17-07-2008, 04:09 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 55: thiên cổ tuyệt đối dữ kim lăng tà i nữ
Dịch: mtq
Biên dịch,Biên táºp: dester, zeuspnt
Nguồn: Tà ng thư viện
PhÃa ngoà i cá»a nam thà nh có má»™t tòa nhà lá»›n bị bá» hoang, Äổng Thanh SÆ¡n liá»n lấy luôn là căn cứ địa cá»§a Hồng Hưng. Sau khi hắn đánh bại được bá»n Lý Nhị Cẩu thì Thà nh Nam đã trở thà nh đất cá»§a Hồng Hưng rồi, thu nháºp má»›i vừa dừng ở mức tá»± cung tá»± cấp được thì Äổng Thanh SÆ¡n liá»n nghe theo lá»i chỉ giáo cá»§a đại ca, dùng tất cả ngân lượng thu được dồn và o việc bồi dưỡng huấn luyện và tạo quan hệ tốt vá»›i các huynh đệ dưới trướng.
Lúc nà y tam đưá»ng thượng hạ cá»§a Hồng Hưng đã có đến ba trăm ngưá»i, trong đó nòng cốt khoảng má»™t trăm ngưá»i, xem ra cÅ©ng đã có ná»n móng kha khá rồi. Äổng Thanh SÆ¡n tìm má»™t số ngưá»i là m võ sư cho các huynh đệ, dạy há» má»™t số chiêu thức và kỹ xảo thưá»ng dùng, trong những tráºn chiến đưá»ng phố như thế nà y thì kẻ nà o có nhiá»u kinh nghiệm và thá»§ Ä‘oạn tinh vi hÆ¡n thì kẻ đó sẽ già nh phần thắng.
Lâm Vãn Vinh và Lạc Viá»…n Ä‘á»u thấy có chút đáng mừng, Lạc Viá»…n vốn là kẻ không biết kìm chế, nếu cho hắn tỉ võ vá»›i Lý Bắc Äẩu thì chắc chắn không bao giỠđà nh lòng chịu thua như váºy rồi
Lạc Viá»…n cÅ©ng là kẻ thÃch náo nhiệt, tuy thua dưới tay Lý Bắc Äẩu nhưng hắn lại không hỠđể ý nhiá»u mà ngược lại còn phối hợp vá»›i Lý Bắc Äẩu má»™t cách rất ăn ý.
Lâm Vãn Vinh thầm hà i lòng, tên Lạc Viá»…n nà y đúng là không thể xem thưá»ng được, có lòng dạ, có thá»§ Ä‘oạn, nếu biết cách dùng thì có thể là má»™t cánh tay đắc lá»±c. Nghe nói Tổng đốc thiên kim Lạc tiểu thư chÃnh là đệ nhất tà i nữ kiêm mỹ nữ trong Kim Lăng nà y, tuy chưa từng gặp qua má»™t lần nhưng chắc chắn cÅ©ng không phải vừa, tên Lạc Viá»…n nà y tÃnh tình như váºy, lão tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn không biết là ngưá»i thế nà o mà lại có thể nuôi dưỡng được đôi nhi tá» tà i sắc như váºy, nghÄ© hẳn cÅ©ng phải có chút bản lÄ©nh hÆ¡n ngưá»i.
Lâm Vãn Vinh nhá»› đến Ä‘iá»u phối nước hoa vẫn cần tá»u tinh (rượu cồn), liá»n bảo Äổng Thanh SÆ¡n tìm má»™t số nÆ¡i có men rượu, tìm má»™t Ãt mẫu rượu đã lên men, cho lá»c qua rồi mang vá».
Khi ba ngưá»i vừa vỠđến tá»u lâu thì cÅ©ng chÃnh giữa trưa rồi, cô gái mà Äổng Xảo Xảo gá»i Ngưng tá»· tá»· vẫn ở đây, Lâm Vãn Vinh liá»n mỉm cưá»i bảo Xảo Xảo:
-Xảo Xảo, mấy ngưá»i bá»n ta đã đói meo bụng rồi đây, có cái gì ăn được không?
Xảo Xảo cẩn tháºn phá»§i hết bụi bặm trên ngưá»i hắn rồi nói:
-Rượu và đồ nhắm sớm đã chuẩn bị chu đáo chỠcác huynh rồi.
Lâm Vãn Vinh chợt thấy ấm áp trong lòng, thầm nghÄ©: cô nương nà y tháºt tốt không có lá»i nà o tả nổi. NghÄ© váºy hắn liá»n nắm lấy bà n tay nhá» bé cá»§a nà ng mỉm cưá»i nói:
-Váºy chúng ta cùng lên nà o.
Tá»u lâu sắp khai trương nên má»i đồ đạc trong bếp vốn đã chuẩn bị đầy đủ hết cả. Và i đầu bếp được tuyển là m việc đã đến để thá» tay nghá», vì váºy việc chuẩn bị má»™t mâm thịt rượu chẳng có gì khó khăn cả.
Hôm nay loanh quanh suốt vá»›i đại ca, Äổng Xảo Xảo ngoà i mặt thì thẹn thùng nhưng trong lòng cảm thấy rất vui, vì váºy cÅ©ng hà o phóng má»™t chút, cÅ©ng chẳng ngại tốn nhiá»u bạc mà chỉ muốn là m má»™t mâm rượu tháºt thịnh soạn để đãi hắn mà thôi.
Xảo Xảo tỉ mỉ chuẩn bị má»™t chút đồ ăn nhẹ. Hầu hết Ä‘á»u là những món Lâm Vãn Vinh rất thÃch ăn, thấy đại ca hướng ánh mắt vá» phÃa mình trà n đầy yêu thương hÆ¡n, nà ng bá»—ng cảm thấy bao nhiêu vất vả mệt nhá»c cÅ©ng quả là rất đáng.
Theo qui tắc thá»i ấy thì nam nữ không thể cùng ngồi trên ghế. Nhưng Lâm Vãn Vinh không há» câu lệ Ä‘iá»u đó, vẫn má»™t má»±c nắm tay Xảo Xảo không rá»i ép nà ng phải ngồi xuống bên mình.
Xảo Xảo vừa giáºt mình vừa vui sướng, nhưng lại không dám trái vá»›i qui tắc thông thưá»ng. Lâm Vãn Vinh vẫn giữ chặt tay nà ng rồi khẽ nói và o tai mấy chữ “tiểu bảo bốiâ€, toà n thân Xảo Xảo bá»—ng như nhÅ©n ra, ngoan ngoãn ngồi xuống bên hắn.
Nà ng chỉ cảm thấy rằng chỉ cần phá lệ để được ngồi bên đại ca má»™t ngà y thì đánh đổi cả Ä‘á»i nà ng cÅ©ng thấy đáng. Chỉ cần thấy những cá» chỉ yêu thương cá»§a đại ca dà nh cho mình thì nà ng đã vui sướng vô ngần rồi.
Lâm Vãn Vinh lại nói vá»›i nữ tá»:
-Tiểu thư, nà ng cÅ©ng ngồi xuống Ä‘i. Có thể gặp mặt đã là má»™t cái duyên rồi, nà ng và Xảo Xảo lại là bạn nữa, tất nhiên cÅ©ng sẽ là bạn cá»§a ta rồi. Ở chá»— cá»§a ta thì nà ng không cần phải khách khÃ, nghÄ© gì muốn gì cứ tá»± nhiên nói.
Lạc Viá»…n và Äổng Thanh SÆ¡n nghe váºy Ä‘á»u báºt cưá»i vang, nữ tỠđó khẽ liếc Lạc Viá»…n má»™t cái khiến hắn im bặt không giám cưá»i thêm nữa.
Nữ tá» cưá»i thoải mái nói:
-Nếu Lâm đại ca đã có thịnh tình kết giao đến váºy mà tiểu nữ từ chối chẳng phải là m kiêu quá hay sao.
Nà ng nhẹ nhà ng ngồi xuống, sát cạnh ngay Xảo Xảo.
Tiểu nữ nà y tháºt tá»± biết cách kết thân. Äến tên còn chưa biết váºy mà đã ngá»t xá»›t gá»i ta là đại ca, Lâm Vãn Vinh cưá»i thầm trong bụng. Nhưng hắn không ngá» rằng vì chÆ¡i thân vá»›i Xảo Xảo nên nà ng ta má»›i quen miệng gá»i hắn là đại ca giống Xảo Xảo mà thôi, còn hắn thì lại liên tưởng được có váºy.
Äổng Xảo Xảo ngạc nhiên há»i:
-Äại ca, chà ng gặp Ngưng tá»· tá»· lâu váºy rồi mà vẫn chưa quen Ngưng tá»· tá»· sao?
-Gặp mặt một lần đã là có duyên rồi, còn quen hay không phải chỠxem lần sau thế nà o.
Lâm Vãn Vinh nâng chén rượu lên cưá»i sảng khoái nói:
-Äây là lần đầu tiên chúng ta tổ chức tiệc trong Thá»±c Vi Tiên nà y, cÅ©ng coi như là những khách quà đầu tiên, nà o má»i ngưá»i cùng cạn chén nà y nà o. Xảo Xảo, nà ng cÅ©ng uống má»™t chút Ä‘i, có đại ca ở đây không phải ngại gì cả.
Äổng Xảo Xảo nhẹ nhà ng vâng má»™t tiếng rồi khẽ nhấp má»™t ngụm rượu, đôi gò má liá»n á»ng hồng trên nà ng da trắng ngần, đẹp không gì sánh bằng. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhà ng nắm tay nà ng rồi khẽ mỉm cưá»i vá»›i nà ng.
Lạc Viá»…n uống liá»n má»™t hÆ¡i rồi cưá»i há»i:
-Äại ca, tiểu lâu nà y tên là Thá»±c Vi Tiên sao? Tên nà y vá»›i kẻ già ngưá»i trẻ Ä‘á»u có thể hợp, thá»±c là có ý nghÄ©a đó.
Äổng Thanh SÆ¡n cÅ©ng tiếp má»™t hÆ¡i rồi nói:
-Äấy là tên do đại ca đặt, nhưng vẫn chưa treo biển. Hôm nay ta cÅ©ng chợt nghÄ© đến má»™t cái tên nhưng ngại thôi không nói nữa.
-Äệ nghÄ© ra tên gì váºy?
Äổng Xảo Xảo nhìn tiểu đệ cá»§a mình cưá»i trìu mến há»i.
-"Thái Hảo Cáºt" (ăn cá»±c ngon) má»i ngưá»i thấy cái tên đó thế nà o?
Äổng Thanh SÆ¡n dương dương tá»± đắc nói.
Mấy ngưá»i có mặt Ä‘á»u báºt cưá»i vang, Lâm Vãn Vinh nói:
-Hay, Thanh SÆ¡n, nếu chúng ta mở má»™t quán nhá» nữa thì nhất định sẽ đặt tên Thái Hảo Cáºt cá»§a đệ cho nó.
Äổng Thanh SÆ¡n nhảy cẫng lên nói:
-Tháºt váºy không đại ca?
Lâm Vãn Vinh là m bộ vẻ mặt ông chủ nói:
-Sao, đệ còn nghi ngá» lá»i đại ca nói hay sao?
Má»i ngưá»i lại báºt cưá»i vang.
Không khà thoải mái cÅ©ng lây sang cả Äổng xảo xảo, vẫn tá»±a mình và o ngưá»i đại ca, nà ng đã bá»›t Ä‘i chút ngượng ngùng, cưá»i nói:
-Hôm nay là lần đầu chúng ta tổ chức tiệc mở đầu cho lầu Phú Quà Tà i Hoa, sau nà y chẳng phải Ãt có cÆ¡ há»™i hÆ¡n sao?
-Äúng đó, sau nà y còn phải Ä‘i thể hiện bản lÄ©nh khắp nÆ¡i nữa.
Ngưng tá»· tá»· liếc qua Lâm Vãn Vinh má»™t chút rồi cưá»i nói. Nà ng kết thân vá»›i Xảo Xảo dưá»ng như không có gì giấu nhau cả, mấy ngà y gần đây nà ng thưá»ng xuyên đến chăm sóc Xảo Xảo, tất nhiên việc nà ng biết được nhiá»u chuyện cÅ©ng không có gì lạ cả.
Chỉ có Lạc Viá»…n là ngưá»i trung gian nên chẳng biết chuyện gì cả, Xảo Xảo liá»n kể định ước cá»§a Lâm Vãn Vinh ra cho má»i ngưá»i cùng hay, Lạc Viá»…n giáºt mình nói:
-Äại ca, như váºy có nghÄ©a là hôm nay đệ lại được thÆ¡m lây vá»›i huynh rồi. Sắp tá»›i phải dá»±a và o tà i há»c để lên đây ?
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha nói:
-Tầng nà y gá»i là Phú Quà Tà i Hoa, nếu đệ không có tà i hoa, chỉ cần và i đồng và ng là cÅ©ng có thể lên rồi.
Trong không khà náo nhiệt, Äổng Xảo Xảo đột nhiên nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh nói:
-Äại ca, hôm trước chà ng nói phải giăng câu đối hay cho tầng Phú Quà Tà i Hoa nà y, không biết câu đối đấy chà ng đã nghÄ© xong chưa váºy?
Lâm Vãn Vinh chỉ chỉ và o đầu mình nói:
-Äá»u có trong nà y hết rồi. Xảo Xảo, nà ng Ä‘i lấy bút cá»§a ta đến đây Ä‘i.
Äến lúc Äổng Xảo Xảo mang bút đến nÆ¡i thì cả Lạc Viá»…n và Ngưng tá»· tá»· tá» ra rất lạ lùng. Ngưng tá»· tá»· nhìn đồ váºt lạ mắt trong tay Lâm Vãn Vinh nói:
-Lâm đại ca, đây là bút kiểu gì váºy?
-Äây tuy là bút nhưng bút nà y dá»… dùng hÆ¡n những cái bút khác rất nhiá»u.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha, sau đó liá»n xoạt xoạt lượn những đưá»ng chữ như phượng múa rồng bay trên trang giấy Äổng Xảo Xảo vừa mang đến.
Ngưng tá»· tá»· ngồi bên cạnh Äổng Xảo Xảo, nhìn chăm chú lên trang giấy, thấy những đưá»ng nét phượng múa rồng bay vô cùng đẹp mắt, loại chữ được viết ra cÅ©ng rất lạ, dưá»ng như nà ng chưa từng nhìn thấy bao giá», thá»±c có phong cách và thần thái riêng.
“Yên há»a trì đưá»ng liá»…uâ€----Ngưng tá»· tá»· vừa khẽ Ä‘á»c được má»™t câu đã nhÃu mà y nhẹ giá»ng há»i:
-Lâm đại ca, đây chÃnh là câu đối sao?
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
-Tiểu thư quả có trà thông minh bẩm sinh, đây chÃnh là câu đối được lưu truyá»n trong quê hương ta từ lâu rồi, hôm nay viết ra tặng má»i ngưá»i cùng đối thá» xem.
Ngưng tỷ tỷ lặng im suy tư đến một lúc sau mới lắc đầu một cách khó khăn nói:
-Câu đối nà y vốn hà m chứa đủ cả ngÅ© hà nh kim má»™c thá»§y há»a thổ, thoạt nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng kì thá»±c khó khăn vô cùng, ta cÅ©ng không đối lại được.
Lâm Vãn Vinh nghÄ© thầm, ngươi có không đối được cÅ©ng chẳng có gì lạ cả, khắp Trung Quốc đến mấy ngà n năm nay, những ngưá»i có thể đối lại được nó cÅ©ng chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Lạc Viá»…n nghe cô nương đó nói như váºy thì vô cùng bất ngá», đến cô nương đó mà còn không đối lại được thì câu đối nà y thá»±c không vừa chút nà o.
Ngưng tá»· tá»· đó lại ngẫm nghÄ© má»™t lúc, vẫn không nghÄ© thêm được gì liá»n bất đắc dÄ© phải lắc đầu, trong lòng nghÄ© thầm, hôm nay đúng là mình gặp phải đối thá»§ lợi hại rồi, nghÄ© váºy nà ng liá»n thôi không suy nghÄ© mông lung mà chăm chú nhìn xuống phÃa dưới.
Hà ng thứ hai lại là má»™t thượng liên (vế trên cá»§a câu đối) ---“ Yên duyên diá»…m diêm yên yến nhãnâ€. Bảy từ gần âm, nghÄ©a là là n khói dá»c theo phòng diêm yên đến táºn mắt cá»§a yến tá».
Ngưng tá»· tá»· vốn rất tá»± hà o rằng mình tà i hoa hÆ¡n ngưá»i, câu đối đầu tiên đã là má»™t sá»± thách thức đối vá»›i nà ng, bây giá» nhìn câu đối thứ hai lại cà ng cảm thấy khó khăn hÆ¡n, nà ng suy nghÄ© rất lâu nhưng vẫn không nghÄ© ra được vế đối thứ hai là gì.
Lạc Viá»…n đứng bên cạnh cÅ©ng có chút tà i khÃ, chỉ thoáng nhìn hai câu đối đó đã biết ngay rằng tà i há»c cá»§a mình còn kém xa má»›i có thể giải nổi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i vá»›i Xảo Xảo nói:
-Hai câu đối nà y còn thiếu một chút nữa mới hoà n chỉnh, Xảo Xảo, nà ng đi lấy khung rồi để trên tầng bốn đi.
Sau đó lại xoạt xoạt viết thêm hai hà ng dưới:
-Còn hai câu đối nà y nà ng hãy để lên tầng năm, há»… ngưá»i nà o có thể đối lại má»™t câu bất kì thì hãy má»i ngưá»i đó lên lầu để ngắm nhìn miá»…n phà cảnh đẹp huyá»n vÅ© nà y.
Ngưng tá»· tá»· vá»™i đón lấy tá» giấy trên tay Xảo Xảo, nhìn má»™t cách chăm chú, vế đối đầu tiên được treo trên tầng năm là : “Thượng bát kiá»u,trung bát kiá»u,hạ bát kiá»u,tam bát nhị tháºp tứ kiá»uâ€. Äó chÃnh là điển cố liên trung tứ kiá»u, liên trung tứ kiá»u Ä‘á»u ở huyện giang tô, lấy là m vế đối, vịnh kiá»u ứng cảnh, cÅ©ng rất tuyệt.
Ngưng tá»· tá»· cắn răng nghÄ© thầm trong bụng, ta không tin, đến má»™t câu mà ta cÅ©ng không đối được, rồi nhìn câu đối tiếp theo: “Bạch tháp nhai,hoà ng thiết tượng,sanh hồng lô,thiêu hắc thán,mạo thanh yên,thiểm lam quang,thối tá» thiết,tòng bắc triêu nam đả đông tây。â€
Nà ng nghÄ© má»™t hồi, vẫn không có ý gì nên cảm thấy rất nhụt chÃ, bốn vế đối đó đêu khó như nhau, ngưá»i tà i hoa như nà ng, thưá»ng ngà y không biết là m khó dá»… biết bao nhiêu tà i tá» rồi, đến hôm nay má»›i thá»±c sá»± không có cách nà o giải được bốn câu đối đó.
Thấy Xảo Xảo lặng nhìn tá» giấy ghi câu đối, Lâm Vãn Vinh biết nà ng cÅ©ng Ä‘ang suy nghÄ© rất chăm chú, liá»n kéo tay nà ng nói:
-Xảo Xảo, sao, có vế đối sau nà o hoà n chỉnh chút không?
Xảo xảo ngướng mắt lên nhìn hắn ngượng ngùng nói:
-Äại ca, muá»™i là m sao có được câu đối nà o hay như thế chứ, tại đại ca đưa ra câu đối khó váºy. Muá»™i nghÄ© chỉ có Ngưng tá»· tá»· may ra má»›i có thể đối lại được thôi. Ngưng tá»· tá»· chÃnh là Kim Lăng đệ…..
-“Xảo Xảo.†Ngưng tá»· tá»· có chút nổi giáºn, mấy câu đối đó nà ng ta chẳng đối lại được lấy má»™t câu, đương nhiên là cảm thấy mất mặt lắm rồi, liá»n vá»™i và ng ngắt lá»i Xảo Xảo:
-Tất cả bốn câu đối đó Ä‘á»u là thiên cổ tuyệt đối, ta là m sao mà đối lại được chứ?
Tà i sản của David
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:06 PM .
18-07-2008, 08:11 AM
Guest
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Chương 56: Thùy ngoan?
Dịch: mtq
Biên dịch, Biên táºp: dester, zeuspnt
Nguồn: Tà ng thư viện
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu nói:
-Tiểu thư chá»› có nhụt chÃ. Bốn câu đối nà y Ä‘á»u là tuyệt đối đã được lưu truyá»n ở quê ta cả ngà n năm rồi, qua bao nhiêu năm tháng, trải qua bao nhiêu triá»u đại, qua tay biết bao tà i tá», nhưng không có mấy ngưá»i có thể đối lại được đến công chỉnh cả. Hôm nay ta viết ra đây cÅ©ng chÃnh là muốn xem thá» xem các tà i tá» cá»§a chúng ta rốt cuá»™c có thể phá vỡ được quái quyển nà y không thôi.
Ngưng tỷ tỷ lắc đầu than rằng:
-Khắp thiên hạ nà y, những tà i tá» có thể đối lại được những câu đối đó e rằng khả ngá»™ bất khả cầu. Hôm nay thá»±c sá»± Lâm đại ca đã cho ta thấy được cái gá»i là thiên ngoại hữu thiên, vá»—n dÄ© ta há»c được chút thi ca thi vÅ© liá»n lầm tưởng rằng tà i năng trong thiên hạ nà y cÅ©ng chỉ tương đương vá»›i ta mà thôi, hôm nay má»›i may mắn hiểu được rằng ta tháºt nông cạn quá mức, Ä‘a tạ Lâm đại ca đã thức tỉnh ta, tiểu nữ nà y thá»±c cảm kÃch vô cùng.
Nà ng vừa nói vừa đứng dáºy, nhẹ nhà ng cúi mình trước Lâm Vãn Vinh biểu thị sá»± cung kÃnh.
Lâm Vãn Vinh vội nói:
-Xảo Xảo, mau đỡ Ngưng tiểu thư dáºy. Tiểu thư quá lá»i rồi, những câu đối nà y có phải là do ta nghÄ© ra đâu, ta chỉ ghi lại đây thôi mà , là m gì mà đến mức thức tỉnh ai đó được, tiểu thư khiêm tốn quá rồi.
Äổng Xảo Xảo đỡ tay Ngưng tiểu thư dáºy nói:
-Äại ca biết nhiá»u thứ lắm, nếu tá»· muốn biết hết thì e rằng ba ngà y ba đêm cÅ©ng không nghe hết được đâu. Ngưng tá»· tá»·, đến đây rồi còn phải khách sáo gì nữa chứ, có vấn đỠgì cứ há»i tá»± nhiên.
Ngưng tá»· tá»· gáºt gáºt đầu than vãn:
-Nếu có thể thì nhất định phải thỉnh giáo Lâm đại ca tháºt nhiá»u rồi.
Lâm Vãn Vinh nghe váºy mà thầm nổi da gà , trong lòng nghÄ© ta mà phải nói chuyện thi từ ca phú vá»›i cô nương nà y thì thà vá» nhà ngồi Ä‘iá»u phối nước hoa còn hÆ¡n.
Hắn vá»™i cưá»i ha ha. Bưng chén rượu lên nói:
-Hiếm có hôm nà o má»i ngưá»i táºp trung vui vẻ như hôm nay, nà o, chúng ta cùng cạn ly nà y, uống vì niá»m vui hiếm có nà y.
Lạc Viá»…n và Äổng Thanh SÆ¡n Ä‘á»u là những ngưá»i tÃnh tình hà o phóng, nghe thấy Lâm Vãn Vinh nói váºy Ä‘á»u rất vui vẻ. Vị đại ca nà y là ngưá»i tà i hoa hÆ¡n ngưá»i, lại dám là m dám chịu, đúng là má»™t nhân váºt đáng nể.
Ba ngưá»i cùng uống cạn hết chén rượu rất vui, đến Äổng Xảo Xảo cÅ©ng uống cùng và i ngụm, rồi nở nụ cưá»i đẹp như hoa thắm, nép mình và o cạnh Lâm Vãn Vinh.
Riêng Ngưng tá»· tá»· từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên nụ cưá»i rất tươi trên miệng, nhưng không uống chút rượu nà o mà chỉ yên lặng quan sát má»i ngưá»i vui vẻ nói chuyện.
Lâm Vãn Vinh thầm than trong lòng, ở đâu ra má»™t cô nương có tÃnh cách khó hiểu đến váºy chứ, Ä‘iá»m đạm và tÄ©nh lặng tá»±a nước hồ mùa thu, không tranh già nh thị phi trần thế, lại có chút phong thái như má»™t ẩn sÄ© phong trần.
-Hôm nay có hứng, Thanh SÆ¡n, Lạc Viá»…n, để đại ca dạy các đệ tá»u lệnh (*) nha.
Lâm Vãn Vinh không để ý đến Ngưng tá»· tá»· đó nữa, liá»n kéo Thanh SÆ¡n và Lạc Viá»…n lại nói:
-Con ngưá»i phiêu dạt chốn Giang Tô, có ai lại không cầm Ä‘ao kiếm, má»™t Ä‘ao chém chết ngươi nà y, còn Ä‘ao kia chém chết ta luôn. Hé hé.
Äổng Thanh SÆ¡n và Lạc Viá»…n Ä‘á»u rất hứng thú vá»›i câu tá»u lệnh đó, vá»— tay và cưá»i không ngá»›t. Äổng Xảo Xảo ngắm nhìn Lâm Vãn Vinh, trong lòng cà ng cảm thấy si mê hắn hÆ¡n, nà ng thầm nghÄ©, má»i Ä‘iá»u vỠđại ca Ä‘á»u tuyệt vá»i và khác hẳn vá»›i tất cả má»i ngưá»i nà ng từng biết.
Ngưng tá»· tá»· cÅ©ng nhìn Lâm Vãn Vinh, chỉ mÄ©m cưá»i, trong lòng không há» có má»™t chút rung động gì.
Dùng xong tiệc rượu, Lâm Vãn Vinh cùng Xảo Xảo và Thanh Sơn bà n bạc đôi chút việc kinh doanh trong mấy ngà y tới, hoà n thà nh được tất cả những dự định trong lòng. Lạc Viễn và Ngưng tỷ tỷ ngồi bên nói cũng chuyện vui vẻ như đã quen nhau từ lâu.
Lâm Vãn Vinh thấy Xảo Xảo dá»n dẹp đồ ăn xuống lầu dưới liá»n chạy theo kéo tay nà ng nói:
-Xảo Xảo, để ta giúp nà ng.
-Äại ca.
Xảo Xảo vội ngăn lại:
-Äây là những việc cá»§a nữ nhi bá»n muá»™i, sao chà ng có thể là m những việc nhá» vặt nà y chứ.
Lâm Vãn Vinh dà nh lấy những đồ trên tay nà ng đặt lên mặt bà n bên cạnh nói:
-Xảo Xảo, chẳng có gì phân biệt rạch ròi thế cả, ta thÃch nà ng, vì váºy việc gì ta cÅ©ng Ä‘á»u có thể là m được hết.
Äổng Xảo Xảo nghe những lá»i đó trong lòng cảm động vô ngần, không kìm được dụi đầu và o ngá»±c chà ng, ngượng ngùng thá» thẻ:
-Äại ca, Xảo Xảo yêu chà ng tôn trá»ng chà ng, vì chà ng, việc gì muá»™i cÅ©ng có thể cam tâm tình nguyện cả.
Lâm Vãn Vinh trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch, không còn gì nghi ngá» nữa, chà ng đã trúng độc cá»§a tiểu nha đầu Xảo Xảo đáng yêu nà y rồi. Hắn khẽ nâng cằm Xảo Xảo lên gần mình, Xảo Xảo ngượng đến đỠbừng hai má, toà n thân run lên khe khẽ, nhưng lại không nỡ nhẫn tâm từ chối cá» chỉ cá»§a hắn, chỉ khẽ khép bá» mi chỠđợi thá»i khắc tuyệt vá»i đến dần.
Xảo Xảo khẽ ư má»™t tiếng, cảm giác như toà n thân mình như Ä‘ang nóng bừng lên, Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy thân thể yêu kiá»u cá»§a nà ng rồi khẽ cúi mình thÆ¡m và o đôi môi thÆ¡m nồng cá»§a nà ng.
Toà n thân Xảo Xảo Ä‘á»u tháºt thÆ¡m, Lâm Vãn Vinh hôn mãi và o đôi môi má»m mại cá»§a nà ng, nhẹ nhà ng vuốt ve cảm nháºn cảm giác si mê đến ngất ngây.
Äổng Xảo Xảo toà n thân má»m nhÅ©n, chỉ biết nép ngưá»i và o trong lồng ngá»±c hắn, mặc cho đầu lưỡi hắn tiến sâu và o trong miệng mình. Bà n tay hắn khiến toà n thân nà ng như có má»™t dòng Ä‘iện chạy qua ngưá»i, run lên khe khẽ.
-Äại ca…
Cảm thấy như có má»™t luồng Ä‘iện truyá»n đến, Xảo Xảo đã từng tiếp xúc thân máºt vá»›i Lâm Vãn Vinh má»™t lần nên nà ng rất hiểu, láºp tức tim nà ng như Ä‘áºp loạn nhịp, vá»™i và ng trốn mình trong lòng hắn không dám ngẩng đầu lên nữa.
Lâm Vãn Vinh luồn tay và o trong áo nà ng, nhẹ nhà ng vuốt ve dá»c sống lưng thon thả, Xảo Xảo toà n thân như có lá»a, chỉ cảm thấy như mình rÆ¡i và o trong má»™t dòng suối, má»™t sức hấp dẫn kì lạ xâm chiếm khiến nà ng phải run sợ rồi cÅ©ng khiến chÃnh nà ng phải trà n ngáºp khát vá»ng.
-Ã…
Xảo Xảo khẽ kêu lên má»™t tiếng, lại cÅ©ng chÃnh là bà n tay đại ca đã luồn và o trong ngá»±c mình khiến nà ng giáºt nảy mình.
Xảo Xảo như bị Ä‘iểm trúng mệnh môn không bằng, hÆ¡i thở trở lên nóng bá»ng, mặt mà y đỠbừng bừng, vá»™i và ng nhẹ nép chặt và o ngưá»i đại ca không dám rá»i ra nhìn hắn nữa..
Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy Xảo Xảo, trong lòng chợt trá»—i lên má»™t ham muốn, liá»n thì thầm và o tai Xảo Xảo:
-Xảo Xảo, tối nay chúng ta nghiên cứu và i chuyện nha.
-Gì cơ?
Xảo Xảo run run há»i lại.
-Nghiên cứu một số chuyện tương lai.
Lâm Vãn Vinh nói thản nhiên.
-Ã.
Xảo Xảo giáºt nảy mình, mặt đỠbừng bừng, cÅ©ng không biết lấy đâu sức mạnh thế, vá»™i và ng đẩy mạnh chà ng ra rồi chạy như bay xuống tầng dưới, vừa chạy vừa nói:
-Äại ca, muá»™i là ngưá»i cá»§a chà ng, mãi mãi muá»™i sẽ chá» chà ng.
Lâm Vãn Vinh còn nấn ná ở tá»u lâu đến táºn tối, trong lòng vẫn băn khoăn chuyện vá»›i Äổng Xảo Xảo thì đột nhiên thấy có bóng ngưá»i thấp thoáng phÃa xa, đó chÃnh là Biểu thiếu gia.
Biểu thiếu gia vừa nhìn thấy Lâm Vãn Vinh thì mắt đã sáng lên như tìm thấy vị cứu tinh cho mình, vội và ng tiến đến nói:
-Lâm Tam, nhanh, nhanh thôi. Ngá»c Nhược biểu muá»™i tìm ngươi cả buổi rồi, nói là có việc cần bà n bạc vá»›i ngươi.
Ồ, tiểu nữu nà y rốt cuộc đã không giữ nỗi bình tĩnh rồi sao? Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
-Thiếu gia, ta phụng lệnh phu nhân, bây giá» Ä‘ang phải Ä‘i cùng vá»›i Lạc công tá», là m gì có thá»i gian Ä‘i tìm đại tiểu thư để bà n bạc chuyện gì nữa cÆ¡ chứ.
Biểu thiếu gia hiếm hoi lắm má»›i có dịp lấy lòng đại tiểu thư, sao có thể dá»… dà ng buông tha cho Lâm Vãn Vinh như váºy được. Hắn vá»™i kéo tay áo Lâm Vãn Vinh nói:
-Lâm Tam, muá»™i muá»™i cá»§a ta có vẻ rất lo lắng, ngươi mau nhanh đến đó Ä‘i, tÃnh tình cá»§a muá»™i ấy không tốt lắm đâu, ngươi cÅ©ng biết rồi mà , nếu dây và o muá»™i ấy thì ngươi không biết sẽ gây ra những chuyện gì đâu.
TÃnh tình cá»§a nà ng ta không tốt lắm? TÃnh tình cá»§a lão tá» còn bạo như sấm nữa kìa. Thấy Quách Vô Thưá»ng khắp trán nhá»… nhại mồ hôi, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng có chút thương hại, bị má»™t tiểu nữ hà nh hạ đến mức nà y, không biết nên vui hay nên buồn cho hắn đây.
Äuổi được Quách Vô Thưá»ng phải cúi đầu á»§ rÅ© ra vá» thì trá»i cÅ©ng chẳng còn sá»›m nữa, Lâm Vãn Vinh liếc Xảo Xảo má»™t cái. Äổng Xảo Xảo nhá»› lại lá»i hắn nói lúc chiá»u, tim Ä‘áºp loạn lên, nghÄ© thầm đại ca mà muốn cùng ta… tháºt thì… xấu hổ chết mất thôi.
Äang lo lắng thì đột nhiên Ngưng tá»· tá»· đến gần nói:
-Lâm đại ca, đêm nay ta có chuyện muốn tâm sá»± vá»›i Xảo Xảo, đại ca có trách gì không váºy?
Lâm Vãn Vinh nghÄ© thầm, hôm nay thá»±c không phải là má»™t ngà y đẹp, liá»n mỉm cưá»i nhẹ, không trả lá»i Ngưng tá»· tá»·, chỉ kéo tay Xảo Xảo nói:
-Xảo Xảo, gần đây chắc nà ng cÅ©ng vất vả nhiá»u rồi, chá» mấy hôm nữa rảnh rá»—i ta lại đến thăm nà ng váºy, đến lúc đó nà ng đừng có trốn Ä‘i đâu đấy.
Äổng Xảo Xảo lại vừa ngượng ngùng vừa bịn rịn, khẽ vâng má»™t tiếng, đôi má đà o lại á»ng hồng tươi tắn.
Äổng Xảo Xảo tiá»…n Lạc Viá»…n và Lâm Vãn Vinh vá», Ä‘i được không bao xa thì thấy phÃa trước mặt có má»™t đội ngưá»i ngá»±a Ä‘ang tiến đến, trong đó có má»™t ngưá»i cao cao Ä‘en Ä‘en và môt ngưá»i rất khôi ngô tuấn tú nổi báºt lên giữa đám đông.
Äổng Thanh SÆ¡n vá»™i và ng kéo kéo tay Lâm Vãn Vinh nói:
-Äại ca, kẻ đó chÃnh là đương gia Ngô Chánh Hổ cá»§a Hắc Long há»™i.
Lâm Vãn Vinh ừ má»™t tiếng, ánh mắt không há» hướng vá» Ngô Chánh Hổ mà hướng vá» ngưá»i công tá» lặng lẽ Ä‘i cạnh hắn.
Lạc Viá»…n cưá»i lạnh lùng nói:
-Quả nhiên là tên há» Ngô nà y Ä‘ang dá»±a và o bá»n chúng.
Vị công tá» Ä‘i bên cạnh Ngô Chánh Hổ chÃnh là Trình Thụy Niên, kẻ đã từng có duyên gặp mặt cùng hắn ở Diệu Ngá»c Phưá»ng.
Lâm Vãn Vinh quay sang Lạc Viễn nói:
-Huynh đệ, ta có má»™t việc muốn há»i đệ nhưng đệ nhất định phải nói tháºt vá»›i ta đó.
Lạc Viá»…n sá»ng sốt má»™t chút rồi nói ngay:
-Äại ca, huynh nói gì váºy, lẽ nà o đệ còn có gì phải giấu huynh hay sao?
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu nói:
-Äệ và tên Trình Thụy Niên nà y không phải chỉ có đơn giản là đã từng tranh phong vá»›i nhau thôi đúng không?
Lạc Viá»…n gáºt đầu nói:
-Äại ca, đệ cÅ©ng không giấu gì đại ca, đây cÅ©ng là việc có liên quan đến tình hình trong triá»u đình. Gia phụ đệ và tên Trình Äức đó Ä‘á»u là m quan trong triá»u, lẽ ra nên có hòa khà vá»›i nhau, thế nhưng tên Trình Äức vốn bản tÃnh tham lam đã kết bè kéo đảng hòng mong tư lợi, hắn còn là tay sai dưới trướng cá»§a Thà nh vương gia.
Gia phụ không ưa hắn, đã từng cảnh cáo hắn và i lần nhưng hắn Ä‘á»u được Thà nh vương gia che chở. CÅ©ng vì có chút thù háºn vá»›i Trình Äức nên đệ cÅ©ng sinh ra bất hòa vá»›i tên Trình Thụy Niên nà y.
Lâm Vãn Vinh gáºt gáºt đầu, đó chÃnh là việc cá»§a phái hệ, nói là đơn giản nhưng thá»±c ra vô cùng phức tạp, cÅ©ng vô cùng phiá»n phức. Tổng đốc Giang Tô Lạc Mẫn cùng vá»›i Trình Äức nà y tranh đấu đã lâu khó lòng hoá giải được, hai nhà bá»n há» tá»± nhiên cÅ©ng thà nh tỠđịch cá»§a nhau.
Lâm Vãn Vinh lúc nà y má»›i yên tâm, nếu Lạc Viá»…n không quyết tâm cùng tên Trình Thụy Niên nà y đấu má»™t tráºn tá»›i cùng thì Lâm Vãn Vinh tất nhiên phải suy nghÄ© má»™t chút vá» quan hệ giữa Hồng Hưng há»™i và Hắc Long há»™i và điá»u chỉnh má»™t chút sách lược phù hợp rồi.
-Tên Thà nh vương gia đó là ngưá»i thế nà o?
Lâm Vãn Vinh thá»±c sá»± không hiểu rõ lắm vá» chuyện chốn quan trưá»ng cá»§a Äại Hoa, bây giá» lại gặp đúng ngưá»i hiểu chuyện là Lạc Viá»…n nà y, tất nhiên là phải chuyên tâm thỉnh giáo má»™t chút rồi.
-Äại Hoa tiên hoà ng có ba ngưá»i con, nhưng ngưá»i con trưởng đã chết sá»›m nên chỉ còn lại đương kim hoà ng thượng và Thà nh vương gia. Trước khi Hoà ng thượng lên ngôi thì Thà nh vương gia nắm giữ công bá»™ và lại bá»™, hoà ng thượng thì nắm giữ há»™ bá»™ và cấm vệ đại ná»™i, tiên hoà ng trước khi truyá»n ngôi từng do dá»± rất lâu. Thà nh vương gia được xưng là hiá»n vương, lá»… hiá»n hạ sÄ©, tay chân thuá»™c hạ nhiá»u không đếm nổi, vốn có tham vá»ng rất lá»›n, nhưng sau nà y không biết vì sao mà tiên hoà ng lại truyá»n ngôi cho đương kim hoà ng thượng bây giá».
Lá»i Lạc Viá»…n nói đầy ẩn ý khiến Lâm Vãn Vinh đã hiểu rõ rất nhiá»u chuyện xảy ra xung quanh việc đó, việc hoà ng tá» tranh ngôi xưa nay không phải là không có, vị Thà nh vương gia tất nhiên không thể nà o đấu nổi vá»›i đương kim hoà ng thượng bây giá» rồi.
-Vị Thà nh vương gia nà y quyá»n lá»±c có lá»›n không?
Lâm Vãn Vinh nhÃu mà y há»i thêm.
Lạc Viá»…n thở dà i trả lá»i:
-Thà nh vương gia nắm giữ lại bá»™ nhiá»u năm, môn sinh rải khắp thiên hạ, quan lá»›n các tỉnh có đến hÆ¡n má»™t phần ba là thuá»™c hạ cá»§a hắn, huynh nói xem như váºy thì thế lá»±c cá»§a hắn có đủ lá»›n không?
Lâm Vãn Vinh chợt cũng thở dà i nói:
-Thế lá»±c cá»§a hắn cà ng lá»›n thì nguy hiểm lại cà ng nhiá»u. ÄÆ°Æ¡ng kim hoà ng thượng chắc hẳn là đang vô cùng để ý đến hắn, sợ rằng sẽ loạn đến mức không kiểm soát nổi nữa.
Lạc Viá»…n liếc nhìn Lâm Vãn Vinh, thá»±c sá»± đã nể phục nhãn thần vị đại ca nà y đến bá»™i phần rồi, bây giá» lại thấy hắn thẳng thắn không kiêng kị gì vá»›i mình như váºy thì vô cùng cảm kÃch, liá»n chăp tay cưá»i nói:
-Äại ca. huynh đối đãi vá»›i đệ như váºy, đệ thá»±c vô cùng cảm kÃch.
Lâm Vãn Vinh nói vá»›i Äổng Thanh SÆ¡n:
-Thanh SÆ¡n, đệ không tiện gặp mặt bá»n chúng và o lúc nà y, đệ cứ vá» trước Ä‘i, việc nà y cứ giao cho ta và Lạc Viá»…n lo liệu.
Äổng Thanh SÆ¡n gáºt đầu rồi quay ngưá»i rá»i Ä‘i.
Trình Thụy Niên lúc ấy cÅ©ng nhìn thấy Lâm Vãn Vinh và Lạc Viá»…n liá»n quay sang nói gì đó vá»›i tên Ngô Chánh Hổ bên cạnh rồi cả hai ngưá»i cùng tiến lại gần phÃa bá»n Lâm Vãn Vinh.
-Thụy Niên huynh, đúng là trái đất tròn.
Lâm Vãn Vinh liếc mắt má»™t cái, Lạc Viá»…n liá»n gáºt gáºt đầu, rồi cưá»i hăm hở tiến lên chà o há»i trước.
Trình Thụy Niên nở má»™t nụ cưá»i âm hiểm nói:
-Lạc Viá»…n huynh, không ngá» huynh lại vui vẻ đến váºy, sao, hôm nay chưa đến Diệu Ngá»c Phưá»ng nhắm chút rượu thÆ¡m sao?
Lạc Viá»…n lại cưá»i lá»›n nói:
-Không có Thụy Niên huynh, tiểu đệ có đến chá»— yên hoa liá»…u hạng như váºy cÅ©ng thiếu chút thú vị rồi, hay là Trình huynh khi nà o rảnh rá»—i lại cùng tiểu đệ Ä‘i má»™t phen xem sao?
Lâm Vãn Vinh đứng bên nghe Lạc Viá»…n và Trình Thụy Niên nói ba hoa trong lòng không khá»i cưá»i thầm, tháºt không ngá» tên lạc xả (tên cùi bắp ^^) nà y lại còn có trò đấy nữa.
Trình Thụy Niên thấy Lâm Vãn Vinh đứng bên cạnh Lạc Viá»…n, mắt liá»n ánh lên má»™t tia hung quang. Nhưng vì có Lạc Viá»…n đứng bên nên hắn không dám là m quá, đà nh phải quay sang nói vá»›i tên Ngô Chánh Hổ bên cạnh:
-Có má»™t số tên nô tà i cÅ©ng to gan lắm đó, không biết thân biết pháºn cá»§a mình còn dám quấy rối cả Tiên Nhi tiểu thư nữa kìa. Nếu ta mà gặp lại hắn má»™t lần nữa thì không chừng chặt đứt chân hắn cÅ©ng nên.
Mẹ ngươi, Lâm Vãn Vinh chá»i thầm trong bụng, nhưng ngoà i mặt vẫn là m bá»™ tươi cưá»i vui vẻ nói:
-Trình công tá» nói thá»±c đúng vô cùng, nếu có kẻ nà o dám Ä‘i quấy rối Tần tiểu thư thì đúng là phải Ä‘áºp gãy cái chân chó cá»§a hắn má»›i hả giáºn.
Trình Thụy Niên ồ lên má»™t tiếng, nhưng nghẹn há»ng không nói được gì, hắn đã gặp qua Tần Tiên Nhi nhiá»u lần, lần nà o cÅ©ng bị đóng cá»a không tiếp, còn tên gia Ä‘inh quèn nà y lại được Ä‘Ãch thân tiểu thư dùng thiếp má»i đến, như váºy kẻ quấy nhiá»…u Tần tiểu thư là ai thì đến cả kẻ mù cÅ©ng trông thấy rõ. Trình Thụy Niên ăn má»™t vố Ä‘au, trong lòng tức tối, liếc nhìn Ngô Chánh Hổ má»™t cái, Ngô Chánh Hổ liá»n hằm hằm lưá»m cảnh cáo Lâm Vãn Vinh nhưng không nói gì.
Äợi cho tên Trình Thụy Niên Ä‘i xa, Lạc Viá»…n má»›i nói:
-Äại ca, huynh bảo chúng ta nên là m gì bây giá»?
Trong mắt Lâm Vãn Vinh chợt lóe lên một tia ngoan sắc, nói:
-Äã dây và o bá»n chúng thì không có cách nà o thoát ra được đâu, tiểu Lạc, nếu đệ tin đại ca thì hãy nghe đại ca nói má»™t câu.
-Äại ca cứ dạy.
Lạc Viễn vội nói.
-Nếu tên Trình Thụy Niên nà y không đụng đến ta thì thôi, nếu hắn dám ra tay, thì chúng ta tuyệt đối không thể nể tình được, đến lúc cần, tháºm chà phải tiên hạ thá»§ vi cưá»ng. Tiểu Lạc, đấu tranh bang phái như thế nà y, Ä‘iá»u tối kỵ nhất là má»m tay má»m lòng, nếu chỠđến lúc hắn là m hại đến ngưá»i thân cá»§a ta rồi má»›i ra tay thì e rằng đã muá»™n.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng hừ một tiếng.
Lạc Viá»…n là ngưá»i thông minh, nghe váºy liá»n gáºt đầu nói:
-Äại ca nói rất đúng, chúng ta không thể ngồi yên chá» chết được, nếu chá»§ động ra tay trước lại có thể thu được kết quả không ngỠđấy.
Rồi hắn trừng mắt, cắn răng nói:
-Có một câu nói rất chà lý, xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương, nếu tên ngu ngốc Trình Thụy Niên dám giở trò gì thì chi bằng chúng ta trực tiếp…
Hắn lấy tay vệt ngang trên cổ một nhát, ánh mắt lóe lên một tia vô cùng đáng sợ
Lâm Vãn Vinh nghe mà giáºt nảy mình. Trá»i, tên Lạc Viá»…n nà y cÅ©ng tháºt ác độc không ngá» nha.
Kì thá»±c mà nói thì bản thân Lâm Vãn Vinh và tên Trình Thụy Niên nà y không thù không oán, chỉ vì bá»n Thanh SÆ¡n và Hắc Long há»™i đối đầu vá»›i nhau, mà Hắc Long há»™i lại đứng sau lưng và được tên Trình Thụy Niên nà y che chở, hÆ¡n nữa Lạc Viá»…n bây giá» cÅ©ng là huynh đệ trong há»™i, hắn lại có mối thâm thù vá»›i Trình Thụy Niên, Lâm Vãn Vinh tất nhiên phải nhiệt tình giúp đỡ huynh đệ mình rồi, vì váºy hắn má»›i bắt đầu lên kế hoạch đối phó vá»›i tên Trình Thụy Niên đó. Trên thá»±c tế thì Trình Thụy Niên có lẽ cÅ©ng không thể ngỠđược rằng má»™t tên gia Ä‘inh quèn cá»§a Tiêu gia mà hắn vốn khinh rẻ vô cùng, lại Ä‘ang ngấm ngầm tìm cách đối phó lại vá»›i hắn.
Còn tên Lạc Viá»…n nà y, bình thưá»ng thoạt nhìn trông có vẻ tá» tế vô hại, không ngá» dÃnh và o thù oán lại có thần sắc kinh ngưá»i đến váºy, Lâm Vãn Vinh khẽ suýt xoa trong lòng.
Tên Äô chỉ huy sứ Trình Äức nà y tương đương vá»›i cấp má»™t tư lệnh phân khu, phụ thân Lạc Viá»…n lại là tổng đốc Giang Tô, đứng đầu cả má»™t tỉnh, nếu hai bên mà đấu đá nhau thì tháºt là hay ho phải biết. Mặt khác mà nói, mâu thuẫn giữa Lạc Mẫn và Trình Äức lại cà ng trở nên xấu đến không ngá».
Lâm Vãn Vinh cưá»i hắc hắc, nói mông lung:
-Ta chưa nghe thấy gì, ta chưa nghe thấy gì đâu nhé.
Rồi đột nhiên đổi giá»ng nói:
-Äệ hãy nói rõ chuyện nà y cho Thanh SÆ¡n biết, chú ý má»™t chút đến động tÄ©nh cá»§a bá»n chúng, nhưng khi má»i chuyện xảy ra thì cÅ©ng tuyệt đối không ai được là m bừa.
Lạc Viá»…n gáºt đầu nói:
-Äại ca, huynh yên tâm, đệ biết phải là m thế nà o mà .
Tên tiểu tá» Lạc Viá»…n nà y từ nhỠđã được sinh ra trong chốn quan trưá»ng, tuy thưá»ng ngà y trông chẳng chút gì uy nghiêm nhưng thá»±c không ngá» khi bắt đầu mưu quyá»n thì lại có thể lợi hại đến váºy.
Lâm Vãn Vinh nghÄ© thầm, không hiểu Lạc Mẫn rốt cuá»™c là ngưá»i như thế nà o mà có thể dạy dá»— nên má»™t nhi tá» như Lạc Viá»…n. Nhưng có thêm sá»± trợ giúp cá»§a Lạc Viá»…n thì Lâm Vãn Vinh lại cà ng thêm phần yên tâm, chưa nói gì đến tà i trà hÆ¡n ngưá»i cá»§a hắn, chỉ đơn giản nói vá» chá»— dá»±a sau lưng hắn cÅ©ng có thể yên chà có cÆ¡ há»™i bất bại rồi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, Ä‘iá»u kiện tiên quyết lúc nà y phải là Lạc Mẫn không được thoái vị. Còn vá» sá»± á»§ng há»™ cá»§a Lạc Mẫn vá»›i mình và vá»›i Hồng Hưng thì hắn không lo, hắn tá»± tin và o phán Ä‘oán cá»§a mình, tên Lạc Viá»…n nà y sau nà y chắc chắn là má»™t chá»— dá»±a tốt cho mình rồi.
Hai ngưá»i Ä‘i má»™t lúc thì Lạc Viá»…n đột nhiên cưá»i nói:
-Äại ca, có chuyện nà y suýt nữa thì quên. Ngà y mưá»i lăm tháng nà y là ngà y mừng thá» sáu mươi tuổi cá»§a tổ mẫu đại nhân cá»§a đệ, gia phụ tổ chức má»™t yến tiệc lá»›n mừng thá» cho ngưá»i, má»i đại ca lúc đó nhất định phải đến tham dá»± nhé. Ta sẽ dẫn đại ca gặp mặt gia phụ, tá»± tá»± gia thưá»ng.
Lâm Vãn Vinh bất ngá» cưá»i nói:
-Tiểu Lạc, đệ đừng quên thân pháºn hiện giá» cá»§a ta, ta chỉ là má»™t tên hạ nhân cá»§a Tiêu gia mà thôi, là m sao có tư cách đến bái thá» lệnh tổ chứ?
Lạc Viá»…n cưá»i lá»›n nói:
-Äại ca quá khiêm nhưá»ng rồi, thá»±c ra đệ cÅ©ng đã má»i Quách công tá» và đại tiểu thư Tiêu gia rồi, hÆ¡n nữa đã đặc ý nhắc đến đại ca huynh, tin chắc rằng đến lúc ấy huynh có không đến cÅ©ng không được nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i lá»›n nói:
-Hóa ra đệ sá»›m đã có kế hoạch cả rồi à , đã váºy thì ta cung kÃnh không bằng tuân lệnh rồi.
Khi vỠđến sân nhà mình thì sắc trá»i cÅ©ng ngả tối, hôm nay chà ng uống má»™t Ãt rượu nên muốn vá» sá»›m má»™t chút. Bước và o trong viên môn đã thấy bóng má»™t nữ nhi Ä‘ang ngồi chỠở đó từ bao giá» rồi.
-----------------------
Chú thÃch:
* Tá»u lệnh – là trò chÆ¡i trong khi uống rượu: bao gồm ba loại khác nhau: nhã lệnh, thông lệnh và trù lệnh. Thá»i xưa, khi văn nhân uống rượu để thêm hứng viết văn, là m thÆ¡, há» không đánh đố bằng tay mà dùng má»™t hình thức khác gá»i là nhã lệnh, đòi há»i ngưá»i tham dá»± phải tinh thông tứ thư, ngÅ© kinh, am tưá»ng sá» sách. Trù lệnh là rút những cái thẻ trên có viết má»™t câu thÆ¡, má»™t Ä‘oạn văn rút ra từ má»™t cuốn tiểu thuyết, má»™t vở kịch, hay má»™t danh ngôn và ngưá»i rút phải Ä‘oán được là ở đâu. Ngưá»i đó lại phải ngâm Ä‘á»c, hay có khi phải thá»§ diá»…n vai trò cá»§a câu đó. Thông lệnh gồm những trò thông dụng kể cả đánh tay (hoa quyá»n), đổ há»™t xúc xắc (xà ngầu), gõ trống ...
Tà i sản của PHAMQB
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:08 PM .
18-07-2008, 11:30 AM
Phá Quan Hạ Sơn
Tham gia: May 2008
Bà i gởi: 40
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 4
Thanked 11 Times in 4 Posts
[B]
Chương 57: sắc dụ?
Dịch: mtq
Biên dịch và biên táºp:chudu
Nguồn: Tà ng thư viện
Äứng từ xa nên hắn không nhìn rõ, trong lòng thầm nghÄ© có lẽ là nha đầu Tiêu Ngá»c Sương? Nhưng không phải, hôm nay nà ng ấy chắc rất tức giáºn ta rồi, là m sao có thể đến tìm ta nữa chứ? Nếu là nha đầu Tiếu Thanh Tuyá»n thì lại cà ng không thể, nà ng ấy chưa bao giá» có thói quen ra cổng đứng chá» ta cả.
Äợi đến khi đến gần, táºn mắt trông rõ rồi mà Lâm Vãn Vinh vẫn cảm thấy có đôi chút sững sá», tiểu nữ nà y hóa ra chÃnh là đại tiểu thư Tiêu gia.
Äại tiểu thư Tiêu gia tay cầm má»™t cuốn sổ nhá», Ä‘ang luôn tay láºt dở, trên mặt toát lên má»™t thứ thần sắc rất kỳ lạ,như Ä‘ang mỉm cưá»i, Ä‘ang ngượng ngùng, Ä‘ang ái má»™, Ä‘ang muốn tiến tá»›i, vô cùng mâu thuẫn và phức tạp.
Lâm Vãn Vinh lặng ngưá»i quan sát má»™t lát, rồi bá»—ng giáºt nảy mình, hóa ra cuốn sổ đó đã bị Tiêu Ngá»c Sương lấy Ä‘i mất, đó chÃnh là ba bản tiểu báo mà chÃnh hắn đã công phu soạn ra.
Trá»i ạ, đừng có để cho tiểu nữ nà y phát hiện ra chứ, đến đây để tÃnh sổ vá»›i ta sao, Lâm Vãn Vinh thầm nghÄ©. Nhưng nghÄ© kỹ lại thì khả năng chuyện nà y xảy ra là rất Ãt. Tiêu nhị tiểu thư vô cùng háºn hắn, chắc chắn không bao giá» nhắc tá»›i tên hắn trước mặt đại tiểu thư được. Còn đại tiểu thư nà y coi thưá»ng hắn hết mức có thể, không lẽ nà o lại tá»± dưng chá»§ động quan tâm chuyện cá»§a hắn chứ, thá»±c là khó hiểu.
Nà ng ta tháºt đáng sợ. Chẳng phải là má»™t đại tiểu thư hay sao, má»i chuyện coi như xong rồi, hắn nghÄ© thầm má»™t hồi liá»n lấy hết dÅ©ng khà chầm cháºm bước và o viên môn.
Tiêu Ngá»c Nhược thấy hắn đã vá» liá»n vá»™i và ng giấu cuốn sổ nhá» và o trong ngưá»i, sắc mặt chợt căng thẳng hẳn lên, nà ng dịu dà ng nói:
-Lâm Tam, ngươi vỠrồi sao?
Thấy nà ng ta có hà nh động như váºy, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng cảm thấy có chút yên lòng hÆ¡n, tiểu thư nà y thá»±c nhà m chán vô cùng, cứ ngồi không ngắm nghÃa cuốn sổ bao nhiêu lâu mà không chán. Nhưng tiểu thư nà y rõ rà ng đã tá» ra là rất thÃch những gì hắn thể hiện trong đó, chuyện nà y cÅ©ng tháºt là thú vị vô cùng. Lâm Vãn Vinh cưá»i lá»›n nói:
-Hôm nay có cÆ¡n gió lạ nà o thổi Tiêu đại tiểu thư đế tiểu viện cá»§a ta thế nà y đây? Tháºt là chuyện hiếm có.
Tiêu Ngá»c Nhược thấy hắn cưá»i gian, tuy trong lòng thấy rất đáng ghét nhưng hiện Ä‘ang có việc cần nhá» hắn giúp nên không thể cãi lại được gì cả, đà nh nói:
- Lâm Tam, những lá»i hôm nay ngươi nói, ta cảm thấy rất có lý, không biết ngươi có cách nà o để hóa giải được nguy cÆ¡ đó hay không?
Lâm Vãn Vinh chặn ngay lại nói:
-Không có. Xin lá»—i, thái độ đó cá»§a tiểu thư chẳng có chút gì là có thà nh ý cả, tiểu thư coi ta là thằng ngốc sao, dá»… bắt nạt ta đến váºy sao?
Hắn không nỠhà gì đó là đại tiểu thư hay không, thản nhiên nói rồi bước và o cổng.
Tiêu Ngá»c Nhược cắn môi kìm chế, thấy hắn Ä‘i và o liá»n lấy hết dÅ©ng khà theo phÃa sau hắn, lặng lẽ bước và o cổng. Lúc đến cá»a phòng dưá»ng như nà ng má»›i nghe thấy trống ngá»±c mình Ä‘ang Ä‘áºp thình thịch.
Nha đầu nà y thá»±c là có gan hÆ¡n ngưá»i. Lâm Vãn Vinh cưá»i thầm trong bụng, quay ngưá»i lại nhìn đại tiểu thư vá»›i ánh mắt kì quái rồi nói:
- Äại tiểu thư, muá»™n thế nà y rồi, nà ng còn xông và o phòng ngá»§ cá»§a má»™t nam nhân xa lạ là có ý gì váºy? phải chăng có chuyện gì thầm kÃn cần nói
- Ngươi…
Tiêu Ngá»c Nhược không ngỠđược rằng kẻ đứng trước mặt mình lại vô sỉ đến váºy, đến những lá»i như thế hắn cÅ©ng có thể nói ra khá»i miệng được. Nà ng đưá»ng đưá»ng là má»™t cô nương thanh bạch đến váºy, là m sao có thể đùa giỡn những trò vô vị như váºy chứ. Nà ng phẫn ná»™ cá»±c độ, chỉ thẳng tay và o mặt Lâm Vãn Vinh, mặt mà y tức tối, nước mắt lưng tròng. Vừa thẹn vừa tức, nà ng chỉ biết quay ngưá»i chạy má»™t mạch ra ngoà i.
Lâm Vãn Vinh chỉ biết lắc đầu, trong lòng nghÄ© thầm, tiểu nữ nà y, khả năng công kÃch quá kém cá»i, phải dạy bảo cẩn tháºn hÆ¡n nữa má»›i được.
Hôm nay hắn hÆ¡i mệt, nên cÅ©ng không để ý nhiá»u đến đại tiểu thư, Ä‘ang chuẩn bị ngá»§ đến nÆ¡i thì dá»™t nhiên lại nghe có ngưá»i Ä‘ang gá»i tên mình ngoà i cá»a:
-Lâm Tam, ngươi có thể nói chuyện tỠtế với ta một lúc không?
Nghe ra chÃnh là tiếng cá»§a Tiêu Ngá»c Nhược. Hóa ra nà ng ta vẫn chưa Ä‘i, Lâm Vãn Vinh trong lòng mừng thầm, liá»n lá»›n tiếng đáp:
-Hôm nay ta buồn ngủ lắm rồi, có gì mai nói chuyện.
Tiêu Ngá»c Nhược dừng cạnh cá»a má»™t lúc lâu sau, nghe thấy bên trong không còn động tÄ©nh gì nữa má»›i nghÄ© tá»›i những ná»—i lòng cá»§a mình, ná»—i tá»§i thân lại trá»—i lên, nà ng tá»± háºn mình sao lại đến đây là m gì, rồi quay ngưá»i chạy ra ngoà i.
Nghe thấy tiếng bước chân chạy đã ra xa, Lâm Vãn Vinh chỉ biết lắc đầu, đại tiểu thư nà y, tuy có chút thông minh nhưng tÃnh tình lại có chút bất ổn, không chịu được ngưá»i khác phà n nà n, ta phải dạy dá»— nà ng cẩn tháºn má»™t chút má»›i được, phải cho nà ng ta biết thế nà o gá»i là ngoan.
Hắn nghÄ© váºy mà báºt cưá»i ha ha, lần nà y cá»± tuyệt thịnh tình cá»§a đại tiểu thư như váºy, gia Ä‘inh ta là m cÅ©ng hÆ¡i quá, nhưng đã cho nà ng ta biết chút lá»… độ, thá»±c là cà ng ngà y lại cà ng thÃch nghá» nà y rồi.
Sững sá» má»™t chút, má»›i sá»±c nhá»› ra hôm nay cÅ©ng không còn sá»›m sá»§a gì nữa, tại sao vẫn chưa thấy bóng dáng Tiếu Thanh Tuyá»n đâu? Ngà y thưá»ng và o giá» nà y lẽ ra nà ng ta phải ngồi đợi ở nhà rồi má»›i đúng, sao hôm nay lại chẳng thấy đâu cả?
Lâm Vãn Vinh nhìn khắp tứ phÃa, chỉ thấy trên đầu giưá»ng cá»§a mình có má»™t khối mạt tá» mà u trắng, cầm đến giở ra xem thì thấy bên trong có má»™t bông hoa sen cùng mấy dòng chữ: “Hầu quân chưa qui, đã phảnâ€.
Không ghi danh nhưng má»i chuyện đã rõ rà ng, trên mặt giấy còn lưu lại má»™t mùi hương thÆ¡m ngát rất đặc trưng, không cần phải nói cÅ©ng biết đó là sổ tay cá»§a Tiếu Thanh Tuyá»n rồi.
Lâm Vãn Vinh xem đến ná»—i nhÃu mà y nhăn trán. Tiểu thư nà y, tháºt xa xỉ, có và i chữ nhỠđó, lấy giấy thưá»ng viết thôi không được sao, lại còn phải dùng hẳn má»™t quyển sổ đẹp đến váºy, tiện tay là bá» mất ngay má»™t thứ hay như thế, cÅ©ng chẳng thấy tiếc chút nà o, đúng là nhi nữ bại gia mà .
Sáng sá»›m hôm sau, Lâm Vãn Vinh vẫn còn Ä‘ang say giấc thì đã nghe thấy tiếng con gái Ä‘ang đứng ngoà i cổng gá»i mình:
-Lâm Tam, ngươi dáºy chưa?
Tiếng ngưá»i nà y nghe rất quen, sao mà giống tiếng cá»§a Tiêu đại tiểu thư đến váºy?
Lâm Vãn Vinh tỉnh dáºy đã thấy Tiêu đại tiểu thư Ä‘ang mặc má»™t bá»™ y phục mà u tÃm, thần sắc tiá»u tụy, đứng trước cá»a phòng, rõ rà ng là nà ng ta đã bị mất ngá»§ cả đêm qua rồi.
Lâm Vãn Vinh cÅ©ng đã có chút má»m lòng, thầm nghÄ© mình cÅ©ng tháºt là Ãch ká»·, nà ng ta tốt xấu gì cÅ©ng là đại tá»· tá»· cá»§a tiểu nha đầu Tiêu Ngá»c Sương, trên danh nghÄ©a còn là cô chá»§ cá»§a mình nữa, hà nh hạ nà ng như váºy có phải là hÆ¡i quá đáng rồi không.
Nhưng Tiêu đại tiểu thư lại có vẻ mặt rất bất bình và có chút phẫn ná»™ đã lại khiến hắn cảm thấy bá»±c mình hÆ¡n. Hóa ra tiểu thư nà y vẫn chưa ý thức được tÃnh nghiêm trá»ng cá»§a sai lầm mà nà ng mắc phải, hắn vung tay lên nói:
- Äại tiểu thư, nà ng đến để Ä‘uổi việc ta sao? Nếu thế thì ta đà nh phải vá» là m vưá»n là m ruá»™ng váºy.
Tiêu đại tiểu thư vội và ng nói:
- Lâm Tam, ta không có ý đó, ta muốn nghe ngươi nói xem ngươi giúp Tiêu gia chúng ta như thế nà o đây….
Lâm Vãn Vinh cưá»i khinh má»™t tiếng nói:
- Tiểu thư, ta vừa má»›i ngá»§ dáºy, còn chưa ăn sáng nữa, nà ng xem có phải là ….
Äại tiểu thư vá»™i và ng ôm đầu, cố kìm nén cÆ¡n phẫn ná»™ cá»§a mình nói:
- ÄÆ°á»£c, ngươi đã nói như váºy thì ta sẽ cho ngưá»i chuẩn bị
Nà ng cắn răng Ä‘i ra khá»i phòng, mặt tức giáºn đỠbừng bừng, chỉ má»™t lúc sau đã phải táºn tay mang ăn sáng đến cho Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh ăn no xong rồi vẫn thản nhiên nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc, thấy đại tiểu thư Ä‘ang cố nén bá»±c tức, thần sắc lại thiếu kiên nhẫn, biết nà ng ta Ä‘ang vô cùng khó chịu vá»›i má»™t tên gia Ä‘inh trong nhà như váºy. Tư tưởng tôn ti đã thà nh thâm căn cố đế ấy đã khiến cho Lâm Vãn Vinh vô cùng chán ghét, liá»n thay đổi hẳn sắc mặt, lạnh lùng nói:
- Äại tiểu thư, Ä‘a tạ vá» bữa sáng hôm nay, ta phải Ä‘i là m bây giá» rồi.
Äại tiểu thư vá»™i và ng nói:
- Lâm Tam, ngươi có cách nà o giúp được Tiêu gia chúng ta…..
Lâm Vãn Vinh cắt ngang lá»i nà ng nói:
- Äại tiểu thư, công việc vá»§a ta là chăm sóc vưá»n hoa, hãy để ta chăm hoa tươi tốt cho Tiêu gia, còn việc khác thì cứ chỠđến lúc ta nghỉ việc rồi hẵng tÃnh.
Bị tên gia Ä‘inh khô khan nà y là m khó dá»… mình đến hai lần, sá»± khó chịu trong lòng Tiêu Ngá»c Nhược thế nà o thì khá»i phải nói, chỉ muốn lấy hết căm giáºn Ä‘uổi hẳn tên gia Ä‘inh nà y ra khá»i Tiêu gia cho hả dạ. Nhưng nghÄ© Ä‘i nghÄ© lại, hoà n cảnh hiện thá»i cá»§a Tiêu gia, còn có ai có thể giúp đỡ nổi đây? Tuy rằng tên lâm tam nà y cÅ©ng không có nhiá»u hi vá»ng gì nhưng Ãt nhất thì hắn cÅ©ng tá» ra được má»™t chút thá»±c lá»±c. Bất luáºn là hắn có cách gì hay không thì cÅ©ng Ä‘á»u phải thá» má»™t lần. Nà ng vừa bất lá»±c vừa miá»…n cưỡng liếc Lâm Vãn Vinh má»™t cái rồi quay ngưá»i trở Ä‘i.
Thấy nà ng ta đã Ä‘i, Lâm Vãn Vinh thở má»™t hÆ¡i tháºt dà i. NghÄ© thầm, cứ như thế nà y thì không chỉ tiểu nữ nà y chịu không nổi mà đến ta cÅ©ng không thể chịu nổi nữa mất.
Hắn lấy má»™t số loại nước hoa ra xem, rồi thá» ngá»i lần lượt từng loại má»™t. Loại nước hoa nà y thá»±c là hữu hiệu, nhưng hắn phát hiện mùi hương cá»§a hai lá» nước hoa có chút thay đổi, giở bản ghi chép ra xem, phải Ä‘iá»u chỉnh lại tá»· lệ má»™t chút thì má»›i thà nh công thá»±c sá»± được.
Tối hôm qua hắn đã bảo Äổng Thanh SÆ¡n Ä‘i tìm má»™t số xưởng men rượu, lấy má»™t số men cái đã lên men tốt để tạo nên má»™t loại tạp chất đặc biệt, cho nó và o trong má»™t cái hÅ© nhá», khi mở nắp ra sẽ ngá»i thấy má»™t mùi thÆ¡m rất đặc biệt cá»§a tá»u tinh.
Lâm Vãn Vinh đổ má»™t chút tá»u tinh ra, rồi cho thêm má»™t chút hương tinh, sau đó đổ và o má»™t Ãt nước cất đã chuẩn bị từ và i ngà y trước, Ä‘iá»u chỉnh theo má»™t tá»· lệ nhất định. Nếu thấy mùi vị nồng hay nhạt quá thì lại cho thêm hương tinh, tá»u tinh hoặc nước cất, chỠđến khi mùi vị là m cho mình thấy thá»±c hà i lòng thì má»›i dừng lại.
Váºy là lá» nước hoa đầu tiên trong thế giá»›i nà y đã được là m ra. Nó mang má»™t mà u hồng nhạt, hương thÆ¡m thuần tịnh và bá»n vị, vừa như hương thÆ¡m từ xa bay đến, vừa như ám hương tiá»m tà ng, dịu dà ng mà thÆ¡m ngát. Äến Lâm Vãn Vinh đưá»ng đưá»ng là má»™t đại nam nhân mà cÅ©ng như bị say Ä‘i bởi mùi hương cá»§a nữ nhân nà y.
Äó là má»™t lá» nước hoa hồng, tuy cách là m vẫn thá»§ công sÆ¡ sà i nhưng đó vẫn là má»™t thà nh phẩm nước hoa đầu tiên, Lâm Vãn Vinh phấn khÃch không có gì tả nổi.
Hắn cẩn tháºn rót nước hoa và o nhiá»u lá» khác nhau, nghÄ© thầm, đây là nước hoa hồng, ngưá»i đầu tiên được tặng dùng phải là Xảo Xảo bé nhá» cá»§a ta. Rồi hắn lại tiếp tục bắt tay và o thá» nghiệm tá»· lệ để là m nước hoa nhà i, nước hoa lan, đợi đến khi tất cả Ä‘á»u đã thà nh công thì hắn má»›i vươn vai má»™t cái tháºt thoải mái, trong lòng vui sướng không gì tả nổi.
Nhìn trá»i như có vẻ đã ngả chiá»u, hắn má»›i vá»™i và ng đứng dáºy, đến cÆ¡m trưa hắn cÅ©ng quên mất chưa ăn. Vừa định ra khá»i cổng thì lại gặp đúng tiêu đại tiểu thư Ä‘ang đứng ngay trước mặt mình tá»± lúc nà o rồi.
Lâm Vãn Vinh đà nh phải miễn cưỡng để nà ng và o trong phòng.
- Äại tiểu thư lại có việc gì cần dặn dò váºy?
Tiêu Ngá»c Nhược và o đến phòng, còn chưa nói được gì đã ngá»i thấy má»™t mùi hương thoang thoảng vô cùng dá»… chịu, nó giống như mùi hương cá»§a hoa hồng, nhưng lại không quá nồng đến váºy, chỉ thoang thoảng đến dịu dà ng, chỉ cần ngá»i má»™t lần là không bao giá» có thể quên được.
- Lâm Tam, đây là cái gì váºy?
Tiêu Ngá»c Nhược chỉ và o chiếc lá» nhỠđặt trên bà n, thắc mắc há»i:
- Mùi hương đó toát ra từ trong nà y đúng không? Äây rốt cuá»™c là thứ gì váºy?
Thấy đại tiểu thư dưá»ng như có chút muốn chiếm Ä‘oạt, Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cưá»i đáp lại:
- Äại tiểu thư, cái nà y không liên quan gì đến tiểu thư đâu, tiểu thư đến tìm ta có việc gì?
Tiêu Ngá»c Nhược phải cố gắng lắm má»›i dá»i mắt khá»i chiếc bình nhá» trên bà n, quay sang nhìn Lâm Vãn Vinh nói:
- Mục Ä‘Ãch đến đây cá»§a ta chÃnh ngươi cÅ©ng biết. Lâm Tam, ngươi có biện pháp gì đối phó vá»›i kiểu liên doanh nà y không? Chỉ cần ngươi cứu được Tiêu gia ta lần nà y, ta có thể chấp nháºn bất cứ Ä‘iá»u kiện gì cá»§a ngươi.
Có thể chấp nháºn má»i Ä‘iá»u kiện sao? Lâm Vãn Vinh thầm toát mồ hôi, đừng nói là tiểu thư nà y Ä‘ang muốn định dùng mỹ nhân kế vá»›i ta đó nha.
- Äúng là nà ng có thể chấp nháºn má»i Ä‘iá»u kiện cá»§a ta không? Váºy ta chỉ có má»™t Ä‘iá»u kiện thôi.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói. Tiêu Ngá»c Nhược vá»™i giáºt mình, vốn dÄ© nà ng không há» có ý đó, ai ngá» rằng tên ác ôn đó lại suy ra như váºy chứ, nà ng vá»™i và ng nói:
- Lâm Tam, ngươi… ngươi chớ có hiểu lầm ý khác.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha hả nói:
- Äúng váºy sao? Ta hiểu nhầm ý ngưá»i ta? Váºy đại tiểu thư nghÄ© ta Ä‘ang định yêu cầu gì chứ?
Äại tiểu thư giáºn dữ nói:
-Ngươi, ngươi… Ta thà chết chứ nhất định không theo ngươi.
Lâm Vãn Vinh ngẩng mặt cưá»i vang nói:
-Ha ha ha ha...Äại tiểu thư, nà ng đỠcao mình hÆ¡i quá rồi đó. Cho dù nà ng có thuáºn tâm theo ta thì ta cÅ©ng cần phải xem lại nữa kìa.
-Ngươi, ngươi….
Äại tiểu thư vừa tức vừa thẹn, trong lúc không kìm chế nổi đã cúi xuống cầm ngay chiếc hà i cá»§a mình ném thẳng và o mặt Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh bắt được chiếc hà i cá»§a tiểu thư, khẽ cưá»i khẩy nói:
Hồng thằng tam vạn trượng,
Ngá»c túc bán xÃch trưá»ng
- Äại tiểu thư, cách xá» sá»± cá»§a nà ng cÅ©ng mâu thuẫn quá đó.
Tiêu ngá»c nhược tức giáºn nói:
- Ngươi là tên ác nhân đê tiện, ta không bao giỠbỠqua cho ngươi đâu…
Lâm Vãn Vinh đổi hẳn sắc mặt, thu hẳn nụ cưá»i lại, hừ lạnh má»™t tiếng nói:
- Äại tiểu thư, đừng có cho rằng ngưá»i trong thiên hạ Ä‘á»u độc ác tồi tệ như nà ng nghÄ©. Nà ng tuy có nhan sắc, nhưng trong mắt ta, những tiểu thư xinh đẹp hÆ¡n nà ng còn nhiá»u đến không đếm nổi, nà ng chưa đáng là gì đâu. Ta cÅ©ng không muốn là m khó nà ng, tối hôm qua ta đã thay má»™t bá»™ y phục khác, nếu nà ng chịu đồng ý táºn tay giặt sạch cho ta, thì hai chúng ta có thể cùng ngồi nói chuyện được đó.
Tiêu Ngá»c Nhược không tin và o tai mình, liá»n há»i lại:
- Lâm Tam, ngươi, ngươi nói tháºt sao?
Lâm Vãn Vinh giữ nguyên sắc mặt, hừ một tiếng nói:
- Nói vỠtin tưởng ta thì nhị tiểu thư là m tốt hơn nà ng gấp trăm nghìn lần.
Tiêu Ngá»c Nhược nghÄ© thầm, váºy là muá»™i muá»™i đã bị ngươi lừa gạt rồi thì má»›i tin lá»i ngươi. Nà ng lắc lắc đầu, nghÄ© thầm, giặt thì giặt, có gì mà không là m được chứ.
Chỉ có Ä‘iá»u đưá»ng đưá»ng là má»™t đại tiểu thư cá»§a Tiêu gia, Ä‘á»i nà o lại chịu là m qua công việc thô thiển nà y chứ. Loay hoay cả ngà y mà vẫn không hiểu là m sao để có thể giặt được quần áo. Nà ng hết lấy nước, vò rồi lãi giÅ© áo đến ná»—i thở hổn hà hổn hển. Lâm Vãn Vinh nhìn cảnh đó chỉ biết thở dà i, thiên kim tiểu thư nà y, má»—i bữa ăn ná»a bát cÆ¡m ná»a cái bánh thì lấy đâu ra sức lá»±c là m những việc nà y chứ.
Lâm Vãn Vinh nháºn quần áo từ tay nà ng, bất đắc dÄ© lắc đầu nói:
- ‘Tứ thể bất cần. Ngũ cốc bất phân.’ Những thiên kim tiểu thư như nà ng, là m sao có thể hiểu hết được nỗi thống khổ trong nhân gian nà y?
Tiêu Ngá»c Nhược nghe Lâm Vãn Vinh chê mình, đột nhiên trá»—i lên má»™t cảm giác khó chịu, hừ giá»ng nói:
- Nếu ta Ä‘i lo là m những việc giặt quần áo nấu cÆ¡m nước thì đại nghiệp cá»§a Tiêu gia nhưá»ng cho ai lo há»™ đây?
Lại còn như váºy nữa, Lâm Vãn Vinh nghÄ© thầm, đã là công việc thì không có gì phân chia cao sang thấp hèn, chỉ là hình thức khác nhau mà thôi, Ä‘á»u vô cùng cần thiết. Thấy thần sắc tiểu thư rõ vẻ khó chịu, mắt trợn đỠlòm long lên sòng sá»c. Lâm Vãn Vinh thấy dưá»ng như nà ng ta sắp khóc đến nÆ¡i liá»n nói:
- Thôi, được rồi, câu nà y coi như ta nói sai, ta xin nháºn sai vá»›i tiểu thư váºy.
Không nói thì thôi, hắn vừa mở miệng, Tiêu Ngá»c Nhược đã tá»§i thân dâng trà o, nước mắt tuôn rÆ¡i lã chã. TÃnh cách nà ng vốn cương nghị, không nói lá»i nà o, chỉ cầm lấy khăn dà i lau lấy lau để, dưá»ng như kẻ đứng trước mắt nà ng là má»™t tên ác độc đến ghê tởm váºy.
- Tiểu thư, trong thế giá»›i nà y, còn có má»™t thứ gá»i là bà n giặt đấy, tiểu thư giặt bằng tay không như thế, e rằng nó còn bị bẩn hÆ¡n đến ná»—i không giặt được cÅ©ng nên.
Lâm Vãn Vinh cưá»i méo xẹo, rồi lấy má»™t và i bà n giặt đến.
-Không khiến ngươi phải lo.
Tiêu Ngá»c Nhược hừ má»™t tiếng, mặt bắt đầu đỠdần lên. Lâm Vãn Vinh cố lắm má»›i không báºt cưá»i thà nh tiếng, Tiêu Ngá»c Nhược thấy hắn có vẻ mặt quái dị như thế cÅ©ng không khá»i ngượng ngùng, vá»™i vục má»™t vốc nước suối vung lên ướt hết mặt Lâm Vãn Vinh.
Tiêu Ngá»c Nhược nhẹ giá»ng nói, nước mắt đã tuôn rÆ¡i lã chã:
- Ngươi đúng là tên xấu xa, ta ghét ngươi.
Chỉ muốn nhìn phụ nữ đẹp, nhưng lại không thể chịu được khi thấy phụ nữ khóc, nam tá» trong thiên hạ Ä‘á»u có cái táºt nà y, Lâm Vãn Vinh ngắm nhìn khuôn mặt thanh thoát, nhẹ nhà ng. Hắn thầm nghÄ©, thôi, thôi, lão tá» rốt cuá»™c vẫn là ngưá»i biết thương hoa tiếc ngá»c, liá»n bùi ngùi thở dà i, nói:
- ÄÆ°á»£c rồi, nà ng đừng khóc nữa, bá»™ áo nà y nà ng cÅ©ng không cần phải giặt nữa, chúng ta ngồi nói chuyện má»™t chút!
Tiêu Ngá»c Nhược giống như là vừa phải chịu ấm ức váºy, chỉ đợi câu nói nà y cá»§a hắn, háo hức ngẩng đầu nói:
- Tháºt không ?â€
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Nà ng muốn giống như Lưu Bị ba lần đến lá»u cá» sao? Không nể mặt sư cÅ©ng nể mặt pháºt, xem như ta nể mặt nhị tiểu thư váºy.
Tiêu Ngá»c Nhược cắn môi đứng dáºy, nhưng vẫn nhìn chiếc áo dà i Ä‘ang nổi trên mặt nước, khuôn mặt đã hÆ¡i nóng, nói:
- Ta đã nháºn lá»i huynh, nhất định ta sẽ là m được, chiếc áo nà y để ta mang vá» giặt rồi sẽ trả lại cho huynh.
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
- Rõ rà ng là sẽ đưa cho a hoà n giặt, váºy mà nà ng còn nói hùng hồn đến váºy.
Tiêu Ngá»c Nhược hừ má»™t tiếng, đúng lúc muốn phản đối hắn, nhưng khi thấy khuôn mặt tươi cưá»i cá»§a hắn, liá»n cho qua, rồi nà ng thở dà i, nói:
- Ngươi tháºt đáng ghét, cÅ©ng không biết là có pháp lá»±c gì, há»… ta gặp ngươi là lại mất mặt.
Lâm Vãn Vinh cưá»i, nói:
- Chỉ mất và i phân thôi chứ chưa mất toà n bộ đâu, nà ng lo lắng cái gi? Thôi được rồi, nói những chuyện mà chúng ta nên nói đi.
à nà ng muốn nói đến chuyện chÃnh, Tiêu Ngá»c Nhược liá»n không nghÄ© linh tinh, chăm chú nhìn hắn nói:
- Lâm Tam, huynh có cách gì để ứng phó với chuyện liên doanh nà y?
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Äại tiểu thư, thá»±c ra những Ä‘iá»u ta nói hôm nay, phần lá»›n chỉ là ta suy Ä‘oán, cái tên há» Äà o rốt cuá»™c là hắn muốn gì, ta cÅ©ng không dám nói. Nhưng, đối vá»›i công việc là m ăn cá»§a Tiêu gia mà nói, nếu cứ tiếp tục tiến hà nh như váºy, không chỉ khó có thể phát triển được mà còn bị rÆ¡i và o tình trạng bế tắc, cứ cho là không tÃnh đến tên há» Äà o, thì cÅ©ng sẽ có những đối thá»§ cạnh tranh khác câu kết để đấu vá»›i Tiêu gia. Thà nh tháºt mà nói, việc là m ăn cá»§a Tiêu gia không há» tăng thêm giá trị sau khi nguyên liệu được gia công. ChÃnh là không có gì đặc biệt, má»i ngưá»i Ä‘á»u có thể là m. Má»™t nhà khi là m lá»›n lên, thì Ä‘á»u là những nguy cÆ¡ đối vá»›i Tiêu gia.
Tiêu Ngá»c Nhược suy nghÄ© vấn đỠnà y đã lâu, giá» nghe những lá»i cá»§a hắn, tuy tháºt sá»± nghe rất chối tai, nhưng từng câu từng câu Ä‘á»u là sá»± tháºt, nói rất đúng. Äại tiểu thư thở dà i, đổi giá»ng nói:
- Lâm Tam, huynh đã có tầm mắt như váºy, váºy muá»™i sẽ không giấu huynh nưa. Kể từ khi muá»™i tiếp quản công việc cá»§a Tiêu gia, muá»™i đã suy nghÄ© đến vấn đỠnà y, cÅ©ng muốn tiến hà nh và i cải cách. Nhưng đáng tiếc từ đầu đến cuối Ä‘á»u không có con đưá»ng nà o tốt, cÅ©ng không tìm được cách nà o tốt cả. Mấy trăm ngưá»i cá»§a Tiêu gia từ trên xuống dưới, nếu má»™t khi thất bại thì háºu quả tháºt khó lưá»ng.
Lâm Vãn Vinh không cho là đúng, hắn nói:
- Äại tiểu thư, cải cách thì phải trả giá, nếu không cứng tay, chắc chắn sẽ thất bại. Bệnh cá»§a Tiêu gia đã đến bước vô phương cứu chữa, cứ cho là không có Äà o gia nhúng tay và o, e rằng cÅ©ng không chống đỡ được năm, ba năm.
Äại tiểu thư thấy hắn có vẻ coi thưá»ng khả năng cá»§a mình, trong lòng có chút tức giáºn, nói:
- Không nhất định đã như váºy. Nếu muá»™i liên doanh vá»›i nhà há» Äà o, có thể chèo chống được ba đến năm năm là không có vấn Ä‘á».
Lâm Vãn Vinh biết nà ng Ä‘ang phản đối, nếu nà ng tháºt sá»± muốn liên doanh vá»›i nhà há» Äà o, hà tất phải chạy đến Ä‘áºy chịu khổ sở để khần cầu mình, chỉ có Ä‘iá»u nà ng có chết cÅ©ng cần sÄ© diện.
Lâm Vãn Vinh cưá»i ha ha, rồi nói:
- Nếu là liên doanh, trong vòng ba năm, Tiêu gia hoặc chuyện ăn mặc không phải lo, sau ba năm, sẽ không còn Tiêu gia nữa. Äến lúc đó, đại tiểu thư cÅ©ng đà nh phải ngoan ngoãn bước và o cổng nhà há» Äà o, là m phu nhân nhà há» Äà o, không còn háºu duệ cá»§a nhà há» Tiêu, đại tiểu thư, muá»™i đến nhà há» Äà o, là chuyện lá»›n hay chuyện nhá», Ä‘á»u là vấn đỠcả.
Khuôn mặt Tiêu Ngá»c Nhược đỠá»ng lên, rồi liếc nhìn hắn, hư má»™t tiếng không nói câu nà o. Lâm Vãn Vinh thở dà i nói:
- Äại tiểu thư, muá»™i coi thưá»ng bá»n ngưá»i dưới bá»n ta, ta cÅ©ng không trách nà ng, vì nà ng lá»›n như váºy rồi, lá»… nghÄ©a giáo huấn Ä‘á»u đã giáo dục cẩn tháºn. Nhưng nhị tiểu thư đối vá»›i ta vẫn luôn đối tốt, chỉ vì nà ng ấy, ta má»›i muốn giúp đỡ.â€
Äại tiểu thư kinh ngạc nói:
- Huynh, huynh không được lôi Ngá»c Sương và o.
Vị tiểu thư nà y vẫn luôn cố chấp không đổi, Lâm Vãn Vinh không có cách nà o đà nh lắc đầu, không thèm để ý đến những lá»i nà ng nói nữa, nói lá»›n tiếng:
- Äại tiểu thư, Tiêu gia Ä‘ang đối mặt vá»›i tình cảnh khó khăn, muá»™i có nghÄ© đến việc thay đổi tình thế không? á»’, chÃnh là thay đổi mặt hà ng.
Äại tiểu thư thở dà i nói:
- Nói dá»… váºy sao? Tiêu gia chúng ta buôn bán vải vóc đã nhiá»u năm, vốn liếng Ä‘á»u ở đây, không là m cái nà y, thì còn là m cái gì nữa?
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i nói:
- Buôn bán vải vóc tuy có lợi nhuáºn, nhưng cạnh tranh quá lá»›n, lợi nhuáºn ngà y cà ng thấp. Nếu muá»™i không muốn từ bá» việc buôn bán vải vóc, thì có thể nghÄ© đến sản phẩm phụ cá»§a tÆ¡ lụa, à , và dụ như khâu vá quần áo.
Äại tiểu thư lắc đầu, nói:
- May vá quần áo, muá»™i cÅ©ng suy nghÄ© rồi, nhưng bây giá» những tiệm may vá đã nhiá»u như nấm, vá» mặt nà y, chúng ta không có lợi thế lá»›n.
Lâm Vãn Vinh nói:
- May vá y phục bình thưá»ng, Tiêu gia đương nhiên không có lợi thế lá»›n, nhưng nếu may những bá»™ y phục đặc biệt, những bá»™ y phục mà ngưá»i khác chưa từng gặp, muá»™i thấy thế nà o?
Äại tiểu thư Tiêu gia kinh ngạc há»i:
- Những bá»™ y phục đặc biệt? Những bá»™ y phục ngưá»i khác chưa từng nhìn thấy? Là những bá»™ y phục như thế nà o?
Trong đầu Lâm Vãn Vinh đã có sẵn ý định, nhưng vẫn chưa sắp xếp thà nh kế hoạch cụ thể, hắn mỉm cưá»i nói:
- Äợi ta nghÄ© kÄ© trước, ngà y mai sẽ bà n bạc kÄ© vá»›i đại tiểu thư.
Äại tiểu thư khẽ ừ má»™t tiếng, trong lòng nghÄ©, nếu đúng là may những bá»™ y phục đặc biết, đối vá»›i Tiêu gia mà nói, thì đây quả là má»™t chá»§ ý rất hay, không cần phải từ bá» nghá» tÆ¡ lụa, ưu thế cá»§a Tiêu gia vẫn tiếp tục được phát huy. Chỉ là , đó là những bá»™ y phục đặc biệt như thế nà o mà lại có ma lá»±c lá»›n đến váºy?
“Lâm Tam, ngà y mai công tá» nhà há» Äà o đó má»i ta dá»± tiệc, để bà n bạc chuyện liên doanh, chúng ta nên có đối sách như thế nà o? “ Tiêu Ngá»c Nhược nói, đây là lý do tháºt sá»± mà ngà y hôm nay nà ng phải vá»™i vã Ä‘i tìm Lâm Vãn Vinh đến váºy.
Chẳng trách vị đại tiểu thư như muá»™i hôm nay chịu nhún nhưá»ng đến nịnh bợ ta, hoá ra Äà o Äông Thà nh ngay láºp tức đã ra tay, nếu không ngoà i dá»± Ä‘oán, thì Äà o Äông Thà nh ngà y mai sẽ dồn Tiêu gia để ép
Tiêu gia phải bắt tay vá»›i Äà o gia.
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, nói: “Äại tiểu thư, những chuyện nà y, tá»± muá»™i phải có đối sách. Tin ta, hay là tin tên Äà o Äông Thà nh, chắc chắn muá»™i đã có chá»§ ý, ta chỉ nói đến đây.â€
Tiêu Ngá»c Nhược đương nhiên là hoà i nghi thiện chà cá»§a Äà o Äông Thà nh, bây giỠđã bà n bạc vá»›i Lâm Tam, tuy có chút gợi mở nhưng Lâm Tam chỉ đưa ra má»™t và i gợi ý, nếu chưa nói rõ rà ng, ngá»™ nhỡ hắn không có cách gì, đến lúc đó chá»c tức Äà o Äông Thà nh thì chẳng phải sẽ mệt cho Tiêu gia sao?
Lâm Vãn Vinh thấy nà ng chau mà y suy nghÄ©, biết trong lòng nà ng Ä‘ang đắn Ä‘o, cÅ©ng không ép nà ng, liá»n nói: “Äại tiểu thư, suy nghÄ© kÄ© là đúng, nếu chỉ má»™t bước Ä‘i sai, thì cái giá phải trả là cả Tiêu gia, muá»™i cần phải suy nghÄ© cho kÄ©.â€
Tiá»…n Tiêu đại tiểu thư cÅ©ng đã là giá» cÆ¡m tối, ăn vá»™i bữa cÆ¡m, Lâm Vãn Vinh rút chiếc bút lấy từ chá»— Xảo Xảo ra, Ä‘i tìm má»™t tá» giấy, bắt đầu viết viết vẽ vẽ lên đó, lại không ngừng tẩy sá»a, chốc chốc lại chau mà y đăm chiêu, chốc chốc lại mỉm cưá»i sảng khoái, nụ cưá»i có chút ám muá»™i.[/I]
Tà i sản của songlong
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 12:09 PM .
19-07-2008, 12:50 PM
Lãng Tá» Äa Tình
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Thăng Long Thà nh Äại Nam Quốc
Bà i gởi: 21
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 1 Time in 1 Post
Chương 58: Cá»™ng xá»
Dịch:mtq
Biên dịch, biên táºp:chudu
Nguồn: Tà ng thư viện
Khó khăn lắm hắn má»›i hoà n thà nh bức vẽ, hắn nhìn những hình vẽ trên giấy, cưá»i má»™t trà ng dà i, trong lòng nghÄ©, Lão Tá» quả tháºt là má»™t thiên tà i kiếm ra tiá»n. Không biết rằng Äại tiểu thư khi nhìn thấy những bức tranh nà y sẽ có cảm tưởng như thế nà o? Chắc chắn nà ng sẽ ngượng đến chết. Ha ha, thế nà o cÅ©ng sẽ nổi giáºn cho mà xem. Nhưng Tiêu gia nếu thá»±c sá»± định buôn bán, cÅ©ng coi như là có được má»™t ý tưởng lá»›n, nhất định sẽ kiếm được rất nhiá»u cá»§a cải.
Trước khi ngá»§, hắn cứ nghÄ© đến cái bá»™ dạng ngốc nghếch đáng yêu cá»§a tiểu ni tá», liá»n không nhịn được cưá»i, ả a đầu nà y, tháºt biết là m cho Lão Tá» ta thương mến, đợi khi nà o rá»—i rãi, ta nhất định sẽ thương yêu chăm sóc ngươi. Äá»™t nhiên, nhá»› đến việc hôm nay vẫn chưa Ä‘i tìm Tần tiên nhân, tên Hồ Mị Tá» cÅ©ng không biết sẽ nghÄ© ra cách gì để dụ dá»— mình nữa, nghÄ© đến đây hắn thấy bức bối. Lại là Xảo Xảo, lại là Tần tiên nhân. Hắn láºt ngưá»i hết bên trái rồi bên phải hồi lâu, mãi sau má»›i ngá»§ thiếp Ä‘i.
Sáng sớm ngà y thứ hai, Tiêu đại tiểu thư đã tìm đến nơi, nà ng nói với Lâm Vãn Vinh:
-“Lâm Tam, hôm nay tên Äà o công tá» muốn thương lượng vá»›i ta vá» chuyện hai bên liên kết, ngưá»i Ä‘i cùng ta luôn Ä‘i.â€
Lâm Vãn Vinh ngẩn ngưá»i ra má»™t lúc, hắn nghÄ©, hai ngưá»i đó thương lượng bà n bạc vá»›i nhau, má»™t tên thuá»™c hạ như ta Ä‘i đến đấy liệu có tác dụng gì? Sau đó hắn nhìn và o mắt cá»§a đại tiểu thư, má»›i hiểu ra rằng, vì nha đầu nà y vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng nên cô ý kéo hắn cùng Ä‘i.
Hai ngưá»i Ä‘i ra khá»i cá»a, đại tiểu thư chui và o trong xe ngá»±a, Lâm Vãn Vinh cÅ©ng định bước và o trong, thì má»™t nha đầu bên cạnh hét lên:
-“Tam huynh, huynh không được và o trong đó.â€
Lúc nà y Lâm Vãn Vinh mới nhớ ra. Bản thân chỉ là một tên thuộc hạ, là m sao có thể ngồi trong xe của đại tiểu thư chứ?
Chiếc xe ngá»±a Ä‘i ra phÃa bên ngoà i, Lâm Vãn Vinh mặt mà y cau có Ä‘i theo sau, thầm nghÄ©: “Äể Lão Tá» phải Ä‘i bá»™ cùng vá»›i má»™t con súc sinh, váºy mà tiểu thư ngươi cÅ©ng nghÄ© ra được trò nà y?â€
Lâm Vãn Vinh vốn tưởng rằng, nÆ¡i mà Äà o Äông Thà nh hẹn gặp phải là má»™t quán rượu hay má»™t quán trà nà o đó, không ngá» xe ngá»±a lại chạy ra phÃa ngoại thà nh.
Äi được hÆ¡n mưá»i dặm đưá»ng, Lâm Vãn Vinh cảm thấy chân mình như bị xay xát hết cả. Hắn lầm bầm chá»i rá»§a cả nhà Äà o Äông Thà nh má»™t tráºn. Mãi sau xe ngá»±a má»›i dừng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn ra tứ phÃa, không ngá» trước mắt mình lại là má»™t ngá»n núi ráºm rạp tốt tươi, cây xanh má»c sum suê vòng quanh núi. Trong sÆ¡n động là dòng suối tinh khiết, tiếng chim kêu vượn hót ẩn trong hương thÆ¡m thoang thoảng từ cây rừng. Cảnh váºt tháºt say lòng ngưá»i.
Ãnh nhìn dừng lại ở má»™t ngôi đình nhỠở giữa núi, không khà ở đây không bình thưá»ng, bên trên treo má»™t bức hoà nh, bốn chữ lá»›n như rồng bay phượng múa đỠbên trên: “Yết Tiên Äình.â€
Tên Äà o Äông Thà nh đã chỠở bên trong khá lâu. Nhìn thấy xe ngá»±a cá»§a Tiêu đại tiểu thư Ä‘i đến, hắn vá»™i và ng bước lên phÃa trước, cung kÃnh chà o:
-“Hiá»n muá»™i cuối cùng cÅ©ng đến, ngu huynh đợi đã nhiá»u giá» rồi, đưá»ng dà i Ä‘i chắc là vất vả lắm, má»i hiá»n muá»™n và o trong đình nghỉ ngÆ¡i má»™t lát.â€
“Trá»i đất Æ¡i.†Lâm Vãn Vinh thầm kêu lên, Lão Tá» ta Ä‘i bá»™ mấy chục dặm, bà n chân trầy xước hết cả, để rồi đến đây nghe các ngưá»i tán tỉnh nhau sao? Sao cái thân ta lại thảm thế nà y?
Äại tiểu thư gáºt đầu cưá»i, nói:
-“Vất vả cho Äà o huynh rồi, Lâm tam, ngươi Ä‘i cùng ta!â€
Äà o Äông Thà nh trông thấy Lâm Tam Ä‘i theo sau Tiêu Ngá»c Nhược, liá»n ngây ngưá»i ra má»™t lúc. Ấn tượng cá»§a hắn vá» Lâm Tam vô cùng sâu sắc. Hắn nghÄ©, giá» mình và Tiêu Ngá»c Nhược có chuyện phải bà n, tên Lâm Tam kia Ä‘i theo sau là m gì thế không biết?
Trong bụng hắn nghÄ© như váºy, nhưng sắc mặt lại chẳng há» biểu lá»™ ra, Äà o Äông Thà nh lạnh lùng nhìn Lâm Vãn Vinh, ba ngưá»i cùng nhau Ä‘i và o phÃa bên trong ngôi đình.
Khu vá»±c phÃa bên trong đình rất rá»™ng, trên chiếc bà n đặt ở chÃnh giữa đã bà y sẵn cÆ¡m ngon rượu ngá»t. Äợi Tiêu Ngá»c Nhược yên vị trên ghế, Äà o Äông Thà nh má»›i cưá»i nói vui vẻ:
-“Hôm nay má»i hiá»n muá»™i đến, vốn là để hai ta bà n bạc má»™t và i chuyện là m ăn, nhưng những quán rượu và quán trà trong thà nh, toà n bá»™ Ä‘á»u nông cạn và nhÆ¡ bẩn. Hiá»n muá»™i là ngưá»i cá»§a cõi tiên, nếu có đến những nÆ¡i đó thì quả là là m ô uế hình tượng cá»§a tiên tá». Nên ngu huynh mạo muá»™i, tại núi Tá» Kim nà y, trong Yết Tiên đình nà y, thá» là m má»™t ngưá»i nho nhã, cùng hiá»n muá»™i thưởng thức cảnh đẹp như tiên nà y, hi vá»ng hiá»n muá»™i không trách Ngu huynh đã quá đưá»ng đột.â€
“Tuôn xong đống văn chương đó ra, chắc răng lợi hắn má»i nhừ rồi†Lâm Vãn Vinh cưá»i thầm trong lòng: “Tên tiểu tá» nà y, ve vãn tán tỉnh đại tiểu thư mà chỉ dùng những lá»i lẽ đơn giản thế thôi sao, ngươi đã xem thưá»ng Tiêu đại tiểu thư ta quá rồi.â€
Tiêu Ngá»c Nhược cưá»i lạnh nhạt, nói:
-“Sao Äà o huynh lại nói những lá»i khách sáo như váºy, Ngá»c Nhược cÅ©ng chỉ là ngưá»i trần mắt thịt, Äà o huynh đã đỠcao tôi quá rồi. Tri ká»· tương giao, Ngá»c Nhược còn chưa kịp cảm Æ¡n huynh, nói gì đến chuyện trách cứ.â€
Äà o Äông Thà nh cưá»i nói:
-“Hiá»n muá»™i chá»› nên coi thưá»ng bản thân mình, Äông Thà nh ta đã Ä‘i khắp, từ nam chà bắc, từ đông sang tây, qua má»i núi cao sông dà i, những cô gái mà ta gặp không phải là Ãt, nhưng ta chưa từng gặp má»™t ngưá»i con gái đẹp như tiên nữ như hiá»n muá»™i đây. Chẳng giấu gì hiá»n muá»™i, Äông Thà nh ta chẳng há» thiết gì, đã tá»± thá» vá»›i mình từ lâu, rằng cả Ä‘á»i nà y nhất định phải bảo vệ và thương yêu hiá»n muá»™i.â€
Lâm Vãn Vinh nghe xong mắt trợn tròn ngạc nhiên, Lão Tá» cứ tưởng rằng mình đã mặt dà y lắm rồi, không ngá» tên tiểu tá» há» Äà o nà y cÅ©ng chẳng hỠđơn giản. Äến đây vốn là để bà n chuyện liên doanh, váºy mà tên Äà o Äông Thà nh nà y chưa há» nhắc đến mà lại nói chuyện tình cảm vá»›i Tiêu Ngá»c Nhược trước. Äây rõ rà ng là thượng sách, nếu như có thể là m rung động trái tim cá»§a Tiêu Ngá»c Nhược, thì đừng nói đến việc liên doanh, có lẽ ngay đến chuyện kết hôn cÅ©ng sẽ sắp xếp ổn thoả, như thế có phải nhanh gá»n hÆ¡n không?
Những lá»i tán tỉnh trần trụi Ä‘ang diá»…n ra dưới con mắt cá»§a Lâm Vãn Vinh, Äà o Äông Thà nh nói những lá»i nà y ra tá»± nhiên như uống nước váºy, chả há» có má»™t chút lúng túng, là m bá»™. Hắn vốn tuấn tú phong độ, vẻ ngoà i cá»§a hắn dá»… say lòng ngưá»i, lại thêm cách tá» tình rất có vẻ thà nh tâm, rất có thể sẽ là m rung động trái tim ngưá»i đẹp.
Tiêu Ngá»c Nhược ngượng ngùng đỠmặt, tên Äà o Äông Thà nh dần dần tiến gần vá» phÃa Tiêu Ngá»c Nhược. Tiêu Ngá»c Nhược không ngỠđến Ä‘iá»u nà y, vá»™i và ng nói:
-â€œÄÆ°á»£c Äà o huynh yêu mến, quả tháºt Ngá»c Nhược rất biết Æ¡n. Nhưng Ngá»c Nhược phải chăm lo việc cá»§a Tiêu gia, công việc rất báºn rá»™n, vá» chuyện tư tình nam nữ, Ngá»c Nhược chưa từng nghÄ© đến, mong Äà o huynh lượng thứ.â€
-“Ngá»c Nhượcâ€.
Äà o Äông Thà nh vẫn không nhụt chÃ, hắn nhìn sâu và o mắt đại tiểu thư:
-“Äến bây giá» lẽ nà o nà ng vẫn không hiểu tấm lòng cá»§a ta sao? Ta tháºt lòng yêu thương muá»™i, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy muá»™i, ta đã yêu muá»™i rồi. Ngá»c Nhược, ta đối vá»›i nà ng là tháºt lòng.â€
Äà o Äông Thà nh vẫn cứ tiếp tục nói, ánh mắt cá»§a hắn nhìn Ngá»c Nhược nóng bá»ng, rồi hắn đưa tay ra định nắm lấy bà n tay cá»§a Ngá»c Nhược.
-“Äại tiểu thư…â€
Nhìn thấy bá»™ dạng muốn tránh mà không tránh được cá»§a Ngá»c Nhược, thấy vẻ mặt hoảng sợ cá»§a nà ng. Lâm Vãn Vinh không chịu nổi được nữa, liá»n nhanh chóng chạy lên phÃa trước chặn Äà o Äông Thà nh lại, rồi nói vá»›i Tiêu Ngá»c Nhược:
-“Lúc Ä‘i phu nhân có dặn dò, hôm nay Lạc công tá» cá»§a Tổng đốc phá»§ đến thăm, phu nhân nhá» ta chuyển lá»i đến tiểu thư, mau trở vá» gấp.â€
Äà o Äông Thà nh rút tay lại, tức giáºn nhìn tên gia Ä‘inh vừa là m há»ng chuyện tốt cá»§a hắn, hắn nói:
-“Ta và chá»§ nhân cá»§a ngươi Ä‘ang nói chuyện, ai cho phép tên nô tà i ngươi nói chen và o?â€
Lâm Vãn Vinh cưá»i nhạt nói:
-“Ta và tiểu thư nhà ta nói chuyện, ai cho phép tên súc sinh nhà ngươi chen và o?â€
Ãnh mắt Äà o Äông Thà nh hiện rõ vẻ tức giáºn, hôm nay nếu không phải là tên gia Ä‘inh nà y là m há»ng chuyện, có lẽ hắn không cần dùng những thá»§ Ä‘oạn tinh quái hÆ¡n đã có thể đánh gục Tiêu Ngá»c Nhược rồi.
Nhìn sắc mặt hoảng sợ nhưng vẫn kiên nghị cá»§a Tiêu Ngá»c Nhược, Äà o Äông Thà nh lưá»m Lâm Vãn Vinh má»™t cái, rồi ánh mắt hắn lại dịu dà ng như trước, lấy lại được bình tÄ©nh, hắn nói:
-“Hiá»n muá»™i, những lá»i Ngu huynh nói Ä‘á»u xuất phát từ đáy lòng, huynh chá» muá»™i, muá»™i cứ suy xét cho kỹ Ä‘i.â€
Sắc mặt Tiêu Ngá»c Nhược bình tÄ©nh hÆ¡n má»™t chút, nà ng gáºt đầu nói:
-“Ngu huynh chá» tình cảm cá»§a muá»™i, muá»™i hiểu rất rõ. Nhưng trước mắt, công việc cá»§a Tiêu gia bá»™n bá», nên chuyện nà y tạm thá»i muá»™i không thể để tâm tá»›i được.â€
Không khà trở nên căng thẳng, Äà o Äông Thà nh gáºt đầu nói:
-“Äà nh như thế váºy, váºy Ngu huynh sẽ chá» tin tốt cá»§a hiá»n muá»™i.â€
Tiêu Ngá»c Nhược không biết là m thế nà o cho phải, thấy Lâm Tam Ä‘ang mặt cau mà y có nhìn mình, như thể Ä‘ang cưá»i nhạo mình. Nà ng cảm thấy đôi chút tức giáºn và xấu hổ vì bị tên ngốc Lâm Vãn Vinh chế nhạo. Nà ng bình thưá»ng luôn tá» ra lạnh lùng trấn tÄ©nh trước mặt má»i ngưá»i, váºy mà trước mặt tên Lâm Tam nà y nà ng lại mất hết cả khà phách, đến chÃnh bản thân nà ng cÅ©ng cảm thấy kì quặc.
Tiêu Ngá»c Nhược cảm thấy không còn việc gì ở đây nữa bèn vá»™i và ng chà o từ biệt.
-“Äã như thế rồi, váºy thì Äà o huynh, nhà muá»™i có chút việc, muá»™i không tiện ở lại đây lâu, hôm nay cứ tạm thá»i thế nà y đã, việc chÃnh cá»§a chúng ta đợi hôm khác sẽ bà n bạc tiếp.â€
Việc liên doanh định bà n ngà y hôm nay, giá» nà ng không còn tâm trà để mà bà n bạc nữa, hÆ¡n nữa, sau khi nghe Lâm Tam phân tÃch và hiểu ra ý đồ khác thưá»ng cá»§a Äà o Äông Thà nh. Nà ng cà ng không muốn thương lượng gì vá» chuyện liên doanh nữa, nếu không vì Äà o Äông Thà nh ba lần bảy lượt nà i nỉ thì hôm nay nà ng cÅ©ng chẳng đến nÆ¡i nà y.
Kể cÅ©ng lạ, tên Äà o Äông Thà nh nà y chá»§ động hẹn Tiêu Ngá»c Nhược đến đây để bà n bạc việc liên doanh, váºy mà từ đầu đến cuối chẳng há» nhắc gì đến chuyện nà y, thấy Tiêu Ngá»c Nhược xin phép vá» trước, hắn cÅ©ng không cố giữ nà ng ở lại, chỉ gáºt đầu nhẹ và nói:
-“Nếu đã như váºy rồi thì việc liên doanh cá»§a chúng ta đợi ngà y khác bà n sau váºy, bây giá» Ngu huynh xin phép được tiá»…n hiá»n muá»™i vá».â€
Tiêu Ngá»c Nhược vá»™i và ng nói:
-“Không cần đâu, Äà o huynh còn nhiá»u việc phải là m, muá»™i sao dám là m phiá»n huynh, đã có mấy ngưá»i thuá»™c hạ cá»§a muá»™i đưa muá»™i vá» rồi.â€
Äà o Äông Thà nh gáºt đầu cưá»i, sau khi tiá»…n Tiêu đại tiểu thư và Lâm Vãn Vinh trở vá», hắn nhìn theo bá»n há» vá»›i cái nhìn hung ác.
Xuống đến núi rồi, Lâm Vãn Vinh không nhịn được nữa, lại lắc đầu cưá»i. Tiêu Ngá»c Nhược ngượng quá đỠcả mặt, tức giáºn nói:
-“Äồ tồi kia, ngươi cưá»i cái gì?â€
Hôm nay chuyện bà n bạc liên doanh chưa thà nh, trong lòng Tiêu Ngá»c Nhược có đôi chút hoang mang, gia cảnh tên Äà o Äông Thà nh nà y không tầm thưá»ng, nhất định không thể đắc tá»™i vá»›i hắn.
Lâm Vãn Vinh cưá»i phá lên:
-“Äại tiểu thư, tên tiểu tá» há» Äà o đấy má»™t lòng má»™t dạ thương yêu nà ng, sao nà ng không nháºn lá»i hắn?â€
Tiêu Ngá»c Nhược tức giáºn trợn mắt nhìn Lâm Vãn Vinh :
-“Ngươi coi ta là gì chứ? Việc cá»§a Tiêu gia còn chưa xong, ta là m sao có thể nghÄ© đến tư tình nam nữ?â€
Lâm Vãn Vinh hướng ngón tay vá» Tiêu Ngá»c Nhược, nói:
-“Hoá ra là nữ trung hà o kiệt, thế mà ta không nhìn ra.â€
Tiêu Ngá»c Nhược và tên gia Ä‘inh ngang bướng nà y đấu khẩu vá»›i nhau kịch liệt, sau rồi nà ng cÅ©ng quen vá»›i sá»± mỉa mai cá»§a hắn, nà ng thở dà i:
-“Hôm nay xảy ra chuyện không vui vá»›i Äà o công tá», thế nà o rồi hắn cÅ©ng sẽ cà ng thúc ép việc liên doanh cho xem, nếu như hắn lợi dụng quyá»n thế cá»§a cha mẹ hắn, bắt ép ta phải nghe theo thì phải là m thế nà o đây?â€
Lâm Vãn Vinh nhìn thần sắc không tốt cá»§a Tiêu Ngá»c Nhược, nghÄ© thầm: “Nà ng tưởng là m má»™t ngưá»i con gái đảm Ä‘ang tháo vát dá»… như váºy sao, việc sau nà y sẽ còn khó khăn hÆ¡n bây giá» nhiá»uâ€. Lâm Vãn Vinh gáºt đầu nói:
-“Äại tiểu thư, nà ng không phải lo lắng quá như váºy, ta đã có cách rồi, đợi lát nữa ta sẽ nói vá»›i nà ng.â€
Tiêu Ngá»c Nhược than thở:
-“Chẳng biết cách cá»§a ngươi có tác dụng gì không, nếu như không có kết quả gì thì lần nà y ta chẳng còn đưá»ng mà đi nữa rồi.â€
Rõ rà ng là Tiêu Ngá»c Nhược không có lòng tin lá»›n lắm vá»›i tên Lâm Tam nà y. Cho dù Lâm Tam có nói hay thế nà o Ä‘i nữa, mà không tìm ra được cách giải quyết vấn đỠthì cÅ©ng chỉ là những lá»i nói thừa mà thôi.
Äại tiểu thư vén rèm lên chuẩn bị lên xe, bá»—ng nghe thấy tiếng Lâm Vãn Vinh đằng sau:
-“Äại tiểu thư, ta muốn bà n bạc vá»›i nà ng má»™t chuyện.â€
Äại tiểu thư quay ngưá»i lại, chau mà y há»i:
-“Chuyện gì váºy?â€
Lâm Vãn Vinh cưá»i ẩn ý, nói:
-“Từ đây vá» thà nh còn mưá»i mấy dặm nữa, ta Ä‘i từ nãy đến giỠđã mệt lắm rồi, trong xe còn chá»— trống, ta có thể lên xe ngồi được không?â€
Tiêu Ngá»c Nhược suýt nữa thì ngất, cái tên gia Ä‘inh nà y không biết thân pháºn cá»§a mình, lại còn dám đưa ra Ä‘iá»u kiện vá»›i đại tiểu thư. Cứ xem như hắn không phải là thuá»™c hạ Ä‘i, Ãt ra cÅ©ng là má»™t nam tá», nam nữ là m sao có thể ngồi chung trên má»™t chiếc xe được, tháºt không còn phép tắc gì nữa rồi.
Lâm Vãn Vinh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch , thấy ánh mắt đầy giáºn dữ như muốn xé xác mình ra cá»§a nà ng , hắn hiểu ngay nà ng Ä‘ang nghÄ© gì. Cái ả tiểu thư nà y sao mà cổ há»§ thế, sao không khai thông tư tưởng ra được má»™t chút, ả tưởng sẽ có chuyện gì xảy ra chứ?
Lâm Vãn Vinh là m ra vẻ nghiêm túc nói:
-“Äại tiểu thư, ngưá»i xưa nói rất đúng. Ngưá»i ngay thẳng không sợ gì cả, thá»±c sá»± ta cảm thấy rất mệt, chỉ muốn nghỉ ngÆ¡i má»™t chút. Nang cÅ©ng biết rồi đấy, hôm qua ta vì chuyện cá»§a Tiêu gia mà suy nghÄ© cả đêm, sáng sá»›m vừa má»›i ngá»§ được má»™t lát thì đã bị nà ng gá»i dáºy kéo Ä‘i, nãy giá» mưá»i mấy dắm, tháºt sá»± là giá» ta kiệt sức rồi, nên má»›i mạo muá»™i xin nà ng cho lên xe ngồi, hi vá»ng nà ng hiểu cho ta.â€
Nghe Lâm Vãn Vinh nói đến việc hắn vì việc cá»§a Tiêu gia mà mất ngá»§ cả đêm, Tiêu Ngá»c Nhược cà ng tức giáºn, nà ng nghÄ©: “Hắn lấy việc nà y ra để ép ta đây, tên Lâm Vãn Vinh nà y cÅ©ng ép ta chả khác gì Äà o Äông Thà nh, ta vì cái gì mà phải chịu bao khổ nhá»c như thế, vì sao lúc nà o cÅ©ng bị quản chế như thế?†Nà ng nghiến răng nói:
-“Ngươi đã muốn thế. ÄÆ°á»£c, váºy thì ngươi lên xe ngồi, ta Ä‘i bá»™.â€
Lâm Vãn Vinh nhìn nà ng má»™t cách hiếu kỳ, gáºt đầu nói:
-“Như thế cÅ©ng tốt, nà ng cả ngà y chả Ä‘i ra khá»i cá»a lấy má»™t bước, cÆ¡ thể thiếu sá»± táºp luyện, để nà ng Ä‘i bá»™ và i bước, cÅ©ng coi như là đi tản bá»™. Cứ như thế Ä‘i, ta không khách sáo nữa nhé.â€
Hắn vốn không há» có hai chữ “khách sáo†trong trong suy nghÄ©, liá»n quay ngưá»i chui và o xe. Tiêu Ngá»c Nhược suốt ngà y vất vả, phần nhiá»u thá»i gian là sống ở trên xe, đó dưá»ng như đã trở thà nh khuê phòng thứ hai cá»§a nà ng.
Lâm Vãn Vinh chui và o trong xe, liá»n ngá»i thấy mùi hương toả ra nhè nhẹ, không phải mùi cá»§a son phấn, nó giống như mùi thÆ¡m tá»± nhiên cá»§a cÆ¡ thể. Chá»— trên xe rất rá»™ng rãi, trừ má»™t cái giưá»ng và má»™t cái bà n ra, còn lại Ä‘á»u rá»™ng rãi thoáng mát.
Lâm Vãn Vinh đương nhiên không há» do dá»± leo lên nằm trên chiếc giưá»ng cá»§a đại tiểu thư, hắn tá»±a và o má»™t góc, nhắm mắt lại nghỉ ngÆ¡i lấy tinh thần. Hắn mệt tháºt rồi, rõ rà ng chẳng phải hắn lừa đại tiểu thư, hôm qua mặc dù không phải mất ngá»§ cả đêm, nhưng đúng là chỉ ngá»§ được có mấy canh giá». Hắn tá»±a và o thà nh xe, ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không biết.
Tiêu Ngá»c Nhược Ä‘i bá»™ được và i bước đã không chịu nổi, liá»n cảm thấy chân Ä‘au nhừ, nà ng đưá»ng đưá»ng là thiên kim tiểu thư, chưa từng phải chịu cảnh Ä‘i bá»™ vất vả nà y, cứ nghÄ© đến Lâm Tam là nà ng lại tức. Nếu như tên xấu xa nà y không đưa ra được câu trả lá»i xác đáng, thì phải nhá» cáºy đến tướng quân trấn viá»…n cá»§a muá»™i muá»™i.
Äi thêm và i bước nữa, nà ng cảm thấy không thể tiếp tục được nữa. NghÄ© thầm, ta mà phải sợ tên xấu xa nà y ư? Giữa ban ngà y ban mặt, hắn dám giở trò gì cÆ¡ chứ? NghÄ© váºy, nà ng liá»n nghiến răng, vén bức rèm ra, thì bá»—ng nhìn thấy Lâm Tam Ä‘ang dá»±a và o thà nh xe ngá»§ ngon là nh, nước miếng chảy ra ròng ròng.
Tiêu Ngá»c Nhược cố gắng ngồi xuống nhẹ nhà ng, trong lòng có đôi chút xấu hổ, nhưng Tam Lâm dưá»ng như không ý thức được việc nà ng Ä‘i và o, vẫn say sưa ngá»§.
Nà ng không ngừng cảnh giác, nắm chặt chiếc Ä‘ao há»™ mệnh cá»§a mình trong lòng bà n tay, không hỠđộng Ä‘áºy nhìn tên gia Ä‘inh kia ngá»§. Chỉ thấy hắn nằm ưá»n ra, thở gấp, nước miếng cá»§a hắn rá»›t cả xuống thá»m nhà , nà ng buồn cưá»i quá nhưng cố gắng nhịn lại, nà ng nghÄ© thầm, cái tên xấu xa kia, chỉ cần không là m Ä‘iá»u xấu thì cÅ©ng chả có gì đáng ghét.
Xe ngá»±a vẫn chạy Ä‘á»u Ä‘á»u, trong xe là má»™t nam má»™t nữ ngồi cùng nhau, cái cảm giác nà y, chỉ có mình Tiêu đại tiểu thư là hiểu. Lâm Vãn Vinh không há» hay biết, vẫn ngá»§ say sưa.
Tà i sản cá»§a Thiên Ứng ChÃnh Bình
Chữ ký cá»§a Thiên Ứng ChÃnh Bình
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 09:36 AM .
19-07-2008, 10:15 PM
Cây Si Của Phoenix
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 833
Thá»i gian online: 2 tháng 0 tuần 5 ngà y
Thanks: 320
Thanked 4,685 Times in 158 Posts
Chương 59: Hương diá»…m Ä‘Ãch chá»§ ý
Dịch:mtq
Biên dịch, diên táºp:chudu
Nguồn: Tà ng thư viện
Vá» tá»›i phá»§ đã quá trưa, vá»™i và ng dùng qua bữa trưa, đại tiểu thư liá»n báo vá»›i Tiêu phu nhân, hai ngưá»i vẫn Ä‘ang đợi Lâm Tam ở phòng khách. Hiện tại hết hoạn nạn nà y đến hoạn nạn khác áºp xuống Tiêu gia, khiến hai ngưá»i không dám bá» lỡ má»™t khắc nà o.
Tiêu Ngá»c Nhược vá»™i và ng há»i:
- “Lâm Tam, ngươi nói rằng bá»™ y phục đó chưa ai từng nhìn thấy, rốt cuá»™c trông nó như thế nà o?â€
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i má»™t cách bà ẩn, nói:
-“Äại tiểu thư, phu nhân, tại hạ xin được nói rõ trước, má»™t lát nữa cho dù các vị nhìn thấy váºt gì, cÅ©ng đừng quá ngạc nhiên. những gì chúng ta nói Ä‘á»u chỉ là là m ăn. Hai vị đồng ý Ä‘iểm nà y, tại hạ má»›i có thể nói tiếp.â€
Tiểu Ngá»c Nhược quay sang nhìn mẹ, rồi nói:
-“Việc nà y thì chúng tôi đồng ý, nếu đã là là m ăn, bất luáºn là váºt gì, tôi Ä‘á»u có thể chấp nháºn.â€
-“Nếu váºy thì cà ng tốt.â€
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i nói:
-“Äại tiểu thư, nà ng cÅ©ng là m ăn lâu rồi, là ngưá»i trong nghá», trang phục nà o dá»… kiếm tiá»n nhất? â€
Tiêu Ngá»c Nhược có chút suy tư, rồi nà ng nói:
-“Chỉ nói đến giá tiá»n, thì y phục cá»§a nam tá» là đắt nhất. Nhưng y phục cá»§a nữ nhi lại kiếm được lợi nhuáºn nhất.â€
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, chà ng thầm nghÄ© vị đại tiểu thư nà y quả là rất hiểu biết, rồi nói:
-“Äại tiểu thư nói rất đúng. Tháºt ra trong thiên hạ, tiá»n dá»… kiếm nhất chÃnh là tiá»n cá»§a nữ nhi và trẻ con. Trẻ con thì không cần phải nói nhiá»u, còn nữ nhi. Trá»i sinh đã yêu cái đẹp, phấn hồng son thắm, y phục thướt tha, Ä‘á»u không thể thiếu. Cho nên, chúng ta hoà n toà n có thể kiếm lợi từ việc đó. HÆ¡n nữa, Tiêu Gia chúng ta có lợi thế hÆ¡n so vá»›i những gia tá»™c khác. ChÃnh là từ phu nhân đến đại tiểu thư, Ä‘á»u là những nữ nhi buôn bán vải vóc, so vá»›i những gia tá»™c khác, Tiêu Gia rõ rà ng thuáºn tiện hÆ¡n nhiá»u. â€
Tiá»u phu nhân tươi cưá»i nhìn Lâm Vãn Vinh, thầm nghÄ©, tên tiểu tá» nà y có thể nói là rất biết cách nói chuyện, cà ng bất ngá» là trong lá»i nói cÅ©ng có và i phần đạo lý. Äiá»u cốt lõi là Ngá»c Sương tháºt sá»± đã chá»n được má»™t nhân tà i đáng nể.
Tiêu Ngá»c Nhược gáºt đầu nói:
-“Ngươi nói cÅ©ng có lý, nhưng chúng tôi là m sao có thể là m được má»™t bá»™ y phục mà ngưá»i khác chưa từng nhìn thấy?â€
Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i má»™t cách bà ẩn, từ trước ngá»±c lấy ra má»™t tá» giấy. Chà ng đưa cho Tiêu Ngá»c Nhược, rồi nói:
-“Má»i phu nhân và đại tiểu thư xem qua, nhưng nhất định các vị không được kinh ngạc.â€
Tiêu Ngá»c Nhược cầm lấy tá» giấy, nà ng chỉ thấy trên tá» giấy vẽ má»™t bá»™ sưá»n xám cá»§a nữ nhi, trước ngá»±c là má»™t đưá»ng vạt áo chéo sang má»™t bên, có má»™t đưá»ng cúc dá»c theo vạt áo, tà sưá»n xám tá»›i mắt cá chân, cà ng đặc biệt hÆ¡n là , hai bên tà áo xẻ thà nh má»™t đưá»ng dà i đến táºn đùi. Hai ngưá»i phụ nữ Ä‘á»u là ngưá»i trong nghá» nhưng khi nhìn thấy bá»™ y phục nà y Ä‘á»u bị nó thu hút, bá»™ y phục nà y trông giản dị, phóng khoáng, má»™t Ä‘iá»u đặc biệt cá»§a bá»™ y phục nà y là tôn lên hình thể và dáng vẻ cá»§a ngưá»i nữ nhi, tháºt đúng là má»™t bá»™ y phục kì lạ cả hai chưa từng gặp.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên cá»§a hai ngưá»i nữ nhi, Lâm Vãn Vinh mỉm cưá»i nói:
-“Bá»™ y phục nà y tên là sưá»n xám. Äặc Ä‘iểm nổi báºt nhất cá»§a bá»™ y phục nà y là phù hợp vá»›i dáng ngưá»i cá»§a nữ nhi Äại Hoa ta, cà ng có thể tôn lên dáng ngưá»i má»m mại và thần thái mê hồn cá»§a ngưá»i nữ nhi. Ở quê hương tại hạ, sưá»n xám còn được gá»i là ‘nữ tÃnh hoa phục chi vương’. Phu nhân và đại tiểu thư Ä‘á»u là ngưá»i trong nghá», thỠđánh giá xem bá»™ y phục nà y như thế nà o?â€
Nữ nhi ở đây, ngà y thưá»ng Ä‘á»u mặc những bá»™ y phục khá thoải mái, còn loại bó sát ngưá»i như sưá»n xám thì bá»n há» chưa chưa từng nghe nói và cÅ©ng chưa từng gặp, tháºt khiến cho ngưá»i khác phải ngạc nhiên. Nữ nhi Ä‘á»u thÃch cái đẹp, bá»™ y phục nà y hoà n toà n có thể tôn lên dáng ngưá»i và thần thái nữ tÃnh. Äại tiểu thư chỉ xem qua má»™t lần, liá»n thấy đây quả là bá»™ thiết kế ấn tượng và rất bạo gan.
Tiêu Ngá»c Nhược hÆ¡i đỠmặt, cắn môi nói:
-“Lâm Tam, bá»™ y phục nà y bó sát ngưá»i như váºy, liệu có phải là quá bạo gan? Nếu chúng tôi là m, liệu có ai dám mặc? â€
Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
-“Äại tiểu thư, phu nhân, các vị thấy bá»™ y phục nà y thế nà o?â€
Tiêu phu nhân gáºt đầu:
-“Tháºt sá»± là rất có sức hút, nhưng cÅ©ng như Ngá»c Nhược nói, tháºt quá bạo gan, nếu Ä‘i trên phố sẽ khiến cho ngưá»i khác khó chịu và khó chấp nháºn.â€
Lâm Vãn Vinh nghiêm túc nói:
-“Äại tiểu thư và phu nhân Ä‘á»u đã cho nó là đẹp, váºy nó tháºt sá»± đẹp. Còn nó có thể được ngưá»i ta chấp nháºn hay không, đây chỉ là quá trình mà thôi, cái đẹp thì bất cứ ngưá»i nà o cÅ©ng không thể gạt bá». Huống hồ chiếc sưá»n xám nà y cÅ©ng không phải là trang phục hằng ngà y, khách hà ng cá»§a nó chắc chắn sẽ là những phụ nữ già u có. Nó có thể là trang phục dạ há»™i, cÅ©ng có thể là trang phục trong gia đình. Äến khi có má»™t bá»™ pháºn ngưá»i tiếp nháºn nó, ngưá»i khác thấy được vẻ đẹp cá»§a chiếc sưá»n xám thì nó sẽ dần dần được chấp nháºn.â€
Nét mặt Tiêu Ngá»c Nhược thoà ng vẻ hà o hứng. Rõ rà ng, những lá»i cá»§a Lâm Vãn Vinh đã là m nà ng động lòng. Tiêu phu nhân lại Ä‘iá»m tÄ©nh hÆ¡n, xem xét kÄ© lưỡng tranh vẽ chiếc sưá»n xám, rồi nói:
-“Nhưng, đưá»ng xẻ cá»§a chiếc áo nà y có vẻ quá cao.â€
Tranh vẽ cá»§a Lâm Vãn Vinh chỉ là bức vẽ khi hắn hồi tưởng lại chiếc sưá»n xám, hắn cÅ©ng biết, muốn được nữ nhi thiên hạ chấp nháºn mặc chiếc sưá»n xám xẻ tà cao, để lá»™ đôi chân trắng dà i, Ä‘iá»u đó không khác gì ngưá»i Ä‘iên nói mÆ¡, liá»n trả lá»i:
-“Phu nhân, đại tiểu thư, các vị Ä‘á»u là ngưá»i trong nghá», các vị thá» xem phải thay đổi như thế nà o để cho má»i ngưá»i dá»… chấp nháºn hÆ¡n? Äây chỉ là bản vẽ ban đầu, các vị có thể thay đổi đôi chút theo suy nghÄ© cá»§a các vị. Nhưng, có má»™t Ä‘iểm cần chú ý, chÃnh là chất liệu cá»§a sưá»n xám nhất định phải là loại vải má»m mại, tạo cảm giác thoải mái, dáng vẻ ôm sát ngưá»i, tôn lên được dáng ngưá»i.â€
Tiêu Ngá»c Nhược là ngưá»i thông minh, gáºt đầu nói:
-“Phải tháºt tá»± nhiên. Ban đầu chiếc sưá»n xám nà y tuyệt không phải là trang phục ngà y thưá»ng cá»§a nữ nhi, chất liệu đương nhiên phải tốt, đợi đến khi được má»i ngưá»i chấp nháºn, chúng ta có thể thay đổi chất liệu vải, tạo ra các kiểu dáng khác nhau, để đáp ứng được nhu cầu cá»§a rất nhiá»u phụ nữ. â€
Lâm Vãn Vinh gáºt đầu, vị đại tiểu thư nà y tháºt không hổ là ngưá»i là m ăn, nói má»™t hiểu mưá»i, tháºt không hỠđơn giản.
Tiêu phu nhân và đại tiểu thư nhìn nhau, ánh mắt Ä‘á»u hiện lên niá»m vui. Tháºt sá»± giống như Lâm Vãn Vinh đã nói, mẫu sáng tạo nà y tháºt má»›i mẻ, rất bạo gan, cÅ©ng rất có tÃnh cạnh tranh, má»™t khi đã thà nh công, thì không chỉ tạo ra má»™t kiểu y phục má»›i, mà còn có thể khiến cho Tiêu gia nổi danh khắp chốn. Vá»›i con mắt cá»§a đại tiểu thư và phu nhân đương nhiên há» biết phải cải tiến chiếc sưá»n xám nà y như thế nà o, nhưng nghÄ© đến má»™t vấn Ä‘á», đại tiểu thư liá»n chau mà y, nà ng nói:
-“Lâm Tam, chiếc sưá»n xám nà y tất nhiên là đẹp, nhưng má»™t khi được má»i ngưá»i chấp nháºn, thì rất dá»… bị bắt chước. Vấn đỠnà y sẽ giải quyết sao đây?â€
Äại tiểu thư tháºt sá»± có chút lo lắng. Lâm Vãn Vinh khẽ gáºt đầu, suy nghÄ© việc chống bắt chước bản thiết kế nà y, quả là khó khăn. Lâm Vãn Vinh nhìn đại tiểu thư ánh mắt tán thưởng, rồi nói:
-“Vấn đỠnà y taị hạ cÅ©ng đã nghÄ© kÄ© rồi, tại hạ muốn há»i tiểu thư. Tiêu gia chúng ta có tất cả bao nhiêu cá»a tiệm ?â€
Tiêu Ngá»c Nhược hãnh diện nói:
-“Tiêu gia chúng ta là m ăn nhiá»u năm. Cá»a tiệm nhiá»u không đếm xuể, từ Nam Chà Bắc, trải khắp cả nước trên mưá»i mấy tỉnh Ä‘á»u có má»™t tiệm cá»§a Tiêu gia, Ä‘iá»u nà y thì Äà o Gia và Hà Gia còn phải chạy theo dà i.â€
-“Váºy thì cà ng dá»… giải quyết.â€
Lâm Vãn Vinh cưá»i rồi nói tiếp:
-“Sau khi sưá»n xám được may xong, trước tiên sẽ giá»›i thiệu vá»›i các mệnh phụ, các đại tiểu thư ở các tỉnh thà nh, đồng thá»i trên tất cả những bá»™ sưá»n xám Ä‘á»u thêu má»™t biểu tượng thống nhất cá»§a Tiêu Gia. Nói rõ vá»›i há», kiểu dáng sưá»n xám nà y do Tiêu Gia là m ra. Tiêu Gia độc quyá»n, đồng thá»i trên má»—i chiếc sưá»n xám Ä‘á»u thêu lên đó mã số độc quyá»n, ghi thà nh má»™t quyển. Có chứng cứ để kiểm tra, nếu không đúng mã số Ä‘á»u là hà ng giả. Như váºy, danh tiếng sưá»n xám Tiêu gia sẽ nổi lên, tức là sẽ có ngưá»i chống hà ng giả, chỉ cần tra ra mã số không đúng, thì đó là hà ng giả, láºp tức giải lên nha môn giải quyết.â€
Kì thá»±c Lâm Vãn Vinh cÅ©ng biết, cách là m nà y muốn loại bá» hoà n toà n hà ng giả là không thể. Nhưng thị trưá»ng lá»›n như váºy, Tiêu Gia là ngưá»i sáng láºp, ngưá»i đầu tiên là m ăn trong nghá» nà y, sau đó chiếm tuyệt đại bá»™ pháºn thị trưá»ng, có thể nói là nổi tiếng trong ngoà i. Cho dù có kẻ là m giả, cÅ©ng không dám tá»± xưng là bắt chước Tiêu Gia, ngay cả là Äà o Äông Thà nh, cÅ©ng không dám bất chấp sá»± phản đối cá»§a má»i ngưá»i mà là m giả. Muốn mượn gió kiếm chút lợi, muốn chiếm má»™t thị phần nhá», cÅ©ng phải xem sắc mặt cá»§a Tiêu Gia.
Tiêu Ngá»c Nhược và Tiêu phu nhân thương lượng má»™t lúc, rồi cảm thấy việc nà y có thể là m được, không những có thể mở rá»™ng giá»›i hạn buôn bán vải vóc, tháºm chà có thể tá»± cung tá»± cấp vải vóc, cÅ©ng không cần phải dè chừng sắc mặt cá»§a kẻ khác. Theo như lá»i Lâm Vãn Vinmh nói, đây sẽ là má»™t bước ngoặt, từ bị động chuyển chá»§ động. Từ vị trà là ngưá»i cung cấp biến thà nh ngưá»i thu mua vải vóc, trở thà nh ngưá»i là m chá»§.
Nhưng chỉ có buôn bán sưá»n xám không thì chưa đủ, Tiêu Gia lá»›n như váºy, cần phải nghÄ© thêm nhiá»u sáng kiến hÆ¡n nữa. Lâm Vãn Vinh lại lấy từ ngá»±c áo ra má»™t tá» giấy, đưa cho đại tiểu thư, rồi nói:
-“Má»i đại tiểu thư xem qua.â€
Tiêu Ngá»c Nhược cầm tá» giấy vừa mở ra xem, láºp tức vứt tá» giấy đó Ä‘i, khuôn mặt bá»—ng trở nên đỠá»ng, tức giáºn nói:
-“Lâm Tam, ngươi định là m gì váºy?â€
Tiêu phu nhân cầm lấy tỠgiấy, trên tỠgiấy vẽ hai thứ. Bên trên là chiếc quần nhỠhình tam giác, ở giữa còn có một và i hoa văn.
Bên dưới lại là một thứ hình thù kì quái, một sợi dây đai dà i, gắn với hai mảnh vải tròn tròn, xem ra đây là chiếc áo ngực của phụ nữ.
Trên khuôn mặt trắng trẻo cá»§a Tiêu phu nhân cÅ©ng có chút á»ng Ä‘á», nhưng rốt cuá»™c bà là ngưá»i phụ nữ từng trải. Tuy trong lòng có chút ngại ngần, nhưng trước những biểu hiện cá»§a Lâm Vãn Vinh, chắc hẳn hắn có dụng ý gì đó.
Lâm Vãn Vinh nhặt lấy tỠgiấy nghiêm túc nói:
-“Äây là chuyện là m ăn, đại tiểu thư đừng xem thưá»ng thứ vẽ trên tá» giấy nà y. Cái bên trên được gá»i là quần lót, cái bên dưới được gá»i là áo lót, Ä‘á»u là những váºt dụng cá»§a phụ nữ.â€
Sắc mặt đại tiểu thư đỠá»ng, xì má»™t tiếng rồi nà ng nói:
-“Kẻ xấu như ngươi, từ đâu mà há»c được cái thứ nà y, là m ngưá»i ta xấu hổ muốn chết.â€
CÅ©ng bởi Nữ nhi thá»i đại nà y Ä‘á»u mặc tiết y, tiết khố, lấy đâu ra cái thứ quá ư lá»™ liệu thế kia. NghÄ© Ä‘oạn Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
-“Äại tiểu thư, chúng ta Ä‘ang là m ăn. Ta Ä‘ang nói tá»›i thương phẩm, chứ không phải có ý khinh bạc. Từ góc độ trang phục và góc độ phù hợp mà nói, tại hạ xem xét hai thứ nà y cảm thấy có tÃnh khả thi?â€
Sắc mặt Tiêu phu nhân bắt đầu đỠlên, nhưng rốt cuá»™c kinh nghiệm vẫn nhiá»u hÆ¡n Tiêu Ngá»c Nhược, hÆ¡n nữa lại là chuyện là m ăn. Lúc đầu có chút xấu hổ, nhưng trong lòng liá»n chấn tÄ©nh lại, rồi nói vá»›i Lâm Vãn Vinh:
-“Lâm Tam, ý cá»§a ngươi là , để chúng ta là m thứ nà y, là m bá»™ y phục nà y?â€
Lâm Vãn Vinh với vẻ vô cùng nghiêm túc nói:
-“Äúng váºy! Theo kinh nghiệm tôi há»c được ở quê hương cá»§a tôi, những thứ nà y đối vá»›i phụ nữ mà nói, mặc và o rất thoải mái, huống hồ lại là mặc bên trong, không há» khác gì vá»›i những bá»™ y phục khác, không có gì đáng xấu hổ? HÆ¡n nữa Ä‘iá»u nà y còn có lợi rất lá»›n đối vá»›i Tiêu Gia, đây chÃnh là đồ dùng riêng tư cá»§a phụ nữ, nếu Äà o gia và Hà gia muốn bắt chước, thì những tiểu thư, những mệnh phụ đó cÅ©ng sẽ không chấp nháºn. Chỉ có Tiêu gia chúng ta, phu nhân và đại tiểu thư Ä‘á»u là phụ nữ, tá»± nhiên sẽ dá»… nói hÆ¡n. Thứ nà y, cÅ©ng chỉ có Tiêu Gia má»›i có thể là m được, má»™t khi thà nh công, lợi nhuáºn ắt sẽ không Ãt.â€
Tiêu Ngá»c Nhược lúc đầu thấy ngại ngùng, sau đó dần dần cÅ©ng hiểu ra, gạt bá» sá»± ngại ngùng, nà ng há»i:
-“Nhưng, thứ nà y, so vá»›i cái đó…cái đó, tháºt sá»± thoải mái hÆ¡n hẳn chứ?â€
Nà ng rốt cuá»™c vẫn chỉ là hoà ng hoa khuê nữ chưa xuất giá, hai chữ tiết y dù sao cÅ©ng khó nói ra miệng. Thấy váºy Lâm Vãn Vinh gáºt đầu giải thÃch:
-“Theo kinh nghiệm cá»§a tôi, ở quê hương tôi hai thứ nà y hoà n toà n thoải mái hÆ¡n nhiá»u khi mặc cái gá»i là tiết y. Quần lót và áo lót nà y, nguyên liệu cần tuy Ãt, nhưng độ má»m mại và thoải mái lại có yêu cầu rất cao, nguyên nhân thì tôi không cần phải nói nữa.â€
Tiêu Ngá»c Nhược cắn răng há»i:
-“Thứ như thế nà y, có ngưá»i nà o muốn mặc không ?â€
Lâm Vãn Vinh cưá»i cưá»i rồi nói:
-“Có hay không ngưá»i muốn mặc nó, đại tiểu thư cứ thá» Ä‘i rồi sẽ biết.â€
Nghe Ä‘oạn sắc mặt Tiêu Ngá»c Nhược đỠá»ng lên tức giáºn mắng:
- “Ngươi, ngươi là tên đăng đồ tá».â€
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh nghiêm hẳn, rồi nói:
-“Äại tiểu thư…Tại hạ Ä‘ang nói chuyện hết sức nghiêm túc, tuyệt không có ý trêu ghẹo gì đại tiểu thư. Trừ khi nà ng thà nh tháºt xin lá»—i, tại hạ má»›i không tÃnh chuyện nà y.â€
Tiêu phu nhân thở dà i nói:
-“Lâm Tam, việc nà y cÅ©ng không thể trách Ngá»c Nhược, thứ nà y tháºt sá»± quá là kinh thiên động địa.â€
Lâm Vãn Vinh cao giá»ng nói:
-“Äồ đẹp lần đầu tiên xuất hiện trước mặt luôn khiến cho chúng ta phải kinh ngạc, khó chấp nháºn. Hai thứ nà y, chỉ là vì đại tiểu thư và phu nhân lần đầu gặp, má»›i có cảm nháºn như váºy, tháºt ra không chỉ hai vị, kể cả những phụ nữ khác lần đầu nhìn thấy thứ nà y, chắc chắn cÅ©ng hết sức kinh hoà ng. Nhưng thứ nà y và tiết y thá»±c tế Ä‘á»u dùng để mặc bên trong, tiếp xúc và i lần, chỉ cần khi mặc tạo cảm giác thoải mái, Ä‘á»u sẽ dần dần được chấp nháºn.â€
Tiêu Ngá»c Nhược bình tÄ©nh lại, nà ng bắt đầu trầm tư suy nghÄ©. Chiếc quần lót và áo lót nà y, tuy nhìn thì có vẻ không được nho nhã cho lắm, nhưng lại là thứ mà phụ nữ không thể thiếu, đúng như những gì Lâm Tam đã nói, hai thứ nà y rất thÃch hợp để Tiêu gia có thể là m ăn, hÆ¡n nữa nhà khác muốn bắt chước cÅ©ng không bắt chước nổi. Nếu như nó đúng là thoà i mái như váºy, khi là m ra, nhất định sẽ chiếm được sá»± ưu ái cá»§a khách hà ng. Nà ng nghÄ© má»™t lúc, rồi há»i Lâm Tam vá»›i vẻ cẩn tháºn chưa từng có:
-“Lâm Tam, ngươi tháºt sá»± chắc chắn chứ?â€
Lâm Vãn Vinh cưá»i nói:
-“Tại hạ chỉ nói nà o có tác dụng gì. Ba thứ nà y, bao gồm cả chiếc áo dai, đại tiểu thư và phu nhân có thể nghiên cứu kÄ© lưỡng, tốt nhất là tranh thá»§ thá»i gian cho ra sản phẩm mẫu, rồi tá»± mình trải nghiệm, thì sẽ hiểu những lá»i tại hạ nói là có tháºt.â€
Sắc mặt Tiêu phu nhân và đại tiểu thư có chút nổi giáºn, trong lòng nghÄ©, tên gia Ä‘inh nà y lấy váºt dụng cá»§a phụ nữ ra nói chuyện, lại còn nói có lý có tình, cÅ©ng không biết hắn lấy đâu ra lắm ý nghÄ© quái gở đến váºy.
Lâm Vãn Vinh thấy thần sắc hai ngưá»i phụ nữ, trong lòng đã hiểu há» Ä‘ang nghÄ© gì, thầm cưá»i, rồi lại nói tiếp:
-â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi, đại tiểu thư, hai thứ nà y nhất định nà ng phải nghiên cứu cho kÄ©, cần phải dùng loại vải tốt nhất. Giá thà nh cÅ©ng nhất định phải cao, vì ban đầu đối tượng cá»§a chúng ta là những tiểu thư, mệnh phụ có tiá»n. Há» có bạc, nhưng khi đối diện vá»›i cái má»›i chắc chắn sẽ có những nghi hoặc, nếu giá thà nh rẻ, ngược lại sẽ không thu hút được sá»± tò mò cá»§a há». Chỉ cần đồ tốt, há» sẽ nhất định cam tâm tình nguyện móc tiá»n ra. Äến khi má»i ngưá»i đã tiếp nháºn nó, chúng ta có thể hạ giá xuống thấp hÆ¡n, cải tiến cho ra những mẫu khác nhau, bán cho nhiá»u ngưá»i hÆ¡n.â€
Tiêu Ngá»c Nhược có chút động lòng, những váºt dụng cho phụ nữ, tuy nói ra không dá»… nghe cho lắm, nhưng đối vá»›i Tiêu Gia mà nói, lại không còn gì thÃch hợp hÆ¡n, dù sao kẻ buôn bán vốn đã không có địa vị cao, bá»n há» lại là phụ đạo nhân gia.
Lâm Vãn Vinh thấy cả hai Ä‘á»u trầm tư suy nghÄ©, trong lòng nghÄ© dù sao cÅ©ng đã nói hết rồi, dứt khoát đã khiến hỠđược má»™t phen kinh ngạc, chà ng lại cầm tá» giấy láºt sang mặt sau, rồi nói vá»›i Tiêu phu nhân:
-“Phu nhân, ngưá»i phải xem tiếp cái nà y.â€
Tiêu phu nhân cầm lấy tá» giấy, thấy cái nà y cÅ©ng gần giống vá»›i quần lót ban nãy, nhưng cái nà y cà ng đơn giản hÆ¡n, chỉ có má»™t chiếc dây Ä‘eo, ở giữa có má»™t miếng vải nhá», nó giống hình chữ “đinh nhá»â€, bà ngạc nhiên há»i:
-“Äây là cái gì?â€
Tà i sản của David
Last edited by hoangcongthanh; 02-10-2008 at 09:56 AM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn cuc pham gia dinh , 4vn gia dinh , 4vn.eu cuc pham gia dinh , 4vneu cuc pham gia dinh , ãàäàíèÿ , ãàçåòà , åãèïòà , âëàãàëèùå , âèäåîêëèïû , äîìîäåäîâî , àóäèî , çàâîä , cac pham gia dinh 4vn , cac pham gia dinh 4vn\ , cá»±c phẩm gia Ä‘inh , cá»±c phẩm gja Ä‘inh , cpgd 4vn , cu ham gia dinh 4vn , cu pham gia dinh 4vn , cuc dinh gia dinh 4vn , cuc pha? gia dinh 4vn , cuc pham gi dinh 4vn , cuc pham gia dình 4vn , cuc pham gia dih , cuc pham gia dinb 4vn , cuc pham gia ding 4vn , cuc pham gia dinh , cuc pham gia dinh - 4vn , cuc pham gia dinh 111 , cuc pham gia dinh 130 , cuc pham gia dinh 374 , cuc pham gia dinh 4 vn , cuc pham gia dinh 4.vn , cuc pham gia dinh 4cn , cuc pham gia dinh 4eu , cuc pham gia dinh 4eu.vn , cuc pham gia dinh 4v , cuc pham gia dinh 4v. , cuc pham gia dinh 4vb , cuc pham gia dinh 4vn , cuc pham gia dinh 4vn eu , cuc pham gia dinh 4vn.eu , cuc pham gia dinh 4vn.ru , cuc pham gia dinh 4vneu , cuc pham gia dinh 68 , cuc pham gia dinh 95 , cuc pham gia dinh e4vn , cuc pham gia dinh full , cuc pham gia dinh iphone , cuc pham gia dinh pdf , cuc pham gia dinh. 4vn , cuc pham gia dinh.4vn.eu , cuc pham gia dinh4vn , cuc pham gia dinh\ , cuc pham gja dinh 4vn , cuc pham gja djnh 4vn , cuc phan gia dinh 4vn , cuc phap gia dinh 4vn , cuc phzm gia dinh 4vn , cucphamgiadinh 4vn , cuu pham gia dinh 4vn , êåðàìè÷åñêàÿ , êðóïíåéøèé , gia dinh 4vn , google , hai gia dinhtron bo , hau cuc pham gia dinh , ïåðåâîä , ïåðåâîäîâ , ïèööû , ïñîðèàç , ïðàâîñëàâèå , ïðàéñ , ïðîäàæà , òåàòð , òåêñò , truyen cuc pham gia dinh , ýâàêóàòîð , ðîñòåëåêîì