Dịch: yenthaptam2004
Biên dịch: Thông Thiên
Nguồn: TTV
Philip cảm thấy có hơi phiền toái.
Mặc dù thuyết phục thành công phu nhân Listeria. Hắn nhận được sự giúp đỡ của vị Hầu tước phu nhân xinh đẹp này. Sau đó Listeria ra mặt thuyết phục rất dễ dàng được công chúa Louise thỏa hiệp.
Nhìn qua dường như vị công chúa này cũng không hề có chút bất mãn nào với việc phải quay trở về thành Loran.
Nhưng sau khi Hầu tước phu nhân Listeria nói xong mục đích đến đây của mình, công chúa điện hạ gật gật đầu: “Được rồi, dù sao Dereye hay Lam Nhĩ cũng thế, thực ra cũng chỉ là muốn lợi dụng ta ra mặt, có đúng không?”
Vẻ mặt phu nhân Listeria ung dung nói: “Louise, chuyện này lúc đầu là do Dereye gây ra. Hai gia tộc bọn họ tranh đấu lại đem ngươi kéo vào. Chuyện này căn bản không có một chút quan hệ gì với ngươi. Bây giờ Tulip gia tộc làm như vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ, hơn nữa bọn họ cam đoan với ta là tuyệt đối sẽ không làm khó hay làm tổn thương ngươi. Những gì ngươi phải làm là hy vọng ngươi có thể phối hợp, công khai xuất hiện tại một bữa tiệc, biểu hiện tự nhiên một chút, sau đó nhân cơ hội đưa ra tin tức là Vương Phi tương lai của chúng ta đi đường mệt nhọc, thân thể không khỏe, phải nán lại tĩnh dưỡng trong thành Loran một thời gian.”
Dừng một chút, Phu nhân Listeria mỉm cười rồi nói: “Chỉ cần có thể trì hoãn một thời gian ngắn thế nào cũng có biện pháp hòa bình để giải quyết. Hơn nữa, Louis! Ta là người hiểu rõ tính cách của công chúa. Công chúa là một cô gái lương thiện, ngài cũng sẽ không hi vọng bởi vì những chuyện ngu xuẩn do Dereye làm ra mà khiến cho đại lục xuất hiện một hồi chiến tranh vô nghĩa làm cho sinh linh đồ thán phải không.”
Công chúa Louise xinh đẹp hơi lơ đễnh, nàng vô ý thức vén tóc, sau đó đi tới bên cửa sổ, nhìn ra phía bên ngoài. Nơi này là tòa nhà cao nhất trong thành, xa xa phía dưới là thành Loran đông đúc rộn ràng, cảnh tượng thật yên bình.
Sau một hồi lâu, công chúa mới quay đầu, trong thần sắc của nàng tràn ngập vẻ phức tạp: “Được rồi, ta bằng lòng tiếp nhận yêu cầu của các ngươi, tuy nhiên…”
Khi nàng mở miệng đáp ứng, Phu nhân Listeria cũng là âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cho nên khi công chúa nói “ tuy nhiên”, Phu nhân Listeria lập tức nói: “ Tuy nhiên cái gì? Philip tiên sinh đã nói, chúng ta sẽ thỏa mãn tất cả các yêu cầu của ngài.”
“ Ta chỉ muốn biết, khi nào thì ta có thể nhìn thấy Tulip công tước!” Vẻ mặt của Công chúa Louise có vẻ bất mãn: “Các ngươi giữ ta ở lại chỗ này, ta đường đường là công chúa của đế quốc, không ngờ người đứng đầu của các ngươi là Tulip công tước lại không đến gặp ta, chẳng lẽ là coi thường ta!”
Phu nhân Listeria cười khổ một tiếng, gật đầu: “ Được rồi, ta đáp ứng ngài. Khi nào công tước đại nhân trở về, ngài nhất định sẽ lập tức đến gặp công chúa. Tuy nhiên lúc này thật sự là công tước không có ở trong thành.”
“ Hừ!” Công chúa có chút hoài nghi: “ Bắt giữ một công chúa và một vương phi. Đây chính là âm mưu tạo phản, chẳng lẽ chuyện lớn như vậy vẫn không thể khiến cho Tulip Công tước đang ở bên ngoài lập tức trở về hay sao?”
Phu nhân Listeria lộ vẻ bất đắc dĩ: “Đỗ Duy… Hắn thật sự không hề giống với tuyệt đại đa số quý tộc trên thế giới này.”
Bữa tiệc diễn ra cực kì thành công.
Mặc dù Louise công chúa cũng không phải là một chính khách xuất sắc, nhưng dù sao vốn sinh ra trong hoàng tộc, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, nàng cũng cực kì thành thạo những chuyện góp vui lấy lệ như thế này. Không thể không nói đàn bà chính là những diễn viên xuất sắc trời sinh ở trên đời này.
Tham dự bữa tiệc tối hôm đó là những chính khách, những nhân vật nổi tiếng, những chủ hãnh buôn ở tỉnh Desa, ngoài ra còn có một số khách quý có thân phận ở hành tỉnh Norin bên cạnh tới.
Lẫn trong đám khách mời đông đúc, công chúa Louise mặc một bộ trang phục cực kì lộng lẫy, dáng vẻ cao quý tao nhã. Nàng đón nhận những lời khen và nịnh nọt mà thần sắc ung dung tự nhiên, không chút nào giống như một người đang bị bắt giữ. Nhìn cử chỉ của nàng giống như đang ở trong một bữa tiệc được tổ chức trong cung đình.
Hơn nữa bởi vì vợ chưa cưới của Tulip công tước là Vivian vắng mặt, vị trí nữ chủ nhân không có người đảm đương càng khiến cho vị công chúa này trở thành tiêu điểm của cả buổi tối. Nàng liên tiếp nâng cốc với các khách mời, giống như là nữ chủ nhân của tòa thành này.
Sau đó, trong lúc nói chuyện phiếm lơ đãng, công chúa để lộ ra thân thể tiểu thư Dereye không khỏe, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong thành Loran một thời gian. Tin tức này từ trong miệng công chúa truyền tới, tự nhiên không có ai hoài nghi.
Cả buổi tối, Phu nhân Listeria cũng không có xuất hiện. Trong thời gian diễn ra bữa tiệc, nàng đi tới một đình viện được bảo vệ nghiêm ngặt ở phía sau tòa thành để gặp riêng Dereye tiểu thư. Không có ai biết nội dung câu chuyện mà hai bên trao đổi, chỉ là người hộ vệ nhìn thấy sắc mặt lúc đi ra của Phu nhân Listeria không tốt lắm. Trên khuôn mặt thiếu nữ tuyệt đẹp của nàng dường như được phủ lên một nỗi lo lắng.
Phu nhân Listeria ra khỏi phòng liền nhìn thấy Philip với vẻ mặt cười khổ. Người thanh niên này nhìn thấy Hầu tước phu nhân xinh đẹp đi ra liền khẽ khom người: “Hầu tước phu nhân, vị vương phi này của chúng ta rốt cuộc đã nói như thế nào?”
Nụ cười của Phu nhân Listeria cũng có chút méo xệch. Nàng quay sang phía Philip gật đầu, sau khi suy nghĩ một chút liền chậm rãi nói: “Philip tiên sinh, ít nhất có một chút. Tiên sinh đã nói đúng.”
“Cái gì?”
Hầu tước phu nhân xinh đẹp cười khổ: “Nàng chính là loại người mà chúng ta sợ nhất. Chúng ta không sợ đối phó người thông minh, cũng không sợ đối phó kẻ ngu dốt. Đáng sợ nhất là đối phó với những kẻ có chút ngu xuẩn, lại tự cho mình là thông minh. Ta hoài nghi cô nàng tự cho mình luôn đúng này sẽ kéo mọi người cùng vào địa ngục.”
Vẻ mặt tươi cười của Philip cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, hắn không khỏi không bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, hết lần này tới lần khác, vào lúc này thủ lĩnh của chúng ta lại không có mặt ở đây.”
Dừng lại một lát, khi hắn nhìn thấy Listeria chuẩn bị rời đi, Philip đột nhiên dùng một giọng điệu bình tĩnh với âm thanh rất cao hỏi một câu: “ Hầu tước phu nhân, xin chờ một chút.”
Phu nhân Listeria xoay người, hai tay để ở trong hai ống tay áo. Trên người nàng mang một bộ đồ màu đen tô điểm bằng một giải ruy-băng màu vàng làm hiện ra vòng eo mảnh mai của nàng: “ Philip tiên sinh, ngài còn có lời gì muốn nói hay chăng?”
“ Cả hai chúng ta đều biết, đây là một hồi nguy cơ.” Philip chậm rãi nói: “Hầu tước phu nhân, ngài là người chèo lái ở phía sau gia tộc Listeria, chẳng lẽ ngài chưa từng nghĩ tới, nên vì gia tộc của mình mà lưu lại một đường lui hay sao? Chẳng hạn như, thừa dịp bây giờ, khi mọi chuyện còn chưa bại lộ, ta có thể để ngài và người nhà của ngài nhanh chóng rời đi Tây Bắc.”
Sắc mặt của Phu nhân Listeria trở nên âm trầm: “ Philip tiên sinh, chẳng lẽ ngài cho rằng tới thời điểm này rồi, gia tộc Listeria chúng ta còn có đường lui ở phía sau hay sao? Bây giờ gần như mọi người trên đại lục đều cho rằng gia tộc Listeria đã bị gia tộc Tulip giật dây! Ta phải nhắc nhở ngài một câu: bây giờ chúng ta đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền! Nếu như ngài còn nói ra những lời tương tự như vậy nữa, ta sẽ cho rằng đây là một loại thái độ không tôn trọng đồng minh của ngài!”
Sau khi nói xong, Phu nhân Listeria kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chậm rãi rời đi. Trong khi nàng rời đi, Philip mỉm cười, lui ra phía sau nửa bước, khom lưng đưa tiễn.
Khi tiễn người khách cuối cùng rời đi, lão quản gia Marde vốn không còn trẻ, thật sự cảm giác được bản thân có chút mệt mỏi, đứng không thẳng lưng nữa. Cũng may là đứa nhỏ lanh lợi Sandy cả buổi tối một mực đi bên cạnh Marde. Đứa nhỏ này trước kia vốn được Đỗ Duy đem về từ chợ nô lệ. Trải qua vài năm thời gian sinh sống ở Tây Bắc, bây giờ cũng đã là một thiếu niên thanh tú. Mặc dù hơi gầy một chút, tuy nhiên đi theo bên cạnh Marde đã vài năm cho nên đối với việc xử lí những công việc lễ nghi cung đình cũng khá thành thạo.
Trên thực tế, Marde vốn luôn trung thành và tận tâm với Đỗ Duy. Hắn biết rằng với tuổi tác của mình thì không có khả năng đi theo ngài công tước trẻ tuổi cả đời. Đối với một người chăn ngựa như Marde mà nói, Đỗ Duy thiếu gia được hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn. Ngay cả mẹ của Đỗ Duy thiếu gia cũng không bồng bế ngài nhiều bằng hắn ấy chứ!
Nhất là trước khi Đỗ Duy làm lễ trưởng thành, Đỗ Duy lại mời hắn đảm đương “người giám hộ” từ nơi xa đến trợ giúp hắn, trong lòng cùa Marde dường như có một loại cảm giác huyết nhục nối liền.
Ở trong lòng Marde, vị công tước thiếu niên này vừa là chủ nhân của mình, đồng thời lại gần như là con trai của mình.
Công tước mỗi ngày một lớn lên còn chính mình mỗi ngày một già yếu. Một ngày nào đó mình không có cách nào tiếp tục phục vụ ngài công tước, đi theo ngài trên con đường huy hoàng của đời người.
Đến lúc đó, có lẽ thằng bé Sandy này là người thích hợp nhất để tiếp nhận tư cách nối nghiệp mình.
Vuốt cái lưng hơi đau nhức, Marde thoáng nhìn qua Sandy đang đứng bên cạnh.
Sandy đã có bộ dạng của một thiếu niên anh tuấn, ngoại trừ da tay hơi đen một chút, nhìn qua hắn giống như một thiếu niên quý tộc. Sống trong phủ Công tước vài năm, sự lanh lợi của hắn vẫn còn y nguyên như lúc ban đầu, tuy nhiên hắn đã trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
Duy nhất có một điều không được hoàn mỹ là thằng bé này cũng giống như hầu hết các thiếu niên khác trên thế giới này. Chính là đang độ tuổi trẻ, trong cả buổi tối, những cô gái trong những bộ trang phục xinh đẹp khiến cho Sandy bé nhỏ nhìn hoa cả mắt.
Vào thời khắc này, khi Marde nhìn về phía Sandy thì Sandy lại đang len lén nhìn con gái của một ông chủ hãng buôn. Đó là một cô gái mười tám tuổi: ngực tấn công mông phòng thủ. Lúc đi thì eo và đùi cứ vặn bên này đánh bên kia, có nhiều lần thậm chí Sandy lo sợ nếu nàng không cẩn thận sẽ đem lưng mình vặn gãy.
Marde cười và mắng thầm trong lòng một câu. Hắn cũng là từng trải nghiệm cảm giác khí huyết mạnh mẽ của người thanh niên lúc còn ở độ tuổi như Sandy. Hơn nữa bây giờ Sandy ở trong phủ công tước nhận được sự tín nhiệm cho nên có không ít người hầu gái thường đưa tình liếc mắt với hắn. Dù sao, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhìn ra được, khi nào Marde nghỉ việc vì tuổi tác thì tất nhiên Sandy sẽ trở thành người tổng phụ trách các công việc trong phủ.
May là mặc dù Sandy có một ít tính khí thích gây rối của tuổi trẻ, những hắn lại là một người thận trọng, sẽ không vì việc này mà choáng váng đầu óc, cũng chưa bao giờ chậm trễ bất cứ chuyện gì mà Marde giao cho hắn.
Cho nên Marde nhìn thấy Sandy ngơ ngác nhìn cô con gái của ông chủ hãng buôn kia thì cũng chỉ nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu hắn: “ Nhóc con, thu hồi ánh mắt của ngươi! Đừng làm người khác cảm giác được là người của Tulip gia tộc không có giáo dục!”
Sandy hì hì cười một tiếng, sau đó khoa trương cười cười: “A, đại thúc Marde! Chẳng lẽ ngay cả nhìn cũng không thể hay sao? Ôi, cả buổi tồi đại thúc đều dạy bảo cháu. Cháu không thể nhìn công chúa xinh đẹp, bởi như thế là bất kính. Cháu không thể nhìn những quý tộc phu nhân này…Bây giờ ngay cả con gái của một thương nhân mà cháu cũng không được phép nhìn hay sao?”
“Nếu như chỉ là nhìn thì đương nhiên không có vấn đề gì, chỉ là ta lo lắng sau khi ngươi nhìn thì buổi tối sẽ chạy ra ngoài, vượt rào tặng hoa hồng cho vị tiểu thư nào đó trong đình viện… Sandy! Đừng cho rằng ta là kẻ hồ đồ.”
Sandy sờ sờ cái mũi: “Được rồi, Marde đại thúc, cháu nghe nói lúc đại thúc còn trẻ cũng từng rất phong lưu a.”
Vẻ mặt của Marde lập tức hiện lên vẻ hớn hở: “Đó là điều đương nhiên! Nhớ lại hồi đó khi thiếu gia còn nhỏ, ta được bá tước phu nhân chọn lựa làm người chăm sóc cho thiếu gia. Kết quả là không ai trong số những người hầu gái xinh đẹp trong phủ lại không âm thầm chạy tới bày tỏ tình cảm với ta…!”
Sau khi Marde nói được vài câu thì đột nhiên cảm giác được ở trước mặt thằng bé này mà nói những lời như thế thì không ổn, bèn vội vàng ho khan một tiếng, hung hăng trợn mắt nhìn thằng nhỏ, sau đó kín đáo cốc nhẹ vào sau ót nó một cái: “Nhanh, ngươi đi giám sát bọn người hầu thu dọn đồ đạc, những thứ này đều là những món đồ quý giá, không được làm hỏng dù chỉ là một cái! Ta còn phải đi xem vị công chúa điện hạ tôn quý của chúng ta.”
Nói xong Marde lại phát hiện ra đứa nhỏ này lại chưa hề đáp lại mệnh lệnh do mình phát ra.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại. Không ngờ ánh mắt của thằng bé này lại đang chăm chú nhìn về phía cửa, mồm há to, dường như đang ngẩn người nhìn cái gì.
Lại nhìn đàn bà đến ngây người!
Rốt cuộc trong lòng Marde cũng có chút không hài lòng. Nhưng khi hắn đang muốn đá cho thằng bé này một đá thì hắn vô tình nhìn thoáng qua về phía cửa, cũng ngây người ra!
Cửa của căn phòng tổ chức bữa tiệc bị đẩy vào, có ba người vọt đi vào nhanh như một cơn gió lốc, thậm chí còn đụng phải một số người hầu.
Ba người này ăn mặc rất không phù hợp với những bữa tiệc cao quý như thế này!
Quần áo của bọn họ rách rưới bẩn thỉu, trên mặt của cả ba người đầy bụi bặm, đầu tóc tán loạn giống như rơm rạ, thậm chí ngay cả trên quần người đàn ông ở giữa cũng đầy những vết rách, trên người ngay cả một cái áo khoác sạch sẽ cũng không có, không biết hắn thuận tay lấy được từ nơi nào một cái áo da loại kém nhất ở Tây Bắc.
Khuôn mặt hai cô gái ở bên cạnh hắn cũng lem luốc, đầu tóc rối bù, dường như chỉ cần phủi phủi là có thể giũ được một vài cân đất.
Càng làm cho Marde trợn tròn mắt, há hôc mồm là sau khi ba người ăn mặc giống như ăn mày này chạy vào trong đại sảnh lại không thèm để ý đến những tiếng la hét thất thanh của người hầu bên cạnh mà trực tiếp chạy tới bên cạnh bàn ăn!
Người đàn ông ở giữa hoan hô lên một tiếng, vươn tay cầm lấy một ly rượu làm bằng thủy tinh, uống một ngụm hết hơn nửa ly rượu loại hảo hạng có giá một trăm kim tệ. Sau đó lại cầm lấy một miếng thịt bò loại ngon nhất đầy nước, há miệng thật to nuốt vào. Nước thịt nhỏ giọt vào khuôn mặt sau đó lăn dài trên khuôn mặt tràn đầy bụi bặm của hắn để lại một vết thật dài, nhưng hắn không thèm để ý mà tiếp tục ăn như một con quỷ chết đói mới đầu thai sống lại.
Nhìn qua thì hai cô gái ở bên cạnh hắn lịch hơn một ít so với hắn, nhưng cũng khó có thể gọi là “thục nữ”.
Mỗi người trong hai cô gái đều cầm một miếng bánh mì lớn nhất mà bản thân có thể cầm được rồi ra sức cắn. Thậm chí cô gái nhỏ xinh ở bên trái còn bị nghẹn, phải dùng tay vuốt cổ vài cái, sau đó đoạt lấy ly rượu từ trong tay người đàn ông, uống một ngụm hết một nửa ly rồi mới thở phào một cái.
Ba người này ăn như hổ đói, trong nháy mắt đã dọn sạch hơn một nửa đồ ăn còn lại trên bàn. Thậm chí sau khi người đàn ông uống xong ly rượu còn tùy ý ném ly rượu ra phía sau lưng.
Bộp một tiếng, khuôn mặt Marde méo xệch. Một cái ly thủy tinh trị giá đến mấy trăm kim tệ a!
Chết tiệt!
Ba tên ăn mày này từ đâu chạy vào! Thị vệ của tòa thành đâu! Hộ vệ của gia tộc Tulip đâu!
Marde chỉ cảm thấy trong lòng cực kì tức giận, đang muốn bước tới quát hỏi. Mới vừa đi tới được hai bước thì nhìn thấy người đàn ông kia rốt cuộc cũng dừng tay, không có một chút lịch sự mà đưa tay ôm bụng rồi thở dài một cái. Khi nhìn thấy Marde thì cười to với một giọng khoái trá: “Aha, Marde yêu quý của ta, ta liều mạng trở về nên phải chịu đói ba ngày ba đêm a! Không ngờ vừa đúng lúc ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy, quả thực là rât hợp ý ta!” Dừng một chút rồi hắn vỗ bụng một cái thật to rồi sau đó thở dài nói: “Ấy, Marde! Tại sao ngươi lại mặc lễ phục? Chẳng lẽ tối nay nhà chúng ta tổ chức yến tiệc hay sao?”
Ánh mắt của Marde liền chăm chú hẳn!
Đương nhiên hắn nhận ra giọng nói này, sau đó há miệng thật to đến nỗi cằm sắp chạm tới mặt đất: “Đỗ Duy, Đỗ Duy thiếu gia?”
Sau đó hắn vội dụi mắt, lần này cuối cùng thì hắn thực sự nhận ra.
Người đàn ông mặt mày đầy đất, ăn mặc như một tên ăn mày kia không phải là Đỗ Duy thiếu gia hay sao?
Càng làm cho Marde trợn tròn mắt chính là không ngờ cô gái đang cầm một miếng bánh mì to đùng mà ra sức nhai kia lại là tiểu thư Vivian, người vốn để lại ấn tượng trong hắn là một người luôn xấu hổ, thậm chí lúc nói chuyện cũng đỏ mặt!
Mà một người tay đang cầm dao ăn, ánh dao chợt lóe vài cái liền đem một khối thịt lớn cắt thành từng miếng nhỏ, đúng là nữ võ sĩ JoJo.
“Công tước…ngài công tước…” Sandy cố gắng nuốt nước miếng: “Sao ngài lại biến thành bộ dạng như thế này? Ta còn nhớ là gần đây ở hành tỉnh Desa của chúng ta không có chỗ nào trải qua nạn đói a.”
Marde ở phía sau đá hắn một đá, Sandy mới vội vàng quỳ xuống hành lễ, sau đó quay sang phía Vivian thực hiện nghi thức đối với nữ chủ nhân.
Lúc này Đỗ Duy đã no, hắn khoái chí thở ra một hơi: “Một lời khó nói hết, vì Vivian nói là xảy ra chuyện gì vô cùng khó lường, ta mới không tiếc khổ cực bôn ba một chuyến chạy trở về, vài ngàn dặm đường a! Hơn nữa vì tiết kiệm thời gian ta không có đi theo hành lang tây bắc mà sau khi từ thảo nguyên tiến vào sa mạc thì trực tiếp vượt qua……. Tuy nhiên dãy núi đó quả thật là cao kinh khủng! Gió ở trên đỉnh núi cũng không lường được! Thổi ta bay đông bay tây lung tung cả lên. Trên sa mạc còn gặp phải bão cát làm cho phải liên tiếp bôn ba, không có thời gian dừng lại để tìm đồ ăn… Marde, đừng nói nữa. Mau chuẩn bị cho ta một căn phòng sạch sẽ, ta muốn tắm rửa thay quần áo!”
Khi Đỗ Duy trở lại trong căn phòng của mình và ngâm cơ thể trong bồn nước nóng thì hắn mới thoải mái mà thở dài một tiếng.
Lần này một mạch từ Đại Tuyết Sơn bay trở về thành Loran, mặc dù rất nhanh nhưng do phải phi hành liên tục, hơn nữa gặp phải bão cát trên sa mạc, quả thực là đã khiến cho ba người bị hành hạ cực kì thê thảm. Khiến Đỗ Duy buồn bực nhất chính là hắn phát hiện trong giới chỉ của mình không ngờ lại không còn chút gì để ăn, cho nên lúc này mới như quỷ chết đói chạy ào vào trong tòa thành, nhìn thấy đồ thì ăn ngay lập tức.
Tắm rửa một lúc, đồ ăn cũng đã tiêu hóa được một chút. Những mệt mỏi của cơ thể đã được nước nóng xua tan một ít. Đỗ Duy đang cảm thấy rất thoải mái thì từ phía ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.
Đỗ Duy bất mãn cầm lấy một cái khăn lông trắng quấn lấy mình. Kì thật, với địa vị của hắn thì lúc tắm rửa hoàn toàn có thể xa xỉ giống như hầu hết các quý tộc trên đại lục.
Hưởng thụ mười tám người đẹp đến tắm cho mình, nhưng Đỗ Duy vốn thuộc loại người nếu như lúc tắm rửa mà có 18 người đẹp ở bên cạnh thì ngược lại cảm giác hơi khó chịu.
Cửa phòng vừa mở, Đỗ Duy liền nhìn thấy Philip với vẻ mặt cười khổ đứng ở trước cửa. Khiến cho Đỗ Duy cảm thấy có chút ngoài ý muốn là ở phía sau Philip chính là Phu nhân Listeria.
Philip và Phu nhân Listeria biết được cuối cùng thì Đỗ Duy đã trở về, hai người vội vàng chạy tới, mà Phu nhân Listeria cũng là hợp tình hợp lí khi yêu cầu ngay lập tức gặp Đỗ Duy. Dù sao bây giờ mọi người ngồi chung trên một cái thuyền đồng sinh cộng tử, không có lí do gì để nàng ở bên ngoài.
Nhìn thấy Đỗ Duy cơ hồ cởi trần, trên người chỉ mang một cái khăn tắm, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi thoáng đỏ lên.
“Hai vị, chẳng lẽ các ngươi không biết quấy rầy lúc người khác đang tắm cũng là một loại hành vi rất không lịch sự hay sao?” Đỗ Duy thở dài, ngược lại hắn không cảm thấy chính mình có điều gì gọi là vô ý tứ.
Trước tiên Philip lấy lại bình tĩnh, hắn thản nhiên nói: “Đại nhân, nếu như chúng ta không đến quấy rầy ngài, chỉ sợ sau này ngay cả cơ hội nhàn nhã tắm rửa ngài cũng không có.”
“A, rốt cuộc là có chuyện gì lớn xảy ra?” Đỗ Duy mặc dù hỏi như thế nhưng vẻ mặt vẫn không hề có một chút khẩn trương như cũ.
Đó là đương nhiên…Dù sao ngay cả nhân vật truyền kì từ thời cổ xưa như Ares thì hắn cũng đã gặp qua, chuyện về các nhân vật như ma thần, nữ thần .... cũng chỉ là cơn gió thoảng qua. Bây giờ có chuyện gì có thể lớn hơn so với chuyện về ma thần chứ?
Philip cũng không có nhiều lời, nhanh chóng trình bày một cách rõ ràng rành mạch toàn bộ chuyện cơ mật liên quan đến tiểu thư Dereye ….. sau đó bị hắn bắt giữ.
Nói được một nửa, rốt cuộc thì sắc mặt của Đỗ Duy nghiêm túc hẳn lên.
“ Nói như vậy…Ý của ngươi là chúng ta đã bắt giam một vị vương phi tương lai và một vị công chúa?” Đỗ Duy trừng hai mắt.
“Không hoàn toàn là như vậy.” Philip vội vàng thanh minh: “Công chúa vẫn đang ở trong phòng dành cho khách quý ở trong thành, hưởng thụ những đối xử dành cho khách quý. Tuy nhiên tiểu thư Dereye bị thuộc hạ ra lệnh nhốt vào cái địa lao nhỏ kia, bởi vì thân phận đặc thù của nàng, thuộc hạ không thể để cho nàng tiếp xúc với những người bên ngoài.
“Cái địa lao nhỏ kia? Chính là nơi mà ta từng giam giữ Elune hay sao?” Sắc mặt của Đỗ Duy không khỏi biến đổi: “ Ngươi hãy cho ta biết, chúng ta bắt giữ vợ tương lai của Nhiếp chính vương, em gái của tổng chỉ huy quân đội đế quốc. Nhốt riêng vào địa lao?”
“Chúng ta vẫn còn giết sạch những thị vệ đi theo bên cạnh nàng, tổng cộng có 16 người.” Philip bình tĩnh nói.
“ Thật sự là…chết tiệt!” Đỗ Duy chửi thề một tiếng sau đó dùng tay ấn mạnh vào trán: “Philip thân mến, tại sao chúng ta luôn gặp phải những phiền phức khó giải quyết như vậy cơ chứ?”
Giọng nói của Philip cực kì bình tĩnh: “Đại nhân, kẻ dưới một mực che dấu chuyện này. Bởi vì ngài không có ở đây, ta tự chủ trương mọi quyết định cho nên…”
“ Cho nên cái gì?”
Philip lo lắng nói: “Cho nên bây giờ ngài chỉ có hai con đường. Cách thứ nhất là ngài tìm một biện pháp mau chóng đối phó với vị vương phi tiểu thư này. Cái từ "Fix” này là trước kia ngài dạy ta, mà nếu như ngài không có cách nào khác để "Fix" nàng thì chỉ còn cách đi theo con đường thứ hai…”
Fix: trừng phạt, trừng trị.
Theo dân mình thì lại theo nghĩa khác: sửa chữa. no fix: cố định giá.
Nói tới đây, Philip khẽ thở dài: “ Khởi binh tạo phản.”
Vẻ mặt của Đỗ Duy chợt trở nên cực kì cổ quái.
Hắn cẩn thận nhìn Philip, chăm chú một hồi lâu sau đó quay sang nhìn Phu nhân Listeria.
Khuôn mặt của hắn trở nên uy nghiêm và nghiêm túc hẳn lên, sau đó đột nhiên biến mất. Hắn lười biếng phất phất tay: “ Được rồi, ta đã biết, các ngươi hãy đi ra ngoài trước đi.”
Philip mỉm cười, khom người hành lễ để rời đi, nhưng Phu nhân Listeria lại hơi bất mãn, nàng nhịn không được, nghiêm nghị nói: “Ngài công tước, ta nghĩ ngài còn chưa hiểu được sự nghiêm trọng của chuyện này!”
“Ta đương nhiên hiểu” Đỗ Duy nhăn mặt nói: “Ta càng hiểu rõ hơn là, bây giờ ta đang tắm, hơn nữa trên người chỉ quấn một cái khăn tắm. Hầu tước phu nhân xinh đẹp, chẳng lẽ ngài muốn cùng ta thảo luận quốc gia đại sự trong trường hợp như vậy hay sao?”
Nói đến đây, Đỗ Duy nhìn khuôn mặt âm trầm của Phu nhân Listeria, cười cười: “Được rồi! Phu nhân xinh đẹp cứ yên tâm đi, trong lòng ta đã có biện pháp. Ta sẽ "Fix" nàng!”
“ Ngươi? Ngươi nói gì cơ?”
“ Ta nói là ta sẽ "Fix" vị vương phi xinh đẹp kia.” Đỗ Duy nói xong cũng không để ý tới hai người, xoay người tiến vào trong phòng tắm.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hung bo
Dịch: yenthaptam2004
Biên dịch: Thông Thiên
Nguồn: TTV
ký: ghi chép. Nó chính là từ "ký" trong Tây Du ký.
Đương nhiên gần đây tiểu thư Dereye cảm thấy không vui tí nào.
Từ khi bị bắt trở về, vị vương phi xinh đẹp tương lai cảm thấy chán nản vô cùng, trong lòng tràn ngập một loại cảm giác thất bại.
Cảm giác thất bại đó chủ yếu đến từ vị tướng quân Ron Patton thô lỗ. Tên kia là một kẻ liều lĩnh, bất luận kế sách nào của mình hay là việc uy hiếp cũng vậy, gặp phải một kẻ không theo lẽ thường như vậy thì đều trở nên vô dụng.
Tên kia không biết tốt xấu, trước tiên giết người sau đó mới nói chuyện đúng sai. Nếu trong quân đội đế quốc mà hành động không thức thời như thế thì chắc chắn đã bị tống cổ từ lâu rồi.
Hừ, cũng chỉ có gia tộc Tulip mới có kẻ hỗn láo như thế.
Lúc đầu, sau khi trải qua sự hoảng sợ và uể oải, tiểu thư Dereye vốn bị giam trong địa lao đã nhanh chóng khích lệ bản thân nhằm khôi phục lòng tin.
Dù sao từ nhỏ đã nhận được sự bồi dưỡng của gia tộc cho nên Dereye cũng không phải là một người phụ nữ mềm yếu bình thường.
Theo suy nghĩ của nàng thì nàng vẫn còn có chuyện quan trọng cần phải tiếp tục thực hiện. Nàng chính là vương phi tương lai của Nhiếp chính vương! Mặc dù Nhiếp chính vương từng âm thầm ám chỉ là không muốn lên ngôi hoàng đế. Tuy nhiên không ai thật sự tin những lời như thế, cho nên sau này không những mình là vương phi mà còn có khả năng trở thành Hoàng phi!
Thậm chí nếu mình có thể sinh một đứa con trai thì sau này nó có khả năng sẽ trở thành người thừa kế đế quốc!
Mặc dù bây giờ Thần hoàng tử đã có hai đứa con là Charles hoàng tử và một vị công chúa, nhưng mà ai dám chắc được tương lai sẽ như thế nào? Nghe nói bây giờ Nhiếp chính vương cũng không còn thân mật đối với Vương hậu nữa, hơn nữa còn nghe nói sức khỏe của Vương Hậu trong hai năm qua cũng không tốt lắm…
Nói không chừng đây chính là cơ hội của mình.
Càng nghĩ tới đây, trong lòng Dereye không khỏi sinh ra một chút hối hận. Tại sao mình lại chạy đến Tây Bắc làm chuyện này? Nếu biết chuyện này nguy hiểm như vậy thì lúc đầu phái một người trong gia tộc đến thực hiện chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao.
Cũng chỉ vì mình quá tham lam mà ăn trộm thông tin cơ mật này. Dereye không biết tại sao mình lại làm như thế, nhưng chính nàng cũng dự đoán được một phần: dùng để chuẩn bị cho tương lai! Nhưng mà theo thời gian từng ngày mình bị giam ở chỗ này...
Sau ba ngày, rốt cuộc Tiểu thư Dereye cảm giác rằng mình sắp không chống đỡ được áp lực nữa rồi.
Dù sao nàng không phải là gián điệp hoặc gian tế được trải qua những huấn luyện đặc biệt. Dù sao nàng đã được nuông chiều từ bé, được mọi người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Những kẻ trong gia tộc Tulip thật là ghê tởm, chẳng lẽ ngay cả một chút lễ tiết của quý tộc mà bọn họ cũng không có hay sao? Mình đường đường là một quý tộc. Dựa theo truyền thống của đại lục Roland, quý tộc bị bắt làm tù binh thì cũng có thể nhận được đối xử phù hợp với thân phận mới đúng!
Nhưng những kẻ man rợ ở Tây Bắc này đã hành động như thế nào?
Không ngờ dám nhốt mình trong một cái địa lao lạnh như băng! Chết tiệt! Bọn họ đối xử với mình giống như với những kẻ phạm tội có thân phận đê tiện?
Thậm chí ở cái địa phương chết tiệt này còn không thấy được ánh mặt trời! Trong phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn nhỏ, mỗi ngày có người đi vào thêm một ít dầu thắp mà thôi.
Ngoài ra là bốn bức tường lạnh như băng và một cái giường. Đây là toàn bộ những gì có trong phòng.
Lúc đầu mới bị giam vào đây. Dereye vẫn còn cảm thấy nhục nhã vô cùng. Sau một thời gian nín nhịn, rốt cuộc nhịn không được nên đi gõ cửa, sau đó dùng một giọng nói trấn định nói với tên bảo vệ là nàng muốn đi vệ sinh.
Kết quả là tên bảo vệ chỉ gật đầu với cặp mắt lạnh lùng. Sau một lát có người đem vào một cái thùng gỗ lớn rồi nói với Dereye rằng: Nếu muốn đi vệ sinh thì cứ đi vào cái này, mỗi ngày sẽ có người tới đem thùng gỗ đi đổ.
Nghe được những lời này, Dereye cực kì tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng. Mặc dù tức giận nhưng sau một thời gian dài cố gắng chịu đựng, rốt cuộc Dereye cũng không thể không khuất phục, mặc dù lúc đầu trong lòng nàng đã cho rằng toàn bộ gia tộc Tulip đều là những kẻ man rợ.
Lúc này hi vọng duy nhất trong lòng Dereye chính là công tước Tulip mau chóng tới gặp mình. Dù sao Đỗ Duy lớn lên trong gia tộc Rowling, là người của xã hội văn minh. Người kia chắc sẽ không giống với những kẻ man rợ này đâu.
Nhưng Dereye lại sai lầm rồi, cực kì sai lầm! Trên thực tế, khi Dereye bị giam giữ được bảy ngày thì Đỗ Duy quay trở về.
Nhưng Đỗ Duy lại không đi gặp vị Vương phi tương lai này ngay lập tức.
Thậm chí có một số đối xử khiến cho người ta căm tức mà Dereye được nhận cũng là do đích thân Đỗ Duy ra lệnh! Trong địa lao, Dereye không có cách nào nắm bắt thời gian chính xác cho nên nàng chỉ có thể căn cứ vào ba bữa cơm được đưa đến mỗi ngày để phán đoán thời gian. Nhưng đến ngày thứ tám…
Khi người đưa đồ ăn mở cửa lao, đặt đồ ăn lên bàn, Dereye nhìn thoáng qua thì cảm thấy tức giận đến mức muốn ngất đi mới thôi!
Những kẻ hỗn đãn…Bọn người man rợ của gia tộc Tulip! Chẳng lẽ bọn họ coi ta là heo hay sao?
Mấy hôm nay mặc dù bị nhốt, đồ ăn cũng tương đối đơn sơ nhưng ít ra cũng có thể miễn cưỡng ăn được! Có bánh mì, có súp nóng!
Nhưng hôm nay, ở trên bàn chỉ có một khối đen sì…Dereye ngửi được một mùi vị cổ quái, nàng lập tức biết rằng đây là một loại “bánh mì” được làm từ vỏ lúa mạch nghiền thành bột. Ở phía nam, chỉ khi nào xảy ra nạn đói mới có người phải ăn món đồ như thế! Còn bình thường thì những thứ này chỉ dùng để nuôi heo!
Lúc đầu, Dereye thể hiện sự kiêu ngạo về thân phận quý tộc của mình. Nàng đá một cái đá lăn bàn ăn, sau đó ngẩng cao đầu đi tới cái giường ở góc tường rồi ngồi xuống.
Tuy nhiên, nàng đã nhanh chóng nhận hậu quả của việc làm này! Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm giác đói bụng tới mức cực kì khó chịu.
Hơn nữa Dereye hoảng sợ phát hiện…dường như người của gia tộc Tulip muốn để mình chết đói. Lúc trước mỗi ngày vẫn còn đem đồ ăn đến, nhưng hôm nay chỉ đem một lần duy nhất cái loại thức ăn dành cho heo này!
Sau một ngày cắn răng chịu đựng, mặc dù trên mặt Dereye vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng cũng đã hơi hối hận.
Bàn ăn bị đá đổ lăn ở trước cửa, khối bánh mì đen sì rơi ở trên mặt đất mà không ai thèm quan tâm. Mặc dù mặt ngoài dính một ít tro bụi tuy nhiên…
Dereye lập tức cố gắng lắc đầu, đồng thời tự nhủ trong lòng: Dereye a Dereye! Ngươi là một cô gái có thân phận cao quý, là vương phi tương lai của đế quốc! Làm sao có thể cúi đầu trước một thứ thấp hèn như vậy!
Nhưng Dereye bất đắc dĩ phát hiện, khi trong bụng trống rỗng mà muốn duy trì tư thế cao quý thì quả thật là quá khó khăn.
Cho nên khi Dereye không chống cự lại được sự hành hạ của đói khát, muốn ăn một miếng nho nhỏ…
Đáng tiếc khi nàng đưa ra quyết định, quay đầu nhìn lại thì phát hiện trên mặt đất phía cửa địa lao có hai con chuột đen sì sì đang vui sướng nhấm nháp khối bánh mì màu đen thuộc về mình!
Phát hiện này khiến Dereye nhịn không được, hô lên một tiếng.
Hầu hết phụ nữ trên thế giới này đều sợ chuột, Dereye cũng là một trong số đó. Hơn nữa trong lúc hoảng sợ nàng cũng tức giận khi phát hiện: Đồ ăn của mình đã không còn!
Mặc dù con chuột chỉ cắn một mẩu nhỏ nhưng với Dereye thì cho dù chết đói nàng cũng tuyệt đối không ăn phần thức ăn thừa của chuột!
Cho nên vị vương phi kiêu ngạo tương lại chỉ có thể ngồi trên giường, nhăn mặt tức giận.
Trong lúc này trên trần nhà của địa lao, một khối gạch được gỡ ra một cách nhẹ nhàng. Ánh mắt của Đỗ Duy giấu ở phía sau mái ngói, hắn ngồi trong một căn phòng bí mật, cẩn thận nhìn Dereye một hồi lâu.
Sau đó Đỗ Duy cười cười một tiếng.
Trên mặt đất ở phía sau hắn, hai con chuột đang run rẩy nằm ở đó. Đỗ Duy xoay người nhìn hai con vật bé nhỏ này một cái: “Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương các ngươi!”
Đỗ Duy đã dùng phép thuật của Đức Lỗ Y, điều khiển hai con chuột đoạt đi bữa tối của Dereye. Dường như hắn cảm thấy cực kì cao hứng, cẩn thận nhìn bộ dạng đáng thương của Dereye một lúc, sau đó mới rời đi,
Vào một buổi tối, khi vị vương phi tương lai Tiểu thư Dereye đang đói bụng trong địa lao, trong lúc ngủ mơ thì bị rơi từ trên giường xuống. Trong giấc mơ, nàng đang mơ được người nữ đầu bếp hiền lành và mập mạp đang làm món bánh pudding mà mình thích ăn nhất.
Đáng tiếc là vào lúc sáng sớm, Dereye vô tình bị tiếng ồn đánh thức!
Từ phía cửa truyền đến một hồi âm thanh ầm ĩ.
Rầm một tiếng, cánh cửa địa lao to lớn bằng sắt được mở ra. Theo sau những tiếng bước chân ồn ào đi tới thì Dereye xoay người mơ màng tỉnh giấc. Phản ứng đầu tiên của nàng không ngờ lại là thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc công tước Tulip cũng muốn gặp mình rồi sao?
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của nàng liền trở thành hoảng sợ! Trong miệng hét lên một tiếng thất thanh.
Một vài bàn tay vươn tới, không chút lưu tình đem Tiểu thư Dereye từ trên giường dựng dậy! Động tác thật thô lỗ, quả thực giống như túm một con gà con!
Sau đó, khi Tiểu thư Dereye chưa kịp kêu lên thì một bàn tay đã tháo rời đai lưng trên quần áo của Tiểu thư Dereye!
Khi Tiểu thư Dereye vừa hét lên một tiếng thì phần trên ngực nàng đã trở nên trống trơn khiến cho lòng kiêu ngạo trong lòng nàng toàn bộ biến mất! Lúc này nàng giống như một con vật bé nhỏ sợ hãi, hét lên một tiếng thê lương cực kì chói tai.
Bọn họ…bọn họ muốn làm nhục cơ thể ta! Bọn họ muốn làm nhục cơ thể ta!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Dereye vào lúc này!
Nàng bắt đầu chống cự lại theo bản năng, đáng tiếc là dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ quý tộc yếu ớt!
Khi nàng cảm giác được đồ lót cũng đã rời khỏi thân thể của mình thì Dereye đã hoảng sợ đến mức hét không ra tiếng, đầu nghiêng sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Đáng tiếc, vào lúc này ngay cả hôn mê đều không thể giúp nàng trốn tránh được!
Last edited by DoctorCrazy; 24-05-2010 at 05:22 PM.
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hung bo
Dịch: Inter vô địch
Biên dịch: Thông Thiên
Nguồn: TTV
Dereye đang kêu la nhưng lúc này liền nghe thấy một tiếng gầm nhẹ của nữ đầy tớ to khỏe hung dữ:
- Kêu la cái gì! Còn chưa phải giết ngươi!
Nói xong, một cái bàn tay thô to của ả đã vỗ mạnh vào cái mông vểnh lên của tiểu thư Dereye.
Cho dù tiểu thư Dereye nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ bị người khác dùng bàn tay vỗ vào trên mông trần truồng--- cho dù là tương lai mình phải kết hôn lấy chồng, nhưng mà thời gian qua trong giới quý tộc đều cần phải chú trọng lễ tiết, cái loại cử chỉ quá bừa bãi kia không phải là hành động mà quý tộc chân chính có thể làm.
Nhưng mà, giờ phút này mình tràn đầy sợ hãi, thân thể cũng đang run rẩy. Ở dưới tâm trạng kỳ dị như vậy, trên mông bị vỗ một cái mạnh như thế, Dereye nhịn không được mà cảm giác thấy dường như trong thân thể của mình có một dây đàn bị gảy cực nhanh...
Nàng gần như là vô ý thức, đã buột miệng kêu ra một tiếng, chỉ là, tiếng vừa phát ra đã từ tiếng gào thét biến thành một loại rên khẽ đặc biệt:
- Ư ~~~~
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẩy, một khuôn mặt xấu xí dí sát tới, một nữ đầy tớ hơn bốn mươi tuổi vừa cười ha ha vừa nhìn chăm chú Dereye:
- Cô gái nhỏ, có vẻ đang hứng tình... Hừ!
Nói xong, nàng lại nhấc tay chân lên, đặt ngang Dereye ở trên đầu gối mình, sau đó vỗ một mạch mấy chục cái ở trên mông của Dereye.
Dereye chỉ cảm giác trái tim mình đều sắp từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài. Ngoài trong lòng tràn ngập một loại cảm giác chịu nhục ra, đồng thời lại vẫn cứ còn có một cảm giác kích thích kì dị khác mà trước đó chưa từng có đang tràn ngập tâm trí nàng.
Ban đầu mấy nữ đầy tớ già này dùng mấy cái bàn chải lớn trong tay chà đi chà lại, chăm sóc tỉ mỉ thân thể yếu ớt của nàng ... sau đó lại thay đổi giống như một loại khiêu khích và trêu trọc.
Mà liên tục bị đánh lên cái mông càng khiến cho tiếng rên nhẹ trong miệng nàng ngoài đau khổ dường như còn mơ hồ ngầm chứa một chút mong đợi----- âm thanh này, đến ngay cả bản thân tiểu thư Dereye nghe xong cũng mặt đỏ.
Dereye cảm giác cho dù là mình nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình có thể gặp được loại làm nhục này.
Thân thể khiến cho đàn ông thần hồn điên đảo của mình lại bị mấy nữ đầy tớ xấu xí này nắm ở trong tay giống như... Giống như một con dê non bị nghịch đi nghịch lại. Thật giống như mình không phải là một người mà là một con dê sắp bị đưa lên trên bếp lò để sẵn sàng nướng.
Dereye rất muốn ngất xỉu đi nhưng mà nàng nhắm mắt vài lần rồi, mỗi lần đều lập tức có một thùng nước hắt lên.
Cái quá trình "Tắm rửa" này diễn ra đến hơn nửa canh giờ, cuối cùng Dereye bị cọ rửa tới mức làn da toàn thân chuyển hồng, cũng không biết là bởi vì quá cố gắng rửa sạch hay là cô nàng nhà ta thẹn thùng háo hức kích động mà gây nên.
Tóm lại. Khi thân thể dê non trần truồng của Dereye bị ném về trên giường lần nữa thì mấy nàng đầy tớ kia mới xách theo thùng nước ra ngoài, qua một lát lại đi vào lau sạch sẽ toàn bộ đống nước ở mặt đất.
Cuối cùng, bịch một tiếng, cửa sắt lớn bị đóng lại. Để lại một mình Dereye.
Dereye chỉ cảm giác ngay cả trái tim mình cũng chết rồi.
Mình không hề biết gì đã bị người "Rửa sạch" một lúc, nhưng mà tới bây giờ nàng còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Càng đáng thương là dường như đối phương cố ý rửa sạch mình rồi lại cũng không lưu lại cho mình một bộ y phục... Ngay cả một cái túi thủng cũng không có! Toàn bộ quần áo mình cởi ra đều bị mang đi rồi.
Mặc dù trong gian phòng đó chỉ có một mình nàng, nhưng mà loại cảm giác trần như nhộng này vẫn khiến cho người từ nhỏ giữ mình trong sạch như Dereye cảm thấy trong lòng sợ hãi không thôi như cũ.
Cho nên. Trần trụi nằm ở trên giường, Dereye lặng lẽ chảy một ít nước mắt, thân thể đáng thương đang run rẩy như vậy. Giờ phút này nội tâm của nàng tràn đầy sợ hãi cùng bất lực.
Mà lúc này. Tiếng động mà chỗ xa xa ngoài cửa truyền tới dù là tí xíu, Dereye đều có thể giống như con thỏ đột nhiên giật mình dậy.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể cố hết sức cuộn tròn thân thể, cố gắng làm cho thân thể mình gần góc tường lạnh như băng.
Đỗ Duy lẳng lặng nhìn vào tất cả điều này, khi hắn thấy rõ ràng phía trên vẻ mặt vương phi đã tràn đầy lo sợ, khi cái vẻ thận trọng và kiêu ngạo quý tộc kia đã không còn sót lại chút gì thì Đỗ Duy mới vừa lòng mà gật gật đầu.
Đúng lúc rồi, Đỗ Duy tự lẩm bẩm.
Sau đó, ngài công tước của chúng ta ung dung đi ra phòng bí mật, xuyên qua hành lang, ở dưới sự cúi chào của mấy hộ vệ gia tộc Hoa Tulip ven đường, hắn chắp hai tay mà từ từ xuống lầu, xuyên qua cầu thang đi tới cửa vào hầm giam.
Lúc này, mấy nữ đầy tớ vừa hành hạ Dereye kia mới xách theo thùng nước từ bên trong đi ra.
Mắt thấy Đỗ Duy đứng ở trước mặt. Nữ đầy tớ vừa rồi đánh nhiều nhất khẩn trương cúi đầu khom lưng.
- Ngươi làm không tệ.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Ta rất vừa lòng.. Đi tìm Marde. Mỗi người lĩnh mười kim tệ... Sau đó, Ta không hy vọng nghe thấy có người nói lại chuyện hôm nay, nếu như ta nghe được một chút tin đồn lưu truyền bên ngoài, như vậy thì sáu người các ngươi sẽ đi tới thành Gileat làm cu li đi.
Nói xong, Đỗ Duy phất phất tay. Cho phép mấy nữ đầy tớ được mình bày mưu đặt kế hành hạ Dereye vừa dừng lại kia được lui ra.
Sau đó. Đỗ Duy quay người nhìn vào một đám thị vệ bảo vệ ở bên ngoài.
- Không có mệnh lệnh của ta Không cho phép bất luận kẻ nào đến gần. Càng không cho phép bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy! ___ Đỗ Duy ra lệnh với bảo vệ ở ngoài cửa địa lao:
- Bất kể bên trong truyền ra âm thanh gì, các ngươi cũng coi như không có nghe thấy là được rồi. Còn có... Tất cả mọi người đứng ở ngoài năm mươi bước cho ta.
Sắc mặt Bọn thị vệ không kiềm chế được mà đã thấy hơi kỳ quái. Dù sao, mấy thị vệ này đều là chi trưởng thân tín trong gia tộc, biết nơi này giam một cô gái xinh đẹp.
Mà căn cứ tình huống này, nội dung dặn dò của ngài công tước đã có một chút mập mờ như vậy.
Tuy nhiên. Bọn thị vệ vẫn trung thành tuân lệnh Đỗ Duy như cũ.
Cót két... Đỗ Duy nhẹ nhàng đẩy ra cửa sắt nặng nề, hắn liền nghe thấy tiểu thư Dereye ở bên trong phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Mượn ngọn đèn lờ mờ. Đỗ Duy chắp hai tay, ung dung đi đến. Thấy Dereye cố gắng co quắp lên hai chân thon dài mỹ lệ, hai tay vẫn ôm trước ngực. Trên mặt đang phủ một vệt nước mắt. Nàng cuộn mình ở góc phòng.
Đáng tiếc, mặc dù nàng cố gắng thử che chắn thân thể trần truồng của mình lại, nhưng mà nàng cũng không biết, loại tư thế và vẻ mặt này lại càng có thể kích thích dục vọng trong lòng đàn ông.
Ngoài việc nàng thật sự có một khuôn mặt thiên kiều bá mị ra thì còn có một dáng người kiêu hãnh. Nhất là một đôi chân thon dài thẳng tắp, giờ phút này cho dù nàng cố gắng cuộn mình nhưng mà hai cái chân dài như vậy thì mặc cho nàng cố gắng như thế nào cũng không có cách nào che dấu được.
Cô gái chỉ có một đôi bàn tay nho nhỏ mà muốn che dấu hai nụ hoa trước ngực, lại còn muốn che dấu nơi quý giá nhất của con gái, nàng còn phải cố gắng co quắp hai chân, khó tránh khỏi sẽ được cái này mất cái khác...
Cho nên, hai điểm đỏ tươi kia lộ ra trong khe hở ngón tay ở trước ngực bỗng "Đột nhiên" rơi vào trong mắt Đỗ Duy, ngoài ra còn có một vùng rừng rậm bằng phẳng màu hạt dẻ dưới bụng, lập tức đã đập vào trong mi mắt của Đỗ Duy rồi.
Lòng Dereye đang kinh hoàng.
Nàng nhìn vào một người nam giới tuổi còn trẻ như vậy lẳng lặng đẩy cửa đi đến. Cứ như vậy mà dừng lại ở cửa--- cho dù trong phòng rất tối nhưng mà Dereye vẫn có như cũ một loại cảm giác:
- Thị lực của người đàn ông này vô cùng tốt, tốt đến mức ở dưới ánh sáng mờ tối này cũng có thể tha hồ thưởng thức thân thể của mình!
Cái cảm giác này khiến cho trong lòng Dereye có một loại áp bức và lăng nhục không diễn tả ra được.
Chẳng bao lâu trước đây, nàng là nữ thần trong lòng vô số thanh niên anh tuấn tài ba, là ngọc trai của gia tộc! Dung nhan mỹ lệ và thân thể yếu ớt đều là vốn riêng của nàng, với lại ở trong lòng của người thời gian qua vốn tâm cao khí ngạo như nàng, cho là chỉ có nam giới xuất sắc nhất mới có thể xứng đôi mình... Chắc chắn Nhiếp chính vương của Đế quốc mới là một người chọn lựa thích hợp nhất.
Nhưng mà bây giờ, ở trong cái hầm giam dơ bẩn mà con chuột bò loạn này, mình bị cởi hết quần áo, chỉ ngồi trần truồng ở trước mặt một người đàn ông... Còn bị đối phương tùy ý thưởng thức. Nếu như nghĩ sâu hơn một bước mà nói... Nếu đối phương bằng lòng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xông tới, đè mình ở dưới thân thể mà tùy ý chà đạp--- đây quả thực là đáng sợ!
Cho nên, Dereye đang khóc. Nàng cũng không có lớn tiếng thút thít mà là nhỏ giọng nức nở, vẻ mặt cũng là đầy nước mắt sợ hãi.
Đỗ Duy lẳng lặng nhìn cô bé này.. Từ phương diện nào đó mà nói, quả thực cô bé này thật là ngu xuẩn! Là nàng làm cho mọi người cùng liên lụy đến loại cục diện này--- nếu như nàng thông minh một chút mà nói, Đỗ Duy cũng sẽ không bằng lòng đi đến loại tình cảnh trở mặt với gia tộc đối phương.
Tuy nhiên từ ở một phương diện khác mà nói, thật ra cô nàng Dereye này thực sự đẹp tới mức khiến người kinh ngạc! Nhất là ở nơi như vậy, một người thiếu nữ quý tộc vốn cao ngạo như vậy lại cuộn mình trần như nhộng ở trước mặt của mình, nàng có một vẻ mặt hoảng sợ như nai con và một tư thế tùy ý mình chà đạp...
Rất cám dỗ người, đích thực rất cám dỗ người...
Chỉ trong chốc lát, rào một tiếng, nừa thùng nước liền được hắt lên người Dereye!
Dereye bị cởi hết quần áo trông giống như một con cừu non, nhìn qua cực kì đáng thương. Thân thể xử nữ mềm mại cực kì động lòng người, hơn nữa nàng vốn nổi tiếng xinh đẹp. Tư thế cuộn mình như thế này khiến cho ngay cả Đỗ Duy đang trốn trong mật thất rình coi cũng không khỏi cảm thấy thất thần một lúc.
Bị dội nửa thùng nước lạnh lên người, Dereye ngay lập tức tỉnh dậy, nhưng lần này nàng rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng những người đã cởi hết y phục trên người mình.
Thì ra cũng không phải là những kẻ dâm đãng như trong tưởng tượng của nàng mà là sáu người hầu gái khỏe mạnh, toàn bộ đều mặc áo màu đen.
Thấy sáu người đàn bà, Dereye liền cảm thấy yên tâm một chút. Ít nhất tạm thời không có nguy cơ bị mất đi trinh tiết.
Nhưng những chuyện diễn ra sau đó gần như khiến cho chút tự ái còn sót lại của Dereye bị ném mạnh xuống đất!
Sáu người hầu gái đem vài thùng nước nóng vào trong đại lao. Sau đó dưới bàn tay của những người hầu gái lực lưỡng này, Dereye giống như một con vật cưng bị cọ đi cọ lại.
Sáu người hầu gái đều cầm trong tay một cái bàn chải thật lớn, sau đó ra sức kì cọ trên thân thể của Dereye giống như đang tắm rửa cho ngựa, …
Dereye cảm giác được dường như mình lại sắp ngất đi lần nữa.
Hình như những chiếc bàn chải kia cố ý cà đi cà lại trên bộ ngực kiêu ngạo với hai nụ hoa nho nhỏ của mình, thậm chí có một cái bàn chải còn tiến tới chỗ nhạy cảm của mình, đánh qua đánh lại mấy lần…
Cuối cùng Dereye hoảng sợ hô lên một tiếng, hai người hầu gái đã cầm lấy một chân của nàng kéo lên, những người còn lại dùng bàn chải kì cọ từ phần bắp đùi lên trên của vị vương phi tương lai đáng thương, vị trí bí ẩn nhất trên cơ thể người con gái bắt đầu được cọ rửa…
Dereye hét lên một tiếng thét kinh hãi, nhưng âm thanh vừa phát ra được một nửa thì không tự chủ được, trở nên rất khác thường. Dưới sự kích thích của những cái bàn chải ở vị trí nhạy cảm của cơ thể bản thân… Dereye cảm giác được toàn thân đang ở trong một loại cảm giác kì dị….cả người run rẩy lên…
Càng làm cho Dereye cảm thấy đáng sợ là nàng không sao khống chế được sự run rẩy này, dường như là sự sợ hãi đến từ trong sâu thẳm của linh hồn… hoặc cũng có thể là một cái gì khác.
Trong im lặng, rốt cuộc Dereye đã khóc. Hai hàng nước mắt chảy ra đầm đìa. Đây là một loại mềm yếu xuất phát từ nội tâm, là nước mắt của sự áp bức và lăng nhục.
Cho đến giờ phút này, Dereye giống như một cô gái bé nhỏ bình thường.
Nàng cảm giác được mình thật sự là vô cùng hoảng sợ!
Last edited by DoctorCrazy; 24-05-2010 at 05:22 PM.
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hung bo
Dịch: Inter vô địch
Biên dịch: Thông Thiên
Nguồn: TTV
Đỗ Duy hít sâu một hơi, đè suy nghĩ khác lạ trong lòng xuống.
“Tiểu thư Dereye.” Giọng nói của Đỗ Duy dễ nghe mà ôn hòa, hơn nữa còn nho nhã lễ độ như những đệ tử thế gia xuất sắc nhất mà tiểu thư Dereye từng gặp khiến cho người ta nghe thấy thoải mái… nhưng mà, trong trường hợp như vậy, loại giọng này của Đỗ Duy lại làm cho trong lòng Dereye cảm thấy lạnh lẽo.
“Tiểu thư Dereye, ta chính là Đỗ Duy. Ta nghĩ rằng nhất định là nàng rất mong chờ được gặp mặt ta.” Đỗ Duy mỉm cười đến gần hai bước. nụ cười trên mặt cứ tao nhã như quý tộc trong yến hội, hơn nữa lại không có chút tì vết nào: "Thật đáng tiếc, ta thật sự không ngờ đến lần đầu tiên chúng ta gặp mặt lại là trong trường hợp này…. Vương phi điện hạ.”
Xưng hô ung dung thản nhiên “vương phi điện hạ” này lại kích thích thật sâu đến trái tim của Dereye!
Đúng rồi, ta là vương phi! Là hoàng phi tương lai của đế quốc! là một trong những người con gái có thân phận cao quý nhất trên đại lục này….
Đáng tiếc, loại kích thích này chỉ để cho trái tim của Dereye run rẩy một chút rồi ngay sau đó, đóm lửa này lại lập tức bị Đỗ Duy dập tắt!
Cách mà Đỗ Duy dùng để dập tắt sự tự tin của Dereye rất là đơn giản…. hắn dùng động tác!
Động tác nhẹ nhàng tự nhiên, thậm chí còn mang theo mấy phần cử chỉ nho nhã. Đỗ Duy nhẹ nhàng ngồi xuống- chính là ngồi trên giường của Dereye!
Thân thể hắn cách đôi chân co rúc của Dereye chỉ có một chút, chỉ cần đưa tay cái một cái--- không, không phải chỉ cần. vì tay của Đỗ Duy đã đưa ra rồi!
Ngón tay Đỗ Duy nhỏ, da tay trắng nõn, hình dạng bàn tay rất đẹp--- vừa nhìn là biết bàn tay tiêu chuẩn của đệ tử quý tộc thế gia. Đáng tiếc là vào thời khắc này, một đôi tay đẹp như vậy lại trở thành ác mộng lớn nhất của tiểu thư Dereye!
Đầu ngón tay nhẵn nhụi của Đỗ Duy xoa lên bắp chân của Dereye. Đầu ngón tay vừa tiếp xúc thì Dereye đã như bị điện giật mà kinh hô một tiếng, nhanh chóng liều mạng co rút về đằng sau…. Đáng tiếc, nàng đã ở trong góc tường rồi, không còn chút không gian rút lui nào nữa!
Cho nên, ngón tay của Đỗ Duy không tốn bao nhiêu sức đã hoàn toàn đặt lên trên bắp đùi của cô. Sau đó, ngón tay hắn nắm lấy bắp chân rắn chắc mà thon dài của Dereye.
Dereye cảm thấy nhịp tim của mình đã nhanh đến hết mức rồi--- hắn, hắn! Cái tên công tước hoa tulip này, ngón tay của hắn lại còn trượt lên phía trên!!!
Ngón tay của Đỗ Duy cực kì linh hoạt, động tác dường như theo loại tiết tấu kì dị nào đó. Nhè nhẹ lướt trên làn da mềm mại của đùi Dereye, đầu ngón tay búng nhè nhẹ, sau đó lại vuốt ve nhè nhẹ. Dereye bị hắn chạm vào tới mức sắc mặt đỏ đến gần như muốn nhỏ cả máu ra, hô hấp cũng không tự giác mà trở nên rất dồn dập. trong đôi mắt, ngoài trừ sự sợ hãi, dường như mơ hồ còn có cái gì khác…..
“Người xem, tiểu thư Dereye.” Đỗ Duy đột nhiên dừng động tác trong tay. Tay của hắn đã dừng trên đầu gối của Dereye, sau đó nhìn thẳng vào mắt của Dereye.
Trong lòng Dereye đột nhiên giật thót. Vì loại suy nghĩ kì dì nhất thời trong lòng lúc nãy mà nàng cảm thấy xấu hổ muốn chết. Mà khi nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh đến gần như lãnh khốc của Đỗ Duy, trong lòng Dereye càng cảm thấy được một loại sỉ nhục kì lạ--- hắn, căn bản là hắn cố ý đùa bỡn mình! Ánh mắt hắn bình tĩnh như vậy, căn bản không phải là muốn chiếm đoạt bản thân….
“Tiểu thư Dereye, ta nghĩ bây giờ nàng phải hiểu thời thế.” Đỗ Duy cười nhạt một cái, ngón tay hắn điểm nhẹ lên đầu gối của Dereye, ánh mắt cổ quái nhìn Dereye: "nàng xem, nàng là hoàng phi tương lai. Nhưng mà chỉ cần ta muốn thì bây giờ ta có thể tận tình thưởng thức mùi vị của cô! Cho nên, trước khi cuộc nói chuyện của chúng ta bắt đầu, ta hy vọng nàng hiểu rõ một chuyện: cái thân phận hoàng phi kia của nàng không đáng một xu trong mắt ta. Chỉ cần ta muốn, lúc nào ta cũng có thể xé rách tất cả bộ mặt giả dối của nàng! Bây giờ, nàng đã hiểu chưa?”
Dereye mau chóng gắng sức gật đầu.
Đỗ Duy lại cười, ánh mắt của hắn vừa nhìn lướt qua eo và ngực của Dereye: ”Đúng là nàng rất đẹp--- cái lời này cứ xem như là lời khen ngợi chân thành một người đàn ông đi.”
Trong lòng Dereye căng thẳng: "Ngài công tước hoa tulip, ngài, rốt cuộc ngài muốn có được gì từ chỗ của ta?!”
“Không không không không…” Đỗ Duy lắc đầu liên tục: "Nàng đã nằm trong sự khống chế của ta rồi. Bất luận là ta muốn có được thứ gì từ chỗ của nàng thì nàng có năng lực để cản trở hay kháng cự ta sao? Cho nên, nàng hỏi sai vấn đề rồi. Vấn đề này nên là ta hỏi: tiểu thư Dereye xinh đẹp, rốt cuộc nàng muốn có được thứ gì từ chỗ của ta?”
“Ta.. ta chỉ muốn tự do trở về.” Tiểu thư Dereye chảy nước mắt: "Nể mặt thần vạn năng, công tước hoa tulip, ta nhận thua rồi. Ngài thả cho ta trở về. Ta lấy linh hồn của cha mẹ ta xin thề, ta tuyệt đối không truy cứu chuyện này… hơn nữa, ta sẽ giữ kín miệng mọi thứ mà ta biết! ta thề…”
Lúc Dereye nói những câu này, giọng nói hoàn toàn thành khẩn--- hơn nữa, chí ít là ở khoảnh khắc này, trong lòng của nàng là nghĩ như thế, không có nói dối.
Nhưng Đỗ Duy chỉ cười.
Hắn cười với vẻ rất kinh thường, mang theo một chút giễu cợt lạnh lùng… mà nụ cười này lọt vào trong mắt Dereye thì nàng lại thoáng thấy vẻ trí tuệ trong ánh mắt của vị công tước trẻ tuổi trước mặt này. Trong nụ cười nhìn bản thân nàng cứ như là một trưởng bối nhìn thấu mọi thứ, như đang nhìn thằng nhóc giở trò đùa non nớt trước mặt mình.
“Hô hô, tiểu thư Dereye, ta bắt đầu có hơi thích nàng rồi.” Nụ cười của Đỗ Duy dường như như là hai người bạn bình thường đang trò chuyện: "Thật vậy, ta phát hiện ra cô thật sự có một chút đặc biệt khiến người thích thú… cô đúng là xử nữ ngây thơ. Oh, xin thứ lỗi cho sự so sánh của ta: bản thân cô đúng là xử nữ. nhưng mà đáng tiếc, ta không hề cảm thấy chút hứng thú nào với nội dung cô thề.”Đỗ Duy nghiêm túc lắc đầu:” Trong mắt ta thì trên thế giới này có lời thề của ba loại người mà xem ra chẳng khác gì là chó má.”
Nói rồi, Đỗ Duy giơ ra ba ngón tay, vừa giơ từng ngón vừa cười nói: ”Loại người thứ nhất là thần côn, lời thề của loại người này ta không tin. Loại người thứ hai là chính khách, theo ta thấy thì lời thề của kỹ nữ còn đáng tin hơn một chút so với lời thề của chính khách. Loại thứ ba ư… chính là con gái, nhất là con gái xinh đẹp.”
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Dereye, Đỗ Duy đột nhiên đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng gạt đi giúp cô ta một giọt nước mắt bên khóe mắt: ”Tiểu thư Dereye thân ái, đương nhiên ta tin là bây giờ đúng là cô sợ ta rồi, cũng thật sự là hối hận rồi. Bây giờ cô xin thề cũng là lời thật lòng của cô…. Đáng tiếc, ta vẫn không thể tin cô. Bởi vì, ta càng hiểu rõ một chân lí: phụ nữ đều là rất hay thay đổi! Nói không chừng chỉ cần cô ra khỏi nơi này không đến ba ngày, trong lòng cô sẽ lại bùng cháy lên ngọn lửa phục thù. Sau đó nghĩ cách đến tìm ta báo thù phải không.”
“Ta sẽ không làm thế, ta bảo đảm không….”
Dereye còn chưa nói xong, Đỗ Duy đã đưa một ngón tay ra đè nhẹ lên môi của Dereye.
“… Đừng vội. tiểu thư Dereye thân ái đừng vội!”
Đỗ Duy thu lại ngón tay, quan sát khuôn mặt của Dereye ở cự li gần. Con bé này có một đôi mắt mê người, nhất là khi trong mắt thấp thoáng loại ánh mắt sợ hãi cung thuận như linh dương vừa mới chào đời, đúng là có thể khiến cho đàn ông máu nóng sôi trào.
“Trước tiên ta cần phải tự giới thiệu một chút.” Giọng của Đỗ Duy kéo dài chậm rãi:”Ta không phải là một con người lương thiện--- trước nay đều không phải! Cho nên ta không phải là một vị thân sĩ. Cô có thể xưng hô ta là ác ôn, lưu manh hay chửi ta vô sỉ bỉ ổi… điều đó đều là tùy cô. Nhưng mà bây giờ ta chỉ nói cho cô biết quyết định của ta: ta vạch rõ cho cô hai con đường.”
Đỗ Duy hờ hững nói tiếp: ”con đường thứ nhất là bây giờ ta sẽ lập tức thưởng thức mùi vị của cô*… trước nay ta không cự tuyệt món ăn ngon. Hơn nữa, có thể chiếm đoạt cơ thể của một vị hoàng phi mĩ lệ. ta nghĩ rất ít đàn ông trên thế giới này sẽ cự tuyệt! Với lại, sau khi ta thưởng thức cô xong… ta còn sẽ ban thưởng cô cho người khác. Honey, ta là một ma pháp dược tề sư. Chí ít thì ta có một trăm cách có thể khiến cho cô mang thai trong thời gian ngắn nhất. Sau đó… ta sẽ ném cô về đế đô! Cô có thể thử tưởng tượng về kết cục của cô không?”
* vì còn dính líu đến ý "món ăn ngon" ở dưới nên mình đành để theo đúng ý "mùi vị của cô". Trong tiếng việt không bao giờ dùng từ mùi vị con người.
Dereye chỉ cảm thấy đến cả đầu ngón tay cũng lạnh buốt rồi!
Kết cục của bản thân?
Không hề nghi ngờ, nếu thật sự mình bị chà đạp như vậy. Vậy thì để bảo vệ mặt mũi của gia tộc, nhất định mình sẽ bị gia tộc bí mật xử tử. Sau đó tùy tiện làm một cái lý do để nói với bên ngoài…. Nói không chừng chờ đợi mình là một ly thuốc độc hay một sợi dây! Sau đó, mình sẽ cứ biến mất im hơi lặng tiếng như vậy từ thế giới này!
Bản thân từ nhỏ đã có nhiều khát vọng như vậy. Những cuộc đời huy hoàng mà trong lòng đã ảo tưởng biết bao nhiêu lần đều sẽ theo đó mà biến biến! Tất cả sẽ bị cắt đứt!!
Mà dưới cơn nóng giận, nói không chừng Thần hoàng tử còn làm ra những chuyện đáng sợ với gia tộc của mình!
“Nhưng mà…” Dereye cảm thấy Đỗ Duy cúi xuống nhìn mình gần tới mức đến cả mũi cũng sắp chạm vào mặt mình rồi. Loại cảm giác “yếu thế” này khiến cô nhịn không được sinh ra ý nghĩ phản kháng. Cho nên cô phản kích nói: ”Nhưng mà, công tước hoa tulip, ngài cũng sẽ rất thảm.. nếu ngài thật sự đối xử với ta như thế. Vậy thì loại tội danh cưỡng hiếp và vũ nhục một vương phi này, ngài cũng không tránh khỏi….”
“Ha ha ha ha…”Đỗ Duy lại cười, loại nụ cười bí ẩn này khiến cho Dereye cảm thấy chột dạ một lần nữa.
“Tiểu thư Dereye, ta chỉ có thể nói với cô một câu thương xót: Xem ra, đúng là cô không hiểu đàn ông.”
Nhìn ánh mắt của con mồi này, Đỗ Duy nhẹ nhàng thư thả nói mấy câu đã đánh gục sự tự tin của đối phương: ”Vì cô? Vì một người con gái xinh đẹp mà gây ra một trận nội chiến? Cô cho rằng Thần hoàng tử là loại quân chủ u muội sao? Ta nói cho cô biết, Thần hoàng tử tuyệt đối là người đầu tiên ra tay che đậy chân tướng sự thật! Người tuyệt đối không cho phép có loại gièm pha như vậy! Thậm chí ta có thể tưởng tượng ra người sẽ đích thân hạ lệnh bí mật xử quyết cô! Sau đó công bố với bên ngoài là cô bất hạnh nhiễm bệnh thân vong…. Còn ta, công tước hoa tulip của đế quốc! Chủ nợ lớn nhất của tài chính đế quốc! Hừ hừ, cô cảm thấy vì một người đàn bà như cô mà người sẽ trở mặt với ta? Tập kết mấy chục vạn quân đội đánh một trận nội chiến với ta ở tây bắc? Trong vòng năm năm liên tục đánh hai trận nội chiến?” Đỗ Duy cười lạnh nhìn Dereye: ”Ta thật hoài nghi những tài danh của cô làm sao có được… chẳng lẽ cô cảm thấy vị hôn phu kia của cô là óc heo? Hay là cô cảm thấy cô là loại nữ thần đẹp đến có thể khiến cho đàn đàn ông ngây ngất vì cô?”
Cuối cùng, Đỗ Duy nhẹ nhàng dùng mấy chữ khiến cho sắc mặt của Dereye suy sụp triệt để.
“Cô bé, cô tưởng cô là cái thứ gì?”
Câu nói này cứ như là cây roi quật mạnh vào lòng của Dereye! Sự tự tin vốn đã tiêu tán gần hết trong lòng cô cũng theo đó sụp đổ.
Dereye nghĩ kĩ lại, hình như… cái tên Đỗ Duy này không chỉ đơn thuần là dọa mình.
Nếu thật sự sự việc đến mức độ như hắn nói thì vận mệnh đang chờ đợi bản thân sẽ nhất định là rất bi thảm!
Bị bí mật xử quyết là nhất định! Dù sao thì hoàng thất không thể nào cưới một người con gái mất đi trinh tiết làm hoàng phi của đế quốc!
Mà nếu bản thân thất sủng lại gây ra vụ bê bối như vậy. Không đảm bảo là nhiếp chính vương bị kích động phẫn nộ sẽ không trút giận lên đầu gia tộc mình… cho dù hắn là một quân chủ thông minh sẽ không trút giận lên đầu gia tộc mình, nhưng mà từ nay về sau gia tộc đừng mong rằng sẽ tiếp tục được trọng dụng nữa!
Thử nghĩ xem, khi một quân chủ nhìn thấy ngươi thì sẽ nghĩ đến những chuyện khiến cho hắn rất không vui-vậy thì quân chủ nhất định sẽ đuổi ngươi đi thật xa, càng xa càng tốt!
Mà Đỗ Duy… công tước hoa tulip này có chịu sự trừng phạt hay không, chỉ sợ còn khó mà nói cho chuẩn được! Dù sao, từ những ghi chép từ trước mà xem, sự tín nhiệm của nhiếp chính vương đối với hắn không phải là thông thường.
Quan trọng nhất là Đỗ Duy nói không sai…. Đế quốc sẽ không để cho liên tục nổ ra hai trận nội chiến quy mô lớn trong vòng mấy năm.
Cái tên công tước hoa tulip này chỉ cần bắt chước như quân tây bắc. Ngồi ôm vững địa bàn và quân đội của khu vực tây bắc rộng lớn, cho dù là bề mặt cung phụng mà bên trọng phản nghịch trung ương thì chí ít cũng có thể làm quân phiệt tiêu diêu mấy chục năm!
Dereye bị Đỗ Duy dọa cho sợ rồi. Cô ta bị thế công tâm lý liên tục hết đợt này đến đợt khác của Đỗ Duy, dường như nàng bị đánh gục sự tự tin và năng lực suy tư bình thường.
Bây giờ cô ta lại không nghĩ đến…. loại cục diện này cũng tuyệt đối không phải là Đỗ Duy bằng lòng nhìn thấy!
Đỗ Duy cũng không muốn vì một người đàn bà mà trở mặt với nhiếp chính vương! Càng quan trọng hơn là, bây giờ hai bên không thể có ngăn cách! Đỗ Duy càng không có ý nghĩ làm quân phiệt cát cứ ở tây bắc….
Tất cả đều phải trách cái con Dereye này! Con đàn bà ngu xuẩn!
“Ta không tin vào lời thề của phụ nữ, nhưng mà ta tin mọi thứ khác… ví như nói, nhược điểm.” Đỗ Duy nhàn nhạt nói: ”Tiểu thư Dereye, ta có thể tha cho cô. Nhưng mà cô nhất định phải cho ta một cái nhược điểm đủ để khiến cho ta cảm thấy an toàn, hiểu chưa?”
Dereye hơi ngẩn người, cô cảm thấy được trong ánh mắt nhìn bản thân của Đỗ Duy, lập tức sinh ra một liên tưởng bất lương- bây giờ mình đã trở thành tù nhân của đối phương rồi. Hắn muốn thứ gì của mình thì đều có thể nhẹ nhàng có được… hắn nói như vậy, chẳng lẽ là muốn chiếm lấy cơ thể mình?
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Trong lòng Dereye đã có quyết định, nếu như Công tước Hoa Tulip yêu cầu chuyện kia… nàng quyết tâm hy sinh. Nàng cảm giác được mình có thể làm được việc này.
Mặc dù Hoàng thất cực kỳ nghiêm khắc trong việc giữ gìn trinh tiết trước hôn nhân. Nhưng đối với các đại gia tộc truyền thừa lâu đời thì cũng không thiếu những biện pháp kỳ quái để lừa bịp quá trình kiểm tra trinh tiết.
Được rồi, nếu như Đỗ Duy hắn muốn vậy, ta đã cho hắn…
Trong lúc Dereye đang suy nghĩ như vậy thì Đỗ Duy cũng chỉ cười. Nụ cười của hắn cho thấy dường như đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Dereye, nụ cười này làm cho Dereye mặt mày đỏ lên, nàng cuối đầu xuống.
- Yên tâm đi, Tiểu thư Dereye thân ái, ta không có hứng thú gì đối với thân thể ngươi. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta đã tìm ra được một cách có thể làm cho cả ngươi và ta đều an tâm.
Sau khi nghe Đỗ Duy nói với thái độ nghiêm túc, Dereye tạm thời vứt bỏ tạp niệm trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Đỗ Duy.
Nàng thoáng yên tâm chính là cuối cùng Đỗ Duy cũng đứng lên rời khỏi giường. Dù sao nàng cũng đang lõa thể ngồi cùng một người đàn ông ở trên giường, để mặc cho ánh mắt của đối phương tùy ý thưởng thức thân thể mình thì trong lòng Dereye cảm thấy đầy sự khuất nhục cùng hổ thẹn và làm cho nàng không thể nào tập trung. Hơn nữa, vừa rồi Đỗ Duy ngồi sát bên người nàng, trong lúc ma trảo của hắn uy hiếp làm cho trong lòng Dereye lo lắng muốn chết thì làm gì còn tâm trí đâu mà hỏi thêm được điều gì!
Sau khi Đỗ Duy đứng lên, Dereye thở phào nhẹ nhỏm. Sau đó nàng bắt đầu tập trung tinh thần cảnh giác:
- Ngươi cứ kêu ta an tâm, rốt cuộc là cách gì?
- Đầu tiên, tiểu thư Dereye, ngươi phải thừa nhận một điều: sở dĩ lần này gia tộc ngươi có thể đột nhiên trở nên giàu sang đều là vì sự tồn tại của ta. Đúng không? Đây là chính trị, sở dĩ Nhiếp chính vương vĩ đại của chúng ta đề bạt các người, có thể nói là vì có ta nên các người mới được như vậy.
Dereye im lặng.
Giọng nói của Đỗ Duy dần dần trở nên khinh thường:
- Cho nên nếu nói từ góc độ này, Tiểu thư Dereye, người đã làm một chuyện cực kỳ ngu xuẩn. Ngươi mơ mộng hão huyền có thể hoàn toàn lật đổ căn cơ của ta sao? Hừ, tiếc rằng ngươi chưa làm được. Bất kỳ một anh minh quân chủ nào cũng sẽ không dễ dàng che phép dưới trướng mình tồn tại chuyện có một dòng họ hoặc một cường thần giữ vai trò lớn nhất. Cho dù ngươi thành công lật đổ ta, Nhiếp chính vương cũng sẽ tiếp tục bồi dưỡng ra một đối thủ khác để kìm hãm các người. Hiểu không?
Dereye vẫn không nói lời nào, nhưng trong lòng nàng không thể không thừa nhận cái tên Công tước Hoa Tulip đáng ghê tởm này nói rất đúng.
Vậy thì chúng ta chuyển đề tài đi, hãy nói đến các người. Tiểu thư Dereye, ta vô tình mạo phạm gia tộc ngài, ở phía nam gia tộc ngài đã có lịch sử lâu đời, có căn cơ vững chắc, nhưng… trong mắt của ta, các người chỉ giống như một đám nhà giàu mới phất. Nói rõ hơn một chút, các ngươi chỉ là một gia tộc hạng hai, hoặc có thể xem như một gia tộc hạng hai vừa mới nổi. Ngươi hiểu ý của ta không? Mặc dù Nhiếp chính vương lựa chọn gia tộc các người, nhưng các ngươi thiếu đi cái căn cơ mà một gia tộc quyền quý thực sự phải có. Ngươi có biết cái gì là thực chất của một quý tộc? Giống như gia tộc Rowling, phụ thân ta, dưới quyền bá tước Raymond có vô số thuộc hạ cũ cùng chiến hữu cũ, trải rộng khắp cả quân đội Đế Quốc. Mặc dù ông đã qua đời, nhưng sức ảnh hưởng còn lưu lại vẫn như cũ, nó có thể mang đến cho gia tộc ta nhiều lợi ích. Hơn nữa, gia tộc Rowling vẫn còn một nhóm tinh anh… còn gia tộc các ngươi có cái gì? Trong mắt của ta thì chỉ giống như một đám địa chủ địa phương thô kệch mà thôi.
Dereye tức giận đến đỏ mặt, nhưng cũng không dám phản bác cái gì. Nàng sợ rằng nếu như mình phản bác lại mà chọc giận cái tên Đỗ Duy này, như vậy thì người chịu thiệt chính là mình.
Ta thấy ngươi bất mãn với những điều ta nói. Đỗ Duy cười cười. Nhưng Tiểu thư Dereye, theo ngươi một quý tộc chân chính sẽ để một tiểu cô nương như ngươi đi làm những việc mua danh cầu tiếng hay sao? Hừ, quyên tặng trang sức của bản thân để cứu giúp nạn dân bị thiên tai… thực là nực cười! Một quý tộc quyền quý chân chánh đều cho rằng đây là hành vi thiếu lễ phép. Hơn nữa, trong gia tộc của ngươi, ngoại trừ ngươi và ca ca ngươi Alpay ra, còn có mấy tên nhân tài? Một quý tộc chân chính đều có một nhóm thân tín có thể tập trung đoàn kết lại. Nhưng theo tư liệu của ta, ngay cả việc ca ca của ngươi thăng chức cũng một phần là nhờ ngươi, đúng không?
Ngoài ra một thế gia giàu có hạng nhất vẫn còn phải có một đặc điểm trọng yếu. Chính là cơ sở cường đại của nó. Thí dụ như gia tộc Rowling của ta, cho dù phụ thân Raymond của ta đã qua đời, nhưng mà trong gia tộc vẫn có một đám người kế tục và vẫn còn lực ảnh hưởng rộng khắp trong quân đội. Chỉ cần sau khi đệ đệ ta trưởng thành, hắn không phải là một tên phế vật thì sau này gia tộc Rowling rất dễ dàng trở thành trụ cột quốc gia. Còn gia tộc các người? Sự huy hoàng của các ngươi bây giờ là dựa vào cái gì? Chỉ là vận khí mà thôi. Tiểu thư Dereye thân ái, để ta phân tích cho ngài xem. Hiện giờ gia tộc nhà ngươi đang rất hưng thịnh, đáng tiếc trụ cột của các người chỉ có hai người. Một là ca ca của ngươi, Alpay, đoàn trưởng quân đoàn Cây Roi Của Lôi Thần của đế quốc. Người còn lại là ngươi, vương phi tương lai. Ngoài ra, các người không có người nào khác, không có mối quan hệ rộng rãi ở đế đô, thiếu hụt mối quan hệ hữu nghị thâm sâu với các quý tộc khác. Hoặc nói cách khác các người không có mối quan hệ lợi ích với những nhân vật trung tâm của giới quý tộc đế đô. Có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, những điều này gia tộc các người đều không có. Theo như điều tra của ta, hình như người có thân phận cao quý nhất mà gia tộc các người có thể nhờ vả chính là vị công chúa đơn thuần bị ngươi lợi dụng, là công chúa Louis phải không? Đáng tiếc, Nhiếp chính vương rất yêu thương muội muội của mình, từ trước tới giờ hắn đều muốn đặt công chúa tránh xa chính trị.
Trong lòng Dereye càng trầm xuống. Mặc dù những lời này cực kỳ chói tai nhưng nàng cảm giác được những gì tên Công tước hoa Tulip nói đều rất có đạo lý.
- Cho nên, Tiểu thư Dereye, ngươi đã làm một chuyện hết sức ngu xuẩn.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Ngươi biết tại sao ta ở đế đô có nhiều người ủng hộ như vậy? Có nhiều quý tộc chân chính bằng lòng kết giao với ta? Bởi vì, mặc dù gia tộc hoa Tulip chỉ là một thế lực mới phát, nhưng xuất thân của ta là gia tộc Rowling. Từ điểm đó mà xem, những quý tộc chân chính hoặc những người quyền quý xem ta là “người mình”. Bọn họ chấp nhận ta là một thành viên, hơn nữa ta có lãnh thổ, có binh quyền, có của cải… Cái người thì có cái gì? Hừ, lãnh thổ nhỏ bé tận phía nam, địa chủ nhỏ? Ah, đúng rồi, các người cũng có binh quyền. Nhưng ngươi đừng quên, ca ca ngươi chỉ là một quân đoàn trưởng mà thôi, còn toàn bộ thuộc quân đội về quốc gia. Còn quân đội của ta, là người của ta.
Trên thực tế, khi mà Nhiếp chính vương nâng đỡ ca ca của ngươi lên, ta liền hiểu ý của hắn. Cũng có thể nói, trong lòng của ta và hắn đã ngầm hiểu, hiểu chưa? Đáng tiếc, các người không biết! Bọn ta hiểu rằng, Nhiếp chính vương đẩy một con cờ để kiềm chế ta, đây là một loại hành động chính trị rất bình thường. Mặc dù là kiềm chế nhưng nó không hề ảnh hưởng tới mối quan hệ tốt đẹp của ta và Nhiếp chính vương. Bởi vì ta và hắn cùng biết rằng, đây là quy tắc của trò chơi. Hơn nữa, nói một câu khó nghe, cho đến bây giờ ở trong lòng ta thì gia tộc các người vẫn không phải là đối thủ của ta. Ừm, so phân lượng, thật sự các người kém quá xa.
So sánh của cải? Ta là chủ nợ lớn nhất của đế quốc.
So sánh về người? Nực cười… Ta mà nhảy mũi hắt hơi thì đế quốc cũng rung rinh vài ngày.
So về binh quyền? Ta có thể tùy lúc điều động mấy vạn quân đội làm bất cứ chuyện gì. Còn ca ca ngươi, mặc dù là một quân đoàn trưởng, nhưng mà honey ơi. Căn cứ vào đế quốc quân pháp thì vào thời kỳ không chiến tranh, cho dù là một quân đoàn trưởng đi nữa, nếu điều động vượt quá năm nghìn người thì nhất định phải thông qua thống soái bộ, nếu không chính là phản nghịch!
Các ngươi căn bản không phải là đối thủ cùng cấp với ta. Chống lưng cho các ngươi chỉ có Nhiếp chính vương. Đáng tiếc! Cho dù như vậy, nếu ta thực sự muốn đối phó các người, ta có ít nhất mười biện pháp có thể làm cho toàn bộ gia tộc của các ngươi tan thành tro bụi.
Nhưng ta không có làm như vậy, cũng không phải vì ta sợ các người, mà bởi vì ta đang tuân thủ quy tắc trò chơi! Hiểu chưa? Tiểu thư Dereye đáng thương, đây là quy tắc! Các người là con cờ để kiềm chế ta, cho nên ta có một chút tôn trọng đối với các người. Đây là chính trị! Đây là quy tắc!
Nếu như lần này ngươi không làm những việc ngu ngốc, nói không chừng chúng ta còn có thể chung sống yên ổn vài chục năm, làm bộ cãi nhau ầm ĩ trong triều, làm cho Nhiếp chính vương yên tâm!
- Đỗ Duy, ngươi, rốt cục ngươi muốn nói cái gì?
Dereye nhịn không được nói
Ta muốn nói là Tiểu thư Dereye, trong mắt ta, hủy diệt các ngươi là một chuyện dễ dàng, nhưng bởi vì ta và Nhiếp chính vương đã ngầm hiểu với nhau, nên ta mới dễ dàng tha thứ cho chuyện các người làm. Lúc trước ngươi đã xúc phạm tới điểm mấu chốt của ta, ngươi biết đó là gì không? Là “Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm đến ta,
Nếu vậy thì sao?
- Ta liền diệt cả nhà ngươi!
Đỗ Duy lành lạnh nói một câu là cho Dereye từ nội tâm run rẩy. Nàng nhận ra rằng, tên Công tước này cũng không có nói mạnh miệng.
Rất may mắn cho ngươi, bây giờ là một thời điểm không bình thường. Đỗ Duy than thở, trong lòng bổ sung một một câu: Nếu như ta không phải vì muốn đối phó với đám tội dân đang sắp xâm lấn, ta nhất định liền thuận tay tiêu diệt cái đám chống đối chính trị với ta.
Bây giờ là thời kỳ không bình thường, cho nên ta không muốn làm cho hậu phương trở nên phức tạp, không muốn ảnh hưởng tới hữu nghị giữa ta và vị hôn phu của ngươi. Cho nên, ta quyết định tha mạng cho các người, nhưng nhất định ta phải đạt được một cái cam đoan rằng sau này các ngươi sẽ ngoan ngoãn nghe lời- cũng chính là cái ta định nói: chỗ yếu.
Đỗ Duy vừa nói vừa khom người xuống, đi tới trước mặt Dereye, vươn nhẹ một ngón ta, nhẹ nhàng chạm vào cằm của nàng rồi nâng nhẹ khuôn mặt của nàng lên. Hắn nhe rằng cười cười nói:
- Con người ta thích nhất là dùng biện pháp ít trực tiếp, ít tốn sức mà có hiệu quả. Hơn nữa, nó có thể làm cho ta vừa lòng. Mà đối phó với loại đối thủ như các ngươi, thậm chí ta không cần dùng quá nhiều sức lực đã có thể tìm ra nhược điểm của các người. Ngươi xem, nhược điểm của các ngươi rất rõ ràng, hơn nữa rất dễ bị nắm lấy...
Giọng nói của Dereye run rẩy:
- Ngươi, ngươi buông… Nàng cố gắng giơ tay lên gạt đi ngón tay của Đỗ Duy, đáng tiếc sau khi Đỗ Duy nắm lấy cằm thì nàng đã cảm thấy bủn rủn toàn thân, trong đôi mắt của Đỗ Duy dường như có một cảm giác áp bức, làm cho toàn thân nàng như đang trong hầm băng, ngay một chút sức lực cũng không còn.
Nhược điểm của các người chính là ngươi và ca ca của ngươi. Đỗ Duy khinh thường cười cười nói:
- Gia tộc các người hiện đang có thanh thế phô trương và vinh quang, nhưng tất cả cũng chỉ tập trung lên hai người các ngươi mà thôi. Một người là đế quốc quân đoàn trưởng, một người là vương phi tương lai. Hừ, tưởng tượng xem, nếu hai người ngã xuống, gia tộc huy hoàng của các người lấy ai làm trụ cột? Như vậy, trong vòng một tháng, các ngươi chỉ có chạy về phía nam làm một địa chủ nhỏ mà thôi!
Nói tới đây, cuối cùng Đỗ Duy cũng thả lỏng Dereye ra, nhưng lại dùng một tay kéo nàng dậy từ trên giường! Dereye hét lên kinh hãi, hay tay cố gắng vùng vẫy. Nhưng kế tiếp Đỗ Duy không có động tác gì quá đáng, chỉ là kéo nàng xuống đất. Sau đó hắn kéo chăn khỏi giường lộ ra một miếng ván phẳng cứng rắn.
Sau đó, Đỗ Duy từ từ lấy ra từ trong lồng ngực một tờ giấy.
Ngươi xem này, Tiểu thư Dereye, những thứ này là ta lục soát được từ trong xe ngựa của ngươi, là một ít thư tín. Ta không thể không công nhận, nàng viết chữ rất đẹp. Đỗ Duy cười ầm lên sau đó đưa ra một phong thư: Đây là phong thư nàng gửi một ít mênh lệnh hằng ngày cho quản sự của gia tộc đúng không? May là có phong thư này, ta mới có thể xem bút tích của nàng. Như vậy, bây giờ yêu cầu của ta hết sức đơn giản, chính là đem những lời ta nói viết lại thành một bức thư.Ta giữ bức thư này, xem như là bằng chứng để đảm bảo sau này.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa nhét một cây bút lông ngỗng vào tay nàng. Sau đó trải lên trên ván một tờ giấy trắng.
- Tiểu thư Dereye, dựa theo lời ta nói mà viết, một chữ cũng không sai hiểu chưa?
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Nếu như ngươi cự tuyệt thì tin ta đi, kết quả sẽ thê thảm gấp bội phần. hơn nữa ta cũng sẽ tạm thời bỏ qua quan hệ tốt đẹp giữa ta và nhiếp chính vương, san bằng cả gia tộc của ngươi.
Dereye do dự một hồi, cuối cùng cũng cầm lấy cây bút lông ngỗng. Đỗ Duy lại đặt một lọ mực bên cạnh, trong lòng Dereye thở dài, thầm nghĩ: “Hắn bắt ta viết cái gì? Chẳng lẽ chỉ là một bức thư thề hết sức trung thành? Nếu không có chuyện gì, ta viết cũng được. Một bức thư mà thôi…”
Nghĩ tới đây, Dereye chấm mực, tập trung đưa bút ra, nàng nói:
- Nói đi, ngươi muốn ta viết cái gì?
Một bức thư, dĩ nhiên là dùng nét chữ của ngươi để viết. Ta lệnh cho ngươi chỉ cần viết là được, một chữ cũng không được sửa, hiểu chứ?
Đỗ Duy cười, trong mắt của hắn lộ ra một chút ác độc. Sau đó cất giọng, bắt đầu đọc cho nàng viết:
“Anh thân ái,
Thấy chữ như thấy người.
Giờ phút này anh đang ở phương bắc xa xôi, là một quân đoàn trưởng cao quý của quân đoàn Cây Roi Lôi Thần, trấn giữ lãnh thổ ở phương bắc…
Dereye nghe tới đó trong lòng sửng sốt. Hóa ra là bức thư này hắn định giả phong cách mình để viết cho ca ca sao? Mặc dù trong lòng nàng mờ mịt, nhưng nàng vẫn phải viết tiếp.
Nàng chỉ nghe Đỗ Duy tiếp tục nói: “… Em đang ở đế đô, ít ngày nữa sẽ kết hôn, sẽ trở thành vương phi đế quốc. Chỉ tiếc là… Em và anh, hai người cách nhau quá xa, cũng không biết lúc em lấy chồng, anh có thể tới đây hay không? Nhớ lại lúc trước còn ở nhà, tình cảm anh em chúng ta rất tốt, anh chiếu cố cho em rất nhiều, thân như tay chân, chưa từng cách xa nhau quá mười ngày. Nhưng không ngờ rằng, hôm nay có danh lợi địa vị, anh lại phải đi tới phía bắc của đế quốc, còn em sắp được gả vào Hoàng cung…
Dereye viết tới đây, trong lòng nàng cũng không khỏi thở dài. Lúc còn ở gia tộc tình cảm của mình với ca ca Alpay là tốt nhất. Cho nên lúc tranh đoạt người thừa kế gia tộc, chính mình cũng đã dốc hết sức sức ủng hộ anh ấy. Trong gia tộc, nàng cũng chỉ có thể thổ lộ cảm xúc của bản thân với một người, chính là Alpay. Giờ phút này, ca ca đang trấn giữ phương bắc, cầm giữ binh quyền, còn bản thân mình sắp gia nhập hoàng gia. Như vậy sau này cơ hội huynh muội gặp mặt chỉ sợ là càng ít đi. Nghĩ tới đây, lòng nàng cũng không khỏi sinh ra vài phần cảm thán.
Đỗ Duy im lặng đợi nàng viết xong. Sau đó đứng phía sau nàng nhìn thoáng qua bức thư, thấy không hề có sai sót. Đỗ Duy trên mặt hiện ra một nục cười hiểm ác, sau đó ho khan một tiếng tiếp tục nói:
“Những ngày gần đây, trong lòng em cứ vương vấn, hình ảnh và nụ cười của Alpay ca ca thân ái. Cách xa anh mỗi đêm, mỗi khắc đều như một con dao sắc bén đâm vào tim em. Buổi tối, chỉ cần em nhắm mắt lại liền thấy vô số hình bóng của anh, nụ cười hấp dẫn của anh, ánh mắt rạng ngời của anh, bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng của anh, cánh tay lực lưỡng và bộ bộ ngực ấm áp của anh. Em mơ vô số lần, lúc chúng ta còn ở chung một chỗ, anh ôm em vào lòng, vuốt ve cơ thể em. Những ngón tay linh hoạt của anh dễ dàng làm em cảm thấy niềm hoan lạc…
Á!! Sau khi nghe được câu cuối, Dereye hét lên một tiếng thất thanh. Nàng cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa. Cây bút trong tay run lên, một giọt mực đậm rơi trên giấy. Dereye mặt mày hoảng sợ, bỗng nhiên quay lại chăm chú nhìn Đỗ Duy, gương mặt phẫn nộ:
- Ngươi! Ngươi quá hèn hạ! Đỗ Duy, làm sao ngươi lại có thể ác độc như thế! Ngươi, ngươi!!
Đỗ Duy sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh nhìn Dereye:
- Ta làm sao? Tiểu thư Dereye?
- Ngươi làm sao có thể bắt ta viết một bức thư ghê tởm và độc ác như thế!
Dereye chỉ cảm thấy đầu như bị đập, kêu lên:
- Viết như vậy sau này ta còn có thể làm người sao?
- Chỉ cần ngươi nghe lời, bức thư này sẽ không có người thứ 3 biết.
Đỗ Duy cười nhạt:
- Bây giờ ngươi nên tiếp tục viết đi.
Dereye chỉ cảm thấy như mình bị một con độc xà cắn trúng, chất độc thấm vào trong tận xương tủy, trong lòng nàng cảm giác tuyệt vọng.
Nàng cũng hiểu sau khi viết một bức thư như vậy là đã đeo vào đầu một cái gông. Mà sợi dây của cái gông đó lại nằm trên tay tên công tước hoa Tulip này.
Ông trời… Nghĩ lại nội dung của bức thư này, Dereye cảm giác dường như có một cái gì đó vô cùng nhục nhã và dơ bẩn.
- Không cần giả bộ ngây thơ thuần khiết.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Tiểu thư Dereye, ngươi là một quý tộc, mặc dù ta tin tưởng nàng cùng anh trai không có tình ý gì, nhưng trong giới quý tộc, chuyện này cũng không phải là không có.
Chính xác, những gì Đỗ Duy nói chính xác là sự thật.
Chuyện bên trong tầng lớp quý tộc luôn dơ bẩn, đủ loại dâm loạn dèm pha đều bị cái vẻ đẹp đẽ bên ngoài che dấu. Cho nên loại chuyện như thế này không phải là hiếm.
Dereye âm thanh run rẩy:
- Ta… ta không thể viết như vậy!
- Vậy thì chết!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Bây giờ ta có thể thỏa mãn tâm nguyện của ngươi. Ngươi sẽ chết rất thê thảm, hơn nữa khi chết không hề còn chút tôn nghiêm nào. Ta sẽ làm như những gì ta nói với ngươi hôm nay, ta sẽ làm cho ngươi chết rất khó coi. Không hề có tôn nghiêm! Sau đó ta sẽ nhanh chóng giải quyết gia tộc ngươi cùng với ca ca của ngươi.
- Ngươi là tên hèn hạ nhất mà ta đã từng thấy!
Dereye thống khổ la lên.
- Hèn hạ?
Đỗ Duy cất tiếng cười to:
- Ngươi không xứng đáng dùng từ ngữ này để chửi ta! Là ngươi đã xúc phạm đến ta trước! Ngươi tới đây để cố hại ta, làm ta tan cửa nát nhà, phả hủy căn cơ của ta! Hừ, ngươi… là đồ ngu, ngươi có thể hại ta? Còn ta hại ngươi là hèn hạ! Ngươi nghe ta nói đây! Trong mắt của ta, địch nhân là địch nhân. Con mẹ nó, ta mặc kệ địch nhân của ta là đàn ông hay đàn bá, là xấu hay là đẹp, ta chỉ dùng một phương pháp ác độc nhất, hữu hiệu nhất để đối phó ngươi! Hèn hạ? Đó là do ngươi tự chuốc lấy. Ngươi xứng đáng bị như vậy! Ai kêu ngươi tính kế hại ta trước?
Vừa nói, Đỗ Duy vừa đi tới sau lưng nàng, ôm đầu nàng kéo lên. Nàng bị lôi kéo, nhịn đau không được liền ngửa người lên. Tư thế này làm cho bộ ngực của nàng hoàn toàn nhô ra phía trước, nhưng Đỗ Duy hoàn toàn không thèm để mắt tới.
- Viết xong bức thư này.
Âm thanh của Đỗ Duy lãnh khốc nói:
- Sau đó ngươi có thể rời khỏi nơi này, trở về đế đô làm vương phi của ngươi, hưởng thục cuộc sống gấm vốc lụa là, thâm chí có khi cả đời ngươi cũng sẽ không gặp lại ta. Chỉ cần ngươi nghe lời, không làm chuyện gì khiến ta tức giận, như vậy sau này chúng ta sống yên ổn không lo nghĩ! Bây giờ, ngươi có nghe rõ lời của ta nói không?
Dereye không nói gì, thân thể của nàng chỉ run rẩy, mỗi một tấc da thịt đều run bần bật
Kiên nhẫn của ta có hạn. Tay Đỗ Duy đã đặt lên trên vai của nàng. Nếu như bây giờ ngươi không viết, ta sẽ thưởng thức ngươi. Sau đó… hơn mười bộ hạ bên ngoài của ta đều muốn như vậy. Rồi ta sẽ lựa chọn một người cho ngươi mang thai. Ngươi lựa chọn đi!
Cuối cùng, Dereye cũng khóc, nước mắt nàng không ngừng chảy xuống. nước mắt nước mũi chảy ra, thê lương kêu:
- Ta viết! Ta viết! Ngươi nói cái gì ta cũng viết!
- Rất tốt, như vậy mới là một cô nương ngoan ngoãn.
Đỗ Duy buông lỏng nàng ra, vuốt ve đầu nàng giống như trấn an thú cưng.
Sau một lúc, một bức thư tràn ngập mùi vị dâm ô đã viết xong. Nội dung bức thư của nàng có thể nói là cực kỳ hấp dẫn, trong đó cảm xúc nóng bỏng, cay cay đều có đủ, cực kỳ đặc sắc! Hơn nữa, một khi bị lộ có thể sẽ trở thành một màn dèm pha lớn nhất của cả đế quốc trong vài chục năm tới!
Đế quốc vương phi có gian tình với anh trai nàng, một vị quân đòan trưởng!!
Nét chữ bức thư này không thể nghi ngờ chính là nét chữ của tự tay vương phi viết. Hơn nữa, chữ kí cũng là của chính tay tiểu thư Dereye ký… Tất cả đều là thật, tuyệt không giả tạo! (Sau khi bị bắt, con dấu mà Dereye mang theo cũng rơi vào tay Đỗ Duy)
Dereye đần ra, nàng chỉ cảm thấy sau khi viết xong câu cuối cùng, linh hồn đã rời khỏi thần thể. Nàng đã hoàn toàn bị Đỗ Duy đánh gục, hoàn toàn bị khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của Đỗ Duy.
Thậm chí sau khi viết xong bức thư, nàng cũng không biết Đỗ Duy cầm thư rời đi lúc nào.
Sau đó, nàng không ngừng khóc cả buổi tối, rồi tới sáng, nàng vẫn ngồi ngẩn người ra như vậy.
Không thể nghi ngờ, bức thư này chính là gông xiềng trên đầu mình. Có thể tưởng tượng nếu bức thư như vậy bị công bố ra… thì cho dù mình trở thành vương phi cũng sẽ loại việc làm bẩn danh dự hoàng gia này mà bị xử tử ngay lập tức.
Còn ca ca của mình, cho dù là đế quốc quân đoàn trưởng đi nữa, nhưng làm sao có thể chịu được chuyện như vậy. Chỉ sợ sẽ lập tức bị cắt chức! Đã không có một vương phi như nàng, cũng không còn một quân đoàn trưởng ca ca, gia tộc mình còn có căn cơ gì để có thể sống yên ổn?
Hắn… hắn quả thật là một con rắn độc… Thân mình Dereye run rẩy, khẽ lắc mạnh đầu.
Last edited by hung bo; 28-05-2010 at 07:50 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của hung bo