Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #56  
Old 31-07-2008, 01:47 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 56

Chiếm Äoạt Hài Nhi



Kim Luân nhắm theo DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘uổi riết, má»—i lúc khoảng cách càng gần thêm, khiến lão càng phấn khởi Ä‘uổi nhanh hÆ¡n nữa, lòng thầm nghÄ©: "Phen này bá»n bây không thể nào thoát khá»i tay ta được nữa".
DÆ°Æ¡ng Qua vừa chạy vừa lắng tai nghe tiếng chân dồn dập Ä‘uổi theo. Bá»—ng nhiên chàng sa mình xuống Ä‘Æ°á»ng cái rồi cứ theo những ngõ phố khúc khuá»·u chạy quanh co mãi. Chạy vòng quanh được má»™t chặp thì bá»n Tiêu tÆ°Æ¡ng Tá»­ và Chu tá»­ Liá»…u cÅ©ng vừa theo kịp. Vừa trông thấy DÆ°Æ¡ng Qua chui vào má»™t ngõ hẻm. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng bảo Ni ma Tinh:
- NhỠngươi đứng chận đầu ngõ này chỠtôi vào trong lùa hắn chạy ra nhé.
Nhưng Na ma Tinh quắc mắt nhìn lại thét:
- Việc ai nấy làm, chuyện chi ngÆ°Æ¡i Ä‘iá»u khiển cả ta nữa?
Kim Luân vừa tức vừa thẹn, không đáp lại, phi thân vá»t lên cao phóng tầm con mắt nhìn vào phía trong, thấy DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang cõng Quách Tỉnh đứng nép mình vào góc tÆ°á»ng nghỉ mệt, há miệng thở hổn hển. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng mừng quá sức, vừa định sa xuống để bắt thì DÆ°Æ¡ng Qua bá»—ng quay mình chui thẳng vào má»™t khoảng nhà Ä‘ang bốc khói mù mịt, không trông thấy gì nữa hết. Kim Luân Ä‘ang nhÆ°á»›ng mắt cố tâm tìm
kiếm, bá»—ng có tiếng Äạt nhÄ© Ma rú lên mừng rỡ:
- Äây rồi, hắn nấp đây rồi.
Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng nhÆ° mở cá» trong bụng, bất chấp lá»­a khói tung mình sà tá»›i nÆ¡i, thì thấy DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang dồn Äạt nhÄ© Ma vào trong má»™t góc hẻm, có phần lúng túng, ông vá»™i vàng ném má»™t chiếc vòng Ä‘á» giải nguy cho đồ đệ, không ngá» chiếc vòng lại đúng vào lÆ°ng Quách Tỉnh. Kim Luân mừng quá la lá»›n:
- Trúng rồi, đã đánh trúng Quách Tỉnh rồi.
Miệng la, chân nhảy, toàn thân lão chồm hẳn vá» phía trÆ°á»›c, vÆ°Æ¡n cánh tay thật dài định thá»™p vào lÆ°ng Quách Tỉnh. NhÆ°ng ngay lúc đó DÆ°Æ¡ng Qua thoáng nghe gió thổi tạt tá»›i vá»™i phi thân đánh mạnh vào ngá»±c Äạt nhÄ© Ma má»™t đòn nhÆ° trá»i giáng để cÆ°á»›p Ä‘Æ°á»ng chạy tá»›i. NhÆ°ng chàng vừa thoát qua má»™t ngõ hẻm, ló đầu ra má»™t khúc quanh đã nghe tiếng cÆ°á»i đắc chí bảo:
- Chạy đi đâu, ta chỠđã lâu rồi. Phen này con chỉ phải đầu hàng thôi con ạ.
DÆ°Æ¡ng Qua ngÆ°á»›c mặt nhìn lên, thấy Tiêu tÆ°Æ¡ng Tá»­ hoành gậy đứng chặn giữa Ä‘Æ°á»ng, hiu hiu tá»± đắc. Sau lÆ°ng có ngÆ°á»i Ä‘uổi, trÆ°á»›c mặt lại có kẻ địch đón Ä‘Æ°á»ng, DÆ°Æ¡ng Qua liếc mắt nhìn xa má»™t tý thấy trên đầu tÆ°á»ng, Ni ma Tinh cÅ©ng cầm roi chá»±c sẵn từ lúc nào. DÆ°Æ¡ng Qua không chút suy nghÄ©, phi thân phóng đại lên đầu tÆ°á»ng ném Quách Tỉnh vào giữa mặt Ni ma Tinh, miệng hô lá»›n:
- Tặng mi lão Quách Tỉnh đấy.

Ni ma Tinh mừng quá, Ä‘Æ°a tay ôm chầm lấy Quách Tỉnh, trong lòng hân hoan vá»›i kết quả bất ngá», nhÆ°ng ngay lúc đó DÆ°Æ¡ng Qua đã vá»t thẳng lên cao phóng chân tặng luôn má»™t ngá»n cÆ°á»›c lá»t tuá»™t xuống Ä‘Æ°á»ng. Mặc dù bị đá văng lá»™n nhào mấy vòng nhÆ°ng Ni ma Tinh vẫn ôm chặt lấy Quách Tỉnh, miệng la không ngá»›t:
- Äược rồi, chính ta đã bắt được Quách Tỉnh đây rồi.
NhÆ°ng Äạt NhÄ© Ma và Tiêu TÆ°Æ¡ng Tá»­ đâu để cho hắn được yên thân vá»›i thành tích bất ngỠấy, cả hai cùng nhào tá»›i để Ä‘oạt lại. Thế rồi má»—i ngÆ°á»i túm được má»™t cánh tay, ra sức kéo mạnh vá» phía mình. Cuá»™c giằng co giữa ba ngÆ°á»i khiến cho tên lính khốn nạn bị toét thành ba mảnh, má»—i ngÆ°á»i nắm má»™t phần. Khi chiếc nón trên đầu hắn vừa văng xuống đất, má»i ngÆ°á»i nhìn lại thấy mặt mày hắn ốm nhom không phải là Quách Tỉnh. Ba ngÆ°á»i vừa mắc cỡ vừa bá»±c tức, thảy Ä‘á»u bàng hoàng đứng trân nhÆ° ba pho tượng.
Kim Luân thấy Dương Qua phóng Quách Tỉnh...
(mất 2 trang)
Năm chiếc vòng lá»™ng lên nhÆ° gió cuốn, cố áp đảo đối phÆ°Æ¡ng nhÆ° bị kiếm quang của hai ngÆ°á»i dệt thành má»™t bức tÆ°á»ng thành kiên cố chận đứnglại. Kim Luân thở dài than rằng:
- Mặc dù ta đã khai triển hết tài năng vào năm chiếc vòng này nhưng cũng không thể nào qua được lối "lưỡng kiếm liên hoàn" này.
Trong khi còn lo lắng phân vân chÆ°a biết đối phó ra sao cho ổn, bá»—ng nhiên có tiếng trẻ nít khóc oa oa từ trong bụng Tiểu long Nữ phát ra, khi khiến ai nấy vừa ngạc nhiên vừa buồn cÆ°á»i.
Tiểu long Nữ đưa tay xoa nhẹ vào bụng dỗ:
- Em hãy nín Ä‘i và nằm yên xem chị hạ sát thằng cha trá»c đầu này.
Không ngá», nàng càng dá»— đứa bé càng khóc to hÆ¡n. DÆ°Æ¡ng Qua há»i nhá»:
- Có phải con của Quách bá mẫu không?
Nàng khẽ gật đầu rồi thuận tay đâm vút má»™t gÆ°Æ¡m vào bụng Kim Luân. Ông tung vòng đỡ nghe "choang" má»™t tiếng, xẹt lá»­a sáng ngá»i.
DÆ°Æ¡ng Qua há»i thêm:
- Bà vẫn mạnh khoẻ chứ? Cả bá bá cũng vậy phải không?
Nàng kể:
- Hoàng bang chủ vừa đỡ Quách đại hiệp bÆ°á»›c ra khá»i căn nhà cháy...
Nàng vừa nói tới đây bỗng chiếc vòng sắt của Kim Luân vừa giáng xuống, phải ngừng nói để đỡ và nói tiếp:
- Bà đã đẻ trong khi nhà sắp sập thì tôi bồng được đứa bé này.
DÆ°Æ¡ng Qua vừa tung gÆ°Æ¡m tấn công Kim Luân vừa há»i tiếp:
- Con gái phải không?
Nàng đáp:
- Vâng, con gái. Cậu hãy ẵm lấy nó đi.
Miệng nói tay thò vào bá»c lôi đứa bé ra trao cho DÆ°Æ¡ng Qua. NhÆ°ng đứa bé la khóc om sòm và ba chiếc vòng của Kim luân cứ loang loáng trên đầu hai ngÆ°á»i, chá»±c hở cÆ¡ là đánh xuống. Vì ông tấn công quá gắt nên DÆ°Æ¡ng Qua không còn cách nào tiếp nhận đứa trẻ cho được.
Tiểu long Nữ nóng ruột giục:
- Cậu hãy bồng đứa bé này, cưỡi con tiểu hồng mã gấp rút đi.
Chiếc vòng của Kim Luân lại xẹt xuống lanh nhÆ° chá»›p làm đứt ngang lá»i nói của nàng.
Äánh thêm mấy hiệp nữa, vì bận phải đứa bé nên hai ngÆ°á»i bị lúng túng, dần dần yếu thế. Tiểu long Nữ kinh hãi nói:
- Lần này chúng ta khó thắng được lão. Thôi! cậu bồng đứa bé này phi ngựa vào động tuyệt tình cho mau...
Nghe tá»›i đây, DÆ°Æ¡ng Qua bá»—ng hiểu được thâm ý của Tiểu long Nữ. Trong thá»i gian bảy ngày, vá»›i tốc lá»±c của tiểu hồng mã cÅ©ng có thể vá» kịp Ä‘á»™ng thủy tiên. Nàng muốn ta mang đứa bé này thay thế đầu lâu của Quách Tỉnh và Hoàng Dung. Vì mặc dù không giết hai ngÆ°á»i nhÆ°ng bắt con há» mang Ä‘i thì thế nào há» cÅ©ng tá»± tìm đến, chừng đó mặc cho bà Cừu thiên Xích đối phó. Trong khi bà Cừu thiên Xích bị cắt hết gân không thể chiến đấu đàng hoàng, tất nhiên bà phải giao luôn ná»­a viên thuốc kia cho ta uống để lành bệnh và đủ sức đối phó lại vá»›i vợ chồng Quách Tỉnh. Giá hai ngày trÆ°á»›c đây thì thế nào DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng vui vẻ thi hành kế này. NhÆ°ng thá»i gian qua vì đã quá cảm kích vá» tấm lòng tha thiết yêu nÆ°á»›c của Quách Tỉnh nên chàng không thể nào làm được má»™t chuyện thiếu minh bạch nhÆ° thế. Chàng dứt khoát không đồng ý nên trả lá»i ngay:
- Tôi không làm được việc như thế đâu.
Tiểu long Nữ thất sắc há»i lá»›n:
- Sao, ngươi nói sao?
Ngay lúc ấy, Kim Luân đánh trúng tay nàng khiến đứa bé bị sút khá»i tay rÆ¡i ngay xuống đất. Cả DÆ°Æ¡ng Qua cùng Tiá»u long Nữ, hai ngÆ°á»i thất thanh rú lên má»™t tiếng cúi xuống bồng lên, nhÆ°ng đã muá»™n rồi. Qua cuá»™c nói chuyện vừa rồi, Kim Luân cÅ©ng thừa hiểu đứa hài nhi này là con của Quách Tỉnh, đã có lòng muốn chiếm Ä‘oạt làm con tin. Khi thấy đứa bé sút khá»i tay Tiểu long Nữ sắp rÆ¡i xuống đất ông bèn vung ra má»™t chiếc vòng xoay tròn đỡ nhẹ dÆ°á»›i lÆ°ng đứa bé.
Cả ba ngÆ°á»i cùng lanh nhÆ° ba cái bóng ma bay vút theo định cÆ°á»›p lấy đứa bé. DÆ°Æ¡ng Qua nhỠđứng gần nhất lại có tài khinh công cao diệu nên nhảy đến gần quay luôn mấy vòng, lòn ngay xuống dÆ°á»›i đỡ vào đứa bé. Bá»—ng đâu có má»™t cánh tay hiện ra hất nhẹ chiếc vòng qua má»™t bên đỡ nhẹ đứa bé rồi quay mình chạy mất.
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang lồm cồm ngồi dậy, Tiểu Long Nữ và Kim Luân cùng tá»›i má»™t lượt nhÆ°ng thảy Ä‘á»u trật hết. Vừa thoáng thấy bóng ngÆ°á»i ấy, Tiểu long Nữ la lá»›n:
- SÆ° tá»·!
DÆ°Æ¡ng Qua thoáng thấy ngÆ°á»i ấy mặc áo vàng, tay cầm chiếc phất trần, rõ ràng là Lý mạc Thu không sai.
Tiá»u long Nữ gá»i lá»›n:
- Sư tỷ! Chị mang đứa nhỠđi đâu thế? Hãy trả lại đây.
Lý mạc Thu mỉa mai đáp:
- Tất cả các đệ tá»­ trong Cổ má»™ Ä‘á»u là xá»­ nữ, chỉ riêng ngÆ°Æ¡i lại có con, thật không biết xấu hổ.
Tiểu long Nữ nổi nóng thét lớn:
- Nói xàm, đứa bé này không phải con ta, hãy trả lại lập tức.
Nàng hít má»™t hÆ¡i dài lấy sức rồi định dùng khinh công Ä‘uổi theo bắt lại, bá»—ng nhiên có má»™t cái bóng xam xám lá» má» từ đâu lao đến cản ngay trÆ°á»›c mặt, và há»i nhá»:
- Cô nương vẫn bình an đấy chứ?
Tiểu long Nữ không thèm nhìn lại ngÆ°á»i ấy, chỉ né qua má»™t bên định bÆ°á»›c lên chạy vá» phía trÆ°á»›c Ä‘uổi theo Lý mạc Thu, nhÆ°ng ngÆ°á»i ấy dùng quạt khẽ Ä‘iểm vào vai nàng há»i nhá»:
- Sao cô nương nỡ vô tình đối với tôi lắm vậy?
Tiểu long Nữ nhìn ra phía trước, tràn sang một bên miệng đáp:
- Ta đang bận lắm.
NgÆ°á»i ấy lại dùng quạt Ä‘iểm nhẹ vào vai bên kia của nàng và nói thêm:
- Dù sao cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng cảm phiá»n dừng lại má»™t giây cho tôi giãi bày câu chuyện.
Trong lúc ấy Lý mạc Thu. Kim luân Pháp VÆ°Æ¡ng và DÆ°Æ¡ng Qua đã chạy quá xa nên Tiểu long Nữ dừng chân lại, liếc mắt nhìn qua thấy kẻ đó chính là Hoắc Äô VÆ°Æ¡ng Tá»­. Hắn Ä‘ang nhăn nhó cÆ°á»i tình, tay phe phẩy chiếc quạt to tÆ°á»›ng. Nàng bá»—ng xuay mình dùng kiếm đâm nhanh vào vai mặt hắn má»™t nhát. Khi mÅ©i kiếm sắp chạm tá»›i vai, nàng thu ngay lại và đảo sang vai trái lẹ nhÆ° chá»›p nhoáng. Vì ngón đòn tráo trở bất ngá» nên Hoắc Äô tránh né không kịp lãnh má»™t vết thÆ°Æ¡ng bên vai máu chảy đỠáo.
Tiểu long Nữ nhân cÆ¡ há»™i này lòn sang má»™t bên rồi triển khai khinh công Ä‘uổi theo bá»n DÆ°Æ¡ng Qua nhÆ° mÅ©i tên xẹt. Lúc bấy giá» từ trong đến ngoài thành, đâu đâu cÅ©ng đầy tiếng quân hò ngá»±a hí vang trá»i. Tiểu long Nữ chạy tá»›i đây vừa gặp Lá»— hữu CÆ°á»›c Ä‘ang đốc xuất bá»™ hạ chữa cháy. Vừa gặp Tiểu long Nữ ông đã há»i ngay:
- Long cô nÆ°Æ¡ng, có thấy Hoàng Bang chúa và Quách đại hiệp đâu không Hai ngÆ°á»i chắc cÅ©ng mạnh giá»i cả chứ?
Tiểu long Nữ không trả lá»i mà há»i vặn lại:
- ông có gặp DÆ°Æ¡ng Qua, Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng và má»™t ngÆ°á»i đàn bà bồng má»™t đứa bé má»›i đẻ chạy vá» hÆ°á»›ng này không?
Lỗ hữu Cước chỉ ra ngoài thành nói lớn:
- Ba ngÆ°á»i ấy Ä‘ang chạy vá» hÆ°á»›ng này và nhảy xuống thành này. Tiểu long Nữ ngạc nhiên nhìn vá» phía tay chỉ, thấy thành cao vòi vá»i nên nghÄ© thầm:
- ủa, bỠthành quá cao như thế, sao hỠnhảy xuống được kia?
Còn Ä‘ang đứng ngẩn ngÆ°á»i suy nghÄ©, bá»—ng thấy má»™t tên thân binh Ä‘ang tắm cho con Tiểu Hồng mã cạnh đó. Nàng chợt nghÄ©:
- Nếu Dương Qua đoạt lại đứa bé chắc cũng không thể nào chạy vỠhang tuyệt Tình kịp hạn định vì thiếu con Tiểu Hồng mã.
Vừa nghĩ xong, nàng phi thân tới nắm lấy cương ngựa quay lại nói với Lỗ hữu Cước:
- Ta tạm mượn con ngựa hồng này có chút việc cần nhé.
Miệng nói, chân thúc vào hông con Tiểu Hồng mã vá»t Ä‘i nhÆ° tên.
Lá»— hữu CÆ°á»›c quá lo âu cho tánh mạng Hoàng Dung và Quách Tỉnh, vá»™i há»i vá»›i theo:
- Còn Quách, Hoàng, nhị vị ra sao cô nương?
Tiểu long Nữ quay đầu lại đáp vội:
- Cả hai ngÆ°á»i thẩy Ä‘á»u mạnh giá»i bình an, chỉ có đứa bé má»›i sinh ra bị ngÆ°á»i đàn bà vừa rồi Ä‘oạt mất. Bây giá» ta cần con ngá»±a này để Ä‘uổi theo giật lại.
Lá»— hữu CÆ°á»›c vá»™i vàng thét quân thả cầu xuống. Cầu treo Ä‘ang quay xuống, thòng chÆ°a tá»›i mặt đất thì Tiểu long Nữ đã giục ngá»±a sải tá»›i. Con Tiểu Hồng mã qủa thật ngá»±a thần nó chỉ cần phóng mạnh hai chân sau, chở Tiểu long Nữ tung mình lao vút qua khá»i hào thành, trong những tràng hoan hô và vá»— tay vang dậy của hàng ngàn binh sÄ©. Ngá»±a vừa lÆ°á»›t qua, Tiểu long Nữ Ä‘Æ°a mắt nhìn xuống hào thành, thấy có hai tên quân và má»™t con Chiến mã Ä‘ang nằm chết vắt ngang bá» hào đổ ruá»™t lòi gan trông thật rùng rợn. Nàng gia roi thúc ngá»±a phi hết nÆ°á»›c, nhắm hÆ°á»›ng Äông Bắc trá»±c chỉ.
Nhắc lại DÆ°Æ¡ng Qua và Kim Luân Ä‘uổi theo Lý mạc Thu khi tá»›i đầu tÆ°á»ng, Lý mạc Thu thấy bá» thành quá cao không tiện vá»t qua. NhÆ°ng vì quá túng, nàng bèn chá»™p lấy má»™t tên quân ném thẳng ra ngoài rồi bất thần lao vút theo nhÆ° chá»›p. Khi thi thể tên quân rÆ¡i gần tá»›i ngáng chân hào, nàng bèn đặt chân lên lÆ°ng hắn dùng làm Ä‘iểm tá»±a rồi nhún má»™t cái vượt thêm mấy trượng nữa, vượt khá»i ra ngoài, rồi mau chân chạy nữa.
Kim Luân thấy nàng mạo hiểm tài tình quá, cÅ©ng phải lắc đầu thở dài vì thán phục. NhÆ°ng lão nào chịu sút, nên cÅ©ng chá»™p má»™t tên quân khác làm y nhÆ° vậy qua khá»i thành rất dá»… dàng. DÆ°Æ¡ng Qua tá»›i sau thấy vậy, bèn tung chưởng hất bay má»™t con ngá»±a già Ä‘ang ăn cá» gần đấy tung bắn lên cao, rÆ¡i khá»i bá» thành rồi bÆ°á»›c chân lên vá»t theo sát nút.
Lý mạc Thu cắm đầu chạy mãi. Má»™t chặp sau nàng quay đầu nhìn lại thấy Kim Luân và DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘uổi đã cận ká». Nàng nhìn quanh đấy thấy rừng núi hiểm trở, đá dá»±ng chập chồng, cố chạy mau hÆ¡n nữa, định bụng rẽ vào rừng ẩn nấp. Tuy Tiểu long Nữ bảo rằng đứa bé này không phải con nàng, nhÆ°ng thấy DÆ°Æ¡ng Qua cố Ä‘uổi theo bắt lại, Lý mạc Thu nghÄ© rằng nhất định là con của hai ngÆ°á»i nhÆ°ng sÆ° muá»™i vì xấu hổ tìm cách chối quanh. Nàng định tâm bắt được đứa bé này để sau buá»™c hai ngÆ°á»i Ä‘em Ngá»c nữ tâm kinh đổi lại. NhÆ° thế thì Æ°á»›c nguyện của nàng trong bao năm qua sẽ thá»±c hiện được.
Cả ba càng chạy, rừng càng hiểm trở, lên dốc xuống đèo nguy nan vất vả, Ä‘Æ°á»ng sá quanh co khúc khuá»·u. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng nghÄ© rằng nếu
không bắt lại sá»›m, để cho địch lá»t vào rừng thì không thể nào tìm lại được nữa. Vì vậy ông bèn ném theo má»™t chiếc vòng. Chiếc vòng từ tay ông thoát ra xoay tít nhÆ° chong chóng, xé gió rít vù vù lÆ°á»›t qua đầu Lý mạc Thu nghe cái vụt. NhÆ°ng khi qua khá»i rồi, bá»—ng nhiên nó quay trở lại tấn công khiến nàng buá»™c lòng phài dừng chân lại. Nhá» vậy mà Kim Luân đã theo kịp bên chân. Lý mạc Thu bèn đứng lại rồi vung mạnh chiếc phất trần khiến bao nhiêu sợi lông trên ấy xỉa thẳng ra nhÆ° muôn ngàn mÅ©i dùi nhá»n xuyên thẳng vào chiếc đầu trá»c của Kim Luân. Kim Luân vá»™i vàng dùng tay phải múa vòng chống cá»± lại còn tay trái Ä‘Æ°a ra thu hồi chiếc vòng khi nãy vừa bay trở vá».
Tài sản của than_long_vn

  #57  
Old 31-07-2008, 02:00 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 57

Vào Hang Núi Dùng Quỷ Kế Gạt Kim Luan



Chiếc phất trần và vòng sắt chạm nhau má»™t tiếng "ầm" dữ dá»™i khiến cả hai cùng thấy tê buốt cả cánh tay. Thấy gặp phải tay địch thủ xứng đáng, Lý mạc Thu càng thêm phấn khởi, Ä‘em hết sở trÆ°á»ng há»c lá»±c ra tranh đấu, càng lúc càng quyết liệt. Hai ngÆ°á»i vừa đánh vùi hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i hiệp,
Dương Qua đứng ngoài vừa xem vừa vận dụng nội công hít hơi lấy sức lại. Lý mạc Thu tuy là một tay kiệt hiệp giang hồ, nhưng đối với Kim Luân vỠvõ công lẫn sức mạnh vẫn còn thua một bậc, nên sau gần trăm hiệp nàng đã kém thế dần trông thấy rõ. Tuy nhiên Lý mạc Thu để ý thấy mặc dù Kim Luân Pháp Vương thắng thế, nhưng mỗi khi chiếc vòng sắp chạm tới thân hình đứa nhỠthì lão vội vàng thu lại ngay vì sợ chạm trúng nó bị thương. Nàng chợt nhớ ra một kế:
- Lão này đã muốn cướp đứa bé, lẽ tất nhiên không khi nào muốn nó bị thương tích, vậy ta phải dùng đứa bé làm bình phong để chống lại lão thì tiện lợi lắm.
Sau khi nắm trúng nhược Ä‘iểm của Kim Luân thì cứ má»—i bận lâm nguy. Lý mạc Thu lại dùng đứa bé Ä‘Æ°a ra chống đỡ khiến cho Kim Luân không dám đánh mạnh đòn. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng tuy thắng thế và nóng ruá»™t muốn giải quyết chóng mau nhÆ°ng cÅ©ng không thể làm chi được. Kim Luân tấn công luôn ba thế vô cùng ác liệt Lý mạc Thu Ä‘Æ°a đứa bé ra đỡ. DÆ°Æ¡ng Qua trông thấy hoảng sợ vì nếu má»™t trong hai ngÆ°á»i sÆ¡ ý má»™t tý là đứa bé vô tá»™i mất mạng ngay. Chàng Ä‘ang băn khoăn suy nghÄ© cách đối phó, bá»—ng nhiên Kim Luân tung hai chiếc vòng từ ngoài đánh thốc vào nhÆ° muốn ôm choàng lấy đối phÆ°Æ¡ng vào lòng, khiến Lý mạc Thu giận mặt, mắng thầm má»™t kẻ tu hành lạì dùng má»™t thế võ thiếu lá»… Ä‘á»™ và kỳ cục đối vá»›i má»™t phụ nữ. Nàng vá»™i vung chiếc phất trần má»™t vòng rá»™ng đánh bật đôi vòng ra rồi dùng đứa bé lên án ngữ trÆ°á»›c ngá»±c.
NhÆ°ng lúc đánh ra thế này, Kim Luân đã có dá»± liệu trÆ°á»›c, nên thình lình vụt má»™t chiếc vòng bay khá»i bàn tay xắn vào đầu đối phÆ°Æ¡ng. Lý mạc Thu không còn cách nào hÆ¡n để tránh đỡ, phải ngã bật ngÆ°á»i ra phía sau, tay vẫn đập cây phất trần vào vai Kim Luân. Kim Luân lách vai hữu tránh đòn ấy, dùng tay tả chém thật mạnh vào cánh tay mặt của Lý mạc Thu nghe "bịch" má»™t tiếng khiến toàn cánh tay nàng phải rủ riệt và tê rần nhÆ° không còn cảm giác nữa. Äứa bé lại bị Kim Luân Ä‘oạt mất. Kim Luân Ä‘ang hân hoan, bá»—ng nghe má»™t luồng gió mát xÆ°á»›t qua mang tai, DÆ°Æ¡ng Qua đã bất thần phóng tá»›i giật lại đứa bé rồi múa kiếm thành má»™t vòng tròn che chở khắp mình nó, Ä‘oạn dùng thế "đẩy thuyá»n theo nÆ°á»›c" chận hậu rồi tung ngÆ°á»i đứng dậy nhìn Kim Luân mỉm cÆ°á»i đắc chí.
Äó là má»™t đòn liá»u mạng mà DÆ°Æ¡ng Qua đã bất ngá» tung ra để Ä‘oạt lại đứa bé trÆ°á»›c sá»± căm giận sôi gan của Kim Luân.
Chỉ trong khoảnh khắc mà đứa bé đã chuyá»n trong tay ba ngÆ°á»i mau nhÆ° chá»›p nhoáng. Lý mạc Thu phải buá»™t miệng khen lá»›n:
- Hay quá, Dương Qua đã sử dụng thế võ hay lắm đáng khen thật. Kim Luân nổi khí xung thiện, tung vòng tấn công ngay Dương Qua múa kiếm chống lại và quay mình định bỠchạy nhưng Lý mạc Thu đã vung phất trần chận lại khẽ bảo:
- Khoan chạy đã, hãy ở lại chống cự với lão hòa thượng này rồi sẽ đi.
Ngay lúc đó chiếc vòng của Kim Luân vù vù ập tới như núi sập khiến Dương Qua phải lo chống đỡ.
Suốt mấy ngày cùng nhau giao đấu, ai ai cÅ©ng đã hiểu các ngón sở trÆ°á»ng của nhau rồi, nên trong giá» phút này ngÆ°á»i nào cÅ©ng quyết Ä‘em hết tài nghệ đánh gấp để giải quyết mau lẹ. DÆ°Æ¡ng Qua vì phải bồng thêm má»™t đứa bé, nên chỉ trong vòng năm chục hiệp đã núng thế dần. Cứ so sánh trong ba đối thủ này thì Kim Luân có bản lãnh cao nhất, Lý mạc Thu lại hiểm Ä‘á»™c ác nghiệt, nhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua lại nhiá»u cÆ¡ mÆ°u xảo quyệt nhất. Trong khi bị đối phÆ°Æ¡ng đẩy vào thế bị Ä‘á»™ng, DÆ°Æ¡ng Qua bèn cố tìm má»i cách để cải thiện tình hình, lợi dụng cÆ¡ há»™i thoát thân, chàng nghÄ© bụng:
- Ngày xÆ°a, trong thá»i kỳ Tam quốc, vì nÆ°á»›c Nguỵ mạnh mẽ nhất nên LÆ°u Bị phải liên kết vá»›i Tôn Quyá»n má»›i chống cá»± lại nổi vá»›i Tào Tháo. Hôm nay nếu Lý mạc Thu không chịu giúp ta thì ta phải giúp bá bá má»›i chống nổi vá»›i lão hòa thượng này.
Nghĩ xong, chàng vung kiếm chém luôn hai nhát thật mạnh, khiến Kim Luân phải thối lui ra sau rồi chàng đưa đứa bé cho Lý mạc Thu miệng bảo:
- Sư bá hãy bồng lấy.
Hành Ä‘á»™ng quá Æ° bất ngá» khiến Lý mạc Thu tuy mừng rỡ nhÆ°ng không biết dụng ý của DÆ°Æ¡ng Qua ra sao hết. Tuy nhiên nàng cÅ©ng Ä‘Æ°a tay nhận lấy đứa nhá».
Dương qua lại la lớn:
- Sư bá hãy bồng nó thoát đi, phía sau đã có tôi cản hậu đừng lo gì hết.
Nói xong, chàng vận sức vào tay, chém lên vùn vụt, tung ra liên tiếp những thế ác liệt vô cùng, khiến cho Kim Luân phải ngán mà không dám xáp lại gần.
Lý mạc Thu nghĩ thầm:
- Có lẽ trong lúc cùng nguy ngập, hắn nghĩ tình đồng môn giúp đỡ ta chăng? Chắc hắn biết rằng ta không khi nào nỡ hại tới đứa bé nên mới trao cho ta bồng để thoát thân.
NhÆ°ng Lý mạc Thu không ngá» DÆ°Æ¡ng Qua đã cố đẩy đại há»a vá» mình. Khi thấy đứa bé đã lá»t vào tay há» Lý, Kim Luân đã bá» DÆ°Æ¡ng Qua vung
chiếc vòng tấn công mạnh vào hậu tâm nàng ngay.
Äây là má»™t miếng đòn vô cùng lanh lẹ và hiểm yếu. Lý mạc Thu vừa nhún chân nhảy Ä‘i thá»i chiếc vòng đã xoắn tít theo sau nhÆ° bóng vá»›i hình, khiến cho nàng buá»™c lòng phải dừng chân lại để đối địch.
DÆ°Æ¡ng Qua thấy mÆ°u kế đã thành, thở phào má»™t tiếng nhÆ° trút hết gánh nặng rồi đứng yên má»™t chá»— hô hấp để Ä‘iá»u hòa công lá»±c, rồi múa gÆ°Æ¡m xông vào trợ chiến nữa.

Khi ấy mặt trá»i đã đứng lên đỉnh đầu, ánh nắng xuyên qua rừng rậm sáng choang, khiến cho DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy tinh thần thêm phấn chấn càng đấu càng hăng thêm. Bá»—ng nhiên má»™t tiếng "choang" vang Ä‘á»™ng cả khu rừng, chiếc vòng của Kim Luân đã bị thanh quân tá»­ kiếm của DÆ°Æ¡ng Qua chặt đứt mất má»™t mảng lá»›n. DÆ°Æ¡ng Qua nghÄ© thêm má»™t kế nên gá»i lá»›n:
- Lý sư bá khá cẩn thận, đừng chạm tới chiếc vòng này vì nó đã bị nhiễm độc rồi đấy nhé.
Lý mạc Thu lạ lùng quá há»i lá»›n:
- Vì sao vậy?
Dương Qua đáp:
- Vì thanh gươm tôi có ngâm thuốc rất mạnh.
Lúc nãy Kim Luân bị thanh gÆ°Æ¡m chém má»™t vết khá sâu, trong lòng Ä‘ang sợ trúng Ä‘á»™c. Äã lâu chÆ°a thấy Ä‘au nhức gì, hắn Ä‘ang nghi ngại chÆ°a biết ra sao thì DÆ°Æ¡ng Qua bá»—ng nhắc thêm lần nữa, khiến y lại suy nghÄ©: "Công Tôn Chỉ là đứa hiểm ác, gÆ°Æ¡m của hắn có tẩm Ä‘á»™c cÅ©ng nên".
Vì phân tâm bởi ý nghÄ© nhiá»…m Ä‘á»™c, y sÆ¡ hở bị Lý mạc Thu đập má»™t phát trúng vào lÆ°ng và gá»i lá»›n:
- Dương Qua hãy dùng kiếm độc và đâm hắn đi cho rồi.
Nàng nói xong liá»n vung bàn tay phải nhÆ° để quăng ám khí khiến Kim Luân giật mình nhảy vá»t qua má»™t bên. NhÆ°ng thật ra đó chỉ là má»™t hÆ° thế đánh lừa đối phÆ°Æ¡ng để tìm cách thoát khá»i áp lá»±c quá mạnh của mấy chiếc vòng.
Thấy nàng vừa nhún mình thoát thân, Kim Luân vẫn không chịu bỠcứ cố bám theo mãi. Dương Qua thấy trận đấu cứ tiếp diễn mãi như thế này thì biết chừng nào mới kết liễu. Nếu để kéo dài e đứa bé nhiễm lạnh hoặc bị thương, chi bằng liên kết với Mạc Thu để đối phó với lão này, rồi sau đó sẽ hay.
Nghĩ xong, chàng hô lớn:
- Sư bá hãy chạy mau, tên ác tăng đã nhiễm độc rồi mạng sống của hắn không còn bao lâu nữa đâu.
Nói chÆ°a dứt lá»i thì Lý mạc Thu đã bồng đứa nhá» chui tá»t vào má»™t hang đá gần đó mất dạng. Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng ngÆ¡ ngác nhìn quanh chÆ°a dám Ä‘uổi theo vì trong đó chật hẹp khó xoay trở, nếu hắn dùng ám khí thì nguy lắm. DÆ°Æ¡ng Qua tuy trao đứa bé cho Lý mạc Thu nhÆ°ng chàng chÆ°a Ä‘oán ra nàng muốn bắt nó để làm gì, nên khi thấy nàng lá»t vào hang núi rồi cÅ©ng cảm thấy hoảng sợ, e rằng sẽ có Ä‘iá»u gì bất trắc.
Chàng vá»™i cầm kiếm án ngữ phía trÆ°á»›c rồi xông luôn vào hang. Bá»—ng nghe ba tiếng "choang, choang, choang" lảnh lót, ba ngá»n "băng phách ngân châm" đã chạm phải thanh gÆ°Æ¡m rÆ¡i xuống đất. DÆ°Æ¡ng Qua hoảng hốt la lá»›n:
- Sư bá hãy dừng tay, cháu đây mà.
Mặc dù trong hang đá tối mò, nhÆ°ng mắt chàng có thể nhìn được trong tối nên DÆ°Æ¡ng Qua trông thấy Lý mạc Thu má»™t tay bồng đứa nhá», má»™t tay cầm sẵn ba mÅ©i băng phách ngân châm khác định phóng ra.
Äể gây thiện cảm cùng há» Lý, DÆ°Æ¡ng Qua quay lÆ°ng vào trong, mặt nhìn ra cá»­a nói khẽ:
- Chúng ta phải liên kết cùng nhau mới giết được tên ác tăng này.
Miệng nói, tay chàng nắm chặt đốc gÆ°Æ¡m chặn ngay cá»­a hang. Trong khi đó Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng dá»± Ä‘oán hai ngÆ°á»i chÆ°a dám chạy ra liá»n dừng chân lại ngồi xếp bằng phía xa, cởi áo soát lại vết thÆ°Æ¡ng.
Thấy vết thÆ°Æ¡ng chỉ có máu tÆ°Æ¡i chay ri rỉ, không có hiện tượng gì bị nhiá»…m Ä‘á»™c, đè thá»­ thấy Ä‘au chứ không tê tái, vận ná»™i công thì huyết mạch vẫn lÆ°u thông Ä‘á»u đặn bình thÆ°á»ng. Kim Luân má»›i mừng rỡ nghÄ© thầm: "Thằng ranh con đã gạt ta, khiến mình lo sợ mãi từ sáng tá»›i giá» qủa vô lý quá".
Lúc bấy giá» Kim Luân má»›i để ý quan sát phía trÆ°á»›c cá»­a Ä‘á»™ng thấy tứ bá» cá» má»c rậm và cao. Miệng hang vừa thấp vừa chật, xét lại thân hình mình thì phốp pháp đẫy đà, chen vào bất tiện vừa nguy hiểm nên Kim Luân chỉ đứng ngoài tìm cách khác.
Trong lúc Ä‘ang phân vân tìm chÆ°a ra mÆ°u kế gì cả thì từ phía sau trên núi có tiếng ngÆ°á»i há»i:
- Pháp VÆ°Æ¡ng làm chi ngẩn ngÆ°á»i đứng đó?
Nghe giá»ng nói, Kim Luân biết Ni ma Tinh, nhÆ°ng đôi mắt ông vẫn không ngó lên cứ chăm chú vào cá»­a hang và đáp:
- Ta đang tìm cách đuổi ba con thỠvừa chạy vào hang này.
Nguyên Ni ma Tinh sau khi chiến đấu tại thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng không kết quả thì mình buồn lòng định trÆ¡ vá» bản trại, bá»—ng nghe tiếng vòng kêu leng keng vá» phía núi thì Ä‘oán chắc Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng Ä‘ang chiến đấu cùng kẻ địch nên vá»™i tìm đến xem sao. Khi Ni ma Tinh đến nÆ¡i thì hai ngÆ°á»i đã chui vào hang rồi chỉ còn má»™t mình Kim Luân đứng ngoài chăm chú nhìn vào, thì vui vẻ há»i:
- Sao, Quách Tỉnh đã trốn trong hang này phải không?
Kim Luân thỠơ đáp:
- Không phải đâu, chỉ có một con thỠcái, một con thỠđực còn tơ và một con thỠcon mà thôi.
Ni ma Tinh hân hoan nói:
- à phài rồi, nhất định là vợ chồng Quách Tỉnh và Dương Qua rồi chứ không còn ai nữa hết.
Kim Luân không đáp, Ä‘Æ°a mắt nhìn xung quanh rồi vùng nghÄ© ra má»™t kế. Ông bèn chạy Ä‘i lượm má»™t số cá» khô và cành cây chất trÆ°á»›c miệng hang rồi đánh lá»­a đốt lên. Ngá»n lá»­a vừa bốc lên, gặp gió Ä‘ang thổi mạnh càng cháy rần rật, khói tuôn mù mịt, luồn vào tận trong hang.
DÆ°Æ¡ng Qua vừa thấy Kim Luân chất củi đã Ä‘oán biết được mÆ°u toan của ông, đồng thá»i thấy thêm má»™t địch thủ lợi hại nữa là Ni ma Tinh nên chàng quay sang nói nhá» cùng Lý mạc Thu:
- Sư bá xem chừng, tôi đi quan sát lại coi hang này có ngách nào trốn đi nơi khác chăng nhé.
Nói dứt lá»i chàng xông xáo Ä‘i khắp các nÆ¡i để xem xét. Hang này vào trong Ä‘á»™ non má»™t trượng nữa là bí lối, ngoài ra không còn má»™t hẻm ngách nào khác nữa.
DÆ°Æ¡ng Qua há»i nhá» Lý mạc Thu:
- SÆ° bá, bá»n chúng quyết đốt lá»­a xông bá»n ta, bây giá» nên đối phó làm sao đây?
Lý mạc Thu suy nghĩ: "Nếu bây giỠchạy ra chắc không thoát tay của lão hòa thượng. Trái lại nếu cứ ở lỳ trong hang thì làm sao chịu khói cho nổi. Thôi đến đâu hay đấy chứ sao. Tới phút chót cùng lắm là ném đứa bé cho lão là xong. Ta với lão đâu có thù oán gì mà cố lòng hại nhau. Lão cố tình bức bách ta chẳng qua là vì muốn dành lấy đứa bé. Khi đã giao cho hắn rồi, tất nhiên hắn sẽ không còn lý do làm khó dễ mình nữa".
NghÄ© vậy nên Lý mạc Thu yên trí không lo ngại gì hết, nét mặt thản nhiên nhÆ° không có gì nguy hiểm Ä‘ang diá»…n ra trÆ°á»›c mặt. Chốc chốc trên môi lại nở má»™t nụ cÆ°á»i nham hiểm.
Theo gió thổi lồng ngày càng mạnh, khói xông vào hang ngày má»™t nhiá»u thêm. DÆ°Æ¡ng Qua và Lý mạc Thu nhá» ná»™i công cao cÆ°á»ng, có thể nín thở để chịu Ä‘á»±ng, nhÆ°ng đứa bé bị ngá»™p khói khóc lạc giá»ng.
Thấy DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a mắt nhìn đứa bé ra chiá»u thÆ°Æ¡ng xót, Lý mạc Thu cÆ°á»i gằn há»i:
- Mi có đau lòng và thương xót hắn không?
DÆ°Æ¡ng Qua đã trải bao nhiêu vất vả gian nguy vá»›i đứa bé trong tay, nên đã thấy mến thÆ°Æ¡ng nó nhiá»u lắm. Thấy nó khóc nhiá»u quá, chàng cÅ©ng nóng ruá»™t Ä‘Æ°a tay bảo:
- Sư bá hãy đưa nó cho tôi bồng hộ một lát.
Lý mạc Thu lÆ°á»m chàng má»™t cái, cầm phất trần quất luôn lên lÆ°ng và thét lá»›n:
- Dang ra chỗ khác, mi không sợ Băng phách ngân châm sao?
DÆ°Æ¡ng Qua hoảng hốt vá»™i lùi xa ra mấy bÆ°á»›c. Khi nghe Lý mạc Thu nhắc tá»›i bốn tiếng "Băng phách ngân châm" chàng bá»—ng nhá»› ra má»™t kế cúi ngay xuống, xé vạt áo bá»c tay lượm ba cái ngân châm vừa rÆ¡i lúc nãy Ä‘em cắm trên mặt đất ngay trÆ°á»›c cá»­a hang để làm bẫy. Làm xong, chàng nói nhá» cùng Lý mạc Thu:
- Sư bá hãy ráng dỗ cho nó nín đi, tôi đã có kế hoạch đối phó với chúng rồi.
Nói xong chàng thét lớn ai nấy cùng nghe:
- Sư bá, tôi đã tìm được ngách đi ngang rồi, chúng ta cứ theo lối ấy cho rồi...
Thấy chàng nói có vẻ quả quyết và tá»± nhiên quá Lý mạc Thu vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên, bèn đáo mắt nhìn quanh tìm lối Ä‘i ngang. NhÆ°ng DÆ°Æ¡ng Qua lại gần nói nhá»:
- Không phải đâu, đó là kế nghi binh để dụ địch đó mà!
Phía ngoài Kim Luân và Ni ma Tinh vừa nghe DÆ°Æ¡ng Qua bảo có lối trổ Ä‘i nÆ¡i khác thì hoảng hốt, vá»™i lắng tai nghe Ä‘á»™ng tịnh. Trong hang trở nên lặng yên và tiếng trẻ con khóc cÅ©ng dần dần chìm mất nÆ¡i xa. Bá»n há» nghÄ© rằng hai ngÆ°á»i đã bồng đứa bé Ä‘i ra chá»— ấy chứ có ngỠđâu DÆ°Æ¡ng Qua đã dùng vải bịt miệng đứa bé lại không cho khóc nữa. Ni ma Tinh có tánh nông nổi và nóng nảy vô cùng, nên khi nghe nói chẳng cần đắn Ä‘o bèn phi thân chạy vòng ra phía sau núi để đón chận ngõ ra!
NhÆ°ng Kim Luân thì cẩn thận hÆ¡n, ông đứng lại lắng tai nghe kỹ và nhận thấy tiếng đứa trẻ khóc nhá» dần là vì bịt miệng lại chứ không phải vì bồng Ä‘i xa. Ông thừa hiểu DÆ°Æ¡ng Qua dùng quá»· kế gạt mình, nếu nông nổi chạy ra phía sau núi, hắn sẽ thừa cÆ¡ tẩu thoát ngay. Ông mỉm cÆ°á»i tá»± đắc lẩm bẩm:
- Mi khôn lanh lừa được ai chứ gạt ta sao nổi?
Nói xong nắm chặt hai chiếc vòng tay, nín thở nép mình dÆ°á»›i bụi cá» cao trÆ°á»›c miệng hang, kiên nhẫn chỠđợi, há»… hai ngÆ°á»i ló đầu ra là tấn công liá»n. Ngay lúc đó DÆ°Æ¡ng Qua nói lá»›n:
- Hai thằng ác ôn đã đi xa rồi, chúng ta đi ra thôi sư bá.
Nói xong chàng ghé tai Lý mạc Thu dặn nhá»:
- Chúng ta cùng rú lớn để dụ hắn chạy vào nhé.
Lý mạc Thu chẳng biết sá»± định của DÆ°Æ¡ng Qua ra sao nhÆ°ng nàng thừa biết cậu ta là má»™t ngÆ°á»i lắm mÆ°u nhiá»u kế nên cÅ©ng gật đầu đồng ý. Thế rồi hai ngÆ°á»i cùng rú lên má»™t tiếng não ná» nhÆ° vừa bị thÆ°Æ¡ng nặng. DÆ°Æ¡ng Qua rên rỉ nói:
- Mi nỡ nào gạt ta để hạ độc thủ như vậy?
Lý mạc Thu cũng mắng lại:
- à thằng ranh con, dù ta bị chết vỠtay mi, nhưng ta cũng quyết phanh thây mi từng mảnh trước khi nhắm mắt.
Kim Luân đứng ngoài cá»­a hang nghe hai ngÆ°á»i rú lên và đối thoại nhÆ° thế thì mừng húm va suy nghÄ©: "Té ra chúng bây đã giành đứa nhá» mà sát
hại lẫn nhau. Cứ nhÆ° giá»ng nói thì nhất định cả hai Ä‘á»u mang trá»ng thÆ°Æ¡ng hết".
Rồi sợ đứa bé bị hại lây, chừng ấy mình không có thứ gì làm con tin uy hiếp vợ chồng Quách Tỉnh nên ông vá»™i vẹt bụi, lách cá» xăm xăm bÆ°á»›c vào. Cá»­a hang đã tối lại chật nên Kim Luân cứ bÆ°á»›c, hầu nhÆ° không trông thấy gì hết. Chỉ bÆ°á»›c được năm bÆ°á»›c, bá»—ng nhiên chân trái bị thốn mạnh má»™t cái và tê rần. Kim Luân vá»™i vàng nhấn mạnh chân phải tung mình nhảy vá»t trở ra gá»n gàng.
Khi bàn chân trái vừa chấm đất đã thấy không còn cảm giác nữa, vì trong thá»i gian này, thuốc Ä‘á»™c của Băng phách ngân châm đã thấm vào máu và bắt đầu công phạt rồi.
Kim Luân Pháp Vương biến sắc lo ngại:
- Thói thÆ°á»ng, nếu bị chém hay đâm vào thịt chỉ thấy Ä‘au chứ không bao giá» tê buốt nhÆ° thế này. Có lẽ ta đã chạm phải má»™t thứ ám khí gì đó âm Ä‘á»™c nặng lắm.
Suy nghĩ xong, muốn cởi giày ra xem thử nhưng ngay lúc đó Ni ma Tinh đã từ phía sau núi chạy ra lẩm bẩm:
- Qủa là thằng nhỠnói khoác. Nào thấy ngõ ngách nào đâu mà trốn ra? Có lẽ Quách Tỉnh vẫn còn ẩn nấp trong hang chứ chưa đi đâu hết.
Nghe y nói, Kim Luân ngừng tay không cởi giày nữa, cố giữ giá»ng bình tÄ©nh nói:
- Ngươi đoán có lẽ không sai. Hang này không có ngõ nào khác nữa. Hồi lâu bị xông khói có lẽ chúng đã hôn mê vì ngộp thở rồi.
Vừa nghe nói, Ni ma Tinh mừng quýnh, chắc bụng phen này chức "đệ nhất dÅ©ng sÄ©" phải vá» mình. Rồi quá hấp tấp không chịu suy nghÄ© vì sao Kim Luân lại ngồi ngoài này chẳng chịu vào để lập kỳ công, Ni ma Tinh vung cây gậy ra phía trÆ°á»›c thủ thế phòng bị tấn công bất ngá» rồi khom ngÆ°á»i chui luôn vào hang. Äang hăm hở bÆ°á»›c vào Ä‘á»™ năm bÆ°á»›c bá»—ng đạp phải má»™t mÅ©i ngân châm chÆ°a kịp phản ứng thì chân kia cÅ©ng lãnh thêm má»™t mÅ©i nữa.
Vốn bản chất hung hăng và liá»u lÄ©nh, nên mặc dù biết đạp phải ám khí nhÆ°ng Ni ma Tinh vẫn không chịu rút lui, cứ vung gậy quét mạnh phía dÆ°á»›i rồi phi thân chạy xông vào quyết bắt cho được Quách Tỉnh. NhÆ°ng khi vừa bÆ°á»›c được năm ba bÆ°á»›c ná»c đã thấm vào máu, công phạt lẹ làng, khiến toàn thân rúng Ä‘á»™ng, cả hai chân bị tê liệt không cá»­ Ä‘á»™ng nổi, té dài dÆ°á»›i đất. Lúc ấy, Ni ma Tinh biết mình rủi đạp trúng má»™t thứ kim có tẩm thuốc quá Ä‘á»™c, vá»™i vàng chống tay bò gấp trở ra. Vừa tá»›i miệng hang đã thấy Kim Luân Pháp VÆ°Æ¡ng cởi giày tay ôm bàn chân sÆ°ng vù nhÆ° cái bắp chuối, xung quanh bầm tím cả và ông ta Ä‘ang vận ná»™i công bế huyệt để cản chất Ä‘á»™c, không cho rút vào tim. Ni ma Tinh vừa sợ vừa giận, mặt mày tái mét thét lá»›n:
- Lão già trá»c quả nhiên hiểm ác! Tại sao mi đã trúng kim Ä‘á»™c mà không báo trÆ°á»›c cho ta biết để đến ná»—i này?
Kim Luân nhăn nhở cÆ°á»i há» há» và nói:
- Ta đã trúng kế bá»n chúng thì cÅ©ng để cho mi nếm mùi má»™t tý cho có bạn và khá»i phải phân bì chứ.
Ni ma Tinh tức giận, gầm lên nhÆ° cá»p rống:
- Thôi hôm nay ta không cần bắt Quách Tỉnh nữa, chi quyết liá»u sống chết cùng mi mà thôi.
Bởi hai chân đã tê liệt mất rồi không thể cá»­ Ä‘á»™ng được, hắn dùng tay trái chống xuống đất phóng ngược lên trên, đáp ngay vào ngÆ°á»i Kim Luân rồi dùng tay mặt vụt má»™t gậy vào mặt Kim Luân.
Kim Luân tung chiếc vòng chận gậy rồi thốc má»™t cùi chá» vào ngá»±c Ni ma Tinh trả miếng tức thá»i.
Vì thân hình Ä‘ang lÆ¡ lá»­ng trên không, chân lại tê chết rồi, nên Ni ma Tinh không thể nào tránh né nổi, đành nhận má»™t đòn thật nặng ngay giữa ngá»±c, Ä‘au thấu ruá»™t gan. Äau quá sanh liá»u, Ni ma Tinh xông ào tá»›i chụp đại Kim Luân, kê miệng cắn nhầu, bất ngá» cắn trúng ngay huyệt "khí xá" ở dÆ°á»›i cổ Kim Luân.
Vá»›i tài nghệ của Kim Luân, thì không khi nào Ni ma Tinh có thể nhập ná»™i và phạm được vào yếu huyệt của Kim Luân nhÆ° vậy, nhÆ°ng hôm nay vì Ä‘ang bị ná»c Ä‘á»™c công phạt, bao nhiêu công lá»±c phải dồn hết vào huyệt "khúc tuyá»n" nÆ¡i đầu gối, ngăn chặn ná»c Ä‘á»™c chạy vá» tim, nên Kim Luân đành để cho Ni ma Tinh hành hung và cắn trúng huyệt nÆ¡i cổ. Kim Luân chỉ có cách Ä‘Æ°a ngược chân lên đạp mạnh vào chân Ni ma Tinh, khiến cả hai cùng mất thăng bằng nhào lăn trên mặt đất. Kim Luân cố sức vẫy vùng để thoát khá»i vòng tay của Ni ma Tinh, nhÆ°ng vì trong huyệt đã bị cắn không làm sao xuể. Cùng cá»±c ông má»›i cố lòn tay xuống dÆ°á»›i chặt khóa huyệt "Äại xuy" của hắn. Thế rồi hai ngÆ°á»i quấn chặt lấy nhau lăn lá»™n đùng đùng trên đất, không bao lâu đã lăn ra xa, suýt rÆ¡i xuống vá»±c đá thật sâu trÆ°á»›c mặt. Trong khi bị nguy biến muôn phần, Kim Luân bá»—ng nghÄ© ra má»™t kế, bèn la lá»›n:
- Quách Tỉnh, bây giỠmi mới tới sao?
Ni ma Tỉnh sợ quá vá»™i há»i:
- Quách Tỉnh đâu rồi?
Vì há miệng há»i nên Ni ma Tinh đã vô tình rá»i khá»i huyệt "khí xá" cho Kim Luân. Khi biết mình bị lừa, Ni la Tinh tức quá lại lăn xả vào ôm nữa. Kim Luân tống luôn ra má»™t quyá»n ác liệt, nhÆ°ng trong lúc liá»u mạng Ni ma Tinh không kể chết, cứ bám chặt lấy ông. Thế là cả hai lại tiếp tục vật nhau má»™t keo nữa. Bất ngá» cả hai cùng hụt chân cùng lăn tòm xuống hố sâu thăm thẳm.
Trong hang Lý mạc Thu lặng thinh theo dõi thấy mưu kế Dương Qua có hiệu lực thì bất giác khen:
- Thắng bé quả có nhiá»u mÆ°u cao.
Ngoài hang, hai ngÆ°á»i đánh và vật nhau huỳnh huỵch vang Ä‘á»™ng cả vách đá. Hai ngÆ°á»i muốn thừa cÆ¡ tẩu thoát ra ngoài, nhÆ°ng ngay lúc đó Kim Luân và Ni ma Tinh cùng rú lên má»™t tiếng hãi hùng rồi nín bặt luôn, không nghe gì nữa. Lý mạc Thu ngạc nhiên há»i:
- Tại sao chúng nín thinh như thế?
DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng không ngá» hai tay bản lãnh tuyệt vá»i lại có thể nhào lăn xuống vá»±c thắm nhÆ° thế nên ngÆ¡ ngúc má»™t chặp rồi nói:
Lão hòa thượng này lắm mÆ°u nhiá»u kế lắm, không chừng bắt chÆ°á»›c mình làm kế dụ địch để bá»n ta Ä‘i ra mà bắt cÅ©ng nên. Lý mạc Thu thấy chàng Ä‘oán có lý nên gật đầu bảo:
- ừ đúng đấy, thế nào chúng cũng lừa chúng mình ra để ép trao thuốc trừ độc chứ gì.
Nhưng chỠmãi hàng giỠvẫn không thấy động tĩnh, Lý mạc Thu bảo Dương Qua:
- Thôi, nhổ hết kim lên rồi ra ngoài xem sao, chả lẽ cứ rú trong này mãi sao?
Dương Qua đáp:
- Cần gì nôn nóng. Chúng ta cứ đứng lỳ đây má»™t chặp nữa, chá» ná»c Ä‘á»™c ngấm vào tim chúng chết hết sẽ ra cho bảo đảm.
Nghe chàng nói, Lý mạc Thu cũng ngán cho...
(*** Mat 2 trang ***)
DÆ°Æ¡ng Qua nghe nói hết hồn, mồ hôi nhá» giá»t khắp mình, nhÆ°ng chàng vẫn giả bá»™ nói cứng:
- Nếu mi không nói xấu cô nÆ°Æ¡ng ta thÄ© ta má»›i nghe lá»i mi được.
Lý mạc Thu dịu giá»ng nói:
- Thôi, ta không nói xấu hắn nữa đâu. Bây giá» mi hãy ra ngoài xem thá»­ bá»n chúng Ä‘ang làm gì?
DÆ°Æ¡ng Qua vâng lá»i rón rén bÆ°á»›c nhẹ ra ngoài hang xem Ä‘á»™ng tÄ©nh. Chàng nhìn khắp xung quanh không thấy Kim Luân và Ni ma tinh đâu hết, trong lòng nghi hoặc vô cùng, má»™t chặp má»›i nói vá»ng vào trong:
- Không biết chúng đã đi ngả nào mất cả rồi.
Vừa nghe xong Lý mạc Thu chạy thẳng ra khá»i cá»­a hang rồi lao mình chạy luôn, không nhìn trở lại.
DÆ°Æ¡ng Qua há»i theo:
- Mi bồng đứa bé đi đâu vậy?
Lý mạc Thu không dừng chân, trả lá»i luôn:
- VỠnhà ta chứ còn đi đâu nữa.
Chàng hoảng hốt há»i:
- ủa, hắn đâu phải con mi mà mi bồng vỠnhà?
Lý mạc Thu thẹn đỠmặt mắng:
- Äừng có nói nhảm. Mi hãy Ä‘Æ°a tập Ngá»c Nữ Tâm Kinh cho ta thì ta trao đứa bé này lại ngay.
Nói xong, nàng dùng khinh công bay vút vá» phía Bắc. DÆ°Æ¡ng Qua không chịu bá», phi thân chạy theo thét lá»›n:
- Khoan đã, mi hãy cho nó bú tí đi nó đã khát sữa lắm rồi.
Lý mạc Thu vừa giận vừa mắc cỡ, mặt mày đỠgay, quay lại nạt lớn:
- Thằng chết băm chỉ chuyên môn nói bậy nói bạ, không biết nể nang ai hết. Ta thưởng cho má»™t mÅ©i ngân châm mất mạng bây giá».
DÆ°Æ¡ng Qua tuy buồn cÆ°á»i trong bụng, nhÆ°ng cố làm nghiêm đáp:
- Quả thật nó đang khát sữa chứ ta đâu có nói gàn. Nếu mi không cho bú nó sống sao nổi?
Lý mạc Thu nổi nóng quát lớn:
- Nói bậy! Con ngÆ°á»i ta trong trắng nhÆ° tuyết băng, làm sao có sữa mà cho hắn bú được?
DÆ°Æ¡ng Qua nở má»™t nụ cÆ°á»i đắc chí đáp:
- Sư bá! Tôi đâu có bảo thế. Tôi chỉ muốn sư bá tìm sữa cho nó bú đấy thôi. Nào phải buộc sư bá tự mình...
Lý mạc Thu đang phi thân vùn vụt, bỗng đứng phắt lại bảo lớn:
- Câm mồm.
DÆ°Æ¡ng Qua dịu lá»i nói:
- SÆ° bá hãy chịu khó vào xóm xem có ngÆ°á»i đàn bà nào có sữa, nhá» há» cho hắn bú tý kẻo tá»™i.
Lý mạc Thu đồng ý, bèn phi thân chạy thẳng trên chóp núi, Ä‘Æ°a mắt quan sát tận đằng xa. Bá»—ng thấy đằng phía Äông có làn khói xám Ä‘ang bốc lên trá»i. Nàng cả mừng phi thân chạy vá» hÆ°á»›ng đó.
Không mấy chốc hai ngÆ°á»i đã gặp má»™t xóm nghèo nàn nhá» bé, chỉ lÆ°a thÆ°a có năm ba túp lá»u tranh xÆ¡ xác. Hai ngÆ°á»i đến từng nhà xem có ai để nhá» cậy mãi tá»›i nhà thứ tÆ° má»›i gặp má»™t thiếu phụ Ä‘ang bồng má»™t đứa con Ä‘á»™ sáu bảy tháng, ngồi cho bú trên đầu giÆ°á»ng.
Lý mạc Thu mừng rỡ, Ä‘Æ°a tay kéo đứa bé ném ra đầu giÆ°á»ng ra lệnh:
- Hãy cho đứa bé này bú đi, hắn đang đói lắm.
Nàng vừa nói vừa nhét đứa con Quách Tỉnh vào lòng thiếu phụ ấy. Äứa nhá» kia bị ném ra giÆ°á»ng khóc ngất. Thiếu phụ Ä‘au lòng, vá»™i vàng Ä‘Æ°a tay bồng lên. NhÆ°ng Lý mạc Thu thét lá»›n:
- Ta ra lệnh ngÆ°Æ¡i phải cho đứa bé này bú ngay, tại sao ngÆ°Æ¡i chẳng vâng lá»i mà cứ cho con ngÆ°Æ¡i bú mãi?
Nói vừa dứt lá»i bá»—ng nghe "bịch" má»™t tiếng. DÆ°Æ¡ng Qua nhìn lại thấy Lý mạc Thu đã dùng phất trần cuốn đứa bé, ném vào má»™t góc nhà. Thiếu phụ nóng ruá»™t vì quá thÆ°Æ¡ng con, vá»™i chồm theo, miệng òa lên khóc ngất. Lý mạc Thu nổi nóng, dùng phất trần đập vào lÆ°ng nàng ná». DÆ°Æ¡ng Qua bất nhẫn quá, bèn rút thanh Quân tá»­ kiếm ra can, trong bụng nghÄ©:
- Trên Ä‘á»i không có ngÆ°Æ¡i đàn bà nào ác Ä‘á»™c bằng con mẹ này!
Tuy trong bụng rủa thầm, nhÆ°ng ngoài miệng vẫn ngá»t ngào nói:
Nếu sư bá giết nó thì lấy đâu ra sữa đâu cho đứa bé bú nữa?
Lý mạc Thu trợn mắt thét lớn:
- Cấm ngươi dạy khôn ta nữa. Sở dĩ ta phải làm như thế là vì muốn con mi no bụng.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i giả lả nói:
- Nó đói quá, cho nó bú tý kẻo tội nghiệp.
Vừa nói, chàng đưa tay định bồng. Nhưng Lý mạc Thu đưa phất trần ngăn lại nói:
- Cấm mi không được sỠtới nó.
DÆ°Æ¡ng Qua phải rút lui ra xa miệng cÆ°á»i đáp:
- Thôi, tôi không ẵm đâu.
Lý mạc Thu bồng đứa bé lên định trao cho thiếu phụ, nhÆ°ng nàng đã thừa lúc hai ngÆ°á»i không để ý bồng con chạy mất.
Lý mạc Thu nổi nóng, phi thân lên nóc nhà nhìn ra xa, thấy ngÆ°á»i thiếu phụ Ä‘ang bồng con cắm đầu chạy đằng xa. Tức thì nàng phi thân Ä‘uổi theo, dùng phất trần đập mạnh má»™t cái cả hai mẹ con thiếu phụ nát bấy nhÆ° tÆ°Æ¡ng. Rồi trong lúc cÆ¡n giận chÆ°a nguôi, Lý mạc Thu nổi lá»­a đốt luôn mấy gian nhà tranh của vùng này, xong má»›i bá» ra ngoài đầu xóm.
DÆ°Æ¡ng Qua ngao ngán, nhÆ°ng cÅ©ng lẽo đẽo bÆ°á»›c theo. Hai ngÆ°á»i lẳng lặng bÆ°á»›c Ä‘i, không ai nói câu nào. Sau khi vượt qua trên mÆ°á»i dặm Ä‘Æ°á»ng xóm rừng núi, thì đứa bé đã khóc đã cả ngÆ°á»i nằm thiếp trên tay Lý mạc Thu.
Trong khi Ä‘ang Ä‘i bá»—ng nhiên Lý mạc Thu ồ lên má»™t tiếng rồi đứng phắt ngay lại. TrÆ°á»›c mặt nàng có hai con beo con rất mụ mẫm Ä‘ang nô đùa trong mấy bụi cá». Lý mạc Thu tiến tá»›i mấy bÆ°á»›c, định gạt chúng tránh qua má»™t bên, bá»—ng có tiếng gầm gừ từ trong gá»™c đá bên cạnh đó, rồi má»™t con beo rất lá»›n nhe răng đập Ä‘uôi phóng vút lại chụp nàng, lanh nhÆ° chá»›p.
Lý mạc Thu lẹ làng né sang một bên, rồi dùng chiếc phất trần đánh tạt vào mặt nó. Con beo gầm lên một tiếng rồi ngồi sụp xuống thủ thế, hai mắt muốn phát ra điện, chỉ chỠcơ hội là nhảy lại tấn công ngay.
Lý mạc Thu vung tay áo, tức thì hai mũi ngân châm lao thẳng vỠcặp mắt beo. Dương Qua lẹ làng nhảy tới dùng gươm gạt phắt hai mũi ngân châm rớt xuống đất miệng thét:
- Khoan đã!
Nhưng ngay lúc đó con beo đã tung mình nhảy vút lên cao rồi chụp xuống ngay đầu Dương Qua.
DÆ°Æ¡ng Qua vừa gạt rá»›t hai mÅ©i ám khí thuận tay dùng sống kiếm đánh tạt ngang cổ con beo khiến hắn mất thăng bằng ngã lăn ra đất, bốn vó chổng lên trá»i.
Lý mạc Thu ngạc nhiên không hiểu vì sao DÆ°Æ¡ng Qua lại hất mấy mÅ©i ngân châm của mình không cho hạ sát con ác thú. Nàng Ä‘ang suy nghÄ© tìm nguyên do của hành Ä‘á»™ng này thì con beo đã đập Ä‘uôi lồm cồm đứng dậy. NhÆ°ng nó chÆ°a đứng vững đã bị DÆ°Æ¡ng Qua tấn công luôn má»™t chưởng ngã quay ra, và liên tiếp thêm mÆ°á»i chưởng nữa, khiến con ác thú không chịu Ä‘á»±ng nổi quay đầu chạy trốn.
Dương Qua dự định hễ con beo quay mình lại sẽ nắm đuôi để bắt nó. Nhưng vì bị liên tiếp mấy đòn quá đau, beo ta đã cụp đuôi mất thành thử không nắm được vào đâu cả và đành phải để nó chạy thoát vậy.
Chàng Ä‘ang lẩm bẩm tiếc rẻ thì con beo chạy được mấy trượng bá»—ng dừng lại gá»i hai con chạy theo.
Dương Qua chợt nghĩ ra một kế. Chàng túm lấy hai con beo con đưa cao lên không giả bộ như sắp vật chứng xuống đá.
Con beo mẹ nóng lòng vì sợ hai con bị hại, vừa rống lên một tiếng vang lừng nhảy xổ tới tấn công Dương Qua. Dương Qua lẹ tay trao hai con beo nhỠcho Lý mạc Thu rồi tunh mình bay bổng lên cao. Khi chàng rơi xuống ngồi đúng trên lưng con beo mẹ. Lập tức chàng nắm luôn hai tai nó lôi vật mạnh xuống, miệng bảo Lý mạc Thu:
- Lý sÆ° bá hãy bóc má»™t số vá» cây trói bốn cẳng nó lại có việc cần dùng bây giá».
Lý mạc Thu hứ một tiếng rồi lạnh lùng đáp:
- Thôi, ta không thì giỠđâu đùa việc trẻ con với mi nữa.
Nói xong, nàng quay lưng định bước đi. Nhưng Dương Qua thét lớn:
- Tôi đâu có đùa vá»›i sÆ° bá! Con beo này có nhiá»u sữa tốt lắm mà.
Lý mạc Thu bỗng sực nhớ lại gật gù nói:
- Phải, thằng bé này quả lanh thiệt.
Nói xong, nàng chạy lại mấy cây gần tước một số vỠkết thành một sợi dây khá chắc buộc chặt bốn chân beo bỠnằm dưới đất.
Công việc xông xuôi, Lý mạc Thu bồng đứa nhá» lại kê miệng nó vào vú beo cho bú. Vì khát sữa quá lâu, vừa đánh được hÆ¡i sữa là bú ngay. Má»™t chặp sau đứa bé bú đã no nê, rá»i vú nằm thiêm thiếp ngủ yên lành trong lòng Lý mạc Thu.
Khi ấy hai con beo con cÅ©ng xáp lại rúc vào lòng beo mẹ để bú. Bóng chiá»u đã rÆ¡i xuống, rừng núi thâm u, tứ bá» vắng lặng nhÆ° tá».
Lý mạc Thu ngÆ°á»›c mặt nhìn trá»i lẩm bẩm:
- Trá»i tối rồi, đêm nay ta ngủ nÆ¡i nào đây?
Dương Qua nói:
- Chị vú này lôi thôi lắm, chúng ta không tiện dẫn hắn đi theo được. Vậy để tôi đi tìm một hang đá tạm trú một đêm rồi ngày mai sẽ hay. Nói rồi chàng rảo bước đi quan sát khắp vùng, tìm được một cái hang đá khá kín đáo. Chàng lại đi quơ thêm một mớ cỠkhô đem bện thành một cái ổ cho Lý mạc Thu và nói:
- Äêm nay sÆ° bá tạm nghỉ trên cái giÆ°á»ng cá» này vậy. Tôi Ä‘i ra ngoài tìm món gì ăn đỡ dạ.
Miệng nói, chân thoăn thoắt bÆ°á»›c lanh ra ngoài. Äá»™ má»™t giá» sau DÆ°Æ¡ng Qua trở vá» trên tay xách ba con thá» rừng thật mập, đèo thêm má»™t xách trái cây chín Ä‘á» rất ngon lành.
Chàng xé thịt thá» cho con beo mẹ ăn, Ä‘oạn nổi lá»­a nÆ°á»›ng hai con kia cho mình và Lý mạc Thu. ăn thịt thá», tráng miệng trái cây no nê, thì đêm cÅ©ng đã khuya. DÆ°Æ¡ng Qua rút trong mình má»™t sợi dây, nói vá»›i Lý mạc Thu:
- Lý sư bá cứ yên chí ngủ ngon, tôi sẽ gác bên ngoài hang cho.
Nói rồi bước thẳng ra ngoài, đem sợi dây buộc ngang qua hai cây tùng thật to rồi phi thân leo lên nằm nghỉ.
DÆ°Æ¡ng Qua ngủ má»™t chập khá lâu, bá»—ng từ phía Äông Nam có tiếng chim gáy lảnh lót. Tiếng chim gáy rất thanh tao, nghe rất êm tai, nghe không biết chán. Chàng lắng tai nghe má»™t hồi lâu trong bụng suy nghÄ© không biết đây là loại chim gì mà có tiếng gáy lạ lùng lảnh lót quá. Rồi vì tính hiếu kỳ, chàng rón rén ngồi dậy mon men Ä‘i dần vá» hÆ°á»›ng ấy.
Tiếng chim lạ gáy mỗi lúc một gần, khi mau khi chậm, lúc bổng lúc trầm, không khác nào một nhạc công đang đánh đàn. Dương Qua bỗng nảy ra ý muốn tìm bắt con chim ấy để nuôi.
Chàng cứ lẳng lặng dò từng bÆ°á»›c má»™t Ä‘i tá»›i. ÄÆ°á»ng Ä‘i xuống thấp dần. Không bao lâu, DÆ°Æ¡ng Qua đã lá»t vào má»™t cái thung lÅ©ng khá rá»™ng và tiếng chim gáy đã phát hiện ngay trÆ°á»›c mặt không xa.
Chàng sợ con chim thấy bóng ngÆ°á»i sẽ bay mất nên cố kìm hÆ¡i thở nhè nhẹ dò từng bÆ°á»›c má»™t rón rén Ä‘i tá»›i, vừa Ä‘i vừa vạch lá nhìn những bá»—ng nhiên chàng suýt bật cÆ°á»i thành tiếng khi vừa trông thấy con chim.
Thật má»™t chuyện không ngá», đáng buồn cÆ°á»i thật. Tiếng gáy càng thanh tao lảnh lót bao nhiêu thì thân hình và Ä‘iệu bá»™ con chim lại, thô kịch xấu xí bấy nhiêu. Thân chim vừa cao vừa lá»›n, đứng cao hÆ¡n DÆ°Æ¡ng Qua cả má»™t cái đầu, lông lá lÆ¡ thÆ¡ dÆ°á»ng nhÆ° bị ai vặt bá»›t má»™t ná»­a. Má» chim vừa to vừa quặp vào nhÆ° cái càng cua, trên đầu thêm má»™t cái mồng sù sì to tÆ°á»›ng. Con chim Ä‘ang Ä‘i lại, lúc đứng im khi quạt cánh, cái đầu không ngá»›t cá»­ Ä‘á»™ng thỉnh thoảng nghiêng tai có vẻ hiên ngang mạnh mẽ. Con chim vừa gáy ó o, bá»—ng đổi sang giá»ng khác từ chá»— Ä‘iá»m đạm êm thấm bá»—ng biến sang hùng hổ và gay gắt hình nhÆ° sắp gây sá»± đánh nhau. Ngay lúc ấy, từ trong bụi rậm bên cạnh cÅ©ng phát ra những tràng rít vo vo nghe rợn ngÆ°á»i. Vốn chuyên làm nghá» bắt rắn từ còn bé thÆ¡ nên DÆ°Æ¡ng Qua biết ngay là nÆ¡i đó có má»™t bầy rắn Ä‘á»™c Ä‘ang bò tá»›i.
Tài sản của than_long_vn

  #58  
Old 31-07-2008, 03:08 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 58

Thanh tử vi bảo kiếm



Dương Qua cố nhón gót cao hơn để nhìn thử, thì bỗng từ trong bụi có ánh rằn rì
loang loáng một lần có tám con rắn mai hoa, trên mình bông dơm rực rỡ đang bò lại
mau như chớp, hìn như để tấn công con chim lạ.
Nhưng con chim điêu không hỠlộ vẻ hoảng sợ, lập tức xù lông há mỠmổ lia lịa một
hơi, nuốt chửng cả tám con rắn trong nháy mắt, trước cặp mắt ngỡ ngàng thán phục
của Dương Qua.
Chàng Ä‘ang ngẩn ngÆ°á»i suy nghÄ© thình lình có má»™t mùi hôi tanh xông lên khó chịu
vô cùng. Äánh hÆ¡i đó, DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘oán chắc thế nào cÅ©ng có má»™t con mãng xà thật
to đang bò lại, cách đấy không xa.
Con chim điêu cũng đoán biết có kẻ địch đến nên đập cánh gáy luôn ba tiếng.
Thình lình một tiếng áo não thật to nổi lên, một luồng gió mạnh làm cả vùng này rung
động, từ trên cây cổ thụ, một con mãng xà cực lớn quăng mình lao vút vỠphía chim
Ä‘iêu tấn công liá»n.
Chim Ä‘iêu vẫn không di chuyển, hai cánh xòe ra, đầu lách sang má»™t bên rồi bất ngá»
mổ vút vào mắt con mãng xà và nuốt luôn cả tròng, lanh như điện chớp.
Mãng xà bị đau quá, văng mình lồng lộng quật đuôi ầm ầm rồi chồm lại cất cổ thật
cao mổ ngay vào chiếc mồng đầu chim điêu.
- Cái mổ quá ư bất ngỠmau lẹ, khiến cho Dương Qua cũng giật mình "a " lớn một
tiếng, trợn mắt nhìn sững sốt.
Cái mổ của mãng xà đã trúng đích và tiếp theo đó nó uốn cả khúc mình vĩ đại quấn
khắp mình con chim điêu rồi từ từ siết lại.
Dương Qua vốn có cảm tình cùng con chim điêu, hơn nữa vì mẹ chàng chết vì rắn
độc nên trong thâm tâm chàn oán ghét loại này lắm. Sợ chậm chim điêu sẽ chết nên
chàng không nghĩ ngợi tuốt thanh quân tử kiếm chém một nhát thật mạnh vào mình
con mãng xà.
Một tiếng "keng" thật to vang lên, lửa xẹt sáng lòa và hổ khẩu của Dương Qua tê
rần cả, thanh quân tử kiếm dội ngược trở lên.
Dương Qua vừa sợ vừa ngạc nhiên, nghĩ bụng:
- Thanh quân tử kiếm chém sắt như chém bùn, thế sao không chém đứt nổi mình
con rắn và còn dá»™i lại nhÆ° thế này? Quả Ä‘iá»u quái gở thật.
Chàng nghiến răng, nắm chặt đốc gươm thẳng tay chém luôn ba tiếng nữa. Ba
tiếng "keng, keng, keng" lại vang lên. Rõ ràng là tiếng thép chạm nhau chứ không
phải chém vào da thịt con rắn.
Dương Qua ngạc nhiên đưa kiếm lên xem. Lưỡi quân tử kiếm đẫm máu đỠlòm và
mẻ luôn ba miếng thật to. Có lẽ con mãng xà bị trá»ng thÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng không hiểu vì
sao lại có tiếng keng keng như vậy mà thân hình nó không đứt ra?
Cuộc chiến đấu giữa chim điêu và mãng xà ngày càng thêm khốc liệt, con mãng xà
mỗi lúc càng siết chặt thêm vào, chim điêu tuy có cố gắng vùng vẫy, nhưng dần dần
đã yếu thế. Nếu không có một cứu tinh nào cứu vãn tình thế, có lẽ chim điêu sẽ làm
mồi cho con rắn lớn.
Dương Qua thấy nếu mình không ra tay ngay lúc này thì chim điêu sẽ chết ngay,
nên chàng vận sức vung kiếm chém thêm một nhát nữa.
Vì chém quá mạnh nên sau một tiếng "choeng" vang dậy, thanh quân tử kiếm đã
gẫy đôi, và máu từ thân hình con mãng xà cũng tuôn ra xối xả.
Bị thÆ°Æ¡ng bất ngá», con mãng xà vùng lên má»™t cái, khúc giữa ná»›i ra má»™t chút.
Chim điêu nhân cơ hội ấy thoát thân, bay thẳng lên không trung, rồi từ trên cao lao
xuống mổ luôn vào con mắt thứ hai khiến mãng xà đui luôn.
Vừa bị đau, vừa bị đui, con mãng xà nổi xung, đập mạnh ầm ầm, cất cổ mổ loạn xạ
nhưng không trúng vào đâu hết.
Nhưng bỗng có một việc lạ lùng hơn hết là chim điêu lại đưa chiếc mồng đến ngay
miệng con mãng xà mổ xuống.
Vừa trông thấy vậy, Dương Qua lạ quá, nghĩ bụng:
- Có lẽ trong mồng chim Ä‘iêu có chất Ä‘á»™c ghê lắm. Äối vá»›i con mãng xà, bảo kiếm
chém không đứt thì chỉ có thể chế ngự bằng độc dược mà thôi.
Khi đớp trúng mồng chim rồi, con mãng xà bèn quấn ngay thân chim lại như lần
trước. Lần này đã kinh nghiệm bản thân, nên chim điêu giữ riêng hai vấu ở ngoài
vòng siết của thân hình con rắn. Khi mãng xà b¡t đầu siết mạnh thì chim điêu dùng
hai vấu chộp lấy đuôi rắn bẻ mạnh một cái gãy làm hai khúc.
Lúc bấy giỠhình như chất độc trên mồng đã thấm vào cơ thể, nên mãng xà lơi dần,
nằm giãy giụa chỠchết chứ không tấn công hay lồng lộng như trước nữa.
Khi mãng xà chết rồi, chim điêu cất cao cổ gáy lớn hình như để mừng chiến thắng,
đoạn nhìn vỠphía Dương Qua cục cục mấy tiếng như đón chàng lại gần.
Dương Qua cả mừng bước lại bên mình chim tỠý thân thiện. Bỗng nhiên chim điêu
mổ mạnh vào tay chàng và cướp phăng nữa thanh quân tử kiếm. Dương Qua là một
tay kiếm khác bản lãnh cao siêu quần. Muốn cướp được thanh kiếm trong tay chàng
không phải là việc dễ.
Thế mà chim điêu chỉ mổ nhẹ một cái đoạt được ngay. Chàng
hoảng sợ vá»™i tung ngÆ°á»i lá»™n ngược ra sau né tránh và đứng xa hÆ¡n má»™t tý.
Chim điêu gặp được thanh kiếm, vung mỠném vút xuống suối rồi ngẩn đầu nhìn
Dương Qua, không có vẻ gì ác ý.
Dương Qua chợt nhớ lại lẩm bẩm:
- Phải rồi, té ra anh không muốn tôi cầm vũ khí đứng gần anh chứ gì ? Anh đừng
quá lo xa và hiểu lầm vì tôi không bao giỠcó ý nghĩ hãm hại anh đâu.
Chim điêu kêu khẽ và tiếng rồi rão bước lại gần chàng, dùng cánh vỗ nhẹ trên hai
vai tỠtình thân thiện.
Dương Qua cũng đưa tay vuốt lông nó một cách trìu mến lắm. Chàng cúi xuống
nhìn con mãng xà mình dính đầy máu đang nằm chết sóng sượt trên mặt đất thì ngạc
nhiên không hiểu vì sao thân mình nó có thể chống lại và làm gẫy đôi thanh quân tử
kiếm?
Chàng bước lại bẽ gẫy một nhánh cây, đè nhẹ trên thân mình con rắn thấy da thịt
vẫn má»m chứ không có gì đặc biệt. Chàng dùng đầu nhánh cây khiá»u nhẹ vào vết
thương thì chạm phải một vật cứng hình như không phải là xương. Vì vậy Dương
Qua quyết tâm tìm ra sự bí ẩn này xem sao?
Chàng dùng đầu cây ấn mạnh vào chổ ấy rồi rút ra xem thử thì thấy nhánh cây bị
chẻ làm hai. Như thế thì vật này, trong mình con rắn phải là một thứ đao kiếm gì vô
cùng sắt bén.
Chàng cúi đầu nhìn kỹ thêm, thì thấy dưới làn máu đỠcó bốc lên một làn hơi lạnh,
thoang thoáng như sương mù.
Mặt chàng ở cách xa thân con mãng xà chừng ba tấc nhưng cũng cảm thấy có một
hơi lạnh tạt vào má, càng nhích lại gần, hơi lạnh càng gia tăng thêm.
Chàng lượm khúc mÅ©i thanh quân tá»­ kiếm gãy rÆ¡i bên cạnh, rạch dá»c theo vật cứng
này thì thấy hÆ¡i lạnh càng nhiá»u hÆ¡n và có tá»a má»™t ánh sáng xanh biếc.
Sợ trong ấy có độc, chàng dùng mũi kiếm gãy chém mạnh lên một nhát, bỗng nghe
keng một cái và mũi kiếm bị bể
thêm một mãnh khá nữa khá lớn. Lúc bấy giỠDương
Qua nhất định trong bụng mãng xà có một thanh đao hay kiếm gì vô cùng sắt bén,
nên có bụng mừng. Chàng từ từ dùng mÅ©i kiếm rá»c xuôi theo chiá»u dài, vật ấy nằm
sâu dưới các thớ thịt của mãng xà.
Khi lớp thịt và mỡ được xẻo đi rồi, bỗng lộ ra một thanh kiếm dài chừng ba thước.
Chàng mừng lắm, dùng mÅ©i kiếm thá»c xuống dÆ°á»›i nạy ngược trở lên.
Chỉ veo một tiếng lảnh lót, thanh kiếm bật tung lên, lao vút vào thân cây cổ thụ gần
đấy, ngập tới cáng. Quả là một thanh kiếm báu sắt như nước.
Nãy giá» chim Ä‘iêu Ä‘iá»m nhiên đứng nhìn theo DÆ°Æ¡ng Qua xẻ thịt rắn khi thấy thanh
kiếm văng ra ghim vào cây, h¡n bèn rảo bước chạy lại dùng mỠrút ra rồi ngậm luôn
Ä‘em lại bá» suối. DÆ°Æ¡ng Qua cÅ©ng lật đật bÆ°á»›c theo. Chàng thấy chim Ä‘iêu dùng má»
gắpkiếm rửa qua rửa lại rất lâu trong nước suối đến khi thật sạch mới thôi. Chàng
nghĩ thầm:
- Anh này quả nhiên chu đáo. Vì thấy kiếm nằm trong mình rắn quá lâu ngày, sợ
nhắm độc, nên anh mới đem rửa kỹ trước khi dùng.
Khi thanh kiếm thật sạch, chim điêu khẻ dùng mỠvung một cái, thanh kiếm như
một chiếc cầu vồng sáng xanh lao vút vỠphía Dương Qua.
Chàng vội vàng đưa tay tiếp lấy chuôi kiếm, miệng nói:
- Cám Æ¡n Äiêu huynh.
Chàng cúi xuống nhìn kỹ thấy trên chuôi kiếm có hai chữ triện "Tử Vi" rất sắt
sảo.
Dương Qua cầm kiếm loang mấy vòng nghe tiếng xé không khí vo vo thật êm tai.
Lưỡi kiếm má»m mại và bá»n vô cùng. Chính nhá» sá»± má»m mại này mà thanh kiếm có
thể lượn theo thân hình con rắn không rạch đứt thịt da để bật ra ngoài. Thuận tay,
chàng chém ngang một nhát vào thân cây cổ thụ, nghe soạt một tiếng, đứt lìa thành
hai đoạn.
Chim điêu khẻ kêu vài tiếng rồi dùng mỠgắp vạt áo Dương Qua kéo đi. Chàng
đoán biết chim điêu có dụng ý chi đây, nên lẳng lặng bước theo. Bước đi của chim
điêu ung dung thong thả nhưng mau vô cùng. Dương Qua đã khai triển hết tài khinh
công nhưng vẫn không theo kịp. Thỉnh thoảng chim điêu phải dừng lại chỠđợi.
Càng Ä‘i, Ä‘Æ°á»ng càng dốc thật thấp. Không bao lâu, chàng nhìn thấy phía trÆ°á»›c
mặt có một thung lũng thật sâu. Cứ đi mãi thêm một giỠđã tới trước một miệng hang
thăm thẳm.
Chim điêu dừng lại trước hang cung kính gật đầu ba cái để làm lễ.
DÆ°Æ¡ng Qua trông thấy thái Ä‘á»™ lạ lùng này liá»n suy nghÄ©:
- Trong hang này thế nào cũng có bậc dị nhân tu luyện, và chim điêu này hẳn là
thần vật của ngÆ°á»i, ta không nên thất lá»…
Nghĩ xong chàng cung kính sụp quỳ trước động lạy luôn bốn lạy và nói lớn:
- Äệ tá»­ DÆ°Æ¡ng Qua xin kính yết kiến tiá»n bối.
Nói xong chàng lắng tai nghe, nhÆ°ng mãi không có tiếng ngÆ°á»i trả lá»i. Chim Ä‘iêu
lại cắn áo chàng kéo đi nữa.
Vào trong hang tối đen như mực, hai bên vừa chật lại thêm mùi xú uế xông nồng
nặc khó thở quá. Dương Qua nắm chặt thanh tử vi kiếm lầm lũi bước theo chim điêu.
Nhưng chỉ đi chừng ba trượng thì đã đến cùng ngõ. Trong hang chỉ có một cái bàn
và một cái ghế đá. Chim điêu nhìn vào góc hang gáy lên ba tiếng. Dương Qua chú
mục vỠphía đó thấy có một đống đá chất cao nghiệu hình như một ngôi mộ. Chàng
thầm nghĩ:
- Có lẽ đây là ngôi má»™ của dị nhân tiá»n bối nào đây. Rất tiếc thần Ä‘iêu không biết
nói để há»i biết lai lịch của vị này.
Ngẩng nhìn lên trán vách thấy có dạng lỠmỠnhư khắcchữ, chàng bèn xẹt lửa đốt
một cành thông khô làm đuốc soi sáng, đưa tay xóa hết lớp bụi dày bám trên vách đá,
quả nhiên lộ những hàng chữ đại ý như sau:
"Suốt ba mÆ°Æ¡i năm ngang dá»c giang hồ, giết không biết bao nhiêu quân địch cÆ°á»ng
hào ác bá, đánh bại không biết bao nhiêu hào kiệt võ lâm, rất tiếc ta chưa hỠgặp tay
đối thủ. Ta buồn lòng lùi vỠđộng này, lấy thanh tử vi kiếm làm vợ, cùng thần điêu bè
bạn sá»›m hôm. Hỡi ôi, Ä‘á»i ta chỉ mong gặp được ngÆ°á»i xứng sức nhÆ°ng vẫn chÆ°a toại
nguyện. Äáng buồn thay!"
Kiếm ma Äá»™c Cô Cầu Bại ký tên.
DÆ°Æ¡ng Qua nghiá»n ngẫm mãi thấy hàng chữ, càng lâu càng thấm thía bất giác
chàng nghĩ thầm:
- Vị này đã xưng là "kiếm ma" thì nhất định là kiếm pháp đã tới chỗ tuyệt diệu tinh
vi rồi. Còn "Cầu bại" có lẽ mong gặp ngÆ°á»i giá»i hÆ¡n để đánh bại được mình chăng ?
Không biết vị này tên chi, sống vào thá»i đại nào ?
Chàng cầm đuốc cẩn thận soi khắp các nơi nhưng chẳng tìm thấy dấu vết gì khác
lạ, ngoài đống đá lù lù như nấm mộ, nên trong bụng nghĩ:
- Có lẽ sau khi dị nhân này tạ thế, thần điêu đã dùng mỠgắptừng viên đá đ¡p lên
ngôi má»™ để an tán ngÆ°á»i bạn già đây chăng ? Còn thanh tá»­ vi kiếm, không hiểu tại
sao lại lá»t vào bụng rắn. Äây cÅ©ng là má»™t chuyện bí ẩn khó nghÄ©, tiếc vì thần Ä‘iêu
không biết nói để giải thích cho rành.
DÆ°Æ¡ng Qua đứng ngẩn ngÆ°á»i trong giây lát, rồi thổi t¡t luôn cây Ä‘uốc, trong hang
lại chìm đ¡m trong bóng tối thâm u. Thanh Tá»­ Vi kiếm tá»a ra má»™t luồng ánh sáng
xanh lè đủ soi thấy lỠmỠnhững vật gần trong vài thước.
Chàng chạnh lòng nghÄ© tá»›i vị kỳ nhân "Kiếm Ma Äá»™c Cô", trÆ°á»›c kia vá»›i má»™t thanh
Tử Vi kiếm tung hoàng trong thiên hạ không gặp đối thủ, tình cỠngày nay báu kiếm
lại vá» tay mình thật cÅ©ng là Ä‘iá»u ba sinh vạn hạnh.
Nghĩ đến đó, chàng vội sụp xuống lạy luôn ba lạy trước mộ phần. Thần điêu đứng
bên, trông thấy Dương Qua hết lòng cung kính đối với ngôi mộ chủ mình, có vẽ mừng
rỡ lắm, bèn tới gần chàng dùng cánh vỗ nhẹ trên vai tỠý trìu mến.
Dương Qua buồn rầu nhìn nó nói lớn:
- Äiêu huynh, hai ta Ä‘iá»u có duyên hạnh ngá»™ từ tiá»n kiếp nên má»›i gặp được nhau
đây. Ngặt vì hiện nay tôi còn chút việc riêng cần kíp phải đi ngay không thể lưu luyến
lại thêm nhiá»u ngày giá» nữa. Vậy Äiêu huynh muốn cùng Ä‘i vá»›i tôi hay ở lại giữ má»™
phần lão tiá»n bối ?
Chim điêu ngước cổ kêu lên mấy tiếng rồi bước lại đứng bên ngôi mộ. Dương Qua
cảm động hiểu rằng nó muốn ở lại giữ mộ nên ôm cổ nó vuốt ve một hồi rồi đứng dậy
lầm lÅ©i bÆ°á»›c ra khá»i hang.
Chân bước đi nhưng lòng còn quyến luyến, thỉnh thoảng chàng quay đầu nhìn lại.
Cứ mỗi lần nhìn lại, chàng b¡t gặp chim điêu cũng đưa mắt ngó theo và kêu lên mấy
tiếng, hình như không muốn xa nhau. Dương Qua chạnh lòng nói:
- Äiêu huynh, thân tôi không còn sống bao nhiêu lâu nữa. NhÆ°ng tôi cần phải lo liệu
cho đứa con của Quách bá phụ tôi cho xong, rồi sẽ giã từ cô nương tôi trở lại đây chết
bên cạnh ngôi má»™ của Äá»™c Cô lão tiá»n bối. Äược vậy, Ä‘á»i tôi cÅ©ng hả hê lắm rồi.
Nói dứt lá»i, chàng tra thanh Tá»­ Vi bảo kiếm vào chiếc bao của Quân Tá»­ kiếm rồi Ä‘i
luôn. Trên con Ä‘Æ°á»ng Ä‘i gập ghá»n trong thung lÅ©ng, chàng miên man suy nghÄ© tá»›i
cuộc kỳ ngộ lạ lùng đêm nay, rồi chợt nhớ tới Tiểu long Nữ và đôi bảo kiếm khiến
chàng bâng khuâng lo l¡ng:
- Ta và Tiểu long Nữ cùng chia nhau hai thanh bảo kiếm Quân Tử và Thục Nữ, kể
ra cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»m tốt. NhÆ°ng hôm nay thanh quân tá»­ kiếm gãy mất rồi. Tuy thanh
tá»­ vi kiếm tốt hÆ¡n nhiá»u, nhÆ°ng phải chăng đây là má»™t triệu chứng cho biết trÆ°á»›c
rằng duyên nợ giữa ta và nàng không thể nào thành tựu được? Nếu hai ta không được
cùng nhau kết tóc tá»›i lúc bạc đầu, thì quả là má»™t Ä‘iá»u bạc hạnh. NghÄ© tá»›i đây, DÆ°Æ¡ng
Qua cảm thấy cõi lòng xót xa, bất giác hai hàng nước mắt đã rưng rưng lưng tròng.
Äang mãi miết bÆ°á»›c Ä‘i thình lình có má»™t tiếng gậy Ä‘en từ trong bụi rậm bên mặt
tung ra, và ngay lúc đó phía bên trái cũng có tiếng xé không khí của một môn võ khí
tấn công bất ngá».
Dương Qua không thể tưởng tượng nơi chốn hoang vu này lại có kẻ địch dánh lén
nên chẳng để ý đỠphòng. Vì cả hai đòn cũng đánh một lần rất nhanh và mạnh, nếu
tránh được bên mặt tất nhiên phải lãnh đòn bên trái, nếu tránh bên trái tất nhiên phải
bị đòn bên mặt. Trong lúc quá nguy khốn, chàng chỉ còn cách tung mình nhảy vút lên
không trung, loang thanh Tử Vi kiếm mấy vòng để bảo vệ toàn thân rồi là là rơi
xuống.
Chân vừa chấm đất bỗng từ phía sau thần điêu bay vù tới dùng mỠmổ ngay vào
bụi rậm, nhưng một chiếc vòng sắt đã tung ra chận lại.
Từ bụi bên kia Kim Luân Pháp Vương xuất hiện, hai tay múa tít hai chiếc vòng.
DÆ°Æ¡ng Qua ngại Kim Luân sát hại thần Ä‘iêu vá»™i vàng gá»i lá»›n:
- Äiêu huynh hãy lui ra để má»™t mình tôi đối phó cùng bá»n nó cÅ©ng được.
Nhưng thần điêu xòe cánh tả ra cản Dương Qua lại rồi bất thình lình, dùng cánh
phải đập mạnh vào vai Kim Luân đúng theo tư thế "Bạch Hạc Xuyên Vân" mà các
cao thủ võ lâm thÆ°á»ng sá»­ dụng nhÆ°ng khí thế và công lá»±c hùng hậu hÆ¡n nhiá»u.
Thì ra trong cuộc đấu chí tử hồi trước, Kim Luân và Ni ma Tinh đã ôm nhau cùng
lăn tòm xuống vá»±c thẳm. Thá»i may cả hai vÆ°á»›ng vào má»™t nhánh cây má»c chìa ra trên
bá» vá»±c, do đó hai ngÆ°á»i chỉ bị xây xát nặng chứ không thiệt hại đến tánh mạng.
Mặc dù trong hoàn cảnh thật tử nhất sinh, Ni ma Tinh vẫn bám chặt lấy Kim Luân
như nam châm hút thép. Kim Luân phải cố dùng "cầm nã thủ" cố đẩy ra và hét lớn:
- Hãy buông ta ra ngay.
Nhưng Ni ma Tinh vẫn cố bám mãi không chịu buông.
Kim Luân cÆ°á»i gằn nói:
- Hai chân mi Ä‘iá»u trúng Ä‘á»™c, không lo tìm cách trục ra cho rồi, chẵng lẽ chá» chết
má»›i tha nhau ra sao ?
Ni ma Tinh nghe nói chợt nhá»› lại, bèn nhìn xuống dÆ°á»›i thấy cả hai chân Ä‘iá»u sÆ°ng
vù như hai khúc gỗ. Lão bèn rút ph¡t chiếc gậy cắnrăng, vận dụng cả công lực giáng
một gậy hết sức mạnh vào hai đầu gối, nghe rốp một tiếng khô khan, cả hai chân đứt
lìa, máu tươi tràn ra như suối, và Ni ma Tinh cũng lăn ra bất tỉnh.
Kim Luân thấy gã can trÆ°á»ng nhÆ° vậy đã có lòng thán phục, hÆ¡n nữa vá»›i hai chân
đã gãy rồi, Ni ma Tinh không thế nào hại được mình nữa, nên ông bước lại gần, đưa
tay điểm luôn vào các huyệt cầm bớt máu lại, đoạn dùng thuốc kim thương buộc kỹ.
Một chặp sau Ni ma Tinh tỉnh lại, nhìn thấy Kim Luân đang ngồi bên cạnh, cất
tiếng thá»u thào nói nhá»:
- Anh có lòng tốt cứu tôi, từ nay oán thù xí xóa, chúng ta nên làm lành với nhau thì
hơn.
Kim Luân cÆ°á»i chua chát, nghÄ© bụng:
- Tuy mi đã mất cả hai chân, nhÆ°ng bao nhiêu ná»c Ä‘á»™c Ä‘iá»u trục hết rồi, ta đây mặc
dù thân thể còn nguyên vẹn, nhÆ°ng chÆ°a biết tính sao để tống hết chất Ä‘á»™c ra khá»i
ngÆ°á»i được. Phần ta đáng còn đáng lo âu hÆ¡n mi nhiá»u lắm.
NghÄ© xong ông ngồi xếp bàn tròn, hai mắt nh¡m nghiá»n cố vận khít trục Ä‘á»™c ra
ngoài, nhÆ°ng suốt mấy tiếng đồng hồ ná»™i lá»±c hao tổn rất nhiá»u cÅ©ng chỉ má»›i trục được
một phần ít mà thôi.
Hai ngÆ°á»i cứ ngồi lỳ nÆ¡i đó suốt má»™t ngày để lo luyện khí trục Ä‘á»™c và dưỡng thần.
Mãi tá»›i nữa đêm, bá»—ng có tiếng chân ngÆ°á»i từ xa bÆ°á»›c lại. Kim Luân nhẹ ẵm Ni ma
Tinh giấu vào bụi rậm gần đất rồi bản thân nấp sau một gốc cây lớn rình xem.
Trong bóng đêm má» má», Kim Luân thấy DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘ang dùng khinh công chạy
theo một con chim điêu hình dung cổ quái, lướt qua trước mặt mình không xa.
Kim Luân suy nghĩ:
- Ta bị ná»c Ä‘á»™c nhắm
đầy thân thể, tại sao không lợi dụng cơ hội này b¡t sống
thằng o¡t con buộc nó đưa thuốc giải độc có hay hơn không ?
Sau khi cùng nhau bàn tán kỹ càng, Kim Luân và Ni ma Tinh cùng phục tại đây
chỠDương Qua trở lại để bất thần đánh úp.
Thá»i may cho DÆ°Æ¡ng Qua, vì hai ngÆ°á»i Ä‘iá»u bị ná»c Ä‘á»™c công phạt yếu sức quá
nhiá»u, nếu không thì chàng không thể nào thoát chết được.
Sau khi lanh chân né được hai đòn phục kích, Dương Qua quay đầu nhìn lại thấy
Thần điêu và Kim Luân đang cùng nhau chiến đấu vô cùng ác liệt.
Cứ nhÆ° lá»i tiến thoái và đánh đỡ của thần Ä‘iêu, dúng theo quy củ trong võ lâm cÅ©ng
đủ thấy rõ ràng đã được một kỳ nhân chỉ điểm và luyện tới một mức siêu phàm rồi.
NhỠvậy mà mặc dù Kim Luân, một cao thủ võ lâm Mông Cổ đánh mãi vẫn không
sao nao núng được.
Kim Luân vừa đấu vừa nghi ngỠsợ hãi:
- Con thần Ä‘iêu này của ai mà tài nghệ quá cao cÆ°á»ng, nếu DÆ°Æ¡ng Qua nhảy vào
tiếp chiến nữa thì mình chịu sao nổi. Trận chiến kéo dài thêm lát nữa, chủ nó thế nào
cũng tới đây, thì tánh mạng mình không còn bảo đảm nữa.
NghÄ© xong, ông tấn công hai đòn liên tiếp rồi nhảy lùi ra sau hổn hển há»i DÆ°Æ¡ng
Qua:
- Dương Qua, con thần điêu quái gở này ở đâu mà mày dẫn tới đây như vậy?
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘Æ°a tay vuốt ve thần Ä‘iêu ra chiá»u trìu mến rồi mỉm cÆ°á»i bảo Kim
Luân:
- Äây là bạn thiết của ta, nếu mi vô l
thì nó sẽ bay bổng lên cao tấn công xuống mi
sẽ đui mắt hoặc bỠmạng ngay.
Kim Luân nghe nói giật mình hoảng sợ, nghĩ thầm:
- Chỉ đánh tay đôi trên đất mà ta còn vất vả như thế này, nếu h¡n bay lên cao nữa
thì nguy hiểm không kể hết.
Nghĩ xong lão đứng yên một chỗ không dám khiêu khích nữa.
Dương Qua ân cần nói với thần điêu:
- Äiêu huynh, cám Æ¡n anh đã há»™ tống tôi tá»›i đây, và chỉ bao nhiêu đó cÅ©ng đủ làm
cho bá»n này khiếp sợ lắm rồi, khá»i phải làm phiá»n anh nhiá»u nữa. Giá» tôi xin tạm biệt.
Thấy thần Ä‘iêu lÆ°á»m lÆ°á»m nhìn Kim Luân, DÆ°Æ¡ng Qua vui vẻ nói:
- Phiá»n Ä‘iêu huynh chịu khó quản thúc há»™ bá»n này trong thá»i gian. Bây giá» tôi xin
bái biệt.
Nói xong, chàng chấp tay cúi đầu chào rồi băng mình chạy vào trong hang đá để
xem tình hình đứa hài nhi của Quách Tỉnh ra sao.
Vừa trông thấy chàng, Lý mạc Thu đã càu nhàu nói:
- Mi đi đâu suốt cả đêm nay, có con ma nào vừa hiện ra kêu khóc suốt đêm chịu
không nổi nữa.
DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên há»i:
- Làm gì lại có ma ?
Chàng há»i chÆ°a dứt lá»i, bá»—ng từ phía xa Ä‘Æ°a lại má»™t giá»ng khóc và kể lể vô cùng
thiết tha ai oán.
DÆ°Æ¡ng Qua tuốt thanh Tá»­ Vi kiếm ra khá»i vá», nói nhá» vá»›i Lý mạc Thu:
- Sư bá đừng lo, xin cứ coi chừng đứa bé, để tôi lo đối phó với con ma trù này cho.
Lưỡi Tá»­ Vi kiếm vừa rút ra khá»i vỠđã có má»™t luồng lãnh khí toát ra cùng vá»›i má»™t
luồng thanh quang lập lòe trong hang tối. Lý mạc Thu lạ lùng há»i:
- Mi tìm ở đâu ra thanh báu kiếm như thế này?
DÆ°Æ¡ng Qua chÆ°a kịp đáp, bá»—ng bên ngoài vang lên má»™t giá»ng khóc than kể lể vô
cùng bi thiết:
- Sao mà khổ thân tôi thế này hỡi trá»i ? Vợ tôi đã bị kẻ thù giết, chỉ còn lại hai đứa
con, ngày nay chúng lại nhất định đánh nhau cho tới chết...
Nghe tá»›i đây DÆ°Æ¡ng Qua biết ngay là ngÆ°á»i chứ không phải ma quá»· gì hết.
Chàng Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» hÆ°á»›ng ấy, bá»—ng thấy má»™t ngÆ°á»i đầu bù tóc rối Ä‘ang sá»
soạng như kẻ mất hồn, vừa khóc than kể lể.
Lý mạc Thu bảo:
- Té ra là một thằng điên. Mi hãy đuổi nói đi cho rảnh.
NgÆ°á»i ấy lại kể lể tiếp qua những tiếng khóc nức nở:
- Äá»i ta chỉ còn hai đứa con là kẻ thân yêu. Bây giá» chúng cố giết nhau nữa thì ta
sống sao cho nổi ?
Dương Qua chợt nghĩ ra và lẩm bẩm:
- Phải rồi, quả đúng là ông ta rồi.
NghÄ© xong, chàng tuốt kiếm chạy ra tá»›i gần há»i nhá»:
- Xin ngÆ°á»i cho biết có phải Võ lão tiá»n bối đấy không ?
NgÆ°á»i ấy vừa nghe há»i ngạc nhiên trợn mắt nhìn chàng quát:
- Ngươi là ai ?
DÆ°Æ¡ng Qua l
phép đáp:
- Cháu là DÆ°Æ¡ng Qua. Xin há»i lão tiá»n bối có phải là há» Võ quý danh làm Tam
Thông không ? Vì sao ra nông nỗi này?
NgÆ°á»i ấy đúng là Võ tam Thông. TrÆ°á»›c kia ông bị Lý mạc Thu dùng ngân châm
đã thÆ°Æ¡ng, nhào lăn ra bất tỉnh. Thá»i gian bị mê man không rõ bao lâu, nhÆ°ng khi
chợt tỉnh thấy vợ mình là Võ tam Nương đang quỳ chân dưới đất hút máu bầm chổ
vết thương ra. Ông thất kinh vội xô vợ ra hét lớn:
- Trong máu có nhắm
ná»c Ä‘á»™c, tại sao dùng miệng mà hút, nguy hiểm quá?
Võ tam NÆ°Æ¡ng nhổ máu xuống đất, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nói:
- Hết rồi, chất độc đã hút ra hết, bây giỠchỉ còn máu tươi không hỠchi đâu.
Võ tam Thông nhìn mặt vợ thấy đã sưng vù và b¡t đầu bầm tím thì hoảng hốt bắp
bắp không ra lá»i:
- Trá»i Æ¡i, Tam nÆ°Æ¡ng.....em.....tại sao....
Trong lúc xả thân cứu chồng, Võ tam Nương cũng thừa biết mình sắp chết, bèn
vuốt đầu hai đứa con trai, trăn trối:
- Chúng ta cùng nhau chung sống bao ngày chưa từng hưởng được tròn hạnh phúc.
Ngày nay em ra Ä‘i, xin anh ở lại nuôi con, thay em chăm sóc chúng nó nên ngÆ°á»i, anh
nhé...
Nói đến đây nàng đã ngã ra chết tốt. Äôi mắt còn cố nhìn Võ tam Thông ghi lại
hình ảnh chồng để mang theo vỠbên kia thế giới.
Võ tam Thông nhìn hai đứa con thơ ôm xác mẹ khóc than thảm thiết mà gan ruột
cÅ©ng rã rá»i. Vì quá căng thẳng vá» thần kinh, ông đã phát Ä‘iên, bá» hai đứa con thÆ¡ lạc
lõng giữa Ä‘á»i, dấn thân lÆ°u lạc rày đây mai đó, mặc cho số mạng trôi giạt vỠđâu.
Sau này Nhất Äăng đại sÆ° hay tin cho ngÆ°á»i dẫn vá» núi chữa bệnh. Khi tâm bệnh
đã lành, Võ tam Thông nghe hai đứa con mình đang sống với Quách Tỉnh nơi thành
Tương Dương, mới lặn lội đi tìm kiếm.
Tài sản của than_long_vn

  #59  
Old 31-07-2008, 03:09 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 59

Huynh đệ tương tàn



NhÆ°ng khi ông đặt chân tá»›i thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng thì nÆ¡i đây khói lá»­a ngụt trá»i. Nhá»
gặp Chu tử Liễu
với Quách Phù, ông mới biết hai đứa con của mình đã quyết cùng
nhau tử chiến để tranh đoạt Quách Phù.
Nghe được câu chuyện, Võ tam Thông cố tìm hai con để lấy lá»i khuyên nhủ. Sau
má»™t thá»i gian tìm kiếm khá lâu, ông đã gặp cả hai trong má»™t tòa miếu cổ, nhÆ°ng dù
ông năn nỉ khuyên can thế nào cÅ©ng không được. Hai ngÆ°á»i nằng nằn quyết má»™t mất
má»™t còn, để tranh lấy ngÆ°á»i đẹp.
Ông rình nghe biết được chổ hẹn để cùng nhau thanh toán, nên nửa đêm nay quyết
tìm tới nơi để khuyên một lần chót.
Quá đau khổ và tủi thân, ông đã vừa đi vừa khóc như một kẻ điên rồ. Bất ngỠkhi
vừa qua khá»i miệng hang bá»—ng gặp má»™t thanh niên tuấn tú ra chận há»i và nói đúng tên
mình thì ngạc nhiên vô cùng bèn quát há»i:
-NgÆ°Æ¡i là ngÆ°á»i nào, vì sao biết rõ danh tánh ta được ?
Dương Qua vòng tay cung kính đáp:
-ThÆ°a tiá»n bối, cháu há» DÆ°Æ¡ng tên Qua, hồi còn bé có cùng hai anh ấy sống chung
trên đảo Äào Hoa, cho nên má»›i biết rõ được tên há» của lão tiá»n bối.
Võ tam Thông l¡c đầu nói lớn:
-Chỉ là láo khoét cả. Nếu mi là bạn của hai con ta, vì sao không có lá»i khuyên ngăn
để đến nỗi gây nên cớ sự. Hai là chính mi đã xúi giục chúng thêm và đứng ra làm
trá»ng tài cho chuyện chém giết này chăng ?
DÆ°Æ¡ng Qua định mở miệng phân trần, nhÆ°ng Võ tam Thông đã quá nóng nảy, liá»ng
sá»­ dụng "nhất dÆ°Æ¡ng chỉ" tấn công liá»n.
Nguyên "nhất dÆ°Æ¡ng chỉ" là má»™t môn há»c bí truyá»n và danh tiếng nhất trong nghiệp
võ. Vì vậy nên khi Võ tam Thông xuất thủ, DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy uy lá»±c tá»a ra bốn
mặt, chổ nào cũng thấy đàn áp nặng nỠkhông không biết sẽ tấn công và đâu để tránh
né nữa.
Trong lúc loay hoay chưa biết phương kế nào cứu vãn, chàng bỗng sực nhớ lại
dùng ngay "đạn chỉ thần công" búng ngay vào ngón tay của đối phương.
Võ tam Thông giật mình "ối" một tiếng nói lớn:
-À đúng là ngÆ°Æ¡i có sống tại Äào Hoa đảo rồi nên má»›i sá»­ dụng được ngón này.
Vậy hãy rán đỡ thêm ngón thứ hai đây nhé.
Nói xong ông liá»n đổi thế, tung má»™t ngón vào ngay Ä‘Æ¡n Ä‘iá»n của chàng. Tức thì
bao nhiêu trá»ng huyệt ở gần bụng DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘iá»u bị uy hiếp trầm trá»ng. Thấy thế
này quá mạnh, Dương Qua không dám dùng "đạn chỉ thần công" vì sợ không đủ sức
chống lại, mà nhiá»u khi há»ng cả ngón tay là khác nữa. Chàng bèn áp dụng phép, "cầm
tâm ám thông" rút ngay thanh Tá»­ Vi kiếm ra khá»i vá», loang tít lên che kín trÆ°á»›c bụng
và ngá»±c. Lưỡi kiếm tuy nhá», bá» rá»™ng không quá má»™t tất, nhÆ°ng toát ra má»™t luồng lãnh
khí rợn ngÆ°á»i, thanh quang sáng chói, khiến cả má»™t vùng xung quanh Ä‘iá»u rúng Ä‘á»™ng.
Mặc dù ngón tay Võ tam Thông cách xa luồng kiếm quang trên sáu bảy tất, nhưng
đã thấy Ä‘au buốt chịu không nổi vá»™i rút ngay vá».
Nhưng ngay sau đó, ông tung ra một ngón thứ ba lanh như điện nhoáng, nh¡m
thẳng giữa mày DÆ°Æ¡ng Qua, dùng chàng có lanh lẹ tá»›i đâu cÅ©ng không rút kiếm vá»
bảo vệ kịp. Trong khi ấy Dương Qua bỗng nảy ra một kế, đưa ngón tay búng vào
chuôi kiếm khiến lưỡi kiếm bay ngược trở lại, nh¡m ngay ngực mình đâm vào.
Vừa trông thấy Dương Qua sử dụng một thế hiểm độc để tự sát, Võ tam Thông
hoảng hốt chỉ kịp thét lên một tiếng "ối" rồi trầm cánh tay mặt thấp xuống, toan giật
cáng kiếm để cứu mạng chàng.
Nhưng thật ra đó chỉ là một hư thế của Dương Qua mà thôi.
Khi mũi kiếm vừa đến gần ngực, chàng đã dùng hai ngón tay kẹp chặt cán kiếm
lại, rồi theo lối "Hoa kiếm" múa tít như chong chóng để che chở kh¡p thân mình.
Tuy Võ tam Thông xuất thủ thật lẹ làng, nhưng cũng hơi muộn rồi. Chỉ còn một tý
nữa là cả năm đầu ngón tay của ông đã bị kiếm quang gá»t đứt tiện hết.
Nhìn Dương Qua múa kiếm theo lối "Hoa kiếm", Võ tam Thông có cảm tưởng như
một luồng khí xâm nhập vào tận cơ thể, buốt cả xương tủy, muốn phát rung.
Nhất dương chỉ tuy lợi hại, nhưng không thể nào đẩy bạt được ánh kiếm ra xa. Lão
đứng sửng sốt nhìn chàng, rồi buông tay than lớn:
-Quả thật là niên thiếu anh hùng, hậu sinh khả úy! Hay quá, từ nay lão đã thành
vô dụng.
Dương Qua cảm động dừng tay cúi đầu thưa:
- Nếu lão bá không vì thương cháu ra tay giật kiếm, chỉ dùng ngón thứ ba đâm vào
chân mày thì cháu đâu còn sống sót nổi.
Võ tam Thông cảm thấy tâm tư nhẹ nhàng thư thái, vui vẻ đáp:
-Xưa kia, một lần Hoàng Dung đã dùng kế th¡ng được lão, ngày nay lại bị thua
cháu một lần nữa cũng vì mưu kế. Các cháu tuy tuổi trẻ nhưng tài cao. Chúng ta tuy
cao niên nhưng còn dại dột thiếu kinh nghiệm.
Vừa nói tá»›i đây, bá»—ng có tiếng chân Ä‘á»™ng trên đất, phía trÆ°á»›c có hai ngÆ°á»i sánh vai
nhau đang đi tới. Dương Qua vội kéo Võ tam Thông nấp sau bụi cây khá rậm rạp để
nhìn xem.
Tiếng chân tiến lại gần, nhìn kỹ rõ ràng là hai anh em hỠVõ. Khi vừa tới gần chỗ
hai ngÆ°á»i nấp, Võ tu Văn dừng chân Ä‘Æ°a m¡t quan sát xung quanh má»™t lượt rồi cất
tiếng nói:
-Äại ca, chá»— này thuận tiện l¡m rồi, nào chúng ta ra tay Ä‘i thôi.
Võ đôn Nho gật đầu đồng ý. Hai thanh trÆ°á»ng kiếm đã tuốt ra khá»i vá». NhÆ°ng Võ
tu Văn chưa động thủ, nói rằng:
-Äại ca, hôm nay nếu em bại trận, ch¡c anh không nỡ xuống tay, nhÆ°ng em không
thể nào sống được nữa. Sau khi chết rồi còn lại ba gánh nặng nỠlà báo thù cho mẫu
thân, phụng dưỡng cha già, và che chở đùm bá»c cho Quách muá»™i, xin nhá» anh niệm
tình chu toàn hết cho nhé.
Võ tu Văn tiến thêm mấy bước nhỠnhẹ nói:
-Äại ca, chúng ta mồ côi từ tấm bé. Cha già lại Ä‘i xa, phải nÆ°Æ¡ng nhau mà sống.
Nay xảy ra việc này, ch¡c anh không trách em chứ?
Võ tam Thông nghe nói chạnh lòng rơi lệ. Võ đôn Nho cũng thiết tha nói:
- Số trá»i đã định, ta chẵng thế nào cãi được đâu.
Võ tu Văn nói:
-Dù ai sống, ai chết cÅ©ng mặc, kẻ nào sống sót nhất định suốt Ä‘á»i không được tiết
lộ câu chuyện này cho cha và Quách Phù phải đau khổ đấy nhé.
Võ đôn Nho không nói gì thêm, chỉ khe khẽ gật đầu, rồi siết mạnh tay trái của Tu
Văn. Hai anh em lặng nhìn nhau, không khí có vẻ l¡ng dịu.
Võ tam Thông nhận thấy hai ngÆ°á»i có vẻ yêu thÆ°Æ¡ng hòa hoãn cùng nhau, trong
bụng đã mừng, muốn bước lại khuyên hai con không nên quá ngu xuẩn và bồng bột
nhất thá»i nhÆ° vậy. NhÆ°ng bá»—ng má»™t trong hai ngÆ°á»i thét lá»›n:
-Chúng ta b¡t đầu nào ?
Hai ngÆ°á»i cùng rút kiếm, soạt soạt liá»n liá»n, ánh kiếm nháng lên, Tu Văn tấn công
liên tiếp lẹ nhÆ° sao băng. Äôn Nho đỡ được ba nhát ấy và trả lại liá»n hai nhát nữa
ngay vào chỗ nhược của Tu Văn. Mỗi nhát kiếm vung ra là một nhát trống dội vào
ngực Võ tam Thông, tim ông đập liên hồi, tâm hồn tán loạn không biết trong hai đứa
con trai đứa nào sẽ bị thương hay bỠmạng. Tiếng thép chạm nhau choang choang
liên miên giữa chốn rừng sâu hoang v¡ng. Là anh em ruá»™t má»™t cha má»™t mẹ, nhÆ°ng giá»
phút này hỠđâm chém nhau không chút nương tay. Võ tam Thông sợ hãi xanh máu
mặt theo dõi trận đấu, không biết giỠphút nào sẽ chứng kiến giòng máu thân yêu phải
vá»t ra. Ông nghÄ© bụng:
-Nếu bây giỠmình xuất hiện thì cũng có thể ngừng được trận đấu ngay, nhưng như
thế không phải là một cách dứt khoát, vì tuy ngừng hôm nay nhưng hỠsẽ hẹn nhau
một nơi khác mà ta không thể biết được trước. Chả lẻ ta cứ bám sát theo bên chân
hai ngÆ°á»i để giám sát và ngăn ngừa mãi hay sao ?
Thấy việc làm của hai đứa con trai yêu quý, Võ tam Thông lại nghĩ tới cái thân thế
long Ä‘ong bầm dập của mình, bất giác cõi lòng thổn thức, giá»t lệ chan hòa.
Hồi còn thơ ấu, Dương Qua và hai anh em hỠVõ không ưa nhau nay nhìn thấy
cảnh huynh đệ tương tàn, lúc đầu chàng cảm thấy khoái trá, nhưng nhìn lại thái độ
thiểu não buồn Ä‘au của Võ tam Thông lại chạnh lòng. Nhá»› lại Ä‘á»i mình không còn
sống bao nhiêu ngày nữa bỗng một hảo ý hiện ra trong trí óc, chàng nghĩ bụng:
-Äá»i mình chÆ°a làm đượcmá»™t việc thiện, thì sau khi chết ch¡c cô mình cÅ©ng Ä‘au xót.
Kiểm Ä‘iểm lại những ngÆ°á»i có thiện cảm cùng ta cÅ©ng chỉ quanh quẫn giữa cô Trình
Anh, Lục vô Song một số hồng nhan tri kỹ mà thôi. Tại sao nhân cơ hội này ta không
ra ơn một chuyến đ
cho lão bá nghĩ tới mình và khi ta không còn sống nữa, ít ra cũng
được thêm má»™t ngÆ°á»i nh¡c nhở tá»›i ta.
NghÄ© xong, chàng ghé miệng vào tai Võ tam Thông nói nhá»:
-Lão bá, cháu có một cách giúp bác khiến cho hai anh em không quyết đấu nhau
nữa.
Võ tam Thông nhÆ° ngÆ°á»i chết Ä‘uối túm được phao, quay lại nhìn sững DÆ°Æ¡ng Qua
lòng tràn ngập niá»m cảm kích. Ông cảm Ä‘á»™ng quá chỉ biết n¡m chặt hai tay DÆ°Æ¡ng
Qua, mà nói chẵng nên lá»i.
Suốt Ä‘á»i ông, từ lúc thiếu thá»i đã bị chữ tình ràng buá»™c. Khi ngÆ°á»i vợ đã hy sinh
cứu mình mà bỠmạng, ông dồn hết tình thương vào hai đứa con thơ, chỉ mong sao
chúng nó sẽ cùng nhau chung sống trong tình thân mật thuận hòa, không ngỠlại có
cái cảnh như ngày nay, càng nghĩ chừng nào ruột gan ông hình như bị ai c¡t đứt.
Trong cái cảnh tuyệt vá»ng này, ông thấy DÆ°Æ¡ng Qua không khác nào là má»™t vị cứu
tinh đã mang hạnh phúc lại cho Ä‘á»i mình, ná»—i hân hoan lá»™ ra quá rõ ràng trên nét mặt.
Thấy nét mặt quá cảm xúc của Võ tam Thông, lòng Dương Qua như quặn th¡t và
nghĩ thầm:
-Nếu cha mình còn sống, có lẽ ông cũng thương mình như vậy chẳng khác nào.
Chàng ghé tai Võ tam Thông bảo nhá»:
-Lão bá đừng cho há» thấy mặt, nếu không thì há»ng cả đấy.
Trong khi đó trận đấu của hai anh em há» Võ ngày càng quyết liệt. Hai ngÆ°á»i Ä‘em
ra áp dụng toàn là Việt Nữ kiếm pháp do Hàn Tiểu Oanh truyá»n dạy kỳ trÆ°á»›c, nhÆ°ng
ngá»n nào cÅ©ng có vẻ Ä‘iêu luyện và già dặn hÆ¡n hồi luyện tập.
Võ tu Văn nhẹ nhàn lanh lẹ, thân pháp uyển chuyển, luôn luôn nhảy nhót nhẹ
nhàng, cố tìm chá»— hở mà tấn công. Võ đôn Nho thì trầm hùng Ä‘iá»m tÄ©nh, lúc nào cÅ©ng
nhiệm nhặt giữ thế, thỉnh thoảng trả lại một vài đòn ch¡t nụi.
DÆ°Æ¡ng Qua đứng xem hồi lâu rồi cÆ°á»i ha hả từ từ bÆ°á»›c ra. Vừa trông thấy chàng,
cả hai anh em giật mình ngừng tay nhìn sá»­ng rồi há»i gấp:
-Mi tới đây có việc chi ?
DÆ°Æ¡ng Qua hất hàm há»i lại:
-Còn bá»n bây ở đây làm gì ?
Tu Văn nói:
-Chúng ta nhân thá»i giá» nhàn rá»—i ra đây dượt kiếm cùng nhau.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i lại bÄ©u môi nói:
-Chà, siêng năng chăm chỉ quá nhỉ? Luyện kiếm cung tá»›i ná»—i quyết liá»u sống chết,
chÆ°a thấy ai tích cá»±c nhÆ° các ngÆ°á»i.
Võ đôn Nho nổi nóng nạt lớn:
-Mặc chúng ta, má»—i ngÆ°á»i có quyá»n tá»± do và công việc riêng, khá»i cần mi xen vào.
Hãy cút đi cho rảnh.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i gằn:
-Nếu quả thật bá»n bây luyện kiếm thì không bao giá» ta lại can dá»± vào làm chi.
Äàng này chú bây chẳng những quyết đấu má còn can dá»± tá»›i em Phù của ta nữa, thì
bảo ta làm lơ sao được.
Vừa nghe mấy chữ "em Phù của ta" thì hai anh em hỠVõ bỗng thấy nóng tai tái
mặt, cùng hét lớn:
-Sao, mày bảo sao ? Láo thật !
DÆ°Æ¡ng Qua Ä‘iá»m tÄ©nh nói:
-Quách Phù là con gái cưng của Quách Bá Phụ và Quách Bá Mẫu, lẽ cố nhiên việc
dá»±ng vợ gả chồng thảy Ä‘iá»u do kẻ bá» trên quyết định. Hai ông bà Quách bá bá và bá
mẫu đã hứa hôn nàng cho ta từ lâu nào phải bây không hay biết. Thế mà hôm nay
chúng bây dám ra đấu kiếm hòng cướp giựt hôn thê của ta, như vậy chúng bây có
xem ta ra gì đâu ? Dương Qua này không bao giỠchịu đ
yên được.
Hai anh em há» Võ không biết lấy lá»i gì đối đáp trÆ°á»›c những câu nói quá bất ngá» và
rành rẽ của DÆ°Æ¡ng Qua, vì cả hai Ä‘iá»u biết rõ Quách Tỉnh đã nhận DÆ°Æ¡ng Qua làm r.
Hôm nay ý nghĩ của mình bị lột trần quá tr¡n trợn, nên cả hai đứa chưa biết nên xử trí
như thế nào.
Má»™t chập sau Tu Văn cÆ°á»i nhạt há»i:
-Mi gá»i "hôn thê" sao không biết ngượng mồm ? Ta cÅ©ng phục mi là con ngÆ°á»i lì
lợm và mạnh miệng đấy. Chẵng hay mi đã cậy ai làm mai mối và đã trình sính l
hồi
nào mà đã gá»i là "hôn thê".
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i ha hả há»i lại:
-Nếu nhÆ° vậy thì ch¡c bá»n bây đã có sính l
hay cha mẹ tán thành cả rồi sao ?
Theo phong tục Ä‘á»i Tống, việc hôn nhân do quyá»n cha mẹ quyết định và cần phải
có mai mối. Trong việc tranh chấp của hai anh em hỠVõ, kẻ nào bại sẽ tự vận mà
chết. NgÆ°á»i còn sống sẽ cầu hôn vá»›i Quách Phù chừng ấy nàng sẽ không còn lẽ gì
chá»n lá»±a nữa và nhất định nàng phải Æ°ng thuận.
Nghe DÆ°Æ¡ng Qua há»i quá Ä‘á»™t ngá»™t và hóc búa, cả hai không biết trả lá»i thế nào.
Mãi một hồi Tu Văn mới nói:
-Chúng ta biết rõ Sư Phụ đồng ý gả Quách Phù cho mi. Nhưng Sư Mẫu lại hứa gả
cho một trong hai anh em chúng ta rồi. Giữa ba đứa mình ngày nay danh phận chưa
có, việc tương lai sẽ giải quyết ra sao bây giỠlàm sao đoán trước được ?
DÆ°Æ¡ng Qua không nói, chỉ ngÆ°á»›c mặt nhìn trá»i cÆ°á»i sằng sặc mãi. Tu Văn bá»±c trí
quát nạt lớn:
-Tại sao mi cÆ°á»i ? Ta nói không phải hay sao ?
Dương Qua nói:
-Lá»i ta nói má»›i đúng, mi nói sai rồi. Quách Bá Phụ thÆ°Æ¡ng ta thì Quách Bá Mẫu
cũng vậy. Anh em bây những gì đặc biệt dám đem so sánh cùng ta xem thử ?
Tu Văn cÆ°á»i gằn đáp:
-Sá»± thật còn đó, ngÆ°Æ¡i muốn che giấu cÅ©ng không được nữa. Äừng hòng gạt ngÆ°á»i.
DÆ°Æ¡ng Qua gằn giá»ng nói:
-Chuyện gì mà phải Ä‘i lừa gạt bá»n bây ? Quách bá mẫu cÅ©ng đồng ý hứa hôn từ lâu
rồi. Nếu không, chuyện gì ta phải xả thân cứu cả nhạc phụ và nhạc mẫu trong mấy
lần liên tiếp ? Hành động hy sinh ấy cũng chỉ vì mối tình cùng em Phù mà thôi. Bây
nói vậy thì ta xin há»i: SÆ° mẫu đã hứa vá»›i bây, có bằng chứng chi không ?
Hai anh em chỉ nhìn nhau chÆ°a biết đối phó và trả lá»i ra sao cả. Lá»i DÆ°Æ¡ng Qua
cũng có lý l¡m. Vì tranh chấp mối tình của Quách Phù mà anh em đã quyết tâm một
mất một còn. Chưa giải quyết xong, nay lại thêm một tình địch lợi hại xen vào thật
quả r¡c rối. Äể đối phó hai ngÆ°á»i cần phải gác bá» má»i hiá»m khích ná»™i bá»™ để hợp sức
nương tựa lẫn nhau mới được.
Vì có lần lé nghe được lá»i Quách Phù nói cùng hai anh em há» Võ nên chàng dụng ý
gợi cho hai ngÆ°á»i ghen cho bá» ghét:
- Em Phù đã l¡m lần nói với ta rằng vì chúng bây đeo đuổi nàng mãi nàng cũng
không tiện công nhiên từ chối, thành thử phải nói bằng lòng cả hai. Chúng bây há
không nghÄ© rằng, má»™t ngÆ°á»i Ä‘oan trang hiá»n thục nhÆ° Quách Phù, lại là con nhà trâm
anh thế phiệt, lẽ nào lại má»™t lúc thích cả hai ngÆ°á»i đàn ông sao ? Có thể nói tr¡ng ra
rằng "thích cả hai là không thích má»™t ngÆ°á»i nào hết". Phải không ?
Rồi chàng giả bá»™ nÅ©ng nịu nhái lại lá»i nói của Quách Phù Ä‘á»™ ná»:
-Anh hai, sao anh cứ đeo đuổi tôi mãi làm gì ? Anh không hiểu lòng tôi đang phân
vân ái ngại sao ? Còn anh cả cũng vậy, thôi thà chết phức cho rảnh nợ !
Chàng nói cả hai anh em hỠVõ thất s¡c, mồ hôi chảy ướt mình cả hai cùng bàng
hoàng suy nghĩ:
-Quả đúng lá»i nói của Quách Phù nói riêng vá»›i ta trong bữa ná». Nếu nàng không
thuật lại thì sao h¡n biết được câu chuyện tâm tình này ? Té ra nàng thoái thác không
chịu nhận lá»i vá»›i ngÆ°á»i nào cÅ©ng chỉ vì thế. Quả là Ä‘iá»u bẽ bàng và sỉ nhục.
Nhìn qua thần s¡c của hai ngÆ°á»i, DÆ°Æ¡ng Qua đã Ä‘oán biết hết những ý nghÄ© trong
lòng há». Thấy cả hai đã lầm kế mình, chàng từ tốn và nghiêm nghị bảo:
-Như vậy Quách Phù là hôn thê của ta rồi. Mai hậu ta với nàng sẽ là vợ chồng,
cùng nhau nối tóc tá»›i già, xây dá»±ng gia đình hạnh phúc, con cháu nối nghiệp Ä‘á»i Ä‘á»i.
Vừa nói tới đây bỗng có tiếng thở dài của ai rất não ruột, hình như là Tiểu long Nữ.
DÆ°Æ¡ng Qua vừa nghe choáng váng cả ngÆ°á»i, muốn buá»™c miệng gá»i Cô NÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng
đã kịp thá»i dằn được, vì chàng Ä‘oán biết kẻ ấy là Lý mạc Thu. Con ngÆ°á»i ấy, nhất
định không nên giáp mặt được cùng cha con nhà hỠVõ.
Rồi chàng lớn tiếng bảo:
-Chúng bây chỉ si tình, nuôi hy vá»ng hảo huyá»n vô ích quá. Ta vì tình nhạc phụ,
nhạc mẫu nên bá» qua hết má»i chuyện, bây giá» khá mau vá» thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng giúp
đỡ nhạc phụ, nhạc mẫu ta đ
thủ thành thì hơn.
Hai anh em hỠVõ ngao ngán và chán nản quá, siết tay nhau cảm thông trong số
phận hẩm hiu chung.
Võ tu Văn từ tốn nói:
-Dương huynh, xin kính chúc anh và Quách cô nương đặng tròn dim
phúc trăm
năm cầm s¡c hòa hợp. Từ nay xin cứ xem hai anh em chúng tôi như không còn trên
cõi Ä‘á»i này nữa.
Nói xong hai ngÆ°á»i n¡m tay nhau bÆ°á»›c Ä‘i. DÆ°Æ¡ng Qua mừng rỡ thấy kế hoạch
mình đã thành tá»±u mỹ mãn. Võ tam Thông dang nấp ngÆ°á»i sau khóm trúc, thấy hai
con mình nói lá»i từ biệt và định Ä‘em nhau Ä‘i ẩn dật xứ xa thì trong lòng bất nhẫn, vá»™i
nhảy ra gá»i lá»›n:
-Văn nhi, Nho nhi, hai con đi đâu đấy ? ChỠta theo cùng.
Hai anh em vừa nghe tiếng Võ tam Thông đã ngạc nhiên, quay mình nhìn lại thấy
quả cha mình, cùng thốt lên một tiếng "cha". Võ tam Thông ch¡p tay xá Dương Qua
nói:
-Lão đây nguyện suốt Ä‘á»i ghi Æ¡n tiểu đệ.
Dương Qua bực mình vì thấy Tam Thông đã nông nỗi làm lộ công chuyện, định
kiếm lá»i nói át Ä‘i, nhÆ°ng Võ tu Văn đã nghe được, quay sang bảo anh:
-Äại ca, có lẽ chúng ta đã bị gạt rồi.
Võ đôn Nho tuy không lanh miệng khéo mồm, nhưng cũng có óc thông minh lanh
lợi. Chàng nghe nói, quay sang nhìn cha rồi nhìn em gật đầu.
Võ tam Thông thấy mình đã làm há»ng chuyện, vá»™i tìm lá»i đính chính:
-Con chá»› hiểu lầm. Cha không có nhá» DÆ°Æ¡ng huynh khuyên bảo hay dàn xếp gì vá»
chuyện này hết.
Câu cải chính này xác nhận thêm một lần nữa sự việc mà hai anh em đa nghi hoặc.
Bấy giá» Tu Văn và Äôn Nho má»›i tin rằng những chuyện vừa rồi DÆ°Æ¡ng Qua bày đặt
hết, vì vậy hai ngÆ°á»i chợt nghÄ©:
-XÆ°a nay DÆ°Æ¡ng Qua và Quách Phù thÆ°á»ng hục hặc cùng nhau có ai Æ°a ai đâu.
Huống chi Dương Qua đã có tình thiết tha cùng Tiểu long Nữ thì làm sao hứa hôn
cùng Quách Phù được ?
Tu Văn bảo anh:
- Äại ca, chúng ta cứ vá» thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng há»i lại Phù muá»™i để nàng trá»±c tiếp trả
lá»i thì ch¡c hÆ¡n.
Äôn Nho gật đầu đáp:
-Phải rồi, hÆ¡i đâu Ä‘i tin những lá»i xảo ngữ được.
Tu Văn ngó cha nói:
-Thưa cha, nhân tiện cha hãy cùng chúng con vỠthành Tương Dương thăm vợ
chồng Quách bá phụ luôn thể, hai ngÆ°á»i cùng cha là bạn cÅ© mà.
Võ tam Thông thấy công chuyện lở há»ng bét thì không biết đối phó sao cho phải.
Ông muốn Ä‘em quyá»n làm cha ra răn dạy hai con, nhÆ°ng lại sợ, kho không có mình
chúng nó trở lại thanh toán nhau như cũ thì càng nguy nữa.
Ông Ä‘ang ú á»› chÆ°a biết nên nói gì thì DÆ°Æ¡ng Qua đã cÆ°á»i lạt nói:
-Võ nhị ca, tôi cấm anh không được nh¡c đến hai chữ "Phù muội" và ngay cả trong
lòng cũng không được nghĩ tới nữa đấy.
Võ tu Văn trợn m¡t quát lớn:
-Trên Ä‘á»i chÆ°a có kẻ nào ngang ngược và vô lý nhÆ° mi. Chữ "Phù muá»™i", ta đã
dùng trên bảy tám năm rồi, không những vậy ta vẫn tiếp tục dùng ngày nay và cả
trong tương lai nữa. Phù muội ta kêu mãi đã sao đâu ?
Thình lình có một tiếng bốp chát chúa nổi lên, má Tu Văn đã in dấu năm ngón tay
của Dương Qua đỠửng.
Tu Văn tuốt thanh trÆ°á»ng kiếm gầm lên:
-Thằng Dương Qua đáng trị thật. Xưa nay ta với mi chưa từng so kiếm xem sao ?
Võ tam Thông nạt lớn:
-Văn nhi, không được động thủ.
DÆ°Æ¡ng Qua quay sang nhìn Tam Thông há»i lại:
-Võ lão bá, trong hai ngÆ°á»i bác bênh ai.
Theo lẽ thÆ°á»ng thì Tam Thông phải bênh con mình má»›i phải. NhÆ°ng ông đã rõ sở
dĩ Dương Qua muốn hành động cũng chỉ vì muốn giúp mình giải quyết một chuyện
r¡c rối mà mình đành bất lá»±c, khiến cho hai con mình khá»i tàn sát lẫn nhau.
Vì vậy cho nên ông đứng yên, cứng miệng chẵng biết nói làm sao.
Dương Qua bèn nói:
-Tôi xin bác cứ ngồi yên trên tảng đá để thưởng thức cuộc tranh tài này. Tôi xin
hứa không giết hỠđâu mà lo.
Mặc dù Dương Qua còn nhỠtuổi nhưng xử thế như thần, huống hồ chi chuyện này
chàng lo cho mình, nên Võ tam Thông phải nghe theo lá»i chàng Ä‘á» nghị, đến ngồi trên
tảng đá lớn bên cạnh đó.
Dương Qua tuốt phăng Tử Vi bảo kiếm, chém soạt luôn hai nhát thành hình chử
thập trên một tảng đá khá nặng trên ngàn cân đang lù lù trước mặt rồi phi cước đá
văng ra thành bốn mảnh bằng nhau. Chổ bị kiếm chém bằng phẳng như cưa.
Anh em hỠVõ thấy thanh bảo kiếm bén quá thất kinh nhìn sửng.
Dương Qua cài kiếm vào vỠrồi nói:
-Vá»›i hai ngÆ°á»i, ta chẳng cần phải dùng tá»›i kiếm này đâu mà lo.
Nói xong chàng bước lại cây lớn gần đó bẻ một cành, tuốt hết lá biến thành một cây
đoản côn chừng ba thước, nói lớn:
-Ta đã nói mà chúng bây chưa tin rằng nhạc Mẫu thương ta hơn. Bây giỠta sẽ
chứng minh cho xem. Ta chỉ dùng chiếc cây này, cho hai anh em bây cùng tấn công
má»™t lượt tất cả những ngón nhạc phụ ta đã truyá»n và cÅ©ng có thể dùng Nhứt dÆ°Æ¡ng
Chỉ há»c của Chu tá»­ Liu
nữa. Ta chỉ dùng toàn thế võ của nhạc mẫu truyá»n dạy để
đối phó mà thôi, nếu có dùng thứ võ nào khác thì xem như thua bây.
Võ đôn Nho thấy vậy cho rằng nếu theo các Ä‘iá»u kiện này thì dù anh em mình
th¡ng cũng chẳng danh dự gì, định nói lại, nhưng Võ tu Văn đã lanh miệng nói:
-Hay l¡m, đó là do mi đỠnghị chứ anh em ta không buộc. Nhưng nếu mi dùng các
thế võ của Toàn Chân phái hay trong Ngá»c Nữ tâm kinh thì sao ?
Dương Qua bình tĩnh đáp:
-Thì xem như ta thua chứ sao. Hôm nay chúng ta đánh nhau không phải là vì thù
oán mà chỉ để tranh lấy Phù muội mà thôi. Nếu ta thua thì nhất định phải đi xa, vĩnh
vin
không được nhìn tá»›i nàng nữa. Còn hai ngÆ°á»i thì sao ?
Câu há»i của DÆ°Æ¡ng Qua đã dồn hai anh em vào thế bí nhÆ°ng không còn cách nào
chống chế nữa, Tu Văn đành nói:
-Thì chúng ta cũng vậy chứ sao. Nếu hai ta bị thua, sẽ mãi mãi không gặp nàng
nữa.
DÆ°Æ¡ng Qua nhìn Äôn Nho há»i lại:
-Äó là ý kiến của h¡n thôi, còn mi thì sao ?
Võ đôn Nho trừng m¡t quát:
-Em ta sao thì ta vậy, anh em chúng ta cùng chung một ý kiến thôi.
DÆ°Æ¡ng Qua đ¡c chí cÆ°á»i vang:
-Hôm nay nếu kẻ nào bị bại mà không giữ đúng lá»i hứa thì quả là đồ vô liêm sÄ©, thua
cả loài chó lợn đấy nhé.
Tu Văn đáp ngay:
-Äúng nhÆ° vậy. Bây giá» hãy đỡ kiếm ta đây, thằng má»i.
Nói dứt lá»i, chàng vung trÆ°á»ng kiếm chém vụt vào chân DÆ°Æ¡ng Qua đồng thá»i Äôn
Nho cÅ©ng chém thẳng vào chân bên kia, khiến DÆ°Æ¡ng Qua phải phi thân nhảy vá»t lên
cao để tránh né và buột miệng khen:
-Hay l¡m, huynh đệ nhứt tâm, sức mạnh có thể xô thành đổ núi, lợi hại l¡m.
Võ đôn Nho tung kiếm chém nữa, Dương Qua cầm côn nhưng không thèm đỡ
nghiên mình né tránh, miệng Ä‘á»c bốn câu:
-"Vợ chồng như quần với áo,
"Anh em như tay với chân,
"Ão quần rách, có thể thay,
"Tay chân gãy, làm sao chấp nối?
Hai anh em bây đã biết bốn câu thơ này chưa ?
Tu Văn quát lớn:
-Hãy đánh Ä‘i đừng ba xạo. Võ công của sÆ° mẫu truyá»n dạy cho đâu sao chẳng Ä‘em
ra thi thố, cứ tránh né hoài như vậy?
Äôn Nho không nói lá»i nào, cứ bặm môi múa kiếm chém ngay vào các chá»— nhược.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i lá»›n bảo:
-Hay đấy, bây giỠhãy cẩn thận nhé, rán mà đỡ những ngón võ tinh kỳ của Nhạc
mẫu ta dạy đây nè.
Nói dứt lá»i, chàng dùng gậy đập thẳng theo thế "quất" trong phép đánh chó, đồng
thá»i Ä‘Æ°a ngón tay Ä‘iểm vào huyệt của Äôn Nho. Äôn Nho vá»™i vàng nhảy lên tránh
khá»i, nhÆ°ng khúc cây lại đánh trúng vào giò Tu Văn té lăn ra đất.
Thấy em bị nhào, Äôn Nho vá»™i hoành thân tu kiếm chém mạnh nhÆ° bảo táp, DÆ°Æ¡ng
Qua chép miệng khen lớn:
-Hay l¡m, phàm thấy em lâm nạn, liá»u thân giải cứu nhÆ° vậy má»›i đúng đạo làm
anh chứ.
Chàng vừa nói xong thì khúc cây đã xoay lại nện trên lÆ°ng Äôn Nho. Tuy bị má»™t
đòn không Ä‘au l¡m nhÆ°ng Äôn Nho cÅ©ng thừa biết phần thất bại đã vá» phần mình rồi.
Ngay khi đó Tu Văn lồm cồm ngồi dậy, nói lớn:
-Äó là phép đánh chó, nào võ công của sÆ° mẫu dạy mi. Khi bà dạy cho Lá»— hữu
CÆ°á»›c, chính mi và chúng ta đã nấp xem và há»c lóm thế mà cÅ©ng Ä‘Æ°a ra lòe, đâu có gì
là giá»i?
Y nói chÆ°a dứt lá»i đã lãnh thêm má»™t đòn té xấp xuống đất. DÆ°Æ¡ng Qua chá» chàng
lồm cồm ngồi dậy rồi mới nói:
-Phép đánh chó là má»™t môn võ công tuyệt diệu và khó há»c vô cùng. Nếu chỉ há»c lóm
mà biết, tại sao anh em bây lại không biết. Quách bá mẫu chỉ dạy cho Lỗ trưởng lão
những khẩu quyết thông thÆ°á»ng, còn các thế đánh thì bà chỉ ngầm dạy riêng ta mà
thôi. Cả Phù muá»™i cÅ©ng chÆ°a há» há»c được, thì bá»n bây làm sao há»c được mà mong.
Tu Văn nào biết được câu chuyện DÆ°Æ¡ng Qua đã gặp Hồng thất Công, nên nghe lá»i
chàng nói, đối với sự hiểu biết của mình, đã tin là hợp lẽ, tuy nhiên ngoài miệng chàng
vẫn cứng cá»i nói:
-Mi biết được chẵng qua nhá» trá»i phú cho có thiên tÆ° đặc biệt mà thôi. Chúng ta
tuy vô tình nghe sÆ° mẫu giảng giải chứ đâu có để tâm há»c lén. Chỉ có những thứ vô
liêm sĩ mới dụng ý này mà thôi.
DÆ°Æ¡ng Qua há miệng cÆ°á»i lá»›n, rồi bá»—ng nhiên xoay côn lẹ nhÆ° chá»›p nghe "bốp,
bốp" hai tiếng, má»—i ngÆ°á»i lãnh thêm má»™t đòn trên lÆ°ng tuy không Ä‘au l¡m nhÆ°ng mặt
đã có vẻ thẹn thuồng.
DÆ°Æ¡ng Qua vừa cÆ°á»i vừa nói:
- Bây giỠcó nói ra cũng không có gì làm chứng và bảo đảm cho, dù ta dùng đả
bổng pháp hạ bây nhưng lòng không phục cũng chẵng thích gì. Thôi ta dùng một võ
công của nhạc mẫu do ai đích truyá»n hay không?
Tu Văn hằn há»c nói lá»›n:
-Dẹp đi mi, cứ mỗi chút là nhạc mẫu với nhạc phụ mà không biết ngượng mồm.
Khá»i nói chuyện vá»›i mi nữa!
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i hè hè nói:
-Cậu này quả hẹp lượng và câu chấp. Thôi cũng được, vậy hãy cho ta biết, võ công
của sÆ° mẫu do ai truyá»n dạy ?
Tu Văn nghênh mặt tỠý tự phụ đáp:
-SÆ° mẫu ta là con gái duy nhất của Hoàng Äảo Chúa. Võ công của bà do Hoàng
đảo chúa truyá»n dạy chứ còn ai nữa?
Dương Qua gật đầu nói:
-Phải đấy, nhÆ°ng sau khi chung sống nhiá»u năm trên đảo Äào Hoa các ngÆ°á»i có
biết sở trÆ°á»ng tuyệt ká»· của Hoàng đảo chúa là môn nào không ?
Võ tu Văn đáp:
-Hoàng đảo chúa là má»™t dị nhân tài kiêm văn võ. Con ngÆ°á»i nhÆ° ông thì ngón võ
nào cÅ©ng tuyệt diệu cả không phân biệt ngón nào sở trÆ°á»ng cả.
Dương Qua gật gù nói:
- Lá»i mi nói cÅ©ng chí lý, tuy nhiên vá» kiếm pháp, mi có biết Hoàng đảo chúa sở
trÆ°á»ng kiếm pháp nào hay không ?
Võ tu Văn đáp:
-Nếu mày biết sao còn há»i nữa. Trên giang hồ ai lại không biết Hoàng đảo chúa sở
trÆ°á»ng vá» "Ngá»c Tiêu Kiếm Pháp", oai trấn võ lâm, không ai bì nổi.
DÆ°Æ¡ng Qua lại há»i nữa:
-Anh em bây đã gặp Hoàng đảo chúa lần nào chưa ?
Võ tu Văn thấy chàng há»i mãi bá»±c mình, nhăn mặt xẵng giá»ng:
-Mi há»i dai quá cỡ, lẽ cố nhiên không gặp rồi. Vì Hoàng đảo chúa trên mÆ°á»i mấy
năm nay đi chu du thiên hạ có bao giỠvỠđảo đâu. Cả sư phụ sư mẫu còn hiếm khi
gặp gỡ huống chi bá»n này.
Dương Qua nói:
- Vậy thì ch¡c hai ngÆ°á»i cÅ©ng chỉ nghe nói chứ chÆ°a bao giỠđược thưởng thức
Ngá»c tiêu kiếm pháp phải không?
Võ tu Văn đáp:
-Trong dịp kỷ niệm sinh nhật của Hoàng đảo chủ, sư mẫu thiết tiệc ăn mừng, ngay
trong tiệc bà có biểu din
Ngá»c Tiêu kiếm pháp, ta đã được xem, nhÆ°ng anh ta khi đó
bận lên Trùng DÆ°Æ¡ng cung há»c nghệ nên không xem được.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i lá»›n nói:
-Hay l¡m, mi đã xem được rồi thì càng hay l¡m. Môn này sÆ° mẫu đã truyá»n lại cho
ta rồi.
Hai anh em hỠVõ nghe nói nhìn nhau trong lòng ngỠvực:
-Ngá»c tiêu kiếm pháp là má»™t kiếm thuật kỳ diệu vô cùng, ngay nhÆ° Quách Phù là
con gái cÆ°ng mà chÆ°a được Hoàng Dung truyá»n lại, huống hồ DÆ°Æ¡ng Qua. Từ ngày
rá»i Chung Nam sÆ¡n, DÆ°Æ¡ng Qua có mấy khi được dịp gần Hoàng Dung lâu? Nếu có
gặp nhau cÅ©ng chỉ trong vài giá» rồi lại chia tay ngay, nhÆ° thế làm sao có đủ Ä‘iá»u kiện
để há»c cho được?
Äang suy nghÄ© ná»­a tin ná»­a ngá», chÆ°a biết nói sao, bá»—ng DÆ°Æ¡ng Qua thét lá»›n:
-Äây là thế Tiên Ông Cỡi Rồng!
Miệng nói tay đâm ngá»n roi vá» phía trÆ°á»›c nghe bá»™p má»™t tiếng trúng ngay ngá»±c Äôn
Nho. Nếu là mủi kiếm thật thì ngá»±c Äôn Nho đã thủng rồi.
Tu Văn vung kiếm thá»c vào hông DÆ°Æ¡ng Qua, nhÆ°ng chàng đã thu roi vá» Ä‘iểm
trúng vào Tu Văn.
Tu Văn hoảng hốt thu kiếm, rùn mình thấp xuống để né roi rồi tung cước đá vụt ra
má»™t đá. Khi ấy, ngá»n roi của DÆ°Æ¡ng Qua đã Ä‘á»—i chiá»u, Ä‘iểm ngay vào huyệt "Thái
DÆ°Æ¡ng" của Tu Văn, vừa công vừa thủ lợi hại phi thÆ°á»ng. Tu Văn đá hụt vào không
khí. Äôn Nho cÅ©ng đứng vào tình trạng nguy biến, phải dùng hết sức loang kiếm
kh¡p ngÆ°á»i má»›i tạm tránh được những thế tấn công vô cùng ác liệt của DÆ°Æ¡ng Qua.
Sau năm hiệp, hai anh em hỠVõ đã yếu sức dần dần, không đủ sức để chống đỡ
chứ đừng nói đến chuyện tấn công.
DÆ°Æ¡ng Qua thì miệng Ä‘á»c các khẩu quyết, chân tay tu ra liên hồi, hết thế nàng sang
thế khác như nước chảy mây trôi khiến cho hai anh em hỠVõ tối tăm mặt mũi chẵng
biết ứng phó đánh đỡ ra làm sao nữa, tay chân rụng rá»i, mồ hôi ra nhÆ° t¡m.
Xưa kia Tu Văn có dịp xem Hoàng Dung biểu din
Ngá»c Tiêu kiếm pháp, tuy thấy
hay nhưng cũng không tưởng tượng được lối đánh bay bướm, uyển chuyển và lợi hại
thế này.
Vừa đánh đỡ hai ngÆ°á»i cảm thấy trong lòng xốn xang, vì tin rằng Hoàng Dung đã
truyá»n cho DÆ°Æ¡ng Qua thật. Hai ngÆ°á»i nào biết được DÆ°Æ¡ng Qua có dịp may chung
sống vá»›i Hoàng Dược SÆ° thá»i gian khá lâu và trong khi ấy, chàng đã được ông ta
thân truyá»n cho hai môn tuyệt kỹ của Äào Hoa kiếm pháp là "Ngá»c Tiêu kiếm thuật"
và "Äàn chỉ thần công".
Càng đấu chừng nào Äôn Nho và Tu Văn càng cảm thấy áp lá»±c của DÆ°Æ¡ng Qua
càng thêm trầm trá»ng. Ngá»n roi chàng múa tuy má»m mại ẻo lả nhÆ°ng có má»™t sức
mạnh vô cùng hùng hậu hút cả đôi trÆ°á»ng kiếm khiến hai ngÆ°á»i Ä‘iá»u khiển khá khó
khăn và thÆ°á»ng chém sai đích.
Thấy hai ngÆ°á»i đã xanh mặt, thở lên hồng há»™c, DÆ°Æ¡ng Qua lại cÆ°á»i lá»›n nói thêm:
-Ngá»c tiêu kiếm pháp không phải chỉ bao nhiêu mà còn l¡m chổ kỳ diệu hÆ¡n nữa.
Hãy xem đây nhé.
Chàng nói vừa dứt lá»i bá»—ng nghe "bập" má»™t tiếng, ngá»n roi và thanh kiếm của Äôn
Nho đã g¡n chặt vào nhau, đồng thá»i Äôn Nho cảm thấy má»™t luồng kình lá»±c hút mạnh
thanh kiếm nhÆ° muốn sút khá»i tay bay Ä‘i. Chàng phải bậm môi cố sức n¡m chặt lại
để khá»i mất kiếm.
DÆ°Æ¡ng Qua tiến thêm má»™t bÆ°á»›c, nÆ°Æ¡ng theo áp lá»±c của địch hÆ°á»›ng ngá»n roi lại hút
chặt luôn cây kiếm của Tu Văn luôn.
Tức thì chàng quát lên má»™t tiếng lá»›n, vận sức truyá»n lá»±c vào roi, đè hai ngá»n trÆ°á»ng
kiếm chúi mũi xuống đất.
Hai anh em há» Võ cố sức bình sinh định rút nhanh kiếm ra khá»i vòng áp lá»±c của
Dương Qua, nhưng chàng bỗng tiến thêm hai bước dùng bàn chân giậm lên hai thanh
kiếm rồi bật ngược đầu roi trở lên chỉ thẳng vào yết hầu hai ngÆ°á»i miệng tủm tỉm cÆ°á»i
há»i:
-Äã phục và chịu thua chÆ°a?
Nếu cây roi này là thanh kiếm thì hai anh em đứt há»ng rồi, nên cả hai thất s¡c, đứng
lặng thinh, mặt mày tái mét.
Dương Qua thấy anh em hỠVõ đã khuất phục và kinh hoàng như vậy thì cũng thấy
hả hê vì đã báo được mối thù ngày trÆ°á»›c trên Äào Hoa đảo hỠđã hiếp đáp mình.
Chàng lùi mấy bước, qu¡t m¡t nhìn, hãnh diện.
Äôn Nho và Tu Văn thật không ngá» Hoàng Dung đã thÆ°Æ¡ng yêu DÆ°Æ¡ng Qua và
truyá»n cả tuyệt nghệ võ công cho chàng nhÆ° vậy.
NhÆ°ng cả hai đã trót yêu Quách Phù quá nặng, nếu bây giá» giữ lá»i hứa, không nhìn
mặt nàng nữa thì làm sao chịu nỗi ?
Äôn Nho thở dài não nuá»™t, rồi muốn bá» kiếm chịu thua cho rồi, nhÆ°ng Tu Văn nói:
-Äại ca, chúng ta chÆ°a thể chịu thua h¡n, quyết đấu má»™t keo nữa xem sao.
Äôn Nho gật đầu đồng ý.
Cả hai xách trÆ°á»ng kiếm chém nhầu. Lần này ngÆ°á»i nào cÅ©ng quyết Ä‘em hết tài
nghệ tuyệt há»c thí mạng cùng DÆ°Æ¡ng Qua để đánh đổi má»™t mối tình mà há» không thể
nào tá»± ý rá»i bá» cho được.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i rá»™ nói:
-Có đánh hăng như vậy mới thấy hứng thú chứ.
Nói xong chàng ném ph¡t ngá»n roi, xoay mình lòn qua hai ánh kiếm hình nhÆ° không
xem hai ngÆ°á»i ra chi hết. Chàng đùa má»™t hồi bá»—ng đứng yên lặng, rú lên má»™t tiếng,
dùng ngón tay búng mạnh vào hai sống kiếm.
Hai ngÆ°á»i cảm thấy tê rần rần cả hổ khẩu, không còn đủ sức giữ được, để hai
thanh trÆ°á»ng kiếm thoát khá»i tay bay vút lên không trung nhÆ° hai chiếc pháo thăng
thiên.
Dương Qua phi thân nhảy theo đưa tay xớt lấy cả hai thanh kiếm như một trò chơi,
rồi nhìn hai anh em nói:
-Còn đấy là "đạn chỉ thần công", biết chưa?
Thấy hai anh em cùng tái mặt không miệng nào đáp lại, Dương Qua trao hai thanh
kiếm trả lại và nói:
-Tôi xin hai vị thứ lỗi cho.
Tu Văn tiếp lấy thanh trÆ°á»ng kiếm nghẹn ngào nói:
-Thôi rồi, tôi đành vÄ©nh biệt cùng Phù muá»™i Ä‘á»i Ä‘á»i.
Nói vừa dứt lá»i chàng trở ngược lưỡi kiếm thá»c vào yết hầu.
Ngay lúc đó, Võ đôn Nho cũng xoay lưỡi kiếm cứa mạnh vào cổ.
Dương Qua thất s¡c nhảy luôn tới trước đưa tay búng mạnh vào hai sống kiếm
nghe "choang, choang" hai ngá»n kiếm chạm vào nhau gãy làm bốn Ä‘oạn rÆ¡i xuống
đất.
Ngay lúc đó Võ tam Thông đã nhảy ra n¡m áo hai con thét lớn:
-Trá»i Æ¡i, hai anh em chúng bây chỉ vì má»™t đứa con gái màm Ä‘i liá»u mình tá»± tá»­, quả
là Ä‘iá»u đê hèn quá đáng.
Tu Văn ngẩn lên nhìn cha, mặt đầy nước m¡t:
-Cha, cha cÅ©ng suốt má»™t Ä‘á»i Ä‘au khổ vì má»™t ngÆ°á»i đàn bà. Chúng con... con...
Chàng nói chÆ°a hết lá»i, nhÆ°ng thoáng trong bóng sao đêm thấy nét mặt cha già
chứa đựng đầy đau khổ, nước m¡t chan hòa, chàng cảm thấy chúng mình đã đi tàn sát
lẫn nhau, đem mối âu lo cho cha già, đã chừng này tuổi mà không tròn quả phúc.
Niá»m hối hận tràn ngập nhÆ° ánh chá»›p trong những bóng tối giữa đêm đông, hai ngÆ°á»i
ôm chầm lấy nhau khóc lớn.
Võ tam Thông buông áo, kéo hai con trai vào lòng, ba cha con ôm nhau thổn thức
vì bị xúc động mãnh liệt.
Trong giây phút đau đớn này, Tu Văn nghĩ bụng:
-Ta đã yêu Quách Phù với một mối tình chân thật, không ngỠnàng lại thương mến
DÆ°Æ¡ng Qua. Thậm chí má»™t ngÆ°á»i nhÆ° sÆ° mẫu cÅ©ng lừa dối anh em mình, Ä‘em hết võ
công truyá»n riêng cho rể tÆ°Æ¡ng lai bao nhiêu đó cÅ©ng đủ chứng minh rằng thiên hạ
chẳng qua là giả dối bỠngoài chỉ toàn là xảo trá. Chỉ có tình cha mẹ và anh em ruột
thịt mới là thành thật mà thôi.
Càng nghĩ chàng càng thấy thấm thía hối hận gục đầu vào lòng cha nức nở nghẹn
ngào thổn thức mãi.
Tài sản của than_long_vn

  #60  
Old 31-07-2008, 03:19 PM
than_long_vn's Avatar
than_long_vn than_long_vn is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngày 13 giá»
Xu: 0
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 60

Quách Phù hài tội dương Qua



Mặc dù DÆ°Æ¡ng Qua có tâm hồn phóng khoáng, vì lòng nghÄ©a hiệp giúp Võ tam Thông bằng cách quyá»n biến, nhÆ°ng đã khiến cho anh em há» Võ mang má»™t mối hận lòng, không thiết đến mạng sống nữa. Nếu là Quách Tỉnh chắc không bao giỠông chịu làm được những thủ Ä‘oạn xáo trá nhÆ° vậy, dầu các thủ Ä‘oạn ấy chỉ nhằm má»™t múc đích tốt.
Nhìn thấy anh em hỠVõ đã hối hận làm lành với nhau và ba cha con ôm nhau khóc lóc, Dương Qua cảm thấý hân hoan và hãnh diện vỠviệc mình làm. Chàng nghĩ thầm:
- TrÆ°á»›c giá» từ giã cõi Ä‘á»i, ta đã làm thêm được má»™t Ä‘iá»u thiện. Âu cÅ©ng là má»™t niá»m an ủi cho số phận hẩm hiu của chàng DÆ°Æ¡ng Qua này.
Bỗng Võ Tam Thông bảo hai con:
- Phàm làm trai không bao giá» thiếu vợ. Äứa con gái nhà há» Quách đã không có lòng Ä‘oái tưởng đến thì chuyện gì hai con còn lÆ°u luyến làm gì nữa. Công chuyện đầu tiên hiện nay mà hai con cần làm là chi, có biết không?
Võ Tu Văn đáp:
- Chúng con cần rửa thù cho thân mẫu.
Võ tam Thông gật đầu rồi cao tiếng nói:
- Phải đấy, dù phải đi khắp chân mây mặt nước, chúng ta cũng phải tìm cho ra Xích Luyện tiên tử Lý mạc Thu để trả thù.
Vừa nghe câu này, DÆ°Æ¡ng Qua chá»™t dạ nghÄ©: "ủa chết, ta cần Ä‘Æ°a há» Ä‘i má»™t chá»— khác, nếu để lá»t vào tai Lý Mạc Thu trong lúc này thì rắc rối lắm".
Chàng vừa nghÄ© tá»›i đó, chÆ°a kịp nói ra thì đã có giá»ng cÆ°á»i lảnh lót trong hang vá»ng ra, má»™t ngÆ°á»i đàn bà thét lá»›n:
- Cần chi phải đi tìm đâu xa nữa. Xích luyện tiên tử Lý Mạc Thu ta chỠbây tại đây lâu rồi.
Từ trong hang nàng tiến ra từng bÆ°á»›c má»™t, trên tay trái bồng đứa hài nhi, tay phải nắm phất trần, hai tà áo bào bay phần phật trÆ°á»›c ngá»n gió rừng trông vô cùng hống hách.
Cha con há» Võ không ngá» gặp kẻ tá»­ thù nÆ¡i đây. Võ tam Thông rít lên má»™t tiếng, chồm tá»›i tấn công ngay. Võ Äôn Nho và Võ tu Văn cÅ©ng lượm hai thanh kiếm gẫy tấn công hai bên tả hữu.
DÆ°Æ¡ng Qua gá»i lá»›n:
- Xin chÆ° vị tạm dừng tay, tôi có Ä‘iá»u muốn thÆ°a lại.
Võ tam Thông hậm hực nói:
- Dương tiểu huynh, xin hãy chỠtôi giết con ác tặc này rồi sẽ nói chuyện sau.
Nói xong lão dùng tả chưởng đánh liá»n ba đòn liên tiếp. Nhá» xáp lá cà nên tuy kiếm gãy cÅ©ng lợi hại không khác gì Ä‘oản Ä‘ao trủy thủ.
Dương Qua thừa biết hỠđối với nhau có một mối đại thù, chưa chắc gì nghe mình mà dừng tay được. Ngặt vì có hại tới đứa bé nên chàng hướng vỠLý mạc Thu nói:
- Lý sư bá hãy giao đứa bé cho tôi bồng.
Võ tam Thông trố mắt há»i:
- ủa, sao mi gá»i con ác phụ này là sÆ° bá?
Lý Mạc Thu cÆ°á»i bảo DÆ°Æ¡ng Qua:
- DÆ°Æ¡ng sÆ° Ä‘iệt, cháu hãy tấn công vào mặt sau bá»n chúng còn đứa bé này để mặc ta không há» chi đâu.
Lý Mạc Thu nhận xét qua ba thế võ vừa rồi, thấy Võ Tam Thông đã có má»™t bản lãnh cao cÆ°á»ng hÆ¡n ngày xÆ°a nhiêu lắm. HÆ¡n nữa thêm hai anh thanh niên giúp sức nữa thì quả là má»™t chuyện rắc rối, khó mà đối phó. Vì vậy nàng gá»i DÆ°Æ¡ng Qua bằng sÆ° Ä‘iệt để gây kế ly gián, uy hiếp tinh thần ba cha con há» Võ.
Không ngỠVõ Tam Thông đã trúng kế. Ông bèn bảo hai con:
- Nho và Văn, hai con hãy Ä‘á» phòng tên há» DÆ°Æ¡ng, còn con ác phụ này má»™t mình cha liá»u mạng vá»›i nó cÅ©ng được.
Dương Qua dừng tay không đánh nói lớn:
- Cả hai bên, tôi không tiếp ai cả, nhưng xin chớ làm tổn thương tới đứa hài nhi đấy nhé.
Võ Tam Thông thấy DÆ°Æ¡ng Qua đã rút lui ra ngoại cuá»™c thì trong dạ bá»›t lo phần nào. Ông bèn múa chưởng tấn công Lý Mạc thu liên tiếp. Mạc Thu cÅ©ng múa phất trần bình tÄ©nh kháng cá»± vừa đánh vừa gá»i lá»›n:
- Nhị vị công tá»­, theo hành Ä‘á»™ng của nhị vị vừa rồi, tuy có vẻ Ä‘a tình lãng mạn, nhÆ°ng còn hÆ¡n bao nhiêu bá»n đàn ông vong ân bá»™i nghÄ©a đáng ghét khác. Nể tình hôm nay, ta rá»™ng dung cho hai vị khá»i chết, vậy hãy mau rá»i khá»i chốn này cho rồi.
Võ tu Văn nổi xung thét lớn:
- Mi quả là má»™t con đàn bà lòng lang dạ thú, Ä‘á»™c ác hÆ¡n hùm beo, mi dám lấy tÆ° cách gì mà bảo rằng bá»n ta là Ä‘a tình được?
Miệng nói tay tấn công tới tấp. Lý Mạc Thu nổi xung thét:
- Quả đồ súc sinh không biết thân còn dám lớn lối.
Nói rồi múa phất trần thành một vòng tròn gạt luôn mấy thanh kiếm gãy của hai anh em. Khi hai thanh kiếm vừa chạm phải phất trần, anh em hỠVõ thấy tê rần cùi tay, toàn thân rúng động, ngực đau nhói. NhỠVõ tam Thông đẩy tới ba chưởng cứu nguy hiểm Lý Mạc Thu phải thu phất trần vỠchống đỡ, hai anh em mới rảnh tay để thở.
DÆ°Æ¡ng Qua sẽ tiến lại gần phía sau Lý Mạc Thu chá» lúc nàng hở cÆ¡ sẽ xông vào giật đại đứa bé. NhÆ°ng vì ba cha con há» Võ đánh gắt quá khiến nàng phải vÅ© lá»™ng cây phất trần bao phủ khắp thân mình không má»™t chá»— nào hở thành thá»­ chàng không thi hành được mÆ°u kế. Thấy cha con há» Võ chẳng chút nể nang gì đến đứa bé. DÆ°Æ¡ng Qua hoảng quá, chỉ sợ nếu có bá» nào gây thÆ°Æ¡ng tích cho hắn thì biết ăn làm sao nói làm sao vá»›i vợ chồng Quách Tỉnh vá» sau cho tiện. Chàng lại cất tiếng gá»i lá»›n:
- Sư bá, hãy giao đứa bé tôi bồng cho.
Miệng vừa gá»i, hai tay tung ra hai chưởng đẩy cây phất trần qua má»™t bên rồi thình lình nhập ná»™i sát bên mình nàng giật đứa bé. Vì Ä‘ang đứng giữa bốn ngÆ°á»i, Lý Mạc Thu không thể nào hở tay để giành lại. NhÆ°ng nếu để mặc chàng giật đứa bé Ä‘em Ä‘i thì chẳng đành lòng nên nàng trợn mắt hét
lá»›n:

- Nếu mi cố giật nó, ta sẽ kẹp mạnh cho nát thây, chừng đó đừng có trách nhé.
Dương Qua hoảng kinh thối lui không dám giật nữa.
Thừa lúc Lý Mạc Thu bị phân tâm, Võ Tam Thông dùng tay trái đẩy ra một chưởng còn tay phải luồn xuống phía dưới điểm thẳng vào hông Lý Mạc Thu.
Bị Ä‘iểm trúng yếu huyệt Ä‘au nhói, hai chân bủn rủn muốn sụn, Lý Mạc Thu vá»™i vàng thu hết tàn lá»±c đá mạnh vào tay Võ Äôn Nho làm bắn thanh kiếm gãy Ä‘i xa lắc, rồi múa cây phất trần thành má»™t cÆ¡n gió lốc đàn áp Võ Tu Văn.
Võ Tam Thông lật đật nắm áo Tu Văn kéo mạnh sang một bên tránh được đòn này.
Lý Mạc Thu tá»± thấy mình mang trá»ng thÆ°Æ¡ng e khó cầm cá»± lâu dài, nên múa tít cây phất trần mở Ä‘Æ°á»ng phi thân chui vào hang núi.
Võ Tam Thông mừng quá la lớn:
- Con ma đầu đã bị một đòn rất nặng, e khó sống nổi.
Hai ngÆ°á»i con định cầm thanh kiếm gãy xông vào truy kích, nhÆ°ng Võ Tam Thông ngăn lại bảo:
- Hãy khoan, chớ hành động hấp tấp mà trúng nhầm độc kế của con tiện tỳ. Hãy đứng canh phòng nơi đây, chỠhắn chui ra sẽ đánh.
Hai anh em vừa cất kiếm lui ra thì bỗng có một tiếng gầm vang dội cả hang đá, rồi từ bên trong phóng ra một con mãnh thú, mắt sáng như đèn. Võ Tam Thông giật mình hoảng sợ và suy nghĩ:
- Lý Mạc Thu đã nấp trong hang, sao còn thú dữ, còn hắn đâu rồi?
Ông vừa thối lui vài bÆ°á»›c, bá»—ng thấy ánh sáng lấp lánh phía dÆ°á»›i bụng ác thú. Võ Tam Thông biết có ám khí vá»™i vàng phi thân lên cao tránh né. NhÆ°ng hai anh em há» Võ vô tình tránh né không kịp má»—i ngÆ°á»i lãnh má»™t mÅ©i ngân châm cùng thét lên thất thanh lùi ra loạng choạng, Võ Tam Thông hoảng sợ, tim muốn vá»t ra khá»i lồng ngá»±c.
Lý Mạc Thu từ dÆ°á»›i bụng con beo lá»™n ngÆ°á»i lên, tay trái ôm đứa trẻ, tay phải vung phất trần, miệng cÆ°á»i ngạo mạn, rồi thúc con beo nhảy khá»i miệng hang, sải má»™t lúc rồi nhảy xuống dòng suối cạnh sÆ°á»n núi.
DÆ°Æ¡ng Qua không tưởng tượng rằng Lý Mạc Thu cưỡi beo thoát nạn nên khi thấy con beo chạy khá xa chàng vá»™i gá»i lá»›n:
- sư bá... Lý sư bá...
Nhìn hai con nằm bất động trên mặt đất, Võ Tam Thông lòng đau như cắt, nổi giận xung thiên, chụp lấy Dương Qua miệng hét:
- Ta quyết liá»u thân cùng mi phen này.
Dương Qua không ngỠông trở mặt, không đỠphòng trước nên bị Võ Tam Thông ôm chặt. Chàng lính quýnh la lớn:
- Hãy bỠtôi ra để tôi theo đoạt dứa bé vỠcho kịp.
Nhưng Võ Tam Thông như một con thú điên, đôi mắt đỠngầu, la lớn:
- Phen này hai đứa cùng chết cho rồi. Ta không thiết sống nữa đâu.
DÆ°Æ¡ng Qua cuống quít, dùng thế "tiểu cầm nã thủ" để gỡ tay Võ Tam Thông nhÆ°ng Võ Tam Thông nhÆ° má»™t kẻ Ä‘iên Ä‘ang liá»u mạng, tay trái bám chặt lÆ°ng chàng, tay mặt dùng thế chống lại. DÆ°Æ¡ng Qua nhìn theo bóng con beo và Lý Mạc Thu khuất trong dòng suối thì thở dài than rằng:
- Võ lão bá, bác giữ cháu làm gì cho hÆ° hết má»i việc. Sao không lo cứu hai ngÆ°á»i kia cho rồi?
Tam Thông nhÆ° ngÆ°á»i mê chợt tỉnh, mừng rỡ đáp:
- Phải đấy, nhÆ°ng ngÆ°á»i có chữa đặng vết thÆ°Æ¡ng Ä‘á»™c này không?
Nói xong lão buông ra, chạy lại phía hai con. DÆ°Æ¡ng Qua cúi xuống nhìn hai anh em há» Võ thấy có hai cây kim bạc ghim sâu vào vai trái và đùi phải của Äôn Nho và Tu Văn. Thá»i gian chÆ°a bao lâu mà chất Ä‘á»™c đã nhiá»…m vào huyết, hai ngÆ°á»i thở đã yếu, nằm lim dim bất tỉnh.
Chàng xé một miếng vải lót tay nắm rút hai cây kim ra.
Võ Tam Thông há»i gấp:
- Ngươi có thuốc giải độc không, hãy nói mau?
Khi cùng sống chung vá»›i Trình Anh và Lục Vô Song, DÆ°Æ¡ng Qua đã há»c thuá»™c sách ngÅ© Ä‘á»™c kỳ thÆ° của Lý Mạc Thu, biết được cách chÆ°a các loại nhÆ°ng tìm cho đủ các thứ thuốc trong hoàn cảnh này đâu phải chuyện dá»…? Chàng đành thá» thẫn nhìn hai ngÆ°á»i Ä‘ang nằm rên rỉ vì thuốc Ä‘á»™c hành hạ thân thể và lắc đầu trở ra.
Tình cha con nặng như núi, Võ Tam Thông nhìn hai đứa con thân yêu mà đôi mắt mỠlệ. Ông sực nhớ lại hồi nào vợ mình đã hy sinh hút máu độc trên vết thương của mình, nên vội cúi xuống kỠmiệng trên đùi Tu Văn để hút.
Dương Qua hoảng kinh la lớn:
- Lão bá, không nên đâu.
Nói xong, chàng đưa tay điểm vào huyệt "đại thôi" trên lưng Võ Tam Thông, khiến ông ngã sấp tới trước nằm không cử động, nhìn sững hai con đang vật lộn với tử thần, hai hàng lệ thảm từ từ lăn dài trên má.
Trong khi ấy Dương Qua suy nghĩ:
- Ta chỉ còn năm hôm nữa là chất Ä‘á»™c Tình hoa bá»™t phát mà chết. Còn sống thêm hay chết sá»›m Ä‘i năm ngày đâu có nghÄ©a lý gì. Hai anh em há» Võ tuy là hạng tầm thÆ°á»ng, không đáng kể nhÆ°ng Võ bá bá là má»™t bậc có hào khí rất đáng mến phục, Ä‘á»i ngÆ°á»i đã Ä‘au khổ nhiá»u vì vợ con. Bây giá» ta cÅ©ng không còn thiết gì nữa, đành hy sinh năm ngày sống sót để giúp cho gia đình ngÆ°á»i được Ä‘oàn tụ, xây đắp phần nào hạnh phúc cho Võ lão bá lúc vá» già.
NghÄ© xong, chàng không do dá»±, ká» miệng vào đùi Tu Văn hút hết chất Ä‘á»™c và máu bầm nhổ ra rồi hút luôn chất Ä‘á»™c nÆ¡i vai Võ Äôn Nho.
Võ Tam Thông nằm thấy chàng hút hết chất Ä‘á»™c cho hai con, lòng mừng rỡ nhÆ°ng cảm Ä‘á»™ng xót xa vì quá cảm kích. Ông chỉ tức vì mình đã bị Ä‘iểm trúng huyệt không thể can ngăn hoặc đích thân hút máu Ä‘á»™c cứu con. DÆ°Æ¡ng Qua hút mãi cho đến khi chất đắng trong miệng trở nên mặn. Lúc ấy óc chàng đã hoa, đầu choáng váng. Chàng biết mình cÅ©ng bị nhiá»…m Ä‘á»™c quá nhiá»u, cố sức hút thêm mấy miếng nữa nhổ Ä‘i rồi ngã vật ra hôn mê bất tỉnh.
Thiếp Ä‘i má»™t hồi lâu, không biết mấy giá», đến khi chợt tỉnh lại, DÆ°Æ¡ng Qua thấy hình nhÆ° có nhiá»u bóng ngÆ°á»i Ä‘ang qua lại rất đông. Chàng cố nhÆ°á»›n mắt nhìn xem nhÆ°ng càng nhìn càng má» rất khó phân biệt. Má»™t chập sau chàng hôn mê trở lại.
Không biết bao lâu, Dương Qua mở mắt nhìn quanh, thấy Võ Tam Thông đang ngồi trước mặt, hớn hở nói:
- Tỉnh lại rồi! May quá, quý quá!
Nói xong ông sụp quỳ xuống má»p đầu lạy luôn mÆ°á»i lạy, miệng nói rối rít:
- DÆ°Æ¡ng huynh ngÆ°á»i đã xả thân cứu mạng hai con và cÅ©ng đã cứu cả già này... Æ¡n này không biết để đâu cho hết, thật ngàn Ä‘á»i già không dám quên.
Nói xong, lão lại đứng dậy rồi phủ phục lạy má»™t ngÆ°á»i khác Ä‘ang ngồi bên, miệng nói:
- Muôn đội ơn sư thúc...
Quay sang nhìn ngÆ°á»i ấy, DÆ°Æ¡ng Qua thấy không khác gì Ni Ma Tinh, mặt mày Ä‘en đủi, mÅ©i cao mắt sâu hóm, tóc quấn từng nùi, nhÆ°ng chỉ khác có má»™t Ä‘iá»u là tuổi già nên tóc trắng phau.
DÆ°Æ¡ng Qua biết Võ Tam Thông là đồ đệ của Nhất Äăng đại sÆ°, nhÆ°ng không biết ông có má»™t vị sÆ° thúc ở Thiên Trúc nữa. Chàng muốn nghiêng mình nhìn lại thật kỹ nhÆ°ng vì quá mệt, tứ chi rÅ© riệt không thể nào cá»­ Ä‘á»™ng được. ÄÆ°a mắt nhìn quanh má»™t chặp, chàng thấy mình Ä‘ang nằm trên má»™t chiếc giÆ°á»ng, ngay tại căn phòng của chàng đã ở trÆ°á»›c kia tại thành TÆ°Æ¡ng DÆ°Æ¡ng. Chàng có cảm giác rằng mình vẫn còn sống. Khi thấy thoáng bóng ngÆ°á»i đàn bà gần đó, chàng mừng quá vá»™i kêu lá»›n:
- Cô... cô nương.

Má»™t ngÆ°á»i bá»—ng bÆ°á»›c lại ấn nhẹ tay trên trán bảo:
- Qua nhi, hãy nằm yên tĩnh dưỡng, cô nương của con đang đi có việc cần bên ngoài rồi.
Dương Qua nhìn kỹ lại thì kẻ ấy là Quách Tỉnh. Chàng mừng quá nhưng bỗng nhớ lại:
- Theo căn bệnh của Quách bá bá phải trải qua đúng bảy ngày bảy đêm má»›i lành được. Nay ngÆ°á»i có vẻ mạnh khá»e, chẳng lẽ ta cÅ©ng mê man quá lâu nhÆ° vậy sao? Nếu vậy thì chất Ä‘á»™c Tình hoa trong mình ta sao chÆ°a hoành hành?
Chàng suy nghÄ© má»™t chút đầu óc choáng váng, ngủ mê lúc nào không hay. Khi chàng tỉnh lại lần thứ ba thì nhằm vào lúc giữa đêm, tứ bế vắng lặng, chỉ có má»™t ngá»n đèn hong leo lét trên đầu giÆ°á»ng. Võ Tam Thông vẫn ngồi yên má»™t bên canh chừng không biết má»i, mắt nhìn chàng đăm đăm.
DÆ°Æ¡ng Qua nhoẻn miệng cÆ°á»i nói:
- Bá bá, tôi không hỠchi đâu! Võ bá bá đừng lo ngại. Hai anh em kia có bình yên không?
Võ Tam Thông quá cảm kích chỉ nhìn chàng gật đầu, mắt đẫm lệ chứ không nói nên lá»i. XÆ°a nay hình nhÆ° chÆ°a bao giỠông biết qua những giây phút quá cảm Ä‘á»™ng nhÆ° vậy.
Dương Qua ái ngạ quá, bèn nói qua chuyện khác:
- Làm sao chúng mình vỠđược thành Tương Dương như thế này, bá bá?
Võ Tam Thông gạt lệ nói:
- Long cô nương nhỠChu sư đệ của tôi đem con Hãn huyết thần mã tới hoang sơn tặng Dương huynh, khi tới nơi thấy chúng ta nằm lăn dưới đất nên mới vực đem vỠđây.
DÆ°Æ¡ng Qua ngạc nhiên há»i:
- ủa, tại sao Long cô nÆ°Æ¡ng biết tôi Ä‘ang ở chốn đó mà nhá» Ä‘em ngá»±a tá»›i được. NgÆ°á»i có việc chi cần kíp đến ná»—i không đích thân Ä‘i được phải nhỠđến bác Chu?
Võ Tam Thông lắc đầu tỠý không biết và nói:
- Tôi vá» tá»›i thành cÅ©ng chÆ°a được gặp Long cô nÆ°Æ¡ng. Tôi chỉ nghe Chu sÆ° đệ cho biết nàng còn nhá» tuổi, nhan sắc tuyệt vá»i mà bản lãnh rất cao cÆ°á»ng, trong giang hồ ít ngÆ°á»i dám sánh. Tôi chỉ tiếc là chÆ°a có hân hạnh được yết kiến mà thôi.
Nghe Võ Tam Thông ca tụng cô nÆ°Æ¡ng mình, DÆ°Æ¡ng Qua rất vui lòng và càng thêm cảm tình của ông hÆ¡n nữa. Nếu cứ tính theo tuổi tác thì Tiểu Long Nữ chỉ đáng là hạng con cháu, nhÆ°ng ông đã dùng tá»›i danh từ "tiếp kiến", cÅ©ng vì mến phục há»c trò mà kính trá»ng lây tá»›i thầy nhÆ° vậy.
Chàng nói nhá»:
- Cháu chỉ bị thương mà thôi.
Nhưng Tam Thông đã chặn ngang nói:
- DÆ°Æ¡ng đệ, lão trong võ lâm ra tay cứu ngÆ°á»i bị nạn là chuyện thÆ°á»ng tình. NhÆ°ng có gan xả mạng sống của mình vì má»™t kẻ khác, đó má»›i là má»™t hành Ä‘á»™ng vô cùng cao quý. Huống chi DÆ°Æ¡ng đệ lại Ä‘i hy sinh cho hai đứa con tôi trong lúc chúng tôi đã thất lá»… cùng DÆ°Æ¡ng đệ cách đó không bao lâu. Việc này, tôi dám chắc trên Ä‘á»i này, trừ sÆ° phụ tôi ra, chẳng có kẻ nào làm nổi. NhÆ° vậy mà...
Dương Qua khoát tay tỠý bảo ông thôi nói, nhưng Võ tam Thông vẫn nói:
- Nếu tôi gá»i DÆ°Æ¡ng đệ, là ân công thì chắc không bằng lòng, nhÆ°ng nếu DÆ°Æ¡ng đệ cứ tiếp tục gá»i tôi là Lão bá thì đã đánh giá Tam Thông này quá thấp.
DÆ°Æ¡ng Qua vốn con ngÆ°á»i thá»±c tế, không thích những lá»… nghi và tiểu tiết tầm thÆ°á»ng. Chàng đã thầm xem Tiểu Long Nữ là vợ chÆ°a cÆ°á»›i của mình, nên thích làm những chuyện khác các tập quán thÆ°á»ng tình trong xã há»™i, nên vui vẻ đáp:
- Thôi, từ này tôi xin gá»i ngÆ°á»i là đại ca vậy.
NhÆ°ng nếu gặp hai anh em Äôn Nho và Tu Văn thì cÅ©ng hÆ¡i khó xÆ°ng hô má»™t tý.
Võ Tam Thông nói:
- Äâu có gì mà phân vân vá» bá»n nó. Hai đứa ấy đã nhá» DÆ°Æ¡ng đệ cứu sống, dù phải làm thân trâu ngá»±a cÅ©ng chÆ°a thể Ä‘á»n nổi.
Dương Qua nói:
- Võ đại ca ngÆ°á»i không nên cám Æ¡n tôi quá vậy. Hiện nay trong ngÆ°á»i tôi đã nhiá»…m Ä‘á»™c tình hoa, chẳng còn sống bao nhiêu nữa, vì vậy việc tôi hút chất Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i hai anh em kia cÅ©ng không có gì đáng ca tụng cho lắm.
Võ Tam Thông quả quyết cãi:
- DÆ°Æ¡ng đệ không nên nói nhÆ° vậy. Äừng nói chất Ä‘á»™c Ä‘ang hoành hành cho tá»›i ngày nào, phàm con ngÆ°á»i ai cÅ©ng tham sống sợ chết, há»… sống được giá» phút nào cÅ©ng bám lấy để nuôi hy vá»ng được cứu thoát. Theo quy luật thiên nhiên, con ngÆ°á»i trÆ°á»›c sau cÅ©ng trở vá» vá»›i cát bụi, nhÆ°ng kẻ nào dám bá» cái mạng sống của mình, mặc dù chỉ trong giây phút, má»›i là Ä‘iá»u hiếm có.
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i nói trở qua chuyện khác:
- Chúng mình vỠđây đã mấy ngày rồi nhỉ?
Võ Tam Thông đáp:
- Tính tới nay vừa đúng bảy ngày.
Dương Qua ngạc nhiên quá nói:
- Nếu vậy thì tôi đã đến thá»i hạn phải bị chết vì chất Ä‘á»™c của Tình hoa, tại sao vẫn còn sống nhÆ° thế này? Lạ quá?
Võ Tam Thông vui vẻ nói:
- SÆ° thúc tôi là má»™t bậc đệ nhất danh y thiên hạ, nổi danh vá» việc chuyên trị các chất Ä‘á»™c tại Thiên Trúc. XÆ°a kia chính cÅ©ng nhá» sÆ° thúc tôi chữa cho sÆ° phụ tôi thoát chết bởi chất Ä‘á»™c do Quách Phu nhân vô tình mang tá»›i. Äể tôi Ä‘i má»i ngÆ°á»i vào đây nhé.
Nói xong ông đứng dậy bÆ°á»›c ra khá»i phòng.
Dương Qua mừng thầm nghĩ bụng:
- Có lẽ trong khi mình Ä‘ang mê man vị Thiên Trúc thần tăng đã chẩn mạch cho uống linh Ä‘Æ¡n giải hết chất Ä‘á»™c tình hoa trong ngÆ°á»i Ä‘i chăng? Lạ quá không hiểu Long cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i đâu mà đến ná»—i ta bị Ä‘au nặng cÅ©ng không vào thăm được? Nếu nàng biết ta không chết, chắc hẳn phải mừng lắm lắm.
Chàng hồi tưởng lại những giây phút tâm tình âu yếm cùng Tiểu Long Nữ, nghe thấy cõi lòng rạo rực hân hoan, nhưng bỗng nhiên từ trong ngực bị đau nhói lên một cái như ai dùng dùi lửa nung vào, chịu không xuể thét lên một tiếng.
Từ ngày uống ná»­a viên thuốc của Cừu Thiên Xích cho đến nay, chÆ°a khi nào DÆ°Æ¡ng Qua bị má»™t cÆ¡n Ä‘au dữ dá»™i nhÆ° thế này. Chàng nghÄ© có lẽ chất Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i chÆ°a hết, nay nghÄ© tá»›i Tiểu Long Nữ nên chất Ä‘á»™c lại bá»™c phát cÅ©ng nên.
Chàng ôm ngá»±c chịu Ä‘au và mồ hôi đổ ra dầm dá» Æ°á»›t áo. Khi sắp ngất xỉu vì quá Ä‘au, bá»—ng nghe có tiếng niệm "Nam Mô A di đà Phật" từ bên ngoài vá»ng lại. Vị thần tăng xứ Thiên Trúc lững thững bÆ°á»›c vào, Võ Tam thông chắp tay bÆ°á»›c theo sau.
Thấy DÆ°ung Qua Ä‘ang nằm lăn lá»™n vì quá Ä‘au Ä‘á»›n, Võ Tam Thông hoảng hốt vá»™i há»i:
- DÆ°Æ¡ng đệ làm sao thế, thấy trong ngÆ°á»i hiện giá» ra sao?
Rồi quay sang phía vị sư Thiên Trúc, ông khẽ thưa:
- ThÆ°a sÆ° thúc y Ä‘ang bị chất Ä‘á»™c hành hạ, xin sÆ° thúc thÆ°Æ¡ng tình cứu chữa, cho được uống thuốc giải Ä‘á»™c để khá»i kéo dài sá»± Ä‘au Ä‘á»›n.
Vị thần tăng không hiểu Tam Thông nói gì lẳng lặng tới nắm tay Dương Qua chẩn mạch.
Võ Tam Thông sá»±c nhá»› lại cho ngÆ°á»i Ä‘i má»i Chu Tá»­ Liá»…u vì chỉ có ông má»›i hiểu và nói được tiếng Thiên Trúc mà thôi. Chặp sau Chu Tá»­ Liá»…u tá»›i.
DÆ°Æ¡ng Qua cố Ä‘em hết tinh thần chịu Ä‘á»±ng ra chống chá»i vá»›i cÆ¡n Ä‘au, má»™t lát má»›i có thể thuật lại cho vị thần tăng Thiên trúc nghe rõ vá» câu chuyện trúng Ä‘á»™c tình hoa.
- Sau khi gạn há»i tá»· má»· vá» hình dáng của loại tình hoa, vị thần tăng tỠý vô cùng ngạc nhiên bảo:
- Tình hoa là má»™t loại thuá»™c Ä‘á»i Thượng cổ, đã mất giống từ lâu rồi. Cứ theo sách Phật thì xÆ°a kia loại hoa này đã giết hại không biết bao nhiêu sanh linh, Phật Thích ca má»›i hóa phép tiêu diệt loài hoa này để bá»›t má»™t di há»a cho nhân loại. Không ngá» ngày nay loại ấy còn sót lại Trung Nguyên này. Bần tăng chÆ°a tận mắt nhìn thấy hoa ấy thì chÆ°a thể tìm được thuốc trừ Ä‘á»™c dược.
Ai nấy nghe nói Ä‘á»u lá»™ vẻ buồn rầu thất vá»ng. Nghe Chu Tá»­ Liá»…u dịch lại, Võ Tam Thông chấp tay thÆ°a vá»›i vị Thần tăng:
- Thưa sư thúc, xin sư thúc từ bi cứu chữa cho Dương đệ phen này.
Thần tăng chắp tay niệm Phật, nhắm mắt cúi đầu suy nghÄ©. Má»i ngÆ°á»i trong phòng lẳng lặng theo dõi, không ai dám nói lá»i nào. Chặp sau vị Thần tăng mở mắt nói:
- Cứ nhÆ° chất Ä‘á»™c trên ngÆ°á»i hai sÆ° Ä‘iệt, chỉ cần hút vài cái là chết ngay. Thế mà DÆ°Æ¡ng cÆ° sÄ© đã hút hết chất Ä‘á»™c cho hai ngÆ°á»i mà không bị hại, đến nay bổn mạng vẫn không há» chi. Còn chất Ä‘á»™c của tinh hoa, tá»›i nay qua hạn vẫn chÆ°a hại được mạng cÆ° sÄ©, có lẽ đây là má»™t trÆ°á»ng hợp tình cá» may mắn nhá» Ä‘á»™c trị Ä‘á»™c chăng? Hai chất Ä‘á»™c này đã công phạt và đối phó lẫn nhau khiến cho cÆ° sÄ© khá»i chết, âu cÅ©ng là má»™t trÆ°á»ng hợp khá hy hữu.
DÆ°Æ¡ng Qua và Chu TÆ° Liá»…u là những ngÆ°á»i thông minh lanh lợi, vừa nghe nói đã há»™i ý ngay, gật gù cho phải. Thần tăng nói tiếp:
- Phàm con ngÆ°á»i làm thiện sẽ gặp thiện, DÆ°Æ¡ng cÆ° sÄ© đã xả thân cứu ngÆ°á»i thì Phật trá»i cÅ©ng phù há»™ xui khiến cho có cách giải được Ä‘á»™c.
Võ Tam Thông mừng quá nói:
- Vậy xin sư thúc rộng lòng chữa cho.
Thần tăng đáp:
- Ta phải tới động Thủy tiên nơi Tuyệt Tình cốc một phen để nhìn được tận mắt loại hoa này.
Cả ba ngÆ°á»i ngạc nhiên suy nghÄ©:
- ÄÆ°á»ng Ä‘i từ đây tá»›i Tuyệt tình cốc xa xôi ngàn dặm, vừa Ä‘i vừa vá» trong ngày làm sao kịp?
Vị thần tăng nói thêm:
- Muốn tìm phÆ°Æ¡ng pháp cứu chữa, bần tăng cần phải nhìn tận mắt hoa này. Trong khi chỠđợi, DÆ°Æ¡ng cÆ° sÄ© đừng suy nghÄ© hay mÆ¡ tưởng tá»›i ý trung nhân, để cho chất Ä‘á»™c khá»i bá»™c phát, làm tổn thÆ°Æ¡ng tá»›i chân khí, sau này khó chạy chữa lắm đấy.
???Dương Qua chưa kịp nói. Hay là chúng ta cùng tới Tuyệt Tình cốc, buộc con mẹ già nỠgiao thuốc giải độc cứu Dương đệ cho tiện.
Chu Tá»­ Liá»…u vẫn còn nhá»› Æ¡n DÆ°Æ¡ng Qua trÆ°á»›c kia đã lập mÆ°u ép buá»™c Hoắc đô vÆ°Æ¡ng tá»­ toa thuốc giải Ä‘á»™c cứu mạng mình thoát khá»i Ä‘á»™c châm, nên cÅ©ng muốn nhân dịp này Ä‘á»n đáp. Vì vậy ông gật gù Æ°ng thuận ngay.
- Phải đó, chúng ta cần theo hầu sÆ° thúc, và tìm má»i cách để lấy thuốc giải Ä‘á»™c.
Khi hai ngÆ°á»i hăng hái bàn bạc thì vị Thiên Trúc thần tăng đứng trầm ngâm nhìn DÆ°Æ¡ng Qua ra chiá»u lo lắng. DÆ°Æ¡ng Qua thấy trong tia mắt của Thần tăng có vẻ buồn buồn thì suy nghÄ©:
- Có lẽ loại độc dược này khó trị lắm cho nên một vị đệ nhất thần y trong thiên hạ cũng phải e dè suy nghĩ.
Chàng gượng gạo há»i:
- Äại sÆ° có Ä‘iá»u chi dặn bảo xin cứ nói!
Thần tăng nghiêm trang nói:
- Cái Ä‘á»™c của Tình hoa khác hẳn vá»›i bao nhiêu Ä‘á»™c dược khác, vì chất Ä‘á»™c lại liên hệ đến cái tình, cái hại dính liá»n vá»›i tâm tÆ°. TrÆ°á»ng hợp cÆ° sÄ© rất có thể giải thoát nếu không vÆ°Æ¡ng vấn cái tình. Trái lại ví dụ Ä‘em được ná»­a viên thuốc nữa vá» cÅ©ng chÆ°a chắc trục được hết chất Ä‘á»™c. Tôi cần tá»›i Tuyệt tình cốc là để chứng tá» hết lòng cứu chữa mà thôi, còn sá»± thành tá»±u hay chăng là do phần cÆ° sÄ© quyết định. Nếu cÆ° sÄ© có gan cắt đứt được mối tình, đừng bận tâm suy tưởng tá»›i nữa thì Ä‘á»™c này tá»± nhiên dứt hết, khá»i cần thuốc thang gì hết.
Dương Qua thầm nghĩ:
- Tình của Tiểu Long Nữ là lẽ sống của ta mà bảo ta dứt đi thì dù có sống sót cũng còn nghĩa lý gì nữa. Thà để cho chất độc hành hạ đến chết
còn hơn.
Tuy vậy nhưng chàng vẫn lễ phép đáp:
- Äa tạ đại sÆ° đã chỉ dạy. Tôi xin cố gắng tuân theo.
Chàng muốn khuyên há» không nên tá»›i Tuyệt Tình cốc làm gì vô ích nhÆ°ng biết rằng lá»i khuyên can đối vá»›i những ngÆ°á»i trá»ng tín nghÄ©a cÅ©ng chẳng ích chi cho nên chàng đành làm thinh luôn.
Võ Tam Thông an ủi:
- DÆ°Æ¡ng đệ, ngÆ°á»i hãy yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo lắng chi hết. Sáng mai này chúng tôi sẽ khởi hành và ráng vá» càng sá»›m càng hay. Chừng nào DÆ°Æ¡ng đệ hoàn toàn hết bệnh, chúng tôi sẽ hân hạnh uống chén rượu mừng hôn lá»… giữa DÆ°Æ¡ng đệ và Quách cô nÆ°Æ¡ng tại đây.
DÆ°Æ¡ng Qua nghe nói rất bá»±c mình, tuy nhiên trong thá»i gian ngắn ngủi quá không thể nào giãi bày cho được, vì vậy chàng chỉ ấm á»› lấy lệ cho qua chuyện. Khi má»i ngÆ°á»i ra ngoài rồi, chàng nằm trên giÆ°á»ng nhắm mắt cố ru giấc ngủ.
Ngủ được má»™t giấc khá dài, hồi chợt tỉnh lại thì gà đà gáy sáng. Qua bao nhiêu ngày không có món gì vào bụng DÆ°Æ¡ng Qua cảm thấy đói cồn cào cả ruá»™t gan. Trên đầu giÆ°á»ng có để sẵn mấy Ä‘Ä©a để đầy bánh và trái cây. Chàng Ä‘Æ°a tay vá»›i lấy má»™t chiếc bánh Ä‘Æ°a lên miệng cắn ăn đỡ. Ngay khi đó phía ngoài có tiếng gõ cá»­a khe khẽ. Cánh cá»­a kêu kẹt má»™t tiếng rồi từ từ hé rá»™ng. NhỠánh sáng lá» má» của cây bạch lạp, DÆ°Æ¡ng Qua thấy má»™t nàng mặc áo hồng, đẩy cá»­a bÆ°á»›c vào, mặt mày hậm há»±c hình nhÆ° Ä‘ang giận dữ má»™t chuyện gì. NgÆ°á»i đó là Quách Phù.
Dương Qua sững sỠvì quá đột ngột, nhưng cũng cất tiếng chào:
- Xin chào Quách cô nương.
Quách Phù chỉ "hừ" má»™t tiếng, không nói gì thêm, xắm xúi lại ngồi trên chiếc ghế cạnh giÆ°á»ng, quắc mắt nhìn DÆ°Æ¡ng Qua, giận dữ. Nàng cứ nhìn má»™t hồi lâu, nhÆ°ng không nói thêm lá»i nào.
Không chịu được dÆ°á»›i cái nhìn soi mói đó, DÆ°Æ¡ng Qua giả lả há»i trÆ°á»›c:
- Quách bá bá sai cô nương đến đây có việc chi cần dặn tôi không?
Quách Phù chỉ đáp gá»n:
- Không!
Bị luôn hai lần tấn công có vẻ thiếu lịch sá»± nếu là những lần khác thì khóe mắt Quách Phù có nhiá»u nét khác thÆ°á»ng, hÆ¡n nữa chẳng biết nàng tìm mình quá sá»›m chắc có dụng ý chi đây, nên chàng cÆ°á»i nói:
- Quách bá mẫu sanh xong cÅ©ng khá»e mạnh chứ?
Quách Phù vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng khó chịu và nói xẵng:
- Mẹ tôl mạnh hay yếu cũng không cần anh phải bận tâm đến!
Trong Ä‘á»i chàng, trừ Tiểu Long Nữ, DÆ°Æ¡ng Qua không chịu nhÆ°á»ng nhịn má»™t ngÆ°á»i nào khác, vì vậy nên hôm nay bị Quách Phù đối xá»­ tàn nhẫn nhÆ° thế chàng thấy khó chịu vô cùng, nghÄ© thầm:
- Cha nàng là đại hiệp, mẹ nàng là Bang chủ, chắc nàng tự cho mình là cao quý lắm rồi?
NghÄ© xong, chàng chỉ "hứ" má»™t tiếng lá»›n rồi nhắm mắt lại nhÆ° ngÆ°á»i ngủ.
Quách Phù há»i:
- Vì sao anh hứ?
Dương Qua chán quá nhưng trong lòng khinh không thèm đáp lại, "hứ" thêm một tiếng nữa.
Quách Phù nổi nóng há»i lá»›n:
- Ta há»i hứ cái gì?
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i hồn nhiên:
- Äàn bà là phải! Mình chỉ hứ má»™t tiếng mà đã nóng nảy sừng sá»™ lên rồi!
Chàng Ä‘iá»m tÄ©nh đáp:
- Vì trong ngÆ°á»i không được khá»e, tôi "hứ" vài tiếng cho xả hÆ¡i bá»›t mệt.
Quách Phù lẩm bẩm:
- Nghĩ một nơi nói một nẻo, quả là hạng tiểu nhân hèn hạ!
Bá»—ng nhiên bị mắng thình lình, chàng giật mình, ái ngại: "Chẳng lẽ nàng đã biết những lá»i ta bịa đặt ra để gạt hai anh em há» Võ rồi sao?
Thấy nàng nổi giận và nặng lá»i cùng mình, nhÆ°ng trên khuôn mặt mỹ miá»u cÅ©ng có nhiá»u nét đáng thÆ°Æ¡ng, hÆ¡n nữa DÆ°Æ¡ng Qua vốn có sãn tính phong lÆ°u thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, nên dịu dàng há»i:
- Quách cô nÆ°Æ¡ng, có phải cô muốn nói vá» những lá»i tôi đối đáp cùng anh em há» Võ chăng?
Quách Phù nhìn thẳng vào mặt chàng nói:
- NgÆ°á»i đã nói vá»›i há» những gì, cứ thuật lại thá»­ xem nghe được chăng?
DÆ°Æ¡ng Qua cÆ°á»i giả lả nói:
- ấy chẳng qua vì tôi muốn khá»i có cuá»™c tÆ°Æ¡ng tàn đáng tiếc trong hai anh em há» Võ, tránh sá»± Ä‘au lòng cho lão bá trong lúc tuồi già, chứ thật tình lòng tôi đâu muốn vậy. Có lẽ lão bá đã thuật cho cô nÆ°Æ¡ng nghe rồi thì phải.
Quách Phù nghiến răng nói:
- Lão vừa gặp ta đã chúc mừng rối rít và ca tụng mi nhÆ° thần nhÆ° thánh. Ta dù sao cÅ©ng là má»™t nữ nhi thanh bạch đâu phải hạng ngÆ°á»i để chúng bây đặt Ä‘iá»u nói nhảm nhÆ° vậy được?
Nói tới đây nàng nghẹn ngào không nói được nữa, hai hàng nước mắt tuôn ra ướt đầm đôi má.
Dương Qua hối hận, cúi đầu không đáp. Trong lúc cao hứng chàng đã nói ba hoa cùng anh em hỠVõ, không ngỠđã vô tình làm thương tổn tới danh dự Quách Phù. Hậu quả này cũng khó mà hàn gắn cho được.
Thấy chàng làm thinh không đáp, Quách Phù càng tức giận, khóc tức tởi nói:
- Và lão bá có biết hai anh em hỠVõ đánh thua mi nên đã bị mi buộc không được gặp mặt ta nữa phải không?
Dương Qua rất bực tức Võ Tam Thông đã lớn tuồi rồi mà không nhận định được sự thật hơn để đi nói toẹt hết cho Quách phù nghe khiến cho chàng còn miệng mà không thể biện luận được. Chàng phải gật đầu nhận:
- Tôi có đặt Ä‘iá»u nói lừa há» nhÆ°ng đây là vì để dàn xếp công chuyện cho há», hoàn toàn không có má»™t dụng ý nào tà hết. Xin nàng niệm tình châm chÆ°á»›c cho.
Quách Phù lau nÆ°á»›c mắt há»i lá»›n:
- Äêm qua, mi còn nói gì nữa?
DÆ°Æ¡ng Qua giật mình ngÆ¡ ngác há»i:
- Äêm qua tôi có nói gì đâu?
Quách Phù nói:
- Trước khi đi, Võ lão bá có bảo khi nào mi lành bệnh sẽ uống rượu mừng hôn lễ giữa mi và ta, cớ sao mi dám gật đầu nhìn nhận mà không biết xấu?
DÆ°Æ¡ng Qua má»›i hoảng hồn vì biết rằng đêm qua Quách Phù đã nấp nghe hết má»i việc rồi. Chàng vá»™i tìm cách chống chế:
- Khi ấy Ä‘au quá tôi Ä‘ang mê man nào có nói được gì nhiá»u, ngoài ra cÅ©ng không hiểu hết những gì ngÆ°á»i ta nói.
Quách Phù biết chàng trớ trêu nên giận quá hét lớn:
- Ngươi bảo rằng mẹ ta đã vừa lòng ngươi, nhận ngươi làm rể rồi còn lén dạy ngươi võ nghệ nữa phải không?
Bị nàng hạch há»i tá»›i tấp DÆ°Æ¡ng Qua không biết đối đáp sao nữa, lúng túng nghÄ© bụng:
- Ta nói đùa vá» chuyện Quách cô nÆ°Æ¡ng, dù sao cÅ©ng có thể xem là má»™t chuyện nói dóc để tán gái thông thÆ°á»ng mà thôi. NhÆ°ng nó Ä‘á»™ng tá»›i Quách bá mẫu, quả là má»™t Ä‘iá»u phạm thượng, lá»—i nặng vô cùng. Phải làm sao để Quách bá bá đừng hay biết tá»›i chuyện này má»›i được.
Nghĩ xong chàng năn nỉ:
- Quách cô nÆ°Æ¡ng, trong lúc nông nổi, tôi có nói vài Ä‘iá»u thiếu thận trá»ng có lá»—i vá»›i cô nÆ°Æ¡ng và bá» trên, tôi cÅ©ng thấy hối hận rồi. Xin cô nÆ°Æ¡ng đừng để lệnh tôn biết.
Quách Phù cÆ°á»i gằn nói:
- Nếu đã thấy sai, biết sợ, sao còn đặt chuyện nói bậy làm gì?
Dương Qua nói:
- Tôi xem Quách bá phụ nhÆ° cha, lúc nào cÅ©ng má»™t niá»m kính mến. Ngặt vì trong lúc nóng lòng, muốn dàn xếp cho hai anh em há» Võ đừng tàn sát lẫn nhau nên ná»—i nhÆ° vậy mà quên suy nghÄ©.
Dù sao Quách Phù và hai anh em há» Võ đã chung sống và nhiá»u cảm tình mật thiết từ thuở nhá», bây giá» nghe DÆ°Æ¡ng Qua buá»™c há» không được nhìn mặt mình nữa thì tức giận phừng phừng, trợn mắt thét lá»›n:
- Thôi việc này sau sẽ thanh toán, bây giỠmi hãy cho ta biết rõ em bé của ta đâu rồi?
Dương Qua đáp:
- Xin má»i lệnh tôn đến đây, tôi muốn thÆ°a cùng ngÆ°á»i đôi lá»i vá» chuyện này.
Quách Phù đáp:
- GiỠđây cha ta đã ra thành tìm em bé rồi. Ngưòi thật là má»™t kẻ táng tận lÆ°Æ¡ng tâm, nỡ bắt em ta Ä‘i đổi lấy thuốc giải Ä‘á»™c. Ha... ha... trên Ä‘á»i chỉ có mạng ngÆ°Æ¡i là quí, còn mạng em ta là cá» rác hay sao?
Dương Qua đang tủi thân vỠcâu chuyện trước, còn vấn đỠcủa đứa bé thì dù sao chàng cũng chưa hỠcó việc gì làm trái với lương tâm cho nên chàng mạnh dạn nói:
- Lúc nào tôi cũng có lòng muốn giật được em bé đem vỠcho lệnh tôn thế mà bảo Dương Qua này cố ý đem lệnh muội đổi thuốc giải độc thì quả là oan quá. Tôi cam đoan là không bao giỠcó ý nghĩ đen tối như vậy.
Quách Phù há»i thêm:
- Vậy em ta đâu rồi?
Dương Qua đáp:
- Lệnh muội đã bị Lý Mạc Thu bắt đem đi, tôi kém tài không đoạt lại được, thật đáng hổ thẹn. Nếu tôi không bị chết giấc thì đã đuổi theo để cướp cho kỳ được mang vỠrồi.
Quách Phù cÆ°á»i gằn há»i thêm:
- Vậy Lý Mạc Thu có phải là sÆ° bá của mi chăng. Äêm ná» cả bá»n bây cùng trú chung má»™t hang đá phải không?
Dương Qua đáp:
- Vâng, Lý mạc Thu là sư bá tôi . Nhưng giữa bà và cô nương tôi không thuận nhau từ lâu rồi.
Quách Phù xì má»™t tiếng rồi há»i:
- Không thuận nhau, tại sao bà ấy nghe theo ngươi đem em ta đi đổi thuốc giải độc?
Dương Qua nôn nóng vùng ngồi dậy nói:
- Quách cô nÆ°Æ¡ng hãy thận trá»ng lá»i nói. Xin đừng vu khống nhÆ° thế. Tôi tuy còn ít tuổi nhÆ°ng không bao giá» làm Ä‘iá»u xằng bậy nhÆ° vậy đâu.
Quách Phù bĩu môi đáp:
- Thôi đừng lãnh phần phải nữa! Nếu mi không có ý đó tại sao cô nÆ°Æ¡ng mi lại nhÆ° vậy. Chẳng lẽ nào đặt Ä‘iá»u nói láo Æ°?
DÆ°Æ¡ng Qua ngÆ¡ ngác há»i:
- Sư phụ ta bảo sao?
Quách Phù đứng thẳng ngÆ°á»i dậy, Ä‘Æ°a tay chỉ vào mặt QÆ°Æ¡ng Qua dằn từng tiếng:
- Chính sư phụ ngươi đích thân cho Chu thúc thúc biết hiện ngươi và Lý Mạc Thu đang ở trong hang đá, nàng yêu cầu Chu thúc thúc đem con Tiểu hồng mã tới cho mi để mang em ta đến Tuyệt Tình cốc cho sớm. Thế mà...
Dương Qua nghe nói vô cùng kinh ngạc, bèn phân trần:
- Phải đấy. Chính sÆ° phụ tôi có bàn định nhÆ° thế. Tôi có nhiệm vụ bồng lệnh muá»™i tá»›i Tuyệt Tình cốc trÆ°á»›c để đổi lấy ná»­a viên tuyệt tình Ä‘an rồi sẽ liệu lại. Äây chẳng là má»™t chiến thuật tạm thá»i lúc đầu sau đó sẽ tùy cÆ¡ ứng biến, thật tình chúng tôi không có ý gì làm hại lệnh muá»™i cả.
Quách Phù ngắt lá»i chàng:
- Em ta má»›i chào Ä‘á»i chÆ°a được má»™t ngày, mà nỡ Ä‘em Ä‘i hàng ngàn dặm để mÆ°u toan đổi thuốc cho mình, nhÆ° thế mà dám bảo không có lòng hãm hại, quả là giá»ng nói của con ngÆ°á»i thiếu lÆ°Æ¡ng tâm. Ngày còn thÆ¡ ấu, mi mồ côi cha mẹ, phụ thân ta đã đối xá»­ vá»›i mi nhÆ° thế nào? Nếu ngÆ°Æ¡i không thÆ°Æ¡ng tình Ä‘em mi vá» Äào Hoa đảo để nuôi thì làm sao mi được sống sót tá»›i hôm nay được? Không ngá» ngÆ°Æ¡i nỡ thừa lúc cha mẹ ta Ä‘au bệnh, âm mÆ°u cùng kẻ địch đánh cắp em ta để làm chuyện bất lÆ°Æ¡ng.
Nàng càng nói càng hăng, cứ xỉ vả như tát nước vào mặt, Dương Qua không còn cách nào biện bạch nên tức giận vô cùng, máu nóng xông lên xây xẩm cả mặt mày, thét lớn một tiếng, ngã quay ra bất tỉnh.
Mãi một chập sau chàng lần lần tỉnh. Quách Phù vẫn còn ngồi một chỗ cũ, lạnh lùng đưa mắt nhìn chàng, miệng không ngớt xỉ vả đay nghiến:
- Té ra mi cũng còn chút lương tri để hối hận với hành vi đen tối hèn hạ của mình sao?
Dương Qua rầu rầu đáp:
- Nếu tôi quả có lòng dạ như vậy chuyện gì tôi không bồng thẳng lệnh muội tới tuyệt tình cốc cho rồi?
Quách Phù nói:
- Tại vì chất Ä‘á»™c trong ngÆ°á»i mi bá»™c phát, hành hạ thể xác mi đến ná»—i chết giấc bên Ä‘Æ°á»ng, làm sao còn đủ sức để bồng cho được? CÅ©ng may trá»i xanh chẳng giúp đứa gian, khiến cho cÆ¡ mÆ°u chúng bay không thành tịu được.
Tình ngay lý gian, Dương Qua thấy không còn cách nào biện hộ được nữa, đành phải xuống nước đáp:
- Nàng muốn nói sao tùy ý, tôi khá»i cần biện bạch nữa, sau này trắng Ä‘en nàng sẽ biết. Bây giá» thì sÆ° phụ tôi đâu rồi?
Quách Phù nổi nóng đỠhồng đôi má trừng mắt nói:
- Trò nào thầy nấy, thế thÆ°á»ng vẫn nhÆ° vậy cả Cô nÆ°Æ¡ng mi cÅ©ng chẳng tốt gì đâu.
Dương Qua nộ khí xung thiên, vùng ngồi dậy nói lớn:
- Nàng chửi mắng tôi thậm tệ, nhưng tôi đã vị tình cha mẹ nàng tha thứ hết. Nhưng tôi cấm nàng không được nói xấu tới sư phụ tôi.
Quách Phù cũng không vừa, nạt lại:
- Ta cứ nói, mi dám làm chi ta. Ai khiến sư phụ mi cũng hay nói năng càn dở?
Dương Qua thầm nghĩ:
- Cô nÆ°Æ¡ng là con ngÆ°á»i trầm tÄ©nh, đứng đắn, Ä‘á»i nào Ä‘i nói năng càn dở được.
Nghĩ xong, chàng mỉa mai:
- Trong lúc mình nghĩ chuyện xấu, rồi cứ tưởng ai cũng xấu xa bừa bãi cả.
Quách Phù dự định không nói lại những câu nói của Tiểu Long Nữ, nhưng bị chàng nói móc, bỗng nổi giận tuôn ra hết:
- SÆ° phụ của mi bảo rằng: Quách cô nÆ°Æ¡ng, DÆ°Æ¡ng Qua vốn là má»™t kẻ thuần lÆ°Æ¡ng thành thá»±c, mồ côi cha mẹ từ ngày còn tấm bé, tình cảnh đáng thÆ°Æ¡ng hãy nên tá»­ tế vá»›i hắn. Hai ngÆ°á»i xứng đôi, lại được cha mẹ bằng lòng hãy cùng nhau sống chung xây dá»±ng hạnh phúc lâu dài. Cố chuyển lá»i bảo hắn hãy quên ta Ä‘i, ta không bao giá» trách móc gì đâu! Rồi nàng trao cho ta thanh "Thục nữ kiếm" bảo để cùng "quân tá»­ kiếm" thành má»™t đôi, cùng vá»›i ngÆ°Æ¡i. NhÆ° vậy không phải là nói năng càn dở hay sao?
Trong lúc vừa thẹn vừa giận, Quách phù thuật lại đúng những lá»i của Tiểu Long Nữ, nhÆ°ng vá»›i má»™t giá»ng khác hẳn.
Má»—i lá»i nói của nàng nhÆ° má»™t mÅ©i kiếm chá»c thẳng vào tim óc DÆ°Æ¡ng Qua. Chàng bối rối không hiểu vì sao cô nÆ°Æ¡ng mình lại có ý nghÄ© nhÆ° vậy?
ChỠQuách Phù nói hết câu, Dương Qua trợn mắt nhìn nàng trừng trừng quát lớn:
- Nàng đừng đặt chuyện nói bậy. Vậy Thục nữ kiếm đâu rồi, sao không Ä‘Æ°a ra đây để chứng minh sá»± thật? Äã nói mà không Ä‘Æ°a bằng chứng tất nhiên là dối trá rồi .
Quách Phù Ä‘iá»m nhiên Ä‘Æ°a tay ra sau rút ra má»™t thanh kiếm Ä‘en huyá»n, quả là thanh Thục nữ kiếm, lúc trÆ°á»›c hai ngÆ°á»i đã chá»n trong Ä‘á»™ng Thủy tiên và giữ làm binh khí tùy thân.
Sự thật quá bẽ bàng, Dương Qua không biết nói gì hơn, mắng đùa:
- Ai thèm Ä‘i hết hợp cùng nàng? Thanh quân tá»­ kiếm của ta đã gẫy từ lâu rồi. Chính nàng đã lén lấy thanh kiếm này của cô nÆ°Æ¡ng ta rồi vỠđây đặt Ä‘iá»u nói bậy.
Quách Phù từ bé đến lá»›n được cha mẹ nuông chiá»u, xung quanh ai ai cÅ©ng chỉ tâng bốc nàng chứ không ai nói xẵng lá»i nào. Anh em há» Võ lúc nào cÅ©ng tìm má»i cách làm hài lòng nàng, há»… nàng nói sao cÅ©ng cho là phải, vì vậy nên chÆ°a khi nào nàng nghe má»™t câu nói nào trái ý bao giá».
Vì tức những lá»i nói móc của DÆ°Æ¡ng Qua nên nàng cố nén lòng tá»± ái và thẹn thuồng thuật lại những lá»i Tiểu Long Nữ, không ngá» chàng lại phản ứng nhÆ° vậy, cho nàng nói lát và lén cắp thanh kiếm này thì quả là má»™t chuyện không thể chịu Ä‘á»±ng nổi. Nàng xếch đôi mày liá»…u, tay nắm chặt chuôi kiếm định hành hung nhÆ°ng chợt nghÄ©:
- Hắn ta lúc nào cÅ©ng kính trá»ng sÆ° phụ, vậy ta nên kể luôn chuyện này cho hắn ứa gan luôn thể!
Trong lúc quá giận dữ, Quách Phù không còn suy nghĩ gì đến hậu quả của câu chuyện nữa. Thanh Thục nữ kiếm vừa định rút ra đã đẩy lại vào bao. Nàng từ từ ngồi xuống ghế nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng mi quả có sắc đẹp tuyệt vá»i, tài cao tá»™t đỉnh. Rất tiếc nàng đã làm má»™t việc không đúng tí nào.
DÆ°Æ¡ng Qua há»i ngay:
- Việc gì vậy?
Quách Phù đáp:
- Rất tiếc nàng thiếu đứng đắn, thỉnh thoảng qua lại có chuyện tâm tình cùng bá»n đạo sÄ© phái Toàn Chân.
Dương Qua gạt ngang:
- Äừng nói xàm. SÆ° phụ ta cùng bá»n Toàn Chân phái có má»™t mối thù sâu nhÆ° biển, làm gì có chuyện nhÆ° thế được.
Quách Phù cÆ°á»i mỉa mai nói:
- Ta muốn nói chuyện qua lại tâm tình là để có má»™t danh từ cho tao nhã mà thôi. Thật ra câu chuyện của nàng đã làm má»™t ngÆ°á»i con gái nhÆ° ta không thể diá»…n tả cho đúng sá»± thật được.
Dương Qua bốc giận điên đầu nạt lớn:
- Hãy câm mồm. Sư phụ ta trong trắng như băng tuyết, ta cấm mi nói hồ đồ như vậy. Nếu còn nói bậy ta sẽ vả tét miệng ngay.
Quách Phù lạnh lùng nói:
- Phải rồi, việc ấy nàng làm được chứ ta không thể nào làm được, còn việc trong trắng hay không có lẽ chỉ có mi là biết rõ. Nếu là má»™t ngÆ°á»i đàn bà trong trắng tại sao lại lân la cùng má»™t tên đạo sÄ© được?
Dương Qua tức quá tái cả mặt, rít lên:
- Nàng hãy nói rõ thêm.
Quách Phù nói:
- Một khi chính ta, ta đã nghe thì không thể bảo là lầm được nữa. Có hai tên đạo sĩ phái Toàn Chân đến thăm cha ta, trong lúc ông đang bận việc ngoài thành Tương Dương nên ta phải tiếp thay.
DÆ°Æ¡ng Qua bồi hồi há»i gấp:
- Rồi sao nữa, nói mau lên.
Tài sản của than_long_vn

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
ãàçïðîì, åêàòåðèíáóðã, àíåêäîòû, çàêàç, çíàêîìñòâà, êèòàéñêèé, êîíäèöèîíåð, êîììåðñàíò, êîíòîðà, ìåáåëü, ìåäèöèíà, îäíîêëàñíèêè, íèêîëü, ïîäàðîê, ïîäðîñòêîâîå, ìóðàò, ïðàéñ, ñàéòîâ, ñïåöîäåæäà, ñïðàâî÷íèê, ñöåíàðèè, ñòèðàëüíûå, ñòðèì, öèôðîâûå, õîëîäèëüíèê, òî÷êà, than dieu, than dieu dai hiep, than dieu dai hiep 4vn, than dieu dai hiep du bo, ýêîëîãèÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™