “Chúng ta vô trà lâu bên kia.”
“Được ạ.”
Nam hài cười ngọt ngào đáp lại, thả người tao nhã chạm đất, dẫn đầu đi vào trà lâu. Lựa chọn một bàn nằm ở góc khuất, hai người thong thả ngồi xuống.
Tiêu Dao lâu không hổ là trà lâu lớn nhất và nổi tiếng nhất Côn Mộc thành, thoáng chốc đã có tiểu nhị tới phục vụ, rót trà nóng, dọn bánh trái. Lại có một người khác nhanh nhẹn chăm sóc hai con tuấn mã bên ngoài.
Xích y nữ tử và Bích y nam hài nhàn nhã gần nửa canh giờ thì Hắc y mỹ nam tái xuất hiện.
“Tiểu thư, ái nữ của Bá Việt trúng độc đã vài ngày và chưa đại phu nào tìm ra loại chất độc. Trong thời gian này, tuy rằng có uống dược giải độc thông thường và vận công bức độc, nhưng thanh độc chưa hết. Thuộc hạ e rằng cô nương ấy chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Hơn nữa, đại phu trong thành đã bó tay. Và nghe đâu, Bá Việt có cho người đi mời thần y nhưng vẫn không tin tức.”
“Tình hình Hoa Y quán thế nào?”
“Hồi Tiểu thư, ngoại trừ thi thể Y chủ vẫn treo ngoài thành thì 20 người của Hoa Y quán hiện bị giam trong nhà lao Tổng đàn Minh chủ võ lâm. 10 người khác kịp thời lánh đi, hiện tạm trú tại mé ngoài khu rừng lân cận.”
Gương mặt Xích y nữ tử lộ ra một mảnh tiết khí trong trẻo. Ánh mắt đảo nhìn đám người tụ tập đàn đúm bên trong trà lâu. Một hồi, Xích y nữ tử lộ ra nụ cười lành lạnh, lẩm bẩm: “Một bên dám thách thức, một đám thích ‘vui đùa’. Được rồi, cùng ngoạn thôi.” Hồi đầu nhìn Hắc y mỹ nam phân phó: “Ngươi tới đó tận lực giải độc. Lấy danh nghĩa Hoa Y quán mà làm.”
“Thuộc hạ rõ.” Tử Phong lần thứ hai vô ảnh.
“Ừ, đó là một loài bạch tuộc rất nhỏ, kích thước chỉ cỡ trái cam. Trên cơ thể có những đốm màu xanh đen rất đẹp trông như hình chiếc nhẫn. Điều khủng khiếp là ở chỗ nếu ai bị nó cắn thì vô phương cứu chữa vì sẽ tắt thở trong vòng 120 cái đếm số. Lượng chất độc chứa trên cơ thể của 1 con bạch tuộc đốm xanh có thể đủ để giết chết 26 người cùng một lúc. Nữ nhân kia không bị cắn mà là nuốt phải thức ăn đã qua chế biến nên độc đã bị tống ra ngoài rất nhiều, chỉ còn một ít thấm vào thành ruột nên độc tính mới phát chậm. Tuy nhiên, một khi chất độc đã thẫm thấu vào máu mới là thời kỳ nguy hiểm nhất. Sinh mạng lúc ấy tựa như hòn than sắp tàn.”
Giảng giải hoàn, Tử Hoa mới ra hiệu Tử Phong tiếp tục nói.
“Thuộc hạ đã cho cô nương ấy dược giải đặc trị và vận công ép chất độc ra ngoài. Tốn khá nhiều lực, nhưng hiện tại cô nương ấy đã ổn định, không quá 2 ngày có thể xuống giường đi lại chút ít. Bá Việt rất vui mừng, dự định tối mai mở tiệc khoản đãi.”
“Tuyệt! ‘Bữa tối cuối cùng của chúa’.” Tử Hoa nở nụ cười giảo hoạt, vui sướng khi thấy người gặp họa. “Ta đã truyền lệnh Hoa Quân tập hợp bên ngoài Bá gia sơn trang vào giờ tý ngày mai. Ngươi cũng chuẩn bị đi.”