Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: BM.KimDung
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Em đứng yên ở đây một lúc, anh đi xem một chút.
Tần Thiên nói xong liền cẩn thận bước tới, vừa mở cửa xe liền phát hiện tài xế thường ngày đưa đón Hàn Thi Vũ đã hôn mê. Tần Thiên bèn lấy tay day huyệt nhân trung của hắn, rất nhanh tài xế liền tỉnh lại. Hàn Thi Vũ thấy vậy cũng bước tới.
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Tài xế thấy Hàn Thi Vũ vội hỏi.
- Tôi không sao, bác làm sao lại ở đây?
Hàn Thi Vũ hỏi lại.
- Tôi cũng không biết, tôi thấy tiểu thư bị người ta bắt cóc thì bèn báo cảnh sát. Không hiểu sao tự nhiên đầu đau buốt rồi không biết gì nữa.
- Là Triệu Chỉ Nhược.
Tần Thiên hít một hơn, hắn ngửi thấy trong xe mùi hương rất đặc biệt, hắn nhớ rất kỹ mùi hương này.
- Làm sao anh biết?
Hàn Thi Vũ hỏi.
- Đoán thôi, chúng ta trở về đi.
Tần Thiên cũng không nói thật ra, miễn cho Hàn Thi Vũ lại tưởng hắn là kẻ biến thái chuyên ngửi mùi hương của phụ nữ.
Ngay sau đó hai người lên xe, tài xe khởi động xe rồi trở về nội thành. Chiếc xe vừa rời đi chưa đầy mười giây thì Triệu Chỉ Nhược từ một bên đường đi ra, nhìn theo chiếc xe, miệng lẩm bẩm:
- Tần Thiên, anh là của em, ai cũng không thể đoạt được.
………………….
Hai người rất nhanh trở lại nội thành, bởi vì chuyện vừa rồi mà cả hai cũng không có hứng thú ăn kem nữa rồi, ai về nhà nấy.
- Ha ha, không nghĩ tới lừa mấy thằng tiểu đệ lại dễ như vậy, buôn bán cũng quá lãi rồi.
Tần Thiên lầu bầu. Vừa rồi trong xưởng hắn còn cho là tên kính đen sẽ chống cự một chút, ai ngờ dọa ba câu đã như vậy.
Nghĩ tới đây thì Tần Thiên đã về tới tiểu khu, đi về nhà mình ở trên lầu. Đang chuẩn bị mở khóa cửa thì chợt cửa nhà của Triệu Nhã Chi ở bên cạnh bật ra, sau đó tiếng kêu cứu vọng tới.
- Cứu mạng, cứu mạng…
Bốp….
- Cái đệch gì thế?.
Tần Thiên vừa nghe liền cảm giác có gì đó không đúng, bèn không nghĩ nhiều trực tiếp xông vào nhà Triệu Nhã Chi. Vừa vào liền thấy Triệu Nhã Chi bị hai tên bịt mặt giữ lại. Một tên xé quần áo nàng, nửa bộ đồng phục công sở phía trên đã bị xé đi phân nửa, lộ ra một mảng tuyết trắng, chiếc áo ngực khiêu gợi đang lủng lẳng sắp rớt hẳn ra. Tên đang xé quần áo nàng dù bịt mặt cũng cảm thấy gã rõ ràng đang cười dâm đãng.
- Tần Thiên, cứu tôi.
Triệu Nhã Chi vừa thấy Tần Thiên liền kêu to, hai tên bịt mặt cũng quay ra cửa. Thấy Tần Thiên, một tên không nói năng gì liền lao tới, dao găm đâm thẳng.
- Muốn chết.
Tần Thiên quát to, nhảy lên bàn trà, quơ lấy ấm trà lớn ném vào tên bịt mặt.
Choang.
A…
Tiếng vỡ vụn của sành sứ, bình trà vỡ tan trên mặt tên bịt đầu. Sau tiếng kêu thảm, gã cũng ngã xuống, đầu đầy máu. Tần Thiên lại đạp bồi một nhát vào thằng nhỏ của gã, lực đạo đủ để gã khỏi phải tìm đàn bà nữa.
- Không được lại gần, không tao giết nó.
Tên còn lại thấy Tần Thiên mạnh mẽ như vậy thì kinh hãi, đem dao găm kề vào cổ Triệu Nhã Chi mà uy hiếp.
Tần Thiên thấy vậy bèn dừng lại.
- Cút sang một bên, ngồi xổm xuống, úp mặt vào tường, không được quay đầu lại.
Tên bịt mặt rất khẩn trương quát lên, tay cầm dao găm dứ dứ thêm.(Biên: Thế này thì thằng bé trong quần ngỏng lên sao được nữa )
Tần Thiên nhìn tình cảnh Triệu Nhã Chi , không thể không nghe theo.
A.
Không nghĩ tới ngay lúc này tên bịt mặt kêu thảm một tiếng, hai tay kẹp Triệu Nhã Chi lập tức buông lỏng. Triệu Nhã Chi cũng nhân đó mà chạy về phía Tần Thiên.
- Dám giẫm tao, tao giết mày.
Tên bịt mặt tức giận kêu lên, cầm dao găm đâm vào lưng Triệu Nhã Chi. Vừa rồi gã không để ý bị Triệu Nhã Chi dậm mạnh vào chân, nhất thời đau đến tê người.
- Cẩn thận.
Tần Thiên quát to, thân người vọt tới ôm Triệu Nhã Chi vào ngực, che trước người nàng, mũi dao cũng đã đâm tới, tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Đúng thời khắc chỉ mành treo chuông, Tần Thiên ôm lấy Triệu Nhã Chi đồng thời gập người xuống, lưỡi dao lướt qua gáy Tần Thiên. Tần Thiên tránh được dao, một tay chống xuống đất, chân phải đá ngược về sau, trúng ngay đũng quần tên bịt mặt. ( DG: Đánh toàn đánh vào try… không vậy. Biên: Đây là diệt trừ hậu họa về sao )
Miệng tên bị mặt đã thành hình chữ O, sắc mặt tái đi, cả người nghiêng ngả một hồi rồi lăn đùng ra.
Tần Thiên một tay chống đất một tay ôm eo không để Triệu Nhã Chi ngã. Vừa mới đá một cú thì cả người cũng lật sang ngã ngửa trên đất, Triệu Nhã Chi cũng bị lực hút Trái Đất ( DG: hí hí giải thích tí ) kéo xuống nằm ép vào người Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn chuẩn xác áp lên môi hắn. Trong nháy mắt một cỗ hương thơm thục nữ truyền tới làm Tần Thiên toàn thân mềm nhũn, nằm luôn tại chỗ, mà Triệu Nhã Chi cũng nằm trên người hắn như vậy.
A.
Mặt Triệu Nhã Chi đỏ lên, cố gắng đứng dậy, sửa sang lại quần áo. Mà Tần Thiên cũng không muốn chiếm tiện nghi, ở đây vẫn còn hai tên bịt mặt.
Tần Thiên kéo từng tên dậy, bàn tay thô cứng vả liên hồi hàng chục nhát khiến mặt tên nọ biến thành quả cà tím, kêu không ra tiếng, sau đó ném sang một bên.
Triệu Nhã Chi sửa sang lại quần áo rồi gọi an ninh dưới tầng lên.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: BM.KimDung
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Nhân viên an ninh rất nhanh chạy tới, nghe được có hai tên bịt mặt ăn cướp liền kêu thêm mấy thanh niên thân thể cường tráng xông tới. Kết quả là nhìn thấy hai tên bị đánh đến nát cả tiểu JJ, bán thân bất toại, trông có vẻ như đã hôn mê, không biết thằng nào mà hạ thủ ác như vậy. Sau đó đem hai tên bịt mặt đi.
- Dì Triệu, dì không sao chứ?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi lo lắng hỏi, đưa tay sờ sờ cổ nàng, mới vừa rồi tên cướp kề dao vào cổ khiến nơi trắng như tuyết này xuất hiện một vết máu.
- Không có chuyện gì, xước chút da thôi. Cũng may là có cậu tới kịp, vừa rồi tôi sợ muốn chết, nhưng lần sau đừng như vậy nữa, nếu không tránh kịp nhát dao đó thì cậu xong đời rồi.
Triệu Nhã Chi lo lắng nói. Vừa rồi Tần Thiên không màng nguy hiểm cứu nàng khiến nàng thực sự rất cảm động.
- Không việc gì đâu. Được rồi, tôi đi lấy thuốc cho dì bôi, nếu không để lại sẹo là khó coi lắm đó.
Tần Thiên xoay người về nhà lấy ít thuốc trị liệu, sau đó trở lại thì lại không thấy Triệu Nhã Chi đâu nữa.
- Dì Triệu, dì ở đâu vậy?
- Tôi ở trong phòng, cậu vào đây đi.
Triệu Nhã Chi nói, Tần Thiên bèn đáp một tiếng rồi bước vào phòng Triệu Nhã Chi. Cửa phòng vừa mở ra một cỗ hương thơm nữ nhân liền ùa tới, khiến Tần Thiên mê mẩn cả người, tim đập nhanh. Cho tới lúc nhìn thấy Triệu Nhã Chi mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường, bộ đồ lót viền tơ vừa mới thay đang để bên cạnh thì tim hắn muốn nhảy ra ngoài rồi.
Triệu Nhã Chi thấy Tần Thiên nhìn chằm chằm vào mình không khỏi đỏ mặt, vội vàng đem bộ đồ lót giấu đi. Vừa rồi lúc thay ra nàng quên không cất.
- Lại đây bôi thuốc đi.
Triệu Nhã Chi nói.
- Ừ được.
Tần Thiên ngồi xuống cạnh Triệu Nhã Chi, nặn ra ít thuốc mỡ rồi bôi vào cổ nàng.
- A… Đau…
Thuốc mỡ vừa dính vào Triệu Nhã Chi liền rên to, lông mày nhíu chặt, cảm giác nóng rát truyền tới.
- Không sao đâu dì Triệu, cố gắng một chút, chỉ hơi đâu thôi.
Tần Thiên vội nói, ngón tay bôi thuốc mỡ có cảm giác mịn màng nõn nà, thật giống như làn da thiếu nữ, tim hắn lại càng đập nhanh. Vô tình nhìn xuống, hai mắt Tần Thiên liền tỏa sáng, đồ ngủ của Triệu Nhã Chi còn chưa cài nút áo, từ góc độ của mắt hắn thì có thể nhìn rõ rằng hai trái dưa to, thậm chí còn nhìn xuyên cả xuống phía quần lót bên dưới. Lúc này động tác trên tay hắn đã ngừng lại, ngửi được mùi hương thục nữ vô cùng kích thích của Triệu Nhã Chi, tiểu Tần Thiên liền ngẩng cao đầu một cách hổ báo.
- Tiểu Thiên, sao không bôi tiếp?.
Triệu Nhã Chi thấy Tần Thiên ngừng tay, bèn quay đầu lại. Đúng lúc Tần Thiên đang nhìn trộm, trùng hợp thế nào hai đôi môi lại áp vào nhau, khiến cả hai đều chấn động.
Tần Thiên cảm giác được sự mềm mại từ đôi môi Triệu Nhã Chi, không nhịn được đưa lưỡi ra liếm nhẹ, khiến Triệu Nhã Chi càng thêm hoảng hốt. Đôi môi nàng cũng vô ý hé ra, một cỗ hương vị xông vào người khiến Tần Thiên dần mất tỉnh táo, đưa lưỡi tiến sâu vào miệng Triệu Nhã Chi.
Triệu Nhã Chi chợt giật mình tỉnh lại, mặt đỏ bừng nhìn Tần Thiên thẹn thùng mắng:
- Tiểu sắc lang, dì cậu mà cậu cũng dám chiếm tiện nghi.
- Dì, chúng ta như lần trước được không?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói. Triệu Nhã Chi vừa nghe thế lại càng thêm đỏ mặt. Nghĩ tới chuyện đêm đó tâm hồn nàng không khỏi nhảy tưng tưng.
- Không được, tiểu sắc lang.
Triệu Nhã Chi vẫn là cự tuyệt.
- Dì, dì nhẫn tâm nhìn tôi khó chịu sao?
Tần Thiên cũng chả quản Triệu Nhã Chi có đồng ý hay không liền ôm nàng vào lòng, gắt gao ép lấy, cảm giác được sự mềm mại nhu nhược đến mê người.
Triệu Nhã Chi kinh hãi, muốn giãy ra nhưng căn bản Tần Thiên ôm quá chặt.
- Tiểu Thiên, buông tôi ra.
Triệu Nhã Chi kêu lên.
- Tôi không buông. Dì, nhiều năm như vậy không có gần gũi nam nhân, chẳng lẽ dì không muốn chút nào sao?
Triệu Nhã Chi tình thần rung lên. Kể từ sau khi chồng nàng chết quả thực không còn tiếp xúc với nam nhân nữa, mỗi khi tịch mịch cũng chỉ có thể dùng ngón tay để tự thỏa mãn chỗ đó. Nhưng dù sao cũng không phải thứ đó của nam nhân, không có bao nhiêu khoái cảm. Hiện tại Tần Thiên vừa nói thế dục vọng trong lòng nàng đã ngủ sâu bấy lâu nay chợt bùng lên.
- Dì, để tôi giúp dì được không?
Tần Thiên thấy Triệu Nhã Chi đã động tâm, bèn đặt tay lên một bên ngực của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy.
- Ư….
Triệu Nhã Chi không nhịn được phải rên lên, tiếng rên cực kỳ mê người, khiến Tần Thiên càng thêm kích động. Bàn tay hắn tăng thêm chút lực, Triệu Nhã Chi lại càng rên to hơn.
- Tiểu Thiên, không được.
Triệu Nhã Chi cố ngăn Tần Thiên lại nhưng không được. Tần Thiên đặt nàng trên giường, cả người hắn đè lên thân thể nàng, miệng áp chặt xuống miệng Triệu Nhã Chi, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn vào, mút lấy lưỡi của nàng. Triệu Nhã Chi cả người run rẩy, hơi thở nam nhân khiến nàng dần mất tự chủ, hưng phấn tăng dần lên, độ kháng cự cũng theo đó mà giảm.
Tần Thiên thấy Triệu Nhã Chi đã biến đổi, càng thêm dùng lực, vừa ngậm vừa mút lưỡi nàng, khiến nàng rên hừ hừ liên tục, thân thể cũng dần trở nên phối hợp hơn, tự đưa lưỡi qua cùng Tần Thiên quấn quýt.
Một tay của Tần Thiên chậm rãi xoa nắn bộ ngực của Triệu Nhã Chi, lực đạo càng lúc càng mạnh. Triệu Nhã Chi cũng vòng tay ôm lấy cổ hắn, cùng Tần Thiên mãnh liệt hôn hít, hai chân không tự chủ được cạ cạ vào bắp đùi Tần Thiên, làm dục tính của hắn càng bốc cao hơn. Vũ khí tổ truyền phía dưới chạm vào hắc động kích thích khiến Triệu Nhã Chi ôm thật chặt Tần Thiên, hai chân quấn lấy Tần Thiên, chủ động đưa hắc động cọ sát với thứ vũ khí kia.
Cảm nhận được Triệu Nhã Chi đã phát tình, Tần Thiên liền cởi bỏ bộ đồ ngủ của nàng, hai khối tuyết cầu liền hiện ra. Hắn liền ghé miệng vào ngậm lấy hạt anh đào nhỏ, vừa day vừa mút.
- A…Ư…
Triệu Nhã Chi la to, hai chân kẹp chặt lại, hai tay ôm lấy đầu Tần Thiên ép vào ngực mình.
Tần Thiên nhìn bộ dạng khoái lạc của Triệu Nhã Chi thì càng cố gắng mút, liếm, cắn, làm cho Triệu Nhã Chi rên la liên tục. Hắc động càng lúc càng xuất ra nhiều xuân thủy, chiếc quần lót đã ướt sũng nước.
- Dì Triệu, có thoải mái không?.
Tần Thiên ngẩng đầu hỏi.
- Thoải… thoải mái lắm. Cậu, đồ tiểu sắc lang này… hại chết dì rồi…
Triệu Nhã Chỉ hổn hển nói.
- Hắc hắc, thoải mái là tốt rồi. Sau đây còn nhiều trò vui hơn nhiều.
Tần Thiên vừa nói xong liền lột chiếc quần ngủ của nàng ra, hắc động lộ mờ mờ ẩn hiện sau lớp quần lót đã ướt đẫm, cả một vùng ngập nước. Tần Thiên nhìn vào chỗ đó nhất thời ngây ra. Sau đó hắn lập tức lột nốt chiếc quần lót ra, toàn bộ hắc động đã hiện ra trước mắt, từng dòng từng dòng ngọc lộ trong suốt chảy dọc xuống hai bên đùi, ướt đầm cả tấm ga đệm bên dưới. Hai cánh hoa màu phấn hồng thật giống như một thiếu nữ.
- Bạch Hổ.
Tần Thiên nhìn chỗ hắc động không một cộng lông mà không khỏi giật mình.
- Tiểu Thiên, cậu có phải không thích chỗ đó không? Cậu sợ tôi khắc chết người phải không. Vậy cũng không sao, tôi dùng tay giúp cậu.
Triệu Nhã Chi thấy Tần Thiên không động đậy, cho rằng hắn ghét bỏ nàng, nét mặt liền trở nên thương tâm. Trước đây khi chồng nàng chết người ta cũng nói là do nàng khắc chồng.
- Không, làm sao có chuyện đó chứ. Tôi thích nhất chính là bạch hổ, còn cái gì khắc với không khắc đều là nhảm nhí cả mà thôi.
Tần Thiên vội nói.
- Thật sao?
Triệu Nhã Chi có vẻ vẫn chưa tin tưởng lắm.
- Đương nhiên rồi.
Vừa dứt lờ Tần Thiên dùng sức tách đùi Triệu Nhã Chi ra, cúi đầu xuống mạnh mẽ mút lấy hắc động của nàng.
- A… Dơ lắm… Tần Thiên… Ư…
Triệu Nhã Chi muốn đẩy đầu Tần Thiên ra, nhưng hắc động bị hắn tấn công. Nhất thời toàn thân vô cùng sung sướng, thân thể trắng nõn run lên bần bật, hai chân kẹp chặt đầu Tần Thiên lại.
Biết Triệu Nhã Chi đã bắt đầu mất đi lý trí, Tần Thiên càng dùng lực, đầu lưỡi đâm vào hắc động, nhất kiếm loạn tử cung, tung hoành khắp thiên địa. Sau đó lại ngậm lấy cái viên nho nhỏ mà mút, Triệu Nhã Chi càng thêm điên cuồng. Xuân thủy từ hắc động bắn ra tung tóe lên mặt Tần Thiên, từng vòi hoa sen phun ra khắp nơi.
-Ư… Aaa…
Triệu Nhã Chi không nhịn được mà thét lên, hai chân kẹp càng chặt, hai tay nắm tóc Tần Thiên dúi vào huyệt động của mình, thân thể co giật liên hồi, xuân thủy đã tràn ra ướt một mảng giường. Phải hơn hai phút, Triệu Nhã Chi như thoát lực, cả người ngã xuống giường, thở hổn hển từng hơi, sắc mặt hồng nhuận.
Tần Thiên ngẩng đầu lên, trên mặt là vô số những dòng nước trong suốt chảy ròng ròng.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Toby Bananas
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Thế nào, Dì Triệu? Có thoải mái hay không?
Tần Thiên cười tà nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Cậu… Cậu … chỗ đó giết chết dì Triệu của cậu rồi.
Triệu Nhã Chi thở hỗn hển nhìn Tần Thiên. Vẻ mặt ửng hồng, một khắc vừa rồi thật là quá mỹ diệu. Thật là hoàn toàn khác của bàn tay của nàng. Thoải mái muốn chết rồi.
- Hắc hắc, còn gì nữa không? Đây chỉ là món khai vị thôi, món chính còn chưa lên đâu.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi cười xấu xa. Sau đó một tay cởi toàn bộ quần áo của mình ra, lộ ra da thịt cường tráng cùng lợi khí hung ác.
- A… Tên vô lại đáng chết. Lớn như vậy, cậu muốn giết chết dì à?
Triệu Nhã Chi nắm chặt mệnh căn của Tần Thiên, thẹn thùng nói. Nhưng động tác tay của nàng cũng không đình chỉ, kích thích Tần Thiên càng hưng phấn.
- Tới, dì Triệu, để cho Tiểu Thiên được ăn no dì.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói.
- Đợi một chút. Vừa rồi cậu đã phục vụ dì Triệu rồi. Đến lượt tôi giúp cậu. Cậu hãy hảo hảo nằm mà hưởng thụ sự lợi hại của dì Triệu một chút.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, rồi nhìn đại sát khí của Tần Thiên. Trong lòng một trận hưng phấn, trực tiếp đẩy ngã Tần Thiên lên giường sau đó cả người gục ở phía dưới của Tần Thiên. Một tay cầm lấy cây thương nóng hổi của Tần Thiên. Nhẹ nhàng xóc lên xuống, ánh mắt lộ ra vẻ si mê.
- Tiểu sắc lang, để cho cậu hưởng thụ một chút, cần phải chống đỡ lâu một chút nhé.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên mị hoặc nói, trêu chọc một chút. Sau đó vươn cái lưỡi nho nhỏ thơm tho cây súng của Tần Thiên nhẹ nhàng liếm một thoáng. Tần Thiên nhất thời phát ra một tiếng rên sảng khoái. Mà Triệu Nhã Chi tiếp tục phục vụ, cái lưỡi nhỏ thơm tho vây quanh thằng nhỏ của Tần Thiên, mạnh mẽ há miệng, đột nhiên nuốt toàn bộ vào.
- A!
Tần Thiên không nhịn được phải rên lên. Một loại cảm giác chưa từng có trước đây tập kích toàn thân hắn, khiến hắn vô cùng thoải mái. Mà Triệu Nhã Chi thấy biểu hiện của Tần Thiên, trên mặt lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý. Mạnh mẽ và nhanh chóng phun ra nuốt vào lợi khí to lớn của Tần Thiên. Lưỡi nhỏ thơm tho tận tình phục vụ vũ khí của Tần Thiên.
Tần Thiên thoái mái không nói nên lời. Vươn một tay, bắt được hai khoả tròn tròn nặng trịch trước ngực của Triệu Nhã Chi. Hắn dùng sức khống chế trong tay, khiến nó biến hình trong tay hắn. Triệu Nhã Chi bị Tần Thiên tập kích như vậy, cũng không nhịn được mà rên lên, trong miệng càng thêm lực hút.
- A! Dì Triệu, tôi sắp không nhịn được rồi, dì mau buông ra.
Tần Thiên hô lớn nhưng Triệu Nhã Chi không có buông ra, mà càng tăng thêm lực. Tần Thiên không nhịn được, nhất thời phun toàn bộ tinh hoa vào miệng Triệu Nhã Chi. Triệu Nhã Chi trực tiếp đem toàn bộ nuốt xuống. Hơn nữa tỉ mỉ dùng lưỡi đem vũ khí của Tần Thiên liếm sạch sẽ.
- Dì Triệu, dì lại nuốt xuống?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi giật mình nói.
- Có gì không thể sao? Đây cũng là đại bổ. Chẳng lẽ lại muốn lãng phí?
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên, khuôn mặt quyến rũ, nhìn thằng bé đang mềm xuống của Tần Thiên lại bắt đầu ngẩng đầu lên.
- Tốt, tiếp tục. Tôi muốn nếm thử hắc động của dì.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi, theo phản xạ liền nằm đè lên Triệu Nhã Chi, một tay tách hai chân của nàng ra. Cây súng của Tần Thiên hướng về phía hắc động của nàng mà vọt đi vào.
- A! Đau quá.
Triệu Nhã Chi nhất thời nhíu mày hét lớn. Nhiều năm đã không có làm rồi, nơi đó tự nhiên rất chật, bị Tần Thiên đột nhiên xông vào, nàng đau đến cau mày.
- Hắc hắc, tôi sẽ cẩn thận. Dì Triệu, không nghĩ tới nơi này của dì chật như vậy.
Tần Thiên cười nói. Nhất thời sắc mặt Triệu Nhã Chi đỏ thẫm.
- Tốt lắm, tôi bắt đầu này.
Tần Thiên nói. Sau đó qua một thời gian, Triệu Nhã Chi bắt đầu rên lên, hai tay nắm thật chắc thành giường, vẻ mặt mê say.
Tần Thiên nhìn bộ dáng hưởng thụ của nàng, lập tức liền tăng nhanh tốc độ, bắt đầu mãnh liệt ấn sâu vào.
- A..Ư..ư..A…
Triệu Nhã Chi lập tức lớn tiếng rên rỉ, thanh âm cực kỳ mê người. Tần Thiên trực tiếp đem hai đùi tuyết trắng của nàng đeo trên cổ, điên cuồng đâm vào rút ra.
Trong lúc nhất thời xuân ý ngập tràn cả phòng.
Hơn ba mươi phút sau, hai người đồng thời hô to một tiếng, ôm nhau thật chặt, kết thúc hành trình sung sướng này.
- Hô! Chết rồi! Cậu giết chết dì Triệu rồi.
Triệu Nhã Chi nằm ở trong ngực của Tần Thiên nhìn hắn thẹn thùng nói. Giờ khắc này, nàng cảm thấy giống như tựa vào lồng ngực của một đại nam nhân, vô cùng ấm áp và an toàn.
- Hắc hắc. Dì Triệu, tiếng rên của dì hồi nãy thật dễ nghe.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi đùa giỡn nói.
- Đi tìm chết à. Mau dậy đi. Hơn năm giờ rồi, Tiểu Nhã tan học sắp về rồi. Đừng cho nó biết, bằng không thì xong rồi.
Triệu Nhã Chi vội vàng nói, nhanh chóng tách Tần Thiên ra. Nàng từ trên giường đứng lên, cầm lấy quần áo mặc vào. Tần Thiên cũng đứng dậy, mặc quần áo vào.
- Tốt lắm. Mau té đi, Tiểu Nhã sắp về rồi.
Triệu Nhã Chi nói, nhưng Tần Thiên lại ôm cổ nàng, hung hăng hôn một cái. Sau đó bóp nhẹ trên ngực nàng mấy cái rồi mới lưu luyến rời đi.
- Tiểu sắc lang,. Haizz, rốt cuộc làm như vậy có đúng không?
Triệu Nhã Chi nhìn bóng lưng của Tần Thiên lầu bầu nói. Đuôi lông mày hiện lên một vẻ buồn rầu.
……………..
Tần Thiên ra khỏi nhà của Triệu Nhã Chi, liền lấy chìa khoá ra, chuẩn bị về nhà. Không nghĩ tới vừa tới nhà lại thấy một cảnh sát đang kéo một rương hành lý đứng trước cửa nhà mình. Mà đây là một nữ cảnh sát có vóc người cực kỳ bốc lửa. Dáng người khá giống với người mẫu, cái mông cực kỳ ngạo nghễ ưỡn lên, rất tròn, thắt lưng vô cùng mảnh khảnh.
Nữ cảnh sát nghe phía sau có thanh âm, quay người lại một cách tự nhiên. Nhất thời hai người ngây dại tại chỗ.
- Ta kháo, là cô...
- Là anh, tên lưu manh này...
Hai người đồng thời hô. Nữ cảnh sát này lần trước được Tần Thiên cứu từ một tên du côn cắc ké, nhưng Tần Thiên còn bị ăn một cái tát.
- Cô tới đây làm gì?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát lạnh lùng nói. Kể từ khi bị nàng cho một tát, Tần Thiên đối với nàng không còn hảo cảm rồi. Đối với vẻ xinh đẹp của nàng cũng miễn dịch.
- Hừ! Mắc mớ gì tới anh, tên lưu manh chết tiệt. Nơi này cũng không phải nhà anh, anh quản cái rắm à?
Nữ cảnh sát khinh bỉ nhìn Tần Thiên nói, nghiêng đầu đi không hề để ý tới Tần Thiên nữa.
Tần Thiên nhìn nàng, cũng lười để ý tới. Trực tiếp đi thẳng tới, trực tiếp gạt nàng qua một bên. Nữ cảnh sát nhất thời một trận sợ hãi kêu lên, thiếu chút nữa ngã xuống. Lập tức lửa giận ngút trời.
- Lưu manh, anh làm gì đó? Có tin hay không tôi đem anh bắt đi? Kiện anh đánh cảnh sát?
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên tức giận nói.
- Đi chỗ khác đi, đàn bà đúng là ngực lớn mà không có đầu óc. Đây là nhà tôi, cô ngăn ở cửa thì làm sao tôi đi vào?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát khinh bỉ. Nhìn bộ ngực nàng cao vút như vậy, quả thật rất mê người. Nhìn như muốn xé tan quần áo để nhào ra ngoài vậy.
- Này … Đây là nhà anh?
Nữ cảnh sát không tin được hỏi lại.
- Nói nhảm ! Nếu không thì là nhà cô à?
Tần Thiên khinh bỉ nói. Sau đó lấy chìa khoá ra cắm vào, mở cửa. Nữ cảnh sát nhất thời càng thêm giật mình.
- Nhà anh không phải ở bên đó sao?
Nữ cảnh sát chỉ về phía gian của Triệu Nhã Chi.
- Đi chỗ khác đi! Bộ cô không cho ta hai phòng à?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát khinh thường nói. Sau đó hướng bên trong đi vào, thuận tay đóng cửa lại. Nhưng bị nữ cảnh sát đưa tay ngăn lại.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: huhihe
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Tại sao, cô còn có chuyện gì nữa? Chẳng lẽ thấy bổn suất ca quá đẹp trai xuất sắc nên cô bị Bá Vương Khí của tôi thu hút chuẩn bị quỳ ở dưới quần của tôi sao? Nói cho cô biết, tôi là một người rất thuần khiết sẽ không làm ẩu đâu. Dĩ nhiên nếu cô mạnh mẽ đẩy ngã tôi thì tôi cũng miễn cưỡng an ủi một chút tâm linh yếu đuối của cô vậy.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát ngượng ngùng nói, ánh mắt cố ý liếc nhìn bộ ngực của nữ cảnh sát cố ý đùa giỡn nàng, hảo hảo báo mối thù ngày trước nàng gây ra cho hắn.
Quả nhiên sắc mặt của nữ cảnh sát nhất thời đại biến, lửa giận ngút trời nhưng là không biết tại sao nàng lại mạnh mẽ áp xuống, không có bộc phát ra khiến cho Tần Thiên thật bất ngờ.
- Như thế nào, cô thật sự muốn đẩy ngã tôi sao? Tôi sẽ ngượng ngùng đấy, bất quá ngực của cô thật rất lớn.
Tần Thiên xấu hổ nói. Ánh mắt thì giống như dao găm đâm thẳng vào bộ ngực của nữ cảnh sát, tiếp tục vô sỉ đùa giỡn nàng.
- Đi tìm chết. Lưu manh đáng chết dám đùa giỡn lão nương, lão nương nhất định thiến ngươi.
Nữ cảnh sát giận dữ nói, thò tay ra sau lưng định lấy súng, nào ngờ phát hiện ra súng không có ở trên người mà đã để ở trong cục cảnh sát rồi.
- Làm sao? Không phải là một súng bắn chết tôi sao? Làm sao không bắn đi?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát trêu chọc nói. Nhìn bộ dáng ủy khuất của nữ cảnh sát, trong lòng hắn hết sức hả hê.
- Cậu… Hừ. Tôi không muốn làm ầm ĩ, tôi muốn thuê phòng, tôi muốn ở phòng bên trong.
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên nói, không tranh hơn thua với Tần Thiên nữa. Bởi vì nàng phát hiện về mặt vô sỉ thì Tần Thiên tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ, mình tuyệt đối không phải là đối thủ.
- Thuê phòng? Cô là nói cô muốn thuê ở nhà tôi sao?
Tần Thiên giật mình nhìn nữ cảnh sát nói.
- Làm sao vậy, không thể sao? Chẳng lẽ bên trong không còn phòng sao?
Nữ cảnh sát nói.
- Có chứ, nhưng tôi không cho cô thuê.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát đắc ý nói, không nghĩ tới nữ cảnh sát lại muốn thuê phòng của mình. Có thể nhân cơ hội này hảo hảo đả kích nàng một phen.
- Cậu… Hừ. Cậu không phải là nam nhân, lợi dụng việc công trả thù cá nhân.
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên tức giận nói, không nghĩ tới Tần Thiên lại không cho nàng thuê phòng.
- Dùng phép khích tướng nho nhỏ thấp kém này thì tôi không bị lừa đâu. Còn có phải là nam nhân hay không thì chúng ta lập tức đi WC cởi quần nghiệm chứng một chút thì sẽ biết ngay thôi mà.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát cười hèn mọn nói.
- Cậu… Cậu lưu manh, vô sỉ.
Sắc mặt nữ cảnh sát nhất thời xấu hổ, lửa giận càng lúc càng lớn. Đây là lần đầu tiên nàng gặp được người vô sỉ như Tần Thiên, hại nàng sắp tức nổ phổi. Nàng rất muốn đem Tần Thiên trói lại đánh một trận sau đó nghênh ngang rời đi. Nhưng mà vừa nghĩ tới nhiệm vụ của mình thì nữ cảnh sát vẫn nhịn xuống được, đây là nhiệm vụ đầu tiên của nàng tuyệt đối không thể bởi vì Tần Thiên mà buông tha được.
- Tôi chính là lưu manh, tôi chính là vô sỉ đó, không được sao? Cô làm khó dễ được tôi thì tôi không muốn cho cô thuê cũng không thuê cho cô đó, cô có thể làm gì nào?
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát đắc ý nói, nhìn bộ dạng tức giận của nữ cảnh sát hắn thật muốn ôm bụng cười to một trận.
- Hừ. Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn thuê chỗ này. Cậu không cho tôi thuê tôi liền đi tiêu ủy hội trách cứ cậu, kiện cậu tội lừa gạt người tiêu thụ.
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên uy hiếp nói.
- Đi đi. Cô cứ việc làm như thế, tôi mới không sợ cô làm như vậy.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát thờ ơ như không mà nói.
- Cậu…
Nữ cảnh sát tức giận không biết nói cái gì cho phải, trực tiếp cầm lấy rương hành lý của mình tiến vào bên trong. Tần Thiên thấy vậy lập tức duỗi tay ra định ngăn cản. Kết quả tay hắn trực tiếp đặt ở trên hai luồng thịt mềm nhũn, vừa nhìn lại thì thấy hai tay hắn rõ ràng đặt ở trên bộ ngực của nữ cảnh sát. Trong nháy mắt, cả hai người đều dừng lại.
Tần Thiên cảm giác trong tay mềm mại, không nhịn được ngón trỏ gãi gãi một chút, nhất thời một loại cảm giác không thể ôm trọn từ lòng bàn tay truyền tới, cảm giác cực kỳ mềm mại thoải mái, rất co dãn. So với Triệu Nhã Chi cùng với Lâm Hiểu Di còn muốn co dãn hơn.
- A. Lưu manh, tôi muốn giết cậu.
Nữ cảnh sát nhất thời nổi giận nói, sắc mặt đỏ thẫm không nhịn được nữa, trực tiếp đẩy tay Tần Thiên ra mạnh mẽ hướng tới mặt Tần Thiên đánh một quyền. Tần Thiên còn đang cảm thụ vẻ mềm mại trên bộ ngực của nữ cảnh sát nên không kịp đề phòng trực tiếp bị một quyền này đánh trúng, nhất thời lỗ mũi đau đớn, một dòng máu tươi mắt chảy ra. Ngay lúc này, Tần Thiên lập tức bị đau đớn thức tỉnh, thấy nữ cảnh sát một lần nữa một cước hướng tiểu huynh đệ của mình đá tới thì vội vàng né tránh.
Nhưng là nữ cảnh sát không bỏ qua cho Tần Thiên một lần nữa đánh tới, lửa giận ngút trời giống hệt như Quan Nhị ca ở trên chiến trường nhanh chóng hướng Tần Thiên vọt tới. Một quyền lần này đánh tới Tần Thiên thì bị Tần Thiên một phát bắt được, lập tức một cái tay khác lại hướng Tần Thiên đánh tới, kết quả vẫn bị Tần Thiên bắt được. Nàng muốn giãy dụa thoát ra ngoài nhưng lại bị Tần Thiên nắm vững vàng không nhúc nhích nổi.
- Cái kia… Tôi cũng không phải cố ý… Cô cũng biết mà. Cô cường hành tiến vào, tôi tự nhiên muốn ngăn chặn thôi. Cô nói xem có đúng hay không? Cùng lắm tôi cho cô thuê phòng là được.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát lúng túng nói, không nghĩ tới lại ra thế này. Bất quá cảm giác quả thật không tệ, thật muốn sờ thêm mấy lần nữa.
- Hừ. Lưu manh, cậu đừng mơ tưởng, tôi sẽ đem cậu bắt trở về ngồi tù, kiện cậu tội cưỡng gian chưa thành.
Nữ cảnh sát nổi giận nhìn Tần Thiên nói, sau đó nhấc chân mạnh mẽ hướng tiểu huynh đệ của Tần Thiên đá tới. Tần Thiên vội vàng kẹp chân lại gắt gao đem cái chân của nữ cảnh sát kẹp bên trong.
- Cô dừng tay lại, cùng lắm thì tôi miễn cho cô một tháng tiền điện nước được chưa.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát buồn bực nói, hắn cũng không phải sợ bị bắt trở về, bởi vì hắn là người của Long Tổ nên không bị luật pháp hiện hành ước thúc. Nhưng chủ yếu là hắn sợ lúc mình bị bắt vào thì đến lúc đó Tiêu Du biết được sẽ giáo huấn hắn.
- Không được, trừ phi cậu miễn cho tôi một tháng tiền nhà cùng ba tháng tiền điện nước, nếu không tôi liền bắt cậu trở lại ngồi tù.
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên uy hiếp nói.
- Được được, không thành vấn đề, không cho phép cô đánh tiếp nhé, tôi buông tay trước.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát nói, nói xong liền buông tay ra, nữ cảnh sát cũng lập tức rút trở về. Tần Thiên vừa thở phào nhẹ nhõm không nghĩ tới tay của nữ cảnh sát đột nhiên tung ra một quyền hướng bụng của hắn đánh tới. Tần Thiên tránh cũng không tránh được trực tiếp bị đánh trúng, trong nháy mắt bụng hắn truyền đến cảm giác đau nhức.
- A… Cô không giữ lời hứa.
Tần Thiên ôm bụng kêu thảm thiết.
- Hừ. Là cậu nói, lão nương chưa có đáp ứng qua.
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên đắc ý nói, vỗ vỗ tay đi ra ngoài đem hành lý mang vào.
- Tôi ở gian bên kia.
Nữ cảnh sát nhìn Tần Thiên hung hăng nói to.
- Có hai gian phòng trống, cho cô trọn trước.
Tần Thiên nhìn nữ cảnh sát thống khổ nói, ôm bụng trở về phòng nữ cảnh sát. Ở phía sau nhìn bộ dạng thống khổ của Tần Thiên, nàng rất là đắc ý. Nhưng vừa nghĩ tới bộ ngực lớn của mình cư nhiên bị Tần Thiên sờ soạng, sắc mặt nàng cũng đỏ bừng lên, trong lòng rất không thoải mái.
- Mợ nó, con mẹ này hạ thủ thật quá độc ác đi, lão tử nhất định phải tìm cơ hội trả thù mới được, đem nàng chinh phục dưới háng mới thỏa mối hận này.
Tần Thiên hèn mọn bỉ ổi nói.
- Chủ nhân, anh thành công đẩy ngã nữ nhân thứ hai, đạt được năm mươi vi tích phân. Trước mắt vi tích phân của anh đủ để mở ra một dị năng khác, có muốn mở hay không?(Biên: Bóp vếu cũng được điểm à )
Lúc này, thanh âm của Ba Ba Ca vang lên ở trong đầu Tần Thiên. Tần Thiên vừa nghe thấy nhất thời tinh thần đại chấn.
- Ngươi không nói thì ta thiếu chút nữa đã quên rồi, lần này sao mà vi tích phân lại ít như vậy, đây cũng là cực phẩm mà?
Tần Thiên nói.
- Chủ nhân, anh đẩy ngã không phải là xử nữ cho nên vi tích phân không cao.
Ba Ba Ca nói.
- Nga, ra là như vậy. Đúng rồi lần này là dị năng gì vậy?
Tần Thiên hỏi.
- Dị năng lần này được mở ra là dị năng ẩm hình. Dựa theo thực lực trước mắt của anh, có thể duy trì trạng thái ẩn hình trong ba mươi giây.
Ba Ba Ca nói.
- Móa, như vậy khác gì lừa bố mày. Cái này khác gì với không có.
Tần Thiên không nhịn được kêu to lên.
- Chủ nhân, đó là bởi vì năng lượng dị năng thứ nhất của anh không đủ lớn mạnh, còn chưa phát triển tới mức tận cùng, không đủ năng lượng duy trì ẩn hình cho nên không cách nào kéo dài ẩn hình.
Ba Ba Ca nói.
- À, thì ra là như vậy. Ba Ba Ca, ngươi mau mở ra dị năng ẩn hình cho ta.
Tần Thiên hưng phấn nói, có dị năng ẩn hình là có thể đi rình coi nữ sinh tắm rửa rồi, suy nghĩ một chút liền cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Tốt, chủ nhân xin chuẩn bị một chút, Ba Ba Ca sẽ bắt đầu ngay.
Ba Ba Ca nói, nhưng ngay sau đó Ba Ba Ca từ chiếc nhẫn ở trong tay Tần Thiên hiện ra trước mắt, sau đó một đạo ánh sáng từ trên người Ba Ba Ca phát ra bắn vào người Tần Thiên.
- A.
Tần Thiên không nhịn được quát to một tiếng, bởi vì toàn thân của hắn đột nhiên giống như là bị kim châm đau đớn, ngay sau đó thân thể của Tần Thiên bắt đầu bành trướng phát ra quang mang trong suốt. Tần Thiên gắt gao cắn chặt răng bởi vì hắn cảm giác trong thân thể đột nhiên có cảm giác nổ tung cực kỳ đau đớn. Thân thể hắn trực tiếp từ 1m8 bành trướng đến hơn hai thước, cả người thật giống như một Cự Nhân vậy.
Cứ như vậy kéo dài chừng mười phút đồng hồ, Tần Thiên bắt đầu dần dần thu nhỏ lại, từ từ khôi phục lại. Nhưng là giờ phút này cả người hắn toàn là một màu đen xì nhìn qua cực kỳ ghê tởm.
- Hô. Ba Ba Ca, xong chưa.
Tần Thiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn Ba Ba Ca hỏi.
- Xong rồi thưa chủ nhân, anh hiện tại có thể thử một lần. Hôm nay năng lượng tiêu hao quá nhiều, Ba Ba Ca tiến vào trạng thái hôn mê. Chủ nhân có bất cứ vấn đề gì xin chờ mười hai tiếng đồng hồ sau tôi mới tỉnh lại.
Ba Ba Ca nói xong hóa thành một đạo bạch quang bay trở về trong chiếc nhẫn.
- Chậc chậc, ẩn hình à, ta muốn nhìn xem là cái dạng gì?
Tần Thiên mừng thầm nói, nhưng ngay sau đó tâm liền để vào dị năng ẩn hình. Bắt đầu từ nửa người dưới rồi đến nửa người trên bắt đầu mờ dần. Chỉ trong chốc lát cả người Tần Thiên liền biến mất ở trong phòng.
- Bà mẹ nó, thật sự là ẩn hình.
Tần Thiên mừng rỡ nói, cầm lấy cái gương nhìn một chút hắn phát hiện thật không thấy mình đâu. Lập tức Tần Thiên liền mở cửa hướng phía ngoài đi tới. Vừa ra khỏi cửa thì thấy nữ cảnh sát từ bên trong phòng đi ra, Tần Thiên lập tức liền đi tới trước mặt nàng kết quả là nữ cảnh sát không có nhìn thấy hắn trực tiếp đi thẳng tới.
Tần Thiên ở trước mặt nữ cảnh sát khoa tay múa chân mấy cái, nư cảnh sát vẫn không có phản ứng gì chẳng qua là nhíu mày bịt kín lỗ mũi lại, trong miệng lầu bầu nói:
- Chẳng lẽ tên lưu manh kia đi nhà cầu không có xả nước sao? Làm sao lại có mùi thối như vậy?
Lời này vừa nói ra, Tần Thiên thiếu chút nữa té xỉu, cô mới là người đi nhà cầu không xả nước. Nhung hiện tại mùi trên người hắn quả thật rất thối, cảm giác được ẩn hình sắp mất đi hiệu lực nên Tần Thiên vội vàng trở lại gian phòng. Dị năng ẩn hình lập tức liền biến mất, Tần Thiên cảm giác mệt mỏi vô cùng, năng lượng trong cơ thể tiêu hao gần hết.
Nghỉ ngơi một hồi, Tần Thiên liền đi ra ngoài tắm rửa sạch sẽ. Lúc này Sở Tương Tương còn chưa có trở lại, nàng dù sao cũng là đối tượng mình cần bảo vệ, cũng đừng nên xảy ra chuyện gì. Nghĩ vậy, Tần Thiên lập tức gọi điện thoại cho Sở Tương Tương, biết được nàng trở lại trường học, liền lập tức qua đó.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: huhihe
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Lúc Tần Thiên cùng Sở Tương Tương về đến nhà thì đã là buổi tối. Vừa tiến vào nhà thì Tần Thiên liền thấy bà chị Tiêu Du của mình đang cùng nữ cảnh sát kia hàn huyên rất vui vẻ. Hai người nói chuyện nhiệt tình đến nỗi chỉ kém một chút là không ôm nhau hôn hít thôi. Tần Thiên ngớ người ra, thầm nghĩ đây là cái tình huống gì vậy?
- A, Tương Tương, Tiểu Thiên về rồi à? Mau tới đây, chị giới thiệu một chút cho các em. Vị này là đồng học hồi cấp hai của chị, Lý Phỉ Nhi, là một cảnh sát thực tập mới tốt nghiệp. Từ bây giờ bắt đầu trở thành một thành viên của gia đình này.
Tiêu Du nhìn hai người Tần Thiên rồi chỉ vào nữ cảnh sát hướng về phía hai người giới thiệu.
- Chào chị, Lý cảnh quan, em là Sở Tương Tương, em cũng là khách trọ ở chỗ này.
Sở Tương Tương nhìn Lý Phỉ Nhi mỉm cười nói, vươn tay ra bắt tay, mà Tần Thiên lại là bộ dáng giật mình. Nữ cảnh sát nhìn thấy bộ dáng của Tần Thiên thì vệ mặt liền đắc ý không biết nàng cao hứng cái gì.
- Tiểu Thiên, em còn chờ cái gì nữa, mau cùng Lý cảnh quan chào hỏi đi.
Tiêu Du hướng về phía Tần Thiên đang sững sờ nói. Tần Thiên vội phục hồi tinh thần lại lập tức đáp một tiếng, kết quả vừa mở miệng thiếu chút nữa thì hù chết Tiêu Du.
- Chị, cái người đàn bà chanh chua này là bạn học của chị à?
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói. Trong nháy mắt sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến, nhất là Lý Phỉ Nhi. Nàng ghét nhất người khác gọi nàng là người đàn bà chanh chua, bởi vì lúc còn ở trong trường cảnh sát nàng quá mức bá đạo dã man, cho nên những người đó liền gọi nàng là người đàn bà chanh chua. Vốn là cho rằng rời khỏi trường cảnh sát thì sẽ bỏ được cái danh tiếng người đàn bà chanh chua này, không nghĩ tới Tần Thiên lại một lần nữa gọi nàng là người đàn bà chanh chua. Lý Phỉ Nhi trong nháy mắt liền bộc phát bản tính của mình.
- Lưu manh đáng chết, cậu nói gì? Lão nương thế này mà giống người đàn bà chanh chua à? Cậu mà nói thêm câu nữa lão nương sẽ một súng bắn chết cậu.
Lý Phỉ Nhi một bước vọt tới trước mặt Tần Thiên túm lấy ý phục của hắn, nhìn Tần Thiên phẫn nộ quát. Biểu hiện dũng mãnh của nàng khiến cho Tiêu Du cùng Sở Tương Tương trực tiếp há to miệng, lộ ra mộ bộ dáng giật mình.
- Chị… Chị… Chị nhìn xem, em nói không sai chứ.
Tần Thiên nhìn Tiêu Du chỉ vào Lý Phỉ Nhi khẩn trương nói.
- Phỉ Nhi, cậu đây là…?
Tiêu Du giật mình nhìn Lý Phỉ Nhi. Lý Phỉ Nhi ý thức được chính mình biểu hiện quá mức kinh hãi thế tục rồi, nàng chính là một hình tượng của người đàn bà chanh chua.
- A… Tớ hình như quá kích động rồi, nhất thời lỡ tay.
- Hừ. Ai mà tin được, lần trước cứu cô, cô còn vô duyên vô cớ đánh người ta. Không phải là người đàn bà chanh chua thì là cái gì?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi hừ lạnh nói.
- Em… Được rồi được rồi, các người không nên cãi nhau nữa.
Tiêu Du vội vàng cắt đứt lời Lý Phỉ Nhi định nói, đem nàng tách khỏi Sở Tương Tương cũng đem Tần Thiên kéo qua một bên.
- Phỉ Nhi, tớ giới thiệu với cậu một chút đây là em trai của tớ, Tần Thiên.
Tiêu Du chỉ vào Tần Thiên rồi nói với Lý Phỉ Nhi.
- Hừ. Chào cậu, lưu manh.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên lạnh lùng nói.
- Chào cô, người đàn bà chanh chua.
Tần Thiên cũng không cam lòng chịu yếu thế nói, trong lúc nhất thời mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
- Tốt lắm tốt lắm, các người không nên cãi nhau nữa. Tiểu Thiên, em mau nói cho chị nghe một chút đi, lần trước em cứu cô ấy là xảy ra chuyện gì?
Tiêu Du nhìn Tần Thiên hỏi.
- Hừ. Chị hỏi cô ta đó.
Tần Thiên chỉ vào Lý Phỉ Nhi nói.
- Phỉ Nhi, cậu nói một chút xem có chuyện gì xảy ra?
Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi hỏi. Lý Phỉ Nhi liền đem đầu đuôi chuyện lần trước nói cho Tiêu Du, Tiêu Du nghe được nhất thời liền nhíu chặt chân mày. Thằng em của mình nàng rõ ràng nhất, mặc dù háo sắc nhưng là tuyệt đối không đến nỗi đùa bỡn lưu manh với một người không quen biết.
- Phỉ Nhi, cậu có thể nhầm rồi. Tiểu Thiên làm người thế nào tớ biết rõ, tuyệt đối không thể nào vô lễ với cậu như vậy.
Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Hừ. Em làm sao có thể là người hèn mọn bỉ ổi như vậy. Em thấy y phục của cô ta bị xé nát, chuẩn bị đem y phục của mình cởi ra đưa cho nàng mặc vào, tránh cho nàng bị lộ hàng. Cuối cùng thì tốt rồi, nàng ta không phân biệt tốt xấu còn cho em một cái tát, còn nói em là lưu manh. Chị nói xem em có thể cùng nàng có quan hệ tốt được sao?
Tần Thiên nhìn Tiêu Du nói.
Lý Phỉ Nhi vừa nghe vừa cẩn thận nghĩ lại hình như là như vậy. Lúc ấy y phục của chính mình bị xé nát rồi còn Tần Thiên thì vừa lúc cởi quần áo. Nhưng chính mình lúc ấy bởi vì bị những tên lưu manh kia đùa bỡn đến mức cảm thấy quá mức nhạy cảm cho nên Tần Thiên đối với nàng làm ra hành động gì thì nàng cũng trực tiếp tát một phát mà không chút suy nghĩ. Bây giờ suy nghĩ lại một chút có thể chính mình đã thật sự trách lầm Tần Thiên rồi.
- Thật… Là… Là như vậy sao?
Lý Phỉ Nhi thấp giọng nói có chút ngượng ngùng.
- Nói nhảm. Nếu là tôi muốn phi lễ với cô thì tôi còn cứu cô làm gì?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Ai nha, tốt rồi tốt rồi, đều là hiểu lầm đã được giải quyết rõ ràng. Vậy cũng tốt, tất cả mọi người đều là người một nhà. Tiểu Thiên em là nam nhân thì nên rộng lượng đừng nên so đo, sau này mới làm việc lớn được.
Tiêu Du giảng hòa nói. Nếu chị mình cũng nói như vậy rồi, Lý Phỉ Nhi kia nhận sai thì Tần Thiên tự nhiên sẽ không so đo nữa. Hắn rất là rộng lượng bắt tay cùng với Lý Phỉ Nhi mà làm hòa.
- Để chúc mừng có thêm khách thuê thì chúng ta cũng nên đi ăn mừng chứ nhỉ.
Tiêu Du đề nghị. Ba người đều tỏ vẻ đồng ý, ngay sau đó liền thu thập xong rồi đi ra ngoài.
…………………
Sau khi ăn cơm tối xong, ba nữ liền đi về trước, Tần Thiên thì đi vào quán bar trên phố. Khuya hôm nay có chuyện cần thương nghị, chỉnh đốn cả bang phái đồng thời còn muốn đàm phán với lão bản quán bar này, đem quyền lợi quản lý quán bar này nắm vào trong tay, sau đó mới xem như có chỗ đặt chân đề chiếm thêm các địa bàn khác.
Rất nhanh, Tần Thiên liền đi tới quán bar. Ở quán bar cuối phố, trong chiếc xe yên tĩnh có một người xuống xe. Phong Tử đang đứng ở ngoài cửa thấy Tần Thiên đi tới lập tức hưng phấn lao đến ôm lấy Tần Thiên, vẻ mặt hắn cực kỳ kích động thể hiện ra bộ dáng tìm được bằng hữu tốt.
- Đạch mợ. Phong Tử mày làm gì vậy? Tao không có thích ôm nam nhân. Mày muôn tìm nam nhân thì tìm Phương Trửu Tử đi, hắn tốt hơn tao nhiều.
Tần Thiên đẩy Phong Tử ra nói.
- A Thiên, mày thật sự quá ngưu bức rồi, lại có thể đưa đến tên Phì Bưu này, trở thành tiểu đệ của tao. Mày rốt cuộc làm sao có thể vào ngồi trong đó.
Phong Tử kéo tay Tần Thiên kích động nói.
- Phì Bưu? Cái này làm sao mà giống một khối mỡ thế, người nào vậy?
Tần Thiên khó hiểu hỏi.
- Đạch mợ, chính là mày gọi điện thoại cho tao để tao thu thằng đó làm tiểu đệ còn gì?
Phong Tử nhìn Tần Thiên nói.
- Nga, mày là nói cái thằng đeo kính đen kia sao? Sao vậy hắn rất lợi hại à?
Tần Thiên hỏi.
- Nói nhảm, tên kia đã lăn lộn trong giang hồ đã nhiều năm nay rồi. Tuy thủ hạ chỉ có hai mươi mấy người, mặc dù thực lực không lớn nhưng là làm việc trượng nghĩa, thủ đoạn cũng tàn nhẫn. Cho nên trên giang hồ cũng có một chút danh khí, rất nhiều người nể mặt mũi của hắn cho nên lần này chúng ta thu nhận được hắn thì thực lực đại tăng đó. Dưới tay hắn đều là hảo thủ mà.
Phong Tử kích động nói.
- Nga, như vậy à. Đi thôi, vào xem thương lượng một chút, Sấu Tử đã đến rồi sao?
Tần Thiên vừa đi vừa hỏi Phong Tử.
- Tới rồi, cùng Phì Bưu ở bên trong chờ mày.
Phong Tử nói, sau đó hai người hướng bên trong đi vào. Lúc đi vào trong một căn phòng thì thấy Sấu Tử cùng Phì Bưu đang ngồi bên trong uống rượu, hai người thấy Tần Thiên tiến vào lập tức đứng lên.
- Thiên ca.
- Thiên ca.
Hai người đồng thời hô, nhưng giọng nói không hề giống nhau. Sấu Tử cùng với Tần Thiên hoàn toàn chính là huynh đệ , đơn giản là vì Tần Thiên so với hắn thì lớn hơn nên hắn mới gọi một tiếng Thiên ca. Mà Phì Bưu không giống như vậy, hắn là sợ hãi Tần Thiên. Chuyện ngày hôm nay quả thực gây cho hắn rung động thật lớn, cho nên hắn thấy Tần Thiên thì theo bản năng trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhìn ánh mắt của Tần Thiên cũng không có bén nhọn như bình thường.
- Ừ, đều ngồi đi. Cứ tự nhiên nhé đều là người mình cả.
Tần Thiên đáp một tiếng, nhìn ba người thản nhiên nói, sau đó ngồi xuống. Ba người nhìn thấy Tần Thiên ngồi xuống mới dám ngồi xuống. Hiển nhiên Tần Thiên là lão Đại, lúc bình thường thì tùy ý nhưng trong lúc họp bàn thì phải có quy củ.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung