Dịch: Tà Thần
Biên soạn : taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
“Diệp cảnh quan, vừa rồi chắc ngài khó chịu lắm nhỉ. Nếu các ngài còn muốn thử lại, tôi cam đoan tới một người thì chết một người, tới hai người thì chết một cặp. Ở chỗ này tôi đã chôn mấy chục kg thuốc nổ rồi!”
“Mày là ai?” Diệp Viễn nói.
“Nghe giọng nói mà không biết tôi là ai sao? Tháng trước hình như chúng ta đã từng gặp qua?” Đối phương cười nói.
Trong lòng Diệp Viễn run lên, không dám khẳng định đoán:“Mày là Lưu Xuân Thủy?” Tháng trước sau khi Lưu Xuân Sơn bị bắt, hắn có đến Quảng Tây áp giải Lưu Xuân Sơn về. Trên đường, hắn và Lưu Xuân Thủy đã từng đối mặt với nhau. Đáng tiếc lúc ấy không nhận ra ngay lập tức, để đối phương trốn được .
“Bingo, chính xác! Chỉ số thông minh của Diệp cảnh quan quả nhiên không kém!” Đối phương cực kỳ đắc ý nói.
Nhưng chỉ trong giây lát, giọng nói của Lưu Xuân Thủy lại cực kỳ lạnh lẽo:“Họ Diệp , nghe rõ điều kiện của tao, không được mặc cả gì hết, nếu không tao sẽ giết hết mọi người trong này. Trong vòng một giờ đồng hồ, tao muốn gặp mặt đại ca của tao và một chiêc trực thăng quân dụng được trang bị vũ khí đầy đủ đổ đầy nhiên liệu. Mặt khác, còn phải chuẩn bị cho ta 2000 vạn USD cộng thêm nước uống và lương thực đầy đủ.”
Âm thanh tạm dừng một chút, Lưu Xuân Thủy tiếp tục nói:“Ngài không nên có bất cứ ý đồ gì với tôi, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
“Tao sẽ lập tức báo với cấp trên. Mặt khác, về một giờ đồng hồ......” Diệp Viễn còn chưa nói xong, di động đã truyền đến âm thanh do tín hiệu bị ngắt quảng.
“F*ck!” Diệp Viễn tức giận chữi bậy một tiếng nước ngoài. Không ngờ phiên toái lớn này là do tên vương bát đản Lưu Xuân Thủy gây ra. Tiểu tử này so với ca ca hắn còn điên hơn, không biết ai lại sinh ra đứa con như thế này.
Đúng lúc này, di động của Diệp Viễn lại vang lên, mạng theo giọng nói của cục trưởng cục công an Hạ Vân Long:“Diệp đội trưởng, tôi là Hạ Vân Long, tôi đang trên đường đi, khoảng 5 phút nữa sẽ tới. Mọi người đừng nên kinh động, mọi chuyện cứ chờ tôi tới sẽ nói sau.”
“Vâng!” Vừa mới tắt máy, di động lại vang lên. Lúc này là bí thư thành ủy Tả Hoài Minh gọi tới, thế nhưng lại chỉ thị phải tận lực thỏa mản mọi yêu cầu của đối phương, không được để người nào thiệt mạng, nếu không hắn sẽ bị hỏi tội.
“Cái đéo!” Diệp Viễn hận không thể cầm chiến di động trên tay ném được. Tận lực thỏa mãn yêu cầu? Đối phương yêu cầu là trực thăng quân dụng. Bảo mình lấy gì thỏa mãn, chẳng lẽ đưa cho Lưu Xuân Thủy để hắn đi gây loạn!
Âu Dương Đình ở cách đó không xa thấy Diệp Viễn tức giận chữi rủa, lại thêm tiếng nổ vừa rồi, biết rằng vụ án hôm nay không hề nhỏ. Nhưng mà, những chuyện trước mắt nàng cơ bản không có khả năng nhúng tay vào, không còn cách nào khác chỉ có thể đứng bên giương mắt mà nhìn.
Giờ phút này, Âu Dương Đình cũng không biết, bản thân đã quên mất một chuyện rất quan trọng. Lúc xuống xe nàng quên tắt tần số liên lạc của bộ đàm cảnh sát. Bởi vậy, bên trong xe, đám người Tiêu Tân nghe được tất cả mọi chuyện, hoàn toàn hiểu được trong nhà hàng đang xảy ra chuyện gì.
“Tiêu tân, ba của em đang ở bên trong? Phải làm sao bây giờ?” Mộ Dung Thanh Tư gấp gáp kêu lên. Nàng và phụ thân tuy rằng không quá hòa thuận, nhưng ở những thời khắc sinh tử như thế này, vẫn cảm thấy vạn phần sốt ruột.
Tiêu tân ngồi ở ghế sau không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy nhà hàng “Tứ Hải Nhất Gia” cách đó không xa, trong đầu nhớ tới chuyện đã phát sinh nhiều năm trước.
Sáu năm trước, Tiêu Tân sau khi trải qua ba tháng huấn luyện tân binh, mang theo một bầu nhiệt huyết đi vào chi đội chữa cháy báo danh. Ngày hôm sau khi hắn đã trở thành một tên chuẩn chiến sĩ phòng cháy chữa cháy, đã gặp được một chuyện mà cả đời khó quên.
Tiêu Tân vẫn còn nhớ rõ, hôm đó thời tiết rất tốt, cũng rất giống hôm nay, bầu trời trong xanh, không một gợn mây. 10h sáng, hắn đang khoa hậu cần học thuộc các điểm tiếp nước [ ghi chú: trong toàn bộ các thành thị, để đề phòng hỏa hoạn nên mỗi tuyến đường đều được phân bố điểm tiếp nước ], đột nhiên nghe được một hồi còi cảnh báo, tất nhiên một nơi nào đó trong thành phố xảy ra hỏa hoạn.
Tiêu tân lúc ấy mới tròn 18 tuổi, đúng là tuổi trẻ hiếu thắng. Vừa tới đơn vị đã gặp được tình huống nguy hiểm, hắn tất nhiên rất muốn tham gia. Nhưng mà, ngay lúc đó trung đội trưởng đội cứu hỏa Lăng Phong túm cổ hắn đá xuống xe, không cho hắn tham gia nhiệm vụ lần này. Tiêu Tân là một người cứng đầu, không cho ngồi xe, ta vẫn có thể đi, vì thế chạy như điên theo sau xe cứu hỏa.
Khi hắn tới được hiện trường vụ cháy, đã là hơn 40phút sau. Cả tòa nhà khói ngùn ngụt, ánh lửa hừng hực, toàn bộ bốn xe phun nước áp suất cao bắn ra đồng loạt cũng không thể khống chế ngọn lửa. Đột nhiên, một việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Vốn mọi người cứ tưởng rằng toàn bộ người trong tòa nhà đã đi ra ngoài, nhưng vô tình, tại cửa sổ lầu sáu lúc đó phát hiện một bóng người.
Lúc đó thế lửa rất lớn, đứng cách bên ngoài hơn 10m mà vẫn có thể cảm thấy được một người thường khó có thể chịu nổi ngọn lửa như thế, càng chưa nói đến việc đi vào cứu người. Nhưng mà, trung đội trưởng Lăng Phong lại không chút do dự ngồi trên thang, cùng với một chiến sĩ khác đi đến cứu viện.
Thang chỉ kéo dài được đến tầng 5, khoảng cách với người gặp nạn chỉ có 3 thước. Nhưng vô luận Lăng Phong khuyên bảo như thế nào tên kia cũng không chịu nhảy xuống. Rơi vào đường cùng, lăng phong đành phải từ cửa sổ tầng năm đi vào, tìm cách đi lên tầng sáu.
Trong nháy mắt bi kịch đột nhiên phát sinh, làm người ta trở tay không kịp.
Một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cửa sổ thủy tinh của vài tầng bị chấn vỡ ra ngoài, ngọn lửa dài hơn 2m dũng mãnh phun ra. Ngọn lửa này phun ra khiến chiến thang tại không trung kia chấn động kịch liệt. Nếu như người chiến sĩ kia không kịp phản ứng, hơn nữa trên người đã buộc giây an toàn, khẳng định sẽ ngã xuống dưới. Tiêu Tân đứng ở dưới lầu, trơ mắt nhìn người kia rơi xuống, mà trung đội trưởng Lăng Phong cuối cùng cũng không thể đi ra ngoài.
Sau khi trung đội trưởng Lăng Phong hy sinh , từ thi thể của hắn Tiêu Tân tìm được một bản nhật kí. Dòng cuối: Qua vài ngày nữa là đến tết âm lịch, mình muốn về nhà hôn nhẹ đứa con bảo bối mới sinh ra một tháng.
Ngay tại lúc đó, Tiêu Tân đã ở trước mộ phần Lăng Phong phát thệ: khi mình còn sống, bất cới nơi nào, chỉ cần thấy tình hình nguy hiểm, thì sẽ không quay đầu lại, nhất mực xông lên.
6 năm sau, hôm nay Tiêu Tân đã không còn là gã lính cứu hỏa, nhưng lời thề năm đó vận chưa quên. Bây giờ gặp phải chuyện này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, cuối cùng Tiêu Tân cũng có thể hiểu được lý tưởng của các nhân vật truyền kỳ trong phim ảnh. Có lẽ, trời cho hắn sống sót, lại ban cho hắn dị năng siêu việt hơn người thường, đúng là đã khiến cho hắn đi trên con đường của một anh hùng, giúp cho tất cả người gặp nạn một cơ hội mới.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của soiden1010
Dịch: Tà Thần
Biên soạn : taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Vài phút sau, bí thư thành ủy Tả hoài Minh và cục trưởng cục công an Hạ Vân Long đã đến hiện trường. Việc đầu tiên là tìm hiểu tình huống hiện tại, sau đó đem quyền chỉ huy giao cho Hạ Vân Long.
“Lão Hạ, ta sẽ báo cáo chuyện này lên tỉnh ủy, ngươi ngàn vạn lần không được làm việc lỗ mãng. Hàng động lần này phải lấy việc bảo vệ an toàn cho mọi người lên hàng đầu, không nên phá hỏng đại sự.”
Bí thư thành ủy Tả Hoài Minh đứng bên cạnh vung tay múa chân là Hạ Vân Long rất khó chịu, cau mày nói:“Tả bí thư, tôi biết ý của ngài, cũng biết là những người bên trong rất quan trọng, nhưng là thời gian không đợi ai. Lưu Xuân Thủy đã phát điên, bây giờ chỉ còn 50 phút, nếu hết thời gian, con tin sẽ gặp nguy hiểm . Chúng ta phải nghĩ cách cứu người.”
Tả Hoài Minh cứ đặc biệt nhấn mạnh vấn đề an toàn của con tin, đương nhiên là vì chiêc mũ ô sa của hắn. Thử nghĩ một chút, nếu hơn 10 lãnh đạo cấp cao cùng hơn 50 quản lý của các doanh nghiệp lớn xảy ra chuyện, chức bí thư thành ủy của hắn phải gánh bao nhiêu trách nhiệm? Trong lòng hắn, chiếc mũ ô sa còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Bất quá nếu để cho tội phạm thoát được con tin trở về thì không sao, nhưng nếu con tin chết hết thì mọi số mệnh của hắn cũng chấm dứt.
Dựa vào suy nghĩ này, vẻ mặt Tả Hoài Minh âm trầm, âm thanh lạnh lùng nói:“Hạ vân long, nếu ngươi có thể chắc chắn không làm một con tin nào bị thương khi cứu bọn họ ra, ta sẽ cùng ngươi suy nghĩ cách cứu người.”
“Này......” Hạ vân long nhất thời á khẩu không trả lời được. Theo bước đầu quan sát, bọn tội phạm bên trong có hơn 8 người, ở các vị trí trọng yếu trong nhà hàng đã được gài boom, trong tay bọn tội phạm còn cầm ak47 một loại súng có hỏa lực rất lớn. Cho dù là chuyên gia chống khủng bố tới, cũng không có cách nào chắc chắn không làm bị thương một con tin nào.
“Tả bí thư, ngươi hãy nghe ta nói......” Diệp Viễn nhịn không được, muốn nói ra một ít ý kiến của mình. Vừa rồi, đã xem qua bản thiết kế của nhà hàng, phát hiện phòng bếp tầng một có thiết kế một cái cửa sổ rất bí mật. Nếu lẻn từ nơi này vào sẽ không gây ra tiếng động gì. Thật ra hắn cũng không thể nắm chắc được tiêu diệt gọn bọn tội phạm, nhưng so với ngồi không, không làm chuyện gì, không bằng cứ đánh cuộc một phen.
Nhưng Tả Hoài Minh cơ bản không cho hắn cơ hội phát biểu, trầm giọng ngắt lời :“Các ngươi không cần nói nữa. Ta quyết định đáp ứng yêu cầu của đối phương, sau khi bọn tội phạm thả con tin ra, chúng ta sẽ tiến hành đuổi bắt.”
“Loại chuyện này chưa có tiền lệ, một khi đã mở miệng đáp ứng, hậu quả và ảnh hưởng sẽ không thể cứu vớt được.” Thân là cục trưởng cục công an, Hạ Vân Long phải đứng bên cạnh nhắc nhở.
Tả Hoài Minh vung tay phải lên, nóng giận trả lời:“Có việc gì phải lo lắng ? Để chúng chạy thì có thể bắt trở về. Cứ làm như thế .”
Vừa dứt lời, phía sau Tả Hoải Minh truyền đến giọng nói trầm thấp.
“Vị này chính là Tả bí thư ?”
Tả Hoài Minh quay đầu lại, thấy một đôi nam nữ đứng sau mình. Nam thì tuổi khoảng 25 26, dáng người to lớn , diện mạo cực kỳ bình thường, một cặp mắt nhỏ sáng quắc; Nữ thì càng trẻ, nhiều nhất chỉ khoảng 21, body sexy, mặc trang phục bình thường giống nam nhân đứng cạnh.
“Các ngươi là ai? Ai cho chen mồm vào?”
Tả Hoài Minh cả thấy rất mất hứng. Tên nam tử giơ một tấm giấy xác nhận màu đỏ lên, trầm giọng nói:“Chúng ta nhân viên thuộc cục an toàn quốc gia. Từ giờ trở đi, nơi này gio chúng ta phụ trách. Tả bí thư, những lời nói vừa rồi của ngươi hơi quá đáng. Căn cứ vào “điều ước chống khủng bố quốc tế” do nước ta kí cùng với Anh, Mỹ,Pháp, và một số nước khác, những ngôn từ của ngươi đã làm ảnh hưởng đến an toàn quốc gia.”
Nói xong, hắn cầm giấy xác nhận đưa tới, sắc mặt Tả Hoài Minh nhất thời đột biến. Hắn phi thường rõ ràng cơ cấu của cục an toàn quốc gia, những nhân viên trong đó là dạng gì? Đừng nhìn dung mạo xấu xí của hai người trẻ tuổi này mà đánh giá, nói không chừng người hắn đã mang sẵn giấy phép giết người. Nếu như không khách khí mà nói, Tả Hoài Minh mặc dù là bí thư thành ủy, nhưng chỉ dựa vào ngôn luận vừa rồi của hắn, đối phương có thể coi đây là nhược điểm, cho hắn rớt đài. Cho dù bắn bỏ , cũng sẽ không chịu quá nhiều trách nhiệm.
“Nếu như vậy, giao lại nơi này cho các ngươi!” Tả Hoài Minh đem giấy chứng nhận trả lại cho nam tử, lập tức tự tìm lối thoát, bỏ mặc mọi chuyện. Hiện tại đã có người phụ trách, cho người bên trong chết hết, trách nhiệm cũng không thuộc về hắn.
Bất quá, thân là bí thư thành ủy, Tả Hoài Minh vẫn tiếp tục ở lại, đứng bên cạnh xem náo nhiệt. Ta thật muốn nhìn một chút, những tên tự cho mình là đúng này có khả năng gì đòi xoay chuyển Càn Khôn?
Nghĩ đến đây, trên gương mặt lo lắng cả Tả Hoài Minh, lóe lên một nụ cười gian xảo.
“Hiểu nặc, ngươi có biết Tiêu Tân đi đâu không? Hắn sẽ không......?”
Mộ Dung thanh tư trong lòng bất an, đôi tay nhỏ bé nắm chặt một chỗ. Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Tân đã biến mất, không thấy bóng dáng, làm cho người ta cực kỳ lo lắng. Tuy nàng biết Tiêu Tân có một thân hảo công phu, nhưng việc liên quan đến mình, có câu: quan tâm tất loạn, phụ thân bị bắt cóc, bạn trai lại lấy thân xông vào nơi nguy hiểm, làm sao nàng có thể không lo lắng!
Lâm Hiểu Nặc vừa rồi trơ mắt nhìn Tiêu Tân xuống xe. Hơn nữa đối phương còn kính cẩn nhờ nàng quan tâm đến Mộ Dung Thanh Tư và 2 đứa nhỏ. Lúc ấy không biết đầu óc làm sao, nàng lại mê mụi đồng ý.
Mắt thấy bộ dạng hoang mang lo sợ của Mộ Dung Thanh Tư, Lâm mụôi mụôi không khỏi âm thầm hối hận. Tên Tiêu Tân này rốt cuộc muốn làm cái gì? Bên trong nguy hiểm như vậy, ngay cả cảnh sát cũng bị mìn nổ chết vài người. Không phải hắn tự cho mình là siêu nhân chứ? Bom nổ không chết, đạn bắn không thủng, một bàn tay có thể nhấc được chiếc đỉnh, tùy tiện phủi tay cũng có thể cứu mọi người ra.
“Tiêu tân, ngươi ngàn vạn lần, ngàn vạn lần, không được gặp chuyện xui xẻo gì a!” Hai vị mỹ nữ không hẹn mà trong lòng cùng cầu nguyện.
※※※※※※
Bởi vì lực lượng của cục an toàn quốc gia đã tham gia, nên trận chống khủng bố này đã thoát ly quá trình vốn có.
Hồng Vũ,21 tuổi, thuộc tổ dị năng của cục an toàn quốc gia,thủy hệ dị năng giả cấp B2, am hiểu nhu thuật, nhẫn thuật và các loại kỹ xảo trảo thủ, nàng còn là cao thủ máy tính, có thể tùy ý lẻn vào hệ thống máy tính cấp quốc gia, là một trong những hacker làm bộ quân sự của các quốc gia trên thế giới đau đầu.
Kinh Lôi,26 tuổi, thuộc tổ dị năng cục an toàn quốc gia,Hỏa hệ dị năng giả cấp C4, xuất thân là bộ đội đặc chủng, chuyên gia phá boom mìn, am hiểu cách cài đặt và tháo gỡ các loại mìn, có được các cơ bắp hoàn mỹ, tinh thông các vận động năng, là một cao thủ đánh nhau.
Tổ dị năng này là do cục an toàn quốc gia căn cứ vào tình hình bọn khủng bố mà phái tới, năng lực không giống nhau . Cục quốc an lấy hai người làm một tổ, rất ít khi xuất động hai tổ một lúc. Trong mắt bọn họ, một vụ khủng bố cấp bậc như vậy chỉ cần 2 người là đã quá nhiều.
Hồng Vũ đem một cây bút màu lam đặt trên bàn chỉ huy tác chiên lâm thời, ở trên máy vi tính loay hoay không đầy năm phút, trên màn hình xuất hiện bản vẻ ba chiều của nhà hàng. Thật sự là khó có thể tưởng tượng, trong một thời gian ngắn ngũi như thế, nàng có thể chuyển qua vệ tinh trinh sát của quân đội “Thiên Nhãn số một”, đồng thời sử dụng công nghệ chụp ảnh chuyên dụng chụp lại toàn cảnh tòa nhà này, sau đó sử dụng phần mềm công nghệ cao thiết lập một hình ảnh lập thể không gian ba chiều. Không chỉ có như thế, toàn bộ vị trí bên trong toàn nhà đều được tia hồng ngoại chiếu rõ không xót chỗ nào, mà ngay cả những nơi gài mìn của bọn khủng bố đểu được hiện rõ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của soiden1010
Dịch: Tà Thần+taolakem
Biên soạn : taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Cao thủ, đây mới là chân chính siêu nhất lưu cao thủ!
Đứng xem bên cạnh, đám người Hạ Vân Long, Diệp Viễn, Lí Minh đều cảm thấy vô cùng bội phục. So sánh với bọn họ, cảm thấy nhiều năm làm cảnh sát thật quá uổng phí. Hiệu suất so với cục quốc an này thì quả thật kém quá xa!
Hồng Vũ chỉ vào những điểm màu đỏ trên màn hình, thấp giọng nói:“Lôi tử, có lo được những quả boom này không?”
Kinh Lôi cười hì hì nói:“Bổn nhân xuất mã, tất cả sẽ qui hàng.”
Hắn chỉ vào những điểm màu đỏ dùng đánh dâu vị trí boom, cười nói:“Tất cả các boom đều được điều khiển bằng kíp nổ từ xa, phương pháp phá bỏ rất đơn giản, chỉ cần quấy nhiễu tín hiệu là xong.”
Nói xong, từ cái rương nhỏ hắn mang theo lấy ra một hộp màu đen. Sau một lát, sau khi tra ra được tần số dao động từ tín hiệu của boom, sau đó ấn nút màu đỏ, lập tức các điểm đại diện dấu bom được đánh dấu trong bản vẻ ba chiều đều biến mất. Kế tiếp, phương pháp phá boom của lầu 3 cũng tương tự.
“Ok!” Kinh Lôi hưng phấn kêu lên.
Tầng gài bom cuối cùng là tầng 2 nơi giam giữ con tin , hiển nhiên so với khi nãy thì phức tạp hơn một ít. Phần tử khủng bố ở tầng 2 cũng chon 12 quả bom. Vừa rồi Kinh Lôi kiểm tra một chút, thấy có rất nhiều tần số, nói cách khác những phần tử khủng bố sợ bị cảnh sát chặn được tín hiệu sau đó khống chế, cho nên dùng nhiều tần số để quay nhiễu. Thứ này đương nhiên sẽ không làm khó được Kinh Lôi, chẳng qua phải mất thêm chút thời gian.
Lúc này, Kinh Lôi phát hiện một thứ ngoài ý muốn. Có một quả bom tại lầu hai được khống chế bằng nhịp đập của cơ thể. Nói cách khác một khi tim người này ngừng đập, quả bom bị khống chế sẽ nổ mạnh. Cách che tín hiệu không có hiệu quả, bởi vì quả bom này được gắn trên người tên kia, có liên hệ trực tiếp với mạch đập của hắn.
Vẻ mặt của Kinh Lôi lập tức nghiêm túc, chỉ vị trí của người này hỏi:“Tra thử tên này là ai vậy?”
Hồng Vũ kiểm tra tọa độ của người thấy giống với tọa độ của chiếc di động khi nói chuyện với Diệp Viễn, rất nhanh xác định tên này là Lưu Xuân Thủy thủ lĩnh của nhóm khủng bố.
Hai người nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi, đồng thời nhìn sự nghiêm trọng trong mắt đối phương. Dưới tình huống toàn bộ số bom bị phá hủy, sau đó kết hợp với tổ bắn tỉa, bọn họ nắm chắc được 9 thành không làm bị thương con tin khi giải cứu, và hạ tất cả bọn khủng bố. Về phần lưu Xuân Thủy, cách duy nhất là bắt sống hắn, sau đó phá bom ngay tại hiện trường. Vì để phòng ngừa vạn nhất, Hồng Vũ vội vàng báo cáo với cấp trên, đem xe chở Lưu Xuân Sơn từ nhà giam đến đây.
Kinh Lôi xác định lại một chút, trừ bỏ quả bom duy nhất được gắn trên cơ thể, những quả khác đã bị phá, liền gật đầu với Hồng Vũ.
Lúc này, di động Diệp Viễn lại vang lên.
Trong di động lại truyền đến giọng nói của Lưu Xuân Thủy:“Diệp đội trưởng, những thứ ta muốn đã chuẩn bị tốt chưa? Nhắc nhở một chút, khoảng cách tới lúc hẹn chỉ còn nữa giờ.”
Diệp Viễn nhìn Hồng Vũ một cái, thấy được sự sắp xếp của đối phương, trầm giọng trả lời:“Lưu Xuân Sơn đang trên đường tới, ngươi có thể trò chuyện với hắn bất cứ lúc nào. Trực thăng, tiền, và các nhu yếu phẩm phải cần thời gian để chuẩn bị. Thời gian chỉ sợ không đủ, mong ngươi cho ta thêm chút thời gian nữa.”
Lưu Xuân Thủy cười lạnh nói:“Ta không có tính nhẫn nại , nửa giờ sau ta muốn nhìn thấy đại ca ta và các vật cần thiết.” Vừa dứt lời, tín hiệu gián đoạn.
Hồng vũ quay đầu qua, ra mệnh lệnh tác chiến với những lính đặc nhiệm mà Lý Minh vừa mang đến.
“Trung đội đặc nhiệm của ngươi và bốn tay bắn tỉa lập tức vào vị trí, thống nhất sử dụng đạn xuyên thép, quan sát bọn tội phạm tại lầu hai, một khi chúng ta tiến vào lầu hai, lập tức bắt đầu công kích.”
“Vâng!”
Lí Minh liền phân công nhiệm vụ cho người khác.
Diệp Viễn nhịn không được hỏi:“Chúng ta phải làm cái gì?”
Hồng Vũ trả lời :“Các ngươi ở ngoài này xem kịch!”
Nói xong, nàng cùng với Kinh Lôi chạy như bay về phía nhà hàng. Thấy thân thủ quỉ mị của hai người hơn xa người thường, cuối cùng Diệp Viễn cũng hiểu được khác biệt quá lớn.
Người so với người, tức chết người. Cùng với so sánh với hai quái vật này, thấy đám cảnh sát như đám con nít so sánh với người lớn.
Khi hai người Hồng Vũ và Kinh Lôi triển khai hành động, là lúc Tiêu Tân lẻn vào nhà hàng. Trùng hợp là Hồng Vũ không chú ý vào không gian 3 chiều trong màn hình nếu không sẽ thấy xuất hiện thêm một điểm đỏ, nếu không sẽ gây ra sự hiểu lầm.
Nơi Tiêu Tân tiến vào không ngờ không hẹn mà hợp với đội trưởng Diệp Viễn. Khi tiến vào cửa sổ phòng bếp, vừa mới đẩy cửa ra, lập tức đối mặt với một tên tội phạm mang súng máy.
Đường hẹp đối mặt, kẻ mạnh thắng. Không đợi tên tội phạm kịp phản ứng, Tiêu Tân lập tức ra tay bóp chặt yết hầu đối thủ.
Thật sự là nguy hiểm ! Tiêu Tân đổ một thân mồ hôi lạnh.
Dù sao hắn cũng không phải xuất thân từ đặc công, xuýt nữa thì bị lộ.
Trước kia khi ở trong quân đội cũng học được cách cứu người, nhưng không phải đối diện với khủng bố, nên kinh nghiệm về chuyện này cơ bản là con số không. Vừa rồi nếu hắn đẩy cửa ra sớm hơn 1 giây, tên tội phạm này chắc chắn sẽ kịp nổ súng. Một khi tiếng súng vang lên, kế hoạch lẻn vào của hắn sẽ hoàn toàn thất bại.
May mắn, chưa xảy ra chuyện gì. Vận khí của bạn học Tiêu Tân quả thật rất may mắn!
Cùng lúc đó, Hồng Vũ và Kinh Lôi đã đến gần nhà hàng. Hồng vũ đang chuẩn bị lợi dụng sức bật của ván cầu để lên trực tiếp lầu 3 [ chú: nhà hàng này chỉ có ba tầng ], đột nhiên Kinh Lôi ra hiệu cho nàng đứng im, sau đó từ bắp chân phải trút ra một thanh chùy thủy, tay trái luồn đến chân Hồng Vũ, thật cẩn thận mà đem một sợi dây thiết dưới chân cắt đứt.
Thật đúng là đã coi thường Lưu Xuân Thủy, hắn không chỉ làm bom xung mạch, còn thiết kế kiểu địa lôi “Nữa sợi tóc” để đối phó với bộ binh. Nếu vừa rồi Hồng vũ không cẩn thận, “đùi phải” chắc chắn sẽ bay đi. Xem ra, sau này phải hành động cẩn thận, không thể có thêm nữa điểm khinh địch.
Hồng Vũ hướng Kinh Lôi gật gật đầu, cảm ơn đối phương. Sau đó hai người tìm một nơi yên tĩnh lẻn vào, không gây ra một tiếng động tiến vào lầu ba.
Người chuyên nghiệp rõ ràng khác hẳn. Hồng Vũ và Kinh Lôi xử lý hai tên tội phạm ở lầu ba rất thoải mái. Có lẽ có độc giả sẽ hỏi, tại sao bọn họ khồng từ lầu một hay lầu hai. Đùa sao, nếu theo lầu một lẻn vào, một khi giao thủ, con tin không chắc sẽ an toàn. Lầu hai là là phòng tiệc lớn, bốn phía tất cả đều là thủy tinh dựng thẳng xuống đất, căn bản không có nơi trực tiếp đi vào, trừ phi bọn họ đánh vỡ thủy tinh.
Có lẽ là trùng hợp, Tiêu Tân cũng đang xử lý một tên tội phạm khác tại lầu 1, theo cầu thang chạy về trung tâm, cùng lúc với Hồng Vũ và Kinh Lôi đang di chuyển tới. Khi bọn đi vào chỗ ra của cầu thang ở lầu hai, thấy một gã cầm súng máy đang đứng gác tại cửa cầu thang. Cùng thời khắc đó, ba người phát hiện sự tồn tại của nhau. Bởi vì góc nhìn, bọn họ chỉ có thể thấy được một chút bóng dáng của đối phương theo lối cầu thang. Mà phát hiện này làm bọn họ chấn động.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của soiden1010
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
Hồng Vũ cùng với Kinh Lôi nhanh chóng thoái lui về phía sau vài bước, nép sát vào vách tường. Cả hai dùng ánh mắt để trao đồi tính toán những hành động tiếp theo. Làm bọn họ cảm thấy khó hiểu chính là vừa rồi rõ ràng là thấy có bóng người, nhưng đối phương vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, chẳng lẽ là bố trí sẵn chờ bọn họ cắn câu?
Tiêu Tân cùng với hai vị cục an toàn quốc gia phản ứng hoàn toàn giống nhau, hướng về phía sau dựa sát vào tường. Nhưng khác biệt chính là hắn lại cảm thấy khẩn trương hơn, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hoảng không thôi:“Hỏng bét, bị phát hiện rồi! Bây giờ phải làm sao đây?”
Tiêu Tân có được dị năng, nhưng không cuồng vọng đến nỗi cho rằng mình có thể nhanh hơn viên đạn. Nếu hắn thật sự có được tốc độ như vậy thì mấy ngày hôm trước cũng không phải khỗ não vì phá giải bộ pháp thần bí cùng với chiêu thức.
Tả thì nó dài dòng chứ trong thực tế thì diễn ra rất nhanh. Ba người không dám tùy tiện làm bừa, từng tế bào trong óc chạy hết công xuất mà hoạt động.
Kế tiếp thật trùng hợp, dường cả ba người cùng đồng thời đưa ra quyết định.
Hồng Vũ và Kinh Lôi hai người là :”Biết rõ núi có hổ, nhưng vẫn lên núi.”, dứt khoát xông vào. Dựa vào thực lực hai người bọn họ, trừ phi gặp được B2 cấp dị năng giả trở lên chứ cho dù đối phương có súng cũng khỏi phải sợ, huống chi phía ngoài lầu còn có vài tên lính đánh thuê cùng phối hợp.
Tính toán chiến lược của của bọn họ so với Tiêu Tân có phần bất đồng. Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn cũng không điên mà che giấu thực lực của mình, tốc chiến tốc thắng, giành quyền ra tay trước tiên. Lúc này Tiêu Tân cũng không biết rằng, bên ngoài còn có một vài gã tổ đặc chủng đánh thuê, lợi dụng kính hồng ngoại nhìn xuyên đêm đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Gần như cùng thời điểm đó, ba người cùng nhau chạy như điên hướng về phía lầu hai. Ngay lúc đó, Hồng Vũ thông qua tai nghe ra lệnh cho tổ đột kích lập tức nổ súng.
Bị xui xẻo đầu tiên chính là bốn gã được bố trí ở bốn góc tổ chức yến hội ở lầu hai, đạn xuyên thép với mắt thường khó thấy được bắn xuyên qua vách tường, trực tiếp bắn tung sọ bốn tên. Có Hồng Vũ yểm trợ, Kinh Lôi căn bản mặc kệ tên đạo tặc kia có hướng về hắn nổ súng hay không nổ súng, hắn như tia chớp nhảy vào trong đại sảnh yến hội.
Tên lính thuộc tổ lính đánh thuê hướng Tiêu Tân mà di chuyển, nhưng với trực giác của chính mình, viên đạn này chắc hẳn sẽ không trúng mục tiêu. Hắn chuẩn bị bắn phát súng thứ hai, nhưng mục tiêu đã thoát ly khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Tiêu Tân sỡ dĩ không trúng đạn, cũng không phải giống như một số tiểu thuyết miêu tả, tên "cao thủ" nào đó bị súng trường nhắm nhắm vào đầu rồi trong tình huống đặt biệt nguy hiểm tính mạng đấy đột nhiên cảm thấy nơi thái dương ** đau đớn, do đó làm ra mấy cái động tác hoa hòe lá hẹ nào đó. Mà đó là do hắn đột nhiên “Nhìn” thấy.
Đây là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu. Trong nháy mắt khi lỗ đạn xuyên thấu tường Tiêu Tân chuẩn xác nắm giữ quỹ tích của viên đạn, cơ thể huyền diệu khó giải thích dịch chuyển về một bên. Vào thời khắc đó, Tiêu Tân đột nhiên có cảm giác kỳ quái, hình như viên đạn bay chậm lại thì phải. Thời điểm viên đạn xuyên lỗ trống bay xẹt qua tai, hắn thậm chí thấy rõ khí xoắn ốc từ đầu đạn trên không trung.
“Phốc!” Đan xuyên thép bắn xuyên tường mà vào, tạo thành một cái lỗ trên bề mặt. Nếu bình thường, Tiêu Tân có thể sẽ ngẩn ngơ cả buỗi sáng, hồi tưởng một chút xem đến tột cùng chuyện gì đang xảy ra, nhưng giờ phút này, phản ứng đầu tiên của hắn là chạy như điên lên lầu hai.
Tiêu Tân vừa mới tới cửa thang lầu hai, chứng kiến Hồng Vũ thi triển thủy hệ dị năng, đem hơi nước trong không khí ngưng tụ thành một dòng nước, mang tất cả những tên đạo tặc đứng ở cửa thang bắn lên trên tường, hy sinh tại chỗ. Phản ứng của hắn là sửng sốt một chút, mà phản ứng của Hồng Vũ là lập tức tấn công.
“Hô!” Từ dòng nước một cỗ lực lượng kinh người hùng dũng phun ra, Tiêu Tân vừa mới xuất hiện đã thấy dị năng lần nữa phát huy tác dụng. Vừa kịp phản ứng ở thời khắc mấu chốt, hắn nghiêng người sang một bên né tránh tập kích của Hồng Vũ.[_Tiêu Tân có khả năng slow speed của mọi thứ trong 1 khoảng thời gian 1 định, hỏa dị năng__còn 1 vài dị năng chưa phát hiện_]
Ngay sau đó hai tay Hồng Vũ vung lên, không trung lập tức xuất hiện một màn nước trong suốt, với lực lượng cực mạnh hướng Tiêu Tân đánh úp xuống một cách khí thế.
Tiêu Tân đương nhiên là không ngồi chờ chết, hắn hét lớn một tiếng, hướng không trung chém ra một quyền. Chỉ thấy từ quyền tỏa ra một đạo hỏa long, lập tức đem luồng nước đánh thất kinh bát đảo.
“Hỏa hệ dị năng?” Hồng Vũ thét ra một tiếng thét kinh hãi. Nàng tuyệt đối không ngờ, chính mình lại gặp phải một dị năng giả hỏa hệ. Uy lực một quyền vừa rồi của đối phương, tên này sợ rằng năng lực còn mạnh hơn cả mình.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Hồng Vũ vẫn tiếp tục tấn công. Nàng phải tận lực chiến đấu với dịch nhân, tiến lên cùng Kinh Lôi phối hợp. Trứơc mắt đột nhiên xuất hiện một dị năng giả, làm nàng bỗng dưng dâng lên nỗi lo lắng:”Nếu Lưu Xuân Thủy cũng là một dị năng giả thì nguy rồi.”
Trên thực tế, Hồng Vũ lo lắng chỉ là dư thừa. Lưu Xuân Thủy nếu có được dị năng, khẳng định hắn sẽ trực tiếp đi cứu ca ca của hắn, căn bản không bệnh đến nỗi đi làm cái việc bắt con tin. Bởi vậy, khi Hồng Vũ còn đang hiểu lầm và chiến với Tiêu Tân, Kinh Lôi đã dễ dàng đánh ngất Xuân Thủy, thuận lợi gỡ bom ra khỏi người hắn, Kinh Lôi ngay cả hỏa hệ dị năng cũng không dùng đến.
Sau này, khi Kinh Lôi biết được tại hiện trường xuất hiện một tên hỏa hệ dị năng giả, trong lòng buồn bực không thôi. Đừng nhìn hắn chỉ cấp C4, trong cục an toàn quốc gia ba gã gia hỏa dị năng giả hệ hỏa chính là số một. Còn lại hai vị này một tên là C2, một tên là D5, cùng với hắn kém rất xa, thúc ngựa cũng không đuỗi kịp. Lúc ấy nếu đổi lại Tiêu Tân gặp Kinh Lôi, khẳng định là sẽ thống khoái đánh một trận, đáng tiếc không có cơ duyên.
Giống với Kinh Lôi, Hồng Vũ cũng không khá hơn bao nhiêu. Tuy rằng nhiệm vụ hoàn thành tốt đẹp, nhưng lại bị bại bởi một tên vô tung vô tích. Làm nàng càng buồn bực hơn nữa chính là, Tiêu Tân vì phòng ngừa thân phận bị tiết lộ, đem khuôn mặt bịt kín lại. Hồng Vũ mụôi mụôi cho dù có bổn sự lớn đến đâu, cũng không thể nào tra ra được ai là ai.
Sau khi cùng với Hồng Vũ giao thủ, Tiêu Tân đã đoán được thân phận của nàng, khi thấy rõ cục diện hiện trường đã được ổn thỏa lập tức thoát khỏi sự dây dưa của đối phương, vì thế hắn thoải mái tránh thoát các đòn tấn công của Hồng Vũ, thừa dịp màn đêm yên tĩnh rời đi. Mà ở phía sau, Kinh Lôi đã dở bỏ mìn trên người của Xuân Thủy, hoàn toàn không biết mình đã bỏ qua một cơ hội tốt để so găng.
※※※※※※
Mười lăm phút sau, tất cả con tin bị nhốt đã đi ra ngoài, an toàn thoát hiểm. Trải qua việc lấy khẩu cung đơn giản, cảnh sát đem từng ngừơi bọn họ đưa về nhà. Ủy bí thư Tả Hoài Minh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, trước tiên đi thăm hỏi tất cả những người cần thăm hỏi, khẳng khái trần từ trước ống kính phóng viên mà micro của báo chí, hát lên bài hát chống khủng bố , dường như hắn nghĩ lần chống khủng bố này công của hắn lớn còn hơn thần. Đối với việc này, Hạ vân Long cùng với Hòa Hiệp Viễn chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Mấy chuyện như thế này, bọn họ thấy thật sự quá nhiều lần. Về phần Hồng Vũ cùng với Kinh Lôi thì hai người bọn họ đã sớm bỏ đi, căn bản sẽ không so đo này nọ.
Mộ Dung Thanh Tư chứng kiến thân ảnh của phụ thân xuất hiện ở trong hàng ngũ người thoát hiễm, cuối cùng nàng cũng thở nhẹ một hơi. Nàng không đi đến đó an ủi mà chỉ ngồi tại chỗ, nàng chờ, chờ đợi một người làm nàng lo lắng hơn xuất hiện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của soiden1010
Dịch: taolakem <<Member Nhóm Dịch Lạc Hồng>>
Nguồn: Kiếm Giới
“Thật là tức chết ta!” Âu Dương Đình thở phì phì bước lên xe, bình một tiếng đóng cửa lại. Nhìn thấy Tả Hoài Minh ở nơi nào khoác lác lung tung, nàng liền ngứa con mắt. Gặp nguy hiểm, hắn trốn nhanh như ruồi : có công lao, hắn liền lao vào cướp đoạt. Đây là bí thư thị ủy chó má gì! Nàng cảm thấy hắn cứ như ung nhọt trong nghành cảnh sát, cho hắn trước mặt phóng viên báo chí nói vài câu, hắn còn cảm thấy không vui, không biết như thế nào mà hắn bò lên được cái chức đại đội trưởng này nữa? Lần sau gặp mặt, ta cho ngươi ăn cục lơ!
Lúc này, Âu Dương Đình chợt phát hiện Mộ Dung Thanh Tư ở bên cạnh căn bản là không hề để ý gì đến nàng, cứ nhìn nhìn về tòa nhà, Lâm Hiểu Nặc thì lén lúc nói chuyện cùng với hai tiểu hài tử, mà Tiêu Tân thì không còn ở chỗ ngồi của mình nữa.
“Tư tư, vị kia....của bạn đâu?” Âu Dương Đình hỏi.
Vừa dứt lời, một bên cửa xe phía sau bị người mở ra, Tiêu Tân từ bên ngoài chui vào.
Tức khắc, năm ánh mắt đồng thời dán lên người Tiêu Tân. Trong ánh mắt Mộ Dung Thanh Tư mang theo tia oán trách cùng lo lắng, ánh mắt của Lâm Hiểu Nặc thì lộ ra vẻ quan tâm cùng mong chờ, còn Tiểu Đông cùng Tiểu Nguyệt thì lộ vẻ vui mừng, một tia nghi hoặc chợt lóe lên trong ánh mắt Âu Dương Đình.
“Uy, anh vừa rồi chạy đi đâu đó?” Âu Dương Đình dẫn đầu đặt câu hỏi.
Tiêu Tân ngượng ngùng nói:”Ngồi trên xe rất buồn bực, tôi đi xuống xem náo nhiệt một chút.”
“Phải không đó, xem ra anh cũng rất tò mò a!”, Âu Dương Đình không để ý, khởi động quay đầu xe cảnh sát, chạy theo ngược lại theo phương hướng đã tới.
Tiêu Tân ngẩng đầu, thấy hai cặp mắt xinh đẹp đang lom lom nhìn mình , trong ánh mắt mang theo vô số dấu chấm hỏi d(^.?)b. Hắn duỗi tay ra chỉ chỉ Âu Dương Đình đang lái xe, tiếp đó làm mấy cái thủ thế ý nói về nhà hãy nói. Hai vị mỹ nữ lập tức hiễu được ý tứ của hắn, hai người không hẹn mà đồng thời trừng mắt liếc hắn một cái, quyết định tạm không truy vấn nữa.
Âu Dương Đình lái xe, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu. Nàng vốn định hướng mọi người cùng nhau nói chuyện mờ ám, sau đó chọn thời cơ thích hợp lộ ra một vài chuyện, nhưng nàng không nghĩ đến cư nhiên không ai đặt câu hỏi. Hôm nay mọi người sao lạ vậy?
Tiêu Tân là người kịp phản ứng đầu tiên, ánh mắt nhìn về hai vị mỹ nữ lớn tiếng nói:”Hôm nay lại có thêm những kiến thức mới a! Nguyên lai hành động chống khủng bố so với việc xem trên tivi có vẻ phấn khích hơn nhiều! Nghe nói cục an toàn quốc gia cũng có điều người qua, đáng tiếc không có cơ hội nhìn thấy.”
Âu Dương Đình lập tức khịt mũi chế nhạo:”Không hiểu biết, thời điểm ấy mà nghĩ đến chuyện mở rộng tầm mắt. Được rồi, đừng nói tôi không nhắc nhở anh a! Chuyện hôm nay nhìn thấy không được nói lung tung.”
“Vì sao?”Tiêu Tân giả ngu hỏi.
Âu Dương Đình hung dữ nói:”Cục an toàn quốc gia đang làm gì, anh có thể có ý kiến sao?”
Tiêu Tân lập tức hiểu ra, trong lòng cảm kích nói:”Đa tạ Đình tỷ nhắc nhở, tôi sẽ không nói lung tung.”
Âu Dương Đình hết sức hài lòng nói:”Thấy anh gọi tôi một tiếng Đình tỷ, đợi chút nữa tôi tìm một địa phương ăn khuya tiện nghi cho. Thật ngại, cho các bạn đợi lâu như vậy, đã đói bụng lắm chưa?”
Lời vừa nói ra, mọi người mới phát giác ra quên mất là chưa ăn cơm chiều. Vừa rồi vừa sốt ruột, lại vừa lo lắng, sớm đã quên đói khát, bây giờ nghe Âu Dương Đình nhắc đến, lập tức cảm thấy bụng réo ầm ầm.
Có lẽ do tâm tình tốt, Âu Dương Đình tìm đến một nhà hàng giá rẻ nhưng cơ cấu nhà hàng xếp hạng không tệ, nhượng cho Tiêu Tân một lần mời khách. Trước tiên, phải nói đến chiêu bài thức ăn của nhà hàng này phi thường tiêu chuẩn, không hề kém so với các nhà hàng lớn khác. Vốn Âu Dương Đình định kiểm tra tửu lượng của Tiêu Tân một chút, nhưng bị Mộ Dung Thanh Tư cản lại, lại bị Âu Dương Đình giễu cợt. Vị đại tỷ này thật hào sảng, không ngờ lại gọi cho mình một vò rượu đế, tùy tiện liền nốc hơn một nữa vò. Nếu không có Mộ Dung Thanh Tư cản lại nói rằng còn phải chạy xe, chắc ăn nàng sẽ không buông tha vò rượu ra.
Trong bữa tiệc, Mộ Dung Thanh Tư hỏi Âu Dương Đình về chuyện cấp hộ khẩu cho hai đứa nhóc, Âu Dương Đình tự nhiên sẽ đáp ứng hỗ trợ. Về phấn đến trường, chỉ cẩn hộ khẩu làm tốt cũng sẽ không khó giải quyết. Lâm Hiểu Nặc trong lúc vô ý nhắc tới chuyện Tả Dương Thanh hành hung, khiến Âu Dương Đình cảnh giác, nhắc nhở mọi người sau này ra đường nên cẩn thận một chút, lúc cần phải báo ngay cho nàng. Nếu như bắt được chứng cớ phạm tội của Tả Dương Thanh , nàng nhất định sẽ đem thằng bại hoại gia phong đó ra vương pháp, mặc kệ đằng sau có hậu phương vững chắc bao nhiêu.
Bất tri bất giác, thới gian trôi qua rất nhanh. Đến khi mọi người ăn xong thì đã đến khuya, đã qua mười một giờ đêm. Âu Dương Đình dẫn mọi người thuê phòng dưới lầu, sau đó chui vào xe nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng. Mà phía sau, mọi người mới nhớ đến vấn đề....ngủ.
Đã trễ thế này, trướng đại học khẳng định là đã khóa lại. Nếu không có Tiêu Tân hỗ trợ, hai vị mỹ nữ khẳng định là không vào được. Lúc này, hai người còn có việc quan trọng cần giải quyết, quyết định đêm nay không quay về, qua đêm ở đây.
Tiêu Tân trong lòng biết chạy không khỏi, đành phải đáp ứng. Còn việc đối xử với bạn gái ra sao, chuyện này Lâm Hiểu Nặc cũng tới xem náo nhiệt, còn có mộ ít ý vị sâu xa.
Lâm muội muội giải thích là: Đã trễ thế này, một thân nữ sinh một mình như tôi, sợ gặp phải người xấu.
Tiêu Tân lập tức đầu to như cái chậu.
Lâm Đại tiểu thư là ai? Chính là ngưu nhân đệ nhất cao thủ của đại học Z, mà lại sợ đi ban đêm! Nói vậy có người tin sao?
Đáp án là có, người đó chính là mỹ nữ lão sư. Nhưng mà, lo lắng của nàng cũng có đạo lý. Buổi chiều đánh nhau một trận, khó có thể bảo đảm thằng điên đó có tìm đến lần thứ hai hay không.
Về phần tối hôm đó, Tiêu Tân đồng học thành thành thật thật, hay là làm một cái gì đó mờ ám, cũng không ai biết. Bất quá có thể khẳng định, ba người bọn họ vì thế nên có một bí mật chung với nhau, quan hệ giữ nhau trở nên có chút ám muội mập mờ.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của soiden1010