Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn:Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Tu luyện cả một đêm, sáng sớm ngày hôm sau, Khổng Hạo Thiên vừa thức dậy đã bị Viên Kiếm giục ra ngoài để lãnh giáo kiếm kỹ.
Viên Kiếm trong tay cầm một thanh trường kiếm có phẩm chất quá đỗi bình thường, hưng phấn chờ đợi Khổng Hạo Thiên chuẩn bị. Khổng Hạo Thiên không cầm thanh kiếm mình hay dùng, mà tiện tay vớ lấy một cành cây trên mặt đất.
“Khổng huynh đệ, huynh định dùng cái này để đánh với ta ư?” Viên Kiếm vô cùng kinh ngạc nói.
“Vạn vật đều là kiếm, cành cây thì đã sao, nào đến đây!” Khổng Hạo Thiên cười mỉm, cầm chắc cành cây trong tay, không hề thủ thế.
“Ta đến đây, Khổng huynh đệ coi chừng!”
Trường kiếm trong tay Viên Kiếm vung ánh chớp sáng lóe rồi phi tới trước mặt Khổng Hạo Thiên. Đó là Viên Kiếm đã kiềm chế tốc độ của mình, nếu không dựa vào thực lực thánh cấp của mình thì tốc độ chắc chắn còn nhanh hơn.
Khổng Hạo Thiên nhanh như gió, không hề trông thấy chuyển động của đôi chân, đã tránh được lưỡi kiếm. Khổng Hạo Thiên khẽ vung cành cây sang bên trái, nhìn có vẻ chả có chút sức lực nào cả, nhưng lại đánh bật được thanh trường kiếm của Viên Kiếm sang một bên.
“Lại lần nữa!”
Viên Kiếm thay một thanh kiếm hoa, thanh trường kiếm trong tay giống như một con rắn độc gian giảo tấn công về phía Khổng Hạo Thiên, trong lúc tấn công Viên Kiếm còn không ngừng biến hóa chiêu thức,hắn muốn làm cho Khổng Hạo Thiên bị rối tay rối chân.
Nhưng Khổng Hạo Thiên tay trái đỡ thân sau, cành cây bên tay phải cứ như sớm đã biết miếng tấn công của Viên Kiếm vậy, bất luận Viên Kiếm xuất kiếm ở hướng nào thì cành cây cũng chặn được hết. Hơn nữa hai người còn không hề sử dụng nội lực, tức là họ đang dùng sức lực của bản thân để chiến đấu. Vậy nhưng thanh kiếm kim loại trong tay Viên Kiếm lại không thể nào phá được cành cây trong tay Khổng Hạo Thiên. Điều này khiến Viên Kiếm rất khó lý giải.
“Sao lại vậy? Lại lần nữa!”
Viên Kiếm không tin vào điều kỳ lạ đó, năng lượng trong tay mạnh hơn lúc nãy một chút, mỗi lần xuất kiếm của hắn đều mang theo luồng không khí lưu động, thế mới biết nội lực của Viên Kiếm to lớn thế nào!
“Bang….”
Đây chính là âm thanh phát ra khi vũ khí của Viên Kiếm và Khổng Hạo Thiên va vào nhau, âm thanh lanh lảnh giống như kim loại va vào nhau vậy.
“Viên Kiếm, đến lượt đệ tấn công rồi!”
Khổng Hạo Thiên nở một nụ cười nhạt, vẫn là tay phải cầm cành cây, cành cây tầm thường ở trong tay Khổng Hạo Thiên bỗng biến thành một thứ vũ khí dũng mãnh trên thế gian, biến hóa khôn lường.
Viên Kiếm dần phát hiện ra đòn công kích của Khổng Hạo Thiên là vô chiêu vô thức, trong đó pha trộn vô số chiêu thức tinh diệu, rất nhiều thứ khiến Viên Kiếm phải tấm tắc khen ngợi.
Tốc độ vung kiếm của Khổng Hạo Thiên càng lúc càng nhanh, miệng chưa thốt ra mà chiêu thức trong tay đã phát ra, từng chiêu từng chiêu một liên tiếp nảy sinh, liên miên không dứt, đánh cho Viên Kiếm liên tục phải lùi lại.
Viên Kiếm càng lúc càng không rõ kiếm pháp của Khổng Hạo Thiên, bất luận hắn xuất ra chiêu thức gì, Khổng Hạo Thiên dường như theo bản năng tìm ra được cách phá giải, mỗi chiêu thức tấn công của hắn đều nhanh chóng bị Khổng Hạo Thiên hóa giải.
“Tại sao? Khổng huynh đệ, vì sao lần nào huynh xuất kiếm cũng khắc chế được ta, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến mức khó tin. Hai chúng tôi đều không dùng đấu khí, vậy huynh đã làm thế nào vậy?” Viên Kiếm ngừng một lát hỏi.
“Viên huynh, trong mắt huynh thì kiếm là cái gì?” Khổng Hạo Thiên hỏi.
“Kiếm là một loại vũ khí!”. Viên Kiếm trả lời như đinh đóng cột. Câu trả lời này cũng giống với câu trả lời của bọn Tinh Diệu lúc mới đầu.
Khổng Hạo Thiên lắc đầu, cười nói: “vũ khí có thể là kiếm, nhưng kiếm chưa chắc là vũ khí.”
Viên Kiếm vò đầu nói: “ Vậy là sao? Khổng huynh đừng nói những lời sâu xa trừu tượng nữa, Viên Kiếm không hiểu đâu!”
“Haha, thực ra rất đơn giản, cảnh giới của kiếm phân thành 3 loại, loại thứ nhất là kiếm thuật, cũng chính là sự vận dụng kiếm chiêu mà chúng ta hay nói. Làm thế nào khắc chế kiếm chiêu của đối phương, làm thế nào phát huy một cách hiệu quả uy lực lớn nhất của kiếm chiêu, làm thế nào phát huy kỹ xảo dùng kiếm đến cực đại. Đây chính là cảnh giới đầu tiên được yêu cầu.” Khổng Hạo Thiên giải thích.
“Vậy cảnh giới thứ hai?”
“Cảnh giới thứ hai chính là kiếm pháp, kiếm chiêu dù sao cũng chỉ là vật ở thế tục. Sau khi dung hợp nó với đấu khí hoặc năng lượng khác thì uy lực sẽ gia tăng, nhưng đồng thời việc khống chế nó cũng sẽ khó hơn. Ở trong cảnh giới này, thứ mà người tu luyện theo đuổi chính là làm thế nào vận dụng các loại hình thức năng lượng để làm đa dạng hóa hơn nữa việc sử dụng kiếm. Giống như sử dụng kiếm trong ma pháp, làm cho kiếm không chỉ đơn thuần là một loại vũ khí bình thường mà là một loại binh khí siêu việt.”
“Còn cảnh giới thứ ba, cũng là cảnh giới khó đạt đến nhất, đó chính là kiếm đạo! Kiếm đạo chính là sử dụng kiếm nâng lên cao độ của đạo, còn đạo chính là quy luật cội rễ nhất trong thế giới này! Dùng quy luật cội rễ nhất trên thế giới này để kiểm soát kiếm, đến lúc đó kiếm không còn là kiếm nữa mà là một phần trong cơ thể của chúng ta. Sau khi đạt đến cảnh giới đó thì bất cứ thứ gì cũng có thể dùng làm kiếm được, hình thức lúc này đã không còn quan trọng nữa. Sau khi một người luyện kiếm thực sự lĩnh ngộ được kiếm được, giữa hai tay có thể giải phóng ra kiếm khí mạnh nhất thế gian. Bất cứ dạng năng lượng nào cũng không có sự khác biệt gì với nó cả, bởi vì nó đang kiểm soát quy luật của thế giới này, nó chính là cái thần trong lĩnh vực này!”
Viên Kiếm ngáp ngắn ngáp dài nghe Khổng Hạo Thiên giảng giải, con mắt thô lố còn to hơn cả tiểu hầu tử, xem ra có vẻ chẳng hiểu gì.
“Khổng huynh đệ, huynh thật là lợi hại! Những luận lý này là do ai dạy huynh vậy, xưa nay ta chưa từng nghe nói tới luân lý sâu sắc đến thế.” Viên Kiếm mang vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Khổng Hạo Thiên.
“Đó là những thứ năm xưa sư phụ ta truyền cho ta đó.” Khổng Hạo Thiên nói thật lòng.
“Khổng huynh đệ, ta còn có một số chỗ chưa hiểu. Huynh nói sau khi đạt đến trình độ kiếm đạo rồi thì năng lượng đã không còn quan trọng nữa, vậy chẳng phải nói rằng một đứa bé không hề có chút đấu khí nào, nhưng một khi lĩnh ngộ được kiếm đạo, cho dù là thần cấp cao thủ cũng không phải là đối thủ của nó sao?” Viên Kiếm hỏi.
Khổng Hạo Thiên gật đầu: “ đúng, chính là đạo lý này! Sở dĩ chúng ta tu luyện cũng chỉ là tìm kiếm cái đạo trong thế giới này. Chỉ cần lĩnh ngộ được thiên đạo, thực lực đối với nó cũng chỉ là cái cóc khô mà thôi.”
“Vậy Khổng huynh đệ đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”
“Gắng gượng vượt qua cảnh giới thứ hai, còn kiếm đạo thì chỉ hiểu biết chút ít mà thôi.” Khổng Hạo Thiên đáp.
“Chả trách tại sao tôi lại bị rối chân loạn tay bởi một cành cây, thì ra chính là sự chênh lệch về cảnh giới!” Viên Kiếm gật đầu dường như đã ngộ ra điều gì đó.
“Kiếm pháp của Viên huynh lúc này cũng đã đạt đến cảnh giới tùy tâm tùy ngộ. tuy vẫn chưa thoát khỏi vỏ bọc máy móc của hình thức, nhưng chỉ cần huynh dày công nghiên cứu, dùng tâm để lĩnh ngộ kiếm, chắc chắn sẽ có 1 ngày có thể đạt đến cấp độ kiếm đạo.”
“haha, Viên Kiếm ta đã từng tu luyện kiếm thuật hơn một trăm năm nay, không ngờ mới chỉ đạt đến đỉnh cao của phổ thông cảnh giới. Xem ra đạo trong kiếm pháp không đơn giản như trong suy nghĩ đâu!” Viên Kiếm cười gượng nói.
“Viên huynh không nên coi nhẹ mình, tôi nghe nói ở thời kỳ viễn cổ rất nhiều kẻ luyện kiếm đến mấy ngàn năm cũng chỉ luyện đến đỉnh thứ hai mà thôi. Điều đó chẳng phải là do họ cũng giống như chúng ta không phải người tầm thường, trực tiếp đạt đến tầng thứ nhất. Còn Viên huynh mới có trăm năm tu luyện mà đã đạt được cảnh giới như vậy, quả thực không dễ dàng chút nào dâu!” Khổng Hạo Thiên nói.
“Nhưng so với Khổng huynh đệ thì ta còn kém xa. Haha, hôm nay được nghe những lời này của Khổng huynh đệ thật còn hơn cả trăm năm tu luyện của ta!” Viên Kiếm cười nói.
“Đại ca, Khổng huynh đệ, hai người luyện kiếm xong chưa?” Bằng Phi thấy hai người trở về liền gọi lại nói.
“Ừ, lão nhị, chắc đệ không biết kiếm pháp của Khổng huynh đệ cao siêu đến mức nào đâu, cho dù cả 1 vạn kẻ như huynh cũng không phải là đối thủ đâu!” Viên Kiếm khen.
Bằng Phi vô cùng kinh ngạc, hắn hiểu quá rõ tính nết của đại ca mình, là một người vô cùng khảng khái. Huynh ấy khen ngợi Khổng Hạo Thiên không hết lời như vậy, chắc chắn Khổng Hạo Thiên phải sở hữu một thực lực hơn người.
“Khổng huynh đệ đúng là chân nhân bất lộ tướng!”
“Đâu có, hai vị quá khen rồi!” Khổng Hạo Thiên cười mỉm nói.
“Lão nhị, đệ lại đi mua ít rượu thịt về đây, lần này mua nhiều một chút, ta còn nhiều điều muốn thỉnh giáo Khổng huynh đệ! Chúng ta lại uống một trận ra trò nữa nhé.” Viên Kiếm nhắc nhở.
“Được thôi, đệ đi ngay đây!”
Khổng Hạo Thiên cũng chẳng vội đi, ở nơi này có đến hai vị thánh cấp cao thủ tiếp đãi, đối với một kẻ ở dị giới như hắn thì thật là diễm phúc lớn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển Thứ ba
Chương 61: Vạn thú khiếu nguyệt (thượng).
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn:Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Khổng Hạo Thiên cùng Viên Kiếm, Bằng Phi hàng ngày uống rượu luyện kiếm, bất tri bất giác đã qua ba ngày, ba ngày này đối với Khổng Hạo Thiên cũng gọi là không uổng phí chuyến này.
Được biết từ miệng Viên Kiếm, trên Thánh Thiên đại lục tồn tại tam đại hiểm địa, ngoại trừ thần cấp không thể bước vào, cho dù là thực lực thánh cấp trung đoạn như hắn cũng chỉ dám hoạt động bên ngoài. Ba nơi này phân thành Thông Thiên thần tháp gồm ba mươi ba tầng tổng đàn thần giáo, vùng đất bị phong ấn của di dân thần tộc, còn có một nơi chính là Ma Uyên, vùng đất ở cực nam.
Về ba nơi này, Khổng Hạo Thiên chỉ biết phong ấn địa của di dân thần tộc, đại thể có thể đoán ra nguyên nhân không thể đến gần, nhưng hai nơi còn lại là lần đầu tiên nghe tới.
Cái gọi là thần giáo nghe nói là giáo hội do theo lệnh ý chí chư thần xây dựng, tuy là giáo hội nhưng sức mạnh thực lực của nó không thấp hơn bất cứ một đế quốc nào! Trong tay thần giáo nắm rât nhiều cao thủ, trên chủ giáo, mỗi người đều là cao thủ thánh cấp, cường giả dưới thánh cấp càng vô kể, còn có lời đồn rằng, trong thần giáo tồn tại lực lượng thần cấp! Còn tháp thông thiên ba mươi ba tầng chính là tổng giáo sở tại của thần giáo, đối thoại trực tiếp với chư thần là thánh địa của thần giáo, tất cả người ngoài thần giáo không thể đặt chân vào, cho dù là người trong nội bộ thần giáo cũng phải có thủ dụ của giáo hoàng mới có thể tiến vào, bằng không sẽ giết không tha!
Sự hiểu biết vốn có của Khổng Hạo Thiên về thần giáo chỉ giới hạn ở ma pháp sư quang minh hệ của bọn họ, bây giờ mới biết hóa ra nó là một quái vật lớn. Nói như vậy, thần giáo này đương nhiên có một số khẳ năng mà người bình thường không lý giải được, nếu không không thể đặt bách tích trên toàn đại lục dưới sự lãnh đạo tinh thần của nó.
Hơn nữa Ma Uyên này nằm ở cực nam của Thánh Thiên đại lục, phải trải qua mười vạn dặm đại dương mới có thể đến được, theo truyền thuyết, nơi đó là con đường nối giữa nhân gian và địa ngục, năm xưa chư thần hợp lực mới phong ấn nơi đó, giết sạch vô số ma thần chạy chốn ra! Về chuyện này, Khổng Hạo Thiên lại không dám gật bừa, thông qua chuyện của di dân thần tộc, hắn đã biết một số bí ẩn năm xưa, về tình hình thật của Ma Uyên rốt cuộc kinh khủng như thế nào vẫn khó mà kết luận, dù sao lịch sử đều do kẻ thắng lợi viết lại, những thứ này đều là cách nói của chư thần viễn cổ, dù sao vẫn có sai lệc với sự thực,
Bất luận tam đại hiểm địa này rốt cuộc ra sao, đối với Khổng Hạo Thiên mà nói đều không liên quan, hắn tuy là người có lòng hiếu kỳ tương đối lớn nhưng trước khi thực lực chưa đạt được tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, trừ phi ở đó có sự vật có thể giúp cho con người thành tựu đại đạo phi thăng tiên giới tồn tại.
Bởi vậy nói tam đại hiểm địa này ngoài phong ấn địa của di dân thần tộc ra, hai nơi còn lại đều không trong phạm vi hắn phải lo nghĩ.
Sự theo đuổi duy nhất hiện nay của Khổng Hạo Thiên chính là dạy dỗ năm đồ đệ của mình, những việc khác buộc phải tiến hành dưới tiền đề lớn này, cho dù là việc phi thăng cũng chỉ xếp sau đó, Khổng Hạo Thiên quyết không cho phép có bất kỳ việc gì cắt đứt giáo dục đại kế của hắn!
“Viên huynh, những ngày qua đã quấy rấy rồi, tại hạ còn có chuyện phải làm, ta nghĩ hôm nay cũng nên cáo từ rồi.” Khổng Hạo Thiên còn phải đi kiếm ma tinh, đương nhiên không thể ở lâu với hai huynh đệ này.
“Sao muốn đi nhanh vậy? Mới chỉ mấy ngày mà!” Viên Kiếm mấy ngày qua đã nhận được không ít chỉ dẫn về tu luyện kiếm đạo từ Khổng Hạo Thiên, bây giờ đối với Khổng Hạo Thiên tựa như đối với lão sư của mình!
“Đúng đấy, Khổng huynh đệ mới đến ba ngày, hai huynh đệ chúng ta vẫn chưa làm tròn tình nghĩa của chủ nhà!” Bằng Phi mấy ngày qua lắng nghe những đạo lý từ miệng Khổng Hạo Thiên cũng bắt đầu có hứng thú, hắn không nỡ bỏ qua một cơ hội tốt như này.
“Mấy ngày qua đa tạ sự gìếu cố của hai vị huynh đệ, chỉ là ta và đồ đệ đã có hẹn thời gian một tháng, bởi vậy đành phải rời khỏi đây sớm.” Khổng Hạo Thiên giải thích.
“Thì ra là vậy, Khổng huynh đệ nếu đã có việc bận, vậy thì hai huynh đệ ta cũng không níu giữ nữa. Có điều Khổng huynh đệ sau này nếu rảnh rỗi nhất định phải đến rừng rậm ma thú, chúng ta lại cùng nhau uống rượu luyện kiếm!” Viên Kiếm nói.
“Ha ha, đó là đương nhiên! Chỉ cần có thời gian ta nhất định lại đến đây làm phiền hai vị huynh đệ!” Khổng Hạo Thiên cười nói.
“Bằng Phi, hãy đi lấy lễ vật chúng ta đã chuẩn bị ra đây.” Viên Kiếm nói với Bằng Phi.
“Lễ vật?” Khổng Hạo Thiên thật không ngờ Viên Kiếm và Bằng Phi, hai hán tử cẩu thả này lại nghĩ ra chuẩn bị lễ vật cho mình.
“Ha ha, Khổng huynh đệ, mấy ngày qua hai huynh đệ chúng ta đã có được không ít lợi ích từ huynh, còn hơn chúng ta khổ tu trăm năm! Chỗ chúng ta không có gì tốt để báo đáp huynh, thứ này huynh hãy lấy đi, vừa hay huynh cũng cần dùng!” Bằng Phi lấy một cái bọc đưa cho Khổng Hạo Thiên.
Khổng Hạo Thiên mở bọc ra, ngạc nhiên nói: “Ma tinh! Hơn nữa toàn bộ đều là ma tinh lục cấp trở nên!”
“Ừm, ta đã từng nghe Khổng huynh đệ nói, bây giờ huynh rất cần ma tinh, mấy trăm viên này là hai huynh đệ ta mấy năm qua tích lũy được, đối với chúng ta, dù sao cũng không có tác dụng, gì bằng tặng huynh đệ!” Viên Kiếm nói.
“Không được, số ma tinh này là do hai vị huynh đệ vất vả mới có được, ta làm sao có thể lấy đi hết!” Khổng Hạo Thiên từ chối.
“Đâu có vất vả gì, đây đều là những ma thú chết vì thiên tai để lại, hai huynh đệ chúng ta chỉ thu thập lại mà thôi, Khổng huynh đệ cũng biết hai người chúng ta không tàn sát ma thú mà, hơn nữa những thứ này đối với chúng ta quả thực không có chút tác dụng nào, nếu Khổng huynh đệ không nhận có nghĩa là đã coi thường hai huynh đệ chúng ta rồi!” Viên Kiếm nghiêm mặt nói.
“Ha ha, vậy Khổng mỗ cung kính không bằng tuân lệnh!” Khổng Hạo Thiên nhận lấy cái bọc, còn than vãn một chút về sự keo kiệt của hai huynh đệ này, thân là cao thủ thánh cấp ngay đến không gian chỉ giới cũng không có, nhưng hắn chỉ có một cái, không có cách nào tặng bọn họ.
“Như vậy mới đúng chứ! Ha ha!” Viên Kiêm vừa cười vừa vỗ vỗ vào vai Khổng Hạo Thiên khiến cho lão già mấy nghìn tuổi Khổng Hạo Thiên chỉ có thể cười gượng.
Đúng lúc ba người gìa tay, bầu trời vốn trong xanh đột nhiên âm u mù mịt, cả bầu trời trong nháy mắt trở thành một mảng đen kịt! Trên bầu trời, mấy trăm đường lôi điện dài trăm dặm không ngừng nổ, khiến cho bầu trời khắc lên từng đường từng đường ánh sáng giống như vết rách không gian!
Ngay sau đó cuồng phong gào thét, bốn đoàn long quyến phong từ rừng rậm tứ giác ma thú đột nhiên hình thành, cuồn cuộn nổi lên mấy nghìn cây khổng lồ hướng về phía sâu nhất của rừng rậm gào thét mà đi!
“Ào!”
“Ào!”
“Ào!”
. . . . . . . . . . . .
Khổng Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy mấy vạn các loại phi cầm ma thú bay lượn về phía chân trời, thực lực của mỗi con đều ngũ cấp trở nên, tất cả đều phát ra tiễng kêu minh duệ, hàng vạn con phi hành ma thú cùng cất tiếng kêu khiến cho không gian xung quanh đều nắt đầu chấn động! Cái này cũng chưa là gì, phía trước mặt nghìn vạn con phi cầm, mấy chục con bát cấp phi cầm bây lên trời, hai cánh vừa vỗ lên, xung quanh liền nổi gió bão! Có thể nói, bây giờ cả bầu trời đã bị chúng gìếm cứ, nếu lúc này có cường giả thánh cấp bay qua cũng chỉ có thể tạm lánh phong mang!
Tình hình trên bầu trời như vậy, trên mặt đất càng sâu.
"Gầm!"
"Gầm!"
"Gầm!"
. . . . . . . . . . . .
Vô số tiếng gầm rú rung trời của ma thú khiến Khổng Hạo Thiên đau nhói trong tai, mặt đất lập tức bắt đầu phát ra tiếng ù ù, sau đó cả mặt đất rung lên, giống như đang xảy ra một trận động đất lớn! Lúc này, ít nhất có mấy chục vạn các loại ma thú điên cuồng chạy về phía rừng sâu, nơi chúng đi qua trở thành một đống hỗn độn! Ở ngay trước mặt mấy người Khổng Hạo Thiên đã đi qua không dưới nghìn con ma thú, bọn chúng cơ bản không để ý đến ba người Khổng Hạo Thiên, toàn bộ điên cuồng chạy về phía rừng sâu!
“Bạo Hùng Đại Địa bát cấp cao đoạn ma thú!”
Ngay trước mắt Khổng Hạo Thiên, một con Bạo Hùng Đại Địa ma thú đỉnh cao bát cấp dẫn theo mấy trăm con thất cấp ma thú trở lên điên cuồng chạy, nơi chúng đi qua, những cây cổ thụ đều bị đánh ngã, cho dù là đỉnh núi nhỏ cao hơn mười trượng cũng bị Bạo Hùng Đại Địa một tay đánh vỡ!
“Đã xảy ra chuyện gì!?” Khổng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, cơ bản không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao toàn bộ ma thú trong rừng rậm ma thú lại bạo động như vậy!
"Vạn thú khiếu nguyệt! Ha ha, đây là vạn thú khiếu nguyệt! Chúng ta cuối cùng đã đợi được đến ngày này, vạn thú khiếu nguyệt!” Cơ thể Viên Kiếm và Bằng Phi kích động đến mức run lên!
"Vạn thú khiếu nguyệt? Có nghĩa là gì?” Khổng Hạo Thiên hỏi.
Viên Kiếm và Bằng Phi kích động nhìn về phía rừng sâu, Bằng Phi vội vàng nói với Khổng Hạo Thiên: “Khổng huynh đệ, huynh cứ nhốt mình trong nhà gỗ, đừng đi đâu cả! Đây là vạn thú khiếu nguyệt, tất cả ma thú bây giờ đều đi về phía sâu nhất của rừng rậm! Huynh nhất định không được cố gắng tìm hiểu đến cùng, ta có thể nói rõ với huynh, dưới thần cấp thập tử vô sinh! Cao thủ thần câp cửu tử nhất sinh!”
Dứt lời, Viên Kiếm và Bằng Phi đột nhiên phóng lên cao, cũng bay về hướng nơi rừng rậm sâu thẳm!
“Này, hai vị huynh đệ, các ngươi là thánh cấp a!” Khổng Hạo Thiên muốn gọi hai người Viên Khiếm lại, nhưng hai người sớm đã bay xa, đâu đó vẫn nghe thấy tiếng la gọi của Khổng Hạo Thiên!
"Vạn thú khiếu nguyệt? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Quyển Thứ ba
Chương 62: Vạn thú khiếu nguyệt (hạ).
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn:Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
Cả khu ma thú sâm lâm lúc này đều chấn động, tiếng hô rung trời trải dài tất cả các ngõ ngách của mấy ngàn vạn dặm, bất luận là ma thú cấp thấp hay là ma thú cao cấp đều dốc toàn bộ lực lượng, tiến về phía sâu nhất của ma thú sâm lâm!
Tất cả những mạo hiểm giả vẫn còn ở lại trong ma thú sâm lâm đều bị cảnh tượng này làm cho sợ ngây người, bọn họ điên cuồng chạy ra khỏi rừng rậm, nhưng rất không may, đã có ít nhất một nửa số họ giữa đường gặp sự càn quét của ma thú mạnh mẽ, những người bây giờ có thể sống sót chạy ra khỏi ma thú sâm lâm chỉ còn lác đác vài người!
Khổng Hạo Thiên không tùy tiện hành động, hắn hiểu với thực lực hiện tại của mình đi ra quả thực là tìm đến cái chết! Bởi vậy hắn bình tĩnh ở lại trước căn nhà gỗ của Viên Kiếm, nhìn chăm chú sự phát triển tình hình sự việc ở ma thú sâm lâm.
Đúng hai giờ trôi qua, ma thú sâm lâm dần dần yên tĩnh trở lại, tất cả tiếng hú hình như đều dừng lại cùng một lúc. Lúc này ma thú sâm lâm yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả tiếng gió cũng không có, tất cả âm thanh đều dừng lại trong một khắc!
Sấm chớp trên bầu trời cũng đã biến mất, hàng vạn con phi cầm ma thú lẳng lặng đứng trên đầu cành cây, dáng vẻ tiều tụy ngước nhìn bầu trời.
Đột nhiên bầu trời âm u xuất hiện một tia sáng, là ánh trăng! Ánh trăng lúc này lại hiển hiện ra thân ảnh, đây có lẽ là vào lúc ban ngày!
Ánh trăng sáng tỏ chiếu khắp ma thú sâm lâm, tất cả ma thú dưới lễ rửa tội của ánh trăng, toàn bộ đều cúi thấp đầu cung kính, chúng hình như đang cầu khấn điều gì đó, nhưng vẫn không hề có một âm thanh phát ra.
Hàng vạn con ma thú dựa theo cấp bậc khác nhau, xếp hàng nghiêm chỉnh, phía trước nhất chỉ có ba con ma thú, có lẽ chúng là thánh cấp ma thú mà Viên Kiếm từng nói, theo sát sau đó là hàng trăm con bát cấp ma thú, phía sau nữa là trên vạn con thất cấp ma thú, cứ thế xếp hàng đến những con ma thú dưới tam cấp không thể đếm hết số lượng. Toàn bộ đội hình giống như kim tự tháp, dù là tam đại thánh cấp ma thú đứng ở đầu kim tự tháp bây giờ cũng không có cường thế như lúc trước, chúng tiều tụy phục trên mặt đất, quay về phía ánh trăng thành khẩn cầu khấn.
Khi ánh trăng chiếu rọi lên cơ thể của mỗi con ma thú, ba con ma thú phía trước nhất đột nhiên phát ra tiếng hú dài chấn động, khí thế mạnh mẽ bỗng nhiên tràn ra! Lập tức bát cấp ma thú phía sau cũng bắt đầu cùng phát ra tiếng gầm rú, trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một phút, dưới sự dẫn đầu của thánh cấp ma thú, tất cả ma thú lại lần nữa phát ra tiếng kêu rung chuyển trời đất! Cả khu rừng lúc này không chấn động nữa mà đang run rẩy! Ngay cả đại địa cũng bắt đầu sợ hãi sự chấn động do những con ma thú này đem đến!
“Năng lượng kinh người cuồn cuộn! Thực lực của những con ma thú cộng lại đừng nói là nguyên anh kỳ, ta thấy ngay cả tu chân giả Phân Thần kỳ đối mặt với chúng cũng chỉ có thể vội vã chạy chốn mà thôi!” Khổng Hạo Thiên lúc này hoàn toàn cảm nhận được uy năng cực lớn do những con ma thú này phóng ra.
Hàng trăm hàng vạn con ma thú đồng thời hướng lên ánh trăng phát ra âm thanh mạnh nhất, ánh trăng bắt đầu trở nên càng ngày càng sáng, cuối cùng biến thành một viên quang cầu cực nhanh bay về phía ma thú sâm lâm!
“Sao chổi va vào trái đất? Đó không phải là ánh trăng mà là một khối năng lượng! Tuyệt đối vượt qua năng lượng của nguyên anh kỳ! Nếu để nó va chạm xuống đây, chỉ sợ toàn bộ ma thú sâm lâm kinh khủng này sẽ bị hủy diệt!” Khổng Hạo Thiên kinh ngạc nhìn quang cầu càng ngày càng gần, lúc này, lúc này trong lòng hắn cũng đang cầu khấn Tam Thanh tổ sư, hi vọng có thể bảo hộ cho hắn, hỏa chủng duy nhất của dị giới này!
Không biết có phải là tam thanh thánh nhân nghe thấy lời cầu khấn của Khổng Hạo Thiên hay không, khi khoảng cách của quang cầu với mặt đất còn hàng trăm dặm liền bắt đầu thả chậm tốc độ, từ từ hạ xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất!
“Gầm!”
Quang cầu tiếp đất, tất cả ma thú một lần nữa lại phát ra tiếng gầm rú kinh thiên, Khổng Hạo Thiên lại có thể nghe ra tâm trạng hưng phấn của chúng ẩn chứa trong tiếng kêu!
“Thật kỳ lạ, quang cầu đó rốt cuộc là thứ gì?”
Tất cả vạn thú khiếu nguyệt tiến hành đến bây giờ đã gần kết thúc, tất cả ma thú bắt đầu quay về, điều này làm những người lúc trước không chạy trốn mà đứng đó xem náo nhiệt phải sợ hãi, cùng với sự trở về của ma thú, chỉ còn lại ba phần mười những mạo hiểm giả lại lần nữa gặp phải ngập đầu tai ương, cuối cùng chúng có thể chạy chốn tuyệt đối không đến một phần mười!
Khổng Hạo Thiên có thể cảm thấy rõ năng lượng của quang cầu đó đang nhanh chóng biến mất, qua khoảng một khắc đã hoàn toàn không còn cảm thấy được nữa.
“Kỳ lạ, đó rốt cuộc là thứ gì? Lẽ nào có người dùng pháp lực để che dấu măng lượng của nó?” Khổng Hạo Thiên lắc đầu, điều này hình như không có khả năng, trừ phi là chư thần hạ phàm.
Khổng Họa Thiên đứng trước căn nhà gỗ lẳng lặng chở đợi bọn Viên Kiếm trở về, nếu hai người bọn họ đã biết rõ nguy hiểm trong đó mà vẫn dám đi về phía trước, chắc chắn là biết cách để giữ mạng.
Quả nhiên, rất nhanh Viên Kiếm và Bằng Phi quay trở về, nhưng điều khác với lúc đi là trong tay Viên Kiếm lại ôm một đứa bé trai khoảng bảy tuổi!
“Viên huynh, đây là?” Khổng Hạo Thiên nghi hoặc hỏi.
“Ài, hồi nãy khi chúng tôi vội vào rừng sâu, đột nhiên gặp phải một nhóm người nhập cư trái phép đang chuẩn bị đi ra khỏi ma thú sâm lâm, đoàn này có khoảng trên nghìn người, hẳn là một gia tộc di chuyển! Hơn nữa, phía trong còn mang theo mấy đứa nhỏ chưa đến mười tuổi!” Viên Kiếm lắc đầu, tiếp tục nói, “Nhưng cho dù là gia tộc hơn nghìn người dưới sự xáo động của hàng vạn ma thú thì cũng không có khả năng sống sót, ta và lão nhị chỉ có thể cứu được đứa trẻ này!”
Đứa bé trai trông trắng ngần, rất thanh tú, hiện đang ngủ một cách yên tĩnh.
“Nhân tử thiên mệnh, đứa trẻ này đã được hai vị huynh đệ cứu coi như là có duyên, chỉ là không biết nó có thể thoát khỏi bóng ma hay không.” Khổng Hạo Thiên than vãn, hắn có thể dùng pháp thuật để xóa đi kí ức của đứa trẻ này, nhưng làm như vậy đối với một đứa trẻ mà nói quả là một tổn thương quá lớn.
Viên Kiếm đặt đứa trẻ xuống giường nghỉ ngơi, ba người lẳng lặng đi ra khỏi phòng.
“Viên huynh, vạn thú khiếu nguyệt này rốt cuộc là chuyện gì?” Khổng Hạo Thiên hỏi.
“Cái gọi là vạn thú khiếu nguyệt là một lần hành hương trăm năm khó gặp trong ma thú sâm lâm, bọn chúng sở dĩ làm như vậy là bởi vì có một chuyện đủ để chấn động cả đại lục sắp xảy ra!” Viên Kiếm trả lời.
“Đủ để làm chấn động cả đại lục! Đó là việc gì?”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn:Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
“Thần thú hàng lâm!”
“Thần thú hàng lâm!” Khổng Hạo Thiên kinh ngạc, không ngờ lại có thần thú xuất hiện.
“Đúng, chính là thần thú hàng lâm! Thuật lại cứ mấy trăm năm hoặc nghìn năm đều có một thần thú sẽ hàng lâm xuống đại lục, người có thể lấy được thần thú sẽ có thể trở thành chủ tế của đại lục!”
“Khổng Hạo Thiên gật đầu: “Ừm, trên thế giới dường như không có cao thủ thần cấp tồn tại này, có thể lấy được một con thần thú tương đương với có được sức mạnh tuyệt đối, chủ tế đại lục cũng có khả năng. Thần thú đó?”
“Thần thú sẽ tùy cơ hàng lâm xuống bất kì sinh mệnh nào trong ma thú sâm lâm, bởi vậy bây giờ vẫn chưa thể xác định, nghìn năm trước đã từng xảy ra một lần thần thú hàng lâm, lần đó, tất cả cao thủ của toàn bộ đại lục dường như đã dốc toàn bộ lực lượng, toàn bộ đến ma thú sâm lâm để tìm kiếm nơi hạ lạc của thần thú, cuối cùng bị một lôi hệ pháp sư thực lực chỉ là cấp ma đạo sư giành được!”
“Vậy người đó cuối cùng có chủ tế đại lục không?"
“Không, lôi hệ pháp sư đó từ sau khi giành được thần thú liền không thấy xuất hiện trên đại lục nữa, nhưng nghe nói dưới sự giúp đỡ của thần thú hắn đã đưa gia tộc của mình phát triển lớn mạnh vô cùng, trở thành một thế lực lánh đời lớn nhất trên đại lục. Trăm năm sau, thần thú đó thuận lợi đột phá tới thần cấp, rời khỏi thế giới này đến với vị trí cao hơn. Trước khi đi, thần thú từng nói lại với người đó một câu, nhưng ngoài tộc trưởng của gia tộc họ, không có ai biết câu nói đó rốt cuộc chỉ dạy cho họ điều gì.”
“Lẽ nào không ai biết tình hình gia tộc đó hiện nay ư?” Khổng Hạo Thiên tiếp tục hỏi.
“Không, chính ma pháp sư năm đó giành được thần thú cũng chỉ biết hắn là lôi hệ ma pháp sư, còn về thứ khác lại không ai biết, bởi vậy cho dù là người trong gia tộc họ đã từng đi qua đại lục cũng không có ai có thể nhận ra họ!” Viên Kiếm giải thích.
“May là người này không có dã tâm, nếu không e là cả đại lục sẽ chiến hỏa không ngớt, sinh linh lầm than!” Khổng Hạo Thiên than vãn.
“Ừm, bây giờ thần thú lại hàng lâm chắc chắn sẽ gây ra sự rối loạn lần nữa trên đại lục, sau một năm, huyết mạch của thần thú sẽ thức tỉnh, đến lúc đó, sợ rằng toàn bộ cao thủ trên đại lục sẽ toàn thể xuất động, đến ma thú sâm lâm tìm kiếm thần thú. Ài……” Viên Kiếm bất lực thở dài.
“ Vậy hai vị huynh đệ chuẩn bị làm như thế nào?”
“ Chúng ta chuẩn bị tiếp tục ở lại đây, có thể tìm thấy thần thú đương nhiên tốt, nếu không thể, chúng tôi cũng muốn bảo vệ khu rừng này, tránh bị những người đó phá hoại, có thể làm được bao nhiêu sẽ làm bấy nhiêu.”
“ Hai vị huynh đệ nhất đinh phải cẩn thận một chút, sợ rằng những người tìm kiếm thần thú đó sẽ không nghe theo lời khuyến cáo của hai vị, nếu lúc đó Khổng Mỗ không có chuyện gì, nhất định sẽ đến giúp hai vị huynh đệ!” Khổng Hạo Thiên không ngờ trên thế giới này thật sự có người có thể vì một loài vật ngoài con người mà phiền muộn như vậy, bất giác bị tinh thần của họ làm cho cảm động.
“Đa tạ Khổng huynh!”
“Ha ha. đều là huynh đệ, hà tất phải như vậy, thời gian cũng không sớm nữa, ta cũng phải lên đường rồi, hẹn một năm sau gặp lại!”
"Sau này còn gặp lại!"
........................
Sau khi Khổng Hạo Thiên cùng Viên Kiếm và Bằng Phi chia tay, không lập tức rời khỏi rừng rậm ma thú mà bắt đầu quét sạch chiến trường! Viên Kiếm mười năm trong trăm năm chỉ nhặt ma tinh của ma thú chết do thiên tai tự nhiên mà kiếm được đến trên trăm viên, vậy sau khi hàng trăm vạn ma thú điên cuồng chạy, chắc chắn thế nào cũng có thể kiếm được một đống ma thú chết vì rất nhiều nguyên nhân, mà hiện nay người muốn có được ma tinh trong cả rừng rậm ma thú chỉ có một mình Khổng Hạo Thiên, hắn không muốn lãng phí vô ích cơ hội này.
Đương nhiên càng vào sâu trong rừng rậm ma thú, cấp bậc của ma thú càng cao, bởi vậy Khổng H ạo Thiên vận khí thân pháp che giấu hơi thở trên cơ thể mình, hắn chỉ muốn nhặt ma tinh của những ma thú đã chết, và không muốn có một trận đại chiến với thất bát cấp ma thú.
“Kỳ lạ, mấy trăm vạn ma thú điên cuồng chạy, lẽ nào thực sự không chết con nào?” Khổng Hạo Thiên đi được mấy chục dặm mà ngay đến thi thể cỉa một con ma thú cũng không phát hiện ra, nhưng lại khiến cho hắn phát hiện ra thi thể của mấy người, tuy Khổng Hạo Thiên thay họ bảo quản gói đồ, nhưng số lượng ma tinh ở đó quá ít, cấp bậc quá thấp, chỉ có vài hạt ma tinh lục cấp, điều này cơ bản không đáp ứng được yêu cầu của Khổng Hạo Thiên.
Khổng Hạo Thiên né tránh ma thú, tiếp tục tiến vào sâu trong rừng rậm, xem ra trật tự vạn thú khiếu nguyệt lần này quả là rất tốt, lại không có một con ma thú thất cấp trở lên nào bị giẫm chết, khiến Khổng Hạo Thiên khổ sở mất công chạy mấy trăm dặm như vậy.
Khi Khổng Hạo Thiên đang chuẩn bị rời khỏi đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thoáng qua, cả cơ thể bất giác rùng mình.
“Hàn khí rất mạnh, lẽ nào là……” Khổng Hạo Thiên nhìn về phía trước, hàn khí có thể khiến cho Khổng Hạo Thiên cảm thấy rét lạnh đương nhiên không thể là hàn khí bình thường, Khổng Hạo Thiên chuẩn bị đi xem đến cùng.
Vẫn có một chút vô cùng kỳ quái, Khổng Hạo Thiên đi hơn trăm dặm cũng đã gặp hơn mười con ma thú thất cấp trở lên, nhưng ngoài chu vi ba mươi dặm này ngay đến một con ma thú cũng không nhìn thấy.
Khổng Hạo Thiên đi về phía trước khoảng ba bốn dặm, đột nhiên trước mắt sáng ngời, một làn sóng màu xanh xuất hiện trong tầm mắt hắn!
Xung quanh làn sóng xanh này vô cùng đặc biệt, tất cả cây cối đều bị che phủ bởi một tầng băng dày đặc, nhưng chúng lại không chết cóng, trái lại lại phát ra sinh khí bừng bừng! Hơn nữa mặt đất xung quang cũng bị một lớp băng lạnh che phủ, nhưng rời khỏi cự li một dặm lại đột nhiên giống thế giới bên ngoài, không hề có một chút thay đổi nào.
“Đây, đây là Hàn băng chi đàm!” Khổng Hạo Thiên kích động nhìn đầm nước xanh không có khác biệt với đầm nước bình thường trước mắt.
Khổng Hạo Thiên biết thế gian tồn tại một Hàn băng chi đàm, toàn bộ đầm nước đều bị đóng băng bởi khí lạnh cực lớn tạo thành, loại nước hàn băng này tuy không thể sử dụng để luyện đan hoặc luyện khí, nhưng lại có thể dùng để luyện thể! Hơn nữa nơi xuất hiện đầm hàn băng thường xuất hiện kèm theo bảo vật, bởi thế Khổng Hạo Thiên mới kích động như vậy.
“Hàn băng chi đàm, một thứ tốt mà ta ở giới tu chân tìm kiếm hàng ngàn năm cũng không tìm thấy! Bây giờ không cần phải lo lắng “Bất diệt kim thân” của tiểu tử Lộ Tạp Tây luyện không thành nữa rồi, ha ha!” Có lẽ trên thế giới này Khổng Hạo Thiên không phải là người đâu tiên phát hiện ra đầm hàn băng này, nhưng tuyệt đối là người hiểu tõ nhất về đầm hàn băng này, về thần hiệu của đầm hàn băng hắn biết tới đã lâu.
“Vẫn còn thời gian mười ngày, ta sẽ ở đây tu hành, chưa biết chừng, ở đây tu luyện hai mươi ngày, độ mạnh của cơ thể ta ít nhất có thể nâng cao gấp đôi!” Khổng Hạo Thiên không xuống đầm hàn băng mà ngồi xếp bằng ở tầng băng quanh đó.
Độ dày của linh lực trong rừng rậm ma thú cao hơn một bậc so với thế giới bên ngoài, còn ở quanh đầm hàn băng này, linh lực chịu ảnh hưởng của mước hàn băng, tính chất của nó đã sinh ra sự thay đổi, nó đã bị nước hàn băng thẩm thấu, có công hiệu hơn một phần so với linh lực phổ thông.
Từng tia linh lực tiến vào trong kinh mạch Khổng Hạo Thiên, Khổng Hạo Thiên cảm thấy từng sự ớn lạnh khắc đến tận xương cũng theo đó tiến vào, Khổng Hạo Thiên không dám hấp thu lượng lớn, chỉ có thể hút vào từng chút từng chút linh lực vào tĩnh mạch, sau đó lại đưa lực âm hàn trong đó phân ra dùng để rèn luyện cơ thể.Như vậy linh lực hấp thu trở nên ít đi, nhưng hiệu quả tu luyện lại rất tốt, đặc biệt là lợi ích đối với cơ thể lại càng không cần nói cũng biết.
Việc Khổng Hạo Thiên cần làm bây giờ chính là nhanh chóng thích ứng với loại linh lực chứa nước hàn băng này, bởi vì hắn vẫn còn có hành động tiếp theo.
Tròn ba ngày, Khổng Hạo Thiên không hề nhúc nhích, không ngừng hấp thụ linh lực, cả cơ thể hắn đang bị một tầng nước bao phủ, cơ bản không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhìn từ bên ngoài giống như một bức tượng điêu khắc hình người!
“Cũng đủ rồi, khai!”
“Ầm!”
Khổng Hạo Thiên phá băng mà ra, sắc mặt hắn không hề tái nhợt như tưởng tượng, trái lại so với trước lại càng hồng hào!
“Không hổ là khí hàn băng thiên tài địa bảo, cảm giác tu luyện thật sự không giống, mới chỉ ba ngày mà cơ thể đã mạnh lên ba phần mười!” Khổng Hạo Thiên hài lòng nhìn cơ năng của thân thể mình.
Bây giờ Khổng Hạo Thiên đã thích ứng với khí hàn băng, tu luyện trong khí hàn băng đã không cảm thấy lạnh như ban đầu, bởi vậy hắn cần phải tiến hành bước tiếp theo —— Tiến vào đấm hàn băng!
Khí hàn băng chỉ là một bộ phận rất nhỏ tán ra từ nước hàn băng, độ lạnh so với nước hàn băng quả không đáng nhắc tới. Khổng Hạo Thiên sở dĩ ba ngày không tiến vào đầm hàn băng chính là vì muốn dùng khí hàn băng làm mạnh cơ thể rồi mới tiến vào, nếu không, cơ thể hắn tuyệt đối sẽ chịu không nổi, thứ này không phải dựa vào ý chí là có thể, còn cần công pháp cao cấp và thân thể cường tráng.
Bây giờ Khổng Hạo Thiên cảm thấy thân thể mình khó khăn mới đạt được tiêu chuẩn của đầm hàn băng, mà công pháp đương nhiên không cần phải lo lắng, “Hạo thiên tâm pháp” của Khổng Hạo Thiên có lẽ là pháp môn tu luyện giống bách khoa toàn thư của tu chân giới, nếu nó không được, vậy sẽ không có công pháp nào có thể.
Khổng Hạo Thiên vận hành linh lực trong cơ thể, để giữ an toàn, đầu tiên hắn phát ra một tầng linh lực bảo vệ xung quanh cơ thể.
“ Viu!” Khổng Hạo Thiên hít một hơi khí lạnh, “ Lạnh thật, nhưng cơ thể vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ.”
Khổng Hạo Thiên từ từ tiến vào đầm hàn băng, rất nhanh chóng, toàn bộ cơ thể đã chìm trong nước!
Sau khi đã hoàn toàn chìm xuống đầm hàn băng, Khổng Hạo Thiên từ từ che phủ linh lực xung quanh, khiến cho thân thể và nước của hàn băng trực tiếp tiếp xúc.
“Két két!”
Sau khi co thể tiếp xúc với nước hàn băng lại bị đông cứng đến mức phát ra âm thanh két két!, nước hàn băng ở đây thật thần kỳ, nó không làm cho Khổng Hạo Thiên tổn thương đến giá rét, trái lại lại chảy quanh Khổng Hạo Thiên một cách bình thường, nhưng mỗi lần va chạm đều khiến cho Khổng Hạo Thiên nhíu mày, bây giờ cả cơ thể hắn dường như không phải ở trong nước mà đang ở trong lửa, cảm giác tổn thương khắc đến tận xương trong nháy mắt truyền khắp cơ thể! Khổng Hạo Thiên vận tâm pháp, hấp hụ từng chút từng chút năng lượng trong nước hàn băng, da thịt sau khi bị nước hàn băng phá hoại, Khổng Hạo Thiên liền dùng năng lượng của nước hàn băng tiến hành hồi phục lại.
Một ngày đã sắp trôi qua, Khổng Hạo Thiên chỉ làm mạnh thân người mà thôi, để bảo vệ sự an toàn của nội tạng của mình trong nước hàn băng, hắn chỉ có thể làm mạnh thân người, dù sao hiện tại hắn chưa tu thành nguyên anh, nội tạng đối với hắn là cả sinh mệnh.
Thân người hoàn thành rèn luyện, tiếp theo chính là tứ chi. Khổng Hạo Thiên không ngừng vận hành “Hạo thiên tâm pháp”, lực lượng cực lạnh trong khí hàn băng có một chút tiến vào trong cơ thể Khổng Hạo Thiên, ý chí của Khổng Hạo Thiên tuyệt đối không có gì phải nói, chính là dưới sự đau đớn giống như dao cứa vào cơ thể, hắn không rên một tiếng, trái lại lại giống như vui không biết chán!
Khổng Hạo Thiên liên tục vận hành tâm pháp ba mươi sáu đại chu thiên, điều này đối với một tu chân giả bình thường tuyệt đối rất kinh khủng, thậm chí là phương pháp tu luyện tự mình hại mình, nhưng đối với Khổng Hạo Thiên, một người rõ như lòng bàn tay về tu chân mà nói lại không là gì cả.
Hiện tại, Khổng Hạo Thiên hoàn toàn chìm vào tu luyện, trong hoàn cảnh này, Khổng Hạo Thiên không có cách nào phân ra thần thức để bảo vệ bản thân, chỉ bằng thần thức trong hóa khí trung kỳ của hắn hiện tại, hễ phát ra sẽ bị nước hàn băng siết chặt, quanh cơ thể Khổng Hạo Thiên phát ra ánh sáng như có như không, đây chính là hiện tượng đặc biệt của việc tu luyện “Hạo thiên công pháp”, mà chính là ánh sáng yếu ớt lại kích thích một sinh vật đã sinh sống rất lâu trong dầm hàn băng.
Bởi vì Khổng Hạo Thiên tu luyện ở nơi rất gần bờ, bình thường sẽ không gặp phải ma thú lợi hại trong nước, nhưng Khổng Hạo Thiên đã quên mất những ma thú có thể tồn tại trong đầm hàn băng, cho dù là cấp thấp nhất cũng không phải là một ma thú bình thường!
Ngay chỗ cách Khổng Hạo Thiên không đến trăm mét, một con ma thú giống với cá nhưng lại có bốn chân, đang chớp chớp con mắt điện quang màu xanh, chăm chú nhìn Khổng Hạo Thiên. Nó hình như rất có hứng thú với ánh sáng quanh Khổng Hạo Thiên, nhưng nhất thời lại không dám tới gần, chỉ lẳng lặng quán sát ở ngoài trăm mét.
Ba ngày liên tiếp qua đi, con ma thú đó hình như cảm thấy ánh sáng đó sẽ không gây ra thương tổn với nó, nó chuẩn bị tiến đến gần Khổng Hạo Thiên!
Khổng Hạo Thiên liên tiếp tu luyện trong ba ngày, dưới hiệu quả rèn luyện đặc biệt trong nước hàn băng, cơ thể đã đạt được sự cường hóa cực mạnh, ngay cả chất lượng chân nguyên lực trong cơ thể cũng được nâng cao, trở nên càng dày đặc hơn, điều này khiến cho thực lực của Khổng Hạo Thiên trong ba ngày lại được nâng cao.
Nhưng Khổng Hạo Thiên lại chìm đắm trong sự tu luyện và không hề phát hiện ra một con ma thú đang thong thả tiến đến gần mình, ngay lập tức sắp đến trước mặt mình!
Tia sáng trong rừng rậm vốn u ám, huống chi là trong nước, chỉ có thể nhìn ra con ma thú đó trông giống cá và có bốn chân mà thôi, những thứ khác đều mơ hồ, không thể phân biệt.
Khổng Hạo Thiên vận hành “Hạo thiên tâm pháp”, chân nguyên lực trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, không ngừng chuyển hóa năng lượng trong nước hàn băng. Đột nhiên trực giác nhạy bén đã nói với hắn có nguy hiểm đến gần! Khổng Hạo Thiên không thể không dừng việc tu luyện lại, mắt mở to nhìn về phía cách mình mười mét, có hai đường ánh sáng xanh lóe lên!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn:Sưu tầm bởi dg1500 - 4vn.eu
“Đó là thứ gì?” Khổng Hạo Thiên dùng đủ thị lực nhìn rất rõ toàn thân con ma thú đó.
“ Là Long Ngư thú!” Khổng Hạo Thiên vừa nhìn đã nhận ra con ma thú này, “ Không phải nói Long Ngư thú đã tuyệt chủng rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây!”
Long Ngư thú là một loại ma thú cùng loại với cự long trên thế giới này, thân thể khổng lồ, so với con vượn mắt xanh mà Khổng Hạo Thiên nhìn thấy mấy ngày trước còn to gấp đôi! Loại ma thú này thuộc loại thất cấp ma thú đỉnh cao, nghe nói sống ở những nơi cực lạnh, sách cổ từng nói có người đã nhìn thấy loại ma thú này ở bắc cực, nhưng mấy trăm năm qua lại không có ai phát hiện ra nó, bởi vậy trên đại lục đều cho rằng nó đã tuyệt chủng, không ngờ Khổng Hạo Thiên lại gặp ở đây!
Không kịp nghĩ nhiều, Khổng Hạo Thiên lập tức bay lên, chuẩn bị rời khỏi đầm hàn, tránh xa phạm vi công kích của Long Ngư thú, nhưng thân là thất cấp đỉnh phong ma thú, tốc độ phản ứng sẽ rất nhanh, hơn nữa con Long Ngư thú này lại đang quan sát nhất cử nhất động của Khổng Hạo Thiên, lúc này nhìn thấy một người trong nháy mắt lại phát khởi công kích!
Về phương thức tấn công của long ma ngư vẫn là một bí ẩn trên đại lục, Khổng Hạo Thiên dương nhiên cũng không biết rõ đặc điểm của nó.
Long ma ngư há rộng miệng, một chất lỏng nhầy nhầy nhanh chóng nhằm về phía Khổng Hạo Thiên, tốc độ của của Khổng Hạo Thiên trong nước chịu một ảnh hưởng nhất định, chưa thể hoàn toàn thoát khỏi, một chân bị dịch thể đó phun lên!
“Không hay rồi, không ngờ lại bị thứ súc sinh này dính chặt!” Khổng Hạo Thiên ra sức muốn thoát khỏi sự vướng mắc của Long Ngư thú, nhưng chất lỏng đó lúc này đã trở thành một thứ giống như mạng nhện, một đầu trong miệng Long Ngư thú, đầu còn lại quấn chặt vào chân Khổng Hạo Thiên.
Tuy cơ thể Khổng Hạo Thiên đã có sự cường hóa rất lớn, nhưng so với loại quái vật lớn này sức mạnh vẫn không đủ, cơ bản không thể giãy giụa.
Cắt đứt cho ta!” Khổng Hạo Thiên lấy kiếm ra vận chân nguyên lực, một kiếm bổ tới dịch thể đó!
"Bính bính bính!"
Trường kiếm của Khổng Hạo Thiên va chạm với dịch thể lại phát ra một âm thanh như kim loại tương kích, dịch thể đó dưới công kích mà Khổng Hạo Thiên dùng năm phần sức lực lại không hề bị phá hủy!
“Tính dẻo thật mạnh, xem ra không thể dùng sức mạnh.” Khi Khổng Hạo Thiên đang nghĩ cách, con Long Ngư thú đó đã bắt đầu tiến gần về phía Khổng Hạo Thiên.
“Súc sinh, hãy ăn một kiếm của ta!” Khổng Hạo Thiên điều khiển phi kiếm tấn công về phía Long Ngư thú, tuy tốc độ của phi kiếm rất nhanh nhưng lại cũng giống như Khổng Hạo Thiên, bị trở ngại lớn do nước hàn băng, cơ bản không thể công kích hiệu quả đến ngư long thú, ngư long thú tránh được rất dễ dàng!
Khoảng cách giữa Long Ngư thú và Khổng Hạo Thiên ngày càng gần, Khổng Hạo Thiên cắn răng: “Chỉ có thể làm như vậy, hy vọng cơ thể ta có thể chống đỡ nổi!”
“Thiên lôi thuật!”
Thủy năng dẫn điện, uy lực của lôi điện trong nước sẽ tăng lên gấp bội, Thiên lôi mà Khổng Hạo Thiên phát ra mạnh mẽ đánh về phía Long Ngư thú!
“Ầm!”
Bạo tạc cực lớn, đánh long ngưu thú lui mấy thước, long ngưu thú bị đau liền thu lại chất dịch quấn trên người Khổng Hạo Thiên, Khổng Hạo Thiên cấp tốc xông lên bờ, nhưng tốc độ thủy dẫn điện lại vô cùng nhanh, không đợi Khổng Hạo Thiên lên bờ, một cảm giác tê liệt lan tỏa khắp cơ thể!
“Vẫn không kịp.” Khổng Hạo Thiên cố gắng thu lại công kích của lôi điện nhưng thiên lôi thuật bị nước phóng đại mấy lần uy lực tương đối lớn, ngay cả cơ thể Khổng Hạo Thiên vừa mới rèn luyện, dưới năng lượng này cũng bị điện bốc hỏa tinh! Tuy Khổng Hạo Thiên không bị thương nhưng lại gặp nguy hiểm, bởi vì cơ thể hắn lần này lại bị lôi điện bó buộc.
Khổng Hạo Thiên nhanh chóng vận chuyển chân nguyên, hy vọng trước khi long ngưu thú phát ra công kích, làm mạnh mẽ uy lực của lôi điện, lập tức sắp thành công, Long Ngư thú lại giật mạnh một bước công kích tới.
Lần này khi Long Ngư thú nhìn thấy Khổng Hạo Thiên đã không thể hành động, không dùng thủ đoạn công kích như lần trước nữa mà trong mắt lóe sáng, hai quang mang màu xanh xông về phía Khổng Hạo Thiên.
“Có độc!” Khổng Hạo Thiên nhạy bén cảm thấy lượng lớn độc tố chứa trong công kích của Long Ngư thú, vì vậy trong nháy mắt hắn đóng lại tất cả thông đạo có thể trao đổi với bên ngoài trên cơ thể mình, tạm thời hoàn toàn dựa vào chân nguyên lực của cơ thể để cung cấp năng lượng mà cơ thể yêu cầu.
“Ăn mòn!” Tuy Khổng Hạo Thiên đã chuẩn bị đầy đủ nhưng chất độc của Long Ngư thú lại không phải là chất độc thông thường, trong đó có chứa lực ăn mòn rất mạnh!
Y phục của Khổng Hạo Thiên toàn bộ đã bị ánh sáng xanh ăn mòn, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu xuất hiện khí nóng.
“Nếu không phải cơ thể nhận được sự cường hóa, e là không đến một phút ta đã bị biến thành một bộ xương khô!” Khổng Hạo Thiên trong lòng kinh ngạc.
Lực lượng lôi điện trong cơ thể Khổng Hạo Thiên đã bị hắn hóa giải gần hết, hắn vận lên một loại pháp quyết có thể tăng tốc độ trong nước! Khổng Hạo Thiên lúc này chỉ cách bờ bảy tám thước mà thôi, không đến một giây là có thể lên kịp!
Trí tuệ của long ngưu thú tương đối cao, nó thấy thanh quang của mình không có tác dụng lắm với Khổng Hạo Thiên, vì vậy há to miệng, lại một đường quang mang xông ra. Trận công kích lần này không giống với hai lần trước, Khổng Hạo Thiên có thể cảm thấy rõ sự cuồn cuộn của năng lượng cực lớn chứa trong đó!
“Ầm!”
Khổng Hạo Thiên vừa đến bờ, công kích đó đã tấn công tới trước người hắn, Khổng Hạo Thiên vội vàng chống đỡ, cơ thể bị đánh bay ra chừng năm sáu trượng!
“ Súc sinh!” Khổng Hạo Thiên vội vàng ngồi xuống vận khởi “Hạo thiên tâm pháp”, chịu đòn này của Long Ngư thú, Khổng Hạo Thiên cảm thấy trong cơ thể như có một nguồn năng lượng đặc biệt xâm nhập, vì thế lập tức ngồi xếp bằng.
“Con Long Ngư thú này, không ngờ toàn thân đều có độc.” Khổng Hạo Thiên đã cam thấy nguồn năng lượng chứa trong công kích của Long Ngư thú, lúc này sắc mặt Khổng Hạo Thiên dần biến thành màu xanh.
Nhưng cùng với sự vận hành tâm pháp của Khổng Hạo Thiên, màu xanh đã dần biến mất, cứ thế lặp đi lặp lại hơn mười lần, độc tố mới coi như bị Khổng Hạo Thiên quét sạch gần hết.
“Hô, nếu không phải là tu chân giả, đụng phải đường của con súc sinh này, thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì, Khổng Hạo Thiên thở một hơi, đứng dậy rồi lai đến trước đầm hàn băng.
“Súc sinh, lần này đến Khổng gia gia ta ra tay, hãy nhận lấy một chiêu ngũ lôi chú của ta!” Khổng Hạo Thiên dứt lời, lập tức bấm tay niệm thần chú, mấy trăm pháp quyết trong tay hắn trong nháy mắt đã hoàn thành, chỉ thấy trên đầm hàn băng đột nhiên sắc trời tối sầm lại, một đường mây lôi vân nhanh chóng tập hợp lại, dòng điện trong đó trao đổi phát ra một âm thanh ầm ầm cực lớn!
“Ầm ! ầm! ầm! ầm! ầm!
Năm đường thiên lôi dày nhanh chóng thành hình trong lôi vân, mang theo một uy năng cực lớn tựa hồ có thể chia rẽ trời đất hoàn toàn đánh trên đầm hàn băng!
“ Gầm!”
“Gầm!”
Ngũ lôi chú là lôi pháp trung cấp, tuy thực lực hiện nay của Khổng Hạo Thiên thấp, không thể phát huy uy lực của nó, nhưng trải qua tác dụng được tạo ra trong nước hàn băng với uy thế ngũ lôi chú mà tu chân giả phát ra trong thời kỳ kim đan cũng là tương xứng! Uy lực mạnh mẽ khiến cho cả đầm hàn băng rung lên cuồn cuộn, trong đó truyền ra mấy tiếng nổ đùng đùng!
Xem ra không chỉ là một con súc sinh Long Ngư thú!”
Uy năng của ngũ lôi chú dần dần tản đi, Khổng Hạo Thiên vẫn chưa yên tâm, lập tức lại phát động thiên lôi thuật, sau khi xác định được Long Ngư thú đã biến mất mới thở phào một hơi.
“Đi lấy ma tinh thôi!” Long Ngưu thú có lẽ là ma thú thất cấp đỉnh phong, năng lượng có chứa trong ma tinh của nó có thể tương đương với linh thạch thượng phẩm, Khổng Hạo Thiên sao nỡ bỏ qua.
Đợi đến khi năng lượng lôi điện trong nước tan hết, Khổng Hạo Thiên nhảy tõm xuống nước, đến vị trí vừa rồi của Long Ngư thú .
Bây giờ ở đó không còn bóng dáng của Long Ngư thú, chỉ có một khung xương cháy xém khổng lồ và một hạt châu trong suốt sáng lấp lánh. Khổng Hạo Thiên nhặt lấy ma tinh nhưng vẫn chưa rời khỏi đầm hàn băng, bởi vì một loài vật thần kỳ như Long Ngư thú xuất hiện trong đầm hàn băng nhất định có thiên tài địa bảo, đây là kinh nghiệm mà tu chân giới đã chứng nhận không biết bao nhiêu vạn năm nay, bởi vậy Khổng Hạo Thiên muốn tìm kiếm, xem xem có thể thực sự tìm được một bảo bối hay không!
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh