- Sao nào? Không phải ngươi muốn ta dập đầu quỳ xuống sao? Không phải muốn ta làm nô lệ sao? Không phải muốn giết ta sao? Tại sao không giết đi? Khí phách của ngươi chạy đi đâu?
Lâm Hi đi ra phía trước, một cước đạp hắn ngã lăn trên mặt đất, rúc vào trong đám cành khô lá héo.
- Lâm Hi, ngươi không thể giết ta..., ngươi không thể giết ta a! Ngươi phải có lý trí a! Ta chính là Tam Thái Tử của Liệt Dương Tông, giết ta là ngươi sẽ vướng vào đại họa ngập trời, Ngũ Lôi Phái đều phải diệt vong! Đúng vậy, Ngũ Lôi Phái đều sẽ bởi vì ngươi mà diệt vong!...
Hai tay Xích Viêm Cung ra sức ôm lấy mắt cá chân của Lâm Hi, hai con mắt hắn trợn trừng, mặt mày hoảng sợ. Từ trên người Lâm Hi, hắn cảm giác được khí tức tử vong, trên trán mồ hôi lạnh nhỏ xuống tong tỏng.
- Hừ! Phải vậy sao? Ai có khả năng chứng minh, là ta giết ngươi?
Lâm Hi cúi người xuống, nhìn Xích Viêm Cung cười lạnh. Khi nhớ lại chính là kẻ này làm hại mình mất sáu năm bị người xem thường, trong lòng Lâm Hi còn có một cỗ sát khí ngập trời.
- Có, có người...
Xích Viêm Cung miệng mấp máy, đột nhiên ngây dại. Trong mắt của hắn lướt qua những thi thể ở chung quanh chi chít như sao trên trời, trong lúc bừng tỉnh hắn đã hiểu cái gì nên hét lớn:
- Lâm Hi, ngươi không thể làm như vậy. Van cầu ngươi, van cầu ngươi, không nên...
- Đã muộn!
Vẻ mặt Lâm Hi lạnh lẽo, chân phải đột nhiên đạp xuống.
Mắt thấy Lâm Hi quyết tâm muốn giết mình, Xích Viêm Cung rốt cục sụp đổ, hắn khàn giọng rít gào, điên cuồng mắng, trong mắt tràn ngập oán độc:
- Lâm Hi, ngươi không chết tử tế được! Đồ điên nhà ngươi! Giết ta, ngươi cũng không sống được. Thất sư huynh của ta sẽ nhanh chóng chạy tới, hắn là cường giả Cự Linh Kỳ, hắn sẽ giết ngươi báo thù cho ta...
Ca!
Âm thanh quàng quạc chợt dừng, Lâm Hi một cước chặt đứt yết hầu hắn, đồng thời cũng làm vỡ nát trái tim hắn.
- Cường giả Cự Linh Kỳ...
Lâm Hi thu hồi đùi phải, trong mắt lộ ra vẻ nghĩ ngợi. Câu nói cuối cùng kia của Xích Viêm Cung đã làm trong lòng hắn rùng mình. Nếu như Xích Viêm Cung chỉ là đội tiên phong, phía sau còn có một tên cường giả Cự Linh Kỳ gọi là "Thất sư huynh", thì chuyện này liền phiền toái.
Võ đạo càng đi về phía sau, lực lượng càng lớn, cũng càng khó tu luyện.
Cường giả Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng, bất luận tốc độ, phản ứng, hay lực lượng và sức bật, nếu đem so sánh với cường giả Thần Hành Kỳ thì đều phải mạnh hơn vài lần. Lâm Hi mà gặp phải hắn lúc này thì tuyệt đối không phải đối thủ, chỉ có một con đường chết.
- Cường giả Cự Linh Kỳ, là đối thủ tương đương với trình tự của Đại sư tỷ. Với thực lực của ta bây giờ, căn bản không đối phó được. Hơn nữa, dựa vào tốc độ chạy của ta, là tuyệt đối không chạy hơn được cường giả Cự Linh Kỳ...
Trong mắt Lâm Hi hiện lên muôn điều suy nghĩ, rồi lập tức đưa ra chủ ý.
Lâm Hi nhanh chóng dạo qua một vòng, tìm tòi một lần. Hắn lục soát từ trên người tên cường giả Thần Hành Kỳ kia được một bình đan dược. Lại lục soát từ trên người một đệ tử Liệt Dương Tông cấp Nhận Bì Kỳ một cái túi da, bên trong có hơn mười Thú Đan. Cuối cùng lục soát trên người Xích Viêm Cung một quyển sách và một tập ngân phiếu.
- Đáng tiếc cái ghế nằm hoàng kim, có thể trị giá không ít tiền.
Lâm Hi nhìn cái ghế nằm hoàng kim kia mà tiếc nuối thở dài một tiếng. Vật này là dùng hoàng kim tinh khiết (vàng ròng) tạo ra, giá trị không ít tiền. Đáng tiếc thời gian cấp bách, nên không mang đi được.
- Đi thôi.
Thân hình Lâm Hi tung lên, ngay cả chiến lợi phẩm trên người đều không còn kịp nhìn kỹ nữa. Hắn liền vội vã rời khỏi đây. Ở một chỗ cách nơi chiến đấu ước chừng hơn năm trăm trượng, Lâm Hi chìm cả người xuống, chui vào trong nước bùn của một đầm lầy không lớn lắm. Trên người hắn chụp lên cành khô lá héo, chỉ lưu đôi mắt ở hên ngoài, sau đó nằm im không nhúc nhích.
Ước chừng thời gian sau nửa chén trà, một tràng tiếng gẫy răng rắc từ phương xa truyền đến. Nó giống như cơn lốc quét qua vậy, không biết bao nhiêu cây đại thụ bị bẻ gẫy.
Hô!
Một cơn cuồng phong quét qua. Ở chỗ Xích Viêm Cung ngã xuống, xuất hiện một bóng người cao lớn khỏe mạnh, lưng hùm vai gấu. Người này độ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, chòm râu khá dài. Hắn vừa mới xuất hiện, Lâm Hi liền cảm giác được nhiệt độ chung quanh điên cuồng giảm xuống. Từng đợt từng đợt sát khí cuồn cuộn như đại dương mênh mông đang từ hư hóa thực.
Lâm Hi từ khoảng cách rất xa mà cũng cảm giác được áp lực cường đại, cực kỳ khó thở, lưng như đang bị kim châm. Hình như trên đầu đang có ngàn vạn mũi châm đồng.
- Sát khí thật sự đáng sợ!
Trong lòng Lâm Hi rùng mình, người như thế là cao thủ chân chính. So sánh với những kẻ bên cạnh Xích Viêm Cung, quả thực là không thể so sánh nổi.
Nhưng mà chỉ chốc lát như vậy, loại sát khí nồng đậm này đột nhiên biến mất vô tồn. Nhưng là sau một khắc, đột nhiên lại liền mãnh liệt gấp trăm lần không thôi.
- A!
Một tiếng rống lên thê lương, xẹt qua hư không, vọng thẳng trên trời cao, làm rung động cả vùng không gian mấy trăm dặm. Còn trong rừng cây, ngay lập tức đất bằng nổ tung trong một cơn bão táp mãnh liệt, thổi quét khắp cả khu vực mấy trăm trượng chung quanh. Nơi mà dòng khí điên cuồng lướt qua, những cây đại thụ to như thùng nước đều bị bẻ gẫy toàn bộ, kêu răng rắc răng rắc không dứt bên tai.
- Ngươi không trốn thoát đâu! Cho dù ngươi là ai..., ta đều phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn!
Âm thanh to lớn giống như sấm sét, chấn động tứ phương.
Ầm!
Sau một khắc, tên Thất sư huynh Liệt Dương Tông đột nhiên tung người dựng lên. Hắn vừa nhảy, lập tức bắn lên cao gần trăm trượng. Trên không trung nổi lên một luồng khí lưu mãnh liệt rồi xoạt một phen, ở trên bầu trời xẹt qua một đường cong, cứ thế hắn biến mất tại một chỗ khác của rừng cây.
- Vụt!
Trong lòng Lâm Hi co thắt mạnh một cái. Mặc dù hắn biết Thất sư huynh này rất mạnh, nhưng thật không ngờ là lại mạnh mẽ đến loại tình trạng này. Vẻn vẹn là khi phẫn nộ mà phát ra tiếng gầm rống liền như trời long đất lở, cắt nát những cây đại thụ trong vòng trăm trượng. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh trí, lúc này nếu mà bị tên Thất sư huynh phát hiện, chỉ sợ sẽ là một con đường chết!
- Ta đây, thật đúng là dẫn đến đại phiền toái!
Lâm Hi phục ở trong đám bùn, cũng không dám động cựa. Dựa theo biểu hiện của "Thất sư huynh" kia, chỉ cần chính mình lộ ra một chút tung tích là lập tức sẽ bị hắn đuổi theo, đến lúc đó chính là thân thể vỡ vụn, chỉ có một con đường chết.
- Còn may là ta không dùng chiêu thức của Ngũ Lôi Phái. Cho dù hắn có phẫn nộ thì cũng không tra được đến trên người của ta. Chỉ cần sống qua được khoảng thời gian này, đó chính là chết vô đối chứng!
Trong lòng Lâm Hi âm thầm tự nhủ.
Liệt Dương Tông đông người thế lớn. Tên Thất sư huynh này lợi hại như thế, nếu là đến Ngũ Lôi Phái thì lập tức chính là cấp bậc Đại sư tỷ, Đại sư huynh. Nhưng tại Liệt Dương Tông hắn chỉ là đứng hàng thứ bẩy, bên trên còn có sáu bậc lợi hại hơn.
Sự khác biệt giữa Ngũ Lôi Phái và Liệt Dương Tông lại bỗng thể hiện ra.
Lâm Hi che giấu tất cả khí tức, nằm trong nước bùn vẫn không nhúc nhích. Trong tai hắn, chỉ nghe thấy "Thất sư huynh" kia nổi giận rống lên một tiếng vang vọng cả khu vực. Rất nhiều mãnh thú đều chết ở trong tay của hắn. Lâm Hi thậm chí vẫn còn nghe được xa xa có tiếng Võ Giả kêu thảm thiết. Hiển nhiên là của các Võ Giả khác bị Thất sư huynh giết trong cơn phẫn nộ.
Cả khu vực đều tràn ngập một cỗ khí tức đáng sợ, Thất sư huynh giống như một con mãnh thú, thủy chung lưỡng lự không chịu đi.
Cho đến khi màn đêm đã tới, Lâm Hi rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
- Cuối cùng tránh được một kiếp này.
Lâm Hi soạt một tiếng, đứng lên từ trong từ nước bùn. Thất sư huynh chỗ nào cũng đều lục soát, duy độc vị trí ở gần nơi đoàn người Liệt Dương Tông bị giết chết thì lại không hề lục soát.
Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất. Thất sư huynh rõ ràng mù tịt về lối suy nghĩ trên.
- Trước khi ta bước vào Đệ Lục Trọng, tốt nhất cũng không nên đụng tới gia hỏa này!
Lâm Hi nhìn liếc mắt phía trước, nơi nơi đều là cảnh tượng bừa bãi giống nhau làm hắn âm thầm kinh hãi. Cường giả Cự Linh Kỳ Đệ Thất Trọng, quả là quá mức đáng sợ.
Xoạt!
Lâm Hi hạ thấp người xuống, thật giống như một con cọp, nhẹ nhàng chui vào trong rừng cây. Lúc này màn đêm buông xuống, cho dù là cường giả Cự Linh Kỳ thì tầm nhìn và cảm giác cũng có hạn, cũng không sợ sẽ bị vị Thất sư huynh kia phát hiện.
Một mạch dè dặt, lượn một vòng lớn, Lâm Hi lại đi tới bên thác nước.
- Chỗ này không thể ở được nữa.
Lâm Hi lấy ra những thứ giấu ở dưới đất, sắp xếp Thú Đan thu được vào túi da rồi "tõm" một cái lại chui vào trong Hàn Đàm. Sau đó theo hướng nước chảy của Hàn Đàm mà bơi về phía sâu trong vùng núi mãnh thú.
- Rắc! đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Một con cánh tay thô của con Thủy Mãng thừa dịp đêm tối đánh tới, bị bàn tay Lâm Hi chụp một nhịp, trực tiếp bóp chết.
- Đáng tiếc, không có Thú Đan.
Lâm Hi thở dài một tiếng, tiện tay ném sang một bên. Cũng không phải tất cả mãnh thú đều có nội đan, loại Thủy Mãng hiển nhiên liền không có.
Cũng không biết bơi được bao xa, Lâm Hi cảm giác cũng tạm ổn liền lên bờ. Sau khi đập chết một con Thiết Cốt Kỳ Đại Hùng, Lâm Hi chiếm cứ hang động của nó, sau đó đốt lên một đống lửa.
- Để xem thu hoạch lần này thế nào.
Có bao nhiêu đồ Lâm Hi đều lấy ra rồi rải trên mặt đất. Hắn dùng ánh lửa để quan sát một lượt.
- Xích Diễm Đan.
Lâm Hi mượn ánh lửa để xem rõ ràng cái bình sứ cướp được từ trên người cường giả Thần Hành Kỳ. Đổ ra được những miếng to như quả táo chín, đỏ tươi như lửa, đỏ bừng bừng để lộ ra một cỗ nguyên khí dao động.
- Thứ tốt đây!
Trong mắt Lâm Hi sáng ngời. Loại Xích Diễm Đan này thì Lâm Hi cũng đã được nghe nói tới. Là thứ mà Liệt Dương Tông cấp phát cho đệ tử trọng yếu của tông phái. Nó dùng Thú Đan và thảo dược Hỏa hầu trên trăm năm, cùng với xương thú, thú huyết trân quý có khả năng làm thuốc để tôi luyện mà thành. Loại đan dược này dùng để gia tăng lực lượng thân thể, nâng cao tốc độ tiến bộ võ đạo. Loại đan dược này cũng chỉ có Liệt Dương Tông mới có, Ngũ Lôi Phái là không có.
Bất quá, loại đan dược này được chia phần nghe nói cũng cực thấp, mỗi vị đệ tử trọng yếu có thể được phân chia cũng cực ít.
- Xích Diễm Đan ngay bên trong Liệt Dương Tông cũng rất ít ỏi. Có lẽ lần này là vì hắn hộ giá cho nên Xích Viêm Cung thưởng cho hắn, cuối cùng thì thành ta được lợi.
Trong lòng Lâm Hi mừng thầm.
Liệt Dương Tông cũng không giống như hắn, hắn chỉ có thể săn bắt loại Thú Đan cấp thấp như Thú Đan màu trắng, Thú Đan màu xanh nhạt. Liệt Dương Tông rễ sâu lá tốt, có vô số cao thủ, trưởng lão Long Lực Kỳ Cửu Trọng đều có không ít. Tông chủ Liệt Dương càng là cường giả Đệ Thập Trọng đỉnh cao.
Bọn họ hàng năm vây săn, đông đảo cao thủ đồng loạt ra tay, e rằng ngay cả mãnh thú Đệ Thập Trọng đều săn bắt được. Các loại Thú Đan màu tím sậm, màu đỏ, màu đỏ sậm cao nhất cũng không biết săn bắt được bao nhiêu.
Xích Diễm Đan sở dĩ đỏ tươi như lửa, chỉ sợ không chỉ bởi vì là công pháp Thiên Hỏa của Liệt Dương Tông, mà trong đó còn hàm chứa cả nội đan mãnh thú Đệ Cửu Trọng, Đệ Thập Trọng.
Mãnh thú Đệ Cửu Trọng lực lớn vô cùng, đủ sức đánh nhau với rồng. Mãnh thú Đệ Thập Trọng càng là vô cùng khủng bố. Những mãnh thú này đối với Lâm Hi hiện tại, đều là mãnh thú cấp tử vong, dính vào sẽ chết, chụp đến liền vong.
Lâm Hi đếm, tổng cộng có mười hai viên.
- Thật sự là quá chừng, gia hỏa này vì nịnh bợ Xích Viêm Cung, chỉ sợ bỏ ra không ít lực!
Trong lòng Lâm Hi hiểu rõ. Đệ tử Võ đạo Lục Trọng rất khó được, nhưng Xích Diễm Đan càng khó được. Tuyệt đối là Xích Viêm Cung lấy quyền mưu lợi riêng tư, ban cho tâm phúc của mình.
Kiềm chế dao động trong lòng, Lâm Hi tiếp tục kiểm kê các thu hoạch khác. Quyển sách lục soát ra trên người Xích Viêm Cung kia là Xích Diễm chưởng, thuộc về chưởng pháp cao nhất của Liệt Dương Tông.
Xích Viêm Cung văn dốt võ dát, hiển nhiên là chỉ dùng quyển này để lung lạc thuộc hạ. Trái lại những ngân phiếu này trên người hắn, quả thực không ít. Lâm Hi đếm, ước chừng có hai trăm vạn lượng. Từng này đã đủ ngang bằng tất cả thu vào kinh doanh trong một năm của Ngũ Lôi Phái.
Ngẫm lại cái ghế nằm hoàng kim kia của Xích Viêm Cung, vậy trên người giấu nhiều ngân phiếu như vậy cũng không kỳ quái. Đối với Xích Viêm Cung, giết người căn bản không cần chính mình động thủ, quan trọng nhất là hưởng thụ.
- Thật là một tên phá gia chi tử!
Lâm Hi vừa mắng, vừa cất ngân phiếu thu vào trong lòng.
Hắn làm Thiếu chưởng môn tại Ngũ Lôi Phái làm vài năm không có quyền không có thế, đại quyền tài chính đều nắm giữ ở trong tay các trưởng lão như Mạnh Quân. Hiện ở trên người hắn không có một đồng nào, những ngân phiếu này với hắn quả là vô cùng cấp bách. Sau này, cho dù là rời khỏi Ngũ Lôi Phái thì hắn cũng có đủ bạc.
Trừ những thứ này ra, Lâm Hi vẫn còn thu hoạch không ít Thú Đan. Thêm vào Lâm Hi tự mình đã có hơn năm mươi viên Thú Đan. Có điều, lúc đầu vừa nhìn hình như rất nhiều, nhưng Lâm Hi tiêu hao cũng rất nhiều.
Năm mươi viên Thú Đan, nếu muốn chèo chống với tốc độ thăng cấp hiện tại của Lâm Hi, thì cũng không chống đỡ được bao lâu.
- Trước cứ uống một viên Xích Diễm Đan đã!
Lâm Hi đổ ra một viên Xích Diễm Đan, nuốt luôn vào họng. Ngay lập tức, có một cỗ nguyên khí nóng bỏng khổng lồ đột ngột nổ mạnh trong bụng Lâm Hi, thật giống như một đám lửa đang thiêu đốt vậy.
- Nguyên khí thật mạnh mẽ!
Trong lòng Lâm Hi cả kinh, vội vàng xuất ra "Quân Lâm Thiên Hạ Thể", sử dụng phép vận chuyển để toàn lực vận chuyển khí huyết. Trong phút chốc, những luồng khí nóng tựa như mãnh thú thời hồng hoang tràn vào tứ chi bách huyệt của Lâm Hi. Lâm Hi cảm giác trong cơ thể có một đống lửa bùng cháy đang thiêu đốt.
Toàn thân hắn nóng rực như lửa, bề ngoài thân thể đều hiện lên một màu đỏ tươi, thân thể hình như muốn nổ tung. Nguyên khí cường đại như thế, đến ngay cả Lâm Hi cũng không ngờ tới.
- Làm thế nào lại mạnh như vậy!
Lâm Hi làm sao còn dám phân tâm, hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào việc thu nạp nguyên khí trong cơ thể.
Dược lực của Xích Diễm Đan vô cùng mạnh mẽ, mặc dù đối với các trưởng lão tông phái cấp Kim Cương Kỳ và Long Lực Kỳ, cũng không coi là cái gì. Nhưng mà đối với Lâm Hi vẫn còn võ đạo cảnh giới Đệ Ngũ Trọng, dược lực của nó đã là khó có thể tin nổi.
Hắn hiện tại hoàn toàn khẳng định, trong viên Xích Diễm Đan chính mình thu hoạch tuyệt đối hàm chứa nội đan mãnh thú tuyệt thế cấp Đệ Cửu Trọng, Đệ Thập Trọng. Dược lực của viên Xích Diễm Đan này, nếu đem so sánh với dược lực tổng hợp của các Thú Đan mà Lâm Hi thu nạp trong mấy tháng qua thì còn mạnh hơn. truyện copy từ tunghoanh.com
Ti ti!
Trong tai Lâm Hi nghe được những tiếng ti ti, hắn cảm giác được tạp chất trong cơ thể bị Xích Diễm Đan luyện hóa không ít. Làn da vốn đã rất cứng cỏi lại lần nữa được tôi luyện thêm một lần, cơ bắp thân thể càng thêm hữu lực, giàu có tính dễ bộc phát.
Khi mà dược lực hấp thu đến đỉnh điểm, Lâm Hi chỉ cảm thấy trong óc chấn động.
Ầm!
Trong linh thức, khi mà khí huyết toàn thân đi qua lòng bàn chân thì tựa hồ như nó phá tan một tầng gông cùm xiềng xích gì đó. Trong phút chốc, ý thức mở rộng ra vô hạn, Lâm Hi cảm giác được ý thức của chính mình dường như đang lao nhanh trong cơ thể.
Tiếng gió rung động xa xa, tiếng kêu của côn trùng dưới đất, tiếng huyết dịch chảy trong cơ thể, toàn bộ đều lọt vào tai hắn thật rõ ràng. Thậm chí hắn có thể nắm bắt được đến từng dấu vết vàng vàng mà các ngọn lửa bập bùng đang toát ra.
- Võ đạo Đệ Lục Trọng, Thần Hành Kỳ!...
Trong óc Lâm Hi xẹt qua một ý niệm, có lối suy nghĩ chậm lại vô hạn, thời gian cũng phảng phất dừng lại. Hắn biết, chính mình rốt cục đã một cước đạp vỡ ngưỡng cản kia, bước vào Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng.
- Ông!
Cơ hồ là đồng thời, một dòng nước lũ chảy ngược xuống. "Vạn Hoàng Đồ" vốn đã bị Lâm Hi lãng quên, lại xuất hiện lần nữa ở trong ý thức của Lâm Hi, ánh vàng lấp lánh chói mắt, hào quang vạn trượng. Đồng thời trong lúc đó, một luồng tin tức khổng lồ tràn vào trong óc Lâm Hi. Chả mấy chốc, trong đầu hắn liền có thêm một công pháp hàng đầu mới, gọi là "Khí Thôn Bát Hoang Quyền".
Khí Thôn Bát Hoang Quyền có uy lực khổng lồ, là pháp môn cường đại hàng đầu trong luyện lực và công kích. Lâm Hi chỉ mới sơ lược cảm ứng một phen, liền cảm nhận được uy lực khủng bố ẩn chứa trong đó.
Nhưng mà, uy lực càng là cường đại, lại càng đòi hỏi phải tốn hao tâm tư đi nghiền ngẫm, đi tu luyện. Mà vào lúc này, Lâm Hi cũng không cách nào tốn tâm tư đi nghiền ngẫm nghĩa lý sâu sắc của tâm pháp.
Lâm Hi lúc này cũng mơ hồ cảm nhận ra được, sự huyền bí của Vạn Hoàng Đồ, tựa hồ là cùng với thực lực của mình tăng lên thì nó cũng từ từ được vạch trần. Thực lực của chính mình càng cao, những thứ được nhận từ trong Vạn Hoàng Đồ lại càng nhiều hơn.
Chỉ là trong tích tắc thời gian, sau khi Vạn Hoàng Đồ lưu lại môn quyền pháp này thì lại yên lặng đi.
- Ha ha ha!
Thần thức của Lâm Hi lại trở về thân thể, hắn cười lớn:
- Rốt cục đã đạt tới Thần Hành Kỳ!
Thân hình hắn nhoáng lên, cả người hóa thành một cái bóng từ bên trong động lao ra như chớp. Ngay trong chớp mắt đó, trong phạm vi trăm trượng bên ngoài cửa hang động, tất cả mọi nơi đều có bóng dáng của Lâm Hi đang di chuyển rất nhanh.
Tốc độ của hắn nhanh như chớp giật, nhưng không hề đụng vào một thân cây nào. Đây chính là năng lực phản ứng mạnh mẽ của cường giả Thần Hành Kỳ.
Hô!
Cơ hồ là chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, Lâm Hi liền xuất hiện ở đỉnh núi của thác nước. Lúc này tốc độ của hắn, đâu chỉ là nhanh như tuấn mã. Coi như là mãnh thú Đệ Lục Trọng, e rằng cũng không đuổi kịp hắn.
- Ha ha ha, một ngày hóa thành rồng. Căn bản không cần đến năm tháng, chỉ ba tháng là ta liền đạt tới Thần Hành Kỳ!
Lâm Hi lúc này chỉ cảm thấy sự sảng khoái trước nay chưa từng có.
Phái qui của Ngũ Lôi Phái, Thiếu chưởng môn phải đạt tới Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng trước năm mười tám tuổi để chứng minh thực lực của mình, nếu không sẽ bị phế truất.
Điều này một mực là cái dằm áp chế ở trong lòng Lâm Hi, hiện nay dằm đã mất đi, trong lòng chỉ cảm thấy hoàn toàn thoải mái.
- Mạnh Quân ơi Mạnh Quân, ngươi cho là cứ như vậy liền có khả năng ngăn cản được ta sao. Chờ khi ta trở lại, liền trực tiếp liền cắt đứt giấc mộng chưởng môn của ngươi!
Trong mắt Lâm Hi phóng ra những tia sáng lấp lánh. Mục đích lần này hắn tiến vào vùng núi mãnh thú tu hành, có thể nói đã hoàn toàn đạt tới.
Mạnh Quân lợi dụng quyền thế trong tay mình, thừa dịp hắn không có ở nhà để làm mất quyền lực của hắn, để phong chính mình làm Đại chưởng môn. Nhưng chỉ cần Lâm Hi trở lại Ngũ Lôi Phái, chính là Thiếu chưởng môn danh chính ngôn thuận.
Dựa vào tu vi Đệ Lục Trọng, cũng không còn ai có thể làm khó dễ được hắn nữa. Cho dù là Mạnh Quân thì cũng khó lòng phá nổi. Cuối cùng, vị trí chưởng môn Ngũ Lôi Phái, vẫn cứ phải rơi vào trong tay Lâm Hi.
Xoạt!
Lâm Hi đột nhiên tâm niệm chợt nảy ra ý nghĩ, xoạt một cái, lập tức từ nhảy xuống trên vách đá. Đến nửa đường, bàn tay liên tục vừa cắm vừa cào trên vách đá để triệt tiêu xung lượng, cuối cùng vững vàng rơi trên Hàn Đàm.
- Xuống nước không chìm, gặp nước không ngã! Không hề nghi ngờ, ta đã hoàn toàn đạt tới Thần Hành Kỳ.
Lâm Hi đứng ở trên mặt nước, hai chân cũng không hề rạch xuống nước, nhưng cũng không chìm xuống. Nước chỉ ngập không tới mắt cá chân hắn.
Võ đạo đạt tới Đệ Lục Trọng, trọng lượng thân thể sẽ giảm đi rất nhiều, đạt tới hiệu quả khinh thân. Trong lúc hô hấp, hắn có loại cảm giác mọc cánh thành tiên bay lên.
Phanh!
Lâm Hi cước đạp liên hoàn, trực tiếp để lại trên mặt hồ một vệt sáng bạc, chả mấy chốc biến mất ở phương xa.
Thời gian mỗi một ngày trôi qua, Lâm Hi mỗi ngày đều đắm chìm trong tu luyện, thực lực càng đột nhiên tăng mạnh với tốc độ kinh người.
Sáng sớm, trên đồi núi bên ngoài hang động.
Lâm Hi chân đạp thất tinh, luyện tập Khí Thôn Bát Hoang Quyền ở trong rừng cây.
Chỉ thấy một đám Nguyên Khí Thiên Địa hóa thành màn sương trắng giống như những đốt xiềng xích ùa tới từ bốn phương tám hướng, rồi không ngừng tiến vào trong cơ thể Lâm Hi.
Khí Thôn Bát Hoang Quyền vô cùng uyên thâm, ngoại trừ uy lực khổng lồ ra, nó cũng là pháp môn luyện lực tinh thâm hàng đầu. Đối với "Quân Lâm Thiên Hạ Thể" trên người Lâm Hi thì nó có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau. Một cái để Tôi Thể, một cái cho luyện lực.
Cũng giống như "Quân Lâm Thiên Hạ Thể", điều quan trọng nhất của Khí Thôn Bát Hoang Quyền chính là một chữ "Thế". Cái loại khí thế Thiên Hạ Vô Song này, hình như cũng muốn thôn tính tất cả những nơi xa xăm (bát hoang) vậy.
Lâm Hi di chuyển khắp trời, tốc độ của hắn cũng không nhanh, nhưng với một chiêu một thức, lúc co lúc giãn nên có một loại khí thế phá trời rạch đất, phảng phất muốn chấn vỡ thiên địa.
Những luồng Nguyên Khí Thiên Địa, có quyền ý lớn lao dẫn đường đang không ngừng tràn vào trong các cơ bắp toàn thân của hắn, tăng cường lực lượng của hắn.
- Hải Nạp Bách Xuyên!
Lâm Hi đột nhiên quát lên một tiếng lớn, cước bộ ra một bước, song chưởng vung lên mạnh mẽ, trên người bộc phát ra một khí thế ngập trời.
Trong vòng mười trượng quanh người hắn, sông biển cuộn sóng, vô số khí lưu hỗn loạn, cuồn cuộn mênh mông. Quanh người Lâm Hi hiện ra một cỗ Hải Nạp Bách Xuyên (trăm sông đổ về biển), quả là cảnh tượng đầy khí thế hào hùng!
Ầm!
Song chưởng của Lâm Hi rung lên, quanh người vô số khí lưu hỗn loạn lập tức như vạn mã lao nhanh, cùng gào thét xông tới. Chỉ nghe một tiếng nổ "oanh", cuồng phong chợt nổi lên làm cát bay đá chạy. Cả một rừng cây ở trước người Lâm Hi lập tức bị nổ đến nát bấy, đầy trời đều là mảnh vụn gỗ tung bay.
- Hay, Khí Thôn Bát Hoang Quyền quả nhiên lợi hại! Ta mới tu luyện nửa tháng, lực lượng liền tăng vọt đến ranh giới Cự Lực bốn ngàn cân. Dựa theo loại tốc độ đó, trước khi đạt Long Lực Kỳ mà có được Cự Long cũng không phải không có khả năng.
Lâm Hi chậm rãi thu quyền lại, tia sáng lấp lánh trong mắt càng thêm cường thịnh.
Nửa tháng tu luyện, Lâm Hi cảm giác trong thân thể, lực lượng trong thân thể đang lưu động như dòng nước thép. Võ đạo càng đi tiến lên thì trình độ tăng trưởng càng thêm kinh người.
Sau khi Lâm Hi bước vào Thần Hành Kỳ, nhờ vào dược hiệu của mười hai miếng Xích Diễm Đan, cùng với lượng lớn Thú Đan và hiệu quả luyện lực của Khí Thôn Bát Hoang Quyền, hiện tại hắn đã có được sức lực bốn ngàn cân.
Thế này đã là tiêu chuẩn của cảnh giới Cự Linh Đệ Thất Trọng. Nếu lại đối đầu vị Thất sư huynh kia của Liệt Dương Tông thì cũng không cần phải chạy trốn. Cho dù là gặp phải cường giả cảnh giới Kim Cương thì cũng không phải không thể gắng gượng đối kháng một hai chiêu.
Hiện tại toàn bộ tâm tư của Lâm Hi đều đặt vào "Khí Thôn Bát Hoang Quyền" mới thu được. Môn quyền pháp này không chỉ có khả năng luyện lực, hơn nữa uy lực cường đại.
Khí Thôn Bát Hoang Quyền tổng cộng có bốn thức. Thức thứ nhất Hải Nạp Bách Xuyên, thức thứ hai Khí Trùng Ngưu Đấu, thức thứ ba Lực Bạt Sơn Hà, thức thứ tư Khí Thôn Bát Hoang.
Quyền pháp của bốn thức này, mỗi một chiêu đều vô cùng uyên thâm, uy lực càng lúc càng lớn. Đồng thời yêu cầu đối với lực lượng cũng càng lúc càng lớn. Lâm Hi vẫn còn chỉ có thể sử dụng ba chiêu đầu, chiêu thứ tư Khí Thôn Bát Hoang có yêu cầu rất cao đối với lực lượng, nên trước mắt vẫn còn không đủ sức để xuất ra.
- Có khả năng. Hiện tại có thể đi vào chỗ sâu hơn trong vùng núi mãnh thú để xem.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Lúc Đại sư tỷ Tô Tử Huyên rời đi đã mấy lần nhắc nhở Lâm Hi, thực lực không đạt tới Thần Hành Kỳ Đệ Lục Trọng thì không được đi vào khu vực ba mươi dặm bên trong ba mươi dặm. Mãnh thú Đệ Lục Trọng, mãnh thú bên ngoài còn xa mới có thể sánh bằng.
Thu thập hành trang một hồi, Lâm Hi rời khỏi hang động đi vào sâu trong vùng núi mãnh thú.
- Khí lạnh quả là dày đặc!
Lâm Hi vừa mới bước vào giới hạn ba mươi dặm, lập tức cảm thấy được một cảm giác lạnh buốt đập vào mặt. Mức độ giá lạnh nếu so với bên ngoài thì kịch liệt hơn nhiều. Hơn nữa ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú luôn luôn có những cơn khí tức giết chóc vô hình lan tỏa trong không trung. Tất cả những người tiến vào vùng núi mãnh thú đều sẽ cảm giác được không khí hình như kim châm thép, không ngừng gây ra cảm giác trên người bị đâm.
Loạt xoạt!
Lỗ tai Lâm Hi lay động, nghe được một âm thanh rất nhỏ vang lên. Nó đang nhanh chóng đi về hướng mình.
- Có mãnh thú.
Trong lòng Lâm Hi khẽ động. Khứu giác của mãnh thú nếu so với loài người thì nhạy bén hơn nhiều. Chúng không cần nhìn thấy, chỉ cần cái mũi khịt khịt là có thể biết có ai đang tiến vào vùng núi mãnh thú hay không.
- Rống! Ầm!
Một tiếng gầm rống trầm đục, cây cối tách ra. Một đạo bóng đen mang theo một luồng kình phong đang xông lại, ngay lập tức có hai cái trảo sắc bén liền nhào tới vị trí cổ họng của Lâm Hi. Chúng lần lượt đổi hướng như định vặn gãy cổ Lâm Hi.
- Những mãnh thú này lại còn hiểu một chút về võ công!
Lâm Hi thật sự lấy làm kinh hãi. Nhìn tư thế con mãnh thú này trông giống như chiêu "Yến Tử Tiễn Sí" trong võ đạo. Bộ dáng kia cũng hoàn toàn không có điếm nào giống dã thú dã man không tiến hóa.
- Tới hay lắm!
Lâm Hi cũng không kinh hoảng, tay phải duỗi ra, một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh đón đầu nó.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, con mãnh thú rên rỉ. Ở giữa không trung liền xoẹt một tiếng, nó bị đánh đến chia năm xẻ bảy. Thực lực bây giờ của Lâm Hi căn bản không phải những mãnh thú này có khả năng bằng được.
Lâm Hi đi đến, lấy tay xẻ một cái, lập tức liền moi ra từ trong cơ thể con Dạ Ảnh Hắc Báo một viên Thú Đan màu xanh biếc.
Nội đan của mãnh thú Đệ Lục Trọng, cấp độ, phẩm chất từ màu xanh nhạt đến màu xanh biếc không bằng nhau. Thực lực càng cao, màu sắc càng đậm. Viên nội đan mãnh thú so sánh với viên Thú Đan của Lâm Hi khi hạ được con Cuồng Bạo Nhân Hùng, thì nó còn tốt hơn rất nhiều.
- Rống!
Rừng cây trong, một con Xích Diễm Cương Hổ thấy Lâm Hi giết chết con Dạ Ảnh Hắc Báo thì phát ra một tiếng mãnh thú gầm gừ, nhìn chằm chằm vào Lâm Hi với ánh mắt hung ác.
- Hừ! Muốn nghĩ đến chuyện cắn ta à, vậy con này cũng giết cả lượt!
Thân hình Lâm Hi bật tung lên, cực kỳ nhanh chóng. Chỉ xoạt xoạt vài cái liền thỏa sức xâm nhập vào rừng cây, nhằm phía con Xích Diễm Cương Hổ đỏ như lửa, to như trâu.
Rống!
Kình phong đập vào mặt, một lực lượng dời núi lấp biển tuôn ùn ùn về hướng Lâm Hi. Trong nháy mắt, Lâm Hi cảm giác như một cánh cửa đá nặng ngàn cân đang đập lại đây.
- Thực lực không kém, đáng tiếc gặp phải ta!
Lâm Hi không né không tránh, một quyền nện đánh ầm đi ra ngoài. Một quyền này như trời long đất lở, một quyền liền cắt đứt trảo phong của con Xích Diễm Cương Hổ, đánh nát hai chân trước của nó, lại còn làm vỡ nát hơn mười khớp xương ngực trong cơ thể nó.
Bộp một tiếng, nó rơi xuống trên mặt đất, giống như cục bùn nhão nhoét vậy.
- Tử!
Lâm Hi một cước đạp xuống, tiếng răng rắc chợt vang lên. Cứ thế hắn liền đạp vỡ cái đầu con Xích Diễm Cương Hổ này. Hắn lột da lấy đan, lại là một viên Thú Đan màu xanh biếc rơi vào tay.
Hổ cốt là nguyên liệu luyện đan, da hổ cũng vô cùng có giá. Vì thế Lâm Hi cũng lột xuống, mang ở trên người.
Hiện tại hắn đang hai bàn tay trắng, không có bất cứ tích lũy gì. Mấy thứ này với hắn, đều là phi thường trân quý.
Một mạch đi tới tiếp, Lâm Hi giết không ít mãnh thú, săn bắt được không ít nội đan mãnh thú. Thế nhưng lại cũng không hề phát hiện ra bóng dáng của Đại sư tỷ Tô Tử Huyên.
Lâm Hi ngẫm nghĩ một hồi, quyết định đi đến chỗ càng sâu để xem một chút.
Khi đi xa hơn, không chỉ là mãnh thú Đệ Lục Trọng, mà mãnh thú Đệ Thất Trọng, Đệ Bát Trọng đều rất nhiều, thậm chí mãnh thú Long Lực Kỳ cũng có. Nhưng mà đó cũng là nguy hiểm nặng nề. Mà ngay cả trưởng lão Long Lực Kỳ của các môn phái khi đi vào cũng đều phải dè dặt. Nếu không như thế, không cẩn thận thì chính là toàn quân bị diệt.
Các cường giả cấp cao nhất giết mãnh thú, là như giết gà vậy. Nhưng đồng dạng, mãnh thú cấp cao nhất giết người, cũng đồng dạng là giết gà vậy. Cường giả Long Lực Kỳ nếu là gặp phải mãnh thú Đệ Thập Trọng đứng đầu thì cũng vỡ giòn tan giống như gốm sứ, nếu mà bị giết thì cũng là thật sự nhanh.
Hiện tại thực lực của Lâm Hi tăng trưởng càng lúc càng nhanh. Thú Đan ở vùng bên ngoài, cho dù là Thú Đan Đệ Lục Trọng màu xanh biếc thì tác dụng đối với hắn đều đã phi thường nhỏ. Ngay cả là những dược thảo này, tác dụng đối với hắn cũng không còn rõ ràng như vậy.
Phải săn bắt Thú Đan cấp cao hơn, và kiếm dược liệu Hỏa hầu càng mạnh hơn.
Lâm Hi rõ ràng còn nhớ, Đại sư tỷ Tô Tử Huyên đã từng nói qua. Ở chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú có sinh trưởng không ít Thiên Địa Dị Quả, chỉ là nó hay có mãnh thú cường đại trông coi.
Vì xông vào nguy hiểm cầu xin phú quý, tiền lời và mạo hiểm có quan hệ trực tiếp. Lâm Hi ỷ vào mình là kẻ tài cao gan cũng lớn, nên hắn cũng muốn xông vào bên trong.
Tiến vào chỗ sâu trong rừng núi, khí lạnh càng sâu sắc.
- Hả?
Lâm Hi tiến vào trong đó không lâu, lập tức nghe được một tiếng hét thảm. Tiếp theo đó là một hồi tiếng đánh nhau kịch liệt.
- Có những người khác ở chỗ này!
Lâm Hi nhíu mày, ngẫm nghĩ chỉ chốc lát rồi lập tức lao về hướng có âm thanh phát ra. Hắn bước vào Thần Hành Kỳ, tốc độ nhanh hơn tuấn mã. Chỉ nháy mắt, hắn đã đi đến chỗ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Cái gì? ! Tại sao hắn lại ở chỗ này!
Sau khi Lâm Hi thấy đám người kia ở trong rừng cây, ánh mắt lập tức hình như bị kim châm một cái, hung hăng co giật.
Tiến đến theo tiếng vọng trong rừng cây, có khả năng thấy đoàn người đang giải phẫu một con. Mà người cầm đầu, Lâm Hi thật sự lại quá quen thuộc.
Người này lại chính là Ngũ trưởng lão Vi Bất Bình của Ngũ Lôi Phái! Còn đám đệ tử bên cạnh lão, Lâm Hi cũng không xa lạ, tất cả đều là đệ tử Ngũ Lôi Phái.
Lâm Hi thậm chí nhận ra một người bên trong đó. Đó là đệ tử chân truyền Chu Phong.
- Đã xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà lại xuất hiện ở chỗ này?"
Lâm Hi ngây ngốc.
Hắn không dám khinh thường, thừa dịp Vi Bất Bình đang còn mải để ý tới con Địa Hành Phún Hỏa Cự Tích bị giết chết đang nằm trên mặt đất, liền vội vàng ẩn náu thân hình.
- Lão thất phu Vi Bất Bình này và Mạnh Quân đúng là tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu. Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, làm thế nào sẽ thì lão lại xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa, bên người vẫn còn dẫn theo đại đệ tử của Mạnh Quân.
Hắn trong đầu liên tục nổi sóng, trong lòng chợt thoáng qua rất nhiều ý nghĩ. Hoàn toàn là bằng vào một loại bản năng, Lâm Hi cảm giác được Vi Bất Bình đi chuyến này chỉ sợ có mưu đồ.
Bất cứ là chuyện gì, nếu có lợi đối với đám Vi Bất Bình. Còn đối với Lâm Hi, chính là bất lợi.
- Nhị trưởng lão, Lục sư đệ bị thương, làm sao bây giờ?
Trong rừng cây, một người đệ tử Ngũ Lôi Phái nhìn Vi Bất Bình mà hỏi. Ở bên cạnh hắn, một người đệ tử trọng yếu của Ngũ Lôi Phái đang nằm trên mặt đất, máu me đầm đìa, lồng ngực phía trên bị thiêu đốt, huyết nhục mơ hồ, đùi phải cũng không thấy đâu.
Lâm Hi vừa mới nghe được tiếng kêu thảm thiết, chính là do hắn phát ra. Hiển nhiên hắn là trong lần tập kích thứ nhất, khi bị con Địa Hành Phún Hỏa Cự Tích đột nhiên xuất hiện cắn bị thương. Nếu không như vậy, lấy tu vi của Vi Bất Bình thì cũng khó lòng bắt được con mãnh thú Đệ Thất Trọng.
- Làm sao bây giờ? Đều đã bị thương tích thành như vậy, còn có thể làm sao bây giờ? Lần hành động này của chúng ta có quan hệ trọng đại, không được phép hỏng. Mang theo nhắn sẽ chỉ là gánh nặng. Đến khi cần đối phó con dị thú kia, nói không chừng còn có thể bởi vì bận tâm đến hắn làm cho bị thương vong không cần thiết. Cứ để hắn ở đây, ai kêu chính hắn học nghệ không tinh!
Vi Bất Bình lạnh lùng nói, trong ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.
- Không! Trưởng lão không nên thế, đệ tử không muốn chết! Các vị sư huynh, trưởng lão, cứu cứu ta!
Tên đệ tử Ngũ Lôi Phái bị thương trong ánh mắt hoàn toàn hoảng sợ. Với tình huống hiện tại của hắn, lưu ở xứ sở này trong vùng núi mãnh thú thì chính là một con đường chết.
Các đệ tử Ngũ Lôi Phái ở chung quanh muốn nói lại thôi. Đối mặt ánh mắt lạnh lẽo của Vi Bất Bình, mọi người lựa chọn cúi đầu.
- Đi thôi, không nên để chậm trễ thời gian.
Vi Bất Bình vung tay lên, trực tiếp dẫn đám đệ tử hướng về chỗ sâu trong vùng núi mãnh thú, thản nhiên bỏ đi.
- Sư phụ, sư phụ, cứu cứu đệ tử!...
Tên đệ tử Ngũ Lôi Phái bị bỏ lại kia âm thanh thê lương, mắt đầy tuyệt vọng.
- Lão thất phu này, thật sự là Lãnh Huyết vô tình. Ngay cả đối xử với đệ tử trọng yếu do chính mình dạy dỗ mà đều là lạnh lùng như thế.
Lâm Hi đợi chỉ chốc lát ở phía sau đám cây rừng, đến khi Vi Bất Bình biến mất đi thật xa thì lúc này mới từ sau rừng cây đi ra.
- Lý Vân.
Lâm Hi gọi tên của gã đệ tử Ngũ Lôi Phái kia:
- Vẫn còn nhận ra ta chứ?
Nghe được âm thanh chợt vọng đến từ sau đám cây rừng, gã đệ tử trọng yếu tên là Lý Vân toàn thân chấn động. Đến khi nhìn thấy Lâm Hi thì mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên:
- Thiếu chưởng môn!
Vẻ mặt hắn lúng túng, ánh mắt trống rỗng, môi mấp máy, theo bản năng liền nhìn về phía đám người Vi Bất Bình rời đi. Sau đó nhanh chóng ý thức được điều gì nên lập tức ngậm miệng lại.
Trong lòng Lâm Hi phát lạnh. Hắn vốn đang ôm hy vọng, xét tới thân phận tất cả mọi người là đệ tử Ngũ Lôi Phái để muốn ra tay cứu hắn một phen. Không nghĩ tới cái tên Lý Vân này điều đầu tiên vừa nhìn thấy hắn, chính là muốn thông tri cho Vi Bất Bình, tố cáo hắn để tâng công.
- Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Gia hỏa này cho dù bị Vi Bất Bình lạnh lùng độc ác bỏ rơi, những cũng luôn luôn nghĩ đến việc lại trở về bên cạnh hắn. Quả nhiên ta vẫn còn lòng mềm yếu. Đối phó loại rác rưởi này, căn bản không cần tới nhân từ.
Lâm Hi rất bình tĩnh, hắn chậm rãi đi tới.
Vào lúc này, Vi Bất Bình đã rời đi rất xa. Hơn nữa trong núi có rất nhiều mãnh thú, cho dù là hô to thì cũng nhất định không nghe được. Huống hồ cho dù hắn nghe được, đợi đến khi Vi Bất Bình quay vòng về thì Lâm Hi đã sớm đi xa.
Lâm Hi đợi đám người Vi Bất Bình rời đi một hồi thật lâu rồi mới đi ra, cũng không phải không có đạo lý.