Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #56  
Old 19-04-2008, 08:06 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 57

Bước đưá»ng cùng lại gặp oan gia



Long Thủ Vu Bà vui vẻ nói :
- Rể tôi xinh trai tốt tướng, tuổi trẻ tài cao, so với con gái lão rất xứng đôi vừa lứa. Hắn hỠVăn tên Thiếu Côn, tuổi tác chưa quá hai mươi.
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy chân tay bá»§n rá»§n, mặt mày thất sắc, cÆ¡ hồ muốn ngất xỉu.
Lệ Minh Nguyệt cũng sửng sốt, nhưng mỉa mai nói :
- á»’, thật quả xứng đôi vừa lứa lắm rồi. Ở Ä‘á»i khó tìm được má»™t cặp trai tài gái sắc như thế.
Long Thá»§ Vu Bà vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên vá»™i há»i :
- Ủa, tại sao cô nương lại biết. Chẳng lẽ cô nương biết hắn trước rồi sao?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i hà hà nói :
- Lẽ cố nhiên cùng có quen biết. Hơn nữa...
Nàng nghĩ một lát, nói :
- Nếu hai vị định kiếm hắn thật tôi xin mách giúp.
Long Thủ Vu Bà mừng quá vội nói :
- Ồ hay quá, tốt quá! Nếu được cô nương điểm chỉ cho thì không có gì tốt cho bằng. Nếu tìm ra được rể, lão sẽ xin hậu tạ.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i nói :
- Tôi đâu mong gì được hậu tạ.Tuy nhiên tôi muốn dặn má»™t Ä‘iá»u. Khi tìm ra hắn rồi phải lập tức phế bá» võ công cá»§a hắn, để hắn khá»i tìm cách trốn thoát Ä‘i lần nữa, rắc rối lắm.
Thá»i Thiếu Côn sá»­ng sốt, đứng ngây ngưá»i không biết ăn nói ra làm sao.
CÅ©ng may nhá» mặt nạ che bên ngoài nên không lá»™ những nét cảm xúc thay đổi trên mặt được. Chỉ hận má»™t Ä‘iá»u là không chui được xuống đất để Ä‘i cho rồi.
Long Thủ Vu Bà hằm hằm nói :
- Nếu già này tóm cổ được thì không thể nào để hắn bỠđi nữa. Trước kia đã dùng thủ pháp độc môn điểm vào huyệt “Âm Giao†làm cho chân nó không chạy được. Tức vì tên đồ gàn lại thả nó đi mất.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i ha hả, nói :
- À, ra thế.
Long Thủ Vu Bà nhìn nàng lộ vẻ khẩn khoản nói :
- Cô nương có thể Ä‘iểm chỉ há»™ cho lão bà tiá»n bối hắn bây giá» trốn ở nÆ¡i đâu?
Lệ Minh Nguyệt liéc nhìn qua Thá»i Thiếu Côn rồi nói :
- Nếu xa thì ở tận chân trá»i, nhưng nếu gần thì ở ngay trước mắt.
Vu Bà ngÆ¡ ngác không hiểu gì cả vá»™i há»i lại :
- Thật lão không biết ý cô nương muốn nói gì?
Lệ Minh Nguyệt đưa tay chỉ ngay Thá»i Thiếu Côn nói :
- Hắn đứng đó chứ còn ai nữa!
Thá»i Thiếu Côn lâm vào hoàn cảnh lúng túng, muốn tung mình lẩn trốn nhưng ngặt nổi khắp hang hóc núi này đã bố trí theo trận thế kỳ diệu, không biết đưá»ng nào Ä‘i, nếu chẳng có kẻ dẫn dắt nhất định không thoát.
Túng quá chàng nói :
- Cô nương hay nói đùa lắm! Nhị vị đừng vội tin....
Chàng nói chưa dứt lá»i, Long Thá»§ Vu Bà đã nhận ra ngay và hét lá»›n :
- À, thằng nhá» láo thật! Té ra mày Ä‘eo mặt nạ để che mắt ta. Bây giỠđừng hòng chạy trốn Ä‘i đâu nữa. Chẳng lẽ mày quyết tâm để con gái ta ở góa mãn Ä‘á»i sao?
Thá»i Thiếu Côn nói :
- Lão tiá»n bối đừng dá»±ng chuyện ra má»™t cách quá vô lý như vậy. Tôi đã lấy con gái cá»§a tiá»n bối bao giá» mà gá»i rằng nàng ở góa chứ?
Long Thủ Vu Bà hét lớn :
- Thôi đừng già mồm nữa! Hiện nay trong võ lâm có ai lại không biết Văn Thiếu Côn là rể duy nhất của Vu Bà!
- Tôi không phải hỠVăn đâu!
- Ủa, không hỠVăn thì hỠgì?
- Há» Thá»i.
- Bất cứ mày mang há» gì cÅ©ng được, nếu thuận lấy con gái lão thì má»i việc Ä‘á»u êm xuôi, trái lại lão sẽ xé mày làm trăm mảnh. Chừng đó đừng có trách.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i hà hà mỉa mai nói tiếp :
- Tin tức trong giang hồ đồn Ä‘i mau lắm. Hiện nay tất cả má»i ngưá»i trong võ lâm Ä‘á»u có biết tin này. Ai ai cÅ©ng ca tụng quả là má»™t cuá»™c lương duyên lý tưởng, trai tài gái sắc thật xứng đôi.
Liếc qua Thá»i Thiếu Côn, nàng nói :
- Thá»i đại hiệp, xin chúc mừng đại hiệp gặp Ä‘iá»u đại phúc. Anh còn thiếu tôi má»™t chén rượu mừng đấy nhé.
Long Thá»§ Vu Bà bước sát bên cạnh Thá»i Thiếu Côn nói :
- Thế nào, mày có chịu đi theo chúng ta không?
Miệng nói, năm trảo như mấy chiếc móc câu quắp chặt lấy vai chàng.
Thá»i Thiếu Côn trong bụng bá»±c tức vô cùng. Chàng nghÄ© lão Vu Bà dù sao đối vá»›i chàng vẫn có công Æ¡n cứu mạng, bây giá» chẳng lẽ dùng võ lá»±c đánh nhau, xem sao cho phải.
Chàng nghĩ thế nên vội vàng bước xéo qua một bên né tránh.
Long Thủ Vu Bà thấy đã ra một thế võ khá cao nhưng không nắm được chàng, nên bực tức. Bà vùng tung mình nhảy lên cao thi triển ra một võ thuật lạ lùng.
Thá»i Thiếu Côn giật mình kinh ngạc thấy trong chá»›p mắt trước mặt mình hiện ra không biết bao nhiêu là bóng ngưá»i. Bóng nào cÅ©ng giống hệt như Long Thá»§ Vu Bà chạy nhảy rối rít, chưởng tung chỉ phóng lung tung, không còn biết nÆ¡i nào để tránh né nữa.
Chàng tuy sợ hãi nhưng tức giận, vá»™i vàng rút phăng thanh bảo kiếm. Má»™t làn ánh sáng xanh lè, lạnh ngắt tá»a ra má»™t vùng khá rá»™ng, tấn công vào những bóng ngưá»i Ä‘ang bao vây xung quanh mình.
Thật ra vá»›i vÅ© thuật cá»§a lão bà, bao nhiêu bóng ngưá»i chỉ toàn là ảo ảnh.
Bá» ngoài thấy hung dữ mãnh liệt, nhưng chẳng qua là những bóng giả mà thôi, như thế thì đâm chém có ích chi đâu. Thá»i Thiếu Côn nhá»c sức múa kiếm đâm chém loạn xạ, hÆ¡i thở đã nặng dần, nhưng vẫn không làm sao thoát khá»i vòng vây cá»§a những bóng ấy.
Ãnh kiếm lóe đến đâu cành cây rÆ¡i răn rắc, cát nhảy đá lăn, kình lá»±c phát ra ào ào như má»™t cÆ¡n bão tố.
Trong khi hai ngưá»i đánh nhau, Lệ Minh Nguyệt ngạc nhiên đứng nhìn, không thể hiểu được tại sao Thá»i Thiếu Côn đâm chém loạn xạ vào khoảng không.
Thì ra vá»›i ngưá»i trong cuá»™c như Thá»i Thiếu Côn má»›i nhìn thấy những bóng ảo ảnh. Còn ngưá»i đứng ngoài không thấy gì cả.
Mặc dù có má»™t ná»™i lá»±c sung mãn nhưng chỉ đánh giữa bóng ảo ảnh hoài, Thá»i Thiếu Côn đã dần dần thấm mệt, hÆ¡i thở nặng ná» dồn dập, mồ hôi chảy ước đẫm.
Trong khi ấy có tiếng chuyển động kèn kẹt, một cánh cửa đá từ từ mở ra.
Lệ Minh Nguyệt lẹ làng như bóng ma lao vút vỠhướng ấy rồi biến mất.
Cửa đá khép lại như cũ.
Thá»i Thiếu Côn tận lá»±c chiến đấu đã gần má»™t giá» rồi.
Trong lúc chàng cảm thấy tai ù mắt hoa chân tay nặng ná» thì từ phía tả có má»™t giá»ng ngâm thÆ¡ văng vẳng và lá»›n lên dần. Thoạt má»™t cái, có má»™t bóng ngưá»i xuất hiện.
Ngưá»i ấy ăn mặc theo lối văn nhá» cÅ© kỹ rách nát, nhưng vẫn có tư thái thanh nhàn, tay cầm chiếc quạt phe phẩy. Nhìn ra là Hoàng Lương Má»™ng.
Hoàng Lương Mộng vừa nhảy xuống có một đám máu chó đem rải lên như mưa. Bao nhiêu ảo ảnh do Vu Bà tạo nên đã tan biến đâu mất.
Thá»i Thiếu Côn thở phào má»™t cái, nhảy ra xa chắp tay nói :
- Æ n Hoàng tiá»n bối cứu mạng nhiá»u lần, biết bao giá» Ä‘á»n đáp nổi. Chẳng hay ba viên thuốc Quy Nguyên đơn đã đến tận tay ngưá»i hay chưa?
Hoàng Lương Má»™ng cưá»i khà khà đáp :
- Phi vÅ© truyá»n thư cá»§a Cái bang thế gian chỉ có má»™t. Thuốc ấy tiểu sinh đã tiếp nhận và uống rồi.
Tư Mã Huệ vừa thấy Hoàng Lương Mộng bỗng kêu lớn :
- Hoàng thúc thúc, sao chú lại đến nơi đây?
Long Thủ Vu Bà hằm hằm tức giận, trợn mắt quát lớn :
- Äồ gàn, mày phá đám lão bà nhiá»u lắm rồi. Hôm nay còn...
Hoàng Lương Má»™ng cưá»i khanh khách cướp lá»i :
- Hôm nay lão bà có giận đồ gàn này cũng chẳng ích gì đâu.
- Tại sao?
- Vì đồ gàn này đâu còn sợ Vu Bà nữa.
Vu Bà hét lớn :
- Láo, láo khoét! Dù mày có ba đầu sáu tay...
- Nếu cứ tính trình độ võ công cá»§a tiểu sinh thì không có gì đáng kể. Nhưng trong hang này đã biết được khá nhiá»u kinh nghiệm, chỉ cần có Thá»i thiếu hiệp cùng Ä‘i kèm má»™t bên, dù phải đối phó vá»›i toàn thể võ lâm cÅ©ng nắm chắc phần thắng lợi.
Thá»i Thiếu Côn vá»™i vàng há»i :
- Hoàng tiá»n bối có biết qua các môn trận pháp.
Hoàng Lương Má»™ng cưá»i nói tiếp :
- Tiểu sinh cũng có nghiên cứu...
- Còn những cơ quan dưới đất?
- Cũng hiểu biết được phần lớn.
Suy nghĩ một chập, ông nói thêm :
- Theo sá»± nhận định riêng cá»§a tiểu sinh thì chúng ta nên tìm cách thoát khá»i nÆ¡i này càng sá»›m càng hay.
- Lẽ tá»± nhiên là thế. NÆ¡i đây bố trí má»™t thế trận kỳ lạ vô cùng. Bây giá» chỉ còn trông cậy vào sá»± chỉ dẫn cá»§a tiá»n bối.
- Không những chỉ trong hang có cÆ¡ quan máy móc mà ngay dưới đất cÅ©ng bày bố rất nhiá»u cạm bẫy giết ngưá»i. Hãy chạy mau.
Thá»i Thiếu Côn không chút ngần ngại, vươn vai đứng phắt dậy, cùng Hoàng Lương Má»™ng song song chạy ra.
Khi hai ngưá»i vừa tung mình nhảy lên bá»—ng nghe “ầm†má»™t tiếng.
Ngay chá»— hai ngưá»i vừa đứng bá»—ng sụp xuống má»™t khoảng vuông rá»™ng chừng mấy thước, tối mò mò. Nếu chỉ chậm má»™t khắc trên chá»— cÅ©, chắc đã té lăn xuống vá»±c sâu rồi.
Long Thủ Vu Bà nổi giận đùng đùng, nắm tay con gái Tư Mã Huệ nói :
- Con ơi, chuyến này nhất định không để thằng chồng mày trốn đi được nữa.
Ngoài ra cũng không thể tha thứ cho thằng đồ gàn hay sanh chuyện phá rối này.
Tư Mã Huệ có má»™t trình độ võ công khá cao siêu, tuy nhiên tuổi nàng còn nhá», bản chất hãy còn thÆ¡ ngây, há»a hầu chưa đầy đủ, nên so vá»›i Long Thá»§ Vu Bà thì còn kém xa.
Tốc độ khinh thân cá»§a hai ngưá»i quả chênh lệch, nên lúc chạy Ä‘i Vu Bà không thể nào tận lá»±c được, do đó hành trình bị chậm bá»›t khá nhiá»u, đành phải chỠđợi cô bé. Chẳng bao lâu Thá»i Thiếu Côn và Hoàng Lương Má»™ng đã chạy xa cách hÆ¡n hai mươi trượng.
Hoàng Lương Má»™ng công lá»±c có phần kém hÆ¡n nên thỉnh thoảng phải nhá» Thá»i Thiếu Côn dìu dắt. Tuy nhiên y nhá» tinh thông trận pháp cho nên khi xông pha trong chốn cạm bẫy trùng Ä‘iệp luôn luôn Ä‘iểm hóa không ngừng, mà hai ngưá»i vẫn vượt qua má»™t cách dá»… dàng bình yên vô sá»±.
Má»™t bên tài, má»™t bên trí, hai ngưá»i phối hợp, nương tá»±a lẫn nhau đã trở nên má»™t sức mạnh vô hình.
Hoàng Lương Má»™ng vừa Ä‘i vừa há»i :
- Thá»i thiếu hiệp, chúng ta nên chạy vá» hướng nào bây giá»?
Trong thâm tâm Thá»i Thiếu Côn dá»± định muốn tìm cách thoát được ra ngoài rồi má»i việc sẽ liệu tính sau.
Khi nghe Hoàng Lương Má»™ng há»i bất ngá», chàng chưa có má»™t chá»§ trương nào dứt khoát.
Ngẫm nghĩ một lát, nói :
- Theo ý vãn bối, chúng ta nên cố tìm cho ra Chí Tôn giáo chủ. Thế nào bà ấy cũng còn ở trong đây.
Hoàng Lương Mộng tỠvẻ kinh ngạc “ủa†lên một tiếng rồi nói luôn :
- Tại sao thiếu hiệp không chịu nói ngay lúc trước cho rồi.
Thá»i Thiếu Côn mừng rỡ há»i :
- Nếu vậy chắc tiá»n bối đã biết rõ hay sao?
- Biết chứ! Bà ta đã trở lại Kỳ Liên sơn và vỠVô Nhân cốc rồi.
- Nếu vỠVô Nhân cốc thì ngày mai làm sao có thể đến kịp để chủ trì võ lâm đại hội?
Hoàng Lương Má»™ng cả cưá»i nói :
- Äâu có lẽ như vậy được. Trong cuá»™c giáp chiến hôm ấy bà ta bị trá»ng thương, làm sao dám mạo hiểm ở lại không chịu tìm cách lánh Ä‘i xa. Cứ như bệnh tình ấy ít ra cÅ©ng má»™t thá»i gian khá dài má»›i mong phục hồi như cÅ© được, đừng nói có thể động chiến tranh, hòng gây sóng gió trên giang hồ...
- Tiá»n bối tá»± tin như thế e có sá»± nhận định lầm lạc chăng?
Hoàng Lương Mộng nghiêm sắc mặt nói :
- Tiểu sinh đã chính mắt trông thấy thì làm sao còn lầm lẫn được.
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên nói :
- Nếu quả thật như vậy thì cháu cần Ä‘i ngay Kỳ Liên sÆ¡n lập tức để tìm vào Vô Nhân cốc. Xin cảm phiá»n tiá»n bối chỉ dẫn giùm cho ra được lối hang.
Hoàng Lương Má»™ng cau mày há»i :
- Vì lý do gì mà thiếu hiệp cứ nằng nặc gặp cho được Chí Tôn giáo chủ?
Thá»i Thiếu Côn há»i lại :
- Chẳng lẽ tiá»n bối không hay biết gì hết sao?
- Thật tình tiểu sinh chẳng rõ gì hết.
Thá»i Thiếu Côn thở dài, từ từ nói :
- Việc này có liên quan mật thiết vá»›i bức thư mật do tiá»n bối giao cho cháu mang vá» NgÅ© Äài sÆ¡n đến Trấn Thiên tá»± giao cho Ngá»c Phổ thiá»n sư, trong thư ấy có má»™t việc quan hệ vá»›i má»™t Ä‘iá»u hệ trá»ng trong võ lâm.
- Ủa, chả lẽ kẻ đấy là Chí Tôn giáo chủ hay sao?
- Äúng như vậy?
Hoàng Lương Mộng đăm chiêu vỗ tay lên trán suy nghĩ :
- Nếu vậy chúng ta nên chạy cho mau hơn. Mau lên... Nhưng cũng có thể Chí Tôn giáo chủ không trở vỠVô Nhân cốc cũng nên.
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên há»i :
- Nếu không vỠVô Nhân cốc thì đi đâu bây gi�
- Cái đó lại càng khó nói hÆ¡n nữa. Cho nên chúng mình phải chạy mau để may ra còn kịp thá»i. Nếu không gặp, chắc chắn hàng vạn cao thá»§ võ lâm không tránh khá»i lưu huyết.
Thá»i Thiếu Côn nóng ruá»™t quá bèn vận dụng toàn công lá»±c bình sinh, đưa tay nắm Hoàng Lương Má»™ng trổ thuật khinh công phóng chạy khá»i hang rồi bay Ä‘i mau như chá»›p giật.
Tài sản của anhhe1281

  #57  
Old 19-04-2008, 08:07 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 58

Nợ tình càng rắc rối



Thá»i Thiếu Côn nghe Hoàng Lương Má»™ng nói thế, giật mình kinh sợ vì nghÄ© rằng Chí Tôn giáo chá»§ tuy bị thương nhưng dưới tay bà, thuá»™c hạ như rừng, nếu há» cố tình mở cuá»™c tàn sát thì nÆ¡i nÆ¡i tất nhiên sẽ bị cảnh máu sông xương núi.
Chàng Ä‘oán biết Chí Tôn giáo chá»§ không ra lối chính cá»§a hang này mà đã chá»n má»™t lối Ä‘i bí mật riêng, gần hÆ¡n.
ÄÆ°á»ng Ä‘i tuy quanh co chật hẹp, nhưng hai ngưá»i sát cánh cùng nhau Ä‘i nhanh như chá»›p, không bao lâu đã vượt qua tá»›i má»™t sưá»n núi cheo leo, ra ngoài hang Vá»ng Ngã.
Phía ngoài hang là má»™t con đưá»ng nhá». ÄÆ°á»ng này Thá»i Thiếu Côn đã Ä‘i qua má»™t lần để Ä‘i tìm Long Diên thảo.
Theo sá»± dá»± Ä‘oán cá»§a chàng thì Chí Tôn giáo chá»§ và đồng bá»n tất nhiên đã kéo nhau Ä‘i qua con đưá»ng ngầm để thoát ra lối này. Nhưng hai ngưá»i lại quan sát dò xét thật tỉ mỉ, vẫn chưa tìm ra được má»™t dấu vết gì cá»§a há».
ÄÆ°á»ng từ cá»­a hang Ä‘i ra bằng đất dẻo, lầy lá»™i ẩm ướt, nếu cả má»™t Ä‘oàn ngá»±a kéo ra đây thì tại sao không thấy lưu lại má»™t vết chân nào?
Nếu vậy có lẽ Chí Tôn giáo chá»§ vẫn chưa ra khá»i hang Vá»ng Ngã, và biết đâu giá» này vẫn còn ẩn nấp trong má»™t căn nhà đá bí mật nào đó.
Nhưng chàng lại sực nhớ lại :
- Chí Tôn giáo chá»§ cùng bá»n U Linh từng sống má»™t nÆ¡i có khí hậu địa chất khác biệt là Vô Nhân cốc, quanh năm không thấy bóng mặt trá»i, đã luyện được má»™t môn khinh công đặc biệt, lướt qua nhẹ nhàng như những bóng ma mà không lưu lại dấu vết nào trên đất. Cho nên, vá»›i thá»§ pháp ấy, bá»n Chí Tôn giáo chá»§ có thoát khá»i nÆ¡i này hay chưa, thật cÅ©ng khó lòng mà ước Ä‘oán cho chắc chắn được.
Trong lúc còn phân vân suy nghĩ chưa ngã ngũ vào đâu bỗng nghe tiếng thét lớn :
- Thằng đồ gàn, mày còn muốn tẩu thoát nữa sao?
Tiếp theo đó má»™t bóng ngưá»i từ con đưá»ng ngầm nhảy vụt ra cá»­a hang, nhìn lại là Lệ Minh Nguyệt.
Hoàng Lương Má»™ng phe phẩy cây quạt, cưá»i hì hì há»i :
- Nào, cô nương lại có hảo ý muốn giữ chân bá»n này sao?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lạt nói :
- Phải, giữ anh lại để bắt giao cho mẹ con Long Thủ Vu Bà. Vì mẹ con bà ấy muốn bắt anh lưu lại nên tôi mới phải ra tay.
- Tiểu sinh cùng cô nương xưa nay chưa hỠquen biết, tại sao cô nương lại có vẻ oán hận và ghét tiểu sinh lắm vậy?
- Ủa, sao anh lại nói...
Äến đó nàng bá»—ng ngừng lại, đỠmặt không nói nữa.
Hoàng Lương Mộng nói tiếp :
- Tiểu sinh chỉ có má»™t lá»—i là đã dẫn ngưá»i muốn tìm bắt Ä‘i trốn, có phải như vậy không?
Câu há»i đánh trúng tim Ä‘en cá»§a Lệ Minh Nguyệt, dụng ý cá»§a nàng là muốn tìm má»i cách đưa Thá»i Thiếu Côn vào hang Vá»ng Ngã rồi vận dụng những cÆ¡ quan bí mật nÆ¡i đây để giữ chân chàng lại luôn. Không ngá» Hoàng Lương Má»™ng là ngưá»i am tưá»ng các trận pháp và cÆ¡ quan bí mật, đã ngang nhiên chỉ lối cho Thá»i Thiếu Côn thoát được ra ngoài.
Mặc dù Lệ Minh Nguyệt đã phát động cÆ¡ quan, nhưng Thá»i Thiếu Côn vẫn nhảy ra được, nên nàng tức tốc từ đưá»ng hầm chạy ra cá»­a hang thì vừa gặp Hoàng Lương Má»™ng.
Hai ngưá»i bàn cãi chưa xong thì phía sau mẹ con Long Thá»§ Vu Bà vừa Ä‘uổi tá»›i kịp.
Không riêng gì Hoàng Lương Má»™ng mà cả Thá»i Thiếu Côn cÅ©ng băn khoăn hoảng sợ chẳng biết đối phó bằng cách nào. Ấp úng má»™t chốc, chàng trấn tÄ©nh lại, nói cùng Lệ Minh Nguyệt :
- Cô nương hãy cảm thông giùm nỗi thống khổ của tôi, ngày khác tôi sẽ tìm gặp lại cô nương để nói...
Không nói hết lá»i, mẹ con Long Thá»§ Vu Bà đã đến nÆ¡i, còn cách chừng vài ba trưá»ng.
Thá»i Thiếu Côn thấy không chần chá», liá»n nắm tay Hoàng Lương Má»™ng nói :
- Tiá»n bối, hãy chạy mau lên!
Hoàng Lương Má»™ng không dám chậm trá»…, chân liá»n chân, nhá» cái nắm cá»§a Thá»i Thiếu Côn lập tức tung mình lao vút vá» phía trước, lướt qua sáu bảy trượng.
Bên tai hai ngưá»i còn nghe văng vẳng tiếng kêu cá»§a Long Thá»§ Vu Bà :
- Thằng bé há» Thá»i cùng tên đồ gàn há» Hoàng hôm nay nếu chúng bay chạy thoát được, bà... bà...
Tiếp theo đó là má»™t chuá»—i cưá»i lanh lảnh cá»§a Lệ Minh Nguyệt làm ắt hẳn câu nói cá»§a Vu Bà.
Thá»i Thiếu Côn cùng Hoàng Lương Má»™ng Ä‘ang chá»±c lao mình nhảy Ä‘i, bá»—ng nhiên trước mặt có bóng ngưá»i loang loáng chạy đến chận ngay trước mặt, kêu lá»›n :
- Thá»i công tá»­, chạy Ä‘i đâu mà vá»™i vàng lắm thế?
Các ngưá»i đó là Tá» Mãn Kiá»u, Chu Diệp Thanh, Khúc Tá»± Thá»§y và Sa Thiên Lý.
Äá»™c Vương Sa Thiên Lý bị cưỡng bách uống Äịch thiá»m hoàn làm mê hoặc tinh thần, mất hẳn tánh tá»± nhiên, má»i việc Ä‘á»u nhất nhất làm theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a Lệ Minh Nguyệt là chá»§ nhân cá»§a y.
Vừa trông thấy bóng Lệ Minh Nguyệt đứng đó, Sa Thiên Lý đã lao mình phóng tới cúi đầu chào, nói :
- Kính chào chủ nhân.
Nói xong khép nép đứng một bên ra vẻ cung kính.
Thá»i Thiếu Côn không ngá» Khúc Tá»± Thá»§y đột nhiên xuất hiện. Bây giá» hai ngưá»i Ä‘ang lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, chả lẽ đành bó tay chịu trói.
Long Thá»§ Vu Bà vừa Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i đã đưa tay chá»™p lấy Thá»i Thiếu Côn. Tư Mã Huệ đứng lại trố mắt nhìn không nói gì hết.
Thá»i Thiếu Côn lách mình né khá»i, xua tay nói :
- Tiá»n bối, có chuyện gì cứ nói, đừng níu kéo làm gì.
Long Thủ Vu Bà quắc mắt trắng dã, quát lớn :
- Không có chuyện gì cần nói cả, hãy mau mau theo con gái ta vỠđể thành thân, nếu không lão bà xé xác ra bây giá».
Nhưng bà ta chưa kịp đụng đến Thá»i Thiếu Côn thì Khúc Tá»± Thá»§y, Chu Diệp Thanh và Tá» Mãn Kiá»u, ba ngưá»i đã đứng giăng hàng hang chận trước mặt.
Tư Mã Huệ thấy Long Thủ Vu Bà động thủ cũng nhảy lại chụp Hoàng Lương Mộng, nói lớn :
- Hoàng thúc thúc, tuân lệnh mẹ, tôi bắt giữ chú lại đây, chú đừng trách móc nhé.
Hoàng Lương Má»™ng cưá»i hì hì nói :
- Khá»i cần vá»™i vàng. Nếu mẹ mày bắt được hắn, dù không bảo ta cÅ©ng theo mày vá» nhà ngay. Nhưng nếu không bắt được hắn thì có giữ ta cÅ©ng chẳng ích lợi gì.
Tư Mã Huệ gật đầu nói :
- Cũng được, tôi chỠbắt được hắn rồi sẽ bắt chú sau.
Nói xong nàng đứng qua một bên, khoanh tay nhìn.
Long Thá»§ Vu Bà cậy mình có thần công mầu nhiệm, nếu phen này Ä‘em hết tuyệt há»c ra thì thế nào cÅ©ng bắt được Thá»i Thiếu Côn, không ngá» Ä‘ang lúc gần chá»™p được chàng lại bị ba cô gái núi Trưá»ng Bạch xông đến chận ngay như bức tưá»ng thành trước mặt.
Chưởng lá»±c đôi bên vừa chạm nhau, bá»n Khúc Tá»± Thá»§y đã lảo đảo giật lùi mấy bước, không ngá» công lá»±c cá»§a má»™t lão bà mà thâm hậu như vậy.
Thá»i Thiếu Côn thừa dịp nói :
- Vì có việc quá cần, chúng tôi xin đi trước.
Nói xong chực phóng đi ngay.
Nhưng chàng vừa Ä‘i mấy bước, đã thấy nhiá»u bóng loang loáng, cả mẹ con Long Thá»§ Vu Bà và bốn cô gái núi Trưá»ng Bạch Ä‘á»u chận ngang trước mặt, không lối nói Ä‘i được nữa.
Chàng khẽ thở dài một tiếng, bước lui lại, không nói gì hết.
Thình lình từ phía sau, má»™t chuá»—i cưá»i lanh lảnh đưa lại.
Má»i ngưá»i giật mình nhìn lại thấy má»™t nữ lang còn ít tuổi, đứng cách đó má»™t trượng.
Nữ lang ấy là Bạch Thái Vân.
Những ngưá»i có mặt ở đây không ai biết rõ nàng từ đâu tá»›i, nhưng chắc chắn đã chứng kiến được công lá»±c cá»§a nàng.
Thá»i Thiếu Côn lẩm bẩm :
- Vân muội, thế ra Vân muội không bị “Cửu Cung Lưỡng Nghi Thất Tuyệt trận†làm trở ngại sao?
Bạch Thái Vân cưá»i đáp :
- Nếu chỉ một thế trận nhỠbé đó ngăn cản được thì còn làm sao đủ sức xông pha trên giang hồ nữa?
ÄÆ°a mắt nhìn qua Thá»i Thiếu Côn, nàng tá»§m tỉm cưá»i nói nho nhá» :
- Trước sau tôi vẫn đi theo sát anh và đã chứng kiến hết những hành động của anh rồi.
Thá»i Thiếu Côn ngỡ ngàng chưa biết nói sao. Chàng dùng lối truyá»n âm nhập mật nói :
- Vân muá»™i, việc trước tiên cá»§a chúng mình là tìm cách thoát khá»i nÆ¡i này.
Bạch Thái Vân mỉm cưá»i, mỉa mai nói :
- Sá gì mụ già và mấy cô bé, hỠđâu đủ súc ngăn cản lối đi của ta được.
Bốn cô gái Trưá»ng Bạch và Long Thá»§ Vu Bà nghe nói nổi giận đùng đùng.
Vu Bà chỉ vào mặt nàng quát lớn :
- Con tiện tỳ, ăn nói phải giữ lá»i má»™t chút.
Bạch Thái Vân cưá»i lạt :
- Ta nhận xét sao nói vậy, không quá lá»i đâu.
Long Thá»§ Vu Bà không kiá»m chế được ná»—i uất ức, phát chưởng ngay vào ngá»±c nàng, miệng thét lá»›n :
- Lão nương giết mày trước rồi sẽ hay.
Chưởng phong vá»›i mưá»i thành công lá»±c ồ ạt như sấm sét.
Bạch Thái Vân cưá»i hì hì :
- Lão già điên loạn, làm gì hung dữ lắm vậy.
Trong khi ấy nàng hoành tả chưởng đón ngang, còn tay mặt khẽ tìm Thá»i Thiếu Côn.
Thá»i Thiếu Côn không cần nghÄ© ngợi, xê mình tá»›i gần nắm lấy tay Bạch Thái Vân. Âm dương hợp lá»±c tức thì má»™t luồng ánh sáng năm màu rá»±c rỡ từ lòng chưởng Bạch Thái Vân tuôn ra vô cùng mãnh liệt.
“Bùng†má»™t tiếng, Long Thá»§ Vu Bà giữ tấn không vững, run run mấy cái, bật ngưá»i ra sau bốn năm bước, mặt xám ngắt, rõ ràng đã bị ná»™i thương khá nặng.
Cứ như chưởng lá»±c cá»§a Long Thá»§ Vu Bà vừa đáng ra, nếu cứ má»™t mình Bạch Thái Vân thì khó lòng cá»± nổi. Nhưng nàng được Thá»i Thiếu Côn phối hợp, U Hạo thần công được phát huy, công lá»±c tăng gấp mưá»i lân nên Vu Bà đã bị thảm bại, trá»ng thương như vậy.
Tư Mã Huệ hoảng kinh sợ quá vá»™i gá»i lá»›n :
- Má ơi, má, má bị thương rồi sao?
Nói rồi vội chạy lại đỡ Vu Bà ngồi dậy.
Long Thá»§ Vu Bà không nói gì cả, chỉ khẽ nhếch môi cưá»i lại rồi ngồi yên vận công Ä‘iá»u tức để tá»± chữa ná»™i thương.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lạt nói :
- Nhu thế chả trách hai ngưá»i đã liên tay đánh ngã nổi Chí Tôn giáo chá»§.
Thì ra hỠđã thành luyện xong “U Hạo thần côngâ€. Chỉ thế lúc nào cÅ©ng cần phải có cả hai ngưá»i cùng phát chưởng, nếu không thì... thì...
Bạch Thái Vân cưá»i gằn nói tiếp :
- Äúng, ngươi đã Ä‘oán ra rồi, nếu chỉ má»™t ngưá»i phát chưởng, oai lá»±c chỉ còn độ má»™t phần mưá»i mà thôi.
Lệ Minh Nguyệt nghe nói, suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm :
- Chỉ cần tách rá»i hai ngưá»i ra thì anh hùng không còn nÆ¡i dụng võ nữa rồi.
- Äáng tiếc thay, bây giá» không còn má»™t sức mạnh nào khả dÄ© tách rá»i nổi hai chúng tôi nữa.
Lệ Minh Nguyệt long lanh đôi mắt ngước nhìn hai ngưá»i, quả quyết nói :
- ÄÆ°á»£c rồi, còn chá» sá»± thá»­ thách rồi má»›i biết.
Rồi vá»›i má»™t giá»ng đầy tá»± tin, nàng nói :
- Ta có đầy đủ lòng tin tưởng rằng sẽ có dịp làm cho hai ngưá»i không thể luôn luôn phối hợp được cùng nhau mãi mãi. Hiện nay ta còn phải tìm má»™t Ä‘iá»u kiện nữa. Nếu chưa được, sẽ nhá» kẻ khác giúp cho giùm.
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Có lẽ cô nương đã thừa nhận thầm yêu anh ấy rồi sao?
- Ta chẳng cần thừa nhận mà cÅ©ng khá»i phải phối hợp nữa. Nếu muốn biết, cô cứ há»i lại anh ấy, khi còn ở trong Vô Nhân cốc, anh ấy đã thốt ra những lá»i gì?
Bạch Thái Vân chá»™t dạ quay sang nhìn Thá»i Thiếu Côn, há»i gấp :
- Thế nao, anh đã nói gì hồi đó?
Thá»i Thiếu Côn cảm thấy thật khó nghÄ©. Trong hoàn cảnh này, không thể nói nhiá»u để giải thích minh bạch, chỉ ấp úng nói :
- À, chẳng qua... chỉ là...
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lạt nói :
- Vậy ta xin nói há»™ thay anh cÅ©ng được. Tại Vô Nhân cốc, anh đã từng thá» thốt là dẫu cho núi có mòn, sông có cạn, lòng anh cÅ©ng vÄ©nh viá»…n không đổi thay. HÆ¡n nữa chúng tôi đã cùng nhau chung sống những ngày vô cùng đầm thấm tại Nghinh Xuân vá»ng.
Nói xong nàng tươi cưá»i há»i Thá»i Thiếu Côn :
- Sao, tôi nói thế có đúng không, Thá»i Thiếu Côn?
Thá»i Thiếu Côn đỠmặt tía tai, nhưng nghÄ© không tiện phân tích kỹ lúc này nên không nói gì hết.
Bạch Thái Vân nóng ruá»™t, há»i tiếp :
- Sao, cô ấy nói có đúng không anh?
Thá»i Thiếu Côn vẫn nín thinh.
Lệ Minh Nguyệt thích chí cưá»i khan.
Bạch Thái Vân tức quá, xô chàng má»™t cái, há»i lá»›n :
- Sao, anh điếc sao?
Thá»i Thiếu Côn ngậm ngùi nói :
- Phải, tôi có nói, nhưng có Ä‘iá»u...
Nói chưa dứt lá»i, Bạch Thái Vân tức quá, vung chưởng bạt tai má»™t cái.
Vì tát quá nhanh, Thá»i Thiếu Côn chẳng kịp tránh né. Chỉ nghe “bốp†má»™t tiếng khô khan, mặt chàng đã sung vù, lằn hình năm ngón tay rõ ràng, máu mÅ©i chảy ra ròng ròng ướt áo.
Bị má»™t tát, Thá»i Thiếu Côn sá»­ng sốt đứng đỠngưá»i ngÆ¡ ngác. Bạch Thái Vân lại đưa tay tát thêm má»™t cái nừa.
Một tiếng “bốp†thứ hai vang lên.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i khanh khách nói :
- ÄÆ°á»ng đưá»ng nam tá»­ lại để cho má»™t đứa con gái tát cho hai chiếc trước mặt má»i ngưá»i. Nhục nhã quá, biết chừng nào gá»™i rá»­a cho sạch nổi.
Bạch Thái Vân quắc mắt nói :
- Cô khá»i cần trêu chá»c và tìm cách chia rẽ chúng tôi. Äành rằng tôi giận đánh anh ta nhưng không phải để Ä‘em anh ấy nhưá»ng lại cho cô đâu nhé.
Lệ Minh Nguyệt tái mặt, hét lớn :
- Tôi đâu cần cô nhưá»ng và cÅ©ng không màng đến anh ta nữa. Bây giá» anh ấy muốn sống cÅ©ng không được mà muốn chết cÅ©ng không xong. Tôi... hận anh ấy lắm.
Thá»i Thiếu Côn tuy bị tát nhưng vẫn đứng thản nhiên, trÆ¡ trÆ¡ như đá, đôi mắt suy tư lỠđỠnhư ngưá»i bị Ä‘iểm huyệt.
Lòng chàng sôi lên sùng sục, đầu óc rối bùng do nhiá»u ý nghÄ© quay cuồng lẫn lá»™n, nhất thá»i chưa có phản ứng gì hết. Chàng nghÄ© bụng :
- Ngày còn ở trên núi Long Thủ, trong lúc nóng giận chàng đã tát Bạch Thái Vân hai tát hộc máu mồm. Nay hai tát trả lại cũng như để đáp lại món nợ cũ.
Hai ngưá»i đã cùng nhau tham luyện U Hạo thần công, huống chi hai ngưá»i đã cùng nặng nghÄ©a vợ chồng, và trong dòng máu cá»§a chàng, Bạch Thái Vân đã gieo hàng vạn “Vô vÄ© cổ trùngâ€, nếu trúng phải kế ly gián, hai ngưá»i Ä‘oạn tuyệt cùng nhau thì khó mà sống nổi qua má»™t năm. Bất kỳ gặp hoàn cảnh nào chàng vá»›i nàng không thể nào chia lìa được. Lá»i mà Lệ Minh Nguyệt, hồi còn ở Vô Nhân cốc buá»™c lòng phải xác nhận để cứu được mạng nàng khá»i bị Chí Tôn sát hại. Äó chỉ là Ä‘iá»u bất đắc dÄ©, chứ đâu phải xuất từ lòng yêu đương hứa hẹn.
Tuy nhiên chàng cÅ©ng thừa nhận rằng những câu nói đó gieo rắc nhiá»u ảnh hương và mầm mống yêu đương đối vá»›i má»™t thiếu nữ lòng xuân Ä‘ang phÆ¡i phá»›i, lại thêm trong nhiá»u Ä‘iá»u kiện khác, Nghinh Xuân động, trai thanh gái sắc chung sống bao nhiêu ngày, làm sao tránh được những lá»i phê bình cá»§a kẻ khách quan?
Lúc đầu chàng không quan tâm mấy nhưng suy nghÄ© kỹ, cả má»™t vấn đỠrắc rối phức tạp đối vá»›i ngưá»i con gái, biết xá»­ làm sao cho vẹn.
Äang suy nghÄ© bông lông, thình lình Long Thá»§ Vu Bà há»i lá»›n :
- Thá»i Thiếu Côn, bây giá» ngươi tính sao đây.
Sau khi bị Bạch Thái Vân và Thá»i Thiếu Côn liên hiệp xuất chưởng, Long Thá»§ Vu Bà mang ná»™i thương trầm trá»ng, nhưng sau khi Ä‘iá»u tức má»™t chập đã phục hồi công lá»±c như cÅ©, đứng dậy quát há»i.
Hoàng Lương Má»™ng đứng bên cưá»i khà khà nói :
- Tư Mã đại nương, việc này càng không nên trách cứ Thá»i Thiếu Côn.
Long Thủ Vu Bà nổi nóng gầm lớn :
- Tại sao không trách được nó, hỡi tên đồ gàn kia? Ngày xưa lão đại nương cứu tánh mạng ngươi, không ngá» bây giá» ngươi đã đổi ân thành oán. Hôm nay lão nương không Ä‘em ngươi ra chặt xương bẻ gân, thì không phải là ngưá»i nữa.
Nói xong quét cặp mắt sáng quắc đầy sát khí vá» phía Thá»i Thiếu Côn, mụ hét :
- Hỡi thằng bé há» Thá»i kia, mày đã lấy con gái mụ rồi còn chung đụng vá»›i con tiện tỳ kia, khinh khi mẹ con ta. Ngày còn trong núi Long Thá»§, lão nương không cứu tánh mạng cho mày thì làm làm sao thoát khá»i khu thi độc cá»§a Huyá»n Trung Tá»­? Vậy xá»­ sá»± như vậy, quả nhiên không còn xứng đáng là ngưá»i nữa rồi.
Mụ vừa la hét vừa dậm chân đành đạch gào thét như Ä‘iên, khiến ngưá»i nhìn khó mà nhịn cưá»i được.
Thá»i Thiếu Côn vừa thẹn vừa bá»±c mình nói :
- Lão tiá»n bối đã nói sai rồi. Cháu có mang Æ¡n cứu mạng thiệt, nhưng làm gì có chuyện gá duyên vá»›i lệnh ái. Việc này cháu cá»±c lá»±c...
Chàng nói chưa dứt, Long Thủ Vu Bà đã quát lớn :
- Mày đã cướp trinh con gái tao, bây giá» còn già mồm lẻo mép chối cãi nữa sao? Việc này ta nhưá»ng lại cho các anh hùng võ lâm nhận xét phán Ä‘oán vá» cái hành vi bất chính cá»§a mày.
Bạch Thái Vân tát Thá»i Thiếu Côn hai chưởng, nhưng không đến ná»—i bá» Ä‘i vì tức giận. Nàng vốn sành vá» tâm lý và cÅ©ng có ít nhiá»u kinh nghiệm giang hồ nên thừa biết rằng nếu bá» Ä‘i là trúng đòn ly gián cá»§a Lệ Minh Nguyệt.
Thá»i may, Thá»i Thiếu Côn cÅ©ng kịp nghÄ©, tránh nông nổi trả đòn để đào thêm oán hận. Chàng không tá» ra bá»±c tức lắm khi nghe Long Thá»§ Vu Bà nói năng quá hồ đồ trắng trợn. Chàng cưá»i ha hả nói :
- Äã là sá»± thật thì không bao giá» che đậy và chết cái gì được nữa. Sá»± thá»±c không cần bình luận cá»§a công lý và quần hùng thiên hạ. Hãy nhìn vào trưá»ng hợp này coi, má»™t đứa con nít ba tuổi cÅ©ng có thể xét Ä‘oán được đâu là thá»±c đâu là giả.
Lá»i nói cá»§a chàng khiến Hoàng Lương Má»™ng và bốn cô gái Trưá»ng bạch không nhịn được cưá»i.
Má»™t anh chàng thanh niên anh tuấn, tài năng vào bậc nhất thiên hạ, chưa đầy hai chục xuân xanh mà Ä‘i chiếm Tư Mã Huệ, má»™t cô gái xấu như dạ xoa, ngưá»i chẳng ra ngưá»i, ngợm không ra ngợm, như thế thi ai còn tin được.
Quả thật, dù má»™t đứa bé lên ba cÅ©ng thấy lá»i bà giả.
Long Thá»§ Vu Bà thẹn quá mặt mày tái xanh, đưa tay vào bá»c rút ra má»™t vật.
Bạch Thái Vân cưá»i lá»›n nói :
- Bách Äá»™c Cổ, tuy là thứ độc lợi hại nhất, kẻ nào trúng phải chết ngay, nhưng lão bà đã biết do lão gia tôi làm chưa mà Ä‘em thứ đó ra hòng múa mấy.
Long Thá»§ Vu Bà nghe nói đứng đỠngưá»i ra suy nghÄ©, tuy giận lắm nhưng cố nén lòng rồi từ từ Ä‘em cất, mặt mày lá»™ vẻ thất vá»ng.
Bạch Thái Vân vừa cưá»i vừa tiếp tục nói :
- Khắp cả thiên hạ chỉ ít ngưá»i có thứ chống “Bách độc cổâ€, nhưng trong Vu Cổ giáo chúng tôi, loại này chẳng xem vào đâu hết.
Long Thá»§ Vu Bà vốn là con ngưá»i đầy lòng tá»± tin tụ phụ, xưa nay chưa bây giá» chịu nhận thua má»™t ai. Tuy nhiên vừa rồi bị Thá»i Thiếu Côn hiệp chưởng cùng Bạch Thái Vân đánh cho má»™t đòn khá nặng, ná»™i phá»§ vẫn còn bị thương, dÄ© nhiên không còn dám vá»ng động nữa. Tuy tức giận tràn lòng, nhưng vẫn cố gắng nghiến răng dằn xuống.
Bạch Thái Vân liếc mắt nhìn quanh bốn phía, dùng truyá»n âm nhập mật bảo Thá»i Thiếu Côn :
- Anh có nhận thấy tình hình Ä‘ang vô cùng trầm trá»ng hay không?
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên vô cùng. Vì theo sá»± nhận riêng cá»§a chàng thì ngoài vấn đỠdính dáng cùng Lệ Minh Nguyệt và sá»± rắc rối do Long Thá»§ Vu Bà gây nên, chẳng còn có gì là nghiêm trá»ng cho lắm.
Vì vậy chàng cÅ©ng dùng truyá»n âm nhập mật trả lá»i :
- Vân muội, em nói thế là vì sao?
Bạch Thái Vân nói :
- Khi nãy được phi báo cá»§a Phi vÅ© truyá»n tin cá»§a Cái bang cách đây năm mươi dặm, Chí Tôn giáo chá»§ đã Ä‘em toàn thể thuá»™c hạ đến Tam Tiên LÄ©nh và ra nghiêm lệnh, dá»c đưá»ng gặp được ai, bất cứ là ngưá»i trong võ lâm hay không, chẳng kể trai gái, già trẻ Ä‘á»u nhất luật giết sạch. Trên hai ba trăm quần hùng Ä‘ang tập trung trước hang do lệnh sư Nhất Liá»…u thiá»n sư dần đầu, đã chia từng nhóm để Ä‘uổi theo. Nhưng so sánh...
Nàng ngập ngừng một lát nói luôn :
- Anh cÅ©ng thừa rõ, bất luận Chí Tôn giáo chá»§ có ra tay hay không, cứ ba mươi sáu sao Thiên Cương và bảy mươi hai sao Äịa Sát cá»§a Vô Nhân cốc cÅ©ng thừa khả năng giết cả quần hùng không còn má»™t mạng.
Thá»i Thiếu Côn nghe nói rất nôn nao trong lòng, vá»™i nói :
- Nếu vậy tôi đã chậm mất một bước rồi! Tại sao bà ta lại độc ác như thế? Quần hùng thiên hạ có tội gì mà bà ta nỡ ra lệnh giết sạch như vậy.
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Chẳng qua chỉ để hả cơn tức giận mà thôi.
- Thế bây giỠlàm sao?
- Nghe nói nói đã dừng chân tại Tam Thiên Lĩnh. Chắc Chí Tôn giáo chủ đang còn bị thương nặng, chưa thể đến đây được nên phải tạm dừng lại để nghỉ ngơi.
Thá»i Thiếu Côn nhìn qua, trong lòng thấy nóng ruá»™t như đốt. Chàng ngẫm nghÄ© :
- Chuyện này vô cùng quan trá»ng. Chỉ cần chúng ta đến nÆ¡i kịp thá»i trình lại các thư tín và những vật tín vào tay Chí Tôn giáo chá»§, tất nhiên bà ta sẽ thay đổi thái độ và tâm tính. Chừng đó võ lâm sẽ tránh được những trận lưu huyết kinh hồn. Nếu thư này không trao kịp, bà ta sẽ bị sá»± uất hận thúc đẩy, thẳng tay tàn sát, hậu quả chưa hiểu sẽ đến mức nào. Chừng ấy chúng ta sẽ mang tá»™i nặng cùng lịch sá»­ võ lâm, biết bao giá» chuá»™c lại được.
Nghĩ xong, chàng quả quyết nắm tay Bạch Thái Vân nói :
- Chúng mình hãy đi Tam Tiên Lĩnh, mau lên Vân muội!
Tài sản của anhhe1281

  #58  
Old 19-04-2008, 08:08 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 59

Máu nhuộm khắp nơi



Bạch Thái Vân mỉm cưá»i, tung mình chạy theo Thá»i Thiếu Côn như hình vá»›i bóng.
Bỗng Hoàng Lương Mộng kêu với theo :
- Hãy đợi tiểu sinh cùng đi theo với!
Nói xong cũng quay mình nhảy theo luôn.
Long Thủ Vu Bà giận quá hét lớn :
- Thá»i Thiếu Côn, mày dám...
Nhưng miệng nói chưa hết câu đã có má»™t bàn tay dịu dàng khẽ đập vào vai và má»™t giá»ng êm như suối nói :
- Tư Mã đại nương, cứ để cho chúng chạy, không hỠchi đâu.
Ngưá»i đó là Lệ Minh Nguyệt.
Long Thá»§ Vu Bà ngạc nhiên nhìn nàng há»i :
- Ủa, vậy cô nương không oán hận nó sao?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i và đủng đỉnh nói :
- Chính vì hận nó lắm nên mới để cho nó chạy đi.
- Cô nói sao, lão không hiểu nổi.
- Bây giỠtôi cũng không còn đủ thì giỠđể giải thích dài dòng nữa. Nhưng có một lý do rất đơn giản và thực tế là bất luận lão bà và tôi cùng nhau hợp sức cũng không thể nào chống cự nổi “U Hạo thần công†do hai đứa nó liên hiệp đánh ra cơ mà.
Long Thủ Vu Bà gật đầu nói :
- Cô nương nói có lý lắm! Thật ra chúng ta chỉ còn biết nuốt tá»§i ngậm há»n, ngoài ra chẳng làm gì hÆ¡n được.
Giá»ng nói có vẻ thê thảm, hầu như nức nở. Tiếp theo lão bà bụm mặt khóc ngất.
Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i nói :
- Lão bà có khóc nhiá»u bao nhiêu cÅ©ng không giải quyết được vấn Ä‘á». Chúng ta cần phải hành động thá»±c tế hÆ¡n má»›i được.
Long Thủ Vu Bà gạt nước mắt rồi nghiên mình nói :
- Già tôi từ lúc ra Ä‘á»i đến giá» chưa bao giá» gặp sá»± thất bại chua cay như thế này.
Lệ Minh Nguyệt nghiêm nghị há»i :
- Tôi chỉ cần bà nói một câu là bằng lòng chịu đựng hay là...
- Có lẽ lão già này chịu thua hắn nhưng không ngá» Bách Äá»™c Cổ cá»§a già đối vá»›i chúng không hiệu nghiệm, mà khả năng cá»§a già không chống lại U Hạo thần công. Bây giá» cô nương có biện pháp gì xin vui lòng chỉ dạy cho.
Lệ Minh Nguyệt thong thả nói :
- Tục ngữ có câu “má»™t cây làm chẳng nên nonâ€, nhưng nếu nhiá»u ngưá»i hợp lá»±c cùng nhau như bàn nhiá»u chân, thì dù khó khăn đến đâu cÅ©ng làm được như ước nguyện. Chỉ cần đại nương thức thá»i chịu khuất phục má»™t chút vui lòng gia nhập Chí Tôn giáo, thì lo gì mà không báo được thù này.
Long Thá»§ Vu Bà trố mắt nhìn nàng, há»i lại :
- Cô nương muốn già này gia nhập Chí Tôn giáo ư?
- Äó là giải pháp thiết thá»±c nhất. Giáo chá»§ cÅ©ng dá»… ưu đãi, chá» khi nào bắt được tên vong Æ¡n bá»™i nghÄ©a ấy rồi, ta xá»­ tá»™i hắn, rồi sẽ trao cho đại nương tùy nghi xá»­ trí. Äại nuÆ¡ng muốn giết hay tha cÅ©ng được, và muốn ở hay không tùy ý.
Long Thủ Vu Bà nghe nói mừng lắm, gật đầu bảo :
- Cô nương nói thật có lý. Lão muốn phiá»n cô nương giá»›i thiệu đến yết kiến quý Giáo chá»§ ngay bây giá».
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Hiện nay Giáo chá»§ đã Ä‘i ra khá»i chốn này, giao trách nhiệm cho tôi toàn quyá»n Ä‘iá»u khiển Phân đàn. Äại nương đã có ý gia nhập thì chức Äàn trưởng giao lại cho đại nương chấp chưởng.
Long Thá»§ Vu Bà há»›n hở như mở cá» trong bụng, giả bá»™ khiêm nhưá»ng nói :
- Việc này e... già này không đảm nhận nổi.
Lệ Minh Nguyệt phất tay quả quyết nói :
- Äại nương hà tất phải khách khi như thế. Võ công cá»§a Giáo chá»§ đối vá»›i đại nương vẫn chưa xứng sức. Ãt ra cÅ©ng dành cho đại nương má»™t chá»— Phó giáo chá»§ má»›i xứng.
Khúc Tự Thủy thấy cuộc nói chuyện vô lý, tức giận nói :
- Nhị muá»™i, chị em chúng tôi chẳng qua chỉ là ngưá»i lạ qua đưá»ng, phải không?
Nãy giá» Lệ Minh Nguyệt cố ý không nói chuyện vá»›i Khúc Tá»± Thá»§y. Nghe trách móc như vậy, nàng liá»n cưá»i nói :
- Äại thư, xin chị hiểu rõ và thông cảm tâm trạng cá»§a em hiện nay.
Tá» Mãn Kiá»u rưng rưng nước mắt nói :
- Nhị thư, bây giá» chị đã đổi thay quá nhiá»u. Chị hãy bá» qua má»™t bên bao nhiêu công việc cá»§a ngưá»i ta, chị em chúng ta sẽ nhất tá» cùng vá» Vô Vi môn núi Trưá»ng Bạch Ä‘i.
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Em không biết rằng hiện nay chị Ä‘ang ở vào cái thế cỡi lưng cá»p, muốn xuống không phải chuyện dá»… dàng gì.
Chu Diệp Thanh xen vào :
- Chị quên cả những lá»i thá» thốt từ ngày kết nghÄ©a cá»§a chúng ta hay sao?
Lệ Minh Nguyệt nói :
- Chị không bao giá» phản bá»™i lá»i thá». Chỉ má»™t thá»i gian ngắn, khi nào giải được ná»—i uất hận, chúng ta sẽ cùng nhau Ä‘oàn tụ như xưa.
Khúc Tự Thủy cau mày nói :
- Nếu như thế thì em đã thá»±c tình yêu Thá»i Thiếu Côn rồi.
Lệ Minh Nguyệt bật cưá»i nói :
- Lúc xưa kia thì vậy, nhưng hiện nay...
Nàng lắc đầu, nghiến răng rít lên :
- Không có thể giải quyết được, phải thẳng tay...
Khúc Tự Thủy nói :
- Nhị muá»™i, em hãy vứt câu chuyện yêu đương qua má»™t bên. Em là ngưá»i thông minh sao không biết giữ lấy Ä‘iá»u bá»±c tức mà chỉ muốn gieo cái khổ cho mình.
Lệ Minh Nguyệt nở má»™t nụ cưá»i héo hắt nói :
- Ngưá»i ta nói xá»­ việc ngưá»i thì sáng, việc mình thì quáng. Em không thể theo lá»i chị đưa ra. Lòng em không còn ý định tranh giành hay chiếm Ä‘oạt. Em nghÄ© sá»›m muá»™n gì cÅ©ng có lúc bắt Thá»i Thiếu Côn quỳ xuống chân mình xin lá»—i.
Khúc Tự Thủy cau mày nói :
- Nếu em muốn vậy, tức nhiên đã quyết lấy hắn rồi.
- Lấy hắn?
Lệ Minh Nguyệt khẳng khái há»i lại, cưá»i dài má»™t hồi rồi nói tiếp :
- Tôi đợi khi nào nó quỳ dưới chân tôi, tôi sẽ tát nó má»™t tát tai rồi tống cổ Ä‘uổi Ä‘i như má»™t con vật ghẻ lở. Sau đó trở vá» núi Trưá»ng Bạch chung vui ngày tháng cùng chị em.
Khúc Tự Thủy vẫn buồn buồn nói :
- Bất kỳ thế nào, xét ra chưa hẳn em đã hoàn toàn đổi ý đâu.
- Äại thư, chị là ngưá»i hiểu em rành rẽ hÆ¡n ai hết, đại thư hãy theo em Ä‘i.
Khúc Tá»± Thá»§y cứ đứng ngây ngưá»i suy nghÄ© xa xăm. Hồi lâu nàng má»›i quay lại nói vá»›i Chu Diệp Thanh và Tá» Mãn Kiá»u :
- Äi!
Hai ngưá»i đồng thanh há»i gấp :
- Ủa, bỠnhị thư thật sao?
Khúc Tự Thủy làm thinh không đáp, rồi lặng lẽ quay mình phóng đi ngay.
Chu Diệp Thanh và Tá» Mãn Kiá»u lấy mắt nhìn nhau rồi cÅ©ng tung mình chạy theo.
Theo vừa kịp Khúc Tá»± Thá»§y, Chu Diệp Thanh há»i :
- Äại thư, bây giá» chúng mình trở vá» núi Trưá»ng Bạch thật sao?
- Lẽ tự nhiên là vỠđấy chứ sao.
Tá» Mãn Kiá»u thắc mắc há»i :
- Äại thư, chị không Ä‘uổi theo Thá»i Thiếu Côn sao?
Khúc Tự Thủy nói :
- Äối vá»›i Thá»i Thiếu Côn, chị em chúng mình má»—i ngưá»i Ä‘á»u có công Æ¡n cứu giúp ít ra là má»™t lần. Nếu chúng mình kiên tâm giải thích khuyên hắn chịu khuất phục chút ít trước mặt nhị muá»™i, e rằng má»i việc sẽ được giải quyết êm xuôi ngay.
Tá» Mãn Kiá»u vá»— tay nói :
- à kiến của đại thư thấy hợp lý và hợp tình. Xét ra cũng có thể làm được.
Hay là bây giỠchúng ta đi mau mau đuổi theo hắn, e còn kịp chán.
Thế rồi ba nàng cùng mở hết tốc lá»±c khinh công bay vá» phía Bạch Thái Vân và Thá»i Thiếu Côn.
Nói vá» Thá»i Thiếu Côn cùng Bạch Thái Vân và Hoàng Lương Má»™ng, ba ngưá»i cùng Ä‘i má»™t lúc, vượt qua khu vá»±c Vân Má»™ng sÆ¡n rồi đến nhà trạm.
Trên đưá»ng Ä‘i đến nhà trạm đáng lẽ phải đông ngưá»i qua lại tấp nập má»›i phải, nhưng đâu cÅ©ng thấy vắng teo. Hình như bá»n Chí Tôn giáo đã Ä‘i qua chốn này.
Ba ngưá»i cứ Ä‘i mãi chưa được ba dặm thì bá»—ng nhiên phía trước đã hiện ra má»™t thảm trạng vô cùng bi đát.
Bên đưá»ng có mấy cá»— xe ngá»±a, tren xe chừng mưá»i ngưá»i, kẻ nào cÅ©ng ăn mặc quần áo gá»n gàng, Ä‘ao kiếm giắt nÆ¡i hông, nằm ngổn ngang trên vÅ©ng máu, tắt thở từ lâu. Cả thảy tám tuấn mã cÅ©ng nằm quay má»™t bên gãy xương, rách da, chết má»™t cách rất thảm thiết.
Cứ xét theo bá» ngoài thì cá»— xe ngá»±a này là má»™t Ä‘oàn bảo tiêu Ä‘ang bị phục kích, chết trước khi kịp rút binh khí để chống đỡ. Thá»i Thiếu Côn không cần suy nghÄ© nhiá»u, trong lòng đã biết rằng thảm án này do bá»n Chí Tôn giáo gây ra.
Bạch Thái Vân chắc lưỡi lắc đầu nói :
- Chà, hỠhạ thủ sao ác độc quá.
Thá»i Thiếu Côn bảo :
- Chúng ta nên đi gấp lên.
Hai bên đưá»ng liên tiếp gặp rất nhiá»u xác chết, trai gái già trẻ Ä‘á»u có đủ, ai ai cÅ©ng bị hạ sát má»™t cách tàn nhẫn và thảm khốc cả.
Có lẽ bao nhiêu ngưá»i dân lương thiện ở đây cÅ©ng do bàn tay đẫm máu cá»§a Chí Tôn giáo chá»§ cả hay sao? Tại sao bà ấy lại muốn tàn sát cả nhân loại, chẳng chừa má»™t kẻ nào?
Thá»i Thiếu Côn ruá»™t Ä‘au như cắt, chàng cảm thấy thảm trạng này phần lá»›n do tá»™i lá»—i cá»§a mình gây ra. Néu các thư từ tín vật kia giao đến kịp thá»i vào tay Giáo chá»§ cá»§a Chí Tôn giáo thì không đến ná»—i có cảnh như vậy được.
Trên Ä‘oạn đưá»ng Ä‘i qua, số ngưá»i nằm chết tính ra cÅ©ng đến hai ba trăm mạng.
Qua năm mươi dặm đưá»ng, trước mặt có má»™t tòa núi cao, trên núi có ba má»m đá lá»›n nhô ra, đứng cách xa vài dặm nhìn tá»±a hồ như ba ngưá»i khổng lồ Ä‘ang đứng. Vì vậy nên núi này má»›i được đặt tên là Tam Tiên LÄ©nh.
Thá»i Thiếu Côn nóng lòng như lá»­a đốt, nhanh chân Ä‘i lên núi trước tiên.
Phạm vi núi này rất rá»™ng lá»›n, cây cối má»c chi chít, nhưng nhìn kỹ có những đưá»ng mòn. Trên ấy có in nhiá»u vết chân cá»§a nhiá»u ngưá»i đã bước qua.
Thá»i Thiếu Côn băng rừng Ä‘i rất mau. Chàng trông thấy trước mặt ba tảng đá có má»™t ngôi cổ miếu ngói đỠphá»§ rêu xanh, có ba chữ vàng thật to “Thánh Tích tự†màu sÆ¡n còn chói lá»i.
Chàng chưa kịp dừng chân đã ồ lên một tiếng, vì quá kinh ngạc.
Ngay trước chùa có rất nhièu xác chết nằm ngổn ngang, gãy tay, sứt chân, lòi gan bày ruột ra ngoài, đầu bể nát, óc văng tung tóe. Quả nhiên là một cuộc tàn sát vô cùng ác liệt và nhẫn tâm khiến không nỡ nhìn.
Nhìn lối ăn mặc, mang giày, nhất là những chiếc đầu trá»c có thể nhận xét ngay là những nhà sư ở trong chùa đã bị sát hại. Phần nhiá»u thi thể nát bét, tứ chi rã rá»i không thể đếm được, nhưng ước lượng qua cÅ©ng đến năm mươi ngưá»i.
Thật là má»™t thảm cảnh khiến Thá»i Thiếu Côn tê tái cả cõi lòng.
Sá»± tàn nhẫn cá»§a Chí Tôn giáo chá»§ chàng đã chứng kiến ngay tại Vô Nhân cốc, nay lại thêm thảm trạng giết chóc rùng rợn này nữa. Trá»i Æ¡i, nếu quả mẹ chàng mà có má»™t tâm địa ác độc như thế này thì bất hạnh biết là chừng nào.
Chàng không muốn suy nghÄ© thêm nhiá»u, co giò phóng luôn vào trong miếu.
Hy vá»ng duy nhất cá»§a chàng là được gặp ngay Chí Tôn giáo chá»§ lúc này để trình bày bức thư và tín vật, giúp cho bà mắt thấy tận tưá»ng đâu là sá»± thật.
Chắc chắn nhỠđó, bà sẽ tù bá» ná»—i oán há»n và tánh tình sẽ thay đổi ngay để sá»›m chấm dứt khá»i xảy ra những thảm cảnh như thế này.
NgỠđâu lúc bước chân vào miếu chỉ thấy tứ bá» vắng lặng như tá». Từ cổng chùa Ä‘i thẳng vào trong, tuyệt nhiên không thấy má»™t bóng ngưá»i. Thá»i Thiếu Côn chạnh lòng suy nghÄ© :
- “Chí Tôn giáo chá»§ là con ngưá»i gần như Ä‘iên cÅ©ng vì uất hận căm thù. Trên đại há»™i võ lâm, mình và Bạch Thái Vân lại gây cho bà bị trá»ng thương trước mặt quần hùng thiên hạ. Như thế càng kích thích thêm hung tâm sẵn có, biết chừng nào giải quyết cho xong những uất hận nàyâ€.
Bạch Thái Vân cùng Hoàng Lương Mộng cùng đi đến đứng bên cạnh chàng.
Thá»i Thiếu Côn nhìn hai ngưá»i chép miệng nói :
- Số kiếp, quả là số kiếp. Biết làm sao bây giá».
Bá»—ng nhiên có má»™t giá»ng trầm trầm tụng kinh, tiếp theo là câu Phật hiệu nói theo :
- Äúng là số kiếp! Những kẻ này đã hết số nên phải chết tại đây. Mặc dù vậy, Thá»i Tư Tình đã được Chí Tôn giáo chá»§ thả ra.
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên nói :
- Thả ra ư? Chuyện này nhất định không thể có được. Bà ta hận ông ta hết mức đã phát thệ bằm xương xé xác cho hả lòng, như thế Ä‘á»i nào lại chịu thả ra.
Bạch Thái Vân mỉm cưá»i nói :
- Anh chẳng hiểu tý gì vá» tâm lý đàn bà cả, chỉ là những hành động nông nổi nhất thá»i bên ngoài mà thôi. Dẫu Chí Tôn giáo chá»§ có oán hận Thá»i Tư Tình tá»›i đâu, nhưng trong thâm tâm thể nào cÅ©ng còn má»™t Ä‘iá»u tình nghÄ©a. Äành rằng ngoài miệng luôn luôn đòi giết chết, muốn phanh thây lá»™t da, nhưng khi có dịp lại không thể nào xuống tay Ä‘oạn tình được. CÅ©ng như em đây...
Nàng đỠmặt lẩm bẩm :
- Khi bị anh đánh trên núi Long Thủ, em muốn giết chết anh ngay, nhưng rồi có giết được đâu?
Thá»i Thiếu Côn chợt tỉnh nói :
- Như vậy chính bà ta đã ra lệnh thả ông ta đi?
Bạch Thái Vân nói :
- Có thể tin như vậy lắm. Thá»i tiá»n bối vốn bị Huyá»n Trung Tá»­ bắt cóc Ä‘em vá». Chí Tôn giáo chá»§ có lẽ mấy lần muốn giết chết để rá»­a mối hận thù nhưng vẫn không giết được và cuối cùng cho Ä‘em vá» chốn này để thả Ä‘i.
- Há» không thù oán gì nhau, hÆ¡n nữa trước kia đã yêu nhau thắm thiết. Chả lẽ chỉ má»™t lá»i vu khống vô bằng cá»§a kẻ khác mà suốt mưá»i mấy năm qua đã xem nhau như kẻ tá»­ thù.
Vì quá khích động, Ä‘oạn sau này Thá»i Thiếu Côn đã lãng quên không dùng truyá»n âm nhập mật, nên nói hÆ¡i lá»›n, đến ná»—i nhà sư áo vàng giật mình thắc mắc há»i :
- Hai vị thí chủ đã nói chuyện gì cùng nhau thế?
Ông vừa nói xong bá»—ng có má»™t chuá»—i cưá»i dài từ xa vá»ng lại :
- Hì, hì... Lãnh Thiên Tinh! Lãnh Thiên Tinh... Nàng muốn ta phải khổ sở. Hà, hà, thiên tinh thiên tướng, lục giáp lục đình, mau giúp ta bắt hai yêu quái...
Nghe tiếng nói, Thá»i Thiếu Côn cảm thấy như muốn nát lòng.
Không bao lâu má»™t ngưá»i đầu bù tóc rối, áo quần lếch thếch bẩn thỉu, khập khểnh Ä‘i lại.
Thá»i Thiếu Côn vá»™i vàng chạy ra gá»i lá»›n :
- Thá»i lão tiá»n bối.
Ngoài miệng kêu như vậy, nhưng trong lòng chàng chỉ muốn gá»i hai tiếng phụ thân cho hả dạ.
Ngưá»i ấy quả là Thá»i Tư Tình còn Ä‘ang Ä‘iên dại.
Ông ta ngó Thá»i Thiếu Côn há»i :
- Các ngài đến sớm hơn ta? Chủ nhân hả...?
Nói xong đưa mắt liếc nhìn xung quanh hình như trước mặt không có ngưá»i nào.
Thá»i Thiếu Côn sững sá» má»™t chập rồi đưa tay chỉ nhà sư áo vàng nói :
- Ngưá»i này có phải là chá»§ nhân không?
Thá»i Tư Tình nhìn nhà sư rồi nhe răng cưá»i nói :
- Tại sao chủ mẫu nương nương bây giỠlại biến thành hòa thượng rồi?
- Vương mẫu nương nào?
- Ủa đây không phải Bàn đào đại yến sao? Ông... ông không phải Na Tra thái tử sao?
Thá»i Thiếu Côn ứa nước mắt than rằng :
- Vân muội, sao mà tội nghiệp như thế này?
Hoàng Lương Mộng nãy giỠlặng thinh, bây giỠmới nói :
- Phàm tâm bịnh phải chữa bằng tâm dược. Nếu Long Thủ Vu Bà chịu giúp đỡ dùng thuật cũng có thể chữa trị được chứng bệnh của ông ta. Thôi, bây giỠtốt hơn hết là tìm cho được Lãnh Thiên Tinh.
- Lãnh Thiên Tinh?
Bạch Thái Vân há»i :
- Tên ấy phải chăng là của Chí Tôn giáo chủ?
Thá»i Thiếu Côn gật đầu nói :
- Phải, có lẽ chỉ bà ta mới có đủ khả năng giải quyết và chữa trị tâm bệnh này.
Bạch Thái Vân khẽ liếc mắt nhìn nhà sư áo vàng rồi thình lình vung chỉ Ä‘iểm vào ba huyệt Trưá»ng Äài, Chiêu Trung, Cá»± Khuyết cá»§a Thá»i Tư Tình.
Ông ta nấc lên má»™t tiếng rồi đứng ngây ngưá»i như pho tượng gá»— và từ từ ngã xuống.
Hoàng Lương Mộng vội vàng chạy lại đỡ dậy, bồng vào lòng.
Bạch Thái Vân phóng mình đến trước mặt nhà sư áo vàng há»i lá»›n :
- Äại sư, bá»n sát nhân đã chạy vá» hướng nào rồi?
Nhà sư áo vàng cưá»i rá»™, lùi lại hai bước nói :
- Nữ thí chá»§, ngưá»i muốn cậy tài lấn hiếp ngưá»i khác sao?
Thân pháp cá»§a lão lanh lẹ phi thưá»ng, chứng tá» là ngưá»i có trình độ võ công khá cao siêu.
Bạch Thái Vân tiến luôn tá»›i sát ngưá»i lão, nói :
- Như thế có phải là Phật pháp của ngài không?
Nhà sư cưá»i lạt nói :
- Phật pháp của lão vô bỠbến, chả lẽ nữ thí chủ muốn thử hay sao?
Bạch Thái Vân đưa năm chỉ như năm cái móc câu, bất thình lình chộp lẹ vỠphía vai lão sư già.
Thế võ rất lẹ làng và hiểm độc, nhà sư đã bị dồn vào má»™t góc tưá»ng, bị kẹp dưới sức chỉ không thể nào vùng vẫy nổi.
Bất thình lình lão ngã ngưá»i ra sau, nhảy xô vá» phía bức tưá»ng đá.
Thì ra bên trong bức tưá»ng đã có cÆ¡ quan gài gắn. Nhà sư vừa chụp trúng bá»—ng nhiên có tiếng kêu ken két, cá»­a đá từ từ mở ra rồi đóng lại ngay. Thân hình nhà sư cÅ©ng biến mất rồi.
Bạch Thái Vân nói lớn :
- Chốn này không phải nơi tử tế, hãy rút lui cho mau.
Thá»i Thiếu Côn và Hoàng Lương Má»™ng giật mình, nhún chân phóng ra ngoài đại Ä‘iện. Thình lình tiếng cưá»i khà khà vang lên, lão sư áo vàng nói lá»›n :
- Ủa, các vị chạy thật sao?
Tài sản của anhhe1281

  #59  
Old 19-04-2008, 08:08 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 60

Nóng nảy nên mắc mưu gian



Thá»i Thiếu Côn lặng thinh phi thân ra ngoài miếu.
Bạch Thái Vân gá»i lá»›n :
- Hãy khoan đã.
Nghe nàng kêu, chàng giật mình quay lại.
Thá»i Thiếu Côn nhìn nàng há»i :
- Vân muá»™i, lão sư áo vàng tuy không phải ngưá»i lương thiện, nhưng đối vá»›i bá»n ta không oán không thù, để mặc xác ông ta, đừng bận tâm đến nữa.
Bạch Thái Vân cương quyết nói :
- Muội nhất định không thể nào bỠqua lão ấy được.
Liếc nhìn vỠphía có tiếng nói, nàng tiếp tục :
- Chỉ ghe giá»ng nói cá»§a lão cÅ©ng có vẻ muốn uy hiếp chúng mình rồi.
Quả nhiên có tiếng nhà sư nói thêm :
- Äã bước chân vào chốn này, không dá»… gì thoát Ä‘i để tìm gặp được Chí Tôn giáo chá»§ đâu.
Bạch Thái Vân nói :
- Xét ra những nhận xét cá»§a chúng ta vừa rồi Ä‘á»u sai lạc hẳn. Nhà sư này cÅ©ng là má»™t ngưá»i đã được Chí Tôn giáo chá»§ thu dụng. Vì thấy địa phương hẻo lánh thuận tiện nên giao hắn giữ Thá»i Tư Tình lại đây Ä‘iá»u trị chăng?
Thá»i Thiếu Côn giật mình nói :
- Cứ như lá»i em nói thì nÆ¡i đây cÅ©ng là sào huyệt cá»§a bá»n Chí Tôn giáo chá»§ sao?
- Có lẽ đúng như vậy.
Thá»i Thiếu Côn vá»™i vàng nói :
- Nếu quả thật, chúng mình cần mau mau tá»›i gặp bà ta ngay bây giá».
Nói chưa dứt lá»i đã rảo bước chạy ngay vào đại Ä‘iện.
Bên trong, tiếng nhà sư áo vàng lại nổi lên :
- Vì muốn thá»§ tín cùng ba vị, trước hết ta để cho ba vị được nhìn thấy cả thá»±c trạng bên trong. Nếu muốn vào được hãy xem kỹ ngón chân trái cá»§a tượng đức Phật Di Lạc. NÆ¡i đó có má»™t cái nút nhá», cứ mở ra sẽ biết.
Thá»i Thiếu Côn ngước mắt nhìn ra phía trước thấy có thá» má»™t pho tượng Di Lạc bụng phệ khá vÄ© đại. Nhìn kỹ nÆ¡i ngón chân trái có má»™t nắp đậy, có thể mở ra đóng lại. Xung quanh nhẵn bóng, đúng ra là luôn luôn được mở ra đóng vào.
Không ngần ngại gì nữa, chàng đưa tay kéo chiếc nút ra, lập tức để lá»™ má»™t lối nhá», má»™t tia sáng le lói từ bên trong rá»i ra.
Thá»i Thiếu Côn cúi đầu nhìn vào thấy từ ngón chân có má»™t ống dài bằng thá»§y tinh lóng lánh.
Nhìn vào ống này, thấy thấp thoáng từ phía bên trong có má»™t tòa nhà khá to, bên trong có má»™t chiếc giưá»ng. Trên giưá»ng Chí Tôn giáo chá»§ Ä‘ang ngồi xếp bằng, do lão Tuyết nương và bốn con thị tỳ đứng hầu xung quanh cách đó không xa lại có Huyá»n Trung Tá»­ và mấy tên U Linh đứng cúi đầu, hình như Ä‘ang vận công lá»±c Ä‘iá»u tức.
Bạch Thái Vân bồng Thá»i Tư Tình cùng Hoàng Lương Má»™ng bước vào. Thá»i Thiếu Côn nóng lòng đưa tay muốn đẩy ngã pho tượng Di Lạc để tìm lối vào trong.
Nhà sư áo vàng tuy nấp bên trong nhưng vẫn chăm chú theo dõi hành động cá»§a má»i ngưá»i. Khi thấy dáng Ä‘iệu Thá»i Thiếu Côn, lão vá»™i kêu lá»›n :
- Hãy khoan! Äứng đấy! Dầu xô ngã pho tượng cÅ©ng chưa chắc gặp được bà ta đâu.
Bạch Thái Vân cũng ghé mắt nhìn vào lỗ ấy rồi nói.
- Ông hãy cho biết những Ä‘iá»u kiện nào má»›i có thể gặp được Chí Tôn giáo chá»§.
Thá»i Thiếu Côn vá»™i nói :
- Xin cho biết lối nào có thể vào đó được.
Tiếng nhà sư đáp :
- Trên tưá»ng bên cạnh Ä‘iện ở phía tây phái có má»™t chiếc vòng đồng, thấy chưa?
Thá»i Thiếu Côn đưa mắt vá» phía ấy đáp :
- Thấy rồi.
Chàng lại nắm chiếc vòng kéo mạnh một cái, bỗng có một cánh cửa ngầm hiện ra với những tiếng chuyển động ken két.
Thá»i Thiếu Côn không ngần ngại gì hết tung mình nhảy vào.
Bạch Thái Vân trong lòng e ngại, trước lúc Thá»i Thiếu Côn kéo chiếc vòng, nàng đưa mắt nhìn vào lá»— nÆ¡i ngón chân pho tượng Di Lạc.
Quan sát má»™t chập lâu nàng bá»—ng sá»±c tỉnh, ngá»­ng đầu lên định gá»i Thá»i Thiếu Côn để cảnh giác đỠphòng sư gian trá.
Nhưng lúc nàng định gá»i thì Thá»i Thiếu Côn đã chui qua cá»­a Ä‘i vào con đưá»ng hầm mất dạng rồi.
Bạch Thái Vân dặm chân nói :
- Thôi, há»ng rồi.
Nhưng nàng không do dá»± nữa, phi thân nhảy vào theo, Hoàng Lương Má»™ng bồng Thá»i Tư Tình cÅ©ng rảo bước Ä‘i theo.
Bạch Thái Vân dè dặt bước từng bước má»™t, miệng gá»i lá»›n :
- Thá»i Thiếu Côn, Thá»i Thiếu Côn.
Vẫn không thấy chàng trả lá»i.
Chỉ có má»™t giá»ng cưá»i khiêu khích cá»§a nhà sư áo vàng. Lão gá»i :
- Nữ thí chủ! Cửa đá mặt sau chưa đóng, nếu có muốn được toàn thân hãy mau mau lùi ra, bây giỠvẫn còn kịp chán.
Bạch Thái Vân tức giận quát lớn :
- Äừng nhiá»u lá»i! Hãy mang Thá»i công tá»­ trả lại đây lập tức.
Nhà sư áo vàng cưá»i nói :
- Thá»i thiếu hiệp đã gặp Chí Tôn giáo chá»§ rồi. Chả lẽ thí chá»§ cÅ©ng....
Chưa nói dứt Bạch Thái Vân đã quát lớn :
- Äừng nói lão. Chí Tôn giáo chá»§ đã ra khá»i chá»— này từ lâu rồi.
Nhà sư nói :
- Nữ thí chủ sao nói lạ vậy! Thí chủ há không nhìn thấy bà ta trong đó sao?
- Äó chỉ là má»™t ảo ảnh chiếu trên những tấm kính từ khi Chí Tôn giáo chá»§ còn ở nÆ¡i đây thôi. Äáng tiếc Thá»i công tá»­ quá nông nổi và đã lầm kế độc cá»§a chúng bây.
Nhà sư áo vàng cưá»i nói :
- Nữ thí chá»§ quả nhiên là ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng tại sao nữ thí chá»§ có thể nhận xét và quả quyết được như vậy?
Bạch Thái Vân hừ một tiếng nói :
- Có gì mà không hiểu được. Cái lá»— hổng trạm cẩn toàn bằng lưu ly, tác dụng cá»§a nó có thể làm xáo trá»™n thị giác khiến ngưá»i nhìn vào không biết hư hư thá»±c thá»±c. Bổn cô nương nhìn má»™t hồi lâu thấy cái hình ngưá»i không nhúc nhích, hình như bị Ä‘iểm huyệt và hô hấp cÅ©ng đình chỉ hẳn ra.
Nàng vừa nói xong đã có tiếng ken két vang ra. Té ra cánh cửa ngầm của đại điện đã tự động đóng kín lại rồi.
Hoàng Lương Mộng chắt lưỡi nói :
- Chúng mình đã bị bao vây rồi.
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Äối vá»›i má»™t cái hang nhá» như thế này, ta chẳng coi vào đâu hết..
Nhưng nàng lại dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- Tiá»n bối vốn tinh thông vá» trận pháp, có thể nhận xét được đưá»ng Ä‘i nước bước trong này không?
Hoàng Lương Mộng cau mày nói :
- Tiểu sinh cÅ©ng am tưá»ng ít nhiá»u vá» cÆ¡ quan trận pháp. Nhưng ở đây không làm đúng theo quy luật thưá»ng. Vừa áp dụng cá»­u cung bát quái, vừa biến chế theo má»™t lối khác để làm lạc lối ngưá»i ngoài, sá»± biến hóa có vẻ khác thưá»ng, khó mà nhận ra được.
Rồi ông há»i trở lại :
- Còn cô nương, chả lẽ cũng không nhận ra được chăng?
Bạch Thái Vân nói :
- CÅ©ng như lá»i tiá»n bối vừa nói, nÆ¡i đây hẳn không phải ngưá»i cao minh nhất mà cÅ©ng không phải ngưá»i thấp kém làm ra, do đó chưa thể tìm thấy đưá»ng lối được. Tuy nhiên cÅ©ng có má»™t Ä‘iểm nên Ä‘oán được.
- Äiểm gì vậy?
- Äiểm chính là bên trong chưa đủ yếu tố có thể làm chết được chúng ta.
- Äiểm ấy tiểu sinh cÅ©ng nhận thấy được. Nếu do má»™t ngưá»i thấp kém làm ra là vì kẻ ấy chưa biết cách bố trí tinh tưá»ng. Trái lại nếu kẻ ấy là ngưá»i cao minh thì tất nhiên vì lòng nhân hậu, không muốn xếp đặt những cạm bẫy ghê gá»›m đến ná»—i phải gây chết chóc cho kẻ khác.
Bạch Thái Vân cưá»i lạt nói :
- Bất cần là đầm rồng hang cá»p, chúng ta cứ xông vào rồi sẽ hay.
Nói xong rảo bước đi lên.
Hoàng Lương Má»™ng cÅ©ng nối bước Ä‘i theo, chá»›p mắt hai ngưá»i đã Ä‘i đến má»™t con đưá»ng cùng không lối ra.
Còn Ä‘ang ngần ngại chưa biết làm sao, thình lình có tiếng động mạnh, cạnh tưá»ng đá có má»™t cánh cá»­a ngầm mở ra.
Ngay lúc đó có tiếng gá»i lá»›n :
- Vân muội!
Thì ra ngưá»i phá cá»­a ngầm bên tưá»ng đá là Thá»i Thiếu Côn.
Từ má»™t con đưá»ng hầm xa thăm thẳm, chàng theo cánh cá»­a bước vào. Vừa trông thấy Bạch Thái Vân mừng quá kuê lên má»™t tiếng rồi chạy ào tá»›i.
Bạch Thái Vân cÅ©ng mừng khấp khởi, gá»i lá»›n “Thá»i ca ca†rồi tung mình phóng ngay lại định ôm chầm lấy Thá»i Thiếu Côn.
Äá»™ng tác cá»§a hai ngưá»i tuy lẹ làng nhưng sá»± vận chuyển cá»§a cÆ¡ quan bí mật lại càng mau lẹ hÆ¡n.
Khi hai ngưá»i sắp gần nhau bá»—ng nghe “ầm†má»™t tiếng Ä‘inh tai nhức óc.
Má»™t bức tưá»ng đá từ trên cao rÆ¡i xuống, chận ngang giữa hai ngưá»i, đồng thá»i có tiếng ken két vang lên, rung động cả ná»n nhà. Căn phòng tá»± nhiên bị phân chia làm hai nÆ¡i riêng biệt, má»—i ngưá»i ở má»™t bên, má»i liên lạc Ä‘á»u bị cắt đứt.
Bạch Thái Vân quay lại trông thấy Hoàng Lương Mộng cũng bị kẹt với mình nên buồn rầu nói :
- Cơ quan này chắc hẳn do một nhân vật cao minh nhất đã thiết lập ra.
Hoàng Lương Mộng thở dài nói :
- Kể ra cứ như tình hình này tuy chúng ta không đến ná»—i phải bá» mạng vì những máy móc bố trí, nhưng muốn thoát thân ra khá»i nÆ¡i này không phải là chuyện dá»….
Thình lình có tiếng ầm ầm, đùng đùng dữ dá»™i, tưá»ng đá không ngá»›t lung lay chuyển động, cÆ¡ hồ như muốn sụp đổ. Thì ra phía bên kia, Thá»i Thiếu Côn phát khùng, tung chưởng phá lung tung, chá»±c làm bể nát tấm tưá»ng đá ngăn cách ở giữa.
Tiếng động một chập sau yếu dần rồi lặng hẳn.
Bạch Thái Vân xót xa kêu lớn :
- Thá»i ca ca, anh có nghe em gá»i không?
Tiếng Thá»i Thiếu Côn đáp lại văn văng nhưng rất rõ ràng :
- Có nghe rõ, em có việc gì không? Thá»i lão tiá»n bối ra sao?
- Thá»i ca ca, hãy bảo trá»ng lấy thân, đừng hao phí sức lá»±c vô ích. Cả Thá»i tiá»n bối cùng Hoàng Lương Má»™ng Ä‘á»u có mặt nÆ¡i đây. Vách đá này kiên cố lắm, chưa phá vỡ được đâu. Chúng mình hãy bình tÄ©nh chá» Ä‘á»i, tùy thá»i cÆ¡ mà hành động.
Thá»i Thiếu Côn tạm yên tâm, nhưng má»™t chốc sau lại lên tiếng :
- Tôi cần gặp mặt Chí Tôn giáo chá»§ ngay bây giá». Chẳng biết Vân muá»™i...
Bạch Thái Vân nói :
- Chúng mình đã lỡ sa vào cạm bẫy rồi. Chí Tôn giáo chủ đã đi từ lâu rồi, đâu còn ở đây nữa.
Thá»i Thiếu Côn sá»­ng sốt má»™t hồi lầu rồi há»i lại :
- Phải, phải! Thảo nào mấy bóng ngưá»i cứ cứng đỠvà không thấy cá»­ động. Té ra...
- Việc đã lỡ ra rồi, đừng bận tâm làm gì có hại đến sức khá»e. Nóng nảy càng dá»… há»ng việc. Bây giá» nên vận công dưỡng sức rồi sẽ hay.
Trong tượng đá phía trước mặt có chừa hai lỗi hổng nho nhỠbằng nắm tay có thể nhìn ra bên ngoài được.
Phía ngoài đó cũng là một căn nhà đá rất rộng rãi, không có bày biện một đồ vật gì hết.
Bá»—ng nhiên Bạch Thái Vân cùng Hoàng Lương Má»™ng thấy từ nhà đá phía ngoài có hai bóng ngưá»i từ đàng xa chạy tá»›i như bay. Hai bóng ấy là mẹ con Long Thá»§ Vu Bà.
Hai ngưá»i Ä‘ang khiên má»™t chiếc ghế đặt trước căn nhà đá, chá»— Thá»i Thiếu Côn và Bạch Thái Vân Ä‘ang bị giam cầm.
Thá»i Thiếu Côn Ä‘ang ngÆ¡ ngác chưa hiểu vì sao lại thấy có hai bóng khác chạy đến nữa.
Hai bóng ấy là Lệ Minh Nguyệt và Äá»™c Vương Sa Thiên Lý.
Lệ Minh Nguyệt bước tá»›i ngồi chá»…m chệ trên chiếc ghế lá»›n rồi cưá»i khanh khách nói :
- Kính chào hai vị.
Bạch Thái Vân chỉ cưá»i lạt không nói.
Thá»i Thiếu Côn hét lá»›n :
- Lệ cô nương, chẳng trách cô là đồ đệ cá»§a Chí Tôn giáo chá»§. Thầy trò xứng đáng lắm. Nhưng xét trong tương lai, cô còn có vẻ ác nghiệt và hung dữ hÆ¡n nhiá»u.
Lệ Minh Nguyệt quát lớn :
- Hãy im mồm.
Nhìn vào lá»— hổng ngay mặt Thá»i Thiếu Côn, nàng bá»—ng nghiến răng nói :
- Phàm việc gì có qua phải có nhận, có vay phải có trả. Chí Tôn giáo chá»§ bình sinh tánh chất thiện lương, chỉ vì bị ngưá»i chà đạp, giày vò quá đáng đến ná»—i quá uất hận mà thay đổi hết.
Thá»i Thiếu Côn tiếp lá»i :
- Cô đâu hiểu rõ đầu Ä‘uôi câu chuyện mà nhận xét cho xác đáng được. Câu chuyện giữa Thá»i Tư Tình và bà ta chỉ là má»™t âm mưu ly gián do má»™t kẻ khác cố tình vu oan giá há»a mà thôi.
Lệ Minh Nguyệt há»i :
- Thế còn anh thì sao?
- Tôi đây ư?
Chàng ngập ngừng hồi lâu rồi há»i lại :
- Tôi thì sao? Có gì lại há»i như vậy?
Lệ Minh Nguyệt muốn nói ra nhưng ngập ngừng chẳng thốt nên lá»i. Nàng ngần ngại hồi lâu rồi nói :
- Anh phụ rẩy khinh khi tôi quá lắm, đã vừa ý chưa? Bây giỠhết còn mong sống sót nữa.
Thá»i Thiếu Côn hào khí bốc lên ngùn ngụt, nói lá»›n :
- Äại trượng phu sống chết là thưá»ng sá»±, có gì đáng sợ? Sống chết đối vá»›i tôi chẳng nghÄ©a lý gì hết. Cô nương muốn hành động ra sao thì cứ việc, đừng hăm dá»a vô ích, và cÅ©ng đừng hòng thuyết phục làm gì.
Ngay lúc đó, từ bên kia vách, Bạch Thái Vân dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- Äại trượng phu phải biết quyá»n biến, đừng nên câu chấp Ä‘iá»u nhá» mà làm hư việc lá»›n. Lúc này dù phải nghe theo cô ấy má»™t Ä‘iểm cÅ©ng chẳng sao.
Thá»i Thiếu Côn cÅ©ng dùng truyá»n âm nhập mật há»i :
- Theo ý Vân muội thì phải làm gì?
- Muá»™i chỉ có ý kiến là phải tùy cÆ¡ ứng biến, và phải hợp thá»i, không nên cố chấp lắm.
Thá»i Thiếu Côn lặng thinh suy nghÄ©, trong lòng bá»±c bá»™i vô cùng.
Bên ngoài Lệ Minh Nguyệt ngồi yên trên chiếc ghế, Äá»™c Vương Sa Thiên Lý cùng mẹ con Long Thá»§ Vu Bà Ä‘á»u khoanh tay đứng hầu, xem bá»™ cung kính lắm.
Hiện tượng này chứng tá» Long Thá»§ Vu Bà đã dùng “Bách Thiá»m hoàn†mất cả bản tính cÅ©, giỠđây chỉ còn phục tùng má»™t ngưá»i là Lệ Minh Nguyệt.
Không khí yên lặng hồi lâu, bá»—ng Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i nói lá»›n :
- U Hạo thần công là thần công đệ nhất thiên hạ, sao chưa chịu đem ra thi thố, còn chỠlúc nào nữa.
Thá»i Thiếu Côn gầm lên :
- Má»™t là tôi không nỡ hạ độc thá»§ vá»›i má»™t ngưá»i con gái chân yếu tay má»m. Hai là đã lầm quá»· kế cá»§a cô nương, tôi và Bạch cô nương tạm thá»i cách biệt nhau, U Hạo thần công không có đủ yếu tố để phát huy tá»™t bá»±c được.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i dài nói :
- Phải rồi, nhược Ä‘iểm là chá»— đó. Cần phải giam riêng hai ngưá»i má»›i ká»m hãm được uy lá»±c cá»§a U Hạo thần công. Như thế là tôi đã thành công được bước đầu rồi. Nếu hai ngưá»i phối hợp được công lá»±c thì bức tưá»ng đá này đâu đủ sức chịu đựng vá»›i uy lá»±c cá»§a U Hạo thần công, giỠđây má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, xin cứ tha hồ mà phát chưởng.
Thá»i Thiếu Côn thét lá»›n :
- Các ngưá»i chỉ dá»±a vào mưu kế xảo quyệt tranh thá»§ phần thắng bại, như thế có lấy gì là giá»i.
Lệ Minh Nguyệt cả cưá»i nói :
- Bất luận giá»i hay dở, các ngưá»i cứ yên tâm ở tạm trong đó má»™t thá»i gian để tịnh dưỡng tinh thần, có lẽ không lâu đâu. Nhưng chỉ có má»™t Ä‘iá»u...
Nàng bá»—ng đổi giá»ng, trở nên vô cùng mỉa mai khắc nghiệt :
- Chỉ có má»™t Ä‘iá»u là trong thá»i gian ná»­a tháng các ngưá»i sẽ không được má»™t hạt cÆ¡m hay má»™t giá»t nước nào. Chừng nào gần chết là được cho ăn uống từ từ.
Bạch Thái Vân vẫn giữ thái độ bình tÄ©nh, cưá»i nói :
- Như thế, cô nương chuẩn bị đối phó với chúng tôi theo kế hoạch đó sao?
Lệ Minh Nguyệt cưá»i khanh khách nói :
- Hãy tạm nhốt hai con thú dữ này. Má»—i ngày chỉ cho ăn chút ít để kéo dài kiếp sống giam cầm độ khoảng ba mươi năm hay năm mươi năm cÅ©ng được. Ta chỉ muốn các ngưá»i vÄ©nh viá»…n ở đây kéo dài những ngày tiêu sÆ¡ buồn thảm, chắc hẳn sẽ thú vị lắm.
Thá»i Thiếu Côn nghiến răng nói :
- Cô nương, cô là ngưá»i nhân từ nhất trần gian rồi.
Lệ Minh Nguyệt cưá»i lạt nói :
- Má»™t bức tưá»ng đá chẳng khác gì muôn núi ngàn sông làm chia cách đôi vợ chồng trẻ Ä‘ang yêu nhau đầm thắm. Bây giá» má»—i ngưá»i má»™t nÆ¡i, chỉ nghe tiếng mà không thấy mặt, thật là chỉ trong gang tấc, gấp mưá»i giang sÆ¡n.
Bạch Thái Vân cÅ©ng mỉm cưá»i nói :
- Nếu có quyết tâm muốn nhốt chúng tôi nơi này, thì ít ra cô cũng tự giam mình dưới hầm đá trong lòng đất này mãi mãi để coi ngó cho vừa lòng chứ. Như vậy có lẽ cũng dễ chịu lắm đấy.
Lệ Minh Nguyệt bị chá»c tức bá»—ng sá»­ng sốt, sau cùng cưá»i lạt nói :
- Äó là việc riêng cá»§a cá nhân tôi khá»i cần cô phải lo lắng há»™.
Rồi nàng quay mình thét lớn :
- Sa Thiên Lý.
- Có lão nô đây!
- Hãy canh chừng mấy tên tù phạm này.
- Vâng.
Lệ Minh Nguyệt mỉm cưá»i đứng dậy quay mình bước Ä‘i. Hai mẹ con Long Thá»§ Vu Bà cÅ©ng bước theo bén gót.
Tài sản của anhhe1281

  #60  
Old 19-04-2008, 08:09 PM
anhhe1281 anhhe1281 is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 397
Thá»i gian online: 0 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 61

Vợ chồng cùng bị giam trong nhà đá



Thá»i Thiếu Côn bị giam trong nhà đá, dưới đất luôn luôn ẩm ướt không thể nằm nghỉ được, chỉ có đứng và Ä‘i Ä‘i lại lại cho đỡ đông chân.
Chàng đã dùng đủ má»i cách, đánh bằng chưởng, bằng tay, nhưng cuối cùng cÅ©ng không thể nào lay chuyển nổi bức tưá»ng bằng đá.
Ãc độc và phức tạp thay cho lòng dạ đàn bà!
Chàng suy nghÄ© mãi không hiểu tại sao trước kia tình cảm giữa hai ngưá»i thắm thiết như thế, không ngá» ngày nay nàng lại đối xá»­ khốn nạn, xem chàng như má»™t kẻ tá»­ thù.
Chàng chán ngán cho thói Ä‘á»i bạc Ä‘en, chóng thay đổi. Thá»i Thiếu Côn nghe văng vẳng bên tai tiếng nói cá»§a Bạch Thái Vân bằng truyá»n âm nhập mật :
- Thá»i ca ca, anh Ä‘ang làm gì vậy?
Thá»i Thiếu Côn thở dài đáp lại :
- Chỉ còn nhắm mắt đưa chân hoặc chỠngày chết vì đói khát, chứ còn làm gì được nữa.
Bạch Thái Vân mỉm cưá»i nói :
- Trá»i Æ¡i, không tìm được má»™t cách nào khác để thoát thân hay sao mà thốt ra những lá»i quá bi quan như vậy hở anh chàng ngốc.
- Thoát thân sao? Vá»›i những Ä‘iá»u kiện hiện tại, em còn nghÄ© có thể thoát thân nổi hay sao?
- Thế thanh bảo kiếm của anh đâu rồi?
- Ờ!...
Thá»i Thiếu Côn má»›i sá»±c nhá»› lại và nghÄ© thầm :
- “Phải rồi, Âm Dương song kiếm là hai thanh kiếm báu nhất trần gian, có thể chặt vàng, gá»t ngá»c, chém đá như chém bùn, tại sao mình không dùng bảo kiếm để khoét tấm tưá»ng đá, câu chuyện thật đơn giản mà trong lúc bối rối đã quên lá»­ng Ä‘i mấtâ€.
Nghĩ xong tức thì tuốt kiếm ra cầm tay, chực đâm vào thành đá.
Nhưng Bạch Thái Vân bỗng ngăn lại nói :
- Không nên làm ngay! Bây giỠchưa phải lúc thi hành được đâu.
- Tại sao?
- Ngoài kia có ngưá»i Ä‘ang canh chừng, luôn luôn theo dõi hành động và phản ứng cá»§a mình, không khéo để bị lá»™ tẩy thì công việc lại há»ng bét.
Thá»i Thiếu Côn ghé mắt nhìn ra phía trước thấy Äá»™c Vương Sa Thiên Lý còn đứng đó nên nói :
- Mặc kệ hắn, dù chúng có phát giác được chăng nữa, chúng ta cũng thoát ra rồi. Với công lực của hai đứa mình phối hợp, còn có gì đáng sợ hãi nữa chứ?
Bạch Thái Vân đáp :
- Em đâu có sợ sá»± cản trở cá»§a ngưá»i canh gác, nhưng chỉ e rằng khi bá»n chúng thấy mình có thể thoát được sẽ khởi động nhiá»u máy móc ngầm dưới đất để hãm hại, khó mà tránh nổi.
Thá»i Thiếu Côn nghe nói giật mình.
- À, nàng có lý lắm.
Chàng rụt tay, cất kiếm rồi tiếp tục đi đi lại lại trong phòng.
Thá»i gian trôi qua dần dần, bóng ngày cÅ©ng khuất, màn đêm kéo đến che phá»§ hết vạn vật.
Äêm đã khuya, nhưng bên ngoài Sa Thiên Lý vẫn thức mãi và canh chừng rất cẩn mật khó bá» mà hành động được.
Bá»—ng đâu từ phía ngoài nhà giam có ba bóng ngưá»i rón rén Ä‘i lại như ba bóng ma, không gây má»™t tiếng động nhá».
Thá»i Thiếu Côn vẫn phát giác được, ghé mắt nhìn qua lá»— hổng, thấy ba ngưá»i ấy chính là Khúc Tá»± Thá»§y, Chu Diệp Thanh và Tá» Mãn Kiá»u, lòng mừng vô hạn.
Sa Thiên Lý tuy có trình độ võ công cao siêu nhưng vì uống thuốc mất cả lý trí cho nên mặc dầu có thấy ba ngưá»i ấy nhưng không có lệnh cá»§a chá»§ nhân nên cứ Ä‘iá»m nhiên không ngăn trở gì.
Tá» Mãn Kiá»u ghé mắt nhìn vào Thá»i Thiếu Côn, mỉm cưá»i nói :
- Thá»i công tá»­, ở trong ấy có dá»… chịu không?
Thá»i Thiếu Côn đỠmặt nói :
- Lệnh tá»· Lệ cô nương dùng mưu mô xảo quyệt dối gạt đưa tôi vào đây, thật không phải má»™t việc làm quang minh chính đại tý nào. Mặc dầu tạm thá»i bị giam giữ, nhưng tôi vẫn được bình yên.
Chu Diệp Thanh cÅ©ng chạy lại ghé mắt nhìn qua lá»— hổng tươi cưá»i nói :
- Thá»i công tá»­, chúng tôi cÅ©ng không còn e dè gì nữa mà chẳng nói sá»± thật. Cứ thẳng thắn mà nói, nhị thư cá»§a tôi đã quá yêu công tá»­ và muốn Ä‘em chung thân đại sá»± phó thác cho công tá»­ mà thôi.
Thá»i Thiếu Côn chỉ hừ má»™t tiếng rồi chưa kịp trả lá»i, Chu Diệp Thanh đã nói tiếp :
- Bây giá» có má»™t kế má»n nhưng đẹp đẽ và vẹn tròn cả đôi bên. Chỉ cần Thá»i công tá»­ chịu nhún nhưá»ng má»™t chút, bằng lòng hai Ä‘iá»u kiện, thì chẳng những có lợi cho công tá»­ vá»›i Bạch cô nương mà cả chị em chúng tôi cÅ©ng được trùng phùng trở vá» vá»›i phái Vô Vi tại núi Trưá»ng Bạch. Chẳng biết Thá»i công tá»­ có khứng chịu hay không?
Thá»i Thiếu Côn cau mày nói :
- Äiá»u kiện gì, cô nương cứ nói ra nghe thá»­.
Chu Diệp Thanh cưá»i nói :
- Tôi xin nói hết đầu Ä‘uôi, dù anh có bằng lòng hay không, tôi cÅ©ng phải trình bày trá»n vẹn vấn Ä‘á». Äiá»u kiện ấy không có gì rắc rối hết, chỉ là anh đến trước mặt nhị thư thư tôi, lạy mấy lạy nhận lá»—i là xong.
Thá»i Thiếu Côn dậm chân trợn mắt, nạt lá»›n :
- Quỳ lạy à, cô đừng nói nhảm nữa.
Chu Diệp Thanh cưá»i nói luôn :
- Dù không phải lạy để nhận tá»™i cÅ©ng được, nhưng anh phải ôm chân chị ấy tá» lòng yêu mến và thá» thốt không bao giá» thay lòng đổi dạ, nguyện lấy nhau suốt Ä‘á»i.
Thá»i Thiếu Côn bá»±c quá, lắc đầu đáp :
- Äừng nói tá»›i Ä‘iá»u danh dá»±, việc này vẫn không thể làm được, vì tôi đã có vợ rồi.
Chu Diệp Thanh cưá»i đáp :
- Tôi cÅ©ng hiểu như thế. Nhưng đây chỉ là má»™t kế hoạch để xoa dịu những sá»± há»n dá»—i cá»§a chị ấy đối vá»›i anh mà thôi, chứ thật ra, dù anh có thiệt lòng năn nỉ, chưa hẳn chị ấy đã nhận lấy anh đâu.
- Hà tất phải bày vẽ lắm chuyện lôi thôi rắc rối và vô lý như vậy.
- á»’, anh chàng này má»›i ngá»› ngẩn thiệt. Äiá»u cốt yếu là làm cho chị ấy bá»›t giận thì thôi. Mặc dầu trong lúc há»n dá»—i, chị ấy có tát anh má»™t tát cho hả dạ, cÅ©ng rán chịu trận cho rồi, hay có đá anh má»™t chiếc cÅ©ng có sao đâu, khi mà những cá»­ chỉ bá»™c lá»™ vì tình yêu. Tôi Ä‘oán chắc, sau đó anh cùng Bạch cô nương sẽ cùng nhau ra Ä‘i bình yên vô sá»±.
Thá»i Thiếu Côn cau mày quả quyết nói :
- Äây là những Ä‘iá»u mà kẻ này tuyệt đối không khi nào làm được. Äừng nói gì là đưá»ng đưá»ng tấm thân bảy thước, ngay má»™t kẻ vô sỉ hay má»™t ngưá»i đàn bà cÅ©ng không thể mặt dạn mày dày như thế được.
Chu Diệp Thanh giận dỗi nói :
- Nếu vậy xin anh cứ yên lòng ở trong ấy vĩnh viễn đến chết đi.
Thá»i Thiếu Côn định trả lá»i, bá»—ng nghe Bạch Thái Vân dùng truyá»n âm nhập mật nói :
- Thá»i ca ca, cứ nhận lá»i chịu Ä‘i!
Thá»i Thiếu Côn ngạc nhiên há»i lại :
- Vân muội, nhưng tiểu huynh có bao giỠlại có thể...
- Anh cứ yên tâm, tuy nói cho cùng mà nghe thôi, chứ lẽ nào cô ấy lại đến ná»—i bạt tai hay làm Ä‘iá»u thô lá»—, nếu anh cố ý làm lành.
- Việc ấy thật không nên tý nào.
- Anh đừng lo, cứ theo lá»i em mà làm tất nhiên má»i việc Ä‘á»u êm đẹp cả.
Thá»i Thiếu Côn suy nghÄ© má»™t chập lâu rồi gật đầu nói :
- Tôi bằng lòng.
Chu Diệp Thanh mừng quá vá»™i há»i lại :
- Anh bằng lòng thật chứ.
- Lẽ tự nhiên là thật.
- Äại thư thư, hãy thả anh ấy ra Ä‘i. Bốn chị em chúng ta đã có hy vá»ng được Ä‘oàn tụ rồi.
Khúc Tá»± Thá»§y gá»i lá»›n :
- Sa Thiên Lý đâu rồi.
Sa Thiên Lý dạ lớn và nói :
- Có mặt lão nô đây.
Khúc Tự Thủy đưa tấm thẻ đồng ra và nói :
- Ngươi có biết cái gì đây không?
Sa Thiên Lý đáp :
- Lão nô hiểu rồi, xin tuân lệnh chủ nhân.
Nói xong quay mình nhảy sang má»™t bên. Chẳng biết lão huy động máy móc như thế nào, chỉ trong nháy mắt có tiếng reo lách cách, cả bức tưá»ng giam nhà đá từ từ nứt ra má»™t đưá»ng rá»™ng chừng năm thước.
Thá»i Thiếu Côn há»›n hở tung mình phóng ra.
Chu Diệp Thanh tươi cưá»i nói :
- Tôi xin dẫn đưá»ng cho.
Trong căn nhà đá này chỉ có đặt một chiếc ghế bằng gỗ lê thật cũ kỹ, nước sơn đã trổ màu đen sậm. Ngoài ra không có bày biện một thứ gì hết.
Chu Diệp Thanh Ä‘i trước dẫn đưá»ng, Ä‘i sâu vào má»™t con đưá»ng hầm quanh co dài dằn dặt và tối om.
Bỗng nhiên nàng kêu lớn :
- Nhị thư, hãy nhìn ra đây xem thá»­. Có ngưá»i muốn đến gặp thư thư đây rồi.
Thá»i Thiếu Côn ngượng quá muốn quay Ä‘i nẻo khác, nhưng vì bị kẹt giữa hai cô Khúc Tá»± Thá»§y và Tá» Mãn Kiá»u, chẳng còn cách nào hÆ¡n đành phải Ä‘i theo.
Tài sản của anhhe1281

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äåòñêèé, ëþäåé, ðîñòåëåêîì



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™