 |
|

04-09-2008, 07:13 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
11
Cái xẻng nà y có thực không?
(Chuyện xảy ra trong đêm - Phần 2)
Chú bé chìm sâu và o giấc ngá»§ và mÆ¡ má»™t giấc mÆ¡ sống động như tháºt. Tuy nhiên, chú biết đây là mÆ¡, Ä‘iá»u đó khiến chú phần nà o yên lòng. Mình biết đây là mÆ¡, cho nên những gì xảy ra trước đó là tháºt. Những chuyện đó đã xảy ra, tháºt sá»± xảy ra. Mình có thể nói ngay cái nà y khác cái kia ở chá»— nà o.
Trong giấc mÆ¡, chú bé Ä‘i ra ngoà i vưá»n. Lúc đó vẫn Ä‘ang giữa đêm thâu, xung quanh không má»™t bóng ngưá»i. Chú bé nhặt xẻng và bắt đầu đà o cái lá»— mà ngưá»i đà n ông cao lá»›n vừa lấp lại. Y đã kê chiếc xẻng và o gốc cây. Äất vừa má»›i lấp nên đà o lên lại không khó, nhưng vá»›i chú bé năm tuổi thì chỉ má»›i nhấc xẻng lên thôi cÅ©ng đã hụt hÆ¡i rồi. Äã váºy chú không Ä‘i già y. Hai gót chân chú sẽ tê cóng vì lạnh. Dù váºy, chú vẫn vừa thở hổn hển vừa đà o, cho tá»›i khi tìm thấy cái túi vải mà nguá»i đà n ông chôn má»›i thôi.
Con chim vặn dây cót không kêu nữa. Ngưá»i đà n ông đã trèo lên cây không há» trở xuống. Äêm lặng ngắt đến ná»—i nghe ong ong trong tai. Dưá»ng như ngưá»i đà n ông chỉ vừa biến mất thôi. Nhưng nói gì thì nói, đây là mÆ¡ kia mà , chú bé nghÄ©. Con chim vặn dây cót kêu và ngưá»i đà n ông trông giống cha cá»§a chú trèo lên cây, mấy chuyện đó đâu phải mÆ¡. Những chuyện ấy đã thá»±c sá»± xảy ra. Váºy là không thể có mối liên kết nà o giữa đằng nà y vá»›i đằng kia. Nhưng tháºt lạ: chú ở đây, trong giấc mÆ¡, Ä‘ang đà o má»™t cái lá»— tháºt trong thá»±c tại.Váºy là m sao chú phân biệt cái gì là mÆ¡ cái gì không phải là mÆ¡? Cái xẻng nà y có thá»±c không? Hay là cái xẻng ở trong mÆ¡?
Cà ng nghÄ©, chú bé cà ng không hiểu ra sao. Thế là chú thôi không vắt óc nghÄ© nữa mà hoà n toà n táºp trung và o việc đà o cái lá»—. Cuối cùng, xẻng báºp và o túi vải.
Chú hết sức cẩn tháºn xá»›i nốt chá»— đất bao quanh sao cho không động tá»›i cái túi vải. Äoạn chú quỳ xuống nhấc cái túi ra khá»i hố. Trá»i không má»™t gợn mây, không có chướng ngại váºt nà o ngăn là n ánh sáng ẩm ướt cá»§a vầng trăng tròn đổ lên mặt đất. Trong mÆ¡, chú hoà n toà n không thấy sợ. Ná»—i tò mò ghê gá»›m là cảm xúc duy nhất ngá»± trị trong tâm trà chú. Chú mở túi ra thì thấy trong đó má»™t trái tim ngưá»i. Chú nháºn ra trái tim qua hình dáng và mà u sắc đúng như bức tranh chú từng thấy trong cuốn bách khoa thư. Trái tim còn tươi rói, còn sống nguyên và cỠđộng, như má»™t đứa bé vừa bị cha mẹ bá» rÆ¡i. Nó vẫn pháºp phồng Ä‘áºp mạnh dẫu không có dòng máu nà o phụt ra từ những lá»— mạch máu bị cắt. Chú bé nghe tiếng Ä‘áºp thùm thụp inh cả tai, nhưng đó là tiếng Ä‘áºp cá»§a chÃnh tim chú. Trái tim bị chôn và trái tim chú Ä‘áºp cùng má»™t nhịp, như Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau.
Chú bé cố thở Ä‘á»u mà tá»± nhá»§ má»™t cách dứt khoát: “Chẳng có gì phải sợ! Chỉ là trái tim ngưá»i thôi mà . Y như trong cuốn bách khoa. Ai cÅ©ng có má»™t trái như váºy. Mình cÅ©ng cóâ€. Tá»± trấn an mình rồi, chú lại gói trái tim và o tấm vải, cho xuống hố rồi lấp đất lại. Chú dùng đôi chân trần sai đất cho phẳng để không ai biết là có ngưá»i đã đà o má»™t cái hố ở đó, rồi chú tá»±a xẻng và o thân cây như trước. Trong đêm, đất lạnh như băng. Xong xuôi đâu đó, chú bé trèo qua báºu cá»a sổ, trở vá» căn phòng ấm áp, quen thuá»™c cá»§a mình. Chú chải bùn đất dÃnh ở chân và o sá»t rác để khá»i là m bẩn chăn đệm rồi chui và o giưá»ng. Nhưng rồi cáºu nháºn ra rằng đã có ngưá»i nằm đó rồi. Ai đó Ä‘ang ngá»§ trên giưá»ng chú, vùi mình dưới chăn, ngay ở chá»— chú nằm.
Äùng đùng nổi giáºn, chú bé liá»n giáºt mạnh chăn. “Nà y, cút khá»i đây ngay! Äây là giưá»ng cá»§a tao!†– chú muốn hét lên như váºy, nhưng không thốt được thà nh lá»i, bởi kẻ Ä‘ang ngá»§ trên giưá»ng kia là chÃnh chú. Chú Ä‘ang ngá»§ ngon là nh, hÃt thở Ä‘á»u đặn ở trên giuá»ng. Chú bé ngây ra như hoá đá, không cất nổi má»™t tiếng nà o. Nếu mình đã ngá»§ ở đây rồi thì cái mình đây sẽ ngá»§ ở đâu? Lần đầu tiên chú thấy sợ, má»™t ná»—i sợ dưá»ng như thấu và o táºn xương tuá»· chú. Chú bé muốn thét lên. Chú muốn thét cà ng to cà ng tốt để đánh thức cái tôi Ä‘ang ngá»§ kia dáºy, đánh thức tất cả má»i ngưá»i trong nhà dáºy. Nhưng giá»ng chú đã biến đâu mất. Chú váºn hết sức bình sinh, nhưng không báºt ra nổi má»™t âm thanh nà o. Thế là chú túm vai cái tôi Ä‘ang ngá»§ kia mà lay tháºt lá»±c. Nhưng chú bé Ä‘ang ngá»§ kia không thức dáºy.
Chú chẳng biết là m gì nữa. Chú cởi áo len ra ném giữa sà n. Äoạn chú ra sức đẩy cái ngưá»i Ä‘ang ngá»§ kia – mà cÅ©ng là chú- ra khá»i giưá»ng. Chú phải giữ lấy cho mình má»™t chá»— ở đây. Bằng không, có thể chú sẽ bị đẩy báºt ra khá»i cái thế giá»›i quen thuá»™c bấy nay cá»§a chú. Nằm co quắp, tháºm chà gối cÅ©ng chẳng có, nhưng vừa đặt lưng xuống là láºp tức chú cảm thấy buồn ngá»§ lạ lùng. Chú không nghÄ© gì được nữa. Chỉ má»™t khoảnh khắc sau chú đã ngá»§ say như chết.
Sáng hôm sau thức dáºy, chú bé Ä‘ang nằm chÃnh giữa giưá»ng, không có ai bên cạnh. Gối Ä‘ang kê dưới đầu chú. Chú cháºm rãi nhá»m dáºy, nhìn quanh phòng. Thoạt trông, có vẻ chẳng có gì thay đổi. Vẫn cái bà n đó, cái tá»§ đó, vẫn cái đèn chân đế kia. Kim đồng hồ chỉ 6 giá» 20 sáng. Nhưng chú bé biết có má»™t cái gì đó đã đổi khác. Mặc dù thoạt trông chẳng có gì thay đổi, nhưng chú bé biết đây không phải là căn phòng nÆ¡i chú Ä‘i ngá»§ đêm qua. Không khÃ, ánh sáng, âm thanh, mùi, tất cả Ä‘á»u khác trước má»™t chút. Ngưá»i khác có thể không nháºn ra, song chú bé thì biết. Chú tung chăn rồi kiểm tra toà n thân mình. Chú giÆ¡ hai bà n tay lên rồi lần lượt động Ä‘áºy từng ngón tay. Tay chú bình thưá»ng. Chân cÅ©ng ổn. Chú không Ä‘au, không ngứa gì. Chú ra khá»i giưá»ng rồi xuống phòng vệ sinh. Äi tiểu xong, chú đứng ở bồn rá»a nhìn khuôn mặt mình trong gương. Chú cởi áo pajama, đứng lên má»™t chiếc ghế, nhìn hình ảnh phản chiếu cái thân hình bé nhá» trắng xanh cá»§a chú. Không thấy có gì bất thưá»ng.
Thế nhưng vẫn có cái gì đó khác. Chú cảm thấy như chÃnh mình đã bị trút và o má»™t cái vá» chứa khác. Chú biết, chú vẫn chưa hoà n toà n quen vá»›i cái cÆ¡ thể má»›i nà y. Cái cÆ¡ thể má»›i nà y có gì đó không khá»›p vá»›i cái tôi nguyên thá»§y cá»§a chú. Äá»™t nhiên chú cảm thấy mình tháºt bÆ¡ vÆ¡, không ai giúp đỡ, chú cố gá»i *** nhưng cái từ ấy không báºt ra khá»i cổ há»ng chú. Thanh đới cá»§a chú không là m rung động nổi không khÃ, như thể bản thân từ “mẹ†cÅ©ng đã biến mất khá»i thế gian. Nhưng chẳng mấy chốc chú nháºn ra rằng cái đã biến mất không phải là từ “mẹâ€.
12
Liệu pháp bà máºt cá»§a M
TRÒ HUYỀN Bà LAN TRÀN TRONG GIỚI
KINH DOANH GIẢI TRÃ
(TrÃnh Nguyệt san _____, tháng Mưá»i Má»™t)
___________________________
... Các liệu pháp huyá»n bà nà y, vốn đã trở thà nh má»™t thứ cÆ¡n sốt trong giá»›i kinh doanh giải trÃ, chá»§ yếu được lưu truyá»n bằng cách rỉ tai nhau, nhưng trong má»™t số trưá»ng hợp lại mang dấu ấn cá»§a và i há»™i kÃn nà o đó.
Chẳng hạn như trưá»ng hợp “Mâ€: 33 tuổi, mưá»i năm trước chỉ đóng vai phụ trong các series kịch truyá»n hình, được công chúng đón nháºn và từ đó chuyên đóng vai chÃnh trong phim truyá»n hình và phim mà n ảnh rá»™ng, sáu năm trước đã cưới má»™t “đấng nam nhi thà nh đạt†là m nghá» kinh doanh bất động sản, hai năm đầu vợ chồng sống vá»›i nhau hạnh phúc. Chà ng là m ăn phát đạt, nà ng cÅ©ng có má»™t số vai diá»…n thà nh công trong Ä‘iện ảnh. Nhưng rồi nhà hà ng ăn uống và shop thá»i trang mà chà ng thà nh láºp mang tên nà ng bị thua lá»—, chà ng bắt đầu nợ nần chồng chất nhưng vá» danh nghÄ©a ngưá»i mang nợ là nà ng. Vốn dÄ© M chẳng bao giá» thÃch thú chuyện kinh doanh, nhưng do chà ng muốn khuếch trương việc là m ăn nên nà ng đã Ãt nhiá»u để chồng cầm tay bảo gì là m nấy. Có ngưá»i cho rằng bởi chồng nà ng bị dÃnh và o má»™t âm mưu lừa đảo. Ngoà i ra, ngay từ đầu giữa M vá»›i bố mẹ chồng đã chẳng xuôi chèo mát mái rồi.
Rồi lại có lá»i đồn rằng giữa M vá»›i chồng cÅ©ng cÆ¡m không ngá»t, và chẳng bao lâu hai ngưá»i sống ly thân. Cách đây hai năm hai vợ chồng đã hoà n tất thá»§ tục ly hôn chÃnh thức sau khi tòa giúp há» thu xếp trả nợ nần, nhưng sau đó M bắt đầu có dấu hiệu trầm uất; vì phải Ä‘iá»u trị nên nà ng gần như thôi hẳn đóng phim. Theo má»™t nguồn tin ở hãng phim nÆ¡i nà ng từng là m việc thì từ sau khi ly hôn, M thưá»ng xuyên bị hà nh hạ vì những cÆ¡n ảo giác trầm trá»ng. Nà ng tá»± há»§y hoại sức khá»e do dùng quá nhiá»u thuốc chống trầm cảm, đến độ ngưá»i ta bắt đầu nói vá» nà ng rằng “Xưa kia cô ấy từng là diá»…n viênâ€. Theo chúng tôi quan sát, “Nà ng đã mất khả năng táºp trung vốn rất cần thiết để có thể đóng phim, còn ngoại hình nà ng cÅ©ng xuống cấp đến đáng kinh ngạc. Äã váºy nà ng vốn là ngưá»i bản chất nghiêm túc nên luôn luôn ưu tư vá» má»i việc đến ná»—i ảnh hưởng xấu đến cả tâm thần nà ng. CÅ©ng may, tình hình tà i chÃnh cá»§a nà ng vẫn ổn nên dù không là m gì nà ng vẫn có thể sống má»™t thá»i gianâ€.
Má»™t ngưá»i há» hà ng xa cá»§a M là vợ cá»§a má»™t chÃnh khách nổi tiếng, cá»±u bá»™ trưởng trong Ná»™i các. M gần như là con gái cá»§a ngưá»i nà y, nên ông ta má»›i giá»›i thiệu nà ng đến gặp má»™t ngưá»i đà n bà có liệu pháp chữa trị bằng tâm linh cho má»™t nhóm khách hà ng rất hạn chế thuá»™c tầng lá»›p thượng lưu. M Ä‘á»u đặn đến gặp bà nà y trong suốt má»™t năm trá»i để trị chứng trầm uất, nhưng chÃnh xác liệu pháp nà y bao gồm cái gì thì không ai biết. Bản thân M giữ bà máºt hoà n toà n. Dù liệu pháp đó là gì Ä‘i nữa thì nó cÅ©ng có tác dụng. Chẳng bao lâu M thôi dùng thuốc chống trầm uất, kết quả là nà ng không còn bị chứng phù kỳ lạ thưá»ng phát sinh do tác dụng cá»§a thuốc, tóc nà ng lại má»c dà y, sắc đẹp cá»§a nà ng trở lại như xưa. Nà ng cÅ©ng hồi phục vá» mặt tâm thần và dần dần đóng phim trở lại. Äến lúc đó thì nà ng thôi không Ä‘iá»u trị nữa.
Tuy nhiên, và o tháng Mưá»i năm nay, ngay khi ký ức vá» cÆ¡n ác má»™ng cá»§a nà ng đã bắt đầu phai nhạt, M lại gặp má»™t sá»± cố mà trong đó những triệu chứng cÅ© lại tái phát chẳng vì lý do gì. Tháºt không đúng lúc chút nà o, bởi chỉ và i hôm nữa nà ng sẽ phải thá»§ má»™t vai quan trá»ng, nhưng trong tình trạng thế nà y thì nà ng không thể đảm đương. M liá»n liên lạc vá»›i ngưá»i đà n bà ná» yêu cầu được Ä‘iá»u trị như má»i lần, nhưng ngưá»i đà n bà bảo bà ta không còn Ä‘iá»u trị nữa. “Tôi rất tiếc, - bà ta nói, - tôi không thể là m gì cho cô. Tôi không còn đủ sức nữa. Tôi đã mất năng lá»±c. Tuy nhiên có má»™t ngưá»i mà tôi có thể giá»›i thiệu vá»›i cô, nhưng cô phải thể giữ bà máºt tuyệt đối. Nếu cô hở ra dù chỉ má»™t lá»i vá» chuyện nà y vá»›i bất cứ ai thì cô sẽ phải hối tiếc. Thế đã rõ chưa?
M được chỉ dẫn tá»›i má»™t nÆ¡i, tại đó ngưá»i ta đưa nà ng đến gặp má»™t ngưá»i đà n ông có vết bầm mà u xanh trên mặt. Ngưá»i nà y trạc ba mươi tuổi, không há» nói vá»›i nà ng má»™t câu trong suốt thá»i gian nà ng ở đó, nhưng liệu pháp cá»§a anh ta “có hiệu lá»±c lạ lùngâ€. M từ chối tiết lá»™t nà ng đã phải trả bao nhiêu cho buổi chữa trị, nhưng ta có thể Ä‘oán rằng “phà tư vấn†là má»™t khoản tiá»n khá lá»›n.
Vá» liệu pháp bà ẩn mà M đã kể vá»›i má»™t ngưá»i bạn “rất thânâ€, chúng tôi chỉ được biết như sau. Äầu tiên nà ng phải đến “má»™t khách sạn nà o đó†ở đó nà ng gặp má»™t chà ng thanh niên có nhiệm vụ đưa nà ng đến gặp “ngưá»i chữa trịâ€. Há» lên “má»™t chiếc xe lá»›n mà u Ä‘en†trong má»™t lô đỗ xe đặc biệt dưới lòng đất dà nh cho VIP rồi Ä‘i đến nÆ¡i liệu pháp được thá»±c hiện. Tuy nhiên, vá» bản thân liệu pháp kia thì chúng tôi chẳng biết được gì. Ngưá»i ta nói M đã bảo bạn nà ng, “Những ngưá»i nà y có sức mạnh đáng sợ. Nếu mình nuốt lá»i hứa thì sẽ có những chuyện kinh khá»§ng xảy ra cho mình.â€
M chỉ đến chá»— đó má»™t lần duy nhất, từ đó trở Ä‘i các triệu chứng không trở lại nữa. Chúng tôi đã cố tiếp váºn M để tìm thêm thông tin vá» liệu pháp kia cÅ©ng như ngưá»i đà n bà bà ẩn, song, đúng như chúng tôi đã biết trước, M “cá»± tuyệtâ€. Theo má»™t nguồn đáng tin cáºy, cái “tổ chức’ nà y thưá»ng tránh tiếp xúc vá»›i giá»›i kinh doanh giải trà mà táºp trung và o những giá»›i chÃnh trị và tà i chÃnh vốn dÄ© kÃn đáo hÆ¡n. Những tiếp xúc cá»§a chúng tôi vá»›i giá»›i nghệ sÄ© cho đến nay không mang lại thêm thông tin gì…
13
Kẻ chỠđợi
Không dá»… gạt bá» tôi như váºy đâu
Không ai là một hòn đảo cả
Äã quá 8 giá», chung quanh tối Ä‘en như má»±c khi tôi mở cánh cổng sau rồi bước ra con ngõ. Cổng rất hẹp, tôi phải lách mình má»›i len qua được. Cổng cao không đầy má»™t mét, được ngụy trang khôn khéo ở má»™t góc rà o để đứng từ bên ngoà i thì không thể nhìn thấy cÅ©ng chẳng thể sá» ra. Con ngõ bao giá» cÅ©ng váºy trồi lên từ trong bóng tối, dưới ánh sáng trắng lạnh cá»§a ngá»n đèn thá»§y ngân trong vưá»n nhà Kasahara May.
Tôi đóng chặt cổng rồi rảo bước theo con ngõ. Qua từng hà ng rà o tôi thấy loáng thoáng bóng những ngưá»i Ä‘ang ăn tối trong phòng ăn hay xem ti vi trong phòng khách. Mùi thức ăn tá»a ra ngoà i ngõ qua các cá»a sổ nhà bếp và quạt thông gió. Má»™t cáºu thiếu niên Ä‘ang táºp má»™t Ä‘oạn nhanh trên cây đà n ghita Ä‘iện hạ thấp âm lượng. Trong má»™t cá»a sổ tầng hai, má»™t cô bé nhá» xÃu Ä‘ang ngồi bên bà n há»c, vẻ mặt rất nghiêm nghị. Má»™t cặp vợ chồng cãi nhau, tiếng la lối om sòm vang ra ngoà i ngõ. Má»™t đứa bé khóc thét. Chuông Ä‘iện thoại reo. Thá»±c tại tuôn và o con ngõ như nước trà o ra khá»i chiếc bát đầy trà n - dưới dạng những âm, những mùi, những hình ảnh, tiếng gá»i và lá»i đáp.
Tôi mang đôi già y tennis quen thuá»™c. Cần phải Ä‘i không quá nhanh, nhưng cÅ©ng không quá cháºm. Quan trá»ng là đừng để ngưá»i ta chú ý, đừng để cái “thá»±c tại†kia phát hiện ra sá»± có mặt thoáng qua cá»§a tôi. Tôi biết rõ từng ngóc ngách, từng váºt chướng ngại má»™t. Ngay cả trong bóng tối tôi vẫn có thể Ä‘i dá»c theo con ngõ kia mà không va và o bất cứ váºt gì. Rốt cuá»™c, khi vỠđến phÃa sau nhà mình, tôi dừng lại, nhìn quanh rồi trèo qua bức tưá»ng thấp.
Căn nhà lù lù trong bóng tối như cái vá» cá»§a má»™t con thú khổng lồ. Tôi mở khóa cá»a bếp, báºt đèn rồi thay nước cho mèo. Tôi lấy má»™t há»™p thức ăn cho mèo ra khá»i tá»§ rồi mở ra. Nghe tiếng động đó, Cá thu chẳng biết từ đâu hiện ra. Nó dụi đầu và o chân tôi mấy lần rồi chúi mÅ©i ăn ngon là nh. Trong khi con mèo ăn, tôi lấy má»™t lon bia từ trong tá»§ lạnh. Tôi luôn luôn ăn tối ở Dinh - ở đó Quế Ä‘á»u đặn nấu cho tôi món gì đó – thà nh thỠở nhà chỉ cần món salad hay má»™t mẩu phó mát là đủ. Tôi vừa uống bia vừa bế con mèo lên đầu gối, để xác nháºn bằng hai bà n tay mình cái ấm áp, má»m mại cá»§a nó. Suốt ngà y chúng tôi ở hai nÆ¡i xa nhau, bây giá» cả hai Ä‘á»u muốn cảm nháºn rằng mình Ä‘ang ở nhà .
Nhưng tối hôm đó, khi vỠđến nhà , vừa cởi già y và vươn tay định báºt đèn nhà bếp, tôi bá»—ng nháºn ra sá»± hiện diện cá»§a cái gì đó. Tay tôi chững lại ná»a chừng trong bóng tối, nÃn thở, dá»ng tai nghe ngóng. Im lặng như tá», song tôi ngá»i thấy thoang thoảng mùi thuốc lá. Hẳn là ngoà i tôi ra, trong nhà đang có má»™t ngưá»i nữa, ngưá»i nà y từ nãy đến giá» ngồi đợi tôi vá», và chỉ Ãt phút trước khi tôi và o nhà đã không nhịn nổi mà châm thuốc hút. Y ta chỉ rÃt và i hÆ¡i rồi mở cá»a sổ để khói bay ra ngoà i, nhưng cái mùi vẫn còn. Äây hẳn là má»™t ngưá»i lạ. Cá»a thì tôi đã khóa, và trong số những ngưá»i tôi quen, chỉ má»™t mình Nhục Ä‘áºu khấu là hút thuốc. Mà nếu bà ta muốn gặp tôi thì hẳn đã không ngồi trong bóng tối thế kia.
Má»™t cách bản năng, tay tôi mò mẫm trong bóng tối tìm cây gáºy. Nhưng không có. Cây gáºy tôi đã để lại ở giếng. Tim tôi Ä‘áºp thình thình, to đến ná»—i như không có thá»±c, như thể nó đã báºt ra khá»i lồng ngá»±c mà đáºp ngay bên tai tôi. Tôi cố thở Ä‘á»u. Có khi tôi cÅ©ng chẳng cần gáºy. Nếu ai đó lẻn và o nhà nhằm hại tôi thì hẳn y đã không ngồi đợi thế kia. Nhưng dù váºy, hai lòng bà n tay tôi vẫn ngứa ngáy muốn đỠphòng. Tay tôi vẫn thèm cái cảm giác siết chặt lấy cây gáºy. Con mèo từ đâu xuất hiện, vừa kêu meo meo vừa cỠđầu và o chân tôi. Nhưng lần nà y nó không đói như má»i khi. Tôi nháºn ra Ä‘iá»u qua giá»ng kêu cá»§a nó. Tôi sỠđược công tắc đèn bếp, liá»n báºt lên.
- Xin ông thứ lá»—i cho, tôi cho con mèo ăn rồi, - kẻ Ä‘ang ngồi trên sofa trong phòng khách nói bằng giá»ng khá trầm bổng. – Tôi đợi ông từ lâu lắm rồi, thưa ông Okada, mà con mèo thì cứ quẩn chân tôi mà kêu meo meo. Thế là tôi mạo muá»™i lấy thức ăn cất trong chạn ra cho nó. Tháºt tình mà nói, tôi không hợp vá»›i giống mèo lắm…
Y tháºm chà không buồn đứng dáºy. Tôi nhìn y, không nói gì.
-Hẳn ông bị sốc khi thấy tá»± dưng có kẻ cha căng chú kiết nà o chui và o nhà mình, ngồi đợi mình trong bóng tối. Tôi xin lá»—i. Tháºt tình xin lá»—i. Nhưng nếu như tôi báºt đèn thì hẳn ông đã cảm thấy có gì bất thưá»ng và không và o nhà rồi. Tôi không định là m gì hại đến ông đâu, thà nh thá» xin đừng nhìn tôi như thế. Tôi chỉ muốn nói chuyện vá»›i ông má»™t chút thôi.
Y là má»™t ngưá»i bé nhá», váºn com lê. Khó mà ước Ä‘oán chÃnh xác y cao bao nhiêu bởi y Ä‘ang ngồi, nhưng hẳn y cùng lắm chỉ hÆ¡n mét rưỡi má»™t chút. Khoảng từ bốn mươi lăm đến năm mươi tuổi, trông y như con ếch béo mẫm có cái đầu hói, má»™t tiêu bản hoà n hảo cho loại A theo bảng phân loại cá»§a Kasahara May. Tháºt ra thì phÃa trên hai tai y có mấy dúm tóc như được dán và o, nhưng bá»™ dạng Ä‘en đúa xấu xà cá»§a chúng chỉ cà ng là m nổi báºt hÆ¡n cái đầu hói. Cái mÅ©i to tướng hình như bị ngẹt, vì má»—i khi y hÃt thở, cái mÅ©i lại co và o phồng ra chả khác cái bá»… lò rèn. PhÃa trên mÅ©i là cặp gá»ng kÃnh kim loại dà y cá»™p. Má»—i khi y nói, môi trên cá»§a y lại cong lên (nhưng chỉ vá»›i má»™t số từ nhất định thôi), là m lá»™ ra hà m răng xiêu vẹo và ng khè vì thuốc lá. Chắc chắn rằng y là kẻ xấu xà nhất tôi từng gặp. Mà không chỉ là xấu xà vá» thể chất; ở y có cái gì đó tÆ¡m tởm, là nh lạnh, trÆ¡n, ẩm mà tôi không biết tả ra sao, kiểu như khi tay ta chạm phải má»™t thứ sâu bá» to đùng không rõ hình thù trong bóng tối. Y giống như con đẻ cá»§a má»™t cÆ¡n ác má»™ng ta đã quên từ lâu hÆ¡n là giống con ngưá»i.
-Tôi hút thuốc được không? – y há»i. – Tôi đã cố không hút, nhưng cứ ngồi đợi mãi, đợi mãi mà không được rÃt hÆ¡i nà o thì quả là cá»±c hình. Thói quen tháºt là xấu, ông ạ.
Tôi không biết nói thế nà o, chỉ gáºt đầu. Kẻ lạ mặt bé nhá» rÃt trong túi áo khoác ra má»™t gói “Peace†không đầu lá»c, lấy má»™t Ä‘iếu đưa lên môi rồi quẹt diêm châm lá»a là m báºt ra má»™t tiếng động lá»›n, khô khốc. Y nhặt cái vá» há»™p đựng thức ăn mèo ở dưới chân lên, ném que diêm và o. Ra là y dùng vá» há»™p rá»—ng là m gạt tà n. Y rÃt mấy hÆ¡i vẻ ngon là nh thấy rõ, cặp lông mà y sâu róm châu và o nhau thà nh má»™t đưá»ng xệch xạc, rồi rên lên khe khẽ vì thÃch thú. Cứ má»—i lần y rÃt má»™t hÆ¡i dà i, đầu Ä‘iếu thuốc lại bừng lên như than hồng. Tôi mở cánh cá»a kÃnh dẫn ra ngoà i hiên cho không khà lá»t và o. Ngoà i kia Ä‘ang mưa lâm thâm; không nghe thấy, không nhìn thấy, nhưng ngá»i mùi tôi biết.
Gã đà n ông mặc bá»™ com lê mà u nước trà , sÆ¡ mi trắng, cà vạt Ä‘á», Ä‘á»u thuá»™c hạng rẻ tiá»n và đá»u cÅ© rÃch như nhau. Mà u cá»§a bá»™ com lê là m ta liên tưởng tá»›i những nhát sÆ¡n vụng vá» cá»§a má»™t gã tay ngang trên chiếc ô tô cÅ©. Những nếp nhăn sâu hoắm ở quần và áo khoác xem ra cÅ©ng trưá»ng tồn như những thung lÅ©ng trên má»™t bức không ảnh. Chiếc sÆ¡ mi trắng đã ngả mà u và ng, má»™t cúc trên ngá»±c lúc nà o cÅ©ng chá»±c rÆ¡i ra. Lại nữa, chiếc sÆ¡ mi xem chừng nhá» hÆ¡n ngưá»i y đến hai cỡ, cúc trên cùng bung ra, cổ áo thì xÆ¡ xác. Cà vạt thắt theo má»™t kiểu kỳ quặc giống như má»™t mẫu tế bà o dị dạng, tuồng như má»™t thứ còn sót lại từ thưở anh em nhà Osmond (6). Ai nhìn qua cÅ©ng thấy ngay rằng ngưá»i đà n ông nà y tuyệt đối chẳng quan tâm gì đến cái gá»i là quần áo. Y mặc quần áo đơn giản vì khi ra ngoà i gặp ngưá»i nà y ngưá»i ná» thì không thể không mặc gì, dưá»ng như y căm ghét cái vụ quần áo nà y lắm lắm. Hẳn y có ý định sẽ mặc mãi những thứ nà y cho tá»›i khi chúng bục ra thà nh từng mảnh, kiểu như tay nông dân vùng cao cưỡi con lừa cá»§a gã từ sáng sá»›m đến tối mịt cho đến khi nó chết má»›i thôi.
Sau khi đã hÃt và o phổi đủ lượng đủ nicotin cần thiết, y thở dà i khoan khoái, và má»™t cái vẻ kỳ lạ không ra cưá»i cÅ©ng không ra nhếch mép hiện trên mặt y. Rồi y mở miệng.
- á»’ vâng, suýt nữa thì tôi quên tá»± giá»›i thiệu. Xin lá»—i, xin lá»—i. Thưá»ng tôi không thô lá»— thế. Tên tôi là Ushikawa. Ushi là “con bò†ấy, còn kawa là “sông†(7). Tên dá»… nhá»› phải không. Ai cÅ©ng gá»i tôi là Ushi – con bò.
6. Anh em Osmond: má»™t ban nhạc lừng danh cá»§a Mỹ, khởi nghiệp và o đầu tháºp niên 1969 – ND.
7. Ushikawa, viết bằng Hán tự (Kani) là Ngưu Hà – ND
|

04-09-2008, 07:14 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Buồn cưá»i nhỉ: cà ng nghe, tôi cà ng cảm thấy mình đúng là con bò tháºt. Tháºm chà má»—i khi thấy má»™t con bò ngoà i đồng, tôi còn cảm thấy mình có mối quan hệ thân thuá»™c vá»›i nó nữa kia. Tháºt là buồn cưá»i, cái chuyện tên tuổi ấy mà , ông có nghÄ© thế không hở ông Okada? Ngay như ông chẳng hạn. Tên đâu ra đó: “ngá»n đồi†và “cánh đồng†(8). Äôi khi tôi cÅ©ng ước mình có cái tên bình thưá»ng như thế, nhưng tháºt không may, mình đâu thể tá»± do muốn chá»n há» gì thì chá»n. Äã sinh ra trên Ä‘á»i vá»›i cái há» Ushikawa thì trá»n kiếp cứ là Ushikawa, dù muốn hay không. Từ khi tôi còn há»c mẫu giáo thiên hạ đã gá»i tôi là Bò (Ushi) rồi. Có tránh được đâu. Äã mang tên Ushikawa thì ngưá»i ta cứ thế gá»i Ushi, đúng không? Ngưá»i ta bảo cái tên biểu thị cho tÃnh cách cá»§a sá»± váºt, nhưng tôi đồ chừng có khi ngược lại má»›i đúng: mình bị gá»i tên là gì thì cà ng ngà y cà ng giống cái tên. Thôi thì ông cứ biết tôi là Ushikawa, còn nếu ông thÃch gá»i là Ushi thì xin má»i, không sao cả.
Tôi xuống bếp lấy má»™t lon bia trong tá»§ lạnh. Tôi không má»i Ushikawa. Nói gì thì nói, tôi không má»i y tá»›i. Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng uống bia, Ushikawa cÅ©ng không nói gì, lẳng lặng rÃt thuốc. Tôi không ngồi trên chiếc ghế đối diện y mà đứng tá»±a lưng và o má»™t cái cá»™t, nhìn xuống y. Cuối cùng, y dụi mẩu thuốc và o cái vá» há»™p thức ăn mèo, Ä‘oạn nhìn lên tôi.
- Chắc hẳn ông Ä‘ang tá»± há»i là m sao tôi và o đây được, phải không ông Okada? Khi ra khá»i nhà ông đã khóa cá»a cÆ¡ mà . Äúng là cá»a khoá tháºt. Nhưng tôi có chìa khóa. Chìa tháºt hẳn hoi. Nhìn nà y.
Y thá»c tay và o túi áo khoác rút ra má»™t chiếc chìa khóa kèo theo móc khoá, đưa cho tôi xem. Trông giống chìa khóa nhà nà y tháºt. Nhưng cái là m tôi chú ý là chiếc móc khoá. Kumiko có má»™t cái móc khóa hệt váºy bằng da mà u xanh lục, trông giản dị, vá»›i má»™t cái vòng kim loại đóng mở không theo lối thưá»ng.
- Chìa tháºt, như ông thấy đó. Móc khóa thì là cá»§a vợ ông. Tôi xin nói ngay, để tránh má»i hiểu lầm: cái nà y là do vợ ông, Kumiko, đưa cho tôi. Tôi không ăn cắp hay Ä‘oạt lấy bằng vÅ© lá»±c.
- Kumiko đâu? – tôi há»i, giá»ng tôi như lạc Ä‘i.
Ushikawa tháo kÃnh ra như để kiểm tra xem mắt kÃnh có bị Ä‘á»ng hÆ¡i nước không, rồi lại Ä‘eo và o.
- Tôi biết chÃnh xác bà ấy Ä‘ang ở đâu, - y nói. - Tháºt ra tôi Ä‘ang trông nom bà ấy.
- Trông nom cô ấy?
- Nà o, nà o, xin đừng hiểu lầm tôi. Tôi không có ý ấy. Äừng lo, - Ushikawa vừa nói vừa cưá»i. Khi y cưá»i, mặt y méo xệch từ bên nà y sang bên ná», và cặp kÃnh cá»§a y xệ xuống má»™t bên. – Xin ông đừng nhìn tôi như thế. Tôi chỉ giúp bà Kumiko đôi chút như chạy vặt, là m mấy việc linh tinh thôi. Tôi chẳng qua là thằng long toong chạy giấy. Ông cÅ©ng biết bà ấy không thể ra khá»i nhà mà .
- Không thể ra khá»i nhà ? – tôi nhại lại lá»i y.
Y ngần ngừ một chút, liếm liếm môi.
- Có lẽ ông không biết. Không sao cả. Nhưng tôi không thể nói chắc là bà ấy không thể ra ngoà i hay không muốn ra ngoà i. Chắc hẳn là ông muốn biết, nhưng xin đừng há»i tôi. Tôi đây cÅ©ng đâu biết má»i chi tiết được. Nhưng chẳng việc gì ông phải lo. Không ai giam giữ bà ấy ngoà i ý muốn bà ấy hết. à tôi là đây không phải chuyện phim hay tiểu thuyết. Chúng tôi đâu thể là m những chuyện như váºy.
Tôi cẩn tháºn đặt vá» há»™p bia xuống dưới chân.
- Thôi đuợc, thế thì nói tôi nghe, ông đến đây là m gì?
Ushikawa xoè rá»™ng hai tay vá»— vá»— lên đầu gối mấy lần rồi gáºt đầu vẻ cả quyết.
- À vâng. Tôi chưa nói vá»›i ông. Cất công tá»± giá»›i thiệu vá»›i ông còn mình đến đây để là m gì thì lại không nói! Tôi có cái nhược Ä‘iểm nà y đã bao năm không sá»a được, ấy là cứ huyên thuyên toà n những chuyện đâu đâu, còn cái chÃnh thì quên mất. Chả trách tôi luôn luôn là m há»ng việc! Thôi đà nh muá»™n còn hÆ¡n không, thì đây; tôi là m việc cho anh trai bà Kumiko nhà ta. Tên tôi là Ushikawa, nhưng chuyện ấy tôi nói vá»›i ông rồi, vá» cả Ushi vá»›i lại gì gì đó nữa. Tôi là m việc cho Tiến sÄ© Wataya Noburo, kiểu như là thư ký riêng - chỉ có Ä‘iá»u, không phải là loại thư ký riêng mà các ông nghị thưá»ng có đâu. Chỉ má»™t loại ngưá»i nhất định, má»™t hạng ngưá»i ưu tú má»›i có thể là “thư ký riêng†thứ thiệt thôi. Nhưng “thư ký riêng†cÅ©ng có ba bảy đưá»ng. à tôi là có những ngưá»i là thư ký riêng, rồi lại có những ngưá»i khác cÅ©ng là thư ký riêng, nhưng là má»™t loại khác, mà tôi thì gần loại thứ hai nà y. Tôi ở hà ng dưới, ở mãi dưới cùng ấy. Giả dụ như chá»— nà o cÅ©ng có thổ công thì tôi là cái thứ thổ công nhá»›p nhúa rúc trong góc buồng tắm hay xó tá»§. Nhưng tôi đâu thể than phiá»n gì. Cứ tưởng tượng mà xem, nếu má»™t thằng lôi thôi lếch thếch như tôi chưá»ng mặt ra trước thiên hạ thì còn gì là hình ảnh tinh tươm cá»§a tiến sÄ© Wataya Noboru nữa! Không, ra trước ống kÃnh thì phải là kẻ nà o trông đưá»ng hoà ng, thông minh sáng láng cÆ¡, chứ không phải má»™t tay lùn tịt hói đầu. “Xin chà o quý vị, tôi là thư ký riêng cá»§a Tiến sÄ© Watayaâ€. Äến là chết cưá»i! Äúng không ông Okada?
Tôi im lặng trong khi y huyên thuyên.
- NghÄ©a là tôi là m cho Tiến sÄ© Wataya những việc ngưá»i ngoà i không nên nhìn thấy, có thể gá»i là “việc trong bóng tốiâ€. Tôi là tay vÄ© cầm nấp trong cánh gà . Những việc như thế là nghá» cá»§a tôi. Việc bà Kumiko đây chẳng hạn. á»’ không, xin đừng hiểu lầm tôi, chá»› nghÄ© rằng chăm nom bà ấy là thứ công việc chán ngắt dà nh cho má»™t tên chạy giấy quèn. Tiếc rằng những gì tôi nói gây cho ông ấn tượng đó, nhưng sá»± tháºt hoà n toà n ngược lại! Dù sao Ä‘i nữa, bà Kumiko là ngưá»i em gái nhá» duy nhất mà Tiến sÄ© vô cùng yêu quý; thà nh thá» khi được giao nhiệm vụ hệ trá»ng đến nhưá»ng ấy, tôi coi đó là niá»m vinh dá»± lá»›n lao; xin hãy tin tôi!
Ồ, mà nhân thể, nói ra thì có vẻ sỗ sà ng quá, tôi có thể xin ông một hớp bia không? Nói chuyện nãy giỠlà m tôi khát khô cả cổ đây. Nếu ông cho phép, tôi sẽ tự lấy. Tôi biết ở đâu mà . Trong khi đợi ông, tôi đã mạn phép ghé mắt và o tủ lạnh rồi.
Tôi gáºt đầu. Ushikawa xuống bếp lấy má»™t chai bia trong tá»§ lạnh. Rồi y lại ngồi xuống sofa, tu luôn bằng cổ chai vá»›i vẻ tháºt ngon là nh, cục hầu to gá»™ cá»§a y giáºt bên trên nút thắt cà vạt như má»™t con váºt sống.
- Trên Ä‘á»i nà y còn gì tuyệt hÆ¡n là má»™t ngụm bia lạnh và o cuối ngà y, hở ông Okada? Có và i ngưá»i kén cá chá»n canh bảo bia hÆ¡i lạnh thì vị không ngon, nhưng tôi chả Ä‘á»i nà o đồng ý. Chai bia đầu tiên phải lạnh đến mức tháºm chà không nếm được nữa kia. Chai thứ hai thì có thể Ãt lạnh hÆ¡n má»™t tÃ, nhưng chai đầu thì phải lạnh như nước đá. Tôi muốn nó lạnh đến ná»—i thái dương tôi giần giáºt vì Ä‘au. Ấy tôi thÃch thế; dÄ© nhiên là sở thÃch cá nhân.
Vẫn tá»±a lưng và o cá»™t, tôi nhấp thêm ngụm bia. Môi mÃm chặt thà nh má»™t đưá»ng thẳng, Ushikawa nhìn quanh phòng má»™t lát.
- Ông Okada à , phải nói rằng tuy không ở vá»›i vợ nhưng ông vẫn giữ cho nhà khá là sạch đấy. Ấn tượng lắm. Còn tôi thì, nói ra tháºt xấu hổ, hoà n toà n vô phương cứu vãn. Nhà tôi chả khác gì đống rác hay chuồng lợn. Äã hÆ¡n năm nay tôi không cá» rá»a buồng tắm. Chắc tôi quên nói vá»›i ông rằng tôi cÅ©ng bị vợ bá». Năm năm nay rồi. Vì váºy tôi thông cảm vá»›i ông, ông Okada ạ, hay là , nói chÃnh xác hÆ¡n, để tránh hiá»u lầm, tôi có thể hiểu cảm giác cá»§a ông. DÄ© nhiên, hoà n cảnh cá»§a tôi khác cá»§a ông. Vợ tôi bá» tôi là phải thôi, không thể khác được. Tôi là thằng chồng tháºm tồi tháºm ác nhất trên Ä‘á»i. Tôi chẳng kêu ca gì, có khi còn khâm phục cô ấy đã chịu đựng tôi được ngần ấy năm. Tôi đánh cô ấy luôn. Ngoà i cô ấy ra tôi có còn đánh ai được nữa đâu? Nhìn tôi ông cÅ©ng biết tôi lẻo khoẻo thế nà o rồi. Gan thì gan cóc tÃa. Tôi chẳng là m gì, suốt ngà y lông nhông ngoà i phố, thiên hạ gá»i tôi “Nà y, Bò!†và sai bảo tôi hết việc nà y việc ná», nhưng tôi nhịn tất, ngưá»i ta có nói gì tôi cÅ©ng chỉ ngáºm tăm. Thế nhưng vá» tá»›i nhà là tôi trút hết lên mụ vợ. Hê hê hê! Tệ quá phải không? Tôi biết mình tệ thế nà o chứ, nhưng tôi không kìm được. Nó như má»™t chứng bệnh ấy. Tôi hay đánh cô ta sưng vêu cả mặt mà y nhìn không nháºn ra. Mà có phải chỉ đánh thôi đâu, tôi còn dáºp cô ta và o tưá»ng, đá cô ta, rót trà nóng lên cô ta, vá»› được gì ném nấy và o cô ta, thôi thì chả thiếu trò gì. LÅ© trẻ cố ngăn tôi lại, thế là tôi tẩn luôn chúng nó. Bá»n trẻ còn nhá», hồi đó chừng bảy tám tuổi. Ấy váºy mà không phải chỉ Ä‘uổi vòng quanh đâu, vá»› được gì là vụt nấy. Như là quá»· nháºp và o tôi váºy. Tôi cố ngăn mình lại mà không được. Tôi không kiểm soát được mình. Có những lúc tôi tá»± nhá»§: thôi đủ rồi, dừng lại thôi, nhưng không cách nà o dừng được. Ông có thấy tôi là thứ kinh tởm đến thế nà o chưa? Thế rồi năm năm trước, khi con gái tôi lên năm, tôi là m gãy tay nó. Vợ tôi hết chịu nổi, liá»n bá» Ä‘i Ä‘em theo cả hai đứa con. Từ đó tá»›i giá» tôi không gặp lại mấy mẹ con nữa. Tháºm chà chẳng có tin tức gì. Nhưng biết là m sao được? ChÃnh tôi có lá»—i mà .
Tôi không nói gì. Con mèo lại gần tôi kêu meo khe khẽ như muốn được tôi chú ý.
- Mà thôi, tôi xin lá»—i, tôi không định là m ông chán ngấy vì những chuyện linh tinh kia. Ông hẳn Ä‘ang tá»± há»i liệu có việc gì để khiến tôi phải đến đây và o tối nay. Có đấy. Tôi không tá»›i đây để nói toà n chuyện phiếm đâu, ông Okada ạ. Tiến sÄ© - ấy là Tiến sÄ© Wataya - lệnh cho tôi tá»›i đây gặp ông. Giá» tôi sẽ truyá»n đạt lại chÃnh xác những gì ông ấy nói, nên xin ông hãy lắng nghe.
Trước tiên, Tiến sÄ© Wataya không phản đối việc xem xét lại mối quan hệ giữa ông Okada và cô Kumiko. Nói cách khác, Tiến sÄ© sẽ không chống lại nếu hai ông bà quyết định nối lại quan hệ vợ chồng. Hiện nay cô Kumiko không có ý định đó, nên chuyện đó sẽ không xảy ra ngà y má»™t ngà y hai, nhưng nếu ông vẫn không chịu ly hôn mà sẵn sang đợi bao lâu cÅ©ng được thì ông ấy cÅ©ng chấp nháºn. Ông ấy sẽ không khăng khăng đòi ông phải ly dị như trước nữa, vì váºy nếu ông muốn liên lạc gì vá»›i cô Kumiko thì có thể thông qua rồi. Nói cách khác, sẽ không còn bế môn toả cảng nữa, quan hệ ngoại giao được phục hồi, có thể nói váºy. Äó là việc thứ nhất. Ông thấy thế nà o, hở ông Okada?
Tôi ngồi thụp xuống sà n vuốt đầu con mèo, không nói gì. Ushikawa quan sát tôi và con mèo một lát rồi nói tiếp.
- DÄ© nhiên là chừng nà o chưa nghe hết những gì tôi cần nói thì ông không thể nói gì cả. Váºy thì tôi sẽ nói cho đến hết. Việc thứ hai đây. Cái nà y thì e chừng phức tạp hÆ¡n má»™t chút. Nó liên quan tá»›i má»™t bà i báo có tá»±a đỠ“Căn nhà có dá»›p†đăng trên má»™t trong các tuần báo. Tôi không biết ông Okada đã Ä‘á»c chưa, bà i báo rất hay. Viết giá»i lắm. “Má»™t nÆ¡i xúi quẩy tại khu dân cư sang trá»ng ở Setagay. Những năm qua đã có nhiá»u ngưá»i chết bất đắc kỳ tá». Con ngưá»i kỳ bà vừa mua khu đất ấy là ai? Cái gì Ä‘ang diá»…n ra sau hà ng rà o cao đó? Bà ẩn lại chồng lên bà ẩn…â€
Tiến sÄ© Wataya Ä‘á»c bà i báo thì nháºn ra rằng “căn nhà có dá»›p†nằm rất gần nhà cá»§a ông, ông Okada ạ. Ông ấy đâm ra có ý nghÄ© nà y: biết đâu có mối liên hệ nà o đó giữa căn nhà đó vá»›i ông Okada. Thế là ông ấy Ä‘iá»u tra… ồ không, phải nói là tôi đây, gã Ushikawa hèn má»n Ä‘i trên đôi chân nhá» ngắn tÅ©n nà y, đã mạn phép tá»± lãnh phần Ä‘iá»u tra vụ việc, và kia rồi: đúng như Tiến sÄ© đã dá»± Ä‘oán, ông Okada đây ngà y nà o cÅ©ng theo cái ngõ đó Ä‘i Ä‘i vá» vá» giữa nhà mình vá»›i nhà kia và rõ là dÃnh lÃu ra trò tá»›i những gì có trá»i biết Ä‘ang diá»…n ra trong đó. ChÃnh tôi phải kinh ngạc khi trông thấy nhãn tiá»n cái trà thông minh mẫn tuệ đến kỳ tà i cá»§a Tiến sÄ© Wataya.
Cho tá»›i giá» chỉ má»›i có má»™t bà i báo, chưa có bà i nà o tiếp theo, nhưng ai biết được? Than hồng sắp tắt vẫn có thể lại bùng lên bất cứ lúc nà o. Chuyện thú vị đến thế kia mà ! Vì váºy Tiến sÄ© Wataya lo lắm. Nhỡ ra trong má»™t vụ lôi thôi nà o đó lại lôi ra tên cáºu em rể ông ấy thì sao? Xì căng Ä‘an ra trò nhé! Nói gì thì nói, Tiến sÄ© Wataya Ä‘ang là nhân váºt có tiếng tăm. Báo chà sẽ nhâu nhâu bám lấy như ruồi… Lại còn mối quan hệ rắc rối giữa ông và cô Kumiko nữa. Há» sẽ thổi phồng đến đâu ấy chứ. Ai lại chẳng có và i chuyện không muốn bị phô ra trước thiên hạ, phải không nà o? Nhất là những chuyện riêng tư. Hiện nay Ä‘ang là thá»i Ä‘iểm hệ trá»ng trong sá»± nghiệp chÃnh trị a Tiến sÄ© Wataya. Ông ấy phải vượt qua cái vụ nà y má»™t cách hết sức cẩn trá»ng thì má»›i cất lên được. Thà nh thỠông ấy đã nghÄ© ra cách nà y cho ông. Nếu ông Okada cắt đứt má»i liên hệ vá»›i “căn nhà có dá»›p†thì ông ấy sẽ suy nghÄ© nghiêm túc vá» việc tái hợp giữa ông và cô Kumiko. Chỉ có thế thôi. Ông thấy thế nà o? Tôi nói đã đủ rõ chưa?
Chắc là rõ, - tôi nói.
- Váºy ông nghÄ© sao? Vá» những gì tôi vừa nói ấy?
Tôi vừa vuốt cổ con mèo vừa ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Tôi không hiểu. Tại sao Wataya Noboru lại cho rằng tôi có liên hệ nà y nỠvới cái nhà đó được? Là m thế nà o anh ta nghĩ ra được chuyện đó cơ chứ?
Ushikawa ngoác miệng cưá»i, nụ cưá»i là m mặt y méo xệch lại, nhưng mắt y vẫn lạnh như băng. Y rút má»™t Ä‘iếu thuốc ra khá»i há»™p rồi quẹt diêm châm lá»a.
Chà chà , ông Okada, ông há»i nhưng câu hóc quá Ä‘i. Hãy nhá»›, tôi chỉ là thằng đưa tin hèn má»n. Má»™t bồ câu đưa thư đần độn, Ä‘em thư tá»›i, mang thư hồi âm vá», thế thôi. Chắc ông hiểu. Tuy nhiên, tôi có thể nói thế nà y: Tiến sÄ© không phải là thằng ngốc. Ông ấy biết dùng cái đầu mình, ông ấy còn có kiểu giác quan thứ sáu, cái ấy thì ngưá»i thưá»ng không có được. Ông cÅ©ng cho tôi nói Ä‘iá»u nà y nữa, ông Okada ạ: ông ấy có quyá»n lá»±c thá»±c sá»± trong cái thế giá»›i nà y, mà cái quyá»n lá»±c ấy ngà y cà ng mạnh. Äừng nhắm mắt là m ngÆ¡, hãy thừa nháºn nó thì hÆ¡n. Ông có là do để không thÃch ông ấy – vá»›i tôi thì chuyện ấy không sao cả, không phải việc cá»§a tôi – nhưng vấn đỠkhông còn ở chuyện thÃch hay không thÃch nữa mà đã Ä‘i xa hÆ¡n thế nhiá»u. Tôi muốn ông hiểu chuyện đó.
Nếu Wataya Noboru đầy quyá»n lá»±c như váºy, tại sao hắn ta không bắt tá» tạp chà kia thôi ngay, không được đăng nhưng bà i kiểu đó nữa? là m như váºy đơn giản hÆ¡n nhiá»u chứ.
Ushikawa mỉm cưá»i. Rồi y rÃt má»™t hÆ¡i thuốc dà i.
- Ông Okada Æ¡i là ông Okada! ông đừng ăn nói hồ đồ váºy. Nói gì thì nói, ông vá»›i tôi Ä‘ang sống ở Nháºt Bản, má»™t trong nhưng nước dân chá»§ đáng tin cáºy nhất thế giá»›i kia mà . Có đúng không? Äây nà o phải má»™t xứ độc tà i xung quanh toà n đồn Ä‘iá»n chuối vá»›i sân bóng đá chứ. Dù má»™t chÃnh sách có quyá»n lá»±c đến cỡ nà o ở xứ nà y Ä‘i nữa bóp chết má»™t bà i báo trong tạp chà không phải là chuyện dá»…. Nguy hiểm cá»±c kỳ. Ông có thể dáºp đám chóp bu cá»§a tá» báo dá»… như trở bà n tay, nhưng rồi sẽ có ngưá»i bất mãn. Äã có ngưá»i bất mãn thì chỉ tổ khiến thiên hạ chú ý nhiá»u hÆ¡n. Vá»›i nhưng đỠtà i nóng như kiểu nà y thì không thể buá»™c thiên hạ nhất nhất theo mình được. Tin tôi Ä‘i. Còn chuyện nà y nữa, nói riêng giữa tôi vá»›i ông thôi: có thể còn má»™t và i nhân váºt ám muá»™i dây và o vụ nà y nữa, nhưng nhân váºt nà y ông không biết đâu, ông Okada ạ. Trong trưá»ng hợp đó thì rốt cuá»™c sẽ dÃnh lÃu không chỉ tá»›i Tiến sÄ©. Äến khi đó thì cục diện sẽ hoà n toà n khác. Ta hãy so sánh chuyện nà y vá»›i Ä‘i nhổ răng vá»›i Ä‘i nhổ răng. Cho đến giá» chúng ta má»›i đến giai Ä‘oạn chá»c và o má»™t chá»— mà thuốc tê vẫn có tác dụng. ChÃnh vì váºy chăng ai kêu ca gì. Nhưng chẳng mấy chốc mÅ©i khoan sẽ chạm tá»›i dây thần kinh, khi đó sẽ có ngưá»i nhảy dá»±ng khá»i ghế. Ai đó sẽ đùng đùng nổi giáºn. Ông hiểu Ä‘iá»u tôi nói chứ? Tôi không có ý dá»a ông đâu, nhưng tôi, cái lão già Ushikawa nà y, tôi cảm thấy như ông Ä‘ang từ từ dấn và o má»™t lãnh địa nguy hiểm mà không biết.
Xem chừng rốt cuộc Ushikawa đã nói hết những gì cần nói.
à ông là tôi nên rút lui trước khi bươu đầu mẻ trán? – tôi há»i.
Ushikawa gáºt đầu.
-Äây chẳng khác gì chÆ¡i bóng ngay giữa đưá»ng cao tốc váºy. Nguy hiểm cá»±c kỳ. Vá»›i lại, chuyện nà y sẽ gây cho Wataya Noboru lắm phiá»n toái. Thà nh thá» nếu tôi rút lui thì anh ta sẽ cho tôi liên lạc vá»›i Kumiko?
Ushikawa lại gáºt
- Nói chung là váºy.
Tôi nhấp một ngụm bia.Rồi tôi nói:
- Trước hết, để tôi nói vá»›i ông thế nà y. Tôi sẽ đưa Kumiko vá», nhưng việc ấy tá»± tôi sẽ là m, không cần Wataya Noboru giúp. Tôi không cần hắn giúp. Có má»™t Ä‘iá»u ông nói đúng: tôi không ưa Wataya Noboru. Dù váºy, như ông nói, đây không phải là chuyện ưa hay không ưa. Vấn đỠcòn hÆ¡n thế. Tôi không chỉ không ưa Wataya Noboru, tôi còn không thể chấp nháºn ngay chÃnh sá»± tồn tại cá»§a hắn. Vì váºy sẽ không có chuyện dà n xếp gì vá»›i hắn hết. Ông là m Æ¡n truyá»n đạt lại vá»›i hắn như thế. Và đừng bao giá» trở lại căn nhà nà y mà không xin phép má»™t lần nữa. Äây là nhà cá»§a tôi, chứ không phải tiá»n sảnh khách sạn hay ga tà u Ä‘iện.
Ushikawa nheo nheo mắt nhìn tôi từ dưới cặp kÃnh. Mắt cá»§a y vẫn bất động. CÅ©ng như trước, chúng hoà n toà n vô cảm. Không phải chúng hoà n toà n không biểu hiện cảm xúc gì. Nhưng ở đó chẳng có gì khác ngoà i má»™t cái gì đó tạm thá»i được nặn ra dà nh riêng cho tình huống nà y. Ushikawa giÆ¡ lòng bà n tay phải to má»™t cách mất cân đối lên như để kiểm tra xem có mưa không.
- Tôi hoà n toà n hiểu. – Y nói. – Ngay từ đầu tôi đã biết là không dá»… mà , nên tôi không ngạc nhiên trước câu trả lá»i cá»§a ông. Ngoà i ra, tôi khó mà ngạc nhiên trước câu trả lá»i cá»§a ông. Ngoà i ra, tôi khó mà ngạc nhiên vì chuyện gì lắm. Tôi hiểu ông, và tôi thấy vui rằng má»i chuyện được nói ra má»™t cách thẳng thắn thế nà y, không “rằng thì là mà †gì hết, chỉ má»™t tiếng “có†hoặc “khôngâ€, đơn giản. Váºy dá»… cho má»i ngưá»i. Loại bồ câu đưa thư đần độn như tôi sợ nhất là những câu trả lá»i vòng vo tam quốc, chẳng biết là đen hay trắng nữa! Trên Ä‘á»i thiếu gì khối những trưá»ng hợp như váºy! Chả phải tôi than phiá»n đâu, nhưng ngà y nà o tôi cÅ©ng gặp toà n những trưá»ng hợp như váºy! Chả phải tôi than phiá»n đâu, nhưng ngà y nà o tôi cÅ©ng gặp toà n những vị trả lá»i cứ như đánh đố nhau. Là m thứ việc nà y tổn thá» lắm, phải nói vá»›i ông thế. Ông có hiểu ý tôi không hở ông Okada? Ông lúc nà o cÅ©ng hoà i nghi, lúc nà o cÅ©ng cố lần ra những động cÆ¡ thầm kÃn cá»§a ngưá»i ta, chẳng bao giá» dám tin và o những gì rõ rà ng, đơn giản. Kinh khá»§ng lắm, ông Okada ạ, tháºt đấy.
Thế thì được, ông Okada à , tôi sẽ cho Tiến sÄ© biết ông đã có má»™t câu trả lá»i rõ rà ng, dứt khoát. Nhưng ông đừng mong má»i chuyện tá»›i đây là xong. Ông có thể muốn chấm dứt chuyện nà y Ä‘i, nhưng không đơn giản váºy đâu. Chắc hẳn tôi sẽ còn phải tá»›i gặp ông nữa. Tôi lấy là m tiếc buá»™c ông phải dây dưa vá»›i má»™t thằng lùn xấu xà nhếch nhác thế nà y, nhưng xin ôn hãy cố là m quen Ãt nhất là vá»›i sá»± hiện hữu cá»§a tôi. Tôi không có ác cảm cá nhân nà o vá»›i ông cả, ông Okada ạ. Tháºt đấy. Nhưng tạm thá»i, dù ông có muốn hay không, ông sẽ không dá»… dà ng gạt bá» tôi.
|

04-09-2008, 07:14 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
14
Ngôn ngữ cỠchỉ kỳ lạ của Quế
Món quà âm nhạc
-Quế vÄ©nh viá»…n ngừng nói ngay trước sinh nháºt lần thứ sáu, - Nhục Ä‘áºu khấu nói vá»›i tôi. - Lẽ ra năm ấy nó phải và o há»c tiểu há»c. Hoà n toà n đột ngá»™t, và o tháng Hai năm ấy, nó ngừng nói. CÅ©ng lạ, mãi đến tối vợ chồng tôi má»›i nháºn ra rằng suốt cả ngà y nó không nói má»™t tiếng nà o.
Tháºt ra nó vẫn là đứa Ãt lá»i, nhưng dù sao vẫn có nói năng. Khi nháºn ra Ä‘iá»u đó, tôi đã là m hết cách để cho nó nói. Tôi trò chuyện vá»›i nó, tôi lay nó; song vô Ãch. Nó cứ im như đá. Tôi không biết đó là nó đột nhiên mất khả năng nói hay là nó tá»± quyết định sẽ không nói nữa. Äến giá» tôi vẫn không biết. Nhưng từ đó đến nay nó không há» nói thêm má»™t tiếng nà o, tháºm chà không há» phát ra má»™t âm thanh nà o. Dù có Ä‘au nó cÅ©ng không kêu la, dù có bị cù nó cÅ©ng không cưá»i.
Nhục Ä‘áºu khấu đưa con đến nhiá»u bác sÄ© chuyên khoa tai mÅ©i há»ng, nhưng không ai xác định được nguyên nhân. Há» chỉ có thể nói đó không phải nguyên nhân vá» thể lý. Khả năng nghe cá»§a Quế vẫn tốt, nhưng nó không nói được. Tất cả bác sÄ© Ä‘á»u kết luáºn, căn nguyên là ở tâm lý. Nhục Ä‘áºu khấu liá»n đưa Quế đến má»™t ngưá»i bạn là bác sÄ© tâm lý, nhưng ông nà y cÅ©ng không xác định được nguyên nhân tình trạng im lặng hoà n toà n cá»§a Quế. Ông ta là m kiểm tra IQ nhưng không thấy có vấn đỠgì. Kết quả lại còn cho thấy Quế có chỉ số khả năng trà tuệ cao khác thưá»ng. bác sÄ© cÅ©ng không tìm được bằng chứng nà o cho thấy có vấn đỠvá» cảm xúc, “Cáºu ấy có phải chịu cú sốc nà o không? – bác sÄ© há»i Nhục Ä‘áºu khấu, -Cố nghÄ© xem. Liệu nó có chứng kiến má»™t cái gì bất thưá»ng hay bị đánh Ä‘áºp ở nhà không?†Nhưng Nhục Ä‘áºu khấu không nghÄ© ra được gì. Má»›i ngà y hôm trước má»i việc hoà n toà n bình thưá»ng : con trai bà ăn cÆ¡m bình thưá»ng, nói chuyện bình thưá»ng vá»›i bà , tá»›i giá» ngá»§ thì lên giưá»ng ngá»§ ngon là nh. Thế mà sáng hôm sau nó đã chìm sâu và o thế giá»›i câm lặng. Ở nhà không có vấn đỠgì, chú bé lá»›n lên vá»›i sá»± trông nom chu đáo cá»§a Nhục Ä‘áºu khấu và bà ngoại, cả hai ngưá»i chưa há» má»™t lần nà o giÆ¡ tay lên đét chú. Bác sÄ© kết luáºn Ä‘iá»u duy nhất há» có thể là m là quan sát chú, hy vá»ng rằng sẽ có thay đổi nà o đó. Chừng nà o còn chưa biết nguyên nhân thì không có cách gì Ä‘iá»u trị được. Nhục Ä‘áºu khấu cần đưa Quế đến bác sÄ© má»—i tuần má»™t lần, có thể theo thá»i gian sẽ khả dÄ© lần ra được chuyện gì đã xảy ra. Có thể chú bé sẽ tá»± nhiên nói trở lại được, cÅ©ng như ngưá»i nằm mÆ¡ thức dáºy. Chỉ còn cách đợi mà thôi. Äúng là chú bé không nói, nhưng ngoà i chuyện đó ra thì má»i thứ Ä‘á»u ổn.
Nhưng dù hỠđợi bao lâu, Quế chẳng bao giỠcòn nổi lên bỠmặt cái đại dương im lặng sâu thẳm kia nữa.
* * *
Äúng 9 giá» sáng, vá»›i tiếng u u nho nhá» cá»§a động cÆ¡ chạy Ä‘iện, cổng trước bắt đầu mở và o phÃa trong, chiếc Mercedes-Benz 500SEl cá»§a Quế chạy và o. Ä‚ngten Ä‘iện thoại cá»§a xe thòi lên từ cá»a kÃnh sau như má»™t cái xúc tu má»›i đâm ra. Tôi quan sát từ khoảng hở giữa các bức rèm. Chiếc xe nom như má»™t loà i cá di trú khổng lồ không sợ má»™t cái gì. Những lốp xe má»›i cáu mà u Ä‘en im lìm vẽ má»™t đưá»ng cong lên bá» mặt bê tông rồi dừng lại đúng chá»— đã định. Sáng nà o chúng cÅ©ng vẽ đúng má»™t đưá»ng cong như thế và dừng lại đúng chá»— như thế, có xê xÃch thì cÅ©ng không quá năm phân.
Tôi Ä‘ang uống chá»— cà phê tá»± pha trước đấy Ãt phút. Mưa đã tạnh, nhưng mây xám phá»§ đầy trá»i, mặt đất vẫn còn Ä‘en, lạnh và ướt át. LÅ© chim vừa bay tá»›i bay lui tìm sâu trên mặt đất vừa cất tiếng kêu lanh lảnh. Má»™t chút sau cá»a xe phÃa ngưá»i lái báºt mở và Quế bước ra, Ä‘eo kÃnh râm. Chăm chú nhình quanh má»™t lượt xong, anh ta tháo kÃnh nhét và o túi ngá»±c rồi đóng cá»a xe. Ở loại xe Mercedes cỡ lá»›n nà y, then cá»a khi đóng lại phát ra má»™t âm thanh khác vá»›i những cá»a xe khác. Vá»›i tôi, âm thanh nà y đánh dấu má»™t sá»± khởi đầu má»™t ngà y má»›i ở Dinh.
Suốt từ sáng tá»›i giá» tôi nghÄ© mãi vá» cuá»™c viếng thăm cá»§a Ushikawa đêm qua, tá»± há»i không biết có nênn cho Quế biết rằng Ushikawa được Wataya Noburo cá» tá»›i để yêu cầu tôi ngưng ngay má»i liên hệ vá»›i cái nhà nà y. Tuy nhiên, cuối cùng tôi quyết định không kể vá»›i Quế, Ãt nhất là tạm thá»i. Äây là chuyện riêng giữa tôi vá»›i Wataya Noburo, không cần ngưá»i thứ ba dây và o.
Như má»i khi, Quế ăn mặc chải chuốt, váºn com lê. Toà n bá»™ quần áo cá»§a Quế Ä‘á»u được may Ä‘o vá»›i chất lượng tuyệt hảo, vừa như in. Tuy có sá»± bảo thá»§ vá» kiểu dáng, nhưng khi áo quần đó ở trên ngưá»i Quế thì lại trông tháºt trẻ trung, như có má»™t phép mà u biến chúng thà nh thứ thá»i trang má»›i nhất.
Anh ta Ä‘eo má»™t chiếc cà vạt má»›i, dÄ© nhiên, để hợp vá»›i bá»™ com lê ngà y hôm đó. SÆ¡ mi và già y cá»§a anh ta cÅ©ng khác. Mẹ anh, Nhục Ä‘áºu khấu, đã chá»n mua từng thứ má»™t cho anh ta, cÅ©ng như má»i khi. Quần áo và đôi già y anh ta, cÅ©ng như chiếc Mercedes anh ta lái, tịnh không có má»™t hạt bụi. Khi Quế xuất hiện và o má»—i sáng, anh ta luôn là m tôi thấy khâm phục, tháºm chà có thể nói là cảm động. Bản thể nà o có thể ẩn dưới cái vẻ bá» ngoà i hoà n hảo kia?
* * *
Quế lấy hai túi giấy đựng đầy thức ăn và những thứ cần thiết khác ra khá»i thùng xe rồi xách bằng hai tay mà bước và o Dinh. Trong tay anh ta, ngay những váºt tầm thưá»ng như túi xách bằng giấy từ siêu thị trong cÅ©ng lịch lãm và nghệ sÄ©. Có thể là do anh ta xách chúng bằng má»™t cách đặc biệt nà o đó. CÅ©ng có thể là bởi má»™t cái gì sâu xa hÆ¡n thế.. Cả khuôn mặt anh ta ngá»i sáng khi trông thấy tôi. Äó là má»™t nụ cưá»i tuyệt diệu, như thể anh ta vừa bước ra má»™t vùng trống lá»™ng đầy ánh sáng sau khi Ä‘i bá»™ má»™t lúc dà i trong cánh rừng sâu. “Xin chà oâ€, tôi nói. “Xin chà oâ€, anh ta không nói vá»›i tôi, mặc dù môi mấp máy. Anh ta lấy các thức ra khá»i túi rồi sắp xếp đâu ra đấy và o tá»§ lạnh như má»™t đứa trẻ thông minh Ä‘ang nạp trà thức vừa há»c được và o trà nhá»›. Những thứ còn lại anh ta xếp và o trong chạn. Rồi anh ta dùng má»™t tách cà phê vá»›i tôi. Chúng tôi ngồi ở hai bên nhà bếp, như Kumiko và tôi vẫn ngồi ngà y trước.
* * *
Quế chưa há» Ä‘i há»c ở trưá»ng, - Nhục Ä‘áºu khấu nói. - Trưá»ng há»c bình thưá»ng thì không nháºn má»™t đứa trẻ không nói được, còn gá»i nó tá»›i trưá»ng toà n trẻ khuyết táºt thì tôi cảm thấy không đúng. Tôi biết, nguyên nhân khiến nó không thể nói- dẫu là gì Ä‘i nữa – khác vá»›i nguyên nhân cá»§a những trẻ khác. Ngoà i ra, nó lại còn chưa bao giá» tá» ra thÃch Ä‘i há»c. Dưá»ng như nó chỉ thÃch nhất là được tá»± do thoải mái ở nhà , Ä‘á»c sách, nghe nhạc cổ Ä‘iển hay chÆ¡i ngoà i vưá»n vá»›i con chó nhà chúng tôi nuôi hồi đó. Thỉnh thoảng nó cÅ©ng ra ngoà i phố chÆ¡i, nhưng nó không tá» ra hà o hứng lắm, bởi nó không thÃch giao du vá»›i những trẻ khác cùng tuổi.
Nhục Ä‘áºu khấu há»c ngôn ngữ dấu hiệu dà nh cho ngưá»i câm Ä‘iếc để nói chuyện vá»›i Quế. Khi nà o ngôn ngữ dấu hiệu không đủ thì há» dùng bút đà m. Tuy nhiên, má»™t ngà y kia Nhục Ä‘áºu khấu nháºn ra rằng bà và con trai có thể truyá»n đạt cảm xúc cá»§a mình cho nhau má»™t cách hoà n hảo mà không phải viện tá»›i những phương pháp gián tiếp đó. Chỉ cần má»™t cá» chỉ nhá» hay má»™t thay đổi trên nét mặt là bà biết Ä‘Ãch xác Quế Ä‘ang nghÄ© gì, cần gì. Từ đó trở Ä‘i bà không còn báºn tâm vá» chuyện Quế không nói được. Rõ rà ng Ä‘iá»u đó không cản trở đến việc trao đổi tâm linh giữa hai mẹ con. DÄ© nhiên, việc không thể trò chuyện vá»›i nhau bằng ngôn ngữ nói đôi khi cÅ©ng khiến bà cảm thấy bất tiện vá» mặt váºt lý, nhưng chẳng qua chỉ là bất tiện thôi, không hÆ¡n, và theo nghÄ©a nà o đó, chÃnh sá»± bất tiện nà y đã là m sá»± giao tiếp giữa hai ngưá»i được nâng lên má»™t cấp độ má»›i.
Những lúc nghỉ việc, Nhục Ä‘áºu khấu thưá»ng dạy cho Quế Ä‘á»c, viết và há»c số há»c. Nhưng ngoà i cái đó ra, bà không có gì phải dạy nhiá»u. Cáºu yêu sách và thưá»ng thu nháºn được từ sách những gì muốn biết. Bà là nguá»i chá»n sách cho cáºu thì đúng hÆ¡n là thầy dạy cáºu. Cáºu yêu âm nhạc và muốn chÆ¡i dương cầm, nhưng sau và i tháng há»c chạy ngón ở cấp căn bản vá»›i má»™t thầy dạy dương cầm chuyên nghiệp, cáºu chỉ cần mua sách giáo khoa và băng nhạc rồi cứ thế tá»± trau dồi chi đến khi đạt tá»›i trình độ kỹ thuáºt rất cao so vá»›i lứa tuổi. Cáºu thÃch chÆ¡i Bach và Mozart, nói chung là chỉ chÆ¡i nhạc cá»§a các nhạc sÄ© thuá»™c trưá»ng phái Lãng mạn, ngoà i ra thì cáºu không quan tâm, trừ Poulenc và Bartok. Suốt sáu năm liá»n cáºu táºp trung và o âm nhạc và đá»c sách, song từ khi đến độ tuổi mà như ngưá»i khác là và o trung há»c, cáºu lại chuyển sang há»c các thứ ngôn ngữ, bắt đầu từ tiếng Anh rồi tiếng Pháp. Cả tiếng nà y lẫn tiếng kia cáºu Ä‘á»u tá»± há»c, thế mà chỉ cần sáu tháng là đã có thể Ä‘á»c những cuốn sách đơn giản. DÄ© nhiên cáºu không có ý định há»c để đà m thoại; cáºu chỉ cần há»c để Ä‘á»c được sách. Má»™t việc khác cáºu cÅ©ng thÃch là tẩn mẩn mà y mò những cá»— máy phức tạp. Cáºu mua cả má»™ bá»™ dụng cụ chuyên dùng rồi tá»± chế ra máy thu thanh lẫn loa phóng âm, lại thÃch tháo rá»i đồng hồ ra rồi lắp lại.
Má»i ngưá»i quanh cáºu – ý là cha mẹ và bà ngoại cáºu - trở nên quen vá»›i việc cáºu không bao giá» nói và không còn nghÄ© đó là chuyện bất thưá»ng hay phi tá»± nhiên. Sau và i năm, Nhục Ä‘áºu khấu thôi không đưa cáºu đến bác sÄ© tâm lý nữa. Những cuá»™c gặp bác sÄ© hà ng tuần chẳng giúp được gì cho các “triệu chứng†cá»§a Quế, và đúng như các bác sÄ© đã nói từ đầu, ngoà i chuyện không nói được ra thì má»i thứ ở cáºu Ä‘á»u ổn. Trên thá»±c tế, cáºu gần như là má»™t đứa bé hoà n hảo. Nhục Ä‘áºu khấu tháºm chà không nhá»› nổi đã có lần nà o phải bắt buá»™c cáºu là m việc gì hoặc la rầy cáºu vì má»™t việc nà o đó lẽ ra cáºu không nên là m. Cáºu luôn tá»± quyết định mình phải là m gì và há»… đã quyết định là là m tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn, không chê và o đâu được, theo cách cá»§a riêng mình. Cáºu khác biệt vá»›i những trẻ khác - những trẻ bình thưá»ng đến ná»—i so sánh cáºu vá»›i chúng là vô nghÄ©a. Năm cáºu mưá»i hai tuổi thì bà ngoại mất (vì sá»± kiện nà y cáºu đã câm lặng khóc suốt mấy ngà y liá»n), sau đó cáºu tá»± đảm nháºn việc nấu nướng, giặt giÅ© và lau chùi nhà cá»a khi mẹ Ä‘i là m. Sau khi mẹ mất, Nhục Ä‘áºu khấu muốn thuê ngưá»i giúp việc, nhưng Quế khăng khăng từ chối. Cáºu không muốn cho ngưá»i lạ và o phá há»ng ná»n nếp trong nhà . Từ đó trở Ä‘i chÃnh Quế là ngưá»i cáng đáng phần lá»›n việc nhà ; cáºu là m việc đó vá»›i sá»± chÃnh xác và ká»· luáºt cao độ.
* * *
Quế nói chuyện vá»›i tôi bằng hai bà n tay. Anh thừa hưởng cá»§a mẹ những ngón tay thanh mảnh, hình dáng đẹp, dà i, nhưng không dà i quá. Anh đưa tay lên gần mặt, di động các ngón tay không chút ngáºp ngừng, và như những sinh váºt sống đầy nhạy cảm, chúng truyá»n đạt những Ä‘iá»u anh cần nói vá»›i tôi.
-Lúc 2 giá» chiá»u nay sẽ có má»™t vị khách tá»›i. Hôm nay chỉ có thế. Từ giá» tá»›i khi bà ta đến anh không phải là m gì cả. Tôi sẽ ở đây là m nốt việc trong khoảng má»™t tiếng nữa, sau đó tôi sẽ vá», đến 2 giá» sẽ Ä‘i đón bà ta đưa vỠđây. Dá»± báo thá»i tiết nói cả ngà y hôm nay trá»i nhiá»u mây. Anh có thể xuống giếng trong khi ngoà i trá»i còn sáng, váºy sẽ đỡ hại mắt.
Như Nhục Ä‘áºu khấu đã nói, tôi hiểu được dá»… dà ng những lá»i mà các ngón tay cá»§a Quế truyá»n đạt. Tôi chẳng biết gì vá» ngôn ngữ dấu hiệu, nhưng tôi dá»… dà ng theo sát những cỠđộng phức tạp và uyển chuyển cá»§a anh ta. Có thể chÃnh nhá» kỹ năng Ä‘iêu luyện cá»§a Quế nên ý nghÄ©a Ä‘iá»u anh muốn nói tá»± nhiên trở thà nh sáng rõ, cÅ©ng như má»™t vở kịch diá»…n bằng tiếng nuá»›c ngoà i vẫn có thể truyá»n cảm được. Mà cÅ©ng có thể tôi chỉ có cảm tuởng mình Ä‘ang quan sát các ngón tay Quế di động, kỳ thá»±c thì không phải. Các ngón tay chuyển động có thể chỉ là cái mặt tiá»n trang trà bên ngoà i, còn thá»±c chất, tôi Ä‘ang quan sát má»™t mặt nà o đó cá»§a toà nhà ở đằng sau, có Ä‘iá»u tá»± tôi không biết. Má»—i sáng, khi ngồi trò chuyện bên bà n bếp, tôi cố nhìn cho ra ranh giá»›i giữa mặt tiá»n vá»›i cái đằng sau nó song chẳng bao giá» thấy được, bởi đưá»ng phân tuyến đánh dấu cái ranh giá»›i kia không ngừng chuyển động và thay hình đổi dạng.
Sau cuá»™c trò chuyện ngắn – hay cuá»™c trao đổi ngắn - vá»›i tôi, Quế thưá»ng cởi com lê treo lên giá, dém cà vạt và o bên trong sÆ¡ mi rồi bắt tay quét dá»n hay nấu nướng. Trong khi là m việc, anh thưá»ng mở máy stereo nghe nhạc. Tuần nà y anh chẳng nghe gì khác ngoà i nhạc thánh lá»… cá»§a Rossini, tuần sau anh chỉ nghe các bản concerto dà nh cho nhạc cụ hÆ¡i cá»§a Vivaldi, nghe Ä‘i nghe lại nhiá»u lần đến ná»—i rốt cuá»™c tôi thuá»™c lòng hết các giai Ä‘iệu.
Quế là m má»i việc cá»±c kỳ khéo léo, không má»™t động tác thừa. Ban đầu tôi hay đỠnghị giúp má»™t tay, nhưng anh chỉ mỉm cưá»i lắc đầu.
Quan sát anh là m việc nà y việc ná», tôi dần dần Ä‘i tá»›i kết luáºn rằng muốn má»i việc được trÆ¡n tru thì tốt nhất cứ để má»™t mình Quế là m hết. sau đó tôi đâm có thói quen tránh là m phiá»n anh ta. Trong khi anh ta là m các việc vặt buổi sáng, tôi thưá»ng ngồi ở ghế sofa trong phòng “chỉnh lý†mà đá»c sách.
Gá»i là Dinh song tháºt ra căn nhà không rá»™ng, đồ đạc rất Ãt, chỉ những thứ cần thiết nhất. Không có ai thưá»ng xuyên sống ở đây, nên căn nhà chẳng bao giá» bẩn hay bừa bá»™n lắm. Thế nhưng ngà y nà o Quế cÅ©ng hút bụi từng xăngtimét má»™t, lau bụi bà n ghế, kệ sách, chùi khung cá»a sổ, dùng sáp đánh bóng chiếc bà n, phá»§i bụi các ngá»n đèn, cất váºt nà y váºt ná» vá» chá»— cÅ©. Anh thưá»ng sắp lại bát đĩa trong tá»§ đựng đồ sứ cho ngay ngắn, xếp các bình, lá»â€¦ theo kÃch thước, kéo lại cho ngay mép khăn trải bà n và khăn mặt, chỉnh sao cho tay cầm tất cả các tách cà phê xoay vá» cùng má»™t phÃa, sá»a lại vị trà bánh xà phòng trong buồng tắm, thay khăn mặt má»›i dù những tấm khăn cÅ© chưa ai dùng. Rồi anh ta táºp trung toà n bá»™ rác và o má»™t túi duy nhất, buá»™c lại mang ra ngoà i. Anh thuá»ng chỉnh giá» trên đồng hồ treo tưá»ng theo đúng đồng hồ Ä‘eo tay cá»§a mình ( cái đồng hồ mà tôi dám cá không bao giá» sai quá ba giây). Nếu trong khi lau chùi Quế bắt gặp bất cứ váºt gì nằm sai chá»— dù chỉ má»™t tÃ, anh ta Ä‘á»u trả nó vá» chá»— cÅ© vá»›i những động tác chÃnh xác và thanh lịch. Có lần tôi thá» kéo má»™t chiếc đồng hồ trên giá lệch chừng má»™t phân vá» bên trái, thế là y như rằng sáng hôm sau anh ta chỉnh nó vá» bên phải đúng má»™t phân.
Má»i hà nh vi đó cá»§a Quế không há» cho ta ấn tượng anh là ngưá»i bị lệch lạc vá» thần kinh. Dưá»ng như anh ta chỉ Ä‘ang là m những việc rất tá»± nhiên và “đúng đắnâ€. Có lẽ trong đầu Quế có má»™t hình dung sống động vá» việc thế giá»›i nà y – hay Ãt nhất là cái thế giá»›i nho nhỠở đây - cần phải như thế nà o, và đối vá»›i anh ta, việc duy trì thế giá»›i trong tình trạng ở đó cÅ©ng tá»± nhiên như việc hÃt thở váºy. Có lẽ anh ta tá»± thấy mình chỉ Ä‘ang góp má»™t bà n tay nhá» nhoi khi vạn váºt Ä‘á»u mang má»™t khát vá»ng ná»™i tại mãnh liệt nhằm trở vá» hình dáng ban đầu.
Quế nấu nướng thức ăn rồi cất và o tá»§ lạnh, sau đó chỉ cho tôi biết bữa trưa sẽ ăn những gì. Tôi cảm Æ¡n anh ta. Sau đó anh ta đứng trước gương, kéo thẳng cà vạt, kiểm tra sÆ¡ mi cá»§a mình rồi mặc com lê và o. Cuối cùng, miệng khẽ mỉm cuá»i, anh ta mấp máy môi để nói “tạm biệtâ€, nhìn quanh má»™t lần nữa rồi Ä‘i ra ngoà i qua cá»a trước. Ngồi sau tay lái chiếc Mercedes-Benz, anh ta cho má»™t băng nhạc cổ Ä‘iển và o máy cát xét trên xe, ấn nút Ä‘iá»u khiển từ xa để mở cổng trước rồi lái xe Ä‘i, lại vẽ đúng cái vòng cung mà anh ta đã vẽ khi đến. Xe vừa qua, cổng liá»n đóng lại. CÅ©ng như trước, tôi quan sát qua khe hở nÆ¡i rèm cá»a, tay cầm cốc cà phê. LÅ© chim không con lắm mồm như khi Quế đến. Tôi thấy mây Ä‘en đã tản mác và bị gió đẩy Ä‘i, nhưng bên trên chúng lại còn má»™t tầng mây khác dà y hÆ¡n nữa.
* * *
Tôi ngồi bên bà n bếp, đặt cốc xuống rồi nhìn lại căn phòng nÆ¡i bà n tay cá»§a Quế đã để lại má»™t cảm giác tháºt đẹp đẽ vá» tráºt tá»±. Nó trông như má»™t bức tranh tÄ©nh váºt lá»›n ba chiá»u, sá»± tÄ©nh lặng cá»§a nó chỉ bị quấy rầy bởi tiếng tÃch tắc cá»§a chiếc đồng hồ. Kim đồng hồ chỉ 10 giá» 20. Nhìn chiếc ghế mà Quế ngồi lúc nãy, tôi lại tá»± há»i liệu tôi không kể vá»›i há» vá» cuá»™c viếng thăm cá»§a Ushikawa đêm qua thì liệu có đúng không. Liệu việc đó có phương hại đến cái gần như là lòng tin cáºy Ä‘ang có giữa Quế và tôi hay Nhục Ä‘áºu khấu và tôi?
Dù sao, tôi vãn muốn đợi thêm Ãt lâu để xem má»i chuyện sÄ© tiến triển ra sao. Trong những việc tôi là m có cái gì khiến Wataya Noboru lo ngay ngáy đến váºy? Tôi Ä‘ang giẫm lên cái Ä‘uôi nà o cá»§a hắn? Hắn Ä‘ang định dùng tá»›i những biện pháp đối phó nà o? Nếu tìm được lá»i đáp cho những câu há»i đó, tôi sẽ có thể nhÃch gần hÆ¡n má»™t chút đến bà máºt cá»§a hắn. Và hệ quả là tôi sẽ có thể tiến gần đến chá»— biết Kumiko Ä‘ang ở đâu.
Khi kim đồng hồ sắp chuyển sang 11 giá» (cái đồng hồ mà Quế đã dịch sang phải chừng má»™t phân vá» chá»— cÅ©), tôi ra ngoà i vưá»n để chui xuống giếng.
* * *
-Từ khi Quế còn nhá» tôi đã kể cho nó nghe chuyện chiếc tà u ngầm và vưá»n thú - vá» những gì tôi đã thấy từ trên boong chiếc tà u váºn tải và o tháng Tám năm 1945, và vá» chuyện lÃnh Nháºt đã bắn các con thú trong vưá»n thú cá»§a cha tôi cùng lúc khi chiếc tà u ngầm Mỹ Ä‘ang nhắm đại bác và o chúng tôi và sắp sá»a đánh đắm tà u chúng tôi. Äã lâu lắm rồi tôi không kể vá»›i ai vá» chuyện ấy, chỉ giữ cho mình. Tôi đã im lìm lang thang qua cái mê cung tranh tối tranh sáng giữa ảo tưởng và thá»±c tại. Tuy nhiên, khi Quế ra Ä‘á»i, tôi chợt hiểu nó là ngưá»i duy nhất mà tôi có thể kể chuyện cá»§a mình. Thế là ngay từ khi nó chưa hiểu được lá»i nói, tôi đã bắt đầu kể cho nó, kể Ä‘i kể lại, gần như thì thầm, vá» tất cả những gì tôi còn nhá»›, và trong khi tôi kể, những cảnh tượng đó lại trá»—i dáºy trước mắt tôi, bằng những sắc mà u sống động, như thể tôi vừa giở má»™c cái nắp cho chúng báºt tuôn ra.
Khi Quế bắt đầu hiểu ngôn ngữ, nó cứ đòi tôi kể lại chuyện ấy mãi. Tôi phải kể cho nó hà ng má»™t trăm, hai trăm, năm trăm lần, nhưng không phải lần nà o cÅ©ng lặp Ä‘i lạp lại từng ấy thứ. Má»—i lần tôi kể cho Quế nghe, nó lại đòi tôi kể má»™t câu chuyện nhá» khác nằm trong câu chuyện chÃnh. Nó muốn biết từng cảnh má»™t trên cùng má»™t cái cây. Tôi thưá»ng Ä‘i theo nhà nh mà nó yêu cầu, kể cho nó câu chuyện nằm trên nhà nh đó. Và thế là câu chuyện cứ lá»›n lên mãi, trưởng thà nh lên mãi…
Bằng cách đó hai mẹ con tôi tạo ra má»™t hệ thần thoại riêng cá»§a mình. Anh có hiểu ý tôi không? Ngà y nà o mẹ con tôi cÅ©ng kể cho nhau nghe câu chuyện, cứ như là bị ám. Mẹ con tôi nói vá»›i nhau hà ng giá» vá» tên các con váºt trong vưá»n thú, vá» bá»™ lông ónh ánh cá»§a chúng hay mà u mắt chúng, vỠđủ thứ mùi lÆ¡ lá»ng trong không khÃ, vá» tên tuổi và khuôn mặt từng ngưá»i lÃnh, há» chà o Ä‘á»i ra sao, thá»i thÆ¡ ấu thế nà o, há» có những khẩu súng gì, phải vác đạn nặng ra sao, vá» những ná»—i sợ và cÆ¡n khát cá»§a há», vá» hình dáng những đám mây trên bầu trá»i…
Tôi nhìn thấy hết sức rõ rà ng tất cả những mà u sắc và hình dáng đó khi kể câu chuyện cho Quế, tôi có thể chuyển những gì tôi thấy thà nh ngôn từ - những từ chÃnh xác nhất tôi cần – và truyá»n đạt cho nó. Cứ thế mãi không ngừng. Luôn luôn có những chi tiết má»›i có thể đưa và o thêm, câu chuyện cứ ngà y cà ng sâu hÆ¡n, ngà y cà ng rá»™ng ra mãi...
Nhục Ä‘áºu khấu mỉm cưá»i khi nói vá» những ngà y xa xưa đó. Trước đây tôi chưa há» thấy má»™t nụ cưá»i tá»± nhiên đến váºy trên gương mặt bà .
- Nhưng rồi má»™t ngà y kia má»i chuyện chấm dứt, - bà nói. - Buổi sáng tháng Hai đó, khi Quế ngừng nói, nó cÅ©ng thôi chia sẻ những câu chuyện vá»›i tôi.
Nhục Ä‘áºu khấu ngừng lá»i để châm má»™t Ä‘iếu thuốc.
- Nay thì tôi biết Ä‘iá»u gì đã xảy ra. Lá»i lẽ cá»§a nó đã mất hút trong cái mê cung đó, bị nuốt chá»ng bởi cái thế giá»›i những câuchuyện đó. Má»™t cái gì đó từ những câu chuyện bước ra đã giáºt mất lưỡi nó. Và mấy năm sau, cÅ©ng cái đó đã giết chết chồng tôi.
* * *
Gió chuyển mạnh hÆ¡n hồi sáng, đùn từng đám mây xám nặng ná» vá» phÃa đông. Những đám mây trông như những khách lữ hà nh câm lặng lên đưá»ng đến chá»— táºn cùng thế giá»›i. Giữa những cà nh cây trụi lá ngoà i vưá»n, gió thi thoảng lại cất tiếng rá»n rÄ© ngắn, không lá»i. Tôi đứng bên cái giếng nhìn lên bầu trá»i. Ở nÆ¡i nà o đó hẳn Kumiko cÅ©ng Ä‘ang nhìn lên những đám mây. à nghÄ© đó tá»± dưng nảy ra trong đầu tôi, chẳng vì cá»› gì. Äó chỉ là cảm giác cá»§a tôi thôi.
Tôi trèo thang xuống dưới đáy giếng rồi kéo dây thừng Ä‘áºy nắp giếng lại. Tôi hÃt thở sâu hai ba lần, siết chặt gáºy trong tay rồi nhẹ nhà ng ngồi xuống trong bóng tối. Bóng tối hoà n toà n. Phải, đó là cái quan trá»ng nhất. Cái bóng tối tinh tuyá»n nà y chÃnh là mấu chốt. Nó như má»™t chương trình dạy nấu ăn trên truyá»n hình: “ Má»i ngưá»i hiểu rồi chứ? Bà quyết cá»§a công thức nà y là bóng tối hoà n toà n. Nhó phải dùng thứ cà ng dà y cà ng tốt.†Và cả cây gáºy chắc khá»e nhất mà ta có thể nắm trong tay, tôi nghÄ© và mỉm cưá»i má»™t thoáng trong bóng tối.
Tôi cảm thấy vết hầm trên má bắt đầu ấm lên. Nó cho tôi biết rằng tôi Ä‘ang nhÃch gần hÆ¡n má»™t chút đến cốt lõi cá»§a sá»± váºt. Tôi nhắm mắt lại. Trong tai tôi vẫn còn văng vẳng những Ä‘iệu nhạc mà Quế đã nghe Ä‘i nghe lại sáng nay trong khi là m việc. Äó là món quà âm nhạc cá»§a Bach, vẫn vang vang trong đầu tôi như tiếng rì rầm không dứt cá»§a đám đông trong má»™t thÃnh phòng có trần cao. Nhưng rồi im lặng trùm xuống và bắt đầu đà o và o trong những nếp gấp cá»§a não tôi, từng nếp má»™t, như con côn trùng đẻ trứng. Tôi mở mắt rồi lại nhắm. Bóng tối bên trong và bên ngoà i nháºp và o nhau, và tôi bắt đầu rá»i khá»i chÃnh mình, rá»i khá»i cái vá» ngoà i vốn chứa đựng tôi.
CÅ©ng như má»i khi.
|

04-09-2008, 07:14 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
15
ÄÆ°á»ng chắc tá»›i đây là hết
(Quan điểm của Kasahara May: Phần 3)
Chà o chim vặn dây cót!
Lần trước em đã kể tá»›i chá»— em Ä‘ang là m việc ở nhà máy là m tóc giả trên vùng núi non xa xôi cùng vá»›i nhiá»u cô gái dân địa phương. Thư nà y em kể tiếp chuyện ấy.
Gần đây em tháºt sá»± băn khoăn khi thấy tháºt là lạ, ngưá»i ta cứ là m việc kiểu nà y quần quáºt từ sáng đến tôi, ngà y nà y qua ngà y khác! Có bao giá» anh thấy Ä‘iá»u đó lạ không? à em là , ở đây em chỉ có má»—i má»™t việc là là m những gì sếp bảo, không cần nghÄ© ngợi gì hết. Chả khác gì trước má»—i ngà y là m việc em Ä‘em bá»™ óc mình cất và o tá»§, đến cuối ngà y lại lấy ra mang vá» nhà . Má»—i ngà y em ngồi bảy tiếng ở bà n là m việc, gắn từng sợi tóc lên bá»™ tóc giả, rồi ăn tối trong căng tin, Ä‘i tắm, xong thì dÄ© nhiên là em phải Ä‘i ngá»§ như bất cứ ai, vì váºy má»—i ngà y hai mươi bốn tiếng, thá»i gian rảnh hoà n toà n chẳng còn gì. Và quá mệt vì công việc nên có bao nhiêu “thá»i gian rảnh†là em toà n nằm trên giưá»ng như giữa đám sương mù váºy. Em không có thì giá» ngồi nghÄ© vá» bất cứ chuyện gì. DÄ© nhiên cuối tuần thì em không phải là m việc, nhưng lại phải lau chùi, giặt giÅ©, thỉnh thoảng Ä‘i lên phố, ngoảnh qua ngoảnh lại thì mấy ngà y nghỉ cuối tuần đã qua vèo mất. Có lần em quyết định sẽ ghi nháºt ký, nhưng chẳng có gì để viết, nên chỉ sau má»™t tuần là em thôi. Cứ thế, em chỉ là m Ä‘i là m lại từng ấy việc, ngà y nà y qua ngà y khác.
Thế nhưng - thế nhưng – em hoà n toà n chẳng băn khoăn gì chuyện mình cứ lam là m kiểu nà y, như má»™t con ốc nhá» xÃu trong cá»— máy. Em không há» cảm thấy mình bị tách rá»i khá»i Ä‘á»i sống. Có chăng là , đôi khi em cảm thấy, bằng cách táºp trung và o công việc thế nà y, là m hết mình mà không nghÄ© ngợi gì như con kiến, em Ä‘ang tiến gần đến “cái tôi Ä‘Ãch thá»±c†cá»§a mình. Em không biết nói sao cho rõ.... nhưng hình như chÃnh khi không nghÄ© vá» bản thân mình em lại có thể tiến gần hÆ¡n đến cái cốt lõi cá»§a chÃnh mình. ChÃnh vì váºy em má»›i bảo là “lạ tháºtâ€.
Em là m việc không tiếc công tiếc sức. Chả phải khoe đâu, nhưng tháºm chà em còn được gá»i là “công nhân giá»i trong tháng†cÆ¡ đấy. Em đã nói anh rồi, trông em thế thôi, chứ việc gì bằng tay là em là m cừ lắm. Bá»n em chia là m nhóm để là m việc, mà nhóm nà o có em là y như rằng thà nh tÃch tăng. Khi xong phần việc mình, em còn giúp cả mấy đứa là m cháºm nữa. Thà nh thá» nay má»i ngưá»i ai cÅ©ng biết tiếng em. Anh có tin được không? Em đây mà nổi tiếng! Nhưng dù sao, Ä‘iá»u em muốn kể vá»›i Chim vặn dây cót là từ khi đến nhà máy nà y em chỉ có là m việc, là m việc, là m việc. Như con kiến. Như anh thợ rèn nhà quê. Em nói thế đã rõ chưa nhỉ?
Dù thế nà o, chá»— em Ä‘ang là m việc thá»±c sá»± là lạ. Nó to như nhà chứa máy bay, trần nhà cao Æ¡i là cao, rá»™ng mênh mông. Má»™t trăm năm mươi đứa con gái ngồi sắp hà ng là m việc ở đó. Giá mà anh thấy nhỉ! DÄ© nhiên, ngưá»i ta đâu cứ phải xây má»™t cái nhà máy to đùng như thế. Có phải bá»n em sản xuất tà u ngầm hay gì gì đó đâu. Lẽ ra há» có thể chia bá»n em ra thà nh nhiá»u phòng riêng biệt. Nhưng có lẽ há» cho rằng nếu cho từng ấy ngưá»i cùng ngồi chung má»™t chá»— thì sẽ là m tăng tinh thần Ä‘oà n kết chăng. Mà có thể chỉ là để các sếp dá»… giám sát cả bá»n cùng má»™t lúc. Em cá là bá»n há» Ä‘ang áp dụng cái... gá»i là gì ấy nhỉ... à , tâm lý há»c, vá»›i bá»n em. Bá»n em chia thà nh nhiá»u nhóm, ngồi quanh các bà n là m việc như ngưá»i ta ngồi trong lá»›p há»c sinh váºt để mổ ếch, má»™t trong những đứa lá»›n tuổi hÆ¡n ngồi má»™t đầu bà n, là m trưởng nhóm. Bá»n em được phép trò chuyện trong khi là m việc – nghÄ©a là nói chuyện mà vẫn không ngừng tay ( ngồi là m việc kiểu nà y mà câm như thóc suốt ngà y thì có ai chịu được), nhưng nếu nói chuyện hay cưá»i quá to hoặc quá mải chuyện thì trưởng nhóm sẽ chạy tá»›i cau mà y mà nói: “ Thôi Ä‘i, Yumiko, là m việc bằng tay chứ không phải bằng mồm. Coi chừng là m cháºm hÆ¡n các bạn đóâ€. Thà nh thá» bá»n em cứ thầm thầm thì thì vá»›i nhau như bá»n trá»™m lúc ná»a đêm váºy.
Trong xưởng có báºt nhạc. Tùy từng lúc mà nhạc nà y hay nhạc khác. Nếu anh Chim vặn dây cót là fan ruá»™t cá»§a Barry Manilow hay Air Supply thì hẳn anh sẽ thÃch chá»— nà y.
Phải mất và i hôm má»›i là m xong má»™t bá»™ tóc giả “cá»§a emâ€. DÄ© nhiên là tuỳ sản phẩm thuá»™c hạng nà o mà thá»i gian có khác nhau, nhưng dù thế nà o thì cÅ©ng phải và i ngà y má»›i xong má»™t bá»™. Äầu tiên là chia ná»n cá»§a bá»™ tóc ra thà nh từng ô, sau đó trồng tóc lần lượt và o từng ô má»™t. Tuy nhiên đây không phải là m việc dây chuyá»n kiểu như nhà máy trong phim cá»§a Chaplin đâu, siết má»™t con ốc xong thì láºp tức con khác đến; ở đây má»—i bá»™ tóc giả Ä‘á»u là “cá»§a emâ€, má»™t mình em là m từ đầu tá»›i cuối. Má»—i khi xong má»™t bá»™, em những muốn ký tên mình và ghi ngà y tháng và o. Nhưng dÄ© nhiên là m em không là m váºy, kẻo ngưá»i ta lại phát khùng lên. Dù váºy, tháºt dá»… chịu khi biết rằng ở đâu đó trên thế giá»›i nà y có má»™t nguá»i Ä‘ang đội bá»™ tóc giả do chÃnh tay em là m. Äiá»u đó khiến em có cảm giác... nói sao nhỉ... cảm giác gắn bó.
Dù sao, cuá»™c Ä‘á»i vẫn tháºt lạ. Giá như ba năm trước ai đó bảo em: “ Ba năm nữa em sẽ là m việc cùng vá»›i nhiá»u gái quê trong má»™t nhà máy chuyên là m tóc giả ở miá»n núiâ€, hẳn em sẽ cưá»i và o mặt há». Chuyện ấy là m sao em có thể hình dung được. Mà sau đây ba năm nữa cÅ©ng váºy, ai mà biết được khi đó em sẽ là m gì. Chim vặn dây cót cÅ©ng váºy, liệu anh có biết ba năm nữa mình sẽ là m gì không? Hẳn là không. Mà nói gì tá»›i ba năm; em dám cá bằng toà n bá»™ số tiá»n kiếm được ở đây rằng tháºm chà sau đây má»™t tháng anh cÅ©ng không biết mình sẽ là m gì nữa kia.
Tuy váºy đám con gái quanh em đây biết rõ ba năm nữa há» sẽ ở đây. Hay Ãt nhất há» tưởng là há» biết. Há» nghÄ© là sẽ tiết kiệm được ở đây và i năm nữa sẽ kiếm được má»™t anh chà ng kha khá, thế là đám cưới hạnh phúc.
Những ngưá»i mà há» sẽ cưới hầu hết là con cái nhà nông, những anh chà ng sẽ thừa hưởng cá»a hà ng cá»§a bố hay là m việc ở các công ty nhá» trong vùng. Trước đây em đã viết rằng ở vùng nà y thiếu trầm trá»ng các cô gái trẻ, thà nh thá» ngưá»i ta đến bốc các cô Ä‘i nhanh lắm. Äứa nà o còn trÆ¡ khấc lại là xui đấy, thà nh thá» ai cÅ©ng cố kiếm cho mình má»™t anh, không anh nà y thi anh khác. Thế cÆ¡ mà ! Thư trước em cÅ©ng nói rằng hầu hết các cô há»… lấy chồng xong là nghÄ© việc. Là m việc ở nhà máy tóc giả chỉ là má»™t khoảng độn chừng mấy năm từ khi há» tốt nghiệp phổ thông cho tá»›i khi há» lấy chồng mà thôi, như má»™t căn phòng mà há» bước và o, nán lại má»™t chút rồi bá» Ä‘i ấy.
Tháºt ra công ty cÅ©ng không phản đối chuyện đó, dưá»ng như há» lại thÃch cứ để các cô gái là m việc chỉ và i năm rồi lấy chồng và nghỉ việc. Váºy lại tốt hÆ¡n là khác, bởi nhân công cá»§a há» cứ xoay vòng liên tục, nên há» không phải lo vá» lương láºu, phúc lợi, công Ä‘oà n và trăm thứ linh tinh. Công ty o bế nhiá»u hÆ¡n đối vá»›i các cô gái có khả năng là m trưởng nhóm, nhưng còn các cô bình thưá»ng khác thì đối vá»›i há» chỉ như hà ng tiêu dùng mà thôi. Có má»™t thoả thuáºn ngầm giữa công ty và các cô gái rẳng khi nà o lấy chồng thì há» sẽ ra Ä‘i. Vì váºy đối vá»›i bá»n con gái, nếu hình dung ba năm nữa sẽ thế nà o thì chỉ có hai khả năng: má»™t là há» vừa là m việc vừa để mắt tìm má»™t anh vừa ý, hai là há» Ä‘i lấy chồng và nghỉ việc. ÄÆ¡n giản quá phải không!
Ở đây chẳng có ai như em, tá»± nhá»§ rằng chẳng biết ba năm nữa chuyện gì sẽ xảy ra vá»›i mình. Tất cả Ä‘á»u là m việc siêng năng. Không ai là m quấy quá hay than vãn gì vá» công việc cả. Thỉnh thoảng em có nghe ai đó kêu ca vỠđồ ăn ở căng tin, nhưng chỉ có thế. DÄ© nhiên, công việc là công việc, nên không thể lúc nà o cÅ©ng vui cưá»i được. Mình có thể bắt nguá»i ta là m việc từ 9 giá» sáng đến 5 giá» chiếu bởi đó là bổn pháºn cá»§a cô ta, mặc dù cô ta thÃch Ä‘i chÆ¡i hÆ¡n, nhưng theo em, hầu hết má»i ngưá»i hà i lòng vá»›i công việc. Chắc hẳn vì há» biết đây chỉ là má»™t giai Ä‘oạn nhất thá»i bắc cầu từ thế giá»›i nà y sang thế giá»›i khác. ChÃnh vì váºy há» muốn cà ng được thoải mái cà ng tốt trong thá»i gian ở đây. Nói cho cùng,vá»›i hỠđây chỉ là má»™t Ä‘iểm trung chuyển thôi.
Nhưng vá»›i em thì không. Äây hoà n toà n không phải là thá»i gian quá độ hay chuyển tiếp đối vá»›i em. Em hoà n toà n không biết từ đây mình sẽ Ä‘i đâu. Vá»›i em, có thể đưá»ng đến đây là hết. Anh có hiểu ý em không? Nói nghiêm khắc ra, em không vui thú gì vá»›i công việc ở đây. Tất cả những gì em là m chẳng qua là để chấp nháºn công việc má»™t cách trá»n vẹn nhất. Mổi khi là m má»™t bá»™ tóc giả, em không nghÄ© tá»›i gì khác ngoà i chuyện là m bá»™ tóc giả đó. Em vô cùng nghiêm túc, đến ná»—i toà n thân em vã mồ hôi.
Em không biết nói thế nà o... nhưng gần đây em hay nghÄ© vá» cáºu trai đã chết trong tai nạn mô tô. Nói tháºt tình, trước đây em Ãt khi nghÄ© tá»›i cáºu ấy. Có lẽ cú sốc do tai nạn đó đã bẻ quẹo ký ức em hay thế nà o đó, bởi những gì em nhá»› vá» cáºu ấy chỉ toà n là những thứ kỳ cục tỉ như cáºu ta hôi nách, cáºu ta là má»™t thằng tồ, hay mấy ngón tay cáºu ta tìm cách sục sạo và o những chá»— lạ cá»§a em. Tuy nhiên, đôi lúc em lại nhá»› rằng cáºu ta cÅ©ng có những cái không đến ná»—i. Nhất là những khi đầu óc em trống rá»—ng, chỉ mải miết cắm những sợi tóc lên bá»™ tóc giả, những ý nghÄ© đó chẳng biết từ đâu cứ hiệu lên. á»’ vâng, em nghÄ©, cáºu ta đúng là thế. Em nghÄ© chắc thá»i gian không trôi theo thứ tá»± A, B, C, D đâu, đúng không? Nó muốn Ä‘i đâu thì cứ Ä‘i nấy thôi.
Em nói tháºt vá»›i anh được không hở Chim vặn dây cót? Rất tháºt, rất ư là tháºt đấy. Äôi khi em sợ Æ¡i là sợ! Em thức dáºy lúc ná»a đêm trÆ¡ trụi má»™t mình, cách xa má»i nguá»i hà ng mấy trăm cây số, đêm tối mịt mùng, em hoà n toà n không biết tương lai mình sẽ ra sao, em sợ đến ná»—i chỉ muốn thét lên. Anh có bao giá» bị như váºy không hở Chim vặn dây cót? Má»—i lần bị như váºy, em lại cố nhắc mình rằng em Ä‘ang gắn bó vá»›i những cái gì đó hay ai đó. Em cố sức liệt kê tên những ngưá»i đó trong đầu. Trên danh sách đó dÄ© nhiên có tên anh. Chim vặn dây cót ạ. Cả con ngõ, cả cái giếng, cả cây hồng và ng và những thứ khác nữa. Cả những bá»™ tóc giả em là m bằngchÃnh đôi tay mình. Cả những Ä‘iá»u vặt vãnh em nhá»› vá» cáºu trai kia. Tất cả những Ä‘iá»u vặt vãnh ấy ( mặc dù anh Chim vặn dây cót không phải là má»™t trong những cái vặt vãnh ấy, nhưng dù sao...) giúp em trở lại “nÆ¡i nà y†từng tà má»™t. Giá» em bá»—ng thấy hối tiếc đã không bao giá» cho cáºu bạn trai được thấy em khoả thân hay **ng đến nguá»i em. Hồi đó, em cương quyết không cho cáºu ấy rá» tá»›i em. Äôi khi, anh Chim vặn dây cót ạ, em thÃch mình sẽ là gái tân suốt Ä‘á»i. Tháºt đấy. Anh nghÄ© sao nà o?
Tạm biệt nhé. Chim vặn dây cót. Mong rằng Kumiko sẽ sá»›m quay vá».
|

04-09-2008, 07:15 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
16
Những nhá»c nhằn và gánh nặng cá»§a thế gian
♦
Äèn thần
Äiện thoại reo lúc 9 giỠđêm. Reo má»™t lần, ngừng rồi lại reo. Äó là Ushikawa, y đã nói sẽ dùng ám hiệu nà y để tôi biết là y.
- Chà o ông Okada, - giá»ng Ushikawa nói. – Ushikawa đây. Tôi Ä‘ang ở gần nhà ông, đã định ghé sang nếu ông không phiá»n. Tôi biết giá» nà y muá»™n rồi, nhưng có đôi Ä‘iá»u tôi muốn gặp ông trá»±c tiếp để nói. ÄÆ°á»£c không hở ông? Chuyện liên quan đến cô Kumiko, vì váºy tôi nghÄ© ông sẽ quan tâm đấy.
Tôi hình dung vẻ mặt cá»§a Ushikawa ở đầu dây bên kia trong khi nghe y nói. Y có má»™t nụ cưá»i ná»a tá»± mãn trên mặt, môi cong lên phô hai hà m răng kinh tởm, như thể muốn nói: tôi biết, đỠnghị nà y ông không từ chối được đâu. Äáng tiếc là , y có lý.
* * *
Y mất đúng mưá»i phút để đến nhà tôi. Y vẫn mặc đúng bá»™ đồ cách đây ba ngà y. CÅ©ng có thể tôi nhầm, nhưng y vẫn mặc cÅ©ng thứ comple và sÆ¡ mi đó, Ä‘eo thứ cà vạt đó, tất cả Ä‘á»u cáu bẩn, nhăn nhúm, rá»™ng thùng thình. Những thứ quần áo thảm hại đó trông như thể chúng buá»™c phải gánh chịu má»™t phần quá lá»›n những nhá»c nhằn và gánh nặng cá»§a cả thế gian. Nếu như bằng cách nà o đó tôi có thể hóa thân thà nh quần áo cá»§a Ushikawa, đổi lại tôi sẽ được bảo đảm má»™t vinh quang hiếm có ở kiếp sau, tôi vẫn sẽ không muốn là m váºy tà nà o.
Sau khi xin lỗi, Ushikawa tự lấy bia trong tủ lạnh, kiểm tra xem chai bia có đủ lạnh không rồi mới rót và o một cái cốc gần đó. Hai chúng tôi ngồi ở bà n bếp.
- Thế nà y nhé, - Ushikawa nói. – Äể tiết kiệm thá»i gian, tôi sẽ bá» qua phần chuyện phiếm xã giao mà và o ngay việc chÃnh. Ông muốn nói chuyện vá»›i cô Kumiko phải không ông Okada? Nói chuyện trá»±c tiếp ấy. Chỉ hai ngưá»i vá»›i nhau thôi. Tôi tin ông đã muốn Ä‘iá»u đó lâu nay rồi. Ấy là ưu tiên số má»™t cá»§a ông. Tôi nói đúng không?
Tôi nghĩ một chút. Hay là tôi im lặng một chút, vỠnhư để nghĩ.
- Dĩ nhiên là tôi muốn nói chuyện với cô ấy, nếu có thể.
- Không phải là không thể. – Ushikawa gáºt đầu, nhẹ nhà ng nói.
- Nhưng có kèm theo Ä‘iá»u kiện…?
- Không kèm Ä‘iá»u kiện nà o hết. – Ushikawa nhấp má»™t ngụm bia. – Tuy nhiên hôm nay tôi có má»™t đỠnghị má»›i vá»›i ông. Hãy nghe Ä‘iá»u tôi nói và nghÄ© cho kỹ. Chuyện nà y khác xa chuyện có được nói chuyện vá»›i Kumiko hay không.
Tôi nhìn y, không nói gì.
- Nà o, ta bắt đầu nhé. Ông Okada ạ, ông Ä‘ang thuê mảnh đất ấy và cái nhà trên đó nữa cá»§a má»™t công ty nà o đó, phải không? à tôi là cái “nhà có dá»›p†ấy. Hà ng tháng ông phải trả tiá»n thuê nhà khá cao. Tuy nhiên, đây không phải thuê bình thưá»ng, mà là thuê nhưng và i năm nữa có thể mua hẳn. Äúng không nà o? DÄ© nhiên, chẳng ai Ä‘i đưa hợp đồng cá»§a ông cho bà n dân thiên hạ xem, vì váºy tên cá»§a ông không xuất hiện ở đâu cả, ấy tất cả mưu đồ là ở đó. Chứ trên thá»±c tế ông là chá»§ nhân cá»§a cÆ¡ ngÆ¡i đó, và tiá»n thuê ông trả hà ng tháng chÃnh là để trả dần và o tiá»n vay thế chấp. Tổng số tiá»n ông phải trả, để xem nà o, kể cả căn nhà , đâu như khoảng tám mươi triệu yên, đúng không? Vá»›i mức trả thế nà y thì chưa tá»›i hai năm nữa ông sẽ nghiá»…m nhiên thà nh chá»§ sở hữu cả nhà lẫn đất! Cừ lắm! Nhanh cá»±c kỳ! Tôi đến phải phục ông.
Ushikawa nhìn tôi như để xác nháºn những Ä‘iá»u y vừa nói, nhưng tôi vẫn im lặng.
- Xin đừng há»i là m sao tôi biết được các chi tiết đó. Nếu đà o cho cáºt lá»±c và o thì sẽ tìm được cái mình muốn biết thôi, miá»…n là nếu biết cách đà o. Giá» thì tôi đã nắm được kha khá ai đứng đằng sau cái công ty ma đó rồi. Chà chà , cái ấy má»›i là xương chứ! Tôi đã phải lần mò trong cả má»™t mê cung má»›i moi ra được đấy. Chả khác nà o má»™t chiếc ô tô bị ăn cắp rồi được sÆ¡n lại, thay lốp, bá»c lại đệm ghế, số xê ri trên động cÆ¡ thì cạo Ä‘i. Bá»n há» xóa kỹ má»i dấu vết. Dân chuyên nghiệp có khác. Nhưng giá» thì tôi nắm được kha khá sá»± tình rồi, có khi còn rõ hÆ¡n ông ấy chứ, ông Okada ạ. Tôi cuá»™c là ông tháºm chà không biết mình Ä‘ang trả tiá»n cho ai đâu, đúng không?
- Äúng váºy. Tiá»n thì đâu có tên vá»›i tuổi.
Ushikawa phá lên cưá»i.
- Ông Okada nói hoà n toà n đúng! Tiá»n thì đâu có tên vá»›i tuổi. Nói hay lắm! Câu nà y tôi phải ghi lại má»›i được. Nhưng ông Okada ạ, má»i chuyện đâu phải bao giá» cÅ©ng như ông muốn. Lấy và dụ mấy gã ở cục thuế chẳng hạn. Bá»n ấy có thông minh lắm đâu. Bá»n ấy chỉ biết Ä‘i thu thuế những chá»— nà o có tên thôi. Chá»— nà o chưa có tên thì chúng bắt phải có tên. Không chỉ tên mà còn đánh số nữa. Là m gì có cảm xúc trong công việc cá»§a chúng nó, cứ thế là m như ngưá»i máy thôi. Nhưng cái xã há»™i tư bản chá»§ nghÄ©a cá»§a chúng ta được xây dá»±ng chÃnh trên những cái đó mà . Váºy lên ta Ä‘i đến kết luáºn rằng cái tiá»n mà tôi vá»›i ông Ä‘ang nói đây quả tháºt có tên, mà tên rất oách nữa là khác.
Tôi nhìn cái đầu Ushikawa trong khi y nói. Tùy theo góc độ, ánh sáng tạo lên những đưá»ng lồi lõm trên sá» y.
- Äừng lo, cục thuế chúng nó không đến đây đòi tiá»n ông đâu, - Ushikawa phá lên cưá»i mà nói, - Mà cứ cho chúng đến thì phải mò mẫm qua bao nhiêu mê cung thế nà y thể nà o chúng cÅ©ng va đâu đó mà bươu đầu mẻ trán. Sưng bằng quả ổi chứ chả chÆ¡i! Nói gì thì nói, việc cá»§a chúng thì chúng là m, chứ chúng đâu muốn trầy vi tróc vẩy là m chi cho mệt. Nếu đã thu tiá»n được thì chá»— nà o dá»… thì thu, tá»™i gì nhè chá»— khó xÆ¡i, cà ng dá»… cà ng tốt mà . Má»™t khi đã thu đủ thì ở đâu ra mà chả thế. Nhất là nếu sếp đã bảo cứ chá»— nà o dá»… thu mà thu thì ngưá»i bình thưá»ng nhất định sẽ là m đúng như váºy. Sở dÄ© tôi biết là vì chÃnh tôi Ä‘i tìm hiểu mà . Gì chứ mấy chuyện nà y thì, không phải tá»± khoe chứ tôi hÆ¡i bị rà nh. Nhìn tôi thế thôi, chứ tôi cừ lắm. Tôi biết tránh sao cho không bươu đầu. Tôi biết cách chuồn ra đưá»ng dù trá»i tối Ä‘en như má»±c.
Nhưng phải nói tháºt vá»›i ông, ông Okada ạ (mà tôi biết ông là ngưá»i duy nhất tôi có thể bá»™c bạch hết lòng), đến cả tôi cÅ©ng không biết ông Ä‘ang là m gì ở chá»— đó. Tôi biết những ngưá»i hay đến gặp ông ở chá»— đó trả ông háºu hÄ© lắm. Thà nh thỠắt là ông Ä‘ang là m má»™t cái gì rất đặc biệt cho há», đáng đồng tiá»n há» bá» ra. Cái đó thì rõ như ban ngà y. Nhưng Ä‘Ãch xác ông là m cái gì, và tại sao ông lại dÃnh chặt cứng và o cái lô đất ấy thì tôi chịu không biết được. Äó là hai Ä‘iểm quan trá»ng nhất trong toà n bá»™ chuyện nà y, nhưng cÅ©ng là hai Ä‘iểm được che dấu kỹ nhất, chả khác gì Ä‘iểm mấu chốt trong lá số cá»§a thầy bói váºy. Cái đó là m tôi lo lắm.
- Nghĩa là , đó là cái là m Wataya Noboru lo, - tôi nói.
Thay vì trả lá»i, Ushikawa quay ra giáºt giáºt túm tóc lÆ¡ thÆ¡ phÃa trên tai.
- Nói riêng giữa tôi và ông thôi, ông Okada ạ, phải thú nháºn rằng tôi tháºt sá»± phục ông. Không phải nịnh ông đâu. Nghe thì hÆ¡i lạ, chứ tháºt ra vá» cÆ¡ bản ông là ngưá»i hoà n toà n bình thưá»ng. Nói đằng thắng ra thì ông chẳng có gì đặc biệt hết. Ấy xin lá»—i, mong ông đừng hiểu nhầm. Thá»±c tế là váºy, nếu từ con mắt xã há»™i mà nhìn và o. Tuy nhiên, khi gặp ông mặt đối mặt như thế nà y thì tôi tháºt sá»± rất có ấn tượng vỠông, vá» cách hà nh xá» cá»§a ông. Cứ xem cái cách ông đã là m má»™t ngưá»i như tiến sÄ© Wataya phải Ä‘iên đầu thì biết! Thà nh thá» tôi má»›i chỉ là con chim đưa thư quèn. Má»™t kẻ hoà n toà n tầm thưá»ng thì không là m nổi như ông đã là m đâu.
Tôi thÃch ông là thÃch chá»— đó, ông Okada ạ. Tháºt đấy! Tôi có thể chẳng là cái thá gì, song vá» những chuyện như thế nà y thì tôi không nói dối. Mà tôi cÅ©ng chẳng nghÄ© vỠông như nghÄ© vá» ngưá»i dưng nước lã. Nếu như trong mắt xã há»™i ông chẳng có gì đặc biệt thì tôi còn tệ hÆ¡n thế hà ng trăm lần kia. Tôi chỉ là má»™t thằng nhãi nhép lùn tịt há»c hà nh chả tá»›i đâu, xuất thân cÅ©ng chẳng ra gì. Ba tôi là m nghá» dệt chiếu ở Funabashi, là má»™t tay nát rượu, má»™t thằng khốn nạn. Hồi nhá» tôi chỉ ước gì cha tôi chết quách Ä‘i để tôi được yên thân, tôi khốn khổ quá mà , thế là rốt cuá»™c lão ta ngoẻo tháºt, chẳng biết váºy là tốt hÆ¡n hay xấu hÆ¡n nữa. Sau đó tôi phải chịu cảnh khốn cùng y như ngưá»i ta viết trong sách giáo khoa ấy. Tuổi thÆ¡ tôi chẳng có lấy má»™t ká»· niệm nà o gá»i là đẹp đẽ, chẳng bao giỠđược cha lẫn mẹ nói cho má»™t lá»i tá» tế. Chẳng lạ là tôi đổ đốn! Tôi trầy tráºt lắm má»›i há»c hết trung há»c, sau đó thì chÃnh trưá»ng Ä‘á»i má»›i dạy những môn Ä‘Ãch đáng cho tôi. Tôi sống được là nhá» chút nhá» nhoi tôi có, nhá» cái đầu nà y đây. ChÃnh vì váºy tôi không ưa những ai thuá»™c lá»›p thượng lưu hay những quan nà y chức ná». Không chỉ không ưa đâu, tôi căm ghét má»›i đúng. Cứ đưá»ng hoà ng bước thẳng và o xã há»™i qua cá»a chÃnh, vợ đẹp như tiên, rồi thì vênh vang tá»± mãn. Tôi thÃch những tay như ông đấy, ông Okada ạ, cái gì cÅ©ng tá»± mình là m lên.
Ushikawa quẹt diêm rồi châm một điếu thuốc nữa.
- Tuy nhiên ông không thể cứ thế nà y mãi. Sá»›m muá»™n gì ông cÅ©ng gục thôi. Ai cÅ©ng gục mà . Con ngưá»i ta sinh ra là váºy. Cứ theo lịch sá» tiến hóa thì chỉ má»›i hôm qua thôi con ngưá»i má»›i há»c được cách Ä‘i trên hai chân và giở giói nghÄ© ngợi toà n những Ä‘iá»u rắc rối. Thà nh thỠông đừng lo, ông Okada: ông sẽ gục thôi. Nhất là trong cái thế giá»›i mà ông Ä‘ang cố cầm cá»± ấy: ai thì rồi cÅ©ng gục thôi. Có quá nhiá»u chuyện rắc rối, quá nhiá»u cách tá»± chuốc phiá»n toái và o mình. Äó là má»™t thế giá»›i tạo lên bằng lắm Ä‘iá»u rắc rối. Tôi đã từng là m việc trong thế giá»›i đó từ sinh thá»i ông bác cá»§a tiến sÄ© Wataya, nay thì tiến sÄ© đã thừa kế chá»n cái thế giá»›i đó. Trước nay tôi toà n là m những thứ pháºp phù để có cái ăn. Nếu như tôi vẫn cứ váºy thì chắc bây giá» tôi đã nằm khám, có khi còn bá» mạng rồi không chừng. Không đùa đâu. Wataya tiên sinh quá cố đã cứu tôi đúng lúc. Thà nh thá» hai con mắt nhá» nà y cá»§a tôi từng nhìn thấy lắm sá»± Ä‘á»i rồi. Trên Ä‘á»i nà y ai rồi cÅ©ng gục: tay mÆ¡ ư, lá»c lõi ư, chẳng khác gì nhau, ai cÅ©ng gục hết, ai rồi cÅ©ng Ä‘au thương hết, anh cừ cÅ©ng váºy mà anh xoà ng cÅ©ng váºy, như nhau tuốt. ChÃnh vì váºy mà ai cÅ©ng cố bảo hiểm cho bản thân mình chút đỉnh. Thằng tép riu như tôi mà cÅ©ng có nữa là . Có váºy thì anh má»›i sống được nếu chẳng may bị gục. Chứ nếu cứ trÆ¡ ra có má»—i má»™t mình anh, không thuá»™c vỠđâu cả thì đã gục là gục hẳn, Ä‘i Ä‘á»i luôn. Chấm hết.
Äáng lẽ tôi không nên nói vá»›i ông đâu, nhưng ông quả tháºt sắp gục rồi đó, ông Okada à . Chuyện đó chắc như Ä‘inh đóng cá»™t. Sổ cá»§a tôi ghi rõ váºy mà , trong hai, ba trang nữa, bằng má»±c Ä‘en, chữ to đà ng hoà ng: “Okada Toru sắp gục tá»›i nÆ¡i rồiâ€. Äúng váºy đó. Tôi không dá»a ông đâu. Ở thế giá»›i nà y tôi đã nói là chÃnh xác hÆ¡n nhiá»u so vá»›i dá»± báo thá»i tiết trên ti vi. Thà nh thá» tôi chỉ muốn nói vá»›i ông thế nà y: đã đến lúc ông nên rút lui Ä‘i thôi.
Nói đến đó Ushikawa ngáºm miệng mà nhìn tôi. Äoạn y nói tiếp:
- Chúng ta nên thôi đừng vá»n nhau nữa, ông Okada ạ, nói thẳng và o việc thì hÆ¡n… Mà o đầu nãy giá» cÅ©ng dà i dòng lắm rồi, giá» tôi nói ngay và o Ä‘á»: tôi đến đây là có má»™t đỠnghị vá»›i ông.
Ushikawa đặt cả hai tay lên bà n. Rồi y búng búng lưỡi và o môi.
- Váºy là như tôi má»›i nói vá»›i ông đó, ông nên cắt đứt liên hệ vá»›i cái khu đất ấy và rút lui khá»i chuyện nà y. Nhưng có thể dù ông có muốn cÅ©ng không rút lui được. CÅ©ng có thể ông còn phải trả cho hết nợ vay đã, bằng không thì kẹt cứng. – Ushikawa ngưng ngang, nhìn tôi dò xét, - Nếu vấn đỠlà ở tiá»n thì chúng tôi sẽ giúp ông. Nếu ông cần tám mươi triệu yên, tôi sẽ mang đến cho ông tám mươi triệu yên má»›i cứng, còn nguyên bó. Tám ngà n tá» giấy bạc mưá»i ngà n yên. Ông có thể trả dứt nợ, còn bao nhiêu thì đút túi, thế là ông sạch nợ, tá»± do. Tuyệt quá còn gì! Nà o, ý ông sao?
- Váºy là mảnh đất và căn nhà sẽ thuá»™c vá» Wataya Noboru? à là váºy phải không?
- Phải, chắc váºy. Chắc là sẽ thế thôi. Tuy nhiên, có lẽ sẽ còn phải giải quyết nhiá»u thứ lặt vặt nhiêu khê nữa…
Tôi suy nghĩ một chút vỠđỠnghị của y.
- Ushikawa nà y, thá»±c sá»± là tôi chưa hiểu. Tôi không hiểu tại sao Wataya Noboru cứ khăng khăng đòi tôi phải từ bá» cái cÆ¡ ngÆ¡i đó đến váºy. Là m chá»§ được chá»— đất đó rồi thì ông ta định sẽ là m gì?
Ushikawa cháºm rãi lấy lưng bà n tay chà lên má.
- Ông Okada à , tôi xin lá»—i, mấy chuyện đó tôi không biết. Ngay từ đầu tôi đã bảo ông rồi: tôi chỉ là con chim đưa thư ngu ngốc thôi. Ông chá»§ tôi bảo tôi là m gì tôi là m nấy. Mà hầu hết việc ông ấy giao tôi là m thì chả thÃch thú gì. Hồi nhá» Ä‘á»c truyện Aladin ấy mà , tôi luôn luôn thông cảm vá»›i ông thần đèn, ông ta bị thiên hạ là m tình là m tá»™i quá cỡ, nhưng tôi chả bao giá» muốn mình lá»›n lên thà nh giống như ông ta. Có vui vẻ gì đâu, tháºt đấy mà . Nói gì thì nói, ngưá»i ta cá» tôi đến đây là để truyá»n đạt má»™t thông Ä‘iệp, ná»™i dung thế nà o thì tôi nói vá»›i ông rồi. Äó là thông Ä‘iệp cá»§a tiến sÄ© Wataya. Tùy ông lá»±a chá»n. Ông nói gì nà o? Câu trả lá»i tôi phải mang vá» là thế nà o đây?
Tôi không nói gì.
- DÄ© nhiên ông cần thá»i gian suy nghÄ©. Tốt thôi. Chúng tôi có thể cho ông thá»i gian. Tôi không có ý bắt ông phải quyết định ngay tắp lá»±. Giá như tôi có thể bảo ông cứ suy nghÄ© bao lâu thì tùy, nhưng e rằng chúng tôi không thể rá»™ng rãi như váºy. Cho tôi nói thế nà y, ông Okada ạ. Cho tôi có má»™t lá»i khuyên, cá»§a cá nhân thôi. Má»™t đỠnghị háºu hÄ©nh thế nà y không phải cứ nằm đó đợi ông mãi đâu. Chỉ cần ông ngoảnh Ä‘i má»™t giây, ngoảnh lại thì nó đã biến đằng nà o rồi. Nó có thể bốc hÆ¡i như sương trên cá»a kÃnh ấy. Thà nh thỠông cứ nghÄ© cho nghiêm túc Ä‘i, nhưng phải khẩn trương. Äá» nghị nà y không tồi đâu. Ông hiểu ý tôi chứ?
Ushikawa thở dà i rồi nhìn đồng hồ.
- Trá»i đất quá»· thần Æ¡i, tôi phải Ä‘i rồi. Chắc tôi lại ngồi lâu quá khiến ông phát chán nên rồi. Lại được ông đãi bia. Và cÅ©ng như má»i khi, toà n là tôi nói. Thôi thì xin lá»—i nhé. Không phải tôi định thanh minh đâu, nhưng chả hiểu sao má»—i lần tá»›i đây tôi lại thấy như ở nhà váºy. Ông có cái nhà tiện nghi quá chừng, ông Okada ạ. Tháºt đấy.
Ushikawa đứng dáºy, Ä‘em cốc, chai bia và cái gạt tà n đến chá»— cháºu rá»a bát.
- Tôi sẽ liên lạc với ông Okada sớm. Và tôi sẽ thu xếp cho ông nói chuyện với Kumiko, chuyện đó tôi hứa. Không lâu nữa đâu.
* * *
Sau khi Ushikawa Ä‘i khá»i, tôi mở cá»a sổ cho khói thuốc tÃch lÅ©y nãy giá» bay ra ngoà i. Äoạn tôi uống má»™t cốc nước. Ngồi trên sofa, tôi vuốt ve con mèo Cá thu Ä‘ang nằm trong lòng tôi. Tôi hình dung Ushikawa vừa ra khá»i nhà tôi má»™t bước là cởi ngay bá»™ đồ giả trang rồi bay vá» chá»— Wataya Noboru. Tưởng tượng đến là vá»› vẩn!
|
 |
|
| |