Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 641: Ác ma đền tội
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Sở Vân Thiên không còn sức mạnh nữa, gã nói rất thành khẩn.
Dường như Sở Vân Thiên cũng hiểu được, hôm nay gã chạy trời không khỏi nắng, giờ đây gã đã hoàn toàn mất đi sức mạnh, không còn nghĩ đến việc chạy trốn nữa.
Khi còn sức mạnh, bị Truy Phong và Trương Dương truy kích còn không trốn được, càng không cần nói đến bây giờ nữa.
- Được, ngươi hỏi đi!
Trương Dương chầm chậm gật đầu, Sở Vân Thiên rất đáng hận, gã đã giết quá ngàn người, một ác ma như vậy thực sự đáng chết.
Có điều người trước khi chết cũng nói điều thiện, Sở Vân Thiên chỉ là muốn hỏi một vài vấn đề mà thôi, Trương Dương không muốn từ chối yêu cầu như vậy, và cũng không cần phải từ chối điều đó.
- Ta muốn biết, rốt cuộc ngươi tên là gì?
Sở Vân Thiên cố gắng chống cơ thể dậy, nội lực trong đan điền của gã cũng đang dần khôi phục, có điều tạm thời không thể khôi phục được thực lực như lúc ban đầu nữa, muốn làm vậy cần quá nhiều thời gian, lần này gã nhất định sẽ thất bại.
Trương Dương hơi ngớ người, hắn không ngờ câu hỏi của Sở Vân Thiên lại là thế này.
Trước khi chết, thứ mà Sở Vân Thiên muốn biết không ngờ lại là tên của hắn.
Do dự một lát, cuối cùng Trương Dương gật đầu rồi nói:
- Y Thánh Nhất Mạch, Trương Dương!
- Hóa ra ngươi là người của Y Thánh Nhất Mạch, ôi số mệnh, đây là số mệnh, xem ra Y Thánh Nhất Mạch của các ngươi lần này, được đoán trước là sẽ quật khởi huy hoàng, Sở Vân Thiên ta chết trong tay ngươi, cũng không thiệt thòi!
Sở Vân Thiên cười lớn một tiếng ở đó, nhãn thần nhìn Trương Dương một cách kỳ lạ, lời của gã cũng làm cho Trương Dương cảm thấy cổ quái.
- Trước kia sư phụ đã từng nói với ta, mặc dù chúng ta tu luyện ma đạo, nhưng có thể giết chóc ít thì hãy cố gắng giết ít, đừng giết những người vô tội, làm hại đến thiên hòa. Thật nực cười, năm đó ta nghe những điều này nhưng chỉ coi đó là chuyện cười, ma đạo không giết người thì làm gì đây, cuối cùng giờ đây ta đã hiểu được ý của sư phụ!
Sở Vân Thiên lại tự nói với mình ở đó, khi nói chuyện gã luôn ngẩng đầu nhìn lên trời, dường như đang nhớ lại điều gì đó.
Trương Dương yên lặng nhìn vào gã, không nói gì.
- Báo ứng, cuối cùng báo ứng của ta đã đến rồi. Giết nhiều người như vậy, không biết dưới âm phủ có bao nhiêu oan hồn đang đợi ta. Cũng tốt, xuống dưới đó họ để cho họ một cơ hội báo thù, ta về sau, sẽ không giết người nữa!
Sở Vân Thiên chậm rãi lắc đầu, rồi lại nhìn về phía Trương Dương.
- Trương Dương, ta còn một thỉnh cầu cuối cùng!
Sở Vân Thiên nói, rồi không đợi Trương Dương trả lời đã nói tiếp:
- Sau khi ta chết, tất cả mọi thứ đều thuộc về ngươi, ta sẽ nói cho ngươi một nơi tuyệt mật, ở đó có vạn năm linh nhãn, có thể sinh ra vạn năm linh nhũ, hơn nữa ở đó còn rất nhiều linh nhũ, ta chỉ lấy hai bình, không lấy hết. Ta tin rằng nó có tác dụng rất lớn với ngươi, những thứ này, chỉ để đối lấy một lời hứa của ngươi!
Sở Vân Thiên nói rất bình tĩnh, nếu chỉ nghe từ ngữ khí, sẽ không nhận ra đây là một người sắp chết.
Lông mày của Trương Dương rung mạnh, trước kia khi Sở Vân Thiên nuốt vạn năm linh nhũ suống, hắn đã có suy nghĩ thông qua Sở Vân Thiên tìn đến vạn năm linh nhãn, giờ đây chính Sở Vân Thiên đã thừa nhận.
Sức hấp dẫn của vạn năm linh nhũ với Trương Dương khá lớn, nghĩ một lát, Trương Dương mới chầm chầm nói:
- Chỉ cần là việc không đi ngược lại đạo nghĩa, ta sẽ đồng ý với ngươi!
- Ha ha, ngươi yên tâm. Ta sẽ không bảo ngươi đi giết người đâu!
Sở Vân Thiên cười lớn lên một tiếng, trong lòng Trương Dương hơi nhẹ nhõm, trên mặt thì không có sự thay đổi nào.
Hắn thật sự lo lắng rằng Sở Vân Thiên sẽ bảo hắn làm một việc gì có hại, ví dụ như bảo hắn đi giết người nhà Hoàng gia, đây không phải là điều không thể xảy ra, trong lòng Sở Vân Thiên nhất định có sự oán hận rất lớn với Hoàng gia.
Dù sao thì Hoàng gia kéo Trương Dương vào đây, mới khiến gã đến nông nỗi này.
Đương nhiên, dù không có Hoàng gia, Trương Dương cũng phải đối phó với gã, đây là nhiệm vụ trong hệ thống, chỉ là những việc này Sở Vân Thiên đều không biết.
- Ta hi vọng, ngươi có thể đem thi thể của ta về đến Mạt La Sơn của Nam Cương, chôn ở dưới núi là được, đó là quê của ta, lá rụng về cội, ta muốn về nhà rồi!
Sở Vân Thiên nhẹ nhàng nói, khi nói những lời này trên mặt gã lộ ra vẻ sầu não.
Dù là người tu luyện nội công, cũng có mái nhà của mình, rất nhiều người tu luyện nội công coi trọng việc lá rụng về cội, sau khi tuổi đã cao đều muốn ở trong nhà, không ra ngoài nữa.
Thỉnh cầu này của Sở Vân Thiên, không hề quá đáng.
Trương Dương nhìn gã thật lâu, sau khi chắc chắn rằng gã nói những lời này là thật, hắn bèn nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Dương đã đồng ý với yêu cầu này của gã.
- Tốt lắm, ta sẽ nói cho ngươi về chỗ đó…
Tiếng của Sở Vân Thiên đột nhiên trở nên nhỏ hơn một chút, nhưng nơi mà gã nói Trương Dương nghe rất rõ, sau khi Sở Vân Thiên nói xong, cơ thể đột ngột dựng lên, mắt gã nhìn về phía trên chằm chằm, một lúc sau, đầu lại ngả về phía sau.
Khi biết rằng mình không còn đường sống, Sở Vân Thiên đã lựa chọn tự kết liễu chính mình.
Gã là người trong ma đạo, trong xương cốt của gã có sự kiêu hùng, từ đầu đến cuối gã chưa một lần cầu xin tha thứ, nếu như gã thật sự xin tha thứ, Trương Dương sẽ coi thường gã.
Vô Ảnh chạy qua ngửi ngửi, rồi cuối cùng gật đầu.
Tia Chớp nhảy thẳng tới đó, sau khi phóng ra một làn khói độc liền chạy về vội vàng, nó lo lắng rằng Sở Vân Thiên giả chết, thu hút họ qua đó để giết họ.
Linh thú đều rất thông minh, và đều rất cẩn thận.
Nhìn một lúc, Trương Dương đột nhiên lắc đầu:
- Hắn đã tự chặt đứt tâm mạch, chết thật rồi!
Chết rồi, Sở Vân Thiên đã chết thật rồi, Trương Dương là truyền nhân của Y Thánh Nhất mạch, y thuật cao cường, hắn đương nhiên có thể nhận ra một người chết thật hay chết giả.
Vô ảnh cũng đúng đó kêu, nó đã không còn cảm nhận được sức sống trên người Sở Vân Thiên.
Một thế hệ cường nhân, cao thủ ma đạo Sở Vân Thiên, đã chết như vậy.
Trương Dương chầm chậm đứng lên, trực tiếp đến trước mặt Sở Vân Thiên.
Trước khi chết Sở Vân Thiên là ác ma, là kẻ địch của hắn, có điều sau khi chết cũng chỉ là một cỗ thi thể, người chết như đèn tắt, tất cả ân oán đều không còn tồn tại nữa.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, trận đấu này bắt đầu từ lúc trời tối, từ biệt thự đánh đến bên ngoài, rồi lại từ công trường truy kích trở về, cuối cùng lại chạy đến đây, gần như đã dùng hết cả một đêm.
Giờ đây trời đã gần sáng, trận chiến này cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Trương Dượng muộn lấy chút nội lực vừa hồi phục, đặt thi thể của Sở Vân Thiên lên trên lưng Truy Phong.
Lần này Truy Phong không từ chối, Sở Vân Thiên là kẻ địch của nó, nhưng cũng là một cường nhân thật sự, linh thú đều có một sự tôn kính bản năng đối với cường nhân, càng không cần nói đến người đã chết.
Truy Phong đồng ý đem gã về.
Nhặt Hỏa Diệm Đao và chiếc túi đen của Sở Vân Thiên ở dưới đất lên, Trương Dương cũng lật người lên ngựa, Truy Phong ngẩng đầu nhẹ nhàng hí lên một tiếng, vó ngựa nhấc lên, ngay lập tức biến thành một luồng ánh sáng trắng biến mất ở đằng xa.
Trận chiến đấu này đã kết thúc, Trương Dương đã giành thắng lợi, có điều cũng là thắng lợi trong thê thảm. Sau khi châm huyệt, hắn cần thời gian rất dài để hồi phục, trước đó Truy Phong cũng bị thương, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Lần này Vô Ảnh và Tia Chớp không bị gì cả. Hải tên đó đang kêu nhè nhẹ ở đó, trông vẫn rất hưng phấn.
Dù thế nào, lần này họ đã giành được thắng lợi.
Biệt thự bên hồ, Long Phong ngồi ở trong phòng khách, tâm trạng của anh ấy không bình tĩnh như biểu hiện bề ngoài.
Nhìn bầu trời bên ngoài, lòng anh ấy lại có chút lo lắng.
Một đêm rồi, đã qua một đêm rồi, Trương Dương vẫn không có tin tức gì, anh ấy cũng không biết kết quả cuối cùng của trận đấu này rốt cuộc như thế nào.
Họ đã đuổi kịp Sở Vân Thiên, và giết được gã, hay là tên ác ma Sở Vân Thiên kia đã chạy thoát?
Hoặc có lẽ, Sở Vân Thiên tháo chạy là giả, gã cố ý dẫn họ đi, và giờ hai bên đang giao chiến.
Lúc này, trong óc Long Phong nghĩ rất nhiều rất nhiều, quan tâm thêm loạn, những điều này anh ấy không thể nào khống chế được, trước khi Trương Dương trở về, có lẽ anh ấy sẽ càng nghĩ nhiều hơn nữa.
- Két!
Cánh cổng bên ngoài đột nhiên mở ra. Long Phong ngay lập tức đứng lên, khi nhìn thấy Truy Phong và Trương Dương cưỡi trên người Truy Phong ở bên ngoài, anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên mặt anh ấy, lộ ra một nụ cười như giải tỏa được một gánh nặng.
Trương Dương không sao, thế là được rồi, trước kia những điều anh ấy lo lắng cũng đều là do sợ Trương Dương xảy ra chuyện. Trương Dương xuất hiện trước mặt anh ấy, tất cả những điều lo lắng này sẽ biến mất.
Anh ấy đứng dậy, rất nhanh chú ý đến thi thể Sở Vân Thiên ở trên người Truy Phong.
Anh ấy hơi ngớ ra, ngay lập tức cười rất rạng rỡ, anh ấy không cảm nhận được sự tồn tại của Sở Vân Thiên, lại thấy dáng điệu không bình thường của Sở Vân Thiên trên ngựa, rất nhanh liền hiểu ra có chuyện gì.
Ác ma này, cuối cùng đã phải đền tội dưới tay Trương Dương.
“Tôi đã đồng ý với hắn, đưa thi thể của hắn về quê hương, anh hãy sắp xếp một chút, tôi đi nghỉ một lát!”
Sau khi Trương Dương xuống ngựa, liền nói với Long Phong câu đó, nói xong hắn mang đồ đạc đi vào phòng của mình.
Cuộc chiến đêm vừa rồi làm cho hắn rất mệt, đặc biệt là còn sử dụng cách châm huyệt để kích phát tiềm năng, làm cho hắn càng cảm thấy mệt hơn, giờ đây hắn thật sự cần phải nghỉ ngơi rồi.
Long Phong ngay lập tức gật đầu, anh ấy cũng không nói gì hết, sau khi nhận lấy thi thể của Sở Vân Thiên, bèn mang đến trong một căn phòng ở bên cạnh.
Lúc này đây, anh ấy hoàn toàn có thể xác định rằng, Sở Vân Thiên đã chết thật sự.
Mối thù của biết bao đồng đạo ở Tây Cương, và người anh họ kia của anh ấy cuối cùng cũng báo được rồi, nhìn thi thể của Sở Vân Thiên, Long Phong cũng rất cảm khái, sự cảm thán đó phần nhiều là do Trương Dương.
Lúc đầu khi họ mới quen nhau, Trương Dương mới có tu vi hai tầng, giờ đây chỉ trong một thời gian ngắn, đã có thực lực giết được một cường nhân trung kỳ tầng bốn rồi.
Dù Trương Dương dùng cách gì, nhưng hắn đã thật sự giết được cường nhân này.
Còn tất cả sự tiến bộ này của Trương Dương, đều xảy ra dưới sự chứng kiến của anh ấy, càng hiểu rõ thêm về Trương Dương, anh ấy càng cảm thấy sự đáng sợ của Trương Dương, Long Phong không biết rằng, trong tương lai Trương Dương có thể phát triển đến mức độ nào.
Những điều Long gia làm trước kia, giờ đây thật sự quá ngu ngốc.
Mặc dù quan hệ của anh ấy và Trương Dương vẫn tồn tại, vẫn rất tốt, nhưng đang tiếc quan hệ của Trương Dương và Long gia đã hoàn toàn sụp đổ, Long Phong hiểu rất rõ, Trương Dương đối xử với anh ấy và Long gia bằng hai thái độ khác hẳn nhau.
Ngủ cả một ngày, Trương Dương mới tỉnh lại, nội lực trong cơ thể hắn đã hồi phục đến thực lực sơ kỳ tầng hai, sau khi châm huyệt sẽ hồi phục rất nhanh, giờ đây thực lực của hắn không mạnh, nhưng tự bảo vệ mình trước người bình thường hoàn toàn không thành vấn đề.
Càng huống hồ, bên cạnh hắn còn có ba con đại linh thú.
Trương Dương tỉnh lại, ăn một vài đồ ăn đơn giản, bèn dọn dẹp chiến lợi phẩm lần này.
Đầu tiên là Hỏa Diệm Đao, thần binh lợi khí đứng thứ tám, thanh đao này thật sự lợi hại như lời đồn vậy, nó có thực lực ngang tầm với Hàn Tuyền Kiếm.
Với Trương Dương, một đao một kiếm này không cần thiết phải so sánh xem cái nào mạnh cái nào yếu, chúng đều lợi hại như nhau, đều là những thần binh hùng mạnh, mạnh hay yếu chủ yếu là ở trong tay ai.
Giờ đây Trương Dương đã có thêm Hỏa Diệm Đao, cũng đồng nghĩa tăng thêm thực lực của hắn.
Thu Hỏa Diệm Đao vào, Trương Dương mới mở chiếc túi màu đen kia ra, lấy ra từng quyển mật tịch trong đó, cuối cùng mới là thứ mà Hoàng gia đưa cho Sở Vân Thiên.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 642: Tam đơn nhất thủy
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Thứ lấy ra đầu tiên, là một quyển sách nhỏ giống như tờ giấy ố vàng trước đó.
Quyển sách không có tên, chỉ có một tờ bìa không có chữ, Trương Dương cũng không chú ý đến tờ bìa, trực tiếp mở ra đọc nội dung bên trong.
Bên trong quyển sách này, viết về một cách khác để đi vào cảnh giới tầng năm, nếu không phải vì trước đó thật sự quá mật, phải nghỉ ngơi để khôi phục, không chừng vừa về hắn sẽ mở ra xem luôn.
Chỉ xem qua một chút, sắc mặt Trương Dương liền hơi chấn động.
“Huyết Hồ Đan?”
Trang đầu tiên của cuốn sách, đã nói về cách vào tầng năm này, điều quan trọng nhất trong cách này nằm ở trên người ba loại linh dược, loại linh dược đầu tiên xuất hiện, đó chính là Huyết Hồ Đan.
Thứ mà Trương Đạo Càn đưa cho cụ già Tạ gia, chính là công thức của Huyết Hồ Đan.
Điều này có nghĩa là trước đó Trương gia đã có công thức của Huyết Hồ Đan, chỉ là không biết rằng người nhà Trương gia có biết tác dụng thật sự của Huyết Hồ Đan hay không, nếu như họ biết, tại sao hắn lại không biết một chút gì hết, điều này không phải là điều nên có.
Dù là kiếp trước, hay là kiếp này, Trương Dương đều là đệ tử hạt nhân của họ, chỉ cần là những bí mật trong gia tộc, hắn đều có thể tìm hiểu.
Trương Dương không biết, chỉ có thể nói rằng không có ghi chép gì lại, một chuyện lớn thế này mà không có ghi chép, Trương Dương rất nghi ngờ về điều đó.
Trương Dương áp chế những mối nghi ngờ này xuống, rồi tiếp tục lật xem nội dung của cuốn sách.
Cuốn sách này chính là phần phía trước của tờ giấy hắn có được, có ba loại linh dược, ba loại đó là Huyết Hồ Đan, Dương Giác Đan và Tam Nhãn Đan.
Ba loại linh dược này, ngoài Huyết Hồ Đan, Trương Dương chưa từng nghe đến những tên còn lại.
May mà trong quyển sách có công thức, nói rõ cách chế tạo ba loại thuốc này, và thuốc chủ yếu là gì.
Thuốc chủ yếu để chế tạo Huyết Hồ Đan là máu màu Huyết Hồ, Huyết Hồ là linh thú, nhưng Trương Dương không biết Hồ Huyết ở đâu, cũng chưa từng nghe nói đến, có điều đã có tên thì có thể đi hỏi thăm được, có hi vọng nhất định.
Dương Giác Đan, làm Trương Dương cảm thấy đau đầu.
Dương Giác Đan, thuốc chủ yếu của nó là Dương Giác Huyễn Thảo, Trương Dương cũng không hề biết, cũng chưa từng nghe thấy một loại linh dược như vậy, theo như ghi chép trong sách, Dương Giác Huyễn Thảo rất lớn, trông giống một đôi sừng dê vậy, vì vậy có tên như thế.
Có điều Dương Giác Huyết Thảo có khả năng mê hoặc nhất định, làm cho người ta không nhìn thấy được dáng vẻ thật sự của nó, dù có nhìn thấy nó cũng có khả năng lầm tưởng là thứ khác, thậm chí lầm tưởng rằng đó là loại cây bình thường.
Nhìn thấy, nhưng lại chưa chắc nhận ra, Trương Dương vốn đã chưa từng nghe đến loại này, tìm được nó càng khó hơn.
Trong cuốn sách còn nhắc đến, Dương Giác Huyễn Thảo còn có một cái tên nữa, tên là Dương Giác Thánh Thảo, bản thân nó sống được cũng rất khó khăn, Dương Giác Huyễn Thảo một hai nghìn năm không hề có tác dụng gì, muốn đột phá lên tầng năm, cần phải dùng Dương Giác Huyễn Thảo cực phẩm có tuổi đời lên đến hơn sáu nghìn năm.
Dương Giác Huyễn Thảo vốn đã là một thứ rất khó tìm, lại còn phải tìm một nguyên liệu cực phẩm vượt qua sáu nghìn năm, giờ đây Trương Dương cũng không biết phải nòi gì nữa.
Loại đan dược thứ ba, càng làm cho Trương Dương đau đầu hơn.
Thuốc chủ yếu của Tam Nhãn Đan là con mắt thứ ba của Tam Nhãn Thú, Trương Dương có chút hiểu biết về Tam Nhãn Thú, đây là một loại linh thú vô cùng lợi hại, bộ dạng giống chó, có điều trên trán có một con mắt, vì vậy mới được gọi là Tam Nhãn Nhú.
Thực lực của Tam Nhãn Thú rất mạnh, Tam Nhãn Thú đã trưởng thành có thực lực tứ kỳ trở lên, hơn nữa Tam Nhãn Thú cũng có thể tiến hóa, Tam Nhãn Thú đã tiến hóa, dù là cường nhân đứng đầu hậu kỳ tầng bốn cũng chưa chắc có thể làm đối thủ của nó.
Hoặc là, chỉ có người bảo vệ đầy tầng bốn mới có thể đi đối phó với loại linh thú này.
Chỉ như vậy cũng thôi, loại Tam Nhãn Thú này, cũng là một trong thập đại độc thú.
Nó đứng thứ nhất trong thập đại độc thú, Tia Chớp đứng thứ tám mà đã mạnh như vậy, nếu xếp thứ nhất thì có thể tưởng tượng rằng đáng sợ đến mức độ nào.
Thấy quyển sách nhỏ này, Trương Dương cũng là lần đầu tiên biết, con mắt thứ ba của Tam Nhãn Nhú có thể làm thuốc.
Ngoài ra, Tam Nhãn Đan còn có một yêu cầu hà khắc nữa.
Đó chính là sau khi lấy được con mắt thứ ba của Tam Nhãn Thú phải chế thuốc ngay, nếu để quá 15 phút thì con mắt thứ ba này sẽ không còn dược hiệu nữa, và Tam Nhãn Đan phối chế ra cũng sẽ vô hiệu.
Giết được Tam Nhãn Thú đã là một việc hết sức khó khăn, sau khi giết được còn phải chế thuốc ngay lập tức, yêu cầu này làm cho Trương dương cảm thấy vô cùng hà khắc.
Cần phải biết rằng, để điều chế được Tam Nhãn Đan, ngoài thuốc chủ chốt còn phải có một lượng lớn thuốc phụ nữa, trong số thuốc phụ của Tam Nhãn Đan không ngờ lại có hai loại thiên tài địa bảo, ai có thể lấy được nhiều thiên tài địa bảo như vậy, rồi lại còn mang lò luyện thuốc ra ngoài nữa.
Nếu mang theo những thứ này, vô cùng dễ hỏng trong khi chiến đấu, nếu không mang theo, thì thời gian lại không đủ, với Trương Dương rất khó để phối chế được Tam Nhãn Đan này, hoặc có thể nói là không thể nào chế ra được.
Đọc hết cuốn sách, lại lấy tờ giấy cuối cùng ra đối chiếu, Trương Dương ngán ngẩm nằm lên giường.
Tiến vào tầng năm, cần phải có cách chính xác để uống ba đan dược và 1 loại nước, công thức của ba đan dược, và cả cách uống thế nào đều có cả trong đây, giới thiệu rất tỉ mỉ.
Từ quyển sách này, chỉ cần có nguyên liệu, dường như có thể làm được những điều này, lợi dụng đan dược để từ hậu kỳ tầng bốn trực tiếp tiến thẳng vào tầng năm.
Có điều chỉ có người hiêu thật sự mới biết rằng, điều này rốt cuộc khó khăn đến đâu.
Trương Dương là truyền nhân của Y Thánh Nhất Mạch, không hề có đầu mối nào về việc thu thập và phối chế nguyên liệu cho ba loại đan dược, hắn cảm thấy vô cùng khó khăn, càng đừng nói đến người khác nữa.
Còn một điểm nữa, ba loai linh dược đã khó như thế này rồi, một loại nước ở dùng cùng ở phía sau càng khó hơn.
Thứ uống cùng với ba loại linh dược này là nước Thiên Trì Vô Căn, nước Thiên Trì Vô căn ở một cái động dước nước tại chỗ rất sâu ở Thiên Trì, nhiệt độ ở đó rất cao, có một nguồn nước nóng không ngừng bốc hơi, rồi lại biến thành nước rơi xuống.
Những hơi nước này có một số ở giữa không trung đã ngưng kết lại, sau đó có thể lơ lửng trong môi trường đặc biệt, đây chính là nước Thiên Trì Vô Căn, hình thành được nước Vô Căn đã là điều rất khó khăn, dù là đi lấy, có lẽ cũng không lấy được bao nhiêu.
Điều này còn chưa nói, nơi lấy nước Thiên Trì Vô Căn nhất định phải ở trong Thiên Trì, nếu là trước kia Trương Dương có thể thử đi xem, nhưng giờ đây hắn không thể có dũng khí như vậy.
Dưới Thiên Trì, có sự tồn tại của linh thú mà ngay cả người bảo vệ cũng sợ vô cùng, linh thú này rất có thể là linh thú tầng năm.
Đi lấy nước Vô Căn dưới con mắt của linh thú tầng năm, điều này chẳng khác gì với việc tự đâm đầu vào cõi chết, dù là Hoa gia có chút quan hệ với hắn, cũng không chắc có thể làm được điều này.
Biết được những điều này, Trương Dương vô cùng ngán ngẩm.
Điều này dường như là một cách mới để tiến vào tầng năm, đáng tiếc rằng cách này quá khó, gần như không có khả năng thành công.
Có điều Trương Dương hiểu rất rõ, dù cách này rất khó để thành công, nhưng nếu như những cường nhân hậu kỳ tầng bốn kia biết được vẫn sẽ nghĩ cách để làm được.
Cách này rất khó nhưng dù sao đó đã là con đường chỉ rõ ràng ra, có thể mượn sự trợ giúp phía ngoài để làm.
Không giống như việc lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo, hoàn toàn lĩnh ngộ được là một việc rất hư ảo, hơn nữa vô cùng khó khăn, rất nhiều người cả đời cũng đừng nghĩ đến việc ngộ đạo thành công, cuối cùng chỉ chết trong tiếc nuối.
Về điểm này, có thể hiểu rõ từ những người cường nhân tầng năm vô cùng ít ỏi trong lịch sử, ngộ đạo rốt cuộc khó đến đâu.
Năm nghìn năm của đất nước Trung Hoa, số lượng cường nhân tầng năm không đến năm người, tỉ lệ này thật sự quá ít, ít đến độ rất nhiều người không có hi vọng này.
Một cách là hư ảo, không biết phải làm thế nào còn một cách là có điều kiện, mặc dù rất khó nhưng còn có mục tiêu để làm, không nghĩ cũng biết rằng những cường nhân tứ tầng kia lựa chọn cách nào.
Cẩn thận thu hồi cuốn sách lại, Trương Dương lại lật ra một cuốn mật tích dày nữa.
Đây là một cuốn mật tịch kiếm pháp, có bìa, trên bìa viết bốn chữ Cổ Triện rất đẹp.
Trong bốn chữ này, hắn cảm thấy được một luồng kiếm ý mạnh mẽ, hơn nữa luồng kiếm ý này ngày càng mạnh, đến độ Trương Dương không thể chịu nổi phải tránh ra không nhìn bốn chữ kia nữa.
Giờ đây thực lực của Trương Dương đã hạ xuống chỉ còn sơ kỳ tầng hai, nhưng tâm cảnh của hắn vẫn ở trên tầng bốn, loại kiếm ý này đấu đá nhau về tâm cảnh, như thế này mà còn có thể đem đến cho hắn sự chấn động, có thể nói rằng kiếm pháp này không thể tầm thường.
Cuối cùng Trương Dương quyết định không nhìn bốn chữ kia nữa mà mở cuốn mật tịch này ra xem.
Phần giới thiệu bên trong giản dị hơn nhiều, cũng không có sự tồn tại của kiếm ý như trước nữa, đây thật sự là bộ kiếm pháp, nhưng là một kiếm pháp rất bình thường.
Sau khi xem kỹ một lần, Trương Dương lại xem lại một lần nữa, càng xem hắn càng ngạc nhiên, đến độ xem lại mấy lần liền.
Bộ kiếm pháp này, mỗi lần xem, cảm giác của hắn lại không giống nhau.
Lần đầu tiên xem, hắn cảm thấy đây là một bộ kiếm pháp rất bình thường, không phải như Hoàng Tĩnh nói, chỉ có người tầng bốn mới tu luyện được.
Vì nghi ngờ như vậy, và cộng thêm sự chấn động của bốn chữ trên bìa, hắn lại xem một lần thứ hai.
Lần thứ hai, làm cho Trương Dương cảm nhận được sự bất đồng trong đó, lần này cảm giác tốt hơn lần trước, nhưng tốt rất có hạn, trước đó khi xem cảm thấy rằng một người tu luyện bất kỳ đều có thể luyện được, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy phải là người tu luyện tầng hai mới có thể bắt đầu tu luyện.
Đây là cảm giác của lần xem thứ hai, đến lần thứ ba, hắn lại cảm thấy kiếm pháp cao thâm hơn một chút, có lẽ chỉ có người tu vi tầng ba, mới có thể tu luyện được kiếm pháp thế này.
Đến lần thứ tư, hắn chỉ cảm thấy càng sâu sắc hơn, có khả năng rằng người tầng ba cũng không tu luyện được, thật sự phải cần đến cường nhân nội lực tầng bốn mới có thể luyện được kiếm pháp này.
Một bộ kiếm pháp, nội dung hoàn toàn giống nhau, không hề có chút thay đổi nào, nhưng mỗi lần xem lại cảm giác càng khó hơn, đây vốn là một sự bất phàm.
Xem xong lần thứ tư, Trương Dương gấp lại cuốn mật tịch, đã không dám xem tiếp nữa.
Hắn sợ rằng nếu xem tiếp, cường nhân tầng bốn cũng không thể tu luyện kiếm pháp này, đó mới là sự kinh khủng thật sự.
Lúc này hắn cũng hoàn toàn thừa nhận rằng, bộ kiếm pháp này không phải là kiếm pháp bình thường, cũng không phải là loại kiếm pháp gì cao cấp, có thể đó là một bộ kiếm pháp tối cao, thậm chí còn mạnh hơn cả kiếm pháp tối cao nữa.
Công pháp có thể khiến cảm giác mỗi lần xem đều thay đổi, đây là lần đầu tiên td nhìn thấy.
- Chít chít chít!
Vừa gập lại cuốn mật tịch, Vô Ảnh bèn từ một góc nhảy ra, trong tay còn nắm thứ gì đó, và đang kêu với Trương Dương rất vui mừng.
Trong móng vuốt của Vô Ảnh cầm một cái bình ngọc, một cái bình ngọc chưa mở ra.
Lấy chiếc bình ngọc từ trong tay Vô Ảnh, Trương dương mở ra, bên trong ngay lập tức phát ra một mùi thơm ngát rung động lòng người, nhìn thấy chất lỏng màu xanh nhạt bên trong Trương Dương hơi ngớ ra.
Hắn không xa lạ gì với mùi này, trước kia vạn năm linh nhũ mà Sở Vân Thiên sử dụng chính là mùi này, bên trong chiếc bình này, là đầy vạn năm linh nhũ!!!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 643: Thỉnh cầu nho nhỏ.
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Thấy Trương Dương mở bình ngọc ra, Vô Ảnh cười đắc ý.
Từ lúc Sở Vân Thiên dùng linh nhũ vạn năm, nó đã rất thèm muốn rồi, sau khi Sở Vân Thiên chết nó vẫn không hề từ bỏ ý định, còn chạy đi tìm một phen nữa, cuối cùng tìm được bình ngọc mà Sở Vân Thiên luôn cất giấu bên người.
Linh nhũ vạn năm nếu không ở trong bình ngọc thì căn bản không có khả năng thoát khỏi cái mũi của nó.
- Đúng vậy, đợi bào chế xong thuốc, sẽ cho chú mày một viên!
Trương Dương đậy nắp lại, nhìn Vô Ảnh cười ha hả mà nói, Vô Ảnh vui đến xoe tròn mắt.
Nhưng Tia Chớp có chút không vui, vội vàng kêu lên, như muốn nói có được chiến lợi phẩm đó mình cũng có chút công lao, không thể quên mình được.
Bộ dáng của nó khiến Trương Dương cười ha ha, liền nhận lời cho nó thêm một viên.
Lọ linh nhũ vạn năm này, kỳ thật Trương Dương cũng không để ý nhiều lắm, lúc trước Sở Vân Thiên đã nói, cái y tìm được là linh nhãn vạn năm, bên trong còn có một ít linh nhũ vạn năm, y không lấy đi hết.
Thứ mà Sở Vân Thiên mang ở trên người, chỉ có hai bình, với y mà nói hai bình là đủ.
Đáng tiếc y bào chế linh dược không thành, bằng không dược hiệu sẽ còn phát huy tốt hơn nữa, nếu không cuối cùng đã không phải bị buộc phải dùng linh nhũ thiên nhiên, còn phải chịu nỗi thống khổ vì bị năng lượng tấn công.
Điểm ấy cũng có liên quan với thân phận của hắn.
Sở Vân Thiên dù sao cũng là người trong ma đạo, lại là kẻ độc hành, hơn nữa tự y sẽ không phối thành dược được, muốn có linh dược thì nhất định phải tìm người bào chế, người biết bào chế trong ma đạo rất ít, cho dù có thì cũng đều ở trong môn phái ma đạo cả, phỏng chừng tìm người như vậy y cũng không sao yên tâm cho được.
Chính đạo thì có một vài người, đáng tiếc những người này nhìn thấy y không đánh thì cũng mắng, nếu không thì cũng tránh xa, sao có khả năng phối dược cho y.
Cho dù người trong chính đạo có can đảm bào chế, thì phỏng chừng y cũng không dám uống.
Chính vì thế nên trong tay Sở Vân Thiên mới không có linh dược, nếu y là người trong môn phái ma đạo, với thực lực của y có được mấy viên linh dược là chuyện hoàn toàn không có vấn đề gì khó khăn, chỉ có điều do y tự do quen rồi. Nên căn bản không muốn gia nhập bất kỳ môn phái nào.
Những điều này mãi tận sau này Trương Dương mới hiểu.
Trấn an xong Tia và Vô Ảnh, Trương Dương bước xuống giường. Vừa mới bước chân xuống, hắn có cảm giác cả người đau nhức, đây là di chứng sau đâm huyệt, cảm giác này phỏng chừng còn phải kéo dài đến vài ngày.
Cái giá phải trả quá lớn. Tuy nhiên thu hoạch cũng không nhỏ, chưa nói đến quyển bí tịch tiến vào tầng năm, chỉ mỗi linh nhũ vạn năm cùng kiếm pháp mà chỉ có cao thủ tứ tầng mới có thể tu luyện được cũng đã là thứ tốt rồi.
Quyển kiếm pháp đó, Trương Dương càng cảm thụ càng nhận thấy sự cao thâm trong đó, thực lực của hắn bây giờ còn chưa khôi phục, đợi sau khi khôi phụ, nhất định phải thử tu luyện một chút.
Từ sau khi có kiếm Hàn Tuyền, Trương Dương vẫn chưa thích nghi với kiếm pháp của mình, kiếm pháp trước kia tu luyện chỉ là kiếm pháp bình thường, hơn nữa với hắn cũng không thích hợp lắm.
- Trương tiên sinh!
Trương Dương vừa mới xuống lầu. Liền thấy Hoàng Tĩnh đang ngồi trong phòng khách, Hoàng Tĩnh nhìn thấy Trương Dương lập tức đứng lên.
Bên cạnh Hoàng Tĩnh còn có người đàn ông độ khoảng sáu mươi, trước mặt hai người có chén trà đặt sãn đó. Đoán chừng là do Long Phong pha.
- Hoàng tiểu thư tới khi nào?
Trương Dương thuận miệng hỏi, Long Phong không ở đó, cũng không biết ở đâu, có khả năng đã trở lại phòng tiếp tục việc tu luyện rồi.
- Chúng tôi đến từ trưa, cậu đang nghỉ ngơi, không dám quấy rầy cậu!
Hoàng Tĩnh vội vàng lên tiếng. Cô nói có chút khiêm tốn, bọn họ đến từ sáng tới giữa trưa cũng không dám rời khỏi, giờ này cơm trưa cũng chưa được ăn.
Khi bọn họ đến, Long Phong không cho bọn họ vào, Hoàng Tĩnh cầu khẩn hồi lâu mới được vào ngồi trong phòng khách này, nhưng chỉ có thế, Long Phong không cho phép bọn họ quấy rầy Trương Dương nghỉ ngơi.
Long Phong biết bọn họ là người của Hoàng gia, cũng biết việc bọn họ làm, đối với bọn họ không hề lịch sự.
Sau khi vào phòng khách, hai người bọn họ xem như mới biết kết quả chiến đấu của ngày hôm qua.
Sở Vân Thiên chết rồi, đại ma đầu này cuối cùng cũng bị Trương Dương tiêu diệt, đối với bọn họ mà nói đó là tin tốt lớn nhất, bọn họ tối qua thấp thỏm cả một đêm, ai cũng không ngủ được, buổi sáng hồi hộp đợi nhưng không biết được tin tức, Hoàng Tĩnh mới xung phong đến nơi đây tìm hiểu tin tức.
Đi theo cô ta tới, là đại bá Hoàng Hạo Nhiên.
Người cai quản Hoàng gia là lão Tứ, ông là người thông minh nhất của Hoàng gia, gia tộc ở trong tay ông ngày càng thêm huy hoàng, đáng tiếc lần này ông phạm sai lầm nghiêm trọng, liên quan đến cả tính mạng của bản thân nữa.
Hoàng gia lão Tứ vừa chết, Hoàng gia lão Đại Hoàng Hạo Nhiên vốn đã sắp về hưu, lúc này phải đứng ra ổn định lòng người.
Chuyện lần này cũng nhờ Hoàng Hạo Nhiên vẫn luôn ra sức ủng hộ Hoàng Tĩnh, nếu khôngHoàng gia đã sớm chia rẽ, hoặc đã không mời Trương Dương đến, Hoàng gia đã bị ma đầu Sở Vân Thiên tiêu diệt hoàn toàn.
- Không có việc gì nữa, Sở Vân Thiên đã đền tội, các người có thể yên tâm!
Trương Dương khẽ mỉm cười, ngồi đối diện trên ghế sa lon, tay ôm Tia Chớp trong lòng mình.
Bất kể là Hoàng Tĩnh, hay Hoàng Hạo Nhiên, đối với tiểu tử đáng yêu này trong lòng luôn có cảm giác lo lắng, còn có con ngựa trắng ở trong sân lúc trước, khi bọn họ tới, có thể đã bị Truy Phong nhìn chằm chằm từ rất lâu, khi đó bọn họ bị nhìn chăm chú mà thấy sợ hãi.
- Trương tiên sinh, không lời nào cảm tạ hết được đại ân, cậu chính là ân nhân cứu mạng của Hoàng gia chúng ta, về sau bất luận là có việc gì, chỉ cần cậu lên tiếng, mọi người trong Hoàng gia sẽ nghe theo tất, cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng không chối từ!
Hoàng Hạo Nhiên đứng lên, khom người tạ lễ với Trương Dương, thái độ vô cùng thành khẩn.
Ông ta nói cũng không sai, lần này Trương Dương đích thật là ân nhân cứu mạng cả gia tộc họ, Trương Dương không ra mặt, Sở Vân Thiên sớm hay muộn gì cũng sẽ tiêu diệt sạch già trẻ lớn bé của Hoàng gia.
- Trương tiên sinh, đây là đại bá Hoàng Hạo Nhiên của tôi, lời ông nói có thể đại diện cho cả gia tộc chúng tôi!
Hoàng Tĩnh nói một câu, cho thấy cô đang giới thiệu thân phận của Hoàng Hạo Nhiên, để Trương Dương tin tưởng hơn vào lời ông nói.
- Hoàng tiên sinh quá khách khí, nhảy vào dầu sôi lửa bỏng thì không cần, bất quá tôi chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, không biết Hoàng tiên sinh có thể đáp ứng hay không?
Trương Dương nhẹ nhàng cười, Hoàng gia đối với hắn như vậy, ngoại trừ vì hắn là người cứu toàn bộ Hoàng gia ra, thì cũng bởi ai cũng có ý nghĩ muốn kết thân với hắn.
Hắn đã thay đổi, thể hiện thực lực hùng mạnh của chính mình, đối với một gia tộc từng là một thế gia hùng mạnh, hiện tại hoàn toàn trở thế gia suy yếu mà nói, giao hảo với hắn thì chỉ có trăm lợi mà không hề có hại.
- Trương tiên sinh, có chuyện gì cậu cứ nói, không có gì là không tiện cả!
Hoàng Hạo Nhiên vẫn đứng, miệng lập tức trả lời mà không do dự chút nào.
Ông là người thông minh, biết Trương Dương là người lợi hại, lúc trước Hoàng gia đã đắc tội với người ta một lần, lần này không được có bất kỳ sơ xuất nào.
Muốn giao hảo với Trương Dương, gần như không thể nào, nhưng có thể duy trì mối quan hệ thì đối với gia tộc mà nói cũng rất có lợi.
Hoàng Hạo Nhiên hiểu rất rõ, chỉ cần thiết lập mối quan hệ lâu dài, về sau sẽ có cơ hội mời Trương Dương hỗ trợ, bồi dưỡng tu luyện, tuy nhiên chuyện này phải xem bọn họ cuối cùng làm như thế nào.
Cơ hội như vậy, ông tất nhiên không bỏ qua.
Cho nên giờ Trương Dương nói gì ông cũng đều đáp ứng, đây cũng là mấu chốt giúp Hoàng gia có thể phục hưng hay không.
- Tôi biết Hoàng gia đã từng là một gia tộc hùng mạnh, tôi hy vọng sẽ được xem qua tất cả các điển tịch mà gia tộc các ông từng cất giữ!
Trương Dương nói rất chậm, nói xong thì nhìn Hoàng Hạo Nhiên.
Đối với một gia tộc hùng mạnh mà nói, cất chứa bí điển là điều căn bản, không thể lộ ra bên ngoài, giống như những bí tịch của Trương gia, trước kia ngay đến con gái trong nhà cũng không cho xem.
Trương Dương nếu nói với Long gia tôi muốn xem tất cả các bí điển của các ông, cho dù Trương gia hiện tại mạnh như thế, nhưng phỏng chừng Long gia cũng sẽ trở mặt.
Cho nên khi hỏi điều này, Trương Dương thấy trong lòng có chút lo lắng.
Đương nhiên, chỉ thoáng qua mà thôi, Hoàng gia hiện tại đã không còn là gia tộc hùng mạnh, nếu thông minh sẽ không cự tuyệt yêu cầu này của Trương Dương, giới nội kình tu luyện, người mạnh sẽ được tôn vinh, thế giới cá lớn nuốt cá bé là thế.
Trương Dương không cậy khỏe bắt nạt yếu, tuy nhiên, vì đạt được mục đích của chính mình, dùng chút thủ đoạn cũng không có gì lạ, hắn cũng không phải là người hiền lành.
- Trương tiên sinh, tôi còn tưởng là chuyện gì!
Hoàng Hạo Nhiên mỉm cười, còn lúc lắc cái đầu, tiếp tục nói:
- Trương tiên sinh, thực không dám dấu diếm, lần giáo huấn này khiến chúng tôi hiểu ra rất nhiều, chúng tôi đã không còn là gia tộc hùng mạnh nữa, có mấy thứ này quả thật không hẳn là chuyện tốt, nếu Trương tiên sinh đề nghị, tôi lập tức cho người đem tất cả tới cho cậu bảo quản giúp!
Ngừng một lúc, Hoàng Hạo Nhiên dường như có chút thương cảm, nói thêm:
- Tuy nhiên, bất kể thế nào cũng đều là vật lưu truyền của tổ tiên để lại, tôi chỉ hy vọng một ngày kia Hoàng gia chúng tôi có người tu luyện lại, cậu có thể hoàn lại cho đệ tử của Hoàng gia chúng tôi một ít, giúp khôi phục lại thân phận của gia tộc!
Hoàng Hạo Nhiên rất rộng rãi, muốn đem tất cả dâng cho Trương Dương.
Ông là người thông minh, chuyện lần này sau khi lộ ra ngoài, nói không chừng có thể còn có những cao thủ khác coi trọng mấy thứ này, mặc kệ thực lực đối phương như thế nào, đối với bọn họ mà nói đó không phải là tin tức tốt.
Mấy thứ này giờ lại trở thành bom hẹn giờ với bọn họ.
Cho dù Trương Dương không đề nghị, bọn họ cũng sẽ tìm biện pháp xử lý ổn thỏa mấy thứ này, Trương Dương đưa ra yêu cầu này có thể nói đã đánh đúng vào tâm ý của bọn họ rồi.
Nếu thực sự có cao thủ khác đến yêu cầu mấy thứ này, bọn họ cũng có lí do thoái thác, đến lúc đó không cần vì mấy thứ này mà lo lắng nữa.
Hơn nữa trong lời nói của ông, vẫn còn chừa đường lui cho mình, tương lai khi Hoàng gia thực sự có cao thủ tu luyện rồi, có thể lấy về một ít, về chuyện đến lúc đó Trương Dương có đồng ý hay không với bọn họ cũng chả sao, kỳ thật đã không còn quan trọng.
Ông ta cũng không phải người ngu, mấy thứ này sao có khả năng không lưu lại bản sao được, trong gia tộc sớm đã có bản sao từ lâu, chỉ có điều toàn bộ được cất dấu cẩn thận, trừ ông ta và một bậc tiền bối khác ra, không ai biết chuyện này.
Bài học lần này đối với Hoàng gia mà nói rất sâu sắc.
Nhưng chuyện lần này, càng kiên định hơn quyết tâm một lần nữa bồi dưỡng cao thủ của bọn họ, không có người tu luyện, bọn họ chỉ là một thế gia tầm thường, sao có thể huy hoàng được, khi bị cao thủ khác chĩa thẳng vào thì cũng không khác một khối thịt béo, chỉ có khi lực lượng bản thân hùng mạnh rồi thì mới hùng mạnh thật sự.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 644: Hoàng gia cảm tạ.
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
- Tiểu Tĩnh, chuyện này giao cháu xử lý, đem tất cả bí tịch đượđược niêm phong cất trong kho đưa đến chỗ Trương tiên sinh, ngoài Trương tiên sinh ra, bất cứ người nào cũng không được xem, nếu không sẽ bị trục xuất ra khỏi gia tộc!
Hoàng Hạo Nhiên nhìn vào mắt Hoàng Tĩnh, trực tiếp giao nhiệm vụ này cho cô.
Lúc này, trong Hoàng gia người có thể nói chuyện được với Trương Dương chỉ có Hoàng Tĩnh, tuy rằng lúc trước chuyện của Hoàng gia có chút không thỏa đáng, nhưng bản thân Hoàng Tĩnh cũng không làm gì sai.
Cho tới nay, đều là Hoàng Tĩnh có giao thiệp với Trương Dương, chuyện như vậy giao cho cô là thích hợp nhất.
Hoàng Tĩnh vội vàng gật đầu, nói:
- Đại bá yên tâm, cháu nhất định sẽ đem đầy đủ giao cho Trương tiên sinh!
Nói thật, cô đối với quyết định này của đại bá, bản thân cũng có chút không nỡ.
Từ nhỏ, những bí tịch này chính là lòng kêu ngạo của tất cả mọi người trong gia tộc, khi mọi người lật ra xem đều hồi tưởng đến sự huy hoàng của gia tộc, ít nhất họ từng là gia tộc hùng mạnh, từng xuất hiện nhiều cao thủ.
Hiện tại gia tộc không có cao thủ tu luyện, sự hùng mạnh của gia tộc đã đánh mất, nhưng lòng kiêu ngạo thì vẫn còn.
Đem tất cả bí tịch truyền ra ngoài, chẳng khác nào đưa lòng kiêu ngạo của bọn họ ra ngoài, như vậy bọn họ hoàn toàn đã trở thành gia tộc bình thường rồi.
Tuy nhiên Hoàng Tĩnh cũng hiểu được, đây là lựa chọn trước mắt của gia tộc.
Lưu lại mấy thứ này chỉ là tai họa, nếu giao cho người khác thì không bằng giao cho Trương Dương, ít ra trước mắt Trương Dương vẫn là người dễ tiếp xúc nhất, thực lực lại mạnh, sau này khi gia tộc có người tu luyện, nói không chừng còn có thể lấy về một ít.
Hoàng Tĩnh không hề biết được sự tính toán của Hoàng Hạo Nhiên, còn tưởng rằng sẽ đem mấy thứ này toàn bộ truyền ra ngoài thật, trong nhà một chút cũng không lưu giữ.
- Đa tạ Hoàng tiên sinh và Hoàng tiểu thư!
Trương Dương cười cười, không hề khách khí, liền nhận lời ngay lập tức.
Là người của hai thế giới, lại là kẻ từng xông pha, làm sao không hiểu rõ suy nghĩ của Hoàng gia.
Mặc kệ người của Hoàng gia nghĩ như thế nào, bọn họ giao những thứ đó cho mình, đối với mình không có gì xấu, thực lực của Trương Dương quả thật hoàn toàn có thể bảo vệ được mấy thứ đó.
Hiện tại trong lòng Trương Dương chỉ tò mò đối với những bí tịch này của Hoàng gia, sau khi có được bí văn tầng thứ năm cùng với kiếm pháp tầng thứ tư, Trương Dương rất muốn biết rốt cuộc Hoàng gia đã góp nhặt được những điển tịch nào. Có phải đối với mình vẫn là vật hữu dụng hay không.
Nếu đối với mình hữu dụng, giúp Hoàng gia bảo quản một thời gian ngắn thì cũng không can hệ gì.
- Trương tiên sinh, đây là một phần hiệp nghị chuyển nhượng, cảm tạ cậu đã giúp Hoàng gia chúng tôi lần này, cậu xem qua một chút, nếu không có gì phản đối, xin hãy ký tên. Phần hiệp nghị này lập tức sẽ có hiệu lực!
Hoàng Hạo Nhiên nhìn Hoàng Tĩnh nháy mắt, Hoàng Tĩnh lập tức đứng lên, lấy ra một phần văn kiện từ trong túi, nhìn Trương Dương nhẹ giọng nói.
- Chuyển nhượng?
Trương Dương khẽ cau mày, trực tiếp nhận văn kiện.
- Hoàng gia chúng tôi đếđến Canada đã lâu, trước giờ vẫn phát triển bên đó, ở Canada chúng tôi chủ yếu phát triển ngành du lịch và giải trí, sau này khi đất nước mở cửa, chúng tôi là những nhà đầu tư sớm nhất đầu tư vào quốc nội, trước mắt có không ít đầu tư ở trong nước, nhưng đều thuộc ngành nhà hàng khách sạn, nói đúng hơn là cả hệ thống nhà hàng khách sạn!
Hoàng Tĩnh giải thích chậm chạp, Trương Dương thì xem kỹ văn kiện trên tay.
- Ở bảy tỉnh thành thị trong nước, chúng tôi tổng cộng đầu tư mười khách sạn năm sao, Hoàng gia chúng tôi là nhà đầu tư lớn, cũng là cổ đông lớn nhất, trước mắt chiếm 47% cổ phần trong tổng các nhà hàng khách sạn, cao hơn cổ đông lớn thứ hai đến 27%, phần hiệp nghị chuyển nhượng này chính là đem 25% trong số 47% cổ phần của chúng tôi chuyển nhượng cho cậu, như vậy cậu chính là cổ đông lớn thứ nhất. Hoàng gia chúng tôi giữ 22%, là cổ thứ hai đông, sẽ giúp cậu tiến hành quản lý, cũng sẽ nghe theo sự chỉ đạo của cậu!
Lần này là Hoàng Hạo Nhiên nói, lúc trước bọn họ đã đưa cho Trương Dương năm mươi triệu chi phiếu ngân hàng, lần này thì bỏ ra cả vốn gốc.
Chuỗi nhà hàng khách sạn Hoàng gia hiện nay lớn nhất ở quốc nội, cũng là chuỗi khách sạn có ảnh hưởng lớn nhất với tổng vốn đầu tư lên tới hơn một tỷ.
Hoàng gia chuyển nhượng một lần 25% cổ phần, không chỉ khiến cho Trương Dương trở thành cổ đông lớn nhất, mà đồng nghĩa với việc bỏ đi vài trăm triệu tài sản.
Đây cũng mới chỉ là hiện tại, những cổ phần này theo thời gian sẽ càng ngày càng cao, tương lai vượt quá con số một tỷ cũng không phải không có khả năng.
Cho dù Trương Dương là người không coi trọng tiền vàng, nhưng lần này xem ra sắc mặt cũng hơi có chút biến đổi, lần bỏ ra này của Hoàng gia thật sự là một hậu lễ.
- Cái này dường như không thích hợp lắm!
Một lát sau Trương Dương mới khẽ lắc đầu, kìm nén sự mê hoặc.
Hắn biết rõ Hoàng gia làm như vậy chỉ muốn buộc chặt mình vào cùng một chỗ với người ta, đối với một gia tộc mà nói, cách tốt nhất muốn cùng người khác buộc chặt vào chung một chỗ chính là gắn kết lợi ích chung với nhau.
Hoàng gia nhìn thì như có vẻ bỏ ra một tài sản có giá trị rất lớn, nhưng thực sự muốn thiết lập nên mối quan hệ với mình thì cái giá phải trả có gấp đôi thì bọn họ cũng đồng ý.
Dù sao đây cũng chỉ là đầu tư trong nước của họ, kinh doanh trước mắt của Hoàng gia căn bản vẫn còn ở nước ngoài, con số bỏ ra cũng chỉ là một phần ảnh hưởng nhỏ mà thôi.
- Không, so với cả Hoàng gia chúng tôi mà nói, phần lễ này không đáng gì, cậu nhất định phải nhận, nếu không trong lòng của tất cả mọi người trong Hoàng gia chúng tôi đều thấy bất an!
Hoàng Hạo Nhiên lập tức lắc đầu, chuyện bỏ cổ phần ra là do mình chủ trương, cũng là việc lúc trước đã thương thảo qua.
Chỉ cần Trương Dương có thể chiến thắng Sở Vân Thiên, tiêu diệt Sở Vân Thiên, với Trương Dương bất kể là bỏ ra cái giá nào thì họ cũng sẽ nghĩ ra biện pháp lôi kéo hắn ngồi cùng một chỗ, bọn họ biết cao thủ tu luyện vốn không nhiều, Trương Dương một lần nữa trở thành hy vọng của gia tộc hùng mạnh.
Đương nhiên, hiện tại bọn họ tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu gì, Trương Dương vừa mới cứu cả nhà bọn họ, giờ bọn họ chỉ có thể dùng cách cảm ơn để lôi kéo cảm tình.
- Trương tiên sinh, tôi biết cậu không thiếu tiền, đây chỉ là chút tâm ý nhỏ của chúng tôi, hơn nữa nếu cậu không thích quản lý, chúng tôi có thể giúp cậu làm, cậu chỉ việc ngồi chờ chia hoa hồng là được!
Hoàng Tĩnh cũng khuyên nhủ, cô thật tâm hy vọng Trương Dương có thể tiếp nhận cổ phần.
Lần này cô vì gia tộc lập được công lớn, nếu không có bất trắc, tất cả hoạt động kinh doanh của gia tộc ở quốc nội có khả năng sẽ giao cho cô xử lý.
Đến lúc đó cô chính là người phụ trách của Hoàng gia ở trong nước, Trương Dương tiếp nhận cổ phần này sẽ trở thành đối tác hợp tác của họ, về sau tần số tiếp xúc qua lại cũng nhiều hơn.
Hiện tại, cô đối với Trương Dương không có gì si tâm vọng tưởng, chỉ có cảm giác Trương Dương là một người có thực lực rất mạnh, là cao thủ thật sự.
Rất nhiều phụ nữ, luôn sùng bái mù quáng với kẻ mạnh, Hoàng Tĩnh cũng không ngoại lệ.
- Nếu là có ý tốt, nhận lấy cũng không sao!
Một giọng nói đột nhiên vang lên, không biết Long Phong tới phòng khách từ khi nào.
Thực lực của Trương Dương sau khi kích thích tiềm lực, quả là thoái bộ rất nhiều, không hề phát hiện Long Phong bước vào phòng khách.
- Long tiên sinh!
Hoàng Tĩnh và Hoàng Hạo Nhiên cùng nhau đứng lên. Cùng cung kính chào hỏi.
Bọn họ hiểu rất rõ, người thanh niên này cũng rất lợi hại, hơn nữa còn là đệ tử của đệ nhất thế gia là Long gia, bọn họ đối với người như vậy luôn có sự tôn kính bản năng.
- Chỉ là cổ phần, cậu không muốn quản lý thì đã có Michelle, huống chi, đây là thứ cậu đáng có!
Long Phong đi tới bên cạnh Trương Dương, khẽ cười cười nói.
Những chuyện xảy ra trong phòng khách anh ta đều biết, anh ta cũng không khoái Hoàng gia, chuyện lần này theo anh ta thấy thì hoàn toàn do Hoàng gia mà lên.
Lúc này Trương Dương cứu Hoàng gia. Trương Dương có được một ít cảm tạ cũng là việc nên có.
Về phần Trương Dương có đề xuất chuyện bí tịch, theo anh ta thì cũng rất bình thường. Nhưng nếu Trương Dương không nói, anh ta cũng sẽ nói, dù sao thì cũng sẽ không làm cho Hoàng gia khó chịu.
- Vậy được rồi, tôi sẽ nhận phần đại lễ này, nhưng tôi không có thời gian quản lý, mọi chuyện quản lý tôi giao hết cho các ông vậy!
Trương Dương nhìn Long Phong. Bất đắc dĩ lắc đầu.
Phần văn kiện kia anh ta đã xem hết, đích thật là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, không có điểm nào không ổn cả.
Hoàng gia bây giờ rất thật tâm muốn cùng Trương Dương thiết lập mối quan hệ. Căn bản không có khả năng giở trò trên hợp đồng.
Lấy bút ra, Trương Dương ký tên, Hoàng Hạo Nhiên đóng dấu tại chỗ, trong nháy mắt Trương Dương đã biến thành phú hào, trở thành một cổ đông lớn nhất trong chuỗi khách sạn lớn nhất.
Điều khiến cho Trương Dương không nói gì chính là hiện tại hắn còn không biết những nhà hàng này cụ thể tọa lạc ở đâu, chỉ biết ở Hàng thành có một cái.
Hắn đối với những thứ này cũng không có hứng thú, đây là lễ vật do người khác cảm tạ, giống như kim châm hắn dùng trị bệnh cứu người vậy.
Lần này người hắn cứu là cả gia tộc.
Mục đích đã đạt, Hoàng Hạo Nhiên và Hoàng Tĩnh rất vui, hai người thông minh đứng dậy cáo từ, tuy nhiên Hoàng Tĩnh vẫn đưa ra lời mời với Trương Dương, ngày mai cùng đi chơi golf, cô sẽ kể lại tỉ mỉ mọi thứ của nhà hàng cho Trương Dương biết khi chơi bóng.
Trương Dương không hề cự tuyệt lời đề nghị này. Hẹn xong thời gian liền tiễn bọn họ ra về.
Anh ta đã trở thành cổ đông lớn nhất của nhà hàng này, đi tìm hiểu một chút cũng nên làm, đừng đợi đến lúc cổ đông lớn nhất mà đến công ty mình ở đâu, có cái gì cũng không biết.
- Ngày hôm qua sau khi mọi người đi khỏi, đã xảy ra chuyện gì?
Vừa mới ngồi xuống, Long Phong liền hỏi, anh ta rất tò mò về chuyện ngày hôm qua, rốt cục giờ cũng có cơ hội hỏi thăm.
- Ngày hôm qua, Sở Vân Thiên lại trở về biệt thự...
Trương Dương khẽ mỉm cười, đem chuyện ngày hôm qua kể lại tỉ mỉ, hắn chọn chuyện không quan trọng mà nói.
Ngay cả như vậy, nhưng khi Long Phong nghe cũng khiến anh ta trợn mắt há hốc mồm giật mình.
Anh ta biết rõ, cuộc chiến hôm qua tuyệt không đơn giản như Trương Dương nói, cuộc chiến giữa cao thủ tứ tầng, đến biệt thự cũng bị dư âm của cuộc chiến phá hủy, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể gặp phải nguy hiểm.
Điều này làm cho trong lòng anh ta có chút uể oải, nhen nhúm ý nghĩ bế quan tu luyện trong đầu.
Anh ta bức thiết với khát vọng tăng cường thực lực, ít nhất không nên kém Trương Dương quá xa, như vậy về sau khi cần chiến đấu, anh ta cũng sẽ không bị dứt bỏ.
- Sở Vân Thiên làm thế nào?
Bình ổn tâm thần, Long Phong lại nhẹ giọng hỏi, thi thể của Sở Vân Thiên đưa về rồi, nhưng xử lý như thế nào thì Trương Dương chưa nói.
- Tôi dùng thuốc bảo vệ thi thể của gã trước, mấy ngày sau hết bận rộn, chúng ta cùng đi Nam Cương một chuyến, việc đã nhận lời tôi sẽ làm được, người chết rồi thì ân oán cũng tiêu tan, hoàn thành tâm nguyện lá rụng về cội của gã!
- Cũng tốt, như vậy là rất tốt với gã rồi, nếu rơi vào tay của những đồng đạo ở Tây Cương, tôi cam đoan hài cốt cũa gã sẽ không còn!
Sở Vân Thiên giết hại không ít đồng đạo Tây Cương, rất nhiều người tu luyện có bằng hữu thân thích mất tích, thi thể Sở Vân Thiên nếu thực sự rơi vào trong tay của bọn chúng, Trương Dương tin có khả năng sẽ thảm hơn Long Phong nói nữa.
Đang nghĩ ngợi, Trương Dương đột nhiên sửng sốt, khóe miệng nở một nụ cười.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin
Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 645: Sân golf.
Dịch: Nhóm dịch Mạnh Hùng
Nguồn: Mê truyện
Hàng Thành là thành phố du lịch nổi tiếng, cũng là một trong những thành phố khá phát triển của cả nước.
Thành phố phát triển, người có tiền thông thường cũng nhiều hơn, chốn xa hoa phục vụ cho những kẻ có tiền này cũng nhiều hơn, ngoại ô phía Tây của Hàng Thành có một sân golf rất đẹp, đây là chốn tiêu khiển của rất nhiều phú hào cùng với người giàu có ở Hàng thành.
Sân golf thuộc hội sở Minh Nguyệt, đây là hội sở cao cấp rất nổi danh của Hàng Thành, thành viên bên trong không phú thì quý, sân golf cũng chỉ có thành viên hội sở mới có thể vào.
Sáng sớm, Hoàng Tĩnh một mình lái xe tới chỗ Trương Dương, đón Trương Dương đến sân golf giải trí.
Sau khi đã nghỉ ngơi cả ngày, thực lực Trương Dương tạm thời vẫn chưa khôi phục, vẫn ở nhị tầng sơ kỳ, tuy nhiên thân thể thì đã khá hơn nhiều, đã không còn đau nhức, không ảnh hưởng đến vận động.
Cái này phải thưởng công cho hệ thống, đã thêm năng lượng vào thân thể hắn.
Hoàng Tĩnh ở phía trước, phía sau là Long Phong lái chiếc Hummer, Truy Phong, Tia Chớp đều đã ngồi cả trên xe, Trương Dương vui vẻ nhìn hình ảnh hư cấu trước mặt, kiểm tra các loại số liệu bên trong.
Ngày hôm qua, sau khi tiễn bước Hoàng Tĩnh, hệ thống rốt cục tự động nhảy ra.
Phần thưởng cho nhiệm vụ cấp sáu vô cùng hậu hĩnh, thân thể Trương Dương lại được nạp thêm năng lượng, hơn nữa lần này còn cấp cho mười tám điểm chỉ số tự do, những chỉ số này đều được Trương Dương nạp cho tốc độ.
Sau khi đạt tới nội lực tứ tầng, Trương Dương càng thấy rõ tầm quan trọng của tốc độ.
Hiện giờ, đơn thuần nói về tốc độ của Trương Dương, đã không thua kém cao thủ tứ tầng hậu kỳ đứng đầu.
Ngoại trừ năng lượng thân thể ra, lần này giá trị năng lực cũng gặt hái được không ít, phương diện nội lực ước chừng gia tăng đến mười lăm chỉ số giá trị, phương diện y thuật cũng tăng thêm một ít, Trương Dương đối với một vài tật bệnh trước kia không có nghiên cứu thấu đáo, hiện tại cũng hiểu rõ hơn rất nhiều.
Những nghiên cứu trước kia, nếu có thời gian hắn hoàn toàn có thể nghiên cứu ra, mỗi một hạng mục đều khiến thế giới khiếp sợ.
Những nghiên cứu đó nếu thành công, phần thưởng y học không dành cho hắn thì không ai khác nữa, bất kể là kẻ nào cũng không có khả năng tranh giành.
Không dừng ở đây, ngoài ra Trương Dương còn lấy được tám chỉ số giá trị năng lực, nếu chỉ số tự do đều tăng ở phương diện nội lực, lần này gặt hái con số tương đương hơn hai mươi điểm giá trị nội lực, hơn hai mươi chỉ số giá trị này, nếu so với hiệu quả mà nhiều linh dược mang đến thì mạnh hơn nhiều, hơn nữa lại còn gia tăng trong nháy mắt nữa chứ.
Do dự thật lâu, Trương Dương không sử dụng tám giá trị năng lực chỉ số tự do này ngay, tạm thời giữ lại, dù sao hiện tại nội lực của hắn vẫn còn chưa khôi phục, đợi khôi phục rồi nói sau.
Trương Dương cũng tin tưởng, sau khi nội lực khôi phục, hắn nhất định sẽ có một tiến bộ rất lớn, cho dù không đột phá đến tứ tầng trung kỳ thì cũng có được tiến bộ kha khá của sơ kỳ, nói không chừng có thể đạt tới sơ kỳ đỉnh cao.
- Trương tiên sinh, tới rồi!
Hoàng Tĩnh lái xe và dừng trước cửa của một chỗ không đặc biệt lắm, liền xuống xe, cung kính bước đến phía trước xe của Trương Dương.
Truy Phong từ trên xe nhảy xuống đầu tiên, xe này rất lớn, nhưng đối với nó mà nói vẫn có cảm giác hơi chật chội, nếu không phải Trương Dương không cho phép nó chạy lung tung ở nội thành, Truy Phong sẽ lướt một phen tốc độ ở trong thành phố, để mọi người chiêm ngưỡng phong thái tốc độ của linh thú.
Kế tiếp, người xuống xe là Trương Dương, Trương Dương mặc áo khoát màu vàng nhạt, thoạt nhìn có một chút không phù hợp với tuổi của anh ta.
Long Phong dừng xe xong liền đi theo qua đó.
Long Phong mặc âu phục màu đen, mang kính râm, thoạt nhìn rất giống vệ sĩ trên TV.
Cách ăn mặc khiến Trương Dương dở khóc dở cười, lúc trước còn góp ý vài câu, chỉ là do bản thân anh ta muốn như vậy, Trương Dương cũng không thể tránh được.
- Gôn à, tôi lâu rồi không đánh!
Nhìn nhìn bên trong, Trương Dương cười nói một câu, đời trước hắn có vào sân golf vài lần, đời này thật chưa đi qua lần nào, kỳ thật hắn đối với trò vận động của quý tộc này không khoái lắm.
- Vậy thì thật là tốt, cùng vào bên trong luyện tay một chút đi!
Hoàng Tĩnh nhẹ nhàng cười, trực tiếp dẫn Trương Dương vào bên trong, Long Phong mang theo Truy Phong đi ở phía sau, sau khi vào cửa, bọn họ khiến không ít người nhìn chăm chú.
Người mang thú cưng vào nơi này không ít, nhưng người mang thú cưng là chồn tới thì không nhiều, lại càng không cần phải nói tới ngựa trắng.
Nhưng con ngựa trắng này thật đúng là rất đẹp, gần khu vực này ngoại trừ sân bóng ra, còn có một hội sở là trường Ngựa. Trường Ngựa và sân golf đều thuộc một ông chủ, bên trong cũng có không ít ngựa đẹp, bọn họ bình thường khi đi ngang qua đều nhìn thấy, nhưng không có con ngựa nào có thể so sánh được với con trước mắt, Truy Phong thoạt nhìn thì không lớn, màu sắc vô cùng tinh thuần, làm cho người ta khi nhìn rồi thì không đành lòng rời khỏi tầm mắt.
Bên ngoài sân bóng thoạt nhìn thấy rất bình thường, khi vào trong hoàn toàn khác hẳn.
Phòng nghỉ trang hoàng xa hoa vô cùng, loại xa hoa không phải của xanh vàng rực rỡ thuần túy, ngoại trừ đồ vật sử dụng đều là tinh phẩm ra, nơi này còn rất hữu tình điều, đầy phẩm vị.
- Trương tiên sinh, ông chủ của hội sở này nghe nói tiềm năng rất lớn, cũng rất có phẩm vị, sàn nhà nơi này sử dụng toàn pha lê đặc chế của Đông Hải, đèn treo cũng thế, ngoài ra dụng cụ ăn uống, đồ tiêu dùng đều chế tạo từ gốm sứ, lần trước tôi nghe nói, một bộ ấm trà bằng gốm sứ của nơi này có giá trị hơn mười ngàn!
Bước vào phòng nghỉ, Hoàng Tĩnh nhỏ giọng giới thiệu về nơi này.
Ông chủ của hội sở này quả thật rất có tiềm năng, nghe nói ở Hàng thành, thậm chí là toàn tỉnh Chiết Bắc có thể nói là có một không hai, bên ngoài cũng có quan hệ lớn.
Rất nhiều người lấy việc có thể có một tấm thẻ hội viên của nơi này mà tự hào.
- Rất tốt, những bức tranh này đều là chính phẩm, mỗi bức họa trị giá từ trăm ngàn trở lên, còn có vật phẩm trang sức bằng đồ sứ bên kia, đều là đồ cổ, ngay cả cái giá bác cổ cũng có năm tuổi nhất định!
Trương Dương khẽ gật đầu, chỉ chỉ ngón tay.
Trên vách tường cứ cách vài mét có một bức họa, có tranh sơn thủy, quốc hoạ vẽ chim chóc, có tranh dầu và tranh màu, mặc kệ là tranh gì, treo ở đâu đều có vẻ vô cùng hài hòa, phối hợp rất hợp lý.
Trương Dương ở đời trước đối với tranh chữ, đồ cổ có không ít nghiên cứu, bước vào liếc mắt một cái đã nhìn ra, những bức tranh này đều là của danh họa vẽ, đều có lịch sử nhất định, giá trị của mỗi bức họa rất xa xỉ.
Theo giá thị trường bây giờ mà nói, mỗi bức đều trên trăm ngàn, đây quả là con số rất khó lường.
Chỉ giá trị của những bức tranh này thôi đã lên đến hàng triệu.
Còn giá bác cổ bên kia cũng thế, trên kệ là cổ vật thời nhà Minh nhà Thanh, giá trị cộng lại cũng không thấp, phải lên đến vài triệu.
Phòng nghỉ này, Trương Dương tính toán, chỉ riêng vật phẩm trang trí thôi giá trị đã vượt qua con số chục triệu, hơn nữa giá trị trang hoàng cũng rất cao.
- Hoá ra ông cũng có chút nghiên cứu đối với mấy cái này, Hoàng gia chúng tôi cũng có chút sưu tầm, hôm nào cùng cậu nghiên cứu thảo luận một chút!
Ánh mắt Hoàng Tĩnh sáng ngời, nói nhỏ một câu.
- Rất vui lòng!
Lần này Trương Dương nhận lời rất sảng khoái, trên mặt còn tươi cười.
Hoàng gia là thế gia kế thừa mấy trăm năm, có chút đồ cổ cũng chẳng gì lạ, đặc biệt bọn họ xuất ngoại từ rất sớm, nên tránh được cuộc phá hoại của quốc nội.
Nghiên cứu thảo luận đồ cổ, tranh chữ là giao lưu nghệ thuật, giao lưu thế này Trương Dương sẽ không cự tuyệt, vì không chỉ có thể gia tăng một ít tri thức giải trí, mà còn có thể nung đúc tinh thần, trước kia lúc Trương Dương mệt mỏi, cũng thích giao lưu tác phẩm nghệ thuật, có thể quên vài phiền não.
- Cứ quyết định như vậy đi, cậu có muốn đi thay quần áo hay không?
Hoàng Tĩnh nở nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt của nàng vốn xinh như minh tinh, cười rộ lên càng thêm xinh đẹp, khiến những người nghỉ ngơi xung quanh không kìm nổi phải nhìn vào.
- Không cần, tôi mặc vậy được rồi, chơi golf thôi mà!
Trương Dương hơi lắc đầu, chơi golf còn phải thay quần áo, đây đối với Trương Dương mà nói là chuyện phiền phức, căn bản không cần thiết.
Trương Dương không thay, nhưng Hoàng Tĩnh thì phải thay, bộ quần áo này cô đã chọn rất tỉ mỉ, nhưng lại không thích hợp cho việc chơi golf, xin phép xong, Hoàng Tĩnh liền đứng dậy đi vào phòng thay quần áo.
Lúc Hoàng Tĩnh đi, trong phòng nghỉ có đôi nam nữ ngồi ở phía xa ngẩng đầu lên nhìn cô, người nam có vẻ rất kinh ngạc, nhìn Trương Dương liếc mắt một cái.
Không lâu, anh ta liền đứng lên đi ra bên ngoài, lấy điện thoại di động ra gọi.
- Trương tiên sinh, ngại quá vì khiến cậu đợi lâu!
Mấy phút đồng hồ sau, Hoàng Tĩnh trong bộ đồ thể thao màu đỏ nhạt xuất hiện trước mặt Trương Dương.
Cho dù là Trương Dương, cũng phải thừa nhận Hoàng Tĩnh mặc gì cũng rất đẹp, y phục nào mặc lên người của nàng cũng đều rất xinh.
Mặc đồ thể thao vào, trông Hoàng Tĩnh thật giống như một thiếu nữ thanh xuân, mang đầy sức sống của thiếu nữ, đồng thời còn có một sức hấp dẫn khác thường.
- Không có việc gì, cũng chỉ có vài phút, đi thôi!
Trương Dương đứng dậy, Hoàng Tĩnh đã bảo người ở đây cầm dụng cụ chơi bóng của cô cho cô rồi, về phần Trương Dương, căn bản không mang mấy thứ này, nên mua một bộ tại chỗ.
Long Phong mang theo Truy Phong, vẫn luôn theo sau, Truy Phong đối với mọi thứ ở nơi này hầu như không có hứng thú, sau khi nhìn thấy bãi cỏ mới nhấc chân đi vài vòng.
Sau khi đi xong, nó lại lười biếng tìm chỗ sạch sẽ và nằm phơi nắng ở nơi đó.
Hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, Truy Phong rất biết hưởng thụ thứ ánh nắng trong mùa đông như thế, phơi nắng khiến thân thể ấm áp, thấy vô cùng thoải mái.
- Trương tiên sinh, ông trước nhé?
Cầm gậy golf, Hoàng Tĩnh cười ha hả nhìn Trương Dương nói câu khách khí, Trương Dương lần này làm ra vẻ cự tuyệt, ưu tiên phái nữ.
Hoàng Tĩnh lần này cũng không khách khí, trực tiếp cầm lấy gậy golf đánh một gậy.
Trình độ của nàng coi như không tệ, đáng tiếc hôm nay tâm tình cô căn bản không tập trung chơi bóng, sau khi bắt đầu chơi bóng, cô liền chậm chạp giới thiệu tình hình của khách sạn.
Đây mới là trọng điểm hôm nay cô mời Trương Dương tới, giới thiệu tình hình của công ty.
Hiện giờ Trương Dương đã là đại cổ đông, tất phải nắm được công việc của công ty, Hoàng Tĩnh còn tính mở cuộc họp ban giám đốc, đem chuyện này công bố rõ ràng.
Mặt khác còn có một việc khiến Hoàng Tĩnh vô cùng hài lòng.
Tối hôm qua trong gia tộc đã ra quyết định, giống như nàng đoán trước, những chuyện trong nước đều tạm thời giao cho cô xử lý, trước kia việc này do cha của cô phụ trách, hiện giờ Hoàng gia lão Tứ đã không còn, cha cô phải về Canada phụ trách việc buôn bán khác của gia tộc.
Trong gia tộc còn giao cho cô một nhiệm vụ đặc thù, đó là kết giao cho tốt với Trương Dương.
Lần này nguy cơ của gia tộc đã giải trừ, cũng khiến hai cha con thu hoạch không ít, với sự ủng hộ của lão Đại Hoàng Hạo Nhiên, hai cha con họ đã trở thành người cầm lái mới của gia tộc.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của kimnambin