Trên đường cái quan nam bắc dọc theo chân Phục Hổ sơn, năm con tuấn mã phóng đi chừng mười mấy dặm đường, bỗng rẽ vào một khu rừng rậm rạp.
Trên lưng năm con tuấn mã ấy chính là nhóm Chương Ðài Phụng, sau khi vào rừng, mọi người lần lượt phóng xuống ngựa.
Văn Vô Cửu đảo mắt nhìn quanh, đoạn quay sang Chương Ðài Phụng nói :
- Theo lời Vu An Bần nói thì tốp của Ninh Tiểu Phụng đêm nay rất có thể nghỉ lại ở Liễu Gia Truân, nơi đây cách Liễu Gia Truân không đầy hai mươi dặm, lẽ ra người của Cái bang hẳn đâu đâu cũng có, tại sao chẳng thấy bóng ma nào cả thế này?
Chương Ðài Phụng ngẫm nghĩ :
- Hẳn là họ đã lãng tránh bởi chưa rõ thân phận của chúng ta.
Từ Viễn đến gần nói tiếp :
- Có cần lão nô phát tín hiệu liên lạc với Cái bang không?
Chương Ðài Phụng cười, liếc nhìn Văn Vô Cửu nói :
- Có lẽ không cần thiết đâu!
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Khỏi nhiều lời, hãy theo kế hoạch hành động!
Chương Ðài Phụng cười nhẹ, quay sang Từ Viễn hỏi :
- Cái gói ấy có mang theo đó chứ?
Từ Viễn vội đáp :
- Có, ở sau lưng ngựa lão nô!
- Hãy mở ra, trong đó có năm bộ dây cương, mau thay vào đi... Ngoài ra còn năm chiếc áo xanh, năm chiếc khăn xanh che mặt, chia ra mỗi người một bộ, hãy mau mặc vào!
Từ Viễn ngơ ngẩn đáp :
- Lão nô tuân mạng!
Ðoạn đi làm liền theo lời dặn bảo, những vật trong gói quả đúng như lời Chương Ðài Phụng đã nói, Từ Viễn chẳng chút chậm trễ, lẹ làng thay đổi dây cương, chia y phục và khăn che mặt cho mọi người mặc vào. Lát sau, họ đã trở thành năm người áo xanh bịt mặt.
Quân Lộ Dao đi đến bên Chương Ðài Phụng, ngượng nghịu nói :
- Chương cô nương, lão phu thật đã bị cô nương bởn cợt quá mức, che mặt che mày thế này là trò chơi gì vậy?
Chương Ðài Phụng cười khúc khích :
- Ít ra cũng khiến lão cảm thấy vui thú....
Ðoạn kề tai Quân Lộ Dao khẽ nói :
- Ðây gọi là ngạo tiếu giang hồ, có bổn cô nương ở bên cạnh còn chưa đủ hay sao?
Quân Lộ Dao chảng biết sao hơn, buông tiếng thở dài :
- Thôi đuợc, kể như lão phu đã bị cô nương sỏ mũi, không nghe theo cũng chẳng thể được!
Chương Ðài Phụng cười khúc khích, đua tay phát nhẹ vào má Quân Lộ Dao, đoạn ngún nguẩy bỏ đi.
Văn Vô Cửu buông tiếng cười khảy, nhìn Chương Ðài Phụng vẻ khinh bỉ nói :
- Thủ đoạn ấy hèn hạ quá!
Chương Ðài Phụng điềm nhiên cười :
- Quân Lộ Dao chẳng người võ công xuất thần nhập hóa, y thuật cũng nhất thiên hạ, chúng ta chẳng thiếu lão ta được, và...
Buông tiếng thở dài thậm thượt, nói tiếp :
- Ngoài vậy chẳng còn cách nào khác lôi kéo được lão, đó cũng là bất đắc dĩ thôi.
Văn Vô Cửu cười :
- Chương cô nương lao tâm tổn sức thế này cũng thật là đáng thương hại, nhưng rất tiếc là...
Cười khúc khích, không nói tiếp nữa.
Chương Ðài Phụng cũng cười nói :
- Còn Văn cô nương thì sao? Ðòi xuống tóc xuất gia ở trước Xuất Tụ Ðộng, say ngủ trong rừng tùng trên đường đến Hoàng Sơn, và...
Văn Vô Cửu ngắt lời :
- Hừ, nói một câu khó nghe, hai ta vốn là cá mè một lứa, thôi hãy bỏ qua đi...
Quay đầu nhìn quanh, đoạn nói tiếp :
- Trời đã sắp sáng rồi, nên đi tìm bọn khiếu hóa của Cái bang là vừa.
Chương Ðài Phụng nhếch môi cười, quay sang Từ Viễn nói :
- Hãy tìm bắt một người của Cái bang đến đây!
Từ Viễn ngớ người, song mau mắn đáp :
- Lão nô tuân mạng!
Lập tức quay người bỏ đi ngay, chỉ thấ ỳ đi ra khỏi rừng, phóng lên một ngọn đồi thấp, đồng thời phát ra một chuỗi tiếng cú kêu.
Ngay lập tức, một bóng người từ ngoài mấy mươi trượng lao nhanh về phía Từ Viễn. Hai người vừa giáp mặt nhau, tức khắc cùng phóng đi về phía khu rừng.
Khi đến ven rừng mới trông thấy rõ đó là một người trung niên áo đen, cổ tay đã bị Từ Viễn giữ chặt.
Chương Ðài Phụng tiến tới, cười nhạt nói :
- Ngươi có phải là đệ tử Cái bang không?
Gã khiếu hóa cải trang ấp úng :
- Phải... Phải...
Chương Ðài Phụng lạnh lùng :
- Ngươi có biết bọn ta là ai không?
Gã khiếu hóa đảo mắt nhìn, lúng búng đáp :
- Thiết Kỵ môn!
Chương Ðài Phụng cười :
- Ngươi biết là tốt, chỉ cần ngươi chịu nói thật, sẽ tức khắc thả ngươi ngay.
Gã khiếu hóa vội nói :
- Tiểu nhân nhất định sẽ nói thật.
- Xung quanh đây tổng cộng có bao nhiêu người của Cái bang?
- Mười mấy người!
Chương Ðài Phụng biết rõ đối phương nói dối, nhưng không bận tâm, cười nhạt hỏi tiếp :
- Các ngươi đến đây để làm gì?
Gã khiếu hóa vẻ ngẫm nghĩ :
- Chúng tiểu nhân đến Thái Sơn triều bái, nghỉ tạm tại đây.
Chương Ðài Phụng nghiêm giọng :
- Bổn môn nhận được mật báo, yêu phạm Mạnh Niệm Từ cùng vợ là Ninh Tiểu Phụng đã bị bắt và đang trên đường áp giải, các ngươi hẳn là biết đã đến đâu rồi chứ?
Gã khiếu hóa chau mày lắc đầu :
- Tiểu nhân chưa nghe nói bao giờ.
Chương Ðài Phụng sầm mặt :
- Ngươi nói thật chăng?
- Tiểu nhân đâu dám nói dối.
Chương Ðài Phụng ngoảnh mặt ra sau quát :
- Quân Lộ Dao!
Quân Lộ Dao ngoe nguẩy đi tới nói :
- Lại gọi lão phu nữa ư?
Chương Ðài Phụng cười :
- Loại thuốc đã nói hôm trước hữu hiệu chăng?
- Hữu hiệu hay không hữu hiệu, thử sẽ biết ngay!
Quân Lộ Dao vừa nói vừa từ trong tay áo lấy một cái túi lụa trao ra.
Chương Ðài Phụng nhìn chốt vào mặt tên khiếu hóa kinh hoàng thất sắc, gằn giọng nói :
- Trong túi này là một loại thuốc trắc nghiệm nói dối, nếu ngươi nói sai sự thật, sau khi uống vào viên sẽ không chút ảnh hưởng, còn như ngươi nói dối sẽ tức khắc thủng ruột chết ngay...
Thò tay lấy ra một hoàn thuốc to cở long nhản, nói tiếp :
- Hãy uống mau!
Gã khiếu hóa xua tay lia lịa :
- Tiểu nhân không uống thuốc bao giờ!
- Hừ, lần này thì bắt buộc ngươi phải uống.
Chương Ðài Phụng chưa dứt lời đã lẹ làng vung tay điểm vào ba nơi đại huyệt của gã khiếu hóa, sau đó ấn vào huyệt Kết Hầu. Lập tức, gã khiếu hóa miệng há to bất động.
Chương Ðài Phụng nhếch môi cười, nhẹ nhàng đặt hoàn thuốc vào trong cổ họng y, sau đó lại ấn vào huyệt Kết Hầu, liền thì ọc một tiếng, hoàn thuốc đã trôi xuống bụng.
Lúc này đã sau canh tư, Chương Ðài Phụng đảo mắt nhìn quanh, đoạn quát :
- Lên ngựa!
Mọi người lập tức y lời tung mình lên ngựa, chuẩn bị khởi hành....
Chương Ðài Phụng giải huyệt cho gã khiếu hóa, dịu giọng nói :
- Ngươi dã khỏe chưa?
Gã khiếu hóa hai mắt nhắm hờ như bị phải tà, lẩm bẩm :
- Khỏe rồi, rất là thoải mái!
Chương Ðài Phụng cười :
- Ngươi còn nhớ hết những gì đã qua chứ?
Gã khiếu hóa tủm tỉm cười :
- Nhớ... nhớ...
- Ninh Tiểu Phụng hiện ở đâu?
Gã khiếu hóa giật mình :
- Ở Chương Thụ Ðiếm!
- Không phải ở Liễu Gia Truân sao?
- Không phải! Ðêm qua lẽ ra là nghỉ lại ở Liễu Gia Truân, nhưng họ đã đi thêm mười lăm dặm đường, nên nghỉ lại ở Chương Thụ Ðiếm, và hành trình rẽ về hướng Tây nam.
- Vậy là họ sẽ không đi ngang qua đây ư?
- Họ theo một đại lộ khác, đến Thái Sơn xa hơn tám mươi dặm.
- Hừ, vậy sao các ngươi canh giữ ở đây?
Gã khiếu hóa lại giật mình :
- Chúng tiểu nhân nhận mệnh lệnh ở đây theo dõi những người đến Thiết Kỵ môn.
Chương Ðài Phụng cười :
- Vậy tốt lắm... Ngươi có thuộc đường đến Chương Thụ Ðiếm không?
Gã khiếu hóa vội đáp :
- Rất là thuộc!
Chương Ðài Phụng khẽ vỗ lên vai y :
- Hãy dẫn đường, lập tức đến Chương Thụ Ðiếm.
Gã khiếu hóa đưa mắt nhìn trời :
- Không kịp rồi, đến Chương Thụ Ðiếm thì trời đã sáng, nhất định là họ cũng đã khởi hành rồi.
Chương Ðài Phụng cười :
- Vậy thì hãy đón đầu họ, chỉ cần gặp họ là được rồi!
- Ðược tiểu nhân dẫn đường cho!
Chương Ðài Phụng tung mình lên ngựa, cười nói :
- Phiền ngươi phải đi thêm mấy dặm đường nữa.
Gã khiếu hóa chẳng chút chần chừ, lập tức quay người phóng đi ra ngoài rừng. Tuy y không đi ngựa, nhưng cước trình cũng chẳng chậm, tự mình dẫn đầu phóng đi, toàn là theo đường nhỏ rẽ qua ngoặt lại, vượt ruộng băng đồng.
Năm con tuấn mã lần lượt theo sau, đi chừng một giờ mới được hơn bốn mươi dặm, lúc này đã đến ngã ba rẽ sang một con đường lớn.
Bấy giờ trời đã hững sáng, trên đường lác đác khách buôn, những thấy một chiếc xe mui từ ngoài năm mươi trượng đang chạy tới.
Chương Ðài Phụng nhếch môi cười, nhìn gã khiếu hóa nói :
- Ngươi có thể đi được rồi!
Gã khiếu hóa ngớ người :
- Tiểu nhân đi đâu?
Chương Ðài Phụng cười :
- Ðến Thái Sơn triều bái chứ đâu!
Gã khiếu hóa mặt biến sắc liên hồi, bỗng ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm nói :
- Mình vậy là sao? Thật ra... mình đã làm gì thế nhỉ?
Chương Ðài Phụng ngồi trên ngựa cười nói :
- Ngươi đã làm tốt, dẫn dắt Thiết Kỵ môn đón vợ chồng Mạnh Niệm Từ, đó là một đại công.
Gã khiếu hóa rồi cũng hiểu ra, bật lên một tiếng thảng thốt, mặt mày xám ngắt, nghiến răng dậm chân nói :
- Mình thật đáng chết, thật đáng chết...
Bỗng giơ tay lên, vỗ xuống đỉnh đầu...
Chương Ðài Phụng và mọi người không ngờ có vậy, toan ra tay cứu thì đã muộn, chỉ nghe “bộp” một tiếng, máu văng tung tóe, gã khiếu hóa đã ngã ra chết tức khắc.
Chương Ðài Phụng thở dài nói :
- Người này thật là cương liệt... Từ Viễn, mau kéo y vào rừng và xóa đi vết máu ngay.
Từ Viễn vâng lời xuống ngựa, nhanh chóng kéo thi thể gã khiếu hóa vào khu rừng thưa bên ven đường và xóa sạch vết máu.
Lúc này chiếc xe ngựa chỉ còn cách chừng hai mươi trượng, Chương Ðài Phụng đưa mắt nhìn Văn Vô Cửu nói :
- Ði!
Ðoạn hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa, dẫn trước phóng đi.
Năm con tuấn mã cùng soải vó, tung bụi mịt mù, lao đi như vay.
Chiếc xe ngựa phủ kín rèm, đánh xe là hai hán tử trung niên mặc áo dài gấm màu lam, theo sát phía sau là bốn tăng nhân mặc áo bào màu vàng, tất cả đều đúng như Vu An Bần đã nói.
Chương Ðài Phụng ra hiệu với Từ Viễn dừng lại, rồi khẽ nói :
- Hãy làm theo lời dặn của ta.
Từ Viễn khẽ đáp, giật mạnh dây cương, cho ngựa lao đến trước đầu xe, quát :
- Các vị là thủ hạ của Mạnh tam gia phải không?
- Thưa phải! Tôn...
Từ Viễn buông tiếng cười gằn :
- Không nhận ra ký hiệu của Thiết Kỵ hả?
Hai hán tử áo lam vội gật đầu nói :
- Bổn tọa là Hồng Kỳ điện chủ Âu Dương Cao.
Hai hán tử trung niên đưa mắt nhìn năm con tuấn mã, đoạn thăm dò hỏi :
- Âu Dương đường chủ chỉ mang theo bốn tùy tùng thôi ư?
Từ Viễn cười ha hả :
- Binh cần tinh chứ không cần số nhiều, bốn tùy tùng của bổn tọa đều là cao thủ bậc nhất, hơn cả trăm Thiết Kỵ... Trong xe là vợ của Mạnh Niệm Từ phải không?
- Vâng!
Từ Viễn lại cười ha hả :
- Giao ả cho bổn tọa được rồi!
Hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa, tiến đến gần rèm xe.
Hai hán tử áo lam đưa mắt nhìn nhau, bỗng lách người cản lại và nói :
- Hãy khoan!
Từ Viễn thoáng tức giận :
- Sao vậy?
Một hán tử đáp :
- Tiểu nhân phụng mệnh gia chủ là trực tiếp giải Ninh Tiểu Phụng đến Thiết Kỵ môn, người mà Âu Dương đường chủ phải đón là Mạnh Niệm Từ. Gia chủ có căn dặn, khi nào gặp người tiếp viện của Thiết Kỵ môn thì phải báo với họ là tức tốc đến ngay.
Từ Viễn cười :
- Bổn tọa đã đích thân phụng mệnh Môn chủ đến đón Ninh Tiểu Phụng, còn Mạnh Niệm Từ thì đã do Ðỗ Tổng hộ pháp đích thân xuất lĩnh cao thủ đón rồi.
Hai hán tử áo lam bán tín bán nghi :
- Nếu vậy thì xin piền Âu Dương đường chủ hãy theo xe hộ vệ.
Từ Viễn buông tiếng hừ thật mạnh :
- Bổn tọa chỉ biết phụng mệnh Môn chủ, hai người là cái thứ gì mà lại dám ra lệnh cho bổn tọa hả?
Hai hán tử áo lam kinh ngạc :
- Tôn giá vậy là ý gì?
- Hết sức đơn giản, giao xe cho bổn tọa, hai người đi hay ở tùy ý...
Ðưa tay chỉ ra sau xe, nói tiếp :
- Môn chủ rất căm ghét hòa thượng, bảo họ cút khỏi đây ngay!
Bốn hòa thượng tức giận, toan nổi dóa thì hai hán tử áo lam đã ra hiệu dằn nén, một hán tử áo lam cười giả lả nói :
- Vậy cũng không hề gì, Âu Dương đường chủ đã phụng mệnh Môn chủ đến đón Ninh Tiểu Phụng thì chúng tiểu nhân cũng đành phụng mạng, nhưng... Thiết Kỵ môn hiệu lệnh nghiêm ngặt, từ đường chủ trở lên khi phụng mệnh xuất ngoại hành sự, ắt phải có Kim Phê Lệnh Tiễn của Môn chủ...
Từ Viễn hét to :
- Ngươi nói vậy là ý gì?
Hai gán tử ấy ung dung cười :
- Không có ý gì khác, chỉ xin Âu Dương đường chủ đưa lệnh tiễn ra xem thôi!
Từ Viễn gắt giọng :
- Ngươi một không phải người của bổn môn, hai không phải cao thủ thành danh, có tư cách gì mà đòi xem Kim Phê Lệnh Tiễn chứ?
Hán tử ấy cố nén giận :
- Bởi việc này quan hệ trọng đại, chúng tiểu nhân chẳng thể khinh xuất được!
- Hừ, vậy là các ngươi không tin bổn tọa chứ gì?
- Tiểu nhân đâu dám, chẳng qua vì thận trọng thôi!
Từ Viễn thoáng lưỡng lự :
- Thôi được, các ngươi ai muốn xem?
- Bất luận ai xem thì cũng như nhau...
Từ Viễn thò tay vào lòng, chờ cho hán tử ấy đến gần, đột nhiên rút tay ra, nhưng không phải là lệnh tiễn, mà nhanh như chớp tung ra một quyền, đâm thảng vào ngực hán tử ấy.
Hán tử ấy chẳng ngờ lại có vậy, chỉ nghe “bình” một tiếng, hứng gọn một quyền vào ngực, lập tức miệng phun máu tươi, ngã lăn ra đất.
Hán tử kia thấy vậy cả kinh, vội hét to :
- Chạy mau! Ðây là...
Ðồng thời đã lẹ làng phóng lên tay xe toan dong cương bỏ chạy, song y vừa phóng đến giữa chừng đã rơi phịch xuống đất, khẽ giẫy dụa mấy cái rồi chết ngay.
Chỉ thấy trên đầu y có một lổ máu to cở đầu ngón tay, máu tuôn ra xối xả, thì ra đã bị Tảo Hạch Tiêu của Chương Ðài Phụng phóng trúng tới yếu hại, xuyên thủng não bộ.
Bốn hòa thượng sau xe đã cùng tuốt giới đao ra sẵn sàng chiến đấu, nhưng thấy hai hán tử áo lam chưa kịp ra tay đã thảm tử, nhất thời khiếp hải đến thừ ra như phổng đá.
Chương Ðài Phụng trầm giọng nói :
- Bốn hòa thượng này cũng không thể sống được, Quân Lộ Dao cùng Tây Môn Long...
Ngay lập tức Quân Lộ Dao cùng Tây Môn Long dong ngựa lao tới.
Bốn hòa thượng đều là bộ hành, làm sao chạy nhanh bằng ngựa, họ chạy chưa được ba trượng thì đã bị hai con tuấn mã của Quân Lộ Dao và Tây Môn Long cản lại.
Quân Lộ Dao ngửa mặt cười vang nói :
- Lão phu tái xuất giang hồ hãy chưa khai sát giới, hôm nay phải dùng bốn tên hòa thượng các ngươi tế cờ mới được.
Dứt lời liền tức vung tay phóng ra một chưởng, “bình” một tiếng, một tên hòa thượng ngã lăn xuống đất, vỡ sọ chết tươi.
Ba tên hòa thượng còn lại kinh hoàng thất sắc, cùng lúc vung tay, ném ra một luồng khói mù màu đen.
Quân Lộ Dao quay sang Từ Viễn buông tiếng cười vang :
- Trò chơi này rõ là bàn môn lộng phủ (múa rìu qua mắt thợ)!
Ðồng thời vung tay, một làn sương trắng tỏa ra.
Những thấy hai làn sương mù đen và trắng vừa tiếp xúc nhau, lập tức cùng tan biến không còn gì nữa.
Tây Môn Long quay sang Quân Lộ Dao thắc mắc hỏi :
- Ba tên trọc ấy đã dùng cái thứ gì vậy?
Quân Lộ Dao cười đáp :
- Ðộc dược, trúng vào người là chết ngay!
Tây Môn Long tức giận :
- Lão phu căm thù nhất là kẻ dùng độc, ba tên trọc này phải giao cho lão phu.
Ðoạn liền tung mình xuống ngựa, xông vào giữa ba tên hòa thượng.
Ba tên hòa thượng vốn đã hồn phi phách tán, lúc này chỉ muốn tìm cơ hội đào tẩu, đâu còn can đảm giao chiến nữa.
Song như vậy lại càng thêm tệ hại, đã khiến họ cơ hồ hoàn toàn mất khả năng chống trả, chỉ trong thoáng chốc đã tán mạng dưới tay Tây Môn Long.
Mặc dù trải qua một cuộc ác chiến, sáu tử thi nằm sóng soài trên đại lộ, song chỉ mất thời gian một tuần trà mà thôi.
Bấy giờ người đi đường thưa thớt, khi xảy ra sự cố cũng may là không có người đi qua. Chương Ðài Phụng quét mắt nhìn quanh, đoạn vội nói :
- Từ Viễn, hãy mau thu dọn sạch sẽ, tử thi phải kéo vào nơi khuất kín hoặc chôn đi, tuyệt đối không để người phát hiện.
Từ Viễn lập tức vâng lệnh thi hành ngay.
Chương Ðài Phụng đi đến trước đầu ngựa Quân Lộ Dao, đón lấy cương của lão, nói :
- Phiền lão hãy đánh xe đi mau, rẻ qua tiểu lộ mà đi.
Quân Lộ Dao mỉm cười, từ trên lưng ngựa tung mình lên cao, lướt đến trên tay xe, giật cương cho xe rẻ sang một tiểu lộ.
Tây Môn Long không chờ dặn bảo, xuống ngựa xóa sạch vết máu và vết bánh xe, giúp Từ Viễn khiêng tử thi, Chương Ðài Phụng giục ngựa theo sau xe rẻ sang tiểu lộ.
Còn Văn Vô Cửu thì ghìm ngựa đứng giữa đường, đưa mắt giám sát hai phía đại lộ.
Thật may là không xa lắm có một ngôi mộ hoang, bên hông có một hang to, đã trở thành hang ổ của lũ chồn chuột, Từ Viễn thấy vậy mừng rỡ, lập tức ném hét sáu tử thi xuống hang rồi lấp kín lại.
Xong xuôi ba người mới dục ngựa đuổi theo, đi được chừng một tầm tên bắn thì đã đuổi kịp Chương Ðài Phụng, bây giờ chiếc xe ngựa đã tiến vào một khu rừng rậm rạp.
Chương Ðài Phụng ra hiệu cho mọi người dừng lại, quay sang Văn Vô Cửu khẽ nói :
- Nơi đây vắng vẻ không người, có thể lôi ả nha đầu ấy ra được rồi!
Văn Vô Cửu nhẹ gật đầu, đưa tay vén mở rèm xe, bên trong quả đúng là Ninh Tiểu Phụng, đang nằm bất động.
Ninh Tiểu Phụng tuy không bị trói, nhưng bị phong bế ba nơi đại huyệt, Văn Vô Cửu vừa trông thấy nàng, lập tức lòng phừng lửa giận song vẫn cố dằn nén, vung tay giải huyệt cho Ninh Tiểu Phụng, đoạn quát :
- Nha đầu, xuống xe đi!
Không có tiếng trả lời, Ninh Tiểu Phụng vẫn nằm yên bất động.
Văn Vô Cửu cười khảy :
- Ngươi thật là kiêu căng, còn muốn bổn cô nương bồng xuống nữa hay sao?
Dứt lời liền nắm lấy cổ chân Ninh Tiểu Phụng kéo mạnh, “phịch” một tiếng, Ninh Tiểu Phụng đã bị kéo rơi xuống đất.
Thế nhưng, nàng không hề rên lấy một tiếng, thậm chí không động đậy.
Văn Vô Cửu kinh ngạc lẩm bẩm :
- Lạ thật!
Cúi xuống xem xét, lập tức giật mình kinh hãi.
Chương Ðài Phụng cũng đã xuống ngựa, vội đến gần xem, cũng kinh hãi kêu lên :
- Thế là hết, nha đầu này đã chết từ lâu rồi!
Lúc này Quân Lộ Dao đã xuống xe, nghe vậy liền vội đi đến, cúi xuống tỉ mỉ xem xét một hồi đoạn lắc đầu nói :
- Ðã chết hơn một ngày một đêm rồi, Nếu là trong vòng ba giờ thì lão phu còn hy vọng cứu được, bây giờ thì đã quá muộn rồi!
Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu cùng nhìn nhau lặng thinh.
Từ Viễn đến gần, dè dặt hỏi :
- Vậy thì.... thi thể phải giải quyết thế nào? Chôn đi ư?
Chương Ðài Phụng ngẫm nghĩ một hồi, đoạn cười chua chát nói :
- Ðằng nào thì ả ta cũng đã chết, giải quyết thế nào thì cũng chẳng còn quan trọng nữa!
Văn Vô Cửu nghiến răng :
- Tiểu muội thật căm hận ả nha đầu này đến thâm xương khắc cốt, chết cũng không phải lúc...
Ðua mắt nhìn Chương Ðài Phụng, nói tiếp :
- Bất luận Mạnh Niệm Từ có biết tử tin của ả hay không thì e sẽ cùng trọn đời thủ tiết vì ả, không bao giờ gần gủi với phụ nữ khác nữa!
Chương Ðài Phụng đỏ mặt :
- Tiểu muội cũng không có ý kiến, ả nha dầu này là một then chốt quan trọng, cái chết của ả cũng là một đòn đả kích lớn lao đối với chúng ta, nhưng ít ra cũng phải báo với Mạnh Niệm Từ được biết!
Chương Ðài Phụng thở dài :
- Tiểu muội thấy chuyện này thật lắc léo, dường như có chỗ nào đó không đúng.
Văn Vô Cửu cười lạnh lùng :
- Chỗ không đúng là ả đã chết một cách âm thầm lặng lẽ, đối với chúng ta chẳng khác nào một cuộc chiến bại thảm thương.
Chương Ðài Phụng cười chua chát :
- Không sai, cái chết của ả đã khiến kế hoạch của chúng ta hụt hẫng... Bây giờ giải quyết thi thể ả thế nào đây?
Văn Vô Cửu cười :
- Tiểu muội cũng nghĩ là phải cho Mạnh Niệm Từ biết tin mới được, ít ra cũng cắt đứt niềm hy vọng của y. Sau đó sẽ tìm cách khiến y lãng quên, bằng không rất có thể Mạnh Niệm Từ sẽ tìm ả cả đời.
Chương Ðài Phụng bỗng hạ giọng thật thấp nói :
- Tiểu muội còn một biện pháp nữa là tìm cách bôi xấu Ninh Tiểu Phụng, để cho Mạnh Niệm Từ tin là vợ mình chẳng phải là một phụ nữ trung trinh tiết liệt.
Văn Vô Cửu cười :
- Ðúng là tối độc phụ nhân tâm, Chương cô nương ác thật!
Chương Ðài Phụng ánh mắt sắc lạnh đảo quanh :
- Nếu Văn cô nương không đồng ý thì thôi, hãy mai táng ả là xong!
Văn Vô Cửu cười :
- Khỏi cần nói móc, hãy làm theo ý Chương cô nương đi!
Chương Ðài Phụng thoáng ngẫm nghĩ, đoạn từ trên mình Ninh Tiểu Phụng lấy ra một chiếc khăn lụa, cười nói :
- Hãy tạm giữ cái này là đủ!
Văn Vô Cửu cười :
- Mai này chỉ cần tìm được một người thích hợp là có thể đạt được mục đích rồi, Ninh Tiểu Phụng chẳng những đã chết mà còn mang tiếng bất trinh nữa.
Chương Ðài Phụng cười gượng :
- Bắt buộc phải vậy thôi, ả nha đầu này dưới suối vàng có linh thiêng thì cũng cảm thông cho chúng ta thôi.
Văn Vô Cửu đưa mắt nhìn quanh quát :
- Từ Viễn, hãy chôn ả đi!
Ngay khi ấy, bỗng nghe có tiếng ngân nga vọng đến, rồi thì một người trung niên áo xám, diện mạo bình phàm bước vào rừng.
Chợt trông thấy nhóm Chương Ðài Phụng, người áo xám như thoáng ngạc nhiên, vội cười giả lả vòng tay thi lễ nói :
- Xin lỗi, tại hạ đã quấy nhiễu các vị!
Lúc này nhóm Chương Ðài Phụng đã cởi bỏ y phục ngụy trang và khăn che mặt. Chương Ðài Phụng quét mắt nhìn đối phương, nghiêm giọng hỏi :
- Tôn giá là ai? Vào đây làm gì?
Người áo xám vội đáp :
- Tại hạ là Ninh Ưu Cửu đại đệ tử của Lý Ðông Cực, Trang chủ Hủ Cốt sơn trang, đang đi tìm thu thập xương khô.
- Lệnh sư đã phái đi ư?
Ninh Ưu Củu cười :
- Vâng, ngu sư huynh đệ tổng cộng mười hai người đều được gia sư phái đi.
- Cũng là đi tìm xương khô ư?
Ninh Ưu Cửu gật đầu :
- Vâng, ngoài việc thu tìm xương khô, chẳng còn việc gì khác...
Khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp :
- Tại hạ rời trang đã hơn một tháng, đến nay vẫn chưa tìm được bộ xương khô nào, khi trở về ắt là phải bị gia sư xử phạt.
Văn Vô Cửu hết sức lấy làm lạ hỏi :
- Chương cô nương, vậy là sao thế này? Có thể nói rõ cho tiểu muội biết không?
Chương Ðài Phụng bèn truyền âm nhập mật nói :
- Hủ Cốt sơn trang còn có tên là Tôn Thi sơn trang, chuyên thu tập xác vữa xương khô đã có hơn năm mươi năm lịch sử trên chốn giang hồ, nhưng rất ít ai biết đến.
Văn Vô Cửu cau mày :
- Thu tập xác vữa xương khô dùng để làm gì, thật là quái lạ!
- Nghe đâu là dùng để luyện thuốc, nhưng thật sự là luyện thuốc gì thì chẳng ai được biết, dường như trong hơn năm mươi năm qua, họ đã khắp nơi tìm kiếm thu tập, nhưng chưa hề luyện thành được gì cả, do đó giới võ lâm cũng không còn chú ý đến họ nữa.
Văn Vô Cửu cười, bỗng nhìn Ninh Ưu Cửu hỏi :
- Tôn giá ra đi cả tháng trời mà không tìm được một cái xác hay bộ xương người thật ư?
Ninh Ưu Cửu thở dài :
- Ðương nhiên là thật rồi, không thì tại hạ còn lang thang trên giang hồ làm gì?
Văn Vô Cửu cười cười :
- Ngôi mộ nào mà không có tử thi, cứ đào lên mà lấy.
Ninh Ưu Cửu lắc đầu nguây ngẩy :
- Nếu dễ vậy thì tại hạ đâu phải bôn ba khắp chốn giang hồ.
Văn Vô Cửu cười :
- Vậy thì là làm sao?
- Gia sư đã nghiêm khắc dặn bảo, tuyệt đối không được đào mồ trộm xác, trừ phi có kẻ đầy tội ác mới chết, hoặc là có người trước khi chết đã tình nguyện tặng xác cho bổn trang, như vậy thi thể mới dùng được.
Văn Vô Cửu nhíu mày :
- Vậy thì khó thật...
Ðưa mắt nhìn Chương Ðài Phụng, truyền âm nói :
- Thi thể của Ninh Tiểu Phụng bây giờ hữu dụng rồi, hãy tặng cho y đi!
Chương Ðài Phụng nhếch môi cười, lớn tiếng nói :
- Ðúng vậy, kể như y đã gặp may rồi.
Ninh Ưu Cửu cười ngơ ngẩn :
- Tại hạ đã gặp may gì kia?
Chương Ðài Phụng đưa tay chỉ :
- Ðã thấy thi thể kia rồi chứ?
Ninh Ưu Cửûu gật đầu :
- Thấy rồi! Nhưng...
Chương Ðài Phụng mỉm cười :
- Nếu cần thì tôn giá hãy mang về trang để khỏi bị lệnh sư trách phạt.
Ninh Ưu Cửa lắc đầu :
- Không được đâu, tại hạ không thể lấy thi thể này được.
Chương Ðài Phụng trố mắt ngạc nhiên :
- Sao vậy?
Ninh Ưu Cửu trịnh trọng :
- Một là trước khi chết nàng ta không hề nói sẽ hiến di hài cho bổn trang, hai là nàng cũng không phải kẻ đầy tội ác, gia sư không bao giờ chịu nhận thi thể này...
Chương Ðài Phụng cười :
- Nếu bảo trước khi chết ả không có nói sẽ hiến thi thể cho quý trang, đó quả là đúng sự thật, nhưng sao tôn giá biết ả không phải kẻ đầy tội ác?
- Vì nàng là bạn của các vị, không thì các vị đâu có xúm quanh thi thể mà khóc một cách đau lòng thế kia?
- Khóc một cách đau lòng ư?
Văn Vô Cửu quát vang :
- Tôn giá rõ là nói năng hồ đồ, ai khóc bao giờ chứ?
Ninh Ưu Cửu ngớ người :
- Vậy là tại hạ đã nhìn lầm, bởi tại hạ có đeo mặt nạ da người, ngay cả mặt mũi của các vị cũng không thấy rõ...
Ðưa tay chỉ xác Ninh Tiểu Phụng hỏi :
- Nàng ta quả đúng là kẻ đầy tội ác thật ư?
Văn Vô Cửu cười lạnh lùng :
- Có cần bổn cô nương kẻ cho nghe không?
Ninh Ưu Cửu giọng rề rà :
- Tốt hơn cô nương hãy nói nghe thử!
- Văn Vô Cửu cười khanh khách :
- Ả độc chết mẫu thân, bức chết phụ thân, lập kế hãm hại huynh tẩu, lại phóng hỏa đốt nhà hàng xóm, ngay cả một bé gái đã gặp giữa đường cũng bị ả ném xuống giếng...
Ninh Ưu Cửu ngắt lời :
- Thôi đủ rồi, vậy là đã quá đủ.... cô gái này quả là tội ác đầy mình!
Văn Vô Cửu nghiến răng :
- Không sai, dù ả chết vài lần cũng chẳng phải là nhiều. Chẳng giấu gì tôn giá, hiện chúng tôi đang bàn định phải băm vằm ả ra làm muôn mảnh rồi đem cho chó ăn...
Ninh Ưu Cửu vội tiếp lời :
- Cô nương đã căm thù nàng ta như vậy thì hãy giao cho tại hạ mang về nộp cho gia sư.
Văn Vô Cửu đưa tay chỉ Chương Ðài Phụng nói :
- Vị cô nương này hẳn đã nghe rõ rồi, có cần tại hạ lên tiếng cầu xin nữa không?
Chương Ðài Phụng lắc đầu :
- Nếu tôn giá muốn thì hãy mau chóng mang nàng đi, để chậm trễ rất có thể bổn cô nương sẽ đổi ý!
Ninh Ưu Cửu mỉm cười :
- Tại hạ còn một điều thỉnh cầu không phải nữa, định xin cô nương chấp thuận luôn cho.
Chương Ðài Phụng thoáng ngạc nhiên nói :
- Tôn giá cứ nói.
- Chiếc xe ngựa này chẳng hay chư vị có dùng không?
Văn Vô Cửu bực mình nạt :
- Tôn giá thật là được voi đòi tiên!
Chương Ðài Phụng nháy mắt cười :
- Nếu tôn giá thích thì tặng luôn đấy.
Ninh Ưu Cửu mừng rơn :
- Xin đa tạ cô nương!
Thế là không nói gì nữa, bồng xác Ninh Tiểu Phụng lên ném vào trong xe, đoạn tung mình lên tay xe, quay sang Chương Ðài Phụng và Văn Vô Cửu vòng tay thi lễ, cười nói :
- Xin hết sức đa tạ nhị vị cô nương.
Ðoạn vung động roi da, ngựa phóng nhanh đi.
Chương Ðài Phụng trông theo cỗ xe ngựa, bỗng buông tiếng thở dài não nuột. Văn Vô Cửu cũng có vẻ thờ thẩn, thở dài lặng thinh. Quân Lộ Dao đứng thừ ra, nhưng mắt đảo tròn liên hồi như có điều suy tư.
Chương Ðài Phụng thấy lão có vẻ khác thường, bèn thoáng cau mày đi đến trước mặt lão hỏi :
- Lão làm sao vậy hở?
Quân Lộ Dao lừ mắt :
- Lão phu... đang suy nghĩ về một việc trọng đại.
- Việc trọng đại gì mà lại khiến lão mê mẫn thế này?
Quân Lộ Dao lim dim mắt :
- Việc về... Hủ Cốt sơn trang, dường như... dường như...
Chương Ðài Phụng ngạc nhiên :
- Hủ Cốt sơn trang có gì không ổn, dường như sao?
Quân Lộ Dao đưa tay vỗ trán :
- Hủ Cốt sơn trang dường như đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Chương Ðài Phụng sắc mặt biến đổi liên hồi, song lập tức lại bật cười nói :
- Lão rõ là nói khùng. Lão đã ở dưới Trường Hận Phong suốt mấy mươi năm thì làm sao biết được?
Quân Lộ Dao nói :
- Hủ Cốt sơn trang quả đúng là không tồn tại từ lâu, Trang chủ Lý Ðông Cực đã chết từ nhiều năm trước rồi.
Chương Ðài Phụng thoáng lộ vẻ kinh ngạc :
- Lão làm sao biết được?
Quân Lộ Dao nghiêm giọng :
- Lão cư trú dưới Trường Hận Phong, tuy không lai vãng với người đời, nhưng trong những năm qua cũng có người đến viếng thăm lão phu, trong số có Ngô Vấn Thiên, đại đệ tử của Lý Ðộng Cực, Trang chủ Hủ Cốt sơn trang!
Văn Vô Cửu kêu to :
- Khi nãy người đó tự xưng là Ninh Ưu Cửu, đại đệ tử của Lý Ðông Cực, tại sao lão không lên tiếng, lão bị nghẹn họng hả?
Quân Lộ Dao tức giận :
- Cô nương không được nói năng như vậy với lão phu!
Chương Ðài Phụng vội khuyên can :
- Thôi đừng cãi nhau vớ vẩn như vậy, hãy nói về việc chính trước đã.
Quay sang Quân Lộ Dao nói tiếp :
- Nói mau, về sau thế nào?
Quân Lộ Dao chau mày :
- Ngô Vấn Thiên có nói là sư phụ của y đã chết từ mười năm qua và Hủ Cốt sơn trang cũng bị lửa trời thiêu rụi, tất cả đều đã trở thành tro bụi...
Chương Ðài Phụng giậm chân :
- Thôi rồi ta cũng nghĩ ra một điều sơ hở!
Văn Vô Cửu vội hỏi :
- Chương cô nương vừa nghĩ ra gì vậy?
Chương Ðài Phụng cười chua chát :
- Hiện thời là giờ gì rồi?
- Vừa qua giờ mão!
- Vậy là không đúng rồi, bọn họ đêm qua đã nghỉ lại ở Chương Thụ Ðiếm, sáng nay tiếp tục lên đường, khi lên xe, nếu Ninh Tiểu Phụng đã chết, không thể nào hai tên tùy tùng của Mạnh Ðạt Tam và bốn tên hòa thượng hoàn toàn chẳng chút hay biết...
Văn Vô Cửu gật gù tiếp lời :
- Ðúng rồi, đó quả là một nghi vấn to tát!
Chương Ðài Phụng quay sang Quân Lộ Dao hỏi :
- Khi nãy xem xét thi thể của Ninh Tiểu Phụng, lão quả có thể nhận ra ả đã chết hơn một ngày rồi ư?
Quân Lộ Dao vẻ không vui :
- Y thuật của lão phu tuy không dám huênh hoang là độc bộ thiên hạ, nhưng ít ra cũng đáng kể được là vào bậc nhất, chả lẽ lại nhìn lầm được sao?
Chương Ðài Phụng chau mày :
- Vậy thì lạ quá...
Quân Lộ Dao ngẫm nghĩ một lúc, bỗng ngửa mặt cười vang nói :
- Ðúng rồi... đúng rồi...
Chương Ðài Phụng quát :
- Ðúng rồi cái gì hả?
Quân Lộ Dao ngưng cười, ung dung nói :
- Lão phu đã sơ xuất, quên mất một điều quan trọng.
- Hừ, nói mau, điều quan trọng gì?
- Trong giang hồ có một thứ thần thuật có tên là Quy Tức đại pháp...
Chương Ðài Phụng sửng sốt :
- Quy Tức đại pháp ư? Vậy là ả nha đầu kia có lẽ chưa chết!
Văn Vô Cửu nóng lòng giục :
- Quy Tức đại pháp là thế nào?
Quân Lộ Dao lạnh lùng lườm nàng, đoạn chậm rãi nói :
- Quy Tức đại pháp thất truyền đã lâu, trong mấy mươi năm gần đây đã không nghe nói có người biết thần pháp ấy. Phàm ai đã luyện thành, chỉ cần phong bế một hơi chân khí trong tim là có thể huyết khí ngưng trệ, giống hệt như đã chết, nhưng sau một thời gian thì bình an vô sự hồi tỉnh.
Chương Ðài Phụng nghiến răng tức tối nói :
- Vậy là đúng rồi, sự thật rất là rõ ràng, ả nha đầu ấy đã đánh lừa chúng ta rồi...
Buông tiếng thở dài nói tiếp :
- Thật tội nghiệp cho hai ta, tự cho mình thông minh hơn người, vậy mà không đối phó được với ả tiện tỳ ấy!
- Ðây thật là một điều nhục nhã, nhưng.... người đã tự xưng Ninh Ưu Cửu là ai?
Chương Ðài Phụng cay cú :
- Bất luận hắn là ai thì cũng quyết phải đuổi bắt cho bằng được!
Giật mạnh dây cương quát to :
- Ðuổi theo ngay! Không tìm được chiếc xe ngựa ấy quyết không dừng lại!
Rồi thì giục ngựa phi nhanh, đuổi theo về hướng xe ngựa đã khuất dạng. Văn Vô Cửu; Quân Lộ Dao, Tây Môn Long và Từ Viễn vũng không chậm trễ, lần lượt giục ngựa theo sau phóng đi như gió cuốn.
Thế nhưng, mặc cho họ phi ngựa hết tốc độ, từ sáng đến tối mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc xe ngựa đâu cả, như thể đã biến mất trên cõi đời này vậy.
Thì ra chiếc xe ngựa ấy không như nhóm Chương Ðài Phụng đã nghĩ, không đi theo phương hướng họ đã hoài nghi, mà là đi được hơn ba dặm thì lại quay về lối cũ, vượt qua Chương Thụ Ðiếm rồi dừng lại dưới một ngọn đồi.
Trên triền đồi có hai ngọn tùng cao to, cành lá rậm rạp, nếu ẩn mình trên ấy rất khó thể bị phát giác.
Ninh Ưu Cửu từ trong xe kéo ra một cái bao, đoạn khẽ nhún minh, lập tức như luồng khói trắng bay lên ngọn cây.
Chừng sau thời gian hơn hai tuần trà, chỉ thấy một đoàn người chậm rãi đi tới, họ chính là Mạnh Niệm Từ, Mạnh Ðạt Tam, Tuệ Phương hòa thượng cùng đệ tử thuộc hạ.
Mạnh Ðạt Tam cùng ba tên tùy tùng sải bước đi trước, y vừa trông thấy chiếc xe ngựa không người, lập tức tái mặt chững bước và nói gì đó, song chỉ chốc lát y lại cất bước đi tới.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy, bèn thoáng chau mày cất tiếng :
- Khoan đi đã!
Mạnh Ðạt Tam vẫn tiếp tục tiến bước và nói :
- Ðã sắp đến Chương Thụ Ðiếm rồi, chúng ta hãy nghỉ chân tại đó.
Mạnh Niệm Từ dừng chân :
- Không, nghỉ ở đây thì cũng như nhau thôi!
Mạnh Ðạt Tam đành quay người lại nói :
- Ðói, khát hay là mệt rồi?
Mạnh Niệm Từ thoáng tần ngần :
- Mệt rồi!
Ðưa tay chỉ chiếc xe ngựa nói tiếp :
- Chiếc xe kia sao lại không có người lái thế nhỉ?
Mạnh Ðạt Tam vội cười nói :
- Hà tất thắc mắc việc vớ vẩn, chúng ta nghỉ một hồi rồi đi thôi!
Mạnh Niệm Từ xẵng giọng :
- Nếu ngươi không chịu xuất tiến thì để ta xuất... Mạnh mỗ muốn đi xe cho khỏe!
Mạnh Ðạt Tam cười nhăn nhó :
- Xe này không có người lái, hẳn đã xảy ra biến cố gì đó, e rằng...
Mạnh Niệm Từ cười khảy :
- Biết đâu người lái xe đang ngủ trong xe, để Mạnh mỗ đến gọi y ra cho!
Ðoạn liền cất bước đi tới.
Mạnh Ðạt Tam vội lách người cản lại :
- Ðừng vội, để ta đến xem cũng được!
Y nói xong quả đến gần vén rèm xe lên, thoáng đưa mắt nhìn rồi nói :
- Không có, hẳn là y đã đi đâu rồi.
Mạnh Niệm Từ quắt mắt tức giận :
- Việc này thật kỳ lạ, nơi đại lộ hẻo lánh mà lại có một chiếc xe ngựa không người lái bỏ lại, xe không hư hỏng mà ngựa cũng không bệnh hoạn, vậy mà người lái xe lại biến mất...
Mạnh Ðạt Tam xẵng giọng :
- Trong điều kiện giữa chúng ta đâu có khoảng lo chuyện bao đồng.
Mạnh Niệm Từ bướng bỉnh :
- Việc vặt vãnh thế này bỏ ra không cần phải liệt vào trong điều kiện, nhưng nếu ngươi nhất định muốn thì thêm vào cũng được!
Mạnh Ðạt Tam chau mày :
- Vậy là ngươi cố ý gây rắc rối cho ta phải không?
Mạnh Niệm Từ cười phá lên :
- Ngươi nói giọng nghiêm trọng quá rồi, một chiếc xe ngựa không người, Mạnh mỗ đến xem thì sao gọi là gây rắc rối chứ?
Mạnh Ðạt Tam đảo mắt liên hồi, bỗng đặt tay lên chuôi kiếm quát :
- Bất kể có phải gây rắc rối hay không, nói chung là không được nhúng tay vào việc vớ vẩn này.
Mạnh Niệm Từ nén giận :
- Mạnh mỗ không phải muốn nhúng tay mà chỉ muốn xem qua thôi.
Mạnh Ðạt Tam kiên quyết :
- Không được!
Lúc Mạnh Ðạt Tam nắm chuôi kiếm cản đường thì Tuệ Phương hòa thượng cùng đệ tử thuộc hạ cũng đã từ phía sau vây đến, ai nấy lăm lăm khí giới sẵn sàng ra tay.
Tuệ Phương hòa thượng tay phải đã giơ lên...
Mạnh Niệm Từ không ngoảnh lại nên chẳng rõ chưởng thế của lão hòa thượng ghê gớm dường nào, giá mà chàng trông thấy, cam đoan cũng phải kinh hoàng.
Thì ra nơi lòng bàn tay của Tuệ Phương hòa thượng có một vết đen, hiển nhiên đó là độc chưởng lợi hại của lão, chỉ cần bị chưởng phong quét trúng thì cũng có nguy cơ táng mạng.
Mạnh Niệm Từ mặt lạnh như băng sương, từng bước từng bưới đi tới, khiến Mạnh Ðạt Tam phải thoái lui đến cạnh tay xe, song y không có ý thỏa hiệp. Trường kiếm đã rút ra nửa phần, hiển nhiên y sẽ chẳng quản động thủ ngăn càn Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ chau chặt mày kiếm, buông tiếng thở dài nói :
- Trong xe thật sự có gì lạ mà ngươi lại sợ Mạnh mỗ xem thấy?
Mạnh Ðạt Tam cắn chặt răng :
- Hiện chỉ có hai biện pháp, một là mặc trong xe có gì, hãy theo ta tiếp tục lên đường. Hai là đành phải động thủ, sự thắng bại chưa biết ra sao, song vợ ngươi thì nhất định chết thê thảm...
Mạnh Niệm Từ chững bước như đã có ý thôi bỏ, song lời lẽ của Mạnh Ðạt Tam lại khơi dậy lòng hiếu kỳ của chàng, bởi dường như trong chiếc xe ngựa này có mối quan hệ lớn lao đối với hai người. Nếu không tìm hiểu rõ, có thể sẽ lở qua một điều trọng đại.
Do đó, chàng hết sức phân vân, bởi mãi đến giờ chàng vẫn chưa được tin Ninh Tiểu Phụng đã thoát hiểm, nên do dự chưa dám trở mặt động thủ với Mạnh Ðạt Tam :
Mạnh Ðạt Tam thấy vậy, “choang” một tiếng, thanh trường kiếm đã rút hẳn ra khỏi vỏ, định uy hiếp tinh thần địch thủ.
Thốt nhiên, một tiếng rú thảm thiết vang lên, Mạnh Niệm Từ nhận ngay đó chính là tiếng của Tuệ Phương hòa thượng, Mạnh Ðạt Tam cũng bất giác kinh hãi, ngớ tại chỗ.
Mạnh Niệm Từ cũng chẳng chút chậm trễ, nhan như chớp đá vào cổ tay của Mạnh Ðạt Tam.
“Keng” một tiếng, trường kiếm trong tay Mạnh Ðạt Tam đã rơi xa hàng mấy trượng.
Mạnh Niệm Từ một chiêu đắc thủ, người liền tung vọt lên cao, lướt đến và hạ xuống trên tay xe.
Khi định thần nhìn kỹ, chàng bất giác biến sắc mặt. Chỉ thấy Tuệ Phương hòa thượng tay phải máu tuôn xối xã, hiển nhiên đã bị ám khí xuyên thủng một lổ to. Mạnh Ðạt Tam cùng ba tên tùy tùng đang kinh hoàng luống cuống.
Ngay khi ấy, một chuỗi cười như sấm vang lên từ ngọn cây... rồi thì một bóng người cao to nhẹ nhàng lướt xuống bên cạnh cỗ xe.
Mạnh Niệm Từ mừng rỡ, buộc miệng nói :
- Ra là Lệnh chủ...
Người ấy chính là Cửu U lệnh chủ!
Mạnh Ðạt Tam tay chân như rụng rời, giọng ỉu xìu nói :
- Mặc dù tôn giá đã từng nhiều phen gây sự với ngu huynh đệ, nhưng Mạnh Ðạt Tam này không hề nuôi lòng thù oán...
Cửu U lệnh chủ cười to :
- Nhưng các hạ cũng đâu xem bổn Lệnh chủ là bạn.
Mạnh Ðạt Tam ấp úng :
- Ðó thì... nếu Lệnh chủ có gì cần Mạnh mỗ giúp sức, quyết không bao giờ từ chối!
Cửu U lệnh chủ cười ha hả :
- Mạnh tam hiệp đã có lòng thì... bổn Lệnh chủ cũng đang có chút việc mọn cần nhờ...
Mạnh Ðạt Tam vội tiếp lời :
- Xin Lệnh chủ cứ dặn bảo.
Cửu U lệnh chủ trầm giọng :
- Ðể lại Mạnh Niệm Từ, dẫn thủ hạ tức khắc đi ngay!
Mạnh Ðạt Tam ngẩn người :
- Vậy... vậy...
Cửu U lệnh chủ gằn giọng :
- Hừ, không chịu hả?
Mạnh Ðạt Tam vội đáp :
- Không phải vậy, nhưng...
Ðưa tay chỉ xe ngựa, nói tiếp :
- Mạnh mỗ phải đánh chiếc xe kia đi!
Cửu U lệnh chủ cười khảy :
- Không thể được, chiếc xe đó phải để lại luôn...
Mạnh Ðạt Tam chau mày :
- Lệnh chủ đừng ức hiếp người quá đáng, phải biết...
Cửu U lệnh chủ quát vang :
- Nếu bổn Lệnh chủ mà thật sự hiếp người quá đáng thì hôm nay các hạ ắt phải bỏ mạng tại đây!
Ðoạn cất bước tiến tới...
Mạnh Ðạt Tam và Tuệ Phương hòa thượng khiếp hãi thoái kui, ba tên tùy tùng cùng bốn tên hòa thượng cũng sợ hãi lùi sau lia lịa, không còn dũng khí chiến đấu nữa.
Cửu U lệnh chủ lại buông tiếng quát vang :
- Muốn chiến đấu thì ra tay, còn không thì rút lui, nhùng nhằng thế này thì kể được là anh hùng hảo hớn gì chớ? Mạnh Ðạt Tam, các hạ là dòng dõi Võ Hoàng, vậy mà không cảm thấy nhục nhã đến tổ tiên ư?
Mạnh Ðạt Tam đỏ mặt :
- Mạnh mỗ chịu thua, nhưng có một điều thỉnh cầu!
- Nói đi!
Mạnh Ðạt Tam thoáng tần ngần :
- Xin hỏi cao tánh đại danh và hiển lộ mặt thật được chăng?
Cửu U lệnh chủ thoáng ngẩn người, đoạn quát to :
- Nếu bổn Lệnh chủ không đáp ứng điều thắc mắc của các hạ thì sao?
Mạnh Ðạt Tam ấp úng :
- Cũng như Lệnh chủ đã nói, giấu đầu lòi đuôi thì chẳng kể được anh hùng hảo hớn.
Cửu U lệnh chủ tức giận :
- Các hạ chưa đủ tư cách để nói với bổn Lệnh chủ những lời ấy đâu... Bổn Lệnh chủ đã phát thiếp mời võ lâm thiên hạ dến dự đại hội quần hùng, nếu các hạ có nhã hứng, hôm trừ tịch hãy đến Nam Thiên Môn Thái Sơn, tất sẽ được thấy mặt thật của bổn Lệnh chủ!
Mạnh Ðạt Tam ngửa mặt cười :
- Cũng được, Mạnh mỗ hôm nay xin nhận thua...
Ðoạn cùng Tuệ Phương đưa mắt nhìn nhau, hai người quay người bỏ đi.
Cửu U lệnh chủ buông tiếng thở dài não ruột nói :
- Mạnh Niệm Từ, ngươi đã phụ lòng của bổn Lệnh chủ rồi!
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt cúi đầu nói :
- Vãn bối hết sức lấy làm hổ thẹn!
Cửu U lệnh chủ lại buông tiếng thở dài :
- Nếu như ngươi đến Thái Sơn, có biết kết quả sẽ ra sao không?
Mạnh Niệm Từ nghiến răng :
- Mạnh Công Lăng nhất định sẽ xử tử vãn bối!
- Biết vậy sao còn chịu sự uy hiếp của họ?
- Ðó là...
Mạnh Niệm Từ vốn định nói ra việc đã thành hôn với Ninh Tiểu Phụng, sau đó Ninh Tiểu Phụng bị bắt và rồi nhận được huyết thư của nàng trên áo, hiện đang chờ tin báo của Cái bang, song lời đã lên đến cửa miệng rồi cuối cùng chàng đã nén lại.
Cửu U lệnh chủ mỉm cười nói :
- Ðó là khuyết điểm mà cũng là ưu điểm của ngươi, đáng bực tức mà cũng đáng thương...
Trầm giọng xuống nói tiếp :
- Ngươi đã hoài nghi chiếc xe này, sao không xem cho rõ đi?
Mạnh Niệm Từ vội cung kính thi lễ nói :
- Vãn bối xin đa tạ Lệnh chủ đã cứu giúp!
Cửu U lệnh chủ thản nhiên nhận lễ, lại lắc đầu buông tiếng thở dài.
Mạnh Niệm Từ với lòng đầy thắc mắc, đưa tay vén rèm xe lên, lập tức, chàng bật lên một tiếng thảng thốt, mặt mày tái ngắt.
Cửu U lệnh chủ với giọng nhạt nhẽo hỏi :
- Vị cô nương đã chết đó là ai?
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Chẳng dấu gì Lệnh chủ, đó chính là... là tiện nội....
Nghiến răng nói tiếp :
- Nhất định là tên súc vật Mạnh Ðạt Tam đã hại chết...
Cửu U lệnh chủ lại hỏi :
- Nàng ta là Ninh Tiểu Phụng phải không?
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên :
- Sao Lệnh chủ biết?
Cửu U lệnh chủ bật cười :
- Nếu muốn người không biết, trừ phi đừng làm, có điều là... ngươi đã kết hôn quá sớm... Ðược biết là cuộc hôn nhân của hai ngươi là do bởi một lời hứa của Quỷ Tiên với Hoàng Sơn Ly Phụ, như vậy thật không hợp lý...
Mạnh Niệm Từ ấp úng :
- Thì ra Lệnh chủ đã biết rõ rồi!
Cửu U lệnh chủ cười :
- Hãy cho bổn Lệnh chủ hỏi, ngươi có yêu nàng không?
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt thở dài :
- Người đã chết rồi thì còn nói gì đến yêu hay không nữa!
Cửu U lệnh chủ lắc đầu :
- Bổn Lệnh chủ chỉ cần ngươi trả lời câu hỏi thôi.
Mạnh Niệm Từ ngớ người :
- Vãn bối mang nặng huyết thù chưa báo, lẽ ra không nên nói đến chuyện hôn nhân, nhưng một là do bởi lời hứa với Hoàng Sơn Ly Phụ, hai nữa cũng là lời hứa của vãn bối với Ninh trưởng lão của Thần Phong môn...
Cửu U lệnh chủ ngắt lời :
- Bỏn Lệnh chủ không phải hỏi về những điều ấy, mà chỉ hỏi ngươi có yêu Ninh Tiểu Phụng hay không thôi!
Mạnh Niệm Từ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn cảm khái nói :
- Ninh Tiểu Phụng thông minh sáng suốt, dung mạo cũng không xấu, vãn bối có người vợ như vậy thì cũng chẳng có gì ân hận. Nay chẳng may nàng đã chết, xét cho cùng cũng do vãn bối mà nên, vì vậy...
Cửu U lệnh chủ mỉm cười :
- Ngươi định suốt đời không cưới vợ nữa chứ gì?
Mạnh Niệm Từ thở dài :
- Tâm ý của vãn bối quả đúng là vậy!
Cửu U lệnh chủ cười ha hả :
- Tốt lắm, ta đi nào!
Ðoạn bước lên tay xe, nói tiếp :
- Hãy vào trong xe lo chăm sóc cho vợ, bổn Lệnh chủ đành phải bắt buộc đánh xe cho các ngươi thôi.
Mạnh Niệm Từ bối rối :
- Vậy... vãn bối không dám đâu!
Cửu U lệnh chủ trầm giọng :
- Bổn Lệnh chủ ghét nhất là cái lối khách sáo giả dối thế này, mau vào trong xe đi!
Ðoạn vung rou vụt ngựa phóng đi, Mạnh Niệm Từ chẳng tiện nhiều lời, đành chui vào trong xe.
Ninh Tiểu Phụng toàn thân lạnh cứng, hơi thở đã ngưng tự bao giờ, song hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt hết sức bình thản, như thể nàng đã chết một cách rất cam lòng.
Chàng khích động nắm lấy đôi tay lạnh cóng của nàng, lẩm bẩm :
- Ta tuy chẳng giết nàng, nhưng nàng đã vì ta mà chết! Tiểu Phụng, ta thật có lỗi với nàng...
Xe lao đi rất nhanh, chỉ nghe Cửu U lệnh chủ vung roi quất liên hồi, xe lắc lư nghiêng ngả, như đang chạy trên con đường rất gập ghềnh.
Mạnh Niệm Từ không hề bận tâm đến điều ấy và cũng chẳng nhìn ra ngoài, chỉ nắm chặt đôi tay giá lạnh của Ninh Tiểu Phụng, ngồi thừ ra như kẻ mất hồn.
Bỗng chàng giật mình kinh hãi, thì ra đôi mắt nhắm nghiền của Ninh Tiểu Phụng thoáng động đậy...
Mạnh Niệm Từ thầm nhủ :
- Không thể nào vậy được, người chết đâu thể nào sống lại?
Thế nhưng, một điều kỳ lạ nữa lại xảy ra, đôi tay Ninh Tiểu Phụng ấm lên dần và sắc mặt cũng mỗi lúc một hồng hào hơn.
Con tim Mạnh Niệm Từ cơ hồ vọt ra khỏi lồng ngực, chàng chẳng hiểu vì sao lại thế này, Ninh Tiểu Phụng đã sống lại thật ư?
Sau cùng, Ninh Tiểu Phụng đã hoàn toàn mở choàng mắt, tay chân cũng không ngớt vung vẩy cho thư dãn.
Mạnh Niệm Từ lẩm bẩm :
- Phụng muội... Phụng muội...
Ninh Tiểu Phụng chớp mắt, vẻ ngơ ngẩn, nói :
- Phu quân đó ư?... Thiếp chẳng phải đang mơ chứ?
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Phụng muội cảm thấy thế nào?
Ninh Tiểu Phụng cười :
- Thiếp thật ra đâu có việc gì! Bây giờ là...
- Chúng ta đã được Cửu U lệnh chủ giải cứu, nhưng Phụng muội...
Cười ngượng ngùng, nói tiếp :
- Lúc ngu huynh gặp Phụng muội, Phụng muội đã...
Ninh Tiểu Phụng cười ngạo nghễ :
- Ðó không phải là chết thật mà là thiếp đã sử dụng “Quy Tức đại pháp”, khiến mọi người đều tưởng thiếp đã chết thật, nhưng vài giờ sau thì sẽ sống lại như bình thường...
Bỗng nghe tiếng Cửu U lệnh chủ vọng vào :
- Xe không còn đi được nữa rồi, đành xuống đi bộ thôi.
Rồi thì xe dừng lại, Mạnh Niệm Từ cùng Ninh Tiểu Phụng vội vén rèm lên phóng xuống.
Cửu U lệnh chủ chẳng chút lộ vẻ ngạc nhiên, thản nhiên cười nói :
- Ðã sống lại rồi ư?
Ninh Tiểu Phụng mỉm cười, vội cung kính thi lễ nói :
- Xin tạ ơn Lệnh chủ đã cứu giúp!
Cửu U lệnh chủ vội xua tay :
- Bất tất phải đa lễ... Hãy phá hủy chiếc xe này đi!
Mạnh Niệm Từ vội nói :
- Vãn bối tuân lệnh!
Ðảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy đó là trên một ngọn núi, bên trái là vực thẳm muôn trùng, bèn tháo ngựa ra, song chưởng vung lên đánh vào cỗ xe, “bùng” một tiếng, cỗ xe liền lập tức lăn xuống vực thẳm.
Cửu U lệnh chủ cười nhạt nói :
- Ði thôi!
Ðoạn liền dẫn trước sải bước đi lên đỉnh núi...
Mạnh Niệm Từ cùng Ninh Tiểu Phụng đưa mắt nhìn nhau, đoạn liền cất bước đi theo sau.
Chàng không biết đây là núi gì, và cũng chẳng rõ Cửu U lệnh chủ đưa mình đi đâu, đành lẳng lặng ông đi đâu chàng theo đó.
Thế núi rất hiểm trở, khắp nơi đều là vách núi cheo leo và vực sâu thăm thẳm, trên đỉnh núi cây cỏ um tùm như chồng chất lên nhau, dù ẩn náu, thiên binh vạn mã cũng khó thể phát hiện.
Bỗng trước mắt rực sáng, một động phủ to rộng hiện ra trước mặt.
Sơn động ấy rất rộng rãi và sạch sẽ, nửa thiên nhiên nửa nhân tạo, trên cửa động có khắc ba chữ “Thành Tiên Ðộng”.
Mạnh Niệm Từ ngớ ra một hồi, đoạn hỏi :
- Ðây là nơi cư trú của Lệnh chủ ư?
Cửu U lệnh chủ bỗng buông tiếng thở dài áo não nói :
- Hài tử, ta cũng là một người vô gia cư như ngươi, đây chỉ là nơi cư thú tạm thời thôi!
Ðoạn đưa tay gõ vào cửa động liên tiếp ba cái. Lát sau, một đạo đồng vội vã chạy ra.
Ðạo đồng ấy toàn thân bạch bào, tay cầm phất trần, da dẻ trắng nõn hết sức khả ái.
Chỉ thấy y hai mắt đảo quanh một vòng, bỗng cười khúc khích nói :
- Phen này thì Lệnh chủ quả thật đã đưa bạn bè đến rồi!
Cửu U lệnh chủ cười :
- Sư phụ ngươi có trong động phủ không?
Ðạo đồng ấy dẫu môi :
- Gia sư có lẽ thành tiên thật rồi, đã ngồi trên bồ đoàn suốt cả nửa ngày hôm nay!
Cửu U lệnh chủ cười cởi mở :
- Vậy thì hãy vào báo với lão ta, bảo là có bổn Lệnh chủ giá lâm.
Gã đạo đồng khúc khích cười, lập tức quay người chạy vào trong động.
Cửu U lệnh chủ quay sang Mạnh Niệm Từ nói :
- Sư tôn của y là Nhất Túc Tử, một vị cao đặc huyền thông, bạn tri giao của bổn Lệnh chủ.
Mạnh Niệm Từ liền hỏi :
- Hẳn cũng là một vị thế ngoại cao nhân phải không?
Cửu U lệnh chủ cười :
- Mặc lão ta là cao nhân hay ải (lùn) nhân, chúng ta đã đến đây rồi là cứ tự nhiên thôi.
Bỗng, trong động có tiếng cười rổn rảng vọng ra và nói :
- Ðại Lệnh chủ đã đến đó rồi phải không?
Rồi thì một vị đạo sĩ cũng toàn thân đạo bào trắng tươi cười sải bước đi ra. Chỉ thấy vị đạo sĩ này dáng người quắc thước, tuổi ngoài ngũ tuần, chòm râu đen dài ngang ngực, trông rất uy nghi đạo mạo.
Cửu U lệnh chủ cũng chẳng giới thiệu, chỉ cười ha hả nói :
- Hôm nay bổn Lệnh chủ đến đây quấy rầy, phiền lão đạo sĩ cho hai gian tĩnh thất và một tháng lương thực.
Nhất Túc Tử cũng bật cười ha hả :
- Hai gian tĩnh thất thì đã có sẵn, một tháng lương thực cũng chẳng có gì khó, có điều là cơm canh đạm bạc, chỉ sợ hai vị tiểu khách này không quen thôi.
Mạnh Niệm Từ và Ninh Tiểu Phụng đồng thanh nói :
- Lão tiền bối nói vậy thật tội cho chúng vãn bối, kể chi là còn có cơm canh để ăn, cho dù nhịn đói một tháng thì chúng vãn bối cũng có thể chịu đựng được.
Nhất Túc Tử gật gù :
- Chịu đựng được gian khổ thì mới nên người...
Quay sang Cửu U lệnh chủ cười nói tiếp :
- Ðại Lệnh chủ của chúng ta tính rất nóng nảy, hãy cùng bần đạo đi xem hai gian tĩnh thất nhé!
Ðoạn liền quay người đi vào động, Cửu U lệnh chủ mỉm cười không nói gì, cùng Mạnh Niệm Từ và Ninh Tiểu Phụng cất bước theo sau.
Trong động có rất nhiều ngõ ngách, rẽ qua hai con đường hầm, Nhất Túc Tử dừng lại trước một gian thạch thất, đưa tay chỉ nói :
- Gian này thế nào?
Cửu U lệnh chủ nhẹ gật đầu :
- Cũng tàm tạm.
Trong thạch thất có một chiếc giường đá, trên có lót cỏ khô, ngoài ra không còn vật gì khác nữa.
Cửu U lệnh chủ nhìn vào mặt Ninh Tiểu Phụng hỏi :
- Ở đây một tháng, cô nương chịu được không?
Ninh Tiểu Phụng vẻ nghiêm túc đáp :
- Kể chi một tháng, cho dù một năm thì vãn bối cũng có thể ở được.
Cửu U lệnh chủ gật đầu :
- Vậy thì tốt lắm, ngày ba bữa do lão đạo sĩ chiụ trách nhiệm mang vào, ngoài ra bổn Lệnh chủ có cách khiến cho cô nương qua tháng như ngày...
Quay sang Nhất Túc Tử nói :
- Bổn Lệnh chủ còn phải mượn của lão vài món vật dụng nữa.
Nhất Túc Tử cười sốt sắng :
- Chỉ cần bần đạo có, sẵn sàng cho mượn.
Cửu U lệnh chủ bật cười :
- Nhưng rất có thể lão đạo không có hai món vật này... Bổn Lệnh chủ cần một sấp vải lụa, một số chỉ màu và một mũi kim thêu.
Nhất Túc Tử hai tay xua lia lịa :
- Thật đáng tiếc, những thứ ấy không có.
Cửu U lệnh chủ cười :
- Bổn Lệnh chủ cũng biết là lão đạo không có, nhưng không có thì lão đạo cũng nghĩ cách tìm cho có. Bổn Lệnh chủ đã mở miệng hỏi mà không đạt được mục đích là chẳng chịu thôi đâu.
Nhất Túc Tử lắc đầu cười :
- Thôi được rồi, bần đạo cũng đành mặt dạn mày dày xuống núi mua lấy vậy.
Cửu U lệnh chủ cười ha hả một hồi, quay sanh Ninh Tiểu Phụng nói :
- Ở trong gian thạch thất đóng kín thế này, thời gian rất là dài, nhưng nếu có chút việc gì đó để làm thì lại khác... Khi nào mua được vải kim chỉ rồi, bổn Lệnh chủ phải phiền cô nương thêu giúp cho một bức tranh bách điểu triều phụng, cô nương biết thêu chứ?
Ninh Tiểu Phụng vội đáp :
- Vãn bối cũng biết sơ qua, chỉ sợ vụng về làm bẩn mắt Lệnh chủ thôi.
Cửu U lệnh chủ cười :
- Thêu đẹp hay xấu không thành vấn đề, chỉ cần thêu ra được, là được rồi... Ngoài ra cô nương còn yêu cầu gì không?
- Thưa không!
Cửu U lệnh chủ nhẹ gật đầu :
- Thời gian một tháng qua đi rất nhanh, cửa tĩnh thất phải đóng lại đây!
Ninh Tiểu Phụng đưa mắt nhìn Mạnh Niệm Từ :
- Vãn bối xin tuân mệnh Lệnh chủ!
Cửu U lệnh chủ quay người đi ra khỏi tĩnh thất, quay sang Nhất Túc Tử khoác tay nói :
- Ðóng cửa lại đi!
Nhất Túc Tử khẽ ấn lên vách đá, những nghe tiếng rì rầm vang lên, một cách cửa đá thò ra, đóng chặt gian tĩnh thất, giam Ninh Tiểu Phụng bên trong.