Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Bảo nhi cũng hé miệng cười khanh khách không ngừng, vui vẻ nói:
- Như thế nào? Lời do chính ngươi nói sao lại không muốn cho thiếu gia nghe?
Mộng nhi hừ hừ nói:
- Ngươi cũng vậy thôi, không biết là đêm qua ai đã nói với là ta mình nhớ thiếu gia đấy.
- Mộng nhi!
Bảo nhi e lệ dậm chân một cái, mắt hơi liếc về phía Đường Phong. Chỉ thấy mặt Đường Phong treo một nét vui vẻ, đang tọa sơn quan hổ đấu.
- Thiếu gia đáng ghét!
Hai nha đầu đồng thời liếc mắt trừng Đường Phong, xoay người rời đi nói:
- Chúng ta đi chuẩn bị cơm.
- Này.
Đường Phong khẩn trương.
- Các ngươi tốt xấu gì cũng phải xử lý sạch sẽ khuôn mặt của ta đã chứ, để lại cho ta một bên thể này bảo ta làm sao mà gặp ngươi đây?
- Để ta.
Linh Khiếp Nhan rút Viêm Nhật kiếm ở sau lưng tiểu Manh Manh ra, tiến đến quỳ nữa gối bên người Đường Phong. Tay cầm Viêm Nhật kiếm vung lên xoan xoát vài tiếng, Đường Phong chỉ cảm thấy cái cằm mình trở nên nóng hổi, liền có vài cọng lông bị thiêu trụi theo gió phiêu đãng trong không khí.
Linh Khiếp Nhan lập tức liền quay lại vị trí cũ, tra Viêm Nhật kiếm vào lại trong vỏ kiếm ở sau lưng Manh Manh, hành động như gió, động tác tiêu sái.
Thanh Manh Manh vội vàng vỗ tay, thanh thúy nói:
- Linh tỷ tỷ kiếm pháp thật hay.
Nghỉ ngơi trong Yên Liễu Các một ngày, Đường Phong liền thông báo với Lâm Nhược Diên một tiếng mình đến Khúc Đình Sơn để bế quan.
Nói cho cùng, lần này hắn quay lại Thiên Tú để vấn an mọi người chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu nhất là muốn tìm một nơi thích hợp để bế quan. Mà Khúc Đình Sơn, không thể nghi ngờ là nơi thích hợp nhất. Ở đây non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt, trừ khối phạm vi ở dưới chân núi, có thể nói rất ít người lui tới. Bế quan ở nơi này cũng không sợ sẽ có người đến quấy rầy mình.
Linh Khiếp Nhan cũng không đi cùng hắn. Nàng thật vất vả mới mượn nhờ được thân thể của Khiếu Thiên Lang, lại một lần nữa khôi phục tự do, đương nhiên chỉ muốn rong chơi bốn phía, chơi đùa nhiều hơn một chút. Hơn nữa nàng cũng có lòng muốn chỉ điểm Thang Manh Manh tu luyện một chút.
Đi lên Khúc Đình Sơn. Vẫn là đỉnh núi này, lúc trước đã cùng Bạch Tiểu Lại phát hiện ra mảnh địa phương kia. Nhìn lại bố cục của Thiên Tú tông giống như bàn ở dưới đáy, Đường Phong chỉ có thể cảm khái một tiếng thơi gian thoi đưa a ...
Giống như mới chỉ ngày hôm qua, mình và Lại tỷ hai người từng ngồi ở đây cả một ngày, nhưng thời gian mới chỉ nháy mắt đã trôi qua hai năm.
Sau khi mình bế quan lần này phải tranh thủ đến Bạch Đế thành để tìm Lại tỷ mới được. Đã lâu như vậy không gặp, thời gian không những không hòa tan tưởng niệm của Đường Phong đối với nàng, ngược lại ngày càng nồng đậm.
Bởi vì, lúc Đường Phong giúp Bạch Tiểu Lại giải độc, mỗi đêm đều có cảm giác linh hồn giao hòa, loại cảm giác này đã xâm nhập vào sâu trong hồn phách của hai người, khắc sâu vào tâm khảm, cả đời này cả hai không thể nào quên đối phương được.
Thu thập lại tâm tình một chút, Đường Phong khoanh chân ngồi xuống. Cảm thụ năng lượng tồn đọng khiến người khác sợ hãi trong cơ thể, bắt đầu quá trình chậm rãi hấp thu.
Những năng lượng này có một phần được sinh ra lúc ngăn cản khí thế của hơn hai mươi Thiên giai cao thủ ở Đại Tuyết Cung, còn một phần là sinh ra trong lúc chiến đấu với Âu Dương Vũ. Bất luận một phần nào cũng đều có thể giúp người bình thường lập tức tẩy cân phát tủy, đề cao tư chất, lập tức biến thành tuyệt thế thiên tài tư chất tuyệt hảo.
Đây là những năng lượng tinh khiết nhất, nguyên thủy nhất trên đời. Chưa cần nói đến chất lượng của nó thế nào, chỉ nói đến số lượng khổng lồ cũng đủ để kinh mạch của Thiên giai cao thủ không cách nào dung nạp được rồi.
Thế nhưng kinh mạch của Đường Phong lại chắc chắn dị thường, hoàn toàn có thể chứa đựng được chúng. Tuy rằng gần đây Đường Phong cũng cảm thấy rất là khó chịu, nhưng cũng nhịn xuống được.
Việc mà Đường Phong muốn làm hiện nay là vận chuyển Vô Thường Quyết, hấp thu chuyển hóa những năng lượng tồn đọng trong kinh mạch này biến thành của bản thân, khiến nó lắng đọng tiến vào Đan Điền.
Lại lần nữa không chút kiêng nể vận chuyển Vô Thường Quyết. Đường Phong vừa hấp thu những linh khí này vừa đem chúng đi rèn luyện thân thể.
Nếu tính ra, đây đã là lần rèn luyện thứ tư. Nhưng nếu so với mấy lần trước thì năng lượng sử dụng lần này mới là cường đại nhất
Chỗ tốt khi rèn luyện thân thể Đường Phong đã sớm cảm nhận được. Thân thể cường hãn, tốc độ cùng lực đạo bạo phát khiến hắn có thể trong một chiêu liền thắng được đối thủ đồng cấp, càng có thể vượt cấp khiêu chiến. Đường Phong ăn tủy trong xương mới biết nó ngon, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt lần này.
Thời gian một tháng rất nhanh liền qua đi. Trong khoảng thời gian này mặc cho gió táp mưa sa Đường Phong cũng chưa từng nhúc nhích thân thể lấy một lần. Giống như hết thảy những thứ bên ngoài đối với hắn không chút quan hệ gì vậy. Tâm thần của hắn đã chìm đắm vào trong việc hấp thu năng lượng cùng rèn luyện thân thể rồi.
Lấy thân thể Đường Phong làm trung tâm, tại phương viên hơn mười trượng xung quanh đều tràn ngập một mùi hôi thối dị thường, mà trên người Đường Phong lại có rất nhiều tạp chất được bức ra.
Thân thể của Đường Phong đã qua nhiều lần rèn luyện vậy mà cũng có thể bức ra thêm nhiều tạp chất như thế này, nghĩ cũng biết được hiệu quả của những ngày này ra sao.
Một tháng cuối cùng cũng giúp cho Đường Phong chuyển hóa tất cả năng lượng tồn đọng trong cơ thể thành năng lượng của bản thân.
Cương Tâm nơi trong Đan Điền, ở bên cạnh Tiểu Khô Lâu đen kịt lại xuất hiện một vài khí thể mờ mịt, những khí thể này chăm chú vây lấy Tiểu Khô Lâu, khiến nó như chìm đắm trong sương mù vậy.
Những khí thể này không màu không mùi. Không phải Hỏa linh khí đỏ thẫm, không phải là Băng linh khí u lam, mà là một loại năng lượng hỗn độn được hình thành sau khi hai chủng linh khí cực tinh khiết này dung nhập với nhau. Có thể nói những năng lượng này đã không có bất cứ thuộc tính nào nữa, nhưng so với bất kì loại năng lượng nào cũng đều cường đại hơn cả.
Đường Phong xem xét những khí thể này. Tuy rằng thoạt nhìn không nhiều lắm, nhưng độ ngưng thực của nó thì lại khiến người khác khó mà tin được. Một đoàn khí thể chừng tám cái móng tay. Nếu năng lượng trong đó đều bộc phát ra thì cũng đủ khiến cho hộ thân cương khí của Thiên giai cao thủ vỡ nát, bản thân cũng trọng thương.
Đây là thành quả tu luyện cho đến giờ của mình. Đường Phong không thể kìm được vui mừng. Những lúc tu luyện trước kia tuy rằng Tiểu Khô Lâu trong Cương Tâm nơi Đan Điền mặc dù có chút biến hóa, nhưng năng lượng chứa đựng trong Đan Điền cũng không nhiều. Mà bây giờ năng lượng trong đó đã đạt đến trình độ mắt thường có thể nhìn thấy, đây tuyệt đối là một tiến bộ cực lớn.
Xem xét lại cảnh giới của mình bây giờ một chút, kết quả có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng ở trong dự liệu.
Địa giai thượng phẩm! Đường Phong ngay cả mình tấn chức lúc nào cũng không rõ lắm. Một tháng này hắn quá mức chuyên tâm. Hắn không ngờ mình lại tấn cấp như vậy.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 446: Bí mật của Thiên Công đồ phổ. (Thượng)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Xem ra tu luyện nhất đạo cũng không thể quá nghiêm khắc, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất. Giống như Đường Phong vậy. Một lòng tu luyện chắc chắc sẽ đến lúc tấn chức, nhưng nếu ngươi quá coi trọng việc tấn chức này, vậy thì rất có khả năng vì tâm tư hỗn loạn pha tạp mà chịu ảnh hưởng.
Địa giai thượng phẩm a, chỉ còn cách Thiên giai một bước ngắn nữa thôi. Bất quá Đường Phong biết rõ, suốt quá trình tấn chức từ Luyện Cương kỳ đến Địa giai, chỉ là kết quả của biến hóa từ lượng đến chất. Nói cách khác, chỉ cần năng lượng tu luyện trong thể nội tích lũy đến trình độ đó, liền có thể tấn chức.
Thế nhưng từ Địa giai tấn chức lên Thiên giai thì không giống vậy. Chẳng những thể nội cần tích lũy đầy đủ năng lượng linh khí còn cần cơ duyên nhất định cộng với cảm ngộ về tuy luyện nữa. Không có tư chất hơn người thì có thể cả đời sẽ phải bị kẹt ở Địa giai đỉnh phong không thể tiến thêm một bước. Đây cũng là nguyên nhân giải thích cho địa vị của Thiên giai cao thủ tại thế giới này.
Mà trên Thiên giai nếu muốn tiến bộ thêm thì độ khó còn lớn hơn nữa. Đủ loại nguyên nhân ảnh hưởng đến việc tấn chức, thiên kì bách quái. Nói ví dụ như hai người Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích. Hai người họ đã rất cường đại, tư chất cũng không tồi, có thể bởi vì giết quá nhiều người khiến sát khí trên người quá nặng, nên mới khiến bọn họ mất hơn mười năm cũng không thể nào dòm ngó được một chút huyền bí của Linh giai.
Phục hồi lại tinh thần, chậm rãi thở ra một hơi, Đường Phong mở mắt ra phóng mắt nhìn quanh. Dường như cả thế giới này đã không giống với trước kia nữa, càng thêm tinh tế tỉ mỉ, càng thêm tinh tường. Động tĩnh của chim muông trong phạm vị mười dặm quanh đây giống như đều nằm trong lòng bàn tay.
Nhẹ nhàng ngửi một cái, Đường Phong nghe được một cỗ hương vị khó ngửi. Cúi đầu nhìn thân thể mình không khỏi cười khổ một tiếng. Xem ra việc rèn luyện thân thể lần này của mình hiệu quả rất rõ rệt a, nếu không sao lại xuất hiện những vật này?
Đang chuẩn bị đến Dạ Vũ hồ dưới núi tắm rửa một chút, Đường Phong bỗng thấy cách mình không xa đang có một giỏ trúc tinh tế.
Đây là cái gì? Sau khi nghi hoặc Đường Phong liền mở giỏ trúc ra xem xét. Bên trong rõ ràng đựng một chút đồ ăn, tuy rằng đã nguội nhưng có vẻ được làm mới gần đây thôi, là ai đã đưa tới cho mình? Tứ Nương hay là Linh Khiếp Nhan? Hoặc giả là cô cô?
Xuống núi đến Dạ Vũ hồ tắm rửa thống khoái một phen, thay một thân y phục sạch sẽ rực rỡ, Đường Phong liền quay lại địa phương cũ của mình, lấy cái giỏ đựng thức ăn ra, cũng không quản nó đã nguội nhanh chóng nuốt lấy nuốt để.
Đã qua nhiều ngày không ăn gì rồi, Đường Phong thật có chút đói bụng. Đường Phong vừa ăn vừa lấy một vò rượu ngon từ trong Mị Ảnh không gian ra, uống ừng ực mấy ngụm.
Đang lúc ngấu nghiến ngon lành, lỗ tai Đường Phong nhẽ nhích nhích. Hắn nghe được ở dưới chân núi truyền lên một hồi tiếng bước chân nhẹ nhàng. Tiếng bước chân này tuy đã được tận lực áp chế lại, nhưng vẫn không thể giấu được cảm giác của Đường Phong.
Qua một lát, một thân ảnh liền khắc sâu vào tầm mắt Đường Phong. Giờ hắn mới rõ người đưa cơm cho mình không phải là cô cô cũng không phải Tần Tứ Nương, lại càng không phải là tiểu nha đầu không tim không phổi Linh Khiếp Nhan, mà là Mạc Lưu Tô - Mạc sư tỷ.
Mạc Lưu Tô đi không nhanh lắm, mỗi một bước đạp xuống đều rất nhẹ nhàng giống như sợ quấy rầy ai vậy, ngay cả hô hấp cũng nhịp đập của bản thân cũng bị nàng tận lực áp chế. Nàng giống như sợ khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết vậy. Trên tay nàng mang theo một cái giỏ, từ đó truyền ra một mùi hương khiến người khác phải chép miệng không thôi.
Đường Phong dừng động tác đang ăn của mình lại, quẹt cái miệng tràn đầy dầu mỡ, lặng yên nhìn nàng.
Lại đi thêm một đoạn nữa, lúc chỉ cách Đường Phong vài chục trượng, Mạc Lưu Tô ngẩng đầu lên nhìn, lập tức mỉm cười như hoa nói:
- Phong sư đệ tỉnh rồi sao?
Đường Phong gật gật đầu, đứng dậy.
Khuôn mặt của Mạc Lưu Tô có chút ửng đỏ, lại pha thêm chút kích động. Một tháng trước khi nàng biết được chuyện Đường Phong đang ở Khúc Đình Sơn liền lên đây tìm kiếm một chút, không ngờ lại rất dễ dàng tìm ra nơi Đường Phong bế quan.
Sợ Đường Phong sau khi tỉnh lại sẽ đói cho nên trong một tháng này mỗi ngày Mạc Lưu Tô đều làm đồ ăn mang lên, một ngày hai lần, một lần vào sáng sớm một lần vào chiều muộn. Bất quá khiến Mạc Lưu Tô thất vọng là Đường Phong từ đầu đến cuối vẫn ngồi nguyên một chỗ, không hề động đến thức ăn.
Mỗi lần đến nàng đều hành động rất nhẹ nhàng sợ sẽ ảnh hưởng đến Đường Phong, nhưng hôm nay Đương Phong đã tỉnh lại.
- Những thức ăn này đã nguội rồi, đừng có ăn.
Mạc Lưu Tô đi đến bên người Đường Phong, lấy đồ ăn đã nguội từ trên tay hắn đặt sang một bên, lại mở cái giỏ mình mới mang tới ra. Một chén cơm đang tỏa hương ngào ngạt cùng mấy dĩa thức ăn tinh xảo đập vào tầm mắt Đường Phong.
- Làm phiền sư tỷ.
Đường Phong rất cảm động.
- Đều là người một nhà cả, sư đệ không cần khách khí như vậy.
Ánh mắt Mạc Lưu Tô có chút ảm đạm.
Hai người ngồi trên một tảng đá tròn trên đỉnh núi, Đường Phong vừa ăn vừa khen:
- Tay nghề của sư tỷ thật khá, cũng không khác Đoạn thúc lắm.
Mạc Lưu Tô mỉm cười nhìn qua hắn, thỉnh thoảng dùng khăn lụa trên tay lau chùi những vết dầu mỡ trên mặt Đường Phong, mở miệng nói:
- Ta cũng là học được từ Đoạn tiền bối, nếu sư đệ thích, sau này mỗi ngày ta đều làm cho ngươi. . . ăn.
Nói đếu câu cuối cùng thanh âm của Mạc Lưu Tô đã trở nên lí nhí như muỗi kêu, khuôn mặt ửng đỏ.
Đường Phong tranh thủ đổi chủ đề nói:
- Một tháng này trong tông có xảy ra chuyện gì không?
Mạc Lưu Tô cười nói:
- Chuyện lớn thì không có, chỉ có điều Yên Liễu Các của ngươi lại phi thường náo nhiệt. Không biết có đến bao nhiêu tỷ muội mỗi ngày đều đi dạo ở ngoài Yên Liễu Các hòng mong được gặp mặt ngươi đấy.
Đường Phong vẻ mặt đau khổ nói:
- Sư tỷ ngàn vạn lần không thể để lộ ra nơi ta bế quan đấy.
- Ta mới không nói.
Mạc Lưu Tô có chút bối rối, lại có chút xấu hổ nói. Bí mật chỗ này chỉ mình mình biết là được rồi.
Trầm mặc một lát, Mạc Lưu Tô lại mở miệng nói:
- Qua vài ngày nữa ta muốn ra ngoài một chuyến, sư đệ phải tự bảo trọng đấy.
- Đi đâu?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Ta cũng không biết, đi tìm một chút gì đó...
Mạc Lưu Tô mỉm cười giải thích nói:
- Linh cô nương biết rõ ta si mê luyện dược, cho nên cho ta rất nhiều đan phương, dùng những đan phương này có thể luyện ra được rất nhiều đan dược hiệu quả thần kì. Chỉ có điều cần rất nhiều tài liệu, hơn hơn còn có một số vật quý hiếm ít ỏi
- Một mình sư tỷ đi sao?
Đường Phong có chút không yên lòng về nàng. Mạc Lưu Tô giờ mới chỉ đạt đến tiêu chuẩn Hoàng giai thôi, nếu đi ra bên ngoài thì còn chưa được nhập lưu nữa. Tuy tư chất của nàng không tệ nhưng nàng lại không thích tu luyện, cho nên thực lực vẫn không thể nào đề cao được.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
- Ta sẽ tìm một vài vị sư thúc đi cùng.
Mạc Lưu Tô có chút hạnh phúc nhìn Đường Phong
- Sư đệ cũng không cần quá lo lắng, Thiên Tú giờ đã không thể so với trước kia nữa, người bình thường sẽ không làm khó đệ tử Thiên Tú đâu.
- Lời tuy là nói như vậy, nhưng ra ngoài nhất định phải cẩn thận. Tục ngữ nói trong rừng lớn thì loại chim gì cũng có ...
Đường Phong dặn dò một tiếng.
Bất quá Linh Khiếp Nhan lại đưa cho Mạc Lưu Tô rất nhiều đan phương, việc này cũng vượt ngoài dự kiến của Đường Phong. Hằn chưa từng biết Linh Khiếp Nhan lại nắm giữ nhiều đan phương thần kì như vậy. Bất quá ngẫm lại cẩn thận, ngay cả Ngưng Cương đan cùng Linh Lung Biến Cương đan, Linh Khiếp Nhan cũng biết luyện chế thế nào, đừng nói chi đến những đan phương khác.
Hai người trò chuyện một hồi, lúc này Mạc Lưu Tô mới từ biệt rời đi. Đường Phong cũng không hỏi đến những đan phương kia làm gì, nếu hắn muốn biết thì cứ trực tiếp tìm Linh Khiếp Nhan là được.
Đợi đến khi Mạc Lưu Tô rời khỏi, tinh thần Đường Phong lại vô cùng phấn, hít sâu một hơi áp chế kích động trong lòng, từ trong Mị Ảnh không lấy ra một vật lập lòe ánh kim.
Thiên Công đồ phổ! Nếu không phải cần nhanh chóng hấp thu những linh khí còn đọng lại trong kinh mạch Đường Phong đã sớm mang thứ này ra nghiến cứu rồi. Bất quá mọi chuyện giờ đã xong xuôi rốt cục cũng có thể nhìn trộm một chút bí huyền bí của Thiên Công Sơn Trang rồi.
Cho dù đã thấy một lần, biết thứ này chính là Thiên Công đồ phổ, nhưng lúc Đường Phong mở quyển trục đang cuộn tròn này ra, hai bàn tay to lớn cũng nhịn không được khẽ run rẩy.
Vẫn là bốn chữ vàng to lớn óng ánh kia, chói mắt đến nổi khiến người khác không thể nhìn thẳng vào được.
Bên trái bốn chữ Thiên Công đồ phổ còn có một loạt chữ nhỏ, Đường Phong tập trung tinh thần của mình lại, chỉ thấy trên đó viết: “Cả đời sống được chín trăm tám mươi năm. Hai trăm năm đầu tiên dốc lòng tu luyện, gặp phải bình cảnh không thể nào đột phá được liền nổi hứng thú dốc lòng nghiên cứu cơ quan ám khí chi thuật. Tốn thời gian ba trăm năm chu du khắp Thiên Cương Đại Lục, tụ tập sở trường của trăm nhà về làm của mình, lại tốn thêm bốn trăm năm nữa viết nên phổ này. Trên phổ ghi lại cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công, liền đặt tên là Thiên Công đồ phổ, lưu lại cho người hữu duyên, Thiên Công Lão Nhân lưu bút! ”
Chỉ ngắn ngủi khoảng một trăm chữ, lại khiến cho tròng mắt Đường Phong thiếu chút nữa thì rơi cả xuống đất. Nếu những lời nói trên này là thật, vậy thứ đồ chơi Thiên Công đồ phổ cũng không phải là do Thiên Công Sơn Trang chế tạo ra? Chỉ sợ là tổ tiên của Thiên Công Sơn Trang dưới cơ duyên xảo hợp đạt được thứ này, lúc này mới có Thiên Công Sơn Trang.
Hơn nữa ... Thiên Công Lão Nhân lại sống được đến chín trăm tám mươi tuổi, việc này thật khiến Đường Phong quá mức kinh ngạc. Dù nói người trên Thiên Cương Đại Lục bởi vì tu luyện, được năng lượng linh khí rèn luyện thân thể, cho nên tuổi thọ dài hơn người bình thường rất nhiều, nhưng Đường Phong lại chưa từng nghe qua ai có thể sống được đến chín trăm tám mươi tuổi cả!
Đây không phải thần tiên sống sao? Hắn tu luyện mất hai trăm năm, gặp phải một bình cảnh không thể nào đột phá, nếu hắn mà đột phá được vậy thì tuổi thọ phải dài đến bao nhiêu chứ?
Hơn nữa, một người tốn bốn trăm năm mới chế tạo ra được Thiên Công đồ phổ, vậy trong đó có bao nhiêu ảo diệu đây? Lòng Đường Phong nhịn không được nhảy loạn cả lên.
Hắn đột nhiên nhớ đến một chuyện, chính là trong Bất Phôi giáp trên người mình có một không gian, lúc trước khi mình đi vào đó tìm Linh Khiếp Nhan, phiến không gian kia bị phong bế bởi tràn ngập những văn tự huyền bí, những văn tự kia... mình không hề biết.
Chẳng lẽ nói, Thiên Công đồ phổ cùng Bất Phôi giáp đều được lưu truyền từ thật lâu trước kia đến nay? Là ai phong bế Linh Khiếp Nhan ở đó? Là ai tách năm tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan ra?
Đầu Đường Phong trở nên hỗn loạn đến rối tinh rối mù, hắn cảm giác như mình vừa chạm được đến một cấp độ mà trước đây chưa từng nghe cũng chưa từng thấy, tầng thứ này phải cao minh hơn rất nhiều so với nhận thức của mọi người hiện nay.
Thu thập lại tâm tình, Đường Phong tiếp tục nhìn xuống .
Cả Crương Thiên Công đồ phổ trừ những chữ này ra, những nơi còn lại tất cả đều tràn ngập đủ loại đồ án xếp đặt.
Cẩn thận xem một hồi, Đường Phong lập tức cảm thấy thất vọng.
Quá thất vọng! Thiên Công Lão Nhân nói đúng, những cơ quan ám khí ghi lại bên trên Thiên Công đồ phổ quả thực xảo đoạt thiên công, nhưng nếu so với ám khí của Đường Môn cũng là bình mới rượu cũ a.
Thiên Công Lão Nhân quả thật đã tiêu phí bốn trăm năm để nghiên cứu cơ quan ám khí, nhưng cơ quan ám khí của Đường Môn cũng có hơn mấy trăm gần ngàn năm lịch sử, là kết tinh trí tuệ của vô số người. Nếu nói về cấu tạo cùng độ tinh diệu, hai thứ này cơ bản là ngang nhau.
Thứ này nếu đưa cho người khác, nhất định sẽ là bảo bối. Nhưng ở trên tay Đường Phong thì có cảm giác như là gân gà vậy.
Ôm chút hy vọng hắn liền mở toan cả Thiên Công đồ phổ ra, đặt trên mặt đất.
Thiên Công đồ phổ sau khi mở ra cũng không quá lớn, đại khái chỉ chừng năm trượng, trên đó khắp nơi đều rậm rịt đồ án cơ quan ám khí.
Bỏ qua những đồ án cơ quan ám khí phía trước, Đường Phong trực tiếp nhìn xuống dưới. Chỉ liếc một cái Đường Phong liền ngây người.
Bởi vì hắn thấy đồ án một con Cự Điêu! Một con Cự Điêu đang giương cánh bay lượn, còn có đủ loại phi cầm tẩu thú được khắc lên một cách chân thật hệt như đang còn sống, giống như muốn lao ra từ trong bức họa trục vậy.
Thú máy? Đường Phong ngạc nhiên. Chỉ là ... làm ra những cơ quan phi cầm tẩu thú, có ích lợi gì sao? Cơ quan dù sao cũng là chết, nhất định phải có ngươi sử dụng mới có thể phát huy được uy lực. Nhưng những đồ án phi cầm tẩu thú ở trên Thiên Công đồ phổ này có ý gì? Huống chi, Đường Phong cũng không nghe nói Thiên Công Sơn Trang có thú máy gì cả.
Nếu nói Thiên Công Lão Nhân rãnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ vì để cho đẹp nên mới vẽ những đồ án này lên Thiên Công đồ phổ, đánh chết Đường Phong cũng không tin.
Nhưng tình huống hiện tại khiến Đường Phong không hiểu gì cả. Những thú máy này đến cùng có thể cử động được hay không, chỉ khi chế tạo xong bọn nó mới biết được. Nhưng cả chương Thiên Công đồ phổ chỉ là đồ án phẳng, ngay cả cấu tạo đồ bên trong cũng không có, dù Đường Phong muốn chế tạo cũng hữu tâm vô lực. Đường Phong quả thật có nghiên cứu rất sâu với cơ quan ám khí, nhưng chỉ có một cái đồ án phẳng, hắn làm sao mà biết được cấu tạo bên trong của những thú máy này thế nào?
Trán Đường Phong nhíu lại thành hình chữ Xuyên (川), phiền muộn không nói nên lời.
Không vội không vội, Đường Phong tự an ủi mình như vậy. Ngưng thần tĩnh khí bắt đầu nghiên cứu bí mật của Thiên Công đồ phổ.
Ngây người ở đây, thoáng cái mười ngày đã trôi qua.
Hình tượng của Đường Phong lúc này có chút lôi thôi, cái cằm đã được Bảo nhi Mộng nhi thanh lý sạch sẽ giờ lại dài ra thêm không ít râu ria, khi không lại tăng thêm vài phần tang thương. Cặp mắt thâm quầng, con mắt cũng có chút đỏ.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Hắn nghiên cứu suốt mười ngày, không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, nhưng vẫn không nghiên cứu được gì cả. Từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong của trương Thiên Công đồ phổ tỏa kim quang này đều bị Đường Phong sờ khắp toàn bộ, cũng xem qua một lượt nhưng không phát hiện được thứ gì cả. Đồ phồ này ngoại trừ những chữ nhỏ ở trang đầu tiên ra, còn lại tất cả đều là đồ án.
Dù định lực của Đường Phong không tệ nhưng cũng bị giày vò đến không còn cách nào khác.
Đồ chơi rác rưởi này chính là chí bảo của Thiên Công Sơn Trang, bảo bối mà Huyết Vụ thành ngấp nghé? Đường Phong có chút dở khóc dở cười. Bất quá không thể phủ nhận những cơ quan ám khí được ghi lại trong Thiên Công đồ phổ quả thực xảo đoạt thiên công. Dù phóng mắt khắp cả Thiên Cương đại lục cũng là loại cao cấp nhất. Nhưng những thứ này thì làm được gì? Ám khí được ghi lại trong Ám Khí phổ của Đường Môn cũng xảo đoạt thiên công vậy. Nhưng cho dù là ám khí đệ nhất thì cũng không cách nào gây nguy hại gì cho Thiên giai cao thủ được.
Ám khí nhất đạo, vốn là dùng để lấy yếu thắng mạnh, nếu ngay cả ám khí lợi hại nhất cũng không đối phó được với Thiên giai cao thủ, thì dù có xảo đoạt thiên công thế nào đi nữa cũng có ích gì.
Nói thực ra, Đường Phong thất vọng, cực độ thất vọng! Hắn có một loại cảm giác như bị lừa gạt vậy, quả nhiên là kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng lớn a.
Nhìn thiên đồ phổ mình nghiên cứu hơn mười ngày này, Đường Phong liền đánh một chưởng vào không khí. Chẳng lẽ ám khí nhất đạo ở thế giới này chỉ đến đây thôi sao? Nếu vậy sở trường của mình chẳng lẽ lại để làm cảnh?
Kim quang trên Thiên Công đồ phổ nhìn thật chướng mắt. Đường Phong tức giận đánh một quyền lên đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả trương Thiên Công đồ phổ trở nên sáng ngời hơn trước, tầng kim quang kia lại càng như thế.
Đường Phong sững sờ, liền cầm lấy Thiên Công đồ phổ lên nhìn xuống mặt đất. Nơi bị mình đánh một quyền lúc nãy cũng không xuất hiện hố to như trong tưởng tượng.
Bốn lần rèn luyện thân thể, hơn nữa một quyền đánh ra trong lúc cuồng bạo, Đường Phong tự tin có thể đánh ra một cái hố lớn. Nhưng giờ mặt đất lại không chút tổn hại gì, giống như tất cả lực đạo của mình đều bị Thiên Công đồ phổ thừa nhận vậy.
Tập trung tinh thần nhìn Thiên Công đồ phổ, Đường Phong không dám xác định có phải kim quang so với trước kia thì sáng hơn một chút không. Nhưng mà. . Trong quá trình nghiên cứu suốt mười ngày qua, Đường Phong từng nảy ý định rót cương khí vào Thiên Công đồ phổ, lúc ấy Thiên Công đồ phổ cũng không có bất kì phản ứng gì cả.
Ngẫm lại, dù sao vật rác rưởi này nếu chỉ được như vẻ ngoài của nó, vậy thì với mình cũng không hữu dụng gì cả, dù có bị hủy đi cũng không tiếc. Hoặc không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, Đường Phong lại nện một quyền lên đó.
Kim quang lại lóe lên lần nữa, Đường Phong lần này có thể khẳng định được Thiên Công đồ phổ đã hấp thu toàn bộ công kích của mình.
Tâm tình vốn tịch mịch bỗng nhiên trở nên kích động, hai tay Đường Phong cùng đánh, một lần lại thêm một lần không ngừng đánh vào chí bảo Thiên công Sơn Trang gìn giữ qua vô số năm này.
Kim quang càng ngày càng sáng, tuy rằng độ sáng lên rất chậm, nhưng quả thật đang sáng lên. Sau khi phát giác được điểm này Đường Phong cũng không cố kỵ nữa, mỗi một quyền đánh ra đều dùng mười thành lực đạo, không ngừng oanh kích lên Thiên Công đồ phổ.
Một ngày, hai ngày. . . Oanh kích suốt cả ba ngày. Cả người Đường Phong đều trở nên hư thoát, hai tay đã không còn chút cảm giác, động tác cứ như máy móc vậy. Trong khoảng thời gian này Đường Phong nghỉ ngơi hai lần, sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức lại tiếp tục làm ra việc tàn ác như vậy.
Mãi cho đến hôm nay, Thiên Công đồ phổ vốn tỏa ra kim quang chói mắt, nhưng giờ lại tỏa ra màu trắng, hơn nữa cả trương Thiên Công đồ bắt đầu trở nên trong suốt. Giấy vàng đã không còn thấy đâu nữa chỉ còn lưu lại vô số đồ án rậm rịt.
Rốt cục, sau khi Đường Phong đánh ra một quyền cuối cùng, giấy vàng liền triệt để biến mất, vô số đồ án ly kỳ xoay chung quanh người Đường Phong, những đồ án cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công kia vây Đường Phong trong ngoài ba vòng. Mà những phi cầm tẩu thú kia cũng bay nhảy bên người Đường Phong, giống như đúc, thiếu khuyết chẳng qua là sinh mệnh lực thôi.
Đường Phong xem đến ngây ngốc, trí tưởng tượng của hắn dù có phong phú đến mức nào đi nữa, cũng không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Khối phạm vi nơi Đường Phong đứng này liền có một đạo bạch quang phóng thẳng lên trời, sáng như ban ngày, bao trùm cả đỉnh núi.
Đạo bạch quang này đến cũng nhanh đi cũng nhanh nhưng lại kinh động không ít người. Linh Khiếp Nhan đang ngồi trên một cái ghế để hóng mát ngắm sao trong Yên Liễu Các bỗng nhiên đứng bật dậy, liếc mắt về phía Khúc Đình Sơn, thân thể nhỏ bé liền lóe lên lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
- Linh tỷ tỷ.
Thang Manh Manh vội vàng hô một tiếng, đang muốn đuổi theo lại bị Tần Tứ Nương ôm lại.
Bọn người Bạch Tố Y cùng Lâm Nhược Diên cũng từ trong sân của mình phóng thẳng lên trời, bay đến đỉnh núi nơi Đường Phong đang đứng. Nhưng những người này vừa bay lên Linh Khiếp Nhan đã xoẹt qua người các nàng, chỉ lưu lại một câu nói:
- Các ngươi không được qua đó.
Cùng lúc đó, một lực cản vô hình phát ra từ người Linh Khiếp Nhan chặn các nàng lại.
Linh Khiếp Nhan cũng đã tự mình cân nhắc. Dù nói Thiên Tú là nhà của Đường Phong, Lâm Nhược Diên đối với Đường Phong lại như con ruột, nhưng bí mật trên người Đường Phong quá nhiều, nếu có thể không lộ ra vẫn tốt hơn. Đạo bạch quang ban nãy, Linh Khiếp Nhan cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nàng biết Đường Phong đang bế quan ở đó.
Chỉ qua giây lát tiểu nha đầu này liền xuất hiện bên người Đường Phong, sau khi nhìn thấy một màn không thể tưởng nổi Linh Khiếp Nhan cũng giật mình đứng nguyên tại chỗ.
Mà Đường Phong vẫn đang đứng nguyên không nhúc nhích, bỗng nhiên cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngập vẻ đắc ý cùng vui sướng.
Hắn rốt cục cũng phá giải được huyền bí của Thiên Công đồ phổ. Tuy là phá giải trong lúc vô tình, nhưng quá trình không trọng yếu, chủ yếu là kết quả.
Cả trương Thiên Công đồ phổ thoạt nhìn thì thật là một bảo bối. Trên đó ghi lại rất nhiều cơ quan ám khí xảo đoạt thiên công, có thể làm cho bất cứ kẻ nào cũng trở nên điên cuồng. Nhưng những bảo bối này lại chỉ để ngụy trang!.
Bảo bối chính thức được che dấu, chính là những đồ án hiện giờ!
Đường Phong vươn tay điểm vào một đồ án, trong đầu lập tức xuất hiện những giải thích cực kì tỉ mỉ về đồ án này. Như là tài liệu chế tạo, thủ tục chế tác cùng cấu tạo bên trong vân... vân. Tin rằng một người chỉ cần không quá đần, lại có đủ tài liệu liền có thể chế tạo ra được thứ này.
Lại điểm vào một cái khác, cũng giống như thế. Những tin tức này mắt thường không thể thấy được, toàn bộ đều trực tiếp tiến vào não bộ Đường Phong.
Thiên Công Sơn Trang đạt được Thiên Công đồ phổ cũng đã được hơn ngàn năm, cũng dựa theo những ghi chép trên này để lập ra được một thế lực lớn, nhưng mà. . . Những thứ Thiên Công Sơn Trang kế thừa được từ đồ phổ này, chỉ là vẻ ngoài sơ đẳng nhất thôi. Mà giờ Đường Phong lại đạt được toàn bộ tri thức.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 448: Cỏ cây cũng có thể thành rừng. (Thượng)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by MTQ--- 4vn.eu
CV + Edit Text: Bựa Thập Ngũ
Cũng tỷ như nói một kiện ám khí, Thiên Công Sơn Trang chỉ là dựa theo những hình ảnh của ám khí cùng cấu tạo thô ráp của nó được ghi lại trên đồ phổ, trải qua hơn mười mấy thế hệ nghiên cứu bổ xung mới chế tao ra được. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là vẽ loạn lên hồ lô, cũng không chế tạo hoàn chỉnh ám khí được ghi lại trên đồ phổ, tuy rằng bộ dáng không khác lắm nhưng uy lực lại chênh lệch nhau khá xa.
Bởi vì những cấu cạo kĩ càng trong đó không phải bọn hắn có thể đoán ra được, hơn nữa. . . Trọng yếu nhất là tài liệu chế tạo ám khí. Không phải là vàng bạc sắt thép bình thường, mà cần dùng tài liệu được dung luyện từ xương cốt linh thú cùng một ít khoáng thạch để chế tác.
Hài cốt Linh thú! Hơn nữa hài cốt của linh thú càng mạnh, ám khí được chế tạo ra uy lực càng lớn. Bởi vì hài cốt là nơi lưu lại tu vị cả đời của linh thú, nếu như được lợi dụng tốt, lực sát thương so với bản thân linh thú công kích còn cường hoành hơn rất nhiều
Đường Phong không khỏi nhớ đến bốn cụ hài cốt của thú trung chi vương ở trong Mị Ảnh không gian. Đây là do hắn trãi qua nguy hiểm ở Khúc Đình Sơn, tiến vào trong thú mộ tìm được. Nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng, giờ ngẫm lại đúng là mình liệu việc như thần a.
Lại xem xét thêm mấy đồ án, Đường Phong hạnh phúc đến hôn mê. Những thứ ghi lại trên Thiên Công đồ phổ đều có thể chế tạo ra được, điều kiện tiên quyết là phải có tài liệu.
Mà những thú máy bị Đường Phong nghi vấn kia, cũng có thể chế tạo được. Đương nhiên, nếu muốn những thú máy này cử động cũng không khó, chỉ cần dùng nội đan linh thú làm năng lượng là được.
Nếu có thể chế tạo ra một đầu Cự Điêu. . . Lúc đó thiếu gia ta không phải có thể lên trời xuống, bay lượn Cửu Thiên sao? Lòng Đường Phong lập tức nổi nên một mảng lửa nóng. Nhìn kĩ tài liệu chế tác, tâm tình đang sôi sục giống như bị tát một chậu nước lạnh vậy.
Ít nhất phải là hài cốt của bát giai linh thú, nội đan của bát giai linh thú. Nguyệt Tích Quáng, Thiên Ngoại Vẫn Thiết, Xích Kim Quáng...
Những khoáng vật này là thứ gì vậy? Đường Phong đừng nói là nhìn, ngay cả nghe cũng chưa bao giờ nghe qua. Chỉ có Thiên Ngoại Vẫn Thiết là từng nghe đến, nhưng thứ này cũng là bảo bối chỉ có thể ngộ không thế cầu. Đừng nói gì đến hài cốt cùng nội đan của bát giai linh thú.
Khiếu Thiên Lang có cường đại không? Nó mới chỉ là lục giai đỉnh phong!
Lại nhìn những phi cầm tẩu thú khác, cũng đều cần hài cốt cùng nội đan của linh thú đã ngoài thất giai.
Ông trời ơi, ngươi không phải muốn chơi thiếu gia ta đấy chứ? Đường Phong phiền muộn muốn thổ huyết. Thất giai linh thú ở đâu Đường Phong không rõ, linh thú cường đại nhất cả Lý Đường đế quốc cũng chỉ mới là lục giai thôi.
Bất quá những cơ quan kia ám khí cũng khiến cho Đường Phong cân bằng lại một chút. Tài liệu chế tác của chúng cũng không hà khắc như vậy, hài cốt của linh thú ngoài tứ giai là được.
Đường Phong dám khẳng định, nếu mình dựa theo trên này chế tạo ra một kiện ám khí, vậy uy lực khi sử dụng tuyệt đối có thể khiến người khác rung động.
Huống chi. . . Đường Phong có có thể chế tác ám khí trên Đường Môn Ám Khí phổ nữa. Từ trước đến nay, Đường Phong thậm chí còn nghĩ đến chuyện kết hợp ám khí Đường Môn cùng thế giới này lại với nhau. Mà giờ xem ra, hắn đã thành công rồi. Chỉ cần có thể tìm được tài liệu, ám khí Đường Môn sẽ lại một lần nữa là ác mộng của tất cả mọi người!
- Ha ha ha ha!
Đường Phong nhịn không được cất tiếng cười to lên.
- Phong ca ca, đây là những thứ gì vậy?
Linh Khiếp Nhan rốt cục mở miệng hỏi.
- Nha đầu ngươi tới rồi sao?
Đường Phong quay đầu nhìn lại, thấy hai con mắt của Linh Khiếp Nhan trừng lên so với trứng gà còn to hơn, không khỏi đắc ý
- Đây là Thiên Công đồ phổ a.
- Thiên Công đồ phổ?
Linh Khiếp Nhan nghi hoặc vạn phần
- Thiên Công đồ phổ sao lại trở nên như vậy?
Lại nói lúc Đường Phong đạt được Thiên Công, Linh Khiếp Nhan vẫn còn trong lúc ngủ say nên nàng không biết được sự tình lúc đấy.
- Nó vốn có hình dạng một quyển trục, nhưng sao lại biến thành ra như bây giờ ta cũng không rõ lắm.
Đường Phong cũng không rõ giấy vàng của Thiên Công đồ được tạo thành từ chất liệu gì nữa, vì sao khi mình nện lên đó ba ngày liên tục liền biến mất không còn chút gì mà những đồ án trên đó lại nhảy cả ra ngoài.
Ở trước mặt Linh Khiếp Nhan, Đường Phong cũng không có bí mật gì phải che dấu cả, bởi vì từ trước đến nay hai người đều là cùng chung vinh nhục, sinh hoạt một chỗ.
- Nha đầu ngươi chờ một lát, để ta nghiên cứu những đồ án này một chút đã.
Đường Phong nhìn chằm chằm vào những đồ án xoay xung quanh mình, lâm vào trầm tư.
Trong Thiên Công đồ phổ có che dấu bí mật, Đường Phong dám khẳng định dù là Thiên Công Sơn Trang cũng chưa từng phát hiện ra việc này. Nguyên nhân rất đơn giản, ở Thiên Công sơn trang không có những tồn tại nghịch thiên như thú máy, mà ám khí của bọn hắn Đường Phong cũng đã từng trông thấy, uy lực cũng không mạnh mẽ lắm.
Thiên Công đồ phổ quá quý giá, Thiên Công Sơn Trang có được nó cũng đã gần ngàn năm, không phải vị trang chủ nào cũng xem nó như bảo bối đấy sao? Cầm trong lòng bàn tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan. Cũng chỉ có Đường Phong trong đầu có những tinh túy của ám khí Đường Môn mới không xem cái Thiên Công đồ phổ này ra gì, mới có thể dùng man lực không chút nể nang để phá giải bí mật của Thiên Công đồ.
Đây có thể nói là trùng hợp, cũng có thể nói là ngoài ý muốn. Nếu đổi lại là bất kì người nào khác, dù là đám người của Huyết Vụ thành kia đạt được Thiên Công đồ phổ, chỉ sợ cũng sẽ không dùng loại phương pháp này để phá giải nó.
Qua một lát, những đồ án kia liền giống như cá voi hút nước, bắt đầu mãnh liệt khởi động. Theo bàn tay to lớn đang vươn ra kia của Đường Phong thoáng một cái liền chui vào cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, Đường Phong liền cảm thấy trong đầu nhiều thêm phương pháp chế tác của vô số ám khí cùng thú máy.
Trong đầu tràn ngập tên của đủ loại khoáng thạch, tài liệu khiến Đường Phong mơ màng một trận. Những vật kia đa số đều kì lạ quý hiếm, cổ quái vô cùng. Rất nhiều khoáng thạch Đường Phong còn chưa được nghe qua khiến cho hắn nổi lên một cổ cảm giác lực bất tòng tâm. Muốn thu thập đủ những khoáng thạch để chế tạo ra những thú máy có uy lực bá đạo kia, phải đợi đến ngày tháng năm nào đây chứ?
Để cho Đường Phong hơi an tâm là khác với thú máy, những tài liệu chế tác cơ quan ám khí cũng không khó tìm lắm, tuy rằng cũng rất quý trọng nhưng Đường Phong đều đã nghe qua.
Xem ra ... Cần phải kiếm thêm chút bạc rồi. Một trăm tám mươi vạn lượng bạc trên người mình nhìn thì nhiều, nhưng nếu muốn dùng để mua những khoáng thạch này, chỉ sợ cũng chỉ như là muối bỏ biển. Đúng là tiền thì không bao giờ đủ.
Hơn nữa hài cốt của linh thú đã ngoài tứ giai nhất định phải thu thập một ít, đây đều là những nguyên vật liệu để chế tạo ám khí cả.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc