"Luật sư thì sao?Tư Đồ gia chúng tôi thế lực rất lớn! Chờ sau khi chúng tôi rời khỏi đây, Sẽ cho các người biết thế nào mới là trái đắng!"Tư Đố Lượng chỉ vào Vương Vi Hán, ngạo mạn kêu lên.
'Em câm miệng"Tư Đồ Không không hy vọng hắn tăng thêm cho mình phiền phức, vội vàng nháy mắt với Tư Đồ Lượng.
Những lời này ai cũng biết, thế nhưng bây giờ nói toạc ra thì tự mình Sẽ rước lấy phiền phức!
“Đại ca tôi nhịn anh đã nhiều năm rồi nhiều năm qua Tư Đồ gia vẫn do anh đại diện, lúc này phải vất vã lắm tôi mới có cơ hội, anh ngăn cản tôi là có ý gì? Tôi càng muốn nói đây!"Tư Đô Lượng hét lớn.
Tư Đồ Không bắt đắc dĩ lắc đầu, tại sao em trai của mình lại ngốc tới như vậy.
"Ha ha, tốt, mày đại diện đúng không? Nói rất khá!"Vương Kim Long hắc hắc cười lạnh đi tới, đứng ờ trước mặt Tư Đồ Lượng "Mày rất kiêu ngạo, tự cho minh là giỏi đúng không?"
"Hù', tao nói cho chúng mày biết, Tư Đồ gia không phải là dễ chọc dâu!" Tư Đồ Lượng tiếp tục nói:"Mày có biểt Đại Hưng bang ở Bắc Kinh chưa? Đó chính là của Tư Đồ gia chúng tao!Mày nếu như dám làm gì, ngày mai sẽ bị hắc bang phát lệnh truy nã, sẽ bị mấy vạn huynh đệ
băm thây"
Kỷ thực Đại Hưng Bang đã sớm nguyên khí đại thương, hiện nay chi thuộc vào dạng một tiểu bang phái, thế nhưng Tư Đồ Lượng vẫn muốn lấy ra hù dọa Vương Kim Long.
"A, mày nói cái gi? Đại Hưng Bang? Có thể là chúng tao ẩn cư quá lâu, đích thực chưa nghe nói qua, nhưng mà hình như có một Tam Thạch bang gần đây danh tiếng rất nổi,cái bang này không có quan hệ gi với mày đó chú'?"Vương Kim Long vỗ vỗ đẩu mình làm ra bộ dáng đang suy nghĩ.
“Tam Thạch bang tính làm cái rắm gi! "Tư Đồ Lượng khinh thường nói.
"A, vậy thi mày không có quan hệ gi với nó rồi, nếu như mày nói có quan hệ, thì hôm nay tao không dám động tới mày, nhưng mày nói không vậy thì thoải mái rồi!"Không biết lúc nào, trong tay Vương Kim Long đã có một thanh chủy thủ.
"Mày... Mày muốn làm gì?"Tư Đồ Lượng thấy hắn bổng nhiên lấy ra một thanh chủy thủ thi hoảng sợ.
"Không làm gì cả, tao vẫn nghe người ta nói một câu đó là chủy thủ trắng và chủy thủ đỏ, không hiểu là ý gì mà thôi!"Vương Kim Long hắc hắc cười gan nói.
"mày…mày…. Đừng tới đây... Mày nếu dám động tới tao…”Một tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Tư Đồ Lượng truyền ra, hắn đang muốn giẫy dụa nhưng lại bị hai người bên cạnh đè xuông.
“Hắc hắc, quả nhiên rất thú vị”Vương Kim Long nói xong thì rút chủy thủ ra, máu tươi từ trong bụng của Tư Đổ Lượng bắn ra.
Không kịp để cho Tư Đồ Lượng phản ứng, Vương Kim Long lại đâm vào, cứ như
vậy hơn chục lần, cho tới khi Tư Đô Lượng mêm nhũn, nằm trên mặt đất.
“em à!”Tư Đồ Không trong mắt toát ra hung quang, hắn mặc dù biết em trai mình có địch ý với
minh, nhưng đây là mâu thuẳn trong gia tộc, hắn sẽ không để cho người ngoài khi dể người
trong Tư Đô gia của mình!
"Tiểu Lượng!"Tư Đồ Đại Sơn bi ai quát to một tiẽng, sau đó nhìn Vương Kim Long kêu lên:"Mày đừng thương tổn tới người trong gia tộc của tao, tao ký là được!"
Hắn biết Tư Đồ Lượng đã không xong rồi, nhưng hắn cũng không muốn Tư Đồ Không
lại bị đả thương.
"Sớm nói thì tốt, taọ đã phải đi thay quẩn áo."Vương Kim Long lẩm bẩm, dường như hắn vừa rồi căn bản là không có giết người.
Người của các thế gia ở đây, trước kia không dảm tin tưởng Vương Kim Long dám giết người trước mặt họ! Nhìn những Hắc y nhân cao thâm khó lường này, thì đã hiểu Vương gia có chổ dựa dẫm nên mới dám làm như vậy!
Lúc này người của các thế gia khác thấy vậy, thì đều cẩm bút ký họp đồng,Vương Vi Hán dường như rất hài lòng với cách làm của Vương Kim Long, gết gà dọa khỉ dưới tinh huống như thế này thì thích hợp nhất.
Nhưng mà Lưu Chấn Hải còn đang kỳ quái tại sao tôi còn chưa ra tay, tôi nhìn hắn cười cười, bởi vì thời cơ còn chưa tới, Vương gia tới nơi này chẳng nhẽ chỉ vì tiền hay sao?Lưu Chấn Hải thấy tôi không có động tĩnh gì, thi thẳng thắn ký vào trong giấy chuyển nhượng. Vương Kim Long đem các bản chuyển nhượng thu lại sau đó giao cho Vương Vi Hán.Vương Vi Hán thỏa mãng nhìn các bản chuyển nhượng trong tay,đặc ở một bên
Sau đó nhìn mọi người, nói:"Được rồi, như vậy tới tiết mục kế tiếp! Nghe nói mười năm trước, mỗi người các ngươi đều chiếm được 1 tấm da dê?"
Các vị gia chủ nghe xong, sắc mặt đều biến đổi không nghĩ tới chuyện bí ẩn như vậy, mà Vương Vi Hán lại biết! Phải biết rằng chuyện này chỉ có 5 đại gia chủ biết, các con cháu không một ai biết cả!
Chuyện này phải nói từ 10 năm trước, khi đó Trung Quốc mới bắt đầu thời kỳ cải cách, khi đó, các thế gia còn chưa bị lợi ích hóa như hiện nay, giao tình còn khộng tệ, ngoại trừ Vương gia ẩn cư ở ngoài, thì 5 đại gia chủ bình thường quan hệ cũng tương đối tốt.
Năm 1989,khi võ lâm đại hội kểt thúc,thì các gia chủ tới Tùng Giang tỉnh của Lưu Chấn Hải du ngoạn,kết quả là khi tới Ba sơn du ngoạn,gặp phải trời mưa.Mà lại mưa như trút nước,Lưu Chấn Hải đề nghị là tìm một địa phương trú mưa, bởi vì hắn xuất thân từ quân ngũ, cho nên biết xem thiên văn, tin rằng mưa này phải kéo dài tới ngày thứ 2. Mọi người cũng đều nghĩ là lúc này không thích họp để xuống núi vì vậy đều tán thành đề nghị của Lưu Chấn Hải, Mạnh Như Tùng và Đinh Thường Tại (tổ phụ của Đinh Văn Phong) hai người đầu tàu gương mẩu đi trước.
Lúc này còn rất nhiều nơi ở Tùng Giang chưa được mở làm nơi thăm quan, cho nên mọi người bị lạc đường.Cũng may Mạnh Như Tùng phát hiện một cái sơn động,mọi ngươi vội vã trốn vào đó
Âu Dương Bác và Tư Đồ Đại Sơn hai người tìm một số cành cây nhóm lửa, hong khô y Phục
Bỗng nhiên Đinh Thường Tại thét lên một tiếng thét kinh hãi, chỉ vào chỗ sâu trong sơn động kêu lên:"Đây là cái gi?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, hóa ra ở sâu trong sơn động, có một ngọn lửa màu xanh, bập bùng
"Ha ha, cái này, đoán chừng đây chính là xương của loại thú nào đó,ở trong không khi lâu ngày, thi bóc lên Lân Tinh!"Lưu Chấn Hải vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, cho nên liền một câc nói toạc ra thiên cơ.
Mọi người tuy rằng chưa từng chứng kiến nhưng thấy hắn nói như vậy, thi đều không còn chú ý tới nó nữa.
Lại một lát sau, chờ cho y phục của mọi người đều khô, mọi người lấy thúc ăn ra ăn, ngôi ở trong sơn động ăn uống, giống như là đang cắm trại dã ngoại, ai cũng có một phong vị khác.
Đợi khi mọi nguời ăn xong, thi sắc trời cũng tối, không có chuyện gỉ làm thì đành nói chuyện phiếm, vì vậy Mạnh Như Tùng kiến nghị nói:"Mấy vị, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi?"
"Trò chơi gi?"Đinh Thường Tại đã sớm buồn chán tới cực độ.
"Mọi người đoán xem cái ma trơi kia là do từ xương thú nào tạo thành?"Mạnh Như Tùng nói.
"Được, vừa lúc không có chuyện gi làm!" Tư Đồ Đại Sơn gật đẩu: "Tôi đoán trước,có thể là... con sói!"
"Không có năng, sói thì sao lại chết trong động, tôi nghĩ là thỏ, bị sói tha vào trong này!"Âu Dương Bác nói
"Tõi nghĩ là một con hồ ly! "Đinh Thường Tại nói.
"Hồ Ly gi, tôi đoán tám phẩn mười là một con mèo hoang!"Mạnh Như Tùng khoát tay nói:"Được rôi, lão Lưu, ông nói là cái gi?"
"Tội nói? Là xương người."Lưu Chấn Hải nhàng nhạc nói
Hăn chinh nam phạt băc, thường xuyêm cùng người chêt ở một chổ, đương nhiên có thể đoán ra.
"A? Người chết? Lão Lưu, ông đùa cái gi vậy, ở đây sao có thể có người chết được?"Đinh Thường Tại không tin cười nói.
"Tin hay không, chúng ta qua đó nhìn là biết, thế nào?"Lưu Chấn Hải cũng cười:"Nếu mọi người đã đoán xong, thì chúng ta đi xem một chút!"
Mọi người nhất trí tán thành, vì vậy đi tới đám lửa ma trơi kia.Khi mọi người nhìn thấy, thì không khỏi cười khổ, đúng là một bộ xương người khô, mà bên cạnh đó còn có một túi quần áo thì phải.Nhìn bộ xương khô này mục rửa, cộng thêm với quần áo, thì mọi người có thể đoán ra, người này ở vào thời Thanh triều.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
“Đúng là ông đúng, đây là xương người chêt !”Đinh Thường Tại có chút không hiểu nói: “được rồi.. các ông nhìn xem, trong bọc quần áo này có gì?”
“vàng bạc tài bão?”Tư Đồ Đại Sơn cười nói.
Mạnh Như Tùng nhặt bao quần áo lên, tung tung hai cái nói: “Rất nhẹ, không giông như là có cái gì đáng giá!”
Mọi người hiếu kỳ mở ra. quả thực trong đó không có mấy thứ đáng giá. Co mấy tắm da dê và may bộ quán áo ràch mà đáng giá nhất là ngán phiếu của một cửa hàng tiền trang,Phụ Khang, thế nhưng bây giờ thì làm gì có giá trị,cũng không thể đổi thành ngân lượng.
Phu Khang là tiền trang thời Thanh triều do Hồ Tuyết Nham sáng lập, đã từng đặc dấu chân khắp Trung Hoa. Nhưng vào thời kỳ cuôi cùng thì phá sản. Xem ra mọi người đoán không sai người này đúng là thời cận đại.
Đêm rất dài.không ai buồn ngũ lại trong đêm mưa lạnh này nửa,không ai có thể ngủ được.Mấy người này không có việc gì.thì lao vào nghiên cứu mấy tắm da dê,hóa ra đây lại là môt bức bảo đồ.
Mọi người đem bức bão đồ hợp lại thì phát hiện đúng là dảy núi mọi người đang đứng, trên mặt trái còn đánh dấu 5 ngôi sao nhỏ,trên đó viết bốn chử “Tử Vong Sơn Cốc”.
Mọi người không rỏ cái Tử Vong Sơn Cốc này đến tột cùng là cái gì. ngay cá Lưu Chấn Hải chiếm cứ Tùng Giang mấy chục năm cũng chưa từng nghe qua.
Mọi ngừơi to mò,lần thứ hai cầm lấy cây đuốc đi tới bên cạnh đống xương.muốn tìm xem còn có manh mối gì khác không. Sau khi tim kiếm tỉ mĩ, thì thấy trên tường ó khắc văn tự.văn tự được viết với loại chử phổn thể.hơn nửa do dược viết vội vàng nên câu cú không được rỏ nghiã lắm. Thế nhưng trải qua mấy người này phân tích thì cũng hiểu được đại khái
Đó chính là: người này khi còn sống chiếm được một bức bảo đồ thần bí,có người nói bên trong nay có vô số tài phú,hắn tìm được dảy núi.tìm được Tử Vong Sơn Cốc mà trong bức bảo dồ ghi lại, thế nhưng bởi trong son cốc thực sự vô cùng hung hiểm. người này bị trọng thương,sau đó mạnh mẽ chống cụ chạy được tới sơn cốc này dưởng thương. Thế nhưng thương thế càng ngày càng nặng,vì vậy để lại mấy dòng chử này rồi chết.
Mấy người này rất hiếu kỳ về Tử Vong Sơn Cốc.Sáng sớm hôm sau. liền đi tới cái sơn cốc này. Nhưng khi tìm được đến nơi thì liền bỏ qua ý niệm trong đầu.Sơn cốc này sâu không thấy đáy, hơn nửa còn có sương trắng tràng ngập, không thể nhìn rỏ tình cãnh bên dưới.Đáy cốc tuy được búc bảo đồ miêu tả. Thế nhưng mấu chốt của vấn đề là không thể đi xuống nếu như tùy tiện đi xuống chẳng khác nào tự sát.
Mấy người tuy rằng cảm thấy hứng thú với tài phú. nhưng họ không phải là người thiếu tiền, đem chuyện này giử làm bí mật. sau đó chia cho mỗi người một tắm. hẹn 10 năm sau trở lại nơi nay.
Chuyện đã qua thoáng cái 10 năm. không nghĩ tới vào hôm nay được Vương Vi Hán lần thứ hai nhắc tới.
‘Da dê để ở nhà loại vật này tại sao có thể tùy tiện mang theo trên người?” Tư Đồ Đại Sơn liếc mắt nhìn Vương Vi Hán. không hiểu là tấm da dê có thể mang lại cho hắn lợi ích gì.
“Lão già này. xem ra không đánh thì ông không thành thực, có phái muốn tôi giết dứa cháu của ông không ông cho là tôi không điều tra rõ hả. các người ước hẹn 10 năm sẽ tới sơn cốc này. nên các người không thể không mang theo tấm da dê đó được!” Vương Kim Long lấy chủy thủ ra. ở trước mặt Tư Đồ Không khua khoàng mấy cái.
Tuy rằng những năm gần đây.gia chủ các thế gia có không ít quang hệ khác. Thế nhưng người trong giang hồ nặng nhất chính là tín nghĩa.xác định năm dó cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi. cho nên mổi người để cho tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.nêm luôn đem theo tắn da dê ben người. Nếu Vương Vi Hán và Vương Kim Long có thể đem sự tình điều tra rỏ ràng như thế. như vậy mọi người cũng không cách nào giấu diếm nửa. toàn bộ đều giao cho Vương Kim Long.Vương Kim Long đem những tấm da dê thu lại giao cho Vương Vi Hán, sau đó nói mấy câu với Vương Vi Hán .Được Vương Vi Hán gật đầu đồng ý. hắn hứng khởi đi tới chổ tôi
“Đem cô gái nay mang tới phòng tôi!” Vương Kim Long chỉ vào Lưu Duyệt nói:“Hừ hừ,vốn bảo cô gã cho tôi. thì hôn nay có thể cho Lôi gia của các người một con đường sống, cô bay giờ hối hận đã không còn kịp nữa rồi. tôi chỉ xem cô là một kĩ nữ. xem tôi đùa chết Cô như thế nào!” nói xong thì chộp tới ngực của Lưu Duyệt.
“Chuyện này còn có tao nửa mà!” Tôi một tay chụp lấy tay cùa Vương Kim Long,nói “Mày có phài là muốn sờ lảo bà của tao không”
Vương Kim Long vừa định phát tác thấy tôi hành động như vậy, thì gật đầu nói:“Đúng vậy!”
“Được rồi đừng nói tao không cho mày cơ hội. mày sờ đi.” Tôi nói.
“A” Vương Kim Long không hiểu được chuyện này.
“Xong, cơ hội đã cho mày nhưng mày lại bỏ lở, vậy thì tới lược tao phạt mày.” Nói xong tôi vung tay. tát vào mặt của Vương Kim Long.
Vương Kim Long ở Vương gia chính là cao thủ.còn mạnh hơn so với những người áo đen kia không it. Hắn thấy tôi ra quyền phổ thông Vương Kim Long đứng im không né tránh. làm cho khi quyền của tôi tới, một bên ma của hắn đã lỏm xuống mọi vỏ công trong thiên hạ, chỉ có nhanh là không thể phá được.Tôi chưa xử dụng chiêu thức gì. thì đã đánh bại cao thủ võ lâm.
Đương nhiên.tôi cũng không bỏ qua cho Vương Kim Long dể dàng như vậy tôi một cước đá ra. trúng ngay hạ thể của Vương Kim Long. làm cho người này bay ra ngòai.
Hắn không kịp kêu tiếng nào đã ngất đi. xem ra hứng thú nhân sinh chắc là phãi bỏ dở rồi.
Lúc này. những người áo đen kia của Vương gia mới kịp phản ứng. những tiếng súng đinh tai vang lên.Tếng súng kết thúc. thì tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. một cảnh tượng kỳ dị. làm mọi người kinh ngạc há hóc mồm.
Hắc y nhân nhìn thấy Thiếu chù nhân bị đánh. không hẹn mà cùng cằm súng bắn vào tôi thế nhưng vừa lúc đó quái sự đã xuất hiện.Đạn vốn là bắn vào người tôi. Nhưng giữa đường lại quay ngược lại bay về vị trí ban đầu. Nhiều người nổ súng thì lại càng nhiều người chết thảm.
Vương Vi Hán cũng bị cảnh tượng này làm cho cả kinh nói không ra lời hắn không thể tin tưởng được, thế cục do mình bố trí lại có thể tan biến trong chốc lát!
Tôi nhàn nhả đi lên chủ tịch đài. Vương Vi Hán nhìn tôi cũng không có hành động gì cả. bởi vì hắn đã hoàn toàn chấn kinh rồi hắn cũng biết, vớii tôi mà nói. cho dù có phương pháp phản kháng nào. cũng chỉ là vô dụng
“Cậu rốt cuộc là ai?” Vương Vi Hán tận lực cố gắng trấn tỉnh bản thân thế nhưng mà thâm tâm của hắn lại run rảy.
“Tôi? Ha ha. tôi là ai. ông không phải rất rỏ hay sao? Cháu của ông muốn sờ lảo bà của tôi. Vậy thì ông nói nên làm thế nào đây?” tôi cười hỏi.
“Cậu. . .cậu muốn thế nào” Vương Vi Hán mặc dù biết hắn không có tư cách nói điều kiện với tôi nhưng hắn vẩn hỏi câu này.
Thực lực chính là tất cả,vừa rồi bọn họ biểu hiện ra thực lực làm cho người khác khuất phục. mà thực lực của tôi giờ lại cao hơn họ, cho nên họ phải khuất phục
Vương Vi Hán cảm giác mình thật là thất sách chưa điều tra rỏ tình huống mà đã ra tay, đây chính là điều tối kỵ
“Tôi chẳng muốn gì cả. hơn nủa không phải là tôi muốn gì, mà là ông muốn gì” Tôi nhìn Vương Vi Hán một cái nói.
“Được rồi.. tôi muốn có tài sản của những người này. nên tôi mới hạ thủ với họ. cậu không muốn gì. tại sao lại ngăn cản tôi. việc này có lợi gì cho cậu”Vương Vi Hán hỏi ngược lại.
“Ha ha. ông nói câu này thực là buồn cười. ông không tự mình làm mình hồ đồ đấy chứ? Từ trước tời nay. tôi chưa từng làm chuyện không liên quan tới mình. Ví dụ như chuyện cháu ông giết Tư Đồ Lượng. tôi chỉ coi như đang xem kịch.” Tôi cười nói.
“Nếu như vậy tai sao câu lai...”Vương Vi Hán ánh mắt có chút lóe ra.
“Sao lại? Nếu như thằng cháu của ông không động tay chân với lảo bà của tôi. thì tại sao tôi phải quản chuyện nhàn rổi!”Tôi cười lạnh nói: “Các người hôm nay có thể cầm tài sản đi. thế nhưng, đáng tiếc, tại sao cháu ông lại động vào lảo bà của tôi chứ?”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
"Cậu vì một nữ nhân mới ra tay?"Vương Vi Hán đối với lý do này của tôi có chút không tin.
“Đúng.”Tôi gật đầu.
"Tôi không tin một nam nhân làm đại sự, mà lại quý trọng một nữ nhân, lấy than thủ và thực lực của cậu, muốn loại nữ nhân nào mà chẳng có?"
Vương Vi Hán gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, nóỉ
"Việc này có gì kỳ quái, người khác không quan tâm, nhưng tôi lại quan tâm! Long có nghịch lân, mà nữ nhân chính là nghịch lân của tôi, ông giết người phóng hỏa cũng được,lừa gạt người khác cũng tốt, nhưng đừug có chọc lên đầu của tôi, tôi có thể không nhin thấy gi cả. Nhưng dám có chủ ý với nữ nhân của tôi, thì không bao giờ tôi tha thứ!"Tôi lắc đầu:"Với lại loại nguời như ông cũng không thể hiểu được đâu, từ xưa đã có câu, chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, hoặc là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ông đã từng nghe qua chưa?"
Tõi nói câu này, làm cho Lưu Chấn Hải và Tư Đồ Đại Sơn đồng ý vô cùng, vì Trần Vi Nhi tôi xông vào Lưu phủ, vì Vu Đình tôi đấu đá với Tư Đồ gia.
Vương Vi Hán có chút không tiếp thụ được sự thực trước mắt, hắn không nghĩ tới chỉ vì chuyện không đâu của Vương Kim Long, mà lại phá hỏng toàn bộ đại cục!Dựa theo nghĩ cách của Vương Vi Hán, đùa giỡn một nữ nhân thì chẳng phải là chuyện gì to tát cả, không có ảnh hưởng gi tới đại cục, nhưng mà chuyện này lại làm tất cả trở nên xôi hỏng bỏng không.
"Tốt, rất tổt, cũng tại tôi dung túng đứa cháu này, nên mới tạo thành hậu quả như ngày hôm nay, cậu muốn thế nào! Luận thực lực, tôi không phải là đối thủ của cậu!"Vương Vi Hán rất nhanh nhận rõ sự thực trước mắt, lắc đầu cười khổ nói.
"Ông cho rằng tôi sẽ làm như thế nào?"Tôi có chút buồn cười hỏi. Tôi và lão gia hỏa này không có huyết hải thâm cừu gì, cho nên vốn tôi chẳng định Iàm gì hắn cả.
“Cháu của tôi giểt một người thế nhưng cậu cũng đã giết hắn,."Nói đến đây, Vương Vi Hán trở nên bi thương, dù sao đây cũng là đứa cháu duy nhất của mình nói: "Tôi nghĩ chúng ta đã hòa nhau."
“Đầu tiên, tôi lần thứ 2 nói rõ một vấn đề, đó là Vương Kim Long giết Tư Đồ Lượng chẳng liên quan gì tới tôi cả, sở dĩ tôi ra tay với hắn, là do hắn đùa giỡn lão bà của tôi,hắn bị ai giết, cũng chẳng liên quan gi tới tôi, tôi không phải là cảnh Sát, cũng không phải đại hiệp, nên chẳng quản hắn giết ai!"Tôi cắt đứt lời của Vương Vi Hán nói:"Mà cho là chuyên này hòa nhau, vậy thì còn những chuyện khác?"
Tôi ngẩng đẩu nhìn lại, phát hiện Lưu Chấm Hải vẫn bị những người áo đen kia khống chế, không khỏi nhíu mày:"Ông còn không bảo thủ hạ của ông thả người? Chẳng lẽ muốn tôi tự mình ra tay sao?"
Những người cầm Súng này là những người không nổ súng. Mà Vương Vi Hán nghĩ đây là những người đang bị khống chế này, là con bạc của hắn, vì vậy hắn không hạ lệnh cho thủ hạ dừng tay. Thế nhưng
"Thế nhưng..."Vương Vi Hán nghe xong tôi nói, có chút do dự.
Tôi nhìn hắn cười nhạc một tiếng, sau đó quạy người vào tên Hắc Y nhân đang khống chế Lưu Chấn Hải,cấp tốc vận chuyển tinh thần lực, kết quả có thể nghĩ, cái tên Hăc Y nhân này làm sao chịu nổi, không có bât kỳ biêu hiện gì ngã xuông.
Vương Vi Hán càng hoản sợ. Không nghĩ tới tôi không có ra tay mà chỉ cần liếc mắt nhìn mà thủ hạ của minh đã ngã xuống! Đây quả thực là chuyện mới thấy lần đầu, hắn chưa bao giờ từng nghe nói có môn công phu nào dùng mắt giết người như vậy!
Bỗng nhiên một cái ý niệm không tốt lướt qua trong đầu hắn,nói:"Cậu. . .cậu là dị năng giả..."
Trước kia hắn có điều tra, Tư Đồ gia cũng là dị năng giả, nhưng không mạnh, nênb hắn không để vào trong mắt! Nhưng người này quả thực quá kinh khủng rôi.
"Ông có thể tùy tiện gọi thể nào cũng được, nếu như ông không muổn ra tay, vậy thì tôi xuất thử vậy!"Tôi nhản nhạt nói.
Mấy tên Hắc Y thấy tôi nói như vậy, thì vô cùng sợ hải, họ sợ cách giết người quỷ dị của tôi.Nhưng mà bọn họ trung thành tuyệt đối Với Vương gia, Vương Vi Hán còn chưa ra lệnh,họ chưa dám lui ra.
"Chờ một chút..."Vương Vi Hán cũng biết, để những hắc y nhân ở chỗ này, chẳng tạo thành uy hiếp gì với tôi cả, nên phất tay, nói:"Các ngươi đều đi xuống đi! "
Hắc y nhân nghe được Vương Vi Hán quyết định như vậy đều âm thầm thờ dài, lui qua một bên.
"Được rồi, ông đem giấy chuyển nhượng và những tấm da dê lưu lại, sau này đừng để tôi nhin thấy nửa."Tôi nhìn thoáng qua Vương Vi Hán nói:"Nếu như ông lại để tôi nhìn thấy, thì tôi sẽ khôngbảo đảm chuyện gì đâu!"
Vương Vi Hán hít một hơi thật sâu, hắn tuy rằng rất khó nuốt trôi ngày
hôm nay, thế nhưng hắn lại biết, cho dù hắn tu luyện cả đời, cũng không phải là đối thủ của tôi Vương Vi Hán buồn bã nhìn tôi, sạu đó đi ra cửa, hắn không nghĩ tới, kể hoạch mấy chục năm của minh, vậy mà bị hủy trong chôc lát.về sau này, Vương Vi Hán quả nhiên tuân thủ lời hứa, ẩn cư thâm sơn, từ nay về sau không xuât hiện trước mặt mọi người, cũng không có bât kỳ tin tức gì.
Cháu của Vương Vi Hán tụy rằng là do tôi giết chết, thể nhưng hắn cũng không phài là người không có suy nghĩ, tuy rằng có thù không đội trời chung với tôi, nhưng cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Tôi liếc nhìn những tờ giấy chuyển nhượng trong tay, không một ai dám nói gì, bởi vi tôi còn kinh khủng hơn cả Vương Vi Hán.Vương Vi Hán đoạt gia sản của bọn họ,sau khi bọn họ đi khỏi đây, thì bọn họ có thể
nghĩ cách đoạt lại. Thế nhưng nếu như tôi muốn lấy, thì không ai dám ngăn cản cả.
A, thật không nghĩ tới, gia nghiệp của mấy người này thực sự rất nhiều, xem ra rất nhiều tiền!Tôi biết, trải qua sự tình lần này, tõi cũng không thể ẩn cư sau màn được, chi cần tin tức mình là đại diện cho Lưu gia truyền ra, thì những thân phận khác không sớm thi muộn cũng sẽ bại lộ.
với lại tôi cũng không muốn giấu diếm nữa, đằng nào cũng phải lộ mặt mà thôiị
"Tôi nghĩ, các vị ở đây có thể nghi hoặc với thân phận của tôi, thể nhưng không sao cả, tin tưởng rằng các vị sẽ rất nhanh biểt được thân phận thực sự của tôi qua giới truyền thông!"Tôi cười cười nói:"Được rồi,những giấy chuyển nhượng này trả lại cho mọi người, nhưng mấy tắm da dê thi tôi giữ, mọi người không có ý kiển gi chứ?"
Tôi thấy không ai có ý kiến gì thì nói tiếp:"Vậy thì bây giờ mọi người lên nhân lại giấy chuyển nhượng của mình đi!"Tôi câm tờ giây của Đinh gia lớn tiêng nói.
Điuh Thường Tại tiếp nhận giấy chuyển nhượng, thần sắc có chút kích động nói"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu có cần gì ở Đinh gia, Đinh Thường Tại nhất định không chối từ!"
"Được rồi, cháu và Đinh Văn Phong quan hệ không tệ, chuyện này coi như không có gi đi."Tôi mĩm cười nói.
Gia chủ Âu Dương gia cũng nói như vậy, tôi nhin bản chuyển nhượng của Mạnh gia và Lưu gia ở trong tay, tôi khẽ mĩm cười nói:"Ông, Mạnh gia gia, cháu hủy hai bản này đi, hai vị có ý kiến gì không?"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
"Còn có ý kiến gì chứ, cháu rể, gia nghiệp của ta không phải là của cháu hay sao!"Mạnh Như Tùng giành trước đáp.
"Ha ha, ta thì lại càng không phải nói, chuyện này do cháu làm chủ đi!" Lưu Chấn Hải cũng cười nói.
Tôi gật đầu hai bản chuyển nhượng vô thanh vô tức biến mất trên tay tôi
,Tư Đồ Đại sơn nhìn thấy vậy thì không khỏi cả kinh,Tư Đồ gia cũng có nhiều người biết dị năng, cũng có thể biến tờ giấy hóa thành tro bụi, nhưng trực tiếp biến mất thì lại không thể làm được.Còn bản chuyển nhượng cuối cùng là của Tư Đồ gia, đến chỗ này, tôi cố ý dừng lại
một chút.Tôi có thể cảm giác được Tư Đô Đại Sơn đạng toát mồ hôi hột, mà Tư Đô Không thì cũng thấp thỏm bất an nhìn tôi, dù sao tôi và Tư Đồ gia cũng bất hòa, nếu như tôi nhân cơ hội này làm khó dể, thì họ cũng không biết phải làm như thế nào cả.
"Tư Đồ Đại Sơn, Tư Đồ Lượng đã từng thuê người giết tôi, chuyện này ông biết chú'?"Tôi nhin thoáng qua Tư Đồ Đại Sơn, không nhanh khõng chậm nói.
"Chuyện này... Không sai,tôi biết, nhưng mà sau này mới biết, nếu như tôi biết trước, thi tôi nhât định sẽ ngăn cản hắn!"Tư Đô Đại Sơn thừa nhận nói.
"Ha ha, ông nói như vậy chẳng phải là mã hậu pháo hay sao? Nếu như người ám sát không là thủ hạ của tôi..."Nói đến đây, tôi nở nụ cười:"Thì có khi tôi đã giêt sạch mấy người đó rồi!"
"Chi đùa một chút thôi, Tư Đồ Đại Sơn tiên sinh, dù sao ông cũng mời tôi ăn cơm,mà Tư Đô Lượng lại đã chêt, cho nên tôi thấy, ân oán của hai nhà chúng ta cũng coi như xong đi!"Tôi đem tờ chuyển nhượng trong tay, cầm lên nóỉ:"Đây là bản của ông!"
Tư Đồ Đại Sơn rốt cục thở dài một hơi, thấy tôi muốn chủ động giải hòa thì hắn nhẹ nhõm vô cùng.
… …. …
Ngày mồng 6 năm 1999 là ngày cùa tòan bộ giới truyền thông Trung Quốc,họ tập trung lại Đại khách sạn Tùng giang.Cũng chính ngày này, Tập đoàn Ảnh Rạng Đông, Tập đoàn Đông Á, Tập đoàn Thế Kỷ Mới, Tập đoản giải trí Tam Thạch liên hợp lại với nhau, cùng tổ chức họp báo!Điều này Iàm cho tất cả các ký giả trên thế giới nghi hoặc và khiếp sợ. Không biết mấy đại tập đoàn này muôn làm gì, nếu như nói Tập đoàn Ảnh Rạng Đông và Tập đoàn Đông Á cùng tổ chức họp báo, thì có thể hiểu được, nhưng hiện giờ, Tập đoàn Thê Kỷ Mới cũng tham gia vào làm gi?
Căn cứ theo điều tra của mọi người, Tập đoàn Thể Kỷ Mới thành lập không lâu, không thể so sánh với hai đại tập đoàn này được Những năm gần đây, Tập đoàn giải trí Tam Thạch đã trờ thành tập đoàn giải trí lớn
nhãt Trung Quõc, cho dù là hộp đêm hay. .. đêu có bóng dáng của họ.
Thể nhưng, 4 tập đoàn này,cùng trong một ngày, một điểm, cùng tổ chức họp báo, điều này làm cho bọn họ cảm thấy, nhât định có gì đó không ổn.Có thể nói là ánh mắt của toàn thế giới đang tập trung vào Đại Khách sạn Tùng Giang.
Tám giờ sáng, trước cửa Đại Khách sạn có vô số người, cảnh sát thường phục, đồng phục đứng nhan nhản chính quyèn Tân Giang vô cùng coi trọng buồi hợp báo này, đây chinh là một buổi họp báo đẳng cấp thế giới, có thể mang lại diện mạo cho thành phố.
Khương Vĩnh Phú tù sáng sớm đã tới Đại khách sạn, tự mình phụ trách chi huy ở đây.
Bốn tập đoàn này, chỉ có Tập đoàn Ảnh Rạng Đông và Tập đoàn giải trí Tam Thạch là công ty gốc ở đây, trong khi đó Tập đoàn Đông Á và Tập đoàn Thể Kỷ Mới lại là tập đoàn ở Bắc Kinh, tới Tân Giang, chính là mang lại cho bọn họ thể diện.
Ký giả thực sự là tới quá nhiều, phòng họp báo không chứa được hết, cuổi cùng khương Vĩnh Phú đề xuất và thương lượng với Triệu Quân Sinh, chuyển địa điểm tới sân vận động Tân Giang.
Đúng 9h sáng, trên đài chủ tịch bày đúng 5 cái ghế, trên đó có biển tên của từng bàn, lân lượt là: “Tập đoàn giải trí Tam Thạch, Tập đoản Ánh Rạng Đông, Chủ tịch tập đoàn,Tập đoàn Đông Á, Tập đoàn Thế Kỷ Mới.
Chủ tịch tập đoản? Cái biển này Iàm cho mọi ký giả sôi trào? Cái biển này viết rất mơ hồ, chù tịch tập đoàn là ai, ai là chủ tịch tập đoàn? Tại sao lại ngôi giữa 4 tập đoàn này?Ỷ nghĩa của nó như thê nào?
Tất cả moi người đã sớm nghe nói phía sau Tập đoàn Ánh Rạng Đông có một chủ tịch thần bí, nhưng mà các tập đoàn khác đâu có nghe nói tới bao giờ?Vì sao người ta lại an bài như vậy? Chủ tịch của Tập đoàn Ánh Rạng Đông có thể nói lả nhân vật trọng đại, nhưng có quan hệ gì với Tập đoàn Ảnh Rạng Đông, và Tặp đoàn giải trí Tam Thạch?
Trong lúc nhất thời, các phóng viên đều chĩa máy ảnh vào chiếc ghế chủ tịch, sợ mất đi thời cơ nào đó. Buôi họp báo này quả thực là rất thần bí, người chủ tịch kia lại còn thần bí hơn!Tất cả ký giả đều thầm nghĩ mình gặp được một cơ hội may mắn nếu không tới,quả thực là tiếc hận vô cùng.
Chín giờ rưỡi, Triệu Quân Sinh, Tô Viên Triêu, Quách Khánh, Sở Cao đi lện chủ tịch đài,ngôi vào vị tri của minh. Quách Khánh đặc biệt trở về nước, tham gia buồi họp báo này. Mà làm cho người ta kỷ quái chính là, vị trí chủ tịch tập đoàn lại chưa có người ngôi!Việc này không khỏi làm chọ các ký thất vọng, nhưng mà tin tức bốn tập đoàn này liên hợp họp báo, cũng đủ làm chấn động rồi!
"Các vị ký giả, xin chàò mọi người, tôi là tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, Triệu Quân Sinh, hoan nghênh mọi người đã tới tham gia cuộc họp báo lân này do Tập đoàn Ánh Rạng Đông, Tập đoàn Đông Á, Tập đoàn giải trí Tam Thạch, Tập đoàn Thế Kỷ Mới! Tôi là người phát ngôn của buổi họp báo lần này!"Triệu Quân Sinh quay Microphone nhẹ nhàng nói.
Phía dưới truyển tới tiểng vỗ tay, Triệu Quân Sinh giơ hai tay lên, sau đó mĩm cười nói:"Mọi người nhất định rất nghi hoặc, vì sao bốn tập đoàn chúng tôi lại Iiên họp tổ chửc họp báo? Đó là bởi vi, ba ngày trước, tôi được chù tịch chỉ thị, là phải tổ chửc cuộc họp báo này! Tiêp theo, xin mời chủ tịch của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, ngài sẽ nói rõ cho các vị
hiểu...". Xôn xao! Toàn bộ sân vận động đều sôi trào! Quả vị chủ tịch thần bí này đã xuật hiện! Không chỉ ký giả, mà những khán giả ngôi trước máy thu hinh cả nước đều hưng phấn lạ thường!
Chủ tịch Tập đoàn Ánh Rạng Đông, đây là chủ tịch của tập đoàn đệ nhất thế giới, chi trong vòng 5 năm ngăn ngủi đã đưa Tập đoàn Ánh Rạng Đông lên tới đình, đây chính là một thần thoại.
Theo lời của Triệu Quân Sinh, tôi đi lên chủ tịch đài. Khi tôi xuất hiện, các ký giả tương đối tò mò, nhưng họ không bao giờ nghĩ, tôi lại là chủ tịch theo như lời của Triệu Quân Sinh nói!
Bởi vì tuổi tôi còn trẻ, cho nên họ nghĩ tôi là nhân viên làm việc, hoặc là vệ sĩ.Khi tôi đi tới trước tấm biển chủ tịch tập đoàng, thi mọi người trong sận thoáng cái đã yên tĩnh hẳn đi, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp, khán giả trước truyền hình cũng ngừng hô hấp
Tôi mỉm cười, chậm rãi ngồi xuống,.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ryno_nguyen
"Tiêu Tiêu, các người đi bằng gì? Có xe không? Tớ bảo người yêu tớ lái xe đi cậu về!"
Tiểu Kiều cố ý dùng ánh mắt liếc về phía chiếc xe BMW.
"Không cần, tôi có xe, cảm ơn ý tốt"
Tôi không muốn cùng nàng tính toán.
"Anh có xe? Thật đúng là không nhận ra, người này biến mất mấy năm, khi trở về thực là có tiền đồ!"
Câu này nghe thì giống khen ngợi nhưng thực chất lại mang hàm ý châm chọc.
"Ha hả, chỉ là mua một cỗ xe thay cho đi bộ thôi, không có gì đáng nói."
Tôi cười cười.
"A? Anh nói như vậy, tôi lại càng kỳ quái, xe gì vậy! Không muốn giới thiệu cho chúng tôi hay sao?"
Tiểu Kiều trong lòng khó chịu, nhận định cho dù tôi có xe, nhưng cũng không phải loại tốt gì, có lẽ là xe máy cũng nên!
Lúc này, tên mập mạp kia hình như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt trở nên căng thẳng, một tay kéo Tiểu Kiều sang một bên, nói:
"Em ăn nói điên khùng gì vậy, Tiểu Kiều, em bị cảm phải không?"
"Em...em đâu có..."
Tiểu Kiều sửng sốt, không hiểu mập mạp có ý gì.
"Xin chào, ngài là Lưu tiên sinh phải không?"
Mập mạp vô cùng cung kính nhìn tôi nói.
Tiểu Kiều thấy mập mạp làm như vậy, thì rất là buồn bực! Mình và hắn ở chung lâu như vậy, đâu có thấy hắn đối xử với ai như thế! Nhưng mà nghĩ lại, thì hiểu, à đúng rồi, hắn đang cố ý trêu chọc người này!
"Cậu biết tôi?"
Tôi nhìn thoáng qua mập mạp này, nên cũng khẳng định, mình chưa gặp người này.
"Ha hả, quả nhiên là ngài! Ha hả, bỉ nhân là giám đốc tiêu thụ của Tập đoàn Đông Á, đây là danh thiếp của tôi."
Nói xong, hắn dùng hai tay, dâng danh thiếp lên.
Tôi không nhìn nó, mà tiện tay bỏ vào trong túi, sau đó nhìn hắn gật đầu nói: "
Quản cho tốt nữ nhân của cậu."
"Lưu tiên sinh, xin lỗi, nàng hôm nay bị sốt!"
Mập mạp cúi đầu khom lưng giải thích.
"Bỏ đi!"
Tôi phất phất tay, mang theo Diệp Tiêu Tiêu đi tới chiếc xe của mình.
Mãi cho đến khi chúng tôi lên xe, Tiểu Kiều mới kinh ngạc, cái xe này, một người làm ăn nhỏ mua được hay sao!
"Anh yêu, hắn là ai vậy? Cho dù có tiền, anh cũng không cần mất thể diện như vậy chứ? Anh bình thường không phải rất kiêu ngạo hay sao!"
Tiểu Kiều nghĩ là đã đánh mất thể diện của mình, có chút mất hứng.
"Bốp!"
Mập mạp tát cho nàng một cái, mắng:
"Thiếu chút nữa thì mày gây ra một rắc rối! Người đó là ông chủ của tao, là chủ tịch của Tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông!"
"Sau đó này cách nữ nhân kia xa một chút."
Sau khi lên xe, tôi nhàn nhạt nói.
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn tôi không nói gì.
"Em làm sao vậy?"
Tôi hỏi ngược lại.
"Lưu Lỗi, em đã lớn như vậy rồi, làm người tự biết cái gì đúng, cái gì sai!"
Diệp Tiêu Tiêu lạnh lùng nói, giọng nói bình thường, không hờn không giận:
"Đã hơn 3 năm, em vẫn giữ mình trong sạch, việc đó còn phải chứng minh thêm nữa không? Tiểu Kiều này mặc dù thích quyền lực, thế nhưng dù sao cũng là bạn học của em, việc em quan hệ với nàng như thế nào, điều này không cần anh nói! Em nghĩ, em đã đáp ứng ở cùng anh, nhưng không có nghĩa là anh có thể can thiệp vào công việc riêng của em, anh cũng không hi vọng em trở thành một cái bình hoa đấy chứ?"
Tôi sửng sốt, thật đúng là một câu làm giật mình người trong mộng! Không biết từ khi nào, tôi đã trở thành một người độc tài như vậy, tôi luôn áp đặt suy nghĩ của mình nên người khác, bảo họ làm theo cách của tôi, mà không quan tâm tới cảm giác của họ!
Nhớ lại đoạn thời gian này, khi thực lực của tôi tăng dần, thì tôi càng ngày càng trở nên độc tài!
Đúng vậy, Diệp Tiêu Tiêu nói đúng, nàng là một người có chừng mực, tôi nói như vậy, thì đã thể hiện việc tôi không tin tưởng nàng!
"Xin lỗi, Tiêu Tiêu!"
Tôi vô cùng chân thành, nhìn nàng nói câu xin lỗi:
"Anh không nên can thiệp vào công việc bình thường của em."
"Anh có chủ nghĩa nam tử quá lớn!"
Diệp Tiêu Tiêu lúc này cùng không tức giận, nay thấy tôi cúi đầu, trong lòng lại vui vẻ:
"Thật khó mà nghĩ tới, Lưu Lỗi. Khi em làm cô giáo của anh, anh chưa bao giờ nhận sai với em .... bây giờ em thành vợ anh, anh lại cúi đầu nhận sai!"
Tôi lắc đầu. Xem ra Diệp Tiêu Tiêu cũng chỉ là một cô gái, cho dù đã có con rồi, nhưng vẫn vô cùng đáng yêu.
Nhà trọ của Diệp Tiêu Tiêu cách trường học rất gần, cho dù không có xe, chỉ đi chừng 10 phút là tới, có xe rồi, thì ngồi chưa ấm mông đã tới.
Tôi đi theo phía sau Diệp Tiêu Tiêu lên một chiếc cầu thang nhỏ hẹp, ở Bắc Kinh đã lâu, cộng với thời gian của kiếp trước, đương nhiên tôi biết những nơi như thế này.
Nhưng mà hôm nay tận mắt nhìn thấy nơi ở của Diệp Tiêu Tiêu, trong lòng tôi không khỏi thương cảm!
Tôi từ phía sau ôm lấy Diệp Tiêu Tiêu, Diệp Tiêu đương nhiên là không ngờ tới tôi sẽ ôm nàng, với lại, đây là lần đầu tiên thân mật kể từ năm đó, điều này làm cho thân hình Tiêu Tiêu run lên bần bật, kinh hô:
"A! Anh muốn làm gì..."
"Tiêu Tiêu, xin lỗi..."
Tôi ôm chặt lấy nàng, không để ý tới việc nàng đang giãy dụa.
Diệp Tiêu Tiêu từ chối vài cái, sau đó không giãy dựa nữa, để mặc tôi ôm, nói:
"Vì sao bỗng nhiên nói như vậy?"
"Anh không nghĩ tới, em sống trong hoàn cảnh gian khổ như thế này..."
Tôi thở dài một hơi nói.
"Ha hả, hóa ra anh nghĩ tới chuyện này sao!"
Diệp Tiêu Tiêu cười nói:
"Ở đây có rất nhiều người cùng ở, tại sao lại nói là khổ!" "Thế nhưng..."
"Lưu Lỗi, anh bây giờ nên thay đổi cách nghĩ đi!"
Diệp Tiêu Tiêu bỗng nhiên nghiêm túc nói:
"Không sai, nơi này chắc chắn có sẽ chênh lệch với hoàng cung, biệt thự! Thế nhưng em vẫn nhớ, khi đọc trên hồ sơ của anh. Trong đó có viết, cha mẹ anh là công nhân, ở trong một nhà máy cũ. Hoàn cảnh còn kém nơi này nhiều lắm!"
Nghe Diệp Tiêu Tiêu nói như thế, trong lòng tôi như nhớ lại những chuyện trước đây.
Đúng vậy! Hoàn cảnh khi đó của tôi, sao có thể như thế này được! Chẳng lẽ nói tôi có tiền, nên cách nghĩ thay đổi hay sao!
Lẽ nào tôi lại có tính, khinh nghèo quý giàu hay sao? Năm đó, khi lần đầu tiến tới nhà Trần Vi Nhi, tôi đâu có ngại hoàn cảnh của nàng, vậy thì tại sao bây giờ, tôi lại có ý nghĩ như vậy chứ!
Nghĩ tới đây, tôi toát mồ hôi lạnh! Những năm gần đây, những người bên cạnh thì một mục cung kính với tôi, nữ nhân của tôi thì lại dung túng tôi vô cùng, hơn nữa, xử lý cừu nhân cũng dễ dàng, điều này làm cho tính tự đại của tôi dâng cao lên!
Diệp Tiêu Tiêu không hổ cô giáo của tôi, vẫn biết thế nào là đúng, sai. Nhưng mà đúng là tôi đang cần một người như vậy ở bên cạnh, dám chi thẳng vào khuyết điểm của tôi, để cho tôi không trở thành một tên độc tài khinh người.
Trong khi tôi đang trầm tư, thì dưới phòng truyền tới tiếng bước chân, Diệp Tiêu Tiêu cả kinh, nhanh chóng đẩy tôi ra!
Bình thường nàng ở đây, vẫn thường được những người hàng xóm giúp đỡ.
Diệp Tiêu Tiêu mang theo con nhỏ, hơn nữa lại không phải là quả phụ, nhưng mọi người đều biết nàng không có nam nhân.
Cho nên trong lúc này, nếu họ thấy mình ôm một nam nhân trong phòng, thì không biết họ nghĩ như thế nào!
Kỳ thực, nếu như lúc bình thường, Diệp Tiêu Tiêu sẽ không lo nghĩ nhiều như vậy. Nhưng do hàng xóm đối với nàng rất tốt, nên nàng không muốn họ hiểu lầm.
Tuy rằng Diệp Tiêu Tiêu phản ứng tương đối nhanh, nhưng mà vẫn bị người khác thấy được!
"Cô Trương..."
Diệp Tiêu Tiêu có chút ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
"Cô Trương, sao cô lại tới đây?"
"Cô tới mang cho hai mẹ con ít đồ ăn, thấy trong phòng không ai, thì lại đi xuống, Tiểu Diệp Tử đâu?"
Cô Trương nói xong vô cùng hoài nghi nhìn tôi:
"Ai vậy?"
Tôi không biết cô Trương này và Diệp Tiêu Tiêu có quan hệ như thế nào, nên cũng không dám tùy tiện trả lời.
"Cô Trương, anh ấy là... là bạn trai của cháu..."
Diệp Tiêu Tiêu ngại ngùng giải thích.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của hknmt_th