Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 8:
Công chúa Ca Đặc cùng Mật Mật Tư lao ra khỏi doanh trướng, nhất thời vô số mũi tên ma pháp bắn thẳng vào hai người. Nhưng xung quanh người công chúa Ca Đặc bùng lên một vòng sáng màu vàng đất, chấn bay tất cả những mũi tên nhằm vào nàng.
- Có cả vật ma pháp loại phòng ngự!
Tề Bắc nhướng mày, hắn cũng không cảm thấy nhiều bất ngờ. “Chỉ cần cô hoặc cha cô lắm tiền thì ma pháp vật cao cấp tới cỡ nào chẳng mua được.” Lúc này công chúa Ca Đặc giơ cái thứ kim loại hình trụ kia hướng về phía lưới ma pháp đang bắn tới. Nàng nhấn vào cái nút trên thân thanh kim loại, chớp mắt tạo ra một đạo ánh sáng từ đầu thứ đó mạnh mẽ bắn ra.
- Con mẹ nó! Là kích quang phát xạ khí a. (DG:súng ánh sáng, súng la de )
Con ngươi Tề Bắc co rút lại, cả người bật mạnh lên phía trước, đá văng mấy tên Hắc Giáp quân ra. Chùm sáng kia sau khi đâm xuyên qua ngực hai tên hộ vệ thương đội thì xé nát lưới ma pháp. Nếu Tề Bắc không kịp đẩy lui mấy tên Hắc Giáp quân kia thì tính mạng bọn họ cũng không còn nữa rồi. Công chúa Ca Đặc và Mật Mật Tư đang muốn đột phá vòng vây thì Hắc Giáp quân cũng kéo tới. Mật Mật Tư cũng bắt chước công chúa, hắn quay vũ khí về phía sau đồng thời nhấn nút. Hắc Giáp quân cũng đã rút kinh nghiệm liền dạt qua hai bên tránh đòn.
- Uỳnh.
Một tiếng nổ vang lên, Mật Mật Tư lăn lộn kêu hét dưới mặt đất. Cánh tay cầm vũ khí đã bị nổ nát bét còn thanh vũ khí kỳ quái kia cũng đã cong queo không ra hình thù. Công chúa Ca Đặc mặt biến sắc. Thứ vũ khí này gọi là Năng Lượng Địa Tinh, nó được phục chế đựa theo những tài liệu còn sót lại của nền văn minh Địa Tinh xa xưa. Chính vì là đồ phục chế nên thứ đồ này đầy những hạn chế. Vật này mặc dù uy lực kinh người nhưng lại không hề ổn định. Ba lần khai hỏa đã là cực hạn của nó, một khi vận khí không tốt thì Mật Mật Tư này chính là ví dụ. Nếu không phải bị dồn đến chân tường thì công chúa Ca Đặc cũng không muốn sử dụng thứ vũ khí này.
- Xúc xúc chạy mau! Mặc kệ ta!
Mật Mật Tư bi tráng hét lên. Trong mắt Ca Đặc công chúa thoáng qua một chút do dự. Nàng rút ra một thanh chủy thủ cắm thẳng vào tim Mật Mật Tư.
- Xúc xúc…Người..
Mật Mật Tư há to mồm. Hắn vốn muốn đổi mạng cho công chúa nhưng thật không ngờ chính nàng lại tiễn hắn lên đường. Trong khi dân dần mất đi ý thức, Mật Mật Tư bỗng chợt hiểu ra. Hắn đã biết quá nhiều, công chúa sợ hắn không chịu nổi cực hình, đem bí mật nói ra nên nàng mới ra tay giết người diệt khẩu.
- Thật là một nữ nhân ác đôc.
Tề Bắc than thầm một câu. Hắn bỗng nhiên búng người thật mạnh, cả người bung lên cao giống như một con chim ưng vồ mồi nhào tới công chúa Ca Đặc. Hắn có lòng tin tuyệt đối có thể dùng nội lực Thần Long quyết phá tan được vòng sáng bảo hộ trên người công chúa. Cùng lúc đó, một đạo ánh sáng ma pháp màu xanh bùng lên trên người Ca Đặc công chúa, một cơn lốc xuất hiện mang cả người nàng lao ra khỏi cốc. Nhưng Tề Bắc nào dễ dàng buông tha. Hắn đẩy nội lực Thần Long quyết đến cực hạn, tốc độ của hắn bỗng nhiên tăng vọt, cả người như một tia chớp lao về phía Ca Đặc công chúa. Bàn tay Tề Bắc bao trùm bởi ánh sáng màu vàng kim, trong nháy mắt xé tan vòng sáng bảo hộ trên người công chúa bắt được xiêm y của nàng.
“Xoẹt” Một tiếng vang lên. Tề Bắc mang cả kiện y phục kéo xuống nhưng ngay sau đó hắn té xuống lăn lóc. Còn công chúa Ca Đặc quay người lại nhìn hắn, dung nhan tuyệt mỹ bất chợt lộ ra.
- Nặc Đức Tề Bắc. Ta nhất định sẽ trả thù.
Ca Đặc công chúa phẫn hận hét lên, cả người nàng đã biến mất không thấy bóng dáng cho dù âm thanh vẫn quanh quẩn trong cốc. Tề Bắc loạng choạng đứng lên, không cam lòng hét to một tiếng, chỉ chút xíu nữa thôi là hắn kéo được nàng xuống rồi. Hiện tại hắn mới để ý xiêm y hắn giật từ trên người Ca Đặc công chúa có điểm lạ kỳ. Quan sát kỹ thì ngạc nhiên phát hiện đó chính là một dụng cụ giả bụng bầu.
- Chủ nhân. Ta không đuổi kịp nàng. Ma pháp vật Cuồng Phong Chi Dực mà nàng sở hữu chính là Ma Pháp phong hệ Vương phẩm.
Tiểu Cửu nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tề Bắc thấp giọng báo cáo. Nàng tuy là Ma Pháp Sư song hệ phong thổ nhưng cũng chỉ là Ma Pháp Sư cao cấp mà thôi.
- Bỏ đi!
Tề Bắc đem đồ ngụy trang của công chúa Ca Đặc thu vào giới chỉ rồi lắc mình tiến vào trong cốc. Hiện tại bên trong cốc, huyết chiến đã kết thúc, chỉ còn sót lại hơn mười tên Ca Đặc cùng với mấy dong binh. Chủ đã bỏ chạy thoát thân thì họ làm gì còn tinh thần mà chống cự. Mọi người buông bỏ mặc cho Hắc Giáp quân chém giết. Dù sao thì Tề Bắc cũng đã hạ lệnh giết sạch.
- Dừng tay!
Tề Bắc vội ra lệnh. Hắn muốn moi ít thông tin từ đám người này. Hắc Giáp quân đằng đằng sát khí thu đội nhìn chằm chằm vào bọn họ. Trong cốc lúc này nồng nặc mùi máu tươi, thi thể ngổn ngang trên mặt đất, chẳng có mấy cái là nguyên vẹn. Cảnh tượng như tu la địa ngục này làm người chứng kiến không khỏi buồn nôn. Mấy người không liên quan bên kia cũng là sợ đến phát run, quan sát nhất cử nhất động của đám thị huyết, chỉ sợ Hắc Giáp quân giết chưa đã tay mà đem họ làm thịt luôn một thể. Chỉ có ba nữ Tinh Linh xinh đẹp là còn giữ được bình tĩnh, ánh mắt quan sát tới lui, đánh giá Tề Bắc và Hắc Giáp quân, thi thoảng còn xì xầm bàn luận đôi câu.
Bây giờ trời vẫn còn khuya cùng với bão tuyết đang hoành hành. Tề Bắc liền hạ lệnh cho toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ. Đêm nay sẽ là một đêm rất dài vì ít kẻ dám yên ổn mà ngủ bởi một phần vì e ngại Hắc Giáp quân, một phần vì mấy tên tù binh bị tra tấn hét như heo bị chọc tiết. Tề Bắc ngồi trong doanh trướng, trước mặt hắn chính là xiêm y của Ca Đặc công chúa. Huyễn Ảnh ôn nhu đứng một bên dùng hai bàn tay nhỏ bé bóp vai cho hắn. Không thể phủ định, xiêm y ngụy trang này làm thật tinh xảo, ngay từ đầu hắn đã không thể nào nhìn ra chút sơ hở nào.Tề Bắc gõ nhẹ một cái vào cái bụng giả, cũng có âm thanh vọng lại như hang thật. Chẳng qua là cái bụng giả này tại sao lại không dùng vật liệu mềm mại chế thành mà lại dùng loại vật liệu cứng như gỗ thế này? Điều này làm Tề Bắc nghi ngờ cái bụng giả này không đơn giản như bề ngoài. Tề Bắc vươn tay, hắc trường kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay. Kiếm quang màu vàng lóe ra trước mũi kiếm, rạch thẳng vào cái bụng giả kia. Nhưng cái làm Tề Bắc thấy kinh ngạc chính là cái bụng kia không hề hấn gì, chỉ để lại vết xước mờ mờ. Tề Bắc thử lại mấy lầm cũng không có gì khác xảy ra. Vật này thực sự quỷ dị, hắn nghĩ mãi cũng không tìm ra được loại vật liệu nào mà cứng rắn như vậy, dắn xoa đầu dùng tay trái vỗ mấy cái vào đó.
- Thiếu gia…Ngươi…
Huyễn Ảnh thấy Tề Bắc suy tư khổ sở quá liền muốn lên tiếng chấn an hắn một chút. Nhưng lúc này Tề Bắc sửng sốt một chút, vung tay cắt lời Huyễn Ảnh. Lúc nãy hắn vỗ vào cái bụng Thần Long ấn ký dường như có chút phản ứng. Hắn lại đặt tay trái lên cái bụng lần nữa. Lần này hắn đã cảm giác được lực hút mãnh liệt từ Thần Long lạc ấn. Bỗng nó run lên, tựa hồ trong đó như có một mạng sống đang cố chống lại hấp lực từ Thần Long ấn ký. Lúc sau rốt cục mạnh sống bên trong cũng thua cuộc, đành để một tia năng lượng kỳ bí bị Thần Long ấn ký hút ra ngoài.
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 9:
Tề Bắc nhất thời mờ hồ nhận thấy năng lượng Thần Long như mạnh lên, đấu khí bên trong đan điền đang cuồn cuộn xoay. Sau đó toàn thân đột nhiên cảm thấy khí huyết thịnh vượng, đên nỗi có tiểu đệ đệ của hắn cũng sảng khoái tỉnh cả ngủ ngóc đầu tỉnh dậy. Điều đó đại biểu cho việc dương khí trong người hắn đang tăng. Tề Bắc giật mình, rút tay ra khỏi cái bụng giả kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó. Năng lượng hùng hậu lấy ra từ đó tăng nội lực cho hắn lên không ít, nhưng cũng không quên bổ trợ cho tiểu đệ của hắn luôn làm hắn không dám hấp thu thêm nữa. Bởi càng hấp thu thằng em càng nổi máu dê, quấy hắn lên tục, bắt hắn tìm nữ tử nguyên âm để thỏa mãn. Bất quá hiện giờ đào đâu ra được chứ. Tuy rằng hắn đã khơi thông kinh mạch bế tắc cho Huyễn Ảnh, nhận biết được khi tức nguyên âm trên người nàng. Nhưng hắn mới chỉ khơi thông một chút mà thôi, chưa thể khơi thông hết mười hai kinh mạch bị tắc của nàng nên nàng vân chưa phải là thân thể nguyên âm hoàn hảo.
“Không thể tin được Thần Long ấn ký lại có công năng này. Không biết sinh mệnh bị phong ấn có phải là sinh mệnh thượng cổ không nhỉ?” Tề Bắc thầm nghĩ. Kỳ thật hắn cũng không biết lúc Huyết Chương chui vào não hắn ở Vong Linh Sơn thì Thần Long ấn ký đã hấp thu nó đến giờ đã được hai phần ba rồi. Tề Bắc lắc lắc đầu, trong lòng có chút tiếc nuối về việc để cho nữ nhân Ca Đặc kia chạy mất.
- Thiếu gia, người đang suy nghĩ gì đấy?
Thấy Tề Bắc cứ ngồi thẫn thờ một lúc, Huyễn Ảnh không khỏi lo lắng hỏi. Tề Bắc nghe vây, đưa cánh tay lên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng đang bóp vai cho mình. Huyễn Ảnh hơi đỏ mặt, nhớ lại cảnh mình cùng Tề Bắc ở trong doanh trướng ấy, cả người không khỏi nóng bừng lên. Bỗng Tề Bắc đưa tay kéo Huyễn Ảnh làm nàng hô lên duyên dáng, ngồi gọn lỏn vào trong lòng của hắn.
- Thiếu …. Thiếu gia… ngài muốn làm gì?
Huyễn Anh lắp bắp nói, đôi mắt đẹp đánh sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng Tề Bắc, trái tim nàng đập rộn ràng.
- Làm gì? Muốn mần…muội.
Tề Bắc cười xấu xa, đưa tay nắm lấy cằm của Huyễn Ảnh. Huyễn Ảnh nghe lời nói và hành động của Tề Bắc thì tàn thân như mất hết sức lực mềm nhũn ra trong lòng hắn, hai hàm răng nhẹ nhàng cắn lấy vai hắn. Bộ dạng e thẹn rụt re của nàng làm Tề Bắc mới đầu chỉ tính trêu chọc thôi, hiện tại đã nóng bừng người lên làm tiểu đệ đệ giật mình ngoi lên, đâm đầu vào người Huyễn Ảnh. “Chết mất!” Trong lòng Tề Bắc thầm gào to, lúc này mới âm thầm hiểu được việc đùa với lửa ra rất nguy hiểm. Nếu lúc này thân thể Huyễn Ảnh là nguyên âm hoàn toàn thì hắn sẽ không ngần ngại mà chén luôn con cừu non này. Bất quá nàng đã muốn thì có lẽ hắn cũng nên chiều, không nên làm mất lòng người đẹp . Hắn bế Huyễn Ảnh lên, hướng đến cái giường lớn trong doanh trướng.
- Thiếu gia…
Huyễn Ảnh kêu lên như con mèo con, thân thể mềm mại run run.
- Huyễn Ảnh, muội ngồi xếp bằng cho vững, huynh đả thông kinh mạch cho muội.
Tề Bắc đặt Huyễn Ảnh lên giường lớn, nghiêm trăng nói. Huyễn ẢNh nghe vậy mở to mắt, đột nhiên “A” nhẹ một tiếng, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt lên. “Đều tại thiếu gia không tốt, cố ý làm vậy” Nghĩ đến đây, Huyễn Ảnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn, sau đó ngồi lên chuẩn bị. Tề Bắc bất đắc dĩ cười khổ, bắt đầu đả thông kinh mạch cho nàng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bão tuyết đã nhỏ đi nhiều, các thương đội như đang tranh ôn thần, gấp rút xuất phát rời khỏi đó.
- Điều tra được gì rồi?
Tề Bắc hỏi Hỏa Liệt. Bình thường Hắc Giáp Quân vẫn hay bắt tướng sĩ quân địch rồi dùng hình tra hỏi.
- Tước gia, ba tên người Ca Đặc này đều là một lũ nhu nhược, đến cả tổ tông mười tám đời tụi nó cũng khia ra hết rồi. Nhưng mà bọn họ đều không biết thân phận và mục đích của vợ chồng Ca Đặc kia là gì. Học chỉ biết là hai người kia muốn tới thành Tây Linh gặp một thế lực tên Huyết Lang để tiến hành giao dịch thôi.
Hỏa Liệt nói. Huyết Lang chính là thế lực lớn thứ ba sau Tinh Thần và Mị Ảnh.
- Những hộ vệ kia là ai?
- Họ là binh đoàn hạng trung ở phía nam. Người cầm đầu là Độc nhãn đạt đẳng cấp Chiến sĩ trung cấp. Hắn có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, làm bị thương mấy huynh đệ của chúng ta.
- Như vậy đi! Hãy nói Độc Giác đi theo chúng ta rồi viết một lá thư kêu tất cả tay chân còn lại của hắn ở phía nam đến thành Tây Linh
- Vậy còn ba tên thương nhân kia?
Tề Bắc trầm ngâm một chút, ánh mắt lóe sáng, lên tiếng nói:
- Cứ mang theo bọn chúng đi. Bọn chúng vẫn còn có tác dụng.
Một lát sau, Độc Nhãn bị thương đầy minh, đi tới nước mặt Tề Bắc, nghiêm trang cúi đầu nói:
- Độc Nhãn nguyện đi theo tước gia, cả đời này tuyệt đối không phản bội.
Tề Bắc đánh giá Độc Nhãn, thản nhiên nói:
- Ngươi không hận ta đã làm nhiều huynh đệ của ngươi bị chết sao?
Độc Nhãn lắc đầu nói:
- Chúng tiểu nhân là lính đánh thuê, thường được thuê để bảo vệ đội buôn. Thế nên các huynh đệ bị chết bởi bảo vệ đội buôn thì sao lại dám có cừu hận chứ. Hiện tại chúng tiểu nhân đều quy hàng theo tước gia, vĩnh viễn trở thành thanh đao dưới tay tước gia, không bao giờ phản bội.
Tề Bắc cười lớn, vỗ vỗ vai Độc Nhãn. Chính xác thì lính đánh thuê là một thế lực đặc thù. Có lẽ lúc đầu bọn họ sẽ bỏ hết sức ra để làm việc cho người thuê mình, việc hoàn thành thì bọn họ sẽ kết thúc quan hệ rồi tiếp tục đi đánh thuê cho kẻ khác.
- Độc Nhãn, ngươi thường hay tới địa giới Tây Bác, hẳn cũng rõ ràng tình hình của thành Tây Linh chứ.
Tề Bắc bắt đầu hỏi về tình hình nới đó. Dù lúc đầu hắn cũng đã biết vài chuyện ở thành Tây Linh, nhưng không được tỷ mỷ cho lắm.
- Hồi bẩm tước gia, tiểu nhân cũng nắm khá rõ tình hình ở đó…
Độc Giác bắt đầu nói chuyện tình về thành Tây Linh cho Tề Bắc nghe. Các thế lực, mối quan hệ,… đều được hắn đề cập đến.
- Tước gia, những gì tiểu nhân biết đã nói hết rồi! Đúng rồi! Trong cốc tránh gió có ba cô gái Tinh Linh, chính là người của Tinh Thần trong thành Tây Linh.
Độc giác nói. Tề Bắc nhướng mày, hắn đã nhìn đến ba cô gái tinh linh kia, họ có bộ dáng quả thực xinh đẹp, chẳng qua lức đó đang hỗn chiến nên không có để ý nhiều thôi. “Hiện tại có lẽ các thế lực của thành Tây Linh đã bóng gió nghe được mình sắp đến tiếp quản nơi đó, cùng với việc Hắc Giáp Quân xuất hiện ở nơi đây nhất định là quá đủ để bọn họ đoán ra được thân phận của mình” Tề Bắc thầm nghĩ. Hắn biết nếu mình muốn tiếp quản được thành Tây Linh thì phải khu trừ tất cả các thế lực kia. Như vậy mới có thể thống nhất được nhân lực. Vốn hắn định giả dạng thương đội người Ca Đặc đến tiến hành giao dịch Thiên Lang, rồi từ đó đến bắt kẻ cầm đâu, làm Thiên Lang phải tan rã. Nhưng hiện tại hắn buộc phải thay đổi kế hoạch. Bỗng ngay lúc Tề Bắc đang trầm tư suy nghĩ thì ba cố gái Tinh Linh đã trở lại cốc tránh gió.
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 10:
Ba cô gái Tinh Linh mặc trên người bộ áo dài lịch sự tao nhã, ngẫu nhiên có những bông tuyết bám vào làm các nàng càng thêm mỹ lệ.
- Con mẹ nó! Thực quá đẹp mà! Nếu Thiết Đầu ta có thể cưới một mỹ nữ Tinh Linh về làm vợ thì có chết cũng không đáng tiếc.
Thiết Đầu vuốt cái đầu bóng loáng của mình, hai mắt nhìn chằm cahừm vào ba cô gái Tinh Linh, lảm bẩm nói.
“Bốp” một tiếng, cái đầu trọc của Thiết Đầu bị Hỏa Liệt đập cho cái.
- Tiểu tử nhà ngươi đừng có si mộng nữa. Hỗn huyết Tinh Linh thì còn có thể, chứ còn Yinh Linh thì đến kiếp sau ngươi cũng đừng hòng được.
- Đội trưởng, người cũng nhìn chằm chằm chảy nước miếng sao?
Thiết Đầu rụt cổ lại nói. Quả thực Tinh Linh tộc rất coi trọng dòng máu trong chủng tộc, nhưng người Tinh Linh không có dòng máu không còn thuần nữa mà đã hỗn tạp thì sẽ không được coi trọng nữa bởi chưa một Hỗn huyết Tinh Linh nào đạt được đến cảnh giới Vương phẩm cả. Thế nên chủng tộc Tinh Linh không nhận những người có dòng máu lai làm tộc nhân, Hỗn huyết Tinh Linh khi được sinh ra, sẽ chờ đợi vận mệnh bị trục xuất khỏi chủng tộc. Ba cô gái này đều có đầy đủ tinh linh văn trên lỗ tai, đồng nghĩa với việc họ là người của Tinh Linh tộc. Hai hàng Hắc Giáp Quân phụ trách phòng ngự ở bên ngoài nhất tề chìa ũ khí ra, hình thành một thế trận phòng ngự. Một người trong đó lơn tiếng quát:
- Đứng lại! Mau báo ra thân phận và muc đích, nếu không giết không tha.
Hắc Giáp quân là những đội ngũ tinh nhuệ, được huấn luyện nghiêm khắc, có lẽ chưa bao giờ gặp được người đẹp như ba cô gái kia, thế nên liên tục tò mò soi mói và có chút ảo tưởng. Bất quá bọn họ tuyệt đối không bị mê hoặc đến mức quên chức trách. Máu tươi tong lễ rửa tội đã sớm giúp bọn họ vững tâ như sắt. Nêu ba cố gái kia là địch nhân thì bọn họ sẵn sàng ra tay hạ thủ ngay.
- Bọn tiểu nhân là chấp sự của Tinh Thành tại thành Tây Linh. Yên Linh, Như Phong, Phiêu Tuyết ra mắt Nặc Đức tử tước đại nhân.
Nữ Chiến sĩ Tinh LInh mở miệng nói, thanh âm dễ nghe làm người khác nghe khó có thể quên.
- Để các nàng lại đây.
Tề Bắc vừa nói, vừa suy tính ý đồ của ba người họ. Ba cô gái Tinh Linh đi vào lều trại của Tề Bắc, ánh mắt họ đều đổ dồn vào đánh giá Tề Bắc. Còn Tề Bắc thì ngồi vắt chân, dù ánh mắt tà ác quyét qua các bộ phận gợi cảm của tam nữ.
- Nữ nhân Tinh Linh quả thực xinh đẹp, đúng là danh bất hư truyền… Đúng rồi, các ngươi tùy ý ngồi đi, không cần khách khí.
Tề Bắc nở nụ cười rất khoa trương làm người ta phải sinh ra ý nghĩ đạp vào mồm hắn một phát. Sắc mặt ba cô gái Tinh Linh có chút khó coi, trong doanh trước này trừ cái ghế tựa của Tề Bắc ra thì không còn cái ghê nào khác. Bảo các nàng tùy ý ngồi thế nào đây?
- A! Quên mất, lều của ta sơ sài quá chỉ có mỗi cái ghế thôi. Hay là các ngươi ngồi lên đùi ta đi! Đừng nói là bá chứ cả năm cũng vừa.
Tề Bắc vỗ vỗ chân, ha ha cười nói.
“Nói năng tuỳ tiện! Háo sắc! Vô sỉ! …” Trong đầu cả ba người đều lóe lên ý nghĩ này. “Đồn đại về việc hắn nổi tiếng phong lưu phóng đãng quả không sai. Cho dù hắn có chút thực lực thì cũng khó có thể từ phân hóa thành châu báu. Chỉ dựa vào hơn hai trăm Hắc Giáp Quân trong tay mà cũng muốn nắm lấy thành Tây Linh sao? Bất cứ ai trong thành này đều có thể đùa chết hắn.
- Ta nghĩ chúng ta sai lầm rồi, cáo từ.
Linh nữ Tinh Linh Kêu Yên chán ghét nói, tình đưa hai vị muội muội rời đi.
- Muốn tới là tới, muốn đi là đi, các người nghĩ làm thế mà được sao?
- Ngươi cho là người của Hắc Giáp Quân có thể lưu được chúng ta lại sao?
Yên inh lạnh lung nói, hiển nhiên nàng là người đứng đầu của ba người.
- Các ngươi có thể thử xem.
Tề Bắc nhướng mày lên, vẻ mặt đầy trào phúng. Cùng lúc đó, ba cô gái liền cảm thấy hít thở khó khắn, hai đại sát khí bao phủ lấy hai nàng.
- Chiến sĩ Vương phẩm và Ma Pháp Sư Vương phẩm!
Ba nữ Tinh Linh trong lòng cả kinh. Trong các nàng, Yên Linh là Chiến sĩ cao cấp, Phiêu Tuyết là Cung Tiến Tủ cao cấp và người còn lại là Ma Pháp Sư cao cấp, ba người luôn bổ trợ cho lẫn nhau, tuyệt đối có thể giao đấu với cả cường giả Vương phẩm. Nhưng cường giả Vương phẩm đều tuyệt đối không phải bình thường. Hơn nữa lại có những hai người, các nàng căn bản không thể đối phó.
- Bắt các nàng lại.
Tề Bắc cười nói. Bỗng cả ba cô gái Tinh Linh đều bị ánh sáng màu vàng trói lại. Yên Linh cắn răng phản kháng, nhưng lại phát hiện ra sát khí của Chiến sĩ Vương phẩm nân không dám làm điều gì thiếu suy nghĩ.
- Ha ha ha, ba vị tiểu mỹ nhân, để ta cùng các người hảo hảo vui đùa nào.
Tề Bắc cười dâm đứng lên, bắt đầu cởi xiêm y ra.
- Đừng, đừng lại đây…Oa…Tên xấu xa kia đừng lại đây…
Người kêu lên là Ma Pháp Sư Tinh Linh tên Phiêu Tuyết, bộ dáng luôn thập phần bình tĩnh nhưng lúc này đã rớt nước mắt, khóc như trẻ con. Tề Bắc lặng đi một chút. “Như vậy mà đã khóc rồi sao? Các nàng không phải là chấp sự của Tinh Thần sao? Chấp sự phải có tố chấp tâm lý tốt mới phải chứ?” Thực chất thì trong ba cô gái ngoại trừ Yêu Linh coi như bình tĩnh ra thì cả Như Phong cũng kinh hãi, chút đã khóc lên rồi.
- Không chơi nữa. Ta ghét các bé gái hay khóc lắm, khi nào các người ngừng khóc thì ta tìm các người chơi tiếp.
Tề Bắc một bên nói, một bên chậm rãi mặc áo vào, thản nhiên đi ra ngoài. Nghe Tề Bắc nói thế, Phiêu Tuyết càng không dám ngưng khóc, nước mắt lưng tròng, cứ vậy thút thít.
- Được rồi, đừng khóc nữa! Hắn cố tình dạo chúng ta đó.
Yên Linh nói. Vừa ròi nàng có thấy ý cười trong mắt hắn, liền đoán được hắn từ đầu đến lúc này đều chỉ đóng kịch, trực tiếp làm lộ nỗi sợ hãi của Phiêu Tuyết và Như Phong ra.
- Vạn nhất không phải như vậy thì sao? Chúng ta không khóc thì hắn giở mấy chuyện xấu với chúng ta thì sao?
Phiêu Tuyết một bên nức nở nói, nước mắt lưng tròng, bộ dáng hết sức đáng yêu. Yêu Linh liếc mắt, vẻ mặt biểu lọ tiếc rèn sát không thành thép, nàng huấn luyện hai nha đầu này vô ích rồi. Ở thành Tây Linh, với thân phận là chấp sự của Tinh thần, cho dù có đối mặt với đám người Huyết Lang và Mị Ảnh cũng đều hết sức bình tĩnh. Thực ra là do nàng luôn nhắc nhở hai người hai làm ra mình bình tĩnh, có vẻ ca thâm khó dò.
- Thiêu gia, ba nữ Tinh Linh xinh đẹp như vậy mà huynh cũng dọa, thật sự là rất xấu xa.
Huyễn Ảnh cười duyên nói.
- Các nàng mà đẹp sao? Nào có đẹp như Huyễn Ảnh nhà ta.
Tề Bắc sờ lên mặt Huyễn Ảnh mấy cái cười nói. Kim Cương đứng ở một bên, thấy vẻ mặt Huyễn Ảnh dịu dàng. Sở dĩ lúc hắn chọn đi theo Tề Bắc là vì tiểu muội muội của hắn. Hắn không có ngốc, hắn đã sớm biết tiểu muội mình động tình với Tề Bắc rồi
- Thiếu gia, huynh tính đối phó với bọn họ thế nào?
Huyễn Ảnh hỏi, trong giọng ang theo ý tứ muốn cầu tình cho ba người Tinh LInh kia.
- He he, Huyễn Ảnh nhà ta lại đồng tình với họ sao? Muội yên tâm ta chỉ bắt họ lại một chút, giết chết nhuệ khí của họ thôi.
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 11:
Tề Bắc hỏi Độc Nhãn:
- Ngươi có biết ai là người đứng đâu Tinh Thần không?
Độc Nhãn cũng lắc đầu nói:
- Tước gia, người đứng đầu Tinh Thần cũng là một trong những bí mật của thành Tây Linh, người đó được gọi là Tinh chủ. Nhưng rốt cục hắn là cái dạng gì thì không ai biết được.
- Nhưng một cái thế lực lớn như vậy thì cũng phải có người khác nữa quản lý chứ?
Tề Bắc nhíu mày nói.
- Tinh Thần có Bát Đại Tinh Tương chưởng quản các sản nghiệp. Bọn họ được trực tiếp nắm quyền dưới Tinh Chủ, ngoài ra không còn ai nữa.
Độc Nhãn hồi đáp. Tề Bắc suy tư trong chốc lát. “Tên Tinh Chủ này đúng là kỳ bí. Xem ra vẫn phải cần khai thác ba Tinh Linh kia chút thông tin.” Ba nữ Tinh Linh là chấp sự của Tinh Thần, các nàng vừa rời cốc chỉ có một lát rồi vòng trở lại chứng tỏ các nàng chưa nhận được lệnh hành động của Tinh Chủ. Chỉ như vậy thôi cũng đã nói lên địa vị các nàng trong Tinh Thần không hề thấp, rất có thể là những người thân cận Tinh Chủ.
Nửa canh giờ sau, Tề Bắc quay trở lại doanh trướng.
- A. Không còn khóc nữa rồi. Bổn thiếu gia lại cùng các nàng chơi đùa.
Tề Hắc cười dâm tiện đi về phía ba thiếu nữ. Bỗng, hắn dừng trước mặt các nàng, cặp mắt quét tới quét lui, tựa hồ đang suy nghĩ chọn đối tượng nào hạ thủ trước.
- Nặc Đức Tề Bắc. Ta nghĩ rằng ngươi không phải loại người như vậy.
Yên Linh không hề sợ hãi chút nào. Nàng liếc qua Tề Bắc, nhẹ nhàng nói.
- Thật xin lỗi nhưng bổn thiếu gia chính là loại người như vậy đó.
Tề Bắc ha ha cười một tiếng, ma thủ nhằm vào bộ ngực đồ sộ của Yên Linh mà chộp tới.
- Vô sỉ, khốn khiếp, bại hoại mau dừng tay.
Như Phong phẫn nộ gào to.
- Không được chạm vào Yên Linh tỷ.
Phiêu Tuyết khẩn trương kêu lên, khuôn mặt nhỏ bé gấp đến đỏ ửng. Nhưng Yên Linh lại vô cùng bình tĩnh, dường như chắc chắn Tề Bắc sẽ không dám xâm phạm thân thể nàng. Bàn tay Tề Bắc chỉ còn cách bộ ngực căng tròn của Yên Linh chút xíu nữa thì dừng lại, trong lòng bàn tay tựa hồ vẫn cảm giác được nhiệt độ ấm áp đang tỏa ra.
- Được rồi. Ngươi thắng.
Tề Bắc nhún nhún vai rồi rút tay về. Phi lễ với một cô gái không hề có lực phản kháng thì hắn thực sự không làm được. Yên Linh nở ra nụ cười bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nàng đang thở phào nhẹ nhõm. Dẫu sao thì hiện tại người ta là dao thớt, mình là thịt cá, trong thâm tâm nàng cũng lo sợ lắm chứ. Chẳng qua cả ba người đã không hề có lực phản kháng vậy thì lo sợ có ích gì, đoán đúng thì tốt mà khong đúng cũng chỉ biết vậy. Lúc này, Yên Linh lại đánh giá Tề Bắc lần nữa. Nàng thừa sức biết rằng ba tỷ muội nàng cho dù trong Tinh Linh tộc cũng thuộc loại xinh đẹp xuất chúng, và trên đời này vô số nam nhân them nhỏ dãi những cô gái Tinh Linh tộc nên để có được các nàng thì bọn chúng sẽ không chừa bất kỳ thủ đoạn nào.
- Vậy là các ngươi đã nhìn ra thiếu gia ta vô cùng thiện lương, trong sáng. Bất quá thiện lương và tà ác chỉ cách nhau một khoảng cách mong manh, ta nghĩ các ngươi cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt tà ác của ta phải không?
Tề Bắc mỉm cười. Giờ khắc này hắn lại lộ ra cái vẻ mặt vô hại làm người ta chỉ muốn đấm một cái. “Vô sỉ, bại hoại, thiện lương cái nỗi gì.” Phiêu Tuyết căm hận chửi ầm trong lòng. Mới vừa rồi nàng bị hắn dọa cho sợ khóc thét. “Hắn không biết rằng nước mắt của Tinh Linh trân quý đến chừng nào sao?” Tề Bắc ngồi chồm hổm xuống ghế, cười vô sỉ:
- Hiện tại chúng ra hảo hảo nói chuyện chút. Các ngươi đến tìm ta để nói chuyện gì?
- Ngươi để cho người khai giải ma pháp khống chế trên người chúng ta đi, bằng không làm sao mà nói đây.
Yên Linh nói.
- Vậy không có được! Ta rất nhát gan. Nếu như chúng ta nói chuyện vui vẻ thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó, còn như đàm phán không thành thì khó nói lắm ...
- Chúng ta tới đây muốn cùng người thực hiện một giao dịch.
Yên linh thấy không cách nào đả động được Tề Bắc, đành dứt khoát nói ra.
- Giao dịch? Các ngươi cùng ta giao dịch hay là đại diện cho Tinh Chủ?
Tề Bắc nhướng mày lên, hỏi.
- Đương nhiên là đại biểu cho Tinh Chủ rồi.
Như Phong hừ lạnh một tiếng nói. Tề Bắc cười cười, trong mắt lóe ra một tia giảo hoạt, giống như là một con hồ ly vừa bắt được gà. Yên Linh tức giận liếc Như Phong một cái, nha đầu này lúc cần phát biểu lại không thèm, lúc cần im lặng lại nhảy vào bô bô. Hôm nay chắc bị Tề Bắc dọa cho ngu ngốc rồi.
- Các ngươi có thể đại biểu cho Tinh Chủ thì có vẻ các ngươi với Tinh Chủ quan hệ vô cùng mật thiết a. Các ngươi cũng thừa biết ta muốn tiếp quản thành Tây Linh nên sẽ trở thành địch của tất cả các thế lực trong thành. Ta nghĩ Tinh Thần cũng không phải ngoại lệ, các ngươi cũng là một trong số đó.
Tề Bắc ha ha cười nói. Như Phong nghe vậy lại tự trách bản thân mình. Không phải lúc nãy nàng tức giận mà lỡ miệng thì đã không bị cái đồ xảo trá vô sỉ này tóm được đuôi.
- Cho nên ngươi tốt nhất đối xử với chúng ta cho tốt. Giao dịch mà chúng ta muốn làm sẽ có thu hoạch vượt xa với tưởng tượng của ngươi.
Yên Linh nói. Tề Bắc cười cười híp mắt, ngón tay nhịp nhịp vào cái ghế tựa. Từng nhịp gõ của ngón tay hắn như búa đập thẳng vào trong tim ba nữ Tinh Linh làm các nàng cảm thấy không thoải mái chút nào.
- Nói xem giao dịch như thế nào?
Một lúc sau Tề Bắc mới thèm mở miệng.
- Ngươi hợp tác với Tinh Thần chúng ta tiêu diệt Huyết Lang và Mị Ảnh, sau đó hai bên cùng chia sẻ thành Tây Linh.
Yên Linh dụ hoặc, nàng hết sức tự tin khi nói ra mục đích của mình.
- Thành Tây Linh là đất phong của bổn thiếu gia ta. Cớ gì lại phải cùng các ngươi chia sẻ lợi ích?
Tề Bắc thản nhiên nói. Không khí cơ hồ có chút khẩn trương. Yên Linh cũng chỉ khẽ mỉm cười, nói:
- Tử tước đại nhân. Chính ngươi cũng hiểu được, chỉ với hơn hai trăm Hắc Giáp quân thì không thể nào hoàn toàn độc chiếm được thành Tây Linh. Hợp tác với một số thế lực cùng chia sẻ lợi ích mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Nếu như cứ muốn một mình mà đối chọi với tất cả thế lực thì e rằng việc giữ được tính mạng cũng là một vấn đề nan giải.
- Ngươi nói không sai nhưng tại sao ta lại phải lựa chọn Tinh Thần để hợp tác mà không phải hai thế lực kia?
Tề Bắc cười nói. Hắn không thể không thừa nhận Yên Linh không hề tầm thường chút nào.
- Huyết Lang quá tham lam độc ác. Mị Ảnh quá quỷ dị. chỉ có Tinh Thần chúng ta làm cái gì cũng đường đường chánh chánh. Tiếng lành đồn xa.
Yên Linh hết sức tự tin nói. Tề Băc cũng không biết nói gì hơn. Đối với hắn cả ba thế lực trong thành đều là chướng ngại, nhổ sạch hết mới là mục tiêu của hắn. Nhưng trong lúc thế lực đơn bạc xem ra lựa chọn hợp tác với một vài thế lực cũng là lựa chọn không tồi.
- Ta muốn gặp Tinh Chủ của các ngươi.
Tề Bắc mở miệng nói.
- Tinh Chủ sẽ không gặp bất cứ ai.
Yến Linh nói.
- Nếu muốn cùng ta hợp tác thì ngay cả Tinh Chủ cũng không gặp mặt thì nói chuyện làm gì?
Tề Bắc cười lạnh nói.
- Ta có thể đại biểu cho Tinh Chủ.
Yên Linh nói.
- Nhưng ngươi cũng chẳng phải Tinh Chủ. nếu để ngươi giao dịch với Một người mà nhìn cũng không thấy, sờ cũng không được thì ngươi sẽ yên tâm sao?
Tề Bắc nói.
Yên Linh trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:
- Ta chỉ có thể đi cầu xin Tinh Chủ mà thôi.
Tề Bắc ha ha cười. Ánh mắt hắn nhìn trực diện vào đôi mắt đẹp của Yên Linh:
Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 12:
Tề Bắc sau khi cùng Yến Linh nói chuyện một phen, mặc dù không hoàn toàn thăm dò được lai lịch của nàng nhưng cũng đã có thể xác định được nàng có quan hệ thân mật với Tinh Chủ, như vậy cũng đủ rồi. Cùng người khác giao dịch hoặc hợp tác, có được “thế” đã là một lợi ích rất lớn. Nếu như Tề Bắc và Tinh Thần hợp tác mà ngay cả Tinh Chủ cũng không được thấy thì quả là không tốt, nhưng hiên tại có ba nữ Tinh Linh trong tay thì hắn cũng không tin rằng Tinh Chủ thần bí kia sẽ không lộ diện. Tề Bắc ra khỏi doanh trướng, ra lệnh một tiếng, Hắc giáp quân bắt đầu nhổ lều trại hướng về thành Tây Linh xuất phát.
…
…
Kim Diệp hoàng đô vừa trải qua trận tuyết đầu mùa, cả tòa thành hào hùng lúc này trông có thêm vài phần rực rỡ. Tuyết của Hoàng Đô khác xa so với cảnh tuyết rơi mãnh liệt ở Tây Bắc, ở Tây Bắc khi tuyết rơi chỉ cần qua một đêm khiến cho khắp nơi trắng xóa, lạnh đến mức chỉ cần hắt hơi thì nước mũi cũng có thể đóng thành băng. Tuyết ở Hoàng Đô lại vô cùng thơ mộng, khắp nơi đều đắp người tuyết, các thiếu gia tiểu thư của giới quý tộc đều đi ra ngoài, tới bờ sông đốt lửa hâm rượu, sau đó ngồi vây quanh bếp lửa vừa thưởng tuyết vừa nói chuyện phiếm, vô cùng nhàn nhã. Lúc này ở trong Miên Nguyệt cung, Minh Nguyệt công chúa đang đứng trước cửa sổ nhìn ra hoa viên nơi đám cung nữ đang chơi đùa huyên náo, đôi mắt đẹp của nàng có thêm vài phần buồn bã. Cảnh tuyết đẹp như vậy, thơ mộng như vậy mà mẫu thân của nàng vĩnh viễn không được xem nữa.
- Minh Nguyệt, con phải nhớ kỹ, nam nhân đều là ong mật, lúc hoa nở thì hút mật còn khi tàn thì liền cố tránh đi, không nên nghĩ rằng mình có thể dựa vào nam nhân, tất cả bọn chúng đều không đáng tin cậy. Chỉ khi nào con có thể đứng trên những ngừoi khác thì mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình.
Có một số nam nhân vì bản thân mình mà ngay cả tính mạng của nữ nhân cũng không cần, để nữ nhân kia ngay cả đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng không gặp được nam nhân đó. Cánh tay Minh Nguyệt công chúa ngọc khẽ dùng lực, cánh cửa sổ nhất thời được phủ lên một tầng sương lạnh ngay sau đó liền hóa thành bụi phấn rơi xuống.
- Mẫu thân, Minh Nguyệt nhất định sẽ làm cho mình trở thành người có thể đứng trên đầu người khác, sẽ không cần dựa vào nam nhân.
Minh Nguyệt công chúa nhẹ giọng nói, sau đó thân ảnh liền nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc này, từng tiếng hạc kêu vang lên từ xa. Một con hạc lớn toàn thân tuyết trắng lúc này đang hạ xuống Miên Nguyệt cung, trên lưng hạc có một mỹ phụ khí chất tựa thiên tiên đang ngồi, giữa trời tuyết trắng vậy mà nàng chỉ vận một chiếc áo dài màu xanh nhạt, khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy tự ti, mặc cảm.
- Sư phụ.
Minh Nguyệt công chúa phi thân xuống, cung kính hành lễ.
- Minh Nguyệt, lên đây, sư phụ dẫn con lên Thông Thiên Sơn.
Khải Đế nhu hòa nhìn, nàng đối với thiên phú và tâm tính của Minh Nguyệt công chúa đều hết sức tán thưởng, muốn bồi dưỡng thành truyền nhân để nối tiếp y bát của mình.
- Vâng, sư phụ.
Minh Nguyệt công chúa không chút do dự liền bước lên lưng bạch hạc. Bạch hạc dang đôi cánh khổng lồ, năng lượng của phong hệ ma pháp hóa thành hai dòng khí xoáy mang theo thân thể to lớn của nó phóng lên cao, chớp mắt đã biến mất ở phía chân trời. Sau đó Hãn Mạc Tư đại đế mới xuất hiện, lão lắc đầu cười khổ một tiếng: “Khải Đế này cũng thật là, muốn dẫn nữ nhi của mình đi thì cũng phải để mình tạm biệt Minh Nguyệt đã chứ.”
Bạch hạc của Khải Đế cũng không phải là loại hạc bình thường, nó có một cái tên là gọi là Phong Linh hạc, là ma thú cấp tám, một con Phong Linh hạc trưởng thành có thực lực tương đương với thiên phẩm cao thủ, hơn nữa trí lực cũng rất cường đại khiến cho người khác phải sợ hãi. Thông thường mà nói, ma thú cấp tám trở lên thì không nào bị khế ước ma pháp trói buộc, cho dù chỉ là ấu thú cũng không thể, muốn cho ma thú bậc này nhận chủ thì chỉ có một biện pháp đó là do bọn chúng hoàn toàn tự nguyện. Cho dù ở bên trong Ngũ Đại Thánh Địa, cường giả có được bát cấp ma thú cũng vô cùng ít ỏi, như vậy có thể thấy được địa vị của Khải Đế ở Thông Thiên Sơn cao đến mưc nào.
- Sư phụ, Phần Thiên sư huynh…
Minh Nguyệt công chúa mở miệng nói, dù sao thì chuyện tình của Phần Thiên cũng phải nói với Khải Đế một tiếng.
- Con không cần phải nói, sư phụ đã biết rồi, mặc dù thiên phú của Phần Thiên cao nhưng tâm tính vẫn còn phải ma luyện, chuyện lần này đối với nó mà nói có lẽ lại là một chuyện tốt.
Khải Đế thản nhiên nói, trước đây nàng có thu ba đồ đệ bất quá cũng chỉ có tư chất bình thường, chỉ có Minh Nguyệt công chúa mới khiến cho nàng chân chính coi là đệ tử. Khải Đế nói xong, suy nghĩ một chút lại nói:
- Minh Nguyệt, con lần này cùng Ngũ thiếu gia của Nặc Đức gia tộc đính hôn, sư phụ không phản đối, bất quá khi con vào Thông Thiên Sơn rồi thì hắn và con đã là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau, quan hệ của các con cũng không thể tiến triển được, con hiểu không?
- Đồ nhi đã hiểu, sư phụ.
Minh Nguyệt công chúa gật đầu.
- Vậy thì tốt, tiểu gia hỏa kia mặc dù vi sư cũng cảm thấy có chút khác người, bất quá hắn vẫn không xứng với con, cho dù có xứng đôi đi chăng nữa thì trước khi con đạt tới cảnh giới Thiên phẩm thì chuyện nam nữ tuyệt đối không thể dính tới.
Khải Đế thận trọng dặn dò Minh Nguyệt công chúa.
- Đồ nhi biết rồi.
Minh Nguyệt công chúa gật đầu, ánh mắt cũng thêm vài phần quyết tâm, sẽ chuyên tâm tu luyện, không dính đến chuyện tình nam nữ.
…
…
Thành Tây Linh vốn năm đó do Kim Diệp hoàng triều cho xây dựng để chống lại đế quốc Thú nhân xâm lấn, quy mô bằng một nửa hoàng đô, có thể dung nạp cả trăm vạn người, vì để chống lại bộ tộc Thú nhân mà thành được xây vô cùng chắc chắn, vừa cao vừa dày, bốn bề có tám tòa ma pháp lâu, ở đây được gọi là pháo đài ma pháp. Pháo đài ma pháp được dùng tài liệu đặc thù để xây dụng, không những có thể chống được công kích vật lý cường đại mà ngay cả công kích ma pháp cũng có thể chống lại. Các ma pháp sư khi cần sẽ tập trung ở pháo đài, dùng ma pháp để công kích địch nhân. Hiện tại thành Tây Linh đã trở thành một tòa thành hỗn loạn nhất, bất quá những thiết kế phòng ngự của nó vẫn được bảo lưu. Trong thành các thế lực lớn phân chia nhau tạo thành “Thành Vệ Quân”. Xưng là quân, kỳ thực cái danh này chỉ làm ô nhục quân nhân, cũng bởi vì Thành Vệ Quân của Tây Linh thành do các thế lực lớn thành lập ra vì thế không có chỉ huy, chia năm xẻ bảy, hơn nữa các thế lực lại thường xuyên hỗn chiến với nhau, kỳ thực bọn chúng so với lưu manh còn khốn nạn hơn, so với thổ phỉ thì thổ phỉ còn phải giả lại tiền. Phá phách cướp bóc, bọn chúng bỏ qua, Giết người phóng hỏa, bọn họ cũng bỏ qua. Nhưng nếu là thương đôi xa lạ thực lực lại không mạnh, hoặc là các Mạo Hiểm Giả vào thành thì bọn chúng sẽ đem đám người đó lột đến sạch như chùi.
Lúc này Tề Bắc đang đứng từ xa, quan sát toàn thành thị nguy nga này, mặc dù đây là đất phong nhưng hắn cũng phải dựa vào thực lực của mình để đoạt lại.
- Thay đổi quần áo.
Tề Bắc ra lệnh một tiếng. Nhất thời, hơn hai trăm Hắc giáp quân nhanh chóng cởi bỏ khôi giáp và vũ khí, đổi lại bộ dáng của lính đánh thuê. Còn Huyễn Ảnh được Tề Bắc cho mặc lấy bộ đồ mà hắn ‘lột’ được của công chúa Ca Đặc. Còn về chiếc bụng giả thần bí thì hắn đã dùng vải mềm thay vào đó. Độc Nhãn thì đang ngồi ở trước mặt Tề Bắc, ngụy trang cho hắn. Độc Nhãn vốn là người ở Tam Giáo Cửu Lưu, biết một ít thuật cải dung. Không lâu sau, Tề Bắc liền biến thành một thanh niên Ca Đặc, bộ dạng không khác lắm so với Mật Mật Tư, lỗ tai dài, nhọn, người Ca Đặc mặc dù lỗ tai hao hao như Tinh Linh tộc nhưng khác ở chỗ là tai của bọn họ màu xám không giống với màu trong suốt xinh đẹp của đám Tinh Linh, nói thô một chút thì thực sự hơi khó coi. Tề Bắc nhìn vào gương, gương mặt tỏ vẻ hài lòng.
- Vào thành.
Tề Bắc phất tay về hướng hướng thành Tây Linh, hắn và Huyễn Ảnh giả thành một đôi vợ chồng người Ca Đặc, ngồi trên xe ngựa, nhìn qua so với những Ca Đặc thương đội bình thường cũng không có gì khác nhau, có khác cũng chỉ là sát khí của đám lính đánh thuê này nồng đậm hơn một chút.