Đã hơn 20 ngày kể từ lúc Đỗ Duy bí mật trở về trong yến hội lần trước, sau đó lại gặp gỡ Lạc Tuyết và nữ vương Medusa. Việc công tước Tulip bí mật trở về, rồi lại lặng lẽ rời đi cũng chỉ có vài người như Vivian, Philip biết. Tin tức truyền ra ngoài vẫn là công tước Tulip bận nghiên cứu ma pháp, vẫn chưa trở về.
Philip mấy ngày nay cực kỳ bận rộn, không những thế tâm tình cũng rất khẩn trương. Nguyên nhân đầu tiên cũng là do trước lúc Đỗ Duy vội vàng rời đi đã trao toàn quyền lại cho mình, hơn nữa Philip nhìn thấy thần sắc của hắn ẩn chứa một tia lo lắng hoang mang. Philip có thể khẳng định rằng, Đỗ Duy chỉ sợ là đã gặp phải chuyện gì cực kỳ phiền phức rồi, đến nỗi đã hơn 20 ngày nay vẫn biệt tăm không chút tin tức. Lý do thứ hai lại ở phía công chúa Louise và vị vương phi tương lai Daisy .
Sau khi Daisy đến thành Loran đã phái người bí mật liên hệ với thánh nữ công chúa . Từ điểm này , Philip đã chắc nịch rằng vị vương phi tương lai này không hề đơn giản! Đặc biệt là hiện nay, mọi người đều đã biết gia tộc hoa Tulip và gia tộc đối phương đã chính thức đối địch với nhau .
Những ngày này , Philip đã phái thêm rất nhiều thủ hạ âm thầm giám sát chặt chẽ thương hội phía nam, nơi công chúa Louise và tiểu thư Daisy đang ngụ tạm. Hai vị đại tiểu thư này cũng nhất quyết từ chối cư ngụ trong lâu đài phủ công tước. Phu nhân Listeria, dưới sự nhờ vả của Philip cũng đã nhiệt tình mời hai nàng đến phủ công tước, kết quả là vẫn bị từ chối như thường.
Bằng vào giao tình giữa công chúa Louise với phu nhân Listeria , vậy mà vẫn bị từ chối , chẳng phải vị vương phi Daisy làm trò thì còn ai vào đây.
Mặc dù Philip đã nhờ chú Alfa điều động toàn bộ nhân mã, ngày đêm luân phiên giám sát chặt chẽ động tĩnh của hai vị tiểu thư này, nhưng kết quả thu được về cực hỗn tạp:
Trong mấy ngày nay, Daisy tuyệt đối không hề an phận. Căn cứ vào tin tức, nàng một lèo tiếp kiến hơn 10 đại biểu của thương hội phương nam, sau đó thậm chí còn tự mình đến tham gia 9 buổi yến tiệc chiêu đãi của các thương hội đó. Những hành động này thật sự làm người ngoài rất khó hiểu. Dù sao, thân phận của Daisy sau này sẽ là vương phi, thậm chí còn có thể là hoàng phi. Anh trai nàng lại là quân đoàn trưởng của quân đội đế quốc. Với thân phận của một kiều nữ như nàng, lại có thể ngang nhiên giao lưu với những tên thương nhân dung tục này, dưới con mắt nhận định của các quý tộc chân chính, thì hành động như thế thật là đánh mất thân phận. Hơn nữa, theo tin tức của thuộc hạ phục trách giám sát đưa về, vị tiểu thư Daisy này có quan hệ cực rộng, hay còn có thể nói, nàng ta đơn giản là với bất kỳ loại người nào cũng có thể kết giao được ( Lời người dịch: Mình định dịch là quan hệ , nhưng sợ các bạn nhầm sang nghĩa khác ). Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Daisy ở trong tổng bộ thương hội, đã có vô số người đến thăm hỏi và liên lạc với nàng. Từ thương nhân buôn da, đến thương nhân buôn đá quý, lại có cả thương nhân chuyên buôn bán gia súc, thậm chí một tên đầu lĩnh của một hội dong binh nhỏ. To thì là chủ tịch thương hội một tỉnh, nhỏ thì có đến chủ những của tiệm nhỏ trong thành. Nói chung mấy ngày nay, khách của tiểu thư Daisy đã lên tới con số hơn 40 !
Căn cứ theo mệnh lệnh của Philip, phàm là khách của tiểu thư Daisy, đều phải phái người đi theo dõi . Vậy mà sau khi tổng hợp và điều tra , tất cả những thông tin Philip thu thập được chỉ là một đống bòng bong không có giá trị nào hết .
“Chẳng lẽ cô ta chỉ gặp những người này uống trà nói chuyện phiếm? ” - Kỵ sĩ dưới quyền Alfa đã bắt đầu than thở rồi .
Dù sao thì vị tiểu thư Daisy này đã gặp rất nhiều người, mà mật thám dưới tay Alfa lại chẳng phải nhiều nhặn gì, vừa phải đồng thời nắm bắt tin tức đến từ thảo nguyên tây bắc, đồng thời một bộ phận nhân thủ lo giám sát hoạt động trong thành. Những ngày này, việc giám sát theo dõi những người mà Daisy đã gặp, làm cho nhân thủ thiếu thốn trầm trọng .
Biểu hiện của Daisy càng kỳ quái lại càng làm cho Philip cảm thấy không yên tâm. Hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng, cô nàng chuyến này đến tây bắc hẳn là có mục đích gì đó. Nhưng hắn cũng không thể dồn toàn bộ sức lực vào việc giám sát hành tung của cô nàng Daisy này. Trước khi Đỗ Duy rời đi đã đẩy toàn bộ quyền lực và trách nhiệm lên vai Philip. Bây giờ hắn đã là đầu não tạm thời của toàn bộ gia tộc hoa Tulip, ngày nào cũng có hàng chồng công việc và tin tức truyền về, chỉ chờ hắn đưa ra quyết định.
Cuối cùng hôm nay bất ngờ có tin tức truyền về. Daisy và công chúa Louise cùng đám kỵ sĩ hộ vệ và người hầu đang khẩn trương sắp xếp hành lý và xe ngựa, tựa hồ có ý muốn rời đi .
- Các nàng muốn đi à?
Philip giật mình, bất giác cau mày lại, sau đó đột nhiên hỏi:
- Mấy ngày nay , phía bên thánh nữ điện hạ có tin tức gì ko? Chẳng lẽ vị thánh nữ điện hạ này cũng không hề có chút động tĩnh gì sao?
Thủ hạ lập tức hồi báo:
- Không có, vẫn như bình thường. Thánh nữ điện hạ cứ ba ngày lại đến chỗ thần thánh kỵ sĩ đoàn giảng giải giáo lý. Chỉ là ba ngày trước, khi thánh nữ điện hạ từ phía thần thánh kỵ sĩ đoàn trở về thì có phái người đi bày tỏ ý muốn cho phép nàng đi theo nhân viên thần chức của thần điện đến tư quân của gia tộc để tuyên dương giáo lý. Bất quá tin tức này sớm đã được hồi báo lại cho ngài rồi nhưng ngài chưa phúc đáp lại.
Philip gật gù:
- Cô nàng này định tuyên giảng giáo lý cho tư quân của chúng ta ? ... Hừ , có trời mới biết nàng ta định làm trò quỷ gì. Trước tiên cứ mặc kệ cô ta , xem thế nào đã!
Philip đi lại mấy bước trong phòng, vẫn đau đầu nghĩ ngợi về vấn đề của Daisy.
“Vị vương phi tương lai này, chẳng lẽ chỉ chạy đến thành Loran, ở lại hơn 20 ngày, cùng với một đám thương nhân dự mấy bữa yến tiệc, đã định trở về rồi sao? Nàng đến tây bắc chẳng lẽ chỉ để làm việc này à? Đường đường là một vương phi mà lại chạy đến tây bắc chỉ để gặp mấy đám thương nhân dung tục này sao?”
Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, mặc dù trong lòng Philip có nhiều nghi vấn nhưng người ta đã muốn rời đi, hắn cũng chẳng có cách nào ngăn cản cả . Dù sao thân phận người ta cũng là cực kỳ tôn quý, muốn đi là đi. Philip cũng chẳng đến tra xét được.
- Cho người rời thành cùng với bọn họ ...
Philip thở dài một hơi, trong lòng cũng có chút bất lực. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, giống như vừa bị người khác đùa cợt vậy .
Sau khi mấy tên thuộc hạ đã rời khỏi phòng, vị phụ tá trẻ dưới trướng Đỗ Duy này bất chợt giật mình, lật lại những tư liệu về những vị khách và hóa đơn của Daisy trong những ngày vừa qua, còn có cả danh sách thuộc hạ, người hầu của nàng đã đi đâu, gặp ai. Tất cả mọi tư liệu đều được Philip xem lại từ đầu. Cuối cùng, sau khi đọc xong đống tư liệu đó, Philip đột nhiên cầm một cây bút lông ngỗng lên, nhanh tay khoanh tròn vào ba cái tên trong bản danh sách thương hội mà Daisy đã gặp. Ba cái tên mà hắn đã khoanh tròn trên bản báo cáo so với những người khác đều có điểm bất đồng. Ba tên đầu mục thương hội này đều gặp Daisy vào ngày hôm qua, mà theo những tin tức thủ hạ thu thập được thì trước khi tiếp kiến tiểu thư Daisy, bọn chúng cũng chỉ vừa mới đến thành Loran.
Sau khi tiến hành điều tra chi tiết thì phát hiện ra cả ba tên đầu mục này trước khi quay về thành Loran thì mỗi người đều đã tự mình mang theo thương đội đi về phía bắc của tỉnh Desa, nghe nói là đi buôn bán ngựa và cỏ khô.
“Cả ba tên cùng một lúc vội vàng từ phía bắc trở về, lại cùng một lúc tiếp kiến tiểu thư Daisy? ” - Philip nghĩ đến đây liền giật mình, cực nhanh đứng dậy, đi về phía trước bức tường. Trên tường chính là một tấm bản đồ của tỉnh Desa. Ánh mắt Philip bao phủ lên cả toàn bộ phía bắc của tỉnh Desa mà tìm kiếm một thứ gì đó. Rất nhanh, ánh mắt của hắn trừng cả lên... Phương Bắc ?
Phương Bắc ?
Phía bắc ranh giới của tỉnh Desa thực ra cũng chẳng có nơi nào khác trọng yếu, ngoài một nơi ! Đối với gia tộc hoa Tulip mà nói , đó lại là nơi hạch tâm quan trọng bậc nhất .
Thành Gileat !
Ngay lập tức , Philip liền gọi người mang đến danh sách những thương hội ra vào phía trong thành Desa . Hắn rất nhanh đã nhìn ra ba cái tên đã bị mình khoanh tròn . Sau đó hắn lại tiếp tục xem ba thương đội đó sau khi rời thành Desa thì đã ghé qua những nơi nào của phía bắc . Kết quả càng làm hắn thất kinh hơn nữa . Hóa ra cả ba thương đội này đều đã tiếp cận đến rất gần thành Gileat .
Bởi vì thành Gileat đã trở thành nơi xưởng sản xuất cơ mật của gia tộc, cho nên đều không cho người ngoài đi vào, bất kể thương đội nào đi qua cũng không được phép dừng lại ở thành Gileat, chỉ có thể làm ăn loanh quanh khu vực ngoài thành . Thế mà cả ba thương đội này khi đi qua thành Gileat, đều ở dừng lại ở một tiểu trấn gần Syria nhất, mà dừng lại những hai ngày!
“Hừ! Ba thương đoàn quy mô bậc trung cùng lúc đều dừng lại nghỉ ngơi tại một tiểu trấn chưa đến 2000 người! Làm ăn cái chó gì? Cái tiểu trấn đó thì có cơ hội làm ăn gì cho bọn chúng chứ? Mà làm ăn cái gì mà những hai ngày ? ! Chắc chắn phải có điều gì uẩn khúc !” - Philip cười lạnh , rốt cục hắn cũng tìm ra chỗ sơ hở.
- Người đâu? - Hắn cao giọng hô, ngay tức khắc vài tên thủ hạ đã bước đến.
- Thành Gileat có công văn hoặc tin tức gì báo về không ?
Tên thủ hạ lập tức lắc đầu:
- Thưa ngài, tất cả các công văn, mỗi ngày bọn thuộc hạ đều ngay lập tức chuyển cho ngài, tuyệt đối không có tồn đọng lại. Thành Syria trong hai ngày nay đều không có tin tức gì truyền về, tất cả đều vẫn ổn định, không có sự tình gì đặc biệt ... Thuộc hạ nghĩ sau sự việc xảy ra lần trước , bên phía thành Gileat đã có sự chuẩn bị kỹ càng, hiện nay có lẽ việc phòng ngự an toàn đã được tăng cường thêm nhiều rồi ...
Tên thủ hạ còn đang nói dở, bỗng nhiên Philip đã trừng mắt lên quát:
- Ngươi nói cái gì ! Sự việc gì lần trước!
Hắn bỗng nhiên bước lên hai bước, túm lấy cổ áo tên thủ hạ:
- Sự việc lần trước ! Nói mau!
Tên thủ hạ thấy phản ứng của Philip không khỏi có cảm giác sợ hãi:
- Lần trước ... Lần trước , từ thành Gileat có hồi báo lại sự việc nô lệ bỏ trốn tập thể, bất quả 4 tên nô lệ bỏ chạy đều đã bị binh sĩ tìm được . Cả 4 tên đều đã chết , không hề có sự việc gì lộ ra ngoài ...
- Khốn kiếp! - Philip tức giận - Sự việc như thế sao lại không báo cáo với ta?
Tên thủ hạ liền vội vàng thanh minh:
- Thưa ngài! Thuộc hạ làm sao dám giấu diếm sự việc như thế, chỉ là sự việc đã xảy ra cách đây hơn 20 ngày trước ! Lúc đó ngài công tước vẫn còn ở thành Gileat, chính công tước đại nhân tự tay xử lý vụ việc này rồi. Vì thế tin tức này cũng không có hồi báo thêm nữa, chỉ được viết trong báo cáo hàng tháng thôi. Hơn nữa, thuộc hạ còn nhớ, khi thuộc hạ mang phần báo cáo hàng tháng đó đến cho ngài. Ngài ... ngài…
- Ta làm sao ? - Sắc mặt Philip trầm xuống.
- Sau khi ngài thấy phía trên đã có đức công tước phê chuẩn thì cũng không chú ý xem phần báo cáo nữa.
Philip sửng sốt một hồi, sau đó lại thở dài một hơi. Đích thực là hắn cũng mơ hồ nhớ ra có sự việc như thế. Dù sao lúc trước , công tước ở ngay tại thành Gileat, cho nên sự việc của thành Gileat đã có Đỗ Duy hắn xử lý, mình cũng chẳng cần phải để tâm. Còn các công văn sự kiện hàng tháng của thành Gileat chỉ cần chuyển về phủ tổng đốc, sau đó mang vào bảo quản là được rồi . Tự mình trong lúc đó cũng bận rộn , hơn nữa có ngài công tước tự thân xử lý, còn cần mình quan tâm đến làm gì?
Chỉ là Philip không biết, mặc dù Đỗ Duy những ngày đó ở thành Gileat, nhưng lại bận bịu nghiên cứu việc ấp trứng rồng, nên cũng chẳng chú ý lắm đến công vụ của thành Syria .
- Nhanh ! Tìm ngay văn kiện đó cho ta ! Ta muốn xem ! Ngay lập tức ! Philip sắc mặt cực kỳ khẩn trương .
Mấy tên thủ hạ cực kỳ ít khi thấy quý ngài điềm đạm thong dong này lại lộ ra bộ dạng vội vã lo lắng như vậy, liền lập tức nhào đi, chỉ một lát sau đã có một bản công văn được đưa đến tay Philip .
Philip lật qua xem xét , sắc mặt biến đổi cực nhanh !
Sau khi đọc kỹ qua một lần , Philip lập tức đứng dậy . Sắc mặt hắn lúc đầu còn có chút do dự , ngay lập tức liền chuyển qua quyết đoán . Hắn đột nhiên lấy từ trong lòng ra một chiếc huy chương hoa Tulip bằng vàng nguyên chất , sau đó cho gọi thi vệ trưởng Raphael đến .
- Raphael ! ngươi đem huy chương của ta lập tức rời thành đến quân doanh , lệnh cho tướng quân Ron Parton trong thời gian ngắn nhất, đem theo 1000 kỵ binh chạy dọc theo phía đông của thành , nhằm hướng đại lộ đuổi theo ! Nhiệm vụ của hắn là chặn đoàn người của công chúa Louise và tiểu thư Daisy lại !
Raoen nghe đến đây , mặt mũi biến sắc , không kìm được mà kêu lên một tiếng kinh ngạc:
- Thưa ngài ! Ngăn cản ... điều động binh lính ngăn cản công chúa và vương phi ?
Sắc mặt Philip âm trầm , bực tức nói :
- Sự tình đang rất nguy cấp , không còn lựa chọn nào khác ! Ta biết sự việc như vậy rất nghiêm trọng , chặn xe ngựa của công chúa và vương phi . Hừ , nếu đổi là người khác thì chỉ sợ sẽ không dám làm . Việc này chỉ có tướng quân Ron Barton là có gan làm được thôi ! Nhanh ! Đi nhanh lên !
Raphael quay đầu đi ra được hai bước , bỗng quay lại , cắn răng nói :
- Thưa ngài... Nếu ... nếu trong lúc chặn lại mà bọn họ phản kháng , vậy chúng ta phải làm sao ?
Philip sắc mặt bao phủ một lớp sương lạnh , trầm giọng nói :
- Trừ công chúa và vương phi Daisy ra ... những người khác nếu phản kháng , giết không trừ một ai !
Raoen nghe vậy trong lòng không khỏi run lên , nhanh chóng nhìn ra có vẻ như to chuyện rồi đây . Sự việc như thế một khi bị lộ ra ngoài thì không xong đâu ! Raoen sau khi nhìn thật sau vào mắt Philip , trong lòng hắn hạ quyết tâm , liền dùng lực hướng về phía Philip thực hiện mộ cái quân lễ sau đó quay người chạy đi như gió .
Philip quay về bàn làm việc , sau đó lại nắm lấy bản văn kiện đó mà đọc lại một lượt:
“... Ba ngày trước , thành trì chúng ta có 3 tên nô lệ bỏ chạy , ngày thứ hai lúc sẩm tối đã lặn theo đường nước ngầm trốn ra ngoài . Binh sĩ truy đuổi 2 ngày , đến trưa ngày thứ ba , tại sau một ngọn núi cách thành 50 dặm về phía đông đã phát hiện ra ba thi thể . Sau khi kiểm tra , kết quả là do chạy trốn , mất sức mà chết . Thân phận ba tên nô lệ gồm có .....”
Làm Philip kinh hãi chính là trong ba tên nô lệ đào thoát thì có hai tên phụ trách những công đoạn khác nhau trong công việc chế tạo thuốc nổ . Một tên còn lại phụ trách một công đoạn sản xuất chổi bay của Không Trung kỵ sĩ đoàn Decepticon .
“Hừ, trên đường trốn chạy, kiệt sức mà chết? Buồn cười !!” - Philip sắc mặt như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh- “Giỏi lắm tiểu thư Daisy , giỏi lắm vương phi Daisy! Hóa ra muốn ăn trộm bí mật của gia tộc hoa Tulip!”
Cho dù là thuốc nổ cũng được , mà chổi bay cũng thế , đều là vũ khí cơ mật giúp gia tộc hoa Tulip đứng vững trên đại lục . Nghĩ đến đây , Philip liền bước nhanh ra cửa , hiệu triệu thủ hạ :
- Chuẩn bị ngựa ! Tất cả thị vệ đang có mặt lập tức tập hợp , theo ta rời thành ! Việc lớn!
- Truyền lệnh cho tiểu đội Decepticon , tất cả những người còn thủ ở thành đi theo ta ! Tìm kiếm tất cả mọi nơi trong vòng 600 dặm ở phía đông . Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm ra tông tích của công chúa và vương phi Daisy !
Một hơi truyền xuống liền hai mệnh lệnh , Philip lại cắn răng tuyên bố:
- Tiếp tục truyền lệnh ! Người đầu tiên tìm thấy được thưởng 1000 đồng vàng , thăng quan liền 3 bậc !
Philip hiểu rất rõ, mặc dù mình không có quyền bổ nhiệm quan chức nhưng hắn cũng biết sự việc hiện nay không thể theo nguyên tắc mà làm được nữa!
Sau khi xe ngựa đã ra khỏi thành ba mươi dặm, hơn mười kỵ sĩ phía trước vẫn còn đang hỗ trợ mở đường. Con đường hướng ra phía đông, đều là bằng phẳng, chẳng hề có trở ngại gì .
Điều khiến cho bọn kỵ sĩ kinh ngạc là tiểu thư Dasiy đã hạ lệnh không được chỉ đi một đường hướng đông mà lại cố tình phái ra một nửa nhân số trước tiên đi vòng sang phía bắc một trăm dặm.
Mệnh lệnh như thế, làm cho bọn kỵ sĩ đi theo hộ vệ đều cảm thấy rất khó hiểu. Bất quá mệnh lệnh nếu đã ban ra như vậy, mọi người cũng không có dị nghị gì cả.
Trong xe ngựa, công chúa Louise nhìn vị bạn thân bên cạnh, nàng đã nhìn ra nét ngưng trọng trên sắc mặt của tiểu thư Dasiy.
Bỗng nhiên, công chúa nhẹ nhàng thốt lên:
- Dasiy... Ngươi làm như vậy, là vì anh của ngươi phải không?
- Hả, cái gì ? - Dasiy cười cười ,trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra nét tươi cười mê hoặc lòng người .
Trong ánh mắt công chúa thoáng hiện lên một tia lo lắng, thấp giọng nói:
- Dasiy, hai người chúng ta đã biết nhau rất nhiều năm. Ngươi luôn luôn thông minh hơn ta, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn ta nhiều. Nhưng mà lần này... Ngươi cho là… Đến bây giờ, ta vẫn không biết ngươi rốt cuộc đang làm cái gì phải không?
Nét tươi cười trên mặt tiểu thư Dasiy tựa hồ có chút miễn cưỡng, bất quá sau đó nàng liền trấn định lại, nhìn công chúa, chậm rãi nói:
- Louise, ngươi đã nhìn ra như vậy ta cũng không còn gì để nói!
- Ta chỉ là không thể nghĩ ra ngươi lại có thể lợi dụng ta.
Công chúa giọng nói có chút bất mãn, bất quá nàng vẫn lười biếng tựa vào trên nệm ghế như cũ:
- Chúng ta đi vội vàng như thế... Rốt cuộc là ngươi ở trong thành của gia tộc Hoa Tulip đã làm chuyện gì vậy?
Dasiy do dự một chút:
- Louise, ngươi đừng nên hỏi việc này! Coi như là ta đã nợ ngươi một món ân tình. Ta cam đoan, ta không có làm chuyện gì hãm hại công tước hoa Tulip. Chẳng qua, ta lấy đi một chút đồ vật gì đó của họ thôi.
- Hừ!
Giọng điệu của công chúa trở nên lạnh lẽo như xa lạ hẳn đi, nhìn chằm chằm Dasiy:
- Dasiy! Ta vốn vẫn cho rằng, mặc kệ đám đàn ông tranh đoạt lừa phỉnh nhau như thế nào! Chúng ta cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ. Ta cảm thấy được tình bạn của chúng ta không phải đơn thuần không xảy ra chuyện gì… Ngươi... Ngươi cũng sắp là vương phi rồi , vì cái gì còn muốn sa vào bên trong chuyện này?
Dasiy thở dài:
- Louise, ngươi sinh ra đã là hoàng tộc! Cho nên có một số việc cho dù ta có nói, ngươi cũng sẽ không hiểu. Gia tộc, từ ngữ này đối với ngươi mà nói, có lẽ bất quá chỉ là cha mẹ anh em mà thôi! Đối với cô gái như ta lại là trọng trách không thể bỏ !
Nói xong. Nàng mở cửa sổ xe ngựa, nhìn bên ngoài rồi ra lệnh cho mọi người tăng thêm tốc độ. Tiểu thư Dasiy làm xong việc đó cũng không đóng cửa sổ lại. Nàng tựa vào trên bệ cửa sổ, lẩm bẩm:
- Ài... Đáng tiếc! Ta làm thực là hơi quá gấp, mấy ngày nay chỉ sợ là để lại sơ hở cho tên Phillip kia. Sự lo lắng của ta bị hắn nhìn ra. Lúc này mới có thể trút bỏ đi nỗi sốt ruột.
Trầm mặc một lát, Dasiy lại quay đầu nhìn Louise công chúa, buồn bã nói:
- Công chúa, điện hạ của ta ơi! Ta biết trong lòng ngươi đối với công tước hoa Tulip có thiện cảm... Nhưng mà chẳng lẽ ta không là bạn của ngươi hay sao? Hơn nữa, lần này đi đến tây bắc, xem qua hết thảy nơi đây, chẳng lẽ ngươi lại không có một chút cảm giác gì sao?
- Cảm giác? Cảm giác gì ?
- Thế lực của công tước hoa Tulip…
Trên mặt tiểu thư Dasiy hiện ra một vẻ bí hiểm không tương xứng với dung mạo lẫn lứa tuổi của nàng, như cười nàng thấp giọng nói :
- Cuộc chiến bình định Tây bắc quân đoàn theo như tin tức công bố thiên hạ sau đó là phương bắc Bạo phong quân đoàn ,Vương thành vệ do anh trai ta suất lĩnh cùng quân đội của Hoa Tulip gia tộc ,ba phía liên hợp đánh tan Tây bắc quân đoàn ..Thế nhưng công chúa Louise ạ, những tin ấy chẳng qua chỉ để cho mọi người trong thiên hạ xem qua thôi .Thực ra , anh trai ta trực tiếp tham gia cuộc chiến ấy cho nên ta biết rõ ràng chân tướng sự việc !
Nhìn biểu tình mờ mịt của công chúa Louise , trong ánh mắt Dasiy hiện lên một thần sắc phức tạp , trong thần sắc ấy có vẻ thương hại, nhưng cũng có một chút hâm mộ :
- Ngươi, ngươi chung quy là không biết ! Nhiếp chính vương đối với ngươi luôn luôn đều là bảo hộ chu đáo , không cho ngươi liên lụy đến những việc chính trị phức tạp, lại càng không cho ngươi lây dính vào các việc tục sự, chính là hy vọng cuộc sống ngươi vô tư vô lự. Nhưng mà ta lại không được như vậy ! Công chúa Louise ơi , sự thực cuộc chiến kia là : mấy ngàn kỵ binh dưới trướng công tước Hoa Tulip, dễ dàng tiêu diệt toàn bộ bảy vạn quân thiết kỵ của tây bắc quân Ruga ! Đây chính là bảy vạn thiết kỵ đó ! ! Công tước Hoa Tulip nắm giữ một ít vũ khí chiến tranh uy lực thật lớn mà thời đại này chưa hề thấy... Nhưng không chỉ một loại! ! Hơn nữa các loại vũ khí chiến tranh này chỉ có hắn độc hưởng, không hề nộp lên cho đế quốc. Gia tộc Hoa Tulip hùng cứ tây bắc , đại quyền quân sự , chính trị đều ở trong tay ,có vài vạn hùng binh, hơn nữa lại có được vũ khí chiến tranh mạnh mẽ đến như vậy , về lâu dài... Hừ, chẳng lẽ ngươi cho rằng, nhiếp chính vương vẫn cứ yên tâm được hay sao ?
Công chúa Louise bỗng nhiên biến sắc:
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi đã trộm được vũ khí bí mật của gia tộc Hoa Tulip? !
Sau đó nàng hạ thấp giọng chất vấn:
- Ngươi làm như vậy vì ai ? Chẳng lẽ là Thần , anh trai ta , hắn cho ngươi...
- Không! - Nét tươi cười của Dasiy tựa hồ có chút phức tạp khó có thể miêu tả
- Ta là vì gia tộc của ta mà làm như vậy . Tình thế bây giờ, là Nhiếp chính vương hắn tỏ rõ là đem gia tộc của ta nâng lên cùng gia tộc Hoa Tulip đối kháng. Chúng ta không ngại trở thành thứ để cho cán cân thăng bằng . Nhưng là, chúng ta nhưng cảm thấy được phân lượng của chính mình , so sánh với gia tộc Hoa Tulip, còn quá nhẹ! Chính trị khuynh đảo , trước giờ chẳng hể có chút tình cảm êm ái nào .Nếu đã bị đưa lên vũ đài thì từ đây về sau chính là cục diện người chết ta sống .Nếu muốn cùng gia tộc Hoa Tulip đối kháng ,gia tộc của ta nhất định cũng phải có được thực lực ngang ngửa mới xong ...Hơn nữa …
Giống như đã hạ quyết tâm, Dasiy mới bỗng nhiên cười cười:
- Louise, chuyện này, ta tin rằng Hoàng Tử Thần trong lòng hắn hẳn là đã biết đến! Hết thảy an bài của ta kỳ thật ngươi cho là Hoàng Tử Thần hắn hoàn toàn không biết sự tình hay sao? Hừ... Louise thân mến của ta ơi , ngươi cẩn thận ngẫm lại đi ! Vì sao lại cố tình trùng hợp như thế , trước đó vài ngày, hắn an bài ngươi đi cùng đám quý tộc trẻ tuổi ấy gặp mặt ??? Chính là biết ngươi lúc sau tất nhiên sẽ chạy trốn! Hơn nữa, ta mang theo ngươi trốn đi ,Nhiếp chính vương lại cũng chẳng cho Ngự lâm quân đuổi theo !
Hết thảy hết thảy, tuy rằng không thể nói là hắn bày mưu đặt kế cho ta làm như vậy nhưng mà ta nghĩ hắn hẳn là có ý như là thả mặc mà ngồi xem vậy
-Ta... Ta không tin! - Công chúa Louise lên tiếng ngắt lời:
- Dasiy! Anh ta không hề làm như vậy ! Ta biết hắn rất tín nhiệm Công tước Hoa Tulip , thậm chí ngay cả Charles cùng Mary, đều giao cho Công tước Hoa Tulip dạy dỗ ...
- Sao, phải không?
Dasiy bỗng nhiên lại gần hơn, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Công chúa Louise , ôn nhu thở dài nói:
- Louise thân mến của ta , ngươi thật sự là quá đơn giản . Ta cho ngươi biết một việc vậy... Ngươi biết không, công tước Hoa Tulip hắn thường xuyên đến tây bắc thành Deror... Ngươi có biết thành Deror không vậy? Nó nổi tiếng là thành trì của tội ác , trong đó đều là tù phạm. Mà công tước Hoa Tulip hắn có lẽ là đã mua được thống lĩnh trần thủ thành Deror , cố định cứ cách một thời gian ngắn lại từ thành Deror mang đi một số tù phạm trở về làm lao động! Bởi vì ở tỉnh tây bắc Desa dân cư cũng không nhiều. Cho nên, thành Deror lại trở thành nơi cung cấp lao đông thường xuyên của công tước Hoa Tulip ! Chuyện này, nhiếp chính vương anh ngươi đã biết rất sớm. Hơn nữa ta biết. Nhiếp chính vương hắn đã ở thành Deror cũng đã sớm cũng thiết lập cơ sở ngầm --- cái này rất bình thường, bất cứ một vị quân chủ thông minh nào cũng đều đối với thần tử của mình giở ra một ít thủ đoạn giám sát .
Ngay mấy tháng trước , lúc cuộc chiến Tây bắc vừa mới kết thúc ,chúng ta đã biết gia tộc Hoa Tulip có được vũ khí chiến tranh cường đại như vậy .Qua một vài cách biết được họ ở trong thành Gileat nơi phương bắc sàn xuất ra loại đồ vật này , ta một mạch tổn hao tâm trí cho việc này . Do vậy ta đã nghĩ ra biện pháp : thông qua thành Deror !
Ta phái ra vài tử sĩ có lòng trung thành ,trước tiên lấy thân phận tù phạm lẫn vào trong thành Deror.Sau đó vào thời điểm gia tộc Hoa Tulip phái người đến chọn tù phạm về bổ sung lao động , người của ta mua chuộc binh lính trong thành Đại nhĩ để được người của gia tộc Hoa Tulip mua trở về làm nô lệ xâm nhập thành Gileat !Trải qua mấy tháng liền cố gắng mới có thể chiếm được thứ đồ vật ta cần !
Nói tới đây , Dasiy thoáng cười ,ôn nhu nói :
- Louise thân mến , những việc ta làm trong thành Deror cơ sở ngẩm của Nhiếp chính vương chẳng lẽ lại không biết sao ? Ta nghĩ chắc chắn hắn đã rõ ,nhưng vì sao hắn lại không hề nói gì !
Công chúa Louise lúc này mới thật sự là không còn lời nào để nói , nàng nhìn vị bạn thân này của mình hồi lâu sau mới hít vào một hơi thật sâu:
- Nói như vậy, lần này ngươi mang theo ta chạy khỏi đế đô, mang theo ta đi đến tây bắc, hết thảy đều là...
- Đều là do ta sắp xếp! - Dasiy thừa nhận, trong ánh mắt của nàng cũng có chút xin lỗi - Thật có lỗi, Louise, ta biết đây là ta lợi dụng ngươi. Đối với ngươi phải làm như vậy bởi vì thân phận công chúa của ngươi, đem lại cho ta một cái lá chắn bảo vệ tốt nhất. Hơn nữa... Ta cam đoan, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng . Chờ chúng ta sau khi trở về, nếu ngươi không muốn tha thứ cho ta, như vậy sau này ta cũng rõ ràng. Ta sau khi trở về, không lâu liền gả cho anh trai ngươi , mà ngươi, thì có thể tiếp tục làm công chúa vô tư của ngươi. Được không?
Công chúa Louise há miệng thở dốc:
- Nhưng mà, anh trai ta hắn làm sao sẽ đối với công tước Hoa Tulip...
- Ta nói , hắn cũng không có sai khiến ta đi làm chuyện này, chỉ là ngầm đồng ý mà thôi! - Công chúa Dasiy thở dài - Louise, ngươi cũng thật khờ dại. Bất cứ vị vua nào cũng sẽ không dễ dàng để cho thần tử của mình có được lực lượng uy hiếp đến chính mình !Vô luận Công tước Hoa Tulip có lòng trung với Nhiếp chính vương đến cỡ nào ,vô luận Nhiếp chính vương có tin cậy hắn cỡ nào đi nữa …thì vũ khí cường đại nằm trong tay mình dương như vẫn yên tâm hơn cả !
Vũ khí cường đại , nắm giữ trong tay của mình dường như yên tâm hơn .
Những lời này, khiến cho công chúa Louise chân chính tin tưởng .
- Hơn nữa, lần này đắc thủ, sau khi trở về, ta cũng sẽ đem những thứ lấy được giao lên một phần cho Nhiếp chính vương .
Dasiy thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, ta làm như vậy, hắn nhất định cũng sẽ rất vừa lòng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bọn kỵ sĩ kinh hô!
- Trời ơi ! Nhìn lên trời xem kìa ! !
Tiểu thư Dasiy cả kinh, lập tức bước ra bên ngoài nhìn lên, liền thấy trên đỉnh đầu không trung, bỗng nhiên lại có mấy đạo nhân ảnh bay nhanh xẹt qua, đúng là mấy người cưỡi chổi bay qua . Tiểu đội Deception!
Dasiy biến sắc, bất quá rất nhanh liền trấn định ngay lại , khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười:
- Hừ, xem ra cái tên Phillip kia quả nhiên là đã phát hiện ! Ngay cả Deception kỵ sĩ đoàn đều phái đi ra ... Đáng tiếc, nguyên lai sách lược chia quân ra mê hoặc của ta đã thất bại rồi .
Trên mặt của nàng trấn tĩnh phi thường , không hề có chút kích động, đối với người ở phía ngoài quát:
Không cần quan tâm đến ! Đi tới tốc độ nhanh lên! !
Bên trên, từng đội ,từng đội Phách Thiên Hổ tiểu đội xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, trên mặt đất, xe ngựa chạy như bay, mà trên không trung , mấy Phách Thiên Hổ tiểu đội qua lại xoay quanh ở trên đỉnh đầu bọn họ .
Mà hộ vệ phía sau cũng truyền đến cảnh cáo:
- Tiểu thư! Trên đường lớn phía sau có bụi đất bay lên. Tựa hồ có rất nhiều truy binh đang đến đây!
Quả nhiên, nhìn lại phía sau chỉ thấy trên đại lộ bụi đất đầy trời, xa xa cũng nghe thấy được tiếng vó ngựa chỉnh tề mà dày đặc từng hồi .
Xem qua bộ dáng đám bụi đất bay lên ,trong đám những hộ vệ kỵ sĩ có kinh nghiệm lập tức liền la lên:
- Kỵ binh! Là đại đội kỵ binh tinh nhuệ chính quy!
Rất nhanh, truy binh phía sau đã rút ngắn khoảng cách, mà theo như cờ xí ở phía trước kỵ binh , rõ ràng là quân đội của gia tộc Hoa Tulip
- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? - Một kỵ sĩ hộ vệ giục ngựa đi đến ben cạnh chiếc xe ngựa .
Dasiy tiểu thư trầm ngâm một chút. Ánh mắt chớp động, sau đó hít một hơi thật sâu, quyết đoán hạ mệnh lệnh:
- Mọi người dừng lại! Ở ngay tại chỗ xếp thành hàng! Không có mệnh lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ!
Nói xong. Nàng quay nhanh lại đóng cửa xe. Rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của công chúa Louise:
- Thật là có lỗi, Louise, hiện tại cần sự hỗ trợ của ngươi .
Đây hiển nhiên là tướng quân Ron Patton .
Sau khi hắn nhận được mệnh lệnh của Phillip , tất nhiên trong lòng có chút kinh nghi, nhưng chính mình hiện tại đã nguyện trung thành với gia tộc Hoa Tulip cho nên chẳng cần biết đến công chúa hay vương phi gì gì ,chỉ cần chiếu theo mệnh lệnh của ông chủ mà làm là tốt rồi .Hơn nữa hắn –Ron Patton – đối với hoàng thất của đế quốc thật ra cũng chẳng có chút hảo cảm nào .
Ron Patton dù sao cũng có chút thông minh , hắn biết chuyện này không phải là chuyện đùa, cho nên mang đến bộ hạ toàn bộ đều là những binh lính cũ năm đó từng theo hắn tung hoành trên thảo nguyên tây bắc do hắn chọn ra . Những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh , chiến mã tốt , trên bầu trời lại có tiểu đội Deception chỉ dẫn, liền đuổi theo rất nhanh .
Nhìn thấy xe ngựa phía trước bỗng nhiên ngừng lại .Ron Patton đầu tiên cũng giật mình nhưng rồi lại nở nụ cười :
- Hừ ,con mồi đã dừng lại rồi ! Các anh em tiến tới bao vây !! Toàn bộ vây lại ,tả hữu hai bên bao vây vòng quanh . Chuẩn bị chiến đấu !!
Sau tiếng hô hùng tráng ấy ,đám kỵ binh tinh nhuệ lập tức tự động chia thành hai đội , theo hai phía chuyển động
Gần một ngàn kỵ binh , đều là cực kỳ tinh nhuệ do chính Ron Patton một tay huấn luyện nên , rất nhanh chóng đem đám xe ngựa hơn một trăm người vây vào giữa . Đám kỵ binh làm thành một vòng chung quanh , tất cả kỵ binh đều đưa trường mâu lên chĩa thẳng vào đám người đang bị vây bên trong
Ron Patton giục ngựa về phía trước, cao giọng quát:
- Xin mời công chúa và Vương phi đi ra nói chuyện! !
Một thủ lĩnh trong đám kỵ sĩ hộ vệ của Dasiy vẻ mật giận dữ quát :
- Hỗn láo !Chẳng lẽ gia tộc Hoa Tulip muốn làm phản hay sao ? Dám chặn xe ngựa của Công chúa và Vương phi ,ngươi có biết đây là tội lớn thế nào không ?
Nói xong , tên kỵ sĩ này rút trường kiếm ra đánh soạt một tiếng ,chém nhứ hai nhát đầy vẻ đe doạ .
Ron Patton đến ngay cả việc ngó dến tên nhóc đang phô trương thanh thế cũng chẳng thèm. Hắn phủ lên trên khuôn mặt mập mạp nét cười lạnh lẽo , híp mắt lại nhìn chằm chặp vào chiếc xe ngựa xa hoa nhất ở phía trước,cao giọng thốt :
- Tiểu thư Dasiy ! Ta nghĩ chắc hẳn là cô biết chúng ta đuổi theo đến đây là vì cái gì .Cho nên ta đề nghị cô tốt nhất là đừng để cho đám thủ hạ ngu ngốc này của cô làm ra vẻ anh hùng .Ta đếm mười tiếng ,cô hãy hạ lệnh cho tất cả đám hộ vệ xuống ngựa , buông vũ khí ,hai tay ôm đầu đứng yên …Nếu không…
Nói xong , hắn lại giục ngựa tiến hai bước về phía trước .
Tên kỵ sĩ vừa rút kiếm ra lập tức động thân ngăn càn hướng đi của Ron Patton ,chỉ kiếm vào vị tướng quân:
- Ron Patton ! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai .Ngươi bất quá chỉ là một tên sĩ quan phạm tội bị cách chức .lại dám cả gan mạo phạm …
Hắn còn chưa dứt lời , trong mắt Ron Patton đã loé lên một tia lạnh lẽo .Đột nhiên chỉ thấy tướng quân 250 chụp vào trường mâu đang treo trên chiến mã , rút lên , không hề nói thêm lời thừa nào chỉ hô lên một tiếng liền đột ngột đâm về phía tên kỵ sĩ kia .
Phì một tiếng ,trường mâu mang theo đấu khí sáng lóng lánh đâm thẳng vào ngực tên kỵ sĩ ,xuyên thấu thân tên nọ .
Tên kỵ sĩ đáng thương kêu len một tiéng thảm thiết .máu trong miệng tràn ra trường kiếm trong tay hắn rơi xuông đất mang theo một tiếng kêu buồn thảm ngắn ngủi ,cả người liền bị trương mâu của Ron Patton xóc lên .
Ron Patton một tay nắm trường mâu, xốc lấy thi thể, nhẹ nhàng vung lên...
Ba!Vào thời điểm cái thi thể kia rơi xuống mặt đất , tất cả hộ vệ của Dasiy đều sôi trào . Rất nhanh đã có người hét lớn lên tất cả mọi người phải vung kiếm lên xông tới !
Ron Patton cười dài một tiếng, trường mâu trong tay chém ra thanh một vòng tròn , liền nghe vài tiếng bang bang vang lên , đã đánh rớt trường kiếm của vài tên kỵ sĩ hộ vệ chung quanh
- Tiểu thư Dasiy, xem ra cô không hề thương xót đến chuyện chết sống của đám thủ hạ dưới tay cô!
Cánh tay còn lại của Ron Patton đưa lên cao, chỉ cần hạ xuống một cái , chính là dấu hiệu hạ lệnh ra tay giết người !
Tiếng của tiểu thư Daisy trong xe ngựa quát lên. Daisy chậm rãi mở cửa xe ngựa đi ra, đứng ở cửa xe, cách Ron Patton vài chục bước .
Trên măt tiểu thư Daisy chẳng những không có bối rối mà còn có vẻ u ám, nhìn kỵ sĩ hộ vệ bị Ron Patton một mâu đâm chết đang nằm trên đất kia. Nàng cắn răng nói:
- Tướng quân Ron Patton, ta hỏi ông! Chẳng lẽ công tước Hoa Tulip đã ở tây bắc lên ngôi xưng vương rồi sao? Nếu như là như vậy, mời ông giết luôn ta rồi mang về! Nếu không, ông dẫn quân chặn xe ngựa của ta, bất kể là tuân theo mệnh lệnh của ai, cũng đều là tử tội!
Ron Patton cười cười, khinh thường liếc mắt nhìn lướt qua Daisy:
- Cô bé, ngươi còn chưa biết! Bộ dạng này ở trước mặt ta không thể làm được gì đâu! Hai! Ba! Bốn! Năm . . .
Nét mặt Daisy hơi biến sắc, nhưng nàng vẫn ngẩng đầu đối mặt với Ron Patton .
- Tám, chín, mười . . .- Ron Patton đếm xong, ung dung thở dài- Đáng tiếc! Xem ra cô nàng này ở phương nam thái bình quá lâu rồi, tưởng rằng nơi này của chúng ta là muốn làm gì thì làm!
Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ khát máu:
- Các anh em!
Lời vừa dứt, đã thấy tất cả kỵ binh gia tộc hoa Tulip nhấc trường mâu lên. Mấy người nhóm vào một tổ, nhắm kỵ sĩ hộ vệ bên Daisy đâm tới!
Tiếng kêu thảm thiết, đã có bảy tám kỵ sĩ hộ vệ bị trường mâu đâm xuyên qua người mà chết.
- Bảo vệ tiểu thư!!
Các hộ vệ còn lại rống to lên, cầm vũ khí phóng lên, có người trực tiếp xông tới trước xe ngựa, bảo vệ Daisy phía sau lưng.
Kỵ binh gia tộc hoa Tulip không cần biết nhiều, trong huấn luyện bọn họ đã được học là chỉ biết chấp hành mệnh lệnh. Cho dù mày là Thiên Vương thì cũng giết trước rồi nói sau.
Các tổ đội kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh rất nhanh khua trường mâu trong tay, tiếng kêu thảm thiết lên miên. Chỉ sau một lát, đã có mấy chục hộ vệ chết thảm tại chỗ. Các hộ vệ tuy liều chết chống cự nhưng đối phương được trang bị hoàn mỹ, đội ngũ lại đông, hình thành thế bao vây. Các hộ vệ chỉ có thể dàn hàng ngăn trước xe ngựa cố sức ngăn cản. Chốc chốc lại vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Ron Patton dẫn hai bộ hạ thân tín thân thủ cao cường. Trước tiên nhắm vào đội trưởng đội hộ vệ đang mặc áo giáp hòan mỹ trước. Trong đội hộ vệ cũng có mấy người võ kỹ rất cường, nhưng đều bị Ron Patton giết trước tại chỗ.
Ron Patton đã sớm phóng trường mâu đi, trong tay giơ một thanh kiếm bản rộng liên tiếp chặt rụng ba bốn cái đầu người, máu tươi dính đầy trên lưỡi kiếm.
Kỵ binh gia tộc hoa Tulip lớn tiếng gào thét, bao vây đich nhân lại, từng chút từng chút dồn đối phương lại. Trường mâu như rừng, dồn ép đội hình kỵ sĩ hộ vệ nhỏ lại. Trên mặt đất, xác chết càng lúc càng nhiều .
Cuối cùng Daisy cũng hoang mang!
Tuy nàng thông minh, lại có chút tâm cơ, có ít giảo hoạt, nhưng chưa thật sự từng chứng kiến sự tàn khốc lang sói ở Tây Bắc này.
Lấy thịt đè người, thế ép người, sách lược đó nơi ở phía nam thái bình là đúng nhưng ở tây bắc . . . Người ở đây chỉ biết hai cái! Đầu tiên là cờ Hoa Tulip, hai là thanh đao trong tay!
Mắt thấy hộ vệ của mình chỉ ngăn cản một lát mà đã chết thảm hơn nửa, Daisy mới có phản ứng. Nàng khẩn trương la lớn:
- Dừng tay! Dừng tay! ! Tất cả dừng tay!!
Ron Patton cười lạnh một tiếng, trường kiếm giơ lên không trung. Kỵ binh gia tộc hoa Tulip quả thật là kỷ luật nghiêm minh.Chúng kỵ binh quát to một tiếng, mọi người điều khiển chiến mã đồng thời sau này lui lại mấy bước, đội ngũ vẫn chỉnh tề như cũ, đem vòng vây mở rộng ra một ít .
Một nửa các hộ vệ còn sống sót cũng thương tích đầy mình.
Daisy chỉ vào Ron Patton, giọng nói run rẩy:
- Ngươi! Đây là sự mưu phản trần trụi! Ron Patton, ta… ta nhất định sẽ . . .
- Cô bé!
Ron Patton nhếch mép cười lạnh lùng:
- Bớt nói nhảm đi! Bây giờ ngươi kêu người của ngươi bỏ vũ khí xuống! Ta chẳng muốn nghe ngươi ồn ào! Muốn chết muốn sống, chọn đi!
Tòan thân Daisy run rẩy, nhưng cho đến giờ phút này, nàng cũng vẫn như cũ trong lòng không hề sợ hãi. Dù sao nàng cũng không tin đối phương dám giết mình! Cả thiên hạ đều biết tương lai mình là vương phi!! Với lại, trong xe ngựa còn có một công chúa!! Trừ phi công tước hoa Tulip lập tức mưu phản, nếu không thì…
- Mọi người bỏ vũ khí xuống! Mọi người . . . - Daisy hít một hơi thật sâu, giọng nói của nàng dường như có một ít đành chịu .
Phần đông hộ vệ sững sờ một chút, mặc dù trong lòng oán giận nhưng mà cũng chỉ là võ sĩ của các thế gia giàu có nuôi dưỡng trong nhà. Khi người đầu tiên bỏ vũ khí xuống những người khác cũng nhanh noi theo.
Không cần Ron Patton phân phó, rất nhanh đã có kỵ binh gia tộc Hoa Tulip xuống ngựa tiến tới như lang như hổ. Hai người đối phó một người, lột sách vũ khí trên người các hộ vệ rồi lấy dây thừng gân trâu trói hết mấy chục kỵ sĩ hộ vệ lại.
- Ron Patton! Ngươi tốt nhất đừng vì làm sự tình hôm nay mà hối hận!- Daisy tức giận đến thanh âm run rẩy. Dù sao thì đối phương cũng người đông thế mạnh, nàng cũng chỉ có thể oán hận nói dăm câu mà thôi .
Sau khi tất cả các hộ vệ đã bị bắt làm tù binh, Ron Patton không thèm nhìn cô nàng này. Hắn ngoác miệng cười dài, nhìn vào nhóm tù binh máu me đầy mình đang bị trói quỳ ủ rũ trên đất. Cứ một tù binh thì được hai thủ hạ của hắn trông chừng. Trong ánh mắt lúc này của Ron Patton lại hiện lên một chút hung quang- Thấy một chút ánh mắt này, bỗng nhiên Daisy có một cảm nghĩ bất an.
- Giết!
Ron Patton ra lệnh một tiếng. Kỵ binh gia tộc hoa Tulip không chút do dự, rút loan đao bên hông ra. Mấy chục thanh loan đao đồng thời vung xuống!
Chỉ nghe thấy một loạt tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi. Mấy chục tù binh đang quỳ trên mặt đã rơi đầu xuống đất.
Daisy lần này gần như đã muốn ngất xỉu. Nàng hét to một tiếng, thân mình run rẩt lảo đảo, cố sức vịn xe ngựa mới không bị té xuống. Nhìn tất cả kỵ sĩ hộ vệ đã chết hết, nhìn mấy chục cái đầu người đứt rơi trên mặt đất.
- Ron Patton!! Ngươi!! Ta đã hạ lệnh cho bọn họ ...- Daisy gần như muốn hộc máu.
Ron Patton lạnh lùng nhìn cô nàng:
- Hừ, ta nhận được đich mệnh lệnh là: Nếu như có phản kháng, giết chết không cần luận tội! Tiểu thư Daisy, muốn trách thì trách ngươi vừa rồi, trước khi ta đếm tới mười không hạ lệnh đầu hàng! Bọn họ đã dám phản kháng thì chắc chắn phải chết!
Phillip chọn tên Ron Patton- 250 này mang binh đuổi theo, quả thực là một hành động thông minh. Chỉ có tướng quân 250 không sợ trời không sợ đất này mới có dũng khí hạ lệnh giết chóc hộ vệ của vương phi tương lai. Nếu như là tướng lĩnh khác thì sẽ sợ mà không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo này.
Ron Patton một hơi chém hết hộ vệ kỵ sĩ làm Daisy tức giận đến gần như hai mắt biến thành màu đỏ, nhưng Ron Patton không quan tâm!
Dù sao thì vừa rồi cũng đã giết một người, rồi lại giết hết phân nửa đội hộ vệ. Đã không làm thì thôi, đã làm thì cho trót! Nếu ông đây giết một nửa, giữ lại một nủa thì đối phương sẽ không mang thù mà cảm ơn ông sao?
Công chúa Louise ngồi bên trong xe ngựa cũng sợ chóang váng. Bản thân nàng là quý tộc hậu duệ hoàng gia, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, chưa từng có ai dám ở mí mắt của nàng ra lệnh giết chóc! Nhìn vào cái tướng quân Ron Patton này giống như đồ tể, thân hình hùng tráng mang theo sát khí vô hình, vẻ mặt dữ tợn. Cự kiếm trong tay còn đang nhỏ máu tươi.
Sắc mặt công chúa Louise tái nhợt, suýt nữa ngồi không vững, hai tay nắm chặt tay ghế, lui vào góc trong của xe ngựa, một lời cũng không dám nói.
Ngoài những kỵ binh hộ vệ, Daisy còn mang theo ngừơi hầu. Giờ phút này thì những nữ đầy tớ cũng đã sớm trốn ở trong xe ngựa, nào dám đi ra? Nghe thấy bên ngoài chém chém giết giết, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, không ít người đều đã sợ đến khóc gọi cha gọi mẹ, ôm nhau run rẩy .
- Đông! - Thấy có người một cước đá văng cửa xe đi,ngay cả xa phu như con gà con bị vứt xuống trên mặt đất .
Sau đó tất cả nữ đầy tớ đều bị đuổi ra khỏi xe ngựa, binh lính Hoa Tulip chạy ào lên trong xe ngựa lục lọi một hồi. Cuối cùng bỗng nhiên nghe thấy một tiếng răng rắc, một khối tấm ván gỗ bị nhấc lên, nghe một binh lính kêu lớn:
- Tìm được rồi liễu! Mẹ nó, phía dưới có người tránh ở bên trong!!
Lại nghe thấy vài tiếng đe dọa gầm rú:
- Đi ra! Mau ra đây!!
- Đừng! Đừng giết ta, ta đi ra, đi ra!!
Từ hầm bên dưới xe ngựa chui ra ba người. Ba người này mặc tòan áo chòang xám, vẻ mặt sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, bị một đội binh lính dùng loan đao gác ở trên cổ, thất tha thất thểu bị đưa ra. Phịch một tiếng, quỳ ở trên mặt đất .
- Ha ha ha!- Ron Patton cười ầm ầm lên, nhìn chăm chú vào tiểu thư Daisy- Cô bé, đường đường vương phi mà giấu đàn ông bên dưới xe ngựa sao? Hừ, ta sớm biết lũ đàn bà quý tộc các người, bên trong vốn không sạch sẽ như trên mặt!Ngươi lén lút nuôi dưỡng vài cái tiểu tình nhân, nhìn hình dáng quả thực không được ngon lắm a!
Daisy tức giận đến xấu hổ muốn chết, chỉ biết cắn chặt môi không nói lời nào.
Ron Patton nhìn vào những nữ đầy tớ kia, hơi do dự một chút. Tuy nhiên, hắn không phải là người nhân từ nương tay, trong lòng đã quyết, liếc mắt nhìn thủ hạ.
Rất nhanh, sau vài tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, mấy nàng hầu đã bị loan đao chặt xuống, đầu một nơi thân một nẻo!
Daisy nghe thấy kêu thảm thiết, sự phẫn nộ trong lòng liền trống rỗng nhường cho sự sợ hãi:
- Cái tên … hỗn láo này, ngay cả đàn bà con gái cũng giết sạch!
“ Xem ra đối phương thực sự muốn giết người diệt khẩu! Chẳng lẽ ngay cả ta và công chúa, hắn cũng dám giết ?. . . Chẳng lẽ công tước Hoa Tulip hung ác như thế sao? Lá gán của hắn quả thực lớn như vậy?!”
Lúc này, đoàn người của Daisy chỉ còn hai nữ võ sĩ còn sống, ba người vừa đi ra từ hầm xe ngựa là đàn ông.
Giọng nói của nàng run rẩy. Nàng tuyệt đối không đoán trước được người gia tộc hoa Tulip lại có đảm lượng lớn như vậy! Bởi vì nàng dự đóan, cho dù đối phương có phát hiện ra cái gì thì cũng tuyệt đối không dám đối với mình mà kiên quyết ra tay tàn nhẫn!
Dù sao mình là vương phi tương lai, trong xe còn có một công chúa! Trừ phi công tước hoa Tulip quyết định mưu phản, nếu không tuyệt đối không dám làm quá đáng! Nhưng không nghĩ đến đối phương dám làm như vậy!
- Ngươi . . . Ngươi chuẩn bị giết chúng ta sao?- Tiểu thư Daisy cố gắng làm ra bộ dáng bình tĩnh, đáng tiếc là giọng nói run rẩy đã bán đứng nàng rồi.
Ron Patton khinh thường nhìn nhìn cô nàng này:
- Tự cho là đúng, đúng là đàn bà ngu xuẩn! . . . Ông đây vốn muốn một đao kết liễu ngươi nhưng mệnh lệnh là nhận được là chặn ngươi lại, nên bây giờ ta sẽ không giết ngươi! Chờ ngài Philip quyết định!
Daisy bị Ron Patton nhục mạ, trong lòng lại như bị quất một roi thật mạnh.
“Tự cho là đúng, đúng là đàn bà ngu xuẩn! -Hắn mắng tới không sai, mình đích thật là tự cho là đúng, đích thật là kẻ ngu dốt!”
Cứ cho rằng như ở quý tộc phương nam quen lấy thế đè người, nhưng ở phương này, không đúng tí nào. Không ngờ nơi tây bắc này như hổ như sói, những người này làm việc thật tàn nhẫn! Nói giết đã giết, nói trở mặt liền trở mặt, không lưu lại một đường lui nào!
Nhìn tướng quân 250 man rợ kia, tay cầm đao đồ tể máu me, híp mắt chớp chớp sắc bén như có như không ở trên người mình quét tới quét lui. Daisy cảm giác mình như rơi vào hầm băng.
Như đã trải qua thời gian một thế kỷ đằng đẵng, trên đường lớn vang đến tiếng vó ngựa. Nhìn lại xa xa, thấy bóng dáng Philip đang cưỡi ngựa phóng tới, nàng đã gần như đã muốn khóc rớt nước mắt ra. Sắc mặt Phillip có chút mỏi mệt, hắn vốn là người xử lý hành chánh giấy tờ mà cưỡi ngựa đuổi theo mấy chục dặm đường, cũng không phải là sở trường của hắn. Sau khi xuống ngựa, Phillip lạnh lùng đi đến trước tiểu thư Daisy.
Tuy không nói câu nào nhưng Daisy rõ ràng cảm thấy nhục nhã khi thấy ánh mắt của đối phương chiếu tới. Đúng là nhục nhã!
- Tiểu thư Daisy!
Phillip lạnh lùng nhìn nhìn xác chết cùng máu tươi trên mặt đất, hắng giọng một cái, lạnh lùng nói:
- Ta muốn ngươi phải hiểu! Chính trị không phải là thứ để những cô gái bé nhỏ có ý nghĩ kỳ lạ chơi đùa như búp bê. Bởi vì, búp bê sẽ không đổ máu nhưng mà người thì có thể!
Sự làm nhục trần trụi của Phillip khiến cho thân thể của Daisy không thể kìm nén run rẩy được, nàng cảm giác có một đám lửa đang bốc cháy trong lòng mình.
Sợ hãi và nhục nhã, hai loại cảm xúc phức tạp đang cùng đan xen. Cuối cùng Daisy ngẩng đầu lên, nhìn vào Phillip:
- Ngài Phillip, xin hỏi, ngài chuẩn bị giết chết chúng ta sao?
Phillip không nói gì.
Daisy cố gắng giữ cho mình bình tĩnh... Đột nhiên trong lòng nàng sinh ra một cái ý nghĩ cổ quái: “Có lẽ, ở lúc đối mặt tướng quân hai trăm năm mươi rất không nói đạo lý kia, lời lẽ và sách lược của mình không có hiệu quả--Dù sao, không thể giảng đạo lý với người man rợ được. Nhưng mà tên Phillip này lại là người tới từ thế giới văn minh! Hắn cần phải biết đắn đo nên sẽ không làm việc mà không để ý hậu quả”
-Nếu như ngài quyết định giết chết chúng ta, như vậy xin mời làm đi!
Daisy cố gắng làm cho tiếng nói của mình nghe lạnh lùng một chút, bình tĩnh một chút:
- Nhưng mà đừng quên! Hôm nay, ở đây, sau khi dao mổ của ngài hạ xuống, như vậy thì chuyện thứ nhất ngài cần làm khi trở về chính là lập tức mưu phản! Dùng lực lượng của một cái hành tỉnh đối kháng toàn bộ đế quốc! Ta tin tưởng, cho dù gia tộc Hoa Tulip mạnh mẽ thì cuối cùng các ngươi cũng chỉ là quân đoàn tây bắc tiếp theo mà thôi!
Phillip cười.
Hắn cảm thấy cái cô bé trước mặt này đích thực có phần kém. Cho dù theo quan sát thì nàng hơi sợ hãi nhưng lại còn có thể duy trì sự bình tĩnh nói ra những lời này. Với lại... Bản thân là một đứa con nít. Lần đầu tiên giở âm mưu quỷ kế, thiếu chút xíu là lừa được mình thì coi như không tệ rồi.
- Được rồi! Tướng quân Ron Patton, ông thu đao lại đi, ông có thể dọa cho nữ sĩ cao quý này sợ hãi.
Những lời này của Phillip khiến cho trong lòng tiểu thư Daisy nhẹ nhàng thở ra. Nhưng mà giây phút kế tiếp, câu nói tiếp theo của Phillip khiến cho trái tim mà nàng vừa mới ổn định lại đập mạnh lên.
- Tuy nhiên, thưa tiểu thư Daisy! Ta nghĩ ngươi phải biết tại sao ta đến đây... Con người của ta không thích trông thấy máu lắm, nhưng mà khi cần giết người, ta cũng sẽ không mềm lòng đâu.
Phillip đi tới trước mặt ba tên tù binh quỳ trên mặt đất, chỉ nhìn thoáng qua, vẫn nói lạnh lùng:
- Bọn họ chính là ba tên nô lệ chạy trốn ra từ trong thành Gileat ư? Hừ... Tiểu thư Daisy, lần này ngươi làm không tệ. Ôi!
Chuyện đến cái tình cảnh này rồi, Daisy cũng xem như thẳng thắn. Nàng đã trốn không thoát rồi thì cũng không do dự, rất dứt khoát đã nói ra toàn bộ sự việc.
Phillip lẳng lặng nghe hết, chuyện đó gần giống với dự đoán trước của chính hắn.
- Sao, nói như vậy, sĩ quan thủ bị trong thành Deror cũng được các ngươi đút lót rồi? Hừ, không tệ! Có thể nghĩ ra biện pháp giả làm nô lệ để trà trộn vào thành Gileat.
Nhưng mà Phillip còn có một nghi ngờ. Chính là dù có trà trộn vào trong thành Gileat rồi, nhưng mà công nghệ sản xuất của nơi đó đều là phân mấy qui trình sản xuất. Căn cứ tư liệu của ba người này thì thấy, ,ỗi người đều ở trong mấy tháng trà trộn vào các trình tự bất đồng, cứ như vậy, gom góp ra một cái kỹ thuật công nghệ nguyên vẹn, đích thật là có khả năng. Nhưng mà bất kể là thuốc nổ hay cây chổi Phi Thiên đều là thứ cực kỳ phức tạp, có thể nói, với người bình thường thì cho dù là nói cho hắn, hắn cũng không hiểu.
- Ba người này đều là nhân tài ma pháp bồi dưỡng trong gia tộc... Bọn họ đều có tư cách ma pháp học đồ- Daisy thành thành thật thật nói ra.
Phillip cau mày một cái:
- Hừ, quả nhiên quyết đoán a! Lại có thể phái ra ba tên ma pháp học đồ quý giá để đóng giả tù nhân nô lệ hèn mọn trà trộn vào đại bản doanh của chúng ta.
Chuyện đến mức này thì không có điểm đáng ngờ nữa. Daisy suy nghĩ rồi nói:
- Tiên sinh Phillip, ta thừa nhận chuyện này thất bại rồi. Ba người này, ta có thể giao cho các ngươi, bí mật của các ngươi cũng sẽ không tiết lộ nữa. Nhưng mà ta vẫn còn phải cảnh báo một câu, ngài giết ta ở đây cũng không có bất cứ tác dụng gì. Chỉ có thể dẫn tới công tước của các ngươi bị bức bách đến đường cùng! Người văn minh cần phải dựa theo quy tắc trò chơi của người văn minh.
Phillip cười:
- Ôi! Ngươi dựa vào quy tắc trò chơi văn minh gì nào?
- Để ta và công chúa trở về!-Tiểu thư Daisy bình tĩnh khi nói lời này- Chúng ta chỉ là hai cô gái, giết chúng ta cũng không có bất cứ lợi ích gì. Với lại, ta nghĩ ngài công tước cần phải không hy vọng trên người vướng tội danh mưu sát công chúa cùng vương phi chứ. Và... Ta cam đoan, ta cũng không có sao chép ra bí mật của các ngươi. Không tin thì các ngươi có thể lục soát người.
Đang nói, nàng mở rộng ra hai tay. Động tác này thật sự dụ dỗ người ta, thân thể thiếu nữ đầy đặn bọc trong váy dài sát người, nhất là cái vẻ mặt như mặc cho quân vương xử trí của nàng.
Tuy nhiên Phillip chỉ cười:
- Tiểu thư Daisy, ta tin tưởng ngươi không có sao chép một bản nào. Sao chép ra loại bí mật này chỉ có thể gia tăng khả năng tiết lộ ra ngoài. Các ngươi muốn có được bí mật vũ khí của chúng ta, chẳng qua cũng là muốn tăng lên thực lực của mình, nhưng nếu như bí mật tiết lộ ra ngoài, mọi người trên đại lục đều biết, như vậy sẽ không có giá trị nữa. Yên tâm, ta sẽ không để cho người khám xét thân thể của ngươi đâu.
- Vậy thả ta và công chúa trở về đi!- Daisy thản nhiên nói- Chuyện lần này coi như là ta nhận thua. Thắng bại của hai gia tộc tranh đoạt đều là chuyện thường. Tiên sinh Phillip, ngài sẽ không vì một lần xung đột mà gợi ra chiến tranh toàn diện chứ?
Phillip đang mỉm cười:
- Không sai, đấu tranh giữa gia tộc nào đều là có tiến có lùi. Tràn đầy thỏa hiệp và khoan dung. Nếu như một lần xung đột đã khai chiến toàn diện, các đại gia tộc trên lục địa lớn như vậy đã sớm chết hết sạch rồi. Nhưng mà tiểu thư Daisy, tại sao ta phải thả ngươi trở về chứ?
Daisy mở miệng nói:
- Ngươi...
- Ta tin tưởng ngươi không sao chép nhưng mà ta càng cho rằng ngươi đã thuộc lòng bí mật này. Tiểu thư Daisy, ngươi cho rằng ta là đồ ngốc sao? Nếu như ta là ngươi mà nói, ta đã làm thịt ba tên này từ lâu rồi!
Phillip cười khẩy:
- Ta càng tin tưởng, tiểu thư Daisy tài hoa hơn người trong truyền thuyết cũng không chỉ có trình độ ở trên mặt nghệ thuật! Ta nghĩ, trong quý gia tộc đã có thể nuôi dưỡng được nhân tài ma pháp của mình, như vậy tiểu thư Daisy, cần phải có trình độ nhất định ở trên lĩnh vực ma pháp chứ! Cho dù Người thường nhìn cách điều chế cùng bí mật của những vũ khí ma pháp kia rồi cũng xem không hiểu. Nhưng mà, đối với một người tương đối có trình độ trong lĩnh vực ma pháp như nàng mà nói. Nhất định đã thuộc rồi, đúng không?
Nhìn sắc mặt Daisy trắng nhợt, Phillip lạnh lùng nói:
- Ngươi cố ý lưu lại ba người sống này ở trên đường chính là đã nghĩ tới từ lâu, có khả năng là sau khi bị chúng ta nhận ra và một mạch đuổi theo. Ngươi đã nghĩ được từ lâu, ở chỗ tây bắc này là trốn không thoát được! Nếu như bị chúng ta đuổi theo rồi. Ngươi cứ dứt khoát giả dạng ra dáng vẻ nhận thua, cho chúng ta ba người sống. Sau đó nói vài câu, vỗ vỗ cái mông cao quý của ngài là có thể nghênh ngang rời đi, đúng không? Dù sao chỉ cần truy tìm bí mật lại, chúng ta không có lý do gì giết ngài cùng công chúa cao quý! Đây là cái ỷ vào cuối cùng của ngươi---- tiểu thư Daisy, nếu như ta nói sai rồi, xin ngài chỉ ra đi!
Daisy nghẹn lời rồi.
Phillip nói như thế, từng chữ thật giống như kiếm sắc cắm ở trong lòng của nàng! Không phải không thừa nhận, Phillip đoán được vô cùng chính xác!
Đích thực từ nhỏ Daisy đã tiếp thu học tập ma pháp, bản thân nàng cũng có học thức ma pháp tương đối, chỉ là bởi vì vấn đề thiên phú nên nàng không thể học tập ma pháp. Nhưng là lại đạt được trình độ ma pháp học đồ cơ sở.
Cho nên. Sau khi ba người mang bí mật trở về, trước tiên nàng đã hỏi ra toàn bộ cách điều chế, cách điều chế đã ở trong đầu óc của nàng rồi! Giữ lại ba người này để mang ra cũng đích thực giống như lời Phillip, nàng cũng tính toán kĩ, quá nửa là sẽ bị đối phương nhận ra và đuổi giết, nhưng mà vướng bởi thân phận của bản thân, chỉ cần đến lúc đó mình vừa giao người. Đối phương cũng tuyệt đối không dám thực sự giết mình. Mà mình cũng có thể nghênh ngang rời đi với cách điều chế bí mật đã hoàn toàn nắm chắc trong đầu.
Phillip tỏ vẻ giễu cợt rồi nhìn vào sắc mặt chuyển sang trắng của Daisy, hắn nói:
- Vương phi Tôn kính. Nếu ta cũng đã đoán được rồi, như vậy ngài cảm thấy ta còn thả ngài trở về sao?
Nói xong, Phillip khẽ hạ lệnh:
- Bay đâu! Mời tiểu thư Daisy lên xe ngựa, sau đó, mời hai vị nữ sĩ cao quý theo chúng ta cùng trở về thành Loran thôi!
- Ngươi...
Lúc này Daisy cũng thực sự sợ hãi rồi:
- Phillip! Ngươi giam giữ vương phi cùng công chúa, chuyện này, ngươi cho là có thể giữ bí mật sao?
Phillip cười:
- Ta chưa từng nghĩ có thể giữ bí mật.
Nói xong, hắn vung tay lên, đã có mấy tên binh lính nhào tới, không hề giải thích mà nhét Daisy vào trong xe ngựa rồi đóng cửa xe. Lại có hai tên binh lính ngồi lên vị trí của kẻ lái xe, xua đuổi xe ngựa quay đầu trở về phía thành Loran rồi.
Trong xe, mặt Daisy tái nhợt, còn vẻ mặt công chúa Louise bên cạnh giờ phút này lại ung dung, chỉ là nhẹ nhàng thở dài nói:
- Daisy...
- Gì vậy?
Daisy miễn cưỡng trả lời.
- Ta nghĩ tới anh trai của ta- Thần. năm đó hắn đã từng nói một câu với ta!
- Nói cái gì?
Công chúa Louise thản nhiên nói:
- Hắn đã từng nói với ta: Trên thế giới này, có một ít trò chơi chỉ có đàn ông mới có thể chơi, còn đàn bà tốt nhất không nên tham dự vào trong đó.
Sau khi nói xong câu đó, công chúa dứt khoát tựa ở trong nệm ghế rồi nhắm mắt lại, căn bản lại không hề liếc mắt nhìn Daisy.
Dưới sự bảo vệ chặt chẽ, xe ngựa trở về thành Loran, sắc mặt của Phillip dần dần trầm xuống, Ron Patton đã đi tới bên cạnh nói:
- Phillip, làm sao bây giờ?
-Ừm.
- Hắc, đừng cho rằng ta thật sự là thằng ngốc!
Ron Patton ghé sát vào rồi thấp giọng nói:
- Mặc dù lòng dũng cảm của ta lớn hơn một chút nhưng mà cũng biết quan hệ lợi và hại! Một khi loại chuyện giam cầm công chúa cùng với một vị vương phi này lộ ra ánh sáng, ngươi cho rằng chúng ta có thể kiên trì bao lâu?
Phillip cười khổ một tiếng:
- Ron Patton. Ngươi biết không? Con người của ta nếu như đối mặt kẻ địch vô cùng thông minh hoặc là vô cùng ngu xuẩn ta còn không sợ. Ta chỉ sợ một loại người...
- Là sao?
Ron Patton hơi khó hiểu. Đương nhiên không sợ kẻ địch ngu xuẩn là điều hiểu dễ dàng. Kẻ địch càng ngu xuẩn thì lại càng dễ dàng đối phó. Nhưng mà không sợ kẻ địch thông minh là vì sao?
- Bởi vì kẻ địch thật sự thông minh thường hay sẽ cho sự việc lưu lại một ít đường sống! Sẽ không làm cho sự việc tạo thành đường cùng! Như vậy, cho dù cuối cùng mọi người làm ra việc bế tắc cũng sẽ không khiến cho cả hai đều bị thương mất cả chì lẫn chài. Đây là cách làm của người thông minh. Nhưng mà... Ta lại sợ một loại người.
- loại người Nào?
Phillip cười khổ nói:
- Chính là loại người như cô nàng Daisy này! Loại người này có một chút khôn vặt nhưng mà cũng có hơi ngu xuẩn. Thông minh hơn một chút so với kẻ ngu dốt thật sự, vừa ngu xuẩn kém một chút so với người thật sự thông minh. Rõ ràng chỉ là chỉ số thông minh hạng hai nhưng mà vẫn cứ xâm phạm sai lầm nghiêm trọng ở trên vấn đề mấu chốt, cuối cùng sẽ kéo mình và kẻ địch cùng vào địa ngục.
Hắn nhìn Phillip, cố sức vỗ vỗ bả vai của vị tướng quân này, hắn nói:
- Nếu như cô nàng này không có ghi cách điều chế vào trong đầu mình. Hoặc là nói, nàng không hề hiểu được ma pháp. Như vậy thì căn bản là người thường không tiếp thu được cái cách điều chế này! Có thể nói nàng ngốc là vì tự phụ thân phận, đọc thuộc lòng cách điều chế ở trong lòng. Kết quả khiến cho ban đầu ta không muốn bắt nàng lại không thể không bắt nàng trở về! Cái này kêu là ngu xuẩn! Bởi vì căn bản nàng không biết, chính trị là một loại trò chơi thỏa hiệp với nhau! Loại cách làm ngu xuẩn này của Nàng, loại cách làm việc không để lối thoát lại bức bách chính cô ta và chúng ta đều đến bước đường cùng!
Sau khi Nói xong những điều này, Phillip cố ý lôi kéo Ron Patton dừng ở phía sau đoàn người, mắt thấy chung quanh không có người nào, Phillip mới hạ thấp tiếng, thấp giọng nói nghiêm túc với Ron Patton:
- Tướng quân, bây giờ ta muốn nói mấy câu với ngươi, những lời này không hề xem như là mệnh lệnh chính thức, chỉ là vài lời giữa đồng liêu với nhau.
Ánh mắt Ron Patton xuất hiện đột ngột:
- Ngươi nói đi.
Sắc mặt Phillip u ám, tuy nhiên giọng nói lại trịnh trọng tới mức xưa nay chưa từng có:
- Ta có thể không e dè nói cho ngươi biết. Tướng quân, lần này chúng ta có phiền toái lớn rồi! Bởi vì ả đàn bà đáng chết này khôn vặt, rất có thể nàng sẽ bức bách hai gia tộc địch và ta đến bên vách núi! Cho nên, mặc dù bây giờ ngài công tước không có ở quý phủ, chúng ta không có cách nào khác nhận được bất cứ mệnh lệnh cùng chỉ thị gì từ chỗ của hắn, nhưng mà cá nhân ta có một đề nghị, muốn nói với ngài.
Phillip nói tới đây thì cố ý dừng lại trong chốc lát, sau đó hắn nhìn chăm chú mắt của Ron Patton rồi cắn răng một cái, nói ra một từ ngữ khiến cho hai người hãi hùng khiếp vía.
- Chuẩn bị chiến tranh đi!
Khóe mắt Ron Patton giật giật, nhìn vào Phillip, hắn chỉ thấy được sự quyết đoán từ trong ánh mắt của người trẻ tuổi nho nhã yếu đuối này.
Phillip trầm giọng nói:- Sau khi trở về, ta yêu cầu ngài lập tức tập kết quân đội của gia tộc, làm xong chuẩn bị chiến tranh, ta cũng có thể phối hợp vật tư liên quan, đồng thời gia tăng lực lượng phòng ngự đối với cứ điểm quân sự ranh giới phía đông của chúng ta, tất cả quân đội gia tộc chuẩn bị chiến tranh...
Hai người đàn ông im lặng không nói. Qua lúc lâu, Phillip nhìn bầu trời rồi thở dài nói:
- Chỉ mong những chuẩn bị này của chúng ta không phải thực sự sử dụng. Bởi vì căn bản bây giờ chính là không phải thời cơ đâu.
Trong thành Loran, Phillip không cố giữ bí mật đối với tin tức công chúa điện hạ cùng tiểu thư Daisy trở về.
Hoàn toàn trái lại, hắn phái người truyền tin ra bên ngoài rằng: “Ban đầu công chúa Louise và tiểu thư Daisy đã quyết định rời đi nhưng phu nhân công tước hiếu khách đã mời họ ở lại nên đã quyết định ở lại gia tộc Hoa Tulip thêm một thời gian, hai nữ sĩ cao quý cũng được phu nhân công tước mời vào trong tòa thành Hoa Tulip.”
Đồng thời, trong bóng tối, Phillip hạ lệnh phái quân đội theo dõi chặt chẽ Viện tôn giáo trong thành, theo dõi vị thánh nữ điện hạ kia. Rồi sau khi chần chờ một lát, Phillip cũng lại phái người bắt đầu theo dõi gia tộc Listeria.
Biết được tin tức công chúa Louise cùng tiểu thư Daisy đã đi rồi lại quay lại, người thứ nhất tới cửa không phải người nào khác, mà là phu nhân Listeria! Trên thực tế, từ lần yến hội kia tới giờ đã mấy ngày, sau khi gặp được Lạc Tuyết rồi trở về, phu nhân Listeria đã ốm một trận! Dường như mấy ngày nay, tâm trạng và thân thể của phu nhân cũng không được tốt lắm, luôn luôn ru rú trong nhà. Không ai biết phu nhân Listeria là bị vị Lạc Tuyết kia dọa sợ rồi! Mà bây giờ, phu nhân Listeria nhận được tin tức thì lập tức đi tới trong phủ công tước, tiếp đãi nàng là tiên sinh Phillip.
- Tiên sinh Phillip, ta yêu cầu một lời giải thích!- Phu nhân Listeria bực tức nói - Từ tối hôm qua, trụ sở gia tộc của ta bị quân đội của gia tộc Hoa Tulip theo dõi. Chẳng lẽ công tước Hoa Tulip có thái độ đối xử với đồng minh trung thành và tận tâm như vậy sao?
Phillip chỉ cười:
- Phu nhân cao quý, cách làm như vậy chỉ là vì bảo vệ gia tộc của ngài mà thôi!
Mắt phu nhân Listeria bỗng nhiên sáng lên:
- Chẳng lẽ... Công chúa Louise với tiểu thư Daisy bị các ngươi mời trở về ư?
Phu nhân hầu tước thông minh lập tức đoán ra, nơi này có thể xảy ra chuyện gì đặc biệt chứ?
Với lại... Vivian mời hai vị tiến vào phủ công tước? Chuyện cười! Người khác có thể không biết chi tiết về Vivian, nhưng phu nhân Listeria làm sao có thể khôg biết? Căn bản Vivian đã không có bất cứ thói quen quý tộc nào! Cô gái nhỏ này làm sao có thể hiểu được lời mời giữa quý tộc? Mình ở Tây bắc sắp hai năm rồi, cũng chưa từng được nàng mời lần nào!
- Trên thực tế, đích thực xảy ra một vài chuyện …
Phillip cũng không giấu diếm vị hầu tước phu nhân này. Bởi vì bây giờ, gần như gia tộc Listeria đã gắn liền hoàn toàn cùng với gia tộc Hoa Tulip, hai bên là đang ngồi trên cùng một con thuyền. Rất nhanh, Phillip đã nói qua quá trình sự việc. Dù cho phu nhân Listeria suy nghĩ tinh tế, thông minh tuyệt đỉnh nhưng khi nghe xong chuyện này cũng không tránh khỏi biến sắc:
- Tiên sinh Phillip, chẳng lẽ ngài không biết chuyện này quá mức nghiêm trọng? - Bỗng nhiên nàng đứng lên, chăm chú nhìn Phillip: - Giam cầm một vị vương phi cùng một vị công chúa! Ngoài mưu phản ra, ta không thể tưởng được bất cứ khả năng nào.
- Cho nên bây giờ ta cần một vài sự trợ giúp của ngài. - Phillip cười khổ nói: - sau khi tin tức truyền ra ngoài, không ít người có thân phận trong thành Loran đều tới cầu xin yết kiến công chúa cùng vương phi. Nhưng loại chuyện này chúng ta cản một hai lần thì được, cũng không ngăn cản liên tục được, sẽ bại lộ thôi. Cho nên, ta cần sự hỗ trợ của ngài!
Phu nhân Listeria trầm mặc một lát rồi nói:
- Ngươi... Yêu cầu ta thuyết phục công chúa Louise sao?
- Đúng vậy - Phillip thản nhiên nói: - Ta tuyệt đối sẽ không cho phép vị tiểu thư Daisy kia lộ diện trước mặt người khác, nhưng công chúa Louise thì không phải vậy. Nàng không có bất cứ ân oán gì với gia tộc bọn ta, bản chất chuyện này cũng không có quan hệ gì với nàng, nàng chỉ là bị tiểu thư Daisy kia lợi dụng mà thôi. Cho nên, ta dự định mời ngài đi thuyết phục công chúa điện hạ trước tiên hợp tác với chúng ta. Ta sẽ tổ chức vài buổi yến hội ở trong tòa thành,sau đó mời một số người có thân phận của địa phương tới tham gia. Cho phép công chúa điện hạ lộ diện ở trong buổi tiệc là có được rồi.
- Nhưng mà, ta có một yêu cầu - Phu nhân Listeria thản nhiên nói - Ta yêu cầu gặp công tước phu nhân, tiểu thư Vivian. Tiên sinh Phillip, cũng không phải ta không tin ngài, nhưng dù ngài được công tước tín nhiệm sâu hơn nữa thì rốt cuộc ngài cũng chỉ là một vị gia thần. Ta không thể nghe một lần lời nói của một bên như ngài đã làm việc gì đó cho ngài. Nếu không thấy được ngài công tước, ít nhất ta muốn gặp tiểu thư Vivian.
Sắc mặt Phillip càng cổ quái hơn.
Qua lúc lâu rồi hắn mới thở dài:
- Thật đáng tiếc... Không được! Bởi vì bây giờ tiểu thư Vivian cũng không ở trong thành. Vài ngày trước nàng đã rời đi rồi.
Đích thực là vài ngày trước, Vivian đã rời đi !
Vào ngày hôm đó, trong buổi tiệc Đỗ Duy bỗng nhiên quay về, sau khi hắn gặp mặt Lạc Tuyết đã lấy cớ bảo Vivian ra khỏi phòng. Sau đó Đỗ Duy đã cùng Lạc Tuyết rời đi, nhiều ngày không trở về. Vivian đã biết Lạc Tuyết là một nhân vật nguy hiểm, nàng chính là vị hôn thê của Đỗ Duy, làm sao nàng có thể làm ngơ không chú ý? Nếu nói Đỗ Duy gặp phải nguy hiểm rồi, như vậy thì Vivian tuyệt đối là người thứ nhất sẵn lòng đi tìm hắn.
Nhưng vấn đề là Vivian cũng không biết Đỗ Duy đi nơi nào.
Tuy nhiên, may là vấn đề này đã có đáp án nhanh chóng.
Vào ước chừng bảy tám ngày trước, có một vài người của dong binh đoàn tự xưng là "Cáo sa mạc" đi vào phủ công tước cầu kiến Phillip. Những người này nói ở Tây Bắc gặp được một vị trong gia tộc Hoa Tulip tên gọi là "Harry", hơn nữa đối phương giao cho mình một ít việc đi làm, sau khi hoàn thành là có thể đi vào trong tòa thành lĩnh thưởng.
Người khác không biết, nhưng Vivian lại biết cái người gọi là "Harry" chính là bí danh Đỗ Duy dùng. Rất nhanh, cô gái nhỏ đã đích thân mời mấy người tự xưng là dong binh đoàn "Cáo sa mạc " kia đi vào gặp mặt nói chuyện. Khi mấy dong binh biết được vị nữ ma pháp sư mỹ lệ trước mặt này chính là phu nhân công tước mà danh tiếng đã lừng lẫy không người nào không biết khắp toàn bộ Tây bắc - tiểu thư Vivian, bọn họ đã hạnh phúc tới mức gần như muốn ngất đi rồi! – “Mẹ nó, sau này ai còn dám nói "Cáo sa mạc " chúng ta là dong binh đoàn hạng ba? Chúng ta là khách quý của phu nhân công tước Hoa Tulip đấy!”
Rất nhanh, Vivian đã biết được hành tung của Đỗ Duy từ những dong binh này. Mà nữ võ sĩ áo trắng kia, người mà một người một ngựa đuổi chạy đại đội mã tặc theo lời kể của họ, không hề nghi ngờ chính là tỷ tỷ Joanna của mình rồi!
Vivian tâm hoảng ý loạn nên không có ý muốn tiếp tục nói chuyện với những dong binh này, sau khi sai người thực hiện toàn bộ điều kiện mà Đỗ Duy đáp ứng họ, cô gái ngốc nhỏ bé lập tức về thu dọn hành lý. Nàng quyết định ra ngoài tìm Đỗ Duy.
- Tây bắc... Đỗ Duy đi Tây bắc làm gì đây?
Vivian không có cách nào nghĩ thông suốt vấn đề này được. Dù sao, sự kiện Lạc Tuyết đuổi giết phát sinh sau khi Đỗ Duy rời đi nên không có ai biết.
Tuy nhiên, rất may là lúc này, có một người khác trong thành rất trùng hợp làm thay đổi hướng đi của cả câu chuyện.
Nhắc nhở cho Vivian không phải ai khác mà là Elany, vị đệ tử tiền nhiệm của Đại Tuyết Sơn! Từ sau khi Elany ở lại chỗ của Đỗ Duy, đã tiếp xúc không ít lần với Vivian. Nhất là sau khi Hàm Nguyệt rời đi, Elany rất buồn chán đối với cách làm của Đỗ Duy, trong thành cũng không có bao nhiêu nữ thân quyến khác, Vivian hiền lành đơn thuần đã cho Elany không ít sự an ủi. Với lại, một người là nữ ma pháp sư thiên tài của đại lục, một người là đệ tử của vu vương Đại Tuyết Sơn, trong ngày thường trao đổi một ít pháp thuật với nhau.
Ngày đó khi Elany đi tìm Vivian, phát hiện Vivian đã thu dọn hành lý và có vẻ chuẩn bị ra ngoài, tự nhiên nàng sẽ mở miệng hỏi. Vivian không có thói quen nói dối, cũng nói thẳng thắn với nàng việc Đỗ Duy đã đến sa mạc Tây Bắc, và theo cách nói của những dong binh kia thì dường như Đỗ Duy còn dự định đi theo một thương đội đi thảo nguyên....
- Thảo nguyên? Chẳng lẽ….? - Trong lòng Elany kinh hãi liền buột miệng nói ra - Chẳng lẽ hắn định đi Đại Tuyết Sơn?
Chính là một câu nói kia khiến cho hai cô gái quyết định cùng ra ngoài.
“ Nếu như mình rời khỏi thành, như vậy Phillip tuyệt đối sẽ giữ mình lại. Dù sao bản thân là phu nhân công tước, nếu như còn chạy loạn nơi nơi giống như lúc trước, quả thực có phần không ra thể thống gì! ”. Cho nên, Vivian làm ra quyết định "không thông minh" thứ nhất của cuộc đời nàng - lén lút chạy trốn!
Mặc dù không biết đường tây bắc nhưng mà may là nàng có một người dẫn đường: Elany.
Sau ba ngày hai cô gái lặng lẽ rời khỏi thành thì Phillip mới phát hiện: “Lại không thấy phu nhân công tước nữa!”
Khi hắn phái quân cùng tiểu đội Phách Thiên Hổ tìm kiếm khắp nơi, thì Vivian và Elany đã đi qua hành lang Tây bắc, phương hướng xuất phát đi thảo nguyên!
Khi Phillip đang nghĩ nát óc thử thuyết phục phu nhân hầu tước Listeria hỗ trợ thì hai người con gái Vivian và Elany đã dừng lại ở dưới chân Đại Tuyết Sơn cách thành Loran ngoài mấy nghìn dặm!
Ngẩng đầu ngửa mặt trông lên đỉnh núi cao vút tận trong mây, trong lòng Vivian cũng có phần kính sợ đối với kỳ tích thiên nhiên này:
- Elany... Ngươi nói, bọn Đỗ Duy thực sự đi lên đó sao?
Elany lấy lại bình tĩnh. Thật ra, trong lòng nữ thích khách có đầu óc đơn giản này cũng có chút bối rối, dù sao bây giờ thân phận mình là kẻ phản bội Đại Tuyết Sơn. Sau khi bị Đỗ Duy bắt làm tù binh, bị hắn mê hoặc tâm trí mà hồ đồ giúp hắn đóng giả Vu sư Đại Tuyết Sơn lừa bịp sứ giả thảo nguyên, nàng cũng không biết chuyện có bại lộ không? Mà từ trước đó, chuyện nàng lén lút xuống núi đi ám sát quân đoàn trưởng Tây Bắc cũng là hành vi tự ý của mình.
Elany hiểu rõ tính tình sư phụ Bạch Hà Sầu, biết nếu như mình trở về, quá nửa sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của Đại Tuyết Sơn, cho dù sư phụ đặc biệt khai ân ném mình tới phía trên đỉnh núi Tuyết nào đó, quay mặt vào vách đá suy nghĩ qua bảy tám năm, vậy nàng cũng coi như là nhẹ rồi!
- Điều này... dọc đường đi chúng ta không phải đã hỏi thăm những người chăn nuôi kia sao? Đích thực có ba người đi tới Tuyết Sơn rồi, dường như trong đó có một nam một nữ, chính là ngài công tước cùng tỷ tỷ của ngươi - trong lòng Elany cũng có phần lo sợ bất an.
Quan trọng hơn là, theo tin tức từ trong miệng những người dân chăn nuôi kia thì đi cùng với hai người Joanna và Đỗ Duy là một tên mặc áo choàng màu đen, theo miêu tả của họ về chiều cao, tướng mạo của người đó thì Elany rất dễ dàng nghĩ tới một người: Ruga!!
Dù sao, dáng người Ruga thấp bé quả thực rất dễ dàng phân biệt.
Nếu như Đỗ Duy và Joanna hai người rơi vào trong tay Ruga, cho dù là Vivian và Elany đơn thuần đi nữa thì cũng biết nhất định là không có kết quả gì tốt.
Đối với Vivian mà nói, trong lòng nàng chỉ đơn giản là sốt ruột và lo lắng cho sự an toàn của Đỗ Duy.
Nhưng đối với Elany, suy nghĩ này đã phức tạp nhiều lắm rồi. Đứng ở dưới chân Đại Tuyết Sơn, nghĩ tới sự uy nghiêm của sư phụ Bạch Hà Sầu, trong lòng nàng cực kỳ sợ hãi và chùn bước. Nhưng ở một phương diện khác, nghĩ đến Đỗ Duy rơi vào trong tay Ruga, trong lòng Elany càng sinh ra một sự vướng víu và lo lắng khó mà miêu tả được... “Công tước thiếu niên đáng ghét kia! Hắn... Hắn thông minh như thế, đáng ghét như thế làm sao có thể rơi vào trong tay người khác chứ!”
Bất kể như thế nào, hai cô gái nhìn nhau trong chốc lát rồi vẫn bước trên con đường leo nên Đại Tuyết Sơn như trước.
Có Elany dẫn đường, hai người dọc theo đường núi gập ghềnh chót vót đi lên một mạch, nhưng rất nhanh, sau khi chuyển qua một khúc cong, Vivian nhìn về phương xa, bỗng thấy một bóng người trôi giạt xuống dưới, nàng không nhịn được kêu lên một tiếng:
- A!
Phía trên, một bóng dáng thon dài mảnh mai giống như một cơn gió nhẹ bay tới. Tới gần, chỉ thấy khuôn mặt người kia tuyệt đẹp tới mức khiến cho nữ nhân cũng phải đố kị, còn có một khí tức tự nhiên thanh cao, chính là vị "Tiên sinh Lạc Tuyết" kia, người mà ngày đó Vivian từng thấy ở trong tòa thành.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt vị tiên sinh Lạc Tuyết này lại rất là u ám, trên khuôn mặt vốn gần như hoàn mỹ lại có thêm một vài vết thương rất nhỏ, vài giọt máu tươi phủ ở bên cạnh vết thương kia, dường như hắn quên lau chùi, đến ngay cả ánh mắt hắn cũng có vẻ hơi mất hồn và chán nản!