Quyển 2: Không khí chiến tranh ở Phong Lam Chương 29: Tù binh (1)
Tác giả: Cát Phong Băng. Dịch giả: Cẩm Y Vệ Biên tập: Cẩm Y Vệ - tranhuuxuan Convert: Tửu Quỷ Nguồn: 4vn.eu
Á Lâm và Thước Lệ Toa chạy lại bên Lai Ân
Thước Lệ Toa đắc ý nói: “Ngươi không giữ lời, ta không phải gả cho tên ngu ngốc này a”
Lai Ân cố ý vỗ ngực nói: “May là ta không thành công, nếu không phải lấy con sư tử cái như ngươi làm vợ.”
“ Lai Ân, ngươi nhất định phải chết.”
Lai Ân ba chân bốn cẳng bỏ chạy, được nửa đường thì thu hồi Cáp Địch Nạp Tư và mười con ma thú tiến vào thành tìm Băng Sương chi cung.
Xuyên qua lỗ thủng lớn trên của thành, một số gian nhà bên dưới tường thành gần như bị phá huỷ hoàn toàn, chỉ còn lại vài góc tường trơ trụ.
Trên đường phố đế đô ngoại trừ binh linh đang di chuyển thì bốn phía vô cùng yên tĩnh, các cửa hành bên đường tất cả đều đóng của, những ánh mắt từ bên trong của sổ đang xem xét tình hình con đường bên ngoài.
Lai Ân vào thành không lâu thì Á Lâm cùng với Thước Lệ Toa tiến vào, theo sát là mấy trăm Quang Minh kỵ sĩ, nhiệm vụ của họ là đi theo bảo vệ
Lai Ân cho nên tập trung một trăm hai mươi phần tinh thần.
Lai Ân tiến vào thành phóng xuất ra mười con biến dị ma thú lệnh cho chúng tiến tới hoàng cung đang bốc cháy.
Thước Lệ Toa biết mục đích của Lai Ân nên cũng không tìm hắn gây chuyện.
Á Lâm tâm tình phi thường kích động, Băng Sương chi cung tựa như sắp được trở về tinh linh Sâm Lâm .
Mười con ma thú phi tốc bay đi, nơi nào bay qua đều tạo nên một mảng bụi mù.
Lai Ân theo sát phía sau, tốc độ miễn cưỡng có thể bám sát tốc độ di chuyển của cửu cấp ma thú điều này khiến cho Thước Lệ Toa kinh ngạc.
Á Lâm không nghĩ tới Lai Ân lại có tốc độ nhanh đến vậy, tuy so với tinh linh còn kém một chút nhưng đối với nhân loại bình thường thì quả thật không chậm.
Lúc tiến về phía trước bỗng xuất hiện một đội ba trăm kỵ sĩ với năm tên ma pháp sư tạo thành phương trận ngăn cản đưòng đi .
Một gã kỵ sĩ hét lớn khẩu hiệu nói: “Vì bệ hạ tận trung, mãi mãi trung thành.”
Lai Ân chỉ về tên gia hoả lớn tiếng phía trước, hét lên: “Sử dụng ma pháp, đánh bay tất cả”
Oanh…Oanh…Oanh…
Liên tiếp hơn mười đạo ma pháp, ba ngươi, mười con ma thú cùng đoàn kỵ binh phía sau không hề dừng lại trực tiếp xông qua đống tử thi phí trước.
Kỵ binh phía sau nhìn vậy trán toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng hô to: mạnh mẽ a, ba trăm kỵ sĩ với tên ma pháp sư cả cơ hội hoàn thủ cũng không có, đây mới gọi là cường thế.
Trên đường liên tục gặp ba đợi địch nhân tập kích, Lai Ân không hề dừng lại trực tiếp lao qua.
Bốn cửa thành lúc này đã hoàn toàn bị công phá, ngoại vi kiến trúc hoàng cung cũng không khá hơn, một ngọn lửa lớn đang lan tới Đế Vương điện.
Quân lính liên quân liều mạng cứu hoả, băng thuỷ lưỡng hệ ma pháp sư cũng liều mạng liên tục phóng ra ma pháp.
Lai Ân không thèm để ý tới, chỉ huy ma thú trực tiếp phá sập tường thành
bên ngoài hoàng cung tạo thành một lỗ thủng lớn, sau đó tiếp tục băng qua.
Quân lính không hiểu chuyên, ngay sau đó kêu lên: “Người kia đi đập phá hoàng cung, có nhầm hay không, chúng ta cứu hoả còn hắn đi phá hoại.”
“Ngươi kêu cái gì, không thấy hắn mang theo mười con cửu cấp ma thú lại còn là biến dị, ngươi thử nghĩ xem hắn có thân phận gì? Hơn nữa, người không thấy phía sau hắn là một tên tinh linh cùng với một đại đội kỵ binh sao? Tất cả đều là Quang Minh kỵ sĩ, bọn họ nhất định có nhiệm vụ nên mới vội vã phóng đi như vậy.”
Lai Ân không để ý đến những lời nói phía sau, tiến đến đế vương điện , xung quanh tất là đều là tường cao, bất luận là tu kiến xoa hoa bên trên được khảm đá quý hoa lệ đều một hơi phá huỷ, tiến thẳng về phía trước.
Bức tường cao cuối cùng cũng sụp xuống.
Ba người nhìn mảng phế tích phí trước.
Lai Ân tức giận giơ hai tay lên cao, hô lớn: “Vương bát đản, bọn khốn khiếp, dám phá huỷ Đế Vương điện lại còn đốt lửa bên ngoài, bọn cẩu tạp chủng, đừng để ta bắt được bằng không ta sẽ đánh cho thành con rùa đen.”
Á Lâm có chút hoang mang lo sợ, Đế Vương điện chiếm diện tích quá lớn, dọn dẹp cũng phải mất hơn một tháng còn tìm Băng Sương chi cung chắc sẽ mất rất lâu, có khi đã có người ăn trộm mang đi cũng nên ,nghĩ vậy nàng cảm thấy vô cùng uể oải.
Lai Ân giứt một sợi tóc, tức giận nói: “Hừm, các ngươi đập thì ta thu dọn, ta không thiếu thủ hạ.”
Lai Ân lấy Phong Ấn chi thư ra, triệu hồi trực tiếp ra Minh Thần, ba vạn khô lâu chiếm cứ cả một vùng.
Ra lệnh một tiếng, ba vạn vong linh quân đoàn bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Lệnh thu dọn đám tàn tích này trong một buổi chiều, trong lúc đó Lai Ân đi ra ngoài mua chút đồ ăn.
Trên đường căn bản không kiếm được chỗ nào bán đồ ăn.
Lai Ân buồn bực, khoa chân múa tay một lúc, bộ dáng lão bản lúc này trông giống như một tiểu hài tử muốn phát hoả, hắn liếc mắt liền thấy đoàn quang minh kỵ sĩ phía sau, nhất thời im lặng .
Lúc sau, Lai Ân quay trở về Đế Vương điện tay cầm hai miếng thịt nướng bỗng nghe thấy phụ cận có tiếng cãi nhau ầm ĩ . Tiến lại gần thì thấy một đội kỵ binh đang đồ sát vong linh quân đoàn.
Đám người khác chính là đoàn người đang tìm kiếm ở Đế Vương điện, Á Lâm mắt rơm rớm nước mắt nhưng không dám tiến lên.
Dị biến ma thú không có mệnh lệnh của Lai Ân nên ngôi nguyên tại chỗ, dùng ma pháp thuẫn để tránh đám kỵ sĩ làm tổn thương đến chúng.
Lai Ân đi tới bên cạnh Á Lâm thì hai đội kỵ binh định tiến tới nhưng khi thấy vong linh quân đoàn cùng với dị biến ma thú thì ngoan ngoãn lùi lại ly khai .
Lúc công thành cũng thấy được sự lợi hại của chủ nhân đám ma thú này liền biết người này không thể đắc tội.
Trên tường thành lúc này một tên gia hoả u linh đang nhiệt tình đuổi đánh đám tàn binh cũng là do chủ nhân ma thú này triệu ra, nghe đâu có đến bảy tên thập nhị cấp chiến sĩ bị đánh cho tơi bời hoa lá, mấy chục tên thập nhị cấp chiến sĩ bị đánh đến mức giờ toàn thân băng bó.
Thước Lệ Toa lo lắng kéo kéo cánh tay Lai Ân lại, gấp gáp nói: “Lai Ân, làm sao bây giờ, đó là người của Dã man quân đoàn Ba Khắc đế quốc, trước giờ nổi tiếng với hành vi lưu manh nhưng bực nhất là bọn chúng có năng lực chiến đấu rất cao”
Á Lâm khoé mắt vẫn còn ươn ướt, bộ dáng vô cùng đáng thương khiên kẻ nào nhìn cũng thấy đau lòng.
Lai Ân thì không nghĩ nhiều, nhìn đội kỵ binh hơn ngàn người được xưng là Dã man quân đoàn kia ánh mắt tức giận nói: “Đem giết hiết, có gì khó khăn.”
“Lai Ân tiên sinh, ngài khoan hãy ra tay, để ta lấy thân phận Quang Minh thần điện đi thương lượng một chút, khuyên bọn họ xem có thể rút lui được không, nếu không được lúc này tiên sinh hãy động thủ” Một gã Quang minh kỵ sĩ tiến lên khom người đề nghị.
“Được, đều là quân liên minh, ta cũng không quá phận” Lai Ân gật đầu đáp ứng.
Quang minh kỵ sĩ thở dài một hơi rồi vội vàng tìm đối phương thương nghị, dù sao người Ba Cách đế quốc cũng là thành viên quan trọng của Quang minh liên minh, nếu thực sự phải đắc tội với họ cũng không tốt đẹp gì.
Vấn đề lo ngại nhất là tế tự đại nhân đã nói rất rõ ràng là việc của Lai Ân chính là việc của các ngươi.
Quang minh kỵ sĩ xuất hiện cũng không khiến chiến sĩ Dã man quân đoàn chú ý, bọn họ còng đang điên cuồng đồ sát đám vong linh.
Hoặc là lấy trên người vong linh một khối bảo thạch hay một khôi hoàng kim rồi chém nát vong linh, hoặc là ném vong lên lên một cây cọc gỗ rồi trực tiếp chém đứt cánh tay sau đó mới tranh đoạt đồ vật.
Quang minh kỵ sĩ vất vả một hồi mới tìm được tên đội trưởng, thương lượng nửa ngày nhưng đối phương vẫn không đồng ý.
Quang minh kỵ sĩ thở dài nói: “Đội trưởng, nếu ngài vẫn cố chấp không đáp ứng vậy thì chút nữa ngài hãy cẩn thận, người bên phía ta các ngươi không thể trêu vào.
Đã có 68 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Hổ
Quyển 2: Không khí chiến tranh ở Phong Lam Chương 30: Tù binh (2)
Tác giả: Cát Phong Băng. Dịch giả: Cẩm Y Vệ Biên tập: Cẩm Y Vệ - tranhuuxuan Convert: Tửu Quỷ Nguồn: 4vn.eu
Lời nói của Quang minh kỵ sĩ khiến người khác không phục, đối phương lớn tiếng cười nói: “Không phải bên kia chỉ có hai đứa con gái sao.”
“Vậy ngươi gặp phiền phức rồi.”
Quang minh kỵ sĩ cũng không nói thêm câu nào, hối ngựa quay trở về lắc đầu.
Lai Ân sắc mặt trầm xuống, nghiến răng nói: “Hổ không phát uy ngươi còn tưởng ta là mèo bệnh, hôm nay ta cho các ngươi từ từ nếm trải tư vị mèo bệnh phát uy.”
Lai Ân tức giận, mười con dị biến ma thú liền cảm giác được ý định của chủ nhân liền đứng lên, vong linh quân đoàn đồng loạt đứng lên.
Hơn một ngàn ngươi Dã man quân đoàn nhất thời sửng sốt, đội nhiên thấy phía trên đỉnh đầu hơn mười đạo ma pháp hoa lệ giáng xuống, vong linh quân đoàn bất chấp tính mạng tiến lên như thuỷ triều đánh ngã đám người Dã man quân đoàn xuống đất.
Trong khoảng khắc, hơn một ngàn người Dã man quân đoàn chỉ còn năm sáu bảy người ngây ngốc đứng yên bất động.
Lúc này, khoảng đất bị ma pháp đánh xuống lộ ra một động khẩu, bên trong mô hồ truyền tới hai tiếng ho khan.
Quang Minh kỵ sĩ đoàn chạy tới kéo hai người lại, một lão nhân khoảng chừng hơn năm mươi tuổi cùng với một người trẻ tuổi.
Lai Ân nhìn người trẻ tuổi cười nói: “Ta nói Hoắc Nhĩ Đốn điện hạ, chúng ta thật sự có duyên, điều này đúng chứ.”
Người béo tên Hoắc Nhĩ Đốn tức giận nhìn Lai Ân, chỉ tay nói: “Hỗn đản, ta chết cũng không buôn tha cho ngươi.”
Mấy người Dã man quân đoàn thấy Hoắc Nhĩ Đốn với lão nhân ban đầu sửng sốt sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Quang Minh kỵ sĩ trông thấy lão nhân biến sắc, vội vàng nói: “Lai Ân tiên sinh, người này là Phong Lam quốc vương.”
Lai Ân gãi gãi đầu nói: “Hả, bọn họ không phải chạy mất rồi sao? Sao vẫn còn ở nơi này?”
Quang Minh kỵ sĩ nhìn thoáng qua cái động khẩu, cười khổ nói: “Phỏng chừng bên ngoài phong toả quá lợi hại, bọn họ không chạy ra được liền trốn ở chỗ này, kết quả động khẩu bị ma pháp đánh xuyên qua”
Lão nhân nhìn Lai Ân run run nói: “Lai Ân tiên sinh, ta sẽ dâng tất cả tài phú cho ngươi, chỉ cần người tha mạng cho hai phụ tử chúng ta.”
“Không thả các ngươi”
Lai Ân ho lớn hai tiếng rồi nói: “Đồ của các người giờ là của ta.”
Lão già ngẩn người.
Lai Ân sai Quang Minh kỵ sĩ đem hai người đưa sang một bên rồi chỉ huy vong linh quân đoàn tìm kiếm tiếp.
Rất nhiều vàng bạc châu báu đựơc tìm thấy, Lai Ân độc chiếm ném hết vào không gian giới chỉ.
Ngây ngốc sau một ngày một đêm.
Ba vạn vong linh hiệu suất không chậm, sang ngày thứ hai vừa bắt đầu được một lúc thì một vong linh tìm được một khối đoạn mộc, một đạo bạch hồng từ đoạn mộc bắn ra, vong linh phụ cận nháy mắt bị đông cứng thành trụ băng.
Á Lâm kích động chạy tới, từ dưới cầm lên một cây cung, lớn tiếng nói:
“Tìm đựơc rồi, ta tìm được rồi, tốt quá rồi.”
Lai Ân lần đầu thấy thần khí Tinh Linh tộc, Băng Sương chi cung giống như đôi cánh thiên sứ mầu trắng tinh khiết, dây cung là một sợi dây nhỏ trong suốt mầu lam nhạt.
Hắn thử dùng sức kéo hai lần nhưng kết quả là không di chuyển một chút nào , liền nhụt chí đưa cho Á Lâm: “Không kéo được, cái này phải nhận chủ hả ?”
Á Lâm ôm Băng Sương chi cung như bảo bối, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, ngươi có phải là người được sinh mệnh chi thụ lựa chọn đâu mà kéo được?”
Quá trình tìm đồ vật này mặc dù có mất hai ngày đêm liên tục nhưng kết quả cũng khiến người ta vừa lòng. Hoắc Nhĩ Đốn với phụ thân hắn bị nhốt trong một căn nhà, cả đêm vừa lo vừa sợ vì tên kia không nói đến lý lẽ.
Hai người cảm thấy rất bực bội, bình thường đều là quát người khác vậy mà bây giời đối với người khác đều phải “gọi dạ, bảo vâng”, tự vị cảm giác thật bất đồng.
Băng Sương chi cung đã tìm được.
Nhiệm vụ của Lai Ân cũng hoàn thành, thu hồi vong linh quân đoàn với đám ma thú.
Ma thú trong mấy ngày vừa qua bị đánh chết với ngộ thương không một vạn thì cũng hơn năm nghìn , thời gian tiến hoá cũng không ít ,đã hơn năm năm rồi.
Lai Ân giơ cao hai tay lên cao, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Trời ạ, tại sao cửu cấp tiến lên thập cấp lại khó như vậy? Chẳng lẽ bức ta đi chiến trường phương bắc sao?”
Thước Lệ Toa phía sau thét lên: “Kêu gào cái gì, ngươi là người sói à?”
“Ta, ta chỉ muốn phát tiết một chút, ngươi không cần phản ứng mạnh như
vậy a” Lai Ân đáng thương nhìn Thước Lệ Toa.
Ba người đi ra khỏi hoàng cung, bên ngoài người người đông nghịt, quân đội liên quân bao vây hoàng cung tầng tầng lớp lớp, không khí tương đối vi diệu.
Quang Minh kỵ sĩ áp giải Hoàng đế cùng Hoắc Nhĩ Đốn ra nhìn thấy khung cảnh bên ngoài liền hoảng sợ.
Còn các tướng quân liên quân ba nước chứng kiến thời điểm Phong Lam hoàng đế cùng với Hoắc Nhĩ Đốn bị giải ra lập tức náo loạn.
Ba Cách Nhĩ chỉ trích Lai Ân quá phận, vì bắt hoàng đế mà giêt hơn một ngàn người Dã man quân đoàn.
Hai vị tướng quân Lôi Á với Đế Lâm nghĩ cách bình ổn tranh cãi, liên quân lúc khai chiến đã bàn qua nếu ai bắt được Phong Lam hoàng đế thì sẽ được chia một nửa Phong Lam đế quốc, mà hai nước kia không bắt được nên tự nhiên không thể để cho Ba Cách Nhĩ thỏa mãn.
Lai Ân nghe xong nửa ngày mới hiểu ra được, thời điểm phá thành Phong lam đế đô có một đội kỵ binh xông ra ngoài, người Lôi Á với Đế Lâm tưởng bên trong có hoàng đế nên phái binh chém giết, kết quả người không thấy đâu mà biết tin hoàng đế bị bắt được ở trong cung. Hoá ra họ ra sức nói chuyện với mình nguyên lai là có mục đích.
“Tây Tư tế tự, ngươi nói thật xem tên kia là ai? Chúng ta cũng đoán hoàng đế ở trong cung nên mới phái người đi, người này không nói tốt xấu liền giết toàn bộ hơn một ngàn người được phái đi bắt hoàng đế” Tướng quân Ba Cách Nhĩ đế quốc Tát Khắc Kỳ phẫn nộ kêu lên.
“Tát Khắc Kỳ nếu đã vậy ngươi vẫn muốn đoạt lấy phải không, thủ đoạn của hắn ngươi cũng không phải chưa thấy qua, đại môn bằng bí ngân liên quân chúng ta công phá bẩy ngày cũng chưa tạo ra một lỗ thủng vậy mà hắn triệu hồi ra một con thỏ một chiêu phá nát, lại còn một con u linh như quái vật cầm ma pháp trượng có để đuổi đánh một đám thập nhị cấp chiến sĩ, các ngươi liệu có bao nhiêu người để gây sức ép với hắn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, vong linh quân đoàn còn mười con dị biến ma thú bằng mấy vạn đại quân của ngươi.”
Hai vị tướng quân Lôi Á với Đế Lâm ở bên cạnh một mực khuyên nhủ.
Lai Ân kéo một tên tướng quân phầm hàm thấp nói: “Cho ta hỏi một chút, tên u linh cầm ma pháp trượng đâu?”
“Đánh xong, sau đó nhảy lầu rồi.”
Lai Ân giật mình nói: “Nga, hiểu rồi, thất tình nên bị đả kích quá lớn, phát tiết xong sau đó tự sát.”
“Không phải, nhảy xuống tường thành liến biến mất.”
“Chắc hắn quay về địa bàn của mình rồi” Lai gật đầu tán thành.
Vị tướng quân nói chuyện với Lai Ân kích động thấp giọng hỏi: “Người anh em, ta hỏi rốt cuộc ngươi là ai? Còn mang theo mười con dị biến ma thú, hay là vong linh pháp sư, có đúng là vong linh pháp sư không?”
“Không phải, nhưng cũng không khác lắm.”
Vị tướng quân giật mình, sau đó cùng hai người bắt đầu tán gẫu, hoàn toàn không để ý tới bên kia ba người đang tranh cãi với khí thế ngất trời.
Tây Tư, Ai Văn với Cát Tạp Mỗ đều hiểu chuyện nhưng không ai dám lên tiếng. Giúp người Ba Cách thì sợ Lai Ân ghi hận, giúp Lai Ân thì lại sợ người Ba Cách gây phiền phức.
Thấy không ai lên tiếng giúp chủ nhân, Cát Tạp Mỗ tức giận muốn xông lên đánh người liền bị Ai Văn kéo lại.
Ai Văn nhỏ giọng nói: “Xem kết quả đã rồi hãy nói."
Ba người tranh cãi một hồi cũng không có kết quả, Tát Khắc Kỳ ngay thẳng nói: "Để hắn nói xem chuyện này tính sao bây giờ, giết hơn một ngàn người của chúng ta cái này có thể đền bù được nhưng cướp lấy hoàng đế, đây là một nửa lãnh thổ Phong Lam đế quốc, chúng ta thấy các ngươi phải trả lại.”
Không khí hiện tràng đột nghiên ngưng đọng, tất cả mọi người chăm chú nhìn vào Lai Ân.
Lai Ân cảm giác có chút không được tự nhiện, phát hiện ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lên người mình, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Đàm phán kế quả thế nào?”
Thước Lệ Toa rốt cuộc không chịu nổi bộ dáng thần kinh của Lai Ân, tức giận đánh một quyền lên đầu hắn ,nói: “Để ngươi quyết định, người giết hơn một ngàn người, chiếm đoạt hoàng đế tương đương với người chiếm đoạt của người ta hơn một nửa lãnh thổ, người ta tìm muốn câu trả lời của ngươi”
“Quá đơn giản, hoàng đế đưa các ngươi, một nửa lãnh thổ phân cho các ngươi, ta cũng không muốn vùng đất rộng như vậy, nếu không có việc gì còn đi ngao du khắp nơi a.”
“Cái gì?”
Mọi người đều kinh hô kêu lên.
Một nửa Phong Lam lãnh thổ cũng không phải bình thường, nó tương đương với hai phần ba lãnh địa của Ba Cách Nhĩ, vậy mà ngươi mở miệng một cái đem cho người khác luôn.
“Tặng các ngươi, vậy là được rồi chẳng phải nói một nửa lãnh thổ về tay ai sao, bây giờ ta đem toàn bộ lãnh thổ đó tặng cho đám người các ngươi, tự mình phân chia đi” Lai Ân nói xong dừng lại một chút nói tiếp: “Một quân đoàn hơn một ngàn người đổi lấy một toà thành, chắc là được chứ.”
Tát Khắc Kỳ không nói gì, đây chính là kết cục mà hắn muốn.
Hai vị tướng quân Lôi Á và Đê Lâm khoé miệng nhếch lên.
Tây Tư, Ai Văn với Cát Tạp Mỗ nở nụ cười, mâu thuẫn được giải quyết không có gì tốt hơn.
Lai Ân cũng nở nụ cười tỏ vẻ thâm trầm, đất đai với hắn mà nói đều vô dụng nhưng đổi lại một ít ma thú chắc khả dĩ hơn, tin rằng quốc gia nào cũng có, không cần cấp cao, mới sinh cũng được.
Lai Ân trong đầu ảo tưởng lúc chính mình bồi dưỡng ra một ma thú đại quân quét ngang toàn bộ đại lục không biết biểu tình những người này sẽ ra sao.Hắn Âm hiểm chuẩn bị chơi cho ba nước một vố.
Đã có 73 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Hổ
Quyển 3: Lôi Áo học viện Chương 1: Đất đai ngươi không giữ lấy.
Tác giả: Cát Phong Băng. Dịch giả: Cẩm Y Vệ Biên tập: Cẩm Y Vệ - tranhuuxuan Convert: Tửu Quỷ Nguồn: 4vn.eu
L
Lôi Minh đại lục không chỉ có nhân loại sinh sống, bọn họ chia làm hai thế lực Quang Minh liên minh, và Hắc Ám liên minh, bên ngoài đại lục còn rất nhiều chủng tộc khác sinh tồn, chuyện này có người biết cũng có người không biết.
Cách xa hai thế lực lớn , bên ngoài đại dương còn có một khối lục địa, nơi đó mọi ngươi gọi là bình nguyên Phương Đông, ở đó có các loài động vật tiến hoá sinh sống gọi là – Thú Nhân.
Thú nhân tín ngưỡng Hắc Ám , bọn họ tin tưởng Minh thần là Sáng Thế giả, Minh thần sâm lâm là một ngưu đầu tên gọi Vũ Thần.
Thú nhân có thể nói phi thường dã man, các chủng tộc chiến tranh không ngừng, khiến thú nhân vô cùng thượng võ, lại càng tôn sung cường giả.
Bọn họ đều cho rằng chỉ có cường giả mới thích hợp sinh tồn trên phiến đại
lục này.
Các chủng tộc thú nhân cơ hồ vài năm lại bộc phát chiến tranh, đương nhiên khi chiên tranh kêt thúc các bên đều tổn thất nặng nề. Cho nên sau đó các chủng tộc đều tập hợp kí kết một hiệp nghị để nghỉ ngơi khôi phục lại sức lực sau đó chiến tranh lại tiếp diễn.
Kết quả là rất nhiều chủng tộc nhân số còn sót lại rất ít hoặc bị bán làm nô dịch.
Cũng có rất nhiều chủng tộc giấu mình trong thâm sơn không dám lộ diện.
Lai Ân khi ở Dã Lang thành triệu hoán ra ngưu đầu, cùng lúc đó Đại Tát Mãn cũng cảm ứng được còn có tộc nhân của bộ tộc tồn tại , hưng phấn đem tin này báo cho thủ lĩnh bộ tộc.
Ngưu đầu thủ lĩnh nghe được tin này lập tức triệu tập các thủ lĩnh bộ lạc dưới quyền .
Cuối cùng thông qua quyết định -- đầu tiên đi Quang Minh liên minh, bất luận thế nào cũng phải bắt được ngưu đầu do Lai Ân triệu hoán về, mở ra kỷ nguyên thống trị bình nguyên Phương Đông của bộ tộc ngưu đầu nhân.
Ở một nơi khác ,bên trong Quang Minh Liên minh.
Kết thúc sự kiện công phá Phong lam thành là gì?
Nói thô một chút chính là màn cắt bánh chia phần ( chia chiến lợi phẩm), màn phân chia cao cấp này hẳn là lần đầu tiên xảy ra.
Ba vị tướng quân Á Lôi, Ba Cách Nhĩ, Đế Lâm cùng Quang Minh thần điện hoả tế tự Tây Tư đều là nhân vật nổi danh ở Lôi Minh đại lục, lúc này tất cả đều ngồi cùng một chiếc bàn.
Đương nhiên còn có…
Cách Lỗ Tạp, Cát Tạp Mỗ cũng ở đây.
Lai Ân ,nhân vật trọng yêu lúc phá thành cùng với vịêt bắt được Phong Lam hoàng đế không ai dám gạt hắn ra. Cho dù muốn , Tây Tư cũng chưa chắc đồng ý, giờ là lúc thử thách vị Thẩm phán trưởng tương lai này, cơ hộ đàm phán như vậy cũng không nhiều lắm.
Cái này đối với Lai Ân chỉ là chuyện nhỏ, hắn chỉ muốn xem màn phân chia cao cấp này có gì đặc biệt, sẽ không tranh đến mức cuối cùng biến thành đánh nhau a.
Mục tiêu của Lai Ân chính là ma thú quý hiếm, đất đai với hắn mà nói thực sự không hâp dẫn bằng ma thú trân quý.
Tây Tư từ không gian giới chỉ lấy ra một bản hiệp nghị nói: “Dựa theo hiệp nghị chúng ta ký kết trước lúc tiến công, tất cả sẽ dựa theo bốn điều trong hiệp nghị mà thực thi”
Đế Lâm tướng quân Mễ Khắc Á nghi hoặc nói: “Sao Lại bốn điều trong hiệp nghị? Quang Minh thần điện phải bắt được lão gia hoả Phong Lam hoàng đế sau đó mới bắt đầu thực thi a.”
Á Lôi tướng quân An Địch vỗ mạnh bàn một cái: “Không quan trọng, dù sao có phần là được, ta không bắt được hoàng đế vậy chia cho chúng ta thế nào cũng đựơc, tuỳ tiện .”
Mễ Khắc Á nghe xong cũng im lặng, An Địch nói không sai, dù sao phần lãnh thổ này bọn họ định nuốt gọn nhưng bây giờ lại đem chia ra , nên vẫn có chút tức giận.
Tây Tư tươi cười nói: “Tát Khắc Kỳ tướng quân có gị dị gì không?”
Tát Khắc Kỳ cũng lắc đầu không nói, trong lòng hắn biết lúc Phong Lam bị Quang Minh liên minh tiêu diệt rồi chia cho ba nước sớm muộn gì hắn cũng có phần.
Tây Tư mỉm cười rồi mở bản đồ ra, đang chuẩn bị cắt Phong Lam đế đô ra làm các phần.
Lai Ân đột nhiên đứng dậy cười nói: “Xin lỗi, về chuyện phân chia ta không có đề nghị gì, bất quá hình như các vị quên phần của ta.”
Tướng quân Tát Khắc Kỳ nhíu mày nói: “Vị huynh đệ, ngươi đã đáp ứng giao ra phần lãnh địa bây giờ muốn nuốt lời phải không.”
Lai Ân đi đến chỗ bản đồ trước mặt nói: “Ta chưa nói là lãnh địa, các vị cũng biết ta đáp ứng Quang Minh liên minh giao ra một nửa thổ địa của Phong Lam đế quốc, các vị hẳn cũng nên bồi thường một chút cho ta chứ.”
An Địch gật đầu nói: “Lai Ân huynh đệ mời nói, chỉ cần hợp lý, chúng ta nhất định đáp ứng bồi thường.”
Trước khi quân đội Á Lôi rời khỏi quốc cảnh, trong quốc nội, nhóm phân tích sư đã đem tất cả các loại mâu thuẫn cùng với vô số tình huống ra phân tích, mà trong đó có có đề cập đến người bắt được Phong Lam hoàng đế ,chẳng lẽ hắn lại không có yêu cầu gì.
An Địch lúc đầu đọc bản phân tích này còn cười không cho là đúng, bây giờ xem ra là thật cho nên có chút bội phục nhóm người này.
Lúc Lai Ân đưa ra yêu cầu, An Địch cũng không có kinh ngạc.
Lai Ân nhìn về phía An Địch, đối với người này có chút hảo cảm, khẽ gật đầu tiếp tục nói: “Cuộc đời ta thích nhất thu thập các loại ma thú quý hiếm cùng với một số loại dị thú. Ta lấy một nửa lãnh thổ Phong Lam đế quốc đổi lấy mấy con ma thú quý hiếm chắc là có thể chứ, không cần đưa ma thú cao cấp, có thể đưa ta ma thú cấp một cũng được. Còn nữa, cung cấp cho ta một ít tinh thạch làm tiền công là được.”
Cách Lỗ Tạp, Cát Tạp Mỗ và Tây Tư nghe xong, trong lòng cũng minh bạch được tính toán của hắn: Quả nhiên, hắn có chủ ý này, so với lãnh thổ thì thực lực cường đại mới đảm bảo được sinh mệnh .
Ba người Tây Tư cũng hiểu, cao cấp ma thú quý hiếm tuy không nhiều nhưng cấp thấp thì quốc gia nào cũng có không ít, hơn nữa lúc này chưa dùng đến thì cấp cho Lai Ân cũng không có vấn đề gì.
Khi Lai Ân xuất ra ma thú có thể thấy tốc độ thăng cấp cực nhanh ,từ thất cấp lên bát cấp mà tình huống này không ai đoán được nguyên nhân bên trong tự nhiên sẽ thoải mải đồng ý xuất ra.
Ba vị tướng quân nhìn nhau, bọn họ vỗn nghĩ cái giá phải trả lần này rất lớn không nghĩ đến đối phương lại chỉ cần mấy con ma thú với bộ phận tinh hạch, cái này nhiều lắm giá trị cũng chỉ là một toà thành thị ,cho nên ba vị tướng quân nhất thời mừng rỡ, lập tức gật đầu nói: “Không thành vấn đề, chúng ta sẽ lập tức tâu lên bệ hạ.”
Lai Ân không nói gì, nhìn bốn phía bắt đầu định đoạn vấn đề đo đạc…Quản lý lãnh địa,.
Phong Lam lãnh thổ theo hướng Bắc Nam chia làm ba phần, ba nước đều chiếm một phần, đều có bộ phận thành trì đối mặt với chiến trường Phương Bắc.
Chiến trường Phương Bắc là địa phương tôi luyện binh lính tốt nhất, trên chiến trường mỗi binh sĩ đều phải lấy một chọi mười . Vì vậy đối với bộ phận tiếp giáp với chiến trường phương Bắc ba nước đều tranh giành từng tấc đất, đến khi tính toán đến từng km mới xong xuôi.
An Địch cuối cùng ngẩn đầu lên, chút lãnh thổ Lai Ân có được một khối đất phong ở đây, có khả năng miễn quyền, còn trở thành Tử Tước ba nước.
Trên lãnh địa của mình hắn có quyền thành lập quân đội của chính mình.
Quyền lợi này khiến Tây Tư trợn trừng, đây mới là quyền lợi a. Cái này mới là đặc quyền, một người có địa vị Tử Tước của một quốc gia , đạt được đất phong kiên tạo quân đoàn thì không nói làm gì.
Vấn đề chính là Lai Ân đồng thời có quyền lợi ở ba nước, mà cái này hoàn toàn bất đồng.
Quang Minh thần điện mất mấy ngàn năm tranh đoạt quyền lợi, mà Lai Ân chỉ sau một tràng chiến tranh đã có được, thế giới này rất không công bằng a.
Lai Ân với loại quyền lợi này không tỏ vẻ gì, nhưng ánh mắt nhìn An Địch đầy hảo cảm, người này vẫn lo lắng cho mình, điều đó chứng minh hắn là người tốt ba.
Tan họp binh lính các quốc gia bắt đầu lần lượt tiếp quản lãnh thổ Phong Lam, đế đô do Quang Minh thần điện tiếp quản.
An Địch kéo Lai Ân vào một góc nhỏ giọng nói: “Tiểu huynh đệ, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi?”
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Hổ
Tác giả: Cát Phong Băng. Dịch giả: Cẩm Y Vệ Biên tập: Cẩm Y Vệ - tranhuuxuan Convert: Tửu Quỷ Nguồn: 4vn.eu
Lai Ân nhìn bộ dáng cẩn thận của An Địch cười nói: “An Địch tướng quân không cần khẩn trương như vậy a.”
An Địch bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Ha ha, tiểu huynh đệ nói thế không đúng rồi, không phải là ta cẩn thận mà không cẩn thận không được. Có chút việc thỉnh tiểu huynh đệ trợ giúp nhưng không muốn người khác biết, cho nên mới âm thầm tìm đến ngươi.”
“Tướng quân mời nói” Lai Ân nghe An Địch nói chuyện rất hài hước , không khỏi tăng lên vài phần hảo cảm.
“Xưng hô như vậy không đựơc tự nhiên, ta tuổi lớn hơn có thể gọi một tiếng đại ca, về sau nếu tiểu đệ đến Á Lôi đế quốc đại ca nhất định sẽ tiếp đón ngươi.”
“Đại ca có chuyện gì cứ nói chỉ cần ta có thể làm được sẽ cố hết sức.”
Tính tình Lai Ân là, ai đối tối với hắn thì hắn cũng tốt lại với người đó.
An Địch giúp hắn tranh thủ đựơc không ít lợi ích, cho nên bất luận là vì nguyên nhân gì Lai Ân đều cảm kích vị đại ca này.
“Đi tới quân trướng của ta, đến đó chúng ta nói chuyện, đại ca cầu ngươi hỗ trợ ,tuỵêt đối sẽ không bạc đãi tiểu đệ.”
“Không thành vấn đề.”
An Địch đưa Lai Ân đến thẳng đại trướng, quân đội Á Lôi bắt đầu nhổ trại rút lui nhưng xung quanh đại trướng An Địch vẫ còn rất nhiều binh đoàn.
Các chiến sĩ đa phần đều thấy qua Lai Ân.
Người này một mình tung hoành trên chiến trường, phá sập một góc tường thành, là nhân vật khiến đám quân nhân kích phục, nếu sau lưng Lai Ân có thêm đôi cách thì mọi người chắc sẽ cúng bái hắn a.
Bây giờ trông thấy tướng quân cùng với người kia thân thiết như vậy cảm thấy ngoài ý muốn.
Hai người tiến vào đại trướng, An Địch cho tất cả thủ vệ lui ra.
Một bàn tiệc rượu được bày lên.
An Địch vừa rót cho Lai Ân một ly mễ tửu nói: “Tiểu đệ, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, rượu này là đặc sản ở Á Lôi đế quốc hương vị thơm mà tinh khiết, người uống vào không say, chỉ có quý tộc với hoàng thất mới sử dụng, người thường muốn uống cũng không được”
An Địch nói truyện trên trời dưới biển ,vừa nói vừa vỗ vai Lai Ân .
Lai Ân uống một ngụm vào cảm thấy hương vị thơm ngọt, thật sự rất ngon, liền một hơi uống cạn chén, nói: “Không sai, hảo tửu.”
“Tiểu đệ thích là tốt rồi, nếu đệ muốn uống nữa cứ đến Á Lôi đế quốc tìm ta, đảm bảo cho ngươi uống chán thì thôi.”
“ Tiể đệ cảm ơn trước, đại ca nói đi, xem cần tiểu đệ hỗ trợ vịêc gì?” Lai Ân cắn một khối thịt, ngẩng đầu nhìn An Địch.
An Địch đặt chén rượu xuống, nhìn thẳng vào mắt Lai Ân nghiêm túc nói: “Nói thật, vừa rồi đại ca cố gắng giành lấy cho đệ chút quyền lợi đều có mục đích riêng cả, cho nên xin đệ đừng khiển trách.”
Lai Ân thấy An Địch hào sảng như vậy vội vàng xua tay nói: “Đệ thích nói chuyện với người thẳng thắng như đại ca, không dài dòng phức tạp. Nếu huynh còn vòng vo thì đệ xin đứng dậy trước.”
An Địch nghe xong cười nói: “Được, đại ca cũng thích nói chuyện thẳng thắn không dài dòng phức tạp, hắc hắc, tính cách của huynh đệ ta không khác lắm, như vậy không dài dòng nữa. Tiểu đệ ta hỏi thật ngươi một câu, đám dị biến ma thú trong tay ngươi có lai lịch gì, người có được mười con cửu cấp dị biến ma thú, trên cả đại lục chỉ có mình đệ, rốt cuộc đệ có lai lịch thế nào?”
An Địch nói xong nhìn về phía Lai Ân đợi câu trả lời.
Lai Ân đặt chén rượu xuống cười nói: “Có vài việc không nói tốt hơn, cái này là bí mật cá nhân, nếu đại ca muốn ma thú thì ta có thể giúp ngươi.”
An Địch nghe xong, đập bàn một cái cười lớn nói: “Đựơc, sảng khoái, lai lịch đại ca không biết cũng được, chỉ cần tiểu đệ có thể cung cấp dị biến ma thú là được, giá cả thì cứ tính như trên thị trường là được.”
“Đại ca cần bao nhiêu” Lai Ân xoay xoay chén rượu, đại khái biết An Địch chuẩn bị rất nhiều tiền để mua dị biến ma thú.
Phải biết rằng dị biến ma thú hoang dã cấp bậc cao thì một là rất ít, hai là rất khó bắt giữ.
Cũng có một số trung đội chiến sĩ có ma thú, quân đoàn chiến sĩ tác chiến cùng với ma thú được gọi là Ma chiến quân.
Ma thú trong Ma chiến quân cơ bản đều là ma thú bình thường, dị biến ma thú lác đác có vài con nhưng hơn một vạn ma thú cũng chỉ có hơn mười con, hơn nữa chỉ có tướng lãnh cao cấp mới có được ,nhưng trong chiến đấu phát huy tác dụng cũng không lớn.
An Địch lần đâu tiên gặp Lai Ân hoài nghi đám dị biến ma thú này nhất định có lai lịch đặc thù. Nếu có thể dùng tiền mua được sẽ giúp ma chiến quân đề cao sức chiến đâu lên một cấp.
An Địch nghe Lai Ân đáp ứng, liền giơ một ngón tay quơ quơ trước mặt Lai Ân.
Lai Ân nhìn vậy cười nói: “Một ngàn con, được, cho đệ một ít thời gian.”
An Địch hơi run run, lắp bắp nói: “Ta, ta nói là một, một trăm con, tiểu đệ, người, người có trong tay một, một ngàn con?”
“Không có, nhưng tiểu đệ có thể tạo ra, bất quá số lượng quá lớn ngoài sức của đệ, đệ cam đoan ít nhất tạo ra là thất cấp. Vậy đại ca cần một ngàn hay một trăm?”
An Địch ngơ ngác nhìn thẳng về phía Lai Ân, gian nan nuốt một ngụm nước bọt ,nói: “Tiểu đệ, ta nếu muốn một ngàn con, vậy thù lao nhất định sẽ không ít a.”
Lai Ân lắc đầu nói: “Thù lao thì đại ca cứ áng chừng là được, nhưng một ngàn con thì phải phiền đại ca hỗ trợ thêm.”
Ma pháp sư trên đại lục tuy nhiều ,nhưng bát cấp đại ma pháp sư thì rất ít, trong một quân đoàn có hơn một trăm bát cấp đại ma pháp sư đã là nhiều rồi.
Mà dị biến ma thú thất cấp lại có thực lực tương đương với bát cấp đỉnh phong ma pháp sư, đến lúc đó chẳng khác nào nào có hơn một ngàn bát cấp song hệ đại ma pháp sư, huống chi lực công kích của ma thú không thấp hơn bát cấp chiến sĩ. Nếu một con ma thú phối hợp tác chiến với bát hay cửu cấp chiến sĩ chắc chắc sẽ mạnh hơn vài phần so với một quân đoàn tinh nhuệ hơn một vạn người.
An Định vừa tính toán, trong lòng mừng rỡ như điên, liền nói: “Tiểu đệ, cần hỗ trợ cái gì, chỉ cần có thể làm được ta nhất định sẽ hết sức.”
“Đại ca cấp cho đệ các chủng loại ma thú, cấp bậc không cần cao, nhất nhị cấp cũng được, khi biến dị thuộc tính thì, song thuộc tính cần hai nghìn vạn kim tệ, còn tam thuộc tính là ba ngàn năm vạn kim tệ. Đại ca cung cấp đủ cho đệ , đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ giao cho huynh một ngàn con dị biến ma thú thất cấp, còn nếu bát cấp thì cần một năm.”
An Địch nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trong lòng kinh hãi nói: “Tiểu đệ người nói thật, một con dị biến ma thú thất cấp mà chỉ cần hai nghìn vạn kim tệ, mua ma thú bát cấp bình thường cũng không có giá này a.”
An Địch lúc muốn mua dị biến ma thú thất cấp đã sớm nghĩ đến phải trả một cái giá rất lớn, ít nhất cũng phải một ngàn ức ( 1 ngàn triệu …) mà giờ chỉ phải trả một phần năm đúng là tiện nghi, tiện nghi đến nhà a.
“Đương nhiên, nếu không phải tiền của đại ca, thì sẽ không có giá này, tăng thêm gấp ba đại ca không có vấn đề gì chứ .”
“Được, tuyệt đối không thành vấn đề”
Đã có 52 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Hổ
Quyển 3: Lôi Áo học viện
Chương : Ma chiến quân đoàn
Tác giả: Cát Phong Băng. Dịch giả: Cẩm Y Vệ - tranhuuxuan Biên tập: Cẩm Y Vệ - tranhuuxuan Convert: Tửu Quỷ Nguồn: 4vn.eu
An Địch nghe xong liên tục gật đầu, gấp đôi ,dù có nhiều hơn thế nưã mình cũng đồng ý a, nghìn con thất cấp dị biến ma thú, một con hai nghìn vạn, hai hai trăm ức một con thiên chích a, đứa ngốc cũng biết với sồ tiền đó cũng đủ kiến tạo một tổ bát cấp ma thú tinh nhuệ bình thường.
An Địch và Lai Ân khoái trá ăn cơm , sau khi cơm nước đã no nê, bọn họ liền ra roi thúc ngựa hướng về đế đô báo cáo tình huống này với bệ hạ.
Bệ hạ sau khi nghe xong lập tức mở quốc khố, dựa theo yêu cầu của Lai Ân, khi giao dịch chỉ cần tinh hạch, toàn bộ mãi tề lập tức đem ra, hai trăm ức đã đủ, cơ hồ phải gom hết từ Á Lôi đế đô và xung quanh ba tòa thành mới đủ số lượng tinh thạch khổng lồ trên.
Cuối cùng An Địch mang theo một đội thân vệ, tự mình áp tống hướng tới đế đô Phong Lam, dựa theo ước định, Lai Ân sẽ chờ ở đế đô.
An Địch vừa thấy hắn, liền nhanh chóng đi đến vòng tay ôm , nói:" Lão đệ, ha ha, đại ca tốc độ rất nhanh a. Mọi thứ ta toàn bộ đã mang đến, theo như yêu cầu của ngươi , ngươi xem đi."
Lai Ân thấy An Địch mang đến một đội nhân mã ,bên trong xe có mấy cái rương lớn, liền mở hai cái gần nhất ra, bên trong chất đầy nhất cấp và thất cấp tinh hạch.
Nhất cấp tinh hạch chủ yếu là dị biến thuộc tính để riêng một chỗ, thất cấp tinh hạch dùng để tăng xác xuất thành công.
Một nghìn con ma thú được đặt cẩn thận trong một cái lồng sắt nhỏ ,sau đó lại bố trí thêm một cái lồng sắt lớn bên ngoài.
An Địch chờ Lai Ân kiểm tra xong, nói:" Lão đệ, bệ hạ rất trọng thị lần giao dịch này, hơn nữa người hy vọng lão đệ lúc rảnh rỗi đến Á Lôi đế đô a, đến lúc đó bệ hạ muốn đích thân cảm tạ ngươi."
"Đại ca quá khách khí, ta ở ngoài thành tuyển một địa phương, hiện tại đại ca cần phải làm là khiến người khác không chú ý tới, còn phải phái binh bảo vệ các vùng phụ cận, không để cho bất luận kẻ nào tiến nhập."
"Không thành vấn đề." An Địch vỗ vỗ ngực, nói:" Lần này thứ đại ca mang ,đối với cao cấp ma pháp sư đều vô dụng cho nên không quá lo,còn đối với người tầm thường đều là vô giai chi bảo."
An Địch nói xong, thần bí từ trong áo lấy ra một cái hộp thanh thạch ( đá màu xanh ) vuông vuông, nói:" Đại ca biết lão đệ ngươi là ngũ giai pháp sư, thứ nước thuốc này có thể giúp ngươi trực tiếp tiến giai từ ngũ lên lục giai, hắc hắc, trên đời này chỉ còn duy nhất một lọ này thôi."
Lai ân nghe vậy cả kinh, đại hỉ, nói:" Đại ca nói thật chứ?"
"Đương nhiên, thứ này ta tìm ở Á Lôi, mất hơn năm trăm ức kim tệ mới tạo ra một lọ, chỉ để tăng thực lực từ ngũ giai lên lục giai, mà một lọ lại cần đến năm ức tài liệu mới luyện chế ra, kinh phí tiêu hao quá lớn, không bằng trực tiếp mua một cái thập giai ma thú, cho nên phải đình chỉ nghiên cứu."
Lai ân kích động tiếp nhận phương hạp đồng thời mở nắp , bên trong dùng nhuyễn mao < lông mềm > để lót , bên trên lớp nhuyễn mao , một lọ thủy tinh nhỏ bằng ngón tay cái, bên trong có chứa một dòng dịch thể màu hồng sắc.
An Địch thấy Lai Ân vui vẻ, tiếp tục nói:" chúng ta làm thực nghiệm xong, liền cấp cho tám mươi tên thiên tài tu luyên đạt đến ngũ cấp thử nghiệm, sau khi uống thuốc một ngày đêm thành công tiến giai lên lục giai pháp sư, hơn nữa ma lực trong cơ thể còn hơn các ma pháp sư đồng cấp một chút, bởi vì chắc chắn hữu hiệu ta mới dám đem cấp cho huynh đệ ngươi."
"Rất đa tạ đại ca." Lai Ân thu hồi phương hạp, cười ha ha, nói:" Thứ này đối với ta quá trọng yếu, ta mới vừa tiến nhập hàng ngũ ngũ cấp pháp sư, đang lo lúc nào mới tiến thêm bước nữa, có bình thuốc này còn lo gì ?"
"Ha ha, huynh đệ với nhau hà tất cần nói lời cảm ơn, ngươi một lúc cấp cho ta bao nhiêu là dị biến ma thú, cái này còn đáng giá hơn mấy lần bình thuốc đó a."
Lai Ân xuất ra Phong Ấn chi thư, bên trong bay ra một đạo quang mang màu vàng, ngay sau đó xuất hiện một bát cấp song đầu uy phong lầm lẫm, đuôi bo cạp ,thân cao tám thước ,đích thị là một con song đầu Sư ma thú cấp tám đã xuất hiện trước mặt hai người.
An Địch nhìn biến dị bát cấp song đầu thuộc tính sư tử, nghi hoặc nói:" Đây là?"
"Đưa cho đại ca một chút lễ vật, bát cấp ma thú này thuộc băng chúc tính đại địa chi sư, lực công kích siêu cường."
An Địch kích động nhìn con sư tử uy vũ trước mắt, kinh ngạc nói:" Thật là đưa cho ta?"
"Đương nhiên là thật, đại ca cho ta thứ quý giá như vậy , cái này có đáng giá là gì", Lai Ân nhẹ vỗ về phương hạp.
"Được, cái này ta nhận , ha ha, ta còn không biết kiếm sủng vật tốt thế này đi đâu mà tìm ha ha, phen này về tới đế quốc , không có ít lời bàn tán nha."
"Bát cấp dị biến chiến sủng ba ức kim tệ , có tiền nhưng không thể mua < có giới vô thị>, đại ca cũng trở lại tuyên truyền, đến lúc đó người kiếm ta tặng lễ vật lại chật cửa a."
"Yên tâm đi, đại ca sẽ không ngu như vậy. Ba ức ,có tiền mà không thể mua, nếu có người hỏi , ta nói năm ức, xem ai còn muốn mua nữa không, hắc hắc nếu kiếm được tiền ngươi bảy ta ba , thế nào?"
Lai Ân gật đầu, nói:" Không thành vấn đề, nếu có việc đó , cứ theo cách của đại ca đi."
"Được, cái này không thành vấn đề, chúng ta đây tìm một địa phương, ngươi trước tiên giúp ta hoàn thành đợt giao dịch này đã, cứ chuẩn bị đi,lần này bệ hạ phái người đi thu thập một số ma thú quý hiếm, lần này quyết tâm kết giao với ngươi, ta cũng chuẩn bị cấp cho người một con nhất cấp ma thú bảo bảo đó."
" Thế thì quá tốt ."
Lai Ân trong lòng đại hỉ.
Nghìn con ma thú quá trình tiến hóa thành dị biến tương đương đối phức tạp, đương nhiên ngoại nhân không được biết, bên ngoài có A Á Lôi quân đoàn hộ vệ, bên trong thả ra mười con dị biến ma thú tuần tra, bảo đảm không ai phát hiện bí mật bản thân.
Mười con bát cấp ma thú của Lai Ân chỉ tốn một tháng thời gian, thế nhưng thất cấp sẽ không như thế, càng nhiều , thời gian càng tăng lên, không chỉ là một , hai ngày.
Ba tháng sau ....
Lai ân đúng hẹn xuất hiện tại khu rừng rậm, một nghìn thập cấp chiến sĩ đã lập thành trận địa sẵn sàng đón quân địch, bọn họ là những chiến sĩ tinh nhuệ trung thành với đế quốc được An Địch chọn, trước đây cũng không có được phân phối chiến sủng, nguyên nhân là ma thú không đủ cấp độ, hiện tại không giống, nghìn con thất cấp dị biến ma thú, cũng không phải ma thú bình thường.
An Địch sau khi thấy Lai Ân đi tới, hưng phấn chào đón, xoa xoa tay, nói:" Lão đệ, thế nào?"
Lai Ân xuất ra Phong Ấn chi thư, trong lúc nhất thời quang hoa đại thịnh, một nghìn thất cấp dị biến ma thú xuất hiện trước mặt mọi người.
An Địch dù cho đã trấn định, thập cấp chiến sĩ cho dù đã kinh qua nhiều sự việc, thấy nhiều thất cấp dị biến ma thú xuất hiện, cũng không khỏi khiếp sợ.
An Địch kích động chỉ vào đám ma thú, nói:" Mỗi người một con, lập tức thu phục, sau đó tập trung lại."
Các chiến sĩ cấp tốc xuất ra khế ước quyển trục đã được phân phối, sau đó ra hiệu cho ma thú biến nhỏ bằng lòng bàn tay, rồi bỏ vào túi.
An Địch nắm tay Lai Ân, nói:" Huynh đệ, không nói nhiều, đến A Á Lôi ta chiêu đãi ngươi, giết người ta cũng giúp ngươi, mẹ nó, tên vương bát đản nào tìm ngươi gây phiền phức ,ta sẽ giáo huấn hắn."
"Đại ca ngươi quá khách khí rồi." Lai Ân thấy An Địch nhiệt tình quá mức như thế, cười khổ không biết làm sao.
"Không khách khí , ngươi cũng biết bọn ma thú này là giấc mộng suốt hai mươi năm của đại ca a." An Địch hướng về phía sau vẫn tay, nói:" Bệ hạ tạm thời chỉ thu thập được ba con , bất quá đều là hàng cao cấp. Bệ hạ nhắn ta nói cho ngươi, chỉ cần có đỉnh cấp ma thú nhất định trước tiên cấp cho lão đệ ngươi. Trước đây giới hạn là năm con, sau này toàn bộ đều cho ngươi."
Đã có 55 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Hổ