Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 588:TỔ HỒN, HỒN MẪU
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Thiên không về Bố Lôi Trạch ngay, mà nhảy vào trong biển, đến địa bàn của Vô Tận Hải Vương, nơi này còn có màn che thần lực được Mỹ Nhân Ngư giúp bố trí.
Trong nước biển, Sở Thiên sai A Mạt Kỳ thả Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ ra, liếc mắt nhìn, Trương Bá Luân đã chết, Kiệt Khắc Tốn đang chờ trong nước biển kiểm tra một lượt, chứng thực linh hồn của Trương Bá Luân đã bị hủy diệt.
Còn Lạp Tắc Nhĩ thì tốt hơn Trương Bá Luân một chút, Lôi Điện Chi Phụ dù gì cũng có hai thần hồn, mà Cách Lý Phân lại thu tay kịp thời, hắn miễn cưỡng thoát được một mạng, có điều lúc này đang trọng thương hôn mê.
Kiểm tra hai người, Kiệt Khắc Tốn gãi đầu không hiểu: “Kỳ lạ nhỉ, theo lý mà nói, nếu như Trương Bá Luân có Linh Hồn Tổ Hồn, vậy thì linh hồn của hắn sẽ mạnh hơn Lạp Tắc Nhĩ một bậc, tại sao linh hồn của Lạp Tắc Nhĩ chỉ bị trọng thương, còn Trương Bá Luân thì bị hủy mất?”
Sở Thiên cười nói: “Ta sớm đã kiểm tra qua cơ thể của Trương Bá Luân rồi, hắn chỉ có một viên Hỏa Chi Hồn, không có Tổ Hồn”
“vậy Tổ Hồn đi đâu rồi? Đó là một thứ tốt a!” Kiệt Khắc Tốn tặc lưỡi ca thán, bộ dạng tham lam ấy còn quá mức hơn cả Sở Thiên.
“Thế nào, Kiệt Khắc Tốn miện hạ coi trọng Linh Hồn Tổ Hồn rồi sao?” Sở Thiên cười nói.
“Xì, ai cần thứ đó chứ, chúng ta chỉ tiện miệng hỏi thôi!” Dứt lời, Kiệt Khắc Tốn sợ Sở Thiên không tin, nói thêm: “linh hồn của ba chúng ta hợp với nhau, không thua kém Hồn Mẫu là bao nhiêu! Ai rỗi hơi mà thích Tổ Hồn chứ!”
Những lời này đã nhắc nhở Sở Thiên, từ sau ngày Thần Ân đó, đã sắp một năm rồi, thông đạo trên đống hoang phế hồng nguyệt sắp mở ra lần nữa, có phải nên nghĩ cách đưa Kiệt Khắc Tốn trong lối vào toại đạo ra không?
Nghĩ tới đây, Sở Thiên chợt héo hắt nụ cười, muốn lấy Kiệt Khắc Tốn cuối cùng không nhất thiết phải đợi đến ngày Thần Ân a, chí ít thì Tiểu Bạch cũng đi ra từ trong đó, uhm, về nhà thương lượng với vợ một chút, lừa con gấu trúc cuối cùng ra đây, xem thử thực lực thật sự sau khi Phán Quyết Thần Thú hợp thể.
Không gian thông đạo của A Mạt Kỳ mở thẳng vào phòng thí nghiệm lớn nhất của Bố Lôi Trạch, cũng chính là hòn đảo thứ mười bảy – đã được cải tạo thành đảo có vách ngăn thần lực hoàn toàn khép kín.
Tiến vào bên trong đảo, Sở Thiên đi từ khoang thuyền ra, nói: “Tiểu Bạch đâu? Ta đưa hai vị nghĩa huynh của nàng về đây.”
Tiểu Bạch đang ở chỗ giam giữ đại trưởng lão để qua cơn nghiện thẩm vấn. Nghe thấy vậy bước ra, liếc nhìn hai người mà A Mạt Kỳ đang kẹp, nhíu mày nói: “Trương Bá Luân chết rồi sao? Ài, tên khốn kiếp này chết thì tốt, tam giới mất đi một tên sắc côn!”
Sở Thiên nói: “Thẩm vấn của nàng có kết quả chưa? Thời gian đã lâu như vậy rồi, nàng vẫn chưa mở được cái miệng của đại trưởng lão đó ư.”
Tiểu Bạch cười khổ nói: “Hết cách rồi, miệng tên đó cứng quá, hừ, hình pháp của ta đều vô dụng!” Nói là hình pháp, có điều thứ mà Tiểu Bạch nghĩ ra, đa phần đều là những trò quái ác để trêu đùa người khác.
“Giao cho ta thẩm vấn đi!”
“không được, chàng đã nói rồi, đại trưởng lão là của ta!”
Sở Thiên khoát tay, chính sắc nói: “trước khi Nguyệt Thần đi cói nói với ta, trên người đại trưởng lão có thể có bí mật mà vạn thú dũng sĩ toàn bộ được thực thể hóa, hiện giờ không phải là lúc chơi đùa, ta giết Trương Bá Luân và La Tây Nhã, bằng với việc chặt đi một cánh tay của nhạc mẫu đại nhân, lão nhân gia người có lẽ sẽ phát cuồng lên, ta bắt buộc phải sớm nghiên cứu ra phương pháp biến vong linh thành thần tộc.”
Tiểu Bạch cong môi lên nói: “Vậy được rồi, đưa tên đó qua đây!”
Mấy con chuột biến dị khiên đại trưởng lão đến, đại trưởng lão trong bộ dạng gấu trúc vừa nhìn thấy Sở Thiên, đã trầm măt, lạnh giọng nói: “Có giỏi thì giết ta đi, đừng hòng biết được một chữ nào từ miệng ta! Hả, đây là….”
Đột nhiên, hắn nhìn thấy A Mạt Kỳ đang nhét Trương Bá Luân vào một chiếc tủ, sau khi nhìn, đại trưởng lão kích động đến cả người run rẩy, chỉ vào Hỏa Phụ nói: “Đây, đây là Trương Bá Luân?”
“ngươi biết Trương Bá Luân?” Tiểu Bạch vô cùng kinh ngạc, nhưng lập tức cười, “Ha, ngoài việc nói “giết ngươi” ra, ngươi cuối cùng đã nói ra câu khác rồi!” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đại trưởng lão chợt bắt đầu giãy dụa, có điều trên người hắn toàn là xích phong ấn, đâu có thể thoát ra được. “Thả ta ra!”
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên xen lẫn tò mò, hắn đang làm gì vậy? Sở Thiên nheo mắt nói: “Thả ngươi cũng được, nhưng dựa vào đâu chứ?”
Đại trưởng lão không đáp, chỉ nhìn chăm chăm vào Trương Bá Luân trong tay A Mạt Kỳ, lúc này A Mạt Kỳ phát giác không ổn, cũng dừng công việc trong tay lại.
“Hắn có phải đúng là Trương Bá Luân không, nói cho ta biết!” Bộ dạng gấu trúc vốn có của đại trưởng lão có thể nói là đáng yêu, nhưng lúc này gân xanh nổi lên, đôi mắt đỏ ngầu, dường như đang nhìn thấy kẻ thù đã truy sát vạn năm nay.
“Đây đương nhiên là Trương Bá Luân, có điều đã chết rồi!” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Đã chết rồi ư? Ha ha, chết hay lắm!” đại trưởng lão ngửa mặt cười lớn, sau đó chợt thu lại nụ cười, quay đầu nhìn Tiểu Bạch, vội nói: “Thất muội, là ta a! Mau thả ta ra, ta muốn ăn thịt hắn!”
Tiểu Bạch bật cười, “ngươi là ai chứ? Đừng có nhận thân thích loạn lên nha! Còn thất muội nữa chứ, ta là lão đại trong nhà… Đợi chút, ngươi là…” Tiểu Bạch chợt tỉnh ngộ, Sáng Thần đích thực có hai người con gái, nhưng có một đống con gái nuôi và con trai nuôi! Trong Sáng Thế Cửu Thần, Tiểu Bạch vừa đúng đứng hàng thứ bảy.
“Ta là Bối Lạp Mễ!” đại trưởng lão giọng nói gấp gáp quát.
Sở Thiên mù mờ không hiểu, cái tên Bối Lạp Mễ hắn cũng chưa từng nghe qua, nhưng Tiểu Bạch lại rất đỗi ngạc nhiên, “Linh Hồn Chi Mẫu Bối Lạp Mễ? không phải ngươi chết rồi sao?”
“Thần Cách của ta bị Trương Bá Luân ăn rồi, nhưng ta còn có tổ hồn a!” Bối Lạp Mễ lại cầu xin: “Mau thả ta ra, ta muốn đi tìm Trương Bá Luân báo thù!”
Sở Thiên thoáng trầm ngâm, gật đầu với A Mạt Kỳ, A Mạt Kỳ ném thi thể Trương Bá Luân trong tay đến trước mặt Bối Lạp Mễ, tiện tay giải trừ cấm chế cho bà ta. Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
“Trương Bá Luân, ngươi cũng có ngày hôm nay!” Bối Lạp Mễ khuôn mặt dữ tợn, chiếc miệng gấu trúc há ra to nhất có thể, cắn mạnh vào người của Trương Bá Luân, chỉ mấy miếng, thi thể của Trương Bá Luân đã máu thịt bầy nhầy.
Sở Thiên thấp giọng nói: “A Mạt Kỳ, để Lạp Tắc Nhĩ tỉnh lại, cho hắn xem thử!”
Lạp Tắc Nhĩ mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, chỉ cảm thấy thương thế trên người đau nhức vô cùng, nhưng hắn vẫn không kịp kiểm tra cơ thể của mình, đã nhìn thấy một con gấu trúc nhỏ đang điên cuồng giằng xé nuốt Trương Bá Luân.
Sở Thiên dùng Long Thần Quyền Trượng nâng cằm của Lạp Tắc Nhĩ lên, lạnh lùng nói: “Hiện giờ ngươi là tù binh của ta, mở mắt to ra mà nhìn đi, không muốn có kết cục như Trương Bá Luân, thì hãy ngoan ngoãn nghe lời!”
Lạp Tắc Nhĩ dù sao cũng là Sáng Thế Cửu Thần, tuy rằng bị bắt, nhưng dũng khí vẫn còn, giận dữ nói: “Phất Lạp Địch Nặc, Trương Bá Luân là nghĩa tử của Sáng Thần, ngươi có thể giết hắn, nhưng không thể làm nhục Thần Cách của hắn!”
“Làm nhục? Ha ha!” Bối Lạp Mễ điên cuồng cười: “Làm nhục Thần Cách? Lạp Tắc Nhĩ, ngươi cũng xứng nói lời này sao? Đừng cho rằng không ai biết chuyện của Phong Phụ?”
Lạp Tắc Nhĩ giật bắn mình. “Ngươi là?”
Lúc này Bối Lạp Mễ đã ăn hết một nửa người của Trương Bá Luân, oán hận tích động nhiều năm đã giảm đi phần nào, đứng dậy, lạnh lùng nói: “thế nào, không nhớ ra nổi sao? Ta là lục muội Bối Lạp Mễ của ngươi a, Linh Hồn Chi Mẫu!”
Lạp Tắc Nhĩ chấn động nhìn bà, còn Sở Thiên lúc này nhấc Bối Lạp Mễ lên, dùng tay ấn vào lưng của bà: “Hết giận rồi, thì nôn thứ tốt đó ra đây đi!”
Dùng lực vỗ một cái, tăng thêm cả thần lực, cơ thể Hỏa Phụ vừa rồi bị bà ta ăn mất lại bị nôn ra, Sở Thiên được A Mạt Kỳ giúp sức dùng thời gian nghịch lưu phụ nguyên lại cho Trương Bá Luân.
“Thả ta ra!” Bối Lạp Mễ giãy dụa nói: “Ta muốn thay tứ ca ăn La Tây Nhã!” Tứ ca – người được nói đến ở đây chính là Phong Phụ.
“ngươi có thể báo thù, nhưng không được ăn hắn!” Sở Thiên ném Bối Lạp Mễ ra, Hồn Mẫu giống như vò đến Lạp Tắc Nhĩ tay đấm chân đá, nhưng lại không dám ăn hắn.
Sở Thiên đến bên cạnh Tiểu Bạch, thấp giọng nói: “chuyện này là thế nào?”
Tiểu Bạch cười khổ nói: “Ta biết thế nào được? ta chỉ nghe nói năm đó Bối Lạp Mễ và Phong Phụ đều chết trong thời không toại đạo khi đi tìm Sáng Thần Chi Tâm.”
Không cần nói, đây là một bí mật thời thượng cổ rồi.
Sở Thiên đợi sau khi Bối Lạp Mễ phát tiết xong, nheo mắt cười nói: “Hồn Mẫu, ha ha, tính ra chúng ta là người nhà đấy, lúc trước có hiểu lầm, hiện giờ có phải nên có câu giải thích không?”
Hồn Mẫu phẫn hận nói: “Năm xưa Trương Bá Luân và La Tây Nhã vì muốn có Thủy Chi Hồn, đang lập âm mưu quỷ kết giết Phong Phụ và ta, ăn mất Thần Cách của chúng ta…”
“không phải ta và Trương Bá Luân làm a!” Lạp Tắc Nhĩ biện bạch: “Là Mẫu Thần muốn Thần Cách của các ngươi, nhưng sau khi chúng ta có, Mẫu Thần lại bỗng nhiên không cần Thần Cách và thần hồn của các ngươi nữa, lúc đó mới ban chúng cho ta và Trương Bá Luân!”
“ngươi nói láo, nghĩa mẫu sao lại giết chúng ta?” Bối Lạp Mễ không chịu tin
Bộp! Bộp! Tiểu Bạch vỗ tay, quát: “tất cả câm miệng cho ta, Lạp Tắc Nhĩ, ngươi là người đi thep Phụ Thần, hãy nói ra Phụ Thần ta đang ở đâu trước đi? Không nói ta sẽ giết ngươi!”
Lạp Tắc Nhĩ cảm thấy rất oan ức, “Ta biết thế nào được? Năm đó nghĩa phụ và nghĩa mẫu về danh nghĩa là đi du ngoạn, nhưng trên thực tế, họ đi thiên ngoại quyết sinh tử!”
Vài người tranh cãi rất loạn, nhưng trong lòng Sở Thiên đã có đầu mối, đầu tiên là Mẫu Thần vì nguyên nhân nào đó muốn Thần Cách của Phong Phụ và Hồn Mẫu, nhưng bà ấy sau này lại không cần nữa. Sau đó mâu thuẫn giữa Sáng Thần và Mẫu Thần ngày càng gay gắt, nhưng trong lúc chiến đấu hai người cùng mất tích, đám người Lạp Tắc Nhĩ còn lại thì tranh đấu lẫn nhau, biết Bố Lai Ân Đặc sắp hủy Tiếp Nguyệt Tháp, Sắt Mông Đức mới quay về.
“Có ý nghĩa!” Sở Thiên xua tay, nói: “A Mạt Kỳ, ngươi đưa Lạp Tắc Nhĩ xuống trước.” Nói rồi, hắn ngồi xổm xuống, cười nói với Bối Lạp Mễ: “Hồn Mẫu, mọi người đều là người nhà, sao ngươi không nói rõ thân phận sớm hơn chứ?”
Bối Lạp Mễ giận dữ nói: “Ai là người một nhà với ngươi? Hừ!” Thật ra lúc này Hồn Mẫu cũng đang hối hận, thân phận của bà ấy vốn được che giấu cực kỳ kỹ càng, nhưng hôm nay nhìn thấy kẻ thù Trương Bá Luân, nhất thời kích động đã tự bại lộ ra.
“ngươi không chịu nói? Vậy thì ta đoán thử!” Sở Thiên nheo mắt chậm rãi nói: “chắc chắn là năm đó ngươi bị Trương Bá Luân giết, nhưng linh hồn nhờ Tổ Hồn mà thoát ra, nhưng tam giới đã không có nơi nào cho ngươi dung thân, vì vậy ngươi đã đi vùng đất chuộc tội, còn kiếm được một cơ thể của gấu trúc, phải không?”
Sở Thiên đang đoán được tám chín phần đúng, thấy Bối Lạp Mễ hừ một tiếng không đáp.
“Ha ha, ngươi có gì mà giấu diếm chứ? Ta chỉ là muốn biết một số chuyện giữa ngươi và vạn thú dũng sĩ thôi.”
Sở Thiên bắt đầu dụ dỗ: “Thủ đoạn của ta ngươi cũng thấy rồi, ta dùng Thần Cách của Hỏa Phụ để đổi tin tức của ngươi, thế nào?”
“ngươi nghĩ ta sẽ tin những lời lừa dối trẻ con của ngươi sao?” Bối Lạp Mễ cười lạnh nói
Sở Thiên cũng cười lạnh, “ngươi tưởng rằng ta không giết ngươi thật sao? A Mạt Kỳ, tìm A Tư Nặc đến đây!”
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 589: Mẫu Thần giá lâm (thượng)
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
A Tư Nặc có chút không tình nguyện đi đến, gần đây Ban Địch Tư vợ hắn mang thai, tiểu tử này ngày nào cũng loanh quanh bên vợ, chuyện gì cũng không thèm lo.
“Ông chủ, có gì dặn dò?”
Sở Thiên chỉ vào Bối Lạp Mễ: “Giới thiệu lại một chút, đây chính là linh hồn Mẫu Thần năm xưa!”
“A? Bà ta là Hồn Mẫu?” A Tư Nặc hết sức kinh ngạc, cường giả nghiên cứu linh hồn, đều có sự tôn kính bẩm sinh với Hồn Mẫu. “Bái kiến Hồn Mẫu miện hạ!”
Nói rồi, A Tư Nặc định khom người hành lễ, Sở Thiên lại kéo hắn lại, cười nói: “Khách khí gì, hiện giờ bà ấy là tù binh của ngươi! Còn ngươi, là thẩm vấn trưởng!”
A Tư Nặc ngây người nhìn Sở Thiên, nhìn trân trối nghẹn lời, “Ta thẩm vấn Hồn Mẫu?”
“Ha ha, ngươi yên tâm, bà ta sớm đã không còn thực lực của năm nào, nếu không ta có thể bắt được bà ấy không?” Sở Thiên hạ giọng xuống, căn dặn: “Đợi lát nữa ta đập mạnh vào gáy bà ta, ngươi thừa lúc đó dùng lĩnh vực tầng thứ ba chế tạo huyễn tượng cho bà ta” Nói rồi, Sở Thiên đưa Kinh Cức Long Hoàn nhét vào tay A Tư Nặc.
Nắm chặt Long Thần Quyền Trượng, Sở Thiên vòng qua sau lưng Hồn Mẫu, gõ “cộc” một cái xuống.
Lĩnh vực linh hồn huyễn tượng của A Tư Nặc tiếp đó mở ra.
Bối Lạp Mễ chỉ cảm thấy gáy mình thoáng có gió, sau đó bà mơ hồ nhắm mắt lại. Lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Con của ta, mở mắt ra đi!”
Bối Lạp Mễ chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy cảnh sắc xung quanh biến thành màu trời đêm hư vô, trên đỉnh đầu, một nhân ảnh phát ra ánh sáng vàng đang lơ lửng, nhìn hình dạng và khí độ, bà bất giác thốt lên: “Nghĩa phụ?”
“không đúng, ngươi không phải nghĩa phụ, đây là linh hồn huyễn tượng!” Bối Lạp Mễ tỉnh lại
Sở Thiên ngạc nhiên, hắn vẫn đánh giá thấp cường độ linh hồn của Hồn Mẫu. Chỉ nghe thấy Bối Lạp Mễ châm biếm: “muốn dùng linh hồn huyễn tượng với ta? Ngươi thật quá ngây thơ rồi, Tổ Hồn của ta có bí pháp Sáng Thần, chống lại các thương tổn về linh hồn!”
Bất lực thở dài, Sở Thiên nhìn A Tư Nặc, thần thái có chút bất mãn.
A Tư Nặc cũng cảm thấy xấu hổ, ông chủ đã cho hắn nhà cửa, lấy vợ con cho hắn, còn cả phục hưng gia tộc. Nhưng ngay cả chút chuyện mà hắn cũng không làm tốt, thực sự vô dụng, nghĩ tới đây, hắn nghiến răng, rụt rè hỏi: “Ông chủ, có phải người muốn hỏi bà ta điều gì không?”
“Uhm, bà ta biết rất nhiều bí mật!”
A Tư Nặc gật mạnh đầu, “Vậy có thể mời Bác Đức miện hạ giúp ta không, còn nữa, mời cả A Mạt Kỳ lão đại dùng Lục Ngự Tỏa Hồn Trận phong ấn linh hồn của bà ta!”
Sở Thiên tò mò hỏi: “ngươi muốn làm gì?”
“Ta muốn dùng lĩnh vực tầng thứ tư vừa mới lĩnh ngộ được để đối phó với bà ta!”
………………………..
Tầng thứ nhất khiến người khác phải ngủ, thứ hai khiến người ta ngủ say, thầng thứ ba người ngủ bị mộng du, lĩnh vực tầng thứ tư của A Tư Nặc, thì là khiến người khác trong cơn mộng du biến thành một đứa trẻ ngoan, cũng chính là thao túng linh hồn đối phương – Linh Hồn Khôi Lỗi Thuật!
Vừa nghe đến lĩnh vực này, Sở Thiên, Tiểu Bạch, đến cả Bác Đức đang vội đến để giúp sức cũng ngây hết người ra, A Tư Nặc rốt cuộc có điểm nào để Sáng Thần ngắm được hắn? Lại ban cho hắn một bí pháp mạnh ghê gớm như vậy?
Còn may là lúc này A Tư Nặc vẫn chưa đạt đến mức độ Chủ Thần linh hồn, nếu như có một ngày hắn có sức mạnh và giống như Chủ Thần Linh Hồn, vậy thì tam giới ai có thể ngăn cản hắn đây?
Sở Thiên thầm cảm thấy vui mừng may mắn, A Tư Nặc là một người hiền lành tốt bụng, nếu như hắn là nhân vật có dục vọng quyền lực lớn như Khố Khoa Kỳ, tam giới chúng ta rằng sẽ phải có thêm biến cố nữa.
Tất cả đều làm theo sự dặn dò của A Tư Nặc, không thấy A Tư Nặc có gì khác thường, hắn chỉ là nhìn vào mắt của Hồn Mẫu cười, sau đó nói: “Ông chủ, người mau hỏi đi. Ta không duy trì được lâu.”
Sở Thiên vội nói: “Tổ Hồn đang ở đâu?”
Ánh mắt của Bối Lạp Mễ si dại, đầu tiên là cười ngu ngơ, tiếp đó nói: “Linh Hồn của ta chính là Tổ Hồn, hắc hắc, bí mật này chỉ có ta và nghĩa phụ biết, ngươi đừng nói cho người khác a!”
Sở Thiên chợt tỉnh ngộ, chẳng trách lúc trước hắn không tìm thấy Tổ Hồn, “vạn thú dũng sĩ tại sao có thể toàn bộ thực thể hóa được?”
Bối Lạp Mễ mông lung nhìn Sở Thiên, lẽ nào bà ta không biết? Sở Thiên ngây người, lúc này A Tư Nặc nhắc nhở: “Ông chủ, câu hỏi của người quá phức tạp, hiện giờ thần trí của bà ta đã hạ thấp xuống, cần phải nghĩ nhiều thời gian.”
Sở Thiên nhẫn nại chờ đợi, sau mấy phút, Bối Lạp Mễ mới mở miệng nói: “Linh Hồn cũng là một thứ nguyên tố…”
Bà ấy vừa mở miệng, Sở Thiên trong lòng đã liên tưởng đến nghiên cứu mấy ngày nay, cũng chính là tinh thể màu xanh biếc trong linh hồn, thứ tinh thể này có một sức mạnh linh hồn lớn, vốn không nhìn thấy được, Sở Thiên gọi nó là “hồn tinh”.
Giải cấu của hồn tinh vô cùng rời rạc, ngày thường còn dễ nói, nhưng khi dùng đến phần lớn pháp lực linh hồn, chúng rất có thể sẽ bị chấn động làm tan đi, vì vậy, bên ngoài hồn tinh của cường giả linh hồn còn có một biểu bì do nguyên tố cơ bản nhất ngưng kết thành, chuyên để bảo vệ hồn tinh rời rạc ấy.
Còn cái gọi là thực thể hóa linh hồn, là hồn tinh của các cường giả linh hồn đã mạnh đến mức không cần lớp biểu bì kia bảo vệ từng chỗ, mà trực tiếp tăng mật độ của hồn tinh lên, biến thành trạng thái mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên đã tỉnh ngộ, tin đồn trong thần tộc, chỉ có Chủ Thần Linh Hồn mới có thể thăng cấp làm Thần Vương trên thực tế không sai. Có lẽ Thần Vương chính là mật độ hồn tinh cực đại, đã luyện tới mức linh hồn chính là cơ thể, cơ thể chính là linh hồn. Còn muốn đạt tới mức này, bắt buộc phải tu luyện linh hồn mới được.
Sở Thiên vừa nghĩ, vừa lắng nghe lời của Bối Lạp Mễ, “vùng đất chuộc tội sở dĩ có thể cấm cố tất cả thần lực, là vì hoạt tính nguyên tố bên trong vô cùng thấp, nặng, thần tộc bình thường thực chất không thể nào điều động được những nguyên tố này. Dùng nguyên tố của vùng đất chuộc tội để cường hóa biểu bì của họ, mà không phải biến mật độ tinh thể linh hồn lớn lên.”
Sở Thiên gật đầu, thực thể hóa của vạn thú dũng sĩ, chỉ có thể nói là công phu bề ngoài, bản chất còn kém quá xa. Đột nhiên, Sở Thiên cười phá lên, “Tạo ra linh hồn, trực tiếp tạo ra nguyên tố hồn tinh là có thể rồi, ha ha! Địch Áo đâu? Lập tức thay đổi phương hướng nghiên cứu, đổi thành làm thế nào để lấy hồn tinh từ tam giới!”
Dứt lời, Sở Thiên mới ý thức được Địch Áo vốn không ở đây, hắn đã phấn khích quá mà quên mất.
Bình!
A Tư Nặc đột nhiên ngã gục xuống, Bối Lạp Mễ tiếp theo đó cũng ngã xuống hôn mê. Sở Thiên kinh ngạc, vội vàng đến bên cạnh A Tư Nặc, chỉ nghe thấy tiếng “khò khò” không dứt, tên này mệt quá lại ngủ rồi.
Sở Thiên bất lực đẩy A Tư Nặc ra căn dặn: “Quy tắc cũ, cho hắn một không gian cách biệt, để hắn tiếp tục ngủ đi!”
“Uhm, đa tạ ông chủ!” A Tư Nặc mơ mơ hồ hồ vẫn chưa hoàn toàn ngủ say.
Sở Thiên nheo mắt lại, tò mò hỏi: “A Tư Nặc, ngươi còn có lĩnh vực tầng thứ năm không?”
A Tư Nặc không biết đang nói mớ hay nói thật, mơ hồ đáp: “Hình như có, mấy hôm trước ta có mơ qua.”
………………….
Trong những ngày tháng kế tiếp, Bố Lôi Trạch đã thay đổi cách làm việc cao cao tại thượng lúc thường ngày, trở thành lặng lẽ giấu tài, dùng lời nói của Sở Thiên, chính là khi tiêu táng vật chứng thì nhất định phải mang theo đuôi làm người.
Thần Cách của Hỏa Phụ được tặng cho Bác Đức, linh hồn của Lạp Tắc Nhĩ bị Sở Thiên đưa lên người một con Cuồng Lang, giam ở hòn đảo thứ mười bảy, còn Lôi Phong song hồn Sở Thiên một viên dự định cho A Mạt Kỳ, viên khác cho Lỗ Tây Nạp, nhưng A Mạt Kỳ đã từ chối Lôi Chi Hồn. Hiện giờ hắn không cần sức sức mạnh thêm vào này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Thiên chợt nghĩ tới một ma thú có thể thừa kế Lôi Điện Chi Hồn, đó chính là lão ngưu Khố Á Tháp bao năm nay đều ở Bố Lôi Trạch giữ kỷ cương. Khố Á Tháp đúng là một sức lao động tốt, bao năm làm việc mà không hề oán thán, miễn phí cung cấp cho Sở Thiên vô số Ngưu Hoàng, có thể nói là công thần hàng đầu để Sở Thiên làm giàu.
Khi Khố Á Tháp nhận được tin này, Bố Lôi Trạch cả ngày chỉ chìm trong tiếng trâu kêu rống đầy phấn khích.
Tiếp đó, trong hòn đảo thứ mười bảy của Bố Lôi Trạch bắt đầu một cuộc đại luyện binh rầm rộ, tất cả ma thú được ném đến nơi này tập luyện, Sở Thiên tin rưangf chỉ cần họ có thể hoàn toàn kế thừa được sức mạnh mình ban cho, Bố Lôi Trạch sẽ không còn phải sợ bất cứ người nào.
Những ngày bình yên đã qua đi rất nhanh. Chuyện phiền phức cũng sẽ luôn có.
Ngày này, sắc trời của Bố Lôi Trạch chợt biến đổi, Tiểu Bạch đang cùng Tây Mễ Cách một bọn ức hiếp Khách Thu Sa, chợt ngẩng phắt đầu lên, hoa dung thất sắc, “Phất Lạp Địch Nặc, mẹ ta tới rồi!”
Bộp! Mỹ Nhân Ngư bên cạnh đập vỡ chiếc bàn, lạnh lùng nói: “Bà ta đến đúng lúc lắm, ta đang muốn đòi phụ hoàng từ bà ta!”
Sở Thiên còn không kịp có thể ngăn, trong bầu trời đã vang lên giọng nói của Mẫu Thần, “Phất Lạp Địch Nặc, còn không ra nghênh tiếp ta?”
Sở Thiên khẽ trầm ngâm, nói: “Biểu tỷ, hiện giờ Vưu Nhân bệ hạ đang ở trong tay Mẫu Thần, người muốn đòi ông ấy về, thì phải nghe theo ta, vào trong phòng đừng đi ra đây! Tiểu Bạch, nàng cũng đi!”
“Ta….”
“Vào hết cho ta!” Sở Thiên quát lớn nghiêm khắc, “không có lệnh của ta, ai cũng không được ra đây!”
Dứt lời, hắn bay lên bầu trời, từ xa, chỉ thấy Mẫu Thần ngạo nghễ đứng trong không trung, chắp tay lạnh lùng nhìn toàn cảnh của Bố Lôi Trạch. Sở Thiên thầm tính trong lòng, Mẫu Thần đến muốn làm gì? Bà ấy không phải bị vạn thú dũng sĩ vây lấy rồi sao? Lẽ nào chiến tranh của bọn họ đã phân thắng thua rồi?
“Bái kiến nhạc mẫu đại nhân!” Sở Thiên khom người thi lễ.
“Chỉ một mình ngươi đến đón ta?” Mẫu Thần sắc mặt không vui, cười lạnh nói: “Đúng thật là “con rể quý” của ta nhỉ!”
Mẫu Thần nhìn như muốn mắng người, nhưng ngôn từ của bà ấy đã thừa nhận Sở Thiên là con rể của bà…
Mẫu Thần chắc chắn gặp rắc rối rồi! Sở Thiên nheo mắt lại, lòng thầm cười, thì ra nhạc mẫu đại nhân đến để cầu cứu!
Quả nhiên, Bố Lan Ny tiếp đó nói: “Bố Lôi Trạch của ngươi có bao nhiêu nhân thủ? Đưa ta mượn dùng trước!”
“Ha ha, nhân thủ không nhiều, Bố Lôi Trạch của ta sao có thể so với quân đoàn của nhạc mẫu người chứ?” Sở Thiên cười nhàn nhạt nói: “người không phải có rất nhiều nghĩa tử sao?”
“Hừ, mấy ngày trước Cách Lý Phân đến Tiếp Nguyệt Tháp làm loạn, những tên khkốn kiếp bất tài ấy đều chết rồi!” Mẫu Thần nói, không đợi Sở Thiên đáp, đã bay đến Bố Lôi Trạch, bộ dạng như không tự coi mình là người ngoài.
Sở Thiên khẽ thở phào, chuyện của Trương Bá Luân và Lạp Tắc Nhĩ coi như chết không đối chứng rồi. nhưng hắn vừa nhìn thấy hướng bay của Mẫu Thần, tim chợt nhảy dựng lên.
Mẫu Thần đang bay đến hậu đình trong nội đảo.
“nhạc mẫu đại nhân, xin hãy đi thánh điện nghỉ ngơi!” Sở Thiên vội bay lên trước, muốn ngăn cản Mẫu Thần vào hậu đình.
“Hừ! gần đây ta nghe nói ngươi không chỉ có một mình Ái Lệ Ti là phu nhân? Đúng không?” Mẫu Thần lạnh giọng nói. Có điều rất nhanh sau đó bà thở dài, “Có điều bản thân Ái Lệ Ti đã bằng lòng ta cũng không truy cứu nữa!”
Sở Thiên không đoán sai, Mẫu Thần đang có chuyện cầu đến hắn, vì vậy vừa rồi mới không truy cứu vấn đề này nữa, nhưng tiếp theo đó bà nói: “Kia là nơi ở của các phu nhân ngươi đúng không? Ta đi gặp thử họ!”
Nói rồi, bà chợt tăng tốc, đáp xuống trên nội đảo.
Sở Thiên lo lắng, hắn không phải sợ Mẫu Thần gây khó dễ cho Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á, nhưng, nội đình ngoài hai vị phu nhân ra, còn có đám trẻ và Thực Thần đang kể chuyện, Sử Đế Phân!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 590: Mẫu Thần giá lâm (hạ)
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Sáng Thế mẫu thần có thực lực thế nào, bà dùng hết tốc độ để bay. Sở Thiên mở thời gian thuận lưu đuổi cũng không kịp, chớp mắt, Mẫu Thần đã hạ xuống nội đình.
Sở Thiên theo sát phía sau, nhìn người trong sân, hắn thở phào một hơi.
Trong sân chỉ có đám trẻ, tiểu Mặc Phỉ Đặc đứng đầu, mấy tên đang ngồi vây quanh lại với nhau, chơi trò vỗ tay mà trẻ con trên đại lục Huyễn Thú hay chơi. Nhìn qua, cũng có dáng dấp của những đứa trẻ ngây thơ.
Sở Thiên không nhịn được cười, những đứa trẻ của hắn không có ai bình thường, lại không ai đi chơi những trò chơi trẻ con này. Vậy thì hiện tại chắc chắn là đang diễn trò. Xem ra, tiếng quát lớn vừa rồi của Mẫu Thần đã kinh động đến Sắt Lâm Na, nàng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ trong thời gian ngắn nhất.
Lão bà, tốt lắm! Sở Thiên lòng thầm tán dương!
Lúc này Phan Đa Lạp nhìn thấy Mẫu Thần, lập tức đứng dậy, cơ thể lắc lư bước tới, vừa bước vừa cười, cười đến ngọt lịm người, “Bà ơi, bế bế!”
Mẫu Thần còn rất thích tiểu nha đầu tinh nghịch đáng yêu này, cúi người xuống bế lên.
“Thơm thơm, bà!” Phan Đa Lạp hôn một cái lên trán Mẫu Thần, trên khuôn mặt của Bố Lan Ny lúc này mới hiện ra một nụ cười, “Mấy vị phu nhân của ngươi đâu? Kêu họ ra đây đi!”
Sắt Lâm Na kéo lấy tay của Chu Lệ Á, hai người sánh vai nhau bước ra, nhất tề hành lễ. “Bái kiến Mẫu Thần! Ái Lệ Ti tỷ tỷ thường nhắc với chúng ta về người, hôm nay được nhìn thấy dung nhan người, chúng ta thật vinh hạnh bội phần.”
“Uhm, cũng biết cách nói chuyện!” Sắt Lâm Na mở miệng đã kêu Tiểu Bạch là tỷ tỷ, đương nhiên là muốn ám thị với Mẫu Thần, trong nhà này Tiểu Bạch mới là chính thất. Điều này khiến lòng Mẫu Thần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Bố Lan Ny nhìn quanh trong nội đình Bố Lôi Trạch, khẽ gật đầu, lại nói: “Ái Lệ Ti và Cáp Địch Tư đâu? Sao lại không ra gặp ta?”
“Tới rồi, tới rồi!” Tiểu Bạch vội vàng từ bên ngoài điện chạy tới, vừa gặp mẫu thần, nàng đã thè lưỡi với Sở Thiên, rồi ngoan ngoãn đứng hầu bên cạnh.
Sau khi hàn huyên, Mẫu Thần nhắc lại chuyện chính, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi lập tức gọi nhân thủ trên đảo tập trung lại, A Cổ Lạp sơn cũng có không ít Long tộc chứ? Gọi tất cả đến đây!”
Sở Thiên trong lòng đùng đùng nổi giận. Mẫu Thần cho rằng bà ấy là ai chứ? Gia sản của Bố Lôi Trạch há là thứ để bà ta có thể mệnh lệnh!
Tuy rằng tức giận, nhưng Sở Thiên vẫn không thể trở mặt, đành nói: “nhạc mẫu đại nhân, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào chính sảnh được không?”
Mẫu Thần giao lại Phan Đa Lạp cho Chu Lệ Á, xoay người nói: “Vậy được, đi… hả?”
Đột nhiên, bà dừng bước chân lại, ngưng thần nhìn dưới chân, “Ai ở phía dưới? Cút ra đây!” Nói rồi, Mẫu Thần dậm mạnh chân một cái, một tiếng “rầm” vang lên, mặt đất nứt ra, Thực Thần Sử Đế Phân đang run rẩy như cầy sấy trốn trong một động huyệt chuột biến dị dưới lòng đất.
Sở Thiên thầm kinh hãi, Sáng Thế mẫu thần quả nhiên lợi hại, ngày trước Thiên Phạt Chi Nhãn của Kiệt Khắc Tốn còn không tìm được Thực Thần a!
“ngươi là ai?” Bố Lan Ny lạnh giọng quát.
Tiểu Bạch cười nói: “Mẹ, người không nhận ra hắn ư? Tên này còn rất có tiếng nữa kìa….” Bị Mẫu Thần trừng mắt một cái, nàng không dám nói tiếp nữa.
“Mẫu, Mẫu Thần, chào bà!” Sử Đế Phân run rẩy từ dưới đất bò lên, lòng thầm nghĩ: Vẫn không trốn được a!!
“Lão nhân gia ta….à không, tiểu thần Sử Đế Phân, bái kiến Mẫu Thần!” Sử Đế Phân có ngoại mạo con người khoảng tám, chín mươi tuổi, khúm núm đứng trước mặt Mẫu Thần trong bộ dạng chừng ba mươi, cho dù nhìn thế nào, Sở Thiên vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Mẫu Thần lạnh giọng nói: “Ta đến rồi, ngươi trốn làm gì?”
“Tiểu, tiểu thần sợ!” Sử Đế Phân sắc mặt ủ dột nói.
Mẫu Thần nhìn thấu thực lực của Sử Đế Phân. Chẳng qua là thực lực tầng thứ ba sơ cấp mà thôi, bà cũng không để trong lòng, lạnh lùng nói một câu “cút đi” sau đó liền bỏ đi.
Sở Thiên kéo Tiểu Bạch đi sát theo sau Mẫu Thần, lòng lại nghi hoặc không thôi, Sáng Thế mẫu thần sau khi thấy Thực Thần tại sao lại không có chuyện gì xảy ra? Sao lại như vậy? Lẽ nào tất cả suy đoán liên quan đến Thực Thần lúc trước của Sở Thiên đều sai hết?
Sắt Lâm Na trong nội đình tiễn mấy người đi, cũng kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Thực Thần chăm chăm
Sử Đế Phân đang vỗ ngực thở phập phồng.
“Sử Đế Phân lão tiên sinh, cuộc hội diện của ngài và Mẫu Thần cứ kết thúc như vậy thôi sao?” Sắt Lâm Na quái dị nói.
“Cứ kết thúc vậy thôi, thế nào? Ngươi còn muốn lão nhân gia ta làm trò cười cho thiên hạ phải không?” Thực Thần giận dữ nhìn Sắt Lâm Na.
“Ồ, đương nhiên không phải, sao ta lại có thể nghĩ như vậy chứ? Ha ha!” Sắt Lâm Na trong lòng cũng đang hỏi một câu giống như Sở Thiên, lẽ nào Mẫu Thần thật sự không quen Thực Thần, hay là Thực Thần quá biết cách giả vờ, lừa được cả Mẫu Thần?
……………….
Quang Minh Thánh Điện, Sở Thiên đang chiêu đãi Mẫu Thần, bên cạnh còn có Tiểu Bạch.
“nhạc mẫu đại nhân vừa rồi nói muốn ta triệu tập nhân thủ, tiểu tế không hiểu, lẽ nào người gặp phải khó khăn gì?”
“không phải khó khăn gì, chỉ là nhân thủ trong tay không đủ dùng thôi!” Mẫu Thần nói lái đi, không chịu nói thật. nhưng Sở Thiên sao lại không hiểu ra, lão nhạc mẫu này chắc chắn lại bị thiệt lớn từ chỗ vạn thú dũng sĩ, lân này đến Bố Lôi Trạch cầu cứu!
Sở Thiên nghiêm sắc mặt, đứng dậy, thề thốt: “nhạc mẫu đại nhân có gì căn dặn, tiểu tế dĩ nhiên sẽ nghe theo lệnh, chi bằng như vậy, ta lập tức cùng người bay lên trời, người tùy ý xem Bố Lôi Trạch của ta, ngắm được ai, chỉ cần một câu nói, ta lập tức chọn hắn làm thuộc hạ cho người!”
Mẫu Thần đột nhiên phát hiện, người con rể này cũng nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Sở Thiên lại nói: “Ngoài ra có hai người cần phải nói rõ trước với người, một là nữ chủ nhân Huyết Luyện Bảo La Tây Nhã, hai là hải Vương Biển Cấm Bào Uy Nhĩ, họ đều là đến làm khách trên đảo của ta, hoàn toàn không phải là người nhà ta.”
Mẫu Thần im lặng chốc lát, lòng thầm nghĩ, hai người này là Thú Thần, cố thu nhận thì không nhất định có thể nghe lời thật lòng, nếu như vạy thì không cần cũng được! Bà lại nói: “Ngoài ra, ta muốn tách Cáp Địch Tư và Ái Lệ Ti ra, ngươi chuẩn bị một chút đi! Trả huyết nha của Cáp Địch Tư cho ta trước!”
Sở Thiên thoáng suy nghĩ, thả Cáp Địch Tư ra tuy có chút tác dụng ngược, nhưng lại có thể giải phóng một Thần Vương Tiểu Bạch, phóng thích Cáp Địch Tư có thể nói là hai nhà cùng có lợi.
“nhạc mẫu đại nhân căn dặn, tiểu tế dĩ nhiên theo lời!” Sở Thiên vẫn thề thốt bảo đảm, cho dù là nhạc mẫu có chấp nhặt thế nào nữa, cũng không tìm ra chuyện không phải nào của con rể.
Mẫu Thần cười lạnh nói: “ngươi nghe cho rõ đây, lại kêu linh hồn của Ái Lệ Ti ra đây, trả thân thể lại cho Cáp Địch Tư!”
“Đây là chuyện dĩ nhiên!” Sở Thiên và Tiểu Bạch cùng lên tiếng, cơ thể quái vật của Cáp Địch Tư có gì tốt chứ? Còn không bằng để Sở Thiên tự làm lấy một cái!
Mẫu Thần chợt nhíu mày, thần thái có chút gấp gáp. “không cần nói phí lời nữa, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi theo ta đi chọn người trước!” Nói rồi, bà bay ra ngoài trước.
Sở Thiên tủm tỉm cười đi theo phía sau, để cho bà tùy tiện chọn đi, chiến lực chủ yếu của Bố Lôi Trạch, còn cả những thứ không cho người khác thấy đều ở trong hòn đảo thứ mười bảy, có vách ngăn thần lực hộ thuẫn bảo vệ, những người con flại chỉ là binh tôm tướng tép, không đáng nhắc đến.
Quả nhiên, Mẫu Thần bay lên bầu trời, dùng thần lực nhìn toàn cảnh của Bố Lôi Trạch, bất giác sững người, “Sao chỉ có những thần quan bình thường này?”
Sở Thiên khó xử nói: “nhạc mẫu đại nhân xin thứ lỗi, Bố Lôi Trạch của ta vốn dĩ cũng không mạnh a!”
“Kiệt Khắc Tốn và tên A Mạt Kỳ lần trước ta gặp đâu rồi?” Mẫu Thần hỏi.
“Bọn họ đi Huyết Luyện Ngục rồi, bởi vì ta dự định tổ chức liên hôn với gia tộc Phượng Hoàng, họ đi trước chuẩn bị rồi!” Thật ra, Kiệt Khắc Tốn và A Mạt Kỳ trốn ở trong hòn đảo thứ mười bảy. Có điều khi thần niệm của Mẫu Thần quét qua hòn đảo thứ mười bảy, chỉ cảm thấy đây là một hòn đảo nhỏ bình thường.
Mẫu Thần vừa định trách móc Sở Thiên, nhưng đúng lúc này, bình bình bình! Đám mât vang lên tiếng trống nặng nề nhiều tiết tấu.
“Tới nhanh vậy sao?” Mẫu Thần đại nộ
Sở Thiên nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy ở xa xa mây đen kéo tới, từng lớp đẩy nhau, giống như những đợt sóng thủy triều đang rít gào.
Là vạn thú dũng sĩ!
“Bố Lan Ny, ngươi sát thương vô số huynh đệ chúng ta, muốn phủi tay bỏ đi sao?” Ước Hàn Tốn dẫn đầu đoàn người, lao đến gần.
“Bổn miện hạ chưa từng có ý định chạy trốn! Ước Hàn Tốn, ngươi lại đến tìm cái chết sao?” Mẫu Thần không hề chịu nhún nhường, hai người bắt đầu đối nhãn.
Không lâu lúc trước, vong linh quân đoàn của Mẫu Thần đã trải qua một trận sống mái khói lửa với vạn thú dũng sĩ, kết quả lưỡng bại câu thương, nhưng lúc này Sở Thiên lại xen ngang, chữa trị khỏi cho phần lớn vạn thú dũng sĩ. Kết quả vạn thú dũng sĩ đã hồi phục đến tám thành chiến lực lại một lần nữa tìm Mẫu Thần thực lực đã tổn thát nặng nề, đánh cho các vong linh tơi tả không thành quân. Nhưng Mẫu Thần quá mạnh, chỉ dựa vào sức một mình mình, đã đột phá vòng vây mang theo tàn binh bại tướng ra ngoài, đến Bố Lôi Trạch cầu cứu.
Nhất thời hai bên giơ kiếm giương cung, lúc này Ước Hàn Tốn nhìn thấy Sở Thiên bên cạnh, chắp tay nói: “Long Thần, lần trước ta đã lập thệ trước mọi người, nói mãi mãi không xâm phạm Bố Lôi Trạch! Nhưng tiền đề là ngươi không nguy hại đến chúng ta! hôm nay ngươi thu giữ tử địch của vạn thú dũng sĩ chúng ta, có phải muốn đối địch với chúng ta?”
Ước Hàn Tốn lời nói tuy lạnh lẽo, nhưng lại không hề nhắc đến họ có thể đánh bại Mẫu Thần, cái dựa vào là y thuật của Sở Thiên. Cách nghĩ của hắn quá đơn giản, có thể ở trên chiến trường mỗi người một chủ mà giết bằng hữu, nhưng vẫn ngầm ngầm không thể bán đứng người đã từng giúp mình, đây gọi là thứ vinh quang của dũng sĩ.
Mẫu Thần lạnh lẽo nhìn Sở Thiên, tính thử hắn sẽ làm thế nào.
Sở Thiên cười nhàn nhạt, lòng nói, các ngươi muốn đánh, thì đừng đánh trước cửa nhà của lão tử a, con mẹ nó, đáng tiếc không có cách nào đuổi Mẫu Thần đi! Hắn nói: “Ước Hàn Tốn miện hạ, vị này là nhạc mẫu đại nhân của ta, lão nhân gia người đến làm khách ở Bố Lôi Trạch, ta không thể không tiếp đãi. Đây sao lại tính là che giấu kẻ địch của ngươi được?”
“Ít nói nhảm!” Ước Hàn Tốn lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi giúp bà ta, thì chính là đối địch với chúng ta, vậy thì lên chiến trường phân thắng thua! Nếu như ngươi không giúp bà ta, ta mượn Bố Lôi Trạch này của ngươi chiến đấu với bà ta một trận, bất cứ tổn thất nào, ta sẽ bồi thường toàn bộ, sau này nợ ngươi một ân tình!”
Sở Thiên mắt sáng lên, nhưng lập tức vụt tắt, trên thực tế, nếu như hắn giúp vạn thú dũng sĩ đối phó Mẫu Thần là lựa chọn sáng suốt nhất, như vậy sẽ mất đi một đại địch, lại có thêm một bằng hữu cường đại dễ khống chế, nhưng…. Tiểu Bạch đang ở một bên nhìn trân trân hắn, Sở Thiên có muốn giết Mẫu Thần thế nào đi nữa cũng không thể đi làm. Người ta là nguyên đại nhân hàng thật giá thật của hắn!
Khó xử a! Sở Thiên lòng thầm ai oán, bình sinh hắn dường như chưa từng gặp phải phiền phức nào lớn như vậy – chỉ có chút sai lầm, Bố Lôi Trạch sẽ phải đối mặt với một trận đại chiến chúng thần!
Sở Thiên suy nghĩ nửa ngày trời vẫn không có đối sách, lúc này Mẫu Thần không muốn chờ đợi thêm, “Ước Hàn Tốn, ta còn sợ các ngươi sao?” Bà giơ tay lên, xé rách một không gian, vong linh quân đoàn âm khí ngút trời đã xuất hiện trong không trung, xa xa đối đầu với vạn thú dũng sĩ.
Last edited by npq91; 12-02-2011 at 07:34 PM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 591:THỰC THẦN LỪA BÁN TRẺ EM
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Tạm không nói đến Sở Thiên không có cách, chỉ nói trong Quang Minh Thánh Điện, Mỹ Nhân Ngư nhìn qua tinh thạch thấy Mẫu Thần triệu hoán vong linh, nàng đã không thể nhẫn nhịn được nữa.
Vưu Nhân bệ hạ có khả năng ở trong đó!
Lúc này người có thể khuyên can nàng hoặc là đang bế quan tu luyện ở hòn đảo thứ mười bảy, hoặc là đang ở trên trời nghĩ cách. Mỹ Nhân Ngư không người ngăn cản, bay thẳng lên bầu trời.
“người nào?” Mẫu Thần đứng đầu phát hiện Mỹ Nhân Ngư đang nhanh chóng bay đến, ngay lập tức quát lớn hỏi.
“Là Hải Vương bệ hạ!” Sở Thiên không để ý đến cái khác, bay đến ngăn Mỹ Nhân Ngư lại.
Bào Uy Nhĩ đại nộ, “Phất Lạp Địch Nặc, tránh ra!”
Sở Thiên lạnh nhạt nhìn Mỹ Nhân Ngư, trầm giọng nói: “ngươi muốn trên dưới mấy vạn người của Bố Lôi Trạch ta cùng bồi táng với ngươi sao?”
Mỹ Nhân Ngư sửng sốt, lập tức không nói lời nào.
Sở Thiên ấn đầu vai nàng lại, “Tin ta đi, ta sẽ trả lại cho ngươi một Vưu Nhân bệ hạ trọn vẹn! Tiểu Bạch, tiễn Hải Vương bệ hạ về!”
Ái Lệ Ti sắc mặt buồn bã, sau khi qua cũng không đáp lời, kéo Mỹ Nhân Ngư đang im lặng đi.
Tiểu Bạch cũng không biết nói gì với Mỹ Nhân Ngư, dù gì, mẹ nàng cũng đã giết cha của Mỹ Nhân Ngư, hai nhà có mối thù giết cha, mà ở giữa lại có một Sở Thiên.
Đưa Mỹ Nhân Ngư vào nội đình, Tiểu Bạch nói: “người hãy ở cùng đám trẻ đi, đợi lát nữa đánh nhau, đám trẻ giao cho ngươi… Hả? Sử Đế Phân, cái lão bất tử làm trò quỷ gì vậy?”
Trong nội đình, Sử Đế Phân không biết từ đâu lấy được một sợi xích, sau đó kêu tất cả đám trẻ xếp thành một hàng, lần lượt buộc vào lưng từng đứa một, nhìn nghiêng qua, giống như là một xâu cá hạm vĩ gia ba đồng kim tệ trên phố.
Hơn nữa, nhìn cách thắt trên tay bọn trẻ, thực chất chính là cách buộc thường thấy trên chợ thực phẩm.
Lẽ nào Thực Thần muốn treo đám trẻ ra chợ để bán?
Thực Thần buộc hai đầu dây lại với nhau, như vậy bọn trẻ sẽ vây thành một vòng tròn, hắn vỗ tay cười lớn, “Ha, nha đầu thối, thế nào? Có vui không.”
“Vui cái đầu ngươi, chết tiệt! ngươi coi đám trẻ là nguyên liệu thực phẩm sao!” Tiểu Bạch trợn mắt dữ tợn nhìn Thực Thần, vừa định đi mở dây trói, miệng vẫn còn oán trách Sắt Lâm Na ở bên cạnh, nói: “Sao ngươi lại không ngăn lại, Sử Đế Phân đang làm bừa vậy mà!”
Sắt Lâm Na khẽ ngăn Tiểu Bạch lại, “Cứ để Sử Đế Phân tiên sinh làm bừa đi, bọn trẻ vui là được rồi!”
“Vậy cũng không thể để chúng làm bừa như vậy a!”
Sử Đế Phân bĩu môi ngẩng đầu, “Nha đầu thối, ngươi thì hiểu gì? Hừ, nhìn thấy Sắt Lâm Na người ta còn hiểu hơn!” Hắn đứng dậy, chỉ vào đám trẻ đang bị buộc thành vòng tròn nói: “Biết không, Sắt Lâm Na nhìn lên trời thấy sắp có đánh nhau rồi, kêu ta đưa bọn trẻ trốn đi, nhưng bọn trẻ lại nhiều quá, lão nhân gia ta không quản hết được, bèn buộc lại, đeo lên cổ, hắc hắc, như vậy thì tiện hơn rồi!”
Nói rồi, Sử Đế Phân thật sự nhấc dây lên, treo cổ lên, một vòng trẻ nhí nhố cứ treo lên người như vậy.
Tiểu Bạch ngẩn ra, miệng lại cong lên, dở khóc dở cười, lúc này Sắt Lâm Na ở bên cạnh mới nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, như vậy tuy hồ đồ, nhưng bọn trẻ chắc chắn sẽ được an toàn nhất!”
Tiểu Bạch nghi hoặc nhìn Sắt Lâm Na, nàng không hiểu, như vậy có gì gọi là an toàn?
Sắt Lâm Na chỉ cười nhàn nhạt với Tiểu Bạch, rồi quay đầu đi, lớn tiếng căn dặn: “được rồi, hiện giờ tinh lực của Mẫu Thần và vạn thú dũng sĩ đều ở trên đối thủ, không có thời gian chú ý đến chúng ta, mọi người lập tức đi xuống thông đạo dưới đất, đến hòn đảo thứ mười bảy tránh nạn. Chú ý đeo thêm Ẩn Thần Giới Chỉ!”
Già yếu bệnh tật của Bố Lôi Trạch đều theo lời của Sắt Lâm Na đi vào thông đạo, chỉ có Tiểu Bạch và Mỹ Nhân Ngư ở lại bên ngoài, Tiểu Bạch trừng mắt hung dữ nhìn Sử Đế Phân đi cuối cùng.
Sử Đế Phân làm ra vẻ như không thấy, chậm rãi bước đi, khi hắn giãn cách cự ly với đội ngũ trước mặt, lại để Tiểu Bạch không nhìn thấy, Sử Đế Phân xoay chiếc dây trên cổ hắn, để Đới An Na đến trước ngực hắn.
“Tiểu Na Na, con giúp gia gia một chuyện được không?” Thực Thần cười hì hì nhéo vào mặt của Đới An Na, “Gia gia ta, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, con giúp ta xem thử tương lại sẽ xảy ra cái gì?”
Đới An Na bất lực xòe tay ra, động tác này là học theo Phan Đa Lạp, “Sử Đế Phân gia gia, thần lực trên đảo mạnh quá, con không thể nhìn ra tương lai a.”
“không sao, gia gia giúp con!” Thực Thần một tay nâng Đới An Na lên, một tay đặt lên trán cô bé, “Xem lĩnh vực của ta, thơm không?”
“Thơm!” Bọn nhỏ đều cười khanh khách lên, lĩnh vực của Sử Đế Phân đã là chuyện cười thứ hai trên Bố Lôi Trạch – thứ nhất là Sa Khắc.
Đới An Na nhắm mắt lại, kinh ngạc nói: “Con thấy thật rồi, Phụ Thần tại thượng! Sử Đế Phân gia gia, Thiên Ưng sống lại rồi!”
Thực Thần thở dài lắc đầu, “Tư Đặc Ân làm chuyện gì quả nhiên đều không hiệu quả, phong ấn lần trước lại không chặt chẽ, ài, tình trạng có thể đánh ra thần lực tầng thứ tám để giải phong ấn quá nhiều a!”
Nói xong câu đó, Sử Đế Phân chợt ho một trận dữ dội, dường như vừa rồi giúp Đới An Na đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh của ông.
“Đám nhóc, chúng ta đừng đi đến hòn đảo thứ mười bảy nữa!” Sử Đế Phân cố trấn tỉnh lại, “Gia gia đưa các con đi chơi trò bỏ nhà trốn được không?”
Đôi mắt của Mạt Khắc Nhĩ lập tức sáng ngời, “Hay à, đi vương quốc Tinh Linh, ở đó các tỷ tỷ xinh đẹp mặc ít! Đúng rồi, An Na a di còn đang ở đó làm Tinh Linh nữ vương, đi mau, kêu a di chuẩn bị cho chúng ta một lô mỹ nữ Tinh Linh!”
Không lâu trước đây, Tinh Lih vương tiền nhiệm đã thọ tận ở trong chính tẩm, các Tinh Linh không có chủ nhân, liền thỉnh giáo ông chủ Sở Thiên đứng sau lưng làm thế nào, đúng lúc Tinh Linh hộ vệ An Na của Sở đại thiếu gia đã rất lâu không có chuyện gì làm, Sở Thiên liền phái nàng về làm Tinh Linh nữ vương.
Bốp, Đới An Na tát cho Mạt Khắc Nhĩ một cái, sau đó hỏi: “Sử Đế Phân gia gia, có phải người cảm thấy Bố Lôi Trạch không an toàn, vì vậy mới đưa chúng con đi?” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Thực Thần cười hăng hắc, cũng không đáp lời, đưa bọn trẻ rẽ hướng, đi từ vách tường hai bên thông đạo.
…………………
Trên bầu trời, Sở Thiên vẫn không biết vụ án bắt cóc trẻ em lớn nhất trong lịch sử Bố Lôi Trạch đã xảy ra, hắn còn đang đau đầu suy nghĩ làm thế nào để hóa giải nguy cơ.
Áp lực do vạn thú dũng sĩ và vong linh quân đoàn đối đầu càng lúc càng nặng nề, các dũng sĩ đều hạ quyết tâm sẽ báo thù cho các huynh đệ đã chết, Bố Lan Ny thì quyết tử chiến không thắng thì vong, hai bên không ai chịu nhường ai một bước, cục thế xem ra đã đi vào bế tắc.
Sở Thiên nheo mắt lại, lòng thầm tính toán, mẫu thần tính khí nóng vội, nhưng không cố chấp, xem bà ấy có thể đến Bố Lôi Trạch cầu cứu thì biết, nhạc mẫu đại nhân là người biết trước biết sau. Còn vạn thú dũng sĩ vẫn giữ mỹ đức dũng sĩ cơ bản nhất của thời thượng cổ, thứ đứng đầu trong các mỹ đức này, chính là trung thành!
Xem ra, phải nghỉ cách từ mặt trung thành rồi, nghĩ tới đây, Sở Thiên cười ha hả, tiếng cười trong không khí giơ kiếm giương cung này lại tỏ ra nhức nhối, “nhạc mẫu đại nhân xin chậm động thủ, để ta nói với Ước Hàn Tốn miện hạ một câu!” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mẫu Thần gật đầu cho phép, Sở Thiên bước nhanh lên trước, đến trước mặt của Ước Hàn Tốn, chắp tay nói: “miện hạ, hôm nay chúng ta tuy là đối thủ, nhưng ta tôn trọng vinh quang của chư vị dũng sĩ.”
Ước Hàn Tốn ôm quyền đáp lễ, “Nói như vậy, Long Thần muốn đối địch với chúng ta rồi?”
Sở Thiên khẽ gật đầu, cười nói: “Sau khi khai chiến sống chết không rõ, vì vậy có một số chuyện ta phải nói trước khi khai chiến, lần trước ta hứa với ngươi, sẽ thay ngươi tìm nơi hạ lạc của Bố Lai Ân Đặc miện hạ, hiệ nay đã có chút đầu mối rồi!”
Trên bầu trời, khí thế vạn thú dũng sĩ ngay lạp tức biến đổi, trong sát khí ngập trời có thêm vài phần căng thẳng.
Ngay cả Mẫu Thần cũng ngờ vực hìn Sở Thiên, bà cũng quan tâm đến tin tức của Bố Lai Ân Đặc, bởi vì thực lực của Mẫu Thần chỉ hơi kém Tư Đặc Ân một bậc, cũng tức là nói, Bố Lai Ân Đặc có khả năng đánh bại bà!
Sở Thiên mặt mang theo nụ cười, chậm rãi nói: “Theo báo cáo của hệ thống tình báo Bố Lôi Trạch ta, mấy năm trước Bố Lai Ân Đặc miện hạ sau khi thoát ra khỏi Ưng Thạch, đã đi Huyết Luyện Ngục, hắn đi tìm Phán Quyết Thần Thú, còn về nguyên nhân thì chư vị cũng có thể nghĩ ra, năm xưa Bố Lai Ân Đặc miện hạ bại trong tay của Tư Đặc Ân, dĩ nhiên không cam lòng, muốn thông qua Kiệt Khắc Tốn tìm Tư Đặc Ân chiến đấu thêm một trận!”
Sở Thiên tiện miệng nói bừa, nhưng lại rất khớp với tính khí của Bố Lai Ân Đặc, Ước Hàn Tốn ít nhiều cũng có phần tin. Kỳ thực lúc đầu Bố Lai Ân Đặc đúng là đi tìm đối thủ, nhưng không phải Kiệt Khắc Tốn, mà là Lạp Lý Cd mạnh nhất trong Huyết Luyện Ngục!
“Sau đó thì sao!” Ước Hàn Tốn bất giác hỏi.
“không có sau đó nữa, ha ha ha!”
Đột nhiên, trong bầu trời vang lên một trận cuồng tiếu, nghe thấy giọng nói này, Sở Thiên nhắm mắt lại, Tiểu Bạch ở trên nội đảo của Bố Lôi Trạch thì vỗ trán, “Loạn rồi, loạn thật rồi! vạn thú dũng sĩ còn chưa giải quyết, sao hắn lại đến đây?”
Mẫu Thần chưa từng nghe qua giọng nói này, hơn nữa cũng không cảm giác được sức mạnh ba động quá mạnh, vì vậy hết sức thờ ơ. Còn các vạn thú dũng sĩ thì tất cả bắt đầu cảnh giới.
Khố Khoa Kỳ! Khố Khoa Kỳ có được một nửa Sáng Thần Chi Tâm!
“Ước Hàn Tốn, đừng an nhàn nữa!” Bộ dạng của Khố Khoa Kỳ không có thay đổi gì lớn, người mặc chiến giáp ngân sắc, sắc mặt âm trầm. Chỉ là đầu tóc rối bời, nhìn có vẻ tiêu điều đi rất nhiều.
Đội ngũ của vạn thú dũng sĩ ngay lập tức thành hình dạng mũi nhọn. nhưng Khố Khoa Kỳ lại không nhìn đến một lần, bay thẳng đến trước mặt Mẫu Thần, cung kính khom lưng hành lễ, “người là Mẫu Thần Bố Lan Ny miện hạ?”
“ngươi là ai?”
“Tại hạ Khố Khoa Kỳ, lúc trước là Đoạn Tội Yêu Thú dưới trướng Tư Đặc Ân!”
“người của Tư Đặc Ân? Hừ!” Mẫu Thần có phần khinh thị.
Khố Khoa Kỳ mỉm cười, giương tay, một luồng thần lực hình sóng nước không màu trong suốt xuất hiện trong tay hắn. Ngoài thứ đó ra, không hề có bất cứ khí tức hay ba động gì.
Bố Lan Ny bất giác lui về sau một bước, “thần lực tầng thứ chín?”
“Mẫu Thần minh giám! Chính là thần lực tầng thứ chín của Sáng Thần!” Khố Khoa Kỳ kinh ngạc nói: “Lẽ nào người không biết, ta và Cáp Địch Tư mỗi người có được một nửa Sáng Thần Chi Tâm!”
Mẫu Thần thật sự không biết chuyện này, khi bà trở về bọn Khố Khoa Kỳ đã đi ra từ thời không toại đạo, hơn nữa Sáng Thần Chi Tâm không có một chút khí tức nào, nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai có thể phát hiện ra nó.
Mẫu Thần giận tím mặt, “Cáp Địch Tư, ngươi lại giám dấu ta!” Sau khi mắng, bà lạnh lẽo nhìn Khố Khoa Kỳ, “ngươi đến đây làm gì?” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 592:SA KHẮC, TAM CỰ ĐẦU! (THƯỢNG)
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm
Khố Khoa Kỳ quay đầu liếc nhìn vạn thú dũng sĩ, “Ta đến cùng thương nghị với Mẫu Thần người một chuyện, chúng ta liên thủ, thế nào?”
“ngươi muốn liên thủ với ta?” Mẫu Thần trong lòng khẽ động tâm, nhãn thần nhìn chằm chằm vào thần lực tầng thứ chín trên tay Khố Khoa Kỳ.
Đây là sức mạnh Khố Khoa Kỳ có được từ một nửa Sáng Thần Chi Tâm, nhưng nó chỉ là thần lực tầng thứ chín mà thôi, hoàn toàn không phải là Sáng Thế thần lực. Giống như thần lực tầng thứ bảy của Mỹ Nhân Ngư và thần lực tầng thứ bảy Vĩnh Hằng của Bố Lai Ân Đặc, không cách nào có thể so sánh cùng nhau được. một người chỉ dùng thứ sức mạnh này, một người thì đã lĩnh ngộ được tất cả nguyên lý của sức mạnh này, sự chênh lệch bên trong đó quá lớn.
“Tại sao không thể liên thủ chứ?” Khố Khoa Kỳ nhún vai cười, “người xem, chúng ta có cùng một kẻ địch.”
Hắn chỉ vào Ước Hàn Tốn, “Thực không dám giấu, không lâu trước đây ta bị chúng đánh trọng thương, mãi đến mấy ngày trước mới hồi phục được, mối thù này, ta nhất định phải báo! Hơn nữa, người xem ta vừa đến đã nói cho người biết Cáp Địch Tư có Sáng Thần Cách, điều này chứng minh chúng ta rất có tiền đồ để hợp tác!”
Mẫu Thần thoáng ý động, trong lòng thầm tính toán.
Sở Thiên cũng không nhàn hạ gì, Khố Khoa Kỳ vừa xuất hiện thì hắn cũng bắt đầu suy nghĩ, mục đích Khố Khoa Kỳ đến đây là gì? Báo thù? Sở Thiên tuyệt đối không tin vào lý do này, Khố Khoa Kỳ không phải là người vì thù hận mà mất đi lý trí.
“Ha ha, liên thủ, được, ta đồng ý với ngươi!” Mẫu Thần chợt vươn tay ra, “Đưa Sáng Thần Chi Tâm của ngươi ra đây trước đi!”
“Ồ, không, không, không không! Mẫu Thần người khiến ta quá thất vọng rồi!” Khố Khoa Kỳ nuối tiếc tặc lưỡi, “người biết không? Người muốn ta giao Sáng Thần Chi Tâm ra, chính là bằng với việc đẩy ta đứng sang phía của vạn thú dũng sĩ, bức ta phải liên thủ với họ đối phó người đấy!”
Nói rồi, hắn thở dài, “Với trí tuệ của người, có lẽ biết sự lựa chọn tốt nhất lúc này là gì, không phải sao?”
Mẫu Thần cười, “Vừa rồi chỉ là một trò đùa mà thôi!” trong lòng bà rất rõ, Khố Khoa Kỳ có sức mạnh của thần lực tầng thứ chín không nhất định là sợ bà, bức Khố Khoa Kỳ giao Sáng Thần Chi Tâm vốn là điều không thể nào xảy ra. Hai người vì lợi ích kết hợp lại mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Khố Khoa Kỳ cũng cười, chợt khom người xuống, nói: “sức mạnh của ta có được từ Sáng Thần, tính ra, cũng là hậu duệ của Sáng Thần, vậy ngươi…cũng chính là nghĩa mẫu của ta rồi!” Nói rồi, hắn lăng không quỳ xuống, “nghĩa mẫu tại thượng, xin nhận của ta một lạy!”
Lời vừa nói ra, Mẫu Thần sững người lại, Sở Thiên thì há hốc miệng, hắn trước nay đều cho rằng mình đã đủ vô sỉ rồi, nhưng hôm nay Khố Khoa Kỳ lâm trận nhận mẹ, đã hoàn toàn biến Sở Thiên được so sánh thành người tốt.
Sở Thiên nheo mắt lại, thầm nói, hiện giờ thật không rõ mục đích thật sự của Khố Khoa Kỳ, chi bằng cứ xem kịch hay, dù gì cha mẹ ruột của hắn cũng đang ở trong tay mình! Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Mẫu Thần sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức đỡ Khố Khoa Kỳ dậy, cười lớn nói: “được lắm, hôm nay ta lại có thêm một nghĩa tử nữa, lấy danh nghĩ Mẫu Thần, ta ban cho ngươi làm Sáng Thế Thần Tộc, Sáng Thế đệ thập thần!”
“Đa tạ nghĩa mẫu!” Khố Khoa Kỳ mừng rỡ, cúi đầu bái.
Cứ như vậy, có lẽ là hai thần tộc mạnh nhất trong đương thế, đã nhanh chóng câu kết lại trước cái nhìn trân trối của mọi người.
Sở Thiên nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nheo mắt cười, “Ai da, ha ha, sau này moi người đều là người một nhà rồi, Khố Khoa Kỳ huynh đệ, ngươi cũng được xem như nghĩa đệ của Ái Lệ Ti, vậy thì cũng là nghĩa đệ của ta rồi!”
Khố Khoa Kỳ cũng tươi cười chào đón, “Phất Lạp Địch Nặc miện hạ, à, không, là tỷ phu! Ha ha, tỷ phu!”
Nếu là người không biết rõ chân tướng khi nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ cho rằng đây là hình ảnh của một gia đình hòa thuận đầy ắp tiếng cười.
“Hừ! Vô sỉ!” Ước Hàn Tốn phía đối diện há miệng chửi lớn, vung tay hô một tiếng, trận hình của vạn thú dũng sĩ bắt đầu chuyển động, “Đến đây, vạn thú dũng sĩ chúng ta không hề sợ hãi bất cứ đối thủ nào!”
“Khi người nhà đối thủ đoàn tụ mà đánh lén, lẽ nào đây là vinh quang của dũng sĩ các ngươi sao?” Khố Khoa Kỳ cười lạnh nói: “Còn vài lời chưa nói hết, đợi ta nói xong với nghĩa mẫu và tỷ phu, rồi chiến đấu cũng không muộn!”
“được, để ngươi có thời gian nói di ngôn!”
Khố Khoa Kỳ cười nói: “nghĩa mẫu, Bố Lôi Trạch này là của cải của tỷ phu, chúng ta đánh nhau ở đây, hình như không được tốt lắm thì phải?”
Mẫu Thần nói: “ngươi thấy nên làm thế nào?”
“Chi bằng chúng ta bay cao hơn một chút, để trận chiến dời đến bên bờ Thiên Ngoại Hỗn Độn, như vậy Bố Lôi Trạch của tỷ phu tuy sẽ bị ảnh hưởng một chút, nhưng sẽ không nghiêm trọng, sau khi thắng lợi, đưa chiến lợi phẩm bồi thường lại cho tỷ phu là được rồi!”
Đề nghị này Sở Thiên thực chất không thể nào từ chối, chỉ có thể ứng tiếng phụ họa theo.
Khố Khoa Kỳ chỉ vào bầu trời, “Ước Hàn Tốn, có dám theo ta lên đó chiến đấu!” Dứt lời, hắn bay thẳng lên trên, Mẫu Thần và vong linh quân đoàn của bà cũng theo sát phía sau.
“Các huynh đệ, nghênh chiến thôi!” vạn thú dũng sĩ hô vang rồi đuổi theo.
Sở Thiên lơ lửng trong bầu trời không động đậy, đợi sau khi phía trên khai chiến mới bay về Bố Lôi Trạch.
“Lập tức mở tất cả hộ thuẫn ra!” Sở Thiên căn dặn Tiểu Bạch và Mỹ Nhân Ngư: “Tiểu Bạch, kêu người ở trong hòn đảo thứ mười bảy đừng manh động, biểu tỷ ngươi áp chế thần lực từ trên trời rơi xuống.”
Tiểu Bạch lập tức đi đảo thứ mười bảy truyền mệnh, còn Mỹ Nhân Ngư đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nói: “Phụ hoàng ta thì thế nào? Ông có thể đang ở trong vong linh quân đoàn kia đối mặt với sự tấn công của vạn thú dũng sĩ!”
Sở Thiên chính sắc nói: “ngươi yên tâm, Vưu Nhân bệ hạ sẽ không có chuyện gì!” Khi nói, hắn trong lòng cười khổ, Vưu Nhân sớm đã chết rồi, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì!
Mỹ Nhân Ngư nhẹ nhàng bay lên, đi chống lại dư ba chiến đấu từ trên không rơi xuống, “Ta hi vọng ngươi không lừa ta!”
Chỉ trong chớp mắt, trong bầu trời không ngừng có các đạo quang mang rơi xuống, hoặc là vạn thú dũng sĩ, hoặc là vong linh, họ đều nổ ở giữa tầng không, không có trường hợp nào ngoại lệ, thần lực còn lại đập mạnh vào hộ thuẫn phòng ngự trên Bố Lôi Trạch. Có một số chùm sáng mạnh hơn một chút, hộ thuẫn phòng ngự của Bố Lôi Trạch không chống chọi được, đã có Mỹ Nhân Ngư lo liệu.
Trong thời gian ngắn, hang ổ của Sở Thiên sẽ không bị nguy hiểm.
Sở Thiên đơn độc đứng trên đỉnh Quang Minh Thánh Điện, quan sát chiến cục trên bầu trời, cự ly quá xa, với nhãn lực của hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy nhiều điểm đen nhỏ lờ mờ, ở nơi gần Thiên Ngoại Hỗn Độn nhanh chóng bị rung động, chốc chốc, lại có một số điểm đen rơi xuống.
Lúc này Tiểu Bạch từ hòn đảo thứ mười bảy trở lại, sắc mặt gấp gáp, “Phất Lạp Địch Nặc, không hay rồi, đám trẻ bị Thực Thần lừa đi rồi!”
Sở Thiên thoáng ngây người, nhưng sau đó lại cười: “Có thể chắc chắn là Thực Thần làm không?”
Tiểu Bạch gật đầu
“Vậy thì không cần lo nữa, chúng muốn đi đâu chơi, thì cứ đi đến đó đi! Sẽ không có chuyện gì đâu!”
Sở Thiên sau khi cười liền nhíu mày lại, “Nàng nói Khố Khoa Kỳ muốn làm gì?”
“Quỷ mới biết, đầu của tên đó không giống với người bình thường!” Tiểu Bạch tức tối nói, nàng khi ở trong thời không toại đạo bị Khố Khoa Kỳ và Cáp Địch Tư đàn áp, hiện giờ vẫn chưa hết giận. “Quản hắn làm gì, dù gì cha mẹ ruột của Khố Khoa Kỳ cũng ở trong tay chàng, còn sợ hắn làm gì?”
Sở Thiên khẽ lắc đầu, “Loại người này…. Ta sợ giờ phút quan đầu lục thân cũng không nhận, cũng không chia một chén canh!”
“Cái gì gọi là không chia một chén canh?” Tiểu Bạch dĩ nhiên không hiểu điển cố của địa cầu.
Sở Thiên vừa định trả lời, trong lòng chợt run lên. Hắn nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, vôi hỏi: “Tiểu Bạch, năng lực của Sáng Thần Chi Tâm rốt cuộc mạnh thế nào? Nó có thể mang bao nhiêu người ra vào vùng đất chuộc tội?”
“Chuyện này…..”Tiểu Bạch gãi đầu suy nghĩ, “không biết được, linh hồn của Cáp Địch Tư có vấn đề, không thể hoàn toàn dùng sức mạnh của Sáng Thần Chi Tâm, nhiều nhất nó chỉ có thể đưa mình ra vào vùng đất chuộc tội, còn về Khố Khoa Kỳ rốt cuộc làm được đến đâu, thì không phải chuyện ta có thể biết được.” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Sở Thiên ngửa mặt nhìn trời, chậm rãi nói: “Nếu như Sáng Thần Chi Tâm chỉ có thể mang một người ra vào vùng đất chuộc tội, vậy thì ta biết Khố Khoa Kỳ muốn làm gì rồi!”
…………………………….
Bên bờ Thiên Ngoại Hỗn Độn, chỉ cần bước lên thêm một bước là thế giới Thiên Ngoại, không phải Chủ Thần thì không thể sống sót.
Tình hình chiến đấu đang vào lúc quan trọng, Khố Khoa Kỳ và Mẫu Thần nếu như chỉ đơn độc chiến đấu với vạn thú dũng sĩ, tất nhiên là sẽ bại trận, nhưng một khi họ liên thủ, cộng thêm sự ủng hộ của vong linh quân đoàn, vạn thú dũng sĩ sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ thấy Khố Khoa Kỳ và Bố Lan Ny mỗi người một góc, ở trong trận doanh của vạn thú dũng sĩ tung hoành ngang dọc. Chỉ cần trận hình của đối thủ nứt ra một khe hở, sẽ lập tức có một tốp vong linh ùa vào, thừa cơ nuốt xé đối thủ.
Hai người tuy rằng đang liên thủ, nhưng cũng lén dò xét thực lực của đối phương, Khố Khoa Kỳ thầm đánh giá Mẫu Thần, bà ấy có thần lực tầng thứ tám, hơn nữa là nhân vật thực sự lĩnh ngộ ra cảnh giới Thần Hoàng pháp tắc nguyên tố thật sự, e rằng Tư Đặc Ân lúc đỉnh phong chỉ hơn bà ấy một bậc.
Khố Khoa Kỳ trong mắt Mẫu Thần, là cảnh giới Thần Vương tầng thứ bảy, nhưng có thể sử dụng thần lực tầng thứ chín, chỉ kém Tư Đặc Ân một bậc!
Không hẹn mà cùng lúc, họ đều dùng Tư Đặc Ân làm tham chiếu.
Lúc này một vị dũng sĩ dựa sát vào Ước Hàn Tốn, vội nói: “Đại ca, huynh đệ chúng ta thương vong quá nhiều, chúng ta liều đi!”
Ước Hàn Tốn nhíu chặt mày, “Liều thế nào? Lẽ nào thật sự muốn dùng Vạn Thú Tỏa và Vạn Thú Ấn? thần lực bên trong đó không còn nhiều rồi! chúng ta cần giữ lại để giúp Bố Lai Ân Đặc miện hạ!”
“nhưng hiện giờ nếu không liều, các huynh đệ sẽ chết hết mất! Đến lúc đó ai có thể đưa Vạn Thú Tỏa và Vạn Thú Ấn cho miện hạ?”
Ước Hàn Tốn đang do dự, dũng sĩ trong đại chiến thượng cổ một vạn năm trước, đã chém đầu một Chủ Thần không hề do dự, lúc này cũng thật sự không thể quyết định, Vạn Thú Tỏa Ấn hợp lại đối với Bố Lai Ân Đặc quá quan trọng.
Chỉ chớp mắt, lại có một lô vạn thú dũng sĩ bị chết ngã xuống, Ước Hàn Tốn nghiến răng, người huynh đệ vừa rồi nói đúng, nếu không liều, họ ngay cả cơ hội sống để gặp được Bố Lai Ân Đặc cũng không có.
Hai tay giơ ngang, mỗi cánh tự rung động, Vạn Thú Tỏa và Vạn Thú Ấn lần lượt xuất hiện trên hai tay hắn, tiếp theo đó có người quát: “Yểm hộ cho Ước Hàn Tốn đại ca!”
Vạn Thú Tỏa Ấn vừa xuất hiện, Khố Khoa Kỳ liền cười, “nghĩa mẫu, xem ra Ước Hàn Tốn đang muốn dùng thứ đó liều mạng rồi, phiền người yểm hộ ta, để ta đi đoạt lấy nó!”
Giờ phút này, trong nội bộ của hòn đảo thứ mười bảy của Bố Lôi Trạch.
Tất cả mọi người đang chửi rủa Thực Thần, lão già này lừa tất cả bọn trẻ đi? Thật là…. Quá sức bừa bãi rồi!
“Đợi bắt được Sử Đế Phân, ta phải nướng hắn để ăn với Trư La Thú!” Bác Đức độc địa nguyền rủa.
Đột nhiên, phía sau Bác Đức vang lên mấy tiếng bình bình kỳ quái!
Nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Sa Khắc ánh mắt si đần, bộ dạng vẫn giữ chặt lấy đồ ăn, nhưng đôi chân lại trên dưới lay động.
“ngươi làm gì vậy?”
Sa Khắc há miệng, ngắt đoạn nói: “Điểu nhân tỉnh rồi… Ha ha, các dũng sĩ của Vĩnh Hằng, các ngươi cuối cùng đã đến rồi!” Truyện "Dị Giới Thú Y " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)