Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 626: Thiên giai đại chiến.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
Quả nhiên khi Kiếm Vô Phong tăng cường phòng bị, Vu võ không hề thu liễm, không đầy hai canh giờ sau, tại điểm thứ bảy theo nguyệt diệu phương hướng ở khu vực hồn khoáng lại phát hiện tung tích nhân mã Vu võ.
“Hừ! Để lại hai thiên giai trấn thủ, mọi người theo ta ra xem đám man tử không biết sống chết là gì đó.” Kiếm Vô Phong lập tức sầm mặt, đưa ra phản ứng.
Năm Thánh điện thiên giai dẫn theo hai, ba chục địa giai nhanh chóng đến chỗ có tung tích nhân mã Vu võ. Thần niệm năm thiên giai phát ra, lập tức biết hết tình hình.
“Hình như là mấy địa giai Vu ma, thiên giai cường giả của chúng đâu?” Kiếm Vô Phong hỏi địa giai trấn thủ ở đó.
“Xưa nay Vu ma quấy nhiễu đều như vậy, đầu tiên là phái mấy địa giai đến thăm dò tình huống, xác định không có lực lượng thiện giai của chúng ta là hai Vu ma thiên giai sẽ nhanh chóng đổ đến, phá hoại xong doanh trại, tập kích nhân mã thành công là chúng rút ngay.”
“Trò vặt vãnh này chỉ bọn man tử đó mới thi triển.” Kiếm Vô Phong hừ lạnh coi thường rồi dặn: “Các ngươi cứ canh phòng như bình thường, coi như bọn ta chưa tới, đợi Vu ma thiên giai xuất hiện, bọn ta sẽ xuất thủ ngăn lại.”
Các đích thánh điện địa giai lập tức lĩnh mệnh lui đi.
“Ha ha ha! Thánh điện thiên giai cường giả đều là rùa rút cổ hả, không dám ra đấu với lão tử sao.” Nửa canh giờ sau, trên tầng không khu vực của Thánh điện vang lên tiếng cười điên cuồng, hai luồng khí tức ngút trời cùng tiếng cười đổ tới chiến các thánh điện địa giai rúng động.
“Các vị lật hết doanh trại Thánh điện lên cho lão tử, tuyệt đối không để chúng vững chân ở đây.” Một thiên giai gầm lên như sấm nổ khiến mấy trăm dặm quanh đó đều nghe rõ.
“Muốn lật tung doanh trại của bọn ta phải xem bọn Kiếm mỗ có đồng ý không.” Kiếm Vô Phong và bốn vị thiên giai như năm dải cầu vồng, từ ngoài xa lướt tới như chớp, vây thành nửa vòng tròn vây kín nhân mã Vu võ lại.
“Kiếm Vô Phong! Các ngươi đã chuẩn bị trước?” Thiên giai của Vu võ và Thánh điện không hiểu giao thủ bao nhiêu lần với nhau, cơ bản quá quen mặt nhau. Lần này năm Thánh điện thiên giai hiện thân đều là lão làng, thực lực không tầm thường.
“Lặc Lôi, Mộc Chân! Các ngươi lớn mật thật, biết bọn Kiếm mỗ trấn thủ ở đây mà dám đến gây loạn, chả lẽ coi Thánh điện thiên giai là ông phỗng hết hả.” Năm Thánh điện thiên giai cùng phát ra lĩnh vực bàng bạc, dao động cường liệt khiến không gian rung chuyển, gợn sóng nguyên lực trào ra, thanh thế kinh nhân.
“Hừ! Bọn vương bát đản Thánh điện chỉ biết cậy đông, có bản lĩnh thì Kiếm Vô Phong ngươi đơn đấu với ta.” Lặc Lôi sầm mặt, nhếch mép hỏi.
“Lặc Lôi, đừng có ở đó mà lớn lối vô vị, có bản lĩnh cứ đánh bại năm người bọn ta xem nào. Bằng không bọn tứ chi phát triển các ngươi biết điều cút ngay, đừng vướng mắt nữa.” Một thiên giai sau lưng Kiếm Vô Phong quát vang chế nhạo. Tuy họ có năm thiên giai nhưng không thể nào hạ được hai thiên giai Vu ma.
Khiến Thánh điện khổ não nhất là nhục thân của Vu ma man tử quá kinh nhân, dù trọng thương cỡ nào cũng có thể nhanh chóng hồi phục. Bình thường Thánh điện mà không chiếm thượng phong vượt trội thì không muốn giao thủ với Vu ma thiên giai. Nhưng khi Thánh điện nhiều gấp mấy lần thì Vu võ thiên giai cũng đâu có ngốc, nhanh chóng đào tẩu, không cho Thánh điện cơ hội vây giết?
Nên lâu nay Vu võ thiên giai không tổn thất ai, Thánh điện thì luôn xuất động ít nhất năm người, không cho Vu võ cơ hội. Song phương cứ thế giằng co mấy vạn năm, không thể phân thắng bại.
“Đôn bàn tử, đừng tưởng các ngươi đông người là lão tử sợ.” Cơ nhục và xương cốt Lặc Lôi kêu tanh tách, Thần thông thuật lập tức quán thể, bàn tay to như ngọn núi nhỏ cùng với sức mạnh cực kỳ hung hãn bổ vào Thổ điện thiên giai vừa nói.
"Ầm!" Đôn bàn tử kinh hãi bắn lĩnh vực ra, va chạm với cự lực của đối phương, lăn mấy vòng mới hóa giải được hết lực đạo đó.
"Ngũ hành chiến trận! Lên!" Nếu luận đơn đả độc đấu, năm thiên giai Thánh điện dù liên thủ cũng không chống nổi hai Vu võ thiên giai. Nhưng họ thông hiểu ngũ hành tương sinh chi lực, một khi tổ thành trận thế thì thực lực còn hơn Vu võ thiên giai.
Ầm, ầm!
Hai thiên giai vu thánh không phải hạng ăn hại, không hề e dè xông lên. Song phương xuất thủ là không nương tay, đã tranh đấu không biết bao nhiêu lần, đã quá quen thuộc nhau, nếu sơ ý thì rất có thể mình sẽ chịu thiệt.
Thiên giai hai bên đấu với nhau, địa giai cũng không ngồi không. Hơn mười địa giai cường giả của Vu võ cũng hỗn chiến với hơn ba mươi địa thánh của Thánh điện. Tuy phe Vu võ vì số lượng ít mà lép vế hơn nhưng ai cũng biết ưu thế của Vu võ là dai sức và liều mạng. Trừ phi trọng thương trí mệnh, bằng không không thể coi thường bất kỳ Vu võ cường giả nào.
“Lặc Lôi! Các ngươi cũng biết cứ đấu thế này không bên nào được lợi.” Song phương đấu hơn ba canh giờ, Kiếm Vô Phong không nén được thét lên.
“Thế thì sao?” Lặc Lôi và Mộc Chân không giảm thế công, vẫn toàn lực oanh kích chiến trận lĩnh vực của đối phương, không gian tứ bề dấy lên gợn sóng tản đi. Nếu những gợn sóng này vô tình quét về phía địa giai chiến trường thì mấy chục địa giai phải dốc toàn lực mới hóa giải được.
“Các ngươi đánh loạn thế này, cẩn thận hồn khoáng chưa kịp sinh thành đã bị hủy diệt.” Kiếm Vô Phong cuống lên.
Ngũ hành chiến trận giữ chặt chẽ khu vực hồn khoáng, vận dụng đủ mọi thủ đoạn huyền ảo hóa giải từng gợn sóng năng lượng tràn tới.
Hồn khoáng sản sinh tối kỵ bị năng lượng kịch liệt quấy nhiễu, hà huống là năng lượng dao động do thiên giai cường giả chiến đấu dấy lên. Tuy chỗ này cách chỗ hồn khoáng sản sinh cả trăm dặm nhưng phạm vi bị ảnh hưởng lên đến mấy trăm dặm là bình thường.
“Hủy thì hủy, đằng nào phú nhiêu hồn khoáng cơ hồ bị Thánh điện các ngươi lấy được, Vu võ nhất tộc bọn ta không có lợi ích gì, nếu hồn khoáng bị hủy, đau lòng nhất chắc không phải bọn ta. Ha ha!” So với bọn Kiếm Vô Phong, hai thiên vu giao chiến rất thoải mái, không hề có áp lực. Thông thường, hai thiên vu không phải đối thủ của ngũ hành chiến trận thì giờ lại liên tục tiến công.
"Đáng ghét!" Kiếm Vô Phong bị đối phương khiến cho nghẹn họng, Vu võ nhất tộc từ khi nào trở nên tinh ranh như vậy? Dù đối phương nói thật hay giả, bọn Kiếm Vô Phong đều phải đề phòng, bị hủy một mỏ phú nhiêu hồn khoáng là tổn thất phi thường nghiêm trọng với Thánh điện.
Kiếm Vô Phong lập tức truyền âm cho hai thiên giai trấn thủ đại doanh đến tương trợ. Có họ bảo vệ cho khu vực hồn khoáng không bị năng lượng ảnh hưởng, ngũ hành chiến trận lập tức thể hiện uy phong.
“Lặc Lôi, Mộc Chân! Kiếm mỗ nhất định khiến các ngươi trả giá.” Không còn lo lắng nữa, khí thế ngũ hành chiến trận dâng tràn, năng lượng khí tức hùng hồn tỏa khắp.
“Hừ! Chỉ biết cậy đông.” Đối phương hăng lên, Lặc Lôi và Mộc Chân lại dừng tay: “Đừng tưởng Vu võ nhất tộc chỉ có hai chúng ta là thiên giai, đợi mà xem.”
"Chân không pháo!" Lặc Lôi vung tay, khí trụ hùng hồn giáng vào chỗ các địa giai hỗn chiến. Tiếng nổ động trời vang lên, địa giai song phương đều bị hất ngã, cùng lui lại một quãng.
“Chúng ta đi, trận chiến này còn chưa kết thúc, Vu võ nhất tộc sớm muộn gì cũng quay lại. Thứ chúng ta không lấy được, Thánh điện cũng đừng mong có được.” Lặc Lôi và Mộc Chân dẫn tộc nhân, không quay đầu lại lướt đi, để lại bọn Kiếm Vô Phong há hốc miệng.
“Chuyện gì đây? Vu võ nhất tộc từ lúc nào mà rút đi gọn ghẽ như thế?” Theo kinh nghiệm trước đây, so sánh thực lực hai bên, Vu võ không kém thế hơn nhiều thì họ ít nhất cũng phải lưỡng bại câu thương mới chịu rút đi. Với Vu võ, lưỡng bại câu thương là chiếm ưu thế rất lớn rồi.
“Lặc Lôi trước khi rút đi có nói trường chiến đấu này chưa kết thúc… Lẽ nào chúng định phái thêm thiên vu đến phú nhiêu hồn khoáng này?” Mộc điện thiên giai lo lắng.
“Hắn còn nói thứ Vu võ không giành được thì Thánh điện đừng mong có. Thật khác gì uy hiếp chúng ta. Chúng thà hủy hồn khoáng cũng không để lọt vào tay chúng ta.” Một thiên giai cuống lên, ban nãy họ chiếm ưu thế thực lực nhưng chịu lép hồi lâu mới được đại triển thần uy thì hai thiên giai Vu võ lại bỏ chạy khiến lửa giận ngập lòng của họ không phát tiết được đi đâu.
“Nếu như vậy chúng ta phải phái thêm nhân thủ mới ngăn được chiến thuật vô lại này của đối phương.” Kiếm Vô Phong cũng cực kỳ điên tiết, Vu võ nhất tộc mà quyết tâm hủy hoại hồn khoáng thì thực lực của họ khó chống nổi đối phương đánh lén. Nếu Vu võ nhất tộc được tăng viện thì lực lượng thiên giai của họ ở đây sẽ thành giật gấu vá vai…
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:18 AM.
Đã có 70 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 627: Thánh điện trúng kế.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
Lặc Lôi và Mộc Chân chạy được một đoạn mới giảm tốc độ, nhìn nhau cười vang.
“Ha ha ha! Đúng là thoải mái, không ngờ thất bại cũng thống khoái thế này.” Lặc Lôi gục gặc đầu, thu liễm Thần thông thuật, thân hình thu nhỏ đi mấy lần.
“Đúng là thoải mái, ban nãy ngươi có thấy vẻ mặt bọn Kiếm Vô Phong khi nghe nói bọn ta định phá hoại hồn khoáng không? Đúng là tuyệt diệu, cả đời ta sẽ không quên được rằng bọn khốn Thánh điện đó vào lúc chiếm ưu thế mà lại có nét mặt đó. Thật sự mát lòng mát dạ.” Mộc Chân cũng cười hào sảng, nói đầy hớn hở.
“Mưu kế của tiểu tử Diệp Phong đó quả thật hay, trước kia chúng ta phái bốn thiên vu cũng không thể lay động được phòng tuyến mà Thánh điện bố trí, lần này chỉ cần hai chúng ta, thay đổi một chút chiến thuật là khiến Thánh điện liên tục thiệt hại, còn khiến bọn rùa đen đó ấm ức, thật không thể ngờ.” Lặc Lôi khen ngợi hết lời. Lúc tin do thiên vu liên hệ với Diệp Phong đưa về, một phần thiên vu của vu điện còn giữ thái độ do dự, Lặc Lôi là một trong số đó, nhưng sau lần này y đã triệt để xóa tan nghi ngờ, quyết định toàn lực hợp tác với Diệp Phong, thực hiện kế hoạch tấn công Thánh điện.
“Thánh điện trọng thị phú nhiêu hồn khoáng hơn chúng ta dự liệu. Chúng ta nhúng vào thế này, chắc chúng không ngồi yên được nữa. Ha ha, chúng thật sự cho rằng Vu võ nhất tộc sẽ không tiếc giá nào phá hoại hồn khoáng, Kiếm Vô Phong suýt nữa tức đến xanh mặt, ha ha.”
"Bất quá muốn bức bách Thánh điện tăng cường lực lượng, chỉ quấy rối thế này không đủ. Phải tăng thêm nữa.” Lặc Lôi há miệng, cười đầy cổ quái: “Lập tức thực hiện bước hai của kế hoạch, tăng thêm áp lực cho bọn Kiếm Vô Phong.”
Còn ba ngày nữa là đến lúc hồn động mở ra, cần thêm một ngày mới đủ cho hồn khoáng ngưng tụ kết tập. Trọng điểm của kế hoạch đánh lén Thánh điện là lợi dụng quãng thời gian này.
Hai hôm sau, cũng là ngày đầu tiên hồn động khai mở, nhân mã Thánh điện đều khẩn trương, nghênh đón lực lượng của Vu võ nhất tộc phản kích.
Lặc Lôi và Mộc Chân cũng hai thiên vu nữa dẫn hơn hai mươi địa vu tập kích đại bản doanh của Thánh điện với thế sét đánh không kịp bưng tai.
Lại là một trận chiến kinh thiên động địa. Bốn thiên vu có chỉnh thể thực lực không kém ngũ hành chiến trận do bọn Kiếm Vô Phong tổ thành, tuy Thánh điện còn hai thiên thành nữa nhưng công kích của Vu võ nhất tộc vẫn uy hiếp được đến khu vực hồn khoáng sản sinh khiến bọn Kiếm Vô Phong toát mồ hôi.
Cũng may Vu võ thiện nghệ đánh xáp lá cà, Chân không pháo có uy lực vô cùng nhưng không thể sử dụng tùy tâm sở dục như lĩnh vực nên Thánh điện vì bảo vệ hồn khoáng mà phải chọn thế thủ, nhưng lần nào cũng hữu kinh vô hiểm không để Vu võ đột phá được phòng tuyến, ảnh hưởng không hay đến hồn khoáng sản sinh.
Chỉ là bọn Kiếm Vô Phong không biết rằng tình thế này do bốn thiên vu cố ý tạo thành. Vì thực lực của bốn thiên vu không vượt ngũ hành chiến trận nhiều, hơn nữa họ không thật sự cố ý phá hoại hồn khoáng, Thánh điện lại liều mạng bảo vệ nên Kiếm Vô Phong không nhận ra sơ hở nào.
Trận chiến kéo dài cả ngày, đến khi khu vực hồn khoáng sinh ra hồn lực dao động mãnh liệt, khe hở không gian như được mở ra. Hồn động bắt đầu hé ra.
“Bọn rùa đen Thánh điện này đúng là ngoan cường.” Lặc Lôi nhổ nước bọt, tiếng quát như sấm vang vọng khắp chiến trường: “Hồn động đã bắt đầu mở, chúng ta không nên lãng phí thời gian. Vu võ tộc nhân, tạm thời rút lui, đợi chốc nữa sẽ cho bọn khốn Thánh điện này biết tay.”
Lệnh ban ra, Vu võ thánh giai cùng rút khỏi chiến đấu, không dây dưa ham chiến nữa.
“Đi!” Gần ba mươi Vu võ rời khỏi chiến trường như gió lốc, gọn ghẽ cực độ.
“Đám man tử đáng ghét này thật ra định làm gì.” Kịch chiến lâu dài khiến thiên giai cường giả của Thánh điện hao tổn không ít nguyên lực, một thiên giai giận dữ gầm lên.
“Xem ra lần này Vu ma man tử quyết tâm phá hoại thu hoạch của chúng ta.” Kiếm Vô Phong nhìn về phía sau, hồn động đen thẫm đang từ từ mở ra.
Trung tâm hồn động ánh lên màu xám rực rỡ, lập tức khiến chúng thiên thánh chú ý.
"Có Hồn tâm khoáng!" Một thiên giai hớn hở.
“Không sai, xem ra sản lượng không thấp.” Quanh hôi sắc năng lượng là vô số ngân bạch sắc hồn lực đang trôi nổi, hanh chóng che lấp làn sáng màu xám nhạt đi. Nhưng những biến hóa vi diệu đó không giấu được các Thánh điện thiên thánh kinh nghiệm phong phú.
“Mỏ phú nhiêu hồn khoáng này thập phần trọng yếu, tuyệt đối không được sơ sảy.” Kiếm Vô Phong lập tức trở nên nghiêm túc hơn, trầm ngâm một lúc rồi dặn: “Lập tức phái người về Thánh điện, thông tri cho tam điện Hỏa, Mộc, Thủy cử mỗi điện một thiên thánh đến chi viện. Ngoài ra phái thêm mười địa giai và một nghìn hư giai đến đây.”
“Hành động lần này của Vu ma không tầm thường, chúng ta còn một ngày nữa mới thu hoạch hồn khoáng. Trong thời gian này, bằng giá nào cũng phải giữ được địa bàn này, không để Vu ma man tử phá hoại hồn khoáng.” Kiếm Vô Phong đề nghị vừa xong liền được các thiên thánh phụ họa.
Trữ lượng Hồn tâm khoáng không nhỏ, đáng cho Thánh điện mạo hiểm.
Lại điều thêm ba thiên thánh tới, chỉ còn lại chín thiên thánh trông coi Thánh điện, trong đó có hai người bảo vệ Qua Bưu, có nghĩa là Thánh điện gặp chuyện gì cũng chỉ tối đa xuất động được bảy thiên thánh kháng cự.
Số lượng địa giai và hư giai còn lại của Thánh điện không nhiều. Bất quá Kiếm Vô Phong cho rằng chủ lực Vu ma khẳng định sẽ tập kích hồn khoáng nên để quá nửa chủ lực Thánh điện trấn thủ ở đây cũng không sao. Hơn nữa nơi này cách Thánh điện không quá xa, nếu có tình huống gì đặc biệt xảy ra, họ sẽ nhanh chóng chia binh quay về.
Ngoài Vu võ nhất tộc chỉ còn yêu thú nhất tộc có thể uy hiếp được Thánh điện. Nhưng yêu thú nhất tộc sau khi bị nhân loại liên hợp vây tiễu, thiên giai cường giả không còn bao nhiêu, cộng thêm nội bộ phân liệt, khả năng nhân cơ hội này tập hợp lại công kích Thánh điện không nhiều. Chỉ cần yêu thú không liên hợp, bảy thiên giai ở Thánh điện và lực lượng còn lại hoàn toàn đủ để chống chọi yêu thú xâm nhập một quãng thời gian.
Kiếm Vô Phong cân nhắc một lúc, sau cùng ra một quyết định khiến lão hối hận mãi.
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:19 AM.
Đã có 65 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 628: Hành động của Diệp Phong.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
“Nhân mã Thánh điện hình như được điều động với quy mô lớn.” Diệp Phong đang ở Thánh điện, có động tĩnh gì là gã đều biết. Đặc biệt việc bảy nghìn hư giai tập kết khiến cả Thánh điện chấn động.
“Tính ra đúng hôm nay là hồn động khai mở, chắc Vu võ đã thành công mê hoặc Thánh điện.” Thẩm Lan bước lên khẽ áp mặt vào vai gã, lòng tay cũng ướt mồ hôi vì khẩn trương.
Mộ Dung Tử Thanh và cả Đông Phương Hồng Diệp, Vũ Hân đều đến bên gã, tỏ vẻ lo lắng, hiển nhiên họ đều không yên tâm trước hành động săn mồi lần này.
“Mọi người không cần lo, nơi Qua Bưu ở chỉ có hai thiên thánh trông coi, không còn ai nữa. Chỉ cần ta điều đươc họ đi thì nắm chắc trăm phần giết chết hắn.” Diệp Phong cười sảng khoái, tỏ rõ vẻ tự tin. Gã nhìn chúng nữ, khẽ khuyên: “Đợi chốc nữa, mọi người lén về chỗ chúng ta ở, đợi tin vui của ta.”
“Đao hổ, Tiểu Hôi! Ta không có măt, thực lực hai người cao nhất trong số chúng nhân, nhất định phải bảo vệ an toàn cho bọn Thẩm Lan.” Nửa năm trước Tiểu Hôi tỉnh dậy, tấn nhập thánh giai rồi, hình thể ảo hóa thành một đứa bé khả ái chừng mười tuổi, luôn nở nụ cười ranh mãnh. Đối với Tiểu Hôi, Diệp Phong không lo lắng gì, nhưng khi gặp nguy cơ thì Đao hổ khó nói được sẽ phản ứng thế nào.
Tiểu Hôi hóa thành nhân hình nhưng vẫn thích lên vai gã đùa nghịch, nó bập bẹ đảm bảo: “Phong ca ca yên tâm, ai dám làm phiền các thư thư thì Tiểu Hôi đánh chết kẻ đó. Đao hổ, ngươi phụ trách bảo vệ ta.”
Đao hổ nhăn nhó thở dài, nếu chỉ chúng nữ thì nó mặc kệ nhưng không thể bỏ mặc an nguy của Tiểu Hôi. Tiểu Hôi tuy ngoài mặt non nớt nhưng thật ra rất tinh ranh, tuy nó không phải thánh tôn đại nhân thật sự nên không thể ra lệnh cho Đao hổ nhưng nó biết địa vị của mình trong lòng đối phương.
Nếu xảy ra tình huống nguy cấp, chỉ cần nó bất chấp tất cả bảo vệ chúng nữ thì Đao hổ cũng không thể ngồi yên. Đao hổ, địa giai yêu thú, bị gã và Tiểu Hôi điều khiển. Quả thật đó là bi ai, cũng là may mắn của nó…
“Được rồi, nhân mã Thánh điện tập kết đã bắt đầu xuất phát, chắc phía Vu võ biết tin này sẽ lập tức hành động. Các vị nhân lúc nhân mã Thánh điện xuất động mà lẳng lặng bỏ đi thì sẽ không bị chú ý.” Với địa vị hiện tại của Diệp Phong, dù chúng nữ có hành động gì kỳ lạ thì cũng không ai hỏi. Nhưng cẩn tắc vô ưu, không bị chú ý càng hay.
“Đó là Hồn tâm khoáng ta lấy được từ Vu võ nhất tộc, vừa đủ cho Thẩm Lan, Tử Thanh, Hồng Diệp, Vũ Hân sử dụng lúc đi ngược thông đạo. Các vị mang trên người sẵn, đến lúc tất yếu… thì cứ về Võ Nguyên đại lục trước.” Gã lấy một mớ Hồn tâm khoáng từ nguyên trạc ra, đưa cho chúng nữ.
Vu võ nhất tộc và Thánh điện giao tranh mấy vạn năm, tất nhiên có thu hoạch được một ít phú nhiêu hồn khoáng. Chỉ là họ không hiểu tác dụng của hôi sắc khoáng thạch này, lại không có hứng thú với nguyên lực năng lượng nên cứ vứt xó. Diệp Phong để ý nên xin về.
Chỉ tiếc Vu võ thu hoạch được không nhiều phú nhiêu hồn khoáng, trong đó một phần Hồn tâm khoáng không biết đã mất từ bao giờ, số lượng gã hỏi xin được chỉ đủ cho bốn người quay về Võ Nguyên đại lục.
“Phong! Huynh cho bọn muội hết Hồn tâm khoáng thì huynh làm thế nào?” Tứ nữ cùng kinh hãi, nếu đến lúc tất yếu như gã nói, việc trảm sát Qua Bưu bại lộ, cả Thánh điện truy sát gã. Lúc đó trong tay gã không có Hồn tâm khoáng để rời khỏi thánh địa thì tình cảnh càng nguy hiểm vạn phần.
“Không được, nếu thế bọn muội tình nguyện cùng huynh chiến đấu đến giây phút cuối cùng.” Thẩm Lan kiên định lắc đầu, không chịu nhận Hồn tâm khoáng. Tử Thanh và Hồng Diệp cũng tương tự, ngay cả Vũ Hân cũng mím môi, mắt ầng ậng nước nhìn gã, không chịu bỏ gã mà đi trong lúc nguy cấp.
“Ngốc quá, nếu mọi người ở bên, ta làm gì còn tinh lực lo lắng cho? Nếu chỉ mình ta ở lại thánh địa, dù nguy hiểm đến đâu thì với thực lực hiện có cũng đủ đấu với Thánh điện. Hà huống, mọi người đừng quên, ta còn là anh hùng Vu võ, truyền nhân của Thần Thông lão tổ, cùng lắm là theo Vu võ nhất tộc, tin rằng Thánh điện cũng không làm gì được.” Gã mỉm cười, lại khuyên: “Hà huống, ta chỉ tính đến trường hợp xấu nhất, có lẽ… Mọi người cứ yên tâm đợi, ta sẽ mang theo tinh huyết của Qua Bưu về gặp.”
“Nhưng khi huynh giết Qua Bưu, đối tượng bị hiềm nghi nhất là huynh. Lúc đó chúng ta chỉ có bốn phần Hồn tâm khoáng, làm cách nào đưa được sáu người về Võ Nguyên đại lục?” Chúng nữ nói đến họ, Diệp Phong và Tiểu Hôi. Đao hổ thuộc yêu thú nhất tộc, không cần lo đến nơi dừng chân của nó.
“Ha ha, việc đó ta đã tính rồi, các vị đừng lo.” Nu cười của gã ẩn chứa sự tự tin khiến chúng nữ an tâm hẳn. Chỉ có điều họ không đoán được, gã tính rồi nhưng không… dám chắc lắm.
Mục đích của gã là lúc cướp kho hồn thạch, may chăng phát hiện Hồn tâm khoáng, có điều gã cũng biết khả năng này không cao. Hồn tâm khoáng là thứ Thánh điện coi trọng nhất, là tu luyện chi vật thần tôn cần đến, không để ở chỗ phổ thông hồn thạch là bình thường. Nhưng gã không muốn cho chúng nữ biết, sợ họ sẽ lo lắng.
Đợi chúng nữ đón lấy Hồn tâm khoáng xong, gã nhìn sang phía Đao hổ nói: “Đao hổ, mỗ hi vọng một khi xảy ra tình hình không thể đoán trước thì các hạ đưa Tiểu Hôi về yêu thú nhất tộc. Chỉ cần không tổn thương đến Tiểu Hôi, mỗ chấp nhận cho yêu thú nhất tộc tìm yêu thú thánh tôn từ đệ ấy.”
Đao hổ hớn hở, tiếp đó sắc mặt nghiêm lại nói: “Nhưng sự tình chưa phát triển đến mức đó mà các hạ cưỡng ép Tiểu Hôi đi thì ta dám chắc không chỉ Tiểu Hôi không phối hợp với các vị tìm thánh tôn đại nhân mà tương lai yêu thú nhất tộc sẽ gặp họa vong tộc.”
Đao hổ rùng mình không dám phản bác, Tiểu Hôi nghiến chặt răng, nói đầy ngây thơ: “Tiểu Hôi nghe theo Phong ca ca.”
“Đao hổ, mỗ biết các hạ e dè vì mỗ không giúp các hạ tìm thánh tôn đại nhân. Mỗ không nói những lời thừa thãi nữa, lần này nếu các hạ giúp, tương lai dù ở đâu mỗ cũng sẽ giúp yêu thú nhất tộc tìm tung tích của thánh tôn đại nhân.” Diệp Phong ngừng một chút, ngữ khí thành khẩn hơn: “Các hạ đừng lo việc mỗ về Võ Nguyên đại lục trốn tránh, sẽ có ngày mỗ lại đến thánh địa.”
Đao hổ liên tục biến sắc sau cùng thở dài: “Nêt tình lúc xưa ngươi giải trừ nô hóa trạng thái cho ta, ta sẽ lần cuối cùng đạt thành hiệp nghị với ngươi. Ta thề với danh nghĩa thánh tôn đại nhân, sẽ dốc tất cả sức lực đảm bảo an toàn cho các vị.”
“Đa tạ! Chút tình này, Diệp Phong nhất định sẽ nhớ.”
Sắp xếp xong xuôi mọi sự, gã mới thở phào. Dù hành động lần này phát sinh chuyện gì bất ngờ thì… ít nhất bọn Thẩm Lan và Tiểu Hôi cũng an toàn thoát ly nguy hiểm. Gã dù thế nào cũng phải đấu với Thánh điện, vì chính gã và vì sư phụ. Không còn gì vương vấn, đấu chí của gã cũng bừng bừng cháy lên.
Qua Bưu! Ta nhất định lấy mạng ngươi.
Một toán hư giai và mười địa giai được bọn Liệt Mãnh dẫn đầu, rời khỏi Thánh điện. Chúng nữ và Tiểu Hôi cũng lén rời đi trong lúc Thánh điện lộn xộn. Diệp Phong ở lại, lặng lẽ đợi Vu võ nhất tộc hành động.
“Diệp Phong đại nhân, Cổ thiên thánh dặn tại hạ đến thông báo, trước khi các vị thiên thánh đại nhân về Thánh điện, mỗi thánh giai phải giữ trạng thái cao nhất, đề phòng tình huống phát sinh bất ngờ.” Thoáng sau một hư giai đến chỗ gã ở để thông báo.
Diệp Phong hơi gật đầu, bảo đối phương lui đi.
“Kỳ quái... Diệp Phong đại nhân không phải có bốn vị nữ quyến như hoa sao, ban nãy trong phòng sao lại không có ai?” Hư giai đó vội vàng đi thông báo những nơi khác, bất giác lẩm bẩm. So với lệnh của thiên thánh đại nhân, đó chỉ là tiểu tiết không quan trọng, y không để tâm làm gì.
oOo
“Liệt thiên thánh, các vị đến rồi.” Thấy thân ảnh tam vị thiên thánh, hòn đá đè nặng trong lòng Kiếm Vô Phong được rũ bỏ.
Có mười thiên thánh tổ thành hai ngũ hành chiến trận, dù Vu võ nhất tộc dốc hết thiên vu cũng đừng hòng phá được phòng tuyến một cách dễ dàng. Kiếm Vô Phong lại nhìn hơn mười địa giai và ngút trời hư giai lao tới, gật đầu thập phần mãn ý.
Có phòng ngự này, tin rằng Vu võ nhất tộc không có cơ hội tiếp cận hồn động đang mở ra?
“Kiếm thiên thánh, tình huống thế nào rồi?” Bọn Liệt Mãnh vừa đến liền hỏi ngay.
“Trước mắt thì Vu ma đã bốn canh giờ không động tĩnh gì.” Kiếm Vô Phong kể sơ qua tình hình, nhíu mày lấy làm lạ: “Chúng bình tĩnh đến mức quỷ dị.”
“Sợ cái gì? Đến đâu thì đối phó đến đó, thực lực chúng ta mạnh thế này lẽ nào còn sợ Vu ma man tử giở trò gì.” Liệt Mãnh cười vang coi thường, lập tức bố trí hơn nghìn hư thánh phân tán đi các nơi, tạo thành một lưới tuần tra khổng lồ. Chỉ cần Vu ma có động tĩnh gì, đại doanh trung tâm lập tức kịp thời phản ứng.
“Ha ha! Hi vọng Kiếm mỗ cả nghĩ.” Kiếm Vô Phong tự trào, Thánh điện đã dốc sức thế này, dù Vu ma giở trò gì cũng không thành vấn đề.
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:20 AM.
Đã có 66 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 629: Giương đông kích tây.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
Bầu không khí trong Thánh điện khẩn trương hẳn lên. Nhiều hư giai được bố trí quanh lục đảo Thánh điện tọa lạc để tuần tiễu, một vài địa giai còn ở lại đảm nhận trông nom những chỗ quan trọng của Thánh điện.
Diệp Phong vì địa vị đặc thù nên Thánh điện không an bài nhiệm vụ cụ thể gì. Để tránh bị hoài nghi, gã rời chỗ ở, tỏ ra nghiêm túc đi khắp nơi xem xét tình hình.
Theo nhân mã Thánh điện, gã đang tuần thị khắp nơi, còn mục đích của gã là quan sát tình hình phân bố thực lực của các nơi. Gã nhớ hết mọi thứ, đợi chốc nữa Thánh điện đại loạn thì sẽ càng dễ dàng đạt đến mục đích.
“Thời gian đến rồi, nhân mã Vu võ chắc sắp xuất hiện.” Nghĩ đến mục tiêu lâu nay sắp đạt thành, lòng gã lại kích động. Một mình gã lơ lửng gần thiên thánh đại điện, nhìn về hư không ngoài xa.
Quả nhiên một lúc sau, ngoài xa dấy lên mấy luồng khí tức cực mạnh. Chủ nhân những khí tức này không có ý che giấu, còn cách lục đảo Thánh điện tọa lạc mấy trăm dặm đã phát ra ý gây hấn khiến mấy nghìn thánh giai đang giới bị đều biến sắc.
“Không xong, khí thế này chỉ thiên vu của Vu ma nhất tộc mới có.”
“Không thể nào. Khí tức có tới sáu làn, lẽ nào Vu ma xuất động tới sáu thiên vu đến tập kích Thánh điện?” Lúc này ở Thánh điện chỉ còn chín thiên thành, hai người đang trấn thủ trong mê trận có Qua Bưu, tức là chỉ còn bảy thiên thánh để đấu với địch nhân.
Bảy thiên thánh đấu với sáu thiên vụ, các thánh giai có vô số kinh nghiệm chiến đấu với Vu ma nhất tộc đều biết một thiên vu có thể ngang với hai thiên thánh, đương nhiên Thánh điện hiện ở thế hạ phong.
“Vu ma nhất tộc không phải đang tranh đoạt hồn khoáng ở ngoài hư không với Thánh điện sao? Vì sao lại xuất hiện sáu thiên vu ở đây? Số lượng thiên vu của chúng tổng cộng không quá mười người cơ mà.” Một địa thánh biết rõ về Vu ma kinh hoảng kêu lên. Sáu thiên vu đến, với Thánh điện hiện thời thì đúng là tai họa.
“Không cần hoảng.” Tiếng quát khí thế hùng hồn từ thiên thánh đại điện phát ra, tức thì bảy thân ảnh vút lên cao ở trung tâm Thánh điện. Đồng thời ngũ hành lĩnh vực của bảy thiên thánh cũng phát ra, năng lượng khí tức bao trùm khắp nơi, thanh thế kinh nhân, nhấn chìm tiếng xì xào của chúng nhân.
Thấy thiên thánh phe mình xuất hiện, nhân mã Thánh điện như thấy được hy vọng, đều ổn định lại, không còn kinh hoảng thất thố như lúc đầu nữa.
“Địch nhân bất quá chỉ có sáu người, sợ gì mà sợ.” Lại một giọng nói quát to: “Dù chúng đều là thiên vu cường giả nhưng ngần đó mà dám đối phó Thánh điện thì thật coi thường chúng ta quá.”
Tuy bảy thiên thánh tim đập như trống trận nhưng nhờ kinh nghiệm đầy mình mà hiểu rằng phải vỗ an nhân mã Thánh điện đã, bằng không chúng nhân sẽ tự loạn lên.
Tuy thực lực của sáu thiên vu cao hơn bảy người nhưng với tu vi thiên giai của họ thì trong thời gian ngắn đối phương tuyệt đối không phá được phòng tuyến của họ. Tuy thực lực thien giai giữa hai bên cách biệt nhưng Thánh điện còn nhiều nhân thủ cấp thấp hơn, tập hợp lại cũng là lực lượng không thể coi thường. Tin rằng để cầm chân đối phương đợi bọn Kiếm Vô Phong quay về thì không thành vấn đề.
“Ha ha ha! Bọn rùa đen Thánh điện, lẽ nào biết bọn lão tử đến nên đã bày trận thế nghênh tiếp?” Sáu thiên vu lướt đến phía ngoài lục đảo Thánh điện, bảy thiên thánh lên nghênh đón, song phương chăm chăm nhìn nhau cách mấy trăm thước.
“Khốn kiếp! Vu ma man tử, các ngươi lại giở trò này đánh lén Thánh điện hả?” Một thiên thánh của Thánh điện khí thế hung hung quát to.
“Đánh lén?” Lặc Lôi bước ra đầu tiên, lắc lắc cái đầu trọc lốc, cười vang chế nhạo: “Đây không phải đánh lén mà bọn ta quang minh chính đại công kích! Vu võ nhất tộc không vô sỉ như Thánh điện, bọn ta thích chiến đấu đường đường chính chính.”
“Rắm chó.” Một kim điện thiên thánh nghiến răng: “Nếu các ngươi đường đường chính chính, vì sao lại dùng thủ đoạn thu hút quá nửa nhân mã của bọn ta đi rồi mới đến Thánh điện gây loạn. Ti bỉ vô sỉ là bọn các ngươi mới đúng.”
Bọn Lặc Lôi đến Thánh điện đúng lúc này, các thiên thánh đều không ngốc, đương nhiên hiểu đó là kế điệu hổ ly sơn của đối phương. Chỉ vì chú ý của Thánh điện bị phú nhiêu hồn khoáng và Hồn tâm khoáng thu hút, không ngờ Vu võ nhất tộc bày ra cái bẫy cho Thánh điện tự chui vào.
“Hừ! Thánh điện các ngươi vẫn thích lấy nhiều đánh ít, lần này mới hơi thiếu nhân mã là đã hoảng rồi sao?” Mộc Chân cũng cười lạnh, lướt đến giữa song phương khiến các Thánh điện thiên thánh cảnh giác, theo ý thức lùi lại một đoạn, khiến Vu võ cười vang chế nhạo.
“Bọn ta phí công bày ra cái bẫy này là để tìm cơ hội đấu một trận công bằng. Hiện tại chư vị thiên thánh và bọn ta coi như ngang nhau, tuy các vị vẫn chiếm tiện nghi nhưng Vu võ xưa nay rộng rãi, không tính toán với Thánh điện. Thế nào, các vị có dám đấu với bọn mỗ?” Mộc Chân cười ha hả.
Bảy thiên thánh tắc tị, rồi một mộc điện thiên giai đáp: “Vu ma nhất tộc đến xâm phạm Thánh điện, lẽ nào còn muốn còn ta khách khí nữa? Có bản lĩnh thì sáu các ngươi cứ xông vài phòng ngự đi.”
Được thiên thánh hạ lệnh, mấy chục địa giai và mấy nghìn hư giai cùng phát ra khí tức, tạo thành năng lượng phong bạo ép tới sáu thiên vu. Tuy tu vi song phương cách xa nhưng sức mạnh do ngần ấy thánh giai phát ra thì không thể coi thường.
Chát, chát, chát...
Bọn Lặc Lôi bị khí thế này bức lui liên tục, sau cùng thân thể sáu người lớn vụt lên, cùng bạo phát khí thế hung hãn mới đứng vững lại.
“Hà, thế nào hả? Các ngươi tưởng với sáu thiên vu là có thể tung hoành ở địa bàn Thánh điện hả? Đúng là không biết lượng sức.” Thiên giai của Thánh điện cười vang, họ tuy kém hơn nhưng sau lưng còn đông đảo thánh giai, sáu thiên vu của đối phương không hẳn không thể chiến thắng.
“Hắc hắc! Đã biết ngay Thánh điện chó đen giữ mực, lại giở trò ỷ đông mà.” Bọn Lặc Lôi không hề sợ mà tỏ vẻ chế nhạo.
“Đừng nói bọn ta không cho Thánh điện cơ hội giao chiến công bằng, so nhân số… Vu võ nhất tộc vị tất kém các ngươi.” Lặc Lôi vừa dứt lời, từ ngoài trăm dặm đột nhiên bừng lên khí tức cực kỳ kinh nhân, đều từ thánh giai trở lên, trong đó có mấy chục đạo đã đạt đến địa giai.
Mất nghìn đạo khí tức phảng phất đột ngột mọc ra trên không, cực kỳ nhanh chóng tập kết lại sau lưng bọn Lặc Lôi. Tiếp đó mấy nghìn thiên vu gầm vang, cùng với khí thế ào ào tràn tới, ép lùi toàn bộ khí thế của nhân mã Thánh điện. Khí thế còn hất ngã không ít thánh giai thực lực không cao, tình hình phe Thánh điện liền loạn xạ lên.
“Các… các ngươi định toàn diện tuyên chiến với Thánh điện hả?” Các thiên thánh cuống lên, lực lượng của Vu võ nhất tộc đã nằm ngoài khả năng ứng phó hiện giờ cỉa Thánh điện.
Hà huống đây là địa bàn Thánh điện, có nhiều vị trí quan trọng, nếu xảy ra giao chiến toàn diện thì chắc chắn Thánh điện sẽ tổn thất không để đâu cho hết.
“Ha ha! Thánh điện vương bát đản sợ rồi.” Mộc Chân hào sảng cười vang: “Toàn diện khai chiến thì Vu võ nhất tộc sợ gì. Nhưng ngoài cách đó, bọn ta chừa cho các ngươi một con đường.”
“Cách gì?” Thánh điện thiên thánh đều sầm mặt đến cực độ, vốn họ định ngầm phái người đi thông tri cho bọn Kiếm Vô Phong nhưng đại đội nhân mã Vu võ vừa đến là phong tỏa mọi hướng khiến người báo tin không thể rời đi. Đương nhiên sẽ kéo dài thời gian bọn Kiếm Vô Phong trở về.
“Hai bên chọn ra mười lăm người mạnh nhất quyết đấu công bằng. Bên nào thua nhiều trận hơn sẽ thua chung cuộc. Thánh điện thắng thì bọn ta đi ngay, còn Thánh điện thua thì phải trả cho bọn ta gấp ba lần phú nhiêu hồn khoáng.”
“Không thể nào, các ngươi giở trò.” Thánh điện giận dữ, giao đấu cân bằng về nhân số, nhắm mắt cũng biết Thánh điện không có cơ hội thủ thắng.
“Vậy thì toàn diện khai chiến.” Lặc Lôi phất tay, mấy nghìn Vu võ sau lưng y đã xoa chân xoa tay chỉ muốn xông lên, dáng vẻ đầy đấu chí, chỉ đợi y hạ lệnh là sẽ xông lên Thánh điện phá hoại.
“Đợi đã.” Thấy đối phương bảo dừng tay, Lặc Lôi chợt nở nụ cười gian xảo.
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:21 AM.
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief
Hỗn Nguyên Võ Tôn Tác giả: Mạo Tự Hữu Tài
-----oo0oo-----
Chương 630: Vô gian đạo.
Dịch: Công Tử Bạc Liêu
Sưu tầm: 4vn.eu
“Chúng ta bắt đầu công bình quyết đấu!” Thánh điện chỉ còn cách thỏa hiệp, theo thực lực hiện giờ thì sẽ lưỡng bại câu thương. Nhưng Vu võ nhất tộc với nhục thân trác tuyệt nào ngại gì.
Với tích lũy mấy vạn năm của Thánh điện, hồn thạch của phú nhiêu hồn khoáng nhiều gấp ba lần thì không hẳn là thứ không thể thua. Quan trọng nhất, chủ lực của Thánh điện giờ đang ở ngoại hư không gần đó, nhận được tin tức hoặc thu hoạch xong hồn khoáng là sẽ về ngay. Lúc đó thực lực song phương sẽ chuyển biến. Thánh điện đồng ý vì muốn kéo dài thời gian.
Chỉ cần trong mười lăm trận tỷ đấu này kéo dài thời gian một chút, trước khi chiến đấu kết thúc, viện quân của Thánh điện sẽ về đến.
“Coi như các ngươi thông minh.” Phe Vu võ tựa hồ không nhận ra ý đồ của Thánh điện, đều cười thoải mái. Lặc Lôi bước lên nói: “Lần này phải để Thánh điện các ngươi biết, chỉ có phương thức tu luyện của Vu võ bọn ta mới là võ đạo chân chính. Ngũ hành nguyên lực gì đó đều là rắm chó, ha ha ha.”
Nhìn mấy Vu võ huênh hoang, bảy thiên thánh đều thầm cười lạnh.
“Thiên giai đối thiên giai, địa giai đối địa giai! Chiến đấu bất kể sinh tử, có thể nhận thua. Thiên giai của bọn ta ít hơn một người, coi như các ngươi được không một trận.” Mấy thiên vu thập phần cuồng ngạo, hét vang coi thường: “Bắt đầu từ địa giai, Thánh điện các ngươi do ai đấu đầu tiên?”
Mấy thiên thánh nhìn xuống các địa giai nhưng tất cả nhìn hau, không ai dám bước lên. Nên biết với tu vi cùng cấp, địa vu hoàn toàn vượt trội địa thánh, tuy trong số thánh điện địa giai cũng có cao thủ nhưng không cần đoán cũng biết đại vu được Vu võ phái ra đều là hảo thủ.
Hà huống chiến đấu bất luận sinh tử, tuy có cơ hội nhận thua nhưng trận đầu cực kỳ quan trọng, nếu thua sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, nói gì đến khuất nhục nhận thua? Trách nhiệm trọng đại này, không nắm chắc ai dám xông lên nghênh chiến?
Nhất thời, phe Thánh điện chìm vào trầm mặc.
“Ha ha ha! Hóa ra người Thánh điện đều là bọn rùa rút cổ.” Vu võ cười vang, giờ họ mạnh hơn đối phương, khó khăn lắm mới có cơ hội này, lẽ nào không tân tình phát tiết những bực dọc trong mấy vạn năm qua.
Thánh điện thiên thánh giận run ngươi, không cam chịu nhục, định phái tinh anh ra thì đột nhiên có tiếng ứng chiến đầy tự tin vang lên: “Trận đầu tiên để tại hạ.”
Quay sang thấy Diệp Phong cầm như ý bổng, uy phong lẫm lẫm lướt lên không, mấy thiên thánh lập tức hớn hở. Đúng rồi, sao lại quên mất yêu nghiệt này, chỉ có gã mới thắng được trận đầu.
“Hừ, lẽ nào Thánh điện không đành cử địa giai mà sai một hư giai lên chết uổng?” Lặc Lôi tỏ ra không biết Diệp Phong, cười khinh miệt: “Nếu vậy bọn ta không nương tay.”
“Địa vu của các ngươi nếu có bản lĩnh lấy mạng y thì cứ việc.” Các thiên thánh rất tin vào Diệp Phong nên cười lạnh nói.
“Thiên vu đại nhân! Thuộc hạ biết tiểu tử này, hắn chém một cái đầu của thuộc hạ.” Trát Mộc đột nhiên từ sau lưng Lặc Lôi nhảy ra.
"Trát Mộc!" Lặc Lôi gọi to: “Ngươi có dám nghênh chiến, rửa nhục cho mình không.”
“Sao lại không.” Trát Mộc lớn tiếng: “Lần trước hắn cậy đông người mới thủ thắng được, lần này thuộc hạ sẽ rửa nhục.”
“Được, lên đi, thể hiện uy phong của bản tộc.” Trát Mộc và Diệp Phong ngầm đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lao vào trong trường.
Nhân mã hai bên đều lùi ra mấy dặm, hình thành thế đối đầu, tất cả đều nhìn vào Diệp Phong và Trát Mộc, bất quá phe Vu võ khá bình tình, không hiểu vì quá tự tin vào thực lực hay vì nguyên nhân nào khác… Người phe Thánh điện đều khẩn trương, ngay cả các thiên thánh vốn tin vào Diệp Phong cũng lo lắng.
Tách tách. Toàn thân Trát Mộc kêu tanh tách, lớn vụt lên thành cự nhân cao cả chục trượng, hung hãn nhìn Diệp Phong: “Tiểu tử! Lần trước lão tử không cẩn thận mới để ngươi đắc sính, lần này phải bẻ cổ ngươi.”
“Thần thông thuật hả? Cũng thế mà thôi.” Chân nguyên của Diệp Phong trà ra, thân thể cũng kêu tanh tách vươn lên thành hơn hai trượng. Tuy còn kém thể hình Trát Mộc nhưng không còn quá chênh lệch nữa.
Con mắt như đèn lồng của Trát Mộc trừng lên tung quyền vào Diệp Phong. Gã giơ như ý bổng nghênh đón, song phương phát ra khí bạo vang vọng khiến không gian quanh đó lắc lư.
“Thiên vu đại nhân muốn mỗ hỏi các hạ, nơi Thánh điện giữ hồn thạch ở đâu…” Cả hai đấu xáp lá cà, Trát Mộc hỏi bằng giọng cực khẽ.
“Cho mỗ biết cách chia chiến lợi phẩm sau khi thành công đã.” Diệp Phong đấm ra một quyền hất Trát Mộc bay đi nhưng uy lực ngọn quyền này không thương tổn được y.
Trát Mộc trước khi văng đi, giơ ngang chân quét mạnh, đồng thời cẳng chân dài ra, thoáng sau đã đến trước mặt Diệp Phong.
Chát. Gã không kịp phòng bị, bị văng đi như đạn pháo, cắm đầu xuống đất. Đá văng tung tóe.
Trát Mộc nhân lúc sương xám chưa tan, lao bổ vào Diệp Phong ở dưới đất.
"Ầm!" Hai người lại quấn lấy nhau.
“Các hạ đắc thủ thì lấy đầu Qua Bưu đến đổi hồn thạch.” Trát Mộc khẽ truyền âm cho Diệp Phong.
Người Thánh điện nhìn vào sẽ thấy gã và Trát Mộc đang kịch chiến. Tuy gã có chiến tích dễ dàng giết được địa giai nhưng Ô Mông là địa thánh mới tấn cấp, không thể so với lão làng như Trát Mộc. Dù gã chưa thi triển tru thần lĩnh vực như lúc kích sát Ô Mông nhưng không ai hoài nghi.
Hiện giờ phương thức xáp lá cà này xem ra càng thảm liệt. Có thể đấu xáp lá cà với địa vu, ở Thánh điện chỉ có yêu nghiệt như Diệp Phong mà thôi. Từ đáy lòng chúng nhân đều dấy lên ý nghĩ này.
“Bùng.” Như ý bổng của gã giáng trượt xuống đất, nham thạch tung tóe bắn lên, trong đó một tảng lớn hơn những tảng khác hai lần. Tảng lớn nhất này bị hất tung lên văng đi mấy dặm rồi mới hết đà rơi xuống.
“Phi hành theo hướng tảng nham thạch lớn nhất, cách đây chừng ba mươi dặm có một tòa nhà màu xám trắng rất bình thường. Đó là vị trí giữ hồn khoáng của Thánh điện…” Diệp Phong và Trát Mộc lại vút lên cao, kịch đấu lại tiếp diễn, ở độ cao này sẽ nhìn thấy rõ mọi công trình của Thánh điện.
Trát Mộc nhanh chóng hiểu ý, nhớ vị trí Diệp Phong đã chỉ điểm.
“Ở đó có bố trí cấm chế, dù thiên vu xuất thủ cũng khó lòng phá được.” Diệp Phong tiếp tục lén truyền âm: “Nhưng phụ trách trông coi nơi cất hồn thạch là năm địa giai cường giả, quý tộc có thể hạ thủ từ họ.”
“Hiểu.” Trát Mộc liếc nhìn hiểu ý, khí thế của Diệp Phong bừng lên, chân nguyên hùng hậu tụ trên như ý bổng, đập xuống Trát Mộc.
"Nhất Bí!"
Trát Mộc đã ngầm vận phòng ngự Thần thông thuật, cơ nhục cứng như đá, thể nội khác nào xương đồng gân sắt, giơ tay lên nghênh tiếp Diệp Phong.
"Ầm!" Thân thể như ngọn núi của Trát Mộc lắc lư rồi phun máu, lùi lại liên tục, lăn mấy chục vòng trên không rồi mới được Lặc Lôi đón lấy.
“Trận đầu tiên, Vu võ nhận thua.” Sắc mặt Lặc Lôi thập phần âm trầm khiến các Thánh điện thiên thánh cho rằng y không thể chấp nhận với thất bại của Trát Mộc, vì vậy họ càng vui vẻ, cùng lên chúc mừng Diệp Phong lập công cho Thánh điện.
Gã khiêm tốn ôm quyền, bình tĩnh lui xuống.
Kế hoạch đến giờ vẫn diễn ra như gã dự tính, thập phần thuận lợi.
Nhiệm vụ của Vu võ là cầm chân nhân mã Thánh điện, lại tạo ra đủ áp lực, bức đối phương phải dốc hết mọi con bài ra. Vốn Vu võ định trực tiếp tấn công, tạo thành hỗn loạn để tiện cho Diệp Phong hành sự nhưng sau khi gã cân nhắc thì họ chọn phương án quyết đấu này.
Vu võ không đến Thánh điện để liều mạng mà có hai mục tiêu. Toàn diện khai chiến thì dù hạ được một phần lực lượng Thánh điện nhưng họ cũng sẽ tổn thất phần nào. Hơn nữa bọn Kiếm Vô Phong lúc nào cũng là mối uy hiếp, bớt được chút thực lực nào là sẽ tiện đối phó với các tình huống đột phát. Nên Vu võ dù chiếm ưu thế nhưng án binh bất động, quyết đấu công bình với Thánh điện. Dù không cần dấy động can qua, chú ý của Thánh điện cũng sẽ dồn hết vào quyết đấu này.
Thánh điện lúc này trừ vài chỗ quan trọng vẫn có nhân mã trấn thủ thì gần như vườn không nhà trống.
“Thiên thánh đại nhân, Diệp Phong có một kế, chưa chắc chúng ta đã thua trường quyết đấu này.” Diệp Phong đột nhiên lên tiếng, trận tiếp theo sắp bắt đầu nhưng thánh điện địa giai hiển nhiên không phải đối thủ, thất bại là việc sớm muộn mà thôi.
“Hả, nói đi.” Chúng thiên thánh hiển nhiên bất ngờ, cùng giục.
“Các vị thiên thánh đại nhân, nếu tổ thành ngũ hành chiến trận có nắm chắc đấu ngang với năm thiên vu không?” Diệp Phong mỉm cười hỏi.
“Trong thời gian ngắn có lẽ không thất bại nhưng sau cùng vẫn không phải địch thủ của đối phương.” Các thiên thánh trầm ngâm rồi đáp: “Dù bọn ta đấu hòa với năm thiên vu, mười trận còn lại cũng không có hy vọng thắng.”
“Vị tất!”
Last edited by baongoc; 19-10-2011 at 11:22 AM.
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Master Thief