PNTT là phàm nhân tu tiên => người phàm trần tu luyện thành tiên => phải nỗ lực , phải tu luyện như điên mới thành tiên
Nếu ko đọc được PNTT thì hãy chuyển sang thể lại thần tiên tu nhân => thần tiên chán tu luyện hòa vào thế tục trải nghiệm nhân gian , truy mĩ tầm săc
Mình cũng là người rất thích đọc truyện tiên hiệp và tu luyện, đồng thời cũng rất thích đọc một chút chuyện thể loại sắc hiệp. Nhưng nếu ai chê PNTT là nhàm chán thì mình không có gì để nói, mỗi người có một thể loại của mình thích. Nhưng nếu những ai như có bạn ở trên chê là PNTT nhảm, tự nhien có cái bình, cứ việc rú trong động tu luyện rồi ra vô đối là được. Thì xin nói thẳng nếu bạn nhàm chán, không đọc hoặc không đọc rõ thì xin đừng nhận xét. Sắc hiệp người đọc thích ở chỗ không cần nó quá hợp lý, chỉ cần nvc mạnh, có nhiều gái tình tiết hấp dẫn là ok rồi. Còn PNTT thì được ở chỗ, tình tiết nó hợp lý, logic, nvc có những kỳ ngộ nhưng đi chung với những kỳ ngộ là phải có một tấm lòng kiến định, một cái đầu tỉnh táo trong mọi trường hợp. Đồng thời trong đó cũng truyền tải những ý nghĩa nhân sinh. Truyện PNTT là một thể loại viết về một dạng như hành trình tu luyện của nvc Hàn Lập. Cho nên những ai kêu không có gái gú gì , không có tình cảm thì mình cũng đành chịu. Nhưng nvc Hàn Lập trong chuyện cũng là hành động theo lý trí những cũng không phải lãnh huyết vô tình.
Còn theo như bạn trên nói PNTT nhảm vì tự nhiên lụm được cái bình vô đối, thì xin cho mình hỏi : từ trước đến giờ, trong chuyện nào, nvc chả có một kì ngộ hoặc là vô tình lụm được một món đồ thần bí nghịch thiên. Từ sắc hiệp cho đến tiên hiệp, đôi khi quan trường cũng là như vậy. Nhưng trong PNTT có kỳ ngộ, nhưng cũng phải có cái đầu có nghĩ lực mới có thể bước trên con đường tu đạo đầy vô tình. Chuyện ngay từ đầu đã vẽ ra bối cảnh cá lớn ăn cá bé. Bạn có thể không thích giống như mình lúc trước cũng không thích. Nhưng nếu bạn nói nó là viết nhảm thì mình nghĩ là đầu óc bạn có vấn đề. Vì trong PNTT nvc có được vật nghịch thiên nhưng cũng là từng bước, từng bước nguy hiểm đi lên. Còn có nhiều truyện đọc giải trí, tình tiết vui nhộn, nvc bá đạo tuy hay nhưng nói về hợp lý thì còn không = một góc của PNTT. Trong những chuyện đó, nvc vô tình lụm được bảo vật, cũng không cần dùng đầu óc gì nhiều. Đa số mỗi phen kỳ ngộ là một lần vô tình may mắn. Chẳng hạn như vô tình bị đánh gần chết cái đột phá. Vô tình cần vật gì thì hầu như trong thời gian ngắn nó lại vô tình tới tay. Nhưng đó là để đọc giải trí nên cũng không ai phán xét đúng sai gì nhiều. Nhưng nếu bạn là người đọc thể loại này, mà bạn chê PNTT là viết nhảm thì mình nghĩ bạn có vấn đề về đầu óc rồi. Tại mình là người đọc 2 thể loại nên có sự so sánh rất rõ về hai thể loại này.
Lúc đầu, mình đọc PNTT cũng vậy ! Thấy trời ơi thằng này vô tình quá, sao nó không thu nhận vài em đi. Nó dư sức thu nhận mấy con này mà . Nhưng đó cũng là ý nghĩ của mình thôi, tác giả viết về nvc một lòng tu đạo. Có lẽ cuộc sống của mình chưa tới trăm năm nên coi trọng những việc đó. Nhưng cuộc sống của những nv trong truyện thì hàng ngàn hàng vạn năm, khi đó tình cảm gì rồi nó cũng sẽ phai nhạt hết theo thời gian. Khi đó, có lẽ tình yêu cũng được bọn họ xem là một cách tôi luyện bản thân, tôi luyện tinh thần. Bọn họ có thể khắc khổ tu luyện trong động phủ của mình cả ngàn năm, làm sao lại không thể chịu đựng được sự tịch mịch trong truy cầu thiên đạo. Có lẽ giống như mọi người nói, mọi thứ đều có cái giá của nó. Sinh mệnh dài vô tận của bọn họ được đổi lấy bằng những năm tháng tịch mịch, những âm mưu toan tính trong thế giới người ăn thịt người để tranh giành nhau từng món đồ. Nếu như viết về nvc trọng tình cảm thì làm sao có nhưng suy nghĩ toan tính đầy lý trí trong ranh giới sống còn. Nhưng PNTT cũng không phải hoàn toàn không có t/y, chẳng hạn như NVC có tình cảm với 2 người là Tử Linh và NCU, nvc bỏ ra hàng trăm năm để đi khắp linh giới tìm kiếm vợ mình. Có lẽ t/c trong truyện được t/g miêu tả không quá khoa trương ,nhưng t/y trong đó được miêu tả giống như một ngọn lửa âm ỉ trong lòng mỗi người. Để mỗi khi từ việc tu luyện tỉnh dậy lại nhớ đến bóng hình người xưa, để rồi khi gặp lại sau hàng ngàn năm thì mọi kí ức lại ùa về như thuở mới biết nhau lúc ban đầu. Có lẽ tình cảm của nvc t/g không miêu tả sâu sắc, nhưng sau hơn gần 2000 năm, nvc vẫn tìm mọi manh mối để tìm đến người vợ xưa, sau một ngàn năm có đủ thực lực lại từ ma giới gặp lại hông nhan cũ, lại tìm mọi cách để đưa nàng về linh giới. Tuy không miêu tả kỹ nhưng t/g cũng có viết, nvc sẵn sàng đối đầu với 1 trong 3 ma tộc thủy tổ để đưa Tử Linh về bên cạnh mình. Cũng như lúc đầu nvc đã nói, không có thực lực thì không thể nhắc đến chuyện t/y. Tại vì trong thế giới t/g viết ra, mọi chuyện đều là nói chuyện bằng nắm đấm. Anh muốn giao dịch công bằng thì nắm đấm của a phải bằng người ta. Còn khộng thì làm gì có công bằng trên đời này. Đây cũng là sự thật ở cuộc sống của chúng ta. Muốn công bằng nhưng thử hỏi trên đời này làm gì có cái gì gọi là công bằng, khi sinh ra người ở nhà giàu xe hơi, kẻ phải lê lết đi ăn xin khắp nơi .