Khi Thạch Thiên đi tới cửa, Tát Cát vẫn liên tục dùng truyền âm nhập mật nói rằng: "Chủ nhân xin đi theo ta." Gã đi trước dẫn đường, tiến tới một gian phòng, trong phòng còn có một người trung niên ước chừng hơn bốn mười tuổi, Thạch Thiên cũng đã gặp hắn ở pháo đài, tên hắn là Sắt Lôi Á, là một tổng giám đốc quỹ TS khu vực Đông Nam Á, Thạch Thiên buồn bực nói: "Hai người tiểu tử các ngươi sao lại đều ở đây, có phải vì theo dõi lão tử mà tới không?"
Tát Cát và Sắt Lôi Á hai người kinh hoảng nói: "Tuyệt đối không phải..."
Sắt Lôi Á nói: "Chủ nhân, Bì Nhĩ Ni lúc đi đã phân phó chúng tôi, không có việc gì thì tốt nhất không nên quấy rầy ngài, chúng ta làm sao dám theo dõi ngài chứ."
Thạch Thiên tiến tới ghế sô pha ngồi xuống, hỏi: "Các ngươi cũng không phải rỗi rãi mà tới nơi này ăn cơm chứ?"
Tát Cát thấp thỏm bất an hồi đáp: "Chúng tôi cũng đôi khi đến chỗ này dùng cơm, bất quá hôm nay không phải là như vậy, nghe nói chủ nhân tới đây cho nên chúng ta mới cố ý đến."
Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Là ai nói cho các ngươi biết ta ở chỗ này?"
Tát Cát nói: "Chủ nhân, ngài đại khái là không biết, gian tửu điếm này cũng là của Thiên Thạch đồng minh khống chế, không riêng gì tửu điếm này, hiện nay cũng có rất nhiều siêu đại hình khách sạn cùng sòng bạc trên khắp thế giới đều có cổ phần của Thiên Thạch đồng minh, bởi vì ngày hôm nay phải bán đâu giá hai kiện bảo vật của ngài cho nên ta mới phái một tên thủ hạ tới, hắn vừa vặn đã từng đi tới sân bay tiếp đón chủ nhân, cho nên mới nhận được ngài, vì vậy chúng ta mới biết."
Hắn ngược lại không có nói khoác, sòng bạc, hộp đêm thông thường đều có quan hệ với Thiên Thạch đồng minh, đều nguyện ý mời Thiên Thạch đồng minh tham gia mua cổ phần, thậm chí còn tặng luôn cổ phần của công ty bọn họ, Thạch Thiên cũng từng nghe Bố Lôi Đức nói về vấn đề này, hắn gật đầu hỏi tiếp: "Bán đấu giá ngày hôm nay có những thứ gì vậy?"
Tát Cát cũng là người tuyệt đỉnh thông minh, đoán được Thạch Thiên có thể là tới tham gia đấu giá hội, gã vội vã nói: "Vật phẩm trân quý nhất trong cuộc bán đấu giá hôm nay là hai kiện trang sức bằng kim cương, nếu như ngài cần vậy ta sẽ lập tức hủy việc đấu giá này đi, lầy lại cho ngài."
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Không cần phải làm vậy, lão tử muốn một hồi nữa sẽ mua chúng, nhiều người tới mục tiêu chính là hai kiện bảo vật này, bây giờ không bán nữa chẳng phải là ảnh hưởng đến danh dự hội bán đấu giá này hay sao, cứ để nguyên đó dù sao cũng mất tiền đóng thủ thục phí mà."
Tát Cát vôi nói: "Đúng đúng đúng, chủ nhân thực sự là nói có đạo lý, bât quá cũng không cần giao thủ tục phí, mấy năm trước Tác Tư Bỉ bán đấu giá chỗ này đã bị chúng ta mua rồi."
Thạch Thiên lấy làm lạ hỏi: "Các ngươi chẳng lẽ đã sớm toán được lão tử muốn bán gia sản sao, ngay cả Hành Đô bán đấu giá cũng mua."
Tát Cát giải thích: "Bởi vì tài chính của Thiên Thạch đồng minh có rất nhiều nhưng lại không thể đem ra công khai được, mấy năm này thu nhập càng ngày càng cao, chỉ dựa vào sòng bạc, hộp đêm cũng không kịp rửa tiền, cho nên chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này, không riêng gì mua bán, đấu giá, ngay cả công ty điện ảnh Hollywood chúng ta cũng mua hơn phân nửa cổ phần rồi."
Thạch Thiên chợt nói: "Nguyên lai là để rửa tiền, nếu không cần phải nộp thủ tục phí, vậy lại càng không thể hủy rồi, lão tử thuận tiện giúp ngươi tẩy một ít tiền."
Tát Cát thầm nghĩ, tiền này tẩy xong cũng đều là của ngài, tại sao lại nói là giúp ta, thế nhưng ngoài miệng vẫn khen, nói: "Đúng đúng đúng, chủ nhân quả là sáng suốt!" Từ trên người gã xuất ra một quyển chi phiếu, trên đó chưa ghi số tiền, chỉ có chữ ký của gã, hai tay cung kính đưa tới trước mặt Thạch Thiên, nói: "Vậy làm phiền ngài một hồi nữa hãy dùng tập chi phiếu này để mua hàng."
Thạch Thiên khoát tay nói: "Chi phiếu này không cần phải đưa cho ta, một hồi nữa hãy đem hai kiện bảo vật koa cho ta là được, nếu muốn rửa bao nhiêu tiền thì cứ viết lên là được."
Tát Cát ngẫm lại cũng thấy đúng, cho nên gã đêm xấp ngân phiếu thu lại, Sắt Lôi Á lúc này trong tay cầm một chiếc điện thoại đi tới trước mặt Thạch Thiên nói: "Chủ nhân, Hứa gia hai người kia đã báo cảnh sát rồi..."
Thạch Thiên hỏi: "Có phiền phức gì không?"
Sắt Lôi Á vội nói: "Đương nhiên là không có rồi, ta lập tức sẽ đi xử lý chuyện này, bất quá sẽ có người tới quấy rối chủ nhân đó, Hứa thị vốn có một hạng mục hợp tác cùng vơí công ty quỹ TS của chúng ta, ta đã bảo bọn họ hủy đi đợt hợp tác này rồi, sau này sẽ tìm một công tý khác để hợp tác, chúng ta thực sự là không biết chủ nhân có xích mích với Hứa thị, bây giờ ta sẽ lập tức thông tri tới tổng bộ, lập tức phong tỏa con đường kinh doanh của Hứa thị, có lẽ nên mua một số cổ phần của bọn họ nữa..."
Tát Cát cười lạnh nói: "Biện pháp của ngươi quá phiền phức đi, cứ giao cho ta, trực tiếp làm là được rồi."
Sắt Lôi Á thấy Tát Cát muốn cướp công của gã, hai mắt trắng dã trợn lên, đang muốn phản bác, lại nghe Thạch Thiên quát: "Hai người các ngươi tất cả im miệng cho ta, lão tử cũng chưa từng có xích mích cùng ai cả, nếu như xem ai không vừa mắt, lão tử sẽ trực tiếp đánh hắn, không khiến các ngươi quản." Hắn lại quay đầu lại nói với Sắt Lôi Á: "Các ngươi kinh doanh như thế nào thì cứ làm như thế đó, đừng làm phiền đến lão tử, đương nhiên cũng không thể hợp tác với bọn chúng được, nếu như hợp tác với bọn người này, lão tử trông cũng không vừa mắt. "
Sắt Lôi Á nghe được hắn nói như thế cũng không dám mở miệng, chỉ liên tục liều mạng gật đầu.
Thạch Thiên đứng dậy đi tới cửa, đột nhiên lại quay đầu lại nói: "Một hồi nữa hãy kêu xe đến, ta muốn đưa một người bạn trở về Sơn Đỉnh."
Tát Cát và Sắt Lôi Á đoán nhất định là một trong hai nữ nhân cùng Thạch Thiên ăn cơm chính là chủ mẫu của bọn họ rồi, cho nên hai người nào dám trậm trễ, cùng nhau liều mạng gật đầu, miệng lại liên tục nói "Dạ, dạ..." Thẳng đến khi Thạch Thiên ra khỏi phòng hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Kim Hinh và Tiêu Vi thấy Thạch Thiên đi rất lâu như vậy mà chưa quay lại, trong lòng rất lo lắng, bây giờ thấy hắn hai nàng cũng yên tâm lại, Kim Hinh vẫn đang nghĩ Hứa gia hai người nhất định sẽ nghĩ biện pháp gì đó để trả thù Thạch Thiên, nàng muốn khuyên hăn nên rời đi trước, nhưng lại sợ hắn trách cứ, nàng thấy Thạch Thiên người này không sợ trời không sợ đất, tính cách bá đạo như thế khiến nàng vừa tức vừa hận, dường như hắn không có để nàng trong lòng vậy, nhưng loại tính cách này hết lần này tới lần khác khiến nàng càng thêm yêu hắn, quả thực là si mê rồi. Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, đối với Thạch Thiên có một loại tín nhiệm mù quáng, không có Kim Hinh nghĩ cách can ngăn, trong lòng nàng cũng mặc kệ muốn Thạch Thiên làm cái gì thì làm cái đó, nàng hoàn toàn đều nghe theo hắn, nếu như gặp phải phiền phức, nàng cũng cùng hắn gánh chịu hậu quả.
Kim Hinh nhìn Thạch Thiên một chút, lại nhìn Tiêu Vi một lát, bất đắc dĩ hít vào một hơi, nàng thầm nghĩ, vốn hội đấu giá này chỉ có Thạch Thiên tới, bây giờ chuyện lại thành ra như vậy, cho dù nàng nói đó cũng là ý của Hạng Hồng, nếu Hứa Thục Viện thực sự muốn báo cảnh sát tới bắt Thạch Thiên, vậy nàng chỉ còn cách đi tìm Hạng Hồng nghĩ biện pháp giải quyết, cùng lắm thì là cầu xin nàng, cũng không thể mặc kệ hắn được. Thấy Thạch Thiên và Tiêu Vi cũng không ăn nữa, nàng lên tiếng: "Thời gian cũng đến rồi, chúng ta mau đi tới phòng bán đấu giá thôi."
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Phòng bán đấu giá cũng nằm ngay bên cạnh, nguyên bản đây là một phòng hội nghị bây giờ được sửa chữa lại, bàn chủ tịch biến thành bàn đấu giá. Chiếc bàn này rất rộng, phía trước là hơn mười chiếc ghế sô pha lớn, phía sau là hơn trăm ghế nhỏ hơn, trước mặt bàn đều bày đầy hoa quả nước uống, nhưng vẫn không cảm thấy chật. Lúc này cũng đã có rất nhiều người ngồi đó, ngoại trừ một số người vừa rồi ở phòng ăn, còn có thêm không ít người mới, cũng không thiếu người đang xếp hàng tại cửa, nhân viên công tác đang kiểm tra thiếp mời của từng người và phân phát tư liệu tham khảo.
Kim Hinh đưa thiếp mời cho nhân viên công tác, tên nhân viên kia cũng không có mở ra xem, lập tức đưa cho bọn họ mỗi người một tờ tư liệu tham khảo vật phẩm bán đấu giá, một người trung niên nhân đứng cạnh cánh cửa khiến Kim Hinh thấy có điểm quen thuộc, kỳ thực gã chính là tổng giám đốc quỹ TS khu vực Đông Nam Á Sắt Lôi Á, gã tự mình dẫn ba người tiến vào, đưa bọn họ tới một hàng ghế sô pha hạng nhất, mời bọn họ ngồi xuống, khiến mấy người xung quanh đều âm thầm bàn tán, suy đoán về người thanh niên ăn mặc tùy tiện kia là ai mà khiến một người phú thương an bài cho hắn ngồi ở lô ghế tốt như vậy, bọn họ tuy rằng đều biết Kim Hinh, nhưng khẳng định nguyên nhân không phải do nàng, trong mắt bọn họ, Kim Hinh cũng chỉ là một một diễn viên tương đối nổi danh, tài sản của nàng cũng chỉ tầm tầm mà thôi.
May là Thiên Thạch tại Thành Bảo luôn luôn hành sự rất cẩn thận, quỹ TS chỉ ở phía sau màn khống chế các công ty mà thôi, thậm chí có nhiều người còn không biết tới sự tồn tại của quỹ TS, chỉ biết là có một ngân hàng tên là TS, mà Sắt Lôi Á cũng chỉ thỉnh thoảng tham gia vài buổi họp cấp cao mà thôi, tại Hongkong ngoại trừ một ít quan lớn thuộc chính phủ và siêu cấp phú hào ngoài ra không có nhiều người biết gã, bằng không đám người kia lại càng thêm kinh ngạc.
Hàng ghế sô pha rất lớn có thể ngồi được bốn người, hơn nữa vóc người của Kim Hinh và Tiêu Vi lại hết sức thon thả, lại dựa sát vào Thạch Thiên, cho nên ba người cũng chỉ ngồi hết phân nửa chiếc ghế, phía trước ghế còn bày biện một ít hoa quả đồ uống. Kim Hinh ngồi xuống nhưng tâm trạng lại rất bất an, nàng nghĩ thầm bọn họ không phải là lầm người chứ, rõ ràng lại sắp xếp cho bọn họ một lô ghế hạnh nhât như vậy, nếu như một hồi nữa phát hiện ra mình ngồi lầm chỗ, ba người thật quá xấu hổ rồi, sau đó nàng liền nhìn ra cánh cửa, vừa vặn nhân viên công tác cũng đóng cửa lại, người cũng tới đủ rồi, lúc này nàng mới yên lòng. Quay đầu lại liền phát hiện ra Hứa Thục Viện và Chu Kiến Nhân đang nhìn chằm chằm ba người, tựa như đang cố suy đoán thân phận của bọn họ vậy, sau khi bắt gặp ánh mắt của Kim Hinh đám người kia mới rời ánh mắt đi.
Lúc này người chủ trì bán đấu giá đi lên trước đài, đầu tiên là biểu thị lòng hoan nghênh và cảm tạ đối với mọi người đã tham gia hội đấu giá ngày hôm nay, sau đó nói một vài chuyện hóm hỉnh ngắn gọn nhằm làm giảm không khí khẩn trương trong phòng. Lúc này cuộc đấu giá mới bắt đầu, cuộc đấu giá tối hôm nay có tất cả mười ba kiện vật phẩm, bao gồm, đồ trang sức, đồ cổ, tranh vẽ của các bậc danh họa, đều là xa xỉ phẩm, giá quy định thấp nhất cũng là hơn mười vạn đô la Hồng Kông, cao nhất là hai kiện trang sức có giá hai nghìn vạn đô la Hồng Kông, cũng chính là hai kiện đồ trang sức mà Bì Nhĩ Ni lấy ra từ trong rương của Thạch Thiên.
Thạch Thiên đối với mấy vật phẩm phía trước không có hứng thú, hắn chỉ nhìn qua một chút hai kiện trang sức trên tờ tư liệu mà hôm nay mình muốn mua, Kim Hinh cũng không nghĩ ra mình muốn mua cái gì, cuối cùng nàng cũng cầm tờ tư liệu rồi nhìn lên hai kiện vật phẩm trân phẩm kia, Tiêu Vi lại đem tờ tư liệu kia ném qua một bên, thân thể mềm mại lại tựa trên vai hắn, nhìn hắn đang xem tờ tư liệu trên tay.
Thạch Thiên trực tiếp lật tới trang có giới thiệu hai kiện vật phẩm, kiện thứ nhất chính là một chiếc vòng cổ, có đính một viên hột xoàn 32 ca-ra màu xanh hình trứng, xung quanh lại do 16 khối kim cương tinh phẩm của Nam Phi làm nền, vòng trang sức làm bằng bạch kim 18k với rât nhiều hột xoàn nhỏ gắn lên, trông rất chói mắt, trên này còn ghi chú, vòng cổ này đến từ hoàng thất Pháp quốc, do người trong hoàng thất sai người dùng châu bảo tỉ mỉ làm ra, sau đó được tặng cho một vị hoàng phi được sủng ái, đến nay đã đươc hơn hai trăm năm tuổi, hơn một trăm năm trước nó đã biến mất một cách kì lạ. Khiện trân phẩm còn lại là một đôi vòng tay làm bằng tinh ngọc trắng như mỡ dê, hai vòng tay này dường như được chặp lại, tất cả đều là một mầu trắng thuần, khiến người ta vừa nhìn đã thích, trong có ghi chú thích, vòng tay này xuất hiện tại hoàng thất Hà Lan, cũng bị mất tích cách đây hơn trăm năm. Hai kiện trân phẩm này cũng đã trải qua tay rất nhiều vị chuyên gia giám định xác nhận, bên dưới đều có rất nhiều chữ kí của mấy chuyên gia giám định.
Thạch Thiên đối với mấy thứ vòng cổ vòng tay này cũng không có hứng thú mấy, trong mười mấy cái rương của hắn đại bộ phận đều là đồ trang sức hột xoàn, bởi vì hột xoàn không dễ bị mài mòn, bất luận là bảo tồn trong điều kiện nào chúng cũng không hề bị hư hao, mà mấy thứ vòng cổ do Bì Nhĩ Ni lấy từ trong rương ra hắn cũng không nhớ được lai lịch. Bất quá đối với chiếc vòng đeo tay này hắn còn có chút ấn tượng, đó là bởi vì là bởi vì trong số mấy cái rương của Thạch Thiên nó là vật phát ra ngọc khí, cũng là bởi vì Thanh triều thường xuyên tặng cho mấy quốc gia lớn của phương tây mấy thứ kỳ trân dị bảo, trong một lần Thạch Thiên lẻn vào hoàng thất, hắn liền mang được một đống châu báu trở về, trong đó có chiếc vòng này.
Thạch Thiên đem bức ảnh trên tư liệu chụp hai kiện trân phẩm đưa tới trước mặt Tiêu Vi, hỏi: “Người thích vật nào trong hai thứ này?"
Tiêu Vi ngẩng đầu nhìn Thạch Thiên, khẽ cười, sau đó lắc đầu nhẹ giọng nói: "Đây không phải là thứ em có thể thích."
Tiêu Vi dựa sát vào Thạch Thiên, nhìn thoáng qua bức ảnh trên tư liệu, nói: "Vòng tay đẹp hơn, màu trắng trông thật đáng yêu."
Kim Hinh ở bên kia cũng chen vào, nói: "Đương nhiên là vòng cổ đẹp rồi, nhưng chiếc vòng cổ 32 ca-ra kia cũng đẹp lắm!"
Tiêu Vi cũng không phản bác, cười rồi "A" Một tiếng, khuôn mặt lại tựa sát lên vai Thạch Thiên, cho dù nàng ta nghĩ như thế nào cũng không lên quan đến nàng, nàng cũng không muốn tranh luận về chuyện này, chỉ vì Thạch Thiên muốn nàng trả lời xem kiện nào đẹp, cho nên nàng mới dựa vào cảm giác của bản than mà nói, mà nàng cũng biết hột xoàn 32 ca-ra cũng là hiếm thấy, khẳng định là giá trị rất cao, cho nên nàng nghĩ lời của Kim Hinh cũng đúng. Kim Hinh hưng phấn ngẩng cao đầu, vốn còn muốn đàm luận một phen về hai kiện trân phẩm này, lại thấy Tiêu Vi lãng đạm như vậy, nàng chỉ có thể hờn dỗi liếc mắt, sau đó tiếp tục ngắm nhìn mấy kiện trân phẩm trên tư liệu.
Tiếng búa gỗ lần lượt vang lên, mấy kiện vật phẩm đều thuận lợi tìm đượi chủ nhân của chúng, không có một kiện vật phẩm nào phải lưu lại, giá cao nhất từ đầu đến giờ là một khối ấn chương làm bằng phỉ thúy từ thời Minh, giá khởi điểm là 160 vạn đô la Hồng Kông, kết thúc là 465 vạn đô la Hồng Kông, cao hơn gấp đôi so với giá ban đầu, cuối cùng người chủ trì bán đấu giá gõ búa xuống, toàn hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay.
Lúc này trên mặt người chủ trì bán đấu giá mồ hôi đã tuôn ra nhễ nhại, cao giọng nói: "Hiện tại mời quý vị thưởng thức hại kiện vật phẩm tối trân quý của buổi đấu giá tối ngày hôm nay!" Sau một hồi vỗ tay nồng nhiệt, liền có vài tên bảo an đi theo một người nhân viên đẩy một chiếc xe lên đài, một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp kéo tấm vải trùm xuống, nhất thời bên trên xe hiện lên một chiếc hộp gỗ tinh xảo, nàng ta liền mở hộp gỗ, lấy ra một chiếc hộp được làm bằng thủy tinh, sau đó ôm ở trước ngực, mọi người có thể thấy rõ ràng vật phẩm bên trong, đúng là vòng cổ hột xoàn trong bức ảnh trên tờ tư liệu, nhưng so với trong ảnh nó càng rực rỡ hơn, khối hạt xoàng xanh biếc kia bắn ra tia sáng tinh khiết khiến mấy người phụ nữ đều ngừng thở.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Kim Hinh đã buông tập tài liệu trong tay ra, nàng ngồi thẳng người dậy nhìn chăm chú vào nữ người mẫu tóc vàng đang nâng chiếc hộp thủy tinh kia, hai mắt phát sáng, đó cũng không phải là bởi vì nàng có lòng tham, nữ nhân đa số người khi thấy đồ trang sứa quý giá cũng đều có phản ứng như thế, nhưng không đến nỗi không đáp ứng không được. Tựa như phụ nữ khi đi dạo phố đột nhiêu nhìn thấy một bộ quần áo rất mốt đang bày bán trong một cửa hiệu nổi tiếng, nàng cũng chỉ đứng lại tưởng tượng mình được mặc nó đi khắp đó đây khoe dáng, như thế đã rất hưng phấn rồi, dù cho không mua được cũng không cảm thấy buồn. Mà ngay cả Tiêu Vi tuy vẫn tựa trên vai Thạch Thiên thế nhưng con mắt cũng nhìn về phía hộp thủy tinh kia.
Biểu tình của Người chủ trì bán đấu giá rõ ràng hưng phấn hơn rất nhiều, thanh âm cũng cao vút lên, hắn chỉ vào vòng cổ trong tay cô người mẫu, nói: "Mọi người xin hãy xem, đây là một trong những kiện đồ vật chính của đêm nay, là kiện trân bảo đã có hơn hai trăm lịch sử của hoàng thất Pháp, căn cứ theo tư liệu ghi chép của hoàng thất Pháp, vòng cổ này do sáu gã chế tác nổi danh thời bấy giờ dùng châu bảo tỉ mỉ chế tạo trong vòng nửa tháng, bên trên có khảm tổng cộng 769 khối hột xoàn, viên lớn nhất trong đó lên tới 32.08 ca-ra, trong hoàng thất Pháp nó được mệnh danh là "Thủy Lạc Tinh Hà" Đã từng thất tung từ hơn một trăm năm trước, khiến nó càng trở nên huyên bí, hiên nay đã có nhiều chuyên gia giám định xác nhận, nó vẫn được bảo tồn rất hoàn hảo, không hề có một vết tổn hại nào, giá khởi điểm là 2150 vạn đô la Hồng Kông, mỗi lần nâng giá không được thấp hơn 50 vạn đô la Hồng Kông. Được rồi...Bây giờ bắt đầu đấu giá, ai nguyện ý ra giá cứ giơ thẻ bài lên!"
Lời còn chưa dứt, một người đàn ông vóc người có chút béo phì ngồi ở hàng ghế phía sau Thạch Thiên lấp tức giơ thẻ bài lên tiếng: "2200 vạn..."
Người chủ trì bán đấu giá chỉ vào tên đàn ông béo mập này cao giọng nói: "Được, hiện tại vị tiên sinh này ra giá 2200 vạn, có người nào ra giá cao hơn không?"
Lập tức có một vị da trắng khuôn mặt hông hào, tầm khoảng ngoài sáu mươi tuổi nói: "2300 vạn..." Người này nói tiếng Quảng Đông rất lưu loát.
Người chủ trì bán đấu giá lập tức chỉ vào người da trắng này hô lên: "Tốt, vị lão tiên sinh này ra giá tới 2300 vạn rồi, có người nào ra giá hơn nữa không?"
Hiển nhiên người đàn ông béo mập vẫn còn không muốn bỏ cuộc, mặt gã không đổi sắc tiếp tục nâng thẻ bài rồi hô lên: "2350 vạn..."
Lần này không đợi người chủ trì bán đấu giá nói, lão nhân người da trắng ngay sau đó nâng thẻ bài lên nói: "2400 vạn..."
Kim Hinh sợ Thạch Thiên ngồi buồn chán, nhẹ giọng hướng tới Thạch Thiên và Tiêu Vi giới thiệu thân phận của người đàn ông béo và lão nhân người da trắng, người đàn ông to béo kia chính là thành viên trọng yếu trong một gia tộc lâu đời có trăm năm lịch sử, tập đoàn Đại Vinh Châu Bảo, hắn tên là Trâu Gia Vinh, lão nhân người da trắng kia là tại nước Bỉ cũng có một công ty nổi tiếng về mua bán châu bảo, tên là Bối Nhĩ Lợi là tổng giám đốc công ty kim cương Á Châu. Những công ty này tại Hongkong cũng có một ít cổ đông là các minh tinh, cho nên Kim Hinh đối với bọn họ đều tương đối quen thuộc, phỏng chừng bọn họ cũng không phải mua để bản thân sử dụng, mà là vì công ty của mình, điều này chứng minh là vòng cổ hột xoàn này chính là hàng thật giá thật.
Chỉ chốc lát vòng cổ hột xoàn đã lên đến giá 2850 vạn đô la Hồng Kông, giá này chính là người đàn ông to béo đưa ra, lão nhân người da trắng rõ ràng có chút do dự, người đàn ông to béo lộ ra sắc mặt đắc ý cùng với thỏa mãn, xem ra dù cho lão nhân người da trắng có tiếp tục tăng giá, hắn cũng vẫn theo tới cùng.
Người chủ trì bán đấu giá thấy lão nhân người da trắng kia do dự, liền cất cao giọng nói: "Hiện tại vị tiên sinh này đã ra giá 2850 vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?"
Lão nhân da trắng cắn răng, vừa định nâng thẻ bài, bên kia hội trường vang lên thanh âm có chút không rõ ràng: "3000 vạn..."
Người chủ trì bán đấu giá chỉ vào Chu Kiến Nhân ngồi bên cạnh Hứa Thục Viện, hưng phấn nói: "Tốt, vị tiên sinh này ra giá 3000 vạn, còn có vị nào ra giá hơn không?"
Người nâng thẻ bài và ra giá chính là Chu Kiến Nhân, cũng không biết là bởi vì sợ người khác thây khuôn mặt sưng húp của mình hay không mà hắn một tay che mặt một tay giơ thẻ bài, âm thanh phát ra cũng không rõ ràng.
Lão nhân da trắng thất vọng hít một hơi, nhưng sắc mặt lại thản nhiên hơn rất nhiều, buông thẻ bài đặt trên bàn, tỏ ý muốn bỏ cuộc.
Lúc này đến phiên gã béo Trâu Gia Vinh bắt đầu do dự, xem ra tâm lý của hắn cũng chỉ giớ hạn dưới giá 3000 vạn đô la Hồng Kông mà thôi, bất quá do dự một hồi cuối cùng gã cũng giơ thẻ bài lên nói."3050 vạn..."
Chu Kiến Nhân lại nâng thẻ bài lên, nói: "3200..." Cư nhiên mỗi lần tăng giá đều là 150 vạn, bộ dạng như quyết tâm giành chiến thắng vậy, chỉ là âm thanh của hắn có chút không rõ, người nghe cảm thấy rất buồn cười.
Trâu Gia Vinh hung hăng ném thẻ bài lên bàn, hai mắt trắng giã liếc Chu Kiến Nhân, hắn cũng tỏ ý bỏ cuộc rồi. Mọi người trong hội trường đều suy đoán kiện đồ vật này nhất định là bị Hứa gia mua rồi, nhất thời mọi người đều âm thầm nghị luận.
Người chủ trì bán đấu giá càng thêm hưng phấn hô to: "Vị tiên sinh này đã ra giá 3200 vạn, còn có người nào gia giá cao hơn không, nếu không có người lên tiếng, chiếc vòng cổ này sẽ thuộc về vị tiên sinh kia..." Bằng kinh nghiệm của hắn, vật này rất có khả năng thành giao rồi, hắn cầm lấy búa gỗ, chuẩn bị gõ lên tiếng đầu tiên.
Hứa Thục Viện đắc ý quay đầu về phía sau quét mắt một vòng, tựa hồ như đồ vật này đã rơi vào tay ả vậy.
Thạch Thiên nhấc chân đá nhẹ lên gầm bàn, thẻ bài trên bàn lập tức nhảy tới tay hắn, hắn giơ thẻ bài lên, thản nhiên hô: "Một ức..."
Toàn trường đầu tiên là lâm vào một trận an tĩnh, sau đó tất cả đều ồ lên, bọn họ nào đã gặp qua kiểu báo giá như vậy bao giờ, người khác mới ra giá đến 3200 vạn, vậy mà hắn thản nhiên lại báo giá một ức, quả thực là hay nói giỡn mà, thế nhưng hắn lại ngồi ở vị trí cao nhất trong hội trường, rõ ràng không phải là người bình thường, bọn họ đều nghĩ thầm, dù cho nhiều tiền đi nữa cũng không phải khoa trương như vậy chứ.
Tiêu Vi cho rằng Thạch Thiên đúng là cố ý phá Chu Kiến Nhân để giúp nàng hết giận, trong lòng vừa cảm kích lại vừa sợ hãi, nàng nghĩ muốn ngăn cản nhưng không còn kịp nữa, cắn răng nghĩ thầm: hắn còn chưa trưởng thành, hắn là vì chuyện của mình mà làm như vậy, dù xảy ra chuyện gì mình cũng sẽ gánh tội thay hắn...
Khẩn trương hơn chính là Kim Hinh, nàng gấp đến độ ghé sát bên tai Thạch Thiên nói: "Anh...Anh làm gì thế..."
Thạch Thiên tuy rằng rất buồn phiền vì nàng hay lắm miệng, nhưng cũng biết nàng nói những điều này đều là muốn tốt cho mình, hắn cười nói: "Lão tử mua đồ ngươi đừng có xen vào."
Kim Hinh cũng cho rằng Thạch Thiên là vì muốn làm cho Tiêu Vi hết giận, cho nên trong lòng vừa tức vừa vội, nghĩ thầm ngươi cũng quá hồ đồ rồi, ở đây chính là lời nói đã ra là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó, đến lúc đó không kiếm ra một ức thì phải làm sao, Hạng Hồng tuy nói qua Thạch Thiên có thể tiêu pha tiền của nàng ta, thế nhưng cũng không tiêu pha quá như vậy chứ, Hạng gia làm sao có thể thay hắn nộp món tiền này đây. Bây giờ nói gì cũng đã chậm, thế nhưng chẳng lẽ mình lại nhìn hắn tiêu đời, nhìn hắn ngồi tù sao, thu nhập của mình cũng do vất vả làm quảng cáo mà có, đại bộ phận đều đã đầu tư vào cổ phiếu và bất động sản rồi, mấy khoản đó là để mình dùng khi về dưỡng lão, có gom tất cả lại cũng không đến một ức. Xem ra một hồi nữa chỉ có thể gặp người chủ đồ vật này thương lượng mà thôi, xem có thể bồi thường một khoản tiền bồi thường, xem có thể hòa hoãn được hay không. Bình thường đều là đàn ông cho mình tiền, bây giờ lại vì một người đàn ông mới quen toàn tâm toàn ý mà giao nộp một khối tài sản lớn, thực sự là oan gia mà, hắn và mình cũng không có kết quả gì, có đáng giá không...
Thế nhưng sao có thể nhẫn tâm mặc kệ đây, trong lòng nàng như một mớ bòng bong, âm thầm oán giận nói: dù cho là muốn phá bọn họ cũng không nên ra đến cái gái một ức chứ, khoảng 4000 vạn không được sao, dùn cho có thành giao rồi, mình cũng có thể cắn răng bỏ tiền mua tới... ít nhất ... Còn được một cái vòng cổ, cũng tốt, bây giờ ra giá một ức rồi, có thể mua được ba cái vòng cổ như vậy a.
Nàng nào biết Thạch Thiên là muốn giúp Thành Bảo rửa tiền, hắn còn ngại vì một ức là quá ít, hay nhất là có người trả giá cao hơn đi.
Người chủ trì bán đấu giá đờ người ra, kinh ngạc nhìn Thạch Thiên, gã đã làm người chủ trì bán đấu giá vài chục năm, đây mới là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, vật phẩm vượt quá một ức gã cũng đã từng bán ra. thế nhưng chưa từng thây ai từ giá 3000 vạn trược tiếp nâng lên một tỷ cả, trong lòng gã nghĩ: mình có nghr lầm không đây? Ảo giác chăng? Ngày hôm nay mình không có uống rượu mà...
Thạch Thiên không nhịn được nói: "Này...Gõ búa đi chứ, ngươi có định bán nữa không đây?" Mọi người trong hội trường đều cười vang, cảm giác Thạch Thiên giống như người đi chợ mua thức ăn vậy.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Người chủ trì bán đấu giá từ trong tiếng cười của mọi người tỉnh lại, nhưng gã vẫn không thể tin được hỏi lại: "Xin hỏi ngài vừa báo giá một ức đúng không?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Không sai."
Người chủ trì bán đấu giá toát mồ hôi, lẩm bẩm nói: "Vị tiên sinh này...Ra giá một ức đô la Hồng Kông, xin...Xin hỏi còn... Còn có người nào nguyện ý ra giá nữa không?"
Tất cả mọi người đều đưa anh mắt nhìn về phía Chu Kiến Nhân, Chu Kiến Nhân nhìn thoáng qua Hứa Thục Viện bên người, thấy ả tức giận đến nỗi hai mắt như muốn phun ra lửa, nhưng cũng không giám để hắn tiếp tục báo giá nữa, lúc này mà giơ thẻ bài lên quả là không thích hợp.
Người chủ trì bán đấu giá của Tác Tư Bỉ dù sao cũng có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm phong phú, chỉ chốc lát vẻ mặt đã khôi phục, cất cao giọng nói: "Một ức lần thứ nhất...Còn có người nào ra giá nữa không?"
Đợi vài giây gã lại nói tiếp: "Một ức lần thứ hai... Nếu như không ai ra giá nữa, vậy vòng cổ này tự nhiên là thuộc về vị tiên sinh kia rồi...Một ức lần thứ ba..."
"Cộp" một tiếng vang lên, người chủ trì bán đấu giá liền chỉ vào Thạch Thiên nói: "Thành giao! Vòng cổ hột xoàn Thủy Lạc Tinh Hà này đã do vị tiên sinh kia bỏ ra một ức để mua, từ đáy lòng ta xin được chúc mừng ngài!"
Bất luận Thạch Thiên trong mắt mọi người có phải là kẻ điên hay không,... ít nhất ...Đồ vật trân quý như vậy đã rơi vào tay hắn, cũng coi như là hiếm thấy, đa số mọi người trong hội trường đều vỗ tay nồng nhiệt hoan hô. Đương nhiên cũng có một số ít còn lại không hưởng ứng, Chu Kiến Nhân thì bưng mặt, Hứa Thục Viện lại rất tức giận, Tiêu Vi và Kim Hinh còn lại đang rầu rĩ, nào có tâm tình để vỗ tay.
Thạch Thiên hướng tới nữ người mẫu tóc vàng vẫy vẫy tay, nói: "Cầm tới đây đi."
Nữ người mẫu cũng không có quyền đem đồ vật này giao cho người khác, nàng nghi hoặc nhìn người chủ trì bán đấu giá, người chủ trì này cũng chỉ là nhân viên đứng ra hô thôi, đương nhiên cũng không biết Thạch Thiên là ai, nghĩ thầm đồ vật này tuy bị ngươi mua thế nhưng vẫn chưa có giao dịch, không biết ngươi có tiền không nữa a. Hơn nữa người chủ trì bán đấu giá cũng chỉ phụ trách bán đấu giá, ngoài ra cũng không thể làm chủ được chuyện này, gã muốn mở miệng giải thích với Thạch Thiên, nói cho hắn biết phải đợi khi giao dịch chính thức sau đó mới chính thức sở hữu chuỗi vòng cổ này, Tát Cát từ phía sau bước nhanh tới chỗ người chủ trì bán đấu giá và nữ người mẫu, thấp giọng nói bên tai bọn họ: "Đem đồ vật này đưa cho vị tiên sinh kia đi, bất luận là người ta nói cái gì hai người cũng phải nghe theo đó."
Nữ người mẫu nghe thế liền bước nhanh xuống đài, đi tới trước mặt Thạch Thiên, dùng hai tay đưa hộp thủy tinh có chứa vòng cổ ra.
Thạch Thiên tiếp nhận cái hộp này, hắn cũng không thèm nhìn, đặt lên đùi Kim Hinh, nói: "Thích đeo cái này không?"
Kim Hinh hiện tai đang sợ ngây người, cũng không phải bởi vì Thạch Thiên báo cái giá một tỷ bây giờ mua bán đã thành, nàng muốn chuẩn bị thu thập tiền bạc để trả, mà là nàng nhận ra người trung niên da trắng có thân hình cao lớn vừa rồi chạy tới nói với người chủ trì bán đấu giá kia, nàng cũng không biết hắn gọi là Tát Cát, càng không biết thân phận của hắn, thế nhưng nàng nhớ rất rõ hơn nửa năm trước vào một buổi tối, Hạng Hoa Cường đã đem một số minh tinh Kỳ Hạ trong công ty giải trí tới khu nhà cấp cao của Hạng gia, mục đích là để các nàng biểu diễn một tiết mục giúp vui cho một vị khách, mà vị khách đó không ai khác chính là vị trung niên da trắng vừa nãy.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó trong đại sảnh Hạng gia có bày một bàn tiệc tiếp đãi người này, bàn ăn chỉ có Hạng Hoa Cường huynh đệ mấy người và hai gã nguyên lão của "Hưng Nghĩa An" Mấy người có vai vế thấp của Hạng gia không có tư cách ngồi ở đây, mà mấy vị lão đại mắt để cao hơn đầu này đối với vị khách nhân này dị thường cung kính, đồng thời nàng có thể nhìn ra tất cả đều phát ra từ nội tâm của mỗi người.
Ngày đó mấy người diễn viên và ca sĩ đã tới Hạng gia cũng rất kỳ quái, bởi vì khách nhân cho dù có thân phận đặc biệt ở ở Hongkong khi tới Hạng gia, cũng không cần phải đón tiếp long trọng như vậy chứ. Từ trong đáy lòng của các nàng liên tục suy nghĩ xem người này là ai, cũng không có người nào biết, càng không có người dám hỏi thăm.
Cũng là bởi vì như vậy, cho nên Kim Hinh đối với người này có ấn tượng rất sâu, tuyệt đối sẽ không nhận nhầm. Trong lúc người trung niên da trắng này lên đài phân phó cho nữ người mẫu đem chiếc vòng cổ này cho Thạch Thiên, Kim Hinh cũng bắt đầu tưởng rằng Hạng Hoa Cường an bài người này đến giúp bọn họ, nhưng nàng lập tức lại phủ định nghi vấn này, ngày đó từ thái độ của mấy người Hạng gia đối với trung niên này mà xem, trái lại trung niên da trắng này an bài Hạng gia làm việc thì mới hợp lý, hơn nữa Hạng Hoa Cường cũng không phải là thầy bói, làm sao biết Thạch Thiên mua thứ đồ này.
Khiến Kim Hinh giật mình chính là trung niên da trắng và người chủ trì bán đấu giá khi nói xong, lại còn khẽ khom lưng hành lễ với Thạch Thiên nữa, ánh mắt cũng tràn đầy sùng kính nhìn Thạch Thiên...
Kim Hinh cũng đã làm diễn viên được vài chục năm, đối với biểu tình và ánh mắt của con người cũng đã nghiên cứu qua, nàng cũng không thể nhìn lầm. Nàng nhất thời nghĩ lại lúc ba người bọn họ tới phòng đấu giá liền có một người trung niên da trắng đến dẫn bọn họ vào, lúc đó nàng đã cảm thấy quen mặt rồi, ngay mấy tháng trước, nàng cũng đã tham gia buổi tiệc tối nhân kỷ niệm mười hai năm Hongkong trao trả lại cho Trung Quốc, người nọ lại ngồi ở vị trí đặc biệt, đồng thời ngồi bên cạnh gã là vài tên thủ trưởng và mấy người siêu cấp phú hào ở Hongkong. Vừa tiến vào phòng Kim Hinh kỳ thực đã nhận ra người nọ nhưng nhất thời nàng nghĩ không có khả năng người nọ lại đến đây. Hiện tại thấy Tát Cát nàng mới dám khẳng định, nghĩ đến đây nàng không khỏi xuất hiện một cảm giác choáng váng.
Trời ạ! Người đàn ông ngồi bên cạnh mình rốt cuộc là ai! Khác quý của Hạng lão gia tử rõ ràng lại cung kính với hắn như vậy, khách quý của chính phủ Hongkong cũng tự mình chào đón hắn vào phòng bán đấu giá, coi như là thân phận tổng thống cũng không quá mức như thế! Khó trách hắn cũng không có để ai vào mắt, nghĩ thế nào là làm thế đó, bá đạo đến mức biến thái.
Bất quá như vậy nàng cũng có thể yên tâm rồi, đồ vật này chắc là hắn có tiền để mua, mình cũng không cần nghĩ ngợi chuyện xoay sở tiền nong nữa rồi. Thế nhưng hắn cũng không nên đem tiền ném qua cửa sổ như thế chứ, một cái vòng cổ chỉ đáng giá tầm 3000 vạn mà hắn lại bỏ ra một ức để mua, sau đó lại tùy tiên đưa cho mình, giống như là làm một chuyện đùa vậy.
Thế nhưng! Nếu đàn ông tặng đàn bà vòng cổ, đánh nhẽ hắn phải giúp nàng đeo lên mới ga lăng a, thế mà tiểu tử này lại tùy tiện vất lên đùi nàng như vậy, thế này...Còn ra thể thống gì nữa...
Trong lòng nàng thầm máng hắn vài câu sau đó nhìn chiếc vòng cổ hạt xoàn đặt trên đùi mình, trái tim nàng bình bịnh đập, đây chính là một kiện đồ vật dùng một ức đô la Hồng Kông mới mua được a. Tuy rằng giá trị thực của nó không đến một ức, thế nhưng nếu một người đàn ông đồng ý bỏ ra một ức mua một món quà tặng cho một cô gái, cho dù là mua một mảnh giấy trắng, cũng khiến cho cô gái này cũng cảm động muốn chết, huống chi là được người đàn ông mà mình yêu mua cho.
Hơn nữa đây cũng không phải là giấy trắng, mà là vòng cổ hột xoàn hàng thật "Giá thật"... ít nhất ...Giá của nó cũng là hai ba nghìn vạn.
Nàng miên man suy nghĩ một hồi, sau đó cũng quên chuyện trách cứ Thạch Thiên không giúp nàng đeo vòng cổ nữa, nàng nâng chiếc hộp thủy tinh nằm ở trên đùi lên, đặt trước ngực quan sát, nhưng lại luyến tiếc không muốn lấy ra đeo. Đây cũng không phải là nàng cảm thấy không quen, bình thường khi tham gia một hoạt động nào đó, đồ trang sức quý giá đều do công ty kinh doanh châu bảo tài chợ cho mượn, đến khi xong lại phải trả họ ngay, cũng không phải thuộc về mình, cho nên bây giờ đương nhiên nàng cảm thấy luyến tiếc rồi.
Loay hoay một lát, sau đó nàng quan sát thấy rất nhiều ánh mắt khao khát xung quanh đang nhìn mình, bất quá khi tiếp xúc với ánh mắt tức giận như muốn bốc lửa của Hứa Thục Viện trong lòng nàng lại tràn ngập đắc ý. Nàng nhớ tới lúc trước tại phòng ăn, Hứa Thục Viện nói một câu rất ngạo mạn là: "Các ngươi nên nhìn nhiều vào, sau này sẽ không có cơ hội thấy nữa đâu." Nàng lại cầm hộp thủy tinh hướng trước mặt Hứa Thục Viện khua khua, ý như muốn nói: "Cô cũng nên nhìn nhiều vào, sau này cũng không có cơ hội thấy rồi." Khiến Hứa Thục Viện giận đến nỗi cả người run lên bần bật.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan
Nữ người mẫu mở rương gỗ thứ hai lấy ra một hộp thủy tinh nữa, đây đương nhiên là kiện vật phẩm cuối cùng của đêm đấu giá ngày hôm nay, một vòng tay bằng ngọc. Nữ người mẫu kia hôm nay mặc một bộ váy hoa hông màu hồng sắc, hộp thủy tinh được nàng ta ôm trước ngực, càng khiến vòng ngọc nổi bật.
Người chủ trì bán đấu giá đã đứng trên đài tràng hơn hai giờ, thế nhưng vẫn không tỏ ra mệt mỏi, hưng phấn mười phần hô to: "Đây là một kiện trân phẩm vòng ngọc cuối cùng được đem ra đâu giá đêm nay. Nói vậy mấy vị khách quý cũng biết, Dương Chi Bạch Ngọc chính là một loại nhuyễn ngọc cực phẩm trong cực phẩm, thời buổi này lại càng hiếm thấy, từ cổ chí kim không biết có bao nhiêu vương công quý tộc, văn nhân mặc khách đối với nó mà si mê. Dương chi vòng ngọc này tại hoàng thất Hà Lan có ghi lại, cũng tại hơn một trăm năm trước đã thần bí biến mất. Thông qua chuyên gia giám định xác nhận, đúng là do người Trung Quốc chế tác, tuổi trên hai trăm năm. Hiện tại sẽ bắt đầu bán đấu giá, giá quy định là 2600 vạn đô la Hồng Kông, mỗi lần ra giá không được thấp hơn 50 vạn đô la Hồng Kông, có người ra giá hay không, có hay không..."
Kim Hinh thở nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Nghĩ không ra vòng tay kia lại quý hơn cả vòng cổ, thảo nào người ta mới đặt nó ở vị trí cuối cùng mới đem ra bán, xem ra em cũng khá tinh mắt đó." Câu nói trước của Tiêu Vi quả thực là chính xác.
Tiêu Vi cũng không rõ quy củ bán đấu giá lắm, trong lòng vẫn còn lo lắng chuyện của Thạch Thiên, nàng thuận miệng đáp: "Em cũng không biết như vậy, chỉ cảm thấy nó rất đẹp mà thôi."
Tập đoàn Đại Vinh châu bảo của Trâu Gia Vinh vẫn là người thứ nhất giơ thẻ bài, trực tiếp báo giá 2700 vạn, theo sau là Chu Kiến Nhân ra giá tới 2800 vạn, vị lão nhân da trắng kia là người thuộc công ty đá quý, lão dường như đối với vòng ngọc không có hứng thú, đang cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, thẻ bài vẫn phóng trên bàn, không có ý định cầm lên.
Thạch Thiên không muốn lãng phí thời gian, hắn ngồi ở chỗ này đã hơn hai giờ rồi, bây giờ có chút không chịu nổi, hơn nữa hắn nghe được phía sau có người đang nghị luận về mình, hắn cũng mặc kệ vẫn ngồi yên, giơ thẻ bài lên nói: "Một ức..."
Toàn trường lại vang lên một mảnh ồn ào, bất quá dù sao lần này cũng là lần thứ hai Thạch Thiên ra cái giá này rồi, cho nên mọi người không có kinh ngạc như lúc trước, biểu tình của người chủ trì bán đấu giá so với lúc trước khác nhau hoàn toàn, Thiên Thạch đồng minh có thể tuyển gã làm người chủ trì bán đấu giá đương nhiên là tín nghiệm gã, cho nên gã cũng biết hội bán đấu giá này thực chất là để rửa tiền mà thôi, vừa nãy nghe Tát Cát phân phó tất cả mọi việc đều do vị tiên sinh này quyết định, gã cũng mơ hồ đoán ra được nội tình, có lẽ người kia là người đứng sau để rửa tiền, bởi vì hai kiện vật phẩm này chính là cùng một người chủ, mặc dù không biết nguyên nhân chân chính, thế nhưng gã cũng đoán đúng được phân nửa.
Nghĩ đến đây người chủ trì bán đấu giá bình tĩnh nói: "Vị tiên sinh này ra giá một ức đô la Hồng Kông, xin hỏi còn có người nào nguyện ý ra giá hơn không?"
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, đợi người chủ trì bán đấu giá hô xong, mọi người bên dưới cũng thầm nghĩ chắc là không ai dám cạnh tranh cùng với vị thiếu niên thần bí kia rồi, Chu Kiến Nhân cũng chuẩn bị đem thả thẻ bài lên bàn.
Hứa Thục Viện đã tức giận đến nỗi sắp phát điên rồi, mấy thứ đồ này nếu bị người khác mua đi cũng không thành vấn đề, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại bị người của vợ trước chồng mình mua đi, thực sự là mất mặt, huống chi tên thanh niên kia lại mua vòng cổ cho Kim Hinh, vậy chiếc vòng ngọc này rất có khả năng tặng cho vợ cũ của chồng mình, dưới cơn thịnh nộ, ả cũng không quản nhiều, cướp lấy thẻ bài trong tay Chu Kiến Nhân, giơ lên hô: "Một ức một nghìn vạn..." Dươi sự khích động âm thanh có chút méo mó, giống như là quỷ gào vậy, nghe rất chói tai.
Thạch Thiên đúng là cầu còn không được, không đợi người chủ trì bán đấu giá hỏi lại, giơ thẻ bài lên nói: "Hai ức..."
Toàn trường không đợi đấu giá kết thúc, người chủ trì bán đấu giá tuyên bố thành giao, đã vang lên một tràng tiếng vỗ tay, đương nhiên tiếng vỗ tay cũng không đồng nhất, cũng không phải tất cả đều là bội phục, mà lẫn trong số đó là quá kích thích, đã bước chân vào hội bán đấu giá này mỗi một lời phát ra cũng đều mất tiên nha!
Hứa Thục Viện đương nhiên là sẽ không dám giơ thẻ bài lên nữa, ả cũng không dám như Thạch Thiên coi tiền như rác, cũng biết tiếng vỗ tay không phải là giành cho mình, những tiến vỗ tay này lọt vào tai ả giống như là tiếng cười nhạo, lúc này nào còn có tâm trí ngồi đây nữa, cũng không để ý tới hình tượng của mình, ả ném thẻ bài qua một bên, đứng dậy đi tới cửa chính, Chu Kiến Nhân vội vã mang theo túi xách của Hứa Thục Viện đang đặt trên bàn, đuổi theo phía sau ả. Một ít người lúc trước không có mặt ở nhà ăn nên không biết hai người có xích mích với bọn Thạch Thiên, bọn người này đều trợn mắt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng đôi vợ chồng này, nghĩ thầm: không phải chỏ là không mua được đồ trang sức thôi sao, có cái gì mà phải quá khích như vậy, dù sao thân phận cũng là chủ tịch, tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, thật là không có phong độ rồi.
Người chủ trì bán đấu giá sau khi hỏi ba lần thấy không có ai trả lời liền gõ búa xuống tuyên bố thành giao, toàn trường lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội.
Thạch Thiên lại vẫy vẫy nữ người mẫu kia, nàng ta lập tức đem cái hộp tới, hắn nhận lấy sau đó lại đưa cho Tiêu Vi, nói: "Đeo vào đi."
Tiêu Vi nhận lấy hộp thủy tinh, thấp thỏm bất an nói: "Không trả lại được sao?"
Thạch Thiên kỳ quái nói: "Trả lại? Lão tử một khi mua đồ không có trả lại?"
Tiêu Vi kinh ngạc nói: "Anh...Anh thực sự muốn mua hai thứ này sao, ba ức đó, chạy đi đâu xoay tiền bây giờ?"
Thạch Thiên cười cười, cũng không giải thích, hắn đưa tay mở lấy hộp ra sau đó lấy vòng tay, tay kia cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Vi giúp nàng đeo vào, Kim Hinh ở bên cạnh rất hâm mộ, trong lòng lại mắng to Thạch Thiên bất công. Tiêu Vi sau khi đeo vòng tay vào, cũng khẩn trương đến nỗi hai tay phát run.
Thạch Thiên nhìn một chút ha ha cười nói: "Nhìn rất được, rất đẹp." Sau đó hắn đứng lên nói: "Chúng ta đi thôi."
Tiêu Vi không nhận được câu trả lời của Thạch Thiên, cũng không biết là hắn có thật sự muốn mua hai kiện trân bảo ba ức này hay không, trong lòng vẫn không an tâm, thầm nghĩ mấy người chủ trì bán đấu giá có để bọn họ đi hat không.
Chẳng lẽ Thạch Thiên muốn cầm hai vật này trốn đi? Đây không phải là hành vi cướp dật hay sao!
Thế nhưng Thạch Thiên đã đi ra ngoài, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn đi theo sau, trái tim không ngừng "bịch bịch" mà đập, nàng khẩn trương đến độ gần như đi không vững nữa.
Kim Hinh đi bên cạnh nàng thấy như vậy liền tới dìu nàng dậy, cảm giác thân thể nàng ta đang kịch lệt run rẩy, Kim Hinh nhẹ giọng hỏi: "Em làm sao vậy, khó chịu à, sao thân thể lại run rẩy dữ vậy."
Lúc này ba người đã ra khỏi phòng, Tiêu Vi không thấy có người giữ bọn họ lại , lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Hồi hộp quá...Trên tay bỗng dưng mang theo một vật hai ức, nếu như làm rơi vỡ thì phải làm sao? Chẳng lẽ đã mua thật sao?"
Trong lòng Kim Hinh cũng rất nhiều nghi vấn, than thở nói: "Chị cũng không rõ nữa, hẳn là...Thực sự đã mua rồi."
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của khangan