Dịch giả: Tà Phiêu Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Chương thứ 2 của ngày 13/02/2011
Vương Chi Ngô nghe xong, lập tức không nhẫn nại nói: “Không phải chỉ là một tên Tổng đốc chết thôi sao? Có gì đặc biệt chứ? Đương triều thái sư cũng bị sư đệ kia diệt toàn gia! Điểm đánh rắm như vậy mà cũng cần phải báo cho ta à! Hơn nữa, ta cũng không phải đại thần triều đình, ngươi nói cho ta biết thì có tác tác dụng rắm gì?”
Nói xong, Vương Chi Ngô uống một ngụm trà thơm vừa mới pha. Nhưng khi hắn thoáng nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, vội vàng hỏi lại: “Đợi chút, ngươi nói giết Tổng đốc chính là một đạo sĩ mập? Có thể giết Tổng đốc điều này nói lên đạo sĩ này có vài phần bổn sự. Đạo sĩ như vậy trong thiên hạ tuy rằng không thiếu, nhưng bộ dạng béo mập không phải là rất nhiều, theo ta biết, căn bản là không có mấy a? Đợi một chút, không biết có phải là tiểu sư đệ kia của ta làm hay không?” Nói đến đây, Vương Chi Ngô mắt trừng trừng, gắt gao nhìn thẳng vào đạo đồng báo tin.
Đạo đồng bị ánh mắt hắn dọa cho sợ hãi, căn bản không dám chậm trễ, vội vàng lấy ra một trang giấy đưa qua, nói: “Đây là triều đình phái người đưa tới cho chúng ta bức họa của hung thủ, bọn họ nói ba ngày sau khi hung án phát sinh ở Tứ Đề thành, họ mới có được bức họa này, thỉnh chúng ta xem xem có nhận ra người này hay không!”
Vương Chi Ngô không hai lời, vội vàng đoạt lấy bức họa kia, mở ra vừa nhìn thấy…Oác oác, đúng là khuôn mặt tươi cười của tên mập chết tiệt kia. Phải biết rằng, Tiểu Bàn giết người ngay trước cửa Tổng đốc phủ, tuy rằng sắc trời tối đen, nhưng cũng không hề thiếu quan viên cùng người nha của Tổng đốc lui tới. Lúc Tiểu Bàn giết người chỉ giết đội vệ sĩ của Tổng đốc, bởi vì những kẻ đó tham gia sự tình đánh chết Trương gia phu nhân. Còn như những người qua đường, Tiểu Bàn không có động thủ sát hại. Dù sao hắn không phải là cái loại sát nhân cuồng ma. Cho nên dưới tình huống này, lúc Tiểu Bàn đang vĩ ngạn hung tư (tư thế oai hùng kiêu ngạo - DG) mà giết người, đều bị những người đó nhìn thấy.
Tiểu Bàn giết người ta xong, sau đó tự nhiên là cực kỳ tiêu sái rời đi, nhưng còn lại đống thi thể không lành lặn thì tự nhiên phải có người thu thâp. Tứ Đề thành thành chủ lâm vào tình cảnh bụng làm dạ chịu, vô cùng tức giận, quyết phải tìm bắt hung thủ mới được, cho dù là có phải làm um lên đi thì đã sao? Vì thế bức họa của Tiểu Bàn mới xuất hiện, hơn nữa còn bị quân sự dịch trạm của Tứ Đề thành gấp rút chạy tám trăm dặm đưa đến kinh thành!
“Ta…hắn…đại gia của ta a!” Vương Chi Ngô đương trường tức giận đến nhảy dựng lên, sau đó chửi ầm lên: “Mợ nó, hỗn đản này không để cho ta yên được a? Ta mới thay hắn lau mông sạch sẽ xong, vậy mà bây giờ lại tiếp tục đem phiền toái cho ta sao?”
Vương Chi Ngô hổn hển mắng hai câu, rồi đột nhiên hắn lại nghĩ tới một việc, vội vàng nói: “Đợi chút, ngươi nói đây là chuyện ba ngày trước sao?”
“Dạ, đúng là chuyện phát sinh từ ba ngày trước, Tứ Đế thành thành chủ không dám chậm trễ, suốt đêm liền vẽ ra bức họa này đưa tới!” Đạo đồng vội vàng giải thích.
“Ba ngày trước? Đó không phải là lúc Tống sư đệ vừa diệt cả nhà thái sư sao? Ặc ặc, ta kháo, ban ngày thì diệt cả nhà thái sư đương triều, buổi tối lại chạy tới ngoài ngàn dặm, biến một đại quan biên giới thành tám khối?” Vương Chi Ngô nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Trời ạ, tiểu tử này rốt cuộc là tới giúp ta, hay đến chơi ta đây a?”(chơi á )
“Không được, ta phải đi tìm sư phụ phân xử việc này!” Nói xong, Vương Chi Ngô mang theo bức họa của Tiểu Bàn cùng oán khí đầy mình, đi thẳng đến sau núi tìm Thanh Phong Tử.
Kết quả, Vương Chi Ngô vừa đi vào động phủ sau núi, không ngờ lại phát hiện Tiểu Bàn cũng đang ở trong này. Nhìn hắn bộ dạng vân đạm phong khinh, hoàn toàn không có chút bộ dáng gì của của kẻ vừa gây họa cả, Vương Chi Ngô trong bụng lại càng tức khí.
“Sư phụ, con chịu không nổi nữa rồi!” Vương Chi Ngô trực tiếp hét lớn: “Ngài có biết vị hảo sư điệt này của ngài lại làm ra rắc rối rồi hay không?”
“Chi Ngô a, phải bình tĩnh, chúng ta là người tu đạo, coi trọng tu thân dưỡng tính, cái gọi là thái sơn sụp đổ trước mắt mà mặt bất biến, con nai chết mà mắt không chớp! Ngươi nhìn ngươi xem, cái bộ dạng hiện tại này còn đâu sự ổn trọng của tu sĩ!” Thanh Phong Tử ra vẻ không vui khiển trách.
“Dạ, đệ tử biết sai rồi!” Vương Chi Ngô lúc này cũng biết mình quá mức kích động, vội vàng cung kính thi lễ nhận sai, sau đó bình ổn lại tâm tình, lúc này mới nói: “Nhưng sư phụ, chuyện của hắn ….”
“Chuyện gì hả?” Thanh Phong Tử khinh thường bĩu môi nói: “Không phải diệt một tên Tổng đốc dám xem thường thể diện của Huyền Thiên Quan sao?”
Vương Chi Ngô đầu tiên là sửng sốt, nói tiếp: “A? Người cũng đã biết?” Hắn không nghĩ tới Tiểu Bàn gây nên đại họa như vậy còn dám chủ động nói cho Thanh Phong Tử biết, cho nên Vương Chi Ngô vốn tưởng rằng Thanh Phong Tử chẳng biết sự tình đó! Hắn lại không nghĩ rằng, Tiểu Bàn sau khi nán lại hai ngày, tự nhiên lại cảm thấy thụ động như vậy rất không ổn, ngay sau đó hắn đã đến chỗ Thanh Phong Tử, trước tiên là cáo trạng ác nhân, đùn tội cho tên Tổng đốc kia.
Tuy rằng lý do Tiểu Bàn có hơi khiên cưỡng, hoàn toàn không đủ lý do để đem Tổng đốc tại trước phủ môn biến thành tám khối. Nhưng Thanh Phong Tử lại thiên vị hắn, nên vô thưởng vô phạt mà cho qua. Cho nên lúc Vương Chi Ngô đến cáo trạng, Thanh Phong Tử không thèm để ý, nói thẳng: “Tổng đốc kia trên đường mà cướp đoạt dân nữ, còn đánh chết phu nhân người ta, mà sư đệ ngươi đúng lúc đang làm khách nhà người ta. Hắn tính tình trượng nghĩa, gặp phải việc thiên lý bất dung, đương nhiên là lòng đầy căm phẫn! Đương nhiên là đem tên hỗn trướng kia chém thành tám khúc có chút quá phận, nhưng việc này ngược lại cũng không thể hoàn toàn trách hắn! Ngươi nói có đúng không?”
“Cái này?” Vương Chi Ngô tức khắc không nói them được gì nữa, trong tâm thì nghĩ, người là sư phụ, sư phụ đã nói đúng rồi đệ tử như ta đây còn dám nói nửa chữ sao?
Tuy rằng trong tâm oán thầm không thôi, nhưng xuất phát từ tâm tôn kính cùng hiếu đạo đối với sư phụ, Vương Chi Ngô cũng chỉ có thể vuốt vuốt mũi nói: “Ân sư nói chí phải!”
“Ân, ngươi có thể nghĩ như vậy thì không còn gì tốt hơn!” Thanh Phong Tử vừa lòng gật gật đầu nói.
“Nhưng sư phụ, suy nghĩ của con như thế nào cũng không ảnh hưởng gì ? Mấu chốt là Lam Nguyệt quốc nghĩ như thế nào? Thái sư đương triều người ta vừa mới bị chém, sau lưng lại tổn thất một biên cương đại quan. Tổng đốc kia lại là hổ tướng nơi biên cảnh, nhiều lần đại chiến, bảo vệ quốc gia, lập công lao hãn mã, bây giờ lại bị sư đệ hỏi cũng không thèm hỏi mà chém giết ngay trên đường lớn. Đây… điều này làm sao có thể cấp cho người ta một cái công đạo được đây? Triều đình đã phái người tới hỏi rồi!” Vương Chi Ngô buồn bực hỏi.
“Đó là chuyện của ngươi a?” Thanh Phong Tử không thèm để ý nói: "Chẳng phải ngươi phụ trách giao thiệp cùng triều đình sao?”
Vương Chi Ngô vừa nghe tức khắc nóng nảy, vội vàng nói: “Sư phụ, ngài lại giao việc này cho con sao? Vì đại án diệt môn thái sư lần trước, con đã phải vác cái mặt dày đi chạy trước chạy sau, cơ hồ chạy muốn đứt chân luôn! Lần này người còn bắt con đi a?”
“Thật không có biện pháp, đành làm phiên ngươi vậy!” Thanh Phong Tử mỉm cười nói.
“Sư phụ, người không thể bất công như vậy được a? Dựa vào cái gì hắn chuyên gây rắc rối, con lại phải đi chùi đít cho hắn chứ!?” Vương Chi Ngô ủy khuất nói.
“Ha ha!” Thanh Phong Tử ngửa mặt lên trời cười, sau đó nói: “Được rồi, được rồi, sư phụ biết ngươi phí tâm sức rồi. Như vậy đi, sau khi ngươi trở lại, sư phụ sẽ đặc biệt luyện chế cho ngươi một lô Cố Bản Hồi Nguyên linh đan kéo dài tuổi thọ, như thế nào?”
“A, sao con lại có thể không biết xấu hổ mà làm phiền sư phụ được?” Vương Chi Ngô vừa nghe lời ấy, tức khắc nhãn tình sáng lên, tuy rằng miệng chối đây đẩy, nhưng thần sắc lại tràn ngập chờ mong. Phải biết rằng, Thanh Phong Tử chính là Trúc Cơ tu sĩ, hơn nữa am hiểu luyện đan, đan dược do hắn luyện chế chính là linh đan phẩm chất cực phẩm. Một lô đan dược này cũng đủ để Vương Chi Ngô sống dai thêm vài chục năm.
Dịch giả: Tà Phiêu Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Post bù cho ae máy ngày vừa qua, quả thứ nhất
Luyện chế loại đan dược cũng tiêu hao không ít tinh lực. Bình thường, Thanh Phong Tử tuyệt đối không luyện, nhưng hôm nay vì bồi thường cho Vương Chi Ngô đã vất vả, cũng chỉ có thể dùng cách này để khen thưởng hắn. Một phần cũng là vì Tiểu Bàn, nếu là đệ tử khác gây chuyện, Thanh Phong Tử còn lâu mới chịu phiền toái như vậy.
“Được rồi, được rồi, không cần từ chối, kỳ thật vi sư cũng có chỗ không tốt với ngươi, từ trước đến nay, đều là ngươi chủ trì Huyền Thiên quan, giúp cho sư phụ có mười mấy năm thoải mái. Một lô đan dược này coi như thưởng cho ngươi đi!” Thanh Phong Tử ôn tồn an ủi.
Vừa nghe sư phụ còn nhớ đến công lao của mình, Vương Chi Ngô cảm động sâu sắc, vội vàng nói: “Lo nghĩ cho sư phụ là bổn phận của đệ tử, sao đệ tử dám nhận khen thưởng của sư phụ chứ!”.
“Àizzz, nói gì ngốc vậy, khen thưởng thì cứ cầm lấy!” Thanh Phong Tử nói: “Huống hồ, chuyện lần này dù lý lẽ thuộc về Tống sư đệ của ngươi, nhưng ngươi cũng gặp không ít phiền toái.”
“Đúng vậy, đúng vậy, quả thực là phiền toái rất lớn!”Vương Chi Ngô vừa nghe mấy lời này, lập tức đầy nóng giận trách móc: “Hiện tại sư đệ làm cho những đại thần trong triều đình người người bất an, thậm chí đã có người bất mãn với Huyền Thiên quán. Nếu tiếp tục như vậy, công tác của Huyền Thiên quán không thể hoàn thành! Sư phụ, lần này đệ tử cũng rất khó khăn. Dù ngài sủng ái hắn đến đâu, cũng không thể để hắn buông tay phó mặc được, ít nhất phải cho Lam Nguyệt quốc một cái công đạo chứ!”.
Ý của Vương Chi Ngô rất đơn giản, chính là khiển trách Tiểu Bàn, coi như cho Lam Nguyệt quốc một bậc thang để hạ xuống, như vậy cũng để cho hắn dễ làm hơn.
Thanh Phong Tử nghe xong, cân nhắc một chút rồi nói: “Được, ngươi nói cũng có lý. Như vậy đi, sư đệ ngươi làm việc lỗ mãng, hẳn tu vi tâm tính còn chưa đủ, ta phạt hắn ở trên núi tu thân dưỡng tính đi, không có mệnh lệnh của ta không được xuống núi! Như vậy được chứ?”
Vương Chi Ngô nghe thấy vậy, chút nữa thì tức chết, cho dù là hình phạt “cấm túc” nhẹ nhất thì cũng phải giới hạn trong phạm vi nhỏ chứ? Không được xuống núi? Ta ngất mà, mấy trăm dặm quanh Huyền Thiên, chỗ nào không phải núi? Đây gọi là cấm túc sao? Huống hồ Tống sư đệ đến là để gánh vác trách nhiệm quản lý công vụ, giờ thì tốt rồi, hắn có thể quang minh chính đại lấy danh nghĩa bị phạt mà yên tâm tu luyện trên núi. Hơn nữa còn có danh sư chỉ đạo, đây là trừng phạt sao? Đây là khen thưởng mới đúng! Không ngờ người môn phái cử đến không phai là để hỗ trợ mà chính là tượng phật để thờ a! Cũng quá thiên vị đi!
Dù Vương Chi Ngô oán hận không thôi, nhưng ai bảo bản thân tay ngắn đây (ý nói không đủ quyền lực)? Nếu không có một lô linh đan của Thanh Phong Tử bồi thường, thì Vương Chi Ngô thấy như nào cũng không thể nhịn! Sau khi đáp ứng Thanh Phong Tử, hắn nhanh chóng cáo từ. Một mặt hắn phải vội vã chạy đi xử lý công việc, mặt khác hắn cũng không làm gì được Tiểu Bàn, mà hơn nữa, hắn sợ bản thân ở lại thêm một lúc, sẽ nhịn không được đánh người mất!
Vương Chi Ngô vừa đi khỏi, Thanh Phong Tử cúi đầu, cau mày nói với Tiểu Bàn: “Tống sư điệt, sau này kiềm chế chút! Đừng lúc nào cũng làm trước nghĩ sau, cũng phải để lại đường sống cho Huyền Thiên chứ!” Nói đến lời cuối cùng, giọng Thanh Phong Tử cao hẳn lên, hiển nhiên ông cũng tức giận với Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn thấy sư bá tức giận, vội vã nói: “Dạ, dạ, sư bá yên tâm, sau này con chỉ ở trên núi, thành thật tu luyện, tuyệt đối không dám đi ra ngoài.”
Thấy Tiểu Bàn biết sai, Thanh Phong Tử cũng không trách thêm nữa, dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của cố nhân, cũng không nỡ trách móc, chỉ đành cười khổ nói: “Chỉ mong ngươi nói được làm được! Đi đi, trước tiên đi nghỉ đi, ta phải đi luyện đan cho sư huynh ngươi! Ai, không biết có phải kiếp trước ta nợ ngươi hay không?”.
Tiểu Bàn tuy rằng có áy náy với Thanh Phong Tử, nhưng mà hắn nghĩ mình không làm sai điều gì, nếu lần sau còn gặp chuyện như vậy, hắn vẫn sẽ nhất định không khách khí. Tiểu Bàn theo đuổi đại đạo là sát phạt quyết đoán, làm theo ý mình, chỉ cầu không thẹn với thiên địa, bản tâm. Còn những thứ khác, không thèm nhìn đến!
Dùng tục ngữ giảng thì cũng chỉ là: “Chỉ quản những kẻ định giết ta, những tên bất mãn ta, đều là đi tìm chết.”
Thời gian thấm thoắt qua, đảo mắt cái đã bảy tám ngày trôi qua, tuy rằng chuyện Tiểu Bàn trảm Thái Sư, Tổng Đốc rung trời lật đất. Nhưng nhờ Vương Chi Ngô toàn lực xoay sở, cuối cùng cũng bình ổn xuống. Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là Lam Nguyệt quốc buông tha không truy cứu nữa, cũng vì thế lực Huyền Thiên biệt viện quá lớn, không phải bọn họ có thể đụng vào, bọn họ chỉ có thể kháng nghị một lần ở thế tục, mà Huyền Thiên quán cũng lấy cấm túc Tiểu Bàn làm câu trả lời, hơn nữa Vương Chi Ngô đưa ra chút linh đan cấp thấp kết giao, nên mọi việc tạm bình ổn xuống.
Đương nhiên, khúc chiết trong chuyện này chính là thỏa hiệp tranh chấp giữa các thế lực, cũng may bản lĩnh chính trị của Vương Chi Ngô không kém, nếu không không thể thu phục nhanh như vậy.
Chẳng qua, cho dù là như vậy, cũng làm cho Vương Chi Ngô vất vả không thôi, vài đêm không được ngủ cũng chỉ vì cãi cọ với các vị đại thần. Nói ngắn gọn, vì một lô linh đan của Thanh Phong Tử mà hắn hao hết tâm lực.
Hôm nay, mới sáng sớm, Vương Chi Ngô đã phân phó hạ nhân quét dọn sân nhà, chuẩn bị hương án, dụng cụ. Vì hôm nay hắn tiếp đón một vị khách quý. Vị này là Quốc Trượng đương triều, chuyện Tiểu Bàn trảm Thái Sư cùng Tổng Đốc bình ổn xuống cũng nhờ vị này hết lòng giúp đỡ. Vương Chi Ngô tuy sớm có giao tình với Quốc Trượng đại nhân, nhưng người ta giúp mình nhiều như vậy, sao có thể phủi tay mà đi? Cho nên Vương Chi Ngô mời quốc trượng đến Huyền Thiên quan thắp hương.
Đương nhiên, thắp hương chỉ là ngụy trang, mục đích chính là mời khách, thuận tiện dùng pháp lực đả thông gân cốt cho đối phương, làm như vậy với phàm nhân thì toàn thân thư thái, bách bệnh bất sinh. Thù lao vừa mắt vị quốc trượng đại nhân cũng chỉ có thứ này.
Ngày hôm qua truyền đến tin tức, Quốc Trượng cùng ba con trai, cũng chính là Quốc Cữu, đã đến thôn trấn dưới chân núi. Bởi vì lúc tới trời đã tối cho nên không tiện quấy rầy, đành nghỉ tạm dưới chân núi chờ sáng hôm sau sẽ lên núi thưởng ngoạn một ngày.
Tuy Huyền Thiên quán địa vị siêu nhiên, nhưng người ta là quốc trượng, cha vợ hoàng đế, cha ruột hoàng hậu, cho nên Vương Chi Ngô không thể tùy tiện, bắt đầu chuẩn bị công tác tiếp đãi từ mấy ngày trước, tất cả chỉ để chiêu đãi mấy vị khách quý này, từ trên xuống dưới Huyền Thiên quán bận rộn không thôi.
Tính thời gian cũng không sai lắm, hẳn quốc trượng đã đi lên núi, Vương Chi Ngô sửa sang lại quần áo, đang định xem thời gian chuẩn thì ở phía sau, một trung niên đạo sĩ đồ đệ của hắn, hoang mang rối loạn chạy đến, đến giày cũng chiếc có chiếc không.
Thấy bộ dáng đồ đệ như vậy, Vương Chi Ngô không khỏi lo nghĩ, tên này không phải được lệnh đi tiếp đón sao? Sao lại lại quay về với bộ dáng này? Liệu có phải xảy ra chuyện gì không?
Nghĩ vậy, Vương Chi Ngô vội vàng chạy lại hỏi: “Người đâu? Sao lại có mình ngươi quay trở lại?”.
“Sư phụ, không tốt rồi! Khi đệ tử mang theo Quốc Trượng cùng ba vị quốc cữu lên núi thì bỗng nhiên bị một đạo kiếm quang kim sắc tập kích, quốc trượng cùng ba vị quốc cữu bị nháy cắt thành tám mảnh! Mà tùy tùng một đám cũng chết sạch, ít nhất phải bốn năm mươi người không còn một ai sống sót!” Đạo sĩ hoảng sợ nói: “May mà đệ tử ở xa, không thì cũng xong đời rồi.”
Dịch giả: Tiểu Tây Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Post bù cho ae, quả thứ 2 đây
“Cái gì? Quốc trượng cùng ba vị quốc cữu bị giết sao? Bị kiếm quang màu vàng tập kích? Ở bên trong Huyền Thiên Quan?”Vương Chi Ngô gần như muốn điên lên, hắn hét lớn lên: “Con mẹ nó, rốt cuộc là như thế nào, là kẻ nào làm?”.
“Hình như là Tống Chung sư thúc, đệ tử thấy thân ảnh của sư thúc trên không!” Đạo sĩ vội vàng nói.
“Chết tiệt, lại là tiểu tử này, hắn có định để cho ta yên không?”Vương Chi Ngô lập tức nổi cơn lôi đình, sau đó lập tức nói: “Nhanh, dẫn ta đi nhìn xem!”
Nói xong, Vương Chi Ngô mang theo đệ tử chạy đến hiện trường. Nơi đoàn người quốc trượng bị tập kích cách chỗ hắn đang đứng chưa đến năm dặm, thêm vào tâm tình sốt ruột, ngay lập tức Vương Chi Ngô phi hành đến nơi.
Hắn vừa đến nơi đã nhìn thấy cảnh tượng, trời ạ, hiện trường quá thảm thiết, nơi nơi đều là những thi thể bị cắt thành từng mảnh, thật vất vả hắn mới tìm được thi thể quốc trượng. Sắc mặt Vương Chi Ngô tái xanh. Vị khách nhân mà mình mời đến lại bị cắt thành hai mảnh đã không nói, mà biểu tình kinh hãi trước khi chết kia cũng làm cho người ta không rét mà run.
Vương Chi Ngô không thể chịu được khách nhân do mình mời đến mà cứ như vậy vô duyên vô cớ chết oan, hắn tức giận đến nỗi mặt tái đi. Hắn không nói hai lời, trực tiếp quay đầu bước đi, đi về hậu sơn tố cáo với Thanh Phong Tử.
Khi Vương Chi Ngô đi vào sơn động của Thanh Phong Tử, trực tiếp xông vào, quả nhiên thấy Tiểu Bàn nhàn nhã như không có việc gì đứng trước mặt Thanh Phong Tử. Hắn vốn tưởng rằng, lần này Tiểu Bàn giống như lần trước, chạy đi cáo trạng trước, đã sớm nói sự tình cho Thanh Phong Tử, nên hắn cũng không hỏi ngô khoai sắn gì hết, trực tiếp khóc lóc kể lể: “Ân sư, lần này ngươi không thể nghe hắn nói! Đoàn người Quốc Trượng chết rất thảm a!”
“Sao? Ngài còn chưa biết gì cả sao?”Vương Chi Ngô cả kinh hỏi lại.
“Nói vô nghĩa, ngươi không biết tốt xấu, vừa chạy vào đây đã khóc lóc, ta cũng không phải thần tiên, làm sao biết được chuyện gì?”Thanh Phong Tử cười khổ nói.
“A! Sư phụ a….”Vương Chi Ngô vừa nói những từ này vội vã sửa lời nói: “Người nên quản kỹ Tống sư đệ. Hắn…hắn đã trảm Quốc Trượng, cha của hoàng hậu đương triều cùng ba vị Quốc Cữu thành tám đoạn rồi! Đây…đây là như thế nào chứ? Hắn có định để mọi người sống hay không đây?”
“Hả?”Thanh Phong Tử nghe thấy vậy, lập tức biến sắc, giận dữ quát lên: “Ta không phải lệnh cho hắn cấm túc trên núi rồi sao, hắn cũng dám vi phạm lời ta nói, tự ý xuống núi sao?”
“Cũng không phải, là Quốc Trượng lên Huyền Thiên dâng hương, sư đệ giết người trên Huyền Thiên đó!” Vương Chi Ngô hét lớn lên: “Sư phụ a, đoàn Quốc Trượng hơn mấy chục người đều bị trảm, khắp nơi là xác chết, máu chảy thành sông! Huyền Thiên là nơi tu tiên, nhưng tên lỗ mãng này biến thành đồ trường rồi! Sư phụ nói xem nên làm gì đây?”
“Tống Chung!”Thanh Phong Tử nghe vậy đầy giận dữ, rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp hét lớn: “Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Sư bá nguôi giận!”Tiểu Bàn thấy Thanh Phong Tử nóng giận, trong lòng cũng có chút bất an, vội cười nói: “Đám gia hỏa này là con giết không sai, nhưng vấn đề là con thay trời hành đạo, không thẹn với lương tâm!”
“Thối lắm!” Vương Chi Ngô vừa nghe thấy vậy, lập tức nổi giận quát to: “Quốc trượng chưa từng gặp ngươi, lần này còn thay ngươi dẹp yên hai đại án, ta mới mời người ta đến Huyền Thiên làm khách. Ngươi thì hay rồi, một câu cảm tạ không nói, còn chém người ta thành mấy mảnh, ngươi có thể nói không thẹn với lương tâm sao?”
“Đúng vậy!”Thanh Phong Tử cũng lập tức nói: “Quốc trượng không quen không biết ngươi, ngươi sao lại giết hắn chứ?”.
“Ta không quen không biết Quốc Trượng, nhưng ta giết hắn không phải không có nguyên nhân!” Tiểu Bàn vội vàng nói.
“Vậy ngươi nói xem, ngươi vì sao lại giết hắn?”Thanh Phong Tử lập tức hỏi: “Có lý thì thôi, nếu vô duyên vô cớ giết người, ta có muốn tha cho ngươi, môn quy cũng không tha cho ngươi!”
“Dạ, sư bá xin nghe con nói!” Tiểu Bàn vừa nói vừa lấy một vò rượu từ trong túi trữ vật ra, đặt lên bàn nói: “Đây là một vò trăm năm Nữ Nhi Hồng, là hảo tửu thế gian hiếm có!”
Cả Vương Chi Ngô lẫn Thanh Phong Tử đều là những tên sâu rượu, vừa nghe Tiểu Bàn nói cả hai mắt sáng như sao, thậm chí Thanh Phong Tử nước miếng cũng chảy ra. Trăm năm Nữ Nhi Hồng, cả đời này hắn sống hơn trăm năm rồi, còn chưa được uống lần nào.
Mà Vương Chi Ngô cũng hiểu lầm Tiểu Bàn, lập tức lộ vẻ khinh thường nói: “Ngươi đừng tưởng một vò rượu ngon có thể làm sư phụ bỏ qua việc này! Sư phụ sao có thể bị mua chuộc bởi một vò rượu chứ, đúng không sư phụ?”.
Vương Chi Ngô tuy nói vậy nhưng hắn cũng không dám chắc chắn, thế nên mới hỏi một câu như vậy.
Thanh Phong Tử da mặt có dày mấy cũng không thể không thừa nhận, nên đành nghiêm chỉnh nói: “Không sai, tiểu Tống à, có một vò rượu đã muốn mua chuộc ta, ngươi cũng khinh thường ta quá rồi!” Nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ: “Nhưng nếu có mười vò thì cũng được!”
Tiểu Bàn thấy vậy, không khỏi sửng sốt rồi cười khổ nói: “Các người nghĩ gì vậy? Con có nói vậy sao? Bình rượu này là vật chứng, không phải để mua chuộc a!”
“A, vật chứng?” Thanh Phong Tử nghe xong thần tình vui vẻ, tay áo vung lên một cái, vò rượu đã bay vào tay ông, rồi nghiêm nghị nói: “Vật chứng ta đã nhận, con có chuyện gì thì nói đi!” (chớp ngay thời cơ )
Vương Chi Ngô nghe thấy vậy choáng váng, tâm thầm nghĩ, tên tiểu tử này thật thông minh, biết cải biến cách đút lót, hiển nhiên, hắn đã bị thế tục tiêm nhiễm, không còn lối suy nghĩ của tu sĩ nữa.
Mà Tiểu Bàn thì mỉm cười đầy lơ đễnh, dù sao vò rượu này cũng chuẩn bị hiếu kính Thanh Phong Tử, sau đó sắc mặt hắn nghiêm nghị nói: “Sư bá, bình rượu này là lão bản nhà trọ ở thôn trấn dưới chân núi bán cho con. Lúc ấy hắn biết con là tu sĩ, cố ý đem rượu ngon gia truyền ra bán với giá thấp cho con, mong nhận được chút chỗ tốt từ con. Con cũng nhận ra dụng tâm của hắn, nên nửa đêm đi mất, không cho hắn cơ hội! Tuy như vậy, nhưng con vẫn cảm thấy có lỗi với người ta!”
“A, ngươi làm như vậy quả có chút không tốt, ngày sau có cơ hội, bồi thường cho hắn chút!”Thanh Phong Tử gật gật đầu nói.
“Đã không còn cơ hội rồi!”Tiểu Bàn oán hận nói: “Sáng sớm hôm nay, con vốn định xuống nhà trọ dưới chân núi dùng bữa rượu, thuận tiện bồi thường vị chưởng quỹ. Không ngờ, khi con đến, vị chưởng quỹ đã bị người đánh chết!”.
“A, vì sao vậy?” Thanh Phong Tử vừa nghe đến đây, lập tức hỏi nguyên do.
“Con tìm người hỏi thăm một lần mới biết được, chưởng quỹ chịu họa sát thân chính là vì bình rượu này!”Tiểu Bàn đầy giận dữ nói.
“Vì bình rượu? Sao lại như vậy?” Thanh Phong Tử kinh ngạc hỏi.
“Ngày hôm qua tên Quốc Trượng chó má cùng ba đứa con trai của hắn vào nhà trọ, không biết kẻ lắm miệng nào nói cho họ biết chưởng quỹ có vò rượu gia truyền trăm năm! Nghe xong, mấy tên vô sỉ kia lập tức ra lệnh chưởng quỹ mang ra cho chúng uống. Nhưng vấn đề là rượu này đã cho con, chưởng quỹ làm sao lấy ra được nữa? Chưởng quỹ ăn ngay nói thật là không còn nữa, nhưng tên quốc trượng lãi nghi ngờ chưởng quỹ nói dối, liền không chút thương tiếc, hạ lệnh cho gia nhân đánh hắn. Đáng thương cho chưởng quỹ tuổi tác đã cao, bị đánh như vậy làm sao chịu đựng được! Quốc trượng đã đánh chết người ta lại còn không bỏ qua, niêm phong quán trọ lại! Già trẻ lớn bé nhà người ta làm sao sống được nữa đây?”Tiểu Bàn buồn bực nói: “Sư bá, con mặc dù không giết người, nhưng người ta vì con mà chết! Nhân tình vò rượu này, khi chưởng quỹ còn sống, con còn chưa trả, hiện tại hắn đi rồi, ngài nói con có nên rửa hận báo thù cho hắn không?”.
Dịch giả: Tiểu Tây Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Post bù cho ae, quả thứ 3
“ Đáng lắm!” Thanh Phong Tử cũng là người tính tình nóng nảy, có cừu tất báo. Sau khi nghe kỹ nguyên nhân trong đó, không nhịn được mà mắng luôn: “Tên khốn như vậy, giết là phải!”(tội nghịp thằng Cành Ngô )
Tiểu Bàn nghe thấy thì vui vẻ, nhưng Vương Chi Ngô ở bên cạnh lại không như vậy! Hắn sốt ruột nói: “Sư phụ! Nhưng mà Quốc Trượng là khách ta mời đến đó! Cho dù là hắn có không đúng đi chăng nữa, thì cũng không thể giết ở Huyền Thiên quan chứ?”
“Cũng đúng!” Thanh Phong Tử nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, ngay lập tức nói: “ Tiểu Tống, chuyện ngươi báo thù là đúng, nhưng mà lựa chọn thời điểm quá kém. Xung quanh Huyền Thiên vốn là nơi thanh tịnh, sao ngươi có thể giết người ở đấy? Ngươi xem, còn phải dọn dẹp nữa mà, ngươi mang lại cho sư huynh ngươi nhiều phiền toái quá!”
“ Sư bá nói đúng, là con sai, con quá phẫn nộ nên nhất thời xúc động, lo lắng không chu toàn, lần sau con sẽ tuyệt đối không giết người ở Huyền Thiên nữa! Con sẽ chờ bọn hắn đi khỏi mới giết!” Tiểu Bàn vội vàng nói một cách cẩn thận. ( )
“ Ai, vậy là được rồi!” Thanh Phong Tử nói: “ Nói cho cùng thì bọn hắn cũng là khách của sư huynh ngươi, ít nhất cũng không thể gây khó khăn cho sư huynh chứ có phải không?”
“ Vâng, đúng ạ!” Tiểu Bàn nhanh nhảu đáp.
“ Nếu ngươi đã biết lỗi thì hãy nhanh chóng giúp đỡ sư huynh ngươi sửa chữa những chỗ thất lễ. Việc này cứ quyết định như vậy!” Thanh Phong Tử nói không nhanh không chậm.
“ Vâng ạ!” Tiểu Bàn đáp ứng, sau đó ngập ngừng nói với Vương Chi Ngô: “ Sư huynh, sư đệ có chút lỗ mãng, đã đắc tội nhiều, mong sư huynh thứ lỗi!”
Vương Chi Ngô không nói gì, hắn quá choáng. Cái gì mà chọn thời điểm quá kém? Cái gì mà chờ ra ngoài mới giết? Đã vậy vị sư phụ này của mình còn ủng hộ hắn nữa là sao? (110: ). Đến hơn nửa ngày sau Vương Chi Ngô mới phản ứng được, hắn sốt ruột nói: “ Sư phụ, hắn giết hoàng thân quốc thích tại Huyền Thiên, chẳng nhẽ lại chỉ như vậy thôi sao?” (thằng này bị thúc điệt nhà nó hợp lại chơi hội đồng )
“ Vậy mà cũng không hiểu!” Thanh Phong Tử không mặn không nhạt nói: “ Bổn phận của các tu sĩ ở biệt viện Huyền Thiên chính là thay trời hành đạo, chẳng nhẽ ngươi còn muốn sư đệ ngươi đền mạng cho mấy tên khốn kiếp kia hay sao?”
“ Dĩ nhiên là không đến mức đền mạng, nhưng vấn đề là hắn, hắn …. hắn quá thái quá! Vài ngày nay, Thái Sư đương triều, Đại Tướng biên cương, hoàng thân quốc thích đều bị hắn giết, làm kinh động văn võ toàn triều Lam Nguyệt quốc, kể cả hoàng đế lẫn lê dân cũng vậy! Điều này có thể nói là làm cho lòng người bàng hoàng !” Vương Chi Ngô vẻ mặt đau khổ nói: “Nếu ngài không cho họ một cái công đạo, chỉ sợ ta cũng không có cách nào giải quyết chuyện này a!”
“ Cái này….” Thanh Phong Tử nghe thấy vậy liền do dự. Hắn cũng biết là Vương Chi Ngô nói không hề sai, Tiểu Bàn liên tục phạm phải đại sự như vậy, không xử lý thì không được. Nhưng mà xử lý thì lại không phù hợp đạo lý, hắn không muốn như vậy. Nhất thời Thanh Phong Tử lâm vào tình thế khó xử!
Vương Chi Ngô thấy sư phụ phân vân, liền nhanh chóng thêm vào một câu: “ Sư phụ, Tống sư đệ không kiêng kị gì hết, hôm nay hắn có thể chém Thái Sư đương triều, Đại Tướng biên cương và hoàng thân quốc thích; không chừng ngày mai hắn có thể giết vào hoàng cung, chém đương kim thánh thượng đó! Chẳng lẽ ngài đợi đến lúc đó mới xử lý hắn?”
“ Giết hoàng thượng?” Thanh Phong Tử kinh ngạc quay lại hỏi Tiểu Bàn: “ Ngươi sẽ không đến mức đó chứ?”
“ Cái này…hắc hắc, còn phải xem tình huống cụ thể như thế nào nữa!” Tiểu Bàn nói một cách không chắc chắn. ( )
“ Vậy là ngươi có khả năng làm ra chuyện đó rồi!” Thanh Phong Tử nghe Tiểu Bàn nói thế cười khổ một tiếng, lắc đầu bất đắc dĩ, nói: “ Ài, xem ra ta không thể để ngươi ở lại Huyền Thiên, vạn nhất ngày nào đó ngươi có suy nghĩ chém hoàng thượng, thì có lẽ việc đó sẽ xảy ra mất!”
“ Vậy nếu không con quay về núi vậy?” Tiểu Bàn nói một cách bất đắc dĩ.
“ Về núi cũng không được. Dù sao ngươi có nhiệm vụ bên người, nếu cứ như vậy trở về thì chỉ có thể xem là chưa hoàn thành nhiệm vụ, môn quy sẽ chờ ngươi để nghiêm trị!” Thanh Phong Tử lắc đầu nói.
“ Vậy thì phải làm như thế nào?” Tiểu Bàn bất đắc dĩ nói.
“ Ài, thôi quên đi, coi như là kiếp trước ta mắc nợ ngươi!” Thanh Phong Tử cười khổ nói: “ Ngươi hãy đi Thanh Phong quán, thay thế một vị sư huynh khác của ngươi làm chủ trì đi!”
“ Cái gì? Để hắn đi Thanh Phong quán?” Vương Chi Ngô vừa nghe thấy vậy, thiếu chút nữa ngay lập tức nhảy dựng lên, hắn vội vàng hét lớn: “ Sư phụ, như vậy đâu có được?”
“ Ta nói được là được!” Thanh Phong Tử ngạo nghễ nói: “ Bớt nói nhảm đi, đúng là trêu người mà!”
Nói xong Thanh Phong Tử thuận tay ném cho Tiểu Bàn một ngọc phù, sau đó quay người đi vào trong động, đồng thời đóng cửa động lại, hiển nhiên là có ý trục khách.
Vương Chi Ngô thấy việc đã đến mức này, ngàn lần không thể thay đổi được chỉ có thể thở dài một tiếng, sau đó nhìn Tiểu Bàn và ngọc phù trong tay hắn với vẻ mặt bi phẫn.
Tiểu Bàn bị Vương Chi Ngô nhìn trong lòng hoảng sợ, cười khổ nói: “ Sư huynh, ngươi nhìn ta trừng trừng như vậy làm gì?”
Vương Chi Ngô không để ý lời Tiểu Bàn nói mà hỏi ngược lại: “ Ngươi có biết hiện giờ ta suy nghĩ gì không?”
“ Ngưoi muốn gì làm sao ta biết được a?” Tiểu Bàn lắc lắc đầu.
“ Ta đang nghĩ, có nên đến hoàng cung giết hoàng đế hay không!” Vương Chi Ngô vẻ mặt thành thật.
“ Sư huynh, ngươi đang chê cười ta phải không!” Tiểu Bàn buồn bực nói.
“ Không phải cười ngươi, là ta nói thật tâm đó!” Vương Chi Ngô nói một cách nghiêm túc: “ Lúc trước ta và mấy vị huynh đệ, vì chuyện đi Thanh Phong quán mà thiếu chút nữa đánh nhau! Bây giờ thì sao, ngươi gây ra tai họa lại có thể đến làm chủ trì Thanh Phong quán! Ta kháo, nếu như biết trước làm như vậy có thể đi, thì chẳng cần ngươi động thủ, ta sẽ giết Quốc Trượng, Thái Sư và vị Tổng đốc kia rồi!”
“ Không phải chứ?” Tiểu Bàn nghe xong, cười khổ nói: “ Thanh Phong quán này có gì tốt?”
“ Nói nhảm!” Vương Chi Ngô liền nói: “ Sư đệ, nếu không như vậy nhé, đêm nay ta sẽ đi giết hoàng thượng, sau đó đem vị trí hiện tại cho ngươi, ngươi đem Thanh Phong quán cho ta được không?”
“ A…” Tiểu Bàn không ngốc, vừa nghe thấy thế liền biết Thanh Phong quán nhất định là địa phương tốt, đâu dễ dàng đồng ý. Hắn vội vàng nói: “Việc này sư bá đã quyết định, nếu không thì trước tiên ngươi cứ thử làm thịt hoàng thượng trước xem thế nào!”
“ Thử cái rắm!” Vương Chi Ngô vừa nghe thấy thế, vẻ mặt như đưa đám nói: “Nếu ngươi làm thịt hoàng thượng, có lẽ sư phụ chỉ răn dạy và trách mắng vài câu. Nhưng nếu mà là ta làm, tám phần sẽ bị sư phụ đưa đến quan phủ, sau đó lọc xương róc thịt cho người dân xả hận! Ai nha, ngươi nói xem tất cả đều là người, vậy mà sao lại có sự đối xử khác nhau như vậy? Sư phụ bất công cũng phải có mức độ thôi chứ? Ngươi gây rắc rối như vậy, vài ngày qua làm thịt Thái Sư đương triều, Đại Tướng biên cương và hoàng thân quốc thích, nhưng mà ngươi không những không bị phạt lại còn được thưởng, sao lại có chuyện như vậy chứ?”
Hắn nói xong, Tiểu Bàn ngượng ngùng vội vàng giải thích: “ Không…không, sư huynh! Ta rõ ràng là bị đuổi khỏi Huyền Thiên, thưởng ở đâu ra chứ?”
“ Ngươi thì biết cái gì!” Vương Chi Ngô mắng: “Chờ khi ngươi tới Thanh Phong quán, sẽ biết tại sao lại là được thưởng!” Nói xong Vương Chi Ngô mang theo một bụng buồn bực quay đầu đi, mặc kệ hắn oan ức bao nhiêu cũng phải sắp xếp hậu sự cho Quốc Trượng, thuận tiện lau sạch mông cho Tiểu Bàn. ( lau sạch mông: ý nói giải quyết hậu quả,thu xếp mọi chuyện - DG )
Dân đi hết thì làm vua cũng không có ý nghĩa gì! Tiểu Bàn không còn việc gì nữa, bèn đi tới đại điện khác tìm vài người quen, hỏi thăm tin tức Thanh Phong quán. Đến sau khi biết được mọi chuyện về Thanh Phong quán, Tiểu Bàn mới hiểu tại sao Vương Chi Ngô lại đố kỵ như vậy. Quả thật hắn nói cũng đúng, đi làm chủ trì Thanh Phong quán căn bản không phải là trừng phạt, mà là thưởng.
Nguyên lai Thanh Phong quán này vốn là phân nhánh của Huyền Thiên, cách Lam Nguyệt thành tám trăm dặm đường núi, nơi đó không còn thuộc lãnh địa Lam Nguyệt quốc.
Thanh Phong quán vốn ở nơi rừng sâu núi thẳm, xung quanh cũng không có phàm nhân sinh sống. Thôn làng gần nhất cũng cách vài trăm dặm, cho nên ở đó chỉ có vài người, vài tiểu đạo đồng hầu hạ, điều kiện rất khó khăn.
Có thể coi là vậy, nhưng vì sao chức vị chủ trì Thanh Phong quán lại được hâm mộ như vậy? Nguyên nhân là ở Thanh Phong quán có đặc sản.
Dịch giả: Lythongcz Biên Tập: Song Tinh Nguồn: 4vn http://4vn.eu/
Post bù cho ae, quả thứ 4
Phải biết rằng Huyền Thiên Quan khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ tiêu phí tiền lực kiến tạo đạo quán ở trong rừng sâu núi thẳm, sở dĩ bọn họ làm vậy nguyên nhân chính là vì đặc sản có trong một hang núi ở nơi đây. Hang núi này do một vị đạo sĩ của Huyền Thiên Quan vô tình phát hiện thật lâu trước đây, bên trong hang động linh khí dồi dào, có không ít Linh Cô (nấm mang linh khí) đặc biệt mọc lên, ngoài ra trong hang có một thanh tuyền khá lớn, trong đó có một loại Vô Nhãn ngư.
Dù là Linh Cô hay Vô Nhãn ngư đều là những linh vật mỹ vị tuyệt đỉnh, chẳng những có thể ăn được mà còn có thể chế thuốc hoặc dùng để luyện chế linh đan. Tuy không phải là loại linh dược gì quý báu nhưng bù lại sản lượng hai loại này rất lớn, mỗi năm đều sản xuất ra vài nghìn cân, tổng giá trị cũng lên đến trên trăm vạn linh thạch.
Đương nhiên trăm vạn linh thạch không là gì so với Huyền Thiên biệt viện nhưng mấu chốt chính là lợi nhuận đều mỗi năm, tích lũy dần xuống cũng không thể xem thường. Cho nên, vì chiếm cứ hang động này, Huyền thiên biệt viện dứt khoát lập một tòa Thanh phong quán tại đây, cửa vào hang động nằm ở bên trong đạo quán.
Do ở nơi này chính là phàm gian, dù trong hang núi linh khí khá nhiều nhưng cũng không thể sánh bằng Huyền thiên biệt viện, cho nên không có cao cấp tu sĩ nào tình nguyện đến đây, nơi này đành giao cho Huyền Thiên Quan quản lý. Chỉ cần mỗi năm đưa lên đủ số Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư là được. Mà những thứ này hiển nhiên là có thể điều chỉnh số lượng được, chỉ cần người quản lý ở đây hơi động tay chân một chút, vậy thì mỗi năm có thể kiếm vài vạn linh thạch là chuyện quá đơn giản. Hơn nữa lại còn có thể thường xuyên thưởng thức mỹ vị của Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư. Nơi không có nguy hiểm lại có thể hưởng thụ lớn như thế dĩ nhiên là những tu sĩ cấp thấp tranh nhau vỡ đầu cũng đều muốn giành lấy.
Sau khi hiểu rõ tình hình Thanh phong quán , Tiểu Bàn lập tức hiểu rằng vị sư bá Thanh Phong Tử quả thực hết sức chiếu cố mình. Trong lòng hắn đương nhiên là cảm kích vô tận, chẳng qua Tiểu Bàn làm người hướng nội, không biết làm thế nào biểu lộ lòng cảm kích nên chỉ có thể lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, thầm tự nhủ ngày sau sẽ báo đáp.
Nếu như Thanh phong quán tốt như vậy, ở tại Huyền Thiên Quan, Tiểu Bàn lại không được quý mến. Những phiền toái hắn gây ra đã khiến mọi người ở đây phải hặp rắc rối không ít, cho nên Tiểu Bàn cũng không đợi them nữa, sau khi hỏi rõ phương hướng Thanh phong quán lập tức mang theo ngọc bài Thanh Phong Tử đưa cho lên đường.
Hai ngày sau, Tiểu Bàn thật không dễ dàng mới tìm thấy Thanh phong quán nằm giữa nơi rừng sâu núi thẳm. Nơi này hiển nhiên không cách nào so sánh được với Huyền thiên quan, một nơi trên trời một nơi dưới đất. Tổng cộng chỉ có ba gian nhà, đạo sĩ tạp dịch cũng chỉ có bảy tám người, mà lối vào hang động kia thì ở phía hậu viện, ẩn trong một căn phòng lớn.
Tiểu Bàn nói rõ với người trụ trì ở đây rồi đưa ra ngọc bài của Thanh Phong Tử, rất thuận lợi hoàn thành bàn giao. Chẳng qua từ sắc mặt đối phương, hiển nhiên là phi thường ghen tỵ cùng tức giận Tiểu Bàn đến tiếp nhận vị trí của hắn. Chỉ vì môn quy nên hắn không dám làm trái, dù tức giận cũng chỉ có thể đành chịu mang theo hành lý của mình rời đi. Có điều từ ánh mắt oán hận của hắn lúc rời đi tựa hồ có ý đồ gì đó chưa rõ.
Tiểu Bàn ỷ có Thanh Phong Tử chống đỡ, căn bản không hề đem gã tu sĩ chỉ có Tiên Thiên thất trọng cảnh giới để vào mắt. Tiểu Bàn cũng giả vờ khách khí vài câu, thấy đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ nên hắn cũng mất đi hứng thú đối phó, tùy ý tiễn hắn đi rồi bắt đầu cuộc sống làm quán chủ của mình.
Tiểu Bàn lần đầu tiên làm quán chủ, cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng không hiểu, chỉ đành để tạp dịch chuẩn bị rượu thịt rồi sau đó gọi hai người có vẻ nhanh nhẹn cùng dung bữa, vừa uống rượu vừa hỏi dò mọi chuyện. Đối phương biết Tiểu Bàn có thể tới đây khẳng định là có người chống lưng, lại thêm Tiểu Bàn làm người khách khí, còn mời bọn họ uống rượu cho nên đều tận lực tâng bốc Tiểu Bàn, nói hết mọi điều cho hắn biết. Thế cho nên Tiểu Bàn rất nhanh đã moi được tất cả tin tức của Thanh phong quán từ miệng đối phương.
Thì ra Thanh phong quán này thật sự đúng là nhàn rỗi, chỉ cần bảo vệ lối vào hang động này, không để cho dã thú tiến vào phá hủy đồ vật, cùng chú ý một chút về sự sinh trưởng của Linh Cô là được. Kể cả những việc đó cũng đều có đạo sĩ khác làm thay, quán chủ như Tiểu Bàn một chút việc cũng không có, chỉ là trên danh nghĩa chứ thực tế rất nhàn rỗi. Mà mỗi nửa năm Huyền Thiên Quan sẽ phái người tới đây thu lấy Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư. Ngoài việc này phải làm, còn lại thời gian cả năm trời Tiểu Bàn đều sẽ không phải làm gì khác.
Mà trên tiệc rượu này Tiểu Bàn cũng có cơ hội được thưởng thức đặc sản nơi này, Vô Nhãn ngư cùng Linh Cô. Dù sao cũng là quan trên mới tới, những tiểu đạo sĩ bên dưới đương nhiên phải tâng bốc một chút.
Nói đến mùi vị của Vô Nhãn ngư cùng Linh Cô quả thực khó quên. Vô Nhãn ngư là loài cá dài ba tấc, toàn thân trong suốt, bởi vì không có tròng mắt mà bị đặt tên như vậy. Loại cá này ăn vào miệng tươi ngon vô cùng, ngư hương tán dật ra linh khí khiến người dùng lưu luyến. Mà Linh Cô là một loại nấm trắng to bằng nắm tay, cực kỳ trơn mềm, cắn vào miệng tựa như miếng đậu hũ vậy.
Hai thứ này đều là linh vật, có chứa thiên địa linh khí, tu sĩ ăn vào rất có lợi cho tu luyện. Phàm nhân ăn được cũng có thể kéo dài tuổi thọ.
Chỉ có điều hai thứ này cũng chỉ có ở nơi đây, mà mỗi năm cũng chỉ có khoảng 400 cân cá, 600 cân Linh Cô cho nên bên ngoài bán ra không hề rẻ chút nào. Một bữa ăn của Tiểu Bàn hôm nay ít ra cũng vài nghìn linh thạch, dù rằng là quán chủ như hắn cũng chỉ có thể ngẫu nhiên dùng một chút chứ muốn ngày đều ăn là không thể được.
Thế nhưng Tiểu Bàn rất tham a, ăn một lần liền khiến hắn nhớ mãi, vậy nên hắn liền động tâm với hang động. Lấy cớ đi thăm quan mà Tiểu Bàn bước vào hang động cùng một đạo sĩ.
Sau khi nhìn quanh, Tiểu Bàn nhận thấy nơi này quả thực khá tốt, bên trong hang động cực yên tĩnh, trong động lớn còn có động nhỏ, rất nhiều chỗ đều là mạch thanh tuyền sâu không lường, Linh Cô mọc ở một bên bờ sông, còn Vô Nhãn ngư đang bơi lội trong sông. Ngoài ra trong lòng sông còn có loại cỏ nước màu trắng, nghe nói đó là thức ăn của Vô Nhãn ngư .
Vô Nhãn ngư tự do bơi lội dưới nước mà khiến Tiểu Bàn đứng trên bờ thèm đến chảy cả nước miếng. Lòng hắn nghĩ, loại cá này đúng là của hiếm, nếu mỗi ngày đều được ăn có phải tốt không, thế nhưng vấn đề là nơi đây dù sao cũng là tài sản của môn phái, nếu ngày sau bị điều đi nơi khác thì cũng sẽ không được ăn nữa rồi. Chẳng lẽ sau này ta chỉ có thể mua cá ăn ?
Tiểu Bàn nghĩ đến đó trong lòng tự nhiên thấy không thoải mái. Hốt nhiên hắn sực nhớ ra, hắn đã có thể đem ngũ hành thanh tịnh liên vào trong bản mạng pháp bảo, vậy sao không đem Linh Cô cùng Vô Nhãn ngư cũng mang vào ? Hai thứ này nếu đã là linh vật tất nhiên sẽ thích ở nơi có linh khí dồi dào, nếu chuyển vào bản mạng không gian của mình hẳn sẽ không xảy ra vấn đề a ? Như quả có thể thành công thì….ha ha ha, sau này hắn sẽ có khẩu phúc rồi!