Chúng nữ phái Hằng Sơn cũng vui vẻ chứng kiến Nghi Lâm Đỗ Dự thành đôi thành cặp, lập tức hoan hô đi tới Thiên điện. Gà chay, cá chay, lưu thủy đã được bày sẵn.
Đỗ Dự nắm tay Nghi Lâm như đôi vợ chồng son đón nhận phái Hằng Sơn chúc mừng.
Đào cốc lục tiên thì không chút khách khí, ăn từng miếng lớn còn chê bai không thịt không rượu.
Định Nhàn sư thái, Định Tĩnh sư thái nắm tay Nghi Lâm, khẽ nói lời chúc phúc, còn nói nếu cử hành hôn lễ, phái Hằng Sơn nhất định phái đại diện đến chúc mừng. Đỗ Dự cũng là đắc y đầy mặt, lần này nhiệm vụ tân thủ thành công mỹ mãn, lại ôm được mỹ nhân về nhà, thật là sung sướng vô cùng.
Ban đêm, Nghi Lâm không nỡ chia lìa cha mẹ nên Đỗ Dự đành lưu lại phái Hằng Sơn. Hai người lâu ngày mới gặp tự nhiên anh anh em em, nhìn hoa ngắm trăng nói chuyện yêu đương, đương nhiên không thiếu được tu luyện Hiên Viên thái bổ pháp.
Sáng sớm hôm sau, Lệnh Hồ Xung một thân đầy máu, lảo đảo đập sơn môn. Đỗ Dự nghe tin vội tìm đến, Lệnh Hồ Xung chỉ nhìn Đỗ Dự thật sâu rồi chết ngất. Đỗ Dự không khỏi dâng lên tia chẳng lành trong lòng, Định Nhàn, Định Tĩnh vội sai người đỡ Lệnh Hồ Xung vào phòng nghỉ ngơi.
Dưới rất nhiều linh dược chữa trị, Lệnh Hồ Xung trọng thương dần tỉnh lại, lấy ra một tờ giấy viết bằng máu đưa cho Đỗ Dự.
Đỗ Dự vừa mở ra đã nhìn thấy nét chữ phiêu dật xuất trần của Nhạc Bất Quần, chỉ là lúc này đã dần mang hơi hướng yêu dị: "Từng nghe thất phu giận dữ, máu tươi mười bước, thiên tử giận dữ, máu chảy thành sông, quân tử giận dữ, giơ kiếm tung hoành, thiên địa chấn động, quỷ thần tránh lui, đánh sạch đám tiểu nhân! Nay ta luyện thành tịch tà kiếm phổ, quay về thu lại môn vị chưởng môn, thanh lý gia môn, nghiêm trừng phản đồ, 7 ngày sau sẽ tới lấy đầu ngươi! Nếu ngươi còn chút lương tri thì mau hiến lên nửa bộ tịch tà kiếm phổ, ta tha cho toàn thây."
Đỗ Dự nhiệt huyết trào dâng: "Gia môn? Là Ninh nữ hiệp sao? Phản đồ? Là ngươi đúng không?"
Lệnh Hồ Xung chán nản nói: "Ta ở hậu sơn Hoa Sơn, gặp một vị tiền bối kiếm tông, tiền bối truyền thụ độc cô cửu kiếm cho ta. Nhưng là sư phụ đột nhiên giết lên núi, giận dữ đoạt lại ngôi vị chưởng môn của ta, còn bắt đi Tiểu sư muội nữa. Khi đang định giết ta trút giận thì sư nương trở về, sư phụ đâm nàng trọng thương, lệnh ta tới Hằng Sơn đưa tin. Bảy ngày sau, hắn sẽ tự thân đến Hằng Sơn lấy đầu ngươi."
Đỗ Dự khẽ giật mình, quả nhiên trong thiên hạ không có bữa trưa miễn phí. Không gian sớm đã nhắc nhở, 7 ngày này mình sẽ gặp nguy hiểm, chỉ là lúc đó hưng phấn quên tính toán. Hắn không khỏi âm thần răn đe bản thân, tuyệt không thể để thuận lợi nhất thời làm đắc ý sai sót được.
Hắn thu được thông báo của không gian: "Là nhân vật phản diện, hành vi của ngươi với Ninh Trung Tắc làm Nhạc Bất Quần triệt để hóa tà ma, hắn coi ngươi là tử địch, không chết không ngừng. Ngươi xúc phát nhiệm vụ ngoài: đỉnh cao phản diện."
"Đỉnh cao phản diện: đánh bại Nhạc Bất Quần (đã luyện được nửa tịch tà kiếm phổ), độ khó: C. Nhiệm vụ này là điều kiện ẩn thu được Ninh Trung Tắc, độ khó hơn xa thực lực của ngươi, khả năng chiến bại cực cao. Ngươi có thể lựa chọn chạy trốn, sau 7 ngày chạy trốn nhiệm vụ tự xóa bỏ nhưng đánh mất cơ hội hoán đổi Ninh Trung Tắc và phần thưởng thêm."
Này thật là một bên thiên đường, một bên địa ngục. Nếu không phải Đỗ Dự khổ luyến Ninh Trung Tắc, nếu không phải Nhạc Bất Quần thu được nửa tịch tà kiếm phổ, nếu như Đỗ Dự lựa chọn quay về thì hắn đã không phải đối mặt với nhiệm vụ đáng sợ như này!
Đối đầu với Nhạc Bất Quần đã luyện được nửa tịch tà kiếm phổ! Vận mệnh trêu ngươi. Cho dù như vậy, không gian vẫn để đường sống cho hắn, trốn! Đỗ Dự nếu muốn trốn cũng không phải không có cơ hội, nhưng điều này đồng nghĩa với bỏ qua tất cả.
Đỗ Dự cứ nghĩ đến cảnh Ninh Trung Tắc khắp người là máu, nằm chết dưới chân ác ma Nhạc Bất Quần kia là huyết khí trào dâng! Đầu sói trước ngực hắn cũng không ngừng gầm gào! Là Hoa Sơn ngọc nữ a! Cho dù là Nhạc Bất Quần thì sao chứ? Nhiệm vụ có khó thì vẫn có cơ hội vượt qua.
Trong đầu Đỗ Dự, các ý nghĩ liên tục hình thành.
Định Nhàn và Định Tĩnh đi tới, Định Tĩnh tính tình nóng nảy nói: "Tên giặc Nhạc Bất Quần kia hại chết Định Dật sư muội, chúng ta còn chưa tìm hắn tính sổ mà hán dám tới Hằng Sơn giết người? Định Tĩnh ta là người đầu tiên không bỏ qua cho hắn!"
Định Nhàn chưởng môn hai tay làm chữ thập: 'Thiếu hiệp không cần lo, phái Hằng Sơn chúng ta nhất định báo thù cho Định Dật, việc này phái Hằng Sơn quyết không đứng ngoài."
Đỗ Dự hắc hắc khẽ cười. Nhạc Bất Quần có thể thương nặng Ninh Trung Tắc có hoàng đế nội kinh, đánh bại Lệnh Hồ Xung có độc cô cửu kiếm, thực lực mạnh đến đâu có thể tưởng tượng được. Nếu bảo hắn một mình đấu cùng Nhạc Bất Quần thì chỉ sợ không đỡ nổi một chiêu! Muốn hoàn thành nhiệm vụ này thì phải có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa và thực lực bản thân nữa!
Đỗ Dự bình tĩnh tính toán thực lực đôi bên. Được đạo nhiều trợ giúp, mất đạo mất bằng hữu. Nhạc Bất Quần làm đủ chuyện xấu, đắc tội phái Hằng Sơn, lúc hắn đến đây, phái Hằng Sơn nhất định không bỏ qua. Trên đỉnh Hằng Sơn, Huyền Không cổ tự, vách đá vực sâu, dễ thủ khó công. Đỗ Dự trong lúc đối chiến với bà bà câm có thể cảm nhận rõ điều này.
Chính mình thu được Nghi Lâm, vậy thì Bất Giới hòa thượng, bà bà câm và đào cốc lục tiên cũng trở thành trợ thủ. Lệnh Hồ Xung mất sư nương, sư muội cũng tâm sinh thù hận với Nhạc Bất Quần, có thêm kẻ này, cơ sở qua nhiệm vụ tăng nhiều.
Cẩn thận phân tích thì thiên thời địa lợi nhân hòa đều nằm bên Đỗ Dự mà Đỗ Dự có 7 ngày thong dong bố trí, phát huy ưu thế đến cùng cực! Nghĩ đến đây, Đỗ Dự gật đầu với đám người Định Nhàn, Định Tĩnh, Lệnh Hồ Xung, Nghi Lâm, Bất Giới hòa thượng: "Nếu như Nhạc Bất Quần đã hóa tà ma, chúng ta nhất định phải trừ mối họa võ lâm này trên đỉnh Hằng Sơn!"
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Lệnh Hồ Xung nói: "Nhưng thực lực sư phụ sâu không lường được. Ta nắm giữ độc cô cửu kiếm, tiền bối đã nói kiếm pháp ta thiên hạ vô song nhưng đấu với tịch tà kiếm phổ của sư phụ thì ba chiêu cũng không đỡ được, nhanh chóng bị trọng thương. Sư nương võ công cao cường cũng không đỡ được ba chiêu của sư phụ, tốc độ của sư phụ nhanh đến không thể nhìn rõ! Thân pháp và kiếm pháp quỷ dị vô cùng, ta thấy cho dù là tiền bối kia ra tay, cũng chưa hẳn đã khống chế được."
Mọi người không khỏi trầm trọng trong lòng, thực lực Nhạc Bất Quần có thể thấy ít nhiều.
Định Nhàn trầm ổn nói: "Mặc kệ Nhạc chưởng môn mạnh đến đâu, Hằng Sơn ta chiến đến cùng. Thiếu hiệp có gì phân phó cứ nói, bần ni đi bố trí phòng ngự."
Đỗ Dự thì không ngừng suy nghĩ xem làm sao đánh bại được Nhạc Bất Quần. Thiên thời địa lợi nhân hòa, ba ưu thế này là không gian cho hắn để bù lại chênh lệch cực lớn giữa đôi bên nhưng Đỗ Dự cũng dám khẳng định, nếu chính mình mộng mơ có ưu thế này có thể gối cao không lo, thì kết cục chỉ có thể là táng mạng dưới tịch tà kiếm phổ!
Qua nhiệm vụ Hằng Sơn Huyền Không tự, hắn đã hiểu độ khó cấp D là như nào, giờ nhiệm vụ này độ khó cấp C, nhất định khó hơn nhiều một mình chiến thắng bà bà câm! Hiện tại vẫn phải nâng cao thực lực bản thân trong 7 ngày, đường đường chính chính đánh bại Nhạc Bất Quần.
Nhưng Nhạc Bất Quần ba kiếm đánh bại Lệnh Hồ Xung, thương nặng Ninh Trung Tắc, thực lực của đối phương như Hoa Sơn vậy, cao không thể chạm! Tính ra một kiếm phải đến 120 điểm công kích. Đỗ Dự nhắm mắt lại ngầm tính toán con bài trong tay.
Cuồng phong đao pháp đấu với Nhạc Bất Quần chỉ là trò cười. Hắc huyết ngân châm? Nhất định phải rót vào nội lực mới đủ độ ưu tiên, nhưng Nhạc Bất Quần là boss cấp cao nhất, độc của ngân châm không đủ đối phó! Còn có cách giải quyết! Chính là lợi dụng ngũ độc thần kinh giành được từ Ngô Lương, luyện chế độc dược mạnh hơn.
Định Nhàn chưởng môn cũng đã nói đề cung mọi sự trợ giúp. Đỗ Dự liền nhờ Nghi Lâm tiến vào dược phòng Hằng Sơn, lấy cả bao lớn các loại hoa cỏ độc dược ghi trong ngũ độc thần kinh ra. Đỗ Dự bắt đầu luyện chế theo ghi chép trong ngũ độc thần kinh.
Nhưng là hắn không có kỹ năng luyện dược, khả năng thất bại cao đến kinh người. Nghi Lâm thấy hắn luyện dược như trâu nhai mẫu đơn, vứt bó lớn dược thảo quý giá vào, kết quả thu được chỉ là một bãi dược trấp đen xì thì thương tiếc không thôi.
Đỗ Dự cũng vô cùng chán nản. Hắn dò hỏi Nghi Lâm có thể luyện chế độc dược không thì nàng lắc đầu nói: "Đệ tử Phật môn chúng ta chỉ có thể luyện chế dược trị thương, sao chịu luyện chế độc dược hại người chứ?" Nàng kiên quyết không chịu.
Đỗ Dự không khỏi buồn bã, chẳng lẽ kế hoạch luyện chế độc dược chết yểu sao? Đỗ Dự đột nhiên nhớ tới một nữ sinh tên là Nhu Nhu, cũng là đệ tử phái Hằng Sơn.
Hắn liền bảo Nghi Lâm gọi Nhu Nhu đến. Nhu Nhu đứng trước mạt Đỗ Dự, bất an nắm lấy chéo áo, rõ ràng lo sợ Đỗ Dự giống như rắn hổ mang, tóc vàng… giết người đoạt bảo.
"Trên người ta chỉ có một thành chocolate, bị rắn hổ mang lấy mất rồi. Mấy ngày nay ta một mực ở lại Hằng Sơn, luyện được kỹ năng hái thuốc và luyện dược, ngoài ra không còn gì khác." Thanh âm Nhu Nhu run rẩy: "Ta thề trên người ta không còn đồ gì nữa."
Đỗ Dự lạnh lùng quét qua Nhu Nhu. Ba mươi kẻ mạo hiểm đã chết không còn mấy người. Sử Quốc Lương, Nghi Lâm, kính mắt nam, rắn hổ mang… từng gương mặt hiện ra trong đầu Đỗ Dự.
Đỗ Dự chưa từng quên, Sử Quốc Lương từng cười gằn nói giết kẻ mạo hiểm có thể giúp khí tượng thăng cấp. Giết chết Nhu Nhu có thể tăng 1 điểm giết chóc. Mà lại, chính mình giết chết Sử Quốc Lương, đắc tội bang phái kia, giết chết Nhu Nhu sẽ thêm một phần đảm bảo không bị lộ bí mật! Bang phái kia nghe nói là bang phái đệ nhất ngoại thành! Có thể ngày nào đó làm chính mình phơi thây đầu phố!
Ánh mắt Đỗ Dự dần trở nên phức tạp! Một bên là an toàn và điểm giết chóc, một bên là mặc cảm tội lỗi giết nữ hài.
Nhu Nhu phảng phất biết chuyện điểm giết chóc, oa một tiếng đột nhiên khóc nói: "Đừng giết ta! Ta muốn về nhà! Ta chưa từng vây công ngươi, xin ngươi bỏ qua cho ta. Ta nhớ ba mẹ, nhớ bạn học."
Đỗ Dự cuối cùng thở dài một tiếng, hắn tuy là phản diện nhưng không phải người cùng hung cực ác. Loại chuyện giết người diệt khẩu hắn không làm được. Nhưng Nhu Nhu thật sự có khả năng tiết lộ bí mật hắn giết chết Sử Quốc Lương, mang đến nguy hiểm cho hắn nên làm như nào đây?
Nữ nhân quả thật là thiêu sinh thấu hiểu nhân tâm, Nhu Nhu thấy sắc mặt hắn biến đổi, dũng cảm nói: "Ta có thể thề vời không gian?"
"Thề?" Đỗ Dự lần đầu nghe thấy chuyện này.
"Ừm." Nhu Nhu gật đầu nói: "Ta dùng điểm sinh tồn để thề. Một khi vi phạm thời thề phải chịu trừng phạt, ta thề tuyệt không tiết lộ bất cứ tin tức gì của ngươi, nếu không sẽ lập tức tử vong. Được chưa?"
Đỗ Dự nghe được thông báo của không gian: "Số 197613 làm ra lời thề một phía với ngươi, nội dung là trong bất cứ trường hợp nào, nếu nàng tiết lộ tin tức của ngươi hoặc công kích ngươi thì sẽ bị không gian giết, ngươi đồng ý không?"
Đỗ Dự khẽ cười, Nhu Nhu này quả thật không minh. Nàng chỉ hạn chế bản thân chứ không đưa ra điều kiện gì cho Đỗ Dự, tuy vẫn phải gánh chịu nguy hiểm nhất định nhưng đổi lấy Đỗ Dự an tâm. Lời thề không phải bảo hiểm nhất nhưng quả thật giúp Đỗ Dự an tâm hơn.
Đỗ Dự lựa chọn đồng ý, đột nhiên nói: "Ngươi rất có thiên phú luyện dược."
Nhu Nhu có thể trong 50 ngày luyện hái thuốc lên cấp 3, luyện dược lên cấp 2, đương nhiên có thể nói là rất có thiên phú.
Nhu Nhu gật đầu: "Nhà ta là thế gia trung y, nên ta rất quen thảo dược, luyện dược."
Đỗ Dự gật đầu nói: "Ta có thể cho ngươi một khoản giao dịch. Trong vòng 40 ngày còn lại, ngươi tiếp tục luyện dược giúp ta, đổi lại ta bảo vệ ngươi. Ngươi còn có thể thu được độ thuần thục luyện dược, đương nhiên còn có dược phương nữa, như nào?"
Đây là mượn thế mượn lực, hắn muốn biến Nhu Nhu thành luyện dược sư của mình. Đem nàng đặt trong Huyền Không tự đã là bảo vệ nàng vượt qua 40 ngày rồi, mà cũng là biến tướng cầm tù.
Nhu Nhu hưng phấn gật đầu: "Hiện tại ta chỉ học được một loại dược tề chữa thương, nếu có thêm mấy dược phương nữa, ta cũng có thêm lực tự bảo."
Đôi bên lần nữa ký hiệp nghị, Nhu Nhu miễn phí luyện dược cho Đỗ Dự, Đỗ Dự bảo vệ đối phương. Nhưng là Đỗ Dự cũng chú ý đến một chi tiết. Nhu Nhu sử dụng điểm sinh tồn, theo nàng nói thì đây là phần thưởng không gian đưa khi hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng đối với Đỗ Dự thì lại là điểm phản diện! Hai loại tiền tệ này khác nhau như nào? Nhu Nhu căn bản chưa từng nghe nói đến điểm phản diện.
Sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, Đỗ Dự lựa chọn hai dược phương trên ngũ độc thần kinh đưa cho Nhu Nhu.
Nhu Nhu bắt đầu chăm chú luyện dược, Đỗ Dự vừa quan sát đã phát hiện chênh lệch giữa hai người. Trước ngực Nhu Nhu có khí tượng bạch thỏ duẫn hào. Mỗi khi nàng ta luyện dược sẽ có một con thỏ ngọc đáng yêu xuất hiện trên đầu, ôm chặt tử hà tiên xử không ngừng đảo dược, như vậy sẽ gia tăng sác xuất luyện dược thành công. Thậm chí sau khi luyện thành, thời gian kéo dài, độ ưu tiên, tỷ lệ tê liệt đều tốt hơn nhiều Đỗ Dự luyện.
Thảo nào Nhạc Bất Quần dẫn tiến nàng đến phái Hằng Sơn, môn phái nữ tử này lấy luyện dược nổi danh, quả thật là đất lành chim đậu.
Một ngày sau, Nhu Nhu liền giao cho Đỗ Dự hai bình dược.
Ma phí thiên: đạo cụ cấp D. Giang hồ gọi là thuốc tê, sau khi tôi độc, mỗi giây tạo 1 điểm thương tổn, kéo dài 10 giây, có 50% tỷ lệ xuất hiện trạng thái tê liệt, tốc độ giảm nửa. Độ ưu tiên: 8 điểm.
Độc dược đặc chế: độc tố thương tổn mỗi giây 3 điểm, kéo dài 6 giây. Độ ưu tiên: 9 điểm, nhiều nhất chồng thêm 2.
Đỗ Dự hớn hở như điên. Hắn tuy có độc dược Lam Phượng Hoàng đặc chế nhưng đối phó với Nhạc Bất Quần thì chuẩn bị càng nhiều càng tốt.
Nhu Nhu cũng rất hữu dụng, trong mấy ngày liên tục có độc dược luyện thành. Không gian không hạn chế Đỗ Dự thu được độc dược và thuốc bổ từ kẻ mạo hiểm khác. Đỗ Dự khẽ cười, thật là người tốt được trời thương, nếu lúc ấy cố chấp giết Nhu Nhu thì sao có lắm độc dược như này được.
Nhu Nhu cũng thu được không ít chỗ tốt, miễn phí nắm giữ hai dược phương, còn được thoải mái luyện dược tăng kỹ năng.
Mấy ngày này, Đỗ Dự cũng không chút nhàn rỗi, vội vã làm ba việc.
Một là phái ra Bất Giới hòa thượng và đào cốc lục tiên đi khắp rừng núi bắt rắn độc. Đào cốc lục tiên vốn không them quan tâm đến chuyện khô khan như bắt rắn nhưng dưới một phen chập chờn của Đỗ Dự thì cả sáu hăng hái tìm bắt khắp nơi.
Hai là ngầm bố trí đủ loại cơ quan cạm bẫy còn có rất nhiều thùng dầu ở Huyền Không tự.
Ba là đốc thúc Nhu Nhu nhanh chóng luyện dược đồng thời tôi dược cho toàn bộ 81 cây hắc huyết ngân châm, đồng thời khổ luyện niêm hoa phi diệp.
Bảy ngày nháy mắt trôi qua. Đỗ Dự không khỏi cười khổ trong lòng. Vốn định lợi dụng 7 ngày tự do thăm dò khắp nơi, nào ngờ lại gặp phải sát tinh Nhạc Bất Quần này! Cũng may có mọi người toàn lực ủng hộ, các hàng mục chuẩn bị của Đỗ Dự lần lượt được hoàn thành.
Sáng sớm ngày thứ 7, Đỗ Dự đang khổ luyện võ công thì nghe thấy tiếng kêu thảm của ni cô canh sơn môn! Mọi người vội vàng xông tới sơn môn.
Nhạc Bất Quần tóc dài xõa vai, gương mặt tiều tụy, miệng môi đỏ hồng, thanh âm cao vút y như nữ quỷ bò ra từ phần mộ nào đó, nào còn chút phong phạm nho nhã của quân tử kiếm chứ. Trong tay hắn còn xách theo một nữ tử. Một bên nước mắt lã chã, không ngừng khóc xin chính là Nhạc Linh San, người đẫm máu trong tay hắn chính là Ninh Trung Tắc!
Dưới chân hắn, nữ ni canh sơn môn đã đầu thân chia lìa, chết thảm tại chỗ.
Định Nhàn chưởng môn, Định Tĩnh sư thái thấy Nhạc Bất Quần xông vào Bạch Vân am giết người thì thật như cừu nhân gặp nhau đỏ mắt! Huyết hải thâm thù của Định Dật còn chưa báo, kẻ này còn dám tìm tới tận cửa!
Nhạc Bất Quần khẽ cười: "Ta bắt được dâm phụ, đi tìm gian phu kia. Một nửa kiếm phổ trong tay ngươi, ta tới đòi kiếm phổ."
Sóng mắt hắn đảo quanh, thoạt nhìn còn mang theo chút vũ mị.
Đỗ Dự không khỏi chán ghét trong lòng, chẳng lẽ trừ Đông Phương cô nương, lại sinh ra Nhạc cô nương sao? Hắn nhàn nhạt nói: "Một nửa kia đã rơi vào tay Tả Lãnh Thiền, ngươi tìm hắn mà đòi!"
Nhạc Bất Quần nhìn chằm chằm Đỗ Dự cho đến khi Đỗ Dự sinh sợ hãi trong lòng mới khẽ cười nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?"
Đỗ Dự cũng biết đối phương chắc chắn không tin. Việc hôm nay, chỉ có một trận chiến mới giải quyết được. Hắn nhìn đến trên người Ninh Trung Tắc, khắp ngươi là kiếm thương thậm chí còn thương nặng hơn khi trong rừng trúc nhiều.
Nhìn thấy Nhạc Bất Quần, sư nương và sư muội, Lệnh Hồ Xung lệ chảy đầy mặt, đi tới trước mặt Nhạc Bất Quần quỳ nói: "Sư phụ, đồ nhi cầu khẩn người, mau trở về trước kia đi! Đừng chấp ý đi trên con đường nữa, Hoa Sơn kiếm pháp chúng ta tuy kém tà kiếm…"
Nhạc Bất Quần lúc này phảng phất như biến về trước kia, gương mặt từ ái bỗng hiện lên mặt, sờ đầu Lệnh Hồ Xung nói: "Xung nhi, con có điều không biết. Nếu như không thấy tịch tà kiếm phổ, sư phụ như là ếch ngồi đáy giếng, cho rằng kiếm pháp Hoa Sơn là đệ nhất đương thế. Sau khi luyện được tịch tà kiếm phổ, sư phụ mới biết trước kia tầm nhìn bản thân hạn hẹp quá…"
Lệnh Hồ Xung nước mắt giàn giụa nói: "Mặc dù sư phụ muốn luyện cũng không nên tuyệt tình với sư nương, sư muội thế…"
Nhạc Bất Quần sắc mặt trắng bệch, thanh âm bén nhọn nói: "Sư nương ngươi? Hay cho một nữ tử ôn uyển thục trinh! Hừ, nếu không phải nàng và…"
Cũng may là hắn cố kỵ mặt mũi bản thân, ngay trước mặt nhiều nữ ni phái Hằng Sơn như vậy không nói tiếp, chỉ căm hận nhìn Đỗ Dự.
Lệnh Hồ Xung khóc nói: "Nếu sư nương có sai lầm, đồ nhi nguyện lấy thân mình thay thế, mặc sư phụ đánh giết, xin sư phụ…"
Nhạc Bất Quần chỉ khẽ cười, việc cũ làm lại rút kiếm đâm hướng áo lót Ninh Trung Tắc.
srr mọi người, tối bận công chuyện, sợ là ko dịch bù được chương hôm qua. Nếu xong việc sớm sẽ dịch bù ^^
"Dừng tay!" Định Tĩnh sư thái đi ra, lạnh lùng nói: "Nhạc Bất Quần, có phải ngươi hại chết Định Dật sư thái không?"
Nhạc Bất Quần ngửa lên trời cười lớn: "Định Dật lão ni cô kia quá ngoan cố, Nhạc mỗ nói như nào cũng không chịu nhường nửa phần tịch tà kiếm phổ. Cuối cùng Nhạc mỗ chỉ đành tiễn nàng về tây thiên thôi."
Định Tĩnh sư thái cực giận nhảy lên nhào hướng Nhạc Bất Quần. Đỗ Dự mở to tròng mắt khẩn trương nhìn Nhạc Bất Quần đấu cùng Định Tĩnh sư thái. Tuy nghe nói Nhạc Bất Quần lợi hại nhưng đến cùng lợi hại như nào?
Định Tĩnh sư thái một chưởng nội lực hồn hậu, khí thế dâng cao bổ hướng Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần vẫn không động thủ chỉ khẽ cười lạnh.
Ninh Trung Tắc ho ra máu vội kêu lên: "Định Tĩnh sư thái cẩn thận, tốc độ của hắn…"
Nàng còn chưa kịp nói hết, chưởng tâm của Định Tĩnh sư thái đã bổ hướng ngực Nhạc Bất Quần, chỉ cần nội lực vừa ra là đủ để Nhạc Bất Quần phun máu thương nặng. Nhưng là bàn tay của nàng run run, nội lực chấn động không thể phát ra. Đơn giản vì ngực Định Tĩnh sư thái đã bị đâm thủng. Máu tươi của nàng nhuốm đỏ thanh bào. Từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
Thân hình quỷ mị của Nhạc Bất Quần đã chớp lên xuất hiện sau lưng Định Tĩnh, quay đầu lại khẽ yêu kiều cười, thần tình ngại ngùng kia ngay cả nữ nhi Nhạc Linh San cũng không bằng: "Định Tĩnh sư thái, Nhạc mỗ lần này tới không định về tay không. Phái Hằng Sơn đã sớm có thâm thù đại hận với mỗ, mỗ hôm nay huyết tẩy Hằng Sơn."
Hắn từng bước đi qua, Định Tĩnh sư thái phun máu tươi, mắt mở lớn trừng trừng nhìn Nhạc Bất Quần, cuối cùng đầy không cam ngã xuống.
Mọi người không khỏi lạnh run. Cao thủ hạng nhất Định Tĩnh sư thái ngay cả chéo áo Nhạc Bất Quần cũng không chạm được đã chiến tử viên tịch!
"Sư phụ!" Một đám nữ đệ tử nhào đến kêu khóc.
Định Nhàn chưởng môn vội quát lên: "Đệ tử phái Hằng Sơn nghe lệnh, kết kiếm trận ngăn địch!" Nàng nhìn ra được Nhạc Bất Quần luyện xong tịch tà kiếm phổ tốc độ quỷ mị, Ninh Trung Tắc thương nặng dưới kiếm của hắn, Định Tĩnh sư thái thì một kiếm toi mạng!
Nhạc Bất Quần từng bước ép sát, nữ ni phái Hằng Sơn dần lùi bước.
Định Nhàn quát: "Đệ tử chữ Nghi bảo vệ đệ tử khác, mau lui về Huyền Không tự, khởi động cơ quan. Vi sư ngăn lại Nhạc Bất Quần, mau!"
Đối diện với Nhạc Bất Quần là Định Nhàn ở giữa, Đỗ Dự, Bất Giới, bà bà câm, Nghi Lâm, Lệnh Hồ Xung ở hai bên! Ninh Trung Tắc trọng thương và Nhạc Linh San chỉ có thể đứng nhìn, chờ vận mệnh phán xét!
Chiến đấu bắt đầu! Đỗ Dự khẽ huýt ám hiệu, Nghi Lâm đột nhiên khẽ mở miệng, từ từ niệm chú ngữ: "Như thị ngã văn. Nhất thì phật trú nam hải tân lăng già sơn đinh…"
Nhạc Bất Quần khẽ sửng sốt, cười lớn nói: "Đáng nhẽ phải niệm hướng sinh chú mới thông minh a!"
Tiểu ni cô xinh đẹp này niệm như bồ tát giảng kinh, thiên hoa bay múa, phe mình nghe được như lọt vào tiếng trời nhưng rơi vào tai Nhạc Bất Quần thì hắn thấy vô cùng khó chịu, nghe đến tâm phiền ý loạn, phẫn nộ quát: "Im miệng!"
Đây là bước cờ đầu tiên của Đỗ Dự, lăng già kinh của Nghi Lâm! Lăng già kinh nhiễu loạn tâm thần, giảm thấp tốc độ. Mỗi giây tốn 1 điểm pháp lực của Nghi Lâm, hạ thấp 20% tốc độ di chuyển của kẻ địch, 20% xác suất đánh trúng. Độ ưu tiên 12 điểm.
Nếu như phe mình không đủ nhanh thì làm đối phương chậm lại! Đây chính là chiến thuật của Đỗ Dự!
Nhạc Bất Quần tâm phiền ý loạn bắt đầu bất an rống giận! Nội lực của hắn hùng hậu như nào chứ, thanh âm bén nhọn như đao, thân hình nhỏ bé của Nghi Lâm khẽ run lên suýt không duy trì được.
Định Nhàn sư thái thấy vậy vội hô phật âm, thanh âm nàng bình chính trung hòa, bình tĩnh lại hờ hững: "Bồ đề vốn không phải cây, gương sáng không phải đài, vốn không phải một vật, sao dính trần ai? Nghi Lâm mau tĩnh tâm."
Nghi Lâm sắc mặt trắng bệch, luôn miệng xưng dạ, thanh âm bình tĩnh lại tiếp tục tụng niệm.
Nhạc Bất Quần thấy chiêu này vô dụng với tiểu ni cô, nàng lại càng thêm tụng niệm nên càng chán ghét hơn, một kiếm xông qua chém giết! Tốc độ hắn lúc này đã bị giảm 20% nhưng quỷ ảnh trùng trùng, lãnh khí âm trầm có thể thấy tốc độ nhanh đến như nào!
Bà bà câm thấy nữ nhi gặp nạn thì hừ lạnh một tiếng, thân hình cũng như quỷ mị bổ chưởng hướng Nhạc Bất Quần. Bất Giới hòa thượng sợ lão bà nữ nhi gặp nguy, càng thêm khẳng khái ném xú hài làm ám khí hướng Nhạc Bất Quần. Đào cốc lục tiên kêu lên lao vào trận chiến, trước giờ họ chưa từng ngại đánh nhau.
Nhất thời, lấy Nhạc Bất Quần làm trục, cao thủ toàn trường chuyển động vòng xoáy quanh hắn. Đỗ Dự dùng vạn lý độc hành bay hướng Nhạc Bất Quần.
Tốc độ bà bà câm nhanh, tốc độ Nhạc Bất Quần cũng không kém, nháy mắt hai người đã giao thủ mười mấy lần. Chỉ nghe phốc phốc hai tiếng, bà bà câm sắc mặt trắng bệch, bại trận lui xuống. Thực lực của nàng còn kém xa Nhạc Bất Quần nắm giữ tịch tà kiếm phổ!
Nhạc Bất Quần thấy phái Hằng Sơn có nhiều cao thủ vậy cũng có chút cố kỵ, trường kiếm muốn đâm thủng đầu vai bà bà câm thì hai cái xú hài đã đến bên mồm. Nhạc Bất Quần sau khi tịnh thân, tâm tính giống như nữ tử, thích sạch sẽ sao chịu để hai cái xú hài làm bẩn mình nên thu kiếm, bà bà câm thừa cơ trốn thoát. Hắn giận dữ muốn đuổi theo thì bị đào cốc lục tiên xông lên ngăn lại.
Sáu kẻ này là cao thủ vây công, tuy võ công không bằng Nhạc Bất Quần nhưng thân pháp quỷ dị thêm vào võ công hợp kích, mà lại bọn họ giống hệt nhau, Nhạc Bất Quần vừa thấy sơ hở thì nháy mắt cái không rõ ai với ai, nhất thời khó mà đánh chết.
Lệnh Hồ Xung cũng giơ kiếm xông lên. Nhưng kết quả đối chiến này lại làm Đỗ Dự khẽ nhíu mày. Lệnh Hồ Xung lúc này kiếm pháp đã không yếu hơn Nhạc Bất Quần nhưng tốc độ hoàn toàn không thể so sánh. Càng chết người là tiểu tử này cố kỵ quan hệ sư đồ, căn bản không dám đánh hết sức với Nhạc Bất Quần. Vây công mấy chiêu không những không đâm trúng Nhạc Bất Quần mà còn phá hoại thứ tự phe mình!
Nhưng lúc này còn có Đỗ Dự! Hắn không vội dùng độc châm mà lấy ra quải trượng đầu rắn, khẽ sờ.
Nhạc Bất Quần là người không phải thần! Chưởng môn phái Hằng Sơn Định Nhàn sư thái, Lệnh Hồ Xung học được độc cô cửu kiếm, Bất Giới hòa thượng, bà bà câm, đào cốc lục tiên, Nghi Lâm, Đỗ Dự, nhiều người như vậy vây công hắn. Hắn dù tốc độ quỷ mị, thân pháp nhanh vô cùng cũng khó tránh khỏi tinh lực phân tán.
Thế là Đỗ Dự đánh lén thành công! Hắn phun ra xà độc Lam Phượng Hoàng đặc chế, độ ưu tiên 20 điểm, độc tố thương tổn 30 điểm, càng chết người là hiệu quả tê liệt giảm nửa tốc độ di chuyển!
Đây là bước cờ thứ hai của Đỗ Dự! Nhạc Bất Quần một thân công phu 90% ở tốc độ. Nếu không có thân pháp quỷ dị, hắn có thể một kiếm giết chết Định Tĩnh sư thái sao?
Đỗ Dự đầu tiên bố trí Nghi Lâm giảm 20% tốc độ đối phương, lại thêm hiệu quả tê liệt nên giờ tốc độ Nhạc Bất Quần giảm mạnh.
Nhạc Bất Quần và bà bà câm thấy cơ hội sao chịu bỏ qua, đôi thiết chưởng của phu thê này đánh đến. Nhạc Bất Quần hừ lạnh một tiếng, trường kiếm vung ra như thiểm điện! Bà bà câm hét lên một tiếng, bàn tay bị Nhạc Bất Quần đâm thủng, máu tươi đầm đìa.
Bất Giới cuồng nộ cuối cùng nắm chặt cơ hội, một quyền đánh lên Nhạc Bất Quần. Nhạc Bất Quần đảo lui hai bước, nhỏ ra một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm xanh đen.
Hắn đột nhiên khẽ uốn người, tốc độ càng thêm điên cuồng! Cho dù dính debuff liên tục nhưng vẫn không ai có thể ngăn cản lại Nhạc Bất Quần! Trường kiếm của hắn quỷ dị vô cùng, vượt qua phòng ngự của Bất Giới hòa thượng đâm vào giữa eo bà bà câm.
Bà bà câm phun máu tươi trọng thương u ám lui trường. Phe Đỗ Dự mất đi một cao thủ!
Bất Giới hòa thượng tuy dũng mãnh nhưng tốc độ Nhạc Bất Quần quá nhanh đã vượt qua hắn đâm hướng Đỗ Dự trốn tránh phía sau.
Hắn đã rất hận Đỗ Dự, trường kiếm khẽ rung như thiểm điện đâm hướng chóp mũi Đỗ Dự. Đỗ Dự dùng hết 20 điểm nội lực, văng ra ba cây độc châm, đâm trúng Nhạc Bất Quần, tạo thành 1 điểm thương tổn + 16 điểm thương tổn độc dược.
Đỗ Dự khẽ giật mình, 20 điểm nội lực của hắn tạo thành 21 điểm thương tổn vật lý nhưng chỉ có 1 điểm phá phòng ngự. Như vậy phòng ngự của Nhạc Bất Quần ít nhất đã là 20 điểm, điểm sinh mạng ít nhất hơn 100 điểm! Chỉ có độc dược vẫn còn hữu hiệu!
Nhạc Bất Quần như uống thuốc điên, càng thương nặng thì càng quỷ dị, một kiếm sát mặt Đỗ Dự làm máu tươi tung tóe, nửa bên mặt của Đỗ Dự bị kiếm đâm ngang. Nghi Lâm hét lên một tiếng, Bất Giới hòa thượng đầy giận dữ lao vào.
Nhạc Bất Quần cũng không vội giết Đỗ Dự, trường kiếm trong tay khi đông khi tây phiêu hốt bất định, mỗi lần công kích đều có thể làm phe Đỗ Dự - phái Hằng Sơn thương nặng.
Lệnh Hồ Xung lúc này cũng lấy ra bản lĩnh thật, độc cô cửu kiếm của hắn hồn nhiên không tỳ vết, càng thêm tiêu sái chỉ mình hắn có càng nhìn càng làm Đỗ Dự thầm than. Hắn không phải chưa từng chú ý đến độc cô cửu kiếm nhưng Phong Thanh Dương là nhân vật chính phái, nhất định không có hảo cảm với hắn, mà Phong Thanh Dương truyền độc cô cửu kiếm chú trọng nhất là tư chất. Chỉ có Lệnh Hồ Xung loại vừa nhìn đã biết này mới có thể vào được tầm nhìn của Phong Thanh Dương, như Đỗ Dự cả tháng mới học được một tầng của vạn lý độc hành thì chắc chắn không được liếc nhìn…
Lệnh Hồ Xung đấu với Nhạc Bất Quần đã bị giảm tốc khó khăn đề kháng, sư đồ hai người người tới ta đi, song kiếm đan chéo. Nhưng sau vài giây ngắn ngủi, Lệnh Hồ Xung khẽ kêu rên bại lui, tay trái của hắn đã bị Nhạc Bất Quần đâm thủng. Sở dĩ độc cô cửu kiếm bại trận vì Lệnh Hồ Xung thương thế chưa lành hơn nữa hiệu quả giảm tốc trên người Nhạc Bất Quần cũng đã hết. Tốc độ của Nhạc Bất Quần thật sự là bùa đòi mạng đối với mọi người!
Định Nhàn sư thái nhìn vào đệ tử phái Hằng Sơn vẫn đang rút lui thì hơi cắn răng, liều mình lao lên kịch chiến cùng Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần ha ha khẽ cười: "Hằng Sơn tam Định, hôm nay ta cho tam Định biến thành tam quỷ! Thanh danh Nhạc mỗ vang lên từ các ngươi!"
Định Nhàn chưởng môn mặt trầm như nước, tuyên phật hào: "Nhạc bất quần, ngươi dù có thể diệt phái Hằng Sơn cũng đừng hòng được võ lâm thừa nhận như Viễn Đồ Công, ngươi là tà ma ngoại đạo!"
Nhạc Bất Quần đại nộ, chỉ thấy một bóng xám lướt qua bên người Định Nhàn! Trước ngực Định Nhàn chưởng môn đã có một vết kiếm thật sâu!
Nhạc Bất Quần đã luyện tịch tà kiếm phổ, đạt được quỷ dị và tốc độ, nếu luận tinh diệu thì kiếm pháp Hằng Sơn không thua đối phương nhưng tốc độ Nhạc Bất Quần quá nhanh, dù cho không cần kiếm pháp, có thể đâm trúng đối thủ thì kiếm pháp đối phương tinh diệu cũng vô dụng.
Đỗ Dự thấy Định Nhàn gặp nạn, vội vung quải trượng đầu rắn lao đến. Nhạc Bất Quần vừa ăn lỗ lớn, 10 giây giảm tốc làm hắn bị thương không nhẹ nên vội thu trường kiếm, quay người tự bảo.
Nào ngờ đòn này chỉ là hư chiêu để cứu Định Nhàn chưởng môn. Định Nhàn không khỏi bất ngờ với việc Đỗ Dự liều mạng cứu mình, thầm nghĩ thảo nào Định Dật sư thái đồng ý cho hắn và Nghi Lâm, thiếu hiệp này tuy thân tại tà phái nhưng tâm tình tốt hơn nhân sĩ chính phái nhiều.
Nhạc Bất Quần giận dữ một kiếm đâu sâu vào lưng Đỗ Dự. Một kiếm này tạo thành 36 điểm thương tổn!
Đỗ Dự không khỏi ngạc nhiên, lần trước Nhạc Bất Quần đâm hắn tạo thành 120 điểm thương tổn, giờ sao thương tổn không tăng mà giảm?
Cẩn thận nghĩ lại thì Hoa Sơn khí tông chú trọng lấy khí ngự kiếm, Nhạc Bất Quần rót Tử Hà thần công vào trường kiếm nên 120 điểm thương tổn không kỳ quái chút nào. Sau khi luyện tịch tà kiếm phổ, kiếm pháp thay đổi thành quỷ dị nhanh độc, thương hại lập tức giảm xuống nhưng đổi lấy là tốc độ công kích và di chuyển gấp ba trước kia, võ công thiên hạ duy tốc bất phá, võ công Nhạc Bất Quần quả thật tăng mạnh.
Đỗ Dự liều mạng trọng thương cứu ra Định Nhàn cũng không phải vì lòng tốt bất chợt. Phái Hằng Sơn ngoài Định Nhàn ra thì cao thủ đã chết sạch, giờ nếu Định Nhàn cũng chết thì phái Hằng Sơn quần long vô thủ. Đơn giản mà nói thì lúc đó Nhạc Bất Quần có thể thong dong từ từ giết sạch phái Hằng Sơn. Điều này tuyệt đối không phù hợp lợi ích Đỗ Dự. Nhưng rơi vào mắt Định Nhàn thì là Đỗ Dự lòng tốt nảy sinh, liều mạng cứu mình.
Mọi người tiếp tục chiến đấu nhưng đã không thể ngăn cản Nhạc Bất Quần. Không lâu sau, Nhạc Bất Quần một kiếm đâm thủng lồng ngực đào thực tiên!
Ngũ tiên còn lại vội xông lên cứu tiểu đệ. Nhưng đào thực tiên bị kiếm đâm xuyên tim, chỉ còn một hơi thở thoi thóp. Nếu không phải Nhạc Bất Quần muốn lợi dụng đào thực tiên làm mồi nhử đánh chết ngũ tiên còn lại thì đã một kiếm tiễn về tây thiên rồi!
Đào thực tiên ngã xuống, bà bà câm trọng thương, Lệnh Hồ Xung trọng thương, lực lượng đề kháng của Hằng Sơn vỡ không thành quân…
Định Nhàn chưởng môn thấy đệ tử Hằng Sơn đã dồn dập rút lui thành công nên thét lên: "Đi!"
Đỗ Dự ôm lấy Nghi Lâm, xông hướng Huyền Không tự. Huyền Không tự mới là nơi trọng yếu trong kế hoạch của hắn, mảnh đất chôn thây của Nhạc Bất Quần!
Nhạc Bất Quần cũng không vội vã đuổi theo. Đỗ Dự tiểu tặc này năm lần bảy lượt nhục nhã hắn, nếu một kiếm giết mất thì thật quá tiện nghi cho tiểu tử kia. Mèo bắt chuột phải đùa giỡn một phen mới thú vị a, phải để đối phương thể nghiệm cảm giác khủng bố trước tử vong, cảm giác làm người bất lực đến phát điên mới thú vị a.
Nhạc Bất Quần khẽ sửa trường bào dính máu, ho khan một tiếng rồi nhởn nhơ đi lên như một vị du khách triển lãm vẻ đẹp Hằng Sơn vậy. Chỉ có trường kiếm nhỏ máu bên người tố cáo ác nghiệp của vị quân tử kiếm này.
Đỗ Dự đợi khi mọi người đi lên thì vội vã bố trí.
Nhạc Bất Quần khẽ cười đi tới giữa bậc thềm đại chiến với Bất Giới hòa thượng được phân công thủ hộ tại đây. Nhạc Bất Quần một tay cầm kiếm, một tay xách theo Ninh Trung Tắc và Nhạc Linh San đang khổ sở cầu khẩn. Ninh Trung Tắc đã mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, đồng tử dần tan, nếu không kịp cứu nàng thì sợ tính mạng khó giữ.
Đỗ Dự hai mắt chăm chú. Nhạc Bất Quần! Hắn lấy ra một bó cầu gai không ngừng ném hướng Nhạc Bất Quần.
Cầu gai này thương tổn không cao, giẫm lên chỉ có 5 điểm thương tổn nhưng tích tiểu thành đại, Nhạc Bất Quần không phải thân bất tử.
Một trăm cầu gai trải kín bậc thềm, khi bố trí bẫy rập, Đỗ Dự tổ đội với Bất Giới nên Bất Giới giẫm lên không sao, chỉ khổ cho Nhạc Bất Quần trong kịch chiến không ngừng bị giảm 5 điểm thương tổn.
Thương tổn này không cao nhưng làm tâm tình Nhạc Bất Quần phiền muộn không thôi. Bất Giới hòa thượng nội lực hùng hậu, chỉ đứng thủ mà lại địa hình hai bên hiểm trở nên bảo vệ chặt chẽ mọi người phía sau.
Bất Giới hòa thượng bị Nhạc Bất Quần đâm trúng hai kiếm, dưới chỉ huy của Đỗ Dự, đổi thành Định Nhàn sư thái tiến lên đánh xa luân chiến. Bất Giới lui lại dùng linh dược Hằng Sơn trị thương. Nhạc Bất Quần đánh đến nôn nóng, địch nhân tầng tầng phòng ngự, chính mình từng bước dính cạm bẫy, nếu điểm sinh mạng mất quá nhiều thì sao đấu tiếp được chứ?
Nhạc Bất Quần đột nhiên trảo hướng Nhạc Linh San sau người, đẩy hướng Định Nhàn sư thái! Định Nhàn sư thái đang vung trường kiếm, không đề phòng Nhạc Linh San bị đẩy tới nên dưới kinh hãi chỉ đành mạnh mẽ dừng kiếm chiêu! Chân khí nghịch chuyển làm vị chưởng môn phái Hằng Sơn này phun máu tươi đương trường!
Nhưng đả kích còn ở phía sau! Nhạc Bất Quần khẽ cười, một kiếm đâm phía lưng Nhạc Linh San. Ác nhân này không ngờ định chơi lại trò cũ, dùng nữ nhi làm con tin để nhất tiễn song điêu!
Ninh Trung Tắc kêu lên giận dữ, Lệnh Hồ Xung vội vã lao lên.
Nhạc Linh San và Định Nhàn sư thái đồng thời bị trường kiếm của Nhạc Bất Quần xuyên thủng, phun ra máu tươi.
Nhạc Linh San buồn bã quay đầu nói: "Cha thật độc ác…"
Định Nhàn sư thái cố nén đau đớn, ôm lấy Nhạc Linh San ném hướng Lệnh Hồ Xung: "Mau chữa thương!"
Đỗ Dự gầm lên: "Chưởng môn cẩn thận!"
Lúc này trường kiếm của Nhạc Bất Quần đã như độc xà lao đến trước ngực Định Nhàn sư thái. Nàng khẽ thở dài, trong mắt như có vô hạn kiên nghị.
Nhạc Bất Quần một kiếm đâm thủng lồng ngực Định Nhàn, hắn tin với nội lực rót vào kiếm này đủ để chấn vụn lục phủ ngũ tạng của Đỗ Dự, đoạt tuyệt sinh cơ của vị chưởng môn này. Nếu như Hằng Sơn đã chấp ý làm địch thì cũng không thể trách mình tâm ngoan thủ lạt! Nhưng trường kiếm của Định Nhàn sư thái cũng đâm thủng đùi phải của Nhạc Bất Quần! Nàng là võ công đại tông sư, sao có thể không thấy muốn đánh bại Nhạc Bất Quần phải phá vỡ tốc độ của hắn trước chứ.
Nhạc Bất Quần đau đến hí dài, lại là một kiếm chém đứt tay Định Nhàn sư thái. Ngay sau đó là một cước đá văng Định Nhàn về phía sau.
Đỗ Dự vội lao lên ôm chặt lấy Định Nhàn. Nghi Lâm và các đại đệ tử nhào lên khóc lóc, các loại dược chữa thương như không cần tiền bôi lên người Định Nhàn.
Định Nhàn chưởng môn cười khổ nói: "Không nên lãng phí vì ta, ta không được nữa rồi."
Nàng nhìn vào Nhạc Bất Quần gương mặt hung ác, nhìn vào những người còn lại phe mình rồi run rẩy lấy ra ban chỉ, đeo lên tay Nghi Lâm.
"Đệ tử phái Hằng Sơn, Nghi Lâm nghe lệnh. Ta giao cơ nghiệp Hằng Sơn và mấy trăm đệ tử cho con. Chuyện gấp tùy biến, ta cho phép con để tóc tu hành, đồng thời phối hôn với thiếu hiệp này. Thiếu hiệp, người có thể trợ giúp Nghi Lâm bảo vệ cơ nghiệp phái Hằng Sơn không…"
Nàng nói tới đây, thấy Nghi Lâm vẫn khóc không ngừng, ôn nhu nói: "Con muốn làm ta chết không nhắm mắt sao?"
Nghi Lâm chỉ đành đón lấy ban chỉ: "Đệ tử tuân lệnh!"
Định Nhàn nhìn hướng Đỗ Dự, nàng sở dĩ truyền ngôi cho Nghi Lâm vì quan hệ giữa Đỗ Dự và Nghi Lâm, hiện giờ có lẽ chỉ có nhờ hắn mới có thể bảo vệ cơ nghiệp mấy trăm năm của phái Hằng Sơn.
Đỗ Dự mạnh mẽ gật đầu: "Chưởng môn yên tâm đi đi. Dù có phải liều mạng, ta cũng phải bảo vệ Hằng Sơn."
Định Nhàn thấy đại vị đã truyền, tâm thần khẽ run, hai tay làm chữ thập rồi yên tĩnh nhập định, nụ cười khẽ hé rồi tọa hóa tại Huyền Không tự!
Nghi Lâm khóc lóc ôm chặt lấy nàng, từ nay Hằng Sơn tam Định đều đã tạ thế! Vài trăm nữ đệ tử phái Hằng Sơn đều nhìn vào Đỗ Dự và Nghi Lâm.
Nghi Lâm khẽ đỏ mặt đẩy Đỗ Dự: "Đỗ đại ca, người mau quyết định."
Đỗ Dự đứng thẳng lên, nhìn vào Nhạc Bất Quần từng bước tới gần.
Nhạc Bất Quần chỉ lạnh lùng nhìn đối phương, hôm nay hắn đã nắm toàn thắng!