Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Lục Tử Minh nghi hoặc nhìn đám bạn học đang cười nghiêng ngả xung quanh lẩm bẩm: “Diệp Thu, bọn họ…bọn họ sao thế?”, Diệp Thu nhăn mày cố nén xấu hổ ngoái đầu liếc nhìn mấy cái rồi thì thầm: “Không biết, chắc là ăn phải đồ ăn hỏng! Kệ họ đi, chúng ta tiếp tục!”. Nói rồi lại ngồi tụng nghiêm chỉnh, Lục Tử Minh tuy chưa từng tiếp xúc với tiếng Anh, nhưng trí nhớ của cậu hơn người, nhanh chóng phát hiện ra chỗ không hợp lí liền chỉ vào một từ đơn bảo Diệp Thu: “Mình nhớ lần trước từ đơn này cậu đọc khác cơ mà?”.
Diệp Thu cuống lên thì thầm hỏi: “Cậu nhớ thật à?!”, Lục Tử Minh gật đầu đáp: “Đương nhiên, thế rốt cuộc là chuyện gì? Tại sao cũng một từ đơn mà trước sau lại phát âm khác nhau?”. Diệp Thu nói thầm: “Đâu chỉ hai cách, nếu cậu mà không nhắc mình chắc lần sau gặp phải mình sẽ lại đọc thành kiểu khác mất!”, nhưng có đánh chết cậu cũng không dám nói ra những từ đó hoàn toàn do mình chế bậy. Diệp Thu nhanh trí lấp liếm: “Hừ, cậu có thể để ý được vấn đề này, tốt lắm! Là thế này, cũng giống như tiếng Hán của chúng ta, cùng một chữ khi thể hiện những nghĩa khác nhau cũng sẽ thay đổi cách đọc.”, Lục Tử Minh nghe thấy rất có lí liền gật đầu một cách ngây thơ, than thở: “Không ngờ tiếng Anh lại phức tạp như vậy, xem ra muốn học giỏi cũng không phải chuyện dễ dàng gì!”
Nhìn bộ dạng thành thật nghe lời của Lục Tử Minh, Diệp Thu trong lòng bất giác trào lên một thứ mặc cảm tội lỗi, ngượng ngập gãi đầu làm như không nghe thấy.
Long Linh trong lúc rảnh rang nhìn sang phía Diệp Thu, phát hiện ra biểu hiện khác lạ của các bạn cùng lớp quanh đó, cái vẻ muốn cười lắm mà không dám cười. Long Linh nảy ra ý vòng ra phía sau hai người, nghe thấy Diệp Thu không biết xấu hổ lớn tiếng dạy Lục Tử Minh thứ tiếng Anh của “nước Diệp Thu”, không nhịn nổi cười như nắc nẻ. Nếu như trước mặt có cái giường chắc hẳn cô nàng sẽ bò lên đó mà lăn lộn không chừng!
Diệp Thu sợ Long Linh làm hỏng mất chuyện tốt liền quát: “Xin kiếu cho, không thấy chúng tôi đang học hay sao? Xin cậu đừng có làm phiền chúng tôi học hành!”, Long Linh nín cười hỏi: “Nhưng đây là giờ tiếng Anh, sao các cậu lại học tiếng chim vậy?”. Trán Diệp Thu nổi gân xanh quát: “Tiếng chim? Cậu gọi cách phát âm Luân Đôn chuẩn của tôi là tiếng chim hả? Làm gì có lí đó, tôi hỏi cậu, cậu đã nghe tiếng chim nào hay thế này chưa?”, “Không phải lúc nãy vừa nghe đấy thôi! Diệp Thu, tiếng Anh của cậu đã dốt thì đừng có cố làm thầy. Cậu làm thế này là hại người đấy!” Long Linh nghiêm túc nói.
Diệp Thu bị cô nàng chê dốt thì cãi cùn: “Thế cậu giỏi thì đến mà dạy đi!” lời của Diệp Thu chạm đúng chỗ đau của Long Linh. Tiếng Anh của cô nàng cũng rất kém, chắc độ dốt không dưới Diệp Thu. Suốt ngày vùi đầu vào tán đả, số tiết tiếng Anh cô nàng học ít đến tội nghiệp. Nhìn Long Linh ấp úng không nói được gì, Diệp Thu phấn chấn nói với Lục Tử Minh: “Đừng nghe cô ta nói nhảm, tiếng Anh của cô ta dốt đến mức đứa nhóc một tuổi cũng làm thầy cô ta được. Nào, chúng ta tiếp tục!”.
“Diệp Thu! Tên khốn!” Long Linh chống eo quát Diệp Thu, Diệp Thu xua tay nói: “Không có chuyện gì thì đi mau đi, đừng làm lỡ việc học hỏi tri thức văn hóa Anh Mĩ của người ta!”. Long Linh tức tối dậm chân thình thịch, nói với Lục Tử Minh: “Lục Tử Minh, cậu đừng trách tôi không cảnh cáo trước. Nếu cậu cứ tiếp tục học cậu ta thì có học mấy chục năm cũng đừng mơ người nước ngoài nghe hiểu tiếng Anh của cậu!” nói xong quay ngoắt người về chỗ.
Lục Tử Minh nhìn Diệp Thu hơi lo lắng hỏi: “Diệp Thu, tiếng Anh của cậu rốt cuộc ra sao?”. Sắc mặt Diệp Thu thoáng chút khó coi, đằng hắng mấy tiếng vỗ ngực đáp: “Yên tâm đi! Có mình ở đây, chẳng bao lâu cậu có thế đi làm phát thanh viên cho đài phát thanh bên Mĩ!”, dứt lời Diệp Thu không khỏi đỏ mặt, vội quay đầu đi chỗ khác không dám để Lục Tử Minh trông thấy.
Giáo viên tiếng Anh của lớp 10/18 chính là Âu Dương Mĩ Hoa. Âu Dương Mĩ Hoa nhẹ bước vào lớp, nhìn đám học sinh bên dưới ai nấy đều cầm sách giáo khoa tiếng Anh mà đọc, Âu Dương Mĩ Hoa thoáng chút an ủi. Chí ít học sinh lớp 10/18 này còn có hứng với sách vở, đây chính là một khởi đầu tốt đẹp. Quả nhiên không ngoài dự liệu của Diệp Thu, Âu Dương Mĩ Hoa bắt đầu kiểm tra trình độ tiếng Anh của cả lớp thông qua việc đọc bài khóa.
Diệp Thu thần sắc khổ sở, không ngừng cầu trời khấn phật chỉ mong Lục Tử Minh không bị Âu Dương Mĩ Hoa sờ tới. “Không phải chứ!” Lục Tử Minh bỗng nhiên thì thầm với Diệp Thu. Diệp Thu nhìn cậu nghi ngờ hỏi: “Cái gì không phải?”, Lục Tử Minh vừa nghe người khác đọc bài khóa vừa nói với Diệp Thu: “Tại sao bọn họ đọc không giống chúng ta? Bọn họ đang đọc tiếng Anh à?”. Diệp Thu khổ não vò trán, trong lòng thầm than khóc, Tên Lục Tử Minh này khả năng nghe thật tốt! Không nói tới chuyện cậu chàng dạy dốt, nếu để người Anh nghe được chắc chắn sẽ xếp vào hàng ngũ những kẻ không được người Anh hoan nghênh.
Chuyện đã vỡ lở, Diệp Thu đánh nói: “Mặc kệ bọn họ! Chỉ cần đọc theo mình đảm bảo cậu không sao!”, Diệp Thu vừa dứt lời Âu Dương Mĩ Hoa đã gọi đến Lục Tử Minh. Lục tử Minh cố nhiên là rất hoảng, Diệp Thu lại càng hồn phi phách tán, không ngừng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, sao lại xui xẻo thế chứ!”.
Lục Tử Minh thấp thỏm không yên cầm quyển sách đứng dậy, Long Linh ranh mãnh nhìn cậu với cái vẻ “Biểu diễn cho tốt vào, tôi đợi kịch hay của cậu đấy!”. Hắng giọng, Lục Tử Minh dùng một giọng đọc rõ ràng chưa từng có, “tròn vành rõ chữ” mà tụng “tiếng Anh kiểu Diệp Thu”. Ngay khi Lục Tử Minh đọc chữ đầu tiên, cả lớp sững sờ, sau đó một tràng cười nổi lên như muốn nghiêng cả lớp, Diệp Thu đỏ bừng mặt xấu hổ quay đầu không dám nhìn ánh mắt đầy thắc mắc của Lục Tử Minh.
Âu Dương Mĩ Hoa cũng không nhịn nổi, sau khi đứng chết trân thì không còn để ý đến cái uy của giáo viên mà phá ra cười. Lục Tử Minh biết nhất định đã có vấn đề,nhưng không ngờ vấn đề lại ở phát âm của cậu nên nghi hoặc nhìn Âu Dương Mĩ Hoa. Âu Dương Mĩ Hoa cố sức nín cười hỏi: “Bạn Lục tử Minh, em có chắc em đang nói tiếng Anh không?”, Lục tử Minh đỏ bừng mặt, muốn gật đầu nhưng lại không dám, nhất thời đứng ngây ra đấy, xấu hổ không để đâu cho hết.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
“Thưa cô, Lục Tử Minh học tiếng Anh ngoại thành Luân Đôn đấy, là tiếng địa phương. Tất nhiên chúng ta nghe không hiểu rồi! Ha ha…” Long Linh vừa cười vừa nói khiến cho những tiếng cười đã lụi lại một lần nữa rộ lên. Lục Tử Minh đứng chôn chân tại chỗ, xung quanh là các bạn học cười nghiêng ngả, cảm giác đó khiến cậu dần như đóng băng! Từ lúc ông nội qua đời đến giờ, một Lục Tử Minh chưa từng khóc lần đầu tiên đang có cảm giác muốn khóc. Cái cảm giác mắt khô mà sống mũi cay xè khiến Lục Tử Minh sửng sốt, không ngừng thầm khích lệ bản thân: “Lục Tử Minh, ngươi không được khóc! Nước mắt không thuộc về nam nhân! Lục Tử Minh, không được khóc!...”
Ngồi bên cạnh Lục Tử Minh, Diệp Thu cảm nhận được những đợt sóng tình cảm cường liệt đang tỏa ra, cậu chấn động, biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này rất có thể gây ra cho Tử Minh sự tổn thương về tâm linh không cách nào hàn gắn. Hừ lạnh một tiếng, cậu phóng hết khí thế toàn thân, nhiệt độ trong lớp nhất thời giảm đi mấy độ. Giọng nói lạnh đến mức không thể lạnh hơn của Diệp Thu rành rọt vang lên: “Ai dám cười tôi sẽ đánh gẫy răng kẻ đó!”, thanh âm của Diệp Thu vang vọng khắp lớp học hồi lâu mới dứt. Tiếng cười xôn xao khắp lớp lập tức im bặt, không cần nói đến đám học sinh, ngay cả Âu Dương Mĩ Hoa nghe lời cảnh cáo của Diệp Thu cũng thấy lạnh cả người, cảm thấy sợ hãi.
Diệp Thu trịnh trọng đứng dậy nói với Lục Tử Minh: “Tử Minh, xin lỗi cậu, là mình hại cậu! Tiếng Anh của mình cũng kém như cậu nhưng lại muốn làm thầy giáo khiến cậu mất mặt trước những người này, bị họ cười nhạo. Xin lỗi cậu!”, dứt lời Diệp Thu trịnh trọng cúi người trước Lục Tử Minh. Lục Tử Minh sững sờ nhìn Diệp Thu lẩm bẩm: “Diệp Thu, cậu….”, Diệp Thu nhìn cậu cười nói: “Không giỏi tiếng Anh chẳng có gì đáng xấu hổ, chỉ cần chúng ta chăm chỉ học tập nhất định sẽ học tốt! Đến lúc đó sẽ để cho lũ ngu độn kia biết hôm nay người họ cười nhạo, ngày mai có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp!”.
“Có cốt khí!” lời của Diệp Thu khiến Lục Tử Minh thay đổi hẳn cách nhìn với cậu, cười đáp: “Cậu nói có lí, không có lí do gì người khác học được mà chúng ta lại không học được!”. Nhìn những thiếu niên đầy đấu chí, trong lòng Âu Dương Mĩ Hoa bống nhiên hổ thẹn, vừa rồi cô đã không để ý gì đến sự uy nghiêm của một người thầy mà cười nhạo một học sinh, điều này đi ngược hoàn toàn với đạo đức hành vi của người thầy giáo. Âu Dương Mĩ Hoa nói với hai người: “Tốt lắm! Các em có quyết tâm như thế, cô mừng thay cho các em. Nếu có gì cần, các em có thể hỏi cô bất cứ lúc nào!”.
“Hừ! Không cần đâu!”, Diệp Thu và Lục Tử Minh đồng thời hừ lạnh, sự ăn ý bất ngờ này khiến hai thiếu niên không khỏi nhìn nhau rồi cùng cất tiếng cười dài – cùng một tiếng cười sảng khoái, cùng một tính cách ân oán phân minh khiến trái tim họ gắn chặt với nhau hơn. Trong công cuộc nam chinh bắc chiến sau này, hai người thủy chung không tách rời, liên tiếp viết lên những truyền kì bất hủ. Chỉ có điều lời nói của hai người khiến Âu Dương Mĩ Hoa thấy bất an. cô còn chưa dạy xong tiết đầu tiên thì đã không chiếm được lòng tin của hai học sinh đặc biệt này. Nhưng cô còn biết trách ai?
“Bạn Diệp Thu, bạn Lục Tử Minh, cô nghĩ cô phải xin lỗi….” Âu Dương Mĩ Hoa muốn xin lỗi nhưng Diệp Thu lại không cho cô cơ hội mà lạnh lùng nói: “Thưa cô, cô có thể lên lớp được chưa? Xin đừng lãng phí tiền học phí của chúng em!”, Diệp Thu hoàn toàn tảng lờ, bắt đầu thể hiện ra mặt sự ghê gớm nhất của mình. Âu Dương Mĩ Hoa bất đắc dĩ nhìn Lục Tử Minh, nhưng Lục Tử Minh lại không thèm nhìn cô lấy một cái.
“Sau khi tan học, hai em đến phòng làm việc của cô, cô có chuyện muốn nói với hai em!” Âu Dương Mĩ Hoa đành bất lực nói một câu rồi cầm sách lên bắt đầu bài giảng đầu tiên.
Long Linh có nằm mơ cũng không ngờ Diệp Thu và Lục Tử Minh lại để ý đến tiếng cười của họ như vậy. Thấy hai người không chút khách khí với Âu Dương Mĩ Hoa, nghĩ đến bản thân mà Long Linh không khỏi run sợ. Bất kể là ở trên sàn đấu hay trong cuộc sống, Long Linh luôn nắm chắc mọi chuyện của mình, nhưng kể từ khi gặp Lục Tử Minh, tất cả thay đổi hết. Đôi lúc cả Long Linh cũng không hiểu nổi bản thân mình, ngạc nhiên trước những gì mình làm. Cảm giác này tuy kì diệu, nhưng lại luôn khiến cô trở nên hồ đồ, hối hận đối với cô đã thành chuyện như cơm bữa.
Trước cửa biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Nhất Châm vừa nhàn hạ uống trà vừa ngắm chú sẻ lông vàng trong lồng, thần thái rất thảnh thơi tự tại. Đột nhiên một tràng tiếng động phá không vang dội, Diệp Nhất Châm không thèm ngoái đầu nhìn mà thản nhiên nói: “Lão Long Vương, sao ông lại có thời gian chạy đến gõ cửa nhà tôi thế?”. Long Thiên Thu cười ha ha nói: “Diệp lang trung ông giỏi lắm, bên ngoài có không biết bao nhiêu người bị bệnh tật giày vò mà y thánh như ông vẫn còn ở nhà chơi chim được sao? Ha ha…..”, Diệp Nhất Châm quay đầu nhìn Long Thiên Thu nói: “Xin kiếu, tôi sớm muộn gì cũng sắp đi gặp Diêm Vương gia thôi, lúc nào cũng tranh bát cơm của ông ấy, đợi đến khi tôi xuống âm gian tôi có thể yên ổn được sao? Có điều, lão Long Vương, tôi thấy ông sắc mặt xám ngoét, hư hỏa cực thịnh, cần phải chữa trị cẩn thận đấy!”
“Ài, Diệp Lang trung, đúng là bị ông đoán trúng rồi! Dạo gần đây tôi đúng là khổ sở đến kiệt lực, cái gì mà hư hỏa cực thịnh chứ, tôi đây sắp bị thiêu chết đến nơi rồi!” Long Thiên Thu khổ não nói. Diệp Nhất Châm đặt lồng chim xuống chau mày nói: “Chuyện giữa hai nhà Long Phụng các ông tôi cũng nghe được ít nhiều, lần này đúng là Long gia các ông không đúng, thằng cháu đó của ông quả thực to gan làm bậy, phải chịu phạt một trận ra trò mới đáng!”. Long Thiên Thu cười khổ đáp: “Bây giờ nó nhất định sống không tốt rồi, thủ đoạn của Thiên Sơn nhị lão ông cũng biết đấy!”.
Diệp Nhất Châm cười ha ha: “Lão Long Vương, thủ đoạn của ông che mắt được Phụng Thiên Tường chứ giấu làm sao được Diệp Nhất Châm này! Đừng quên mối giao tình giữa ông và Thiên Sơn nhị lão tôi cũng biết! Trong tay Thiên Sơn Nhị lão, cháu cưng của ông chịu khổ là cái chắc, nhưng tuyệt không lo về tính mạng! Còn hơn là bị Phụng Thiên Tường một chưởng đánh chết!”, “Hả? Ha ha……Tôi suýt quên mất trước mặt ông thì tôi không có bí mật gì. Thực ra tôi làm thế cũng là bất đắc dĩ, hi vọng thời gian có thể làm hóa giải thù hận của Phụng gia. Bất kể thế nào Tử Phong cũng là huyết mạch duy nhất của Long gia tôi!”. Diệp Nhất Châm cười nói: “Ông không phải nói những cái đó với tôi. Nỗi khổ tâm của ông tôi hiểu cả! Nói đi, lần này ông đến đây là có ý đồ gì?”.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
“Thưa cô, Lục Tử Minh học tiếng Anh ngoại thành Luân Đôn đấy, là tiếng địa phương. Tất nhiên chúng ta nghe không hiểu rồi! Ha ha…” Long Linh vừa cười vừa nói khiến cho những tiếng cười đã lụi lại một lần nữa rộ lên. Lục Tử Minh đứng chôn chân tại chỗ, xung quanh là các bạn học cười nghiêng ngả, cảm giác đó khiến cậu dần như đóng băng! Từ lúc ông nội qua đời đến giờ, một Lục Tử Minh chưa từng khóc lần đầu tiên đang có cảm giác muốn khóc. Cái cảm giác mắt khô mà sống mũi cay xè khiến Lục Tử Minh sửng sốt, không ngừng thầm khích lệ bản thân: “Lục Tử Minh, ngươi không được khóc! Nước mắt không thuộc về nam nhân! Lục Tử Minh, không được khóc!...”
Ngồi bên cạnh Lục Tử Minh, Diệp Thu cảm nhận được những đợt sóng tình cảm cường liệt đang tỏa ra, cậu chấn động, biết rằng nếu cứ tiếp tục thế này rất có thể gây ra cho Tử Minh sự tổn thương về tâm linh không cách nào hàn gắn. Hừ lạnh một tiếng, cậu phóng hết khí thế toàn thân, nhiệt độ trong lớp nhất thời giảm đi mấy độ. Giọng nói lạnh đến mức không thể lạnh hơn của Diệp Thu rành rọt vang lên: “Ai dám cười tôi sẽ đánh gẫy răng kẻ đó!”, thanh âm của Diệp Thu vang vọng khắp lớp học hồi lâu mới dứt. Tiếng cười xôn xao khắp lớp lập tức im bặt, không cần nói đến đám học sinh, ngay cả Âu Dương Mĩ Hoa nghe lời cảnh cáo của Diệp Thu cũng thấy lạnh cả người, cảm thấy sợ hãi.
Diệp Thu trịnh trọng đứng dậy nói với Lục Tử Minh: “Tử Minh, xin lỗi cậu, là mình hại cậu! Tiếng Anh của mình cũng kém như cậu nhưng lại muốn làm thầy giáo khiến cậu mất mặt trước những người này, bị họ cười nhạo. Xin lỗi cậu!”, dứt lời Diệp Thu trịnh trọng cúi người trước Lục Tử Minh. Lục Tử Minh sững sờ nhìn Diệp Thu lẩm bẩm: “Diệp Thu, cậu….”, Diệp Thu nhìn cậu cười nói: “Không giỏi tiếng Anh chẳng có gì đáng xấu hổ, chỉ cần chúng ta chăm chỉ học tập nhất định sẽ học tốt! Đến lúc đó sẽ để cho lũ ngu độn kia biết hôm nay người họ cười nhạo, ngày mai có cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp!”.
“Có cốt khí!” lời của Diệp Thu khiến Lục Tử Minh thay đổi hẳn cách nhìn với cậu, cười đáp: “Cậu nói có lí, không có lí do gì người khác học được mà chúng ta lại không học được!”. Nhìn những thiếu niên đầy đấu chí, trong lòng Âu Dương Mĩ Hoa bống nhiên hổ thẹn, vừa rồi cô đã không để ý gì đến sự uy nghiêm của một người thầy mà cười nhạo một học sinh, điều này đi ngược hoàn toàn với đạo đức hành vi của người thầy giáo. Âu Dương Mĩ Hoa nói với hai người: “Tốt lắm! Các em có quyết tâm như thế, cô mừng thay cho các em. Nếu có gì cần, các em có thể hỏi cô bất cứ lúc nào!”.
“Hừ! Không cần đâu!”, Diệp Thu và Lục Tử Minh đồng thời hừ lạnh, sự ăn ý bất ngờ này khiến hai thiếu niên không khỏi nhìn nhau rồi cùng cất tiếng cười dài – cùng một tiếng cười sảng khoái, cùng một tính cách ân oán phân minh khiến trái tim họ gắn chặt với nhau hơn. Trong công cuộc nam chinh bắc chiến sau này, hai người thủy chung không tách rời, liên tiếp viết lên những truyền kì bất hủ. Chỉ có điều lời nói của hai người khiến Âu Dương Mĩ Hoa thấy bất an. cô còn chưa dạy xong tiết đầu tiên thì đã không chiếm được lòng tin của hai học sinh đặc biệt này. Nhưng cô còn biết trách ai?
“Bạn Diệp Thu, bạn Lục Tử Minh, cô nghĩ cô phải xin lỗi….” Âu Dương Mĩ Hoa muốn xin lỗi nhưng Diệp Thu lại không cho cô cơ hội mà lạnh lùng nói: “Thưa cô, cô có thể lên lớp được chưa? Xin đừng lãng phí tiền học phí của chúng em!”, Diệp Thu hoàn toàn tảng lờ, bắt đầu thể hiện ra mặt sự ghê gớm nhất của mình. Âu Dương Mĩ Hoa bất đắc dĩ nhìn Lục Tử Minh, nhưng Lục Tử Minh lại không thèm nhìn cô lấy một cái.
“Sau khi tan học, hai em đến phòng làm việc của cô, cô có chuyện muốn nói với hai em!” Âu Dương Mĩ Hoa đành bất lực nói một câu rồi cầm sách lên bắt đầu bài giảng đầu tiên.
Long Linh có nằm mơ cũng không ngờ Diệp Thu và Lục Tử Minh lại để ý đến tiếng cười của họ như vậy. Thấy hai người không chút khách khí với Âu Dương Mĩ Hoa, nghĩ đến bản thân mà Long Linh không khỏi run sợ. Bất kể là ở trên sàn đấu hay trong cuộc sống, Long Linh luôn nắm chắc mọi chuyện của mình, nhưng kể từ khi gặp Lục Tử Minh, tất cả thay đổi hết. Đôi lúc cả Long Linh cũng không hiểu nổi bản thân mình, ngạc nhiên trước những gì mình làm. Cảm giác này tuy kì diệu, nhưng lại luôn khiến cô trở nên hồ đồ, hối hận đối với cô đã thành chuyện như cơm bữa.
Trước cửa biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Nhất Châm vừa nhàn hạ uống trà vừa ngắm chú sẻ lông vàng trong lồng, thần thái rất thảnh thơi tự tại. Đột nhiên một tràng tiếng động phá không vang dội, Diệp Nhất Châm không thèm ngoái đầu nhìn mà thản nhiên nói: “Lão Long Vương, sao ông lại có thời gian chạy đến gõ cửa nhà tôi thế?”. Long Thiên Thu cười ha ha nói: “Diệp lang trung ông giỏi lắm, bên ngoài có không biết bao nhiêu người bị bệnh tật giày vò mà y thánh như ông vẫn còn ở nhà chơi chim được sao? Ha ha…..”, Diệp Nhất Châm quay đầu nhìn Long Thiên Thu nói: “Xin kiếu, tôi sớm muộn gì cũng sắp đi gặp Diêm Vương gia thôi, lúc nào cũng tranh bát cơm của ông ấy, đợi đến khi tôi xuống âm gian tôi có thể yên ổn được sao? Có điều, lão Long Vương, tôi thấy ông sắc mặt xám ngoét, hư hỏa cực thịnh, cần phải chữa trị cẩn thận đấy!”
“Ài, Diệp Lang trung, đúng là bị ông đoán trúng rồi! Dạo gần đây tôi đúng là khổ sở đến kiệt lực, cái gì mà hư hỏa cực thịnh chứ, tôi đây sắp bị thiêu chết đến nơi rồi!” Long Thiên Thu khổ não nói. Diệp Nhất Châm đặt lồng chim xuống chau mày nói: “Chuyện giữa hai nhà Long Phụng các ông tôi cũng nghe được ít nhiều, lần này đúng là Long gia các ông không đúng, thằng cháu đó của ông quả thực to gan làm bậy, phải chịu phạt một trận ra trò mới đáng!”. Long Thiên Thu cười khổ đáp: “Bây giờ nó nhất định sống không tốt rồi, thủ đoạn của Thiên Sơn nhị lão ông cũng biết đấy!”.
Diệp Nhất Châm cười ha ha: “Lão Long Vương, thủ đoạn của ông che mắt được Phụng Thiên Tường chứ giấu làm sao được Diệp Nhất Châm này! Đừng quên mối giao tình giữa ông và Thiên Sơn nhị lão tôi cũng biết! Trong tay Thiên Sơn Nhị lão, cháu cưng của ông chịu khổ là cái chắc, nhưng tuyệt không lo về tính mạng! Còn hơn là bị Phụng Thiên Tường một chưởng đánh chết!”, “Hả? Ha ha……Tôi suýt quên mất trước mặt ông thì tôi không có bí mật gì. Thực ra tôi làm thế cũng là bất đắc dĩ, hi vọng thời gian có thể làm hóa giải thù hận của Phụng gia. Bất kể thế nào Tử Phong cũng là huyết mạch duy nhất của Long gia tôi!”. Diệp Nhất Châm cười nói: “Ông không phải nói những cái đó với tôi. Nỗi khổ tâm của ông tôi hiểu cả! Nói đi, lần này ông đến đây là có ý đồ gì?”.
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Long Thiên Thu cười khổ nói: “Chả lẽ tôi nhất định có chuyện cần nhờ thì mới đến, còn ngày thường không thể đến thăm ông sao?”, Diệp Nhất Châm trừng mắt nhìn lão: “Ông bớt nói mấy câu sáo rỗng này đi! Nếu là ngày thường thì may ra được một phần vạn cái khả năng ông thực lòng đến thăm tôi, nhưng bây giờ lão Long Vương ông đã buồn đến sắp trụi cả tóc rồi, vẫn còn tâm trí mà thăm tôi hả?”. Long Thiên Thu tấm tắc: “Ha ha….Nếu nói trong thiên hạ này có một người thấu hiểu Long Thiên Thu tôi thì đích thị là Diệp lang trung ông rồi?”, Diệp Nhất Châm hừ lạnh: “Không biết là vinh dự của tôi hay là cục nợ của tôi đây!”.
Long Thiên Thu cười đáp: “Lần này tôi đến đích xác là có chuyện muốn nhờ. Từ sau khi thằng cháu bất hiếu nhà tôi làm chuyện đó với đại tiểu thư nhà họ Phụng, con bé chịu cú sốc quá lớn nên điên luôn. Sở dĩ Phụng gia cứ nằng nặc đòi xử chết Tử Phong quá nửa cũng vì liên quan đến bệnh tình của con bé nhà họ Phụng. Vì thế tôi mong Diệp huynh hãy nhón tay làm phúc chữa khỏi chứng điên cho con bé đó, may ra mối hận giữa hai nhà Long Phụng nhẹ được phần nào. Một là coi như lấy công chuộc tội, hai cũng là tranh thủ thêm chút cơ hội sống cho Tử Phong.”
“Ha ha….lão Long Vương, ông tính khéo thật đấy! Để tôi bỏ công giúp ông lấy lòng người ta, ông thật đúng là gừng càng già càng cay!” Diệp Nhất Châm chỉ tay vào Long Thiên Thu cười ngán ngẩm. Thần sắc Long Thiên Thu liền trở nên khổ sở nói: “Tôi thà không lấy lòng ai còn hơn, ây!”, Diệp Nhất Châm xua tay nói: “Việc đã xảy ra rồi có oán trách cũng vô ích. Dù cho ông không đến tìm tôi tôi cũng phải đến Phụng gia một chuyến. Ông và lão Phụng đều là chiến hữu của tôi, tôi đâu muốn giữa hai ông có mâu thuẫn gì.”. Long Thiên Thu bật cười ha hả: “Chẳng trách người ta đều gọi ông là Bồ Tát sống, quả nhiên có tấm lòng Bồ Tát!”, Diệp Nhất Châm lắc đầu đáp: “Ông đừng mừng vội. Bệnh điên của con bé nhà họ Phụng không phải do nguyên nhân sức khỏe gây nên mà là do chịu sự đả kích về tinh thần. Bệnh ở thân thể tôi đây có cách, chứ tâm bệnh thì tôi cũng bó tay thôi.”. Long Thiên Thu cười khổ: “Dù thế nào đi nữa ông cứ dốc hết sức, có thành hay không phải thử mới biết!”.
Diệp Nhất Châm gật đầu đáp: “Tôi nhất định sẽ tận lực, đành xem tạo hóa của con bé đó thế nào vậy.”, “Được, chúng ta đi ngay chứ?” Long Thiên Thu vội vã thúc giục. Diệp Nhất Châm cười hỏi: “Làm gì mà gấp thế?”, Long Thiên Thu nói: “Không gấp mà được à? Thằng cháu tôi hiện giờ đang ở trong tay Thiên Sơn nhị lão. Tuy không phải lo sống chết nhưng tôi e ở lâu với hai lão quái vật đó nó sẽ thành ra cổ quái giống hai lão ấy thì sao? Mà dù không có như thế, ai mà biết Tử Phong có chịu nỗi sự dày vò của hai lão ấy không? Nếu như phát điên giống đại tiểu thư nhà họ Phụng thì tôi đến chết mất!”
Diệp Nhất Châm ngán ngẩm lắc đầu: “Tử Phong nhà ông thành ra như ngày nay, người làm ông như ông cũng khó tránh sự trách nhiệm.”. Ngập ngừng giây lát, Diệp Nhất Châm lại nói: “Nhưng tôi hiện thời đúng là không đi được. Lão già Đỗ Diệu Sinh một hai ngày nữa sẽ đến đây, nếu ông ta không tìm được tôi có thể sẽ giết người đấy!”, “Cái gì? Lão già Đỗ cũng sắp đến à? Thế thì tốt quá, ông ta với Phụng Thiên Tường giao tình tốt nhất, nếu ông ta nói đỡ cho tôi vài câu thì cái mạng nhỏ của Tử Phong sẽ được an toàn rồi.”. Diệp Nhất Châm cười đáp: “Đương nhiên!”.
Tâm trạng Long Thiên Thu dịu lại liền bước đến một bên ghế ngồi xuống sẵng giọng: “Này, tôi đến cả nửa ngày rồi đấy, không rót nổi cho lấy một chén trà, đây mà là cái đạo tiếp khách hả?”, Diệp Nhất Châm lườm lão, đưa cho lão một chén trà quát: “Cái bộ dạng hồn phi phách tán tiều tụy bơ phờ vừa nãy của ông, tôi rót trà cho ông rồi ông nuốt xuôi được chắc?”.
Long Thiên Thu gật đầu thở dài đáp: “Ông nói cũng phải, tôi không có tâm trí uống trà, mà uống thuốc độc thì sẵn lòng lắm!”, Diệp Nhất Châm ngồi xuống đối diện an ủi lão: “Mọi việc đã qua rồi, ây, đúng rồi, ông biết không, ở đây tôi tình cờ gặp được một thiếu niên tuyệt lắm. Cậu ta một thân y thuật không kém cạnh tôi chút nào, thậm chí còn có phần vượt trội, một thân tu vi võ học tinh thâm tuyệt không đứng dưới ông! Nếu không phải được nhìn tận mắt thì có muốn lấy cái mạng già này của tôi tôi cũng không dám tin.”. Long Thiên Thu nhướng mắt nghi ngờ nói: “Ông khoác lác quá rồi đấy! Đừng nói là một thiếu niên, cho dù có nhìn khắp lượt tất cả những cao nhân ẩn sĩ trong võ lâm, được mấy người có tu vi ngang với tôi đồng thời lại còn có y thuật như ông chứ?”.
Diệp Nhất Châm cười đáp: “Tôi biết ngay là ông không tin mà! Nhưng tôi hỏi ông, Diệp Nhất Châm tôi cả đời này đã nói một câu vọng ngôn nào chưa?”. Long Thiên Thu chau mày, Diệp Nhất Châm có thể có danh vọng trong võ lâm như ngày nay chính là dựa vào hai thứ, một là y thuật làm người chết sống lại, hai chính là không bao giờ nói dối. Lão nói cứu được thì cho dù có tắt thở rồi vẫn sống lại như thường. Còn lão mà đã bảo chết, thì có sống tưng tưng đến lúc cũng phải đi đời nhà ma.
“Thực sự có thiếu niên thần kì như vậy sao?” Long Thiên Thu nghi hoặc hỏi. Diệp Nhất Châm ha ha cười đáp: “Đúng thế! Cậu ấy tên là Lục Tử Minh, năm nay không quá mười lăm tuổi, với tu vi hiện tại của cậu ta, con đường tương lai có thể nói là vô hạn lượng!”. Diệp Nhất Châm nói xong nhìn lại Long Thiên Thu, phát hiện thần sắc lão có chút khác thường liền nghi ngờ hỏi: “Ông sao thế?”. Long Thiên Thu lắc đầu đáp: “Không sao, ông bao cậu ta tên là Lục Tử Minh sao? Tôi nhất thời có chút cảm khái, đứa cháu thất lạc của Long gia tôi cũng tên là Tử Minh. Nếu nó còn sống trên đời chắc cũng đã mười lăm tuổi rồi.”.
Diệp Nhất Châm thở dài nói: “Quên đi! Đôi lúc lãng quên còn là thứ thuốc chữa lành vết thương lòng hữu hiệu hơn bất kì thứ lương dược nào.”. Long Thiên Thu ha ha cười khổ: “Làm gì có đâu mà dễ dàng như thế! Nhưng nếu có cơ hội tôi nhất định phải làm quen với thiếu niên mà ông nói, xem cậu ta rốt cuộc lợi hại đến đâu!”, Diệp Nhất Châm cười khà khà đáp: “Yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không khiến ông thất vọng.”. Diệp Nhất Châm nhấp một ngụm trà, đột nhiên đổi hướng hỏi: “Ông hay lui lại giang hồ, gần đây có tin tức gì của Ma giáo không?”
Long Thiên Thu lắc đầu nói: “Không có! Liệt Vô Ngân với các Ma sư, Ma tướng của hắn cứ như là bốc hơi khỏi mặt đất vậy, không còn nghe khóng thấy bất kì động tĩnh nào! Càng như vậy tôi lại càng lo. Ai mà biết được bên dưới cái thế giới bên ngoài bình lặng này có phải là đang cuồn cuộn ám lưu không? Một khi bộc phát thì giang sơn đẹp đẽ này chỉ e sẽ lại bị phá tan!”. Diệp Nhất Châm tán đồng: “Phải đấy! Không có tin tức gì mới là tin đáng sợ nhất. Núi lửa đã nguội không phun thì thôi, đã phun trào thì sẽ là một trường tai kiếp không gì gánh chịu được!”
Dịch: deadiedum
Hiệu đính: Độc
Nguồn: HNTD + Blog3D
Chuông tan học vừa reo, Đan Phụng Lâm chỉ sợ không kịp vội phi khỏi lớp đến trước cửa lớp 10/18. Hôm nay cô nhất định phải cùng về với Lục Tử Minh, nếu không đêm nay cô sẽ lại mất ngủ mất. Lưu Thiên đuổi theo hỏi: “Có cần tôi đưa về không?”, Đan Phụng Lâm lắc đầu nói: “Không cần đâu, cậu tự về đi.”. Lưu Thiên chau mày rồi bất ngờ lẩm bẩm hỏi: “Phụng Lâm, Lục Tử Minh nó…nó là em trai cậu thật à? Tại sao mỗi lần thấy hai người bên nhau, trong lòng tôi đều thấy hụt hẫng, nhất là khi thấy cậu vì nó mà ngơ ngẩn thất thần, tôi cứ có cảm giác cậu sẽ…..”, Đan Phụng Lâm sững người, lặng lẽ nói: “Lưu Thiên, cậu….”. Lưu Thiên đột ngột xua tay gượng cười nói: “Cái đó, tôi….là tôi nói vậy thôi, được rồi, tôi đi trước đây, các cậu đi đường nhớ chú ý an toàn!” nói xong vội vội vàng vàng quay người bỏ đi như chạy trốn.
Giáo viên lớp 10/18 vẫn chưa cho lớp nghỉ. Đại đã số các giáo viên cấp ba đều chỉ nghe hiểu tiếng chuông lên lớp chứ mãi mãi không thấu nổi điều ẩn chứa bên trong tiếng chuông tan học. Nhìn qua cửa sổ, Lục Tử Minh đang chăm chú ghi chép, thần thái chuyên chú ấy khiến Đan Phụng Lâm càng nhìn càng muốn nhìn thêm, nhất thời cứ đứng nhìn đến ngây dại.
“Sao cô lại ở đây?” giọng nói của Ngô Quỳnh Ngọc bất chợt vang lên. Đan Phụng Lâm khẽ nhíu đôi mày đẹp, tỏ vẻ bất mãn nhìn Ngô Quỳnh Ngọc nói: “Câu này đáng ra để tôi hỏi mới đúng?”, Ngô Quỳnh Ngọc sắc mặt không hề biến đổi, thản nhiên nói: “Tôi đến đón Tử Minh!”, “Hả? Lục Tử Minh mượn cô đón sao? Tôi mới là chị nó!” Đan Phụng Lâm tức giận nói. Ngô Quỳnh Ngọc bĩu môi: “Nhưng tôi nhớ có người chị vô lương tâm nào đó thích vứt em mình một mình trên phố, có người chị như vậy mới thực sự là nỗi khổ của Tử Minh!”.
“Ngô Quỳnh Ngọc, cô nói cái gì?” Đan Phụng Lâm bị chạm đúng chỗ đau liền quát lên với Ngô Quỳnh Ngọc. Ngô Quỳnh Ngọc không tiếp túc đôi co với Đan Phụng Lâm nữa mà nghiêm túc nói: “Hôm nay vì bố tôi muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Tử Minh nên muốn mời cậu ấy đến nhà ăn cơm! Đợi ăn xong chúng tôi sẽ đưa cậu ấy về! Cô có thể đi được rồi.”, Đan Phụng Lâm nói không thèm suy nghĩ: “Tôi không cho nó đi! Người nên đi là cô đấy!”.
Ngô Quỳnh Ngọc cười lạnh: “Tuy cô là chị cậu ấy, nhưng cũng không có lí do gì mà can dự vào chuyện riêng của cậu ấy như vậy chứ”, “Nói ít thôi, tôi là chị nó, tôi nói không cho nó đi nó sẽ không được đi!”. Cuộc tranh cãi giữa hai người đẹp nhanh chóng biến thành cãi lộn, tiếng cãi vã truyền vào tận trong lớp 10/18. Diệp Thu liếc nhìn bên ngoài cười ha ha bảo: “Nhìn kía, có con gái giành giật ghen tuông vì cậu đấy! Thật đáng ngưỡng mộ!”, Lục Tử Minh đau đầu thốt một câu: “Đúng là mất mặt chết đi được!”.
Bên ngoài Ngô Quỳnh Ngọc và Đan Phụng Lâm đã cãi vã om sòm, học sinh trong lớp thừa cơ nhộn nhạo, giáo viên có mặt dày đến đâu cũng không thể tiếp tục, chỉ đành bất đắc dĩ hô lên hai tiếng tuyên bố tan học. Lục Tử Minh nhìn Diệp Thu đang thu dọn sách vở bên cạnh nói: “Diệp Thu, hai tiết Tiếng Anh hôm nay tuy mình nhớ hết nội dung nhưng chẳng hiểu gì cả, cậu có thể giảng cho mình không?”, Diệp Thu vội vã chối: “Mình á? Cậu tha cho mình đi! Mình còn đang rầu vì không biết hỏi ai đây, nhưng mà nghe nói chị cậu là cao thủ tiếng Anh, chi bằng chúng ta đi hỏi chí ấy?”. Lục Tử Minh lặng lẽ thu dọn sách vở, thản nhiên nói: “Mình thà bị cô giáo cười nhạo còn hơn đi hỏi chị ta!”.
Nói đến cô giáo, Diệp Thu ý lên một tiếng nói: “Hình như Âu Dương Mĩ Hoa bảo chúng ta đến gặp cô ta sau khi tan học, đi không?”, Lục Tử Minh không thèm suy nghĩ lắc đầu nói: “Không đi!” dứt lời liền khoác cặp sách lên vai bước khỏi phòng học. Không thèm để ý đến Đan Phụng Lâm, Lục Tử Minh tươi cười với Ngô Quỳnh Ngọc: “Em xin chị đấy, sau này đừng có cãi nhau ở đây, làm em mất mặt quá!”, Ngô Quỳnh Ngọc liếc Đan Phụng Lâm nói: “Toàn là cô ta gây sự đấy chứ!”.
“Ê, sao tôi lại yêu mến cô thế được cơ chứ, gây sự với cô á?” Đan Phụng Lâm bất mãn đáp trả một câu. Mắt thấy hai người lại sắp cãi nhau, Lục Tử Minh vội kéo Ngô Quỳnh Ngọc lại nói: “Chị ơi, không phải chị muốn em đến nhà chị ăn cơm sao? Chúng ta mau đi thôi, vừa may em có rất nhiều thắc mắc tiếng Anh muốn hỏi chị. Hôm nay trên lớp bị cô giáo và các bạn cười khiến em phát điên đến nơi rồi đây này!”. Từ đầu tới cuối, Lục Tử Minh toàn nói chuyện với Ngô Quỳnh Ngọc mà không thèm nhìn Đan Phụng Lâm lấy một cái, điều này khiến Ngô Quỳnh Ngọc vui lắm, nhưng lại khiến Đan Phụng Lâm nổi điên lên.
Nỗi ấm ức trong lòng hóa thành phẫn nộ, Đan Phụng Lâm nhìn Lục Tử Minh quát: “Lục Tử Minh, tôi không cho cậu đi! Theo tôi về nhà!”. Lục Tử Minh lặng người nói: “Em muốn đi đâu thì đi, hình như không cần chị phải cho phép?”, lời của Lục Tử Minh chẳng khác nào một cái bạt tai vào mặt Đan Phụng Lâm, nhất là trước mặt kình địch Ngô Quỳnh Ngọc, Đan Phụng Lâm làm sao chịu nổi? Đan Phụng Lâm hét lên chỉ tay vào Tử Minh: “Giỏi lắm! Cậu đi với cô ta đi! Nhưng từ nay về sau đừng ở nhà tôi nữa, đừng có lợi dụng ông bà tôi mà ở nhà tôi lừa ăn lừa uống!” Đan Phụng Lâm gần như mất hết lí trí, cộng thêm vốn thẳng tính, lúc ấy miệng nói càng không thể kiềm chế, nghĩ gì nói nấy, hoàn toàn không để ý những lời mình nói đã đả kích Tử Minh mạnh mẽ thế nào.
“Chị nói gì cơ?” Lục Tử Minh nghiến răng thốt ra mấy chữ. Đan Phụng Lâm đang cơn nóng giận không nguôi quát tiếp: “Tôi nói cậu là dồ lừa đảo, đồ lừa đảo vô sỉ!...”, Lục Tử Minh trong lòng quặn thắt, quay sang nhìn Ngô Quỳnh giọng đầy vẻ áy náy nói: ‘Xin lỗi chị, em không thể về cùng chị được, sau này nếu có…có cơ hội, em nhất định sẽ đến thăm chú và cô.”. Ngô Quỳnh Ngọc nói: “Tại sao? Vì những gì cô ta nói ư? Không sao cả, nhà chị có chỗ, em cứ đến mà ở!”, Lục Tử Minh cười khổ lắc đầu, lặng lẽ quay người bước ra khỏi cổng trường.
“Tử Minh…..” nhìn bóng dáng Lục Tử Minh, Diệp Thu ngầm cảm thấy có gì không thỏa, nhưng không thể nói ra không đúng ở chỗ nào, nhất thời đứng đơ ra đó. Thấy Lục Tử Minh đã được “nắn gân”, Đan Phụng Lâm trong lòng muôn phần đắc ý, nhìn Ngô Quỳnh Ngọc đầy vẻ ra oai. Ngô Quỳnh Ngọc đờ đẫn nhìn bóng dáng đầy thương tổn buồn bã của Tử Minh, phẫn nộ hét lên: “Nhìn chuyện tốt cô gây ra đi! Cô sẽ hối hận vì tất cả những điều mình nói!”. Đan Phụng Lâm cười vênh váo: “Thế thì sao? Cô đừng mơ lại gần Lục Tử Minh!” nói rồi nhảy nhót đuổi theo Lục Tử Minh. Nhưng khi Đan Phụng Lâm đuổi đến bên Lục Tử Minh thì bất ngờ kinh ngạc phát hiện ra Lục Tử Minh lúc ấy như một hầm băng vậy, không ngớt phát ra hàn ý lạnh thấu xương!