Thiên Tôn Trọng Sinh
Tác giả: Thần Kiến
-----oo0oo-----
Chương 598: Chư Thánh Chi Thành
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Thanh niên vội nói:
Tiền bối, thực xin lỗi, vãn bối không phải cố ý!
Long Kình Thiên thấy bộ dáng thanh niên sợ hãi thì bật cười nói:
- Ta biết, cậu thanh niên, ngươi có tâm sự gì sao?
Thanh niên nghe Long Kình Thiên hỏi thì vẻ mặt ngượng ngùng, gãi gãi đầu, nói:
- Ta không, không có ...
Long Kình Thiên mở miệng nói:
- Nói ra, có lẽ ta có thể giúp ngươi.
Thanh niên giật mình, nhìn Long Kình Thiên, thầm lắc đầu. Không phải thanh niên không tin Long Kình Thiên giúp gã mà là chuyện của gã không phải người bình thường có thể giúp đỡ.
Thanh niên mở miệng nói:
- Tiền bối, chuyện của ta ...
Chợt một thanh âm vang lên:
- Ta nói là ai, thì ra là phế vật của Thiên Thần thành chúng ta, Long Tinh!
Long Tinh? Long Kình Thiên hơi bất ngờ, không ngờ thanh niên cùng họ với hắn. Long Kình Thiên nghe theo thanh âm nhìn qua, chỉ thấy đối diện đi tới một đám người, trước nhất là một thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp. Vàng ròng chiến giáp có phẩm giai không thấp, là một hạ phẩm hỗn độn tiên giáp, xem ra thân phận của thanh niên, mới rồi lên tiếng đúng là thanh niên này.
Long Tinh thấy thanh niên đi tới, đôi mắt lóe tia tức giận.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp như không thấy ánh mắt tức giạn của Long Tinh, nhàn nhã dẫn theo đám hộ vệ đi tới trước mặt Long Tinh, Long Kình Thiên.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp đi tới trước mặt Long Tinh, Long Kình Thiên, ngẩng đầu nhìn thanh niên Long Tinh từ trên xuống dưới, mặt đùa cợt hỏi:
- Hôm nay là yến hội sinh nhật mười vạn năm của Tô Như Điệp tiểu thư, như thế nào? Ngươi cũng muốn đi Tô phủ?
Long Tinh lạnh lùng nhìn đối phương:
- Trần Tuyên, ta có đi hay không là chuyện của ta, không liên quan gì ngươi.
- Đương nhiên không liên quan đến ta. Long Tinh, ta xin xin khuyên ngươi một câu, làm người phải có tự mình hiểu lấy, ta biết ngươi có lòng ái mộ Như Điệp tiểu thư, nhưng chỉ bằng thân phận, thực lực của ngươi, ngươi cảm thấy có khả năng sao? Chẳng qua là cóc muốn ăn thịt thiên nga!
Long Tinh siết chặt nắm đấm, gân xanh lộ rõ.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên liếc Long Kình Thiên, nói:
- Chắc đây là lần đầu tiên ngươi đến Thần thành? Giúp hắn sao? Tiểu tử này gọi ngươi một tiếng tiền bối, ngươi cho rằng mình là thứ gì?
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên vung tay với đám hộ vệ phía sau:
- Chúng ta đi!
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên nói xong định đi, nhưng chợt xoay người nói với Long Tinh:
- Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi, hôm nay tổ chức yến hội sinh nhật của Tô Như Điệp tiểu thư chỉ người được thiệp mời mới vào Tô phủ được, ngươi có không? Nhưng ta thì có.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên nói xong, ha ha cười, vẻ mặt đắc ý, vung tay áo rời đi.
Long Tinh nhìn bóng lưng đối phương kiêu ngạo rời đi, mặt đỏ lên, mắt rực lửa giận, nhưng cuối cùng bình tĩnh lại, thả lỏng nắm tay.
Lúc này Long Kình Thiên đại khái biết tình huống sự việc.
Long Kình Thiên nhìn bóng lưng thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên rời đi, mở miệng hỏi:
- Ngươi muốn vào Tô phủ?
Long Tinh kinh ngạc, gật đầu rồi lại lắc đầu, hai mắt ảm đạm.
Long Kình Thiên mở miệng nói:
- Ngươi muốn vào Tô phủ thì ta có cách.
- Cái gì?
Long Tinh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Long Kình Thiên:
- Tiền bối, ngươi là nói?
Long Kình Thiên hỏi:
- Ngươi vào Tô phủ là vì gặp Tô Như Điệp kia?
Mặt Long Tinh đỏ ửng, lắp bắp:
- Đúng vậy. Đúng vậy!
Long Kình Thiên mở miệng nói:
- Chúng ta đi.
Long Kình Thiên nói xong bước tới trước.
- Đi?
Long Tinh ngẩn ra, chần chờ một chút, đuổi kịp Long Kình Thiên.
- Tiền bối, chúng ta, chúng ta hiện tại đi Tô phủ sao?
Long Kình Thiên biểu tình lạnh nhạt nói:
- Ừm.
Long Tinh há miệng định khuyên nhưng cuối cùng không mở miệng, yên lặng theo sau lưng Long Kình Thiên, hai tay thỉnh thoảng siết chặt, biểu tình căng thẳng.
Long Kình Thiên, Long Tinh đi tới Tô phủ.
Đằng trước Tô phủ cực kỳ náo nhiệt, các phái đệ tử đến dự tiệc nối liền không dứt.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên đã sớm vào trong, đột nhiên thấy Long Kình Thiên, Long Tinh phía sau thì dừng lại.
Một hộ vệ đằng sau thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên mở miệng hỏi:
- Thiếu chủ, là bọn hắn! Bọn họ không thiệp mời, không lẽ mạnh mẽ xâm nhập Tô phủ?
- Chúng ta trước tiên đừng vào, ta muốn nhìn xem bọn hắn làm sao vào? Xâm nhập Tô phủ? Chúng ta chờ xem kịch vui đi!
Lúc này Long Kình Thiên mang theo Long Tinh đi tới trước cửa Tô phủ.
hộ vệ của Tô phủ cản lại:
- Thiệp mời của các hạ đâu?
Long Kình Thiên mở miệng nói:
- Đi vào bẩm báo cho phủ chủ của các ngươi, cứ nói ta là Đại La Thiên Tôn.
- Tiên Đế!
Hộ vệ của Tô phủ xung quanh nghe vậy biến sắc mặt, biểu tình biến cung kính, Tiên Đế cường giả mặc kệ đến thế nào thì đều có địa vị cực kỳ tôn sùng.
Hộ vệ của Tô phủ kia cung kính nói:
- Xin tiền bối chờ cho!
Hộ vệ của Tô phủ chạy nhanh xoay người, vào phủ bẩm báo.
Thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên vốn đứng nhìn trò hay vẻ mặt giật mình nhìn Long Kình Thiên, Tiên Đế? Long Tinh đứng sau lưng Long Kình Thiên càng trợn to mắt.
Bên trong Tô phủ, Tô Chí và thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành đang trò chuyện với nhau.
Hộ vệ của Tô phủ kia tiến vào báo cáo:
- Hồi bẩm gia chủ, bên ngoài có vị tự xưng là Đại La Tiên Đế nhân, muốn gặp ngươi.
- Cái gì? Chẳng lẽ là?!
Tô Chí người run lên, đứng bật dậy, vẻ mặt cực kỳ kích động, vội bước nhanh ra khỏi đại điện, quên nói từ biệt thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành luôn.
Thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành thấy vậy đôi mắt nghi hoặc, dù là Tiên Đế thì lấy thân phận của Tô Chí cũng không cần kích động như vậy đi?
Thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành nghi haược theo sau lưng Tô Chí.
Tô Chí chạy vọt tới trước cửa Tô gia, dọc theo đường đi, các phái cường giả tiến đến chúc mừng đón chào, nhưng Tô Chí như là không thấy.
Mọi người thấy vậy thì lấy làm lạ.
Mọi người nhìn chăm chú Tô Chí đi tới trước cửa Tô gia, đôi mắt rưng rưng, quỳ trước mặt một thanh niên tóc đen.
- Đệ tử Tô Chí khấu kiến sư phụ!
- Sư phụ?
Bốn phía mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tô Chí quỳ trước mặt thanh niên tóc đen Tiên Đế.
Đặc biệt thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên, đám hộ vệ sau lưng gã muốn xem kịch vui suýt ngất xỉu. Lúc trước thanh niên mặc vàng ròng chiến giáp, Trần Tuyên trào phúng thanh niên tóc đne không là cái thứ gì, chẳng ngờ hắn là sư phụ của Tô Chí Tiên Đế!
Tô Chí Tiên Đế là người mạnh nhất chỉ sau thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành. Đó là ở toàn bộ hỗn độn thế giới, cũng có uy danh rất lớn, chưa từng ai nghe nói Tiên Đế Tô Chí lại có sư phụ.
Long Tinh theo Long Kình Thiên đến Tô phủ đứng ngây ra đó, đầu óc ù vang.
Lúc này trong Tô phủ có một cô gái xinh đẹp, đáng yêu động lòng người bước ra. ư nhìn thấy Tô Chí quỳ trước mặt Long Kình Thiên thì vẻ mặt giật mình.
Cô gái chính là nữ nhi của Tô Chí, Tô Như Điệp.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Thiên Tôn Trọng Sinh
Tác giả: Thần Kiến
-----oo0oo-----
Chương 599: Xích Ma vực sâu
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Tô Như Điệp hỏi:
- Phụ thân, ngươi, làm cái gì vậy?
Tô Chí thấy nữ nhi đi ra thì biểu tình rốt cuộc nói:
- Điệp nhi, mau mau hành lễ, chào sư tổ của ngươi đi!
- Sư tổ?
Tô Như Điệp không thể tin, cho đến bây giờ nàng chưa từng nghe phụ thân nói có sư phụ.
- Càn rỡ!
Tô Chí thấy nữ nhi đứng im không nhúc nhích thì tức giận quát:
- Còn không mau lạy sư tổ của ngươi!
Tô Như Điệp thấy phụ thân tức giận mới phản ứng lại, không có thời gian nghĩ nhiều, vội quỳ trước mặt Long Kình Thiên.
- Tô Như Điệp khấu kiến sư tổ!
Long Kình Thiên gật đầu, mở miệng nói:
- Các ngươi đứng lên đi.
- Tạ sư phụ/ sư tổ.
Tô Chí, Tô Như Điệp thế mới đứng lên.
Long Kình Thiên nói:
- Chúng ta đi vào trong rồi nói.
Tô Chí vội đáp:
- Tuân lệnh sư phụ!
Long Kình Thiên đi vài bước, thấy Long Tinh ở phía sau vẫn đứng như cọc gỗ, nói:
- Đi thôi!
Long Tinh thế mới hồi hồn, theo sau lưng Tô Như Điệp đi vào Tô phủ. Long Tinh theo sau lưng Tô Như Điệp, mùi hương như ẩn như hiện phát ra từ người nàng chui vào mũi làm gã đỏ mặt.
Vào đại điện, Tô Như Điệp xua mọi người đi, bên trong chỉ còn lại cha con Tô Chí, Long Tinh và thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành.
Tô Chí đứng ở dưới đại điện, cẩn thận nói với Long Kình Thiên:
- Sư phụ, vị này là thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành.
Lúc này thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành vội hành lễ:
- Lâm Bành kính chào tiền bối!
Long Kình Thiên gật đầu, khiến thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành đứng dậy.
Thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành có thực lực không tệ, là Tiên Đế hậu kỳ đỉnh, chỉ yếu hơn đệ tử Tôn Hành của hắn một chút.
Thật ra sau khi Long Kình Thiên tiến vào đại bằng giới, thần thức nhìn quét mới phát hiện Tô Chí. Sau khi phát hiện Tô Chí hắn mới đến thành trì to lớn này, kiếp trước khi Long Kình Thiên là Tiên Đế đã tới hỗn độn thế giới, sau đó gặp Tô Chí, thấy gã có thiên phú không tệ, chỉ điểm một chút, truyền ột bộ công pháp.
Tô Chí là đệ tử ký danh của Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên chỉ Long Tinh đứng một bên, nói với Tô Chí:
- Tên của hắn là Long Tinh, thiên phú không tệ.
Tô Chí ngay ra, nhìn hướng Long Tinh. Mới nãy Tô Chí còn thắc mắc sao sư phụ theo một Cửu Thiên Huyền Tiên nho nhỏ lại đây. Tô Chí hiểu ý Long Kình Thiên muốn nói.
Tô Chí cười hỏi Long Tinh
- Long Tinh, ngươi có bằng lòng bía ta làm thầy không?
Long Tinh bị hạnh phúc tới đột ngột làm đứng ngây ra đó, gã nhìn Long Kình Thiên, lại nhìn Tô Chí, chỉ voàm ình:
- Ta, ta, Tô Chí tiền bối, ngươi chịu thu ta làm đồ đệ? Ngươi, ngươi thu ta làm đệ tử?
Long Tinh nói đến câu sau thì cực kỳ kích động.
Tô Chí gật đầu, cười nói:
- Đúng vậy.
Năm người đôi mắt đỏ rực, quỳ rạp xuống:
- Đệ tử Long Tinh nguyện ý, đệ tử nguyện ý!
Tô Chí cười cười, khiến Long Tinh đứng lên.
Mặc dù Tô Chí thu Long Tinh làm đệ tử nhưng Long Kình Thiên vẫn nhìn ra gã nghi hoặc. Nhìn mặt ngoài thì Long Tinh có thiên phú bình thường, vậy mà Long Kình Thiên lại nói là thiên phú không tệ? Dù Tô Chí nghi hoặc nhưng không dám hỏi.
Long Kình Thiên hư không chụp Long Tinh một chưởng, trên người gã tỏa ánh sáng rực rỡ, phía sau xuất hiện từng đạo ma quang.
Thấy Long Tinh khác lạ, Tô Chí, thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành đều rung động:
- Ma đạo thân thể?
Ma đạo thân thể, thân thể đứng đầu trong Vạn giới?
Long Kình Thiên đã đoán ra Tô Chí, thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành sẽ giật mình nên không bất ngờ. Ma đạo thân thể, đúng là thân thể đứng đầu trong Vạn giới, nhưng có chút ma đạo thân thể là ẩn tính, tựa như Long Tinh, chỉ khi kích thích huyết mạch ma đạo trong người thì ma đạo thân thể mới lộ ra.
Ma đạo thân thể bị Long Kình Thiên kích thích, khấu tạ sư tổ Long Kình Thiên liên tục.
Long Kình Thiên khiến Long Tinh đứng lên, quay đầu nói với Tô Chí:
- Tô Chí, ngươi hãy nói tình huống hỗn độn thế giới hiện tại cho ta nghe đi.
Mặc dù Long Kình Thiên từng đến hỗn độn thế giới một lần, nhưng hắn vội vàng đi qua.
Tô Chí lập tức bẩm báo tình huống hỗn độn thế giới cho Long Kình Thiên nghe.
Theo Tô Chí nói thì mấy thực lực lớn mạnh nhất hỗn độn thế giới tự nhiên là bảy đại thánh cảnh, bảy đại thánh cảnh chính là bảy đại Hỗn Nguyên Thánh Nhân Tam Thanh, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Phục Hy, Nữ Oa mở ra.
Đương nhiên, cũng không bao gồm Hồng Quân tử tiêu cung.
Trừ bỏ bảy đại Hỗn Nguyên Thánh Nhân bảy đại thánh cảnh ra đó là hơn mười vị Thiên Tôn mở khắp nơi tiểu thế giới. Một phương tiểu thế giới Tô Chí ở chính là chủ Đại Bằng mở, gọi là Đại Bằng giới.
Chủ Đại Bằng đầu là Thiên Tôn trung kỳ đỉnh, trong các Thiên Tôn ở hỗn độn thế giới thì có thực lực rất mạnh, cho dù không vào mười hàng đầu thì cũng không kém bao nhiêu.
Đợi Tô Chí nói xong, Long Kình Thiên ngẫm nghĩ, nói:
- Thị trường giao dịch lớn nhất hỗn độn thế giới ở đâu?
- Thị trường giao dịch lớn nhất?
Tô Chí, thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành nhìn nhau.
Tô Chí nói:
- Hồi bẩm sư tôn, thị trường giao dịch lớn nhất hỗn độn thế giới hiện tại là chư thánh chi thành.
Long Kình Thiên hỏi:
- Chư thánh chi thành?
Tô Chí nói:
- Đúng vậy. Chư thánh chi thành là bảy đại thánh cảnh và các giới Đại Bằng chúng ta hợp tác kiến tạo, cách Đại Bằng giới không xa. Mỗi một vạn năm, chư thánh chi thành đều đã có một Long trọng giao dịch thánh hội, giao dịch thánh hội có vài thứ tốt, nhưng hiện tại sư phụ muốn đi chư thánh chi thành thì sợ là khó gặp thứ gì tốt.
Long Kình Thiên gật đầu, nói:
- Không sao, ta biết rồi, tốt lắm, bây giờ ta đi xem chư thánh chi thành.
Long Kình Thiên muốn đi chư thánh chi thành đương nhiên là có mục đích. Huyền hoàng cự đản quan hệ rất quan trọng, hắn không thể hỏi thẳng Tô Chí, hơn nữa dù có hỏi thì gã không thể nào biết tung tích của huyền hoàng cự đản được.
Nếu chư thánh chi thành là thị trường giao dịch lớn nhất hỗn độn thế giới, vậy thì Long Kình Thiên có thể ở tỏg chư thánh chi thành tìm ra mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản, hỏi thăm tin tức chủ thể huyền hoàng cự đản.
Nghe Long Kình Thiên nói muốn đi chư thánh chi thành, Tô Chí vội hỏi:
- Sư phụ, đệ tử đi cùng ngươi đi?
Long Kình Thiên trầm ngâm nói:
- Cũng được.
Tô Chí liền dặn dò nhi nữ Tô Như Điệp vài câu, sau đó chào thành chủ của Thiên Thần thành, Lâm Bành một tiếng, đi phía trước dẫn đường, cùng Long Kình Thiên tới chư thánh chi thành.
Long Tinh, Tô Như Điệp cung kính tiễn Long Kình Thiên, Tô Chí. Nhìn bóng dáng Long Kình Thiên rời đi, Long Tinh đứng im thật lâu không nhúc nhích.
Tựa như Tô Chí đã nói, chư thánh chi thành cách Đại Bằng giới không xa. Hai ngày sau, Long Kình Thiên, Tô Chí đã tới chư thánh chi thành.
Chỉ thấy chư thánh chi thành đứng vững ở mờ mịt hỗn độn không gian, cung điện liên miên. Long Kình Thiên nhìn ra được sự thật thì chư thánh chi thành chính là một hỗn độn thần sơn to lớn.
Không biết hỗn độn thần sơn dài bao nhiêu ức vạn dặm, cao trăm vạn trượng, sau đó bị người dùng vô thượng pháp lực điêu khắc bên trong, kiến trúc ra vô số cung điện.
Một đám tiên thiên trận pháp ẩn trong lòng núi, mỗi một tòa cung điện đều là mắt trận, hình thành một đám siêu cường phòng ngự trận pháp, chư thánh chi thành đứng vững ở nơi nào, mặc cho vô số hỗn độn cơn lốc, mưa đá đánh sâu vào, lù lù bất động.
Long Kình Thiên thấy chư thánh chi thành, không thán phục cũng không được, đây là thủ đoạn chỉ Hỗn Nguyên Thánh Nhân mới có, ít nhất dựa vào thực lực hiện tại của hắn là không thể.
Long Kình Thiên, Tô Chí bay tới một tòa sơn mạch cao nhất hỗn độn thần sơn to lớn, đáp xuống. Sơn mạch cao nhất này có một đại thành, lớn hơn cả một trăm đại châu của Tiên giới.
Long Kình Thiên nhìn cửa đại thành, mặt trên viết bốn chữ: Chư thánh chi thành!
Đây là chư thánh chi thành.
Tô Chí cẩn thận nói:
- Sư phụ, chúng ta vào thôi.
Long Kình Thiên gật đầu.
Giao hai mươi vạn hỗn độn thiên nguyên đan, hai người Long Kình Thiên, Tô Chí tiến vào chư thánh chi thành.
Tiến vào chư thánh chi thành, Long Kình Thiên phát hiện nó không nhộn nhịp như đã tưởng, thậm chí còn hẻo lánh hơn cả thành trì của Tô Chí.
Nhìn ra Long Kình Thiên nghi hoặc, Tô Chí giải thích rằng:
- Bởi vì mỗi lần tiến vào chư thánh chi thành, mỗi người phải giao nộp mười vạn hỗn độn thiên nguyên đan, cho nên bình thường không tình huống tất yếu thì ít có người đến hỗn độn thần sơn này. Nhưng đến mười vạn năm một lần giao dịch thánh hội, chư thánh chi thành liền cực kỳ náo nhiệt.
Long Kình Thiên nghe Tô Chí giải thích, đi trên đường hỗn độn thần sơn.
Con đường của hỗn độn thần sơn rất rộng. Bốn phía kiến trúc rất lớn, cửa hàng san sát nhau, mỗi một gian cửa hàng đều lộ ra một loại hơi thở phiêu trần, làm cho người ta cảm giác giống như cửa hàng này không phải là cửa hàng.
Long Kình Thiên đi trên đường hỗn độn thần sơn, cảm ứng huyền hoàng chi khí.
Nửa ngày đi qua.
Long Kình Thiên nhíu mày, nửa ngày qua hắn có đi ngang một nửa cửa hàng trong hỗn độn thần sơn, nhưng huyền hoàng chi khí trong người không một chút phản ứng.
Không lẽ hỗn độn thần sơn không có mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản?
Đến gần mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản một vạn ức dặm là huyền hoàng chi khí trong người Long Kình Thiên có điều cảm ứng, dù là mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản bị người bỏ thêm cấm chế, chỉ cần trong phạm vi một ức dặm là hắn sẽ cảm ứng được.
Tô Chí theo sau lưng Long Kình Thiên, dù không hiểu mục đích hắn muốn tới hỗn độn thần sơn nhưng hắn đã không nói thì gã cũng không dám hỏi nhiều.
Lại qua một canh giờ, đúng lúc này, đột nhiên huyền hoàng chi khí trong người Long Kình Thiên lay động, dù rất nhẹ nhưng hắn vẫn cảm ứng được. Trong lòng Long Kình Thiên vui vẻ, cảm ứng huyền hoàng chi khí trong người chỉ hướng, bước nhanh đi tới.
Không lâu sau, Long Kình Thiên đi tới một cửa hàng cực lớn.
- Quang Minh thương hội!
Long Kình Thiên thấy Long Kình Thiên đi vào cửa hàng này thì hơi giật mình. Quang Minh thương hội là tám vị Thiên Tôn ở hỗn độn thế giới liên hợp thành lập thương hội.
Trong đó Quang Minh Thiên Tôn có thực lực mạnh nhất chính là người mạnh nhất Thiên Tôn trong các Thiên Tôn hỗn độn thế giới. Năm đó có người so sánh Quang Minh Thiên Tôn với Đại La Thiên Tôn Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên đi vào Quang Minh thương hội, đi tới một góc tiền điện cửa hàng. Long Kình Thiên đi tới một góc, đứng trước hòn đá đen thui cỡ mười trượng.
Hòn đá đen thui cỡ mười trượng nà không hề bắt mắt, nhưng Long Kình Thiên biết đây là mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản, chẳng qua bị người hạ cấm chế, mặt trên cấm chế không kém, hẳn là Tiên Đế hậu kỳ cường giả bày ra. Đương nhiên lấy thực lực hiện tại của Long Kình Thiên muốn phá vỡ cấm chế mặt trên chỉ cần tùy tiện chỉ.
Long Kình Thiên nói với Tô Chí:
- Ngươi kêu uản sự cửa hàng đến đây.
Cửa hàng vắng vẻ, không có bao nhiêu người, vì vậy Long Kình Thiên có đến thì nhân viên cửa tiệm không hỏi han gì.
Tô Chí cung kính nói:
- Tuân lệnh sư phụ.
Tô Chí xoay người rời đi, không lau sau gã trở lại, bên cạnh đi theo một ông lão mặc đạo bạo. ông lão có thực lực không kém, là Tiên Đế hậu kỳ, xem ra là quản lý của cửa hàng này.
Tô Chí trở về trước mặt Long Kình Thiên, cung kính nói:
- Sư phụ, đây là Hồ Ứng chủ sự của Quang Minh thương hội.
Hồ Ứng chủ sự nghe thế thì giật mình nhìn Long Kình Thiên. Sư phụ? Hồ Ứng chủ sự có quen Tô Chí, không ngờ thanh niên tóc đen này là sư phụ của Tô Chí!
Trước khi tới đây Tô Chí không nói cho Hồ Ứng chủ sự nghe.
Nhìn thanh niên tóc đen bí hiểm khiến Hồ Ứng chủ sự nhjinf không ra tu vi, vội chào nói:
- Hồ Ứng kính chào tiền bối!
Long Kình Thiên gật đầu, không nói nhảm, chỉ vào mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản.
Long Kình Thiên hỏi:
- Khối đá này bán như thế nào?
Hồ Ứng chủ sự nghe vậy do dự một chút, nói:
- Tiền bối, không dám giấu giếm, khối đá này Quang Minh thương hội chúng ta bày ra không phải để bán.
Tô Chí mở miệng hỏi:
- Cái gì? Không bán?
Long Kình Thiên vẻ mặt bình tĩnh hỏi:
- Tại sao?
Hồ Ứng chủ sự giải thích rằng:
- Tảng đá này là phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn chúng ta tìm được, nhưng không ai biết lai lịch của tảng đá, bởi vậy phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn bày nó tại đây, hy vọng người tiến đến thương hội có ai nhận ra lai lịch của tảng đá này. Phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của chúng ta nói dù là ai nhận ra lai lịch của tảng đá sẽ thưởng cho năm trăm ngàn hỗn độn thiên nguyên đan!
Tô Chí chấn động:
- Năm trăm ngàn hỗn độn thiên nguyên đan!
Năm trăm ngàn hỗn độn thiên nguyên đan, dù là đối với Tô Chí cũng là một món tài sản không nhỏ.
Long Kình Thiên biểu tình lạnh nhạt, hắn biết phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn dù không rõ đây là mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản nhưng nhìn ra tảng đá có lai lịch bất phàm, cho nên mới lấy năm trăm ngàn hỗn độn thiên nguyên đan treo giải thưởng.
Năm trăm ngàn hỗn độn thiên nguyên đan đối với Tiên Đế là một món tài sản lớn, nhưng với Thiên Tôn thì không đáng kể chút nào.
Long Kình Thiên hỏi:
- Vậy ngươi có biết phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của các ngươi làm sao tìm được khối đá này không?
Hồ Ứng chủ sự vẻ mặt khó xử:
- Tiền bối, cái này ...
Tay Long Kình Thiên lóe ánh sáng, quăng qua một không gian tiên khí.
Hồ Ứng chủ sự nhận lấy, thần thức đảo qua, chỉ thấy trong không gian tiên khí hỗn độn thiên nguyên đan chồng chất như núi, liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm. Nhìn hỗn độn thiên nguyên đan trong không gian tiên khí, lòng Hồ Ứng chủ sự cực kỳ kinh sợ. Dù Hồ Ứng chủ sự không biết hỗn độn thiên nguyên đan trong không gian tiên khí đến tột cùng bao nhiêu, nhưng là tuyệt đối không chỉ có một vạn ức!
Long Kình Thiên mở miệng nói:
- Chỉ cần ngươi nói cho ta biết phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của các ngươi làm sao tìm được thì một vạn ức hỗn độn thiên nguyên đan này chính là của ngươi.
Hồ Ứng chủ sự nuốt nước miếng, mặt âm trầm biến đổi, cuối cùng mở miệng nói:
- Không dối gạt tiền bối, khối đá này phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của chúng ta tìm được ở Xích Ma vực sâu.
Tô Chí biến sắc mặt:
- Xích Ma vực sâu!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Thiên Tôn Trọng Sinh
Tác giả: Thần Kiến
-----oo0oo-----
Chương 600: Đệ tử của thánh nhân
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
- Xích Ma vực sâu?
Long Kình Thiên nghe vậy cũng nhướng mày. Long Kình Thiên có biết về Xích Ma vực sâu, vũ trụ thiên địa, tất cả tội ác, yêu ma quỷ quái đều bắt nguồn từ đây. đọc truyện mới nhất tại .
Bên trong Xích Ma vực sâu, có vô số cường đại Ác ma, quỷ quái, có một chút thực lực thậm chí có thể so với Thiên Tôn hậu kỳ đỉnh cường giả, hơn nữa tại Xích Ma vực sâu khắp nơi đều là hỗn độn tiên thiên cấm chế. Những hỗn độn tiên thiên cấm chế so với này so với Ác ma, quỷ quái càng khủng bố hơn. Trừ bỏ Hỗn Nguyên Thánh Nhân, ai gặp phải cấm chế thì rất có khả năng chết, bao gồm Thiên Tôn hậu kỳ đỉnh cường giả!
Long Kình Thiên thầm nghĩ:
- Không lẽ huyền hoàng cự đản ở Xích Ma vực sâu?
Nếu thật sự là vậy thì đúng lả rắc rối.
Dù xác định huyền hoàng cự đản ở Xích Ma vực sâu cũng rất khó tìm được. Xích Ma vực sâu mênh mông bát ngát, lớn hơn cả Tiên giới, lại thêm bên trong Xích Ma vực sâu luôn phun ra một loại kịch độc ma khí, Thiên Tôn cũng rất khó ở trong đó lâu.
Long Kình Thiên trầm giọng hỏi:
- Ngươi khẳng định phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của các ngươi tìm được tảng đá này ở Xích Ma vực sâu?
Hồ Ứng chủ sự vội nói:
- Tại hạ nào dám lừa gạt tiền bối!
Long Kình Thiên gật đầu, nói với Tô Chí:
- Chúng ta đi.
Long Kình Thiên có mau mảnh vỡ của huyền hoàng cự đản này hay không cũng chẳng sao, dù có luyện hóa cũng không có tác dụng gì với hắn.
Tô Chí cung kính nói:
- Tuân lệnh sư phụ!
Nhưng ngay khi Long Kình Thiên, Tô Chí sắp rời khỏi Quang Minh thương hội thì đột nhiên có một thanh niên mặc áo tím được một đám Thiên Tôn vây quanh trước cửa Quang Minh thương hội.
Hồ Ứng chủ sự của Quang Minh thương hội thấy thanh niên áo tím thì giật mình, chạy nhanh tới trước mặt thanh niên áo tím, cung kính bái nói:
- Hồ Ứng kính chào Lâm Bình tiền bối!
Trên đại điện, những người khác đều nhìn thanh niên áo tím. Họ thấy thanh niên áo tím thì giật mình, kinh sợ, quỳ trước mặt thanh niên áo tím, bái kiến.
Thanh niên áo tím gật đầu, biểu tình ngạo nghễ nói:
- Các ngươi đều đứng lên đi.
Đám người Hồ Ứng chủ sự đứng dậy:
- Tạ Lâm Bình tiền bối!
Lúc này thanh niên áo tím ngẩng đầu nhìn hướng Long Kình Thiên, ánh mắt hai người va vào nhau, dòng khí vô hình bắn bốn phía. Đám người Hồ Ứng chủ sự kinh ngạc nhìn, trên vách đá xung quanh đại điện như bị trăm ngàn lưỡi dao cắt, xuất hiện từng đạo vết hằn khủng bố.
Hồ Ứng chủ sự thấy Long Kình Thiên và Lâm Bình giằng co, sợ hắn không biết thân phận của Lâm Bình tiền bối. Hồ Ứng chủ sự đang muốn mở miệng nhắc nhở Long Kình Thiên thì Lâm Bình đột nhiên mở miệng nói:
- Không ngờ mạng của ngươi cứng rắn như vậy, thiên phạt cũng không giết ngươi được.
Thiên phạt cũng không giết chết?
Đám người Hồ Ứng chủ sự cực kỳ khiếp sợ nhìn Long Kình Thiên.
- Không lẽ ...?
Long Kình Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta không chết thì thầy trò các ngươi rất thất vọng sao?
Lâm Bình cười to, lắc đầu, nói:
- Đại La Thiên Tôn, ngươi sai lầm rồi. Ngươi không chết rất tốt, bởi vì như vậy ngươi sẽ chết trong tay ta!
Đại La Thiên Tôn? Đám người Hồ Ứng chủ sự run rẩy.
Uy dánh của Đại La Thiên Tôn như sấm bên tai đám người Hồ Ứng chủ sự các cường giả ở khắp nơi hỗn độn thế giới.
Hồ Ứng chủ sự không ngờ thanh niên tóc đen vô danh này chính là Đại La Thiên Tôn. Hèn chi, hèn chi, bằng vào thân phận của Tô Chí, chỉ có cường giả như Đại La Thiên Tôn mới xứng làm sư phụ của gã.
- Chết trong tay ngươi?
Long Kình Thiên cười khẽ:
- Chỉ bằng vào ngươi sao?
Lâm Bình là đại đệ tử của Phục Hy, Tiên Đế hậu kỳ đỉnh cường giả, thực lực rất mạnh. Tiên Đế pháp tắc có hơn bốn ức vạn, mạnh hơn đại đệ tử Kim Long lão tổ, Ngao Nhất của Long Kình Thiên nhiều.
Lâm Bình nghe ra Long Kình Thiên lời nói trào phúng, cũng không để ý
Lâm Bình cười nói:
- Ngươi cho rằng ngươi còn là Đại La Thiên Tôn năm đó sao? Đừng nói là ngươi còn chưa hồi phục vị trí Thiên Tôn, dù có hồi phục thì ta cũng giết được ngươi!
Lâm Bình nói xong lắc người, chợt biến mất, khi xuất hiện đã ở trước mặt Long Kình Thiên.
Không biết từ khi nào trong tay Lâm Bình xuất hiện một gai xương.
Gai xương giống như đuôi rết, lóe ánh sáng đen như mực.
Gai xương trong tay Lâm Bình bỗng đâm hướng trán của Long Kình Thiên, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh. Tô Chí đế hậu kỳ đỉnh đứng bên cạnh cũng không thấy rõ gai xương trong tay Lâm Bình.
Ngay khi gai xương trong tay Lâm Bình đâm vào trán Long Kình Thiên thì Tô Chí mới nhìn rõ.
- Sư phụ!
Tô Chí chưa kịp nhắc nhở Long Kình Thiên đã thấy gai xương trong tay của Lâm Bình đâm vào trán Long Kình Thiên.
Rốt cục đâm trúng!
Khóe môi Lâm Bình cong lên nụ cười lạnh.
Gai xương trong tay của Lâm Bình là sư phụ Phục Hy của gã tìm ra trong chỗ sâu nhất không gian ở một góc hỗn độn thế giới, từ được chí độc chí âm thân thể của tiên thiên ma thần bản thể bóc ra gai xương, gai xương tập trung tinh hoa của tiên thiên ma thần bản thể, chí âm chí độc, cho dù là Thiên Tôn bị đâm trúng, cũng rất khó giải độc.
Nhưng đúng lúc này, nụ cười đâm cứng trên mặt Lâm Bình, vì gã nhìn thấy dù gai xương đâm trúng trán Long Kình Thiên nhưng không nhấn sâu vào được.
Trán Long Kình Thiên lóe ánh sáng, lực lượng khủng bố tuôn ra.
Dưới lực lượng kinh khủng này, Lâm Bình không thể kiềm được liên tục lùi ra sau, không biết từ khi nào gai xương đã rơi vào tay Long Kình Thiên.
Đám Tiên Đế lúc trước vây quanh Lâm Bình chấn động, vội đỡ gã:
- Lâm Bình tiền bối!
Lâm Bình hét to:
- Cút ngay!
Lâm Bình vung tay, đẩy đám Tiên Đế ra.
Long Kình Thiên nhìn Lâm Bình, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Đây là thực lực của đệ tử thánh nhân?
Mặt Lâm Bình đỏ lên:
- Ngươi ...!
Đúng lúc này, Long Kình Thiên chợt giơ tay lên, hư không đánh hướng Lâm Bình, một chưởng nìn như bình thản nhưng khiến Lâm Bình biến sắc mặt.
Lâm Bình liên tục lùi ra sau, quanh thân đột nhiên xuất hiện vòng sáng như con bướm. Vòng sáng tầng tầng, cỡ vạn tầng. Trên người Long Kình Thiên bỗng xuất hiện chiến giáp, bên trên lóa thượng cổ sy hiệu.
Nhưng khi chưởng lực của Long Kình Thiên xuyên qua mấy chục vạn tầng vòng sáng con bướm, đập vào chiến giáo. Lâm Bình hét thảm, đập vào vách đại điện, chiến giáp trên người ảm đạm không ánh sáng.
Long Kình Thiên một chưởng đánh bay đối phương, không lại ra tay, lạnh lùng nhìn Lâm Bình:
- Muốn giết ta? Ngươi còn không tư cách đó, kêu Phục Hy lại đây đi.
Long Kình Thiên dứt lời, nói với Tô Chí đứng sau lưng:
- Chúng ta đi.
Long Kình Thiên đi ngang qua Lâm Bình, ra khỏi cửa Quang Minh thương hội, cùng Tô Chí biến mất ngay tại chỗ.
Trên đại điện một mảnh yên tĩnh.
Lâm Bình đứng dậy khỏi mặt đất, mắt đỏ rực nhìn hướng Long Kình Thiên biến mất, sát ý như thủy triều trào ra.
Đám người trong đại điện không dám ra tiếng.
Lâm Bình âm trầm kêu lên:
- Hồ Ứng!
Hồ Ứng chủ sự run lên, vội tiến tới:
- Có, Lâm Bình tiền bối!
Lâm Bình lạnh lùng hỏi:
- Bọn họ đến Quang Minh thương hội làm gì?
Hồ Ứng chủ sự do dự một chút, nói tỉ mỉ:
- Đại La Thiên Tôn hỏi thăm phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn của chúng ta làm sao tìm được tảng đá kia.
Last edited by minhchinh555; 02-09-2014 at 04:15 AM.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Thiên Tôn Trọng Sinh
Tác giả: Thần Kiến
-----oo0oo-----
Chương 601: Quả thực là si tâm vọng tưởng
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Hồ Ứng chủ sự chỉ vào hòn đá đen thui.
Lâm Bình nhìn Hồ Ứng chủ sự:
- A?
Hồ Ứng chủ sự nói ngay:
- Ta nói cho hắn là ở Xích Ma vực sâu.
Cách chư thánh chi thành vô số ức vạn dặm có một cung điện to lớn. Tiên vân lượn lờ, đây đúng là Phục Hy cung.
Trên đại điện Phục Hy cung, Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy nhìn khối đá đen trước mắt, suy tư. Tảng đá là khối của Quang Minh thương hội bị Lâm Bình lôi về.
Một lúc sau Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy nói với đại đệ tử Lâm Bình:
- Ngươi nói là tiểu tử đó tại Quang Minh thương hội hỏi thăm tảng đá này?
Đại đệ tử Lâm Bình cung kính nói:
- Đúng vậy. Sư phụ!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy nhướng mày nhìn khối đá đen, gã nhìn ra được nó bất phàm nhưng không thây ra vì sao. Bỗng mắt Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy sáng ngời.
- Không lẽ là ...?
Đại đệ tử Lâm Bình nhìn biêur tình vu iver của Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy, cẩn thận hỏi:
- Sư phụ, ngươi nhìn ra lai lịch của khối đá này?
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi không nên biết đến, tốt nhất đừng hỏi.
Lòng đại đệ tử Lâm Bình run lên, vội quỳ xuống, hoảng hốt nói:
- Sư phụ thứ tội!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy lạnh lùng nói:
- Đồ phế vật, tiểu tử kia chưa hồi phục vị trí Thiên Tôn, vậy mà ngươi không đỡ được một chiêu của người ta, thật khiến ta mất hết mặt!
Lúc này Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy giống như Ngọc Đế Hạo Thiên của Thiên Đình, không biết Long Kình Thiên đã hồi phục vị trí Thiên Tôn. Mặc dù Phục Hy Hỗn Nguyên Thánh Nhân, nhưng gã không thể suy tính hết thảy.
Đại đệ tử Lâm Bình quỳ rạp tại đó,cúi đầu, vẻ mặt đỏ lên. Chuyện xyar ra tại đại điện của Quang Minh thương hội hiện đã truyền khắp hỗn độn thế giới, không lâu sau sẽ Tiên giới, Yêu giới, Phật giới đẳng giới.
Lâm Bình làm đệ tử của thánh nhân vậy mà không đỡ được một chiêu của Long Kình Thiên!
Hiện tại tin tức truyền ra, đã chấn động hỗn độn thế giới, Lâm Bình thành trò cười khắp hỗn độn thế giới bàn tán.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy mở miệng hỏi:
- Tảng đá này là phó hội trưởng hiệp hội Quang Minh thương nghiệp, Thôi Hà Thiên Tôn tìm được từ Xích Ma vực sâu sao?
- Đúng vậy. Sư phụ!
Đại đệ tử Lâm Bình bình tĩnh tâm thần, mở miệng nói:
- Tiểu tử kia rời khỏi Quang Minh thương hội, chắc là chạy đến Xích Ma vực sâu.
- Xích Ma vực sâu!
Mắt Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy chợt lóe, nói:
- Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.
Đại đệ tử Lâm Bình cung kính nói:
- Tuân lệnh sư phụ!
Đại đệ tử Lâm Bình hành lễ, không dám nhiều lời, rời khỏi đại điện.
Đợi đại đệ tử Lâm Bình rời khỏi đại điện, Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy lạnh lùng lầm bầm:
- Xích Ma vực sâu sao? Lần trước thiên phạt cũng không giết được ngươi, xem như ngươi gặp may mắn, lần này ta muốn ngươi hoàn toàn thần hồn đều diệt!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy lắc người biến mất tại chỗ, hướng tới Xích Ma vực sâu.
Cùng lúc đó, trong Nữ Oa cung, Minh Hà Thiên Tôn báo cáo với Nữ Oa chuyện xảy ra tại đại điện Quang Minh thương hội.
Nữ Oa nghe xong, vẻ mặt lạnh nhạt, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Minh Hà Thiên Tôn nhìn biểu tình của Nữ Oa, nói:
- Nương nương, Vân Nhi có chút nói, không biết có nên nói ra không.
Nữ Oa mở miệng nói:
- Ngươi nói đi.
- Vâng thưa nương nương.
Minh Hà Thiên Tôn nói:
- Cho dù sau này Đại La Thiên Tôn kia có thể hồi phục vị trí Thiên Tôn nhưng chỉ là một Thiên Tôn, một Thiên Tôn nho nhỏ cũng dám hy vọng xa vời cùng nương nương kết thành đạo lữ. Theo Vân nhi thấy quả thực là si tâm vọng tưởng. Chỉ bằng vào Thiên Tôn nho nhỏ, đừng nói cùng nương nương kết thành đạo lữ, cho dù làm tiên đồng dưới tay nương nương cũng là cất nhắc cho hắn.
Nữ Oa vẫn là biểu tình lạnh nhạt, phất tay nói:
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.
- Tuân lệnh nương nương.
Minh Hà Thiên Tôn cung kính lui ra.
Long Kình Thiênrười khỏi chư thánh chi thành xong khiến Tô Chí quay về Đại Bằng giới, hắn thì đi hướng Xích Ma vực sâu.
Xích Ma vực sâu cách chư thánh chi thành rất xa, lấy thực lực Thiên Tôn trung kỳ của Long Kình Thiên hết sức xé gió bay nhanh cũng mất năm ngày mới tới nơi.
Long Kình Thiên đứng giữa không trung, nhìn khe hở không gian to lớn trước mặt.
Khe hở không gian này không biết dài bao nhiêu ức dặm, không biết sâu bao nhiêu vạn trượng, tựa như một vết sẹo màu đen sinh trưởng ở hỗn độn thế giới.
Đó là Xích Ma vực sâu.
Bên trên khe hở không gian có từng đonà khí thể màu đỏ không ngừng bắn ra, như là từng đoàn mây đỏ. Từ xa nhìn lại, cực kỳ xinh đẹp, nhưng Long Kình Thiên biết đây là ma khí của Xích Ma vực sâu, khí thể độc nhất thiên địa vũ trụ. Bình thường Tiên Đế mà dính vào là chết ngay lập tức.
Long Kình Thiên nhìn chằm chằm, lắc người, phá vỡ ma vân xích ma, tiến vào Xích Ma vực sâu.
Long Kình Thiên tiến vào Xích Ma vực sâu, tựa như cát bụi bị hố to cắn nuốt.
Bên trong Xích Ma vực sâu, một mảnh hắc ám, giơ tay không thấy năm ngón tay, lấy ánh mắt của Long Kình Thiên vậy mà chỉ có thể thấy phạm vi vạn trượng xung quanh. Long Kình Thiên thấy vậy trán của hắn lóe ánh sáng, xuất hiện một con mắt dựng thẳng, đúng là thiên phạt chi nhãn.
Mở thiên phạt chi nhãn xong thân hình Long Kình Thiên không ngừng lắc lư, phá vỡ từng không gian của Xích Ma vực sâu, cảm ứng huyền hoàng chi khí trong người.
Cứ thế ba ngày qua đi.
huyền hoàng chi khí trong người Long Kình Thiên không có động tĩnh.
Xích Ma vực sâu như không có cuối, một mảnh tĩnh mịch, ngẫu nhiên từ hắc ám phát ra tiếng hú kêu, gầm rú, đúng là tiếng kêu của ác ma, quỷ quái trong Xích Ma vực sâu.
Thấy đám ác ma, quỷ quái thường Long Kình Thiên tránh né, không ra tay cùng với dây dưa, hiện tại, thời gian gấp rút, cách cuộc chiến Tuyên Cổ phong ngày càng gần, Long Kình Thiên không nghĩ lãng phí thời gian đánh nhau với đám ác ma, quỷ quái.
Cứ như vậy, bảy ngày trôi qua. Long Kình Thiên đã xâm nhập vào không gian sâu trong Xích Ma vực sâu.
Bảy ngày qua đi, Long Kình Thiên dần buồn bực.
Không lẽ huyền hoàng cự đản không có trong Xích Ma vực sâu?
Ở bên trong Xích Ma vực sâu, luôn vận chuyển Hồng Mông tử hỏa trong người để ngăn cản xích ma độc khí, cứ tiếp tục như vậy thì
Đúng lúc này, đột nhiên con ngươi Long Kình Thiên co rút nhìn phía trước. Trong bóng tối bước ra một thanh niên đạo nhân.
Long Kình Thiên con ngươi ro rút:
- Phục Hy!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy bước ra khỏi không gian Xích Ma vực sâu, chậm rĩa đi hướng Long Kình Thiên. Long Kình Thiên cần dùng Hồng Mông tử hỏa để ngăn cản xích ma độc khí tới gần, nếu chúng lan tới quanh thân hắn sẽ biến thành hư vô.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy tới trước mặt Long Kình Thiên, khoanh tay mà đứng, trên cao nhìn xuống, mở miệng nói:
- Đại La Thiên Tôn ngươi thấy bổn tọa còn không quỳ xuống hành lễ?
- Quỳ ngươi?
Long Kình Thiên lạnh lùng cười:
- Phục Hy, năm đó thiên phạt là ngươi giở trò đúng không?
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Đúng thì sao? Không thì sao?
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy liếc Long Kình Thiên như nhìn con kiến nhỏ bé, vẻ mặt trêu tức:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn tìm ta báo thù?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của minhchinh555
Thiên Tôn Trọng Sinh
Tác giả: Thần Kiến
-----oo0oo-----
Chương 602: Long Kình Thiên gặp nguy hiểm
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy không thừa nhận nhưng cũng trả lời cho Long Kình Thiên, thiên phạt là do gã làm.
Đúng lúc này, Phục Hy đột nhiên đánh ra một chưởng, một bát quái đồ to lớn hiện ra. Bát quái đồ xuất hiện, Xích Ma vực sâu nguyên bản hắc ám, giơ tay không thấy năm ngón tỏa ánh sáng rực rỡ, trong vạn ức dặm không có chút tối tăm.
Bát quái đồ vừa ra, Long Kình Thiên đã sớm có chuẩn bị, toàn thân lôi quang trào ra, hóa thành vô số màu vàng hòa màu đen Lôi Long, đột nhiên một chưởng nghênh hướng bát quái đồ.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy thấy vậy lạnh lùng cười:
- Không biết tự lượng sức mình!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy đẩy tay trái, bát quái đồ tỏa ánh sáng rực rỡ, lực lượng đẩy Long Kình Thiên liên tục lùi lại.
Long Kình Thiên liên tục bị đẩy lùi, bát quái đồ dao động lực lượng khuếch tán ra, đập nát phạm vi vạn ức dặm Xích Ma vực sâu thành đột phấn. Tiên Đế cấp bậc yêu ma, quỷ quái chưa kịp hét thảm đã hình thần đều diệt, đúng lúc này, đột nhiên, xích ma vực sâu hư không có hai xích diễm phóng lên cao.
Hia xích diễm bắn lên cao, có hai tiến hú vang vọng thiên địa.
Đó là hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn!
Hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn bỗng đánh một chưởng vào bát quái đồ, ma diễm tận trời, như sóng to vậy. Nhưng chưởng lực của hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn bị ánh sáng của bát quái đồ bao phủ, bát quái đồ đánh hướng hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn.
Hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn hét thảm, người nổ tung.
Hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn liên hợp mà ở trước mặt bát quái đồ không chịu nổi một kích.
Hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn nổ mạnh toát ra hai luồng sáng đỏ sậm, đúng là thần hồn của hai đại ma đẳng cấp Thiên Tôn định bỏ chạy, nhưng bị bát quái đồ đánh trúng, hoàn toàn hồn phi phách tán!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy thấy vậy lạnh lùng cười:
- Hai con kiến!
Đúng lúc này, một ngón tay to như cột trời từ trên cao rơi xuống, vô số tinh thần bạo tán, diễn sinh hủy diệt, giống như từng vũ trụ tan biến.
Đúng là Long Kình Thiên thi triển toái tinh chỉ.
Bát quái đồ bị ngón tay to lớn oanh kích, rốt cuộc bị đẩy lùi bật về lại trên đầu Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy nhướng mày, ánh mắt có chút ngoài ý muốn, lạnh lùng cười:
- Thì ra ngươi đã hồi phục vị trí Thiên Tôn.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy dừng một chút, nghi hoặc hỏi:
- Đáng tiếc a, đáng tiếc, cho dù ngươi hồi phục vị trí Thiên Tôn thì hôm nay vẫn phải chết!
Long Kình Thiên hồi phục thực lực quá nhanh, Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy đã nhìn ra hắn không chỉ đã hồi phục vị trí Thiên Tôn còn đạt tới Thiên Tôn trung kỳ, thậm chí có thể tiếp được một kích mới nãy của gã.
Điều này khiến trong lòng Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy cảm thấy uy hiếp.
Kiếp trước thiên phạt còn không giết được Long Kình Thiên, nếu kiếp này cho hắn hồi phục thực lực đỉnh hậu kỳ Thiên Tôn thì dù là Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy cũng rất khó giết được hắn.
Một Hỗn Nguyên Thánh Nhân không giết được một Thiên Tôn, tuy nghe rất hoang đươngf nhưng dựa vào thực lực hiện tại của Long Kình Thiên thì khi hắn hồi phục đỉnh hậu kỳ Thiên Tôn là rất có khả năng.
Bởi vậy hôm nay Long Kình Thiên nhất định phải chết!
Mắt Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy sát ý càng đặc hơn, đột nhiên quát:
- Xoay Càn Khôn. Hỗn độn Hồng Mông, vạn vật đều diệt!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy vung hai tay, dạo bào nổ ầm vang. Chỉ thấy không gian Xích Ma vực sâu ban đầu Long Kình Thiên ở đã hoàn toàn biến mất, cảnh tượng xung quanh hắn thay đổi, đi tới một hỗn độn Hồng Mông không gian.
Bên trong hỗn độn Hồng Mông không gian vô số phong thuỷ hỏa phun dũng. Vô số khủng bố lôi điện không ngừng hiện lên, những lôi điện khủng bố mỗi một cái không lém gì thiên phạt chi lôi kiếp trước Long Kình Thiên đối mặt.
Bốn phía không gian, không ngừng sinh ra một khe hở không gian. Bên trong khe hở không gian liên tục toát ra lực lượng hủy diệt khủng bố, những lực lượng hủy diệt khiến Long Kình Thiên thấy cực kỳ nguy hiểm.
Đây không phải là ảo cảnh Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy tạo ra, nó thật sự là một hỗn độn Hồng Mông không gian!
Đây là thủ đoạn của Hỗn Nguyên Thánh Nhân, chân chính xoay Càn Khôn, nắm trong tay âm dương!
Cái này cần hiểu, lĩnh ngộ về thiên địa đại đạo.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy lạnh lùng nói:
- Chết đi!
Một chỉ vạch, hỗn độn Hồng Mông không gian đột nhiên chấn động, bị phá mở một lỗ hổng to lớn. Vô số phong thuỷ hỏa theo một chỉ này biến cuồng bào, cùng chỉ lực bao phủ Long Kình Thiên.
Long Kình Thiên thấy vậy thì biểu tình nghiêm túc, linh hồn chi hải tiên phù điên cuồng vận chuyển. Vô số Hồng Mông tử hỏa ở ngoài người hắn hình thành một tầng lại một tầng Hồng Mông chiến giáp, Hồng Mông tử hỏa hình thành Hồng Mông chiến giáp, phòng ngự càng mạnh. Sau khi hồi phục vị trí Thiên Tôn thì uy lực của Hồng Mông tử hỏa mạnh hơn gấp mấy lần.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy ra một chỉ mang theo vô số phong thuỷ hỏa oanh kích đến trước mặt Long Kình Thiên. Long Kình Thiên vũng vạch một chỉ, vô số Quỷ Hồn thê lương kêu thảm thiết, một mảnh lại một mảnh không gian diễn biến thành Địa Ngục.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy thấy Long Kình Thiên thi triển một chỉ này thì lạnh lùng cười:
- Luân hồi ác quỷ kinh thần chỉ.
Cái quỷ gì giới tam đại vô địch thần thông ở trong mắt ucar Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy chỉ là con nít đùa giỡn.
Hai ngón tay va chạm, thiên địa chấn vang, toàn bộ hỗn độn Hồng Mông không gian kịch liệt chấn động, không gian vết rách một chỗ lại một chỗ khuếch tán, vô số phong thuỷ hỏa như sóng thần tràn ngập các góc.
Cường đại lực chấn khiến Long Kình Thiên khống chế không ngừng lui về phía sau, từng đạo phong thuỷ hỏa đánh vào người hắn. Hồng Mông chiến giáo bị phong thuỷ hỏa đánh sâu vào thế nhưng không ngừng trở nên ảm đạm, cuối cùng biến mất!
Này phong thuỷ hỏa cũng không phải là bình thường phong thuỷ hỏa, chính là hỗn độn thiên địa chưa khai, Hồng Mông chưa phán, đó là tiên thiên phong thuỷ hỏa mạnh nhất vũ tụ thiên địa, uy lực rất mạnh.
Long Kình Thiên bắn ra vài ức dặm thì ổn định thân mình, máu chậm rãi chảy ra từ khóe miệng.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy lạnh lùng cười:
- Hồng Mông chiến giáp? Đáng tiếc, ngươi không phải là Hỗn Nguyên Thánh Nhân, cho nên căn bản phát huy không được uy lực của Hồng Mông tử hỏa!
Nói tới đây, Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy ngưng lại:
- Ngươi đã cũng có được Hồng Mông tử hỏa, như vậy ta liền cho ngươi trước khi chết kiến thức uy lực chân chính của Hồng Mông tử hỏa!
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy nói xong trong người bay ra một luồng sáng tím, đây đúng là Hồng Mông tử hỏa, chẳng qua là là một đạo áp súc đến mức tận cùng, dung hợp trăm vạn đạo Hồng Mông tử hỏa mà hình thành Hồng Mông tử hỏa, hoặc là có thể nói là Hồng Mông tử quang!
Chỉ thấy hỗn độn Hồng Mông không gian bị đánh nát không biết bao nhiêu vạn dặm, hủy diệt lực lượng theo thông đạo hỗn độn Hồng Mông không gian phun ra.
Long Kình Thiên rớt xuống, mắt thấy sắp bị hút vào thông đạo hỗn độn Hồng Mông không gian.
Hỗn Nguyên Thánh Nhân Phục Hy nìn Long Kình Thiên bị thông đạo hỗn độn Hồng Mông không gian cắn nuốt, nhướng mày nhưng rồi giãn ra Long Kình Thiên trúng một kích Hồng Mông tử quang của gã, thân thể bị xuyên thủng, tuyệt đối sống không được!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555