Tô Thanh Dung mang theo vẻ mỉm cười nhàn nhạt, đi lên một bước, quần áo phấp phới, cả người giống như một đóa hoa kiều diễm trong ngày xuân, vẻ xinh đẹp động lòng người, hấp dẫn mọi ánh mắt.
- Thường sư huynh khỏe.
Nàng mỉm cười nói, ánh mắt dịu dàng như nước, dù ánh mắt đó đang nhìn Thường Hằng, nhưng cũng làm nam đệ tử xung quanh lác mắt. Thiệu Cảnh đứng trong đám người nhẹ nhàng nhếch miệng, Tô Thanh Dung kiều mỵ động lòng người trước mắt này, phảng phất yếu đuối giống như cần được che chở, nhưng hắn biết rõ ràng, phía sau vẻ xinh đẹp đó, ở động phủ thần bí, nữ nhân này vô cùng nguy hiểm.
Một màn máu me điên cuồng lúc đó, đến giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt hắn.
Trước mắt dường như có một màn mưa máu, thân thể Thiệu Cảnh không nén được run lên.
Định lực của Thường Hằng sư huynh cũng không tệ, hoàn toàn không giống những nam đệ tử xung quanh, ánh mắt bị Tô Thanh Dung thu hút. Trên mặt cũng không có biến hóa gì, chỉ ngắm Tô Thanh Dung một cái, sau đó nói:
- Ngươi đến Luyện Đan đường của Thanh Vân sư thúc giúp việc, ngay mai nhớ đến.
Đệ tử xung quanh lập tức bàn tán một trận, trong đám đệ tử, rất nhiều người hâm mộ hoặc ghen ghét với Tô Thanh Dung. Con đường tu chân từ trước đến nay đều chú trọng đến ngoại lực hỗ trợ, mà quan trọng nhất chính là ăn linh dược. Chỉ cần đối với người tu chân có kiến thức đơn giản nhất, cũng biết được công việc ở Luyện Đan đường của một môn phái tu chân là công việc béo bở nhất, có thể “làm quan hưởng lộc vua”, “ở chùa hưởng lộc phật”. Hơn nữa, sư huynh đệ đồng môn, kể cả một số đệ tử đạo hạnh cao thâm, cũng muốn làm việc vặt ở Luyện Đan đường. Dù sao, ai cũng muốn có một thời gian đến Luyện Đan đường.
Lại nói tiếp, nếu đệ tử có thiên tư tốt, được Thanh Vân sư thúc của Luyện Đan đường xem trọng, truyền lại bản lĩnh luyện đan. Trong tương lai có thể là truyền nhân luyện đan của Huyền Thiên tông. Người như vậy, không có ai dám đặc tội.
Thiệu Cảnh đối với sự quan trọng của chuyện này cũng biết rõ ràng. Hắn đứng trong đám người nhìn bóng lưng của nữ nhân kia, cơ mặt không nhịn được thoáng run rẩy. Sao lại giống như, nữ nhân tên Tô Thanh Dung này, cho dù ở bất cứ đâu dường như cũng cưỡi lên đầu lên cổ mình a. Không biết thời gian ở Huyền Thiên tông này, mình có phải chịu khổ sở hay không a…
Thường Hằng sư huynh lần lượt kêu tên của từng đệ tử, sau đó an bài nơi đến làm việc cho từng người. Ngoại trừ Tô Thanh Dung, hai vị nữ đệ tử còn lại, một người cũng may mắn đến Luyện Đan đường, làm cho mọi người lại ghen ghét thêm một lúc, người khác thì đến Linh Thú đường - nơi chuyên môn nuôi dưỡng linh thú. Mặc dù không tốt như ở Luyện Đan đường, nhưng cũng không hề có trở ngại gì lớn.
Còn lại 8 nam đệ tử, có hai người đến Linh Thú đường, hai người đến Bách Thảo đường - chính là nơi chuyên môn nuôi trồng linh thảo ở Thiên Thanh sơn. Đương nhiên, những loại linh thảo này không cùng cấp với những loại thông thường mà Thiệu Cảnh từng gieo trồng, mà ít nhất là linh thảo nhị phẩm trân quý. Ngoại trừ những người trên, còn lại ba người được phân đến Linh Thạch đường.
Cái gọi là Linh Thạch đường, chính là nơi đào linh thạch ở Linh Sơn linh mạch. Có người sau khi nghe, phản ứng đầu tiên là: cái gì, lại còn có loại việc vặt này? So với công việc tại Luyện Đan đường còn tốt hơn 10 vạn 8 ngàn dặm a! Không cần nói cái khác, chỉ riêng trong thời gian đào linh thạch, vụng trộm “thọt”(lấy trộm) vài cục linh thạch, không phải là phát tài sao?.
Khoan nói việc này, trong ba người đệ tử bị phân đến Linh Thạch đường, có người về sau biết được chỗ tốt của nơi này là như thế nào, thân thể liền chấn động, lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng không tưởng tượng được. Nhưng thấy được sắc mặt của hai người đồng bạn rất khó coi, có chút không đúng, vội vàng thấp giọng hỏi thăm, biết được ngọn nguồn, liền uể oải xuống.
Chỗ sinh ra linh thạch của thiên hạ, tám chín phần đều ở các linh mạch ngưng tụ thiên địa linh khí. Những Tu Chân đại môn phái đều muốn chiếm các Linh sơn bảo địa, cũng bởi vì ở đó chắc sẽ có linh thạch. Có linh mạch, ở trên linh sơn, thiên địa linh khí đậm đặc, thích hợp cho Tu Chân Giả tu luyện, trọng yếu hơn hẳn, là ở sâu trong linh sơn, vì ngày đêm hấp thụ thiên địa linh khí, nên sẽ không ngừng sản xuất linh thạch, giống như một chậu châu báu. Mọi người đều biết, tiền bạc trong Tu Chân Giới hiện nay, thông dụng nhất là linh thạch, hơn nữa mọi Tu Chân Giả tu luyện đều cần có linh thạch, tác dụng to lớn của linh thạch trong chuyện này, là không phải bàn cãi nhiều lời.
Sự lớn nhỏ của linh mạch trong linh sơn, cũng quyết định đến thực lực của môn phái tu chân đó. Đưa mắt khắp Thần Châu, những môn phái lớn khắp Tu Chân Giới, có phái nào không chiếm giữ danh sơn có linh mạch?
Bồng Lai Tiên tông, chiếm Bông Lai Tiên sơn ở trên Thần Châu Thương Hải.
Thiên Long Điện, chiếm Chân Long Bí Cảnh thần bí khó lường.
Còn có tam đại thánh địa, tứ đại danh môn, có phái nào không có linh sơn bảo địa?
Ngay cả vài tông phái của Ma Đạo cũng không ngoại lệTrong đó, thực lực lớn nhất là Thánh Linh Cung truyền thừa đã ngàn năm, càng chiếm cứ ngọn núi danh chấn thiên hạ - Thanh Vân sơn.
Thực lực của Huyền Thiên Tông còn lâu mới so sánh được với mấy cái đại phái kia, nhưng ở Vạn Yêu Cốc này, cũng có thể coi như là một môn phái có danh tiếng. Ngoại trừ có một số Tu Chân Giả có thực lực rất mạnh, còn một nguyên nhân trọng yếu khác, là Thiên Sơn linh mạch ở Vạn Yêu Cốc được xếp hạng tam vị linh mạch.
Sự dư thừa linh khí của linh mạch, quyết định đến sản lượng của linh thạch. Những đại môn phái kia chiếm cứ những Linh sơn có độ linh khí cực kì đậm đặc, cho nên tới bây giờ đều rất giàu có. Tuy rằng cơ nghiệp rất lớn, linh thạch cần để tiêu dùng cũng lớn vô cùng. Nhưng càng về sau, cùng với những môn phái nhỏ không có linh sơn, hay linh sơn nhỏ, chênh lệch thực lực vẫn càng ngày càng lớn.
Sự quan trọng của linh mạch là vậy, nhưng công việc đào linh thạch lại không hề thoải mái. Nói như vậy là vì, linh mạch tuy không ngừng tạo ra linh thạch, nhưng bình thường đều nằm sau trong tầng nham thạch, cần đào bới rất vất vả mới tìm thấy, đây mới thực sự là cực khổ. Muốn tìm thấy linh thạch, phải đào một cái sơn động vào sâu trong linh sơn, rồi đào bới ở vùng phụ cận của linh mạch mới tìm thấy. Hơn nữa, sự trân quý của linh thạch không ai không biết, Huyền Thiên Tông tất nhiên không dễ dàng để cho những tiểu tử đầu đất này tùy tiện tham ô được. Cho nên, sự đề phòng ở Linh Thạch đường so với những nơi khác thì chặt chẽ hơn nhiều. Nhiều khi, trong lúc đào bới đều có các đệ tử đạo hạnh cao thâm hay các trưởng lão tự mình giám sát. Đệ tử Luyện Khí cảnh đạo hạnh thấp kém, căn bản không có khả năng vụng trộm đem linh thạch ra ngoài.
Cho nên, việc vặt ở Linh Thạch đường nghe thì rất hấp dẫn, kỳ thật là nơi đến kém cỏi nhất ở Huyền Thiên Tông.
Thiệu Cảnh nghe xong, cũng lắc đầu liên tục, trong nội tâm cũng có chút lo lắng. Hôm nay, mười một đệ tử đã phân xong mười người, hắn đợi mãi vẫn không thấy tên mình được Thường Hằng sư huynh gọi lên. Chỉ là, hắn nhìn vào ba người bị phân đến Linh Thạch đường, lòng âm thầm kêu khổ, không phải là mình cũng “được” đi đến đó chứ?
- Thiệu Cảnh.
Không có ý gì ngoài ý muốn, Thường Hằng gọi lên cái tên cuối cùng.
Thiệu Cảnh vững tâm, đi đến một bước, chắp tay nói:
- Sư huynh khỏe, ta là Thiệu Cảnh.
Tô Thanh Dung đang đứng một bên cùng nói chuyện với hai vị nữ đệ tử khác, vị nữ đệ tử cùng nàng đi đến Luyện Đan đường tên là Lý Dục Tú, giờ phút này trên mặt đầy vẻ vui mừng, tâm tình rất tốt. Nàng cùng Tô Thanh Dung đang thấp giọng an ủi nữ đệ tử đến Linh Thú đường. Nghe thấy Thường Hằng gọi tên Thiệu Cảnh, sắc mặt Tô Thanh Dung vẫn bình thường, nhưng trong mắt lóe lên quang mang, hướng phía trước thoáng nhìn.
Có rất nhiều ánh mắt đều nhìn vào Thiệu Cảnh. Mặc dù mọi người đều là nhập môn đệ tử, nhưng ngày đó ở động phủ Vô Danh, Thiệu Cạnh lại dâng lên một món pháp bảo, cho nên mọi người cũng bàn tán về cái tên này một lúc. Trưởng lão của Huyền Thiên Tông cũng không hề nói đến việc đãi ngộ của đệ tử dâng pháp bảo so với đệ tử dâng linh khí có hơn kém gì, nhưng nhìn vào Tô Thanh Dung - cũng là một đệ tử dâng hiến pháp bảo, người ta cũng trực tiếp được phân vào làm công việc béo bở ở Luyện Đan đường đấy thôi.
Thướng Hằng đáng giá Thiệu Cảnh một lúc, không biết tại sao, không mở miệng.
Thiệu Cảnh có chút mù mịt, cẩn thận thầm nghĩ, thấy mình trước nay chưa từng đắc tội với vị sư huynh này, nhưng giờ Thường Hằng không nói lời nào, hắn cũng đành phải chờ. May mắn là Thường Hằng không để hắn chờ lâu, chỉ trầm ngâm một lát, rồi đột nhiên hướng hắn… nở một nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Thường Hằng ở trước mặt mọi người nở nụ cười, cho dù lúc gọi Tô Thanh Dung, Lý Dục Tú… ba vị nữ đệ tử xinh đẹp, hắn vẫn giữ sắc mặt nghiêm nghị. Không thể tưởng tượng được, hắn đối với Thiệu Cảnh lại thoáng nở nụ cười.
Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, trong nội tâm nhảy lộp bộp, đến cùng là không biết vì sao. Mọi người xung quanh lại càng kinh hãi, có không ít người đã dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Thiệu Cảnh. Thường Hằng sư huynh đột nhiên đối với hắn khách khí như vậy, chẳng lẽ ở trong Huyền Thiên Tông còn có công việc nào còn tốt hơn công việc ở Luyện Đan đường sao ? Nghĩ tới nghĩ lui đều không có a, chẳng lẽ… là đi làm người hầu của Chưởng môn hay trưởng lão nào đó sao, đúng, tuyệt đối là như vậy. Nếu ngày ngày đều ở bên người Chưởng môn hay trưởng lão, đây tuyệt đối là việc tốt, tiền đồ sáng lạn a !
Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chương 63: Việc vặt. (3)
Nguồn: Sưu tầm
Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Cảnh bắt đầu nóng lên.
Thiệu Cảnh cảm thấy dường như có mấy mũi nhọn đang chọc vào lưng hắn, mồ hôi lạnh chảy ra, vội vàng cười nói :
- Sư huynh, xin hỏi ta được phân đến nơi nào vậy ?
Thường Hằng mỉm cười nói :
- Thiệu sư đệ, ngươi chuẩn bị một chút đi. Ngày mai, ngươi xuống Tiểu Hồ Thành ở dưới núi, giúp việc ở Thiên Phong Lâu - chính là cửa hàng do Huyền Thiên Tông chúng ta mở.
***
Trong đầu Thiệu Cảnh có chút hồ đồ, cùng đi ra với đám người. Chỉ cảm thấy mù mịt. Trong mười một đệ tử mới, mười người khác đều được phân làm việc vặt ở trên núi, chỉ có hắn bị phân đến làm ở Tiểu Hồ Thành dưới núi. Hắn có hỏi Thường Hằng, nhưng vị Thường sư huynh này cứ úp úp mở mở, trên mặt mang vẻ như có như không, làm người ta nhìn rất không thoải mái, nói ngươi đi sẽ biết, cứ làm theo quy củ đã phân phó.
Thường Hằng phân chia xong việc vặt, liền bảo mọi người về nhà mới ở trên Thiên Thanh sơn, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tốt. Sáng sớm ngày mai, bắt đầu đến các nơi mà làm việc. Một số đệ tử nóng tính, vừa đi, vừa cầm "Huyền Tâm quyết" để đọc.
Từ trong Tùng Đào các đi ra, đi dọc theo đường mòn trong rừng một lúc, là có thể trông thấy con đường đá màu trắng. Mấy ngày trước xảy ra động đất, con đường này cũng bị hư hại nghiêm trọng, nhưng Huyền Thiên Tông không hổ là môn phái tu chân lớn. Qua mấy ngày tu sửa, con đường này cơ bản đã khôi phục giống như ban đầu. Trên mặt đường chỉ còn một số đường đứt gãy. Trên thềm đá, vì tu sửa vội vàng nên vẫn còn một số hòn đá gãy làm đôi, có thể tưởng tượng được trận động đất đó có uy lực như thế nào.
Đi trên con đường đá trắng, hướng dưới núi đi khoảng 100 trượng, có thể thấy hai bên con đường, xây rất nhiều gian nhà giống nhau, tường trắng ngói đỏ. Mỗi hàng có 12 gian phòng, đưa mắt nhìn thấy ở đây có ít nhất mấy trăm gian phòng. Rất nhiều phòng đã có người ở, đều là nhập môn đệ tử của Huyền Thiên Tông, ngoại trừ một số đệ tử thiên tư hơn người, đến ở chỗ đặc biệt coi trọng thiên tài của Huyền Thiên Tông, đệ tử nhập môn phần lớn đều ở đây.
Mọi người cứ thế đi xuống, Thiệu Cảnh cũng ôm cái hộp đi phía sau, thấy mọi người đi đến dãy phòng này không có chia ra, mà đều đi đến dãy phòng số 24. Trong lòng liền hiểu, xem ra mọi người đều bị an bài ở đây.
Dãy phòng thứ 24, căn phòng thứ nhất đã có người ở. Còn lại vừa đủ 11 gian phòng cho Thiệu Cảnh cùng 10 đệ tử khác ở. Từ nay về sau, nơi này chính là nhà của bọn họ.
Trong lòng Thiệu Cảnh cũng có phải phần chờ mong, muốn đến xem chỗ ở của mình, hắn từ nhỏ đã lang thang, cho đến bây giờ đều không có chỗ ở ấm áp. Nhưng đúng lúc hắn định theo mọi người đến dãy phòng 24, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi vui vẻ :
- Thiệu sư huynh.
Thiệu Cảnh quay đầu nhìn, chỉ thấy Tạ Tiểu Vũ mang một bộ quần áo màu xanh, mặt cười tươi như hoa, từ dãy phòng 22 chạy tới, ở một bên chân nàng, Tiểu Trư kêu "ụt ịt" chạy theo, so với Tiểu Vũ còn nhanh hơn, lại gần Thiệu Cảnh liền chui vào chân hắn, dùng sức cọ cọ ống quần hắn, rất thân mật.
Thiểu Cảnh cười ha ha nói :
- Ta mới nhập môn ngày hôm nay, nên gọi người là sư tỷ mới đúng.
Tạ Tiểu Vũ cười hì hì, lại nói :
- Tuổi ngươi so với ta lớn hơn nha, ta không đảm đương nổi đâu. Hiện tại gọi thế cũng tốt mà, thôi bỏ đi, ngươi được an bài đến nơi đâu làm việc vặt ?
Gió núi tươi mát thổi tới, ánh mặt trời ôn hòa chiếu vào con đường đá trắng, phản xạ ra ánh sáng nhạt không hề chướng mắt. Tạ Tiểu Vũ cười nói tự nhiên, áo quần lay động theo gió, dung mạo tươi trẻ, quả thật là một tiểu mỹ nhân. Những nhập môn đệ tử bên cạnh, kể cả Tô Thanh Dung, Lý Dục Tú cũng dừng bước, quay đầu nhìn.
Thiệu Cảnh cười ha ha, không trả lời nàng, ngược lại cười hỏi :
- Đúng rồi, Tiểu Vũ, ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi hiện tại chắc cũng là Luyện Khí Cảnh sơ giai. Như vậy, ngươi hiện tại vẫn còn làm việc vặt ở trên núi, ngươi làm ở đâu vậy ?
- Thiệu sư huynh, ngươi không nên xem thường ta, ta chính là Luyện Khí Cảnh trung giai nha.
Lời vừa nói ra, chẳng những Thiệu Cảnh lắp bắp kinh hãi, mà mọi người sau hắn cũng lập tức nhìn sang. Ánh mắt Tô Thanh Dung lóe lên, đứng ở xa tỉ mỉ đánh giá Tạ Tiểu Vũ.
Thiệu Cảnh không thể nào không phục được, lại nghĩ đến mình so với Tạ Tiểu Vũ còn lớn hơn vài tuổi, hắn có chút chán nản, tuy rằng hắn có Ngũ Hành pháp thuật. Nhưng trên đời này, tất cả các người tu đạo, kể cả hắn, đều biết rằng Ngũ hành pháp thuật chỉ là con đường nhỏ, chỉ có thể phụ trợ mà thôi, con đường tu đạo chân chính chính là trở thành một Tu Chân Giả.
- Vậy, ngươi làm việc ở nơi nào?
Thiệu Cảnh hỏi.
- A, ta làm ở Luyện Đan đường.
Tạ Tiểu Vũ thuận miệng đáp, sau đó dùng chân đá Tiểu Trư một cái, oán hận nói :
- Tiểu Trư chết tiệt, ngươi mỗi ngày đều ăn vụng linh dược của ta, kết quả là vừa thấy Thiệu sư huynh thì quên luôn cả ta, thật là không có lương tâm mà.
Thiệu Cảnh quả thật không còn nói được gì, tiểu nha đầu trước mắt quả thật rất may mắn a. Sau lưng hắn, đám đệ tử mới cũng lộ vẻ mặt hâm mộ, nhưng mà sau một lúc khá lâu, mọi người lại phục hồi tinh thần, tiếp tục đi về phía trước. Chỉ có Tô Thanh Dung đột nhiên đi đến, trong ánh mắt phức tạp của Thiệu Cảnh, đi đến trước người Tạ Tiểu Vũ, mang theo vẻ ôn hòa, quay đầu hỏi Thiệu Cảnh :
- Thiệu sư đệ, ngươi không giới thiệu chúng ta một chút sao ?
- Đây là Tô Thanh Dung sư tỷ, phía sau là Lý Dục Tú sư tỷ, các nàng đều giống ta, là nhập môn đệ tử, hai người cũng được phân đến Luyện Đan đường làm việc.
Tính tình Tạ Tiểu Vũ hoạt bát, vui vẻ. Nghe xong Thiệu Cảnh giới thiệu, khóe miệng liền cười tươi, gật đầu nói :
- Thì ra là như vậy, hai vị sư tỷ khỏe a, chúng ta từ nay về sau đều làm việc ở Luyện Đan đường với nhau, ngày mai, ta sẽ tự mình dẫn các ngươi đi, cũng là để hai người quen đường.
Tô Thanh Dung và Lý Dục Tú đều có chút mừng rỡ, có người dẫn mình đến nơi làm, tất nhiên là khác biệt so với đi một mình, lập tức nói cảm ơn liên tục. Tạ Tiểu Vũ cũng rất yêu mến hai người bọn họ, đặc biệt là Tô Thanh Dung, bởi vì vị sư tỷ này dung mạo kiều mỵ, cực kì diễm lệ, cùng với sự thanh tú, xinh đẹp động lòng người của nàng khá giống nhau, nên tự nhiên có chút thân cận. Qua một lúc nói chuyện, ba nàng thoạt nhìn thân cận với nhau rất nhiều.
Thiệu Cảnh đứng một bên nhìn ba nàng nói chuyện, không khỏi bội phục sát đất tốc độ làm quen của ba người. Hắn nghĩ thầm, Tô Thanh Dung quả nhiên lợi hại, không chỉ dễ dàng mê hoặc nam nhân, ngay cả việc mê hoặc tiểu cô nương như Tạ Tiểu Vũ, cũng là dễ như trở bàn tay…
Nói chuyện một lúc, Tạ Tiểu Vũ bị Tô Thanh Dung chọc cho cười khanh khách không ngừng, nhất là lúc Tô Thanh Dung nói đến vài loại mỹ phẩm giúp trắng da, tăng cường hương thơm trên người, lập tức làm cho Tạ Tiểu Vũ mở rộng tầm mắt. Nếu mà là liên quan đến việc tu hành gì đó, thì e rằng nàng lập tức bái Tô Thanh Dung làm sư phụ a.
Vất vả lắm nàng mới phục hồi lại tinh thần, mới nhận ra nam nhân bên cạnh đánh vai mình một thời gian rồi không có nhận ra, lập tức khuôn mặt ửng hồng, lắp bắp nói :
- Sư, sư huynh…
Thiệu Cảnh tức giận nói :
- Đi, đi thôi.
Nói xong xoay người định mang theo Tiểu Trư đi về, nhưng Tạ Tiểu Vũ lại kéo tay hắn lại, cười hì hì, nói :
- Sư huynh, ngươi còn chưa nói cho ta, ngươi đến chỗ nào làm việc a ? Linh Thú đường hay Bách Thảo đường, sẽ không phải là Linh Thạch đường chứ, ngươi nói cho ta biết, nói không chứng ở đó ta có quen biết vài sư huynh, sư tỷ, ta sẽ bảo bọn họ chiếu cố cho ngươi.
Thiệu Cảnh lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn. Tốc độ quay đầu của hắn cực nhanh, làm Tô Thanh Dung và Lý Dục Tú ở một bên phải lác mắt. Hắn cũng vừa lúc muốn hỏi Tạ Tiểu Vũ cái việc mà liên quan đến Thanh Tâm sư bá lúc nãy là gì, liền nói :
- Bọn họ phân phối cho ta có chút kỳ lạ, những người khác đều làm ở trên Thiên Thanh sơn. Đến ta, thì bị phân đến Tiểu Hồ thành làm việc ở Thiên Phong Lâu. Tiểu Vũ, ngươi biết vì sao không ? Còn nữa, công việc ở Thiên Phong Lâu có tính là tốt không ?
Tạ Tiểu Vũ tươi cười nghe Thiệu Cảnh nói, nhưng nghe hắn nói đến ba chữ Thiên Phong Lâu, thần sắc khẽ giật mình, vẻ tươi cười biến mất, mà chuyển sang vẻ ngạc nhiên. Đợi Thiệu Cảnh nói xong, Tạ Tiểu Vũ nhìn hắn, do dự một lúc, lắc đầu, nói :
- Phần công việc này… biết nói thế nào nhỉ, chắc là không tốt rồi.
Thiệu Cảnh nhìn vẻ mặt Tạ Tiểu Vũ, đột nhiên có một cảm giác khó hiểu, e rằng mình gặp phải chuyện tình không quá tốt rồi.
KTiểu Hồ thành nằm cách Thiên Thanh sơn khoảng 10 dặm, cho dù là phàm nhân cũng không cho rằng khoảng cách này là xa xôi gì. Từ nhiều năm trước, thành này đã nằm dưới phạm vi thế lực của Huyền Thiên Tông. Bởi vì thành này khá gần Vạn Yêu Cốc, cho nên Tu Chân Giả đi qua đây rất nhiều, sự phồn hoa của thành này so với Nam Sơn thành gần đó e rằng còn tốt hơn trăm lần.
Ngoại trừ sự phồn hoa, náo nhiệt, Tiểu Hồ thành cũng đem lại số lượng thuế cực lớn. Cho nên, Huyền Thiên Tông không thể thờ ơ trước món lời lớn này được, vì vậy ngay trong thành đã mở một cửa hàng lớn, chính là Thiên Phong Lâu.
Thiên Phong Lâu sinh ý cực tốt, cho nên cần không ít đệ tử đến đó giúp việc. Công việc thực ra cũng đơn giản, chỉ là đứng trước quầy hàng giới thiệu hàng hóa cho Tu Chân Giả. Mỗi đệ tử mới đến giúp việc, một ngày thường đứng khoảng 5 canh giờ. Gặp sinh ý tốt, còn đứng lâu hơn.
Đó là địa phương khá ầm ỹ, cho nên đừng nói đến việc tĩnh tâm để tu luyện cái gì. Hơn nữa, Tiểu Hồ thành tuy phồn hoa, náo nhiệt, nhưng vẫn cách Thiên Thanh sơn một khoảng, cơ bản linh khí thưa thớt, không đáng kể. Cho nên, đệ tử ở Thiên Phong Lâu nếu muốn tu luyện, thường có ý trở lại trên Thiên Thanh sơn. Nếu mà ở chỗ này, e rằng không tu luyện được cái gì cả.
Thiệu Cảnh nghe Tạ Tiểu Vũ nói xong, sắc mặc ngay lập tức có chút khó coi, nhưng Tạ Tiểu Vũ lại không nói rõ ràng, công việc ở Thiên Phong Lâu cũng có vài chỗ khá được, nhập môn đệ tử được phân tới đó, mặc dù có chút không may, nhưng vẫn coi là khá rồi.
Tạ Tiểu Vũ lại nói:
- Dù sao vẫn coi là ngươi không may rồi, nhưng mà trừ những chỗ không tốt này, thật ra cũng có vài chỗ tốt.
Thiệu Cảnh “ồ” một tiếng, nói:
- Có chỗ tốt gì?
Tạ Tiểu Vũ cười nói:
- Từ nay về sau, ngươi có nhiều tự do hơn so với chúng ta a. Chúng ta làm việc trên núi, mười ngày nửa tháng mới nghỉ ngơi một ngày. Đến ngày đó mới có thể đi đến các thành dưới núi để dạo chơi. Ngươi lại mỗi ngày đều có thể đi a, dù sao ở Thiên Phong Lâu mỗi ngày đều được nghỉ ngơi, ngươi có thể tùy tiện dạo chơi ở trong Tiểu Hồ thành. Ở đó là nơi náo nhiệt, có không ít thứ tốt đấy, nếu như may mắn, có thể kiếm được không ít bảo vật đó.
Thiệu Cảnh cười “xùy” một tiếng, lắc đầu, đối với lời an ủi của Tạ Tiểu Vũ không có quá nhiều vui mừng.
***
Dãy phòng thứ 24 đều nằm trên một con đường đá bằng phẳng, thẳng tắp. Nhà mới của mười một nhập môn đệ tử, đều được an bài ở 12 gian phòng bên trái con đường.
Tiểu Trư có vẻ rất ngạc nhiên với hoàn cảnh mới này, cứ hết nhìn đông rồi nhìn tây, thỉnh thoảng còn dừng lại dùng mũi ngửi ngửi, sau đó lại chạy cho kịp Thiệu Cảnh. Những đệ tử khác lúc này đều đã tìm được nhà mới của mình, Lý Dục Tú ở phòng số 8, sau khi nàng từ biệt vào nhà, trên đường đá chỉ còn lại Thiệu Cảnh cùng Tô Thanh Dung. Hai người một trước một sau đi tiếp.
Tiếng bước chân sau lưng cứ vang lên mãi, Thiệu Cảnh mặc kệ, cứ bước tới trước. Không biết thế nào, trong lòng hắn có chút khẩn trương. Tuy sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh người đó đứng trong vũng máu, làm người kinh tâm động phách. Tuy rằng lúc đó nàng gần như khỏa thân, nhưng kỳ quái là, Thiệu Cảnh lúc nhớ tới cảnh đó, thì không có chút ý niệm sắc dục nào hiện lên. Bởi vì, ở trong đầu hắn, hình ảnh đó đã hoàn toàn bị cảnh từng đao từng đao đấm tới, máu thịt văng tung tóe chiếm cứ rồi.
Thậm chí cho tới bây giờ, hắn vẫn còn nhớ rõ, Tô Thanh Dung trần truồng đứng trong vũng máu, ở một bên 2 cỗ thi thể, hướng hắn lạnh lùng nói: “Bây giờ, chỉ còn hai người chúng ta”. Những lời này, làm cho toàn thân hắn lạnh buốt, tim đậm thình thịch.
Dãy phòng 24, đến trước gian phòng thứ 11, Thiệu Cảnh dừng bước, khóe mắt liếc sang bên cạnh một cái. Chỉ thấy Tô Thanh Dung mang theo sắc mặt nhàn nhạt bước tới. Sau đó, ở trước gian phòng cuối cùng, khẽ dừng bước