Buổi sáng, chúng mình đi vào một thị trấn. Có một đám người cứ đứng ở cổng thành mà ngó lên. Thì ra là có một anh thanh niên đứng trên nóc cổng thành định nhảy xuống. Hỏi han chung quanh mới biết được, hóa ra là anh chàng này làm công nhân trong một công trường, chủ thầu đã nợ anh ta nửa năm tiền công không trả, nên anh ta định dùng cách này để khiến các cơ quan ban ngành liên quan chú ý tới.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã tìm được chủ thầu. Lão chủ thầu này béo phệ, ngồi trên một chiếc kiệu xa hoa ba cửa chống đạn nghênh ngang đi tới. Xuống kiệu, lão chủ thầu hét lên với anh thanh niên:
- Dù mày có nhảy xuống chết, tao cũng không có tiền trả đâu! Không phải đã nói rõ rồi sao, khi nào có tiền thì nhất định sẽ trả cho bọn mày.
Anh thanh niên mắng:
- Lão béo chết tiệt! Có tí tiền công thế mà ông cũng không trả nổi sao? Buồn cười, ông chỉ cần nhịn ăn một bữa là đủ ngay!
- Tốt, mày nhảy đi, dù sao tao cũng không có tiền. - Nói xong lại nghênh ngang rời đi.
Anh thanh niên hét lên một tiếng: "Thiên lý ở đâu?" rồi gieo người xuống. Đại sư huynh vội chạy tới đỡ anh ta.
Mình lấy tiền riêng của mình đưa cho anh thanh niên, nói:
- Đằng ấy cầm lấy dùng tạm trước, tiền ông ta nợ đằng ấy, bọn mình sẽ giúp đằng ấy đòi lại.
Anh ta cảm ơn rối rít, xong cầm tiền rời đi.
Last edited by Độc Cô Sẻ; 01-11-2011 at 12:04 PM.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Sẻ
Sáng hôm nay, sau khi ngủ dậy, mình liền cùng Đại sư huynh, Nhị sư huynh đi theo anh thanh niên hôm qua tìm đến "Vườn độc" nhà lão chủ thầu để đòi tiền. Oa! Đúng là độc thật! Tòa nhà bảy tầng duy nhất trong huyện, vòi phun nước tự động duy nhất trong huyện, chiếc xe đạp duy nhất trong huyện đều có mặt ở đây, đương nhiên, còn có tên mập duy nhất trong huyện nữa... Thật sự là quá ghen tỵ.
Tụi mình nói rõ mục đích tới đây, nhưng lão chủ thầu vẫn nói: "Không có tiền."
Đại sư huynh nổi giận, mắng:
- Ngươi không trả tiền, ta liền lấy ná thun bắn vỡ cửa kính nhà ngươi.
Chủ thầu:
- Bắn đê, bắn thì dùng tiền lương đền vào...
Mình nói với Đại sư huynh:
- Hầu ca, đừng nóng! Đối phó với loại người này thì phải giữ bình tĩnh mới được, em có một biện pháp.
- Biện pháp gì?
- Lão không chịu trả tiền đúng không? Vậy cứ ba rưỡi sáng hàng ngày chúng ta sẽ để Nhị sư huynh đứng hát dưới cửa sổ nhà lão ta... Cho đến khi nào lão chịu trả tiền thì thôi.
- Xì, tao còn tưởng cách gì hay ho. Ha ha ha, bọn mày hát đi, tao thích nghe hát lắm lắm. Cách này không biết đã bao nhiêu đứa làm thử, tao thấy trơ mịa rồi. Ngon thì cứ làm, baby, come on!
Trông thái độ kiêu căng của lão chủ thầu mà ngứa cả mắt, mình nói:
- Vậy được rồi, bắt đầu từ ba rưỡi sáng mai nhé, làm phiền Nhị sư huynh vậy.
Nói xong tụi mình bỏ về. Trên đường Nhị sư huynh có hỏi mình:
- Sao lại kêu anh đi hát?
- Bởi vì giọng anh có khả năng "xuyên thấu" cao.
- Vậy anh hát cái gì?
- Anh hãy hát một khúc trong "Bạch Mao nữ", đoạn sau khi Hỉ Nhi bị Hoàng Thỉ Nhân cưỡng hiếp, trước lúc Dương Bạch Lao uống thuốc sâu tự sát ấy.
- Đoạn đấy nghe lạ lắm, nhưng anh không biết hát.
- Vậy anh hát khúc "Thảm" bản tuyệt vọng trong "Mật ngọt" ấy.
- Hát dư lào?
- Để em dạy anh, nhớ kỹ nhé!
Thảm... Em cười trông thật thê thảm... Như đóa hoa nở trong gió thu....Làm anh nổi hết da gà...
Mình dạy Nhị sư huynh hát bài "Thảm", còn yêu cầu khi ảnh biểu diễn phải cố hát thật chậm, ngân thật dài, sao cho bật ra được cái tuyệt vọng, cái cảm giác thê lương bất lực ấy.
Đúng ba rưỡi sáng, dưới cửa sổ nhà lão chủ thầu liền cất lên tiếng hát giằng xé tim gan của Nhị sư huynh:
Thảm... Em cười trông thật thê thảm... Như đóa hoa nở trong gió thu....Làm anh nổi hết da gà...
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Độc Cô Sẻ