Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 61: Rượu mạnh
Nguồn: Sưu tầm
Lý Mục đi vào phòng.
Trong phòng, linh bản hỏng vứt loạn xạ khắp nơi, nhiều cái vỡ thành từng mảnh, cái lại cháy đen, còn bốc mùi khét lẹt.
“Tên nhóc ngươi…” Lý Mục cười: “Chỗ này còn dơ hơn hồi trước nữa, còn bảo ta phải quét dọn cửa hàng, là thế này hả?”
Tần Liệt xấu hổ vô cùng: “Ta không để ý, xong cái này sẽ dọn lại.”
Lý Mục gật đầu: “Ờ, lúc tập trung làm việc, không thể để ý tới mấy việc nhỏ nhặt. Mấy kẻ Luyện khí sư đều có phần cổ quái giống ngươi, một khi đã bắt đầu… sẽ chú tâm hết sức, hoàn toàn bỏ qua mọi chuyện xung quanh.”
“Lý thúc cũng biết luyện khí?” Tần Liệt kinh ngạc.
Lý Mục lắc đầu: “Không, chỉ biết một tên Luyện khí sư thôi. Tên kia tật xấu cũng nhiều lắm, ngày thường rất ưa sạch sẽ, cái gì cũng phải dọn dẹp lau chùi, ngày tắm tới mấy lần. Nhưng cứ mỗi khi bắt tay vào luyện khí, là dơ không tưởng nổi, có thể không ăn không tắm tới mấy ngày, kết thúc rồi mới trở lại bình thường.”
“Vị tiền bối kia có lẽ rất là bất phàm.” Tần Liệt nghiêm túc nói, vẻ kính nể.
Lý Mục cười cười, không khẳng định cũng không phủ định: “Mấy bữa nay ngươi nhốt mình trong phòng, không ăn không ngủ tập khắc linh trận đồ, nghị lực và độ chuyên tâm chẳng kém gì tên kia, chỉ là… đây không phải là phương pháp đúng. Có đôi khi, phải thả lỏng một chút, dời bớt lực chú ý sang chuyện khác, đến khi hoàn toàn tĩnh tâm lại rồi mới nên tiếp tục, sẽ thu được hiệu quả tốt hơn.”
Tần Liệt chân thành nghiêm chỉnh nói: “Xin Lý thúc chỉ bảo.”
“Chỉ bảo thì không dám, ta chỉ nói cho ngươi biết thói quen của tên kia thôi, hy vọng có ích cho ngươi. Tên kia lúc rèn linh khí, khắc linh trận đồ gặp phải bình chướng, tìm mọi cách cũng không vượt qua được, thường sẽ bỏ lửng một thời gian.”
Hắn nhìn Tần Liệt chăm chú: “Hắn đi uống rượu mạnh, đi tìm đàn bà tới điên cuồng phóng túng bản thân, hoàn toàn quên hẳn việc luyện khí, quên luôn khó khăn không giải được đó. Liên tiếp như vậy mấy ngày, mọi áp lực đều bị tung ra hết, thần kinh căng thẳng cũng được thả lỏng…”
“Lúc đó, hắn mới bắt đầu lại, tiếp tục làm phần còn dang dở. Thông thường hắn đều vượt qua được bình chướng, tìm được biện pháp giải quyết khó khăn.”
Lý Mục cười nhẹ: “Phương pháp này của hắn cực kỳ hữu hiệu, ta thấy ngươi cứ thử một lần, không chừng mang lại bất ngờ lớn đó.”
“Dời chú ý sang chuyện khác, thả lỏng bản thân, quên hẳn việc luyện khí, khiến tâm tình bình tĩnh lại, giải tỏa hết áp lực, rồi bắt đầu lại…”
Tần Liệt mặc niệm trong lòng, mắt sáng dần lên, cảm thấy những lời chỉ bảo của Lý Mục thực là kỳ diệu.
“Đa tạ Lý thúc.” Hắn cảm tạ, rất thành khẩn.
Lý Mục khoát tay, ý bảo hắn không cần phải khách khí như vậy: “Ra sân uống chút rượu đi, tí nữa có bằng hữu của ta tới, ngươi cũng tham gia nói chuyện cho vui.”
“Được.” Tần Liệt bỏ linh bản xuống, đi theo Lý Mục ra khỏi phòng, đi vào tiểu viện.
Trong sân, dưới một gốc đại thụ xanh tốt, có một bộ bàn ghế đá, trên bàn đã dọn sẵn rượu và thức ăn, mùi rượu tỏa thơm bốn phía.
Lý Mục bảo Tần Liệt ngồi xuống, rót cho hắn một chén: “Nào, chúng ta vừa uống vừa nói.”
“Không phải chờ người nữa sao?” Tần Liệt ngạc nhiên.
“Không cần.” Lý Mục cười nhạt một tiếng, chính mình bưng chén uống trước, bộ dáng vô cùng hưởng thụ: “Đừng khách khí, uống đi, rượu này rất tốt.”
Tần Liệt nghe lời uống một ngụm, bỗng ho sặc sụa, mặt mũi đỏ lựng.
Hắn chưa bao giờ uống thứ rượu nào mạnh đến thế!
Ngụm rượu vừa vào, một ngọn lửa hừng hực chảy vào, cuồn cuộn trong bụng khiến hắn gần như muốn phỏng, phải kêu thảm.
“Khụ, khụ, khụ, rượu này, rượu này mạnh quá!”
Cả người Tần Liệt nóng rực, dạ dày đau rát, mặt đỏ thẫm như chảy máu.
“Lần đầu uống đều thế cả, từ từ quen là được.” Lý Mục cười hắc hắc: “Nếu không chịu nổi, ờ, uống chút nước vào, để dạ dày quen dần, uống từng ít một là được.”
“Uống nước uống nước…” Tần Liệt chẳng cần tỏ vẻ, quay người đi tìm nước uống, lát sau mang tới cả một bầu nước to.
Lý Mục tức cười, cứ nhìn hắn, chẳng nói thêm gì.
Tần Liệt mở nắp bầu nước, đang định uống, bỗng mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Sự đau rát trong bụng đã biến mất, chỉ có một cảm giác ôn hòa thoải mái lan khắp người, mùi rượu từ cổ họng phun ra mang tới một cảm giác, dư vị rất khó tả, loại cảm thụ này… hắn chưa bao giờ có được.
Đầu óc choáng váng chóng mặt, nửa tỉnh nửa say, cảm giác vô cùng mới mẻ, nhưng đầy hưởng thụ.
“A, rượu ngon a…”
Sững người một hồi, hắn mới thoát khỏi cảm giác say rượu, bỏ bầu nước ra, lại cầm lấy chén rượu, uống thêm một ngụm nhỏ, nhắm hai mắt, tập trung cảm nhận cảm giác rượu vào yết hầu nóng bỏng, dòng nước nóng rẫy ấy chảy dần vào tới dạ dày, cảm thụ dư vị của nó, nét mặt đầy vẻ mê say.
Lý Mục hơi lộ ra kinh ngạc, nhắc nhở: “Rượu này… thực sự là hơi mạnh, lần đầu tiên cơ thể chưa quen, ngươi nên uống chút nước vào để khỏi khó chịu.”
“Không sao, ta chịu được.” Tần Liệt mắt lờ đờ, hình như đã say, lèm nhèm nói.
Chỉ uống có hai ngụm nhỏ, hắn lại có chút say, hai ngụm này so với mười bát rượu ở Lăng gia trấn còn mạnh hơn nhiều.
“Vậy ta không nói nữa, trong lòng ngươi ngươi biết, lượng sức là được.” Lý Mục nhìn hắn, gật đầu: “Tiểu Băng tới rồi…”
Tần Liệt còn đang ngẩn ra, đã thấy một con chó to toàn thân trắng toát từ bên ngoài đi vào. (DG: Á, tên của ta… lại là… một con chó!!!!!!)
Con chó này dài phải hơn một mét, bộ lông trên người bóng loáng mềm mại như tơ, đôi mắt rất có linh tính, lóe ra tia sáng trí tuệ… (Ặc ặc)
Nó đi thẳng tới một cái ghế đá, ngồi xổm trên ghế như người, móng chân túm lấy bình rượu rót vào bát.
Cả một bát rượu, nó uống cạn một hơi, đôi mắt đầy vẻ hưởng thụ, lờ lờ như say.
Tần Liệt nhìn nó chăm chú, đầy ngạc nhiên: “Lý thúc, đây là…?”
“Là bằng hữu mà ta nói tới đó.” Lý Mục cười, vui vẻ vuốt bộ lông trắng muốt kia. Con chó được hắn vuốt ve có vẻ rất thoải mái, híp mắt không nhúc nhích.
“Tần Liệt, nếu ngươi muốn trở thành một Luyện khí sư thực sự, chỉ tập khắc linh trận đồ là không đủ.” Lý Mục suy nghĩ một hồi, nói với hắn: “Tuy linh trận đồ là hạch tâm của linh khí, cũng là bộ phận mấu chốt quyết định cấp bậc của linh khí, nhưng với một Luyện khí sư, còn phải hiểu rõ quá trình dung hợp linh tài, luyện chúng thành ‘khí’, rồi từ ‘khí’ đó mới khắc họa linh trận đồ. Cái ngươi đang luyện bây giờ là bước cuối cùng của việc luyện khí, còn các bước trước đó như phân giải, hỗn hợp, dung luyện, hóa tài liệu thành ‘khí’, ngươi có biết hay không?”
“Là thế à?” Tần Liệt vẻ mặt khổ sở: “Ta chỉ là gà mờ mà thôi, không thể gọi là một Luyện khí sư, đâu có ai dạy ta dung luyện tài liệu thành ‘khí’ là làm thế nào đâu, ta chỉ là, chỉ là biết mấy cái linh trận đồ, nên làm việc này mà thôi.”
“Ra vậy.” Lý Mục trầm ngâm: “Ta nghĩ ngươi nên tới Tinh Vân Các, chủ động xin tới làm phụ tá cho Diêu Thái. Diêu Thái là Luyện khí sư của Tinh Vân Các, về mặt vẽ linh trận đồ… rất tầm thường, nhưng về dung luyện linh tài thế nào để thành ‘khí’ thì cũng có chút tạo nghệ, ngươi có thể học được.”
Tần Liệt hơi đổi thần sắc, suy nghĩ cẩn thận, rồi hỏi: “Luyện khí sư chỉ truyền thụ cho đồ đệ mà thôi, có cái cả đồ đệ cũng còn che dấu, liệu Diêu Thái kia… có chịu dạy cho ta không? Chịu đem kinh nghiệm dung luyện linh tài nói cho ta biết không?”
“Ha ha, Luyện khí sư chỉ xem trọng việc khắc linh trận đồ mà thôi, những phần khác không khó khăn lắm đâu, hơn nữa phần này chỉ cần nhìn nhiều, rồi thử nghiệm, không cần người ta chỉ bảo cặn kẽ cũng từ từ làm được. Cái mấu chốt Luyện khí sư muốn giữ luôn luôn chỉ có khắc linh trận đồ mà thôi, đây mới là khâu không bao giờ dễ dàng truyền cho người khác.”
Lý Mục cười: “Mà cái khâu này, ngươi đâu có cần học hắn, đúng không?”
“Hắn chịu nhận ta chứ?” Tần Liệt sáng mắt, bị Lý Mục làm động tâm, “Luyện khí sư ai cũng tính tình quái gở, hơn nữa sẽ có rất nhiều người xin làm đồ đệ phụ tá, ta không biết Diêu Thái kia có chịu nhận…”
“Ngươi thử đi mới biết chứ.” Lý Mục cười cười.
“Được, ngay ngày mai ta sẽ tới Tinh Vân Các, thử xem có xin được đi theo Diêu Thái hay không.” Tần Liệt nói, đầy dũng khí.
“Tần Liệt, thế giới bên ngoài rộng lắm, ngươi mới chỉ vừa bước một bước đầu tiên thôi, tuổi trẻ… thật là tốt.” Lý Mục cảm thán.
“Lý thúc, người biết thế giới bên ngoài phải không? Có thể nói cho ta nghe một chút không?”
“Lúc còn trẻ cũng đi khắp nơi, qua vài chỗ, gặp vài người, biết một việc…” ánh mắt Lý Mục ửng đỏ, giọng thấp hẳn đi: “Chỉ nói tới cái Xích Lan đại lục này của chúng ta, thế lực cấp Thanh Thạch như Tinh Vân Các hay Toái Băng Phủ ít nhất cũng phải hơn một trăm cái, tầng cao hơn một nấc là cấp Hắc Thiết như Sâm La điện, Hắc Sát cốc, cũng hơn mười cái.”
“Cao hơn nữa, cấp Xích Đồng, chỉ có hai cái. Hai thế lực đó đã xưng hùng xưng bá Xích Lan đại lục chúng ta đã mấy trăm năm, chiếm lĩnh tài nguyên tu luyện tốt nhất, quặng mỏ mạch khoáng phẩm chất cao nhất, họ thống lĩnh mười mấy thế lực cấp Hắc Thiết, chấp chưởng vạn vật sinh linh trên đại lục này, nắm toàn quyền sinh sát mọi võ giả bậc thấp trong tay.”
Lý Mục nhìn Tần Liệt, cười nhạt một tiếng: “Ở Linh Vực, đại lục như Xích Lan chúng ta có rất nhiều. Ở Xích Lan, thế lực cao nhất chỉ tới Xích Đồng, nhưng ở những đại lục khác, còn có thế lực Bạch Ngân, thậm chí Hoàng Kim cũng có! Những đại lục đó, lớn hơn, cường thịnh hơn, phồn hoa hơn Xích Lan rất nhiều, ngươi có nằm mơ cũng không mơ nổi!”
Tần Liệt nghe thế, nhiệt huyết dâng tràn, như đang nhìn thấy một cảnh tượng rộng lớn bao la, tâm thần như phiêu dạt.
“Lý thúc, người biết nhiều vậy, chắc đi nhiều nơi lắm đúng không?”
“Ừ, đi nhiều lắm, đi hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn là… ai!” Lý Mục khẽ than một tiếng, giọng cô đơn, lời còn chưa hết đã dừng lại, thở dài, nâng chén rượu trong tay lên uống cạn.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 62: Tinh Vân các
Nguồn: Sưu tầm
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Liệt tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong phòng.
Hắn không nhớ rõ mình bất tỉnh lúc nào, chỉ mơ hồ nhớ Lý Mục kể rất nhiều chuyện lý thú ở bên ngoài, hình như hắn uống không nhiều, nhưng cuối cùng vẫn say bí tỉ.
Cửa hàng Lý Ký rất yên tĩnh, không có lấy một tiếng động. Tần Liệt rửa mặt xong, đi vào đình viện, cả Lý Mục lẫn con chó Tiểu Băng đều đã biến mất, không biết đi đâu.
Thật là lạ, đêm qua rõ ràng đã uống say mèm, thế mà sáng nay lại không bị đau đầu.
Mà trái lại, tinh thần lại vô cùng tốt, mặt mũi đầy hưng phấn.
“Đại lục Xích Lan, Linh Vực rộng lớn, bao nhiêu là thế lực cường hãn…”
Trong sân nhỏ, Tần Liệt đứng dưới tàng cây, bồi hồi nhớ lại những lời nói đêm qua của Lý Mục mà ngẩn người mê mẩn: “Thì ra Sâm La điện, Thất Sát cốc cũng chẳng phải là thế lực cao nhất trên đại lục này, mà vẫn phải phụ thuộc vào hai thế lực cấp Xích Đồng.”
Hắn cảm thấy bản thân mình sao mà nhỏ bé.
“Chuyện gì cũng phải có bắt đầu!” nhìn về phía Tinh Vân Các, ánh mắt Tần Liệt trở nên kiên định.
Hắn nhớ tới lời khuyên hôm qua của Lý Mục, rời khỏi Lý Ký, tiến về phía Tinh Vân Các.
Hơn một canh giờ sau.
Hắn tới chỗ Tinh Vân Các tọa lạc, nói chuyện với thị vệ, báo tên mình.
“Vậy chờ một chút, ta đi báo Khang Trí thiếu gia. Thiếu gia từng phân phó, nếu ngươi tới, phải báo người một tiếng.” một thị vệ cung kính nói.
Tần Liệt gật đầu.
Thị vệ vội đi ngay.
Không lâu sau, tiểu mập mạp và Hàn Phong cùng tới, thấy Tần Liệt thì cười ầm ĩ: “Tên khốn này, cuối cùng cũng tới Tinh Vân Các! Thực không hiểu nổi ngươi, ở cái cửa hàng Lý Ký làm cái quái gì? Đấy chẳng qua chỉ là một chỗ bán linh tài thôi, cho ngươi được cái gì à?”
“Tần Liệt, đi tới chỗ phụ thân với ta.” Hàn Phong nhiệt tình đề nghị.
“Ừ.” Tần Liệt đi cùng họ vào trong Tinh Vân Các.
Cửa ra vào của Tinh Vân Các có rất nhiều võ giả ra ra vào vào, ai cũng cầm lệnh bài trong tay, tới trước cửa báo danh ghi chép.
“Xem đi, đây là tu luyện tràng, bên trong có rất nhiều phòng, có phòng trọng lực cao, có phòng nồng độ linh khí cao, có phòng thích hợp tĩnh tâm tập trung tư tưởng, cũng có phòng vách tường cứng rắn phù hợp cho chiến đấu,… võ giả Tinh Vân Các có thể dùng điểm cống hiến để sử dụng phòng.”
Hàn Phong chỉ một khu kiến trúc cả gần trăm mẫu, giải thích cho Tần Liệt: “Võ giả Tinh Vân Các, dùng lệnh bài để đăng ký, sau đó lựa chọn phòng tu luyện, muốn rèn luyện linh kỹ, chiến đấu để tăng kinh nghiệm, đều ở trong tu luyện tràng đó”.
Tần Liệt vừa nghe, vừa gật gù tán thưởng, quả không hổ danh là Tinh Vân Các, Lăng gia quả nhiên không tài nào so được.
Lăng gia chỉ có một diễn võ trường, ngoài diện tích lớn thì chẳng có gì khác, càng không có phòng tu luyện, không trợ giúp được gì nhiều để tăng cảnh giới cho võ giả.
“Bên trái là Tàng kinh lâu, bên trong là sách về cảnh giới võ đạo, cũng có một ít linh kỹ bậc thấp. Người mới vào võ đạo nhờ sách vở mà có nhận thức đại khái về tu luyện. Ờ, cả điển tịch về phân chia cảnh giới, hay phân biệt đẳng cấp linh khí linh thạch linh quyết cũng có.”
Hàn Phong cười cười, bồi thêm: “Đương nhiên, đa số đều là đồ đạc, linh kỹ từ phàm cấp lục phẩm trở xuống. Tinh Vân Các dù sao cũng chỉ là thế lực cấp Thanh Thạch, không phải được như Sâm La điện, kinh thư điển tịch cũng chẳng trân quý gì mấy.”
“Có thể dùng điểm cống hiến vào mượn sách đọc đúng không?” Tần Liệt hỏi.
Hắn chẳng biết gì về cảnh giới võ đạo và kiến thức luyện khí, nên có nhiều điều không thông, ví dụ như chuyện huyệt khiếu bị lực lôi đình chiếm giữ, khiến hắn mãi lo lắng về việc đột phá cảnh giới Luyện thể bát trọng thiên.
Nhờ Trắc cảnh thạch của Lăng gia, hắn đã hoàn toàn khẳng định mình đạt bát trọng thiên.
Điều làm hắn còn u mê là, vì không hiểu rõ về các cảnh giới Luyện thể, nên không hiểu tiếp theo phải làm như thế nào.
Trong Tàng kinh lâu có nhiều sách, điều này làm hắn vui vẻ trong lòng, quyết định sẽ phải đến đây, để có thêm tri thức về võ giả, miễn cho sau này khỏi bị có gì sai lầm.
“Đương nhiên. Sách trong Tàng kinh lâu đều có thể dùng điểm cống hiến để mượn đọc.” Hàn Phong đáp, rồi bổ sung “Nhưng những linh quyết cấp cao cũng cần phải có điểm cống hiến rất nhiều…”
“Đối diện Tàng kinh lâu, bên tay phải kia là Tàng khí lâu. Trong đó có linh tài linh dược, đương nhiên, vật quý nhất trong đó là linh khí, dù linh khí trong đó cũng không phải cấp bậc gì cao, chỉ từ phàm cấp ngũ phẩm trở xuống mà thôi, chắc chắn không thể nào bằng được với linh khí ở Khí cụ các, nhưng cũng có thể đổi bằng điểm cống hiến.” tiểu mập mạp xen vào.
Vừa đi, Khang Trí và Hàn Phong vừa giới thiệu về Tinh Vân Các, nhất là tu luyện tràng, Tàng kinh lâu, Tàng khí lâu ba nơi võ giả ra vào nhiều nhất cho Tần Liệt nghe. Càng nghe, Tần Liệt càng hiểu vì sao bọn Lăng Phong dốc sức liều mạng muốn vào đây.
Chỉ vì trở thành người của Tinh Vân Các, mới có thể vào tu luyện tràng, Tàng kinh lâu, Tàng khí lâu, sử dụng tài nguyên của Tinh Vân Các để tăng cảnh giới tu vi.
Tốc độ tu luyện hiển nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều so với ở Lăng gia trấn.
Ba người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới phòng trưởng lão Hàn Khánh Thụy. Hàn Phong vừa tới cửa đã hét to: “Cha, con đưa Tần Liệt tới đăng ký.”
“Ha ha, mau vào đi.” Tiếng Hàn Khánh Thụy cười.
“Hàn thúc.” Khang Trí híp con mắt nhỏ lên tiếng chào, kéo Tần Liệt: “Tần Liệt, chào Hàn thúc.”
“Hàn thúc.” Tần Liệt nghe lời làm theo.
Hàn Khánh Thụy gật đầu, nhìn nhìn đánh giá Tần Liệt, rồi cười: “Không tệ không tệ, ừ, rất tốt, tuy ngươi mới tới Tinh Vân Các, nhưng Hàn thúc đã biết tới tên ngươi lâu rồi.”
“Hàn thúc quá khen.” Tần Liệt khiêm tốn.
“Lệnh bài thân phận của ngươi ta đã sớm làm giúp ngươi rồi, cho ngươi này.” Hàn Khánh Thụy đưa cho hắn một chiếc thiết bài màu nâu xanh, trên mặt chính có đồ án tinh vân, mặt sau khắc tên Tần Liệt: “Vốn trước đây làm một cái khắc tên Lăng Liệt, sau này mới biết đó chỉ là tên giả của ngươi, nên lãng phí mất một cái lệnh bài.”
“Tên khốn này, lúc đó còn giấu tên thật với bọn ta, thực không có suy nghĩ!” Khang Trí hừ hừ.
“Trả lại Tinh Vân lệnh cho các vị.” Tần Liệt cười cười, rút Tinh Vân lệnh ra, đưa cho Hàn Khánh Thụy.
Tinh Vân Lệnh là vật chế tạo riêng cho Đồ Mạc, Đồ Trạch, là biểu tượng thân phận của họ, cũng là vật dẫn đường cho hắn vào Tinh Vân Các. Bây giờ hắn không cần tới nó nữa, mà lệnh bài này lại là vật quan trọng với Đồ Trạch, nên hắn mang ra trả.
Hàn Khánh Thụy gật đầu, nhận lấy Tinh Vân lệnh, nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Tần Liệt, ngươi mới vào Tinh Vân Các, nên chọn một trưởng lão để đi theo, như vậy có thể định ra phương hướng đại khái để phát triển. Trong ngũ đại trưởng lão của các, ta là người phụ trách quản lý, phân công nhiệm vụ, nộp cống phẩm của thế lực phụ thuộc, sắp xếp phân phối linh tài, thống kê điểm cống hiến của thành viên.”
“Trưởng lão Diệp Dương Thu phụ trách hình pháp, trong các bất luận là ai vi phạm quy tắc, ảnh hưởng tới lợi ích của các đều do Diệp trưởng lão xử lý.”
“Trưởng lão Đỗ Hải thiên phụ trách thu thập linh tài từ bên ngoài, bắt linh thú, tìm quáng tài quặng mỏ.”
“Hai trưởng lão Chử Diễn và Ngụy Hưng đều lãnh nhiệm vụ chiến đấu với bên ngoài, áp chế Toái Băng Phủ, ngăn chặn các thế lực khác.”
“Nói về trách nhiệm, trong năm trưởng lão, chỉ có ta là tương đối an toàn nhẹ nhàng, bình thường không gây thương vong cho nhân viên, đương nhiên, cũng không thu được nhiều điểm cống hiến. Diệp trưởng lão cũng vậy, nhân lực thương vong ít, bình thường không cần bổ sung nhiều người, kiếm điểm cống hiến cũng không dễ.”
“Cần nhiều nhân thủ là ba trưởng lão kia, nhiệm vụ của họ là đối ngoại, thường phải hoạt động ở bên ngoài, đi săn hay giết địch đều nguy hiểm, nhưng bù lại thu được nhiều điểm cống hiến. Ừm, những thành viên mới gia nhập đều được tự do lựa chọn trưởng lão để đi theo, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Tần Liệt sững người, nghe Hàn Khánh Thụy giải thích một hồi, mới hiểu thực sự.
Thầm nghĩ không hổ là Tinh Vân Các, quy củ rõ ràng, trách nhiệm công việc của từng trưởng lão đều rất minh bạch.
- thế mới xứng đáng với một thế lực thực sự.
“Tần Liệt, chỗ Đỗ Hải Thiên và Ngụy Hưng ngươi không thể vào. Đỗ Hải Thiên và Lăng gia có cừu oán, còn Ngụy Hưng… với Đỗ Hải Thiên lại cùng là người của Liễu Vân Đào, không cùng đường với cha ta.” Tiểu mập mạp Khang Trí xen vào: “Cha ta với Hàn thúc, Chử thúc phụ thân của Chử Bằng mới chung đường.”
Đêm qua lúc nói về Tinh Vân Các, Lý Mục cũng nói khá rõ, ca ca của Đồ Trạch là Đồ Mạc hiện giờ đã sắp bước vào Vạn Tượng cảnh, Đồ Mạc cũng từng ngầm tỏ thái độ rằng, nếu đột phá Vạn tượng cảnh, sẽ vào Sâm La điện tìm phụ thân.
Phụ thân và mẫu thân của Đồ Mạc Đồ Trạch đều ở Sâm La điện, Đồ Thế Hùng còn là thống lĩnh, nên chuyện Đồ Mạc được vào đó là chuyện đương nhiên.
Còn Đồ Trạch… vì cảnh giới còn thấp, tạm thời chưa đủ sức chấp chưởng Tinh Vân Các, nên theo ý phụ thân, ở lại Tinh Vân Các để luyện tập thêm.
Chờ đến khi hắn đủ cảnh giới, có thể tiếp quản Tinh Vân Các, tương lai mới có thể theo gót ca ca Đồ Mạc đột phá Vạn tượng cảnh, tiến nhập vào Sâm La điện, tụ hợp gia đình.
Đồ Mạc nếu rời khỏi, chức vụ các chủ sẽ bỏ trống, hai phó các chủ sẽ có một người lên thay.
Khang Huy là phụ thân Khang Trí, cùng với phụ thân Chử Diễn Chử Bằng và phụ thân Hàn Phong Hàn Khánh Thụy quan hệ rất tốt, Liễu Vân Đào lại lôi kéo được Đỗ Hải Thiên và Ngụy Hưng, Diệp Dương Thu ở giữa, chẳng theo phe nào, cũng chẳng nể mặt ai.
Khang Trí nói như vậy, Tần Liệt đương nhiên hiểu ý hắn, chỉ là hắn đã sớm định trước hắn là vì Diêu Thái mới đến đây.
“Hàn thúc, ta muốn đi theo Diêu Thái Diêu đại sư, làm phụ tá luyện khí cho ông ấy, người thấy có được không?” Tần Liệt nói, giọng rất chân thành.
“Diêu đại sư?”
Hàn Khánh Thụy, Hàn Phong và Khang Trí ba người vẻ mặt đều kinh ngạc, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 63: Diêu đại sư
Nguồn: Sưu tầm
“Sao vậy?” Tần Liệt hỏi.
Diêu Thái là Luyện khí sư do Tinh Vân Các bồi dưỡng thành, cũng là Luyện khí sư duy nhất của các, dùng tài nguyên của Tinh Vân Các luyện khí, linh khí luyện ra bỏ vào Tàng khí lâu, cung cấp cho võ giả của các.
Linh khí của võ giả Tinh Vân Các nếu hư hỏng, cũng so Diêu Thái chữa trị.
Đây là công việc của Diêu Thái.
“Tần Liệt, ngươi chắc chắn như vậy à, ta biết Luyện khí sư thân phận địa vị rất cao, được nhiều người tôn kính, nên có rất nhiều người đều mong muốn trở thành Luyện khí sư.” Hàn Khánh Thụy vuốt vuốt chòm râu, cau mày: “Nhưng mà để trở thành một Luyện khí sư vô cùng gian nan, ngươi không tưởng tượng nổi đâu, con đường này… gian khổ rất nhiều so với ngươi nghĩ.”
Tần Liệt gật đầu, “Ta biết.”
“Diêu đại sư là Luyện khí sư của các, hắn ở Tinh Vân Các đã hai mươi mấy năm, chỉ có thể luyện tới linh khí phàm cấp tứ phẩm, ừm, nên cấp bậc của hắn, chỉ là Luyện khí sư phàm cấp tứ phẩm mà thôi.” Hàn Khánh Thụy suy tư: “Tiến giai trong luyện khí khó khăn hơn rất nhiều so với luyện võ, lại cần cực nhiều tài liệu tu luyện, nghiên cứu không biết bao nhiêu lần, lại phải có ngộ tính kinh người, còn phải có… danh sư chỉ điểm. Không có danh sư, không có người truyền cho bí quyết khắc linh trận đồ, chỉ bằng chính mình thì không thể nào trở thành Luyện khí sư được.”
“Hàn thúc với Diêu đại sư là bằng hữu, có mấy lời bất tiện, để ta nói cho.”
Tiểu mập mạp Khang Trí chủ động giành phần giải thích, chỉ về một tòa nhà cách đó không xa, ý bảo Tần Liệt đó là nơi luyện khí của Diêu Thái, nói: “Diêu đại sư trước kia cũng là võ giả, cảnh giới không cao, ách, hiện tại cũng chỉ tới Khai Nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi. Nghe nói hắn gặp nhiều vận may, trên thương phố mua được một quyển kinh thư, về sau phát hiện trên vài trang cuối của kinh thư có mấy bức quái đồ, hắn lục lọi mò mẫm một thời gian dài mới biết đó là các linh trận đồ trụ cột. Lúc đó hắn mừng như điên, bắt đầu chuyển sang luyện khí…”
“Hắn tự gom góp linh tài bậc thấp, cũng không biết mò mẫm bao lâu, luyện ra được một món linh khí phàm cấp nhất phẩm. Hắn mang linh khí đó tới Tinh Vân Các, tìm được các chủ - lúc đó là phụ thân của Đồ Trạch đại ca, nói hắn là Luyện khí sư, muốn Tinh Vân Các thuê hắn.”
“Lúc ấy đại thúc vừa mới sáng lập Tinh Vân Các không lâu, hào khí vượt mây, nên thu nhận hắn. Diêu Thái lúc đó chỉ có thể luyện ra linh khí phàm cấp nhất phẩm, tài liệu sử dụng cũng không trân quý, đại thúc nuôi hắn, cũng hy vọng trong tương lai hắn sẽ trưởng thành.”
“Nhoáng một cái đã hơn hai mươi năm, đại thúc đã đi Sâm La điện, Diêu Thái cũng từ một Luyện khí sư phàm cấp nhất phẩm bây giờ đạt thành tứ phẩm.”
Khang Trí khẽ cười: “Hơn hai mươi năm, mới từ phàm cấp nhất phẩm lên được tứ phẩm, tốc độ tiến giai này… thực còn chậm hơn bình thường. Mà được như vậy là còn nhờ năm đó Diêu Thái lấy được cái cái linh trận đồ đơn giản nhất kia.”
“Mấy năm trước, đại thúc từ Sâm La điện về, có dẫn theo một Luyện khí sư. Luyện khí sư kia nhìn qua cái linh trận đồ Diêu Thái có, đã từng nói nếu Diêu Thái vẫn cứ chỉ dựa vào mấy cái linh trận đồ đó, thì cả đời khó mà đột phá được tới hàng ngũ cao giai.”
“Nói chính xác hơn, thì thành tựu của Diêu Thái không thể nào tiến thêm được nữa.” Hàn Phong chen vào, “Hắn gà mờ bước vào luyện khí, không có người dẫn đường, không sư phụ chỉ điểm. Quan trọng nhất chính là, hắn không có được linh trận đồ đẳng cấp cao, nên không thể nào làm ra linh khí cao giai được.”
“Không chỉ như thế,” Khang Trí híp híp mắt, “Thực ra cũng có không ít võ giả mới gia nhập ôm mộng tưởng và hi vọng, chủ động yêu cầu trở thành trợ thủ cho Diêu Thái, mong được hắn ưu ái. Nhưng Diêu Thái quá yêu quý cái linh trận đồ đó nên không dạy cho ai hết, chỉ cho bọn họ giúp hắn luyện khí mà thôi.”
“Ngươi nên biết, linh trận đồ mới là linh hồn của linh khí, không biết khắc linh trận đồ, thì không thể nào biến ‘khí’ thành linh khí được. Cho nên, bao nhiêu kẻ đến chỗ Diêu Thái, sau vài năm không được Diêu Thái truyền thụ cách khắc linh trận đồ, đều giận dữ mắng Diêu Thái, rồi bỏ hắn đi cả.”
“Chuyện keo kiệt ích kỷ này của hắn đã trở thành truyền kỳ, nên mấy năm sau này người mới vào các đều không ai chọn đi làm trợ thủ cho hắn nữa. Hiện giờ, ở khu luyện khí kia chỉ có một mình hắn tự làm hết mọi việc, hắn cũng luôn phàn nàn với các chủ là thiếu người, nhưng đáng tiếc mỗi lần trong các muốn cử người nào, người nấy cũng chỉ hơi nghe ngóng một tí là toàn bộ từ chối hết…”
Khang Trí kể rõ rành mạch tình hình của Diêu Thái, cuối cùng đi đến kết luận: “Ngươi muốn đi theo Diêu Thái, mười năm cũng đừng mơ lấy được linh trận đồ ở chỗ hắn. Cái tên kia quý thứ đó còn hơn mạng sống của mình, ta khuyên ngươi nên đổi ý đi, đừng có ở đó làm không công lại lãng phí thời gian.”
“Phải đó Tần Liệt, ngươi đừng hy vọng gì ở cái tên đại sư đó. Nếu hắn chịu truyền thụ linh trận đồ, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chịu theo hắn học. Đáng tiếc, hắn giấu diếm rất kỹ, chẳng ai được xơ múi gì, nên ai mà còn ngu ngốc tới làm không công giúp hắn làm chi nữa?” Hàn Phong cũng đốc vào.
Nghe hai người giải thích, Tần Liệt đại khái đã hiểu Diêu Thái là người như thế nào, nhưng mà hắn muốn tới bên cạnh Diêu Thái đâu phải vì muốn có linh trận đồ…
“Hàn thúc, làm phiền người sắp xếp giúp ta tới chỗ Diêu Thái, đi, ta muốn làm trợ thủ cho ông ấy.” dưới ba cặp mắt kinh ngạc, Tần Liệt vẫn khăng khăng: “Ta tới đó không phải vì linh trận đồ, cũng không định ở đó lâu, tối đa chỉ nửa năm một năm mà thôi. Tin ta đi, ta đâu có ngốc, ta có tính toán mục đích của mình, nên mọi người không cần lo cho ta.”
Hắn nói thế, ba người ngẩn ra nhìn nhau, không hiểu mục đích của hắn là gì.
Chuyện Diêu Thái họ đã nói chi tiết cặn kẽ hết rồi, nếu Tần Liệt vẫn cố chấp, thì cũng chẳng còn cách nào.
“Được, ta sắp xếp cho ngươi.” Hàn Khánh Thụy cuối cùng cũng gật đầu.
Lão cầm lấy bút, viết một bức thư giới thiệu, nói rõ thân phận của Tần Liệt, đóng dấu rồi đưa cho Tần Liệt: “Ngươi cầm thư này tới đưa thẳng cho Diêu Thái là được. Ờ, trước tiên, để Hàn Phong dẫn ngươi tới kho lấy quần áo, sắp xếp chỗ ở đã.”
“Hàn thúc, bây giờ ta có thể dùng cái lệnh bài này tới phòng tu luyện và mượn sách ở Tàng kinh lâu không?” Tần Liệt hỏi.
“Đương nhiên là được, ngươi còn một ngàn điểm cống hiến, chỉ cần là có điểm cống hiến thì chỗ nào ngươi cũng dùng được.” Hàn Khánh Thụy đáp.
Tần Liệt mừng thầm, cảm ơn lão, theo Hàn Phong Khang Trí đi lấy trang phục võ giả đặc chế của Tinh Vân Các, rồi tới gian phòng nhỏ được phân cho mình.
Nhờ có quan hệ với Hàn Phong và Khang Trí, nên phòng của hắn được ở một nơi yên tĩnh, đầy đủ tiện nghi, nhưng lại ở ngay sát chỗ ở của Trác Thiến.
“Trác Thiến không phải người của Tinh Vân Các chúng ta, tỉ ấy sinh ra ở Sâm La điện, phụ thân cũng là thống lĩnh Sâm La điện như đại thúc. Phụ thân Thiến tỉ cũng suy nghĩ giống như đại thúc, cho là bọn tiểu bối nên được luyện rèn từ thế lực cấp thấp, để cho họ hiểu được sự sâm nghiêm về khác biệt thế lực, tự cố gắng mà phấn đấu tiến giai, chứ không nên dựa dẫm vào cha chú mình.”
“Cho nên, từ khi còn bé, Thiến tỉ đã được đưa tới Tinh Vân Các chúng ta. ờ, tỉ ấy cũng đã đột phá Khai Nguyên cảnh như Đồ đại ca, hiện tại cảnh giới cũng đã vững chắc, chắc chẳng mấy nữa sẽ đi ra.”
Khang Trí đưa Tần Liệt tới chỗ ở, chỉ vào gian lầu ba tầng bên cạnh giải thích.
Gian lầu kia có kiến trúc rất đẹp, trên tường có nhiều hình vẽ linh thú, lại có hòn non bộ, rừng trúc nhỏ, rất tĩnh lặng, tao nhã.
Gian nhà trệt Tần Liệt ở cũng có ba phòng, nhờ ảnh hưởng của gian lầu của Trác Thiến, nên cảnh vật xung quanh cũng đẹp, và vô cùng yên tĩnh, cực kỳ thích hợp để tu luyện.
“Thường ngày ta với Hàn Phong Chử Bằng đều ở trong các, tối mới ra ngoài chơi. Ngươi có chuyện gì cứ đến tìm chúng ta, ừ, đúng rồi, tối nay chúng ta ra ngoài chơi đi, bọn ta coi như mời khách từ xa tới dùng cơm tẩy trần!” con mắt nhỏ của Khang Trí sáng ngời, khuôn mặt béo toát ra một tia mập mờ, “Ta đưa ngươi tới một nơi hay lắm!”
Tần Liệt kinh ngạc, “Hôm nay vậy thôi đi, ta đi cả ngày cũng mệt rồi, tí nữa muốn tới Tàng kinh lâu mượn vài cuốn sách xem. Ta biết quá ít về võ đạo, muốn có thêm ít kiến thức. Ngày mai ta còn phải tới chỗ Diêu đại sư, không có thời gian đâu, hôm khác đi.”
“Vậy thì thôi, chờ Đồ đại ca ra rồi mọi người cùng đi chơi. Chắc chắn nghe chưa? Tới lúc đó không được từ chối nữa!” Khang Trí giả bộ giận dữ.
“Được rồi.” Tần Liệt bất đắc dĩ đáp.
Khang Trí Hàn Phong rời đi, Tần Liệt một mình đi về phía Tàng kinh lâu.
“Ồ, đây không phải tiểu tử ở Lăng gia trấn sao?” đang đi, bỗng vang tới một giọng nói sắc lạnh, một võ giả chừng ba mươi tuổi đang nhíu mày nhìn Tần Liệt.
Tần Liệt quay đầu nhìn hắn, thấy trong Tàng khí lâu đang có một đám người đi ra.
Đám người này đều là người của Đỗ Hải Thiên, lúc trước từng đi theo hắn tới Lăng gia trấn, bức bách Lăng gia, nhờ lúc sau hắn rút Tinh Vân lệnh ra, mới khiến bọn họ xám mặt rút lui.
“Hắc hắc, tiểu tử kia từng đính hôn với Lăng gia đại tiểu thư, nhưng mà bị hối hôn rồi.” một người nhếch miệng mỉa mai: “Lăng gia thế mà lại được trèo lên cây cao, hai con nha đầu một bước lên trời, được Cưu bà bà của Thất sát cốc thu làm đồ đệ, tên Lăng Thừa Nghiệp kia… làm sao lại dám để cho một tên tiểu tử ảnh hưởng tới tiền đồ của nữ nhi hắn!”
“Đúng đúng, nếu ta mà là Lăng Thừa Nghiệp, ta cũng giải trừ hôn ước ngay.” Một người khác lên tiếng.
Cửa ra vào của Tàng kinh lâu và Tàng khí lâu đối diện nhau, nơi này võ giả ra vào rất nhiều.
Nghe thấy mấy lời giễu cợt, rất nhiều người dừng lại hứng thú đứng nghe, lại còn hỏi thăm, nghe ngóng xem là chuyện gì.
Đến khi nghe chuyện rồi, biết Lăng Thừa Nghiệp vì Lăng Ngữ Thi mà hối hôn với Tần Liệt, đều lộ vẻ quái đản, nhìn Tần Liệt chỉ trỏ, nghị luận xôn xao.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 64: Tập trung tinh thần
Nguồn: Sưu tầm
Thời gian gần đây, Tần Liệt đã hoàn toàn quên chuyện Lăng Ngữ Thi.
Hắn không muốn nhớ tới nữa, vì một khi nhớ tới, trong lòng rất khó mà bình tĩnh, vì vậy không thể làm được chuyện gì khác.
Nhưng bây giờ, bọn người kia châm chọc khiêu khích, lại khơi gợi lên chuyện này, khiến cho bao nhiêu vất vả lấy lại bình tĩnh của hắn trở thành công cốc.
Sắc mặt hắn trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Sao hả? Không thích nghe?” võ giả mở miệng đầu tiên, có cảnh giới Luyện thể cửu trọng thiên, tuy lúc trước ở Lăng gia trấn đã từng thấy Tần Liệt đánh bại Đỗ Hằng, nhưng không chút e dè vì cảnh giới của hắn cao hơn Đỗ Hằng, nên vẫn tiếp tục trào phúng: “Tinh Vân Các đâu có cấm tư đấu, chỉ cần không gây chết người, không làm đối phương tàn phế, trong các không ai quản đâu!”
Hắn giơ ngón trỏ chỉ chỉ Tần Liệt, cười khẩy: “Khó chịu hả? Vậy ra tay đi!”
“Ầm ầm!”
Hắn còn chưa dứt lời, tiếng lôi đình đã vang ra từ trong cơ thể Tần Liệt.
Chỉ trong chớp mắt, một Tần Liệt gầy gầy yếu ớt đã lập tức hoàn toàn biến đổi thành con người khác!
Một khí thế cuồng bạo từ mắt hắn bùng ra, một dòng điện xanh sẫm như con rắn nhỏ quấn quanh cánh tay hắn.
Người đứng xem ai cũng kinh ngạc trố mắt, Tần Liệt bỗng như trở thành một con hung thú dữ tợn, ầm ầm phóng tới người kia.
“Ba ba ba!”
Những tia chớp bắn ra liên tiếp, tạo thành một bức lưới điện, dưới ánh nắng lấp lóe khiến bao con mắt muốn lóa.
“Hừ!”
Tên thuộc hạ kia của Đỗ Hải Thiên vội chắp hai tay trước ngực rồi kéo ra, một quả cầu linh lực tím sẫm hiện ra giữa hai lòng bàn tay, trong hình cầu mờ mờ ẩn ẩn, nhưng bên ngoài linh quang rạng rỡ.
Một luồng linh lực hùng hậu từ trong quả cầu truyền ra, quả cầu chỉ dừng trong bàn tay tên kia một tích tắc rồi được hắn phóng ra ngoài.
“Phốc phốc phốc!”
Âm thanh trầm đục từ quả cầu truyền ra, một làn sương mù màu tím bỗng tỏa rộng, bao vây cả hắn lẫn Tần Liệt vào trong.
“Hử?”
Tần Liệt đang phóng tới, phát hiện trước mắt chung quanh đều là sương mù tím, không còn thấy mục tiêu đâu.
Làn sương mù kia có tác dụng gây tê liệt người khác, ai nhiễm phải nó đều thấy mỏi mệt, mí mắt trĩu xuống không mở ra nổi.
“Tiểu tử, ngươi tưởng có thể đánh bại Đỗ Hằng, là cũng có thể thắng ta sao?”
Người kia cười lạnh, âm thanh như vang lên ngay bên cạnh hắn, nhưng hắn lại không cách nào nhìn thấy.
Nguy cơ dâng lên trong lòng khiến tóc gáy Tần Liệt dựng đứng, hắn biết đối phương sắp công kích.
“Đậu Ương này, thật là làm khó người ta, vừa ra tay là dùng ‘Yên Vân quyết’, tiểu tử kia làm sao nhìn thấy hắn? Thế này … làm sao mà đánh đấm gì được nữa?”
“Ừ, trong làn sương đó, Đậu Ương ra tay thế nào cũng được, còn tiểu tử kia lại chỉ có thể bị động chịu đòn mà thôi, vì đâu có nhìn thấy hắn.”
“…”
Võ giả Tinh Vân Các đứng xem nghị luận vô cùng sôi nổi.
Chỉ thấy trong làn sương mù, Tần Liệt đứng im không nhúc nhích, và một thân ảnh không ngừng vòng quanh hắn, như mèo vờn chuột, làm cho Tần Liệt bất an.
“Rốt cục là ở đâu?”
Tần Liệt đứng sững, mắt bị sương mù ảnh hưởng, không nhìn thấy gì xung quanh.
Nhưng quanh hắn vẫn vang tới âm thanh mỉa mai trêu chọc của Đậu Ương, như vọng ra từ khắp bốn phương tám hướng.
“Đồ không biết sống chết, biết đả thương Đỗ Hằng thiếu gia sẽ nhận phải hậu quả gì không? Ngươi tưởng tới được Tinh Vân Các là thoát khỏi tay Đỗ trưởng lão hả? Ha ha, ngươi sẽ biết hậu quả nhanh thôi.”
“Lăng gia dám trèo lên Thất sát cốc, tạm thời Đỗ trưởng lão sẽ tha cho chúng, nhưng còn ngươi… chỉ là một tiểu tử bị Lăng gia bỏ rơi, làm sao thoát khỏi tay trưởng lão được!”
Đậu Ương không chút nóng vội, cứ từng tiếng từng tiếng tàn phá thần kinh Tần Liệt, muốn phá nát tinh thần của hắn trước.
“Nếu đã không xác định được vị trí của hắn, vậy nhắm mắt lại thôi.”
Tần Liệt nhắm mắt, tập trung tinh thần, thả ý thức tinh thần ra để cảm giác xung quanh.
Hắn lập tức cảm nhận được sự chuyển động, kẻ kia đang chuyển động quanh hắn, tốc độ khá nhanh…
“Tìm được ngươi rồi…”
Lực lôi điện quanh thân tụ vào mười ngón tay.
Trong làn sương, mười tia chớp đột nhiên lóe lên!
“ba ba ba!”
Tiếng tia chớp đánh trúng vật thể vang ra, tiếp theo là tiếng Đậu Ương kêu lên thảm thiết!
“Ầm ầm!”
Âm thanh lôi đình nổ mạnh truyền đến, quyền của Tần Liệt đã đánh trúng ngực Đậu Ương!
Cơ thể Đậu Ương từ trong sương văng ra, miệng phun máu.
“bành!”
Đậu Ương rơi xuống đất, tóc cháy đen, mặt xám xịt, mắt đầy hoảng sợ nhìn vào trong sương mù.
Hắn không nghĩ ra nổi vì sao Tần Liệt có thể nhìn thấy hắn, trước tiên là mười dòng điện bắn trúng, sau là một quyền đập thẳng khiến hắn bị bắn văng.
“Ách, Đậu Ương thua rồi, Yên Vân quyết không có tác dụng với tiểu tử kia sao?”
“Bị người ta đánh bay ra, ây da, thực là buồn cười.”
“Cũng có chút thú vị.”
“…”
Bao người đứng xem đều có vẻ như cười mà không phải cười nhìn Đậu Ương.
Tần Liệt từ trong sương mù đi ra, nhíu mày đứng trước mặt Đậu Ương: “Nếu không phải cấm xuất hiện tử vong trong tư đấu, thì ta đã giết ngươi.”
Nói xong, hắn lạnh nhạt nhìn đám người của Đỗ Hải Thiên rồi quay người đi về phía Tàng kinh lâu.
“Ha ha, tên nhóc thú vị. Trước kia thật đúng là coi thường người của thế lực phụ thuộc, không ngờ lần này lại có tới hai tên, một Cao Vũ, hai là thằng nhóc này… thú vị thật.”
“Ừ, nhưng mà tên Cao Vũ kia lợi hại hơn một chút, đánh vượt cấp với Khai Nguyên cảnh sơ kỳ, mà vẫn bức bách Phương Thống vô cùng chật vật.”
“Đúng đó, ai bảo Phương Thống mồm miệng thối tha, bảo Cao Vũ dựa vào tỷ tỷ bám váy đàn bà, mới được phá lệ vào Tinh Vân Các, đáng đời!”
“Thực không ngờ, Cao Vũ chỉ là Luyện thể cửu trọng thiên, không ngờ có thể bức bách Phương Thống tới vậy, thực khiến người ta ngạc nhiên. Ngươi bảo tên nhóc này cảnh giới tới đâu?”
“Có thể đánh bại Đậu Ương, ít nhất cũng phải là Luyện thể cửu trọng thiên chứ!”
“Vậy hắn với Cao Vũ, ai mạnh hơn?”
“Chắc chắn là Cao Vũ, cần gì phải nghĩ, không lẽ ngươi bảo hắn mạnh hơn Cao Vũ sao?”
“Không phải, ta cũng biết Cao Vũ lợi hại hơn. Cái tên đó con mắt tà dị lắm, tuyệt đối là một kẻ hung ác đó!”
“Hắc hắc, Cao Vũ với Lưu Duyên đang ở trong Tàng khí lâu đấy. Ta đi ra trước, còn thấy họ cơ mà.”
“…”
Đám võ giả xôn xao bàn tán, lôi Tần Liệt vào Cao Vũ ra so sánh với nhau, ai cũng cho rằng Cao Vũ mạnh hơn, xác nhận không nên trêu chọc cả hai người.
“Tần Liệt!”
Tần Liệt sắp tới Tàng kinh lâu thì nghe thấy tiếng kêu to của Lưu Duyên. Lưu Duyên đang đứng ở cửa Tàng khí lâu, bên cạnh chính là Cao Vũ.
Hai người họ đều đang ở trong Tàng khí lâu, nghe thấy có người đánh nhau nên cùng ra xem, mới thấy đã đánh xong rồi, nhìn quanh mới thấy Tần Liệt.
“Lưu đại ca, Cao Vũ.” Tần Liệt quay người, nhìn thấy hai người thì chào. “Hai người ở đây à?”
“Ừ, tới Tàng khí lâu xem có cái gì tốt không, nghe thấy có người đánh nhau, nên ra coi.” Lưu Duyên cười.
Hắn nhìn khắp xung quanh, nhìn Đậu Ương, rồi theo ánh mắt mọi người quay lại nhìn Tần Liệt, mới như hiểu ra: “Là ngươi với Đậu Ương đánh nhau?”
Tần Liệt gật đầu.
“Ha ha, ngươi với Cao Vũ thật là… đúng là làm người ta đau đầu! Cao Vũ mới tới ba ngày đã đánh nhau với đường chủ Phương Thống của Ngụy Hưng trưởng lão, huyên náo om sòm, ngươi tới đây lúc nào? Sao cũng đánh nhau thế?”
“Mới tới hôm nay.” Tần Liệt ngắn gọn. “Đậu Ương kia ăn nói bậy bạ, chủ động yêu cầu ta đánh, ta chỉ thỏa mãn hắn thôi.”
“A ha…” Lưu Duyên lại quay qua quan sát Đậu Ương, thấy hắn và đám người Đỗ Hải Thiên sầm mặt bỏ đi, “Ngươi với Cao Vũ thật quá giống nhau, khoái gây chuyện sinh sự, so với đám gia hỏa cũng tới từ thế lực cấp dưới, hai người các ngươi lộ liễu quá.”
“Ai bảo có kẻ thối miệng, ngứa da khó chịu, không bị ăn đòn không thấy thoải mái.” Cao Vũ vẫn âm lãnh như trước: “Tần Liệt làm đúng, hiền quá người ta ăn hiếp, ở đây mà thành thật sẽ bị khó chịu liên miên, chỉ có đánh vỡ răng vài đứa, mồm miệng bọn chúng mới sạch sẽ một chút.”
Đôi mắt âm tà của hắn quét quanh, những người bị hắn nhìn phải ai cũng cười gượng gạo.
Hình như ai cũng kiêng kị hắn.
“Tốt là ngươi đã tới, nếu không ở đây chẳng có gì hay.” Cao Vũ liếc Tần Liệt: “Hồi trước chúng ta còn chưa phân thắng bại, chờ ngươi đột phá cửu trọng thiên, hai chúng ta tái chiến một bữa!”
“Được.” Tần Liệt gật đầu, sảng khoái đáp ứng.
“Cao thiếu, thôi đi, đừng tự làm mất mặt nữa.” Lưu Duyên khổ sở, “Lần trước không phải đã chịu thiệt hay sao, còn không nhớ à? Ngươi đánh với ai cũng không sao, thậm chí với Phương Thống cũng được, nhưng nếu với Tần Liệt… khuyên ngươi thôi đi, tên nhóc này, chính là khắc tinh của ngươi đó.”
Lời vừa nói ra, các võ giả ở quanh đó đều kinh hãi.
Nghe ý tứ Lưu Duyên, Cao Vũ vậy mà lại từng thua trong tay Tần Liệt. đây là chuyện gì chứ?
Lại nhìn Tần Liệt, bọn họ cảm thấy Tần Liệt càng có vẻ cao thâm, khiến họ càng thêm không dám coi thường.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Linh Vực Tác giả: Nghịch Thương Thiên -----oo0oo-----
Chương 65: Mượn sách
Nguồn: Sưu tầm
Tần Liệt tạm biệt Lưu Duyên, Cao Vũ, dùng lệnh bài đăng ký đi vào Tàng kinh lâu.
Tàng kinh lâu chỉ có ba tầng, mỗi tầng đều có giá sách, bên trong đủ loại sách về võ đạo, giới thiệu về các cảnh giới của Luyện thể cảnh, Khai Nguyên cảnh, phân cấp linh khí, tài liệu, vân vân.
Tầng một đều là loại sách này, chỉ mang tính giới thiệu, chưa có nội dung thực chất.
Tầng hai có thêm linh kỹ linh quyết. Võ giả có cảnh giới cao hơn một chút đều tới tầng này để đọc sách.
Tầng ba có linh kỹ linh quyết cao hơn chút nữa, đạt tới Khai Nguyên cảnh mới được vào.
Tần Liệt vào, đi tới đi lui trong tầng một, thấy tầng này toàn là võ giả cảnh giới Luyện thể, đại đa số là ngũ lục trọng thiên.
Đối với các thế lực phụ thuộc, muốn bước vào Tinh Vân Các, nhất định phải đột phá Khai Nguyên cảnh trước hai mươi tuổi.
Nhưng với những võ giả sinh ra ở Tinh Vân Các thì không phải chịu quy tắc này.
Những võ giả Luyện thể cảnh ở đây, có cha chú là võ giả Tinh Vân Các, hoặc cha mẹ là võ giả chết trận vì Tinh Vân Các, hoặc cha mẹ đã đột phá Vạn tượng cảnh đã vào Sâm La điện.
Vì cha chú của họ cả đời cống hiến cho Tinh Vân Các, nên dù họ chưa tới Khai Nguyên cảnh, nên vẫn được sử dụng tài nguyên của các, vừa ra đời đã là người của Tinh Vân Các.
Những người đang ở xung quanh Tần Liệt hiện giờ đều thuộc loại này.
“Chú giải các cảnh giới dưới cửu trọng”, “Phân biệt linh tài cấp thấp”, “Kiến thức chung về luyện khí”,…
Tần Liệt đứng trước giá sách xem xét, nhìn thấy có ba tựa sách khiến hắn thấy hứng thú, ba quyển đặt ở ba vị trí khác nhau. Giá sách ở đây luôn được khóa, muốn lấy phải yêu cầu người tới mở ra.
“Vui lòng lấy giúp ta ba quyển sách này.” Tần Liệt khẽ gọi.
Tầng một có hai võ giả chuyên phụ trách việc này, một người tới chỗ Tần Liệt, xem lệnh bài của hắn xong, nói: “Mượn quyển ‘Chú giải các cảnh giới dưới cửu trọng’ cần năm mươi điểm. ‘Phân biệt linh tài cấp thấp’ ba mươi điểm, ‘Kiến thức chung về luyện khí’ bốn mươi điểm, tổng cộng một trăm hai mươi điểm. Có thể mượn đọc trong vòng một tháng, quá thời hạn không trả, sẽ bị trừ thêm điểm cống hiến, đã hiểu rõ chưa?”
Mượn ba quyển sách, mất một trăm hai mươi điểm, khiến Tần Liệt hơi hãi.
Hắn không ngờ, chỉ mượn đọc ba quyển sách giới thiệu sơ sài bên ngoài cảnh giới võ đạo mà đã tốn nhiều điểm đến vậy, hắn thấy thật may là hồi ở Lăng gia trấn chưa dùng hết điểm, nếu không thì bây giờ khổ rồi.
“Được, cho ta mượn ba quyển này.” Tần Liệt đưa lệnh bài.
Người kia cầm lệnh bài làm sổ sách, sau đó lấy chìa khóa mở giá sách, lấy ba quyển sách đưa cho Tần Liệt, dặn: “Sách bị hư hoặc mất, phải bồi thường gấp mười lần, điều này phải nhớ thật kỹ.”
“Đã nhớ.” Nhận sách xong, hắn nhìn nhìn lên lầu hai, khẽ cười nhẹ, rồi rời khỏi Tàng kinh lâu.
Ba quyển sách tầm thường ở tầng dưới cùng đã mất một trăm hai mươi điểm, có thể tưởng tượng những linh quyết trên tầng kia đòi hỏi điểm phải gấp mấy lần. Lúc này hắn không trả nổi, nên không cần lãng phí thời gian.
Cầm ba quyển sách đi ra, trời cũng đã chạng vạng, hắn đi thẳng về phòng.
Hắn lật quyển “Chú giải các cảnh giới dưới cửu trọng” ra xem trước tiên.
Quyển này chỉ giới thiệu tình trạng các cảnh giới dưới Luyện thể cửu trọng thiên, trong đó, mô tả rõ nhất là thất bát và cửu trọng thiên, nói rất rõ trạng thái cơ thể tương ứng với ba cảnh giới này.
Đúng như hắn đã biết, ở thất trọng thiên, phải làm cho linh lực phát được ra ngoài mới gọi là hợp cách; bát trọng thiên thì trong huyệt khiếu phải chứa đầy linh lực và huyệt khiếu phải phóng thích được linh lực.
Đến cửu trọng thiên… thì trong linh hải phải hình thành luồng khí xoáy, đây chính là tiêu chí để đột phá.
Trong chín cảnh giới của Luyện thể, sáu cái đầu đều là tích lũy linh lực, rèn luyện thân thể, từ thất trọng bắt đầu khó khăn, cách đột phá mỗi trọng đều được chú giải rất rõ ràng.
Quyển sách này viết rất rõ, rằng cảnh giới bát trọng thiên, chỉ cần huyệt khiếu chứa đầy năng lượng, bất kể là loại năng lượng nào cũng đều được.
Nếu hắn sớm được xem quyển sách này, thì cái vấn đề luôn làm khó hắn hồi còn thất trọng thiên đã được giải quyết dễ dàng rồi.
“Cửu trọng thên, phải hình thành luồng khí xoáy ở linh hải trong đan điền, có luồng khí xoáy này, linh lực sẽ dần trở nên tinh thuần hơn…” Tần Liệt suy nghĩ, dần tìm ra phương hướng, “Xem ra trong tu luyện cũng phải tốn thời gian, thử tạo luồng khí xoáy này. Cửu trọng thiên cũng là một vách ngăn, phải sớm vượt qua.”
Hắn không đọc thêm hai quyển sách kia nữa, mà tập trung nghiên cứu cái luồng khí xoáy kia, trầm tư suy nghĩ, và bắt đầu làm thử.
Tần Liệt hít sâu, tĩnh tâm hoàn toàn, nhắm mắt vận chuyển linh lực.
Hắn dùng ý thức tinh thần nhìn vào linh hải, trông thấy một biển linh lực bao la mờ mịt. Hắn thử động linh lực, muốn tạo nên một luồng khí xoáy trong linh hải để tinh lọc cho linh lực tinh thuần…
Biển linh lực hơi cuộn lên, như có một luồng gió nhẹ thổi qua.
Luồng gió càng lúc càng mạnh, linh lực bắt đầu tụ lại càng nhiều, như những đám mây…
Tuy nhiên, những đám mây linh lực này không tồn tại được lâu, chỉ được một lúc rồi tán loạn dần…
Hắn thử mấy lần đều như vậy.
Thử cả nửa ngày, tinh thần Tần Liệt vô cùng mỏi mệt. Hắn tỉnh lại, nhận ra trời đã khuya, mặt trăng đã lên cao.
“Không thể tự nhiên mà thành công ngay được, cứ từ từ rồi sẽ đến. Ừm, ít nhất cũng đã tìm được phương hướng, biết phải làm gì rồi.” Tần Liệt thầm nhủ trong lòng, “Nhưng mà linh lực trong đan điền nhiều thật, có nghĩa luyện tập khắc linh trận đồ thực có thể tăng cường linh lực và tinh thần lực.”
Hắn chuyển sang tập khắc Tụ phúc linh trận đồ, không hề bỏ phí một phút nào.
Khắc linh trận đồ đòi hỏi tiêu hao tinh thần lực và linh lực cực nhiều, hắn tập đến cạn kiệt tinh thần lực và linh lực mới chịu dừng lại, dùng hồi linh đan khôi phục lại. Mỗi lần như thế, hắn đều cảm nhận được linh lực và tinh thần lực tăng trưởng không bằng nhau.
“Tập khắc linh trận đồ giúp tăng tinh thần lực và linh lực, nhưng không đủ để đột phá cảnh giới. Xem ra, sau này phải phân phối lại thời gian, vừa luyện võ vừa luyện khí cho chúng cân bằng với nhau mới có thể tăng nhanh toàn diện được.”
Tần Liệt trong lòng phấn chấn, vì đã có thêm lĩnh ngộ trong việc tăng cảnh giới và luyện khí.
Hắn lại tiếp tục tập tạo luồng khí xoáy trong đan điền, đến khi sắp sáng mới chợp mắt.
Hôm sau đến gần giữa trưa hắn mới thức dậy, tới Tinh Vân Các ăn cơm, rồi đến chỗ luyện khí của Diêu Thái.
Nơi này còn vắng vẻ hơn cả chỗ ở của Tần Liệt, cả trăm mét chung quanh chẳng có lấy một phòng ở.
Nguyên do là vì Diêu Thái trong lúc luyện khí xảy ra sự cố, nổ lớn mấy lần, cho nên có nghiêm lệnh không được ở đây, để tránh gây ngộ thương cho võ giả.
Bên trong Luyện khí điện được xây bằng đá xanh, đặt hai cái đỉnh lớn bằng đồng xanh, trong đỉnh lửa bốc lên hừng hực, phát ra những tiếng lách tách như tiếng tài liệu bị nổ hư.
Trong điện vọng ra tiếng như có ai đó đang làu bàu chửi rủa.
Tần Liệt sững lại một chút, rồi to giọng nói vọng vào: “Diêu đại sư, ta tên là Tần Liệt, hôm nay tới để đăng ký là phụ tá cho ngài.”
“Trợ tá?” giọng nói kia hùng hồn hô to: “Cửa không khóa, tự vào đi.”
Tần Liệt bước vào trong.
Bên trong điện có một gian điện cao hơn mười mét, gồm sáu cột trụ bằng đá, chung quanh có rất nhiều tủ lớn, trong ngăn tủ bày đủ thứ tài liệu, gỗ đá đủ màu, có cả xương thú, kim loại, giáp phiến kỳ lạ, nanh vuốt, da lông linh thú, vân vân…
Giữa điện có một cái lò luyện màu đỏ thẫm, dưới lò luyện toàn là hỏa tinh thạch.
Một nam tử trung niên hơi mập, quần áo xốc xếch, tóc tai bù xù như tổ chim, mặt mũi đầy khói bụi, liếc xéo Tần Liệt: “Bọn họ đã cho ngươi cái gì? Suốt ba năm nay ta đòi người bao nhiêu lần mà có cho ai tới đâu, sao bây giờ lại cho ngươi tới?”
“Ta yêu cầu được tới đây đấy.” Tần Liệt đáp. “Ta sùng bái đại sư, nên yêu cầu được tới đây, đâu có ai hứa hẹn cho cái gì.”
“Phải không?” Diêu Thái híp mắt cẩn thận đánh giá Tần Liệt: “Mặc kệ mục đích tới của ngươi là gì, cũng kệ ngươi ngốc ngay được hứa hẹn gì, ngươi đã tới đây, thì phải nghe theo lời ta sai bảo, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó, rõ chưa?”
“Rõ.” Tần Liệt đã sớm chuẩn bị, gật đầu.
“Biết luyện khí không?”
“Chút ít.”
“Vậy thì học từ đầu, đầu tiên là phân biệt linh tài đi, để sau này khỏi đưa sai linh tài làm hư đồ của ta.”
“Nghe theo lời đại sư.”
“Ừ, thái độ xem như cũng được.”
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden