Man Ngưu lưng mang bọc hành lý, trên mặt mang theo vẻ phiền muộn đi tới bên cạnh Hàn Phi nói rằng:
-Hàn sư đệ, ngươi cuối cùng cũng tới rồi, ta còn tưởng rằng không có cơ hội chào tạm biệt ngươi nữa.
-Man Ngưu sư huynh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Hàn Phi không hiểu hỏi thăm.
Man Ngưu lắc đầu, chán nản nói rằng:
-Ta cũng không rõ, Thác Hải đại sư đột nhiên nói muốn giải tán xưởng, hắn cho chúng ta mỗi người một chút tiền lộ phí, mấy sư huynh đệ khác đều đi rồi, ta muốn chờ người trở về để chào ngươi một tiếng.
-Nguyên nhân cụ thể, ngươi phải đi hỏi Thác Hải đại sư rồi, ta còn thấy Thủy Tú sư muội len lén khóc…
Hàn Phi tâm tình không khỏi trầm trọng xuống, hắn tạm thời bỏ qua nghi hoặc sang một bên hỏi:
-Man Ngưu sư huynh vậy huynh có tính toán gì không?
-Không có dự định gì cả, về bộ lạc trước đã, đã lâu rồi không trở về.
Man Ngưu nói rằng:
-Những người khác đi tới các xưởng khác trong thành, ta không thích, chuyện có gì về sau nói.
Hàn Phi trong lòng khẽ động, nói rằng:
-Sư huynh không bằng huynh tới xưởng nhà ta đi, ta cũng đang cần một đại sư phụ!
Man Ngưu ngạc nhiên nói rằng:
-Nhà ngươi có xưởng vũ khí từ lúc nào vậy? không phải vẫn nhập hàng ở chỗ này sao?
Trong Tập Thủy thành có không ít tiệm bán vũ khí, đều giống nhau là lấy hàng từ trong xưởng bán ra ngoài. Đồng thời cũng tiếp thu khách nhân dự định mua, mà bên ngoài xưởng vũ khí là tiệm bán vũ khí. Tiệm bán vũ khí của Hàn gia giao dịch với xưởng vũ khí Thác Hải không ít năm rồi. Hiện giờ xưởng vũ khí này đóng cửa ảnh hưởng khẳng định là không nhỏ. Phải biết rằng các xưởng khác hầu như đều mượn hơi Hàn Lâm Hải hết rồi.
Hàn Phi muốn Man Ngưu lưu lại cũng là linh cơ khẽ động, Man Ngưu tính tình ngang bướng, ngay thẳng lại có thủ nghệ rất tốt, nếu như muốn mở một xưởng vũ khí mà nói, hắn tuyệt đối là đại sư phu quản lò tốt nhất.
-Rất nhanh sẽ có!
Hàn Phi cười cười nói:
-Man Ngưu sư huynh, huynh hiện giờ ở chỗ này chờ ta một chút, ta tìm đạo sư hỏi mấy việc, xong quay lại nói chuyện cùng huynh.
-Được! ~ Man Ngưu đồng ý.
Hàn Phi vừa tiến vào xưởng, chỉ thấy Đằng Thác Hải đang đứng ở giữa sân chỉ huy vận chuyển mọi thứ, thấy Hàn Phi thì ngoắc tay nói rằng:
-Hàn Phi ngươi theo ta vào đây.
Vì vậy ho theo Đằng Thác Hải tiến vào trong phòng chú khí, bên trong đã là một khoảng không từ lâu rồi, chỉ có cái bàn gỗ vẫn còn, trên bàn bày một đống thư quyển cùng thư tịch.
-Ta cùng Thủy Tú phải rời khỏi Tập Thủy thành rồi.
Đằng Thác Hải nhàn nhạt nói rằng:
-Đại khái sẽ không trở về nữa.
Hàn Phi trong lòng chấn động, không khỏi hỏi thăm:
-Đạo sư, ở đây không phải rất tốt sao? Ngài vì sao phải đi?
-Chuyện này không cần ngươi phải lo lắng!
Đằng Thác Hải khoát khoát tay nói rằng:
-Ta mang ngươi tới nơi này, là vì hứa hẹn của ta với ngươi.
Hắn chỉ vào đống thư quyển trên bàn gỗ nói rằng:
-Tuy rằng ta không thể tự mình dạy ngươi nắm giữ tài nghệ sang sư, nhưng mà tin tưởng, với thiên phú của ngươi có thể học được trở thành một sang sư chân chính.
Hàn Phi đưa ánh mắt nhìn vào những thư quyển. Đằng Thác Hải chỉ vào thư quyển nói rằng:
-Đây là phương pháp tu luyện linh khống thuật.
-Đây là phương pháp tu luyện linh hỏa…
-Đây là tài liệu phối phương của linh vũ khí…
Đằng Thác Hải vì Hàn Phi chuẩn bị rất nhiều cũng phi thường hoàn chỉnh. Nó bao hàm tất cả nội dung cơ bản mà một sang sư cần phải biết, trong đó còn có một bản viết tay luyện khí tâm đắc vài chục năm của Đằng Thác Hải. Có quyển sách này, Hàn Phi tự học trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Tuy rằng Đằng Thác Hải không có hoàn toàn thực hiện lời hứa của hắn, nhưng mà lễ vật trước khi chia tay cũng đủ bù đắp tất cả. Phải biết rằng tự mình truyền thụ còn phải nhìn xem tâm tình của hắn ra sao nữa, đâu có thể truyền thụ toàn bộ một cách dễ dàng được.
Một ngày làm sư, chung thân làm chan, tuy rằng Đằng Thác Hải bình thường nghiêm khắc bất cận nhân tình. Nhưng mà hắn quả thực đã dạy cho Hàn Phi rất nhiều điều, đủ để cho Hàn Phi cảm thấy tôn trọng cùng cảm kích tận đáy lòng.
-Được rồi … Ngài không lo lắng ta không thể đả thông kinh mạch mà lãng phí những thư tịch này sao?
Hàn Phi đột nhiên nhớ tới một việc hỏi.
Muốn trở thành một sang sư chân chính cũng giống như võ sĩ, có một điều kiện tiên quyết vô cùng trọng yếu, đó là phải vận dụng linh lực quán thông hai hỏa kinh mạch ở trên hai tay mới có thể phát ra linh hỏa sử dụng linh khống thuật. Nếu không có việc này thì cho dù làm nghề nguội tốt tới đâu cũng bất quá chỉ là một thợ rèn mà thôi.
Hai kinh mạch này cùng đấu khí kinh mạch khác nhau, cho dù lớn tuổi cũng có cơ hội quán thông hết. Thế nhưng độ khó là cực cao, cho nên sang sư số lượng ít hơn võ sĩ nhiều nhiều lắm.
-Võ sĩ có thể tự xông mạch thành công tất cả đều có thể quán thông linh hỏa kinh mạch…
Đằng Thác Hải nhàn nhạt nói rằng:
-Sang sư cao giai cũng là võ sĩ cao giai, mà ngươi cùng bọn họ có thiên phú như nhau.
-Chuyện khác không nói tới, chỉ có quyển trục này ngươi nhất định phải bảo tồn thật tốt, nghìn vạn lần không cho người khác nhìn thấy.
Đằng Thác Hải từ trong bàn gỗ lôi ra một quyển trục bằng gỗ nho nhỏ, trịnh trọng nói rằng:
-Đây mới chính là chỗ áo nghĩa của sang sư, thượng cổ linh văn phù tự, kích phát nguồn suối thiên địa linh lực!
Hắn chậm rãi mở quyển trục ra, những phù tự màu vàng kim trong trang sách từ từ hiện ra trước mặt Hàn Phi.
Thấy những thượng cổ linh văn phù tự này, Hàn Phi cả người đều ngốc một chỗ, hắn hoàn toàn bị chấn kinh rồi!
Đằng Thác Hải đột nhiên thu hồi quyển trục, thở dài nói rằng:
-Những cái này ngươi chậm rãi tìm hiểu sau, hiện giờ ngươi đi cáo biệt Thủy Tú một chút đi, hiện giờ nó đang ở trong phòng của mình, ài!
Hàn Phi lẳng lặng gật đầu, vất vả lắm mới trấn tĩnh lại được, sau đó xoay người rời khỏi phòng đi thẳng tới ngoài khuê phòng Đằng Thủy Tú.
Cửa không có đóng, Hàn Phi vừa gõ thì cửa mở ra, chỉ thấy Đằng Thủy Tú hai mắt hồng hồng ngồi bên mép giường. Nàng vừa nhìn thấy Hàn Phi liền không chút rụt rè lao thẳng vào lòng hắn nhẹ giọng khóc.
-Sư tỷ…~ Hàn Phi nhẹ vỗ về mái tóc đối phương, không biết phải nói gì cho tốt.
-Ta phải đi, sau này ngươi phải chiếu cố chính mình cho tốt, không nên tranh cường háo thắng với người khác…
Đằng Thủy Tú thì thào nói rằng.
Hàn Phi nhẹ giọng nói:
-Ta biết rồi, sư tỷ, người và Thác Hải đạo sư muốn đi đâu, có cơ hội ta sẽ đi tìm mọi người.
Thiếu nữ xoa xoa nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên dừng trên mặt Hàn Phi nói rằng:
-Ta cũng không biết gia gia mang ta đi đâu nữa, khi nào ổn định chỗ ở ta nhất định sẽ viết thư cho ngươi. Ngươi tuyệt đối tuyệt đối không được quên ta, dù cho sau này có cưới thê tử cũng vậy!
Đối mặt với tình hoài của thiếu nữ, Hàn Phi còn có thể nói được gì, chỉ biết dùng lực gật đầu.
Lập tức bờ môi của hắn bị đôi môi mềm mại bao trùm lấy, hai người gắt gao ôm lấy nhau, chỉ hy vọng vĩnh viễn không chia lìa.
…
Cao cao trên núi, Hàn Phi sóng vai đứng cùng Man Ngưu, nhìn theo hai xe ngựa biến mất cuối đường.
Đợi xe ngựa biến mất, Hàn Phi cúi đầu nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên nói tay áp út bàn tay trái mình, cảm giác như vẫn còn thấy được hương thơm thiếu nữ vương vấn trên đó.
Tâm tư, theo gió phiêu lãng không biết bay về phương nào.
----------oOo----------
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 1: Linh văn phù tự.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Xuân qua thu tới, thời gian hai năm nhoáng cái qua mau.
Tiết trời vừa vào cuối xuân hạ, có thể nhìn thấy được những vườn hoa trong Tập Thủy thành dần dần mất đi màu sắc rực rỡ, thay vào đó là màu xanh ngày càng đậm,
Trên một đường phố phồn hoa trong thành, vài người mạo hiểm đi vào một tiệm vũ khí có chiêu bài “Tiệm vũ khí Hàn gia”
“Tiệm vũ khí Hàn gia” này trước kia là lớn nhất nhì Tập Thủy thành, nhưng mà hai năm gần đây lại khác, buôn bán kém đi rất nhiều. Mấy hỏa kế trong tiệm thấy có khách nhân đi tới, nhanh chân cười đón nhiệt tình vô cùng.
Diện tích trong tiệm rất lớn, mặt tiền của cửa tiệm trưng bày các loại vũ khí chỉ chiếm một bộ phận nhỏ, phía sau còn có xưởng chuyên dụng, thổi khí, cùng phòng đúc riêng, các loại phương tiện có thể nói là tương đối đây đủ.
Trong gian phòng đúc phía trong, Hàn Phi ngồi ngay ngắn trước bàn gỗ, cầm bút lông ngỗng trong tay chăm chú toàn bộ tinh thần vẽ linh văn lên thiết bản.
Hắn toàn thân không chút nhúc nhích như tấm thiết bản vậy, chỉ có tay phải cấp tốc di động trên tấm thiết bản hơi mỏng này. Thi thoảng bút lông ngỗng lại chấm một ít nước mực trong lọ thủy tinh đặt bên cạnh, sau đó lại tiếp tục vẽ linh văn. Động tác của hắn toàn bộ như mây bay nước chảy vậy, lưu loát sinh động vô cùng.
Một bức linh văn thần bí xuất hiện dưới ngòi bút của hắn, đồng thời dần dần hình thành lên toàn bộ linh văn đồ hoàn chỉnh, vừa vặn bố trí chật kín trên thết bản có hình dạng thân trọng kiếm.
Theo một bút cuối cùng hạ xuống, Hàn Phi nở nụ cười vui vẻ trên mặt, linh văn “ngưng hỏa” có độ khó tương đối cao cuối cùng cũng được hắn vẽ ra một cách hoàn mỹ rồi.
Hai năm qua đi, Hàn Phi đã mười sáu tuổi rồi, dựa theo tiêu chuẩn của Cửu Thiên đại lục, hắn đã là một người có thể thừa kế gia nghiệp, là người trưởng thành có thể lấy vợ được rồi. Nhưng mà vẫn còn một tháng nữa mới khi mùa thu sang hắn mới chân chính thành niên.
Làm một võ sĩ khổ luyện khí lực, cần mẫn tu luyện vũ kỹ, hiện giờ thân hình hắn tráng kiện to lớn, mày kiếm lãng mục, khuôn mặt kiên nghị không nhìn thấy một chút vẻ non nớt nào, có chút khí khái thuộc về nam nhi trong đó.
Mười sáu tuổi đối với người thường mà nói là bắt đầu thành niên, nhưng đối với võ sĩ có thiên phú mà nói mới chỉ là giai đoạn bắt đầu mà thôi. Nếu như không phải lo lắng bởi vì chiến đấu mà xảy ra thương vong ngoài ý muốn, thọ mệnh của võ sĩ dài hơn người bình thường rất nhiều. Võ sĩ linh chi cảnh giới có khả năng sống lâu hơn một hai chục năm, Thánh chi võ sĩ hơn ba bốn mươi năm, mà thần chi võ sĩ dài tới trăm năm cũng là rất bình thường.
Trong hai năm này, Hàn Phi đã từng một thời làm oanh động thánh đường có vẻ không có chút tiếng tăm gì lắm, hắn vẫn như cũ là nhị giai võ giả. Hầu như toàn bộ thời gian ở nhà, ở trong xưởng vũ khí, chỉ có hàng tháng đúng ngày tới thánh đường cùng các võ sĩ khác luận bàn giác kỹ, trên cơ bản đều là bình thủ hoặc thắng nhỏ, hoàn toàn không có hiển lộ ra thực lực kinh người như lúc tấn giai nhị giai.
Một thời gian sau, Thánh Đường cũng không dành nhiều quan tâm lắm cho Hàn Phi nữa, bởi vì võ sĩ lúc đầu thiên phú kinh người, về sau bình thường cũng không phải là ít.
Mà trên thực tế, Hàn Phi hai năm rồi vẫn chuyên tâm tu luyện, Huyền Môn Sinh Tử Quyết hắn đã luyện tới nhị trọng thiên đỉnh, chỉ kém một chút là phá tan bình cảnh tiến vào cảnh giới thứ ba, Luyện tinh Hóa Khí.
Huyền môn chân khí ngày càng hùng hậu, làm cho không gian tinh khí hải của Hàn Phi mở rộng ra gấp đôi lúc trước. Đấu khí tinh vân cũng tùy theo đó mà lớn mạnh, cô động cao cấp đấu kỹ hiện giờ đối với Hàn Phi là chuyện rất nhẹ nhàng.
Mà việc này thực tế đã biểu hiện Hàn Phi yên lặng tiến vào cảnh giới tam giai võ sĩ rồi.
Buông bút lông ngỗng trong tay, Hàn Phi thỏa mãn nhìn tấm thiết bản hình kiếm trên mặt bàn, cho tới hôm nay, hắn rốt cuộc đã nắm giữ được toàn bộ ba mươi sáu linh văn đồ mà Đằng Thác Hải đã lưu lại.
Nhưng mà “Ngưng hỏa” có khả năng đề thăng hỏa hệ đấu khí cũng không hoàn thành được toàn bộ, ở giữa toàn bộ linh văn phiền phức này có khe hở chừng nắm tay trẻ con.
Mà cái khe hở này là lưu lại để phối hợp với thượng cổ linh văn phù tự với linh văn đồ. Hàn Phi mở một quyển trục ở bên cạnh bàn ra, một đám linh văn quen thuộc vô cùng hiện ra trước mặt hắn.
Trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy linh văn phù tự, Hàn Phi hoàn toàn bị chấn động rồi. Nhưng không phải vì những linh văn phù tự này có bao nhiêu thần bí cùng cường đại, mà hắn dĩ nhiên có thể nhận ra toàn bộ những chữ này, đồng thời còn biết một số ý thâm ảo ẩn chứa trong mỗi chữ.
Căn cứ vào bút ký ghi chép của Đằng Thác Hải, linh văn đồ cùng linh văn phù tự tất cả đều được truyền lại từ văn minh huy hoàng thời thượng cổ. Linh văn đồ cùng linh pháp trận đồ có nhiều chỗ tương tự, đều có thể ngưng tụ, kích phát linh lực tới từ thiên địa, chỉ là linh văn đồ chỉ thích hợp dùng trên vũ khí mà thôi.
Linh văn phù tự tương đương với mắt trận của linh văn đồ, quyết định năng lực của linh văn đồ. Mỗi một bút họa của nó phải tương hỗ liên tiếp với linh văn chung quanh, do đó mới hoàn mỹ dung hợp một chỗ với linh văn đồ.
Chỉ có linh văn đồ chứa linh văn phù tự mới là linh văn đồ có năng lực chân chính, bằng không chỉ là hoa văn đồ án phổ thông mà thôi.
Đằng Thác Hải đưa cho Hàn Phi quyển trục bên trong có ghi chép 125 linh văn phù tự, là phối hợp với 35 linh văn đồ, được xưng là chỗ huyền bí chân chính của sang sư, mà Hàn Phi tất cả đều nhận biết được.
Đúng vậy, Hàn Phi tất cả đều biết, cái tri thức này cũng không phải tới từ linh hồn nguyên bản, mà là đời trước đoạt được!
Loạn thế giang hồ đời trước, Hàn Phi sở dĩ có thể cải biến số phận mình là vì Huyền Môn Sinh Tử Quyết, mà Huyền Môn Sinh Tử Quyết toàn bộ được viết bằng linh văn phù tự, chỉ khác là tên gọi – kim triện giáp văn. Có người nói đó là văn tự của thần truyền từ thời đại hồng hoang tới bây giờ.
Huyền Môn Sinh Tử Quyết mười thiên 13762 chữ kim triện giáp văn khác nhau, cho dù là kim triện giáp văn tự đơn giản nhất cũng có mười mấy bút họa, trong truyền thuyết nó chất chứ huyền bí của thiên địa thần nhân.
Để đọc được kim triện giáp văn, Hàn Phi hao tổn tâm cơ đầu nhập làm môn hạ của văn đàn đại nho Cao Ngự Phong lúc đó đang ẩn cư sơn lâm. Hắn dùng tròn ba năm mới đả động được Cao Ngự Phong dốc túi truyền thụ kim triện giáp văn cho hắn.
Mặc dù trong ba năm này Hàn Phi ăn nhiều quả đắng, nhưng mà cũng là những tháng ngày bình an nhất thời loạn thế giang hồ của hắn.
Nhìn đám linh văn phù tự trên quyển trục, chuyện cũ hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu Hàn Phi. Trong lúc hoảng hốt hắn như nhớ lại những ngày ở thế ngoại sơn lâm trước kia.
-Đại ca, đại ca! xảy ra chuyện rồi!
Đột nhiên tiếng đập cửa ầm ĩ cắt đứt hồi ức của Hàn Phi.
----------oOo----------
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
-Có người tới quấy rối, là mấy người mạo hiểm, nói nhất định phải đặt hàng linh vũ khí.
Hàn Lập lo lắng nói rằng:
-Bọn họ toàn mắng chửi người!
Lão hổ không phát uy thật đúng bị cho là mèo bệnh rồi! trong mắt Hàn Phi hung quang chợt lóe, trầm giọng nói:
-Không nên gấp gáp, đi ra ngoài ứng phó là được!
Việc buôn bán vốn là dĩ hòa vi quý, mặc kệ là Hàn Phi ở kiếp trước hay kiếp này cũng đều như vậy. Tiệm vũ khí của Hàn gia đã mở được 20 năm ở Tập Thủy thành này rồi, xưa nay uy tín không tồi, nhất là khi hợp tác với xưởng vũ khí Thác Hải lại buôn bán càng phát triển không ngừng.
Nhưng mà hai năm trước Đằng Thác Hải đột nhiên giải tán xưởng, mang theo tôn nữ đi đâu không biết. Tiệm vũ khí Hàn gia vì thế mà chịu ảnh hưởng rất lớn. Hơn nữa Hàn Lâm Hải mượn hai hai xưởng khác trong thành có sang sư, khắp nơi xa lánh Hàn Mộc Thiên, tiệm vũ khí thiếu chút nữa không được rồi.
Cũng may lúc đó Hàn Phi lưu lại Man Ngưu cùng một ít thợ rèn sư phụ, Carlene cải tạo hai phòng phía sau thành nhà xưởng, tự sản tự tiêu, cuối cùng cũng có thể ổn định lại một chút. Nhưng mà không thể nhận làm linh vũ khí món hàng mang lại lợi nhuận lớn này nữa.
Mà theo khảo hạch của Hàn thị gia tộc sắp tới, Hàn Lâm Hải ngày càng có nhiều hành động mờ ám nhằm vào Hàn Mộc Thiên, thậm chí tới nỗi không kiêng nể gì nữa. Cho nên Hàn Phi vừa nghe đệ đệ mình nói thì đã hiểu được chuyện gì xảy ra rồi.
Người mạo hiểm thông thường sẽ không tới náo loạn tại tiệm vũ khí, trừ phi bọn họ được người khác sai khiến.
Mang theo Hàn Lập, Hàn Phi rất nhanh đi tới giữa cửa hàng, chỉ thấy ba bốn người mạo hiểm đang vây lấy Carlene cùng mấy người hỏa kế tranh luận vô cùng gay gắt. Người tò mò đứng ngoài cửa hàng xem ngày càng nhiều.
-Lão bản nương, chúng ta nghe nói tiệm vũ khí Hàn gia là tiệm vũ khí tốt nhất Tập Thủy thành, nên cố ý tới đặt một kiện linh vũ khí. Ngươi hiện giờ lại nói hoàn toàn không có cách nào chế tạo, vậy phải tính thế nào đây?
Một võ sĩ mạo hiểm lớn tiếng quát nói:
-Chẳng lẽ là sợ chúng ta không trả nổi tiền sao, khinh thường mấy huynh đệ chúng ta sao?
Ba gã mạo hiểm khác cũng lớn tiếng theo đó, trong đó còn một người nói chuyện hoàn toàn khó nghe, vừa dùng ánh mắt bất thiện quét tới quét lui trên người Carlene, vẻ mặt cùng dáng dấp vô cùng hèn mọn.
Carlene tức giận tới đỏ bừng mặt, đối phương rõ ràng là cố ý tìm chuyện, trong tiệm vũ khí không bán ra linh vũ khí là chuyện rất bình thường. Bọn họ lại cố tình làm ra vẻ chuyện trọng đại, dụng ý sinh sự rất rõ ràng.
Thấy Carlene không nói lời nào, bốn gã mạo hiểm lại càng thêm dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, có người còn dùng tay đẩy tiểu nhị đang bảo vệ Carlene.
-Không chế tạo được linh vũ khí cũng không có vấn đề gì…
Người mạo hiểm đầu lĩnh dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo nói rằng:
-Nhưng mà các người cũng không thể để chúng ta tới không một chuyến được, chúng ta cũng dễ nói chuyện, chỉ cẩn bồi thường một chút lộ phí là được.
Mấy người mạo hiểm cũng không phải ngu xuẩn, nếu như bọn họ náo lớn trong tiệm, như vậy rất dễ đưa tới thành vệ đội can thiệp. Hiện giờ muốn tiệm vũ khí bồi thường lộ phí, giả như Carlene thực sự đáp ứng, chẳng khác nào là thừa nhận chính mình đuối lý rồi, tổn thất danh dự không nói, sau này khẳng định không được bình yên.
Carlene làm sao có thể đáp ứng được yêu cầu vô lý này, đang muốn lớn tiếng phản bác, một thanh âm nhàn nhạt từ phía sau truyền tới:
-Ai nói tiệm vũ khí Hàn gia của chúng ta không chế tạo ra được linh vũ khí!
Nghe thanh âm như vậy, Carlene nhất thời thở dài một hơi, tự giác bước lùi lại sau mấy bước, tạo khoảng không cho Hàn Phi bước tới.
Trong hai năm nay, chính bởi vì có Hàn Phi cùng mấy sư huynh đệ hắn nỗ lực, mới có thể duy trì được tiệm vũ khí xuống dưới. Đồng thời Hàn Phi đã sớm đưa ra vụ buôn bán làm mọi người trong tộc có hứng thú, đó là con đường phát triển sang sư cùng võ sĩ. Bởi vậy Carlene dần dần buông tha thành kiến trong lòng với Hàn Phi, thậm chí còn để cho con trai mình tới tiệm vũ khí Hàn gia nghe theo Hàn Phi nói.
Hàn Phi là nhị giai thánh đường võ sĩ, Carol không ở đây, đối phó với những người mạo hiểm vô lễ này thực sự không có hắn thì không thể.
Thấy Hàn Phi động thân đi ra, người võ sĩ mạo hiểm đầu lĩnh cười lạnh nói:
-Ai nói hả? lão bản nương của các người vừa nói đó!
Hàn Phi cười cười nói:
-Linh vũ khí giá cả không rẻ, thành phẩm chế tạo cũng rất cao, chúng ta đương nhiên không muốn nhận đơn đặt hàng của người mạo hiểm xa lạ. Trừ phi là người quen giới thiệu đảm bảo, đây là luật lệ không thay đổi?
Linh vũ khí không giống như vũ khí thông thường, tài liệu chế tạo đặc thù cộng thêm với không phải sang sư là không làm được. Nếu như trực tiếp bán ra cũng được rồi, còn chuyên môn đặt hàng mà nói thông thường có yêu cầu đặc thù. Một khi đối phương đổi ý, khả năng tiệm vũ khí tổn thất là vô cùng lớn. Bởi vậy ngoại trừ tiền đặt cọc ra, những tiệm vũ khí có quy mô nhỏ càng không dễ dàng tiếp thu đơn đặt hàng của người xa lạ.
Tiệm vũ khí Hàn gia ở Tập Thủy thành là tiệm lớn, nhưng ở Cửu Thiên đại lục, không cho dù là Minh Lam vương quốc cũng không tính là gì cả, chỉ là tiệm buôn bán nhỏ mà thôi. Cho nên Hàn Phi giải thích như thế là không thể xoi mói được.
Nhưng mà nếu đối phương tới gây sự, đương nhiên là có chuẩn bị rồi. Bốn người mạo hiểm nhìn nhau một chút, cùng nhau rút huy chương trong đai lưng đặt lên trên ngực mình.
Hàn Phi nhìn kỹ, bốn người này không phải là người mạo hiểm mà là dong binh, huy chương có chứa đồ án hình đầu thú chứng minh rõ điểm này!
-Chúng là là dong binh của Hùng Sư dong binh đoàn, ta là phó đoàn trưởng tam giai võ sĩ Lý Cách Tư!
Võ sĩ đầu lĩnh ngạo nghễ nói rằng:
-Dong binh đoàn của chúng ta có đăng ký tại dong binh công hội của Tập Thủy thành này, danh dự của Hùng Sư dong binh đoàn là đảm bảo của ta!
Hùng Sư dong binh đoàn tuyệt không phải là dong binh đoàn trứ danh gì cả. Thế nhưng nếu đã đăng ký tại dong binh công hội, vậy đã được Dong binh công hội cùng Tập Thủy thành cộng đồng thừa nhận. Cho nên với thân phận chính xác khả dĩ có thể bảo chứng được rồi.
Cừ thật, ngay cả dong binh đoàn cũng điều động được ra! Hàn Phi không ngờ thúc bá trong tộc kia lại khổ tâm chuẩn bị đối phó nhà mình tới như vậy.
Tuy rằng trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng mà Hàn Phi bất động thanh sắc nói rằng:
-Nếu không có vấn đề, đơn đặt hàng của các người ta tiếp nhận, nhưng mà nói trước, chúng ta chỉ có thể làm được linh vũ khí Thanh Đồng cấp. Nếu như các người cần cao cấp hơn chỉ có thể tìm người khác!
Linh vũ khí cũng có cấp bậc, thấp nhất là Thanh Đồng cấp, trên là Bạch Ngân cấp cùng Hoàng Kim cấp. Trên hoàng kim cấp là linh vũ khí đẳng cấp khác bao gồm cả tinh thần, truyền kỳ, truyền thuyết, ba cấp thánh linh khí. Trên nữa là thần khí rồi.
Đương nhiên mười bức tranh của Đằng Thác Hải trong mật thất, trên đó vẽ chính là thần khí độc nhất vô nhị!
Không nên nhìn linh vũ khí chia làm bảy cấp độ, cho dù là cấp thấp nhất Thanh đồng cấp linh vũ khí cũng không phải võ sĩ có thể tùy tiện lấy ra được – giá cả luôn luôn đắt!
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Quyển 3: Gia tộc phong vân
Chương 3: Đối chọi gay gắt.
Người dịch: Mr5800
Nguồn: metruyen.com
Trước khi Đằng Thác Hải rời khỏi Tập Thủy thành, tiệm vũ khí Hàn gia có thể nhận đơn đặt hàng Bạch ngân cấp linh vũ khí. Thế nhưng mà nhiều năm như vậy cũng chỉ có vài lần mà thôi. Tại tập thủy thành này võ sĩ có thể cầm được linh vũ khí quả thực không nhiều lắm.
Mà hai gã sang sư khác trong thành cũng chỉ có thể chế tạo được linh vũ khí cấp thanh đồng mà thôi.
Cho nên điều kiện hạn định mà Hàn Phi đưa ra đúng là không thể phản bác được. Tam giai võ sĩ Lý Cách Tư phó đoàn trưởng Hùng Sư dong binh đoàn suy tư một chút lập tức nói rằng:
-Vậy cấp thanh đồng là được rồi, nhưng ta cũng có yêu cầu của mình.
-Ta cần một thanh trọng kiếm, tu luyện đấu khí chủ hệ là hỏa thuộc tính. Cho nên chế tạo vũ khí yêu cầu phải là có thể tăng cường hỏa hệ đấu khí, yêu cầu cũng không cao, chỉ cần tăng gấp đôi uy lực là được rồi!
Tăng cường gấp đôi uy lực đấu khí là cực hạn của linh vũ khí cấp thanh đồng rồi. Đột phát gấp đôi đó chính là bạch ngân cấp rồi, yêu cầu này không cao thì yêu cầu nào cao nữa? Hàn Phi cũng đáp ứng luôn:
-Được, về hình thức có yêu cầu gì không?
-Hình thức sao…
Lý Cách Tư suy nghĩ một chút nói rằng:
-Không có yêu cầu gì, chế theo cách thức phổ thông là được rồi, ngươi xem con người ta có tốt không?
Hàn Phi mỉm cười:
-Không có vấn đề, một thanh trọng kiếm tiêu chuẩn thanh đồng cấp hỏa hệ, chúng ta ra giá 2000 đồng vàng, xin ngài trả ba thành tiền đặt cọc trước, tổng cộng là 600 đồng vàng!
Thấy Hàn Phi trấn định tự nhiên như vậy, trong lòng Lý Cách Tư không khỏi trầm xuống. Hắn được tin tức vô cùng rõ ràng, tiệm vũ khí của Hàn gia tuyệt đối không có sang sư, cũng không có khả năng trữ hàng linh vũ khí, bởi vì linh vũ khí có giá trị rất cao, nếu như không có đơn đặt hàng, làm hàng tồn kho chính là đốt tiền.
Đồng thời hai sang sư khác trong thành cũng không chế tạo dùm tiệm vũ khí Hàn gia, trừ phi tiệm vũ khí Hàn gia bỏ ra cái giá gấp ba bốn lần.
-Có thể! ~ Lý Cách Tư nói rằng:
-Nhưng mà ta yêu cầu trong vòng ba ngày phải giao hàng, chậm một ngày các ngươi phải bồi tiền, một ngày đêm phải bồi thường 200 đồng vàng!
Dựa theo tình huống bình thường, thời gian đặt hàng giao hàng một linh vũ khí đều là trên dưới một tuần. Lý Cách Tư rõ ràng là muốn làm khó dễ, giao hàng lùi lại thời gian là có thể bồi tiền. Thế nhưng tuyệt không có chuyện một ngày đêm là 200 kim tệ.
Trong đám người vây xem không hề ít người biết quy củ này, nghe thấy điều kiện vô lý của Lý Cách Tư không khỏi phát ra một trận hư thanh. Ba gã đồng bọn của Lý Cách Tư lập tức quay đầu lại hầm hừ, toàn bộ thanh âm lập tức biến mất.
-Vậy nếu như ta giao hàng sớm thì sao?
Hàn Phi cười cười, tràn đầy tự tin.
Từ dáng cười cười tự tin của Hàn Phi, Lý Cách Tư ngửi thấy được mùi vị không thích hợp. Nhưng mà hắn đã nói tới như thế này rồi, tên đã rời khỏi cung không thể nào quay lại, tự nhiên hắn không thể đổi ý định được rồi:
-Sớm một ngày đêm nhiều hơn 200 đồng vàng!
Đoàn người nhất thời ồ lên một trận, phải biết rằng 200 đồng vàng không phải là một số tiền nhỏ, nếu như tiệm vũ khí Hàn gia có thể giao hàng sớm, như vậy một ngày đêm kiếm được số tiền còn cao hơn nhiều so với lợi nhuận của đơn hàng này.
Hàn Phi nhìn thật sâu vào vị dong binh tam giai võ sư này, quay đầu nói với Carlene rằng:
-Di nương, phiền ngài đi viết một phần khế ước.
Carlene ở bên cạnh nghe thấy mà trợn mắt ngây ngốc, nàng thực sự không nghĩ ra Hàn Phi lại có can đảm nhận đơn đặt hàng này của Lý Cách Tư. Cho dù là mời một vị sang sư ở thành thị gần nhất sang đây cũng phải mất tới hai ngày, ba ngày làm sao có thể làm được?
Về phần hai gã sang sư khác trong thành, đã sớm hợp tác với Hàn Lâm Hải, căn bản là không thể trông cậy được gì.
Chẳng lẽ năm đó Đằng Thác Hải vừa vặn để lại một kiện linh vũ khí thích hợp cho Hàn Phi? Carlene cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, nếu có khả năng nàng tình nguyện dùng tiền đuổi mấy người này đi, hiện tại hiển nhiên là không có khả năng rồi.
Chuyện cho tới bây giờ đã không còn sự lựa chọn này khác, ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng. Carlene run rẩy dùng tay viết khế ước đơn đặt hàng giao cho Hàn Phi, trong lòng liều mạng cầu khấn.
Hàn Phi tiếp nhận khế ước, nhấc bút không chút do dự ký tên mình, sau đó đưa cho Lý Cách Tư.
Lý Cách Tư cũng rất thẳng thắn, lập tức kí tên mình lên trên, đồng thời bảo đồng bọn của mình xuất ra 600 đồng vàng làm tiền đặt cọc giao cho Hàn Phi. Khế ước rốt cuộc cũng hoàn thành rồi, mỗi người bảo lưu một phần để chứng minh.
“Tiểu tử để coi ba ngày sau ngươi giao hàng thế nào!” Lý Cách Tư cười lạnh nhìn Hàn Phi tiếp nhận mấy túi tiền nặng trịch. Hắn trong lòng đã có chủ ý, nếu như Hàn Phi phái người tới thành thị khác đặt hàng thì trên đường sẽ đánh cướp, làm cho tiệm vũ khí Hàn gia triệt để sụp đổ.
Về phần hai gã sang sư khác trong thành hắn không chút lo lắng, bởi vì khách hàng phía sau màn khẳng định sẽ đối phó tất cả rồi.
Tỉ mỉ suy nghĩ một lần, xác định không có bất cứ gì sai lầm, Lý Cách Tư nói một tiếng:
-Chúng ta ba ngày sau quay lại!
Nói xong hắn dẫn người chuẩn bị rời đi.
Thật không ngờ hắn vừa mới quay người lại, Hàn Phi đã gọi giật hắn lại từ phía sau:
-Chờ một chút!
Lý Cách Tư trên mặt không nhịn được dáng cười cười đắc ý, hắn một lần nữa xoay người phất phất khế ước trong tay về phía Hàn Phi nói rằng:
-Hàn thiếu gia, ngươi sẽ không phải muốn đổi ý chứ? Xin lỗi khế ước của chúng ta vẫn còn ở nơi này!
Hàn Phi bình tĩnh nói:
-Đương nhiên là không phải, khách nhân như các hạ chúng ta sao có thể không tiếp đây? Chỉ là là ta muốn biết nếu như chúng ta sớm hoàn thành đơn đặt hàng, vậy phải đi đâu tìm ngươi, đi đâu đòi 200 đồng vàng 1 ngày đêm đây?
Lý cách Tư nhất thời cười ha hả:
-Ha ha, ta ở trong lữ quán hai bên trái phải dong binh công hội, ngươi lúc nào cũng có thể tìm tới ta!
-Không cần phiền phức như vậy!
Hàn Phi lắc đầu nói rằng:
-Nếu như ngươi không có chuyện gì, có thể chờ ta nửa giờ, ta lập tức luyện chế cho ngươi chuôi hỏa hệ trọng kiếm ở đây.
-Lập tức luyện chế ở đây…
Lý Cách Tư kinh ngạc nhìn Hàn Phi, phảng phất như đang nhìn thấy quái vật, hoặc như nghe thấy chuyện gì cực kỳ buồn cười:
-Ha ha ha, ngươi không nên nói giỡn rồi, ngươi hiện tại có thể biến một sang sư đi ra sao?
Hàn Phi phảng phất như không nghe thấy lời hắn cười nhạo, chỉ quay đầu trầm giọng nói rằng:
-Man Ngưu sư huynh, mời huynh cầm giúp ta chú khí lò tới đây!
Man Ngưu vừa mới chạy tới không lâu liền gật đầu, xoay người tiến vào phòng trong, rất nhanh đã đem chú khí lò nặng nề đi ra ngoài, đặt ở nơi đất trống phía trước quầy hàng.
Cái chú khí lò này chính là một kiện lễ vật trân quý khác mà Đằng Thác Hải đã lưu lại cho Hàn Phi năm đó. Hai năm nay tuy rằng Hàn Phi còn không có dùng nó để chế luyện một linh vũ khí chân chính nào cả. Thế nhưng hiện giờ phải một lần nữa để cho nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ rồi.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hàn Phi đi từ trong tiệm ra ngoài thi lễ nói rằng:
-Xin các vị hàng xóm láng giềng ở đây chứng kiến, ta muốn ở chỗ này chế tạo cho Lý Cách Tư tiên sinh đây một thanh linh vũ khí!
Chính mình chế tạo? lẽ là Hàn Phi là một sang sư? Người xem nhất thời oanh động, những thanh âm bàn tán khe khẽ vang lên.
Bọn họ đều tự mình lùi lại sau để lưu lại cho Hàn Phi một khoảng trống vừa đủ, mỗi người đều hưng phấn muốn mở to hai mắt mà nhìn xem cuối cùng Hàn Phi làm sao hoàn thành được cái đơn đặt hàng có giá trên trời này.
Mà Lý Cách Tư cảm thấy như ngực mình bị người hung hăng đập một quyền thật lớn, tự tin trước kia không hiểu sao biến mất không thấy tăm hơi.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Tại Cửu Thiên đại lục, số lượng sang sư rất thưa thớt nhưng được người người tôn kính. Trên người bọn họ luôn luôn bao phủ một tầng thần bí, có rất ít người có thể tận mắt nhìn thấy sang sư chế tạo linh vũ khí như thế nào. Tại địa phương nhỏ như Tập Thủy thành là không cần phải nói rồi.
Bởi vậy vừa nghe nói Hàn Phi ở giữa cửa hàng mình, trước mặt mọi người biểu diễn tài nghệ sang sư, không ai không có hứng thú. Người vây xem bên ngoài ngày càng nhiều, kết quả dẫn tới thành vệ đội tiến tới.
-Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
Đoàn người vây xem một hồi huyên náo, vài võ sĩ tách đoàn người tiến vào tiệm vũ khí Hàn gia, trên người bọn họ mang theo bì giáp chế riêng cho thành vệ đội nên làm mọi người tránh ra xa.
-Là La Mông Đức đội trưởng tới!
Người biết liền lên tiếng nói.
Hàn Phi đang chuẩn bị công tác luyện chế nhìn thấy người không chút hoang mang thi lễ nói:
-Xin chào, La Mông Đức đội trưởng, ta đang muốn luyện chế cho vị Lý Cách Tư tiên sinh của Hùng Sư dong binh đoàn này một kiện trọng kiếm linh vũ khí hệ hỏa. Nếu như có ảnh hưởng tới công việc của ngài, ta rất áy náy.
La Mông Đức võ sĩ hoàn lễ lại, hắn nhìn chú khí lò trên mặt đất một chút, rồi nhìn Lý Cách Tư đang xanh mặt đứng bên cạnh, mỉm cười nói:
-Đâu có ảnh hưởng gì, ta còn muốn ở đây nhìn ngươi luyện chế linh vũ khí nữa cơ, ta cũng chủ tu hỏa hệ đấu khí, chuyện náo nhiệt này làm sao có thể bỏ qua, thuận tiện cũng làm người chứng kiến cho ngươi!
La Mông Đức là đội trưởng thành vệ đội của Tập Thủy thành, cho nên ân oán giữa Hàn Mộc Thiên cùng Hàn Lâm Hải hắn đương nhiên là biết rõ ràng. Bình thường hắn cũng hay xử lý một chút tranh cãi ở tiệm vũ khí Hàn gia. Cho nên hiện giờ vừa nhìn thấy cảnh này hắn lập tức hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra.
Hắn biết Hàn Phi đã từng là học đồ của Đằng Thác Hải, chỉ là thật không ngờ chỉ hai năm Hàn Phi đã có thể luyện chế linh vũ khí. Đương nhiên là hứng thú vô cùng để xem náo nhiệt rồi, mặt khác cũng âm thầm giúp đỡ Hàn Phi ---- là một võ sĩ tính tình tương đối ngay thẳng, La Mông Đức đối với những thủ đoạn tiểu nhân của Hàn Lâm Hải không nhìn hợp mắt.
La Mông Đức không chỉ lưu lại nhìn, còn bảo mấy thuộc hạ giúp đỡ duy trì trật tự, thấy tình hình này, sắc mặt Lý Cách Tư ngày càng âm trầm.
-Đa tạ! ~ Hàn Phi cười nói, thuận lợi bày ra những bình thủy tinh bên trong chứa dịch thể màu hồng đặt lên trên bàn gỗ.
Toàn bộ công tác chuẩn bị đã hoàn thành, Hàn Phi đưa tay lên, hướng về giá để vũ khí cách xa vài mét lăng không một trảo. Một thanh trọng kiếm đặt trên giá tự động bay ra, vững vàng rơi vào trong tay của Hàn Phi!
Linh khống thuật!
Linh khống thuật cùng linh hỏa thuật là hai hạng tài nghệ dành riêng cho sang sư. Đầu tiên yêu cầu phải đả thông hai hỏa kinh mạch trên cánh tay. Tính theo độ khó mà nói, càng thêm trắc trở hơn đả thông đấu khí kinh mạch nhiều. Thế nhưng đúng như năm đó Đằng Thác Hải đã nói với Hàn Phi, võ sĩ có thể tự mình xông mạch thành công thì rất dễ đả thông hỏa kinh mạch, cái khó khăn này gần như không tồn tại với Hàn Phi. Hai năm cũng đủ để cho hắn luyện linh khống thuật tới lô hỏa thuần thanh rồi.
Chiêu thức này của Hàn Phi làm cho mọi người vây xem không khỏi thốt lên lời tán thưởng, Lý Cách Tư sắc mặt đã chuyển sang màu xanh, mà hai mắt Carlene lại sáng lên.
Mặc kệ người khác làm sao, Hàn Phi một trảo ném trọng kiếm vào trong luyện khí lò, loại trọng kiếm cùng chiến phủ mà trong xưởng có thể chế tạo ra hiện nay tốt nhất chính là thiên đoán tinh thiết làm cơ sở cộng với một chút hắc thiệt cho vào. Nó có thể chịu được đấu khí quán thâu vào, đồng thời cũng rất sắc bén mà giá cả lại vừa phải, rất được người mạo hiểm cùng các dong binh hoan nghênh.
Bởi vì phẩm chất xuất sắc, nó đồng thời cũng có thể làm khí phôi của linh vũ khí, nếu như Lý Cách Tư đặt hàng không phải là trọng kiếm mà là chiến phủ, Hàn Phi còn cần phải chế tạo cái khác, khẳng định là không thể luyện chế tại hiện trường được.
Bố trí trọng kiếm ổ thỏa xong, Hàn Phi vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào luyện khí lò, linh pháp trận trong luyện khí lò lập tức phát động, đột nhiên hỏa diễm hừng hừng phát ra, trong nháy mắt đã nuốt trọn trọng kiếm.
Hàn Phi không chút hoang mang, lấy bí ngân cùng hỏa diệu thạch phấn đặt trong túi ra dắt ở đai lưng ra ngoài. Dùng tay vẩy vào lò, cho chúng nó trải đều lên trên thân kiếm.
Sau khi rải xong, hắn chậm rãi rút tay về, lúc rút về mở lòng bàn tay ra một đoàn hỏa diễm màu hồng toát ra, trong nháy mắt đã biến thành màu chanh.
Linh hỏa thuật!
Vận dụng linh lực chất chứa trong linh nguyên, đi qua hỏa kinh mạch cuối lòng bàn tay phát ra linh hỏa có năng lực luyện chế những kim loại đặc thù tạo thành linh vũ khí.
Linh hỏa thuật có phân đẳng cấp cao thấp, có thể nhìn vào màu sắc linh hỏa phát ra mà phân chia cao thấp, từ cấp thấp nhất tới cao nhất phân là hồng, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử, cuối cùng là màu trắng!
Sơ cấp linh hỏa kỹ thôi phát ra ngọn lửa có thể đề thăng tới màu chanh, trung cấp linh hỏa kỹ thôi phát ra ngọn lửa có thể từ màu hoàng tới màu lục, cao cấp linh hỏa kỹ thôi phát ra ngọn lửa từ màu thanh tới lam. Đỉnh cấp linh hỏa kỹ có thể phát ra ngọn lửa màu tím với màu trắng.
Hàn Phi sở học chính là sơ cấp linh hỏa thuật do Đằng Thác Hải lưu lại, lúc thành thạo nắm giữ, hắn vận dụng tiên thiên chân khí rất dễ đem ngọn lửa từ màu hồng tới màu chanh(cam).
Lúc ngọn linh hỏa màu cam trong lòng bàn tay biến thành màu vàng kim, Hàn Phi mang theo linh hỏa vỗ một cái lên thân lò. Tiên thiên chân khí đi qua cánh tay phải truyền ra ngoài, hỏa diễm màu hồng trong luyện khí lò lập tức hiện lên màu vàng uy lực tăng lên mấy lần. Thân trọng kiếm làm bằng thiên đoán tinh thiết chậm rãi hòa tan cùng bí ngân với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thời khắc then chốt tới rồi! Hàn Phi bỗng nhiên lộ ra tay trái, chộp một cái vào thanh trọng kiếm trong luyện khí lò. Dưới bao phủ của linh khống thuật, chuôi trọng kiếm bị hòa tan này vẫn có thể duy trì hình dạng vốn có của mình, mà bên trong các tạp chất đã bị linh hỏa luyện chế bài trừ đi hết.
Giả như lúc này Đằng Thác Hải ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ kinh ngạc vô cùng, bởi vì mỗi một bước làm của Hàn Phi bây giờ hầu như giống lần trước hắn làm cho Hàn Phi xem như đúc.
Người vây xem chung quanh có mấy người đã nhìn thấy cảnh như vậy, tất cả đều mở to hai mắt ngừng thở gắt gao nhìn chằm chằm. Những người trước kia còn hoài nghi Hàn Phi lúc này trong mắt đều tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Lý Cách Tư không khỏi lùi về phía sau nửa bước, hắn phát hiện mình sai rồi, hoàn toàn sai rồi, Hàn Phi thực sự là sang sư.
Lão tử bị lừa! Phó đoàn trưởng Hùng sư dong binh đoàn phát ra tiếng phẫn nộ rít gào trong lòng, trên mặt co quắp vài cái, hung quang trong mắt chớp động, một tay không kìm nổi lòng mà đặt lên trên vũ khí.
Đột nhiên, một ánh mắt sắc bén vô cùng rơi vào trên người Lý Cách Tư. Lý Cách Tư cảm ứng được, sợ hãi quay đầu nhìn lại, phát hiện ra La Mông Đức đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
Lý Cách Tư hít sâu một hơi, lập tức mở tay ra, cố gắng làm cho tâm tình mình bình phục lại.
Mà bên này, Hàn Phi đối với việc luyện chế trọng kiếm đã gần tới cuối rồi.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc