Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Một khi có người bước vào Liên Hoa Trận, cơ quan sẽ mượn lực đạo của người xông vào mà khởi động, mộc nhân trong trận sẽ chuyển động công kích từ mọi góc độ, lực công kích mạnh nhẹ cũng khác nhau tùy theo nơi đứng, có thể nói là bứt một sợi tóc động đến cả người, cả đại trận hoàn toàn đan xen với nhau, càng có thể giấu ám khí bên trong mộc nhân, tiến hành công kích người xông vào trận, gia tăng khó trân cho đại trận.
Trong vòng nửa canh giờ mà không bị cơ quan trong Tiểu Liên Hoa Trận công kích đã chứng tỏ Bộ Liên Hoa của người đó cũng có chút thành tựu.
Đường Phong chỉ mới qua được tiểu Liên Hoa Trận, chỉ vì chưa thể qua được đại Liên Hoa Trận nên tới giờ hắn vẫn vô cùng tiếc nuối. Muốn chế tác đại trận này khá phiền phức, Đường Phong tự nghĩ nếu để cho mình chế tác thì ít nhất cũng phải tốn mấy tháng, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền bán cho Thiên Tú, vậy thì sau này mình có muốn tu luyện Bộ Liên Hoa cũng có thể mượn Liên Hoa Trận của Thiên Tú mà dùng.
Còn Lạc Tiên Hồng thì không cần phải nói, tuy cũng là một loại ám khí bá đạo, nhưng cũng không phải loại bảo bối tuyệt mật gì cả.
May mắn là Thiên Tú nhất môn đều là nữ nhân, muốn chế tạo cơ quan và ám khí cũng có ưu thế hơn, nữ hài tử mà, bình thường đều tỉ mỉ chuyên cần, lại thêm khéo tay, để các nàng chế tác thì không gì thích hợp bằng, Đường Phong vừa giúp được cho Thiên Tú vừa có được thứ mình cần.
Mộc nhân dùng để bố trí Liên Hoa Trận đều do mấy trăm cơ quan tinh xảo tạo thành, đấy là chưa kể bệ đỡ mộc nhân, Đường Phong vẽ hết sơ đồ cơ quan xong thì trời cũng đã tối, chỉ cảm thấy đầu váng, mắt hoa, tay rà rời, nhưng cũng không uổng công vất vả.
Năm vị Thiên Tú cao tầng vẫn chưa đi, giữa trưa ở lại Yên Liễu các dùng cơm, một mực ngôi chờ Đường Phong.
Đưa xấp giấy cực dày trên tay cho Bạch Tố Y, Đường Phong đặt mông ngồi xuống ghế, hữu khí vô lực nói:
- Bản sơ đồ thiết kế Lạc Tiên Hồng và Liên Hoa Trận đều ở đó, cả phương pháp lắp ráp cũng có, bất quá mấy thứ này nên tìm mấy đệ tử tương đối đáng tin để chế tác.
- Đó là đương nhiên!
Bạch Tố Y có chút kích động cầm lấy bản thiết kế đưa sang cho các trưởng lão cùng xem xét.
- đúng rồi, chế tạo xong Lạc Tiên Hồng thì cho ta bốn cái.
Đường Phong nói thêm.
Bạch Tiểu Lại ngồi bên cạnh trộm mỉm cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
Cả Thiên Tú vì hai bản thiết kế này thoáng chốc liền bận rộn vô cùng, Bạch Tố Y và mấy vị trưởng lão từ trong số nội tông đệ tử ra hơn một trăm người đáng tin, để các nàng bắt tay vào chế tác Liên Hoa đại trận và Lạc Tiên Hồng.
Một vạn lượng kia cũng được đưa tới rất nhanh, một vạn lượng này vô luận là đối với Thiên Tú hay Đường Phong mà nói đều không nhiều, thứ Đường Phong muốn không phải là nó, Đường Phong chính là nhìn trúng Yên Liễu các này, ngoài ra chính là quyền hạn của trung tâm đệ tử, tùy ý hành sử trong tông.
Nhất là điều kiện thứ hai giúp ích công tác chuẩn bị cho việc lớn sau này của Đường Phong thuận tiện hơn rất nhiều.
cũng như nói Đường Phong hôm nay chui vào dược phòng của Thiên Tú vơ vét rất nhiều dược liệu mình cần dùng. Dược phòng là một nơi tương đối trọng yếu của Thiên Tú, cả một tòa lầu năm tầng chiếm diện tích tới mấy trăm trượng, bên trong cất giữ dược liệu do đệ tử Thiên Tú tìm được trên Khúc Đình Sơn, số lượng cùng chủng loại vô cùng phong phú và đầy đủ, so với Tập Nguyên Đường còn quý và nhiều hơn.
Trong dược phòng, ngoại trừ nơi chưa dược liệu còn có rất nhiều phòng nhỏ, đệ tử Thiên Tú chuyên dùng để nghiên cứu dược liệu và luyện dược, một môn phái lớn có mấy ngàn người như thế, không có người luyện thuốc là không được. người chưởng quản dược phòng và việc luyện chế thuốc của Thiên Tú chính là một trong tứ đại trưởng lão, Thiết Lạc Hồng. Bất quá Thiên Tú chỉ luyện chế thuốc chữa thương, thuốc giải độc và vài loại dược hỗ trợ tu luyện chứ chẳng dính dáng gì tới độc dược.
Mà Đường Phong tới lần này chính là muốn điều chế độc dược.
Gom được hơn mười loại dược liệu, đang chuẩn bị tìm chỗ để điều chế liền gặp được người quen đang đi tới chỗ mình.
Mạc Lưu Tô, vị sư tỷ giúp Đường Phong chữa thương đêm đó, người đứng đầu trong tam đại đệ tử của Thiên Tú.
Nàng đứng đầu không phải vì có thực lực cực mạnh mà là vì có tư chất tốt nhất. Trong tam đại đệ tử, có không ít người thực lực vượt xa nàng, nhưng chỉ có mình nàng là có cương tâm lúc luyện cương tam phẩm. Dù sao thì thực lực cũng có thể dựa vào thời gian và cố gắng mà có được, nhưng tư chất thì lại là thứ cố định.
Mỗi lần gặp nàng, Đường Phong đều sinh ra một cảm giác rất ấm áp, loại khí chất trên người Mạc Lưu Tô cùng với nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi giống hệt như gió xuân mơn mởn, có thể lây nhiễm sang bất kỳ ai tiếp xúc cùng với nàng.
- Mạc sư tỷ, đã lâu không gặp, phong thái của tỷ vẫn như trước!
Đường Phong ôm bao dược liệu, tiến lên chào, lần trước người ta giúp mình chữa thương, mình vẫn chưa kịp cảm tạ người ta đàng hoàng.
nghe được có người gọi mình, Mạc Lưu Tô liền quay đầu lại, liền nhìn thấy Đường Phong đang mỉm cười nhìn mình, trong đầu liền hiện ra tình cảnh ngày đó Đường Phong làm trò cười ở nội tông cùng giọng hát ngày hôm qua,khuôn mặt nhỏ nhắn theo quán tính liền đỏ lên, nhẹ giọng nói:
- Thì ra là Đường sư đệ.
Quả nhiên lại đỏ mặt, Đường Phong thầm nghĩ lẽ nào vị sư tỷ này trời sinh dễ xấu hổ sao? Sao mỗi lần mình khen một tiếng nàng liền đỏ mặt? Trên miệng cười nói:
- Lần trước sư tỷ giúp ta trị thương, ta vẫn chưa cám ơn sư tỷ đàng hoàng.
- chỉ là nhấc tay một cái mà thôi.
Mạc Lưu Tô liền đổi đề tài:
- vết thương của sư đệ thế nào rồi?
- đã khỏi từ lâu rồi, cũng may là có sư tỷ hồi xuân diệu thủ! A, sư tỷ muốn tới dược phòng luyện dược sao?
Đường Phong nhìn dược liệu trên tay Mạc Lưu Tô.
Mạc Lưu Tô gật gật đầu:
- Ta bình thường ngoại trừ tu luyện cũng hay đến dược phòng dạo qua một vòng. Sư đệ cũng có hứng thú với luyện dược sao?
- không có việc gì làm nên thử cho vui thôi.
Đường Phong ha ha cười.
Nói thêm vài câu với vị sư tỷ này xong, Đường Phong liền cáo từ, tùy tiện tìm một phòng không có ai bắt đầu phối độc dược, trong phòng có một hỏa lò cũng vài thứ dụng cụ, còn có một quyển sổ tay đơn giản giới thiệu cách luyện dược.
Đường Phong nhìn qua một lúc liền cảm khái, thuật luyện dược của thế giới này phát triển cao siêu hơn thế giới lúc trước của mình rất nhiều, nhìn qua có vẻ hơi thần kỳ, đương nhiên muốn có được chút thành tựu trên phương diện luyện dược này, chẳng những cần có thiên phú hơn người mà còn phải có cương tâm thích hợp mới được, ví như Mạc Lưu Tô chẳng hạn, cương tâm của nàng ta rất thích hợp để luyện dược.
Đường Phong lúc trước phối độc đều là đem dược vật dung hợp lại là xong, nhưng mấy loại dụng cụ trong phòng này có thể ngưng luyện ra dược tính của dược liệu. Tuy cương tâm của Đường Phong không thích hợp luyện dược, bản thân hắn cũng không muốn phát triển trên phương diện này, nhưng nếu chỉ đơn giản là ngưng luyện dược tính thì vẫn làm được.
Cô đọng lại dược tính thì độc dược phối ra sẽ lợi hại gấp mấy lần, trình độ ngưng luyện càng cao thì dược tính càng mạnh.
Đường Phong đang cân nhắc xem có nên tìm cơ hội thỉnh giáo Mạc Lưu Tô về phương diện luyện dược hay không, như vậy mới có thể ngưng luyện nước thuốc tốt hơn, bằng không thì dược liệu qua tay mình chỉ có thể phát huy được một phần tác dụng rất nhỏ mà thôi.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Bất quá lại nhớ đến Mạc Lưu Tô khi không lại hay đỏ mặt, Đường Phong thật sự rất ngại đi tìm nàng. người nào không biết còn tưởng mình đang chọc ghẹo vị sư tỷ này mất.
bỏ ra cả buổi sáng, cuối cùng cũng có thể ngưng luyện hết đống dược liệu trên tay thành nước thuốc, lại điều chế thêm vài loại độc dược quen dùng, tiện tay ném vào Mị ảnh không gian, Đường Phong lúc này mới vươn vai ra khỏi dược phòng.
Tĩnh An thành ba đại gia tộc, Đường Phong đã xử lý cao tầng của Liễu gia, hai nhà còn lại Đường Phong bây giờ vẫn chưa nắm chắc. Thứ nhất là vì cái chết của người bên Liễu gia sẽ khiến Trương Hoàng hai nhà đề cao cảnh giác, thứ hai chính là Trương Hoàng hai nhà đều có cao thủ cảnh giới Địa giai.
Huyền giai và Địa giai tuy chỉ kém một bậc, nhưng thực lực lại cách nhau tới vạn dặm, Địa giai là một đường ranh giới cực lớn. Đường Phong có thể nắm chắc lẻn vào Liễu gia, nhưng lại không chắc có thể lẻn vào hai nhà kia hay không.
Huống hồ, chủ mưu đứng sau mọi việc hình là Cự Kiếm Môn, ngày nào chưa diệt được Cự Kiếm Môn thì chưa thể nhổ cỏ tận gốc. Đường Phong sở dĩ ra tay đối phố Liễu Gia, thứ nhất là vì bọn họ dễ đối phó nhất, thứ hai cũng là vì Liễu nguyên của Liễu gia từng hạ độc hắn.
Đương nhiên, đã làm chuyện ác thì phải trả giá, tuy hiện tại Đường Phong không dự định giết người, nhưng gây chút phiền phức cho bọn họ thì vẫn có thể.
TRỞ lại Yên Liễu các, Đường Phong gọi ba nữ tử tới, vẻ mặt đê tiện cười nói:
- Thiếu gia bây giờ đang có tiền, mang có ngươi đi dạo phố có chịu không?
Mộng Nhi và Bảo Nhi vội vàng vỗ tay tán thưởng.
Bạch Tiểu Lại nhướng mày:
- ngươi quên chuyện xảy ra mấy ngày trước rồi sao?
- Hành binh phải chọn nơi hiểm địa, bọn chúng nhất định không nghĩ tới chúng ta dám ra ngoài lúc này, hơn nữa, trong bọn chúng chỉ có mỗi mình Trương Tập nguyên là biết tướng mạo của ta, những tên khác làm sao biết được ta lớn lên trông ra sao? Chỉ cần ta không tới Tập Nguyên Đường thì khẳng định không có việc gì.
Đường Phong cười hắc hắc.
Bạch Tiểu Lại trừng mắt nhìn hắn:
- ngươi muốn thì đi một mình đi, ta mới không muốn đi cùng ngươi.
- Tùy cô!
Đường Phong một tay nâng cằm của Bảo Nhi, cười phóng đãng:
- Hôm nay ta sẽ mua y phục và trang sức thật đẹp cho các ngươi!
Bảo Nhi xấu hổ mặt đỏ rần, vẻ mặt nhăn nhó không thôi.
Trên đường lớn đi tới Tĩnh An thành, Đường Phong xung phong làm đầu tàu gương mẫu, trên tay không biết lôi đâu ra một cây quạt phe phẩy, bên cạnh là hai nha đầu xinh xắn, phía sau là một nữ nhân vẻ mặt lạnh như băng.
- Cô vừa nói không đi mà? Sao lại trở mặt?
Đường Phong quay lại nhìn Bạch Tiểu Lại nói:
- Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!
- Ta thích, ngươi quản được sao?
Bạch Tiểu Lại ném cho hắn một ánh mắt khinh thường.
Đường Phong không biết xấu hổ nói với Mộng Nhi và Bảo Nhi:
- đã thấy chưa, mị lực của thiếu gia ta đúng là quá lớn mà, cô ta nhất định là sợ ta mua quần áo và trang sức đẹp cho các ngươi còn mình lại không có, nên mới đi theo... .Á, quân tử động khẩu bất động thủ. Đừng có cào mặt của ta!
Mới chỉ cách có vài ngày, Đường Phong lại công khai đi vào Tĩnh An thành, không phải do hắn lớn gan, không sợ gì cả, mà là tướng mạo của hắn chỉ có Trương Tập nguyên của Tập Nguyên Đường biết mà thôi, chỉ cần Đường Phong không tự giới thiệu thì làm gì có ai biết được thân phận của hắn!
Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng đã tới đây không ít lần, nhưng lần nào cũng vì làm việc mà đến, đến vội vàng đi cũng vội vàng, căn bản không lưu lại lâu. Đây là lần đầu tiên các nàng được thong thả dạo phố, lại là Đường Phong dẫn đi, nên hai nha đầu liền như ngựa hoang đứt cương, chạy khắp nơi nhìn ngó.
- Đừng nhìn nữa, có gì hay đâu mà nhìn ghê thế? Giống như trẻ con vậy.
Đường Phong kéo hai nha đầu ra khỏi một tiệm y đồ lót, vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng phê bình.
Bạch Tiểu Lại đứng cạnh liền khinh bỉ nhìn Đường Phong:
- Lần trước vào thành ngươi cũng như thế chứ hơn gì.
Đường Phong vờ như không nghe, vẻ mặt nghiêm túc nói với hai nha đầu:
- Cùng thiếu gia đi kiếm chút tiền cái đã.
- Không phải người có tiền rồi sao?
Bảo Nhi nghi hoặc hỏi.
Đường Phong bĩu môi:
- Một vạn lượng cũng tính là tiền sao? Tùy tiện mua vài thứ đã hết, thiếu gia ta muốn mua cho các ngươi son phấn tốt nhất, y phục đẹp nhất, khẩu hiệu của chúng ta là, không cần tốt nhất, chỉ cần quý nhất!
- Vậy thì đi đâu kiếm tiền?
Mộng Nhi chớp mắt hỏi.
Đường Phong phe phẩy chiết phiến, bí hiểm nói:
- Đi theo ta!
Trên đường mua mấy cân vải và anh đào, Đường Phong mang theo ba nữ nhân đến một tòa lâu lớn ở thành Tây. Ngẩng đầu lên liền thấy trên cửa treo một tấm biển có bốn chữ to như rồng bay phượng múa:
- Chí Tôn đổ trường!
Bên cửa có hai nữ tử thanh tú như hoa sen vừa nở, tuổi chừng mười lăm, mười sáu, một thân cung trang xanh nhạt, nhìn thấy Đường Phong, cả hai liền cười vô cùng ngọt ngào, vội vàng thi lễ:
- Hoan nghênh đã đến!
Chí Tôn đổ trường cũng là sản nghiệp của ba đại gia tộc hùn vốn, tầm quan trọng còn hơn cả Tập Nguyên Đường, tốc độ vơ vét của cải cũng là số một. Đường Phong tới lần này là muốn kiếm chút tiền ở đây, nơi này cũng là thông qua lục lọi trí nhớ của Liễu gia cao tầng mà biết được.
Dù là thế giới nào cũng nhất định tồn tại hai loại người này.
Kỳ nữ và con bạc! Đây là kết quả của sự phát triển trong xã hội.
Đường Phong nói nhỏ với ba nữ tử:
- Nhớ kỹ, thiếu gia ta hôm nay chính là một công tử bại gia, không được để lộ tẩy.
Dù không lo chuyện sẽ bị ai đó phát hiện ra thân phận thật của mình, nhưng ngụy trang một chút thì vẫn cần thiết.
Sau khi dặn dò xong, Đường Phong dùng chiếc phiến trên tay nâng cằm một thị nữ, cười dâm tiện hai tiếng.
Thị nữ kia lập tức thẹn thùng, vừa như cự tuyệt vừa như chào đón, thấp giọng nói:
- Công tử à, nô tỳ chỉ là một hạ nhân, nếu công tử muốn tìm vui thì trong đổ trường vẫn còn nhiều tỷ tỷ xinh đẹp hơn nữa.
- Ha ha, không sai, không sai, thưởng!
Đường Phong cười lớn một tiếng.
Mộng Nhi vẻ mặt lạnh lùng không hài lòng rút ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho thị nữa kia.
Bảo Nhi đứng một bên há to miệng kinh ngạc, không dám tin Đường Phong còn có bộ mặt như thế, Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng, nghiến răng mắng nhỏ:
- Hạ tiện!
Thị nữ kia được thường liền cám ơn không ngừng:
- Cám ơn công tử đã thưởng!
Đối với nàng mà nói thì một trăm lượng này là một số tiền lớn, đủ cho nàng tiêu xài hoang phí trong một năm, huống hồ gì Đường Phong anh tuấn như thế, nha đầu này lý nào lại không thích?
Đường Phong cười lớn, phe phẩy chiếc phiến đi vào đổ trưởng.
Vừa đi vào cửa liền có một cỗ nhiệt khí đập thẳng vào mặt, đầy mùi mồ hôi cùng vài thứ mùi kỳ lạ hỗn tạp, còn có tiếng la ó vô cùng huyên náo, ba nữ tử không tự chủ được liền bịt kín mũi, Bạch Tiểu Lại bất mãn nói:
- Trên đời này cư nhiên vẫn còn có nơi dơ bẩn thế này.
Nếu là lúc bình thường, Bạch Tiểu Lại làm sao tới nơi này được! Nếu không vì sợ Đường Phong gặp phải bất trắc gì thì Bạch Tiểu Lại sớm đã bỏ chạy.
- Càng dơ bẩn, càng kiếm được nhiều tiền!
Đường Phong hắc hắc cười, phía trước chạy đến một gã sai vặt, người còn chưa tới đã tía lia:
- Hoan nghênh công tử gia, xin hỏi công tử muốn chơi trò gì?
Đường Phong lập tức thu chiết phiến lại, từ trên tay Mộng Nhi rút ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay hắn, cười hỏi:
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Gă sai vặt nhìn trộm tờ ngắn phiếu một cái, tức khắc liền cười tươi như hoa:
- Không giấu gì công tử, Chí Tôn đổ trường của chúng ta là đổ trường lớn nhất trong Tĩnh An thành, loại hình giải trí nào cũng có. Xúc xác, bài cửu, đổ quyền, chọi gà,....
Lập tức hạ giọng nói nhỏ:
- nếu công tử gia có nhã hứng, có thể lên trên lầu cùng các nhà cái mỹ nữ của đổ trường chúng ta đổ, mỗi người đều là mỹ nhân đẹp như hoa, nếu thắng, chẳng những có thể cầm tiền, nhà cái còn có thể cởi y phục, thắng một lần thoát một kiện.
Đường Phong tức khắc mặt mày hớn hở, nở nụ cười dâm đãng:
- nếu thiếu gia ta thua thì sao?
- Người tới đều là khách, nếu công tử gia thua thì không cần cởi, cứ trả tiền là được.
- Còn có chuyện tốt như vậy sao?
-Hừ!
Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng, thực lực của Bạch Tiểu Lại nguyên bản là Thiên giai trung phẩm, nhĩ lực tự nhiên không tầm thường, những gì mà Đường Phong và gã sai vặt nói, ngay cả Bảo Nhi và Mộng Nhi đứng sát bên cũng không nghe được, nhưng lại bị nàng nghe thấy rõ ràng.
Đường Phong vội nghiêm mặt, nghiêm nghị nói:
- Ngươi xem bộ dáng của thiếu gia ta giống như thiếu nữ nhân sao?
Gă sai vặt vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Bạch Tiểu Lại liền vội vàng cúi đầu xuống, cười nịnh nói:
- Công tử gia phong lưu phóng khoáng, mỹ nhân bên người đều như tiên nhân hạ phàm, đương nhiên là không vừa mắt loại tầm thường trong đổ trường của chúng ta rồi. Vậy công tử gia.... Ngài ở đây hay là lên lầu?
Một câu cuối cùng cũng là nhỏ tiếng hỏi.
- Đông người mới náo nhiệt, ở đại sảnh đi.
- Ngài muốn chơi trò gì?
- Xúc xắc đi, đổ lớn nhỏ, sảng khoái gọn gàng!
Đường Phong nói.
- Công tử gia, mời bên này!
Gă sai vặt là một kẻ thông minh, thấy Đường Phong diện mạo bất phàm, bên người lại có ba mỹ nhân bất phàm, xuất thủ hào phóng, hiển nhiên liền cho Đường Phong là một công tử phú gia, dẫn Đường Phong đến chỗ chiếu bạc, lại thay hắn tìm chỗ ngồi, còn lấy tay áo lau sạch ghế, lúc này mới nịnh nọt nói:
- Công tử gia mời ngồi!
-Ân.
Đường Phong gật gật đầu, ngạo nghễ ngồi xuống, vẫy tay nói với Bảo Nhi:
- Tới đây.
Bảo Nhi nhẹ nhàng đi tới, bị Đường Phong kéo ngồi vào lòng hắn, ngồi xuống trên đùi hắn. Mộng Nhi và Bạch Tiểu Lại đứng sau Đường Phong, Mộng Nhi nhẹ giọng nói:
- Phong thiếu gia hôm nay tệ hại quá!
Bạch Tiểu Lại cười lạnh nói:
- Hắn muốn bị đánh.
Bảo Nhi lần đầu thân mật với Đường Phong như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc liền đỏ bừng, vội rúc vào ngực Đường Phong không dám ngẩng đầu.
gã sai vặt kia liền nói với Đường Phong:
- Công tử gia cứ vui chơi thoải mái, có gì cần phân phó cứ gọi tiểu nhân.
- Ngươi bận thì đi đi.
Đường Phong khoát tay.
Đây là bàn xí ngầu đổ lớn nhỏ, nhà cái lắc xí ngầu, sau đó các con bạc sẽ đặt cược, đơn giản dễ hiểu, đây cũng là nguyên nhân Đường Phong muốn tới đây, những trò khác không tiện chơi.
Đường Phong đối với đổ thuật dù chỉ một chút cũng không biết, tuy rằng có thể nghe gió đoán hướng, nhưng muốn từ tiếng lắc xí ngầu mà nghe được là lớn hay nhỏ thì là làm khó cho hắn rồi. Có thể từ tiếng đổ xí ngầu nghe ra được lớn nhỏ chỉ có những kẻ chơi lâu năm, hoặc chính là cao thủ.
Bất quá, Đường Phong nghe không được, không có nghĩa là người khác cũng nghe không được.
Đường Phong ghé vào tai Bảo Nhi nói nhỏ vài câu, Bảo Nhi xấu hổ ngẩng đầu lên, ngọc thủ thon dài tách vỏ trái vải, sau đó đút cho Đường Phong.
Hình tượng của Đường Phong hiện tại chính là một tên công tử ăn chơi trác táng đúng chuẩn.
Nhà cái vờ như vô ý ngẩng đầu liếc nhìn Đường Phong một cái, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nghĩ thầm rốt cuộc cũng có cá lớn đưa tới cửa.
Lắc xong xí ngầu, nhà cái đặt cái chung xuống bàn, hô lớn:
- Mua lớn ra lớn, mua nhỏ ra nhỏ, mua xong bỏ tay ra!
Đường Phong quay đầu nhìn Bạch Tiểu Lại, trong miệng nhai trái vải ngọt lịm, nhẹ giọng hỏi:
- Lớn hay nhỏ?
Bạch Tiểu Lại nhìn trời, nhìn đất, nhìn trái, nhìn phải, chính là không nhìn Đường Phong, khóe môi còn câu thành một nụ cười chế giễu.
Đường Phong lơ đãng rút ra tờ ngân phiếu một trăm lượng đặt lên chữ nhỏ.
-Mở!
nhà cái nhấc chung lên, lớn tiếng nói:
- Bốn ba bốn, mười một điểm, lớn!
Đường Phong thua một trăm lượng, nhà cái kia liền cười tủm tìm kéo tiền về phía mình, lại lắc lắc cái chung rồi đặt lên bàn:
- Mua xong rời tay, mua xong rời tay.
Đường Phong ăn anh đào, lại quay đầu nhìn Bạch Tiểu Lại, Bạch Tiểu Lại vẫn hừ hừ cười lạnh.
Đường Phong tiện tay cầm một đống ngân phiếu ném vào nhỏ.
- Mở! Ba sáu năm, mười bốn điểm, lớn!
Đổ xí ngầu thằng nhờ tốc độ, không có kỹ thuật cao siêu gì cả, chủ yếu là trông chờ vào vận khí, thắng bại đều là năm mươi năm mươi. Đường Phong đặt hai lần đều thua sạch, lần thứ ba hắn đặt hai trăm lượng, cứ như nắm chắc sẽ ra nhỏ vậy, thế nhưng kết quả mở ra lại là lớn.
Xác xuất năm mươi năm mươi, Đường Phong đặt ba lần đều thua đủ, vận khí thật sự thối đến cực điểm.
Lần thứ tư, Đường Phong đặt nhỏ bốn trăm lượng, kết quả vẫn ra lớn!
Lần thứ năm, Đường Phong đặt nhỏ tám trăm lượng, mở ra là lớn!
Lần thứ sáu, Đường Phong đặt nhỏ một ngàn sáu trăm lượng, vẫn là lớn.
Trước khi đặt tiền Đường Phong luôn nhìn Bạch Tiểu Lại, Bạch Tiểu Lại thủy chung chỉ cười lạnh, không nói câu nào.
Tới lần thứ bảy, Bảo Nhi nhẹ nhàng nắm lấy tay Đường Phong, lắc đầu nói:
- Phong thiếu gia, chúng ta đi thôi, còn đổ tiếp người sẽ không còn tiền.
Đường Phong cười hắc hắc:
- Yên tâm, sẽ có người giúp ta.
Mộng Nhi cũng lo lắng, thấp giọng nói:
- Còn nói mang chúng ta đi mua y phục trang sức, kết quả lại chạy đến đây làm bẻ mặt.
Đường Phong rút ra ba nghìn hai trăm lượng, tên nhà cái kia cười tủm tỉm nói với Đường Phong:
- Công tử, hôm nay vận khí của người không được tốt lắm, đã thua sáu lần rồi.
- sẽ nhanh đỏ thôi!
Đường Phong thu chiếc phiến lại, vẻ mặt không quan tâm nói:
- Hơn nữa thiếu gia ta có tiền, chỉ mấy ngàn lượng bạc này thì đáng gì?
- Đúng vậy đúng vậy.
nhà cái liên tục gật đầu, trong lòng cười đến nở hoa, nghĩ thầm ngươi đã nói như vậy, ta đây cũng không cách khí, hôm nay không lột sạch ngươi thì ta không phải họ Trang!
tên thiếu gia ngốc này lần nào cũng đặt nhỏ, rõ ràng là muốn tìm chết, thân là tên cờ bạc già đời như hắn, lúc lắc chỉ cần động tay chân một chút là được, tuy rằng chưa mở, nhưng nhà cái biết rằng chỉ cần tên thiếu gia ngốc đó đặt nhỏ thì nhất định sẽ thua.
Đang lúc Đường Phong chuẩn bị đem tiền đặt lên trên nhỏ, bên tai đột nhiên lại truyền tới một thanh âm cực kỳ không tình nguyện và có phần nghiến răng nghiến lợi:
-Lớn!
Đường Phong mỉm cười, liền đem tiền đặt lên đại. Khóe miệng nhà cái giật giật vài cái, cười nói:
- Công tử sao lại đổi chủ ý?
Đường Phong cắn trái vải, rung đùi đắc ý nói:
- Thiếu gia ta thích, ngươi quản được sao?
Nhà cái mỉm cười gật đầu, nhấc cái chung lên, hô:
- Bốn năm sáu, mười lăm điểm, lớn!
- Thấy chưa, tiền thiếu gia ta thua đã kiếm lại được rồi!
Đường Phong cầm ngân phiếu vẫy vẫy. Đường Phong đặt tiền rất chú ý, mặc kệ lúc trước thua bao nhiêu tiền, chỉ cần thắng một lần sẽ lấy lại được.
Mộng Nhi và Bảo Nhi không hiểu gì cả, thấy Đường Phong rốt cuộc tháng được một lần, tươi cười rạng rỡ vỗ tay tán thưởng:
- Thiếu gia thật là lợi hại!
- Công tử, lần này người áp lớn hay nhỏ đây?
nhà cái lắc xong xí ngầu, mỉm cười nhìn Đường Phong.
- Lần này ta đặt....
Đường Phong đem toàn bộ tiền vừa tháng đẩy ra, tổng cộng sáu ngàn bốn trăm lượng.
-Nhỏ!
Nhà cái liền nhăn mặt
:
- Sao lần này công tử lại đổi nữa?
- Thiếu gia ta muốn đặt lớn hay nhỏ cũng phải hỏi ngươi sao?
Đường Phong cười giễu một tiếng, há miệng cắn quả anh đào Bảo Nhi đút qua.
Cái chung mở ra, nhất nhị tam, sáu điểm, nhỏ.
- Thiếu gia ta đã bảo sẽ nhanh đỏ mà!
Đường Phong cười lớn, phe phẩy chiếc phiến trên tay, làm ra bộ dạng phong lưu công tử.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Bạch Tiểu Lại đứng sau hắn bĩu môi.
Có Bạch Tiểu Lại hỗ trợ, ngân phiếu trước mặt hắn ngày càng chồng lên như quả cầu tuyết, mỗi lần Đường Phong đặt tiền đều mang hết tiền thắng được ra đặt, mỗi lần thắng thì ngân phiếu lại tăng gấp đôi.
Từ sáu ngàn bốn trăm lượng, đến một vạn hai ngàn tám trăm lượng, sau đó lại thành hai vạn năm nghìn sáu trăm lượng, tiếp tục lên thành năm vạn một ngàn hai trăm lượng
Chơi thêm vài lần, nhà cái đã đổ một thân mồ hôi lạnh, hai tay lắc xí ngầu cũng bắt đầu run lên, nhìn Đường Phong cứ như thể đang gặp quỷ.
Mấy con bạc đứng cạnh thấy Đường Phong vận khí siêu tốt như thế, cũng chạy tới đặt tiền, Đường Phong đặt lớn bọn họ cũng đặt lớn, Đường Phong đặt nhỏ bọn họ cũng đặt nhỏ. Sau một hồi, cũng khiến đổ trường thua trên mười vạn lượng bạc.
Nhà cái này tuy cũng có chút tuyệt kỹ, nhưng đến cùng vẫn là người làm công của người ta, mỗi tháng thua chừng vài trăm lượng cũng không sao, hiện tại thua nhiều như vậy, nếu để lão bản biết được thì hắn sẽ không yên thân.
Chơi thêm hai lần, ngân phiếu trên tay Đường Phong đã tăng lên hơn hai mươi hai vạn lượng! Nhà cái lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng liền nảy ra ý ác độc, một tay lắc cái chung, một tay tại đáy chung lặng lẽ lau một cái, hiển nhiên là muốn động tay chân.
- Ba
một tiếng, cái chung bị đặt xuống bàn, nhà cái nhìn Đường Phong, trầm giọng hỏi:
- công tử lần này đặt cái gì?
Đường Phong mỉm cười không nói, im lặng nghe tiếng Bạch Tiểu Lại:
- Cả ba con xí ngầu đều nằm nghiêng, đây là lớn hay nhỏ?
Đường Phong liền trợn mắt, thế này thì mua cái nào cũng không thắng.
những con bạc khác cũng căng mắt trông chờ nhìn Đường Phong, trong mắt họ bây giờ thì Đường Phong chính là đổ thần! Là người dẫn dắt bọn họ tới thắng lợi, Đường Phong ăn thịt thì họ cũng được uống canh.
Đường Phong thu lại ngân phiếu trên bàn, mỉm cười nói:
- Làm gì cũng phải có chừng mực, thiếu gia ta hôm nay thắng không ít tiền, đã chán rồi, các ngươi cứ chơi đi, ta không theo nữa.
Tên nhà cái kia thấy Đường Phong muốn đi, vỗ mạnh bàn mà nói:
- Thắng tiền thì muốn đi? không có cửa đâu!
Hắn vừa nói xong, đột nhiên có một đám đại hán thô kệch ùa ra vây Đường Phong lại.
Đường Phong cười lạnh nói:
- Sao hả? Chí Tôn đổ trường của các ngươi chỉ được tới vậy thôi sao? Thắng tiền thì không cho đi!
Một con bạc đứng cạnh cũng lớn tiếng mắng to Chí Tôn đổ trường vô sỉ đê tiện.
Nhà cái cười lạnh một tiếng:
- ngươi gian lận! bằng không thì sao lần nào ngươi cũng thắng chứ?
- Kỳ lạ, xí ngầu là ngươi đổ, thiếu gia ta chưa động qua lần nào, nếu nói gian lận thì cũng là ngươi gian lận mới đúng!
Đường Phong nói xong liền quay đầu cao giọng nói:
- Các vị, Chí Tôn đổ trường ý thế hiếp người, các vị huynh đệ lần sau có đến chơi thì nên thông minh một chút, tốt nhất là mang theo bao nhiêu phải thua hết bấy nhiêu, ngàn vạn lần không được thắng, nếu không sẽ không thoát thân được đâu.
Chí Tôn đổ trường là công cụ gom tiền của ba đại gia tộc, nếu phá hỏng thanh danh của nơi này, ba đại gia tộc nhất định cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Tới đây kiếm chút tiền chỉ là thứ yếu, khiến ba đại gia tộc gặp phiền phức mới là mục đích chính của Đường Phong, bằng không hắn cũng sẽ không thắng nhiều tiền như vậy.
Hơn hai mươi vạn lượng, số lượng không hề nhỏ.
nghe Đường Phong nói vậy, các con bạc đều tức giận, lớn tiếng chửi mắng.
- Các vị không nên nghe hắn nói bậy.
Nhà cái kia vừa thấy đã chọc giận nhiều người, mồ hôi lạnh liền túa ra như mưa, đổ trường tuy là của ba đại gia tộc, nhưng cũng phải có người đến chơi thì bọn họ mới kiếm được tiền chứ.
Một khi danh tiếng của nơi này bị phá hư thì còn ai tới nữa chứ? Đường Phong cười gian một tiếng, thừa lúc mọi người không chú ý, trên tay bắn ra một thanh phi châm đánh mở cái chung kia, tiếng vang kinh động các con bạc, mọi người quay lại nhìn liền bất ngờ thấy ba con xí ngầu cư nhiên chụm lại một chỗ, không ngã xuống viên nào.
Mọi người cũng không phải kẻ ngốc, nếu chỉ có một viên không ngã thì còn có thể là do trùng hợp, nhưng làm sao mà cả ba viên đều không ngã kia chứ? rõ ràng là có người động tay động chân.
- giỏi lắm. quả nhiên là các ngươi gian lận!
các con bạc tức giận la lên.
Nhà cái lên tiếng biện giải, nhưng đều bị tiếng la ó của các con bạc nhấn chìm, trong lòng một trận tức giận, hung tợn nhìn Đường Phong, nói với mấy tên đại hán kia:
- Bắt hắn cho ta!
Mấy tên này đều là do đổ trường nuôi dưỡng, thực lực cũng không cao, toàn ỷ vào nhiều người. hơn nữa. bình thường nào có ai dám tới đây sinh sự, bọn họ ít khi động tay chân, thì làm sao có sức chiến đấu cho được? Chỉ cần một mình Mộng Nhi hay Bảo Nhi cũng có thể hạ chúng.
Đường Phong cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị mở đường rời đi, bỗng nhiên cảm giác được có một cỗ nhiệt khí cực đại từ ngoài ập tới, đại môn của đổ trường lập tức bị đá văng, một đại mỹ nữ xiêm y đỏ rực, dáng người nóng bỏng cực điểm hùng hổ xông vào.
Đại môn bị nữ nhân này một cước đạp vỡ, những mảnh vỡ phút chốc liền bốc cháy văng ra khắp nơi, không ít đại hán đang đứng chắn tại cửa. đột nhiên gặp phải tình huống như thế, lập tức hét thảm một tiếng, một đống người ngã nhào ra, cũng không có bị nguy hiểm đến tính mệnh, ngã xuống liền bỏ dậy bỏ chạy.
Đường Phong định thần nhìn lại, liền thấy nữ nhân này cầm một thanh trường kiếm đỏ sậm, thân kiếm hỏa diễm quay cuồng không ngừng. người nọ một thân hồng y. tóc cũng là màu đỏ, thân hình uyển chuyển tuyệt luân, gương mặt xinh đẹp như một đóa hồng mỹ lệ nhưng lại bừng bừng sát khí.
Đường Phong vỗ mạnh chiếc phiến trên tay:
- Đúng là một quả ớt hiểm a! Ai cưới phải nàng thì đúng là xui xẻo ba đời mà!
Từ khi nữ nhân này bước vào, trong đổ trường liền lập tức yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Mọi người đều kinh diễm trước mỹ mạo của nàng, lại khiếp sợ thực lực của nàng, cả thở mạnh một cái cũng không dám.
Phượng mâu khẽ đảo, lúc nhìn thấy Đường Phong và Bạch Tiểu Lại thì chợt dừng lại một chút, bất quá rất nhanh lại dời đi, dừng lại trên một bóng người đang cong lưng lén lút nấp sau lưng các con bạc, nhẹ quát một tiếng:
- Họ Thang kia, để xem hôm nay ngươi chạy đường nào!
Nói xong liền vung kiếm, hỏa diễm bốc lên từ thân kiếm càng thêm lợi hại, trường kiếm vừa vung, toàn bộ bàn ghế đều bị thiêu rụi.
nữ nhân này Đường Phong đã từng gặp qua. chính là người đã gặp ở Tập Nguyên Đường. chỉ có điều nàng ta hiện tại thoạt nhìn nóng nảy hơn trước kia rất nhiều.
người đang lén lút trốn kia vừa thấy trốn không khỏi, lập tức đứng dậy cười ngây ngô, cười nịnh hỏi:
- Tứ Nương, cô tới rồi sao?
Quả nhiên là hắn! Đường Phong vừa thấy người này, không khỏi nhớ tới chuyện ở Tập Nguyên Đường ngày đó.
nam nhân vai gấu lưng hổ, lúc đứng thẳng thì giống như một con gấu lớn, dáng người lực lưỡng đến cực điểm, cơ thịt trên người loạn run. nhưng hiện tại, vị nam nhân to con như gấu này lại nở một nụ cười nịnh nọt.
- Giang hồ cừu sát. không muốn chết thì cút đi!
Đại mỹ nữ kia quát to một tiếng.
Các con bạc và mấy tên tráng hán trong đổ trường đã sớm chịu không nổi loại áp lực này, vừa rồi họ không chạy chính là vì không dám động, bây giờ nghe được một câu này liền như tỉnh mộng, vắt giò lên cổ chạy ra cửa.
Không bao lâu. cả đám người trong đỗ trường đều đã chạy trốn sạch sẽ, chỉ còn lại bốn người Đường Phong.
nữ nhân này cũng không để ý tới Đường Phong, trên miệng cười lạnh một cái, từng bước từng bước đi tới trước mặt tráng hán.
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
tráng hán vẻ mặt bất đắc dĩ, dở khóc dở cười nói:
- Tốc độ của Tứ Nương quả thật quá nhanh, ta còn chưa kịp làm gì đã bị cô đuổi kịp, cô có thể nói cho ta biết cô dùng phương pháp gì để truy đuổi ta hay không? Vì cái gì ta mãi vẫn không chạy thoát chứ.
Tần Tứ Nương cười lạnh:
- Thang Phi Tiếu! Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
Nghe đến đây thần sắc của Bạch Tiểu Lại liền biến đổi, thấp giọng nói:
- Hỏa Phượng Hoàng Tần Tứ Nương, Cách Không Thủ Thang Phi Tiếu?
- Cô biết họ?
Đường Phong kinh ngạc.
- đã nghe nói qua. Nhất là Thang Phi Tiếu này, trước kia từng là đệ nhất cao thủ của Đại Tuyết Cung, mười lăm năm trước đã tấn chức Thiên giai thượng phẩm, chỉ có điều ngay sau đó lại vô cớ mất tích, không ngờ lại có thể gặp ở đây.
Lợi hại vậy sao?
Đường Phong khiếp sợ nói.
Đang nói chuyện, Thang Phi Tiếu liền đau khổ nói:
- Tứ Nương, cô rốt cuộc là muốn gì chứ? Ta lại có tội gì? Sự kiện kia chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, tuổi xuân của cô còn dài, hà cớ gì cứ phải quấn lấy ta không buông?
- Hiểu lầm?
Thần sắc của Tần Tứ Nương liền lạnh lùng:
- Chiếm đoạt sự trong sạch của một nữ nhân cũng chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Đường Phong a một tiếng, thần tình bi phẫn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng:
- Thiếu đạo đức, tán tận lương tâm, không bằng cầm thú, không xứng là nam nhân!
- Câm miệng!
Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương đồng thời quay đầu lại quát, hai người nhẹ hất chân, hai con xí ngầu liền xé gió lao tới Đường Phong.
Đường Phong nhanh chóng vẫy chiết phiến, đinh đương hai tiếng, hai viên xí ngầu liền bị đánh bay ra ngoài.
Hai đại cường giả Thiên giai cũng không có ý muốn thương tổn Đường Phong, chỉ có điều ngại hắn quá ồn ào, muốn giáo huấn hắn một chút, nhưng họ cũng không ngờ, Đường Phong tuy thực lực không cao nhưng phản ứng lại vô cùng nhanh chóng.
Tần Tứ Nương từng bước áp sát, mỗi một bước đi, hỏa diễm phần phật trên thân kiếm lại quay một lần, nghiến răng nghiến lợi bi phẫn mắng:
- Thang Phi Tiếu ngươi không bằng cầm thú, tán tận lương tâm, không xứng là nam nhân!
Thang Phi Tiếu là hán tử rắn rỏi như sắt thép, nhưng đối mặt với lời mắng nhiếc Tần Tứ Nương cũng đành lui lại từng bước, miễn cưỡng nói:
- Kỳ thật ta cũng là người bị hại, cô cũng biết nguyên tắc của ta kia mà, ta chưa bao giờ chạm vào nữ nhân trong trắng cả, đêm đó là cô uống rượu say, sau đó....
- Còn ngụy biện!
Tần Tứ Nương vung tay, trên trường kiếm nổi lên một đóa kiếm hoa cuồn cuộn, giơ lên trước ngực, lạnh lùng nói:
- Có gan ăn vụng, sao lại không có gan thừa nhận?
Đường Phong đứng một bên thở dài:
- Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản!
Nói xong liền dát ba nữ tử đi ra ngoài:
- Đi thôi, bọn họ sắp động thủ rồi.
Vừa đi ra ngoài, Đường Phong vừa lay động chiết phiến, lớn tiếng nói:
- Thành liễu anh hùng mộng, không liễu nữ nhi tâm a!
Nghe được câu này, Thang Phi Tiếu kinh ngạc nhìn về phía cửa, Đường Phong đã biến mất không thấy đâu.
- Cô.. ..Cô đừng tới đây, tiếp tục đi tới ta sẽ đánh cô!
Mắt thấy Tần Tứ Nương đã bức mình tới cảnh không còn đường lui, Thang Phi Tiểu liền mạnh miệng nói.
- Hừ, hôm nay nếu không phải ngươi chết, chính là ta mạng vong!
Tần Tứ Nương hừ lạnh một tiếng.
- Xem kiếm!
Ra khỏi đổ trường, Đường Phong xoay trái xoay phải nhìn hai lượt, tầm mắt lập tức dừng lại trên một thân ảnh cách đó ba trượng.
Nơi ấy có một bé gái phấn điêu ngọc mài, đáng yêu tới cực điểm, giống như được nặn ra từ nước đang lẳng lặng đứng nhìn, vẫn giống hệt như lần gặp trước, trên đầu cột một bím tóc lệch sang bên trái, một đôi mắt to tròn lấp lánh như gió cuốn mây tan.
Nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt Đường Phong, mấy nữ hài cùng nhìn theo hướng tầm mắt của hắn, nháy mắt liền khơi dậy tình mẫu tử nơi các nàng.
Mộng Nhi khoa trương quát to một tiếng:
- Tiểu nha đầu đáng yêu quá.
Nói xong liền chạy tới chỗ cô bé, trên mặt của Bảo Nhi như phát ra hào quang của tình mẹ nhìn vào cô bé.
Có bé bị Bảo Nhi và Mộng Nhi dọa cho hoảng sợ vội lùi lại hai bước, đợi đến lúc nhìn thấy Đường Phong và Bạch Tiểu Lại, gương mặt nhỏ nhắn liền cười tươi, vui vẻ reo lên:
- Thúc thúc, a di!
Đường Phong liền ra vẻ thành thục đáng tin, mỉm cười vuốt cằm, chỉ cười không nói.
Bên trong đổ trường truyền đến tiếng hô to của Thang Phi Tiếu:
- Cách không thủ!
Tần Tứ Nương liền quát lên:
- Hỏa vũ!
Một cỗ sóng nhiệt từ cửa phun ra, bên trong lập tức vang ra một trận tiếng cháy nổ, cùng với một tiếng hét thảm “ai nha” của Thang Phi Tiếu.
Gương mặt xinh đẹp lạnh như băng của Bạch Tiểu Lại cũng giãn ra, mỉm cười ngồi xổm xuống nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thang Manh Manh hỏi:
- Lại là cùng mẫu thân của muội tới sao?
Thang Manh Manh gật gật đầu:
- mẫu thân ở bên trong!
- mẫu thân của muội sao lại để muội đứng đây một mình? Muội không sợ sao?
Bạch Tiểu Lại hiện giờ vô cùng ôn nhu, cứ như một người khác hẳn vậy.
- Muội không sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ muội!
Thang Manh Manh nghiêng đầu nhỏ nói:
- Lần trước có một người xấu muốn bắt Manh Manh đi, bị mẫu thân đánh bay đi rồi.
Bạch Tiểu Lại ngẫm lại cũng thấy đúng, một Thiên giai cao thủ, không lý nào cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được.
Bên trong lại truyền tới tiếng quát của Thang Phi Tiếu:
- Song long tham châu thủ!
Tiếp theo là tiếng quát đầy phẫn nộ và thẹn thùng của Tần Tứ Nương:
- Cái tên dâm tặc tính xấu không đổi này! Bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa không chịu được, ta liều mạng với ngươi! Phong - Hỏa ~ Liên - Thiên!
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!
Thang Phi Tiếu thở không ra hơi giải thích:
- Ta vốn không muốn dùng chiêu này! Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại dùng thôi!
- Nhiều lời vô ích, chịu chết đi!
Ngay sau đó lại là một cỗ nhiệt khí cự đại phóng ra, quét sạch hơn phân nửa phố.
Đường Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, nuốt nước miếng một cái nói:
- Bên trong kịch chiến dữ dội quá!
Bảo Nhi và Mộng Nhi chỉ mải lo nhìn Manh Manh, nhìn đến mức khóe miệng cũng sắp xảy nước, đến lúc này mới hồi phục tinh thần, Mộng Nhi hỏi:
- Hai người biết cô bé này sao?
Đường Phong nói:
- Gặp qua một lần.
- nữ nhân bên trong là mẫu thân của cô bé sao?
Bảo Nhi chần chừ hỏi.
- Tuy ta cũng không muốn thừa nhận, nhưng quả thật đúng là vậy.
Đường Phong gật gật đầu ra vẻ nghiêm trọng.
- Không phải nàng cùng nam nhân bên trong
Mộng Nhi rất nhanh liền hiểu được, vừa rồi đoạn đối thoại của Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiểu các nàng cũng nghe được, chỉ cần suy đoán một chút liền biết được quan hệ giữa Thang Manh Manh và hai người bên trong.
Ánh mắt của Đường Phong trở nên ứiâm thúy, thở dài bùi ngùi:
- Tuy ta không biết trong chuyện này có ẩn tình gì, nhưng đây chắc chắn là tranh chấp tình cảm vừa ly kỳ kinh khủng, vừa quỷ dị khủng bố! Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Thang Phi Tiếu thì hình như hắn không biết mình có một cô con gái!
Bên trong phòng, Thang Phi Tiếu hoảng sợ vạn phần nói:
- Cô.. ..Cô đừng tới đây mà, còn đi tới nữa ta sẽ nổi giận đó! Đừng tưởng rằng cô là nữ nhân mà ta không dám đánh cô, ta mà nổi giận lên thì cả ta cũng phải sợ chính mình đó!
Tần Tứ Nương âm trầm cười, lạnh như băng nói:
- A, thật sao? Ta ngược lại còn muốn xem xem tên cầm thú như ngươi nổi giận lên thì thế nào! Bích hỏa thao thiên!
- A...
Một tiếng hét thảm thiết dồn dập mà ngắn ngủi truyền tới.
- Ố? Thang Phi Tiếu bị xử lý rồi sao?
Đường Phong dỏng tai, cẩn thận lắng nghe.
- Không thể nào.
Bạch Tiểu Lại lắc đầu
- Tần Tứ Nương cũng chỉ là thiên giai trung phẩm, còn Thang Phi Tiếu đã tấn chức Thiên giai thượng phẩm từ mười lăm năm trước rồi, thực lực của hắn hiện tại hẳn đã đăng phong tạo cực, dù là muốn nhường thì cũng không thể đến mức ấy!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina