Chương 59: Tối hậu nhất nhân (một người cuối cùng)
Người dịch : demondance
Nguồn : 4vn.eu
Vừa qua cơn bệnh liền làm một chương cho các lão...:2 (38):. Click thank nhiều vào nhé
------------------------
Tiêu Thần bước nhanh tới, khắp sơn lâm cũng theo đó mà run rẩy, hắn giống như một cư nhân khổng lồ, cường đại uy áp khiến ba người Cổ La cực kỳ khiếp sợ, đều đã nhanh không thở được nổi.
Cổ La trong lòng sợ hãi vô cùng, hắn đã dự đoán đến khả năng sinh mệnh sẽ bị kết thúc, thế nhưng vẫn liều mạng giãy giụa như dã thú cùng đường!
Thân thể của Tiêu Thần thấu phát ra thần quang sáng ngọc, tại trong rừng lưu lại một đạo tàn ảnh, tránh né công kích của linh sĩ Lý Lăng Phong và chú sư Carter, liên tục xuất hiện khắp nơi xung quanh Cổ La, hai tay chém ra quang mang xán lạn, sớm đem Cổ La oanh kích phun máu không ngừng, khó có thể chống đỡ được.
“A……” Cổ La rống to, hướng Tiêu Thần bổ tới, cây rừng xung quanh tại trong sát na tan vỡ, hắn đem lực lượng đề thăng đến cực hạn, muốn khiến Tiêu Thần bị thương nặng.
Thế nhưng, theo một đạo thần quang sáng ngọc phóng lên cao, tất cả nỗ lực của Cổ La đều đã thất bại, cánh tay Tiêu Thần như thiên đao mãnh lực chém ra, thần quang sáng chói dài mấy thước ngang trời mà qua, tại trong sát đảo nghiêng qua thân thể của Cổ La, chéo vai hắn liên tục bị chặt đứt! Nữa phần trên thân thể bay ra khoảng hơn mười thước, huyết hoa bám một tảng lớn, cuối cùng hai đoạn thi thể rơi tại chỗ đám lá héo tàn.
Sinh mệnh của Cổ La bị kết thúc! Người sáng lập của Phục Cừu liên minh đã ngã xuống, Tiêu Thần đơn thân khiêu chiến một liên minh đã thắng lợi!
Phía trên sơn cốc nhao nhao từng tràng hô lên kinh hãi, đây là một hồi chiến đấu tàn khốc lại kịch liệt, tất cả mọi người đã cảm giác được sự cường đại và đáng sợ của Tiêu Thần, phát ra hàng loạt tiếng hô.
Thế nhưng chiến đấu cũng chưa kết thúc, chiến đấu giữa Tiêu Thần cùng linh sĩ Lý Lăng Phong và chú sư Carter còn đang tiếp tục.
Vùng trời phía trên mảnh đất rừng giáng xuống hào quang sáng rực, lôi điện, quang nhận, u minh hắc hỏa…. Các loại chú ngữ công kích không ngừng, Carter dốc hết khả năng, năng lượng cuồng bạo từng đạo tiếp nối từng đạo.
Linh sĩ Lý Lăng Phong cũng không triển hiện ra dị năng của bản thân, sau khi cầm cố thuật thất bại hắn dùng cường đại tinh thần lực tại trong sơn cốc tạo ra các loại ảo cảnh, muốn dồn Tiêu Thần vào hiểm cảnh, càng là khống chế linh lực hóa ra một kiếm quang thật lớn, tại trong sơn cốc chém ngang bổ dọc.
Trận đấu này giằng co trong thời gian rất lâu, Tiêu Thần đánh ra từng đạo pháp ấn huyền bí khó dò, tinh thần chi quang sáng chói lóng lánh khắp thân thể, một mảnh tinh thần đồ hình sáng lạn hình thành một màn che ánh sáng không gì phá nổi, giúp hắn hoàn toàn chặn công kích đến từ không trung.
Về phần các loại ảo giác tinh thần đối với Tiêu Thần tâm chí cường đại mà nói, cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Khi Tiêu Thần đem lực lượng Thuế Phàm tứ trùng thiên đề thăng tới ngũ trùng thiên, thì kiếm quang sáng lạn phóng lên cao, Tiêu Thần từ hai tay kích phát ra thần quang sáng chói, kiếm quang vô cùng tại sát na xuyên ngang trời mà qua thân thể của chú sư Carter, mà một đạo kiếm quang ánh ngọc khác trực tiếp đem thân thể của linh sĩ Lý Lăng Phong chặt đứt. Hai cổ thi thể rơi xuống, chiến đấu kịch liệt kết thúc.
Lực lượng của Thuế Phàm ngũ trùng thiên, có ưu thế áp đảo, bất ngờ thi triển đòn sát thủ, thì khó lòng phòng bị, lập tức giải quyết hai đại cường địch, đông đảo tu giả trên sơn cốc một trận kinh sợ không nói gì, sau đó là một mảnh rầm rĩ.
Tiêu Thần đã một mình đấu một liên minh thành công!
Điều này làm cho nhiều liên minh trên sơn cốc đều giật mình không ngớt, có rất nhiều người quan chiến như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, cảm giác nhiệt huyết sôi trào, phảng phất bọn họ tự mình trải qua một hồi nhiệt huyết đại chiến, một người khiêu chiến liên minh thành công!
Có tiếng hoan hô, có tiếng rống tiếng huýt gió, cũng có âm thanh hò hét…… Phía trên sơn cốc náo động.
Tiêu Thần cũng không có rời khỏi sơn cốc, mà đi vào sâu phía trong sơn cốc. Nhiều liên minh trên sơn cốc đều chú ý, tất cả mọi người cảm giác rất kỳ quái, bất quá rất nhanh nghĩ đến Phục Cừu liên minh còn có một người chưa chết đã tiến nhập vào chỗ sâu trong sơn cốc.
Một tiểu nhân vật mà thôi, phải dùng đến diệt sát sao?
Rất nhanh, mọi người đều giật mình phát hiện sai lầm rất lớn của mình, người nọ tuyệt đối không thể là một tiểu nhân vật!
Đại chiến kịch liệt bạo phát!
Ban đầu tiến nhập phiến sơn cốc này cùng bọn Cổ La chiến đấu, thì Tiêu Thần lại phát hiện người nọ tựa hồ không tầm thường, hắn diệt sát mấy người khác tu vi hơi yếu, duy độc người này chạy thoát được.
Quả nhiên, giải quyết xong những người khác, sau đó tiến nhập vào chỗ sâu trong sơn cốc thì phát hiện người nọ đã chờ hắn từ lâu.
Không cần phải nói nhiều lời dư thừa, đại chiến đã kịch liệt bạo phát, người nọ dĩ nhiên là một gã chú sư đáng sợ! Sau đó, Tiêu Thần giật mình phát giác, gã này tóc tai bù xù che khuất hơn phân nữa mặt, dĩ nhiên là Rand ở cùng một chỗ với Yến Khuynh Thành.
Hắn đã dùng than tro nhuộm những sợi tóc màu vàng thành màu đen, gương mặt như ngọc cũng dùng nước cây cỏ nhuộm thành màu đỏ thẫm, thêm vào đó là tóc tai bù xù che đi bộ mặt, trước Tiêu Thần xác thực không có chú ý tới là hắn, hơn nữa cũng chưa từng có nghĩ đến là hắn sẽ ra tay.
Một mỹ nam tử tóc vàng như ánh mặt trời chói gắt lại có thể đem bản thân hóa trang thành cái dạng này.
“Rand ngươi vì sao hướng ta xuất thủ?”
“Ta nguyện ý! Ta thích!” Rand vẫn như cũ cao ngạo vô cùng, phi thường tự phụ, chẳng thèm giải thích nhiều.
“Hừ, hy vọng khi chiến đấu kết thúc thì ngươi vẫn còn có thể tự phụ như vậy!”
Tiêu Thần không có gì e ngại, nếu Rand tìm tới cửa, vẫn tự phụ như trước, mà còn có thái độ miệt thị, như vậy lúc này còn có gì nói được nữa, cần phải làm là dùng vũ lực tuyệt đối đem hắn áp chế xuống, đánh nát tâm tính cao ngạo và tự phụ của hắn.
Thần quang sáng ngọc tại trong đất rừng bạo phát, quang mang sáng lạn như là biển nộ cuồn cuộn, một tảng lớn sơn lâm nhanh chóng tan vỡ, vô tận quang mang đã bao phủ nơi đó.
Năng lượng ba động kia quyết không là tu giả Thuế Phàm tam trùng thiên có thể bộc phát ra!
Thuế Phàm tứ trùng thiên đã ngoài cao thủ đại chiến!
Nhiều liên minh, đông đảo cao thủ quan chiến, tất cả đều ăn không tiêu.
Đại chiến phi thường kịch liệt!
Trong sơn cốc loạn thạch xuyên không, cự mộc không ngừng đổ, quang mang chói mắt liên tiếp bạo phát, lại càng có những gốc cự mộc bị nhổ tận gốc, nghịch không mà lên, tại giữa khoảng không tan vỡ!
Một người cuối cùng của Phục Cừu liên minh mới là nhân vật linh hồn chân chính, hắn mới là cao thủ đáng sợ nhất, cư nhiên cùng Tiêu Thần đại chiến liên tục, khiến sắc mặc của mọi người quan chiến ngưng đọng vô cùng.
Bất quá, Lam Đức bày ra quá lớn rồi, đại chiến phía dưới chưa xong thì hắn từ trên cao không ngừng hướng mặt đất lao xuống, dùng năng lượng chú ngữ cuồng bạo ở khoảng gần oanh sát Tiêu Thần, khắp bầu trời đều là quang mang ánh ngọc, năng lượng đáng sợ trùng trùng điệp điệp xuống, phiến đất rừng này toàn bộ bị thần quang bảo phủ, cây rừng hầu như đều bị phá hủy!
Mà lúc này, Tiêu Thần bày ra toàn bộ thực lực, đem lực lượng trực tiếp đề thăng tới cảnh giới ngũ trùng thiên, ánh sáng hủy diệt cuồng phách nghịch không mà lên, quang mang sáng lạn dĩ nhiên đem Rand cuộn sạch xuống dưới!
----------oOo----------
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Vẫn câu cũ thôi.... bấm "Thank" nhiều vào nhé các lão:0 (83):
------------------------
Rand kêu to bất hảo, không ngừng ngâm tụng chú ngữ, tử sắc thiểm điện đáng sợ cùng hắc sắc hỏa diễm phô thiên cái địa giáng xuống, muốn thoát khỏi trói buộc của Tiêu Thần. Thế nhưng, hắn giật mình phát hiện đó là lực lượng ngũ trùng thiên vững vàng áp chế chú ngữ năng lượng tứ trùng thiên của hắn. Có ưu thế áp đảo!
Đối với một gã chú sư mà nói, bị một gã võ giả nắm được, vậy sẽ là tai nạn có tính chất huỷ diệt, năng lực cận chiến của bọn họ quá kém, thân thể cùng võ giả so ra thì quá mức nhu nhược, phương phức công kích tốt nhất của bọn họ là viễn công.
Rand không muốn chết, hắn biết Tiêu Thần xuất thủ tàn nhẫn vô tình, hiện tại hắn phải thi triển ra chú ngữ bảo mệnh tiêu hao rất nhiều sinh mệnh nguyên khí.
"Thần thánh giáp trụ, bảo hộ thân ta!"
Quang mang chói mắt từ thân thể của Rand bạo phát ra, quang mang sáng ngọc ngưng tụ thành thần thánh giáp trụ thực chất hóa, che phủ toàn thân hắn ở bên trong, phòng hộ kín kẽ.
Cùng lúc đó, Tiêu Thần đem hắn cuốn xuống trên mặt đất, dùng thế công sát cực kỳ kiêu ngạo miệt thị ————xoay tròn ba trăm sáu mươi ngũ độ quét ngang, hung hăng đá vào đầu của hắn.
Mặc dù có thần thánh giáp trụ hộ thể, thế nhưng Rand vẫn phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, một cú xoay tròn đá ngang hung mãnh, đem hắn đá văng ra ngoài hơn mười thước, khiến Rand đầu váng mắt hoa, suýt nữa trở mình ngã vào trong đám lá héo tàn.
Không chờ hắn phóng lên cao, Tiêu Thần đã cước đạp hư không mà đến, lại một chân chém xuống, trực tiếp đem hắn chém ngã trên mặt đất, Tiêu Thần dùng sức đạp trên ngực hắn, sau đó mãnh lực đem hắn đá lăn trên mặt đất ra ngoài.
Thần thánh giáp trụ đều bị đá suýt vỡ vụn, năng lượng quang mang kịch liệt lóe ra, Rand cảm giác xương sườn bị chặt đứt hai cái, đau đớn khiến hắn suýt nữa kêu to thành tiếng. Đường đường là mỹ nam tử tóc vàng, chú sư Rand thực lực mạnh mẽ, chưa từng thụ qua đối đãi như vậy, đây đã không phải chiến đấu, đây là bị ấu đả, đối với hắn mà nói đây là thiên đại sỉ nhục.
Tiêu Thần đúng là cuồng dã!
Cả người lượn lờ quang mang đáng sợ, tóc dài cuồng loạn vũ động, thấu phát ra khí tức cường thế không sợ hãi, một tay cầm Rand nâng lên, sau đó đánh thẳng, đánh móc, đánh xiêm, đánh bổ, đánh khóa. . . . . . Đánh xong một bộ tổ hợp quyền hung mãnh, Rand đã bị văng ra hai mươi mấy mét, trong quá trình Tiêu Thần theo sát đó thì không ngừng ra quyền!
Nếu như không có thần thánh giáp trụ, Rand đã phấn thân toái cốt từ lâu, ngay cả huyết nhục cũng đều hóa thành bùn máu! Mặc dù như vậy, lực lượng cường đại vô cùng vẫn như cũ xuyên thấu vào quang giáp, khiến hắn tối thiểu có mười lăm đầu khớp xương đã gãy.
Đây là cuồng bạo ấu đả, không, đã vượt qua phạm trù ấu đả từ lâu, đây là cuồng bạo dày xéo!
Đã từng là một Rand hết sức tự phụ, hiện tại hắn lại có một cổ cảm giác phát điên, có thể nói tất cả đều là hắn tự tìm đến, là chính hắn nghĩ phải thử một chút "Cân lượng" của Tiêu Thần, kết quả thảm bại không nói, còn bị cuồng oanh mãnh đả.
Tôn nghiêm bị triệt để chà đạp!
Rand đã nổi giận tới cực điểm, hắn đã từng cao cao tại thượng, hết sức miệt thị Tiêu Thần, nhưng hiện tại lại bị người ta cuồng ẩu, trước sau tương phản quá lớn, khiến hắn suýt nữa cấp nộ công tâm chết ngất đi.
Lăng không đá ngược, xoay tròn ba trăm sáu mươi lăm độ đá ngang, mãnh lực đá lên. . . . . . Cuối cùng Tiêu Thần một cước đạp tại ngực của Rand, một tay quay về phía Rand bên dưới nhẹ lay động, mang theo một vẻ khinh miệt nói: "Ngươi —— không —— được!"
Lấy thái độ đã từng miệt thị như vậy đáp lại, khiến Rand hận không thể đập đầu xuống đất, nổi giận, ảo não, tức giận…… Tự tôn bị chà đạp nghiêm trọng, bị bại phi thường triệt để.
Tiêu Thần quyết định ra sát thủ, hắn không tin đánh không vỡ thần thánh giáp trụ này. Sau đó Yến Khuynh Thành nếu như muốn vì Rand báo thù, cứ việc đến cũng được! Lúc này, hắn không muốn để đại địch này sống sót được, nếu ngày hôm nay đã chiến đến loại tình trạng này, nếu để cho Rand chạy ngày sau tất là tử địch.
Rand không muốn chết, mỗi người tại lúc nguy hiểm nhất trước mắt, đều có dục vọng cầu sinh cường liệt. Hắn không tiếc mạo hiểm dùng nửa cái mạng, cũng muốn chạy khỏi nơi này, cấm kỵ chú ngữ thi triển ra, mạnh mẽ hút đi sinh mệnh chi năng, bổ sung vào thần thánh giáp trụ, thần quang xán lạn bạo phát ra! Thân thể hắn như một vòng kim sắc thái dương chói mắt. Tại dưới chân Tiêu Thần kịch liệt tránh động lên.
Tiêu Thần sát ý kiên quyết, thề phải diệt sát Rand, cuồng oanh mãnh kích giáng xuống, trực tiếp đánh cho bên dưới tan vỡ, thế nhưng một kích thủ đoạn này cũng không có đánh nát Rand, hắn như là mặc vào xác của thần quy, bên ngoài cơ thể lại thấy quang mang cứng cỏi khó có thể tưởng tượng.
Hành hung!
Xuất thủ không lưu tình chút nào, Tiêu Thần tuy rằng không thể công phá màn ánh sáng, nhưng vẫn như cũ không ngừng xuất thủ, một đôi cước đánh vào sâu vào bên trong tầng thổ thạch, lực lượng đáng sợ không ngừng xuyên thấu vào trong màn ánh sáng, cốt cách của Rand lại bị bẻ gãy vài cái.
Rand nổi giận, hận không thể tự sát! Cuối cùng thiêu đốt sinh mệnh chi năng, bản thân nhảy vào sâu trong lòng đất, sau đó đánh xuyên qua một huyệt động, từ mặt đất cách đó không xa lao ra, bay về phía bầu trời, phảng phất như một quả Lưu Tinh hoa phá trường không thoát đi. Đó là tại thiêu đốt sinh mệnh bổn nguyên!
Vô pháp đuổi kịp, Tiêu Thần không có làm bất luận cái việc gì vô ích, lẳng lặng nhìn Rand tiêu thất tại khoảng không phía xa, hắn biết mặc dù Rand đào tẩu, trong vòng nửa năm cũng tuyệt đối sẽ là một phế nhân, toàn thân cốt cách vỡ vụn rất nhiều, không có gì phải lo lắng nữa.
Rand thương tàn chắc chắn được nếm tư vị thống khổ của bóng ma thất bại, loại dằn vặt trên tinh thần này so với bại vong tức thời càng thêm khiến một gã tu giả tự phụ buồn khổ, đây có thể là nghiêm phạt lớn nhất giành cho kẻ trước đây cao ngạo và tự phụ như hắn.
Nhiều liên minh phía trên sơn cốc, tất cả mọi người quan chiến la lên, mọi người điều sôi trào, đây là một hồi đại chiến đặc sắc.
Tiêu Thần đơn độc đấu Phục Cừu liên minh, cuối cùng toàn thắng!
Nhiều liên minh tích cực hành động lên, chuẩn bị mượn hơi Tiêu Thần, tu giả mạnh mẽ như vậy, tại trên Long Đảo tuyệt đối là một lợi kiếm tranh thủ đáng giá.
Tiêu Thần cũng không quay đầu lại, hướng về phía ngoài cốc bước đi.
Sau khi đi tới cửa cốc, hắn trong rừng lưu lại từng đạo tàn ảnh, biến mất trước mặt mọi người, muốn tránh né khả năng sẽ mượn hơi hắn của các liên minh. Bất quá, hiển nhiên nhiều người sáng lập liên minh sớm có dự liệu, tại sơn lâm xa xa không ngừng có người ngăn cản hắn, mời thỉnh gia nhập liên minh của bọn họ.
Trong đó đủ loại liên minh có thực lực dị thường cường đại, như Độc Cô Cầu Bại nhất mạch truyền thụ sáng lập ra “Bất Bại liên minh”, Lý Tầm Hoan nhất mạch truyền thụ sáng lập ra “Phi Đao liên minh”.
Cũng không thiếu mỹ nữ liên minh, như “Lam Vũ liên minh”, người sáng lập tên Lam Vũ này, khiến Tiêu Thần để lại ấn tượng khắc sâu, đây là một mỹ lệ nữ tử nhu hòa dịu dàng, đem so với cường thế của Triệu Lâm Nhi và Yến Khuynh Thành, đây là một nữ tử ôn nhu như nước.
Còn có “Phấn Hồng liên minh”……
Tiêu Thần không có khả năng đắc tội bất luận một nhà nào, toàn bộ trước cảm tạ lời mời của họ, sau đó dùng lời dịu dàng cự tuyệt.
Cuối cùng, Tiêu Thần thoát khỏi mọi người, muốn trở về ẩn cư địa, một trận chiến này hắn đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí, ở lâu tại khu vực này, sợ sẽ có nguy hiểm phát sinh.
Tại trên đường, một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành, phong thái tuyệt thế ngăn cản lối đi của hắn, một thân tử y phiêu phiêu, cả người linh tuệ hòa với thiên địa, tràn ngập khí tức không linh phiêu dật, dĩ nhiên là Yến Khuynh Thành.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Thank nhiều chương ra nhanh....:00 (43):
Thank ít thì ta.... her her
------------------------
Tiêu Thần không có mở miệng lẳng lặng nhìn nàng. Trong đôi con ngươi của Yến Khuynh Thành bắn ra hai đạo thần quang, một cổ uy áp hết sức cường đại nhanh chóng vọt tới, đây là nguyên bổn uy năng của tinh thần, cùng thần thức cường đại của Tiêu Thần xông vào với nhau, đây là một hồi đối kháng thần thức, một trận quyết đấu tinh thần lực.
Vài gốc cây giữa hai người như băng tuyết gặp phải thái dương, rất nhanh đã tan vỡ.
“Ầm!”
Lực lượng thần thức của hai người đều như thủy triều rút đi, sắc mặt Tiêu Thần có chút tái nhợt, dù sao cũng vừa trải qua một hồi đại chiến, lại dùng lực lượng thần thức đánh nhau chết sống. Hắn cũng không ở tại trạng thái đỉnh phong.
Yến Khuynh Thành mở miệng nói: “Nếu Long Đảo đã định ra các loại quy củ, chúng ta dựa theo quy củ làm việc. Ngày mai bắt đầu, chúng ta tiến hành một trò chơi hợp pháp, nếu như ngươi có thể sau mười ngày truy sát của ‘Bất Tử liên minh’ mà không chết, thì ân oán trước giờ ta sẽ không truy cứu.”
Tiêu Thần biết, nàng khẳng định biết được sự tình về cái chết của Vương Tử Phong và Lưu Nguyệt là do mình. Bọn họ là sư huynh muội, tuy rằng trong đó thế như nước với lửa, nhưng dù sao cũng đều là truyền nhân của Bất Tử nhất hệ, sư huynh và sư tỷ bị giết, cái này liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của môn phái.
Dứt lời, Yến Khuynh Thành phảng phất như con chim hồng bị kinh động tiêu thất ở trong rừng.
Trò chơi truy sát, gặp quỷ đi! Tiêu Thần như bay nhằm về phía chỗ ẩn cư của mình.
Trở lại linh cốc cư trú, chuyện thứ nhất hắn làm chính là hướng Kha Kha mượn gốc bảo thụ nọ, tiểu gia hỏa chẳng hề để ý đưa cho hắn. Tiêu Thần đem bảo thụ cắm rễ tại trong một mảnh đất rừng, hắn ngồi xếp bằng tại trước bảo thụ bắt đầu vận chuyển huyền công, chuẩn bị hấp thu linh khí trong bảo thụ, mau chóng khôi phục nguyên khí của bản thân.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mở hai mắt, giật mình phát hiện không thấy bảo thụ đâu! Ẩn trong đó là một cảm giác không đúng nơi ngực, dưới nội thị, Tiêu Thần thất kinh, cây non thần thánh vậy mà……. Chẳng biết tại sao đã tiến nhập vào trong cơ thể hắn! Tại trong cơ thể hắn phát quang sáng chói, cùng với khí quan trong cơ thể hắn không có bất kỳ xung đột nào.
Huyệt Thương Khâu chân trái, huyệt Thương Khâu chân phải, huyệt Trung Đình ở ngực, huyệt Kiên Tỉnh vai trái, bốn huyệt đạo được thần hóa cùng tiểu thụ trong lúc đó phảng phất như có một đường ánh sáng năng lượng tương liên, tựa hồ đã hình thành một loại cân bằng vi diệu, không ngừng đem thiên địa nguyên khí hút vào trong cơ thể.
Nguyên khí của Tiêu Thần đã khôi phục, thế nhưng cảm giác lúc này là hãi hùng khiếp vía, dù sao cũng là một gốc cây non tiến nhập vào trong thân thể hắn a! Bất quá, khi hắn kinh ngạc thì huyền công đình chỉ vận hành, cây non thần thánh cư nhiên từ trong cơ thể hắn đi ra, cắm rễ trở lại trên mặt đất.
Thần dị!
Tiêu Thần phi thường khiếp sợ.
Đêm nay, hắn nhiều lần thử nghiệm, cũng không có thành công lần thứ hai đem bảo thụ dẫn nhập vào trong cơ thể.
Vài tràng đại chiến qua đi, cũng nên tĩnh tâm lại tu luyện một phen, Tiêu Thần quyết định thâm nhập Long Đảo tu luyện, biết đâu có thể gặp được chút kỳ ngộ, tỷ như thu hoạch được long đản. Hắn trực tiếp đem lời nói của Yến Khuynh Thành trở thành gió thoảng bên tai. Buổi sáng ngày thứ hai cùng ba bộ xương khô bắt đầu lên đường, Kha Kha cũng lười biến đi theo.
Sắc mặt tuyệt mỹ của Yến Khuynh Thành đều không tốt, cư nhiên bị người ta cho leo cây, Tiêu Thần chả mảy may đem lời nói của nàng hồi đáp, đã biến mất ba ngày rồi.
Yến Khuynh Thành đứng trước thác nước, nhàn nhạt nở nụ cười, sau đó kêu một gã thành viên liên minh tới, hướng hắn phân phó một phen, sau đó chính mình cũng rời khỏi thác nước, bắt đầu một phen bố trí.
Một ngày này, rất nhiều liên minh đã biết được việc Tiêu Thần đáp ứng cùng Bất Tử liên minh tiến hành một hồi ‘tử vong truy sát’ lẫn nhau trong một tháng. Tất cả đều là hành động của Yến Khuynh Thành, có người ngoài làm chứng đây là thật sự, có thể thấy được năng lực hoạt động của Yến Khuynh Thành, nàng ngụy tạo ra tất cả giả tượng, làm cho trận truy sát này hoàn toàn ‘hợp pháp hóa’.
Lúc này, Tiêu Thần đã tiến nhập vào sâu trong Long Đảo, nhưng còn chưa tới giải đất trung ương. Long Đảo phi thường bao la, dọc theo đường đi hắn thấy được đông đảo dị cầm và man thú, hung long thì phát hiện được hai mươi mấy con, mà lại đều là tộc loại bất đồng! Nhiều lần gặp phải nguy hiểm, cái khác thì là càng nhiều mãnh thú đáng sợ.
Lúc này, hắn còn không biết Yến Khuynh Thành cũng đã dẫn người đuổi tới.
Sáng sớm ngày thứ tư, trong rừng lượn lờ đám sương, sơn lâm xanh um tươi tốt như là phủ thêm một tầng lụa mỏng nhàn nhạt. Theo ánh bình minh mọc lên, sương mây bạc như tia sáng thần tiên năm màu bị chiếu xạ phát sinh hàng loạt những tia sáng kỳ dị.
Bất quá, loại mỹ cảnh này cũng không dùy trì được bao lâu, hà vụ nhẹ nhàng di chuyển cũng chậm rãi phai nhạt.
Một ngày mới đã bắt đầu, dưới tia nắng mai trăm loài chim trong rừng uyển chuyển kêu to, hoa cỏ tươi mát tràn nhập trong rừng, phảng phất nhìn ở đây hết sức tường hòa, thế nhưng Tiêu Thần biết trong sơn lâm vô tận này ẩn giấu sát khí, rất nhiều man thú không biết tên tùy thời có thể sẽ rít gào lao ra.
Hưởng dụng hết bữa sáng, Tiêu Thần lại lần nữa lên đường, hướng trung tâm hải đảo xuất phát.
Giờ ngọ (12h~13h trưa), Tiêu Thần tại trong sơn lâm phát hiện một con sông, dọc theo dòng nước hướng về chỗ sâu trong đảo đi tới. Đi về phía trước khoảng hơn mười dặm, thì cổ mộc bên hai bờ sông càng ngày càng nhiều mà đều là bảy tám người mới có thể ôm hết được, hơn nữa càng đi vào trong thì cổ mộc càng thêm cổ xưa.
Đi về trước vài dặm, đường sông bị đổi hướng, Tiêu Thần vẫn như cũ tiếp tục đi tới, cổ mộc che trời, đến nơi đây, mỗi gốc cổ mộc đều cần mười mấy người mới có thể ôm hết được, cổ mộc này so với ở Thụ Nhân cốc, tựa hồ chỉ có hơn chứ không kém.
Đây là một mảnh hải dương màu xanh sum xuê, Tiêu Thần phỏng chừng đã tiếp cận vùng đất trung ương của Long Đảo.
Kha Kha hiếu kỳ đánh giá hoàn cảnh xung quanh, một đôi mắt to sáng sủa không ngừng nháy động. Ba bộ xương khô tựa hồ cùng cảm ứng được cái gì, sau khi tiến nhập khu vực này, thì trở nên phi thường bất an.
Tiêu Thần từ lâu đã phát hiện phiến lâm vực này rất dị thường, mặc dù ở đây có cổ mộc che trời, biển rừng mênh mông vô bờ, thế nhưng không có bất luận điểu thú gì thường lui tới, ở đây vắng vẻ không tiếng động, an tĩnh như chết, ngay cả một tiếng gió cũng không có!
Cổ lâm tĩnh mịch, mỗi một gốc cổ mộc đều có thụ linh mấy nghìn năm, đi về trước đại khái hơn mười dặm, Tiêu Thần cảm giác như nhanh chóng đi ra ngoài. Quả nhiên, đi về trước chưa tới một dặm thì bọn họ liền đi ra khỏi biển rừng
Sau khi thấy cảnh tượng trước mắt, Tiêu Thần lập tức sợ ngây người!
Phía trước là một biển xương trắng xóa, xương khô thiếu mất cánh tay chân, xương khô của chim khổng lồ cao hơn mười thước, xương rồng cao hơn năm sáu mươi thước, hài cốt trắng muốt như một màu tuyết trắng mênh mông vô bờ. Ở đây tựa hồ là một cổ chiến trường được bảo lưu hoàn hảo! Tại sâu trong biển xương, một tấm bia đá thật lớn đồ sộ đứng sừng sững, mang theo những đám sương đen lượn lờ…...
Khiến người ta giật mình không chỉ những cái này, tại sườn tây của biển xương mênh mông, dĩ nhiên là đại tuyết sơn liên miên không dứt, ở đó hoa tuyết bay lượn, vụ khí mông lung. Tại trên phiến đảo nhiệt đới này, cư nhiên lại có tuyết sơn, thực sự khiến người ta khó mà tin được.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Nhìn lượng thank cao làm ta rất vui :0 (15):
Các lão cứ tiếp tục phát huy truyền thống nhé... ta hứa chương sẽ ra nhanh và đều hơn :00 (74):
------------------------
Tiêu Thần đơn độc đấu Phục Cừu liên minh, cuối cùng toàn thắng, trở thành một người nổi tiếng trên đảo. Mà hôm nay lại truyền ra, hắn cùng với Yến Khuynh Thành suất lĩnh Bất Tử liên minh, tiến hành một trò chơi ‘sinh tử lẫn nhau’, dẫn tới việc rất nhiều liên minh quan tâm, đông đảo tu giả đều chờ mong trò ‘tử vong truy sát’ kế tiếp!
Rất nhiều liên minh đều bắt đầu hướng đảo nội tiến quân. Nếu đã bị vây khốn ở Long Đảo, tâm tính mọi người về sau đã dần bình tĩnh lại, bắt đầu đưa ra quyết định, chuẩn bị tại trên Long Đảo tìm kiếm nơi tu luyện thích hợp.
Bất quá đối với tất cả những điều này, Tiêu Thần căn bản không biết, lúc này hắn đã tiến nhập giải đất trung ương của Long Đảo, đã không thèm quan tâm đến bồ câu của Yến Khuynh Thành đến bậc này thì cứ để cho nàng đi làm một mình đi.
Biển xương trắng xóa, khiến hắn cả người ngây dại, bộ xương khô hình người, xương khô của chim khổng lồ, hài cốt mãnh thú, di cốt thần long……. Giống như một màu tuyết trắng xóa mênh mông vô bờ, hài cốt nhỏ thì hơn hai thước, lớn thì đến năm sáu mươi thước, thậm chí trên trăm thước! Vô tận xương trắng đã phủ kín khắp mặt đất!
(* 1 thước = 100 cm.)
Một cổ sát khí lành lạnh tràn ngập tại trong biển xương này, khiến linh hồn con người sản sinh ra một cổ run rẩy, tất cả những thứ trước mắt này thật bất khả tư nghị, khiến người ta sợ hãi sâu sắc!
Mặc dù lúc này là lúc giữa trưa, nhưng tại trong biển xương này lại âm lãnh vô cùng, những tia nắng chiếu xuống ảm đạm, không có bất luận ấm áp gì đáng kể, trong cốt địa không có một tia thanh âm, một mảnh tĩnh mịch, đây là một phiến tử vong cốt hải chân chính!
Phía sau tuy rằng là phiến cổ mộc che trời sum xuê vô cùng, nhưng cũng tĩnh mịch như nhau, không có một tia gió động, có vẻ tà dị vô cùng. Hơn nữa xa xa vụ khí mông lung trên đại tuyết sơn, làm phiến địa vực này đáng sợ không nói nên lời!
"Răng rắc răng rắc. . . . . ."
Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương tựa hồ phi thường bất an, không ngừng hoạt động khớp xương toàn thân, linh quang trong xương sọ đang không ngừng lóe ra, ấn ký hoa sen trên trán thấu phát ra thần quang sáng chói, càng như diễm hỏa đang không ngừng khiêu động.
Kha Kha cuộn mình thành một đoàn nhung cầu trắng muốt, nằm tại trên đỉnh đầu của Luân Hồi Vương, chớp động đôi mắt to sáng sủa, hiếu kỳ đánh giá thế giới xương trắng này, cuối cùng vươn một cái thú trảo nhỏ, chỉ vào tấm bia đá đồ sộ thật lớn cao vút ở sâu trong biển xương nọ, miệng phát ra thanh âm ‘y y nha nha’.
Tiêu Thần đương nhiên đã chú ý đến tấm bia đá kinh khủng lành lạnh kia từ lâu, tấm bia đá thật lớn nọ khiến linh hồn hắn phát ra một cổ run rẩy, tấm bia đá phảng phất như có một cổ lực lượng tà dị ảnh hưởng đến tâm thần hắn.
“Đi, chúng ta đến xem!” Tiêu Thần đã đưa ra quyết định, dù sao cũng đã tiến nhập biển xương này, đã không có gì đáng sợ nữa, nhất định phải dò xét đến cùng.
Vô tận hài cốt phủ kín khắp nơi, khi giẫm lên phía trên không ngừng phát ra âm hưởng ‘lạc chi lạc chi’, nghe có chút sởn gai ốc. Cũng không biết đã qua bao nhiêu năm tháng thế nào, rất nhiều bạch cốt đều đã phong hóa vỡ vụn, về sau trên mặt đất trầm tích một tầng cốt phấn trắng muốt, khiến vô tận hài cốt gần đó càng thêm kinh khủng!
Mỗi một tấc đất đều là màu trắng, không có bất luận thảm thực vật gì đáng kể. Sát khí trầm trọng tràn ngập trong cốt địa, càng hướng về chỗ sâu đi tới thì sát khí càng nặng, cuối cùng sương đen mông lung hiển hiện ra giữa cốt địa, khiến phiến tử vong cốt hải âm trầm kinh khủng tới cực điểm.
Đi về phía trước vài dặm, mới dần dần tiến tới vùng phụ cận tấm bia đá thật lớn nọ, tới đây Tiêu Thần ngừng cước bộ, cái này cũng không phải vì sợ hãi mà ngừng bước, mà là bởi vì sau khi tới đây màn sương đen phảng phất như hóa thành chất hữu hình, tại giữa đám xương trắng hình thành từng vòng xoáy năng lượng, Tiêu Thần đem một đoạn xương trắng ném về phía trước, thì trong sát na nó đã bị xé rách nát bấy!
Khoảng cách với cổ lão thạch bi còn một dặm, dòng chảy năng lượng tà di đã ngăn chặn bước tiến của bọn họ! Mây mù màu đen như là quỷ ảnh, từ phía trước cuồn cuộn đến, thỉnh thoảng còn có thể phát sinh từng đợt tiếng huýt gió thê lương, giống như là ác quỷ tru lên.
Linh quang của Tần Quảng Vương, Diêm La Vương và Luân Hồi Vương đều lóe ra quang mang chập chờn bất định, có thể nhìn ra được chúng nó tựa hồ rất là bất an.
Một tiếng "hống. . . . . ." to vang lên khiến da đầu người ta tê dại, một bộ xương khô dữ tợn cao năm thước tại trong màn sương đen giãy dụa, sau đó lại trong sát na tan vỡ.
"Ngao. . . . . ." Một nữ tử tóc tai bù xù, nữa người trên cao chừng bảy tám thước, phủ đầy lân giáp màu xanh, giãy dụa kêu thảm, nữa người dưới kia dĩ nhiên là một đuôi rắn thật lớn dài đến hơn mười thước! Tuy rằng dung mạo xinh đẹp, mỹ lệ vô cùng, thế nhưng lúc này vẻ mặt có chút dữ tợn, theo tiếng kêu của nàng, lân giáp màu xanh trên người toàn bộ đã mở ra, thẩm thấu ra máu loãng màu đỏ tươi, sau đó toàn bộ thân thể bạo vỡ, tại không trung lưu lại một tảng lớn sương máu.
Sau đó, một bạo long màu tím cao năm mươi thước, phát ra tiếng hống chấn thiên, tại trong màn sương đen cuồn cuộn bốc lên, phun ra nuốt vào từng trận quang mang đáng sợ, hầu như đã xé rách hư không, quả nhiên là kinh thiên động địa, rất có phong thái cuồng phách nuốt cả trời ăn cả trăng, nhưng cuối cùng cũng chung quy ầm ầm một tiếng tan vỡ, hóa thành vô tận mưa máu!
“Tất cả đều là ảo giác” Tiêu Thần đã nhắm hai mắt lại, khi hắn lần nữa mở mắt ra thì, một vài hình tượng đáng sợ nọ quả thực đều biến mất. Trong màn sương đen cuồn cuộn, hiển nhiên tồn tại lực lượng tà dị.
“Có lẽ là lịch sử tái hiện!” Tiêu Thần không có dũng khí liều lĩnh tiến tới, dù sao vòng xoáy màu đen đáng sợ kia là có thật, có thể nghiền nát hài cốt, thì thân thể hắn chỉ sợ cũng khó có thể thừa nhận được.
“Đảo này có tên Long Đảo, từ thời thượng cổ hồng hoang, trời giáng thần bi, vĩnh viễn đem trấn phong! Có thể cùng chúng thần chống đỡ, hết thảy long tộc đều vĩnh viễn mất đi pháp lực, bị giam cầm tại trên hoang đảo này.”
Đây chính là lời nói của Nhất Chân đang vang lên trong lòng của Tiêu Thần, hắn biết cổ lão cự bi cao tới trăm thước trước mắt này, chính là thần bi đáng sợ trấn phong Long Đảo!
Cách xa hơn một dặm, căn bản vô pháp thấy rõ hình dáng của cổ bi, với từng đám sương đen lượn lờ xung quanh, chỉ có thể nhìn thấy được một bi ảnh cao lớn đồ sộ.
Điều này khiến trong lòng Tiêu Thần phi thường tiếc nuối! Từ sau khi biết được Long Đảo bị một thần bi trấn phong, trong lòng hắn vẫn có một cái ý nghĩ lớn mật. Trời giáng thần bi, vĩnh trấn Hoàng Hà…… Mà ở đây là trời giáng thần bi, vĩnh trấn Long Đảo! Có thể có liên hệ gì ở đây không? Hai cái cổ lão thần bi liệu sẽ không đồng nguyên chứ?
Trong lòng Tiêu Thần có một nguyện vọng bức thiết, muốn xem hình dáng thực của cổ bi, nhìn xem mặt trái của nó có hay không cũng khắc một luyện khí đồ cổ xưa! Chỉ là màn sương đen đã ngăn cách tất cả, hắn vô pháp đi xuyên qua.
Tại giải đất có màn sương đen cuồn cuộn, ba bộ xương khô tựa hồ bị ảnh hưởng lớn, chúng nó đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà Kha Kha tựa hồ đối với chỗ này cảm thấy phi thường hứng thú, leo lên một hài cốt cao tới hơn mười thước, nhìn về tấm bia đá cổ lão phía trước.
Tiêu Thần đứng lặng tại chỗ một lúc lâu, sau đó di động cước bộ, bắt đầu tham quan chung quanh. Hắn phát hiện lấy trung tâm cổ bi, khu vực bán kính một dặm bên trong, là một phiến sinh mệnh cấm khu, căn bản vô pháp thâm nhập. Bộ xương lớn cao mấy thước, được ném vào hơn mười thước, sẽ như hoa tuyết dưới ánh mặt trời, rất nhanh tan rã!
Lực lượng mang tính hủy diệt, khiến người ta chỉ có thể dừng lại mà nhìn!
Khi Tiêu Thần di chuyển đến sườn tây của cổ bi to lớn thì lông tơ toàn thân hắn đột nhiên dựng đứng lên, hắn đã cảm giác được nguy hiểm! Tại trong sát na, hắn bỗng nhiên phát hiện thân ảnh của một cái như hoá thạch, đang đứng trong màn sương đen tại trong sinh mệnh cấm khu, khoảng cách với hắn phi thường gần, quyết không phải là ảo tượng!
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ
Một tia sáng màu xanh từ bên trong màn sương đen quét đến, Tiêu Thần trong sát na liền bay ngược ra ngoài, tránh khỏi một kích nguy hiểm. Toàn cơ thể hắn căng lên, cương khí từ trong ngón tay phát ra, đôi tay gần như trong suốt phát tán quang mang rực rỡ. Hắn đã chuẩn bị chiến đấu rất tốt.
Màn sương đen bắt đầu di chuyển, nó tựa như thân ảnh bằng đá, chậm rãi di chuyển thân thể vòng đến, nguyên bản thân thể tựa hồ không có sinh khí, thì lúc này dần dần phát ra sinh mệnh ba động. Đây là một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, vóc người cao to, tựa hồ rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời, sắc mặt có chút trắng bệch, có vẻ như mang một loại bệnh trạng nào đó.
“Ngươi là ai ?” Tiêu Thần hỏi.
“Ngươi là ai ?” Người thanh niên mang bệnh đó hỏi lại.
Tiêu Thần trấn định lại. Tên thanh niên này vóc người cao gầy, có vẻ như đang mang một chứng bệnh nào đó. Khẳng định là một nhân loại do tu luyện một phương thức đặt thù khiến cho sinh mệnh ba động hạ xuống rất thấp, phảng phất như đã đoạn tuyệt sinh sơ vậy.
“Tiêu Thần!” Tiêu Thần tự báo ra danh tính rồi sau đó hướng đến thanh niên mang bệnh kia hỏi: “Ngươi tại sao lại công kích ta ?” Tiêu Thần từ trong cách ăn mặc của đối phương đã nhìn ra hẳn là một trong những thanh niên cường giả đồng dạng bị vây ở trên Long Đảo này. Bất quá, so với hắn lần đầu đi tới trung ương đảo thì đối phương lại lựa chọn tu luyện ở nơi đây, đề thăng tu vi của bản thân.
“Hừ!”
Thanh niên mang bệnh hừ lạnh, như u linh bay bổng từ trong màn sương đen truyền ra, toàn thân đột nhiên phát ra một mảng màu xanh. Trong sát na, Tiêu Thần có cảm giác thiên địa quay cuồng, cảm giác tựa như là thời không hỗn loạn vậy.
Bất quá Tiêu Thần cũng đã chuẩn bị chiến đấu rất tốt, tâm thần không hoảng loạn, như là thần ưng vọt lên từ vực sâu, mặc dù đang trong hiểm cảnh thế nhưng thân thể rất nhanh cân bằng trở lại. Cảnh tượng trước mắt đã biến dạng lớn, Tiêu Thần phát giác như là đã tiến nhập một mảnh không gian vô danh, xung quanh là cơn mưa lất phất màu xanh, tựa như là một phiến thế giới hỗn độn.
Đây là một không gian kì dị rộng hơn trăm mét vuông, không có trời xanh mây trắng, không có mặt đất, bốn phía đều là ánh sáng mờ ảo, dưới chân cũng như vậy, là ánh xanh lóng lánh.
Thanh niên mang bệnh đứng ở phía trước, ung dung mà bình tĩnh nhìn Tiêu Thần, đây cũng không phải là ảo cảnh, mà chính là một phiến không gian chân thực. Trong lòng Tiêu Thần phi thường giật mình. Trong sát na bị giam vào trong không gian này, hắn giơ cao tay phải lên, ánh sáng trên cánh tay lưu chuyển, huyết nhục như là trong suốt, rõ ràng là có thể thấy được mạch máu cùng với cốt cách bên trong. Lực lượng cường đại vận chuyển trong cánh tay có thể thấy được rõ ràng, sau đó thần quang bùng lên, cánh tay lập tức chém xuống, quang mang chói mắt hơi nghiêng hướng đến không gian phong bế chém tới.
Một kích đáng sợ trong nháy mắt đánh xuống, đánh vào phía trên vách ánh xanh của phiến không gian phong bế này, khiến nó lay động mãnh liệt, trên vách sáng đều xuất hiện từng đường khe nứt, bất quá lại nhanh chóng khép lại. Tiêu Thần cùng thanh niên mang bệnh kia suýt nữa đều té xuống mặt đất.
“Rất mạnh!” thanh niên mang bệnh mở miệng nói: “Ngươi chính là một cao thủ trong lớp thanh niên.”
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào ? Vì sao lại vây khốn ta ?” Tiêu Thần đã thử qua, phiến không gian phong bế này tựa hồ rất khó mở, hắn cũng không nóng lòng xuất thủ với thanh niên mang bệnh, hắn muốn hỏi rõ sự tình trước.
“Không gian linh sĩ Liễu Mộ.” thanh niên mang bệnh sau khi thông báo danh tính liền nói tiếp: “Khu vực gần thần bi liên tục xuất hiện những khuôn mặt mới, khiến cho ta không thể an tâm tu luyện, ngươi không nên ở đây.”
Tiêu Thần từ trong lời nói của hắn đã biết được còn có những người khác đã tiến vào bên trong Long Đảo, tựa hồ nơi đây thường có người lui tới. Điều này cũng có thể hiểu được Liễu Mộ lúc trước không biết được tên của Tiêu Thần, hiển nhiên hắn đã tiến nhập vào sâu bên trong Long Đảo từ rất sớm, không hề biết những sự kiện phát sinh bên ngoài.
“Ta không muốn tùy tiện cùng với ngươi chiến đấu!” Tiêu Thần lạnh lùng nói.
“Sợ rằng không thể theo ngươi được, đánh bại ta ngươi có thể đi ra ngoài, nếu không ta tự mình đem ngươi tống ra khỏi biển xương.” Liễu Mộ rất bình tĩnh, tuy rằng với bệnh trạng như vậy, nhưng dường như khiến người ta không thể nghi ngờ được thực lực của hắn. Bất quá hắn cũng không có sinh ra sát ý, tựa hồ đơn giản chỉ là hắn không muốn quá nhiều người đến quấy rầy hắn tu hành.
“Hắc, được rồi, để ta thử xem ngươi mạnh như thế nào!” Tiêu thần cũng không nói nhiều lời, có một số việc đã định sẵn cũng chỉ có thể thông qua hành động để giải quyết.
Xoát.
Quang mang chợt lóe, Liễu Mộ phát ra một đạo ánh xanh, ngay sau đó khiến cho quang mang đang phong bế phiến không gian này đại thịnh. Tiêu Thần cảm giác phảng phất như đã bị cầm cố, ánh mênh mông rực rỡ tựa như thủy triều nhanh chóng bao phủ hắn, khiến cho hắn không thể động đậy chút nào, áp lực thật lớn khiến hắn ngạt thở.
Linh sĩ quả thực đáng sợ, có thể sinh ra năng lực đặc dị, hiển nhiên trời sinh Liễu Mộ có năng lực chưởng khổng không gian, Tiêu Thần nghĩ đây tuyệt đối chính là một gã địch thủ kinh khủng.
Nếu như người khác biết được nơi đây có một gã không gian linh sĩ, nhất định sẽ khiếp sợ vô cùng, bởi vì loại người này rất đáng sợ. Họ đều là vương giả của những tu giả cùng thế hệ, trời sinh có được ưu thế cường đại lạ thường, tựa hồ có thể nắm giữ được sinh tử của đối phương trong tay! Mỗi người đều sinh tồn trong một không gian, nếu địch nhân bị vây vào trong không gian mà hắn chưởng khổng, thì không gian linh sĩ đều sẽ đứng ở thế bất bại.
Không gian linh sĩ thưa thớt như là phượng mao lân giác, tương truyền nếu bọn họ tu luyện đến một hoàn cảnh nhất định, không gian chưởng khổng sẽ không ngừng mở rộng, từ mấy thước đến hơn trăm thước. Sau khi đạt đến một cảnh giới nhất định, bọn họ có thể trực tiếp thành thần.
Không gian chưởng khổng của Liễu Mộ chỉ có hơn trăm mét vuông, phiến không gian phong bế này tuy rằng phạm vi có hạn nhưng tại trong phiến không gian này hắn có tuyệt đối quyền chủ đạo
Thân thể Tiêu Thần bị lực lượng không gian cầm cố, mặc dù thân thể hắn mạnh mẽ nhưng lúc này cũng bị một lực lượng đáng sợ áp chế khiến cho cả người phát ra tiếng rung động “lạc chi lạc chi” của xương cốt, lực lượng không gian mãnh liệt xé rách thân thể hắn.
“Ngừng chống cự đi, ta mang ngươi rời khỏi biển xương.” Liễu Mộ bình tĩnh nói.
“Hừ!” Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, toàn thân thần diễm hừng hực khiêu động, cả người phát ra ánh sáng chói mắt tựa như một vầng thái dương. Thân thể cao to phát ra vô tận thần quang. Tuy rằng hắn tiến nhập phiến không gian này trong một thời gian rất ngắn thế nhưng Tiêu Thần hoàn toàn cảm giác được đây chính là một trận đánh gian khổ. Hắn đem hết toàn lực chống lại sự xé rách của lực lượng không gian. Thân thể phảng phát như được thần hóa, quang mang lóng lánh vô cùng chói mắt, huyền công vận chuyển đến cảnh giới cực hạn, thấu phát ra thần quang như là thánh hỏa đang hừng hực thiêu đốt.
Liễu Mộ biến sắc, nguyên bản sắc mặt có chút tái nhợt vì bệnh trạng, giờ lại càng tái nhợt hơn, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi, khống chế phiến không gian này vây khốn bậc cao thủ như Tiêu Thần cần tiêu hao của hắn một lượng linh lực rất lớn, thời khắc này hắn đã cảm thấy phi thường phí sức.
Ngay sau đó, Tiêu Thần gian nan di chuyển, hắn bước đi tập tễnh, từng bước một đi đến chỗ Liễu Mộ. Tựa như trên lưng mang theo một tòa núi nặng trĩu, mỗi bước đi của hắn đều khiến cho phiến không gian rung động kịch liệt một chút, song Tiêu Thần cũng lảo đảo thân hình, toàn thân cốt cách phát ra tiếng “lạc chi lạc chi”, thân thể tùy thời có thể vỡ nát.
Xin mọi người cùng góp sức dịch bộ "Trường Sinh giới". Chi tiết liên hệ