Chương 56:
Lâm thì bão phật cước đích tu luyện
(Nước đến chân mới nhảy)
Dịch :The Joker Biên dịch & Biên Tập: THiên Hạ Hội Nguồn:Tàng thư viện
Tri thức qua tiếp xúc cũng sẽ ảnh hưởng đến tính cách, khi tiếp xúc càng nhiều, sẽ càng nghĩ ngợi nhiều. Kẻ yêu thích chính trị dám chắc sẽ quan tâm đến quốc gia đại sự. Trương Dương vì bị "Quỳ Hoa bảo điển" kích hoạt ký ức võ thuật, tự nhiên cũng sẽ bị ký ức này ít nhiều ảnh hưởng đến tính tình của hắn.
Ngay từ lúc ban đầu, những tri thức mà Trương Dương tiếp xúc đều là một phần nhỏ về các phương diện Toán học, Lịch sử, Ngữ văn, Vật lý..., đối với ảnh hưởng của tính cách rất khó phát hiện; dù sao thì tri thức về mặt sách vở cũng sẽ chỉ làm Trương Dương thành thục hơn. Tuy nhiên võ công lại hoàn toàn khác hẳn. Võ công chung quy lại cũng không ngoài sự tranh cường ngoan đấu và rèn luyện thân thể. Hiển nhiên, kẻ ở trong ký ức Trương Dương hẳn không phải là một kẻ sử dụng võ công với chủ đích rèn luyện thân thể, bằng không sẽ không phát sinh tình huống trên người Trương Dương đột nhiên bộc phát tiềm năng nọ.
Sau hôm Trương Dương trở về cửa hiệu sách trong ngõ, Lý bá luôn cảm giác Trương Dương có điểm khang khác.
Như thể, khí chất đã cải biến rất nhiều!
Tựa hồ, ánh mắt trông lợi hại hơn rất nhiều!
Dường như có một loại khí độ uy nghiêm vinh nhục đều không sợ!
Như thể là…
Lý bá cũng cụ thể không nói ra được Trương Dương đã thay đổi cái gì, chỉ là cái loại cảm giác bồn chồn bất an của Trương Dương đã hoàn toàn biến mất. Vô luận là kiểu cách nói chuyện hay là động tác hành xử đều khiến cho người khác tràn ngập cảm giác tự tin và tự nhiên.
Tuy nhiên làm cho Lý bá còn kinh ngạc hơn chính là, Trương Dương sau khi trở về cũng không còn tiếp tục đọc sách nữa, mà lại như một tên điên giấu mình đằng sau kệ sách bắt đầu thực hiện một số động tác cơ học: loan yêu (khom lưng), thích thối (cước đá), phách chưởng (tay bổ)… còn có một vài động tác quỷ dị khiến cho Lý bá cũng cảm thấy không thể hiểu nổi. Bởi vì những động tác này cơ thể con người căn bản không cách nào làm được, vậy mà Trương Dương lại liều mạng cố gắng thực hiện cho bằng được những động tác uốn éo các bộ phận của cơ thể đó.
Hai ngày kế tiếp, phản ứng của Trương Dương đã làm cho Lý bá có một loại cảm giác tâm kinh nhục khiêu (run rẩy sợ hãi).
Động tác Trương Dương thực hiện hoàn toàn vượt khỏi phạm trù rèn luyện thân thể và võ thuật. Rất nhiều lúc vào buổi sáng hắn đều chỉ thực hiện một động tác xuất quyền, mà động tác cơ giới khô khan này hắn có thể thực hiện mấy ngàn lần không ngừng nghỉ.
Trên mặt Lý bá tuy không có biểu hiện gì, nhưng là trong lòng lại phiên giang đảo hải (tràn ngập sóng gió), khiếp sợ vô cùng. Tiềm lực của tên thiếu niên này đã vượt xa dự đoán của lão. Nếu là một kẻ nghiệp dư sẽ không thể nhìn ra sự huyền bí của các động tác mà Trương Dương đang thực hiện, nhưng lão nhìn ra được. Mặc dù lão không hiểu nhiều về võ thuật, tuy vậy, luyện tập võ thuật và luyện tập thương giới (súng ống) đều có cùng một đạo lý, vô luận là huấn luyện xạ kích hay là lắp ráp súng đạn đều cũng phải trải qua vô số động tác kỹ thuật lặp đi lặp lại mới có thể thực hiện được một cách hoàn toàn an toàn.
Một ý niệm trong lòng lão đầu chợt lóe qua. Những này ngày, lão đầu đã lĩnh giáo thiên phú về thương giới của Trương Dương. Trương Dương có thể lắp ráp súng ống không hề sai sót, thậm chí còn có thể nhớ kỹ từng số hiệu quy định và kích thước của các bộ phận. Điều này đã vượt khỏi tri thức cần thiết của một sát thủ.
Bây giờ, khiếm khuyết duy nhất Trương Dương chính là huấn luyện bằng đạn thật.
Kỳ thật, sự hiểu biết của Lý bá đối với Trương Dương vẫn còn thiếu sót rất nhiều, hắn không chỉ liều mạng luyện tập sau khi trở về thư điếm, mà kể cả khi trở lại về ký túc xá vẫn còn liều mạng tập luyện. Bấy giờ bên trong ký túc xá chỉ có mỗi mình hắn, phi thường thuận tiện để hành động.
Và cuối cùng thì Trương Dương toàn thân đau nhức leo lên giường nằm thẳng.
Trên thực tế, Trương Dương cũng đã biết cái phương thức luyện công kiểu nước đến chân mới nhảy này không có giúp ích được gì; dù sao thời gian cũng chỉ có ba ngày. Đã biết loại huấn luyện dưới cường độ cao ngược lại sẽ càng dễ làm cho cơ thể mình đau nhức mệt mỏi, nhưng có điều Trương Dương không cách nào khống chế cái loại dục vọng tu luyện này của bản thân. Hắn chính là dù đang nằm mơ cũng là luyện công. Trong tâm trí hắn, ngoại trừ luyện công ra không còn sự tình gì nữa... !
Buổi chiều hôm nay, Trương Dương đi thăm Lưu Bưu. Lưu Bưu đã khá hơn rất nhiều rồi. Có điều cái chân bị thương vẫn chưa hồi phục khả quan, tuy vậy, dựa vào cặp nạng hắn đã có thể tự mình đi nhà xí. Điều này làm cho Trương Dương rất vui mừng.
Ngày mai, ngày mai sẽ là cái hẹn mười ngày!
Trương Dương bật vòi sen tắm rửa sạch sẽ, sau đó dán đầy cao dược thông huyết lên khắp thân người rồi sớm leo lên trên giường nằm. Vài ngày huấn luyện ở cường độ cao vừa qua đã khiến cho hắn kiệt sức, đầu ngón tay không chút khí lực. Bây giờ, hắn phải ngủ một giấc thật sảng khoái để hồi phục, thậm chí hắn còn uống cả hai viên thuốc ngủ. Hắn không lo lắng sẽ ngủ quên, bởi vì, hắn còn có điện thoại di động của Lý bá, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người thông tri hắn.
Tuy nhiên, Trương Dương thật ra hy vọng Tiêu Viễn Hành có thể đem về một kết quả thỏa đáng. Ba ngày tu luyện hết sức cũng không có khả năng có thể chiến thắng được Lữ Phi. Sau khi chính thức am hiểu võ công thì Trương Dương ngược lại càng thấu hiểu được sự đáng sợ của Lữ Phi. Trương Dương đã có thể khẳng định, Lữ Phi chính là một cao thủ về bác kích! (bác kích = đấu tay đôi, đấu vật, cận chiến...)
Trời vừa sụp tối, thuốc an thần đã phát huy tác dụng, trong lúc miên man suy nghĩ, Trương Dương vừa thấy mơ mơ màng màng đã ngủ thiếp đi. Trong giấc mộng, tựa hồ thanh chủy thủ răng cưa của mình cắm vào trái tim của Lữ Phi, máu tươi phún ra, tràn ngập trong không trung, tựa như từng cánh từng cánh hoa hồng tươi nhan sắc quỷ dị...
“ Tít tít…!”
Một loạt chấn động cùng âm thanh ồn ào đánh thức Trương Dương, đó là điện thoại cầm tay Lý bá đưa hắn.
“Lý bá… ?”
"Đừng nói gì cả, bây giờ, ngươi cứ chiếu theo yêu cầu của ta mà làm. Ngươi không phải thích ngồi ở tiệm Internet ở gần trường học lướt web sao? Ngươi đầu tiên hãy tới cửa hàng ở trường mua chút bánh gì đó ăn, nhất định phải đưa tờ một trăm đồng, để cho cửa hàng thối cho ngươi tiền lẻ. Sau đó lập tức chạy tới tiệm Internet, trên đường nếu gặp người quen đến bắt chuyện, động tác phải tự nhiên, đừng giả tạo. Sau khi vào tiệm Internet, đến quầy bar ngồi lại vài phút, tỷ như mua chút nước hoặc là đồ uống gì đó. Ngươi vẫn sẽ như cũ ngồi vào cái máy ngươi hay thích ngồi, khởi động máy, truy cập QQ, có một ít mail gì đều mở ra hết. Sau đó, sẽ có người tìm ngươi. Tốt lắm, lập tức cứ theo ta nói mà làm …!"
“ Đây là… ?”
Trương Dương có điểm không hiểu thấu, có cần phải thần bí như thế không?
Trương Dương mặc dù cảm giác thần bí khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời Lý bá nói mà làm theo. Đầu tiên là đến thương điếm dùng tờ một trăm đồng mua bánh mì và bánh kem, sau đó thong thả bước ra khỏi cổng trường. Ở trên đường hắn cũng gặp phải mấy muội muội, chẳng qua Trương Dương không có dám chào hỏi gì, bởi vì mấy người muội muội hung hăng trừng mắt lườm nguýt hắn một trận. Cái này cơ bản cũng đã có hiệu quả như chào hỏi rồi……
Bây giờ đã là giữa trưa, người bên trong tiệm Internet cũng đã rất đông đúc. Tuy vậy, trùng hợp chính là, Trương Dương vừa đến thì người đang ngồi ở chỗ yêu thích của hắn cũng vừa lúc xong việc, chủ quán còn nói rằng vận khí của hắn tốt lắm.
Mở máy lên!
Đăng nhập vào vài cái forum và hộp thư, vào luôn trang QQ.
Trong đống hổ lốn trên diễn đàn cũng gõ vào một vài câu.
“ Ngươi là Trương Dương?”
“ Ừm… là ta…”
Sau lưng Trương Dương, một giọng nói cất tiếng hỏi, Trương Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người trẻ tuổi tóc dài, đeo kính, mặc một bộ y phục dài trang nhã.
“… Hãy mặc vào…!”
Người thanh niên tóc dài vừa nói một mặt bắt đầu cởi bỏ y phục, mắt kính, tóc…
Trương Dương nhìn thấy không khỏi trợn mắt há mồm. Người kia sau khi cởi áo khoác ra, hóa ra quần áo mặc so với hắn giống nhau như đúc. Sau khi cầm bộ tóc giả trên đầu lôi xuống, không ngờ kiểu tóc cũng giống hắn y chang. Điều làm cho Trương Dương vui mừng chính là mặt mũi của người nầy và của hắn không giống nhau, bằng không, Trương Dương quả muốn hoài nghi chính mình thật sự có hay không một huynh đệ ruột thịt còn lưu lạc bên ngoài.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của nguyenan
Đội bộ tóc giả và đeo kính, sau đó mặc bộ trường phục nọ vào, Trương Dương theo bước gã trung niên đang đứng ở cửa quầy rời đi. Trong khi đó người đã cởi bỏ y phục, tóc giả và mắt kính lại ngồi xuống chỗ máy tính của Trương Dương, vào trang web và đọc quyển tiểu thuyết mạng mà Trương Dương đã mở.
Sau khi Trương Dương theo chân nam nhân trung niên nọ bước ra khỏi quán, không hề gây ra sự chú ý của bất kỳ một ai. Thậm chí người chủ tiệm Internet mà bình thường mỗi khi gặp Trương Dương đều chào hỏi cũng không có nhìn hắn lấy một chút.
“ Tại sao lại phải phức tạp như vậy?”
Rời khỏi võng ba (tiệm Net) được hơn mười thước, sau khi hai người đã bước lên một chiếc xe minibus không biển số, Trương Dương vì đeo mắt kính và tóc giả nên cảm giác rất không thoải mái, buồn bực hỏi.
" Ha ha, bởi vì chúng ta là công ty chuẩn mực, chúng ta đều là những công dân lương thiện tuân thủ pháp luật." Nhìn Trương Dương cùng nam nhân trung niên cười một cái, tài xế mở miệng nói.
Trương Dương không nói gì, hắn cũng chẳng hỏi nhiều, bắt đầu chú ý ngoài xe. Hắn kinh ngạc phát hiện, không ngờ toàn bộ các con đường mà chiếc xe này chạy qua đều rất vắng vẻ, hơn mười phút rồi mà không hề gặp phải một cái hồng lục đăng (đèn xanh đèn đỏ).
Trương Dương thường hay tự hào là rất thông thuộc thành phố C, bây giờ mới phát hiện còn có rất nhiều con đường nhỏ đi qua hắn lại không biết.
Rốt cục, sau một hồi lòng vòng, chiếc xe minibus đỗ trước một nhà kho thật lớn ở ngoại ô. Rất rõ ràng, Trương Dương cảm giác được không khí có cái gì đó không đúng. Bởi vì, đứng bên ngoài nhà kho đều là một đám hán tử mặc tây phục vẻ mặt nghiêm túc, trong không khí tràn ngập sát khí.
" Két ……" một âm thanh mở cửa nặng nề. Cánh cửa ga-ra to lớn chậm rãi mở ra, tối đen như mực, tựa như cái miệng khổng lồ của con mãnh thú đang há ra.
" Đi vào đi, tiểu tử, kỳ hẹn mười ngày của ngươi đã tới, Đại ca chúng ta chính là vì cái hẹn mười ngày này của ngươi mà đã đợi ba ngày. Được rồi, quần áo, tóc giả và mắt kính cũng đều bỏ trên xe……" Tên tài xế quay qua Trương Dương nói.
" Tại sao vậy?" Trương Dương khom lưng đứng lên cởi quần áo, có chút sửng sốt hỏi lại.
" Ha ha, ngươi nói mười ngày dĩ nhiên là muốn cho bằng hữu Lưu Bưu một cái thể diện, kỳ thật ngươi đã có thể làm một cái kỳ hẹn đích xác bảy ngày." Tên tài xế cười hắc hắc đẩy cửa ra.
Trương Dương chậm rãi hướng về cái kho hàng tối bưng kia mà bước, một cỗ áp lực cường đại khiến cho hắn có cảm giác hô hấp khó khăn, trong lòng khẩn trương như thể bị ngạt thở.
" Két…!" lại là một hồi âm thanh ma sát chói tai. Cánh cửa nhà kho ở sau lưng Trương Dương đã đóng lại. Bên trong nhà kho rơi vào một trận áp lực của bóng đen.
“ Trương Dương, đúng không?” Một âm thanh nghe như quen thuộc được hô lên.
“ Đúng vậy, người là ai?”
" Ha ha, đừng hỏi ta là ai. Nghe người ta nói ngươi rất thông minh, hơn nữa, lá gan cũng rất lớn, hiện tại ngươi sợ sao?" Âm thanh nọ dù là đang cười, nhưng lại mang đến cho Trương Dương có một loại áp lực tâm lý rất lớn.
" Sợ…!" Trương Dương không chút do dự trả lời, bởi vì hắn quả thật có điểm sợ hãi. Mặc dù bây giờ bản thân có cảm giác bất kỳ ai trong gian phòng này cũng đều không phải là đối thủ của hắn..." Nhưng mà hắn biết, đây đều là giả tưởng do ký ức tư duy của bản thân tạo thành.
Bên trong bóng tối dường như dấy lên một trận kinh ngạc. Hiển nhiên, câu trả lời của Trương Dương hoàn toàn nằm dự liệu của bọn họ.
" Mịa, ngươi... cái con mẹ nó thật làm mất mặt ta quá, ngươi không thể nói không sợ sao?" Một giọng nói không thể quen thuộc hơn mắng to Trương Dương một tiếng.
“ Lưu Bưu!”
“ Ha ha ha ha…!”
“ Ha ha…!”
Bên trong nhà kho vang lên một trận cười vang dội.
Đột nhiên, một cái đèn trần trên không trung bật sáng, bắn ra quang mang chói mắt. Trương Dương không khỏi lấy tay ngăn trở quang mang, rất vất vả mới để cho con mắt thích ứng trở lại.
Đây là một nhà kho trống trải, nhà kho bị phong bế rất nghiêm ngặt. Ở giữa nhà kho có một lôi đài đơn sơ rất lớn. Ở trên lôi đài, được đặt một chiếc ghế gỗ được chạm khắc, ngồi trên chiếc ghế chính là Tiêu Viễn Hành, và còn Lưu Bưu chống cặp nạng đứng ở phía sau Tiêu Viễn Hành. Đứng phía sau Tiêu Viễn Hành còn có mấy gã đại hán vận tây phục, toàn thân phát ra vẻ hung hãn.
Khí thế thật to lớn!
Trương Dương không khỏi cảm thán. Lần trước trong khi Tiêu Viễn Hành cử hành tiệc sinh nhật tựa hồ không có gì đặc biệt, không thể nghĩ ra quả nhiên lại có khí thế nghiêm trang như thế. Xem ra, Tiêu Viễn Hành tại thành phố C đích thật là quyền thế ngập trời. Nếu không có một chút quyền thế mà lại xuất hiện bộ dáng này ở đây, ngược lại sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
“ Ngươi rất thành thật!” Tiêu Viễn Hành chậm rãi đứng lên.
“ Khục khục…! Cũng không tệ...!”
Trương Dương không biết trả lời như thế nào. Cũng may, Tiêu Viễn Hành có vẻ cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, ánh mắt ném tới vài người bên cạnh Trương Dương nói: "Mở ra!"
Trương Dương lúc này mới để ý thấy cách người hắn không xa có một cái thùng gỗ. Ban đầu hắn cũng không có chú ý, bởi vì bên trong cái nhà kho này có chứa nhiều thùng cũng là rất bình thường, không có cái thùng nào mới là điểm bất thường.
“ Vâng!”
Mấy gã đại hán cầm lấy dụng cụ bắt đầu nạy thùng gỗ ra. Rất nhanh, thùng gỗ đã bị mở bung, ngay lập tức Trương Dương vẻ mặt biến thành ngây dại. Bởi vì bên trong thùng gỗ chính là cái tên Lữ Phi ngông cuồng ngạo mạn mà mấy hôm trước vẫn còn thấy ở trong nhà hàng, bây giờ bỗng dưng bị trói ở trong thùng, miệng nhét đầy giẻ, tay chân đều bị băng keo trói chặt, vẻ mặt hoảng sợ.
Lữ Phi lúc đầu hiện vẻ hoảng sợ, sau đó chuyển sang phẫn nộ. Sau khi thấy Tiêu Viễn Hành lập tức vẻ mặt biến thành khiếp sợ, hắn không ngừng gật đầu ra dấu, tựa hồ muốn Tiêu Viễn Hành thả hắn ra.
“ Mở trói!”
Tiêu Viễn Hành lạnh lùng cười, trong ánh mắt lộ ra một cỗ sát khí. Trương Dương không khỏi rùng mình một cái, hắn không thể ngờ được sự tình sẽ tiến triển thành như thế này. Chẳng lẻ, Tiêu Viễn Hành muốn giết Lữ Phi?
" Xem ra ngươi nhận ra ta!" Tiêu Viễn Hành trở lại ghế ngồi, cười nhạt nói.
" Nhận ra, Tiêu Viễn Hành, chính là lão Đại thế lực ngầm của thành phố C. Trên thực tế, cũng chính là lão Đại của cả tỉnh H. Dù là thành phố C hay là H, chỉ cần là dân giang hồ lăn lộn kiếm ăn ngoài đường thì không ai là không biết."
Lữ Phi đứng lên, chậm rãi cử động tứ chi một chút. Bộ dáng hoảng sợ ban đầu đã biến mất, thay vào chính là sự bình tĩnh, thậm chí, hắn cũng không thèm ngó đến Trương Dương đang đứng bên cạnh.
" Ừm, không tồi, biết một chút chuyện của ta, quả nhiên không đơn giản. Ngươi biết tại sao ta bắt ngươi không?"
" Ta nghĩ không ra, chẳng lẻ là vì Lưu Bưu. Nhưng theo ta được biết, Lưu Bưu chẳng có bối cảnh gì, hắn chỉ là một tên côn đồ trà trộn vào khắp trường sở mà thôi. Tiêu lão Đại hẳn là không chỉ vì một tên côn đồ hèn mọn hạ cấp như thế mà xuất đầu chứ?"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hung bo
"A a, ngươi lầm rồi, Lưu Bưu bây giờ là người trong Công ty, hơn nữa hắn đã có địa bàn riêng, nếu ngươi đã biết ta, hẳn nên minh bạch địa vị của một người có địa bàn riêng trong Công ty chứ…!"
"Không, không …… không có khả năng ……" Lữ Phi chợt biến sắc, nét ung dung thong dong vốn đang ngự trị trên khuôn mặt đã bị thay bằng vẻ tái nhợt.
"Thực là ngoài ý muốn, bởi vì Lưu Bưu mới gia nhập không bao lâu, trên thực tế hắn và ngươi phát sinh mâu thuẫn sau khi mới gia nhập Công ty được mười ngày." Tiêu Viễn Hành lạnh lùng nói.
"Không có khả năng …… không có khả năng …!" Lữ Phi mặt xám như tro tàn, miệng cứ lắp ba lắp bắp.
"Không cần quản có khả năng hay không, ngươi đã dám đả thương người của Công ty, vậy thì phải trả giá!"
"Ngươi muốn giết ta?" Lữ Phi trong ánh mắt bắn ra một tia ngạo khí không cam lòng, hung hăng nói: "Là các ngươi sắp đặt mẫu thân ta gọi điện thoại xuống nói rằng thân thể không khoẻ, để ta chạy đến tỉnh thành rồi hạ mê dược bắt cóc ta?"
"Đúng!" Tiêu Viễn Hành lãnh đạm nói.
"Ta chỉ là một sinh viên, mặc dù Lưu Bưu là nhân vật trọng yếu của Công ty các ngươi, nhưng mà hắn cũng là sinh viên mà thôi. Chẳng lẻ ngươi lại vì một chút xô xát nhỏ như vậy mà đuổi tận giết tuyệt?"
"Vậy sao, ngươi chỉ là một sinh viên thôi sao?" Tiêu Viễn Hành ha ha cười to nói.
"Chẳng lẻ ta không phải?" Lữ Phi tựa hồ vẫn quả quyết, thanh âm lạnh lùng nói.
"Được được …… vì ngươi không thừa nhận, ta muốn ngươi chết cũng phải minh bạch. Lữ Phi, nam, hai mươi ba tuổi, xuất thân từ thành phố C tỉnh H. Cha, Lữ Đại Vi, quan chức cao cấp Tỉnh ủy. Nhiều năm trước, do có dính líu đến một loạt hành vi tham ô hối lộ nghiêm trọng liên quan đến sự cố khai quặng, kéo theo hàng loạt vụ án mạng, sau khi bại lộ đã bị tước đoạt toàn bộ tài sản rồi bị phán quyết án tử hình. Sau khi cha ngươi chết, ngươi sống trong đại viện tỉnh ủy không tới nửa năm thì bỏ đi, cùng mẫu thân cư trú ở tại một tỉnh thành cách thành phố Z không xa. Vì bị ảnh hưởng bởi chuyện của cha, ngươi đã mắc phải chứng bệnh tinh thần phân liệt nghiêm trọng, bệnh tình cụ thể ta cũng không rõ. A a, chẳng qua ta biết ngươi ở bệnh viện Thần kinh hồi phục tâm thần hết ba năm thời gian dài dằng dặc…! Ân, ngươi xem ta nói có sai không?" Tiêu Viễn Hành khẽ cười nói.
"Không sai, chẳng lẽ chỉ bởi cái lịch sử này mà giết ta?" Lữ Phi cười lạnh.
"Ha ha, chuyện còn chưa có hết. Trong thời gian ba năm trị liệu tại bệnh viện, ngươi quen biết một bệnh nhân tâm thần khác. Sau đó, ngươi nhanh chóng khỏi bệnh rồi xuất viện. Sau khi xuất viện, ngươi điên cuồng lao vào học tập, muốn nổi trội hơn hết thảy. Không thể không nói, ngươi là một thiên tài, ngươi thi đỗ Thanh Hoa Bắc Đại Học dễ như thể lấy đồ trong túi…!
Trong khi điều tra chuyện này, ta trăm điều cũng không hiểu, mục tiêu của ngươi chính là vượt qua mọi người, cũng là để trả thù những kẻ đã chèn ép cha ngươi, nhưng tại sao ngươi lại không đi học?
Bằng vào trí tuệ của ngươi, ngươi hoàn toàn có thể đạt được thành công trong thời gian ngắn. Nhưng mà ngươi lại nhiều lần bỏ cuộc, tại sao? Có thể trả lời ta không?"
"Bởi vì, cho dù ta vào học tại Thanh Hoa Bắc Đại Học, nhưng vì bối cảnh chính trị có vết nhơ, hơn nữa lại có tiền sử về bệnh tâm thần, ta vĩnh viễn cũng không có cơ hội leo cao, mà ta nhiều lần tham gia Bắc Đại Thanh Hoa cũng chính là vì tiền thưởng, ta cần tiền, ta cần tiền cho giải nhất, ta phải thay đổi phương thức để trèo lên……"
"Ừm, ta hiểu rồi, sau khi đạt được những món tiền thưởng đó, ngươi lập tức lôi kéo bằng hữu mà ngươi đã kết thân trong bệnh viện hồi phục tâm thần ra. Các ngươi bắt đầu bày ra các thương vụ buôn bán, bắt đầu tìm cơ hội khống chế thế lực ngầm của thành phố Z. Qua gần ba năm hoạt động, bằng vào trí tuệ thông minh của các ngươi, các ngươi đã khống chế được thế lực ngầm của thành phố Z, khống chế cả một bộ phận khai thác mỏ than ở đó. Tuy vậy, thế lực của các ngươi thủy chung vẫn bị giới hạn ở Z, chủ yếu là vì thiếu sự hỗ trợ về kinh phí cũng như chính trị. Cái quặng than mà các ngươi khống chế chỉ có chút cổ phần, rất là thất thường. Ngươi đã cố gắng phát triển, kết quả nhắm trúng được thành phố C. Ở đây ta vẫn còn một vấn đề. Vô luận là ngươi hay là đồng bọn hợp tác kia của ngươi cũng đều là loại nhân vật thiên tài, các ngươi hợp tác cũng rất vui vẻ, vậy tại sao cuối cùng ngươi lại phải đem đồng bọn hợp tác với ngươi trở về bệnh viện tâm thần?"
"Thứ nhất: hắn quá thông minh, thứ hai: hắn quá nguy hiểm, hai lý do này đã đủ rồi chứ?"
"Đã đủ!" Tiêu Viễn Hành gật gật đầu, để một nhân vật vừa thông minh lại vừa nguy hiểm ở lâu bên người đích thật là rất không thoải mái. Làm một kẻ lãnh đạo, hắn đương nhiên phi thường hiểu rõ điều này, cho nên ở trước mặt Thất ca hắn luôn mang một chút dáng vẻ ngu đần.
"Vậy, ta có tội gì?"
"Ta muốn biết, ngươi vì sao muốn vào thành phố C học tập?" Tiêu Viễn Hành trong ánh mắt lộ ra một tia cười nhạo.
"Ta ……"
"Đừng nói với ta rằng ngươi là muốn học chút gì đó, hoặc là vì Đỗ Tuyết gì gì kia!"
"……" Lữ Phi nhất thời trầm mặc.
"Được được, nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ nói, a a, ngươi khẳng định đã bỏ ra rất nhiều công sức nghe ngóng tin tức về ta. Ngươi bước vào Học viện Văn Lý của thành phố C, chính là để tiếp cận ta. Đáng tiếc, ngươi tìm sai đối tượng, ngươi không nên tìm cách từ tay muội muội ta. Nếu ngươi trực tiếp đến tìm ta, bằng vào thực lực của ngươi, muốn theo ta xuất nhân đầu địa cũng không khó, đáng tiếc ……!"
Tiêu Viễn Hành thở dài một tiếng, Lữ Phi trên mặt một phen trắng bệch. Hiển nhiên, Tiêu Viễn Hành đã nói trúng tim đen của hắn, mà Trương Dương đứng cạnh bên nghe cũng là trợn mắt há mồm. Hắn nằm mơ cũng không thể tưởng được một chút xô xát nho nhỏ không ngờ có thể dính líu đến nhiều chuyện như thế. Trương Dương cũng đột nhiên hiểu được vì sao Lữ Phi khi đi ăn cùng Đỗ Tuyết, gặp phải Tiêu Di Nhiên lại có chút mất tự nhiên.
"Nhưng không thể không thừa nhận, ngươi thiếu chút nữa đã thành công. Nếu không có Lưu Bưu, nếu không có Trương Dương, rất có thể ngươi đã thành công. Trên thực tế, muội muội ta đối với ngươi đã sinh ra hảo cảm. Chỉ đáng tiếc là, bởi vì Đỗ Tuyết đã khuấy lên mâu thuẫn thực sự giữa ngươi và Trương Dương, làm cho ngươi tiền công tận khí (công dã tràng). Vấn đề này, ta cũng đã tự hỏi thật lâu, ta không biết ngươi và Đỗ Tuyết nọ có cảm tình hay không? Nhưng với tính cách của ngươi mà nói, ngươi sẽ không vì một nữ nhân mà làm ảnh hưởng đến lý tưởng của mình. Nhưng, ngươi lại hết lần này tới lần khác phạm vào cùng một sai lầm ngu xuẩn…… Chuyện này không cần ngươi trả lời, a a, ngươi trả lời cũng không được. Vì vấn đề này, ta đã hỏi kỹ một bác sỹ tâm lý nổi danh trong thành phố C, hơn nữa xem xong bản bệnh lý của ngươi ở bệnh viện hồi phục tâm thần lúc trước, đã rút ra được một kết luận: bệnh tình của ngươi đã càng ngày càng nghiêm trọng……!"
"Không không …… ta không bị bệnh tâm thần …… không ……!" Lữ Phi tựa như mèo bị dẫm đuôi điên cuồng hét lên.
"Ngươi cả một thời gian dài bị vây quanh bởi những lo âu, sợ hãi, khẩn trương, thống khổ ức chế, luôn trong tình trạng bị kích động, có khuynh hướng bạo lực mãnh liệt và ham muốn chiếm hữu. Có lẽ, ngươi căn bản không yêu thương Đỗ Tuyết. Có lẽ ngươi biết rõ Đỗ Tuyết yêu ngươi, chỉ muốn lợi dụng Trương Dương để thu hút sự chú ý và trọng thị của ngươi. Tuy nhiên, ngươi vẫn không cách nào khống chế được bản thân, từ một chút bất mãn cỏn con trở thành sự giận dữ, sau cùng nhanh chóng biến tướng trở thành cơn bạo nộ bất kể hậu quả. Đương nhiên, ngươi không có nghĩ đến bối cảnh và quan hệ của ta với Lưu Bưu, cho nên hành vi của ngươi đã không hề cố kỵ." Tiêu Viễn Hành không chút bị ảnh hưởng bởi sự phát cuồng của Lữ Phi, vẫn thong thả nói.
Trương Dương nghe xong một trận rùng mình sởn hết cả gai ốc(nguyên văn: mao cốt tủng nhiên). Thì ra Lữ Phi đơn thuần là một bệnh nhân tâm thần. Dĩ nhiên, điều khiến cho Trương Dương cảm thấy run sợ không phải là Lữ Phi, mà là tâm tư kín đáo cẩn thận của Tiêu Viễn Hành. Lữ Phi ở trước mặt Tiêu Viễn Hành liền như thể bị lột sạch y phục phơi bày không sót một điểm gì, hoàn toàn trần trụi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hung bo
Không còn nghi ngờ nữa, Lữ Phi là một nhân vật nguy hiểm, mà Tiêu Viễn Hành so với Lữ Phi lại càng không thể chỉ dùng hai chữ "nguy hiểm" để hình dung. Thứ cảm giác mà hắn tạo cho người ta chính là một loại áp lực, một loại áp lực tâm lý trầm trọng. Loại áp lực này so với sự nguy hiểm hữu hình kia thì càng đáng sợ hơn.
"Mặt khác, ngươi còn là một kẻ đồng dục. Ngươi đẩy người bạn đồng tính của mình vào bệnh viện tâm thần, triệt để cướp đoạt và nắm giữ cái thế lực ngầm mà các ngươi đã khổ công cùng nhau lập nên tại thành phố Z." Tiêu Viễn Hành không hề tỏ ra thương hại Lữ Phi, hoàn toàn lột bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng của Lữ Phi.
Trương Dương vừa rồi sống lưng một trận phát lạnh. Khó trách Lữ Phi đôi khi khiến cho người ta cảm giác có một phần yêu dị, nguyên lai là kẻ đồng tính. Nghĩ xong, Trương Dương không khỏi khắp người nổi da gà.
"Ngươi nếu đã là đồng tính nam, vậy ngươi tìm muội muội ta thuần túy chỉ là để lợi dụng muội muội ta để rồi tiếp cận ta. Sau đó lợi dụng quyền thế và sức ảnh hưởng của ta giúp ngươi khuếch đại thế lực tại thành phố Z. Nếu ngươi không phải là kẻ đồng tính, ta còn có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi là kẻ đồng tính, ngươi cận kề muội muội ta tựu chung chỉ có một mục đích: tiếp cận ta. Tất nhiên, ngươi vĩnh viễn sẽ không yêu muội muội ta, sẽ chỉ làm thương tổn muội muội ta. Trên thế giới này, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào thương tổn muội muội ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép!"
Giọng nói âm trầm của Tiêu Viễn Hành ngập tràn sát khí đậm đặc, không khí dường như cũng muốn ngưng đọng cô đặc lại. Trương Dương không khỏi lại rùng mình một lần nữa. Bởi vì hắn cảm giác Tiêu Viễn Hành trong lúc nói những lời này không biết cố tình hay vô ý liếc hắn một cái……!
"Ha ha ha …… ta là kẻ đồng tính…… ta là kẻ tâm thần …… ta là kẻ đồng tính, ta là kẻ tâm thần ……! Đỗ Tuyết, Đỗ Tuyết, tất cả mọi nỗ lực của ta đều bị ngươi một đuốc làm cho thiêu rụi (nguyên văn: phó chi nhất cự) ……! Ha ha …… quả nhiên hồng nhan thì họa thủy. Trên thế giới này, nếu không có đàn bà thì sẽ tốt đẹp biết bao …?"
Bên trong nhà kho, ngoại trừ những tiếng cuồng tiếu thê lương của Lữ Phi không hề có chút âm thanh nào khác. Mỗi một người đều nhìn Lữ Phi với ánh mắt tràn ngập vẻ thương hại, cả Trương Dương và Lưu Bưu cũng vậy.
Không nghi ngờ gì nữa, Lữ Phi là một nhân vật thê thảm, đáng hận, ghê tởm nhưng cũng thật đáng thương……! Gây ra tất cả những chuyện này không phải do lỗi của bản thân hắn, mà là sai lầm của cha hắn. Cha của hắn vì hắn đã tạo dựng nên một cuộc sống thơ ấu lập dị, và tương tự, cũng đã bóp méo đi nhân tính của một nhân vật thiên tài. Nếu như Lữ Phi quang minh chính đại bước con đường chánh đạo thì với trí tuệ siêu phàm của hắn, dù có làm gì cũng sẽ dễ dàng xuất đầu nhân địa (nổi trội, vượt trội). Nhưng bởi vì tâm tính bị lệch lạc đã chú định cho hắn phải bước trên con đường giang hồ. Đáng tiếc, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không được, hắn bước vào Học viện Văn Lý lại gặp ngay lòng yêu mến của Đỗ Tuyết, gặp phải Trương Dương, rồi lại gặp Lưu Bưu. Cuối cùng đụng phải một đối thủ hắn không thể nào chiến thắng được: Tiêu Viễn Hành!
Một chút xảo hợp tất thế đan kết lại thành một chiếc lưới thật lớn, ngăn cản Lữ Phi tiếp cận Tiêu Di Nhiên, rốt cuộc công bại thùy thành (sắp thành thì lại thất bại).
Tựa hồ, tất cả vận số hẩm hiu đen đủi đều bám sát hắn ……
Đột nhiên, Lữ Phi đình chỉ sự phát tiết điên cuồng, vẻ tái nhợt trên mặt biến mất, khôi phục lại sự bình tĩnh, khẽ thở dài một tiếng quay lưng về phía Trương Dương.
"A a, kỳ thật, ở đây không có địch nhân của ta, ta không phục, ta không phục. Ta thua nhưng không phục, ta thua là bởi vận khí không tốt……! Trương Dương, ở trong này ngươi là người duy nhất đáng giá làm đối thủ của ta. Đáng tiếc, tranh đấu giữa ta và ngươi còn chưa có bắt đầu đã vội kết thúc. Đại trượng phu trên đời sống có gì vui, chết có gì phải sợ, nếu không cách nào tránh khỏi cái chết, vậy phải chết sao cho oanh oanh liệt liệt. Trương Dương, có dám chấp nhận cùng ta đánh một trận không?"
Lữ Phi đột nhiên giữa lúc đó dường như biến thành một người bình thường, từ trong lãnh đạm phát ra một sắc thái cuồng nhiệt, sự cuồng nhiệt thiêu đốt tánh mạng bản thân. Trong nháy mắt đó hắn đột nhiên phát hiện, chết ở trên tay Tiêu Viễn Hành thật không đáng. Tiêu Viễn Hành chỉ là có thế lực, không phải là thiên tài. Ở trong nhà kho này, Lữ Phi đột nhiên hiểu thấu chỉ có Trương Dương mới xứng làm đối thủ chính thức của hắn.
Trương Dương mất tự nhiên lui lại một bước. Hắn còn không có ngu mà lại cùng một kẻ sắp chết liều mạng. Từ Tiêu Viễn Hành hắn đã có thể đoán ra thủ đoạn ở đây, Tiêu Viễn Hành đã quyết định kết liễu tính mạng của Lữ Phi.
"A a, ngươi sợ? Chúng ta cùng là một loại người, ta cảm giác được, chúng ta cùng là một loại người, đánh đi!"
Lữ Phi chậm rãi lui ra phía sau vài bước, cùng Trương Dương kéo lại khoảng cách, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén. Mọi người ở trong nhà kho cũng cảm giác được chiến ý điên cuồng kia của Lữ Phi. Mà Tiêu Viễn Hành lại chỉ mỉm cười không nói gì, còn Lưu Bưu thì gấp đến độ muốn nhảy xuống, ở sau lưng Tiêu Viễn Hành không ngừng chống quải trượng di chuyển, quải trượng đập trên lôi đài phát ra âm thanh "đông đông".
"A a, đừng nóng vội, hãy để cho tự hắn quyết định!" Tiêu Viễn Hành quay đầu lại cười nói. Lưu Bưu bất đắc dĩ gật gật đầu. Hắn không cách nào ngăn cản Tiêu Viễn Hành, cũng vô pháp ngăn cản Trương Dương và Lữ Phi, chỉ còn có thể yên yên tĩnh tĩnh đứng xem cuộc chiến. Dĩ nhiên hắn đối với Trương Dương không hề có chút lòng tin nào. Nguyện vọng lớn nhất của hắn bây giờ chính là thương thế Trương Dương đừng quá nghiêm trọng.
"Đánh!"
Trương Dương cũng chậm rãi lui về phía sau mấy bước, nghiến răng phun ra một chữ. Chiến ý của Lữ Phi đã làm cho hắn sôi sục, một cỗ khát vọng chiến đấu trong máu thiêu đốt mãnh liệt.
Tiêu Viễn Hành kinh ngạc phát hiện, cái tên thiếu niên ban đầu thoạt nhìn yếu yếu ớt ớt đột nhiên trở nên hung hãn, trong con ngươi lộ ra một tia quang mang tàn nhẫn lẫn tự tin. Hiển nhiên đây không phải là ánh mắt mà một sinh viên có thể có.
"Đánh!" Trong lúc Tiêu Viễn Hành vẫn còn đang kinh ngạc, Lữ Phi đã thét lên một tiếng điên cuồng, thân thể chợt động, không chút màu mè, chính là một quyền nhắm vào mặt Trương Dương mà phóng tới.
"Bang!"
Trương Dương bối rối không kịp phòng bị, vội vã tung một chưởng ngăn trở một quyền của Lữ Phi. Mặc dù đỡ được, nhưng thân thể của Trương Dương bị một quyền đánh cho liên tục lui về phía sau, cuối cùng vẫn phải đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất, có thể thấy được một quyền này của Lữ Phi chứa đựng biết bao nhiêu là lực đạo cuồng mãnh. Tiêu Viễn Hành trong lúc đang suy nghĩ nhãn tình cũng chợt loé lên.
"Đứng lên!"
Lữ Phi không có thừa thắng truy kích, trên vẻ mặt có chút thất vọng. Hắn không hề nghĩ rằng Trương Dương lại yếu ớt như thế.
Trương Dương lồm cồm bò dậy, trong não tựa như một chiếc máy tính siêu tốc lập tức tính toán khoảng cách song phương và trọng lượng tốc độ một quyền vừa rồi của Lữ Phi.
"Đến đây đi!"
Nhìn Trương Dương tuy có điểm chật vật, nhưng lại phảng phất như núi cao, Lữ Phi có một tia ảo giác, trong lòng loáng thoáng nổi lên một cỗ bất an, tựa hồ đâu đó có chút không đúng.
Lữ Phi là một kẻ cao ngạo. Sự cao ngạo của hắn được tạo thành dựa trên chỉ số thông minh và thực lực. Nếu nói Trương Dương bởi vì vụ nổ mà trở thành thiên tài, thì Lữ Phi cũng là một thiên tài chân chính. Hắn không cần thầy, vô luận là học tập hay võ thuật hắn đều là vô sư tự thông (không thầy cũng tự thông tỏ). Hắn bằng vào trí óc thiên tài đó của mình mà hoàn thành từng mục tiêu. Cũng chính vì quá thông minh, hắn lại rất nhiều lần thích đi đường tắt. Đặt mục tiêu tập trung lên người Tiêu Di Nhiên cũng chính là một trong những con đường tắt của hắn. Chỉ là, một loạt sự cố ngoài ý muốn đã phá vỡ tất cả các kế hoạch của hắn.
Vô luận thành công hay thất bại, Lữ Phi đều không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của nhatquang_12_01
Vẻ kỳ lạ của Trương Dương làm cho Lữ Phi không muốn trì hoãn thời gian.
Mục tiêu của hắn không phải là Trương Dương, mà là một gã hán tử vận tây phục đứng không xa sau lưng Trương Dương. Cồm cộm ở dưới trang phục của hán tử nọ ắt tất có loại súng gì đó.
Chỉ cần hắn bức Trương Dương lui đến bên người đại hán nọ, hắn rất tin tưởng sẽ đoạt được khẩu súng.
Chỉ cần bắn bể bóng đèn trong nhà kho hắn hoàn toàn sẽ có cơ hội thoát ra ngoài. Vạn nhất bất thành hắn vẫn còn có thể khống chế Tiêu Viễn Hành……
Trương Dương chỉ là một con mồi của hắn, một con mồi có chút giá trị lợi dụng thôi!
Biểu tình của Lữ Phi không có chút biến hóa, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương Dương. Lúc này hắn không có lao đến mà từng bước từng bước một hướng tới gần Trương Dương.
Mười bước!
Năm bước!
Đột nhiên!
Lữ Phi tăng tốc, một cước nhắm vào ngực Trương Dương xuất ra …… "Bồng!" một tiếng vang lên, một cước cương mãnh nọ đá vào cánh tay giơ lên của Trương Dương, lực công kích mãnh liệt đã khiến cho thân thể Trương Dương quay một vòng trên không.
"Bang!" một tiếng, thân thể Trương Dương nặng nề rớt xuống mặt đất. Tuy nhiên, Lữ Phi rất thất vọng, vừa rồi trong nháy mắt, Trương Dương tựa hồ thay đổi một góc độ, mặc dù bị đá văng đi rất xa, nhưng phương hướng lại cách gã hán tử khoảng cách hơn mười thước xa.
So với lúc mới bắt đầu, ngược lại càng xa hơn.
"Bồng!"
Trương Dương vừa mới đứng lên, Lữ Phi lại một cước đá vào mặt Trương Dương.
Trương Dương song chưởng mặc dù cản đượcmột cước nhanh như chớp kia, nhưng lại đập vào chính mặt mình, thân thể lại bị đánh văng trên mặt đất, mũi bắt đầu chảy máu tươi liễu ……
Nhìn chỗ Trương Dương rơi xuống, Lữ Phi có một tia cáu giận.
Trương Dương tựa hồ mỗi một lần ngã xuống đất đều vẽ nên một vòng cung, lợi dụng lực công kích của hắn để cho thân thể di chuyển trong một phạm vi, từ đầu chí cuối đều giữ một khoảng cách an toàn với hán tử nọ đích.
Không lẽ hắn đã phát hiện?
Nhìn Trương Dương trên mặt đất ngọ nguậy thân người điều chỉnh lại vị trí, Lữ Phi loáng thoáng cảm giác được Trương Dương đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Nghĩ vậy, khóe miệng Lữ Phi nhếch lên một nụ cười lãnh khốc. Nếu ngươi không phối hợp, ta sẽ đánh cho ngươi phối hợp!
Trong mối suy nghĩ, tốc độ của Lữ Phi bỗng nhiên nhanh hơn, quyền cước phóng tới Trương Dương như mưa, tình huống chiến đấu bắt đầu trở nên thảm thiết.
Trên thực tế, Trương Dương căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi, hắn tựa như một con lật đật, ngã xuống rồi lại đứng lên, rồi lại bị đánh cho ngã xuống. Lưu Bưu cũng không đành lòng xem, đây không phải là cùng cấp bậc chiến đấu.
Lữ Phi càng đánh lại càng điên cuồng, hai mắt đỏ ngầu. Hắn cơ hồ đã quên đi mục đích ban đầu.
Bởi vì, Trương Dương mặc dù bị đánh ngã vô số lần, nhưng thủy chung cũng vẫn duy trì khoảng cách với gã nam nhân kia. Cho dù thi thoảng ngã xuống gần một chút, nhưng Trương Dương khi bò dậy rồi cũng sẽ nhích ra một chút, Lữ Phi không hề có biện pháp.
Làm cho Lữ Phi không cách nào khống chế cơn bạo nộ của bản thân chính là, dù hắn thoạt nhìn chiếm hết thượng phong, nhưng trên thực tế, mỗi một quyền mỗi một cước của chính mình đều là đấm đá vào cánh tay và bàn tay của Trương Dương, căn bản không cách nào đánh được vào chỗ trí mạng của Trương Dương.
Bất kể hắn ra quyền có nhanh bao nhiêu, thủ và chưởng của Trương Dương vẫn sẽ luôn đưa ra đón chờ hắn ……
Trương Dương tóc tai bù xù, cả người đều là đất bụi, tay áo trên đôi song thủ đã sớm rách tả tơi, lộ ra một cặp tay sưng tấy, đầy những vết máu bầm. Nhưng, cặp mắt của hắn vẫn luôn sáng ngời, tựa như một con sói hoang dã cô độc rình mồi……
Thời gian từng phút từng phút trôi qua. Sức tấn công của Lữ Phi càng trở nên kịch liệt, cuồng phong bạo vũ, tựa như một động cơ chuyển động không ngừng. Ngay giây phút khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng Trương Dương bò dậy không nổi nữa, Trương Dương đột nhiên đứng lên, bắt đầu đếm đếm……
"Một quyền!"
"Hai quyền!"
"Ba quyền!"
Âm thanh run rẩy của Trương Dương bên trong nhà kho đặc biệt quỷ dị. Mỗi một người nhìn vào biểu tình của Trương Dương đều có chút tức cười. Bọn họ không rõ Trương Dương tại sao có thể đếm trong lúc này.
Mỗi một quyền, Trương Dương đều bị Lữ Phi đánh hoặc lăn xuống đất, hoặc là lui về phía sau mấy bước.
Ngay sau khi Trương Dương đếm đến chín, Lữ Phi tựa như một Ma thần địa ngục chậm rãi hướng về phía Trương Dương bước tới. Cặp mắt đỏ máu, tràn ngập khí tức hung bạo. Vẻ hung ác đó khiến cho bọn đại hán vây xem ai nấy tim đều một trận đập mạnh.
"Bồng!" Lữ Phi một quyền cứng cứng chắc chắc nện vào ngực Trương Dương. Điều khiến người ta ngạc nhiên chính là, thân thể của Trương Dương không có giống ban đầu ngã trên mặt đất, mà đứng yên bất động. Thậm chí, sau khi Lữ Phi phát quyền ra, cánh tay hắn cũng không hề động đậy.
Khi một quyền của Lữ Phi đấm vào ngực của Trương Dương, thân thể của hai người dường như ngưng trệ. Đầu quyền của Lữ Phi vẫn còn dính ở trên ngực của Trương Dương.
"Mười!"
Sau khi hô lên, Trương Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tiếng hô vừa dứt, kỳ tích xảy ra. Tiếng hô của Trương Dương tựa hồ tràn ngập ma lực, thân thể của Lữ Phi đột nhiên như rụng hết xương cốt quỵ xuống đất.
Bên trong nhà kho vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy Lữ Phi cả người nặng nề thở dốc.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ chấn kinh nhìn Trương Dương đứng hiên ngang ở chính giữa. Không ai biết được đã phát sinh chuyện gì. Sự tình này quá quỷ dị, Lữ Phi rõ ràng đang hoàn toàn chiếm hết thượng phong bây giờ lại như một quả cà bị đông đá *, mà Trương Dương mặc dù cả người vô cùng chật vật, lại vẫn đứng yên như cũ.
Hiển nhiên, kẻ chiến thắng là Trương Dương!
"Mang đi!" ngồi ở trên ghế, Tiêu Viễn Hành vẻ mặt vô cảm phất phất tay.
Lập tức, hai gã đại hán đã đi tới cạnh Lữ Phi đã yếu nhược, kéo hắn như thể chỉ lôi một bao tải đem ra ngoài ……
Nhìn Lữ Phi bị lôi đi, Trương Dương há miệng ra nhưng rốt cuộc vẫn không lên tiếng. Hắn đối với Lữ Phi không hề có cừu hận, mà ngược lại chủ yếu là lòng thương hại và sự đồng cảm. Nhưng ở đây hắn không có quyền quyết định sanh tử của Lữ Phi.
Từ sự an bài của Tiêu Viễn Hành, hắn hiểu rằng cái chết của Lữ Phi đã được định đoạt, không ai có thể thay đổi.
Trên thực tế, cái chết của Lữ Phi và chuyện của Lưu Bưu đã không còn nhiều quan hệ nữa. Bây giờ, sau khi Tiêu Viễn Hành phát hiện ra mục đích của Lữ Phi, Lưu Bưu và Trương Dương ngược lại đã trở thành ngoại nhân.
"Đợi đã ……" bị hai gã đại hán kéo đi, Lữ Phi yếu ớt hô lên một tiếng. Nếu không phải vì nhà kho yên tĩnh, cơ hồ sẽ không nghe thấy.
Hai gã đại hán quay đầu thoáng nhìn về Tiêu Viễn Hành rồi dừng lại.
"Ngươi đã làm như thế nào?"
Lữ Phi vẻ mặt ốm yếu tái nhợt, hơi thở mong manh, vừa rồi điên cuồng công kích đã khiến hắn tiêu hao hết tia khí lực cuối cùng.
Trương Dương nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, lắc đầu trầm mặc.
"A a, hãy để cho ta thua rõ ràng minh bạch đi. Ngươi và ta mặc dù không có thâm giao, chung quy cùng là một loại người. Điểm duy nhất không giống nhau chính là, ngươi so với ta xuất thân tốt hơn, so với ta vận khí cũng tốt hơn.
Ta biết, ngươi không muốn ở trước mặt bọn họ bộc lộ ra thực lực chính thức của ngươi.
Như vậy đi, nếu ngươi nói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi một bí mật có quan hệ đến tánh mạng ngươi, thế nào?" Lữ Phi tựa hồ nhìn thấu tâm tư của Trương Dương.
"Bí mật có quan hệ đến tánh mạng ta?" Đồng tử của Trương Dương đột nhiên co rút lại.
"Đúng vậy, ta nghĩ rằng, nói chính xác hơn chính là tánh mạng của ngươi và Lưu Bưu." Trong ánh mắt của Lữ Phi hiện lên một tia quang mang yêu dị.