Thiếu nữ lui về phía sau hai bước, lấy tay chỉ vào ngực mình, cười nói :
- Ngươi không nhận ra ta sao? Ta chính là người bị ngã dưới chân núi mấy ngày trước, ngươi đã cứu ta, còn cả đại ca ta nữa.
Thiệu Cảnh lập tức nhớ ra, nguyên lai thiếu nữ nhìn có chút quen mắt này chính là thiếu nữ áo xanh “từ trên trời giáng xuống“ ngày đó, sự việc này hắn không có ghi nhớ trong lòng, hơn nữa thiếu nữ này ngày hôm nay cũng không mang cái áo xanh ngày đó, nên hắn không nhận ra, giờ biết được, lập tức hắn cũng có phần vui vẻ, cười nói :
- Thì ra là ngươi, đúng rồi, vị đại ca kia của ngươi giờ thế nào, không có việc gì chứ ?
Thiếu nữ gật nhẹ đầu, cười nói :
- Đúng vậy, về sau trở lại núi, Thanh Vân sư thúc của Luyện Đan đường tự mình ra tay, đương nhiên không có vấn đề gì. Bất quá, Thanh Vân sư thúc nói, đại ca ta không mất máu nhiều lắm, nếu cầm máu trễ chút nữa thì rất phiền toái, sợ là đối với tu hành có ảnh hưởng. Cho nên, ta với đại ca phải cảm ơn ngươi a.
Thiệu Cảnh nhìn khuôn mặt nàng hiện lên biểu cảm ngưng trọng, không khỏi cảm thấy xấu hổ, cười khan một tiếng, khoát tay nói :
- Kỳ thật ta không làm gì cả, dùng Khổ Tâm Liên cầm máu cũng chỉ là thử vận may, đều là do đại ca ngươi vận khí tốt.
Thiếu nữ cười hắc hắc, con mắt híp lại thành một đường cong hình bán nguyệt, bất quá dường như nhớ ra điều gì, lấy tay che miệng cười nói :
- A, ngươi xem ta kia, nghĩ cái gì liền nói cái đó, không nhớ rõ ngươi hỏi ta là ai. Ta là Tạ Tiểu Vũ, giờ là nhập môn đệ tử của Huyền Thiên Tông môn, đại ca của ta tên là Tạ Vân Long, cũng luôn muốn gặp để tạ ơn ân nhân cứu mạng đấy. Bất quá, tới mấy lần rồi, lúc đó ngươi vẫn chưa tỉnh. Hôm nay, vốn hắn cũng muốn tới, nhưng Thanh Hà sư bá của Bảo Long đường tìm hắn có việc, hắn đã đến đó rồi. Đợi lát nữa chắc hắn sẽ đến đấy.
Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, không nghĩ rằng Tạ Tiểu Vũ thoạt nhìn cao nhất cũng chỉ 15, 16 tuổi, còn nhỏ hơn cả mình, mà đã là đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông môn, về đại ca của nàng là Tạ Vân Long, không nói cái khác, chỉ riêng ngày đó có thể không chế linh khí phi hành một đoạn, e rằng trong hàng đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông, cũng coi như là có đạo hạnh cao đi.
Thiệu Cảnh sờ lên đầu, cười nói :
- Thật lợi hại, nhìn không ra ngươi nhỏ hơn ta, mà bản lĩnh lại lớn hơn ta. Ta vẫn chỉ là người tu hành bình thường, tên là Thiệu Cảnh, hiện tại nhà ở dưới chân núi… Ách, không xong rồi, ruộng và nhà gỗ của ta dưới chân núi có phải là đã bị phá hủy rồi ?
Hắn lúc này mới nhớ tới trận động đất kia, e rằng tài sản của mình đã bị phá hủy sạch sẽ rồi, hắn không khỏi có chút đau lòng, chỉ đành coi là thiên tai, ngoại trừ đổ lỗi chô ông trời thì cũng không còn biết làm thế nào a.
Tạ Tiểu Vũ mỉm cười :
- Không phải đâu, Thiệu đại ca, ngươi bây giờ cũng giống ta, cũng là nhập môn đệ tử của Huyền Thiên Tông môn.
- Ừm… A ?
Thiệu Cảnh thuận miệng nói, lúc đầu không kịp phản ứng, nhưng sau đó hắn đột nhiên trừng lớn mắt, ngạc nhiên kinh hỉ nói :
- Cái gì, ngươi nói cái gì ?
Tạ Tiểu Vũ nói nguyên nhân cho hắn, từ trong lời nói của nàng, Thiệu Cảnh mới hiểu được sự tình từ đầu đến cuối.
Nguyên là lúc phát sinh trận động đất, sức phá hoại quả là rất lớn, đừng nói là những nhà gỗ dưới Thiên Thanh sơn, ngay cả những nhà ở trên Thiên Thanh sơn - những nhà có cấm chế của Huyền Thiên Tông môn, cũng bị phá hoại không ít. Ngày đó sự việc phát sinh bất ngờ, cả trên núi dưới núi đều loạn thành một đoàn, cho nên khi Huyền Thiên Tông trên Thiên Thanh sơn nhận được tin tức, chạy tới bên ngoài Vô Danh động phủ, đã trải qua một thời gian ngắn, ít nhất cũng đã có hơn một ngàn người tu hanh tiến vào Vô Danh động phủ rồi.
Chư vị trưởng lão của Huyền Thiên Tông vừa kinh hỉ vừa tức giận, ngay cả chưởng môn Thanh Phong chân nhân cũng dứt khoát dừng việc tu sửa thiệt hại trên núi, đem toàn bộ đệ tử đi điều tra sự việc, phong tỏa cửa động, ngăn cản tất cả người tu hành muốn tiến vào động phủ, cũng ngăn người từ phía trong ra ngoài. Đồng thời, vài trưởng lão Huyền Đan Cảnh dẫn thêm người tiến vào động phủ, điều tra rõ nguyên nhân.
Dù sao, nếu mà trong động phủ có bảo tàng của thượng cổ Tu Chân Giả, dù chỉ là một pháp bảo uy lực cường đại, cũng đủ làm cho thực lực Huyền Thiên Tông lớn mạnh thêm.
Chỉ là trong động phủ, tuy không biết là có thứ gì của Tu Chân Giả thượng cổ, nhưng lại có rất nhiều cấm chế , cơ quan, hứng chịu mũi sào đúng là Thiệu Cảnh, nhớ lại cái đường rẽ dài hẹp ngày đó, nghe Tạ Tiểu Vũ giải thích, vài vị sư bá, sư thúc nói rằng, đó chính là cấm chế "Ngũ Hành Mê Hoặc Ma Hồn Trận" rất lợi hại, nếu vô ý tiến vào đó, không có phương pháp phá trận, sẽ vĩnh viễn không thoát ra được, vô luận đi tới hay đi lui, trước mắt vĩnh viễn luôn nhìn thấy năm đường rẽ.
Trừ nơi đó ra, trong động phủ còn rất nhiều cơ quan cùng cấm chế lợi hại, tuy trải qua thời gian đã lâu khiến cấm chế mất đi uy lực vốn có, nhưng vẫn còn hoạt động, đối với những người tu hành đạo hạnh thấp kém, cũng đủ tạo thành sát thương chí mạng.
Sau khi trưởng lão của Huyền Thiên Tông phá giải Ma Hồn Trận này, cứu người tu hành ở trong ra, sau khi kiểm kê nhân số, phát hiện ít nhất có hơn 700 người đã chết ở Vô Danh động phủ này.
Nghe đến đó, Thiệu Cảnh sắc mặt trắng nhợt, hắn không ngờ rằng Vô Danh động phủ lại nguy hiểm như vậy, giờ nghĩ lại lúc trước mình quyết tâm đi theo con đường duy nhất có vết đao trên nham bích, thật sự là vận may lớn.
Tạ Tiểu Vũ thở dài nói. Lúc chết, sắc mặt của những người tu hành không được tốt cho lắm, rất khó coi. Huyền Thiên Tông phong tỏa cửa ra vào động phủ, phá giải cấm chế "Ngũ Hành Mê Hoặc Ma Hồn Trận", cứu những người tu hành còn sống ra, bỏ lại những người đã chết, người sống quan trọng hơn. Nhưng cũng có một số người tu hành có số may mắn, đi đến một số nơi, tìm được một số pháp bảo và linh dược.
Đây thật sự là một bảo tàng kinh người, phải biết rằng Tu Chân Giới ngày hôm nay, sự trân quý của pháp bảo và linh dược là không nói hết được, thậm chí những thứ này có thể quyết định đến sự lớn mạnh của cả một môn phái tu chân. Nghe theo lời của Tạ Tiểu Vũ nói, tất cả người tu hành đều "phục tùng vui vẻ" - hiến mọi thứ tìm được cho Huyền Thiên Tông, sắc mặt Thiệu Cảnh không biến đổi, nhưng mắt lại trợn tròn.
Nói giỡn sao, Huyền Thiên Tông trực tiếp phong tỏa cửa ra vào động phủ, người nào cũng không đi ra được, với lại bất cứ pháp bảo và linh dược nào gần như đều làm bằng gỗ hoặc phát ra linh khí, nên lúc trưởng lão của Huyền Thiên Tông tra xét, nếu không có vật chứa thích hợp thì căn bản là không thể che giấu được. Hơn nữa, hầu hết toàn bộ người tu hành ngay cả Luyện Khí Cảnh cũng chưa đến, nên không thể nào điều động linh khí để tự bảo vệ mình được, nên các trưởng lão Huyền Đan Cảnh không cần phải huy động pháp bảo để động thủ. Đến lúc này, có người còn dám không "phục tùng vui vẻ" sao.
Thiệu Cảnh cũng chính là một người đã "dâng tặng pháp bảo", làm sao mà không biết được việc này.
Tạ Tiểu Vũ nói, đến cuối cùng, ở trong động phủ Vô Danh có tất cả 11 bảo bối bị Huyền Thiên Tông chiếm đoạt, trong đó có hai pháp bảo trân quý không gì sánh được, mặc dù hình dạng pháp bảo khá xấu xí, nhưng đều có uy lực cường đại. Huyền Thiên Tông quả thực là có "thu hoạch lớn". Hai kiện pháp bảo đó, một là của Thiệu Cảnh dâng tặng, chính là Thúy Lục Như Ý, lai lịch của cái thứ hai làm Thiệu Cảnh có chút kinh hãi, cái thứ hai là "Cửu Nhật Huyền Tinh Cung" không ngờ là do Tô Thanh Dung dâng tặng.
Thiệu Cảnh quả thât nói không nên lời, nghĩ lại tình huống lúc đó, xem ra lúc ở trong thạch thất, Tô Thanh Dũng cũng may mắn nhặt được một cái pháp bảo.
Tạ Tiểu Vũ cười hì hì nói :
- Bởi vì lần này thu hoạch rất lớn, nên Chưởng môn cùng các vị trưởng lão đã thương lượng, ngoại trừ các người tu hành khác, mười một người dâng tặng pháp bảo và linh dược này chắc chắn có thành ý với Tông môn. Chưởng môn đã mở ra lòng tốt, nhận những người đã dâng tặng bảo bối làm đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông.
Nghe được bốn chữ "đệ tử nhập môn", trong lòng Thiệu Cảnh có chút phức tạp, đương nhiên là có vui vẻ, cũng có cao hứng, nhưng mà không quá vui vẻ như hắn nghĩ. Thúy Lục Như Ý từng là của hắn, thậm chí hắn còn nhớ tia ấm áp mà Như Ý truyền cho hắn trong thông đạo tối mịt. Nhưng mà bây giờ, có lẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó nữa.
- Sao vậy ? Thiệu đại ca, ngươi không vui à?
Tạ Tiểu Vũ kỳ quái nhìn Thiệu Cảnh. Thiệu Cảnh ngẩn người, phục hồi lại tinh thần, cười ha ha, lắc đầu nói:
- Vui chứ, ta tất nhiên rất vui vẻ là đằng khác, vốn ta nghĩ rằng phải vài ba năm nữa mới có thể gia nhập Huyền Thiên Tông, không ngờ hôm nay đã hoàn thành ước nguyện.
- Tốt, lại một người đạt được ước nguyện!
Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nói hùng hậu, một nam tử thân hình cao lớn đi đến, chính là nam tử trọng thương "từ trên trời giáng xuống" hôm đó, bây giờ tới để cảm ơn, đại ca của Tạ Tiểu Vũ, Tạ Vân Long. Lúc này, Tạ Vân Long không còn dáng dấp bị trọng thương nữa, ngoại trừ tiều tụy một chút, thể lực cùng tinh thần đều rất tốt, hắn quan sát Thiệu Cảnh một lúc, rồi cười nói:
- Thiệu huynh đệ, ta là Tạ Vân Long, lúc trước được ngươi cứu mạng, thực sự mang ân tình. Hôm nay, ngươi đã là đệ tử nhập môn của Huyền Thiên Tông, chúng ta sau này là sư huynh sư đệ của nhau, nếu có chuyện gì, ngươi cứ nói, Tạ Vân Long ta nhất định giúp đỡ đến cùng.
Thiệu Cảnh vội vã đứng dậy, nhưng động tác này lại động đến vết thương trên người, đau đến mức suýt ngã, Tạ Tiểu Vũ vội vàng đỡ lấy hắn. Tạ Vân Long xem ra vẫn là người hào sảng, cười ha ha, tùy tiện kiếm một cái ghế, ngồi xuống nói:
- Thiệu sư đệ, ngươi cứ ngồi đi, không cần chú ý đến ta, ta cảm ơn không cần ngươi khách khí làm gì. Thương tích trên người ngươi, ta đã mời Thanh Vân sư thúc xem qua rồi, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là tay trái còn phải điều dưỡng vài ngày, nhưng mà ta đã xin "Lưu Hương Cao" của Thanh Vân sư thúc để chữa trị cho ngươi, loại linh dược này trị gãy xương rất tốt, cùng lắm 3 ngày, cánh tay của ngươi sẽ khỏi.
Trong lòng Thiệu Cảnh ấm áp, cảm động chắp tay nói:
- Cảm ơn đại ca… à, cảm ơn sư huynh.
Tạ Vân Long mỉm cười, sau đó nói;
- Lúc vừa tới, ta gặp Thường Hằng, hắn nhờ ta nói với ngươi. Ba ngày sau, ở Tùng Đào các, Thanh Dương trưởng lão, người quản lý công việc, cũng là sư phụ của ta, triệu kiến ngươi cùng mười người đệ tử nhập môn khác, ngoài trừ nghi thức nhập môn, truyền thụ công pháp tu luyện, phân chia việc cho đệ tử Luyện Khí Cảnh, chắc đều làm lúc đó luôn, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị một chút.
Cảnh bông hoa tươi nở rộ trên ngọn núi xanh, nơi rừng sâu, cổ thụ xanh ngắt, chim chóc tung bay, bước đi trên con đường này, bên đường cũng có những bông hoa đang tỏa mùi hương thơm ngát, đẹp không tả hết.
Tùng Đào các ở giữa rừng núi, một mảnh rừng Tùng cùng ba tòa lầu chiếm diện tích khoảng vài mẫu, mỗi khi có gió núi thổi tới, Tùng Đào các ở trong rừng, như đắm trong biển lớn, ngao du trong tự nhiên.
Hôm nay là ngày Thanh Dương trưởng lão triệu kiến mười một đệ tử nhập môn. Đến Tùng Đào các, có mười mấy người, đi thành từng nhóm, có nói chuyện, có im lặng, thông thả đi đến, Thiệu Cảnh cũng là một người trong đám này.
Ở trước Tùng Đào các, đứng dưới một cây Tùng to lớn, Thiệu Cảnh dùng hết sức vỗ vỗ vào thân cây vừa thô vừa to, cây Tùng không chút sứt mẻ, với khí lực giống như con kiến hôi của Thiệu Cảnh, dường như nó không thèm để ý. Thiệu Cảnh nhún vai, quay người lại, Tiêu Trư bình thường đều theo bên cạnh hắn, bởi vì hôm nay là ngày trọng yếu nên hắn cũng không cho nó theo.
Ở đây căn bản hắn không biết ai cả, nhìn đi nhìn lại, rất nhiều người đều có vẻ hưng phấn cùng cười đùa, cũng khó trách được, trở thành đệ tử của Huyền Thiên Tông, ai ai cũng nói rằng, đây là bước đầu tiên để thực hiện giấc mộng tu chân. Mặc kệ linh khí hay pháp bảo lúc trước, có đúng hay không thực lòng "phục tùng vui vẻ", bởi vì bây giờ Huyền Thiên Tông chịu nhận họ làm đệ tử, là điều cực kì tốt rồi. Dù như thế nào đi nữa, còn hơn là không thu hoạch được gì hay chết trong động phủ Vô Danh. Mười một người đứng ở đây ngày hôm nay, là đã rất may mắn rồi.
Có tất cả mười một người, tám nam và ba nữ. Tám nam tử này hầu hết đều đơn độc đứng im, yên lặng không nói gì cả. Còn ba nữ đệ tử nhập môn lại chuyện trò vui vẻ, cười duyên liên tục, giọng nói thanh thúy ở trong khu rừng trống này, giống như giọng hót của chim hoàng anh, dễ nghe, rất êm tai, làm nhiều người khác chú ý.
Ánh mắt Thiệu Cảnh nhìn thoáng qua ba vị nữ đệ tử - lúc này dường như đã trở thành trung tâm của đám người. Thấy mấy nàng dung mạo xinh đẹp và nhẹ nhàng như tia nắng mùa thu, nét mặt cười tươi như hoa, tản ra khí tức mỹ lệ, làm cho mảnh rừng như bừng sáng, khiến tất cả các nam đệ tử phải rung động, không nhịn được, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn mấy nàng.
Dung mạo của ba nữ đệ tử đều rất xinh đẹp, thế nhưng người đẹp nhất, không thể nghi ngờ chính là Tô Thanh Dung. Nàng đứng im lặng ở đó, khóe môi nhếch lên mang vẻ tiếu ý nhàn nhạt, toát ra một tia kiều mị tự nhiên. Nụ cười như hoa Đàm Tiếu, dịu dàng chớp mắt, ánh mắt như long lanh như nước (>.< ta miêu tả sắc đẹp kém quái ), như là vô ý, lơ đãng liếc qua phía bên này.
Ánh mắt nàng và Thiệu Cảnh gặp nhau giữ không trung, thoáng dừng lại, Tô Thanh Dũng khẽ mỉm cười, Thiệu Cảnh lại ngẩng đầu, nhìn tán cây xanh ngắt bên trên.
Ước chừng qua một lúc đủ để uống xong một chén trà nhỏ, mọi người bỗng nhiên nghe thấy ở sơn đạo bên ngoài rừng truyền đến một tiếng quát, nên đều quay lại nhìn, chỉ thấy một đoàn người đi đến, đi trước là một người thân hình cao lớn, tóc bạc, lông mày rậm, thân mặc đạo bào màu lục, tướng mạo rất có khí thế "không giận mà uy". Đám đệ tử Thiệu Cảnh đều khom người chào, sắc mắt kính cẩn.
Vị lão giả này, không nói cũng biết được, chính là người quản lí mọi việc lớn nhỏ của Huyền Thiên Tông, Thanh Dương trưởng lão.
Thanh Dương trưởng lão thoạt nhìn là người rất nghiêm túc, ánh mắt lướt qua những đệ tử mới, gật đầu, trầm giọng nói:
- Lão phu đi trước.
Nói xong, liền đi vào trong Tùng Đào các, đi phía sau hắn là 3, 4 đệ tử của Huyền Thiên Tông, khí thế khác hẳn người thường, xem ra đều là các đệ tử tài giỏi, đạo hạnh e không thấp hơn Tạ Vân Long. Đi vào trong Tùng Đào các, đại sảnh của lầu một, ở giữa có đặt một cái bàn thờ, trên để linh bài tổ sư của Huyền Thiên Tông môn, còn có đặt trái cây, ở giữa bàn thờ có một cái lư hương. Thanh Dương trưởng lão đứng ở giữa, mấy vị đệ tử đứng phía sau, Thiệu Cảnh chờ mấy người khác đứng trước, còn hắn đứng sau cùng.
- Mười một người các ngươi, có thể đứng ở chỗ này, đều là do chưởng môn chân nhân mở ra ân điển, nếu không, ít nhất 4 năm nữa các ngươi mới có cơ hội được làm đệ tử của Huyền Thiên Tông.
Sắc mặt Thanh Dương trưởng lão nghiêm túc, ánh mắt như điện, chậm rãi phát ra một cỗ khí thế uy bức, các đệ tử trong hàng không ai có can đảm ngước nhìn, tất cả đều cúi đầu, sắc mặt cung kính. Thanh Dương trưởng lão thu lại khí thế, trầm giọng nói:
- Nhưng mà, Huyền Thiên Tông chúng ta từ trước đến nay đều có quy định, để đề phòng gian tế, người tu hành muốn làm đệ tử Tông môn thì từ trước đến nay không được tu luyện đạo pháp, nếu không liền bỏ không nhận. Hiện tại, lão phu muốn tự mình kiểm tra, các ngươi đến đây.
Thiệu Cảnh nhíu mày, không nhịn được nhìn sang bên kia, thấy sắc mặt của Tô Thanh Dung vẫn bình thường, không có biểu hiện gì khác thường cả.
Đệ tử từng người, từng người đi qua kiểm tra, trong hàng Thiệu Cảnh đứng thứ năm. Thủ pháp kiểm tra của Thanh Dương trưởng lão cũng không phức tạp gì cả, chỉ dùng tay nắm chặt tay phải của đệ tử đến kiểm tra, nhắm mắt lại một lúc, một lát sau mở mắt nhàn nhạt gật đầu, coi như là qua cuộc kiểm tra. Đến phiên Thiệu Cảnh, trong lòng hắn có chút khẩn trương, nhưng không lo lắng, dù sao hắn cũng chưa từng tu luyện đạo pháp của người tu chân.
Quả nhiên, lúc Thanh Dương trưởng lão nắm tay phải của hắn, Thiệu Cảnh mơ hồ cảm giác được một tia linh khí như dòng nước ấm từ lòng bàn tay phải tiến vào, đi qua các kinh mạch của hắn một lần, sau đó chậm rãi rút đi.
Sắc mặt Thanh Dương trưởng lão không chút biểu tình, phất phất tay, tỏ vẻ hắn đã qua kiểm tra.
Thiệu Cảnh thở dài một hơi, đi qua một bên, ngẩng đầu nhìn, không phải là nhìn tình hình kiểm tra, mà là nhìn Tô Thanh Dung.
Tô Thanh Dung dường như cảm thấy gì, nhìn lại phía hắn.
Thiệu Cảnh khóe miệng khẽ nhếch lên, ngay lúc nàng nhìn lại hắn, liền lộ ra vẻ cười như có như không, ánh mắt Tô Thanh Dung dừng lại trên mặt hắn một chút, rồi thu hồi.
Quá trình kiểm tra diễn ra rất nhanh, các đệ tử tiến vào từng người từng người, cuối cùng đến lượt người thứ mười tiến vào, chính là Tô Thanh Dung. Nghe thấy vị sư huynh bên cạnh gọi tên nàng, tinh thần Thiệu Cảnh chấn động, híp hai mắt, nhìn nữ tử xinh đẹp kia.
Sắc mặt Tô Thanh Dung cuối cùng cũng hiện lên một tia khẩn trương, nhưng nàng khống chế rất tốt, hít sâu một hơi, lại vẫn mang theo bộ dạng dịu dàng, vui vẻ, chậm rãi tiến lên phía trước, thi lễ với Thanh Dương trưởng lão, rồi vươn tay phải ra.
Thanh Dương trưởng lão cũng không chớp mắt, nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn, hai mắt khép hờ, vận công kiểm tra. Trống ngực Thiệu Cảnh bỗng dưng đập mạnh, giống như đang chờ mong chuyện gì.
Lúc này, thời gian giống như trôi qua rất chậm, nhưng cuối cùng Thanh Dương trưởng lão đã buông tay ra, sau đó, trong ánh mắt chờ mong của Thiệu Cảnh, hắn chậm rãi gật đầu:
- Tốt lắm, kế tiếp.
Thiệu Cảnh giật mình.
***
Cuối cùng, tất cả đệ tử đều qua được việc kiểm tra của Thanh Dương trưởng lão.
Hoàn thành việc này, trên mặt Thanh Dương trưởng lão lộ ra vẻ hài lòng, gật nhẹ đầu, cho mọi người trở về vị trí cũ, lại lấy ra ba nén nhang, sau khi đốt, thần thái kính cẩn hướng linh bài tổ sư hành lễ, sau đó quay người lại, liếc nhìn những người đệ tử mới, nói:
- Hành lễ! .
Trước khi đến đây, đám người Thiệu Cảnh đã được nói rõ quy củ cơ bản của nghi thức nhập môn. Lúc này, mỗi người đều lần lượt quỳ xuống dập đầu trước bàn thờ. Sau khi nghi lễ không quá phức tạp này kết thúc, mỗi người lại đứng lên, đi qua một bên, kể từ giờ phút này, họ đã là đệ tử của Huyền Thiên Tông.
Thanh Dương trưởng lão phất tay, bốn đệ tử sau lưng liền đi tới, mỗi người đều bưng một cái hộp lớn, chia cho đệ tử mới. Thiệu Cảnh cũng được đưa một hộp, hắn nhìn vào trong, thấy có hai bộ quần áo màu xanh, hai quyển sách, còn có một ngọc bài to bằng bàn tay, chất ngọc tinh thuần, màu trắng, trên mặt linh khí lưu động, không biết có đạo pháp gì, trên ngọc bài có một khung nhỏ, bên trong dường như có mây trôi, sau một lát, lại ngưng tụ thành hai con số: 24 và 11.
Thanh Dương trưởng lão lại nói:
- Hai bộ quần áo này là dành cho đệ tử Huyền Thiên Tông mặc, các ngươi bình thường phải mặc vào, trên quần áo có gia trì "Tiểu Tịnh Trần Thuật" của bổn môn, có thể cách ly bụi rậm, giữ thân thể sạch sẽ. Hai quyển sách kia, một quyển chính là tâm pháp tu luyện "Huyền Tâm Quyết" của bổn môn, quyển còn lại là môn quy, kể cả ngọc bài, trong đó đã giới thiệu rất kỹ, các ngươi trở về đọc, phải nhớ kỹ. Sau này tu luyện thành công, thì có thể làm rạng rỡ bổn môn, nếu dám làm trái môn quy, tự nhiên bổn môn cũng có thủ đoạn để nghiêm trị. Các ngươi rõ chưa?
- Lão phu còn có chuyện quan trọng, nên đi trước, chuyện phân chia việc vặt, giao cho sư huynh các ngươi là Thường Hằng làm.
Nói xong, hắn quay đầu nhìn đệ tử đứng bên cạnh, người đệ tử đó vội vàng tiến lên trước một bước, cung kính nói:
- Sư phụ yên tâm, cứ giao cho đệ tử.
Thanh Dương trưởng lão "ừ" một tiếng, cũng không nhiều lời, liền đi ra ngoài cửa, bốn đệ tử đi theo hắn vào, trừ Thường Hằng, ba người còn lại đều theo hắn đi ra ngoài. Lúc hắn đi ra đến cửa, vị đệ tử Thường Hằng ở phía sau hình như nhớ ra việc gì đó, do dự một chút, vẫn gọi một tiếng, đi tới nói:
- Sư phụ, hôm qua Thanh Tâm sư bá tìm người, bảo chúng ta phái ra vài người, người xem… .
Thanh Dương trưởng lão dừng bước, im lặng một lát, mặt không biểu tình nói:
- Không cần để ý đến hắn, ngươi cứ theo quy củ mà làm.
Sắc mặt Thường Hằng có chút phát khổ, nhưng vẫn phải đáp ứng, Thanh Dương trưởng lão không dừng lại nữa, trực tiếp rời Tùng Đào các.
***
Thiệu Cảnh đứng trong đám người, ánh mắt nhìn vào chiếc hộp trên tay, trong lòng có chút kích động, từ hôm nay trở đi, mình xem như đã bước vào con đường tu chân rồi sao? Sách và quần áo trong hộp, còn có cái ngọc bài, đều nằm yên tĩnh trước mắt hắn, nhưng mà Thiệu Cảnh vẫn giữ vững tâm tình bình thản. Mấy ngày dưỡng thương ở trên núi, hắn cùng hai huynh muội Tạ Tiểu Vũ và Tạ Vân Long, đã khá thân thiết, nhất là Tạ Tiểu Vũ, tuy rằng nàng nhỏ tuổi hơn hắn, nhưng tính nàng hoạt bát, vui vẻ. Lúc biết Thiệu Cảnh sẽ trở thành đồng môn của nàng, liền đem những chuyện quan trọng cần chú ý của Huyền Thiên Tông nói cho hắn, trong đó cũng có những vật hắn đang cầm trong tay này.
Có Tạ Tiểu Vũ nhập môn sớm hơn dốc lòng "dạy bảo", Thiệu Cảnh đã biết, từ lúc đệ tử nhận được pháp quyết tu luyện Luyện Khí Cảnh "Huyền Tâm Quyết" đến về sau, cả giai đoạn Luyện Khí Cảnh đều phải tự mình tu luyện, sư trưởng Huyền Thiên Tông sẽ không can thiệp hay chỉ dạy bất cứ điều gì. Giai đoạn này hoàn toàn dựa vào thiên phú cùng sự chăm chỉ. Chỉ có đệ tử nhập môn tu luyện đến Luyện Khí Cảnh đỉnh phong và đột phá tiến vào Ngưng Nguyên Cảnh, mới chính thức bước trên con đường tu chân. Đến lúc này, Huyền Thiên Tông mới bố trí sư trưởng nhận đệ tử, chỉ dạy tu hành.
Sở dĩ có quy định như vậy, nguyên nhân chủ yếu là tu luyện Luyện Khí Cảnh muốn đột phá rất đơn giản, nhưng muốn đột phá Ngưng Nguyên Cảnh, tu luyện đạo pháp rất khó khăn, đồng thời, việc chọn một loại kỳ công để tu luyện cũng rất rắc rối. Tu Chân Giới đã phát triển hơn 7000 năm, sáng tạo ra không biết bao nhiêu kỳ công, pháp thuật lợi hại. Nên các đệ từ cần có sư trưởng để phân biệt và chọn một loại kỳ công thích hợp nhất để tu luyện, cũng nhờ vào sư trưởng tiến hành dạy bảo, mới giúp được để tử khỏi đi đường vòng, có tốc độ tu luyện nhanh nhất. Hơn nữa, tu luyện đến Ngưng Nguyên Cảnh, linh khí trong đan điền phát triển mạnh, từ từ vững chắc, nên ngoài tâm pháp trụ cột, có thể bắt đầu tu luyện các pháp thuật thần thông khác.
- Khụ khụ !
Một tiếng ho khan vang lên, làm Thiệu Cảnh đang trong trạng thái ngây người tỉnh lại, chỉ thấy vị Thường Hằng sư huynh kia đã chạy tới giữa phòng. Lúc vừa rồi, cũng có một số người giống Thiệu Cảnh, nhìn chằm chằm vào vật trong chiếc hộp, có vài người tính tình nóng nảy, trực tiếp mở quyển sách có ghi "Huyền Tâm Quyết" ra xem. Nhưng mà, cuối cùng mọi người cũng nhớ là đại sự liên quan đến mình còn chưa làm xong, mà chuyện này đang nằm trong tay vị Thường Hằng sư huynh này. Mọi người lập tức đứng thẳng người, trên mặt tươi cười nhìn Thường Hằng sư huynh.
Thường Hằng mặt mũi thật thà, tuy không anh tuấn, nhưng ngũ quan đoan chính, đứng ở đó cũng có vài phần khí thế. Giờ phút này, khuôn mặt hắn bình tĩnh, dường như không cảm nhận được ánh mắt khác thường của mấy vị sư đệ sư muội trước mặt, mà chỉ lo nhìn vào quyển sổ trên tay, thản nhiên nói:
- Bây giờ bắt đầu phân chia việc vặt.
Ở Huyền Thiên Tông môn, tất cả đệ tử đều có nhiệm vụ phải hoàn thành, giống như đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh mỗi tháng phải đến Vạn Yêu Cốc giết yêu thú, Luyện Khí Cảnh đệ tử vì đạo hạnh thấp kém, rất khó đánh thắng yêu thú của Vạn Yêu Cốc, ngay yêu thú cấp thấp cũng chưa chắc giết được. Cho nên, bình thường đều ở lại trên núi làm việc vặt, mỗi tháng cũng kiếm được một ít linh thạch, nhưng mà so sánh với mấy đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh đi săn yêu thú, thù lao của đệ tử Luyện Khí Cảnh quả thực ít đến đáng thương.
- Tô Thanh Dung.
Thường Hằng ngẩng đầu, mặt không biểu tình nói. Người thứ nhất chính là Tô Thanh Dung, làm Thiệu Cảnh nhíu mày, quay đầu nhìn.