Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 58: Chị là vợ của anh ấy
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
- Vũ Tích tỷ…
Ninh Vi đi vào quán cafe Thượng Đạo, trông thấy Hàn Vũ Tích ngồi ở một góc, đang sững sờ nhìn cốc cafe đã lạnh trong tay.
- A, Ninh Vi, chào em!
Hàn Vũ Tích nghe thấy Ninh Vi gọi, vội vàng phản ứng.
- Vũ Tích tỷ, chị đến đây đã lâu rồi à? Em vừa mới tan tầm, xin lỗi vì đã để chị đợi lâu.
Ninh Vi nhìn cốc café trong tay Hàn Vũ Tích, liền nói ra.
- Không sao, buổi chiều chị cũng không có việc gì.
Hàn Vũ Tích thuận miệng nói ra.
- Vũ Tích tỷ, chị không cần phải đi làm sao?
Ninh Vi kỳ quái hỏi.
- A, cái này…
Hàn Vũ Tích đột nhiên nhớ tới, hiện tại là thời gian đi làm mới đúng.
Tuy nhiên không biết là nguyên nhân gì, nhưng là Ninh Vi cũng nhìn ra hôm nay Hàn Vũ Tích có chút bất đồng, vội vàng chuyển chủ đề nói:
- Vũ Tích tỷ, chị tìm em có việc gì không?
- A, đúng rồi, chị muốn hỏi em, lần trước em nói vị Lâm đại ca kia, em có điện thoại của anh ấy không?
Hàn Vũ Tích nhớ tới mục đích gặp Ninh Vi lần này.
Trong lòng Ninh Vi có chút run rẩy. Quả nhiên, vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt này có quan hệ nào đó với Lâm đại ca. Bằng không chị ấy sẽ không vô duyên vô cớ hỏi điện thoại của Lâm đại ca.
- Vũ Tích tỷ, chị có quan hệ gì với Lâm đại ca? Vì sao em cảm thấy trên người của chị có một loại cảm giác thân thiết, rất giống như trên người của Lâm đại ca? Ừ chính là cảm giác tươi mát, khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Ninh Vi vô ý thức hỏi.
“Trên người của mình cũng có hương vị giống Lâm Vân?”
Hàn Vũ Tích ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ lần trước Lâm Vân trợ giúp mình trị liệu đã lưu lại sao? Hai là do mình đeo Tưởng Niệm mà lưu lại? Vừa nghĩ tới Tưởng Niệm, thần sắc của Hàn Vũ Tích lại ảm đạm.
- Vũ Tích tỷ, kỳ thực Lục chủ tịch cũng là bạn tốt của Lâm đại ca…
Ninh Vi cảm thấy thần sắc biến hóa của Hàn Vũ Tích.
- A, em có biết anh ấy đang ở đâu không?
Hàn Vũ Tích áp xuống suy nghĩ của mình, tiếp tục hỏi Ninh Vi.
- Không biết. Lúc Lâm đại ca rời đi, em có hỏi số điện thoại của anh ấy, nhưng về sau vẫn không gọi được. Máy của anh ấy luôn tắt. Em cũng đã hỏi qua Lục chủ tịch, nhưng ngài ấy cũng nói là không gọi được cho Lâm đại ca. Nghe Lâm đại ca nói, anh ấy đã tìm được công tác. Em nghĩ anh ấy đang làm việc cho công ty nào đó ở Phần Giang.
Nói tới Lâm Vân, cảm xúc của Ninh Vi rõ ràng không cao lắm.
Tuy thời gian ở cùng Lâm Vân quá ngắn, nhưng nàng không thể không thừa nhận, vị đại ca có tướng mao không phải là rất anh tuấn này, đã khiến cho trái tim nàng rung động. Cảm giác đó không giống như yêu đương ở đại học.
Chỉ cần ở bên cạnh anh ấy, mình sẽ luôn có cảm giác vô cùng yên lặng, có một loại cảm giác không muốn rời đi. Dần dần, nàng đã sinh ra một loại tình cảm vi diệu với Lâm đại ca. Không chỉ đơn giản là sự cảm kích vì anh ấy đã cứu mình.
- Kỳ thực, chị chính là vợ của Lâm Vân. Anh ấy không nhắc qua chị với em sao?
Cảm thấy thái độ và tinh cảm của Ninh Vi khi nhắc tới Lâm Vân, Hàn Vũ Tích đột nhiên có một loại cảm giác kiêu ngạo, thậm chí còn có một chút lo lắng.
- A, Vũ Tích tỷ... Chị, chính là, chính là...
Lúc Ninh Vi nói về Lâm Vân, tâm tình đang rơi vào trạng thái bần thần, đột nhiên Hàn Vũ Tích lại nói chị ấy là vợ của Lâm đại ca, khiến nàng kinh ngạc, không nói ra lời.
“Cái này, cái này… Chính mình rõ ràng lại ở trước mặt của vợ Lâm đại ca, nói ra tình cảm của mình với Lâm đại ca. Thực xấu hổ muốn chết!
- Không sao, Ninh Vi, em không cần phải suy nghĩ nhiều. Tính cách của Lâm Vân chính là như vậy, khi giúp đỡ người khác, lại quên người bên mình. Chị, chị cũng thua thiệt anh ấy rất nhiều. Chỉ là, anh ấy đã lâu không trở lại, không biết anh ấy đi nơi nào?
Hàn Vũ Tích giống như giải thích cho Ninh Vi, lại giống như lẩm bẩm nói cho mình.
Thấy Vũ Tích tỷ không có ý trách mình, Ninh Vi mới bình tĩnh lại. Bất quá trong nội tâm lại có chút hoài nghi, không phải Vũ Tích tỷ đã nói ly hôn rồi sao?
- Vũ Tích tỷ, ngày đó Lâm đại ca nói anh ấy đã kết hôn. Về sau...
Ninh Vi còn chưa nói hết, đã bị Hàn Vũ Tích cắt đứt.
- Ninh Vi muội muội, em nói Lâm đại ca đã nói anh ấy kết hồn rồi sao?
Đột nhiên Hàn Vũ Tích có chút kích động. Chẳng lẽ Lâm Vân vẫn nhớ tới mình sao?
- Đúng vậy. Lúc ấy, sau khi Lâm đại ca cứu em, anh ấy cũng bị lỡ mất chuyến xe lửa. Anh ấy vốn định mời em tới nhà anh ấy ở qua một đêm. Nhưng về sau Lâm đại ca đột nhiên nói, có nên gọi điện thoại trước về cho vợ không. Em sợ gây hiểu lầm, nên chủ động nói không cần.
Ninh Vi thuật lại những lời mà Lâm Vân đã nói cho Hàn Vũ Tích.
Hàn Vũ Tích ngơ ngác nghe, rõ ràng trong nội tâm có một loại ấm áp. Giống như chính mình thật sự ở nhà, Lâm Vân gọi điện thoại về, nói cho nàng biết:”Vợ yêu, tí nữa anh sẽ trở về”
“Tí nữa sẽ trở về sao?”
Hàn Vũ Tích thì thào nói.
Đột nhiên xì cười, trong lòng tự nhủ, nhất định là anh ấy nói lỡ miệng, về sau mới phát hiện ra là chưa có nhà ở.
- Chưa có nhà ở?
Hàn Vũ Tích nghĩ đến đây lại đau lòng. Hiện tại Lâm Vân không có nhà, anh ấy sẽ đi nơi nào? Cho dù bệnh của anh ấy đã tốt, đã bắt đầu đi làm, nhưng dù sao phải tới cuối tháng anh ấy mới có tiền lương a. Với tính cách của anh ấy, cho dù có người bạn giàu có như vậy, anh ấy cũng sẽ không chủ động mượn tiền. Vậy anh ấy lấy đâu tiền để sinh hoạt?
- Vũ Tích tỷ...
- A, Ninh Vi, cảm ơn em đã nói cho chị biết nhiều như vậy, tiện thể cho chị biết số điện thoại của anh ấy và Lục chủ tịch.
Hàn Vũ Tích phục hồi lại tinh thần, cười nói.
Ninh Vi tự nhủ, Vũ Tích tỷ và Lâm đại ca là vợ chồng, vì sao ngay cả số điện thoại của Lâm đại ca, chị ấy cũng không biết? Chẳng lẽ giống như lần trước mình suy đoán, cuộc hôn nhân của hai người không phải là hạnh phúc?
Hơn nữa, lần trước Vũ Tích tỷ còn nói chị ấy đã ly hôn, chẳng lẽ chị ấy là người vợ thứ hai của Lâm đại ca? Hay là Vũ Tích tỷ muốn nối lại cuộc hôn nhân.
Bất quá, những suy đoán này Ninh Vi chỉ để ở trong lòng, không tốt mang ra hỏi. Vẫn là ghi số điện thoại của Lâm Vân và Lục Dược cho Hàn Vũ Tích.
- Ninh Vi, lần trước chị nói đã ly hôn, không phải là gạt em. Chị thực sự đã cùng Lâm Vân đi làm thủ tục ly hôn. Nhưng lúc đó có chút thiếu sót, nên đơn ly hôn còn chưa được ký. Vì vậy chị và anh ấy vẫn còn là vợ chồng.
Hàn Vũ Tích giống như biết Ninh Vi đang suy nghĩ cái gì, liền mở miệng giải thích.
Nhưng vừa giải thích xong, lại phát hiện, mình không cần phải nói chuyện này cho Ninh Vi biết a. Nhưng không biết vì sao, nàng rất muốn để Ninh Vi biết hai người còn chưa có ly hôn.
- Lúc đó anh ấy có nói qua là muốn đi đâu không?
Hàn Vũ Tích vẫn muốn biết Lâm Vân đã đi đâu.
- Anh ấy không nói gì thêm, chỉ nói là công ty phái anh ấy đi công tác. Về phần đi chỗ nào, lúc ấy em có chút khẩn trương, nên quên không hỏi.
Ninh Vi cúi đầu giải thích, trong lòng có chút khổ sở.
- Vì sao lúc ấy em phải khẩn trương? Lâm Vân là người rất tốt, chỉ là ta…
Hàn Vũ Tích vừa hỏi, liền biết mình đã hỏi một câu ngu xuẩn. Lần trước Ninh Vi đã nói, nàng cho rằng Lâm Vân muốn ngủ với nàng, cho nên mới vì việc ấy mà khẩn trương. Hết lần này tới lần khác, mình lại lôi ra hỏi.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 59: Chúng ta đều có nhà
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
Hàn Vũ Tích trở lại chỗ ở, trong nội tâm còn đang suy nghĩ, cô bé Ninh Vi kia khẳng định có tình cảm với Lâm Vân. Mà mình với Lâm Vân tuy vẫn còn là vợ chồng, nhưng có lẽ Lâm Vân tưởng rằng hai người đã ly hôn. Không được, mình phải đi tìm anh ấy.
Nhưng không biết anh ấy đang làm cho công ty nào? Nghe Ninh Vi nói, chủ tịch của nàng là bạn tốt của Lâm Vân. Nếu như lúc trước nghe thấy vậy, mình chắc chắn sẽ không tin. Bởi vì Chủ tịch tập đoàn Cảng Hải là ai? Chính là Tài thần trong truyền thuyết a.
Nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy điều này rất bình thường. Lâm Vân đã không còn là Lâm Vân như lúc trước. Biến hóa của anh ấy, mình là người biết rõ nhất. Anh ấy có tư cách làm bạn của bất cứ người nào. Người khác cũng biết Lâm Vân vĩ đại. Nhưng là mình, vì cái gì chỉ nhìn chằm chằm vào quá khứ của anh ấy?
Tuy không biết vì sao anh ấy biến hóa lớn như vậy, Hàn Vũ Tích chỉ cần biết Lâm Vân đã khác là đủ. Nhưng những điều này không quan hệ tới nàng, dù cho Lâm Vân có biến thành thần tiên đi chăng nữa, nàng cũng không quan tâm, nàng chỉ muốn anh ấy luôn ở bên cạnh mình.
Chỉ có anh ấy là đối xử tốt với mình như vậy. Chỉ có anh ấy tặng cho mình một món quà hoàn mỹ như vậy trong ngày sinh nhật. Chỉ có anh ấy mới luôn luôn nhường nhịn mình.
- Ngươi là ai?
Bên kia điện thoại truyền tới thanh âm hùng hậu của nam tử trung niên.
- Lục đại ca, em là vợ của Lâm Vân. Em muốn hỏi Lâm Vân hiện tại đang ở nơi nào? Anh có biết không?
Hàn Vũ Tích gọi điện thoại cho Lục Dược. Vừa nãy bấm máy cho Lâm Vân, quả nhiên vẫn là tắt máy.
- A, em là vợ của Lâm Vân? Lâm lão đệ đã kết hôn rồi sao? Hình như anh không có nghe qua…
Lục Dược đột nhiên nghe thấy một cô gái gọi điện thoại cho mình, còn nói nàng ấy là vợ của Lâm Vân, quả thực bị kinh ngạc không nhẹ. Thiếu chút nữa thốt ra, Lâm Vân không nói qua chuyện hắn có vợ cho mình. Bất quá đã kịp thời dừng lại. Có lẽ cô gái này không có chút địa vị nào trong lòng của Lâm Vân.
Vốn còn đang định giới thiệu một người em gái họ cho Lâm Vân. Xem ra kế hoạch này là không thực hiện được rồi.
Đầu bên kia điện thoại, Hàn Vũ Tích im lặng. Quả nhiên Lâm Vân không nói chuyện anh ấy đã kết hôn cho bạn bè của anh ấy. Tuy nhiên,, nàng tuyệt đối không có ý trách Lâm Vân. Bởi vì hai người kết hôn cũng không khác gì không kết hôn. Không chỉ nói không ngủ cùng một chỗ, chính là một cái nắm tay cũng không có.
- A, chào em, đệ muội, anh cũng có mấy lần gọi điện cho Lâm Vân, nhưng điện thoại của cậu ấy toàn trong tình trạng tắt máy. Kỳ thực, không chỉ anh muốn tìm cậu ấy, mà ngay cả Diệp bí thư cũng đang tìm cậu ấy. Lâm lão đệ không phải là người tầm thường. Một người có bản lĩnh như cậu ấy, thật giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy. Đệ muội a, nếu Lâm lão đệ trở về, em nhất định phải nói cho cậu ấy biết, bọn anh đang tìm cậu ấy nhé.
Lục Dược cẩn thận trả lời vấn đề của Hàn Vũ Tích, còn yêu cầu gọi lại cho y nếu Lâm Vân trở về.
Hàn Vũ Tích cúp điện thoại, ngồi im lặng thật lâu. Lâm Vân sẽ về nhà sao? Anh ấy có nhà sao? Mình có nhà sao? Chúng ta đều không có nhà, nhà cũ đã bị người khác lấy đi rồi. Nếu như thật sự có nhà, Lâm Vân có trở về không?
Nhà a, thật là xa xôi. Không biết khi nào, trong từ điển của mình đã không còn cái chữ này.
Mua phòng ở, sau đó tìm Lâm Vân về, nói cho anh ấy, chúng ta đã có nhà rồi. Mua nhà, Lâm Vân trở về rồi sẽ thế nào? Không biết Hàn Vũ Tích nghĩ tới cái gì, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng như ánh rạng đông.
….
- Tuyền tỷ, chúng ta đã tra được rồi. Cô gái ở chợ việc làm lần trước kia làm cho công ty điện tử Dịch Tác, tên là Hàn Vũ Tích. Chúng ta đi tới công ty của cô ta a. Có lẽ cô ta biết Lâm Vân đang ở đâu.
Nói chuyện với Trương Tuyên là cô gái ở chợ việc làm lần trước.
- A, tìm được rồi à? Vậy thì quá tốt. Cảm ơn em, Tiểu Trân, chị sẽ đi ngay bây giờ.
Mấy ngày nay, Trương Tuyền bị Đàm Ái Hoa thúc dục, da đầu đều muốn run lên. Bởi vì để xổng mất một nhân tài vĩ đại như vậy, không biết nàng đã âm thầm hối hận bao nhiêu lần. Hiện tại có thể tìm được manh mối của Lâm Vân, ở đâu còn do dự. Chỉ ước gì ngay bây giờ đã ở công ty điện tử Dịch Tác, hỏi cô gái Hàn Vũ Tích kia.
Công ty điện tử Dịch Tác ở khu Hướng An, cách công ty điện tử Hưng Đạt không phải rất xa. Cho nên Trương Tuyền rất nhanh đã tới. Nàng vội vàng chạy tới cửa lớn của công ty Dịch Tác, thì đụng phải một người.
- Xin lỗi, là ta không để ý. Ách, ngươi không phải là nhân viên của công ty chúng ta? Xin hỏi ngươi tìm ai?
Mỹ Na có chút lo lắng cho Vũ Tích, buổi chiều tan tầm sớm, vội vã muốn trở về nhìn xem Hàn Vũ Tích về nhà chưa.
- A, là do ta quá hấp tấp. Xin hỏi, Hàn Vũ Tích có phải làm trong này?
Việc cấp bách nhất của Trương Tuyền lúc này là muốn xác định Hàn Vũ Tích có phải làm trong công ty Dịch Tác hay không. Cho nên vừa hỏi là hỏi luôn câu này.
- Ngươi tìm Vũ Tích tỷ có chuyện gì không?
Mỹ Na có chút kỳ quái nhìn nữ nhân trước mặt. Nữ nhân này có đôi mắt vô cùng câu hồn. Càng làm cho nữ nhân khác nhìn vào ghen ghét chính là, bộ ngực của nàng ta còn lớn gấp đôi mình. Mà mình hình như chưa từng nghe qua Vũ Tích đề cập tới người bạn như vậy a. Một nữ nhân hút hồn nam nhân như vậy tới tìm Vũ Tích tỷ làm gì?
- Nói như vậy, Hàn Vũ Tích thực sự làm trong này? Vậy tốt quá. A, xin lỗi vì không nói rõ đầu đuôi. Chị là Trương Tuyền, là nhân viên của công ty điện tử Hưng Đạt. Không biết có thể làm phiền em gọi Hàn tiểu thư ra cho chị gặp một lát được không?
Trương Tuyền hưng phấn nói, cuối cùng cũng có chút manh mối về Lâm Vân.
- A, hình như em chưa từng gặp chị lần nào. Công ty điện tử Hưng Đạt cũng không có hợp đồng nào với công ty này a. Huống hồ Vũ Tích tỷ không làm cho bộ phận nghiệp vụ. Chị tìm chị ấy…
Mỹ Na nhìn nữ nhân này, có chút không thích. Đã nhanh 30 rồi, làm việc vẫn còn hấp ta hấp tấp. Hết lần này tới lần khác lại có bộ ngực lớn hơn cả Vũ Tích tỷ. Hừ, may mà nàng ta không xinh đẹp hơn Vũ Tích tỷ.
Thấy cô bé này nhìn chằm chằm vào mình, lông mày có chút nhăn lại, Trương Tuyền liền biết mình có chút lỗ mãng. Nếu là việc khác còn dễ nói, Nhưng riêng việc về Lâm Vân, mình phải tốn không ít tinh lực mới tìm được một chút manh mối này a. Muốn vì một chút sơ sẩy, mà bỏ lỡ cơ hội, chắc Trương Tuyền treo cổ tự tử quá.
Đang chuẩn bị nói lời xin lỗi, Mỹ Na lại nói:
- Mấy ngày nay Vũ Tích tỷ xin nghỉ. Nếu chị muốn gặp chị ấy, thì mấy ngày nữa hẵng đến.
Mỹ Na vừa dứt lời, Trương Tuyền liền tưởng cô bé này cố ý nói vậy. Trong nội tâm đương nhiên không tin. Hàn Vũ Tích đã xin nghỉ. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Mình vừa tới tìm nàng ta, nàng ta lại xin nghỉ, ai tin chứ?
- Vậy em có số điện thoại của cô ấy không, nói cho chị biết?
Trương Tuyền tuy không tin lời của Mỹ na, nhưng cũng không dám đắc tội cô bé này. Bởi vì cô bé này gọi Hàn Vũ Tích là Vũ Tích tỷ, chắc có quan hệ thân mật gì đó.
- Cái này, em phải về hỏi Vũ Tích tỷ. Nếu Vũ Tích tỷ đồng ý, em mới có thể cho chị số điện thoại của chị ấy. Thực xin lỗi, em còn có việc phải đi trước, tạm biệt!
Mỹ Na nói xong, trực tiếp rời đi. Trong nội tâm còn đang suy nghĩ, như thế nào mấy ngày nay luôn có người tìm Vũ Tích tỷ a. Ngày hôm qua là một suất ca, hôm nay thì là một mỹ nữ.
Trương Tuyền nhìn Mỹ Na đi xa, trong lòng tự nhủ, sao phải vội đi như vậy? Đột nhiên nàng nhớ tới cô bé kia đã nói “Em phải về hỏi Vũ Tích tỷ”, chẳng lẽ cô bé này đang ở cùng với Hàn Vũ Tích sao?
Không cam lòng, Trương Tuyền lại chạy tới khu tiếp khách hỏi, quả nhiên Hàn Vũ Tích đã nghỉ làm được hai ngày.
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ
-----oo0oo-----
Chương 61: Quyết định
Nguồn: MT
Sưu Tầm by Goncopius -- 4vn
- Ta là Vương Hoa, thuộc bộ phận quản lý nhà kho, xin hỏi Lâm quản lý, không biết như thế nào mới tính là tiết lộ bí mật buôn bán của công ty?
Nói chuyện là một nhân viên nam tuổi trung niên.
- Còn có ai có đưa ra câu hỏi không?
Lâm Vân thấy có người đưa ra nghi vấn, dứt khoát hỏi những người còn lại
Thật lâu, không có ai nói chuyện. Xem ra việc tiết lộ cơ mật của công ty mới là việc mọi người quan tâm nhất.
- Tốt, đã mọi người không có dị nghị gì, ta liền nói thẳng. Công ty phái ta tới, dương nhiên là muốn lấy lại ít nhiều thị phần ở Phụng Tân. Tình hình hiện tại của công ty, hẳn mọi người đã rõ ràng. Cho nên ta quyết định thiết kế ra một sản phẩm mới, đương nhiên phải trong thời gian ngắn nhất.
- Ta nghĩ tất cả mọi người ở đây đều không muốn đi ra ngoài tìm việc làm lần nữa. Ta cũng từng đi tìm việc, nên biết vất vả trong đó. Trong vòng nửa năm, ta sẽ thiết kế ra một sản phẩm áo lót mới. Hiệu quả hay không, ta còn chưa nghĩ tới. Nhưng ta dám khẳng định sản phẩm này một khi đã đưa vào thị trường, công ty của chúng ta lập tức có thể khởi tử hồi sinh. Ai nguyện ý tiếp tục lưu lại công ty thì phải vì công ty cố gắng làm việc. Không muốn thì xin mời kết toán tiền lương, ngày mai rời đi.
- Về phần cái gì là tiết lộ cơ mật của công ty, đương nhiên là có quan hệ tới bất kỳ chi tiết gì của sản phẩm mới mà ta muốn thiết kế, kể cả một sợi dây nhỏ trong đó. Tốt rồi, ta đã nói hết, về phần mọi người quyết định như thế nào, có thể trở về thương lượng. Buổi sáng ngày mai tới công ty hoặc ký kết hợp đồng, hoặc là từ chức.
Sau khi nói xong, Lâm Vân rất dứt khoát đứng lên.
- Không cần nghĩ, ta nguyện ý ở lại công ty, ký kết hợp đồng mới.
Nói chuyện là một cô gái có tướng mạo không kém. Lâm Vân còn tưởng rằng, người tiếp theo nguyện ý là Vương Hoa. Không nghĩ tới lại là một cô gái.
- Ta gọi là Kỷ Lam, thuộc bộ phận tư vấn áo lót.
Kỷ Lam biết mình vì sao làm ra quyết định này. Khi nàng nhìn cách nói chuyện và khí thế của Lâm Vân, lập tức đã cảm thấy vị quản lý trẻ tuổi này có thể làm được. Cho nên nàng không muốn buông tha cho cơ hội này. Chỉ cần mình không để lộ bí mật của công ty, là được rồi. Thời gian ba năm không phải là dài, nếu không thành công, cùng lắm là từ chức là được.
Kỷ Lảm coi như là một mỹ nữ. Dáng người thon dài, nàng có đôi chân khiến đàn ông phải liếc mắt. Nàng còn có một làn da trắng bóc khiến nữ nhân phải ghen tị. Tóc dài để xõa tự nhiên tới bờ vai, tạo cho người khác cảm giác yêu kiều duyên dáng.
Lâm Vân gật đầu, hắn rất thưởng thức thái độ dứt khoát này của Kỷ Lam. Trông thấy ánh mắt thưởng thức của Lâm quản lý, Kỷ Lam càng thêm vững tâm.
- Ta cũng nguyện ý ký hợp đồng mới với công ty. Ta là Tôn Khởi Bình, thuộc phòng tiêu thụ.
Nói chuyện là một nam tử trung niên tuổi chừng 40. Tôn Khởi Bình sở dĩ làm ra quyết định này, không vì y muốn thế, cũng không vì những lời của Lâm Vân làm cho đả động, mà vì y xem trọng Kỷ Lam.
Kỷ Lam tới Hồng Tường thời gian cũng không dài. Nhưng sự linh mẫn và chớp thời cơ của nàng, khiến TÔn Khởi Bình cảm thấy cô gái này rất không đơn giản. Đó là một cô gái có cơ mưu, giỏi về quan sát người khác.
Ngày hôm qua, y còn trông thấy Kỷ Lam nhận được một bức thư thông báo tuyển dụng của một công ty. Tuy người khác không biết, nhưng Tôn Khởi Bình lại biết, Kỷ Lam khẳng định muốn rời cương vị công tác. Nhưng thật không ngờ, nàng rõ ràng lại ký hợp đồng mới với Hồng Tường, thật là ngoài dự liệu của y.
Đã Kỷ Lam xem trọng vị Lâm quản lý này như vậy, Tôn Khởi Bình liền đánh bạc một lần. Chỉ cần mình không tiết lộ việc cơ mật của công ty là được rồi. Vạn nhất mình đánh bạc trúng, khả năng sẽ được thăng chức. Thậm chí, cả nhà bốn người không còn phải sinh sống trong căn nhà chật hẹp chỉ có 40m2 nưã.
Lâm Vân có chút kỳ quái nhìn Tôn Khởi Bình. Trong lòng tự nhủ, vì sao người này lại đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy? Xem diện mạo của y, có vẻ như là một người cẩn thận a? Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, đây là quyết định của y.
Mấy người còn lại thấy Tôn Khởi Bình chấp nhận ở lại công ty, cũng rất kỳ quái. Tôn Khởi Bình bình thường không phải là người dứt khoát a? Còn lại mấy người, không thấy ai đứng lên tỏ thái độ. Tại vì họ còn đang nghi ngờ vị Lâm quản lý này nói có thật sự hay không?
Huống hồ, hiện tại lừa đảo nhiều lắm. Cho dù, Hồng Tường là công ty lớn thì sao? Có rất nhiều công ty lớn khác cũng lừa gạt tiền nhân viên đấy thôi? Mà một khi đưa lên tòa án, chỉ có công ty là có lý, làm gì có chuyện nhân viên có lý. Hiện tại pháp luật là xây dựng cho kẻ có tiền. Chỉ cần ngươi có tiền thuê luật sự, vuông cũng có thể nói thành tròn.
Còn dân chúng bình thường, lấy đâu ra tiền đọ với tiền của cả một công ty? Cho nên những người còn lại đều lựa chọn trầm mặc, hoặc là trở về thương lương một chút.
Lâm Vân thấy mọi người đã có quyết định của mình, liền nói:
- Buổi sáng ngày mai, Cam Dao, Hồ Thanh, Kỷ Lam, Tôn Khởi Bình tới công ty tổ chức cuộc họp. Tốt rồi, hôm nay cứ như vậy. Về phần cụ thể công việc, hôm nay về ta sẽ chỉnh lý lại, ngày mai đưa ra cho mọi người tham khảo.
- Phòng tài vụ là do ai phụ trách?
Trước khi đi, Lâm Vân hỏi.
- Cũng do ta phụ trách.
Trả lời là Cam Dao.
Lâm Vân gật gật đầu, trong lòng tự nhủ, cô nàng này thật là tài năng a, ngay cả kế toán cũng biết.
- Chi nhánh công ty ở đây còn có bao nhiêu tiền?
Mặc dù biết không còn nhiều tiền lắm, Lâm Vân vẫn muốn hỏi một chút.
- Còn có 23000 nguyên.
Cam Dao nói ra con số, khiến Lâm Vân không biết nói gì. Nhiều người như vậy, còn có mấy quầy hàng đang buôn bán, rõ ràng chỉ còn chút tiền ấy. Phỏng chừng dùng đê trả tiền lương một tháng cũng không đủ.
….
Phần Giang.
Tầng 12, tòa nhà Kim Thành, trụ sở của công ty điện tử Hồng Tướng và trụ sở của công ty quần áo Hồng Tường, thuộc tập đoàn Hồng Hải đều ở chỗ này. Mà hiện tại, trong phòng tổng giám đốc, Đường Tử Yên mang theo vẻ mặt hổ thẹn và u sầu ngồi đối diện với Tô Tịnh Như.
- Tĩnh Như, chị thật thẹn với sự phó thác của em a. Vốn chị chỉ cho rằng ở Phụng Tân xảy ra vấn đề, thật không ngờ việc buôn bán áo lót của công ty ở các thành phố khác cũng tương tự. Rõ ràng rơi xuống thảm hại như vậy. Chức tổng giám đốc này, chị thật không xứng. Ai…
Đường Tử Yên cảm thấy thật sự hổ thẹn.
- Tử Yên tỷ, kỳ thực việc này cũng không hoàn toàn trách chị. Chị một mình quản lý cả công ty điện tử và công ty quần áo của Hồng Tường, thật sự hơi vất vả. Em vốn định sớm xử lý, chỉ là gần đây xảy ra một số việc, nên mới trì hoãn tới bây giờ.
- Sản phẩm áo lót của Hồng Tường là sản phẩm chủ chốt của công ty Hồng Tường chúng ta ở Phần Giang. Hiện tại chị tạm thời buông bộ phận điện tử xuống, em sẽ phái người đi tới quản lý. Còn chị thì tập trung vào bộ phần quần áo. Ngoại trừ tình hình ở Phụng Tân đã đặc biệt nghiêm trọng, những thành phố khác còn có thể cứu vãn được.
- Tử Yên tỷ, trước tiên chị xử lý tốt tình hình ở các thành phố khác đã. Còn bên Phụng Tân thì đừng quản. Lâm Vân đã ở đó, thì kệ hắn đi, không cần phái thêm người tới đó. Vô luận muốn đầu tư nhiều hay ít, chúng ta cũng không thể đánh mất thị phần áo lót của Hồng Tường.
Tô Tịnh Như thật không ngờ, thị phần áo lót của Hồng Tường lại bị thu hẹp tới mức này.
Đường Tử Yên im lặng. Tuy nguyên nhân là có quan hệ tới công ty điện tử Hồng Tường, nhưng mình xác thực phải chịu phần lớn trách nhiệm. Công ty điện tử Hồng Tường được mình dẫn dắt, dần dần thoát khỏi tình cảnh quẫn bách lúc trước. Nhưng không nghĩ tới lại kéo sụp công ty quần áo của Hồng Tường.
- Tĩnh Như, em yên tâm, chị nhất định sẽ khôi phục lại thị phần áo lót của Hồng Tường.
Đường Tử Yên âm thầm quyết định, phải lấy lại những gì mình đã làm mất.
Tô Tịnh Như gật gật đầu, đang muốn nói, điện thoại trong văn phòng đã vang lên.
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius