A Văn và Chanh Phát yêu đồng thời gầm lên, cùng phát động công kích.
A Văn trợn trừng mắt, linh giáp màu đen hiện ra khắp người, ong ong run lên, khuỵu chân xuống tấn, hai tay dang ra, tiếng thở dốc vang lên, vỗ mạnh một cái về trước!
Mặt đất dưới chân tự nhiên hõm xuống, bên trong xuất hiện một hố sâu tựa như bị đao cắt, một khuôn đúc cực sắc nét được tạo ra trên mặt đất.
Chanh Phát yêu kêu lên một tiếng, cả người điện quang lượn lờ, tiếng keng keng không dứt bên tai, mái tóc cam của hắn nổ tung, xõa ra, vậy mà hắn còn rung đùi đắc ý nhìn buồn cười không thể tả được.
Nhưng mặt đất dưới chân hắn cũng với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang tan ra, mòn dần cho tới khi biến mất hắn. Một bức vẽ mỹ nhân xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người Nam Nguyệt khiếp sợ, trong mắt không khỏi hiện lên sự ao ước, chiêu này của hai người hiển nhiên đã vượt lên trước bọn họ rất xa.
Đúng là hai tên quái thai!
A Văn ra tay, bọn họ thậm chí còn không phát hiện chút ba động nào, đồ án rất rõ ràng, đường cong sắc xảo như đao khắc. Điều này nói lên A Văn có thể khống chế lực lượng tốt đến mức kinh người.
Mà yêu thuật do Chanh Phát yêu tạo ra bọn họ xem mà không hiểu, nó tựa như từ bên trong bùn đất tạo ra vậy, tuy là điện mang nhưng lại ăn mòn, vô cùng thần kì.
“Ồ, người trẻ tuổi, kỹ thuật khá tốt!” Chanh Phát yêu kinh ngạc.
“Hừ! Lần sau nhất định sẽ đánh bại ngươi!” A Văn không phục nói.
Khi mà mọi người vẫn còn đang khiếp sợ thì hai người bắt đầu đấu khẩu kịch liệt.
“Ồ, đây không phải A Quỷ sao? Người trẻ tuổi, nguyên lai ngươi vẫn thầm yêu trộm nhớ A Quỷ!” Chanh Phát yêu chỉ vào hình mỹ nữ dưới chân A Văn kinh hãi hô lên.
“Ngu ngốc! Phải gọi là đại nhân A Quỷ!” A Văn trợn mắt nhìn, sau đó hừ lạnh một cái: “Vẻ đẹp của đại nhân A Quỷ há có thể để kẻ phàm phu tục tử như ngươi nhận xét?”
“A Quỷ là một cô nương tốt nhưng không phải là mỹ nữ.” Chanh Phát yêu rung đùi đắc ý nói: “Ta vẽ mới là mỹ nữ này!”
A Văn nhìn chằm chằm vào bức vẽ dưới chân Chanh Phát yêu, sắc mặt trở nên quái dị, nhỏ giọng thì thầm: “Sao lại là lão hắc…”
Cả người Hắc Yên yêu run lên, lập tức xông lên trước.
Vẻ mặt Chanh Phát yêu đầy đắc ý: “Ha ha, người trẻ tuổi, ngươi đoán đúng rồi! Nghĩ lại năm đó, lão hắc từng giả trang làm nữ tại yêu thuật phủ đã khiến biết bao nam nhân đảo điên…”
Khóe mắt Hắc Yên yêu không ngừng co giật, chuyện xấu hổ năm đó là chuyện hắn không muốn đề cập đến nhất, tên gia hỏa chết tiệt này! Hắn lập tức đi nhanh lên trước, những người khác ăn ý lùi lại sau vài bước, vẻ mặt đồng cảm nhìn Hắc Yên yêu.
Ngay lúc Hắc Yên yêu muốn bạo phát thì mặt đất dưới chân bỗng run lên kịch liệt, mọi người đều không thể đứng thẳng được.
“Oa oa oa! Chẳng lẽ chúng ta đã đánh xuyên qua mê cung rồi?” Chanh Phát yêu hưng phấn nói.
“Ngu ngốc!” Vài người sắc mặt đã sớm đại biến không nhịn được nữa đồng thanh chửi.
Mặt đất càng ngày càng rung lên mãnh liệt, tiếng ầm ầm truyền tới từ sâu trong lòng đất, tựa như có một con viễn cổ cự thú đang tỉnh dậy sau giấc ngủ say.
“Chết tiệt! Mặt đất sao lại đang bay lên vậy!” Sắc mặt Hắc Yên yêu đại biến.
Sắc mặt mọi người cũng đại biến.
-----------------------------
Lâm Khiêm không chút nghi ngờ, cảnh tượng kinh người trước mặt tuyệt đối không thể là một âm mưu! Cột sáng chìm vào trời cao kia tỏa ra ba động đủ để chứng minh được sức mạnh kinh khủng nó chứa trong mình. Sức mạnh cường đại này thậm chí còn khiến Lâm Khiêm cảm thấy khiếp sợ. Trong nháy mắt, hắn đối với vị Sư Tử Minh chưa từng gặp mặt này sinh ra mấy phần kính ý.
Trong chớp mắt, ánh mắt hắn bình thường trở lại, gợn sóng trong lòng biến mất không còn chút bóng dáng nào. Hắn đã không còn nghĩ về việc Tiếu Ma Qua rốt cuộc là ai, giờ khắc này vấn đề đó không còn quan trọng nữa!
Keng keng!
Không khí xung quanh hắn đột nhiên nổ tung, kiếm ý lành lạnh không chút thu liễm, ầm ầm tản ra khắp bốn phía! Trong nháy mắt, hắn giống như một thanh tuyệt thế hảo kiếm sắp ra khỏi vỏ, không hề che dấu thể hiện ra sự sắc bén kinh người!
Xung quanh hắn, những người khác đều tỏ vẻ phấn khích, chiến ý dâng tràn. Các loại kiếm y tạo ra những đốm sáng khác nhau, mỗi người đều giống như một thanh bảo kiếm đang chờ uống no máu địch nhân!
“Kế hoạch lúc trước mọi người đã nhớ kĩ chưa?” Lâm Khiêm nhìn xung quanh, trầm giọng hỏi.
“Nhớ rồi!” Mọi người đồng thanh hét lớn.
“Lần hành động này liên quan tới hưng suy vinh nhục của Côn Luân ta, bọn ta dù cho thịt nát xương tan cũng tuyệt không được lùi bước!” Vẻ mặt Lâm Khiêm kiên định, chiến ý trong mắt khiến người ta không dám nhìn thẳng, hắn chậm rãi rút phi kiếm ra.
“Tuyệt không lùi bước!” Mọi người đồng thanh ứng lời, thần sắc nghiêm túc, trong mắt không khỏi lấp lánh ngọn lửa cuồng nhiệt, phi kiếm nhanh chóng xuất hiện trong tay.
Lâm Khiêm xoay người nắm chắc phi kiếm trong tay, quát lớn một tiếng: “Côn Luân!”
Linh lực toàn thân hắn như sôi trào, khí thế trong nháy mắt được đẩy lên tới cực hạn. Trong bóng đêm, kiếm ý quanh người hắn tựa như ngưng thực, giống như một đoàn hỏa diễm đang hừng hừng thiêu đốt, trên lãnh thổ ma tộc không chút sợ hãi hắn biểu hiện ra sức mạnh của bản thân.
Chiến ý mãnh liệt của Lâm Khiêm lây ra những kiếm tu xung quanh. Bọn họ cảm thấy trong cơ thể đang có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, linh lực cả người không tự chủ được mà sôi trào, toàn bộ sự sợ hãi nhát gan đều biến mất, chiến ý thiêu đốt mỗi tấc da thịt bọn họ khiến họ không tự chủ được mà run lên.
Giờ khắc này, vì Côn Luân dù có chết bọn họ cũng tuyệt không nhíu mày.
Bọn họ đồng loạt đưa phi kiếm trong tay lên, hét lớn: “Côn Luân!”
Lời còn chưa dứt thì Lâm Khiêm là kẻ đầu tiên bay lên trời, hóa thành một luồng kiếm quang xé rách màn đêm đánh về phía rừng bia!
Những người khác thấy vậy đều không có chút chần chờ, đồng thời phát động!
Trong nháy mắt, kiếm khí rít lên như nước triều, kiếm quang như mưa!
-----------------------------
Cột sáng dần mở rộng ra, sức mạnh ba động khiến không khí bị đảo loạn, y phục của Tả Mạc trong loạn lưu bị thổi bay phất phới.
Hắn bễ nghễ nhìn xuống dưới đất.
Hắn nhìn những cao thủ ma tộc đang bay lên trên này, nhìn những kiếm quang chói mắt, nhìn cao thủ các môn phái khác đang lặng lẽ mò tới. Đôi mắt không có chút tình cảm nào, đạm mạc nhìn tất cả đang xảy ra.
Ma công đã sớm thôi động đến cực hạn, thần thức và linh lực không ngừng chảy vào chỗ sâu trong cơ thể.
Thế giới băng lãnh ở trước mặt hắn càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Rừng bia không ngừng bay lên, mà vị trí của hắn lại bắt đầu rơi xuống.
Chỗ hắn đứng chính là cửa vào của bảo các Thái An.
“Cừa vào bảo các!”
Không biết là ai hô, nhất thời tất cả loạn hết cả lên. Khu vực rơi xuống rất nhỏ, phạm vi không đến hai trượng.
Mắt mở trừng trừng nhìn Tả Mạc từng chút một rơi xuống, cao thủ các nơi chen chúc chạy tới, trong lòng càng thêm lo lắng, ngay cả kiếm quang của Côn Luân cũng tăng tốc, kiếm khí rít lên ong ong.
“Khống chế cửa vào!” Du Song bỗng hét lớn.
Những ma tộc khác đều thoáng có chút do dự, ngay sau đó liền đưa ra quyết định, cắn răng đánh về phái kiếm quang đang lao tới.
Nếu để Côn Luân khống chế cửa vào thì đừng hòng có ai vào được.
Tam đại môn phái kia đồng thời ra tay nhưng thanh thế không thể so sánh với Côn Luân. Cơ hồ toàn bộ ma tộc đều lấy mục tiêu là Côn Luân.
-----------------------------
Đối diện với ma tộc đang lao tới, Lâm Khiêm bình tĩnh không chút sợ hãi, ngâm lên từng tiếng, kiếm quang đột nhiên tăng vọt, khiếu âm cao vút bỗng trở nên trầm thấp ớn lạnh, như lưu tinh thiên thạch từ trên trời rơi xuống ầm ầm đánh về phía đối phương!
“Yểm hộ đại sư huynh!”
Mấy tên kiếm tu vốn ở sau lưng Lâm Khiêm đột nhiên gia tốc, giống như hoa nở vẽ nên những hình cung tuyệt mỹ đánh về phía đám cao thủ ma tộc các hướng khác đang bay tới.
Còn địch nhân ở chính diện của Lâm Khiêm thì bọn họ không quản tới.
Mọi người đối với đại sư huynh đều tràn ngập lòng tin.
Đối diện với Lâm Khiêm chính là Du Song.
Đồng tử Du Song co lại như kim châm, đối phương không chút lùi bước, kiếm ý kiên quyết mãnh liệt, hắn quát lên: “Tới hay lắm!”
Trong nháy mắt cả người hắn tràn ngập ma văn màu xanh, ma văn màu xanh vô cùng tinh mỹ, đường cong nhỏ phức tạp và tinh xảo, nhìn từ xa toàn bộ ma văn giống như một đóa hoa màu xanh đang nở rộ.
Lấy Du Song làm trung tâm, ma văn màu xanh phức tạp mà tinh tế kia khuếch tán ra bốn phía, từng đóa hoa tường vi xinh đẹp sinh ra từ những ma văn văn màu xanh này, dày đặc chi chít, vô cùng đẹp mắt.
Đây là ‘tường vi thanh giới’ của Du Song!
Bỗng tất cả các đóa tường vi hơi chấn động, cánh hoa không chút tiếng động liền vỡ tan. Trong nháy mắt, xung quanh Du Song tràn ngập những mảnh hoa tường vi nhỏ, tựa như là một biển hoa vậy.
Những mảnh nhỏ của cánh hoa tường vi với tốc độ mắt thường có thể thấy được từng chút một biến thành màu xanh.
Rào!
Những mảnh tường vi nhỏ màu xanh bị gió thổi đi, hóa thành những chùm hoa màu xanh bao trùm Lâm Khiêm.
Ma tộc để ý tới bên này không khỏi cảm thấy lạnh lòng.
Du Song vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu nổi danh của hắn, hoa thanh vũ!
Mỗi một phiến hoa thanh vũ màu xanh ẩn trong đó là trường lực rất quỷ dị. Vô số đóa hoa, vô số trường lực chồng lên nhau hình thành nên một vũng bùn kinh khủng. Một khi rơi vào đó thì sức mạnh có lớn đến đâu cũng đều bị những trường lực này quấn lấy, càng ngày càng mắc ở trong đó, càng ngày càng chậm chạp cho tới khi nào không thể nhúc nhích được nữa.
Không biết có bao người đã ngã xuống bởi hoa thanh vũ.
Theo tu vi của Du Song ngày càng thâm hậu, uy danh dần vang xa, mọi người càng khó gặp được cảnh khắp trời là hoa vũ màu xanh.
Cho nên khi nhìn thấy hoa thanh vũ của Du Song, rất nhiều ma tộc không kìm được hưng phấn. Hoa thanh vũ với sức mạnh quỷ dị vừa đúng là khắc tinh của kiếm ý lợi hại.
Bọn họ đang mường tượng ra kiếm tu kia giống như côn trùng rơi vào trong mạng nhện, càng quấn càng chặt!
-----------------------------
Chiến ý trong mắt Lâm Khiêm bỗng mạnh hơn.
Phi kiếm trong tay dường như cũng cảm nhận được sự hưng phấn của hắn, không tự chủ được mà run lên như đáp lại chủ nhân.
Phi kiếm trong tay Lâm Khiêm không phải là vật phàm. Đây chính là danh kiếm Thái A của Côn Luân, thân kiếm tựa như một dòng thanh tuyền, vô cùng linh động.
Đối diện với hoa thanh vũ đang bay tới, đầu mũi kiếm Thái A bỗng tỏa sáng rực rỡ. Thân kiếm ma sát với không khí tạo nên những đóa hoa lửa, càng quỷ dị chính là thân kiếm không vì thế mà đỏ lên, trái lại càng thêm óng ánh trong sáng, giống như băng kiếm vậy.
Hai mắt Lâm Khiêm, mắt trái đỏ bừng như lửa, mắt phải lạnh lẽo như băng.
Xoẹt!
Một tiếng động vang lên như tiếng lưỡi dao sắc cắt ngang tấm vải.
Hoa thanh vũ cứng cỏi khó chơi vậy mà bị một kiếm này phá tan!
Du Song kêu lên một tiếng buồn bực, trong mắt toát ra vẻ kinh sợ, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi.
Một chiêu! Chỉ một chiêu hắn đã thua trong tay Lâm Khiêm!
Người này là ai?
Một kiếm kinh Thái An!
Tả Mạc đang rơi xuống nhìn một kiếm kinh thế hãi tục của Lâm Khiên cũng không có chút động tâm.
Một kiếm này của Lâm Khiêm đã chấn nhiếp toàn trường!
Du Song xếp thứ hai ở ma bảng Thái An, ở Bách Man cảnh cũng có thể tiến vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu lại bị một kiếm đả thương.
Lâm Khiêm đứng trên không trung, tay cầm Thái A, quang mang ở mũi Thái A tựa như mắt trời vô cùng chói mắt. Trên mặt không còn chút ôn hòa nào của ngày thường, đôi mắt màu hồng lam mang theo sự ngạo mạn ngang ngược và cả xem thường chậm rãi đảo qua thân từng người.
Động tác của hắn rất chậm khiến người ta có cảm giác áp bách hít thở không thông, không ai dám đối diện với nó.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Quần ma Thái An bị một kiếm này của Lâm Khiêm làm cho hoảng sợ tới thất thần.
Toàn bộ đệ tử Côn Luân đều cuồng nhiệt nhìn đại sư huynh đang bễ nghễ kiêu ngạo, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng kích động, hận không thể ngửa mặt lên trời để gào thét.
Côn Luân!
Chúng ta là Côn Luân!
Tư thế của đại sư huynh giống như quân lâm thiên hạ, đã khắc sâu vào trong tâm trí họ.
“Vẫn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ?” Tiếng nói của Xương Nguyên Hạo phá tan bầu không khí yên lặng.
Lúc này mọi người mới từ trong sợ hãi bình tĩnh trở lại, hoảng sợ nhìn vị thiếu niên đang cầm kiếm đứng kia. Kể cả đệ tử của ba phái khác khi nhìn thấy Lâm Khiêm tựa như chiến thần đang đứng trên bầu trời cũng không khỏi biến sắc.
Phiêu phù trong không trung, Lâm Khiêm giống như không nghe thấy. Dường như dưới chân hắn là những bậc thang trong suốt, từng bước một nâng kiếm bước đi, bình thản ung dung, không ai dám ngăn cản.
Bỗng, ba thân ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Khiêm ngăn cản hắn bước tiếp.
Chu Khả, Hạ, thị nữ trung niên.
“Ài, ta chỉ còn mỗi cái khung xương già này, xem ra hôm nay lại phải thương gân động cốt rồi!” Chu Khả cười nói.
Hạ không nói một lời, trường thương trong tay hất lên!
Vẻ mặt của thị nữ trung niên đầy âm trầm nhìn chằm chằm vào Lâm Khiêm.
Lâm Khiêm không có dừng lại, hắn tựa như không nhìn thấy ba người, từng bước một đi tới.
-----------------------------
Tả Mạc chậm rãi chìm vào trong lòng đất, tiếng động bên ngoài nhất thời bị cản lại.
Hắn tiến vào một thế giới khác.
Từng đường trong suốt đan xen trong không trung. Ngoại trừ những đường này thì bốn phía đều là hư vô, không có cái gì cả. Hiện lên trong tầm mắt Tả Mạc là một đường giống như mạng nhện. Tả Mạc đi theo đường đó tiến vào bên trong.
Mỗi lần đặt chân, hư vô dưới chân sẽ xuất hiện một đạo ma văn nâng đỡ bàn chân hắn.
Đường mạng nhện kéo dài rất xa, dọc đường tùy ý có thể thấy được những sợi tơ nhỏ.
Tả Mạc để ý thấy những sợi tơ nhỏ này tựa hồ đang tập trung về một hướng, đường mạng nhện cũng không ngoại lệ.
Càng đi tiếp thì điều này càng rõ ràng hơn.
Đến bây giờ Tả Mạc vẫn chưa biết, những đường trong suốt mà chỉ ở trạng thái này mới có thể nhìn thấy rốt cuộc là thứ gì.
Đường trong suốt này càng ngày càng trở nên dày đặc.
Tả Mạc đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, mặc dù tâm tình hắn đang rất lạnh lẽo nhưng cũng bị cảnh tượng trước mắt trước mắt làm cho dậy sóng.
Một chiếc móng vuốt bị vô số sợ tơ nhỏ trong suốt quấn giữ ở trong không trung.
Chiếc móng vuốt này thật quá lớn, nó giống như một tòa núi nhỏ đặt trong mây vậy, dù cho nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được sự khổng lồ không gì sánh bằng của nó!
Trước mặt chiếc móng vuốt này Tả Mạc tựa như một con kiến.
Nhưng thật sự khiến trong lòng Tả Mạc dậy sóng không phải là móng vuốt khổng lồ kia, mà chính là hắn đã từng gặp qua nó rồi!
“Nghịch long trảo!”
“Điều này sao có thể chứ!”
Tiếng kêu thất thanh của Vệ và Bồ yêu đồng thời vang lên.
Tả Mạc từng gặp qua long trảo này. Vệ từng biến thành bộ dáng chủ nhân trước đó của hắn, trên tay nàng cũng có một chiếc long trảo giống hệt cái trước mặt, chỉ là nó nhỏ hơn nhiều.
“Vậy mà nghịch long trảo lại rơi vào tay Sư Tử Minh…” Bồ yêu thì thào nói, hắn kinh ngạc nhìn nghịch long trảo giống như một ngọn núi lớn, trong mắt thấp thoáng những tia lệ quang.
Rất nhiều hình ảnh từ xa xôi hiện về trong mắt hắn. Dung nhan tuyệt thế kia đã thay đổi cuộc đời hắn trở nên rất rõ ràng, ngay cả thời gian là thứ có thể bào mòn được hết thẩy cũng không thể lưu lại vết tích gì ở đây.
Vệ trầm mặc không nói, trên mặt tràn ngập thương cảm và hoài niệm.
Tả Mạc bỗng giơ chân lên, đi về phía nghịch long trảo.
“Dừng lại! Mau dừng lại!
“Đừng tới gần nó!”
Bồ yêu và Vệ đều bị động tác này của Tả Mạc làm cho chết khiếp, sắc mặt đại biến đồng thanh gào lên ngăn cản.
Lúc này, Tả Mạc giống như bị nhập ma, không nghe thấy gì. Bước đi của hắn không chút chậm lại, tiếp túc đi về phía nghịch long trảo to như ngọn núi kia.
Đông…Đông…Đông…
Tiếng động vang lên tựa như nhịp trống, từ như có như không dần trở nên rõ ràng, rồi chấn động lòng người. Tả Mạc không ngừng tới gần thì uy lực của nhịp trống càng ngày càng lớn.
Nơi phát ra nhịp trống chính là nghịch long trảo, nó giống như một trái tim, đang không ngừng đập.
Khi Tả Mạc đi tới dưới nghịch long trảo, ngẩng đầu nhìn mới cảm nhận được sự to lớn của nó, cảm giác áp bách không gì sánh nổi khiến nhân tâm khiếp đảm dao động.
Nhưng đôi mắt Tả Mạc không có bất cứ chút xao động nào, vẫn đạm mạc băng lãnh.
Nó là vật sống.
Khi tay Tả Mạc đặt lên nghịch long trảo hắn có thể càm nhận được dưới lớp lân phiến cứng rắn như thép kia ẩn chứa một sức sống vô cùng kinhn khủng và còn có cả sự không cam lòng!
“Đừng di chuyển nó, nó không phải là thứ hiện giờ ngươi có thể thừa nhận được!” Bồ yêu gấp đến độ giọng nói cũng có chút lạc đi.
Tả Mạc giống như không nghe thấy, trong tầm mắt hắn chỉ có những sợi dây trong suốt kia, nhìn qua rất nhỏ bé và yếu ớt nhưng lại có thể cuốn chặt lấy nghịch long trảo khiến nó không thể động đậy được.
Vệ nói rất nhanh: “Nghịch long trảo là một trong thập đại thiên ma binh ở ma giới, tuyệt đối không phải là thứ mà giờ ngươi có thể hàng phục được, chỉ có soái giai mới có thể hàng phục được nó. Năm xưa chủ nhân đoạt tới soái giai vì hàng phục nó mà thiếu chút nữa cũng mất đi tính mạng!”
Nghịch long trảo dường như nghe được những lời Bồ yêu và Vệ nói, Tả Mạc có thể cảm nhận được nó đang cười nhạo hắn không biết tự lượng sức mình. Trái tim nó đập càng ngày càng mạnh, lực lượng dâng trào khắp cơ thể, tơ nhỏ vô cùng chặt chẽ và kín đáo cũng không thể ngăn cách hết được.
Mỗi một nhịp đập, tơ nhỏ kéo dài vô tận trong không trung lại rung lên, sức mạnh này truyền tới một nơi rất xa. Nhưng bất luận lực lượng của nghịch long trảo có cường đại đến đâu cũng không thể thoát được khỏi những tơ nhỏ đông đặc này.
Vẻ mặt Tả Mạc không có bất cứ biến hóa nào.
Ngửa mặt, đôi mắt đạm bạc băng lãnh của hắn tựa như một hồ băng.
Ánh mắt hắn nhìn vào thân nghịch long trảo, trong tầm mắt hắn, nơi đó là chỗ tập trung nhiều sợi tơ nhất.
Hắn bay lên trời, nhìn những sợi tơ nhỏ tầng tầng lớp lớp, bỗng hắn đưa tay ra, cắm vào trong đám tơ nhỏ này.
Sắc mặt Bồ yêu và Vệ trắng bệch ra!
Đột nhiên, nghịch long trảo thôi không đập nữa. Toàn bộ không gian rơi vào yên lặng, tất cả dao động, tất cả âm thanh, ngay cả quang mang trên tơ nhỏ cũng đình chỉ.
Một lát sau, toàn bộ không gian xao động đầy mãnh liệt.
Rầm rầm oanh!
Toàn bộ tơ nhỏ rung lên mãnh liệt, mỗi một sợi đều đang rung lên!
Trong nháy mắt, ngay cả nghịch long trảo cũng không khỏi sinh ra chút khẩn trương!
Rồi đột nhiên trong đầu Bồ yêu hiện lên một lời đồn mà hắn đã quên mất, trong mắt toát ra vẻ không thể ngờ, buộc miệng nói: “Cái này là…”
Oanh long long!
Không gian bắt đầu đứt gãy.
----------------------------
Tóc tai Lâm Khiêm rối bời, quang mang của Thái A kiếm trong tay đang ảm đạm dần.
Tam đại cao thủ liên thủ đã thành công chặn được hắn. Mỗi người trong tam đại cao thủ đều có thực lực cao thâm khó lường, bọn họ tuy chưa từng nổi danh hậu thế nhưng chính là cao thủ hạch tâm của mỗi gia tộc.
“Ngươi có thể đỡ được liên thủ của ba người chúng ta cũng đủ để ngạo mạn rồi.” Giọng Chu Khả mang theo chút tán thưởng. Trước lúc này, hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có thể cùng hai người bên cạnh liên thủ công kích một kiếm tu chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Đừng nói liên thủ, đã hơn mười năm rồi hắn không tự mình động thủ.
Thiên tài tuyệt diễm như thế, hắn chưa từng gặp qua bao giờ.
Côn Luân quả không hổ là Côn Luân!
Đáng sợ!
Hạ không nói chuyện nhưng trường thương vung lên vẫn không dám rời khỏi Lâm Khiêm chút nào.
Kinh ngạc nhất chính là thị nữ trung niên, vẻ mặt nàng biến ảo bất định, trong lòng không khỏi thất kinh. Mẫu thân của nàng đã hầu hạ Sư Tử Minh, nàng từ nhỏ đã có kiến thức uyên bác. Mấy năm nay còn khổ tâm tu luyện, đã chạm vào cánh cửa thần lực, cảnh giới của bản thân còn cách soái giai chỉ một bước chân.
Đã như vậy còn cần ngươi liên thủ mới có thể ngăn cản được thiêu niên Côn Luân này.
Thật đáng sợ!
Những kiếm tu khác của Côn Luân bị cuốn lấy. Đám người Tất Điêu Vũ tuy còn kém Lâm Khiêm rất nhiều nhưng nếu so với những đệ tử khác của Côn Luân thì thực lực lại sàn sàn như nhau.
Chiến đấu giữa song phương cực kì kịch liệt.
Đệ tử ba phái kia cũng rơi vào khổ chiến. Ma tộc chiếm được lợi thế sân nhà, nhân số cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, chém giết lúc này đã đỏ mắt rồi nên không ai thèm để ý tới thương vong.
Tu giả không ngừng có người chết trận, thế cục càng ngày càng bất lợi đối với bọn họ.
-----------------------------
Thoáng nhìn thì Lâm Khiêm có chút chật vật nhưng mắt trái của hắn càng trở nên nóng bỏng, u lam mắt phải càng trở nên lạnh lẽo hơn, bộ dạng khiêm tốn tươi cười hàng ngày giờ trở nên đầy lẫm liệt.
Mặc dù hắn đã dự đoán được chuyến đi tới thành Thái An lần này sẽ đầy trắc trở nhưng không nghĩ đến lại có thể gặp phải ba vị cao thủ lợi hại như vậy.
Ba người này cực kì lợi hại.
Lão đầu tu luyện ma công tên là ‘hồn ma dẫn’, là một trong những ma công đứng đầu ma giới, nghe nói truyền thừa từ thời viễn cổ. Ma thể của lão đầu cũng vô cùng quỷ dị, biến hóa thất thường, ngay cả Lâm Khiêm cũng không nhận ra nó.
Nam tử toàn thân được phủ bởi trọng giáp kia càng làm hắn giật mình, đó là mộ bia giáp!
Nữ nhân trung niên với sức mạnh vô cùng quái dị, Lâm Khiêm có thể nhận ra được một chút thần lực trong đó.
Ba người này bất luận là ai nếu đặt ở bên ngoài đều có thể coi là cao thủ nhất lưu.
Vậy mà mình một lần lại phải chống lại ba người này!
Chống lại ba người!
Chiến ý không ngừng thiêu đốt trong ngực Lâm Khiêm. Trong lòng hắn không có chút sợ hãi nào, Thái A kiếm trong tay hắn như sống lại vậy.
Hắn nâng Thái A kiếm trong tay lên!
Lúc này Thái A kiếm tựa như băng kiếm óng ánh, mũi kiếm phát sáng.
Cầm Thái A kiếm trong tay, Lâm Khiêm lấy kiếm làm bút, mũi kiếm là ngòi bút phác họa vào hư không.
Kiếm quang vẽ ra từng quang ngân sáng ngời trong không trung, giống như vẽ những đường cong trên giấy, không biến mất chút nào.
Mỗi lần Thái A kiếm phác họa thì bầu trời lại vang lên một tiếng sấm.
Sắc mặt ba người đối diện kịch biến, bọn họ cảm nhận được sự lợi hại trong đó. Toàn bộ lực lượng xung quanh đang thoát khỏi sự khống chế của họ mà nhảy lên theo mỗi lần Thái A kiếm phác họa.
Bọn họ đang muốn xuất thủ bỗng thân thể đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn lại rừng bia ở phía sau!
Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều cảm thấy hoảng sợ.
“Chẳng lẽ thực sự có bảo các Thái An?” Thủ hạ có chút hiếu kì hỏi.
“Tất nhiên là có.” Bộ Tuyên không quay đầu đáp. Hắn nhìn những chùm sáng rực rỡ phía chân trời, có chút xuất thần không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Ha ha! Bộ huynh trí kế vô song, bày ra một cái bẫy to như vậy, tiểu đệ bình sinh chưa phục người nào nhưng đối với Bộ huynh vẫn phải nói lời bội phục!” Kẻ nói là một vị nam tử hào sảng, tuổi đời ước chừng trên dưới bốn mươi, đôi mắt hổ tinh quang hiện rõ.
“Minh huynh quá khen.” Bộ Tuyên hơi khom người, cười nói: “Nếu không có Minh huynh thì tại hạ cũng không dám đi nước cờ mạo hiểm này.”
“Theo tình thế mà tiến, Bộ huynh mới chính là kì tài!” Minh Huy vỗ tay khen: “Chấp chưởng một chiến bộ tinh nhuệ như thế nếu có thể đoạt được giới này, thực lực của bộ tộc Quỷ Dạ Xoa đâu chỉ tăng gấp mười lần! Bộ tộc Quỷ Dạ Xoa sẽ nhanh chóng trở nên hưng thịnh thôi.”
“Vị tất đã vậy.” Một vị nữ tử xinh đẹp đứng bên cạnh Minh Huy bỗng cười lạnh nói: “Thanh danh của Thái An rất lớn, thiên hạ kính phục, chúng ta hưng binh ở đây đã phạm vào điều kiêng kị. Bộ đại nhân dẫn theo bộ tộc Quỷ Dạ Xoa xâm lấn địa bàn này, lúc đó chỉ sợ tất có kẻ đến gây chiến!”
Minh Huy vội vàng áy náy nói: “Bộ huynh thứ lỗi, xá muội được tại hạ nuông chiều quá rồi, nàng hồ ngôn loạn ngữ chứ không để trong lòng đâu.”
Bộ Tuyên lắc đầu: “Minh huynh không cần phải thế, Vũ Vi tiểu thư nói rất có lý.” Hắn bỗng ngẩng đầu nhìn về thành Thái An ở phía xa xa, thản nhiên nói: “Nhưng trong loạn thế làm sao có phương pháp vẹn toàn? Không tiến thì lui, không chiến thì tử.”
Giọng điệu nhàn nhạt của Bộ Tuyên khi nói những lời động lòng như thế khiến Minh Vũ Vi sửng sốt.
“Nếu như không muốn tộc nhân phải phụ thuộc vào kẻ khác, nhất định cần phải có nơi để dung thân. Bộ tộc lục Quỷ Dạ Xoa ta du đãng đã quá lâu rồi, tộc nhân sinh tồn quá gian nan, hầu như chỉ có thể dựa vào cướp bóc để sinh sống. Tâm nguyện bình sinh của Tuyên là có thể vì bản tộc chiếm được một khối địa bàn để dung thân. Đừng nói giờ là loạn thế, ngay cả lúc thái bình, Tuyên cũng phải đứng ra tranh đấu một trận.”
Những lời này nói ra khiến Minh Vũ Vĩ giật mình, còn Minh Huy lại tỏ vẻ tán thưởng, cười lớn nói: “Bộ huynh nói rất phải, đại trượng phu sống trên đời phải như thế! Nhưng ta thấy việc cướp bóc cũng không phải không tốt. Cuộc sống như vậy rất thống khoái! Rất kích thích!”
Thủ hạ đứng sau Bộ Tuyên nhìn hắn với vẻ đầy sùng kính.
“Minh huynh tiêu sái, tiểu đệ chỉ có thể đỏ mắt ước ao, ràng buộc của gia tộc là không thể dứt được. Về chuyện vây công mà Vũ Vi tiểu thư nói, mặc dù có khả năng nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không cần phải lo lắng đến.” Bộ Tuyên đã đoán trước: “Các thế lực lớn có quan hệ sâu với thành Thái An lúc này đều đang bận rộn giao chiến với tu giả, trong ngắn hạn không thể chiếu cố được. Chỉ cần Minh huynh càn quyét sạch sẽ không lưu lại dấu vết, người khác muốn kiếm cớ cũng không được. Hơn nữa, chỉ cần cho ta một khoảng thời gian hòa hoãn, ta nhất định có thể xây dựng một chiến bộ cường đại hơn nữa!”
Câu nói sau cùng đầy khí phách, thể hiện được lòng tin cường đại.
“Tiểu muội lo lắng quá rồi! Vừa rồi vô lễ mong Bộ huynh thứ lỗi cho!” Minh Vũ Vi bỗng thi lễ, vẻ mặt nghiêm túc.
Bộ Tuyên vội vàng hoàn lễ: “Vũ Vi tiểu thư khách khí quá rồi.”
“Bộ huynh đệ tựa hồ có chút quen thuộc với bảo các Thái An, chẳng biết có thể giới thiệu qua một chút cho chúng ta không?” Minh Huy nói tiếp: “Ta chỉ biết trong đó có một tấm bia đá.”
Bộ Tuyên trầm ngâm nói: “Ta biết cũng không nhiều. Nói cho cùng cũng là do cơ duyên xảo hợp, trong một lần vô ý biết được một chút. Bên trong bảo các Thái An có ba kiện bảo bối, ta biết rõ một kiện bên trong đó, kiện còn lại thì không biết gì.”
“Không biết kiện bảo bảo bối kia là cái gì?” Minh Huy hiếu kì hỏi.
Bộ Tuyên chậm rãi phun ra ba chữ: “Nghịch long trảo!”
Sắc mặt huynh muội Minh Huy đại biến, Minh Huy thất thanh kêu lớn: “Thiên ma binh nghịch long trảo! Không thể nào!”
Trong mắt Bộ Tuyên cũng hiện lên vẻ ao ước nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại: “Đây chính là nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh. Lúc ta biết được tin này cũng vô cùng kinh ngạc. Minh huynh nhất định biết rõ lai lịch của nghịch long trảo, mặc dù không biết tại sao nó lại nằm trong tay đại sư Sư Tử Minh nhưng đã nhiều năm trôi qua, không ai biết được đại sự cũng sợ thanh thần binh bất tường (không lành) này.”
Minh Huy khiếp sợ dần bình tĩnh trở lại, nghe vậy thì mỉm cười: “Bất tường? Ma binh mà lành thì sao gọi là ma binh? Sát nhân gì gì đó, bất tường mới là vương đạo.”
Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng: “Bây giờ ta đối với kiện bảo bối kia càng ngày càng thấy hiếu kì!”
“Bất luận là cái gì đều sẽ là của Minh huynh.” Vẻ mặt Bộ Tuyên như thường: “Nhưng Minh huynh cũng không nên để cho bọn họ chạy thoát.”
“Hắc, Bộ huynh yên tâm, Minh phỉ ta tuy rằng xú danh vang dội nhưng đã nói một là một, tuyệt đối không lỡ hẹn.” Minh Huy cười gằn nói: “Những công tử ca kia chính là dê béo thượng đẳng! Về phần ba vị công chúa kia sẽ cấp cho muội muội làm nha hoàn được rồi.”
“Minh huynh phải cẩn thận ba người ở bên cạnh công chúa, họ đều là cao thủ đó.” Bộ Tuyên nhắc nhở.
“Đa tạ Bộ huynh nhắc nhở!” Minh Huy thản nhiên đáp: “Đối mặt với đại quân, cao thủ cũng chỉ có một con đường. Hắc, lần này tới thật không tồi, nhất định phải kiếm được đầy bồn đầy bát mới được!”
Bỗng, ánh mắt Minh Vũ Vi chớp động, sắc mặt khẽ biến, chỉ vào thành Thái An ở xa xa, kinh hô: “Mau nhìn!”
Rừng bia lúc này đã bị nhổ lên cách mặt đất ước chừng trăm trượng, từ xa nhìn lại giống như một căn thạch trụ màu đen. Nhưng nếu tới gần thì lại khiến người ta phải nín thở.
Vỏ ngoài của thạch trụ trơn trượt như bị tước, chất liệu tạo nên có màu đen, ôn nhuận như ngọc. Rừng bia chiếm một khoảng rất rộng, đâu chỉ hơn một trăm mẫu, toàn bộ thạch trụ hùng vĩ tráng kiện đều bị nhổ lên, ma văn trên đó rất tinh mỹ, nhìn vô cùng hoành tráng!
Biển đen ngoài thành Thái An, từ khi bảo các Thái An mở ra liền không ngừng kích động, giống như vạn quỷ giận dữ gào thét vậy.
Lúc này đột nhiên trở nên yên lặng.
Toàn bộ thành Thái An rơi vào trạng thái yên tĩnh kì lạ.
Rầm!
Một tấm bia đá từ trên trời rơi xuống, vỡ tan.
Này là…
Mọi người không khỏi kinh ngạc, trong lòng mỗi người đều có một loại dự cảm, sắp hết rồi!
Rầm! Rầm…
Từng khối bia đá không ngừng rơi xuống.
Ngay sau đó, tiếng răng rắc răng rắc không dứt bên tai, chỉ thấy thạch trụ màu đen vô cùng lớn xuất hiện vô số vết nứt, với tốc độ mắt thường cũng thấy được lan ra.
Trong chớp mắt, vết rạn trải rộng khắc thạch trụ.
Biến cố đột nhiên phát sinh khiến mọi người không nhịn được dừng tranh đấu, ngẩng đầu nhìn dị biến của thạch trụ.
Rầm rầm!
Tiếng động không lớn nhưng lại như một tín hiệu, vô số vết rạn trên thạch trụ đột nhiên mất đi khống chế, những khối nứt vỡ lớn nhỏ không đồng nhất giống như cơn lũ bất ngờ tràn xuống.
Người đứng gần không khỏi hoảng sợ, cuống quít bay lên không lui về phía sau.
Vừa bay ngược lại bọn họ vừa quay đầu nhìn, con ngươi không khỏi co rút, không tự chủ được mà nín thở, trong lòng thầm rên lên.
A, ông trời!
Chỉ thấy trên đống loạn thạch kia có một chiếc long trảo cao hơn trăm trượng đang treo ngược trên không trung.
Lại được nhìn thấy ánh mắt trời, dường như nghịch long trảo vô cùng hưng phấn, năm cái long trảo nhè nhẹ co lại.
Ầm!
Vô cùng vô tận hung lệ chi khí giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt ầm ầm quét về bốn phía!
“Cẩn thận!”
Ba người Chu Khả bỏ qua Lâm Khiêm, trong nháy mắt bọn họ xuất hiện trước mặt công chúa của mình.
Ầm!
Đột nhiên quanh thân ba người quang mang đại thịnh, cố gắng chống lại hung lệ chi khí đang vọt tới, sắc mặt mỗi người đang vô cùng trầm trọng. Những hộ vệ khác đứng bên ngoài giống như ngọn cỏ bị gió thổi bay, trong nháy mắt bị sóng khí cuồng bạo xô đi.
Lâm Khiêm vô cùng khiếp sợ, Thái A kiếm dựng thẳng trước người, hung lệ chi khí thổi qua, Thái A kiếm run lên dữ dội kêu ong ong!
Đám người Tất Điêu Vũ Xương Nguyên Hạo như lâm đại địch, cố gắng chống đỡ những luồng hung lệ chi khí này.
Những kẻ thực lực hơi yếu chống lại đều bị thương.
Sóng khi đi qua, một cảnh tượng tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi thất sắc. Vật ấy cực hung lệ, nghe thôi đã rợn cả người. Chỉ riêng khí tức đã mạnh mẽ như vậy, nếu nó phát uy thì sẽ xảy ra cảnh tượng kinh khủng đến mức nào?
Lúc này còn có thể đứng thẳng không phải là cao thủ nổi danh thành Thái An mà là cao thủ của tứ đại môn phái, những cao thủ này ngẩng đầu nhìn long trảo thật lớn, tâm thần khiếp sợ xao động.
“Nghịch long trảo!”
Không biết ai hô lớn, mọi người không khỏi run lên. Ngay cả Lâm Khiêm cũng không tự chủ được tỏ vẻ khiếp sợ, thân là đại đệ tử của Côn Luân, hắn đương nhiên biết rõ cái tên này.
“Nghịch long trảo…” ánh mắt Chu Khả nhất thời mê đi nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, nhưng ánh mắt nóng bỏng lại không thể nào che giấu được.
Ánh mắt những người khác đều rừng rực như lửa.
Nghịch long trảo, một trong thập đại thiên ma binh!
Thảo nào lại ngang ngược như thế!
Thiên ma binh, đại ma binh mạnh nhất, mỗi một kiện thiên ma binh đều là một truyền kì. Thập đại thiên ma binh chỉ có ba kiện biết rõ nơi hạ lạc, có được nó đều là người mạnh nhất ma giới!
Nó là ma binh mà mỗi vị ma tộc đều thiết tha mơ ước!
Chờ chút!
Đó là…
Ánh mắt mọi người đột nhiên co rút lại, cùng nhau nhìn tới chỗ bóng râm do nghịch trảo long che khuất.
Đấy chính là Tiếu Ma Qua vừa chìm xuống mà!
Một tay hắn dán chặt vào nghịch long trảo, mắt nhắm lại, lẳng lặng phiêu phù trong không trung. So sánh với thể tích khổng lồ của nghịch long trảo thì Tiếu Ma Qua bé tựa con kiếm, thêm nữa vị trí hắn đứng đúng vào chỗ bóng râm của nghịch long trảo nên từ đầu không ai chú ý tới.
Nhưng khi mọi người chú ý tới sự tồn tại của hắn thì sắc mặt mọi người không khỏi đại biến.
Hắn đây là…
Sắc mặt Lâm Khiêm khẽ biến, luồng hung lệ chi khí mạnh mẽ vừa rồi hắn cũng cảm thấy áp lực nhưng Tiếu Ma Qua lại không có chút phản ứng nào.
Hắn đang thu phục nghịch long trảo!
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Lâm Khiêm, rất nhanh trong đầu hắn hiện ra mấy chữ, phải ngăn hắn!
Hắn vẫn không thể nhớ ra rốt cuộc Tiếu Ma Qua là ai nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đó là một nhân vật nguy hiểm!
Trong lòng Lâm Khiêm tràn ngập sát ý nhưng hắn vẫn chưa động thủ, mà đang không ngừng tìm kiếm tấm bia đá trong truyền thuyết kia. Hắn không biết vì sao sát cơ trong lòng đối với Tiếu Ma Qua lại mãnh liệt như thế, nhưng vào lúc này, tấm bia đá quan trọng hơn!
Có tấm bia đá, Côn Luân sẽ tìm được chìa khóa để tu luyện thần lực!
Ánh mắt hắn đột nhiên ngưng tụ lại!
Kia rồi!
Trong loạn thạch dưới nghịch long trảo, một tấm bia đá màu xám nhạt không chút thu hút lộ ra một mẩu nhỏ.
Không chút do dự, thân ảnh Lâm Khiêm như điện bay về phía tấm bia đá.
Đúng vào lúc này, hai mắt Tả Mạc đang nhắm chặt chợt mở ra. Đôi mắt đạm mạc băng lãnh phản chiếu tất cả, tựa như ma thần lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng người phía dưới.
Những người khác có lẽ không chú ý tới Lâm Khiêm nhưng ba người Chu Khả đã giao thủ với hắn thì thủy chung vẫn phân thần để ý hắn.
Bọn họ vô cùng kiêng kị Lâm Khiêm!
Khi thân hình Lâm Khiêm chợt động, ba người không hẹn mà cùng phát động.
Trong lòng ba người tràn ngập sát cơ. Lúc trước tình thế không rõ ràng bọn họ còn có mấy phần cố kị nhưng giờ nghịch long trảo trước mắt, bia ma công ở dưới, bảo các hiện thế nên không còn chút cố kị nào nữa, sát cơ trong lòng bọn họ không cần phải kìm nén nữa!
Giữa không trung, hai mắt đỏ xanh, quang mang lưu chuyển, tóc dài phiêu lãng trong gió, Lâm Khiêm biết rõ thời điểm quyết định thắng lợi đã tới, hắn bỗng quát to một tiếng: “Côn Luân!”
“Côn Luân!”
Kiếm tu Côn Luân đồng thanh ứng tiếng, cùng lúc đó, bọn họ ném phi kiếm về hướng Lâm Khiêm.
Khắp trời kiếm quang đại thịnh.
Bảy thanh phi kiếm kèm theo bảy loại kiếm ý bất đồng, hoặc u lãnh ảm đạm, hoặc chói mắt rừng rực, hoặc sắc nhọn bức người, hoặc ngưng trọng như núi, cùng xuất phát từ Côn Luân nhưng kiếm ý khác biệt, có một điểm chung duy nhất là nhanh tuyệt. Bảy đạo kiếm quang phá không bay tới, chỉ trong giây lát đã tập trung trước mặt Lâm Khiêm.
Không biết từ khi nào, Lâm Khiêm đã quay người lại, đối diện với ba người. Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, mắt phải u lãnh như băng, mắt trái rừng rực như lửa, bảy đạo kiếm ý lành lạnh đan xen ở trước mặt hắn tạo nên bảy bánh xe xoay tròn.
Hắn vung Thái A kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng vào trung tâm của bảy bánh xe kiếm đang xoay tròn kia.
Một điểm sáng bỗng phát ra từ mũi kiếm!
“Sát!”
Lâm Khiêm hét lên một tiếng, không khí trước mặt hắn như bị dồn nén đột nhiên nổ tung!
Bảy kiếm xoay tròn như hoa nở, lưu chuyển không ngừng, giống như những vòng sáng bảy màu. Trong chớp mắt, vòng sáng liền bành trướng ra tới mấy chục mẫu, giống như một chiếc lồng thật lớm chụp xuống đầu ba người.
Bên trong kiếm luân tráo, kiếm ý dạt dào, kích động mãnh liệt, tựa như miệng kiếm thú mở ra, chuẩn bị cắn người ta.
Sắc mặt Chu Khả khẽ biến, quát lớn: “Muốn chết!”
Ánh mắt thị nữ trung niên lạnh lùng, nàng đang rất tức giận. Mà Hạ thì vung trường thương lên, khí thế không ngừng tăng mạnh.
Phốc phốc!
Hai giọt nước mưa xuyên qua ngực một gã kiếm tu Côn Luân, mang theo đó là hai đóa huyết hoa kiều diễm. Kiếm tu Côn Luân này hai mắt mở lớn, đổ nhào xuống đất.
Thụp, như cọc gỗ ngã xuống đất, mặt đập xuống làm đất văng tung tóe, vẫn gượng cười.
Sắc mặt Tất Điêu Vũ khẽ biến, hắn vừa mới đánh lén đắc thủ chính là muốn quấy nhiễu những kiếm tu Côn Luân này.
Sát chiêu kia hiển nhiên là một loại chiến trận kỹ, uy lực rất lớn nhưng yêu cầu về phối hợp cực cao. Tất Điêu Vũ vốn nghĩ rằng những kiếm tu này nếu bị uy hiếp tất sẽ rút phi kiếm về, nào ngờ kiếm tu Côn Luân thà hi sinh cũng không có rút phi kiếm về!
Côn Luân!
Không biết vì sao, trong lòng Tất Điêu Vũ cảm thấy lành lạnh.
----------------------------
Người khác cho rằng tay Tả Mạc đang đặt lên nghịch long trảo mà không hề biết rằng, trên nghịch long trảo quấn đầy tơ nhỏ bọn họ không thể nhìn thấy. Mà tay Tả Mạc lại đang chìm vào trong những sợi tơ nhỏ này.
Trong thức hải của Tả Mạc.
Bồ yêu ngơ ngác thì thào tự nói: “Ba ngàn tơ phiền não… Trên đời thực sự có ba ngàn tơ phiền não sao…”
Vệ nghe thấy những lời này của Bồ yêu thì cả người chấn động, hắn vô cùng kinh ngạc thất thanh nói: “Ba ngàn tơ phiền não!”
Ba ngàn tơ phiền não!
Biết tên cũng chẳng giúp được gì cho Tả Mạc.
Những tơ nhỏ này vốn quấn ở trên bia đá nhưng bây giờ toàn bộ rừng bia đã bị phá hủy, tất cả đều tan tành, những tơ nhỏ này mất đi chỗ dựa liền phấp phới ở trong không trung.
Chúng nó bay trong không trung tựa như rong vậy, nhộn nhạo theo gió.
Không ai chú ý tới sự tồn tại của chúng trừ Tả Mạc.
Nơi Tả Mạc len vào chính là chỗ tập trung nhiều tơ nhỏ nhất, nơi đây là hạch tâm của tơ nhỏ.
Hắn mò được một hạt châu nhỏ, không, chính xác mà nói là một đoàn vụ khí trong suốt nho nhỏ. Nếu không phải lúc này tầm nhìn của hắn rất đặc biệt, tay hắn sờ thấy thì tuyệt đối không thể nhận ra được.
Nhưng mắt hắn lúc này lại có thể phân biệt được, nó là một hạt châu.
Toàn bộ tơ nhỏ đều từ hạt châu này mà kéo dài ra.
Lúc Tả Mạc mò được hạt châu này thì toàn bộ tơ nhỏ đang phiêu phù trong không trung và quấn quanh nghịch long trảo bỗng tất cả đều trở nên cứng đờ.
Nghịch long trảo vừa rồi còn ngang ngược không sợ ai bỗng dưng cũng cứng đờ!
Đoàn vụ khí trong suốt kia đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng, tựa như bàn ủi. Nếu là lúc bình thường, Tả Mạc nhất định sẽ mở tay ra và ném thứ này đi.
Nhưng lúc này, Tả Mạc không phải đang ở trạng thái của con người nên không có chút động tâm, giống như bàn tay bị đốt không phải là tay hắn, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào hạt châu kia không có chút xao động.
Càng ngày thiêu đốt càng mãnh liệt, dù cho Tả Mạc tu luyện thập ô thiên nghi cũng cảm thấy có chút quá sức, tay hắn bắt đầu run lên.
Trong tầm mắt hắn, tơ nhỏ khắp trời giống như cảm thấy được sự nguy hiểm bắt đầu quấn lấy hắn.
Tơ nhỏ đang quấn quanh nghịch long trảo không tự chủ mà thít chặt, nghịch long trảo bắt đầu rung lên mãnh liệt. Nghịch long trảo ngang ngược vô cùng trước mặt những sợi tơ nhỏ này không có bất cứ sức phản kháng nào.
Đối mặt với việc tơ nhỏ quấn lấy người, Tả Mạc không chút né tránh, ngược lại hắn còn vươn tay trái ra.
Thế tới của tơ nhỏ cực nhanh, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy Tả Mạc tựa như một chiếc kén.
Cuối cùng thì Tả Mạc cũng phải nếm thử cảm giác của nghịch long trảo. Những sợi tơ nhỏ này mang theo sức mạnh vô cùng to lớn, vừa bị quấn lên hắn đã cảm giác như muốn tắt thở. Dù cho ma thể thập ô thiên nghi của hắn được xếp thứ ba ở trong tướng giai thì khi đối diện với sức mạnh cường đại như này cũng yếu đuối không khác gì một tờ giấy.
Nhưng đúng vào lúc này, Tả Mạc băng lãnh không có chút tâm tình lại tỏa sáng.
Hắn giống như một gã thợ săn lão luyện, kiên trì chờ đợi cơ hội, khi cơ hội xuất hiện trước mặt thì không chút do dự.
Đột nhiên hắn ra tay!
------------------------------
Đồng môn sư đệ chết thảm không tạo cho Lâm Khiêm bất cứ xao động nào, chỉ có ở sâu trong ánh mắt băng lãnh kia thoáng lóe lên một chút cảm xúc rồi nhanh chóng biến mất. Động tác của hắn không chút ngừng lại, tại thời điểm kiếm luân của hắn uy hiếp chụp tới ba người kia thì hắn đã xoay xong người.
Giống như một cánh chim to lớn, hắn nhanh chóng phóng về phía tấm bia.
Phía trước hắn là một con đường bằng phẳng, không có gì ngăn cản.
Trên bầu trời, nghịch long trảo đang rung lên mãnh liệt, Tiếu Ma Qua tựa hồ đang thu phục nó. Lâm Khiêm cố kìm nén sát khí đang trào dâng trong lòng, mục tiêu vẫn là tấm bia đá.
Với thực lực hiện giờ của Tiếu Ma Qua mà muốn thu phục nghịch long trảo chẳng khác nào tìm chết. Loại hung vật này không đạt tới soái giai hoặc không có biện pháp đặc thù mà muốn thu phục là chuyện si tâm vọng tưởng. Này không phải cứ thiên tài là có thể giải quyết được, bảo vật đẳng cấp thiên ma binh một khi đã thành hình đều từng trải qua vô số kiếp nạn. Có quá nhiều cơ duyên, quá nhiều thứ chỉ ngộ mà không thể cầu!
Trong lòng Lâm Khiêm không có chút ý niệm thu phục nghịch long trảo nào.
Về phần kiện bảo vật thứ ba trong truyền thuyết của bảo các Thái An, hắn tuy có chút hiếu kì nhưng vẫn chỉ là hiếu kì mà thôi. Cho tới tận bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy nó.
Nhưng dù cho có thấy hắn cũng sẽ không ra tay, dù cho nó rất mê người.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là bia ma công.
Tốc độ của hắn cực nhanh, lúc này trong tầm mắt của hắn không có những người khác. Dù cho hắn rất trầm ổn nhưng nhịp tim vẫn không tự chủ được mà đập nhanh hơn. Chỉ cần cầm được bia ma công này thì hắn có lòng tin tuyệt đối không ai có thể cướp được nó từ trên tay hắn!
Dù cho đến lúc đó chỉ còn mỗi hắn chiến đấu, hắn cũng có lòng tin có thể mang tấm bia đá này chém giết quay về Côn Luân!
Gần rồi!
Sắp tới tay rồi!
Ngay khi trong mắt Lâm Khiêm hiện ra vẻ vui mừng thì bỗng một bóng người từ trong đống loạn thạch thoát ra.
Con ngươi Lâm Khiêm đột nhiên co lại!
Phản ứng của hắn cực nhanh, Thái A kiếm ở tay phải thuận thế đâm vào bóng người này!
Mũi Thái A kiếm đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt!
----------------------------
A Văn tối tăm mặt mũi bò ra trong đống loạn thạch. Vừa rồi mê cung đột nhiên sụp đổ, bọn họ suýt chút nữa thì bị chôn sống. Nhưng may mà bọn họ phản ứng nhanh, trong nháy mắt trước khi tất cả sụp xuống thì bản thân nhanh chóng dùng yêu thuật để tăng khả năng bảo hộ.
Nếu không, với thân thể không được cường đại cho lắm của yêu tộc thì tuyệt đối sẽ bị đè thành đống thịt vụn.
Ưu thế thân thể cường hãn do tu luyện ma công của A Văn lúc này được thể hiện rõ, hắn bằng vào thân thể mạnh mẽ là người đầu tiên từ trong đống loạn thạch thoát ra ngoài.
Nhưng, hắn vừa mới thoát ra, còn chưa hiểu mô tê gì thì đã bị một đạo kiếm ý cực kì kinh khủng trong nháy mắt bao phủ khắp người!
Sắc mặt hắn trắng bệch ra!
Đạo kiếm ý này mạnh vượt xa tưởng tượng của hắn, hắn như sắp hồn phi phách tán.
Nhưng rốt cuộc chỗ tốt trong việc tu luyện gian khổ của Vệ Doanh đã được thể hiện ra, mặc dù đầu óc hắn trống rỗng nhưng bản năng thân thể vẫn đưa ra đòn chống cự.
Linh giáp cả người cùng nhau rung lên, ma công trong nháy mắt được vận đến cực hạn, ma mâu trong tay, theo bản năng bước lên một bước, động tác đâm tiêu chuẩn nhanh như chớp được tạo ra.
Không có bất cứ suy nghĩ gì, thở dốc một tiếng rồi gào lớn: “Sát!”
Mũi nhọn đen kịt của ma mâu chợt lóe lên rồi biến mất, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Thái A kiếm cách đó không xa!
Dưới đống loạn thạch đột nhiên bay ra một mũi tên màu tím, vẽ nên một đường thẳng tắp trong không trung, bay thẳng về phía Lâm Khiêm, hiển nhiên đó chính là thiên nam tiễn thuật của Nam Nguyệt.
Một tầng thanh hôi vụ khí mờ ảo trong nháy mắt xuất hiện dưới chân Lâm Khiêm, thương ngân thuật của Thương Trạch!
Bất luận là tử mang hay là thanh hôi vụ khí đều mang theo một chút thủy sắc rất khó nhận ra, thủy mộc minh thuật của Minh Quyết Tử!
Mặt đất dưới chân Lâm Khiêm đột nhiên băng vỡ, một cỗ trường lực quỷ dị bao lấy hắn, tựa như có một sợi dây vô hình bỗng cột chặt hắn lại!
“Ha ha! Nam tử bạch mã, uy vũ hùng tráng!” Tiếng cười đầy vô tâm đắc ý của Chanh Phát yêu từ trong đống loạn thạch truyền ra.
Hắc Yên yêu không ra tay mà vô cùng ăn ý đánh về phía tấm bia đá. Hắn biết rõ sức mạnh của mình là yếu nhất nhưng hắn lại rất thông minh, lập tức tìm ra thứ có thể quấy nhiễu sự tập trung của đối phương.
Mọi người tiếp xúc với nhau một thời gian đã sớm hiểu nhau. Lần ra tay này, bất luận là thời cơ hay phối hợp đều rất chuẩn, hơn nữa đây là lần đầu tiên bọn họ ra tay cùng nhau, mỗi một kích đều ngưng tụ toàn bộ sức mạnh bản thân. Đây tuyệt đối là một kích mạnh nhất từ trước tới nay của họ!
Uy lực của những công kích này hắn không để trong mắt nhưng khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là những người này lại vừa tu luyện ma công lẫn yêu thuật, trình độ đều không tầm thường!
Chỉ do cảnh giới của họ không đủ nên không thể phát huy được hết uy lực của yêu thuật và ma công họ phát ra.
Những người này là ai?
Lâm Khiêm hơi kinh ngạc nhưng hắn sắp chạm tay vào tấm bia đá rồi nên hắn không muốn tốn tâm tư vào những vấn đề như này nữa.
Thế tới của Thái A kiếm không đổi, hoa lửa do ma sát bắn tung tóe!
Chỉ thấy thế tới của mâu mang, tử tiễn mang, thanh hôi ba văn giống như rơi vào trong vũng bùng, đột nhiên tốc độ chậm hẳn lại.
Thái A kiếm chấn động như hư như thực.
Ba!
Quang mang tan tành, mấy người A Văn giống như bị búa tạ bổ trúng, bắn ngược về phía sau!
Thân hình Lâm Khiêm thoáng có chút dao động.
Sắc mặt hắn khẽ biến, khi Thái A kiếm đụng phải những mâu mang tiễn mang thì hắn mới phát hiện trên bề mặt của chúng còn bao phải một tầng lực lượng quỷ dị. Ngay cả như vậy hắn vẫn tự tin chắc chắn có thể phá được. Nhưng khiến hắn không ngờ đến chính là lực lượng trói buộc dưới chân bỗng phát động, một lớp nối một lớp, ba tầng sóng!
Hai cái này quấy nhiễu khiến hắn nhất thời ăn quả đắng.
Trong lòng hắn thầm run lên, biết rằng bản thân đã coi thường những người này. Mấy tên gia hỏa này thực lực tuy không mạnh nhưng phối hợp xảo diệu, còn bản thân thì vừa trải qua khổ chiến nên thần kinh có chút buông lỏng.
Chết tiệt!
Lâm Khiêm phản kích đầy sắc bén, trong đó bao gồm cả Hắc Yên yêu, tất cả mọi người như bị dã thú tông thẳng vào mặt, bắn ra xa.
Nén giận ra tay, chiêu này của Lâm Khiêm ẩn chứa rất nhiều xảo diệu. Giờ phút này giết chết bọn họ không quan trọng bằng cướp đoạt tấm bia đá!
Nhưng đột nhiên có hai bóng người xuất hiện trước mắt hắn.
Con ngươi Lâm Khiêm co rút lại.
Lần đầu tiên hắn dừng lại.
-------------------------------
Tả Mạc rót thần thức và linh lực vào cơ thể, đột nhiên một cỗ hấp lực sinh ra, tơ nhỏ bị bất ngờ không kịp đề phòng nhất thời bị cuốn vào trong cơ thể.
Tư duy lạnh lùng không chút xao động, Tả Mạc giống như ma tượng nhưng vẫn khống chế được thân thể hắn.
Bảo các Thái An có ba kiện bảo bối.
Khi Tả Mạc nhìn thấy tơ nhỏ quấn đầy nghịch long trảo thì liền nhận ra những sợi tơ nhỏ nhìn như mềm mại này lại có thể vững vàng quấn chặt lấy nghịch long trảo, nhất định chính là kiện bảo bối thứ ba!
Ở trạng thái băng lãnh này, Tả Mạc vô cùng nhạy cảm.
Tấm bia đá nhắc nhở hắn chỉ có ở trạng thái băng lãnh này mới có thể phát hiện ra ‘thế giới’. Khi hắn nhận ra những sợi tơ nhỏ này chính là kiện bảo bối thứ ba thì hắn nghĩ đến việc thu phục những sợi tơ nhỏ này, tất nhiên là có liên quan tới trạng thái băng lãnh này.
Tạo ra trạng thái băng lãnh này là do thần thức và linh lực không ngừng chảy vào chỗ sâu trong thân thể, những sợi tơ nhỏ này tất sẽ có liên quan tới thần thức và linh lực.
Tơ nhỏ không ngừng tiến vào trong cơ thể Tả Mạc, tư duy của hắn vẫn lạnh lùng như trước, không có chút xao động.
Tả Mạc lớn mật, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bồ yêu và Vệ, bọn họ trợn tròn mắt nhìn hành động điên cuồng của Tả Mạc. Bọn họ không dám tin vào mắt mình nữa, mặc dù ngày thường Tả Mạc cũng có chút khó nắm bắt nhưng rất ít khi điên cuồng như này.
Chẳng lẽ bị ảnh hưởng bởi trạng thái?
Hai người không biết nhưng tim bọn họ thì đã trôi tới tận cổ họng rồi.
“Tên gia hỏa này điên rồi!” Giọng Bồ yêu run run. Năm xưa hắn chính là thiên yêu nên đã từng nhìn qua rất nhiều bảo vật. Nhưng càng nhìn hắn càng cảm thấy Tả Mạc điên rồi!
Bảo bối càng lợi hại thì ngoại trừ cơ duyên còn cần có thực lực. Bảo bối cấp cao nhất đều có linh tính, tự biết nhận chủ, không có thực lực thì không thể thừa nhận được sức mạnh của bảo bối, vậy sẽ chết nhanh hơn bất cứ ai.
Nhìn thấy bảo bối tốt mà xông tới, đột tử tại chỗ là cái chết thường thấy nhất.
Vừa nghĩ tới việc Tả Mạc hiện giờ mới là tướng giai, tim Bồ yêu run lên.
“Tên gia hỏa này quả thực tham tài tới tận xương cốt rồi! Ngay cả mạng cũng không muốn!” Bồ yêu nghiến răng nghiến lợi rít lên. Hắn và Vệ đều đang ở trong thức hải của Tả Mạc, nếu như Tả Mạc chết oan uổng bọn họ tự nhiên sẽ tan thành tro bụi.
Vệ trầm mặc trong giây lát rồi cười nói: “Ngươi không cảm thấy hắn có chút phong phạm của chủ nhân năm đó sau?”
Bồ yêu giật mình, khuôn mặt xinh đẹp kia không tự chủ được hiện lên trước mặt hắn. Hắn chớp chớp mắt, trong lòng có chút đau xót nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Nàng là soái giai!”
“Nghịch long trảo không nên rơi vào tay người khác.” Vệ ngẩng đầu, nhìn nghịch long trảo khổng lồ, thì thào tự nói.
Những lời này khiến Bồ yêu động lòng, hắn trầm mặc không nói gì.
“Tướng giai muốn thu phục nghịch long trảo tuyệt không có khả năng.” Vệ nói luôn: “Năm đó ta đã từng thấy toàn bộ quá trình chủ nhân thu phục nghịch long trảo, với thực lực soái giai của chủ nhân cũng suýt mất mạng. Muốn thu phục nó thì then chốt nằm ở ba ngàn tơ phiền não kia!”
Bồ yêu vẫn trầm mặc.
Vệ ngẩng đầu nhìn nghịch long trảo, tự nói với mình: “Sư Tử Minh thực sự là kì tài, lại có thể tìm được vật khắc chế nghịch long trảo. Ba ngàn tơ phiền não, a, thật quá chuẩn! Dù cho lực lượng có ngang ngược đến mấy cũng không thể đánh bại được phiền não tơ à!”
Bồ yêu trầm ngâm nói: “Ta không biết nhiều lắm về ba ngàn tơ phiền não, chỉ biết nó là một trong những yêu tinh hạch thần bí nhất, trong lịch sử thỉnh thoảng có ghi chép nhưng chỉ nói qua vài câu. Không ngờ vật thần bí ấy lại cần phải song tu cả thần thức lẫn linh lực mới có thể nhìn thấy được.”
Vệ gật đầu: “Sách lược của A Tả rất chuẩn xác.”
“Tiểu tử này đầy cổ quái.” Giọng Bồ yêu bình thường trở lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thu phục yêu tinh hạch có một biện pháp rất ngu ngốc chính là đồng hóa hạch của nó.”
Hắn vừa dứt lời, con ngươi băng lãnh của Tả Mạc bỗng hiện lên một đạo tinh mang.
Đồng hóa!
Lúc này, vô số tơ nhỏ không ngừng bay vào sâu trong cơ thể Tả Mạc, chúng tựa như thần thức và linh lực của Tả Mạc. Khi những tơ nhỏ này chen chúc lao vào, Tả Mạc bỗng cảm nhận được một luồng linh niệm có chút khiếp đảm.
Yêu tinh hạch!
Tả Mạc không chút do dự, định phách thần quang trong cơ thể giống như một con cá sặc sỡ trong giây lát bơi dọc theo cánh tay Tả Mạc rồi chui vào yêu tinh hạch trong tay hắn.
Yêu tinh hạch bỗng cứng đờ!
Luồng linh niệm có chút khiếp đảm kia nhất thời vô cùng kinh hãi hoảng sợ, nó tựa như một đứa trẻ bị dọa tới lạnh run lên, không dám có bất cứ cử động nhỏ nào. Tất cả những tơ nhỏ đang chui vào cơ thể Tả Mạc đều cứng đờ lại.
Định phách thần quang lôi kéo yêu tinh hạch từng chút một dung nhập vào tay Tả Mạc.
“Định phách thần quang…” Vệ nhìn cảnh tượng trước mặt mà đờ cả ra. Định phách thần quang tuy lúc trước vẫn ở trên người hắn nhưng hắn không thể lĩnh ngộ nên không biết định phách thần quang mạnh mẽ như vậy.
Bồ yêu cũng há hốc mồm nhìn.
Ngay cả ba ngàn tơ phiền não trước mặt nó cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn!
Yêu tinh hạch dung nhập vào bàn tay trái của Tả Mạc.
Khi nó hoàn toàn dung nhập vào bàn tay của Tả Mạc thì hắn cảm thấy áp lực trên người hắn bỗng biến mất. Một chùm tơ nhỏ từ trong tay hắn bắn ra, nối với nghịch long trảo. (spider man )
Hoa văn thái dương ở tay trái của Tả Mạc xuất hiện thêm một ngôi sao, nếu như không để ý rất khó để nhận ra nó.
Rèn sắt khi còn nóng, Tả Mạc không định thấy chuyển biến tốt thì dừng, hắn ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía nghịch long trảo to như ngọn núi trước mặt.
Nghịch long trảo run lên!
-----------------------------
Mặc dù đã chấp nhận an bài của Hà công chúa nhưng do tính cẩn thận nên Tả Mạc vẫn quyết định mang theo A Quỷ và Tằng Liên Nhi.
Đúng vào thời điểm mấu chốt này, hai người bọn đồng thời xuất hiện.
Tằng Liên Nhi mặc hắc y, dáng chuẩn, ánh mắt mê ly, buồn bã nói: “Kiếm tu Côn Luân, vì sao lại muốn đoạt bảo bối của ma giới chúng ta?”
A Quỷ không nói gì, mặt không chút biểu cảm nhìn Lâm Khiêm.
Sắc mặt Lâm Khiêm rất nghiêm túc, tựa như không nghe thấy gì. Linh lực toàn thân thôi động đến cực hạn, Thái A kiếm dựng thẳng trước mặt. Hỏa hồng trong mắt trái nổi lên một tia u lam, u lam bên mắt phải nổi lên một tia hỏa quang, vẻ mặt đầy thành kính.
“Côn Luân!”
Giống như dùng hết sức mạnh, từ trong lồng ngực phát ra một tiếng gầm hùng hồn trầm muộn!
Hai mắt Tằng Liên Nhi như hắc diệu thạch đột nhiên sáng ngời lên, giọng yếu ớt, phiêu hốt bất định trong không trung: “Kiếm tu Côn Luân, thủ đoạn độc ác như thế không sợ bị báo ứng sao?”
Ống tay áo nhu nhược vô lực của nàng cuốn về phía Lâm Khiêm.
Ngay lúc Tằng Liên Nhi ra tay, tử mang trong mắt A Quỷ chợt lóe lên, tay nàng đột nhiên vung lên đánh về phía Lâm Khiêm.
Hai người ra tay như chớp. Phía dưới kiếm luân, sắc mặt Chu Khả và thị nữ trung niên kịch biến, thân thể Hạ hơi rung lên. Bọn họ không nghĩ tới hai nữ nhân đứng cạnh Tiếu Ma Qua lại lợi hại như vậy!
Lần đầu tiên trong lòng bọn họ cảm thấy kiêng kị Tiếu Ma Qua, rốt cuộc thiếu niên này có lai lịch như nào?
Lâm Khiêm đối với sự công kích của hai người coi như không thấy. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Thái A kiếm đang dựng thẳng trước mắt, không hề hoa xảo chém ra một nhát!
Dưới một chém này, không khí trong vòng mấy chục dặm tựa như đông lại!
Toàn bộ thế giới chỉ có Thái A kiếm!
Lực lượng ba phương không chút hoa xảo va chạm với nhau.
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề vang lên, trong lòng mọi người như muốn nổ tung.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều mất đi sự khống chế với bản thân, máu huyết trong người đều run lên. Khi tiếng nổ tan hết mọi người mới bình thường trở lại, không khỏi hoảng sợ biến sắc!
Nhìn vào trong trận, tay áo của Tằng Liên Nhi bị xé tới tận khửu tay, còn dưới chân A Quỷ xuất hiện một cái hố to hơn năm mươi trượng, bên trong lỗ ngoại trừ tấm bia đá còn lại tất đều bị đánh tan!
Khóe miệng Lâm Khiêm tràn ra một dòng máu tươi, cặp mắt hồng lam dị sắc đang nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.
Hắn đưa tay lên lau máu ở khóe miệng, tay phải cầm chặt Thái A kiếm đã ảm đạm, thản nhiên nói: “Không ngờ lại có thể gặp được hai vị cao thủ tu luyện thần lực.”
Lời này vừa nói ra khiến chúng ma toàn trường không khỏi ồ lên, trên mặt toát ra vẻ kinh dị.
Thần lực! Hai thiếu nữ này đều tu luyện thần lực!
Tằng Liên Nhi kinh hãi, Lâm Khiêm nói toạc ra rằng các nàng tu luyện thần lực chính là muốn dí mũi nhọn kia cho các nàng. Nếu ma tộc khác sinh ảo tưởng thì thế cục này khẳng định một lần nữa sẽ rơi vào hỗn loạn.
Nàng nhận thấy tất cả mọi người trong trận đều đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, ánh mắt mọi người đều có chút mơ hồ, do dự.
Nam nhân này thực lắm mưu nhiều kế, tâm cơ quá lợi hại!
Nàng biết rõ lúc này nói gì cũng vô ích, mầm mống hoài nghi kia một khi đã gieo xuống thì không thể xoay chuyển được.
“Nguyên lai kiếm tu Côn Luân cũng chỉ dựa vào mồm mép!” Tằng Liên Nhi thản nhiên nói, hai tay nàng tạo nên một thủ thế kì quái.
Tử mang trong mắt A Quỷ càng thịnh.
Lâm Khiêm bình tĩnh không chút sợ hãi, mỉm cười: “Các ngươi tuy tu luyện thần lực nhưng đáng tiếc một kẻ chỉ mới nhập môn, một kẻ thì hồn phách bị ăn mòn, muốn ngăn cản ta sao? Chưa đủ tư cách!”
Bỗng một giọng nói lạnh lẽo từ trên trời vọng xuống.