Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 609: Cắt ngón tay
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Bởi vì Đường Uyển phải về Yến Kinh, Dương Thần cũng không nói thêm gì nhiều, chỉ đơn giản chúc mẹ con cô thuận buồm xuôi gió.
Hàn huyên nhiều chuyện, hậm hực trong lòng Dương Thần cũng tiêu tan đi rất nhiều. Nhìn đồng hồ, đã là buổi chiều, nhớ lúc trước đã hẹn với Lưu Minh Ngọc đi xem căn phòng nhỏ của cô, hắn liền gọi điện thoại cho cô.
Lưu Minh Ngọc đang ở phòng làm việc xem tài liệu vài hạng mục, mấy ngày nay cô cũng khá bận, Lâm Nhược Khê sau khi trở về từ Châu Âu, không những không nghỉ ngơi, mà còn khuếch trương lực lượng, thu mua và sát nhập… tài lực kinh khủng mà Ngọc Lôi tích tụ được giống như một con bò tót không ngừng đấu đá, khiến mọi người trong ban Quan hệ xã hội cả ngày chạy đôn chạy đáo, đàm phán liên tục, bận túi bụi.
Nhận được điện thoại của Dương Thần, Lưu Minh Ngọc tháo đôi kính cận gọng đen xuống, mỉm cười, đoán được nguyên nhân Dương Thần gọi tới, nhận điện thoại nói:
- Anh rảnh rồi?
Dương Thần sửng sốt, cười khổ, tâm tư mình chẳng lẽ lại đơn giản vậy, Lưu Minh Ngọc vừa đoán là đúng, nói:
- Lúc nào em tan sở, anh đi đón em.
- Em cũng không phải không có xe.
Lưu Minh Ngọc nói:
- Hơn nữa anh cũng là người của Ngọc Lôi, giờ tan tầm anh chắc cũng phải biết chứ.
Dương Thần sờ sờ mũi:
- Người một nhà đừng nói chuyện sắc bén vậy, anh không phải là chăm sóc em sao?
- Ngụy biện, muốn em trốn việc thì cứ nói.
Lưu Minh Ngọc mỉm cười duyên dáng nói.
Dương Thần bị oan ức, chính mình đâu có ý muốn cô ấy trốn việc, nhưng rồi hắn lại nghĩ, đúng rồi, là Lưu Minh Ngọc cố ý nói vậy, vì thế cũng thuận nước cười nói theo:
- Đều bị em phát hiện rồi, vậy thì trốn việc thôi, anh lập tức lái xe đến đón em, nếu như đi hai xe về chỗ em thì không có cảm giác gì cả.
- Coi như anh biết điều.
Lưu Minh Ngọc bật cười gác máy, coi như là đã định như vậy rồi.
Lưu Minh Ngọc cũng là do mấy ngày nay làm việc thật sự mệt mỏi, khó được cùng Dương Thần có không gian riêng tư, cô cũng muốn tạm thời gác công việc lại nên mới có ý trốn việc trong đầu.
Nửa tiếng sau, Dương Thần chở Lưu Minh Ngọc rời khỏi bãi đỗ xe Ngọc Lôi, trong xe còn bật nhạc của Adele, là hôm qua Sắc Vi mua cho vào vẫn chưa đổi.
Lưu Minh Ngọc tò mò hỏi:
- Thật không nhìn ra anh lại thích nhạc Adele, em nghĩ anh là người đàn ông vô tâm, chắc chỉ nghe loại nhạc đơn giản.
- Cái gì mà vô tâm?
Dương Thần không hài lòng bĩu môi:
- Không thể đổi tính từ khác sao, ví dụ như phong lưu, phóng khoáng, hơn nữa, CD này cũng không phải anh nghe.
- Thế là ai nghe?
Lưu Minh Ngọc nghi hoặc hỏi.
Dương Thần nhăn nhó nói:
- Hôm qua Sắc Vi ngồi xe anh nghe.
Lưu Minh Ngọc biết Sắc Vi, vì Lưu Thanh Sơn có quan hệ, cô sớm biết rằng Dương Thần có tình nhân là hội trưởng hội Hồng Kinh, Tư Đồ Sắc Vi.
Lúc này nghe thấy Dương Thần nói ra, cũng gật gật đầu:
- Hóa ra là cô ấy… sau này hy vọng có cơ hội gặp mặt.
Dương Thần cười thầm, hai người phụ nữ này, cũng coi như người trong cùng nghề.
Lúc xe đi được một đoạn, Dương Thần mới nhớ đến, hỏi:
- Em còn chưa nói nơi ở ở đâu.
Lưu Minh Ngọc trầm ngâm một lát, nói:
- Đừng đi chỗ em ở vội, đi qua chợ, em mua chút rau quả tươi và thịt, buổi tối về chỗ em nấu cơm.
Dương Thần đương nhiên không có ý kiến gì, hơn nữa, phụ nữ bên cạnh mình không ít, người biết nấu ăn, chỉ có Mạc Thiện Ny. Lâm Nhược Khê thì không giỏi, còn đang trong giai đoạn học hỏi, cho nên Lưu Minh Ngọc muốn thể hiện tay nghề, hắn cũng vui lòng hưởng thụ.
Chạy xe đến chợ, Dương Thần và Lưu Minh Ngọc xuống xe, hai người giống như đôi vợ chồng trẻ đi làm về đến mua thức ăn, dạo qua chợ một vòng.
Lưu Minh Ngọc trước khi biết thân phận của cha là Lưu Thanh Sơn, vẫn lớn lên giống các cô gái bình thường khác ở Trung Hải, cho nên việc mà các cô gái bình thường biết làm, cô cũng đều biết.
Suốt cả đường vừa đi vừa dừng lại chọn đồ, Lưu Minh Ngọc chọn được bất kể là rau quả hay thịt đều phải tính toán mặc cả, đấu tranh một lúc với người bán hàng, thậm chí còn có lúc “không bán thì đi chỗ khác mua”, khiến Dương Thần ở bên cạnh phối hợp làm ra vẻ mặt “không kiên nhẫn”.
Dương Thần nhìn cảnh này thấy có chút mới lạ, không biết Lâm Nhược Khê đi theo vú Vương ra ngoài mua đồ ăn có như vậy không, xem ra rất khó làm được như vậy. Lâm Nhược Khê gần đây tuy nói nhiều hơn một chút, nhưng đối mặt với mọi người đa số vẫn là khuôn mặt lạnh băng. Mặc cả ư? Cô ấy kiếp sau cũng không thể làm vậy!
Mỗi khi mua được đồ ăn giá thấp, Lưu Minh Ngọc lộ vẻ tươi cười rạng rỡ, đưa túi ni lông lớn giao cho Dương Thần xách, tiếp tục đi sang hàng khác.
Dương Thần mỉm cười hỏi:
- Thật là vui như vậy sao, em nói nhiều như vậy bớt được có hai đồng, có gì mà vui chứ.
Lưu Minh Ngọc bĩu môi, lườm Dương Thần một cái nói:
- Anh thì biết gì, tiền không phải vấn đề, quan trọng là quá trình mặc cả, mặc cả chính là một thú vui, đi chợ không mặc cả thì còn khó chịu hơn giết em đi vậy!
- Đây đều là mẹ dạy em?
Dương Thần tò mò hỏi.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu cười:
- Lúc em nhỏ cha vẫn còn ở Yến Kinh, chỉ có mẹ mang theo em, hai mẹ con sống cũng không quá dư dả, tất nhiên phải tiết kiệm, đi theo mẹ đi mua đồ ăn, mua quần áo đều mặc cả, tự nhiên thành một thói quen. Đừng thấy em giờ làm ở một công ty thời trang lớn như Ngọc Lôi, hiện giờ giá cả ở mấy hàng nhỏ trong chợ em đều rất rõ, rất nhiều thứ chỉ là đem gắn thương hiệu vào, bỏ ra thì cũng chỉ là hàng vỉa hè.
Dương Thần nhìn bộ dạng đắc ý đáng yêu của Lưu Minh Ngọc, lại oán thán lần nữa, chính mình không đủ hiểu những người phụ nữ bên cạnh mình, không thể tưởng tượng được người quyến rũ, thanh lịch như Lưu Minh Ngọc lại có mặt “đường phố” như vậy.
Nhưng yêu một người tự nhiên sẽ yêu những gì cô ấy yêu thích, Dương Thần nhanh chóng tiếp nhận bộ dạng la to mặc cả của Lưu Minh Ngọc, thậm chí sau đó chính mình cũng tham gia vào cuộc chiến ép giá kinh khủng.
Mua đồ ăn như vậy, tất nhiên không thể nhanh, phải hơn nửa tiếng sau hai người mới mua đủ đồ ăn.
Lúc lái xe vào tòa nhà sang trọng nơi Lưu Minh Ngọc ở, trời đã tối.
Cả khu nhà này đều là thiết kế bảo vệ môi trường, điều hòa đều dùng kỹ thuật địa nhiệt và nước ngầm điều khiển, tuy rằng là nhà ở, nhưng diện tích khá lớn, cho nên giá tiền cũng ngang với một biệt thự nhỏ.
Lưu Thanh Sơn những thứ khác không được tốt lắm, nhưng vì con gái rất mạnh tay tiêu tiền, bằng không, dựa vào lương của Lưu Minh Ngọc, đời này cũng không dám mua căn phòng trị giá mấy triệu tệ.
Dương Thần mang theo túi lớn túi bé, đi theo Lưu Minh Ngọc vào thang máy đi đến tầng trên cùng, cả tầng này chỉ có mình Lưu Minh Ngọc ở, thật đúng là lãng phí.
- Chà chà, có người cha có tiền có khác.
Dương Thần cảm thán cười nói.
Lưu Minh Ngọc đỏ mặt:
- Kỳ thực em không yêu cầu mua nơi này, là cha em muốn em ở đây.
- Có gì mà em phải đỏ mặt, ông ấy sớm bỏ hai mẹ con em đi Yến Kinh, đây là bồi thường mấy năm nay không đối tốt với em, không chăm sóc em, em cứ việc tiêu tiền, nhờ vả ông ấy, ông ấy vui còn không kịp nữa là.
Dương Thần nói.
Lưu Minh Ngọc không để ý đến hắn, đem chìa khóa mở cửa ra, bảo Dương Thần đem đồ ăn vào bếp.
Toàn bộ bên trong căn phòng lớn đều là màu gạo trắng ôn hòa, ghế sô pha da thật màu cà phê nhạt, thảm lông dê hoa văn sáng, các sản phẩm điện tử tốt nhất đầy đủ, thậm chí còn có chiếc giường nam châm mát xa trị giá mấy vạn.
Nếu nói riêng chỗ ở này, có thể còn cao cấp hơn cả chủ tịch Lâm Nhược Khê, cả căn phòng trang hoàng cũng đã hơn mười triệu tệ, Lưu Thanh Sơn đầu tư cho cô con gái này một khoản không hề nhỏ!
- Anh ngồi ở sô pha đợi, em vào bếp nấu cơm, một tiếng nữa có thể ăn rồi.
Lưu Minh Ngọc thay bộ đồ đi làm ra, mặc vào bộ quần áo ở nhà đơn giản, chiếc áo sơ mi màu lam và quần lửng bó màu trắng, mái tóc đen thả xuống, có vẻ vô cùng thanh tú.
- Một tiếng? Lâu quá!
Dương Thần buồn bực nói:
- Anh nghĩ nửa tiếng là được ăn rồi, đói bụng quá, hay để anh giúp em, tay nghề nấu nướng của anh bình thường, nhưng cắt thái thì giỏi ngang đầu bếp đó.
- Anh làm được không?
Lưu Minh Ngọc hoài nghi nhìn Dương Thần:
- Nếu chẳng may cắt vào tay thì làm sao?
- Cắt vào tay cũng không phải vì anh dùng dao có vấn đề, chắc chắn là do em.
Dương Thần cười nói.
- Vì sao, sao lại là tại em?
Lưu Minh Ngọc hỏi lại.
Dương Thần lộ ra vẻ mặt cảm thán:
- Ai bảo trong nhà có nữ đầu bếp xinh đẹp, thu hút ánh mắt anh, tất nhiên phải cắt vào tay rồi…
- Ba hoa, em không thèm nghe lời anh nói ngoài miệng.
Lưu Minh Ngọc trong lòng vui mừng nhưng vẫn mắng một tiếng.
Phân công như vậy, Dương Thần giúp cắt, thái các loại nguyên liệu, Lưu Minh Ngọc nấu ăn, hai người cười cười nói nói giống đôi vợ chồng trẻ.
Dương Thần tốc độ rất nhanh, những việc như thái khoai tây, hắn nhắm mắt cũng có thể làm được, đợi làm xong xuôi hết, hắn đứng tựa vào cửa nhìn Lưu Minh Ngọc mặc tạp dề đứng trong bếp bận bịu với xoong chảo.
Phụ nữ thường thấy đàn ông lúc chuyên tâm làm việc rất hấp dẫn, còn đàn ông thì thường thấy phụ nữ lúc xuống bếp mới là hấp dẫn.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng Dương Thần, nhớ lại hai người từ lúc quen nhau đến giờ, trải qua nhiều chuyện, thời gian mình có thể ở cũng cô ấy đã ít lại càng ít.
Nhưng trên thực tế, Lưu Minh Ngọc không muốn gì nhiều lắm, cô bận rộn, cố gắng muốn làm bữa tối là bởi chính cô cũng biết, đây là một cơ hội khó có được, cho nên vô cùng quí trọng.
Tình yêu, rất nhiều lúc không phải là vì đạt được cái gì, mà là mong muốn được bỏ ra chút gì đó.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 610: Rượu chưa say nhưng người đã tự say.
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Có sự giúp đỡ của Dương Thần, một bữa cơm với bốn món ăn và một món canh rất nhanh đã được dọn lên, bốc khói nghi ngút ở trên bàn, khiến cho Dương Thần vốn tính háu ăn nuốt nước miếng ừng ực.
Lưu Minh Ngọc cười bỏ tạp giề ra, bận rộn lâu như vậy, trên chán cũng lấm tấm mồ hôi, tóc có hơi rối, nhìn lại càng giống một người nội trợ, chứ không phải làm quản lý cao cấp ở công ty nào cả.
- Chúng ta uống chút rượu đi, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên chúng ta ăn tối với nhau mà,
Lưu Minh Ngọc cười đề nghị.
Dương Thầngật đầu đồng ý,
- Nhưng chỗ này của em có rượu không, hay là để anh đi mua.
- Có, anh đợi một chút
Lưu Minh Ngọc nói, bước vào một phòng chứa đồ, trong chốc lát, đã lấy ra một chai rượu nho.
Hai chiếc túi bên ngoài của chai rượu nho nhìn không có gì đặc biệt được để lên trên bàn, Lưu Minh Ngọc nói:
- Đây là chai mà ba em cho, nói đây là loại rượu vang nhập khẩu từ nước ngoài về, mùi vị rất ngon, em có một mình nên không có thói quen uống rượu, may mà hôm nay anh đến thì mới có người uống đấy.
Dương Thần lúc trước còn không nhìn kỹ, lúc này mới cầm lên xem, ngây người ra, lập tức nhận ra rồi hỏi:
- Đây đúng là thứ mà ba em cho chứ?
Lưu Minh Ngọc nghi ngờ nói:
- Sao, lẽ nào ba em không thể cho em rượu sao?
- Ba em không nói với em đây là ROMAI sao?
- Là cái gì, là tên loại rượu này sao, em cũng không hiểu về rượu, uống có ngon không?
Lưu Minh Ngọc đang nghĩ về chai rượu mà ba cô cho, chắc cũng không phải là loại tầm thường, không thì cho con gái làm gì.
Dương Thầncười khổ sở lắc đầu, xem ra Lưu Thanh Sơn cũng không biết được giá trị của chai rượu này, may mà hôm nay mình đến, không thì lại đổ oan cho chai rượu này rồi.
- Minh Ngọc bảo bối, em có biết Lafite không?
Dương Thần nói.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu,
- Lafite thì đương nhiên em biết, hình như là hai vạn đồng một chai thì phải.
- Rượu này gọi là Romain Nikon, số lượng mỗi năm của nó, không bằng một nửa của Lafite, cả thế giới này nhiều nhất cũng chỉ có được tầm hai nghìn chai lưu hành trên thị trường thôi, em nói xem có quý không,
Dương Thần thổn thức nói.
Hắn lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, những của ngon vật lạ đểu đã từng nếm qua, những loại rượu vô cùng cao cấp cùng đã từng uống thử, nhưng loại rượu Romain Nikon này thì rất hiếm gặp trên thế giới, cũng không thể uống thường xuyên được, cho nên biết được nó quý đến chừng nào.
Lưu Minh Ngọc mở to đôi mắt đẹp:
- Nếu như theo lời anh nói, thì chai rượu này vô cùng đáng giá?
- Nếu như theo giá cả thị trường, ít nhất thì cũng phải tầm hơn một trăm nghìn tệ, nhưng cũng chưa chắc đã mua được,
Dương Thầncười ha hả,
- Nhưng không ngờ lại đến tay mình, vậy thì lấy rượu này ra uống thôi, để lại thì lãng phí quá.
Vừa nghe chai rượu nhìn có vẻ tầm thường này, trị giá tới hơn một trăm nghìn tệ, Lưu Minh Ngọc cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng như Dương Thần đã nói như vậy, nếu là rượu, thì phải uống thôi.
Hai người mở một chai, rót đầy hai ly, lúc này mới bắt đầu vừa uống rượu vừa ăn, hưởng thụ bữa cơm tối này.
Lại nói tiếp, loại rượu vang cao cấp như này, tất nhiên nếu rơi vào tay người am hiểu, thì phải cẩn thận thưởng thức hương vị của nó, làm sao có thể giống như loại rượu bình thường, ăn một miếng rồi lại uống một ngụm được.
Nhưng Dương Thần cũng chẳng để ý lắm đến thứ vật phẩm xa xỉ này, Lưu Minh Ngọc lại chẳng am hiểu lắm về rượu, cho nên hai người cũng chẳng quan trọng hóa vấn đề, cứ thế uống thôi, uống hết luôn cả mấy nghìn tệ.
Hai người nói về những câu chuyện cười của phụ huynh, nói đến những việc xảy ra gần đây trong công ty, không biết từ lúc nào đã uống cạn cả chai rượu vang.
Lưu Minh Ngọc tửu lượng cũng không tốt lắm, sau khi uống hai ly, đã đỏ mặt rồi, mơ mơ hồ hồ.
- Chậc chậc,
Dương Thần ngửi thấy mùi nho thơm, thốt lên:
- Trở thành con gái của trùm xã hội đen rồi, quả nhiên hôm nay không tầm thường chút nào, anh hôm nay có tính là dính dáng gì đến Lưu đại tiểu thư không đây?
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Minh Ngọc ngà ngà say, công thêm ánh đèn chiếu vào tăng thêm vài phần quyến rũ,
- Đừng gọi em là đại tiểu thư... em không thích, cũng không quen.
- Cái này thì có cái gì mà không quen chứ, chỉ cần em có một người ba như thế, đương nhiên phải nghe người khác gọi em như thế rồi, con gái nhà người ta muốn được người khác gọi là như thế còn không được nữa là,
Dương Thần cười nói.
Lưu Minh Ngọc liếc nhìn Dương Thần một cái, tay cầm chén rượu, ánh mắt dịu dàng nhìn ly rượu màu đỏ rực, nói:
- Chỉ cần mỗi lần em nhìn thấy, ba và đám thủ hạ của ông đấy cùng nhau bàn bạc những chuyện đen tối, em liền cảm thấy rất sợ... cho dù trước đây ông đấy không có ở bên cạnh em và mẹ, người ở Yến Kinh, nhưng em luôn cảm thấy, ông đấy đang kinh doanh, như thế thì không có gì đáng lo cả...
- Nhưng bây giờ, coi như ông ấy đã đến Trung Hải, nhưng em lại luôn có cảm giác mất mát, ông dường như có thể rời xa em bất cứ lúc nào vậy, tại sao ông ấy không thể làm một người làm kinh doanh bình thường cơ chứ, tại sao lại là ông trùm của bọn xã hội đen chứ...
Trước đây, thỉnh thoảng ông đấy cũng có về Trung Hải thăm hai mẹ con em, cho dù chỉ là một hai ngày, em cũng thấy rất vui khi được gặp ông ấy, bây giờ, nếu như em muốn, thì ngày nào cũng có thể nhìn thấy ông đấy, ông ấy vẫn rất thương em, cho em rất nhiều quyền lực, cho em rất nhiều tiền, nhưng không hiểu tại sao bây giờ em gặp ông ấy, lại không còn cảm thấy vui vẻ như trước nữa rồi...
Dương Thần im lặng nghe, nghĩ ngợi, chắc là Lưu Minh Ngọc không phải vì vấn đề tửu lượng, mới mau say như thế này, rượu chưa say nhưng người đã say rồi.
- Dương Thần, có phải em rất đáng bị coi thường không, ba rõ ràng là cho em điều kiện tốt, nhưng em lại từ chối, còn bất hòa với ông.
Đôi môi Lưu Minh Ngọc đỏ mọng, đôi mắt ướt át nói.
- Đương nhiên là không phải rồi, cũng không phải là em không nhận người ba như ông ấy,
Dương Thần biết, lúc này Lưu Minh Ngọc cần nhất là sự an ủi,
- Thực ra anh rất khâm phục em, bao nhiêu năm như vậy, từ nhỏ đến lớn ba em luôn giấu em, đến gần đây mới cho em biết chân tướng, mà em lại có thể chấp nhận tất cả, huống hồ, ba em còn có người phụ nữ khác ở Yến Kinh, vô duyên vô cơ mang đến cho em một cậu em trai nữa.
- Nhưng biến cố này, nếu như gặp phải người con gái khác, nhất định sẽ vô cùng hận ba của mình, hận đến chết người lừa mình mọi chuyện, còn em thì lại bình tĩnh đón nhận, lại còn đối xử với em trai mình cũng không tệ, khiến cho anh rất khâm phục ý chí của em, những điều này thật chẳng dễ dàng gì.
Lưu Minh Ngọc cười điềm nhiên, ngoải đầu, dựa vào bàn, nỉ non nói:
- Đều đã xảy ra rồi, em còn có thể làm gì được nữa... không cần biết là họ có lừa em hay không, ba là ba ruột, em trai là người có cùng huyết thống, lẽ nào em lại sống chết cũng phải quấy nhiễu làm phiền bọn họ sao, như thế thì không có lợi cho ai cả.
Dương Thần trầm mặc, Lưu Minh Ngọc lý trí có thể tiếp nhận người cha và người em trai cùng cha khác mẹ với mình như vậy, còn bản thân mình lại không thể tiếp nhận Dương Phá Quân và Dương Liệt, cho dù mình và Dương Liệt có cùng huyết thống, còn gần gũi hơn Lưu Minh Ngọc và Lưu Minh Hào nhiều. Nhưng, hận thù giữa những người thân với nhau, còn kinh khủng hơn cả hận thù giữa kẻ thù với nhau.
Lưu Minh Ngọc nhìn Dương Thầnkhông nói lời nào, mở miệng nói:
- Dương Thần, sao từ trước đến giờ em chưa từng nghe anh nói về người nhà của anh, người nhà anh làm gì? Có ở Trung Hải không?
Bị hỏi một câu như thế này, Dương Thần mới nghĩ, cũng đã đến lúc mình nên nói gia cảnh nhà mình cho người phụ nữ của mình biết rồi, bản thân mình cũng không có gì để giấu bọn họ, sau này gặp người thân của mình cũng không có gì bất ngờ.
Đương nhiên, Dương Thầncũng không đủ kiên nhẫn để kể chuyện của mình từ nhỏ đến lớn, chỉ nói chuyện mình có cùng huyết mạch với nhà họ Dương, cũng nhắc đến chuyện của Quách Tuyết Hoa, nhưng chỉ bây nhiêu thôi, cũng khiến cho Lưu Minh Ngọc phải tỏ vẻ kinh ngạc rồi, ngây người ra nhìn Dương Thần một lúc, rồi đột nhiên bật cười, với vẻ ngây thơ nhưng đầy quyến rũ nói:
- Nói như vậy, em không biết là bên cạnh mình lại là một chàng thái tử đâu đấy, vớ được tiền rồi.
Dương Thần sờ cằm, thản nhiên nói:
- Nếu như thật sự có đặc quyền gì, thì thật sự anh cũng muốn làm, không phải là có thân phận như vậy, mà anh muốn làm chuyện gì cũng được đâu.
Lưu Minh Ngọc tuy rằng đã uống một chút, nên có chút hơi mơ màng, nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo,
- Sao, hình như anh có tâm sự gì đấy, trước đây cũng chưa từng thấy anh nói chuyện kiểu chán nản như vậy.
Dương Thần cầm chén rượu vang uống một hơi hết sạch, cũng không giấu diếm gì, đem chuyện buổi sáng của Mạc Thiện Ny nói ra cho bằng hết.
Ánh mắt Lưu Minh Ngọc hiện lên đôi chút phức tạp, cuối cùng khẽ thở dài:
- Anh nghĩ xem bây giờ nên làm thế nào đây.
- Còn làm thế nào bây giờ, đợi mẹ vợ hết giận đã, rồi ngoan ngoãn mà đến thỉnh tội sau, nói ngon nói ngọt một chút.
Dương Thần cười khổ sở nói.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu,
- Em còn tưởng rằng anh bỏ cuộc nữa chứ, có hơi lo đấy.
Dương Thầnhơi run, rồi mới giật mình nói, nói khó nghe một chút, thì Lưu Minh Ngọc có ý như “thỏ chết cáo thương”, nếu như Dương Thần bị ngăn cấm, bỏ rơi Mạc Thiện Ny, biết đâu trong tương lai, không chừng cũng bỏ rơi cô thì sao.
- Đừng nghĩ lung tung nữa, ưu điểm lớn nhất của anh chính là có chết rồi thì mặt vẫn còn dày, cho dù em có vứt bỏ anh thì anh cũng sẽ không bỏ đi đâu,
Dương Thần nói nghiêm túc.
Đôi mắt đẹp của Lưu Minh Ngọc nửa cười nửa không nhìn Dương Thần,
- Em đột nhiên cảm thấy, thực ra có một người cha làm ông trùm xã hội đen cũng không tồi, ít nhất thì cũng không giống như mẹ của Mạc Thiện Ny, dùng quan niệm thế tục để suy xét chuyện tình cảm, Thiện Ny chắc chắn là rất đau khổ, anh đúng là đồ nhẫn tâm.
Dương Thầnmuốn nói cái gì đó, nhưng lại thôi, còn có thể nói được gì nữa, ban ngày hắn muốn nói đỡ cho Mạc Thiện Ny, cũng biết rất rõ là Mạc Thiện Ny rất đau lòng, nhưng bản thân mình cũng rất đau khổ, lại bất luận đạo lý!
Nói chuyện tào lao nên mãi mới ăn xong bữa tối, Lưu Minh Ngọc đã uống tới ba ly rượu vang, xương cốt như mềm nhũn ra, nhưng vẫn còn muốn đem bát đĩa đến bồn rửa bát, đây là thói quen nhiều năm của cô, nếu như không làm xong thì cảm thấy có cái gì đó không tự nhiên.
Dương Thần vội vàng ấn cô trở lại ghế, nói:
- Người say túy lúy thế này mà còn làm những việc này, ngoan ngoãn ngồi đây, để anh làm.
- Vậy sao được, lần đầu tiên anh đến chỗ em, để anh thái rau đã là không nên rồi, lẽ nào lại để anh giúp em dọn dẹp sao,
Lưu Minh Ngọc lắc lắc đầu, miễn cưỡng đem bát đĩa đi rửa.
Dương Thần trực tiếp cướp chồng bát đĩa cô đang cầm trên tay, xoay người lại, tiến sát đến cạnh khuôn mặt của Lưu Minh Ngọc, hôn “chụt” một cái, cười nói:
- Không cần phải cảm thấy em đương nhiên phải phục vụ anh, người anh cần là một người phụ nữ có đầu óc và có tình cảm, chứ không phải một ô sin.
Nói rồi, cũng không để ý đến Lưu Minh Ngọc đang đứng ngẩn ngơ ở đó, nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn mang các thứ vào trong bếp, sau khi dọn dẹp xong chút thức ăn thừa, bắt đầu đem bát đĩa đi rửa sạch.
Lưu Minh Ngọc ngồi trong phòng ăn
Nhìn bóng Dương Thần đang đứng rửa bát, cảm giác mông lung, khuôn mặt nóng bừng, theo bản năng sờ lên chỗ Dương Thầnvừa thơm, khóe miệng lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Dương Thần cũng không phải là người không biết làm việc nhà, lúc nhỏ cũng đã từng ở một mình một khoảng thời gian dài, cho nên rất nhanh đã xử lý xong mọi thứ, đi từ bếp ra.
Đây vốn dĩ là một đêm lãng mạn, dù sao thì mình và Lưu Minh Ngọc cũng đã rất lâu rồi không thân thiết với nhau, khó mà có thế để cô ấy rời khỏi cái tổ nhỏ của cô ấy được, đương nhiên là phải đại chiến mấy trăm hiệp, mới có thể thỏa lòng mong ước bấy lâu nay.
Nhưng, lúc Dương Thần đang kích động muốn ôm Lưu Minh Ngọc đi tắm uyên ương, thì lại phát hiện, cô gái này đã dựa vào bàn ngủ mơ màng tự bao giờ rồi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 611 : Giảm béo
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Dương Thần bất đắc dĩ thở dài, bước đến bên cạnh Lưu Minh Ngọc, lặng lẽ nhìn mỹ nhân ở gần cạnh, sững sờ một lúc.
Lông mày lá liễu cong cong dài nhỏ, sống mũi cao cao tinh tế, đôi môi đỏ trắng mịn đầy đặn, tất cả mọi thứ đó bản thân vốn đã xem đi xem lại, nhưng giờ phút này nhìn chằm chằm với khoảng cách gần như vậy, Dương Thần lại cảm thấy, đúng là có chút bỡ ngỡ.
Thật giống như, rõ ràng đó là người phụ nữ của mình, nhưng dường như là một người phụ nữ xa lạ…
Trong giây lát, môt cảm giác hoang mang mãnh mẽ tràn đầy trong đầu, Dương Thần theo bản năng hiểu ra rằng, chính là việc buổi sáng Mạc Thiện Ny bị Mã Quế Phương lôi đi, thật sự khiến bản thân mình bị kích động.
Hắn bắt đầu sợ hãi, sợ hãi chính người phụ nữ vốn ở bên cạnh mình, sẽ thật sự rời xa mình, hơn nữa bản thân mình lại giống như buổi sáng, bất lực đến như vậy.
Cuối cùng, các cô sẽ thật sự trở thành người dưng…
Dương Thần hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên tia chớp, hai tay nắm chặt vào nhau một hồi mới buông ra.
Dưới ánh đèn mờ mờ, Dương Thần mỉm cười tự nhiên, khẽ lắc đầu, dường như tự chế giễu mình gì đó, sau đó hai tay duỗi đến chỗ chân cong và sau lưng của Lưu Minh Ngọc, ôm lấy Lưu Minh Ngọc đang nằm sấp ở trên ghế.
Lưu Minh Ngọc đang ngủ mơ mơ màng màng, cũng không tỉnh dậy, dường như đang nói thầm gì đó trong giấc mơ, bị Dương Thần ôm ở phía trước ngực, dáng vẻ ngây thơ trề đôi môi đỏ hồng ra, toát ra dáng vẻ lộng lẫy mà bình thường vốn không có.
Dương Thần đi bộ chầm chậm, ôm Lưu Minh Ngọc đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, đặt lại gối đầu đúng chỗ, lại nhấc tấm thảm lên đắp cho cô, nhìn thấy Lưu Minh Ngọc vẫn còn mang đôi giày cao gót, thuận tay liền cởi ra bỏ xuống dưới.
Trong tình cảnh này, đánh thức Lưu Minh Ngọc dậy đi rửa mặt cũng không cần thiết, ngọn lửa thiêu đốt vốn có trong lòng của Dương Thần cũng không biết vì sao đã bị xua tan đi hết.
Nhìn Lưu Minh Ngọc thở đều đều trong giấc ngủ, Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy sự mệt mỏi từ trước đến giờ chưa từng có, không phải mệt mỏi về thân thể mà là tư tưởng thực sự mệt mỏi.
Dương Thần không còn muốn về nhà, gửi tin nhắn cho Quách Tuyết Hoa, nói rằng mình không về nhà, sau đó liền cởi bỏ áo khoác và quần dài ra, nằm lên giường của Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc dường như cảm nhận được cái gì ấm áp ở bên cạnh mình, trong giấc mơ, cô mơ màng theo bản năng dựa gần vào bên cạnh Dương Thần, đầu chui vào bên sườn của Dương Thần, như thể coi Dương Thần là chiếc gối ôm.
Do rượu cồn, thân thể phụ nữ vốn toát ra mùi thơm của cơ thể, lại tăng thêm sự khuếch tán ngày càng lớn, trong hơi thở của Dương Thần vẫn vương vấn mùi thơm đó.
Dương Thần cảm nhận được thân thể mềm mại nõn nà giống như không có xương, bộ ngực đẫy đà đang phập phồng, thậm chí có chỗ nhô ra cũng có thể nắm lấy được.
Nếu như trước đây ở vào tình huống như vậy, daifcho dù Lưu Minh Ngọc là người say, Dương Thần cũng khó có thể chịu được sự quyến rũ mê hoặc đến như vậy.
Nhưng giờ phút này, Dương Thần lại nhận ra rằng, trong lòng không có chút mảy may muốn làm gì chuyện gì, chỉ mong người phụ nữ trong lòng mình có thể ngủ được một giấc yên lành, bản thân mình chỉ có thể ôm lấy cô, cảm nhận được cô ở trong lòng ngực của mình, đã vô cùng mãn nguyện rồi.
Dương Thần khẽ nghiêng người, để cho Lưu Minh Ngọc được gối thoải mái trên cánh tay mình, ôm người phụ nữ vào lòng mình, để cô thoải mái hơn.
Làm xong những động tác nhẹ nhàng, Dương Thần hôn nhẹ lên sợi tóc của người phụ nữ, liền nhắm mắt lại, cũng chìm vào trong giấc ngủ sâu.
Hôm sau, mặt trời buổi sáng lên cao, Dương Thần mới lim dim mở hai mắt ra.
Đêm nay, hắn thật sự ngủ rất sâu, theo lý thuyết, với sự tu luyện của hắn, ngủ cũng dường như tỉnh táo, có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh, nếu có nằm ngủ muộn trên giường, cũng chỉ là tính lười biếng.
Tuy nhiên, có lẽ muốn thực sự yên tĩnh, Dương Thần lơi lỏng tất cả mọi sự đề phòng, đơn giản chỉ ôm Lưu Minh Ngọc ngủ cùng một đêm.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ vào trong phòng ngủ, chiếu rọi nhẹ nhàng vào nền nhà gỗ màu nâu nhạt, ánh vàng rực lờ mờ, khiến cho căn phòng có cảm giác ấm áp lạ thường.
Dương Thần cảm nhận được một thân hình mềm mại dính ở bên người mình, bàn tay người con gái ôm hắn lại chặt hơn, hắn lộ ra một nụ cười mãn nguyện.
Thật ra Lưu Minh Ngọc sớm đã tỉnh dậy, thời gian đi làm đã qua rồi, nhưng cô không đánh thức Dương Thần, cũng không có ý định đi làm.
Khi cô nhận ra rằng, tối qua không ngờ chính mình lại ngủ say như vậy, nhưng Dương Thần cũng không làm gì cả, chỉ ôm mình ngủ đến trời sáng, cảm giác ngọt ngào trong lòng cô thật khó có thể diễn tả nổi.
Trước kia mỗi khi Dương Thần đến tìm mình, luôn nghĩ những trò xấu khiến Lưu Minh Ngọc thỉnh thoảng nghi ngờ, có phải đến tìm mình chỉ để thoải mãn thú vui, nhưng hôm nay quả thật mình nghĩ nhiều quá, người đàn ông này vẫn biết yêu thương chính mình.
- Tỉnh rồi mà không nói câu nào sao.
Lưu Minh Ngọc ngẩng đầu, tóc trên đầu đã rối hết, sắc mặt trách cứ hỏi.
Dương Thần từ từ nhắm mắt, cười nói:
- Lâu rồi chưa được ngủ một giấc hẳn hoi thế này, vẫn có chút không muốn tỉnh dậy.
Lưu Minh Ngọc nhìn chung đoán được Dương Thần vẫn còn phiền lòng về việc của Mạc Thiện Ny mới nói như vậy, nhưng cô cũng không thể giúp được gì, dịu dàng nói:
- Dậy thôi, sắp đến trưa rồi, em đi nấu cho anh ăn một bát mỳ được không?
Lúc này Dương Thần mới biết được thời gian không còn sớm nữa, nghi ngờ hỏi:
- Muộn thế này rồi, tại sao em không gọi anh dậy, chằng phải em cũng đi làm muộn rồi sao?
- Tối qua anh không gọi em tỉnh dậy, đương nhiên em không gọi anh dậy rồi.
Lưu Minh Ngọc cười vui
vẻ.
- Hôm nay em nghỉ làm, dù sao cũng đều vì có anh ở đây, nếu Chủ tịch có trách mắng, anh phải đi cầu xin giúp em.
Dương Thần vừa nghe thấy hai chữ “Chủ tịch”, cả người đều rùng mình ớn lạnh, đang ngủ gật cũng tỉnh hẳn, nhanh nhẹn hơn hẳn.
Lưu Minh Ngọc thấy Dương Thần không hiểu tại sao sắc mặt lại trở nên khó coi, sững sờ hỏi:
- Anh làm sao vậy… Nếu anh thấy nhắc đến em khi ở trước mặt tổng giám đốc Lâm thật khó xử, nói thẳng ra là được, em cũng chỉ đùa anh chút thôi.
Dương Thần xấu hổ nói:
- Không có chuyện đó đâu, tuy nhiên anh đã tỉnh hẳn rồi, chúng ta dậy thôi, ha ha…
Mấy ngày nay, sự giày vò của Lâm Nhược Khê với chính bản thân mình không ngờ khiến bản thân có chút sợ cô, Dương Thần không kìm nổi đành phải an ủi chính mình, sợ vợ mới là người đàn ông tốt, Dương Thần, ngươi thực sự là một đấng nam nhi điển hình của thời đại.
Hai người đứng lên, khi Lưu Minh Ngọc ở trong phòng tắm để rửa mặt, Lưu Minh Ngọc thật là người tri kỉ đã sớm mua những đồ dùng rửa mặt để trong nhà vệ sinh, điều này làm cho Dương Thần trong lòng thấy ấm áp.
Cô biết rõ mình không thể thường xuyên đến đây, nhưng đã làm chuẩn bị đầy đủ mọi thứ khiến cho lòng mình cảm thấy thoải mái.
Bởi không đi làm, Lưu Minh Ngọc cũng không trang điểm vào sáng sớm giống như mọi ngày, cô với vẻ đẹp của mình thoạt nhìn đã vô cùng mỹ miều, chỉ thiếu đi một chút quyến rũ.
Mặc một chiếc váy hoa liền áo ở nhà, quấn lên chiếc tạp dề, Lưu Minh Ngọc bước chân nhẹ nhàng nhanh vào bếp bận rộn với việc làm món mì sợi, mặc dù món mì này không biết rõ là bữa sáng hay bữa trưa, nhưng tóm lại vẫn muốn ăn.
Dương Thần cũng không muốn đi xem cô làm nữa, lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha, xem tin tức phát lại.
So với trước đây khi xem tin tức, bây giờ Dương Thần đặc biệt quan tâm đến tin tức giải trí, bởi Tuệ Lâm thông qua việc tuyển chọn người tài của ngôi sao Ngọc Lôi, đã có tiếng trong nước Hoa Hạ, hơn nữa với sự giúp đỡ của Christine, Liễu Nghiên Hi, khiến cho Tuệ Lâm có xu hướng “ngôi sao nhỏ phía sau”, vì vậy trong trang báo giải trí, Tuệ Lâm thường xuyên xuất hiện.
Quả nhiên, khi xem tin tức giải trí, trên ti vi có phát chương trình đề cập đến tình hình mới nhất của Tuệ Lâm ở mục “người nổi tiếng”, nội dung đại khái nói về việc Tuệ Lâm chuẩn bị giới thiệu sách về cá nhân trên trang đầu, hơn nữa còn mời một số nhà sáng tác có uy tín lớn đến, tất cả đều ca ngợi Tuệ Lâm, thậm chí có một người khi được phỏng vấn, trực tiếp nói:
- Tôi cho rằng tiểu thư Tuệ Lâm hoàn toàn có thực lực, trong thời gian không lâu sẽ thay thế các nữ ca sỹ trẻ của Châu Á hiện tại.
Câu nói này có chút gì đó mang tính bùng nổ, ca sỹ nổi tiếng nhất của Châu Á hiện tại, không thể nghi ngờ đó là Liễu Nghiên Hi đạt được thành tích xuất sắc ở giải Grammy, nhà sáng tác đó không ngờ nói rằng cô Tuệ Lâm kia có được tiêu chuẩn đó, vậy đối với một người mà nói, đó là một sự kiện sửng sốt biết bao.
Bản tin cuối cùng lại nhắc tới một chút về tình hình của ngôi sao Ngọc Lôi, phát một vài đoạn về những ca khúc mượt mà của Tuệ Lâm khi lựa chọn người tài.
Dương Thần biết rằng, đây đều là những thủ đoạn trong xu thế kinh doanh của công ty mình, số tiền mà Ngọc Lôi bây giờ có được, nếu so sánh với công ty giải trí uy tín lâu năm lớn, công ty đĩa nhạc, Ngọc Lôi thật sự không có nhiều kinh nghiệm, nhưng chỉ cần có tiền, tất cả đều dễ dàng làm được, hơn nữa có thêm Lâm Nhược Khê vì người em này của mình, cũng dám vung tiền ra, về chi phí quảng cáo, không một chút tiếc rẻ, nếu không như vậy, sẽ không có một đoạn tin dài như vậy chỉ nói về Tuệ Lâm.
Xem đi xem lại, đột nhiên, từ trong bếp bay ra mùi thơm của mì hấp dẫn đến mê người, lại còn hòa quện thêm với mùi thơm đặc biệt, khiến cho tuyến nước bọt của Dương Thần phút chốc tiết ra nhiều hơn.
- Bé cưng Minh Ngọc à, em làm món mì gì vậy, sao mà thơm vậy?
Dương Thần thò đầu vào, nhìn xung quanh trong bếp xem Lưu Minh Ngọc đang làm gì.
Lưu Minh Ngọc ngoái đầu lại cười thản nhiên:
- Đừng sốt ruột, chút nữa là xong rồi đây.
Vài phút sau, Lưu Minh Ngọc bưng bát mì nấu xong đi ra, tràn đầy một tô lớn, nhưng lại vừa với sức ăn của Dương Thần.
Dương Thần nhìn kỹ, mới nhận ra đã lâu rồi chưa được ăn món dưa muối kèm theo với chút thịt lợn xé, điểm xuyết là một ít ớt khô đỏ tươi, thật sự là món ăn với màu sắc thích mắt.
- Món dưa muối này là mẹ em làm, so với mua ở bên ngoài còn tươi ngon hơn nhiều, từ lâu đã muốn anh ăn thử, nhưng đến bây giờ mới có cơ hội.
Lưu Minh Ngọc có phần
tự hào nhìn Dương Thần nói.
Dương Thần vừa nghe, cười nói:
- Mẹ vợ làm dưa muối, không cần ăn cũng biết đều rất ngon, khà khà, đến đây, chúng ta cùng ăn, anh bón cho em.
Lưu Minh Ngọc khẽ lắc đầu:
- Em không ăn mì đâu, trong tủ lạnh có hoa quả, gần đây em giảm béo, cố gắng không ăn tinh bột.
- Giảm béo?
Dương Thần không vui hỏi:
- Dáng người của em cần gì phải giảm béo vậy? Ngoan ngoãn lại đây, không được ăn hoa quả.
- Những cái khác có thể nghe anh, nhưng về chuyện dáng người, tự em biết rõ ràng, hừ, bây giờ tất nhiên anh không nói em béo, đợi đến ngày nào đó em thật sự biến dạng, có hối hận cũng đã muộn.
Nói xong, Lưu Minh
Ngọc quay người bước đến tủ lạnh lấy khay đựng hoa quả đã cắt sẵn ra.
Dương Thần không biết làm thế nào, chỉ hậm hực nói:
- Đừng giảm béo ở ngực và mông là được rồi.
Đang mở tủ lạnh Lưu Minh Ngọc liền đỏ mặt, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dương Thần.
- Anh ăn mì đi, đừng nhiều lời.
Dương Thần co đầu lại, đề cập đến vóc dáng, con gái thật nhạy cảm.
Tay nghề của Lưu Minh Ngọc thật sự rất tuyệt, món dưa muối mà Lưu mẫu làm cũng thật tươi ngon, một bát canh mì to, ngay cả nước canh Dương Thần cũng uống cạn.
Lưu Minh Ngọc ăn qua loa ít hoa quả, nhìn thấy Dương Thần ăn sạch sẽ như vậy, tự lòng mình tràn đầy niềm vui, không cần để ý đến nước luộc vẫn dính ở ngoài miệng Dương Thần, liền chủ động hôn lên mặt hắn một cái.
Dương Thần hưởng thụ sự đãi ngộ ngọt ngào này với cảm giác không gì sánh bằng, không kiềm nổi sự sảng khoái, vẫn là sự quan tâm của tiểu Ngọc, lúc mình ở nhà, chưa lần nào ăn sạch sẽ những món ăn, cũng chưa lần nào thấy em Lâm chủ động đến hôn mình một cái để thể hiện sự ngợi khen.
Đợi rửa xong bát đũa, Lưu Minh Ngọc cởi tạp dề ra, hỏi thăm với lòng tràn đầy sự mong đợi:
- Chúng ta nếu không đi làm, chiều nay sẽ làm gì?
Dương Thần đang muốn hỏi lại Lưu Minh Ngọc muốn làm gì, nhưng không dám, điện thoại của Lưu Minh Ngọc để trên bàn vang lên.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 59 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 612: Hoa hậu trường
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Lưu Minh Ngọc khẽ nhíu mày, dường như lo lắng công ty có việc gấp tìm cô, nhưng vẫn đi ra lấy điện thoại di động.
Nhìn dãy số, Lưu Minh Ngọc dường như nhẹ nhàng thở ra, nhận điện thoại nói:
- Hải Lệ, sao lại gọi cho tôi lúc này?
Nghe giọng nói của Lưu Minh Ngọc, chắc hẳn là người quen.
Hàn huyên một lát với người phụ nữ tên Hải Lệ kia xong, sắc mặt Lưu Minh Ngọc hơi có chút trù trừ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp lại, như là đã đồng ý chuyện gì.
Dập máy xong, Lưu Minh Ngọc không đợi Dương Thần hỏi, đã nói:
- Hải Lệ là bạn học đại học của em, cũng là bạn tốt của em, cô ấy mời em tham gia một cuộc tụ tập đơn giản, lớp trưởng đại học của em từ Tô Tỉnh trở về công tác, bởi vì không có nhiều thời gian lắm cho nên muốn buổi chiều mọi người cũng tụ tập một lúc.
Dương Thần thấy có chút vui vui, hắn vốn không đi học ở đây, đối với “bạn học” cảm thấy rất xa lạ, cho nên nghe thấy Lưu Minh Ngọc tham gia tụ tập với bạn học, hắn cảm thấy hơi ngưỡng mộ.
- Vậy em đi đi, dù sao mấy ngày này anh cũng rảnh, chờ em tụ tập xong, anh lại đi chơi với em.
Dương Thần cũng không muốn cản trở buổi tụ tập hiếm có của người ta.
Lưu Minh Ngọc hé miệng nói:
- Dương Thần, anh đi cùng em.
Dương Thần sửng sốt:
- Việc này… có được không?
- Có gì mà không được, bạn học tụ tập, mang bạn trai đi cùng thì có sao, hơn nữa cũng không ai nói là không được đi.
Lưu Minh Ngọc nói xa xôi:
- Các bạn học của em rất nhiều người đã kết hôn, trước kia đi tụ tập, toàn là em đi một mình… đi cũng thấy hơi kỳ kỳ.
Dương Thần giật mình, hóa ra là Lưu Minh Ngọc muốn hắn đi cùng cô giữ thể diện, nhưng cũng không sao, chính mình cũng là người đàn ông của cô ấy, hơn nữa chính mình cũng muốn hiểu thêm những người phụ nữ quanh mình, tất nhiên là được đi tiếp xúc các mối quan hệ của các cô ấy là tốt nhất.
- Vậy có cần phải mặc vest đeo caravat không?
Dương Thần hơi băn khoăn hỏi.
- Sao phải mặc vest đeo caravat?
Lưu Minh Ngọc buồn bực.
- Trước giờ anh chưa từng tham gia buổi tụ tập nào của bạn học cũ, không biết phải làm gì, sợ làm em mất mặt.
Dương Thần ngượng ngùng cười.
Lưu Minh Ngọc bật cười, lườm hắn một cái:
- Anh mặt dày như vậy, mất mặt cũng không ai để ý, anh như vậy là được rồi, mọi người cũng là tùy tiện tụ tập chút, không phải là mở cuộc họp đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân. Em đi thay đồ, trang điểm một lát, sẽ ra ngay, anh ở đây đợi một lát.
Nói là sẽ ra ngay nhưng cũng phải bốn mươi phút sau hai người mới xuất phát được.
Lưu Minh Ngọc thay một chiếc quần lụa mỏng hai lớp màu xanh nhạt của Chanel, lộ ra một đôi bắp chân trắng nõn, trên người còn đeo trang sức, làm cho chiếc cổ của cô đặc biệt thon dài, nhìn rất giống minh tinh Nhật – Hàn, bởi vì bên ngoài nắng to nên cô còn đeo một chiếc kính râm hoa văn rất thời trang.
Cách ăn mặc như vậy ngày thường lúc đi làm không thấy được, cả bộ áo quần này, ít nhất cũng tốn 2 vạn tệ, cho dù là tầng lớp trên ở Ngọc Lôi, nếu Lưu Minh Ngọc mặc như vậy ở công ty cũng quá là huênh hoang.
Dương Thần nhìn cách ăn mặc của chính mình, tuy rằng cũng toàn là hàng hiệu lúc trước Lâm Nhược Khê mua cho, nhưng vẫn có chút khó coi, nhưng hắn cũng không phải là người lưu ý quá mức. Lưu Minh Ngọc nói không thành vấn đề, hắn cũng không quan tâm.
Bởi vì xe của Lưu Minh Ngọc còn ở công ty, nên hai người đi xe của Dương Thần. Địa điểm gặp là một khu nhà xa hoa ở phía Đông Trung Hải, người bình thường lương 1 năm chưa đén hai mươi mấy vạn không thể có cơ hội vào đây, có thể thấy mấy người bạn học của Lưu Minh Ngọc làm ăn cũng không tồi.
Dương Thần lái xe đến nơi cũng vừa lúc có mấy người cả nam cả nữ cũng đang muốn đi vào tòa nhà.
Xuống xe, Lưu Minh Ngọc tháo kính râm xuống, đi mau về hướng cửa, vẫy tay với một cô gái tóc quăn, cao gầy, gọi:
- Hải Lệ.
Cô gái tóc quăn kia quay người lại, lộ ra khuôn mặt tròn tròn, nhìn thấy Lưu Minh Ngọc liền vui vẻ chạy tới, thân mật ôm Lưu Minh Ngọc.
- Minh Ngọc, khó có ngày đi làm mà cậu lại đến được, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến.
Hải Lệ vui vẻ nói, ánh mắt chợt nhìn đến Dương Thần đã khóa xe xong đằng sau Lưu Minh Ngọc, có chút nghi hoặc dò hỏi:
- Vị tiên sinh này… là bạn trai của cậu sao?
Dương Thần không thấy xa lạ, chủ động tiến về phía Hải Lệ nói:
- Xin chào, tiểu thư Hải, tôi là Dương Thần, Minh Ngọc nói có thể đi theo, nên tôi không mời mà tới.
Hải Lệ che miệng cười:
- Ai là “tiểu thư Hải”? Tôi họ Triệu, Triệu Hải Lệ, có ai họ Hải chứ?
Dương Thần ngạc nhiên, không phản ứng kịp.
Thấy bộ dạng ngơ ngác của Dương Thần, Hải Lệ lại cười to, kéo tay Lưu Minh Ngọc nói:
- Bạn trai cậu thật biết đùa, đợi lát nữa gặp mọi người, chắc chắn phải khâm phục con mắt của cậu.
Dương Thần bĩu môi, người này là khen mình hay đang hạ thấp mình đây?
Lưu Minh Ngọc cũng không quan tâm, cười cười:
- Dù sao cũng là bạn trai tôi, bọn họ muốn nói thế nào thì nói.
Hải Lệ bỗng thở dài:
- Việc Tề Khải tôi đã nghe nói, tôi không nghĩ Tề gia lại thảm vậy, may mà cậu nhanh chóng thoát ra được chuyện đó, thấy cậu có bạn trai, tôi làm chị em cũng thấy yên tâm.
Cả nhà Tề Khải bị Lưu Thanh Sơn của hội Thanh Long tàn sát hầu như không còn ai, Lưu Minh Ngọc và Dương Thần thấy cảm kích, chuyện này mặc dù đã được áp chế, nhưng để xã hội không ai biết được là điều không thể.
Lưu Minh Ngọc nghe tên Tề Khải, sắc mặt không có gì biến đổi.
- Đó đều là chuyện quá khứ, không có gì để nói.
Triệu Hải Lệ cũng sợ làm Lưu Minh Ngọc không thoải mái, lập tức tủm tỉm cười nói:
- Đi, lớp trưởng và bọn họ đều ở bên trong, còn có tiên sinh Dương Thần lần đầu tham gia tụ tập, hoan nghênh anh, cùng đi thôi.
Triệu Hải Lệ tính nhiệt tình, Dương Thần cũng không so đo việc cô chê cười mình, cười ha hả đi theo sau hai người phụ nữ, đi vào trong tòa nhà.
Lưu Minh Ngọc tuy rằng mang theo Dương Thần cùng đi, nhưng lại không muốn có dáng vẻ kệch cỡm bám dính lấy hắn, đó không phải phong cách của cô, cho nên dọc đường đi luôn cũng Triệu Hải Lệ lâu không gặp tay trong tay nói chuyện.
Trong tòa nhà rất rộng rãi, các loại phương tiện giải trí cũng đầy đủ.
Triệu Hải Lệ dẫn đầu 3 người đi vào một phòng lớn, trong phòng, tiếng nhạc du dương, vô cùng náo nhiệt, 7, 8 người đang ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.
- Các cậu cũng thật quá đáng, không đợi bọn tôi đến đã bắt đầu uống.
Triệu Hải Lệ vừa vào cửa, liền cười, trách.
Mấy người kia thấy Triệu Hải Lệ và Lưu Minh Ngọc, đều đứng dậy, chỉ có điều vẻ mặt lại không giống nhau lắm.
Một người đàn ông mặc trang phục tây thoải mái, áo sơ mi đỏ điển trai, ánh mắt nhìn thẳng Lưu Minh Ngọc, lộ ra vẻ vui mừng, tươi cười nói:
- Minh Ngọc, em cũng tới rồi.
Lưu Minh Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, lui ra phái sau một bước, kéo tay Dương Thần, sau đó mới ôn hòa gật gật đầu chào mọi người:
- Mọi người, đã lâu không gặp.
Tuy là làm công tác quan hệ xã hội, trên thương trường cũng thường đàm phán, nhưng Lưu Minh Ngọc rất điềm đạm, nhìn cách cô đối đãi với bạn học có thể thấy được, nhưng rất nhiều người bản tính và lúc làm việc khác hẳn nhau, không có gì kỳ lạ.
- Hoa hậu trường ta thật là càng ngày càng xinh đẹp, ồ, vị tiên sinh này, chẳng lẽ là bạn trai của Minh Ngọc?
Một người đàn ông cao gầy, để râu ngắn nói.
Lưu Minh Ngọc gật gật đầu:
- Anh ấy là Dương Thần, là đồng nghiệp, cũng là bạn trai của tôi.
Dương Thần lần này không chủ động nói chuyện, để Lưu Minh Ngọc giới thiệu chính mình, coi như là 1 kiểu tôn trọng, sau đó mới gật đầu chào hỏi mấy người kia.
Nhưng lúc nghe thấy bọn họ nói Lưu Minh Ngọc là hoa hậu trường, Dương Thần trong lòng vui vẻ, hóa ra chính mình lại có bạn gái là hoa hậu trường, nhưng lại lập tức nghĩ thêm, điều này cũng không có gì, những người phụ nữ bên mình ai cũng là hoa hậu đủ cấp bậc.
Mọi người có chút không ngờ, nhưng vẫn lễ phép đáp lại, mời Dương Thần ngồi xuống ghế sô pha.
Triệu Hải Lệ có thể nói là cái máy nói chuyện trong nhóm, còn đặc biệt quan trọng, vừa ngồi xuống đã giới thiệu cho Dương Thần tên từng người, để Dương Thần biết từng người một.
Trước hết là người đàn ông nói chuyện cũng Lưu Minh Ngọc, chính là lớp trưởng từ Tô Tỉnh về, Chu Khang Vũ, nghe thấy Lưu Minh Ngọc giới thiệu Dương Thần là bạn trai cô, sắc mặt liền không tự nhiên, đợi mọi người ngồi xuống mới hỏi:
- Lần đầu gặp mặt tiên sinh Dương, anh quen Minh Ngọc bao lâu rồi? Sao chúng tôi chưa từng nghe nói?
Lời này vừa nói ra, mấy người bạn khác của Lưu Minh Ngọc cũng tò mò nhìn Dương Thần, Lưu Minh Ngọc thời đại học là hoa hậu trường rất nổi tiếng, người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, cô và Tề Khải lại có tình cảm mờ ám, những người này biết rằng, chẳng qua Tề Khải đã xuống suối vàng, “vật sở hữu” của Lưu Minh Ngọc cũng trở thành chủ đề họ quan tâm.
Mà lớp trưởng Chu Khang Vũ, có thể nói là một trong những người làm ăn tốt nhất trong nhóm, bằng không cũng sẽ không có nhiều người như vậy đợi Chu Khang Vũ vừa về Trung Hải đã bớt thời giờ, không sợ ngày đi làm mà đến tụ tập. Chu Khang Vũ thích Lưu Minh Ngọc, đó là việc từ lúc còn là sinh viên đã có, hiện giờ Tề Khải không còn, anh ta tự nhiên có cơ hội lớn.
Dương Thần cũng không ngốc, Chu Khang Vũ này đối với mình có địch ý, nghĩ là anh ta là một trong những người theo đuổi Lưu Minh Ngọc như hổ rình mồi, vì thế cười nói:
- Gần một năm, nhưng mà chũng tôi đều rất bận, cũng không có nhiều thời gian cùng ra ngoài.
Chu Khang Vũ gật gật đầu, lại hỏi:
- Kẻ hèn này ở Tô Tỉnh làm Phó trưởng ban ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, không biết tiên sinh Dương làm chức vụ gì ở Ngọc Lôi? Tiên sinh có thể được hoa hậu trường ta ưu ái, chắc chắn phải có chỗ hơn người.
Lời nói này hiển nhiên là có ý bộc lộ tài năng.
Không đợi Dương Thần nói gì, một người mập mạp bụng bia ngạc nhiên, thán phục nói:
- Trời ạ, lớp trưởng à, cậu cũng quá siêu phàm, mới một năm đã lại thăng chức nữa.
- Mấy ngày trước, ba tôi trở về nói, lớp trưởng của tôi vào ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tô Tỉnh, tôi còn không tin, không ngờ là thật.
Một người bạn học khác cảm thán.
Chu Khang Vũ sắc mặt thản nhiên, khoát tay, nói:
- Đây cũng là do tôi may mắn, bù vào chỗ trống, không có gì đáng ngạc nhiên.
- Lớp trưởng cậu đùng khiêm tốn, đến người không biết gì về chính trị như tôi cũng biết, cậu tuổi này đã vào bộ máy Tỉnh ủy, về sau sẽ còn khó biết, tôi thấy, cả nước người công tác ở Tỉnh ủy ở tuổi cậu không có mấy người.
Triệu Hải Lệ thán phục nói.
Mọi người thổi phống như vậy, Chu Khang Vũ cũng lộ vẻ mặt tự hào, nhìn rất hưởng thụ, những người đang ngồi đây đều có gia cảnh phong phú, trước kia cũng học một trường, giờ lại khen ngợi, thán phục mình, đây không phải là minh chứng nổi bật nhất sao?
Nhưng, lúc Chu Khang Vũ nhìn Lưu Minh Ngọc, lại buồn rầu phát hiện, sắc mặt Lưu Minh Ngọc thản nhiên mỉm cười, không có ý nịnh hót mình, thậm chí đến kinh ngạc cũng không có.
Việc này kỳ thực cũng không trách được Lưu Minh Ngọc, nếu là Lưu Minh Ngọc trước kia, có lẽ thấy Chu Khang Vũ trẻ tuổi vậy tiến vào Tỉnh ủy cũng ít nhiều thấy khiếp sợ, nhưng hôm nay, không nói đến người đàn ông của mình là Dương Thần, có thân phận là cháu ruột trong Dương gia, một trong bốn đại gia tộc, lại có bản lĩnh, thực lực, cho dù cha mình là xã hội đen, Lưu Thanh Sơn, là người đứng đầu xã hội đen ở Yến Kinh, bộ trưởng ở Yến Kinh còn phải nể mặt Lưu Thanh Sơn, cô là con gái Lưu Thanh Sơn, đối với người làm quan cũng không coi trọng như trước.
Chu Khang Vũ lại không biết là Lưu Minh Ngọc nghĩ gì, chỉ cho là cô bị Dương Thần mê hoặc, biến thành si ngốc, không biết tiền đồ của gã xán lạn thế nào, lại nói thêm:
- Mọi người đừng khách sáo thế, tôi còn là lớp trưởng của mọi người, không có gì ghê gớm. Nhưng tiên sinh Dương Thần hôm nay là khách, có thể khiến Minh Ngọc chọn làm bạn trai, tôi rất tò mò, mọi người chẳng lẽ không muốn hiểu rõ một chút? Tiên sinh Dương, vẫn chưa biết chức vụ của anh?
Kỳ thực, vấn đề này, mặc kệ Dương Thần trả lời như thế nào cũng sẽ nhục nhã hơn, bởi vì hắn không thể là chủ tịch của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, nhiều lắm cũng chỉ là một giám đốc, mà một giám đốc trong công ty đa quốc gia cũng không có gì là lạ, so với Chu Khang Vũ tuổi còn trẻ đã nắm quyền cán bộ cấp sở, thật sự là còn kém xa.
Mọi người thật ra cũng biết, Chu Khang Vũ là cố ý làm Dương Thần khó chịu, muốn trước mặt Lưu Minh Ngọc so sánh, dù không khiến cô hồi tâm chuyển ý, cũng có thể khiến cái tên Dương Thần người ngoài này khó chịu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 60 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Tác giả: Mai Can Thái Thiếu Bính -----oo0oo-----
Chương 613: Trinh tiết của Dương Thần
Nhóm dịch: Friendship
Sưu Tầm by MTQ ----- 4vn
Thấy Dương Thần bị hỏi vậy, Lưu Minh Ngọc nhíu mày, nhưng lời nói của Chu Khang Vũ bên ngoài cũng không có gì thất lễ, cô cũng không tiện xem vào.
Lúc này, Dương Thần nghiêm mặt, cười ha hả nói:
- Cái này còn phải hỏi sao, chức vụ của tôi đương nhiên là làm bạn trai của bảo bối Minh Ngọc nhà tôi rồi.
Nói xong, Dương Thần còn giơ tay, vô cùng thân thiết âu yếm khuôn mặt nhẵn nhụi, trơn bóng của Lưu Minh Ngọc, làm hai má cô đỏ lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
Người đàn ông này cũng thật là, lời nói xấu hổ như vậy, động tác xấu hổ như vậy, lại có thể nói ra, làm ra trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này cô lại không thể làm gì Dương Thần, tuy rằng thẹn thùng đến mức chỉ muốn đẩy cửa đi ra.
Quả nhiên, không chỉ khiến Lưu Minh Ngọc vừa xấu hổ, vừa tức giận, mà còn khiến vài người bạn học đều được mở rộng tầm mắt.
Được chưa, vốn là muốn êm đẹp hỏi chức vụ của hắn, không ngờ người này lại không biết xấu hổ, bắt đầu ân ái lộ liễu.
Đây không chỉ là đổi đề tài, mà còn hung hăng làm nhục Chu Khang Vũ một phen. Thấy không? Đây là người phụ nữ của bố đây, ngươi muốn thế nào?
Dương Thần da mặt dày, lại xảo quyệt, làm cho mọi người bất ngờ, đặc biệt là Triệu Hải Lệ, cô há to miệng, theo bản năng nghĩ, cái người vừa rồi ngốc nghếch gọi mình là “tiểu thư Hải” kia với người này thật sự là cùng một người sao?
Chu Khang Vũ sắc mặt cứng ngắc, khó coi, cười nói:
- Anh Dương cũng thật biết làm các cô gái vui vẻ, chẳng trách Minh Ngọc lại chọn anh làm bạn trai.
- Cái này cũng không hoàn toàn, cái chính vẫn là tôi nguyện ý bỏ ra tấm lòng chân thật.
Dương Thần vẻ mặt thật thà, chất phác, thành thật nói, giống như lời nói chân thành xuất phát từ nội tâm.
Các bạn học của Lưu Minh Ngọc sắc mặt đều kỳ lạ, thậm chí còn có hai người cảm thấy người đàn ông buồn nôn này nói được những lời cũng quá buồn nôn.
Lưu Minh Ngọc đơn giản cúi đầu không nói gì, hai tai đỏ ửng, lúc này cô cũng e lệ vô cùng.
Chu Khang Vũ coi như đã hiểu ra, gã đàn ông trước mặt thật vô lại, mặc kệ ngươi dùng cách nào chế nhạo hắn, hắn đều có thể tiếp nhận được, vì sao? Bởi vì hắn chính là không biết xấu hổ.
- Xem ra anh Dương đối với hoa hậu trường ta tình cảm thật thắm thiết, ha ha, lớp trưởng à, chúng ta đừng để anh Dương biểu lộ tấm lòng nữa, chúng ta đến đây tụ tập, uống vài chén đi.
- Đúng đó, đúng đó, cứ nhìn tôi, một người bị mồ hôn nhân chôn, thật là ngưỡng mộ quá, mau uống rượu nào!
Mấy người bạn học bắt đầu chen vào lời Dương Thần, muốn cho Chu Khang Vũ một chiếc thang đi xuống, dù sao cứ tiếp tục như vậy, Chu Khang Vũ sẽ tức chết mất.
Lớp trưởng Chu là người có tiền đồ tươi sáng nhất trong đám bạn học, những người ở đây, đa số đều muốn sau này có thể nhờ cậy Chu Khang Vũ, sao có thể không xum xoe?
Chu Khang Vũ cũng là nhân vật lăn lộn chốn quan trường, tuy tuổi còn trẻ, nhưng có thể nhẫn nhịn, sắc mặt lại bình thản, cười giơ chén rượu lên, chạm ly với mấy người bạn học, nói:
- Tôi đã nói rồi, lần này về Trung Hải chưa được hai ngày, các cậu lại tụ tập hoan nghênh tôi, thật là không biết báo đáp thế nào.
- Bộ trưởng đại nhân đích thân đến, mấy người chúng tôi có thể tiếp rượu là phúc ba đời rồi, sao lại đòi bộ trưởng có báo đáp gì?
Một người cười nói hùa theo.
Mấy người khác cũng đều nịnh hót, nói những lời dễ nghe, phần lớn đều là tán thưởng Chu Khang Vũ có số làm quan, thủ đoạn không tầm thường, là tấm gương của bọn họ.
Trần Hải Lệ đi gần Lưu Minh Ngọc hơn, cảm giác được Lưu Minh Ngọc không thích Chu Khang Vũ, cũng không nói gì, bèn lấy r aba cái ly, lần lượt rót cho Lưu Minh Ngọc và Dương Thần mỗi người một ly.
Dương Thần cười hì hì nói tiếng “Cảm ơn” với Triệu Hải Lệ, cảm thấy “tiểu thư Hải” này là người không tồi, không vội vàng nịnh bợ Chu Khang Vũ, lại nhớ rót rượu cho bạn mình.
Nhưng nhìn cái đám gọi là bạn học cũ, Dương Thần trong lòng không khỏi thổn thức, những người này có lẽ trước đây học cùng nhau còn là bạn bè tri kỷ, nhưng hôm nay, cái bộ dạng dối trá kia đã chẳng khác gì xã giao trên xã hội.
Chu Khang Vũ rõ ràng chỉ là Phó bộ trưởng, họ lại ngơ ngẩn trực tiếp gọi luôn là “Bộ trưởng”, làm gã vô cùng vui vẻ.
Lưu Minh Ngọc không hề mở miệng nói chuyện, chỉ nói chuyện phiếm với Triệu Hải Lệ, ai hỏi gì cô cũng trả lời đơn giản, kỳ thực cô cũng không muốn ở lại đây, chỉ vì những người này dù sao cũng là bạn học mà bất đắc dĩ, tuy rằng mọi người đều thay đổi nhiều, nhưng mà cô cũng không muốn làm mọi người không thoải mái.
Nhưng Lưu Minh Ngọc cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Thần một cái lo lắng, sợ Dương Thần bực tức với Chu Khang Vũ sẽ liên lụy đến chính mình.
Dương Thần thoải mái ăn đồ ăn vặt, uống rượu tây, dáng vẻ tự đắc, thản nhiên. Đối với hắn mà nói, đám người này cũng như đám hề, coi như là đưa người phụ nữ của mình đi xem kịch.
Thấy Lưu Minh Ngọc lo lắng nhìn mình, Dương Thần lén nháy mắt với cô, lúc đó Lưu Minh Ngọc mới yên lòng.
Chu Khang Vũ giọng có chút bề trên nói chuyện với các bạn một lúc, ánh mắt lại đột nhiên chuyển đến nhìn Dương Thần đang nhàn nhã uống rượu, cười quỷ dị nói:
- Anh Dương vẫn uống rượu một mình như vậy, giống như là chúng tôi không để ý đến bạn trai của Lưu Minh Ngọc vậy, chi bằng tôi đề nghị tất cả mọi người kính anh một ly, coi như là chúc phúc cho anh Dương và Minh Ngọc hạnh phúc mỹ mãn.
Những người ở đây, tính cả Chu Khang Vũ cũng có bảy, tám người, ý này là muốn Dương Thần uống rượu với cả bảy, tám người này.
Mấy người nhạy cảm lập tức hiểu ngay, lớp trưởng muốn chuốc say tên Dương Thần xui xẻo này, ai bảo hắn cưa được người phụ nữ mà người khác muốn cũng không được?
Nhưng mấy người này đều về phe Chu Khang Vũ, tất nhiên sẽ không nói gì, hơn nữa lời đề nghị này bề ngoài có vẻ như vì Dương Thần và Lưu Minh Ngọc chúc phúc, mọi người đương nhiên sẽ vui lòng nể mặt Chu Khang Vũ.
Chính mình chỉ cần uống một ly, Dương Thần phải uống ít nhất tám ly, sợ cái gì?
- Đề nghị hay lắm, nào, tôi kính đầu tiên, mời anh Dương một ly.
Một người đàn ông tới gần Dương Thần nói to, cầm bình rượu rót đầy cho Dương Thần, rồi lại rót đầy cho chính mình, sau đó đứng dậy, ngửa đầu một cái, ly rượu màu hổ phách chảy cạn.
Rượu Whiskey bốn mươi độ uống như vậy, người có tửu lượng bình thường uống hai ly là sẽ thấy choáng, những người này thường xuyên tụ tập uống rượu, tất nhiên tửu lượng không hề tầm thường, vẫn chịu được sức ép.
Một đám người náo nhiệt, ồn ào như vậy, Dương Thần nếu không uống thì là không nể mặt mọi người, cũng là chịu thua, làm mất mặt bạn gái Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc vốn đã không ưa Chu Khang Vũ lại càng bất mãn, nhưng nhiều bạn học ở đây nên cũng không thể nói thẳng, cô trong lòng sốt ruột, không muốn Dương Thần phải thật sự uống tám ly.
Dương Thần bàn tay lén nhéo nhéo Lưu Minh Ngọc, ra hiệu không sao cả, sau đó cầm lấy ly rượu, cụng ly với người đàn ông kia, nói:
- Đã nhiệt tình như vậy, tôi từ chối thì thật bất kính.
Nói xong, Dương Thần cũng ngửa đầu một cái, uống cạn ly rượu.
Chu Khang Vũ đứng đó nhìn, trong mắt có tia âm u, lạnh lẽo, khóe miệng cười gian tà, dường như đang chờ xem trò hay ở Dương Thần, gã không tin, Dương Thần trước mặt mình có thể uống liên tiếp tám ly rượu mạnh bốn mươi độ, tương đương với 2 lít rượu Mao Đài cao độ.
Đã mở màn xong, những người khác cũng đều phải kính rượu theo, nếu không kính rượu cũng là không nể mặt Chu Khang Vũ, có người tuy cảm thấy có lỗi với Dương Thần và Lưu Minh Ngọc, nhưng tóm lại thì lợi ích cá nhân vẫn quan trọng hơn.
Dương Thần không hề cự tuyệt một ai, cũng với đám bạn học của Lưu Minh Ngọc kính rượu, hết ly này đến ly khác, rượu Whisky giống như nước lọc, từng ly uống hết.
Cồn đối với hắn mà nói, kỳ thật cũng không là gì, chỉ cần niệm kinh “bốc hơi” là xong, không hề có gì ảnh hưởng.
Nhưng trong mắt Lưu Minh Ngọc, cô đau lòng vô cùng, bất chấp giao tình gì, vẫn là người đàn ông của mình quan trọng hơn, vì thế lúc thấy Dương Thần định uống ly Whiskey thứ năm, Lưu Minh Ngọc vội ngăn cản:
- Đừng uống nữa.
Người đàn ông đang định kính rượu kia xấu hổ cười nói:
- Minh Ngọc à, sao lại không nể tình như vậy, bọn họ đều kính rượu, sao đến lượt tớ lại không cho kính, anh Dương uống nhiều như vậy cũng chưa sao mà, tửu lượng thật cao.
Lưu Minh Ngọc nhíu mày, không để ý tới người bạn học kia, nhẹ giọng nói với Dương Thần:
- Đừng uống nữa được không, như vậy sẽ k tốt cho cơ thể.
Dương Thần cũng không có hứng thú cùng chơi với những người này, thấy Lưu Minh Ngọc lo lắng cho mình như vậy, cũng thuận ý gật đầu, đặt ly rượu xuống.
- Anh Dương, thế này không được, mọi người kính rượu là do tôi khởi xướng, tôi vẫn chưa kính anh một ly, anh không uống thì thật là không nể mặt Chu Khang Vũ tôi.
Chu Khang Vũ híp mắt cười, tự tay rót đầy ly rượu cho Dương Thần, lại nâng chén hướng về phía Dương Thần chúc:
- Tôi xin kính trước một ly.
Nói xong, Chu Khang Vũ dốc ngược chén, cạn ly, không để lại giọt nào.
- Tôi đã uống rồi, anh Dương cũng đừng nhỏ mọn vậy, một ly cuối cùng cũng không uống?
Chu Khang Vũ trên mặt thì thành khẩn, trong lòng thì cười lạnh, hắn cho rằng nguyên nhân Dương Thần không uống nữa là vì hắn đã không chống đỡ được nữa.
Vài người khác ồn ào nói:
- Đúng vậy, làm bạn trai của hoa hậu trường, dù sao cũng nên có chút tửu lượng, phải nể mặt lớp trưởng chứ.
- Là tôi bảo Dương Thần không cần uống, mọi người cũng đừng ép anh ấy.
Lưu Minh Ngọc nóng nảy chống đỡ cho Dương Thần.
Một người phụ nữ cười khanh khách nói:
- Chẳng lẽ Dương Thần sợ bạn gái à?
- Có lý, này, người anh em Dương, là đàn ông thì phải uống rượu, bằng không thì còn mặt mũi nào nữa.
Lại một người khích tướng cười nói.
Dương Thần lắc đầu, cười ha ha vô hại nói:
- Bảo bối Minh Ngọc của tôi đã không cho uống, tôi tuyệt đối không uống nữa.
- Có nhầm không vậy? Anh có phải đàn ông không thế? Thật mất mặt!
Vài người mặt đã đỏ đến mang tai đứng dậy la lên. Bọn họ đã uống nhiều như vậy, nếu kết quả là Dương Thần không say, bọn họ chẳng phải là công dã tràng sao.
Dương Thần cũng liếm liếm môi, cao giọng nói rất có bài bản:
- Tôi trinh tiết cũng không còn, còn cần gì mất mặt.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể chống đỡ được.
Gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp ai không biết xấu hổ tới cực điểm như vậy.
Trinh tiết? Đây cũng là lời một người đàn ông như hắn nên nói sao?
Lưu Minh Ngọc muốn cười phá lên, anh chàng này thật đúng là làm người khác tức chết, trường hợp như vậy mà còn nói bừa, nhưng cô cũng không giận, lườm Dương Thần một cái, cười không nói gì.
Triệu Hải Lệ cười ngặt nghẽo, cô vô cùng ngạc nhiên vì thấy người chị em của mình tìm được người bạn trai như vậy.
Đám người Chu Khang Vũ sắc mặt đều mất tự nhiên, Dương Thần đã không biết xấu hổ, bọn họ còn gì để nói?
Không sợ đùa dai, chỉ sợ không biết xấu hổ.
- Nếu anh Dương đã nghe lời Minh Ngọc như vậy, chúng tôi cũng không thể nói gì hơn. Tôi có chút việc, phải đi trước, mọi người cứ uống tiếp.
Chu Khang Vũ nét mặt sa sầm đứng dậy, mặc kệ những ánh mắt khác thường của những người khác, đi ra khỏi phòng.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius