oOo
Bộ Vĩnh Sinh này, Lâm Phàm cảm giác có chút quá bạo lực, nhưng đoạn đầu thì vẫn rất hài hòa, một nô lệ tiến vào tiên môn là chuyện cố gắng đến cỡ nào chứ.
Đám đệ tử bên dưới dần dần nghe tới nhập tâm, nhất là khi Lâm Phàm nói tới đoạn Phương Hàn làm nô bị ức hiếp lại khiến một đệ tử cực kỳ kích động.
Trông thấy vẻ mặt của đệ tử này, Lâm Phàm không thể không nhìn nhiều hơn mấy lần.
Trụy Mặc.
Một cái tên rất kỳ quái, cũng là đệ tử duy nhất không bị Lâm Phàm gọi sai tên.
Trụy Mặc này tướng mạo bình thường, thân thể gầy yếu, nhưng trong ánh mắt lại bao hàm rất nhiều cảm xúc tiêu cực.
Con mắt là cửa sổ tâm hồn, những lời này nghe hơi huyễn hoặc, nhưng Lâm Phàm hoàn toàn tin tưởng.
Trụy Mặc là con trai một nô bộc của một trong tứ đại thế gia – Vân gia, địa vị thấp hèn, ở Vân gia cũng chịu đủ ức hiếp. Nó có thể tới học viện Thiên Phủ là do nơi đây không từ chối bất cứ người nào, bất kể là đại quan hiển quý hay thường dân, chỉ cần tuổi đạt tiêu chuẩn là vào được.
Trụy Mặc đến học viện Thiên Phủ chính là vì muốn thoát khỏi thân phận nô bộc.
Hôm nay nghe lão sư giảng giải cố sự này, Trụy Mặc cảm giác giống như đang nói về bản thân mình.
Thế nhưng nó lại không có vận khí tốt giống như người lão sư đang kể.
- Trụy Mặc, trong ánh mắt của trò tràn ngập không cam lòng, có phải câu chuyện này gợi cho trò nhớ tới việc gì đó không?
Lâm Phàm dừng kể, dò hỏi.
Những đệ tử khác cũng nhìn Trụy Mặc. Chúng nó biết thân phận của Trụy Mặc, chẳng qua đó không phải là chuyện gì đáng khoe cho nên đều không nói ra.
- Lão sư.
Trụy Mặc tôn kính nhìn Lâm Phàm:
- Phương Hàn mà lão sư đang kể có thân phận cùng địa vị cực kỳ giống ta, chỉ là ta không có nỗ lực cùng dũng khí như Phương Hàn.
Lâm Phàm nhìn sắc mặt u ám của Trụy Mặc, thở dài một tiếng, cảm giác con đường của đám trẻ này vẫn còn rất dài. Nếu mình đã có duyên quen với chúng nó, trở thành quan hệ lão sư cùng đệ tử thì trách nhiệm của mình không thể không lớn a.
Loại chuyện sau khi cướp sạch tứ đại thế gia thì phủi mông bỏ chạy là xong, Lâm Phàm làm không được, bất kể thế nào, ít nhất cũng phải khiến cho mười ba đệ tử này không thua bất kỳ ai cả.
- Trụy Mặc, chúng ta có lão sư dẫn dắt, chúng ta nhất định sẽ thoát ly tình trạng hiện tại.
Lưu Thủy Thủy thân là muội tử, cũng luôn phải chịu châm biếm cùng xem thường, nhưng trái tim lại rất cứng rắn, giờ phút này thấy đồng bạn tinh thần sa sút như thế, không khỏi an ủi mấy câu.
Những người khác cũng cất tiếng an ủi Trụy Mặc.
Trụy Mặc nhìn các bạn động viên mình, cũng gật gật đầu:
- Lão sư, từ bây giờ ta nhất định lấy Phương Hàn làm tấm gương, bất khuất không bỏ cuộc, thà làm một tên ăn mày cũng sẽ không làm nô cho người.
Lâm Phàm không khỏi có chút bất đắc dĩ, đệ tử của mình sao mà một đứa so với một đứa lại càng bi thảm thế này? Nhưng có lẽ trong mười ba đệ tử của mình, Trụy Mặc chính là thảm nhất.
- Ừ, lão sư tin ở trò, nhất định trò sẽ một bước lên trời, khiến cho những người từng lăng nhục trò đều phải hối hận không thôi.
Lâm Phàm bước xuống bục giảng, đi tới trước mặt Trụy Mặc, dùng ánh mắt tin tưởng cổ vũ nó.
Trụy Mặc nhìn thấy sự tín nhiệm trong ánh mắt lão sư, đôi mắt hơi hơi đỏ lên. Cảm giác được người khác tin tưởng thế này, lần đầu tiên Trụy Mặc cảm nhận được.
- Lão sư, nhất định ta sẽ làm được.
Trụy Mặc gật đầu thật mạnh.
Lâm Phàm mỉm cười, sau đó vươn tay lên, khẽ xoa đầu Trụy Mặc.
Tư chất tăng lên.
Lâm Phàm đã thăng cấp chức nghiệp phụ lão sư lên đến Hiền Sư, trong đó Bàn Tay Cổ Vũ có tác dụng tăng tư chất. Giờ phút này Trụy Mặc đạt được cổ vũ, tự nhiên là tư chất tăng một bậc.
"Đinh, đệ tử Trụy Mặc, tư chất ngu xuẩn tăng lên tới kém cỏi."
"Đinh, chúc mừng chức nghiệp phụ Hiền Sư exp +100."
Nghe được tiếng nhắc nhở, Lâm Phàm cũng kinh hỉ, không nghĩ tăng tư chất cho đệ tử thì mình cũng được tăng exp, không tồi.
Hiện giờ mười ba đệ tử đều đã được mình quán đỉnh Thái Cấp Ma Thân, chờ khi tụi nhỏ từ nhập môn tiến vào tầng thứ nhất, hẳn là sẽ có thể đột phá cảnh giới Hậu Thiên cấp một.
Lâm Phàm nghĩ, mình ở hoàng triều Đại Yến khẳng định sẽ không lâu, nhưng bất kể thế nào, trước lúc rời đi cũng phải tăng tư chất của đám nhỏ lên tới trên cả thiên tài, như vậy đường đời của tụi nhỏ sẽ không bấp bênh nữa.
Khi Lâm Phàm kể xong câu chuyện về Phương Hàn, ngộ tính của mười ba đệ tử lại tăng lên không ít.
Đối với mười ba đệ tử mà nói, mỗi một lần nghe xong lão sư giảng bài, chúng nó đều cảm giác bản thân xảy ra rất nhiều biến hóa, thế nhưng lại không thể miêu tả rõ ràng.
- Tốt lắm, tiết học này chấm dứt ở đây, tiếp đến các trò có thể tự do hoạt động, đợi khi các trò đem công pháp luyện thể luyện tới tầng thứ nhất thì lão sư sẽ lại giảng bài.
Lâm Phàm nói.
- Lão sư, thần công luyện thể này chúng ta không thể tự tu luyện, vậy thì phải luyện thế nào?
Tào Thiên Tiêu hỏi.
Lâm Phàm mỉm cười:
- Bị người đánh là được, còn làm cách nào khiến người ta đánh các trò thì phải xem ở các trò. Được rồi, buổi học chấm dứt, tất cả nghỉ.
Tan lớp, Lâm Phàm vội chạy như điên về phòng mình, bắt đầu tu luyện Vô Tướng Thiên Ma cùng Ẩn Tức Thuật.
Vô Tướng Thiên Ma hơi khó tu luyện một chút, hao tổn thời gian, nhưng Ẩn Tức Thuật thì không quá khó.
Trong hai ngày, Lâm Phàm không ra khỏi cửa, một lòng tu luyện.
Suốt một ngày một đêm không ngừng cố gắng, cuối cùng exp của Vô Tướng Thiên Ma cũng tăng lên năm vạn.
Tới đây Lâm Phàm đã phát hiện, tu luyện Vô Tướng Thiên Ma không phải quá khó mà là cần thời gian. Tâm pháp này không giống các loại công pháp khác là có thể luyện rất nhanh, mà phải tiêu phí thời gian, chậm rãi tăng lên.
Chẳng qua Lâm Phàm không biết Vô Tướng Thiên Ma là công pháp Thiên giai thượng phẩm, yêu cầu tu luyện cực kỳ hà khắc, cho dù là Mặc Dật Hiên cũng mất tới ba tháng mới khó khăn lắm tiến vào tầng 1. Lâm Phàm nhàn hạ có hai ngày đã ngang bằng, còn chẳng phải ngang với ngồi tên lửa!
Mà hiện giờ Vô Tướng Thiên Ma cũng chỉ kém hai vạn exp nữa là lên cấp, nhưng Lâm Phàm lại đặt qua một bên, bởi vì Ẩn Tức Thuật đã đạt đến tầng 19.
Exp của Ẩn Tức Thuật tầng 19 cũng không quá kinh khủng, nhưng chân nguyên tiêu hao khi tu luyện lại cực kỳ kinh khủng.
Mỗi một giây tiêu hao ba mươi điểm chân nguyên, điều này làm cho Lâm Phàm cảm giác sắp hỏng mất.
Cho dù là tu luyện Vô Tướng Thiên Ma cũng không có tiêu hao nhiều chân nguyên như vậy a.
Ẩn Tức Thuật tuy rất vô dụng, nhưng sau khi tiến giai tới tầng 20 cũng không biết sẽ biến hóa thành dạng gì.
Cho nên Lâm Phàm đem toàn bộ chân nguyên tiêu hao ở Ẩn Tức Thuật, hắn muốn nhìn, cố gắng mấy ngày nay tới cùng là có uổng phí hay không.
Nếu Ẩn Tức Thuật tiến giai mà vẫn là đồ bỏ đi, vậy thật muốn khóc thét.
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
"Đinh, chúc mừng Ẩn Tức Thuật exp +100."
. . . .
Khi chân nguyên tiêu hao hết sạch, Lâm Phàm sẽ nghỉ ngơi, cố gắng khôi phục chân nguyên, chân nguyên đầy lại tiếp tục vùi đầu tu luyện.
Hôm sau.
Lâm Phàm đột nhiên mở mắt, tầng 20 Ẩn Tức Thuật rốt cuộc thành. Để bổn đại gia nhìn xem, mi cuối cùng tiến giai thành công pháp gì.
Chỉ cầu bất thường không cầu bình thường.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
- Thiên linh linh địa linh linh, đến đây đi, để cho gia gia hảo hảo nhìn một chút rốt cuộc là công pháp gì.
Lâm Phàm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất không phải công pháp bỏ đi nào.
- Ẩn Thân Thuật!
Khi Lâm Phàm nhìn thấy giới thiệu công pháp thì lập tức tim đập thình thịch thật mạnh.
Ẩn Thân Thuật này có thể ẩn thân. Nói thật, điều này không có bao nhiêu tác dụng, dù sao người có thực lực cao thâm đều có thể cảm thụ khí tức, cho dù là nhắm hai mắt lại cũng có thể dựa vào khí tức để phát hiện kẻ khác.
Nhưng đối với Lâm Phàm, đây lại là thần kỹ, bởi vì hắn có hệ thống, thực lực bản thân nội liễm không hiện ra ngoài, bất kể người tu vi cao bao nhiêu cũng không cách nào nhận ra khí tức của hắn.
- Ha ha.
Lâm Phàm cười ầm lên, sau này quá thoải mái rồi.
Thế này thì hoàng triều Đại Yến cùng tứ đại thế gia còn có thể ngăn cản bước chân của mình sao?
Vốn dự định ban đầu của Lâm Phàm sẽ là còn cần thêm chút thời gian để cướp sạch hoàng triều Đại Yến, nhưng theo tình huống trước mắt, căn bản không cần chờ mà làm ngay cũng được.
Lâm Phàm thí nghiệm trạng thái ẩn thân, chân nguyên chỉ tiêu hao một điểm, chính mình hiện giờ có giờ hai nghìn hai trăm điểm chân nguyên tức là có có thể ẩn thân rất lâu.
Chỉ là dưới trạng thái ẩn thân, thân thể vẫn có thể đụng chạm di chuyển đồ vật, cũng sẽ không xuyên thấu, xem ra sau này cần phải cẩn thận một chút.
Giờ phút này Lâm Phàm cảm giác mình có thể xuất quan. Tu luyện ba ngày, đem Ẩn Tức Thuật tiến giai, nên đi thử thành quả một lần.
"Đinh. . . Đoong. . . Đinh. . . Đoong."
Ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị ra cửa, tai lại nghe thấy tiếng chuông.
Đây là hiệu lệnh tập trung lão sư và học sinh của học viện Thiên Phủ. Mỗi lần chuông vang lên, nếu không phải có chuyện gì quan trọng xảy ra thì tức là có người quan trọng đến.
Lâm Phàm đã tới học viện mấy ngày, nhưng hôm nay mới nghe chuông vang, cũng rất tò mò vội đi nhìn một chút.
Cổng học viện lúc này lố nhố toàn là đầu người, hầu hết người trong học viện đều đã tới đây.
Từng hàng binh lính mặc chiến giáp đen nhánh vây lấy cổng học viện thành một chỗ kín như tường thành.
Mà cao tầng từ trên xuống dưới của học viện, chỉ cần đang có mặt tại học viện thì đều tụ tập ở cổng, mang theo vẻ mặt vui mừng, phảng phất là đang đợi người nào đó.
- Viện trưởng, lần này Yến hoàng cùng hoàng hậu đến thăm học viện của chúng ta, chính là một việc cực kỳ trọng đại a.
Một nam tử trung niên đứng bên cạnh một lão nhân tiên phong đạo cốt, thần sắc rất là hưng phấn nói.
Yến hoàng là đệ nhất cao thủ của hoàng triều Đại Yến, tu vi sâu không lường được, cho dù là những trưởng lão trong Thánh Ma Tông gặp y cũng chỉ lấy địa vị bình đẳng, không dám càn rỡ trước mặt.
Mà hoàng hậu lại là đệ tử thân truyền của ma môn Tuyệt Đại Các, ở trong các cũng có địa vị cực cao.
Hai người này kết hợp, đem hoàng triều Đại Yến đẩy lên một đỉnh cao mới.
- Đương nhiên. Không đến lượt chúng ta quan tâm tới an nguy của Yến hoàng cùng hoàng hậu, nhưng học viện cũng cần chuẩn bị tốt, nếu làm Yến hoàng cùng hoàng hậu mất thiện cảm thì xong rồi.
Viện trưởng học viện Thiên Phủ nói.
- Đã rõ, hết thảy đều đã chuẩn bị xong, lần này ta cũng đã thông báo cho đệ tử lớp chữ Đinh không cần xuất hiện.
- Ừm, vậy là tốt rồi.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm lặng lẽ xuất hiện trong đám người, nghe người chung quanh bàn tán, trong lòng cũng cả kinh, hoàng đế cùng hoàng hậu hoàng triều Đại Yến đến học viện Thiên Phủ.
Đây chính là một chuyện to bằng trời a.
Lâm Phàm lúc này cũng hứng trí, muốn xem xem hai người ở vị trí tối cao của hoàng triều Đại Yến này tới cùng là trông thế nào.
Ngẫm lại thật đúng là có chút kích động.
- Đến rồi!
Trong đám người không biết là ai gào to một tiếng.
Lâm Phàm cả kinh, lập tức kiễng chân nghển cổ nhìn về hướng cổng học viện.
Vừa xem tới, Lâm Phàm cũng phải xuýt xoa, thật là quá phô trương.
Mấy trăm binh lính mặc chiến giáp màu vàng, cưỡi mãnh thú không biết tên, bảo vệ xung quanh một chiếc long liễn khí thế hùng vĩ do sáu con mãnh thú bộ dáng giống kỳ lân kéo. Trên long liễn được khảm vô số bảo thạch trân quý, dưới ánh mặt trời phản xạ ra hào quang chói mắt.
(Long liễn: xe vua đi)
- Dừng lại!
Lúc này một giọng nói chói tai vang lên.
Sáu con mãnh thú kéo long liễn thong thả dừng lại, sau đó đứng nguyên tại chỗ, khí thế uy vũ bất phàm, khi thở phun ra từng luồng khí nóng.
Lâm Phàm vừa nhìn cũng đã bị hù tới tim đập thình thịch.
Thật quá bá đạo, ngay cả mãnh thú kéo xe cũng đều là Tiên Thiên cấp sáu.
- Cung nghênh Yến hoàng, hoàng hậu chí cao chí thượng.
Viện trưởng học viện Thiên Phủ hô lớn bằng giọng già nua, không chút do dự quỳ xuống đất nghênh đón.
Những người phía sau cũng đều làm theo, cung nghênh chí cao hoàng triều Đại Yến - Yến hoàng.
Lâm Phàm sửng sốt, nhìn thấy người chung quanh đều quỳ xuống, nếu mình không quỳ chẳng phải thành dị biệt?
Sau đó hắn cũng không do dự ngồi chồm hỗm xuống.
Lâm Phàm không có thói quen quỳ với người khác, mà ngồi xổm với quỳ có hiệu quả không khác lắm, đại khái là được.
Lúc này Lâm Phàm thấy bên cạnh mình có một gã cứ lén đưa mắt nhìn chằm chằm, chợt liếc xéo lại:
- Nhìn gì?
Người nọ vội lắc đầu, sau đó cúi lạy tung hô.
Lâm Phàm khinh bỉ bĩu môi một cái, thật sự là quỳ nhiều thành quen.
Khi những người chung quanh đều đứng lên, Lâm Phàm cũng đứng theo, sau đó nhìn chằm chằm đợi người trong long liễn bước ra.
Lâm Phàm đang rất tò mò, không biết Yến hoàng cùng hoàng hậu trông như thế nào.
Giờ phút này người bên trong đã bước khỏi long liễn, Lâm Phàm cũng bị thu hút lên đó.
Một thân long bào màu vàng sáng, khí thế uy vũ bất phàm, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ, chỉ một cái liếc cũng khiến cho người run như cầy sấy, dường như người trong thiên hạ đều phải thần phục quỳ dưới chân y.
Lâm Phàm vừa nhìn cũng kinh hô không thôi.
Cảnh giới Tiểu Thiên Vị cấp bảy.
Đây là người có tu vi cao nhất trong số những người Lâm Phàm từng gặp, dù là Mặc Dật Hiên cùng Nghê Mạn Thiên cũng không thể so sánh với người này.
Chênh lệch thật sự là quá lớn.
Yến hoàng xuống long liễn, đưa tay đỡ một nữ tử diễm lệ vô song bước ra theo.
Uy nghiêm mẫu nghi thiên hạ.
Một mạnh mẽ một khoan thai.
Ở trong mắt Lâm Phàm, đều là rồng phượng trong loài người.
Nhập Thần cấp tám.
- Yến hoàng, hoàng hậu.
Viện trưởng học viện Thiên Phủ đi tới trước mặt hai người, cực lực hạ thấp thân mình, thậm chí có xu thế muốn quỳ hẳn xuống liếm giày, tựa như giờ phút này nếu được Yến hoàng khen ngợi vài câu thì có khả năng sướng đến bay lên trời.
- Ừm!
Yến hoàng gật gật đầu, bá khí tràn ra, nếu Lâm Phàm đứng ngay trước mặt y lúc này, cũng chỉ có thể quỳ xuống.
- Yến hoàng cùng hoàng hậu có thể đến học viện Thiên Phủ, đó là vinh hạnh của toàn bộ học viện, kính mời.
Viện trưởng cúi mình, sau đó đứng sang một bên, đi phía sau hai người, không dám sóng vai mà đi.
Ngay khi Yến hoàng tiến về phía trước một bước, Lâm Phàm cũng có thể cảm giác được một luồng bá khí ập thẳng vào mặt.
Đám người vây xem cũng đều kinh sợ nhường ra một con đường rộng rãi.
Mà Lâm Phàm lúc này đang nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi Yến hoàng cùng hoàng hậu, lại đột nhiên bị hai chiếc nhẫn trên ngón tay hai người này làm chói mắt.
Đây là cái gì? Nhẫn này phản xạ ác thật!
Lâm Phàm kinh hô lên, rõ ràng là siêu cấp nhẫn không gian a.
Khi nghĩ tới nhẫn không gian, Lâm Phàm đột nhiên nghĩ tới một việc.
Hoàng triều Đại Yến cùng tứ đại thế gia cũng không phải tông môn.
Bảo bối của bọn họ sẽ đặt trong mật thất sao?
Ngay cả Yến hoàng cùng hoàng hậu này đều đeo nhẫn trữ vật trân quý như vậy, khẳng định là bảo bối mang theo mình.
oOo
Lựa chọn hiện tại của Lâm Phàm rất đơn giản, chính là phía trước có hai ‘hòm’ bảo bối đang chồng chất cạnh nhau, chỉ là cạnh bảo bối lại có hai bảo tiêu trâu bò trấn giữ.
Nếu cứng rắn đi lên, khẳng định một con đường chết, hóa thành cát bụi.
Nhưng tình huống hiện tại là bản thân mình có thể xử lý hai bảo tiêu này rất đơn giản, chỉ lo không biết có hậu quả gì sau khi cướp sạch?
Ngẫm nghĩ mãi tới chừng hai mươi phút, đôi mắt Lâm Phàm bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Sợ cái trym.
Làm đã nói sau, cùng lắm gia gia chạy về Thánh Ma Tông tị nạn. Người sống ở trên đời phải làm sao tiêu tiêu sái sái, Lâm Phàm ta không thèm ỷ lớn hiếp nhỏ, lấy nhỏ hiếp to mới là chuyện nam tử hán chân chính nên làm.
Không nói nữa, làm đã.
Giờ khắc này Lâm Phàm đã hạ quyết tâm, thịt béo vừa mắt không tóm lấy còn là phong cách của mình sao?
- Khà khà…
Lâm Phàm cười gian một tiếng, chìm vào trong đám người.
Yến hoàng cùng hoàng hậu sẽ chỉ ở học viện Thiên Phủ một ngày, nhưng buổi trưa sẽ có phòng riêng để nghỉ tạm, bởi vậy địa điểm xuống tay tốt nhất cho Lâm Phàm chính là chỗ đó.
. . . .
Giữa trưa.
Lúc này ở trong căn phòng nghỉ xa hoa kia đã có thêm Lâm Phàm. Hắn thật cẩn thận từng tí một, cố nén không cho tim đập lớn lên. Hành động lần này thật sự là quá điên cuồng, quá kích thích.
Cho dù là lúc cướp sạch Mặc Dật Hiên cùng Nghê Mạn Thiên ở rừng Lạc Nhật cũng không có kích thích như lần này.
- Yến hoàng, hoàng hậu giá lâm.
Bỗng có tiếng nói từ bên ngoài truyền tới, Lâm Phàm lập tức tiến nhập trạng thái ẩn thân, sau đó đứng ở phía sau ghế dựa, không nhúc nhích. Hiện giờ cũng chỉ có thể ôm cây đợi thỏ.
"Két. . . "
Cánh cửa gỗ đã ngả màu thời gian bị người đẩy ra, Yến hoàng cùng hoàng hậu bước vào.
Lâm Phàm nhìn hai người này, trong lòng cũng có chút khẩn trương.
Hai người này ngồi trên vị trí cao lâu ngày, tự sinh ra một loại khí thế.
- Yến hoàng, thiếp thân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.
- Lại đây, đến cạnh bổn hoàng.
Yến hoàng thay đổi vẻ mặt bá khí ở bên ngoài, dùng thần thái đáng khinh cười cười, ngồi lên cái ghế phía trước Lâm Phàm, sau đó vẫy vẫy tay với hoàng hậu xinh đẹp.
- Yến hoàng, đừng mà, đang ở bên ngoài đó.
- Không có việc gì, bổn hoàng tại đây, bên ngoài có người trông coi, ai dám lại gần…
Lâm Phàm đứng ở phía sau ghế dựa, nhìn hành vi của hai kẻ này mà bĩu môi khinh bỉ.
Hóa ra bên ngoài ra vẻ thâm trầm gạt người, vừa vào phòng là bại lộ nguyên hình, thay đổi một thân da sói.
- Yến hoàng, học viện Thiên Phủ hiện giờ bồi dưỡng đệ tử còn tốt hơn dĩ vãng rất nhiều, Yến hoàng mạnh mẽ chống đỡ học viện Thiên Phủ là muốn bồi dưỡng thế lực của mình sao?
Hoàng hậu như con chim nhỏ rúc vào ngực Yến hoàng, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng đùa nghịch vân vê trước ngực y.
- Hiện tại tông môn nắm quyền, hoàng thất lệ thuộc, đây đối với bất kỳ hoàng thất nào cũng đều là khuất nhục khó có thể chịu đựng.
Yến hoàng rất là hưởng thụ đem đôi tay tà ác che trùm lên khoảng dưới cằm một gang của hoàng hậu.
Lâm Phàm từ trên nhìn xuống, lại chẳng thấy cái khe núi nào cả. Không rãnh không khe, cũng không biết muội tử hai lưng này làm thế nào mà lên được hoàng hậu.
Lâm Phàm chuẩn bị động thủ, nghe hai người nói chuyện thì cũng có hứng thú, muốn xem tới cùng hai kẻ này định nói gì.
- Yến hoàng, tông môn của thiếp thân nguyện ý trợ giúp Yến hoàng trọng kiến đại nghiệp. Hiện giờ Thánh Ma Tông cũng là loạn trong giặc ngoài, thời cơ thoát ly lệ thuộc sắp tới rồi.
Trong đôi mắt hoàng hậu hiện một tia tinh quang, nói.
- Hoàng hậu, chúng ta là phu thê đã nhiều năm, chuyện này trẫm cũng có nắm chắc. Chuyện Thánh Ma lão tổ từ man hoang lấy được Thần huyết, tông môn thiên hạ ai không biết chứ, ngày lật trời chỉ sợ cũng không xa.
- Yến hoàng, thiếp thân hiện giờ đều là của ngài, tự nhiên là cùng Yến hoàng ngồi chung một chiếc thuyền. Thánh Ma lão tổ có được Thần huyết, một mình hắn không tiêu hóa nổi, chẳng qua Thánh Ma Tông truyền thừa vạn năm, nội tình tự nhiên là cường đại vô cùng. Hiện giờ các tông trong ma môn đều đang chuẩn bị, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, Thánh Ma Tông truyền thừa vạn năm thì thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể hóa thành tro bụi, khi đó Yến hoàng có thể…
. . . .
Lâm Phàm càng nghe càng kinh hãi, có người chuẩn bị đối phó Thánh Ma Tông sao?
Nơi man hoang, rồi Thần huyết nữa, là cái đồ chơi gì?
Lâm Phàm ở Thánh Ma Tông tuy chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng vẫn rất có cảm tình với nơi này.
Mà hoàng triều Đại Yến thân là hoàng triều lệ thuộc Thánh Ma Tông, thế nhưng lại muốn phản bội, làm Lâm Phàm vừa tức giận vừa xem thường.
Thánh Ma Tông đối đãi hoàng triều lệ thuộc đều rất tốt, không bức bách cũng không giành quyền, hàng năm lại cho không ít ưu đãi.
Nghe giọng điệu của bọn hắn, chỉ sợ trong Thánh Ma Tông đã có gian tế lẫn vào.
- Con bà nó!
Lâm Phàm vẫn đang ẩn thân, khinh bỉ nhìn hai người, sau đó không nói hai lời, móc gạch ra đập cho hai người hôn mê.
- Hừm, hai cái tiện nhân, cũng dám đánh tâm tư lên tông môn của gia gia, thật là không biết sống chết. Hôm nay gia gia sẽ cho các ngươi biết lợi hại.
Lâm Phàm nhằm thẳng mặt hai kẻ này mà tát bôm bốp không ngừng.
Chẳng qua hắn biết hai kẻ này tu vi tương đối cao, thủ đoạn này căn bản không có tác dụng.
Bởi vậy trực tiếp bắt đầu hành động cướp sạch.
Lâm Phàm tháo hai cái nhẫn trữ vật trên tay Yến hoàng cùng hoàng hậu xuống, ném cả vào túi chứa đồ của mình.
Sau đó hắn lại sờ sờ y phục trên người hai người, thế nhưng chỉ là quần áo thông thường, không phải thứ gì tốt. Xem cảnh giới của hai người này, hẳn đã đem bảo bối dung nhập thể nội, luyện thành binh khí bản mệnh.
Thế nhưng một chuyến này cũng đã rất đáng giá, chỉ bằng hai cái nhẫn thôi đã là bảo bối lớn nhất.
Vốn Lâm Phàm tính cướp sạch xong sẽ chuồn êm, nhưng hiện tại hắn nhất định phải để cho hai kẻ này nếm mùi.
Lâm Phàm tách Yến hoàng cùng hoàng hậu ra, sau đó lại đập thêm phát gạch.
Tuy họ còn chưa tỉnh lại từ mê muội, nhưng Lâm Phàm thấy khó chịu nên cố tình đập thêm cho vài cái, để ghi nhớ thật lâu.
- Khà khà.
Giờ phút này Lâm Phàm ngắm nhìn đũng quần Yến hoàng, sau đó có chút hiếu kỳ mà giật đũng quần Yến hoàng ra nhìn một cái, lập tức lộ ánh mắt khinh bỉ.
Quả ớt chỉ thiên!
Quên đi, để gia gia đến giúp đỡ ngươi.
- Xoay Chuyển Càn Khôn.
Từ khi Hầu Tử Thâu Đào tiến giai, Lâm Phàm cũng ít dùng hơn, bởi chiêu này ảnh hưởng tới đạo trời về giới tính. Thế nhưng giờ phút này Lâm Phàm mặc kệ, muốn dùng làm tàn người.
"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn exp +100.000."
Nghe tiếng nhắc nhở như thế, Lâm Phàm nhất thời vui vẻ, lại tăng tới mười vạn exp, quả thực làm người ta khó mà tin.
Nhưng ngẫm lại, Yến hoàng này đã đạt tới Tiểu Thiên Vị cấp bảy, đúng là không bất ngờ.
Sau khi sử dụng Xoay Chuyển Càn Khôn, Lâm Phàm lại giật đũng quần Yến hoàng nhìn một cái, phát hiện quả ớt kia giờ đang không ngừng teo tiếp, phảng phất là muốn biến mất.
Muốn chạy trốn? Gia gia làm sao có thể cho ngươi toại nguyện.
- Xoay Chuyển Càn Khôn.
"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn exp +100000."
Quả ớt đang không ngừng rút nhỏ giống như là được xoa dịu, lại bắt đầu phình ra.
Thế nhưng ngay lúc quả ớt chuẩn bị tân sinh, Lâm Phàm lại một chiêu"Xoay Chuyển Càn Khôn", làm cho nó ngoan ngoãn rụt về.
. . . .
"Đinh, chúc mừng Xoay Chuyển Càn Khôn thăng cấp."
"Đinh, Xoay Chuyển Càn Khôn tầng 2, exp (0/2.000.000)."
"Hiệu quả: Xoay Chuyển Càn Khôn chuyển hoán âm dương, thành tựu Âm Dương Nghiệt Thể vạn năm khó gặp. Nếu lại chuyển hoán sẽ khôi phục như lúc ban đầu."
Xoay chuyển tới đã tay, Lâm Phàm nhìn thấy hiệu quả này, trong lòng cả kinh.
Xoay Chuyển Càn Khôn này có giới thiệu mới, vì sao lúc ban đầu không hiện chứ?
Hơn nữa Xoay Chuyển Càn Khôn lại có thể làm ra Âm Dương Nghiệt Thể vạn năm khó gặp, chuyện này…
Đột nhiên Lâm Phàm nghĩ tới Khúc Hướng Ca kia, còn hơn hai mươi tiểu lâu la thủ hạ.
Chẳng lẽ ngày đó bổn đại gia trực tiếp sản xuất ra hai mươi mấy cái Âm Dương Nghiệt Thể?
Ngất, đây không phải là phẫu thuật chuyển giới sao? Tại sao ở Huyền Hoàng giới lại bị nói trở thành mơ hồ như thế?
Thôi mặc kệ nó, tìm hiểu sau. Yến hoàng, hôm nay tặng cho ngươi một con ‘đại điểu’ mập mạp, tái hiện hùng phong nam nhân.
Đương nhiên không cần cảm tạ ca, đây chỉ là chuyện ca nên làm mà thôi.
Ai bảo ca thích làm người tốt không lưu danh chứ.
Hố hố…
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Khi exp của Xoay Chuyển Càn Khôn tăng tới một nửa, Lâm Phàm ngừng lại. Thời gian cũng qua kha khá rồi, ai biết viện trưởng học viện Thiên Phủ sẽ tới lúc nào.
Mà đũng quần Yến hoàng cũng đã sưng tướng lên, muốn xé rách vải mà chui ra.
Nếu đây là người bình thường, Lâm Phàm tuyệt đối sẽ trỗi dậy lương tâm, dừng tay ở đây. Nhưng đây là Yến hoàng, Lâm Phàm sẽ không cho qua chuyện đơn giản như vậy.
Được, tạm thời tha cho ngươi một mạng, lại bắt hoàng hậu của ngươi khai đao.
Lâm Phàm cầm lấy thần khí Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên vỗ bốp bốp hai cái lên đầu hai người, sau đó ngoáy ngoáy mũi, đi tới trước mặt hoàng hậu.
- Ừm, đúng là một mỹ nhân, người thương hoa tiếc ngọc như ca làm sao nhẫn tâm ra tay được đây? Thật sự là tội lỗi!
Lâm Phàm cũng không phải người mù, tự nhiên nhìn ra hoàng hậu trước mắt này thật sự rất được.
Xinh đẹp tới trình độ này hiếm thấy a, chỉ là trước mặt với sau lưng cùng một dạng, thật sự quá đáng tiếc.
Lâm Phàm nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của hoàng hậu, nhéo nhéo mấy cái, thật sự là trơn nhẵn vô cùng.
- Ài, bảo sao, bàn tay nhỏ bé này đúng là thích hợp với quả ớt chỉ thiên của Yến hoàng, quả thật là trời sinh một đôi.
Lâm Phàm nhìn nhìn tay hoàng hậu, sau đó cười gian.
- Thân làm mẫu nghi một nước, đáng lẽ ngực cũng phải to vang thiên hạ, hai quả cau nho nhỏ này nhất định là chưa đủ. Nhưng cũng tốt, hôm nay gặp gia gia ta coi như phúc khí của ngươi, để gia gia giúp ngươi cân đối lại dáng người, tìm về chân thiện mỹ của nữ nhân.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó bẻ bẻ tay khởi động.
- Ca đào…
- Hắc Hổ Đào Tâm.
"Đinh, chúc mừng Hắc Hổ Đào Tâm exp + 80.000."
Lâm Phàm thấy exp Hắc Hổ Đào Tâm tăng nhiều như thế thì rất vui vẻ. Lần trước lấy Nghê Mạn Thiên thăng exp, muội tử đó đến phút cuối lại không tiếp thêm exp cho mình nữa, làm Lâm Phàm rất bứt rứt.
Còn tưởng rằng ngay cả cau nhỏ của cao thủ Nhập Thần cũng không thể tăng exp cho Hắc Hổ Đào Tâm nữa, hiện giờ xem ra là chính mình suy nghĩ nhiều.
Theo Hắc Hổ Đào Tâm không ngừng xâm nhập nghiên cứu, Lâm Phàm cũng học xong kỹ xảo ‘cận chiến hai tay’.
Lúc ‘đào’ Nghê Mạn Thiên chỉ có thể dùng một tay, cuối cùng làm cho một bên lớn một bên nhỏ, hiện giờ vấn đề này đã được giải quyết, hoàng hậu này xem như người được lợi.
- Hắc Hổ Đào Tâm.
"Đinh, chúc mừng Hắc Hổ Đào Tâm exp + 80.000."
Theo hai quả cau của hoàng hậu càng ngày càng khổng lồ, Lâm Phàm tự nhiên cũng càng ngày càng có cảm giác thành tựu.
Dù sao từ xưa đến nay, làm gì có vị đại sư nào có thể vừa giúp người phẫu thuật chỉnh hình vừa nâng cao tay nghề như ca chứ.
Chờ sau này già rồi, quy ẩn núi rừng, Lâm Phàm thật đúng là muốn mở một phòng khám bệnh.
Tạo phúc cho mọi người, tạo phúc cho toàn bộ Huyền Hoàng giới.
"Đinh, chúc mừng Hắc Hổ Đào Tâm thăng cấp."
"Đinh, Hắc Hổ Đào Tâm tầng 19, exp (0/1.500.000)."
Lâm Phàm thấy Hắc Hổ Đào Tâm chỉ còn cách tầng 20 một bước thì vui sướng vô cùng, không chừng ngay hôm nay còn có thể tiến giai ấy chứ.
Hiện giờ hai quả cau của hoàng hậu đã thăng cấp bánh bao lớn, thế nhưng còn chưa đủ, vì Hắc Hổ Đào Tâm mới thăng một cấp.
- Hắc Hổ Đào Tâm.
"Đinh, chúc mừng Hắc Hổ Đào Tâm exp +60.000."
Quả nhiên, Hắc Hổ Đào Tâm lên tầng 19 thì exp thu được cũng ít đi, nhưng không sao, chỉ cần còn exp là Lâm Phàm còn động lực.
Tiếp đó, Lâm Phàm điên cuồng mà đào. Hắc Hổ Đào Tâm tuy chỉ có một chiêu, nhưng nhờ thế càng khiến Lâm Phàm sử dụng thuần thục đến độ ra tay chỉ nhìn thấy bóng.
"Đinh, chúc mừng Hắc Hổ Đào Tâm exp +1."
Mà vừa lúc này, Lâm Phàm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt rất kinh ngạc.
Hình như không khoa học.
Lại chuyện gì đây?
Tình huống hiện giờ giống hệt như lần ‘giúp’ Nghê Mạn Thiên, exp đột nhiên không tăng thêm.
Lâm Phàm suy nghĩ một hồi, lại nhìn bộ ngực của hoàng hậu, cuối cùng hiểu ra.
Đây nhất định là bởi vì đã to tới giới hạn, Hắc Hổ Đào Tâm không còn tác dụng gì nữa, bởi vậy không tăng exp. Nhất định là như vậy, không cũng chẳng còn lý do nào để giải thích.
- Ài…
Lâm Phàm thở dài một tiếng, nếu còn có thể thêm exp một lúc nữa thì có phải Hắc Hổ Đào Tâm tiến giai không!
Nhìn hai cái bánh bao muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hoàng hậu, Lâm Phàm cũng chỉ biết bó tay.
Thế nhưng hắn đột nhiên nảy ra một ý, nhìn về phía Yến hoàng.
Không biết Hắc Hổ Đào Tâm có tác dụng với Yến hoàng không nhỉ?
Lâm Phàm vừa nghĩ tới, lập tức hành động.
- Hắc Hổ Đào Tâm.
Lần này, đối tượng là Yến hoàng.
Thế nhưng đáng tiếc là Hắc Hổ Đào Tâm cũng không có tăng exp, có điều ngực Yến hoàng cũng hơi hơi sưng lên.
Xem ra không tăng exp nhưng hiệu quả vẫn còn đó.
Lâm Phàm cười gian, ngày hôm nay coi như ngươi xui xẻo.
. . . .
Một lúc sau, Lâm Phàm dừng tay lại, nhìn ngực của Yến hoàng cùng hoàng hậu, rất là thỏa mãn gật gật đầu, kiệt tác của mình rất không tồi.
Mặc kệ là nam hay là nữ, Hắc Hổ Đào Tâm đều có hiệu quả.
Lâm Phàm xem giờ, đã không còn sớm nữa, nếu tiếp tục lưu lại, có người đi tới thì sợ là mình chạy không nổi.
Có điều trước khi đi, Lâm Phàm cũng sẽ không buông tha hai kẻ này đơn giản như vậy. Không làm hoành tráng một chút thì thật xin lỗi công mạo hiểm lớn thế này rồi.
Ha ha, phản bội Thánh Ma Tông của gia gia, gia gia sẽ cho tâm linh của các ngươi một nỗi sỉ nhục vĩnh cửu.
Sau đó Lâm Phàm lột sạch quần áo của Yến hoàng, lại để cho y chống hai tay cùng hai gối lên mặt đất, nằm chổng mông lên trời.
Lâm Phàm cười như điên trong bụng, lại khiêng hoàng hậu đến, để ả nửa quỳ phía sau Yến hoàng, một tay nắm lấy bả vai Yến hoàng.
Một chiêu ‘lão hán đẩy xe’ cải thành ‘lão hậu đẩy hoàng’.
Lâm Phàm lui về sau mấy bước, lấy ánh mắt của nghệ thuật gia mà đánh giá, lắc lắc đầu, vẫn cảm giác còn thiếu thứ gì đó.
Đúng rồi, thiếu một chút cuồng dã.
Lâm Phàm vội lấy từ túi chứa đồ ra một thanh trường đao hạ phẩm bỏ vào trên tay phải của hoàng hậu.
Vừa nhìn, đúng là khác hẳn, có một loại cảm giác thúc ngựa chạy chồm.
Lâm Phàm lại lui về phía sau vài bước, so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều, nghệ thuật hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn chưa đủ, chưa hoàn mỹ.
Lâm Phàm cúi đầu không nói, trong đầu nhớ lại mấy bộ phim ‘nghệ thuật nhân sinh’ Nhật Bản từng xem.
Đúng rồi, Yến hoàng còn cần có thêm một vài vật phẩm nữa.
Lâm Phàm tìm kiếm khắp nơi, đột nhiên thấy trên xà nhà có một viên Dạ Minh Châu, trong lòng vui vẻ, vội lấy xuống, sau đó ngưng tụ chân nguyên thành châm, chọc ra hơn mười cái lỗ trên viên minh châu.
Tiếp đến, lại tìm một cái dây nhỏ mà xỏ nó vào.
Nhìn tác phẩm trong tay, Lâm Phàm rất là thỏa mãn gật gật đầu, kiệt tác hoàn mỹ a.
Tiến đến Lâm Phàm nhét viên minh châu vào miệng Yến hoàng, sau đó buộc dây qua đầu y thì mới thỏa mãn phủi phủi tay.
Tác phẩm vĩ đại và hoàn mỹ nhất Huyền Hoàng giới, cuối cùng thành công, nhất định sẽ được ghi vào sử sách, để vạn người truyền bá.
Lâm Phàm cảm giác thời gian không còn sớm, lại phang thêm mấy chục phát gạch lên đầu hai người rồi hít sâu một hơi, tiến nhập trạng thái ẩn thân.
- Có thích khách…
Lâm Phàm gân cổ hét lớn một tiếng.
Giờ khắc này, trời muốn sập rồi…
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†
oOo
Đám binh lính hoàng triều Đại Yến đều lấy làm vẻ vang với chức trách của mình. Có thể bảo hộ an nguy của Yến hoàng cùng hoàng hậu là chuyện vinh hạnh nhất trong đời của bọn hắn.
Yến hoàng là đệ nhất cao thủ ở hoàng triều Đại Yến, cho dù những trưởng lão tông môn cao không thể với kia, khi đi vào hoàng triều Đại Yến, muốn gặp Yến hoàng cũng đều phải cung kính chờ đợi.
Vinh quang này, những hoàng triều khác không thể nào có được.
Bởi vì Yến hoàng có thực lực tuyệt đối.
Bọn hắn tin tưởng hoàng triều Đại Yến dưới sự dẫn dắt của Yến hoàng sẽ đi tới đỉnh cao. Cho dù hiện giờ hoàng triều Đại Yến lệ thuộc tông môn, nhưng bọn hắn tin nhất định có một ngày Yến hoàng sẽ dẫn dắt hoàng triều thoát khỏi khốn cảnh, tái hiện vinh quang từng có.
- Có thích khách…
Đúng lúc này, bọn hắn nghe được từ trong căn phòng đang được mình canh gác bảo vệ ở ngoài có tiếng hét lớn, cả đám đều kinh hãi biến sắc.
- Có thích khách, bảo hộ Yến hoàng cùng hoàng hậu.
Binh lính giáp vàng nhanh chóng phản ứng lại, lập tức lao về phía căn phòng.
"Rầm…"
Vì an nguy của Yến hoàng, bọn hắn không thể không thất lễ đạp cửa mà vào. Thích khách dám can đảm ám sát Yến hoàng trong lòng bọn hắn, nhất định phải tóm lấy, lăng trì xử tử.
Mà ngay tích tắc cửa bị mở toang ra, Lâm Phàm cũng nhân cơ hội chạy trốn.
Giờ khắc này, đám binh lính giáp vàng nhìn thấy tình huống trong phòng, vẻ mặt khẩn trương ban đầu đột nhiên dại ra.
Trời vẫn trong xanh, thế nhưng lại giống như có từng đám mây đen che ở đỉnh đầu.
- A…
Đám binh lính giáp vàng thấy Yến hoàng cùng hoàng hậu đang làm ra tư thế khiến người ta xấu hổ như vậy, nội tâm bỗng như có tiếng nứt gãy, hình tượng vị thần chí cao vô thượng trong lòng đột nhiên rơi thẳng từ trời cao xuống địa ngục.
Nhất là trong miệng Yến hoàng còn đang ngậm cái gì đó, từng giọt nước miếng trong suốt lấp lánh theo cái quả cầu tròn kia nhỏ xuống.
Chuyện này…
Đám binh lính nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời bọn hắn cũng phát hiện Yến hoàng cùng hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, có vẻ có chút quái dị.
Bọn hắn biết Yến hoàng cùng hoàng hậu tu vi cao cường, căn bản không có khả năng thích khách tới mà trốn được không một vết tích, có lẽ vừa rồi bọn hắn nghe lầm.
Mà hiện giờ Yến hoàng cùng hoàng hậu vẫn không nhúc nhích, chẳng lẽ đang tu luyện công pháp gì đó, cần dùng tư thế đặc biệt?
- Mau, đóng cửa, trở lại vị trí, coi như không biết.
Một thị vệ giáp vàng tỉnh ra, vội nói. Loại tình huống này nếu để cho Yến hoàng biết được, có lẽ bọn hắn ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.
Tuy rằng chuyện này không quan hệ tới bọn hắn, nhưng Yến hoàng tuyệt đối không tha cho kẻ nào nhìn thấy.
. . . .
Đám binh lính trở lại vị trí của mình, nhưng mỗi người đều đưa mắt nhìn nhau, một màn lọt vào mắt hôm nay quả thực quá sức chịu đựng của bọn hắn.
Yến hoàng cùng hoàng hậu thế lại làm ra tư thế mất thể thống như vậy.
Không đúng, nhất định là Yến hoàng cùng hoàng hậu đang tu luyện công pháp thâm ảo gì đó mới như vậy.
Đám binh lính bắt đầu cố gắng tự tìm cái cớ cho những gì mình thấy, bọn hắn sao có thể chấp nhận thần trong lòng của mình như vậy.
. . . .
Lúc này Lâm Phàm ẩn thân, vận chuyển Mê Huyễn Thân Pháp chạy như điên về cái phòng nhỏ của mình, sau đó phi lên giường, kéo chăn chùm qua đầu.
Ngày hôm nay hành động thật sự là rất kích thích. Về phần hai cái nhẫn trữ vật kia, Lâm Phàm cũng không xem vội, trước hết phải cẩn thận xóa dấu vết đã.
Mà ở trong phòng Yến hoàng.
Hai người vẫn luôn duy trì tư thế đặc biệt kia, thời gian một phút nhanh chóng trôi qua.
- Ưm…
Hoàng hậu khẽ rên rỉ một tiếng, cảm giác mình có chút là lạ.
Khi hoàng hậu nhìn thấy một màn trước mắt thì bị hù đến giật nảy mình, đại đao trong tay rơi trên mặt đất.
- Yến hoàng…
Hoàng hậu không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên cảm giác một cơn đau đớn không ngừng truyền tới.
Sắc mặt vốn hồng nhuận lập tức biến thành vô cùng tái nhợt.
- Cái này…
Khi hoàng hậu nhìn thấy tình huống chỗ bộ ngực của mình, tâm thần hỗn loạn, phụt ra một ngụm máu.
Mà lúc này Yến hoàng cũng khôi phục tri giác, khi phát hiện mình trần trụi quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt cũng biến thành xanh mét. Khi Yến hoàng chuẩn bị mở miệng, lại phát hiện đũng quần mình sưng to lên, một cảm giác đau đớn đánh sâu vào tâm thần.
Yến hoàng phun dị vật trong miệng ra, đau đớn quỳ trên mặt đất, cái trán nổi đầy gân xanh dữ tợn, cố để không hét lên.
Tới cùng là chuyện gì xảy ra, vì sao lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ là có cao thủ tới đây?
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, chính mình Tiểu Thiên Vị cấp bảy, cho dù là Đại Thiên Vị chí tôn đến, cũng tuyệt đối không thể khiến mình không hề hay biết thế này được.
Như vậy rốt cuộc là ai?
- Aaaa…
Đúng lúc này, hoàng hậu nhịn không được đau đớn, hét lên phát tiết ra.
- Hoàng hậu, nàng…
Yến hoàng nhìn thấy hoàng hậu y phục không chỉnh tề, nhất là chỗ trước ngực giờ muốn căng nứt ra thì cũng kinh ngạc không thôi.
Tới cùng là chuyện gì xảy ra!
Binh lính ngoài cửa nghe thấy tiếng của hoàng hậu, nhìn nhìn nhau, sau đó gật gật đầu, lập tức muốn đi vào.
- Không cần tiến vào, tất cả lui ra.
Yến hoàng lúc này còn không biết binh lính giáp vào đã từng vào, nhưng tình huống hiện giờ sao hắn có thể để cho người biết.
- Rõ!
Đám binh lính gật đầu, sau đó trở lại vị trí.
- Hoàng hậu, nhịn xuống.
Yến hoàng run rẩy nói, vừa rồi hắn đã thử qua vận chuyển chân nguyên cắt cơn đau, nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì.
Hắn thật không ngờ cảm giác đau đớn này lại coi thường chân nguyên, chỉ có thể dựa vào ý chí để đối kháng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đối với Yến hoàng cùng hoàng hậu mà nói, một phút bằng một năm, cảm giác đau đớn như là làn sóng tràn đến từng đợt từng đợt, thổi quét toàn thân của cả hai.
Đây rốt cuộc là công pháp gì mới có thể có hiệu quả như vậy? Tới cùng là dạng cao thủ gì, có thể phá cả Chân Long Hoàng Thể của hắn?
- Yến hoàng, Phượng Giới của thiếp mất rồi!
Hoàng hậu đau đớn muốn ngất đi, lại kinh hoảng phát hiện Phượng Giới trên ngón tay đã không còn.
- Cái gì?
Yến hoàng cả kinh, Phượng Giới cùng Chân Long Giới chính là một đôi quốc bảo của hoàng triều Đại Yến, giờ lại không thấy, như vậy đồ vật bên trong chẳng phải là cũng bị mất.
- Chân Long Giới của ta?
Lúc này Yến hoàng phát hiện Chân Long Giới trên ngón tay của mình cũng không còn, thần sắc biến thành u ám vô cùng.
- Rốt cuộc là ai, to gan lớn mật, trộm Chân Long Giới của bổn hoàng.
Yến hoàng giờ phút này chảy máu trong lòng, Chân Long Giới mất cũng không sao, mấu chốt là đồ vật cất giữ bên trong.
Đây chính là chí bảo mình nhiều năm qua vất vả góp nhặt, sao có thể cứ thế không còn?
Yến hoàng giận đến muốn điên, muốn thi triển thần thông lục soát tìm manh mối, thế nhưng vừa đứng lên, chỗ đũng quần mập mạp lại truyền tới một đợt đau kinh khủng khác.
Loại đau đớn này đủ khiến cả cao thủ như Yến hoàng cảm thấy sống không bằng chết.
- Hoàng hậu, chúng ta hồi triều, chuyện này ta nhất định thi triển vô thượng thần thông, truy tra kẻ này.
Thân mình Yến hoàng run rẩy, tay xé hư không, kéo hoàng hậu theo vào trong đó.
- Bãi giá hồi triều.
Trong tích tắc Yến hoàng biến mất, toàn bộ học viện Thiên Phủ đều truyền tới âm thanh run rẩy kia.
Viện trưởng học viện Thiên Phủ vốn đang hưng phấn chuẩn bị theo lịch trình tiếp của Yến hoàng cùng hoàng hậu, nghe được tiếng này, nhất thời ngây người đứng nguyên tại chỗ.
Sao Yến hoàng lại trở về? Chẳng lẽ là học viện Thiên Phủ có vấn đề sao?
Mà Lâm Phàm ở trong phòng nhỏ lập tức xốc chăn lên, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhìn kiểu này là Yến hoàng tìm không thấy mình.
Như vậy xem như mình qua được kiếp này, có điều về sau nhất định phải cẩn thận.
Cao thủ Tiểu Thiên Vị cấp bảy không phải đơn giản như mình nghĩ, cũng không biết có bao nhiêu thủ đoạn, cẩn thận là hơn.
-----oo0oo-----
♫ Mọi người vào đây luận đàm, báo lỗi và tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của †Ares†