Chưởng quầy đồ gốm đầu có lùng bùng, nhưng vẫn tươi cười trả lời:
-Cửa hiệu ở ngoài thành có lò gốm, có điều đồ gốm thượng hạng thì cần phải tới phủ Tế Nam để nhập hàng, khách nhân muốn làm theo yêu cầu nào thì cứ nói với tôi, sau 1 tháng là có thể lấy được.
-Không cần phải phiền phức như vậy, ta chỉ muốn cái bình sứ này,40 văn tiền, ta cần 4000 cái.
Chưởng quầy hồ đồ cả nửa ngày, nghe thấy lời này lập tức giật nảy mình, thầm nghĩ khách nhân trước mặt chẳng lẽ đầu óc không bình thường, hoặc là tới cửa hàng mình để gây sự?
Nhưng thấy vẻ mặt Lý Mạnh rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa, lập tức rụt rè hỏi:
-Quý khách, cái bình này chẳng quan chỉ đáng giá 30 văn, ngài muốn mua nhiều thì giá tiền còn có thể thương lượng, cái bình này đều là hàng thứ đẳng….
-Lý Mạnh ta muốn làm gì thì tự nhiên có đạo lí của mình, chưởng quầy ngươi cũng có hứng thú nhỉ, sao có tiền lại không muốn lấy chứ?
Trong lúc nói, Lý Mạnh từ trong túi lấy ra 10 lạng bạc, đưa cho chưởng quầy làm tiền đặt cọc.
Chưởng quầy đó nghe thấy 2 từ Lý Mạnh thì cả người đều run lên, lập tức không dám nói thêm câu nào, thầm nghĩ hung thần này tới đây không biết làm gì?
Đột nhiên Lý Mạnh lại hỏi:
-Đồ gốm mới này nếu muốn làm giống như đồ cũ thì có cách nào không?
Chưởng quỹ của tiệm đồ gốm trả lời theo bản năng:
-Nghe nói là có thể đem đun với mỡ sẽ có bộ dạng như đồ cũ, đó đều là cách làm giả đồ cổ…….
Nói tới đây hắn vội vàng ngậm miệng, cả người toát mồ hôi, chưởng quầy thầm nghĩ chẳng lẽ Lý Mạnh muốn làm sinh ý đồ cổ? Lấy 4000 cái bình sứ đi làm đồ cũ lừa người, mình nếu nói ra e rằng sẽ bị giết người diệt khẩu.
Lý Mạnh bên kia nói tiếp:
-Mỗi một cái bình ta cho ngươi thêm 2 văn, làm cũ đi cho ta.
Chưởng quầy còn có thể nói gì thêm nữa, chỉ luôn miệng nói đáp ứng. Lý Mạnh sau khi giải quyết xong chuyện này trong lòng cảm thấy rất nhẹ nhõm, cũng có tâm tình quan sát 1 số đồ gốm sứ trong cửa hàng.
Nhìn những đồ gốm sứ này, trong lòng Lý Mạnh thầm nghĩ chỗ hàng này tới thời hiện đại cũng tính là đồ cổ, giá tiền khẳng định là phải tăng lên tới mấy trăm lần.
Hắn nhàn rỗi đi đi lại lại trong cửa hiệu, chưởng quầy không dám nói gì, lại bị những lời mà Lý Mạnh vừa nói khiến cho đầu ong ong.
Cuộc làm ăn này ít nhất cũng kiếm được 160 lượng bạc, đây là lợi nhuận khổng lồ a, chỉ là tương lai có chút nguy hiểm hay không vẫn khó nói, nhưng Lý Mạnh hung danh vang dội, không thể đắc tội a.
Đồ gốm trong hiệu tốt nhất cũng chính là 7 con ngựa gốm bày ở chính giữa cửa hiệu, mấy con ngựa sứ này được đặt ngay ngắn ở trên bệ, không giống như ngựa gốm sứ trước thời Nguyên mà Lý Mạnh lúc đi tham quan viện bảo tàng đã nhìn thấy.
Chỗ đồ gốm sứ đó tuy không tinh trí chân thực bằng 7 con ngựa trước mắt này, nhưng bên trong lại có rất nhiều thần vận phiêu hãn phi dương hơn.
Mặc dù Lý Mạnh không hiểu biết gì về nghệ thuật tạo nhìn, nhưng vẫn có thể cảm giác được ngựa gốm sứ ở trước mặt tử khí trùng trùng, gốm sứ vào thời đại này có cái đặc sắc riêng của nó.
Sau khi tới những năm Sùng Trinh, Lý Mạnh rất ít khi được thoải mái nhẹ nhõm như thế này, nhìn chỗ ngựa gốm này Lý Mạnh lại rơi vào trầm tư, tử khí của con ngựa gốm sứ không biết có phải là đại biểu cho vận mệnh của dân tộc vào lúc này đang ở giai đọa suy vong nhất hay không. (***, bọn dịch giả này dịch củng củng vái đái, đọc cũng cảm thấy mệt đíu chịu được.)
Mỗi người thời hiện đại được học trung học đều biết rằng qua mấy chục năm nữa, hoa hạ sẽ rơi vào 300 năm đen tối nhất trong lịch sử.
Lý Mạnh đột nhiên thấy trong cửa hiệu vô cùng yên tĩnh, lúc này mới từ trong trầm tư tỉnh lại, nhìn ra đằng sau thì thấy chưởng quầy và tiểu nhị đều không thèm mời chào khách nhân nữa mà khẩn trương nhìn hắn.
Lý Mạnh cũng biết thanh danh của hắn khá là dọa người, chưởng quầy của cửa hiệu này khẳng định là tối ngủ không được ngon.
Hắn cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ vào 1 tượng quan âm bằng gốm sứ bên cạnh nói:
-Quan âm này của ngươi nhìn rất thuần khiết, nhưng vừa bị ánh sáng chiếu vào là lộ ra chút rực rỡ, Ta lúc trước ở kinh thành có nhìn thấy một pho tượng quan âm bằng gốm sứ cả người trong suốt, bất kể là đặt ở chỗ sáng hay chỗ tối. Nhìn thì giống như là màu xanh ngưng kết mà thành,m không cần phải dâng hương cầu khẩn, chỉ nhìn thôi cũng thấy lòng người được thanh tĩnh rồi.
Nếu chưởng quầy biết Lý Mạnh 1 năm trước như thế nào thì khẳng định sẽ sợ hãi nhảy bật lên, những lời này căn bản không phải là 1 tên ngốc trước giờ chưa từng rời khỏi Giao Châu, một chữ cũng không biết thì làm sao có kiến thứ rộng như vậy được. Có điều hiện tại tâm tình của chưởng quỹ đã bình phục lại không ít, kinh ngạc nói:
-Thật sự có loại thủ nghệ như vậy ư? Ta đay lúc bạc e rằng không được nhìn thấy.
Lý Mạnh cười cười, vừa muốn rời đi thì nghe thấy có 1 giọng nữ yếu ớt từ trong tiệm truyền tới:
-Cái mà tiên sinh nói nhất định là gốm thanh ngốc từ đời Tống rồi, trên từ kinh có nói. Những năm bắc Tống Chân Tông tới Nhân tông tổng cộng có nung ra 3 tác phẩm tốt nhất, mà hiện giờ ngoài kinh sư đại nội ra thì cũng chỉ nghe nói là ở Lô Châu và Tùng Giang có hào môn cất giấu, không biết vị tiên sinh này nhìn thấy ở đâu vậy?
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nói cũng rất chậm, nghe chắc là của 1 nữ hài. Lý Mạnh có chút kỳ quái, nhìn chưởng quỹ của tiệm, hắn vội vàng bước lên nói khẽ:
-Là thiên kim tiểu thư của tri châu lão gia, rất thích đồ gốm sứ, tới tiệm của ta xem mấy lần rồi, đều là tiểu lão bà của tôi tiếp đãi ở hậu viện.
Trong lúc nói chuyện thì có 1 nữ hài từ bên trong bước ra, thấy trong tiệm toàn là nam nhân lập tức đỏ mặt cúi đầu xuống.
Chưởng quầy hất đầu đuổi tất cả tiểu nhị ra khỏi tiệm, lão cúi đầu không dám ngẩng lên, đứng đó lớn tiếng quát:
-Bà già chết dẫm này, k hông phải bảo bà tiếp đãi Nhan tiểu thư sao?
Nếp sống của nữ tử thời Minh khá khép kín, giữa nam nữ trẻ tuổi ở cạnh nhau luôn có chút không tiện cho lắm.
Lý Mạnh tuy tiếp xúc không nhiều nhưng cũng đại khái là biết quy củ, chỉ liếc một cái rồi chuẩn bị quay đầu đi, nhưng khi nhìn một cái thì Lý Mạnh lập tức sững người.
Hắn đã gặp nữ tử này rồi, chính là cô gái mặc váy hồng mà lần đó vào thành ở bờ sông nhìn thấy.
Thời gian gặp mặt đó cũng cách gần 1 năm rồi, Lý Mạnh thi thoảng lại nhớ tới nữ tử này, nhớ tới dáng vẻ động lòng người chậm bước bên bờ sông, vẻ đẹp mỹ lệ và uyển chuyển của nữ tử cổ điển làm Lý Mạnh vô cùng say mê.
Hắn cũng biết vào thời đại này không nên hi vọng nhiều vào những chuyện đột ngột phát sinh, vốn cũng không hi vọng tương ngộ lần nữa, nhưng không ngờ hôm nay quỷ thần xui khiến thế nào mà lại gặp nhau trong tiệm gốm sứ này.
Nhan tiểu thư, nữ nhi của tri châu cũng cúi đầu, khẽ nói:
-Vừa rồi nghe vị tiên sinh này nói tới thanh ngọc quan âm, nghĩ chắc cũng hiểu về gốm sứ, có thể kể cho tiểu nữ nghe về độ sáng bóng của thanh ngọc này…..
Lý Mạnh trừ câu nói “ nước xanh ngưng kết mà thành” vừa rồi ra thì chẳng tìm được câu nói ví dụ để tả nào khác, thực sự là hắn không thể nói được.
Dẫu sao thì cũng không thể với nàng là hắn đi tới viện bảo tàng thủ đô để nhin, hơn nữa người hiểu gốm sứ nói về độ sáng bóng của nó đều có từ ngữ chuyên môn riêng, vừa rồi hắn còn nói có chút văn chương được, chứ giờ mà nói là lòi đuôi ran gay.
:
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Nhan tiểu tử đỏ mặt cúi đầu, nhưng lại cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh, thầm nghĩ vừa rồi người đó có nói tới gốm sứ, rõ ràng là người văn nhã am hiểu về gốm, sao mình hỏi như vậy mà lại không trả lời nhỉ?
Nàng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhưng phát hiện ở đối diện có1 người trẻ tuổi cao to đang đứng ngây ngốc nhìn mình.
Người trẻ tuổi này nhìn cách ăn mặc rất bình dân, mặt mũi thiện lương, dưới cằm có râu lưa thưa, có điều nhìn bộ dạng này hình như chẳng có chút liên quan gì tới hai từ văn nhã cả.
Tiểu thư nhàn quan chưa xuất các mà thu hất can đảm hỏi một nam tử đã là một hành vi rất khá rồi.
Nhìn thấy nam tử tuổi tác cũng tương đương mình lại to gan nhìn mình chằm chằm như vậy khiến nàng cũng hơi ngây người.
Lý Mạnh có thể nhìn thấy nữ tử này từ cổ cho tới má đều biến thành đỏ rực, sau đó thốt lên 1 tiếng kinh ngạc rồi quay người vội vàng bước vào trong sân.
Chưởng quầy một mực quay đầu đi, cho tới khi nữ tử rời khỏi mới quay đầu lại, thấy Lý Mạnh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa sân trong thì trong lòng thầm than 1 tiếng, tuần kiểm Lý và tri châu đại nhân lão gia, ta đây không đắc tội với ai được, ngươi đừng có nhìn như vậy a.
Nghe thấy phía sau có người ho khan, Lý Mạnh giờ mới có phản ứng, nhất thời trên mặt cũng có chút ngượng ngùng, hành động vừa rồi hiến người ta xấu hổ a.
Hắn nói với chưởng quầy rằng 1 tháng sau sẽ tới lấy hàng rồi vội vàng ra khỏi tiệm gốm sứ.
Tế Ninh là đầu mối then chốt cuối cùng từ sông Đại Vận tiến vào bắc Trực Đài, lại là thành thị lớn nhất ở phụ cận giao hội ba tỉnh Hà Nam, Nam Trực Đài, Sơn Đông.
Nơi đây vào giai đoạn trước thời Minh ban đầu là 1 thành thị phồn hoa nhất, lớn nhất của tỉnh Sơn Đông, thậm chí còn lớn hơn cả phủ thành Tế Nam, nha môn của tuần phủ hà đạo cũng đặt ở đây.
Thương phố, cửa hàng, khách điếm, thanh lâu, tửu lâu…. Đều có rất nhiều, thuyền hàng và thương nhân …. Mang lại tới tài phú và cơ hội làm ăn vô tận cho thành thị này.
Rất nhiều ghi chép của người thời Minh đều nhắc tới :” Tế Ninh chi phú, Bất tốn Giang Nam” (Tế Ninh giàu không kém Giang Nam)
Quan cao trí sĩ về hưu, hào thương các nơi, cùng với nha môn hà đạo, nha môn diêm chính Sơn Đông đều ở trong thành Tế Ninh.
Những người này đều là hào phú lưng giắt bạc triệu, quen sống xa hoa, đã là phú hào thì vô cùng chú trọng tới mỗi một khâu nho nhỏ trong cuộc sống.
Giống như người hiện đại có tiều đều chú trọng tới nơi ở, phải dùng đồ có cấp bậc cao hơn so với bình dân, những người có tiền thời này đều yêu cầu phải hoàn hảo.
Đây cũng không chỉ là thói quen của người có tiền trong thành Tế Ninh này mà tất cả người có tiền đều có thói quen tiêu phí cực giống với người hiện đại/
Ví dụ như muối dùng để làm sạch răng đều chú trọng phải là muối tinh được lấy từ hồ muối Thiểm Tây, mỹ danh của nó là muối xanh.
Nhưng do Sấm vương và bát đại doanh của Sấm tướng tung hoành giữa Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam và Tứ Xuyên, đại quân triều đình cũng vây kín hoặc theo đuôi chém giết mãi không xong.
Dưới tình huống này đừng nói là hành thương, ngay cả hành nhân cũng không có, đặc sản của Thiểm Tây đều không tiến vào được.
Nguồn cung bị đoạn tuyệt, giá của hàng được chuyển tới cao phi thường, ví dụ như da cừu, lông cừu, muối xanh.
Muối xanh của Tế Ninh sau khi sắp vào tháng chạp đã tăng giá lên 2 lượng bạc 1 cân, chỉ có thể là người có quyền thế hoặc là cửa hàng quen biết mới có thể mua được.
Đồng thời cơ hồ là muối tinh của các nơi khác có công hiệu đồng dạng cũng tiêu thụ được, tuy nhiên bán cũng không được giá lắm
Không biết ai đã từng nói, người có tiền cần loại phương thức để chứng tỏ sự giàu có của mình.
Bắt đầu từ tháng 9, khi những người giàu tụ họp với nhau, luôn có người như cố tình mà như vô tình nhắc tới mình dùng muối xanh để xúc miệng, còn cố ra vẻ uyên bác nói:
-Muối xanh này trong sạch và làm phấn chấn tinh thần hơn muối thô.
Câu này vừa được nói ra, người nào nếu không phải là dùng loại muối này để súc miệng đều không dám mở miệng.
Đương nhiên nhà phú hào quyền quý chân chính chẳng thèm khoe khoang như vậy, nhưng quản gia đối với gia nhân mua đồ thì nhìn vào chằm chằm, nhất định phải mua muối xanh bằng được.
Kỳ thực thứ này làm giả rất đơn giản, nhưng các nhà các hộ mua nhiều đều nhìn nhau chằm chằm, ai nếu làm giả thì tất nhiên đều bị người khác vạch trần.
Tới lúc đó người mua muối không còn mặt mũi nào mà nhìn ai, người bán muối đương nhiên phải dẹp tiệm.
Trên thực tế thì muối xanh trên thị trường chẳng còn lại là bao, mọi người đều có tính toán riệng của mình, dẫu sao thì sớm muộn gì cũng có 1 ngày dùng hết.
Đây là giống như là bệnh dịch vậy, ngay cả tiệm thuốc và đại phu trong thành Tế Ninh đều coi muối xanh là dược vật để đề thần tĩnh khí, khi kê đơn còn đặc biệt dặn dò bệnh nhân nhất định phải dùng muối xanh đó, nếu dùng muối Hoài hoặc là muối thô thì không cần phải dùng nữa.
Khi vào tháng chạp, từ chỗ Mạnh chưởng quầy cửa hiệu Văn Như trong thành Tế Ninh truyền ra tin tức nói là tuần phủ Hà Nam và tuần phủ Sơn Tây dẫn quân trước sau giáp kích loạn tặc, vào tháng 9 bắt được 1 số tang vật của phản tặc, bán ngay tại chỗ rồi được 1 thương nhân mua mất, vận tới Sơn Đông.
Bởi vì trên đường bộ không được an toàn cho lắm nên mới đổi sang đường thủy, sắp tới sẽ qua bến tàu của Tế Ninh, nghe nói là có lượng lớn muối xanh.
Tin tức này vừa được truyền ra, giá muối xanh trong thành Tế Ninh lập tức giảm đi 3 thành, mọi người vô cùng tin tưởng chưởng quầy của cửa hàng Văn Như.
Tuy không biết thế nào nhưng trước giờ chưa từng bị quan phủ làm khó, hơn nữa rất nhiều tin tức hắn có được đều là sớm nhất, chắn hắn có chỗ dựa sau lưng rất không đơn giản.
5 tháng giêng, thuyền tới bến tàu, vừa mới sáng sớm mà chưởng quầy các hiệu buôn đều đứng ở đó, Tế Ninh cũng là đường lớn huyện lớn, các thương gia lớn của Kinh Sư và Nam Trực Đài đều đặt phân hiệu ở đây.
Mà trung nguyên hiện giờ đại loạn, muối xanh ở các địa phương khác đều thiếu hàng, hơn nữa bất kể là muối Hoài hay là muối thô thì các diêm thương đều khong nguyện ý tốn nhiều sức để rang thành muối tinh, cảm thấy như vậy quá lãng phí sức.
Mà bán cũng không được nhiều, vậy thì mua bán muối xanh nguyên chất này với giá cao còn tốt hơn, Cho nên những thương gia này có cả người bản địa Tế Ninh, có cả thương gia bên ngoài.
Mười mấy chiếc thuyền chở hàng chậm rãi cập bến, nhìn thấy đội thuyền lớn như vậy, đã có chưởng quỹ bảo người làm của mình chạy về tiệm bảo người bán hàng giảm giá muối xanh, nhiều muối như vậy thì thị trường khẳng định là phải giảm mạnh.
Trên đầu thuyền dẫn đầu có 1 hán tử cao to đang đứng, mặc phục sức của thiên tổng, hán tử đó nhìn thấy Mạnh chưởng quầy, thuyền chưa dừng lại đã cúi người thi lễ, miệng nói lớn:
-Mạnh chưởng quầy, lần này phải nhờ ngài chiếu cố nhiều rồi.
Khẩu âm Quan thoại phương bắc, những chưởng quầy có chút tinh tế trong lòng tin một hai phần, lúc này đột nhiên có muối xanh tới, nếu không phải chưởng quầy này đức cao vọng trọng, lời nói có chút phân lượng thì e rằng những người này sớm cho rằng là giả.
Nhưng thấy quan quân ở đầu thuyền này đúng thật là người ở Huyền Mặc.
:
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Người có tin tức linh thông một chút đều biết Huyền Mặc lập nghiệp ở Bắc Trực Đài, trong thân binh đại bộ phận đều là người phương bắc.
Khí phái của vị thiên tổng này chắc không thể giả, lúc này phía sau có người lên tiếng ghé vào tai của Mạnh chưởng quầy nói mấy câu.
Mạnh chưởng quầy gật đầu, cười nói:
-Lý thiên tổng, chư vị đồng nghiệp của Tế Ninh đều muốn xem hàng ở trên thuyền, hay là ngài bỏ vải che ra để mọi người xem và bình phẩm.
Thuyền đã ghé vào bến tàu, thủy thủ nhà đò nhảy lên bờ buộc dây thừng lên cọc đá, Lý thiên tổng ở bên thì bảo hộ binh trên thuyền bắt đầu bỏ vải che hàng.
Chúng nhân ở bến tàu đều giật nảy mình, ở trên thuyền không phải là những bao muối như trong tưởng tượng mà là những chum gốm được đặt rất chỉnh tề, có người còn dứt khoát tiến lại nhìn, miệng chum gốm đều được dán giấy niêm phong.
Có người rất nghi hoặc hỏi:
-Vị giáo úy, trong chum đựng cái gì vậy?
-Con bà nó, đều đựng muối tinh cả đấy, những tên tặc nhân hỗn trướng đó bán cái gì không bán, nói là phía Thiểm Tây tàn phá mấy làng xóm, đào ra được chỗ muối này, mẹ nó, sao không phải là vải vóc vàng bạc cơ chứ?
Ồ…. Người nhà giàu đều đào hầm chôn đồ, phía Thiểm Tây chẳng phải là cũng ăn muối ư? Vì sao lại trịnh trọng cất ở trong chum rồi chôn vào hầm như vậy? Nhưng vị thiên tổng này mắng chửi linh tinh, nói không rõ ràng, càng như vậy thì tâm lý của mọi người càng có nhiều liên tưởng hơn.
Vị thiên tổng đó lười chẳng muốn trả lời, trực tiếp cầm chum gốm lên bến tàu, rút đao ra cạo niêm phong, rồi mở nắp, quả thực là muối tinh như cát trắng ngần.
Nghe nói là thuyền hàng của tuần phủ nha môn, nghe nói là muối bắt được từ tặc nhân, nghe nói là được đào từ tầng hầm của nhà giàu tại Thiểm Tây…. Tất cả đều chưa được xác nhận, có điều các vị thương nhân có mặt tại đây đều phát hiện được cơ hội làm ăn trong đó.
Tại thành Tế Ninh, tin tức ở bến tàu đã được lưu truyền nhanh nhất.
Chắc hẳn chuyện vừa rồi đã bị rất nhiều người nhìn thấy, sau đó cũng sẽ có người tới tìm hiểu.
Tin tức này cơ hồ có thể khẳng định là được truyền khắp thành,hiện tại trong thành Tế Ninh có lưu truyền tin tức về muối xanh giúp làm ngưng thần tĩnh khí.
Hôm nay quân hán và chỗ muối này cơ hồ là tự đưa tới cửa, khi những người tinh minh đang suy nghĩ thì nghe thấy vị thiên tổng đó gân cổ lên hét:
-4000 chum muối, đều là muối xanh thượng hạng, ta còn mang theo 10 thuyền muối bột, đều là cướp được từ trong tay của tặc nhân, ai nói muối cũ thì tốt, muối mới thì kém. Vậy ta sẽ đem muối trong chum trộn với muối bột, án theo giá trên thị trường mà bán, lão gia nhà chúng ta đang đợi tiền để phát quân lương đây.
Vừa nghe thấy câu này, mọi người đều trở nên nôn nóng, muối ở trong chum và muối đã lấy ra thì không giống như, nếu là lấy ra thì giá tiền hoàn toàn giảm, bán cũng chẳng được giá.
Chưởng quầy ở trên bờ lớn tiếng khuyên ngăn, nói muối ở trong bình thì cứ để trong chum, muối bột là muối bột, muối ở trong chum chúng ta mua với giá cao, còn muối bột thì cứ chiếu theo giá chung là được.
Mọi người biết Mạnh chưởng quầy và quân hán này là người quen, về giá cả cũng không lấy đắt, chỉ cần án chiếu với giá chung rồi hạ thấp xuống một chút là mua được rồi.
Tới lúc đó khẳng định là kiếm được không ít, trên bến tàu này quân hánh đã đưa hết mánh lới, mọi người hò hét giá cả để mua bán.
Trên thuyền cũng có 1 người tính toán sổ sách, đứng ở trên đó thương lượng với quân hán 1 lúc, sau đó hắn lại cao giọng hét lớn:
-Muối bình 6 lượng 1 chum, muối bột sáu lượng 1 gánh.
Giá này nếu thực sự là muối xanh cũng không tính là quá đắt, cái chum gốm đó là thứ không rõ giá cả, giá có thể cao thấp, có điều vị thiên tổng này đã hét giá vậy chính là cấp cho mọi người 1 cái giới hạn để cò kè mặc cả rồi.
Trên bến tàu lại nhốn nháo nửa ngày, còn có thương hộ lâm thời chạy đến, Mạnh chưởng quỹ cũng không nói gì, mọi người biết là hắn muốn tránh hiềm nghi.
Có điều thấy như vậy thì mọi người đều tin thêm 1 phần.
Giá tiền cuối cùng được quyết định cuối cùng là muối chum 5 lượng 1 chum, muối bột 5 lượng 1 gánh, mười thuyền là 3000 gánh, lại thêm 4000 chum muối, không ngờ có thể bán được với giá 3 vạn 5000 lượng.
Tuy người thu thuế của thành Tế Ninh không có thu thuế, nhưng bạc của thương gia lại không phải chi lung tung, mọi người lập tức kiểm hàng ngay tại bến tàu.
Do thương hội và mấy thương gia lớn phân phối, án chiếu theo số lượng của hàng mà xác định số định mức.
Các nhà điều người làm công đến, rồi chất lên xe ngựa bắt đầu phân hàng vận chuyển, nhiều người lực lớn, muối trước lúc trời tối đã được kiểm kê và vận chuyển xong.
Hai bên đưa hàng nhận tiền xong, chuyện mà thiên tổng đó làm tiếp theo khiến rất nhiều người nghẹn họng nhìn trân chối, hắn không ngờ lại lấy ra diêm dẫn của Sơn Đông diêm hành tiêu.
Vốn mọi người cho rằng đây là buôn bán muối lậu, chẳng quan là được diêm chính phớt lờ, trên bến tàu đều là người có bối cảnh, ai thèm để ý, ai ngờ muối này đúng là hợp pháp.
Vừa thấy diêm dẫn đó, không ngờ thực sự là giấy chứng nhận thật do diêm vận chuyển ti phát ra, xem ra đây đúng là muối để tư trợ quân lương thật.
Mọi người vốn tin 5 phần, bây giờ lại tăng thêm mấy phần.
Hôm nay trước khi trời tối, có 1 số đại hộ nhận được tin tức linh thông đã biết trong thành có 1 lượng lớn muối xanh thượng hạng liền nhao nhao đi tìm cửa hàng quen để mua.
Vừa thấy cái chum phong vị cổ xưa này lại có lời đồn dần dần được truyền ra ở bến tàu, thành ra ai ai cũng nô nức đi mua.
Kết quả là muối được nhập vào buổi chiều mà tới khi trời tối không ngờ đã lên tới 10 lượng 1 chum, có thể bán ra hơn 1000 chum, hơn nữa rất nhiều người biết tin muộn đều tới đặt trước.
Trong thành Tế Ninh này cũng chỉ có khoảng 2500 chum, số còn lại đều bị những thương nhân ngoại địa mua mất, mọi người vừa cảm thán rằng cuộc buôn bán này rất đáng, quyết định ngày mai sẽ tăng giá.
Hôm 5 tháng giêng, chum gốm đựng muối xanh do phân hiệu thương hành trong ngoài Tế Ninh thu mua đã được vận chuyển từ nam chí bắc.
Hơn nữa kèm theo hàng còn có 1 từ giống như là tờ giấy thuyết minh, câu cú rõ ràng dễ hiểu, cũng không biết là vị thương gia nào khởi đầu, thuê văn nhân lụi bại viết lời thuyết minh này.
Không có ngôn từ hoa mĩ và vế đối nghiêm cẩn gì, chỉ nói rằng muối xanh này là được loạn tặc đào được từ các hầm chứa của hào môn đại hộ quanh phủ Thiểm Tây, bị quân triều đình bắt được.
Sau đó được mang tới thành Tế Ninh để bán, còn có cả diêm dẫn và bản dập đính kèm, hơn nữa còn nói muối xanh này sau khi được cất trong hầm 1 đoạn thời gian không chỉ có công nghiệm ngưng thần tĩnh khí còn có thể trừ độc thanh tâm, đúng là hàng tốt có thể dưỡng nhan dưỡng sinh.
Người hoài nghi không phải là không có, nhưng người tin càng nhiều, cách thời gian gia nhâp hàng mới có 3 ngày mà giá những chum muối xanh đã tăng lên tới 10 lượng, cũng chính là lúc đầu bán 5 lượng, qua tay bán ra với giá 10 lượng., buôn bán ngon thế này ai mà không muốn làm.
:
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Đã có thương hộ của địa bàn Tế Ninh oán trách rằng phân ngạch mà ngày đó thương hội cấp cho bên ngoài quá nhiều, nhưng lại không chiếu cố đến người bản địa.
Thương nhân đầu óc tinh minh đều cảm thấy buôn bán này thực sự là hái ra tiền, là thật hay là giả đều không phân biệt được vì kế hoạch quảng bá được làm vô cùng hoàn mỹ.
Đối phương làm tới bước này cho dù là bên trong bình có là đá thì cũng có thể bán được với giá cao.
Công hiệu của muối xanh ở trong thành Tế Ninh hiện giờ còn được truyền bá thành huyễn hoặc khó nắm bắt hơn cả đoạn thời gian trước.
Có thần y hành y nhiều năm nói rằng công hiệu của muối xanh tốt hay dở hoàn toàn là dựa vào số năm cất giữ.
Còn có ghi chéo học cứu khảo chứng vào triều Hán, Trường An có dùng muối xanh làm thuốc, lại có lời đồn rằng phu nhân nhà nào đó mắc phải quái bệnh, sau mấy ngày dùng muối xanh thì bệnh liền khỏi hẳn.
Cái này gọi là 3 người thì thành chợ, nhiều người nói càng khiến cho người ta không thể không tin.
Sau này mùng 10, giá tiền của muối xanh Thiểm Tây trong thành Tế Ninh đã lên tới 20 lượng 1 chum, hơn nữa thương nhân của Nam Trực Đài còn phái khoái mã tới Tế Ninh vơ vét với giá cao.
Một giải Tô Châu còn giàu có và đông đúc hơn, cho nên cũng rất chú trọng tới chất lượng của cuộc sống.
Nghe nói giá muối xanh tới bên đó lập tức được tăng cao. Người có tiền đều chú trọng muối xanh để chứng tỏ mình khác biệt với đám nhà giàu, muối xanh hợp cách vì chiến loạn nên rất khan hiếm, có nguồn hàng cung cấp, lại sắp tới tết âm lịch rồi nên sức mua của mọi người đều tăng cao.
Tuy cũng không dám phán đoán thật giả của muối này nhưng xem ra so với những thứ muối khác thì giống thật hơn, thương nhân Giang Nam trải khắp thiên hạ, đầu óc cực kỳ tinh minh, tất nhiên là minh bạch đọa lý trong đó, khi thật giả lẫn lộn thì giả cũng theo thật mà bán được.
Lợi nhuận lớn như vậy, tất nhiên là có rất nhiều người động tâm, bình gốm cũ lại thêm muối tinh sau đó dán giấy niêm phong, công nghệ và thủ đoạn này thực sự quá đơn giản, ai cũng làm được cả.
Có điều, ngày 21 tháng chạp có 1 cửa hàng trong thành Tế Ninh chuyên làm sinh ý cho thanh lâu bị mấy quản sự của thanh lâu chặn cửa.
Nói rằng thứ mà nhà họ buôn bán muối xanh là giả, đến giờ 20 lượng bạc một chum muối xanh mà người còn làm gia, thế há chẳng phải là không có đạo nghĩa à?
Làm thế nào mà phân biệt được là giả? Thì ra phần đáy của cái chum đựng cái gọi là muối xanh lâu năm đều có ấn giám, rõ ràng là trước khi chế gốm sứ đã đóng lên,.
Cái ấn giám này phiền phức dị thường, nhìn thì giống như là chữ của đạo sĩ, chum gốm mà cửa hàng đó tự mình làm giả rõ ràng là không giống, vừa đối chất như vậy, tất nhiên là chỉ có thể tự nhận tội.
Kết quả người xem cuộc náo nhiệt này đều nhận được giáo huấn, van xin quản sự của thanh lâu đó khoan hồng đại lượng.
Không tới thời gian 1 ngày, gia đình, thương hộ đi mua muối xanh lâu năm đều lấy ấn giám ra đối chiếu thật giả.
Cái này cũng coi như là nắm đúng chỗ hiểm, cho dù có thể làm giả chum gốm bề ngoài giống như thật đi chăng nữa, nhưng trong lúc gấp rút nào có thể làm giả ấn giám này, kết quả là muối xanh chính hang lại đẩy lên 1 giá mới.
Muối xanh lâu năm được bán náo nhiệt như vậy, do lợi nhuận bán ra rất lớn, lại có tin tức rằng nếu như mang đến bán ở Kinh Sư hay Nam Trực Đài còn kiếm được lời hơn nữa nên các thương gia lớn đều tính toán làm sao vơ vét được nguồn hàng hiệu đó.
Cái gọi là chum gốm đựng muối lâu năm bán ở Tế Ninh và bán ra bên ngoài số lượng đều lớn hơn rất nhiều so với con số 4000 chum thì mọi người sẽ rất kinh ngạc.
Hơn nữa tất cả đều là hàng chính phẩm, không khác biệt gì so với chum gốm từ trên thuyền bốc xuống, bất kể là hình dáng hay là ấn giám ở dưới đáy chum.
Người mua số muối này đều là thương nhân từ bên ngoài tới, bọn họ biết muối này chưa chắc đã là muối xanh thật, nhưng người ngoài mấy trăm dặm thì đều tin là thật, cho nên cũng vững dạ mà mua.
Sau 25 tháng chạp, đại đa số các cửa hàng đều đóng cửa không kinh doanh, phong trào mua muối xanh lâu năm cũng dần dần bình thường trở lại.
Chỉ là rất nhiều thương nhân lại cảm thấy học được rất nhiều thứ từ vụ làm ăn này, rất nhiều người đều tự nhủ, lập kế hoạch chuẩn bị năm sau sẽ kinh doanh rập khuôn một phen.
Cởi bỏ chế phục của thiên tổng trên người xuống, mặc lên trường bào kiểu thương nhân, khoác thêm áo bên ngoài vào, chải chuốt lại râu tóc một chút, bất kỳ ai cũng không nhận ra nổi Lý Mạnh chính là vị thiên tổng hôm đó đứng ở đầu thuyền.
Theo cạnh hắn là hơn chục diêm đinh mặc phục sức người hầu, trên người đều cầm binh khí hộ vệ đằng sau.
Phàm là người nhìn thấy Lý Mạnh hiện tại đều cho rằng đây là một vị đại phú thương ra ngoài dạo chơi, đều không ngờ rằng chính hắn là người tạo ra sự kiện muối xanh lần này.
Cả ruộng muối Linh Sơn và ruộng muối của Tiết Gia đều dừng sản xuất muối thô, tất cả đều dồn sức vào sản xuất muối tinh.
Muối tinh trong điền trang của Lý Mạnh dùng bình gốm làm cũ để đựng, sau đó dùng sáp dán kín miệng, thuyền hàng của 2 vị Vương, Khổng đều được thuê, từng thuyền từng thuyền chảy về phía Tế Ninh.
Gióng trống khua chiêng một tháng trời, thành công kéo theo cái gọi là phong trào dùng muối xanh ở Tế Ninh, Lý Mạnh cười cười bước đi trên phố, bộ dạng rất chi là đắc ý.
Lý Mạnh quả thực có vốn để đắc ý, những thủ pháp này chẳng qua là lúc ngồi xe ở thời hiện đại nghe được, ví dụ như các loại quảng cáo nước thần và trà lá đặc biệt chuyên trị bách bệnh…..
Lúc đó nghe các loại quảng cáo này chỉ cảm thấy vô cùng nực cười, nhưng dùng ở cái thời đại này thì lại trở thành tuyệt chiêu.
Dẫu sao thì người của thời đại này cũng chưa từng có cái chiêu bài vô sỉ này.
-Phía Mạnh chưởng quầy 5000 lượng, phía quản sự của thanh lâu là 2000 lượng, còn những người râu ria khác tổng cộng tốn 3500 lượng.
Trữ sư gia đi phía sau Lý Mạnh thấp giọng báo cáo, giọng nói của hắn rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe ra là hơi run rẩy.
Những sổ sách mà hắn tiếp xúc trước đây cùng lắm chỉ là thu chi mấy chục, mấy trăm lượng bạc, mà đơn vị hôm nay hắn dùng toàn là hàng ngàn, hàng vạn lượng để tính.
Tuy trời đã tối, hơn nữa sắp tới cuối năm, phàm là người ngoài có thể trở về nhà đều đã về hết rồi. Nhưng thành Tế Ninh này so với Giao Châu còn náo nhiệt hơn nhiều.
Lý Mạnh rất thích bầu không khí này, vừa nhìn người đi đường vừa nói khẽ:
-Bọn họ đều làm biên lai rồi chứ?
Đều làm rồi, người của chúng ta đi nhiều, những người này đều rất thức thời.
Lý Mạnh gật đầu, Trữ sư gia đi phía sau càng nói khẽ hơn:
-Đại nhân, khấu trừ các mục phí dụng, chúng ta tổng cộng kiếm được 9 vạn 5 ngàn lượng bạc.
Con số này Lý Mạnh đã ước chừng trước rồi, có điều nghe người ta xác nhận lại vẫn khó nén nổi kích động trong lòng.
:
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Trữ sư gia đi theo sau thấy Lý Mạnh thần sắc vẫn như thường, trong lòng không khỏi khen thầm, Lý Nhị Lang quả nhiên không phải là nhân vật tầm thường, lần này kiếm được nhiều tiền như vậy không ngờ vẫn hờ hững như không.
Lý Mạnh dừng lại, sau đó tiếp tục chậm rãi bước về phía trước, xem ra quả thực là không hề bị tin tức này ảnh hưởng chút nào.
Diêm đinh đi phía sau đều trầm mặc đi theo, những diêm đinh này mặc dù sau khi trải qua huấn luyện cùng chiến đấu, bọn họ đều đã trưởng thành lên rất nhiều, tuy nhiên cũng không phải là bảo tiêu đạt tiêu chuẩn.
Có điều Lý Mạnh cũng không lo lắng sẽ gặp phải thích khách, bởi vì trong thành Tế Ninh thì chuyện muối xanh lâu năm mọi người đều hiểu trong lòng mà thôi.
Chẳng ai muốn nói toạc ra cả bởi vì mọi người đều dựa vào cái này mà phát tài, ai cũng không nguyện ý cắt đứt con đường tài lộc của mình.
Địa phương tốt nhất của thành Tế Ninh vẫn thộc kênh đào thông ra bến tàu, trước tiên không nói tới tửu lâu, khách điếm ở 2 bên bờ mà thuyền hoa ở trên sông cũng chính là quang cảnh hấp dẫn ánh mắt của người ta nhất.
Cho dù là cuối năm nhưng bờ sông vẫn oanh yến ca vũ, cảnh tượng phồn hoa phú quý, bọn Lý Mạnh đang đi cũng bị cảnh tượng này hấp dẫn.
Trong bầu không khí lạnh căm vấn có hương khí của mỹ tửu và mỹ nữ, thỉnh thoảng còn có tiếng cười truyền vào tai.
Lý Mạnh mỉm cười, nhìn thấy cảnh tượng ở giữa sông, chủ kỹ viện trên những con thuyền nhỏ ở bờ sông thấy khí phái của Lý Mạnh, còn cho rằng là hào thương nhà nào đó ra ngoài vui chơi, nhao nhao kéo khách cho mình.
Nhưng tất cả đều không ngờ Lý Mạnh chỉ mỉm cười nhìn ra sông mà không hề có ý bước xuống.
Bà chủ kỹ viện cảm thấy vô vị định phát ra tiếng đùa cượt châm chọc nhưng thấy những hộ vệ đằng đằng sát khí đằng sau Lý Mạnh thì đều nuốt trở lại vào bụng.
Thế nhân đều nói 10 dặm Tần Hoài phồn hoa vô cùng, nhưng một dải bến tàu Tế Ninh trải dài về phía nam e rằng cũng không kém.
Lý Mạnh cứ như vậy chầm chậm dạo chơi, không ngờ lại mất hơn nửa tiếng mới ra khỏi phạm vi này, lại tiếp tục đi về phía nam chính là khu vực thuyền hàng bỏ neo qua đêm.
Đi dạo ở đây vô cùng yên tĩnh, không có dòng người tấp nập, lộ ra vẻ vô cùng an tĩnh, cái lạnh đêm đông cũng càng lúc càng buốt, sư gia đi sau có vẻ không chịu nổi.
Vừa muốn lên tiếng khuyên Lý Mạnh đi về nghỉ ngơi đột nhiên ở phía trước truyền tới tiếng khóc thê lương.
Còn có thể nghe thấy tiếng hoan ca tiểu ngữ ở trên thuyền hoa vọng lại, thỉnh thoảng lại lúc ẩn lúc hiện, càng làm tôn lên sự thê lương của tiếng khóc này.
Nơi đây là chỗ gửi hàng, chỉ có đèn gió ở đầu thuyền hàng lấp lóe. Ở cái địa phương này mà đột nhiên truyền ra tiếng khóc thê lương thế này quả là làm người ta rợn tóc gáy.
Trữ sư gia đi theo sau Lý Mạnh cả người run lên, suýt chút nữa thì quay đầu bỏ chạy. Lý Mạnh thì không hề động đậy, ngược lại còn nhìn về phía đó, ngoại trừ ánh đèn trên đầu thuyền ra thì không thấy gì.
Trữ sư gia run giọng nói:
-Đại …….đại nhân, ở ven sông nghe thấy tiếng khóc của đàn bà là diềm xấu, hay là sớm về khác sạn đi.?
Lý Mạnh yên lặng đứng đó 1 lát, rồi trầm ngâm nói:
-Giống như là lão thái thái đang khóc, khuya thế này rồi ai còn ở đó mà khóc nhỉ?
Trữ sư gia vừa muốn khuyên thêm thì thấy Lý Mạnh bừng bừng xua tay, cao giọng ra lệnh :
-Đi, chúng ta qua đó xem.
Lý Mạnh xuất thân thời hiện đại, trước giờ đều là kẻ vô thần, hơn nữa bên cạnh lại có nhiều hán tử cầm vũ khí thế này, cho dù có gì cổ quái thì cũng có thể đối phó được.
Những tên diêm đinh này đều là những người trẻ tuổi gan lớn, tất nhiên cũng không sợ, Trữ sư gia cũng chỉ có thể khổ sở đi theo.
Trong đêm yên tĩnh tìm nơi phát ra tiếng khóc cũng rất dễ, đi không xa liền thấy một người nằm ở ven bờ sông, tiếng khàn khàn cũng ở đó mà phát ra, chắc là đã khóc rất lâu rồi.
Nghe thấy âm thanh chắc là một lão thái thái, Trữ sư gia phân phó diêm đinh đi cùng đốt lửa lên, sau đó thì cầm trong tay bước tới.
-Vị đại thẩm này vì sao mà khóc vậy?
Lý Mạnh ôn tồn hỏi, lão phụ đó rõ ràng không ngờ phía sau còn có người bước tới hỏi, bị giọng nói của Lý Mạnh làm giật mình, tiếng khóc cũng dừng lại, cả người run lên rồi chậm rãi quay đầu.
Lúc người đó quay đầu lại làm Lý Mạnh cũng bị dọa cho sợ hãi, suýt chút nữa thì tiện tay lấy cả cái đuốc đánh người, có điều ánh sáng cũng đủ chiếu rõ khuôn mặt của đối phương.
Căn bản đây không phải là 1 lão phụ, mà rõ ràng là một nam nhân, nhưng trên mặt lão toàn là nếp nhăn, lại không hề có râu ria, nếu là ở thời hiện đại thì cũng là chuyện rất bình thương.
Thế nhưng ở thời đại này thì râu ria của rất nhiều lão nhân chỉ tỉa sạch sẽ chứ không bao giờ cạo sạch.
Lý Mạnh sau khi thích ứng với thời đại này, tận bây giờ nhìn thấy cảnh dị thường này cũng không khỏi cảm thấy có chút quỷ dị.
Y phục trên người ông ta xưm ra cũng không phải là của người bình thường, trên mặt lão mang theo vẻ bi thương, đầm đìa nước mắt, lúc này đang kinh ngạc nhìn Lý Mạnh.
Lý Mạnh đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng quát, diêm đinh thủ hạ của hắn đang tranh biện gì đó với người khác, có điều song phương đều hạ thấp giọng, chắc không phải là chuyện gì lớn.
Nhìn khuôn mặt có chút quái dị ở phía trước, Lý Mạnh trấn định nói:
-Vị …. Vị đại bá này vì chuyện gì mà bi thương như vậy?
Thấy Lý Mạnh hỏi rất ôn hòa hữu lễ, khuôn mặt đang kinh ngạc của người đó lại biến thành tuyệt vọng bi thương, vô lực lắc lắc đầu nói:
-Chuyện trong nhà, chuyện trong nhà.
Nhìn khuôn mặt già nua của người ngày, Lý Mạnh bỗng nhiên lại nhớ tới cha mẹ của mình, nhớ tới khuôn mặt cha mình cũng râu ria nhẵn nhụi, trong lòng lại cảm khái.
Lập tức hắn bước lên 1 bước, đỡ người đó dậy, cười nói:
-Trời lạnh gió to, đại bá cẩn thận kẻ ảnh hưởng tới thân thể.
Nhiệt tâm của Lý Mạnh khiến cho vẻ mặt của lão già đó cũng hòa hoãn hơn. Nhưng ông ta chỉ thở dài 1 hơi, không nói gì cả.
Đúng vào lúc này thì Trữ sư gia phía sau chạy tới, ghé vào tai Lý Mạnh nói mấy câu.
Chuyện thực sự là khiến người ta không thể tưởng tượng ra được, lão già quỳ dưới đất này không ngờ lại là một hoạn quan, nói là xuất cung đi mua muối xanh.
Hà Nam, Thiểm Tây đang đại loạn tất nhiên là không mua được, chỉ có thể men theo sông lớn mà nam hạ, xem xem trong tay những cửa hàng lớn có hàng hay không, bọn họ cũng không biết Tế Ninh đang có phong trào này.
Chỉ là khi dừng thuyền ở Tế Ninh mới biết tới chuyện này, lão hoạn quan này còn cảm thấy rất vui mừng, tưởng rằng lần này không mất nhiều công sức là hoàn thành.
Ai ngờ giá tiền của muối xanh lại lên nhanh như thổi, ai cũng muốn tích trữ không chịu bán ra, ông ta không quen biết sao có thể mua được.
Tùy tiện tìm một khách điếm nghỉ lại qua đêm, ban ngày thì ra phố tìm người bán, không ngờ rằng lộ phí và tiền mua hàng để ở trong điếm bị trộm mất.
Lão hoạn quan này ngay cả lộ phí hồi cung cũng không có, đúng là rơi vào cảnh tuyệt vọng, hai tiểu tạp dịch cùng xuất kinh nhân lúc loạn mà chạy mất, tiền cơm và tiền phòng đều không trả được.
Mà khách điếm đó là nơi làm ăn, chưởng quầy và tạp dịch mỗi ngày đều đòi rất găng, lão hoạn quan trừ cái thắng lưng ra thì tất cả văn thư công văn đều bị mất, tới quan phủ cầu cứu thì cũng không ai thèm đếm xỉa, thật đúng là bị bức tới tuyệt cảnh rồi.
:
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo