Dịch giả: Tử Vô Tâm
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Nhiều năm sau, Trần mặc ngồi trên xích đu, nói những câu tâm huyết với mấy đứa cháu của hắn:
- Đám nhỏ à, các con phải nhớ rằng, làm anh hùng cứu mỹ nhân rất là nguy hiểm! Rất lâu trước kia, ông của các con cũng từng làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó…
- Oát đờ lợn?
Không kịp định nghĩa Quan Vân Trường Quan Vân Lớp là ai, Trần Mặc vội vã nhảy ra xa, vừa may tránh được lưỡi đao đến trước mặt mình.
Vài cọng tóc nhẹ nhàng đứt rời rồi lảo đảo bay theo gió, cho thấy một màn vừa rồi cực kì nguy hiểm. Mà một đao đầu không trúng, đại hán mặc áo choàng xanh lại vung đao lần nữa, bất thình lình chém về phía vách tường sau lưng Trần Mặc.
"Choeng!"
Lưỡi đao giờ phút này hơi lệch hướng, chém vào phía vách tường bên ngoài, tạo thành từng đóa hoa lửa văng tung tóe.
Nhìn lưỡi đao giữa hai chân, Trần Mặc chỉ biết câm nín mà tiểu bằng nước mắt ra đầy mặt . Cây đao kia cách chỗ yếu hại của hắn chỉ có 0,01 cen ti mét, chỉ cần nhích về phía trước một chút, thì lời nguyền rủa của Trư Đầu Tam liền linh nghiệm! (Có vợ cả đời làm xử nữ đó )
- Thiếu chút nữa! Chỉ thiếu chút nữa…Dung tỷ, cô dự định mưu sát chồng ruột à, ca kiến nghị nên dùng thuốc ngủ thì hơn!
Lau cái trán đầy mồ hôi, Trần Mặc nhìn vị đại hán không giận mà uy trước mặt kia, đột nhiên cho rằng cái ủy ban kế hoạch hoá gia đình có thể cân nhắc việc nhận người này về làm thêm.
- Biến, ai là vợ của nhà ngươi?
Cặp môi run rẩy của Diệp Dung phun ra vài lời, khuôn mặt trắng bệch như tuyết, không biết là do Trần Mặc khi nãy xông vào, hay là pha nguy hiểm “mỹ nhân cứu anh hùng kia”.
Nhưng vài giây sau, khi nàng nhìn thấy vị đại hán áo dài đang chắp tay đứng ngạo nghễ thì lại đột nhiên giật mình tại chỗ:
- A! Ngài là … Ngài là… Quan Nhị gia? (Quan Vân Trường)
Không cần nghi ngờ, cho dù mù lịch sử, nhưng đối với vị nhân vật nổi tiếng này, cũng không có khả năng là nhận không ra.
Thời điểm nghe được nàng hỏi, vị đại hán mặt đỏ râu dài cũng không quay đầu nhìn lại, cực kì kiêu ngạo mà vuốt râu nói lớn:
- Không tồi! Đúng là Quan mỗ!
Im lặng! Im lặng đến quái lạ! Nếu đổi là người khác, đột nhiên nhìn thấy vị danh tướng cổ đại được thờ trong miếu Quan Đế này xuất hiện trước mặt chắc chắn đều sẽ có cảm giác nhức đầu chóng mặt.
Huống hồ, vị danh tướng này ngoài thanh danh hiển hách, mấy ngàn năm nay vẫn luôn được cả hai phe hắc bạch tôn sùng, đem đến vị trí thần mà thờ cúng.
Diệp Dung ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đôi môi run rẩy dường như đã mất đi khả năng nói, nhưng rốt cục nàng cũng thốt ra được một câu quỷ dị:
- Chuyện này… Tôi luôn muốn biết mặt của ngài đỏ như thế có phải do hóa trang không?
Lạy chúa! Phụ nữ đúng là phụ nữ, giờ phút này còn có thể có ý nghĩ quái đản lạc đề như thế.
Trần Mặc nhịn không được liếc mắt xem thường, nhưng mà chờ hắn thấy được vị Quan nhị gia khẽ cau mày thì vội vàng chen lời nói:
- Quan tướng quân, tôi muốn cùng với bạn của tôi nói với lời, ngài không phiền chứ?
Thừa dịp khi Quan Công vẫn còn đang bận tạo dáng, hắn nhanh chóng kéo Diệp Dung còn đang ngây người ra một nơi, kể lại sự kiện bảo tàng hồi sinh.
Thần kinh của Diệp Dung cũng tính là cứng cỏi, tuy vậy cũng mất vài phút mới miễn cưỡng tiếp nhận được.
Trần Mặc nhẹ nhõm thở phào một cái, bất đắc dĩ nói:
- Đúng là như vậy, là “Đêm Trong Viện Bảo Tàng” phiên bản Trung Quốc… Đúng rồi, cô làm gì trong phòng rửa tay lâu vậy?
(Là toilet, nó cố tình nói chệch )
Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới chuyện này Diệp Dung lập tức nổi giận đạp hắn một cước.
Nhớ lại cảnh xấu hổ vừa rồi, dù Diệp Dung ngày thường bưu hãn nhưng hiện cũng trở nên yếu ớt giống như một con cừu nhỏ.
Đại khái là muốn lảng sang chuyện khác, nàng nhìn phía vị Quan nhị gia còn đang đứng tạo dáng, nhịn không được than thở nói:
- Như vậy nói cách khác, Quan nhị gia cũng là sống lại…
- Không phải sống lại!
Trần Mặc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Cô phải nói, là tượng gỗ điêu khắc Quan nhị gia sống lại… Dùng từ chuyên môn mà nói, cái này gọi là hàng fake!
Đúng thế, đặc trưng hàng fake trên người vị Quan nhị gia trước mặt này rất rõ ràng: trên người hắn vừa nhìn đã thấy các dấu vết từ gỗ khắc ra, hơn nữa còn có mùi gỗ thơm tràn đầy không khí.
Đương nhiên, những điều này đều không ảnh hưởng đến vị điêu khắc gỗ đang tạo dáng, hơn mười phút đồng hồ, hắn vẫn luôn duy trì tư thế vuốt râu, ngay cả một ngón tay cũng không có nhúc nhích…
- Tạo dáng như vậy, không có cảm giác mệt sao?
Tuy rằng hiếu kỳ rất muốn hỏi một câu này, nhưng khi Trần mặc nhìn thấy ánh mắt sắc bén kia thì lại thức thời mà im lặng.
Bất quá, nhìn vẻ nghệt ra của Trần Mặc, rốt cục làm cho Quan Vân Trường đại nhân quên luôn việc tạo dáng, ngược lại vuốt râu nhàn nhạt hỏi:
- Tôn giá là tân thủ vệ của bảo tàng này phải không?
Giọng điệu thuộc thời chiến quốc, nhưng mà Trần Mặc miễn cưỡng có thể hiểu được.
Chỉ là thời điểm nhẹ nhàng gật đầu, hắn bỗng ngẩn ra, rồi chợt hiểu được rất nhiều quái sự…
Nhìn thoáng qua, những người bảo vệ trước hiển nhiên đã cùng các vật trưng bày này giao tiếp qua … Khó trách! Khó trách mấy cái tượng binh mã lại quen với việc hút thuốc như vậy, hơn nữa khi đám người giấy tí hon thấy nhân loại “khổng lồ” như Trần Mặc xuất hiện cũng không có hoảng sợ.
Thấy Trần Mặc gật đầu thừa nhận, tượng điêu khắc gỗ Quan Vũ cũng không tỏ ra kính ý, chỉ hơi chắp tay coi là đã chào hỏi qua.
Thoáng im lặng trong chốc lát, hắn chợt khẽ nhăn mày, tiếp tục hỏi:
- Tôn giá, có từng nhìn thấy hai vị huynh đệ kết nghĩa của ta không?
- Ặc, chẳng lẽ ở đây còn có Lưu Bị cùng Trương Phi?
Trần Mặc trắng mắt, không khỏi cúi đầu mở sổ tay ghi chú các vật phẩm có trong bảo tàng.
Cũng không chờ hắn kiếm được tư liệu, hai mắt Quan Vũ khẽ chớp, chợt lãnh đạm nói:
- Không cần, chắc hẳn tương lai sẽ gặp được bọn họ thôi… Được rồi, Quan mỗ cáo từ!
Phun ra một câu khó hiểu, vị tượng điêu khắc gỗ Quan Vũ này đã khôi phục thái độ lãnh ngạo, nhấc quan đao lên hướng về phía bên ngoài mà đi.
Trần Mặc nghe xong không hiểu gì cả, thầm nghĩ cái gì gọi là tương lai còn gặp, chẵng lẻ mấy vị này hẹn ước nhau chơi đánh bài?
Nhưng tận mắt thấy đối tượng duy nhất có thể giao tiếp muốn rời đi, hắn vội vươn tay ngăn lại nói:
- Quan tướng quân, xin dừng bước…
Lời còn chưa dứt, khí thế sắc bén đột nhiên cuốn tới, ép cho Trần Mặc hốt hoảng theo bản năng vội lui về phía sau, cho đến khi đụng phải bức tường mới miễn cưỡng dừng lại.
Hắn sửng sốt, vị Quan Vân Trường đại nhân kia đang vuốt râu trừng mắt, ngạo nghễ khoanh tay mà đứng, ánh mắt nghiêm nghị như là mang uy áp.
Trần Mặc chỉ cảm thấy gần như không thở nổi, mà lại không nhịn được nói thầm:
- Ca ngất, chẳng qua đưa tay ngăn cản, lão nhân gia ngài cũng không cần khoa trương như vậy… A, lẽ nào đây là bá vương Khí trong truyền thuyết?
Nói đi thì nói lại, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, hóa ra con người thật sự có thể phóng ra bá vương khí.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận thì trong Tam Quốc Diễn Nghĩa thực sự có ghi lại mấy chuyện giống vụ này, ví dụ như chuyện Hoa Hùng bị Quan Vũ chém, lẽ không phải bởi vì phản ứng không kịp, mà là bị bá vương khí làm cho đứng hình…
(Hoa Hùng (? - 190) là vị tướng quân đội dưới quyền Đổng Trác sống vào cuối đời Hán trong lịch sử Trung Quốc và cũng là một nhân vật trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩacủa La Quán Trung. Ông được La Quán Trung miêu tả là mình cao 9 thước, tướng mạo oai phong, khi ông ra trận ở hồi 5 đã chém liên tiếp mấy tướng của liên quân chư hầu khiến Tôn Kiên phải rút quân. Về sau nhờ có Quan Vũ chém chết Hoa Hùng thì 18 đạo chư hầu mới tiến quân tiếp được.)
- Chắc không phải đâu, hàng fake sao so được với bản chính?
Lắc đầu, nhìn lại vị kia còn đang tiếp tục tạo dáng, Trần Mặc vội vàng cẩn thận chắp tay nói:
- Quan tướng quân, ngài đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi ngài một chút, đồ triển lãm nơi này có thể chạy ra ngoài hay không?
- Uhm, chẳng lẻ không ai đã nói với ngươi?
Sắc mặt của Quan Vũ hơi trầm xuống, chuyển quan đao từ trong tay phải sang tay trái, lại bày ra một cái tạo dáng cường hãn.
Cho đến khi cảm thấy hài lòng, lúc này hắn mới chậm rãi vuốt chòm râu nói:
- Cứ yên tâm, trong tay ngươi nắm giữ khóa thần, chỉ cần mỗi đêm nhớ kịp thời đóng hết lối ra, liền có thể bình an vô sự!
Lại nói tiếp, cùng người thời cổ nói chuyện đúng là vô cùng vất vả. Còn may Trần Mặc cũng tính là tốt nghiệp hệ Trung văn, miễn cưỡng còn có thể nghe hiểu được.
Thay lời khác mà nói, cái chìa khóa viện bảo tàng trong tay hắn dường như mang một loại lực lượng thần bí, có thể mở ra kết giới khiến cho các khu triển lãm.
- Tức là phải giữ thật chặt thứ này?
Nhìn cái chìa khóa trong tay, Trần Mặc không kìm được nắm chặt nó, thầm nghĩ việc mua phòng ốc toàn bộ liền nhờ vào mày.
Nghĩ như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn phương xa trong khu vực trưng bày, vị tượng điêu khắc gỗ Quan Công kia đang bước lên đế đặt bản thân mình, vuốt râu bày ra khuôn mẫu đúng chuẩn mực.
Trần Mặc ngây ngốc, nhịn không được hỏi:
- Đợi mội chút! Quan tướng quân, ngài có biết vì sao những thứ kia lại sống dậy không?
- Tôn giá cái gì cũng không biết sao lại vào làm được ở cái bảo tàng này…
Bị hỏi liên tục, Quan Vũ rõ ràng có chút giận đi, muốn quát một tiếng, nhưng lời chưa hết, lại đột nhiên trầm mặc.
Ngẩng đầu nhìn hướng đông nam, vị tượng điêu khắc gỗ Quan Công này hơi hơi ngạc nhiên, chợt đổi đề tài nói:
- Thôi được, dù sao đêm nay ngươi tới nơi này, Quan mỗ mang ngươi đi xem một chút!
- Ách…
Thay đổi thái độ cũng quá nhanh đi, Trần Mặc chớp chớp con mắt có chút khó hiểu, thầm nghĩ hối lộ cũng không được hiệu quả tốt như vậy.
Nhưng mà còn không đợi hắn hiểu được, chợt nghe một thanh âm trầm thấp chợt vang lên. Thanh sắc hào quang từ trên trời giáng xuống, bao phủ hoàn toàn cả sảnh triển lãm, ánh sáng chói mắt làm cho người khác vô phương nhìn vào.
Vài giây sau, ngay khi Trần Mặc chậm rãi bỏ xuống tay trái che con mắt thì Quan Vũ đã phục hồi lại thành bức tượng điêu khắc gỗ, không chút sứt mẻ dừng ở phía trước.
Mà xung quanh, vốn là âm thanh ồn ào cũng dần yếu bớt, những mảnh đất đá vụn đầy sàn giống như là có sinh mạng, tự động trở lại nơi ban đầu của nó.
Khó có thể tin là, ngay cả mấy cái lỗ thủng lớn trên vách tường cũng bắt đầu chậm rãi khép lại, giống như là tự mình khôi phục…
Mấy phút sau, toàn bộ khu triển lãm đều quay về yên lặng, khôi phục lại trạng thái ban đầu của nó.
Diệp Dung sửng sốt nhìn bốn phía, im lặng tựa hồ như cũng vừa trở thành tượng.
Nàng thậm chí không có chú ý tới mấy đồ điện đang ép sát vào bức tường cẩn thận trốn đi.
Trần Mặc gãi gãi đầu, nhìn ánh rạng động bắt đầu chiếu rọi bên ngoài cửa sổ, rốt cục cũng nhẹ nhàng thở phào một cái:
- Được rồi, ít nhất chúng ta cũng không cần bồi thường ... Ơ, hình như mình quên cái gì đó?
Khi Trần Mặc tự hỏi như vậy thì Nặc Nặc đáng thương đang ra sức giãy dụa, muốn thoát ra khỏi cái ôm của món đồ chơi công chúa làm bằng đường.
Nằm trong tủ kính bằng thủy tinh ngăn cách với bên ngoài, Nặc Nặc cảm thấy được thế giới bên ngoài tốt đẹp như thế, nhưng mà chính mình lại không thể chạm tới.
(Ẻm công chúa đang ôm nó động phòng thì bị ánh sáng kia chiếu biến lại thành tượng, theo vòng tay ôm luôn nó bay về chỗ cũ là tủ kính trưng bày )
Giờ phút này, nó chợt hiểu ra rồi — hóa ra hôn nhân chính là ngôi mộ của tình yêu, mà ngay cả tình yêu không có hôn nhân, cũng là ngàn năm cổ mộ!
Cùng lúc đó, trong khu triển lãm tượng binh mã, Trư Đầu Tam bảy phần chín còn đang đung đưa trên kệ nướng.
Trông thấy mấy cái tượng binh mã đã trở lại khu triển lãm, nó chỉ có thể rơi lệ đầy mặt mà than thở nói:
- ĐKM, ĐKM… Đám cặn bã chúng mày, nướng thịt cũng không biết, lão tử phía dưới cháy đen, trên lại sống nguyên nàyyyyyyyyyyyyy….
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Truyện trở lại bình thường nhé, ngày 1 chap . Bạn nào có lòng vào luận đàm chém và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn sẽ có boom
oOo
Hộ tống Diệp Dung đã hóa đá trở lại tiệm cơm, lại dặn đám Lâm Lâm nhớ trông nom để ý, Trần Mặc xoay người ngồi lên Xa Xa trở lại viện bảo tàng, trực tiếp đi với văn phòng của vị quán trưởng kia.
Thế nhưng không đợi hắn mở miệng, lão đầu tử đang nằm gục đầu trên bàn bỗng mê man ngẩng đầu, giương cặp mắt lờ đờ vì say mèm nói:
- Thế nào? Đêm qua chắc cậu bị đám cổ vật hù hả?
- Ặc, hóa ra ông sớm biết rồi sao?
Trần Mặc ngẩn ra, bao lời vừa tới miệng đã phải nuốt trở về.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, nếu người bảo vệ cũ cũng biết việc này thì Lý Vân quán trưởng không có lý do lại không biết.
Chỉ là nếu cái bảo tàng này quỷ dị như thế thì sao ban đầu lão không báo trước?
- Báo trước cái gì? Báo trước nơi này có yêu quái?
Tức giận phất phất tay, lão đầu tử lại với bình rượu rồi dùng răng mở nắp bình:
- Nếu nói ra như thế thì viện bảo tàng này coi như xong rồi, chúng ta cũng không còn nơi mà ăn ngủ chờ chết…
Trần Mặc ngạc nhiên không nói gì, không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, lão đầu tử lại thuận miệng nói:
- Hơn nữa lại nói tiếp, nhiều năm như vậy đều bình an vô sự, ngoại trừ mấy chục năm trước có một cái tượng binh mã chạy đi!
- Chạy đi sao? Tượng binh mã?
Trần Mặc tròn mắt, liên tưởng đến cảnh một tượng binh mã hùng hục chạy trên đường, đột nhiên cảm thấy giống như đã từng thấy qua.
- Không sai!
Lão đầu tử vừa nhìn đã hiểu hắn nghĩ gì, bộ dạng uể oải nói:
- Chuyện này bị người nhìn thấy làm ầm ầm trên báo chí, từ đó làm một đạo diễn họ Trình nảy lên ý tưởng, làm nên bộ phim “Cổ kim đại chiến Tần dũng tình”.
(Cổ kim đại chiến Tần dũng tình, viết tắt là Tần dũng, là một bộ phim điện ảnh Hồng Kông được đạo diễn Trình Tiểu Đông sản xuất năm 1989, với sự tham gia diễn xuất của Trương Nghệ Mưu và Củng Lợi. Bộ phim là tình sử bi tráng của một vị tướng quân và một cung nữ trong thời nhà Tần.)
- Ngất!
Nếu không phải có cái bàn đỡ, Trần Mặc thật sự đã lăn ra ngất. Nhưng chỉ nháy mắt, cái bàn cũng không cứu được hắn mà còn chung số phận, bởi vì lão đầu tử lại bổ sung một câu.
- Sau đó, có một phóng viên người nước ngoài đến phỏng vấn, lúc ấy ta đang uống rượu nên bậy bạ vài câu. Có trời mới biết tiếp đó ra sao mà mấy năm trước đột nhiên xuất hiện cái phim “Đêm trong viện bảo tàng”… Đạo văn, đạo văn mà… Ngay cả phí bản quyền cũng không trả cho ta!
Rơi lệ đầy mặt, giờ khắc này Trần Mặc rơi lệ đầy mặt. Hắn rốt cuộc hiểu rõ, vì cái gì chuyện tối ngày hôm qua cùng “Đêm trong viện bảo tàng” lại giống nhau như vậy, hóa ra đều là chuyện tốt của lão già này.
Bất quá nói đi thì nói lại, cũng may mắn lão đầu tử là kể lể khi say, nếu không viện bảo tàng này sớm đã bị dỡ tung, ngay cả bùn đất cũng bị đưa tới phòng thí nghiệm để kiểm tra.
Nhưng vẫn là quái lạ, nếu chuyện này là bí mật cá nhân của lão thì sao giờ lại nói cho mình, chẳng lẽ không sợ mình lộ chuyện?
- Bởi vì, tiểu Mộc nói cậu có thể tin tưởng được!
Xoa giọt rượu trên mép, lão đầu tử “hồn nhiên” phán:
- Cậu biết không, tiểu Mộc nhìn người rất chuẩn, cho nên nếu con bé đã nói vậy thì… Được rồi, giờ cậu đã biết, làm tiếp chứ?
Có thể làm như thế nào? Không kể đến mảnh ngọc vỡ chưa tìm thấy thì chỉ riêng lương tháng hai ngàn cũng đã đủ hấp dẫn người.
Nghĩ đến căn phòng mơ ước kia (đang định mua nhà hoặc một phòng), Trần Mặc chỉ có thể cắn răng gật gật đầu, thầm nghĩ dù sao cũng đã phải chiếu cố bốn cái đồ điện dở hơi, thêm một đám cũng chẳng sao.
Mà thấy hắn gật đầu đồng ý, lão đầu tử cũng không dài dòng, ngửa đầu nốc một ngụm rượu:
- Vậy là được rồi! Việc chi tiết cậu cứ bàn với Mộc Vân, giờ thì về đi thôi…
Không kịp thắc mắc gì thêm, Trần Mặc theo bản năng quay đầu đi, sau đó bị một khuôn mặt gần trong gang tấc dọa cho hoảng.
Cũng không biết là đến đây lúc nào, Mộc Vân nhẹ nhàng không một tiếng động tiến vào, vô cảm nhìn hắn.
Trần Mặc vỗ vỗ ngực, cười khổ nói:
- Cảnh sát Mộc, phiền cô sau này ra đường mang theo chuông có được không?
- Tôi sẽ xem xét!
Không chút biểu tình bật thốt mấy lời, Mộc Vân phất phất tay ý bảo hắn theo tới, sau đó lại vô thanh vô tức nhẹ nhàng đi ra ngoài:
- Công việc ở viện bảo tàng thật ra rất đơn giản, anh chỉ cần trông coi thật tốt cổ vật, đừng để chúng chạy ra ngoài là được.
- Điều này tôi biết rồi, Quan nhị gia cũng đã nói!
Nhìn nhìn cái chìa khóa đeo bên hông, Trần Mặc không thể không than thở nói:
- Nhưng mà Mộc Vân à, xem ra cô rất hiểu viện bảo tàng này, có phải…
- Gì? Tôi nhìn rất giống đồ trưng bày sao?
Dường như biết hắn muốn nói cái gì, Mộc Vân lắc đầu:
- Chắc anh còn không biết là đồ triển lãm ở đây cũng không muốn rời khỏi viện bảo tàng!
- Vì sao?
Mặc ngẩn ra, thầm nghĩ nếu là như vậy thì Mộc Vân không phải là cổ vật như đám kia rồi.
- Không có lý do gì, nó phải như thế!
Mộc Vân ngẩng đầu nhìn cánh cửa ra vào bảo tàng, nhẹ giọng nói:
- Toàn bộ cổ vật nơi này đều chỉ có sinh mạng trong đêm, nếu chúng nó bị ánh mặt trời chiếu vào thì sẽ hóa thành tro bụi!
- Cũng tức là tôi luôn phải canh cửa?
Trần Mặc nhìn nhìn cánh cửa, theo bản năng nắm chặt chìa khóa:
- Nhưng tôi còn chưa rõ vì sao tụi nó lại sống dậy được. Quan nhị gia nói là bởi vì trong viện bảo tàng có thứ gì đó…
- Cẩn thận!
Lời còn chưa dứt, Mộc Vân đột nhiên quát khẽ, vung tay đánh tới.
Trần Mặc ngẩn ra, còn chưa kịp đã bị thân thể mềm mại kia nhào tới.
Mất thăng bằng đột ngột, hắn không tự chủ được quay cuồng vài vòng, nhoáng cái lăn đúng vào khe hở cạnh hòn non bộ.
Giờ khắc này, hai người tư thế mập mờ đến cực điểm, Trần Mặc nằm thẳng người theo bản năng đưa hai tay tóm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mộc Vân, mà Mộc Vân thì ngồi trên hông hắn, bày ra tư thế “chuẩn”.
Càng gay go hơn, chiếc vắn ngắn cảnh sát bị hòn non bộ kéo rách, hoàn toàn làm lộ ra khoảng da thịt trắng nõn.
Cảm thụ được tiếp xúc từ cơ thể gần như lõa lồ, Trần Mặc nhất thời nổi lên phản ứng bản năng của nam nhân, mà trùng hợp chỗ đó lại đúng chỗ Mộc Vân đang ngồi sát…
Yên tĩnh! Quỷ dị yên tĩnh! Tối yên tĩnh!
Dưới ban ngày ban mặt, mấy trăm ánh mắt tận mắt nhìn thấy một màn này, mọi người chỉnh tề vô cùng há to miệng, sau đó không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Một vị hướng dẫn viên du lịch đang dẫn du khách tiến đến tham quan, thao thao bất tuyệt giới thiệu nói:
- Các vị, viện bảo tàng Nam thành chúng tôi tuy rằng không lớn, nhưng những tác phẩm nghệ thuật điêu khắc ở nơi này đều vô cùng nổi tiếng, được xưng tụng là tràn đầy cảm xúc… Sặc!
Vài giây sau, chờ hắn xem rõ bức “điêu khắc” kia thì lập tức kinh ngạc tới rớt cả chiếc loa cầm tay.
Mấy chục du khách đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên thực chỉnh tề giơ ngón tay cái lên, lẩm bẩm nói:
- Quá đúng… Lý hướng dẫn viên, ngài nói cực kỳ chuẩn, quả thật là rất có cảm xúc!
Rơi lệ đầy mặt! Lý hướng dẫn viên rơi lệ đầy mặt, toàn trường người xem rơi lệ đầy mặt, ngay cả Trần Mặc đang hưởng thụ tiếp xúc thân mật, cũng kìm lòng không đậu rơi lệ đầy mặt.
Nhìn Mộc Vân vẫn còn đang “cưỡi” trên người mình, hắn chỉ đành chậm rãi thu hồi hai tay, than thở nói:
- Đại tỷ, cảm phiền ‘chị’ đổi tư thế cho ‘em’ ạ, nếu để Dung tỷ thấy thì…
- Tôi thấy rồi!
Giọng nói đằng đằng sát khí vang lên, tiểu vũ trụ giờ này đã cuồng bạo ảnh hưởng tới toàn trường, mấy trăm người xem lập tức chỉ chỏ bàn tán.
Trong ánh mắt kinh hoảng của Trần mặc, Diệp Dung đang đầy mặt giận dữ chậm rãi đi tới, cái cặp lồng cơm trong tay nàng kẽo kẹt đu đưa, thoạt nhìn tùy thời có thể vỡ vụn dưới Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
- Haizz, ca biết mà!
Nhìn nhìn chiếc nhẫn số mệnh trên tay, Trần Mặc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, rồi cố nặn ra vẻ tươi cười:
- Dung tỷ, cô đến thật đúng lúc! Là thế này, vừa rồi tôi cùng cảnh sát Mộc đang thử tập động tác Yoga…
- Sau đó?
Diệp Dung bi phẫn nhìn hắn, tựa hồ lại muốn triệu hoán Quan nhị gia xuất hiện như tối hôm qua.
- Sau đó, bọn tôi có tranh cãi về tư thế, ai cũng không phục người kia.
Trần Mặc nghiêm túc nói:
- Kết quả là, căn cứ theo việc học là phải hành, cảnh sát Mộc liền muốn thử…
- Tốt lắm! Cực kỳ tốt!
Diệp Dung hung tợn lườm hắm, đột nhiên không hề nổi giận mà trái lại cười rộ lên.
- Tiểu Mặc Mặc thân ái!
Ngay sau đó, vị mỹ nữ kia thực bình tĩnh kéo tay áo, nhỏ nhẹ nói:
- Tôi cũng hiểu Yoga, hơn nữa còn là Yoga dung hợp Hóa Cốt Miên Chưởng cùng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, anh có muốn cùng tôi thảo luận thử không?
- Tạm thời không cần!
Trần Mặc thực nghiêm túc lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Quý ở tinh bất ở đa! Hôm nay tôi thấy thu hoạch thế là đủ rồi, giờ cần phảu bế quan nghiên cứu… Cáo từ!
Vài giây sau, gã thanh niên bình thường chạy hai bước lại phải ngừng mà thở đột nhiên như được Bolt nhập thân, phóng đi như gió.
(Usain Bolt: vận động viên điền kinh giữ nhiều kỷ lục thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với 9,58 giây, 200 mét với 19,19 giây và cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy 4 x 100 mét tiếp sức với 37,04 giây)
Còn ở phía sau hắn, đương nhiên không thể thiếu được vị mỹ nữ say mê võ học kia, cùng lúc đang thi triển Thiên La Địa Võng thập bát thức trong truyền thuyết.
Toàn trường yên tĩnh đến quái dị. Mấy trăm người xem đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng cảm khái nói:
- Hóa ra trên giang hồ còn có đôi thần tiên quyến lữ như thế, thật là khiến người khác hâm mộ!
Nhưng giống như không hề để ý đến những tiếng xì xào kia, người khởi xướng Mộc Vân lại như cũ ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn hướng Đông Nam.
Cơ hồ đồng thời, từ tầng thượng một tòa nhà cao tầng cách đó không xa, một nam tử tóc vàng khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ buông súng ngắm xuống.
Vài giây sau, hắn đã nhanh chóng biến mất trong hành lang, không chút do dự chui vào một chiếc xe màu đen.
- Xem ra cậu thất bại?
Nhẹ nhàng lắc lắc chén rượu đỏ, Thomas nhàn nhã châm điếu xì gà, lạnh nhạt nói:
- Bỏ đi! Ta vốn định làm bị thương gã bảo vệ kia, sau đó chúng ta cài người thay thế… Nhưng nếu đối phương lại trì độn như vậy thì lưu lại hắn cũng không sao.
- Vâng!
Không nghĩ tới không hề bị trách phạt, nam tử tóc vàng không khỏi cảm thấy may mắn:
- Ông chủ, đáng lẽ tôi đã bắn trúng hắn, chỉ tại nữ cảnh sát kia… Rất kỳ quái, cô ta có một loại trực giác vượt quá người thường, thậm chí giống như là dị năng giả!
- Ta biết, nhưng chúng ta không có thời gian sinh chuyện!
Thomas khẽ nhíu mày nhấm một chút rượu đỏ, rồi nhanh chóng phất tay:
- Yanker, ta không hy vọng thấy cậu thất bại làn thứ hai… Vài ngày sau tại cuộc tụ hội kia, ta hi vọng cậu có thể từ cách đó ngoài 1500 mét ám sát mục tiêu, làm được không?
- Đương nhiên!
Chậm rãi xoa xoa mắt trái, Yanker cảm thụ cảm giác nóng rực sắc máu trong đó, khẽ nhếch khóe miệng nói:
- Ông chủ, tôi sẽ cho Nam thành trở nên hỗn loạn, hỗn loạn tới mức đám cảnh sát kia ngay cả ngủ cũng không có thời gian!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: Artemis
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Truyện trở lại bình thường nhé, ngày 1 chap . Bạn nào có lòng vào luận đàm chém và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn sẽ có boom
oOo
Tiêu tốn cả một ngày, Trần Mặc đọc lại ba lần cuốn sổ tay viện bảo tàng, sau đó cùng Bản Bản bàn lại kế hoạch.
Có lẽ bình thường hắn là một kẻ lười nhác, nhưng giờ lại quyết định phải lấy được khoản tiền lương này…
Cái này Diệp Dung cũng đã từng đánh giá: "Tên Mặc Mặc này, hoặc là không làm nên tích sự gì, hoặc là đã làm thì làm đến nơi đến chốn".
Theo như chi tiết kế hoạch đã vạch, Trần Mặc quay lại viện bảo tàng, lần này hắn có vẻ nắm chắc hơn.
Chỉ có một điều không ngờ tới là Diệp Dung từ tối qua tới giờ vẫn còn đang trong trạng thái F5 để bình thường lại, thế mà vẫn dũng mãnh update lá gan để theo cùng.
Mặc dù nàng nói lý do là "xem náo nhiệt miễn phí ". thế nhưng lại mang theo bên mình thập bát ban vũ khí, hiển nhiên là lo lắng…
- Nín! Tôi mà sợ á!
Nói thì nói thế, nhưng Diệp Dung lại lấy ra đủ loại đạo cụ phòng thân: tiểu đao, dây thừng, nước tiêu nóng, tất nhiên còn có một bộ khí cụ phòng “sói”…
Thoạt nhìn, hẳn là nàng cảm thấy mấy thứ này cũng đủ xử lý để đám tượng binh mã cùng voi ma mút hóa thạch rồi!
- Được rồi, tôi chờ mong được xem cô chiến đấu!
Trần Mặc không nói gì chỉ lắc đầu, nhưng cũng có chút cảm động. Hắn đương nhiên hiểu nàng đi theo là vì lo cho hắn.
Lời còn chưa kịp dứt, nương theo thanh sắc hào quang bao phủ, quái sự ở viện bảo tàng trong đêm lại lần nữa trình diễn.
Vài giây sau, vùng có tượng binh mã bắt đầu được thức tỉnh, không chờ bọn chúng giương vũ khí, Trần Mặc đã rất tự giác đưa qua một gói thuốc lá:
- Hút đi! Không cần khách khí!
Kết quả là, tình cảnh đang mang tính chất bạo lực đột nhiên trở nên rất hòa ái.
Mấy tượng binh mã thích thú châm thuốc, hút liền một hơi hết hơn nửa điếu, nhanh đến độ làm người khác e rằng chúng sẽ bị trúng độc nicotin.
Trần Mặc đau lòng nhìn gói thuốc, quay lên Xa Xa rời đi, nhưng trước khi nổ máy hắn còn hỏi một câu:
- À này… What’s your name?
Rùng mình một cái, gã thủ lĩnh đám tượng binh mã phun ra một câu loại như "Dương Vũ" phát âm, sau đó lại mải miết hút mây nhả khói.
Trần Mặc gật gật đầu, lái Xa Xa chạy như bay trên hành lang, điểm dừng đầu tiên đương nhiên là Đông Lương quốc đêm qua.
Mấy phút sau, mắt thấy khu triển lãm nghệ thuật ngày càng hiện rõ phía trước, hắn đột nhiên cười phì:
- Oa Oa, tụi mày chuẩn bị xong chưa?
- Ok đại ca! Ngon rồi!
Cái hòm phía sau xe nhẹ nhàng được đẩy lên, Oa Oa cùng Bản Bản đắc chí nhảy ra, mà thì Nặc Nặc đang bị trói gô ở chính giữa hòm.
- Đừng mà, tại sao ca lại phải làm vật tế?
Nặc Nặc rưng rưng lệ, nét mặt đau buồn ai oán nói:
- Động phòng? Ca lấy cái gì đi động phòng, cả đêm hôm qua bị cô ta nhỏ nước đường vào người, thiếu chút nữa hại ca bị chập mạch rồi.
- Cái này sao…Động phòng ở trường hợp này là một công việc cần kỹ thuật quá cao, tao cũng không có quyền lên tiếng.
Trần Mặc buồn rầu gãi gãi đầu, thầm nghĩ di động làm sao động phòng được cùng người làm bằng đường thực sự là vấn đề lớn rồi.
- Gà!
Đang chạy, Xa Xa đột nhiên quay đầu lại, tỏ ý sâu xa thốt ra một câu:
- Ca nói chú nghe này Nặc Nặc, chú không phải là có thể rung hay sao?
- Ta ngất!
Trần Mặc nghe xong lảo đảo suýt ngã xuống đất, *trẻ con không nên nghe, trẻ con không nên nghe*.
Có điều không đợi hắn cảm khái, Oa Oa vô sỉ nói thêm:
- Ngoài rung ra, ca nhớ chú còn có dây ăng-ten… Giề, các người đừng có nhìn ca như vậy, ca thực sự rất thuần khiết!
- Cẩn thận!
Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Xa Xa đang chạy như bay còn quay đầu thiếu chút nữa đâm thẳng lên đoàn xe làm bằng tượng đất.
Trần Mặc hết hồn, chưa kịp lau hết mồ hôi, bỗng nhìn thấy công chúa bằng đường với nét mặt thẹn thùng kia, hắn thuận tay chộp lấy Nặc Nặc ném ra ngoài:
- Điện hạ, mong người chiếu cố Nặc Nặc nhà ta, hãy để tiểu biệt thắng hôn!
- Rung? Dây ăng-ten?
Nặc Nặc còn đang mê mang thì thạo tự nói, cho đến khi rơi thẳng vào lòng Na Na công chúa mới tỉnh ra kêu to lên:
-Đừng mà! Đừng mà! Đừng tới nữa, ca sợ lắm!
- Nhìn xem, vợ chồng người ta âu yếm chưa kìa!
Trong tiếng nguyền rủa của Nặc Nặc, Trần Mặc tâm tình thật tốt chạy như bay rời đi, nhưng cũng không quên khóa cửa khu triển lãm lại.
Cứ thế dạo quanh một vòng, hắn đã kiểm tra toàn bộ các khu vực và các tác phẩm triển lãm. Đến khi xác định không bỏ sót bất kỳ cái gì hắn mới khẽ thở phào một cái, lái Xa Xa tới khu triển lãm Tam quốc.
- Chỉ cần nắm giữ quy luật, phần công việc này thực rất nhẹ nhàng đấy chứ!
Vừa châm được điếu thuốc, Trần Mặc đã nhìn thấy pho tượng Quan Công xuất hiện trong tầm mắt mình, không khỏi tươi cười.
Thế nhưng ngay sau đó, thiếu chút nữa là hắn rớt xuống khỏi Xa Xa. Có trời mới biết chuyện gì đã xảy ra? Không thể ngờ Diệp Dung lại đang ngồi đối diện Quan nhị gia, hứng chí ăn khoai tây chiên, chốc chốc lại đưa cho Quan nhị gia vài miếng.
- Ca ngất! Thần kinh của Dung tỷ làm bằng sắt thép chắc?
Trần Mặc im lặng mắt chớp chớp mồm đớp đớp, mãi sau hắn cũng không nói được câu nào.
Nhìn thấy Trần Mặc đột nhiên xuất hiện, Quan nhị gia đang ăn khoai tây chiên bỗng đứng phắt dậy vuốt râu cầm đao giơ lên tạo dáng.
Nhưng vấn đề là lão nhân gia ngài muốn phát ra bá vương khí thì tốt xấu gì cũng nên lau nước trái cây trên bộ râu dài trước đã chứ!
- Cho nên mới nói, hàng fake đúng là hàng fake!
Than lên thở xuống xong, Trần Mặc lại phì ra cười.
Giờ hắn đã có thể xác định vị Quan Công này chính là tượng điêu khắc gỗ mà không phải bản tôn - Quan Vũ chân thật trong lịch sử làm sao có thể ngồi ăn khoai tây chiên cùng một tiểu nữ sinh, chỉ sợ là lùi lại tránh ba bước còn không kịp ấy chứ.
Khi nói chuyện, tượng điêu khắc gỗ Quan Vũ cũng đã ngưng vuốt râu, chỉ lén lau đi nước trái cây, nhưng vẫn duy trì tạo hình tiêu chuẩn.
Trần Mặc lắc đầu cảm khái, thầm nghĩ đây mới là ‘trang bức’ cảnh giới cao: khi trang bức xung quanh đều không tồn tại, cả thân phận cũng hóa hư không…
Ngay sau đó, Diệp Dung cố tình cầm túi khoai tây chiên lên lắc lắc, cười hì hì nói:
- Lão Quan, chúng ta giao ước rồi đấy! Ngày mai tôi sẽ mang thêm nhiều khoai tây chiên, ngài phải chịu trách nhiệm bảo vệ Mặc Mặc nhé.
- Biết rồi!
Quan Vũ hơi xấu hổ gật đầu, may là mặt của hắn vốn đã rất đỏ, coi như có xấu hổ cũng không ai biết.
Quay đầu liếc mắt nhìn Trần Mặc một cái, hắn đột nhiên thu hồi quan đao rồi đi tới hành lang bên cạnh:
- Lão Trần, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem mấy đồ vật kia!
Đại khái là hàn huyên với Diệp Dung nhiều lắm, nên vị Quan Công fake này bỏ luôn vẻ nho nhã khi nói chuyện, xưng hô cũng theo "tôn giá" biến thành "lão Trần".
Trần Mặc lắc đầu, vẫn chọn lái Xa Xa đi theo. Diệp Dung vốn cũng muốn đi xem náo nhiệt, lại bị Trần Mặc lấy lý do tuần tra bắt ở lại.
Mấy phút sau, hai người đi dọc theo hành lang, chốc lát đã đến một khu triển lãm khá hẻo lánh, nơi mà cả quyển sổ tay ghi chép của Trần Mặc cũng không nhắc đến.
Nhìn theo dáng người mặc áo xanh phía trước, Trần Mặc có chút do dự, nhưng tò mò không nhin được đành hỏi:
- Cái này….Tôi gọi ngài là Quan Tam được không? Thuận tiện cho việc phân biệt với Quan nhị gia.
- Tùy ngươi!
Tượng điêu khắc gỗ Quan Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm trên cửa, mặt nghiêm túc nói:
- Chuẩn bị tư tưởng đi, ta vốn dĩ không ưa gì nơi này, bới tình huống ở đây thực sự quỷ dị!
- Quỷ dị???
Trần Mặc ngẩn ra, nhìn cánh cửa trước mặt chầm chậm mở, không tự chủ được lui lại phía sau vài bước.
Cơ hồ đồng thời, theo cánh cửa chậm rãi mở ra, một đại sảnh trống hoác đập vào mắt hắn.
Quỷ dị! Quả nhiên thực quỷ dị! So với bên ngoài náo nhiệt đủ mọi tiếng động, nơi này lại hoàn toàn yên tĩnh, giống như một viện bảo tàng bình thường.
Nhưng cái làm cho Trần Mặc phải chú ý hơn cả là khí tức của ngọc vỡ bao trùm nơi này.
Cảm nhận được có gì đó kêu gọi, hắn thẫn thờ bước về phía trước, nhìn phía xa xa một cây trụ bằng đồng đứng sừng sững giữa đại sảnh.
Nhưng ngay lúc này, Quan Vũ đứng ở cửa bỗng hô to:
- Cẩn thận!
-Cái gì?
Trần Mặc bàng hoàng, theo bản năng lùi lại về phía sau.
Cơ hồ đồng thời, một cái đỉnh đồng từ trên trời rơi xuống, uỳnh một cái nện trên đất khiến bụi bay mù mịt.
- Bà mẹ nó!
Nhìn cái hố sâu trên mặt đất, Trần Mặc kìm lòng không đậu rơi lệ đầy mặt. Con bà nó chứ! Ai mà không có một chút đạo đức nào cả, từ trên cao ném vỏ chuối xuống đã quá lắm rồi, đằng này lại chơi nguyên của một cái đỉnh lớn như vậy…
- Cẩn thận!
Còn chưa hết bàng hoàng, Quan Vũ lại quát lên lần nữa.
Lời còn chưa dứt, năm sáu đồ vật bằng đồng lại lần lượt từ trên trời giáng xuống. Trần Mặc lần này ngay cả thời gian chửi bới cũng không có, cất bước chạy thật nhanh.
Chỉ nghe tiếng rầm rầm loảng xoảng, cũng không biết có bao nhiêu thứ rơi xuống sau lưng hắn, trông tình cảnh này giống như đang trong thời kỳ chiến tranh.
Chưa bao giờ hắn chạy nhanh như vậy, thật giống như có tận ba Dung tỷ đang đuổi theo sau, Trần Mặc phi nhanh như bay tới cửa.
Mà có hắn chưa hoàn hồn quay đầu lại, nhìn đống đồ đồng trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch kia thì lập tức bị đứng hình…
Đương nhiên, mấy thứ này tất cả đều là hàng phỏng chế, có điều dù là phỏng chế thì sức nặng kia cũng là thật.
Trần Mặc vô thức xoa xoa đầu, thầm nghĩ vừa rồi nếu chậm chân chút ít chỉ sợ lại được quang vinh mà chết dưới đống đồ đồng này.
Thế nhưng không đợi hắn cảm khái xong, một chuyện có trời mới biết nguyên do lại xảy ra! Hơn mười loại đồ đồng kia lại lắc lư rồi cùng lúc bật lên khỏi sàn nhà.
Cái Tứ Dương Phương Tôn còn rất hứng thú ngẩng đầu, tự đắc nói:
- Ê cu, thấy không, đây mới là mị lực của nam nhân, có bản lĩnh chú cũng nhảy xuống đi!
Trần Mặc không biết nói gì vội lau mồ hôi, lại nhìn Oa Oa bên cạnh, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này như đã từng trải qua.
Có điều không đợi hắn hiểu thêm, đã nghe được âm thanh the thé từ không trung truyền xuống, một cái bóng đen cũng lập tức nhảy tới:
- Nhảy thì nhảy! Xem ca xoay người 3600 trên không đây!
- Sặc!
Trần Mặc nghe mà đầu óc choáng váng, thầm nghĩ chẳng lẽ nơi này là hồ bơi chuyên dụng để nhảy cầu. Có điều lúc chờ khi hắn chứng kiến thứ từ trên trời rơi xuống thì lệ lại rơi đầy mặt.
Lạy thần lạy phật! Người ta thân bằng đầu thau nhảy xuống, tốt xấu gì cũng coi như da dày thịt béo không xây xát nổi. Một cái Dương Chi Tịnh Bình như ngài đú đởn theo cái gì chứ?
(Dương Chi Tịnh Bình- 羊脂净瓶 – Dạng cái bình mà Bồ Tát mang theo người giống trong Tây Du Ký: http://www.zgyzyq.com/images/upload/Image/YJP.jpg )
Có lẽ nào cái bình này đi làm công, vì bị lão chủ nợ tiền lương, cho nên mới nhảy cầu tự vẫn?
Cảm khái thì cảm khái, chứng kiến kiểu tự sát lừng lẫy thế này, Trần Mặc không đành lòng vẫn ra tay.
"Bịch!" Vài giây sau, Dương Chi Tịnh Bình trực tiếp rơi vào trong ngực hắn, tiếp đất một cách an toàn.
Thế nhưng ngay sau đó, cái đồ gốm sứ này còn đột nhiên nổi giận:
- Này! Nhà ngươi sao lại cản đường ca… À, ca biết rồi, nhất định là ngươi đố kỵ với ca đẹp trai hơn ngươi!
- Đệch!
Chó cắn Lã Động Tân* còn chưa tính, lại còn nghe cái kiểu tự kỷ của nó, Trần Mặc đột nhiên có cảm xúc muốn thả tay.
Chưa hết, đám đồ đồng kia cũng vọt lên, thủ lĩnh Tứ Dương Phương Tôn lắc la lắc lư nói:
- Tiểu tử! Đẹp trai có tác dụng gì… Thời nay nam nhân là phải dùng body mà so sánh, ít nhất cũng phải giống như ca này!
- Thôi đi, thời đại này cái bên trong phải dung hòa cùng cái bên ngoài.
Dương Chi Tịnh Bình tức giận trợn trừng mắt qua nhìn chúng, vẻ đầy tự tin nói:
- Hơn nữa, một con người xuất sắc là phải biết khiêm tốn, không khoe khoang… Ví như ca đây, thật sự rất xuất sắc, nhưng cho tới bây giờ cũng không tự tâng bốc mình bao giờ!
* Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là "Ái Tình" để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích "chó cắn Lã Động Tân" này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán.
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: MeocondiHia
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
Truyện trở lại bình thường nhé, ngày 1 chap . Bạn nào có lòng vào luận đàm chém và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn sẽ có boom
oOo
Từ khi còn mặc tã đến giờ, Trần Mặc vẫn cảm thấy thần cứng mình đủ cứng rắn, giống như hệ thần kinh của Tiểu Cường vậy.
Thế nhưng trong tình huống này, khi chứng kiến khung cảnh quỷ dị ở đại sảnh triển lãm này thì hắn đột nhiên cảm thấy mình còn non lắm.
Hóa ra trên thế giới này còn rất nhiều sự việc vượt ra ngoài tầm hiểu biết của con người.
Trước mắt hắn bây giờ, một đống đồ vật đang sục sôi ngất trời ngồi tranh cãi với nhau xem "Ai so với ai có mị lực hơn".
Nhưng đó cũng không phải là điểm chính, cái chính là nhân vật trong cuộc tranh cãi — Ngẫm mà xem, mười mấy đồ đồng cùng năm sáu loại đồ gốm sứ ngồi chém tung bọt mép, lại còn đi kèm theo động tác minh họa hẳn là đủ khiến cho người ta phải cảm thán.
- Sức mạnh! Sức mạnh mới là mị lực của nam nhân!
Tứ Dương Phương Tôn nhảy lên một cái bệ trưng bày tạo dáng rồi chém gió:
- Xem đây này! Một kết cấu cổ xưa, kèm thêm hoa văn kỳ ảo, lại có tạo hình kết cấu mạnh mẽ… Tóm lại, chúng ta chính là hóa thân của cái đẹp!
- Ca nhổ vào!
Lời còn chưa dứt, Dương Chi Tịnh Bình đã phun một ngụm nước trong bình ra.
Dưới sự phụ trợ của mấy đồ sứ khác, nó tiêu sái dựa vào tường, thở dài sâu kín:
- Bề ngoài trắng tin, hoa văn tinh tế lại thêm những đường cong mềm mại chuẩn từng ly một… Haizz, tại sao? Tại sao ông trời lại sinh ra ca hoàn mỹ như vậy chứ?
Sau khi tự sướng xong, nó cùngTứ Dương Phương Tôn liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng thở dài nói:
- Quá buồn! Hóa ra một nam nhân phong cách như ca, cho dù là làm gì cũng giống như đom đóm trong đêm tối vậy, luôn sáng rõ, luôn xuất chúng!
- Aizz, tôi thấy muốn ói quá!
Nhìn Quan Tam với sắc mặt cổ quái bên cạnh, Trần Mặc cuối cùng cũng biết được tại sao hắn không muốn tới chỗ này.
Có trời đất chứng giám, hai cái cổ vật có thể tự kỷ đến trình độ này cũng coi như tiền vô cổ nhân hậu vô lai rồi! Lại càng hiếm có là một đứa thì tôn trọng body, một đứa tôn trọng khuôn mặt, thật sự là quá phù hợp với tạo hình của chúng nó.
Đương nhiên chuyện này cũng chả liên quan đến Trần Mặc, vấn đề là đám tự kỷ này lại cãi nhau chặn đúng trước trụ đồng.
Sợ trễ thời gian, Trần Mặc chỉ có thể ho nhẹ ra dấu rồi cẩn thận lên tiếng:
- Ngại quá, hai vị có thể đổi sang chỗ khác… Được rồi, coi như tôi chưa nói gì!
Trong nháy mắt, mấy chục mấy món đồ cổ đang cãi vã không hẹn mà cùng quay lại nhìn.
Tứ Dương Phương Tôn và Dương Chi Tịnh Bình đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh hỏi:
- A! Anh kia… Anh xem trong hai chúng ta ai anh tuấn thần vũ hơn?
- Ặc… Có thể chọn người thứ ba không?
Trần Mặc chớp chớp đôi mắt, cảm thấy chọn ai cũng là một thảm họa.
Có điều không đợi hắn nghĩ trả lời thế nào thì Oa Oa bên cạnh đã buột miệng nói ra:
- Ngu ngốc! Hai người các ngươi đều là đồ ngốc!
- Ủa?
Không như Trần Mặc dự đoán, Tứ Dương Phương Tôn và Dương Chi Tịnh Bình nghe xong lại cũng không có phát hỏa, chỉ nhìn Oa Oa một cách quái dị.
Sau mấy phút săm soi, Dương Chi Tịnh Bình có chút ngạc nhiên hỏi:
- Lão huynh là loài nào vậy? Có chút giống gốm sứ nhưng lại có hơi hướng của đồ đồng…. A, có lẽ nào huynh chính là con lai trong truyền thuyết?
- Ta ngất!
Trần Mặc hai mắt trắng dã, nồi cơm điện là con lai của đồ gớm với đồ đồng, vấn đề này mà thật thì quá đáng để đem đi nghiên cứu.
- Đúng là mấy đứa ngốc!
Oa Oa lại không có dễ nói chuyện như vậy, nó khinh thường nhìn hai đồ cổ kia sau đó phun ra một câu cực kỳ bá đạo:
- Đập chai thì có lợi ích gì? Đến ngân hàng dùng mặt rút tiền được sao?
Quá chuẩn, quá chính xác cho câu nói!
Trần Mặc lắc đầu ngậm ngùi, Tứ Dương Phương Tôn và Dương Chi Tịnh Bình đưa mắt nhìn nhau lại cung cung kính kính lễ độ nói:
- Lão huynh, xin huynh chỉ giáo đôi lời, không biết những lời này giải thích làm sao?
- Lại còn phải giải thích sao?
Oa Oa nghênh ngang mở nắp, đổ hết những thứ bên trong ra:
- Nhìn thấy chưa? Thế kỷ này mọi thứ đều là phù du, chỉ có tiền mới là vương đạo!
- Cái này….
Một đám đồ cổ ngẩn người ra, nhìn đống đồ sưu tập kia mà không biết nói gì.
- Vẫn chưa rõ ah?
Thừa dịp tất cả còn đang ngẩn người, Oa Oa lại hung hăng nói tiếp:
- Chỉ cần trong túi có tiền thì muốn tán em nào chả được! Muốn mỹ nữ thì có mỹ nữ, muốn loli thì có loli, thích máy bay thì lái máy bay…
- Chém gió thành thần luôn!
Trần Mặc không kìm được mà đổ mồ hôi, thầm nghĩ nồi cơm điện mà cũng biết hám của, đúng là kinh tế thị trường thâm nhập mọi ngóc ngách cuộc sống rồi.
Quả nhiên là kinh tế xâm nhập nhanh, nhìn lại đám đồ cổ thì có vẻ như chúng nó cũng đã bị mê hoặc rồi.
Tứ Dương Phương Tôn và Dương Chi Tịnh Bình ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hình như đang ảo tưởng đến tình cảnh trái ôm phải ấp tuyệt vời kia, miệng bình Dương Chi Tịnh Bình cũng bắt đầu chảy nước.
- Nhưng mà chúng ta kiếm tiền bằng cách nào đây?
Mơ mộng hết nửa ngày trời, Tứ Dương Phương Tôn rốt cuộc cũng hồi phục tinh thần, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Oa Oa.
- Đồ đần! Mi không từng nghe nói lão bảo vệ cũ nói cách có tiền nhanh nhất là đi cướp ngân hàng sao!
Dương Chi Tịnh Bình quay sang khinh bỉ một cái, vẻ mặt đầy khinh thường nói:
- Nhưng mà ngân hàng là cái gì vậy?
- Đùa nhau đấy à! Ngay cả ngân hàng mà các ngươi cũng không biết?
Oa Oa nhảy dựng lên, ánh mắt khinh thường nhìn đám đồ cổ.
Đến khi cả đám cúi đàu xấu hổ muốn chết, Oa Oa mới chậm rãi chém:
- Ngân hàng đó, là một nơi có rất nhiều tiền, chỉ cần có bổn sự là có thể tùy tiện tới lấy. Hơn nữa nơi đó còn có rất nhiều muội muội tuyệt vời, khi các ngươi lấy tiền đi thì các nàng sẽ khóc lóc muốn đi theo.
- Ách, đúng là có khóc lóc thật, nhưng là do…
Trần Mặc yếu ớt lắc đầu, cũng chán chả buồn giải thích.
Mà giờ phút này, toàn trường lặng ngắt như tờ, mấy món đồ cổ đưa mắt nhìn nhau, không biết bọn chúng đang nghĩ gì.
Trong không khí yên tĩnh quỷ dị như vậy, đột nhiên Dương Chi Tịnh Bình và Tứ Dương Phương Ngọc đồng thời gật đầu, không chút do dự gục xuống trước mặt Oa Oa:
- Lão Đại! Ngài hãy thu nhận bọn em đi, mang bọn em đi cướp ngân hàng đi.
- Oát Đờ Lợn!
Trần Mặc không kìm đươc muốn ngất xỉu, cái cảnh tượng trước mắt nhìn cũng quá quen thuộc đi nha, càng xem càng giống trong mấy tiểu thuyết đầy rẫy trên mạng.
Mà mặc hắn mặt còn rơi đầy lệ, Oa Oa vẫn còn trang bức, cự tuyệt nói:
- Không có hứng thú! Ta quen độc lai độc vãng, cho tới bây giờ cũng không muốn có người đi theo!
- Đừng mà! Lão đại!
Dương Chi Tịnh Bình và Tứ Dương Phương Ngọc trực tiếp bò tới, ánh mắt tội nghiệp nhìn Oa Oa, sùng bái hắn giống như anh hùng.
- Lão đại, bọn em nơi này có hơn mười huynh đệ sẽ tuyệt đối nghe lời, anh bảo đi về phía Đông bọn em tuyệt không đi hướng Tây… Cướp ngân hàng, ăn trộm, canh gác, lái xe, bọn em có thể làm được hết, xảy ra chuyện bọn em còn có thể thay anh gánh vác trách nhiệm!
- Thế hả!
Oa Oa do dự hồi lâu sau đó lại nhìn mười mấy tiểu đệ trước mắt, cuối cùng miễn cưỡng thở dài.
- Được rồi! Các chú đã có lòng như vậy thì anh cũng miễn cưỡng thu nhận! Ở chỗ anh có rất nhiều "thần binh lợi khí”, các chú chọn lấy mỗi người một thứ là quà ra mắt.
Quá hổ báo! Đây là khung cảnh "nhân vật chính thu tiểu đệ" điển hình nhất, ngay cả chi tiết tùy tay bố thí cũng có, cực kỳ chuẩn mực.
Trong khoảng khắc, mười mấy món đồ cổ thi nhau chọn lựa quà ra mắt — Tứ Dương Phương Tôn chọn lấy một chiếc áo lót, Dương Chi Tịnh Bình cầm một hộp ‘áo mưa cho người lớn’…
Có trời mới biết mấy thứ này có lợi ích gì, nhưng nhìn bộ dạng của chúng nó giống như cực kỳ thỏa mãn, thậm chí cảm động đến rơi lệ.
- Tốt lắm, bây giờ chúng ta qua bên kia nói chuyện cụ thể về việc cướp ngân hàng!
Chắc là do thu được tiểu đệ, Oa Oa bây giờ trông rất khí phách, nghênh ngang dẫn đầu đám tiểu đệ đi ra phía ngoài.
- Trước tiên là kiếm tiền, sau đó chúng ta sẽ mua vũ khí đạn dược rồi chiêu mộ thêm anh em… Có đủ thực lực rồi, sẽ từ thành Nam đi ra ngoài phát triển, chinh phục thế giới, chinh phục ngân hà, chinh phục toàn bộ vũ trụ, thuận tiện xây dựng tam cung lục viện thất thập nhị phi luôn!
(Tam cung lục viên thất thập nhị phi: 3 cung 6 viện và 72 vị phi tần, cũng tức là các con số may mắn để xây hậu cung của hoàng đế thời xưa)
Nói xong, nó đã dẫn đám tiểu đệ nhiệt huyết sôi trào biến mất trong hành lang xa xa.
Trần Mặc không thốt lên được lời nào, nhìn chúng lo mà bắt đầu lo lắng cho các ngân hàng ở Nam thành.
Nếu tương lai thật sự có một đám đồ cổ xông vào ngân hàng, chậc… có vẻ sẽ rất vui đây… Ít nhất chúng nó sẽ không phải mang túi đựng tiền.
- Xem ra mình thật sự phải canh cửa cho thật tốt mới được!
Sờ sờ chìa khóa bên hông, Trần Mặc nhẹ nhàng thở phào, ngẩng đầu nhìn cái trụ bằng đồng đứng sừng sững giữa đại sảnh.
Cái trụ này vừa thô vừa to cần hai người ôm mới hết, bề mặt chạm khắc hoa văn kỳ lạ, hình thành nên một đồ án kỳ quái.
Cho dù còn cách xa hơn hai mươi mét, nhưng khí tức của ngọc vỡ cũng đã hiển hiện hiện ra rõ ràng.
- Xem ra không chỉ có một mảnh, hoặc là một mảnh rất lớn!
Khẽ nhíu mày suy nghĩ thật lâu, Trần Mặc không ức chế được khát vọng, chậm rãi vươn tay ra đi tới.
Mười mét, năm mét, năm xăng-ti-mét… Khí tức của ngọc vỡ ngày càng trở nên nồng đậm, giống như vươn tay ra có thể đem nó nắm lại.
"Cạch!" Đột nhiên có âm thanh vang lên, cắt đứt sự chăm chú của hắn, giống như có cổ vật nào đó bị đẩy ra.
Cơ hồ đồng thời, từ một góc đằng xa truyền ra âm thanh sột soạt, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, bất ngờ lại làm ánh đèn tắt phụt.
- Ách, đừng làm ta sợ nha…
Trần Mặc lùi lại sau vài bước, cho dù biết nơi này cổ quái khác thường nhưng không kìm được mà da đầu hơi run rẩy.
Nhưng lời còn chưa dứt, những âm thanh sột soạt lại đột nhiên biến mất, toàn bộ đại sảnh trở về vẻ yên tĩnh.
Nơm nớp lo sợ một hồi, Trần Mặc không kìm được bước về phía đó vài bước thăm dò nhưng chỉ nhìn thấy bức tường trống trơn, không có bất cứ cái gì dị thường.
- Này, nhà ngươi đang tìm cái gì vậy?
Một giọng nói vang lên đột nhiên phá vỡ yên tĩnh, một cái gì đó lạnh như băng đập nhẹ trên vai hắn.
- Tôi…
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên da thịt, Trần Mặc không tự chủ mà rùng mình vài cái.
Vài giây sau, khi hắn thấy rõ vật trước mắt thì run rẩy lên, sau đó cố dũng cảm nói:
- Tôi không phải là Đường Tăng đâu!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
Dịch giả: †Ares†
Biên dịch: †Ares†
Nhóm dịch: Hắc Long Hội
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Bạn sợ cái gì? Đây là một việc rất hay được hỏi.
Diệp Dung sợ chuột và gián, Huân Nhi sợ không có kem ăn, Gia Địch sợ sự cô đơn, còn Trần Mặc thì…
Bởi vì khi còn bé từng bị kinh hãi, hắn sợ nhất chính là xương trắng, bất kể xương người hay xương động vật, cho dù là gặp xương giả làm bằng plastic, hắn cũng sẽ không chút do dự xoay người chạy trốn!
- Cho nên, anh rất sợ ta?
Nhìn đôi chân run rẩy của Trần Mặc, bộ xương người dựa vào tường, vênh cái cằm xương hỏi.
Bên trong hào quang xanh lét của lửa ma trơi, nó đắc ý vặn vặn mình rồi giơ một ngón tay bằng xương lên ngoắc ngoắc:
- Yên tâm, ta không có quan hệ gì với cái nhân vật trong Tây Du Ký kia đâu, ta chỉ là một bộ xương trong viện bảo tàng thôi, không biết tại sao lại có sinh mệnh thế này!
- Sao không nói sớm!
Nghe được câu này, Trần Mặc mới vừa rồi còn lạnh run chợt khôi phục lại dũng khí.
Nhưng mà ngay sau đó, chờ cho hắn thấy đối phương dỡ xuống một thanh xương sườn mà thổi thổi bụi thì không kìm được mà da đầu run lên:
- Ặc, mi tháo chỗ đó ra không chừng tụt hết người đó…
"Rầm!" Lời còn chưa dứt, Bạch Cốt Tinh đang tháo xương sườnại thật sự hoàn toàn rời hết ra.
- Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà!
Trần Mặc chỉ còn biết nhìn theo lẩm bẩm:
- Có cần tôi hỗ trợ lắp lại không?
Mấy phút sau, công tác xếp hình chính thức bắt đầu, Trần Mặc một bên chọn xương mà gắn, một bên không quên an ủi:
- Yên tâm đi! Ngày xưa tôi chơi xếp hình rất giỏi… Ớ, hóa ra nhầm khúc gỗ với xương cột sống.
Lại thêm 30 phút nữa, công tác xếp hình miễn cưỡng thành công, tuy rằng hộp sọ thì quay sai hướng.
Ngoài ra không hiểu sao mà trong tay Trần Mặc lại còn thừa hai mảnh xương, điều này khiến hắn còn đi tự thần tượng bản thân:
- Ca thật là thiên tài! Giống y như ngày trước sửa đồng hồ báo thức, tháo xong lắp lại thừa ra hai linh kiện mà đồng hồ vẫn chạy bình thường!
Đã không có tâm tình để ý tới hắn tự kỷ, Bạch Cốt Tinh dùng sức đưa sọ vòng trở về đúng chỗ, lại chỉ chỉ trụ đồng đằng xa nói:
- Này, nếu ta là anh thì sẽ không tới trụ đồng kia đâu. Mặc kệ anh muốn cái gì, nhưng nan đề đầu tiên là anh không có khả năng mở nó ra.
Như là xác minh lời nói này, nó đột nhiên nhặt một viên đá vụn ném về phía trụ đồng.
Vài giây sau, viên đá giống như là gặp phải một rào cản vô hình, bỗng dưng dừng lại trong không khí rồi chậm rãi hóa thành bột phấn.
Trần Mặc nhìn nhìn bàn tay của mình, không tự chủ rùng mình một cái — may mắn! May mà không có đi sờ cái trụ đồng kia, bằng không giờ thành thương binh rồi…
- Hiểu rồi hả?
Bạch Cốt Tinh khinh thường hỏi, từ từ đứng dậy, cọt kẹt đi ra ngoài.
Tới khi đến cửa phòng, nó lại đột nhiên xoay đầu lại:
- Đúng rồi! Anh đã là bảo vệ nơi này thì nhất định phải canh giữ cho tốt trụ đồng kia. Tin là anh đã biết nó chính là căn nguyên của toàn bộ sinh mệnh trong triển lãm.
Nói xong, bộ xương kia bước ra khỏi cửa rồi chậm rãi đi về một hành lang tối tăm phía trước.
Trần Mặc nhìn thấy thân ảnh của nó dần dần biến mất, đột nhiên có loại cảm giác thực kỳ quái:
- Đợi chút! Sao ta cảm thấy mi là cố tình tới nhắc nhở ta… Chẳng lẽ Quan Tam chịu dẫn ta tới nơi này cũng là bởi vì mi hỗ trợ?
- Ta cũng không muốn giúp anh, nhưng ta không thích thiếu nhân tình!
Không dừng lại, Bạch Cốt Tinh bảo trì tốc độ nói vọng về, rốt cục biến mất trong bóng đêm:
- Cô ta muốn ta chiếu cố anh một chút… Ta nghĩ anh biết là ai giúp anh chứ!
Cái này còn phải đoán sao? Trần Mặc gãi gãi đầu, vô thức nhớ tới một khuôn mặt vô cảm.
Vì sao Mộc Vân lại rất quen thuộc với viện bảo tàng này? Có lẽ như chính cô ta đã nói, cô ta cũng từng là bảo vệ nơi này?
Nhưng bất kể là cái gì, ít nhất Mộc Vân cũng đều là có ý tốt… Đương nhiên, có lẽ ngay cả chính cô ta cũng còn không rõ ràng lắm, cái khái niệm ý tốt thực chất là gì?
Há miệng phun ra mấy vòng khói thuốc, Trần Mặc đem ánh mắt đặt trở lại lên cái trụ đồng trong đại sảnh, xem ra trước khi nghĩ được cách giải quyết vẫn phải để mảnh ngọc vỡ kia ở đây rồi.
Mà sự thật là dù hắn có thể lấy đi thì vẫn sẽ có chút do dự. Như bộ xương kia nói, mảnh ngọc vỡ này chính là căn nguyên sinh mệnh của viện bảo tàng, nếu hắn vì bản thân mà hy sinh những đồ triển lãm này có phải rất ích kỷ hay không?
- Quên đi! Giờ cứ làm đúng công tác đã!
Nhẹ nhàng thở phào một cái, Trần Mặc gỡ chùm chìa khóa đeo bên hông xuống, định khóa sảnh triển lãm này lại.
Thế nhưng vài giay sau, hắn bỗng ngẩn ra, khó có thể tin dừng tay.
Nói đùa gì vậy? Chùm chìa khóa ban đầu có 12 chiếc, hiện giờ lại chỉ còn 11, lại càng chết hơn chiếc mất đi là chìa khóa của sảnh triển lãm này.
- Sao lại thế này, vừa rồi mình còn đếm qua mà!
Kinh ngạc nhíu mày, Trần Mặc như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nhảy dựng lên.
Cơ hồ đồng thời, Bản Bản cũng do dự nhắc nhở nói:
- Lão đại, cái gã Quan Công bằng gỗ kia không thấy đâu rồi, anh nói liệu có phải là hắn…
- Đi cửa ra vào bảo tàng!
Không còn thời gian nghĩ nhiều, Trần Mặc lập tức ngồi lên Xa Xa, tiện tay nắm lấy Bản Bản rồi phóng đi như bay.
Oa Oa đang dẫn một đám tiểu đệ lắc lư trở về, thấy Xa Xa phóng vụt qua, vội đuổi theo gào:
- Lão đại! Lão đại! Mọi người đi đâu thế?
- Mày ở đây, bọn tao đi tìm gã hàng fake kia!
Trần Mặc vội vàng bỏ lại một câu, lại đột nhiên quay đầu lại hô:
- Oa Oa, mày thay tao trông coi viện bảo tàng, thuận tiện chiếu cố tốt Dung tỷ… Còn nữa, nếu mất bất cứ dù chỉ là một thứ gì tao sẽ tịch thu tất cả số đồ lót mày sưu tập, hiểu chưa?
- Yes, Sir!
Vừa nghe đến việc này liên quan tới đồ lót bảo bối, Oa Oa dù không cam lòng cũng chỉ biết lớn tiếng đáp ứng.
Một đám đồ đồng đồ gốm đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ lão đại vừa mới còn nói muốn chinh phục thế giới thống trị nhân loại, thế nào nháy mắt đã như hóa thành người khác.
Tứ Dương Phương Tôn cùng Dương Chi Tịnh Bình đối mắt nhìn nhau, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Lão đại, vì sao chúng ta phải nghe lệnh gã bảo vệ kia… Hơn nữa hình như hắn là nhân loại mà!
- Đồ đần!
Oa Oa rất khinh thường quét mắt qua chúng nó, vẻ nghiêm nghị nói:
- Nói cho các chú biết một bí mật, lão đại của ca không phải là nhân loại bình thường. Nghĩ đi, có nhân loại nào có thể đưa ra ý tưởng độc ác như anh ấy? Có nhân loại nào vô sỉ như anh ấy? Có nhân loại nào… Đệch, đứa nào vừa đánh tao?
Sấm sét từ trên trời giáng xuống, không một dấu hiệu chọn Oa Oa mà phang, tựa hồ trừng phạt cái miệng bậy bạ của nó.
Trong ánh mắt sùng bái của đám đồ đồng đồ gốm, Trần Mặc điều khiển xe điện chạy như bay trên hành lang, nháy mắt đã tới cửa chính ra vào viện bảo tàng.
Vài giây sau, khi hắn chứng kiến cánh cửa hơi hé thì cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng không kìm được mà kêu khổ trong lòng!
- Xong rồi! Tên kia chạy trốn thật đúng là nhanh, dù cho cưỡi Xích Thố cũng không nhanh như thế!
Than thở xong, Trần Mặc vẫn chưa hết nhăn nhó, buồn rầu tự hỏi phải đi đâu tìm Quan Vũ.
Còn may có Bản Bản tinh quái đột nhiên nhắc nhở:
- Lão đại, không bằng chúng ta tìm…
- Có lý!
Không đợi nó nói ra tên, Trần Mặc đã nhanh chóng móc di động bấm một dãy số.
Đợi phải đến vài phút, cho tới lúc hắn sắp không nhịn được muốn vọt thẳng luôn tới nhà Mộc Vân thì đầu máy bên kia truyền tới một giọng nói không cảm xúc:
- Alo? Có chuyện gì?
- Trời ạ, cô lề mề thế!
Oán hận thì oán hận, Trần Mặc vẫn tranh thủ nói ra sự việc.
Mộc Vân chút nào không kinh ngạc nghe xong, dường như không có việc gì nói:
- Hiểu rồi, gần đây tâm tình Quan Tam hơi khác… Được rồi, nếu anh định tìm hắn thì tôi đề nghị tới miếu Quan Đế thử xem!
Nói xong câu này, Mộc Vân đã trực tiếp cúp điện thoại, cũng không biết nàng bên kia có việc gấp gì phải xử lý.
Trần Mặc cầm di động giật mình chốc lát, rốt cục tỉnh ngộ, ngồi lên Xa Xa:
- Xuất phát, chúng ta đi miếu Quan Đế ở núi Thạch Công! Bản Bản, tra bản đồ Nam thành đi, mày dẫn đường!
Sau đó, Oa Oa dẫn đường, cả bọn xông lên đường cao tốc rồi xuyên qua sương đêm mà đi tới núi Thạch Công.
Một đường đi tới xóc nẩy, Trần Mặc chỉ có thể cố gắng bám thật chặt tay lái, than thở nói:
- Tao thật không hiểu tên kia vì sao phải trốn đi, chẳng lẽ vì thức ăn trong viện bảo tàng chán quá à?
Có điều giờ mới hỏi lý do liệu còn ý nghĩa gì?
Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, Trần Mặc ngạc nhiên phát hiện đã qua 12 giờ đêm… Cũng tức là nếu sáu giờ tới mà không tìm đuwọc Quan Tam, vậy hắn sẽ thật sự hồn tiêu phách tán, mà mình cũng phải bồi thường một khoản tiền lớn.
Nhưng giờ lại có hai vấn đề, có thể tìm thấy được không là một chuyện, mà chuyện nữa là làm thế nào thuyết phục hắn trở lại bảo tàng. Nếu không thuyết phục được chắc chỉ có thể động võ!
- Được rồi, hy vọng tên kia không có trâu bò như hàng thật!
Buồn rầu vuốt vuốt tóc, Trần Mặc đã thấy miếu Quan Đế hiện rõ dần trước mắt, cũng chỉ có thể cầu nguyện như thế.
Cơ hồ đồng thời, Xa Xa đột nhiên mở đèn pha, ánh sáng chiếu thẳng tới một thân ảnh mặc áo dài xanh đang đứng trước miếu Quan Đế.
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được bật thốt lên hô:
- Đệch! Quan Tam, ông đứng lại đó cho tôi!
Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†