Theo lời lão Quăn Queo ta quyết định đưa luôn 2c lên, chào mừng nvc mất thân xử nam nào
Chu Vũ chậm rãi từ trên cây tụt xuống, lúc hắn đến mặt đất thì trước mặt đã xuất hiện hai mỹ nữ, Hoàng y nữ tử cùng Hồng y nữ tử. Cây trong rừng như có thêm sinh khí, không khí tràn ngập mùi hương thơm ngát nhưng mùi hương này không giống như mùi thơm của hoa.
Hoàng y nữ tử thì lạnh băng còn Hồng y nữ tử thì trên mặt hơi có sắc hồng.
“Nhìn lén người trong phủ luyện kiếm, khó mà thoát tội, ngươi không biết sao?”
Hoàng y nữ tử mặt lạnh băng nói.
Thần sắc cỏ vẻ bất thiện nha, Chu Vũ thầm nghĩ nhưng ngoài miệng nói:
“Không biết!”
Hoàng y nữ tử cười lạnh:
“Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, thứ nhất là chết, thứ hai là cắt lưỡi, ngươi chọn cách nào?”
Trừng phạt quả là rất nghiêm khắc nha! Chẳng lẽ đây là loại phương pháp luyện tập bí truyền và sợ hắn tiết lộ? Chu Vũ mỉm cười nói: “Ta chọn cách thứ ba!”
Hai nữ tử nhất thời sửng sốt, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn nhưng lại càng làm hai nàng thêm tức giận, Hoàng y nữ tử trừng mắt nói: “Không có cách thứ ba!”
Chu Vũ nói:
“Ta có thể giúp ngươi đưa ra phương pháp thứ ba, ta mời hai vị uống vài li rượu, ý hai nàng thế nào?”
“Như vậy thật tiện nghi cho ngươi quá!” Hoàng y nữ tử cười lạnh:
“Nếu ngươi không đưa ra cách lựa chọn, ta sẽ giúp ngươi!” Lời vừa nói dứt, cánh tay khẽ động mũi kiếm đã hướng cổ họng Chu Vũ đâm tới.
Chu Vũ nhìn thẳng vào mũi kiếm, thân hình vẫn bất động, đột nhiên cười:
“Thực sự ta không phải cố ý xem các ngươi luyện kiếm, bởi vì ta là một Du thi nhân, căn bản không hiểu gì về kiếm!”
“Dẻo miệng quá, ai tin được ngươi?” Xích địa một tiếng, mũi kiếm xuyên qua nhưng không có đâm trúng Chu Vũ, Hoàng y nữ tử đúng là đã động thủ thực sự nhưng cũng không có lấy đi tính mạng của hắn!
Hồng y nữ tử chợt vươn tay, mũi kiếm cách cổ họng Chu Vũ chừng 3 thốn thì dừng lại, nàng nhìn chằm chằm vào mặt Chu Vũ:
‘Ngươi thực sự là Du thi nhân? Ngươi không hiểu kiếm sao?”
Chu vũ thở dài nói:
“Du thi nhân chẳng lẽ là nghề nghiệp vinh quang sao? Không hiểu kiếm cũng doạ người sao? Chẳng lẽ ta có cơ hội giả mạo?”
Hổng y nữ tử nói: “Vậy tại sao ngươi ở trên cây nhìn trộm chúng ta luyện kiếm?”
Chu vũ do dự không trả lời, Hoàng y nữ tử lạnh lùng nói:
“Nếu có ý nghĩ hạ lưu thì tất nhiên không thể nói ra được rồi! Để bổn tiểu thư trực tiếp cho ngươi một kiếm sẽ giải quyết được ngay” Ý của nàng rất rõ ràng, nếu không phải nhìn lén các nàng luyện kiếm thì nhất định là có ý định nhìn lén nữ tử trong phủ, cái tội này còn lớn hơn nữa.
Chu vũ làm ra vẻ thành thật nói:
“Ta đến tìm nha đầu kia, tối hôm trước nàng đã giúp ta một lần, ta tới để cảm tạ nàng!”
Hai nàng đồng thời sửng sốt, Hồng y nữ tử nói:
“Nàng ta giúp ngươi cái gì?”
Chu vũ nói :
“Lúc ta sắp chết đói, nàng đã cho ta miếng thịt nên đã cứu ta không bị chết đói. Ngươi xem, đây là chiếc túi dùng để đựng thịt!” Nói xong hắn rút từ tay áo ra một cái túi vải.
Hoàng y nữ tử khinh bỉ nói: “Chỉ vì miếng thịt mà ngươi làm như vậy ư?”
Chu vũ nghiêm mặt nói: “Miếng thịt tuy nhỏ, nhưng đã cứu ta một mạng, ngươi nói ta há có thể không cảm tạ nàng ư?”
“Thật hay giả, ta có một biện pháp có thể chứng thực việc này” Hồng y nữ tử nói: “Trước tiên ngươi thu thanh kiếm lại đi!”
Hoàng y nữ tử chậm rãi hạ mũi kiếm xuống, thân ảnh của hồng y nữ tử chợt loé lên xuyên qua tưởng mà nhảy vào, tưởng này cũng phải cao đến một trượng, nàng có thể trực tiếp nhảy qua, thân pháp cũng không phải là tệ.
Chu vũ nhìn mũi kiếm vừa được hoàng y nữ tử thu lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng tốt rồi, đừng có hơi một chút là lấy kiếm giết người như vậy, cô nương cũng nóng tính a!”
Hoàng y nữ tử tức giận nói: “Người sai trước là ngươi, còn giám trách móc ta sao?
Chu vũ không phục nói” “Ta từ phương xa đến đây, chỉ vì cảm tạ ân nhân, có làm gì đâu? Nhưng thật ra các ngươi hơi tý là đòi giết người, uy danh Đại kiếm thánh như vậy, chẳng lẽ dạy con cháu như vậy?”
Lời này nói ra, đối với Đại kiếm thánh có chút bất kính, hoàng y nữ tử đối với gia gia của mình cực kỳ kính trọng, nghe như thế làm sao chịu được, sắc mặt chợt đỏ bừng, xích địa một tiếng giơ kiếm nhằm hắn đâm tới, một kiếm này cực nhanh cũng cực kỳ ác độc, Chu vũ nhất thời lửa giận bốc lên, Hảo a, không thể cùng đàn bà nói lý lẽ được! Lui lại phía sau mặc dù có chút chật vật nhưng cũng có thể thoát được một kiếm rất hiểm này, hoàng y nữ tử giận quá, mũi kiếm vừa chuyển hướng cổ họng hắn đâm tới, lúc đầu vốn định chỉ làm hắn bị thương nhưng bây giờ nàng rất khoát lấy đi tính mạng của hắn! Chu vũ xoay người hướng vào đám cây trong rừng chạy tới, hoàng y nữ tử thế nào lại có thể để hắn chạy thoát, mau chóng đuổi theo, mũi kiếm hướng phía sau lưng hắn đâm tới, một kiếm này nhìn qua nhất định là xuyên qua người hắn nhưng Chu vũ thân thể thật đúng là rất kỳ diệu, chỉ nghe xích địa một tiếng, mũi kiếm đã đâm trúng vào cây đại thụ xuyên qua một thước có dư.
Chu vũ thân hình vừa động đã đứng đối diện với nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi thật sự muốn giết ta?” Nói gì thì việc này cũng có giới hạn, một chiêu vừa rồi nhất định là lấy mạng của hắn, hắn dĩ nhiên không thể nhịn được nữa.
Hoàng y nữ tử dùng sức rút mạnh một cái, trường kiếm một lần nữa rút ra, cười lạnh: “Ta có thể không giết ngươi nhưng không thể tha ngươi một kiếm!”
Chu vũ đột nhiên vung hữu thủ lên một cái, một bó lá cây to bay lên, tầm mắt của hoàng y nữ tử toàn bộ bị lá cây ngăn lại, theo đó một người liền xuất hiện cạnh nàng, trường kiếm của nàng căn bản không cách gì thu lại kịp, khẩn trương, tay trái đột ngột chém ra nhưng tay vừa nhấc đột nhiên cả người nàng bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lấy không chỉ có hai tay không mà toàn thân của nàng cũng bị người ta ôm trọn, cả hai ngã xuống đất, đinh địa một tiếng trường kiếm của nàng đã bị rơi xuống đất, tiếng nàng kinh hãi kêu lên.
Trong nháy mắt, nàng nhất thời cảm thấy có một loại cảm giác khác lạ rất mãnh liệt, tự nhiên nàng lại bị một nam nhân ôm lấy, một chân của nam nhân gắt gao chẹn ngay vào giữa hai chân của nàng bộ ngực bạo mãn của nàng cũng ngực của hắn dính sát vào nhau, tư thế … có chút gì đó mập mờ!
“Thả ta ra, ta … ta muốn giết ngươi!” Nữ tử thất thanh kêu lên.
Chu vũ cười hì hì nói: “Ngươi muốn giết ta? Ta như thế nào lại buông ngươi ra chứ! Chẳng lẽ ta không muốn sống nữa? Trừ phi ngươi đáp ứng không giết ta” Một nữ tử bị ôm trong lòng, vừa hương diễm, vừa mềm mại, chính hắn bình sanh cũng rất ít được diễm ngộ như thế, như thế nào có thể dễ dàng buông ra chứ huống chi hắn lại có một lý do vô cùng chính đáng đó là vì bảo trù tính mạng của mình.
“Ta muốn giết ngươi! Ngươi chờ đó, không giết ngươi không được!” Nữ tử trên mặt vừa trắng vừa đỏ.
Nhìn khuôn mặt kiều diễm như vậy, từng trận hương thơm bay vào lỗ mũi làm cho Chu vũ tâm thần bị kích động một phen, cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng cũng một nữ tử ở trong trạng thái mập mờ như vậy, cho dù là Thi ty Nhi thì hắn nhiều nhất cũng chỉ để nàng tựa trên đùi mà ngủ, lúc này đem một mĩ nữ đè dưới hạ thân, nhất thời thân thể hắn có chút phản ứng, trực tiếp là toàn thân nóng lên, một cỗ kích thích chưa từng có hiện lên trong lòng hắn.
Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi: “Các ngươi … các ngươi .. làm … làm cái gì thế này?”
Chu vũ giật bắn người lên, trên mặt đỏ hồng mộ mảng, vừa rồi cũng là do tâm thần kích động mới không nghe được có ngoại nhân tiến vào, đương nhiên nhìn thấy như vậy ngoài hồng y nữ tử còn có tiểu nha đầu kia nữa, hai người vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bọn họ, hồng y nữ tử trên mặt màu hồng bao phủ khắp khuôn mặt lan xuống đến cả chiếc cổ cao trắng ngần.
Hoàng y nữ tử tốc độ so với hắn cũng chậm hơn một chút, giật bắn người đứng dậy ánh mắt nhìn khắp nơi để tìm Kiếm, nhưng rất tiếc kiếm của nàng đã bị lá cây trùm kín.
Chu vũ thẹn thùng giải thích: “Muội muội của ngươi muốn giết ta, cho nên … Cho nên ta …”
“Đồ vô sỉ, hoàng y nữ tử rốt cục cũng tìm được kiếm của nàng, bắt đầu nhắc kiếm báo thù, Chu vũ liền co chân chạy trốn, vòng qua bên cạnh hồng y nữ tử, hồng y nữ tỷ bàn tay vừa xuất liền chộp cứng bả vai của muội muội: “Muội muội, ta đã hỏi rõ ràng, hắn đúng là Du thi nhân, đích xác là không hiểu kiếm, không cần giết hắn!”
Hoàng y nữ tử kêu lên: “Ta không thể không giết hắn được!”
“Gia gia biết sẽ rất tức giận” Hồng y nữ tử kéo nàng ra xa.
“Ngươi đến làm gì?” Trong rừng cây an tĩnh truyền đến một âm thanh ôn nhu, chính là của Nha đầu kia.
“Ta nghĩ đến cảm ơn ngươi!” Chu vũ nói.
Nha đầu ánh mắt thoáng hiện lên một tia kỳ qoái: “Ngươi đúng là một người nhiều chuyện, nếu chỉ vì cảm ơn một người mà đánh mất cả mạng của mình thì có đáng giá không?”
Chu vũ thở dài nói: “Nữ nhân này thực sự là không được chỉ dạy, thật không thể cùng nàng nói lỹ lẽ!”
Nha đầu thản nhiên nói: “Chúng ta là người như vậy, sao có thể cùng người khắp nơi nói lỹ lẽ được chứ?” Đầu nàng cúi xuống, đích thực là một lời nói không có lý lẽ gì hết, trong mắt nàng, Nha đầu và Du thi nhân giống nhau, cũng thuộc người không cần nói đến lý lẽ!
Chu vũ đồng tình nói: “Ngươi hầu hạ đại tiểu thư đứng lên nói như vậy cũng khó cho ngươi”
Nha đầu bình tĩnh nói: “Ta thấy thế cũng là một thói quen tốt thôi”
Thói quen, phải chịu bao nhiêu oan ức ư? Chu vũ nói: “Có thể tìm một chỗ nói chuyện không?”
Nha đầu ngẩng đầu hỏi: “Nói chuyện gì?”
“Ta cảm giác chúng ta là những người có chút giống nhau, hẳn là có nhiều điểm chung” Ý tứ của Chu vũ rõ ràng thừa nhận nàng và hắn cùng là những hạ nhân, mà bọn họ đều có những bí mật của riêng mình.
Nha đầu lắc đầu: “Chúng ta không giống nhau, cũng sẽ không có cùng tiếng nói chung …! Ta về đây, mặt khác ngươi cũng lên đi đi, đây là lời khuyến cáo của ta” Nói xong, nàng xoay người đi luôn, căn bản không để cho hắn có cơ hội mở miệng.
Chu vũ ngơ ngác xuất thần, Nha đầu này quả nhiên cực kỳ khôn khéo, hơn nữa sự nghi ngờ trong lòng cũng rất nặng, như vậy dụng mỹ nam kế với nha đầu này có chút khó khăn, bởi nàng bất kỳ kẻ nào cũng không tin tưởng, tương tự một người bị thương, rất là cô độc!
Theo lời lão Quăn Queo ta quyết định đưa luôn 2c lên, chào mừng nvc mất thân xử nam nào
Bóng đêm như nước, Chu Vũ nằm một mình trên giường, những hình ảnh kích tình ban ngày lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Mình có phải là đã tới lúc ‘Khai xử” rồi không? Nhưng không biết cô gái may mắn kia sẽ là ai? Nguyên lai hắn vẫn tưởng rằng đàn bà cũng giống Hoa, thưởng thức phải cao nhã một chút nhưng ban ngày cùng cô gái kia vật lộn một hồi ý nghĩ của hắn đã hoàn toàn thay đổi, đàn bà có lẽ trừ bỏ bề ngoài ra thì cần nếm thử cả tư vị bên trong nữa, bởi vì “Ôm” so với “Nhìn” không thì càng kích thích hơn, vậy thì “Sờ” cùng “Làm” thì sẽ khác biệt như thế nào?
Mặc dù hắn là người tu tiên nhưng cũng là nam nhân, mà nam nhân thì phản ứng đối với việc đó tất nhiên sẽ có, thân thể của Hoàng y nữ tử kia quả thật mềm mại, co dãn! Dục vọng nam tính của hắn bộc phát cũng là đương nhiên.
Hắn nằm mơ, có lẽ là lần đầu tiên trong mười năm qua hắn nằm mơ, trong mơ hắn thấy hắn cùng một cô gái xinh đẹp trong sơn cốc, trong sơn cốc nước chảy ầm ầm mà mĩ nữ lại đang tắm, đúng là nha đầu kia rồi. Khuôn mặt của nàng thực là kiều diễm, xinh đẹp, nhưng khuôn mặt đó đột nhiên lại biến thành Ni Ty Nhi, nàng ôn nhu nhìn hắn mỉm cười, một hồi khuôn mặt đó lại biến thành Liên Hoa công chúa, nàng u oán nói: “Ngươi tại sao không tìm ta …”.
Đột nhiên hắn bừng tỉnh, vừa tỉnh liền phát giác ngoài cửa có động tĩnh, Chu Vũ nhẹ nhàng nghiêng người, một thanh tiểu đao từ cửa vô thanh vô thức tiến đến cắt đứt then cài cửa, có thích khách! Tự nhiên có thích khách! Chu Vũ đột nhiên cảm thấy hưng phấn, không biết tên sát thủ nào lại tìm thủ đoạn ám sát hắn.
Thủ đoạn của tên thích khách này thực là không cao minh nha, hoặc là cố ý dùng đao cắt then cửa có tiếng động lớn, để cảnh cáo hắn, có lẽ không muốn thủ tiêu hắn một cách lén lút, mà là quang minh chính đại tới giết hắn, bởi vì nàng ta đột nhiên nói: “Hôm nay xem ngươi chạy nơi nào?”
Thanh âm lạnh như băng, nhưng tựa hồ có chút hưng phấn, chính là nàng:
“Hoàng y nữ tử!”
Chu Vũ không hoảng hốt như Hoàng y nữ tử mong muốn mà vẻ mặt của hắn vẫn tươi cười:
“Là ngươi?”
Hoàng y nữ tử chậm rãi tiến đến gần, tiểu đao đã biến thành trường kiếm, trường kiếm đang chỉ thẳng vào người trên giường:
“Ngươi, cái tên tặc tử vô sỉ này, ban ngày làm nhục bổn cô nương, ngươi không nghĩ đã mang tới hoạ giệt thân hay sao?”
“Ngươi đến giết ta?”
Chu Vũ làm như có vẻ giật mình:
“Điều này làm cho ta cảm thấy kỳ quái … Đêm hôm khuya khoắt, ta còn tưởng rằng ngươi đi ước hội với tình nhân cơ đấy!”
Nữ tử đang chĩa mũi kiếm vào tay trái của hắn nhưng đột nhiên bàn tay cầm kiếm lại chĩa thẳng lên trời, không biết từ khi nào tay nàng đã bị Chu Vũ cầm lấy, nàng nhất thời kinh hãi. Tay trái định rút tiểu đao bên hông ra nhưng đột nhiên tay trái rung động một cái một cỗ lực mạnh mẽ xô tới làm nàng ngã ngay xuống giường, ghê tởm hơn là tên nam nhân kia đang nằm đè lên người nàng vừa hay giống tư thế ban ngày nhưng so ra có vẻ còn mập mờ hơn lúc trước nữa.
Hắn nhanh chóng hành động như vậy, nguyên nhân chỉ có một. Chỗ ở của Lệ gia và Kiếm thần gần như vậy chỉ có thể là Lệ Đại kiếm thánh là Kiếm thần truyền nhân thậm chí là truyền nhân tâm phúc.
Kiếm thần cũng thế và Ma thần cũng thế, đều là người đáng chết cả!
Nếu đúng là địch nhân, tại sao lại nói khách khí như vậy chứ? Nữ tử này thân thể tuyệt vời, xinh đẹp động lòng người giết đi thật đáng tiếc, đúng là không có cách gì mà!
Nữ tử kinh hãi nói: “Thả ta ra … cái tên tặc tử này, …” Liều mạng giãy dụa nhưng nàng hoảng sợ phát hiện tất cả khí lực đều biến mất vô ảnh vô tung.
Chu Vũ mìm cười vui vẻ: “Ta đã nói rồi, đêm hôm khuya khoắt nữ tử chỉ thích hợp ra ngoài ước hẹn với tình nhân thôi, ngươi còn không tin sao?”
Nữ nhân cũng đoán ra được sự việc đáng sợ từ trong lời nói của hắn, một tiếng thét chói tai vang lên, trong đêm tối tĩnh lặng thì tiếng thét của nàng truyền đi rất xa, nhưng kỳ quái nhất là không có kẻ nào đáp lại, nam nhân trên người cứ cười cười nghe tiếng hét, nàng căn bản không thể ngăn cản được, nàng không biết rằng tên nam nhân này đã vô thanh vô tức lợi dụng Phong ma pháp bày ra một cái tường kết giới cách âm, bên ngoài bất kể có người hay không cũng không thể nghe được âm thanh của nàng, tiếng kêu của nàng chỉ có thể quanh quẩn trong phạm vi kết giới này mà thôi, Chu Vũ đương nhiên không sợ nhưng hắn cũng không thích đàn bà phát ra tiếng thét chói tai như thế ảnh hưởng đến tâm tình của hắn.
Đột nhiên hắn cúi người xuống, tiếng kêu của nàng liền bị chặn lại, hắn dùng cái gì để chặn lại? Đương nhiên là hắn không phải thần thánh gì, nữ tử cả người cứng ngắc, trời ạ, môi hắn đang dính chặt vào môi nàng! Còn hơn thế nữa, tay hắn đang đặt trên ngực của nàng, theo quần áo mà sờ lên, Nữ tử giãy dụa nhưng tựu chung thì mũi nàng cũng chỉ phát ra những tiếng “Ngô, ngô …” toàn thân giống như một đoá hoa trong gió, nhẹ nhàng lay động, đột nhiên thân thể vung mạnh một cái thoát khỏi bờ môi của hắn, kêu to “Không” vừa vội, vừa thẹn, sắc mặt của nàng đỏ như máu hồng lên.
Chu Vũ nhẹ nhàng cười hỏi: “Ngươi tên gì?” Tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Nữ tử không có trả lời hắn nói: “Không thể như vậy, ngươi không thể …!” Không hề kêu to, thanh âm mang theo vẻ cầu khẩn, nàng tự biết mình có giãy dụa cũng không thoát, nếu hắn không ngừng tay, nàng biết sẽ bị hắn cưỡng gian.
“Nói cho ta biết ngươi tên gì?”
Nữ tử thấp giọng nói: “Ta nói cho ngươi, ngươi thả ta ra có được không? … ta gọi là Á Ni!”
“Á Ni, tên nghe rất hay!” Chu Vũ nói: “Đến đây nào, yêu ngươi một cái!” Căn bản không để nàng cự tuyệt, trực tiếp hôn lên bờ môi mọng đỏ của nàng, Á Ni sợ hắn lắm chuyện kia nên cũng không giám phản kháng lại, hai đôi môi ấm áp tiếp xúc cùng nhau, nhẹ nhàng cọ sát rồi chầm chậm tách ra, cái lưỡi thơm tho của nàng rơi vào miệng hắn…
Rất chậm rãi, Á Ni thấy có một loại cảm giác đặc biệt xuất hiện, sợ hãi, ngượng ngùng, sự phẫn nộ của nàng chậm rãi tiêu tán, chỉ còn lại một cảm giác chưa từng có tràn ngập toàn thân, theo ngón tay của hắn lướt qua, đầu lưỡi của hắn nhẹ nhàng hút vào, ý nghĩ của nàng trống rỗng, toàn thân quên hết tất cả ….
Không biết từ khi nào, quần áo của nàng đã bị cửi ra, Á Ni cũng không còn giãy dụa, nàng dường như đã không còn tri giác, nàng cũng hoàn toàn không nhớ rằng đối phương đã buông nàng ra, quần áo Chu Vũ cũng đã cởi ra hết, hai thân thể xích lõa lại ôm chặt lấy nhau, nhất thời lửa dục trong người hắn bùng phát, liền thổi nhẹ vào tai Á Ni :
“Chúng ta làm nhé, được không?”
(Chỉ một chữ, bỉ nhân)
Á Ni không có đáp lại, nhưng thân thể hơi co lại, rõ ràng nàng đa nghe thấy hắn nói.
Bàn tay Chu Vũ liền hướng tới hạ thân của nàng, Á Ni giật nẩy người như bị điện giật, hai chân theo phản ứng tự nhiên co lại, hơi thở càng lúc càng gấp gáp, bàn tay Chu Vũ hơi dừng lại, rồi sau đó rất nhanh lại đưa tay lướt nhanh trên làn da nóng bỏng trơn nhẵn của nàng,tróng bóng tối chỉ thấy thân hình hai người đã nhập thành một, những âm thanh rên rỉ vang lên, trong âm thanh đó mang theo ba phần thống khổ hòa cùng bẩy phần khóai lạc…….
Trong bóng đêm, âm thanh rên rỉ kia rốt cục cũng dừng lại, Chu Vũ cúi đầu nhìn nữ nhân đang nằm trong ngực mình, trên mặt nàng vẫn còn đỏ ửng, rốt cục sau một hồi mê ly quần thảo nàng cũng mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, Chu Vũ lúc này cực kỳ hưng phấn, hưng phấn chính là ở chỗ nàng tình nguyện làm chuyện đó với hắn chứ không phải hắn cưỡng gian nàng, từ lúc biết nàng cầm kiếm xông vào hắn đã có ý muốn ăn nàng nhưng phải là tự nguyện chứ không phải là dùng sức mạnh mà cưỡng bức, điều này mới có thể khiến hắn sung sướng tới cực đỉnh.
.
Á Ni rốt cuộc cũng khôi phục vài phần thần trí, hai dòng lệ châu chậm rãi chảy xuống gò má ửng hồng của nàng, nàng đã mất đi thân xử nữ, hôm nay vốn dĩ nàng chỉ nghĩ giao huấn hắn một chút, thực sự không muốn giết hắn nhưng hắn lại đối với nàng như vậy, trong nháy mắt nàng cảm thấy rất uỷ khuất, lần đầu tiên nàng cảm thấy uỷ khuất như vậy. Nước mắt chảy ào ào…
Cô gái khóc, khóc một cách đáng thương, Chu Vũ có điểm không đành lòng: “Đừng khóc!”
Nước mắt chảy càng nhiều, Á Ni ngẹn ngào nói: “Ngươi .. hỗn đản! Nhân gia … Nhân gia đã nói tên cho ngươi, ngươi … ngươi lại làm như vậy …”
Tâm Chu Vũ rối loạn, giết người có thể hắn cũng không rối loạn như vậy, đối với địch nhân là đàn bà hắn cũng rất khoái cảm, nhưng thành công rồi cũng xảy ra nhiều vấn đề, nàng đã đem thân xử nữ cho hắn, không, chính hắn lấy đi thân xử nữ của nàng.
Nhẹ nhàng ôm lấy nàng, Chu Vũ cúi sát mặt nàng, hôn lên trán nàng, xuống đến hai hàng nước mắt của nàng, sự uỷ khuất của Á Ni cũng chậm rãi tiêu tán, mình đã là nữ nhân của hắn, hắn mặc dù hỗn đản nhưng đối với mình cũng thập phần ôn nhu, một loại cảm giác hạnh phúc hiện lên trong lòng, âm thanh của nam nhân ôn nhu vang lên: “Còn đau không?”
“Đau!”
Á Ni vội vùi đầu thật sâu vào ngực hắn
“Để ta xem thử giúp nàng!”
Tay Chu Vũ lại từ từ tiến tới nơi hạ thân của nàng.
Thân thể Á Ni vội vàng giãy dụa :
“Không..”
Tay của hắn đã tới hạ thân của nàng, mặt Á Ni đỏ bừng lên như bị sốt, chỗ mẫn cảm này ngay cả nàng cũng không có dám đưa tay vào sờ mó nhưng bàn tay của hắn lại đang sờ soạng tại nơi đó, bỗng nhiên một cỗ khí lưu ấm áp từ tay hắn phát ra khiến cho cơn đau do lần đầu thất thân trong nháy mắt đã biến mất, tại sao lại như vậy? Á Ni mở to hai mắt, hai giọt nước mắt còn đọng lại từ từ phản chiếu chút ánh sáng mà long lanh.
Đây là chuyện gì vậy? Đó chính là Chu Vũ đã sử dụng ‘Quang minh ma pháp’! Hắn mặc dù không biết thuật trị bệnh bằng ma pháp nhưng quang minh nguyên tố trong cơ thể hắn vốn rất nhiều, cho nên chỉ cần phóng thích ra là thương thế tự nhiên lành lại.
Thân thể Á Ni châm rãi giãy dụa, hạ thân thật sự không còn cảm giác đau đớn nữa, Chu vũ nói: “Bây giờ không còn đau nữa đúng không?”
“Ân!”
Chu vũ cười nói: “Chúng ta lại tái chiến hồi nữa!”
Á ni trợn mắt há mồm, hắn như thế nào có thể như thế, toàn thân chữa thương hoàn toàn là có mục đích tái chiến một hồi nữa!
Sáng sớm Á Ni mở mắt, giống như một người trong giấc mộng thật dài tỉnh lại, bên người một nam nhân đang nhìn nàng, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo một nụ cười, trước kia như thế nào nàng lại không chú ý đến vẻ mặt anh tuấn của hắn, sự đáng yêu của hắn chứ?
“Á Ni, nàng tỉnh rồi à?”
Á Ni chui vào trong lòng hắn, “Ngươi cái này bại hoại! Khi dễ ta!”
Chu vũ lắc đầu nói: “Ta đã cảnh cáo ngươi, ngươi đích xác là không kiểm tra kỹ!”
Á Ni hung hăng đánh cho hắn một quyền: “Hoàn cho ngươi cái này! Ta đã sử kiếm làm sao vậy, không đả thương ngươi nửa cọng tóc, ngươi có sao đâu chứ, ngươi lại trả thù như vậy chứ!”
Chu vũ hì hì nói: “Cái này không gọi là trả thù, …. Mà phải gọi là … Thương ngươi!”
Á ni kiều mị liếc hắn: “Ngọt ngào, vừa nhìn không chịu được, … chỉ trách ta xui xẻo thôi, bị ngươi khi dễ càng không may!”
“Khi dễ đủ rồi sao?” Chu vũ cười nói: “Ta cảm thấy khi dễ còn chưa đủ nữa, còn có thể tiếp tục khi dễ ..!”
“Không!” Á ni mặt đỏ bừng lên.
Chu vũ chuyển tay, hướng chỗ cao trên ngực nàng nhẹ nhàng xoa nắn, Á ni cảm thấy thân thể như bắt đầu nhũn ra, vội vàng nắm lấy tay hắn: “Không được làm loạn, ta hỏi ngươi mấy câu!”
Chu vũ tạm thời dừng lại: “Ngươi hỏi đi!”
Á ni nghiêng người, đè nam nhân dưới thân nàng, mắt nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi tên gì?” (potay, không bít tên đã …^_^)
Chu vũ mỉm cười ám muội nói: “Dương ẩn” Tên hắn cũng không thể nói ra ngoài, đặc biệt đối với đối tượng đang chú ý đến hắn, chưa có thể tin tưởng là thân nhân được.
“Ngươi thật là Du thi nhân?”
Chu vũ sửng sốt: “Ngươi vẫn còn hoài nghi?”
Ái ni gật đầu nói: “Ta hoài nghi, bởi vì .. tối hôm qua ngươi khí lực rất mạnh…. Ngươi biết mà!” Nàng định nói tối hôm qua nàng bị chế phục như vậy, căn bản không có đường phản kháng, nàng tốt xấu gì cũng là nhị kiếm sư, mặc dù là nữ tử nhưng khí lực nam nhân bình thường không thể so sánh được, nhưng trước mặt hắn chỉ có thể là một nữ tử yếu đuối, cưỡng gian nhị cấp kiếm sư, việc này không phải là một Du thi nhân có thể làm được? Nhưng những lời nói này đương nhiên nàng không thể mở lời nói ra được. (He he … ăn roài nên há miệng mắc qoai a --^-^).
Chu vũ bình thản nói: “Có gì đâu, nam nhân khí lực so với đàn bà thì lớn hơn nhiều, huống hồ tối qua ngươi căn bản không muốn phản kháng, có phải hay không đã thích ta từ trước rồi? Tối qua cư nhiên là đưa lễ tới!”
“A!” Á ni hung hăng đánh một quyền nhưng tới gần ngực hắn thì nhẹ nhàng hạ xuống: “Ngươi … hỗn đản! Ngươi phôi ….!Ngươi cưỡng gian ta, còn nói ….”
Môi bị bịt lại, tất cả hết thảy cũng không xảy ra, chỉ còn lại sự ôn nhu, chỉ còn hai người ngọt ngào tiếp diễn, một lúc lâu tách ra, Á ni mềm như cọng bún, nhẹ nhàng nói: “Ta thực sự không nghĩ tới sẽ cho ngươi tất cả! Ngày hôm qua ta rất hận ngươi, nhưng thực sự ta không muốn giết ngươi, chỉ thầm nghĩ định giáo huấn ngươi!”
Chu vũ mỉm cười: “Tại sao lại hận ta?”
Á ni hoành mắt liếc hắn: “Ngươi … bại hoại, trong rừng cây như thế, các nàng đó cũng đều nhìn thấy hết! Chê cười … ta mặt mũi để đâu chứ?”
Chu vũ mỉm cười nói: “Như vậy, việc kia làm sao bây giờ?”
Á ni khuôn mặt đỏ chậm rãi biến mất, buồn rầu lắc đầu nói: “Ta cũng không biết!” Cha nàng là một gã Kiếm thánh, gia gia nàng lại là Đại kiếm thánh, chính là một trong tam đại kiếm thánh của đế quốc, địa vị, danh vọng cũng cực cao, hơn nữa gia gia nàng luôn coi trọng gia thế và bản lãnh, hắn như thế nào lại chịu gả cháu gái yêu cho một người không có tiền đồ gì chứ Du thi nhân? Nhưng thân thể của nàng cũng đã cho hắn rồi, một buổi tối thân thể bị kích tình dẫn phát nàng không có hối hận, mà cũng không kịp hối hận, thân nàng sau đó lại cho hắn nữa, hắn thật nhu tình đã đả động thật sâu trong nội tâm nàng, tâm tư nàng không thể vững vàng nữa.
Bên ngoài đã có người hoạt động, từ xa có tiếng vó ngựa truyền lại, nàng ngồi dậy: “Dương ẩn! Ta phải đi rồi, ngươi ở tại chỗ này chờ ta nghe?”
Chu vũ gật đầu: “Ta chờ ngươi, ít nhất cũng vài ngày!” Cũng một mĩ nữ ân ái, bây giờ cũng nàng chia tay, không nói thì hắn cũng sẽ ở đây đợi nàng.
Á ni nói: “Ta trở về tránh cho gia gia cùng cha mẹ lo lắng, một lát sẽ trở lại gặp ngươi!” Nàng lo lắng nhất chính là nàng vừa rời đi hắn cũng đi, cũng không tìm được hắn nữa, nam nhân thường chính là cùng đàn bà ân ái, một khi xong sẽ không còn quý trọng, đây là những lời mẫu thân nàng đã dậy, tiếc nuối chính là: Tối hôm qua nhất thời đam mê, thân thể nóng lên, tất cả những lời nói của mẫu thân đều quên hết.
Quần áo của Á Ni để vương vãi khắp giường, thân thể xuân quang xạ tiết (phơi bày). Chu vũ nhất thời dục hoả bành trướng, nàng thực sự là đẹp, cặp vú cao vút, da thịt mịn màng, trắng muốt như ngọc, trên đùi một vệt màu hồng càng làm tăng thêm kích thích, trên mặt nàng chính là người phụ nữ xuân tình tràn ngập, khoé mắt vạn vạn nhu tình làm say lòng người, thân thể vô cùng tuyệt vời vừa chuyển động, trên mặt đất mặc từng kiện quần áo vào, Á ni tới gần bên giường: “Chờ ta!”
Chu vũ chuyển thân giơ tay ôm lấy nàng một lần nữa, hôn nàng thật sâu, Á ni uyển chuyển đáp lại, hảo hảo nửa ngày cũng không muốn rời đi, chạy đến cửa, khuôn mặt đã trắng bệch liếc hắn rồi quay đầu chạy đi.
Chu vũ xoay người đứng lên, cười dài một tiếng quần áo bừa bãi trên giường từng kiện bay lên, hắn nhẹ nhàng quay người lại, tất cả quần áo đều mặc trên người rồi, ăn mặc chỉnh tể bình thường giống như ma thuật vậy, có lẽ đây chính là ma … Ma pháp, Phong ma pháp!
Cô nương này, nhất thân trở lên ôn nhu đáng yêu như vậy, quả thực là hai người kích thích, hưng phấn! Người rất cao hứng đứng lên, cái gì cũng có những hoa dạng riêng, ngay cả mặc quần áo cũng thật phòng tình đáng yêu.
Nam nhân thường không đầy đủ, có đàn bà nam nhân mới chính thức là đầy đủ bản lãnh của nam nhân, bất kể ở địa phương nào cũng ôn tình, vui sướng tràn ngập, ngày hôm qua Á ni cầm kiếm muốn giết hắn, ngày hôm này nàng cùng hắn ái ân, vui sướng tràn ngập, quyến luyến không rời, tình yêu nam nữ chính thật là kỳ diệu, kỳ diệu như một chuyển biến thần kỳ vừa phù hợp với một khúc nhạc diệu kỳ …
Giữa trưa Á Ni trở lại, cửa phòng vừa mở đã nhào vào lòng hắn, một mùi thơm ngát bay vào mũi lkhiến hắn ngây ngất không thôi, Chu Vũ ôm lấy nàng xoay một vòng , Á Ni lạc lạc cười duyên: “Chúng ta đi ra ngoài chơi, có được không?”
“Ở trong nhà không thích sao?” Chu Vũ hỏi nàng.
Á Ni mặt đỏ hồng nói:
“Ta …Ta hẹn bạn rồi, tới thảo nguyên luyện kiếm!”
Chu Vũ mỉm cười nói:
“Ngươi tối hôm qua là cùng với bằng hữu đồng thời vượt tường vào đây, đúng không?”
Á Ni mặt càng hồng hơn: “Có thể không đề cập đến chuyện tối hôm qua được không?”
“Không đề cập tới, không đề cập tới”
Chu Vũ cuống quýt gật đầu:
“Để đêm nay, được rồi không đi sao?”
Á Ni nũng nịu đánh hắn một quyền:
“Thật là, không có ý nghĩ gì tốt cả! … trước tiên, theo ta đi luyện kiếm đã, buổi tối … buổi tối sẽ do ngươi quyết định.”
Rời khỏi phòng, Á Ni làm mặt nghiêm túc, cái này vốn không phải thói quen của nàng nhưng bên cạnh có một nam nhân, hơn nữa nơi này cũng có nhiều người biết nàng, vẻ mặt nghiêm túc chính là một lựa chọn tốt nhất!
Vừa ra khỏi thành hai người đã lên ngựa, bất ngờ nhất là Á Ni lại mang đến một con ngựa, con ngựa này hiển nhiên là đã qua sự chọn lựa, thân hình cao lớn hùng vĩ, thừa sức đủ cho hai người cưỡi trên đó, con ngựa đứng lên không cần cố sức chút nào, Á Ni đương nhiên ngồi trong lòng hắn ỉ ôi, tiếng cười thanh thuý của người hoà cùng tiếng vó ngựa vang trên đại thảo nguyên bao la, hoa dại mọc khắp nơi trên đất, gió nhẹ lướt qua tuy không phải gió xuân nhưng còn hơn cả xuân phong, hoa tỏa hương thơm ngào ngạt vẫn không sánh được mùi hương giai nhân trong long hắn, Chu Vũ còn muốn hoài nghi rằng có phải khi nàng trở về đã xức thêm nước hoa hay không nữa, nhưng thực sự là oan uổng cho nàng quá, tại thế giới này người ta nào biết đến nước hoa là cái gì đâu chứ, nàng chỉ trở về tắm giặt thay quần áo mà thôi, đem những dấu vết kích tình tối qua giặt sạch sẽ, người tự nhiên cũng có mùi thơm tự nhiên, xử nữ cho đi cũng tựa như hoa nở, con gái vừa được ân ái mưa móc cũng giống như một bông hoa bắt đầu chớm hé mà thôi.
Xung quanh không có người, Á Ni đung đưa chân phía dưới, khuôn mặt nàng càng trở nên xinh đẹp, so với Hoa bên đường còn đẹp hơn, thân thể trên mình ngựa xoay tròn đối diện cùng nam nhân phía sau, nhìn sóng mắt ôn nhu cũng hiểu rằng nội tâm nàng đang rất vui sướng, hạnh phúc, Chu Vũ hai tay hợp lại, từ trên lưng ngựa ôm lấy nàng, Á Ni ánh mắt có chút nhắm lại, đôi môi hồng tách ra đang đợi hắn nhấm nháp. Vừa hôn nhẹ nhành, Chu Vũ cười:
“Á Ni, không phải nàng muốn luyện kiếm sao?”
Á Ni nhẹ nhàng nói: “Ngươi xem ta luyện kiếm nha!”
Xuống ngựa, chậm rãi rút kiếm ra, chỉnh lại quần áo, tư thế, trường kiếm đâm ra, phần eo có chút hơi mềm lại, trường kiếm thuận thế thu về, người vừa chuyển thuận thế lại đâm ra.
Chu Vũ nhìn hơn nửa ngày, mặc dù nàng múa thật chậm nhưng hắn vẫn thế, không hiểu: “Sao lại như thế, múa kiếm như thế thì có thể đối phó với người nào chứ?”
Á Ni lườm hắn:
“Dương Ẩn, ngươi ngốc chết được!”
Nàng đang luyện kiếm có quan hệ với mình sao? Chu Vũ nhất thời suy tư, rõ ràng, nàng nói với mình đi luyện kiếm, đây là có ý tứ gì chứ? Chẳng lẽ trên thế giới này người không có võ công thì sẽ bị người ta xem thường ư? Ngay cả đàn bà cũng không ngoại lệ, Thấy mình cái gì cũng không hỏi, nàng nhất thời tức giận, khổ tâm chỉ giáo cho mình! Không biết có mục đích gì?
Hắn đoán một chút thì thấy rằng nàng khổ tâm bảo hắn đến thảo nguyên này luyện kiếm chính là để mong hắn học kiếm pháp của nàng mà hắn thì không rõ mục đích rằng: Nhà nàng dĩ nhiên kiếm pháp không truyền ra ngoài, chính xác chỉ truyền nội, không truyền ngoại nhân, cái quy tắc này thì ở bất cứ thế giới nào cũng vậy cả.
Luyện cả nửa ngày, Chu Vũ rốt cục cũng trở nên thông minh:
“Ngươi dạy ta học kiếm?”
Nam nhân này lâu như vậy mới hiểu được ý tứ của mình, Á Ni sắc mặt vui mừng nhưng miệng thì lại phủ nhận:
“Không phải, kiếm pháp nhà chúng ta đúng là không dạy cho ngoại nhân!”
Chu Vũ cười:
“Nam nhân của ngươi cũng tính là ngoại nhân sao?”
Á Ni đỏ mặt nói:
“Nhân gia còn chưa gả cho ngươi, tại sao ngươi lại nói như vậy rồi?”
Chu Vũ nhẹ nhàng thở dài:
“Ta rất hiểu tâm ý của ngươi nhưng ta trời sinh thể chất đặc thù, không thể tu luyện đấu khí được, không biết kiếm pháp gia truyền nhà ngươi nếu không có đấu khí thì có lợi hại không?”
Á Ni dừng kiếm lại, nàng đang muốn thông qua luyện kiếm đem pháp quyết kiếm pháp gia truyền dạy lại cho hắn, chỉ cần hắn thông minh một chút, chịu khó, chịu khổ thì trong vòng vài năm ít nhất cũng đạt đến cảnh giới nhị cấp kiếm sư tiêu chuẩn, nếu đạt nhị cấp kiếm sư tiêu chuẩn thì cũng có thể miễn cưỡng hướng gia gia nàng cầu thân, nàng có thể gả cho hắn, nhưng hắn thể chất đặc thù, không tu luyện được đấu khí vậy thì còn nói gì nữa, kiếm pháp không phối hợp với đấu khí thì cho dù là loại kiếm pháp nào cũng không lợi hại được.
Nhìn sắc mặt của nàng, Chu Vũ cẩn thận nói:
“Như thế nào? Không có đấu khí thì không thể tu luyện được kiếm pháp sao?”
Á Ni lắc đầu:
“Không được, không có đấu khí thì không tu luyện kiếm pháp được … ngươi có thể tu luyện ma pháp không?”
Chu Vũ chậm rãi nói:
“Ngươi thật sự hi vọng ta là một kiếm sĩ hay một ma pháp sư à? Điều này quan trọng thế sao?”
Á Ni tới gần, nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn:
“Dương Ẩn, ta thực sự không cần ngươi là kiếm sĩ hay là ma pháp sư, nhưng mà … Nhưng ông nội ta rất ngoan cố, hắn …”
Chu Vũ đã cắt lời nàng:
“Gia gia ngươi xem thường người không phải là kiếm sĩ hoặc ma pháp sư, đúng không?”
Á Ni nhẹ nhàng thở dài:
“Ông nội ta lúc đầu chỉ là một kiếm sĩ bình thường, tu luyện dần đạt tới Đại kiếm thánh, thậm chí đến sư phụ cũng không có … Cho nên hắn luôn nói rằng: Chỉ cần có tâm thì không việc gì không làm được, nếu một người cái gì cũng không thông, không có gắng, chỉ biết an phận … Người này chỉ là một người bỏ đi!”
Cái gì cũng không thông thực ra cũng không sao, mấu chốt của vấn đề là nói đến bản chất của con người, tính cách của con người. lão đầu này xem ra suy nghĩ cũng hoàn toàn khác người nha!’
Chu Vũ trầm ngâm:
“Ngươi nói hắn không có sư phó ư? Không phải nói tất cả Đại kiếm thánh đều là đệ tử của Kiếm Thần hay sao? Như thế nào lại nói không có sư phó vậy?”
“Đúng vậy!” Á Ni nói:
“Ông nội ta lúc đầu chỉ là một nhị cấp kiếm sư, căn bản không đựơc dạy gì cả, hắn chỉ dựa vào sự can đảm trong vòng ba mươi năm, tham gia rất nhiều mạo hiểm đoàn, giết ma thú nhiều vô số kể, trên người cũng có rất nhiều vết thương, mấy mươi lần chạy trốn trong lúc sinh tử, thực lực từng bước tiến bộ, rốt cuộc trở thành Đại kiếm thánh, tại đế quốc cũng trở thành một truyền kỳ …”
Vị gia gia này xem ra là thần tượng của nàng, nàng nói đến gia gia thì cảm giác vô cùng tự hào, Chu Vũ để ý hình dung ra một Đại kiếm thánh trên người đầy sẹo, một thân ngạo cốt, trăm khó cũng không lùi bước, nói hắn là một cao thủ cũng thế, là một siêu cấp tử sĩ cũng đúng.
Hai người ngồi trên mặt cỏ ở Thảo nguyên, Á Ni nói thật nhiều, đế quốc tam Đại kiếm thánh như thế nào, hai gã Đại kiếm thánh kia đều là đệ tử của Kiếm thần, một người tên là Liệt Anh, một người tên là Tháp Dã. Liệt Anh cư ngụ ở phương nam, môn nhân đệ tử vô số, Tháp Dã ở tại phương bắc, đệ tử không nhiều lắm nhưng toàn bộ đều là cao thủ, riêng Kiếm thánh đã có hơn chục người, Một đệ tử nhỏ của Kiếm thần cũng là Đại kiếm thánh, nhưng vài năm trước đã bị người ta giết chết, cũng không biết ai đã làm việc này?
Chu Vũ cảm khái nói:
“Gia gia của ngươi thực sự làm cho người ta kính trọng, đạt đến thành tựu như bây giờ quả thật là không dễ dàng gì!’
Á Ni cao hứng:
“Đó là đương nhiên, thật ra hai gã Đại kiếm thánh tự thị là đệ tử của Kiếm thần nhưng đối với gia gia không giám khinh thị chút nào!”
Chu Vũ sửng sốt nói:
“Ngươi nói họ đối với gia gia ngươi có chút bất mãn?”
Á Ni gật đầu:
“Đó là đương nhiên, ngươi nghĩ đi. Bọn họ mặc dù giống nhau đều là Đại kiếm thánh, nhưng bọn họ có Kiếm thần là sư phó thì đạt được vị trí như vậy là đương nhiên, mà gia gia lại không có minh sư, chỉ bằng vào thực lực của chính mình đạt đến cảnh giới này, chẳng phải là đã hơn họ sao? Người trong thiên hạ nói đến gia gia cũng kính trọng hơn hai người bọn họ!”
Nói xong có chút tự hào, thân là cháu gái của hắn nên cũng có lý do để tự hào!.
Chu Vũ nằm trên mặt cỏ, trong đầu suy nghĩ nhanh một số vấn đề, cái gã Đại kiếm thánh này cùng Ma thần không phải là cùng một giuộc với nhau, hắn tự mình nỗ lực đạt đến như bây giờ cùng Kiếm thần không có quan hệ gì, thậm chí cùng với đệ tử của Kiếm thần còn có chút mâu thuẫn, nói về lý có thể là “Đồng chí”. Tối thiểu cũng không làm khó gì đến hắn, kết luận này làm cho hắn rất cao hứng, tất nhiên hắn cũng không dại gì đối địch cùng với gia gia của nàng.. Có nên đến nhà nàng cùng mưu việc lớn?
Nhưng ý nghĩ vừa chuyển thì lập tức bác bỏ, không được, trước mắt không thể được, thế lực của Ma Thần quá lớn, một mình mình dù không đối địch lại cũng có thể an toàn thoát ly, nhưng nếu hắn cùng bất cứ người nào có quan hệ thì cũng rất nguy hiểm cho họ, lão đầu này cũng phải cố gắng rất nhiều năm mới tạo thành gia nghiệp, thành tựu cùng thanh danh như ngày hôm nay quả thực không dễ dàng gì, tự mình đối với hắn cũng có vài phần kính trọng, như thế nào lại có thể đưa hắn vào trong vòng nguy hiểm chứ? Huống chi hắn lại là gia gia của Á Ni, nếu lại lôi hắn vào vòng xoáy này thì không chỉ là hắn mà toàn bộ người thân của hắn cũng sẽ lâm vào tình trạng nguy hiểm, trước mắt mình cần tính cẩn thận đại kế, có một vị trí liên minh như vậy Chu Vũ cũng không nghĩ tới, hắn cần phải khẳng định sức mạnh ở cái thế giới này.
Nhìn mây trên bầu trời chậm rãi trôi nhẹ qua, ý nghĩ trong lòng Chu Vũ cũng trở nên thông suốt, hắn đột nhiên mỉm cười, bởi vì hắn đã có đáp ắn, hắn căn bản không cần minh hữu! Chỉ cần tiêu diệt hết những minh hữu của Ma Thần thì hắn làm sao có thể làm Ma thần uy vũ như bây giờ, Chỉ hữu danh vô thực mà thôi!
Á Ni bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn lúc thì đăm chiêu, lúc thì cau mày, lúc thì tươi cười còn tưởng rằng hắn đang nghĩ về sự nghiệp huy hoàng của gia gia mình, nàng ôn nhu nói: “Nếu ngươi chịu khó, chịu khổ, cố gắng học tập ma pháp khẳng định sau này cũng sẽ làm nên nghiệp lớn!’
Chu Vũ nghe thấy âm thanh ôn nhu của nàng, ngẩng đầu lên:
“Cũng không phải tất cả mọi người chịu khó, chịu khổ đều có thể thành công” Cũng thật kỳ qoái, đàn bà một khi đã thích một nam nhân nào đó, bình thường đều cố gắng làm sao cho nam nhân trở lên uy phong, có khi còn chịu uỷ khuất một chút, chỉ mong đơn giản hạnh phúc là được nhưng nàng hết cách này đến cách khác có tư tưởng tiến bộ, cho dù có mạo hiểm cũng không tiếc, tại cái thế giới này thực sự không giống nhau.
Á Ni nhẹ nhàng nói:
“Ta tin tưởng ngươi!”
Chu Vũ hỏi: “Tại sao?”
Á Ni ôn nhu nói:
“Bởi vì … bởi vì ngươi là nam nhân của ta!”
Chu Vũ ha ha cười lớn: “Được, ta đáp ứng sẽ cố gắng học ma pháp, bởi vì những lời này của ngươi! …thuận tiện hỏi luôn một câu, đạt đến trình độ như thế nào thì được?”
Á Ni khờ khạo nói:
“Ta là nhị cấp kiếm sư, ngươi chỉ cần đạt đến Nhị cấp ma pháp sư tiêu chuẩn là được …”
Dừng lại một chút, cảm giác dường như có chút khó khăn, nhẹ nhàng bổ sung:
“Ngươi bây giờ cái gì cũng không biết, … còn không phải là ngươi làm … làm nam nhân của ta sao? Ta cảm giác chỉ cần ngươi cố gắng là được, ngươi nói được không?”
Chu Vũ không nói gì, nhị cấp ma pháp sư có thể có được một mĩ nhân yêu kiều như thế này ư, yêu cầu như vậy … có thể được sao?
Á Ni nghĩ dù sao thì Chu Vũ cũng không có khả năng luyện thành kiếm thuật nên buông tha cho hắn. Ngọt ngào ỷ ôi trong lồng ngực hắn, luyện một kỹ năng khác – Tiếp vẫn thần công. (Tiếp vẫn = hôn)
Luyện kiếm có thể làm cho người ta mệt đến nhũn người ra, âu yếm cũng vậy, nàng hôm qua vừa mới phá thân, mà nam nhân bên cạnh lại ôn tồn vuốt ve tới những địa phương mẫn cảm, tới khi tiếp xúc đến đám cỏ mượt mà thì đã làm nàng toàn thân nhũn hết cả ra, hoàn toàn mất đi phương hướng, không khỏi buông lỏng với yêu cầu đối với nam nhân, để cho hắn tại bụi cỏ của nàng vuốt ve một hồi, nàng ở thảo nguyên cùng hắn phóng túng cả về thân thể lẫn tâm hồn, cái cảm giác này cả hai người đều chưa từng trải qua.
Mặt trời ngả về tây, Á Ni toàn thân mềm nhũn nằm dựa trên người hắn, Chu Vũ nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng nói: “Ta cảm giác được nha đầu kia tại nhà nàng có điểm kỳ qoái!”
Lúc này lại đi đề cập tới nha đầu kia, vậy có ý tứ gì đây? Á Ni ngẩng đầu: “Ngươi nói chính là Tố Tu ư? Nàng là người ở rừng rậm bên cạnh, năm ngoái mới tới nhá ta nói người trong nhà đều bị ma lang giết chết hết, Cha ta thấy nàng đáng thương mới để cho nàng hầu hạ tỷ muội bọn ta!”
Chu Vũ cười: “Ma lang gì mà lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là Ma lang vương?” Chỉ bằng một thân ma pháp của nàng ta thì đủ biết trưởng bối chắc hẳn là ma pháp sư có thực lực, có loại Ma lang nào đủ sức giết cả nhà nàng đây? Huống chi Ma lang có cuộc sống rất quy luật, bình thường đều ở tại rừng rậm, không dễ dàng chạy đến ngoài bìa rừng
Á Ni chăm chú nói: “Ma lang mặc dù không phải là Ma thú mạnh nhất, nhưng toàn thể người trong gia đình nhà nàng đều là người bình thường như vậy thì muốn giết sạch cũng không khó.”
Chu Vũ ngẩng mặt nhìn bầu trời, trong đầu vô vàn ý nghĩ xoay chuyển, quả nhiên không ngoài sở liệu, đến nàng cũng không biết Nha đầu kia hiểu ma pháp, không biết rằng thân pháp của nha đầu đó rất tốt, Nha đầu này sở hữu cả ma pháp và võ công, hết lần này tới lần khác giấu giấu diếm diếm, chứng tỏ trong lòng có ý đồ, mà cái ý đồ này là gì? Vốn là hăn đối với ma pháp của nàng có chút tò mò, muốn vạch trần ý đồ này, bây giờ ý muốn này càng được khẳng định, lý do mới nhất: Á Ni là tình nhân của hắn, mà tiểu nha đầu kia là người bên cạnh tình nhân của hắn, nếu nàng ta có mưu đồ gì, không chừng tình nhân của hắn sẽ gặp nguy hiểm, có nên cảnh báo Á Ni để nàng gia tăng phòng bị không đây?
Theo đánh giá của Chu Vũ là không thể vì Á Ni kiêu ngạo tự phụ sẽ hướng ngay gia đình nàng trực tiếp giết luôn tiểu nha đầu kia. Tiểu nha đầu kia tuyệt đối có bì mật, điều này hắn khẳng định nhưng nha đầu này cũng không phải hoàn toàn là người xấu, đây là trực giác của hắn, nếu hắn nhất thời hồ đồ, làm nàng phải bỏ mạng thì thực sự là điều rất đáng tiếc.
Làm như thế nào bây giờ? Chỉ còn một biện pháp duy nhất là tự mình tìm hiểu bí mật của nha đầu kia, sau đó mình sẽ tự đánh giá thiện ác trong con người của nàng, nếu thật sự gây bất lợi cho Á Ni sẽ trừ bỏ cũng không muộn, nếu không thì cũng không xen vào việc làm của nàng ta.
Vẻ mặt hắn bình thản hỏi một số điều về tiểu nha đầu kia nhưng Á Ni rõ rang là không để ý gì đến cô bé, đối với nguyên nhân vì sao tình nhân lại quan tâm đến nha đầu kia cũng chẳng them quan tâm. Nếu đấy là một nha đầu xinh đẹp thì nàng còn cho rằng tình nhân mình có ý đồ gì nhưng nha đầu này lại quá xấu đi khiến nàng không cảm thấy chút uy hiếp nào. Nằm trong long tình nhân, Á Ni ỷ ôi rất nhiều chuyện, từ đó Chu Vũ cũng biết thêm được nha đầu kia cũng chỉ phục vụ trang điểm và quần áo của hai tỷ muội Á Ni mà thôi.
Á Ni nói xong hé bờ môi kiều diễm nhìn hắn: “Hôm nay ta được một trận chơi bời thoải mái, uống trà, ngắm hoa, tự do tự tại không phải ước thúc điều gì cả.”
Chu Vũ vẫn tận tình nhấm nháp đôi môi nàng, mê mê, say say: “Chẳng những thơm tho mà còn say lòng người!”
Á Ni lạc lạc cười duyên nói: “Để mai ta bảo nàng làm thêm, nhiều một chút cho ngươi say …!”
Chẳng mấy chốc trời đã nhá nhem tối, Á Ni đề nghị hôm nay tạm thời chia tay, vì vậy con ngựa cao lớn lại chở hai người theo đường cũ mà quay về, hoàng hôn về tới trong thành giống như hai người trở về căn nhà nhỏ của họ.
Trời tối hẳn hai người đã ở trong thành, ngã tư ở đây không giống như xã hội hiện đại mà thường có đèn chiếu sáng khắp nơi, mà là một mảng tối yên tĩnh, Chu vũ đưa nàng đến con đường nhỏ quen thuộc bên ngoài, xoay người xuống ngựa vừa ôm, vừa hôn Á Ni thật sâu nói: “Về cẩn thận!” quay người đi biến mất vào trong bóng đêm, Á Ni đứng thật lâu thần tình ngơ ngẩn, đây là nam nhân của nàng, nếu có thể lúc nào cũng ở cùng nhau thì tốt biết bao.
Ngày mai, ngày mai có thể nhìn thấy hắn, nàng tràn ngập hi vọng vào ngày mai, tràn ngập kích tình chờ đợi nàng, một đêm dài tràn ngập cô đơn, nhưng nàng có thể tận dụng thời gian dài ban đêm này để phục hổi thể lực ngày mai có thể cùng hắn kéo dài ân ái triền miên …
Mặt trời bình minh rốt cuộc cũng ló dạng báo hiệu một ngày mới thứ hai bắt đầu.
Trời cao đất rộng, gió hiu hiu thổi, một nhân ảnh xuyên qua ngã tư đường, cúi đầu đi qua gặp người cưỡi ngựa nàng đều tránh sang một bên đợi đi qua mới tiếp tục đi.
Người này đương nhiên là Tố Tu, nàng phụng mệnh tiểu thư đi hái hoa, nàng nhận thức được rằng một nha đầu như nàng không thể địch nổi bất cứ một ai trong số những người đi trên ngã tư này..
Y phục Tố Tu hoàn toàn giống với những ngày trước, tóc dài buông xoã hoàn toàn che khuất nửa khuôn mặt, lộ ra ánh mắt cùng nửa khuôn mặt bên trái, nửa khuôn mặt hở ra có mảng lớn màu đen tiếp xúc với ánh nắng mặt trời có vẻ càng đáng sợ. Chu Vũ cách hơn mười thước đằng xa nhìn thấy trong lòng chợt dấy lên một loại cảm giác giống như bị hãm vào một nơi có hang vạn con độc xà vây khốn không cách nào có thể thoát ra.
Tố Tu xuyên qua thành một đoạn xa vẫn không phát hiện Chu Vũ đang theo sau mình, đi tới thảo nguyên đầu của nàng rốt cuộc cũng ngẩng lên, nhưng nàng vẫn vậy, không phát hiện ra Chu Vũ bởi Chu vũ hiện đang đứng tại trên không phía trên đầu nàng, cùng với nàng cách một đám mây mà cho dù đám mây có tan hết thì cũng chỉ nhìn thấy một chấm đen nhỏ trên trời mà thôi, nếu có thể nhìn thấy điểm này cũng cho rằng là mình bị hoa mắt nếu không có thị lực như Phi ưng thì quyết không thể phát hiện ra hắn là một con người.
Mà Chu Vũ lại có thể nhìn thấy rõ ràng trên mặt đất thậm chí cả mảng nám đen trên khuôn mặt của Tố Tu.
Một rừng Lạc hà hoa toàn một màu hồng trải rộng, khắp nơi trên mặt đất đều là hoa, Thảo nguyên giống như một biển hoa vậy, nếu ở tại xã hội hiện đại thì sẽ có vô số người từ khắp nơi đến đây mà thưởng ngoạn cảnh đẹp này, nhưng đây là một thế giới mà sinh tử không thể đoán trước được chỉ có thể dùng từ cường giả vi tôn để miêu tả nó mà thôi, cho nên không có người đến đây để ngắm cảnh đẹp này, Chu Vũ có ba nghi vấn: Lạc hà hoa vốn chỉ sinh sống tại bìa ngoài của rừng rậm, căn bản không cần tiến vào rừng rậm để lấy, Tố Tu tại sao ngày đó lại muốn đi vào rừng rậm, chẳng lẽ là vì vào đó để tắm? Hay là nàng vào đó để luyện công?
Tố Tu rất chịu khó, vừa vào đến nàng liền chăm chỉ làm ngay công việc của mình, lúc này tốc độ của nàng cũng thể hiện ra, hai tay liên tục điểm ra, từng đoá hoa liên tục bay lên, vừa bay lên liền rơi vào giỏ hoa của nàng, thậm chí nhánh cây vừa chớp lên thì nàng đã ở cánh xa mấy trượng. Có ý tứ! Công phu và cả người sử dụng đều rất đẹp mắt, Chu Vũ nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng từ trong rừng rậm đi ra, Tố Tu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc ôn nhu, hắn chào hỏi: “Ngươi tốt chứ? Như thế nào lại gặp ngươi ở đây, thật trùng hợp!”
Tố Tu gương mặt chỉ kinh ngạc thoáng qua một chút rồi trở lại bình thường: “Lại là ngươi, như thế nào còn chưa đi?”
Chu Vũ cười: “Ta còn một số việc chưa rõ ràng cho nên không thể đi được!”
Tố Tu thản nhiên nói: “Vậy ngươi cứ làm việc của ngươi, xin lỗi, ta không rảnh!” Lại bắt đầu hái hoa, bất quá thủ pháp lại chậm lại bình thường, giống như người bình thường không có thủ pháp gì vậy.
Chu Vũ không có đi, thàn nhiên nhìn nàng chậm rãi nói: “Mệt không, nghỉ ngơi một chút!”
“Không phiền đến ngươi!”
Chu Vũ lại nói: “Nói chuyện phiếm một chút không?”
Người này thật phiền phức, cứ bám theo nói chuyện đâu đâu, Tố Tu rốt cuộc dừng lại: “Nói cái gì?”
Chu Vũ nói: “Ví dụ tiểu thư nhà ngươi như thế nào?”
Tố Tu nhẹ nhàng lắc đầu: “Tiểu thư nhà ta mặc dù tính tình có chút ngang nghạnh nhưng tâm địa thiện lương, sẽ không so đo với ngươi!” Nàng còn tưởng rằng hắn vẫn tức giận tiểu thư nàng mà tìm cách trả thù.
Chu Vũ cười: “Ý ta không phải thế! Ta đương nhiên không vì mấy câu nói mà gây bất lợi đối với nàng!’
Tố tu gật đầu: “Cũng nên như thế!”
Chu vũ chậm rãi nói: “Ta đương nhiên sẽ không … Nhưng ngươi chẳng lẽ không có ý đó?”
Tố Tu đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi có ý gì?”
Bàn lựng tại đây:http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=50031&page=20 , anh em spam nhìu nhìu chút để ủng hộ dịch giả dịch tiếp nào
Hiên 2 dịch giả chính đang rất bận nên đành drop bộ này lại tới khi có ng dịch tiếp, các đại ca xem xét dùm đệ, còn nếu đợi đệ thì chắc phải 2,3 tuần nữa mới dịch tiếp đc