Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 33: Trường ca đang khóc
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
"Tùng..."
Tiếng trống trận đang gấp rút mãnh liệt bỗng nhiên biến đổi, trở nên trầm thấp và kéo dài dị thường.
- Lão trình, chuẩn bị rút lui.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen lạnh lùng xoay đầu, nhìn lão quân nhân mái tóc bạc trắng đang điều chỉnh thủ thành nỗ, trầm giọng nói.
- Vẫn có thể bắn một lượt nữa, các ngươi đi trước đi.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng nhìn một quân sĩ Vân Tần trẻ tuổi đã chết sau khi ngăn cản một cây tên cho mình, dứt khoát cầm lấy một cây tên khác, nhét vào trong thủ thành nỗ.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen nhìn thoáng qua lỗ hổng tường thành gần với bọn họ nhất, lập tức lắc đầu:
- Không được, không còn kịp nữa!
- Ta già rồi, không cầm được đao, nếu như bỏ thủ thành nỗ này, không còn tác dụng gì nữa. Các ngươi đi nhanh đi, còn có thể giết chết thêm mấy tên man di Đại Mãng kia.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này nói thầm, đồng thời tiếp tục công việc mình đang làm.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen lạnh lùng lúc này mới hiểu lão quân nhân đầu tóc bạc trắng vốn không phải cảm thấy không kịp, mà chính là không muốn đi.
Đối với quân nhân, đây là chuyện làm trái với quân lệnh, nhưng vào lúc này, dù là tên tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen hay sáu bảy quân sĩ Vân Tần đang đứng bên cạnh, họ đều không cảm thấy tức giận.
Bọn họ đều nhận ra quyết tâm của lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này.
- Đi đi!
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng đột nhiên gầm lên giận dữ.
Tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen đau đớn hô:
- Đi!
Đồng thời, hắn ta xoay người hành lễ với lão quân nhân đầu tóc bạc trắng theo nghi thức quân đội, sau đấy cùng với những quân sĩ khác chạy như điên tới một chỗ trong thành.
- Lão Trình!
Phía sau hắn, những quân nhân Vân Tần còn lại cũng thê thiết kêu lên, nước mắt tràn mi, nhưng bọn họ cũng không do dự nữa, mà xoay người chạy nhanh theo tướng lãnh Vân Tần mặc giáp đen.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng không lên tiếng, liếc mắt nhìn sang thi thể tên quân nhân Vân Tần trẻ tuổi đã chắn cây tên kia giúp lão và những thi thể các quân nhân Vân tần khác, sau đấy lão nhấc cây búa lớn lên, trầm ổn đánh vào chốt chặn tên ở trên thủ thành nỗ.
Những cây tên từ trong thủ thành nỗ bắn ra ngoài, bắn bay hơn mười tên quân sĩ Đại Mãng vừa trèo lên thành tường, nhưng lại có nhiều quân sĩ Đại Mãng từ lổ hổng gần đó trèo lên hơn.
Lão quân nhân đầu tóc bạc trắng đang đứng đằng sau thủ thành nỗ.
Càng ngày càng có nhiều quân nhân Đại Mãng chạy về phía chiếc thủ thành nỗ đó, đông như thủy triều.
Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tới gần chỗ mình, lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này cười cười, sau đấy lắc mình đi ra ngoài, vung cây búa lớn trong tay mình, đánh vào chốt chặn tên bắn trên thủ thành nỗ.
"Vèo!" "Vèo!"...
Một cây tên thoát khỏi thủ thành nỗ, bắn thẳng vào người ông ta.
Vô số máu tươi vương khắp không trung, cả người lão quân nhân họ Trình này lung lay, ngã xuống dưới đất, nhưng cây búa lớn trong tay ông ta đã kịp đánh vào một chốt chặn khác.
"Keng!"
Ngay khi âm thanh chốt chặn được nới lỏng vang lên, lão quân nhân đầu tóc bạc trắng này hét to lên một tiếng:
- Chết đi!
Theo tiếng quát to của ông ta, một cây tên thủ thành nỗ lớn như cánh tay em bé gào thét bay ra ngoài.
Lão quân nhân Vân Tần họ Trình này cả đời điều khiển thủ thành nỗ, cây tên cuối cùng do ông ta bắn ra lại không bắn về phía có rất nhiều quân nhân Đại Mãng đang chạy tới, mà là bắn tới một cái xe bắn tên khác ở bên cạnh.
Cây tên thủ thành nỗ cuối cùng đó được bắn ra ngoài, hướng thẳng tới máy bắn tên đó.
"Ầm!
Cây tên thủ thành nỗ còn chưa thoát khỏi nỗ hoàn toàn, liền đụng vào máy bắn tên, nhất thời có vô số âm thanh kim loại bể tan tành vang lên. Cây tên thủ thành nỗ đứt đoạn, phản lực khiến cho cả thủ thành nỗ bị chấn động, vô số cơ quan bên trong bị chấn nát. Chiếc máy bắn tên bị đụng phải lập tức bể nát, vô số mảnh vụn bay ra ngoài mang theo sức mạnh vô cùng kinh khủng đụng vào một chiếc máy bắn tên khác ở bên cạnh.
Những chiếc máy bắn tên này đụng vào nhau, các mảnh vụn kim loại bay ra ngoài với tốc độ cao vô cùng. Các quân sĩ Đại Mãng đang xông tới thấy như vậy lập tức tái mặt, nhưng không thể tránh kịp được nữa, các mảnh vụn kim loại ghim vào thân thể chúng rồi xuyên ra ngoài, tiếng la thảm thiết thê lương không ngừng vang lên...
Đó là những hình ảnh cuối cùng trong mắt lão Trình, trước khi lão nhắm mắt lại hoàn toàn.
...
Cùng một thời khắc, có rất nhiều máy bắn tên khác trên tường thành lăng Đông Cảnh bị phá tương tự như vậy.
- Đừng có qua đó! Mau lui về sau!
Một tên giáo quan Đại Mãng hét to lên.
Mười mấy quân nhân Đại Mãng đã chiếm cứ được một chiếc thủ thành nỗ và mười mấy máy bắn tên khác kinh ngạc xoay người, nhìn tên giáo quan Đại Mãng vừa ra quân lệnh, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Sau một khắc, bọn họ đột nhiên cảm thấy bầu trời bị che phủ, dường như có bóng ma khổng lồ đang phủ xuống.
"Ầm!"
Một chiếc xe bắn đá Vân Tần ầm ầm ngã xuống, chôn vùi những quân sĩ Đại Mãng này dưới vô số cây gỗ lớn và sắt cứng.
Tất cả xe bắn đá khổng lồ của Vân Tần đều sụp đổ, hoặc là ngã nghiêng về một bên, hoặc là bị đẩy ngã thẳng tới trước, đập chết vô số quân sĩ Đại Mãng, khiến bụi mù bốc lên tận không trung, biến tòa thành lăng Đông Cảnh thành một khung cảnh đầy tính sử thi và chết chóc.
...
Tiếng trống trận của quân đội Vân Tần vẫn đang tiếp tục.
Những tiếng trống cuối cùng còn vang lên đến từ bốn tòa vọng lâu ở ngay trên tường thành.
Có rất nhiều quân nhân Đại Mãng sắc mặt khó coi vô cùng, lần lượt từ trong bụi đất và máu tươi đi ra ngoài, xông thẳng tới bốn tòa vọng lâu đấy.
Xung quanh tòa vọng lâu đều được tiếng trống trận mãnh liệt bao phủ.
Một giáo quan Đại Mãng đi qua cửa lớn lên vọng lâu đang được mở rộng. Vừa bước vào trong, hắn ta lập tức nghe thấy tiếng trống vang dội ầm ầm trong tai, mà ở trong tầm mắt của hắn là hình ảnh một tay trống Vân Tần cuồng phóng và hảo sảng vung tay gõ trống, tỏ rõ khí thế không coi những quân lính Đại Mãng đang xông vào ra gì. Nghĩ tới các huynh đệ theo mình đi đến đây người bị chết kẻ bị thương, sắc mặt tên giáo quan Đại Mãng này lập tức trầm xuống đến mức muốn chảy ra nước.
Nhưng ngay khi tên giáo quan Đại Mãng này hét to lên một tiếng, mấy tên quân nhân Đại Mãng vừa xông vào trong vọng lâu định xông lên tấn công, các tay trống Vân Tần trong bốn tòa vọng lâu trên tường thành đồng thời gõ lên tiếng trống mạnh nhất trong đời mình.
Âm thanh này giống như có vô số người đang cuồng tiếu, lại tựa như có rất nhiều người đang gầm thét giận dữ, đang gầm thét thật to.
Tiếng trống này vừa vang lên, bốn tòa vọng lâu đồng thời rung động, ầm ầm sụp đổ.
Trên bốn tòa vọng lâu, các tay trống Vân Tần ngạo nghễ nghênh đón tử vong.
Trong bốn tòa vọng lâu và ở xung quanh, rất nhiều quân sĩ Đại Mãng lập tức biến sắc, bị chôn vùi bên trong.
Ngay lúc bốn tòa vọng lâu sụp đổ, trong tầng tầng không trung bao phủ lăng Đông Cảnh tựa như có thêm những âm thanh rất khác lạ.
Rất nhiều quân nhân Đại Mãng cẩn thận lắng nghe, sau đấy sắc mặt của họ càng khó coi hơn. Âm thanh này là tiếng ca, là tiếng ca bi thương của vô số người dân Vân Tần đang cùng nhau hát vang.
Đây là vinh quang của người Vân Tần.
Một tướng lãnh Đại Mãng nhìn các thi thể quân mình bị chôn vùi dưới vô số xe bắn đá trên tường thành, bây giờ lại nghe thấy tiếng ca bi thương của quân đội Vân Tần như vậy, hắn đột nhiên rất muốn khóc to một trận.
...
Thần mộc phi hạc bay vút trên không trung.
Bên trên Thần mộc phi hạc, hai tay Biên Lăng Hàm đã đặt lên cái thùng chứa "Đại hắc".
Dựa theo tốc độ tiến công của quân đội Đại Mãng đến từng lỗ thủng trên tường thành Vân Tần, nàng đã nhanh chóng hạ lệnh rút lui. Nhưng trên một chiến trường rộng lớn như vậy, các biến cố không ai ngờ tới luôn xuất hiện, dù là kẻ nào cũng không thể nắm giữ thế cục toàn bộ. Trên các đoạn tường thành, hiện giờ luộn xảy ra tình cảnh có vài quân nhân Vân tần che chắn cho các quân nhân khác rút lui, còn có những người khác bị quân đội Đại Mãng chặn đường lui, không thể rút về các con phố trên lăng Đông Cảnh.
Hiện giờ, đoạn tường thành bên dưới nàng đang có một trăm mấy chục quân sĩ Vân Tần bị hai đội quân Đại Mãng bao vây lại.
Nếu như nàng dùng hết hồn lực, bắn một cây tên Đại hắc ra, có lẽ sẽ trực tiếp bắn thủng một góc tường thành, giúp cho các quân nhân Vân Tần đó có cơ hội chạy thoát ra ngoài.
Nhưng nàng phải tuân thủ mệnh lệnh của Lâm Tịch.
Nếu như nàng dùng hết hồn lực của mình, như vậy nàng phải liên tục minh tưởng suốt một ngày mới có thể bổ sung lại được.
Chiến tranh vừa mới bắt đầu.
Trong cuộc chiến khốc liệt như vậy, nàng chỉ có thể toàn lực ra tay một lần.
Lần ra tay đó chỉ có thể nhắm vào chủ tướng quân đội Đại Mãng hoặc là Thánh sư Đại Mãng, như vậy có thể cứu được nhiều tính mạng quân sĩ Vân Tần hơn là ra tay vào lúc này.
Cho nên, hai tay của nàng khẽ run rẩy, tuy đã đặt lên trên cái thùng chứa Đại Hắc, nhưng cuối cùng lại không mở ra.
Nàng nghe thấy một trăm mấy chục quân sĩ Vân Tần kia bi thương ca lên, sau đấy lừng lẫy xông tới hai đội quân Đại Mãng chặn đường.
Mưa bụi vẫn bay lả tả trên mặt nàng.
Trên gương mặt lạnh như băng giá của nàng có hai dòng nước chảy xuôi xuống, không thể biết là nước mưa hay nước mắt.
...
Trong Vô vi quán.
Mặc dù đang ngồi trong địa phương được xem là tường hòa yên lặng nhất lăng Đông Cảnh, nhưng Lâm Tịch vẫn có thể từ trong cơn mưa bụi ngoài trời mà nghe thấy tiếng ca bi thương của quân đội Vân Tần, tiếng cơ quan chuyển động của máy bắn đá cũng như âm thanh sụp đổ ầm ầm xen lẫn.
Lâm Tịch buông quyển trục trong tay xuống.
Nội dung trong quyển trục bao gồm cách bố trí phòng thủ của lăng Đông Cảnh, quân lực từng nơi, bẫy rập được cài đặt, cũng như giới thiệu sơ qua về các đội quân và người tu hành...Lâm Tịch đã lần lượt nhớ kỹ.
Ngay tại lúc này, khả năng trí nhớ của hắn dường như cũng mạnh mẽ hơn lúc bình thường rất nhiều.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhét quyển trục này vào trong ngực mình.
Bởi vì hắn biết rằng cách bố trí của Đường Sơ Tình đã đạt đến mức hoàn mỹ, tòa thành này, quân nhân Vân Tần ở đây đã rất mạnh mẽ. Cho dù không có hắn, quân đội Vân Tần vẫn có thể đánh một trận này. Nhưng nếu hắn đã tới nơi này, hắn nhất định phải giúp quân nhân Vân Tần đang ở trong tòa thành này chết ít hơn, hắn nhất đinh phải thắng được trận chiến này.
Trước kia, thậm chí là sau khi trở thành một đệ tử học viện Thanh Loan, hắn vẫn không thể hiểu được tại sao có một số người có thể chạy được, nhưng cuối cùng lại lựa chọn ở lại, cố thủ không lui. Hắn đã tự nhận mình là người thoải mái, không cổ hủ, nhưng nếu như là hắn, nếu như không thể đánh lại, hắn sẽ lựa chọn chạy trốn. Dù sao đi nữa, hắn ta vẫn biết câu nói "núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài" vẫn đúng trong một số trường hợp.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên biết rằng mình đã nghĩ sai.
Trong không khí tràn đầy tiếng ca bi thương, mỗi một hơi thở cũng tràn ngập sự bi tráng...nhiều người đã lựa chọn ngọc đá cùng vỡ với kẻ thù của mình, nhiều người đã vì đế quốc mà quên đi chính mình...nhiều người cũng không sợ chết mà lựa chọn ở lại....nhiều người quyết định mình phải cố gắng bảo vệ tòa thành này, bảo vệ càng được nhiều đồng bạn cũng như dân chúng của mình không bị kẻ thù giết chết...vì thế, dòng máu đang chảy trong những người đấy chỉ có một: Quyết chiến với đối phương đến lúc cuối cùng.
Lâm Tịch bỗng nhiên nhìn vào trường bào Đại tế ti màu đỏ mình đang mặc.
Trước kia, hắn cảm thấy Tế ti ở Vân Tần tựa như một kẻ vô lại, khi khoác lên bộ trường bào Đại tế ti này, hắn chỉ cảm thấy mình có thêm một thân phận Tế ti, có thêm một phần sức mạnh.
Nhưng vào giờ khắc này, hắn đã hiểu được thêm nhiều điều.
Trong mùa hè ở lăng Bích Lạc, hắn, Biên Lăng Hàm và những thanh thiếu niên khác của học viện Thanh Loan tựa như đã lớn lên, mà trong cơn mưa đầu mùa thu ở lăng Đông Cảnh này, những người trẻ tuổi như bọn họ lại càng trở nên thành thục.
Hắn bắt đầu bước đi trong mưa bụi, tiến vào ngõ phố trong lăng Đông Cảnh.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 34: Tên của Vân Tần, tên của Đại Mãng
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Thân Đồ Niệm hết sức bình tĩnh.
Cho dù bốn tòa vọng lâu cùng lúc sụp đổ, trường ca Vân Tần vang vọng khắp nơi, hắn vẫn như thế.
Bởi vì cách nghĩ của hắn ta cũng giống như người trong chiếc xe ngựa đang được bảy tên kiếm sư cường đại Đại Mãng bảo vệ.
Muốn phá được tường thành lăng Đông Cảnh, bọn hắn nhất định phải trả giá.
Việc bộ quân bên Đại Mãng chết đi hoàn toàn nằm trong dự đoán của hắn. Nhưng yếu tố quyết định khả năng thắng bại của từng bên ở lăng Đông Cảnh không chỉ nằm ở số lượng người tu hành từng bên, mà còn phụ thuộc vào những thủ đoạn tấn công bất ngờ, và trọng nhất chính là thể lực, ý chí và tinh thần của quân sĩ.
Quân đội Đại Mãng không thể nháy mắt hạ thành, không thể giết chết toàn bộ người Vân Tần trong thành. Cho nên, cuộc chiến này sẽ không thể kết thúc trong một thời gian ngắn được.
Những thủ đoạn hiện giờ của quân đội Vân Tần, bao gồm cả việc các vọng lâu sụp đổ, những tay trống Vân Tần ngạo nghễ hi sinh đã ảnh hưởng lớn đến sĩ khí quân đội Đại Mãng, nhưng bất kể sĩ và tinh thần quân đội Đại Mãng có xuống thấp như thế nào, trong tay hắn vẫn có sức mạnh giúp cho sĩ khí và tinh thần của quân đội Đại Mãng một lần nữa điên cuồng.
Cho nên, theo hắn nghĩ, những thủ đoạn mà quân đội Vân Tần đang sử dụng để tàn phá sĩ khí cũng như ý chí của quân đội Đại Mãng là hoàn toàn vô ích.
Ánh mắt của hắn vẫn đang tập trung luồng ánh sáng màu vàng nhạt trên không trung.
- Đây là Thần mộc phi hạc của học viện Thanh Loan. Học viện Thanh Loan không thiếu tiễn thủ cường đại, lúc này bọn họ không thể không xuất hiện.
Hắn khẽ cau mày và xoay đầu, chậm rãi nói:
- Hơn nữa, cho dù không nói đến nhân tố tiễn thủ, con thần mộc đó bay lên không trung, tầm nhìn xa hơn, khi thấy chúng ta tiến công, bọn chúng tất sẽ có phản ứng nhanh hơn. Điều quan trọng nhất chính là Thần mộc phi hạc có thể mang theo người có sức chiến đấu mạnh nhất bên đối phương, bất cứ lúc nào cũng có thể đáp hạ xuống chúng ta. Nếu như dùng vật này ở ngay trước mặt đại quân, tất nhiên là chúng ta có thể dễ dàng giết chết, nhưng khi bay vào hậu quân, đó lại là đòn nguy hiểm trí mạng...Cho nên, Thần mộc phi hạc này thật sự rất phiền toái, cần phải giải quyết xong.
Hiện giờ đứng đằng sau hắn còn có hai người khác. Ngoại trừ tướng lãnh Đại Mãng mặc trọng khải Thiên Ma đã xuất hiện trước khi công thành, còn có một nam tử mặc áo tơi, đầu đội nón trúc, cả khuôn mặt của hắn ta được bóng của chiếc nón này che phủ.
Nghe thấy Thân Đồ Niệm nói như vậy, người nam tử này lên tiếng. Giọng nói người này trầm thấp có lực, là một người trung niên.
- Nó phải bay tới gần mới có thể phá hủy được.
- Có thể dẫn nó tới đây.
Thân Đồ Niệm bình thản nói.
Nam tử mặc áo tơi tiếp tục nói:
- Nhưng chưa chắc chỉ có một con Thần mộc phi hạc.
Thân Đồ Niệm nói:
- Dựa theo tình báo, sau khi đại biến xảy ra học viện Thanh Loan mới có Thần mộc phi hạc. Thời gian nhận được phương pháp chế tạo Thần mộc phi hạc của họ rất ngắn, tuy họ có thể chế tạo ngay, nhưng số lượng được sản xuất ra chắc chắn không nhiều. Đến bây giờ mới chỉ có một con Thần mộc phi hạc xuất hiện, chúng ta có thể đánh cược một lần. Bây giờ ngươi ra tay, sau đấy minh tưởng bổ sung hồn lực, như vậy khi đến giai đoạn cuối cùng, ngươi sẽ còn đủ hồn lực để ra tay.
Nam tử mặc áo tơi suy nghĩ một chút, gật đầu:
- Được, đánh cược một lần.
...
Lâm Tịch bước đi qua các ngõ phố trong lăng Đông Cảnh.
Hiện giờ các ngõ phố trong lăng Đông Cảnh đã được ngăn cách hoàn toàn thành một mê cung. Cho dù là quân đội trú đóng ở đây, nhưng nếu như không có tướng lãnh địa phương chỉ dẫn, chỉ cần đội quân đó vao một khu vực khác, cũng không thể không lạc đường được. Trừ khi là bọn họ chạy trên nóc nhà, hoặc là đạp tường mà đi.
Nhưng bởi vì đã có quyển trục do Đường Sơ Tình đưa, nên Lâm Tịch đi lại trong ngõ phố lăng Đông Cảnh rất thuận lợi mà không gặp chướng ngại gì. Không bao lâu sau, hắn đã gặp một đội quân Vân Tần.
Trường bào Đại tế ti Vân Tần tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của quân sĩ Vân Tần.
Khi nhìn thấy trường bào Đại tế ti xuất hiện trong mắt mình, thấy người Đại tế ti này mang theo một rương gỗ lớn, mà tuổi tác của Lâm Tịch cũng còn rất trẻ, nên các quân sĩ Vân Tần cấp thấp vừa nhìn thấy đã lập tức biết người này là ai.
Bọn họ nhanh chóng trở nên kích động, phấn chấn.
Trên một con phố, có mấy tên quân sĩ đang dốc sức đẩy một khối đá lớn, muốn đẩy khối đá này tới một lỗ thủng ở ngay tấm chắn đằng trước.
Nhưng ngay lúc đó, bọn họ đột nhiên nhìn thấy tảng đá nhẹ hẳn đi, khi kinh ngạc xoay đầu qua, bọn họ mới phát hiện có một thanh niên mặc trường bào Đại tế ti đang giúp bọn hắn.
Bọn họ thấy những hoa văn tinh xảo trên trường bào, cũng nhìn thấy các đồng bạn xung quanh đang kích động và tỏ ra tôn kính, nên họ nhất thời biết người trẻ tuổi này là ai.
- Lâm đại nhân...
Sau khi rối rít hành lễ với Lâm Tịch, có một quân sĩ bất giác hỏi:
- Lâm đại nhân, chúng ta có thể chiến thắng trận chiến này không?
- Không biết.
Đối mặt với vấn đề rất khó này, Lâm Tịch lắc đầu, nhìn hắn và các quân sĩ còn lại, nói:
- Nhưng bất kể thế nào, chúng ta sẽ không thể để mất tòa thành này...trừ khi chúng ta đều chết trận.
Không có câu trả lời khẳng định, nhưng câu trả lời vừa rồi của Lâm Tịch càng khiến những quân sĩ Vân Tần này cảm thấy kích động hơn. Bọn họ nhất thời không nói lời nào, tất cả đều cúi người, hành lễ với Lâm Tịch như nghi thức quân đội.
Một tiếng huýt gió bén nhọn như ưng kêu vang khắp không trung.
Ánh mắt của Lâm Tịch từ luồng ánh sáng màu vàng chuyển hướng xuống bên dưới.
Đây chính là ám hiệu giữa hắn và Biên Lăng Hàm, chỉ sử dụng khi phát hiện chủ soái quân địch. Theo như hắn và Biên Lăng Hàm đã quyết định lúc trước, một khi phát hiện ra chủ soái Đại Mãng, có thể lập tức ám sát. Dù sao với tu vi của Biên Lăng Hàm bây giờ, nếu như phối hợp với Đại hắc bắn ra một tên, vậy cho dù không thể trực tiếp giết chết Thánh sư, cũng có thể khiến Thánh sư bị thương không nhẹ.
Tuy nhiên, trực giác của Lâm Tịch lại báo cho Lâm Tịch biết rằng đây không phải là thời cơ tốt.
Cho dù hắn rất tin tưởng khả năng phán đoán của Biên Lăng Hàm, nhưng hắn cảm thấy chủ soái đối phương xuất hiện vào thời điểm này là quá nhanh.
Chỉ là cảm thấy hơi không đúng, nhưng Lâm Tịch lại không cho mình quá nhiều thời gian, nhanh chóng lấy chiếc rương gỗ trên lưng xuống. Trong chiếc rương gỗ này có hai cây cung cỗ. Sau một tức, hắn liền cầm lấy thanh cự cung màu đỏ thẫm có thể tiết kiệm hồn lực được, bắn ra một cành tên lệnh về phía luồng ánh sáng màu vàng.
...
Một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên tường thành Vân Tần, xuất hiện ở ngay cạnh lá cờ rách nát của nước Nam Ma năm xưa.
Cách thức Thân Đồ Niệm chứng minh thân phận của mình hết sức đơn giản, đầu tiên là phóng ra ngọn lửa có nhiệt độ kinh khủng chỉ có dòng họ Thân Đồ núi Luyện Ngục mới có, đốt chảy một chiếc thủ thành nỗ đã bị phá nát của Vân Tần. Chiếc thủ thành nổ bị đốt cháy thành chất lỏng, chảy xuống tường thành như một dòng dung nham, bị nước mưa tiếp xúc phát ra âm thanh tách tách chói tai.
Hiện giờ trong đại quân Đại Mãng có không ít người tu hành mặc áo thần bào núi Luyện Ngục, nhưng có sức mạnh cường đại như vậy chỉ có một mình hắn.
Như vậy đã đủ chứng minh hắn chính là một trong bảy thống soái của quân đội Đại Mãng, Thân Đồ Niệm.
Hắn cho rằng với thân phận của mình, người trên Thần mộc phi hạc tất nhiên sẽ tìm được lý do tại sao hắn lại xuất hiện, ví dụ như hiện giờ sĩ khí quân đội Đại Mãng xuống thấp, cần sự xuất hiện của hắn để chấn hưng.
Thật ra ngay từ lúc cả người hắn phát ra ánh lửa chói mắt, những phù văn trên bộ trường bào phát ra khói dày và ngọn lửa như dung nham, một tướng lãnh Vân Tần chịu trách nhiệm nhìn xa trên Thần mộc phi hạc đã đoán được thân phận của hắn.
Đối với Biên Lăng Hàm, Thân Đồ Niệm ít nhất cũng là Thánh sư, cho dù không phải là thống soái, vậy cũng phải là phó thống soái, nên nàng đã đủ lý do để ra tay ám sát.
Nhưng bây giờ nàng lại không phải là nàng, nàng là mắt của Lâm Tịch, là tay của Lâm Tịch, nên khi nghe thấy tên lệnh của Lâm Tịch bay vút lên, nàng lập tức nắm chặt hai cánh tay vốn đã đặt lên chiếc rương gỗ đựng Đại hắc, đồng thời cho Thần mộc phi hạc bay tới nơi Lâm Tịch vừa bắn ra tên lệnh.
...
Bộ quân Đại Mãng đã hoàn toàn chiếm lĩnh thành lăng Đông Cảnh, các đội quân đằng sau tiếp tục tiến tới tường thành.
Bảy tên kiếm sư cung đình hiện giờ bất giác cau mày lại, nhìn con Thần mộc phi hạc xoay đầu bay đi.
Người ngồi trong xe ngựa bọn họ đang bảo vệ bỗng nhiên mở miệng nói, âm thanh ôn hòa:
- Hiện giờ các ngươi nhìn thấy gì?
Bảy người tu hành này xoay mặt nhìn nhau, trông rất lúng túng và xấu hổ.
Bọn họ biết rằng người thầy của bọn họ đang ngồi trong xe ngựa dĩ nhiên không muốn nghe bọn họ nói là nhìn thấy Thần mộc phi hạc bay đi đơn giản như vậy. Ngoài ra, đến lúc này bọn họ mới hiểu được lão sư của bọn họ lo lắng rằng mình không thể còn sống sau trận đại chiến lăng Đông Cảnh, nên suốt con đường này, sau khi trận chiến bắt đầu, lão sư mới nói rất nhiều điều, mong muốn dạy cho bọn họ hiểu nhiều hơn. Nhưng không có ai trong bảy người bọn hắn lại hiểu được ý nghĩ sâu xa trong việc con Thần mộc phi hạc đó xoay đầu bay đi.
- Người tu hành trong thành Trung Châu từng dùng khói lửa để hình dung cảnh người tu hành chiến đấu. Người tu hành chiến đấu có hương vị, màu sắc rất phức tạp.
Người trong xe ngựa than nhẹ một tiếng, nói:
- Vừa rồi có hai tiếng tên lệnh, tất cả các ngươi có lẽ đều cảm giác thấy được. Chỉ là, các ngươi chỉ có thể nghe thấy tiếng tên lệnh, chứ không để ý đến việc khoảng cách giữa hai lần tên lệnh cực ngắn, chỉ khi người bắn có thể giương dây cung rất thuần thục mới có thể lưu loát bắn ra như vậy...Cho nên, người bắn ra tên lệnh lần thứ hai rất có khả năng là một tiễn thủ cường địa. Dựa vào việc Thần mộc phi hạc này xoay người bay tới chỗ vừa bắn tên lệnh xong, khả năng này lại gia tăng thêm một phần. Rất có thể nguyên nhân nó quay lại chính là muốn đón tiễn thủ cường đại tới đây, ám sát Thân Đồ tướng quân.
Bảy tên Kiếm sư anh tuấn liếc mắt nhìn nhau, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại cảm thấy vừa tôn kính, vừa xấu hổ.
- Xem khói lửa tranh nhau cũng là một đạo bảo vệ tính mạng của mình. Chỉ khi biết đối thủ mạnh mẽ tới đâu, các ngươi mới có thể lựa chọn, thoát đi hoặc ứng chiến. Nếu đến lúc gió thổi cỏ lay rồi mà không biết, đợi đến lúc đột nhiên có rất nhiều người tu hành xuất hiện trước mặt mình, ngươi đã không thể chạy được nữa. Tu hành không chỉ là chuyện liên quan đến nghị lực, mà còn xem thử ngươi sống lâu được hay không. Nếu các ngươi có thể sống thêm ba bốn mươi năm, vậy cho dù thiếu may mắn, ít nhất cũng có thể thành Thánh sư.
Người trong xe ngựa khẽ thở dài, nói những lời sâu tận đáy lòng.
Một Kiếm sư tôn kính nói:
- Đa tạ sư tôn chỉ điểm...Đã như vậy, không biết Thân Đồ tướng quân có gặp nguy hiểm hay không?
- Hắn ta đang chủ động dụ đối phương xuất hiện, có nguy hiểm gì chứ.
Người trong xe ngựa cười cười một tiếng, nói:
- Kế tiếp, chúng ta sẽ được thưởng thức tiễn kỹ Đại Mãng của Công Tôn tiên sinh và tiễn kỹ Vân Tần của tên tiễn thủ kia.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 35: Lâm trận học tập
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Nơi có người, tất sẽ có giang hồ.
Triều đình chính là một giang hồ khổng lồ.
Nơi có giang hồ, tất nhiên sẽ có cái gọi là đệ nhất.
Đệ nhất kiếm sư, đệ nhất tiễn thủ...hai chữ "đệ nhất" thường được dành tặng cho các cường giả sau khi chiến đấu với nhau.
Vân Tần có tiễn sư cường đại, Đại Mãng tất nhiên cũng có tiễn sư cường đại.
Ở thế giới người tu hành Vân Tần, đệ nhất tiễn sư đương nhiên là Đông Vi, còn một cường giả như Tư Thu Bạch chỉ được công nhận là đệ nhất tiễn sư lăng Bích Lạc.
Trong thế giới người tu hành Đại Mãng, đệ nhất tiễn sư chính là Công Tôn Dương.
Cũng giống như bao nhiêu người khác ở Vân Tần rất muốn khiêu chiến Nghê Hạc Niên, cướp lấy danh hiệu cường giả đệ nhất ở thành Trung Châu, trở thành đại cung phụng triều đình, ở một quốc gia như Đại Mãng, tất nhiên cũng có nhiều người muốn khiêu chiến Công Tôn Dương, trở thành đệ nhất tiễn sư Đại Mãng.
Ban đầu Công Tôn Dương tiếp nhận toàn bộ sự khiêu chiến của các tiễn sư, nhưng tất cả đã dừng lại vào năm năm trước. Khi đó, Công Tôn Dương chia thành ba thời điểm bao gồm sáng sớm, hoàng hôn và đêm khuya, ở trên ba con đường khác nhau ở vương thành Đại MÃng, bắn ba cây tên về một khối đá trên tường thành vương thành Đại Mãng, kể từ lúc đó, không còn ai ở Đại Mãng dám khiêu chiến danh hiệu đệ nhất tiễn sư của hắn nữa.
Bởi vì tất cả tiễn sư ở Đại Mãng phát hiện ra rằng cho dù mình có cung tên như Công Tôn Dương, ở cùng một vị trí để bày bắn, cũng không thể nào ở khoảng cách xa như vậy bắn sâu vào tảng đá kia.
Hơn nữa, Công Tôn Dương lại chia ra làm ba thời điểm khác nhau, trong đó có lúc hoàng hôn và đêm khuya là thời điểm ánh sáng mờ nhạt, thậm chí không thể nhìn thấy mục tiêu được...Đến lúc đó, tiễn sư Đại Mãng mới hiểu được tiễn kỹ của Công Tôn Dương đã đạt tới mức đường tên bay và mục tiêu hiện rõ trong lòng, thậm chí cho dù không nhìn thấy, cho dù đang chuyển động, cũng có thể bắn chính xác.
Tiễn kỹ như vậy đã được tu luyện đến mức trở thành ý thức con người, có thể bắn trúng bất cứ nơi nào.
Khi trước Công Tôn Dương tiếp nhận sự khiêu chiến của các tiễn sư cường đại Vân Tần là vì hắn cảm thấy có thể từ vô số tiễn sư Đại Mãng mà học tập trong lúc chiến đấu, nhưng kể từ thời điểm hắn bắn ra ba cây tên đó, đã không còn tiễn sư nào ở Đại Mãng có thể giúp hắn học hỏi thêm nữa.
Bởi vì hiểu điều này, nên có rất nhiều người tu hành Vân Tần cũng tôn Công Tôn Dương là Công Tôn tiên sinh, thậm chí những tiễn sư Đại Mãng đã từng muốn khiêu chiến Công Tôn Dương cũng rối rít bái lạy Công Tôn Dương, trở thành đệ tử của Công Tôn Dương.
Một người tu hành đạt đến trình độ như vậy, quả thật có thể coi là Đại tông sư.
Nhưng mặc dù đã đạt đến cảnh giới như vậy, khi phải đối diện với sinh mạng nhiều người và vận mệnh một quốc gia, hắn ta không thể không bị cuốn vào, cuối cùng trở thành một quân sĩ có chiến lực mạnh mẽ trong đại quân.
Công Tôn tiên sinh dĩ nhiên chính là nam tử người mặc áo tơi, đầu đội nón lá vành trúc, âm thành trầm thấp.
Bởi vì cũng chỉ có một người như hắn mới có thể chất vấn lại vấn đề do chính Thân Đồ Niệm đưa ra, thậm chí còn thương thảo ngang hàng với nhau.
Hiện giờ hắn ta đang đứng trên một góc tường thành, ngẩng đầu nhìn con Thần mộc phi hạc bay qua bay lại, đôi mắt ẩn dưới chiếc nón vành trúc khẽ ngước nhìn lên.
Khuôn mặt của hắn ta rất bình thường, nhưng lại bình tĩnh đến dị thường.
Đối với hắn, cung tên là đồ vật quen thuộc đến mức tưởng chừng như đó là tay của hắn, nên khi nãy, chính hắn mới là người đầu tiên cảm nhận được hai cây tên lệnh được bắn ra gần nhau như thế nào.
Hiện giờ, phía trên con Thần mộc phi hạc đấy có ít nhất một tên tiễn thủ Vân Tần cường đại.
Liệu tên tiễn thủ Vân Tần cường đại này có thể khiến mình vui mừng không?
Hiện giờ Công Tôn Dương chỉ cảm thấy rất hưng phấn và mong đợi.
...
Lý Ngũ, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm đều ở trên Thần mộc phi hạc.
Bởi vì không muốn che giấu ý đồ của mình, nên Lý Ngũ đã làm theo lời của Lâm Tịch, điều khiển Thần mộc phi hạc bay thẳng tới chỗ Thân Đồ Niệm.
Tầm nhìn rất rõ ràng.
Ngọn lửa phát ra ngoài với nhiệt độ kinh khủng, khiến cho mưa bụi biến thành hơi nước, tạo thành một lớp sương mù trắng ngất trời, mà Thân Đồ Niệm lại đứng bên cạnh đấy.
- Đến nơi ngươi xác định có thể bắn trúng hắn, sử dụng Đại hắc, trực tiếp nhắm bắn.
Biên Lăng Hàm khẽ nhíu mày, hỏi lại:
- Đơn giản như vậy?
Lâm Tịch cười cười, nói:
- Đúng là đơn giản như vậy.
Biên Lăng Hàm lại nhìn Lâm Tịch, nói;
- Ngươi cười trông rất gượng gạo, hơi giả tạo đấy.
- Gượng gạo là vì trận chiến này liên quan đến tính mạng nhiều người, không liên quan đến việc này.
Lâm Tịch nhìn nàng, nói:
- Nếu như lòng càng nặng nề và khẩn trương, cười như vậy ít nhất có thể khiến ta nhẹ lòng hơn, giúp ta suy nghĩ rõ ràng hơn. Dù sao ta chỉ đơn giản yêu cầu ngươi như vậy, chỉ cần đảm bảo cây tên này có thể bắn trúng hắn là được rồi.
- Nếu như vừa chuyển động vừa bắn, ta còn chưa làm được như ngươi.
Biên Lăng Hàm đặt tên lên ba sợi dây trên Đại hắc, nói:
- Hay là đừng trên đầu hắn, rồi nhắm bắn?
Lâm Tịch cười, trả lời:
- Được.
Thần mộc phi hạc bay thẳng về phía Thân Đồ Niệm, rồi dừng ngay trên đầu hắn.
Phần lớn quân nhân Đại Mãng đều nhìn thấy con Thần mộc phi hạc này bay trên không trung, bây giờ nhìn thấy nó lại dừng ngay trên đỉnh đầu Thân Đồ Niệm, nên họ nhất thời im lặng, không nói chuyện nữa, cả chiến trường chợt an tĩnh vô cùng.
...
Công Tôn Dương chậm rãi tháo chiếc nón lá vành trúc xuống.
Đối với các tiễn sư còn lại ở Đại Mãng, có thể nói là khoảng cách của Thần mộc phi hạc bây giờ là quá cao, tên bắn không thể uy hiếp được.
Nhưng Công Tôn Dương lại là đệ nhất tiễn thủ của Đại Mãng.
Chẳng qua, hắn còn phải xác định người đang ngồi trên Thần mộc phi hạc có đáng để hắn ra tay hay không.
Trong đại chiến như vậy, hắn ta chỉ có thể toàn lực ra tay hai lần. Hai lần quý giá này, tất nhiên hắn phải để dành giết những người quan trọng bên quân đội đối phương.
Cho nên, hắn muốn xem người trên Thần mộc phi hạc ra tay, sau đấy mới bày bắn.
Biên Lăng Hàm cũng không chần chờ.
Nàng là mắt Lâm Tịch, là tay của Lâm Tịch, nên hiện giờ nàng đã hoàn toàn quên đi tất cả, nghiêm lòng thực hiện mệnh lệnh của Lâm Tịch.
Sau một lần hít hơi thật sâu, tất cả sức mạnh trong người nàng lập tức thông qua ba ngón tay bộc phát mạnh mẽ, truyền vào ba sợi dây cung màu đen.
Trong nháy mắt này, vô số giọt nước mưa trong không trung chợt bị sức mạnh quanh người nàng thu hút, toàn bộ hội tụ đến quanh người nàng. Xung quanh Thần mộc phi hạc chợt xuất hiện một con nhân ngư do vô số nước mưa tạo thành, thân hình trong suốt. Bởi vì không thể nhìn thấy rõ màu sắc, mà con nhân ngư này lại không tỏa ra khí tức yêu dị của Kính thiên nhân ngư, nên bất cứ ai nhìn cũng cảm thấy nó thật xinh đẹp, thật diễm lệ.
Ngay khi các quân sĩ Đại Mãng nhìn thấy hình ảnh con Kính thiên nhân ngư, còn chưa kịp suy nghĩ điều gì, Kính thiên nhân ngư đột nhiên vỡ tan, kèm theo đó là một màn đêm đột nhiên phủ xuống.
Trong cảm giác của Công Tôn Dương, màn đêm đột nhiên phủ xuống này thật kinh tâm động phách.
Nhưng vào giờ khắc này, đôi mắt của hắn tựa như đang tỏa sáng chói mắt, thậm chí còn hơn cả mặt trời rực rỡ.
Hắn biết màn dêm này chính là "Đại hắc", một màn đêm độc nhất vô nhị chỉ có "Đại hắc" mới có thể phát ra.
Chỉ riêng một thần binh như vậy đã đáng giá hắn ra tay.
Cho nên, hắn ta không như Thân Đồ Niệm đang suy nghĩ phải làm sao để ngăn cản mũi tên này, mà ngay lúc màn đêm đó xuất hiện trong cảm giác của mình, áo tơi trên người hắn lập tức bị chấn nát, biến thành vô số mảnh vụn, tựa như có vô số cây tên nhỏ bắn ra ngoài. Một cây trường cung hoàn mĩ xuất hiện trong tay hắn.
Một cây tên dài tỏa sáng, phần đuôi được gắn một cọng lông khổng tước được bắn ra khỏi trường cung đó với một tốc độ khủng khiếp, người khác không thể nhìn thấy cũng không thể cảm giác được, nhắm thẳng tới Thần mộc phi hạc.
Tiếng phượng kêu vang lên.
Nguyên khí trên thân cung chấn động, hòa với âm thanh tên bắn tạo ra tiếng phượng kêu vang vọng mấy tầng không trung.
Các phù văn trên thân cung hoàn mĩ phát ra ánh sáng trắng, tạo thành những đóa tường vân, mà cây tên dài đang phát sáng kia lại như một con khổng tước đang xòe đuôi, chói lọi dị thường.
Uy thế của cây tên này vô cùng cuồng bạo, tựa như một thiên hà đang đổ xuống.
Côn Tôn Dương căn bản không cần bắn một người nào trên Thần mộc phi hạc, bởi vì chỉ cần đánh tan Thần mộc phi hạc, tất cả mọi người ở trên đều sẽ chết.
Nhưng Công Tôn Dương lại không chỉ bắn ra một cây tên.
Trong nháy mắt cây tên đầu tiên rời tay bay đi, hắn lại lấy ra một cây tên khác, bắn đi với một tốc độ người khác không thể thấy rõ.
Một tíc tắc bắn liền hai cây tên.
Cây tên này có màu đỏ như một ngọn lửa, khi bay đi khiến cả một vùng trời phải ửng đỏ lên.
Tốc độ của cây tên thứ hai này còn nhanh hơn cây tên đầu tiên, đuổi theo kịp rồi mạnh mẽ đụng vào đuôi cây tên đầu tiên.
Cây tên đầu tiên tựa như một con khổng tước xòe đuôi trong nháy mắt được gia tốc, ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lâm Tịch cảm giác được hai cây tên đang đến gần người mình.
Nhưng hắn căn bản không thể phát hiện được hai cây tên này là từ nơi nào bắn tới.
Cho nên, Lâm Tịch trực tiếp sử dụng năng lực đặc biệt của mình, quay lại một tức trước.
Ngay nháy mắt Biên Lăng Hàm dùng Đại hắc bắn một cây tên ra, Lâm Tịch bỗng nhiên mạnh mẽ nhảy xuống bầu trời bao la phía trước.
Không có người nào có thể hiểu được hành động này của hắn.
Biên Lăng Hàm và Lý Ngũ không hiểu, Công Tôn Dương đã giương cung bắn Thần mộc phi hạc cũng không thể hiểu...Nhưng lần này Lâm Tịch lại nhìn thấy rõ nơi bắn tên đến, thấy rõ Công Tôn Dương đang giương cung. Vào lúc từ trên không trung rơi xuống đất, hắn nhìn thấy Thần mộc phi hạc ở trên đã bị chấn thành nát bấy, hắn còn thấy rõ sau lưng Thân Đồ Niệm bỗng nhiên xuất hiện một thanh phi kiếm kỳ dị màu cam.
Thanh phi kiếm này không biết do ai thi triển, nhưng tuyệt đối không thể là phi kiếm của Thân Đồ Niệm, bởi vì hiện giờ Thân Đồ Niệm đang há miệng phun ra một ngọn lửa, một ngọn lửa tỏa ra nguyên khí thậm chí còn mạnh hơn thanh phi kiếm kia.
Ngọn lửa có hình dáng như một đóa hoa này phát ra một nhiệt độ khủng khiếp, chuẩn xác bắt lấy màn đêm đang phủ xuống đầu hắn. Tiếp theo, cả màn đêm đó bị ngọn lửa khủng khiếp nuốt chửng, cả hai cùng biến mất. Đồng thời, thanh phi kiếm ngắn kỳ dị màu cam kia tựa như cũng bắt được quỹ tích của màn đêm, điên cuồng chém lên không trung.
Lâm Tịch không lãng phí thời gian, cố gắng kiềm chế cảm giác sợ hãi đang bao phủ lòng mình, đồng thời sử dụng năng lực đặc biệt của mình lần thứ hai, quay trở về khoảng nửa đình lúc trước, đó cũng là lúc Biên Lăng Hàm hỏi hắn nên làm thế nào.
- Lý Ngũ lão sư, ngài không cần vội vã tiến đến, cứ quanh quẩn ở đây đã, đệ tử cần phải suy nghĩ một chút.
Hắn hít sâu một hơi, trả lời với Biên Lăng Hàm như vậy.
Biên Lăng Hàm cau mày, nàng hơi không hiểu được tại sao đến bây giờ mà Lâm Tịch còn chưa nghĩ xong.
- Có thấy tên nam tử đang đứng bên tường thành cách Thân Đồ Niệm ba trăm bước, ở ngay đống đất đá kia không?
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch bỗng nhiên hỏi nàng.
Biên Lăng Hàm nhìn theo hướng Lâm Tịch chỉ, nói:
- Là nam tử mặc áo tơi sao?
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Bây giờ là người mặc áo tơi.
Biên Lăng Hàm cau mày, hỏi lại:
- Bây giờ là người mặc áo tơi, ngươi nói như vậy là có ý gì?
- Ngươi không cần phải để ý đến.
Lâm Tịch nhìn nàng một cái, nói;
- Ngươi chỉ cần biết, hắn là một tiễn sư mạnh hơn chúng ta rất nhiều...có lẽ không thua Đông lão sư đâu.
Biên Lăng Hàm nheo mắt, nàng đã quá quen thuộc với những suy luận đột nhiên như vậy của Lâm Tịch, nên hiện giờ nàng căn bản không hỏi Lâm Tịch tại sao.
Lý Ngũ cũng nhíu mày lại, lên tiếng:
- Nếu như ngươi đã xác định như vậy...rất có thể đó là Công Tôn Dương.
Lâm Tịch đặt ra vấn đề với hai người:
- Điều ta suy nghĩ bây giờ chính là một chiêu của Đại hắc nên dùng để bắn chết Thân Đồ Niệm, hay là giết chết tên tiễn sư này? Tiễn kỹ của tên tiễn sư này kinh khủng đến mức một khi chúng ta đến gần hắn, hắn có thể nhắm bắn phá hủy Thần mộc phi hạc của chúng ta đấy...Cho nên, ta muốn nghe ý kiến của các ngươi.
Lý Ngũ nói:
- Ngươi tự tin có thể ám sát được hắn?
Lâm Tịch gật đầu, nói:
- Từ tiễn tư này, đệ tử học được vài thứ, cho dù ám sát người nào, đệ tử cũng có lòng tin.
Lý Ngũ cũng không hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Lâm Tịch lại nói đã học được vài điều từ Công Tôn Dương, nên hắn chỉ cẩn thận suy nghĩ, rồi trả lời:
- Nếu như là ta, ta sẽ giết chết Công Tôn Dương.
Biên Lăng Hàm nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ta cũng lựa chọn giết chết Công Tôn Dương...Dù sao lần đại chiến này, nhất định sẽ có nhiều đại nhân vật của Đại Mãng xuất hiện. Thiếu một chủ soái như Thân Đồ Niệm, nhiều nhất chỉ ảnh hưởng đến tinh thần. Nếu như Thân Đồ Niệm chết, những phó tướng đã phối hợp làm việc với hắn trước kia vẫn có thể chỉ huy cuộc chiến này. Nhưng nếu như tên tiễn sư này còn sống, không chỉ có Thần mộc phi hạc của chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắn rớt, mà rất có thể còn bị tổn thất nhiều hơn.
Lâm Tịch cười cười, mặc dù nụ cười vẫn còn gượng gạo, nhưng dù sao hắn ta đúng là vẫn còn cười được.
- Nếu như vậy, chúng ta đã hoàn toàn nhất trí rồi. Chúng ta sẽ giết chết tên tiễn sư này trước!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 36: Là may mắn hay bất hạnh
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
Thần mộc phi hạc bay trên bầu trời.
Chiến trường chợt an tĩnh.
Thân Đồ Niệm chậm rãi cau mày lại, thần sắc kinh ngạc xuất hiện trong đôi mắt hắn.
Thần mộc phi hạc không bay về phía hắn, mà nhắm thẳng tới chỗ của Công Tôn Dương.
Mỗi một Thánh sư trong quân đội đều là bí mật, cho dù tiềm ẩn Vân Tần trong quân đội có thể phát hiện ra Công Tôn Dương là ai, nhưng khi đang ở trên chiến trường như vậy, sao có thể truyền tình báo đến lăng Đông Cảnh?
Đây là chuyện không thể nào.
Nhưng hướng đi của Thần mộc phi hạc lại khiến cho Thân Đồ Niệm cảm thấy đây không phải là truyện trùng hợp.
...
Công Tôn Dương cũng khẽ nhíu mày.
Thị lực của hắn hơn xa người bình thường, hơn nữa hắn đã từng chiến đấu với vô số tiễn thủ, cảm giác hoàn toàn khác với người tu hàn bình thường...Hiện giờ, hắn cảm thấy trong những người ngồi trên Thần mộc phi hạc, có ánh mắt của một người nào đấy đã hoàn toàn khóa chặt hắn.
Thân Đồ Niệm còn đang nghi ngờ, nhưng Công Tôn Dương lại có thể khẳng định người trên Thần mộc phi hạc đã biết hắn là ai, lựa chọn đối phó hắn chứ không phải đối phó Thân Đồ Niệm.
Người trên Thần mộc phi hạc rốt cuộc là ai? Tại sao trong đại quân chiến trường rộng lớn như vậy, có thể dễ dàng khóa chặt mình?
Vấn đề này lập tức xuất hiện trong đầu Công Tôn Dương.
Sau đấy hắn không nghĩ đến chuyện gì nữa, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại, trong đầu chỉ còn vô số đường tên bắn.
...
Thần mộc phi hạc đột nhiên dừng lại, dừng ngay trên đỉnh đầu Công Tôn Dương.
Khoảng một đình trước khi Thần mộc phi hạc dừng lại, một giọng nói cực kỳ ngạc nhiên từ trong chiếc xe ngựa đang được bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ truyền ra ngoài:
- Tại sao bọn họ lại biết Công Tôn tiên sinh ở đâu?
Người trong xe ngựa rất giật mình.
Ngay cả ông ta cũng không thể hiểu được, bảy tên đệ tử của ông ta ở ngoài đương nhiên càng không thể hiểu, hơn nữa, bọn họ cũng không có thời gian để giải thích.
Giọng nói của ông ta còn chưa dứt, bỗng nhiên có một tiếng vang từ con Thần mộc phi hạc ở trên cao truyền ra ngoài. Vô số giọt nước mưa giữa không trung tụ tập lại, tạo thành một con Kính thiên nhân ngư.
- Trưởng công chúa Vân Tần?
Người trong xe ngựa ngạc nhiên, đây là ý nghĩ đầu tiên của ông ta.
Sau đấy, trong cảm giác của ông ta, bỗng nhiên có một màn đêm khủng khiếp phủ xuống.
- Đại hắc!
Tim của ông ta run lên mãnh liệt, thậm chí con ngựa kéo và nguyên chiếc xe ông ta đang ngồi cũng run lên không thôi.
...
Ý niệm của Thánh sư vĩnh viễn nhanh hơn bất kỳ cây tên được bắn nào.
Trong một chớp mắt, ánh mắt của Công Tôn Dương bỗng nhiên sáng ngời.
Bộ áo tơi hắn ta đang mặc bị chấn nát.
Một thanh trường cung hoàn mĩ tinh khiết xuất hiện trong tay hắn.
Nhưng hắn không bắn tên ngay lập tức.
Bởi vì đối với một tiễn sư như hắn, tất nhiên sẽ không cho rằng mình không có khả năng sống sót, mặc dù đối phương có Đại hắc trong tay. Cho nên, cũng giống như bao trận quyết đấu khác, việc đầu tiên hắn làm chính là cần phải bảo đảm mình còn sống.
Hiện giờ hắn không cảm giác rõ ràng được quỹ tích bắn của Đại hắc, nhưng hắn biết có một phương pháp có thể giúp hắn cảm ứng được vị trí tên bắn xuống một cách rõ ràng, đó là đợi cho cây tên đó gần với mình hơn.
Vì thế, hắn ta đang chờ đợi.
Ngay lúc này, trên Thần mộc phi hạc, Lâm Tịch cầm Tiểu hắc trong tay đã bắn một cây tên.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm cùng lúc bắn tên.
Chỉ là cây cung hắn đang dùng là Đại hắc, dù là bản thân cây tên được bắn ra hay là sức mạnh hồn lực ẩn chứa bên trong cũng không thể nào sánh với một tên do Biên Lăng Hàm bắn ra, nên tốc độ của cây tên này hiển nhiên chậm hơn Đại hắc, lộ vẻ muốn rớt về phía sau.
Công Tôn Dương cũng cảm giác được có hai cây tên đã được bắn ra.
Hắn tinh thông cung tên, si cung tên, nên ngoại trừ một số Thánh sư cường đại tới mức có thể cảm giác rõ ràng được chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian quá ngắn vừa rồi, hắn là người duy nhất ở đây có thể cảm giác được cây tên thứ hai là một cây tên dùng kim loại nặng chế tạo, được một Phong hành giả dùng tiễn kỹ Trụy Nguyệt, phối hợp với Tiểu hắc bắn ra.
Cho nên, trên Thần mộc phi hạc hẳn phải có đến hai tiễn sư cường đại của học viện Thanh Loan, chứ không phải một người.
Tuy nhiên, hắn không cảm thấy bất công.
Bởi vì đây là chiến tranh, chỉ có sống hoặc chết, chứ không phải quyết đấu bình thường.
Hắn là một tiễn sư cường đại, có thể cùng lúc đấu với Đại hắc và Tiểu hắc, hai kiện hồn binh cường đại đã từng được chính Trương viện trưởng qua hai thời kỳ khác nhau, đây là sự may mắn của hắn sao?
Công Tôn Dương cảm thấy thật may mắn, thật vui mừng, thật hưng phấn.
Sau đấy hắn ta khẽ nhếch miệng, thể hiện sự cuồng nhiệt của mình.
Hắn ta giương cung bắn.
Bởi vì lúc này hắn đã cảm giác được quỹ tích bay của cây tên do Đại hắc bắn ra.
Trong cảm giác của hắn, luồng ánh sáng đen do Đại hắc bắn ra đã không phải là một màn đêm nữa, mà chính là một vệt sáng đen hoàn toàn rõ ràng, nhắm thẳng tới huyệt thái dương của hắn, khoảng cách tới thân thể của hắn không tới năm thước.
Cây tên dài tỏa sáng, phần đuôi được gắn lông khổng tước, đang không ngừng lấp lánh trong tay của hắn lập tức bay ra ngoài, chuẩn xác bắn tới vệt sáng màu đen trong không trung.
Đồng thời, hồn lực bàng bạc trong cơ thể hắn lập tức hội tụ vào lòng bàn chân, giúp hắn ta dễ dàng di chuyển qua bên phải.
Ngay lúc này, trong cảm giác của hắn, cây tên thứ ba đã xuất hiện.
Hắn biết rõ đây chính là Xuyên vân tiễn, nổi danh với tốc độ, nhưng uy lực đã giảm đi rất nhiều. Ngoài ra, hắn cũng biết người bắn chính là Phong hành giả học viện Thanh Loan đang sử dụng Tiểu hắc, tiễn kỹ vừa được sử dụng cũng là Trụy nguyệt.
Vào lúc bình thường, một cây tên như vậy sẽ không khiến hắn phải chú ý quá nhiều, mặc dù từ việc đối phương sử dụng Tiểu hắc và liên tục dùng thủ pháp Trụy nguyệt, hắn thậm chí đã đoán được thân phận của người đang bắn là ai.
Nhưng ở thời khắc này, trong cảm giác của hắn, cây tên rất bình thường đó lại kinh diễm đến cực điểm.
Bởi vì cây Xuyên vân tiễn này đang cấp tốc đuổi theo cây tên kim loại nặng đã được bắn ra lúc trước.
"Vèo!"
Cây tên dài tỏa sáng, phần đuôi được gắn lông khổng tước hắn bắn ra khi nãy bắt đầu bị Đại hắc đánh tan. Khi va chạm với cây tên của Đại hắc, cây tên của hắn bị vỡ vụn, thậm chí vì bị sức mạnh ma sát khủng khiếp đánh vào, cây tên của hắn còn biến thành chất lỏng chảy xuôi xuống. Tuy nhiên, những chất lỏng kim loại này vẫn có thể làm tiêu hao đi sức mạnh ẩn chứa trong cây tên được Đại hắc bắn ra, giúp hắn ngăn cản được một Phong hành giả là Biên Lăng Hàm.
Cùng lúc đó, Xuyên vân tiễn đã đuổi kịp cây tên kim loại nặng, phần đầu của Xuyên vân tiễn mạnh mẽ đụng vào phần đuôi của cây tên đi trước.
Tựa như có một cái tay cứng cáp khổng lồ vỗ vào phần đuôi cây tên kim loại nặng, giúp cho cây tên đó được bắn nhanh tới trước, thậm chí còn khiến cho uy lực được gia tăng gấp đôi.
Đây vốn là tiễn kỹ do chính Công Tôn Dương nghĩ ra.
Hắn gọi là Điệp lãng kích.
Trước tiên bắn ra một cây tên, sau đấy tiếp tục bắn ra cây tên thứ hai, giúp cho uy lực và tốc độ của cây tên thứ hai được được gia tăng.
Nguyên nhân hắn sáng tạo ra tiễn kỹ này là vì trên đời này chỉ có một thanh Đại hắc.
Đối với những tiễn thủ tu hành đã đạt đến cảnh giới như hắn, thứ duy nhất khiến cây tên hắn bắn ra không thể phát huy được sức mạnh thật sự chính là trường cung...Mà trên thế gian này, chỉ có Đại hắc mới có thể khiến một tiễn thủ Thánh sư có thể bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình, quán chú tất cả hồn lực vào trong cây tên bắn ra. Nếu như không thể bộc phát toàn bộ sức mạnh trong một lần tên bắn, đối với Công Tôn Dương, hắn ta không thể bắn ra cây tên mạnh nhất trong đời mình.
Tuy cây cung "Trời ban điềm lành" hắn ta đang sử dụng là một trong những cây cung tốt nhất thế gian, nhưng cũng chỉ có thể thừa nhận một nửa sức mạnh hồn lực của hắn, nên hắn mới sáng chế ra tiễn kỹ Điệp lãng kích, giúp cho uy lực cây tên mình bắn ra được tăng lên.
Điệp lãng kích của hắn nhìn trông rất đơn giản, nhưng trong khoảng thời gian ngắn phải nắm bắt được chính xác đường bay của cây tên mình đã bắn ra. Hơn nữa, đầu cây tên thứ hai phải bắn trúng phần đuôi của cây tên đầu tiên, tác động đến cả cây tên.
Trong hơn mười đệ tử theo học hắn, cũng chỉ có hai người nắm giữ thuần thục tiễn kỹ Điệp lãng kích.
Nhưng người này trên Thần mộc phi hạc lại dễ dàng dùng Điệp lãng kích trước mặt hắn.
Hơn nữa, vào lúc này, điều khiến hắn phải kinh ngạc đến tột độ không phải là Điệp lãng kích, mà chính là cây Xuyên vân tiễn của Lâm Tịch không chỉ giúp gia tăng tốc độ, mà còn thay đổi hướng bay của tên tên kim loại nặng đầu tiên, khiến cho cây tên thứ hai chuẩn xác bắn vào tim hắn.
Ban đầu hắn cảm giác được Đại hắc, có thể chặn Đại hắc lại, đương nhiên cũng có thể tránh được cây tên của Lâm Tịch.
Trong cảm giác của hắn, cây tên này của Lâm Tịch đáng lẽ không thể bắn trúng mình được, nhưng bởi vì hướng bay đã thay đổi, nên hắn không thể né tránh kịp, đồng thời cũng không thể kịp sử dụng hồn lực để ngăn cản.
Một tên này của Lâm Tịch không chỉ tinh chuẩn, mà đối với một tiễn sư như hắn, cây tên đó đã đạt đến cảnh giới nắm bắt được tiên cơ, cảnh giới cao nhất của một tiễn thủ.
Sau khi bắn tên ra, cây tên đó đã vô hình khóa chặt vị trí tiếp theo của đối thủ.
Bắn tên, đồng thời biết được đối thủ của mình sẽ di chuyển đến đâu, đây mới chính là điều Công Tôn Dương thán phục, cảm thấy không bằng, cảm thấy kính sợ, cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Một luồng máu tươi từ trong lồng ngực hắn phóng ra ngoài.
Cây tên kim loại nặng này mang theo lực bắn kinh khủng và vòng xoáy màu trắng ở phía sau mạnh mẽ đâm xuyên thân thể hắn, phá nát trái tim rồi xuyên qua sau lưng.
Cả người hắn tựa như bị một cỗ xe ngựa chạy nhanh đụng phải, chấn động mạnh trên không trung, bay ngược ra xa.
Công Tôn Dương chết đi trong sự kinh ngạc tột độ.
...
Dù là cây tên được bắn ra sau khi Biên Lăng Hàm toàn lực sử dụng Đại hắc, hay là cây tên của Công Tôn Dương, hay là hai cây tên của Lâm Tịch, tất cả chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn. Trong khoảnh khắc vừa rồi, phần lớn quân sĩ Đại Mãng cũng như người tu hành trên chiến trường không thể biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, điều họ cảm thấy chính là sợ hãi.
Chiếc xe ngựa mà bảy tên kiếm sư cung đình đang bảo vệ một lần nữa chấn động.
Ngay lúc Công Tôn Dương trúng tên, một cánh tay bạch ngọc, mỗi ngón tay thon dài như kiếm, từ trong xe ngựa vươn ra ngoài, thất thố vén màn xe lên.
Tuy nhiên, chủ nhân của cánh tay này đột nhiên dừng lại, rồi rụt rè rút về trong không khí ẩm ướt.
- Tiễn kỹ thần kỳ.
Một tiếng thở dài vang lên, từ trong xe ngựa truyền ra ngoài.
- Cho dù là ta, cũng không thể ngăn cản một kích hợp lực của hai tiễn sư này.
- Công Tôn tiên sinh!
Sau khi hắn thở dài như vậy, bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ xe ngựa mới kịp nhớ chuyện gì đã xảy ra, cùng lúc đau đớn kêu lên, âm thanh tràn đầy sự run rẩy.
Tiễn sư Công Tôn tiên sinh được vô số người Đại Mãng tôn kính, dĩ nhiên lại bị đối phương giết chết như vậy?
Công Tôn tiên sinh là một trong những người tu hành mạnh mẽ nhất, nhưng lại tử trận ở lăng Đông Cảnh này?
- Các ngươi nói thử chúng ta là may mắn hay bất hạnh đây?
Người trong xe ngựa lại lên tiếng, than nhẹ một cái:
- Quyết chiến ba thành...chúng ta chọn con đường này, nhưng lại gặp phải Tướng thần học viện Thanh Loan.
- Tướng thần?
Một tên Kiếm sư thất thanh:
- Sư tôn...ngài nói người trên Thần mộc phi hạc là Lâm Tịch?
- Đại hắc và Tiểu hắc cùng xuất hiện, lăng Trụy Tinh giết chết Tư Thu Bạch, khiêu chiến vượt giai Quốc sĩ, dùng tên bắn tên...ngoại trừ Lâm Tịch ra, liệu còn có tiễn sư nào khác có thể sử dụng thần kỹ như vậy để khiến Công Tôn tiên sinh ôm hận sao?
Người trong xe ngựa nói với ý vị sâu xa.
Trong khi ông ta mở lời nói như vậy, có rất nhiều người tu hành trong Đại Mãng rốt cuộc đã biết chuyện gì vừa xảy ra, đồng thời đoán được thân phận của Công Tôn Dương qua mấy lần bắn tên vừa rồi. Trong lúc nhất thời, bốn chữ "Công Tôn tiên sinh" đột nhiên truyền khắp bốn phía, tâm trạng sợ hãi và bối rối như ôn dịch lan tràn khắp đại quân.
Thân Đồ Niệm khẽ híp mắt lại.
- Là Lâm Tịch.
Không biết là nói cho vị tướng lãnh Đại Mãng đang thất sắc, hay là nói cho chính hắn nghe, mấy chữ lạnh như băng giá từ trong miệng hắn chậm rãi truyền ra ngoài:
- Chủ soái lăng Đông Cảnh là Lâm Tịch.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Quyển 13: Hiệp Chi Đại Giả
Chương 37: Kiếm của Vân Tần
Người dịch: Nhất Tiếu
Biên dịch + biên tập: Zeroman
Nguồn: TTV
- Đúng là đệ nhất tiễn sư Đại Mãng, Công Tôn Dương.
Trên Thần mộc phi hạc, Lý Ngũ chậm rãi thở ra một hơi, cảm khái.
Hắn ta không thể nhìn thấy bằng mắt mình, nhưng mặc dù đang ở độ cao như vậy, hắn ta vẫn cảm giác được sức mạnh kinh khủng của Công Tôn Dương trong lúc giương bắn ngăn cản Đại hắc.
Đối với những cường giả đỉnh cao của địch quốc Đại Mãng như Công Tôn Dương, hiển nhiên học viện Thanh Loan hiểu rõ hơn người bình thường rất nhiều.
Công Tôn Dương giương cung bắn tấm bia đá trên tường thành hoàng thành Đại Mãng vào ba thời điểm khác nhau trong ngày, từng có người của học viện đến hiện trường xem xét. Vị trí của ba cây tên cũng như sức mạnh xuyên thấu vào trong tấm bia đá, từng chi tiết đều được truyền về học viện, cuối cùng học viện đã kết luận rằng trong tình huống sử dụng hồn binh trường cung ngang bằng nhau, Đông Vi chưa chắc thắng được Công Tôn Dương.
Cho nên, trên con đường "tiễn đạo" này, Công Tôn Dương thực sự là một thiên tài, là một tông sư.
Trong chiến dịch lăng Đông Cảnh này, Công Tôn Dương chính là một đại sát khí của quân đội Đại Mãng, đủ để giết chết một hoặc hai Thánh sư bên Vân Tần.
Nhưng một cường giả như vậy còn chưa thật sự ra tay, không ngờ đã chết ở đây.
Cho dù Lý Ngũ là người bên quân đội Vân Tần và Lâm Tịch, nhưng ông ta cũng cảm thấy than thở không thôi.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Biên Lăng Hàm một cái, nói:
- Coi như là huề nhau, không lời cũng không lỗ nhỉ?
Lý Ngũ liền giật mình. Nhận ra sự bình tĩnh trong lời nói của Lâm Tịch, lại nghĩ đến việc mình đang tiếc hận vì bên đối phương mất đi một cường giả cực mạnh là điều không nên có, nên hắn ta lập tức kiềm chế cảm xúc đang trỗi dậy trong lòng mình, đồng thời gật đầu, cười nói;
- Lăng Hàm chỉ có thể toàn lực ra tay một lần. Một người có thể giết chết Thánh sư đối phương, nhưng đổi lại là một tiễn thủ cũng có khả năng giết chết Thánh sư bên ta, cộng thêm việc ngươi đã bại lộ, hồn lực tiêu hao tương đối nhiều, đúng là đã huề nhau rồi.
Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, nói:
- Nếu đối phương đã biết là đệ tử...vậy chúng ta phải lớn lối hơn, tiếp tục đả kích tinh thần đối phương, tranh thủ kiềm chút tiền lời chứ.
Lý Ngũ cười cười.
Hắn ta không biết Lâm Tịch muốn làm gì, nhưng hắn biết rằng nếu như Lâm Tịch đã nói như vậy, vậy việc Lâm Tịch chuẩn bị làm kế tiếp nhất định rất quang minh.
- Nếu như các ngươi cho rằng mình thắng, vậy đã sai rồi.
Lâm Tịch lên tiếng, truyền hồn lực vào trong giọng nói, vang vọng khắp không trung.
Tiếp theo, cả người hắn bỗng nhiên phát sáng chói lóa.
Trong cơn mưa bụi đang thầm lặng rơi xuống, một vầng mặt trời chói mắt bất ngờ xuất hiện.
Sau đấy, Lâm Tịch lấy ra một cây tên màu đỏ thẫm, bắn xuống.
Mục tiêu của cây tên này chính là quân kỳ nước Nam Ma cũ kỹ.
Cây tên màu đỏ mang theo dòng xoáy màu trắng đáng sợ rơi xuống, biến thành một ngọn lửa chói mắt, phát ra khói trắng dày đặc, tựa như một ngôi sao đang rơi.
Người cầm quân kỳ nước Nam Ma cũ kỹ chính là một người tu hành Đại Mãng mặc trọng khải Thiên Ma.
Đối mặt với cây tên do Lâm Tịch bắn xuống, người tu hành Đại Mãng không thể nghĩ ra phương pháp nào để ngăn cản lập tức quát to lên, ném quân kỳ ra đằng sau mình. Cả thân thể nặng nề bỗng nhiên chấn động mạnh, sau đấy hắn ta nhảy lên cao, lấy thân thể làm khiên để che cho quân kỳ.
Khí thế hắn ta cực kỳ quyết liệt.
Nhưng ngay nháy mắt tiếp xúc với thân thể hắn, cây tên đang bốc cháy mạnh mẽ bỗng nhiên bị chấn nát, biến thành vô số ngọn lửa rất nhỏ rồi bùng cháy dữ dội, trực tiếp bao phủ cả thân thể sắt cứng và tấm quân kỳ ở phía sau.
Tất cả quân nhân và người tu hành Đại Mãng đều nhìn thấy ánh sáng trên Thần mộc phi hạc cũng như cây tên được bắn xuống.
Mặc dù Lâm Tịch không nói tên mình ra, nhưng những người Đại Mãng đang ở đây đều biết người đang ở trên Thần mộc phi hạc chính là cơn ác mộng của bọn họ ở hành tỉnh Nam Lăng lúc trước, Lâm Tịch.
Mà vào lúc này, Lâm Tịch đã thật sự biến thành một cơn ác mộng khác to lớn bao phủ tâm trạng bọn hắn.
Cho dù là những đốc quân Đại Mãng chuyên cầm trường đao để chém đầu các binh sĩ Đại Mãng nhụt chí, lúc này cũng cảm thấy run rẩy.
- Cảnh giới tối cao của chiến đấu chính là không chiến mà khuất phục được người.
Trong chiếc xe ngựa đang được bảy tên kiếm sư cung đình bảo vệ cẩn thận, giọng nói ôn hòa khi nãy đột nhiên cảm khái:
- Nếu như là lúc bình thường, Lâm Tịch sử dụng thủ đoạn như vậy, trận chiến này đã được phân thắng bại rồi.
Thường ngày ở Đại Mãng, bảy tên kiếm sư cung đình đang ở đây đều được coi là con cưng của trời đất, thiên phú và tu vi vượt xa những người cùng tuổi, nhưng nghe thấy tôn sư mình nói vạy, bọn họ chỉ biết im lặng trầm mặc.
Nhìn thấy ngọn lửa đang thiêu đốt quân kỳ nước Nam Ma, cùng với bóng người phát ra ánh sáng đang đứng trên Thần mộc phi hạc, sự kiêu ngạo ban đầu của bọn họ đã biến mất sạch sẽ.
...
Ánh sáng trên không trung dần biến mất, Thần mộc phi hạc bay về phía lăng Đông Cảnh.
Một nam tử mặc áo đen, khuôn mặt cũng dùng vải đen che lại, từ một hàng quân sĩ Đại Mãng chậm rãi bước ra ngoài, đi tới bên cạnh Thân Đồ Niệm.
- Sao vậy? Cả người cũng mất lòng tin?
Thân Đồ Niệm nheo mắt và xoay người lại, nhìn tên nam tử mặc áo đen không nói lời nào, trào phúng.
Nam tử mặc áo đen bình tĩnh nhìn thoáng qua Thân Đồ Niệm, nói:
- Ta và ngươi vốn là người ngồi cùng thuyền, Thân Đồ tướng quân cần gì nói ra lời này...ta cũng không phải là thống soái toàn quân, có lòng tin hay không không quan trọng. Chỉ là Thân đồ tướng quân chưa bao giờ nói những lời này, nhưng hôm nay lại khác, ta đang lo lắng không biết tướng quân có gặp vấn đề gì hay không.
Thân Đồ tướng quân nhíu mày thật chặt, trầm mặc một lúc rồi mới bình tĩnh nói:
- Cho dù là Trương viện trưởng, năm xưa cũng phải vất vả chiến đấu. Dựa theo tinh báo chính xác của núi Luyện Ngục, không chỉ những người tu hành đi theo hắn bị chết rất nhiều, ngay cả hắn ta cũng bị thương nặng. Nếu như không phải vì đã bị Trương viện trưởng kinh sợ, vậy những người tu hành còn sống trong hơn ba mươi vạn đại quân Nam Ma năm xưa, bọn họ hoàn toàn có cơ hội để giết chết hắn. Tuy Lâm Tịch cũng là Tướng thần, nhưng dù sao cũng chỉ là người tu hành Quốc sĩ. Liên tục bắn ra ba tên, đồng thời tỏa quang minh, đây là lúc hắn ta suy yếu nhất.
- Tướng thần cũng không phải là năng lực có thể biết trước mọi chuyện, nếu không trong chiến dịch lăng Trụy Tinh năm xưa, những cường giả đi theo Trương viện trưởng cũng không phải chết trận.
- Lâm Tịch tất cho rằng ta sẽ cố gắng tranh thủ thời gian trong hai hoặc ba ngày tới, nhưng đạo dùng binh lại nằm ở chỗ đối thủ không thể biết mình đang nghĩ gì. Đối với ta, chiến thắng hay không chỉ cần một ngày là đủ.
Nam tử mặc áo đen bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Thân Đồ Niệm.
Thân Đồ Niệm đưa cánh tay ra chỉ về mấy tên tướng lãnh Đại Mãng mặc trọng khải Thiên Ma đằng sau, giơ cao năm ngón rồi tạo thành một dấu tay.
Mấy tên tướng lãnh Đại Mãng nhất thời hô to một tiếng, rồi chạy nhanh ra bên ngoài.
...
Cùng lúc đó, ở lăng Thiều Hoa.
Hạ Bạch Hà mặc một bộ áo trắng đơn giản, mái tóc dài dùng châm gỗ buột chặt, tay nắm trường kiếm màu đỏ có khắc những phù văn kỳ lạ tựa như cá chép đang bơi lội.
Khi tỷ thí với Nghê Hạc Niên ở học viện Tiên Nhất, hắn ta chưa từng sử dụng thanh kiếm này.
Hiện giờ hắn đang bước đi trong một ngõ phố rộng lớn ở lăng Thiều Hoa, tay vung kiếm liên tục.
Mỗi một lần hắn vung kiếm, hoặc là trên con đường được lót đá xanh của đường phố, hoặc là cây cối hai bên, hoặc là trên vách tường, cột gỗ, bảng hiệu của các cửa hàng...đều xuất hiện những vết kiếm rất nhỏ.
Bởi vì vết kiếm quá nhỏ, nên sau khi xuất hiện lập tức bị tro bụi thổi qua, không thể tìm thấy dấu vết.
Kiếm thế như nước chảy mây trôi, lại như gió mùa xuân thổi qua sau cơn mưa phùn.
Tuy nhiên, bước đi của Hạ Bạch Hà lại rất nặng nề.
Mỗi một kiếm xuất ra, trong hơi thở của hắn tựa như lại có thêm mùi máu tươi nồng nặc, sắc mặt hắn ta càng tái nhợt hơn.
Ở nơi xa, trong mưa gió từ bốn phương tám hướng truyền lại, tựa như có vô số tiếng chém giết, âm thanh chấn động khi quân giới di chuyển ầm ầm vang vọng, khí thế như sóng to biển lớn ngoài khơi. Tuy nhiên, thế xuất kiếm của Hạ Bạch Hà lại tập trung vào sự yên lặng, nên dưới kiếm của hắn, cả con phố này tựa như đã biến thành một bức họa bình tĩnh.
Trong con phố hắn đã bước qua, thật không biết đã có bao nhiêu kiếm được Hạ Bạch Hà vung lên chém xuống, nhưng hắn ta vẫn không dừng lại. Tuy bước đi mỗi lúc một nặng hơn, nhưng ánh kiếm lại xuất hiện trên phố, mà trong kiếm thế và kiếm ý lại ẩn chứa sự vui sướng không thể tả.
Mỗi một kiếm tựa như một hán tử hào sảng đang uống rượu hô lớn.
Trong cơn mưa bụi vẫn rơi, Chu thủ phụ đột nhiên xuất hiện.
Biết rằng Chu thủ phụ đã đến, Hạ Bạch Hà dừng lại, mỉm cười rồi lấy tay xoa ngực, thở hổn hển một hồi.
Chu thủ phụ nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, giọng nói đầy sự quan tâm:
- Ngươi thật sự quyết tâm làm như vậy sao?
Hạ Bạch Hà giơ trường kiếm màu đỏ trong tay lên, nhìn thoáng qua từng nóc nhà ở con phố này, cười nói:
- Nếu đã tới đây, tất nhiên phải bảo đảm thắng lợi...nếu không trả giá thật nhiều, không phải mọi chuyện đã làm không phải là không có ý nghĩa sao?
Chu thủ phụ khẽ trầm mặc. Ông ta biết sẽ có rất nhiều người trong thành này sẽ chết, hơn nữa ông ta còn biết rằng đối với một số người không màng đến vinh nhục mà đi đến chỗ này, họ tất nhiên sẽ coi trọng nhiều chuyện hơn tính mạng của mình. Cho nên, ông ta biết mình khuyên không có nghĩa gì, nhưng vẫn phải mở miệng nói:
- Ngươi chết, Tiên Nhất Thiên nhân kiếm sẽ thất truyền.
- Chu thủ phụ, ngài là đại tài quốc gia, thường ngày có thể làm sư tôn của ta. Nhưng ở vấn đề này, ta lại nghĩ thoáng hơn ngài.
Hạ Bạch Hà mỉm cười, nói:
- Từ lúc Vân Tần lập quốc đến nay, chỉ mấy chục năm ngắn ngủi, nhưng số lượng phương pháp tu hành cường đại ở Vân Tần đã biến mất có bao nhiêu? Đã thất truyền nhiều phương pháp tu hành cường đại như vậy, thêm một môn Thiên nhân kiếm có là gì chứ? Chỉ cần Vân Tần còn, người tu hành có đường đi trong lòng, thiếu một môn Thiên nhân kiếm, sau này tất sẽ càng có nhiều tuyệt học khác xuất hiện.
- Ở vấn đề khác ta có thể làm sư tôn của ngươi, nhưng tầm nhìn trong lòng, ngươi lại là sư tôn của ta.
Chu thủ phụ khẽ thở dài một tiếng, khom người thật sâu, thi lễ với Hạ Bạch Hà:
- Kiếm của tiên sinh đã không phải là Thiên nhân kiếm, mà là Vân Tần kiếm.
Hạ Bạch Hà lắc đầu, cười cười.
Hắn không nói thêm gì nữa.
Hắn ta tựa như một hán tử hào sảng đang uống rượu mạnh, sung sướng mà vui vẻ, lấy tánh mạng của mình làm kiếm, không ngừng phóng ra ngoài.
Trong ngõ phố ở nơi xa, có tiếng đàn vang lên.
Tiếng đàn nức nở, vừa du dương lại vừa lừng lẫy khắp cõi lòng.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden