Trần Vi Nhi bước ra khỏi nhà hàng của mẹ mình. Khi đi qua chợ bán thức ăn thì nhớ lại những kỷ niệm với người đó...
Trong đêm đó. người ta đã tặng mình một bộ quần áo. mình vẫn còn cất kín trong tủ.
Đó là kỷ niệm, mang tới cho mình tình yêu và hạnh phúc!
Một tiểu cô nương bán ma lạt thăng, lại trở thành một phu nhân có bảo tiêu đi theo. Trần Vi Nhi biết hắn ngoài hoa tâm ra thì không có khuyết điểm gì khác.
Hôm nay Trần Vi Nhi cố ý không cho bảo tiêu đi, một mình đi tới nhà hàng của mẹ mình. để hỏi thăm tin tức về anh mình. Trần Dũng!
Kết quả. câu trả lời của mẹ làm nàng thất vọng, đó là đã lâu rồi không gặp Trần Dũng!
Trần Vi Nhi đứng thất thần ở chợ bán thức ăn.
"Chị Vi Nhi!"
Bỗng nhiên có người gọi mình. Trần Vi Nhi vội vã xoay người sang.
"Tiểu Vũ, là em sao. sao em lại ở chỗ này?" Trần Vi Nhi kinh ngạc phát hiện. người tới là Tiểu Vũ, bán đá trước quán của mình!
"Ha hả, em đi bán đá!" Tiều Vũ chỉ chỉ vào rương đá trên lưng mình nói: "Chỗ bị người ta chỉếm mất nên em chuyển sang bán lưu động!"
"Bị chỉếm chỗ?" Trần Vi Nhi sửng sốt.
"Đúng vậy, sau khi chị đi không lâu thì đất bị người ta chỉếm luôn. em là gái tranh với người ta không tiện!" Tiểu Vũ nói.
"Hóa ra là như vậy! Em gần đây thế nào? Có có người nào khi dễ em không?" Trần Vi Nhi chợt nhớ tới. Mình và Tiểu Vũ năm đó đều là những người bán hàng ở chợ này, đều là người có xuất thân hàn vi.
"Không có..." Tiều Vũ thần tình có chút mất tự nhiên nhưng lập tức khôi phục bình thường: "chị Vi Nhi. Sao chị lại tới đây?"
"A, chị đi ngang qua đây, nên có chút hoài niệm." Trần Vi Nhi thở dài nói.
"Ha hả. được rồi. Vi Nhi. chị mua cho em một cây đá!" Nói xong Tiểu Vũ lấy một cây đá đưa cho Trần Vi Nhi.
"A? Không cần. chị không dùng nó..." Trần Vi Nhi vội xua tay.
"Thế nào. nghe nói chị Vi Nhi có bạn trai nhiều tiền. nên khinh thường người như em à?" Tiểu Vũ giả vờ tức giận nói:
"Chị..đương nhiên không phải!" Trần Vi Nhi lắc đầu: "Được rồi, chị mua là được chứ gì!"
"Vậy mới được!" Tiểu Vũ cẩm cây đá đưa cho Trần Vi Nhi.
"Này. bao nhiêu tiền một cây đá?" lúc này có một người qua đường hỏi Tiểu Vũ. "Không còn!" Tiểu Vũ trực tiếp từ chổi.
"Không còn? Tiểu Vũ trong rương của em không phải là vẫn..." Trần Vi Nhi vừa mới thấy trong rương của Tiểu Vũ vẫn còn đá. nhưng tại sao lại nói là không còn? Thế nhưng Trần Vi Nhi nói chưa hết lời. thì trước mắt hoa lên, ngã sang một bên.
Tiểu Vũ vội đỡ Trần Vi Nhi. nhìn những người qua đường đứng xem khiển trách: "Nhìn cái gì. bạn của tôi bị ngất. tôi cần đưa đi bệnh viện!"
Nghe tiếng động cơ xe, Tiểu Vũ quay sang thì một chỉếc xe dừng lại cách đó không xa. Cửa xe mở ra. từ bên trong có hai người đi ra kéo Trần Vi Nhi lên xe.
... ...
"Tôi..." Vương Thư không hiểu. người trước mặt này muốn làm gì?
Bây giờ mình còn thích hắn không? Có! Vương Thư không thể không thừa nhận. mỗi khi nhớ tới hắn thì tâm tình lại kích động.
Nghĩ tới đây Vương Thư khẳng định gật đầu nói: "Có, có rồi."
Có phải là tôi không? Tôi vô cùng khẩn trương hỏi: "Có rồi? Hắn là ai vậy?"
"Anh muốn làm gì!" Vương Thư nghe thì cả kinh! Bởi tôi quá kích động nên thanh âm nghe như có vẻ là đang vui mừng!
"Chỉ là hỏi một chút mà thôi." Tôi ý thức được ngữ khí của mình không hợp. cho nên vội vàng điều chỉnh.
"Tôi không nói cho anh biết." Vương Thư nói.
"Hắn cũng là người Hoa?" Tôi tiếp tục hỏi.
"Hừ. đúng thì thế nào. thế nhưng tôi sẽ không nói cho anh biết là ai đâu!" Vương Thư kiên quyết nói.
"Có thật không? Nhưng tôi lại biết hắn là ai!" Tôi tăng thêm ngữ khí.
Vương Thư lắc đầu: ''Với lại tôi cũng không biết hắn có thích tôi hay không, ông cần gì phải biết!"
"Thế cô không muốn biết tôi là ai hay sao?" Tôi hỏi ngược lại.
"Anh..." Vương Thư lời còn chưa nói hết. tôi đã đặt tờ báo lên trên bàn.
"Sao là anh!" Vương Thư cả kinh kêu lẻn. trên mặt hiện lên sự vui mừng.
"Tại sao không thể là tôi?" Tôi mĩm cười đứng lên tói: "Tôi còn muốn biết người trong miệng cô có phải là tôi hay không?"
"Không phải!" Vương Thư đột nhiên tức giận nói: "Anh tường đùa như vậy là hay lắm hay sao?"
"A?" Tôi sửng sốt, vừa rồi còn êm đẹp sao lại trở mặt rồi! "Vương Thư. cô làm sao vậy? Mất hứng sao?"
"Mất hứng? Hừ. muốn làm một ông chủ lớn. dùng tiền mua lòng tự trọng của tôi đúng không?" Nói xong nước mắt Vương Thư chảy xuống:
"Anh có biết mấy ngày qua tôi như thế nào không? Thống khổ mâu thuẫn, phải quyết định những việc mình không thích, hạ quyết tâm bao nhiêu tôi mới tới gian phòng này không?"
Tôi biết mình quá đáng nên vội vã đi qua định an ủi nàng.
"Anh thích trêu đùa người khác đúng không? Thích xem tôi xấu mặt đúng không? Thấy tôi thống khổ thì anh sung sướng đúng không? Trong lòng tôi còn đang rối bời vậy mà anh lại ở đây đùa giỡn tôi!"
"Vương Thư... Tôi không có ý định như vậy..." Tôi vội nói: "Kỳ thực. tôi chỉ muốn biết người trong lòng cô có phải là tôi hay không thôi."
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 03:37 AM.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Trọng Sinh Truy Mỹ Ký
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại Quyển kết
Chương 71: Mê cục (2)
Nguồn: Sưu tầm
Nhóm đả tự 4vn
"Anh. tại sao lại là anh!" Trần Vi Nhi sau khi tỉnh lại. nhìn thấy Trần Dũng bên cạnh mình!
"Em tiếp tục ngủ đi!" Một cái khăn tay trùm lên trên mặt Trần Vi Nhi. Nàng lập tức hôn mê.
"Tiểu Vũ. làm rất tốt. ca ca sẽ thương em!" Nam nhân nỡ nụ cười dâm đãng nói.
"Ai nha. người ta đã là người của anh rồi mà còn nói như vậy!" Tiểu Vũ nũng nịu nói: "Hơn nữa. giúp ca ca làm việc chẳng phải là vì tương lai của chúng ta hay sao?"
"Ha ha ha ha!" Nam nhân cười to nói: "Không sai. đến lúc đó ca ca sẽ trở thành chủ nhân của Viêm Hoàng tinh. thống trị cái tinh cầu kia!"
.... ....
Vương Thư sắc mặt đỏ lên nhưng oán giận: "Đàn ông các người thực là ích kỷ! Vậy tâm tình của tôi có quan trọng không? Chỉ cần trong lòng tôi có anh là đủ. Cần tôi phải nói ra sao?"
"Tôi... Được rồi, Vương Thư tiểu thư. đừng nóng giận... Là tôi không tốt, được chưa. Lần sau tôi sẽ không như vậy nữa!" Tôi ôm lấy Vương Thư nhưng nàng không giãy ra.
"Hừ! Còn có lần sau sao? Lẩn cuối cùng đó nha!" Vương Thư tức giận nói: "Anh định bao giờ thì về nước."
"A. em vẫn còn có phiền toái. anh về làm sao được!" Tôi nói.
"Anh có tiền không?" Vương Thư do dự một chút hỏi. "Bây giờ em mượn. sau này sẽ trả lại."
"Không cần mượn anh. em có biết bao nhiêu gia tộc hại em không? Là những năm gia tộc."
"Năm gia tộc? Hừ. quả nhiên là bọn họ! Em biết!" Vương Thư tức giận nói.
"Đúng vậy, anh còn đang tính xem. nên thu của họ bao nhiêu tiền đây?" Tôi rung đùi đắc ý, cuối cùng đưa ra năm ngón tay.
"500 triệu?" Vương Thư thè lười: "Nhiều như vậy sao!"
Tòi lắc đầu năm ngón tay phải nhanh chóng nắm lại.
"5 tỷ? !" Vương Thư kinh ngạc há to miệng: "Sao có thể nhiều như vậy!"
"Đúng là 5 tỷ, anh không gạt em!" Tôi vô tội lắc đầu.
"Không có khả năng, tại sao nhiều như vậy chứ. Có phải ánh lại muốn gạt em nữa không?" Vương Thư nhìn tôi nói.
"Lừa dối? Trên người em có tiền không?" Tôi hỏi ngược lại.
"Không." Vương Thư lắc đầu.
"Lúc nãy anh quên nói. Mỗi gia đình 1 tỷ, không phải là 5 tỷ thì là gì!" Tôi cười nói.
"Một nhà 1 tỷ? Anh có nhầm hay không vậy, nhất định là lừa em!" Vương Thư nói: "Nhà em thiếu nợ của người ta có 300 triệu mà thôi!"
"Ha hả. đúng là như vậy, lúc nào em cần sẽ cho em" Tôi quay người nhìn Vương Thu quỷ dị cười.
"Cho em? Cho em cái gì?" Vương Thư kỳ quái hỏi.
"Tiền. vốn anh định làm bí mặt nhưng không ngờ lại bị em khám phá!" Tôi làm bộ.
"Cho em tiền? Sao em vẫn không hiểu anh nói gì?" Vương Thư nhìn tôi, vẻ mặt không giải thích được.
"..." Tôi không còn lời gì để nói.
"Anh thật là xấu!" Vương Thư bỗng nhiên nói.
"Anh xấu, có nhầm hay không vậy, anh báo thù cho em vậy mà lại xấu?" Tôi có chút dở khóc dở cười.
"Bọn họ cũng xấu!" Vương Thư suy nghĩ một chút nói. "..." Tôi đúng là không còn lời nào để nói.
Buổi tối, khi tôi chuẩn bị cùng Vương Thư ôn nhu triền miên thì nhận được điện thoại.
"Ông chủ. người của đối phương đã xuất hiện. buộc bà chủ đi theo họ!" Trong điện thoại có một thanh vâm vang lên.
"Tôi biết rồi." Nói xong tôi cúp điện thoại.
Tôi thở dài một hơi. Vi Nhi. tại sao em lại tự mình làm mồi như vậy chứ? Tuy rằng anh đã sử dụng năng lượng đặc biệt trên người em. nhưng mà khiến anh lo lắng quá!
Trần Vi Nhi bị bắt có quan hệ với Trần Dũng? Trần Dũng và người kia quan hệ là gì? Hợp tác?
Tôi lâm vào trầm tư.
... ...
Khi Trần Vi Nhi tỉnh lại đã không còn thấy Trần Dũng. nàng nằm lại trong một gian phòng.
Toàn bộ mọi chuyện là do anh trai mình làm? Trần Vi Nhi không dám tin vào sụ thực mình thấy. có lẽ mình đang nằm mơ!
Nhưng vừa rồi nàng chắc chắn. người đó là anh trai mình!
Trần Vi Nhi thở dài một hơi. sau đó lơ đãng sờ sờ vào cúc áo thứ 3.
Ở nước R, tôi nhận được tín hiệu của Vi Nhi. trong lòng bình tĩnh hơn không ít.
Nhu vậy chứng tỏ nàng tạm thời bình an. đồng thời cúc áo thứ 3 biểu hiện kế hoạch thực hiện tốt.
Cúc áo thứ nhất chứng tỏ nàng đang bị nguy hiểm. tôi sẽ xuất hiện ngay bên nàng.
Cúc thứ hai chứng tỏ nàng an toàn nhưng không gặp anh trai mình.
Cúc thứ ba là nàng an toàn. Đồng thời gặp được anh trai của mình.
Hiện cúc thứ ba truyền tin về, thực sụ là Trần Dũng?
Trần Dũng sẽ không gây bất lợi với Vi Nhi. rốt cục hắn muốn làm gì?
Gần đây mọi việc vô cùng yên tĩnh nên tôi cũng không biết Trần Dũng có âm mưu gì! Hơn nữa ở Viêm Hoàng tinh, Lưu Khoa Sinh đã đưa tới một tin tức trọng yếu, hình như đây là cả một đám người!
Tôi trực tiếp mang Vương Thư trở lại Trung quốc. đây là thời khắc nguy hiểm. phải tập trung toàn bộ lão bà của tôi ở một nơi!
Tôi đem mọi chuyện nói cho Vương Thư. Nàng xấu hổ nhưng cũng đồng ý theo tôi về Trung quốc. Chuyện công ty thì giao lại cho cha mẹ nàng.
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 03:37 AM.
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Tôi xác định vị trí của Trần Vi Nhi, hóa ra ở trên Viêm Hoàng tinh! Điều này làm cho tôi rất nghi hoặc! Chẳng lẽ tôi xác định sao lầm? Lưu Khoa Sinh đến Viêm Hoàng tinh chỉ là ngẫu nhiên, sao người kia có thể mang Trần Vi Nhi tới đó được!
Những người này rốt cuộc là muốn làm gì!
Đẻ cho an toàn tôi bảo Tôn Tứ Khổng dò xét vị trí chính xác của Trần Vi Nhi. Thế nhưng không thu được tin tức. dường như có cái gì đó che chắn bốn phía!
Trước kia tôi đã gắn thêm công năng theo dõi và xác định vị trí trên các cúc áo của Trần Vi Nhi. nhưng không ngờ thủ đoạn và khoa học kỹ thuật ở đây lại cao minh như vậy. Thậm chí che giấu được ngay cả Tôn Tứ Khổng.
Nhưng may là là tinh thần lực của tôi vẫn còn tác dụng.
Bộ đội đặc chủng của Đỗ Tiều Uy đã được bí mật di chuyển tới Viêm Hoàng tinh. tập luyện các loại vũ khí mới nhất của Tôn Tứ Khổng, đồng thời cũng tập sử dụng chỉến hạm. Nhưng người này có năng lực tiếp thu tương đối mạnh. nhanh chóng sử dụng thuần thục chúng.
Các nữ nhân của tôi toàn bộ được chuyển lên Viêm Hoàng tinh. được bảo vệ ở bên trong thần điện! Ngoài trang thiết bị phòng ngự của Tòn Tứ Khổng, còn có thêm một tầng kết giới của chính tôi!
Địch nhân cũng có trình độ khoa học kỹ thuật cao thì tôi có thể chỉ tin tinh thần lực của mình! Cho tới bây giờ tôi mới thực sự cám ơn Diêm vương lão ca!"'
Tinh thần lực của Triệu Nhan Nghiên cũng không thua gì tôi có thể phụ trách an toàn.
Sau khi bố trí tất cả, tôi mới xuất phát tới vị trí của Trần Vi Nhi phía Đông Nam!
"Kẻ hoạch có sự thay đổi!"
Người thần bí đang ngồi ở một trong trung tâm kiểm soát. liên tục thao tác cái gì đó. bỗng nhiên một thanh âm truyền tới.
Người thần bí lập tức tỏ ra cung kính. khiêm tổn nói: "ông chủ. có chuyện gì vậy?"
"Không nghĩ tới Lưu Lỗi lại sớm hành động như vậy!" Thanh âm tiếp tục vang lên nói: "Cũng phải nhắc ngươi một chút. sự sống chết của Trần Vi Nhi không có quan hệ tới ngươi!"
"Ông chủ. xin lỗi!" Người thần bí cả người run run: "Thế nhưng ông chủ. Tôi không bỏ được nàng, dù sao nàng cũng là...."
"Được rồi!" Thanh âm này cắt ngang lời hắn: "Ta cũng không trách ngươi, theo kế hoạch ngươi biết phải làm gì rồi chứ!"
"Dạ. ông chủ. Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Người thần bí lớn tiếng nói.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, người thần bí kia nói: "Các ngươi tưởng vũ khí của Tôn Tứ Khổng lợi hại sao? Hừ hừ. các ngươi nằm mơi cũng không nghĩ rằng. ta lại còn có những thứ lợi hại hơn. Ta đã không còn nhịn được nưa rồi"
Hôm nay nhất định một ngày lịch sử trên Viêm Hoàng tinh!
Hai nghìn chỉến thuyền của Tôn Tứ Khổng cùng với 3 chỉến hạm. đồng thời xuất phát về hướng Đông nam. Thế nhưng không cỏ cảnh tượng hoành tráng nào trên không trung cả. vì chúng đã có công năng tăng hình.
"Ông chủ. vị trí ở ngay phía dưới!" Đỗ Tiểu Uy nhìn tôi nói.
"Phía dưới?" Tôi xem nhìn mặt đất bằng phẳng phía dưới nói: "Ở đây?"
"Không sai!" Đỗ Tiêu Uy khẳng định nói.
"Được rồi, lệnh cho tất cả chiến hạm chuẩn bị chiến đấu. hiện hình!" Tôi nói.
"Rõ!" Đỗ Tiểu Uy lập tức hạ mệnh lệnh. toàn bộ chỉến hạm hiện hình che kín cả bầu trời.
Chỉến hạm hiện hình thì tiếng còi cảnh bảo lập tức vang lên chói tai.
"Lưu Khoa Sinh. ngươi lập tức hạ lệnh cho ba chỉến hạm tiến hành đối kháng!" Người thần bí nhìn màn ảnh cười nhạt hạ lệnh. Vi phạm lệnh chỉ có nước chết. Hừ hừ.
Trên bầu trời xuất hiện thêm ba chỉến hạm. nhưng khác một điểm nó là màu đen!
"Ông chủ. làm sao bây giờ? Chuẩn bị chiến đấu chưa?" Đỗ Tiểu Uy nhìn thấy tình huống vội vàng nói.
"Không cần!" Tôi cười cười. nói: "Chuẩn bị nghênh đón. họ không phải là địch nhân."
"Không phải là địch nhân?" Đỗ Tiểu Uy sửng sốt "Tại sao vậy?"
"Một lát nữa cậu sẽ biết!" Đây là chỉến hạm của Lưu Khoa Sinh. tôi và hắn đã có một hiệp nghị bí mật!
Quả nhiên hạm đội của Lưu Khoa Sinh nhanh chóng bay tới chỗ tôi, không tấn công mà dung nhập vào đội hình chiến đấu.
Lâm trận làm phản! Đối với địch nhân là một đả kích rất lớn. nhưng tôi không lạc quan bởi vì dường như đối phương đã biết trước!
"Thủ lĩnh, hạm đội của Lưu Khoa Sinh không khai hỏa. Họp lại cùng hạm đội của Lưu Lỗi. không biết định giờ trò quỷ gì!" Một tên thủ hạ nhìn người thần bí báo cáo.
"Hừ. ta biết rồi." Người thần bí hừ lạnh nói: "Một đám phế vật. Lưu Lỗi, mày bây giờ rất cao hứng đúng không? Mày cho rằng tất cả đều do mày nắm giữ? Lát nữa tao xem mày khóc như thế nào!"
"Thủ lĩnh. chúng ta..." Thủ hạ do dự một chút hỏi.
"Theo ta cùng đi ra ngoài. Ha ha. đừng có khẩn trương như vậy!" Người thần bí cười to nói.
Mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên hiện ra một vết nứt. Sau đó có một người đội mũ đen đi lên!
Rốt cục lộ diện! Tôi thờ dài một hơi. Người thần bí, hôm nay xem ngươi là ai!
"Lưu Lỗi. ra đi! Đừng nên làm điều vô ích!" Người thần bí cưới lớn: "Mày tường có nhiều chỉến hạm thì hay lắm sao?"
Tôi cỏ chút kỳ quái, người này tại sao lại không sợ hãi chút nào? Lẽ nào hắn biết Trần Vi Nhi là nhược điểm của tôi?
Không đợi lời nói của tôi, người thần bí đã tiếp tục nói: "Đừng cho là tao không biết. Ở đây phi thuyền chỉ là một đống sắt vụn mà thôi!"
"Trần Dũng, anh làm cho tôi rất thất vọng!" Tôi đi ra ngoài từ chỉến hạm chỉ huy. bên cạnh còn có Đỗ Tiểu Uy, Tôn Tứ Khổng, Lưu Khoa Sinh.
Lưu Khoa Sinh không hiểu tại sao? chỉến hạm lại bị khống chế? Nhưng nghe tôi nói xong thì cả người toát mồ hôi, người thần bí này lại là ....
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 03:38 AM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
"Hừ hừ. mày đoán ra thân phận của tao?" Người thần bí nhìn tôi, cười lạnh nói.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Tao nên gọi mày là cậu cả hay là Trần Dũng đây? Hoặc là người thần bí?" Tôi nhìn người trước mắt lắc đầu.
"Ha hả. cứ tùy tiện. nhưng khẳng định không phải là như vậy?" Thanh âm của người thần bí không được tự nhiên..
"Đây không phải là vấn đề, tao biết rằng mày cho Lưu Khoa Sinh ra trước, chẳng qua muốn làm mê hoặc tao mà thôi" Tôi nhàn nhạt hỏi.
"Hắc. Lưu Khoa Sinh chỉ là một con cờ. Nếu như hắn đã đầu phục mày thì cũng chỉ là một người đã chết. Mày tưởng có chỉến hạm thì ghê lắm sao. Ở đây toàn bộ những sản phẩm khoa học kỹ thuật đều không dùng được!" Người thần bí nói.
"Vậy thì mày tưởng tao không đánh bại được mày sao!" Tôi nhìn người thần bí trước mắt. tự tin nói.
"Thật không? Ha hả ha hả." Người thần bí hỏi ngược lại.
"Được rồi, Trần Dũng, không cần ngụy trang nữa. mau cỡi bộ đồ xấu xí kia ra đi!" Tôi chán ghét khoát tay áo.
"Trần Dũng? Mày tường tao là Trần Dũng?" Người thần bí lại nở nụ cười.
"Chẳng lè không đúng sao? Ha hả. mày cũng miễn dịch với tinh thần lực. lại bắt Trần Vi Nhi đi trước, chẳng nhẽ lại không đúng!" Tôi phân tích nói.
"Cũng bởi vì Trần Vi Nhi nên mày hoài nghi tao lả Trần Dũng?" Người thần bí hỏi: "Hóa ra hắn lại là anh vợ của mày!"
"Không sai. đúng là như vậy, vì mày lo lắng cho Trần Vi Nhi?" Tôi nói: "Mục đích của mày là không muốn cho Trần Vi Nhi tham dự vào vòng tranh đấu này!"
Bốp bốp! Người thần bí vỗ tay nói: "Sức tường tượng của mày vô cùng phong phú. được rồi mang họ ra đi!"
Sau đó có mấy người áp giải hai người ra ngoài.
Điều này làm cho tôi khiếp sợ, bời vì hai người kia là Trần Dũng và Trần Vi Nhi!
Chuyện này là gì vậy? tôi phán đoán sai lầm? Tôi quay đầu lại nhìn Lưu Khoa Sinh một chút. sau đó lại nhìn Từ Khánh Vĩ. không khỏi cười khổ. không biết người trước mắt là ai?
Có thể khẳng định hắn không phải là Trần Dũng!
Tôi nhìn khuôn mặt sầu khổ của Trần Dũng. Tôi biết tôi hiểu lầm hắn. mà Trần Vi Nhi dường như vẫn chưa tỉnh lại.
"Mày rốt cuộc ai?" Tôi nhìn người thần bí, lớn tiếng hỏi.
"Hắc hắc. đoán không ra sao? Mày có vắt hết óc cũng nghĩ không ra!" Người thần bí âm hiểm cười nói: "Có phải mày rất thống khổ không? mày tưởng mày là người nắm giữ được tất cả sao!"
"Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Tôi nhìn người thần bí có chút tức giận.
"Muốn làm gì? Rất đơn giản! giao toàn bộ lành thổ của Viêm Hoàng tinh lại cho tao. đồng thời cả những nữ nhân của mày nữa!" Người thần bí cười to nói.
"Mày hình như không sợ tinh thần lực của tao thì phải?" Tôi hỏi ngược lại.
"Sợ? Tao làm gì phải sợ, bởi vì mày ở đây, mà tao có trang bị bảo hộ!" Người thần bí khinh thường nói.
"Được rồi, mày đã tự tin như vậy thì không ngại thử một chút chứ? xem ai hơn ai thua?" Tôi bình tĩnh nói.
"Được rồi, vậy tao thỏa mãn nguyện vọng của mày. có làm sao đâu?" Người thần bí nói. sau đó để lộ diện mạo của hắn.
Là hắn... Lại là hắn!
"Rất kinh ngạc đúng không? Không biết nói gì nữa hả? Mày bây giờ đã hiểu tại sao tao lại bắt Trần Dũng và Trần Vi Nhi tới đây đúng không? Ha ha ha ha!" Thanh âm của người thần bí kích động, rất chói tai!
Vu Cương!
Lại là.. Vu Cương!
"Vu Cương?" Đúng là tôi không ngờ người thần bí này lại là hắn!
"Vẫn còn nhớ tao à. ha hả!" Vu Cương cười cười: "Mẹ mày. Lưu Lỗi, mày hại tao thật thảm, đã đoạt Trần Vi Nhi từ trong tay tao đi, còn làm tao trọng thương toàn thân nát bấy, chỉ còn cách phải mượn những cái quẩn áo sắt thép này để đi lại. Tao hận mày tới chết!
Hừ hừ, mày bây giờ rất nghi hoặc. Vậy thì tao giải thích cho mày một chút, muốn biết tại sao tao bắn Quách Khánh không? Bởi vì tao hận hắn! Tao muốn giết hắn. cái thân mấy móc này cũng là do hắn ban tặng. Ngay cả lạc thú của nam nhân hiện giờ tao cũng không có. đương nhiên tao phải hận hắn!
Trần Dũng, hừ hừ. lúc trước đã hứa đem em gái gả cho tao. Vậy mà chỉ là một thẳng bội bạc mà thôi!
Trần Vi Nhi. thì càng không cần phải nói! Lão Tử thèm nhỏ dài nàng đã rất lâu rồi! Tuy rằng hiện tại không thể làm nàng, thế nhưng cũng coi như một bình hoa để ngắm!
Về phần Lưu Khoa Sinh. mày cùng biết kết quả của việc phản bội tao là gì đúng không!"
Nói xong người thần bí lấy ra một cái điều khiển từ xa. quơ quơ trước mặt nói: "Bùm! Tao đã cài bom vào thân mày. mày giờ đã hiểu kết cục của kẻ phản bội chưa!"
Lưu Khoa Sinh thấy người thần bí cẩm trong tay điểu khiển từ xa thì trong lòng co quắp lại. Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn người thần một chút bí. Bỗng nhiên cắn răng một cái. Mở miệng mắng to: "Mẹ mày. Lưu Khoa Sinh tao là đãn ông. sao phải nghe lời một thằng bất nam bất nữ như mày?"
"Mày..mày dám chửi tao? Lẽ nào mày không định quỳ xin tao tha thứ sao?" Vu Cương thấy Lưu Khoa Sinh phản ứng thì sửng sốt. hắn vẫn cho rằng Lưu Khoa Sinh là một người nhát gan nên mới thu làm quân cờ của mình!
"Chửi? Chửi mày thì sao?" Lưu Khoa Sinh đi tới chỗ của Vu Cương: "Tao không chỉ chửi mày mà còn muốn đánh mày!"
"Đánh tao?" Vu Cương cười ha ha: "Được. mày đánh đi?" Nói xong giơ giơ cánh tay nói: "Mày đánh đi? Tao là người sắt, mày có đánh được thì làm đi?"
"Có thật không?" Lưu Khoa Sinh âm hiểm cười. lúc này hắn đã đi tới trước mặt Vu Cương.
"Có ý gì?" Vu Cương sửng sốt.
"Tất cả tránh ra!" Lưu Khoa Sinh bỗng nhiên hét to một tiếng, sau đó ôm lấy Vu Cương đè xuống cái điều khiển.
"Người sắt? Cho dù có bố của sắt cũng phải sợ thuốc nổ!" Lưu Khoa Sinh nói chưa dứt lời thì "Ầm ầm" mấy tiếng! Vu Cương và Lưu Khoa Sinh đều bị nổ bắn tung lên trởi.
Trên người Vu Cương đều là linh kiện điện tử cho nên lập tức bốc cháy, trong nháy mắt Vu Cương đã biến thành một người lửa. còn Lưu Khoa Sinh thì người bê bết máu nằm dưới đất!
Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới Lưu Khoa Sinh lại dùng thân mình làm vặt nổ, trong lòng có những cảm xúc không nói nên lời! Là cảm động? Là tiếc hận? Hay...
"Lưu Lỗi... Cho tới nay cậu có cho tôi chỉ là một người nhát gan. Chỉ biết sử dụng âm mưu quỳ kế.. ? Ha ha, Lưu Khoa Sinh tôi có thể làm đần ông một lấn, giúp tôi chuyển lời tới.. .Triệu Nhan Nghiên... trước kia. là tôi có lỗi..." Lưu Khoa Sinh nói xong thì nhắm mắt lại.
"Lưu Khoa Sinh!" Một nữ nhân khóc thảm thiết chạy tới bên người của hắn...
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 03:39 AM.
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91
Người chạy tới hóa ra lại là con gái của Raul tộc trưởng!
"Laura. ta không xong rồi...được biết ngươi thực là cao hứng..." Lưu Khoa Sinh nói.
Nữ nhân này tên là Laura? Hình như Lưu Khoa Sinh đã tìm được người yêu thì phải.
Đương nhiên lần này phải cám ơn hắn rất nhiều, nếu không có hắn tôi thực sự rất khó khăn trong việc giết Vu Cương.
Tát cả lại khôi phục bình thường. Trần Dũng được cứu. Trần Vi Nhi cũng được cứu. Thủ hạ của người thần bí không nhiều, bọn họ thấy Vu Cương bị nổ chết thì lựa chọn đầu hàng.
"Lưu ca. chúng ta trở về đi." Từ Khánh Vĩ đứng bên cạnh tôi nhẹ giọng nói. "Trở về? Trở về làm gì?" Tôi nhìn hắn một cái hỏi.
"Tất cả đều đã kết thúc. chúng ta thu dọn một chút. sau đó bắt đầu xây dựng Viêm Hoàng tinh!"
Từ Khánh Vĩ nói.
"Tiếp tục xây dựng? Để cho mày làm hoàng đế à?" Tôi nhìn hắn một cái hỏi.
"Hoàng đế? Lưu tổng, ngài có ý gì vậy?" Từ Khánh Vĩ sửng sốt, có chút xẩu hổ nói.
"Từ.... Khánh Vĩ!" Tôi bỗng nhiên xoay người nhìn hắn. nói: "Thừa nhận đi. người đứng phía sau Vu Cương chính là mày!"
"Thừa nhận? Thùa nhận cái gì? Người phía sau nào? Lưu tổng. ngài đang nói đùa cái gì vậy, tôi không hiểu?" Từ Khánh Vĩ làm vẻ không hiểu.
"Mày giả bộ rất giỏi!" Tôi nhìn hắn nhàn nhạt nói: "Mày chính là BOSS đứng sau lưng Vu Cương chỉ phối hoạt động của hắn!"
"Lưu tổng. Vu Cương cỏ phải cừu nhân của ngài không?" Từ Khánh Vĩ nhìn tôi vô cùng nghi hoặc.
"Cừu nhân? Ha hả. chỉ là một tiểu nhân vật. một quản cờ sao tự dưng có thể tới Viêm Hoàng tinh được? Nhiều vũ khí công nghệ cao như vậy hắn lấy từ đâu?" Tôi cười lạnh nói.
Từ Khánh Vĩ nghe tôi nói xong, sắc mặt chợt đổi một lát sau. Thở dài nói: "Được rồi, có phải ngài hoài nghi tôi không?"
"Mày đã muốn thì tao nói cho mày biết! Đầu tiên khi nhìn thấy những khoa học kỹ thuật hiện đại của Lưu Khoa Sinh. thì tao biết có thể tới từ phòng thí nghiệm của chúng ta! Các kỹ thuật tương tự như vậy, Vu Cương có thể nghiên cứu ra được sao?" Tôi nói.
"Thế nhưng ngài chẳng phải nói những thứ này là của người ngoài hành tinh hay sao? Vì sao Vu Cương không thể có được từ người ngoài hành tinh?" Từ Khánh Vĩ hỏi ngược lại.
"Không bao giờ. Về phần nguyên nhân vì sao tao không thể nói cho mày biết được. Từ Khánh Vĩ. Sở dĩ tao hoài nghi mày là có nguyên nhân! Mày có nhớ lẩn đầu tiên tao gặp Lưu Khoa Sinh mày đã nói gì không? Mày nói Lưu Khoa Sinh là bị Raul đầu độc, cho nên mới tới đánh chúng ta!
Làm sao mày biết Tập Tập Bỉ bộ tộc đầu phục hắc ám bộ tộc?
Thứ hai chuyện Lưu Khoa Sinh đầu phục tao. ngoại trừ mày và Tôn Tứ Khổng thì làm gì có ai biết nưa? Trừ phi mày chính là người chủ mưu phía sau!
Thứ ba, những sự kiện này luôn có nhưng thứ chống đối được với tinh thần lực. mà nghiên cứu nhưng thứ này chỉ có mày và Tôn Tứ Khổng!
Từ Khánh Vĩ. mày còn gì để biện minh nữa không!"
"Chẳng lê Tôn Tứ Khổng thì không bị nghi hay sao? Hắn cũng biết điều này. hơn nữa hắn là người chẻ tạo công cụ." Từ Khánh Vĩ hỏi.
"Không sai Tôn Tứ Khổng cũng có thể, thế nhưng Tôn Tứ Khổng khác mày ở chỗ. Tôn Tứ Khổng chỉ biết có khoa học chứ không có dục vọng. Nếu nói hắn chỉ dục vọng, thì chỉ có một loại duy nhất là dục vọng nghiên cứu!"
Tôi nhìn Từ Khánh Vĩ tiếp tục nói: "Thế nhưng mày không phải vậy, mày cũng là một nhân tài, và mày có dục vọng. Từ khi mày thành lập tập đoàn vĩ nhân đã thể hiện rồi. với lại một người trọng sinh biết khoa học kỹ thuật bây giờ và tương lại. mày lại cam chịu làm trợ thủ cho người khác sao!"
"Không sai! Chuyện tới bây giờ. tao chính thức thừa nhận!" Từ Khánh Vĩ nhìn tôi. Trên mặt dần hiện lên sự độc ác: "Tao thích Triệu Nhan Nghiên! Kiếp trước tao rõ ràng đã có nàng, tại sao mày quấy rối!"
"Tao quấy rối? Tao uống rượu chết bất thình lình mà cũng gọi là quấy rồi à?" Tôi không hiểu nhìn Từ Khánh Vĩ.
"Đúng vậy. mày sớm không chết muộn không chết. sao lại chết vào lúc đó? Chỉ còn một bước cuối cùng, vậy mà tao phải trơ mắt nhìn tân nương tự sát!" Từ Khánh Vĩ dữ tợn nhìn tôi: "Con mẹ nó. mày thực làm cho tao khó chịu. mày không cách nào hiểu được tâm tình của tao lúc đó đâu!
Mày chính là đầu sỏ gây nên tất cả. Lưu Lỗi! Lúc đó tao đã âm thầm thề. Tao nhất định phải trả thù mày. Và may mắn tao được trọng sinh! Ha ha ha ha!
Mắt thấy tao sắp thành công vậy mà mày lại xuất hiện. Viêm Hoàng tinh này cũng do tao phát hiện trước, tại sao mày lại tới chỉếm!
Từ khi mày bảo tao tìm hành tinh có sự sống thì tao đã tìm được nó. Tao đang muốn lập quốc gia thì dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều do mày chỉếm được! Dựa vào cái gì mà tao phải làm thủ hạ của mày!"
"Cái gì? Mày nói Viêm Hoàng tinh là phát hiện của mày?" Tôi nghe Từ Khánh Vĩ nói xong không khôi sửng sốt.
"Hừ hừ. đương nhiên!!" Từ Khánh Vĩ hừ lạnh nói: "Hắc ám bộ tộc chính là do tao thành lập, tao sẽ thống trị tinh cẩu này với Triệu Nhan Nghiên. Mặc dù nàng đã qua tay mày nhưng tao không quan tâm! Ha ha. nàng chính là giấc mơ của tao!"
"Mày đang nói cái gì vậy?" Tôi thấy Từ Khánh Vĩ dường như điên cuồng thì nói: "Mày cho là tao có thể cho mày cơ hội nữa sao?"
"Mày cho tao cơ hội? Thật là buồn cười. đến lúc này không còn là vấn đề của mày nữa!" Từ Khánh Vĩ cười lớn: "Lưu Lỗi. mày tường là tao không cỏ hậu chỉêu sao?"
Tôi liếc mắt nhìn Từ Khánh Vĩ lắc đầu. Hắn đúng là hết thuốc chữa!
Last edited by Minh Huệ; 21-05-2011 at 08:51 AM.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của npq91