Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 56: Khảo sát cán bộ
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Việc này càng suy nghĩ càng thấy thama thúy. Tằng Trạch Quang đứng ở góc độ toàn cục sau đó dùng thủ đoạn này để hóa giải mâu thuẫn. Nói khó nghe thì đó là dùng mưu kế, nói dễ nghe đó là trí tuệ chính trị. Tằng Trạch Quang mới làm bí thư huyện ủy vài hôm, hắn cũng mới đi theo Tằng Trạch Quang vài ngày. Một huyện Nam Sơn nho nhỏ này mà đã có đủ quan hệ lợi ích đan xen vào nhau. Đối phương những người kia thì phải dùng thủ đoạn nếu không Tằng Trạch Quang dù là bí thư huyện ủy cũng không thể làm được việc gì cả.
Vương Quốc Hoa muốn phát triển trong chính trị, thủ đoạn này đối với Vương Quốc Hoa mà nói chính là những ví dụ, bài học kinh điển. Vì thế Vương Quốc Hoa vừa nãy thật lòng cảm ơn Cao Cận Giang, lại một lần nữa cho rằng bên cạnh có mấy người nhiều kinh nghiệm nhắc nhở thì mình sẽ ít phạm sai lầm hơn.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Vương Quốc Hoa cầm lấy máy nghe:
- Alo, xin hỏi ai đó?
- Vương Quốc Hoa à? Tôi là Thư tỷ?
Giọng Thư Vân trong điện thoại rất nhẹ nhàng làm người ta có cảm giác thân thiết. Vương Quốc Hoa lập tức có phản ứng. Hắn nói:
- Thư tỷ, chị có gì phân phó? Chị muốn bí thư Tằng nghe điện không? Bí thư đang họp, để tôi đi gọi.
Vương Quốc Hoa không dám trậm trễ. Lần trước theo Tằng Trạch Quang lên tỉnh thành gặp Thư Vân, hắn nhận ra Thư Vân là người có khí độ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người phụ nữ xuất thân bình thường. Vương Quốc Hoa mơ hồ cảm thấy Tằng Trạch Quang lần này thoát khốn, lên làm bí thư huyện ủy huyện Nam Sơn chính là nhờ vào Thư Vân.
Thư Vân cười nói:
- Không cần khách khí, ở cơ quan có đợt ra nước ngoài khảo sát, tôi bỏ qua để đổi lấy nửa tháng nghỉ ngơi. Cậu nói với lão Tằng mai tôi tới. Cứ như vậy đi.
Bỏ máy, Vương Quốc Hoa không khỏi có chút lo lắng. Tằng Trạch Quang không ít khi tự mình lái xe từ khách sạn ra lúc chập tối, nói không dễ nghe đó là Tằng Trạch Quang lén lút đi làm gì? Việc riêng của lãnh đạo, hắn làm thư ký không thể không cẩn thận.
Trước khi hết giờ làm Tằng Trạch Quang trở về, trên mặt còn hiện rõ nụ cười. Vương Quốc Hoa đang định vào phòng Tằng Trạch Quang thì Quản Nhất Vĩ đã cười cười xuất hiện trước cửa.
- Tiểu Vương, đang bận à?
Quản Nhất Vĩ tỏ vẻ rất thân thiết làm Vương Quốc Hoa run run. Quản Nhất Vĩ lúc làm phó bí thư Đảng đàn có biệt danh
“Hắc diện thần”, bình thường luôn nghiêm khắc, sau khi làm chủ tịch huyện quan uy càng tăng, người bên ủy ban ai gặp y chẳng run lên.
- Chủ tịch.
Vương Quốc Hoa hơi khom người chào. Quản Nhất Vĩ cười nói:
- Tiểu Vương, không cần khẩn trương.
Biết người ở bên ủy ban đều sợ quan uy của mình, Quản Nhất Vĩ thấy Vương Quốc Hoa biểu hiện như vậy đương nhiên là rất hài lòng. Nhất là ở vấn đề Quan Tiểu Quân, Vương Quốc Hoa không tự tiện trả thù mà báo cáo với Tằng Trạch Quang trước. Cách làm này của Vương Quốc Hoa làm Quản Nhất Vĩ phải than thở. Một thanh niên mà trung thành với sếp như vậy, bất cứ chuyện gì cũng báo cáo trước. Nếu là thư ký của mình không chừng sẽ phát tác ngay. Chẳng qua trong lòng y cũng hơi khổ sở, chuyện này Tằng Trạch Quang ra vẻ rất hào phóng đưa quyền xử lý, Quản Nhất Vĩ còn không thể không tiếp chiêu. Mà có trách thì trách thằng em mình kém cỏi, bao cửa kiếm tiền không làm lại làm chuyện thiếu đức đó.
Bãi phân chó này Quản Nhất Vĩ còn phải đi hót thay Quan Tiểu Quân. Quản Nhất Vĩ lớn hơn Quan Tiểu Quân mười tuổi nên rất thương em. Quản Nhất Vĩ muốn bỏ mặc cũng không được, hơn nữa còn bà mẹ suốt ngày ở bên nói anh cả phải bảo ban giúp đỡ em. Quản Nhất Vĩ lại nổi tiếng là người con có hiếu.
- Tiểu Vương, chuyện bố cậu tôi cũng biết. Cậu yên tâm, ủy ban nhất định có câu trả lời thuyết phục với cậu, sẽ có câu trả lời với người dân thôn Vương gia.
Quản Nhất Vĩ nói chuyện rất có trình độ, lần này cũng vậy. Y lấy ủy ban ra làm cờ hiệu.
Vương Quốc Hoa không có thực lực phản đối nên gật đầu nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm, tôi tin tổ chức sẽ xử lý công minh.
- Ừ, như vậy là tốt, cậu đi làm đi.
Quản Nhất Vĩ cười cười đi ra nhưng vừa xoay người vẻ mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có.
Đối với Quan Tiểu Quân, Quản Nhất Vĩ có chút đau đầu. Tên này gây chuyện xong là chạy về nhà bố mẹ. Bình thường cả năm Quan Tiểu Quân không về nhà, nhưng cứ có chuyện là thế, sau đó để Quản Nhất Vĩ đi lau mông. Quan Tiểu Quân đã 40 mà vẫn còn như vậy, đúng là không lớn được. Quản Nhất Vĩ hôm qua về chỗ bố mẹ bảo Quan Tiểu Quân ra mặt xin lỗi, kết quả thằng này không ngờ lại chạy. Bố mẹ y nói lần này Quan Tiểu Quân trực tiếp lên tỉnh thành. Không dám chịu trách nhiệm còn thích gây chuyện.
Quản Nhất Vĩ vừa đi, Tằng Trạch Quang cũng từ phòng trong ra ngoài. Vương Quốc Hoa đứng lên thì Tằng Trạch Quang ra hiệu vẫy hắn vào trong phòng nói chuyện.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Vừa nãy Thư tỷ gọi tới nói được nghỉ phép, mai sẽ tới đây.
- Ừ.
Tằng Trạch Quang đang định nói gì đó đã bị câu này của Vương Quốc Hoa ngăn lại. Y hơi nhíu mày:
- Không nói cái này, tôi nói với cậu về chuyện công ty giống. Trong cuộc họp Quản Nhất Vĩ đề nghị phê bình, điều chỉnh công tác của Trương Đại Minh – giám đốc công ty, ba thành viên thất trách bị khai trừ công chức, đám côn đồ đánh người sẽ bị tạm giam.
Nói tới đây Tằng Trạch Quang hơi dừng lại quan sát vẻ mặt của Vương Quốc Hoa. Vương Quốc Hoa nhíu mày, Tằng Trạch Quang không khỏi thầm đắc ý.
- Quốc Hoa, tôi biết cậu không hài lòng với cách xử lý này cho nên đã nhấn mạnh phải bồi thường về kinh tế cho toàn bộ nông dân thôn Vương gia. Ngoài ra đồng chí Tồn Minh cũng đề cử cậu về việc làm trưởng phòng Tổng hợp, đây là tổ chức tín nhiệm cậu.
Tằng Trạch Quang rất kiên nhẫn nói, trong lòng y cảm thấy dùng cách này để đổi lấy sự chủ động trong công việc về sau là đáng. Nếu Vương Quốc Hoa vẫn luẩn quẩn chuyện này trong lòng, Tằng Trạch Quang cũng không quá để ý, dù là ai khác thay vào vị trí của Vương Quốc Hoa cũng sẽ như vậy.
Có thể nói một loạt thủ đoạn của Tằng Trạch Quang giống như cao thủ đánh cờ, mỗi bước đi đều có ý nghĩa của nó. Vì sao sau khi đưa quyền xử lý ra, Hồng Tồn Minh lập tức đề nghị Vương Quốc Hoa làm trưởng phòng tổng hợp? Chính là sau khi Vương Quốc Hoa ở hiện trường gọi điện, Tằng Trạch Quang ám chỉ một chút, Hồng Tồn Minh hiểu ngay vấn đề. Nói cách khác lúc Vương Quốc Hoa gọi về, Tằng Trạch Quang cũng đã nghĩ tới kết quả xử lý cuối cùng và cơ hội trong đó. Y dùng cách này để hóa giải bất mãn trong lòng Vương Quốc Hoa.
- Cảm ơn bí thư đề bạt, cảm ơn tổ chức đã tin tưởng, tôi phục tùng an bài của tổ chức.
Vương Quốc Hoa uể oải nói giống như không vui mừng vì được đề bạt. Tằng Trạch Quang càng hài lòng hơn, đây mới là phản ứng nên có của Vương Quốc Hoa. Nếu y tươi cười đáp ứng thì Tằng Trạch Quang sẽ lập tức suy nghĩ làm như thế nào đá tên này đi. Thấy lợi quên nghĩa, đãi ngộ cấp trưởng phòng đã như vậy, sau này ai biết như thế nào.
- Ừ, cái nhìn đại cuộc có tiến bộ.
Tằng Trạch Quang phất tay, Vương Quốc Hoa xoay người đi ra.
Lấy đức báo oán theo Vương Quốc Hoa thấy là một thứ vô vị. Mặc dù chưa gặp Quan Tiểu Quân nhưng hắn đã lén lút bố trí nhằm vào thằng này. Nói khó nghe một chút Vương Quốc Hoa không dự định làm quân tử báo thù mười năm không muộn. Cách ba bốn tháng cho chuyện ỉm xuống rồi xử lý thằng đó.
Quan Tiểu Quân dựa vào cái gì có thể nằm ngoài vòng pháp luật. Trước đây trên mạng có một vụ việc làm xôn xao dư luận. Sinh viên đại học YJX lái xe đâm chết người, vụ án vốn rất rõ ràng nhưng sao khi xử lý lại rất lạ? Nguyên nhân chính là do quyền lực.
Chiều lại họp, Vương Quốc Hoa lần này không phải tránh mặt. Hắn vào ngồi sau Tằng Trạch Quang để nghi chép.
- Chúng ta bắt đầu họp. Hội nghị chiều nay do đồng chí Hồng Tồn Minh đề nghị tổ chức. Tôi thấy nội dung cũng được nên mời mọi người họp. Sau đây mời đồng chí Tồn Minh nói về đề nghị của mình.
Tằng Trạch Quang rất dứt khoát chuyển quyền lên tiếng ra, mọi người cùng nhìn về phía Hồng Tồn Minh. Vương Quốc Hoa cũng rời ánh mắt khỏi người Tằng Trạch Quang và Quản Nhất Vĩ.
Hồng Tồn Minh cầm lấy văn bản đã phô tô sẵn cười ha hả phát cho từng vị ngồi đây sau đó về vị trí của mình.
- Thưa các đồng chí, đầu tiên tôi cảm ơn bí thư Tằng đã ủng hộ kế hoạch của mình. Là một đồng chí mới tới, tôi triển khai công việc không thể không có sự ủng hộ của mọi người.
- Kế hoạch ở ngay trong tay các vị, mọi người có thể mở ra xem và nghe tôi trình bày.
Hồng Tồn Minh nói rất có tiết tấu. kế hoạch này lấy huyện ủy làm trung tâm nhằm vào các cơ quan chức năng, tiến hành cuộc khảo sát cán bộ trong phạm vi toàn huyện. Khách sạn gì? Chỉ tiêu đó là tình hình phát triển kinh tế của địa phương và sự hài lòng của quần chúng. Nói cách khác anh là bí thư đảng ủy xã thì trong một năm tới xã anh phải có một kế hoạch phát triển kinh tế, nếu không lấy ra được hoặc không hoàn thành được kế hoạch thì mời anh đến trường Đảng thị xã học.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 57: Rời chức vụ
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Hồng Tồn Minh có thể nói khá may mắn. Nếu ở vào một hoàn cảnh khá ổn định, Tằng Trạch Quang là bí thư huyện ủy chưa chắc tán thành cho y làm thế. bí thư huyện ủy muốn nắm giữ toàn cục, phó bí thư Đảng đàn cứ quản tốt mảng của anh là được, đừng gây loạn cho mọi người chứ? Sự thật do Lý Hùng Phi bị điều đi, Quản Nhất Vĩ là thủ lĩnh cán bộ địa phương làm chủ tịch, Tằng Trạch Quang đúng là có quan hệ không rộng và cứng như Quản Nhất Vĩ.
Mặc dù nói Đảng ủy, chính quyền tách ra nhưng người có suy nghĩ đều hiểu từ khi Trung Quốc lập nước tới nay không phải nói Đảng ủy chỉ huy Quân đội ư? Muốn bí thư huyện ủy không nhúng tay vào việc của chính quyền ở thời đại này còn khó hơn việc gái góa không tìm đàn ông. Về phần xuất hiện việc bí thư không thể khống chế được toàn cục, như vậy đại biểu bí thư không đủ tư cách. Bí thư như vậy chỉ có thể thành trò cười.
Chuyện ở công ty giống, Quản Nhất Vĩ do được Tằng Trạch Quang “khoan dung độ lượng” nên có quyền xử lý, từ ý nghĩa nào đó đây là cách làm không sáng suốt. Nhưng Quản Nhất Vĩ không thể không tiếp. Quản Nhất Vĩ tuy biết mình không muốn xen vào nhưng nếu việc Quan Tiểu Quân đánh bạc rồi bán giống giả cho nông dân lộ ra sẽ ảnh hưởng như thế nào đối với Quản Nhất Vĩ?
Ngay lúc này Tằng Trạch Quang và Hồng Tồn Minh hợp sức tiến công làm Quản Nhất Vĩ chỉ có thể im lặng. Từ góc độ khác mà nói đây coi như là thỏa hiệp chính trị. Lựa chọn của Quản Nhất Vĩ coi như là việc hai bên cùng lui một bước.
Có bí thư huyện ủy ủng hộ, phó bí thư kiêm chủ tịch huyện im ắng, kế hoạch của Hồng Tồn Minh được hội nghị ban bí thư dễ dàng thông qua.
Chuyện tiếp theo không phải điều Tằng Trạch Quang đáng quan tâm. Hồng Tồn Minh cần thành tích nên phải đi làm, Tằng Trạch Quang chỉ cần nắm giữ đại cuộc là đủ, có thành tích cũng không thiếu phần của y. Tằng Trạch Quang thậm chí còn hy vọng sau khi áp dụng kế hoạch này có thể khiến thị ủy thậm chí tỉnh ủy chú ý. Lãnh đạo chỉ cần nói một câu: “Chuyện này rất tốt, đáng để phổ biến kinh nghiệm”
Nếu là như vậy thì Tằng Trạch Quang là bí thư huyện ủy sẽ có công lao lớn nhất.
Quá trình nắm giữ đại cuộc của Tằng Trạch Quang nhìn như rất đơn giản nhưng thực ra mỗi chi tiết đều rất quan trọng.
…
Sáng hôm sau Thư Vân bắt xe từ tỉnh thành tới, Vương Quốc Hoa nhận lệnh đi tới bến xe đón. Trên đường đưa người về khách sạn, Thư Vân không ngừng hỏi đông hỏi tây về cuộc sống hàng ngày của Tằng Trạch Quang. Vương Quốc Hoa loáng thoáng cảm thấy Thư Vân không đơn thuần là quan tâm mà như cảm nhận được chút gì đó.
Chuyện riêng của lãnh đạo, Vương Quốc Hoa chỉ có thể tránh né không nhắc. Hắn gần như đều trả lời không biết.
Mùa hè nóng bỏng cuối cùng đã đến cuối, chuyện công ty giống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua. Vương Quốc Hoa càng lúc càng cảm thấy Tằng Trạch Quang chỉ trong một tháng khá ngắn ngủi đã thành công nắm giữ cục diện huyện Nam Sơn.
Ngày 8 tháng 9.
Ngày này đối với rất nhiều người mà nói không tính là ngày gì quan trọng, đối với Vương Quốc Hoa cũng là một ngày rất bình thường. Sáng hắn mới vào văn phòng, Tằng Trạch Quang đi lên gọi Vương Quốc Hoa vào văn phòng ngồi sau đó cười nói:
- Quốc Hoa, tôi muốn để cậu tới Phòng lao động phụ trách việc vận chuyển người lao động ra bên ngoài, cậu cảm thấy thế nào? Không cần trả lời gấp, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ.
Vương Quốc Hoa ngẩn ra, hắn không nghĩ Tằng Trạch Quang sẽ có ý này. Theo Vương Quốc Hoa biết về Tằng Trạch Quang, đối phương mà đã quyết định thì rất khó thay đổi, nếu miễn cưỡng bỏ qua thì kết quả chưa chắc đã tốt.
Vương Quốc Hoa rất nhanh có phán đoán Tằng Trạch Quang muốn mình đi xuống rất có thể là vì thành tích, cũng có thể xuất phát từ nguyên nhân khác. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn thấy Tằng Trạch Quang nói với mình bằng giọng thương lượng đây là tôn trọng mình. Vấn đề bí thư huyện ủy cần gì phải tôn trọng thư ký? Câu trả lời là rất rõ, Tằng Trạch Quang khá chú trọng việc này.
- Bí thư, không cần nghĩ, ngài bảo tôi đi đâu, tôi đương nhiên làm tốt không để ngài mất mặt.
Vương Quốc Hoa trả lời rất nhanh làm Tằng Trạch Quang có chút giật mình. Y cười nói:
- Tôi không nhìn lầm cậu.
Vừa nói Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng:
- Nam Sơn rất nghèo, nông dân rất khổ. Thân là bí thư huyện ủy, tôi phải làm gì đó cải thiện cuộc sống của người nông dân. Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu như để người khác đi làm tôi lo chỉ làm chống chế. Nghĩ mãi thì thấy chỉ có cậu là thích hợp nhất.
- Bí thư, ngài đừng nói, tôi không có vấn đề gì.
Vương Quốc Hoa ưỡn ngực nói.
- Được được được.
Tằng Trạch Quang cười ha hả nói:
- Tôi định làm như thế này, chức vụ ở phòng Tổng hợp của cậu không thay đổi, cậu tới làm phó trưởng phòng Lao động phụ trách việc vận chuyển lao động, trực tiếp phụ trách với tôi và lão Quản.
Nghe thế, Vương Quốc Hoa thầm nghĩ Tằng Trạch Quang đã hạ quyết tâm. Nghe Tằng Trạch Quang nhắc đến Quản Nhất Vĩ, Vương Quốc Hoa cũng hiểu rõ chuyện này hai người chưa bàn bạc gì với nhau. Không có bất ngờ thì chức phó trưởng phòng của hắn chỉ là biên chế tạm thời. Bên Quản Nhất Vĩ cũng không thể phản đối được. Kéo Quản Nhất Vĩ vào chính là có ý chia công lao. Điểm này làm Vương Quốc Hoa rất phục. Tằng Trạch Quang không giống Lý Hùng Phi, có lợi một người mò mà luôn chia ra.
- Không vấn đề gì, xin bí thư yên tâm.
Vương Quốc Hoa một lần nữa cam đoan. Tằng Trạch Quang gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, hôm nay cậu đưa ra một bản kế hoạch rồi chúng ta bàn tiếp.
Vừa nói Tằng Trạch Quang cầm máy gọi một số:
- Lão Cao, bảo Liễu Thụ lên đây.
Nghe vậy Vương Quốc Hoa khá giật mình. Không phải vì Tằng Trạch Quang mà là vì Cao Cận Giang. Người này trước đó nhất định biết gì đó không ngờ lại không lộ tin.
- Quốc Hoa, sau khi cậu đi Liễu Thụ sẽ thay cậu, lát có gì cần dặn thì cậu nói chi tiết với y. Tóm lại Liễu Thụ là nhân viên của cậu, điểm này cậu không cần lo lắng.
Tằng Trạch Quang nói rất thân thiết, Vương Quốc Hoa cung kính nói:
- Bí thư cần gì khách khí như vậy? Tôi tin ngài luôn tốt với tôi.
Nói là như vậy nhưng hắn vẫn đang suy nghĩ Liễu Thụ này có lai lịch gì?
- Đúng rồi Quốc Hoa, Liễu Thụ cũng là người xã Bàn Long cậu. Cậu có thể không biết Liễu Thụ nhưng có thể biết chị cậu ta - Liễu Phán Nam, giáo viên trường cấp hai xã Bàn Long.
Tằng Trạch Quang nói tới đây, Vương Quốc Hoa thoáng cái hiểu ra vấn đề.
- Tôi không biết, hồi cấp hai tôi đã lên huyện học.
Vương Quốc Hoa cười giải thích. Tằng Trạch Quang ồ một tiếng, mắt đảo đảo trên mặt Vương Quốc Hoa. Y xoay người rút một bao Trung hoa đưa tới.
- Cậu cầm đi hút, sau này hàng tháng Cao Cận Giang sẽ đưa cậu hai tút Hồng sơn.
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Vương Quốc Hoa cười cười cầm thuốc nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh.
Cao Cận Giang dẫn một tên thanh niên tiến vào. Vừa nhìn thấy tên này, Vương Quốc Hoa đã giật mình. Liễu Thụ này không quá cao, miễn cưỡng một mét bảy, nhưng nếu nói về khuôn mặt thì Vương Quốc Hoa tự nhận đối phương không thua kém gì mình. Từ em là có thể nghĩ ra chị.
Lúc bắt tay, Vương Quốc Hoa thấy tay Liễu Thụ rất nhẵn không giống con nhà nông thôn bao nhiêu. Liễu Thụ có vẻ ngại. Y hơi đỏ mặt nói:
- Tôi không biết gì, sau này còn mời Vương ca chỉ bảo nhiều hơn.
Vương Quốc Hoa tin rằng đối phương đây là nói thật, chẳng qua sếp muốn ai làm thư ký thì đó là quyết định của sếp. Đối với việc này hắn cũng không hề có cảm giác mất mát, ngược lại còn ra kết luận Tằng Trạch Quang là người trọng tình nghĩa, không bạc đãi gì hắn.
Vương Quốc Hoa có một văn phòng ở phòng Tổng hợp, chỉ là bình thường không tới đó mà thôi. Sau khi dặn Liễu Thụ xong, hắn mang đồ của mình tới văn phòng kia.
Chân trước vừa vào văn phòng, Cao Cận Giang đã theo sát sau:
- Lão đệ, đừng hiểu lầm. bí thư Tằng dặn mãi khi chuyện không xác định thì không cho tôi lên tiếng với ai.
Câu này là nửa thật nửa giả. Bộ phận thật là một khi Vương Quốc Hoa không muốn đi thì có lẽ Tằng Trạch Quang cũng sẽ để tạm đó rồi tìm vị trí khác cho Vương Quốc Hoa. Phần khác còn là do vấn đề ở chính Cao Cận Giang. Y hoàn toàn có thể báo trước nhưng không làm. Nguyên nhân rất đơn giản đó là Tằng Trạch Quang đã đầy nghiêm túc dặn dò.
- Chánh văn phòng Cao quá khách khí rồi, anh là lãnh đạo của tôi.
Vương Quốc Hoa mặc dù rộng lượng nhưng ở vấn đề này sẽ không dễ dàng mở miệng. Bây giờ đã như vậy, sau này không biết sẽ như thế nào. Mặc dù bây giờ không phải thư ký của Tằng Trạch Quang nhưng hắn vẫn có đủ tự tin vì sự tin tưởng của Tằng Trạch Quang dành cho mình.
- Trời đất chứng giám … tôi …
Cao Cận Giang định giơ tay thề nhưng Vương Quốc Hoa đã lạnh nhạt cắt lời.
- Thật không có việc gì, ý của lão ca thì tôi hiểu, nếu là tôi thì cũng sẽ làm như vậy.
Mọi người đều thông minh, Cao Cận Giang mặc dù không hiểu sao Tằng Trạch Quang đột nhiên thay đổi thư ký nhưng có thể khẳng định Tằng Trạch Quang vẫn rất tin tưởng Vương Quốc Hoa. Điểm này từ việc trong tay Vương Quốc Hoa cầm bao Trung hoa là y nhìn ra được. Nhất định là Tằng Trạch Quang vừa đưa, đây chính là dấu hiệu muốn trọng dụng Vương Quốc Hoa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 58: Còn non
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Người thông mình thường ít nói nhảm, trường hợp này nói nhảm cũng là coi thường dầu óc đối phương. Cao Cận Giang gật đầu nói:
- Sau này chúng ta cần qua lại nhiều hơn.
Trước khi đi Cao Cận Giang không quên đóng cửa văn phòng lại. Một mình ở một nơi mới có thể phát tiết tâm trạng trong lòng. Giờ phút này Vương Quốc Hoa nếu đứng trước gương sẽ thấy mặt mình trông rất dữ tợn. Hắn biết chỉ khi mình có thực lực thì mới có thể tiến lên trên.
Về phần Tằng Trạch Quang bố trí như vậy, Vương Quốc Hoa giải thích đó là đối phương muốn bồi dưỡng mình, đương nhiên trong đó cũng có tâm tư. Ví dụ như nói từ khuôn mặt làm phụ nữ cũng ghen của Liễu Thụ thì Vương Quốc Hoa đương nhiên hiểu ra vấn đề. Tằng Trạch Quang có lẽ cũng không định giấu hắn nếu không sẽ không nhắc tới cái tên Liễu Phán Nam.
Ngồi cho đến khi mình bình tĩnh lại, trước khi hết giờ làm Vương Quốc Hoa mới từ từ mở cửa lững thững lên văn phòng Tằng Trạch Quang.
Liễu Thụ thấy Vương Quốc Hoa đến liền đứng lên nói:
- Vương ca, bí thư Tằng dặn lúc nào anh cũng có thể gặp ngài, không cần chờ.
Câu này làm Vương Quốc Hoa thấy ấm áp, đồng thời cũng ý thức được ý thức lung lạc lòng người của Tằng Trạch Quang.
- Làm phiền thông báo một tiếng tôi có chút việc cần báo cáo.
Vương Quốc Hoa cười cười đứng ở ngoài cửa.
Trong mắt Liễu Thụ hiện ra một tia đắc ý, Vương Quốc Hoa thấy rõ nên thầm cười lạnh nói: “Chơi trò này với anh ư? Mày còn non lắm”
Liễu Thụ vào thông báo, rất nhanh trong phòng truyền ra giọng nói bất mãn của Tằng Trạch Quang:
- Làm gì vậy hả? Không phải đã dặn cậu rồi sao? Quốc Hoa lúc nào đến cũng không cần thông báo.
Giọng không lớn nhưng đầy nghiêm khắc, Vương Quốc Hoa xong thầm biết Liễu Thụ không có địa vị cao trong lòng Tằng Trạch Quang. Không biết ả phụ nữ Liễu Phán Nam kia trông như thế nào mà Tằng Trạch Quang có thể nhận một tên như Liễu Thụ làm thư ký.
Liễu Thụ mặt mày xám xịt đi ra, thấy Vương Quốc Hoa y liền gãi đầu nói:
- Vương ca, bí thư bảo anh vào.
Vương Quốc Hoa vẫn rất bình tĩnh, cười cười chân thành như bên trong không xảy ra chuyện gì cả.
Vào phòng trong, Tằng Trạch Quang cười cười nhìn Vương Quốc Hoa sau đó nhìn thoáng qua bên ngoài.
- Quốc Hoa, có phải là có ý tưởng gì không?
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Bí thư anh minh, không gì giấu được ngài.
- Nịnh bợ, nói suy nghĩ của cậu.
Tằng Trạch Quang khá vui vẻ. Vương Quốc Hoa mặc dù đang nịnh nhưng gãi đúng chỗ ngứa. Quan trọng chính là tên thanh niên này luôn làm tốt việc lãnh đạo giao cho, năng lực cũng mạnh. Bây giờ mới bao lâu mà hắn đã có ý tưởng rồi.
- Bí thư, làm như thế nào vận chuyển lao động thì tôi chưa từng làm, cũng không có kinh nghiệm sẵn có để tham khảo. Sau khi về tôi đã suy nghĩ một chút và thấy chủ yếu tập trung ở hai điểm. Thứ nhất là liên lạc các công ty cần người, thứ hai là tập huấn cho người lao động. Nam Sơn người nhiều đất ít, tồn tại nhiều sức lao động dư thừa. Với tình hình kinh tế hiện nay của Nam Sơn thì trong thời gian khá dài tới việc vận chuyển lao động ra bên ngoài vẫn là hình thức chính…
Vương Quốc Hoa nói chuyện rất có trật tự.
- Mà việc quan trọng nhất hiện nay không phải là khua chiêng gióng trống mà cần đi đến khu vực duyên hải khảo sát một chút, như vậy sau đó mới có thể đưa ra kế hoạch. Về phần khảo sát như thế nào thì tôi đến để xin chỉ thị của bí thư.
Vương Quốc Hoa đưa ra phương án hợp lý rồi mời lãnh đạo quyết định, tác phong làm việc này rất hợp khẩu vị của Tằng Trạch Quang. Làm lãnh đạo chính là quyết định, người bên dưới chỉ cần cẩn thận làm tốt công việc mà lãnh đạo giao cho là được.
- Quốc Hoa, được. Nói thật tôi bây giờ cũng có chút hối hận vì đã điều cậu sang Phòng lao động. Cậu không ở bên cạnh rất nhiều việc tôi thấy làm không thuận tay.
Tằng Trạch Quang thở dài một tiếng. nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Liễu Thụ, y thấy đúng là khác nhau một trời một vực.
- Bí thư, không ai ngay từ đầu đã giỏi mọi việc. Tôi nếu không phải do hoàn cảnh gia đình khó khăn, lúc đi học đã đi làm thêm thì có lẽ cũng chỉ như Liễu Thụ.
Vương Quốc Hoa hạ thấp vị trí của mình nhằm nói giúp Liễu Thụ.
Thái độ này càng làm Tằng Trạch Quang thấy thoải mái. Y lắc đầu nói:
- Hy vọng như vậy. Chuyện khảo sát thì cậu đi làm, lát cậu tìm Cao Cận Giang lấy giấy giới thiệu, lấy 20 ngàn từ phòng tài chính. Ừ, ngày kia xuất phát, mai cậu sang Phòng lao động một chuyến.
Hết giờ làm Vương Quốc Hoa trở về trạng thái giống như lúc mình còn làm ở phòng nghiên cứu chính sách, một mình trở về. Điểm khác là trước đây không ai để ý, hôm nay trên đường đi không ngừng có người ân cần thăm hỏi:
- Trưởng phòng Vương.
Đi bộ về đến nhà trọ chỉ mất tầm ba phút, Nghiêm Giai Ngọc lái xe dừng ở bên thò đầu ra cười nói:
- Lên xe.
Vương Quốc Hoa lên xe, Nghiêm Giai Ngọc đưa một phong bì tới.
- 20 ngàn, còn có vé giường nằm, về cứ ghi hóa đơn là được, không có hóa đơn cũng không sao, viết giấy giải trình một chút.
Rất hiển nhiên chế độ tài vụ đối với Nghiêm Giai Ngọc mà nói là không tồn tại. Vương Quốc Hoa cười ha hả cầm phong bì:
- Có phải muốn đi cùng không?
- Đúng thế nhưng anh lại không mang người ta đi.
Nghiêm Giai Ngọc lườm hắn.
Điện thoại di động lại vang lên, hắn cầm lên thì ra Khương Nghĩa Quân gọi tới đầy hưng phấn:
- Có chuyện tốt, gặp ở đâu đó đi.
Khương Nghĩa Quân gần đây rất vui vẻ, chẳng những mở một cây xăng ở huyện Nam Sơn, còn mở một cây ở quận Lưỡng Thủy. Hai người mặc dù ít gặp nhưng Khương Nghĩa Quân có chuyện gì cũng không quên gọi điện báo một tiếng.
Nhìn Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa nói:
- Ông nói một điểm, tôi tới. Ừ, đến ngay.
Dập máy, Vương Quốc Hoa nói với Nghiêm Giai Ngọc:
- Khương Nghĩa Quân mời khách, có muốn đi cùng không?
Nghiêm Giai Ngọc nhíu mày nói:
- Tên đó không phải thứ tốt, làm hại không ít cô gái.
Ý của cô là mình phải đi giám sát.
Vương Quốc Hoa cười cười không nói. Nghiêm Giai Ngọc chu miệng nhíu mày làm Vương Quốc Hoa nhớ lại cảnh lúc ở nhà.
- Anh cười trông rất dâm, có phải nghĩ đến chuyện gì xấu không hả?
Nghiêm Giai Ngọc rất nhạy cảm nhận ra điểm lạ thường cả Vương Quốc Hoa, hai má đỏ lên.
- Xấu hay tốt chẳng lẽ em không biết? Lớn như vậy mà anh lần đầu làm việc xấu với em đó. Ừ, hiếp vũ trụ không tính.
Vương Quốc Hoa rất hiếm khi nói đùa như vậy. Nghiêm Giai Ngọc không hiểu nên hỏi lại:
- Nói linh tinh gì thế?
Vương Quốc Hoa nghiêm túc nói:
- Có một người nói như thế này. Vùi JJ vào trong đất coi như mình đang cưỡng hiếp trái đất, nếu như tự làm đó là cưỡng hiếp vũ trụ.
- Phì.
Nghiêm Giai Ngọc thiếu chút nữa bỏ tay lái ra mà ôm bụng cười. Cô trừng mắt nhìn hắn:
- Muốn hại chết người sao?
Một tòa nhà ba tầng màu đỏ ở phía tây thị trấn chính là nơi mà Khương Nghĩa Quân hẹn gặp. Đây là hang ổ mà y mang không ít gái tới.
Thấy Vương Quốc Hoa và Nghiêm Giai Ngọc xuống xe, Khương Nghĩa Quân há hốc mồm. Quay đầu lại nhìn thoáng qua hai cô gái mình vừa mới gọi đến để uống rượu, Khương Nghĩa Quân bất mãn nói:
- Mẹ nó chứ, sao thức ăn ngon đều bị ông làm thịt hết vậy?
Nghiêm Giai Ngọc nghe xong không tức mà chỉ cười nói:
- Có giỏi thì lấy một xe như vậy cho bà đây.
Ý là ăn đồ ăn không cần kỹ thuật gì mà cần có thực lực.
Khương Nghĩa Quân á khẩu. Nghiêm Giai Ngọc không hề che lấp gian tình đúng là phá vỡ ấn tượng người ta.
Vương Quốc Hoa bình tĩnh ôm eo Nghiêm Giai Ngọc đi vào trong. Vừa đi hắn vừa nói:
- Có chuyện gì tốt, lừa anh thì hậu quả rất nghiêm trọng đó.
Khương Nghĩa Quân hậm hực hừ một tiếng dẫn hai người vào phòng khách. Ở đây có bộ ghế sô pha bằng da thật, trên bàn cũng bày bia và sáu bảy món ăn.
- Sao không thấy hàng của ông?
Vương Quốc Hoa vừa há mồm đã hỏi một câu.
- Yến Yến ở khách sạn giúp, gần đây không phải rất bận sao?
Khương Nghĩa Quân nghĩ một đằng nói một nẻo. y hơi chột dạ nhìn hai cô gái trẻ đẹp bên cạnh. Hai cô này chỉ tầm 17, 18 tuổi.
- Cầm thú.
Nghiêm Giai Ngọc nhỏ giọng nói. Vương Quốc Hoa nghe thấy nhưng không có phản ứng gì. Hắn thản nhiên nói:
- Chu Yến Yến là một người thông minh.
Khương Nghĩa Quân không quá hiểu, Nghiêm Giai Ngọc cũng vậy. Vương Quốc Hoa thản nhiên nói:
- Nói ả thông minh là vì ả không định dựa vào khuôn mặt kiếm ăn cả đời, chỉ có thể cố gắng chuyển đổi mình, trơ thành người về sau có thể giúp đỡ Khương Nghĩa Quân thì mới là kế lâu dài.
Câu này của hắn làm hai người kia suy nghĩ. Khương Nghĩa Quân vốn cho rằng quan hệ của mình và Chu Yến Yến là theo nhu cầu, nỗ lực sẽ có thứ mình muốn, đơn giản như vậy thôi.
- Chuyện ông dặn coi như làm xong. Thằng đó mắc bẫy thua 200 ngàn, có lẽ toàn bộ tài sản của hắn đã hết. Tiền đen cũng không còn lại bao nhiêu.
Khương Nghĩa Quân đắc ý cười nói. Nghiêm Giai Ngọc không quá rõ nên nhìn sang Vương Quốc Hoa.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 59: Điên
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
- Quan Tiểu Quân, anh đang thu thập hắn.
Vương Quốc Hoa rất tự nhiên nói. Nghiêm Giai Ngọc khẽ nhíu mày nói:
- Tay chân nhất định phải sạch sẽ một chút, đừng để lộ sơ hở. Đó là thằng đáng chết, không ra gì.
Vương Quốc Hoa im lặng không nói chỉ nhìn Nghiêm Giai Ngọc.
Nghiêm Giai Ngọc phản ứng lại, cô bất mãn trừng mắt nhìn hắn:
- Nhìn chị đây làm gì? Sao lại nhìn?
Vương Quốc Hoa xua tay với Khương Nghĩa Quân:
- Ông ra ngoài đi, tôi cần phải nói chuyện.
Khương Nghĩa Quân hơi đồng tình nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa sau đó dẫn hai cô gái kia ra ngoài. Cả tầng hai còn lại hai người, Nghiêm Giai Ngọc không thèm để ý, cô lấy chai bia mở ra uống.
- Nếu mang em đến thì nhất định sẽ không ngại.
Vương Quốc Hoa cười nói. Nghiêm Giai Ngọc quay đầu lại hừ một tiếng:
- Vậy anh còn nhìn người ta như vậy làm gì? Người đã là của anh, còn muốn em thế nào nữa?
- Anh không muốn em thế nào cả, anh chỉ là muốn nói với em là anh không phải người tốt. Em nếu quyết định đi theo anh thì đừng nên có suy nghĩ gì khác, con người của anh rất cứng nhắc.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói. Nghiêm Giai Ngọc mở to đôi mắt nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói:
- Vâng đại gia, em biết.
- Phì.
Vương Quốc Hoa phun toàn bộ bia trong miệng vào ngực Nghiêm Giai Ngọc nhưng cô không hề tức, ngược lại cười càng quyến rũ hơn. Cô nhìn quanh sau đó cười cười:
- Người ta chưa bao giờ thử làm thế ở phòng khách vào ban ngày cả.
- Tối có hoạt động, ăn uống no rồi đi ngủ một giấc.
Vương Quốc Hoa như không nghe thấy câu nói của Nghiêm Giai Ngọc.
Trời dần tối, gần cửa một khách sạn ở ga xe lửa phía đông huyện thành Nam Sơn, một chiếc Santana màu đen dừng khá lâu trước cửa.
Xoay xoay chiếc gậy gỗ trong tay, Khương Nghĩa Quân đang rất hưng phấn. Vương Quốc Hoa ở lại thật ra khá bình bĩnh. Đưa tay dụi tàn thuốc nhìn đồng hồ nói:
- Thời gian cũng tới rồi sao không có tin tức gì vậy?
Hắn vừa dứt câu thì cửa khách sạn mở ra, một người đàn ông hùng hổ đi ra.
- Mẹ nó chứ, còn sợ ông không trả tiền của mày sao mà đòi đồ thế chấp?
Khương Nghĩa Quân thấy đối phương liền cười lạnh nói:
- Là nó đó.
Vương Quốc Hoa không nói gì mà lấy tất chân chụp lên đầu, đứng lên cầm gậy và bao tải đi nhanh về phía tên Quan Tiểu Quân.
Quan Tiểu Quân không cảm thấy nguy cơ đang ập tới. Y đang hùng hổ đi ra đột nhiên một bóng người xuất hiện, y chỉ kêu theo bản năng.
- Mày…. A.
Bao tải chụp ngay vào đầu, một gậy đập mạnh vào đầu gối vào bụng y.
Quan Tiểu Quân quỳ ngay xuống đất, sau đó là mấy cú đá vào y. Hai người đàn ông dùng tất che đầu cứ thế liên tục vung gậy đánh.
Cả quá trình chỉ kéo dài ba phút, chiếc xe ba bánh chở khách cách hiện trường không xa thấy hai hung thủ cầm gậy đang đi về phía mình, y sợ hãi đạp xe bỏ chạy.
Xe kia chạy, Vương Quốc Hoa nhỏ giọng nói:
- Rút.
Hai người lẻn vào xe, bỏ tất chân rồi chạy thẳng.
- Sướng quá.
Về hang ổ, Khương Nghĩa Quân hưng phấn đến độ cả người run run, Vương Quốc Hoa cũng có chút kích động.
- Xử lý sạch sẽ chút.
Vương Quốc Hoa dặn xong lên lầu.
Nghiêm Giai Ngọc mặc váy ngủ nằm trên giường thấy Vương Quốc Hoa đi vào liền xuống đến gần nhỏ giọng nói:
- Xong rồi chứ?
- Ừ, xong rồi, cuối cùng cũng phát tiết được cơn tức trong lòng. Sau đây còn có chuyện càng thú vị hơn.
Vương Quốc Hoa cười lạnh nói làm Nghiêm Giai Ngọc không khỏi run lên trừng mắt nhìn:
- Trông anh ghê quá.
Váy ngủ Nghiêm Giai Ngọc đang mặc là loại gợi cảm, lộ rõ dáng người của cô, đây là do Nghiêm Giai Ngọc cố ý chuẩn bị. Không phải trở nên không tự tin mà Khương Nghĩa Quân chuẩn bị hai cô gái kia đã nhắc nhở cô. Năm tháng là kẻ địch lớn nhất đối với phụ nữ, Nghiêm Giai Ngọc cảm thấy cần dùng chút thủ đoạn để đền bù.
- Bộ đồ này được.
Vương Quốc Hoa như Nghiêm Giai Ngọc mong muốn nên chú ý ngay chiếc váy ngủ trong suốt kia.
- Cũng được?
Nghiêm Giai Ngọc đắc ý xoay người nhẹ nhàng gạt dây váy, chiếc váy chảy xuống lộ ra bộ đồ lót càng gợi cảm hơn.
Nhìn chiếc quần lót hình chữ T kia làm Vương Quốc Hoa khá kích thích. Đồng thời do vừa xử lý xong Quan Tiểu Quân nên hắn khá hưng phấn. Vì hưng phấn nên hắn làm ra vài động tác mà Nghiêm Giai Ngọc không ngờ tới. Tim cô run lên, sao hắn có thể làm như vậy khi hắn đưa đầu xuống cắn chỗ mềm mại ẩm ướt đó? Vấn đề này Nghiêm Giai Ngọc chưa kịp có phản ứng thì một cảm giác sung sướng tràn khắp toàn thân. Cả đêm đó trong đầu Nghiêm Giai Ngọc chỉ quanh quẩn một suy nghĩ: “Dù hắn bảo mình đi chết cũng đáng”
Ngoài cửa sổ mưa rào, trong phòng đèn đã tắt, tiếng thở hổn hển, eo nhỏ điên cuồng giãy dụa.
…
Ga xe lửa Thượng Hải.
Vương Quốc Hoa xách chiếc túi du lịch trông rất quê mùa, lưng đeo túi đi ra trạm xe, trên người mặc bộ đồ như lúc còn đi học. Từ quận Lưỡng Thủy đến Thượng Hải mất chín tiếng ngồi tàu, cũng may hắn còn được vé nằm. Chuyến đi này là hành hạ người, sớm biết thế bảo Nghiêm Giai Ngọc lái xe đưa mình tới Thượng Hải. Nghĩ đến Nghiêm Giai Ngọc, Vương Quốc Hoa không khỏi nở nụ cười. Trước khi xuất phát còn nằm trên giường. Hai hôm nay Nghiêm Giai Ngọc rất điên cuồng, chỉ cần Vương Quốc Hoa dám đưa điều kiện và hướng dẫn là cô làm được hết.
Mặc dù học bốn năm ở Thượng Hải nhưng đứng ở quảng trường ngoài trạm xe lửa Vương Quốc Hoa vẫn có cảm giác xa lạ.
- Quốc Hoa.
Tiếng gọi rất lớn, Vương Quốc Hoa dễ dàng nhìn thấy Du Phi Dương, còn có Vương Quốc Duy luôn ra vẻ lười biếng kia.
- Hắn ha, nhất định là Khương Nghĩa Quân bán đứng tôi rồi.
Vương Quốc Hoa đi lên bỏ túi xuống giơ tay ôm lấy Du Phi Dương. Thời gian này hắn và Du Phi Dương không liên lạc gì nhiều.
Hôm nay Du Phi Dương trông đã hoàn toàn thay đổi, mặc đồ nước ngoài, cả người đầy sự tự tin.
- Không trách hắn, tôi gọi điện hỏi tình hình gần đây của ông, hắn nói là đưa ông đến ga xe lả.
Du Phi Dương cười cười giải thích. Vương Quốc Duy đi lên giơ tay tới:
- Anh em, đã lâu không gặp.
Vương Quốc Duy đi xe Hoàng quan, cụ thể đời nào thì Vương Quốc Hoa không rõ.
- Anh em ta vẫn không có cơ hội ngồi với nhau, lần này mặc kệ ông đến vì công việc, tới Thượng Hải nhất định phải chơi đùa vài ngày.
Du Phi Dương cười nói. Vương Quốc Hoa cung kính nói:
- Các ông đây là đang làm tha hóa cán bộ quốc gia.
Vương Quốc Duy cười cười vỗ đùi:
- Ông đúng là hợp tôi, lát tôi cho ông biết thế nào là làm tha hóa.
Đề nghị của Vương Quốc Duy lập tức bị Du Phi Dương đả kích.
- Được rồi, mấy chỗ ông mang tới còn cao tới đâu? Tôi bố trí rồi, Quốc Hoa là anh em của tôi, tôi đương nhiên phải làm hết tình địa chủ.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Các ông đây là hại tôi. Lên Thượng Hải để hưởng lạc, về huyện Nam Sơn thì các ông nói tôi sao có thể sống được.
Vương Quốc Duy nói:
- Đúng là có ý này, chức cán bộ nhỏ của ông bỏ đi, đi theo chúng tôi làm kinh doanh. Gần đây coi như thấy được bản lĩnh của Phi Dương, kiếm được không ít tiền. Sớm biết vào thị trường chứng khoán kiếm nhanh như vậy thì tôi còn đi mua bán xe làm gì? Nguy hiểm không nói, lợi nhuận cũng bình thường.
Du Phi Dương nghe xong không hề đắc ý mà lai cung kính nói:
- Tôi đâu có bản lĩnh gì? Chơi cái này ở trong nước thật sự không có kỹ thuật gì mấy. Tôi thật ra hy vọng thị trường chứng khoán trong nước có thể tiến hành như nước ngoài.
Vương Quốc Hoa hiểu ý Du Phi Dương nên nói tiếp lời:
- Suy nghĩ của ông tuy tốt nhưng không thực tế. Bản thân nền kinh tế thị trường phải do chính nó điều chỉnh, chính quyền Trung Quốc thích tiến hành can thiệp vào nền kinh tế thị trường. Trong thời gian ngắn thì can thiệp bằng hành chính sẽ có hiệu quả nhanh, nhưng về lâu về dài đó là phá vỡ sự phát triển tự nhiên của kinh tế thị trường, hoặc là nói phát triển đến cuối cùng sẽ là một nền kinh tế thị trường dị dạng.
Du Phi Dương không khỏi giật mình sao Vương Quốc Hoa có kiến thức như vậy. Y có nhận thức này là do xuất thân, Vương Quốc Hoa là con nhà nông dân, học khoa Trung văn mà có thể nhìn thấy điều này sao?
- Cho nên theo tôi thấy nếu muốn có vị trí dẫn đầu trong tương lai thì bây giờ nhất định phải làm trái lương tâm để tích lũy tài chính, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được.
Vương Quốc Hoa cười cười bổ sung một câu.
- Quốc Hoa, ông có phải sớm nhìn ra gì không?
Du Phi Dương đột nhiên nghiêm túc nói.
Vương Quốc Hoa lạnh nhạt nói:
- Gần như là vậy. Tôi vẫn cảm thấy ông không phải con nhà bình thường, ngoài ra quên nói với ông ba triệu kia là tôi chơi xổ số có được. Ba triệu không phải số tiền nhỏ nhưng tôi tin ông, không biết sao tôi cho rằng ông có thể giúp tôi kiếm tiền.
Vương Quốc Duy đang lái xe thở dài nói:
- Mẹ nó chứ, đúng là điên cuồng, phục ông rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Phù Diêu
Tác giả: Đoạn Nhận Thiên Nhai -----oo0oo-----
Chương 60: Câu lạc bộ tư nhân
Dịch: AND
Nguồn: metruyen
Nghe Vương Quốc Duy nói, Vương Quốc Hoa chỉ cười cười, Du Phi Dương thật ra thở dài nói:
- Quan hệ giữa người với người đôi khi rất khó nói. Lúc đầu ở trường nhiều người ăn hiếp tôi mà không ai nói gì, chỉ có Quốc Hoa đứng dậy.
Vương Quốc Hoa cười nói:
- Nhắc tới mấy chuyện này làm gì? Ánh mắt phải nhìn về phía trước, trong mười năm năm tới kinh tế Trung Quốc sẽ có tốc độ tăng trưởng rất nhanh, chúng ta cần phải đặt mục tiêu thành tỷ phú mà phấn đấu.
Ba người cùng cười.
Nhớ đến mình đi gấp không kịp gọi về nhà, Vương Quốc Hoa lấy máy định gọi, Du Phi Dương đã chặn lại.
- Đừng dùng cái của mình, đám bưu điện tim đen lắm, tiền nhiều cũng đừng làm lợi cho bọn họ.
Vừa nói y đưa chiếc 9900 của mình sang. Theo Vương Quốc Hoa nhớ hai năm tới mới xuất hiện chiếc điện thoại càng tinh xảo hơn, hình như là của Ericsson, đó mới coi như điện thoại di động đúng nghĩa.
Cầm lấy định gọi, Vương Quốc Duy cười mắng.
- Lão Du nói đúng, đám Bưu điện không có thứ tốt. Công ty chúng ta mới khai trương muốn mắc điện thoại còn phải tìm quan hệ. Tự mình tới nhà thì không ai thèm để ý.
Nhắc đến Bưu điện, Vương Quốc Hoa thật ra nhớ đến chuyện chia tách Bưu điện, nếu như lúc này có thể tiến vào một chân thì sẽ kiếm được không ít tiền.
- Sao? Phi Dương có quan hệ ở Bưu điện à?
Vương Quốc Hoa ra vẻ tùy ý hỏi. Vừa nãy Du Phi Dương không nói thân phận của y, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi.
- Coi như ông hỏi đúng, dì của Phi Dương là lãnh đạo cao cấp của Bưu điện tỉnh, đãi ngộ cấp phó giám đốc, sau này có chuyện gì thì cứ tìm lão Du.
Vương Quốc Duy cười cười giải thích.
Du Phi Dương nghe xong trừng mắt nhìn Vương Quốc Duy:
- Ông thích khoe khoang thế à. Quốc Hoa tôi không phải muốn giấu ông.
Vương Quốc Hoa cười ngắt lời:
- Quan hệ giữa tôi và ông kéo trong nhà vào làm gì. Không nói cái này.
Du Phi Dương không khỏi thầm phục thái độ của Vương Quốc Hoa, y cũng không nói chuyện trong nhà mà nói sang chuyện khác.
- Ông còn nhớ rõ Lý Vân mà ông đổi suất ở lại trường không?
Vương Quốc Hoa nói:
- Hắn làm sao?
Du Phi Dương khinh thường nói:
- Ly hôn, vợ chạy theo thằng Mỹ đen cho hắn mọc sừng. Tôi không phải là hả hê vì hắn như vậy, chỉ là không vừa mắt với hắn. Ỷ vào bố làm bí thư huyện ủy mà coi thường bạn học ở nông thôn, đối với con nhà quan to lại như thằng nô tài. Thằng này không đáng ở lại trường.
Nhắc đến Lý Vân, Vương Quốc Hoa thật ra nhớ đến hai tên người Thượng Hải cùng ký túc với mình.
- Ông nói làm tôi nghĩ đến hai bạn học người Thượng Hải cùng ký túc là Trương Tiểu Cường và Tạ Vân Biên. Hai người này tuy là người Thượng Hải nhưng khá tốt. Lúc trước hai tên này cũng thấy ấm ức thay tôi vì tôi không ở lại trường.
Du Phi Dương nghe xong rồi nói:
- Vậy ông có cách liên lạc thì mời bọn họ ra chúng ta cùng ngồi.
Vương Quốc Hoa chờ chính là câu này. Hai người Trương Tiểu Cường, Tạ Vân Biên về sau làm ăn bình thường, Trương Tiểu Cường còn đỡ một chút vì dựa vào quan hệ của ông chú mà nhận được mảng mua đồ dùng của các trường học. Tạ Vân Biên sau khi tốt nghiệp không vào nhà nước mà tiến vào một công ty Nhật Bản làm. Do không thích vẻ khinh khỉnh của ông chủ Nhật Bản nên từ chức, sau đó vợ bị bệnh, Tạ Vân Biên ở bên cạnh chăm vợ khiến Vương Quốc Hoa rất cảm động. Vì thế hắn cũng muốn giúp đỡ Tạ Vân Biên.
- Tôi gọi về nhà trước đã.
Cầm máy, Vương Quốc Hoa lại ngẩn ra, nhà mình đâu có điện thoại. Cuối cùng hắn gọi cho Khương Nghĩa Quân bảo hắn chuyển lời lại trong nhà để bố mẹ hắn yên tâm.
Gọi xong, Vương Quốc Hoa lấy quyển sổ nhỏ trong túi, bên trên có số máy nhắn tin của Trương Tiểu Cường.
Rất nhanh điện thoại di động vang lên, lúc này xe đã dừng trước một căn biệt thự. Vương Quốc Hoa vừa xuống xe vừa nghe điện. Trương Tiểu Cường nghi hoặc nói:
- Alo, ai thế?
- Là tôi, Vương Quốc Hoa.
Nghe thấy giọng Vương Quốc Hoa, Trương Tiểu Cường hưng phấn nói:
- Ông đến Thượng Hải à? Tốt, tốt, trưa tôi mời khách, ông ở đâu, tôi tới đón.
Sự nhiệt tình của Trương Tiểu Cường làm Vương Quốc Hoa thấy ấm áp. Nhớ đến việc đối phương vì giúp Tạ Vân Biên mà thiếu chút nữa vợ bỏ, hắn cười nói:
- Tôi đang đi cùng Du Phi Dương, số này của lão Du. Ông gọi cả Tạ Vân Biên nữa, chúng ta ngồi một chút. Tôi bảo Du Phi Dương nói địa chỉ với ông.
Nói xong hắn chuyển máy cho Du Phi Dương.
Du Phi Dương nói địa chỉ, Vương Quốc Hoa lúc này mới đánh giá căn biệt thự này, ở khu này nhìn qua là biết không rẻ.
- Đây là?
Vương Quốc Hoa có nghe thấy mấy nơi như thế này nhưng ít đến.
Du Phi Dương cười cười giải thích:
- Một câu lạc bộ tư nhân, không kinh doanh với bên ngoài. Đối ngoại nói là do một nhà đầu tư Hongkong mua, thực tế là của con một ông quan. Nơi này tôi lần đầu tới, thẻ Vip là do ông chú ở Bắc Kinh đưa.
Du Phi Dương không nói rõ, Vương Quốc Hoa cũng không hỏi mà chỉ cười cười đi vào. Mấy câu lạc bộ giải trí này trước Vương Quốc Hoa mặc dù hay đến các quán bar nhưng câu lạc bộ kiểu tư nhân thế này là lần đầu hắn tới.
Sảnh tầng một rất yên tĩnh, bố trí đơn giản. Có một cái quầy, một bộ sô pha bằng da, trên tường treo vài bức tranh cơ thể người, một chiếc đàn piano. D
Hai nhân viên phục vụ sau quầy bar làm mắt người ta nhìn tới phải sáng lên, khoảng 17, 18 tuổi, mặt không trang điểm, người mặc sườn xám làm nổi bật dáng người. Thấy khách tới, một nữ nhân viên đi tới cười nói:
- Chào mừng quý khách đã tới, xin cho xem thẻ.
Du Phi Dương lấy ví rút chiếc thẻ ra đưa tới. Nữ nhân viên xem qua rồi nhẹ nhàng nói:
- Đây là thẻ năm sao, mời đi theo em.
Vương Quốc Hoa ở bên cạnh im lặng mà nhìn, trong lòng cũng thầm phục chủ nhân nơi đây. Ở năm tháng này mà nghĩ ra được trò biến câu lạc bộ này thành nơi xác định địa vị của khách, làm thế này không đông khách cũng uổng.
- Tôi họ Du, lát có hai người bạn nữa tới thì làm phiền dẫn lên phòng.
Du Phi Dương cẩn thận nói. Nữ nhân viên mỉm cười nói:
- Ngài yên tâm, nhất định đưa lên.
Đi theo nhân viên phục vụ tiến lên bậc thang, vách tường trên đường đi cứ cách vài mét lại có một bức tranh vẽ cơ thể phụ nữ, chỉ là quần áo mặc càng lúc càng ít. Lên lầu hai dọc theo hành lang tiến vào một tòa nhà phía sau thì mới đến một nơi khác hẳn.
- Diện tích câu lạc bộ này không nhỏ, tôi vẫn không hiểu nó được xây dựng như thế nào.
Du Phi Dương cười nói. Hai người Vương Quốc Duy, Vương Quốc Hoa cũng gật đầu tỏ vẻ đồng cảm.
- Ba vị tiên sinh lần đầu đến?
Nhân viên hỏi, Du Phi Dương gật đầu, nữ nhân viên nói:
- Các vị là khách quý, lát có thể tìm hiểu xem câu lạc bộ chúng tôi có trò giải trí nào, nhân viên sẽ cẩn thận giải thích.
Tòa nhà phía sau cao hơn mười tầng cũng thuộc câu lạc bộ tư nhân này. Ở Thượng Hải mà người có thể có khu đất rộng thế này thì đương nhiên là có lai lịch.
Thang máy mở ra, bên trong có một cô gái trẻ tuổi. Nữ nhân viên lễ tân cười nói với cô gái bên trong.
- Có năm tiên sinh, ba vị tới trước, là khách có thẻ năm sao.
Vào thang máy, Du Phi Dương thấy Vương Quốc Hoa rất bình tĩnh giống như quen tới mấy nơi này nên cười nói:
- Nơi này thế nào?
- Cảm thấy cũng được.
Vương Quốc Hoa rất thành thật trả lời. Vương Quốc Duy ở bên cười nói:
- Trước tôi đến vài câu lạc bộ tư nhân nhưng nơi này đúng là rất được.
- Ông là kẻ hủ hóa.
Du Phi Dương cười mắng, nữ nhân viên bên cạnh che miệng cười khẽ. Thang máy dừng ở tầng 18, cô gái nói:
- Mời ba vị tiên sinh.
Ngoài cửa thang máy có hai hàng các cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám. Sau khi ba người ra ngoài, các cô gái cùng cúi đầu nói:
- Chào mừng đã đến.
Một cô gái khoảng 20 tuổi mặc váy màu đen đi lên ân cần chào hỏi:
- Mời ba tiên sinh đi theo tôi.
Vương Quốc Hoa thấy người phụ nữ này không hơi đổi sắc một chút.
Ba người đi vào một hành lang, Vương Quốc Duy chép miệng nói:
- Tôi rất muốn biết thẻ khách quý ở đây phải mất bao tiền.
Cô gái dẫn đường đáp lời:
- Ở đây không kinh doanh ra bên ngoài, thẻ khách quý năm sao đều là biếu tặng. Khách có thẻ năm sao bình thường được miễn phí hoàn toàn, chỉ có yêu cầu đặc biệt trì trả thêm.
Ý chính là cấp bậc khác có thể dùng tiền để mua, thẻ năm sao muốn mua cũng không bán.
Vương Quốc Duy nghe vậy liền cười nói:
- Lão Du, ông là người đứng đắn, thẻ cho tôi giữ.
Du Phi Dương hừ một tiếng:
- Nghĩ hay nhỉ, tôi có mỗi cái thẻ này do chú cho. Ông là nhân vật quan trọng ở Thượng Hải nếu không sao được thẻ này.
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Vương Quốc Hoa rất tự nhiên đi theo nhưng trong lòng lại suy nghĩ xem lai lịch của chú Du Phi Dương. Người ở Bắc Kinh có thể được thẻ cấp bậc cao nhất của câu lạc bộ này thì ít nhất cũng là cấp bộ.
- Lão Du, không phải tôi nói ông, tôi nếu có chú làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì tôi cứ vài hôm là đến. Ông thì hay rồi, còn phải chờ chú tự đến thăm ông.
Vương Quốc Duy nói coi như lộ vấn đề. Lúc nói chuyện y còn nhìn thoáng qua Vương Quốc Hoa, không ngờ Vương Quốc Hoa không hề có chút phản ứng gì.
Thực ra lúc này trong lòng Vương Quốc Hoa đang đầy sóng gió. Mẹ nó chứ, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, còn là phó chủ nhiệm. Một phó chủ nhiệm bảo sao chủ câu lạc bộ này tặng thẻ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hina