Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 55: Đại Khai Sát Giới (Thượng)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi & Banlonghoi
Một đạo hỏa diễm giống như một con hỏa long, từ trong tay Dương Vũ xông thẳng lên, mang theo khí thế ngạo nghễ của cự long hướng giữa không trung đánh tới.
Sau đó, Dương Vũ gầm nhẹ một tiếng, cả người liền hóa thành ảo ảnh phóng lên theo. Tay phải đồng thời cũng tung một quyền đánh thẳng vào tên cổ võ sĩ ở giữa không trung.
Bị hỏa long tự nhiên xuất hiện làm cho kinh sợ. Tên cổ võ sĩ mặt cắt không còn chút máu. Ngay lập tức, hắn rống một tiếng, hai trảo hóa thành chưởng, trong nháy mắt đem lực lượng của mình tăng lên đến cực hạn, hung hăng vỗ xuống đầu hỏa long đang bay lên.
“Oành!” Một tiếng nổ cực lớn truyền ra, hai chưởng của tên cổ võ sĩ mạnh mẽ va chạm với hỏa long của Dương Vũ, cả hai đều mang năng lượng thật cường đại khi vừa va chạm vào nhau liền mãnh liệt nổ tung. Nhất thời, một cơn cuồng phong bốc lên, thổi về bốn phương tám hướng. Cùng lúc đó, hỏa long của Dương Vũ vỡ nát thành hàng ngàn đốm lửa nhỏ, theo gió tản ra bốn phương tám hướng.
Ngay khi tiếng nổ vang lên, quyền của Dương Vũ cũng phá không đánh tới. Nắm đấm chợt bốc lửa, mạnh mẽ nện lên ngực của tên cỗ võ sĩ.
Hừ lạnh một tiếng, thân hình tên cổ võ sĩ miễn cưỡng xoay chuyển, hai tay nắm lại thành quyền, đón lấy một quyền của Dương Vũ. Đồng thời chân phải nhắm thẳng vào đầu Dương Vũ tung ra một cước.
Hai tiếng kêu đau đớn vang lên, quyền của hai người va chạm kịch liệt vào nhau. Lực lượng cường đại khiến cho Dương Vũ rơi thẳng xuống đất.
Một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ một quyền của tên cổ võ sĩ truyền tới làm cho tay phải Dương Vũ cảm thấy đau đớn, giống như là bị vật nặng oanh kích! Xương cánh tay giống như bị nứt rạn, đồng thời luồng năng lượng đó không ngừng chảy qua cánh tay đánh thẳng vào cơ thể.
Ngay lúc Dương Vũ đang rơi xuống đất thì một cước kia cũng đã tới gần. Mắt nhìn chân phải của tên cổ võ sĩ, Dương Vũ rống một tiếng tay trái lại tung ra một quyền cuồng mãnh, oanh kích thẳng vào lòng bàn chân của hắn đang ở trên đầu.
“Ầm!”
Trong nháy mắt sắc mặt Dương Vũ tái nhợt, tay trái mềm nhũn buông xuống. Cơn đau kịch liệt làm cho mồ hôi lạnh trên trán tuôn ra như mưa.
Dương Vũ cảm giác tay trái của mình tê dại giống như bị phế!
“Khỉ thật. Tên này đúng là không đơn giản.” Hai tay Dương Vũ mặc dù đau nhức nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo. Lúc nãy nhìn trộm ở bên cạnh, Dương Vũ cứ tưởng người này rất yếu, không chịu nổi một đòn, dễ dàng bị Tôn Dương đánh cho hộc máu bay ra ngoài.
Nhưng khi cùng hắn giao thủ, Dương Vũ mới biết mọi thứ không hề đơn giản như vậy. Thực lực của tên võ sĩ này cũng không phải là không chịu được một kích. Thậm chí, so với hắn Dương Vũ còn rơi xuống thế hạ phong.
“Kinh nghiệm chiến đấu của mình còn quá ít, hơn nữa mình cũng không nên ngạnh kháng với hắn.” Dương Vũ buồn bực, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại cùng một cổ võ giả ngạnh kháng.
Mặc dù Dương Vũ đã tập luyện Thái Cực quyền hơn nửa năm, nhưng thân thể và lực lượng của hắn còn chưa đủ mạnh. Là một dị năng giả thì phương pháp chiến đấu tốt nhất là công kích từ xa. Khi mà công kích cận thân còn chưa đủ cường hãn, lựa chọn cách chiến đấu này cơ bản là một quyết định sai lầm.
Trong lòng Dương Vũ suy nghĩ nhiều như vậy nhưng thật ra chỉ là trong chớp mắt thôi.
“Rầm!” Dương Vũ bị rơi thẳng xuống đất. Nhất thời bụi đất bay lên khắp nơi.
“ĐCM. Đau quá đi mất!” Dương Vũ chửi ầm lên, cái kiểu ngã chổng vó trên mặt đất này khiến hắn hít thở không thông. Nhưng mà Dương Vũ cũng không dám chậm trễ bởi vì tên thanh niên kia cũng đang lao xuống tới chỗ hắn.
“Mẹ kiếp!” Nhìn thấy một cước lại bổ tới, Dương Vũ mắng to một tiếng, rồi lăn một vòng sang bên cạnh.
“Ầm!” Dương Vũ vừa mới tránh sang một bên. Chân của tên cổ võ sĩ như thép cứng đạp trên mặt đất tạo thành một cái hố làm bụi bay mù mịt!
“Còn may là mình trốn nhanh.” Nhìn cái hố một cái, Dương Vũ rùng mình! Nếu không phải hắn né nhanh thì…chắc là đã bị một cước kia dẫm thành bánh thịt rồi.
Một đòn không trúng, tên cổ võ sĩ lại đạp chân một cái! Cả người mượn sức bay lên nhắm thẳng vào Dương Vũ mà nhào tới.
“Ép người quá đáng! Tao liều mạng với mày!” Dương Vũ gầm nhẹ một tiếng, nhịn đau giơ hai tay lên, phát ra hai hỏa cầu oanh kích vào người tên cổ võ sĩ đang đánh tới.
“Bùm!” “Bùm!” Hai tiếng nổ liên tiếp vang lên, tên cổ võ sĩ bị ép phải dừng lại, hai tay huy động, từng quyền đánh vào hỏa cầu mà Dương Vũ vừa phát ra. Đồng thời, hắn từng bước tiến gần tới Dương Vũ.
Dương Vũ một bên liên tục phóng hỏa cầu, một bên nhanh chóng lùi về sau. Trong lòng lại cảm thấy khẩn trương. “Hỏa cầu của mình không có nhiều hiệu quả. Nếu như để hắn tới gần…sợ rằng hôm nay mình sẽ phải nuốt hận ở chỗ này mất.” Dương Vũ vừa ra đòn, vừa suy nghĩ tìm đối sách. “Tuyệt đối không thể để cho hắn lại gần được. Nhưng mà cứ tiếp tục như vậy… dị năng sẽ bị tiêu hao hết. Không được, phải nhanh chóng tiêu diệt hắn mới được!”
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 56: Đại Khai Sát Giới (Hạ)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Tử Vân
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi & Banlonghoi
Ở nơi khác, Tôn Dương đang bất phân thắng bại với phong hệ dị năng giả và một tên cổ võ giả khác. Mặc dù thương tích trên người Tôn Dương ngày càng nhiều thêm, nhưng bây giờ bớt đi một đối thủ nên Tôn Dương dù ở thế hạ phong vẫn có thể cầm cự được, tạm thời không gặp nguy hiểm. Nhưng Tôn Dương muốn chiến thắng là điều không thể, một lúc sau hắn có thể bị kẻ địch đánh bại, thậm chí giết chết.
Hai bên cứ mãi giằng co. Tuy nhiên, tình hình Dương Vũ lại không khả quan chút nào. Tôn Dương cũng nhận ra được điểm này, hắn muốn hỗ trợ Dương Vũ cũng là hữu tâm vô lực. Bây giờ hắn cũng như Nê Bồ Tát qua sông, tự thân cũng khó bảo toàn. Chỉ cần sơ ý một chút, Tôn Dương sẽ bỏ mạng trong tay hai địch thủ.
“Chỉ có thể làm như vậy thôi.” Dương Vũ âm thầm cắn răng, hạ quyết tâm. Một lát sau, ngay lúc không ngừng lui lại, Dương Vũ bỗng nhiên giống như bị vật gì đó vướng vào chân vậy, thân hình lảo đảo ngã xuống đất.
“Ôi! Mẹ nó!” Vừa ngã Dương Vũ vừa tức giận mắng. Tên cổ võ giả đang bị hỏa cầu công kích thấy Dương Vũ bị trượt ngã thì lộ ra vẻ vui mừng.
Đánh nhau hồi lâu, theo lý với thực lực của tên này vốn có thể dễ dàng hạ gục Dương Vũ. Nhưng vì Dương Vũ liên tục phát ra hỏa cầu làm cho hắn không tiếp cận được. Điều này khiến cho hắn có lực mà không thể dùng được! Trong bụng hắn đầy tức khí.
Lúc này, do bị té ngã, hỏa cầu trong tay Dương Vũ cũng vụt tắt, không thể cản bước tiến của cổ võ sĩ. Nhìn Dương Vũ đang nằm rên rỉ trên mặt đất, thoáng hiện lên nét do dự, hắn lo sợ Dương Vũ đang giở trò lừa gạt.
Tiếng rên thống khổ của Dương Vũ lại không giả vờ chút nào. Tên cổ võ sĩ cũng chỉ chần chờ trong chốc lát rồi lại lao tới Dương Vũ.
Dương Vũ đau đớn rên rỉ, gần như là ngã trên mặt đất không dậy nổi. Nhưng dưới vẻ mặt thống khổ đó, đôi mắt của hắn lại vô cùng tỉnh táo! Ánh sáng trong mắt không ngừng lóe lên, len lén quan sát tên cổ võ sĩ đang lao đầu về phía mình.
“Ba thước, hai thước, một thước!” Tên cổ võ sĩ rất nhanh đã đến bên cạnh Dương Vũ, thần sắc ngoan độc chợt lóe! Hung hăng đá một cước vào Dương Vũ đang nằm trên đất.
“Mày tiêu đời rồi!”
Âm thanh lạnh như băng của Dương Vũ lại vang lên trong tai tên cổ võ sĩ. Âm thanh không hề có nửa điểm đau đớn, hắn giật nảy mình! Phản ứng đầu tiên là lui thật nhanh về phía sau.
Dương Vũ đã phải rất mạo hiểm mới chờ được cơ hội này, làm sao có thể để đối phương dễ dàng chạy trốn như vậy? Dương Vũ hừ lạnh một tiếng, hai tay oanh kích mãnh liệt vào tên cổ võ giả.
Đang lúc tên cổ võ sĩ muốn lui về phía sau thì, “Phừng!” Một tiếng vang lớn dội vào tai hắn, cùng lúc đó một bức tường lửa hừng hực đã vây quanh hắn! Bức tường lửa vây kín, khiến hắn không thể động đậy được! Ngọn lửa không ngừng bám chặt vào hắn.
“Thật cao hứng khi tao phải nói với mày là, mày tiêu đời rồi!” Dương Vũ lạnh lùng nói, đồng thời đánh ra một quyền như được bao bọc trong lửa thật mạnh vào hắn.
“A!” Bức tường lửa nhanh chóng phá tan phòng ngự của tên cổ võ giả, thiêu đốt hắn. Nhiệt độ ngọn lửa rất cao, khiến hắn không chịu được rên la thảm thiết.
“Rầm!” Tay phải của Dương Vũ phá tan bức tường lửa, một nguồn lực khổng lồ, hung hăng đánh bật cổ võ sĩ bay ra ngoài.
Cả người hắn toàn là lửa, một cột lửa bay theo đường parabol ở giữa không trung, rớt xuống xa xa trên mặt đất.
“Cứu tao với!” Tên cổ võ sĩ thét lên một tiếng thê lương, cầu cứu đồng bọn. Lúc này, Tôn Dương đang ngăn cản bọn cứu viện.
“Mau giết chết hắn đi!” Tôn Dương thét lớn về phía Dương Vũ.
Nhìn tên võ giả không ngừng lăn lộn trên mặt đất, Dương Vũ không đành lòng. Bị tiếng thét của Tôn Dương làm cho thức tỉnh, Dương Vũ lại nghĩ đến cái cách mà tên thanh niên đối đãi lúc trước. Còn hận không xé xác mình ra được, điều này khiến lòng thương hại của Dương Vũ biến mất trong nháy mắt.
Cách chổ tên cổ võ sĩ một vài bước, sắc mặt Dương Vũ giãn ra, nhìn hắn rồi chậm rãi tung thêm một quyền.
“Ầm!” Dương Vũ đánh một quyền bốc lửa! Giống như hỏa long gào thét giữa không trung, bay tới đánh thẳng vào tên cổ võ sĩ.
“Ầm!”
Nguồn lực khổng lồ của hỏa long lại đập mạnh thêm vào thân thể, đánh hắn bay đi.
“A!” Hắn rống lên bi thảm, rớt xuống mặt đất. Ngọn lửa trên người hắn từ từ tan biến, tiếng rên rỉ trở nên yếu ớt, một lát sau thì dừng hẳn, tên cổ võ sĩ cũng không còn nhúc nhích được nữa.
Thấy ngọn lửa trên người tên cổ võ sĩ biến mất, hắn cũng đã chết. Dương Vũ hờ hững nhìn thi thể bị cháy thành tro của tên võ giả, trong lòng không có cảm giác gì. Sau đó, xoay người lại, đi về phía Tôn Dương.
“Dương Vũ, em làm rất tốt. Người em giết là một kẻ vô cùng độc ác, giết hắn chính là trừ hại cho dân.” Tôn Dương sợ trong lòng Dương Vũ có gánh nặng, mở miệng an ủi.
“Em biết.” Dương Vũ lạnh lùng trả lời, lẳng lặng nhìn hai kẻ còn lại. “Hôm nay, tiêu diệt toàn bộ!”
“Ha ha, thằng nhóc, mày tưởng rằng giết một người là có thể vô địch thiên hạ sao?” tên có dị năng phong hệ khinh thường Dương Vũ.
“Tao chưa từng nói là tao vô địch thiên hạ, nhưng để tiêu diệt bọn bây như vậy là đủ rồi.” Chưa dứt lời, một quyền của Dương Vũ đã chậm rãi đánh tới phong hệ dị năng giả.
Last edited by kedochanh; 06-04-2011 at 04:17 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 57: Dị Năng Quyết Đấu.
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Chiêu Anh
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi & Banlonghoi
Tay phải của Dương Vũ chậm rãi đẩy tới phong hệ dị năng giả. “Phừng.” Đột nhiên, một ngọn lửa cực đại giống như hỏa long thoát khỏi sự giam cầm hiện lên trên tay Dương Vũ, gào thét rồi lao thẳng về phía về phía tên dị năng phong hệ.
“Phong Chi Bích Chướng!”
Tên dị năng phong hệ gầm lên một tiếng, một trận cuồng phong giống như những lưỡi đao bén nhọn xuất hiện xung quanh người hắn. Tiếp theo, hắn hét lớn, những lưỡi đao gió bắt đầu xoay tròn, tạo thành một bức tường phòng ngự vững chắc bảo vệ hắn ở bên trong.
“Phong Chi Nhận!”
Tên dị năng kia thét lớn lần nữa, hai tay mạnh mẽ vung ra tạo thành vô số lưỡi đao gió bắn về phía Dương Vũ.
Dương Vũ trầm mặt, nhìn đòn công kích đang tới, cũng gầm nhẹ một tiếng, vô số hỏa cầu nhỏ phát ra từ những ngón tay, đón lấy những lưỡi đao gió.
“Ầm!” “Ầm!”
Những hỏa cầu nhỏ khi va chạm với những đạo phong nhận liền nổ tung. Thoạt nhìn thì giống như là ngang tài ngang sức, nhưng thực tế thì phong hệ dị năng giả hơi chiếm thế thượng phong, vô luận là phương pháp vận dụng dị năng hay kinh nghiệm chiến đấu, phong hệ dị năng giả đều hơn hẳn Dương Vũ.
“Phong Nhận Thiên Hạ!”
Phong hệ dị năng giả giận dữ quát, hai tay mở ra. Trước mặt hắn ngưng tụ vô số lưỡi đao gió như bàn tay! Theo sự điều khiển, hàng trăm lưỡi đao gió bắn như mưa về phía Dương Vũ.
Dương Vũ hơi biến sắc, có chút bối rối. trong lúc vội vàng, ngón tay Dương Vũ búng liên tiếp phóng ra vô số hỏa cầu, nhanh chóng đỡ những lưỡi đao gió đang công kích tới. Nhưng đao gió quá nhiều, Dương Vũ luống cuống tay chân, vẫn không thể nào đỡ được hết.
Nhìn thấy những lưỡi đao gió ngày càng bay đến gần, Dương Vũ khẩn trương, lập tức lui về phía sau. Nhưng những đòn công kích này giống như có mắt vậy, chỉ hướng hắn mà lao tới.
“Phải nghĩ biện pháp ngăn cản những thứ này mới được, nếu không, thân thể mình sẽ biến thành tổ ong mất! Dương Vũ nhìn những lưỡi đao gió đang bắn nhanh tới, mắt liếc phong hệ dị năng giả đang theo sát mình.
Có rồi! Dương Vũ hô to một tiếng, nhìn thấy những lưỡi đao vây quanh phong hệ dị năng giả, hắn không thể gọi lửa để bảo vệ thân thể mình sao?
Nghĩ tới đây, Dương Vũ nhớ đến bức tường lửa dùng để đánh chết tên thanh niên lúc nãy! Chính là như vậy. Dương Vũ lộ vẻ mặt vui mừng.
“Hỏa Tường!”
Dương Vũ gầm lên một tiếng, “Phừng!” Một ngọn lửa hừng hực tạo thành bức tường lửa vững chắc bảo vệ Dương Vũ bên trong.
Bức tường lửa vừa bao bọc Dương Vũ xong thì những lưỡi đao gió cũng vừa công kích tới.
“Ba ba!” Tiếng va chạm yếu ớt, những lưỡi đao gió kia biến mất, bức tường lửa phát sáng rung động kịch liệt một lát nhưng không hề bị hao tổn!
Bức tường lửa được tạo ra bảo vệ Dương Vũ thành công làm cho lòng tin của hắn tăng lên. Cả người Dương Vũ như biến thành hỏa nhân, bước lên một bước, lại tung một quyền về phía phong hệ dị năng giả!
Phong hệ dị năng giả khiếp sợ khi nhìn bức tường lửa xung quanh người Dương Vũ. “ Thằng nhóc này đầu óc nhạy bén như vậy sao? Lúc trước còn luống ca luống cuống, giờ thì đã học được cách sử dụng rồi”.
Chiến đấu thêm một lát, phong hệ dị năng giả thấy kinh hãi. Dương Vũ lúc đầu chỉ là tên ngốc, không có chút kĩ xão, không biết cách sử dụng chứ đừng nói đến chi là kinh nghiệm. Vậy mà mới chiến đấu một lúc, hắn đã biến hóa khôn lường.
Khả năng vận dụng dị năng của Dương Vũ ngày càng thuần thục, không quá đề cao thực lực, nhưng kinh nghiệm thực chiến ngày càng tăng lên.
“Mình giờ là đối thủ tập luyện của hắn rồi.” Phong hệ dị năng giả khóc không ra nước mắt. Không trách Dương Vũ chuyện này được, chỉ có thể tự trách bản thân, dị năng của hắn chưa luyện đến nơi đến chốn, nếu không, dưới sự truy giết của ba người bọn họ thì Tôn Dương làm gì còn mạng mà chờ Dương Vũ đến cứu viện chứ.
Dương Vũ càng đánh càng hưng phấn. Một lát sau, hắn cảm nhận được dị năng của mình tiêu hao quá nhiều. “Nếu không giải quyết được đối thủ thì tới lúc đó sợ rằng chính mình sẽ bị tiêu diệt.” Hắn ngẫm nghĩ.
“Nhưng thực lực của đối phương hơn xa mình, mình không thể nào giết được đối phương trong vòng vài chiêu, như vậy càng không ổn…sợ là khi dị năng của mình hết sạch mà đối thủ còn tới hơn một nửa!” Nghĩ tới đây, Dương Vũ nhìn bức tường lửa đang vây quanh mình, nguyên nhân khiến cho dị năng tiêu hao nhanh chóng là đây.
Nếu bỏ bức tường lửa đi, Dương Vũ sợ không ngăn cản kịp công kích của đối phương. Nếu không thu hồi thì tốn nhiều dị năng. Trong đầu chợt xuất hiện một vài ý niệm, Dương Vũ vừa động thì một phần bức tường lửa xung quanh biến mất, chỉ còn một mảng che chắn trước mặt.
Như vậy vừa có thể ngăn cản công kích của kẻ địch, vừa có thể tiết kiệm dị năng!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Quyển 2: Dị Năng Hiển Uy
Chương 58: Hợp lực tiêu diệt.
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: thanh_tran90fpt
Biên: Chiêu Anh
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi & Banlonghoi
Lại nói về phía Tôn Dương, khi không có phong hệ dị năng giả phối hợp, tên cổ võ giả còn lại không phải là đối thủ của Tôn Dương.
Tôn Dương mặc dù bị thương rất nặng, nhưng thực lực của hắn tương đối cao. Lúc trước vì bị ba tên địch nhân liên thủ nên Tôn Dương mới rơi xuống thế hạ phong.
Hiện giờ, đánh với một người, Tôn Dương tất sẽ chiếm được thế thượng phong! Dưới những đòn công kích liên tục của Tôn Dương, tên võ giả trẻ tuổi này không ngừng lui về phía sau. Không bao lâu sau, một chưởng của Tôn Dương đã bổ lên ngực hắn, lúc này tên kia không còn chịu đựng được nữa, phun máu bay thẳng ra ngoài.
Tôn Dương từng bước ép tới, chỉ sau mười mấy hiệp, hắn đã giải quyết được tên cổ võ giả.
Giết được tên cổ võ giả, Tôn Dương không nghỉ ngơi liền lập tức chạy đến chổ Dương Vũ, cùng Dương Vũ liên thủ công kích phong hệ dị năng giả.
Chiến đấu cho đến bây giờ, Dương Vũ sử dụng dị năng rất thuần thục. Chẳng qua dị năng của hắn còn chưa theo kịp đối thủ, đem hết toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng chống đỡ những đòn công kích sắc bén của đối phương mà chưa bại.
Nếu như không có Tôn Dương… sợ rằng Dương Vũ đã sớm quay đầu chạy.
Bây giờ đã có Tôn Dương hỗ trợ, Dương Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Dương Vũ lui về sau mấy bước, tạm rời khỏi chiến trường, ở bên ngoài hít sâu một hơi. Trận chiến lúc nãy làm cho cả người Dương Vũ mệt mỏi, không chỉ có tiêu hao rất nhiều tinh thần lực mà còn bào mòn cả dị năng và thể lực của hắn.
Có thể nói, lần đầu tiên Dương Vũ chiến đấu với phong hệ dị năng giả mà không bại, thì đã là một kỳ tích rồi.
Phong hệ dị năng giả nhìn thấy Tôn Dương gia nhập vòng chiến, trong lòng bắt đầu kêu khổ. Lúc đầu, ba người bọn họ nắm chắc phần thắng đuổi giết được Tôn Dương. Nhưng không ngờ được nửa đường lại chui ra tên phá đám Trình Giảo Kim như Dương Vũ.
Dương Vũ xuất hiện làm cho bọn họ rơi vào tình huống bất lợi, đầu tiên một người của bọn chúng bị Dương Vũ thiêu chết, vừa nãy lại có một tên bị Tôn Dương tiêu diệt. Giờ chỉ còn lại mình hắn mà thôi.
Nếu đối phương liên thủ để đối phó với hắn, chắc chắn là trốn không thoát, thậm chí phải bỏ mạng ở nơi này! Phong hệ dị năng giả không hề muốn chết chút nào! Hắn còn chưa tận hưởng mọi thứ trên thế giới này.
Nghĩ tới đây, phong hệ dị năng giả liền phát ra một chiêu “Phong Nhận Thiên Hạ” bổ về phía Tôn Dương, còn hắn thì nhân lúc này xoay người bỏ chạy trối chết.
Mặc dù vậy, phong hệ dị năng giả vẫn không qua được mắt Dương Vũ. Dương Vũ nãy giờ ở phía sau quan sát hắn, nhìn thấy phong hệ dị năng giả chuẩn bị chạy trốn, Dương Vũ sao có thể để cho hắn được như ý.
Con hỏa long khổng lồ gào lên một tiếng, bay thẳng đến đối phương.
“Phong Chi Bích Chướng!” Phong hệ dị năng giả giận dữ gầm lên, “Phong Chi Bích Chướng” lại bao bọc bảo vệ xung quanh người hắn, đồng thời một chiêu “Phong Nhận Thiên Hạ” lại phóng về phía Dương Vũ.
Dương Vũ bình tĩnh. Đầu tiên, bố trí một bức tưởng lửa bảo vệ, tiếp theo, mười ngón tay bắn ra hàng loạt hỏa cầu nhỏ về phía phong hệ dị năng giả.
Tuy Dương Vũ biết những hỏa cầu này không gây ra tổn hại gì với phong hệ dị năng giả, nhưng làm như vậy có thể ngăn cản được bước chân của kẻ địch. Vì đồng đội tranh thủ một chút thời gian quý báu.
Ngay khi Dương Vũ cố gắng kéo dài thời gian, Tôn Dương phá tan được đòn công kích của phong hệ dị năng giả, nổi giận gầm lên một tiếng, phóng về phía phong hệ dị năng giả. Nhìn thấy Tôn Dương đang tới, Dương Vũ không phát ra ngọn lửa nữa, mà chỉ dùng hỏa cầu không ngừng công kích, quấy nhiễu phong hệ dị năng giả.
Dưới công kích của hai người, phong hệ dị năng giả luống cuống tay chân, thét lên đau đớn vì bị một một chưởng của Tôn Dương đánh trúng tay.
Kế đến, một hỏa cầu của Dương Vũ đập vào lưng khiến hắn lảo đảo. Trong nháy mắt hỏa cầu nổ tung đốt cháy áo trên lưng phong hệ dị năng giả, khiến hắn rống lên đau đớn.
“Phong Nhận Thiên Hạ!” Một cơn cuồng phong xoay quanh người phong hệ dị năng giả, cơn gió chuyển động với tốc độ cao, nhanh chóng dập tắt ngọn lửa trên lưng hắn. Sau đó, hàng trăm lưỡi đao gió sắc bén lấy thân thể hắn làm trung tâm, hung mãnh tỏa ra bốn phương tám hướng!
Cuồng phong gào thét, lưỡi đao gió dày đặc như mưa bắn ra khắp nơi, khắp trời tràn ngập tiếng rít bén nhọn.
“Hỏa Tường!”
Thấy tình thế xấu đi, Dương Vũ tạo bức tường lửa bảo vệ. Lần này phong hệ dị năng giả dường như muốn liều mạng, phong nhận cực kì sắc bén.
“Ầm!” “Bịch bịch bịch bịch.” Bức tường lửa trước người Dương Vũ không ngừng rung động kịch liệt, phải đón đỡ những đòn công kích dày đặc kia, dường như sắp không chịu nổi, có thể bể tan tành bất cứ lúc nào.
Tình huống của Tôn Dương cũng vô cùng nguy hiểm. Bởi vì hắn không phải là dị năng giả, thực lực chưa đạt đến cảnh giới chân khí ngoại phóng! Nên Tôn Dương gặp nhiều khó khăn khi cản những lưỡi đao bay khắp trời của phong hệ dị năng giả, chỉ có thể đem chân khí của mình phá vỡ những lưỡi đao gió đang tới.
“Xoẹt!” Nhân lúc Tôn Dương sơ ý, một đạo phong nhận đã phá vỡ phòng ngự của hắn, lưu lại trên người một vết thương sâu hoắm.
Quá đau đớn khiến tinh thần của Tôn Dương phân tán, lúc này hai lưỡi đao gió tiếp tục để lại trên người hắn hai vết thương sâu đến tận xương.
“Tôn Dương!”
Dương Vũ gọi to, nhanh chóng vọt tới chỗ Tôn Dương. Nếu cứ để Tôn Dương chống đỡ như vậy…hắn sớm muộn cũng bị lăng trì cho tới chết.
Che trước người Tôn Dương, Dương Vũ gầm lên, ngọn lửa trước mặt hừng hực thiêu đốt. Từng lưỡi đao liên tục đánh tới, làm cho năng lượng của Dương Vũ tiêu hao nhanh chóng.
Mình không thể phòng thủ mãi được, nhất định phải chủ động tấn công! Dương Vũ nhướng mày, để Tôn Dương nắp ở phía sau, Dương Vũ đẩy mạnh bức tường lửa, mạo hiểm xuyên qua những lưỡi đao dày đặc, bước nhanh về phía phong hệ dị năng giả.
Dần dần, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, dị năng của Dương Vũ cũng sắp cạn, khi giáp mặt phong hệ dị năng giả, bức tường lửa của hắn bất ngờ bạo liệt.
“Phần Thiêu Thiên Hạ!”
Dương Vũ gầm lên, hai tay vung lên! “Ầm!” Một con hỏa long khổng lồ xuất hiện phóng ra ngoài.
Ngay lúc gọi ra hỏa long, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt ập đến Dương Vũ, trước mắt tối sầm lại, cả người chầm chậm ngã xuống.
Lúc ngã xuống, Dương Vũ thấy được hỏa long của mình đã vững vàng bao vây lấy phong hệ dị năng giả.
“Lần này hắn chết chắc rồi?” Ý nghĩ trong đầu Dương Vũ chợt lóe, cả người cũng gục xuống đất.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Dịch: Chiêu Anh
Biên: Chiêu Anh
Converter: Darkmonkey
Nguồn: Kiemgioi & Banlonghoi
Đang trốn ở một bên, Tôn Dương bỗng nghe bên tai vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh cũng vừa lúc phát hiện có một quả cầu lửa đang bốc cháy hừng hực ở chổ người có dị năng phong hệ.
Không đúng, phải nói rằng cả người hắn như bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tiếng kêu thê lương thảm thiết liên tục từ trong lửa truyền ra.
Lúc bấy giờ, ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt bao trùm toàn thân người có dị năng phong hệ, hắn không ngừng kêu la thảm thiết, cùng lúc đó toàn bộ năng lực phong hệ trong người cũng vận dụng đến cực hạn.
Nhưng lúc này ngọn lửa đang thiêu đốt trên người hắn hoàn toàn khác trước. Bây giờ gió có cường đại cũng không thể dập tắt được ngọn lửa mà ngược lại càng làm cho ngọn lửa bùng lên mãnh liệt hơn.
Mà Dương Vũ thì đang hôn mê cách chổ người có dị năng phong hệ không xa.
Người có dị năng phong hệ điên cuồng kêu la thảm thiết, hai tay không ngừng cởi bỏ y phục hòng dập tắt ngọn lửa trên mình.
Nhưng cho dù hắn có làm bao nhiêu cách thì ngọn lửa vẫn không hề lay chuyển mà chỉ làm ngọn lửa bùng lên mảnh liệt thêm. “Muốn chết tao cũng phải kéo mày theo!” Hắn nhận thấy mình không còn cách nào chịu được cơn đau đớn bèn nghiến chặt răng từng bước đi tới chổ Dương Vũ đang nằm hôn mê.
“Hỏng bét!”
Tôn Dương nhìn thấy hắn đi về phía Dương Vũ, hắn biết người có dị năng muốn giết chết Dương Vũ, nếu như trong hôn mê Dương Vũ bị hắn lại gần ... chỉ sợ Dương Vũ ngay cả mình tại sao chết cũng ko biết.
Muốn ngăn cản người có dị năng đến gần Dương Vũ, Tôn Vũ liền nhảy ra đường, vì Tôn Dương cách Dương Vũ còn xa hơn mười thước, mà người có dị năng phong hệ đã đến gần hơn hai thước rồi.
Tôn Dương trong lòng gấp gáp khi thấy người có dị năng phong hệ đến gần Dương Vũ, hắn tuyệt đối không cho phép Dương Vũ gặp chuyện chẳng lành! Nhưng hắn còn kịp cứu viện không! Hắn không thể trơ mắt nhìn Dương Vũ và đối phương cùng chết.
Chỉ còn cách 1 m! Người có dị năng phong hệ bị ngọn lửa đốt cháy, nét mặt lộ vẻ hung tợn, thoạt nhìn cực kỳ khủng khiếp.
“Không còn kịp rồi!” Tôn Dương giận dữ rống lên một tiếng, liếc nhìn thấy trên đường có một đống đá lớn. Không kịp suy nghĩ, Tôn Dương hai tay ôm lấy hòn đá, trong nháy mắt đem lực lượng của mình tăng đến cực hạn, gầm lên một tiếng, hai tay dùng hết sức ném tảng đá về phía người có dị năng phong hệ.
Bước thêm một bước, người có dị năng phong hệ đã đến trước mặt Dương Vũ, thần thái lộ vẻ cực kỳ khủng bố. Khom lưng, đưa tay muốn ôm lấy Dương Vũ.
Chỉ cần Dương Vũ bị hắn ôm lên trong lúc hôn mê thì Dương Vũ cũng sẽ bị ngọn lửa thiêu sống.
Rất nhanh, người có dị năng phong hệ hai tay đã chạm lên người Dương Vũ. Mắt thấy Dương Vũ sắp bị người kia ôm lấy! Vừa lúc đó người có dị năng phong hệ trong tai nghe được có thứ gì đó gào thét tập kích về phía mình.
Lúc quay đầu định nhìn vật gì tập kích mình. Tảng đá bị Tôn Dương ném đã tới bên cạnh hắn! Trong sát na xoay người nhìn lại, hòn đá đã hung hăng nện lên người hắn.
“A!”
Người có dị năng Phong hệ bị công kích, trong nháy mắt hét thảm lên một tiếng. dưới tác dụng khổng lồ của hòn đá, cả người hắn bị đánh văng ra ngoài, sau đó té lăn quay trên mặt đất, tắt thở.
“Oành!” Một tiếng, khi người có dị năng phong hệ bị đánh văng ra ngoài, đồng thời Tôn Dương cũng tiêu hao hết công lực mà hôn mê.
Đêm yên tĩnh, chỉ còn ánh lửa phát ra tiếng yếu ớt.
Không lâu sau Dương Vũ tỉnh lại.
Trời vẫn còn đang tối, cả bầu trời đêm chỉ còn ánh trăng chiếu trắng bệch. Lửa đã tắt hết. Dương Vũ nhìn xung quanh, bốn xác người nằm trên mặt đất, đặc biệt là hai người bị đốt cháy không còn nhìn ra được thân thế. Dương Vũ không khỏi rùng mình.
Ở tình cảnh này, hắn quả thực là đang ở trong đống người chết.
“Này này, anh không sao chớ?” Dương Vũ đi tới đỡ Tôn Dương dậy, vỗ vào mặt mấy cái. Tôn Dương đã tỉnh lại trước khi Dương Vũ vỗ vào mặt hỏi: “Cậu không sao chớ?”
“Em có việc gì thì còn đứng trước mặt anh được sao?” Nhìn Tôn Dương, Dương Vũ bồi thêm một câu: “Không có chuyện gì mới là lạ, hiện tại em toàn thân đau đớn, tinh thần mỏi mệt”
“Bọn họ đều chết hết sao?” Tôn Dương kiệt sức đứng lên hỏi.
Dương Vũ gật đầu, lúc nãy hắn có đi xem qua ba người kia, có hai tên đã bị nướng thành heo quay, còn tên kia cũng bị Tôn Dương đánh chết, thi thể cũng đã lạnh ngắt.
“Chúng ta về thôi”. Tôn Dương nhìn Dương Vũ nói.
“Bọn họ làm sao bây giờ?”
“Sẽ có người đến xử lý”. Vừa nói Tôn Dương vừa quay đầu đi về hướng huyện thành.
“Đang đi trên đường, bỗng Dương Vũ quay lại nhìn Tôn Dương “Chuyện kia, anh Tôn, không biết em có thể hỏi không?”
“ Cái gì em cũng có thể hỏi trừ thân phận của anh và chuyện xảy ra tối nay thì không thể.”
Dương Vũ đảo cặp mắt trắng dã, tự nhủ “ Vậy mình còn hỏi để làm gì, mình chỉ tò mò về thân phận của gã và chuyện xảy ra tối nay thôi”
“ Có một số việc em không cần biết, biết rồi lại càng thêm phiền toái” Tôn Dương điềm đạm nhìn Dương Vũ nói
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kedochanh